Người dịch:Ngạo Thiên Môn
Nguồn:vip.******
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac.net
“A Quốc, cậu nói giải quyết việc này sao đây?” Trần Thiên Minh hỏi lại Lâm Quốc.
“ Đại ca, em cũng không có biện pháp nào khác. Những người uống phải loại thuốc này , cách duy nhất là phải cùng người khác giới phát sinh quan hệ thì mới giải quyết được. Nếu không giải dược ngay, nhẹ thì sẽ bị dục hỏa công phạt hỏng não bộ, nặng thì thổ huyết mà chết. Đại ca, đại ca nghĩ xem giải quyết như thế nàođi nhé” Nói xong Lâm Quốc chuồn mất. Hắn biết loại chuyện này hắn không giúp được, chuồn là thượng sách, đại ca của hắn phải tự mình giải quyết thôi.
“A Quốc” Trần Thiên Minh muốn gọi Lâm Quốc quay lại, nhưng Lâm Quốc lủi còn nhanh hơn thỏ, thoáng chốc đã mất dạng. Trần Thiên Minh lắc đầu cười khổ, không còn cách nào khác hắn đành đi đóng cửa lại.
Trần Thiên Minh quay đầu nhìn Hà Đào, Hà Đào đã cởi áo ngoài, thời gian Lưu Mỹ Cầm uống trà có thể muộn hơn so với Hà Đào, hành động của cô lúc này cũng không như Hà Đào, nhưng hai má cô cũng ửng đỏ, thân hình cô cũng giãy dụa, uốn éo
Hà Đào, Mỹ Cầm song song nằm trên giường, hé lộ mị lực dụ người, tràn đầy sắc xuân, hai người giống như mỹ nữ trên xuân cung họa đồ. Trần Thiên Minh nuốt nước bọt. Trong tình huống này thì bất cứ người đàn ông nào cũng không thể kiềm chế được.
“ Hà Đào, em mau tỉnh lại” Trần Thiên Minh lay người Hà Đào, hắn muốn làm cho cô tỉnh lại.
“ Thiên, anh Minh em không chịu được nữa rồi, em muốn….. Diệp Đại Vỹ đã giở trò với bọn em , anh mau đi, em không trách anh đâu, mau đi anh” Hà Đào vừa nói vừa định cởi quần áo Thiên Minh, với cô trao đời con gái cho người mình yêu thương thì có gì đáng sợ chứ.
“ Không, không nên. Em tỉnh táo lại đi.” Trần Thiên Minh dù rất ham muốn Hà Đào, lý trí của hắn lại ngăn cản hắn làm điều đó, hắn nắm chặt tay Hà Đào ngăn cô cởi quần áo của hắn.
Hà Đào thấy Trần Thiên Minh ngăn cản mình, cô liền tự lột bỏ y phục của mình, cô vất bỏ đồ lót sang bên cạnh, sau đó cô ngã nhào vào vòng tay Thiên Minh, cô không ngừng phát ra yêu cầu của mình:” Thiên Minh, em muốn. Em muốn…”
Trần Thiên Minh ôm trong lòng thân thể Eva của Hà Đào tức thì dục hỏa trong đầu hắn lập tức bốc lên.
Đặc biệt hai trái đào trắng nõn nà, cao vút của cô cứ cọ sát vào mặt hắn làm cho hắn thiếu chút nữa thì xịt máu mũi.
Hắn còn để tâm tới việc gì nữa, điều duy nhất hắn muốn lúc này là có được Hà Đào. Hắn muốn chính thức có được người phụ nữ của lòng hắn, hắn không muốn buông tay ra.
Khi Trần Thiên Minh tiến vào bên trong thân thể Hà Đào, địa phương phía dưới của cô đã rất ẩm ướt, Hà Đào vẫn bật ra tiếng kêu đau đớn, những giọt chất lỏng đỏ sẫm chảy ra ngoài.
Trần Thiên Minh biết cái mầu đỏ đó là gì.Lúc trước ở trường đại học, hắn và bạn cùng phòng đi xem phim xxx đã biết điều đó, xem xxx là nằm trong môn giáo dục giới tính đó là lý do hắn biết về điều này sớm như thế.
Trần Thiên Minh nhìn vẻ mặt đau đớn của Hà Đào, hắn không dám tiếp tục hành động, tiểu đệ của hắn nằm im bên trong Hà Đào.
“ Em muốn…” Dược tính lại bộc phát, Hà Đào cũng không còn cảm thấy đau đớn, cô lên tiếng thúc giục hắn.
Chờ lâu sốt ruột, những lời đó của Hà Đào giống thánh chỉ với Trần Thiên Minh. Hắn lập tức phát tiết, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, mạnh mẽ. Hà Đào dưới tác động liên tục của Thiên Minh cũng sớm hưng phấn, cô luôn phát ra những âm thanh rên rỉ.
Nghe thấy những âm thanh hưng phấn của Hà Đào, Trần Thiên minh càng thấy hưng phấn, chỉ nghe những âm thanh của Hà Đào thì biết hắn là người mạnh mẽ, sung sức thế nào. Hắn vô tình vận “ Hương Ba Công”, vận chuyển “Hương Ba Công” xuống đan điền.
Trước đó Trần Thiên Minh trào lên cảm giác muốn phun trào nhưng lúc này hắn chỉ còn cảm giác ham muốn mãnh liệt, cảm giác làm hắn muốn thực hiện động tác của mình hàng ngìn lần.
“Ư, ư…” Hà Đào liên tục bị Trần Thiên Minh đưa tới cao trào, cuối cùng cô ngất đi do quá hưng phấn.
“ Sao lại ngất chứ? Sao mình vẫn chưa tới cao trào nhỉ” Trần Thiên Minh nhìn tiểu đệ của mình vẫn sừng sững ngẩng cao đầu mà thở ngắn thở dài. Nếu sớm biết điều đó, hắn đã không vận “Hương Ba Công” làm gì, nhưng vận “Hương Ba Công” lại mang cho hắn cảm giác đầy khí lực, sung mãn. Hắn lúc trước không bất cẩn vận một chu thiên, thì hắn đã sớm lên tới cao trào rồi. Lẽ nào làm chuyện đó lại trợ giúp cho việc luyện công? Hắn cười nghĩ sau này muốn đạt tới khoái cảm thì phải thực tế một chút mới được.
Điều này cũng không trách hắn được, gặp một chuyện tốt như vậy có người đàn ông nào lại không thích , không ảo tưởng chứ?
Đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên vòng tay của ai đó ôm chầm lấy hắn. hắn cảm nhận được hai vật to, mềm cọ sát vào lưng hắn. Hắn quay lại nhìn – người đó chính là Lưu Mỹ Cầm.
Lúc này Mỹ Cầm cũng hoàn toàn thoát y, trước đó cô cũng uống thuốc. Bây giờ Trần Thiên Minh và Hà Đào biểu diễn trực tiếp ngay cạnh cô, cô làm sao có thể kiềm chế được, cô vô thức cởi hết quần áo của mình ra, sau đó cô ôm chầm lấy thân hình Adam của Trần Thiên Minh.
“ Không nên” Trần Thiên Minh bất lực kêu lên, hắn cố sức kéo tay Lưu Mỹ Cầm ra nhưng sự cám dỗ như vầy rất khó cự tuyệt, hơn nữa tiểu đệ của vẫn còn rất sung sức, sừng sững như muốn bốc hỏa.
“Tôi muốn, cùng tôi đi…” Mỹ Cầm lúc này lý trí đã mất không để Trần Thiên Minh nói nhiều, cô ôm lấy Thiên Minh, trong lúc đó bàn tay của cô lần mò xuống phía dưới tìm tới tiểu đệ đang bốc hỏa của hắn, nắm chặt không rời ra.
“A” Trần Thiên Minh hưng phấn kêu lên “Đến đây, tôi sẽ cùng cô” Trần Thiên Minh như muốn bốc hỏa, hắn không quan tâm điều gì nên làm, điều gì không nên làm.Hắn bây giờ chỉ muốn làm chuyện hắn muốn, đó là làm cho tiểu đệ của hắn không bốc hỏa nữa.
“Ư” Lưu Mỹ Cầm bị Trần Thiên Minh tác động vào phần thân dưới rên lên đầy thỏa mãn, cô đã uống thuốc kích dục khá lâu, cô có thể kiềm chế đến giờ cũng là khá kiên cường rồi.
Trần Thiên Minh mạnh mẽ tiến vào bên trong Mỹ Cầm. hắn làm cho cô cực kỳ thỏa mãn. Cảm giác thỏa mãn chưa từng có này làm cô quên hết mọi thứ xung quanh, làm cho cô quên đi nỗi đau đớn lần đầu của người con gái. Cô chỉ biết rằng cô muốn phát tiết, phát tiết tất cả dục vọng trong cô, cô muốn Trần Thiên Minh phải mạnh mẽ khi hắn ở trong cô, cô muốn hắn nhanh tiến vào thiên đường, lên tới đỉnh.
Trần Thiên Minh vô tình vận Hương Ba Công lần nữa, trải qua hàng trăm động tác lên xuống của hắn, Lưu Mỹ Cầm cũng giống như Hà Đào mới rồi, hưng phấn quá ngất đi.
Trần Thiên Minh khé thở dài khi nhìn xem tiểu huynh đệ của hắn có hạ hỏa không. Ngay lúc đó Hà Đào tỉnh lại, cô khẽ giãy giụa kêu lên: “Em…”
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào vừa tỉnh lại, hắn nghĩ sao không cùng cô lần nữa. Hắn mặc kệ mọi việc, lại giương súng ra trận, lát sau, âm thanh rên rỉ của Hà Đào lại vang lên. Trần Thiên Minh phát hiện khi làm chuyện này mà vận chuyển “ Hương Ba Công” thì hiệu quả tăng gấp đôi so với bình thường, thời gian vận một chu thiên càng lúc càng nhanh hơn. Toàn thân hắn cũng ngập tràn khí lực.
Hà Đào một lần nữa ngất đi.
Trần Thiên Minh nhìn Lưu Mỹ Cầm với âm thanh tức giận ở bên cạnh , hắn biết cô đã tỉnh lại, động tác của hắn rung chuyển giống như động đất, Mỹ Cầm không tỉnh lại thì mới lạ.
Hắn cắn nhẹ đầu vú Mỹ Cầm, hắn từ từ mút lấy.
Lưu Mỹ Cầm bị Trần Thiên Minh làm cho phát ra âm thanh rên rỉ. Trần Thiên Minh lúc này không suy nghĩ nặng nhẹ nữa, lần này hắn không vận “Hương Ba Công” nữa nhất định không được làm cho tiểu huynh đệ của hắn tức giận nữa không thì đến lúc đó, theo lời Lâm Quốc không phải Hà Đào và Mỹ Cầm, chính hắn sẽ bị dục hỏa công phạt, nhẹ thì bại não, nặng thì thổ huyết mà chết.
Trần Thiên Minh giờ đây cái gì cũng không quản nữa, hắn chuyển thân đè lên người Mỹ Cầm, hắn tiến vào người cô, tiếp tục xxx…
Rốt cuộc, Trần Thiên Minh hét lên một tiếng, nằm im trên người Mỹ Cầm, cuối cùng hắn đã phun trào toàn bộ vào người Mỹ Cầm.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch:Ngạo Thiên Môn
Nguồn:vip.******
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac.net
Vài giờ sau, Trần Thiên Minh lắc lắc đầu tỉnh dậy, những sự kiện tối qua vẫn hiển hiện trong đầu hắn… Trước là hắn cùng Tiểu Tam cứu được Hà Đào và Mỹ Cầm, sau đó cả hai đã uống thuốc và hai cô không thể kiềm chế bản thân, cả hai tự trút bỏ trang phục, hắn cũng tự cởi bỏ trang phục của mình và chuyện xảy ra sau đó giữa ba người thì…
Rốt cục Trần Thiên Minh cũng nhớ rõ sự tình hôm qua. Hắn quay đầu nhìn hai mỹ nữ trong bộ dạng Eva đang nằm bên cạnh mình. Lưu Mỹ Cầm đang ôm hắn ngủ, một tay hắn lại đang ôm Hà Đào, tay còn lại thì đang ôm lấy hai vật mềm mại và cao vút của cô. Tình cảnh này làm Trần Thiên Minh nhớ lại nhân vật Vi Tiểu Bảo trong tác phẩm Lộc Đỉnh Ký, hắn giờ đây cũng phong lưu không kém Vi Tiểu Bảo, chỉ là so với hắn thì Tiểu Bảo có nhiều phụ nữ hơn mà thôi.
“Ư…” Hà Đào cuối cùng cũng tỉnh lại, cô phát hiện bộ dạng không mảnh vải che thân của mình, lại nữa Trần Thiên Minh cũng trong tình cảnh như thế đang ôm cô trong tay hắn , cái nơi nhạy cảm của cô cũng bị tên vô lại đó đè lên. Cô cảm thấy không để đâu hết nỗi xấu hổ của mình.
Lưu Mỹ Cầm cũng vừa tỉnh lại, phát hiện ra tình cảnh như vậy, cô vội kéo chăn che kín phần lõa thể của mình. Nhưng trên giường chỉ có một chiếc chăn nhỏ, Hà Đào cũng muốn kéo chăn đắp cho mình, hai người cứ kéo chăn qua lại.
Người đương nhiên chịu khổ nhất là Trần Thiên Minh, hắn bị kẹt giữa hai mỹ nữ, hắn muốn ngồi dậy cũng không được mà nằm im cũng không xong.
“Trần Thiên Minh, cái đồ bại hoại kia, anh cút ra ngoài mau” Hà Đào tức giận la lên.
Trong tình cảnh giống như Adam và Eve của ba người, câu nói của Hà Đào là giải thoát cho cả ba. Nói xong Hà Đào mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Trần Thiên Minh nghe Hà Đào nói vậy, hắn gật đầu, vội vàng đứng lên, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu hắn nghe những lời này. Khi đứng lên hắn lại không cẩn thận chạm vào vùng bí ẩn, nhạy cảm của cô.
“Anh, sao lại chạm vào em?” Hà Đào quát to lên. Cô đã nhìn thấy toàn cảnh Adam của Trần Thiên Minh, đặc biệt cái bộ phận bên dưới của hắn, tên tiểu hỗn đản đó căng cứng, tràn đầy sinh lực. Cô xấu hổ rúc đầu vào trong chăn.
Trần Thiên Minh cũng vội vàng tìm quần áo vứt bừa bộn dưới đất mặc vào. Tối qua ba người có thể nói chuyện gì cũng đã làm cùng nhau, thế nhưng hắn vẫn chưa quen với tình trạng lõa thể trước mặt nữ giới.
Lưu Mỹ Cầm biết mình đã trao cái quý giá nhất của đời mình cho người mình yêu thương, tâm trạng lo lắng trong cô tạm lắng xuống. đều chỉ tại Diệp Đại Vỹ , cô không thể nghĩ được hắn lại là dạng người như vậy, sau này chính cô phải cẩn thận hơn khi xét đoán con người.
Lưu Mỹ Cầm ngồi dậy, nhưng phía dưới của cô lại đau đớn làm cho cô khẽ kêu lên. Cô không biết lần đầu tiên của người con gái lại đau thế, cũng có thể nguyên nhân là tối qua Trần Thiên Minh lại cùng cô những hai lần.
“ Anh, anh ra ngoài đi, bọn tôi phải mặc quần áo” Lưu Mỹ Cầm nhỏ giọng nói, cô không dám liếc nhìn Trần Thiên Minh mặc dù hắn đã mặc quần áo vào.
Trần Thiên Minh nghe Mỹ Cầm nói vậy, hắn nghĩ rằng mình cũng nên ra ngoài vì vậy hắn liền đi ra cửa.
Hắn muốn tự mình đến quán cơm mang hai xuất ăn sáng lên cho hai cô. Tối qua hắn cũng có điều không phải với hai cô , hắn giúp hai cô giải độc mà lại giải độc mỗi người hai lần.
Hắn phải bồi thường cho hai cô thì mới ổn, nhưng việc này không chỉ hai xuất ăn sáng là xong. Chuỵện này kết cục như thế nào thì cứ để thuận theo lẽ tự nhiên thôi, trong chuyện này hắn cũng chỉ là một nạn nhân, muốn ra sao thì ra“ Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
“Mỹ Cầm, bạn có đau không?” Hà Đào nhỏ giọng hỏi thăm Mỹ Cầm.
“Ui, mình đau lắm” Lưu Mỹ Cầm xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, mặc dù hai người cùng là phụ nữ, nhưng vấn đề này làm cô khó nói ra.
“Mình cũng đau lắm, cái tên bại hoại đó tối qua lại cùng mình hai lần, hại mình giờ cả người không còn chút sức nào” Hà Đào thấy rõ hai người bọn họ đúng là đồng bệnh tương lân, cô không còn cảm thấy thẹn thùng, xấu hổ nữa, dù thế nào cô muốn nói ra tâm trạng buồn phiền với Mỹ Cầm nếu không sớm muộn nó cũng làm cô phiền lòng. Đó là cái tên hại người Diệp Đại Vỹ.
“Mình cũng thế, hắn cũng cùng mình hai lần” Lưu Mỹ Cầm sắc mặt tai tái, cô tiếp lời Hà Đào nhưng vẫn không dám ngửng đầu lên.
“Không ngờ Trần Thiên Minh cái tên bại hoại đó cũng lợi hại thật. Nếu ai mà lấy hắn, thì thật thê thảm” Hà Đào bỗng nhiên cười nói.
“Hà Đào, Trần Thiên Minh thích bạn đấy, mình biết điều đó, bạn hãy lấy hắn đi” Sau khi suy nghĩ, Mỹ Cầm cũng nói ra quyết định của mình.
“Cô nói gì vậy?” Hà Đào cảm thấy khó hiểu, cô chăm chú nhìn người đồng cảnh ngộ với mình.
“Dù sao thì Thiên Minh cũng không thích mình, sau này mình yêu thương ai đó, hắn thích, mình sẽ gả cho người đó là được thôi” Lưu Mỹ Cầm không khỏi hỏi chính mình, cô còn có thể yêu thương người khác không? Đặc biệt sau khi xảy ra chuyện tối qua nó đã khắc cốt ghi tâm trong lòng cô, cả đời này cô cũng không thể quên được.
“Bạn cũng thích Thiên Minh, Mỹ Cầm, bạn không được gạt mình, mình biết mà” Hà Đào thăm dò hỏi Mỹ Cầm.
Mỹ Cầm cười sầu não: “Mình thích hắn thì có ích gì chứ, bạn mới là người hắn thích”.
Tâm lý Hà Đào trầm xuống, quả thật Mỹ Cầm cũng thích Thiên Minh, tên bại hoại đó. Vấn đề này xem ra khó giải quyết rồi. nói thực lòng cô rất thích Thiên Minh, nhưng Thiên Minh vừa thích cô vừa thích cả chị họ của hắn. Hơn nữa bây giờ phát sinh chuyện này, cả Mỹ Cầm cũng dính vào, chuyện càng lúc càng phức tạp.
“Thiên Minh, anh ấy còn thích cả chị họ của anh ấy nữa, anh ấy đúng là một kẻ hoa tâm” Hà Đào nghĩ việc này cũng nên để Mỹ Cầm biết. Nếu lúc đó cô biết Mỹ Cầm cũng đi dự tiệc sinh nhật Diệp Đại Vỹ thì cô sẽ ngăn cản Mỹ Cầm. Cô thật không nghĩ ra tên Diệp Đại Vỹ đó chuyện như thế mà hắn cũng làm được. Nghĩ tới đó, cô nghiến răng nghiến lợi, thầm lôi tổ tông mười đời nhà hắn ra chửi mắng.
“Ừ, nhưng mình không quan tâm đến việc đó, dù sao mình cũng còn trẻ, chuyện này để qua mấy năm nữa hãy nói, không chừng mấy năm sau mình gặp Thiên Minh, mình lại tốt hơn ấy chứ” Lưu Mỹ Cầm ra vẻ thoải mái nói. Bất quá cô biết, dù vài chục năm nữa qua đi cũng không ai có thể thay thế Thiên Minh được. Dù sao lần đầu tiên của cô đã trao cho người cô yêu quý, sao cô có thể quên đây?
“Đúng, chúng mình để sau hãy nói” Hà Đào dường như đã tìm ra giải pháp tốt nhất, cô gật đầu, cao hứng nói với Mỹ Cầm.
“Cạch, cạch, cạch” Ai đó ở bên ngoài gõ cửa “ Anh vào được không?” Giọng nói của Trần Thiên Minh vang lên.
“Lại là tên bại hoại Thiên Minh của cậu đấy” Lưu mỹ Cầm cố ý đá quả bóng sang Hà Đào.
“ Này, cậu đừng quên, tối qua hắn làm gì với cậu, hắn cũng là tên bại hoại của cậu đấy” Hà Đào không chịu yếu thế, đáp trả Mỹ Cầm.
Hai người vừa nói vừa đùa cợt với nhau, không khí bên trong rất thoải mái, vui vẻ, cả hai mặc kệ Thiên Minh đang đứng đợi ở cửa.
Trần Thiên Minh đứng ở cửa chờ một lúc, hắn thấy hai cô không nói để cho hắn vào hay không, hắn không còn cách nào khác dùng chìa khóa của hắn mở cửa.
“ Tôi mang điểm tâm cho hai người” Trần Thiên Minh vẻ mặt tươi cười tiến vào. Hắn ước có thể dùng nụ cười của mình lấy lòng hai đại mỹ nhân trước mặt. Mặc dù hắn cho rằng hắn cũng là nạn nhân nhưng sự tổn hại của hai đại mỹ nhân đây so với hắn còn cao hơn gấp nhiều lần.
“Trần Thiên Minh, cái đồ bại hoại anh, em nói cho anh biết: chuyện xảy ra tối hôm qua anh hãy coi như không có gì xảy ra, anh phải nhớ kỹ, nghe chưa? Bọn em muốn anh xử lý một chuyện, anh phải đối phó tên Diệp Đại Vỹ kia, người như hắn nếu không bị trừng trị, nhiều cô gái khác sẽ bị hắn làm hại” Hà Đào nghiến răng, nghiến lợi nói.
“Không có chuyện gì xảy ra là sao?” Trần Thiên Minh thấy mù mờ, hắn còn tưởng mình nghe nhầm. Trên thế giới làm gì có chuyện tốt như vậy, cả hai đã cùng mình nảy sinh quan hệ, giờ lại coi như không có gì là sao.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch:Ngạo Thiên Môn
Nguồn:vip.******
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac.net
Trần Thiên Minh cấu nhẹ tay mình một cái. Mẹ ơi, đau quá, chuyện này chắc chắn không phải nằm mơ.
“Đúng vậy. Coi như mọi chuyện không có phát sinh cái gì cả” Lưu Mỹ Cầm gật đầu. “Em cũng không muốn anh chịu trách nhiêm gì cả. Mọi chuyện ngày hôm qua coi như không có gi cả”.
Ông trời ơi! Mọi chuyện tốt như vậy sao. Trần Thiên Minh trong lòng thầm kêu to.
“Hai em thật sự không sao chứ?” Trần Thiên Minh cảm thấy chuyện này không phải như đang nằm mơ vậy. “Hai em chẳng lẽ nghĩ đến việc ngốc nghếch nào sao?” Chẳng lẽ là nhảy lầu, uống thuốc độc hay là hít khói ga… Trần Thiên Minh càng nghĩ càng thấy sợ. Nếu bởi vì chuyện này mà hai nàng xảy ra chuyện gì thì tội của hắn thật là lớn.
“Anh mới nghĩ quẩn đó?” Hà Đào vừa nghe Trần Thiên Minh nói các cô muốn tự sát, tức giận mắng hắn.
“Thứ nhất, các em ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn trong lòng” Trần Thiên Minh kiên trì nói với các nàng, về phần trách nhiệm của hắn , hắn bây giờ cũng không rõ nữa.
“Anh chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm như thế nào?” Hà Đào cố ý nói như thế, như có chuyện, để xem Trần Thiên Minh như thế nào chịu trách nhiệm, chẳng lẽ lấy một trong hai người hay là lấy cả hai?” “Trời ơi! Mình sao lại trong đầu lại có suy nghĩ như vậy” Hà Đào cảm thấy choáng váng khi chính mình nghĩ như vậy, chẳng lẽ mình muốn cưới hắn. Cô cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
“Anh, anh quả thật không biết làm sao bây giờ nhưng chắc chắn anh sẽ chịu trách nhiệm” Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hà Đào, trong lòng không khỏi giật mình. Mới vừa rồi cùng Hà Đào làm chuyện đó, làm cho hắn khó dừng lại trước bờ vực thẳm.
“Em, chúng em không cần anh chịu trách nhiệm, hơn nữa việc này cũng không thể nào trách anh. Bọn em sẽ không nghĩ quẩn đâu, nhưng chuyện này không nên nói tới nữa đúng không thầy Trần?” Lưu Mỹ Cầm nhìn chàng trai mà mình thích nói. Quả thật chuyện này kết quả không thật là xấu. Lần đầu tiên của mình đã cho nam nhân mình thích, sau này cưới ai cũng không sao cả.
“Cái đó, cái đó…” Trần Thiên Minh không biết nói như thế nào nữa.
“Không còn chuyện gì nữa bọn tôi nên đi về.” Hà Đào cắt đứt lời của Trần Thiên Minh. Cô đứng lên nhưng chẳng may lại loạng choạng suýt nữa ngã. Hôm qua phóng túng đến hai lần làm cho cô cảm thấy rất đau.
“Em có chuyện gì không?” Trần Thiên Minh thấy Hà Đào sắp ngã liền chạy đến đỡ Hà Đào. Nhìn bộ dáng đau đớn của nàng, hắn quả thật muốn ôm nàng vào trong lòng mà vuốt ve.
“Anh, anh buông tôi ra” Hà Đào cắn răng buông cánh tay của Trần Thiên Minh. Tất cả đều xuất hiện trước mắt… Hắn không biết có xấu hổ không mà còn hỏi nàng xem có sao không? Nhưng hôm qua hắn sung sức như vậy mà sáng nay tinh thần vẫn bình thường, không có một điểm mệt mỏi. Hắn thật là người thép.
“Các em định về đâu? Anh đưa về” Trần Thiên Minh vội vàng buông tay mình ra, rồi quan tâm hỏi.
“Tôi không muốn nhìn thấy anh, bọn tôi về trường học” Thân thể đã như vậy rồi, Hà Đào không muốn về nhà để người nhà bắt gặp, hơn nữa cô thật không thoải mái khi nhìn thấy Trần Thiên Minh.
“Như vậy, anh bảo A Quốc đưa các em về. Anh sợ Diệp Đại Vĩ lại giở trò với các em” Trần Thiên Minh nghĩ đến chuyện tối qua thì càng thêm lo lắng. Nếu hai người các nàng mà tự đi về trường học, hắn càng phải đưa các nàng trở về thì mới an tâm được.
“Không cần đâu, bọn tôi không nghĩ phiền toái đến anh lẫn bạn anh” Hà Đào vừa nghe thấy Trần Thiên Minh muốn để người khác đưa các cô về, cô cảm giác chuyện không hay, thật là phiền toái.
“Không phiền đâu, bây giờ để anh đi gọi hắn” Trần Thiên Minh nói xong liền chạy ra ngoài.
“Mỹ Cầm, bạn không nên xem thường địa vị của Trần Thiên Minh. Hắn thật ra là một ông chủ lớn đó, chúng mình đang ở trong khách sạn của hắn đó” Hà Đào cười cười nói với Lưu Mỹ Cầm.
“Thật sao?” Lưu Mỹ Cầm thật không tin vào tai mình. Nghĩ không ra Trân Thiên Minh lại là một ông chủ, cô còn nghĩ hắn cũng chỉ là một thầy giáo mà thôi. Bây giờ địa vị của họ ngày càng cách xa.
“Cô Hà, các cô thật sự hiểu lầm lão đại của chúng tôi rồi. Anh ấy không phải loại người xấu như Diệp Đại Vĩ đâu” Lâm Quốc vừa lái xe vừa nói với Hà Đào chuyện Trần Thiên Minh giúp mình “Nếu lão Đại không biết tôi, như thế nào lại giúp tôi, bởi vậy tôi luôn luôn đi theo anh ấy”.
Hà Đào và Lưu Mỹ Cầm đưa mắt nhìn nhau, không thể tưởng tượng được rằng còn có chuyện phức tạp giữa Trần Thiên Minh và Lâm Quốc như vậy.
“Lâm Quốc, tôi không nói hắn là người xấu, nhưng về chuyện tình cảm thì hắn thiếu quyết đoán, làm tôi thật tức giận” Hà Đào nói.
Lâm Quốc nghe đến chuyện tình cảm nam nữ thì không dám nói nữa.
“Hà Đào” Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Hà Đào, thấy nàng đang ngồi trước giường liền gọi một tiếng.
“Có chuyện gi vậy?” Hà Đao không quay đầu lại mà nói.
Trần Thiên Minh thấy nàng không có đuối hắn đi, trong lòng cang mừng thầm, hắn nói: “Thân thể của em thế nào rồi?”
“Không sao cả” Tuy ở bên dưới Hà Đào vẫn thấy có chút đau đớn, nhưng chuyện này không nên để Trần Thiên Minh biết được
“Vậy tốt rồi. Hà Đào, anh nghĩ chúng mình kêt hôn đi” Trần Thiên Minh đem ý nghĩ vô cùng to lớn ở trong đầu nói ra, trong lòng hắn quả thật thoải mái đi rất nhiều.
“Chúng ta kết hôn? Vậy chị họ của anh thì sao? Còn Mỹ Cầm nữa?” Hà Đào nhìn vẻ mặt đầy tin tưởng của Trần Thiên Minh đột nhiên méo xệch.
“Anh, để anh nghĩ lại đã” Trần Thiên Minh nghe Hà Đào nói như vậy, liền vội ôm đầu suy nghĩ.
“Còn nữa, hoàn cảnh nhà Mỹ Cầm anh đã nghe qua chưa, cô ấy còn phải lo học phí cho em trai em gái cô ấy nữa” Hà Đào nói thẳng trước mặt người con trai làm mình vừa yêu vừa hận. Vì sao những người nam ưu tú đều có những người nữ khác bên cạnh.
“Chuyên này anh biết” Trần Thiên Minh nghĩ một hồi rồi nói. Hắn nghĩ có lẽ đưa một ít tiền cho Mỹ Cầm là tốt rồi.
“Biết rồi là tốt. Hiện tại anh có thể đi ra” Hà Đào nhìn thật lâu Trần Thiên Minh vẫn chưa đưa ra quyết định. Rốt cuộc chuyện bọn họ sẽ như thế nào. Nếu như cô là một người thích tiền, cô chắc chắn sẽ buông tay. Nhưng nghĩ sẽ buông Trần Thiên Minh thì trong lòng lại không muốn tí nào, trái tim đang cô càng đau xót.
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào đuổi mình đi, hắn cũng muốn tìm Mỹ Cầm nên liền đi ra ngoài ngay.
“Lưu… Mỹ Cầm, em có nhà không?” Bây giờ xưng hô với Lưu Mỹ Cầm như thế nào. Trần Thiên Minh hiện tại cũng không biết. gọi là cô Lưu sao, bằng vào quan hệ của bọn họ thế này thật không nên, hay gọi là Mỹ Cầm. Dường như trước kia đã từng gọi như thế.
“Em đây, anh có việc gì vậy?” Lưu Mỹ Cầm nâng khuôn mặt tiều tụy của cô lên nhìn Trần Thiên Minh.
Con người là loại động vật kì lạ, trước kia Trần Thiên Minh va Lưu Mỹ Cầm là bạn đồng nghiệp, cho dù cô ấy có đẹp như thế nào nhưng trong lòng hắn cũng chỉ có một mình Hà Đào. Trải qua chuyện tối qua, bộ mặt tiều tụy của Lưu Mỹ Cầm bây giờ làm trái tim hắn nhói đau.
“Em, em phải chú ý tới thân thể đó!” Trần Thiên Minh quan tâm nói.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch:Ngạo Thiên Môn
Nguồn:vip.******
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac.net
“Cô, cô phải chú ý thân thể đó!” Trần Thiên Minh quan tâm nói.
“Cám ơn anh, tôi biết” Lưu Mỹ Cầm mặt không đổi sắc gật đầu với hắn.
Thật ra nàng vô cùng muốn nhào vào lòng hắn mà khóc một hồi cho hả, nhưng như thế liệu có được không? Hắn đã có Hà Đào, rồi còn cả bà chị họ nào đó nữa chứ.
“Tôi, tôi, trong này có một vạn đồng, cô… cô hãy cầm lấy, sau này tôi sẽ đưa thêm”.
Hắn ấp úng nói, trong túi liền lấy ra một xấp tiền.
“Trần Thiên Minh, anh nghĩ tôi là ai? Chỉ cần có tiền là bù đắp được sự việc tối qua sao?” Vừa thấy thế nàng tức giận quát lên “Chẳng lẽ dùng tiền này có bù đắp cho tôi sao?”
“Tôi, tôi không có ý này…thực sự không có” Thấy nàng hiểu lầm mình hắn vội giải thích.
Nàng trân trối nhìn hắn, biết hắn cũng không cố ý, sắc mặt cũng dịu đi nhiều, chậm rãi nói: "Không phải là được rồi? Việc này coi như không có, tôi cũng không cần tiền của anh”.
“Nhưng, đây là tấm lòng của tôi, thể hiện thành ý của mình, mà em của cô cũng cần tiền đóng học phí” Hắn lắc đầu, phát hiện hảo cảm với nàng ngày càng tăng lên. Dù cần tiền nhưng không lấy của người khác, quả là đáng bội phục.
“Tôi không cần tiền của anh, việc của các em tôi đều có thể tự lo được, cảm ơn anh” Nàng cũng biết hảo tâm của hắn, nhưng không thể lấy tiền của hắn được, nếu hắn là người nào đó của nàng, thì suy nghĩ đó có thể dẹp từ lâu.
“Nhưng đây là thành ý của tôi mà” Hắn vẫn không thu tiền lại, tiếp tục đặt trên bàn. Hắn biết nàng đang gặp khó khăn, đây chỉ là vấn đề mặt mũi.
“Trần Thiên Minh, anh cầm lại đi, tôi đã nói là không cần mà” Thấy hắn vẫn để trên bàn, nàng vội đẩy về phía hắn.
Hắn thấy vậy cũng đẩy tay nàng về, vừa đẩy tới đã bị trả lại, không biết từ khi nào đã nắm lấy tay nàng. Tối hôm qua, giúp nàng giải xuân dược cũng không để ý nhiều, bây giờ cầm lấy bàn tay này, trong lòng liền cảm giác lạ thường, phía dưới lại có phản ứng.
‘Anh, anh buông ra” Nàng vội giật tay về, nhẹ nhàng nói: "Tiền này anh cầm về đi, sau này mà còn làm như thế tôi sẽ giận đấy, nếu không có việc gì anh cũng đừng tới đây nữa” Lời của nàng thật rõ ràng, nàng muốn tạo ranh giới với hắn, không muốn hắn làm phiền mình nữa.
Trần Thiên Minh không còn cách nào hơn là bất đắc dĩ cầm lại, lắc đầu ra về.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, đảo mắt lại tới cuối tháng, lại sắp hết học kỳ.
Mà trải qua sự tình lần trước, Hà Đào cùng Lưu Mỹ Cầm đều không chú ý tới hắn, làm hại hắn chẳng biết nên làm thế nào.
“Anh, anh đang nghĩ gì thế?” Tiểu Hồng đột nhiên xuất hiện trước của phòng, nhẹ giọng hỏi.
“Không, không có gì” Đang ngẩn người trên ghế, hắn khẽ lắc đầu, không thể tưởng nổi mình đã ngồi đây lâu như vậy, vốn là muốn đi Trung tâm môi giới xem cho tòa nhà nào đang rao bán không, nhưng lại có Lệ Linh ở đó, nên cũng có chút ngại ngùng.
“Không có gì thì tốt” Thấy hắn không nói gì, nàng liền đi vào toilet.
Đột nhiên hắn chợt nhớ ra, chiếc quần lót tối qua nằm mộng tinh vẫn đang ở trong, từ khi trải qua lần đó, nhu cầu của hắn rất lớn, buổi tối thường mơ được cùng các nàng, có khi là Hà Đào, có khi là Lưu Mỹ Cầm, lại có lúc là chị Yến, còn có cả Tú Linh vì thế toàn phun hết ra rồi mới tỉnh lại.
“Chết, coi chừng nàng lại giúp mình giặt đồ” Hắn kêu to không ổn, vội chạy tới toilet thì thấy Tiểu Hồng đang đỏ mặt giặt chiếc quần lót của hắn.
“Tiểu, Tiểu Hồng, anh tự giặt cũng được mà!” Vừa nói hắn vừa đi tới định đoạt lại chiếc quần.
Tiểu Hồng thực sự chưa bao giờ thấy quần lót bẩn của hắn, nhưng cái của mình đôi khi cũng bẩn, nên có thể đoán ra vài phần “Em, em sắp xong rồi” Nàng lắc đầu, nghiêng người không cho hắn tiến vào.
Bị nàng chắn như vậy, hắn chỉ đành lắc đầu: "Tiểu Hồng, về sau anh tự giặt quần áo cũng được, em không phải làm thế đâu”.
“Anh, không sau đâu mà, dù sao em giặt cũng nhanh, anh nhìn mình xem, vô ý thế thì sao mà giặt đồ sạch được?” Nàng vừa nói vừa chọc hắn, ngượng ngùng lúc nãy như không còn tồn tại.
Hắn nhìn về nàng đang ngồi mà cười to, vô cùng đắc ý, đứng ở trên có thể thấy được đôi bạch thỏ trong cổ áo nàng, học sinh năm ba vẫn chưa bận nịt ngực, có thể tưởng tượng được nàng đã đều đặn đến thế nào, tuy chưa được như Hà Đào, Lưu Mỹ Cầm nhưng với tuổi này thì thật là tốt lắm rồi.
Hắn vội nuốt nước bọt, không dám nhìn xuống nữa, bộ phận ương ngạnh phía dưới của hắn lên cứng lên, nếu cứ như vậy sợ có ngày cũng nổ tung ra.
Hắn vậy chạy lại ghế, lấy tay ấn ấn vật cương ngạnh đó xuống, hi vọng nó không làm loạn.
“Anh, em xong rồi, nếu không còn gì nữa thì em về nhá” Nàng dùng khăn, lau bàn tay nhỏ của mình.
“Tiểu Hồng, hai trăm đồng này em cầm lấy, nếu không còn thì hỏi anh nhá, sắp tới kỳ thi rồi, em phải chú ý thân thể đấy” Hắn lấy tiền ra đưa cho nàng.
“Không, em không lấy đâu, lần trước anh đưa vẫn còn mà!” Nàng dấu tay ra sau lưng, lắc lắc đầu.
“Nghe lời anh, nếu em không lấy, anh không cho em giặt quần áo phụ nữa” Hắn đùa giỡn.
Nàng nghe vậy bật khóc: "Anh, anh xem em là như thế nào chứ, em giúp anh giặt quần áo để lấy tiền sao? Em nợ anh sáu trăm đồng, em nhớ rồi, nhất định sẽ trả lại”.
Hắn nghe vậy vô cùng bối rối, đứng lên lau nước mắt cho nàng: "Tất nhiên xem em như em gái rồi, anh không có ý gì đâu, Tiểu Hồng đáng yêu, đừng khóc mà”.
“Anh gạt em, người anh yêu nhất là cô Hà” Nàng lắc đầu không tin.
Vừa nghe thế đầu hắn như muốn to ra, thật không ngờ quan hệ của mình các giáo viên biết mà ngay cả học sinh cũng biết.
“Không, cái đó không giống, dù sao anh cũng yêu Tiểu Hồng nhất” Nghĩ rằng nếu nàng biết được cũng tốt, con bé này với mình cũng có chút ý tứ, tiện dịp phá vỡ ảo tưởng của nàng.
“Anh không gạt em chứ?” Nàng vừa mới đang khóc chợt hiện lên nét cười.
“Anh như thế nào lại lừa em được chứ?” Hắn vừa nói vừa nhét tiền vào tay nàng.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch:Ngạo Thiên Môn
Nguồn:vip.******
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac.net
Trần Thiên Minh sau khi xong tiết học, liền mang theo xấp giáo án vào văn phòng giáo viên.
Bởi vì thầy cô trong trường học cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có tầm vài mươi người, cho nên nhà trường dùng hai phòng học lớn hợp thành văn phòng giáo viên, như vậy sẽ tạo điều kiện cho mọi người sau khi kết thúc tiết học có thể nói chuyện phiếm hay là trao đổi kinh nghiệm giảng dạy.
Trần Thiên Minh ngồi ở vị trí của mình, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, sau đó liếc nhìn Hà Đào bên cạnh.
Hà Đào hiện tại dường như có chút tiều tụy, lông mày nhíu lại, tay chống cằm, hai mắt nhìn mặt bàn, hình như đang có tâm sự.
“Hà, Hà Đào, em không có tiết sao?” Trần Thiên Minh xoay người hướng Hà Đào cười nói.
Hà Đào xoay người, đưa lưng về phía hắn làm bộ như không nghe thấy Trần Thiên Minh nói gì.
Trần Thiên Minh cảm thấy thất vọng, sờ sờ mũi, nhưng hắn chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục hỏi.
“Có tiết hay không liên quan gì đến anh?” Rốt cuộc Hà Đào quay mình lại trợn mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái.
Trần Thiên Minh thấy vậy, không thể làm gì khác ngoài việc nhàm chán cầm lấy cuốn sách bên cạnh lên xem.
Vừa thấy đã nhìn ra ngay là Hà Đào đang giận mình, làm sao còn dám nói chuyện .
Lúc này, Lưu Mỹ Cầm cũng đã xong tiết học, ôm tài liệu trở lại văn phòng, nàng vừa đến nơi, phát hiện Trần Thiên Minh cùng Hà Đào cũng có tại văn phòng, vẻ mặt ngẩn ra, sau đó ngồi vào chỗ của mình.
“Mỹ Cầm, kết thúc tiết học rồi sao?” Hà Đào hỏi Lưu Mỹ Cầm.
“Đúng vậy, đã kết thúc, còn chị thì sao?” Lưu Mỹ Cầm thấy Hà Đào hỏi mình cũng hỏi lại một câu. Từ sau sự việc lần đó, nàng cũng không có nói chuyện với Hà Đào, bởi vì sự tình kia đã trở thành khúc mắc trong lòng các nàng, cho nên nàng cũng không có ý cùng Hà Đào nói chuyện hay trao đổi điều gì. Hơn nữa, cho dù có thể cùng Hà Đào chuyện trò, thì phải đối với Trần Thiên Minh ra sao đây? Chính mình nên đi ra, hay là Hà Đào đi ra, hay là tất cả cùng rời đi?
“Sáng nay mình không có lớp, bây giờ xem qua bài giảng, chuẩn bị cho tiết học tiếp theo”.
Đột nhiên Lưu Mỹ Cầm đi sang bên trái Trần Thiên Minh, Hà Đào nhìn thấy Lưu Mỹ Cầm đi qua Trần Thiên Minh, nhưng hình như nàng không thấy Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Lưu Mỹ Cầm.
“Ồ” Lưu Mỹ Cầm gật gật đầu.Đột nhiên, lông mày nàng khẽ nhíu. Tất cả những điều này đều lọt vào tầm mắt Trần Thiên Minh vốn đang nhìn nàng.
Hắn đi đến bên người Lưu Mỹ Cầm nhẹ giọng hỏi: “Mỹ Cầm, thân thể em không khoẻ sao?”
“Tôi, tôi không có sao, cảm ơn anh, thầy Trần” Lưu Mỹ Cầm nói chuyện với Trần Thiên Minh ngữ khí giống như nói chuyện với người lạ, dường như nàng cùng Trần Thiên Minh căn bản một điểm quan hệ cũng không có.
“Mỹ Cầm, em gọi anh là Thiên Minh hay anh Minh cũng được” Trần Thiên Minh tươi cười nói, “Chắc là mắc bệnh rồi, em muốn anh cùng đi gặp bác sĩ không?” Vừa nói xong, hai mắt Trần Thiên Minh không khỏi sáng ngời, bởi vì hắn đứng còn Lưu Mỹ Cầm ngồi, hắn từ phía trên nhìn xuống có thể thấy cặp nhũ câu của Lưu Mỹ Cầm, còn có nịt ngực màu đen trên nịt ngực là ren hoa lấm chấm .
Nhớ tới lần trước tại khách sạn Không Thiên là cặp tuyết lê kia của Lưu Mỹ Cầm, tiểu Trần Thiên Minh ở dưới vốn rất nghe lời giờ lại bắt đầu loạn động.Đặc biệt nhớ tới lần một mình 2P kia, trong lòng lại càng kích động. Fuck, khi nào mới có thể lại được chơi cái loại trò chơi sảng khoái chết người này.
“Tôi không sao, không cần đi bệnh viện gặp bác sĩ. Còn điều này nữa thầy Trần , mọi người là đồng nghiệp, anh hãy gọi tôi là cô Lưu đi” Lưu Mỹ Cầm trả lời rất lạnh nhạt, làm cho Trần Thiên Minh nghe thấy cảm giác như rơi vào hố băng, vô cùng mất tự nhiên.
Hà Đào chứng kiến Trần Thiên Minh cùng Lưu Mỹ Cầm thấp giọng trò chuyện, lòng nàng tự nhiên khẽ nhói, dường như là cảm giác chua xót. Vừa rồi chính mình không quan tâm đến Trần Thiên Minh, giờ đây lại không muốn thấy hắn cùng Lưu Mỹ Cầm trò chuyện.
“Chủ nhiệm Ngô, anh vừa tới” Hà Đào nhìn lên, thấy Ngô Thanh từ cửa thong thả từng bước tiến vào, nàng nhẹ nhàng mỉm cười.
Ngô Thanh bị nụ cười mê người của Hà Đào làm cho ngây ngốc, bởi vì cho tới bây giờ Hà Đào chưa bao giờ có thiện cảm đối với hắn, mà giờ đây thế nhưng nàng chủ động chào hỏi mình, lại còn hướng về mình cười khẽ, nàng cười lộ ra hàm răng trắng thật là làm cho hắn thần hồn điên đảo.
“Bang” Một tiếng , Ngô Thanh đụng vào góc nhọn của bàn làm việc, càng đáng chết chính là, góc nhọn kia vừa vặn tiếp xúc với địa phương yêu ớt ở phía dưới. Ngô Thanh đau đớn mà miệng nghiến răng muốn nứt ra, bưng ở phía dưới không dám lên tiếng. Cái này còn có thể trách ai đây? Hắn từ cửa đi vào ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Hà Đào, thế nhưng đi đến bàn làm việc khi nào không biết.
“Hì hì,” Hà Đào thấy bộ dạng Ngô Thanh ở phía bưng lấy cái … kia , không nhịn được phát ra tiếng cười.
Ngô Thanh thấy Hà Đào nhìn mình, thì bối rối buông tay, ngượng ngùng nói: “Hà Đào, không nên cười, tôi… tôi vừa rồi không chú ý , cho nên mới không cẩn thận va chạm nhẹ vào bàn làm việc mà thôi”.
“Chủ nhiệm Ngô, kiểu tóc hôm nay của anh thật dễ nhìn” Hà Đào quét mắt qua Lưu Mỹ Cầm cùng Trần Thiên Minh đang ở bên cạnh liếc nhìn một cái, sau đó ngọt ngào nói với Ngô Thanh đang cắn răng nén đau.
“Thật không? Dễ nhìn lắm sao?” Ngô Thanh vừa nghe Hà Đào nói như vậy, cao hứng liền ra vẻ tiêu sái mà lấy tay vuốt vuốt mái tóc bồng bồng có phần giống tổ quạ của mình.
“Vâng, chủ nhiệm Ngô tóc anh thực sự rất đẹp” Hà Đào lại liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, sau đó lớn giọng nói với Ngô Thanh.
“Đúng vậy, đúng vậy, chính tôi cũng cảm thấy rất đẹp!” Ngô Thanh híp mắt cười nói, “Đây là tôi đã nhờ nhà tạo mẫu tóc tại khách sạn Không Thiên làm giúp, phải mất 68 đồng đó!” Ngô Thanh nói xong vô cùng tự hào, còn vỗ vỗ lồng ngực đơn bạc của mình.
“Đúng rồi, chủ nhiệm Ngô tóc của anh so với người nào đó còn hấp dẫn hơn nhiều” Hà Đào vừa nói vừa cố ý nhìn mái tóc của Trần Thiên Minh.
Ngô Thanh thấy Hà Đào nhìn tóc Trần Thiên Minh, biết nàng có ý nói đến Trần Thiên Minh. Vì thế hắn cao hứng nói: “Ha ha, điều ngày là đương nhiên, Thiên Minh” Ngô Thanh gọi Trần Thiên Minh một tiếng.
-“Chuyện gì? Chủ nhiệm Ngô” Trần Thiên Minh ở bên cạnh nghe Hà Đào cũng Ngô Thanh vừa rồi trò chuyện than thiết, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Lúc nãy Hà Đào đối với mình cả nhìn cũng không thèm nhìn, bây giờ không ngờ cùng với Ngô Thanh liếc mắt đưa tình như vậy, muốn điên lên mà không thể làm gì.
“Thiên Minh à Thiên Minh, không phải là tôi chê cười anh, anh nhìn lại tóc anh một chút, làm sao lại trở thành như vậy, một điểm thẩm mỹ cũng không có. Anh sau này cũng nên chú ý nhiều một chút, theo tôi mà học hỏi!”
Ngô Thanh vừa nói lại vừa lấy tay vuốt ngược vài cái lên mái tóc của mình.
“Tóc tôi?” Trần Thiên Minh ngẩn ngơ, tóc hắn cũng là do nhà tạo mẫu tóc tại khách sạn Không Thiên làm, ở bên ngoài phải có giá thấp nhất là 288 đồng mà? Tên Ngô Thanh kia chỉ vỏn vẹn 68 đồng!
“Đúng rồi, là nói tóc anh, Hà Đào, cô đã nói đúng không? Tóc cậu ấy không thể so được với tóc tôi!” Ngô Thanh quay mặt về phía Hà Đào cười nói.
“Ừm” Hà Đào không nói gì thêm chỉ dùng giọng mũi coi như để đáp lời.
Ngô Thanh nghe mỹ nữ Hà Đào này cũng đồng ý với với lời nói của mình, lại càng cao hứng, “Thiên Minh, chờ anh được phát tiền lương tháng này , tôi đưa anh đến khách sạn Không Thiên dạo chơi, không nên chỉ ở trong trấn, anh nên ra ngoài quan sát một chút, có câu thế giới bên ngoài rất đặc sắc đó!”
“Phì...”, Hà Đào nghe Ngô Thanh tự đề cao chính mình như vậy, còn nói muốn dẫn ông chủ của khách sạn Không Thiên đi dạo chơi khách sạn Không Thiên, lại còn xướng thêm một câu “thế giới bên ngoài rất đặc sắc”, không thể nhịn được mà bật ra tiếng cười.
Ngô Thanh thấy Hà Đào cười, tưởng rằng Hà Đào bởi vì ủng hộ lời nói của mình, lại càng thêm đắc ý, “Thiên Minh, anhxem, ngay cả mỹ nữ của trường ta cũng cười anh , anh lại phải càng nên chú ý, nếu không sau này anh không có bạn gái, thì phải làm thế nào?”
Trần Thiên Minh không nói gì, cái gì mà không có bạn gái, bởi vì chính mình bây giờ có quá nhiều bạn gái, không biết làm thế nào cho phải. Ài, nếu có thể giống như Vi Tiểu Bảo, bảy tám bà vợ cùng ôm trở về, thật là tốt biết bao.
Ngô Thanh thấy Trần Thiên Minh không nói gì, tưởng rằng Trần Thiên Minh đã hiểu được khuyết điểm của mình, hắn đi qua, vỗ vỗ bả vai Trần Thiên Minh, nói: “Không sao, Thiên Minh, không có người nào hoàn hảo, về sau chú ý nhiều một chút là được”.
Hà Đào nhìn thấy bộ mặt như trái khổ qua của Trần Thiên Minh, trong lòng thập phần cao hứng, bộ dáng kia thực sự là không dùng bút nào có thể miêu tả. Nàng cao hứng nói với Ngô Thanh: “Ngô chủ nhiệm, lần trước không phải anh muốn mời tôi đi ăn cơm sao? Thời gian vào lúc nào? Anh cũng không nên nói lời mà không giữ lời chứ?”
Nói xong, lại ngọt ngào cười với Ngô Thanh.
“Mời, mời cô ăn cơm?” Ngô Thanh nhất thời mơ màng, hắn thế nhưng quên mất đã mời Hà Đào ăn cơm khi nào. Trời ạ, hôm nay mình làm sao thế này, hình như mọi chuyện tốt đều đến với mình. Mới rồi, vừa vào cửa Hà Đào liền chủ động hướng mình chào hỏi , lại còn cười với mình, sau đó còn nói tóc mình rất đẹp, nói tóc mình đẹp kì thật là nói chính mình đẹp! Vì Hà Đào là một con gái còn nhỏ cho nên ngượng ngùng không dám nói ra, đây là nàng dùng chiêu “nói bóng nói gió” mà thôi.
“Đúng rồi, như thế nào? Hay là anh không muốn?” Hà Đào liếc đôi mắt đẹp hướng Ngô Thanh.
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào đối với Ngô Thanh như vậy lửa giận bốc lên đầu, có cảm giác muốn giết người. Nếu như không phải có Lưu Mỹ Cầm cùng Hà Đào ở đây, hắn thật muốn ngay lập tức xông đến đem Ngô Thanh đánh thành Trư Bát giới, sau đó đem tiểu JJ phế đi. Mịa, gái của mình mà hắn cũng dám tranh sao.
“Muốn chứ, sao có thể không muốn?” Ngô Thanh thấy Hà Đào có vẻ không tin tưởng mình, vội vàng vỗ lên khung xương yếu ớt của mình vang lên tiếng “bộp bộp”.
“Vậy bạn gái của anh sẽ không ghen chứ?”
“Sẽ không đâu, làm sao có thể như vậy chứ?” Ngô Thanh phát hiện mình nói không đúng, hấp tấp nói thêm, “Tôi không có bạn gái! Làm sao có người ăn dấm chua của tôi!”
Ngô Thanh nói cái này là đúng sự thật, hắn tán tỉnh vài đối tượng nhưng không có thành công.
“Anh thật chung tình !Cũng không giống như một số người, rất hoa tâm, có rất nhiều bạn gái!” Hà Đào nói xong, hung hăng trừng mắt liếc Trần Thiên Minh một cái.
“Đương nhiên, đương nhiên!” Ngô Thanh càng cao hứng nói.
Trần Thiên Minh càng xem càng tức giận, hắn cầm lấy tài liệu của mình đi ra khỏi văn phòng, quay về kí túc xá.
Hà Đào thấy mình đã thành công làm Trần Thiên Minh tức giận, nàng vui sướng mỉm cuời.
Ngô Thanh thấy Hà Đào cười, liền nói: “Hà Đào, cô đêm nay có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm”.
“Chủ nhiệm Ngô, anh đã mời tôi dùng cơm vào đêm nay sao?” Hà Đào thấy Trần Thiên Minh đã bị mình chọc giận, cũng không muốn cùng Ngô Thanh đóng kịch nữa.
“Không phải , là, là…” Ngô Thanh nghĩ cả nửa ngày , cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình mời Hà Đào vào lúc nào.
“Không nhớ, đúng không?”
“Đúng vậy” Ngô Thanh ngượng ngùng nói.
“Được rồi, anh như vậy là không có lòng thành, tôi không ăn nữa” Hà Đào nói xong, có vẻ tức giận sau đó chính nàng cũng đi ra ngoài.
“Này, Hà Đào, cô nói khi nào thì sẽ khi vậy…” Nhưng mà, Hà Đào đã đi mất.
Lưu Mỹ Cầm đang đọc sách mỉm cười, nhưng ngay sau đó, nàng cũng không cười nữa. Bởi vì nàng biết, đây là Hà Đào cố ý chọc giận Trần Thiên Minh , nói cách khác Hà Đào rất quan tâm đến Trần Thiên Minh.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy