Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ Tác giả: Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
Chương 86: Sư phụ của Tiểu Ngọc.
Dịch: Tiểu Long
Nguồn: Kiếm Giới
“Đại phôi đản, bây giờ ngươi cảm giác như thế nào?”
Tiêu Tân đang bị treo lơ lửng trên cây khó nhọc quay đầu lại, thấy được một thân ảnh chổng ngược. Lại nghe giọng nói, đúng là cô gái đêm hôm qua.
“Tiểu nha đầu, mau thả tôi ra, tôi thật sự là đến đây tìm người.” Tiêu Tân tức giận nói.
Tiếng cười cô gái vang lên như chuông bạc, nhưng trong lòng nàng lại hoàn toàn trái ngược.
-Tinh thần của ngươi hình như vẫn còn tốt lắm thì phải! Chiều nay ta lại đến thăm ngươi nha!
Nói xong, tiểu cô nương xoay người bước đi, mặc kệ Tiêu Tân đang liều mạng gào thét ở phía sau, nàng giả lơ làm như không hề nghe thấy.
Trời dần trở nên nóng bức, ánh mặt trời len lỏi qua những tàn lá rậm rạp, rọi lên người của Tiêu Tân, miệng khô khốc như cái giếng cạn tháng hè, lưỡi đau buốt, cực kỳ khó chịu. Không biết đã trải qua bao lâu, Tiêu Tân bỗng có cảm giác tốt lên được một chút, thử vận công, thấy có chút khí lực, lập tức hắn mừng như điên lên.
Tốt quá, dị năng cuối cùng cũng trở lại rồi.
Không bao lâu sau, năng lượng trong cơ thể hắn đã được bổ sung đầy đủ do hấp thụ năng lượng mặt trời, tay chân không còn cảm giác bủn rủn vô lực nữa. Tiêu Tân làm một vài động tác lúc lắc, co lưng lại, nảy người lên, cảm giác phi thường thoải mái không còn có cảm giác bị thoát lực như vừa rồi.
Tiêu Tân vừa định cởi trói hai chân ra, chợt nghe từng đợt âm thanh bước chân thật nhỏ truyền đến. Tâm vừa động, thân thể hắn lần nữa buông lỏng xuống, khôi phục lại bộ dáng ủ rủ như vừa rồi.
Người đến quả nhiên là tiểu cô nương nọ, nhìn thấy Tiêu Tân ngất ngư như con cá chết, nhắm mắt không nhúc nhích, nàng nhặt lấy một nhánh cây gần đó, khiều khiều hắn, kiêu nhỏ.
-Uy, chết chưa.
“Chưa chết!” Tiêu Tân hữu khí vô lực lên tiếng. Giọng nói suy yêu vô cùng.
Cô gái lại cầm nhánh cây đánh đánh vài cái, cười khanh khách nói.
-Thế ngươi có chịu thua hay không!
“Ta..nhận thua!” Tiêu Tân đáp.
“Ngươi còn gà lắm!”
Cô gái nâng tay phải vuốt ve cái cằm không một cọng râu, ra vẻ có chút buồn rầu nói.
-Nhưng mà, ta vẫn không thể thả ngươi.
“Tại sao? Tôi còn có việc gấp cần phải làm.” Tiêu Tân tiếp tục hỏi.
Cô gái mở to mắt liếc Tiêu Tân nguýt một cái, giận dỗi nói.
-Ai bảo ngươi chiếm tiện nghi cư nhiên dám ăn đậu hủ của ta. Sao ta có thể bỏ qua cho ngươi được?
“Nãi nãi của ta ơi, rốt cuộc phải làm sao cô mới thả tôi ra?” Tiêu Tân rên rỉ hỏi.
Cô gái mắt đảo một vòng. Đột nhiên ánh mắt sáng ngời, lớn tiếng nói.
-Sư phụ ta đã từng nói, trên thế giới này có rất nhiều nam nhân xấu, hoa ngôn xảo ngữ*lời hoa tiếng mật...à đại loại thế*, chuyên môn lừa gạt nữ hài tử. Để đối phó với những tên nam nhân xấu đó, chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là đem tất cả bọn chúng...xoẹt...thành thái giám hết.
“Không phải chứ...!” Tiêu Tân dụng lực, bức ra một vài giọt mồ hôi trên trán. Lớn tiếng khẩn cầu.
-Cô không thể làm như vậy được, tôi không phải là người xấu.
“Nhìn lén ta thay quần áo, sau đó còn khi dễ ta. Ngươi còn nói ngươi không phải người xấu.” Cô gái rút thanh loan đao ở bên hông ra, nhìn nhìn hạ thân Tiêu Tân múa múa vài cái, trên mặt cười cười có vẻ....rất mờ ám. Tiêu Tân có thể mở trói bất cứ lúc nào, nhưng hiện giờ đang bị treo ngược, trơ mắt nhìn thanh loan đao đang múa may trên người mình, hắn lập tức cảm thấy có chút khẩn trương
Cô gái khoa tay múa chân một lát, thấy Tiêu Tân không có phản ứng gì, cảm thấy có chút mất hứng. Nàng cầm nhánh cây dùng sức đánh lên người Tiêu Tân một cái. La lớn.
-Không vui tẹo nào. Ngươi phối hợp một chút có được khong!
Tiêu Tân cảm thấy lạnh xương sống. Thì ra cô nàng này ở trên “núi” lâu ngày nên cảm thấy cô đơn tịch mịch, đành đem hắn biến thành đồ chơi. Xem ra, không thể giả bộ được nữa rồi. Nếu cô nàng này bệnh lên, tùy ý vung tay hạ một đao, thế là bỏ mịe đời em.
Nghĩ đến đây, Tiêu Tân dự định đu người lên cây đại thụ, sau đó sẽ bức phá dây trói ở chân. Đúng lúc đó, xa xa truyền đến âm thanh của một người phụ nữ.
“Ngọc nhi, con đang làm gì đó?”
Nghe thấy âm thanh của người phụ nữ, cô gái bỗng nhiên tỏ ra sợ hãi, cuống quít chặt đứt sợi dây đang treo Tiêu Tân ở trên cây, đồng thời sút một cước, đá hắn bay tuốt vào trong bụi cỏ. May mà dị năng của Tiêu Tân vừa mới khôi phục. Thân thể gân cốt có thể được xem là cường tráng. Nếu là người bình thường mà dính phải một cước như thế, khẳng định sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
“Sư phụ con ở đây. Ngươi, không được lên tiếng!” Cô gái nhỏ giọng ra lệnh, sau đó chạy nhanh về hướng phát ra tiếng gọi.
Tiêu Tân núp ở phìa sau bụi cỏ, cẩn thận nhìn xuyên qua khe hở. Người mới đến là một người phụ nữ trung niên, tuổi khoảng bốn mươi, khuôn mặt mỹ lệ, thùy mị thướt tha, với đôi mắt xinh đẹp lấp lánh tỏa sáng, vẻ mặt nghiêm trang. Môi việc xảy ra trước mắt làm Tiêu Tân hết sức kỳ quái, cô gái cùng với mỹ phụ trung niên có cùng kiểu tóc và y trang giống như nữ tử thời cổ đại, hai người nói chuyện với nhau dùng đến những từ ngữ hết sức kỳ lạ và khó hiểu, hắn có cảm giác giống như đang bị lạc vào xứ sở tiểu thuýêt võ hiệp kinh điển của Kim Dung vậy.
Cô gái đương nhiên rất sự người phụ nữ trung niên, nói chuyện nươm nướp lo sợ.
-Sư phụ, người-----đã-----đến!
“Ngọc nhi, vừa rồi con đang làm gì đó? Sư phụ gọi con mãi cũng không thấy trả lời!” Vị mỹ phụ hỏi.
Cô gái giả bộ cười cười, nũng nịu nói.
-Con, con đang bận suy nghĩ, không để ý.
“Phải không?” Vị mỹ phụ hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp.
-Ngọc nhi, vi sư hai ngày không có ở đây, con có lười biếng hay không?
Cô gái cuống quít nói.
-Không..không có, mỗi ngày con điều luyện tập đao pháp theo lời dặn của sư phụ. Nhưng mà luyện đi luyện lại, vẫn cảm thấy uy lực không tăng lên được tí nào hết.
Vị mỹ phụ trung niên gật đầu nói tiếp.
-Bộ “Phượng Ngô” đao pháp là tuyệt học của bổn môn, rất thích hợp dành cho nữ nhi luyện tập. Sỡ dĩ con cho là như vậy, bởi vì công lực quá yếu, không thể phát huy toàn bộ uy lực của đao pháp.
“Ách!” Cô gái nhớ tới đêm qua bị bại dưới tay của Tiêu Tân, còn bị hắn ngang nhiên ăn đậu hủ, trong lòng rất buồn bực, nhịn không được lên tiếng hỏi.
-Sư phụ, theo như lời người nói, nếu con muốn luyện đại thành bộ đao pháp này, còn cần khoảng bao nhiêu thời gian nữa ạ?
Vị mỹ phụ trả lời.
-Vi sư đã truyền dạy cho con tất cả chiêu thức. Lấy tư chất của con, cần mẫn mỗi ngày điều luyện tập, chỉ cần năm năm, là có thể thông hiểu đạo lí.
“Arg! Sao lâu quá vậy!” Cô gái hô nhỏ một tiếng, đương nhiên là đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
Đôi mắt to long lanh khẽ đảo một vòng, cô gái tiếp tục hỏi sư phụ nàng.
-Sư phụ, bổn môn có môn võ nào học nhanh nhanh không? Ngọc nhi cảm thấy võ công của mình quá kém, nếu gặp cường địch, rất khó có thể bảo vệ được mình a.
Gương mặt vị mỹ phụ đanh lại rồi nói.
-Tập võ tối kỵ nhất là tâm bất ổn, dục tốc bất đạt. Bổn môn là huyền môn chính tông, không phải là môn phái bàn môn tả đạo, chủ trọng căn cơ vững chắc, tập trung chất lương. Tâm tình dễ xúc động như con, cần phải rèn luyện thật nhiều. Như vậy đi, kể từ mai, con rút ngắn thời gian luyện công buổi sáng, ngồi thiền tăng thêm hai giờ.
“Con biết rồi, sư phụ!” Cô gái chu miệng, không do dự trả lời.
Vị mỹ phụ trung niên lại nói tiếp.
-Ngọc Nhi, trên núi gần đây có người lạ nào ghé qua hay không?
“Không có!” Cô gái lập tức phủ nhận.
“Thật lạ!” Vị mỹ phụ cau mày nói.
-Ngày hôm qua sư phụ đã gieo một quẻ. Quẻ thiên cho thấy, ngày hôm nay có khách quý ghé thăm.
“Người có nghĩ là trật rồi hay không!” Cô gái hỏi.
Vị mỹ phụ lắc đầu nói.
-Sư phụ dốc lòng nghiên cứu tử vi đã hơn hai mươi năm, chưa bao giờ sai lầm. Có lẽ, người đó vẫn đang trên đường đến đây. Nếu con thấy người đó, thay thầy tiếp đãi, ngàn lần không được chậm trễ.
“A!” Cô gái há to miệng, lập tức cảm thấy choáng váng. Cái tên kia vừa bị nàng đạp một phát văng vào trong bụi cỏ, không biết...có phải là khách quý của sư phụ không a?
“Ngọc Nhi, con sao thế?” Người phụ nữ bỗng thấy đệ tử mình có vẻ kỳ quái, trầm giọng hỏi.
Cô gái đang định trả lời, đột nhiên nghe được âm thanh lạ phát ra từ bụi cỏ gần đó. Ngay sau đó có một thân ảnh từ trong đó phóng ra...........
Last edited by hamhieubiet; 31-03-2011 at 01:40 AM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ Tác giả: Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
Chương 87: Đụng Vào Nòng Súng.
Dịch: Tiểu Long
Nguồn: Kiếm Giới
Sự chấn động của cô gái so với đêm qua còn ghê hơn gấp hai lần, theo lý thuyết thì dược liệu nàng cho Tiêu Tân uống có thể duy trì tác dụng đến tận ba ngày liên tục, tại sao mới có một ngày mà tên này đã có thể cử động rồi?
“Ai đó?” Vị mỹ phụ phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, lập tức đẩy đồ nhi[đệ tử] ra phía sau mình, còn mình thì che chắn ở phía trước, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người vừa phóng ra
Tiêu Tân vốn định rình nghe, không nghĩ đến tự nhiên có một con rắn hoa ở đâu nhào vào giúp vui. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải nhảy ram vừa vặn dính vào họng súng.
“Há há! Hai...hai người khỏe ha!” Tiêu Tân mỉm cười, ra vẻ “ta đây không biết gì cả” đi về phía hai người.
Vị mỹ phụ sắc mặt lập tức trầm xuống lạnh giọng hỏi.
-Ngươi cuối cùng cũng chịu xuất mặt rồi sao!
Tiêu Tân lập tức nghẹn họng, nhìn trân trối. Thì ra nàng đã biết hắn núp ở trong bụi có, nàng cố ý nói thể để dụ hắn xuất hiện.
Vị mỹ phụ trung niên xoay người nhìn đồ nhi của mình rồi hỏi.
-Ngọc Nhi, chuyện gì đang xảy ra?
“Sư phụ!” Cô gái giận dỗi kêu lên, ngập ngừng không biết trả lời như thế nào.
Tiêu Tân nhanh nhạy nói.
-Bá mẫu, người không nên trách tiểu cô nương này. Tại hạ đến đây là để tìm người, vừa rồi vô tình gặp được nàng, còn chưa nói đến hai câu thì người đã đến a!
“Tiểu tử, ngươi im đi, ta với ngươi thân lắm hay sao? Mà ngươi nghĩ ta già đến thế à?”
Vị mỹ phụ trung niên liên tiếp hỏi hai câu, làm tiểu cô nương á khẩu không mở miệng trả lời được tiếng nào. Đồ nhi thì quỷ kế đa đoan, sư phụ thì càng cáo già cao tay hơn , không biết hai thầy trò này là thần thánh phương nào mà lại chiếm dụng luôn chỗ ở của Mại Đại thúc?
Tiêu Tân sờ sờ cái mũi. Gặng cười nói.
-Xin lỗi, tại hạ đã thất lễ, không biết phải xưng hô với tiền bối như thế nào?
Người phụ nữ liếc trên dưới đánh giá Tiêu Tân một hồi, sắc mặt càng lúc càng tối sầm lại, âm thanh âm trầm nói.
-Tiểu tử, nơi này không chào đón ngươi, mời ngươi rời khỏi nơi đây ngay lập tức.
Nói xong. Nàng nhìn đệ tử của mình rồi nói.
-Ngọc Nhi, nếu hắn không chịu rời khỏi, lập tức đánh gãy hai chân của hắn.
Cô gái đứng bên cạnh trưng ra vẻ mặt đau khổ như vừa ăn phải trái “khổ qua” nói.
-Sư phụ, đồ nhi không phải là đối thủ của hắn.
Vị mỹ phụ vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
-Sao, con đã giao thủ qua với hắn?
“Dạ!”Cô gái gật đầu nói.
-Hắn đến đây từ đêm qua. Đồ nhi đã cùng hắn giao thủ qua một trận, thiếu chút nữa đã bị hắn khi dễ.
Những lời này là nữa thật nữa giả, nàng đâu dám nói Tiêu Tân ăn đậu hủ của nàng. Nếu không dựa vào tính tình của sư phụ nàng nhất định sẽ nổi một trận lôi đình, một đao giết ngay Tiêu Tân tại chỗ.
Vị mỹ phụ quay đầu lại. Vẻ mặt cổ quái, trầm giọng nói.
-Tiểu tử, ngươi tên gì? Tới đây làm chi?
Tiêu Tân không thèm suy nghĩ gì nhiều, lập tức thành thật trả lời và kể ra mọi chuyện. Ngay khi người phụ nữ nghe đến tên “Mạc Bất Li”, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lạnh giọng nói.
-Ngươi có quan hệ như thế nào với Mạc Bất Li?
Tiêu Tân gãi gãi đầu, cười cười nói.
-Một lần tại hạ xảy ra cố sự nên thân thể bị trọng thương, được Mạc Đại thúc cứu chữa, ở lại đây khoảng gần một năm thương thế mới khỏi hẳn. Lần này trở lại.......
Không đợi Tiêu Tân nói xong. Người phụ nữ nọ cắt ngang lời hắn nói.
-Uy, tên tử quỷ đó gần đây rất hiếm khi chữa trị người khác, tại sao lại đặc biệt ra tay chữa trị cho ngươi a?
Tiêu Tân đáp.
-Tại hạ bị bom tạc trúng thương thế nghiêm trọng. Hơn nữa da toàn thân bị tàn phá nghiêm trọng.
“Hảo gia hỏa, số ngươi thật may mắn!” Vị mỹ phụ kinh ngạc hô lên. Sau đó nàng lại ngắm nhìn Tiêu Tân một chút, sắc mặt càng cổ quái, thì thầm lẩm bẩm.
-Vài năm không gặp, tên tử quỷ này y thuật càng ngày càng cao.
Tiêu Tân cũng không thèm để ý đến lời nói của mỹ phụ, hắn chắp hai tay lại khom người rồi nói.
-Không biết tiền bối có biết Mạc Đại thúc hiện giờ đang ở nơi đâu hay không? Tại hạ có một vị bằng hữu bị thương, muốn thỉnh thúc thúc đến xem thương thế cho vị bằng hữu ấy.
Vị mỹ phụ không lập tức trả lời ngay câu hỏi của hắn, mày liễu của nàng nhíu lại trong thoáng chốc, rồi mới nói.
-Tiểu tử. Ngươi có thể đả bại đồ nhi của ta. Xem ra bổn sự của ngươi không nhỏ. Ngươi học công phu của môn phái nào?
Tiêu Tân suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời.
-Võ công mà tại hạ học chính là võ cổ truyền của gia đình ông bà ngoại. Vịnh xuân, nam quyền, đàm thối, tán đả mỗi thứ học một ít. Gần đây, tại hạ còn học thêm một ít võ thuật của nội công gia truyền, nhưng không nhập môn.
“Ngươi học võ tạp nham thôi sao!” Mỹ phụ nghiêm mặt nói.
-Tập võ tối kỵ học mà không tinh*học nhiều nhưng không pro cái nào hết, giống như chơi CF có đủ súng mà bắn toàn trúng trym chứ không trúng người...à...đại loại thế*, tham nhiều mà không thông. Sư phụ ngươi không dạy qua đạo lý này cho ngươi biết hay sao?
Tiêu Tân gãi gãi đầu ngượng ngùng cười.
-Đa tạ tiền bối chỉ dạy. Chẳng qua mỗi lần nhìn thấy quyền cước nào mới tại hạ nhịn không được điều muốn học cả. Kết quả học không biết đến đâu nhưng giờ thì biến thành hình dạng thế này a!
“Đúng không? Ta thật muốn xem thử công phu của ngươi đến tột cùng như thế nào đó?” Lời còn chưa dứt, Mỹ phụ đã lập tức ra tay.
So với đệ tử thì thân thủ của vị Mỹ phụ nhanh đến dị thường, chiêu thức như thiểm điện *tia điện*. Nếu Tiêu Tân chưa được giao thủ với lão cao nhân thần bí và có đột phá thì có lẽ lần này sẽ không xong với nàng.
Mấy chiêu đầu, Tiêu Tân đón đỡ đòn tấn công của vị mỹ phụ có vẻ hơi chật vật và rối loạn, nhưng càng về sau, hắn càng ổn định hơn rất nhiều, cứơc vi chủ*chân làm chủ*, quyền vi phụ*quyền phụ trợ*, tiến hành phản công.
Võ học Trung Hoa có câu châm ngôn là “Duy thoái bất phá
Dĩ lực phá cục.
*Chỉ nhanh thì không thể bức phá được, dùng lực thì có thể lật ngược ván cờ*
Tiêu Tân hiện tại vế trên không bằng đối phương [tốc độ], nhưng ưu thế về sức mạnh thì vượt trội rất xa. Sau khi trải qua một hồi chiến đấu hắn đã có thể khống chế được khoảng không hai thước xung quanh. Cho dù nàng có sử dụng thế võ nào, chỉ cần hắn xoay người lại được thì điều có thể ứng phó được với chiêu thức đó. Vì để thí nghiệm trình độ phát triển võ thuật của mình, hắn vẫn chưa triển khai phượng hoàng thần hỏa, nhưng quyền cước vẫn tràn đầy lực lượng, dễ dành hóa giải từng chiêu thức tấn công của mỹ phụ.
Vị mỹ phụ càng đánh càng bất ngờ, quả thực không thể tin vào mọi chuyện trước mắt. Tên thanh niên này giỏi lắm chỉ hơn hai mươi tuổi, mà từ đâu có thể luyện được công phu tuyệt hảo như thế này? Nhìn hắn vẫn nhàn hạ thoải mái, dường như vẫn chưa dùng hết toàn bộ thực lực của mình. Nếu tiếp tục giao thủ, chẳng phải là chỉ hòa mà không thắng, tự làm mất mặt chính mình hay sao?
Nghĩ đến đây, vị mỹ phụ làm một động tác thật đẹp mắt, phi thân lùi về phía sau vài bước. Tiêu Tân cũng không đuổi theo, dừng lại ngay tắp lự.
“Tiểu huynh đệ võ công rất giỏi, Ngọc Nhi thua cũng không oan ức!” Mỹ phụ gật đầu nhàn nhạt nói.
Đối phương nói chuyện tránh nặng tìm nhẹ, Tiêu Tân cũng không tiện vạch trần, hắn mỉm cười.
-Đa tạ tiền bối chỉ dạy! Có thể cho tại hạ biết Mạc Đại thúc đang ở đâu hay không?
Mỹ phụ trầm ngâm một lúc, sau đó nàng gật đầu nói.
-Hẳn là hắn đang ở tương tây. Giờ ngươi đi tìm hắn, thuận tiện làm giúp dùm ta một chuyện.
[Kem:Tương tây_”Tương” là một cách gọi khác của tỉnh Hồ Nam Trung Quốc ở phía tây.]
“Tiền bối cứ tự nhiên!” Tiêu Tân hỏi.
Mỹ phụ quay lại nhìn nàng đệ tử, rồi nhẹ giọng nói.
-Ngươi đi cùng Ngọc Nhi. Chỉ cần hắn nhìn thấy Ngọc Nhi, hắn sẽ tự hiểu.
Tiêu Tân cảm thấy đầu mờ mịt, không hiểu cái gì cả.
Lúc này, sắc mặt của mỹ phụ rõ ràng đã dịu đi, âm thanh cũng trở nên mềm mại rất nhiều.
-Nếu muốn cứu bạn của ngươi, không có Ngọc Nhi đi theo thì không được rồi. Nếu không thì dựa vào tính tình chết tiệt của lão tử quỷ đó, mười phần sẽ không đồng ý làm việc đó.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ Tác giả: Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
Chương 88: Thay đổi.
Dịch: Tiểu Long
Nguồn: Kiếm Giới
Trong lòng Tiêu Tân cảm thấy kỳ quái, hắn nhịn không được buột miệng hỏi.
-Tiền bối, Mạc Đại thúc không phải đã từng trị thương cho tại hạ sao? Tại sao lại không thể trị thương cho người khác?
Mỹ phụ cười lạnh nói.
-Tên tử quỷ đó y thuật cao minh, nhưng tính tình cực kỳ cổ quái, nếu không phải là bệnh nan y kỳ lạ, thì đừng mong hắn chịu ra tay cứu giúp.
Lâm vào trầm tư trong giây lát, mỹ phụ lại tiếp tục nói.
-Hắn đã hao phí hơn một năm để cứu ngươi, có lẽ là do hắn xem trọng ngươi, nhưng nếu như ngươi muốn mời hắn đi cứu người khác, có lẽ ngươi đành phải tốn một phen công phu rồi.
Nghe nàng nói thế, Tiêu Tân không khỏi cảm thấy sốt ruột, lời nói của hắn mang đầy lo lắng.
-Vậy xin hỏi tiền bối, có biện pháp nào có thể cầu xin được Mạc Đại thúc ra tay tương trợ hay không?
Mỹ phụ dời ánh mắt nhìn về phía đồ nhi của mình, vẻ mặt như cười như không nói.
-Biện pháp thực ra cũng có....Nhưng mà thành công hay không cũng không chắc, cũng chỉ có thể nhờ vào sự kiên trì và nhẫn nại của ngươi để đả động hắn mà thôi.
Tiêu Tân vội vàng hỏi.
-Xin tiền bối chỉ bảo. Không quản có bao nhiêu khó khăn, vãn bối điều xin làm hết sức.
Mỹ phụ liếc nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Tân một cái, trầm giọng nói.
-Ngươi đối với vị bằng hữu kia cũng thật toàn tâm toàn ý a. Ngươi và người đó có quan hệ gì?
Tiêu Tân né tránh ánh mắt của nàng và trả lời.
-Người đó là một vị đồng học với tại hạ.
Đôi mi buông dài của mỹ phụ khẽ nhấp nháy, tíêp tục hỏi hắn.
-Vị đồng học của ngươi là nam hay nữ?
Tiêu Tân cũng không cần suy nghĩ nhiều nên mở miệng trả lời.
-Là nữ đồng học.
Nghe xong câu trả lời, sắc mặt mỹ phụ chợt biến đổi, lạnh lùng hỏi.
-Quan hệ của hai ngươi là gì?
Tiêu Tân bị nàng làm hoảng sợ, tính tình thẳng như ruột ngựa bỗng bộc phát.
-Tại hạ cùng nàng chỉ là đồng học bình thường. Thấy nàng bị thương quá đau đớn và khổ sở, nên mới nghĩ cách giúp nàng thôi.
Trong khi hắn trả lời, đôi mắt vị mỹ phụ xinh đẹp kia luôn đảo vòng quan sát sự biến đổi của gương mặt hắn. Nhất thời bầu không khí bỗng trở nên vi diệu hẳn lên, hắn cũng không hiểu nàng mỹ phụ vì sao tính tình lại chợt biến, làm tâm tình của hắn bồn chồn không yên.
“Hy vọng ngươi không dối gạt ta!” Vị mỹ phụ nói. Sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Nàng khoát tay, trong tay chợt xuất hiện một viên thuốc đen tuyền, nàng nhìn Tiêu Tân nói.
-Nếu muốn cứu vị nữ đồng học kia của ngươi, hãy nuốt viên thuốc này vào đi.
“Đây là gì?” Tiêu Tân cảm thấy khó hiểu, nhịn không được lên tiếng hỏi.
Âm thanh của vị mỹ phụ ngày càng lạnh lùng.
-Đây là độc môn được mật chế -địa độc long hoàn-, được điều chế từ hơn bảy bảy 49 loại vật liệu kịch độc luyện thành. Trừ ta ra không một ai có thể giải độc được, thiên hạ không người giải, cho dù y thuật cao minh như Mạc Bất Li cũng không thể nào chữa được cho ngươi.
Trán Tiêu Tân toát mồ hôi hột, hỏi.
-Tiền bối, cái này là sao? Chúng ta không phải đã.....nói xong mọi chuyện rồi sao?
Trên mặt của vị mỹ phụ nở ra nụ cười nhàn nhạt.
-Ngươi không cần lo lắng. Viên độc hoàn này sau khi ăn vào phải một tháng sau mới có thể phát tác. Chỉ cần ngươi một tháng trở về tìm ta một lần thì không sao cả.
~~Thì có thể bình an vô sự.
Tiêu Tân vẫn không rõ vì sao nàng lại làm như vậy, nhưng khi nghĩ đến thương thế của Lâm Hiểu Nặc, không thèm do dự nữa, liền dứt khoát kiên quyết nói.
-Xin tiền bối ban thuốc.
Nghe hắn nói thế, sắc mặt mỹ phụ bỗng trở nên xanh ngắt, lạnh giọng nói.
-Quả nhiên không ngòai dự đoán của ta, ngươi rõ ràng vẫn còn có ý muốn gạt ta.
Hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, âm thanh của vị mỹ phụ một lần nữa lạnh lùng vang lên.
-Thật sự xin lỗi! Chuyện này ta không giúp được. Ngươi nghĩ cách khác đi!
Trong giây phút đo, lại độ của vị mỹ phụ biến đổi quá lớn, làm Tiêu Tân nhất thời tiêu hóa không kịp, hắn thấp giọng nói.
-Tiền bối vừa rồi chẳng phải đã đồng ý rồi sao? Sao bổng dưng lại thay đổi?
Vị mỹ phụ xoay người, đưa lưng về phía Tiêu Tân, lạnh lùng nói.
-Trên đời ngoài tình yêu nam nữ. Còn ai có thể mặc kệ chuyện sinh tử của bản thân mình. Cuộc đời của Tần Hoa Linh này hận nhất loại nam nhân đó. Mà may mắn ngươi lại nằm trong số đó. Bây giờ thì mời ngươi ly khai khỏi nơi này nhanh, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.
Nói xong. Nàng nhìn đồ nhi của mình rồi nói.
-Ngọc Nhi, còn không mau đi đi.
Cô gái rơi vào đường cùng, nàng quay đầu liếc nhìn Tiêu Tân một cái, rồi đành mang tiếc nuối dời gót theo sư phụ nàng.
Nhìn bóng lưng hai người, Tiêu Tân mơ hồ đoán ra được vấn đề. Lại là “Người đã đi tình yêu vẫn còn lại “, không có vị mỹ phụ này trợ giúp, thì chừng nào mình mới có thể tìm được Mạc Đại thúc?
Trên núi cỏ cây bát ngát xanh tươi, sắc trời dần tối, đường mòn dần mờ ảo trong âm u. Tiêu Tân lòng vòng nữa ngày, cuối cùng cũng có thể mò được đến chân núi nhưng tìm mãi, tìm mãi vẫn không thấy được ngôi nhà gỗ đêm qua. Hắn tò mò tự hỏi -không biết Ngọc Nhi đã đem hắn đến nơi nào rồi?
