"Ai cha! Ha ha! Rốt cục cũng có một công ty muốn ta qua đó làm rồi..." Thạch Hiểu Mẫn treo điện thoại, sau đó hưng phấn hô. Thạch Thiên thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui lây, bất quá mấy ngày này đấu võ mồm với "Bất hiếu tôn nữ" này thành thói quen, cũng nhịn không được đả kích nàng một câu, nói: "Một tháng rồi mới tìm được việc, còn không biết xấu hổ mà hô to như vậy."
Thạch Hiểu Mẫn cũng không tỏ ra yếu kém, phản kích nói: "So với ngươi còn tốt hơn, ngay cả trung học ngươi cũng chưa từng tốt nghiệp, cho nên cũng đừng nghĩ tới chuyện tìm được công việc."
Thạch Thiên buồn bực nói: "Sao ta không tìm được việc chứ? Chỉ cần ta muốn làm, tùy tiện mở miệng, sẽ có đầy công ty tranh nhau tới tìm ta về làm cho bọn họ." Đây cũng không phải là lời nói dối, cấp dưới ở công ty TS quỹ có hằng hà sa số, Thạch Thiên nếu như mở miệng tới công ty làm, nhất định có hàng tá xe Rolls-Royce mở ra tiếp hắn.
Thạch Hiểu Mẫn cười lạnh nói: "Đừng mơ mộng hão huyền nữa, bất quá bằng một thân công phu của ngươi, làm bảo vệ trị an, vệ sĩ và vân vân, e là thực sự có chút cơ hội, lúc rảnh rỗi có thể giúp ông chủ lau xe còn được chút tiền boa."
Thạch Thiên cả giận nói: "Ta phi! Hắn giúp ta lau xe mới đúng á."
Thạch Hiểu Mẫn không thích dây dưa đến đề tài này nữa, nàng chạy về phòng đóng cửa lại, sau một lát đã thấy nàng mặc một bộ váy màu vàng nhạt đi ra, hỏi hắn: "Ngươi nói xem ta mạc bộ váy này thế nào?"
Thạch Thiên nói: "Ngươi không phải nói đi làm sao, cũng không cần phải diện như vậy chứ, mặc quần áo gì mà chả giống nhau, ăn mặc đẹp chỉ tổ bị đám sắc lang trong công ty chú ý."
Thạch Hiểu Mẫn đỏ hồng mặt, nhổ phi phi nói: "Tuồi còn nhỏ như vậy mà đầu óc đã đen tối, ta đi làm chứ không phải đi chơi cho nên càng phải măc đẹp rồi."
Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Công ty gì? Mà lại khiến ngươi ăn mặc chau chuốt như vậy."
Thạch Hiểu Mẫn hưng phấn mà nói." Cũng không phải công ty gì, mà là chi nhánh của tạp chí Châu Á, tên Thiên Tư, thế nào, lợi hại không!"
Thạch Thiên căn bản chưa nghe nói qua tạp chí này, hắn thản nhiên nói: "Cái gì mà là thiên trư, trư ( lợn) , ta còn tưởng là thứ gì, nguyên lai chỉ là một loại tạp chí lá cải, đằng nào mà chả phải đem ra ngoài đường bán, có gì mà lợi hại chứ?"
Thạch Hiểu Mẫn buồn bực nói: "Chính là tạp chí phát hành, hình như là tạp chí này được đem sang bán ở bên Ma-li đó!"
Thạch Thiên phản bác nói: "Có gì bất đồng chứ, phát hành ra cũng phải tung ra ngoài đường bán mà."
Thạch Hiểu Mẫn mãi mới tìm được một công việc hài lòng, trong lòng mừng rỡ vạn phần, vốn định nói ra để Thạch Thiên chia vui cùng nàng, vậy mà Thạch Thiên già mồm át lẽ phải, chỗ nào cũng đả kích nàng, khiến nàng tức giận đến độ lại muốn cùng Thạch Thiên so chiêu. Bất quá mấy ngày này "Giao thủ", Thạch Thiên tuy rằng không đánh nàng, thế nhưng nàng cũng chưa bao giờ đánh thắng được hắn, chỉ có thể giương mắt nhìn hắn, sửng sốt nửa ngày cuối cùng nàng lên tiếng trách mắng: "Ngươi chuyện gì cũng không hiểu, như đàn gảy tai trâu..." Nói xong nàng liền chạy về phòng của mình, không muốn ở chỗ này khiến Thạch Thiên chọc tức nữa.
Trong lòng Thạch Thiên cũng muốn biết Thạch Hiểu Mẫn tìm được công việc như thế nào, vôi vàng hỏi: "Từ từ đã, ta không hiểu. Vậy ngươi nói xem, thiên trư là thứ gì mà khiến ngươi hưng phấn vậy?"
Thạch Hiểu Mẫn lại ngồi xuống, mắt trắng dã liếc Thạch Thiên nói: "Là "Thiên Tư", tư trong tư sắc, chứ không phải thiên trư. Ngươi mới là trư ( lợn ), Thiên Tư tạp chí là một trong những tờ tạp chí có ảnh hưởng rất lớn đến nền báo chí thế giới đó, ta nếu có thể tại nới nổi tiếng loại này làm việc một năm, tương lai khi quay về Bắc Kinh muốn đi bất luận công ty tạp chí nào cũng có thể, ngươi có hiểu hay không!"
Thạch Thiên nói: "A...Vậy bọn họ mời ngưới đi làm công việc gì?"
Thạch Hiểu Mẫn nói: "Làm trợ lý và thư ký, đại loại là như thế, chính là giúp công ty xử lý tạp vụ, chân chạy việc... Và vân vân."
Thạch Thiên cười ha ha nói: "Nguyên lai là làm tạp công, nhìn ngươi xinh đẹp như vậy..."
Thạch Hiểu Mẫn sẵng giọng nói: "Ta cam tâm tình nguyện, ngươi làm được không mà nói, nếu như có thể làm đệ nhất trợ lý của chủ biên, có thể đi khắp thế giới, tham gia các loại hoạt động, nhìn thấy rất nhiều đại minh. tinh. Việc đó lại không tới phiên ta rồi, tại Hongkong bình thường cũng có thể gặp được một ít đại minh tinh. như Lưu Thiên Hoa, Lê Minh, Kim Hinh những đại minh tinh này bình thường đều nằn trên bìa mặt của Thiên Tư Châu Á, ta nhất định nó cơ hội gặp bọn họ, nếu ngươi ngoan ngoãn, ta có thể giúp ngươi xin chữ kí của bọn họ." Nàng càng nói càng hưng phấn, trong mắt lóe lên tia sáng kì dị.
Thạch Thiên cười nói: "Ta mới không cần chữ kí của bọn họ đó, không phải chỉ là ngôi sao thôi sao, lão tử chỉ cần một cuộc điện thoại, cho dù muốn bọn họ ngủ cùng cũng có thể."
Hắn nói rất đúng tựa như Kim Hinh vậy. Thạch Hiểu Mẫn lại cho là hắn muốn nói đến hai nam ngôi sao, khuôn mặt đỏ bừng lên, cầm lấy cái gối trên ghế sa lon hung hăng quật lên người Thạch Thiên, vừa đánh vừa mắng: "Cùng ngươi ngủ... Ngươi thực sự là hết thuốc chữa rồi, đầu óc đen tối..."
Thạch Thiên cũng không tránh né, với khí lực của nàng chỉ như xoa bóp cho tổ tông mà thôi, hắn nghĩ thầm Kim Hinh và tờ tạp chí này có quen biết, nếu không có gì trở ngại mình thư hỏi nàng một chút tình huống, hỏi xem người quản sự của tờ tạp chí này là người như thế nào, có thường khi dễ cấp dưới hay không. Thạch Hiểu Mẫn muốn đi làm hắn sẽ không cản, dù sao một người suốt ngày ở nhà không làm gì cũng buồn chán, sẽ không hài lòng. Có đôi khi chính hắn cũng muốn đi tìm một việc để làm, cho nên mới phải đến trường, nhưng hắn lại không quen bị ước thúc, sống như thế cũng không có mục tiêu và lý tưởng, chỉ là trải nghiệm sinh mệnh trong kiếp này, thế cho nên làm việc gì hắn cũng chưa bao giờ chuyên tâm, qua một thời gian ngắn đã không chịu được rồi.
Hiện tại đột nhiên xuất hiện hai người hậu nhân, hầu như đã đảo lộn toàn bộ sinh hoạt của hắn, trở thành chuyện hắn quan tâm nhất, thậm chí còn hơn cả niềm vui khí hắn quan tâm tới con cháu, bởi vì năm đó sinh hoạt cùng con cháu không lo không nghĩ, còn có người vợ Dương Nhu cùng nhau quan tâm, mà bây giờ hai chị em này từ nhỏ đã sinh hoạt kham khổ, tự nhiên khiến Thạch Thiên dâng lên cảm giác yêu mến, hai chị em có sống tốt hay không, có thể bị thương tổn hay đã là chuyện quan tâm duy nhất trong lòng hắn.
Bất quá hắn không muốn đem Thiên Thạch pháo đài có rất nhiều tài sản nói cho hai người hậu nhân biết, ở trong lòng hắn, Thiên Thạch pháo đài vẫn thuộc về người của Thiên Thạch pháo đài, hắn cũng không muốn chiếm, đương nhiên cũng không nghĩ tới đem đống tài sản này cho hậu nhân, biết dù cho có thật nhiều tài sản cũng chưa chắc mang đến hạnh phúc, có đôi khi lại ngược lại.
Sau khi hạ quyết tâm, Thạch Thiên đứng dậy nói: "Ta phải ra ngoài, buổi tối cũng không trở về đâu."
Thạch Hiểu Mẫn ôm gối ngây người nói: "Ngươi muốn đi đâu? Buổi tối không trở về thì ngủ ở đâu?"
Thạch Thiên ha ha cười nói: "Ta đi tìm đại minh tinh Kim Hinh mà ngươi ngưỡng mộ đó, để nàng ngủ cùng ta, ngươi nếu như ngoan ngoãn, ta sẽ để nàng tới ngủ cùng ngươi." Nói xong hắn cũng không để ý tới sắc mặt đang trở nên xấu hổ của Thạch Hiểu Mẫn, mở cửa đi ra khỏi căn hộ, phía sau vang lên tiếng xé gió, một cái gối mềm mại theo sát bay ra khỏi cửa...
Cũng đã một tháng không gần đàn bà rồi, Thạch Thiên quả thật có chút muốn Kim Hinh và Tiêu Vi, hắn trở lại khu nhà cấp cao đúng lúc xế chiều, Tiêu Vi vẫn ở trên bụng giảng. Kim Hinh mặc dù đã chọn cho mình một căn phòng ở khu nhà cấp cao, thế nhưng thời gian công việc của nàng không ổn định, xã giao cũng nhiều, cho nên bình thường rất ít khi ở lại đây.
Thạch Thiên đi tới phòng khách, người ở biết hắn không thích bị người khác quấy rầy, đều lui ra ngoài. Bình thường Thạch Thiên không mở miệng hỏi, cũng không ai dám hỏi hắn. Thạch Thiên cầm lấy điện thoại của phòng khách gọi cho Kim Hinh, muốn gọi nàng đến đây, lại nghe thấy chuông điện thoại trên lầu vang lên, một thân ảnh màu hồng vọt xuống lầu, nhào vào trong lòng của Thạch Thiên, đúng là Kim Hinh.
Thạch Thiên vừa định mở miệng, đã bị Kim Hinh chặn lại, một cái lưỡi mịn màng thơm tho chui vào miệng hắn điên cuồng tìm tòi. Thạch Thiên vốn định tìm cách triền miên cùng nàng, dục hỏa trong thân thể bây giờ đã bị nàng châm lên. Hắn tạm thời nén lại mấy chuyện khác, ôm lấy thân thể Kim Hinh đi tới phòng ngủ.
Kim Hinh mỗi lần ở cùng Thạch Thiên đều nhiệt tình chủ động, luôn luôn mạnh mẽ kích thích Thạch Thiên chinh phục dục vọng của nàng, đối với nàng hạ thủ cũng không nương tay, không quan tâm nàng có chịu được hay không. Nàng càng cầu xin tha thứ càng kêu thảm thiết, Thạch Thiên càng đắc ý cùng hưng phấn, bởi vì hắn hắn nhận ra Kim Hinh không phải kêu lên vì thống khổ mà là thỏa mãn.
Sau khi mây mưa đã qua thân thể Kim Hinh giống như cọng bún mền oặt, toàn thân tràn đầy một màu hồng, là do tồn dư sau đợt cao trào, thỉnh thoảng cơ thể nàng lại dật nhẹ một cái, song phong cao vót nhẹ nhàng rung động, thoạt nhìn thập phần mê người. Qua hồi lâu Kim Hinh mới khôi phục lại chút khí lực, oán giận nói: "Thế nào mà một tháng rồi mới trở về, có họ hàng rồi thì không quan tâm tới bọn em nữa phỏng? Người ta hiện tại đến đàn ông khác cũng không thèm liếc mắt, bao nhiêu cuộc hẹn đều bỏ qua, thế nhưng anh lại nhẫn tâm như vậy..."
Thạch Thiên cũng không gọi điện thoại cho nàng, nàng không chịu được tịch mịch, mấy ngày này hầu như mỗi ngày đều chạy tới khu nhà cấp cao để nhìn Thạch Thiên có trở về hay không, hiện tại cùng Tiêu Vi hai người đã trơ thành bạn thân, chuyện Thạch Thiên có hai người họ hàng tới Hongkong đều do nàng ta nói cho nàng biết.
Thạch Thiên nói: "Ta không hạn chế các ngươi điều gì, ngươi yêu ai thì cứ đi gặp người đó là được."
Kim Hinh hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, Thạch Thiên cứ tỏ vẻ không quan tâm như vậy lại khiến nàng càng thương tâm, tức giận đến nỗi không nói ra lời, một hồi lâu mới thốt lên được mấy chữ: "Yêu tinh hại người..."
Thạch Thiên nói: "Ta đâu có hại ngươi, chỉ là không muốn hứa hẹn gì với các ngươi mà thôi, cho nên cũng không muốn các ngươi cho ta lời hứa hẹn, ta tùy thời có thể rời xa các ngươi, các ngươi tùy thời cũng có thể rời xa ta, không cần để ta trong lòng."
Kim Hinh cả người run lên, cắn răng nói: "Em nguyện ý mà!"
Thạch Thiên không muốn dây dưa về vấn đề này nữa, nói: "Ta có chuyện hỏi ngươi đây, ngươi có lý giải gì với tạp chí Thiên Tư không?"
Kim Hinh lấy làm lạ hỏi: "Thế nào mà đột nhiên lại hỏi đến tờ tạp chí này, bọn họ chọc tới anh sao?" Nàng và Thạch Thiên mặc dù đang quen biết trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Thạch Thiên đọc tạp chí, bình thường ăn mặc cũng rất tùy tiện, chưa bao giờ để ý, bây giờ đột nhiên lại hỏi tạp chí, đương nhiên là nàng cảm thấy kỳ quái.
Thạch Thiên nói: "Không phải, nếu như bọn họ chọc ta, ta đã không tơi hỏi ngươi rồi, trực tiếp đến đó đập phá còn nhanh hơn, là người họ hàng kia muốn làm việc ở tờ tạp chí đó, nghe nói ngươi hay được đăng ở trang bìa của tờ tạp chí đó, cho nên muốn tìm ngươi để hỏi nội tình trong công ty đó xem sao."
Kim Hinh oán giận nói: "Còn tưởng rằng ngươi nhớ chúng ta nên mới trở về, nguyên lai là có việc nên mới tìm ta."
Thạch Thiên nhàn nhạt cười cười, không có giải thích, trên thực tế hắn đúng là vì Thạch Hiểu Mẫn mới trở lại khu nhà cấp cao này.
Kim Hinh cho rằng Thạch Thiên đã thừa nhận, mắt trắng dã liếc hắn, buông tiếng thở dài sau đó mới lên tiếng: "Tạp chí Thiên Tư chính là tở tạp chí mới nổi tiếng thế giới, trụ sở chính đặt tại Paris Pháp..."
Thạch Thiên không nhịn được nói: "Không cần phải nói dài dòng như vậy, người cho ta biết tình huống ở chi nhánh Hongkong là được, tỷ như quản sự bên trong đối với nhân viên cấp dưới đối xử ra làm sao, cho phải là dâm tặc hay không."
Kim Hinh hì hì cười nói: "Anh thật là quá quan tâm đến người họ hàng kia rồi đó, nếu như quan tâm với em được bằng nửa người ta em sẽ rất sung sướng, thỏa mãn rồi. Ừm...Để em nghĩ đã, em có biết người chủ biên, nàng gọi là Samantha, là một người lại Trung Pháp, là một người mới nổi có uy tín trong giới báo chí, tính tình cũng không tệ, bất quá đối với cấp dưới tương đối nghiêm khắc."
Thạch Thiên hỏi: "Là một người phụ nữ sao?"
Kim Hinh gật đầu nói: "Đúng vậy, nguyên lai là nàng là một người mẫu nổi tiếng ở Paris, là lá cờ đầu của Thiên Tư, Sau khi rời khỏi sàn diễn T, nàng ta dựa vào quan hệ cùng với lòng nhiệt tình yêu nghề mà trở thành chủ biên ở chi nhánh Thiên Tư tại Châu Á, là một trong số ít người mẫu quốc tế khi rời khỏi sàn diễn đạt được thành công như thế." Trong giọng nói của nàng khi nói về Samantha có vẻ tràn ngập sự tôn sùng.
Thạch Thiên đối với những chuyện này không quan tâm, nghe nói người này là một phụ nữ hắn cũng yên tâm, bất quá cũng không rõ Thạch Hiểu Mẫn làm trợ lý cho ai, vì vậy hỏi: "Còn người nào khác nữa không? người họ hàng của ta phải làm trợ lý, trong công ty của bọn họ có bao nhiêu người làm trợ lyc vậy, em nói xem bọn họ là người như thế nào."
Kim Hinh cắn môi, giảo hoạt cười nói: "Ngươi họ hàng của anh cũng là họ hàng của em, anh đừng có nói một câu "Họ hàng của ta" Mà nên nói là "Họ hàng của chúng ta".
Thạch Thiên cũng không để ý đến lời nàng, vội nói: "Là họ hàng của chúng ta được chưa, ngươi nói mau đi."
Kim Hinh đắc ý cười nói: "Đàn ông trong công ty bọn họ không nhiều lắm, chỉ có mấy người phụ trách kỹ thuật thôi, bất quá cũng không làm cùng trợ lý, cấp cao nhất trong bộ phận này là một người đàn ông, cũng trợ giúp cho trợ lý, bất quá không cần quản hắn, hắn không có khả năng chiếm tiện nghi của người thân chúng ta."
Kim Hinh phun phi phi nói: "Đều không phải... Hắn là một người đồng tính luyến ái, đối với nữ hài tử không có hứng thú."
Thạch Thiên nhất thời cảm giác tóc gáy dựng đứng, sợ run cả người, hỏi tiếp: "Không còn người đàn ông nào khác nữa phải không?"
Kim Hinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Còn có mấy nam người mẫu nữa, bất quá Thiên Tư chủ nhiệm tạp chí chủ yếu nhằm vào phụ nữ, nam người mẫu cũng chỉ làm nền thôi, cũng không phải là người mẫu nổi tiếng, cũng không cùng bọn họ hợp tác. Mà Samantha tiểu thư đối với cấp dưới cực nghiêm, không cho phép cấp dưới trong lúc đó phát sinh quan hệ nam nữ, bao gồm cả nam nữ người mẫu."
Thạch Thiên thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy thì ta an tâm rồi."
Kim Hinh nói: "Anh đừng yên tâm quá sớm, trong công ty tạp chí tuy rằng không nguy hiểm, thế nhưng bên ngoài lại rất nguy hiểm."
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan
Chương 86: So với ngươi lợi hại hơn gấp ba mươi lần
Nguồn: Sưu tầm
Kim Hinh nói: "Thiên Tư tạp chí chi nhánh ở Châu Á, trụ sở đặt ở khu cao ốc Cảng Tinh, tòa cao ốc này là một tòa cao ốc lớn nhất Hongkong thuộc về tập đoàn Tinh Hồng Cát, dù là quy mô lẫn phương tiện là một trong những toàn nhà tốt nhất Hongkong, có không ít chi nhánh của các công ty, tập đoàn nổi tiếng thế giới đặt chi nhánh tại toàn cao ốc này, trong đó đương nhiên là có không ít kẻ phong lưu phú thương, cậu ấm và quản lí cao cấp, những người này so với dâm tặc trong suy nghĩ của anh cũng không kém hơn bao nhiêu."
Thạch Thiên giật mình nói: "Có bao nhiêu người?"
Kim Hinh lắc đầu nói: "Em không làm ở đó, sao biết được là có bao nhiêu, bất quá khi cùng Samantha tiểu thư nói chuyện phiếm, nàng từng nói đến việc này, nghe giọng nói của nàng thì dường như là không ít. Bởi vì viên chức và người mẫu của Thiên Tư tạp chí chi nhánh ở Châu Á đại bộ phận đều là mỹ nữ, tự nhiên thành đối tượng quấy rối rồi, thậm chí bao gồm cả Samantha tiểu thư cũng không tránh khỏi, nàng đối với chuyện này rất phiền não, mà hạn định thuê phòng trong cao ốc Cảng Tinh này lại tới mười năm, là do tổng bộ Thiên Tư ký, nàng cũng không thể chuyển đi nơi khác."
Thạch Thiên nhíu mày suy nghĩ, chỉ chốc lát nói: "Ngươi hãy nói với cái cô Samantha kia, để ta cùng tới tờ tạp chí của nàng làm, để ta tới trông coi khuê nữ của Thạch gia ta, lão tử xem có tên nào dám đụng vào không, để ta cho để cho bọn họ đều biến thành Nghê Thác Quang..." [ cởi sạch ]
Kim Hinh giật mình hỏi: "Ngươi cởi sạch ai?"
Thạch Thiên ha ha cười nói: "Đều không phải cởi sạch ngươi mà, là lão tử trước đây đụng tới một tên dâm tặc, họ Nghê tên Thác Quang, bị lão tử tống vào trong hoàng cung làm thái giám, khiến hắn mỗi ngày đều lẫn trong đám cung nữ, có muốn cũng không thể."
Kim Hinh phun phì phì nói: "Hiện tại lấy đâu ra hoàng cung cung nữ, anh nằm mơ giữa ban ngày à?"
Thạch Thiên ha ha cười cười, không nói đến chuyện này nữa, hỏi: "Ngươi có thể để ta tới làm ở tờ tạp chí đó hay không?"
Kim Hinh suy nghĩ một chút nói: "Như vậy anh muốn làm việc gì?"
Thạch Thiên gãi gãi đầu, nghĩ thầm bản thân đối với tạp chí gì gì đó dốt đặc cán mai, cũng không có yêu cầu gì, tùy tiện nói: "Tùy tiện, chỉ cần có thể vừa làm vừa chơi là được."
Kim Hinh cười nói: "Vậy hẳn là không thành vấn đề, dù sao anh đối với tiền lương không quan trọng đúng không?"
Thạch Thiên gật đầu nói: "Đương nhiên, dù cho phải trả thêm tiền lại nàng ta cũng được."
Kim Hinh nói: "Làm bảo vệ anh có muốn không? Hệ thống bảo an của Cảng Tinh cao ốc vốn rất tốt, làm bảo vệ cho công ty tạp chí đó cũng chỉ là đi chơi mà thôi, không quan trọng, công việc cũng rất nhẹ nhàng."
Thạch Thiên nghĩ thầm lúc cùng Thạch Hiểu Mẫn đấu võ mồm, nàng ta cũng châm chọc mình đi tìm một việc đại loại như bảo vệ mà làm, bây giờ hắn lại tới công ty tạp chí làm bảo vệ, chẳng phải là mỗi ngày bị nàng châm chọc hay sao, hắn nói: "Còn có công việc khác không?"
Kim Hinh nói: "Còn, đó chính là làm chân sai vặt, giúp công ty tạp chí mang quần áo, gương, mua đồ cho đám phụ nữ... Việc này anh có nguyện ý làm không?"
Thạch Thiên vội vàng lắc đầu nói: "Thôi đi..."
Kim Hinh nói: "Nếu không liền làm nam người mẫu, anh giờ trông cũng rất cao ráo, mà bọn họ lại đang thiếu người mẫu tiêu chuẩn, dung mạo tuấn mỹ, vóc người cân đối lại càng tốt, cũng có thể làm người mẫu. Chỉ là làm người mẫu phần lớn thời gian đều ở bên ngoài chụp ảnh, rất ít thời gian tại công ty tạp chí..."
Thạch Thiên kiên quyết lắc đầu nói: "Đó là công việc của đàn bà, lão tử tuyệt đối không làm, hơn nữa là công việc phải thường xuyên ở trong công ty tạp chí mới được."
Kim Hinh vắt óc suy nghĩ, một lúc sau nói: "Vậy... Hình như là hết rồi, mấy công việc khác đều liên quan đến đầu óc..."
Thạch Thiên buồn bực nói: "Lão tử là người không có đầu óc sao?"
Kim Hinh phì một tiếng cười nói: "Em không có ý này. Bất quá công việc của công ty tạp chí yêu cầu phải có chuyên môn rất cao, tỷ như chụp ảnh, thiết kế, hoá trang, mỹ thuật tạo hình, những việc này anh biết sao?"
Thạch Thiên than thở nói: "Xem ra lão tử đúng là một người không có đầu óc rồi. Vậy được, bảo vệ thì làm bảo vệ." Hắn nghĩ thầm, nếu để Thạch Hiểu Mẫn biết được rồi chế nhạo cũng không sao, dù sao lão tử là tổ tông, không thèm chấp với hậu bối.
Kim Hinh cảm thấy khó hiểu hỏi: "Anh nếu như lo lắng chuyện nàng tới làm ở công ty tạp chí vậy thì đừng đê nàng đi nữa, bằng vào bản lĩnh của anh không thể kiếm cho nàng một công việc tốt sao? Giờ lại đi làm một tên bảo vệ nho nhỏ để bảo vệ người thân à!"
Thạch Thiên nói: "Ta xem ra nàng rất thích công việc này, cũng không muốn ngăn cản nàng, tuy rằng lão tử chính là tổ... Ài... Nàng cũng không nghe lời của ta."
Kim Hinh nói: "Anh đúng là tự chuốc khổ vào thân, dáng vẻ bây giờ trông rất gần gũi, cảm giác như là cha mẹ đối với con gái vậy..." Đột nhiên nàng nhào tới người Thạch Thiên, cái miệng nhỏ nhắn hung hăng cắn lên cổ hắn, liều mạng mút, thẳng đến khi cái cổ của Thạch Thiên biến thành một vết ấn ký đỏ hồng mới chịu buông ra.
Thạch Thiên vuốt cái cổ có chút tê dại, khó hiểu nói: "Ngươi làm như vậy là có ý gì vậy?"
Kim Hinh giảo hoạt cười nói: "công ty tạp chí Thiên Tư cũng có rất nhiều phụ nữ, em cấp cho anh một cái ký hiệu, miễn cho các nàng đem anh trở thành gà giò rồi nuốt vào bụng..."
Cửa bị Phòng ngủ cửa bị đẩy ra, Tiêu Vi thấy Thạch Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó reo lên một tiếng chạy tới nhào lên người Thạch Thiên, nàng và Kim Hinh đã kết thành chị em, lại qua chuyện cùng giường nữa nên không có e dè, một tháng qua không thấy Thạch Thiên, trong lòng nàng tưởng niệm vạn phần, cũng không để ý tới Kim Hinh đang ở bên cạnh nhìn nàng cười trộm.
Kim Hinh mặc quần áo vào, liền cười nói: "Em đi liên lạc với công ty tạp chí đây, không trở ngại chuyện anh chị thân thiết nữa."
....
Cao ốc Cảng Tinh bị vây quanh bởi một loạt tòa nhà thương vụ, phía trước là quảng trường Ái Đinh Bảo, trông phía trước cao ốc rất rộng rãi, từ trên cao có thể thấy được toàn bộ bến cảng Victoria, tòa nhà tổng cộng có sáu mươi sáu tầng cao hai trăm bảy mươi thước, tại Hongkong khắp nơi đều là cao ốc chọc trời, trông nó càng thêm nổi bật. Chỉnh thể bên ngoài thanh lịch cao quý, thể hiện đẳng cấp rõ ràng, ngay cả tại khu vực công cộng cũng lắp đặt các thiết bị theo dõi, đèn điện... Đều thể hiện là một tòa siêu cao ốc.
công ty tạp chí Thiên Tư ở lầu ba mươi trong cao ốc Cảng Tinh, tầng này rộng gần hai nghìn thước vuông đều được Thiên Tư dùng hết, tiền thuê phòng hàng năm lên tới mấy trăm vạn. Thạch Hiểu Mẫn mặc một bộ váy vàng nhạt gọn gàng tỉ mỉ, dựa theo thời gian ước định đi tới công ty tạp chí Thiên Tư, nàng đi tới sân khấu, hỏi một vị tiểu thư: "Chào chị, tôi có hẹn với Suni tiểu thư, chị có thể dẫn tôi đến tìm nàng được không...
Đứng ở gần sân khấu là một vị phu nhân mĩ lệ, nàng này liền hỏi: "Cô là Thạch Hiểu Mẫn?"
Thạch Hiểu Mẫn vui vẻ nói: "Đúng vậy, chị chính là Suni tiểu thư sao?"
Phu nhân này gật đầu, quan sát trên dưới Thạch Hiểu Mẫn một hồi, than thở nói: "Thật muốn lấy mạng tôi mà, ban nhân sự thật đúng là hay nói giỡn đi theo tôi."
Thạch Hiểu Mẫn nghe giọng nói của nàng tựa hồ đối với bản thân không hài lòng, có điểm thấp thỏm bất an đi theo phía sau Suni. Suni vừa đi vừa nói: "Nghe này, tôi là đệ nhất trợ lý của Samantha tiểu thư, cũng chính là của ngươi, đương nhiên, cô có thể lưu lại làm việc hay không còn phải chờ ý tứ của Samantha tiểu thư đã. Tháng này Samantha tiểu thư đã sa thải hai cô trợ lý rồi đó."
Thạch Hiểu Mẫn dè dặt hỏi: "Samantha tiểu thư là ai vậy chị?"
Suni dừng bước, quay đầu lại giật mình nhìn Thạch Hiểu Mẫn, nói: "Trời ạ, một cô bé muốn xin vào công ty làm mà ngay cả Samantha tiểu thư là ai cũng không biết! Nàng chủ biên của tạp chí Thiên Tư chi nhánh tại Châu Á, là một vị nhân vật truyện kỳ, là người mẫu nổi tiếng khắp thế giới đó, trong mắt rất nhiều người, chỉ có nàng mới xứng đáng là người thiết kế, người đặc biệt mới có thể gặp mặt, cô cư nhiên lại không biết nàng!"
Thạch Hiểu Mẫn lúng túng nói: "Xin lỗi, em chưa nghe nói qua...Em mới từ Bắc Kinh tới..."
Suni nói: "Đó không phải là lý do, tôi cũng có không ít bạn bè ở Bắc Kinh, thế nhưng cũng không có người nào mít đặc như cô."
Thạch Hiểu Mẫn nghĩ thầm, không nhận ra là không nhận ra chứ sao, tại sao có thể nói là mít đặc. Ta dựa vào cái gì mà phải nhận ra người này. Nàng khi còn bé sinh hoạt tại trong quân ngũ, cũng thường giao lưu với nam binh sĩ quen rồi, cũng nhiễm không ít tính cách của con trai, hơn nữa cha mẹ lại mất sớm, hoàn cảnh sinh hoạt cũng không cho phép nàng theo đuổi nghề làm mốt, đối với phương diện này đương nhiên rất ít quan tâm, thật ra Thiên Tư tạp chí thì nàng biết, bất quá nàng cũng không dám bỏ ra mười đồng để mua một quyển tạp chí này, chỉ là thỉnh thoảng thấy qua của đám bạn cùng học, ấn tượng cũng chỉ là với mấy đại minh tinh ở trang bìa mà thôi.
Suni nói tiếp: "Thiên Tư là một quyển tạp chí mới, viên chức đối với mưu cầu danh lợi và mốt thời thượng rất coi trọng, một người không có hứng thú với nghề làm mốt, sao có thể dung nhập vào hoàn cảnh công việc như ở đây?"
Thạch Hiểu Mẫn nói: "Chị cho rằng em không có hứng thú với nghề làm mốt sao?"
Suni cười nhạo nói: "Bộ váy của cô trông cũng rất đẹp, mặc ở trên người của cô cũng rất, bất quá mốt từ ba năm trước rồi."
Thạch Hiểu Mẫn không cảm thấy mất mặt, ngạc nhiên nói: "Chị thật là lợi hại, bộ váy này đúng là của một người chú ba năm trước đây tặng sinh nhật em đó, em chưa từng cảm thấy chán khi mặc nó."
Suni thấy Thạch Hiểu Mẫn không để ý tới lời trào phúng của mình, cũng không tiện cười nhạo nữa, than thở nói: "Samantha tiểu thư đang họp rồi, chúc cô thành công nhé!"
Thạch Hiểu Mẫn vừa định hỏi chính cô ta nên làm công việc gì, điện thoại của Suni vang lên, là một tin nhắn, Suni nhìn thoáng qua liền kinh hô: "Samantha tiểu thư đã tới sớm hơn rồi..."
Bầu không khí trên tầng lầu thoáng chốc trở nên khẩn trương, mới vừa rồi còn đang nói chuyện rôm rả, đám nhân viên cấp tốc chạy về vị trí của mình, nữ viên chức đều cầm lấy gương, sửa sang lại dung nhan, dường như sắp lâm đại địch không bằng. Suni bỏ lại Thạch Hiểu Mẫn đang đứng không biết làm sao, nàng ta chạy nhanh về phía thang máy.
Qua một phút đồng hồ, một vị phu nhân ăn mặc sa hoa đi đến, khí chất thập phần cao quý, biểu tình lãnh diễm cao ngạo, mái tóc nâu đỏ thả tự nhiên trên bờ vai, nàng đi một đôi dày cao gót khiến chiều cao tăng lên một thước chín, khiến nàng đứng ở bất cứ nơi nào cũng trở thành tiêu điểm, vẻ mỹ lệ khiến người ra cảm giác tựa như ảo mộng.
Lúc này nàng bước đi rât nhẹ nhàng ưu nhã mê người, hướng tới chỗ Thạch Hiểu Mẫn đang đứng, trong miệng liên tục nói, Suni ở sau lưng nàng, cầm bút và sổ liên tục gật đầu ghi chép. Thạch Hiểu Mẫn đoán rằng người này hẳn là Samantha tiểu thư theo lời Suni nói, nhìn khí độ của nàng ta không giống với người bình thường, nàng vội vã tráng qua một bên.
Samantha đi qua người Thạch Hiểu Mẫn, đi vào phòng làm việc của nàng, sau đó đột nhiên quay đầu lại nhìn Thạch Hiểu Mẫn một chút, rồi hỏi Suni ở phía sau: "Nàng ta là ai?"
Suni vội nói: "Là người trong ban nhân sự đưa nàng tới làm trợ lý, tôi mới vừa phỏng vấn nàng, nghĩ nàng không tích hợp làm ở đây, đương nhiên, quan trọng vẫn là do người quyết định." Trước tiên là vì mình mà tạo một đường lui, nếu như Samantha trách, lúc đó sẽ đổ lên đầu ban nhân sự.
Samantha nói: "Lần trước cô xem cũng được vài người, cuối cùng tất cả đều không hợp cách." Nói xong nàng lại nhìn Thạch Hiểu Mẫn liếc mắt, nói tiếp: "Để cho nàng ta thử xem sao."
Suni lúng túng nói: "Vâng."
Thạch Hiểu Mẫn biết làm trợ lý này cũng không tránh khỏi phải chạy việc, cũng không nghĩ tới cả ngày toàn bộ đều chạy tới chạy lui, nhiệm vụ thứ nhất là giúp Samantha mua một chén cà phê không sữa, đồng thời phải mua theo khẩu vị của Samantha, sau đó đến công ty trang phục mốt lấy mười chiếc váy cùng màu, sau đó tới... Một công ty khác lấy mấy đôi giày, buổi trưa mua cơm Tây giúp Samantha, may là đi tới đâu đều có xe của công ty đưa nàng đi, bằng không nàng vừa tới Hongkong, ngay cả đường cũng không nhận ra, làm sao tìm được mấy vị trí đó.
Khi Thạch Hiểu Mẫn ôm ba mươi chiếc áo choàng và mười hai chiếc đai lưng trở lại công ty tạp chí, đã gần tới giờ tan sở, nàng sợ Samantha chờ không được, nên vội vàng lao tới thanh máy, vì sốt ruột khiến nàng lảo đảo, may là không có ngã, nhưng mấy hộp quần áo trên tay đều bị rơi xuống tán lạc, không ít áo choàng và đai lưng từ trong hộp rơi ra.
Thạch Hiểu Mẫn gấp đến độ muốn khóc, chỉ có thể ngồi xổm xuống nhặt từng bộ xếp gọn gàng rồi đặt vào trong hộp, một gã bảo vệ tiến lên giúp nàng thu lại, Thạch Hiểu Mẫn vội vã cảm ơn, nhân viên an ninh kia lại nói: "Người một nhà, cần gì phải nói cảm ơn."
Thạch Hiểu Mẫn nghe thanh âm kia hết sức quen thuộc, liền ngẩng đầu lên nhìn sau khi rõ ràng thấy hình dạng của tên bảo vệ nhiệt tâm này, liền kinh hô: "Thạch Thiên! Ngươi... Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Biểu tình của Thạch Thiên rất kỳ lạ nói: "Không nhìn thấy quần áo ta đang mặc sao? Chúng ta bây giờ là đồng sự rồi."
Thạch Hiểu Mẫn trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, trừng mắt nói: "Đồng sự... Ngươi cũng tới công ty tạp chí này làm à?"
Thạch Thiên cười nói: "Ngươi không phải nói thời gian một năm ta cũng không thể tìm được việc sao, hiện tại thấy thế nào, chỉ một ngày ta đã tìm được việc, hơn nữa lại cùng chỗ với ngươi, so với ngươi còn lợi hai hơn ba mươi lần a!"
Thạch Hiểu Mẫn ôm lấy đống hộp nói: "Cũng coi như là ta nói đúng rồi, ngươi cũng chỉ có thể làm bảo vệ mà thôi, hiện tại ta đang vội, lát nữa tan tầm, ngươi đừng có chạy lung tung, ở chỗ này chờ ta." Không đợi Thạch Thiên trả lời, nàng vội vã chạy tới phòng làm việc của Samantha.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan
Buổi trưa Thạch Thiên nhận được tin của công ty tạp chí, quản lí ban nhân sự tuy rằng nghĩ tuổi của hắn còn quá nhỏ, bất quá cũng hơn mười sáu tuổi rồi, cũng không được tính là lao động ngoài vị thành niên, hơn nữa chủ biên lại tự mình an bài, cũng không dám chậm trễ, lập tức gởi thông báo mời hắn đi làm, dù sao đây cũng chỉ là làm bảo vệ cho có mà thôi.
Tạp chí Thiên Tư không hổ là tờ báo dẫn dắt trào lưu mốt thời nay, ngay cả trang phục của bảo vệ cũng thiết kế khác thường, Thạch Thiên mặc vào trông càng thêm tuấn mỹ, mái tóc tán loạn được chiếc mũ che đi, khiến mấy nữ nhân viên đi qua không khỏi liếc mắt nhìn hắn rồi nghị luận.
Thạch Thiên đương nhiên có thể cảm giác được ánh mắt khác thường của các nàng, hắn cũng chẳng buồn để ý tới, cũng không hề cảm thấy băn khoăn, nữ viên chức ở đây xác thực mỗi người đều ăn mặc rất mốt, dung nhan xinh đẹp, có thể nói là mỹ nữ như mây, hơn nữa cũng không phải giống mấy cô nương như Hạng Kiều, nếu mấy nàng ta muốn chiếm "Tiện nghi" của hắn, hắn cũng không cự tuyệt.
Hắn nhìn xung quanh một chút cũng không thấy Thạch Hiểu Mẫn, nghĩ thầm chẳng lẽ nàng không đi làm, hoặc là không qua được phỏng vấn, vậy chẳng phải lão tử đi làm nửa ngày đều phí công hay sao...
Vì vậy hắn đi tới trước sân khấu hỏi mấy vị tiểu thư ở đó, lúc này mới biết được Thạch Hiểu Mẫn bị chủ biên sai đi làm mấy công việc vặt rồi, đợi mãi cho tới khi tan tầm mới thấy nàng bê một đống hộp lớn vội vàng trở lại. Lại nhìn thấy bộ dạng khổ cực của nàng, Thạch Thiên có chút yêu thương, vốn định lập tức gọi nàng không nên làm nữa, thế nhưng sau khi nghĩ lại lại thôi, nghĩ để nàng chịu khổ một chút cũng hay, mình không nên ra tay là hay nhất.
Cửa thanh máy lầu ba mươi lăm mở ra, có vài người từ trong thang máy đi ra, trong đó có một thanh niên mặc âu phục đi giày da, vẻ mặt tức giận, phía sau còn có bốn tên đàn ông to lớn đi theo, tuy rằng cũng đều mặc âu phục, nhưng vừa nhìn đã biết thanh niên này là bảo vệ, năm người không thèm liếc mắt một cái với Thạch Thiên, trực tiếp đi tới phòng công ty tạp chí.
Thạch Thiên thấy đám người này khí thế bừng bừng, vàng mắt đen tối, tuổi cũng không lớn lắm, vàng mắt cũng có chút thâm quầng, hiển nhiên là làm việc quá độ. Nhất định là đám người "Phong lưu nhân sĩ" như lời Kim Hinh đã nói. Hắn thấy bọn họ đi vào, liền quát lớn: "Các ngươi đứng lại cho ta."
Thanh niên kia quay đầu lại vô cùng kinh ngạc nhìn Thạch Thiên, hỏi: "Cậu gọi tôi sao?"
Thạch Thiên chạy tới trước mặt bọn họ gật đầu nói: "Lời vô ích, ở đây ngoại trừ ta và mấy người các ngươi ra còn có ai khác đâu, chẳng lẽ lão tử lại tự nói với mình."
Thanh niên kia khinh miệt cười nói: "Cậu vừa tới sao, không nhận ra ta sao?"
Thạch Thiên nói: "Lão tử không rảnh để biết ngươi, trước tiên giới thiệu về mình đi, không thì đừng mong bước vào."
Một vị tiểu thư đứng ở sân khấu thấy tình huống như vậy, vội vàng chạy tới nói: "Nguyên lai là Quách tiên sinh, đây là bảo vệ mới tới của công ty tạp chí, hôm nay là nghày đầu tiên đi làm, cho nên không biết ngài, xin ngài đừng trách móc." Sau đó nàng ta nhẹ giọng nói bên tai Thạch Thiên: "Vị này chính là Quách Gia Nhân chủ tập đoàn Tinh Hồng, chính là ông chủ của tòa cao ốc này, cậu không thể thất lễ như thế được."
Quách Gia Nhân có vẻ phong độ cười nói: "Không sao, người không biết không thể trách
, Samantha tiểu thư có ở đây không, tôi tới tìm nàng ta."
Vị tiểu thư này nói: "Thật ngai quá, Samantha tiểu thư đang làm việc, cho nên nàng phân phó không cho bất cứ người nào vào quấy rầy."
Quách Gia Nhân ha ha cười nói: "Tôi và Samantha tiểu thư là bạn bè lâu năm rồi, nếu tôi vào nàng sẽ không trách cô đâu." Nói xong cũng hắn liền xông vào bên trong.
Tiểu thư trực ở đại sảnh muốn ngăn lại, thế nhưng lại không kịp, liền thây Thạch Thiên tiến lên nhẹ nhàng đẩy lên ngực Quách Gia Nhân, quát mắng: "Không có nghe thấy tiểu thư này nói sao, Samantha tiểu thư không rảnh để gặp mấy người."
Quách Gia Nhân cảm giác một cỗ lực lượng mạnh mẽ hướng tới bản thân, không tự chủ được lùi lại phía sau mấy bước, may là phía sau có bốn gã bảo vệ đỡ hắn, nếu không đã đặt mông xuống sàn rồi. Hắn ở trong cao ốc của mình sao có thể bị mất mặt như thế, mặc dù biết Samantha ở bên trong công ty tạp chí nhưng cũng không thể bảo trì phong độ được nữa, liền quát lên với bốn tên bảo vệ ở phía sau: "Đem tiểu tử này ném ra khỏi cao ốc cho tao, tao không muốn nhìn thấy mắt hắn nữa."
Bốn gã bảo vệ sớm đã ngứa mắt với Thạch Thiên, chỉ chờ Quách Gia Nhân kêu động thủ là xông lên, nghe thấy chủ nhân nói thế, đâu có do dự, nháy mắt đã xông tới trước mặt Thạch Thiên.
Người ở bên trong công ty tạp chí cũng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, không ít người chạy ra xem có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng quát yêu kiều: "Dừng tay..." Dĩ nhiên là tiểu thư Samantha.
Bốn gã bảo vệ cũng không có nghe thấy Quách Gia Nhân phân phó sẽ không dừng tay, hai người đầu tiên vọt tới trước mặt bảo tiêu, thân thủ chộp tới hắn. Nhưng cảm giác bóng người trước mắt chợt lóe lên, liền chộp vào khoảng không, sau đó chỉ nghe thấy bốn âm thanh giòn dã "Chát, chát, chát, chát" Bốn gã bảo vệ đều ăn mỗi người một cái bạt tai, sau đó trên mặt truyền đến một cơn đau nhức, trong đầu "Ong ong" Rung động, cuối cùng cảm giác trời đất quay cuồng, bốn người đều ngã nhào xuống đất.
Thạch Thiên không hề quản tới bốn người này, đi tới trước mặt Quách Gia Nhân, cười lạnh hỏi: "Biết lão tử là ai không?"
Quách Gia Nhân thấy tình thế đảo ngược, một hồi luống cuống tay chân, rung giọng nói: "Không...Không... Không biết, ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Thạch Thiên lấy tay chỉ vào tiểu thư trực ban, buồn bực nói: "Không biết sao? Vừa nãy tiểu thư này chẳng phải nói cho ngươi biết lão tử là ai rồi sao?"
Quách Gia Nhân rung giọng nói: "Ngươi... Ngươi là người mới... Bảo vệ mới..."
Thạch Thiên cả giận nói: "Biết lão tử là bảo vệ ở đây sao còn cố xông vào, muốn bị đòn có phải không!"
Quách Gia Nhân nghĩ thầm hảo hán không nghĩ tới mối nhục trước mắt, sau này sẽ thu thập tiểu tử ngươi cũng không muộn, hắn vội nói: "Đều không phải, đều không phải."
Thạch Thiên thấy hắn mềm nhũn ra, cũng không muốn bản thân ngày đầu tiên đi làm đã gây nháo sự, cho nên quát lớn: "Ngươi nghe kỹ cho ta, sau này lão tự làm bảo vệ ở đây, nói đúng ra là an toàn ở đây do lão tử phụ trách, nếu muốn đến tán gái phải được sự đồng ý của lão tử mới được, bất quá lão tử sẽ không đồng ý như vậy, cho nên ngươi cũng đừng trở lại nữa, hiểu chưa?"
Quách Gia Nhân vội vàng gật đầu nói: "Vâng vâng vâng, hiểu rồi."
Thạch Thiên đi tới chỗ bốn gã bảo vệ vẫn còn nằm trên mặt đất, đã cho mỗi gã một cước, đuổi vào cửa thang máy, rồi quay lại nói với Quách Gia Nhân: "Còn đứng đó làm gì, còn không cút!"
Lúc này vừa vặn có ngươi từ trong thang máy đi ra, Quách Gia Nhân vội vàng chạy vao, cũng không quản bốn gã bảo vệ sống hay chết, mau chóng đóng cửa thang máy lại, một lát sau bốn gã bảo vệ kia mới đứng lên, chạy tới một cửa thang máy khác.
Thạch Thiên xoay người thấy mấy người nhân viên công ty tạp chí biểu tình quái dị nhìn hắn, hắn cười nói: "Nhìn kỹ chưa, từ giờ các ngươi có thể yên tâm, sắc lang đã bị ta đuổi đi rồi."
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan
Mọi người thấy Thạch Thiên đánh chủ nhân của cao ốc thiếu gia Quách gia, vậy mà khuôn mặt lại thản nhiên như vậy, không lo lắng đến hậu quả, bọn họ đều có chút lo lắng dùm hắn, lại nghe hắn nói thú vị như vậy, ai cũng cảm thấy buồn cười, thế nhưng lại bắt gặp khuôn mặt lạnh như băng của Samantha, cũng không ai dám cười, tất cả đều chạy về vị trí làm việc của mình.
Samantha nình Thạch Thiên một lát, sau đó lạnh lùng nói."Cậu đi theo tôi." Nói xong liền xoay người quay về phòng làm việc.
Thạch Thiên nghe giọng nói băng lãnh của Samantha, vốn cũng đang buồn bực nghĩ không thèm để ý đến nàng nữa, thế nhưng Thạch Hiểu Mẫn lại chạy tới trách cứ nói: "Ngươi thế nào vừa mới đi làm đã gây rắc rối rồi, bay giờ phải làm sao đây...Còn đứng ở đây làm gì, chủ biên gọi ngươi kìa." Thạch Thiên thấy nàng khẩn trương như vậy, trong ánh mắt còn toát ra vẻ thân thiết, ý nghĩ không khỏi mềm ra, nghĩ thầm bản thân dù sao cũng là ngày đầu tiên đi làm bảo vệ, cũng không thể không nên mặt nữu nhân này, nghĩ thế hắn liền đi vào phòng làm việc của Samantha.
Sau khi Samantha ngồi xuống, liền nói ngay: "Cậu chính là người do Kim tiểu thư giới thiệu tên là Thạch Thiên sao?"
Thạch Thiên mặc kệ cái gì là thủ trưởng hay cấp dưới, cũng không quản Samantha có mời hắn ngồi hay không, hắn liền tự tiện ngồi xuống một bên ghế, bắt chéo chân, nói: "Không sai."
Ngày hôm qua Samantha nghe Kim Hinh muốn nàng giúp một người xin làm bảo vệ công ty tạp chí, chuyện này đương nhiên là nhỏ, nàng cũng không hề để ở trong lòng, sau khi hỏi tên hắn là Thạch Thiên, nàng liền đáp ứng luôn, hiện tại nhìn thấy Thạch Thiên mới phát hiện chuyện này không nhỏ như nàng tưởng tượng, vội vàng tra tư liệu từ máy tính về thân phận người này, phát hiện hắn chỉ có mười sáu tuôi, nàng nghĩ thầm Kim Hinh thế nào lại giới thiệu tới một đứa bé tới, thiếu chút nữa được coi là lao động tre em rồi.
Thấy hắn tự động ngồi trên ghế salon thàn thái so với mình lại còn cao ngạo hơn, nàng có chút khó chịu, một thời không biết nói gì, nhớ tới chuyện hắn vừa đánh Quách Gia Nhân, biểu tình cao ngạo như vậy, trông vừa buồn cười lại vừa lo lắng, dù sao cũng là người Kim Hinh giới thiệu tới, nếu là vì đắc tội với người quyền quý có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tương lai khó có thể ăn nói với Kim Hinh.
Lúc này Suni chạy vào phòng làm việc nói: "Samantha tiểu thư, Kim Hinh tiểu thư tìm người, hiện giờ đang đứng ở cửa đợi."
Samantha đang muốn nói chuyện của Thạch Thiên với Kim Hinh, vội nói: "Mau mời nàng vào đi."
Suni mới vừa lui ra ngoài, Kim Hinh liền tiến vào, thân thiết nói với Samantha: "May là cậu còn chưa tan tầm, tớ đang muốn cảm ởn cậu đây..." Nàng chợt phát hiện ra Thạch Thiên đang ngồi trên ghế salon, vô cùng kinh ngạc nói: "Cậu sao lại ở...Tooi đang muốn mời Samantha đi ăn cơm, cậu đi luôn nhé?"
Thạch Thiên đương nhiên là muốn cùng Thạch Hiểu Mẫn về nhà, cho nên đứng dậy nói với Kim Hinh: "Ta không đi." Sau đó hỏi Samantha: "Ngươi còn có việc gì muốn nói với ta không?"
Samantha nghe Thạch Thiên gọi thẳng nàng là "Ngươi" Không hề kính trọng, trong lòng tức giận đang muốn phát tác, nhưng lại ở trước mặt Kim Hinh nên không tiện. Hơn nữa từ trong giọng nói của Kim Hinh đối với Thạch Thiên dường như Kim Hinh tựa hồ đối với vị thiếu niên này có điểm kính nể, cũng cảm thấy kì quái, nghĩ thầm đợi lát nữa sẽ hỏi rõ ràng nàng ta chuyện này, nàng liền nói: "Tạm thời không có gì, cậu cũng nên nghỉ đi."
Kim Hinh chờ Thạch Thiên đi rồi, bất an hỏi: "Hắn có đúng là làm ra chuyện gì rồi không?"
Samantha mắt trắng dã liếc Kim Hinh, nói: "Xem ra cậu đã sớm đoán ra hắn sẽ gây chuyện, tớ đang muốn tìm cậu đây, không phải là muốn mời tớ đi ắn sao, đi thôi."
Hai người đều là nhân vật của đại chúng, đặc biệt là Kim Hinh, nếu muốn ở bên ngoài ăn trọn một bữa cơm, không bị người ngoài quấy rầy, cũng không thể tới phòng ăn bình thường, chỉ có thể tìm một phòng ăn tư nhân cao cấp mà thôi. Sau khi ngồi xuống Kim Hinh lại hỏi: "Ngày hôm nay hắn đã gây ra chuyện gì vậy?"
Samantha nghi hoặc nhìn Kim Hinh, nói: "Cậu trông rất khẩn trương vì chuyện của hắn thì phải, ngày hôm nay hắn thiếu chút nữa đánh Quách Gia Nhân, còn đánh bị thương mấy người bảo vệ Quách Gia Nhân nữa, cậu nói xem làm sao bây giờ, Quách gia tại Hongkong thế lực rất mạnh, có nên để hắn trốn đi hay không?"
Kim Hinh thở phào nhẹ nhõm nói: "Nguyên lai là chuyện này, nếu chưa đánh Quách Gia Nhân, hẳn là không có phiền toái gì lớn, cậu không cần sợ."
Samantha tức giận nói: "Tớ sao phải sợ chứ, Quách gia vẫn còn coi trọng danh dự, không đến mức vì chuyện này mà đụng vào tớ, tớ thự sự lo lắng vì người bạn của cậu. Mà tên Thạch Thiên này là ai? Bốn người bảo vệ của Quách Gia Nhân đều là dùng rất nhiều tiền để mời tới, thế mà đều không thấy hắn động thủ như thế nào, đã bị đáng ngã trên mặt sàn rồi, thật là đáng sợ."
Kim Hinh từng nghe qua Hạng Hồng nói Thạch Thiên đã từng đánh hai trăm người cùng một lúc, chuyện này đối với nàng cũng không có gì ngạc nhiên, từ thái độ của Hạng gia đối với Thạch Thiên mà xem, Thạch Thiên cũng không sợ Quách gia tới tìm hắn, Hạng gia tuy rằng không có nhiều tiền như Quách gia, thế nhưng thế lực so với Quách gia lại lớn hơn, cũng càng không dễ chọc vào. Nàng liền cười nói: "Tớ không phải không nói cho cậu biết, thực ra tớ cũng không rõ thân phận của hắn là gì, bất quá có thể cam đoan với cậu hắn không phải là người xấu, chỉ là tính tình không tốt lắm, cậu cũng không cần lo thay hắn."
Samantha ngạc nhiên nói: "Ý của cậu là... Quách gia cũng không dám động đến hắn?"
Kim Hinh lắc đầu nói: "Quách gia có dám hay không động tới hắn tớ không biết, nhưng Quách gia hẳn là không thể trêu vào hắn."
Samantha thất kinh, Quách gia cũng được xếp vào những nhà giàu nhất trên thế giớ, bài danh ngoài vị trí một trăm người giàu nhất, Kim Hinh lại nói là Quách gia không thể trêu vào một người bảo vệ của công ty mình, điều này sao có thể khiến nàng tin được, nàng nhịn không được hỏi lại: "Rốt cuộc hắn là ai vậy?"
Kim Hinh nói: "Tớ vốn không nên đem chuyện của hắn nói lung tung, bất quá chúng ta là bạn thân của nhau, tớ cũng tin cậu, mà cậu cũng đáp ứng tớ thu hắn làm bảo vệ cho nên tớ mới đem chuyện này nói ra, chỉ biết là Hạng gia cũng không dám đắc tội với hắn, cho nên Quách gia cũng không thể trêu vào hắn."
Samantha đương nhiên biết bối cảnh của Hạng gia, liền rụ giọng nói: "Vậy sao cậu lại đùa bỡn mà đem hắn tới chỗ tớ làm bảo vệ, hắn tới công ty tớ có mục đích gì?"
Kim Hinh cười nói: "Lần trước nghe cậu nói, bình thường ở công ty hay có người tới quấy rầy cậu và đám nhân viên, cho nên mới mời một vị siêu cấp bảo vệ tới, hiện giờ cậu yên tâm rồi nhé, sau này cũng không cần lo lắng có người đến quấy rầy các cậu nữa, cậu hẳn là nên cảm ơn hắn cho tốt mới đúng a."
Samantha sẵng giọng nói: "Tớ nói thật mà, không phải là cùng cậu nói giỡn, để tớ mỗi ngày đều thấy một người đáng sợ như vậy, lại không rõ mục đích của hắn là gì, tớ sao có thể yên tâm công tác đây."
Kim Hinh nói: "Mục đích hắn tới công ty của cậu rất đơn giản, cũng không liên quan trực tiếp gì tới công ty tạp chí của cậu, dù sao sau này ngày nào cậu cũng có thể gặp hắn rồi, tự mình hỏi hắn đi. Chỉ cần cậu đối tốt với hắn, hắn sẽ đối tốt lại với cậu, không cần lo lắng hắn sẽ hại cậu, kì thực tính tình của hắn chỉ hơi kì quái một chút thôi, cũng không gây hại cho ai cả, hắn cũng chỉ như là một cậu nhóc thôi mà."
Samantha buồn bực nói: "Hắn thoạt nhìn chính là một cậu nhóc mà."
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan
Thạch Thiên cùng Thạch Hiểu Mẫn khi về đến nhà, Thạch Lệ đã ở nhà rồi, nàng vô cùng kinh ngạc hỏi: "Hiểu Mẫn, không phải ngày hôm nay em đi làm sao, thế nào mà hai người lại cùng nhau trở về."
Thạch Hiểu Mẫn thở phì phì nói: "Hỏi hắn đi, tiểu tử này ngày hôm nay cũng đi làm rồi, lại cùng làm một chỗ với em nữa."
Thạch Lệ đột nhiên hiểu ra, bất quá không nghĩ tới điểm bất thường, nói: "Đi làm cũng tốt, cuối cùng so với ở nhà còn hay hơn... ít nhất ... Sẽ không buồn chán, còn có thể học được vài thứ."
Thạch Hiểu Mẫn cả giận nói: "Em không phản đối hắn đi làm, chỉ là hắn... Ngày đầu tiên hắn đi làm đã gây rắc rối rồi..."
Thạch Lệ giật mình nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thạch Thiên cười nói: "Ngươi đừng nghe nàng nói bậy, ta có thấy rắc rối gì đâu..."
Thạch Hiểu Mẫn trừng to mắt nói: "Còn dám nói không có, chị, ngày hôm nay hắn đi làm đã đánh người đó."
Thạch Thiên phản bác nói: "Ta là bảo vệ của công ty tạp chí, có dâm tặc muốn xông vào công ty quấy rầy các ngươi, ta đương nhiên phải đuổi bọn họ ra ngoài rồi."
Thạch Hiểu Mẫn phun phì phì nói: "Ta xem ngươi mới là dâm tặc á, ta hỏi ngươi, trên cổ ngươi...Có vết son hông kia là ở đâu ra?"
Thạch Thiên vốn không chú ý đến điểm này, nhưng trước mắt hai người hậu nhân của mình cũng có chút ngượng ngùng, trên mặt hơi có chút cảm giác nóng lên, hắn vội lấy tay bưng cái ấn ở cổ, lúng túng nói: "Cái này... Đó là bởi vì lão tử đụng phải hai nữ dâm tặc..."
Thạch Lệ hiện tại quan tâm chính là chuyện Thạch Thiên đánh người, cho nên nói: "Được rồi... Trước tiên là nói về chuyện ngươi đánh người đi, đã đánh bị thương người rồi sao? Có nghiêm trọng không?"
Thạch Hiểu Mẫn giành nói: "Người bị đánh hình như là bảo vệ, một lúc sau bọn họ có thể rời khỏi, khả năng là không bị trọng thương, bất quá em nghe người khác nói, người nọ là một đại nhân vật, ngay cả chỗ bọn em làm cũng là cao ốc của hắn. Thạch Thiên sau này tốt nhất không nên đi làm nữa, nên người ta tìm tới thì làm sao bây giờ, bất quá chủ biên vừa rồi đem Thạch Thiên gọi vào nói chuyện rồi. Em xem tiểu tử này tám phần mười là bị sa thải rồi." Sau đó nàng quay sang hỏi Thạch Thiên: "Vừa rồi chủ biên tìm ngươi nói chuyện gì?"
Thạch Thiên cười nói: "Nàng hỏi tên của ta, còn khen ta biểu hiện rất anh dũng, chuẩn bị thưởng cho ta nữa a."
Thạch Hiểu Mẫn trách mắng: "Thưởng cho cái đầu của ngươi ý, cứ tự cho mình là hoàn mĩ."
Thạch Lệ nói: "Nếu chủ biên chưa từng trách tội Thạch Thiên, em cũng đừng trách hắn nữa, làm bảo vệ xác thực là không thể cho người khác tùy tiện tiến vào công ty. Bất quá đánh người chính là ngươi sai, sau này không nên hành động như vậy nữa." Nửa câu sau là nàng nói với Thạch Thiên, Thạch Lệ cũng không sợ Thạch Thiên bị người khác trả thù, nàng biết rõ năng lực của Thạch Thiên hơn là Thạch Hiểu Mẫn, mặc kệ là đến bao nhiêu người, Thạch Thiên tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề, đối phương nếu là thương nhân, hẳn là không đến mức vì việc nhỏ này mà thuê sát thủ tới, hoặc trái lệnh cấm mà dùng tới vũ khí báo thù.
Thạch Hiểu Mẫn bỗng nhiên lại hưng phấn, giọng the thé nói: "Chị, ngày hôm nay em thấy được Kim Hinh rồi nhé. Thật xinh đẹp a, so với trong phim ảnh còn xinh đẹp hơn..." Sau đó nàng lại hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Thiên nói: "Đều bị ngươi làm hại đến nỗi làm ta hết hồn, cho nên quên luôn xin chữ kí của nàng."
Thạch Thiên liền cảm thấy phiền muộn, nghĩ thầm điều này sao lại đổ lên đầu ta. Xem ra chỉ cần dây vào phụ nữ đều chuốc lấy phiền phức, hậu nhân của mình cũng không ngoại lệ. Không phải chỉ là một chữ kí của Kim Hinh thôi sao...Vết son trên cổ lão tử chính là Kim Hinh dùng miệng ký "tên" lên đó, nếu như ngươi cũng muốn, lần sau lão tử sẽ để nàng cắn lên mặt ngươi...
....
Một chiếc xe hơi thật lớn đậu gần cửa cao ốc Cảng Tinh, ngồi trên xe có hơn mười người đàn ông vóc dáng cao to, cơ bắp cuồn cuộn, mỗi người trong tay đều cầm một chiếc gậy bóng chày, trong đó có hai người khuôn mặt sưng húp, chính là hai người trong số bốn gã bảo vệ ngày hôm qua bị côn đáng ngã.
Lúc này hai người mắt phun ra lửa giận, cũng không nháy mắt một cái nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, bọn hắn đang tìm mục tiêu báo thù trong đám người cuồn cuộn ra vào cao ốc. Trong đó một gã đại hán chỉ vào một nam một nữ cách đó hơn trăm mét, nói: "Lưu ca, bọn họ tới rồi."
Một tên mặt sưng nghiêm mặt chỉ về phía đối diện, quả thực là người niên thiếu ngày hôm qua đánh bọn họ, hắn trầm giọng nói: "Lái xe qua đó..." Hắn nói với mười đại hán trong xe: "Mọi người cẩn thận một chút, tiểu tử này có chút bản lãng, dường như có tập qua công phu, không dễ đối phó đâu."
Hơn mười đại hán thấy mục tiêu chỉ là một thiếu niên choai choai, vẻ mặt cũng trở nên thoải mái, nhưng ngoài miệng lại nói: "Lưu ca cứ yên tâm."
Một chiếc xe Rolls-Royce màu xám đỗ trước cửa cao ốc Cảng Tinh, từ trên xe nhảy xuống một cô gái tóc dài, gọi to hướng tới một nam tử chạy tới. Người tên là Lưu ca đột nhiên hô: "Dừng xe, mau dừng xe." Tài xế vội vàng đạp phanh, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu ca.
Tên đại hán mặt sưng kia kỳ quái nói: "Thiến Vi tiểu thư tại sao lại biết thằng nhóc này."
Lưu ca cau mày, lấy điện thoại ra gọi cho Quách Gia Nhân, sau khi điện thoại được kết nối, liền vang lên giọng nói của Quách Gia Nhân hỏi: "Thế nào, giải quyết xong rồi sao?"
Lưu ca nói: "Thưa thiếu gia, có điểm ngoài ý muốn còn chưa có động thủ..."
Quách Gia Nhân mắng: "Nuôi các ngươi đúng là toi cơm, giáo huấn một thằng nhóc bảo vệ cũng không làm được, không phải ta đã nói cho nói cho các ngươi biết rồi sao, chỉ cần đánh hắn không chết là được, ta đảm bảo các ngươi không có việc gì."
Lưu ca nói: "Nhân thiếu gia à, ngài hiểu lầm rồi, không phải chúng ta sợ bị kiện, mà là thằng nhóc này có quen biết với Thiến Vi tiểu thư, hiện tại hắn và Thiến Vi tiểu thư đang ở cửa cao ốc nói chuyện phiếm, dường như rất thân nữa."
Quách Gia Nhân hỏi: "Thiến Vi? Là cháu gái Quách Thiến Vi của ta à?"
Lưu ca vội nói: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta vừa định động thủ, liền thấy Thiến Vi tiểu thư xuất hiện, chúng ta sợ làm tổn thương Thiến Vi cho nên mơi không dám động thủ."
Đợi một lúc lâu, trong điện thoại mới truyền đến giọng nói của Quách Gia Nhân: "Ngày hôm nay khoan hãy động thủ, chờ ta hỏi cho rõ đã."
.......
Từ trên chiếc xe Rolls-Royce nhảy xuống một thiếu nữ chính là Quách Thiến Vi, hôm nay ông nôi của nàng Quách Bỉnh Liêm và Quách gia tam huynh đệ cùng tới, nàng ở trên xe ngó thấy Thạch Thiên hơn một tháng không gặp, vừa thấy hắn liên vui mừng không ngớt nhảy từ trên xe xuống, chạy đến chỗ Thạch Thiên.
Thạch Thiên thấy Quách Thiến Vi vội vã chạy tới, trong lòng âm thầm kêu khổ, thiếu chút nữa định trốn phía sau Thạch Hiểu Mẫn.
Quách Thiến Vi chạy đến trước mặt Thạch Thiên, hơi thở dốc một chút, liền nói: "Thạch Thiên, em tìm được anh rồi, thế nào mà không đi học nữa, bọn em nhớ anh đến chết mất..." Dưới sự kích động nàng cũng không hề cố kỵ nói hết lời thực tâm ra.
Thạch Thiên vội vàng ngăn lời nàng lại, nói: "Đừng... Các ngươi muốn yêu ai thì cứ tìm người đó, nghìn vạn lần đừng tìm ta."
Quách Thiến Vi tam nữ các nàng cũng đã quen với giọng điệu của Thạch Thiên rồi, dù sao cũng đã hạ quyết tâm không ngừng, liên tục theo đuổi hắn, nàng làm bộ không có nghe thấy Thạch Thiên nói, liền hỏi: "Anh sao lại tới chỗ này, muốn vào tòa cao ốc này sao?"
Thạch Thiên đâu chịu nói cho nàng biết mình làm ở đây, nếu nói ra hậu hoạn sẽ không thể lường được, hắn vội nói: "Ta... Ta đi dạo phố..."
Quách Thiến Vi nói: "Tốt, em cùng đi dạo phố với anh, chúng ta cùng đi thôi."
Thạch Thiên chỉ vào mấy người vừa mới bước ra khỏi chiếc Rolls-Royce, chỉ vào một lão già nói: "Người nọ hình như là đang đợi ngươi, ngươi hãy cùng hắn đi dạo phố đi."
Quách Thiến Vi quay đầu lại hướng tới lão già khoát khoát tay, tựa hồ là thay lời tạm biệt, lão già kia do dự một lát, sau đó đi vào tòa cao ốc. Quách Thiến Vi quay đầu lại nói với Thạch Thiên: "Được rồi, đó là ông nội của em, ổng còn ước gì em không quấn lấy ổng nữa là."
Thạch Thiên cũng ước gì nàng đừng quấn lấy mình, nghĩ thầm lão tiểu tử đó thật là hiểu biết, biết được cháu gái mình đáng ghét như vậy, nhưng cũng không nên đẩy sang người lão tử chứ. Hắn căm tức chỉ chỉ vào Thạch Hiểu Mẫn bên người, nói: "Không phát hiện ra đã có người cùng ta dạo phố rồi sao, ngươi hãy đi làm phiền ông nội của ngươi đi."
Quách Thiến Vi lúc này mới chú ý tới bên cạnh hắn còn có Thạch Hiểu Mẫn nãy giờ không lên tiếng, nàng run giọng nói: "Cô ta... Cô ta là gì của anh?"
Thạch Thiên thấy tựa hồ có chút hiệu quả, đắc ý: "Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là người rất quan trọng rồi."
Thạch Hiểu Mẫn ở bên cạnh nhìn hồi lâu, cũng đã nhìn ra một ít đầu mối, bất quá tịnh không rõ ràng lắm thiếu nữ đáng yêu trước mắt này vì sao lại tình nguyện dây dưa với Thạch Thiên, có vẻ như thiếu nữ này cực kỳ si mê đối với Thạch Thiên, nàng nghĩ Thạch Thiên sau khi chiếm tiện nghi của người ta, rồi muốn đá nàng, bây giờ lại coi mình làm lá chắn, cho nên nàng đâu có thể nhịn được, quay sang mắng Thạch Thiên: "Ngươi thế nào lại làm vậy đối với một cô bé, thật quá ác tâm rồi!"
Trong lòng Thạch Thiên thầm kêu hỏng bét, muốn ngăn cũng không kịp, Thạch Hiểu Mẫn vươn tay ra trước mặt Quách Thiến Vi rồi nói: "Chào, chị tên là Thạch Hiểu Mẫn."
Vốn thần tình đang dại ra, vẻ mặt thê lương, Quách Thiến Vi liền giật mình: "Chị cũng là người họ Thạch? Thạch trong từ tảng đá à?"
Thạch Hiểu Mẫn gật đầu nói: "Đúng vậy, chị là họ hàng của Thạch Thiên, sau này nếu hắn có khi dễ em vậy cứ nói cho chị biết, chị giúp em thu thập hắn."
Vẻ mặt của Quách Thiến Vi đột nhiên biến thành vui mừng vạn phần, hô to một tiếng, dùng hai tay nắm lấy tay của Thạch Hiểu Mẫn, giống như con tôm he nhảy bật lên, thiếu chút nữa khiến Thạch Hiểu Mẫn sái cả tay, sau đó trừng mắt liếc Thạch Thiên, nũng nịu nói với Thạch Hiểu Mẫn: "Chị Thạch, hắn xấu lắm, luôn khi dễ em." Nàng mặc dù có chút ngốc nghếch, thế nhưng cũng không quá ngu, biết lúc này tranh thủ sự đồng tình của Thạch Hiểu Mẫn là rất quan trọng, vẻ mặt lập tức trở nên vạn phần ủy khuất, tựa hồ như chịu đựng rất nhiều sự dày vò của Thạch Thiên vậy, trình độ biểu diễn của nàng thập phần hoàn hảo.
Thạch Thiên rất là căm tức, hét lên: "Lão tử khi dễ ngươi lúc nào..."
Thạch Hiểu Mẫn vội vàng kéo Quách Thiến Vi vào trong lòng, quát lên với Thạch Thiên: "Ngươi còn không biết xấu hổ, tiểu cô nương đơn giản xinh đẹp như thế sao có thể nói dối ta chứ? Ngươi cho ta cũng là tiểu hài tử sao? Mau xin lỗi người ta đi." Nàng nhẹ nhàng vỗ vai Quách Thiến Vi, trấn an nói: "Đừng sợ, chị sẽ giúp em làm chủ."
Quách Thiến Vi ghé vào vai Thạch Hiểu Mẫn, liên tục gật đầu, trong miệng liên tục "Ừ a" đáp lại.
Thạch Thiên buồn bực nói: "Lão tử không ngờ lại thất bại như vậy!"
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan