Chương 84 - Truy đuổi Dịch : Lieu Biên Dịch :Cacatiensinh Biên Tập : Nhậm Sương Bạch Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội Nguồn:TTV
Hộp đêm Đường Đô nằm trên một con đường lớn phía Nam; là một khu ăn chơi, giải trí khổng lồ; là hộp đêm sang trọng xa hoa nhất Đông An.
Từng có người nói đùa Đường Đô có ba cái nhất: công trình xa hoa nhất, nữ nhân xinh đẹp nhất, thu phí đắt đỏ nhất.
Mỗi khi đêm xuống là lúc những ngọn đèn rực rỡ tỏa sáng, trước cửa Đường Đô xe cộ đông nghịt, người người chen chúc tấp nập.
Nếu như lúc này nhìn qua một vòng bãi đỗ xe ai cũng có thể nhận thấy những loại xe tốt nhất Đông An đều tập trung ở nơi này.
Sinh ý của Đường Đô phát đạt dị thường khiến cho người ta nảy sinh lòng tham, gây ra đố kị. Nhưng từ trước đến giờ chưa có ai dám đến đây gây sự, càng không có ai dám đên đây thu phí bảo vệ.
Bởi vì Đường Đô là sản nghiệp cực kì trọng yếu của Tra gia tộc, không chỉ bởi vì nó có khả năng kiếm tiền mà quan trọng hơn là Tra gia có thể từ nơi này mở rộng quan hệ với hai giới chính thương (chính quyền và thương nhân) của Đông An. Chính vì nguyên nhân như thế nên công tác bảo an nơi này được làm rất chu đáo, đến ngay cả bảo vệ ở cửa cũng đều là đệ tử Tra gia tự mình đảm nhận.
Đến nơi đây gây sự đơn giản là chán sống, chẳng bằng nhảy thẳng xuống sông Hoàng Hà cho thống khoái.
Tra Nãi Văn trước kia là khách quen của Đường Đô, các danh nữ ( hồng bài ở đây hiểu là gái VIP ) của hộp đêm cơ hồ đều có quan hệ xxx với hắn.
Bất quá, vì trước đó không lâu năm tên thủ hạ bị giết khiến hắn trốn ở nhà gần một tháng không dám lêu lổng ra đường.
Hiện tại, Tra Nãi Văn cảm giác được nguy hiểm tựa hồ đã qua, mà hôm nay lại là sinh nhật mình, vì vậy quyết định nhân cơ hội này đến đây phóng túng một phen hòng xua đi vận đen trên người.
Đương nhiên, đi ra ngoài cũng không có nghĩa buông lỏng cảnh giác.
Cho dù tại chính địa bàn của hắn vẫn như thường lệ có ba tên võ giả tiên thiên cấp bảo vệ, đằng sau lại có thêm sáu tên vệ sĩ mang súng theo sát.
Có sự bảo vệ chu đáo như vậy, Tra Nãi Văn tin tưởng rằng bản thân mình tuyệt đối được an toàn.
Tiệc sinh nhật của Tra Nãi Văn là lúc tám giờ tối. Còn Triệu Thụy đã có mặt tại con đường gần đó lúc sáu giờ.
Sau khi hiểu rõ địa hình chung quanh, sắp xếp xong đường rút lui, hắn đứng ở một góc khuất chằm chằm nhìn vào cửa lớn của Đường Đô, lẳng lặng chờ đợi con mồi đến.
Sắc trời ngày càng tối, gió bắc lạnh thấu xương thổi tới mang theo tiếng rít chói tai thổi ngang qua con đường làm rát da mặt người ta.
Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất, nhanh chóng tan ra rồi biến mất.
Đợi hơn một giờ đồng hồ, một chiếc Bentley hào hoa dưới sự bảo vệ của bốn chiếc BMW chạy từ phía bắc tới đỗ lại trước cửa lớn của Đường Đô.
Ngay sau đó, Tra Nãi Văn đầu tóc bóng lộn từ trên chiếc Bentley bước xuống dưới sự bao bọc của chín tên vệ sĩ đi vào hộp đêm.
“Thật là phô trương.”
Khóe miệng Triệu Thụy thoáng một tia cười trào phúng, hắn cẩn thận quan sát một chút phát hiện trong đám vệ sĩ có hai tên võ giả tiên thiên nhất cấp, một tên võ giả tiên thiên nhị cấp, còn có sáu tên vệ sĩ mặc dù thực lực không tính là cường đại nhưng phỏng chừng bọn chúng đều mang theo súng.
Lực lượng vệ sĩ cường đại như vậy, quả thật khiến cho nhiều người trợn mắt ra nhìn.
Cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, lúc này là bảy giờ bốn mươi lăm.
Triệu Thụy từ tốn lấy trong ngực một chiếc mặt nạ mua bên đường từ trước, mang lên mặt, còn đội cả mũ lên đầu, sau đó ẩn giấu khí tức yêu ma trên thân thể giả trang làm người đi đường bình thường, cúi đầu bước nhanh về phía Đường Đô.
Vừa tới trước cửa Đường Đô, thì có hai tên bảo vệ mặc tây phục thân hình to con đưa tay chận hắn lại.
“Tiên sinh, vé vào cửa của ngài đâu?”
Hai tên bảo vệ này thân thủ tương đối lão luyện, nhất cử nhất động đều có dấu ấn khí tức của cổ võ giả, Triệu Thụy cơ hồ không cần hỏi cũng biết bọn chúng là đệ tử Tra gia tộc.
“Vé vào cửa?” Triệu Thụy thản nhiên đáp: “Ta không có vé vào cửa.”
“Không có vé vào cửa? Xin lỗi tiên sinh, ngài không thể vào.” Hai tên bảo vệ nhìn chằm chằm Triệu Thụy, ánh mắt trở nên sắc bén.
Bọn họ chuyện lớn nhỏ gì cũng đã thấy qua, chỉ nghe khẩu khí thì biết người này đến không phải để tiêu tiền mà là để gây sự.
“Vậy à?”
Triệu Thụy cười cười không nói, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Một chiếc mặt nạ kinh kịch (mặt nạ dùng trong hát kịch) xuất hiện trước mắt hai tên bảo vệ.
Hai tên đệ tử Tra gia trước tiên là sửng sốt, liền đó trong đầu lóe lên hai chữ.
“Không ổn!”
Ngay lúc này Triệu Thụy động thủ.
Hắn đưa tay nắm lấy yết hầu hai người.
Hai tên này vốn là võ giả, thân thủ cũng tính là không tồi nhưng không kip phản kháng đã bị hắn nhấc lên.
“Tra Nãi Văn ở đâu?” Triệu Thụy lạnh lùng hỏi.
“Tra thiếu gia ở tại phòng 201!” Một tên bảo vệ mặt đỏ lên, khó khăn trả lời.
Triệu Thụy thấy ánh mắt hắn lóe lên, trong lòng biết có gian trá, lạnh lùng cười một tiếng, tay tăng thêm lực sau đó hỏi một câu nữa: “Tra Nãi Văn ở đâu?”
Tên bảo vệ kia cảm thấy mình sắp không thở nổi, biết rằng nếu không nói thật chỉ sợ cổ họng mình sẽ lập tức bị bóp nát bấy, vì vậy vội vàng sửa lại: “308, đó là phòng Tra thiếu gia chuyên dùng, bất luận kẻ nào cũng không được sử dụng.”
Triệu Thụy phỏng chừng đây là lời nói thật, hừ một tiếng, dùng sức một chút đập hai tên vào nhau, nghe “phịch” một tiếng.
Hai tên này vỡ đầu chảy máu, lập tức ngất đi.
Những nhân viên đón tiếp ở đại sảnh bị sự dũng mãnh và cường đại của Triệu Thụy làm cho phát run, không dám lên tiếng. Lúc này thấy đổ máu rốt cuộc cũng không chịu nổi lập tức cao giọng hét ầm lên vô cùng hỗn loạn.
Triệu Thụy cũng không để ý đến bọn họ, mũi chân điểm một cái cả người như một trận gió lốc phi thẳng lên tầng ba.
Đến tầng ba, Triệu Thụy cơ hồ không cần mất công tìm kiếm đã xác định được vị trí phòng của Tra Nãi Văn.
Bởi sáu tên vệ sĩ mặc tây phục mang kính đen đang đứng bảo vệ bên ngoài một căn phòng, nhìn rất nổi bật.
Tổng cộng có chín vệ sĩ, bên ngoài có sáu. Triệu Thụy khẳng định bên trong còn ba tên võ giả cấp tiên thiên bảo vệ Tra Nãi Văn.
Hắn không chút do dự đi thẳng đến chỗ mấy tên vệ sĩ.
Khi còn cách căn phòng bảy, tám mét, sáu tên vệ sĩ bên ngoài lập tức cảnh giác, ánh mắt bắt đầu chú ý cử động của hắn.
Còn cách ba, bốn mét, đám vệ sĩ cao giọng quát bảo dừng lại đồng thời từ trong áo móc súng lục ra nhắm vào Triệu Thụy:
“Đứng lại!”
“Ngươi định làm gì!”
“…”
“…”
Triệu Thụy làm như không nghe thấy, cước bộ không ngừng mà ngược lại càng tiến nhanh về phía sáu người.
Sáu tên vệ sĩ kia chợt cảm thấy thân ảnh của người trước mặt lóe lên, liền đó một cỗ kình phong cuồng mãnh bức tới trước mặt khiến cho không thể thở nổi.
Sắc mặt bọn chúng đồng thời đại biến.
Tốc độ nhanh như vậy, công kích cuồng mãnh như vậy! Tuyệt đối là cường giả cấp tiên thiên mới có thể làm được!
Cơ hồ không cần nghĩ ngợi sáu tên vệ sĩ đồng thời nổ súng hy vọng giết chết tên sát thủ thần bí mà đáng sợ này.
“Bang, bang, bang!”
Trong hành lang tiếng súng nổ liên hồi, mùi thuốc súng tràn ngập khắp không khí.
Trong nháy mắt, tất cả đạn đều bắn trúng Triệu Thụy.
Tuy nhiên, thế công của Triệu Thụy không vì thế mà chậm lại
Đạn của sáu tên vệ sĩ còn chưa bắn hết thì hắn đã tựa như một tàn ảnh vọt tới trước mặt chúng, song quyền xuất ra như chớp.
Những âm thanh nặng nề liên tiếp vàng lên, ngực sáu tên vệ sĩ cơ hồ đồng thời lõm vào.
Bọn chúng lộ ra thần sắc kinh hãi cùng tuyệt vọng, bị lực đạo rất mạnh đánh bay đi, sau đó rơi phịch xuống đất biến thành những cỗ thi thể lạnh băng.
Triệu Thụy phủi phủi quần áo, đạn trên người hắn “đinh đinh” rơi xuống đất mà không mảy may gây thương tích cho hắn.
Ngay lúc hắn đang chuẩn bị mở cửa phòng tiến vào thì cánh cửa gỗ của căn phòng nổ đột nhiên nổ tung, hai cỗ chân khí cực kì sắc bén từ bên trong phóng thẳng vào hắn.
Thì ra ba tên vệ sĩ võ giả cấp tiên thiên của Tra Nãi Văn nhận thấy được nguy hiểm đang đến gần, hai trong số đó lập tức quyết định chủ động phản kích trước.
Còn một người ở lại tiếp tục bảo vệ Tra Nãi Văn.
Nếu đổi lại là người khác tuyệt đối sẽ bị sự đột kích bất ngờ của hai người này đánh trọng thương.
Nhưng Triệu Thụy đã tu luyện đến Đọat Linh hậu kỳ, thuộc về võ giả tiên thiên tam cấp, mà thực lực của hai tên vệ sĩ mới đạt đến tiên thiên nhất cấp, thật sự quá chênh lệch!
Hắn quát to một tiếng, không thèm tránh né, hai tay ngưng tụ chân khí, mạnh mẽ đẩy thẳng ra.
Một chiêu đơn giản, chân thật, thậm chí nói là thô thiển, nhưng được chân khí cường đại duy trì thì dù là một chiêu chân thật như vậy cũng thể hiện một uy lực khiến cho người khác cực kì khiếp sợ.
“Ầm ầm.”
Tiếng va vang lên đinh tai nhức óc, khí lưu cường đại do va chạm cuốn hết những mảnh gỗ vụn, nghiền nát cánh cửa vốn đã hỏng.
Hai tên võ giả tiên thiên tiến hành đột kích bị luồng chân khí cuồng mãnh đánh mạnh lại kêu thảm một tiếng bay ngược về sau, đập vào vách tường, sau đó trượt xuống mặt đất.
Trong nháy mắt xương toàn thân chúng bị chấn nát, máu tươi từ miệng chảy ra. Chỉ nhìn qua đã biết không sống nổi.
Trong phòng lặng im như tờ, tất cả mọi người hoảng sợ thất sắc; đặc biệt là Tra Nãi Văn, mặt trắng bệch không còn chút máu.
Không ai có thể tin được hai tên võ giả tiên thiên một cấp bất ngờ đột kích lại chỉ trong một chiêu đã bị đối phương giết ngay đương trường.
Điều này rốt cuộc cần sức mạnh cường hãn đến mức nào! Thực lực của sát thủ thần bí này rốt cuộc là đến đâu.
Tra Nãi Văn hiện tại bên người chỉ còn một tên vệ sĩ cuối cùng, cũng là tên vệ sĩ có thực lực mạnh nhất.
Nhưng thấy thực lực kinh khủng của Triệu Thụy hắn đã vô cùng khiếp sợ, mất đi dũng khí chiến đấu.
Hắn trong lòng biết rõ rằng nếu mình tiến lên cũng chịu chết vô ích.
Hắn đưa cánh tay kẹp lấy Tra Nãi Văn dưới nách, lớn tiếng rống lên: “Chạy!”
Sau đó thân thể dùng sức đâm thẳng vào tường “rầm” một cái tạo ra một lỗ lớn, rồi chạy như bay ra ngoài.
Mặt mũi không quan trọng, chỉ cần chạy thoát được là tốt rồi
“Chạy được sao?”
Triệu Thụy lạnh lùng cười, mũi chân điểm trên mặt đất một cái tựa như quy mị đuổi theo.
Chương 85 - Giết chết Tra nhị thiếu gia Dịch : Lieu Biên Dịch :Cacatiensinh Biên Tập : Nhậm Sương Bạch Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội Nguồn:TTV
Tra Mãnh là một gã vũ giả, hơn nữa hắn là một vũ giả đạt tới tiên thiên nhị cấp. Hắn rất có tiếng tăm trong Tra gia thị tộc, trừ tộc trưởng ra trong gia tộc những người thực lực trên hắn chỉ có thể đếm được bằng đầu ngón tay.
Cho dù đưa mắt tìm khắp cả giới cổ võ thực lực như hắn cũng không nhiều.
Trong Tra gia thị tộc hắn là thành viên cao cấp, thân phận rất tôn quý
Nếu không phải tộc trưởng gia tộc đích thân mời, hắn tuyệt đối hạ mình làm vệ sĩ.
Nhưng mà bây giờ Tra Mãnh cũng rất nhếch nhách.
Người hắn đầy bụi đất mang theo Tra Nãi Văn phá tường xuyên qua câu lạc bộ đêm chạy như điên.
Khách hàng trong hộp đêm đều kinh hãi kêu la. Tựa như thấy ôn thần, vội vàng dạt ra tránh hắn.
Nếu như là trước kia Tra Mãnh khẳng định không thể chịu được loại thái độ này, hắn nhất định sẽ dừng lại đánh gãy răng lũ người dám can đảm dùng loại thái độ này nhìn hắn.
Nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không quan tâm
Trong đầu hắn chỉ duy nhất một ý niệm “Chạy! Chạy! Chạy nữa! Chạy càng xa càng tốt!”
Tra Mãnh toàn lực chạy thật nhanh, cổ hắn phát khô, tim đập dồn dập, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể từ cổ họng vọt ra .
Hắn hơi dừng lại nghỉ lấy hơi một chút, nhưng hắn không dám dừng lại lâu.
Bởi phía sau hắn là một tử thần câu hồn đoạt mạng. Chỉ cần cước bộ của hắn hơi chậm một chút thì tính mạng của hắn và Tra Nãi Văn sẽ bị kẻ phía sau đoạt mất không chút lưu tình.
Tra Mãnh đối với thực lực của mình luôn luôn tự phụ, nhưng hiện tại trong đầu hắn không nổi một ý niệm anh dũng chiến đấu nào.
Bởi hắn biết đối thủ theo sát phía sau hắn thực lực thật sự cách biệt quá lớn.
Đối phương đã đạt tới thực lực tiên thiên vũ giả ba cấp. Cả Tra gia tộc chỉ có tộc trưởng Tra gia mới có thực lực như vậy.
Tra Mãnh trong lòng đột nhiên có chút thống hận Tra Nãi Văn. Không biết nhị tổ tông này quỷ không biết thần không hay đi trêu trọc vào một đại địch mạnh như vậy!
Hắn thật sự muốn đem Tra Nãi Văn vứt ra xa để tên sát thủ phía sau giết chết thằng khốn vô tích sự này.
Nhưng hắn không thể làm như vậy.
Bởi Tra Nãi Văn là Tra nhị thiếu gia, lại là con ruột của tộc trưởng Tra gia, tộc trưởng từng phân phó nhất định phải bảo vệ hắn thật chu đáo. Cho nên hắn phải đem nhị tổ tông này mang về không được để xảy ra chut tổn hao nào.
Hắn xuyên qua đám người cực nhanh, chạy thẳng ra hướng cửa lớn.
Ngoài cửa lớn, dòng người nhốn nháo nhộn nhịp cùng dòng xe chạy tấp nập như thoi đưa.
Tra Mãnh cảm giác được nếu như thành công chạy thoát ra được đường lớn, ẩn vào đám đông có lẽ sẽ tránh được lần truy sát này.
Đương nhiên tất cả chỉ là có lẽ. Hắn cũng không dám khẳng định cuối cùng có tránh được kiếp nạn này không.
Nhưng hắn vô cùng minh bạch rằng nếu như ở lại Đường Đô tuyệt đối không có đường sống!
Mắt thấy sắp tới gần cửa lớn, Tra Mãnh trên mặt lộ ra một nụ cười tựa hồ sinh cơ đang dang tay chào đón trước mặt hắn vậy.
Hắn ép mạnh một hơi chân khí, dốc hết toàn lực phóng thẳng ra bên ngoài.
Ngay lúc đó, một bóng đen xẹt qua đầu hắn chặn ngay trước cửa lớn.
Vẻ mặt tươi cười của Tra Mãnh trong phút chốc đóng băng, tim hắn trùng xuống.
Hắn đột nhiên phát hiện chính bản thân mình không có đường thoát.
“Ngươi thật sự không thể bỏ qua chúng ta?”
Lời kia vừa thốt ra hắn liền cảm thấy mình thật sự ngu ngốc, sát thủ thần bí này đã giết nhiều đệ tử Tra gia đến vậy sao có thể bỏ qua bọn hắn được.
Nhưng hắn vẫn nhịn không được mà hỏi, bởi đây là bản năng cầu sinh.
“Không thể!”
Triệu Thụy thản nhiên đáp lại một câu như chém đinh chặt sắt.
Tra Mãnh biết mình đã không còn đường lui, hắn không thể không chiến đấu với đối thủ khiến người khác sợ hãi này.
Quăng Tra Nãi Văn sang bên cạnh, Tra Mãnh bắt đầu ngưng tụ lực lượng tối hậu.
Triệu Thụy cũng yên lặng chờ đợi, chỉ là khí tức yêu ma trên người hắn càng lúc càng nồng nặc khiến cho không gian xung quanh tạo thành một áp lực vô hình làm người ta cảm giác nghẹt thở.
Tra Mãnh đứng gần đấy cảm nhận được mãnh liệt nhất. Hắn cảm giác được thân thể mình dưới áp lực này trở nên hơi run rẩy.
Tâm trạng hắn hoảng sợ, tình huống này ngay cả khi tỉ thí với tộc trưởng Tra gia cũng không từng xuất hiện.
Hắn không dám trì hoãn lâu, càng kéo dài thời gian hắn chỉ sợ đánh mất cơ hội xuất thủ trước.
Hét lên điên cuồng một tiếng, cơ thể Tra Mãnh đột nhiên phát lực nhảy lên về phía trước, một chân hướng về Triệu Thụy hung hăng nện xuống.
Đây là một cước tuyệt vọng của một cường giả tiên thiên nhị cấp, hắn không chỉ ngưng tụ toàn bộ lực lượng mà thậm chí hắn còn đột phá cực hạn của chính bản thân hắn.
Hắn hy vọng một chân này có thể khiến cho tên sát thủ thần bí mang mặt nạ có một chút thương tổn.
Cước này tựa như một nhát chém thật lớn từ trên không trung bổ thẳng xuống, thanh thế cực kỳ kinh người.
“Ác!”
Trong đám người xung quanh theo dõi một người than lên sợ hãi, tựa như khiếp sợ sự cường đại của Tra Mãnh có thể đem lực lượng vận dụng đến cực hạn như vậy.
Triệu Thụy chỉ cười cười không thèm tránh né, xuất thẳng một quyền về phía chân của Tra Mãnh đang tới.
Chân khí cường đại từ quyền của hắn bộc phát ra, tựa như sơn băng hải khiếu. Thế công của Tra Mãnh vừa mới tiếp xúc tựa như bị phá hủy triệt để.
Tra Mãnh rống lên một tiếng, từ trên không trung chấn động ngã phịch xuống đất.
Máu tươi từ ngũ quan chảy ra, xương cốt, nội tạng của hắn bị chân khí cuồng bạo của Triệu Thụy một kích chấn nát bấy.
Trong câu lạc bộ đêm, đám người vây xung quanh nhất thời kêu lên, vô cùng khiếp sợ.
Biểu hiện của Tra Mãnh rất cường hãn, đã vượt qua phạm trù tư duy thông thường của con người, vậy mà người sát thủ thần bí mang mặt nạ này dễ dàng giết chết Tra Mãnh. Điều này không phải chuyện mà nhân loại có khả năng làm được.
“Đáng sợ! Người này thật đáng sợ.” Mọi người sợ hãi nhìn Triệu Thụy, cúi đầu thì thầm
“Người này rốt cuộc là ai? Hắn vẫn là người sao?”
“Yêu ma! Chẳng lẽ trên đời này thật sự có yêu ma!”
“…..”
“…..”
Triệu Thụy ngẩng đầu, nhìn lướt qua đám người xung quanh, ánh mắt lạnh băng, làm cho tất cả mọi người câm như hến, những tiếng xì xào bàn tán lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay cả đệ tử Tra gia đang làm việc tại đường đô cũng lặng lẽ ẩn thân hình, không dám xuất đầu lộ diện.
Có lẽ cũng khiếp sợ cơn lôi đình của tộc trưởng Tra Trung Hoành, nhưng thời khắc mình dũng cảm cũng chính là thời khắc vứt bỏ cái mạng bé nhỏ, lựa chọn thế nào bọn họ vô cùng minh bạch.
Triệu Thụy ánh mắt nhìn mọi người một lúc, sau đó chậm rãi đi đến chỗ Tra Nãi Văn.
Khí tức yêu ma nồng nặc của hắn tựa như xúc tu bay lượn tứ phía.
Tra Nãi Văn sớm đã sợ đến vỡ mật, nằm xui lợ trên mặt đất không thể đứng dậy, chỉ dám dùng cả tay chân mà bò.
“Van xin người! Không… Đừng có giết ta!” Tra Nãi Văn mặt trắng bệch, rên lên: “Ngươi cần thứ gì! Đàn bà? Đàn bà ở đây ngươi tùy tiện chọn lựa! Ngươi muốn tiền! Cần bao nhiêu, ta đưa bấy nhiêu! Chỉ cần ngươi đồng ý buông tha ta! Điều kiện gì ta cũng đáp ứng!”
“Thật không?”
Triệu Thụy phía sau mặt nạ châm chọc cười.
“Ta chả muốn thứ gì! Ta chỉ cần cái mạng của ngươi!”
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của hắn trở nên lạnh như băng.
Tra Nãi Văn nghe xong những lời này nhất thời trong lòng nguội lạnh, biết rằng muốn sống là vô vọng, nhất thời cũng không biết từ đâu toát ra một cỗ từ khí lực bất ngờ có thể quay đầu bỏ chạy.
Nhưng, cái loại giãy dụa sắp chết này cũng là phí công vô ích.
Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, đằng không, sau đó đem chân khí tụ lại ở mũi chân điểm nhẹ lên xương sống của Tra Nãi Văn.
Chân khí cuông bạo mang theo khí tức yêu ma ép mạnh vào thân thể Tra Nãi Văn giống như một con ma thú cắn nát toàn bộ kinh mạch cũng như xương cốt của hắn
Tra Nãi Văn kêu lên thảm thiết một tiếng, máu tươi từ miệng phun ra òng ọc, cả người như đạn pháo bắn ầm một cái bay thẳng về phía trước đánh cái rầm vào một cây cột đá cẩm thạch, sau đó chậm rãi trượt xuống.
Một vệt máu kéo dài xuất hiện trên cột đá.
Tất cả mọi người khiếp sợ đứng tại chỗ, thậm chí ngay cả kinh hô cũng bị bỏ quên sau não.
Tra nhị thiếu gia Tra Nãi Văn cứ như vậy bị người ta giết.
Điều này sẽ gây ra hậu quả thế nào?
Không ai biết, cũng không người nào có thể đoán được.
Tất cả mọi người kinh hãi, đắn đo, hơi thở như ngừng lại; rồi đem ánh mắt kinh hãi cùng hoảng sợ, hỗn tạp, quay đầu nhìn về phía Triệu Thụy.
Thực lực cường hãn, thủ đoạn tàn nhẫn của sát thủ thần bì mang mặt nạ đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
Bọn họ chỉ hy vọng, vị sát thủ kinh khủng này không mang sự phẫn nộ với Tra gia phát tiết trên người mình.
Triệu Thụy giết chết Tra Nãi Văn xong hắn không ở lại lâu mà nhanh chóng rời đi
Thậm chí hắn đi một lúc lâu cả hộp đêm không có một người nào lên tiếng, thậm chí không ai dám nhúc nhích một chút. Bởi vì mới vừa rồi hắn thể hiện thực lực quá kinh khủng khiến cho mọi người đều kinh sợ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cho đến khi phía cảnh sát nhận được tin báo và phái xe tuần cảnh đến mọi người trong câu lạc bộ đêm lúc này mới thở dài một cái yên lòng.
Lúc này, bọn họ mới phát hiện quần áo sau lưng mình đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Cơ hồ tất cả mọi người ở đây trong lòng âm thầm thề rằng: sau này tuyệt đối không trở lại cái nơi hung hiểm này nữa.
Chương 86 - Hiên nhiên đại ba
(Sóng to gió lớn) Dịch : Tui Biên Dịch :Cacatiensinh Biên Tập : Nhậm Sương Bạch Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội Nguồn:TTV
Khi nhận được tin báo từ cảnh sát về việc xảy ra ở hộp đêm Đường Đô thì tộc trưởng Tra Trung Hoành của Tra thị gia tộc và con trưởng của mình - Tra Nãi Vũ - đang ở phòng làm việc công ty thảo luận chuyện liên quan đến thu mua một mỏ quặng lớn ở Đồng Xuyên.
Hiện tại chính là lúc năng lượng thiếu hụt, nếu như có thể mua được một mỏ quặng lớn thì kim tiền quả thực chỉ việc ào ào lăn đến.
"Mỏ quặng bên Đồng Xuyên kia xử lý ra sao rồi?"
Tra Trung Hoành tựa trên ghế salon, tùy tiện hỏi một câu. Tuy đã bước qua tuổi sáu mươi nhưng hắn trông vẫn còn tràn ngập tinh lực, hai hàng chân mày rậm tỏa ra cỗ uy nghiêm vô hình của kẻ nhiều năm ở trên cao.
"Chủ của nhà quặng mỏ đó có vẻ như không nguyện ý đem nó chuyển nhượng cho chúng ta lắm. Cha cũng biết, bây giờ ai mà có một cái mỏ quặng đó giống như là có một cái cây hái ra tiền, không ai nỡ đem nó bán đi được."
Tra Nãi Vũ ngồi ở bên phải salon, một bên trả lời câu hỏi, một bên quan sát thần tình của cha.
Mặc dù là cha con nhưng y vẫn rất cẩn thận bảo trì khoảng cách.
"Chúng ta bỏ giá cao gom cổ phần cũng không được sao? Chỉ cần có thể gom đủ cổ phần, sau này có thể từ từ nuốt lấy."
"Cũng không được, cái tên chủ mỏ quặng hình như đối với chúng ta có chút đề phòng, tựa hồ nghe nói qua thanh danh chúng ta vậy. Hắn tại Hắc Bạch lưỡng đạo đều có chút thực lực, nghe nói hồi trước cũng từ Hắc đạo đi lên, thủ hạ có mấy trăm tên, trong tay còn có súng ống cho nên không chịu đáp ứng điều kiện của chúng ta."
Tra Trung Hoành nhìn con lớn của mình một cái, nhàn nhạt hỏi một câu: "Vậy con tính xử lý thế nào?"
Tra Nãi Vũ suy nghĩ một chút, cẩn thận hồi đáp: "Cảnh cáo thì mình cũng đã làm rồi, nhưng mà hắn như là không thấy vậy. Do đó, tiếp theo con cho là phải đem hắn xử lý, giết gà dọa khỉ. Dù sao di sản của hắn cũng để lại cho người nhà, chúng ta từ trên tay người nhà hắn mua lại không chừng còn dễ dàng hơn. Nếu là người nhà của hắn cũng không hợp tác, thì cứ xử lý như hắn. Như vậy là xong, đến khi nào có người chịu chuyển nhượng mới thôi."
Tra Trung Hoành trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, gật gật đầu: "Cứ làm theo như con nói đi. Nãi Vũ, con làm việc rất chững chạc, cha rất yên tâm."
Nói đến đây, hắn tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, mặt lộ một vẻ bực bội không như ý: "Cái thằng Nãi Văn mất dạy. Từ sáng đến tối chỉ biết ăn chơi lêu lỏng, trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu có một nửa năng lực của con cũng tốt rồi."
Tra Nãi Vũ bụng nói: ‘phá gia mới tốt, vậy đối với mình không tạo được uy hiếp gì’. Nhưng bên ngoài là cả mặt tươi cười: "Nãi Văn còn nhỏ, chơi thêm một thời gian, đợi tuổi lớn lên cũng từ từ hiểu chuyện mà."
Hai người đang nói chuyện thì tiếng đập cửa vang dồn dập. Thư ký vội bước vô.
"Chuyện gì? Chẳng phải nói với ngươi rồi sao? Chúng ta đang nói chuyện, không có đại sự không được quấy rầy." Tra Trung Hoành liếc nhìn thư ký một cái, đôi chân mày dữ tợn hơi hơi cau lại.
Thư ký có chút sợ hãi rụt mình lại, nhỏ giọng nói: "Thưa Tra tổng giám đốc, là tổng phụ trách (tổng kinh lý) Tra Viễn của hộp đêm Đường Đô, tự mình tới đây nói là có đại sự phải bẩm báo."
"Đại sự ? Đại sự gì ? Gọi hắn vô đây." Tra Trung Hoành dặn một câu.
Tra Viễn năm nay bốn mươi tuổi, quản lý kinh doanh của Đường Đô cũng đã có mấy năm, là người khôn khéo tinh tế.
Cho đến nay y ở vị trí tổng phụ trách này đều tính là thuận buồm xuôi gió, thật không ngờ đến ngày hôm nay con thứ Tra Nãi Văn của gia tộc họ Tra bị giết ngay tại hộp đêm Đường Đô mà y phụ trách!
Y quả thực có cảm giác như trời đang sụp xuống vậy.
Vì y bảo vệ không chu toàn nên khó mà chối bỏ trách nhiệm. Lấy tính cách của tộc trưởng Tra Trung Hoành tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y như vậy!
Y hiện tại đã hoàn toàn chẳng quản tới chuyện giữ được địa vị và quyền thế, y chỉ hy vọng tự mình có thể bảo trụ một cái tánh mạng thì cũng coi là may mắn lắm rồi.
Tra Viễn bất an thấp thỏm bước vào phòng làm việc của Tra Trung Hoành mồ hôi đổ như mưa, y không biết sau khi báo cáo bản thân sẽ bị xử trí theo kiểu gì.
"Ngươi nói có đại sự muốn bẩm báo? Là chuyện gì?" Tra Trung Hoành quét mắt một cái nhìn y, trong giọng điệu bình ổn lộ ra uy nghiêm.
Tra Viễn mặt trắng bệch, lập cập nói: "Nhị thiếu gia ở Đường Đô bị tập kích, vệ sĩ đi theo toàn bộ bị giết, ngay cả bản thân Nhị thiếu cũng... cũng... bị người ta giết chết!"
"Cái gì! Nãi Văn bị người ta giết rồi!"
Tra Trung Hoành và Tra Nãi Vũ nghe đến cái tin tức này không khỏi đồng thời sắc mặt đại biến, kinh hô một tiếng, từ trên salon đều bật người đứng dậy!
Bọn họ quả thực không dám tin vào lỗ tai mình, Tra Nãi Văn vậy mà bị người ta giết rồi!
Điều này sao có thể? Chuyện này sao lại có thể được?!
Tra Nãi Văn chính là con thứ của gia tộc Tra thị Đông An, với quyền thế địa vị họ Tra mà có người dám động thủ với hắn! Không những thế còn dám đối với hắn xuống tay!
Đó đúng là tuyên chiến với cả gia tộc họ Tra!
"Bên người Nãi Văn có nhiều vệ sĩ, với lại thủ hạ ngươi còn có nhiều người phụ trách công việc bảo an như vậy hắn sao có thể bị người giết chết! Ngươi có chắc chắn không?"
Tra Trung Hoành mặt xanh đét lại trừng mắt nhìn Tra Viễn, hung quang trong mắt bắn ra bốn phía, đây mới là bản sắc kiêu hùng của hắn.
Tra Viễn bị ánh mắt này nhìn tới mồ hôi lạnh trên lưng thấm ướt như mưa, y có cảm giác trái tim của mình đều sắp từ trong cổ họng thót ra rồi vậy. Y rất rõ ràng nếu như mà không trả lời ổn thỏa chỉ sợ cả người sẽ bị rơi từ hơn ba mươi tầng lầu này xuống.
Miễn cưỡng trấn định tâm thần một cái, y dùng sức gật gật đầu: "Dạ... dạ phải, tổng giám đốc, tôi chắc chắn tôi tận mắt trông thấy. Với lại cảnh sát địa phương đã bắt tay điều tra, còn hỏi ngài là có muốn đi xác nhận thi thể một chút hay không."
Phòng làm việc rộng lớn bao phủ bởi một mảnh chết chóc, không người nào dám nói chuyện. Cho dù là những tên vệ sĩ giết người không chớp mắt đứng lặng im ở bốn góc phòng làm việc lúc này cũng không kiềm được ngưng cả hô hấp.
Tra Trung Hoành trên công việc làm ăn và gia tộc coi trọng trưởng tử, nhưng mà về mặt cảm tình lại là thiên hướng con kế Tra Nãi Văn, đây là bí mật công khai trong Tra gia tộc.
Vậy mà Tra Nãi Văn đột nhiên bị giết, chuyện này đối với Tra Trung Hoành mà nói không thể nghi ngờ là một cái kích động thật lớn, cũng là một loại gây kích động cực kỳ mãnh liệt.
Ai nấy đều biết, hiện tại Tra Trung Hoành giống như là một thùng thuốc súng sắp bùng nổ, không ai dám lên tiếng vào lúc này. Chỉ e có chút bất cẩn, lỡ mà xui xẻo hứng chịu cơn giận lôi đình của tộc trưởng vào thân mình thì chết chắc.
Ngay cả Tra Nãi Vũ cũng là trong lòng thấp thỏm, vào thời điểm này không dám buông ra một lời nào cả.
Nhất thời, không gian trong phòng chỉ có tiếng hô hấp chậm chạp, yên tĩnh đến ngay cả một cây kim rơi đều nghe thấy được.
Qua một hồi lâu, Tra Trung Hoành lúc này mới đè ép cuồng nộ chầm chậm nói: "Người cũng đã chết rồi, thi thể không gấp phải đi xác nhận. Hiện tại trọng yếu nhất là phải tra cho rõ rốt cuộc là kẻ nào giết Nãi Văn? Vì cái gì mà giết nó? Đến cùng có bao nhiêu người tham dự vụ ám sát này? Mục đích sau lưng đám người này là gì? Bên người Nãi Văn có đến hai tên tiên thiên một cấp, và một tên cường giả tiên thiên hai cấp bảo hộ! Ngươi đã ở hiện trường thì đem tình huống nói một chút."
Tổng phụ trách Đường Đô mồ hôi lạnh đầy đầu ròng ròng chảy xuống. Nhưng mà y ngay cả khăn tay cũng không dám lấy ra lau, chỉ khép na khép nép đứng ở một nơi, hồi đáp: "Sát thủ ám sát Nhị thiếu chỉ có một người đeo theo một cái mặt nạ hát tuồng kinh kịch. Cơ bản không ai có thể nhìn rõ mặt mũi hắn..."
"Cái gì! Ngươi chắc chắn chỉ có một người?" Tra Nãi Vũ giật nẩy người kinh hãi, gấp gáp hỏi tới một câu.
"Đúng vậy! Tôi dám chắc chắn, từ đầu đến cuối. Nhưng là dù chỉ có một người nhưng sát thủ thần bí đó mạnh mẽ đến mức làm người ta kinh khiếp. Hắn hoàn toàn không sợ đạn, hơn nữa chỉ vẻn vẹn một kích đã đưa bảo tiêu Tra Mãnh của Nhị thiếu Tra giết gọn! Lúc đó trong hộp đêm có không ít người đều thấy được cảnh này."
"Một kích! Chỉ dùng một kích!"
Sắc mặt phụ tử Tra Trung Hoành lần nữa đại biến. Bọn họ đều là Cỗ võ cường giả, đối với thực lực của Tra Mãnh cũng cực kỳ hiểu rõ.
Tra Mãnh ở trong Tra gia tộc có thể nói là cường giả thuộc nhóm năm người xếp đầu, không tưởng được là ngay cả một kích của đối phương cũng không đỡ được!
Cái này chỉ có thể nói rõ một điều: sát thủ thần bí đó đã mạnh tới cực điểm, đã tiến vào trình độ của cỗ võ giả tiên thiên ba cấp!
Vấn đề là cổ võ giả tiên thiên tam cấp tại cổ võ giới có thể nói là đạt đến trạng thái cực đỉnh cũng đủ để làm bá chủ một phương! Thân phận vô cùng tôn quý, sao lại có khả năng hóa trang làm sát thủ mặt nạ mà ám sát Tra Nãi Văn!
Sát thủ thần bí này cuối cùng là ai? Có phải là cường giả do cừu gia của Tra gia mời tới!
Trong chuyện này rốt cuộc là nguyên nhân gì đây???
Tra Trung Hoành sắc mặt âm trầm, cố dằn nỗi đau mất con và giận dữ trong lòng, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, bước tới trước vòm cửa sổ rộng lớn nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài hồi lâu không nói, suy nghĩ liên tục hy vọng có thể xuất ra một cái đáp án.
Không khí trong phòng đè nén làm cho người ta cơ hồ phát ngột, những người đó cảm thấy đột nhiên thời gian không ngờ kéo dài như vậy, một giây đồng hồ so ra một năm còn khó chịu hơn.
Đặc biệt là tổng quản lý hộp đêm Đường Đô Tra Viễn, y đã nhận thấy được tử thần tựa hồ cách hắn ngày càng gần, hiện đang nhe bộ mặt tươi cười nanh ác nhìn vào hắn.
Cũng không biết qua bao lâu, cơ hồ khi mà tâm lý mọi người sắp chống đỡ không nổi thì Tra Trung Hoành đột nhiên đưa tay vùng một cái, chân khí cuồng mãnh và uy áp thật lớn bỗng từ trên mình bộc phát, nặng nề oanh kích trên thân thể Tra Viễn.
Tra Viễn tức khắc bị lực lượng cuồng mãnh đập cho bay thẳng ra ngoài, y nặng nề văng vào trên vách tường, khiến vách tường bể thành một lổ hình dạng người, xương cốt nội tạng toàn thân cơ hồ trong nháy mắt nát bấy, hoàn toàn không có sinh cơ.
"Điều tra! Vô luận như thế nào, cũng nhất định phải đem tên sát thủ này tra cho ra! Ta muốn đem nó vạn đao róc thịt! Ta muốn diệt cả nhà nó!"
Tra Trung Hoành nghiến răng, từ hàm răng phát ra một câu nói nồng nặc sát khí gần như làm cho nhiệt độ trong phòng đều hạ thấp trong chốc lát, người trong phòng nhìn Tra Viễn thảm tử thân thể đều không tự chủ rùng mình một cái.
Trong đêm xảy ra nhiều chuyện như vậy, con cháu Tra gia ở Đông An cơ hồ xuất toàn bộ lực lượng truy tra nơi trú ẩn sát thủ thần bí mang mặt nạ đó.
Cùng lúc này, ba tỉnh Tây Bắc và hắc bang lớn nhỏ có liên hệ với Tra thị gia tộc cũng đều tiếp được thông cáo của Tra gia phát tới: nếu như có thể tìm ra sát thủ thần bí đánh chết Tra Nãi Văn, thưởng tiền một trăm triệu!
Nếu như có ý giấu diếm đó chính là cùng gia tộc họ Tra đối địch, kết cục chỉ có một, đó chính là: Diệt bang!
Thông cáo thưởng phạt rõ ràng vừa xuất ra, hắc bang lớn nhỏ ba tỉnh Tây Bắc nghe tin mà rung động, cơ hồ gia nhập vào trong nhóm đại quân điều tra.
Một trăm triệu!
Đó không thể là một con số nhỏ, ai thấy cũng đều ngứa ngáy khó chịu.
Hơn nữa, nếu thật có thể đem sát thủ thần bí lôi ra còn có thể cùng gia tộc Tra thị đặt một mối quan hệ, đây chính là chuyện nhất cử lưỡng tiện quá tốt.
Dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, chỉ cần ôm được cái gốc to này của Tra gia thăng tiến ào ào tuyệt đối không thành vấn đề gì cả.
Còn như giấu diếm không báo, phỏng chừng không có người nào lại ngu đến mức làm ra được loại chuyện này. Ai nấy đều biết Tra gia Đông An thủ đoạn tàn nhẫn, cùng bọn họ làm địch tuyệt đối là phải đón lấy họa diệt môn!
Bất quá, khi đám người này tiến hành điều tra tìm kiếm không chỗ nào không mò tới, trong lòng bọn họ cũng đồng dạng âm thầm kinh ngạc sát thủ đeo mặt nạ kia lại gan lớn trùm trời dám đánh chết Tra gia nhị thiếu gia, dám cùng gia tộc họ Tra đối địch!
Chương 87: Sưu bộ phong bạo
Dịch : La Bat Chap Biên Dịch :Cacatiensinh Biên Tập : Nhậm Sương Bạch Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội Nguồn:TTV
Vân Lộc hoa viên – Vân gia đại viện.
Vân lão quản gia ngồi trên chiếc ghế thái sư, nâng chén trà, chậm rãi thưởng thức Đại hồng bào. (một loại trà nổi tiếng của TQ, cây mọc trên núi Vũ Di ở Phúc Kiến, số lượng rất ít, chỉ còn có mấy cây.)
Đây là một thói quen lão đã hình thành từ rất lâu. Mỗi ngày lão đều để cho mình một khoảng thời gian ngắn để thả lỏng một chút, việc gì cũng không quan tâm.
Đại hồng bào chính là thứ lão yêu thích nhất, nhàn nhã uống trà đối với lão là một loại hưởng thụ xa xỉ, những lúc thế này là vô cùng đáng quý.
Bởi vì từ sau khi Vân Hùng - tộc trưởng của Vân gia tộc bế quan tu luyện, mọi việc lớn nhỏ trong gia tộc đều đặt trên vai lão, lão tựa như một con quay chuẩn bị mọi việc từ trên xuống dưới, sớm đã quên đi cái gì là nghỉ ngơi, ngay cả thời gian uống trà cũng ngày càng ít.
Nhấp một ngụm trà, nhắm mắt lại thưởng thức một cách tinh tế.
Đúng lúc này thì Vân Phong, trợ thủ của lão vội vàng từ bên ngoài chạy vào, hô lớn: “Không hay rồi! Vân lão quản gia, xảy ra việc lớn rồi.”
Vân lão quản gia hơi hé mắt ra, liếc một cái rồi lại nhắm lại, thản nhiên nói: “Có chuyện gì mà hoảng hốt như vậy? Vân Phong, chẳng phải ta đã từng dạy ngươi sao? Bất luận là xảy ra chuyện lớn tới đâu cũng nhất định phải giữ cho “tâm như chỉ thuỷ”, phải giữ cho đầu óc tỉnh táo thì mới có thể có những quyết định chính xác. Ngươi xem bộ dạng ngươi bây giờ chẳng được nửa phần trấn tĩnh, làm sao có thể đưa ra những quyết định chính xác.”
Vân Phong bị giáo huấn một trận cũng không dám phản bác, chỉ vội vàng nói: “Vân lão quản gia, người dạy rất phải. Tuy nhiên lần này thực sự đã xảy ra việc lớn. Ta vội vã tới bẩm báo nên trong lòng mới có chút rối loạn.”
“Chuyện gì? Ngươi nói đi.” Lão quản gia ngồi thẳng dậy, nâng chén trà lên chuẩn bị uống.
Chỉ nghe Vân Phong nói liền một hơi: “Nhị thiếu gia Tra Nãi Văn của Tra gia tộc đã bị một gã sát thủ thần bí giết chết tại hộp đêm Đường Đô, chín tên vệ sĩ cũng bị giết toàn bộ. Trong đó có hai tiên thiên nhất cấp cường giả và một tên tiên thiên nhị cấp cường giả. Tộc trưởng Tra Trung Hoành của Tra gia tộc vô cùng tức giận, đã ra lệnh dốc hết toàn bộ đệ tử trong gia tộc truy bắt gã sát thủ thần bí đó khắp toàn thành phố. Mặt khác, Tra gia cũng đã bắn tiếng tới hắc đạo ba tỉnh tây bắc: chỉ cần có thể tìm ra tên sát thủ sẽ được thưởng một trăm triệu! Nếu dám giấu giếm sẽ bị diệt môn!”
Choang một tiếng, Vân lão quản gia đã đánh đổ chén trà khiến nước trà nóng bắn cả lên người. Thế nhưng lão lại tựa như không phát hiện ra.
“Tin tức này của ngươi có đáng tin cậy?” Lão trầm giọng hỏi.
“Đây là tin tức được đưa tới từ một vài nguồn khác nhau nên rất đáng tin!” Vân Phong trả lời chắc chắn, làm như không thấy sự thất thố của lão quản gia.
Lão quản gia rất ít khi thất thố như vậy. Đi theo lão quản gia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy chuyện này.
Tuy nhiên Vân Phong cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể lý giải được, bởi vì dù là ai khi nghe thấy tin này cũng khó có thể giữ dược bình tĩnh.
Sự thực là khi nghe được tin này hắn suýt nữa đã chết đứng, cơ hồ không thể tin vào tai mình nữa. Mặc dù người chết không phải đệ tử Vân gia nhưng mà tin tức này cũng khiến cho Vân gia phải rung động.
Bởi vì việc này cũng có nghĩa là thế cân bằng được duy trì từ trước tới giờ giữa hai gia tộc đã bị phá vỡ.
Mặc dù việc này không phải do Vân gia bọn hắn làm nhưng ai mà biết được người ta sẽ nghĩ thế nào?
Vạn nhất nếu bọn họ nhận định Vân gia là kẻ đứng sau chỉ đạo mà phẫn nộ khai chiến thì phải làm sao?
Vân Phong như nín thở đứng một bên quan sát lão quản gia, yên lặng chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Lão quản gia để chén trà lên trên bàn, đứng lên khỏi ‘ghế thái sư’, chắp hai tay sau lưng, đi lại trong phòng.
Qua một hồi lâu lão mới chậm rãi nói: “Lệnh cho các đệ tử gia tộc đang phân tán bên ngoài đều phải trở về tổng bộ. Nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận. Mặc dù việc này không phải do Vân gia chúng ta làm nhưng ai biết được người của Tra thị gia tộc nghĩ thế nào? Vân gia ta cũng nên phòng bị trước, nếu như Tra gia nhận định là chúng ta ra tay mà khai chiến thì chúng ta cũng đã có sự chuẩn bị, dù sao thì cũng không có hại.”
“Vâng!” Vân Phong nhận thức rất rõ sự nghiêm trọng của thất thố, không hề nói thêm nửa lời, sau khi nhận lệnh liền lập tức ra ngoài truyền đạt mệnh lệnh của lão quản gia.
Chỉ còn lại Vân lão quản gia đứng trong đại sảnh, nhìn bức tranh thuỷ mặc của một danh gia treo trên tường, lẩm bẩm nói: “Sơn vũ dục lai(1)! Sát thủ thần bí này rốt cục là ai? Không ngờ chỉ trong một đêm đã tạo nên một trận phong ba như vậy. Liệu có phải cũng là vị cường giả thần bí đã giết Mã Viên? Theo thủ pháp ra tay thì tựa hồ rất giống. Hắn rốt cục là ai? Với thực lực của hắn trong cổ võ giới hẳn là phải vô cùng nổi danh mới đúng, tại sao cho đến giờ vẫn chưa từng nghe qua? Hắn làm việc này là có mục đích gì? Thật sự là khiến người ta không thể nắm bắt nổi. Ài! Có lẽ phải cắt đứt việc bế quan tu luyện của lão gia tử, mời ngài đi ra. Lúc này mà không có lão gia tử chủ trì thì không xong.”
Trong miệng lẩm bẩm vài câu, lão rời khỏi biệt thự đem theo hai đệ tử đi về phía rừng rậm ở hậu sơn.
Hai đại gia tộc ở Đông An có dị động quy mô lớn khiến quan chức cấp cao của chính giới và cảnh giới Đông An rất lo lắng.
Ai cũng biết Vân gia và Tra gia ở Đông An đều có năng lực rất lớn, vạn nhất xảy ra xung đột thì hậu quả thật khó tưởng tượng.
Để phòng ngừa tình huống xấu nhất xảy ra, các quan chức chính phủ cao cấp của thành phố Đông An đều gọi điện thoại tới Vân gia và Tra gia hỏi thăm, đồng thời phái rất nhiều cảnh sát tuần tra trên đường phố để duy trì trị an.
Mặt khác, quan chức cấp cao trong chính giới cũng lệnh cho cảnh sát điều động những hình cảnh tinh anh nhất thành lập một tổ điều tra, trong thời gian ngắn nhất phải điều tra ra manh mối của vụ án, bắt gã sát thủ thần bí mang mặt nạ kia về quy án.
Dưới áp lực chưa từng có này, cục trưởng cục cảnh sát cũng phải tự mình đảm nhiệm vị trí tổ trưởng tổ chuyên án chủ trì công việc điều tra, đồng thời điều dộng Trương Hân vào tổ làm trợ thủ đắc lực.
Bởi vì thời gian này Trương Hân đều tiếp nhận các vụ án giết người như vậy, hẳn là phải có nhiều kinh nghiệm.
Cục trưởng thậm chí còn hứa với Trương Hân, chỉ cần có thể bắt được gã sát thủ mang mặt nạ hắn nhất định đem cơ hội thăng chức cho Trương Hân đầu tiên.
Đối với Trương Hân mà nói có thể thăng chức đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cái chính mà nàng muốn là làm sao bắt được sát thủ đeo mặt nạ về quy án.
Thông qua khám nghiệm hiện trường và đối chiếu với các vụ án trước, nàng dường như đã xác định được sát thủ thần bí giết chết Tra Nãi Văn và kẻ giết Hấp huyết cuồng ma Mã Viên, thậm chí là vụ án giết ông chủ Lành Lập địa sản do cùng một người gây ra.
Đối với cường giả thần bí này Trương Hân không hề có ác cảm, thậm chí còn có chút hâm mộ.
Bởi vì nàng phát hiện những kẻ bị vị cường giả thần bí này giết đều là những hung đồ nổi danh. Nếu dựa theo luật pháp xét xử thì có đủ một trăm lí do để xử bắn, nhưng mà bọn chúng vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật cho đến khi bị giết.
Dù cho như vậy, Trương Hân vẫn quyết định bất luận thế nào thì cũng phải tìm ra vị cường giả thần bí này.
Đây không chỉ là chức trách của nàng mà bản thân nàng cũng muốn gặp một lần xem người thần bí này rốt cuộc có bộ dạng thế nào.
Dưới sự chú ý và áp lực của cấp cao chính giới tại Đông An, cảnh sát đã phái ra rất nhiều mật thám, dò xét đến từng ngóc ngách thanh phố, thu thập đầu mối trên quy mô lớn, không bỏ qua chút gì.
Lúc này cảnh sát đã chính thức hành động, không tiếc nhân lực vật lực tiến hành diều tra trải rộng.
Tra Nãi Văn bị chết tại hộp đêm Đường Đô là một tin giật gân, giới truyền thông đương nhiên là không bỏ qua.
Ngày thứ hai sau khi Tra Nãi Văn bị giết, cơ hồ trên trang nhất tất cả các báo đều đưa tin.
Tin tức của tivi cũng không ngừng nhào nặn, chú ý sát sao tới sự tiến triển của cuộc điều tra.
Đồng thời trên bản tin cũng đem tấm ảnh Triệu Thuỵ đeo mặt nạ truyền bá ra, kêu gọi dân chúng cung cấp đầu mối.
Nhưng mà dù là truyền thông chính thống hay là internet thì cũng đều không thể nói rõ về cái chết của Tra Nãi Văn.
Bởi vì những người vui chơi tại Đường Đô lúc đó đều bị cảnh cáo nghêm khắc không cho phép đem tình huống lúc đó tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị nghiêm trị.
Cho nên sau khi cân nhắc lợi ích của bản thân, tất cả mọi người đều im như thóc không hề tiết lộ với cả người nhà chứ đừng nói là giới truyền thông.
Tra Nãi Văn bị giết đã dẫn tới một cơn lốc lùng bắt ngày càng mãnh liệt, cuốn qua toàn thành phố.
Nhưng mà Triệu Thuỵ đứng ở tâm bão vẫn thản nhiên như không, cứ như thể mọi việc bên ngoài đều không liên quan đến mình.
Ngày thứ hai sau khi giết Tra Nãi Văn, buổi sang hắn từ Sơn Thủy Nhã Uyển đi học, tiện đường qua một sạp báo bèn mua một tờ báo mới.
Trang nhất của tờ báo chính là tin Tra Nãi Văn bị giết và lệnh truy nã sát thủ mang mặt nạ.
“Ây, ảnh này chụp không tệ, chụp mình trông thật tà ác.”
Hắn cảm thấy nếu đem tờ báo này cho Tôn Tiểu Lan xem thì sau này nàng sẽ không cần lo bị Tra Nãi Văn làm phiền hay xâm phạm nữa.
~~~~~~~~~~~~~
(1) trích từ câu thơ: “山雨欲来风满路,黑云压城城欲摧” (sơn vũ dục lai phong mãn lộ, hắc vân áp thành thành dục tồi)
Mưa trên vùng núi thường rất lớn và nguy hiểm dễ gây lũ lụt, sạt lở.
“sơn vũ dục lai” ở đây cũng dùng để chỉ việc sắp xảy ra vô cùng nguy hiểm
Chương 88: Hoài nghi Dịch : La Bat Chap Biên Dịch :Cacatiensinh Biên Tập : Nhậm Sương Bạch Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội Nguồn:TTV
Tới trường học là vừa đúng 7h30’ sáng.
Sân trường sau một đêm yên lặng đã tỉnh giấc, lại trở nên huyên náo.
Các học sinh từ trong kí túc xá lục tục đi ra: một số đi ăn điểm tâm, một số đến thẳng lớp học, số còn lại thì đến phòng tự học.
Triệu Thụy đi ngược dòng người đến kí túc xá nữ, đồng thời gọi di động cho Tôn Tiểu Lan hỏi xem nàng đã dậy chưa.
Ở đầu bên kia điện thoại, Tôn Tiểu Lan nói trong lúc còn đang mơ mơ màng màng rằng nàng còn chưa rời giường bởi vì sáng nay nàng không có lớp, đêm qua lại đi ngủ muộn nên muốn ngủ thêm một lát.
Triệu Thụy liền vội vàng gọi nàng xuống ăn sáng, còn nói rằng có một tin tức muốn báo cho nàng biết.
Ở bên kia điện thoại, Tôn Tiểu Lan bất mãn lầm bầm hai tiếng, sau đó mới rời giường.
Triệu Thụy tới nơi, đứng chờ dưới lầu kí túc xá của nàng.
Sáng sớm mùa đông ở Đông An gió lạnh thấu xương.
Không khí lạnh dễ dàng xuyên qua quần áo chui vào trong thân thể, người nào mặc quần áo mỏng một chút liền khó có thể chịu được.
Triệu Thụy là tu chân giả nên mặc một cái jacket mỏng cũng không thấy lạnh, nhưng mà hắn thấy không ít sinh viên đút tay trong túi áo, co đầu rụt cổ bước qua.
Đợi chưa lâu thì Tôn Tiểu Lan đã từ trên lầu đi xuống.
Hôm nay nàng mặc một cái áo lông màu đỏ mới tinh, một chiếc quần jean màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn qua vô cùng thanh thoát khiến người khác phải chú ý.
“Tiểu Thuỵ, sáng sớm gọi chị dậy là có chuyện gì?” Tôn Tiểu Lan vươn cánh tay nhỏ nhắn, trắng nõn của mình đánh nhẹ lên tay hắn, trong giọng nói có chút oán giận.
“Dậy sớm khoẻ người.” Triệu Thụy vừa cười vừa đem tờ báo mới mua đưa cho nàng.
“Gọi ta dậy chỉ là để xem báo thôi sao?”
Tôn Tiểu Lan có chút nghi hoặc nhận lấy tờ báo, nhìn lướt qua, vẻ mặt liền chuyển thành vô cùng khiếp sợ: “Tra Nãi Văn đã chết đêm hôm qua!”
“Đúng vậy. Trong kí túc xá không có tivi nên chị có thể không biết, nhưng mà em ở nhà đã xem chương trình tin tức trên tivi, là thông tin nóng hổi đó.”
Tôn Tiểu Lan chẳng buồn trả lời, đọc hết toàn bộ bài báo sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Đây chính là ác giả ác báo! Ta nghe Chu Vĩ nói Tra Nãi Văn từng làm hại không ít thiếu nữ, cũng kết không ít cừu gia. Chuyện này có lẽ là do cừu nhân của hắn làm. A di đà phật, tuy nhiên đây là lấy bạo chế bạo, chưa chắc đã là chuyện tốt. Bất quá tên bại hoại này chết cũng chưa hết tội, sau này cũng sẽ không còn thiếu nữ nào bị hắn làm hại. Mà chị cũng không còn phải lo lắng nữa, thời gian qua chị cũng rất căng thẳng! Chỉ là không biết sát thủ mang mặt nạ này là ai mà lại can đảm như vậy, dám ám sát cả nhị thiếu gia của Tra gia.”
“Em cũng không biết. Chị hỏi em, em biết hỏi ai.” Triệu Thụy nhún vai, trả lời.
Tôn Tiểu Lan nhìn kĩ tấm hình truy nã, nghiêng đầu vài lần, đột nhiên hơi nhíu mày, nói: “Kì quái, không hiểu sao ta cảm thấy có cảm giác quen thuộc với người trong tấm ảnh này.. Ồ, chiếc mặt nạ này hình như cũng đã từng thấy rồi.”
“Thật không?”
Triệu Thụy vẫn bình tĩnh mỉm cười nhưng trong lòng lại khinh ngạc. Mặt nạ đêm qua hắn đeo mặc dù lã bị phá huỷ nhưng mà do đã mua từ lâu, nói không chừng Tôn Tiểu Lan đã thấy qua.
Mặt khác, Tôn Tiểu Lan quen hắn từ nhỏ, đối với hắn rất quen thuộc. Chẳng trách mà vừa nhìn thấy tấm ảnh lại có cảm giác có quen biết.
“Mặt nạ này bán ở khắp nơi, chị đương nhiên là cảm giác đã từng thấy rồi.” Triệu Thụy lái câu chuyên sang hướng khác, phân tán sự chú ý của Tôn Tiểu Lan: “Nếu chị thích, hôm nào đó em sẽ mua cho chị một cái.”
Tôn Tiểu Lan cười, nói: “Chị cần cái mặt nạ đó làm gì? Đến lúc đó lại thu hút cảnh sát tới nói chị là hung thủ thì đúng là có miệng cũng không thể nói rõ. Tiểu Thụy, không phải cậu chê chị hay cằn nhằn, muốn hại chết chị đấy chứ?”
Triệu Thụy tiến tới một bước, ghé sát bên tai Tôn Tiểu Lan, ngửi lấy mùi thơm ngát toả ra từ người nàng, cười tủm tỉm nói: “Được chị Tiểu Lan luôn chăm sóc cẩn thận từ thủa nhỏ, em cảm kích còn chưa kịp, sao có thể hại chị! Em có hại ai cũng không nỡ hại chị Tiểu Lan đâu!”
Tôn Tiểu Lan và Triệu Thụy tuy là thanh mai trúc mã nhưng mối quan hệ vẫn rất tinh khiết tự nhiên. Bởi vậy, hành động mập mờ của Triệu Thụy khiến hai má Tôn Tiểu Lan nóng bừng, gương mặt đỏ như táo chín, kiều diễm mê người.
Ngay lúc này, các bạn học của nàng từ trong kí túc xá đi ra, thấy cảnh này lập tức cười hi hi ha ha trêu đùa: “Này, Tiểu Lan, quan hệ của cậu và bạn trai thật tốt!”
“Thật là, vừa mới sáng sớm mà đã thân thiết như vậy rồi.”
“Hì hì, cái này gọi là tình đến lúc nồng nàn, chia lìa khó khăn a!”
“Mau đi đi, các người chỉ biết nói linh tinh.” Tôn Tiểu Lan nghe mấy lời này liền vừa xấu hổ vừa giận, làm bộ muốn đánh khiến mấy nữ sinh vội vàng cười hi hi chạy lên phía trước.
Trải qua một hồi náo loạn, mối hoài nghi của Tôn Tiểu Lan với gã sát thủ mang mặt nạ trên báo cũng bị vứt đi, không còn đề cập tới.
Triệu Thụy cũng yên tâm, cười nói một chút rồi đưa nàng cùng đi ăn sáng, sau đó tách ra đi về phòng học của mình.
Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ trôi qua như vậy, cuối cùng sẽ khôi phục nguyên trạng như trước.
Nhưng rất nhanh, Triệu Thụy phát hiện suy nghĩ của mình đã quá lạc quan rồi.
Vừa mới được một nửa tiết học thứ nhất, thân ảnh xinh đẹp của Vân Phi đã đột nhiên xuất hiện bên ngoài phòng học.
Mấy gã vệ vĩ giữ một khoảng cách sau lưng nàng, cẩn thận bảo vệ.
“Triệu Thụy! Triệu Thụy! Em rất nhớ anh, mau ra đây!”#@#
Vân Phi đứng bên ngoài phòng học vươn nửa người vào giơ cánh tay nhỏ bé, trắng nõn của mình nũng nịu gọi.
Giữa lớp học yên tĩnh, tiếng gọi này thật vô cùng đặc biệt, vang vọng rất lâu.
Trên giảng đường, vị giáo sư đang giảng bài cũng phải há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Vân Phi.
Ông ta dạy học cũng đã lâu năm nhưng cũng chưa từng thấy nữ sinh nào lớn gan như vậy.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả ánh mắt của các bạn học đều hướng về Triệu Thụy, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ và ghen tỵ.
Được một tiểu thư xinh đẹp như vậy kêu gọi là một việc hạnh phúc tới cỡ nào chứ! Loại chuyện tốt như vậy tại sao không rơi xuống đầu mình?
“Mẹ nó! Lão đại! Từ khi nào mà quan hệ của cậu và Vân Phi trở nên tốt như vậy!” Chu Vĩ ngồi đằng sau vươn cổ lên, ghen tỵ hỏi nhỏ.
“Đúng vậy! Rõ ràng trước kia hai người các ngươi vẫn luôn đối đầu mà!” Hàn Tinh cũng vô cùng buồn bực.
Chỉ có tên mập La Thành đã từng chịu thiệt là nhỏ giọng nói một câu rất kinh nghiệm: “Khẳng định là không phải chuyện tốt.”
“Náo loạn cái gì! Bây giờ đang là trong giờ học!” Giáo sư đập mạnh quyển sách, trong mắt chỉ thiếu chút nữa là phun lửa.
Đây thực sự là không để hắn vào trong mắt.
Vân Phi liếc hắn một cái, lè lưỡi trêu tức rồi thu người lại, nhàn nhã đi lại bên ngoài phòng học. Dù sao mục đích của nàng cũng đã đạt được, không sợ Triệu Thụy không ra.
Quả nhiên Triệu Thụy không thể ngồi yên, đành xin lỗi vị giáo sư đang có vẻ mặt xám xịt, sau đó rời khỏi phòng học.
“Này, cô làm vậy là có ý gì?” Hắn đi tới trước Vân Phi, nhìn tiểu nha đầu đang cười trước mặt, thầm nghiến răng nghiến lợi.
“Không có gì! Chỉ là lâu ngày không gặp nên muốn thấy anh thôi.” Vân Phi chớp chớp đôi mắt to, làm ra vẻ phi thường vô tội.
Triệu Thụy cũng không phải là chỉ mới gặp nàng một hai lần, có thể nói là vô cùng quen thuộc, đương nhiên là sẽ không bị mê hoặc.
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì. Tôi nhớ rằng hôm qua cô gọi điện cho tôi nói một thời gian nữa mới quay lại trường cơ mà.”
Vân Phi gật đầu, nói: “Đúng vậy! Vốn định một thời gian nữa mới quay trở lại trường học. Tuy nhiên ngày hôm qua đã xảy ra một chuyện lớn làm ta thay đổi chủ ý.”
“Hả? Có chuyện gì lớn chứ?” Triệu Thụy thản nhiên hỏi, nhưng trong lòng đã đề cao cảnh giác.
Ngày hôm qua, Vân Phi nói cho hắn biết hành tung của Tra Nãi Văn, kết quả là y bị giết ngay tối hôm đó.
Nếu như là người khác thì có lẽ sẽ không để ý.
Nhưng mà tiểu nha đầu Vân Phi này tuổi chưa lớn mà đã khôn khéo như tiểu hồ ly biết đâu lại sinh ra nghi ngờ, thật sự là khó nói.
Vân Phi để tay sau lưng, híp mắt cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn, hỏi ngược lại: “Nhị thiếu gia Tra Nãi Văn của Tra gia tộc bị một sát thủ thần bí mang mặt nạ giết chết! Đây là một sự kiện cực kỳ nghiêm trọng, cả thành phố đều biết. Ngay cả ông nội tôi cũng bị kinh động. Chẳng lẽ anh lại không biết gì?”