“Quạ đen, ngươi thật là đồ thối ta mà… Chỉ cần ngươi đáp ứng bản cô nương ra tay đối phó những tu sĩ đáng giận kia, ta liền nghĩ biện pháp trộm của tỷ tỷ một lọ Bách Hoa Tửu cho ngươi. Trước kia ngươi không phải vẫn muốn uống rượu Bách hoa của tỷ tỷ ta sao? Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, lập tức sẽ có!”
Trong hoang nguyên Khô Cốt truyền đến một thanh âm thanh thuý dễ nghe vô cùng, mang theo một tia ngây thơ cùng tức giận.
Chỉ thấy tại chính giữa hoang nguyên, một cây Vạn Cốt Phệ Hồn Thụ đứng sừng sững, so với mấy cây khác còn lớn hơn gấp bội. Trên đỉnh quái thụ là một con quạ đen toàn thân tử khí nồng đậm, thoạt nhìn giống như từ trong địa ngục đi ra, thần sắc lạnh lùng không có một tia tình cảm, căn bản sẽ không vì bất kì cái gì mà dao động tâm tình.
Ở trước mặt quạ đen chính là Hồng tước từ Bách Hoa Cốc bay ra. Lúc trước khi rời cốc, nàng nói muốn đi tìm quạ đen thối, không cần nói cũng biết chính là con quạ đen thần bí này.
“Vì cái gì?” Chim hồng tước khẩn trương nói: “Lần trước ngươi nói muốn uống Bách Hoa Tửu của tỷ tỷ ta, hiện tại bản cô nương đáp ứng ngươi. Sau khi hoàn thành liền giúp ngươi đi cầu tỷ tỷ của ta” Nàng không ngờ lại bị quạ đen cự tuyệt.
Quạ đen lạnh lùng nói: “Ta không tin ngươi”
Chim Hồng tước thiếu chút nữa từ trên cây té xuống. Nàng căm giận nhắm quạ đen quạt tới, trong miệng hét rầm lên: “Bản cô nương cho con quạ đen thối nhà ngươi chết cháy, thật quá ghê tởm!...”
“Xuy!” Chứng kiến hoả diễm bay tới, trên thân quạ đen đột nhiên lộ ra một đoàn khí lưu màu xám, tràn ngập một loại lực lượng tử vong. Hoả diễm gặp khí lưu này liền giống như đụng phải nước, nháy mắt đã bị dập tắt.
Quạ đen này trong giới tu tiên chỉ cần nghe tên đã khiến người ta sợ mất mật. Hung danh lừng lẫy, tên gọi Minh Nha.
Minh Nha chỉ sinh trưởng ở những nơi có khí tức tử vong, như là nghĩa địa, chiến trường. Trong truyền thuyết, Minh Nha là hóa thân của tử thần vì chúng rất mẫn cảm với tử vong. Ở rất nhiều nơi, chỉ cần có người sắp chết, Minh Nha sẽ xuất hiện, hấp thụ tử khí trên thân người sắp chết để tiến hoá.
Hầu hết Minh Nha từ khi sinh ra đã sống theo bầy. Nếu chỉ đối phó với một con đơn độc thì tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng có thể ra tay rất đơn giản. Nhưng đối phó cả một bầy Minh Nha thì lại là một chuyện hết sức khó khăn. Tương truyền rằng, bị Minh Nha mổ một cái sẽ hao tổn một năm thọ nguyên.
Thọ nguyên đối với sinh linh mà nói vô cùng quan trọng, có thể chính vì như vậy mà người tu tiên đều sợ hãi chúng. Truyền thuyết còn nói, nếu như Minh Nha trưởng thành, tiến hoá tới một trình độ nhất định có thể chính thức có được năng lực của tử thần.
“Hừ, không để ý ngươi nữa. Ngươi không giúp, bản cô nương tìm băng tỷ tỷ, nàng nhất định sẽ giúp ta.” Chim hồng tước thấy lửa của mình không thể đả thương được Minh Nha, không cam lòng hừ một câu, thở phì phì giương cánh hướng phía nam bay đi khỏi hoang nguyên.
Không bao lâu sau khi chim hồng tước rời đi, một con hổ màu đen đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài hoang nguyên Khô Cốt.
“Hửm? trong này thiệt nhiều xương khô…” Kẻ mới đến chính là Đế Thích Thiên. Hắn bằng tốc độ nhanh nhất, dựa theo trí nhớ chạy đến nơi này, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong tâm cũng không khỏi bị chấn động kịch liệt, thần nghĩ: “Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta không thể tin trong Nam Man lại có một nơi quỷ dị như vậy”
Trong hoang nguyên, hắn có thể cảm giác được không khí nồng đậm tử khí. Mà tử khí, tựa hồ là từ trong xương khô tán ra, làm cho người ta theo bản năng đối với nơi này có một loại chán ghét, không nghĩ tới việc tiếp cận.
“Yêu Thú có thể sinh trưởng nơi hung ác như vậy , xem ra thân phận cùng lai lịch nhất định không tầm thường…” Đế Thích Thiên tinh thần ngưng tụ, âm thầm cảnh cáo chính mình.
Lần này tới không phải để khiêu khích, tránh cho đối phương hiểu lầm nên Đế Thích Thiên không bước vào trong hoang nguyên mà đứng ngoài trầm giọng hét to: “Vạn Yêu Cốc Đế Thích Thiên tới bái phỏng chủ nhân nơi đây!...”
Hắn đưa một cỗ yêu nguyên vào trong thanh âm, bao phủ toàn bộ hoang nguyên Khô Cốt. Thanh âm chứa cả khí thế cường đại của bách thú chi vương, thông báo thân phận cùng thực lực của hắn, có thể cùng đối phương đối diện ngang hàng.
“Oa, oa, oa!”
Hoang nguyên tĩnh mịch trong phút chốc bị phá tan, từ bên trong liên tiếp phát ra những tiếng kêu chói tai cực kỳ khó nghe. Một đám quạ đen khổng lồ ầm ầm như những cây phệ hồn thụ bay ra, tiếng vỗ cánh sàn sạt chấn động cả góc trời.
Không ngờ bọn chúng đều bay ra từ những khô lâu, hiển nhiên đem đầu lâu trở thành sào huyệt riêng. Tình cảnh này quả thực khiến người ta da đầu tê dại, toàn thân lông tơ dựng đứng. Tất cả khoảng chừng mấy vạn con, tụ tập cùng một tựa mây đen che phủ đất trời.
.
Tất cả đều đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn Đế Thích Thiên.
“Oa!”
Đúng lúc này, một thanh âm cao vút, bén nhọn phá vỡ trời cao vang lên, tựa hồ như mang ý khiển trách. Đám Minh Nha kia nghe được, giật mình hoảng hốt, ở giữa không trung xoay vòng, thoáng cái cũng đều tự bay về trong những cây phệ hồn kia. Cơ hồ trong nhát mắt, phiến quạ đen khổng lồ liền tiêu tán, tiếng quạ kêu khó nghe cũng cùng lúc biến mất.
Mọi thứ giống hệt như ban đầu, như không có chuyện gì xảy ra, dị thường quỷ dị.
Đế Thích Thiên chậm rãi bước vào hoang nguyên.
“Lạch cạch!”
Không ít xương khô trên đất đã hủ hoá, bị giẫm lên liền đứt gãy. Vừa rồi hắn đã xác định rõ vị trí truyền đến âm thanh. Cho nên mắt hổ lộ ra tinh quang, trực tiếp hướng về quái thụ che trời mà tới. Tại thời điểm đó, một loại khí tức âm lãnh tựa hồ từ trên cây xộc tới, như hủ thực muốn ăn mòn thân thể hắn.
Đây chính là âm lãnh khí, có điều còn chưa tới được người hắn đã bị tử sắc quang diễm xua tan triệt để.
Bước từng bước thật chậm trên hoang nguyên toàn xương khô, cuối cùng Đế Thích Thiên cũng dừng lại trước phệ hồn thụ khổng lồ. Ngẩng đầu nhìn lên trên, mắt hổ nhanh chóng dừng lại ở con Minh Nha cực to lạnh lùng đứng ở ngọn cây, theo bản năng liền cảm giác được đây chính là kẻ mình cần tìm - Minh Nha Vương.
Mặc dù ngẩng đầu nhìn lên nhưng khí thế bách thú chi vương trên người hắn khiến cho Minh Nha Vương không hề dám khinh thị.
“Ngươi chính là kẻ lúc trước lột xác thành yêu thú?” Minh Nha Vương ánh mắt lạnh lùng đảo qua một vòng trên thân Đế Thích Thiên. Mặc dù là hỏi nhưng hoàn toàn là ngữ khí khẳng định.
" Không sai, chính là bổn vương” Đế Thích Thiên thản nhiên nói.
“Tìm ta có việc gì?” Minh Nha Vương không có hề có ý muốn suy nghĩ, trực tiếp mở miệng hỏi, thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ. Những chính nhờ vào sự lạnh lùng trời sinh mà giấu diếm được một tia hiếu kỳ trong giọng nói.
Đế Thích Thiên vừa nghe, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Thầm nghĩ, xem ra con yêu thú này tâm tư cũng không phức tạp cho lắm.
Cũng khó trách, yêu thú trước nay đều sinh hoạt trong rừng núi, cách biệt với thế tục nhân loại. Tuy trí tuệ so với người không thấp nhưng bản tính lại không giống nhân loại, lại càng không giống người tu tiên. Mỗi một câu, thường thường có thể hiểu ra rất nhiều ý tứ bất đồng. Ai biết được ở trong lời nói của hắn ẩn chứa bẫy rập gì?
Cho nên nói, bản tính của yêu thú vẫn giống như trước, vô cùng đơn giản.
Đế Thích Thiên cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng nói: “Không biết Nha Vương có biết bên ngoài đang tụ tập một lượng lớn tu tiên giả, ý định tràn vào Nam Man của chúng ta hay không?”
Trong lời nói, Đế Thích Thiên đã đưa mình đứng trên chiến tuyến của Nam Man. Mà trên thực tế, bản thân hắn cũng đã là một phần tử ở nơi này.
“Biết rõ” Minh Nha Vương liếc nhìn Đế Thích Thiên, giọng nói vẫn như trước vô cùng lạnh lùng. Trí tuệ của hắn cũng không phải ngu ngốc lắm, ở một khắc trước khi Đế Thích Thiên hỏi, hắn cũng suy đoán được đại khái mục đích của Đế Thích Thiên. Tuy nhiên vẫn như cũ không nhiều lời, chỉ dùng một chữ biểu đạt ngắn gọn, đơn giản, tuyệt đối không nói tới chữ thứ hai.
Dùng năng lực của Minh Nha Vương, khẳng định đã biết rõ tình thế hỗn loạn trong Nam Man. Tên này đến giờ lại chưa có hành động gì, xem ra muốn thuyết phục hắn còn phải phí một chút công phu.
Đế Thích Thiên âm thầm tự đánh giá .
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Hắn muốn tập hợp toàn bộ lực lượng Nam Man lại một chỗ, giáng cho đám tu tiên giả một kích lôi đình.
“Nha Vương, đám tu tiên giả kia tràn vào sơn mạch, ngươi có biết mục đích của chúng là gì không?” Đế Thích Thiên ngưng trọng nhìn Minh Nha Vương, nhấn mạnh từng từ: “ Bọn họ muốn giết tất cả yêu thú trong Nam Man”
Ngữ khí của hắn khiến cho người ta không thể không tin tưởng.
Chỉ cần là linh thú, yêu thú trong Nam Man nếu nghe được câu nói này đều sẽ bị hù cho mất vía.Tính tình Minh Nha Vương lãnh đạm cực độ, ngôn ngữ bình thường tuyệt đối khó có thể đả động được hắn. Cho nên, Đế Thích Thiên không quanh co lòng vòng, vừa mở miệng liền phun ra một câu kinh thiên động địa.
“Cái gì? Giết tất cả yêu thú trong Nam Man?” Minh Nha Vương nghe được, trong mắt bắn ra hai đạo hàn quanh kinh người khiến nhiệt độ bốn phía lập tức hạ xuống, kèm theo đó là một loại khí tức tử vong nhanh chóng bao phủ khắp nơi. Đế Thích Thiên đứng gần đó cũng bị ảnh hưởng lây.
“Lực lượng đó…không thể để chúng tới gần được”
Cảm nhận được cỗ khí thế màu xám tiếp cận, tử sắc vương vân trên trán Đế Thích Thiên tóe ra một tầng quang mang màu tím sậm, vương vân giống như một đoàn hoả diễm nhảy lên, không chút e ngại nuốt sạch khí thế màu xám, rồi rất nhanh thu liễm lại, khôi phục như bình thường.
Cỗ khí thế màu xám này chính là tử vong khí của Minh Nha.
Nhìn đám tử vong khí kia không cách nào tiếp cận mình, Đế Thích Thiên mới tiếp tục nói: “Không sai! Theo bổn vương biết, hiện tại gần như toàn bộ tu sĩ vào núi đã tụ tập tại một chỗ. Một hai gã tu sĩ đối với chúng ta không tính là gì nhưng lực lượng của hàng ngàn tu tiên giả thì bất luận là yêu thú phương nào cũng không có khả năng chống lại được. Bọn họ đã muốn đối phó với chúng ta, thì chỉ sợ trong Nam Man sẽ không còn nơi cho yêu tộc sinh sống yên ổn. Về phần các tu sĩ có tụ tập một chỗ hay không thì Nha Vương có thể phái bộ hạ của mình đi dò xét, đến lúc đó tự nhiên sẽ rõ ràng”
Đây chính là đòn chí mạng dùng để thuyết phục đám yêu thú ở Nam Man.
Trước kia, hắn liệp sát tu tiên giả lại cố ý để lộ tung tích, chính là vì mục đích này. Tụ tập lại như vậy, giống như toàn bộ tu tiên giả muốn liên thủ đối phó với Nam Man.
Chỉ dựa vào bố cục này, có thể nhìn ra được Đế Thích Thiên thủ đoạn cùng mưu trí như thế nào.
Người khác muốn bố cục với hắn, tại sao hắn không dùng chính bố cục đó phản lại?
“Được, ba ngày sau sẽ trả lời ngươi.”
Minh Nha Vương cũng không dám lãnh đạm nữa. Chuyện, đến bờ vực chết sống rồi thì còn lãnh đạm cái nỗi gì?
Đế Thích Thiên cười thầm, tự nhủ “Thành công rồi!...” Hắn gật đầu nói: “Ba ngày sau, nếu như Nha Vương nguyện ý xuất thủ, có thể nghe theo tiếng hổ gầm của ta mà đến. Yêu tộc chúng ta tuy xuống dốc nhưng tuyệt đối không cho phép một đám tôm tép nhãi nhép khi dễ”
Bộ dáng có vẻ chính nghĩa vô cùng.
Hắn cũng không rườm rà, dứt lời liền xoay người rời khỏi hoang nguyên Khô Cốt. Minh Nha Vương chỉ là trạm thứ nhất. Hắn còn cần phải thuyết phục những yêu thú khác. Nhìn thần sắc của con quạ đen kia có thể nắm chắc chín phần mười, ba ngày sau hắn sẽ tham gia.
Đế Thích Thiên tiếp tục vạch định phương hướng tiếp theo.
“Lúc trước ta nghe được bốn đạo thanh âm hoà lẫn với nhau, trừ Nha Vương ở hướng bắc thì còn ba vị nữa. Phía đông có tiếng gầm, chắc hẳn là sư tử. Tiếng gào thét ở phía tây nghe như của dã nhân. Ở phía nam gần Vạn Yêu Cốc hình như là tiếng chim hót. Thời gian chỉ có ba ngày, muốn đi khắp Nam Man, thuyết phục bọn họ thì nhất định phải nhanh hơn nữa.”
Nghĩ đoạn, Đế Thích Thiên liền đẩy tốc độ lên đến cực điểm. Thân thể hóa thành một vệt đen lướt đi trong rừng núi, thẳng một đường đến phía tây Nam Man Sơn Mạch. Đối với hai con yêu thú kia, hắn cũng có điểm tò mò. Lúc trước nghe được âm thanh gào thét tràn ngập dã tính cùng khí thế chiến đấu, hắn cũng muốn biết đến tột cùng là yêu thú như thế nào mới có được tiếng hô như vậy.
……………..
Bách hoa cốc.
Trăm hoa nở rộ, hương thơm ngào ngạt, cánh hoa bị gió thổi khẽ lắc lư, cảnh vật hệt như chốn bồng lai tiên cảnh, khiến người ta si mê không dứt.
Giữa biển hoa, là một gian nhà gỗ nhỏ. Bên khung cửa sổ, thiếu nữ chăm chú ngắm nhìn trăm hoa khoe sắc, hai bên tai dường như đang lắng nghe, hiện rõ vẻ tư lự.
“Trí tuệ của Hắc hổ kia thật không tầm thường. Có thể dùng thủ đoạn liên hợp lực lượng toàn bộ Nam Man chống lại tu tiên giả..Thú vị thật!..”
Thiếu nữ thanh âm trong trẻo như nước, thở dài nói. Nàng không ra khỏi sơn cốc mà có thể biết rõ từng hành vi của Đế Thích Thiên, tu vi bậc này khiến người ta không khỏi trợn mắt cứng lưỡi.
Kỳ thực tại thời điểm đám tu tiên giả trong Nam Man bắt đầu hội tụ, nàng cũng đã chú ý. Mỗi một động tĩnh đều được vô số loài hoa phân bố trong sơn mạch thu lại, rồi truyền đến nàng. Đối với thủ đoạn Đế Thích Thiên sử dụng với Minh Nha Vương khiến nàng không khỏi có một tia hiếu kỳ về hắn.
Trong Nam Man, yêu thú tuy có trí tuệ không thua con người hiếm khi qua lại với nhau, mỗi con đều tự xưng vương một cõi. Cùng là đẳng cấp yêu thú cho nên sẽ không có con nào khuất phục con nào, từ trước tới giờ cũng chỉ có Hắc hổ kia nghĩ tới chuyện liên hợp lại mà thôi.
Hành vi khác thường này của hắn khiến cho thiếu nữ hiếu kỳ cũng là chuyện thường tình.
Thiếu nữ âm thầm nghĩ một chút rồi thôi, cũng không để ý quá nhiều. Chỉ cần Nam Man không bị hủy diệt, nàng sẽ không quản.
Nàng lẳng lặng nhắm mắt tĩnh tu. Trong cốc trăm hoa đồng loạt rũ xuống một chút, từng trận hương hoa nhắm hướng nhà gỗ tuôn vào.
Nam Man có năm Đại Yêu thú, đương nhiên cũng không phải toàn bộ Nam Man chỉ có năm vị yêu thú mà là nói đến năm vị cường giả trong đám yêu thú.
Phía bắc là Minh Nha Vương, không chế toàn bộ hoang nguyên Khô Cốt. Bản thân hắn có năng lực đặc thù khiến sinh linh trong núi kính sợ vô cùng, là một nhân vật cực kỳ đáng sợ trong năm Đại Yêu thú.
Tiếp đến là Hắc Viên Vương ở phía tây. Nói là viên vương nhưng thực ra bản thể hắn là một con tinh tinh to lớn, trời sinh có năng lực chiến đấu rất mạnh, vô cùng hiếu chiến. Thần lực khủng bố, một quyền giáng xuống có thể phá tan núi. So về lực lượng, không có ai dám cùng hắn sánh vai. Hắc Viên Vương này ở phía tây Nam Man hùng bá một vùng trời.
Lúc này, Đế Thích Thiên chính là đang đi mê hoặc Hắc Viên Vương kia.
…………..
“Chung sư huynh, hiện tại đại bộ phận tu sĩ đều hướng đến Nhất Tuyền Thiên. Không rõ lời đồn kia có bao nhiêu phần trăm là sự thật nữa?” Một thiếu nữ xinh đẹp giơ chân đá đá hòn đá nhỏ, nàng không ai khác chính là Sở Vân, tiểu công chúa điêu ngoa giảo hoạt.
Chung Vân Phi cười nhạt một tiếng: “ Không cần biết có phải thật hay không, chúng ta đều phải đến. Bằng không Nam Man lớn như vậy, muốn tìm yêu hổ chẳng khác nào mò kim đáy biển. Huống hồ hiện tại đại bộ phận tu sĩ đều chạy tới Nhất Tuyền Thiên, xem ra cũng rất có khả năng…”
“Được rồi, chúng ta cùng đến đó. Hừ, nếu Hắc hổ thực sự xuất hiện, bản công chúa phải bắt được nó. Chung sư huynh, đến lúc đó nhờ vào Khốn long tác của huynh đấy!”
Đối với loại thiên kiêu chi nữ như Sở Vân, cái gì đơn giản chiếm được, nàng càng không để tâm. Ngược lại, càng khó lấy được, lại càng có sức hấp dẫn không thể kháng cự.
Hơn nữa, sự cường đại của hắc hổ làm cho nàng mê mẩn không thôi.
Nhất định phải thu nó làm sủng vật!...
Hai người không nói gì nữa, hướng về phía Nhất Tuyền Thiên rời đi.
Lý gia tung ra lời đồn quả thật có sức mê hoặc vô cùng, thậm chí có những người chỉ vì hiếu kỳ mà đến. Trong thời gian một hai ngày ngắn ngủi, phụ cận Nhất Tuyền Thiên đã hội tụ khoảng trên dưới ngàn tu tiên giả. Hơn nữa, phía sau còn rất nhiều người đang lục tục kéo tới. Khẳng định chỉ cần thêm một hai ngày, Nhất Tuyền Thiên chắc chắn trở thành khu vực phong vân dậy sóng.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ở phụ cận Nhất Tuyền Thiên, khung cảnh náo nhiệt vô cùng. Đám tu sĩ tụ tập lại thành từng nhóm, xì xào bàn tán, cũng có người là trải một tấm da thú trên mặt đất, bày ra các loại vật phẩm để buôn bán, hoặc đơn giản chỉ là nhắm mắt tĩnh tu, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trong đám người lúc nhúc đó, dưới một cây đại thụ, ba gã đại hán bề ngoài thô dã, thật thà chất phác không để ý hình tượng mà ngồi dưới đất chảy nước miếng nhìn thịt thỏ đang nướng toả ra mùi thơm mê người.
Ba người này không phải huynh đệ Tần thị dở hơi thì là ai?
“Lão đại, ta cảm thấy chuyện này dường như là có âm mao!...”
Người vừa nói chuyện là em út Tần Hiến. Nhìn hắn lúc này thiếu mất hai cái răng cửa, khi nói chuyện không ngừng bị gió thổi qua, thành ra lời nói bị biến dạng, rất buồn cười.
“Âm mao con mẹ ngươi ấy! Lần trước gặp con gấu chó kia, ta muốn cùng lên, ngươi lại muốn một mình xông lên, bây giờ thì tốt rồi, hai cái răng cửa đều mất sạch, âm mưu biến thành âm mao.” Lão đại Tần Si nghe được lời nói của Tần Hiến liền nhảy dựng lên, tiện tay bạt tai hắn một cái.
“Lão đại, ngươi đừng nóng giận. Lần trước cũng là do lão tam nghe người ta nói gấu chó có khí lực cực lớn, hắn không phục nên mới muốn tỷ thí. Dù sao cũng không xảy ra việc gì lớn.” Lão nhị Tần Thắng nuốt nước miếng một cái, nói: “Bất quá, những người này muốn đối phó một con yêu hổ, chúng ta nên giúp bên nào? Nghe nói thịt lão hổ rất ngon.” Nói đoạn, ánh mắt hắn giống hệt loài sói, nước miếng từng giọt nhỏ trên mặt đất.
Lão đại nghe được, tức giận nói: “ Còn phải nói, mẫu thân đã dặn dò qua, nhiều người không thể khi dễ ít người, phải bênh vực kẻ yếu.”
Ba kẻ dở hơi này vì thấy thú vị nên cũng theo chân đại bộ phận tu sĩ chạy tới đây. Ngay cả bọn hắn cũng đến thì có thể tưởng tượng, tu sĩ tụ tập trong này nhiều như thế nào. Muôn hình muôn vẻ, ai ai lời nói cũng đều xoay quanh Thông Linh La Bàn và yêu hổ.
Cả một đám đều vô cùng chờ mong việc dụ yêu hổ ra mặt.
Chỉ chớp mắt đã đến ngày thứ ba.
“Ngao!”
Vì đại bộ phận tu sĩ vào núi đều tụ tập ở Nhất Tuyền Thiên nên trong Nam Man Sơn Mạch bỗng chỗc trở lại yên tĩnh như trước. Đột nhiên, ở chỗ sâu nhất trong dãy núi phát ra một tiếng hổ gầm.
Tiếng gầm hệt như một hồi sấm rền vang, bao trùm toàn bộ dãy núi, bên trong còn ẩn chứa cả khí thế thôn thiên. Không thể nghi ngờ, đó chính là uy thế của hổ vương.
“Ngươi có nghe thấy gì không? Là tiếng hổ gầm, thật sự quá bá đạo, nhất định là của yêu hổ.” Tu sĩ trong Nhất Tuyền Thiên cảm nhận được khí thế kinh người trong tiếng hổ gầm, cả một đám mặt mày biến sắc.
“Yêu hổ thực sự bị dẫn tới Nhất Tuyền Thiên.”
“Xem khí thế, xem ra là một con yêu thú, không dễ đối phó a.”
Trong lúc nhất thời, trong đám tu sĩ không ít người đã có tâm tư thối lui.
Tạm thời gác lại chuyện của đám tu sĩ đó. Dời sang địa phương khác, cách Vạn Yêu Cốc không xa, tại một ngọn núi nhỏ. Kỳ thực cũng không thể nói là ngọn núi, chỉ có thể coi là một gồ núi tương đối cao mà thôi.
Trên gồ núi, khắp nơi bao trùm một tầng cỏ xanh mơn mởn. Đứng ngạo nghễ ở đó là một con Hắc Hổ cao chừng năm trượng, nghển cổ thét dài một tiếng.
“Đế đại ca, lần này toàn bộ yêu thú trong Nam Man liên hợp lại, khẳng định sức mạnh rất kinh người, nhất định phải đem đám tu tiên giả kia đuổi ra.”
Bên cạnh hắn một con chim nhỏ màu hồng có vẻ rất sung sướng, bay tới bay lui vừa ríu ra ríu rít kêu, thanh âm thanh thúy vui tai.
“Chu nhi, ngươi không nên xem thường người tu tiên. Hiện tại toàn bộ bọn chúng đã tụ tập ở Nhất Tuyền Thiên, nếu đem cỗ lực lượng này hội tụ lại sẽ là một cỗ thế lực cường đại, tuyệt đối không thể khinh thị. Lần này, điều chúng ta muốn là cho đám tu tiên giả một sự giáo huấn, để bọn chúng biết sợ mà rời khỏi Nam Man.”
Đế Thích Thiên tỉnh táo nhìn chim hồng tước bay loạn trước mắt.
Ba ngày nay, một chút hắn cũng không dừng lại, liên tiếp chạy qua chạy lại trong Nam Man. Vì muốn thuyết phục yêu thú trong sơn mạch, hắn đã xuất ra toàn bộ thủ đoạn. Chạy đến phía tây, chưa kịp mở miệng đã cùng Hắc Viên Vương kịch liệt đánh nhau một hồi. Đến Hoàng Kim Sư Vương ở phía đông cũng giống hệt như thế.
Bất quá, khi hắn thuật lại tất cả tình huống trong núi, lại giống như lúc trước nói chuyện cùng Minh Nha Vương đem việc tu tiên giả tụ tập ở Nhất Tuyền Thiên làm áp lực, tỏ ý muốn liên hợp thì hai con Yêu thú kia cũng không thể không nghe.
Cuối cùng, đến phía nam hắn nhìn thấy một con hạc trắng như tuyết cực lớn. Ở bên người Bạch hạc là một con chim hồng tước đang không ngừng khuyên bảo, hy vọng Đan Đính Hạc Vương có thể ra tay trừng trị tu sĩ trong núi. Có điều Hạc Vương cũng không bị lời nói của nàng làm cho dao động, khiến chim hồng tước hờn hờn tủi tủi một phen.
Vừa lúc Đế Thích Thiên đến, chỉ bằng vài ba câu nói đã khiến cho Hạc Vương dao động. Chiến tích này khiến chim hồng tước phục sát đất, cho nên sau khi hắn rời đi, chim hồng tước cũng đuổi theo, ở bên tai ríu ra ríu rít, một lúc sau liền gọi Đế Thích Thiên là “Đế đại ca”
“Sợ cái gì chứ, lần này Đế đại ca ngài mời toàn bộ yêu thú trong Nam Man đến. Quạ đen thối kia bộ dáng kinh tởm vô cùng nhưng rất lợi hại, còn có lực lượng Đại tinh tinh rất mạnh, thêm vào Kim sử tử cùng Mỹ Đỗ Toa tỷ tỷ, còn sợ không đánh lại đám tu tiên giả đáng giận kia sao?” Chim hồng tước từ trên một tảng đá lớn vung cánh bay xuống, lớn tiếng kêu lên, hai con mắt toả ánh sáng cuồng nhiệt, hệt như nàng đã chứng kiến đám tu sĩ bị đánh tan tác.
Nghe nàng nói, thắng lợi là điều tất nhiên!
“Bất luận là kẻ nào cũng không thể xem nhẹ.” Đế Thích Thiên đứng ở trên gò núi, quay đầu nhìn bốn phương, mắt lộ ra một đạo tinh quang nói: “Bọn họ đến rồi.”
“Oa!”
Một tiếng kêu chói tai ở phương bắc vang lên. Rất nhanh, một cỗ khí tức âm lãnh nồng đậm xuất hiện. Chỉ thấy, một con Minh Nha lớn từ trên cao bay xuống, ánh mắt hắn lạnh lùng như băng, trên thân nồng đậm tử khí. Phía sau là cả một bầy minh nha đông nghịt, như đám mây đen tràn tới.
Dưới sự dẫn dắt của Minh Nha Vương, cả đám quạ đen đậu trên một khối bàn thạch cực lớn, không hề nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Đế Thích Thiên.
“Quạ đen thối, bản cô nương biết ngươi không phải tảng đá không có tình cảm, việc lần trước ta hào phóng tha thứ cho ngươi!” Chim hồng tước thấy Minh Nha Vương đến, phấn chấn không thôi, bay tới trước mặt hắn ríu ra ríu rít.
Lúc trước, Đế Thích Thiên ra hạn ba ngày, nếu đáp ứng thì nghe theo tiếng hổ gầm mà đến. Hiện tại hắn đã tới, ý nghĩa cũng rất rõ ràng.
“Hào!”
Trên không trung lại vang lên một tiếng kêu to. Không âm lãnh và tử vong như Minh Nha Vương, mà trong tiếng kêu này ẩn chứa một loại khí tức cao quý cùng thanh tịnh. Một đám mây trắng từ trên trời sà xuống.
“Hạc tỷ tỷ cũng đến.” Chim hồng tước lại kêu lên.
Kẻ mới đến đúng là một trong năm Đại Yêu thú ở Nam Man, Đan Đính Hạc Vương. Chỉ thấy, một thân mình trắng như tuyết, trên đỉnh đầu lộ ra một điểm chu đan, bạch hạc ưu nhã đậu xuống một khối bàn thạch khác, đồng thời cũng thu hồi đôi cánh rộng chừng mấy thước của mình.
Đế Thích Thiên cũng không vì cản tượng vừa rồi mà động dung. Hắn nhớ rõ, ở kiếp trước từng xem qua một số sách thần thoại, trong đó thường xuyên xuất hiện truyền thuyết tiên hạc, kỳ thực chính là bạch hạc. Bạch hạc là biểu tượng của hạnh phúc, cát tường, trường thọ cùng trung trinh, cho nên thường được thần tiên dùng làm toạ kỵ.
Điều này nói rõ thân phận cao quý của Bạch hạc.
“Hạc Vương đã đến, mời nghỉ ngơi một lát. Còn mấy vị Yêu vương còn chưa tới kịp.” Đế Thích Thiên khẽ gật đầu với Đan Đính Hạc Vương.
Ngữ khí không hề lộ ra điểm thấp kém, ngược lại trực tiếp đem chính mình đặt ở vị trí cao hơn bọn họ một chút.
Không phải là hắn tự ngạo, mà là bản thân hắn có thực lực. Mở ra Thiên Phẩm Yêu Phủ, lại có yêu vụ, Âm ba công cùng các loại thủ đoạn, khiến cho thực lực của hắn không kém cỏi hơn bất cứ yêu thú nào. Ngẫm lại cũng biết, nếu như hắn không có thực lực tương đối, vương giả như Minh Nha Vương há lại nghe hắn sao?
Mặc kệ là tính toán gì, thực lực vẫn là cốt lõi của mọi thứ.
“Ầm ầm!”
Mặt đất lay động kịch liệt một hồi, chỉ nghe trong núi có tiếng bước chân dồn dập, liên tiếp vang lên. Mỗi bước đều làm cho mặt đất rung động kích liệt. Một con đại tinh tinh khoảng chừng hơn mười thước đang đi thẳng về phía trước, không hề có ý né tránh cây cối, thân hình cường tráng đụng vào tàng cây, đem những cây đại thụ chia năm xẻ bảy, ngã trái ngã phải.
Một thân khí tức hung hãn như bão tố, mạnh mẽ xông thẳng một đường tới gò núi. Khí thế sấm sét cùng với bộ dạng hung ác, chỉ sợ bất luận tu sĩ nào dưới Trúc Cơ Kỳ đối mặt với hắn đều không kìm nổi mà quỳ rạp xuống.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Bộ dạng Hắc Viên Vương hệt như sơn thần, những nơi đi qua đều bị san bằng. Theo sau Hắc Viên Vương là bốn gã tinh tinh có thân hình nhỏ hơn một chút, khí thế ngất trời, ngẩng cao đầu nhanh chóng tiến đến chỗ gò núi nơi Đế Thích Thiên đang đứng.
Từ xa, Hắc Viên Vương liếc thấy Đế Thích Thiên liền toét miệng rộng, kêu lên: “Đế huynh đệ, lão Hắc ta đến trợ giúp ngươi đây, chiến đấu sao có thể thiếu lão Hắc ta được.”
Tiếng nói hệt như sấm rền, thanh âm cuồn cuộn ập đến. Yêu khí khủng bố vọt lên trời khiến trên đỉnh đầu của hắn hình thành một mảng hắc yêu vân.
“Rầm rầm rầm!”
Tốc độ như vũ bão, dùng thân hình cường hãn của mình trực tiếp khai phá hết thảy trở ngại ở phía trước, đi tới gò núi cười ha ha nói: “Lão quạ đen, hạc đại tỷ, các ngươi đã tới trước. Thật tốt quá, lão Hắc ta biết mà, đại sự như vậy làm sao thiếu các ngươi được.” Hắc Viên Vương nhìn Minh Nha Vương cùng Đan Đính Hạc Vương cười ngây ngô.
“Đám tu tiên giả thực quá đáng, không thể làm ngơ được nữa...” Thanh âm u nhã như tiếng chuông chùa trên đỉnh núi, nhưng lại không mất đi khí khái vương giả.
“To con, ngươi không phải rất thích chiến đấu ư? Lần này không cần khách khí với đám tu tiên giả kia, nhất định phải cho bọn họ một cái giáo huấn lớn. Không thể để chúng đè đầu cưỡi cổ yêu thú trong Nam Man chúng ta được.” Chim hồng tước vỗ vỗ cánh, nhanh như chớp vượt qua mấy trăm mét, thoáng cái đậu xuống đầu vai Hắc Viên Vương, trong miệng ríu ra ríu rít nói. Hai cánh cũng vì xúc động mà hua lung tung.
“Rầm rầm rầm!”
Hắc Viên Vương nắm tay lại, nện lên ngực vài giống như đánh trống, giọng trầm đục, nói: “Tiểu Chu cô nương xin yên tâm, trước kia đám tu tiên giả ở trong sơn lâm tìm chút ít linh dược còn không tính, lần này bọn chúng lớn gan muốn nhằm vào bọn ta, lão Hắc ta nếu không đem bọn chúng giết sạch thì làm sao còn mặt mũi nào nữa.”
Hắc Viên Vương tuy thô dã như vậy nhưng khi nhìn chim hồng tước lại mang theo một tia cung kính.
“Hồng tước muội muội, hôm nay chúng ra tụ tập ở đây, đương nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn đám tu tiên giả đem từng người chúng ta tiêu diệt. Ngươi yên tâm đi. Bất quá, sau khi đuổi đám tu tiên giả kia đi, ta hy vọng có thể đi bán kiến tỷ tỷ ngươi. Đến lúc đó, còn muốn nhờ muội muội chuyển lời.” Đan Đính Hạc Vương ôn nhu nói. Trong giọng nói của nàng, tựa hồ rất mong chờ được gặp tỷ tỷ của chim hồng tước.
Chim hồng tước nghe được, đảo mắt một vòng liền gật đầu nói: “ Hạc tỷ tỷ yên tâm, đến lúc đó ta khẳng định sẽ khuyên tỷ tỷ gặp ngươi.”
Nghe được câu này, bất kể là Minh Nha Vương hay Hắc Viên Vương đều toát ra thần sắc chờ đợi xen lẫn hồi hộp.
Thấy một màn như vậy, Đế Thích Thiên âm thầm trầm tư. Xem ra, tỷ tỷ của chim hồng tước hẳn không phải nhân vật tầm thường, bằng không, Hạc Vương, Minh Nha Vương cùng Hắc Viên Vương cũng sẽ không xuất hiện thần sắc như vậy. Nhìn bộ dạng có thể thấy được đối với tỷ tỷ của chim khổng tước, bọn hắn có một loại kính ý không giống bình thường.
Chẳng lẽ…
Trong đầu của hắn bất chợt loé ra một ý niệm, có thể làm cho yêu thú trong Nam Man Sơn Mạch cảm thấy kính sợ, nói không chừng, tỷ tỷ của chim hồng tước đã vượt qua cả yêu thú, chính thức là yêu.
Yêu không giống với yêu thú.
Có thể nói, yêu thú là yêu dự bị. Yêu thú muốn trở thành yêu cần ngưng kết ra nội đan. Có nội đan, thực lực của bản thân trong nháy mắt sẽ tăng vọt, trải qua lôi kiếp, biến hoá thành người, còn có vô số những thứ thần diệu khác.
“Rống!”
Trong lúc đám yêu thú ở trên gò núi nói chuyện, phía xa bất chợt xuất hiện một đạo kim quang, bên trong truyền ra một tiếng sư rống cực lớn, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt.
“Hắc khố, ngươi cũng tới”
“Nguyên lai là đồ lông vàng nhà ngươi”
Trong mắt Hắc Viên Vương mang theo chiến ý, hung dữ nhìn chằm chằm kẻ mới đến. Mà tên kia cũng không yếu thế, nghênh ngang trừng mắt nhìn lại, một thân khí thể không thua kém Hắc Viên Vương.
Hình dáng kẻ mới tới vô cùng khôi ngô, cao ngang ngửa Đế Thích Thiên, toàn thân phủ một lớp lông màu vàng, hệt như được đúc ra từ hoàng kim, còn có ba cái đầu ở phía trước. Thoạt nhìn dị thường khủng bố. Hắn, không ai khác chính là hoàng kim sư tử vương.
Hơn nữa, ba cái đầu này cũng vô cùng cổ quái. Cái ở chính giữa thì mờ miệng nói chuyện, hai cái hai bên lại nhắm mắt im lặng, giống như đang say ngủ.
Hoàng kim sử tử vương cùng Hắc Viên Vương vừa thấy mặt liền không hẹn mà cùng muốn lao vào đối phương, khí thế trên thân cũng nhanh chóng ngưng tụ.
“Khanh khách” Ở thời điểm cả hai đang giương cũng bạt kiếm, một tiếng cười thanh thuý đột nhiên vang lên “Hắc khố, hoàng kim sư! Hai người các ngươi muốn đánh thì cũng nên để dành khí lực để đối phó với đám tu tiên giả chứ.”
“Ai vậy?” Đế Thích Thiên nghe ra được trong lời nói không hề kiêng kị Hắc Viên Vương cùng Hoàng Kim Sư Vương, ngược lại còn có ngữ khí khiển trách. Hơn thế nữa, Hắc Viên Vương và Hoàng Kim Sư Vương nghe xong cũng không hề tức giận, đã vậy lại cùng nhau đem khí thế thu về khiến hắn cả kinh, vội vàng xoay người nhìn đến vị trí phát ra âm thanh
Quay đầu xem xét một chút, trong nội tâm không khỏi giật thót một cái nói: “Đây chẳng lẽ là nữ vương Mỹ Đỗ Toa trong truyền thuyết?”
Tại chính giữa gò núi thình lình xuất hiện một nữ tử, khuôn mặt tuyệt sắc lạnh lùng, thân thể hoàn mĩ thướt tha. Y phục trên người nàng được chế thành từ vô số mảnh xà lân phiến nhỏ, màu sắc vô cùng rực rỡ. Dù là do vảy rắn tạo thành nhưng quần áo lại mềm mại vô cùng. Mặc ở trên người nàng càng làm tôn thêm vẻ diễm lệ vô song, phảng phất chút lạnh lùng, trong trẻo khiến cho người ta nhịn không được, muốn đem này ôm vào lòng, chiều chuộng, yêu thương.
Bất quá, hấp dẫn như vậy nhưng nhìn thấy nàng hiện tại liền giống như bị dội một gáo nước lạnh.
Ở trên đầu nàng thay vì là tóc lại có một đám độc xà đang không ngừng nhúc nhích, thè lưỡi. Bất luận là cái gì, nhìn thấy cảnh tượng này khẳng định sẽ bị dọa cho chết đứng.
Đế Thích Thiên nhìn thấy một đầu độc xà, không khỏi kinh ngạc, nội tâm thoáng rét run, trong đầu nhớ tới một truyền thuyết trước kia có đọc qua
Tương truyền, Mỹ Đỗ Toa là xà yêu nữ trong thần thoại Hy Lạp. Lúc trước, nàng là một mỹ nữ diễm lệ vô song nhưng bởi vì quá tự cao tự đại, đứng ở trước Nhã Điển Na cao giọng nói mình so với thần còn xinh đẹp hơn. Kết cục bị biến thành xà yêu nữ, đầu đầy độc xà kèm theo một đôi răng nanh của lợn rừng, cổ biến dài ra, bên trên đầy xà lân phiến, thậm trí dưới hạ thân cũng biến thành hình dáng của rắn. Nhìn bộ dạng của nàng, nữ thần trí tuệ thương tình liền ban cho Mỹ Đỗ Toa một đôi mắt, bất luận vật gì có sinh mệnh khi nhìn vào hai mắt của nàng liền bị biến thành tượng đá.
Căn cứ vào những gì ghi lại, khi hai mắt nàng lóe sáng, bất luận kẻ nào, chỉ cần liếc qua cũng sẽ đều biến thành đá.
Đương nhiên, đây chỉ là những thứ Đế Thích Thiên xem được trong truyện thần thoại ở kiếp trước, không thể đánh đồng với những việc trên Tử Kim Đại Lục. Ở đây, Mỹ Đỗ Toa trời sinh đã là một thành viên của Yêu tộc, là vương giả của loài xà. Vừa ra đời đã có hình dạng xà nhân, trên đầu đầy độc xà, có sẵn năng lực hóa đá.
Khi chính thức biến thành yêu thú, thân rắn ở phía dưới có thể biến ra thân người, chỉ là trên đầu không thể bỏ đi đám độc xà, năng lực hóa đá càng thêm cường đại.
Nói cách khác, Mỹ Đỗ Toa tuy mới chỉ là yêu thú nhưng có thể uy hiếp tu sĩ Kết Đan kỳ.
Chính vì thế, Mỹ Đỗ Toa trong đám yêu thú tuyệt đối là cường giả, chỉ cần nghe thấy tên này, vô số người đã sợ đến mất mật, tứ chi rụng rời.
"Lần trước Chu nhi nói muốn tìm giúp đỡ chẳng nhẽ chính là nàng?"
Đế Thích Thiên âm thầm phán đoán. Trước đây, chim hồng tước từng rời đi một thời gian ngắn, nói là muốn đi tìm một vị vô cùng lợi hại tới giúp đỡ. Lúc ấy, hắn còn không để ý, bây giờ nhìn Mỹ Đỗ Toa ở trước mặt, khẳng định là do chim hồng tước tìm đến.
Nam Man Sơn Mạch quả thật là nơi ngọa hổ tàng long.
Nhìn tình cảnh trên gò núi, có Minh Nha Vương, Đan Đính Hạc Vương, Hắc Viên Vương, Hoàng Kim Sư Vương, giờ còn thêm nữ vương Mỹ Đỗ Toa cùng với Đế Thích Thiên, có thể khẳng định, cỗ lực lượng này là lực lượng mạnh nhất trong Nam Man Sơn Mạch hiện nay.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
“Ngươi cũng tới sao Đỗ Toa?” Đan Đính Hạc Vương nhìn thấy Mỹ Đỗ Toa, vẻ mặt sáng ngời, cao hứng nói: “Có thêm ngươi, việc đối phó với đám tu tiên giả sẽ càng dễ dàng hơn. Ủa, nhưng chẳng phải lần trước ngươi nói muốn bế quan chuẩn bị ngưng tụ nội đan sao?”
Mỹ Đỗ Toa đã đạt tới trạng thái điên phong.
Đế Thích Thiên giật mình cả kinh. Dựa theo tu vi, yêu thú có thể chia làm hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Ngoài ra, còn có một loại bắt đầu ngưng tụ nội đan, thực lực vô cùng mạnh mẽ, gọi là điên phong yêu thú.
Khi nguyên khí ngưng tụ đến đỉnh điểm khiến cho Yêu Phủ không thể chứa được thêm, yêu nguyên ở bên trong sẽ không ngừng áp súc, cô đọng sinh ra biến chất, ngưng tụ thành một quả yêu đan, gắn liền với tính mạng.
Tu vi đạt tới bước này chính là đã tiếp cận với cảnh giới yêu.
Mà theo như lời Đan Đính Hạc Vương, Mỹ Đô Toa đã ở giai đoạn ngưng tụ yêu nguyên thành yêu đan, có thể thấy được tu vi của Mỹ Đỗ Toa cường hãn cỡ nào.
“Ừ, Hạc muội muội, ngươi cũng chỉ cần qua thêm một chút thời gian nữa cũng có thể tấn chức thượng phẩm yêu thú rồi!” Mỹ Đỗ Toa liếc nhìn Đan Đính Hạc Vương gật gật đầu. Nếu như bỏ đi một đống độc xà màu sắc rực rỡ ở trên đầu thì với khuôn mặt diễm lệ, thân hình hoàn mỹ cùng khí chất bình thản, lạnh lùng khẳng định nàng sẽ là tuyệt đại kiều nữ.
“Mỹ Đỗ Toa tỷ tỷ, Chu nhi biết ngươi nhất định sẽ đến mà.” Chim hồng tước nhìn thấy nữ vương Mỹ Đỗ Toa đến càng cao hứng khua loạn đôi cánh, ríu ra ríu rít kêu. Mỹ Đỗ Toa có thể xuất hiện ở đây đúng là do chim hồng tước đi thỉnh cầu. nếu không, bước vào trạng thái bế quan thì đừng mong nàng tới giúp.
Vẻ mặt lạnh lùng của Mỹ Đỗ Toa khi nhìn về phía chim hồng tước liền trở nên nhu hoà hơn rất nhiều, gật đầu: “Liên quan đến sinh tồn của Yêu tộc trong Nam Man, tỷ tỷ há có thể không tới? Yêu tộc ta tuy ít nhưng cũng không thể để một đám tôm tép tuỳ ý đề đầu cưỡi cổ.” Ánh mặt nàng dần dần trở nên lạnh, hừ một tiếng, nói: “Một đám tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng dám có ý với Nam Man ta. Trời sinh Yêu tộc có thiên dưỡng, ai có thể diệt được chúng ta?” Trong tiếng nói ẩn chứa sự khinh thường.
“Nói rất hay, bổn vương là Đế Thích Thiên, ra mắt nữ vương!” Đế Thích Thiên lên tiếng.
“Lần này nguyên nhân ta muốn mọi người hội tụ ở đây là vì tu tiên giả đột nhiên tràn vào trong Nam Man Sơn Mạch với một số lượng kinh người. Hơn nữa, những tu tiên giả này còn tập trung cùng một chỗ, xem ra là muốn uy hiếp Yêu tộc chúng ta.” Một câu nói của Đế Thích Thiến thoáng cái đã hấp dẫn được sự chú ý của cả đám yêu thú trên gò núi, hắn dùng thái độ chân thành, ngữ khí sục sôi nói: “Yêu tộc chúng ta tuy sớm không còn huy hoàng cường thịnh nhưng Nam Man là nhà của chúng ta, là nơi để cho yêu tộc sinh tồn yên ổn. Người tu tiên chiếm giữ quá nhiều rồi, bây giờ còn có chủ ý với Nam Man của chúng ta nữa!”
Trong mắt Đế Thích Thiên quang mang ngưng trọng, nói: “Bổn vương cho rằng, bất kể ai trong chúng ta cũng phải vì hậu bối trong Nam Man mà hành động, cho đám tu tiên giả một bài học, khiến chúng hiểu rõ, Yêu thú chúng ta không phải dạng dễ bắt nạt.
Lời nói hiên ngang lẫm liệt, ở góc độ nào cũng là đứng trên lập trường của Nam Man, của Yêu tộc mà nói. Bên trong còn ẩn chứa nhiệt huyết sục sôi khiến bọn Hắc Viên Vương nghe xong liền bốc hoả.
“Phanh!”
Một khối bàn thạch cao khoảng vài mét bị Hắc Viên Vương đập nát bét, hoá thành bột phấn rơi trên mặt đất. Hai mắt tóe lửa, Hắc Viên Vương gầm lên: “Đế huynh đệ nói không sai, lão Hắc ta cũng đã cho thủ hạ dò xét qua, đám tu tiên giả kia quả nhiên hội tụ ở Nhất Tuyền Thiên, chắc chắn là có chủ ý thâm độc với Yêu tộc chúng ta. Hừm hừm, Lão Hắc ta không giết cho máu chảy thành sông thì tuyệt đối không quay về!”
“Giết!” Minh Nha Vương đơn giản chỉ có một chữ nhưng cũng cho thấy rõ ràng thái độ của hắn.
“Ta cũng đồng ý, nên dạy bảo bọn chúng một chút.” Đan Đính Hạc Vương khẽ gật đầu.
“Hừ, bản vương cũng muốn xem đám tu tiên giả này rốt cuộc cậy vào cái gì mà dám đem chủ ý đánh vào Nam Man. Những bảo bối này của ta đều đói bụng cả rồi” Mỹ Đỗ Toa cười lạnh một tiếng, vuốt ve đám độc xà trên đầu.
Nhìn một đầu độc xà này, tất cả yêu thú trong nội tâm đồng thời ớn lạnh.
“Được, lần này chúng ta cùng đi lĩnh giáo xem đám tu tiên giả kia mạnh như thế nào!”
Nhìn tất cả yêu thú đều tỏ rõ sự chán ghét đối với đám tu tiên giả, Đế Thích Thiên kêu lớn: “Hiện tại những tu tiên giả kia đề tụ tập ở Nhất Tuyền Thiên, chúng ta trực tiếp xông vào chém giết, với thực lực của chúng ta, nhất định sẽ cho bọn chúng một cái giáo huấn sâu sắc.”
Nói đoạn, mắt hổ loé ra từng trận tinh quang, nhìn về phía nhất tuyền thiên.
Tuy hành động lần này là do Đế Thích Thiên khơi mào nhưng vì có cùng mục đích cho nên không cần ai dẫn đầu, cũng không cần băn khoăn vấn đề ai là lãnh đạo, đều đồng loạt rời khỏi gò núi. Trên thân toả ra từng trận yêu khí, phóng thẳng lên trời cao, ngưng tụ một đoàn yêu vân không lồ, kịch liệt quay cuồng, làm cho người ta có một loại khí tức bị đè nén nặng nề.
Tất cả đều nhắm hướng Nhất Tuyền Thiên lao tới.
“Tứ Trưởng lão, âm thanh vừa rồi chính là tiếng gầm của yêu hổ. Xem ra, toàn bộ tu tiên giả đều chạy đến Nhất Tuyền Thiên khiến cho yêu hổ cũng bị hấp dẫn theo...” Tại Nhất Tuyền Thiên, Lý Ngoan ở trong cốc nghe được tiếng hổ gầm của Đế Thích Thiên lập tức nghĩ rằng kế sách của bọn hắn đã thành công. Hắn trăm vạn lần cũng không thể ngờ được sự tình lại hoàn toàn khác biệt như vậy.
Tứ Trưởng lão bộ dạng như đã tính toán trước, trên mặt lộ ra thần sắc tàn nhẫn: "Ngoan Trưởng lão cứ yên tâm, chúng ta đã bố trí người ở khắp bốn phía trong Nhất Tuyền Thiên, cộng thêm lực lượng mấy ngàn tên tán tu đang tụ tập tại đây, cho dù hắn là yêu thú cũng đừng mơ thoát được."
Lý Ngoan lắc đầu: "Ta không sợ yêu hổ, hắn cho dù cường đại cũng chạy không thoát được. Điều ta lo là sau khi giết chết hắn, tin tức về Thông Linh La Bàn sẽ làm mọi người hỗn loạn. Tuy chúng ta đã có sẵn thủ đoạn ứng phó với tình huống này nhưng nếu như xảy ra thật, chỉ sợ Lý gia chúng ta sẽ trở thành đầu sóng ngọn gió, nói không chừng sẽ có nguy cơ bị diệt.
Trong mắt hiện rõ vẻ do dự bất định, thần sắc không dấu nổi nét sầu lo.
"Sợ cái gì, mấy ngày nay, các đệ tử đã đem mọi thứ chuẩn bị chu toàn. Đến lúc yêu hổ đột kích, có người hoài nghi liền trực tiếp đổ lên đầu nó. Tóm lại, không cần quan tâm phải trả giá như thế nào, Thông Linh La Bàn nhất định phải cướp trở lại! Lão tổ tông có thể đột phá hay không đều nhờ cả vào la bàn này." Khí tức trên người Tứ Trưởng lão càng thêm âm lạnh: "Chỉ cần lão tổ tông đột phá, cho dù hủy đi Lý gia cũng không đáng là gì."
"Yêu hổ tới!…"
Giữa một đám tu sĩ, Chung Vân Phi nhìn về hướng phát ra tiếng hổ gầm, nói.
Hắn cảm nhận được ở hướng đó có yêu khí cường hãn phóng lên trời, hơn nữa còn đang hướng Nhất Tuyền Thiên lao đến.
"Không đúng a!" Sở Vân âm thầm nghi ngờ: "Trước kia trong Hổ Khấu Sơn Mạch, ta đã chạm mặt Hắc Hổ nhiều lần, trí tuệ hắn hơn hẳn những linh thú bình thường, chắc chắn sẽ không tự chui đầu vào lưới đâu..."
"Ha ha, không cần quan tâm yêu hổ nghĩ như thế nào. Hắn không tới thì thôi, nếu tới, ta sẽ dùng Khốn Long Tác buộc chặt hắn lại, mang đến trước mặt sư muội!" Chung Vân Phi cười nhạt một tiếng. Lần trước là do hắn quá chủ quan, không dùng tới thủ đoạn cùng các loại pháp bảo. Lần này có Khốn Long Tác, yêu thú hắn cũng không sợ không thu phục được.
Lại nói, tu sĩ tụ tập ở Nhất Tuyền Thiên nghe được tiếng hổ gầm đều tinh thần chấn động, chờ mong. Tuy biết rõ kẻ tới là yêu thú nhưng không hề sợ hãi, bởi lực lượng mấy ngàn tu sĩ, đừng nói là yêu thú, cho dù chính thức kết nội đan rồi bọn họ cũng không sợ.
"Rầm rầm rầm!"
Trong lúc bọn hắn tràn đầy tự tin, mặt đất dưới chân đột nhiên rung lên kịch liệt, rung chuyển không ngừng. Cây cối ầm ầm lay động, đá đất nảy bật hẳn lên. Không biết từ khi nào, trên bầu trời đã bị bao phủ bởi một mảng mây màu đen.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào