Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Cung Tử Loan Biên Tập: Cường Thuần Khiết Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã có chút xao động, vừa thả lỏng khiến cho Triệu Tiểu Nhã vừa thoải mái. Sau đó nàng hướng đám cỏ thơm của mình hướng cánh tay của Tần Thiên, nhưng hắn nhanh chóng lùi lại tránh được.
“Hừ! Tiểu nha đầu, luôn hấp hồn ta, ta phải dậy dỗ nàng mới được.” Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã thầm nghĩ.
- Tần Thiên ca ca, anh….nhanh nữa lên!
Triệu Tiểu Nhã không chịu được mở miệng cầu xin.
- Mau cái gì, anh không hiểu.
Tần Thiên giả bộ không biết.
- Đấy…chỗ đấy đấy.
Triệu Tiểu Nhã hổn hển, khó nói thành câu.
- Nơi đó là chỗ ấy à? Không nói rõ sao biết được.
Tần Thiên giả vờ thuần khiết. Triệu Tiểu Nhã biết ngay là Tần Thiên có ý giả bộ, nhất thời sinh khí, nhưng không có cách nào khác, cảm giác cực kì khó chịu, vội vàng cầu Tần Thiên…
- Anh Tần Thiên, đừng vậy mà, Triệu Tiểu Nhã cầu xin anh, nhanh lên.
Triệu Tiểu Nhã cầu khẩn.
- Ừ, nhưng em phải đáp ứng anh, nếu không đừng trách…
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã, bắt hắn phải nhịn như vậy thực khó chịu.
- Em biết, nhanh đi anh Tần Thiên.
Triệu Tiểu Nhã vội vã. Thấy bộ dạng van xin của nàng, Tần Thiên tăng tốc khiến Triệu Tiểu Nhã rú lên, Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã sung sướng, đưa tay ra, xuân thủy ào ạt chảy ra.
- A..
Triệu Tiểu Nhã như phát điên, như bị điện giật, cực kì sung sướng. Hai tay nắm nàng chặt kêu to, xuân thủy chảy ra từ rừng xuân.
Tần Thiên vùi đầu vào ngực, mút lấy mút để đôi nhũ hoa.
- A…A..
Trong nháy mắt Triệu Tiểu Nhã đã lại muốn tiếp, nhưng âm thanh chỉ âm ỉ ở cổ họng, không thể vang.
Tần Thiên tiếp tực mút lấy đôi nhũ hoa, ban tay ôm trọn lấy một bên nhũ hoa. Ngòn tay kia nắn bóp đầu nhũ hoa, lấy lưỡi liếm quanh. Tay kia thi mò mẫm cửa động xoa xoa, nhanh chóng khiến nước chảy ra.
- A…Thần Thiên ca ca, em lại muốn…
Tần Thiên kích thích như vậy, Triệu Tiểu Nhã không chịu được, lập tức lại thấy nước xuân tuôn ra. Triệu Tiểu Nhã dở sống dở chết im lặng một lúc rồi thở hổn hển.
Lúc này Tần Thiên mới xuất thằng nhỏ, ngồi trên giường đợi Triệu Tiểu Nhã dùng tay giúp hắn, nếu không tức khí mà chết.
- Tần Thiên ca ca, thật là to, thật đáng sợ.
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên trách yêu, vươn tay ôm lấy, nhất thời cơ thể lại xuất khí.
- Triệu Tiểu Nhã giúp anh dùng miệng giải quyết được không?
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã.
- Vâng.
Triệu Tiểu Nhã đồng ý, lè lưỡi nhỏ giúp hắn, nhẹ nhàng cầm yêu. Tiểu huynh đệ của Tần Thiên nóng nóng khiến Triệu Tiểu Nhã bối rối. Tần Thiên tì vai Triệu Tiểu Nhã, cọ sát người- Triệu Tiểu Nhã hít sâu một hơi, ngậm lấy thằng nhỏ, thực hiện những động tác giống như trong phim.
Lần đầu Triệu Tiểu Nhã nên không chuyên nghiệp, hàm răng cào nhẹ trên tiểu Tần Thiên khiến y đau đớn. Một lúc sau mới quen được, tnàng làm thuần thục hơn rất nhiều. Tần Thiên cũng không chỉ hưởng thụ, bàn tay không ngừng hoạt động, khiến Triệu Tiểu Nhã xuân thủy tràn ngập cỏ thơm.
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã lại muốn tiếp, đè lên Triệu Tiểu Nhã, tách ra khỏi bắp đùi, tay kia ôm mông, duỗi ngon tay đâm tới đâm lui cửa động.
Triệu Tiểu Nhã lớn tiếng càng kêu Tần Thiên càng tăng tốc, vừa xoay vừa xoa, làm cho Triệu Tiểu Nhã rất mê ly.
Trong phòng những âm thanh khoái lạc của nam nữ hòa cùng nhau.
Hơn mười phút cả hai người đều đạt đến đỉnh. Tần Thiên phun khí tràn đầy mặt Triệu Tiểu Nhã, rồi vội vàng lấy khăn lau.
Hai người nghỉ ngơi, Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên hạnh phúc:
- Sau này, em là của anh, đối tốt với em đấy.
- Đương nhiên…
Tần Thiên lấy lòng Triệu Tiểu Nhã, nói như hươu như vượn để an lòng Triệu Tiểu Nhã. Trong lòng đều muốn đem cả hai mẹ con lên giường, làm sao đây.
- Anh háo sắc, sau này có nhiều gái đẹp cũng chớ quên em.
Triệu Tiểu Nhã nhìn bộ dạng Sở Khanh của Tần Thiên.
- Tuyệt đối không…
Tần Thiên nhanh nhảu lấy lòng nàng.
- Anh nói dối, em biết ngay.
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên.
- Biết cái gì?
Tần Thiên hỏi dò.
- Hừ. Anh, em và mẹ của em… Đêm hôm đó, chính mắt em thấy hai người.
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên.
- Không thể nào..
Tần Thiên vội vàng nói.
- Hừ. Đừng phủ nhận. Em ngủ say như thế cũng bị đánh thức.
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên, bị nói vậy, không biết nên làm gì, chỉ chờ đợi phản ứng của Triệu Tiểu Nhã.
- Hu..hu… Anh lừa gạt. Chuyện giữa hai người em biết rồi. Ngược lại chuyện giữa chúng ta mẹ em cũng đã biết nhưng cũng không nói gì. Giữa mẹ con em có một bí mật nho nhỏ.
Triệu Tiểu Nhã đắc ý nhìn Tần Thiên.
- Bí mật gì? Mẹ em biết cũng không trách anh sao?
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã nghi ngờ.
- Không được đâu sói ạ…
Triệu Tiểu Nhã thừa nước đục thả câu.
- Em nói cho anh biết đi, bí mật gì?
Tần Thiên hỏi.
- Không được, sau này sẽ nói cho anh biết. Tần Thiên, anh quả thật là háo sắc, làm loạn tung chỗ này lên rồi.
Triệu Tiểu Nhã quát yêu. Tần Thiên lúng túng, không biết tại sao, như ông cụ non.
- Lực bất tòng tâm…, hì hì…
Tần Thiên ôm Triệu Tiểu Nhã, cậu nhỏ lại tỉnh giấc, Triệu Tiểu Nhã yêu kiều rên nhẹ một tiếng.
- Anh, có muốn em giúp anh một lần nữa không?
- A…Không cần. Nhanh thu dọn hiện trường, anh không muốn mọi người biết.
Tần Thiên vội vàng đẩy Triệu Tiểu Nhã ra, đứng dậy nhanh chóng mặc đồ. Triệu Tiểu Nhã cũng nhanh chóng thay đồ, mặt đỏ ửng.
- Triệu Tiểu Nhã, em về trước đi, anh đi sau.
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã.
- Không, em muốn đi với anh. Em muốn xem đại học thế nào? Em không đi đâu hết.
Triệu Tiểu Nhã nắm cánh tay Tần Thiên.
- Được rồi, vậy cùng đi.
Hai người vừa ra khỏi cửa thì Lý Phỉ Nhi từ phòng bên đi ra, bị Tần Thiên bắt gặp, đỏ mặt vội vàng tránh không dám nhìn.
- Tôi với Tiểu Nhã cùng đi đón Tương Tương.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi. Nàng gật đầu, rồi hướng vào phòng bếp để Tần Thiên và Tiểu Nhã ra ngoài.
- Không phải anh muốn làm với chị Phỉ Nhi ấy chứ?
Triệu Tiểu Nhã lôi tay Tần Thiên.
- ….Không nói lung tung.
Tần Thiên đáp trả.
- Hí hí, chị Phỉ Nhi xinh đẹp như vậy, lớn lên cũng đẹp, anh không muốn sao? Yên tâm, em không can thiệp, nam nhân tam thê thứ thiếp là chuyện bình thường. Anh chỉ cần nuôi được mẹ con là được.
Tiều Nhã nhìn Tần Thiên cười ha ha nói.
Tần Thiên toát mồ hôi. Không biết tiểu hài tử này học được cái tư tưởng này từ chỗ nào. Không biết trường của nàng học dạng gì mà đào tạo ra được một cô gái ngưu như vậy. Tần Thiên không nói gì, hắn sợ lại khơi ra mấy lời nói của Tiểu Nhã làm hắn tim đập chân run.
……………
Học Viện Hộ Sĩ, đại học Quang Châu.
Mới tan, đi từ trong phòng học ra, lấy điện thoại chuẩn bị gọi Tần Thiên thì một nam nhân đi tới trước mặt.
- Tương Tương, anh muốn mời em ăn bữa cơm.
Một nam sinh tay cầm bó hoa đứng trước mặt Sở Tương Tương, lịch sự nhã nhặn.
- Xin lỗi anh, tôi không thể nhận hoa, cũng không thể đi ăn cùng. Tôi phải về sớm.
Sở Tương Tương nhìn hắn. Người này tên là Lâm Trạch Giai, tài hoa đủ cả, đang học năm hai, vô số người đẹp theo đuổi.
Không biết tại sao vừa thấy Sở Tương Tương đã liên tục tấn công, ngày ngày chờ đợi nhưng nàng luôn cự tuyệt y. Hắn không từ bỏ ý định, còn khiến người khác không thể lại gần, làm nàng rất khó chịu.
- Em không thể cho anh một cơ hội sao?
Lâm Trạch Giai không từ bỏ, ngăn cản không cho nàng đi khỏi.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Last edited by Cường Thuần Khiết; 08-03-2013 at 06:39 AM.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Cung Tử Loan Biên Tập: Cường Thuần Khiết Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
Triệu Tiểu Nhã trong tay Tần Thiên mang vẻ mặt hưng phấn, ngực ép sát Tần Thiên để Tần Thiên muốn làm gì thì làm. Những nam nhân bên cạnh đi qua ghen tị, cái hạng lưu manh thôn như vậy mà có được người con gái đẹp, thật bất công.
- Tốt lắm, chúng ta đi tìm Tương Tương thôi.
Tần Thiên sóng vai cùng Tiêu Nhã. Tiểu Nhã gật đầu, hai người hướng tới học viện Hộ Sĩ. Nơi này đa số đều là nữ sinh, hơn nữa vóc người, tướng mạo cũng không tệ lôi kéo rất nhiều nam sinh đến đây ngắm hoa. Rất nhiều kẻ vô sỉ có tiền khoe của đến đây với mục đích cua gái.
Tần Thiên không hứng thú với những người này, bởi bên cạnh anh đã có tiểu la lị để chúng thèm nhỏ rãi. Hơn nữa những người kia so với Tương Tương chỉ là hạt muối bỏ biển. Tương Tương là tuyệt mĩ, khiến người ta chảy nước dãi, nhất là cặp nhũ, khe ngực. Tần Thiên không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy tâm liền rung động, bị cuốn hút bởi nàng.
- Mau mau, chị Tương Tương đang ở chỗ kia. Em thấy có một người đàn ông khi quấn lấy nàng..
Tiểu Nhã chỉ chỉ một chỗ cách đó không xa. Tần Thiên nhìn quanh, quả nhiên Sở Tương Tương đang mang vẻ mặt khó chịu nhìn một nam sinh.
- Đi, chúng ta đi xem thử.
Tần Thiên nói xong bước tới bên Tương Tương, Triệu Tiểu Nhã nắm tay Tần Thiên theo sau.
- Buông tay ra, Lâm Trạch giai, anh bỏ tôi ra..
Sở Tương Tương nhìn khó chịu.
- Tương Tương, cho anh một cơ hội, anh sẽ đối tốt với em.
Lâm Trạch Giai giằng co Tương Tương, một mực cưỡng ép, không thể chối từ.
- Buông cô ấy ra.
Một âm thanh mạnh mẽ vang lên, nghe thấy tiếng Tần Thiên, Tương Tương rất mừng.
Lâm Gia Trạch tỏ vẻ khó chịu. Ông đây tán gái mà mày dám xen vào sao? Lâm Trạch Giai nhìn sang bên cạnh, nhìn Tần Thiên cùng với Tiễu Nhã xinh đẹp, không khỏi bất ngờ nhìn Tiểu Nhã. Nàng vội trốn sau lưng Tần Thiên.
- Tần Thiên, anh tới rồi.
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên vui vẻ, chạy đến nhưng tay bị Lam Trạch Giai giữ chặt.
- Mày là ai, nhóc con?
Lâm Trạch Giai nhìn Tần Thiên giọng khinh khỉnh, nhìn quần áo trên người Tần Thiên tỏ vẻ khinh thường.
- Tao là ai không liên quan đến mày, bỏ tay cô ấy ra.
Bộ mặt Tần Thiên lạnh lùng, không có chút thiện cảm.
- Hừ! Nhóc con, la lối cái gì? Mày biết mày đang nói chuyện với ai không mà cấc xược như vậy?
Tần Thiên nhìn hắn, trong mắt toát lên sự lạnh lùng.
- Đệch…cho mình là ai, ra lệnh cho tao sao, không coi tao ra gì.
Nam nhân nhìn Tần Thiên cười lớn.
- Mày bỏ tay ra không?
Tần Thiên hỏi câu nữa, đưa Tiễu Nhã ra một chỗ.
- Hừ! Mày dọa tao à, mày không biết tao là ai sao? Lãnh đạo băng đua xe đường phố là anh trai tao. Đại học Quang Châu cũng là địa bàn của đại ca tao. Muốn la lối với tao, thích chết à?
Lâm Trạch Giai nhìn Tần Thiên cười lạnh. Tần Thiên nhìn hung hãn, khinh thường không thèm nghe lời cảnh cáo của hắn.
- Băng đua xe? Mày là em của thằng Đại Lâm giáo đầu?
Tần Thiên nhìn có chút nghi ngờ, vốn có thể cho hắn một bài học nhưng nghe đến băng đảng đua, Tần Thiên bỏ ý định. Băng đảng đua xe là một trong những băng đảng y muốn tiêu diệt. Hiện tại không đủ sức đương đầu với băng đảng. Để tránh phiền toái, mặc dù không sợ nhưng cũng không muốn có kẻ đuổi giết.
- Sao? Thế nào, sợ thì cút nhanh. Hôm nay tao thấy vui, xin lỗi rồi cút ngay.
Lâm Trạch Giai nhìn Tần Thiên đắc ý, cho là Tần Thiên đã sợ.
- Nể mặt đại ca mày, tao tha cho mày, không muốn đánh. Nếu không buông tay nếu không đừng trách…
Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai lạnh lùng.
- Muốn chết sao? Ông mày vặn cổ bây giờ.
Lâm Trạch Gia giận dữ, hướng về hai người nhuộm tóc đứng gần đó vẫy tay. Hai tên đang vênh mõm như chó, thấy chủ gọi lập tức hướng tới Tần Thiên.
Tiểu Nhã ngoan ngoãn vâng lời, đi một đoạn sau đó đứng nhìn.
- Lâm Trạch Giai, đây là trường học, không được làm loạn. Anh mau đưa người của anh đi đi.
Nàng nói vậy nhưng thật ra là muốn giữ thể diện cho hắn.
- Đắc tội với tao à?
Lâm Trạch Giai không để ý tới lời Tương Tương…. Hai tên kia hùng hục xông đến.
- Nhóc con, đắc tội với anh hai của chúng tao, mày chết đi.
Một tên to mồm, muốn xông lên đạp mạnh Tần Thiên.
- Đồ bỏ đi.
Tần Thiên cũng không né, đưa tay lên cực nhanh bắt được chân rồi vươn vai, dùng sức. Tên này bất ngờ không kịp phản ứng ngã ngục lăn trên đất. Tần Thiên vừa nhấc chân, không chút do dự, một cước tung lên đấu gối của hắn.
- Không….
Tiếng kêu vang nhưng hơi chậm.
