Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #86  
Old 06-06-2008, 12:20 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Håi thø 80

NhÆ° Há»n NhÆ° Oán


Lá»i nói của Hữu Lượng má»›i nghe thì ai cÅ©ng cho là đổ lá»—i hết cho Thanh ThÆ°, nhÆ°ng sá»± thật thì câu nào cÅ©ng có trách Long đầu không nên không phải.
Y nói Triệu Minh lấy gậy của Long đầu đại ca gạt kiếm của Thanh ThÆ° sang bên. Y lại nói Long đầu đại ca đức cao vá»ng trá»ng là có ý đại ca đã khiển trách sai lầm thì chú cÅ©ng phải thành tâm mà nhận lá»—i Ä‘i.
Các trưởng lão trong Cái Bang nghe Ä‘á»u hiểu hết. NhÆ°ng mấy năm gần đây, Hữu Lượng là má»™t ngÆ°á»i được bang chủ kiêng nể hÆ¡n hết, việc gì Há»a Long cÅ©ng Ä‘á»u nghe lá»i y cả, vì vậy không ai dám nói thêm nữa.
Há»a Long lại lên tiếng há»i:
- Chú em há» Trần, vừa rồi yêu nữ đến đây phá rối là con gái của Nhữ DÆ°Æ¡ng vÆ°Æ¡ng đây à? Ma giáo là kẻ thù của triá»u đình, khi chúng ta nói đến tiểu ma đầu TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ của Ma giáo, tại sao quận chúa nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng lại má»™t má»±c bênh vá»±c y nhÆ° thế?

Hữu Lượng ngẫm nghÄ© hồi lâu chÆ°a kịp trả lá»i, thì Trưởng bản Long đầu đã xen lá»i nói:
- Tôi thấy quận chúa nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng nÆ°á»›c mắt chảy quanh, vẻ mặt hậm há»±c, khi chú em há» Trần thoá mạ giáo chủ của Ma giáo. Khi quận chúa nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng đứng cạnh đó, nghe thấy nhÆ° thế mặt liá»n tá» vẻ nhÆ° bị ngÆ°á»i ta mắng chá»­i anh và cha mẹ nàng vậy, nên tôi lấy làm thắc mắc vá» vấn đỠđó.

Thanh ThÆ° liá»n đỡ lá»i:
- Thưa bang chủ, việc này tiểu đệ rõ hết.

Há»a Long liá»n há»i:
- Chú em hỠTống biết chuyện gì cứ nói đi.

Thanh ThÆ° liá»n nói:
- Tuy việc gì Ma giáo cÅ©ng Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i triá»u đình, nhÆ°ng Triệu Minh quận chúa lại rất yêu Vô Kỵ. Vì nàng mong lấy được Vô Kỵ nên việc gì nàng cÅ©ng hết sức che chở cho y.

Quần hào của Cái Bang nghe thấy Thanh ThÆ° nói nhÆ° vậy, liá»n kêu "ủa" má»™t tiếng, vì không ai ngỠđược là Triệu Minh lại mê Vô Kỵ đến thế.

Vô Kỵ ở trong cái trống lớn, nghe thấy như vậy, trống ngực đập rất mạnh và trên óc nghĩ thầm:
- Có thật không, lá»i nói của y có thật không?

Triệu Minh quay đầu lại hai mắt trợn trừng nhìn chàng. Trong cái trống đó tuy tối om, nhÆ°ng mắt của Vô Kỵ sắc hÆ¡n ngÆ°á»i, chàng trông thấy rõ mắt của Triệu Minh Ä‘ang lá»™ liá»…u đầy vẻ tình tứ.
Chàng cảm Ä‘á»™ng liá»n ôm lấy nàng định hôn nàng má»™t cái.
Ãá»™t nhiên chàng nghÄ© đến cảnh thảm khốc của Hân Ly, bao nhiêu tình yêu của chàng bá»—ng biến thành thù hận, tay phải của chàng vá»™i nắm chặt lấy cánh tay của Triệu Minh bóp chặt má»™t cái. Vá»›i công lá»±c của chàng lúc này chàng chỉ khẽ bóp má»™t cái, Triệu Minh đã không chịu nổi, nàng cảm thấy mặt mÅ©i tối tăm suýt chết giấc được.
Nàng không sao nhịn được, liá»n định bắt chÆ°á»›c Hân Ly mắng chá»­i Vô Kỵ:
- Tiểu quỷ chết non chết yểu này độc ác thật.

CÅ©ng may nàng cố kiá»m chế lá»­a giận nên không nói ra tiếng, nhÆ°ng nÆ°á»›c mắt đã nhá» xuống nhÆ° mÆ°a rồi. NÆ°á»›c mắt của nàng cứ nhá» ròng xuống cánh tay của Vô Kỵ nhÆ°ng Vô Kỵ vừa thay đổi tâm trạng, nên không sao làm chàng cảm Ä‘á»™ng được, gÆ°Æ¡ng mặt vẫn lầm lầm lì lì.

Hai ngÆ°á»i lại nghe thấy Hữu Lượng lên tiếng há»i:
- Sao chú lại biết rõ như vậy, có thật có chuyện quái lạ như thế không?

Thanh Thư hậm hực đáp:
- Tiểu tá»­ Vô Kỵ mặt mÅ©i tầm thÆ°á»ng không có vẻ gì anh tuấn cả. NhÆ°ng y chỉ được má»™t ít tà thuật của Ma giáo, nên có rất nhiá»u thiếu nữ bị sa vào tròng của y mà không hay.

Chấp pháp chưởng lão gật đầu xen lá»i nói:
- Phải, trong Ma giáo những quân dâm tà quả thật có tà thuật hái hoa đó, cÅ©ng nhÆ° đệ tá»­ Ká»· Hiểu Phù của phái Nga Mi chẳng hạn. Nàng ta cÅ©ng bị tà thuật của DÆ°Æ¡ng Tiêu trong Ma giáo làm cho say mê, nên rốt cục má»›i bị thân bại danh liệt nhÆ° vậy. Cha của Vô Kỵ là TrÆ°Æ¡ng Thúy SÆ¡n cÅ©ng bị con gái của Bạch Mi Ưng VÆ°Æ¡ng dùng yêu thuật làm cho say mê. Còn Minh Minh quận chúa, tôi chắc cÅ©ng trúng phải tà pháp hái hoa của tiểu ma đầu há» TrÆ°Æ¡ng rồi, vì thế mà thất thân vá»›i y. Chắc nàng thấy ván đã đóng thuyá»n, gạo đã thổi thành cÆ¡m nên đành can tâm truỵ lạc thế.

Quần hào của Cái Bang nghe nói Ä‘á»u gật đầu cho là phải. Truyá»n Công trưởng lão tức giận vô cùng vá»™i lên tiếng nói:
- Những quân vô loại trên giang hồ đó, ai cũng có bổn phận phải giết chết cho bằng được, nếu không phụ nữ trong thiên hạ sẽ bị mất hết trinh tiết, và sẽ có không biết bao nhiêu bị toi mạng bởi tên tiểu dâm tặc ấy.

Vô Kỵ tức đến chân tay run lẩy bẩy, vì cho tá»›i ngày nay, chàng vẫn còn là trai tân, chỉ từ khi Diệt Tuyệt sÆ° thái của phái Nga Mi chá»­i chàng là dâm tặc, thì từ đó có nhiá»u ngÆ°á»i bắt chÆ°á»›c, chá»­i chàng nhÆ° vậy, thật là ná»—i niá»m oan ức chàng không biết bày tá» cùng ai. Bây giá» chàng lại nghe thấy tên Long đầu của Cái Bang ấy bảo Triệu Minh thất thân vá»›i mình và ván đã đóng thành thuyá»n vân... vân, chàng lại càng tức giận, rồi Ä‘á»™t nhiên giật mình kinh hãi và nghÄ© thầm:
- Triệu cô nương với ta ôm ấp nhau, ẩn núp trong cái trống này nhỡ chúng hay biết thì mối oan này không thể nào rửa được nữa .
Chàng nghe thấy Truyá»n công Trưởng lão nói tiếp:
- Chu Chỉ Nhược, Chu cô nÆ°Æ¡ng của phái Nga Mi cÅ©ng đã lá»t vào tay của tiểu dâm tặc, chắc bây giá» trinh tiết của nàng cÅ©ng khó mà bảo tồn được. Chú em há» Tống, việc này chú khá»i phải bận lòng làm chi, thể nào chúng tôi cÅ©ng giúp chú cÆ°á»›p lại ngÆ°á»i vợ cÆ°ng. Chúng tôi quyết không để cho câu chuyện của Hiểu Phù tái diá»…n nữa đâu.

Chấp pháp Trưởng lão cÅ©ng xen lá»i nói:
- Ãại ca nói rất phải, năm xÆ°a phái Võ Ãang bảo vệ không nổi Hân Lợi Hanh, ngày hôm nay, há» bảo vệ không nổi Thanh ThÆ°. Vì vậy chú em há» Tống má»›i gia nhập bổn bang. Nếu chúng ta không giúp chú ấy hoàn thành tâm nguyện này thì chú ấy vá» Võ Ãang làm chưởng môn có hÆ¡n không, hà tất phải tá»›i đây làm đệ tá»­ sáu túi của bổn bang làm chi?

Cái Bang quần hào Ä‘á»u lá»›n tiếng cổ vÅ©, ai ai cÅ©ng bảo, thá» phải giết cho được dâm tặc TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ và giúp Thanh ThÆ° cÆ°á»›p lại được vợ má»›i thôi.

Nghe chúng nói nhÆ° vậy, Triệu Minh liá»n rỉ tai Vô Kỵ khẽ nói:
- Tiểu dâm tặc này đáng chết lắm.

Lá»i nói của nàng nhÆ° há»n nhÆ° giận, vừa yêu thÆ°Æ¡ng, vừa ngưỡng má»™, khiến lòng Vô Kỵ rung Ä‘á»™ng và mê man ngay.
Chàng liá»n nghÄ© thầm:
- Nếu nàng không gian trá hiểm Ä‘á»™c giết chết biểu muá»™i của ta, thì thể nào ta cÅ©ng cÆ°á»›i nàng làm vợ, sống Ä‘á»i Ä‘á»i vá»›i nàng cÅ©ng không sao .
Chàng vừa nghĩ tới đó đã nghe thấy Thanh Thư ở bên ngoài cám ơn quần hào của Cái Bang.
Chấp pháp Trưởng lão là ngÆ°á»i tinh tế liá»n lên tiếng há»i:
- Dâm tặc ấy mê Minh Minh quận chúa như thế nào, chú có biết không?

Thanh Thư đáp:
- Những chi tiết bên trong, ngÆ°á»i ngoài làm sao mà biết rõ được. Ãệ chỉ biết lúc ấy Minh Minh quận chúa thống lãnh các võ sÄ© của triá»u đình lên núi Võ Ãang bắt thái sÆ° phụ của đệ tá»­, và khi nàng trông thấy mặt của dâm tặc má»™t cái là ngoan ngoãn rút lui luôn. Nhá» vậy, tai hoạ lá»›n của Võ Ãang má»›i thoát khá»i. Tam sÆ° thúc DÆ° Ãại Nham của tiểu đệ, hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c bị ngÆ°á»i đánh gãy tay què chân cÅ©ng nhỠđược Minh Minh quận chúa tặng thuốc cho dâm tặc má»›i cứu khá»i.

Chấp pháp Trưởng lão xen lá»i nói:
- Phải rồi, thiết nghÄ© xÆ°a nay phái Võ Ãang vẫn là cái gai của triá»u đình, nếu Minh Minh quận chúa không say mê dâm tặc thì không bao giá» nàng lại tặng thuốc giúp kẻ địch nhÆ° thế. Nếu vậy, tuy dâm tặc nhân phẩm không được chính trá»±c, nhÆ°ng đối vá»›i thái sÆ° phụ, sÆ° thúc, sÆ° bá, nó vẫn còn đôi chút tình hÆ°Æ¡ng há»a.

Thanh Thư lại nói tiếp:
- Vâng, tôi chắc y cũng không đến nỗi hoàn toàn vong bản đâu.

Hữu Lượng lại đỡ lá»i nói:
- ThÆ°a bang chủ, đệ tá»­ nghe thấy chú em há» Tống nói, đệ đã nghÄ© ra được má»™t kế này có thể làm cho tiểu dâm tặc ấy phải ngoan ngoãn vâng lá»i ngay. Và còn khiến được tất cả giáo chúng của Ma giáo Ä‘á»u phải nghe lệnh của bổn bang nữa.

Há»a Long mừng rỡ há»i:
- Chú em há» Trần đã có diệu kế nhÆ° vậy thì mau nói ra cho má»i ngÆ°á»i nghe Ä‘i.

Hữu Lượng đáp:
- NÆ¡i đây nhiá»u tai mắt quá, tuy tất cả là anh em nhà thật, nhÆ°ng vẫn sợ tiết lá»™ cÆ¡ mật.

Lúc ấy trong đại Ä‘iện tiếng nói đã dứt, chỉ nghe thấy tiếng chân ngÆ°á»i Ä‘i thôi.
Vô Kỵ đoán chắc những đệ tử khác của Cái Bang phải rút lui ra ngoài điện mà trong điện chỉ còn lại có mấy vị thủ lãnh của chúng thôi.
Giây phút sau, chàng lại nghe thấy có tiếng ngÆ°á»i nói:
- Việc này không thể để thổ lộ nửa câu ra bên ngoài được, chú em hỠTống, hai vị Long đầu đại ca, chúng ta hãy khám xét trước sau điện này một lần xem có ai nghe trộm không?

Tiếp theo đó chàng chỉ nghe thấy có hai tiếng kêu "soẹt, soẹt" rất khẽ, chàng biết hai vị Long đầu đã nhảy lên trên mái nhà, còn Hữu Lượng với Thanh Thư ra trước sau điện, chia nhau khám xét.
Chúng khám cả phía trÆ°á»›c sau tượng thần, các xó xỉnh sau những tấm màn treo ở trên bàn thá».
Riêng có cái trống là chúng không khám xét tới thôi.
Vô Kỵ thấy vậy khen phục thầm đầu óc của Triệu Minh quả thật thông minh vì trong điện này ngoài cái trống lớn này ra, quả thật không có một chỗ nào trốn tránh kín đáo cho bằng.
Bốn ngÆ°á»i đó khám xét xong má»›i quay vào giữa Ä‘iện, Hữu Lượng khẽ nói:
- Việc này cần phải nhỠvả đến chú Thanh Thư.

Thanh ThÆ° ngạc nhiên há»i:
- Tại sao lại cần đến tôi?

Hữu Lượng đáp:
- Theo kế của đệ, Trưởng bản Long đầu đại ca làm Æ¡n chế há»™ mấy gói "ngÅ© Ä‘á»™c thất tâm tán" rồi giao cho chú Thanh ThÆ° Ä‘em lên núi Võ Ãang, ngấm ngầm cho vào thức ăn thức uống để cho TrÆ°Æ¡ng chân nhân vá»›i các vị hiệp sÄ© của phái Võ Ãang ăn uống. Chúng ta ở dÆ°á»›i núi tiếp ứng, sau khi TrÆ°Æ¡ng chân nhân và các ngÆ°á»i kia uống phải thuốc đó rồi, chúng ta liá»n lên núi bắt trói há» luôn. Lúc ấy ta muốn uy hiếp thế nào, tiểu tặc TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ chẳng phải nghe theo.

Há»a Long lên tiếng khen ngợi trÆ°á»›c:
- Diệu kế! Diệu kế!

Chấp pháp Trưởng lão cũng lớn tiếng khen ngợi:
- Kế này rất hay, "ngÅ© Ä‘á»™c thất tâm tán" của bổn bang rất lợi hại. Nếu bá» vào thức ăn thức uống để đầu Ä‘á»™c Vô Kỵ thì rất khó vì Ma giáo của chúng Ä‘á» phòng nghiêm mật lắm, còn để cho chú Thanh ThÆ° đầu Ä‘á»™c thì thế nào cÅ©ng thành công vì chú ấy là đệ tá»­ của phái Võ Ãang, không ai dám phòng bị chú ấy cả...

Thanh Thư trù trừ một hồi rồi nói:
- Việc này..., việc này... muốn đệ đầu độc giết hại gia phụ... đệ không thể nào ra tay được...

Hữu Lượng vội khuyên bảo:
- NgÅ© Ä‘á»™c thất tâm tán" của bổn bang đây chỉ làm cho ngÆ°á»i ta tạm thá»i thần trí mê mẩn thôi chứ không có hại đến thân thể và cÅ©ng không làm ngÆ°á»i ta chết đâu. Lệnh tôn Tống đại hiệp là ngÆ°á»i nhân hiệp đại nghÄ©a, xÆ°a nay chúng tôi kính phục lắm, khi nào chúng tôi lại dám giết hại ông ta nhÆ° vậy.

Thanh ThÆ° vẫn không chịu nhận lá»i, chỉ trả lá»i rằng:
- Ãệ gia nhập bổn bang thể nào cÅ©ng bị thái sÆ° phụ vá»›i gia phụ khiển trách. Vả lại việc bất hiếu và phạm thượng nhÆ° thế, đệ không dám nhận lá»i đâu.

Hữu Lượng lại khuyên bảo tiếp:
- Chú Thanh ThÆ°, sao chú lại nghÄ© vẫn vÆ¡ nhÆ° thế? NgÆ°á»i làm việc lá»›n không thể nào nghÄ© đến tiểu tiết được. Cổ nhân đã dạy đại nghÄ©a diệt thân, Ä‘á»i nào cÅ©ng có, huống hồ tôn chỉ của chúng ta là đối phó Ma giáo. Bắt giữ các đại hiệp của Võ Ãang chỉ là má»™t phÆ°Æ¡ng sách để kiá»m chế tiểu tặc TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ đấy thôi.

Thanh ThÆ° há»i tiếp:
- Nếu tiểu đệ làm xong việc này sẽ bị ngÆ°á»i trên giang hồ chá»­i rủa, đệ còn mặt mÅ©i nào sống trên thế gian này nữa?

Hữu Lượng lại nói tiếp:
- Vừa rồi tại sao tôi lại bảo các vị trưởng lão từ tám túi trở xuống phải ra khá»i đại Ä‘iện nhÆ° vậy? Tại sao chúng ta lại phải khám xét hết phía trÆ°á»›c phía sau? Ãó là vì sợ việc này tiết lá»™ ra bên ngoài. Chú Thanh ThÆ°! Sau khi chú bá» thuốc Ä‘á»™c rồi, chú cÅ©ng phải giả bá»™ làm nhÆ° mê man, chúng tôi sẽ trói chú vá»›i thái sÆ° phụ cùng Tống đại nhân và các sÆ° thúc của chú rồi giam vào má»™t nÆ¡i, nhÆ° vậy không còn ai nghi ngá» chú nữa. Ngoài bảy ngÆ°á»i ở đây ra thì trên Ä‘á»i không còn có ngÆ°á»i thứ tám hay biết chuyện này, chúng tôi chỉ có phục chú là má»™t hảo hán có thể đảm Ä‘ang được việc lá»›n chứ có ai dám cÆ°á»i chú đâu?

Thanh Thư ngẫm nghĩ giây lát rồi ngập ngừng đáp:
- Bang chủ vá»›i Trần đại ca có lệnh sai bảo, đệ tá»­ đâu dám từ chối! HÆ¡n nữa tiểu đệ má»›i gia nhập bổn bang, tất nhiên phải thừa cÆ¡ lập công, dù có phải nhảy vào nÆ°á»›c lá»­a Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng không sao dám từ chối. NhÆ°ng ngÆ°á»i ta sống ở trên Ä‘á»i phải lấy hiếu nghÄ©a làm căn bản. Nếu bảo tiểu đệ ám hại gia phụ thì tiểu đệ không thể nào dám làm việc đó.
Truyá»n thống của Cái Bang xÆ°a nay tôn sùng nhất chữ hiếu nên mấy tên trưởng lão của Cái Bang thấy chàng nói nhÆ° vậy, không ai dám cưỡng bách chàng nữa.
Hữu Lượng bá»—ng cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng rồi nói tiếp:
- Kẻ dÆ°á»›i phạm ngÆ°á»i trên, đó là má»™t hành Ä‘á»™ng tối kỵ trong võ lâm chúng ta, khá»i cần chú Thanh ThÆ° nói rõ, tôi cÅ©ng đã thừa hiểu Ä‘iá»u đó. NhÆ°ng không hiểu chú Thanh ThÆ° gá»i Mạc Thanh Cốc Mạc thất hiệp là thế nào nhỉ? Không hiểu vai vế của y cao hÆ¡n chú hay là vai vế của chú cao hÆ¡n y?

Thanh ThÆ° không trả lá»i, má»™t hồi lâu chàng bá»—ng lên tiếng:
- Ãược! Nếu vậy tiểu đệ xin tuân lệnh, nhÆ°ng các vị phải cam Ä‘oan không được làm cho gia phụ bị tổn thÆ°Æ¡ng mảy may nào hết má»›i được. Và cÅ©ng không ai được làm nhục nhã gia phụ, bằng không tiểu đệ đành chết chứ nhất quyết không chịu nhận lá»i làm việc bất hiếu này.

Há»a Long, Hữu Lượng các ngÆ°á»i mừng rỡ vô cùng.
Má»i ngÆ°á»i liá»n đồng thanh nói:
- Tất nhiên việc này chúng tôi phải nhận lá»i chú, đã xÆ°ng hô vá»›i chúng tôi là anh em, thì lẽ tất nhiên Tống đại hiệp là tôn trưởng của chúng tôi. Dù chú không nói, chúng tôi cÅ©ng phải tận lòng đối xá»­ vá»›i lệnh tôn nhÆ° bá» con cháu...

Vô Kỵ nghe nói trong lòng hồ nghi vô cùng, liá»n nghÄ© thầm:
- Từ nãy đến giá», Tống sÆ° ca không chịu nhận lá»i mà há»… Hữu Lượng nói tá»›i Mạc thất sÆ° thúc thì Tống sÆ° ca lại không dám từ chối nữa, chắc bên trong thể nào cÅ©ng có duyên cá»› gì đây. Vậy ta phải kiếm Mạc thất sÆ° thúc tức khắc để há»i thì biết rõ liá»n .

Chàng lại nghe thấy Chấp pháp Trưởng lão vá»›i Hữu Lượng các ngÆ°á»i thì thầm bàn tán vá» việc sau khi quần hào trên Võ Ãang trúng Ä‘á»™c rồi thì ngÆ°á»i của Cái Bang lên tiếp ứng nhÆ° thế nào. Và cứ Hữu Lượng nói gì Há»a Long lại khen ngợi:
- Hay lắm! Hay lắm .

Trưởng bản Long đầu nói:
- Lúc này là mùa đông, "ngÅ© Ä‘á»™c" nằm phục ở dÆ°á»›i mặt đất, tiểu đệ phải Ä‘i ngay núi TrÆ°á»ng Bạch để đào, chậm lắm là má»™t tháng, nhanh lắm là hai mÆ°Æ¡i ngày là đã vỠđược rồi. Những Ä‘á»™c vật nằm dÆ°á»›i băng tuyết, chất Ä‘á»™c của nó không có mùi vị nên lúc uống vào khó mà hay biết được, đối phó vá»›i những tay cao thủ hạng nhất phải dùng những Ä‘á»™c vật ấy má»›i tốt.

Chấp pháp Trưởng lão cũng lên tiếng:
- Chú Hữu Lượng và chú Thanh ThÆ° Ä‘i cùng Trưởng bản Long đầu lên TrÆ°á»ng Bạch sÆ¡n để đào "ngÅ© Ä‘á»™c", còn chúng tôi xuống miá»n nam trÆ°á»›c. Má»™t tháng sau, chúng ta gặp nhau ở Lão Hà khẩu. Ngày hôm nay là mồng tám tháng chạp, chúng ta nhất định đến ngày mùng tám tháng giêng sẽ gặp nhau. Còn Hàn Lâm Nhi Ä‘ang ở trong tay chúng ta, tên ấy rất có lợi cho chúng ta, vậy xin Trưởng bản Long đầu để ý canh gác đừng để cho Ma giáo cÆ°á»›p mất và chúng ta cần phải chia từng bá»n má»™t mà Ä‘i, nhÆ° vậy má»›i tránh được tai mắt của kẻ địch.

Thế rồi má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u lần lượt từ biệt bang chủ; Trưởng bát Long đầu vá»›i Hữu Lượng, Thanh ThÆ° ba ngÆ°á»i Ä‘i vá» phía bắc trÆ°á»›c.
Giây lát sau, bang chúng của Cái Bang lần lượt giải tán hết. Miếu Di Lạc lại trở lại vắng vẻ như trước.

Vô Kỵ chá» bá»n Cái Bang Ä‘i khá»i, liá»n ở trong trống nhảy ra.
Triệu Minh cÅ©ng nhảy theo, nàng nhÆ° mừng nhÆ° há»n, lÆ°á»m Vô Kỵ má»™t cái.
Vô Kỵ liá»n giận dữ nói:
- Hừ! Thế mà cô còn vác mặt đến gặp tôi nữa à?

Triệu Minh sầm nét mặt, há»i lại:
- Công tá»­ nói gì? à không! Tôi có Ä‘iá»u gì không nên không phải vá»›i TrÆ°Æ¡ng giáo chủ thế?

Vô Kỵ lại quát mắng tiếp:
- Cô nÆ°Æ¡ng lấy trá»™m á»· Thiên kiếm vá»›i Ãồ Long Ä‘ao tôi không trách Ä‘iá»u đó, cô nÆ°Æ¡ng bá» rÆ¡i tôi trên hoang đảo tôi cÅ©ng không phiá»n, nhÆ°ng cô nÆ°Æ¡ng hạ Ä‘á»™c thủ giết chết Hân cô nÆ°Æ¡ng thì tôi không thể nào tha thứ được. Thật là trên thiên hạ này hiếm thấy má»™t ngÆ°á»i đàn bà nào Ä‘á»™c ác nhÆ° thế...

Nói tá»›i đó, chàng không sao nén được lá»­a giận, liá»n tiến lên tát Triệu Minh bốn cái. Triệu Minh muốn tránh né cÅ©ng không kịp. Hai má bị tát đến sÆ°ng vù lên.
Nàng vừa Ä‘au vừa tức giận, nÆ°á»›c mắt tuôn xuống nhÆ° mÆ°a, vừa nức nở vừa há»i lại:
- Giáo chủ bảo tôi lấy trá»™m á»· Thiên kiếm vá»›i Ãồ Long Ä‘ao, chẳng hay ai đã trông thấy tôi lấy trá»™m nào? Ai bảo tôi đã giết hại Hân cô nÆ°Æ¡ng, gá»i ngÆ°á»i đó ra đây đối chất Ä‘i.

Vô Kỵ càng tức giận thêm, lớn tiếng nói tiếp:
- Ãược! Ãể tôi cho cô nÆ°Æ¡ng xuống dÆ°á»›i âm ty đối chất vá»›i nàng ta.

Chàng vừa nói vừa giơ tay lên thộp cổ Triệu Minh và bóp luôn.
Triệu Minh sắp nghẹt thở đến nÆ¡i, liá»n giÆ¡ má»™t ngón tay phải lên Ä‘iểm ở trÆ°á»›c ngá»±c Vô Kỵ. NhÆ°ng chàng có Cá»­u DÆ°Æ¡ng thần công há»™ thân nên Triệu Minh không làm gì nổi chàng.
Giây phút sau nàng ngất đi.
Vô Kỵ nghÄ© đến Hân Ly, định bóp cho nàng chết hẳn Ä‘i, nhÆ°ng bây giá» trông thấy nàng tá»™i nghiệp nhÆ° vậy, chàng lại không nỡ liá»n buông lá»ng tay ra.
Triệu Minh té luôn vỠphía sau, đầu va vào mặt đá đến "cộp" một tiếng.
Một lát sau, nàng hồi tỉnh thấy Vô Kỵ đang trợn mắt nhìn mình, mặt tỠvẻ lo âu.
Chàng thấy nàng hồi tình, má»›i thở nhẹ má»™t tiếng, nàng liá»n há»i:
- Giáo chủ nói Hân cô nÆ°Æ¡ng đã qua Ä‘á»i rồi Æ°?

Vô Kỵ lại nổi giận, quát mắng:
- Bị cô chém mÆ°á»i bảy mÆ°á»i tám nhát kiếm nhÆ° vậy... nàng sống sao nổi.
Ai? ... Ai bảo tôi chém nàng mÆ°á»i bảy mÆ°á»i tám nhát kiếm... Có phải Chu cô nÆ°Æ¡ng nói không?
- Chu cô nÆ°Æ¡ng không bao giá» nói xấu ngÆ°á»i trong lúc vắng mặt. Cô ta không trông thấy, không bao giá» vu khống cho cô đâu.
- Thế có phải Hân cô nương tự nói cho Giáo chủ không?
- Hân cô nÆ°Æ¡ng không nói được, từ trÆ°á»›c kia rồi, mà trên hoang đảo chỉ có năm ngÆ°á»i chúng ta thôi. Nếu không phải cô chém cô ta, thì không lẽ là nghÄ©a phụ tôi hay là tôi? Hay là Hân cô nÆ°Æ¡ng tá»± chém mình chăng? Hừ, tôi biết lắm. Cô nÆ°Æ¡ng sợ tôi cÆ°á»›i cô em hỠđó, nên má»›i hạ Ä‘á»™c thủ chứ gì? Tôi nói thật cho cô biết, nàng ta chết cÅ©ng thế, mà sống cÅ©ng vậy, tôi đã coi nàng nhÆ° là vợ của tôi rồi.

Triệu Minh cúi đầu nghĩ ngợi một hồi lâu lại nói tiếp:
- Tại sao Giáo chủ lại vỠđược Trung Thổ.
- Ãó là nhỠở lòng tốt của cô, cô phái thủy sÆ° tá»›i đảo đón tôi. CÅ©ng may, nghÄ©a phụ tôi không thật thà nhÆ° tôi, nên chúng tôi má»›i không mắc phải gian kế của cô. Cô phái pháo thuyá»n đợi chỠở trên bá» bể để dùng đại bác bắn chìm thuyá»n của chúng tôi, nhÆ°ng cô đã mất công mà không ăn thua gì.

Triệu Minh giÆ¡ hai tay lên ôm hai má sÆ°ng húp ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn Vô Kỵ, trông mặt nàng rất đáng thÆ°Æ¡ng.
Chàng liá»n thở dài má»™t tiếng, nhÆ°ng chàng đã trấn tỉnh ngay được vá»™i quay đầu Ä‘i, rồi Ä‘á»™t nhiên dậm chân má»™t cái và nói:
- Ta thỠphải trả thù cho biểu muội, chỉ tại ta nhu nhược vô dụng mà ngày hôm nay không ra tay được. Cô độc ác như vậy, thế nào cũng có một ngày gặp lại tôi.

Nói xong, chàng liá»n bÆ°á»›c nhanh ra ngoài cá»­a miếu tức thì.
Chàng Ä‘i được mÆ°á»i mấy trượng đã thấy Triệu Minh Ä‘uổi theo và lá»›n tiếng há»i:
- Trương giáo chủ, giáo chủ đi đâu thế?

Vô Kỵ đáp:
- Tôi đi đâu thì việc gì đến cô.
- Tôi có lá»i muốn há»i Tạ đại hiệp nói vá»›i Chu cô nÆ°Æ¡ng, công tá»­ làm Æ¡n Ä‘Æ°a tôi Ä‘i gặp hai ngÆ°á»i ấy.
- Thôi, cô đừng Ä‘i mang cái chết vào ngÆ°á»i nữa, vì nghÄ©a phụ tôi không nÆ°Æ¡ng tay nhÆ° tôi đâu.
- Tuy nghÄ©a phụ của công tá»­ Ä‘á»™c ác thật, nhÆ°ng không bao giá» hồ đồ nhÆ° công tá»­. HÆ¡n nữa, dù Tạ đại hiệp có giết tôi, công tá»­ cÅ©ng báo được thù cho biểu muá»™i, nhÆ° vậy có phải là công tá»­ đã giải được má»™t niá»m tâm sá»± rồi không?
- Tôi hồ đồ cái gì, tôi không muốn cô gặp nghĩa phụ tôi.
- Trương Vô Kỵ, tiểu tử hồ đồ kia ơi, có phải công tử không nỡ trông thấy tôi bị giết mà không cho tôi đi gặp Tạ đại hiệp không?

Thấy nàng nói đúng tâm sự của mình Vô Kỵ mặt đỠbừng vội đáp:
- Ãừng có nói lôi thôi nữa, cô hay làm những việc bất nghÄ©a nhÆ° vậy thế nào cÅ©ng bị chết. Tốt hÆ¡n hết, cô càng xa lánh chúng tôi bao nhiêu càng hay bấy nhiêu. Ãừng để cho tôi gặp mặt lại, nhỡ tôi nóng tiết, tôi sẽ giết cô liá»n.
Triệu Minh từ từ bước lên, đi tới gần chàng và nói tiếp:
- Tôi thể nào cÅ©ng phải Ä‘i há»i rõ Chu cô nÆ°Æ¡ng và Tạ đại hiệp xem. Tôi không dám vắng mặt mà nói xấu ngÆ°á»i, vậy tôi đến gặp hai vị ấy há»i cho minh bạch đã.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng lại há»i:
- Cô định há»i gì nghÄ©a phụ tôi và Chu cô nÆ°Æ¡ng.

Triệu Minh đáp:
- Lát nữa công tử sẽ hiểu, tôi không sợ nguy hiểm mà công tử lại sợ hay sao?
- Ãó là cô nÆ°Æ¡ng đòi Ä‘i nhé, nhỡ nghÄ©a phụ tôi hạ Ä‘á»™c thủ, tôi muốn cứu cÅ©ng không được đâu.
- Khá»i cần công tá»­ phải lo âu há»™ tôi.
- Ai lo âu há»™ cô, ngÆ°á»i ta chỉ muốn cô chết ngay thì đúng hÆ¡n.
- Nếu vậy ra tay đi.

Vô Kỵ nhổ một đống nước miếng xuống đất không đếm xỉa đến nàng, Triệu Minh cũng rảo cẳng đuổi theo.
Hai ngÆ°á»i sắp Ä‘i đến Trấn Ãiện, Vô Kỵ bá»—ng ngừng bÆ°á»›c quay lại há»i:
- Triệu cô nÆ°Æ¡ng! Tôi đã nhận lá»i làm giúp cô ba việc: việc thứ nhất là Ä‘i kiếm Ä‘ao Ãồ Long cho cô, việc này coi nhÆ° đã làm rồi. Còn hai việc nữa, tôi chÆ°a làm, nếu bây giá» cô Ä‘i theo tôi gặp nghÄ©a phụ thể nào cô cÅ©ng bị chết chứ không sai. Vậy cô không nên Ä‘i nữa, chá» khi nào tôi làm xong cho cô hai việc ấy, cô hãy Ä‘i gặp nghÄ©a phụ tôi cÅ©ng chÆ°a muá»™n.

Triệu Minh tủm tỉm cÆ°á»i và nói tiếp:
- Bây giỠcông tử đang tìm kiếm một lý do để cứu chết cho tôi, tôi biết lắm. Trong lòng công tử không nỡ giết tôi chứ gì?
- Dù tôi không nhẫn tâm đi chăng nữa thì đã sao nào?
- Tôi rất mừng vì từ trước tới nay tôi vẫn chưa rõ công tử có thật tâm với tôi không, nhưng bây giỠtôi đã biết rồi.
- Triệu cô nương, tôi van cô, cô nên đi một mình thì hơn.
- Không, thế nào tôi cũng phải gặp Tạ đại hiệp mới được.

Vô Kỵ đành phải Ä‘i trở vá» khách Ä‘iếm, tá»›i cá»­a phòng của Tạ Tốn giÆ¡ hai tay lên gõ hai tiếng và kêu gá»i:
- Nghĩa phụ!

NgỠđâu chàng gá»i mấy tiếng, không nghe thấy Tạ Tốn trả lá»i. Chàng thá»­ đẩy cá»­a khoá, thấy cá»­a khoá trái, trong lòng hoài nghi vô cùng, vá»™i đẩy mạnh má»™t cái, hai cánh cá»­a mở toang luôn. Quả nhiên, Tạ Tốn không có ở trong đó. Chàng thấy hai cánh cá»­a sổ hé mở. Chàng lại sang phòng Chỉ Nhược cÅ©ng không thấy nàng ta đâu cả, bá»c áo vẫn còn để nguyên.
Chàng liá»n lẩm bẩm tá»± nói:
- Chẳng lẽ hai ngÆ°á»i đã gặp kẻ đại địch rồi chăng?

Chàng lại gá»i phổ ky lại há»i, phổ ky lại đáp:
- Cháu không thấy hai ngÆ°á»i đó Ä‘i ra và cÅ©ng không nghe thấy tiếng cãi vã gì cả.
Chàng hơi an tâm và nghĩ thầm:
- Chắc hai ngÆ°á»i nghe thấy Ä‘á»™ng tịnh rồi Ä‘uổi theo tung tích của địch cÅ©ng nên .
NghÄ© Ä‘oạn, chàng lại xem xét cá»­a sổ và hai phòng của hai ngÆ°á»i, thấy không có vẻ gì khác lạ cả, bèn quay trở vá» phòng mình.
Triệu Minh liá»n há»i:
- Sao công tử không thấy Tạ đại hiệp, trong lòng lại có vẻ hân hoan như thế?

Vô Kỵ đáp:
- Cô đừng nói bậy, tôi có hân hoan bao giỠđâu.
- Chả lẽ tôi lại không trông thấy sắc mặt của công tử hay sao?

Vô Kỵ không thèm trả lá»i lại nàng, sang giÆ°á»ng Tạ Tốn nằm và nghÄ© ngợi.
Triệu Minh bắc cái ghế ngồi cạnh chàng và há»i:
- Tôi biết công tử sợ Tạ đại hiệp giết tôi. Cũng may ông ta không có ở đây, nhỠvậy, công tử mới đỡ khó xử. Tôi biết trong lòng công tử vẫn không nỡ giết tôi.

Vô Kỵ giận giữ quát há»i:
- Không nỡ giết cô thì sao nào?
- Tôi thích thú lắm.
- Tại sao cô cứ đôi ba phen lại ra tay hại tôi như vậy, chẳng lẽ cô lại đang tâm đến thế sao?

Triệu Minh đỠbừng mặt khẽ đáp:
- Phải, trÆ°á»›c kia tôi định tâm giết chết công tá»­ thật, nhÆ°ng từ khi gặp gỡ nhau ở Lục DÆ°Æ¡ng trang rồi, thì tôi không có ý định đó nữa và tôi xin thá», từ đó tá»›i giá», nếu tôi có lòng định hại công tá»­ thì trá»i chu đất giệt, vạn kiếp không thể đầu thai lên làm ngÆ°á»i được.

Vô Kỵ thấy nàng thá» nặng nhÆ° vậy liá»n há»i tiếp:
- Thế tại làm sao, cô vì một đao một kiếm mà đang tâm bỠtôi ở lại trên đảo hoang như thế?
- Nếu công tử cứ vu cho tôi như vậy, thì tôi biết cãi làm sao, đành phải chỠTạ đại hiệp và Chu cô nương vỠđây, rồi bốn chúng ta cùng đối chất, mới có thể rõ được ai ngay, ai gian.
- Cô khéo ăn khéo nói lắm, nhưng chỉ có thể lừa được một mình tôi, chứ không thể nào lừa được nghĩa phụ và Chu cô nương đâu.
- Tại sao công tử lại đang tâm để cho tôi lừa dối, vì công tử vẫn yêu tôi phải không?
- Phải, thì sao?
- Tôi sung sướng lắm.

Vô Kỵ thấy nàng cÆ°á»i tít mắt lại, trông rất khêu gợi, chàng không dám nhìn nữa, vá»™i quay đầu Ä‘i.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Tôi ẩn núp ở trên cây má»™t ngày liá»n nên bây giá» thấy đói bụng lắm. Rồi nàng gá»i phổ ky vào Ä‘Æ°a cho má»™t nén vàng nhá» cho tên đó, bảo Ä‘i làm ngay má»™t mâm cÆ¡m thượng đẳng tá»›i. Phổ ky thấy thoi vàng Ä‘o liá»n hầu hạ hai ngÆ°á»i rất chu đáo.
Một lát sau, đã có một mâm tiệc đem lên.
Vô Kỵ liá»n Ä‘á» nghị:
- Chúng ta hãy chá» nghÄ©a phụ, các ngÆ°á»i vá» rồi cùng ăn nhé.
- Tạ đại hiệp vỠtới đây thì tôi làm gì còn tính mạng nữa, hãy để cho tôi ăn no đã, để lát nữa chết cũng không phải làm con ma đói.
Vô Kỵ thấy thái độ và cử chỉ của nàng không có vẻ gì là sợ sệt hết.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Tôi còn có vàng ở trong túi, lát nữa Tạ đại hiệp vỠvẫn có thể bảo phổ ky làm thêm món khác.
- Tôi không dám ăn chung với cô, nhỡ ăn phải "thập hương nhuyễn cân tán" thì sao?

Triệu Minh sầm nét mặt và nói:
- Công tử không ăn thì thôi, công tử đói bụng đừng có trách tôi đấy nhé.

Nói xong, nàng ngồi vào ăn một mình.
Vô Kỵ vào trong bếp lấy mấy cái bánh bao ra, ngồi cách xa chỗ Triệu Minh ăn.
Còn mâm cơm của Triệu Minh thì món nào cũng thịt bày la liệt trên bàn.
Triệu Minh ăn được một hồi, bỗng nước mắt cứ nhỠròng xuống bát cơm, nàng gượng và thêm mấy miếng nữa rồi nằm gục xuống bàn nức nở khóc.

Nàng khóc một hồi, lau chùi nước mắt xong, trong lòng hình như đã nhẹ nhõm hơn trước, mới nhìn ra cửa sổ nói:
- Má»™t tiếng đồng hồ nữa, trá»i sẽ tối, không hiểu bây giá» Hàn Lâm Nhi bị giải Ä‘i dâu, nếu mà để cho y bị mất tích thì khó mà giải cứu đấy.

Vô Kỵ nghe nói giật mình, vội đứng dậy đáp:
- Phải đấy, bây giỠtôi phải đi cứu chú em hỠHàn trước.
- Không biết xấu hổ, ngÆ°á»i ta có nói chuyện vá»›i mình đâu mà cÅ©ng tiếp lá»i.

Vô Kỵ thấy nàng bá»—ng há»n, bá»—ng thẹn, bá»—ng vui, bá»—ng buồn, nên chàng vừa giận vừa yêu, không biết đối xá»­ nhÆ° thế nào cho phải.
Chàng vừa nghĩ vừa ăn nốt ba cái bánh bao rồi đi ra ngoài phòng.
Triệu Minh liá»n há»i:
- Ãể tôi Ä‘i cùng vá»›i ông.
- Tôi không khiến cô nương đi với tôi.
- Tại sao?
- Cô là hung thủ giết chết biểu muội của tôi, khi nào tôi lại đi cùng với kẻ thù như thế?
- Thôi được, công tử cứ đi đi.

Vô Kỵ Ä‘i ra tá»›i cá»­a phòng bá»—ng quay lại há»i:
- Thế cô nương ở lại đây làm chi?
- Tôi ở đây chỠnghĩa phụ của công tử vỠđể bảo cho ông ta biết là công tử đã đi cứu Hàn Lâm Nhi rồi.
- Nghĩa phụ của tôi ghét kẻ thù lắm, khi nào chịu tha chết cho cô?
- Nếu quả thật như vậy, đó là số mệnh của tôi phải chịu như thế, biết làm sao được.
- Chi bằng cô nương hãy lánh mặt chốc lát, chỠtôi trở vỠrồi hãy nói sau.
- Tôi biết đi đâu mà tránh né bây gi�
- Thôi được, cô đi cùng với tôi để cứu Hàn Lâm Nhi rồi cùng trở vỠđây đối chất vậy.

Triệu Minh thấy chàng ta nhận lá»i, liá»n cÆ°á»i và nói:
- Ãây là công tá»­ bảo tôi Ä‘i vá»›i, chứ không phải là tôi cứ theo đâu nhé.
- Cô là yêu tinh của số kiếp tôi, há»… gặp cô là tôi xui liá»n.
- Công tử hãy chỠtôi giây lát nhé.

Nói xong, nàng đóng cửa lại, một hồi lâu mở ra, thì ra nàng mới thay quần áo, mặc y phục phụ nữ, lịch sự.
Vô Kỵ không ngá» trong bá»c áo của nàng Ä‘em theo lại có những trang sức quý trá»ng nhÆ° vậy liá»n nghÄ©:
- Thiếu nữ này nhiá»u mÆ°u kế lắm và nàng hành sá»± rất lạ lùng, khiến ngÆ°á»i ta không sao tưởng tượng được.

Triệu Minh thấy chàng đứng ngẩn ngÆ°á»i ra, liá»n há»i:
- Công tá»­ đứng ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn tôi làm chi, bá»™ áo này có đẹp không?
- Ãẹp lắm. NhÆ°ng mặt đẹp nhÆ° hoa nở, mà lòng lại giống rắn rít.

Triệu Minh ha hả vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Cám ơn Trương giáo chủ đã ban khen cho như vậy. Trương giáo chủ cũng nên đi thay một bộ áo lành lặn và dễ coi một chút đi.

Vô Kỵ có vẻ há»n giận đáp:
- Tôi mặc quần áo rách rÆ°á»›i từ hồi còn nhá», nếu cô hiá»m tôi ăn mặc lam lÅ© thì đừng Ä‘i vá»›i tôi nữa.
- Công tá»­ khó tính thật, tôi chỉ muốn xem công tá»­ mặc bá»™ quần áo dá»… coi má»™t tí để xem hình dáng công tá»­ ra sao đấy thôi. Ãại ca chá» tiểu muá»™i giây lát để tiểu muá»™i Ä‘i mua quần áo cho đại ca, bá»n ăn mày thể nào cÅ©ng Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng cái quan, chúng ta chỉ rảo bÆ°á»›c thêm má»™t bÆ°á»›c là Ä‘uổi kịp chúng liá»n.

Nàng không chá» Vô Kỵ trả lá»i đã vá»™i Ä‘i ra cá»­a liá»n.
Vô Kỵ ngồi trên giÆ°á»ng tá»± trách là không sao thoát khá»i bàn tay của Triệu Minh, lúc nào cÅ©ng bị nàng ta đùa giỡn. Rõ ràng chính nàng ta đã giết hại em há» mình bây giá» mình lại chuyện trò cÆ°á»i đùa vá»›i nàng ta. "Vô Kỵ Æ¡i, Vô Kỵ Æ¡i, ngÆ°Æ¡i không phải là nam nhi trượng phu nữa. NgÆ°Æ¡i còn mặt mÅ©i nào dám làm giáo chủ của Minh giáo và sai bảo quần hùng nữa"
Chàng đợi mãi không thấy Triệu Minh vá» mà trá»i đã tối sầm, liá»n nghÄ© thầm:
- Sao ta cứ ở đây đợi chỠnàng làm chi, ta không biết một mình đi cứu Hàn Lâm Nhi hay sao?
Nhưng chàng lại nghĩ lại:
- Nếu nàng mua quần áo vỠnhỡ bắt gặp nghĩa phụ, bị nghĩa phụ đánh cho vỡ sỠchết ngay thì sao?
NghÄ© tá»›i đó chàng giật mình kinh hoảng thế rồi lại ngồi xuống, đứng lên và lại ngồi xuống hoài. Và chàng cứ nghÄ© vÆ¡ vẫn cho tá»›i khi nghe tiếng chân ngÆ°á»i Ä‘i đến gần và mÅ©i ngá»­i thấy mùi thÆ¡m má»›i quay đầu lại nhìn.
Vô Kỵ liá»n nói:
- Chá» cô nÆ°Æ¡ng lâu quá, thôi khá»i cần thay áo nữa, mau Ä‘uổi kịp kẻ địch Ä‘i.

Triệu Minh mỉm cÆ°á»i đáp:
- ChỠbấy nhiêu lâu rồi, chỠthêm một lát đã sao nào. Tôi mua hai con ngựa rồi, đêm nay chúng ta có thể đi ngay được.

Nói xong, nàng cởi cái bá»c áo lấy bá»™ quần áo và giầy rất má»›i ra Ä‘Æ°a cho Vô Kỵ, nói tiếp:
- NÆ¡i đây là má»™t thị trấn nhá», kiếm mãi má»›i mua được bá»™ quần áo rất tầm thÆ°á»ng này.

Vô Kỵ nghiêm nét mặt lại đáp:
- Triệu cô nÆ°Æ¡ng, có phải cô nÆ°Æ¡ng muốn tôi tham danh phú quý vá» vá»›i triá»u đình phải không? Thôi, cô nên dẹp ý nghÄ© ấy Ä‘i. Tôi TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t cháu của Ãại Hán, dù có phong cho tôi làm vÆ°Æ¡ng tÆ°á»›c Ä‘i chăng nữa, tôi cÅ©ng không thể đầu hàng Mông Cổ được.

Triệu Minh nghe nói xong, thở dài một tiếng rồi đáp:
- Trương giáo chủ thử xem bộ quần áo này là đồ Mông Cổ hay là đồ của Hán nào?
Nói xong, nàng Ä‘Æ°a bá»™ áo lông sóc cho chàng xem, Vô Kỵ nhìn kỹ lại thì quả thật là quần áo Hán liá»n gật đầu.
Triệu Minh liá»n quay mình lại rồi nói:
- Ãại ca thá»­ xem tiểu muá»™i là quận chúa Mông Cổ hay là má»™t ngÆ°á»i thiếu nữ Hán thÆ°á»ng?

Vô Kỵ ngượng vô cùng, vì lúc này chàng thấy quần áo của nàng ta quá lịch sá»±, không nghÄ© đến quần áo của Mông, Hán khác nhau, bây giá» nghe nàng nhắc nhở má»›i nhìn kỹ. Quả là nàng ăn mặc theo lối ngÆ°á»i Hán hẳn hoi, chàng thấy hai má nàng Ä‘á» bừng, mắt hÆ¡i đẫm lệ, trông lại càng đẹp thêm.
Lúc này chàng má»›i hiểu dụng ý của nàng liá»n nói:
- Cô nương...

Triệu Minh khẽ đáp:
- Ãại ca không nỡ giết tôi, nhÆ° vậy tôi nhận thấy đầy đủ lắm rồi. Bất cứ đại ca là Nguyên hay là Hán, tôi cÅ©ng không quản ngại. Ãại ca là ngÆ°á»i Hán mà tôi là ngÆ°á»i Mông Cổ thì tôi cÅ©ng là ngÆ°á»i Hán nốt. Vô Kỵ đại ca, trong lòng em lúc nào cÅ©ng chỉ nghÄ© có má»™t mình đại ca thôi. NhÆ° vậy đại ca là ngÆ°á»i tốt hay ngÆ°á»i xấu, là vua hay ăn mày em cÅ©ng coi đại ca nhÆ° má»™t.

Vô Kỵ nghe nàng nói xong, cảm động vô cùng.
Má»™t lúc sau, chàng má»›i há»i lại:
- Có phải cô nương giết chết biểu muội tôi vì ghen đấy không? Hay là vì sợ ta lấy nàng làm vợ?

Triệu Minh lớn tiếng đáp:
- Tôi giết Hân cô nương, đại ca tin hay không thì tuỳ đại ca, tôi biết thế thôi.
- Triệu cô nÆ°Æ¡ng, cô nÆ°Æ¡ng có lòng vá»›i tôi nhÆ° vậy ngÆ°á»i không phải là gá»— đá, sao không biết rõ? NhÆ°ng ngày hôm nay, câu chuyện đó xảy ra nhÆ° thế rồi, cô nÆ°Æ¡ng hà tất phải giấu giếm tôi nhÆ° thế làm chi nữa?
- TrÆ°á»›c kia tôi cứ tưởng đại ca là ngÆ°á»i thông minh khôn ngoan, việc làm cÅ©ng thẳng hÆ¡n ngÆ°á»i, ngỠđâu việc Ä‘á»i lại trái hẳn. Ãại ca này, ngày hôm nay chúng ta không nên Ä‘i nữa, hãy ở lại đây chá» Tạ đại hiệp, tôi cÅ©ng sang phòng Chu cô nÆ°Æ¡ng chỠđợi.
- Tại sao?
- Ãại ca khá»i phải cần há»i tại sao, việc Hàn Lâm Nhi, đại ca cÅ©ng khá»i phải quan tâm tá»›i, tôi bảo đảm thế nào cÅ©ng cứu được thoát nạn thì thôi.

Nói xong, nàng Ä‘i ra khá»i phòng sang bên phòng Chỉ Nhược đóng cá»­a ngủ luôn.
Vô Kỵ không hiểu nàng ta dụng ý gì cứ nằm tá»±a lÆ°ng trên giÆ°á»ng nghÄ© hoài, sau chàng Ä‘á»™t nhiên nghÄ©:
- Chả lẽ nàng đã Ä‘oán biết ta đã đính hôn vá»›i Chỉ Nhược rồi chăng, vì thế nàng thấy giết má»™t mình em há» ta vẫn chÆ°a đủ. Bây giá» lại định dụng kế giết hại nốt Chỉ Nhược chăng? Hay là Huyá»n Minh nhị lão rá»i khá»i miếu Di Lặc xong, liá»n đến khách Ä‘iếm này ám hại Chỉ Nhược và nghÄ©a phụ ta chăng?
NghÄ© đến Huyá»n Minh nhị lão, chàng lại kinh hoảng.
Nên rõ võ công của Lá»™c Trượng Khách vá»›i Hạt Bút ¤ng quá mạnh, dù Tạ Tốn hai mắt chÆ°a mù cÅ©ng chỉ đấu ngang tay vá»›i má»™t trong hai ngÆ°á»i bá»n chúng mà thôi.
NghÄ© tá»›i đó, chàng nhảy phắt ngÆ°á»i lên, vá»™i Ä‘i ra ngoài phòng, tá»›i trÆ°á»›c cá»­a phòng Triệu Minh, lên tiếng gá»i:
- Triệu cô nÆ°Æ¡ng, Huyá»n Minh nhị lão thủ hạ của cô Ä‘i đâu rồi?

Triệu Minh ở trong phòng đáp:
- Có lẽ chúng thấy tôi thoát thân nên đã trở vá» quan ná»™i rồi, và duổi xuống miá»n Nam rồi.

Vô Kỵ lại há»i:
- Có thực không?
- Nếu đại ca không tin lá»i nói của tôi thì hà tất phải há»i tôi làm chi.

Vô Kỵ không biết nói năng ra sao, vẫn đứng ngẩn ngÆ°á»i ở bên ngoài, Triệu Minh lại há»i tiếp:
- Nếu tôi nói cho đại ca hay là tôi đã phái Huyá»n Minh nhị lão tá»›i đây giết hại Tạ đại hiệp và ngÆ°á»i yêu của đại ca là Chu cô nÆ°Æ¡ng thì đại ca có tin không?

Lá»i nói đó của nàng trúng ngay tâm sá»± của Vô Kỵ, vì vậy chàng liá»n phi thân lên đá tung cá»­a phòng, trán lá»™ gân xanh run run nói:
- Cô... cô...

Triệu Minh thấy thái độ của chàng như vậy mới hoảng sợ, mới hối hận vừa rồi mình đã nói đùa như thế. Nên nàng vội nói tiếp:
- Tôi nói đùa đại ca thế thôi, đại ca tưởng thật à?

Vô Kỵ trố mắt nhìn nàng rồi từ từ há»i:
- Cô không sợ đến khách sạn gặp nghÄ©a phụ tôi, và luôn mồm nói và đòi đối chất vá»›i ông ta, nhÆ° vậy là cô đã biết rõ hai ngÆ°á»i đã chết rồi phải không? Và cÅ©ng biết há» không còn ở trên Ä‘á»i này nữa phải không?

Nói xong chàng liá»n tiến lên hai bÆ°á»›c tá»›i gần Triệu Minh, hai ngÆ°á»i chỉ cách nhau chừng ba thÆ°á»›c thôi.
Lúc này chàng chỉ cần giÆ¡ chưởng lên đánh má»™t cái là nàng ná» chết liá»n. Triệu Minh nhìn thẳng đôi mắt chàng rồi nghiêm nghị há»i:
- TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ, tôi nói vá»›i đại ca câu này, bất cứ việc gì cÅ©ng vậy, phải mắt mình trông thấy má»›i có thể tin được. Chứ không nên nghe ai nói, và cÅ©ng đừng có nghÄ© vá»› nghÄ© vẫn. Ãại ca muốn giết tôi thì cứ việc ra tay Ä‘i, nhÆ°ng lát nữa nghÄ©a phụ đại ca vá» tá»›i đây thì trong lòng đại ca nghÄ© sao?

Vô Kỵ định thần lại giây lát rồi tự hổ thẹn thầm và đáp:
- Nếu nghĩa phụ tôi được bình yên vô sự vỠtới đây thì còn gì hay bằng nữa. Tôi cấm cô nương không được đem sự sống chết của nghĩa phụ tôi ra nói bông nói đùa nữa.

Triệu Minh gật đầu đáp:
- Phải, tôi không nên nói bông nói đùa như thế, từ giỠtrở đi tôi không nói đùa như thế nữa.

Vô Kỵ thấy nàng ta đã nhận lá»—i trong lòng nguôi giận liá»n mỉm cÆ°á»i đáp:
- Tôi cũng lỗ mãng thật, xin lỗi cô nhé!

Nói xong chàng trở lại phòng Tạ Tốn.
Ãêm hôm đó hai ngÆ°á»i chá» thâu đêm suốt sáng, hai ngÆ°á»i không thấy Tạ Tốn và Chỉ Nhược quay vá».
Vô Kỵ càng lo âu thêm, chàng ăn qua loa một chút điểm tâm, rồi cùng Triệu Minh bàn định.
Triệu Minh cau mày nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Lạ thá»±c, tôi đã nghÄ© rồi, vùng quanh đây chỉ có bằng chứng của Cái Bang xuất hiện thôi, chứ không thấy má»™t ngÆ°á»i nào khác giang hồ ló mặt cả. Chi bằng chúng ta Ä‘uổi theo bá»n Há»a Long, các ngÆ°á»i xem sao, rồi dò la tin tức các ngÆ°á»i vậy.
- Phải, chỉ có cách ấy thôi.

Thế rồi hai ngÆ°á»i trả tiá»n phòng và dặn ngÆ°á»i trưởng quầy nếu Tạ Tốn và Chỉ Nhược vá» thì bảo hỠở lại tá»­u Ä‘iếm đợi chá».
Tên phổ ky liá»n dắt hai con ngá»±a ra cho hai ngÆ°á»i.
Vô Kỵ thấy con ngá»±a vừa cao vừa mạnh khoẻ, biết ngay là ngá»±a tốt liá»n khen ngợi vô cùng.
Triệu Minh thấy chàng khen ngợi nhÆ° vậy liá»n nhẩy lên trên lÆ°ng ngá»±a luôn.
Hai ngÆ°á»i cưỡi hai con ngá»±a phóng ra khá»i luôn Trấn Ä‘iện và chạy thẳng vá» phía Nam. NgÆ°á»i ngoài thấy hai ngÆ°á»i ăn mặc lịch sá»±, cưỡi ngá»±a Mông Cổ tuyệt đẹp, há» lại tưởng đôi vợ chồng trẻ tuổi của nhà quan gì đấy, nên ai nấy Ä‘á»u Ä‘Æ°a mắt ngắm nhìn hai ngÆ°á»i không ngá»›t.
Hai ngÆ°á»i phóng thêm má»™t ngày đã Ä‘i được hÆ¡n hai trăm dặm.
Nghỉ ngÆ¡i má»™t đêm, sáng hôm sau hai ngÆ°á»i lại Ä‘i tiếp.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #87  
Old 06-06-2008, 12:22 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ­ 80:NhÆ° Há»n NhÆ° Oán


Lá»i nói của Hữu Lượng má»›i nghe thì ai cÅ©ng cho là đổ lá»—i hết cho Thanh ThÆ°, nhÆ°ng sá»± thật thì câu nào cÅ©ng có trách Long đầu không nên không phải.
Y nói Triệu Minh lấy gậy của Long đầu đại ca gạt kiếm của Thanh ThÆ° sang bên. Y lại nói Long đầu đại ca đức cao vá»ng trá»ng là có ý đại ca đã khiển trách sai lầm thì chú cÅ©ng phải thành tâm mà nhận lá»—i Ä‘i.
Các trưởng lão trong Cái Bang nghe Ä‘á»u hiểu hết. NhÆ°ng mấy năm gần đây, Hữu Lượng là má»™t ngÆ°á»i được bang chủ kiêng nể hÆ¡n hết, việc gì Há»a Long cÅ©ng Ä‘á»u nghe lá»i y cả, vì vậy không ai dám nói thêm nữa.
Há»a Long lại lên tiếng há»i:
- Chú em há» Trần, vừa rồi yêu nữ đến đây phá rối là con gái của Nhữ DÆ°Æ¡ng vÆ°Æ¡ng đây à? Ma giáo là kẻ thù của triá»u đình, khi chúng ta nói đến tiểu ma đầu TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ của Ma giáo, tại sao quận chúa nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng lại má»™t má»±c bênh vá»±c y nhÆ° thế?

Hữu Lượng ngẫm nghÄ© hồi lâu chÆ°a kịp trả lá»i, thì Trưởng bản Long đầu đã xen lá»i nói:
- Tôi thấy quận chúa nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng nÆ°á»›c mắt chảy quanh, vẻ mặt hậm há»±c, khi chú em há» Trần thoá mạ giáo chủ của Ma giáo. Khi quận chúa nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng đứng cạnh đó, nghe thấy nhÆ° thế mặt liá»n tá» vẻ nhÆ° bị ngÆ°á»i ta mắng chá»­i anh và cha mẹ nàng vậy, nên tôi lấy làm thắc mắc vá» vấn đỠđó.

Thanh ThÆ° liá»n đỡ lá»i:
- Thưa bang chủ, việc này tiểu đệ rõ hết.

Há»a Long liá»n há»i:
- Chú em hỠTống biết chuyện gì cứ nói đi.

Thanh ThÆ° liá»n nói:
- Tuy việc gì Ma giáo cÅ©ng Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i triá»u đình, nhÆ°ng Triệu Minh quận chúa lại rất yêu Vô Kỵ. Vì nàng mong lấy được Vô Kỵ nên việc gì nàng cÅ©ng hết sức che chở cho y.

Quần hào của Cái Bang nghe thấy Thanh ThÆ° nói nhÆ° vậy, liá»n kêu "ủa" má»™t tiếng, vì không ai ngỠđược là Triệu Minh lại mê Vô Kỵ đến thế.

Vô Kỵ ở trong cái trống lớn, nghe thấy như vậy, trống ngực đập rất mạnh và trên óc nghĩ thầm:
- Có thật không, lá»i nói của y có thật không?

Triệu Minh quay đầu lại hai mắt trợn trừng nhìn chàng. Trong cái trống đó tuy tối om, nhÆ°ng mắt của Vô Kỵ sắc hÆ¡n ngÆ°á»i, chàng trông thấy rõ mắt của Triệu Minh Ä‘ang lá»™ liá»…u đầy vẻ tình tứ.
Chàng cảm Ä‘á»™ng liá»n ôm lấy nàng định hôn nàng má»™t cái.
Ãá»™t nhiên chàng nghÄ© đến cảnh thảm khốc của Hân Ly, bao nhiêu tình yêu của chàng bá»—ng biến thành thù hận, tay phải của chàng vá»™i nắm chặt lấy cánh tay của Triệu Minh bóp chặt má»™t cái. Vá»›i công lá»±c của chàng lúc này chàng chỉ khẽ bóp má»™t cái, Triệu Minh đã không chịu nổi, nàng cảm thấy mặt mÅ©i tối tăm suýt chết giấc được.
Nàng không sao nhịn được, liá»n định bắt chÆ°á»›c Hân Ly mắng chá»­i Vô Kỵ:
- Tiểu quỷ chết non chết yểu này độc ác thật.

CÅ©ng may nàng cố kiá»m chế lá»­a giận nên không nói ra tiếng, nhÆ°ng nÆ°á»›c mắt đã nhá» xuống nhÆ° mÆ°a rồi. NÆ°á»›c mắt của nàng cứ nhá» ròng xuống cánh tay của Vô Kỵ nhÆ°ng Vô Kỵ vừa thay đổi tâm trạng, nên không sao làm chàng cảm Ä‘á»™ng được, gÆ°Æ¡ng mặt vẫn lầm lầm lì lì.

Hai ngÆ°á»i lại nghe thấy Hữu Lượng lên tiếng há»i:
- Sao chú lại biết rõ như vậy, có thật có chuyện quái lạ như thế không?

Thanh Thư hậm hực đáp:
- Tiểu tá»­ Vô Kỵ mặt mÅ©i tầm thÆ°á»ng không có vẻ gì anh tuấn cả. NhÆ°ng y chỉ được má»™t ít tà thuật của Ma giáo, nên có rất nhiá»u thiếu nữ bị sa vào tròng của y mà không hay.

Chấp pháp chưởng lão gật đầu xen lá»i nói:
- Phải, trong Ma giáo những quân dâm tà quả thật có tà thuật hái hoa đó, cÅ©ng nhÆ° đệ tá»­ Ká»· Hiểu Phù của phái Nga Mi chẳng hạn. Nàng ta cÅ©ng bị tà thuật của DÆ°Æ¡ng Tiêu trong Ma giáo làm cho say mê, nên rốt cục má»›i bị thân bại danh liệt nhÆ° vậy. Cha của Vô Kỵ là TrÆ°Æ¡ng Thúy SÆ¡n cÅ©ng bị con gái của Bạch Mi Ưng VÆ°Æ¡ng dùng yêu thuật làm cho say mê. Còn Minh Minh quận chúa, tôi chắc cÅ©ng trúng phải tà pháp hái hoa của tiểu ma đầu há» TrÆ°Æ¡ng rồi, vì thế mà thất thân vá»›i y. Chắc nàng thấy ván đã đóng thuyá»n, gạo đã thổi thành cÆ¡m nên đành can tâm truỵ lạc thế.

Quần hào của Cái Bang nghe nói Ä‘á»u gật đầu cho là phải. Truyá»n Công trưởng lão tức giận vô cùng vá»™i lên tiếng nói:
- Những quân vô loại trên giang hồ đó, ai cũng có bổn phận phải giết chết cho bằng được, nếu không phụ nữ trong thiên hạ sẽ bị mất hết trinh tiết, và sẽ có không biết bao nhiêu bị toi mạng bởi tên tiểu dâm tặc ấy.

Vô Kỵ tức đến chân tay run lẩy bẩy, vì cho tá»›i ngày nay, chàng vẫn còn là trai tân, chỉ từ khi Diệt Tuyệt sÆ° thái của phái Nga Mi chá»­i chàng là dâm tặc, thì từ đó có nhiá»u ngÆ°á»i bắt chÆ°á»›c, chá»­i chàng nhÆ° vậy, thật là ná»—i niá»m oan ức chàng không biết bày tá» cùng ai. Bây giá» chàng lại nghe thấy tên Long đầu của Cái Bang ấy bảo Triệu Minh thất thân vá»›i mình và ván đã đóng thành thuyá»n vân... vân, chàng lại càng tức giận, rồi Ä‘á»™t nhiên giật mình kinh hãi và nghÄ© thầm:
- Triệu cô nương với ta ôm ấp nhau, ẩn núp trong cái trống này nhỡ chúng hay biết thì mối oan này không thể nào rửa được nữa .
Chàng nghe thấy Truyá»n công Trưởng lão nói tiếp:
- Chu Chỉ Nhược, Chu cô nÆ°Æ¡ng của phái Nga Mi cÅ©ng đã lá»t vào tay của tiểu dâm tặc, chắc bây giá» trinh tiết của nàng cÅ©ng khó mà bảo tồn được. Chú em há» Tống, việc này chú khá»i phải bận lòng làm chi, thể nào chúng tôi cÅ©ng giúp chú cÆ°á»›p lại ngÆ°á»i vợ cÆ°ng. Chúng tôi quyết không để cho câu chuyện của Hiểu Phù tái diá»…n nữa đâu.

Chấp pháp Trưởng lão cÅ©ng xen lá»i nói:
- Ãại ca nói rất phải, năm xÆ°a phái Võ Ãang bảo vệ không nổi Hân Lợi Hanh, ngày hôm nay, há» bảo vệ không nổi Thanh ThÆ°. Vì vậy chú em há» Tống má»›i gia nhập bổn bang. Nếu chúng ta không giúp chú ấy hoàn thành tâm nguyện này thì chú ấy vá» Võ Ãang làm chưởng môn có hÆ¡n không, hà tất phải tá»›i đây làm đệ tá»­ sáu túi của bổn bang làm chi?

Cái Bang quần hào Ä‘á»u lá»›n tiếng cổ vÅ©, ai ai cÅ©ng bảo, thá» phải giết cho được dâm tặc TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ và giúp Thanh ThÆ° cÆ°á»›p lại được vợ má»›i thôi.

Nghe chúng nói nhÆ° vậy, Triệu Minh liá»n rỉ tai Vô Kỵ khẽ nói:
- Tiểu dâm tặc này đáng chết lắm.

Lá»i nói của nàng nhÆ° há»n nhÆ° giận, vừa yêu thÆ°Æ¡ng, vừa ngưỡng má»™, khiến lòng Vô Kỵ rung Ä‘á»™ng và mê man ngay.
Chàng liá»n nghÄ© thầm:
- Nếu nàng không gian trá hiểm Ä‘á»™c giết chết biểu muá»™i của ta, thì thể nào ta cÅ©ng cÆ°á»›i nàng làm vợ, sống Ä‘á»i Ä‘á»i vá»›i nàng cÅ©ng không sao .
Chàng vừa nghĩ tới đó đã nghe thấy Thanh Thư ở bên ngoài cám ơn quần hào của Cái Bang.
Chấp pháp Trưởng lão là ngÆ°á»i tinh tế liá»n lên tiếng há»i:
- Dâm tặc ấy mê Minh Minh quận chúa như thế nào, chú có biết không?

Thanh Thư đáp:
- Những chi tiết bên trong, ngÆ°á»i ngoài làm sao mà biết rõ được. Ãệ chỉ biết lúc ấy Minh Minh quận chúa thống lãnh các võ sÄ© của triá»u đình lên núi Võ Ãang bắt thái sÆ° phụ của đệ tá»­, và khi nàng trông thấy mặt của dâm tặc má»™t cái là ngoan ngoãn rút lui luôn. Nhá» vậy, tai hoạ lá»›n của Võ Ãang má»›i thoát khá»i. Tam sÆ° thúc DÆ° Ãại Nham của tiểu đệ, hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c bị ngÆ°á»i đánh gãy tay què chân cÅ©ng nhỠđược Minh Minh quận chúa tặng thuốc cho dâm tặc má»›i cứu khá»i.

Chấp pháp Trưởng lão xen lá»i nói:
- Phải rồi, thiết nghÄ© xÆ°a nay phái Võ Ãang vẫn là cái gai của triá»u đình, nếu Minh Minh quận chúa không say mê dâm tặc thì không bao giá» nàng lại tặng thuốc giúp kẻ địch nhÆ° thế. Nếu vậy, tuy dâm tặc nhân phẩm không được chính trá»±c, nhÆ°ng đối vá»›i thái sÆ° phụ, sÆ° thúc, sÆ° bá, nó vẫn còn đôi chút tình hÆ°Æ¡ng há»a.

Thanh Thư lại nói tiếp:
- Vâng, tôi chắc y cũng không đến nỗi hoàn toàn vong bản đâu.

Hữu Lượng lại đỡ lá»i nói:
- ThÆ°a bang chủ, đệ tá»­ nghe thấy chú em há» Tống nói, đệ đã nghÄ© ra được má»™t kế này có thể làm cho tiểu dâm tặc ấy phải ngoan ngoãn vâng lá»i ngay. Và còn khiến được tất cả giáo chúng của Ma giáo Ä‘á»u phải nghe lệnh của bổn bang nữa.

Há»a Long mừng rỡ há»i:
- Chú em há» Trần đã có diệu kế nhÆ° vậy thì mau nói ra cho má»i ngÆ°á»i nghe Ä‘i.

Hữu Lượng đáp:
- NÆ¡i đây nhiá»u tai mắt quá, tuy tất cả là anh em nhà thật, nhÆ°ng vẫn sợ tiết lá»™ cÆ¡ mật.

Lúc ấy trong đại Ä‘iện tiếng nói đã dứt, chỉ nghe thấy tiếng chân ngÆ°á»i Ä‘i thôi.
Vô Kỵ đoán chắc những đệ tử khác của Cái Bang phải rút lui ra ngoài điện mà trong điện chỉ còn lại có mấy vị thủ lãnh của chúng thôi.
Giây phút sau, chàng lại nghe thấy có tiếng ngÆ°á»i nói:
- Việc này không thể để thổ lộ nửa câu ra bên ngoài được, chú em hỠTống, hai vị Long đầu đại ca, chúng ta hãy khám xét trước sau điện này một lần xem có ai nghe trộm không?

Tiếp theo đó chàng chỉ nghe thấy có hai tiếng kêu "soẹt, soẹt" rất khẽ, chàng biết hai vị Long đầu đã nhảy lên trên mái nhà, còn Hữu Lượng với Thanh Thư ra trước sau điện, chia nhau khám xét.
Chúng khám cả phía trÆ°á»›c sau tượng thần, các xó xỉnh sau những tấm màn treo ở trên bàn thá».
Riêng có cái trống là chúng không khám xét tới thôi.
Vô Kỵ thấy vậy khen phục thầm đầu óc của Triệu Minh quả thật thông minh vì trong điện này ngoài cái trống lớn này ra, quả thật không có một chỗ nào trốn tránh kín đáo cho bằng.
Bốn ngÆ°á»i đó khám xét xong má»›i quay vào giữa Ä‘iện, Hữu Lượng khẽ nói:
- Việc này cần phải nhỠvả đến chú Thanh Thư.

Thanh ThÆ° ngạc nhiên há»i:
- Tại sao lại cần đến tôi?

Hữu Lượng đáp:
- Theo kế của đệ, Trưởng bản Long đầu đại ca làm Æ¡n chế há»™ mấy gói "ngÅ© Ä‘á»™c thất tâm tán" rồi giao cho chú Thanh ThÆ° Ä‘em lên núi Võ Ãang, ngấm ngầm cho vào thức ăn thức uống để cho TrÆ°Æ¡ng chân nhân vá»›i các vị hiệp sÄ© của phái Võ Ãang ăn uống. Chúng ta ở dÆ°á»›i núi tiếp ứng, sau khi TrÆ°Æ¡ng chân nhân và các ngÆ°á»i kia uống phải thuốc đó rồi, chúng ta liá»n lên núi bắt trói há» luôn. Lúc ấy ta muốn uy hiếp thế nào, tiểu tặc TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ chẳng phải nghe theo.

Há»a Long lên tiếng khen ngợi trÆ°á»›c:
- Diệu kế! Diệu kế!

Chấp pháp Trưởng lão cũng lớn tiếng khen ngợi:
- Kế này rất hay, "ngÅ© Ä‘á»™c thất tâm tán" của bổn bang rất lợi hại. Nếu bá» vào thức ăn thức uống để đầu Ä‘á»™c Vô Kỵ thì rất khó vì Ma giáo của chúng Ä‘á» phòng nghiêm mật lắm, còn để cho chú Thanh ThÆ° đầu Ä‘á»™c thì thế nào cÅ©ng thành công vì chú ấy là đệ tá»­ của phái Võ Ãang, không ai dám phòng bị chú ấy cả...

Thanh Thư trù trừ một hồi rồi nói:
- Việc này..., việc này... muốn đệ đầu độc giết hại gia phụ... đệ không thể nào ra tay được...

Hữu Lượng vội khuyên bảo:
- NgÅ© Ä‘á»™c thất tâm tán" của bổn bang đây chỉ làm cho ngÆ°á»i ta tạm thá»i thần trí mê mẩn thôi chứ không có hại đến thân thể và cÅ©ng không làm ngÆ°á»i ta chết đâu. Lệnh tôn Tống đại hiệp là ngÆ°á»i nhân hiệp đại nghÄ©a, xÆ°a nay chúng tôi kính phục lắm, khi nào chúng tôi lại dám giết hại ông ta nhÆ° vậy.

Thanh ThÆ° vẫn không chịu nhận lá»i, chỉ trả lá»i rằng:
- Ãệ gia nhập bổn bang thể nào cÅ©ng bị thái sÆ° phụ vá»›i gia phụ khiển trách. Vả lại việc bất hiếu và phạm thượng nhÆ° thế, đệ không dám nhận lá»i đâu.

Hữu Lượng lại khuyên bảo tiếp:
- Chú Thanh ThÆ°, sao chú lại nghÄ© vẫn vÆ¡ nhÆ° thế? NgÆ°á»i làm việc lá»›n không thể nào nghÄ© đến tiểu tiết được. Cổ nhân đã dạy đại nghÄ©a diệt thân, Ä‘á»i nào cÅ©ng có, huống hồ tôn chỉ của chúng ta là đối phó Ma giáo. Bắt giữ các đại hiệp của Võ Ãang chỉ là má»™t phÆ°Æ¡ng sách để kiá»m chế tiểu tặc TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ đấy thôi.

Thanh ThÆ° há»i tiếp:
- Nếu tiểu đệ làm xong việc này sẽ bị ngÆ°á»i trên giang hồ chá»­i rủa, đệ còn mặt mÅ©i nào sống trên thế gian này nữa?

Hữu Lượng lại nói tiếp:
- Vừa rồi tại sao tôi lại bảo các vị trưởng lão từ tám túi trở xuống phải ra khá»i đại Ä‘iện nhÆ° vậy? Tại sao chúng ta lại phải khám xét hết phía trÆ°á»›c phía sau? Ãó là vì sợ việc này tiết lá»™ ra bên ngoài. Chú Thanh ThÆ°! Sau khi chú bá» thuốc Ä‘á»™c rồi, chú cÅ©ng phải giả bá»™ làm nhÆ° mê man, chúng tôi sẽ trói chú vá»›i thái sÆ° phụ cùng Tống đại nhân và các sÆ° thúc của chú rồi giam vào má»™t nÆ¡i, nhÆ° vậy không còn ai nghi ngá» chú nữa. Ngoài bảy ngÆ°á»i ở đây ra thì trên Ä‘á»i không còn có ngÆ°á»i thứ tám hay biết chuyện này, chúng tôi chỉ có phục chú là má»™t hảo hán có thể đảm Ä‘ang được việc lá»›n chứ có ai dám cÆ°á»i chú đâu?

Thanh Thư ngẫm nghĩ giây lát rồi ngập ngừng đáp:
- Bang chủ vá»›i Trần đại ca có lệnh sai bảo, đệ tá»­ đâu dám từ chối! HÆ¡n nữa tiểu đệ má»›i gia nhập bổn bang, tất nhiên phải thừa cÆ¡ lập công, dù có phải nhảy vào nÆ°á»›c lá»­a Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng không sao dám từ chối. NhÆ°ng ngÆ°á»i ta sống ở trên Ä‘á»i phải lấy hiếu nghÄ©a làm căn bản. Nếu bảo tiểu đệ ám hại gia phụ thì tiểu đệ không thể nào dám làm việc đó.
Truyá»n thống của Cái Bang xÆ°a nay tôn sùng nhất chữ hiếu nên mấy tên trưởng lão của Cái Bang thấy chàng nói nhÆ° vậy, không ai dám cưỡng bách chàng nữa.
Hữu Lượng bá»—ng cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng rồi nói tiếp:
- Kẻ dÆ°á»›i phạm ngÆ°á»i trên, đó là má»™t hành Ä‘á»™ng tối kỵ trong võ lâm chúng ta, khá»i cần chú Thanh ThÆ° nói rõ, tôi cÅ©ng đã thừa hiểu Ä‘iá»u đó. NhÆ°ng không hiểu chú Thanh ThÆ° gá»i Mạc Thanh Cốc Mạc thất hiệp là thế nào nhỉ? Không hiểu vai vế của y cao hÆ¡n chú hay là vai vế của chú cao hÆ¡n y?

Thanh ThÆ° không trả lá»i, má»™t hồi lâu chàng bá»—ng lên tiếng:
- Ãược! Nếu vậy tiểu đệ xin tuân lệnh, nhÆ°ng các vị phải cam Ä‘oan không được làm cho gia phụ bị tổn thÆ°Æ¡ng mảy may nào hết má»›i được. Và cÅ©ng không ai được làm nhục nhã gia phụ, bằng không tiểu đệ đành chết chứ nhất quyết không chịu nhận lá»i làm việc bất hiếu này.

Há»a Long, Hữu Lượng các ngÆ°á»i mừng rỡ vô cùng.
Má»i ngÆ°á»i liá»n đồng thanh nói:
- Tất nhiên việc này chúng tôi phải nhận lá»i chú, đã xÆ°ng hô vá»›i chúng tôi là anh em, thì lẽ tất nhiên Tống đại hiệp là tôn trưởng của chúng tôi. Dù chú không nói, chúng tôi cÅ©ng phải tận lòng đối xá»­ vá»›i lệnh tôn nhÆ° bá» con cháu...

Vô Kỵ nghe nói trong lòng hồ nghi vô cùng, liá»n nghÄ© thầm:
- Từ nãy đến giá», Tống sÆ° ca không chịu nhận lá»i mà há»… Hữu Lượng nói tá»›i Mạc thất sÆ° thúc thì Tống sÆ° ca lại không dám từ chối nữa, chắc bên trong thể nào cÅ©ng có duyên cá»› gì đây. Vậy ta phải kiếm Mạc thất sÆ° thúc tức khắc để há»i thì biết rõ liá»n .

Chàng lại nghe thấy Chấp pháp Trưởng lão vá»›i Hữu Lượng các ngÆ°á»i thì thầm bàn tán vá» việc sau khi quần hào trên Võ Ãang trúng Ä‘á»™c rồi thì ngÆ°á»i của Cái Bang lên tiếp ứng nhÆ° thế nào. Và cứ Hữu Lượng nói gì Há»a Long lại khen ngợi:
- Hay lắm! Hay lắm .

Trưởng bản Long đầu nói:
- Lúc này là mùa đông, "ngÅ© Ä‘á»™c" nằm phục ở dÆ°á»›i mặt đất, tiểu đệ phải Ä‘i ngay núi TrÆ°á»ng Bạch để đào, chậm lắm là má»™t tháng, nhanh lắm là hai mÆ°Æ¡i ngày là đã vỠđược rồi. Những Ä‘á»™c vật nằm dÆ°á»›i băng tuyết, chất Ä‘á»™c của nó không có mùi vị nên lúc uống vào khó mà hay biết được, đối phó vá»›i những tay cao thủ hạng nhất phải dùng những Ä‘á»™c vật ấy má»›i tốt.

Chấp pháp Trưởng lão cũng lên tiếng:
- Chú Hữu Lượng và chú Thanh ThÆ° Ä‘i cùng Trưởng bản Long đầu lên TrÆ°á»ng Bạch sÆ¡n để đào "ngÅ© Ä‘á»™c", còn chúng tôi xuống miá»n nam trÆ°á»›c. Má»™t tháng sau, chúng ta gặp nhau ở Lão Hà khẩu. Ngày hôm nay là mồng tám tháng chạp, chúng ta nhất định đến ngày mùng tám tháng giêng sẽ gặp nhau. Còn Hàn Lâm Nhi Ä‘ang ở trong tay chúng ta, tên ấy rất có lợi cho chúng ta, vậy xin Trưởng bản Long đầu để ý canh gác đừng để cho Ma giáo cÆ°á»›p mất và chúng ta cần phải chia từng bá»n má»™t mà Ä‘i, nhÆ° vậy má»›i tránh được tai mắt của kẻ địch.

Thế rồi má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u lần lượt từ biệt bang chủ; Trưởng bát Long đầu vá»›i Hữu Lượng, Thanh ThÆ° ba ngÆ°á»i Ä‘i vá» phía bắc trÆ°á»›c.
Giây lát sau, bang chúng của Cái Bang lần lượt giải tán hết. Miếu Di Lạc lại trở lại vắng vẻ như trước.

Vô Kỵ chá» bá»n Cái Bang Ä‘i khá»i, liá»n ở trong trống nhảy ra.
Triệu Minh cÅ©ng nhảy theo, nàng nhÆ° mừng nhÆ° há»n, lÆ°á»m Vô Kỵ má»™t cái.
Vô Kỵ liá»n giận dữ nói:
- Hừ! Thế mà cô còn vác mặt đến gặp tôi nữa à?

Triệu Minh sầm nét mặt, há»i lại:
- Công tá»­ nói gì? à không! Tôi có Ä‘iá»u gì không nên không phải vá»›i TrÆ°Æ¡ng giáo chủ thế?

Vô Kỵ lại quát mắng tiếp:
- Cô nÆ°Æ¡ng lấy trá»™m á»· Thiên kiếm vá»›i Ãồ Long Ä‘ao tôi không trách Ä‘iá»u đó, cô nÆ°Æ¡ng bá» rÆ¡i tôi trên hoang đảo tôi cÅ©ng không phiá»n, nhÆ°ng cô nÆ°Æ¡ng hạ Ä‘á»™c thủ giết chết Hân cô nÆ°Æ¡ng thì tôi không thể nào tha thứ được. Thật là trên thiên hạ này hiếm thấy má»™t ngÆ°á»i đàn bà nào Ä‘á»™c ác nhÆ° thế...

Nói tá»›i đó, chàng không sao nén được lá»­a giận, liá»n tiến lên tát Triệu Minh bốn cái. Triệu Minh muốn tránh né cÅ©ng không kịp. Hai má bị tát đến sÆ°ng vù lên.
Nàng vừa Ä‘au vừa tức giận, nÆ°á»›c mắt tuôn xuống nhÆ° mÆ°a, vừa nức nở vừa há»i lại:
- Giáo chủ bảo tôi lấy trá»™m á»· Thiên kiếm vá»›i Ãồ Long Ä‘ao, chẳng hay ai đã trông thấy tôi lấy trá»™m nào? Ai bảo tôi đã giết hại Hân cô nÆ°Æ¡ng, gá»i ngÆ°á»i đó ra đây đối chất Ä‘i.

Vô Kỵ càng tức giận thêm, lớn tiếng nói tiếp:
- Ãược! Ãể tôi cho cô nÆ°Æ¡ng xuống dÆ°á»›i âm ty đối chất vá»›i nàng ta.

Chàng vừa nói vừa giơ tay lên thộp cổ Triệu Minh và bóp luôn.
Triệu Minh sắp nghẹt thở đến nÆ¡i, liá»n giÆ¡ má»™t ngón tay phải lên Ä‘iểm ở trÆ°á»›c ngá»±c Vô Kỵ. NhÆ°ng chàng có Cá»­u DÆ°Æ¡ng thần công há»™ thân nên Triệu Minh không làm gì nổi chàng.
Giây phút sau nàng ngất đi.
Vô Kỵ nghÄ© đến Hân Ly, định bóp cho nàng chết hẳn Ä‘i, nhÆ°ng bây giá» trông thấy nàng tá»™i nghiệp nhÆ° vậy, chàng lại không nỡ liá»n buông lá»ng tay ra.
Triệu Minh té luôn vỠphía sau, đầu va vào mặt đá đến "cộp" một tiếng.
Một lát sau, nàng hồi tỉnh thấy Vô Kỵ đang trợn mắt nhìn mình, mặt tỠvẻ lo âu.
Chàng thấy nàng hồi tình, má»›i thở nhẹ má»™t tiếng, nàng liá»n há»i:
- Giáo chủ nói Hân cô nÆ°Æ¡ng đã qua Ä‘á»i rồi Æ°?

Vô Kỵ lại nổi giận, quát mắng:
- Bị cô chém mÆ°á»i bảy mÆ°á»i tám nhát kiếm nhÆ° vậy... nàng sống sao nổi.
Ai? ... Ai bảo tôi chém nàng mÆ°á»i bảy mÆ°á»i tám nhát kiếm... Có phải Chu cô nÆ°Æ¡ng nói không?
- Chu cô nÆ°Æ¡ng không bao giá» nói xấu ngÆ°á»i trong lúc vắng mặt. Cô ta không trông thấy, không bao giá» vu khống cho cô đâu.
- Thế có phải Hân cô nương tự nói cho Giáo chủ không?
- Hân cô nÆ°Æ¡ng không nói được, từ trÆ°á»›c kia rồi, mà trên hoang đảo chỉ có năm ngÆ°á»i chúng ta thôi. Nếu không phải cô chém cô ta, thì không lẽ là nghÄ©a phụ tôi hay là tôi? Hay là Hân cô nÆ°Æ¡ng tá»± chém mình chăng? Hừ, tôi biết lắm. Cô nÆ°Æ¡ng sợ tôi cÆ°á»›i cô em hỠđó, nên má»›i hạ Ä‘á»™c thủ chứ gì? Tôi nói thật cho cô biết, nàng ta chết cÅ©ng thế, mà sống cÅ©ng vậy, tôi đã coi nàng nhÆ° là vợ của tôi rồi.

Triệu Minh cúi đầu nghĩ ngợi một hồi lâu lại nói tiếp:
- Tại sao Giáo chủ lại vỠđược Trung Thổ.
- Ãó là nhỠở lòng tốt của cô, cô phái thủy sÆ° tá»›i đảo đón tôi. CÅ©ng may, nghÄ©a phụ tôi không thật thà nhÆ° tôi, nên chúng tôi má»›i không mắc phải gian kế của cô. Cô phái pháo thuyá»n đợi chỠở trên bá» bể để dùng đại bác bắn chìm thuyá»n của chúng tôi, nhÆ°ng cô đã mất công mà không ăn thua gì.

Triệu Minh giÆ¡ hai tay lên ôm hai má sÆ°ng húp ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn Vô Kỵ, trông mặt nàng rất đáng thÆ°Æ¡ng.
Chàng liá»n thở dài má»™t tiếng, nhÆ°ng chàng đã trấn tỉnh ngay được vá»™i quay đầu Ä‘i, rồi Ä‘á»™t nhiên dậm chân má»™t cái và nói:
- Ta thỠphải trả thù cho biểu muội, chỉ tại ta nhu nhược vô dụng mà ngày hôm nay không ra tay được. Cô độc ác như vậy, thế nào cũng có một ngày gặp lại tôi.

Nói xong, chàng liá»n bÆ°á»›c nhanh ra ngoài cá»­a miếu tức thì.
Chàng Ä‘i được mÆ°á»i mấy trượng đã thấy Triệu Minh Ä‘uổi theo và lá»›n tiếng há»i:
- Trương giáo chủ, giáo chủ đi đâu thế?

Vô Kỵ đáp:
- Tôi đi đâu thì việc gì đến cô.
- Tôi có lá»i muốn há»i Tạ đại hiệp nói vá»›i Chu cô nÆ°Æ¡ng, công tá»­ làm Æ¡n Ä‘Æ°a tôi Ä‘i gặp hai ngÆ°á»i ấy.
- Thôi, cô đừng Ä‘i mang cái chết vào ngÆ°á»i nữa, vì nghÄ©a phụ tôi không nÆ°Æ¡ng tay nhÆ° tôi đâu.
- Tuy nghÄ©a phụ của công tá»­ Ä‘á»™c ác thật, nhÆ°ng không bao giá» hồ đồ nhÆ° công tá»­. HÆ¡n nữa, dù Tạ đại hiệp có giết tôi, công tá»­ cÅ©ng báo được thù cho biểu muá»™i, nhÆ° vậy có phải là công tá»­ đã giải được má»™t niá»m tâm sá»± rồi không?
- Tôi hồ đồ cái gì, tôi không muốn cô gặp nghĩa phụ tôi.
- Trương Vô Kỵ, tiểu tử hồ đồ kia ơi, có phải công tử không nỡ trông thấy tôi bị giết mà không cho tôi đi gặp Tạ đại hiệp không?

Thấy nàng nói đúng tâm sự của mình Vô Kỵ mặt đỠbừng vội đáp:
- Ãừng có nói lôi thôi nữa, cô hay làm những việc bất nghÄ©a nhÆ° vậy thế nào cÅ©ng bị chết. Tốt hÆ¡n hết, cô càng xa lánh chúng tôi bao nhiêu càng hay bấy nhiêu. Ãừng để cho tôi gặp mặt lại, nhỡ tôi nóng tiết, tôi sẽ giết cô liá»n.
Triệu Minh từ từ bước lên, đi tới gần chàng và nói tiếp:
- Tôi thể nào cÅ©ng phải Ä‘i há»i rõ Chu cô nÆ°Æ¡ng và Tạ đại hiệp xem. Tôi không dám vắng mặt mà nói xấu ngÆ°á»i, vậy tôi đến gặp hai vị ấy há»i cho minh bạch đã.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng lại há»i:
- Cô định há»i gì nghÄ©a phụ tôi và Chu cô nÆ°Æ¡ng.

Triệu Minh đáp:
- Lát nữa công tử sẽ hiểu, tôi không sợ nguy hiểm mà công tử lại sợ hay sao?
- Ãó là cô nÆ°Æ¡ng đòi Ä‘i nhé, nhỡ nghÄ©a phụ tôi hạ Ä‘á»™c thủ, tôi muốn cứu cÅ©ng không được đâu.
- Khá»i cần công tá»­ phải lo âu há»™ tôi.
- Ai lo âu há»™ cô, ngÆ°á»i ta chỉ muốn cô chết ngay thì đúng hÆ¡n.
- Nếu vậy ra tay đi.

Vô Kỵ nhổ một đống nước miếng xuống đất không đếm xỉa đến nàng, Triệu Minh cũng rảo cẳng đuổi theo.
Hai ngÆ°á»i sắp Ä‘i đến Trấn Ãiện, Vô Kỵ bá»—ng ngừng bÆ°á»›c quay lại há»i:
- Triệu cô nÆ°Æ¡ng! Tôi đã nhận lá»i làm giúp cô ba việc: việc thứ nhất là Ä‘i kiếm Ä‘ao Ãồ Long cho cô, việc này coi nhÆ° đã làm rồi. Còn hai việc nữa, tôi chÆ°a làm, nếu bây giá» cô Ä‘i theo tôi gặp nghÄ©a phụ thể nào cô cÅ©ng bị chết chứ không sai. Vậy cô không nên Ä‘i nữa, chá» khi nào tôi làm xong cho cô hai việc ấy, cô hãy Ä‘i gặp nghÄ©a phụ tôi cÅ©ng chÆ°a muá»™n.

Triệu Minh tủm tỉm cÆ°á»i và nói tiếp:
- Bây giỠcông tử đang tìm kiếm một lý do để cứu chết cho tôi, tôi biết lắm. Trong lòng công tử không nỡ giết tôi chứ gì?
- Dù tôi không nhẫn tâm đi chăng nữa thì đã sao nào?
- Tôi rất mừng vì từ trước tới nay tôi vẫn chưa rõ công tử có thật tâm với tôi không, nhưng bây giỠtôi đã biết rồi.
- Triệu cô nương, tôi van cô, cô nên đi một mình thì hơn.
- Không, thế nào tôi cũng phải gặp Tạ đại hiệp mới được.

Vô Kỵ đành phải Ä‘i trở vá» khách Ä‘iếm, tá»›i cá»­a phòng của Tạ Tốn giÆ¡ hai tay lên gõ hai tiếng và kêu gá»i:
- Nghĩa phụ!

NgỠđâu chàng gá»i mấy tiếng, không nghe thấy Tạ Tốn trả lá»i. Chàng thá»­ đẩy cá»­a khoá, thấy cá»­a khoá trái, trong lòng hoài nghi vô cùng, vá»™i đẩy mạnh má»™t cái, hai cánh cá»­a mở toang luôn. Quả nhiên, Tạ Tốn không có ở trong đó. Chàng thấy hai cánh cá»­a sổ hé mở. Chàng lại sang phòng Chỉ Nhược cÅ©ng không thấy nàng ta đâu cả, bá»c áo vẫn còn để nguyên.
Chàng liá»n lẩm bẩm tá»± nói:
- Chẳng lẽ hai ngÆ°á»i đã gặp kẻ đại địch rồi chăng?

Chàng lại gá»i phổ ky lại há»i, phổ ky lại đáp:
- Cháu không thấy hai ngÆ°á»i đó Ä‘i ra và cÅ©ng không nghe thấy tiếng cãi vã gì cả.
Chàng hơi an tâm và nghĩ thầm:
- Chắc hai ngÆ°á»i nghe thấy Ä‘á»™ng tịnh rồi Ä‘uổi theo tung tích của địch cÅ©ng nên .
NghÄ© Ä‘oạn, chàng lại xem xét cá»­a sổ và hai phòng của hai ngÆ°á»i, thấy không có vẻ gì khác lạ cả, bèn quay trở vá» phòng mình.
Triệu Minh liá»n há»i:
- Sao công tử không thấy Tạ đại hiệp, trong lòng lại có vẻ hân hoan như thế?

Vô Kỵ đáp:
- Cô đừng nói bậy, tôi có hân hoan bao giỠđâu.
- Chả lẽ tôi lại không trông thấy sắc mặt của công tử hay sao?

Vô Kỵ không thèm trả lá»i lại nàng, sang giÆ°á»ng Tạ Tốn nằm và nghÄ© ngợi.
Triệu Minh bắc cái ghế ngồi cạnh chàng và há»i:
- Tôi biết công tử sợ Tạ đại hiệp giết tôi. Cũng may ông ta không có ở đây, nhỠvậy, công tử mới đỡ khó xử. Tôi biết trong lòng công tử vẫn không nỡ giết tôi.

Vô Kỵ giận giữ quát há»i:
- Không nỡ giết cô thì sao nào?
- Tôi thích thú lắm.
- Tại sao cô cứ đôi ba phen lại ra tay hại tôi như vậy, chẳng lẽ cô lại đang tâm đến thế sao?

Triệu Minh đỠbừng mặt khẽ đáp:
- Phải, trÆ°á»›c kia tôi định tâm giết chết công tá»­ thật, nhÆ°ng từ khi gặp gỡ nhau ở Lục DÆ°Æ¡ng trang rồi, thì tôi không có ý định đó nữa và tôi xin thá», từ đó tá»›i giá», nếu tôi có lòng định hại công tá»­ thì trá»i chu đất giệt, vạn kiếp không thể đầu thai lên làm ngÆ°á»i được.

Vô Kỵ thấy nàng thá» nặng nhÆ° vậy liá»n há»i tiếp:
- Thế tại làm sao, cô vì một đao một kiếm mà đang tâm bỠtôi ở lại trên đảo hoang như thế?
- Nếu công tử cứ vu cho tôi như vậy, thì tôi biết cãi làm sao, đành phải chỠTạ đại hiệp và Chu cô nương vỠđây, rồi bốn chúng ta cùng đối chất, mới có thể rõ được ai ngay, ai gian.
- Cô khéo ăn khéo nói lắm, nhưng chỉ có thể lừa được một mình tôi, chứ không thể nào lừa được nghĩa phụ và Chu cô nương đâu.
- Tại sao công tử lại đang tâm để cho tôi lừa dối, vì công tử vẫn yêu tôi phải không?
- Phải, thì sao?
- Tôi sung sướng lắm.

Vô Kỵ thấy nàng cÆ°á»i tít mắt lại, trông rất khêu gợi, chàng không dám nhìn nữa, vá»™i quay đầu Ä‘i.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Tôi ẩn núp ở trên cây má»™t ngày liá»n nên bây giá» thấy đói bụng lắm. Rồi nàng gá»i phổ ky vào Ä‘Æ°a cho má»™t nén vàng nhá» cho tên đó, bảo Ä‘i làm ngay má»™t mâm cÆ¡m thượng đẳng tá»›i. Phổ ky thấy thoi vàng Ä‘o liá»n hầu hạ hai ngÆ°á»i rất chu đáo.
Một lát sau, đã có một mâm tiệc đem lên.
Vô Kỵ liá»n Ä‘á» nghị:
- Chúng ta hãy chá» nghÄ©a phụ, các ngÆ°á»i vá» rồi cùng ăn nhé.
- Tạ đại hiệp vỠtới đây thì tôi làm gì còn tính mạng nữa, hãy để cho tôi ăn no đã, để lát nữa chết cũng không phải làm con ma đói.
Vô Kỵ thấy thái độ và cử chỉ của nàng không có vẻ gì là sợ sệt hết.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Tôi còn có vàng ở trong túi, lát nữa Tạ đại hiệp vỠvẫn có thể bảo phổ ky làm thêm món khác.
- Tôi không dám ăn chung với cô, nhỡ ăn phải "thập hương nhuyễn cân tán" thì sao?

Triệu Minh sầm nét mặt và nói:
- Công tử không ăn thì thôi, công tử đói bụng đừng có trách tôi đấy nhé.

Nói xong, nàng ngồi vào ăn một mình.
Vô Kỵ vào trong bếp lấy mấy cái bánh bao ra, ngồi cách xa chỗ Triệu Minh ăn.
Còn mâm cơm của Triệu Minh thì món nào cũng thịt bày la liệt trên bàn.
Triệu Minh ăn được một hồi, bỗng nước mắt cứ nhỠròng xuống bát cơm, nàng gượng và thêm mấy miếng nữa rồi nằm gục xuống bàn nức nở khóc.

Nàng khóc một hồi, lau chùi nước mắt xong, trong lòng hình như đã nhẹ nhõm hơn trước, mới nhìn ra cửa sổ nói:
- Má»™t tiếng đồng hồ nữa, trá»i sẽ tối, không hiểu bây giá» Hàn Lâm Nhi bị giải Ä‘i dâu, nếu mà để cho y bị mất tích thì khó mà giải cứu đấy.

Vô Kỵ nghe nói giật mình, vội đứng dậy đáp:
- Phải đấy, bây giỠtôi phải đi cứu chú em hỠHàn trước.
- Không biết xấu hổ, ngÆ°á»i ta có nói chuyện vá»›i mình đâu mà cÅ©ng tiếp lá»i.

Vô Kỵ thấy nàng bá»—ng há»n, bá»—ng thẹn, bá»—ng vui, bá»—ng buồn, nên chàng vừa giận vừa yêu, không biết đối xá»­ nhÆ° thế nào cho phải.
Chàng vừa nghĩ vừa ăn nốt ba cái bánh bao rồi đi ra ngoài phòng.
Triệu Minh liá»n há»i:
- Ãể tôi Ä‘i cùng vá»›i ông.
- Tôi không khiến cô nương đi với tôi.
- Tại sao?
- Cô là hung thủ giết chết biểu muội của tôi, khi nào tôi lại đi cùng với kẻ thù như thế?
- Thôi được, công tử cứ đi đi.

Vô Kỵ Ä‘i ra tá»›i cá»­a phòng bá»—ng quay lại há»i:
- Thế cô nương ở lại đây làm chi?
- Tôi ở đây chỠnghĩa phụ của công tử vỠđể bảo cho ông ta biết là công tử đã đi cứu Hàn Lâm Nhi rồi.
- Nghĩa phụ của tôi ghét kẻ thù lắm, khi nào chịu tha chết cho cô?
- Nếu quả thật như vậy, đó là số mệnh của tôi phải chịu như thế, biết làm sao được.
- Chi bằng cô nương hãy lánh mặt chốc lát, chỠtôi trở vỠrồi hãy nói sau.
- Tôi biết đi đâu mà tránh né bây gi�
- Thôi được, cô đi cùng với tôi để cứu Hàn Lâm Nhi rồi cùng trở vỠđây đối chất vậy.

Triệu Minh thấy chàng ta nhận lá»i, liá»n cÆ°á»i và nói:
- Ãây là công tá»­ bảo tôi Ä‘i vá»›i, chứ không phải là tôi cứ theo đâu nhé.
- Cô là yêu tinh của số kiếp tôi, há»… gặp cô là tôi xui liá»n.
- Công tử hãy chỠtôi giây lát nhé.

Nói xong, nàng đóng cửa lại, một hồi lâu mở ra, thì ra nàng mới thay quần áo, mặc y phục phụ nữ, lịch sự.
Vô Kỵ không ngá» trong bá»c áo của nàng Ä‘em theo lại có những trang sức quý trá»ng nhÆ° vậy liá»n nghÄ©:
- Thiếu nữ này nhiá»u mÆ°u kế lắm và nàng hành sá»± rất lạ lùng, khiến ngÆ°á»i ta không sao tưởng tượng được.

Triệu Minh thấy chàng đứng ngẩn ngÆ°á»i ra, liá»n há»i:
- Công tá»­ đứng ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn tôi làm chi, bá»™ áo này có đẹp không?
- Ãẹp lắm. NhÆ°ng mặt đẹp nhÆ° hoa nở, mà lòng lại giống rắn rít.

Triệu Minh ha hả vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Cám ơn Trương giáo chủ đã ban khen cho như vậy. Trương giáo chủ cũng nên đi thay một bộ áo lành lặn và dễ coi một chút đi.

Vô Kỵ có vẻ há»n giận đáp:
- Tôi mặc quần áo rách rÆ°á»›i từ hồi còn nhá», nếu cô hiá»m tôi ăn mặc lam lÅ© thì đừng Ä‘i vá»›i tôi nữa.
- Công tá»­ khó tính thật, tôi chỉ muốn xem công tá»­ mặc bá»™ quần áo dá»… coi má»™t tí để xem hình dáng công tá»­ ra sao đấy thôi. Ãại ca chá» tiểu muá»™i giây lát để tiểu muá»™i Ä‘i mua quần áo cho đại ca, bá»n ăn mày thể nào cÅ©ng Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng cái quan, chúng ta chỉ rảo bÆ°á»›c thêm má»™t bÆ°á»›c là Ä‘uổi kịp chúng liá»n.

Nàng không chá» Vô Kỵ trả lá»i đã vá»™i Ä‘i ra cá»­a liá»n.
Vô Kỵ ngồi trên giÆ°á»ng tá»± trách là không sao thoát khá»i bàn tay của Triệu Minh, lúc nào cÅ©ng bị nàng ta đùa giỡn. Rõ ràng chính nàng ta đã giết hại em há» mình bây giá» mình lại chuyện trò cÆ°á»i đùa vá»›i nàng ta. "Vô Kỵ Æ¡i, Vô Kỵ Æ¡i, ngÆ°Æ¡i không phải là nam nhi trượng phu nữa. NgÆ°Æ¡i còn mặt mÅ©i nào dám làm giáo chủ của Minh giáo và sai bảo quần hùng nữa"
Chàng đợi mãi không thấy Triệu Minh vá» mà trá»i đã tối sầm, liá»n nghÄ© thầm:
- Sao ta cứ ở đây đợi chỠnàng làm chi, ta không biết một mình đi cứu Hàn Lâm Nhi hay sao?
Nhưng chàng lại nghĩ lại:
- Nếu nàng mua quần áo vỠnhỡ bắt gặp nghĩa phụ, bị nghĩa phụ đánh cho vỡ sỠchết ngay thì sao?
NghÄ© tá»›i đó chàng giật mình kinh hoảng thế rồi lại ngồi xuống, đứng lên và lại ngồi xuống hoài. Và chàng cứ nghÄ© vÆ¡ vẫn cho tá»›i khi nghe tiếng chân ngÆ°á»i Ä‘i đến gần và mÅ©i ngá»­i thấy mùi thÆ¡m má»›i quay đầu lại nhìn.
Vô Kỵ liá»n nói:
- Chá» cô nÆ°Æ¡ng lâu quá, thôi khá»i cần thay áo nữa, mau Ä‘uổi kịp kẻ địch Ä‘i.

Triệu Minh mỉm cÆ°á»i đáp:
- ChỠbấy nhiêu lâu rồi, chỠthêm một lát đã sao nào. Tôi mua hai con ngựa rồi, đêm nay chúng ta có thể đi ngay được.

Nói xong, nàng cởi cái bá»c áo lấy bá»™ quần áo và giầy rất má»›i ra Ä‘Æ°a cho Vô Kỵ, nói tiếp:
- NÆ¡i đây là má»™t thị trấn nhá», kiếm mãi má»›i mua được bá»™ quần áo rất tầm thÆ°á»ng này.

Vô Kỵ nghiêm nét mặt lại đáp:
- Triệu cô nÆ°Æ¡ng, có phải cô nÆ°Æ¡ng muốn tôi tham danh phú quý vá» vá»›i triá»u đình phải không? Thôi, cô nên dẹp ý nghÄ© ấy Ä‘i. Tôi TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t cháu của Ãại Hán, dù có phong cho tôi làm vÆ°Æ¡ng tÆ°á»›c Ä‘i chăng nữa, tôi cÅ©ng không thể đầu hàng Mông Cổ được.

Triệu Minh nghe nói xong, thở dài một tiếng rồi đáp:
- Trương giáo chủ thử xem bộ quần áo này là đồ Mông Cổ hay là đồ của Hán nào?
Nói xong, nàng Ä‘Æ°a bá»™ áo lông sóc cho chàng xem, Vô Kỵ nhìn kỹ lại thì quả thật là quần áo Hán liá»n gật đầu.
Triệu Minh liá»n quay mình lại rồi nói:
- Ãại ca thá»­ xem tiểu muá»™i là quận chúa Mông Cổ hay là má»™t ngÆ°á»i thiếu nữ Hán thÆ°á»ng?

Vô Kỵ ngượng vô cùng, vì lúc này chàng thấy quần áo của nàng ta quá lịch sá»±, không nghÄ© đến quần áo của Mông, Hán khác nhau, bây giá» nghe nàng nhắc nhở má»›i nhìn kỹ. Quả là nàng ăn mặc theo lối ngÆ°á»i Hán hẳn hoi, chàng thấy hai má nàng Ä‘á» bừng, mắt hÆ¡i đẫm lệ, trông lại càng đẹp thêm.
Lúc này chàng má»›i hiểu dụng ý của nàng liá»n nói:
- Cô nương...

Triệu Minh khẽ đáp:
- Ãại ca không nỡ giết tôi, nhÆ° vậy tôi nhận thấy đầy đủ lắm rồi. Bất cứ đại ca là Nguyên hay là Hán, tôi cÅ©ng không quản ngại. Ãại ca là ngÆ°á»i Hán mà tôi là ngÆ°á»i Mông Cổ thì tôi cÅ©ng là ngÆ°á»i Hán nốt. Vô Kỵ đại ca, trong lòng em lúc nào cÅ©ng chỉ nghÄ© có má»™t mình đại ca thôi. NhÆ° vậy đại ca là ngÆ°á»i tốt hay ngÆ°á»i xấu, là vua hay ăn mày em cÅ©ng coi đại ca nhÆ° má»™t.

Vô Kỵ nghe nàng nói xong, cảm động vô cùng.
Má»™t lúc sau, chàng má»›i há»i lại:
- Có phải cô nương giết chết biểu muội tôi vì ghen đấy không? Hay là vì sợ ta lấy nàng làm vợ?

Triệu Minh lớn tiếng đáp:
- Tôi giết Hân cô nương, đại ca tin hay không thì tuỳ đại ca, tôi biết thế thôi.
- Triệu cô nÆ°Æ¡ng, cô nÆ°Æ¡ng có lòng vá»›i tôi nhÆ° vậy ngÆ°á»i không phải là gá»— đá, sao không biết rõ? NhÆ°ng ngày hôm nay, câu chuyện đó xảy ra nhÆ° thế rồi, cô nÆ°Æ¡ng hà tất phải giấu giếm tôi nhÆ° thế làm chi nữa?
- TrÆ°á»›c kia tôi cứ tưởng đại ca là ngÆ°á»i thông minh khôn ngoan, việc làm cÅ©ng thẳng hÆ¡n ngÆ°á»i, ngỠđâu việc Ä‘á»i lại trái hẳn. Ãại ca này, ngày hôm nay chúng ta không nên Ä‘i nữa, hãy ở lại đây chá» Tạ đại hiệp, tôi cÅ©ng sang phòng Chu cô nÆ°Æ¡ng chỠđợi.
- Tại sao?
- Ãại ca khá»i phải cần há»i tại sao, việc Hàn Lâm Nhi, đại ca cÅ©ng khá»i phải quan tâm tá»›i, tôi bảo đảm thế nào cÅ©ng cứu được thoát nạn thì thôi.

Nói xong, nàng Ä‘i ra khá»i phòng sang bên phòng Chỉ Nhược đóng cá»­a ngủ luôn.
Vô Kỵ không hiểu nàng ta dụng ý gì cứ nằm tá»±a lÆ°ng trên giÆ°á»ng nghÄ© hoài, sau chàng Ä‘á»™t nhiên nghÄ©:
- Chả lẽ nàng đã Ä‘oán biết ta đã đính hôn vá»›i Chỉ Nhược rồi chăng, vì thế nàng thấy giết má»™t mình em há» ta vẫn chÆ°a đủ. Bây giá» lại định dụng kế giết hại nốt Chỉ Nhược chăng? Hay là Huyá»n Minh nhị lão rá»i khá»i miếu Di Lặc xong, liá»n đến khách Ä‘iếm này ám hại Chỉ Nhược và nghÄ©a phụ ta chăng?
NghÄ© đến Huyá»n Minh nhị lão, chàng lại kinh hoảng.
Nên rõ võ công của Lá»™c Trượng Khách vá»›i Hạt Bút ¤ng quá mạnh, dù Tạ Tốn hai mắt chÆ°a mù cÅ©ng chỉ đấu ngang tay vá»›i má»™t trong hai ngÆ°á»i bá»n chúng mà thôi.
NghÄ© tá»›i đó, chàng nhảy phắt ngÆ°á»i lên, vá»™i Ä‘i ra ngoài phòng, tá»›i trÆ°á»›c cá»­a phòng Triệu Minh, lên tiếng gá»i:
- Triệu cô nÆ°Æ¡ng, Huyá»n Minh nhị lão thủ hạ của cô Ä‘i đâu rồi?

Triệu Minh ở trong phòng đáp:
- Có lẽ chúng thấy tôi thoát thân nên đã trở vá» quan ná»™i rồi, và duổi xuống miá»n Nam rồi.

Vô Kỵ lại há»i:
- Có thực không?
- Nếu đại ca không tin lá»i nói của tôi thì hà tất phải há»i tôi làm chi.

Vô Kỵ không biết nói năng ra sao, vẫn đứng ngẩn ngÆ°á»i ở bên ngoài, Triệu Minh lại há»i tiếp:
- Nếu tôi nói cho đại ca hay là tôi đã phái Huyá»n Minh nhị lão tá»›i đây giết hại Tạ đại hiệp và ngÆ°á»i yêu của đại ca là Chu cô nÆ°Æ¡ng thì đại ca có tin không?

Lá»i nói đó của nàng trúng ngay tâm sá»± của Vô Kỵ, vì vậy chàng liá»n phi thân lên đá tung cá»­a phòng, trán lá»™ gân xanh run run nói:
- Cô... cô...

Triệu Minh thấy thái độ của chàng như vậy mới hoảng sợ, mới hối hận vừa rồi mình đã nói đùa như thế. Nên nàng vội nói tiếp:
- Tôi nói đùa đại ca thế thôi, đại ca tưởng thật à?

Vô Kỵ trố mắt nhìn nàng rồi từ từ há»i:
- Cô không sợ đến khách sạn gặp nghÄ©a phụ tôi, và luôn mồm nói và đòi đối chất vá»›i ông ta, nhÆ° vậy là cô đã biết rõ hai ngÆ°á»i đã chết rồi phải không? Và cÅ©ng biết há» không còn ở trên Ä‘á»i này nữa phải không?

Nói xong chàng liá»n tiến lên hai bÆ°á»›c tá»›i gần Triệu Minh, hai ngÆ°á»i chỉ cách nhau chừng ba thÆ°á»›c thôi.
Lúc này chàng chỉ cần giÆ¡ chưởng lên đánh má»™t cái là nàng ná» chết liá»n. Triệu Minh nhìn thẳng đôi mắt chàng rồi nghiêm nghị há»i:
- TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ, tôi nói vá»›i đại ca câu này, bất cứ việc gì cÅ©ng vậy, phải mắt mình trông thấy má»›i có thể tin được. Chứ không nên nghe ai nói, và cÅ©ng đừng có nghÄ© vá»› nghÄ© vẫn. Ãại ca muốn giết tôi thì cứ việc ra tay Ä‘i, nhÆ°ng lát nữa nghÄ©a phụ đại ca vá» tá»›i đây thì trong lòng đại ca nghÄ© sao?

Vô Kỵ định thần lại giây lát rồi tự hổ thẹn thầm và đáp:
- Nếu nghĩa phụ tôi được bình yên vô sự vỠtới đây thì còn gì hay bằng nữa. Tôi cấm cô nương không được đem sự sống chết của nghĩa phụ tôi ra nói bông nói đùa nữa.

Triệu Minh gật đầu đáp:
- Phải, tôi không nên nói bông nói đùa như thế, từ giỠtrở đi tôi không nói đùa như thế nữa.

Vô Kỵ thấy nàng ta đã nhận lá»—i trong lòng nguôi giận liá»n mỉm cÆ°á»i đáp:
- Tôi cũng lỗ mãng thật, xin lỗi cô nhé!

Nói xong chàng trở lại phòng Tạ Tốn.
Ãêm hôm đó hai ngÆ°á»i chá» thâu đêm suốt sáng, hai ngÆ°á»i không thấy Tạ Tốn và Chỉ Nhược quay vá».
Vô Kỵ càng lo âu thêm, chàng ăn qua loa một chút điểm tâm, rồi cùng Triệu Minh bàn định.
Triệu Minh cau mày nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Lạ thá»±c, tôi đã nghÄ© rồi, vùng quanh đây chỉ có bằng chứng của Cái Bang xuất hiện thôi, chứ không thấy má»™t ngÆ°á»i nào khác giang hồ ló mặt cả. Chi bằng chúng ta Ä‘uổi theo bá»n Há»a Long, các ngÆ°á»i xem sao, rồi dò la tin tức các ngÆ°á»i vậy.
- Phải, chỉ có cách ấy thôi.

Thế rồi hai ngÆ°á»i trả tiá»n phòng và dặn ngÆ°á»i trưởng quầy nếu Tạ Tốn và Chỉ Nhược vá» thì bảo hỠở lại tá»­u Ä‘iếm đợi chá».
Tên phổ ky liá»n dắt hai con ngá»±a ra cho hai ngÆ°á»i.
Vô Kỵ thấy con ngá»±a vừa cao vừa mạnh khoẻ, biết ngay là ngá»±a tốt liá»n khen ngợi vô cùng.
Triệu Minh thấy chàng khen ngợi nhÆ° vậy liá»n nhẩy lên trên lÆ°ng ngá»±a luôn.
Hai ngÆ°á»i cưỡi hai con ngá»±a phóng ra khá»i luôn Trấn Ä‘iện và chạy thẳng vá» phía Nam. NgÆ°á»i ngoài thấy hai ngÆ°á»i ăn mặc lịch sá»±, cưỡi ngá»±a Mông Cổ tuyệt đẹp, há» lại tưởng đôi vợ chồng trẻ tuổi của nhà quan gì đấy, nên ai nấy Ä‘á»u Ä‘Æ°a mắt ngắm nhìn hai ngÆ°á»i không ngá»›t.
Hai ngÆ°á»i phóng thêm má»™t ngày đã Ä‘i được hÆ¡n hai trăm dặm.
Nghỉ ngÆ¡i má»™t đêm, sáng hôm sau hai ngÆ°á»i lại Ä‘i tiếp.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #88  
Old 24-06-2008, 01:03 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 81:Lòng Lang Dạ Thú


Lúc ấy sắp tá»›i giữa ngá», gió Bắc ở phía sau thổi tá»›i ào ào, mây Ä‘en trên trá»i càng ngày càng dầy đặc. Hai ngÆ°á»i lại phóng thêm được hai mÆ°Æ¡i dặm nữa, mÆ°a tuyết đã lác đác rÆ¡i xuống. Suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng Vô Kỵ rất ít chuyện trò vá»›i Triệu Minh, Ä‘i tá»›i chiá»u tối hai con ngá»±a đã má»i mệt, nhÆ°ng quanh đó không thấy có nhà cá»­a nào hết.
Vô Kỵ vá»›i Triệu Minh hoang mang vô cùng, sau chàng liá»n há»i vá»›i nàng ta rằng:
- Triệu cô nương biết làm sao bây giỠđây, nếu tiếp tục đi nữa hai con vật sẽ chết mệt mất?
Triệu Minh cÆ°á»i nhạt đáp:
- Ãại ca hay thá»±c, chỉ biết ngá»±a chịu không nổi chứ không chịu biết ngÆ°á»i ra sao cả.
Vô Kỵ thấy nàng trách cứ nhÆ° vậy hổ thẹn vô cùng liá»n nghÄ© thầm:
- Phải, ta nhá» có Cá»­u DÆ°Æ¡ng thần công nên má»›i không thấy má»i mệt và giá lạnh, ta chỉ mải lo cứu ngÆ°á»i chứ không để ý đến nàng có chịu nổi giá lạnh hay không? NhÆ° vậy ta thá»±c vô ý quá .
Hai ngÆ°á»i lại Ä‘i thêm má»™t quãng Ä‘Æ°á»ng nữa, bá»—ng nghe thấy "soẹt" má»™t tiếng, thì ra có má»™t con hoảng ở trong bụi chạy ra. rồi nó chạy vào trong núi.
Chàng liá»n Ä‘á» nghị:
- Bây giỠđi bắt con hoaưng đó để tối nay làm bữa cơm vậy.
Nói xong, chàng liá»n nhảy xuống đất theo những vết chân con hoảng mà Ä‘uổi theo vào trong núi.
Không bao lâu chàng đã trông thấy con hoaÆ°ng chui vào trong Ä‘á»™ng, chàng giở khinh công tuyệt mức ra nhanh nhÆ° mÅ©i tên Ä‘uổi theo con hoảng đó chạy vào trong hang Ä‘á»™ng liá»n. Chỉ thoáng cái chàng đã chá»™p được cổ con thú đó ngay. Con hoảng đó vá»™i quay đầu lại nhe răng định cắn cổ tay chàng. Chàng vá»™i vận sức vào năm ngón tay, chỉ nghe thấy kêu "lách cách" hai tiếng, xÆ°Æ¡ng cổ của con thú ná» liá»n gãy luôn. Chàng hay sÆ¡n Ä‘á»™ng đó tuy không lá»›n lắm, nhÆ°ng miá»…n cưỡng có thể để cho hai ngÆ°á»i ẩn núp được. Thế rồi chàng xách con hoảng đó quay trở vá» chá»— Triệu Minh chỠđợi và nói:
- Phía núi đằng xa kia có một cái hang động, chúng ta tạm đến đó nghỉ một đêm, chẳng hay cô nương nghĩ sao?
Triệu Minh gật đầu, bỗng mặt nàng đỠbừng quay đầu lại dắt ngựa đi trước.
Vô Kỵ cá»™t hai con ngá»±a vào má»™t gốc cây thông ở phía sau sÆ°á»n núi để tránh tuyết rồi lại Ä‘i nhặt mấy chục cành cây khô đốt lên để sưởi. Hai ngÆ°á»i thấy trong sÆ¡n Ä‘á»™ng sạch sẽ không có má»™t chút phân nào hết, Vô Kỵ nhìn vào bên trong thấy tối Ä‘en nhÆ° má»±c và còn sâu lắm.
Chàng bèn làm thịt bằng cách lá»™t da con hoaÆ°ng ấy lấy tuyết rá»­a sạch rồi để trên lá»­a nÆ°á»›ng luôn. Triệu Minh cởi áo lông Ä‘iểu ra để phủ xuống mặt đất nằm, nhá» có những cành cây đốt lên nên hang Ä‘á»™ng ấm áp nhÆ° mùa xuân. Vô Kỵ ngẫu nhiên quay đầu lại trông thấy mặt Triệu Minh đẹp hÆ¡n má»i khi. Hai ngÆ°á»i nhìn nhau cÆ°á»i khúc khích quên hết cả những sá»± mệt má»i vừa rồi. Chá» thịt con hoảng nÆ°á»›ng chín rồi hai ngÆ°á»i xé nó ra làm đôi, má»—i ngÆ°á»i cầm má»™t cái đùi lên ăn.
Vô Kỵ tựa vào vách động ăn xong rồi nói:
- Chúng ta ngủ thôi.
Triệu Minh tủm tỉm cÆ°á»i cÅ©ng ngồi tá»±a lÆ°ng vô vách nhắm mắt lại nghỉ ngÆ¡i.
Vô Kỵ ngá»­i thấy mùi thÆ¡m ở ngÆ°á»i nàng xông ra khẽ mở mắt lên nhìn, chàng thấy mặt nàng đẹp nhÆ° hoa nở, chỉ muốn chạy lại hôn nàng má»™t cái thôi. NhÆ°ng chàng cố kìm chế không dám nghÄ© vÆ¡ vẫn nhÆ° thế nữa, vá»™i nhắm mắt lại ngủ luôn.
Ngủ đến ná»­a đêm chàng thấy xa xa có tiếng vó ngá»±a vá»ng tá»›i, chàng giật mình thức tỉnh lắng tai nghe. Chàng đã nhận biết rõ tất cả bốn ngÆ°á»i cưỡi bốn con ngá»±a từ phía đông nam Ä‘i sang phía Bắc này, chàng liá»n ngó ra ngoài cá»­a Ãông thấy trá»i mÆ°a tuyết chuyển Ä‘á»™ng, liá»n nghÄ© thầm:
- Ãêm khuya mÆ°a tuyết to nhÆ° vậy còn có ai có việc gì khẩn cấp lắm.
Chàng lại nghe thấy tiếng vó ngá»±a đã tá»›i gần và ngừng ngay lại. Má»™t lát sau, tiếng vó ngá»±a lại nổi lên nhÆ°ng càng gần thêm, hiển nhiên những ngÆ°á»i đó Ä‘ang Ä‘i thẳng tá»›i hang Ä‘á»™ng chá»— mình núp.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi nghĩ tiếp:
- Hang Ä‘á»™ng này ở phía sau núi rất ẩn khuất nếu không phải do con hoaÆ°ng Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ng thì ta làm sao mà kiếm thấy được. Sao bây giá» lại có ngÆ°á»i biết mà tá»›i đây thế?
Chàng thắc mắc vô cùng, nhưng sực tỉnh ngộ ngay và nghĩ tiếp:
- Phải rồi, khi chúng ta tới đây, có để lại vết chân ở trên mặt tuyết, tuy mưa tuyết vẫn liên miên nhưng không sao lấp hết được.
Lúc này Triệu Minh cÅ©ng thức tỉnh liá»n khẽ há»i:
- Kẻ địch đã tá»›i đây à? Tuy chúng ta không sợ chúng, nhÆ°ng cÅ©ng nên tránh chúng thì hÆ¡n và để xem chúng là hạng ngÆ°á»i nào? Chẳng hay đại ca nghÄ© sao?
Vô Kỵ đáp:
- Chúng ở phía Nam tới.
Triệu Minh vừa hồ nghi và nói tiếp:
- Nếu vậy thì lạ thật.
Nói xong nàng vội nhặt tuyết ở bên ngoài vào lấp tắt đống lửa.
Lúc ấy tiếng vó ngá»±a đã ngừng hẳn và còn nghe thấy bốn ngÆ°á»i Ä‘i thẳng vá» phía hang Ä‘á»™ng nữa. Không bao lâu, hỠđã Ä‘i tá»›i chá»— cách cá»­a Ä‘á»™ng mấy chục trượng.
Vô Kỵ liá»n nói:
- Thân pháp của bốn ngÆ°á»i này nhanh lắm, hiển nhiên há» là những ngÆ°á»i có võ công rất cao.
Lúc này hai ngÆ°á»i muốn Ä‘i ra ngoài Ä‘á»™ng tránh né, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i biết nếu ra nhÆ° vậy, ắt bị bốn ngÆ°á»i kia trông thấy.
Trong lúc Vô Kỵ Ä‘ang vô kế khả thi, có vẻ luống cuống thì Triệu Minh đã nắm tay chàng kéo Ä‘i giật lùi vào bên trong. Hang Ä‘á»™ng ấy càng vào sâu bao nhiêu càng hẹp bấy nhiêu, nhÆ°ng khi hai ngÆ°á»i lùi vào hÆ¡n má»™t trượng thì Ä‘Æ°á»ng bá»—ng quẹo ngang.
Hai ngÆ°á»i vừa tá»›i chá»— quẹo đó thì đã nghe thấy ngoài Ä‘á»™ng có ngÆ°á»i lên tiếng nói:
- Ủa, nơi đây lại có hang động nữa!
Nghe tiếng nói đó rất quen thuá»™c, Vô Kỵ nhận ngay ra đó là tiếng của Tứ sÆ° thúc TrÆ°Æ¡ng Tòng Khê. Chàng vừa kinh hãi vừa mừng lại nghe thấy má»™t ngÆ°á»i khác lên tiếng:
- Dấu hiệu của Thất đệ ghi lại chỉ thẳng vào nơi đây, chưa biết chừng y đã tới sơn động này cũng nên.
Vô Kỵ lại nhận ra được ngÆ°á»i này là Lục hiệp Hân Lợi Hanh. Chàng định lên tiếng kêu gá»i, thì Triệu Minh đã giÆ¡ tay bịt mồm chàng và rỉ tai khẽ nói:
- Ãại ca Ä‘i vá»›i tôi để cho các ngÆ°á»i đó trông thấy thì ngượng biết bao.
Vô Kỵ nghÄ© cÅ©ng phải, vẫn biết mình và Triệu Minh tuy quang minh lá»—i lạc và rất đứng đắn nhÆ°ng má»™t đôi thanh niên nam nữ cùng ngủ ở trong má»™t sÆ¡n Ä‘á»™ng, thì dù mình nói sao các sÆ° thúc, sÆ° bá cÅ©ng không thể nào tin được. Huống hồ Triệu Minh là quận chúa của triá»u đình Nguyên đã bắt giam Tòng Khê, Lợi Hanh và các ngÆ°á»i ở chùa Vạn Pháp rồi, và các ngÆ°á»i lại còn bị nàng làm nhục nữa, nên lúc này để nàng gặp phải sao cho tiện. Vì vậy chàng nghÄ© thầm:
- Chi bằng ta đợi Tứ sÆ° thúc các ngÆ°á»i ra khá»i nÆ¡i đây rồi, ta sẽ chia tay Triệu cô nÆ°Æ¡ng rồi má»™t mình Ä‘uổi theo các sÆ° thúc, sÆ° bá, nhÆ° vậy má»›i đỡ khó xá»­ hÆ¡n.
Chàng đang nghĩ lại nghe thấy Liên Châu lên tiếng:
- Ủa, sao nơi đây lại có một đống cành thông vừa đốt qua. ủa, lại có cả lông da và cả vết máu của con hoảng nữa.
Lại má»™t ngÆ°á»i khác nói:
- Không hiểu tại sao tối nay trống ngực tôi cứ đập rất mạnh, tôi chỉ mong thất sư đệ được bình yên thôi.
Vô Kỵ nhận ngay ra tiếng nói của ngÆ°á»i này là tiếng của Tống Viá»…n Kiá»u. Lúc này chàng má»›i hay Viá»…n Kiá»u, Liên Châu, Tòng Khê và Lợi Hanh bốn ngÆ°á»i cùng xuất mã Ä‘i tìm kiếm Mạc Thanh Cốc, nghe lá»i nói của há» thì hình nhÆ° Thanh Cốc đã gặp phải cÆ°á»ng địch, nên cả bốn Ä‘á»u tá» vẻ lo âu.
Tòng Khê vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp:
- Ãại sÆ° ca thÆ°Æ¡ng thất sÆ° đệ nhất, lại cứ tưởng chú ấy nhÆ° hồi còn nhá» chÆ°a biết gì hết, sá»± thật mấy năm gần đây, tiếng tăm của Mạc thất hiệp đã lừng lẫy khắp nÆ¡i rồi, chứ có nhÆ° xÆ°a nữa đâu. Dù gặp cÆ°á»ng địch, má»™t mình y cÅ©ng có thể đối phó nổi.
Lợi Hanh tiếp:
- Tôi không lo cho thất sÆ° đệ mà chỉ ngại cho Vô Kỵ thôi, vì bây giá» không biết thằng nhỠấy ở đâu. Hiện giá» nó là giáo chủ của Minh giáo càng trèo cao càng té Ä‘au, thể nào chả có ngÆ°á»i định hãm hại nó, vẫn biết võ công của nó cao siêu thật, nhÆ°ng nó phải ná»—i quá trung hậu, không biết lòng ngÆ°á»i gian trá ra sao, chỉ sợ nó lại sa vào tròng của kẻ gian cÅ©ng nên.
Vô Kỵ nghe thấy Lục sư thúc nói như vậy, cảm động vô cùng và nghĩ:
- Các vị sÆ° thúc, sÆ° bá đối đãi vá»›i ta ân thâm tình trá»ng nhÆ° vậy, ta không biết lấy gì mà báo Ä‘á»n cho phải .
Chàng đang nghĩ thì Triệu Minh rỉ tai chàng khẽ nói:
- Tôi là kẻ gian hiện giỠđại ca đang sa vào tròng của tôi, đại ca có biết không?
Lúc ấy Viá»…n Kiá»u lại lên tiếng:
- Thất đệ lên miá»n Bắc tìm kiếm Vô Kỵ hình nhÆ° đã tìm kiếm thấy manh mối gì rồi, nhÆ°ng y ở khách Ä‘iếm tại Thiên Tân Vệ vá»™i vàng để lại tám chữ mà không viết rõ thêm, nhÆ° vậy, má»›i khiến chúng ta khó Ä‘oán ý nghÄ©a của y định nói gì.
Tòng Khê đỡ lá»i:
- Chú ấy viết: "Môn há»™ hữu biến, kích tu thanh lý", chẳng lẽ trong phái Võ Ãang của chúng ta lại có môn hạ đệ tá»­ nào phản trắc chăng? Hay là Vô Kỵ nó...
Nói tới đó, Tứ hiệp không tiện nói tiếp và câu cuối cùng hình như nghẹn ngào không sao nói được nữa.
Lợi Hanh cũng nói:
- Ãệ chắc Vô Kỵ nó không dám làm những việc bại hoại đến môn phái của chúng ta đâu, đệ dám tin chắc là nhÆ° vậy.
Tòng Khê lại tiếp:
- Tôi chỉ sợ yêu nữ Triệu Minh quả lợi hại mà Vô Kỵ thì còn ít tuổi bồng bột mà ham mê nữ sắc, nên tôi chỉ sợ nó lại giống cha nó, rồi đi tới chỗ thân bại danh liệt...
Thế rồi bốn ngÆ°á»i không nói năng gì cả cùng thở dài má»™t tiếng. Tiếp theo đó Vô Kỵ và Triệu Minh lại nghe thấy tiếng quẹt đá lá»­a, tiếng cành thông cháy kêu "lốp bốp" má»›i hay bốn ngÆ°á»i Ä‘ang đốt củi để sưởi. ánh sáng lá»­a chiếu vào phía sau Ä‘á»™ng, từ chá»— ẩn núp của hai ngÆ°á»i, Vô Kỵ vẫn có thể trông thấy rõ mặt của Triệu Minh, chàng thấy mặt nàng ta nhÆ° oán nhÆ° giận, chắc nàng ta tức vì lá»i nói của Tòng Khê vừa rồi, chàng bá»—ng giật mình và nghÄ© thầm:
- Lá»i của Tứ sÆ° thúc cÅ©ng có lý, mẹ ta không làm má»™t việc gì xấu xa cả mà phải liên luỵ đến cho ta nhÆ° thế. Triệu cô nÆ°Æ¡ng này đã giết biểu muá»™i, làm nhục Thái sÆ° phụ và sÆ° thúc sÆ° bá, nhÆ° vậy nàng làm sao bằng được mẹ ta?
Nghĩ tới đó, trống ngực chàng đập rất mạnh, rồi chàng lại nghĩ tiếp:
- Nếu bị các ngÆ°á»i trông thấy ta vá»›i Triệu cô nÆ°Æ¡ng ở đây thì dù có cả nÆ°á»›c má»™t con sông hoàng Hà cÅ©ng không rá»­a sạch hiá»m nghi này.
Chàng lại nghe thấy Viá»…n Kiá»u vá»›i giá»ng run run, nói:
- Tứ đệ, ngu huynh vẫn có một nghi vấn nung nấu trong lòng mà không tiện nói ra. Nếu nói ra chỉ sợ Thất sư đệ với Ngũ đệ đã khuất núi.
Tòng Khê từ từ há»i:
- Có phải đại ca lo ngại Vô Kỵ hạ độc thủ giết hại Thất đệ đấy không?
Viá»…n Kiá»u không trả lá»i, tuy Vô Kỵ không trông thấy thân hình ngÆ°á»i sÆ° bá đó, nhÆ°ng chàng cÅ©ng Ä‘oán biết sÆ° thúc trả lá»i sÆ° bá bằng cái gật đầu rồi.
Chàng lại nghe Tòng Khê nói tiếp:
- Vô Kỵ tính nết thuần hậu, theo lý ra, không khi nào có dám làm nhÆ° vậy, nhÆ°ng đệ chỉ lo tính nết của Thất đệ hÆ¡i lá»— mãng má»™t chút, dồn Vô Kỵ không chịu nổi, khiến nó không biết xá»­ trí thế nào, lại thêm gian nữ Triệu Minh ở cạnh dàn xếp gian kế, đặt Ä‘iá»u thị phi để khiêu khích. Hà, lòng ngÆ°á»i khó Ä‘oán thá»±c và thế sá»± cÅ©ng không ai có thể hay biết trÆ°á»›c. Từ xÆ°a đến nay, anh hùng khó qua được ải mỹ nhân, chỉ mong Vô Kỵ không đến ná»—i hồ đồ nhÆ° chúng ta tưởng tượng thôi.
Lợi Hanh xen lá»i nói:
- Ãại ca, Tứ đại ca nói những chuyện bâng quÆ¡ nhÆ° thế làm chi, nhÆ° vậy có khác ngÆ°á»i chỉ lo trá»i đổ không? ChÆ°a chắc Thất đệ đã gặp phải hung hiểm gì.
Viá»…n Kiá»u lại nói:
- NhÆ°ng ngu huynh thấy thanh trÆ°á»ng kiếm của Thất đệ vẫn Ä‘eo luôn trong ngÆ°á»i, quả thật khiến ngu huynh giật mình hoảng sợ ăn ngủ không yên.
Liên Châu cÅ©ng xen lá»i nói:
- Việc này cÅ©ng khó hiểu thá»±c, chúng ta là ngÆ°á»i luyện võ không bao giá» vứt bừa bãi khí giá»›i của mình nhÆ° vậy. HÆ¡n nữa thanh kiếm này là thanh kiếm của sÆ° phụ tặng cho y, có thể nói là kiếm còn thì ngÆ°á»i còn, còn kiếm mất thì...
Nói tá»›i đây Nhị hiệp không dám nói tiếp nữa. Vô Kỵ nghe nói Thanh Cốc bá» rÆ¡i thanh trÆ°á»ng kiếm của sÆ° phụ truyá»n cho, bốn vị sÆ° thúc sÆ° bá lại có ý nghi ngá» mình, nên chàng vừa lo âu vừa tức giận.
Ãá»™t nhiên trong Ä‘á»™ng có má»™t mùi thÆ¡m rất nồng bốc ra, mùi thÆ¡m ấy lại xen thêm cả mùi hôi của dã thú nữa, hình nhÆ° trong Ä‘á»™ng rất sâu, nếu không phải lúc này trong đó Ä‘ang có dã thú ẩn núp thì thế nào cÅ©ng có dã thú Ä‘i qua. Chàng sợ Viá»…n Kiá»u và các ngÆ°á»i hay biết, nên không dám cá»­ Ä‘á»™ng. Tay nắm lấy tay Triệu Minh, chàng lại sợ va chạm phải những tảng đá nhô ra, cho nên tay trái cứ Ä‘Æ°a vá» phía trÆ°á»›c, nhÆ°ng Ä‘i được ba bÆ°á»›c lại quẹo má»™t cái, rồi chàng bá»—ng đụng phải má»™t vật gì má»m nhÅ©n. Hình nhÆ° là thân hình của má»™t ngÆ°á»i vậy.
Chàng giật mình kinh hãi, và bỗng nghĩ thầm:
- Bất cứ ngÆ°á»i này là địch hay là bạn, chỉ hÆ¡i lên tiếng má»™t tí là đại sÆ° bá các ngÆ°á»i hay biết liá»n .
Chàng vá»™i dùng tay trái Ä‘iểm luôn vào năm chá»— yếu huyệt của kẻ địch, rồi bắt lấy cổ tay, nhÆ°ng chàng thấy tay của đối thủ lạnh ngắt, biết ngÆ°á»i đó đã tắc thở đã lâu. Nhá» có má»™t chút ánh sáng, chàng ngắm nhìn mặt ngÆ°á»i đó thì thấy cái xác đó không phải là ai xa lạ mà chính là Thất sÆ° thúc Mạc Thanh Cốc.
Chàng kinh hãi vô cùng và cÅ©ng không nghÄ© tói chuyện bị Tống Viá»…n Kiá»u phát giác, vá»™i ôm ngay xác của Thất hiệp chạy ra ngoài. Nhá» có ánh sáng hÆ¡n má»™t chút, chàng má»›i thấy rõ là Mạc Thanh Cốc chứ không phải là ai khác nữa. NhÆ°ng chàng thấy mặt Thất hiệp không có má»™t chút sắc máu nào hết, hai mắt vẫn mở to trông lại càng kinh hãi thêm. Chàng vừa Ä‘au Ä‘á»›n vừa tức giận, ngẩn ngÆ°á»i ra nhÆ° tượng gá»—. Chàng lại Ä‘i thêm mấy bÆ°á»›c.
Bá»n Viá»…n Kiá»u các ngÆ°á»i nghe thấy tiếng Ä‘á»™ng, Liên Châu liá»n quát lá»›n:
- Bên trong có ngÆ°á»i!
Chàng vừa nói xong, cả bốn anh em cùng rút trÆ°á»ng kiếm ra liá»n. Vô Kỵ kêu khổ thầm và nghÄ©:
- Ta đang aưm xác của Thất sư thúc mà lại ẩn thân ở nơi đây như vậy thì tội thí sư thúc này, không thể nào rửa sạch được." Chàng nghĩ tới Thanh Cốc đối xử với mình tử tế như thế nào, bây giỠtrông thấy Thất hiệp bị giết một cách thảm khốc như thế, chàng lại đau đớn thêm, chỉ thoáng cái đầu óc chàng rối loạn vô cùng.
Triệu Minh nhanh trí khôn hÆ¡n chàng nhiá»u, vá»™i tung mình nhảy ra bên ngoài, rồi "soẹt, soẹt, soẹt" đâm luôn bốn kiếm. Nàng sá»­ dụng toàn những thế kiếm trí mạng của phái Nga Mi, nhằm tứ hiệp của phái Võ Ãang đâm tá»›i. Tứ hiệp vá»™i giÆ¡ kiếm lên chống đỡ, phi thân lên mình ngá»±a. Nàng còn thuận tay đâm luôn Tòng Khê má»™t kiếm nữa rồi đá vào bụng ngá»±a má»™t cái. Con ngá»±a bị Ä‘au cất vó phi thật nhanh.
Triệu Minh may mắn thoát hiểm, nhÆ°ng thấy trên lÆ°ng Ä‘au nhức, mắt nổi Ä‘om đóm lá»­a và hÆ¡i thở càng khó thêm. Ãó là nàng đã bị trúng phải má»™t thế phi chưởng của Liên Châu. Nàng phục ở trên lÆ°ng ngá»±a, thần trí mê man, nhÆ° vậy thấy công lá»±c của Liên Châu thâm hậu. Chưởng ấy tuy chÆ°a đánh trúng thá»±c sá»±, nhÆ°ng nàng cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng thật sá»± rồi. Tiếp theo đó nàng nghe thấy tứ hiệp Ä‘uổi theo sau liá»n.
Nàng nghĩ thầm:
- Ta càng chạy xa bao nhiêu, chàng càng dá»… thoát thân bấy nhiêu, bằng không mối oan của chàng không sao rá»­a sạch được. CÅ©ng may há» bốn ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘uổi theo ta hết, không có má»™t ngÆ°á»i nào nghÄ© ra trong Ä‘á»™ng còn có ngÆ°á»i khác nữa.
Nàng nghe thấy tiếng chân của bốn ngÆ°á»i càng lúc càng gần, liá»n dùng kiếm đâm vào hông ngá»±a má»™t cái, con ngá»±a Ä‘au quá không chịu nổi, liá»n tăng tốc lá»±c phi nhÆ° bay.
Vô Kỵ thấy Triệu Minh bá»—ng xô ra nhÆ° vậy, ngạc nhiên vô cùng sau chàng má»›i nghÄ© ra là nàng muốn dùng kế Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n để cứu mình thoát thân. Chàng liá»n ôm xác của Thanh Cốc ra khá»i Ä‘á»™ng. Lúc ấy chàng má»›i hay Triệu Minh cùng tứ hiệp Võ Ãang chạy vá» phía Ãông. Chàng liá»n chạy luôn vá» phía Tây. Ãi được hÆ¡n hai dặm, liá»n giấu cái xác của Thanh Cốc vào má»™t tảng đá lá»›n. Xong đâu đấy, chàng liá»n quay trở lại bên cạnh Ä‘Æ°á»ng cái, nhảy lên má»™t cây cổ thụ, mãi má»™t hồi lâu mà trống ngá»±c của chàng vẫn còn đập. Chàng nghÄ© đến cái chết thảm thÆ°Æ¡ng của Thanh Cốc, nÆ°á»›c mắt liá»n nhá» ròng ròng và nghÄ© thầm:
- Sao phái Võ Ãang của ta lại lắm tai nạn đến thế, không hiểu hung thủ giết chết Thất sÆ° thúc là ai?
Ná»­a tiếng đồng hồ sau, chàng lại nghe thấy tiếng vó ngá»±a của ba con ngá»±a Ä‘i từ phía Ãông Nam vá» phía Bắc, nhá» có ánh sáng tuyết phản chiếu, chàng đã trông thấy Viá»…n Kiá»u, Liên Châu má»—i ngÆ°á»i cưỡi má»™t con, còn Lợi Hanh vá»›i Tòng Khê thì cưỡi chung má»™t con.
Chàng nghe thấy Liên Châu nói:
- Yêu nữ ấy bị tôi đánh trúng má»™t chưởng cả ngÆ°á»i lẫn ngá»±a rá»›t xuống thung lÅ©ng, chắc nó khó sống được.
Tòng Khê liá»n đỡ lá»i:
- Ngày hôm nay chúng ta má»›i rá»­a được sá»± tủi nhục ở chùa Vạn Pháp và má»›i đỡ bá»±c mình đôi chút. NhÆ°ng tại sao y thị lại núp trong Ä‘á»™ng nhÆ° thế? Thá»±c ra là việc Ä‘á»i rất kỳ ảo, không ai có thể biết trÆ°á»›c được.
Lợi Hanh cũng xen vào nói:
- Tứ ca thử đoán xem y thị ẩn núp trong động một mình làm chi?
Tòng Khê đáp:
- Khó Ä‘oán lắm, giết chết được yêu nữ vẫn không mừng. Bây giá» mà tìm thấy được Thất sÆ° đệ má»›i là Ä‘iá»u đáng mừng.
Bốn ngÆ°á»i càng Ä‘i càng xa, nên há» nói gì Vô Kỵ không thể nghe được nữa. Chá» bốn ngÆ°á»i Ä‘i thật xa rồi Vô Kỵ má»›i nhẩy xuống đất.
Chàng theo vết chân ngá»±a chạy vá» phía Ãông, vừa Ä‘i vừa nóng lòng sốt ruá»™t vô cùng và nghÄ© thầm:
- Tuy nàng xảo trá độc ác thật, nhưng lần này nàng đã hy sinh tính mạng để cứu ta. Nếu vì ta mà mất mạng thì ta... ta... ta.... ta...
Chàng càng nghÄ© càng rảo chân bÆ°á»›c mau thêm chỉ trong thoáng cái, chàng Ä‘i được bốn năm dặm Ä‘Æ°á»ng rồi. Khi tá»›i má»™t sÆ°á»n núi cao chót vót, trên mặt tuyết vẫn còn má»™t đống máu tÆ°Æ¡i, cạnh đó có rất nhiá»u dấu chân, chá»— mép núi có má»™t tảng đá lá»›n bị lăn xuống, bên dÆ°á»›i vẫn còn lại dấu vết hẳn hoi. Chàng Ä‘oán Triệu Minh phi ngá»±a tá»›i đây rồi cả ngÆ°á»i lẫn ngá»±a rá»›t xuống chứ không sai.
Chàng vá»™i cúi đầu kêu gá»i:
- Triệu cô nương! Triệu cô nương!
Chàng gá»i luôn bốn năm tiếng, nhÆ°ng không thấy có tiếng trả lá»i, chàng càng lo âu thêm lại ngó nhìn xuống bên dÆ°á»›i, thấy là má»™t cái thung lÅ©ng rất sâu vì đêm tối nên chàng không sao thấy đáy thung lÅ©ng, sÆ°á»n núi lại rất dốc, chàng không thể nào Ä‘i xuống bên dÆ°á»›i được. NhÆ°ng Vô Kỵ nóng lòng cứu ngÆ°á»i, không quản ngại nguy hiểm liá»n thò chân xuống để tuá»™t xuống dÆ°á»›i. Chàng thấy xuống tá»›i ba bốn trượng thì ngÆ°á»i chàng rá»›t càng nhanh, vá»™i giÆ¡ mÆ°á»i ngón tay ra vận sức cắm sâu vào vách núi. Nhá» vậy ngÆ°á»i chàng má»›i ngừng lại được giây lát, rồi chàng lại thuận thế tiếp tục cho tuá»™t xuống nhÆ° trÆ°á»›c. NhÆ° vậy năm sáu lần má»›i xuống được đáy thung lÅ©ng, chàng thấy chá»— dẫm chân má»m nhÅ©n vá»™i nhảy ra bên ngoài tránh né. Chàng liá»n định thần nhìn kỹ má»›i hay đó là cái xác con ngá»±a chết và thấy Triệu Minh vẫn nằm trên mình ngá»±a, hai tay ôm chặt lấy cổ ngá»±a, chàng vá»™i giÆ¡ tay rá» vào mÅ©i nàng thấy hãy còn hÆ¡i thở, nhÆ°ng ngÆ°á»i nàng lạnh ngắt nhÆ° đã chết mất rồi. Chàng hÆ¡i yên chí, vá»™i bÆ°á»›c sang bên má»™t bÆ°á»›c, ngỠđâu chân chàng lún xuống ngay, chàng má»›i hay tuyết ở nÆ¡i đó rất dày lên tận ngang lÆ°ng, vì thế rất khó Ä‘i. CÅ©ng may dÆ°á»›i thung lÅ©ng tối om, tuyết chÆ°a bị tan lại thêm Triệu Minh chÆ°a rá»i khá»i mình ngá»±a, khi té xuống thêm bên dÆ°á»›i, nhá» có thân mình ngá»±a đỡ cho nên con ngá»±a chết ngay mà nàng chỉ chết giấc mà thôi.
Chàng thăm mạch biết nàng tuy bị thương khá nặng nhưng chưa đến nỗi mất mạng. Thế rồi chàng aưm nàng ta vào lòng, hai tay nắm chặt lấy hai bàn tay của nàng để vận công chữa thương.
Vô Kỵ rất tinh thâm vá» y đạo, thần công lại thâm hậu. Vết thÆ°Æ¡ng của Triệu Minh bị chưởng đánh trúng đó tuy khá nặng, nhÆ°ng chưởng ấy lại là chưởng của phái Võ Ãang nên chỉ trong ná»­a tiếng đồng hồ nàng đã lại tỉnh dần.
Vô Kỵ lại dồn Cá»­u DÆ°Æ¡ng chân khí vào ngÆ°á»i nàng, hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ nữa, trá»i đã sáng dần, Triệu Minh khạc ra má»™t đống máu bầm rồi khẽ há»i:
- HỠđi cả rồi à? HỠcó trông thấy đại ca không?
Vô Kỵ thấy nàng quan tâm đến việc của mình như vậy, cảm động vô cùng, vội đáp:
- Các ngÆ°á»i không trông thấy tôi. Cô... cô có thấy Ä‘au không?
Chàng má»™t mặt nói, má»™t mặt truyá»n chân khí sang ngÆ°á»i nàng, còn nàng thì cứ nhắm mắt lại, tuy chân tay má»i mệt nhÆ°ng trong ngÆ°á»i đã thấy rất khoan khoái. Cá»­u DÆ°Æ¡ng chân khí ở trong ngÆ°á»i nàng chạy mấy vòng rồi, nàng má»›i quay đầu lại vừa khuyên bảo Vô Kỵ:
- Ãại ca nghỉ ngÆ¡i chốc lát Ä‘i. Tôi đã thấy mạnh nhiá»u rồi.
Vô Kỵ giơ hai cánh tay ra ôm ngang lưng nàng, má phải của chàng kỠsát vào má trái của nàng và nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng đã cứu cho tôi khá»i bị tai tiếng, còn hÆ¡n cứu tôi thoát chết mÆ°á»i lần, càng khiến tôi cảm Ä‘á»™ng và nhá»› Æ¡n thêm.
Triệu Minh khúc khích cÆ°á»i và tiếp lá»i:
- Tôi là tiểu yêu nữ, vừa gian trá vừa ác độc, tôi không cần gì tiếng tăm hết mà chỉ cần tính mạng thôi.
Ãang lúc ấy thì trên sÆ°á»n núi có tiếng ngÆ°á»i nói vá»ng xuống:
- Con yêu nữ đáng chết ấy quả thực nó chưa chết, tại sao mi dám giết chết Mạc thất hiệp của chúng ta, hãy mau mau xưng ra đi.
Vô Kỵ đã nhận ra tiếng của ngÆ°á»i đó là tiếng của Liên Châu, chàng càng kinh hãi thêm, không hiểu tại sao bốn vị sÆ° thúc sÆ° bá đã Ä‘i rồi mà còn quay trở lại.
Triệu Minh liá»n nói:
- Ãại ca đừng có quay đầu lại, đừng để há» trông thấy mặt.
Tòng Khê cÅ©ng lên tiếng há»i:
- Tặc yêu nữ, mi mà không trả lá»i, chúng ta sẽ lăn đá xuống bây giá».
Triệu Minh ngẩng đầu nhìn lên, quả thấy Viá»…n Kiá»u bốn ngÆ°á»i, tay Ä‘ang giÆ¡ cao má»™t tảng đá định ném xuống.
Nếu cả bốn ngÆ°á»i cùng ném xuống má»™t lúc thì nàng vá»›i Vô Kỵ thể nào cÅ©ng chết toi, nhiá»u vá»™i rỉ tai Vô Kỵ khẽ nói:
- Công tử hãy xé một mảnh áo lông úp lên mặt, rồi aưm tôi đào tẩu ngay đi.
Vô Kỵ nghe lá»i, liá»n xé má»™t mảnh áo lông úp lên trên mặt, thắt nút ở phía sau gáy rồi Ä‘á»™i mÅ© úp chụp lên trên trán, chỉ để lá»™ hai mắt thôi.
Thì ra Võ Ãang tứ hiệp Ä‘uổi theo Triệu Minh, thấy nàng rá»›t xuống đáy thung lÅ©ng nhÆ°ng bốn ngÆ°á»i hành hiệp giang hồ, kiến thức quảng bác, Ä‘oán chắc Triệu Minh là má»™t quận chúa cao quý nhÆ° vậy, không khi nào lại dám Ä‘i xa má»™t thân má»™t mình mà không có há»™ vệ nhÆ° thế, nên bốn ngÆ°á»i giả bá»™ cưỡi ngá»±a chạy Ä‘i thật xa, Ä‘i được vài dặm liá»n buá»™c ngá»±a vào má»™t gốc cây, rồi rón rén quay trở lại tìm kiếm. TrÆ°á»›c hết tứ hiệp vào trong sÆ¡n Ä‘á»™ng châm Ä‘uốc để Ä‘i sâu vào bên trong, Ä‘i vào đến trong hang Ä‘á»™ng bốn ngÆ°á»i thấy xác chết của hai con hoảng mình nhÆ° bị dã thú cắn xé nên thịt và máu be bét, nhÆ°ng mùi thÆ¡m vẫn chÆ°a ngá»›t, bốn ngÆ°á»i tìm kiếm thêm nữa không thấy gì cả, lại trông thấy vết chân của Vô Kỵ để lại, liá»n theo vết chân đó mà Ä‘i tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy xác của Thanh Cốc, nhÆ°ng tay chân của chàng ta đã bị dã thú cắn nát. Bốn ngÆ°á»i càng tức giận thêm.
Lợi Hanh liá»n quỳ xuống khóc lóc.
Liên Châu vừa chùi nước mắt vừa nói:
- Yêu nữ Triệu Minh tuy võ công cao siêu thực, nhưng một mình y thị không thể nào giết chết được Mạc thất đệ. Lục đệ hãy tạm nén cơn đau đớn, bây giỠchúng ta cần phải tìm kiếm hung thủ, rồi nhất nhất giết sạch để báo thù cho Thất đệ.
Tòng Khê cũng lên tiếng:
- Chúng ta ẩn núp cạnh hang Ä‘á»™ng, chá» cho trá»i sáng, thủ hạ của yêu nữ thế nào cÅ©ng quay lại tìm kiếm.
Trong các anh em của chÆ° hiệp Võ Ãang chỉ có Tòng Khê là ngÆ°á»i túc trí Ä‘a mÆ°u nhất, nên ai ai cÅ©ng phải nghe kế của chàng, vì vậy cả ba ngÆ°á»i kia Ä‘á»u nín khóc và tìm kiếm những tảng đá lá»›n ở hai bên hang Ä‘á»™ng để ẩn thân đợi chá». Bốn ngÆ°á»i chá» tá»›i trá»i sáng mà vẫn không thấy thủ hạ của Triệu Minh tìm tá»›i nên má»›i quay trở lại chá»— Triệu Minh té ngã để xem xét lại. Bốn ngÆ°á»i văng vẳng nghe thấy tiếng nói ở bên dÆ°á»›i vá»ng lên liá»n cúi đầu nhìn xuống xem, má»›i hay có má»™t ngÆ°á»i đàn ông ăn mặc lịch sá»± ôm chặt Triệu Minh trong lòng.
Lúc ấy bốn ngÆ°á»i má»›i biết Triệu Minh chÆ°a chết, trong bụng giận dữ định dùng đá ném chết Triệu Minh vá»›i ngÆ°á»i đàn ông kia.
Thung lÅ©ng hình nhÆ° má»™t cái giếng sâu, bốn bên Ä‘á»u là vách đá, riêng có phía Tây Bắc là có má»™t con Ä‘Æ°á»ng nhá» hẹp ra vào được thôi.
Tòng Khê lại quát bảo:
- Bá»› hai con chó nhà Nguyên kia, chúng bây hãy mau Ä‘i lối Ä‘Æ°á»ng hẻm kia mà lên trên này, nếu trì hoãn chúng ta sẽ ném chết luôn.
Vô Kỵ thấy tứ sÆ° bá tưởng lầm mình là ngÆ°á»i Mông Cổ chắc tại mình mặc quần áo quá lịch sá»± mà nên, nhÆ°ng chàng Ä‘Æ°a mắt nhìn xung quanh thấy dÆ°á»›i thung lÅ©ng không có má»™t nÆ¡i nào có thể ẩn núp được, nếu Tứ hiệp ném đá xuống thá»±c, thì mình còn may mắn nhảy nhót tránh né nổi, nhÆ°ng còn Triệu Minh thì khó mà sống được, nên chàng nghÄ© đành phải vâng theo lá»i nói của Tứ hiệp mà di lên, tá»›i đâu hay đấy vậy.
Thế rồi chàng ẳm Triệu Minh Ä‘i theo Ä‘Æ°á»ng hẻm từ từ bò lên, chàng cố ý làm ra vẻ võ công thấp kém, Ä‘i vài bÆ°á»›c lại té má»™t cái, hÆ¡n nữa Ä‘Æ°á»ng hẻm đó rất khó lên, chàng lại giả bá»™ mệt má»i thở hồng há»™c. Ä‘i được ná»­a tiếng đồng hồ lại giả vá» ngã té mÆ°á»i hai hay mÆ°á»i tám lần, sau mãi mãi má»›i lên tá»›i được đất bằng. Chàng định lên khá»i thung lÅ©ng là sẽ aÆ°m Triệu Minh chạy liá»n ngay. Vá»›i khinh công của chàng lúc này dù có aÆ°m theo má»™t ngÆ°á»i, Tứ hiệp cÅ©ng chÆ°a chắc Ä‘uổi theo kịp, nhÆ°ng Tòng Khê rất thông minh, thấy thái Ä‘á»™ mệt nhá»c và té ngã của chàng không giống những ngÆ°á»i yếu kém và mệt má»i thá»±c sá»±, nên đã báo cho ba ngÆ°á»i kia hay má»—i ngÆ°á»i đứng ra má»™t góc, cầm bốn thanh kiếm chỉ thẳng vào ngÆ°á»i chàng. MÅ©i kiếm chỉ cách ngÆ°á»i chàng có ná»­a thÆ°á»›c thôi.
Viá»…n Kiá»u hậm há»±c há»i:
- Quân tặc Mông Cổ kia, mi dùng da lông cừu che lấy mặt quá»· nhÆ° vậy, tưởng có thể thoát chết hay sao? Ai đã giết Mạc thất hiệp của phái Võ Ãang, các ngÆ°Æ¡i khôn hồn thì mau xÆ°ng ra, bằng không ta sẽ chems hai ngÆ°á»i ra làm muôn mảnh, rồi mổ bụng các ngÆ°Æ¡i để tế em ta nữa.
Triệu Minh nghe nói thở dài và bảo Vô Kỵ rằng:
- A Lỗ Bất Hoa tướng quân, bây giỠcâu chuyện đã xảy ra như vậy rồi, thì tướng quân nên nói cho hỠhay đi.
Nói rồi, nàng rỉ tai Vô Kỵ nói thầm:
- Ãại ca dùng võ công của Thánh há»a lệnh Ä‘i.
Ãáng lẽ Vô Kỵ không muốn dùng áp lá»±c của Thánh há»a lệnh đối vá»›i bốn vị sÆ° bá sÆ° thúc nhÆ° vậy, nhÆ°ng hoàn cảnh bắt buá»™c, nếu không đào tẩu thì xấu hổ và ngượng biết bao, vì vậy chàng Ä‘á»™t nhiên nghiến răng giÆ¡ ngÆ°á»i Triệu Minh lên ném luôn vào ngÆ°á»i Lợi Hanh, mồm thì nói xí xa xí xố, rồi chàng lá»™n ngÆ°á»i má»™t vòng giÆ¡ tay ra chá»™p Tòng Khê. Lợi Hanh kinh hãi thuận tay đỡ lấy Triệu Minh, ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát rồi Ä‘iểm luôn vào yếu huyệt vứt nàng ra ngoài xa. Trong thá»i gian đó, Vô Kỵ đã sá»­ dụng võ công quái dị của Thánh há»a lệnh, tay đấm Viá»…n Kiá»u, chân đá Liên Châu, đầu húc Tòng Khê và tay Ä‘Æ°a vá» phía sau cÆ°á»›p luôn trÆ°á»ng kiếm của Lợi Hanh. Mấy thế công của chàng vừa nhanh, vừa quái dị, khiến Võ Ãang tứ hiệp cuống cả tay lên không biết phải chống đỡ thế nào cho phải.
Ngày nỠở trên đảo Linh Xà, Vô Kỵ có võ công cao cÆ°á»ng nhÆ° thế mà địch không nổi hai sứ giả của Ba TÆ° vì há» biết võ công ghi trên Thánh há»a lệnh, huống hồ lúc này chàng đã thuá»™c hết toàn bá»™ võ công ghi trên Thánh há»a lệnh, lại mạnh hÆ¡n LÆ°u Vân tam sứ mấy bá»™i thì Võ Ãang tứ hiệp làm sao mà chống đỡ nổi, cho nên đấu được hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i hiệp, võ công của chàng càng kỳ ảo khôn lÆ°á»ng thêm, làm cho Tứ hiệp má»—i lúc má»™t bị dồn vào thế bí.
Triệu Minh nằm ở trên mặt tuyết lá»›n tiếng kêu gá»i:
- A Lá»— Bất Hoa tÆ°á»›ng quân, nam tá»­ ngÆ°á»i Hán cứ tưởng mình là tài ba lắm, ngay hôm nay cho há» nếm thá»­ môn vật lá»™n võ công cổ truyá»n của Mông Cổ chúng ta.
Tòng Khê cũng la lớn:
- Chúng ta nên dùng Thái cá»±c quyá»n để bảo vệ bằng không thế quyá»n của quân Thát Ãát kỳ lạ lắm.
Bốn ngÆ°á»i liá»n thay đổi quyá»n pháp sá»­ dụng luôn vào Thái cá»±c quyá»n để bảo vệ, nhá» vậy, há» má»›i hết sÆ¡ hở, Vô Kỵ Ä‘á»™t nhiên ngồi phịch xuống đất giÆ¡ hai quyá»n lên cứ đấm vào ngá»±c mình lia lịa. Võ Ãang tứ hiệp bình sinh đã gặp gỡ không biết bao nhiêu là cÆ°á»ng địch và kiến thức rất nhiá»u quái thế, ngay đên cả Càn Khôn Ãại Nã Di tâm pháp là võ công kỳ lạ nhất trong võ há»c mà há» cÅ©ng đã được trông thấy rồi, chỉ riêng có ngÆ°á»i Mông Cổ này ngồi xuống đất tá»± đấm vào ngá»±c của mình nhÆ° vậy là há» chÆ°a trông thấy lần nào thôi. Bốn ngÆ°á»i đã thu trÆ°á»ng kiếm và giở Thái cá»±c quyá»n ra thủ giữ rồi. Bây giá» há» thấy Vô Kỵ giở võ công quái dị nhÆ° vậy, liá»n ngẩn ngÆ°á»i ra. Viá»…n Kiá»u, Liên Châu, Tòng Khê ba ngÆ°á»i lại rút trÆ°á»ng kiếm ra nhắm ngÆ°á»i của Vô Kỵ đâm luôn. Còn kiếm của Lợi Hanh thì đã bị Vô Kỵ cÆ°á»›p và vứt Ä‘i rồi, nên chàng thấy bên ngÆ°á»i có cá»™t thanh kiếm của Thanh Cốc cÅ©ng vá»™i rút thanh kiếm đó ra xông lại đánh Vô Kỵ luôn. Vô Kỵ liá»n giÆ¡ chân ra quét ngang vào cả mặt cả ngÆ°á»i Tứ hiệp. Ãó cÅ©ng là má»™t thế võ ghi trong Thánh há»a lệnh, thế võ ấy gá»i là Phi Xa Cuốn ThÆ°Æ¡ng Ãá»™i. Thì ra SÆ¡n Trung lão nhân, khi ở Ba TÆ° đã dùng thế này đá cát vàng để tấn công Ä‘á»™i thÆ°Æ¡ng gia cưỡi lạc đà, vì chúng là bá»n giặc Ba TÆ° cứ giả bá»™ làm khách thÆ°Æ¡ng để cÆ°á»›p những khách thÆ°Æ¡ng khác. Chúng há»… thấy có Ä‘á»™i khách thÆ°Æ¡ng khác xa xa Ä‘i tá»›i là ngồi xuống đất đấm ngá»±c kêu khóc bù lu bù loa. Các khách thÆ°Æ¡ng thấy vậy thế nào cÅ©ng tá»›i gần há»i han. Thế là SÆ¡n Trung lão nhân đá cát bay tung lên, làm mù mịt cả mắt bá»n khách thÆ°Æ¡ng rồi lại còn múa khí giá»›i tấn công tiếp nữa. Chỉ trong thoáng cái mấy chục tên khách thÆ°Æ¡ng đã bị đổ máu ở bên bãi cát vàng, xác nằm ngổn ngang ngay. Thế đó quả thá»±c thâm Ä‘á»™c vô cùng. Bây giá» Vô Kỵ dùng thế này đá tung tuyết ở trên mặt đất công hiệu cÅ©ng nhÆ° đá cát vậy! Trông thoáng cái, Võ Ãang tứ hiệp liá»n bị mịt mù hai mắt không trông thấy gì cả. Tuy vậy bốn ngÆ°á»i ứng biến rất nhanh chóng, vá»™i nhảy lui vá» phía sau, nhÆ°ng Vô Kỵ còn nhanh hÆ¡n đã vá»™i nhảy lại ôm chặt lấy hai chân của Liên Châu lăn trên mặt đất má»™t vòng thuận tay Ä‘iểm luôn ba nÆ¡i yếu huyệt của Nhị sÆ° bá của chàng.
Tiếp theo đó chàng lại tung mình nhảy lên không lá»™n má»™t vòng, lúc rá»›t xuống dùng đầu gối quỳ ngay vào đỉnh đầu của Lợi Hanh mà còn va đụng vào hai nÆ¡i yếu huyệt trên đỉnh đầu của ngÆ°á»i sÆ° thúc ấy. Lợi Hanh chết giấc ngã lăn xuống đất tức thì. Viá»…n Kiá»u phi thân chạy lại cứu viện. Vô Kỵ vá»™i ngồi vá» phía sau, dùng lÆ°ng thúc luôn vào ngÆ°á»i sÆ° bá đó. Viá»…n Kiá»u xoay kiếm đâm không kịp, vá»™i giÆ¡ tay trái lên nhắm đầu đánh xuống, nhÆ°ng tay của Tống đại hiệp chÆ°a kịp đánh xuống thì ngá»±c đã tê tái. Thì ra đã bị Vô Kỵ Ä‘iểm trúng hai nÆ¡i yếu huyệt rồi. Tòng Khê thấy vậy kinh hãi vô cùng, vì trong bốn anh em chỉ còn lại có má»™t mình mà thôi. NhÆ°ng tình nghÄ©a anh em, Tứ hiệp nhất quyết không chịu thoát thân má»™t mình, liá»n múa kiếm chạy lại đâm "xoẹt xoẹt" ba thế. Vô Kỵ thấy Tứ sÆ° bá Ä‘ang lúc nguy nan mà há»™ pháp vẫn chắc, kiếm thế không há» loạn xạ chút nào, mà ba kiếm này lại lợi hại vô cùng, thế kiếm nào cÅ©ng giữ đúng gia pháp của Võ Ãang nên chàng cÅ©ng phải khen ngợi thầm và nghÄ©:
- Võ công của Võ Ãang thật lợi hại khác thÆ°á»ng, nếu ta không được những võ công quái dị này mà muốn hạ nổi bốn vị sÆ° thúc sÆ° bá không phải là chuyện dá»….
NghÄ© Ä‘oạn, chàng Ä‘á»™t nhiên quay đầu thành từng vòng tròn má»™t. Tòng Khê cứ đứng yên và cÅ©gn không Ä‘Æ°a mắt nhìn cái đầu Ä‘ang quay của chàng, chỉ múa kiếm xông lại tấn công ngá»±c chàng thôi. Chàng vá»™i cúi đầu xuống hình nhÆ° định dùng đầu để đỡ kiếm của Tòng Khê vậy. NhÆ°ng chàng bá»—ng ngã sấp ngÆ°á»i đâm bổ vá» phía trÆ°á»›c liá»n. Thế là bốn nÆ¡i yếu huyệt ở bụng và đùi trái của Tứ hiệp bị Ä‘iểm luôn và cÅ©ng bị chàng đẩy ngã lăn ra đất liá»n. Vô Kỵ biết bốn nÆ¡i yếu huyệt dó chỉ có thể làm cho hai chân tê không cá»­ Ä‘á»™ng được thôi, chàng vá»™i giÆ¡ hai tay ra Ä‘iểm thêm hai nÆ¡i yếu huyệt ở trên lÆ°ng ngÆ°á»i sÆ° thúc đó thì bá»—ng thấy Tòng Khê rú lên kêu má»™t cách thảm khốc, hai mắt trợn ngược, mình run lẩy bẩy chân tay co rúm, rồi ngã lăn ra chết luôn.
Vô Kỵ kinh hãi vô cùng nghĩ thầm:
- Vừa rồi ta điểm mấy yếu huyệt đó rất nhẹ tay, chẳng những không thể chết được mà bị thương nhẹ cũng không. Chẳng lẽ Tứ sư bá có bệnh cũ, rồi đột nhiên gặp phải đả kích này, nên mới chí mạng như thế chăng?
Chàng càng nghÄ© càng toát mồ hôi lạnh ra, liá»n giÆ¡ tay sá» vào mÅ©i Tòng Khê coi có còn thở hay không, ngỠđâu Tòng Khê đã giÆ¡ tay trái lên lật luôn miếng da che mặt Vô Kỵ rồi hai ngÆ°á»i cùng nhìn mặt nhau và ngẩn ngÆ°á»i ra.
Một lát lâu, Tòng Khê mới lên tiếng nói:
- Giá»i lắm, Vô Kỵ! Ra là mi!... Thá»±c không uổng chúng ta đối đãi vá»›i mi nhÆ° vậy.
Giá»ng nói của Tứ hiệp đã nghẹn ngào, mặt chứa đầy vẻ tức giận, nÆ°á»›c mắt nhá» dòng xuống hai má, không sao nói ra được những sá»± uất hận và Ä‘au lòng. Thì ra, y tá»± biết địch không nổi đối phÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng tá»± nghÄ© chết mà không trông thấy mặt kẻ địch thì làm sao cam tâm được, cho nên y má»›i giả bá»™ chết, rồi lật miếng da che mặt của Vô Kỵ ra coi. Phần thì thật thà, phần thì quá quan tâm đến Tứ sÆ° bá, Vô Kỵ má»›i không phòng bị nhÆ° vậy. Lúc này trong lòng chàng còn đâu khổ hÆ¡n là bị lăng trì.
NgÆ°á»i cứ ngẩn ra nhÆ° tượng gá»— má»™t hồi lâu má»›i nói được:
- Tứ sư bá, không phải cháu, không phải cháu... Thất sư thúc, không phải cháu... không phải cháu... không phải cháu giết... Thất sư thúc đâu.
Tòng Khê ha hả cÆ°á»i và nói tiếp:
- Hay lắm! Mi mau giết tất cả chúng ta Ä‘i! Ãại ca, Nhị ca, Lục đệ các ngÆ°á»i Ä‘á»u trông thấy rõ tên Mông Cổ này không phải là ai cả mà chính là Vô Kỵ chúng ta vẫn thÆ°Æ¡ng vẫn mến.
Viá»…n Kiá»u, Liên Châu, Lợi Hanh không cá»­ Ä‘á»™ng được nhÆ°ng đầu óc vẫn tỉnh táo, cả ba Ä‘á»u ngẩn ngÆ°á»i và trợn mắt nhìn Vô Kỵ. Lúc này Vô Kỵ chỉ muốn nhặt ngay trÆ°á»ng kiếm lên đâm vào cổ má»™t nhát cho rảnh.
Triệu Minh bỗng lớn tiếng nói:
- TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ, đại trượng phu chịu nhịn nhất thá»i oan uổng đã sao nào? Việc Ä‘á»i thế nào cÅ©ng có má»™t ngày sáng tá», quý hồ đại ca cứ kiếm ra được hung thủ giết chết Mạc thất hiệp báo thù cho ông ấy, nhÆ° vậy đại ca má»›i không phụ lòng thÆ°Æ¡ng yêu của Võ Ãang thất hiệp đã thÆ°Æ¡ng đại ca bấy lâu nay.
Vô Kỵ nghe nói, giật mình đến thót má»™t cái, chàng cảm thấy lá»i nói của Triệu Minh rất có lý vá»™i há»i lại:
- Vậy chúng ta phải làm như thế nào?
Nói xong, chàng đến trước mặt Triệu Minh xoa bóp cho nàng một hồi và giải huyệt cho nàng nữa.
Triệu Minh nói giá»ng êm dịu an ủi chàng rằng:
- Ãại ca! Ãừng tức bá»±c làm chi. Trong Minh giáo có nhiá»u cao thủ nhÆ° thế và thủ hạ của tôi cÅ©ng có nhiá»u ngÆ°á»i tài trí lắm, nhÆ° vậy thế nào cÅ©ng bắt được tên hung thủ mà trả thù cho Mạc thất hiệp.
Tòng Khê lá»›n tiếng xen lá»i nói:
- Trương Vô Kỵ! Nếu mi còn có đôi chút lương tâm thì mau mau giết bốn chúng ta đi. Vì chúng ta không thể nào trông mi với yêu nữ âu yếm với nhau như vậy được!
Vô Kỵ mặt tái mét quả thực chàng không biết làm thế nào cho phải.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Chúng ta hãy Ä‘i cứu Hàn Lâm Nhi trÆ°á»›c, rồi quay trở lại cứu nghÄ©a phụ của đại ca, dá»c Ä‘Æ°á»ng tiện thể Ä‘iá»u tra xem hung thủ giết Mạc thất thúc là ai, còn do thám xem ai là hung thủ giết biểu muá»™i của đại ca nữa!
Vô Kỵ há»i lại:
- Cô nương nói... nói gì thế?
Triệu Minh lạnh lùng đáp:
- Có phải đại ca giết chết Mạc thất thúc không? Tại sao bốn vị sÆ° thúc, sÆ° bá của đại ca lại cứ bảo rằng đại ca giết hại Thất sÆ° thúc? Vậy có phải là đại ca đã giết Thất sÆ° thúc không và có phải là tôi đã giết Hân Ly không? Tại sao đại ca lại cứ vu oan cho tôi nhÆ° thế? Chẳng lẽ chỉ có má»™t mình đại ca đổ oan cho ngÆ°á»i khác mà cấm ngÆ°á»i khác đổ oan cho đại ca hay sao?
Mấy lá»i của nàng tá»±a nhÆ° sét đánh ngang tai, lúc này Vô Kỵ má»›i biết những ngÆ°á»i bị hàm oan Ä‘au khổ nhÆ° thế nào, nên chàng nghÄ© thầm:
- Chẳng lẽ Triệu cô nương cũng bị hàm oan như ta chăng?
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Ãại ca Ä‘iểm huyệt bốn vị sÆ° bá, sÆ° thúc nhÆ° vậy, chẳng hay các vị ấy có thể tá»± giải huyệt được không?
Vô Kỵ lắc đầu đáp:
- Ãây là võ công kỳ môn của Thánh há»a lệnh, bốn vị sÆ° thúc sÆ° bá không thể nào tá»± giải huyệt lấy được! NhÆ°ng mÆ°á»i hai tiếng đồng hồ sau, không cần giải huyệt cÅ©ng có thể tá»± cá»­ Ä‘á»™ng được.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Nếu vậy chúng ta hãy Ä‘Æ°a bốn vị vào trong sÆ¡n Ä‘á»™ng rồi chúng ta rá»i khá»i nÆ¡i đây ngay. TrÆ°á»›c khi chÆ°a tìm ra được hung thủ, đại ca không thể nào gặp bốn vị này được.
Vô Kỵ nói tiếp:
- Trong hang núi có dã thú, có những con hoaưng ra vào luôn, chính xác của Mạc sư thúc cũng bị dã thú cắn nát.
Triệu Minh thở dài và há»i tiếp:
- Xem chừng đại ca đã loạn hết trí óc rồi, cái gì cũng không nghĩ ra hết. Trong bốn vị chỉ còn có một vị hai tay cử động được và cầm kiếm ở trong tay thì dã thú gì cũng không thể xâm phạm các vị ấy được.
Vô Kỵ liá»n tỉnh ngá»™ nói:
- Phải đấy! Phải đấy!
Thế rồi, chàng aÆ°m Tứ hiệp của phái Võ Ãang lên, đặt vào phía sau má»™t tảng đá lá»›n để tránh gió tuyết. Bốn vị đại hiệp cứ mắng chá»­i luôn mồm. Vô Kỵ nÆ°á»›c mắt đẫm lệ, nhÆ°ng không dám trả lá»i gì cả.
Triệu Minh lại tiếp:
- Bốn vị Ä‘á»u là cao thủ trong võ lâm mà sao không chịu hiểu má»™t tý sá»± ký gì cả. Nếu Mạc thất hiệp bị Vô Kỵ giết hại thì bây giá» y đã giết bốn vị để bít miệng, nhÆ° vậy có khó gì đâu? Chẳng lẽ y Ä‘ang tâm giết được Thất hiệp mà y lại không giết chết được bốn vị hay sao? Nếu bốn vị còn mắng chá»­i nhÆ° thế nữa thì Triệu Minh tôi sẽ tặng cho má»—i vị má»™t cái bạt tai liá»n! Tôi là yêu nữ âm Ä‘á»™c hiểm ác, nói được là làm được. Ngày hôm nỠở trong chùa Vạn Pháp nể mặt TrÆ°Æ¡ng công tá»­ nên đối vá»›i các vị má»›i đặc biệt lá»… phép nhÆ° vậy. Các tay cao thủ của các môn phái kia, ai ai cÅ©ng bị tôi chặt đứt má»™t cánh tay, nhÆ°ng đối vá»›i Võ Ãang thì Triệu Minh tôi đối đãi rất lá»… phép và chu đáo.
Viá»…n Kiá»u các ngÆ°á»i nghe thấy nàng nói nhÆ° vậy Ä‘á»u ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn nhau.
Tuy nhiên há» vẫn nhận định chính Vô Kỵ đã giết chết Mạc Thanh Cốc. NhÆ°ng há» lại sợ Triệu Minh ra tay đánh ngÆ°á»i thật, vì đại trượng phu đành chịu chết chứ không chịu nhục, nếu bị tiểu yêu nữ đánh mấy cái tát thì có phải là sỉ nhục biết bao không? Triệu Minh thấy sắc mặt của bốn ngÆ°á»i, biết là há» Ä‘ang nghÄ© gì rồi, nàng liá»n mỉm cÆ°á»i nói vá»›i Vô Kỵ:
- Ãại ca! Hãy dắt ngá»±a của chúng ta tá»›i đây để thồ bốn ngÆ°á»i Ä‘i vá» sÆ¡n Ä‘á»™ng.
Vô Kỵ do dự một hồi rồi đáp:
- Thôi! Ãể tôi ẳm mấy vị ấy Ä‘i vậy!
Triệu Minh đã biết ý nghÄ© của Vô Kỵ rồi, liá»n cÆ°á»i nhạt nói tiếp:
- Võ công của đại ca cao siêu đến đâu cÅ©ng không thể ẳm bốn ngÆ°á»i cùng má»™t lúc được! Có phải đại ca sợ Ä‘i ra dắt ngá»±a thì tôi ở đây giết hại các vị hay không? Thế ra đại ca vẫn không tin tôi, thôi được, để tôi Ä‘i dắt ngá»±a cho đại ca ở đây canh gác vậy!
Vô Kỵ thấy nàng nói trúng tâm sá»± của mình nên mặt chàng Ä‘á» bừng, quả thật chàng không dám giao phó tính mạng của bốn vị sÆ° bá cho má»™t thiếu nữ mà chàng vẫn chÆ°a hiểu rõ tính nết của nàng đó ra sao? Vì vậy chàng liá»n đáp:
- Phiá»n cô nÆ°Æ¡ng Ä‘i dắt ngá»±a vào đây há»™ vậy để tôi ở đây canh gác bốn vị sÆ° thúc sÆ° bá cho!
Triệu Minh cÆ°á»i nhạt nói tiếp:
- Dù đại ca có tốt bụng và ân cần đến đâu, ngÆ°á»i ta vẫn không tin đại ca kia mà! Bầu nhiệt huyết của đại ca, ngÆ°á»i chỉ cho là lòng lang dạ thú thôi. Ãại ca có biết thế hay không?
Nói xong, nàng quay mình đi ra dắt ngựa luôn!
Vô Kỵ ngồi ngẫm nghÄ© lá»i nói của nàng, nhận thấy nàng bảo sÆ° thúc sÆ° bá mình vẫn còn nghi ngá» mình và còn bảo mình nay còn nghi ngá» nàng, chàng nhìn theo Triệu Minh Ä‘i ra thật xa, bá»—ng nghe thấy có tiếng vó ngá»±a nhá»™n nhịp ở phía Bắc Ä‘i vá» phía Nam, rõ ràng có hai ngÆ°á»i Ä‘i trÆ°á»›c, má»™t ngÆ°á»i sau.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #89  
Old 24-06-2008, 01:08 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 82:Hành Tung Của Sư Vương

Triệu Minh cÅ©ng nghe thấy tiếng vó ngá»±a, liá»n nói:
- Có ngÆ°á»i tá»›i đây!

Vô Kỵ liá»n vẫy tay gá»i nàng.
Triệu Minh vội chạy đến sau tảng đá lớn, nằm phục cạnh Vô Kỵ.
Nàng trông thấy ná»­a ngÆ°á»i của Liên Châu thò ra bên ngoài, liá»n kéo Nhị hiệp vào phía sau tảng đá.

Liên Châu giận dữ quắc mắt nhìn nàng và nói:
- Ãừng có đụng vào ngÆ°á»i của ta!

Triệu Minh vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp:
- Tôi cứ lôi kéo ông đấy! Ông có làm gì nổi tôi nào?

Vô Kỵ vội quát mắng:
- Triệu cô nương! Không được vô lễ với sư bá tôi như thế!

Triệu Minh thè lưỡi ra má»™t cái rồi lại nhìn Liên Châu làm bá»™ mặt nhăn nhó để giá»…u cợt. Ãang lúc ấy thì đã có má»™t ngÆ°á»i cưỡi ngá»±a chạy tá»›i gần.
Hai ngÆ°á»i cưỡi ngá»±a theo sau cÅ©ng chạy nhanh nhÆ° bay.
Hai bá»n cách nhau Ä‘á»™ hai ba chục trượng, ngÆ°á»i chạy trÆ°á»›c càng tá»›i càng gần.
Vô Kỵ đã nhanh mắt trông thấy ngÆ°á»i đó, khẽ nói:
- Là Tống Thanh Thư đấy!

Triệu Minh vá»™i đỡ lá»i:
- Mau ngăn cản y đi!

Vô Kỵ ngạc nhiên há»i lại:
- Làm chi?

Triệu Minh đáp:
- Ãại ca khá»i cần há»i rõ! Ãại ca quên ở trong Ä‘iện Phật Di Lặc, y nói những gì à?

Vô Kỵ nghe nàng nói xong, rồi cúi xuống nhặt một hòn băng to bằng đầu ngón tay, búng ra bên ngoài kêu đến xoẹt một tiếng, trúng ngay vào chân trước con ngựa mà Thanh Thư đang cưỡi. Con ngựa đau quá quỵ ngay xuống.
Thanh ThÆ° nhanh chân nhảy ra ngoài nên má»›i khá»i bị té ngã, rồi y vá»™i lôi kéo con ngá»±a đứng lên, nhÆ°ng chân con ngá»±a đã gãy, nó chỉ đứng lên má»™t cái quỵ ngay xuống.
Thanh ThÆ° thấy hai ngÆ°á»i ở phía sau càng Ä‘uổi càng gần, vá»™i bá» ngá»±a chạy lại đằng này.

Vô Kỵ lại nhặt lại một viên băng nữa giơ lên búng ngay vào yếu huyệt ở chân phải của Thanh Thư.
Còn Triệu Minh thì nhanh tay Ä‘iểm luôn vào yếu huyệt câm của bốn anh em Viá»…n Kiá»u, nhá» vậy má»›i kịp thá»i ngăn cản không để cho há» lên tiếng kêu gá»i.

Má»i ngÆ°á»i bá»—ng nghe thấy Thanh ThÆ° kêu ồ lên má»™t tiếng rồi té lăn ra mặt tuyết. Vì liên tiếp hai lần bị cản trở nên hai ngÆ°á»i Ä‘uổi theo má»›i bắt kịp.
Vô Kỵ nhìn kỹ má»›i hay hai ngÆ°á»i đó là Trần Hữu Lượng vá»›i Trưởng bát Long đầu của Cái bang.
Chàng ngạc nhiên vô cùng và nghĩ thầm:
- Hai ngÆ°á»i này cùng Ä‘i núi TrÆ°á»ng Bạch để tìm Ä‘á»™c vật làm thuốc mê, tại sao bây giá» lại má»™t hai chạy Ä‘uổi tá»›i đây nhÆ° vậy?
Nghĩ tới đó, chàng suy tính giây lát lại nghĩ tiếp:
- Phải rồi, chắc Tống đại ca lương tâm cắn rứt không làm chuyện bất nhân bất nghĩa ấy, cũng may gặp được ta, để ta cứu ngay một phen mới được.

Hữu Lượng với Trưởng bát Long đầu nhảy xuống ngựa.
Chúng tưởng Thanh ThÆ° vì cưỡi ngá»±a đã lâu nên Ä‘uối sức mà té nhÆ° thế. NhÆ°ng chúng Ä‘oán chắc võ nghệ của chàng rất cao siêu tuy bị thÆ°Æ¡ng nhÆ°ng chỉ bị thÆ°Æ¡ng nhẹ, vì vậy chúng vừa chạy tá»›i gần đã vá»™i rút khí giá»›i ra, dí luôn vào ngÆ°á»i chàng .
Vô Kỵ lại búng một hạt băng ra, nhằm Hữu Lượng bắn tới.
Nhưng Triệu Minh đã nhanh tay rung động cánh tay chàng, chàng vội quay đầu nhìn lại. Triệu Minh vội chỉ vào tai mình, rồi lại chỉ vỠphía Thanh Thư, ý của nàng là hãy nghe hỠnói gì đã.
Quả nhiên, Trưởng bát Long đầu giận dữ nói:
- Há» Tống kia! Ãang đêm khuya, ngÆ°Æ¡i im lặng đào tẩu Ä‘i đâu, có phải ngÆ°Æ¡i muốn Ä‘i báo tin cho cha ngÆ°Æ¡i biết không?

Y cầm một thanh bát quái đao, vừa nói vừa đưa đi đưa lại trước đầu Thanh Thư làm ra bộ định chém xuống vậy.

Viá»…n Kiá»u thấy vậy lo âu cho con mình bị nguy hiểm, muốn quát tháo nhÆ°ng không sao la được, vì cứng miệng.
Vô Kỵ ngẫu nhiên quay đầu lại thấy mặt sÆ° bá tá» vẻ lo âu van lÆ¡n vì vậy chàng liá»n gật đầu ra hiệu:
- Bác cứ yên tâm, cháu không để cho Tống đại ca bị thương đâu.

Nhưng trong lòng chàng lại thầm nghĩ:
- Æ n cha mẹ thÆ°Æ¡ng con thật là trá»i cao đất dầy, đại sÆ° bá tức giận lắm chỉ muốn chém ta ra làm muôn mảnh, nhÆ°ng bây giỠông ta biết Tống đại ca sắp bị nguy hiểm đến nÆ¡i, lại tá» vẻ van lÆ¡n ta, nhÆ°ng nếu đại sÆ° bá bổn thân không bị nguy hiểm thì chắc ông ta không chịu lép vế mà van lÆ¡n nhÆ° vậy đâu.

NghÄ© tá»›i Thanh ThÆ° có ngÆ°á»i lo cho và thÆ°Æ¡ng yêu nhÆ° vậy mà mình lại là đứa trẻ mồ côi, chàng thấy tủi thân.
Chàng lại nghe thấy Thanh Thư nói tiếp:
- Tôi không phải đi báo tin cho cha tôi biết đâu.

Trưởng bát Long đầu lại há»i tiếp:
- Bang chủ phái ngÆ°Æ¡i theo ta Ä‘i núi TrÆ°á»ng Bạch hái thuốc, tại sao không cho ta hay biết trÆ°á»›c mà lại bá» Ä‘i nhÆ° thế?

Thanh Thư đáp:
- Long đầu đại ca, đại ca có cha có mẹ như tôi, tại sao đại ca lại cứ bắt ép tôi giết hại cha tôi như thế làm một việc cầm thú như vậy?

Trưởng bát Long đầu lại quát tiếp:
- Ãó là ngÆ°Æ¡i quyết ý trái lệnh của Bang chủ phải không? NgÆ°Æ¡i có biết hình phạt cho ngÆ°á»i phản bang nhÆ° thế nào không?

Thanh ThÆ° lại trả lá»i:
- Tôi là ngÆ°á»i có tá»™i, đáng lẽ tôi không muốn sống nữa, mấy ngày hôm nay há»… nhắm mắt thì thấy mặt Thất sÆ° thúc đến bắt tôi Ä‘á»n mạng, oan hồn sÆ° thúc hiện lên quây quần lấy tôi. Trưởng bát Long đầu Ä‘ai ca, chém chết tôi Ä‘i, nhÆ° vậy tôi lại càng cám Æ¡n đại ca là khác.

Trưởng bát Long đầu liá»n giÆ¡ cao thanh bát quái Ä‘ao lên quát:
- Ãược, nếu ngÆ°Æ¡i muốn vậy để ta giúp cho.

Hữu Lượng cÅ©ng xen lá»i nói:
- Long đầu đại ca, chú em hỠTống đã không chịu làm, mà giết y cũng vô ích, thôi chúng ta để cho y đi đi.

Trưởng bát Long đầu ngạc nhiên há»i:
- Hiá»n đệ bảo tha y Æ°?

Hữu Lượng đáp:
- Phải, y đã giết sÆ° thúc của y là Mạc Thanh Cốc, tất nhiên sẽ có ngÆ°á»i trong môn phái của ta giết hại y. Những kẻ bất nghÄ©a này, chém chết y cÅ©ng chỉ dÆ¡ bẩn Ä‘ao của chúng ta thôi.

Bữa ná», ở trong miếu Di Lặc, Vô Kỵ đã nghe thấy Hữu Lượng và Thanh ThÆ° nói đến chuyện Mạc Thanh Cốc, vá»›i những cầu bá» dÆ°á»›i phạm bá» trên v. v... nhÆ°ng lúc ấy chàng không nghi ngá» Thanh ThÆ° dám phạm thượng đến thế. NgỠđâu Thanh Cốc lại bị chết trong tay y thật. Bốn sÆ° huynh đệ Viá»…n Kiá»u, tuy bị tảng đá che lấp, không trông thấy gì, nhÆ°ng tai đã nghe thấy rõ ràng, cả bốn Ä‘á»u chấn Ä‘á»™ng vô cùng.
Duy có Triệu Minh đã đoán biết trước, nên nàng bĩu môi tỠvẻ khinh thị.

Má»i ngÆ°á»i lại nghe thấy Thanh ThÆ° vá»›i giá»ng run rẩy nói tiếp:
- Trần đại ca, đại ca đã thỠnặng là không bao giỠtiết lộ câu chuyện bí mật này ra, nếu đại ca không nói gì thì cha tôi biết làm sao được?
Hữu Lượng tủm tỉm cÆ°á»i và đáp:
- Chú chỉ nhá»› được lá»i thá» của tôi, nhÆ°ng chú lại quên mất lá»i thá» Ä‘á»™c của chú. Chú bảo từ giá» trở Ä‘i việc gì cÅ©ng theo tôi chỉ bảo hết, mà bây giá» chú lại hủy lá»i Æ°á»›c trÆ°á»›c, có phải là tôi không giữ chữ tín đâu?

Thanh Thư ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp:
- Ãại ca bảo tôi bá» thuốc Ä‘á»™c vào thức ăn uống để cho Thái sÆ° phụ và sÆ° bá, sÆ° thúc của tôi ăn phải, thì tôi đành chết, chứ không chịu. Chi bằng đại ca rút kiếm ra giết tôi ngay Ä‘i.

Hữu Lượng lại há»i tiếp:
- Chú Thanh ThÆ°, cổ nhân đã dạy, kẻ thức thá»i má»›i là tuấn kiệt. Chúng tôi có bắt chú giết cha, diệt tổ đâu, chỉ bảo chú cho ít thuốc mê để cho các ngÆ°á»i mê Ä‘i chốc lát thôi. ở trong miếu Di Lặc chú chẳng đã nhận là gì?

Thanh Thư vội đáp:
- Không, không, tôi chỉ nhận lá»i bá» thuốc mê thôi, nhÆ°ng Trưởng bát Long đầu lại cứ bắt tôi Ä‘i tìm những sâu bá» rất Ä‘á»™c để làm thuốc Ä‘á»™c giết ngÆ°á»i. NhÆ° vậy có phải là làm thuốc mê đâu?

Hữu Lượng từ từ thâu trÆ°á»ng kiếm lại và nói tiếp:
- Chu cô nÆ°Æ¡ng của phái Nga Mi đẹp nhÆ° tiên nữ, trên thế gian này không có ngÆ°á»i nào đẹp bằng nàng ta, chẳng lẽ chú cam tâm để cho nàng ta lá»t vào tay tiểu tá»­ Vô Kỵ kia hay sao? Lo thật, ngày ná» trong đêm khuya, chú lẻn vào trong phòng ngủ của các nữ đệ tá»­ phái Nga Mi để xem trá»™m bị Thất sÆ° thúc của chú gặp rồi Ä‘uổi theo chú, nên má»›i có trận tá»· võ ở Thạch ThÆ°Æ¡ng và má»›i có tấn bi kịch cháu giết chú xảy ra. Ãó là tại sao? Ãó chỉ là vì Chu cô nÆ°Æ¡ng nhu mì, Ä‘a tình là gì? NhÆ°ng việc đã trót thì phải cho trót, ngá»±a đã vào Ä‘Æ°á»ng hẻm không sao quay đầu lại được. Tôi tiếc thay cho chú, vì công việc đã thành chín phần rồi, chỉ còn má»™t phần nữa là xong xuôi thôi.

Thanh Thư lảo đảo mấy cái mới đứng dậy được giận dữ quát mắng:
- Hữu Lượng đại ca, đừng có dùng lá»i ngon lẽ ngá»t ấy àm dồn ép tôi nữa, tối hôm ấy tôi bị Mạc thất thúc Ä‘uổi kịp, tôi địch không nổi chú ta, tôi đã làm bại hoại thanh danh của Võ Ãang dù có chết trong tay ông ta cÅ©ng đành chịu. NgỠđâu đại ca lại ra tay trợ giúp tôi làm chi? Tôi đã trúng phải quá»· kế của đại ca, cho nên má»›i phải thân bại danh liệt và không thể tá»± cứu được.

Hữu Lượng vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i:
- Hay lắm, hay lắm, lÆ°ng Mạc Thanh Cốc bị đánh má»™t chưởng Chấn thiên thiết chưởng, chưởng đó là chú đánh hay là tôi đánh? Tối hôm đó tôi ra tay cứu chú thoát chết để giữ cho chú khá»i mất thanh danh, làm nhÆ° vậy là tôi lầm phải không? Chú Thanh ThÆ° Æ¡i, tôi vá»›i chú kết giao vá»›i nhau má»™t phen, việc quá khứ chúng ta không cần nhắc tá»›i nữa làm chi. Việc chú giết sÆ° thúc, tôi xin giữ kín, quyết không tiết lá»™ ná»­a câu cho ai hay cả, nhÆ°ng núi cao Ä‘Æ°á»ng còn dài, chúng ta sau này thế nào cÅ©ng có ngày tái ngá»™.

Thanh ThÆ° thấy đối phÆ°Æ¡ng chịu rút lui má»™t cách êm ả nhÆ° vậy, hoài nghi vô cùng, vá»™i há»i lại:
- Trần... Trần đại ca... đại ca... sẽ đối phó với tôi ra sao?

Hữu Lượng vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Tôi chả đối phó ra sao hết. Tôi cho chú xem một vật này, đây cái này chú có biết là cái gì không?

Vô Kỵ vá»›i Triệu Minh ẩn núp ở sau tảng đá nghe lá»m, lúc ấy hai ngÆ°á»i muốn ló đầu ra nhòm để xem Hữu Lượng lấy vật gì ra cho Thanh ThÆ° xem, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i không dám nhô ra, vì sợ đối phÆ°Æ¡ng trông thấy, nên lại thôi.
Rồi hai ngÆ°á»i lại nghe thấy Thanh ThÆ° kêu "ủa" má»™t tiếng và nói tiếp:
- Ãây... đây là cái cà rá sắt của ngÆ°á»i chưởng môn của phái Nga Mi và cÅ©ng là vật của Chu cô nÆ°Æ¡ng, tại sao... đại ca lại lấy được thế?

Vô Kỵ nghe xong, cũng rùng mình và nghĩ thầm:
- Lúc ta chia tay vá»›i Chỉ Nhược, rõ ràng ta trông thấy chiếc cà rá sắt đó, sao bây giá» lại lá»t vào tay Hữu Lượng được? Có lẽ y làm giả để đánh lừa Thanh ThÆ° chăng?

Chàng lại nghe thấy Hữu Lượng cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng và nói:
- Chú cứ nhìn kỹ xem nó giả hay thực?

Một lát sau Thanh Thư mới lên tiếng nói tiếp:
- Khi ở Tây Vực, tôi lãnh giáo võ công của Diệt Tuyệt sư thái, có thấy cái cà rá trên tay bà ta giống y như cái này vậy.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu "koong" một tiếng, đó là tiếng của hai thứ kim khí va chạm nhau. Hữu Lượng lại nói:
- Nếu vật này là giả tạo thì dùng kiếm chặt sẽ gẫy làm đôi liá»n. Ãây chú xem, trong cà rá có khắc bốn chữ "LÆ°u Di TÆ°á»ng Nữ". NhÆ° vậy không còn là giả nữa chứ? Ãúng là Thiết chỉ hoàn , di vật của Quách TÆ°á»ng nữ hiệp, tổ sÆ° của phái Nga Mi đấy.

Thanh ThÆ° lại đỡ lá»i:
- Trần đại ca, đại ca lấy ở đâu ra chiếc cà rá này thế? Còn Chu cô nương hiện giỠở đâu?

Hữu Lượng lại mỉm cÆ°á»i rồi đáp:
- Trưởng bát Long đầu, chúng ta Ä‘i Ä‘i thôi, nay trong Cái Bang chúng ta không có ngÆ°á»i này nữa.

Vô Kỵ và Triệu Minh nghe thấy tiếng chân của hai ngÆ°á»i Ä‘i vá» phía Bắc, Thanh ThÆ° vá»™i kêu gá»i:
- Trần đại ca, hãy trở lại đây, có phải Chu cô nÆ°Æ¡ng đã lá»t vào tay đại ca rồi không. Hiện giá» cô ấy còn sống hay đã chết rồi...

Hữu Lượng quay trở lại, mỉm cÆ°á»i, đáp:
- Phải, hiện giá» Chu cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang ở trong tay của chúng tôi, mặt cô ấy đẹp thật, tôi trông thấy cÅ©ng phải thÆ°Æ¡ng. Hữu Lượng tôi đến giá» chÆ°a có gia thất, nếu tôi xin Bang chủ gả cô nÆ°Æ¡ng cho tôi chắc thế nào Bang chủ cÅ©ng nhận lá»i.

Thanh ThÆ° ú á»› má»™t hồi, hình nhÆ° bị cái gì chận cổ, không nói lên lá»i.
Hữu Lượng lại tiếp:
- Ãáng lẽ quân tá»­ không bao giá» cÆ°á»›p sở hữu của ngÆ°á»i, vì Chu cô nÆ°Æ¡ng vá»›i Thanh ThÆ° đã gây nên đại hoạ tày trá»i, khi nào Hữu Lượng tôi vì nhan sắc mà làm mất nghÄ©a khí của anh em chúng ta? NhÆ°ng bây giá» chú là kẻ có tá»™i và phản Bang rồi thì hai chúng ta cÅ©ng Æ¡n Ä‘oạn, nghÄ©a tuyệt. NhÆ° vậy tôi không cần gì phải giữ nghÄ©a khí vá»›i chú nữa, có phải thế không?

Thanh Thư cúi đầu ngẫm nghĩ, trong lòng mâu thuẫn vô cùng.
Vô Kỵ Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn Viá»…n Kiá»u thấy có hai hàng lệ nhá» ròng, đủ thấy ông ta Ä‘au Ä‘á»›n biết bao.
Ãang lúc ấy Thanh ThÆ° nói tiếp:
- Trần đại ca, chỉ vì đệ hồ đồ nhất thá»i mà nên, mong hai vị lượng thứ cho. Bây giỠđệ xin vái chào hai vị, để hai vị xá tá»™i cho đệ.

Hữu Lượng ha hả cÆ°á»i đáp:
- Ừ, thế má»›i phải chứ, thế má»›i là chú em tốt của chúng tôi chứ. Tôi xin vá»— ngá»±c đảm bảo cho chú. Quý hồ chú chịu Ä‘em thuốc mê lên núi Võ Ãang, lẳng lặng bá» vào trong nÆ°á»›c trà để cho má»i ngÆ°á»i uống. Tôi cam Ä‘oan vá»›i chú tính mệnh lệnh tôn đại nhân không nguy hiểm chút nào. Và giai nhân Chu Chỉ Nhược thế nào cÅ©ng thành thê thất của chú. Chúng ta đã có TrÆ°Æ¡ng Tam Phong và Võ Ãang thất hiệp trong tay thì không lo gì Vô Kỵ không nghe chúng ta. Cho tá»›i khi Cái Bang kiá»m chế được Minh giáo Ä‘uổi được quân Mông Cổ cÆ°á»›p được thiên hạ, Bang chủ của chúng ta Ä‘á»u là khai quốc công thần và được vinh thê ấm tá»­, khá»i nói cả lệnh tôn đại nhân thế nào cÅ©ng được nhá» vả chú.

Thanh ThÆ° gượng cÆ°á»i nói tiếp:
- Cha tôi không ưa danh lợi và tôi cũng chỉ mong cha tôi không giết tôi là tôi mãn nguyện lắm rồi.

Hữu Lượng lại tiếp:
- Trừ khi lệnh tôn là đại nhân của thần tiên mới biết được chuyện quá khứ vị lai, bằng không làm sao mà biết được sự bí mật đó? Chú Thanh Thư, vừa rồi chú té ngã nên chân bị thương? Nào lại đây, chúng ta cùng cưỡi một ngựa, đi tới thị trấn ở đằng trước rồi mua ngựa cho chú.

Thanh Thư đáp:
- Tại tôi chạy vá»™i vàng quá, nên vấp phải má»™t tảng băng, số tôi xui thá»±c, lại va trúng yếu huyệt ở dÆ°á»›i chân, thật là chuyện lạ, sao lại có nhiá»u sá»± gặp gỡ kỳ lạ đến thế?

Thì ra lúc TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ dùng sức ném hạt băng đó Thanh ThÆ° chỉ để ý đến Trưởng bản Long đầu và Hữu Lượng ở phía sau Ä‘uổi theo, nên y không ngỠđằng trÆ°á»›c có ngÆ°á»i ném lén nhÆ° vậy mà cứ tưởng là mình lỡ chân, nên má»›i va phải yếu huyệt nhÆ° vậy. Ví dụ chúng ta đây, thỉnh thoảng để khuá»·u tay vào góc bàn cÅ©ng thấy tê tái, những trÆ°á»ng hợp ngẫu nhiên đó rất thÆ°á»ng.
Hữu Lượng vừa cÆ°á»i và đáp:
- Có xui xẻo gì đâu, phải nói chú diá»…m phúc tá» thiên má»›i đúng vì số của chú đáng có ngÆ°á»i vợ đẹp nếu chú không ngẫu nhiên va chạm mà té nhÆ° vậy thì chúng tôi làm sao Ä‘uổi kịp chú được. Rồi nếu chú cứ chấp nê hoài, không chịu tỉnh ngá»™, vá» phần chú, tất nhiên là sẽ bị thân bại danh liệt mà còn làm há»ng cả đại sá»± của chúng tôi nữa, nhÆ° vậy có phải Chu cô nÆ°Æ¡ng vừa thÆ¡m vừa đẹp kia sẽ phải theo Hữu Lượng này suốt Ä‘á»i không? Nếu quả thá»±c nhÆ° thế thì thá»±c là má»™t bông hoa đẹp cắm lên bãi *** trâu mất, có phải không chú Thanh ThÆ°, hà hà...

Lá»i nói của y là lá»i nói đùa, nhÆ°ng bên trong bao hàm sá»± uy hiếp rất lợi hại.

Thanh ThÆ° kêu "hừ" má»™t tiếng, vá»™i đỡ lá»i:
- Trần đại ca, không phải là đệ không biết nếp tẻ gì cả, tin hay không là tuỳ ở đại...

Hữu Lượng không đợi chá» Thanh ThÆ° nói xong, đã cÆ°á»›p lá»i nói luôn:
- Có phải chú muốn gặp mặt Chu cô nÆ°Æ¡ng không? Chuyện ấy dá»… lắm, bây giá» Bang chủ vá»›i các Trưởng lão Ä‘á»u ở LÆ° Long. Chu cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng theo má»i ngÆ°á»i ở tại đó, chúng ta cứ đến LÆ° Long là gặp luôn. ChỠđại sá»± ở núi Võ Ãang xong, ngÆ°á»i anh này thế nào cÅ©ng giúp chú lo việc cÆ°á»›i xin để chú được toại nguyện. Và chú sẽ suốt Ä‘á»i cám Æ¡n Hữu Lượng đại ca này, hà, hà, hà...

Thanh ThÆ° vá»™i há»i:
- Vâng, nếu vậy chúng ta đi ngay Lư Long, Trần đại ca này, sao Chu cô nương lại... lại theo bổn bang như thế?

Hữu Lượng vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Ãó là công lao lá»›n của Long đầu đại ca. Hôm đó Trưởng bản Long đầu vá»›i Trưởng bản long đầu ở trên tá»­u lầu uống rượu thấy có ba ngÆ°á»i lạ mặt trà trá»™n vào trong. Sau sai ngÆ°á»i Ä‘iá»u tra má»›i hay trong đó có Chu cô nÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i đẹp nhÆ° hoa nở. Trưởng bản Long đầu liá»n phái ngÆ°á»i Ä‘i má»i cô ta đến. Chú cứ yên tâm, Chu cô nÆ°Æ¡ng bình yên vô sá»± không tổn thÆ°Æ¡ng má»™t tý gì đâu.

Vô Kỵ liá»n kêu khổ thầm và nghÄ©:
- Thế ra hôm đó ở trên tửu lầu chúng đã nhận biết mà ta không hay gì cả, nếu lúc ấy nghĩa phụ không mù loà thì ông ta thể nào cũng biết rõ. Nhưng không hiểu nghĩa phụ có được bình yên vô sự không?

Chàng để ý không thấy Hữu Lượng nhắc nhở đến nghĩa phụ cả, mà chỉ nghe y nói tiếp:
- Chu cô nÆ°Æ¡ng vá»›i chú thành hôn xong, thế là Nga Mi vá»›i phái Võ Ãang phải nghe lệnh Cái Bang, còn phái Thiếu Lâm ở trong tay tôi rồi. Lại thêm Cái Bang vá»›i Minh giáo thanh thế lá»›n lao nhÆ° vậy, chỉ cần đánh đổ ngÆ°á»i Mông Cổ thì giang sÆ¡n loè loẹt này hì hì... liá»n đổi vua chúa.

Hữu Lượng nói mấy câu đó có vẻ đắc chí lắm hình nhÆ° là Cái Bang đã sắp được thiên hạ rồi, mà y sắp lên ngôi báu vậy. Trưởng bát Long đầu vá»›i Thanh ThÆ° Ä‘á»u theo y cÆ°á»i hì hì mấy tiếng, Hữu Lượng nói tiếp:
- Chúng ta đi thôi. Chú em hỠTống, Mạc thất hiệp ở gần đây, xác của y giấu trong hang động cách đây không xa phải không? Chú chạy tới đây ngựa bỗng vấp ngã, có lẽ oan hồn của Mạc thất hiệp hiển thánh chăng? Hà hà...

Thanh Thư nghe thấy Hữu Lượng nói mấy câu đó hoảng sợ đến rợn tóc gáy, rồi quay mình khấp khểnh chạy luôn.

Chá» ba ngÆ°á»i Ä‘i thật xa, Vô Kỵ vá»™i chạy đến giải huyệt cho Viá»…n Kiá»u bốn ngÆ°á»i, và quỳ xuống vái lạy rồi nói:
- SÆ° bá, sÆ° thúc vì sá»± hiá»m nghi, cháu không biết biện bạch ra sao cho phải, nên má»›i phải thất lá»… vá»›i quý vị nhÆ° thế. Xin quý vị cứ phạt cháu thật nặng Ä‘i.

Viá»…n Kiá»u thở dài má»™t tiếng, nÆ°á»›c mắt ứa ra, ngẩng mặt nhìn lên trá»i không nói năng gì cả. Liên Châu vá»™i đỡ Vô Kỵ và nói:
- Chúng ta thân nhÆ° cốt nhục, những chuyện đó khá»i cần nói làm chi, thật không ngá» Thanh ThÆ°... Thanh ThÆ°. Hà, nếu chúng ta không mắt thấy tai nghe thì có ai dám tin?

Viá»…n Kiá»u rút trÆ°á»ng kiếm ra và nói:
- Thế ra Thất đệ bắt gặp tiểu súc sinh Thanh Thư... tiểu súc sinh ấy... nhìn trộm phòng ngủ của các nữ hiệp của phái Nga Mi nên Thất đệ mới đuổi theo súc sinh để quét sạch cửa ngõ cho bổn phái. Ba vị sư đệ, và cháu Vô Kỵ, chúng ta hãy đuổi theo ngay đi, để ta ra tay giết chết tên súc sinh đó.

Nói xong, đại hiệp liá»n giở khinh công ra Ä‘uổi theo Thanh ThÆ° liá»n.
Tòng Khê vá»™i kêu gá»i:
- Ãại ca hãy ngừng chân lại, việc gì cÅ©ng nên bàn tính trÆ°á»›c thì hÆ¡n.
Viá»…n Kiá»u không nghe, cứ xách kiếm chạy nhÆ° bay.
Vô Kỵ vá»™i Ä‘uổi theo, chỉ nhảy nhót mấy cái đã đến trÆ°á»›c mặt Viá»…n Kiá»u và giÆ¡ tay ra ngăn cản rồi cúi đầu vái lạy và nói:
- Ãại sÆ° bá, Tứ sÆ° bá có lá»i muốn nói vá»›i sÆ° bá, Tống đại ca nhất thá»i bị ngÆ°á»i ta lừa gạt, sau này, thế nào cÅ©ng biết hối cải, đại sÆ° bá muốn khiển trách Tống đại ca lúc nào chả được, việc gì cứ phải lúc này.

Viá»…n Kiá»u nức nở khóc và tiếp:
- Thất đệ, Thất đệ... đại ca đây thật không nên không phải với đệ lắm.

Ãá»™t nhiên, đại hiệp quay ngÆ°á»i lại, xoay đầu kiếm cứa luôn vào cổ, Vô Kỵ thấy vậy cả kinh dùng Càn Khôn Ãại Nã Di thủ pháp cÆ°á»›p luôn trÆ°á»ng kiếm đó. NhÆ°ng hÆ¡i chậm má»™t chút nên mÅ©i kiếm đã rạch má»™t Ä‘Æ°á»ng khá dài ở trên cổ của Viá»…n Kiá»u rồi.

Lúc ấy Liên Châu các ngÆ°á»i cÅ©ng Ä‘uổi tá»›i, Tòng Khê vá»™i khuyên:
- Ãại ca, Thanh ThÆ° đã làm việc đại nghịch bất đạo ấy ngÆ°á»i trong Võ Ãang không ai có thể tha thứ được, nhÆ°ng việc quét rá»­a bổn phái là nhá», việc dân chúng má»›i thật là lá»›n. Chúng ta không nên vì việc nhá» mà làm lỡ mất việc lá»›n.

Viá»…n Kiá»u trợn tròn hai mắt đáp:
- Chú, chú nói việc quét sạch cửa ngõ của bổn môn là nhỠà? Tôi... đẻ đứa con phản nghịch ấy...

Tòng Khê vá»™i đỡ lá»i:
- Nghe lá»i nói của Hữu Lượng thì Cái Bang còn muốn mượn tay Thanh ThÆ° mÆ°u hại tôn sÆ° và chúng ta để kiá»m chế các đại môn phái trong võ lâm sang Ä‘oạt giang sÆ¡n. Sá»± sa nguy của sÆ° tôn là má»™t việc lá»›n của bổn môn, sá»± hoạ phúc của dân chúng vá»›i võ lâm lại càng lá»›n hÆ¡n nữa. Cháu Thanh ThÆ° làm nhiá»u việc bất nghÄ©a nhÆ° vậy, không sá»›m thì chầy thế nào cÅ©ng bị báo oán, cho nên theo ý đệ bây giá» chúng ta cần phải bàn việc trÆ°á»›c tiên.

Viá»…n Kiá»u nghe y nói có lý, hậm há»±c bá» kiếm vào bao và nói tiếp:
- Ãại ca bằng lòng rồi đệ muốn làm nhÆ° thế nào cứ việc lên tiếng sai bảo Ä‘i.

Lợi Hanh lấy thuốc cứu thương ra băng bó cho đại hiệp.
Tòng Khê liá»n nói tiếp:
- Cái Bang định hại ngầm chúng ta mà sÆ° phụ của chúng ta chÆ°a hay biết gì, chúng ta phải trở vá» núi Võ Ãang ngay để báo tin cho sÆ° phụ hay. Tuy Hữu Lượng nó định nhá» Thanh ThÆ° đầu Ä‘á»™c, nhÆ°ng tên gian đồ ấy nhiá»u quá»· kế lắm, chÆ°a biết chừng chúng đã ra tay trÆ°á»›c, vậy việc này cần nhất là chúng ta chia ngÆ°á»i phụ trách bảo vệ sÆ° tôn. Vì hiện giá» sÆ° tôn tuổi tác quá cao, nếu bây giá» có chuyện xảy ra thì thật là tá»™i, chúng ta chết má»™t vạn lần không chuá»™c lại được.

Nói xong, y trợn trừng mắt nhìn Triệu Minh đứng ở đằng xa.
Vì Tứ hiệp nghĩ đến chuyện nàng mưu hại Trương chân nhân năm xưa, nên Tứ hiệp hậm hực và tức giận vô cùng.
Viá»…n Kiá»u toát mồ hôi lạnh ra, vá»›i giá»ng run run đáp:
- Phải, phải, vì tôi quá nóng lòng đuổi theo giết tên nghịch tử mà quên cả sư phụ, tôi thực hồ đồ quá.

Ãại hiệp là ngÆ°á»i rất trá»±c tính, nói xong liá»n thúc giục má»i ngÆ°á»i:
- Chúng ta đi mau.

Tòng Khê liá»n nói vá»›i Vô Kỵ rằng:
- Vô Kỵ, việc cứu Chu cô nÆ°Æ¡ng thì cháu tá»± Ä‘i làm lấy, xong việc, mong cháu trở vá» núi Võ Ãang tụ há»p má»™t phen.

Vô Kỵ đáp:
- Xin tuân lệnh sư bá dạy bảo.

Tòng Khê khẽ nói tiếp:
- Triệu cô nương này có tính nết như sài lang, cháu nên cẩn thận lắm mới được. Thanh Thư là cái gương của cháu, nam nhi đại trượng phu chớ nên bị nữ sắc mê hoặc.

Vô Kỵ mặt Ä‘á» bừng, gật đầu vâng lá»i.
Sau đó, Võ Ãang Tứ hiệp vá»›i Vô Kỵ Ä‘Æ°a xác của Thanh Cốc chôn sau má»™t tảng đá lá»›n.

Năm ngÆ°á»i khóc lóc má»™t hồi, rồi Viá»…n Kiá»u bốn ngÆ°á»i lên ngá»±a Ä‘i trÆ°á»›c.
Triệu Minh từ từ Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c mặt Vô Kỵ và há»i:
- Tứ sư bá của đại ca bảo đại ca phải cẩn thận, kẻo bị yêu nữ này mê hoặc và Thanh Thư là cái gương soi sáng đây, có phải thế không?

Vô Kỵ mặt Ä‘á» bừng, vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Sao cô nương biết? Chẳng lẽ cô nương là thần phong nhĩ chăng?

Triệu Minh kêu "hừ" lên má»™t tiếng rồi há»i lại:
- Tôi chắc Tống đại hiệp các ngÆ°á»i sau này thế nào cÅ©ng nghÄ© lại không trách cứ Thanh ThÆ° có lòng ác Ä‘á»™c, trái lại còn trách chị Chỉ Nhược là hồng nhan hoạ thủy, đã làm hủy má»™t Ä‘á»i thiếu hiệp của Võ Ãang Ä‘i, có phải thế không? Lòng ngÆ°á»i đàn ông nào cÅ©ng Ä‘á»u thế cả. Chỉ giá»i trách ngÆ°á»i, chứ không bao giá» chịu trách mình hết.

Vô Kỵ cÅ©ng nhận thấy lá»i nói của nàng có lý, nhÆ°ng cÅ©ng cãi lại:
- Ãại sÆ° bá các ngÆ°á»i Ä‘á»u là những quân tá»­ sáng suốt và biết lẽ phải, không bao giá» trách cứ bừa nhÆ° thế đâu.

Triệu Minh cÆ°á»i nhạt và nói tiếp:
- Càng là ngÆ°á»i quân tá»­, càng hay trách bậy ngÆ°á»i.

Ngừng giây lát, nàng vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp:
- Thôi, mau cứu Chu cô nÆ°Æ¡ng của đại ca Ä‘i. Bằng không để nàng lá»t vào tay Thanh ThÆ° thì đại ca nguy tai lắm đấy.

Vô Kỵ hổ thẹn vô cùng liá»n đỡ lá»i:
- Tại sao tôi lại nguy tai?

Hai ngÆ°á»i theo vết chân ngá»±a mà Ä‘i tìm kiếm má»™t mạch chạy thẳng vào tá»›i quan ná»™i.
Vì nhá»› nghÄ©a phụ và cÅ©ng nhá»› Chỉ Nhược nữa, Vô Kỵ liá»n nghÄ© thầm:
- Nếu Cái Bang định lợi dụng nghÄ©a phụ ta để kiá»m chế Minh giáo nhÆ° vậy nghÄ©a phụ quả thật đã lá»t vào tay Cái Bang rồi. Tất nhiên chúng không dám đả thÆ°Æ¡ng nghÄ©a phụ ta đâu, nhÆ°ng thế nào cÅ©ng bị nhục chứ không sai. Còn Chỉ Nhược là ngÆ°á»i nhu mì hiá»n hậu nhÆ° thế, gặp phải Hữu Lượng gian trá và Thanh ThÆ° vô sỉ, nếu nàng bị áp bức quá, tức nhiên nàng không sao tránh khá»i cái chết được.

Nghĩ tới đó, chàng chỉ hận không có hai cánh mà bay vỠtới Lư Long ngay.
Tối hôm ấy, hai ngÆ°á»i ngủ trá» trong má»™t khách Ä‘iếm.
Hai con ngá»±a của hai ngÆ°á»i tuy là ngá»±a rất tốt nhÆ°ng chạy ngót má»™t ngày trá»i nhÆ° vậy, chúng đã mệt nhoài cả rồi.
Khi tới khách điếm vì quá mệt nó không sao ăn uống được nữa.
Vô Kỵ nằm ở trên giÆ°á»ng càng nghÄ© càng lo âu, chàng lẳng lặng Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c cá»­a sổ của căn phòng Triệu Minh lắng tai nghe, thấy nàng thở rất Ä‘iá»u hòa và Ä‘ang ngủ say.
Ngẫm nghÄ© giây lát, chàng liá»n ra ngoài mượn bút má»±c viết lại mấy chữ cho nàng, bảo vì việc khẩn cấp phải Ä‘i luôn đêm nay má»›i kịp làm xong công việc, thể nào cÅ©ng có dịp gặp lại nhau. Viết xong, chàng tá»›i trÆ°á»›c cá»­a sổ, khẽ mở cá»­a nhảy vào bên trong để tá» giấy đó lên mặt bàn, rồi nhảy ra bên ngoài, giở khinh công tuyệt mức Ä‘i vá» phía Nam luôn. Thế rồi cứ đêm thì chàng giở khinh công ra Ä‘i, ngày thì cưỡi ngá»±a, mua hết con ngá»±a này đến con ngá»±a khác, và ngày sau chàng đã đến LÆ° Long liá»n.

Tuy mấy ngày chàng chÆ°a được ngủ, nhá» có ná»™i lá»±c hÆ¡n ngÆ°á»i, nên chàng không thấy má»i mệt gì hết.
Ãáng lẽ chàng Ä‘i nhanh nhÆ° vậy, giữa Ä‘Æ°á»ng phải gặp Hữu Lượng và Thanh ThÆ° má»›i phải, nhÆ°ng chàng có biết đâu chính tối hôm chàng giở khinh công ra Ä‘i đêm, thì Hữu Lượng, Thanh ThÆ° vá»›i Trưởng bát Long đầu ngủ trong khách sạn, nên chàng không tìm thấy là thế.

LÆ° Long là má»™t trá»ng trấn ở tỉnh Hà Bắc, Ä‘á»i nhà ÃÆ°á»ng nÆ¡i đó là chá»— trú tiết của Tiết Lá»™ sứ.
Chàng Ä‘i khắp các phố to, phố nhá», trà lầu tá»­u quán, nhÆ°ng lạ thật không thấy má»™t tên ăn mày nào cả.
Chàng không lấy thế làm buồn mà lại còn mừng là khác, liá»n nghÄ© thầm:
- Má»™t thành lá»›n nhÆ° vậy mà tuyệt đối không có má»™t tên ăn mày nào, đủ thấy việc này không phải là việc tầm thÆ°á»ng. Hữu Lượng bảo Cái Bang đến tụ há»p, chắc lá»i nói của y không sai, sở dÄ© tháng này không có má»™t tên ăn mày nào cả là vì chúng đã Ä‘i tham kiến Bang chủ hết rồi. Chỉ cần tìm thấy chá»— tụ hợp của chúng là ta có thể dò biết được nghÄ©a phụ vá»›i Chỉ Nhược bị Cái Bang bắt Ä‘i rồi không?

Thế rồi, chàng ở trong thành Ä‘i khắp má»i nÆ¡i quan sát nhÆ°ng không thấy tung tích của chúng đâu cả. Sau chàng lại đến các thôn trang ở lân cận tìm kiếm không thấy gì hết. Ãến chiá»u tối hôm đó, chàng vẫn chÆ°a tìm thấy chá»— há»p của Cái Bang nóng lòng vô cùng, tá»›i lúc này chàng má»›i nhận thấy cái hay cái giá»i của Triệu Minh và tá»± nghÄ© thầm:
- Nếu có nàng ở cạnh ta, thì ta đâu đến nỗi thúc thủ vô kế khả nghi như thế này.
Chàng đành phải vào má»™t khách sạn lá»›n để nghỉ ngÆ¡i, cÆ¡m nÆ°á»›c xong, chàng ngủ giây lát đến canh hai, liá»n phi thân lên mái nhà Ä‘i khắp má»i nÆ¡i để xem có Ä‘á»™ng tÄ©nh gì không?

Chàng ngó mặt nhìn tứ phía, bá»—ng thấy góc Ãông Nam có má»™t cái lầu chá»c trá»i.
Trên lầu đó có ánh sáng loé ra, chàng liá»n nghÄ© thầm:
- Nhà này nếu không phải là nhà của quan lá»›n thì cÅ©ng là của ngÆ°á»i giàu có, nhÆ° vậy có liên can gì đến Cái Bang đâu...

NgỠđâu chàng chÆ°a nghÄ© xong đã thấy má»™t bóng ngÆ°á»i thấp thoáng ở cá»­a lầu nhảy ra, hình bóng của ngÆ°á»i đó nhanh vô cùng, chỉ thoáng cái là mất dạng liá»n, nếu mắt chàng không sắc bén thì không sao trông thấy kịp.

Chàng liá»n nghÄ© tiếp:
- Chẳng lẽ có lục lâm hào khách nào đến kiếm ăn nhà phú há»™ này chăng? Thân pháp của ngÆ°á»i này nhanh thật, y thế nào cÅ©ng là cao thủ hạng nhất, ta Ä‘ang lúc nhàn rá»—i, thá»­ theo y xem sao.
Thế rồi chàng liá»n chạy tá»›i cạnh toà nhà đồ sá»™ đó, chỉ nhún chân má»™t cái đã nhảy qua bá» tÆ°á»ng liá»n.

Chàng Ä‘á»™t nhiên thấy phía trÆ°á»›c mặt sáng choang và nghe thấy tiếng ngÆ°á»i nói:
- Trần trưởng lão cÅ©ng nhiá»…u sá»± thật, rõ ràng nói đúng ngày mồng tám tháng giêng tất cả má»i ngÆ°á»i tụ há»p ở Lao Hà Khẩu này bây giá» lại cho ngÆ°á»i báo tin bảo chúng ta đợi chỠở đây. Trưởng lão không phải là Bang chủ, muốn nói gì bắt ngÆ°á»i ta phải theo nhÆ° thế, thật là vô lý quá.

Vô Kỵ mừng rỡ vô cùng, vì nghe thấy tiếng nói của ngÆ°á»i đó rất quen thuá»™c, đúng là ngÆ°á»i của Cái Bang.
Vô Kỵ liá»n rón rén Ä‘i tá»›i khách sảnh ở cạnh vÆ°á»n hoa vì chàng nghe thấy tiếng nói trong đó vá»ng ra.

Khi tá»›i gần chàng nghe thấy Sá»­ Há»a Long, bang chủ Cái Bang nói rằng:
- Trần trưởng lão, ngÆ°á»i túc trí Ä‘a mÆ°u, ông ta đã bắt được Kim Mao SÆ° VÆ°Æ¡ng Tạ Tốn. Tạ Tốn là ngÆ°á»i đã mất tích hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i năm nay, mà ngÆ°á»i trong võ lâm ai ai cÅ©ng muốn bắt được y. Chỉ nói má»™t việc đó, ngÆ°á»i trong bổn bang không ai bằng được trưởng lão và ngÆ°á»i trong võ lâm đã có ngÆ°á»i nào làm được nhÆ° thế không?

Vô Kỵ vừa nghe nói vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, chàng biết nghÄ©a phụ của mình quả thật đã lá»t vào tay Cái Bang, bây giá» chỉ còn cách cứu ra thôi. Chàng lại biết trong Cái Bang không có má»™t tay cao thủ nào lợi hại hết, nên chàng biết việc cứu nghÄ©a phụ không khó khăn gì. Thế rồi, ngó qua lá»— hổng cá»­a sổ nhìn vào bên trong, chàng thấy Sá»­ Há»a Long, ngồi ở giữa Truyá»n Công chấp pháp hai trưởng lão Trưởng bản Long đầu và ba trưởng lão tám túi ngồi bên dÆ°á»›i. Còn có má»™t ngÆ°á»i béo, tuổi trạc trung niên ăn mặc quần áo rất xa hoa, trông nhÆ° má»™t thân hào, nhÆ°ng trên vai Ä‘eo sáu cái túi vải.

Thấy vậy Vô Kỵ gật đầu nghĩ thầm:
- Phải rồi, thế ra đại tài chủ ở thị trấn LÆ° Long lại là đệ tá»­ của Cái Bang, bá»n ăn mày này tụ há»p ở nhà đại tài chủ nhÆ°n thế thì còn ai nghi ngá» gì nữa.

Chàng lại nghe thấy Há»a Long nói tiếp:
- Nếu Trần trưởng lão đã cấp tốc cho ngÆ°á»i vá» báo chúng ta đợi chỠở LÆ° Long thì chắc phải có việc gì, bây giá» chúng ta mÆ°u đồ đại sá»± cần phải cẩn thận lắm má»›i xong.

Trưởng bản Long đầu liá»n đỡ lá»i:

Bang chủ minh giám, quần hào trên giang hồ tìm Tạ Tốn là muốn cÆ°á»›p được Ä‘ao Ãồ Long, là muốn làm võ lâm chí tôn. Bây giá» bảo Ä‘ao không có trong ngÆ°á»i Tạ Tốn, chúng tôi đã dá»— ngá»t má»i cách, mà y cÅ©ng không chịu nói bảo Ä‘ao ở đâu. NhÆ° vậy chúng ta thấy bắt được má»™t tên mù suông thôi, ngày ngày phải má»i y ăn nhậu nhÆ° thế có lợi ích gì nào? Theo ý đệ tá»­, cứ dùng cá»±c hình xem y có chịu nói hay không?

Há»a Long xua tay đáp:
- Không được, không được, làm nhÆ° thế chÆ°a biết chừng há»ng hết là khác. Chúng ta hãy đợi chá» Trần trưởng lão vá» rồi tính sau.

Trưởng bản Long đầu có vẻ hậm há»±c bất bình và hình nhÆ° trách Bang chủ việc gì cÅ©ng nghe lá»i Hữu Lượng vậy.
Há»a Long lấy má»™t lá thÆ° ra Ä‘Æ°a cho Trưởng bản Long đầu và nói:
- Chú em há» Phùng Ä‘i ngay Hào Châu, Ä‘Æ°a lá thÆ° này của tôi trao cho Hàn SÆ¡n Ãông bảo cho y biết con y hiện nay Ä‘ang ở đây được bình yên vô sá»±, chỉ cần y chịu đầu hàng bổn bang thì Bang chủ sẽ biệt đãi y ngay.

Trưởng bản Long đầu đáp:
- Thiết nghÄ© việc rất thÆ°á»ng này, Bang chủ sai ai Ä‘i chả được hà tất phải gá»i tá»›i đệ tá»­ Ä‘i nhÆ° thế?

Há»a Long có vẻ giận và nói:
- Chú em há» Phùng, ná»­a năm nay bá»n Hàn SÆ¡n Ãông thế lá»±c rất lá»›n, nghe nói bá»™ hạ của y nhÆ° Chu Nguyên ChÆ°Æ¡ng, Từ Ãạt, ThÆ°á»ng Ngá»™ Xuân có vẻ anh dÅ©ng lắm. Vậy Ä‘Æ°a lá thÆ° này Ä‘i, bảo y vá» quy hàng bổn bang, cần phải có ngÆ°á»i khéo ăn khéo nói nhÆ° hiá»n đệ để xem y có chịu quy hàng thật hay không, hÆ¡n nữa cÅ©ng muốn dò biết xem quân Ä‘á»™i của y thá»±c ra sao. Vì vậy, trách nhiệm này nặng ná» lắm có phải là tầm thÆ°á»ng đâu sao hiá»n đệ lại bảo đó là chuyện nhỠđược.

Trưởng bản Long đầu không nói năng gì hết liá»n đáp:
- Xin tuân lệnh Bang chủ dặn bảo.

Nói xong, y vái chào Há»a Long rồi Ä‘i luôn...

Vô Kỵ nghe thêm, chỉ thấy chúng bàn đến sau này Minh giáo, Thiếu Lâm, Võ Ãang, Nga Mi các phái vá» hàng rồi, Cái Bang sẽ hÆ°ng thịnh nhÆ° thế nào, oai phong nhÆ° thế nào v. v... NhÆ°ng chàng nhận thấy dã tâm của Há»a Long còn kém Hữu Lượng. Theo lá»i nói của y, thì y chỉ cần Cái Bang Ä‘á»™c bá giang hồ, xÆ°ng hùng võ lâm là đủ, chứ không nghÄ© tá»›i việc cÆ°á»›p giang sÆ¡n, tôn xÆ°ng vua chúa gì cả.
Vô Kỵ nghe được một hồi có vẻ chán ghét và nghĩ thầm:
- Chắc nghÄ©a phụ và Chu cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang bị giam giữ ở đây, ta hãy Ä‘i cứu hai ngÆ°á»i ra trÆ°á»›c rồi cho bá»n ăn mày nói khoác này má»™t bài há»c má»›i được.

NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n tung mình nhảy lên trên cành cây, nhìn xuống bên dÆ°á»›i, chàng chỉ cần xem nÆ¡i nào có đệ tá»­ của Cái Bang canh phòng cẩn mật nhất là chàng Ä‘oán chắc nÆ¡i đó, thế nào cÅ©ng là chá»— giam cầm nghÄ©a phụ của chàng.
Vừa lúc đó chàng ngó vá» phía tay phải liá»n thấy nÆ¡i đó có má»™t cái lầu cao và có mÆ°á»i mấy tên đệ tá»­ của Cái Bang tay cầm khí giá»›i Ä‘i lại canh chừng.

Chàng khẽ nhảy xuống bên dÆ°á»›i đến gần cái lầu cao đó, núp sau má»™t tảng đá, chá» hai tên đệ tá»­ của Cái Bang Ä‘i qua, liá»n tung mình lên nhảy tá»›i phía chân tÆ°á»ng của cái lầu đó. Chàng giở khinh công bích hổ du tÆ°á»ng (con mối bò tÆ°á»ng) leo lên phía trên mà không má»™t ai hay biết cả. Chàng thấy trên lầu đèn Ä‘uốc sáng choang, chàng không muốn là kinh Ä‘á»™ng bá»n chúng trÆ°á»›c khi kiếm thấy Tạ Tốn và Chỉ Nhược, nên chàng cứ nằm phục ở ngoài cá»­a sổ để xem bên trong có Ä‘á»™ng tÄ©nh gì không.

Một lát sau, chàng không thấy trong lầu có tiếng động gì hết, ngạc nhiên vô cùng nghĩ thầm:
- Sao trong lầu không có má»™t ngÆ°á»i nào thế này, chẳng lẽ những tay cao thủ núp mai phục nÆ¡i đây, lại có thể mãi mãi không thở hít nhÆ° thế?

Chàng lại nghe thêm má»™t lát nữa, vẫn không nghe thấy tiếng thở tiếng hít gì cả, chàng liá»n cậy cá»­a sổ ló đầu vào bên trong, thấy cây nến để trên bàn đã cháy già ná»­a. Trong phòng không có bóng ngÆ°á»i nào. Chàng thấy trên lầu có ba cái phòng liá»n, phòng phía Ãông không có ngÆ°á»i, chàng sang phòng phía Tây ở ngoài cá»­a sổ ngó vào. Trong phòng này, đèn lá»­a còn sáng hÆ¡n phòng bên phía Ãông, trên bàn bầy đầy bát Ä‘Å©a của bảy tám ngÆ°á»i, rượu ở trong chén vẫn chÆ°a uống, thức ăn còn bá» dở, hình nhÆ° những ngÆ°á»i ở đây vừa ăn uống xong đã Ä‘i khá»i, còn phòng giữa tối Ä‘en nhÆ° má»±c không có má»™t tí ánh sáng nào cả.

Chàng khẽ đậy cá»­a phòng thá»­ xem, thấy bên trong cài then không vào được liá»n khẽ gá»i:
- Nghĩa phụ có ở trong đó không?

Chàng không thấy ai trả lá»i liá»n nghÄ© thầm:
- Chắc nghĩa phụ ta không có ở đây đâu, nhưng tại sao Cái Bang lại canh gác nơi đây nghiêm ngặt đến thế. Thế là nghĩa lý gì, chẳng lẽ chúng định làm cái trò thực thực hư hư để lừa dối ta chăng?

Ãang lúc ấy chàng Ä‘á»™t nhiên ngá»­i thấy có mùi máu tanh xông lên mÅ©i và mùi tanh ở trong phòng giữa bốc ra, chàng giật mình kinh hãi vá»™i để tay lên cánh cá»­a, dùng ná»™i công khẽ đẩy mạnh má»™t cái. Chỉ nghe thấy kêu "cắc" má»™t tiếng rất khẽ, then cá»­a gẫy làm đôi, chàng liá»n thò tay vào trong đỡ lấy cái then để cho then khá»i rÆ¡i xuống gây tiếng Ä‘á»™ng.

Chàng bÆ°á»›c luôn vào bên trong, bá»—ng chân vÆ°á»›ng phải má»™t cái gì má»m nhÅ©n. Hình nhÆ° đó là cái thân ngÆ°á»i, chàng vá»™i cúi xuống rá» mó. NgÆ°á»i đó đã tắt thở, nhÆ°ng má»›i chết không lâu. Chàng thấy ngÆ°á»i đó bé nhá», biết ngay không phải Tạ Tốn, nên chàng cÅ©ng yên trí. Chàng lại bÆ°á»›c thêm má»™t bÆ°á»›c nữa và lại vấp phải xác của hai ngÆ°á»i nữa. Chàng liá»n dùng ngón tay đục thủng lá»— ván để cho ánh sáng đèn bên ngoài ló vào. Nhá» có ánh sáng đó, chàng đã thấy dÆ°á»›i đấy có bảy tám cái xác nằm ngổn ngang nhÆ°ng toàn là đệ tá»­ của Cái Bang hết. Những xác đó Ä‘á»u chết bởi ná»™i thÆ°Æ¡ng rất nặng. Chàng nhấc má»™t tên lên, vạch áo ra xem, thấy ngá»±c tên đó có má»™t dấu vết quyá»n hẳn hoi đúng là bị quyá»n lá»±c của Thất thÆ°Æ¡ng quyá»n đánh phải.
Chàng mừng rỡ và nghĩ thầm:
- Thế ra nghĩa phụ ta đã giở thần oai ra đánh chết lũ này rồi bỠđi.

Chàng tìm kiếm trong phòng má»™t hồi, thấy trên góc tÆ°á»ng có khắc má»™t ngá»n lá»­a, đó là nhãn hiệu của Minh giáo, chàng lại nghÄ© tiếp:
- Không biết tại sao nghĩa phụ lại bị Cái Bang bắt giữ, có phải tại ông ta không trông thấy gì, nên mới trúng phải quỷ kế của Cái Bang chăng. Nếu chúng không dùng thuốc mê thì dùng dây thừng hoặc dùng lưới cá để bắt ông ta ra bằng lối nào, lạ thật.

Chàng quay đầu lại nhìn, thấy trên ván cá»­a có má»™t vết máu nhÆ° có ngÆ°á»i phun vào đó vậy, bên ngoài lại có má»™t dấu bàn tay lá» má», chàng ngẫm nghÄ© giây lát, liá»n hiểu ngay ý nghÄ©a ra sao rồi.
Chàng nghĩ thầm:
- NghÄ©a phụ để lại má»™t ngÆ°á»i không giết ngay, bảo ngÆ°á»i ấy chá» mình ra khá»i bên ngoài rồi cài then cá»­a lại há»™ và sau đó nghÄ©a phụ dùng Thất thÆ°Æ¡ng quyá»n phát bên ngoài vào đánh chết ngÆ°á»i ấy nốt. NhÆ°ng vì cách tấm ván nên chưởng lá»±c không Ä‘á»u đặn nên ngÆ°á»i ná» không chết ngay mà thổ huyết ra trÆ°á»›c. ừ phải rồi, vừa rồi ta thấy má»™t cái bóng Ä‘en thấp thoáng, chắc ngÆ°á»i đó là nghÄ©a phụ ta thoát thân...

Nhưng chàng lại nghĩ tiếp:
- Tuy bóng Ä‘en ấy chạy khá nhanh thá»±c, nhÆ°ng ta trông thấy y thấp bé chứ không to lá»›n vạm vỡ nhÆ° nghÄ©a phụ của ta. Vậy ngÆ°á»i ấy là ai thế?
Chàng chạy ra ngoài phòng, núp ở cạnh cửa ngó xuống bên dưới thấy đệ tử Cái Bang vẫn đi tuần rất cẩn mật, và hình như chúng không biết một tí gì vỠtai biến ở trên lầu vậy, cho nên chàng lại nghĩ tiếp:
- Bá»n đệ tá»­ Cái Bang chết hết không lâu, chắc nghÄ©a phụ ta Ä‘i cách đây không xa, ta hà tất phải nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẫn làm chi, chi bằng ta Ä‘uổi theo nghÄ©a phụ há»i thăm thì biết liá»n. Rồi hai cha con ta lại quay trở lại đây đánh cho chúng má»™t phen long trá»i lở đất để cho chúng biết thủ Ä‘oạn của Minh giáo chúng ta lợi hại nhÆ° thế nào.

Nghĩ tới đó chàng cảm thấy hăng say.
Lúc trÆ°á»›c chàng thấy bóng Ä‘en Ä‘i vá» phía Tây Nam, chàng liá»n tung mình nhảy theo vá» phía đó. Chàng nhảy lên má»™t cành cây cao, rồi nhún chân mượn sức Ä‘u má»™t cái, ngÆ°á»i đã nhảy lên trên đầu tÆ°á»ng.

Chàng cúi xuống nhìn xem xét thấy trên đầu tÆ°á»ng có hai vết chân nho nhá», đúng là vết chân của đàn bà, chàng ngạc nhiên vô cùng nghÄ© tiếp:
- Lạ thật, sao cái bóng Ä‘en ta vừa trông thấy lại là đàn bà được? Trong võ lâm có ngÆ°á»i đàn bà nào có khinh công cao siêu đến thế? Diệt Tuyệt sÆ° thái đã chết. Tía Sam Long VÆ°Æ¡ng của phái Côn Luân chÆ°a chắc có khinh công cao siêu nhÆ° thế được, còn Chỉ Nhược vá»›i Triệu cô nÆ°Æ¡ng lại còn kém hÆ¡n, ngoài những ngÆ°á»i đó ra, ta chÆ°a há» thấy má»™t ngÆ°á»i đàn bà nào gá»i là có tài nghệ cao siêu cả.

NhÆ°ng lúc ấy chàng sợ không Ä‘uổi kịp Tạ Tốn, nên không còn thì giá» nghÄ© ngợi nữa, vá»™i giở khinh công Ä‘uổi theo vá» phía Tây Nam. Chàng chạy theo đại lá»™ Ä‘uổi được mấy dặm, đến má»™t con Ä‘Æ°á»ng rẽ tìm kiếm ở những gốc cây, quả nhiên thấy má»™t tảng đá có dấu hiệu ngá»n lá»­a, chỉ vào má»™t con Ä‘Æ°á»ng nhỠở phía Tây Nam, chàng cả mừng nghÄ© thầm:
- Hành tung của nghÄ©a phụ đã rõ, chỉ lát nữa ta sẽ được gặp liá»n.

Các ám hiệu liên lạc chỉ dẫn của Minh giáo, chàng đã được DÆ°Æ¡ng Tiêu nói cho hay, bây giá» chàng trông thấy dấu hiệu ngá»n lá»­a đó tuy chỉ có mấy nét thôi, nhÆ°ng thấy nét nào cÅ©ng sâu sắc, chàng biết không phải là ngÆ°á»i thÆ°á»ng có thể vẽ nổi, nếu không phải Tạ Tốn, ngÆ°á»i văn võ toàn tài nhÆ° thế, thì ngÆ°á»i trong Minh giáo ít có ai vẽ được.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #90  
Old 24-06-2008, 01:30 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 83:Ãại Náo Cái Bang


Vô Kỵ không còn hoài nghi gì nữa, vá»™i theo con Ä‘Æ°á»ng nhỠđó Ä‘uổi tiếp. Chàng Ä‘uổi đến Dịch Sa Hà, trá»i đã sáng tá», vào trong tiệm cÆ¡m ăn qua loa cho đỡ đói, rồi lại tiếp tục Ä‘i vá» phía Tây.

Khi Ä‘i tá»›i thị trấn Bảng Tá»­, thấy ở chân tÆ°á»ng có vẽ má»™t cái dấu hiệu ngá»n lá»­a nữa, chỉ thẳng vào má»™t ngá»n nhà thá» tổ đã đổ nát.
Chàng mừng rỡ nghĩ thầm:
- Chắc nghĩa phụ ta ẩn núp ở trong này cũng nên, để ta vào bên trong xem.

Chàng tới gần, thấy tấm bảng treo trên cửa đỠ"Ngụy Thị Tôn Từ" bốn chữ lớn.

Chàng vừa Ä‘i vào đến bên trong đã nghe thấy có tiếng ngÆ°á»i ồn ào, chàng thấy đại sảnh có má»™t lÅ© con cháu nhà há» Ngụy ăn mặc nghèo nàn, rách rÆ°á»›i Ä‘ang ngồi quây quần đánh bạc vá»›i nhau.

NgÆ°á»i làm thấy chàng ăn mặc sang trá»ng lại tưởng là khách đánh bạc giàu tiá»n đã tá»›i, liá»n tủm tỉm cÆ°á»i, chạy lại nghênh đón và há»i:
- Má»i công tá»­ vào chÆ¡i vài ván, thể nào công tá»­ cÅ©ng thắng, vÆ¡ hết tiá»n của há» chứ không sai.

Nói xong, y quay lại nói vá»›i những ngÆ°á»i kia rằng:
- Các ngÆ°á»i mau nhÆ°á»ng chá»— cho công tá»­ và ai nấy Ä‘em sẳn tiá»n ra đánh lá»›n Ä‘i để công tá»­ ôm tiá»n vá» phủ.

Vô Kỵ cau mày lại, vì chàng thấy những con bạc không có má»™t ngÆ°á»i nào là trong giang hồ hết liá»n lên tiếng kêu gá»i:
- Nghĩa phụ, nghĩa phụ, nghĩa phụ có ở đây không?

Má»™t lúc lâu chàng không thấy ai trả lá»i, lại há»i thêm mấy câu nữa.
Má»™t tên côn đồ thấy chàng không phải Ä‘i đánh bạc mà lại cứ kêu la om sòm nhÆ° vậy, liá»n trả lá»i chàng rằng:
- Con ngoan ngoãn của ta ơi, cha già ở đây, con mau lại đây đánh mấy ván bạc đi.

Má»i ngÆ°á»i nghe thấy tên ná» nói nhÆ° vậy, liá»n lá»›n tiếng cÆ°á»i ồ.
Vô Kỵ liá»n há»i tên làm cái:
- Bạn có thấy má»™t ngÆ°á»i cao lá»›n vạm vỡ tóc vàng, hai mắt đã mù vào đây không?

Tên ná» thấy chàng đến đây tìm ngÆ°á»i chá»› không phải là đánh bạc, trong lòng đã chán nản rồi, liá»n vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Lạ thật, làm gì có ngÆ°á»i mù tá»›i đây đánh bạc chứ, trừ phi ngÆ°á»i mù đó đã chán Ä‘á»i rồi.

Vô Kỵ kiếm nghÄ©a phụ không thấy, trong lòng đã tức giận, lại nghe thấy hai tên nỠăn nói vô lá»…, làm nhục đến nghÄ©a phụ mình, nên chàng cả giận bÆ°á»›c lên má»™t bÆ°á»›c, má»—i tay nắm lấy má»™t tên, xách lên và khẽ Ä‘Æ°a vá» phía trÆ°á»›c má»™t cái. Cả hai bị tung lên trên mái nhà tức thì. Hai tên ấy tuy chÆ°a bị thÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng đã hãi sợ đến kêu la om sòm nhÆ° heo bị chá»c tiết vậy.

Chàng vá»™i đẩy má»i ngÆ°á»i ra, cầm lấy hai nén bạc trên bàn và nói:
- Ãại gia cho mượn xài chÆ¡i trÆ°á»›c.

Nói xong, chàng bá» hai nén bạc vào túi và Ä‘i ra khá»i nhà.
Bá»n côn đồ hoảng sợ đứng ngẩn ngÆ°á»i ra, không dám Ä‘uổi theo.

Chàng lại tiếp tục Ä‘i vá» phía Tây Nam không bao lâu lại thấy có dấu hiệu ngá»n lá»­a. Chàng lại tiếp tục Ä‘i vá» phía dấu hiệu đó.
Tá»›i chiá»u tối, chàng đã Ä‘i Phong Nhuận, nÆ¡i đó là má»™t thành lá»›n ở phía Bắc tỉnh Hà Bắc, chàng theo dấu hiệu chỉ tá»›i trÆ°á»›c má»™t nhà tÆ°á»ng sÆ¡n trắng, cá»­a sÆ¡n Ä‘en.

Chàng thấy hai cái vòng đóng ở trên cá»­a bóng nhoáng, bên trong tÆ°á»ng, những cây mai Ä‘ang Ä‘ua nở. Ãó là nhà của má»™t ngÆ°á»i tao nhã, nên chàng vá»™i cầm cái vòng đồng ấy lên khẽ gõ ba tiếng. Không bao lâu chàng đã nghe có tiếng chân rất nhẹ ở trong Ä‘i ra, và cánh cá»­a Ä‘en kêu "kẹt" má»™t tiếng mở ra liá»n.

Cá»­a vừa hé mở, chàng dã nghe thấy mùi hÆ°Æ¡ng xông lên mÅ©i, thì ra ngÆ°á»i mở cá»­a đó là má»™t con thị tỳ, mặc áo da lông cừu màu phấn hồng. Thị tỳ vừa trông thấy chàng đã bịt miệng cÆ°á»i và há»i:
- Sao lâu thế má»›i thấy công tá»­ tá»›i. Chị tôi nhá»› công tá»­ lắm đấy, má»i công tá»­ mau vào xÆ¡i nÆ°á»›c Ä‘i.
Nói xong, nàng lại lÆ°á»m chàng má»™t cái, rồi cÆ°á»i khúc khích.
Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng vá»™i há»i lại:
- Sao cô bé lại biết tôi, chị cô là ai?

Thị tỳ vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Công tá»­ đã biết lại còn làm bá»™ há»i, thôi đừng có đóng tuồng vá»›i tôi nữa, mau vào Ä‘i không có công tá»­ thì chị tôi lo đến ốm ngÆ°á»i Ä‘i mất.

Nói xong, nàng ta giơ tay ra nắm lấy tay phải của Vô Kỵ kéo rong.
Vô Kỵ ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Sao nàng làm như quen ta đã lâu rồi như vậy?
Nhưng chàng lại nghĩ:
- À phải rồi, chắc Chỉ Nhược ở nhỠđây, biết ta thế nào cũng theo dấu hiệu mà tìm kiếm tới, cho nên mới sai thị tỳ này ra nghênh đón cũng nên. Hà, lâu ngày không gặp nhau, thế nào Chỉ Nhược chả nhớ nhung ta đến gầy ốm đi.

Chàng càng nghÄ© càng khoái chí, liá»n theo tiểu hoàn Ä‘i vào phía trong, qua má»™t lối Ä‘i nhá» trên phủ đá sá»i. Rồi lại xuyên qua má»™t cái sân má»›i đến má»™t cái phòng ngang.

Vào trong phòng, chàng thấy bàn ghế... Ä‘á»u có phủ đệm gấm, than trong lò Ä‘ang cháy hồng, quả thật ấm áp vô cùng, trên ká»· nhá» thấp má»™t lÆ° hÆ°Æ¡ng và trên má»™t cái ká»· khác để má»™t cái đàn tỳ bà.

A hoàn ná» liá»n quay mình Ä‘i ra, không bao lâu đã bÆ°ng má»™t cái khay vào, trong khay có Ä‘á»±ng sáu Ä‘Ä©a Ä‘iểm tâm, má»™t ấm nÆ°á»›c trà.
Con bé rót nước đưa vào tay Vô Kỵ, rồi khẽ bóp cổ tay chàng một cái, chàng thấy vậy cau mày nghĩ thầm:
- Con a hoàn này sao vô lễ đến thế?
NhÆ°ng nể mặt Chỉ Nhược, chàng không tiện trách mắng con nhá» mà chỉ há»i:
- Tạ lão gia đâu, Chu cô nương hiện ở đâu?

A hoàn vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Công tá»­ há»i Tạ lão gia làm chi, có phải ghen đấy không? Chị tôi sắp ra ối chà, xem công tá»­ chÆ°a chi đã nóng tính đến thế. Công tá»­ thật không có lÆ°Æ¡ng tâm chút nào, đã tá»›i đây kiếm chị tôi mà lại nhá»› Chu cô nÆ°Æ¡ng và VÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng nữa.

Vô Kỵ nghe nói ngẩn ngÆ°á»i ra há»i tiếp:
- Cô không được nói bậy, cô nói gì thế?

A hoàn ná» lại bịt mồm cÆ°á»i quay Ä‘i mà Ä‘i ra luôn.
Một lát sau chàng nghe thấy có tiếng đồ trang sức va chạm nhau kêu "kính coong" một hồi, chàng đã thấy a hoàn nỠđỡ một thiếu nữ, tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi bốn bước vào.
Nàng rất trắng trẻo đôi mày vẽ cong, trông cũng khá đẹp, bên mép lại chấm một nốt ruồi giả trông cũng có vẻ phong lưu lắm.

Nàng vừa ra tá»›i nÆ¡i đã tiến lại và há»i:
- Tướng công quý tính danh là chi, sao hôm nay lại có thì giỠđến ngồi chơi như thế...

Nàng vừa nói vừa để tay lên vai Vô Kỵ.
Vô Kỵ mặt đỠbừng, vội tránh sang bên và nói:
- Tôi hỠTrương, chẳng hay có một ông già hỠTạ, với một cô hỠChu đến đây không?
- TÆ°á»›ng công muốn há»i Chu Thiêm Thiếm thì đến nhà Bách Ãào CÆ°, chứ Lê HÆ°Æ¡ng viện này làm gì có Chu Thiêm Thiếm.

Vô Kỵ nghe nói má»›i tỉnh ngá»™, và má»›i hay đây là xóm bình khang. Chàng liá»n quay ngÆ°á»i Ä‘i ra cá»­a.
A hoàn ná» Ä‘uổi theo kêu gá»i, nhÆ°ng chàng xua tay, vứt lại má»™t nén bạc đã cÆ°á»›p được của bá»n côn đồ, rồi rảo cẳng Ä‘i luôn.

Ãêm hôm đó, chàng vào má»™t khách sạn nghỉ trá», vừa nằm ở trên giÆ°á»ng vừa suy nghÄ©:
- Sao nghĩa phụ ta lại vào chỗ đánh bạc và tới xóm bình khang như vậy...
Chàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng sau, chàng ở ngoài thành Phong Nhuận lại tìm thấy dấu hiệu của Minh giáo chỉ vỠphía Tây. Chàng theo dấu hiệu đi hết Tam Hà lại đến Hương Hà mà không thấy tung tích chi cả. Nhưng chàng cứ tiếp tục theo dấu hiệu chạy luôn mấy ngày hết huyện này sang huyện khác, vòng một vòng thật lớn, rốt cục lại chạy vỠtới Lư Long.

Lúc này lòng chàng đã bình tĩnh trở lại và nghĩ thầm:
- Nếu kẻ địch du ta Ä‘i Quảng Ãông, Vân Nam, Quý Châu thì sao? CÅ©ng may bây giỠđược trở vá» LÆ° Long .
NghÄ© Ä‘oạn, chàng vào tá»­u lầu ăn má»™t bữa no say, mua má»™t cái áo dài trắng, lấy bút son vẽ má»™t dấu hiệu ngá»n lá»­a rất lá»›n, quyết ý nhân danh giáo chủ của Minh giáo Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng tá»›i Tổng Ä‘Æ°á»ng của Cái Bang. Chàng Ä‘i tá»›i nhà ngÆ°á»i tài chủ ná», thấy hai cánh cá»­a chÆ°a đóng chặt, liá»n đẩy mạnh má»™t cái, hai cánh cá»­a mở tung ra, và bay vào bên trong đụng vỡ cái cống lá»›n nuôi cá vàng kêu "loong coong" mấy tiếng.

Chàng còn chÆ°a nguôi giận, lá»›n bÆ°á»›c Ä‘i vào, vừa Ä‘i vừa kêu gá»i:
- Bang chúng của Cái Bang hãy nghe ta nói đây, mau mau gá»i Sá»­ Há»a Long ra yết kiến ta.

MÆ°á»i mấy tên đệ tá»­ bốn túi và năm túi của Cái Bang Ä‘ang đứng trong sân, thấy hai cánh cá»­a bá»—ng nhiên bay tung, giật mình kinh hãi, sau thấy má»™t thiếu niên áo trắng xông vào, liá»n đồng thanh hò hét, chạy ra quát há»i:
- Ngươi là ai mà dám vào đây quấy nhiễu như vậy?

Vô Kỵ giÆ¡ hai cánh tay lên hất má»™t cái, mấy tên đệ tá»­ của Cái Bang, nhÆ° mấy bó rÆ¡m, bắn tung sang hai bên, đụng phải những cánh cá»­a sổ ở phía sau, những khung cá»­a đó Ä‘á»u vỡ tan tành.

Vô Kỵ Ä‘i qua đại sảnh vung chưởng lên đánh vào cánh cá»­a giữa kêu đến "bùng" má»™t tiếng. Cá»­a giữa lại bay tung liá»n. Trong khách sảnh có bầy má»™t mâm cá»—.
Há»a Long ngồi ở giữa, những thủ lãnh của Cái Bang ngồi chung quanh. Chúng thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, cho ngÆ°á»i ra xem, ngỠđâu Vô Kỵ đã vào tá»›i nÆ¡i. Chàng nắm lấy ngá»±c má»™t tên bảy túi ném luôn vào ngÆ°á»i Sá»­ Há»a Long.

Tài chủ Ä‘ang ngồi ở phía dÆ°á»›i bàn tiếp Há»a Long, bá»—ng thấy đệ tá»­ bảy túi ở bên ngoài bay tá»›i, vá»™i giÆ¡ tay ra ôm lấy. Tuy y đã ôm được, nhÆ°ng sức mạnh cÅ©ng kéo y suýt ngã. Y cố gượng để chống đỡ, ngÆ°á»i lảo đảo lui vá» phía sau bảy tám bÆ°á»›c, đụng vào cái cá»™t lá»›n, má»›i ngừng lại được.

Tất cả những đệ tá»­ của Cái Bang có mặt tại đó Ä‘á»u kinh hãi vô cùng.
Vô Kỵ vào tới nơi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thì ra chàng đã trông thấy Chỉ Nhược ngồi sát cánh Thanh Thư ở phía bên phải bàn.

Chàng trố mắt nhìn Chỉ Nhược không biết nói sao cho phải.
Còn Chỉ Nhược thấy chàng cũng la lớn:
- Vô Kỵ đại ca.

Nàng vừa đứng dậy, thì thấy ngÆ°á»i lảo đảo và ngã quỵ ngay xuống.
Vô Kỵ thấy vậy kinh ngạc vô cùng tiến lên cúi xuống ẳm nàng, nhÆ°ng ngÆ°á»i chàng chÆ°a kịp đứng thẳng lên lÆ°ng đã bị đánh bốp má»™t cái. Thì ra chàng bị Thanh ThÆ° đánh trúng má»™t chưởng và lại bị tên cao thủ của Cái Bang đánh trúng má»™t quyá»n nữa.

NhÆ°ng lúc ấy chàng đã vận Cá»­u DÆ°Æ¡ng thần công ra khắp ngÆ°á»i, quyá»n và chưởng của Thanh ThÆ° và đệ tá»­ Cái Bang kia, Ä‘á»u bị bắn trở lại hết. Chàng liá»n ung dung ẳm Chỉ Nhược nhảy ra ngoài sân vừa chạy chàng vừa há»i:
- Nghĩa phụ đâu?

Chỉ Nhược đáp:
- Tôi... tôi... bị chúng điểm trúng yếu huyệt, mất hết võ công rồi.

Vô Kỵ vẫn quan tâm đến Tạ Tốn há»i:
- Nghĩa phụ tôi đâu?

Chỉ Nhược đáp:
- Không biết, tôi bị chúng bắt tới đây. Từ lúc bị bắt tới giỠkhông biết nghĩa phụ đâu cả.

Vô Kỵ liá»n xoa bóp khủy tay khủy chân cho nàng và đặt nàng xuống ngỠđâu, thủ pháp Ä‘iểm huyệt Cái Bang rất đặc biệt, nên chàng không sao giải được cho nàng, nên chàng vừa đặt nàng xuống, nàng lại ngã quỵ ngay.

Các đệ tá»­ của Cái Bang vá»™i chạy đến trÆ°á»›c sân, Há»a Long vá»™i chắp tay chào vào há»i:
- Các hạ có phải là Trương giáo chủ của Minh giáo đó không?

Vô Kỵ thấy đối phương là Bang chủ của một môn phái, nên chàng cũng chắp tay đáp lễ và đáp:
- Không dám. Tại hạ tá»± tiện xông vào tổng Ä‘Æ°á»ng của quý Bang, mong Bang chủ thứ lá»—i cho.

Há»a Long lại nói tiếp:
- Mấy năm gần đây tiếng tăm của TrÆ°Æ¡ng Giáo chủ lừng lẫy giang hồ, tại hạ ngưỡng má»™ vô cùng, ngày hôm nay được trông thấy võ công của các hạ, má»›i hay danh bất hÆ° truyá»n, tại hạ thật bái phục.
- Tại hạ tá»›i đây rất lá»— mãng mong Bang chủ đừng có chê cÆ°á»i. NghÄ©a phụ của tại hạ là Kim Mao SÆ° VÆ°Æ¡ng hiện giỠở đâu, Bang chủ làm Æ¡n má»i ông ta ra há»™.

Há»a Long mặt Ä‘á» bừng, cÆ°á»i ha hả rồi đáp:
- TrÆ°Æ¡ng Giáo Chủ sao lại vu khống cho chúng tôi nhÆ° vậy. Chúng tôi có hảo ý má»i Tạ SÆ° VÆ°Æ¡ng đến ở vài ngày, không ngỠông ta không từ biệt mà đã rút lui. lại còn đánh cho tám đệ tá»­ của chúng tôi bị thÆ°Æ¡ng nặng. Không hiểu món nợ sau này quý giáo sẽ thanh toán vá»›i chúng tôi ra sao?

Vô Kỵ ngẩn ngÆ°á»i ra nghÄ© thầm:
- Quả thật tám tên đệ tá»­ của Cái Bang đã bị nghÄ©a phụ ta dùng Thất thÆ°Æ¡ng quyá»n đả thÆ°Æ¡ng rồi. Xem ra nghÄ©a phụ ta không có ở đây thật, nhÆ°ng bây giỠông ta đã Ä‘i đâu thế?

NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n há»i:
- Thế còn Chu cô nÆ°Æ¡ng này thì sao? Cô ta có Ä‘iá»u gì thất lá»… vá»›i quý Bang mà quý Bang giam cô ta ở đây?

Há»a Long vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- NgÆ°á»i ta bảo TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ của Minh giáo võ công tuy cao cÆ°á»ng, nhÆ°ng lại là má»™t tên ma đầu rất bÆ°á»›ng bỉnh quả thật không sai.

Vô Kỵ sầm nét mặt há»i tiếp:
- Tôi bướng ở chỗ nào?
- Chu cô nÆ°Æ¡ng này là ngÆ°á»i của phái Nga Mi, nàng là lãnh tụ của má»™t danh chính phái có liên can gì đến quỹ giào là má»™t bằng môn tà đạo đâu. Chú em Thanh ThÆ° đây là ngÆ°á»i của phái Võ Ãang, chàng ta vá»›i Chu cô nÆ°Æ¡ng má»›i thật là xứng đôi vừa lứa. Hai ngÆ°á»i dắt tay nay Ä‘i qua đây. Cái Bang chúng tôi má»›i hai ngÆ°á»i vào xÆ¡i chén rượu nhạt, sao Giáo Chủ lại bá»—ng dÆ°ng nhảy vào đây can thiệp, nhÆ° vậy có thật buồn cÆ°á»i không.

Vô Kỵ bèn há»i tiếp:
- Nếu bảo Chu cô nương là khách quý của quý Bang, sao nàng ta lại bị điểm huyệt, không thể nào đứng vững được?

Há»a Long ngạc nhiên không biết trả lá»i ra sao cho phải, Hữu LÆ°Æ¡ng liá»n ha hả cả cÆ°á»i đỡ lá»i:
- Chu cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang ngồi đấy uống rượu chuyện trò vui vẻ, ai bảo cô ta bị Ä‘iểm huyệt nào? Cái Bang và Nga Mi giao hảo vá»›i nhau xÆ°a nay, sao TrÆ°Æ¡ng Giáo Chủ lại vu khống nhÆ° vậy, không sợ thiên hạ trên giang hồ cÆ°á»i chê sao.

Vô Kỵ cÆ°á»i nhạt và nói tiếp:
- Theo lá»i nói của bạn thì Chu cô nÆ°Æ¡ng tá»± Ä‘iểm huyệt của mình chứ không phải bị ngÆ°á»i ta Ä‘iểm huyệt phải không?

Hữu Lượng đáp:
- Ãiá»u đó không có gì làm bằng cá»› hết, nhÆ°ng ai ai cÅ©ng trông thấy TrÆ°Æ¡ng Giáo chủ vừa nhảy tá»›i giở trò phi lá»…, ãm luôn Chu cô nÆ°Æ¡ng Ä‘i. Chu cô nÆ°Æ¡ng dãy dụa không chịu, thế rồi chính Giáo chủ đã thuận tay Ä‘iểm huyệt cô ta. TrÆ°Æ¡ng Giáo Chủ, ai chả biết anh hùng không sao qua nổi ãi mỹ nhân và lòng hiếu sắc ngÆ°á»i nào mà chẳng có. NhÆ°ng trÆ°á»›c mắt má»i ngÆ°á»i đông đảo nhÆ° thế này, TrÆ°Æ¡ng Giáo Chủ lại cầm lòng không được nhÆ° vậy, thật là mất hết địa vị của má»™t Giáo chủ?

Vô Kỵ liá»n há»i Chỉ Nhược:
- Tôi... tôi...

Nàng chỉ nói được mấy tiếng tôi rồi ngã lăn ra đất chết giấc liá»n.

Các đệ tá»­ của Cái Bang liá»n kêu la ồn ào:
- Ma đầu của Minh giáo bức dâm không được đã giết ngÆ°á»i rồi.

Vô Kỵ nghe nói cả giận tiến lên, xông lại phía Há»a Long.
Trưởng bản Long đầu với Chấp Pháp Trưởng lão song song tiến lên ngăn cản chàng.
Trưởng bản Long đầu cầm gậy quét ngang, Chấp Pháp trưởng lão tay phải cầm móc gang, tay trái cầm thiết quài.
Hai ngÆ°á»i ba môn khí nhắm ngÆ°á»i Vô Kỵ đánh tá»›i.

Vô Kỵ rú lên má»™t tiếng, sá»­ dụng Càn Khôn Ãại Nã Di Tâm pháp khiến móc của Chấp pháp Trưởng lão gạt gậy Trưởng bản Long đầu, còn thiết quài của tên ná» thì đánh luôn vào hông của tên kia?
Truyá»n công Trưởng lão giÆ¡ kiếm lên đâm luôn, mồm thì la lá»›n:
- Tiểu tá»­ này võ công quái dị lắm, má»i ngÆ°á»i phải cẩn thận má»›i được.

Nói xong y đâm luôn ba kiếm, Ä‘á»u nhắm ba nÆ¡i yếu huyệt ở ngá»±c và bụng của Vô Kỵ tấn công.
Vô Kỵ thấy thể công của đối phÆ°Æ¡ng lợi hai nhÆ° vậy liá»n khen ngợi:
- Kiếm pháp cao siêu thật.

Chàng vá»™i né mình tránh, giÆ¡ tay trái ra Ä‘iểm vào yếu huyệt ở đùi của Truyá»n công Trưởng lão. Truyá»n công Trưởng lão liá»n xoay kiếm nhằm đầu ngón tay của chàng đâm luôn. Tuy thế kiếm của y rất lợi hại, nhÆ°ng đâm sao trúng nổi chàng. Chỉ thoáng cái, ba Trưởng lão của Cái Bang đã đấu vá»›i Vô Kỵ được hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i hiệp.

Hữu Lượng đột nhiên lớn tiếng:
- Mau, bày trận "sát cẩu" ra.

Hai mÆ°Æ¡i cao thủ của Cái Bang liá»n vây Vô Kỵ vào giữa, chúng hoặc hát bài ca Liên Hoa Lạc của những ăn mày thÆ°á»ng ca, hoặc rên rỉ kêu la hoặc lá»›n tiếng nói: "Lạy bà cho tôi xin chén cÆ¡m miêng cháo...", hoặc giÆ¡ quyá»n lên đấm vào ngá»±c mình vân vân...

Vô Kỵ thấy chúng quái dị nhÆ° vậy, liá»n ngẩn ngÆ°á»i ra, nhÆ°ng chàng hiểu ngay ý định của chúng liá»n. Chàng biết chúng làm nhÆ° thế cốt để cho mình loạn tâm thần đó thôi. Truyá»n Công trưởng lão liá»n quát lá»›n:
- Hãy khoan!

Nói xong, y lui vỠphía sau hai bước, giơ kiếm lên ngang hông.
Chấp Pháp trưởng lão với Trưởng Bản long đầu nhảy lùi ra bày thành trận "sát cẩu", nhưng chúng vẫn không xông vào tấn công.

Truyá»n Công trưởng lão liá»n nói vá»›i Vô Kỵ rằng:
- Vẫn biết chúng tôi lấy ngÆ°á»i đông địch vá»›i ngÆ°á»i ít nhÆ° thế này, dù có thắng cÅ©ng không oanh liệt gì. NhÆ°ng ngÆ°á»i trong Cái Bang chúng tôi đây kho ngÆ°á»i nào địch nổi giáo chủ cả, bắt buá»™c chúng tôi phải phá luật lệ của võ lầmz mà giở trận thế này ra đối phó.

Vô Kỵ mỉm cÆ°á»i đáp:
- Khéo nói! Khéo nói lắm.

Truyá»n Công trưởng lão nói tiếp:
- Chúng tôi ngÆ°á»i nào cÅ©ng có khí giá»›i trong tay, mà giáo chủ thì tay không, nhÆ° vậy, chúng tôi thắng thế nhiá»u quá. Vậy giáo chủ dùng khí giá»›i gì, xin cho biết chúng tôi xin dâng lên ngay.

Vô Kỵ nghĩ thầm:
- Trong Cái Bang chỉ có Truyá»n Công trưởng lão này là ngÆ°á»i có đôi chút nghÄ©a khí mà thôi .

NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n đáp:
- Những khí giới Cái Bang không có một môn nào hợp tay của tại hạ hết. Vả lại, tại hạ đấu với quý vị hà tất phải dùng đến đao thương làm chi, khi nào tại hạ dùng đến khí giới thì tại hạ tự kiếm lấy.

Nói xong, chàng nhảy luôn vào trong trận giÆ¡ hai tay lên đè và đầu vai của Hữu Lượng và Thanh ThÆ°, và chỉ thoáng cái đã cÆ°á»›p được khí giá»›i của hai ngÆ°á»i liá»n, rồi lại nhảy ra ngoài trận ngay. Chàng ra ngoài và trong nhÆ° vậy mà không hỠđụng tá»›i vạt áo của hai ngÆ°á»i mốt tên Bang chúng của Cái Bang.

Các đệ tử của Cái Bang đang kinh hãi thì đã nghe thấy chàng lớn tiếng nói:
- Trận này của quý Bang chỉ giết chó được thôi, chứ muốn giáng long phục hổ thì không ăn thua gì đâu.

Nói xong, chàng dồn sức vào hai thân kiếm, chỉ nghe tiếng kêu "lắc rắc" mấy tiếng, hai thanh kiếm đõ đã gẫy ra làm đôi.
Trưởng Bản long đầu thấy vậy liá»n la lá»›n:
- Chúng ta cùng xông lên tấn công đi.

Y vừa nói vừa múa gậy xông lại, tấn công vào ngá»±c Vô Kỵ. Vô Kỵ thấy má»i ngÆ°á»i tấn công mình tá»›i tấp nhÆ° vậy liá»n giở Càn Khôn Ãại Nã Di tâm pháp ra, chỉ trong thoáng cái chàng đã cÆ°á»›p hết khí giá»›i của hai mÆ°Æ¡i mốt tên đệ tá»­ của Cái Bang và ném cả hai mÆ°Æ¡i mốt con dao đó lên xà ngang, dao nào cÅ©ng cắm sâu đến ngập cán.

Hữu Lượng bỗng lớn tiếng nói:
- TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ, ngÆ°á»i có chịu ngừng tay không?

Vô Kỵ quay ngÆ°á»i lại nhìn, thấy y dí kiếm vào sau lÆ°ng Chỉ Nhược để kiểm chế mình, chàng liá»n cÆ°á»i nhạt đáp:
- HÆ¡n má»™t trăm năm nay, há»… nói Minh giáo, Cái Bang là há» Ä‘á»u công nhận Minh giáo đứng đầu các giáo, Cái Bang đứng đầu các Bang. Các vị xá»­ sá»± nhÆ° vậy không sợ làm mất oai danh của lão anh hùng Hồng Thất Công hay sao?

Truyá»n Công trưởng lão liá»n nổi giận bảo Hữu Lượng rằng:
- Trần trưởng lão mau buông Chu cô nÆ°Æ¡ng ra, chúng ta còn đấu má»™t phen vá»›i TrÆ°Æ¡ng Giáo chủ nữa. Chúng ta dở hết toàn lá»±c của bổn Bang ra mà địch không nổi má»™t mình Giáo chủ của Minh giáo hay sao. Nếu vậy thì còn mặt mÅ©i nào làm ngÆ°á»i nữa.

Hữu Lượng vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Ãại trượng phu đành đấu trí, chứ không đấu sức. Vô Kỵ ngÆ°Æ¡i còn không chị thúc thủ để đợi trói hay sao?

Vô Kỵ cả cÆ°á»i đáp:
- Thôi được, ngày hôm nay để Vô Kỵ ta thử nhận thức oai phong của Cái Bang xem sao.

Chàng Ä‘á»™t nhiên lui vá» phía sau hai bÆ°á»›c và lá»™n ngược má»™t vòng, lúc hạ chân xuống thì vừa cởi ngay lên trên lÆ°ng của Há»a Long. Chàng để bàn tay phải lên trên đỉnh đầu của Bang chủ, tay trái thì nắm lấy kinh mạch ở phía sau cổ. Chàng sá»­ dụng võ công ghi trên Thánh há»a lệnh, nên má»›i bắt cóc được tên Bang chủ của Cái bang má»™t cách dá»… dàng nhÆ° vậy. Chàng cỡi trên vai Há»a Long tá»±a nhÆ° trẻ con đùa giỡn vậy, tuy trông không đẹp, nhÆ°ng đã ká»m chế hết các yếu huyệt ở trên đỉnh của đỉnh môn, vì vậy chàng không muốn nhảy xuống đất nữa, sợ có gì khác xảy ra sẽ bất lợi cho mình.

Bang chúng của Cái bang thấy Bang chủ của mình bị bắt giữ đồng thanh kinh hãi kêu la, vì chúng chỉ sợ Vô Kỵ ấn mạnh má»™t cái là Bang chủ của chúng vỡ sá» chết tốt ngay. Chúng tuy kinh hãi nhÆ° vậy, nhÆ°ng không có cách gì ra tay cứu được Bang chủ của chúng hết, nên tên nào tên ấy chỉ yên lặng trố mắt ra nhìn Vô Kỵ vá»›i Há»a Long mà thôi.

Ãang lúc ấy trên mái nhà bá»—ng có tiếng đàn sáo rất du dÆ°Æ¡ng vá»ng xuống. Có má»™t Ä‘iá»u lạ là tiếng nhạc đó bá»—ng Ãông bá»—ng Tây, không ai biết hẳn ở nÆ¡i nào vá»ng tá»›i. Ngay cả Vô Kỵ cÅ©ng thắc mắc vô cùng, Ä‘ang lúc ấy Hữu Lượng bá»—ng lên tiếng nói:
- Chẳng hay cao nhân ở phương nào giáng lâm Cái bang, nếu là quần ma của Minh giáo thì cứ việc hiện thân ra, hà tất phải giả bộ ma quỉ như thế làm chi.

Má»i ngÆ°á»i lại nghe thấy có ba tiếng đàn kêu "tinh, tang, tang" rồi bá»—ng thấy bốn thiếu nữ mặc áo trắng ở hai bên mái hiên nhảy xuống dÆ°á»›i sân, ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy Ä‘á»u cầm má»™t chiếc giao cầm. Ãá»n đó chỉ ngắn và hẹp bằng ná»­a chiếc thất huyá»n cầm mà thôi, nhÆ°ng cÅ©ng có đủ bảy dây hẳn hoi. Theo sau bốn thiếu nữ đó là bốn thiếu nữ áo Ä‘en, tay cầm trÆ°á»ng tiêu, tiêu của há» dài gấp đôi tiêu thÆ°á»ng. Bốn thiếu nữ đó cÅ©ng đứng sang bốn góc. Thế là bốn trắng bốn Ä‘en đứng cả ở bốn phÆ°Æ¡ng. Vừa đứng yên, tám thiếu nữ liá»n đánh đàn và thổi sáo ngay, tiếng nhạc nghe rất du dÆ°Æ¡ng và tao nhã.

Ãang lúc ấy có má»™t thiếu nữ phủ sa vàng, tay trái dắt má»™t con bé trạc mÆ°á»i hai, mÆ°á»i bà tuổi nhảy xuống. Thiếu nữ ná», tuy tuổi hai bảy hai tám, nhÆ°ng dung nhan tuyệt trần, chỉ phải ná»—i sắc mặt nhợt nhạt, trái lại thì con bé xấu xí vô cùng, mÅ©i hếch lên trá»i, mồm rá»™ng, hai cái răng cá»­a nhô ra ngoài trông rất hung ác. Con nhá» má»™t tay nắm tay thiếu nữ ka, má»™t tay cầm cái gậy trúc xanh.

Bang chúng của Cái bang thấy thiếu nữ ấy bÆ°á»›c vào liá»n chú ý cả vào cái gậy trúc xanh, chứ không ai để ý đến mặt con bé cả.
Vô Kỵ thấy mình cỡi trên vai Há»a Long ở trÆ°á»›c mặt các thiếu nữ nhÆ° thế trông rất khó coi, nhÆ°ng chàng thấy mÅ©i kiếm của Hữu Lượng vẫn dí vào sau lÆ°ng của Chỉ Nhược, nên chàng không dám nhảy xuống dÆ°á»›i đất. Chàng bá»—ng thấy tất cả những bang chúng Cái bang Ä‘á»u chú ý vào cây gậy trúc vô cùng. Chàng liá»n ngắm nhìn cái gậy, thấy gậy đó xanh biếc và bóng nhoáng, hình nhÆ° đã được rất nhiá»u ngÆ°á»i rá» mó qua, nên má»›i bóng nhoáng nhÆ° thế. Ngoài ra, chàng không thấy gậy đó có gì khác lạ hết.

Thiếu nữ áo vàng Ä‘Æ°a đôi mắt lạnh lùng và lóng lánh, nhìn má»i ngÆ°á»i má»™t vòng sau má»›i chăm chú nhìn vào mặt Vô Kỵ rồi dùng giá»ng lạnh lùng nói:
- Trương Giáo chủ đã lớn tuổi như vậy, không chịu đi làm việc chính nghĩa lại ở đây đùa giỡn như vậy.

Lá»i nói của nàng ta có vẻ khiển trách nhÆ°ng lại rất thân mật nhìn nhÆ° chị cả dạy bảo ngÆ°á»i em vậy. Chàng xấu hổ mặt Ä‘á» bừng, liá»n lên tiếng cãi lại:
- Trần trưởng lão của Cái bàng đã dùng thủ Ä‘oạn đê hèn, kiá»m chế ngÆ°á»i đồng bá»n của tôi, tôi đành phải bắt giữ Bang chủ của chúng.

Mỹ nữ đó lại mỉm cÆ°á»i há»i tiếp:
- Giáo chủ bắt Bang chủ của ngÆ°á»i ta làm ngá»±a cỡi nhÆ° vậy chả khoái má»™t chút hay sao? Tôi ở TrÆ°á»ng An tá»›i nghe ngÆ°á»i ta nói Giáo chủ Minh giáo là má»™t tiểu ma đầu, bây giá» má»›i được gặp mặt, hà, hà, hà..

Nàng ta vừa nói vừa khẽ lắc đầu mấy cái tá» vẻ không vui, Há»a Long Ä‘á»™t nhiên la lá»›n:
- Vô Kỵ tiểu dâm tặc, có mau mau xuống đất hay không?

Nói xong, y giÆ¡ tay lên định hất đùi của Vô Kỵ xuống nhÆ°ng khổ ná»—i, kinh mạch phía sau cổ của y đã bị đối phÆ°Æ¡ng nắm chặt, ngÆ°á»i và chân tay không còn má»™t chút hÆ¡i sức nào cả. Vô Kỵ thấy Há»a Long chá»­i mình là tiểu dâm tặc ở trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i đông đảo nhÆ° vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận, liá»n vận ná»™i công dồn sang cổ tay của Há»a Long. Há»a Long liá»n cảm thấy mình mẩy tê tái, khó chịu không sao nhịn được liá»n la lá»›n:
- á»i chà, ối chà.

Rồi rên rỉ kêu la hoài.

Bang chúng của Cái bang thấy Vô Kỵ vô lá»… nhÆ° vậy và lại thấy bang chủ của mình hèn nhát đến thế, Ä‘á»u tức hận vô cùng, vì trÆ°á»›c mặt đông đảo nhÆ° vậy mà Há»a Long lại kêu Ä‘au và rên rỉ nhÆ° thế thì còn gì là má»™t anh hùng hảo hán nữa.
Ãừng nói y là Bang chủ của má»™t môn phái lá»›n mà dù là má»™t đệ tá»­ thÆ°á»ng của Cái bang cÅ©ng không bao giá» chịu cúi đầu rên rỉ trÆ°á»›c kẻ địch nhÆ° vậy.

Hữu Lượng thấy vậy vội lên tiếng:
- Vô Kỵ, ngươi buông Bang chủ ra, ta sẽ thâu kiếm lại ngay.

Nói xong y liá»n bá» kiếm vào bao. Sở dÄ© y hành Ä‘á»™ng trÆ°á»›c là vì y tin chắc Vô Kỵ thế nào cÅ©ng buông tha Há»a Long ngay.
Quả nhiên, Vô Kỵ vừa nói má»™t câu: "Ãược lắm" thì ngÆ°á»i chàng đã nhảy xuống đứng cạnh Chỉ Nhược liá»n. NhÆ°ng chàng thấy Chỉ Nhược lông mày cau có, mặt mÅ©i tá» vẻ uể oải tá»±a nhÆ° vừa chết giấc xong má»›i thức tỉnh dạy vậy.
Chàng thấy nàng ta tội nghiệp như vậy vội đỡ nàng ngồi trên một chiếc ghế da.

Hữu Lượng quay lại nói với mỹ nữ áo vàng:
- Chẳng hay cô nÆ°Æ¡ng giáng lâm có Ä‘iá»u gì muốn chỉ giáo thế? Và có thể cho chúng tôi được biết quý tính đại danh là gì không?

Thiếu nữ áo vàng tuy tuổi đã lá»›n, nhÆ°ng vẫn mặc phục trang khuê nữ và lại có tám thiếu nữ Ä‘i hầu trông rất quý phái, nên trong lòng y nghÄ© mãi mà không nghÄ© ra được nàng ta là ai. Ãồng thá»i, y lại thấy cái gậy trúc ở trong tay của con bé xấu xí, chính là tính vật của Bang chủ của Cái bang, không hiểu tại sao lại lá»t vào tay con bé ấy nhÆ° vậy?

Thiếu nữ áo vàng lạnh lùng há»i:
- Há»—n Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Khôn ở đâu, má»i y ra đây tÆ°Æ¡ng kiến.

Vô Kỵ nghe thấy cái tên Thành Khôn trong lòng kinh ngạc vô cùng.
NhÆ°ng Hữu Lượng đã biến sắc mặt, chỉ giây phút thôi, y lại giữ vẻ trấn tÄ©nh được liá»n, lạnh lùng đáp:
- Há»—n Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Khôn nào? Có phải là sÆ° phụ của Kim Mao SÆ° VÆ°Æ¡ng Tạ Tốn đấy không, nếu vậy cô nÆ°Æ¡ng nên há»i TrÆ°Æ¡ng Giáo chủ má»›i phải chá»›.

Thiếu nữ lại cÆ°á»i nhạt há»i tiếp:
- Các hạ là ai?
- Tại hạ hỠTrần, biệt tự là Hữu Lượng, Trưởng lão tám túi của Cái bang.

Thiếu nữ chẩu môi hÆ°á»›ng vá» phía Há»a Long và há»i tiếp:
- Tên này là ai? Trông bá» ngoài thì oai phong nhÆ° thế mà sá»± thật thì tầm thÆ°á»ng, ngÆ°á»i ta má»›i trừng trị chút xíu nhÆ° vậy mà đã kêu là om xòm, thật chả can đảm chút nào.

Bang chúng của Cái bang nghe thấy thiếu nữ nói nhÆ° vậy Ä‘á»u hổ thẹn vô cùng, ai nấy Ä‘á»u Ä‘Æ°a mắt nhìn Há»a Long vẻ khinh miệt và tức giận.
Hữu Lượng vá»™i đỡ lá»i:
- Ãây là Sá»­ bang chủ của bổn bang, vì ốm Ä‘au má»›i khá»i nên má»›i yếu á»›t nhÆ° thế, cô nÆ°Æ¡ng là khách ở xa tá»›i, chúng ta nhÆ°á»ng nhịn ba thành, nếu cô còn nói bậy nói bạ đừng trách chúng tôi thất lá»….

Thiếu nữ áo vàng thấy thái Ä‘á»™ của Hữu Lượng rất hung hăng mà vẫn thản nhiên vô cùng, liá»n bảo má»™t thiếu nữ áo Ä‘en đứng ở vị trí gần đó rằng:
- Tiểu Thúy, mi hãy trả lá thư lại cho y.

Thiếu nữ áo Ä‘en tên là Tiểu Thúy vá»™i vâng lá»i. Nàng liá»n móc túi lấy má»™t lá thÆ° ra để trong tay. Chỉ thoáng nhìn, Vô Kỵ đã trông thấy trên bao thÆ¡ viết:" Kính gủi Minh giáo Hàn đại gia SÆ¡n Ãông" vòn má»™t hàng chữ viết ở bên dÆ°á»›i "Cái bang Sá»­ kính gởi".

Trưởng bản Long đầu trông thấy lá thư đó mặt tím bầm lại, lên tiếng mắng chửi:
- Tiện tỳ, thì ra mi ở giữa Ä‘Æ°á»ng đã đùa giỡn lão gia và còn lấy trá»™m lá thÆ° này nữa.

Nói xong, y múa thiết bảng định xông lên tấn công, Tiểu Thúy cÆ°á»i khúc khích nói:
- Buồn cÆ°á»i thật, má»™t ngÆ°á»i lá»›n tuổi nhÆ° vậy mà giữ không nổi má»™t lá thÆ°, thật không xấu hổ chút nào.

Nói xong, nàng ta ném luôn lá thư vỠphía Trưởng bản Long đầu, chỉ thấy lá thư tà tà bay tới.
Hai ngÆ°á»i đứng cách nhau hÆ¡n ba trượng, lá thÆ° nhÆ° vậy mà thiếu nữ lại ném được Ä‘i xa nhÆ° thế, đủ thấy ná»™i công nàng ta lợi hại thế nào.
Lạ thật, lá thư bay đến chỗ Trưởng bản Long đầu cách ba thước thì đột nhiên ngoặt sang trái, rớt xuống kêu đến "bộp" một tiếng.
Trưởng bản Long đầu giÆ¡ tay ra chá»™p thì bị hụt, y ngạc nhiên vô cùng, Ä‘ang định cúi xuống nhặt thì Vô Kỵ đã vén tay áo Ä‘Æ°a má»™t luồng gió mạnh ra dồn cho lá thÆ° đó bay tung lên, rồi giở Càn Khôn Ãại Nã di thần công ra khua Ä‘á»™ng thành gió, lá thÆ° đã bay trở lại và rá»›t vào trong bàn tay chàng liá»n.
NgÆ°á»i khác không hiểu sao chàng lại bắt được lá thÆ° nhÆ° vậy, lại tưởng chàng có pháp thuật nên ai nấy Ä‘á»u hoảng sợ vô cùng.

Ãêm ná», Vô Kỵ đã được thấy Há»a Long sai Trưởng bản Long đầu Ä‘em thÆ° Ä‘i gặp Hàn SÆ¡n Ãông và dùng Hàn Lâm Nhi để uy hiếp bắt buá»™c SÆ¡n Ãông phải hàng Cái bang. Lúc nãy chàng lại nghe thấy Tiểu Thúy đối đáp vá»›i Trưởng bản Long đầu nhÆ° vậy nên chàng đã hiểu ngay và Ä‘oán chắc những thiếu nữ áo trắng áo Ä‘en này đã đùa giỡn Trưởng bản Long đầu ở giữa Ä‘Æ°á»ng và còn lấy trá»™m lá thÆ° này, nên y má»›i phải quay trở lại LÆ° long, nhÆ°ng chàng lại nghÄ© Trưởng Bản Long đầu võ nghệ cao cÆ°á»ng nhÆ° thế mà tại sao bây giá» má»›i hay biết ngÆ°á»i đùa giỡn và lấy trá»™m thÆ° là thiếu nữ áo Ä‘en này, đủ thấy bá»n thiếu nữ áo trắng áo Ä‘en này tinh khôn và có võ nghệ cao cÆ°á»ng nhÆ° thế nào, và những thiếu nữ áo trắng áo Ä‘en này thế nào cÅ©ng dÆ°á»›i quyá»n Ä‘iá»u khiển của thiếu nữ áo vàng chứ không sai. Vì vậy chàng rất có thiện cảm vá»›i nàng ta.
Tài sản của Cánh gà nướng

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçåòà, áåçïëàòíî, âîïðîñ, û thien do long ky, ïåðâûé, ïîäàðîê, ìîñýíåðãîñáûò, ïîðíîðàññêàçû, inuyasha, ïðåññà, nhược hy yêu ai, y thien do long kim dung, y thien do long ky 4vn, y thien do long ky pdf, y thien long biet ky 4vn, æåñòîêîå


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™