Quần hào thi nhau sát phạt uống rượu, bình phẩm trà, bàn luận kiếm, làm bầu không khí bữa tiệc trở lên hào hứng sôi động. Chợt thấy quản gia Hoa Xung đang tiếp khách bên ngoài bỗng dưng chạy thẳng vào đại sảnh, nét mặt cực kỳ hứng thú.
Hoa Ngưỡng Hạc đang khách sáo hàn huyên cùng năm anh em Phi Ngư bang, vừa nhìn thấy quản gia chạy lại, ông biết là có khách quí tới thăm, lập tức ngưng trò chuyện với khách, quay sang hỏi quản gia.
Hoa Xung thấy Cao Phong đang bận bịu tiếp khách gần đấy, mới kề gần tai Hoa Ngưỡng Hạc nói nhỏ vài câu.
Hoa Ngưỡng Hạc nghe xong, sắc mặt hơi biến đổi, dường như cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng thoáng chốc đã lấy lại bình tĩnh, ông cũng rỉ thầm căn dặn Hoa Xung vài câu, Hoa xung vội vã gật đầu, lui ra.
Thời gian trôi qua khoảng uống nửa chum trà, tiệc rượu trong sảnh vốn vẫn ồn ào náo động, la hét ầm ĩ, bỗng nhiên trở lên yên tĩnh lạ thường.
Chỉ nghe có tiếng thì thào của vài thực khách kinh ngạc thốt lên:
“Sao lại là bọn họ?”
“Bọn họ lẽ nào đi chung với nhau?”
“Ông ta không phải là thiên hạ đệ nhất Kim Kiếm bang, Bang chủ Vân Phi Tường ư?”
Rất nhiều người lúc này mới lưu tâm, ở bên ngoài cổng viện đang tiến vào sáu nhân vật khiến mọi người trong sảnh đều chăm chú nhìn ra, bọn họ đi về phía đại sảnh.
Người dẫn đầu có thân hình cao lớn, ăn mặc võ phục, lông mày rậm mắt sáng, sắc mặt uy phong, tay cầm trường kiếm.
Bên trái ông ta là hai nam nhân trung niên, một người có thân hình gầy đét, mặt vuông dài đoan chính, chòm râu ngắn, lưng đeo trường kiếm, xem có phần khí phách, còn người kia vừa lùn vừa mập, đầu trọc bóng láng, trên vai vác cây chày sắt lớn, tướng đi hiên ngang, ngạo mạn, dường như xem Thúy Trúc trang danh chấn trong thiên hạ không ra gì.
Phía sau ba người còn có ba người khác, một nam hai nữ, người nam mặc bộ đồ đen, bước chân nhẹ nhàng, sắc mặt thẫn thờ, ánh mắt mơ mơ màng màng, tựa hồ như lòng mang đầy ưu tư, lại giống như đang tìm kiếm cái gì? Hai thiếu nữ đi bên cạnh y, thân hình uyển chuyển, nhanh nhẹn thanh nhã, nước da trắng, một người nét mặt đoan trang, người kia trái lại luôn tươi cười.
Trong quần hào có người khẽ nói: “Người của Thục trung Đường môn cũng tới!”
Hoa Ngưỡng Hạc nhanh chóng ra sảnh tiếp đón, nét mặt hân hoan, còn cách sáu người hơn mười bước, lão đã sang sảng nói: “Vân bang chủ! Đường ngũ hiệp! vất vả cho các vị đường xa tới đây, lão phu thật không cam lòng.”
Người dẫn đầu chính là Kim Kiếm bang Bang chủ Vân Phi Tường, chỉ thấy gương mặt ông tươi cười, ôm quyền nói: “Hoa lão trang chủ quá khách sáo, lão là ơn trạch của thiên hạ, công đức vô lượng, thật đáng là ngày đại hỉ, anh hùng bốn phương đều tụ hội, Vân mổ nếu như không đích thân tới, thì không tránh khỏi thẹn với trời đất, và cũng xấu hổ với các hào kiệt trong thiên hạ đã có mặt hôm nay!”
Hoa Ngưỡng Hạc càng thêm ưng ý, vội vàng đáp lễ: “Vân bang chủ nói quá lời, Hoa lão phu hổ thẹn không dám nhận.”
Chợt nghe một giọng nói trong trẻo vang lên: “Vân bang chủ, Đường ngũ, các người quả nhiên đã đến.” thì ra Cao Phong cũng chạy lại.
Vân Phi Tường cười nói: “Nếu chúng ta không tới, không phải là ngươi sẽ lo lắng cho ba huynh muội Đường gia ư.” Nói xong ông quay lại nhìn ba anh em Đường gia ở phía sau mình không xa.
Bát muội Đường Đình Đình mặt ngọc ửng hồng, mỉn cười không nói.
Thất muội Đường San San đưa mắt nhìn Cao Phong, nhăn mặt làm hề.
Đường Trung Long vẻ mặt vốn thẫn thờ, lúc này cũng biến thành tươi tắn, nói: “Nhìn ngươi ở đây vui vẻ, ta thấy an tâm nhiều.”
Cao Phong đi lại bên cạnh, nắm lấy tay y, nói: “Xem ngươi cũng tốt đẹp.” Nhìn thấy ba người Kim Kiếm bang, hắn quay về Vân Phi Tường nói: “Vân bang chủ, thật là không đúng, tại hạ nhất thời hồ đồ, đã tạo ra sự hiểu lầm, làm cho Kim Kiếm bang phiền phức không ít.”
Vân Phi Tường tươi cười, đang định trả lời đáp lễ, thì nghe có tiếng khàn khản thô lỗ vang lên: “Đừng lải nhải lắm lời! bọn lão đại ta đã khốn khổ vì huynh đệ các ngươi, sao có thể yên tâm được!”. Vì Tôn Đại Hổ ấm ức khá lâu, lại không kềm chế được bản thân nên đã chen mỏ vào, rất may là Vân Phi Tường đã có dặn dò gã trước, nếu không thì không biết gã sẽ tuôn ra những lời lẽ khó nghe đến cỡ nào.
Hết chương 85
Last edited by nguoidoi123; 13-04-2009 at 01:03 PM.
Cao Phong vì biết tánh thô lỗ của Tôn Đại Hổ, tự nhiên không chấp nhất lời lẽ của gã.
Hoa Ngưỡng Hạc nhìn thấy bọn họ như đã hiểu rõ sự tình, và dường như cũng không cảm thấy bất ngờ, lão lập tức căn dặn Cao Phong sắp xếp chỗ ngồi cho họ.
Sau khi mấy người mới đến ngồi vào ghế xong, rượu và thức ăn liền được mang lên, đôi bên bắt đầu trò chuyện.
Đêm đó Vân Phi Tường sau khi được Cao Phong tự tay viết thư, bèn cùng Tôn Đại Hổ ra roi thúc ngựa, phi suốt đêm ngày tới Lư châu.
Khi đến phân đà Kim Kiếm bang ở Lư châu, thì đã sang ngày thứ hai và trời cũng về chiều, Vân Phi Tường lập tức đưa bức thư của Cao Phong ra, Đường Trung Long xem qua, cuối cùng thì tin những gì trong thư đã nói, y liền nhanh chóng ra tay giải độc cho Khúc Lâm Giang. Sau khi Khúc Lâm Giang bình phục, đôi bên cuối cùng cũng đồng ý loại bỏ khúc mắc, và họ đang là địch thủ liền biến thành bằng hữu.
Ba anh em Đường gia vốn không muốn lưu lại Kim Kiếm bang, đang định từ biệt Vân Phi Tường, thì đột nhiên từ phía phân đà Tuyên Thành của Kim Kiếm bang có truyền lại một tin tức động trời, người vợ mới cưới của phân đà chủ Cố Nhân Kị đã bị kẻ gian bắt đi.
Vân Phi Tường thấy vừa kinh ngạc lẫn bất ngờ, ông quyết định sẽ đích thân điều tra.
Ba anh em Đường Trung Long cũng cảm thấy bất ngờ, trong lòng vẫn còn ý nghĩ muốn dò la tin tức của vụ án tiêu cục, nên cũng theo Vân Phi Tường đi Tuyên Thành.
Khi đến Tuyên Thành, thì sự việc sáng tỏ, kẻ cướp chính là một kiếm khách áo trắng, võ công rất cao siêu, đã so tài cao thấp với Cố Nhân Kị, chỉ dùng có bảy chiêu là đã đánh bại Cố Nhân Kị, và ngang nhiên cướp vợ ông ta mang đi.
Tiếp theo đó Vân Phi Tường cấp tốc dùng bồ câu đưa thư thông báo cho bốn mươi tám phân đà của toàn bang biết, dốc hết toàn lực ra thăm dò hành tung của vị kiếm khách áo trắng thần bí này.
Hai ngày sau, lần lượt có ba mươi phân đà trong bang hồi báo tin tức, tất cả đều là chuyện bắt người trong đêm của kiếm khách áo trắng đã xảy ra ở các khu vực đó.
Lại qua hai ngày khác, tuy cũng có vài tin tức có liên quan tới người kiếm khách áo trắng, nhưng tin tức không được tỉ mỉ xác thực cho lắm.
Vân Phi Tường thấy ngày mừng thọ của Hoa Ngưỡng Hạc đã gần kề, chỉ sợ dây dưa nhiều sẽ lỡ việc, nên đã cùng với Khúc Lâm Giang, Tôn Đại Hổ và ba anh em Đường gia tới Lạc Dương mừng thọ.
Cao Phong nghe Vân Phi Tường và Đường Trung Long kể xong, thì cũng đem cảnh ngộ tương tự mà mình đã gặp ra kể.
Cuối cùng mọi người đều tập trung câu chuyện vào người kiếm khách áo trắng thần bí.
Vân Phi Tường nói: “Võ công người đó cao siêu, hành tung lại mập mờ, hay bắt người vào ban đêm, đối tượng bị bắt đều là đàn bà con gái yếu nhược, rốt cuộc không biết mục đích làm gì?”
Đường Trung Long nói: “Trong võ lâm, hễ là việc bắt cóc, thì đều không nằm ngoài ba nguyên nhân.”
Ánh mắt mấy người ngồi chung bàn đều hướng vào Đường Trung Long.
Đường Trung Long hơi suy nghĩ, nói: “Thứ nhất là tiền tài mỹ sắc, thứ hai là phục thù báo oán, thứ ba là muốn đạt thành một âm mưu nào đó.” Khi nói đến nguyên nhân thứ ba, giọng của y hơi ngừng lại đôi chút, dường như có ý hàm chứa quan điểm của mình đối với nguyên nhân này.
Mọi người đều gật đầu, tán thành ý kiến của Đường Trung Long.
Tôn Đại Hổ chửi rủa: “Bà mẹ nó, mặc kể là nguyên nhân gì, cái thứ chết tiệt này phải giết đi! chuyên môn bắt cóc phụ nữ yếu đuối, đâu có xứng đáng làm anh hùng hảo hán!”
Ánh mắt Đường San San đột nhiên lấp lánh, nói: “Chúng ta chưa để ý tới một quy luật, các đối tượng người đó ra tay đều cùng một đặc trưng, tất cả đều là người nhà của các danh gia võ học trong võ lâm?”
Trên mặt Cao Phong, Vân Phi Tường và Khúc Lâm Giang cùng thời hiện lên sửng sốt, đúng là bọn họ chưa để ý tới yếu tố này.
Đường Trung Long lẩm bẩm nói: “Hành động về đêm, luôn mặc đồ trắng, bản tính người đó nhất định là cao ngạo và tự phụ; mỗi lần giao đấu, hắn chỉ chú trọng vào thắng hay thua, không muốn làm tổn thương tới đối thủ, điều đó cho thấy người đó rất xem trọng thân phận, đối tượng bắt cóc đều nhằm vào các nhà có võ học, tất nhiên là không muốn người ngoài biết ý đồ của mình.”