- Rắc…
Một tiếng giòn tan, trong nháy mắt chân kẻ kia bị Tần Thiên bẻ gẫy, xương thò ra ngoài, thật đáng sợ.
- A!
Trong nháy mắt, tiếng hét như chọc tiết, hắn hai tay ôm đùi kêu thê thảm.
Mọi người nhìn khung cảnh xung quanh u mê, nhất là Lâm Trạch Giai. Hắn không nghĩ Tần Thiên mạnh tay đến vậy. chưa tới mười giây đã khiến một kẻ tàn phế, thật kinh hoảng vô cùng.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Chương 88: Bị tấn công Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Cung Tử Loan Biên Tập: Cường Thuần Khiết Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
- Nhóc con, mày muốn chết?
Thấy ngươi anh em bị Tần Thiên đánh tàn phế, nhất thời sinh giận, liền rút một con dao sắc bén bổ tới.
- Dám dùng dao găm, muốn chết?
Tần Thiên quát lạnh, nhanh chóng tránh tên côn đồ cầm dao chém tía lia, một tay dương lên vả một phát vào mặt tên con đồ. Tức khắc hắn quay tròn, kêu thảm thiết, máu mũi chảy lênh láng, nửa mặt sưng phồng.
Tần Thiên không bỏ qua, tung cước vào tay cầm dao, đánh bay con dao trên tay hắn. Sau đó cúi người nhặt, cầm dao chém thẳng xuống bàn tay không thương tiếc.
- Vụt…
Một đao đi xuống, gọn gàng linh hoạt. Trong nháy mắt máu tươi chảy ra, bốn ngón tay bị Tần Thiên chặt đứt, làm cho hắn kêu ngào thảm thiết.
Tiểu Nhã bên cạnh sợ đến nghệt mặt trắng bệch, Sở Tương Tương nhíu mày, Lâm Trạch Giai ngơ người, nhìn Tần Thiên chém đứt bốn ngón tay của tên côn đồ kia. Hơn nữa mặt mũi hắn không chút do dự, không thay đổi, kinh sợ.
- Buông tay. Ngươi muốn biết cảm giác như vậy sao?
Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai vẫn giữ chặt tay Sở Tương Tương, tay quơ quơ dao, máu đỏ tươi kinh người. Lâm Gia Trạch buông tay, rụt về, đi về phía sau.
- Lần này mày được, tha cho mày lần này. Lần sau đừng để tao bắt được.
Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Gia lạnh lùng, ném dao xuống đất, sau đó đi tới hướng Tiểu Nhã, ba người cùng nhau ra ngoài.
- Khốn kiếp, dám đả thương người của tao, làm tao mất mặt, thù này nhất định tao phải trả.
Lâm Trạch Gia nhìn Tần Thiên nắm chặt bàn tay, sau đó rút điện thoại gọi.
………………
- Anh vừa rồi thật đáng sợ. Anh chém đứt ngón tay hắn có thể gặp chuyện không may, cảnh sát sờ tới thì sao.
Trên đường về Tiểu Nhã lo lắng nhìn Tần Thiên.
- Không sao. Cảnh sát phải cảm ơn anh mới đúng, anh giúp họ loại bỏ tai họa.
Tần Thiên cười.
- Đúng rồi, lần sau hắn còn làm phiền, cứ bảo anh.
Tần Thiên nhìn Tương Tương ngọt ngào nhưng sau đó đi nhanh về nhà.
Về đến nhà, Tiêu Du đã trở lại, mua rất nhiều đồ ăn. Thấy Tần Thiên lập tức gọi Tần Thiên vào giúp.
- Oa, chị mua nhiều thế, hôm này là ngày gì?
Tần Thiên nhìn Tiêu Du hỏi.
- Ngu ngốc, hôm nay là ngày em xuất viện, tự nhiên muốn ăn mừng…. Ồ… Chuyện gì xảy ra, em vừa đánh nhau sao?
Tiêu Du nhìn băng gạt trên tay Tần Thiên hỏi han.
- Chị, đừng hiểu lầm, em cứu người đàn bà chanh chua kia thoát khỏi kẻ du con. Chị không tin cứ hỏi xem.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du.
- Đúng vậy, Tiêu Du, buổi trưa Tần Thiên đã cứu mình khỏi mấy kẻ côn đồ hung hãn.
Lý Phỉ Nhi lập tức nói, sau đó nàng tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra, tuy nhiên nàng đơn giản đi rất nhiều. Nghe có vẻ hợp lý, Tiêu Du cũng không truy cứu nhiều.
Cơm tối chuẩn bị rất nhanh, Tần Thiên để Tiểu Nhã cùng mẹ nàng qua ăn cơm. Một bữa cơm hòa thuận, trước mặt Tần Thiên rất nhiều mĩ nhân.
………………………
Ăn cơm xong, Tần Thiên nghỉ ngơi một chút, liền ra ngoài, lấy xe đi về phố quầy rượu, chuẩn bị thương lượng cùng Phong Tử xem tình hình Thiên Bang ra sao.
Rất nhanh, đến phố quầy rượu, vẫn là chỗ cửa Hắc Sâm Lâm. Đây là Tần Thiên và Phong Tử thích đến nhất.
Xuống xe, Tần Thiên tới bên trong, Phong Tử chờ cửa lập tức nghênh đón.
- Sao, Tần Thiên không sao chứ? Phải nhập viện sao? Không nên xem thường, cánh tay còn chưa hồi phục?
Phong Tử đập ngực Tần Thiên một cái.
- Không sao, chuyện nhỏ, vào thôi.
Tần Thiên cùng Phong Tử hướng vào bên trong, Phì Bưu và Sấu Tử đã chờ sẵn. Tần Thiên vừa tới, Sấu Tử cùng Phì Bưu lập tức gọi Thiên ca. Tần Thiên gật đầu ra hiệu ngồi xuống.
- Phong Tử, kể cho tôi một chút tình hình hiện nay đi…
Tần Thiên nhìn Phong Tử, gật đầu.
- Tuần trước chúng ta nắm quyền quản lý rượu, thuận đường diệt sáu thế lực, nhưng chúng ta không có nhiều thu hoạch. Sau cuộc chiến, chúng ta chỉ chiêu mộ được thêm hơn mười tiểu đệ, thực lực tăng trưởng cực kỳ chậm chạp. Tôi hoài nghi có người âm thầm đứng sau lưng giật dây, muốn đối phó chúng ta. Vì vậy, những tên côn đồ cắc ké không dám gia nhập bang phái chúng ta, sợ bị tiêu diệt. Các bãi khác không có vấn đề gì, không có ai tới quấy rối. Những huynh đệ bị thương cũng đã an trí xong. Về mặt tài chính không có vấn đề, kế hoạch bang phái cũng đã hoàn thiện. Vấn đề hiện tại là chúng ta tìm kiếm một đại bản doanh.
Phong Tử nói.
- Ukm….Đại bản doanh tính sao?
Tần Thiên hỏi ba người.
- Theo bọn em, tạm thời thuê một chỗ làm tổng bộ, chờ ổn thỏa đã.
Sấu Tử nói.
- Em cũng thấy thế, hiện tại tình hình chưa ổn, thực lực còn yếu, tài vụ thiếu hụt, tạm thời không nên làm lớn, kiếm một chỗ thuê tạm đã.
Phì Bưu nói.
- Đúng, hiện giá phòng quá cao, chúng ta không có nổi tiền mua một cộng lông. Không nên bừa bãi kiếm một nơi, kiếm một chỗ gần địa bàn quản lý thuê tạm sau đó lên kế hoạnh.
Phong Tử nói.
- Tốt… Cậu lo chuyện này, Phong Tử.
Tần Thiên đáp.
- Bang Bang…
Một tiếng gõ cửa vang lớn.
- Vào đi!
Phong Tử hô, lập tức có người mở cửa. Một tiểu đệ đầu đầy máu đi vào, té ngã. Bốn người kinh hãi, biến sắc.
- Có chuyện gì?
Phì Bưu hỏi tên đàn em.
- Không xong rồi anh Bưu, chúng đập phá hết rồi!
Tên đàn em nói.
- Đệch….kẻ nào, bao nhiêu người?
Sấu Tử hỏi.
- Không biết, ba bốn mươi người, chỉ có vài huynh đệ ở chỗ đó, không phải đối thủ của chúng. Rất nhiều huynh đệ bị thương, chúng tuyên bố tiêu diệt chúng ta.
Tên đàn em đáp.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Hero Keyboard Biên Tập: Cường Thuần Khiết Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
- Hừ.Dám đập bãi của chúng ta, muốn chết. A Bưu, Sấu Tử, lập tức triệu tập người của các ngươi. A Bưu mang ba mươi hảo thủ đi theo tôi. Sấu Tử dẫn người ở phía sau áp trận, phòng ngừa có người thừa dịp loạn đánh tới. Phong Tử, cậu dẫn người giải quyết tốt hậu quả cùng an trí cho các huynh đệ bị thương. Tất cả đi theo tôi.
Tần Thiên lạnh lùng nói, sau đó liền đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Mới ra khỏi cửa, chuông điện thoại của Tần Thiên liền vang lên. Hắn lấy ra nhìn, là Thạch Trung Ngọc gọi tới. Tần Thiên liền lập tức nghe máy.
- Này, Tần lão đệ, chuyện gì vừa xảy ra? quán rượu của tôi tại sao lại bị đập phá?
Thạch Trung Ngọc bên kia điện thoại, giọng nói rất bình thản, thật giống như không có quan hệ gì. Nhưng Tần Thiên không cho là như vậy.
- Thạch ca, anh yên tâm, tôi sẽ cho anh một đáp án hài lòng. Anh giúp tôi chăm sóc bên cảnh sát cục cho tốt là được. Tối nay hành động có thể sẽ rất lớn.
Tần Thiên thản nhiên nói.
- Tốt, tôi chờ tin tức tốt của cậu.
Thạch Trung Ngọc bên kia nói xong liền cúp máy. Tần Thiên cũng cất điện thoại, nhưng ngay sau đó mang người nhanh chóng chạy qua phía Thạch Trung Ngọc bên kia.
Giờ phút này, ở Thạch Trung Ngọc bên kia, cả cửa quán rượu toàn là người bị đả thương, toàn bộ khách bên trong chạy sạch, đồ vật bên trong bị nện rối tinh rối mù, ba bốn mươi tên hỗn hỗn tay cầm thiết côn hoặc đứng chắn trước cửa, hoặc là ngồi, tựa hồ đang chờ một người đặc biệt nào đó.
Trong nhóm người này, cầm đầu là một đại hồ tử, thân hình cao lớn khôi ngô, cơ bắp nở nang. Thêm vào đó là một cặp kính đen lúc đêm khuya, cầm trong tay một thanh đao tây qua rỉ máu. Dưới chân hắn là cả đám nhân viên người toàn là máu, cũng không có chết đi, nhưng tay chân tất cả đều tàn phế.
- Hừ. Thiên bang, chết cười tao, chỉ là một đám bèo bọt mà thôi.
Tên đeo kính đen nhìn khắp mặt đất ngổn ngang mà kinh thường cười lạnh, đao trong tay vẩy từng giọt máu xuống đất, thoạt nhìn thật kinh người.
Tần Thiên bên này, Phì Bưu cùng với Sấu Tử rất nhanh tập trung người đầy đủ, cùng là áo T-shirt màu đen, cầm trong tay ống tuýp, sải bước thẳng hướng quán rượu Thạch Trung Ngọc bên kia. Đông đảo một trăm người, nhìn qua khí thế mười phần, người đi đường chung quanh nhìn thấy lập tức rối rít tránh né.
- A Bưu, mang người đi theo tôi. Sấu Tử, coi trọng phía sau, đừng cho kẻ nào thừa dịp nước đục thả câu.
Tần Thiên phân phó nói, ngay sau đó cùng với Phì Bưu và hơn ba mươi huynh đệ hướng quán rượu Thạch Trung Quán bước tới, sắc mặt mọi người không đổi.
Nhóm người nhanh chóng đi tới quán Thạch Trung Ngọc. Từ thật xa, Tần Thiên đã nhìn thấy tình cảnh của quán rượu, trong mắt không khỏi lộ ra một tia sát ý, dưới chân nện bước càng thêm nhanh, rất nhanh liền đi tới trước quầy rượu.
Bọn người đập phá quán rượu thấy Tần Thiên mang người tới, rối rít đứng lên, hướng Tần Thiên vây lại, cả đám mặt mũi đều là bất thiện. Lão đại của bọn chúng là tên kính đen nhìn Tần Thiên tới, lập tức lắc đầu, lộ vẻ mặt khinh thường. Hắn hướng Tần Thiên tới, hai bên nhân mã dồn thành một khối. Trong nháy mắt, tràng diện liền tràn đầy một cỗ mùi máu tươi nồng đậm, một cuộc ác chiến sắp bắt đầu.
- Mày chính là lão Đại của đám Thiên bang rẻ rách kia sao?
Nam tử đeo kính đen đi đến trước mặt Tần Thiên, giọng nói bất thiện, liếc xéo mắt đánh giá Tần Thiên, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
- Mày là thằng nào, sao lại đập bãi của tao ?
Tần Thiên nhìn tên kính đen thản nhiên nói.
- Tao là bố mày đấy, tao đập bãi của mày đấy, mày khó chịu à? Làm gì được tao nào, mày cắn tao sao?
Tên đeo kính đen nghiêng khảm đao hướng về phía Tần Thiên lớn lối nói.
- Bãi của tao, còn có tiểu đệ của tao, cũng bị mày đả thương. Lấy ra một trăm ngàn, tao liền thả mày đi.
Tần Thiên nhìn kính đen nam tử thản nhiên nói, không nóng không lạnh.
- Ha ha ha... Nhóc con, mày uy hiếp tao? Chết cười tao mất. Một cái thế lực vừa lên mà thôi, lại dám uy hiếp tao. Mày muốn chết sao?
Nam tử vừa nói trực tiếp đưa tay đâm vào ngực Tần Thiên một cái, Tần Thiên nhất thời không phòng bị liên tiếp lui về phía sau. Phì Bưu lập tức liền muốn vung gậy đi tới, lại bị Tần Thiên ngăn cản.
- Rất tốt, đủ lớn lối.
Tần Thiên nhìn một chút vào ngực mình bị nam tử lưu lại một vệt máu tươi thản nhiên nói.
- Lớn lối thì thế nào, mày có thể làm gì tao sao? Mày không phải là rất có khả năng sao? Thoáng cái tiêu diệt sáu cái thế lực sao? Hiện tại làm sao kinh sợ như vậy? Tới đi, đánh với ta0, xem làm sao mày dám đánh với tao?
Tên đeo kính đen vừa nói, một bên xô đẩy chặn đường Tần Thiên, thần thái cùng bộ dáng cũng cực kỳ lớn lối. Thiên bang huynh đệ cũng nhịn không được rồi, nhưng Tần Thiên còn chưa lên tiếng, ai cũng không dám động.
Lúc này, chuông điện thoại của Tần Thiên lại vang lên. Tần Thiên lấy ra vừa nhìn, là Sấu tử điện thoại, lập tức nghe máy.
- Thiên ca, anh nói không sai, quả nhiên có mai phục. Con mẹ nó chính là một đám hổ giấy, đám mai phục chung quanh quầy rượu mới là quân chủ lực. Ở trước mặt anh chỉ là một chi tạp quân, ở đây mới là một tổ hợp các thế lực. Tôi mới bắt được một tên tiểu đệ của chúng nó hỏi ra. Bọn họ chuẩn bị bọc hậu chúng ta. Đợi đến khi chúng ta động thủ trước, bọn chúng sẽ từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong vây giết chúng ta.
Sấu Tử ở điện thoại bên kia nói.
- Tốt, biết rồi. Bên này tôi sẽ động thủ trước, cậu bên kia xem rồi hành động.
Tần Thiên nói xong lập tức liền cúp điện thoại, đưa điện thoại di động để trong túi áo. Vừa rồi hắn vẫn không có động thủ, chính là vì đợi tin tức từ Sấu Tử.
- Nhóc con, đánh tao đi. Mày sợ sao? đánh tao đi.
Tên đeo kính đen lại một lần nữa lớn lối, một tay hướng ngực Tần Thiên đấm tới. Nhưng là lần này hắn không chạm được tới đến Tần Thiên được, hơn nữa, đã vĩnh viễn mất đi tánh mạng.
- Chết.
Tần Thiên quát lạnh, trực tiếp một phát bắt được cánh tay nam tử, mạnh mẽ liền xuất thủ. Trong nháy mắt, đầu gối hung hăng ngực đỉnh đập vào ngực nam của nam tử. Một cước này, Tần Thiên căn bản cũng không có nương tay, một lực mạnh mẽ chính diện đập xuống.
- Chết đi.
- A.
Trong nháy mắt, một tiếng kêu kinh thiên thảm thiết vang lên, cuộc chiến đấu này trong nháy mắt khai hỏa. Đầu gối Tần Thiên trực tiếp đem lồng ngực nam tử đánh lún sâu vào, xương toàn bộ vỡ vụn, một cái xương sườn lại càng trực tiếp đâm xuyên qua trái tim tên kia, gai xương sống cùng đâm ra ngoài. Xương màu trắng, máu tươi tràn lan. Nam tử chẳng qua là hét thảm một tiếng, tánh mạng còn lại vẫn chưa tới ba giây đồng hồ thời gian. Một cái tay khác của Tần Thiên trực tiếp đoạt lấy thanh đao trong tay kẻ kia.
- Đi tìm chết.
Tần Thiên trực tiếp một đao chém ngang đầu, một đao sắc gọn trực tiếp cướp đi tính mạng hắn.
Trong nháy mắt, toàn trường yên tĩnh.
Đám hỗn hỗn chung quanh nhìn tràng diện kinh dị này liền lập tức bị làm cho ngơ ngẩn. Đây là cái gì? Người cầm đầu bên mình không tới mười giây liền bị Tần Thiên trực tiếp chém giết. Hơn nữa tràng diện lại máu tanh như vậy, thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy, quá kinh khủng. Trong giây lát, hai bên nhân mã cũng là sửng sốt. Không ít tên vừa bước chân vào giang hồ nhìn thấy cảnh kinh dị như vậy liền nôn thốc ra.
Thiên bang huynh đệ nhìn lão đại của mình cư nhiên đáng sợ như vậy, trong mắt tràn đầy vẻ rung động, đối với Tần Thiên sùng bái tới cực điểm.
- Diệt bọn nó.
Tần Thiên quát to.
Trong nháy mắt, huynh đệ Thiên bang lập tức liền vung dao găm hướng đối diện giết tới.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Last edited by Cường Thuần Khiết; 01-03-2013 at 07:54 PM.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: ToBy Bananas Biên Tập: Cường Thuần Khiết Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
Trong nháy mắt, hai bên nhân mã đã lập tức giao chiến, cả đám tiểu đệ ai nấy đều rất hung hãn. Thấy lão đại mình mạnh mẽ như vậy, đứa nào cũng cố gắng tung hết sức, thiết côn trong tay liều mạng vung tới vung lui, cứ nhắm đầu đối phương mà bổ tới.
Tần Thiên vung dao găm, lao vào giữa đám đông, cứ nhìn thấy địch là chém, thủ đoạn cực kỳ bạo lực. Cứ một nhát dao là chặt xuống một cánh tay của đối phương hoặc trực tiếp chém đứt bắp đùi, máu thịt lẫn lộn. Trong khoảnh khắc, khắp nói trên mặt đất đều là máu tươi và thịt vụn, tiếng kêu thảm thiết xen lẫn tiếng rên rỉ.
- Tới, giết chết bọn chúng.
Bỗng một tiếng quát to vang lên, ngay sau đó xuất hiện trong vòng vây toàn đao và côn cuồn cuộn hướng Tần Thiên mà đánh.
- Đại ca cẩn thận.
Phì Bưu hô lớn, một gậy trực tiếp đập chết một tên và chuyển sang mục tiêu tiếp theo.
Tần Thiên một tay bổ xuống đầu một tên, xong quay đầu nhìn lại. Trong vòng vây có khoảng sáu bảy mươi người đang xông đến đây, Tần Thiên lập tức vung dao găm xông tới.
- Một đám vô dụng, chết luôn đi.
Tần Thiên chợt quát lên, huy động mã tấu, cả người giống như đã nổi điên lên rồi. Tốc độ nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đã vọt tới một tên, trực tiếp chặt ngang hông của hắn.
- Hưuuu…
Trong phút chốc, người này liền bị Tần Thiên chém đứt nửa người, thân trên và dưới trực tiếp chia lìa. Một lượng lớn máu tươi trực tiếp phun ra như suối, cảnh tượng cực kỳ thê thảm.
- Giết hắn đi.
Những người còn lại nhìn Tần Thiên giết chết đồng bạn mình một cách tàn nhẫn như vậy, lập tức quát to, nhanh chóng hướng Tần Thiên vây giết tới. Dao găm, côn sắt và mã tấu trong tay nhắm thẳng vào Tần Thiên.
- Hừ.
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, dao găm trong tay trực tiếp phóng ra ngoài, cắm thằng vào một tên một cách vô cùng chuẩn xác, trực tiếp xuyên qua đầu, lấy mạng của hắn.
Sau một kích trúng mục tiêu, Tần Thiên không dừng lại mà cả người trực tiếp giết tới một tên bên cạnh. Sau đó Tần Thiên liền nắm lấy một tên khác, che trước mặt mình, kết quả là “lá chắn người” trực tiếp bị đồng bạn một đao chém chết. Tần Thiên nhặt khảm đao của một tên đã chết, vung mạnh lên, trong nháy mắt đem hai tên địch đang ngấp nghé ám sát kế bên mà băm ra.
- Aaaaa…
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, một lượng lớn máu tươi rơi vãi trên mặt đất. Tần Thiên tiếp tục cho hai tên này một đao. Một luồng đao mang xẹt qua, trực tiếp đem đầu hai tên đó cắt trúng. Máu tươi phun ra, hai tên này trực tiếp ngã xuống.
Đối mặt với thủ đoạn máu tanh của Tần Thiên, mười mấy người vây công hắn không khỏi sợ hết hồn, ngây người một lúc. Trong khoảnh khắc đó, Tần Thiên trực tiếp dùng khảm đao bổ vào ngang đùi bọn hắn. Một tên trực tiếp bị Tần Thiên chém trúng, trong nháy mắt cả người ngã xuống đất. Kết quả là còn bị người của mình ngộ thương, trong nháy mắt đã chết.
- Tránh ra, để tao tới.
Từ phía sau truyền tới một tiếng quát to, ngay sau đó, một nam tử tay mang một khảm đao hướng Tần Thiên lao tới. Mặt người này đã gần như bị huỷ, cũng không khác đậu phụ khô mấy, làm người khác có cảm giác doạ người.
- Mày đi chết đi.
Nam tử phẫn nộ quát, mạnh mẽ hướng Tần thiên vung đao chém qua. Tốc độ so với bình thường cuồn cuộn nhan hơn rất nhiều, một đao liền nhanh chóng tới trước mặt Tần Thiên.
- Hừ. Muốn chết.
Tần Thiên quát lạnh, thân thể nghiêng một cái, né được thế công của nam tử. Sau đó chuẩn bị vung đao phản kích, nhưng không ngờ nam tử lại chuyển hướng của đao, một lần nữa hướng Tần Thiên chém tới.
Tần Thiên lại phải một lần nữa lắc người né tránh. Nam tử thừa thắng mà lên, hung hăng hướng cánh tay Tần Thiên mà chém ngang tới.
- Cũng có chút thủ đoạn nhưng là chưa đủ. Ngươi đây là muốn chết.
Tần Thiên lạnh lùng nói, một tay mạnh mẽ vung đao chém tới nam tử, tên kia lập tức né tránh. Kết quả là một tên tiểu để xui xẻo phía sau gặp tai ương, ăn nguyên một đao vào đầu.
Mà Tần Thiên thừa dịp nam tử né tránh, liền trực tiếp một bước lấn tới trước mặt nam tử. Một quyền hung hăng đập vào mặt của hắn.
- C. . r. . ắ. . c…
Xương mặt tên nam tử trực tiếp bị Tần Thiên nện đứt. Khuôn mặt cũng lõm vào, con ngươi trực tiếp phun ra, cả người trong nháy mất ngã xuống đất. Tần Thiên nhanh chóng giơ chân lên, hướng đầu nam tử mà đạp xuống.
- Thình thịch. Thình thịch.
Cứ như vậy một tên hung hãn to con bị Tần Thiên đạp chết dưới chân.
Những người vây giết Tần Thiên nhìn thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, nhất thời kinh hãi, không tự chủ được lùi về sau một chút, hít một ngụm khí lạnh. Thật là quá đáng sợ, đây là con người sao, thực giống với ma quỷ mà.
- Sợ cái gì mà sợ, xông lên giết chết hắn.
Một thanh âm vang lên, sau đó lại có mười mấy người vội vàng hướng Tần Thiên xuất thủ.
- Thiên ca, tôi tới đây.
Phì Bưu hô lớn, trực tiếp mang theo tiểu đệ của mình giết tới gần. Phía bên phía kia toàn bộ đã bị hắn giải quyết, bất quá tiểu đệ dưới trướng đã bị thương hơn một nửa.
- Chém chết bọn chúng.
Có một người hô lớn, lập tức toàn bộ hơn bảy mươi người xông tới vây Tần Thiên lại. Nhất thời, đám tiểu đệ ngã xuống rất nhiều. Tần Thiên mặc dù lợi hại nhưng cũng chỉ là một người, vẫn không có cách nào đối kháng nhiều người như vậy. Chỉ có thể đảm bảo chính mình không bị thương.
Nhưng là bọn Phì Bưu thì không được. Rất nhiều người trên thân thể đã có vài vết thương, có bốn, năm vết đao, ngay cả Phì Bưu cũng thế. Trên người cũng có bốn, năm vết thương, máu tươi đầy người.
- Diệt đám khốn kiếp này đi.
Lúc này, một người gầy xông tới, mang theo năm sáu chục người, chui ra từ vòng vây xung quanh. Trong nháy mắt đã vây chặt đám địch nhân của Tần Thiên. Đám người mới gia nhập này thật giống như nổi điên rồi. Sấu Tử cầm trong tay hai thanh đao, trực tiếp xông vào đối phương đại khai sát giới. Trong lúc nhất thời máu tươi, thịt vụn văng đầy trời.
Sấu Tử và những tên còn lạ thật giống như chó điên, cứ liều mạng nhào vào đối phương mà chém giết. Trong khoảnh khắc, đám địch nhân đại loạn, không ngờ phía sau lại có người.
Áp lực của bên Tần Thiên nhất thời giảm đi.
- Giết chết bọn chúng.
Phì Bưu la lớn. Hắn giết người tới đỏ mắt rồi, mạnh mẽ cầm lấy dao găm hướng về địch nhân mà chào hỏi. Những tên này nhìn tình hìng không ổn, khác hẳn với lời lão Đại nói. Đây không phải là vây giết người khác mà là mình bị vây giết. Lập tức cả đám tan rã, ôm đầu chạy trốn.
Không tới mười phút, cả đám địch nhân tan rã, người thì chết, kẻ thì bị thương, ai trốn được thì trốn rất nhanh. Trên đường cái cuối cùng chỉ còn lại đám Tần Thiên. Đối phương tới có hơn bốn người, cơ hồ toàn bộ bị trọng thương. Tử vong cũng có hơn mười người.
Cả khung cảnh toàn bộ máu tanh, khắp nơi đều là gãy tay, đứt chân hoặc là đầu. Trên mặt đất vương vãi máu tươi, chân tay, thịt vun nhìn qua cực kỳ kinh dị. Trên đường cái không ai dám đi ra, chỉ dám ở trong phòng nhìn ra ngoài. Hơn nữa còn đem cửa gắt gao khoá chặt lại.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Last edited by Cường Thuần Khiết; 03-03-2013 at 01:21 AM.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10