Lúc này, trời đã tối hẳn, bóng đêm trải dài ra bốn phía xa xăm như biển rộng, trên trời hàng vạn ngôi sao lấp lánh ánh sáng, không thể tìm kiếm được nữa. Tiêu Tân đành phải tìm một gốc cây đại thụ để qua đêm. Lúc bị cô gái treo lên cây, ba-lô đừng đồ dùng đã nằm lại trong ngôi nhà gỗ của, giờ trên người hắn chỉ còn mỗi một bộ đồ. Nữa đêm nhiệt độ bỗng nhiên giảm mạnh, gió đêm kiêu gào, nếu Tiêu Tân không có thân thể đặc biệt, có lẽ giờ này hắn đã bỏ mạng vì gió lạnh.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tân đã chuẩn bị sẵng sàng để xuống núi. Tối qua hắn đã suy nghĩ rất lâu, đã đưa ra một quyết định cuối cùng là không- thể-tốn-thời gian ở nơi này được, trực tiếp đi đến Tương tây để thử thời vận của mình. Cùng ở với Mạc Đại thúc trong sơn cốc hơn một năm trời, tuy rằng giữa hai người rất ít khi trò chuyện, nhưng Tiêu Tân vẫn thủy chung nghĩ rằng Mạc Đại thúc chắc chắn “Ngoài lãnh tâm nhiệt”[ngoài lạnh trong nóng]. Nếu không, Mạc Đại thúc trước khi rời đi, còn tặng cho hắn hơn 5vạn chi phiếu.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Tân ngập tràn niềm tin và hy vọng, chỉ cần tìm được Mạc Đại thúc, nhất định sẽ có biện pháp để làm Mạc Đại thúc thay đổi chủ ý trị thương cho Lâm Hiểu Nặc. Đáng ăn mừng ở chổ tuy rằng vị mỹ phụ kia đổi ý giữa chừng, nhưng trong lúc vô tình đã tiết lộ Mạc Đại thúc ở phía tây, trùng hợp với những gì hắn nghe được ở Vũ Giáo.
Lại là Tương tây, làm sao trong thời gian ngắn nhất có thể tìm được Mạc Đại thúc đây? Ngàn lần hy vọng Mạc Đại thúc thân yêu ở yên một chổ, đừng chạy loạn cào cào lên nếu không thì phiền toái to.
Tiêu Tân vừa đau khổ suy tư vừa chạy vội trên đường núi. Tối qua vì bóng đêm cản đường, nên không thấy được đường đi, bây giờ đã thấy rõ nên không thể làm khó được hắn. Đi được khoảng nữa giờ, Tiêu Tân cảm thấy bụng đói môi khát, vì thế hắn hái một ít quả dại trên đường rừng và thu sương sớm đọng lại trên những cái lá cây để uống, cuối cùng cũng cảm thấy khá lên được một chút. Đáng mừng là trong khi dưỡng thương với Mạc Đại thúc đã từng cho hắn niếm qua phần lớn những loại quả dại, nếu không thì cho dù có chết Tiêu Tân cũng không dám ăn bậy bạ.
Ăn no uống đủ, Tiêu Tân quyết định tiếp tục đi. Vừa mới đi được vài bước, phía sau bỗng truyền đến âm thanh nho nhỏ của cành lá gãy rụng do bước chân mang lại, xoay người nhìn, đúng là cô gái mang tên Ngọc Nhi.
“Này! Ngươi chờ ta với!” Cô gái vừa chạy vừa kêu.
Tiêu Tân dừng chân, tức giận hỏi.
-Ngươi đến đây làm gì? Không sợ sư phụ ngươi nổi giận hay sao?
Cô gái vì chạy quá vội. Trao đổi hô hấp không kịp, nàng dừng chân lại xoa xoa cái eo thon nhỏ, thở hổn hển trong chốc lát. Nàng nói.
-Người ta sợ ngươi không tìm đựơc Mạc Đại thúc, nên lén đến giúp ngươi.
Tiêu Tân bán tín bán nghi hỏi.
-Không thể nào, cô mà tốt được như vậy sao?
“Đại-phôi-đản!” Cô gái giậm chân giận dỗi nói.
-Làm ta hao tốn tâm tư gần nữa ngày, thật vất vả mới tìm được một ít thông tin từ trong miệng của sư phụ . Không ngờ ngươi lại đối xử với ta như thế.
Tiêu Tân nhìn cô gái từ trên xuống dưới một cái, nhìn đi nhìn lại cô gái không có vẻ gì là kỳ dị, liền hỏi.
-Cô đừng trách tôi đa nghi. Ai kêu ngày hôm qua cô.........
Mặt cô gái nổi lên từng tầng mây đỏ, giận dỗi nói.
-Ngươi còn có mặt mũi nói ra. Nếu không phải ngươi trêu cợt ăn ....đậu hủ của ta. Người ta sao có thể làm như vậy?
Nhớ đến bộ ngực sữa của mình từng bị hắn ăn đậu hủ, gương mặt nhỏ nhắn của cô gái đã đỏ nay càng đỏ hơn xưa, đôi mắt xinh đẹp to tròn chớp chớp, nàng nói.
-Ngươi đã quyết định chưa? Nếu không cần ta giúp, ta quay về.
Có người giúp mình. Thằng ngốc mới đi từ chối, Tiêu Tân chạy vội lại nói.
-Cô nương có thể ra tay giúp, Tiêu Tân ta rất cảm kích. Nhưng sư phụ của cô tính tình cổ quái, cô có thể bị phạt hay không?
Cô gái liếc mắt trừng Tiêu Tân một cái, dịu dàng nói.
-Ngươi đừng nói sư phụ ta như thế. Sư phụ ta rất tốt, chỉ là không hiểu tại sao lại đối xử với ngươi như vậy, ta cũng không biết nữa.
Nói đến đây, nàng không nhịn được quay đầu nhìn lại phía sau, le lưỡi làm xấu, nhẹ giọng nói.
-Chúng ta đi lẹ đi! Nếu bị sư phụ phát hiện. Ta không giúp được ngươi nữa đâu!
Nói xong. Nàng vòng tay cởi ba-lô sau lưng đưa cho Tiêu Tân. Vừa nhìn thấy, Tiêu Tân lập tức cảm thấy vui mừng không thôi. Vội vàng nói lời cảm ơn đối với cô gái. Tất cả những gì cần thiết điều nằm trong này, bây giờ nó đã trở về trong tay, cuối cùng cũng tốt hơn một chút rồi. May mà ví điều dính lại ở trong túi quần, không bị cô nàng “su” mất, nếu không hắn cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Hai người một trước một sau tiêu sái rời đi, Tiêu Tân ở phía trước dẫn đường, nói với nàng ở phía sau.
-Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của cô?
Cô nàng chu miệng, khí thế nói.
-Ngươi cuối cùng cũng nhớ tới à? Ta còn tưởng ngươi sẽ không-bao-giờ hỏi chứ!
Tiêu Tân ha hả cười.
-Nếu tôi đoán không sai, cô gọi là Tiểu Ngọc đúng không?
“Ơ? Sao ngươi biết?” Cô gái kỳ lạ trong lòng.
Tiêu Tân cười mà không đáp, chờ nàng hỏi đến mệt mỏi, mới gở bỏ nan đề.
-Diện mạo của cô có vài phần giống với Mạc Đại thúc.
“Đúng không?” Cô gái tò mò, vội vàng hỏi.
-Trước kia ta cũng đã từng được nghe nói đến Mạc Đại thúc, bộ ta với hắn rất giống nhau hay sao?
Tiêu Tân cẩn thận dòm ngắm nàng một chút, sau đó gật đầu làm như chắc chắn lằm nói.
-Đúng là hơi giống nhau, nhất là ánh mắt và gương mặt, quả thật giống nhau như đúc.
Cô gái ngiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nũng nịu nói.
-Ngươi nói, liệu ta có phải nữ nhi của Mạc Đại thúc không?
Tiêu Tân cũng có cảm giác như thế, nên hắn nói.
-Tôi cũng nghĩ thế. Cô đã gặp qua Mạc Đại thúc lần nào chưa?
Cô gái gật đầu nói.
-Hôm qua ta mới nghe nói đến cái tên đó. Đêm qua, ta đã hỏi sư phụ của ta, vẻ mặt của người rất….kỳ lạ. Hỏi mệt gần chết, mà chỉ đơn giản trả lời hai ba câu. Cho nên, ta mới hoài nghi, rất muốn cùng ngươi đi xem thử.
Tiêu Tân xảo quỵêt nói.
-A, đây mới chính là mục đích chính của cô.
Cô gái ném cho Tiêu Tân một ánh mắt rất chi là xem-thường, giận dỗi nói.
-Đại phôi đản, ta gạt sư phụ xuống núi giúp ngươi. Ngươi lại nói như vậy, ta…ta không them để ý đến ngươi.
Nhìn thấy tiểu cô nương giận dỗi vểnh môi lên, có bài học đêm qua làm mẫu Tiêu Tân lập tức hoảng thuận miệng nói ra vài câu chọc cười, lại khen ngợi vài câu “ từ phế phủ” linh tinh loạn cả lên, sắc mặt tiểu cô nương nhanh chóng vui vui hẳn lên, thỉnh thoảng cười ngọt vài tiếng, âm thanh vang lên như chuông bạc.
Tiêu Tân chợt nhớ đến một vấn đề.
-Tiểu Ngọc, ta ở trong sơn cốc cùng với Mạc Đại thúc đến hơn một năm, mấy tháng trước rời khỏi nơi này, tại sao thủy chung vẫn không gặp được hai người?
Cô gái trả lời.
-Ừ, có lẽ lúc đó bọn tôi vẫn chưa di chuyển đến đây, hay là đã đến nhưng ngươi đã đi rồi nên không gặp mặt được.
Tiêu Tân mang máng hiễu ra được vấn đề. Nếu sư phụ của tiểu Ngọc có quen biết với Mạc Đại thúc, tuy ở gần thế nhưng không lui tới, chỉ đợi đến khi Mạc Đại thúc rời đi mới chuyển đến đây. Xem ra, hai người bọn họ nhất định có bí mật gì khó nói đây.
Nam tung nữ hứng, đường đi kéo gần. Trong lúc nói chuyện, bất tri bất giác hơn hai mươi dặm đã đi qua. Cô gái nhìn thấy đường quốc lộ dưới chân núi, nhịn không được hoan hô một tiếng, nàng vừa định chạy xuống nhưng đã bị Tiêu Tân níu lại, hắn nhẹ nhàng nói.
-Cô như thế này, không thể xuống núi.
“Tại sao?” Cô gái ngơ ngác hỏi.
Tiêu Tân chỉ vào y phục trên người nàng, cau mày nói.
-Nếu cô mặc đồ như thế này ra ngoài, chắn chắn sẽ bị mọi người xem như quái thú cho coi.
Cô gái loay hoay nhìn ngắm lại mình một lượt, cho là không đúng nói.
-Nói bậy, ta như thế này là đẹp rồi! Không lẽ ngươi cảm thấy xấu hổ khi đi cùng với ta trong bộ dạnh thế này hay sao?
Tiêu Tân sờ sờ mũi, trong lòng cười khổ.
-Đúng là rất tốt. Đáng tiếc nếu người khác thấy sẽ cho rằng cô đang….hát cải lương.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ Tác giả: Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
Chương 89: Đô thị hỗn loạn (thượng).
Dịch: Tiểu Long
Nguồn: Kiếm Giới
Mặt trời đã lên cao, giờ đã vào chính ngọ [12h], tiết trời mùa thu ôn hòa, từng cơn gió nhẹ khẽ khàng đùa giỡn những chiếc lá vàng xào xạc trên các cành cây đại thụ phía trên cao. Một chiếc xe bus đường dài đang chậm rãi di chuyển trên con đường quốc lộ dài đằng đẳng. Tiêu Tân nhắm mắt dựa vào khung cửa sổ xe, lẳng lặng hưởng thụ sự ấm áp rột rửa từ ánh nắng mặt trời. Từ khi có được dị năng, thân thể hắn luôn luôn tự động vận hành thu nạp năng lượng từ mặt trời đưa vào trong cơ thể. Đương nhiên, hấp thụ cũng có giới hạn. Bên trong đan điền của hắn có tồn tại một khối mê vụ màu hoàng kim, một khi năng lượng được bão hòa việc hấp thu sẽ lập tức bị đình chỉ, thật sự rất dịêu kỳ.
Tiêu Tân đã sớm phát hiện ra vấn đề rắc rối của chính mình, nhưng tạm thời vẫn chưa có cách gì để giải quyết vấn đề này. Trừ phi “nội tồn” hay “cơ thể cũ” được nâng cấp. Nếu không năng lượng mãi mãi chỉ ở mức hữu hạn. Một khi giao thủ với cường địch, năng lượng tiêu hao quá nhanh, thì số năng lượng xuất ra sẽ nhiều hơn số lượng nạp vào, lúc đó chết chắc không cần bàn cãi.
Mạc Tiểu Ngọc nhỏ giọng hát những bài hát sơn ca không biết tên, nàng tỏ ra chăm chú và hiếu kỳ với những hình ảnh mỹ lệ phía bên ngoài cửa xe. Gần nữa ngày công phu, hình dáng của nàng đã hoàn toàn được thay đổi, mái tóc dài óng ả được tết thành hai búi nhỏ uốn cong lại tùy ý buông thả qua hai bên tai, gương mặt cười trơn bóng mịn màng, đôi mi cong cong dài như vầng nguyệt, ánh mắt long lanh lúng liếng tràn ngập linh động. Vóc dáng của nàng nhỏ nhắn đáng yêu, bên ngoài khoác hờ một cái áo khoác màu đen nhỏ, bên trong là một cái áo thun tay dài màu trắng, trên cổ đeo một cái ngọc bội có hình dáng cổ xưa hình tròn. Phía dưới nàng mặc một cái quần bò thun màu xanh. Bộ quần áo tuy bình thường này sau khi được mặc trên người của Tiểu Ngọc lại làm tôn nên vẻ hoạt bát có sẵn của nàng, mang theo một hương vị khác.
Tiêu Tân mở to mắt, nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh này, nhịn không được cảm thấy buồn cười trong lòng. Hôm qua. Cô nàng tiểu Ngọc kiên quyết mặc bộ cổ trang đó không thèm thay ra, kết quả là vừa mới lên xe, lập tức biến thành tâm điểm chú ý của mọi người, làm tiểu cô nương bối rồi bất an, trốn ngay lập tức. Tiêu Tân nhanh chân đuổi theo, cởi áo ngoài và nhẹ nhàng khóac lên người của cô ấy, sau đó lựa chọn những từ ngữ êm dịu nhỏ nhẹ khuyên nhủ dụ dỗ hơn nữa ngày trời, tiểu Ngọc mới bỏ đi ý định phóng xuống xe đào tẩu. Sau khi vào thị trấn, việc đầu tiên phải làm chính là mua quần áo cho tiểu cô nương, tình huống lập tức cải thiện, không còn bị dọa mỗi khi ra đường nữa.
Sư phụ của tiểu Ngọc chắc chắn đã từng trải qua một mối tình trắc trở. Thế nên trong lòng nàng mới tồn tại một cổ oán niệm cường đại, nàng đem tâm tình giam trong một màn đen hắc ám mà ngay cả đồ nhi của mình nàng cũng tiện tay gói chung một chỗ với nàng. Rõ ràng là vóc dáng mê người như thế, mà nỡ lòng vùi lấp, quả thật là đáng hận mà, làm trái với qui luật tự nhiên. Vốn tưởng rằng tiểu nha đầu này chưa phát dục hoàn toàn, kết quả sai tuốt tuồn tuột, nhìn song phong của nàng mà muốn nhảy dựng, không nhìn thì thôi nếu nhìn thì chỉ muốn ngất tại đương trường do mất máu mũi thôi. Tuy vóc dáng của nàng không cao, nhưng số đo ba vòng thì cực chuẩn, nơi nào lồi thì lồi nơi nào cần lõm thì lõm không thương tiếc, nếu gương mặt của nàng không mang theo vài phần trẻ con thì tuyệt đối đó chính là mỹ nhân thục nữ a.
Tiêu Tân nghĩ đến hôm qua thì âm thầm bật cười đối với tính tình của vị “Gương mặt thiên sứ, dáng người ác ma” này.
Cực phẩm lolita bỗng dưng chu mỏ lên, dịu dàng nói.
-Tiêu đại ca, ngồi lâu như vậy, cái....mông của muội ngồi đến ê hết rồi, tại sao vẫn còn chưa đến?
Nói xong, nàng đứng dậy xoay xoay eo, hai cái meo meo[ngực] của nàng lập tức nhảy múa lên giống như mấy cô nàng múa bụng. Lập tức, thu hút được tất cả ánh mắt của các chú sài lang , thú tình bừng bừng, không hẹn mà cùng nhau nhìn nàng trân trối mà ở phía dưới mũi đang xả ra từng đợt chất lỏng màu đỏ.
Tiêu Tân vội vàng thay đổi chổ ngồi với tiểu nha đầu, trong lòng âm thầm hối hận, đúng là không nên mua đồ bó cho nàng mà. Đi trên đường, cũng đã từng xảy ra tình huống như vừa rồi, nhưng cô nàng này vẫn ngây thơ không hề nhận thấy, hay cố ý không nhận thấy cũng không biết chừng, vẫn hành động theo ý mình. Tiểu ngọc, cô cũng không thể.......
Tiêu Tân vốn định nhắc nhở một chút, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ngây thơ vô số tội của nàng thì những lời nói không thể bay ra khỏi miệng được. Thật là, mấy cái này làm sao hắn nói ra cho được. Chẳng lẽ nói: Đừng lắc mông xoay ngực nữa, không được hễ nhìn ai cũng chớp chớp hai mắt, không được cười lớn tiếng.......Cái này hình như quan tâm hơi quá! Cái gì cũng không được, không lẽ muốn làm nghẹn chết cô bé hoạt bát đáng yêu này hay sao?
Chuyện cũ chưa qua, chuyện mới lại đến, tiểu Ngọc muội muội ngồi một chốc lại không yên, bắt đầu quay qua làm nũng với hắn.
-Tiêu....đại ca, Ngọc Nhi đói bụng.
Tiêu Tân nhanh chóng lấy tiền từ trong ba-lô mua vài ổ bánh mì ở trên xe, không ngờ tiểu Ngọc muội muội ăn một hơi bốn ổ, vẫn còn có ý chưa no, ánh mắt không ngừng đảo qua cái bánh mì tội nghiệp đang nằm trong tay của Tiêu Tân.
-Tiêu đại ca, huynh có ăn cái...bọc đó đó không?
“Cô còn chưa no sao?” Tiêu Tân giật mình hỏi, trên trán tối xầm lại. Ăn như hạm, mấy cái bánh vừa rồi không biết nó trôi đến đâu rồi, sao cứ như cái thùng không đáy thế? Quái, bụng vẫn bình thường mà, đâu có bự lên tí nào đâu?
“Tiêu đại ca, huynh không đói bụng sao? Huynh cũng ăn đi!” Nhận trái táo từ Tiêu Tân, tiểu Ngọc đưa lên hàm răng trắng như tuyết cắn một cái, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi han.
Tiêu Tân cảm thấy buồn bực. Bánh mì của tôi điều nằm trong bụng của cô, kiêu tôi ăn cái gì? Không khí á? Hắn đành phải học giảm béo, ăn một trái táo, sau đó....kéo dây nịt chặc chặc lại, cuối cùng cũng cảm thấy tốt lên được chút đỉnh.
Ăn ngon uống no, nhàm chán trên xe, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng vây quanh cô bé, mí mắt tiểu cô nương nhanh chóng nặng trĩu. Nàng từ từ ngả người vào đôi vai rắn chắc của Tiêu Tân, khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn của nàng thỉnh thoảng lại cọ xát một hai cái, đôi thôi thì thào nhấp nháy. Không biết nàng đang thì thầm nói mớ những gì. Cảm thấy không thoải mái, trượt xuống, lấy đùi Tiêu Tân làm gối. Chỉ hai ngày, tiểu cô nương đanh đá đã biến mất không còn tăm hơi, còn Tiêu Tân hắn, từ sài lang thú tính đã biến thành chính nhân quân tử anh khí bừng bừng...làm cái gối cho tiểu mỹ nhân.
Tiêu Tân đương nhiên là không có ý tưởng bậy bạ gì rồi, mặc dù mùi hương thoang thoảng rất mê người. Hai vị nam tử ngồi đối diện không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ thì thầm bàn tán, vẻ mặt thập phần cổ quái.
Âm thanh của bọn họ rất nhỏ, nhưng Tiêu Tân vẫn nghe được rất rõ ràng. Nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì, bất động thanh sắc ngồi lặng im đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính.
Không biết đã trải qua bao lâu, xe cuối cùng cũng đã dừng bánh. Tiêu Tân đưa tay vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của trơn mếm của tiểu nha đầu, liên thanh nói.
-Tiểu Ngọc, chúng ta đến trạm rồi!
“Đã tới chưa?” Tiểu Ngọc mơ mơ màng màng cảm thấy có người gọi nàng. Xoa xoa mắt ngồi dậy hỏi.
Tiêu Tân cúi đầu nhìn lập tức cảm thấy dở khóc dở cười trong lòng. Tiểu nha đầu này khi ngủ theo thói quen còn.....chảy cả nước dãi, làm ướt đùi hắn một mãng lớn, mà ngay chỗ hiễm nữa mới chết. Nếu không biết còn nghĩ đến hắn....., thật đúng là dọa người mà!
Rơi vào đường cùng, Tiêu Tân đành phải đem ba-lô làm lá chắn che trước....người, lôi tiểu Ngọc từ trong mơ dậy, cùng xếp hàng xuống xe với mọi người.
“Tiêu ca ca. Chúng ta giờ phải đi đâu đây?” Tiểu Ngọc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ngây thơ hỏi.
“js!” Tiêu Tân thuận miệng đáp.[js: tên một loại xe hay tên một bến xe...kem ko rõ]
“A, lại đổi xe nữa à?”
“Vậy chẵng lẽ đi vòng vòng hay sao?”
“Bụng....muội lại đói rồi!”
Tiểu Ngọc muội muội vừa tỉnh lại đã có ngay một đống rắc rối bổ sung. Tiêu Tân không trả lời, bỏ đi ra ngoài. Vừa mới đặt chân ra khỏi nhà ga, liền bị một đám người bu lại.
“Đại ca, em gái, có đi nhà trọ, khách sạn hay không?”
“Nhà trọ bọn tôi giá cả hợp lí, tiện nghi đầy đủ! Đại ca xin mời theo tôi, bảo đảm làm ngài vừa lòng!”
Một đám người bu lại í ới kiêu gào. Vây hai người Tiêu Tân vào giữa. Tiêu Tân lắc lắc đầu, đưa tay về phía trước định rẽ đám người ra để đi. Nào ngờ tay vừa đưa ra, lập tức có người té nhào ra mặt đất, ối ối kiêu rên không ngừng.
“Mày làm gì đó? Dám đánh huynh đệ của lão tử à!”
Vài tên tóc húi cua hùng hổ xông xông tới trước mặt Tiêu Tân, rống lớn với hắn. Mới vừa rồi một đám “cò” kéo chài khách ở hai bên thì giờ đây đã bu lại xung quanh và khoanh tay đứng hai bên để xem náo nhiệt.
Một tên tiểu tử cầm đầu lớn tiếng nói.
-Đánh người mà còn hỏi, mày muốn chết phải không?
Tiêu Tân trừng mắt, vẻ mặt không đổi lên tiếng hỏi.
-Ngươi nói sao? Thường tiền đựoc không?
“Wow, hôm nay thật may mắn, đụng phải thằng ngu rồi!” Tên cầm đầu liếc nhìn đồng bọn của mình, đồng thời nở hoa trong lòng, rung đùi đắc ý nói.
-Tên tiểu tử ngươi xem vẫn còn biết suy nghĩ. Vầy đi, đưa cho huynh đệ của tao ba ngàn khối gọi là tiền thuốc men, chuyện hôm nay lão tử sẽ bỏ qua cho mày.
Mạc Tiểu Ngọc ở bên cạnh nghe nói thế, nàng xen vào nói.
-Té một cái là đưa ba ngàn khối, các ngươi là cứơp à!
Vẻ mặt tên tiểu tử đen thui lập tức sa sầm lại, lấy bộ dạng như kẽ trên đang dạy dỗ kẽ dưới.
-Cô bé, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy. Huynh đệ của tao bị thương nặng như thế, nếu vào bệnh viện, một vạn cũng chưa chắc chữa hết. Tao thấy tụi mày là một bọn nhà quê, vì giữ gìn hình tượng đô thị nên mới phối hợp với tụi bây, để cho mọi người đỡ phải tổn thương hòa khí ;.
“Nếu...nói vậy, tôi còn phải cảm ơn vị huynh đệ kia nữa !” Tiêu Tân nháy mắt với Tiểu Ngọc, nhàn nhạt cười.
“Đương nhiên! Coi như tên tiểu tử nhà ngươi hôm nay gặp may đi.” Hắc tiểu tử chính khí ào ào nói.
Tiêu Tân tiếp tục nói.
-Xin lỗi, trên người tôi không có mang tiền. Mười đồng được không?
Hắc tiểu tử giận tái mặt, hừ lạnh một tiếng nói.
-Mày dám đùa với bọn tao à?
“À à vị huynh đệ kia, các người đông như thế, cho dù gan tôi lớn như trời cũng không dám đùa với các huynh đệ nha!” Tiêu Tân ra vẻ sợ hãi nói.
Lúc này, Mạc Tiểu Ngọc đã hiểu ra ý định của Tiêu Tân, đứng bên cạnh ra sức a dua theo.
-Vị đại ca kia, thương xót dùm a! Bọn tôi thật sự không có tiền.
“Không-có-tiền?” Hắc tiểu tử liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc trên dưới một lượt, trên mặt lộ ra một tia dâm đãng cười cười nói.
-Tiểu muội muội nhìn hàng thật ngon nha! Ca ca muội không có tiền, ok, nhất định muội có cách mà phải không?
“Tôi..tôi chỉ là một học sinh. Làm sao có cách? Vị đại ca ngày, anh bỏ qua cho bọn tôi nha!” Mạc TIểu Ngọc thấp giọng cầu xin, đôi mắt long lanh mở to, bộ dạng đáng yêu trong sáng. Tiểu cô nương sống trong núi từ nhỏ. Tuy rằng chưa từng được niếm trải mùi đời, nhưng ít nhiều gì cũng đã nghe sư phụ kể một ít chuyện lừa gạt xấu xa ở ngoài. Một phen giảng giải, thần linh chứng giám, giết người đền mạng nàng điều thực hành đến mức nhuần nhuyễn.
Hắc tiểu tử toàn thân căng ra, mắt híp lại cười nói.
-Tiểu muội muội nói thế, ca ca cũng cấp cho cưng mặt mũi! Các ngươi đem hết tiền trên người ra, sau đó.....tiểu muội muội theo bọn ta chơi đùa khoảng hai ngày. Chuyện này lập tức bỏ qua.
Nói xong, hắn đưa cánh tay mập như heo của hắn ra định sờ soạng khuôn mặt của TIểu Ngọc, nàng láu lỉnh liền trốn ra sau lưng Tiêu Tân.
Trong lòng Tiêu Tân bốc hỏa. Hắn vốn định cho bọn ngu này ít lợi. Không ngờ lùi một tấc bọn chúng lại tiến lên một thước. Dám có chủ ý với Tiểu Ngọc. Nếu là người thường chắc chắn sẽ bị dọa sợ chết, đáng tiếc lần này gặp phải Tiêu Tân, sự việc đương nhiên sẽ khác.
Giương mắt nhìn xung quanh, một cái nhà ga to và đông người như thế, nhưng không một ai chú ý đến nơi này, giống như chuyện này là chuyện thường ngày vậy. Chẵng lẽ trị an js thật sự kém như thế sao? Ngay cả bóng dáng cảnh sát cũng không nhìn thấy/
Nhớ đến việc trước mắt. Tiêu Tân cũng lười biếng dây dưa với bọn chúng, sắc mặt trầm xuống, hắn cười cười nói.
-Gan các ngươi cũng thật lớn, giữa ban ngày ban mặt mà dám càn rỡ như vậy. Chẳng lẽ không sợ bọn tôi báo công an hay sao?
Hắc tiểu tử nhìn thấy đôi mắt đằng đằng sát khí của Tiêu Tân, hàn quang trong đôi mắt vụt chớp, theo bản năng hoảng sợ thối lui về phía sau hai bước. Tên côn đồ bên cạnh không để ý, lớn tiếng nói.
-Tên tiểu tử này không nói lý lẽ, đem bọn nó “chỉnh” một chút cho tao.
Vừa dứt lời, một tiếng “Bốp” vang lên, tên côn đồ lập tức biến thành Tôn Ngộ Không bay bay nặng nề té ra sau trúng vài con “cò” lập tức tạo thành một mãnh hỗn loạn.
Chấn động, lập tức chấn động, đang định vây công. Không nghĩ đến Tiêu Tân giành quyền động thủ trước. Không lâu sau Tiêu Tân đã làm cho bọn lưu manh nằm yên ổn dưới đất. Tiểu cô nương Tiểu Ngọc sao có thể khoanh tay đứng bên cạnh xem náo nhiệt được, tranh thủ thời gian “nựng” một hai tên, làm trên đầu mỗi tên “sán xuất” ra một hai cái bánh bao thật to.
“Bọn mày có bản lĩnh thì đừng đi!” Tên hắc tiểu tử nằm trên mặt đất không dám đứng lên, nhưng miệng thì vẫn “kiên cường” như cũ. Lời còn chưa dứt, trên đầu của hắn lập tức nổi lên hai cục u, trên đó còn bay ra vài con chim nhỏ đủ màu sắc, bay vòng vòng trên đầu hắn cùng với trăng và sao bay khắp nơi, cuối cùng cũng nhắm mắt....xỉu.
Tiểu Ngọc cũng không biết chộp được ở đâu ra một cây gậy lớn, lắc lắc đầu nói.
-Tiêu đại ca, bọn này thật sự quá yếu. Vậy mà cũng dám đi cướp bóc.
Tiêu Tân nhìn thấy cách đó không xa có một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, càng không muốn sinh sự, lôi kéo tiểu cô nương nhanh chóng rời khỏi đó.
Nơi tiếp theo phải đi chính là tiểu thị trấn fh của js. Quê nhà Mạc Đại thúc chính là ở nơi đó, còn cụ thể ở đâu, thì phải mò từ từ rồi. Giờ đã là giữa trưa, Tiêu Tân chuẩn bị cùng dùng cơm trưa với tiểu Ngọc, sa đó lại ngồi xe. Đường đi phong trần mệt mỏi, hy vọng sẽ thành công.
Đi chưa được xa, Tiểu Ngọc ở bên tai của Tiêu Tân nói nhỏ.
-Tiêu đại ca, hình như đằng sau có người theo dõi.
Tiêu Tân bất động thanh sắc[không thay đổi] nói.
-Là hai tên ngồi đối diện với chúng ta ở trên xe. Từ khi xuống xe, bọn chúng đã đi theo, xem ra bọn chúng có ý tứ với chúng ta.
Tiểu Ngọc ngạc nhiên nói.
-Tiêu đại ca, huynh rất giàu sao?
Tiêu Tân nhàn nhạt cười nói.