Vân Phi Tường gật đầu: “Hắn nhất định muốn đạt thành một âm mưu nào đó.”
Cao Phong đang định góp chuyện, thì đột nhiên Hoa Xung chạy tới bên cạnh nói nhỏ: “Cao công tử, lão gia mời công tử qua thư phòng nói chuyện.”
Lòng Cao Phong phấn khởi, gật đầu mỉn cười, liền sau đó đứng lên hành lễ với mọi người trong bàn, rồi theo Hoa Xung đi về phía thư phòng của Hoa Ngưỡng Hạc.
Thư phòng rất rộng rãi, sáng sủa, mỗi ngày đều có gia nhân đúng giờ vào quét dọn sạch sẽ.
Hoa Ngưỡng Hạc đưa tay vịn vào song cửa đối diện, đưa mắt nhìn xa xăm, có chút ánh nắng ấm áp mặt trời chiếu qua song cửa, hàng trúc xanh trước mặt thăm thẳm, trời xuân đã về chiều.
Chỉ vài phút trước đây trong yến sảnh đông người, ánh mắt ông tràn ngập vui vẻ, nhưng bây giờ không biết làm sao, những thỏa mãn hạnh phúc đó không còn sót lại chút gì, và thay thế vào đó là vẻ bi thương sầu thảm.
Có tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên, Hoa Ngưỡng Hạc quay lại thì thấy Cao Phong và Hoa Xung.
Hoa Xung dáng điệu cung kính, cất tiếng: “Lão gia!”
Mặt Hoa Ngưỡng Hạc trầm ngâm, dặn dò: “Người ra ngoài trông nom công việc, nếu có việc gì quan trọng thì kiếm Hoa Hương Lăng giải quyết được rồi.”
Hoa Xung vâng dạ lui ra.
Khoảng khắc còn lại thật im lặng, Hoa Ngưỡng Hạc ngồi xuống ghế cạnh bàn đọc sách, đưa chén trà lên môi, nhưng không uống, rồi lại để xuống bàn, thần sắc tựa hồ như đang suy nghĩ, lại phảng phất như muốn nói, nhưng không thể thốt thành lời.
Cao Phong đối với tình cảnh như vậy hơi có bất ngờ, nhưng hắn không biết nói làm sao, đành cung kính đứng hầu bên cạnh.
Cuối cùng, Hoa Ngưỡng Hạc khẽ than vãn, phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh: “Phong nhi, trong mấy năm nay, chắc ngươi oán giận ta nhiều lắm?”
Hầu như phản ứng theo bản năng, Cao Phong lập tức lắc đầu, nói: “Không có! Phong nhi đối với bá phụ vạn lần tôn kính, cho dù trong lòng có chút oán thán gì, thì cũng chỉ trách móc ông trời khéo trêu ghẹo người.”
Hoa Ngưỡng Hạc chậm rãi gật đầu, lẩm bẩm nói: “Ông trời khéo trêu ghẹo người, hừ, thật đúng là ông trời khéo trêu ghẹo người.” Đột nhiên ông bật cười khổ sở, nói: “Lòng tin nào đã thúc đẩy con hơn chục năm nay không vứt bỏ lời hứa ấy?”
Cao Phong im lặng giây lát, sau đó kiên định nói: “Lòng tin vào tình yêu.”
Hoa Ngưỡng Hạc khẽ cau mày, trong ánh mắt sâu thẳm có chút thê lương, pha lẫn vẻ trào lộng của cõi trần tục thế.
Ông ta chợt đưa chén trà lên miệng, nhấm một ngụm dài, trang trọng nói: “Ta đã sai lầm, thật đã sai lầm, ta không nên để các con phải chờ đợi lâu như thế.”
Tâm tình Cao Phong chợt háo hức, nói: “Bá phụ, việc đã qua không nên tìm hiểu lại, huống chi hôm nay là ngày đại hỉ của bá phụ.”
Hoa Ngưỡng Hạc lại gật đầu: “Thôi được, bây giờ chúng ta nói sang chuyện khác.”
Ánh mắt ông ta đột nhiên lóe ra một chút quỷ quyệt, nói: “Phải rồi, trong võ lâm có đồn đại, nói kiếm pháp của con mặc dầu được truyền thụ từ Võ Đang, nhưng phương pháp tu luyện lại theo một phong cách khác, võ công đã đạt tới mức siêu phàm thoát tục, thậm chí còn đi trái ngược lại phương pháp của các bậc tiền bối, vậy theo như ta vừa nói, con đã có diệu pháp nào?”
Lòng Cao Phong có chút bối rối, bởi vì phương pháp này chính là bí quyết mà bấy lâu nay hắn đã chôn dấu tận đáy lòng, bây giờ đột nhiên lại bị người mà hắn kính trọng đề cập tới, nhưng hắn cũng nhanh chóng hồi đáp: “Phương pháp của con chính là cầu sự tinh thuần, cầu sự đơn giản.”
Hoa Ngưỡng Hạc lộ vẻ nghi ngờ: “Cầu sự tinh thuần? cầu sự đơn giản ư?”
Cao Phong gật đầu, giải thích: “Võ công trong thiên hạ, mênh mông như biển cả, có vô số người vì muốn đạt được thành công, đã không lơ là việc theo đuổi, nhưng cho dù bọn họ có tận sức bình sinh, cũng không thể nào thâu tóm hết thảy võ học uyên bác trong thiên hạ.”
Nói đến đó, ánh mắt hắn tựa hồ như vì quá phấn chấn mà biểu lộ hào quang, hắn tiếp tục: “Họ không ngờ rằng, đạo lý võ học trong thiên hạ, nếu biết nhiều thì không tinh, hỗn tạp quá sẽ không thuần, nên Phong nhi bèn suy xét ngược lại, trái với cách truyền thống, chỉ chọn ra trong bộ kiếm pháp những chiêu thức gì mà mình yêu thích hay thuần thục để tập luyện, tháo gỡ cái phức tạp để chế biến thành giản đơn, mọi thức đều cầu tinh, mọi chiêu đều cầu thuần, và các chiêu thức đã chọn lựa đó được tập luyện đi tập luyện lại hàng vạn lần, cho tới khi đạt tới cảnh giới cao nhất.”
Sắc mặt Hoa Ngưỡng Hạc rất đổi ngạc nhiên, tựa hồ như đã ngộ ra đạo lý: “Diệu cực, thật là diệu cực!” Ông đứng lên, thở dài rồi nói tiếp: “Đạo muốn thành công, thì lý phải thông, tâm phải định hướng, phải biết cái ta cần! Từ trước tới nay, ta luôn luôn ca tụng kiếm pháp của phái Võ Đang là tinh thâm ảo diệu, người thường khó lòng đạt tới, nhưng nay lại bị ngươi đả phá, hơn thế nữa, kiếm chiêu trong tay ngươi lại không giống như bọn họ, lúc lâm chiến thì quyết thắng không gì cản nổi, thì ra lại là như thế?”
Cao Phong lộ vẻ tươi cười, nói: “Phong nhi cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi, chính trong cái lý của cờ vây mà minh bạch được.”
Hoa Ngưỡng Hạc đột nhiên giơ tay phải, nói: “Con đưa thanh kiếm cho ta xem thử.”
Cao Phong ngay cả do dự cũng không có, lập tức hai tay dâng kiếm, cung kính trao cho Hoa Ngưỡng Hạc.
Hoa Ngưỡng Hạc đỡ lấy thanh kiếm, chậm rãi rút ra, thân kiếm cổ sơ, giản dị không trang trí, chỗ chuôi kiếm có khắc bốn chữ tiểu triện “Võ Đang Cổ Mộc”.
Thấy Hoa Ngưỡng Hạc ngóng nhìn trường kiếm, lòng Cao Phong không hiểu sao thoáng hiện một chút tình cảm thời niên thiếu, hắn khẽ than thở: “Thanh kiếm này là di vật của sư phụ, mười năm năm nay nó chưa từng rời xa con một khắc.”
Hoa Ngưỡng Hạc nhẹ nhàng vỗ vào thân kiếm, nói: “Thanh kiếm này vốn rất bình thường, nhưng khi nó lọt vào tay của Cổ Mộc đạo nhân và con, thì một ngày nào đó nó sẽ nổi danh trong thiên hạ.”
Mặt Cao Phong lộ vẻ vui sướng: “Bá phụ quá khen.”
Đột nhiên Hoa Ngưỡng Hạc thốt ra một câu thật quái gở: “Cổ Mộc và con đều là những người được xem như đắc đạo, thông hiểu sự lý, gánh vác việc thiên hạ trong lòng, nhưng có một điều vĩnh viễn không thể nào hiểu được.”
Cao Phong không cầm được thốt lên: “Điều gì?”
Hoa Ngưỡng Hạc cười lạnh nói: “Lòng người!”
Ông ta đột nhiên chuyển hướng mũi kiếm, bất thình lình đâm vào ngực mình, động tác như có vẻ giễu cợt, máu tươi bắn ra tung tóe, và không một lời rên xiết, người ông co quắp lại, ngã vật xuống đất.
Nhìn thấy sự việc xảy ra trước mắt, Cao Phong đột nhiên toàn thân ớn lạnh, tay chân như bị tê dại, đầu óc quay cuồng, mồ hôi lạnh trong chớp mắt đổ ra ướt sũng áo.
Điều này nhất định không phải là sự thật! Trên thế gian làm gì có chuyện quái đản như vậy?
Giống như cơn ác mộng trong địa ngục dày vò, và cũng không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng Cao Phong dần dần bừng tỉnh.
Cổ họng hắn lẩm bẩm hai tiếng “Bá phụ”, bước chân xê dịch lên phía trước, Hoa Ngưỡng Hạc, nhân vật võ lâm đã từng có thời làm rung chuyển trời đất, trước đây vài khắc vẫn còn đang sống sờ sờ ra đó, nhưng bây giờ lại nằm trên vũng máu, ngay trước mặt hắn ta, và tai hại hơn, cây kiếm đang cắm sâu vào ngực ông ta lại là cây kiếm của hắn!
Chính vào lúc này, có tiếng bước chân vội vàng, hai người tiến vào phòng, một tăng một tục, vị tăng trang nghiêm như phật, tuổi tác già nua, người đó chính là Thiếu Lâm phương trượng Tuệ Nhàn đại sư, còn người phàm tục kia lại là quản gia Hoa Xung.
Hai người mới đến thấy tình cảnh trong thư phòng, thì hết hồn kinh hãi.
Hoa Xung gào khóc ầm ĩ, đấm ngực đậm chân, kêu trời gọi đất, còn phương trượng Tuệ Nhàn thì đứng ngây người ra một lúc, đột nhiên nhắm mắt lại, miệng niệm a-di-đà phật, tiếp theo đó là thao thao bất tuyệt đọc kinh “Vãng sinh”.
******
Trong khoảng khắc đó, tin tức về cái chết của Hoa Ngưỡng Hạc được truyền đi khắp trang, cả Thúy Trúc trang bỗng trở lên rối ren lộn xộn.
Nghe được tin dữ, Hoa Hương Lăng hôn mê bất tỉnh tại chỗ, vợ chồng Hoa Kính Hải đứng trơ ra như phỗng, Hoa Vân Tàng và Hoa Tàng Diễm ôm nhau khóc, còn các người khác cũng đều mang tâm trạng đau thương lẫn kinh ngạc.
Rất lâu sau, trong đám nhân vật võ lâm hỗn loạn đó, dần dần cũng có người tỉnh táo.
Người minh mẫn đầu tiên là Hoa Xung, gã hướng về Cao Phong quát hỏi: “Ngươi nói đi, vì sao lại sát hại lão gia ta?”
Cao Phong tâm hồn như mê loạn, nói: “Ta ….. ta không có giết …..” giọng hắn nhỏ đến nỗi chính hắn cũng không nghe được.
Lúc này hắn mới để ý, ánh mắt của những người có mặt trong phòng đang chiếu rọi vào mình, các ánh mắt đó đều giống nhau ở chỗ như có ý dò hỏi: “Vì sao ngươi lại giết Hoa Ngưỡng Hạc?”
Một câu hỏi khó trả lời nhất trên trần đời, chẳng lẽ ngươi không biết đáp án câu hỏi? mà cho dù ngươi có biết ràng ràng đi nữa, có dùng vạn lời nói cũng không thể làm sáng tỏ vấn đề.
Không biết một chút dũng khí từ đâu thổi lại, Cao Phong đột nhiên nhìn chòng chọc vào mắt Hoa Xung, hỏi vặn: “Ngươi lấy gì khẳng định ta đã giết bá phụ?”
Hoa Xung cười lạnh: “Từ lúc lão gia bị hại, thời gian ta rời phòng này đi mời Tuệ Nhàn đại sư tới không quá một chum trà, chẳng lẽ lại có người khác ở đây?”
Cao Phong cứng họng, điều này không thể có câu trả lời thỏa đáng.
Nếu như trả lời đúng sự thực, thì mình khó lòng mà biện bạch; còn nếu như bịa chuyện và bị truy vấn ra, thì chẳng khác nào tự mình đào hố chôn mình.
Hoa Xung lại hỏi: “Kiếm của ngươi đâu?”
Mặt Cao Phong như muốn khóc, và đây mới là then chốt của vấn đề? Không còn nghi ngờ gì nữa, nó chính là vật chứng rõ ràng đã đưa tới cái chết ông ta.
Hỏi kiếm ư?
Vỏ kiếm thì rơi trên đất, còn kiếm thì đang cắm vào ngực Hoa Ngưỡng Hạc.
Chợt nghe có tiếng cười lạnh lẽo quen thuộc: “Cao Phong, trước đây ta thấy ngươi là người đáng tin cậy, chính nghĩa chính trực, nào ngờ chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi, rốt cuộc ngươi đã hai ba lần liên tiếp làm những việc bất nhân bất nghĩa, tán tận lương tâm như thế!”
Cao Phong nhìn về phía người nói, hóa ra đó là Chưởng môn Thái Sơn Chu Bằng.
Chỉ thấy nét mặt Chu Bằng đầy vẻ khinh bỉ, lại nói tiếp: “Việc của Hiểu Lan, ngươi nói còn có nội tình khác, tạm thời ta gác lại chưa cần truy cứu, nhưng việc hôm nay, ngươi sẽ giải thích ra sao?”
Cao Phong hấp tấp nói: “Có một số việc không thể xét đoán qua bề ngoài, thực ra …..”
Bỗng bên trong có bóng người thoáng qua, chỉ nghe “Bình” một tiếng, chính là quản gia Hoa Xung trong cơn tức giận, đã đánh lén hắn một chưởng.
Cao Phong ôm ngực đau đớn, lùi về sau vài bước.
Dĩ nhiên Hoa Xung không dừng tay ở đó, vung chưởng định đánh tiếp, nhưng đã bị một nam tử áo đen giơ tay ngăn cản. Hoa Xung chửi rủa: “Tránh ra, ta muốn đánh chết cái đồ tạp chủng đó, để trả thù cho lão gia!”
Nam tử áo đen đó dĩ nhiên là Đường Trung Long, y vẫn ngăn cản và hạ giọng nói: “Xin các hạ chớ khích động, hãy để hắn giải thích thế nào đã.”
Hoa Xung hầu như vì quá căm phẫn mà mất đi lý trí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chứng cớ sự thực quá rành rành, sao lại dễ dàng cho hắn ngụy biện?”
Lại nghe có giọng thâm trầm khác mắng mỏ: “Không sai, Hôm nay đồ lang sói đó nếu không bị tiêu trừ, thì vong linh của Hoa lão trang chủ không được siêu thoát!” Người nói chính là lão đại Chương Lập của Tịch Lịch Song Kiếm.
Đã có không ít người phụ họa theo:
“Giết hắn! để tế hồn thiêng của Hoa lão trang chủ!”
“Đúng, giết hắn!”
“Không giết hắn Hoa lão gia khó lòng nhắm mắt!”
Mọi người trong thư phòng vốn đang ưu sầu xúc động, nhưng lúc này bỗng trở lên phẫn nộ và càng lúc càng la hét ầm ĩ.
Có người đề nghị: “Đẩy Cao Phong ra, để mọi người bên ngoài quyết định số phận hắn!”
“Đúng, mang hắn ra ngoài!”
Nội tâm Cao Phong vốn đang hỗn loạn, nhưng lúc này đối mặt với chuyện sống chết, nên dần dần bình tĩnh lại, trong đầu hắn lần lượt nhớ lại các sự việc trước sau đã xảy ra, nhưng hắn bất kể như thế nào cũng không hiểu nổi, vì sao Hoa Ngưỡng Hạc lại dùng đến cái chết để ám hại mình?
Chẳng lẽ nguyên nhân chỉ là muốn phản đối việc mình xin thành thân với Hoa Hương Lăng?
Tai nghe đám hào kiệt nhốn nháo đòi xử quyết mình, lập tức Cao Phong lấy lại bình tĩnh, nói: “Được! người nào muốn giết ta, ta sẽ ra ngoài cho giết!”
Hắn đi tới chỗ Đường Trung Long, nắm lấy tay y, khẽ nói: “Bất luận tình trạng hôm nay của ta như thế nào, ngươi hãy nhớ là ngàn vạn lần không nên xung động, sau việc này ta sẽ điều tra chân tướng!”
Ánh mắt Đường Trung Long lộ vẻ hoang mang: “Ngươi …..”
Cao Phong không nói tiếp, quay người về phía Đường San San cười nói: “Thất cô nương, cho ta mượn tạm cây kiếm.”
Ánh mắt Đường San San có vẻ kỳ quái, đôi môi mấp máy nhưng không nói thành lời, nàng lặng lẽ trao trường kiếm cho hắn.
Cao Phong tiếp lấy kiếm, bước chân đi ra ngoài.
******
Bên ngoài thư phòng ánh sáng mặt trời thật đẹp, bầu trời quang đãng trong xanh.
Cao Phong ngước mắt đi về phía ánh nắng tươi đẹp, thấy chung quanh mình có vô số hào kiệt vây quanh, hắn thầm than vãn: “Ánh nắng ngày mai nhất định cũng sẽ tươi đẹp, nhưng không biết ta có còn sống để nhìn nữa không? Còn Hiểu Lan thế nào rồi, muội có khỏe không? muội đang ở đâu?”
Giọng trầm nặng của Chương Lập đã cắt đứt dòng suy tư của hắn: “Trước mặt anh hùng trong thiên hạ, và cũng trước khi ngươi nhắm mắt, ta muốn hỏi ngươi một câu, vì sao ngươi lại ám hại Hoa lão gia?”
Cao Phong khép mắt lại: “Ta đã hại Hoa lão gia ư?” Đột nhiên hắn cất tiếng cười như điên cuồng, lại nói: “Tốt lắm, Hoa lão trang chủ là do ta giết đó! Ngươi muốn giết ta thì cứ lại đây.”
Chương Lập hừm thành tiếng: “Đã như vậy, ngươi vẫn không mảy may hối hận. Tốt, anh em Tịch Lịch Song Kiếm ta hôm nay sẽ cùng Kinh Long Kiếm ngươi phân tài cao thấp!” Nói xong gã đưa mắt ra hiệu cho Chương Kiện đang đứng bên cạnh, anh em họ tâm linh tương thông, hầu như rút kiếm ra cùng lúc, cước bộ xê dịch thành phương vị ngũ hành, đó là thế tương sinh tương khắc trong Tịch Lịch kiếm pháp.
Quần hào tựa như cùng chung ý nghĩ, ai nấy đều lùi ra sau vài bước, tạo cho sân bãi có phần rộng thêm.