Nói xong, hắn cũng biến mất sau bụi cỏ. Thánh cô lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trước, một chưởng đó cũng không thu về mà đánh mạnh xuống thân một ngọn cỏ cao, làm thổi bạt đi cả một vùng cỏ. Sau đó nàng ta phi thân nhảy lên đỉnh của bụi cỏ, đôi chân ngọc nhẹ nhàng lướt trên ngọn cỏ, tung người mấy cái đã đi xa tới bảy tám trượng, đáp xuống ngoài bụi cỏ.
Lúc này, Phương Kiếm Minh sau một hồi vòng đi vòng lại trong bụi cỏ cũng tìm được đường ra ở một hướng khác, quay đầu nhìn lại không thấy Thánh cô truy đuổi nữa, vuốt ngực thở phào: “Nữ nhân thật là khó hầu hạ, chẳng trách mà có nhiều người xuất gia như vậy, được rồi, đợi sau khi ta ra khỏi đây, tìm được nghĩa phụ, thấy người không sao, ta cũng sẽ trở về Thiếu Lâm tự xuất gia làm hoà thượng cho rồi!” Vừa nói vừa phủi cỏ và đất bùn bám trên người. Đột nhiên kỳ lân thử kêu chi chi dưới chân hắn, kéo kéo ống quần, muốn Phương Kiếm Minh đi theo nó.
Phương Kiếm Minh cười nói: “Hi hi, A Mao của chúng ta đã thành thám tử rồi! Sao? Có thứ gì đáng xem sao? Được, dẫn ta đi xem đi.” Đoạn khoác Thiên Thiền đao lên người, đàng hoàng đi theo sau kỳ lân thử, hắn cũng muốn xem xem kỳ lân thử đã phát hiện được thứ gì. Kỳ lân thử chạy bằng bốn chân hướng thẳng về phía đông, nhưng Phương Kiếm Minh chỉ cần sải bước lớn hơn, mỗi bước nhẹ nhàng mà tới bảy tám xích, đúng là Bát Bộ Cản Thiềm khinh công đạt tới thượng thừa. Đôi chân nhỏ của hắn giang rộng thành hình chữ nhất, mặt không hề biến sắc, theo sát kỳ lân thử.
Hắn cứ chạy như vậy, bên dưới đúng thật là một vùng thế ngoại đào nguyên, có núi cao vạn trượng, có nước chảy róc rách, lại còn cả một khu rừng rậm lớn, cành lá xum xuê, bây giờ là đầu xuân nhưng cây cối lại đặc biệt tốt tươi. Địa hình ở đây chỗ cao chỗ thấp, không hề dễ đi, theo sau kỳ lân thử, Phương Kiếm Minh tới một dốc núi, ngoảnh đầu nhìn về phía sau, xa xa có một rừng quả lớn, lúc này một nữ tử vận bạch y cũng đang thi triển khinh công bay qua các thân cây để hái qủa, không phải thánh cô thì còn ai nữa? Thánh cô ở trên thân cây cũng nhìn thấy hắn, hắn đang trèo lên một dốc núi, không biết muốn làm gì mà cứ nhìn về bên này.
Phương Kiếm Minh cười với nàng ta, cũng không cần biết nàng ta có nhìn thấy không, quay người xuống dốc núi, theo kỳ lân thử tiếp tục đi về phía trước, đi được khoảng ba bốn dặm, địa hình mấp mô hơn, Phương Kiếm Minh vượt qua một tảng đá thiên nhiên lớn, phóng mắt nhìn xa, không khỏi bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc, ngẩn ngơ.
Đây là nơi nào vậy? Nơi đây lẽ nào là thiên đường.
Trong mắt Phương Kiếm Minh hiện ra một cái hồ lớn hình bầu dục, trong hồ phảng phất từng làn khói, trên bờ hồ mọc đầy những thực vật lạ lùng, xa xa núi non trùng trùng, cách hồ chưa đầy một dặm, không còn đường đi nữa, nơi đây vô cùng yên tĩnh, dường như chưa có bất cứ người nào phát hiện ra nơi này. Phương Kiếm Minh có lẽ là người đầu tiên xông vào đây. Phương Kiếm Minh há hốc mồm, mở to mắt ngẩn ngơ ra một lúc rồi mới hoàn hồn lại, nhấc bổng kỳ lân thử lên, gọi to: “Ha ha, A Mao, ngươi thật là có bản lĩnh, có thể tìm được một nơi tốt như thế này, cảnh sắc ở đây đẹp quá, đi, A Mao, chúng ta đi xem xem!”
Bọn họ từ từ bước tới bên hồ nước, từng luồng khí ấm thấm vào trong thân thể, Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói: “Ấm quá! Ở đây sao lại có hồ nước nóng nhỉ? Thật là không hiểu!” Hắn thử cho tay vào trong nước hồ, nhiệt độ trong hồ không cao cũng không thấp, nếu như được tắm ở đây không biết sẽ thoải mái tới mức nào.
Phương Kiếm Minh nhìn xung quanh, không có ai cả, cũng không thấy có bất cứ vật sống nào, ngoại trừ những cây cỏ lạ này, Phương Kiếm Minh nói với kỳ lân thử: “A Mao, ngươi canh chừng cho ta, ta muốn xuống tắm một lát, có người tới thì kêu ta!” Kỳ lân thử đang định từ chối thì Phương Kiếm Minh biến sắc mặt: “A Mao, lẽ nào ngươi không muốn uống Ô Long Thang nữa sao?”
Kỳ lân thử làm ra vẻ khổ sở, gật gật đầu. Phương Kiếm Minh cười ha hả, xoa đầu nó nói: “A Mao ngoan lắm, sau khi ra khỏi đây ta nhất định sẽ cho ngươi một bát lớn Ô Long Thang, uống cho đã.” Kỳ lân thử nghe xong thì kêu chi chi.
Đứng bằng hai chi sau, lộn vòng mấy cái, rồi chỉ hồ nước, ý nói Phương Kiếm Minh mau xuống nước đi.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy nó can tâm tình nguyện đồng ý, trong lòng vui lắm, cởi hết y phục trên người, trên ngực chỉ đeo mỗi một miếng ngọc bội, còn bí kíp Đại Thuỵ Thần Công và Thiên Thiền đao thì gói trong quần áo, để ở nơi mà mình có thể nhìn thấy được, Thiên Thiền đao đè lên trên, giờ mới yên tâm xuống nước. Chân vừa chạm vào nước, thật là ấm áp, vô cùng dễ chịu. Hắn quen thuỷ tính, nhảy xuống hồ, trầm mình ngay trong nước, nhưng hắn cũng chỉ dám chơi ở gần bờ, không dám bơi quá xa.
Đang lúc bơi lội sảng khoái thì nghe thấy có người lạnh lùng nói: “Tiểu quỷ, ngươi thật không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt mà ở đây tắm trần hả?”
Sau một tảng đá lớn, một người bước ra, đó là thánh cô.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy nàng ta tới, hơn nữa lại đang tiến về phía hắn thì kinh hoàng nói: "tỷ đứng lại đây, trên người ta không mặc gì đâu, tỷ hãy tránh đi một chút, …không không sợ sao? Đừng có tiến tới mà!” Phương Kiếm Minh thấy nàng ta bước về phía y phục của mình, trong lòng kinh ngạc, kỳ lân thử lúc này đang canh giữ ở bên đống y phục, nhe răng múa vuốt với thánh cô, đồng thời kêu lên chít chít, biểu thị đừng có tới gần nó, nếu không nó sẽ không khách sáo với nàng ta đâu. Thánh cô đâu có sợ nó, thân hình thoáng động đã tới cách kỳ lân thử một trượng, rút ra lợi kiếm đeo ở lưng, chỉ kỳ lân thử lạnh lùng nói: “Con vật kia, mau tránh ra cho ta, nếu không bổn thánh cô sẽ một kiếm giết chết ngươi!”
Kỳ lân thử nhăn nhó khổ sở, nhìn thấy mũi kiếm chĩa thẳng vào mình, thân kiếm sáng choang, dưới ánh mặt trời lại càng chói mắt, kỳ lân thử liền cảm thấy kiếm khí mạnh mẽ xông thẳng tới đầu nó, liền sợ tới mức kêu lên một tiếng rồi ôm đầu chuồn mất. Thánh cô lạnh hừ một tiếng, thu kiếm lại, tới bên cạnh y phục của Phương Kiếm Minh, bắt đầu tìm kiếm.
Phương Kiếm Minh vội vàng nói: “này, này, tỷ đừng động vào đồ của ta, quân tử không đoạt đồ tốt của người khác,tỷ đừng có làm bậy đấy!” Phương Kiếm Minh không dám lên bờ, nếu lên không phải sẽ bị một nữ tử như thánh cô nhìn thấy hết sao?
Thánh cô cười lạnh: “Lẽ nào ngươi chưa từng nghe câu đàn bà và tiểu nhân là khó dạy nhất sao? Bổn thánh cô không phải là quân tử, là nữ nhân!” Phương Kiếm Minh thấy nàng ta nhặt Thiên Thiền đao của mình lên quan sát tỉ mỉ, trên mặt không hề biểu lộ gì, vẫn lạnh băng như cũ, xem cả ngày trời mà không phát hiện ra chỗ nào kỳ diệu cả, liền tiếp tục tìm kiếm trong y phục của Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh mặt méo xệch, nếu không phải là bản thân đang tắm trong hồ, nàng ta đâu có thể làm loạn như vậy được. Phương Kiếm Minh lại không dám lên, không lên lại lo thánh cô sẽ cướp mất Thiên Thiền đao bí kíp và Đại Thuỵ Thần công bí kíp mà hắn xem là chí bảo, nóng lòng như kiến bò trong chảo, hai tay nắm chặt mấy ngọn cỏ trên bờ hồ,
lại nhìn thấy thánh cô cuối cùng cũng tìm tới bên trong, nhặt lên bí kíp Thiên Thiền đao, trên mặt bất giác biến sắc, lạnh lùng nói: “Quả nhiên thực sự là Thiên Thiền đao! Tiểu quỷ, ngươi là người thế nào, sao lại có thể được làm nghĩa tử của đao thần, Thiên Thiền đao này ngươi ăn cắp phải không?”
Phương Kiếm Minh hét lớn: “Này,tỷ nói chuyện chú ý một chút. Cái gì mà ăn trộm? Thanh đao này đã nhận ta làm chủ đó, không tintỷ thử rút ra xem, có thể rút được không?”
Thánh cô cười lạnh: “Một thanh đao thôi mà, ngươi tưởng rằng ta không rút ra nổi sao?”
Nói rồi, tay phải nắm chặt chuôi đao, nhẹ nhàng dùng lực rút ra, nào ngờ chuôi đao như dính chặt với vỏ vậy, rút thế nào cũng không ra. Thánh cô sắc mặt lạnh như băng tuyết, đôi mày dài như lá liễu nhướng lên, mắt phượng lấp lánh, khẽ nạt: “ra!” Một tầng khỏi trắng đột nhiên bốc lên ở bàn tay nàng ta, đi một vòng quanh thanh đao rồi một lúc sau ngưng tụ thành một khối băng gắn ở vỏ đao. Thiên Thiền đao lại đang tác quái, không hề bị nàng ta rút ra khỏi vỏ. Phương Kiếm Minh thấy vậy, cười nói: “Biết rồi phải không? Cây đao này ngoại trừ ta, ai cũng không rút ra được đâu, nó có linh khí mà, ta khuyên tỷ không nên phí sức nữa, cẩn thận sẽ bị nó cắn cho một miếng đó.”
Thánh cô dùng công lực của toàn thân, mà vẫn không thể rút được kiếm ra, trong lòng chấn động, thấy trên mặt đất vẫn còn một cuốn bí kíp thì nhặt lên, giở ra, sắc mặt đột nhiên vui vẻ, liếc mắt thấy Đại Thuỵ Thần công bí kíp thì vứt sang một bên, lạnh lùng nói: “chẳng trách tiểu quỷ ngươi linh hoạt vậy thì ra đang luyện tà thư này!” Phương Kiếm Minh nói: “Cái gì mà tà thư? Đó là một cuốn võ công bí kíp đó, thánh cô, cô cầm đi Thiên Thiền đao cũng vô ích thôi, hay là trả lại cho ta đi!”
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 01:47 PM.
Thánh cô đang định đứng dậy thì hai mắt dán chặt vào Phương Kiếm Minh, con ngươi phát ra từng đạo hàn quang, nhìn thấy Phương Kiếm Minh nổi da gà, run run nói: “tỷ muốn làm gì? Tỷ đừng có qua đây, ta…ta tuy còn nhỏ tuổi nhưng dù gì cũng là một nam tử,…tỷ…tỷ…” lại thấy thánh cô cất Thiên Thiền đao bí kíp vào trong người, trái là trường kiếm, phải là đại đao, quay lưng bỏ đi mặc cho Phương Kiếm Minh gào thét trong hồ: “Thánh cô, thánh cô tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ không được mang bí kíp và đao của ta đi, sau này ta còn phải trở về sư môn đó, tỷ đừng có đi…nếu như tỷ còn bước tới trước một bước, ta sẽ bảo Thiên Thiền đao đánh tỷ đó.”
Thánh cô không thèm quay đầu lại: “Tiểu quỷ, ngươi có bản lãnh thì bảo đi!”
Phương Kiếm Minh thấy nàng ta không nghe lời mình, không ngừng bước tới trước, mắt nhìn thấy nàng đã đi hơn mười dặm, hắn mới tức giận nói: “Thiên Thiền đao, đồ bán chủ cầu vinh nhà ngươi, ngươi mau ra cho ta, mau ra!”
Thánh cô cứ cười lạnh không dứt, đi được ba trượng, Thiên Thiền đao vẫn chưa có động tĩnh gì, bỗng một tiếng leng keng, Phương Kiếm Minh không thèm quan tâm đến gì nữa, phóng ra từ trong hồ, thánh cô nghe thấy đằng sau có tiếng người ra khỏi nước, nghĩ là Phương Kiếm Minh tập kích từ đằng sau, lạnh lùng quay người lại.
“Lưu manh, vô sỉ…” Thánh cô liếc nhìn thấy Phương Kiếm Minh ở trần, hai mắt nhắm tịt lại, Thiên Thiền đao trong tay đột nhiên chấn động, nàng ta không còn cầm được nữa, tuột khỏi tay của thánh cô. Nàng lạnh hừ một tiếng, phi thân nhảy lên, đuổi theo. Thiên Thiền đao đó giống như đang đùa cợt, cứ bay về phía của Phương Kiếm Minh, thánh cô nhìn thấy Phương Kiếm Minh quay lưng về phía mình, nhanh chóng mặc quần áo, thì mắng rằng: “Tiểu quỷ, ngươi làm gì vậy?” Phương Kiếm Minh cũng không kịp đi giày, quay người lại, đưa tay bắt lấy Thiên Thiền đao, rồi quay lại nói: “Thánh cô, mau giao bí kíp ra đây, nếu không tiểu tử ta không khách khí đâu!”
Thánh cô cười lạnh: “Có bản lãnh thì ngươi tới mà lấy, bổn thánh cô muốn lãnh giáo cao chiêu của ngươi.”
Phương Kiếm Minh cười ha hả, nói: “Được, dù sao thì chúng ta tạm thời cũng không ra khỏi đây được, vậy thì ta sẽ ra vài chiêu để tỷ biết tiểu tử này không phải dễ ăn hiếp đâu.”
Nói rồi, Thiên Thiền đao bay tới đánh thẳng vào đầu của thánh cô, khí thế vô cùng, thánh cô cũng không thèm rút kiếm, vỏ kiếm của nàng tự bật lên, đỡ lấy Thiên Thiền đao, thuận thế giống như một con rắn nhỏ điểm vào huyệt Nhũ Trung ở ngực của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh cười hắc hắc, tung thân lộn vòng trên không ngoài một trượng, hai chân chạm đất sau đó lại đột nhiên lộn về phía sau. Mũi đao điểm trúng huyệt Vân Môn trên vai thánh cô, nàng nhẹ nhàng tránh né, chuyển đến bên mặt của Phương Kiếm Minh, một chiêu Tiên Nữ Hiến Đào tấn công tới như thiểm điện, nắm lấy vai trái của Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh đứng đó không thể động đậy, mắt nhìn thấy ngọc thủ của thánh cô muốn nắm lấy vai mình, Phương Kiếm Minh đột nhiên cúi người xuống, vai tránh qua năm thốn, ngọc thủ của thánh cô mang theo một chân lực quét qua một thốn trên vai của hắn, Phương Kiếm Minh cười ha ha, không đợi nàng biến chiêu, ngón tay lay động, chỉ phong hướng về huyệt Thái Uyên ở cổ tay thánh cô, muốn đánh rơi trường kiếm trong tay nàng.
Thánh cô biết âm mưu của hắn, bàn tay trái nắm trường kiếm của nàng ngũ chỉ mở rộng, trường kiếm rơi xuống, năm ngón tay của thánh cô quét trong không trung phát ra năm luồng chỉ phong, trong đó có một chỉ phong hưởng thẳng tới chỉ phong của Phương Kiếm Minh, một tiếng bùm nhẹ vang lên, bốn luồng chỉ phong còn lại hướng thẳng tới Phương Kiếm Minh, đồng thời thân hình của thánh cô cũng xoay chuyển một vòng, nắm chặt trường kiếm vẫn còn chưa chạm đất.
Thánh cô trong một chiêu không những đã phá được chiêu thức của Phương Kiếm Minh, hơn nữa còn thu về bồn luồng chỉ phong, sự cơ linh đối với chiêu thức này thực làm cho ngươi khác chấn kinh, nàng còn chưa tới mười tám mười chín tuổi, có thể làm được như vậy quả thật không hề tầm thường.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy nàng đã phá được chỉ phong của mình, sắc mặt có chút kinh ngạc, cười ha ha: “Hay lắm, tỷ tỷ, công phu của tỷ quả nhiên rất tuyệt, chẳng trách dám tới làm phiền nghĩa phụ của ta!” ngủ chỉ của tay phải, trở thành dạng trảo, , cách không phát ra một trưởng, chưởng phong bay tới, đánh bay bốn luồng chỉ phong. Thánh cô nhìn thấy, trầm giọng cười lạnh: “Tiểu quỷ, ngươi đã không phá được phải không? Mới phải dùng đến quỷ kế này!” Trường kiếm xuất ra khỏi vỏ như thiểm điện, mũi kiếm thoáng động, biến thành mười mấy con ngân xà, xông tới Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh hú dài, thân hình rung động, thi triển thân pháp Kỳ Lân Bát Biến, xoay quanh thánh cô. Thánh cô thấy nhân ảnh trước mắt hoa lên, Phương Kiếm Minh đã biến thành tám thân ảnh, xoay quanh nàng, trong lòng kinh hãi, cũng không biết đâu mới là thân thể thật của Phương Kiếm Minh, nàng đã sử ra bộ Huyền Minh kiếm pháp của sư môn, từng đạo từng đạo kiếm khí dày đặc như rừng cây phóng ra, bao bọc nàng ta ở giữa, không cho Phương Kiếm Minh tấn công mình trong vòng một trượng.
Hai người bọn họ đánh nhau kịch liệt, thân ảnh nhấp nhô bên bờ hồ, kiếm quang, kiếm khí, nhân ảnh, chưởng ảnh lay động trong vòng năm trượng, vô cùng đẹp mắt, một người là tiểu quỷ, thân có tuyệt kỹ lại thông minh hơn người, một người là thánh cô một trong tam thánh của ma môn, võ công được xếp trong số mười người đầu bảng của ma môn. Nội công của hai người đều là do gặp được cao nhân chỉ điểm, đâu có phải là loại nội công đầu bếp chỉ luyện có một hai mươi năm có thể bì được, thánh cô còn lớn hơn Phương Kiếm Minh tám tuổi, đã thành niên, nhưng Phương Kiếm Minh vẫn chưa tới mười một tuổi, về nội công đương nhiên là phải cao hơn hắn một chút, nhưng Phương Kiếm Minh dựa vào tuyệt thế thiên hạ thân pháp Kỳ Lân Bát Biến của hắn, thánh cô có lợi hại cỡ nào, cũng nhất thời không có cách gì với hắn, ngược lại còn bị Phương Kiếm Minh dần dần bức tới trước mặt năm xích.
Trong lúc bọn họ đang đánh nhau kịch liệt, từ một cây lạ bên bờ hồ một thân ảnh nhỏ bé nhảy xuống, lộn vòng trên thảm cỏ, nó cứ lộn cho tới chỗ hai người đánh lộn, cái con vật này chắc chắn là kỳ lân thử rồi! Vừa nãy nó bị thánh cô bức phải chạy mất, trốn lên trên những cái cây lạ, bây giờ thấy thánh cô bị Phương Kiếm Minh áp chế, lập tức chạy ra, đứng xem ở bên ngoài chỗ họ đánh nhau, mồm luôn miệng chi chi, nó lúc thì lộn mèo, lúc thì lăn lóc, lại lộn vòng, sau đó thì nhảy cẫng lên, chuyển động không ngừng trên không, đang xem tới gay cấn, chơi tới gay cấn, không để ý trượt ngã, cả người chúi về phía trước, đập mặt xuống, lăn bò ra trên thảm cỏ. Cũng vào lúc đó, khi kỳ lân thử vẫn chưa kịp đứng lên, Phương Kiếm Minh ngẩng đầu hú dài một tiếng, tiếng hú hàm chứa nội gia chân lực, lập tức truyền đi rất xa, làm kinh động những con chim không biết trốn ở đâu, tung cánh bay lên trên không, cúi đầu nhìn thảm cỏ bên bờ hồ, nơi đó đang có tám nhân ảnh đang vây hãm một nhân ảnh bạch y, lợi kiếm trong tay sử ra dày đặc tới nỗi không lọt gió, Phương Kiếm Minh hú dài một tiếng xong thì đột nhiên cười: “Thánh cô tỷ tỷ, đừng đánh nữa, chúng ta tìm đường ra thôi!”
Tám nhân ảnh hợp thành một thể hiện ra một Phương Kiếm Minh, trong tay hắn đã cầm một cuốn sách, đó chính là Thiên Thiền đao bí kíp mà thánh cô đã lấy đi, dưới chân hắn vẫn chưa đi giày, hai bàn chân trần trông rất lôi thôi. Thánh cô biến sắc mặt, ngọc thủ bất giác đặt lên ngực, hét lớn: “Ngươi đã lấy được lúc nào vậy? tên lưu manh này!”
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 01:49 PM.
Phương Kiếm Minh có chút không hiểu khi bị mắng là lưu manh, liền nói: “ta mà là lưu manh sao? Đâu có, ta đâu có làm gì lưu manh đâu, thánh cô tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta đã bị nhốt ở đây rồi, sao tỷ còn muốn đánh đánh cướp cướp của ta nữa? Cho dù tỷ có lấy đi bí kíp của ta mà không ra khỏi nơi đây được thì cũng là uổng phí mà thôi.”
Thánh cô lạnh lùng đáp: “là ai kêu ngươi gọi ta là thánh cô tỷ tỷ? Bổn thánh cô là gì của ngươi? Đừng có gọi ta là tỷ tỷ!”
Phương Kiếm Minh đáp: “Không gọi là tỷ tỷ, vậy gọi là gì? Tỷ lớn tuổi hơn ta, lẽ nào bảo ta gọi tỷ là muội muội?” Thấy thánh cô mắt phượng đầy phẫn nộ, Phương Kiếm Minh lập tức sửa lại: “đương nhiên rồi, bây giờ chúng ta là bạn hay là địch vẫn còn chưa phân rõ mà. Ta gọi tỷ là thánh cô, thì luôn có cảm giác hơi kỳ quặc, chỉ là ta không hiểu, tại sao người trong võ lâm đều muốn đánh đánh giết giết, cướp cướp đoạt đoạt vậy? Thế thì có gì tốt chứ? Lẽ nào vì võ công, vì quyền thế, vì một cái lợi nhỏ trước mắt, mà có thể không quan tâm đến tính mạng của người khác sao? Thánh cô tỷ tỷ, ta không biết Bạch Liên Giáo các người cũng chính là ma môn bây giờ rốt cuộc tại sao lại bị triều định xem là tả đạo, cũng không biết các người rốt cuộc bị triều đình sát hại bao nhiêu người rồi, các người muốn phát triển lớn mạnh, cũng là chuyện riêng của các người, nhưng tiểu tử hi vọng các người đừng nên lạm sát người vô tội, tiểu tử cũng không phải là con cá để mặc cho người ta chém chặt đâu.”
Thánh cô lặng lẽ nghe Phương Kiếm Minh nói xong, không để lộ chút biểu tình nào, cũng không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì. Đột nhiên nhẹ nhàng thở dài, lộ ra một nét gì đó rất hiếm thấy trên khuôn mặt, nói: “Ngươi và thánh nữ muội muội thật giống nhau, ngây thơ như vậy, không biết sau này nếu ngươi gặp thánh nữ muội muội liệu có hợp nhau không? Được rồi, bổn thánh cô tạm thời không gây phiền phức cho ngươi nữa, bổn thánh cô tên là Bạch Y Di, ngươi có thể gọi tên ta, cũng có thể gọi ta là thánh cô, nhưng không được gọi ta là tỷ tỷ, biết chưa?” Nói rồi, tra trường kiếm vào vỏ, nhẹ nhàng tung người bay lên, lăng không bay xa năm sáu trượng, đi như bay.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy nàng ta bay như chim, càng đi càng xa, một lát sau đã vượt qua tảng đá lớn, biến mất trong tầm mắt, thân thái của nàng ta xinh đẹp như vậy, rất mê hoặc người khác, nhưng hành động của nàng ta thì thật lạnh lùng, không biết tại sao ông trời lại trêu ngươi con người ta như vậy, đã sinh ra một thân thể kiều diễm như tiên tử, lại phú cho nàng ta cả một trái tim lạnh giá.
Phương Kiếm Minh bị thánh cô làm cho hoảng sợ, tâm trạng có chút không vui, nhìn thấy kỳ lân thử đang nhe răng toe toét ôm lấy vai xoa xoa, Phương Kiếm Minh thấy lạ lắm, bước tới, quỳ xuống nói: “A Mao, ngươi làm sao vậy? Lần nào thấy nguy cấp ngươi đều chạy mất, bây giờ gặp báo ứng rồi phải không?” Kỳ lân thử kêu chi chi, biện giải cho bản thân, Phương Kiếm Minh cười nói: “Hi hi, tiểu tử ngươi trong lòng có bao nhiêu khúc ruột ta còn không biết sao? Được rồi, để ta xem cho ngươi.” Nói xong thì tóm lấy vai nó xem, nhìn thấy bị xưng lên một cục lớn, trong lòng thầm cười nói: “đã bị ngã thế này rồi, lại còn muốn giảo biện với ta, ta sẽ liệu thương cho ngươi.” Nói xong thì nhấc chi trước bên trái của nó lên, ám vận nội lực, truyền vào một đạo chân lực vào trong thể nội của kỳ lân thử, chân lực vừa vào chi trước của nó thì hắn cảm thấy một lực rất lớn đang hút lấy nội lực của của mình, trong lòng đại kinh, thầm nghĩ: “lực này mạnh quá, ngay cả nghĩa phụ cũng không có chân lực mạnh như vậy, kỳ lân thử làm sao vậy? Nó không phải rất nhát gan, rất sợ người sao? Trong thể nội sao lại có lực lớn mạnh như vậy? con vật này không phải đang làm bộ làm tịch đấy chứ?”
Đang định thu nội lực về, thì lực hút mạnh đó đột nhiên không biết đã đi đâu? Phương Kiếm Minh thăm dò thêm một lát, không thấy dấu tích gì nữa, trong lòng rất mơ hồ, sau khi trị thương cho kỳ lân thử xong, vết sưng trên vai của nó đã biến mất, nó lại tung tăng nhảy nhót, Phương Kiếm Minh nói: “Đừng có vết thương khỏi rồi thì quên cả đau, A Mao, thể nội của ngươi sao lại có lực lớn như vậy? Không phải ngươi giấu nghề đấy chứ?”
Kỳ lân thử ra vẻ bất lực huơ huơ chi trước, biểu thị không hiểu, Phương Kiếm Minh thấy nó không biết, nghĩ cả ngày cũng chỉ có thể dùng một cách để giải thích, đó chính là kỳ lân thử đích thực là môt con thượng cổ dị thú, nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì mà bị phong bế, sức lực mà nó vận dụng được ít tới mức đáng thương, lần trước có thể thổ ra đốm lửa nhỏ ở am ni cô đó là chỉ là trong lúc thấy chủ nhân bị nguy cấp, dùng hết sức mới tạo ra được.
Phương Kiếm Minh đi giày vào, đem Thiên Thiền đao bí kíp và Đại Thuỵ thần công cất kỹ trong người, mái tóc dài của hắn cũng đã được mặt trời sấy khô. hắn lấy tay chải chải, sau đó lấy sợi dây đã mua lần trước cột kỹ, trông rất bảnh bao, tinh thần.
Tắm được một cái( tuy bị thánh cô doạ cho giật mình), toàn thân cũng vô cùng khoan khoái, hắn dẫn kỳ lần thử đi một vòng hồ, nhìn thấy bốn phương đều là những vách núi rất cao, dựng đứng như bị một cây rìu chặt đứt vậy, khinh công có giỏi hơn nữa cũng khó mà lên được, trừ khi là chim chóc, nếu không muốn ra ngoài căn bản là không thể!
Hắn bước tới bên tảng đá lớn, nhìn kỳ lân thử tung người nhảy lên trên tảng đá lớn cao cao, không cẩn thận hắn chạm vào tảng đá, đột nhiên cảm thấy nơi mà hắn chạm vào mềm mềm, bất giác dùng ba phần nội lực ép xuống, cũng không biết đã đụng vào vật gì, đột nhiên nghe tiếng rắc rắc vang lên, tường đá cách tảng đá lớn mười trượng tách ra thành một thạch động, cửa động rộng nửa trượng, một người bình thường phải cúi đầu xuống mới vào được. Phương Kiếm Minh đâu ngờ rằng sẽ có tình huống này xảy ra, hắn ngẩn người ra một lúc, kỳ lân thử nhìn thấy vách đã đột nhiên xuất hiện một thạch động, thì vui vẻ kêu lên, từ trên tảng đá nhảy xuống, chạy như bay vào trong. Phương Kiếm Minh hoàn hồn lại, hét lớn: “A Mao, quay lại, nguy hiểm đó!” Tung người nhảy lên, chạy theo, chiều cao của hắn cũng bằng một người lớn, nhẹ cúi đầu, thì dã vào được trong thạch động, kêu lớn: “A Mao, ngươi mau trở lại đi, ngươi không muốn sống nữa sao? Nhỡ có ám khí cơ quan thì sao? Không phải ngươi sẽ chết chắc sao?” Kỳ lân thử không thèm nghe, tứ chi nhanh chóng chạy đi, chớp mắt đã vào sâu trong động.
Phương Kiếm Minh lách mình vào trong động, ngước mắt nhìn lên, bỗng thấy còn kinh ngạc hơn cả lúc nhìn thấy cái hồ lớn. Nếu nói cái hồ lớn đó vẫn còn ở trong dự liệu, thì tình hình trong động này lại hoàn toàn khác, có nghĩ cũng không thể nghĩ ra nơi này lại từng có người ở.
Trong mắt của Phương Kiếm Minh hiện ra đầu tiên là những bậc thang bằng đá, dẫn từ dưới chân hắn xuống sâu hơn, có hơn hai trăm bậc, dưới bậc thang là một nền đất dát bạch ngọc, sâu trong động phủ này e là rộng tới hơn ba mươi trượng, vậy phải cần bao nhiêu bạch ngọc đây? Là ai mà giàu có như vậy? Lại có thể xây nên một nơi ở như cung điện thế này? Đối diện với Phương Kiếm Minh, có một chiếc bục lớn cao cao bằng bạch ngọc, trên bục có đặt hai chiếc ghế, trên ghế đã có người ngồi. Phương Kiếm Minh ngưng thần nhìn thật kỹ hai người đó, trong lòng không hiểu sao tim lại đập thình thịch, một cảm giác quen thuộc mạnh mẽ xâm chiếm đầu óc hắn.
“Bọn họ là ai? Tại sao lại quen thuộc như vậy? Đây là chuyện gì vậy? Tại sao khi ta nhìn thấy những người này lại cảm thấy thân quen? Hình như ta đã từng sống với họ, ai dà…ta nhớ ra rồi,… ông ấy, ông ấy lẽ nào là…”
Trong lòng hắn suy nghĩ lung lắm, trong đầu đột nhiên xuất hiện tên một người, đó chính là người mà Đao thần đã từng nhắc tới với hắn, người cuối cùng của thiên bảng Mỹ Hoà Thượng.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 01:50 PM.
Chỉ thấy một nam một nữ trên bục đó, trên mặt vô cùng hiền từ, thái độ thân thiết vô cùng, có thể họ là một cặp phu thê, đầu người nam bóng loáng không một cọng tóc, nhưng vô cùng anh tuấn, quả thực là một tuyệt thế mỹ nam tử. Phương Kiếm Minh từng này tuổi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp trai như vậy. Còn người phụ nữ nhìn rất phúc hậu, trên trán tuy có chút nếp nhăn, nhưng không thể giảm đi phong thái tuyệt đẹp của bà, mắt phượng thư thái, hai tay nắm chặt lấy tay của nam tử, giống như một người đẹp đang ngủ vậy. Hai người ngồi trên ghế, tràn trề hạnh phúc, không hề động đậy, giống như đã bị đóng băng. Phương Kiếm Minh từ lúc bước vào, vẫn hô hấp bình thường, không hề có cảm giác không thoải mái, cũng không biết trong động phủ này nơi nào có chỗ thông khí nữa.
Phương Kiếm Minh nhìn bọn họ trong giây lát, không biết bọn đã chết rồi, hay là đang ngủ, hắn thử mở miệng nói: “Hai vị tiền bối, tại hạ Phương Kiếm Minh làm phiền hai vị rồi.” Thấy bọn họ không có phản ứng, vẫn không hề động đậy, lại lên tiếng hỏi thêm mấy lần nữa, thấy bọn họ không hề trả lời, giờ hắn mới khẳng định bọn họ thực sự đã chết rồi. Lúc này, kỳ lân thử chạy tới đằng sau chiếc ghế, hình như ở đó còn có một cánh cửa đá, nhưng mà không thể mở ra được, phá cả ngày trời mà vẫn chẳng mở được, bực tức tới mức cứ kêu chi chi. Nhìn thấy Phương Kiếm Minh mặt mày nghi hoặc đi lại, vội vàng ào tới, muốn Phương Kiếm Minh giúp nó mở cửa. Phương Kiếm Minh đang bận ngắm nghía di dung của hai vợ chồng nọ, thấy vậy vội nói: “Này, này, A Mao, ngươi làm gì vậy? Đừng có kêu nữa, nếu không tìm ra được đường ra, ngươi đừng có làm bừa.” Kỳ lân thử đâu có chịu nghe lời hắn, cứ cắn lấy không tha, Phương Kiếm Minh bất lực, nghĩ: “Cái con vật này từ lúc vào trong thì không thèm nghe lời ta nữa, lẽ nào bên trong ẩn chứa thứ gì đó thú vị hay sao?”
Trong lòng suy nghĩ, hắn cắn răng nói: “Nếu đã có duyên tới nơi đây, chứng tỏ ta và hai vị lão nhân gia này có duyên phận, ta nên lạy hai vị tiền bồi này, để biểu thị xin lỗi khi đã làm phiền tiên phủ của họ!”
Nghĩ rồi, bắt lấy kỳ lân thử, tới trước mặt đôi phu thê đó, quỳ xuống đất, cũng ấn cả kỳ lân thử xuống đất, nói với hai bức di tượng: “Tiểu tử Phương Kiếm Minh hôm nay mạo muội vào tiên phủ, tiểu tử dập đầu lạy hai vị!” Một tay ấn kỳ lân thử xuống, dập đầu, kỳ lân thử giãy giụa cả nửa ngày, vẫn không thoát khỏi ma trảo của hắn, trong lòng nhất định đang nghĩ: “A Mao ta lại không phải tới đây để lạy lục người ta, ngươi kéo ta ra đây làm gì? Ta còn đang đợi ngươi đi mở cánh cửa đó cho ta, lấy bảo bối tốt nữa!”
Phương Kiếm Minh đâu biết rằng trong lòng nó đang nghĩ gì, lại vẫn tiếp tục ấn đầu của kỳ lân thử xuống, cúi đầu cùng mình, dập đầu ba cái xuống đất, Phương Kiếm Minh lạy xong thì ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên có người nói: “Người trẻ dễ dạy, người tới đã là có duyên, lão phu Văn Nhược Vọng và thê tử Lôi thị ở đây ẩn cư đã nhiều năm, cánh cửa đã đằng sau chúng ta được làm từ mười vạn cân ẩn thạch, không có người nào có thể phá cửa xông vào được, người đã dập đầu là người thành tâm, có thể vào trong, bên trong có Ngân Long đan do lão phu tự tay luyện chế, sau khi uống xong có thể tăng công lực lên mấy chục năm, hi vọng người tới cẩn thận phục dụng!” Lời ông ta vừa dứt, chỉ nghe có tiếng rắc rắc, thạch môn không ai mở mà tự động di chuyển lên trên, kỳ lân thử nỗ lực cố phá cửa một cách tức cười, không biết tình hình bên trong, cho dù nó có dộng tới chết cũng không thể mở được thạch môn, nếu đổi là người khác, e rằng cũng không ngờ thạch môn lại có thể được mở như vậy.
Kỳ lân thử nhìn thấy thạch môn mở ra, vui mừng kêu lên, thoát ra khỏi ma trảo của Phương Kiếm Minh, phi như bay tới trong mật thất, Phương Kiếm Minh đứng dậy, trong lòng cười thầm, nói: “Ha, ha, Mỹ Hoà Thượng tiền bối đã nghĩ ra một cách thật là hay, nếu như người vào là một đại ma đầu hay hoặc một người đã cao tuổi, ai sẽ nghĩ tới việc sẽ dập đầu lạy hai phu thê họ chứ? Ta tự ý làm vậy, thế mà lại có thể làm cho cửa tự mở ra.” Nghĩ rồi, cất bước đi vào trong phòng, thạch môn đó được phân thành hai gian, một nơi là tẩm thất, nơi đó có bày một chiếc giường lớn,rèm được cuốn cao, chăn nệm gấp gọn gàng, hình như nhiều năm rồi chưa có ai từng dùng, đầu giường còn đặt một bàn trang điểm, hình dạng cũ kỹ, nhưng trang trí tinh xảo, đó không phải là thứ mà người bình thường có thể dùng được.
Gian thứ hai lại là một thư phòng rộng rãi vô cùng, trong thư phòng cũng không biết cất giữ bao nhiêu là sách, từng quyển, từng quyển được đặt ngay ngắn trên giá, cũng hình như nhiều năm chưa có ai động vào. Sách đã chiếm mất hơn nửa không gian, không gian còn lại bài trí mấy chiếc bàn, trên bàn có đặt không ít đồ vật, Phương Kiếm Minh vừa nhìn những thứ này, trong lòng rất kinh ngạc, đi tới nhặt lấy một quả cầu bạc hình bầu dục, xem xét một lúc, không biết nó được dùng để làm gì, kỳ lân thử lúc này đã nhảy lên một chiếc bàn, kêu chi chi chỉ một chiếc bình kim sắc, trông vô cùng hưng phấn.
Phương Kiếm Minh tiện tay đặt thứ hình bầu dục ngân sắc xuống, bước tới, nhặt chiếc bình lên, chỉ thấy trên bình có dán một mảnh giấy, viết ba chữ, chính là ba chữ mà lúc nãy người đó đã nói “Ngân Long Đan”, Phương Kiếm Minh nhìn thấy kỳ lân thử nóng vội muốn ăn,
Gõ vào đầu nó, bảo: “ cái tên này, nhìn thấy bảo bối gì cũng đòi, đừng có vội, ta sẽ mở nó ra đây.” Nói rồi, mở nắp bình ra, một hương vị nhẹ nhàng từ miệng bình thoát ra, Phương Kiếm Minh ngửi, trong lòng sảng khoái, thầm nghĩ: “Người này thật sự lợi hại như vậy sao? Ngân Long Đan này dược tính có thực là tăng thêm được mấy chục năm công lực không? Dễ dàng cho tiểu tử này quá!” Lắc lắc chiếc bình, cảm giác chỉ có một viên Ngân Long đan bên trong, đổ ra lòng bàn tay, nhìn thấy ngân long đơn chỉ là một viên thuốc nhỏ bé khô khốc, Phương Kiếm Minh đưa Ngân Long đan vào miệng của kỳ lân thử, nói: “A Mao phát hiện ra thứ này, vậy để cho A Mao uống nhé!” kỳ lân thử ngoáy ngoáy cái đuôi nhung dài, cái miệng nhỏ há to, nuốt Ngân Long Đơn vào trong bụng.
Phương Kiếm Minh biết loại linh đơn diệu dược này sau khi phục dụng, sẽ xuất hiện trạng thái cổ quái, hắn chỉ sợ kỳ lân thử có chuyện gì không hay nên cứ nhìn chăm chăm kỳ lân thử, đề phòng nó có chuyện gì thì kịp thời ra tay cứu nó, đợi bao nhiêu lâu, kỳ lân thử không hề có làm sao cả, hại hắn căng thẳng cả ngày trời. Kỳ lân thử đã không sao, hắn cũng không có gì phải lo lắng, liền dạo một vòng trong thư phong, thấy thư tịch ở đây đại bộ phận là thi từ ca phú, cầm kỳ thi hoạ, điển chương văn tập, nổi bật nhất trên giá chính là cuốn Văn Sơn Tiên Sinh tập.
Văn Sơn tiên sinh này không phải là nhân vật bình thường, ông ta là một thi nhân ái quốc, một anh hùng dân tộc kiệt xuất của nam Tống, tên thật là Vân Tôn, tự là Thiên Tường, sau đổi tự Tống Thuỵ, rồi lại đổi thành Lý Thiện, hiệu là Văn Sơn, từng đỗ cử nhân, Nam tống Đức Hữu nhị niên (1276) tháng giêng, hoàng đế hạ chỉ lệnh Văn Thiên Tường tới Nghiệt Đình Sơn đàm phán với thống soái đại quân Mông Cổ Bá Nhan, Bá Nhan dùng lời lẽ hăm doạ giữ chân ông, thấy ông đảm lược hơn người, chính khí lẫm liệt, cũng không dám giết ông, chỉ là giam lỏng, sau đó ông và những người khác trốn đi, thống lĩnh quân kháng Nguyên. Sau bại binh bị bắt, trên đường áp giải tới Đại Đô( nay là Bắc Kinh), tuyệt thực tám ngày không chết. Nguyên triều muốn lợi dụng Văn Thiên Tường để lung lạc lòng người, nên mời Thiên Tường làm tể tướng, nhưng bị từ chối, một Hán tử ngạo cốt đầy mình mà giữ lại không phải Nguyên triều sẽ hối hận hay sao? Thế là chúng sát hại ông ta, câu nói nổi tiếng nhất của ông là: “Nhân sinh tự cổ ai không chết, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.” Câu này không biết đã khích lệ bao nhiêu kẻ sĩ, bao nhiêu năm qua, thay triều đổi chúa, tới thời kỳ của Minh Anh Tông, vẫn còn lưu truyền sự tích anh hùng của ông trong dân gian.
Phương Kiếm Minh đã học được mấy năm thi thư, cầm cuốn Văn Sơn tiên sinh tập lên tuỳ tiện lật giở mấy trang, giở tới một bài có tên là Quá Linh Đinh Dương, thì thầm đọc mấy câu cuối cùng: “ Nhân sinh tự cổ ai không chết, lưu thử đan tâm chiếu hãn thanh”, trong lòng không biết tại sao lại thấy hưng phấn, chỉ hận không thể lập tức ra sa trường, cùng với trăm vạn quân mã, đứng trước trăm vạn binh sĩ đại chiến với địch nhân ba trăm hiệp.
“Văn Sơn tiên sinh này quả thật là một đại anh hùng!” đúng rồi, Mỹ hoà thượng tiền bối không phải tự xưng là Văn Nhược Vọng sao? Lẽ nào ông ấy là con cháu đời sau của Văn Sơn tiên sinh? Ai dà, thật là tuyệt quá!” Trong lòng không khỏi có một cảm giác sùng bái. Phương Kiếm Minh trưởng thành ở Thiếu lâm tự, cũng không hoàn toàn chỉ nghe sư phụ niệm kinh và truyền thụ võ nghệ, kỳ thực cũng nhiều lúc sư phụ thường nói cho hắn biết đạo lý làm người, nào là làm người phải giữ lời hứa, có võ công rồi, không được ức hiếp người khác, nhìn thấy chuyện bất bình, lúc cần ra tay thì ra tay, cũng nói đến một số vị anh hùng dân tộc, từng nhắc tới Nhạc Phi, Văn Thiên Tường. Hắn tuy không nhớ những chuyện của bọn họ trong đầu, nhưng nhìn thấy bài Quá Linh Đinh Tường, trong lòng liền thấy xúc động, tim tự nhiên đập mạnh.
Lúc hắn đang say sưa xem, đột nhiên nghe kỳ lân thử kêu chi chi loạn lên, quay đầu lại nhìn, liền ôm bụng cười, thì ra lúc này kỳ lân thử hai chi trước đang ôm cái bụng nhỏ, ở đó nóng ruột cứ chạy vòng quanh, sắc mặt vô cùng khó coi, Phương Kiếm Minh ở cùng với nó lâu như vậy, sớm đã biết động tác này của nó là muốn đi đại tiện, biết Ngân Long Đơn đã có hiệu quả, thấy nó muốn đi trong phòng thì vội nói: “A Mao, không được vô lễ, ngươi ra ngoài tìm một góc nào đi, đừng có chà đạp nơi này.”
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 01:51 PM.
Kỳ lân thử nghe xong thì thoắt một cái, bò ra ngoài cửa, chớp mắt đã biến mất, nhanh như thiểm điện. Những lúc thế này, cho dù là loài động vật nào, động tác cũng nhanh hơn bình thường, chẳng trách khi con người gặp phải tam cấp liền đỏ mặt tía tai, chỉ hận không thể tìm được nơi nào đó phát tiết ra cho xong.
Phương Kiếm Minh thấy nó chuồn đi như vậy, không nhịn được cười, đặt cuốn Văn Sơn Tiên Sinh Tập xuống một cách ngay ngắn, rồi đi tới bên mấy chiếc bàn khác. Vừa nãy khi hắn chỉ liếc qua, đã nhặt lấy một quả cầu nhỏ trong số đó lên xem, bây giờ mới nhìn kỹ, dưới cây tiêu ngắn có một cuộn giấy da dê, không biết là để làm gì. Những thứ đặt trên bàn đại đa số đều là kỳ hình quái dạng, có cái rất dài, có cái rất ngắn, lại có cái hình tam giác, có cái lại rất kỳ lạ không thể tưởng tượng được, có thứ giống như một con vật, vừa có gà vừa có chó, có mèo lại có hổ, lớn nhất là một con phi long có cánh.
Không sai, đó là một con phi long, Phương Kiếm Minh tuy chưa từng nhìn thấy rồng, nhưng hắn đã từng nghe nói tới, ngưng thần nhìn kỹ, mới nhận ra được đó là một con phi long đang sải cánh muốn bay lên, Phương Kiếm Minh trong lòng thấy rất kỳ quái, ai lại đem nó đi làm vật trang trí thế?” Đột nhiên nhớ tới một chuyện, trong lòng chấn động, tim đập thình thịch, hắn vuốt ngực nói: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, lúc nãy suýt chút nữa thì xảy ra chuyện lớn rồi, những thứ này thật là nguy hiểm, vẫn không nên đụng vào thì hơn.”
Thì ra hắn đột nhiên nghĩ tới Đao Thần từng nói với hắn, vợ của Mỹ hoà thượng là con gái của Giang Nam Lôi gia, Giang Nam Lôi gia gia tài thế lực lớn, có quan hệ với triều đình, không chỉ công phu ám khí có thể sánh với Tứ Xuyên Đường Môn, hơn nữa Lôi gia bọn họ còn biết chế tạo hoả dược, thường làm cho người trong võ lâm biến sắc, nếu như ai đó không muốn sống nữa, có thể đi tìm người của Lôi gia.
Bọn họ mà bỏ hoả khí vào thì có thể làm cho ta nổ banh xác lên trời luôn mất.
Phương Kiếm Minh nhận định được chủ nhân của nơi này là Mỹ hoà thượng của thiên bảng năm xưa, tự nhiên hắn lại nghĩ ra một điều, người phụ nữ bên ngoài nếu đoán không nhầm chính là tiểu thư của Lôi gia năm xưa, bà ta sinh ở Lôi gia, được sự huấn luyện của gia môn, làm sao có thể không biết công phu chế tạo hoả dược và ám khí chứ? Phương Kiếm Minh cho rằng những thứ cổ quái này chính là của Lôi gia tiểu thư, trong thời gian nhàn rỗi đã chế tạo ra hoả khí, bên trong uy lực có có lẽ rất lớn.
Kỳ thực phán đoán của hắn rất chính xác, nhưng mà có một điểm mà hắn không thể dự đoán được, đó chính là Lôi gia tiểu thư này, năm xưa là bảo bối của Lôi gia, tư chất thông tuệ, khéo léo vô cùng, từ khi còn rất nhỏ đã học được công phu hoả khí gia truyền, vào năm bà được mười chín tuổi, một mình bà đã đi thỉnh giáo Đường Môn về thủ pháp chế tạo ám khí, cùng Đường Môn gia chủ, cũng chính là tổ phụ Đường Kinh của đường môn gia chủ hiện này Đường Chấn Thiên thi tài võ nghệ, chỉ là thắng hơn một chút, cũng không thể có cách gì với bà.
Trên đường về, gặp hái hoa đạo tặc, suýt chút nữa bị làm nhục, may mà đã gặp được Mỹ hoà thượng Văn Nhược Vọng đi qua ra tay đả thương tên hái hoa tặc đó, cứu lấy bà. Bà vừa nhìn thấy Mỹ hoà thượng đã nhất kiến chung tình, khổ cực theo đuổi nhiều năm, sau này mới được như ý nguyện. Hai phu thê bọn họ tới đây ẩn cư nhiều năm. Bình thường, Lôi gia tiểu thư thường nghiên cứu những hoả khí và ám khí này, những vật Phương Kiếm Minh nhìn chính là năm xưa bà đã chế tạo ra. Chúng không phải là những hoả khí hay ám khí đơn thuần, chúng là sự kết hợp uy lực của cả hai, sự khủng khiếp trong đó không cần nói cũng tự hiểu.
Phương Kiếm Minh đi quanh phòng một lúc, tới trong tẩm thất, nhìn thấy bàn trang điểm còn đặt một cuộn giấy, hắn tiện tay nhặt lên xem, mở ra trang thứ nhất, chỉ thấy chữ trên đó rất ngay ngắn. Phương Kiếm Minh không nhịn được liền động lòng, muốn xem tỉ mỉ hơn, vừa xem, trong lòng lại chấn động, thầm nói: “Quả nhiên là vậy, thì ra Văn Lão tiền bối đích thực là hậu duệ của Văn tiên sinh!” Lại cúi đầu xuống xem, trên đó viết: “…gia tổ năm xưa thề chết kháng Nguyên, không làm dân mất nước, khảng khái vì nghĩa, thiên hạ không ai không ca tụng, may mà ông trời có mắt, để Văn gia thoát được một hài nhi, người này chính là tằng tổ phụ của lão phu, năm lão phu ba tuổi, gia phụ bất hạnh nhiễm bệnh qua đời, lão phu ký túc ở trong miếu Sơn tây Ngũ Đài sơn chủ trì Thần Âm thiền sư, bái ông làm sư, mười tám tuổi chính thức xuất gia làm hoà thượng, đáng buồn cười là lão phu không làm hoà thượng như dự liệu, vừa gặp được hiền nội, bỗng nhiên thấy động lòng, làm phụ sự kỳ vọng của gia sư, để hai bên đều khó xử. Gia sư nhìn ra điểm khó xử của ta, sau đó khi viên tịch đã thành toàn cho lão phu, lão phu lạy tạ di tượng của sư phụ, ra khỏi chùa, chịu tang trong ba năm, sau đó cùng hiền nội kết làm phu thê, chúng hào kiệt tới chúc phúc có tới hơn 356 vị võ lâm cao thủ, đặc biệt là Thiên Đô Thánh Nhân tiền bối, Đao Thần tiền bối, Bạch Mi thần quân lão đệ, và Như Ý Thần Kiếm Phương Oánh Oánh tiểu muội, thật vinh hạnh vô cùng. Sau khi kết hôn, lão phu và hiền thê cùng tiêu dao giang hồ, thành thần tiên quyến lữ.
Không ngờ lại có một chuyện vui mừng đến với lão phu, hiền thê đột nhiên có thai, làm cho lão phu mừng tới nỗi thiết yến ba trăm, một năm sau, hiền thê sinh ra lân nhi, lão phu cảm kích ông trời, liền đặt tên cho nó là Thiên Tứ, Văn Thiên Tứ. Hai phu thê chúng ta ở nơi thôn dã, vốn không có ai làm phiền. Không ngờ tai hoạ giáng xuống, một đêm, một người hắc y bịt mặt đã xông vào trong nhà, cướp mất hài nhi của lão phu, lão phu và hắn giao chiến, lão phu không phải là đối thủ của hắn, đành phải để con mình bị hắn bắt đi.
Hiền nội đau lòng vô cùng, lão phu năm xưa hầu như không hề có cừu địch nào trên giang hồ, làm sao lại có người tới làm khó dễ cho lão phu? Võ công của người này lại cao cường như vậy, trong thiên hạ, khó có được mấy ai là đối thủ của hắn. Lúc đó hắn lại bịt mặt, lão phu không biết đi đâu để tìm hắn. Lão phu và hiền nội mai danh ẩn tính, giả làm đôi vợ chồng già, trong võ lâm tìm kiếm khổ cực nhiều năm, vẫn không thể tìm thấy. Sau này tới được nơi này, khu rừng nguyên sơ này thực có rất ít dấu vết của con người. Chúng ta đã phát hiện ra động này, hiền nội rất tinh thông về các loại cơ quan, nên đã phá đi những cơ quan hại người ở nơi đây. Chúng ta vào trong động, tự ẩn cư ở đây đã hơn hai mươi năm, Thiên Tứ nếu như vẫn còn sống trên đời, cũng đã năm sáu mươi tuổi.
Những ngày ở đây, lão phu và hiền nội cảm thấy trong lòng bất an, tự cảm thấy thời gian có hạn. An bài xong mọi thứ, chúng ta liền ngồi ở đây, người có duyên sẽ vào được trong động phủ. Nếu như không có, thì chết ở nơi đây không có người nào quấy nhiễu cũng là một chuyện hay! Lão phu vốn muốn qua đời ở bên trong, không ngờ hiền nội lại nói: nếu có ngày người vào động phủ này là Thiên Tứ của chúng ta hay hoặc tôn tử, tằng tông của chúng ta có thể nhìn thấy chúng ta, sự vất vả bấy nhiêu năm của chúng ta cũng đáng lắm. Muội muốn ngồi ở bên ngoài để đợi Thiên Tứ của chúng ta bước vào, Nhược Vọng, huynh cùng với muội nhé! Ta nghe xong, lập tức rơi lệ, nói nàng ngốc, nàng nghe xong ôm lấy ta khóc lớn cả nửa ngày. Lão phu cả đời điên điên khùng khùng, rất ít bị vướng bận bởi thế tục, duy chỉ có thê tử mới làm ta động lòng, lão phu thấy nàng như vậy, đành phải cùng nàng đợi Thiên Tứ của chúng ta bước vào!
Kỳ thực nơi này có ai mà vào được? Cửa động đã bị đóng kín, duy chỉ có một nơi có thể vào được đó là rơi từ trên vách núi cao kia xuống, nhưng ngã xuống từ nơi cao như vậy , làm gì mà còn sống được nữa? Trừ khi người này có được tuyệt kỹ, lại vừa đúng ngã trên thảm cỏ, người này vừa hẳn là có sức chịu đựng và có mạng sống có được một cách hiếm hoi. Hơn nữa, cho dù hắn không chết, hắn cũng không thể biết được trên tảng đá lớn đó có cơ quan.
Nhưng vì để phòng việc ngoài ý muốn, lão phu vẫn cố gắng an bài tất cả, nếu thực sự có người may mắn như vậy vào được động phủ, Ngân Long đan của lão phu sẽ làm lễ vật ra mắt, vô số ám khí, hoả khí trong phòng, và cả năm rương châu bảo ở dưới gầm giường, cũng có thể tuỳ ý lấy đi, ngoài ra lão phu còn một cây Lam Triều Tiêu, và một khúc “Hồ Già Thập bát phách” xuất xứ từ tay của cổ nhân, đáng tiếc lão phu ngu muội, mãi mà không thể tấu được,
Người tới nếu là cao thủ, thì đừng ngại xin thử một lần, trên giấy da dê là bản nhạc, hi vọng hãy trân trọng nó, lão phu và hiền nội, cả đời chỉ có một nguyện vọng, chính là có thể tìm về Thiên Tứ, để cho nó được nhận tổ quy tông, mong người tới sau khi ra khỏi đây, trong biển người mênh mông có thể tìm được tiểu nhi, nói cho nó biết sự tình, lão phu và hiền nội trên trời có linh nhất định sẽ phù hộ cho người đó con cháu đầy nhà. Góc đông bắc của động phủ này có một cơ quan, có thể mở mật đạo của động phủ, trực tiếp thông ra bên ngoài, nhưng mà không có nội lực thâm hậu, rất khó có thể mở ra, người tới hãy cẩn trọng, tránh động vào những cơ quan lợi hại khác, mà gặp phải độc thủ. Mỹ hoà thượng Văn Nhược Vọng bút thứ Minh chính thống ngũ niên.
Phương Kiếm Minh sau khi xem xong, không khỏi xuýt xoa cảm thán, trong lòng thầm tính, năm nay là chính thống cửu niên, nói như vậy, bọn họ chết mới chỉ có bốn năm, thi thể vẫn bảo vệ được hoàn hảo vô khuyết, không hề chịu tổn hại nào, có thể thấy nội công của bọn họ thâm hậu thế nào, sau khi chết, uy nghiêm của họ vẫn còn tồn tại! Phương Kiếm Minh sau khi biết sự tình, liền suy nghĩ: “Thì ra họ có một đứa con, tên là Văn Thiên Tứ, không biết năm xưa người bịt mặt đó là ai, sao lại cướp đi con của họ? Ai? Hai người họ già như vậy mà bị mất đi con, trong lòng đương nhiên là đau khổ vô cùng, nếu như ta có thể ra ngoài, nhất định sẽ giúp họ tìm được đứa con tên là Văn Thiên Tứ đó.
Lời này nếu như là người khác nghe thấy, sẽ cười hắn, Văn Thiên Tứ đó nếu còn sống trên đời, tính ra đã sáu chục tuổi rồi, hắn vẫn còn nói đó là một đứa trẻ, không phải là muốn làm người ta cười rụng cả răng ra sao? Phương Kiếm Minh nhẹ nhàng đặt cuộn giấy xuống, ra khỏi tẩm thất, bước qua thạch môn, tới bên ngoài, đang định gọi kỳ lân thử, lại nghe thấy bên đối diện có một bóng bạch y, chính là ma môn thánh cô Bạch Y Di đó, Bạch Y Di thấy hắn, lạnh lùng nói: “Tiểu tử họ Phương kia, sao ngươi có thể phát hiện ra động phủ này? Ngươi có tìm thấy đường ra chưa? Ta đã tìm khắp nơi, mà không thấy đường, hi vọng duy nhất chính là nơi này.”
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 12:01 PM.