Diệp Thu trả lời thay cho Hà Lệ Hoa: “Đúng thế! Tần Vũ Phi hình như lại ốm rồi, nhưng bây giờ đã chẳng tìm được ông em, lại cũng không liên lạc được với Tử Minh. Em thấy… lần này thực sự lành ít dữ nhiều!” “Chị biết Tử Minh ở….” Ngô Quỳnh Ngọc trong lòng lo lắng buột miệng đáp. Vừa nói được nửa chừng thì sực nhớ ra đã hứa với Tử Minh, liền rút lại nửa câu. Nhưng tuy cô mới chỉ nói nửa câu nhưng cũng đủ làm Diệp Thu và Hà Lệ Hoa chấn động. Hai người quay ngoắt lại nhìn cô, Diệp Thu cuống quýt hỏi: “Chị biết Tử Minh ở đâu đúng không?” Ngô Quỳnh Ngọc mấp máy môi, nhưng rồi lí nhí: “Chị…chị không biết.” Đây là lần đầu tiên cô nói dối, thế nên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ bất an và ngượng ngập.
Điều này làm sao qua mắt nổi một người đã lăn lộn trong làng giải trí nhiều năm như Hà Lệ Hoa. Hà Lệ Hoa kích động tóm chặt lấy cánh tay Ngô Quỳnh Ngọc nói như cầu khẩn: “A Ngọc, hiện giờ tính mạng Vũ Phi như chỉ mành treo chuông, Lục tử Minh là hi vọng duy nhất của con bé. Cháu cũng không muốn trơ mắt nhìn con bé chết như thế chứ? Cô xin cháu đấy, cho cô biết Tử Minh đang ở đâu đi, coi như cô cầu xin cháu có được không?” Hà Lệ Hoa vì quá kích động mà nói rất lớn tiếng, lập tức đánh động đến Long Linh, cô nàng không khỏi phải chạy từ trong lớp ra ngoài. Còn Đan Phụng Lâm đi ngang qua liền bị câu hỏi dồn dập đó làm dừng bước, vô thức đi về phía đó.
Thấy người đến càng lúc càng đông, Ngô Quỳnh Ngọc càng nhíu chặt đôi mày. Diệp Thu lo lắng hỏi: “Ngô Quỳnh Ngọc, chị nói gì đi chứ? Tử Minh rốt cuộc đang ở đâu? Mọi người tụi em nhớ cậu ấy lắm! Chị mau nói cho em đi!” Ngô Quỳnh Ngọc cuống lên ấp úng: “Nhưng…nhưng mà cậu ấy đã nói chị không được cho ai biết tin tức gì về cậu ấy, chị đã hứa rồi, chị không thể nuốt lời!” Nghe thấy Ngô Quỳnh Ngọc thực sự biết Tử Minh ở đâu, Đan Phụng Lâm trong lòng rối bời, không để ý được nhiều nữa mà xông thẳng vào đám đông tóm lấy cánh tay Ngô Quỳnh Ngọc luôn miệng hỏi: “Nó ở đâu, nó ở đâu thế?...”
Ngô Quỳnh Ngọc khổ sở bịt chặt hai tai hét lên: “Tôi không biết, tôi không biết. Đừng hỏi tôi nữa….” Thấy Ngô Quỳnh Ngọc gần như sắp không chịu nổi, Hà Lệ Hoa vội vã kéo cô ra khỏi đám đông, dùng một giọng bi thương từ tốn nói: “Cháu ngoan, cháu nghe cô nói, Vũ Phi nó đi được đến ngày hôm nay thực sự không dễ dàng gì. Ngày thường các cháu thấy con bé trên sân khấu vui tươi hoạt bát, phong quang vô hạn, nhưng đằng sau đó Vũ Phi không biết đã nhỏ bao nhiêu nước mắt, chịu bao nhiêu khổ sở! Cô biết cháu là một cô bé lương thiện, cháu không nỡ nhìn một sinh mạng tươi đẹp sẽ lụi tàn như thế, nhưng cháu lại cũng không thể làm trái lời hứa với Tử Minh. Cháu rất mâu thuẫn, rất khổ sở! Những điều này cô hiểu hết, nhưng A Ngọc, cháu phải biết Tử Minh cũng là một thiếu niên tốt bụng, nếu cậu ấy biết cháu vì giữ lời hứa với cậu ấy mà trơ mắt nhìn Vũ Phi chết đi, cậu ấy nhất định sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu mình, cậu ấy sẽ cho là chính mình đã giết Vũ Phi, như thế Tử Minh chẳng phải sẽ thống khổ cả đời sao?”
Nghe Hà Lệ Hoa nói thế, Ngô Quỳnh Ngọc chầm chậm ngẩng đầu lên lẩm bẩm: “Sẽ như thế sao?” Hà lệ Hoa gật đầu khẳng định. Ngô Quỳnh Ngọc vẫn còn do dự, nhưng Hà lệ Hoa không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chăm nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ đinh ninh trông đợi. Ngô Quỳnh Ngọc cuối cùng gật đầu đáp: “Vậy được, cháu chỉ đưa cô đi thôi!” Hà lệ Hoa thở phào, kích động đến suýt khóc, luôn miệng nói: “Cháu đúng là một cô gái tốt, cô thay mặt Vũ Phi cảm ơn cháu!”
“Không được! Tôi cũng muốn đi!” Đan Phụng Lâm đột ngột bước ra quát lớn. “Đúng! Em cũng muốn đi!” Diệp Thu cũng bước ra. Ngô Quỳnh Ngọc khó xử nhìn hai người nói: “Xin lỗi, Tử Minh đã nói không muốn gặp bất kì ai trong quá khứ nữa….” Đan Phụng Lâm thần tình ảm đạm, đau đớn thốt lên: “Quả nhiên…nó quả nhiên vẫn còn giận tôi…” Diệp Thu nói: “Tử Minh không gặp Đan Phụng Lâm cũng đáng, nhưng em thì sao, bọn em là bạn thân nhất của nhau cơ mà, cậu ấy sẽ không thể nào không gặp cả em!” Ngô Quỳnh Ngọc lắc đầu: “Nếu các em thực sự là bạn tốt, cậu ấy sẽ đến tìm em, em không cần phải vội. Còn nếu mọi người nằng nặc đòi đi thì tôi đành từ chối không đưa cô hà đi tìm tử Minh nữa. Tử Minh đã nói nếu tôi làm lộ hành tung của cậu ấy, cậu ấy sẽ lập tức rời khỏi thành phố này, tôi thực sự….không muốn mất đi cậu ấy một lần nữa!”
Ngô Quỳnh Ngọc vừa thốt lời, Tạ Hào đứng từ xa nhìn lén chợt chết lặng, nhíu mày thật chặt. Nhìn Ngô Quỳnh Ngọc, gã nhận ra tình cảm của cô với Lục Tử Minh thậm chí đã trở thành tình yêu. Đó đều là những thứ gã hằng ao ước, nhưng thủy chung vẫn không có được. Giây phút ấy, trái tim Tạ Hào bị vô số oán hận và ghen tuông choán lấy, hai mắt không ngừng phát ra từng tia hàn ý.
Nghe Ngô Quỳnh Ngọc nói vậy, Đan Phụng Lâm và Diệp Thu đành chịu nhìn Hà Lệ Hoa đưa Ngô Quỳnh Ngọc lên xe đi mất.
Tại quán cơm Long Lai, Lục Tử Minh đang bận rộn làm việc. Ngô Quỳnh Ngọc thấp thỏm bước vào nhà bếp. Lục Tử Minh ngoái đầu nhìn cô bất mãn nói: “Hôm nay không phải cuối tuần, bây giờ đáng ra chị phải đang ở trường mới phải chứ? Chẳng phải em đã nói với chị rồi sao, không phải cuối tuần thì không được đến đây. Chị không nên cứ để cô chú phải lo lắng cho chị, như thế không tốt!”
Ngô Quỳnh Ngọc ậm ừ khẽ đáp: “Chị biết rồi.” Lục Tử Minh hết cách đành lắc đầu ngao ngán. Ngô Quỳnh Ngọc tuy lớn tuổi hơn cậu nhưng thỉnh thoảng hành sự cứ như trẻ con khiến cậu phải khiển trách. Tử Minh nói: “Thôi vậy, hôm nay đã đến đây rồi thì chị cứ ở lại đi. Nhưng không có lần sau đâu đấy!” Ngô Quỳnh Ngọc khanh khách cười vẻ đắc thẳng. Cười một chặp, cô nín cười nhẹ nhàng nói: “Tử Minh, hôm nay….. chị không đến một mình, chị….”
Tử Minh vừa nghe, sắc mặt liền biến đổi, cậu ngừng tay nhìn thẳng vào mặt Ngô Quỳnh Ngọc nghiêm trang nói: “Em nhớ rằng đã nói rõ với chị, không được để ai khác đến đây, chị muốn bức em đi phải không?” Ngô Quỳnh Ngọc nghe thế chực khóc, cuống quýt lắc đầu: “Không phải, không phải đâu…” “Thế thì vì sao?” Tử Minh nhíu mày, đôi con ngươi lấp lánh hữu thần khiến người khác không dám nhìn thẳng. “Đó là bởi…bởi vì…..” Dưới ánh mắt ấy Ngô Quỳnh Ngọc thấy trái tim mình đập loạn xạ, đến nói cũng không nói lưu loát được.
Last edited by denis_love; 09-05-2009 at 02:39 AM.
“Vì Vũ Phi cần cậu cứu mạng!” đột nhiên Hà Lệ Hoa từ ngoài xông vào, nhìn thẳng vào mắt Tử Minh kiên định nói. Ngô Quỳnh Ngọc tiếp lời: “Chị cũng không muốn đứng nhìn Vũ Phi mất đi sinh mạng quý giá như thế, cho nên chị……Tử Minh, em…em sẽ không trách chị chứ?”, Ngô Quỳnh Ngọc lo lắng nhìn Tử Minh, mở to đôi mắt đã rơm rớm lệ. Cậu nhíu mày cười khẽ: “Trên đời này không có gì quý giá bằng sinh mệnh. Chị vì muốn cứu mạng Vũ Phi mà nuốt lời hứa, đương nhiên em sẽ không trách chị! Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta đi thăm Vũ Phi, em nghĩ giờ cô ấy có lẽ đã chịu làm đồ đệ của em rồi!”
Ra đến bên ngoài, Tần Vũ Phi yếu ớt vô cùng ngồi trên ghế, len lén nhìn Tử Minh sợ sệt. Tử Minh nhìn cô với ánh mắt lấp lánh hỏi: “Tần Vũ Phi, hiện giờ cô cảm thấy thế nào?”. Ánh mắt Tử Minh ẩn hiện sự quan tâm lo lắng khiến Tần Vũ Phi thấy trong lòng hổ thẹn. Nhớ lại hôm ấy Lục Tử Minh có lòng trị thương cho mình thế mà mình lại không những không phối hợp mà còn hại Tử Minh sém chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Nghĩ đến những chuyện đó, Tần Vũ Phi bất giác cúi đầu không dám đối diện với cậu.
“Sao rồi? Khó chịu lắm phải không?” trông thấy bộ dạng Tần Vũ Phi, Lục Tử Minh cứ tưởng bệnh cô ta nặng thêm, trong lòng lo lắng càng hỏi han đầy quan thiết, đồng thời tóm lấy cổ tay trắng như ngọc của Vũ Phi nhè nhẹ thăm mạch. “Xin…xin lỗi.” Tần Vũ Phi đột nhiên bật thốt lên, tuy thanh âm rất nhỏ nhưng Tử Minh vẫn nghe thấy rõ ràng. Cậu ban đầu đờ người, sau đó bật cười vui vẻ, thấy Vũ Phi thay đổi, cậu không khỏi cảm thấy vui mừng.
Nhờ có Cửu Khúc Hồi Thiên Hoàn của Tử Minh, bệnh tình của Vũ Phi không còn nghiêm trọng như lần trước nữa. Lục Tử Minh khẽ chau mày nắm lấy cổ tay cô ta, đột nhiên rót vào một tia Mạnh Lan Kim Kinh tế nhược nói: “Tập trung tinh thần, nhớ kĩ đường đi của dòng lực này trong cơ thể, sau này mỗi ngày đều phải dùng ý niệm khống chế nó lưu tẩu một vòng theo con đường ấy một lần, không bao lâu thì bệnh của cô sẽ khỏi hẳn.”. Tần Vũ Phi đã bị căn bệnh đáng sợ này dày vò quá lâu, vừa nghe chữa khỏi được thì vui sướng gật đầu, nhằm nghiền hai mắt tập trung toàn bộ tinh thần ghi khắc thật kĩ đường đi của dòng lực Mạnh Lan Kim Kinh trong đầu.
Để cô ta có thể nhớ rõ hơn, Lục Tử Minh khống chế lực Mạnh Lan Kim Kinh cho lưu tẩu lặp đi lặp lại liền mấy lượt, đến tận khi Tần Vũ Phi gật đầu tỏ ý đã nhớ kĩ mới thôi, để lại dòng lực đó trong cơ thể cô ta nhằm kích phát tiên thiên chân khí trong cơ thể.
Sau khi cậu thu tay lại, Tần Vũ Phi tự mình vận hành một lượt, lúc ấy bộ công pháp thần kì này đã ghi khắc sâu trong lòng cô. Trải qua chuyện này, tinh thần của Tần Vũ Phi tốt lên hẳn, vẻ bệnh tật trên khuôn mặt như biến mất hết, cả con người lâng lâng sảng khoái, khôi phục lại hình tượng lanh lợi tỏa sáng trên sân khấu. Thấy biến hóa thần kì này, Hà Lệ Hoa vui đến suýt khóc, kéo tay Tử Minh không biết phải nói gì! Tử Minh thấu hiểu cảm xúc lúc ấy của bà ta, khẽ cười nói: “Chỉ cần Vũ Phi tiếp tục luyện theo những gì cháu dạy thì sẽ nhanh chóng khỏi bệnh, cô có thể yên tâm rồi!”.
Hà Lệ Hoa cảm kích muôn phần nói: “Tử Minh, cháu cứu Vũ Phi liền hai lần, cô…cô không biết phải cảm ơn cháu thế nào! Thế này đi, cháu cần gì cứ nói với cô, cô sẽ dốc hết sức làm cho cháu!”. Lục Tử Minh lặng lẽ cười đáp: “Thật không? Cháu muốn gì cũng được sao?”, Hà Lệ Hoa gật đầu lia lịa: “Gì cũng được!”, Tử Minh nói: “Vậy được! Cô đợi nhé!” dứt lời liền chạy vào bếp! Đúng lúc mọi người đang thắc mắc không biết Tử Minh có yêu cầu gì, cậu bưng một bát cơm thịt xiên bốc khói nghi ngút đi ra đưa đến trước mặt Hà Lệ Hoa cười bảo: “Cháu biết vì lo lắng cho Vũ Phi, chỉ e cô đã ba ngày không ăn uống gì cả, cứ thế này cô sẽ gục mất. Vậy nên bây giờ yêu cầu của cháu chính là cô hãy ăn bát cơm này!”
Lời Lục Tử Minh khiến Hà Lệ Hoa sững sờ, nước mắt không biết tự lúc nào đã lăn dài trên má. Đôi mắt nhòe đi vì lệ, nhưng khuôn mặt tươi cười ấm áp như làn gió xuân của Lục Tử Minh cùng với bát cơm chứa đựng bao nhiêu quan thiết lại càng lúc càng trở nên rõ ràng, vĩnh viễn khắc ghi trong lòng bà. Sự cảm động như nước triều dâng ào ạt ùa vào tâm trí, khiến bà ta gần như không biết làm sao! Bao nhiêu năm đấu đá trong làng giải trí, bà đã trải nghiệm qua không biết bao nhân tình thế thái, có nóng có lạnh, đã có lần bà mất đi lòng tin với thế giới này, nhưng hôm nay tất cả đã không còn như xưa nữa, mà lại chỉ nhờ vào khuôn mặt tươi cười và bát cơm nóng hổi của Lục Tử Minh.
Lục Tử Minh là thế đấy! Có lẽ trong lòng cậu chưa bao giờ nghĩ cho mình. Trái tim cậu mãi mãi bao dung người khác, chỉ có lòng lương thiện thôi thì chưa đủ để hình dung về cậu, hoặc giả có thể miễn cưỡng dùng từ ‘đại nhân’. Thủy Nguyệt Nhu, vợ chồng Ngô Tư Lượng, cả Ngô Quỳnh Ngọc, Tần Vũ Phi đều bất giác nhìn Lục Tử Minh, ánh mắt họ chứa đựng lòng kính phục và cảm động sâu sắc.
Hà Lệ Hoa run rẩy đón lấy bát cơm thịt nướng từ tay Lục Tử Minh. Cậu nhìn không sai chút nào, cho đến hôm nay đã chẵn ba ngày Hà Lệ Hoa không ăn lấy một hột cơm, nếu như bà ta không phải chỗ dựa duy nhất của Vũ Phi thì có lẽ đã không trụ nổi. Khi Tử Minh tuyên bố Vũ Phi đã bình an vô sự, bà ta mới yên tâm, cơn đói ba ngày lập tức cồn cào, mặc dù bà che giấu rất tốt nhưng cuối cùng vẫn không qua nổi con mắt tinh tường của Tử Minh.
“Cô ăn…cô ăn đây!” Hà lệ Hoa cố kìm nén nước mắt xúc từng miếng cơm thơm ngon vào miệng, mùi hương ngào ngạt ấy chẳng thấm vào đâu so với sự ấm áp trong lòng bà bấy giờ. Nhiều năm về sau, mỗi lần nhớ lại bát cơm hôm ấy, Hà Lệ Hoa đều không kìm nổi những giọt lệ nóng hổi.
“Sư phụ…” đúng lúc mọi người đang cảm động trước lòng lương thiện của Tử Minh thì Tần Vũ Phi bất ngờ bước đến trước mặt Tử Minh lên tiếng. Tử Minh nghe thấy sững sờ, sau đó cười bảo: “Cái này….cái này …thực ra cũng không nhất thiết phải bái tôi làm sư phụ! Lần trước tôi hơi quá lời, tôi đã nghĩ thông rồi, người xưa sáng tạo ra bộ công pháp tuyệt luân này tuyệt không mong muốn đứng nhìn nó bị hủy diệt. Huống hồ tôi dạy công pháp cho cô là để cứu mạng cô, phật gia nói cứu một mạng người còn hơn xây một tòa tháp bảy tầng. Đây cũng là tích chút công đức cho bản thân thôi! Thế nên nếu cô không muốn bái tôi làm sư phụ thì cũng không cần miễn cưỡng.”. “Không! Tôi…tôi tự nguyện! Cậu cứu tôi liền hai lần, tôi nhận cậu làm sư phụ cũng đáng!” nói xong Tần Vũ Phi vô cùng trịnh trọng hành lễ với Lục Tử Minh.
Hà Lệ Hoa chưa từng thấy Vũ Phi như thế bao giờ, đứng ngẩn ra mãi mới nói: “Tử Minh, Vũ Phi đã nói là tự nguyện thì cháu đừng từ chối nữa, nhận nó đi!”. Lục tử Minh nghĩ ngợi một lúc rồi ha ha cười: “Cũng được, Vũ Phi tiểu thư đã có thành ý như vậy thì tôi cũng không nói thêm gì nữa.” nói rồi một tay nâng Tần Vũ Phi dậy bảo: “Vũ Phi, võ công của tôi nói một cách chính xác là đến từ ông nội tôi. Ông mất sớm, tôi cũng không biết rốt cuộc ông thuộc về môn phái nào. Chúng ta cũng không cần câu nệ chuyện này, ngày sau chúng ta tuy là thầy trò thật nhưng khi xưng hô cô có thể gọi tên tôi, tôi cũng gọi cô là Vũ Phi được rồi!”
Tần Vũ Phi cười đáp: “Thế thì hay quá! Nếu đi trên phố mà gọi cậu là sư phụ thực sự quá kì cục. Tuy cậu là sư phụ của tôi nhưng cậu nhỏ tuổi hơn tôi, thế thì chúng ta hòa nhau, cậu gọi tôi là Vũ Phi, tôi gọi cậu Tử Minh là được!”. Lục Tử Minh gật đầu đồng ý: “Như vậy là tốt nhất.”. Vũ Phi cười mấy tiếng ngọt ngào nói: “Tử Minh, cậu chưa từng xem tôi biểu diễn đúng không?”, Tử Minh hoang mang lắc đầu đáp: “Biểu diễn ư? Biểu diễn cái gì?” Lục Tử Minh đến từ thâm sơn nên tất nhiên không biết show ca nhạc là gì, nhìn Vũ Phi đầy thắc mắc.
Ngô Quỳnh Ngọc bật cười nói: “Tử Minh, em gà quá, đến show ca nhạc cũng không biết. Vũ Phi vừa mời em đấy, người khác đến nghĩ còn chẳng dám nữa là! Số em may thật!”. Lục Tử Minh cười nhạt: “Thế sao? Ha ha…”, Ngô Quỳnh Ngọc lườm cậu không biết phải làm sao. Tần Vũ Phi nói: “Quỳnh Ngọc, em cũng coi như là ân nhân cứu mạng của chị, có thời gian em hãy đưa Tử Minh đi cùng, chị sẽ giữ chỗ tốt nhất cho các em!”, Ngô Quỳnh Ngọc nghe thế thì vui lắm cười hớn hở: “Vũ Phi, đây là chị nói đấy nhé, em nhất định sẽ đi!” Tần vũ Phi gật đầy nói: “Nói lời phải giữ lời đấy!”.
Tần Vũ Phi không những thoát chết mà ngược lại còn nhân họa đắc phúc, tâm tình tất nhiên là tốt khỏi nói. Ngô Quỳnh Ngọc được thần tượng mời cũng vui ra mặt. Hà lệ Hoa, Thủy Nguyệt Nhu cũng rất vui. Người ta hễ vui thì ăn khỏe lắm, Lục Tử Minh tất bật trong bếp cả nửa ngày mới tạm no bụng mấy người. Dưới ánh mắt lưu luyến của Tần Vũ Phi và Ngô Quỳnh Ngọc, Tử Minh tiễn hai người ra về.
Tử Minh dù sao vẫn còn tâm tính thiếu niên. Chữa khỏi cho Tần Vũ Phi, trong lòng cậu cũng hưng phấn bội phần, cả đêm trằn trọc không sao ngủ được. Đúng lúc cậu chập chờn chìm vào giấc ngủ đột nhiên có tiếng lách tách ẩn ước truyền đến. Lục Tử Minh chau mày, thân hình lướt từ trên giường xuống đất. Mở cửa ra, một làn khói cay xè xộc thẳng vào mũi. Lục Tử Minh kinh hãi nhủ thầm “không hay rồi!” liền đó vội vàng lao xuống lầu. Khi cậu đến chân cầu thang lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động. Phòng ăn quen thuộc đã không thấy nữa, khắp nơi là một biển lửa. Ngọn lửa hừng hực như một con quái thú nuốt chửng tất cả.
“Cháy nhà rồi sao?” Trong đầu cậu thoáng qua suy nghĩ đó, đúng lúc cậu đang định quay lại cứu Thủy Nguyệt Nhu thì chợt nghe thấy có tiếng rì rầm từ bên ngoài truyền đến, chỉ nghe thấy: “Các anh em, chuyện Tạ Hào công tứ sai bảo đã xong rồi, mọi người mau rút thôi! Tí nữa có người đến là không chạy được đâu!” liền đó là tiếng bước chân dồn dập. “Tạ Hào ư?” cái tên này vừa thoáng qua trong đầu Tử Minh, một khuôn mặt quen thuộc lập tức hiện lên. Lục Tử Minh giận dữ hừ một tiếng, không thèm để ý đến mấy tên tiểu tặc phóng hỏa kia nữa mà chạy thẳng lên lầu.
Khi Tử Minh gõ cửa phòng Thủy Nguyệt Nhu, bà hãy còn đang say ngủ, vì thế nên hơi bất mãn vì bị Tử Minh gọi dậy vào giờ này. “Tử Minh, cháu có chuyện gì sao? Nửa đêm canh ba thế này….”, không đợi Thủy Nguyệt Nhu nói hết câu Tử Minh đã tóm lấy tay bà hốt hoảng nói: “Cô Thủy, cháy nhà rồi, chạy mau!”. Sau tiếng quát ầm ầm của Tử Minh, Thủy Nguyệt Nhu mới tỉnh hẳn, phát hiện ra trái phải trước sau đều đã bị lửa bao vây! Bà lập tức trở nên hoảng loạn run giọng nói: “Chuyện này…chuyện này là thế nào? Sao lại cháy nhà được?Rốt cuộc là sao đây?” Tử Minh nắm chặt tay Thủy Nguyệt Nhu nói lớn: “Cô Thủy, cô bình tĩnh lại đi, ra ngoài rồi hãy nói!”
Tử Minh kéo theo Thủy Nguyệt Nhu cuống cuồng chạy xuống lầu. Thế nhưng vừa bước mấy bậc thang, ngọn lửa hung hãn đã cản lối họ. Con đường xuống lầu đã bị chặn, Thủy Nguyệt Nhu hoảng sợ nói như sắp khóc: “Tử Minh, hết đường rồi, làm sao đây? Chúng ta chết chắc rồi phải không?”. Tử Minh chau mày, ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn chăm chú về phía trước quan sát thế lửa, khuôn mặt trẻ trung anh tuấn toát lên vẻ kiên định và sáng suốt.
Con đường trước mặt đã bị ngọn lửa lớn nuốt chửng, Tử Minh lập tức kéo Thủy Nguyệt Nhu lên lầu. Mở toang của sổ tầng hai, Tử Minh nói: “Cô Thủy, nếu chúng ta muốn sống thì tất phải từ đây nhảy xuống!”, Thủy Nguyệt Nhu thò đầu ra cửa sổ nhìn qua vội lắc đầu: “Không được, không được, cao quá, cô….cô không làm nổi đâu!”, ‘Cô! Bây giờ là lúc nào rồi, cô phải mạnh mẽ lên! Nếu không nhảy thì chỉ còn đường chết! Chẳng lẽ cô muốn bị thiêu sống hay sao?” Lục Tử Minh gào lên nhưng Thủy Nguyệt Nhu càng lắc đầu nguầy nguậy, miệng không ngừng rên rỉ: “Không được, không được, cô sợ, sợ lắm…..”
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Lục Tử Minh vội vã thò đầu qua cửa sổ, chỉ thấy lửa đỏ ngùn ngụt điên cuồng thiêu đốt, mắt thấy sắp bao vây họ đến nơi, Tử Minh cắn chặt răng tung ra một chưởng, song của sổ lập tức bị chưởng phong chấn nát, cậu khẽ nói: “Cô ơi, cháu xin lỗi!”. Dứt lời mặc cho Thủy Nguyệt Nhu kịch liệt giãy giụa, cậu ôm choàng lấy eo bà nhảy bật lên, hai người phi khỏi của sổ như một mũi tên. Thủy Nguyệt Nhu hai chân chới với trong không trung sợ quá la lên ầm ĩ, hai tay khua loạn xạ không kìm chế được. Lục Tử Minh vừa khống chế thân hình vừa phải đề phòng những cú ‘loạn chưởng’ của Thủy Nguyệt Nhu, rất là chật vật.
May mà trong quá trình hạ xuống Thủy Nguyệt Nhu đã dần yên tĩnh lại. Thấy hai người bồng bềnh trong không trung nhẹ nhàng đáp xuống như nhảy dù, bà kinh ngạc nhìn sang Tử Minh. Cảnh tượng thế này trước đây bà mới thấy trên truyền hình chứ chưa từng nghĩ rằng có tồn tại trong hiện thực, càng không tưởng được chính mình sẽ gặp phải, vì thế nhất thời có cảm giác như trong mơ, đến tận khi hai người đã xuống đất bà mới tỉnh lại.
“Cô, cô ơi, cô không sao chứ?” Lục Tử Minh lo lắng khẽ đẩy Thủy Nguyệt Nhu, bấy gờ bà mới choàng tỉnh lại trợn tròn mắt nhìn cậu nói: “Tử Minh…khi nãy….rốt cuộc là chuyện gì thế?” ,Tử Minh cười đáp: “Bây giờ không nói những chuyện đó, dập lửa trước đã!”. Được Tử Minh nhắc nhở, Thủy Nguyệt Nhu đưa mắt nhìn quán cơm đang bốc cháy hừng hực, sắc mặt trở nên trắng bệch gào lên như phát điên: “Cứu hỏa, người đâu mau cứu hỏa!”. Mắt thấy Thủy Nguyệt Nhu bất chấp tất cả lao đầu vào ngọn lửa, Tử Minh kinh hãi ôm chặt lấy bà, không biết Thủy Nguyệt Nhu lấy đâu ra sực mạnh, cậu phải dùng đến sáu phần công lực mới giữa bà lại được.
“Tử Minh, cô xin cháu, mau dập lửa đi! Đây là thứ duy nhất chồng cô để lại cho cô, cô…cô không thể để nó cháy rụi thế này được…..Tử Minh, cô xin cháu đấy, mau dập lửa đi….” Thủy Nguyệt Nhu vùng vẫy liền mấy lần thấy không thoát khỏi vòng tay Tử Minh được thì lên tiếng cầu khẩn. Tử Minh gật đầu đáp: “Cô đứng yên ở đây, cháu đi dập lửa! Nếu không cháu sẽ bị phân tâm!”, Thủy Nguyệt Như vội vã đáp lời: “Ừ, cô đứng yên, đứng yên, cháu đi dập lửa đi!”. Cậu hít sâu một hơi, nhảy bật khỏi mặt đất như một con thương long, bật lên phía trên quán cơm đang bốc cháy, toàn thân cậu trong nháy mắt được bao bọc bởi kim quang, trông như phật tổ giáng trần.
Từng tiếng gầm như tiếng rồng ngâm vang dội ngân lên, Thủy Nguyệt Nhu đứng đờ ra trước cảnh tượng ấy, gần như không dám tin vào mắt mình. “Hống!” Chợt nghe Tử Minh đột ngột gầm lên, kim quang đầy trời đem theo từng đạo kình phong thổi mạnh vào đám lửa. Ngọn lửa đang cháy dữ dội lập tức bị dập tắt một nửa. Hàng phố từ bốn phía xung quanh chạy đến cứu hỏa bị trận gió lốc này cuốn lấy, có muốn lại gần là điều vô cùng khó khăn . Tiếng rì rầm bàn tán chỉ trỏ vào kim quang và cơn kình phong vang lên không ngớt.
Trải qua một thời gian dài không ngừng khổ luyện, nội lực của Tử Minh đã tăng lên bội phần, lúc ấy cuồn cuộn như sông liên miên bất tuyệt. Kim quang chói mắt , kính phong sắc lẻm khiến người ta khó lòng tiếp cận, từng đạo từng đạo cuộn lấy như nuốt chửng ngọn lửa. Lúc đầu mới chỉ là tiếng hống khẽ tựa long ngâm, rồi sau theo sự gia tăng công lực bất tận của Tử Minh mà dần dần biến thành tiếng sấm dậy xa xa, cuối cùng tiếng sấm lại dần trở thành nộ lôi ngay trước mặt, cuốn cuộn như phát nổ. Hỗn hợp kim quang và gió lốc như mặt trời cuối ngày giáng xuống, khiến những người đứng xem không ai không sợ hãi tột độ.
Dưới trận cuồng phong, thế lửa dần bị khống chế, mấy đám lửa lớn theo nhau dập tắt. Lục Tử Minh thấy cũng đã tạm ổn, sợ kéo đến sự chú ý của mọi người liền thừa lúc khói bay mù mịt mà vụt đến trước mặt Thủy Nguyệt Nhu, để lại mấy chổ lửa cháy không lớn lắm cho đám dân phố! Tiếng sấm tan đi, kim quang biến mất, cuống phong ngưng lại, tất cả trở về vẻ bình thường như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng từ khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và hơi thở dồn dập của Tử Minh, Thủy Nguyệt Nhu hiểu rằng tất cả những gì vừa diễn ra không phải là ảo ảnh. Lục Tử Minh duới con mắt bà càng trở nên thần bí khó dò!
Tuy dưới tuyệt thế thần công của Lục Tử Minh, ngọn lửa đã bị khống chế, nhưng dù sao lửa lớn vô tình, đến khi dập tắt hoàn toàn thì quán cơm Long Lai đã trở thành một đống đổ nát. Thủy Nguyệt Nhu thất thần nhìn cảnh tượng thê lương trước mặt, những giọt lệ nóng hổi không khỏi tuôn trào. Vẻ đau khổ thậm chí gần như tuyệt vọng hằn sâu trên khuôn mặt ấy. Lục Tử Minh xông vào đống hoang phế hãy còn bốc khói và nóng rực, ánh mắt sắc nhọn quét qua cánh cửa vì mất đi bản lề mà đổ ra nền, một cái khóa lớn và một sợi xích dài to cỡ ngón tay đập vào mắt cậu. Tử Minh hừ lạnh nhủ thầm: “Khốn kiếp, thì ra các ngươi không chỉ muốn đốt quán mà còn muốn lấy mạng chúng ta! Cứ đợi đấy mà xem! Tạ Hào!”
Tử Minh khẽ khàng quay lại bên Thủy Nguyệt Nhu nhẹ nhàng nắm lấy tay bé nói nhỏ: ‘Cô ơi, cô đừng quá đau buồn, quán cơm mất rồi chúng ta có thể xây lại!”. Thủy Nguyệt Nhu chậm rãi lắc đầu nặng nề nói: “Quán ăn này là do vợ chồng cô xây dựng nên từ hai bàn tay trắng, mắt thấy nó lớn lên từng ngày. Trong quán cơm đâu đâu cũng có bóng hình ông ấy, nụ cười của ông ấy. Cô sống ở đây như thể ông ấy chưa từng rời xa cô vậy. Nhưng bây giờ…. Tất cả mất hết rồi, cô sẽ không còn được nghe tiếng ông ấy cười nữa…..đến thứ duy nhất ông ấy để lại cho cô cô cũng không giữ được, đến khi nằm xuống thì cô còn mặt mũi nào nhìn ông ấy?” nhắc đến nỗi đau, Thủy Nguyệt Nhu không kìm được khóc nấc lên.
Trong lòng Tử Minh bất giác trào lên một nỗi hổ thẹn. Tạ Hào và Thủy Nguyệt Nhu không thù không oán, trận đại hỏa này quá nửa là nhằm vào cậu, còn như Thủy Nguyệt Nhu, hoàn toàn là bị vạ lây. Nghĩ đến đây, Tử Minh càng cảm thấy bất an. Thủy Nguyệt Nhu hồi tâm lại từ nỗi bi thương, nhìn thấy Tử Minh đứng bên thần sắc ngưng trọng, bà cứ tưởng cảm xúc của mình đã ảnh hưởng đến cậu liền vội vàng lau nước mắt, cô làm ra vẻ kiên cường nói: “Không sao cả! Dù sao người cũng đã chết rồi, quán cơm cũng chẳng là gì! Sớm thoát khỏi hình bóng ông ấy cũng là một chuyện tốt! Không chừng đây là lời nhắc nhở của ông trời với cô, muốn cô làm lại từ đầu!”
“Cô ơi, xin lỗi cô…đều tại cháu không tốt! Cháu…..” Tử Minh nói giọng đầy hổ thẹn. Thủy Nguyệt Nhu đổi khóc thành cười nói: “Sao lại thế được? Khi nãy nếu không phải cháu cứu cô, chỉ e cô đã chết trong biến lửa rồi, nói thật ra cô còn phải cảm ơn cháu mới đúng!” sự dịu dàng của Thủy Nguyệt Nhu càng khiến Tử Minh thấy bất an, miệng mấp máy nhưng không cách nào nói hết ra được. Trong lòng cậu ngầm hạ quyết tâm, nhất định phải khiến Tạ Hào trả một cái giá đắt vì việc này! “Cô ơi, giờ quán cơm không còn, chúng ta nên đi đâu đây?” Tử Minh chau mày hỏi.
Thủy Nguyệt Nhu nghĩ ngợi, vẻ mặt thoáng chút bi thương nói: “Ở đây cô còn một căn nhà, từ sau khi người chú mà cháu chưa từng gặp mặt mất tích, cô chưa từng quay lại đó. Cô tưởng cả đời này sẽ không về lại cái nơi thương tâm đó nữa, bây giờ xem ra chỉ có thể về đó mà thôi….”. Đi đến căn nhà Thủy Nguyệt Nhu nói, Tử Minh mới phát hiện ra đây là một căn biệt thự cực kì cầu kì, nằm giữa một vùng cây xanh hoa thắm, nổi bật vẻ thanh nhã mĩ lệ. Nơi ở tuyệt diệu như vậy, xem ra cuộc sống trước đây của vợ chồng Thủy Nguyệt Nhu hẳn không tồi.
Thủy Nguyệt Nhu nhìn từng cành cây ngọn cỏ, từng viên gạch tấm ngói trước mặt với thần sắc buồn rầu, dường như miền kí ức phủ lấp bụi trần bỗng choàng tỉnh lại, nét mặt đậm vẻ thương cảm sâu xa. “Thoáng chốc đã mười năm rồi, ông ấy rốt cuộc ở nơi đâu? Còn sống hay đã chết…..” Thủy Nguyệt Nhu như đang nói mê, khẽ khàng lẩm bẩm. Lục Tử Minh buồn bã nói: “Cô Thủy, cô lại nhớ chú à?”, Thủy Nguyệt Nhu lắc đầu đáp: “Không, đâu có….chúng ta vào thôi.”. Bà run rẩy đẩy khẽ cánh cửa lớn đóng chặt đã lâu, vừa bước vào, một làn bụi đã xộc vào mũi họ. Tử Minh chau mày , một luồng chưởng phong theo cánh tay khẽ nhấc bất chợt tung ra đẩy lui bụi băm đầy trời, không khí lúc này mới đỡ hơn một chút.
Mười năm không quét dọn, cả căn biệt thự đầy bụi bặm, nhìn từng món đồ được bọc vải trắng, mỗi thứ đều quen thuộc biết bao ùa về từ miền kí ức sâu xa nhất bao trùm lấy Thủy Nguyệt Nhu. Thở dài một hơi để đáy lòng bình tĩnh lại, bà nói: “Tử Minh, chúng ta quét dọn thôi! Xem ra thời gian trước mặt chúng ta chỉ có thể ở tạm đây!” Nói xong bà đưa tay kéo tấm vải trắng trùm trên một món đồ xuống, một cái bàn trang điểm bằng gỗ hồng mộc chạm khắc tinh xảo xuất hiện trước mắt Tử Minh, tuy đã có lớp vải phủ lên nhưng cũng khó tránh một lớp bụi dày.
Thủy Nguyệt Nhu dường như có cảm tình rất sâu nặng với chiếc bàn này, trân trân nhìn nó, nhất thời ngơ ngẩn. Tử Minh lặng lẽ quan sát Thủy Nguyệt Nhu, chỉ thấy đôi mắt bà ngấn lệ nhưng khóe môi lại ẩn ước nụ cười, dường như đã chìm vào trong kí ức ngọt ngào ngày xưa. Có lẽ bên chiếc bàn phấn này, chống bà đã từng chải đầu cho bà, có lẽ đã từng đeo lên cổ bà chuối vòng trân châu đẹp nhất……Nhìn Thủy Nguyệt Nhu, cậu lại nhìn những vật dụng khắp nhà, nếu như Thủy Nguyệt Nhu nhìn mỗi vật đều mất cả nửa ngày thì tính ra phải hết mười ngày nửa tháng bọn họ cũng đừng hòng quét sạch! Tử Minh nảy ra một ý, tươi cười với Thủy Nguyệt Nhu nói: ‘Cô Thủy, cháu làm ảo thuật cho cô nhé!”
Thủy Nguyệt Nhu sực tỉnh ngây người hỏi: “Làm ảo thuật ư?”, Tử Minh gật đầu đáp: “Vâng! Cháu thấy cô không vui nên muốn làm ảo thuật cho cô xem, không chừng cô xem trò ảo thuật này xong tâm tình sẽ tốt hơn một chút!”. Thủy Nguyệt Nhu nghe xong không khỏi dở khóc dở cười, thầm nhủ: “Đứng là trẻ con….” trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng lại không muốn làm Tử Minh mất hứng, liền nói: “Được, để cô xem cháu có trò gì hay nào!”. Tử Minh nói vẻ thần bí: “Nhưng mà cháu có một yêu cầu, cô Thủy phải giữ bí mật cho cháu, không được kể cho bất kì ai những gì cô thấy!”
Vẻ trịnh trọng và thần bí của Tử Minh bất giác khiến Thủy Nguyệt Nhu tạm gác những chuyện không vui sang một bên, nhìn cậu không chớp mắt rồi từ từ gật đầu. Tử Minh nói: “Thế thì tốt, cô Thủy, cô mở mắt mà nhìn cho rõ đây!” dứt lời bảo Thủy Nguyệt Nhu đứng ra xa, liền đó hai chân dang khẽ, hai tay thả lỏng nhẹ nhàng nhắm mắt. Đúng lúc Thủy Nguyệt Nhu đoán không ra Tử Minh định giở trò gì thì liền kinh ngạc phát hiện ra có một làn gió mát quái dị thổi qua mặt khiến bà nổi da gà. Khi Thủy Nguyệt Nhu vô thức nhìn cửa sổ bốn phía, lòng bà chợt trầm xuống, cảm giác đó giống như thân thể đang ở giữa mây mù bao bọc, khiến toàn thân cảm thấy một thứ áp lực sâu sắc, luôn có cảm giác một chuyện không thể tin được sắp phát sinh.
Khi bà còn đang kinh ngạc và nghi hoặc, chợt nghe một tiếng rồng ngâm từ miệng Tử Minh vang lên. Thủy Nguyệt Như kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Tử Minh khi nãy đứng yên bất động , thì hai tay bất ngờ đẩy mạnh về phía trước, một tiếng rít sắc nhọn vang lên, sau đó là kim quang đầy trời. Kim quang mang theo gió mạnh, những tấm vải trắng phủ yên lành trên đồ đạc lập tức bị cuốn tung lên trời, dưới ánh sáng vàng kim hóa thánh màu kim sắc, như một tấm thảm vàng bay giữa không trung, phần phật trong gió khiến người ta mê mẩn thâm thần.
Thủy Nguyệt Nhu không kìm nổi reo lên, lúc ấy, kình phong lại trỗi dậy, bụi bặm đầy trời như bị thứ gì kéo dẫn, bay lất phất, tụ lại giữa không trung thành một con cự long màu đen cuốn quanh những tấm rèm vàng không dứt đẹp mắt vô cùng! Bụi tụ càng nhiều, “ô long” càng lớn, mắt thấy cả căn phòng sắp không chứa nổi, Tử Minh quát lên một tiếng “tán!”, sau đó con cự long kia một biến thánh hai, hai hóa thành bốn, bốn thành tám, những con tiểu ô long muôn hình muôn vẻ uốn lượn, e ấp quanh người Thủy Nguyệt nhu, chúng như có sức sống linh động thấu tâm. Thủy Nguyệt Nhu gần như không dám tin vào mắt mình, đứng ngây ra nhìn chúng, mỗi khi một con tiểu ô long lượn qua người bà, đều không kìm nổi đưa tay muốn chạm vào.