-Huynh đương nhiên không có tiền, nhưng mà mục tiêu của bọn chúng cũng không phải là huynh.
“Chẳng lẽ là muội?” Tiểu Ngọc phản ứng đúng nhanh, suy nghĩ cũng rất đơn giản.
-Nhưng muội cũng không có tiền!
Tiêu Tân nhìn nàng đầy chủ ý, hắn vỗ vỗ lên mái tóc có hai bím tóc như quả dưa hấu của nàng rồi cười cười nói.
-Tuy rằng muội không có tiền nhưng....muội có sắc.
“Ca ca xấu, không được vỗ đầu muội!” Tiểu Ngọc chu miệng, bỉu môi nói.
Lúc này, nàng chợt nhớ theo lời Tiêu Tân nói “sắc”, lập tức khẩn trưong hẳn lên.
-Chẳng lẽ bọn chúng chính là “hái-hoa-tặc” trong truyền thuyết.
Tiêu Tân lập tức nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Tiểu nha đầu này học từ sư phụ những thứ gì? Tri thức xã hội biết cũng không tồi, căn bản không giống người miền núi tí nào. Ngày hôm qua khi mua đồ cho Tiểu Ngọc, thừa dịp nàng vào phòng thay đồ, hắn đã nhìn sơ qua túi đồ của nàng. Lập tức choáng ngay, bên trong rực rỡ muôn màu, đủ loại, cây chích điện, nước ớt, mông hãn dược phòng bọn thú tính, đồ linh tinh loạn cả lên, cũng không biết từ đâu lụm đựơc cái ý tưởng này a? Cái này, Tiêu Tân cảm thấy phi thường kỳ quái, dựa vào thân thủ của sư phụ Tiểu Ngọc, người bình thường căn bản không phải là đối thủ, vì sao lại phải trang bị mấy cai này??
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ Tác giả: Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
Chương 90: Đô thị hỗn loạn (hạ).
Dịch: Tiểu Long
Nguồn: Kiếm Giới
“Hái-hoa-tặc” đột nhiên xuất quân, quả thật là ngoài ý muốn của Tiêu Tân.
Tiêu Tân cùng với Tiểu Ngọc dự định đi vào một nhà hàng gần đấy để ăn trưa, nào ngờ, một chiếc xe màu vàng “bánh mì” đột nhiên từ một góc rẽ ngã tư lao nhanh về phía này, sau đó đột ngột phanh lại.
Dừng bên người Tiểu Ngọc.
“Cạch!” Cửa xe mở ra, hai tên nam tử từ trên xe nhảy xuống, không chờ Tiểu Ngọc kịp phản ứng, kéo nàng vào trong xe ngay lập tức.
Đến khi Tiêu Tân xoay người lại. Xe đã rời xa cách đó hơn mười thước. Tiêu Tân hoảng loạn trong lòng, hắn nhặt bừa một viên đá dưới chân, dụng lực ném vào chiếc xe.
“Bùm!” Viên đá chuẩn xác bay thẳng vào phía sau xe, lập tức bạo phát nổ tung bánh sau. Ngay lúc đó, chiếc xe màu “bánh mì” mất thăng bằng, lệch ra khỏi quỹ đạo, xém chút va chạm với một chiếc ô tô đang chạy trên đường.
“Két~~!” Chiếc xe dừng lại. Trên mặt đất in hằng hai lằn đen bốc khói. Nếu không phải xe vừa khởi động, tốc độ không cao. Khẳng định sẽ có tai nạn giao thông xảy ra.
Đối phương chắc hẳn biết rõ thực lực của Tiêu Tân, nên không dám động thủ với hắn. Xe dừng. Vài bóng người từ trên xe phóng ra ngoài tháo chạy, ba phương bốn hướng trốn đi. So với thỏ còn nhanh hơn gấp mười lần.
“Tiểu Ngọc, muội có sao không?” Tiêu Tân vội vã chạy đến, nhìn vào trong xe, thấy tiểu nha đầu đang hôn mê bất tỉnh, chắc hẳn do bọn chúng đánh thuốc.
Vài phút sau, Tiểu Ngọc muội muội cuối cùng cũng tỉnh lại. Thuốc mê chính là vũ khí mà “Phách Hoa Đảng” thường dùng để hành sự. Tiểu nha đầu vừa rời núi, đã xảy ra sự việc như thế này, răng nghiến trèo trẹo, nàng hận không thể rút đao rượt theo phân thây ngàn mảnh bọn khốn nạn đó.
Lão chủ nhà hàng thấy thế, thở dài một hơi, mở miệng khuyên nhủ.
-Tiểu muội muội, vận khí của cô xem ra không tệ. Tháng trước, có hai tiểu cô nương bị “Phách Hoa Đảng” bắt cóc ở trên đường, đem đến nhà nghỉ. Sau đó, lại ép bức các nàng hành nghề mại dâm. Một trong hai người đã nhảy lầu tự vẫn , hai chân điều bị phế.
“Ôi trời!” Mạc Tiểu Ngọc nghe nói thế, khuôn mặt trắng bệch. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra mà hoảng sợ trong lòng.
Tiêu Tân cau mày nói.
-Ông chủ, không lẽ trị an nơi này kém đến thế hay sao? Huynh muội bọn tôi vừa xuống xe không được nữa tiếng. Liên tiếp gặp phiền toái. Chẳng lẽ cảnh sát và nhà nước mặc kệ hay sao?
Lão bản thở dài:
-Trị an ở địa phương này là kém nhất trong toàn tỉnh, loại chuyện như này cứ hai ba ngày lại phát sinh một lần. Mấy năm trước tuy rằng hơn loạn một chút, nhưng còn không thái quá tới mức như vậy. Từ ngày xảy ra vụ làm ăn phi pháp tập trung, lòng người đã mất, trị an càng kém. Cậu không để ý hay sao? Mấy cái cửa hàng sát mặt đường điều đóng cửa cả.
Tiêu Tân nghĩ đến tình hình ở trên đường, quả thật đúng như lời ông chủ nói. Bây giờ đã quá trưa, rất nhiều cửa hàng ở ngoài mặt tiền sát lộ vẫn đóng cửa. Vừa rồi còn có chút khó chịu không nghĩ đến tình huống lại khó khăn như thế.
-Đại thúc, ông vừa nói đến vụ làm ăn phi pháp, chuyện gì đã xảy ra?
Tiêu Tân hỏi.
Ông chủ chỉ biết lắc lắc đầu, thờ dài.
-Chuyện phi pháp bao giờ cũng hại chết người mà! Bọn tôi ở nơi này làm ăn cũng khấm khá, chuyện bát nháo như vậy xảy ra, lợi nhuận bị giảm mạnh. Cậu xem nơi này này, bây giờ chỉ có hai người các cậu. Nó đã xuy xụp đến thế, xem ra không chống đỡ được bao lâu nữa a!
Âm thanh buồn bã thoáng ngừng lại, sau đó lại tiếp tục vang lên.
-Việc quản lý tài chính ở đây thực sự rất loạn. Vài năm nay, rất nhiều người đều dùng phương thức đầu tư tập thể để tập họp vốn, sau đó đầu tư vào địa ốc, do đó thu được nguồn lãi kếch xù. Kết quả là càng ngày càng nhiều người đem tài sản của mình ra mà đầu tư, hy vọng mượn cơ hội đó mà phát tài lớn.
Tiêu Tân kỳ quái hỏi.
-Như vậy chẳng phải là loạn cả lên! Không có nhà nước quản lý, mấy việc làm ăn phi pháp này căn bản là không có gì để đảm bảo cả.
Ông chủ nhà hàng gật đầu nói.
-Mọi người điều nghĩ đến cái lợi trước mắt, bỏ mặc tất cả những nguy hiễm ra phía sau. Cậu nghĩ xem, lợi tức hàng tháng lúc đầu chỉ vài phần trăm, càng về sau càng tăng lên, lên đến mấy chục phần trăm, ai mà không muốn mình sơ múi một phen. Ngay cả quan viên chính phủ cũng thò tay vào, kết quả là càng tăng thêm náo nhiệt. Nghe nói vụ án này lên đến hàng trăm triệu, một số nhân vật chủ chốt trong vụ làm ăn phi pháp điều bị xử lý đình chỉ công tác hay cách chức, cả vốn và lãi điều bị tịch thu, kết quả là tài chính bị lũng đoạn, người đầu tư đến kỳ hạn không lấy được tiền, trở mình không kịp, thế là bể nợ. Vì vụ này, ngay cả lãnh đạo ở trên cao ngàn dặm cũng phải rớt đài.
Tiêu Tân lập tức hiễu ra được vấn đề, tỉnh J cũng không lớn, nhiều lắm cũng mấy chục vạn người, ngân sách thu vào bao nhiêu? Mà trong phúc chốc đã thất thoát hơn mấy trăm triệu nguyên, làm bao nhiêu người tán gia bại sản, vốn không thu hồi được. Khó trách một số người gặp khó làm liều, chó cùng đứt giậu, làm ăn không lên nổi.
“Các người làm thế thì ảnh hưởng rất lớn đến nền kinh tế của nghành du lịch!” Tiêu Tân hỏi.
“Không phải hay sao!” Ông chủ rên một tiếng rồi thở dài, ông ta nói tiếp.
-Rất nhiều người có ý định đến nơi này du lịch, nhưng nghe nói đến trị an[an ninh] nơi này không ổn, cũng từ bỏ luôn ý định đến đây. Giống như nơi này, trước kia mỗi ngày điều có vài chục du khách đến đây dùng cơm, bây giờ thì cả tuần cũng không được nhiều người bằng một ngày lúc trước. Ăn mới chính là vương đạo, ngay cả nhà hàng mà còn ế thế này, thì mấy cửa hàng khác không khó khăn sao được?
Trong lúc nói chuyện, ông chủ đã mang lên bàn cho Tiêu Tân vài món ăn, có tiết canh, canh dưa chua cùng với đậu hủ Miêu gia, điều là những mòn đặc sản của Tương tây. Nhìn thấy những món ăn thơm nức mũi, Tiểu Ngọc muội muội lập tức vận động mấy ngón tay hoạt động hết công suất, đem mấy việc vừa xảy ra quẳng lên chín tầng mây. So với cơm rau canh cá trong núi, mấy món này thật sự là..mỹ thực mà. Mạc Tiểu Ngọc trong đầu căn bản không còn cái gì gọi là giữ gìn hình tượng thục nữ khi ăn và thực hành đúng với câu “thực như hổ”.
Tiêu Tân vừa ăn cơm, vừa trò truyện với lão bản, đợi sau khi ăn xong, mới nhớ đến việc làm sao để đi xe đến fh. Liền hỏi.
-Ông chủ, tình hình ở Fh ra sao, không phải cũng như ở đây chứ?
Ông chủ trả lời.
-Các cậu muốn đi Fh à? Tôi có người anh em họ mở nhà hàng ở đó. Các cậu chắc có thể chiếu cố cho hắn một chút sinh ý. Fh là một nơi du lịch cố thành nổi tiếng của cả nước, quản lý đương nhiên tốt hơn ở đây nhiều, chỉ cần ban đêm không chạy loạn ở ngoài, sẽ không có chuyện gì cả.
Tiêu Tân giờ mới cảm thấy yên tâm đôi chút. Tuy rằng hắn không ngại việc. Nhưng cũng không hy vọng rằng dọc đường đi cứ gặp phiền toái không ngừng. Việc đầu tiên quan trọng là phải tìm thấy Mạc Đại thúc, không thể dính vào những cái phiền tóai vô vị như thế này để làm chậm tiến trình tìm kiếm. Nếu đến Fh, hắn phải điều tra nghe ngóng tin tức của Mạc Đại thúc, nếu trị an cũng không tốt, sẽ rất phiền phức.
Có lẽ ứng với câu nói “Làm việc tốt thường gian nan”. Tiêu Tân không sợ sự, phiền phức lại tìm đến cửa. Ngay khi hai người vừa ăn no uống đủ, chuẩn bị tính tiền. Bỗng, có một nhóm người xông vào nhà hàng, gào thét lên.
-Ông chủ, ông có định giao tiền bảo kê tháng này không thì bảo?
Ông chủ cười khổ, nhỏ giọng cầu xin.
-Các vị đại ca, tiệm ăn nhỏ gần đây làm ăn quả thật không được tốt, có thể dời lại cho tôi vài ngày được không?
Tên lưu manh đứng đằng trước vỗ bàn, hung tợn quát lớn.
-Dời à ? Đầu tháng ông cũng nói thế. Bây giờ đã giữa tháng, ông còn chưa giao tiền. Có phải ôngi muốn nghĩ ngơi về nhà dưỡng lão có phải không?
Ông chủ tiếp tục cầu xin.
-Không phải là không giao, nhưng các người thu phí quả thực...rất cao, tiểu điếm không trả nổi tiền, không thể chống đỡ nổi mà.
Sắc mặt tên lưu manh lập tức đen xì lại, âm lãnh nói.
-Ý của ngươi là không định giao tiền.
-Tôi....tôi không có ý này! Cậu..cậu có thể dàn xếp một chút, ít....
Lời nói ông chủ chưa nói xong, ngoài cửa đột nhiên có một âm thanh lạnh lùng khác vang lên.
-Mày chắc chắn là bọn nó vào trong này đúng không?
Tiêu Tân quay đầu lại, nhìn thấy một đám người đi đến. Đi đầu là một tên tai do mặt lớn, trên cổ có đeo một sợi dây chuyền to như ngón cái, ăn mặc đúng chất của xã hội đen điển hình. Phía sau hắn là một đám hỗn tạp hơn ba mươi ngừơi, một số còn cầm theo cả ống túyp, mã tấu, hùng hỗ tiến vào. Ông chủ nhà hàng cảm thấy tình thế có vẻ không ổn, nhanh chân lẻn vào phía sau bếp. Bằng không đứng đó, trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết.
“Phì ca[mập], ngài tới rồi!” Tên lưu manh vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ đòi phí bảo kê, giờ thì như con chó cúp đuôi chạy đến chào hỏi khúm núm, hình dáng bây giờ so với khi nãy đúng là một trời một vực.
Tên đựơc gọi là “phì ca” căn bản không hề để ý đến tên vừa nhào đến, lập tức đi thẳng đến trước mặt Tiêu Tân, đôi mắt lé liếc liếc đánh giá một chút, kỳ thanh hỏi.
-Là mày vừa rồi dùng viên đá làm hư xe của bọn tao?
Tiêu Tân hừ lạnh thầm nghĩ:”Hừ! Không tìm các ngươi các ngươi lại chui đầu vào rọ để tìm phiền toái, không biết tốt xấu, dâng hương đến cửa” Không khỏi cười lạnh nói.
-Bọn mày đến đúng lúc lắm, tao đang muốn đi tìm bọn mày đây.
Phì ca nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Tân, không dám xem thường, lớn tiếng hỏi.
-Nghe nói mày rất giỏi võ, mày ở đâu đến mà chõ mõm vào việc của người khác?
Tiêu Tân trong đầu linh quang chợt lóe, thuận miệng trả lời.
-Thất-nhân-bang, mày có nghe nói đến chưa?
Nghe đến đó, phì ca không khỏi hớp một ngụm lãnh khí. Hắn tuy thân ở Hồ Nam, nhưng cũng từng nghe danh tiếng của “Thất-nhân-bang”. Người ta chỉ dựa vào sức của bảy người mà xông pha trên giới hắc đạo, bọn nhỏ nhoi như hắn làm sao so sánh được.
“Vị...vị huynh đệ này, xin hỏi trong thất nhân bang huynh là vị nào?” Phì ca thu hồi vẻ kiêu ngạo, cẩn thận khiêm tốn hỏi han.
Tiêu Tân hừ lạnh nói.
-Sao? Mày muốn động thủ với tao?
Nói xong, hắn đưa tay nắm lấy cố đối phương, giơ cao lên, ném sang một bên. Chỉ nghe rầm một tiếng, nhìn lại thì chỉ thấy “phì ca” đang nằm trên một đống bàn ghế hỗn loạn, tứ phân ngũ liệt, nằm nữa ngày không dậy nỗi.
Phì ca hoành hành ngang ngược ở đây đã lâu, chưa từng niếm trải tư vị nhục nhã như hiện giờ, lắc lắc cái đầu đang quay mòng mòng như say xe, lớn tiếng gào.
-Các huynh đệ, phế nó cho tao.
Ở trong mắt Tiêu Tân, đám ô hợp này căn bản chỉ là một miếng rau nằm trong một cái dĩa thật to....thật to thôi. Không đến hai phút, ba mươi tên điều nằm ngất ngư dưới chân của hắn, các loại vũ khí thì nằm loạn xà ngầu dưới chân. Phì ca sau khi rơi rơi nằm đó, đã được Tiểu Ngọc cẩn thận “chiếu cố” đến chết đi sống lại, trên đầu bị một chai beer thăm hỏi, sau đó lại được đấm bóp một trận đã đời.
Nhưng Mạc Tiểu Ngọc vẫn còn chưa cảm thấy đã ghiền, mò mò đến cái bàn bên cạnh, nhấc lên, chuẩn bị nện xuống....bỗng nhiên bị Tiêu Tân đưa tay ra cản lại.
“Má...má nhỏ của tôi ơi, hai người này là ai vậy? So với chúng ta còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần a!” Bọn lưu manh run cầm cập, sợ hãi run đùi, cố nén đau, nâng phì ca dậy, chật lê lết chạy ra ngoài.
Tiểu Ngọc đáng yêu khả ái lụm một cây gậy trên đất, xoay xoay vài vòng, thẳng tay....ném ra ngoài trúng ngay một tên lưu manh bị rớt ở đằng sau té chổng vó. Tiểu nha đầu nhìn thì có vẻ hiền dịu khả ái chứ hận thì để bụng không thôi, trong lòng hung hăng hận hận mười phần. Vừa rồi tẩn tên phì lủ kia dám chừng mười ngày nửa tháng chưa mò được xuống giường.
Ông chủ nhà hàng từ trong nhà bếp chứng kiến toàn bộ những tình huống đã phát sinh, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy. Hai người này chắc chắn là người trên giang hồ, nếu không tại sao có thể mạnh như thế. Mà....cái nhà hàng này, bị đập phá tang hoang, sau này làm ăn ra sao?
Tiêu Tân xoay người lại, thấy ông chủ nhà hàng vẫn còn đứng đó ngẩn người ra, không khỏi cảm thấy thương xót. Thở dài một hơi, vừa rồi đánh đã tay, không nhớ đến việc làm ăn buôn bán của người ta. Sau này làm việc phải chú ý một chút mới được, bằng không so với cái lũ bại hoại kia có gì khác nhau đâu.
“Ông chủ, ngài tổn thất bao nhiêu? Tôi bồi thường cho ông?” Tiêu Tân hỏi.
Ông chủ nhà hàng làm sao dám lấy tiền của hắn, ông ta liên tục xua tay. Tiêu Tân mang theo tiền trên người cũng không nhiều, vì thế hắn chỉ móc ra được....500 nguyên, đặt lên bàn, vui vẻ kéo Tiểu Ngọc rời khỏi đó.
Đi đến js không bao lâu, phiền phức đã liên tiếp xảy ra. Nghĩ đến đó, Tiêu Tân cau mày, sắc mặt bỗng chốc sa sầm. Dựa vào thực lực của hằn, lần này ra tay với bọn tiểu nhân vật này, đương nhiên là không thích hợp cho lắm. Trước kia, hắn luôn nghĩ biện pháp làm giảm nhẹ đi vấn đề, tính tình luôn luôn trầm ổn, tại sao dạo này lại hay nổi nóng, luôn luôn ra tay rồi mới suy nghĩ, rốt cục chuyện gì đang xảy ra?
Tiểu Ngọc chợt phát hiện Tiêu Tân không bước tiếp, nàng kỳ lạ cất giọng hỏi.
-Tiêu đại ca, sao huynh không đi tiếp?
Tiêu Tân nhắm mắt lại, không trả lời nàng. Đột nhiên, ngay lúc đó hắn cảm thấy một trận khí khô hanh bốc lên, một cỗ khí nóng từ mê vụ màu hoàng kim từ đan điền kịch liệt bùng nổ, dòng khí lưu không ngừng xoay quanh thành từng con rắn nhỏ màu vàng . Luồng khí chạy tán loạn xung quanh trong cơ thể, trong khoảnh khắc lan tràn đến các vị trí trong cơ thể, nhiệt độ ngoài cơ thể ngày càng cao, sinh ra từng đợt đau nhức khó dung nạp.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet