18-08-2008, 10:39 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 87 : Quần hùng khiếp phục tiểu cô nương
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Mộ Dung Phục nói:
- Các vị đây đã bị Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— áp chế mà không phản kháng được. Phải chăng võ công mụ cao cưá»ng tuyệt đỉnh và má»—i lần các vị động thá»§ vá»›i mụ là má»™t lần thất bại?
Ô lão đại đáp:
- Võ công mụ ác tặc nà y dÄ© nhiên là lợi hại phi thưá»ng. Có Ä‘iá»u bản lãnh mụ cao thâm đến má»±c nà o thì không ai hiểu được.
Má»™ Dung Phục há»i:
- Ô tiên sinh nói như váºy tức là võ công mụ cao thâm khôn lưá»ng?
Ô lão đại gáºt đầu đáp:
- Ãúng là cao thâm khôn lưá»ng.
Má»™ Dung Phục há»i:
- Tiên sinh nói mụ sẽ có ngà y phải Ä‘á»n tá»™i nghÄ©a là là m sao?
Ô lão đại giương cặp lông mà y lên, tinh thần phấn khởi đáp:
- Bữa nay anh em chúng tôi tụ há»p ở đây chÃnh là vì việc nà y. Ngà y ba tháng ba năm nay tại hạ cùng bá»n Hoắc động chúa động Tá» Nham, Khâm đảo chúa đảo Hải Mã phải cung phụng đủ thứ nà o trân châu bảo bối, nà o gấm Ä‘oạn lượt là , nà o sÆ¡n hà o hải vị, nà o các thứ phấn sáp đưa lên ngá»n Phiêu diá»…u núi Thiên SÆ¡n...
Bao Bất Ãồng cưá»i ha hả ngắt lá»i:
- Mụ ác tặc đó đã là hạng yêu ma quỷ quái. Mụ đã già rồi thì còn dùng phấn sáp là m chi?
Ô lão đại đáp:
- Mụ ác tặc đó tuổi già nhưng thị nữ nô bá»™c rất nhiá»u. Trong bá»n phụ nữ nà y kẻ nà o Ãt tuổi cÅ©ng biết dùng phấn sáp. Nhưng trên ngá»n núi nà y không có đà n ông, chẳng hiểu chúng trang Ä‘iểm để cho ai nhìn?
Bao Bất Ãồng cưá»i nói:
- Chắc là để Ô tiên sinh ngắm chứ còn ai?
Ô lão đại nghiêm nét mặt nói:
- Bao huynh lại nói giỡn rồi! Bá»n tôi có lên ngá»n Phiêu Diá»…u thì ai nấy Ä‘á»u phải dùng vải Ä‘en bịt mắt lại, nghÄ©a là chỉ được nghe tiếng chứ không trông rõ sá»± váºt. Những nhân váºt trên ngá»n Phiêu diá»…u đẹp hay xấu, già hay trẻ, không ai biết cả.
Má»™ Dung Phục há»i:
- Như váºy thì Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— là hạng ngưá»i thế nà o? Các vị đã ai nhìn thấy mặt chưa?
Ô lão đại thở dà i đáp:
- Kể ra thì có ngưá»i thấy mặt mụ rồi, nhưng lại bị cá»±c hình rất thê thảm! Trước đây hai mươi ba năm có ngưá»i cả gan vén tấm khăn Ä‘en che mặt để ngó lên mụ. Nhưng chưa kịp kéo tấm khăn xuống thì đã bị mụ chá»c lòi con ngươi cả hai mắt, mù còn sai cắt lưỡi chặt cụt hai tay.
Má»™ Dung Phục há»i:
- Mụ chá»c mù mắt là đủ rồi, còn cắt lưỡi chặt tay là m gì nữa?
Ô lão đại đáp:
- Chắc là mụ không để cho ngưá»i đó tiết lá»™ chân tướng mụ vá»›i má»™t ai, cắt lưỡi để y không nói được và chặt tay để y không viết chữ hoặc vẽ hình mụ được.
Bao Bất Ãồng lắc đầu lè lưỡi nói:
- Thế thì ghê tháºt!
Mộ Dung Phục nói:
- Ngà y mùng ba tháng ba năm nay bá»n Ô huynh lên ngá»n núi Phiêu diá»…u có nghe được tin gì không?
Ô lão đại đáp:
- Tại hạ cùng bá»n Hoắc động chúa, Khâm đảo chúa cả thảy chÃn ngưá»i lên ngá»n Phiêu diá»…u thì ai nấy trong lòng lúc nà o cÅ©ng nÆ¡m ná»›p lo sợ mình bị mất mạng. Mụ lão tặc ba năm trước đây có dặn phải chuẩn bị má»™t Ãt dược váºt. Thiệt ra có mấy thứ rất hiếm, như trứng con rùa đã ba trăm năm, sừng hươu dà i đến năm thước, không ai lấy đâu được. Bá»n tại hạ không sao kiếm ra đủ thứ theo lá»i dặn cá»§a mụ và chắc rằng lần đó sẽ bị trách phạt nặng ná». NgỠđâu chÃn ngưá»i nÆ¡m ná»›p kinh hãi đưa váºt phẩm lên rồi, mụ lão tặc chỉ sai ngưá»i truyá»n lệnh ra nói: "Bấy nhiêu phẩm váºt là xong rồi. Ãuổi cổ bá»n đê tiện ấy xuống núi".
Bá»n tại hạ nghe lá»i truyá»n khác nà o được đức hoà ng thượng hạ chiếu phóng xá. Ná»—i mừng biết lấy chi cân! Láºp tức đưa nhau xuống núi. Ai cÅ©ng nghÄ© rằng dá»i khá»i nÆ¡i nguy hiểm nà y sá»›m được khắc nà o hay khắc ấy. Ai nấy trong dạ vẫn băn khoăn chỉ lo mụ lão tặc kiểm Ä‘iểm lại phẩm váºt không thấy đầy đủ sẽ truy cứu và lôi lại bắt chịu tá»™i...
Ngừng một lát, Ô lão đại lại tiếp:
- ChÃn ngưá»i chúng tôi xuống đến chân núi Phiêu diá»…u, mở tấm khăn bịt mặt ra thì thấy ở chân núi nà y có ba ngưá»i chết. Trong đó có má»™t ngưá»i Hoắc động chúa quên biết là má»™t tay cao thá»§ tại Nhất phẩm đưá»ng nước Tây Hạ tên gá»i Cá»u Dá»±c đạo nhân.
Bất Bình đạo nhân kinh ngạc la lên:
- Ủa! Té ra Cá»u Dá»±c đạo nhân bị mụ lão tặc nà y sát hại. Thế mà trên chốn giang hồ lá»i đồn đại rất nhiá»u và đá»u cho là nhà Má»™ Dung ở Cô Tô đã hạ độc thá»§.
Bao Bất Ãồng không nhịn được nói:
- Thúi lắm, thúi lắm! Chúng ta chả biết Cá»u Dá»±c đạo nhân hay Bát VÄ© hoà thượng gì gì ráo. Thế mà há» cÅ©ng đổ món nợ nà y lên đầu má»›i tức chá»›. Câu gã nói tục: "Thúi lắm"là để mắng những kẻ đồn đại trên giang hồ, chứ không phải mắng Bất Bình đạo nhân, nhưng những ngưá»i ngồi nghe cÅ©ng không khá»i chướng tai.
Bất Bình đạo nhân không lấy thế là m tức tối lại tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Cây lá»›n thưá»ng gặp gió dữ! Ai mà chả trông vá» nhà Má»™ Dung ở Cô Tô.
Bao Bất Ãồng nói:
- Thúi...
Gã mới buột miệng ra một tiếng thúi, liếc mắt nhìn Mộ Dung Phục rồi ngừng lại không nói nữa.
Bất Bình đạo nhân nói móc:
- Sao Bao huynh chỉ nói có một tiếng rồi lại nuốt và o bụng ngay?
Bao Bất Ãồng vừa nghe lão nói váºy, thoáng nghÄ© qua đã biết là lão nói xá», liá»n nổi giáºn đùng đùng quát há»i:
- Sao? Ngươi mắng ta nuốt... thúi ư?
Bất Bình đạo nhân cưá»i đáp:
- Không dám! Bao huynh muốn nuốt gì thì nuốt, lão phu biết đâu mà dám nói!
Bao Bất Ãồng còn muốn gây lá»™n vá»›i lão, nhưng Má»™ Dung Phục đã gạt Ä‘i:
- Những tiếng khen chê vô căn cứ ở Ä‘á»i là việc rất thưá»ng. Bao tam ca có tranh biện là m gì?
Rồi y quay lại há»i Bất Bình đạo nhân:
- Tại hạ nghe khinh công cá»§a Cá»u Dá»±c đạo nhân rất cao. Tuyệt kỹ Nhất thá»§ lôi công đáng cá»§a y ba mươi năm nay Ãt khi gặp tay địch thá»§. Ãừng nói y cùng tại hạ trước nay chưa có chuyện gì xÃch mÃch, mà dù có thù oán Ä‘i chăng nữa thì tại hạ vị tất đã thắng được má»™t nhân váºt như Cá»u Dá»±c đạo trưởng, má»™t ngưá»i đã được ngưá»i Ä‘á»i tặng cho cái ngoại hiệu là Sấm động chÃn từng mây.
Bất Bình đạo nhân tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Má»™ Dung công tá» tháºt quá khiêm nhượng. Tuy Cá»u Dá»±c đạo nhân có tuyệt nghệ Sấm động chÃn tầng mây, nhưng Má»™ Dung công tá» lại dùng thuáºt nà y đánh lại y thì y cÅ©ng đà nh bó tay chịu chết!
Ô lão đại nói:
- Trong mình Cá»u Dá»±c đạo nhân có hai vết thương Ä‘á»u do mÅ©i kiếm đâm và o. Vì thế mà trên chốn giang hồ ngưá»i ta đồn đại y bị giết vá» tay Má»™ Dung ở Cô Tô. Nhưng đó toà n là những câu đồn đại hoang đưá»ng, chÃnh tại hạ đã mục kÃch thì còn sai sao được? Giả tá»· là Má»™ Dung công tá» giết chết Cá»u Dá»±c đạo nhân thì đã dùng phép Lôi công đáng để hạ thá»§.
Bất Bình đạo nhân há»i:
- Y bị chết vì kiếm ư? Mà sao lại hai chỗ vết thương? Thế thì kỳ thiệt!
Ô lão đại vỗ đùi đánh đét một tiếng, trầm trồ khen ngợi:
- Bất Bình đạo trưởng quả nhiên danh bất hư truyá»n, vừa nghe đã biết ngay bên trong có Ä‘iá»u khuất khúc. Cá»u Dá»±c đạo nhân chết ở chân núi Phiêu Diá»…u, trong mình hai chá»— bị thương vá» kiếm thì không đúng tháºt.
Má»™ Dung Phục tá»± há»i:
- Là m sao mà không đúng? Bất Bình đạo nhân nghi ngá» có Ä‘iá»u khuất khúc bên trong sao mình nghÄ© không ra?
Y nghÄ© váºy rồi bất giác ra vẻ ngÆ¡ ngác.
Ô lão đại vốn muốn khảo nghiệm tà i Má»™ Dung Phục liá»n há»i:
- Má»™ Dung công tá»! Công tá» có nháºn thấy như váºy là không đúng không?
Má»™ Dung Phục không muốn miá»…n cưỡng nháºn những Ä‘iá»u mình chưa biết mà cho là biết rồi, y toan thà nh thá»±c đáp: Cái đó tại hạ không hiểu rõ thì thốt nhiên Vương Ngá»c Yến nói:
- Chắc là Cá»u Dá»±c đạo nhân bị thương ở giữa hai huyệt Phong Thị và Phục Thổ bên chân phải. Còn má»™t mÅ©i kiếm nữa đâm và o huyệt Huyá»n Khu ở sau. MÅ©i kiếm nà y đã chém đứt đốt xương sống, chẳng hiểu có đúng thế không?
Ô lão đại cả kinh há»i:
- Lúc ấy cô nương cÅ©ng ở dưới chân núi Phiêu Diá»…u? Váºy mà sao chúng tôi... không ai trông thấy cô nương?
Hắn nói đến câu thứ hai thì thanh âm phát run tỠra sợ hãi vô cùng.
Ô lão đại tưởng rằng Vương Ngá»c Yến lúc đó có mặt tại trưá»ng. Như váºy thì những hà nh động cá»§a hắn từ đó trở Ä‘i không thể nà o qua con mắt nà ng được và hắn rất sợ việc cÆ¡ máºt đã bị tiết lá»™.
Hắn lẩm bẩm:
- Thế thì mình chưa khởi sá»± rất có thể bị Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— biết trước rồi.
Giữa đám đông lại có tiếng ngưá»i vá»ng lại lắp bắp há»i:
- Sao cô nương lại... biết mà ... tại hạ... không thấy...
Ngưá»i nà y nói lắp lại trong lúc vá»™i và ng nên nói không được rõ. Y cÅ©ng Ä‘i theo Ô lão đại hồi tháng ba lên núi Phiêu Diá»…u để dâng lá»… váºt và y là má»™t trong chÃn tay cao thá»§ nói trên.
Y mồm miệng vụng vá» nhưng võ công rất lợi hại nên tuy y nói lắp mà chẳng ai cưá»i y cả.
Vương Ngá»c Yến lạnh lùng nói:
- Mùa xuân năm nay tại hạ ở Giang Nam, mà núi Thiên SÆ¡n lại ở vá» Tây Vá»±c, tại hạ chưa đến đó bao giá».
Ô lão đại lại cà ng sợ hãi nghĩ thầm:
- Nếu cô nà y không được mục kÃch thì cÅ©ng phải có ngưá»i đưa tin đến. Chẳng lẽ việc nà y đã đồn đại sôi nổi trên chốn giang hồ rồi ư?
NghÄ© váºy y liá»n há»i:
- Cô nương nghe ai nói mà biết?
Vương Ngá»c Yến đáp:
- Tại hạ Ä‘oán váºy thôi. Cá»u Dá»±c đạo nhân là má»™t tay cao thá»§ ở Lôi Ãiện môn. Má»—i khi y cùng ai động thá»§ là lại thi triển môn khinh công. Tay trái dùng thiết bà i phóng ra bốn mươi hai đưá»ng Thục Ä‘ao nan bà i pháp để che đỡ cả trước mặt lẫn sau lưng. Thượng bà n vá» mé hữu kÃn đáo như má»™t chiếc Ä‘ai sắt. Ãối phương khó lòng hạ thá»§ được. Cá»u Dá»±c đạo nhân chỉ có má»™t chá»— sở Ä‘oản là mé hữu hạ bà n. Nếu đối phương là má»™t tay cao thá»§ sá» dụng kiếm mà muốn đánh y bị thương tất phải đâm và o khoảng giữa hai huyệt đạo Phong Thị và Phục Thổ ở đùi bên phải. Khi bị đối phương dùng kiếm đâm và o chá»— nà y, Cá»u Dá»±c đạo nhân tất giÆ¡ thiết bà i lên đỡ ngá»±c, đồng thá»i sá» chiêu Xuân lôi sa động để Ä‘áºp và o mé tả đối phương nhưng đối phương đã là tay cao thá»§ tá»± nhiên há» sẽ nhân cÆ¡ há»™i nà y để chém và o lưng y.
Tại hạ Ä‘oán chiêu sau nà y nếu hung thá»§ không dùng thế Bạch hồng quán nháºt tất dùng thế Bạch đế trảm xà mà Cá»u Dá»±c đạo nhân bị chém trúng và o huyệt Huyá»n Khu trên xương sống.
Ngừng một lát nà ng nói tiếp:
- Cá»u Dá»±c đạo nhân võ công cao cưá»ng, kẻ dùng kiếm khó chém y bị thương được. Nếu há» dùng phán quan bút hoặc những khà giá»›i ngắn để Ä‘iểm huyệt thì tương đối dá»… hÆ¡n nhưng đối phương đã dùng kiếm thì phải ra hai chiêu đó má»›i hiệu nghiệm.
Ô lão đại thở phà o má»™t cái nhẹ nhõm như ngưá»i được trút gánh nặng. Hồi lâu hắn má»›i giÆ¡ ngón tay cái lên nói:
- Lão phu rất khâm phục! Ngưá»i nhà Má»™ Dung ở Cô Tô thiệt không ai kém kiến thức. Lá»i biện luáºn cá»§a cô nương phân tÃch rõ rà ng và rất hợp lý như được chÃnh mắt mình trong thấy cuá»™c diá»…n biến đó váºy.
Ãoà n Dá»± không nhịn được, lên tiếng nói:
- Vị cô nương hỠVương đây không phải là ...
- Bà ngoại tại hạ dòng há» Má»™ Dung thì dù có kêu tại hạ là ngưá»i nhà Má»™ Dung cÅ©ng được.
Ãoà n Dá»± nghe nà ng nói mà ù tai, rồi mặt mÅ©i tối sầm lại, ngưá»i chà ng lảo đảo. Câu dù có kêu tại hạ là ngưá»i nhà Má»™ Dung cÅ©ng được cá»§a Vương Ngá»c Yến đã là m cho chà ng cá»±c kỳ xúc động!
Vị đảo chúa nói lắp lên tiếng:
- Té ra... như...
Ô lão đại không chỠđảo chúa nói hết câu, đã ngắt lá»i:
- Cá»u Dá»±c đạo nhân đó đã bị thương đúng như lá»i Vương cô nương Ä‘oán. Y bị thương ở khu giữa hai huyệt Phong Thị và Phục Thổ và bị má»™t kiếm chém đứt má»™t đốt xương sống ở huyệt Huyá»n Khu. Cô nương suy Ä‘oán theo đạo lý võ há»c mà chẳng khác gì ngưá»i được mắt thấy tai nghe.
Vương Ngá»c Yến vừa ý gáºt đầu.
Vị đảo chúa nói lắp lại há»i:
- Giả tỷ bây giỠcô nương... muốn giết... Ô lão đại... thì là m thế nà o?
Ô lão đại nghe y há»i váºy thì đùng đùng nổi giáºn, quát lá»›n:
- Ngươi há»i câu nà y là có ý gì?
Nhưng rồi hắn nghĩ thầm:
- Cô nà y tuy còn nhá» tuổi, nhưng có tà i suy Ä‘oán theo võ há»c. Cô vừa Ä‘oán vá» cái chết cá»§a Cá»u Dá»±c đạo nhân, thá»±c không thể tin là tuyệt diệu đến thế. Biết đâu cô ta chẳng ẩn núp ở chá»— nà o dưới chân núi Phiêu Diá»…u và chÃnh mắt cô trông thấy những chiêu thức cá»§a hung thá»§. Việc nà y quan hệ rất lá»›n ta phải há»i cho biết rõ má»›i được!
Hắn nghÄ© váºy rồi cất tiếng há»i:
- Xin cô nương cho biết: Giả tỷ cô nương muốn giết lão phu thì là m thế nà o?
Vương Ngá»c Yến tá»§m tỉm cưá»i ghé và o tai Má»™ Dung Phục nói nhá»:
- Biểu ca! Lão nà y võ công sÆ¡ hở huyệt Thiên Tôn sau vai và huyệt Thanh Lãnh Uyên ở khuá»·u tay. Nếu biểu ca đánh và o hai chá»— đó thì kiá»m chế được lão ngay.
Những Ä‘iá»u hiểu biết vá» võ há»c cá»§a Vương Ngá»c Yến còn uyên bác hÆ¡n Má»™ Dung Phục nhiá»u. Những khi rá»—i, y thưá»ng nhá» nà ng chỉ bảo những thế võ, nhưng chỉ ở những nÆ¡i vắng vẻ. Mạn đà sÆ¡n trang tại Cô Tô chẳng hạn thì y má»›i dám thỉnh giáo. Còn ở trước mặt hà ng mấy trăm cao thá»§, y phải giữ địa vị mình, có lý đâu cam chịu để má»™t cô thiếu nữ chỉ Ä‘iểm cho mất thể diện. Y hắng giá»ng rồi không chịu hoạ theo như lá»i Vương Ngá»c Yến, y dõng dạc nói:
- Ô động chúa đã há»i biểu Muá»™i thì biểu Muá»™i cứ việc đà ng hoà ng nói ra cÅ©ng chẳng há» chi.
Vương Ngá»c Yến thẹn quá mặt đỠbừng lên. Nà ng lẩm bẩm:
- Mình tưởng công cân vá»›i y, ngỠđâu y lại giữ oai phong cá»§a má»™t báºc đại trượng phu trước mặt má»i ngưá»i, thà nh ra mình phải bẽ bà ng.
NghÄ© váºy rồi nà ng nói:
- Biểu ca! Nhà Mộ Dung ở Cô Tô hiểu biết các môn võ khắp thiên hạ. Sao biểu ca không nói cho Ô lão đại nghe đi!
Nhưng Má»™ Dung Phục vốn tÃnh cao ngạo không muốn mượn Ä‘iá»u hiểu biết cá»§a ngưá»i là m cá»§a mình để lấy oai vá»›i thiên hạ. Y liá»n đáp:
- Ô động chúa võ công cao cưá»ng, muốn đánh động chúa bị thương đâu phải chuyện dá»… dà ng. Xin động chúa tiếp tục cho hay những Ä‘iá»u mắt thấy tai nghe ở dưới chân núi Phiêu Diá»…u.
Ô lão đại muốn Ä‘iá»u tra cho ra ngà y đó ở dưới chân núi Phiêu Diá»…u có ai ẩn nấp gần đó không, liá»n nói:
- Vương cô nương! Cô nương đã không biết cách hạ thá»§ thế nà o để sát hại Ô má»—, thì dÄ© nhiên những chiêu thức đã hạ sát Cá»u Dá»±c đạo nhân cô nương vừa nói Ä‘á»u là giả dối để khoe mình hoặc để giỡn Ô má»— mà thôi. Xin há»i lại: Tại sao cô nương biết hoà n cảnh Cá»u Dá»±c đạo nhân bị táng mạng? Cô nương nên nói thá»±c tình Ä‘i! Vụ nà y quan hệ rất lá»›n chứ không phải như trò đùa.
Từ lúc Vương Ngá»c Yến chạy qua bên mình Má»™ Dung Phục, Ãoà n Dá»± Ä‘em hết tâm trà theo dõi nà ng. Những cá» chỉ cá»§a nà ng như chăm chú nhìn Má»™ Dung Phục và lắng tai nghe lá»i y Ä‘á»u không qua được mắt chà ng. Có những câu nà ng ghé tai nói nhá» vá»›i Má»™ Dung Phục, chà ng Ä‘á»u nghe rõ hết vì ná»™i công chà ng rất thâm háºu.
Bây giá» Ãoà n Dá»± nghe Ô lão đại ra giá»ng bà i xÃch Vương Ngá»c Yến đã nói dối, chà ng rất lấy là m khó chịu, vì nà ng là má»™t vị thiên thần ở trong đầu óc chà ng. Chà ng đã hết mình kÃnh cẩn, thì khi nà o chịu để kẻ khác dám Ä‘em lá»i khinh mạn nà ng.
Ãoà n Dá»± tức quá nhưng không nói gì, bước xéo chân phải Ä‘i, thi triển phép Lăng Ba Vi Bá»™ hết xiên mé tả lại lạng vá» mé hữu Ä‘i tá»›i phÃa sau Ô lão đại.
Ô lão đại cả kinh quát há»i:
- Ngươi là m chi váºy?
Ãoà n Dá»± giÆ¡ tay phải ra chà và o huyệt Thiên Tôn, vai bên hữu Ô lão đại. Tay trái chà ng nắm lấy huyệt Thanh Lãnh Uyên ở khuá»·u tay trái hắn. Hai huyệt đạo nà y chÃnh là những Ä‘iểm mà Ô lão đại thưá»ng sÆ¡ hở, há»… đã để ngưá»i Ä‘iểm trúng là bị trá»ng thương.
Ãoà n Dá»± ra tay chẳng theo chiêu thức nà o hết, nhưng má»™t là bá»™ pháp cá»§a chà ng rất tinh diệu, chà ng lướt đến phÃa sau mà lão không kịp đỠphòng, hai là Vương Ngá»c Yến đã coi chuẩn Ä‘Ãch võ công cùng chiêu số cá»§a Ô lão đại và biết rõ hai huyệt đạo nà y Ä‘á»u là nhược Ä‘iểm cá»§a hắn.
Khi hai bên tá»· đấu, thì Ä‘iá»u cần nhất là giữ kÃn những nhược Ä‘iểm để khá»i bị đánh trúng. Ãiá»u tối kỵ là đừng để đối phương biết chá»— sở Ä‘oản cá»§a mình. Nếu đòn đối phương đánh trúng và o chá»— khác, thương thế dÄ© nhiên nhẹ hÆ¡n.
Lúc nà y Ô lão đại muốn xoay tay phản kÃch thì phát giác ra hai nhược Ä‘iểm cá»§a mình đồng thá»i bị đối phương nắm được.
Ãoà n Dá»± chỉ còn chà mạnh má»™t cái là Ô lão đại sẽ thà nh phế nhân.
Ô lão đại có biết đâu Ãoà n Dá»± chỉ là ngưá»i có ná»™i lá»±c thâm háºu nhưng không thể tuỳ ý phát huy thì dù chà ng có nắm được hai chá»— nhược Ä‘iểm cá»§a hắn mà vẫn chẳng là m gì hắn được.
Ô lão đại đã bị Ãoà n Dá»± giữ trúng huyệt đạo, khi nà o còn dám hăng? Hắn gượng cưá»i nói:
- Võ công Ãoà n công tá» thiệt là thần diệu. Ô má»— kÃnh phục vô cùng!
Ãoà n Dá»± đáp:
- Tại hạ chẳng hiểu võ công là gì cả, hoà n toà n nhỠVương cô nương chỉ điểm đó.
Nói xong chà ng buông tay ra từ từ đi vỠchỗ cũ.
Ô lão đại kinh hãi vô cùng, đứng thộn mặt ra một lúc rồi nói:
- Bữa nay Ô má»— má»›i biết thiên địa bao la bát ngát, ngưá»i có võ công cao cưá»ng nhất thiên hạ chưa chắc đã phải chỉ má»™t mình Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— mà thôi!
Hắn vừa nói vừa nhìn bóng sau lưng Ãoà n Dá»± vá»›i vẻ mặt kinh nghi hoảng hốt.
Bất Bình đạo nhân nói:
- Ngươi đã được những báºc cao nhân bản lãnh kinh ngưá»i tuốt gươm giúp đỡ. Thá»±c là đáng mừng!
Ô lão đại gáºt đầu nói:
- Vâng vâng! Chúng ta hiện giỠcó thể nắm vững phần thắng thêm được mấy phần.
Bất Bình đạo nhân nói:
- Cá»u Dá»±c đại huynh bị hai chá»— trúng kiếm uổng mạng, chắc không phải là nhân váºt trong cung Linh Thứu núi Phiêu Diá»…u hạ thá»§ đâu.
Ô lão đại nói:
- Phải đó! Ngay khi thấy đạo nhân bị hai vết thương tại hạ cÅ©ng có ý nghÄ© như đạo trưởng. Vì những ngưá»i ở cung Linh Thứu núi Phiêu Diá»…u trước nay chỉ dùng má»™t chiêu là giết được ngưá»i ngay, không có lý nà o lại phóng hai chiêu liá»n má»™t lúc và o đối phương cả.
Mộ Dung Phục nghe nói cả kinh, nghĩ thầm:
- Chá»§ trương gáºy ông Ä‘áºp lưng ông cá»§a nhà Má»™ Dung đã là má»™t bản lãnh kinh ngưá»i trong võ lâm. Thế mà tại cung Linh Thứu trên đỉnh Phiêu Diá»…u núi Thiên SÆ¡n nà y còn có nhân váºt ghê gá»›m hÆ¡n! Há» giết ngưá»i không bao giá» phải cần đến chiêu thứ hai thì kỳ tháºt. Mình không thể tin rằng trên Ä‘á»i lại còn ngưá»i có bản lãnh tuyệt diệu đến thế được!
Nhưng Má»™ Dung Phục vốn là ngưá»i thâm trầm kÃn đáo. Những ná»—i mừng vui, lo lắng hay hoà i nghi chỉ dấu kÃn trong thâm tâm chứ không để lá»™ ra ngoà i mặt, mà cÅ©ng không nói hở ra lá»i.
Bao Bất Ãồng bốp xốp há»i ngay:
- Ô động chúa! Ãá»™ng chúa nói bá»n đó muốn giết ngưá»i chỉ cần má»™t chiêu là xong, không bao giá» phải thi triển đến chiêu thứ hai là đối vá»›i hạng võ công tầm thưá»ng thì má»›i dá»… thế được. Chẳng lẽ đối vá»›i những tay cao thá»§ tuyệt luân, há» cÅ©ng chỉ má»™t chiêu mà hạ sát được đối phương ư? Tại hạ cho đó là há» nói khoác, không thể nà o tin được.
Ô lão đại đáp:
- Sá»± thiệt là như váºy. Bao huynh không tin thì tại hạ cÅ©ng không biết nói sao nữa. Có Ä‘iá»u bá»n chúng ta bấy nhiêu ngưá»i mà phải chịu mụ Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— ức hiếp, khinh bỉ, bảo sao nghe váºy, không há» dám hé răng chống đối, tất nhiên mụ phải có tà i siêu việt, không thì sao cả thảy ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo Ä‘á»u phải chịu lép má»™t bá» chẳng dám hó hé? Và tại sao chúng ta cam bá» nô lệ hết năm nà y qua năm khác không má»™t ai dám sinh lòng chống đối?
Bao Bất Ãồng gáºt đầu nói:
- Tại hạ chắc rằng bên trong hắn có Ä‘iá»u chi khuất khúc, vị tất má»i ngưá»i Ä‘á»u cam tâm là m tôi má»i cho mụ mãi mãi.
Bao Bất Ãồng vốn tÃnh ưa phản đối thuyết cá»§a má»i ngưá»i. Tuy gã biết Ô lão đại nói đúng lý rồi, nhưng vẫn cãi chÆ¡i, gã nói tiếp:
- Ô động chúa bảo không má»™t ai dám sinh lòng chống đối thì hiện giỠđây má»i ngưá»i chẳng sinh lòng chống đối mưu đồ chuyện phản nghịch là gì?
Ô lão đại đáp:
- Trong vụ nà y đương nhiên phải có lý do. Ngà y đó tại hạ thấy Cá»u Dá»±c đạo nhân bị thương hai chá»—, má»›i sinh lòng nghi hoặc, lại xem đến hai thi thể xác chết kia thì há» cÅ©ng không phải chỉ bị má»™t chiêu mà mất mạng ngay, rõ rà ng hỠđã trải qua má»™t cuá»™c ác đấu, mà bị nhiá»u vết thương hÆ¡n nữa.
Ngừng một lát, hắn nói tiếp:
- Lúc đó tại hạ thương nghị cùng mấy ông bạn há» Hoắc, há» Khâm vá» vụ kỳ dị nà y và nêu ra nhiá»u nghi vấn: Bá»n Cá»u Dá»±c đạo nhân ba ngưá»i nà y có phải đã bị nhân váºt trong cung Linh Thứu hạ sát không? Nếu không phải ngưá»i cung Linh Thứu hạ thá»§ thì còn ai là ngưá»i dám cả gan gây chuyện động trá»i nà y ngay dưới chân núi Phiêu Diá»…u?
Ô lão đại vá»— trán như để ôn lại cuá»™c diá»…n biến lúc đương thá»i rồi kể tiếp:
- Chúng tôi tuy trong lòng trăm mối nghi ngá» mà vẫn phải vừa Ä‘i vừa nói chuyện, ai cÅ©ng mong mau rá»i khá»i đầm rồng hang cá»p nà y xa chừng nà o hay chừng nấy. Ãi thêm được mấy dặm đưá»ng nữa, An động chúa đột nhiên cất tiếng há»i: "Chẳng lẽ... lão phu nhân... mắc...?"
Má»™ Dung Phục thấy Ô lão đại bắt chước giá»ng nói nhát gừng thì biết ngay An động chúa là ai rồi. Y lẩm bẩm:
- Té ra anh chà ng nói lắp đó cũng là một vị động chúa kia đấy!
Ô lão đại kể tiếp:
- Chúng tôi chưa rá»i xa núi Phiêu Diá»…u được mấy, mà thá»±c ra dù có ở ngoà i vạn dặm Ä‘i nữa, khi đỠcáºp đến mụ lão tặc đó cÅ©ng chảng ai dám buông lá»i bất kÃnh mà vẫn phải gá»i mụ bằng lão phu nhân. An huynh đệ nói dở câu: "Chẳng lẽ... lão... phu nhân... mắc" ... thì má»i ngưá»i chẳng ai bảo ai Ä‘á»u buá»™t miệng nói lên: "... mắc bệnh?" .
Bất Bình đạo nhân há»i xen và o:
- Không hiểu mụ Ãồng Má»— đã bao nhiêu tuổi?
Ô lão đại đáp:
- Ãiá»u nà y thá»±c chẳng biết rõ. Chúng tôi ở dưới quyá»n thống trị cá»§a mụ kẻ Ãt cÅ©ng có đôi ba chục năm mà ngưá»i nhiá»u thì đến bốn năm mươi năm rồi, nhưng chưa má»™t ai được thấy mặt mụ, mà cÅ©ng chẳng ai há»i đến tuổi mụ cả.
Ô lão đại trả lá»i Bất Bình đạo nhân rồi kể tiếp:
- An huynh đệ nêu ra câu há»i đó, chúng tôi cÅ©ng nghÄ© ngay đến cái chết? Dù Ãồng Má»— bản lãnh có ghê gá»›m đến đâu chăng nữa, hay có tu luyện thà nh tinh, thà nh con ngưá»i sắt thép chém không và o cÅ©ng không tránh khá»i được định luáºt cá»§a tạo hoá.
Ô lão đại nhìn Bao Bất Ãồng nói tiếp:
- Chuyến nà y chúng tôi lên núi Phiêu Diá»…u dâng phẩm váºt không được đầy đủ. Ãồng Má»— không trách phạt đã là má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ. Lúc ra vá» xuống đến chân núi, lại thấy bá»n Cá»u Dá»±c đạo nhân bị hạ sát có nhiá»u vết thương chứ không phải má»™t, cà ng khiến cho chúng tôi thêm lòng ngá» vá»±c. Nói tóm lại bên trong vụ nà y tất có Ä‘iá»u gì bà ẩn phi thưá»ng.
Bất Bình đạo nhân há»i:
- Các vị đã tình nghi có Ä‘iá»u bà ẩn rồi có nghÄ© cách khám phá ra không?
Ô lão đại đáp:
Bá»n tại hạ Ä‘á»u có má»™t ý nghÄ© như nhau, nhưng chỉ ngưá»i nà y trông thấy ngưá»i kia chẳng ai dám mở miệng nêu lên ý kiến gì cả. Ngưá»i thì vừa kinh ngạc vừa mừng thầm, có ngưá»i lá»™ vẻ âu sầu buồn bã. ai cÅ©ng biết rằng đây là má»™t cÆ¡ há»™i duy nhất để phá xiá»ng xÃch xây lại cuá»™c Ä‘á»i má»›i, nhưng Ãồng má»— má»— cai trị bá»n tại hạ má»™t cách quá nghiêm khắc thì còn ai dám xướng ra đỠnghị Ä‘i do thám cho biết rõ thá»±c hư nữa.
Lâu lắm, Khâm huynh đệ mới lên tiếng:
- Lá»i An nhị ca phá»ng Ä‘oán rất có lý. Nhưng... nhưng việc nà y rất nguy hiểm, theo ý kiến tiểu đệ thì chúng ta hãy quay vá» nhà bình tÄ©nh chỠđợi tin tức. Khi nà o được tin xác thá»±c bấy giá» sẽ liệu cÅ©ng chưa muá»™n. Y cho đó là má»™t ý kiến vẹn toà n.
Ô lão đại hÃt má»™t hÆ¡i thở rồi kể tiếp:
- Nhâm huynh đệ là má»™t tay lão thà nh, tÃnh nết trì trá»ng. ý kiến cá»§a y kể ra rất chu đáo. Nhưng... bá»n tại hạ nóng ruá»™t quá, không chỠđợi được thì An động chúa lại nói: "Ãạo bùa... sinh tá»..." y không nói hết mà má»i ngưá»i cÅ©ng hiểu ngay. Lão ác tặc trong tay nắm giữ đạo bùa sinh tá» vá» tÃnh mạng bá»n tại hạ nên không ai dám phản kháng. Giả tá»· mụ có lâm trá»ng bệnh chết Ä‘i thì lá bùa sinh tỠđó lại sang tay ngưá»i thứ hai, rồi đương nhiên chúng tôi lại là m nô lệ cho ngưá»i thứ hai đó. Nếu ngưá»i kế chân nà y hung tà n độc ác hÆ¡n cả mụ Ãồng má»— má»— thì số pháºn chúng tôi phải chịu hà nh hạ nhục nhã tệ hại hÆ¡n ngà y nay nữa. Chúng tôi thiệt lâm và o tình trạng má»™t mÅ©i tên đã đặt lên dây cung không phóng ra không được, chúng tôi cÅ©ng biết rằng cuá»™c do thám nà y nguy hiểm phi thưá»ng nhưng không khám phá ra được thá»±c sá»± cÅ©ng không xong.
Bao Bất Ãồng lại giục:
- Thế rồi sao nữa? Ô động chúa kể đi...
Ô lão đại đáp:
- Trong bá»n chúng tôi, nói vá» võ công và cÆ¡ trà thì An động chúa là tay xuất sắc hÆ¡n cả. Nhất là vá» khinh công lại cà ng trá»™i hÆ¡n ngưá»i thưá»ng rất nhiá»u. Lúc ấy tám ngưá»i Ä‘á»u yên lặng đưa mắt nhìn An động chúa.
Ô lão đại nói đến câu tám ngưá»i đưa mắt nhìn An động chúa thì bá»n Má»™ Dung Phục, Vương Ngá»c Yến, Ãoà n Dá»±, Ãặng Bách Xuyên và cả những ngưá»i chưa biết An động chúa mặt mÅ©i thế nà o Ä‘á»u đảo mắt nhìn bá»n nà y để nghe võ công cá»§a động chúa há» An, ngưá»i nói lắp, xem thế nà o. Má»i ngưá»i nhá»› lại vừa rồi Ô lão đại dẫn bá»n Má»™ Dung Phục cùng Bất Bình đạo nhân Ä‘i ra mắt các vị động chúa, đảo chúa mà không thấy Ô lão đại giá»›i thiệu đến ai là An động chúa cả.
Ô lão đại tá»§m tỉm cưá»i nói:
- An động chúa tÃnh ưa thanh tÄ©nh, không thÃch kết bạn, xin các vị miá»…n trách.
- Lúc ấy chúng tôi Ä‘á»u tin cáºy và o tà i ba cá»§a An động chúa Ä‘i thám thÃnh xem sao. An động chúa liá»n nói: "Các anh em đã hết lòng tin cáºy, không có lý nà o đệ lại khước từ"rồi y trở gót Ä‘i ngay.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết An động chúa đó tất cÅ©ng nói lắp chứ không được trÆ¡n tru. Nhưng vì Ô lão đại không tiện thuáºt theo giá»ng nói cá»§a y, sợ má»i ngưá»i phải phì cưá»i.
Ô lão đại kể tiếp:
- Chúng tôi ngồi chá» nóng ruá»™t vô cùng! Quãng thì giá» cá»§a ngưá»i lo lắng mong má»i sao mà nó dà i thế! Không trách ngưá»i ta thưá»ng nói Má»™t ngà y đằng Ä‘aÜng xem bằng ba thu. Chúng tôi chỉ lo An động chúa đã gặp chuyện gì bất trắc. Tình tháºt mà nói chúng tôi sợ An động chúa bị mụ ác tặc bắt được hạ độc thá»§ chỉ có má»™t phần, mà cái sợ mụ nổi tráºn lôi đình Ä‘uổi theo há»i tá»™i chúng tôi lại cà ng lá»›n hÆ¡n.
Tuy biết rằng có lo sợ cÅ©ng chẳng Ãch gì, vả lại sá»± việc đó đã bắt đầu rồi thì cÅ©ng phải dám liá»u.
Mụ ác tặc mà muốn trừng trị thì mình chẳng tà i nà o chạy thoát được. Chúng tôi chá» ròng rã ba giá» thì An động chúa trở vá» chá»— hẹn, vừa trông thấy y lá»™ vẻ vui mừng, ai nấy tưởng chừng như mình được bá» tảng đá lá»›n đội trên đầu xuống. An động chúa nói ngay: "Lão phu nhân mắc bệnh không ở trên núi". Y kể lại: "Lúc quay vá» núi Phiêu Diá»…u nghe lá»m được bá»n thị nữ nói chuyện vá»›i nhau là mụ ác tặc mắc bệnh nặng phải Ä‘i xa tìm thuốc Ä‘iá»u trị".
Ô lão đại nói tá»›i đây, đám đông có tiếng hoan hô nổi dáºy.
Kể ra thì tin Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— mắc bệnh hỠđã biết cả nên má»›i đến tụ táºp ở đây nhưng bây giá» há» nghe thấy Ô lão đại nhắc tá»›i vẫn cảm thấy vui lòng nên lại hoan hô lần nữa.
Ãoà n Dá»± lắc đầu nói:
- Nghe tin ngưá»i ta mắc bệnh mà vui mừng thì tháºt là kỳ!
Chà ng nói câu nà y giữa lúc tiếng hoan hô rầm rộ như sấm vang nên chẳng ai để ý đến.
Ô lão đại lại nói:
- Chúng tôi được tin nà y, ai cÅ©ng vui lòng hả dạ nhưng vẫn còn lo mụ ác tặc rất nhiá»u nguỵ kế, có khi mụ cố ý giả vỠđể thám thÃnh chúng tôi.
Ngừng một lát, Ô lão đại lại nói tiếp:
- Bá»n chÃn ngưá»i chúng tôi thương nghị xong rồi, hai hôm sau liá»n đưa nhau lên núi Phiêu Diá»…u để nghe ngóng tin tức. Lần nà y, chÃnh tai Ô má»— nghe được tin mụ lão tặc quả thá»±c bị bệnh nặng, không còn nghi ngá» gì nữa. Nhưng lá bùa sinh tỠở đâu thì chưa Ä‘iá»u tra ra được.
Bao Bất Ãồng đột nhiên há»i xen và o:
- Trá»i Æ¡i! Lá bùa sinh tá» là cái quá»· gì? Ô lão huynh nói cho tại hạ nghe Ä‘i!
Ô lão đại thở dà i đáp:
- Câu chuyện nà y dà i lắm, khó mà giải thÃch trong má»™t lúc cho Bao huynh rõ được. Tóm tắt lại thì lá bùa sinh tỠđó, mụ ác tặc còn cầm ở trong tay thì bất cứ lúc nà o mụ muốn bắt chúng tôi phải chết cÅ©ng được.
Bao Bất Ãồng há»i:
- Ãó phải chăng là má»™t thứ pháp bảo cá»±c kỳ lợi hại?
Ô lão đại nhăn nhó cưá»i đáp:
- Có thể nói thế được.
Hắn không muốn bà n nhiá»u vá» chuyện lá bùa sinh tá», liá»n ngay ngưá»i nói tiếp:
- Mụ ác tặc mắc bệnh nặng là má»™t Ä‘iá»u chắc chắn trăm phần trăm. Công việc chúng ta là nhân cÆ¡ há»™i nà y vùng dáºy để thoát ra khá»i xiá»ng xÃch mụ. Tại hạ tin rằng anh em phấn khởi tinh thần quyết liá»u má»™t chuyến. Có Ä‘iá»u hiện giá» mụ ác tặc đã quay vá» cung Linh Thứu núi Phiêu Diá»…u chưa thì không tà i nà o biết rõ. Má»i việc hà nh động cần được toà n thể anh em thương nghị kỹ cà ng. Nhất là ba vị Má»™ Dung công tá», Ãoà n công tá», Bất Bình đạo trưởng có cao kiến gì xin nói cho nghe.
Ãoà n Dá»± nói:
- Nhân lúc ngưá»i ta gặp nạn mà ám toán thì đâu phải là hà nh động cá»§a ngưá»i quân tá»? Tại hạ chẳng ý kiến chi hết, mà dù có ý kiến chăng nữa cÅ©ng không tiện nói ra.
Ô lão đại biến sắc toan đáp lá»i thì Bất Bình đạo nhân nhìn hắn đưa mắt ra hiệu, rồi tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Ãoà n huynh đã bảo đứng bà ng quan không giúp bên nà o, nên không chịu đưa ý kiến ra. Ãó là thưá»ng tình! Ô lão đại, bây giá» chúng ta muốn tiến đánh núi Phiêu Diá»…u thì cần nhất là phải biết rõ thá»±c hư trong cung Linh Thứu. Bá»n động chúa cùng Ô huynh cả thảy chÃn ngưá»i đã lên núi thám thÃnh, váºy sau khi mụ ác tặc rá»i khá»i cung Linh Thứu thì trong cung còn lại bao nhiêu tay cao thá»§? Cách bố trà thế nà o? Ô huynh tuy không biết hết nhưng chắc cÅ©ng hiểu được má»™t đôi phần, xin Ô huynh nói ra để các vị liệu định.
Ô lão đại nói:
- Nói ra thiệt mắc cỡ! Chúng tôi đến dò xét cung Linh Thứu mà thá»±c ra chẳng ai dám và o thám thÃnh. Cả chÃn ngưá»i phải hết sức ẩn nấp và chỉ sợ gặp phải má»™t nhân váºt lợi hại nà o thì nguy to. Tại hạ nấp ở trong vưá»n hoa phÃa sau cung bị má»™t ả nữ đồng bắt gặp. Coi cách ăn mặc cá»§a ả nà y thì biết ả là má»™t đứa nha hoà n. Tại hạ tránh không kịp bị ả nhìn rõ mặt.
Sợ ả tiết lá»™ bà máºt, tại hạ liá»n nhẩy xổ lại thi triển phép cầm nã muốn nắm ả lại. Thiệt là má»™t sá»± liá»u lÄ©nh không kể gì đến tÃnh mạng nữa. Ta nên hiểu rằng má»i nhân váºt trong cung Linh Thứu không phải tầm thưá»ng. Dù ả chỉ là má»™t đứa trẻ nÃt nhưng biết đâu võ công ả chẳng rất thần diệu? Tại hạ tá»± biết cỠđộng cá»§a mình mưá»i phần chết chÃn...
Ô lão đại nói tá»›i đây thì giá»ng nói run lên, tá» ra khi đó hắn lâm và o tình trạng cá»±c kỳ nguy hiểm, bây giá» nhá»› đến hãy còn phát á»›n.
Má»i ngưá»i lẳng lặng ngồi nghe Ô lão đại thuáºt chuyện, mắt thấy hắn lúc nà y vẫn được bình yên vô sá»± thì nghÄ© ngay đến khi hắn có gặp nguy hiểm gì thì rồi cÅ©ng thoát khá»i được. Nhưng những ngưá»i nà y há»… động nghÄ© đến Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— là lại rùng mình, thế mà Ô lão đại dám lên táºn núi Phiêu Diá»…u hà nh động thì dù hắn có vì tình trạng bắt buá»™c mà phải liá»u lÄ©nh mạo hiểm cÅ©ng là má»™t tay lá»›n máºt vô cùng, nếu là hạng ngưá»i tầm thưá»ng thì đà nh bó tay chịu chết, nên ai cÅ©ng sinh lòng bá»™i phục hắn.
Ô lão đại kể tiếp:
- Tại hạ xông và o rồi váºn dụng toà n lá»±c thi triển ngay tuyệt chiêu Hổ trảo công. Lúc đó tại hạ đã định bụng sẳn, nếu má»™t chiêu mà không bắt được con nhá», để nó chỉ kịp la lên má»™t tiếng cho những tay tiếp viện đến nÆ¡i thì mình chỉ còn cách từ trên ngá»n núi cao trăm trượng nhảy xuống tá»± vẫn má»™t cách mau lẹ sung sướng, nhất định không để lá»t và o tay mụ ác tặc rồi mà chịu đựng những cuá»™c hà nh hạ dã man tà n nhẫn.
Ngừng một lúc, Ô lão đại kể tiếp:
- NgỠđâu... tay trái tại hạ chụp xuống vai con nhá», tay phải nắm chặt được cánh tay nó, mà nó tuyệt không kháng cá»± chi hết. Ngưá»i nó chỉ lạng Ä‘i má»™t cái rồi ngã lăn ra. Toà n thân nó không má»™t chút khà lá»±c, dưá»ng như nó không có võ công chi hết.
Má»i ngưá»i ngồi nghe Ä‘á»u ngạc nhiên thì Ô lão đại lại nói:
- Lúc đó tại hạ mừng rỡ không biết đến thế nà o mà kể, mừng đến ná»—i bá»§n rá»§n cả chân tay. Nói ra chẳng bõ là m trò cưá»i cho các vị. Con nhỠđó ngã ra rồi thì cái con ngưá»i Ô lão đại vô vị nà y xuýt nữa cÅ©ng ngã theo.
Nghe Ô lão đại nói đến đây, má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i ồ lên, đầu óc cảm thấy khoan khoái, trút bá» hẳn những chuyện lo lắng hoang mang trong giây lát.
Tuy Ô lão đại tá»± cưá»i mình là con ngưá»i nhát gan, chỉ bụng nát dạ, quá lo những chuyện không đâu, nhưng ai nấy Ä‘á»u cho hắn là má»™t tay dÅ©ng cảm phi thưá»ng vì hắn dám lên táºn núi Phiêu Diá»…u bắt ngưá»i là là m má»™t việc kinh thiên động địa.
Ô lão đại giÆ¡ tay ra vẫy, má»™t tên thá»§ hạ cá»§a hắn liá»n xách má»™t cái túi vải Ä‘en chạy ra. Gã đặt túi xuống trước mặt Ô lão đại.
Ô lão đại cởi miệng túi kéo thấp xuống, để lá»™ ra má»™t con ngưá»i.
Ai nấy Ä‘á»u ồ lên má»™t tiếng, ngưá»i đứng trong túi thân hình bé nhá» và chỉ là má»™t đứa trẻ nÃt con gái.
- Con nhỠnà y Ô mỗ bắt ở trên núi Phiêu Diễu đem vỠđó.
Má»i ngưá»i hò reo ầm trá»i:
- Hoan hô Ô lão đại!
- Ô lão đại bất hủ!
- Ô lão đại quả là một tay anh hùng hảo hán!
- Quần tiên ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo xin tôn Ô lão đại lên là m thủ lãnh!
Tiếng hoan hô cá»§a má»i ngưá»i xen lẫn vá»›i tiếng khóc u ú.
Tiếng khóc đó ở miệng con nhá» báºt ra, nó hai tay bưng mặt khóc nức nở. Ô lão đại nói:
- Chúng tôi bắt được nhá» nà y rồi, vẫn nÆ¡m ná»›p lo sợ có ngưá»i biết ra rượt theo, nên hấp tấp chạy xuống núi liá»n. Lúc há»i con nhá» nà y thì tháºt là đáng buồn, không khai thác được chút gì vì nó là má»™t đứa câm. Ban đầu chúng tôi tưởng nó giả vá», đã nghÄ© ra bao nhiêu biện pháp để thá» thách. Có lúc lại bất thình lình thét và o sau lưng nó má»™t tiếng tháºt to thá» xem nó có giáºt mình không. Nhưng thá» Ä‘i thá» lại mãi, nó vẫn hoà n câm.
Má»i ngưá»i nghe tiếng con nhá» khóc u ú thì biết rằng quả nhiên nó câm tháºt, có Ä‘iá»u tiếng khóc nó lanh lảnh, đúng là tiếng khóc cá»§a đứa con nÃt.
Giữa đám đông có ngưá»i cất tiếng há»i:
- Ô lão đại! Nó đã không biết nói, sao không viết chữ thá» há»i xem nó có hiểu không?
Ô lão đại đáp:
Nó chẳng hiểu chi hết! Chúng tôi đã dùng đủ cách, nà o dìm xuống nước lạnh, nà o dúng và o nước nóng, nà o bắt nhịn đói, chẳng còn thiếu cách gì mà xem ra nó không phải là đứa quáºt cưá»ng. Thiệt là má»™t đứa nhá» vừa câm vừa ngu ngốc.
Ãoà n Dá»± không nhịn được, cưá»i khằng khặc nói:
- Dùng những thủ đoạn đê hèn để hà nh hạ một cô bé, thế mà không biết nhục?
Ô lão đại nói:
- Chúng tôi bị mụ Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— hà nh hạ còn thảm khốc dã man gấp mưá»i. Mình có trả oán má»™t chút đã thấm và o đâu, nhục gì mà nhục?
Ãoà n Dá»± nói:
- Các vị có báo thù trả oán thì phải đối phó vá»›i chÃnh mụ Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— má»›i hợp lý. Ai Ä‘á»i lại Ä‘i ăn thua vá»›i đứa con nÃt thì được Ãch gì?
Ô lão đại nói:
- CÅ©ng có Ãch chứ!...
Rồi hắn cất cao giá»ng, nói:
- Các vị huynh đệ! Hôm nay chúng ta đồng tâm hiệp lá»±c lại lên núi Phiêu Diá»…u phản kháng. Kể từ giá» phút nà y, phúc cùng hưởng, hoạ cùng chịu. Váºy chúng ta phải uống máu ăn thá», mưu đồ việc lá»›n. Vị nà o không đồng ý cho biết?
Ô lão đại há»i liá»n hai câu không thấy có tiếng ngưá»i đáp lại.
Khi hắn há»i đến câu thứ ba thì má»™t Ãại Hán cao lá»›n đứng lên không nói gì rồi trở gót quay vá» phÃa tây mà chạy.
Ô lão đại lá»›n tiếng gá»i:
- Khu đảo chúa Kiếm Ngư!
Ãại Hán vẫn không trả lá»i, cứ cắm đầu chạy như bay. Y chạy lẹ quá chừng, má»›i chá»›p mắt đã chạy quanh hết má»™t khu thung lÅ©ng.
Má»i ngưá»i la lên:
- Thằng cha nà y nhát gan, chưa lâm tráºn đã bá» chạy. Mau ngăn chặn hắn lại!
Mưá»i mấy ngưá»i láºp tức rượt theo. Những ngưá»i nà y Ä‘á»u và o loại khinh công rất giá»i, nhưng Khu đảo chúa đã chạy xa rồi, chẳng hiểu há» còn Ä‘uổi kịp nữa không?
Bất thình lình má»™t tiếng rú thê thảm từ phÃa sau núi vá»ng lại.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh ngạc, nhìn nhau thất sắc. Cả mưá»i mấy ngưá»i Ä‘i rượt Khu đảo chúa cùng dừng bước.
Bá»—ng nghe má»™t luồng gió rÃt lên vù vù, má»™t váºt hình tròn như quả bóng từ sau núi vá»t lên trên không bay tá»›i rá»›t và o giữa đám đông.
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
18-08-2008, 10:42 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 88 : Nhà sư Hư Trúc lại xuất hiện
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Má»i ngưá»i nhìn lại bá»™ mặt thá»§ cấp nà y thì thấy râu đâm tua tá»§a, hai mắt tròn xoe, chÃnh là Khu đảo chúa, ngưá»i vừa bá» hà ng ngÅ© trốn chạy Ä‘i.
Ô lão đại run sợ la lên:
- Trá»i Æ¡i! Khu đảo chúa!...
Trong lúc hốt hoảng, hắn nghÄ© không ra Khu đảo chúa vừa trốn Ä‘i tại sao đã mất mạng mau đến thế? Rồi trong có hắn bá»—ng nổi lên má»™t ý niệm cá»±c kỳ khá»§ng khiếp. Hắn tá»± há»i:
- Chẳng lẽ Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— dã đến đây rồi ư?
Bá»—ng nghe Bất Bình đạo nhân cất tiếng cưá»i ha ha rồi nói::
- Kiếm Thần! Kiếm Thần! Quả nhiên danh bất hư truyá»n! Kiếm Thần huynh canh gác tháºt là nghiêm máºt!
PhÃa sau khu thung lÅ©ng má»™t thanh âm trong trẻo vá»ng lại:
- Kẻ nà o đã lâm tráºn mà bá» trốn thì ai trông thấy cÅ©ng có quyá»n giết chết. Xin các vị động chúa, đảo chúa miá»…n trách cho tại hạ Ä‘iá»u đó.
Má»i ngưá»i Ä‘ang ở trong cÆ¡n sợ hãi bấy giá» má»›i hoà n hồn, đồng thanh nói:
- May được Kiếm Thần trừ diệt quân phản nghịch để đại sự của chúng ta không bị phá hoại, thế thì còn gì hay bằng!
Má»™ Dung Phục cùng bá»n Ãặng Bách Xuyên Ä‘á»u nghÄ© bụng:
- Gã nà y tá»± xưng là Kiếm Thần tháºt là ngông cuồng tá»± cao tá»± đại.
Dù kiếm pháp y có giá»i đến đâu chăng nữa thì cÅ©ng không nên tá»± xưng là thần. Trên chốn giang hồ mình chưa từng nghe thấy nhân váºt nà o có cái biệt hiệu kỳ như váºy. Không hiểu kiếm pháp gã nà y hÆ¡n mình đến mức độ nà o?
Ô lão đại cưá»i thầm vừa rồi đã Ä‘em lòng nghi hoặc hoặc vu vÆ¡, rồi hắn lá»›n tiếng nói:
- Xin liệt vị huynh đệ lấy khà giá»›i ra. Má»—i vị hoặc chém má»™t nhát hoặc đâm má»™t mÅ©i và o ngưá»i con lá»i nà y! Tuy ả câm Ä‘iếc, nhưng cÅ©ng là má»™t nhân váºt ở trong núi Phiêu Diá»…u. MÅ©i Ä‘ao cá»§a chúng ta đã dÃnh máu ả tức là từ nay trở Ä‘i chúng ta cùng bá»n ngưá»i núi Phiêu Diá»…u sẽ thà nh hai phe đối đầu má»™t mất má»™t còn. Hà nh động nà y còn khiến cho kẻ nà o ăn ở hai lòng cÅ©ng không thể lùi bước được nữa.
Ô lão đại nói xong, liá»n rút lưỡi quá»· đầu Ä‘ao ra cầm tay, ánh sáng xanh lè lấp loáng.
Má»i ngưá»i đứng bên Ô lão đại Ä‘á»u ngá»i thấy má»™t mùi tanh tưởi từ lưỡi Ä‘ao Lục bạ Hương lá»™ Ä‘ao tiết ra.
Ãám ngưá»i tụ há»p Ä‘á»u hoan hô:
- Phải lắm! Có thế má»›i được! Má»™t khi chúng ta đã có lá»i huyết thệ đồng minh vá»›i nhau thì chỉ có tiến chứ không có thoái.
Mộ Dung Phục chau mà y lẩm bẩm:
- Ô lão đại hà nh động thế nà y khác nà o bà y tráºn quay lưng xuống sông, chỉ có tiến má»›i sống, há»… thoái là chết, khiến cho không ai dám hai lòng. Tuy vụ nà y tà n nhẫn tháºt đây, nhưng đã là ngưá»i từng trải giang hồ thì dù gặp những sá»± tà n nhẫn hÆ¡n thế nà y nữa cÅ©ng là thưá»ng.
Y nghÄ© váºy rồi chẳng báºn tâm đến nữa.
Ãoà n Dá»± thấy thế, không nhẫn nại được, lá»›n tiếng la lên:
- Là m thế không được đâu! Nhất định là không được! Má»™ Dung huynh! Má»™ Dung huynh nên ra tay ngăn cản, đừng để há» hà nh động bất nhân như váºy má»›i phải.
Mộ Dung Phục lắc đầu nói:
- Ãoà n huynh! Tất cả thân thế cùng tÃnh mạng ngưá»i ta Ä‘á»u rà ng buá»™c và o hà nh động nà y. Chúng ta là ngưá»i ngoà i chẳng nên can thiệp và o việc cá»§a há».
Ãoà n Dá»± động lòng nghÄ©a hiệp, tức giáºn nói:
- Ãã là báºc đại trượng phu thì giữa đưá»ng gặp chuyện bất bình cÅ©ng không thể nhắm mắt bá» qua được. Vương cô nương! Dù cô nương có trách mắng tại hạ cÅ©ng đà nh chịu, tại hạ không thể không cứu cô bé kia được. Nhưng... khốn ná»—i, sức tại hạ không trói nổi con gà thì dù có muốn cứu cô ta cÅ©ng khó lòng là m được!
Rồi chà ng quay sang cầu cứu Ãặng Bách Xuyên và Công Dã Cà n, há»i:
- Trá»i Æ¡i! Ãặng công! Công Dã công! Sao nhị vị không động thá»§ Ä‘i!
Chà ng lại kêu cả đến Bao Bất Ãồng cùng Phong Ba Ãc:
- Bao huynh! Phong huynh! Ãệ xông và o cứu ngưá»i rồi Bao huynh cùng Phong huynh tiếp ứng cho đệ được không?
Bá»n Ãặng Bách Xuyên bốn ngưá»i bao giá» cÅ©ng hà nh động theo ý Má»™ Dung Phục. Chúng thấy y không muốn dúng tay và o vụ nà y đà nh nhìn Ãoà n Dá»± lắc đầu. Gã nà o cÅ©ng tá» vẻ bần thần.
Ô lão đại thấy Ãoà n Dá»± kêu gá»i hết ngưá»i nỠđến ngưá»i kia để ngăn trở hà nh động cá»§a bá»n hắn, thì nghÄ© thầm:
- Thằng cha nà y công lực rất cao thâm. Gã mà sinh sự thì thiệt khó cho mình. Nếu mình còn chần chỠthì còn sinh lắm chuyện. Âu là mình động thủ phắt đi cho xong.
NghÄ© váºy hắn vừa giÆ¡ lưỡi quá»· đầu Ä‘ao lên vừa nói:
- Ô lão đại xin động thủ trước tiên!
Rồi toan bổ lưỡi đao xuống cô bé đứng trong túi vải.
Ãoà n Dá»± la lên:
- Há»ng rồi!
Chà ng vung ngón tay ra chiêu Thiếu xung kiếm trong phép Lục Mạch Thần Kiếm, phóng và o quỷ đầu đao của Ô lão đại.
Nhưng phép Lục Mạch Thần Kiếm không phát hay thu lại theo như ý muốn chà ng. Có lúc hiệu nghiệm, có lúc không. Có khi chân khà xông lên đầy dẫy trong ngưá»i, uy lá»±c cá»±c kỳ mãnh liệt, có khi lại không váºn dụng cho ná»™i lá»±c phát động được chút nà o.
Lúc nà y chà ng phóng chiêu nhưng chân khà chỉ váºn dụng đến bà n tay rồi ngừng lại không phát ra được mà lưỡi Ä‘ao cá»§a Ô lão đại đã giáng xuống gần đến mình cô bé.
Bất thình lình má»™t bóng Ä‘en từ phÃa sau má»™t tảng đá lá»›n vá»t ra. Bóng Ä‘en giÆ¡ tay trái lên gạt phắt lưỡi Ä‘ao cá»§a Ô lão đại ra, còn tay phải chá»™p ngay lấy túi vải đặt lên lưng, cõng luôn cả cô gái lẫn cái túi nhằm vá» mé Tây Bắc mà chạy.
Má»i ngưá»i nhốn nháo cả lên, la ó vang trá»i vừa xông và o rượt theo bóng Ä‘en. Nhưng bóng Ä‘en cước lá»±c thần tốc, chạy nhanh như biến không ai Ä‘uổi kịp.
Ãoà n Dá»± cả mừng, mắt chà ng sáng rá»±c lên và đã nháºn ra bóng Ä‘en là ai. Chà ng lá»›n tiếng la lên:
- Té ra là Hư Trúc hoà thượng chùa Thiếu Lâm. Hư Trúc sư huynh! Ãoà n má»— xin chắp tay thi lá»… kÃnh má»™ sư huynh. Chùa Thiếu Lâm cá»§a sư huynh là sao Bắc Ãẩu, là núi Thái SÆ¡n cá»§a võ lâm, quả nhiên danh bất hư truyá»n!
Ngưá»i cướp túi vải đựng cô bé chÃnh là Hư Trúc hoà thượng. Hư Trúc hôm gặp Ãinh Xuân Thu trong phạn Ä‘iếm rồi tại đó xảy ra cuá»™c ác đấu kinh hồn. Nhà sư đội cái bà n lù lù Ä‘i ra. Ãinh Xuân Thu phóng chưởng đánh vỡ tan cái bà n khiến cho nhà sư phải má»™t phen hú vÃa cướp đưá»ng chạy trối chết.
Hư Trúc chạy ra khá»i phạn Ä‘iếm rồi toan Ä‘i tìm sư bá là bá»n Tuệ Phương để xem ngưá»i chỉ thị ra sao.
Nên biết rằng từ lúc sư bá cá»§a Hư Trúc là Huyá»n Nạn đại sư bị chết vì phát chưởng cá»§a y, Hư Trúc kinh hãi vô cùng không biết là m thế nà o được. Y lại chưa có kinh nghiệm bôn tẩu giang hồ, đưá»ng lối không biết, chẳng khác gì con chim bị tên, không dám gặp ai nữa mà cÅ©ng không dám và o quán trá», chỉ tìm và o những nẻo đưá»ng sÆ¡n dã hẻo lánh mà đi lang thang.
Hư Trúc gặp thá»i kỳ ba mươi sáu động chúa và bảy mươi hai đảo chúa ước hẹn đến há»™i há»p tại hang núi Vô Danh. Những ngưá»i nà y Ä‘á»u Ä‘em đệ tá» thân tÃn Ä‘i theo nên số ngưá»i rất đông.
Hư Trúc dá»c đưá»ng đã gặp bá»n nà y. Nhà sư thấy há» hình dung cổ quái, hà nh tung kỳ bÃ, liá»n động tÃnh hiếu kỳ. Y bà máºt theo hỠđến đây để xem há» là m gì. Tất cả những tình trạng bữa nay nhà sư Ä‘á»u được mắt thấy tai nghe, nhưng y chẳng hiểu gì vá» những chuyện ân oán trên chốn giang hồ.
Bản tÃnh Hư Trúc đầy lòng nghÄ©a hiệp, sẵn dạ từ bi. Y thấy Ô lão đại giÆ¡ quá»· đầu Ä‘ao lên toan chém má»™t đứa nhá» câm Ä‘iếc, mà cô ta không có má»™t chút lá»±c lượng nà o để kháng cá»±, lòng y không nỡ bá» qua cảnh hiếp đáp vô lý nà y. Y bất chấp ai phải ai trái và cố cứu cho bằng được cô bé.
Lúc ấy y đứng sau tảng đá lá»›n nhảy vá»t ra cướp lấy cái túi vải để lên lưng chạy liá»n.
Hư Trúc võ công rất tầm thưá»ng, nhưng đã được chưởng môn phái Tiêu Dao Ä‘em công phu bảy mươi năm tu luyện truyá»n thụ cho y là m truyá»n nhân. Nhà sư sau khi được hưởng thụ toà n bá»™ ná»™i lá»±c cá»§a sư phụ, chân nguyên mãnh liệt vô cùng, quyết nhiên bá»n Ô lão đại, Bất Bình đạo nhân không thể bì kịp.
Hư Trúc cõng túi vải lên lưng, chạy nhanh như bay lên dốc núi. Ngá»n núi nà y cây rừng ráºm rạp, chỉ trong chốc lát là đã không ai nhìn thấy tung tÃch nhà sư nữa. Bao nhiêu ám khà cá»§a các động chúa, đảo chúa phóng theo nếu không cắm và o thân cây thì cÅ©ng bị cà nh lá hất rá»›t xuống đất.
Má»i ngưá»i thấy Hư Trúc cước bá»™ mau lẹ phi thưá»ng và chỉ hất tay má»™t cái, nhà sư đã gạt được Ô lão đại ra thì biết ná»™i lá»±c y cÅ©ng ghê gá»›m lắm. Há» lại thấy Ãoà n Dá»± bảo y là má»™t vị hoà thượng chùa Thiếu Lâm. Má»™t khi đã nghe đến tiếng tăm chùa Thiếu Lâm, ngưá»i nà o cÅ©ng Ä‘em lòng khiếp sợ, nể nang, không muốn bức bách quá độ. Chỉ vì vụ nầy rất quan trá»ng nên há» không dám bá» qua. Thấy đứa nhá» kia được nhà sư chùa Thiếu Lâm cứu thoát cõng chạy, há» nghÄ© rằng nếu không giết được cô bé Ä‘i để bịt miệng thì cuá»™c mưu đồ nà y láºp tức sẽ bị tiết lá»™ ra ngoà i và mối hoạ bất trắc sẽ xảy đến ngay, nên má»i ngưá»i gá»i nhau om sòm chạy và o rừng sục tìm.
Ngá»n núi nà y đã cao ngất trá»i, rừng cây ráºm rạp um tùm mà trên đỉnh núi lại đầy tuyết phá»§ trắng xoá. Muốn lên được đến chá»— cao nhất, những tay khinh công tuyệt vá»i cÅ©ng phải trèo Ãt ra là năm sáu ngà y.
Bất Bình đạo nhân đột nhiên cất tiếng la gá»i:
- Anh em bất tất phải hoang mang. Nhà sư đó đã lên đỉnh núi tức là đi và o bước đưá»ng cùng, trừ phi y có bay lên trá»i mất, còn ngoà i ra không có cách nà o thoát được. Chúng ta cứ canh gác khắp các ngả dưới chân núi là y hết đưá»ng Ä‘i xuống.
Má»i ngưá»i nghe Bất Bình đạo trưởng nói váºy má»›i hÆ¡i yên dạ.
Ô lão đại liá»n phân phối má»i ngưá»i canh gác khắp các nẻo đưá»ng thông lên đỉnh núi. Nhưng hắn vẫn còn sợ Hư Trúc xuống núi mà bá»n canh gác không đủ sức ngăn trở, há» liá»n chia má»—i ngả đưá»ng ra là m ba chặng. Chặng trên không chống nổi đã có chặng giữa. Dưới chặng giữa lại còn chặng dưới cùng. Ngoà i ra há» còn cắt mưá»i mấy tay cao thá»§ Ä‘i lại tuần tiá»…u để kịp thá»i tiếp ứng.
Bố trà cuá»™c canh gác xong rồi, bá»n Ô lão đại, Bất Bình đạo nhân, Tang Thổ Công, Hoắc động chúa, Khâm đảo chúa mấy chục ngưá»i Ä‘i lên đỉnh núi lục tìm, cần diệt cho được nhà sư nà y để trừ mối lo vá» sau.
Bá»n Má»™ Dung Phục trấn giữ ở con đưá»ng vá» mé đông. Tuy ngoà i mặt há» xin bá»n nà y phòng thá»§ mé đông mà thá»±c ra là há» không muốn cho bá»n ngưá»i đó dá»± và o vụ nà y.
Má»™ Dung Phục cÅ©ng hiểu như váºy. Y biết bá»n Ô lão đại vẫn còn có lòng nghi kỵ mình, nhưng chỉ tá»§m tỉm cưá»i, dẫn bá»n Ãặng Bách Xuyên giữ con đưá»ng mé đông, chứ không nói gì.
Ãoà n Dá»± chẳng cần e dè chi hết, chà ng lá»›n tiếng khen Hư Trúc là báºc đại anh hùng, đại hảo hán không ngá»›t miệng, khiến bá»n Ô lão đại rất căm tức.
Nhắc lại Hư Trúc vừa đỠkhà vừa chạy lên núi, thì thấy cà ng lên cao rừng cây cà ng ráºm rạp. PhÃa sau vẫn nghe tiếng ngưá»i huyên náo rượt theo nhưng má»—i lúc má»™t nhá» Ä‘i.
Lúc nhà sư ra tay cứu ngưá»i chỉ vì lòng nghÄ©a hiệp thúc đẩy. Bây giá» y má»›i nghÄ© đến võ công bá»n ngưá»i nà y đã ghê gá»›m lại có má»™t số rất đông, mà thá»§ Ä‘oạn ngưá»i nà o cÅ©ng vô cùng độc ác.
Chỉ má»™t tên trong đối phương ra tay là mình đã không địch nổi, huống chi hỠđông ngưá»i như thế. NghÄ© váºy, nhà sư đâm ra sợ hãi vô cùng lẩm bẩm má»™t mình:
- Bây giá» chỉ còn cách tìm đến má»™t nÆ¡i nà o tháºt kÃn đáo, và o đó ẩn núp để há» không tìm đến nÆ¡i được thì tÃnh mạng mình cÅ©ng như tÃnh mạng cô bé nà y má»›i giữ được an toà n.
Lúc nà y nhà sư lâm và o tình trạng đối không cần tìm ấn, Ä‘i không cần tìm đưá»ng. Cứ nhắm mắt Ä‘i và o chá»— nà o cây cối cá»±c kỳ ráºm rạp là xông pha Ä‘i và o. CÅ©ng may mà ná»™i lá»±c y đầy rẫy, chạy gần hai giá» mà chẳng thấy mệt nhá»c chi hết.
Nhà sư lại chạy má»™t lúc nữa thì trá»i sáng rõ. Chân y dẫm lên những chá»— đầy tuyết động, thì ra y đã chạy đến khu rừng âm u, ánh sáng mặt trá»i chưa lá»t và o được nên tuyết vẫn không tan.
Hư Trúc định thần nhìn địa thế xung quanh má»™t lượt. Trái tim nhà sư vẫn Ä‘áºp thình thịch.
Nhà sư tá»± há»i:
- Không biết mình phải chạy trốn đến đâu mới yên thân?
Bất thình lình phÃa sau có tiếng quát:
- Thằng quá»· con nà y giá»i tháºt! Ngươi tưởng trốn được ư? Ta là m cho ngươi phải hổ thẹn mà chết.
Hư Trúc giáºt mình la lên, la hoảng:
- Úi chao!
Rồi co giò chạy lên đỉnh núi như ngưá»i phát Ä‘iên.
Nhà sư chạy được mấy dặm nữa má»›i dám dừng chân ngoảnh đầu lại thì không thấy có ngưá»i Ä‘uổi theo. Y đã hÆ¡i yên dạ, tá»± nói má»™t mình:
- Hay quá! Không có ngưá»i Ä‘uổi theo nữa rồi.
Nhưng nhà sư vừa dứt lá»i thì sau lưng lại có tiếng chế diá»…u:
- Báºc nam tá» trượng phu là m gì mà nhát gan quá đến thế. Tháºt là loà i chuá»™t nhắt!
Hư Trúc lại sợ cuống cuồng, cất bước chạy như bay, thanh âm kia vẫn nheo nhéo ở đằng sau:
- Ãồ nhát gan! Ãồ ngu dại chẳng ra trò gì cả!
Dưá»ng như thanh âm chỉ cách chừng hai ba thước ở phÃa sau, ngưá»i nói đó có thể vá»›i tay đến nhà sư được.
Hư Trúc nghĩ thầm:
- Há»ng bét! Thiệt là há»ng bét! Ngưá»i nà y có võ công cao cưá»ng đến như thế chắc là mình không thoát khá»i độc thá»§ cá»§a hắn rồi!
Nhà sư vừa nghĩ vừa gia tăng cước lực đến tột độ, mỗi lúc chạy một mau hơn.
Thanh âm kia lại lên tiếng:
- Ãã nhát gan thế thì còn trổ tà i anh hùng cứu ngưá»i là m chi? Ta há»i ngươi! Ngươi định trốn chạy tá»›i đâu?
Hư Trúc nghe tiếng nói ngay ở bên tai, y sợ quá, hai chân nhũn ra suýt nữa té xuống. Y lảo đảo mấy bước rồi quay đầu lại nhìn.
Lúc nà y trá»i đã sáng rõ , ánh sáng mặt trá»i chiếu thấu và o cả khu rừng ráºm rạp trông rất rõ mà tuyệt không thấy má»™t bóng ngưá»i.
Hư Trúc nghÄ© bụng chắc ngưá»i nà y ẩn nấp trong má»™t gốc cây nà o gần đấy. Y liá»n cung kÃnh nói:
- Tiểu tăng thấy đám ngưá»i đó là m cà n toan sát hại má»™t cô bé nhá» tuổi, nên chẳng lượng sức mình, ra tay cứu cô ta, thiệt không dám tá»± xưng là anh hùng hà o kiệt.
Thanh âm kia lại lên tiếng cưá»i lạt nói:
- Ngươi mà việc không biết tự lượng sức mình thì chỉ tổ rước lấy khổ nhục và o thân mà thôi!
Thanh âm nà y vẫn vang lên tựa hồ ngay ở bên tai.
Hư Trúc lại cà ng kinh hãi, hốt hoảng quay đầu nhìn lại mà phÃa sau nà o thấy ai đâu?
Nhà sư nghĩ bụng:
- Thân pháp ngưá»i nà y mau lẹ, xuất quá»· nháºp thần khiến mình không trông thấy được thì võ công y chắc chắn còn cao hÆ¡n mình đến mấy chục lần. Nếu y cố ý gia hại thì chỉ giÆ¡ tay lên má»™t cái là đến mưá»i Hư Trúc cÅ©ng rồi Ä‘á»i, chứ đừng nói má»™t Hư Trúc nữa. Vả nghe giá»ng nói thì y chỉ trách mình là bất tà i và nhát gan, dưá»ng như y không cùng má»™t phe vá»›i Ô lão đại thì phải.
NghÄ© váºy, Hư Trúc định thần lại rồi nói:
- Tiểu tăng bất tà i, mong rằng tiá»n bối chỉ Ä‘iểm cho.
Thanh âm kia lại cưá»i lạt nói:
- Ngưá»i có phải là đồ tỠđồ tôn gì cá»§a ta đâu mà ta chỉ Ä‘iểm cho ngươi?
Hư Trúc hấp tấp đáp:
- Dạ, dạ!... Tiá»n bối dạy chà lý. Tiểu tăng ăn nói cà n rỡ mong rằng tiá»n bối tha tá»™i cho. Bên địch rất đông ngưá»i mà tiểu tăng không phải là đối thá»§ cá»§a há». Tiểu tăng... tiểu tăng muốn kiếm đưá»ng tẩu thoát.
Nhà sư nói xong, lại đỠkhà tiếp tục lên đỉnh núi.
Thanh âm sau lưng lên tiếng:
- Ngá»n núi nà y là chá»— tuyệt lá»™. Bá»n chúng ở dưới chân núi canh giữ cả rồi. Ngươi còn định chạy Ä‘i đâu cho thoát?
Hư Trúc rất đỗi hoang mang, dừng bước lại đứng thộn mặt ra, ấp úng:
- Tiểu tăng... không biết tÃnh thế nà o được đây, mà cÅ©ng không biết rõ đưá»ng Ä‘i. Xin tiá»n bối mở lòng từ bi chỉ Ä‘iểm cho má»™t lối thoát.
Thanh âm ở sau lưng lại báºt lên tiếng cưá»i khằng khặc rồi nói bằng má»™t giá»ng hững há»:
- Hiện thá»i chỉ có hai đưá»ng, tuỳ ngươi chá»n lấy má»™t.
Hư Trúc há»i:
- Là những đưá»ng nà o?
Thanh âm kia đáp:
- Má»™t là ngươi trở gót quay vỠđưá»ng cÅ© xuống núi, xông và o trùng vi cá»§a địch mà giết hết bá»n yêu ma quá»· quái đó Ä‘i, thế là thượng sách.
Hư Trúc nói:
- ÃÆ°á»ng nà y không xong rồi. Má»™t là tiểu tăng không đủ tà i năng, hai là tiểu tăng không muốn giết ngưá»i.
Thanh âm kia nói:
- Váºy phải theo đưá»ng thứ hai. Ngươi tung mình nhảy xuống vá»±c sâu muôn trượng cho thân mình tan nát. Thế thì đừng nói má»™t Ä‘iá»u chứ đến cả trăm Ä‘iá»u cÅ©ng giải quyết xong hết!
Hư Trúc ngáºp ngừng:
- Cái đó...
Nhà sư quay đầu nhìn lại: chá»— nà y khắp mặt đất Ä‘á»u phá»§ tuyết. Y nhìn xuống thì chỉ thấy có má»™t vết chân mình mà thôi chứ không thấy vết chân ngưá»i thứ hai nà o nữa.
Nhà sư lẩm bẩm một mình:
- Ngưá»i nà y Ä‘i trên tuyết mà không lá»™ vết chân thì võ công y cao biết đến thế nà o mà nói?
Thanh âm kia lại há»i:
- Hai đưá»ng đó ngươi tÃnh thế nà o?
Hư Trúc đáp:
- Nhảy xuống vá»±c thẳm thì mạng tiểu tăng chết đã đà nh rồi, nhưng còn là m liên luỵ cả đến con nhá» mà tiểu tăng đã cứu Ä‘em theo cÅ©ng phải chết vá»›i mình. Như thế là cứu ngưá»i mà lại hoá ra hại ngưá»i.
Thanh âm kia há»i:
- Ngươi có liên quan gì vá»›i bá»n trên núi Phiêu Diá»…u? Sao không tìm cách thoát lấy thân mà còn mạo hiểm cứu ngưá»i đó là m chi?
Hư Trúc vừa tăng gia cước lá»±c chạy tháºt lẹ Ä‘i lên đỉnh núi vừa cất tiếng đáp:
- Nà o núi Phiêu Diá»…u, nà o cung Linh Thứu gì gì Ä‘i nữa thì bữa nay tiểu tăng cÅ©ng má»›i nghe thấy là má»™t chứ nà o có quen biết ai trên đó bao giá». Tiểu tăng là đệ tá» phái Thiếu Lâm má»›i vâng mệnh sư phụ xuống núi lần đầu. Bất luáºn là chốn giang hồ tiểu tăng Ä‘á»u không có mối liên quan
Thanh âm kia cưá»i nhạt đáp:
- Ngươi nói váºy tức là thấy việc nghÄ©a thì Ä‘em lòng dÅ©ng cảm ra mà hà nh động và ngươi là má»™t vị tiểu hoà thượng chùa Thiếu Lâm phải không?
Hư Trúc đáp:
- Là tiểu hoà thượng thì đúng sá»± thá»±c, còn thấy việc nghÄ©a mà hà nh động thì không dám nói. Tiểu tăng chẳng có kiến thức gì, nên có nhiá»u hà nh động cà n rỡ. Hiện giá» trong đầu óc còn vô số vấn đỠnan giải không biết là m thế nà o cho phải.
Thanh âm kia nói:
- Ná»™i lá»±c cá»§a ngươi đầy rẫy trong mình tháºt là hiếm có. Nhưng công lá»±c cá»§a ngươi lại hoà n toà n không phải thuá»™c phái Thiếu Lâm là nghÄ©a là m sao?
Hư Trúc đáp:
- Chuyện nà y nói ra dà i lắm và chÃnh là má»™t vấn đỠđã là m báºn đầu óc tiểu tăng.
Thanh âm kia giục:
- Cái gì mà ngươi bảo nói ra dà i vá»›i nói ra ngắn. Ta không cho ngươi nói lăng nhăng để bưng bÃt dấu quanh. Ngươi phải nói tháºt Ä‘i!
Giá»ng nói ra chiá»u sắc bén muốn bắt Hư Trúc phải nói tháºt, không cho từ chối.
Hư Trúc nhá»› lại Tô Tinh Hà đã dặn: danh từ phái Tiêu Dao là má»™t Ä‘iá»u bà máºt, ngoà i ngưá»i bản phái ra không được nói vá»›i ai, nên tuy nhà sư biết ngưá»i phÃa sau mình là má»™t báºc tiá»n bối bản lãnh cá»±c kỳ cao thâm, nhưng đến mặt mÅ©i còn chưa trông thấy bao giá» thì khi nà o dám Ä‘em chuyện bà máºt trá»ng đại như váºy cá»§a bản phái ra bà y tá» vá»›i y.
Nhà sư nghÄ© váºy liá»n đáp:
- Xin tiá»n bối lượng thứ cho. Tiểu tăng thá»±c tình có nhiá»u ná»—i khổ tâm không thể trình bà y vá»›i tiá»n bối được.
Thanh âm kia dằn giá»ng nói:
- Hừ! Ãã thế thì ngươi đặt ta xuống thôi!
Hư Trúc giáºt nẩy ngưá»i lên lắp bắp há»i:
- Tiá»n bối... bảo sao?
Thanh âm kia nhắc lại:
- Ngươi đặt ta xuống đi! Nói rắc rối gì lắm thế?
Hư Trúc nghe thanh âm nà y đà n ông chẳng ra đà n ông, đà n bà chẳng ra đà n bà . Có Ä‘iá»u giá»ng nói như ngưá»i già cả.
Rồi nhà sư tá»± há»i:
- Sao ngưá»i nà y lại bảo mình đặt y xuống? Thá»±c mình không hiểu ý tứ câu đó ra sao?
Nhà sư nghÄ© váºy liá»n dừng bước quay đầu nhìn lại thì phÃa sau vẫn chẳng thấy bóng má»™t ai. Nhà sư còn Ä‘ang ngÆ¡ ngẩn hồ nghi thì thanh âm kia cất tiếng mắng:
- Gã thà y chùa xấu xa nà y! Mau đặt ta xuống. Ta ngồi trong cái túi vải đeo trên lưng ngươi chứ ở đâu? Ngươi tưởng ta là ai?
Hư Trúc hồn vÃa lên mây. Vì kinh hãi quá, y buông tay ra liá»n. Chiếc túi vải rá»›t xuống đất đánh huỵch má»™t tiếng.
Ngưá»i trong túi la lên:
- Úi chao!
Tiếng kêu Ä‘au nà y cÅ©ng ra vẻ má»™t ngưá»i già . ChÃnh vì nghe tiếng thanh âm già lão đó mà Hư Trúc cÅ©ng la lên má»™t tiếng kinh hoà ng rồi há»i:
- Tiểu cô nương! Té ra là tiểu cô nương đấy ư? Tại sao khẩu âm cô nghe già đến thế được?
Nhà sư dứt lá»i cúi xuống cởi miệng túi vải rồi nâng đỡ cô bé dáºy. Cô nà y thân hình nhá» bé và thấp lá»§n thá»§n chỉ bằng đứa con nÃt chừng tám chÃn tuổi, vẻ mặt rất non ná»›t. Tướng mạo cô tuy không đẹp lắm nhưng rõ rà ng là má»™t vị tiểu cô nương.
Cô bé mình mặc tấm áo cà sa cá»§a trẻ nÃt. Mái tóc chải rẽ ra hai bên buá»™c lại thà nh trái đà o. Cổ cô Ä‘eo má»™t cái khoá bạc. Nhưng hai mắt cô sáng như Ä‘iện và nhanh loang loáng.
Lúc cô quắc mắt nhìn Hư Trúc trông rất oai nghiêm khiến cho y phải khiếp sợ.
Hư Trúc thấy vẻ mặt và thái độ cô nà y rất là kỳ dị thì y há hốc miệng ra hồi lâu không nói nên lá»i.
Cô bé liá»n cất tiếng nói:
- Ngươi thấy báºc trưởng bối mà không thi lá»…. Thế thì còn ra nghÄ©a lý gì?
Cố nhiên thanh âm cô ra vẻ ngưá»i già mà vẻ mặt cÅ©ng rất nghiêm nghị.
Hư Trúc ngáºp ngừng:
- Tiểu... cô nương...!
Cô bé vội gắt lên:
- Tiểu cô nương với đại cô nương cái gì? Ta là mỗ mỗ đây mà !
Hư Trúc tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Hiện giá» chúng ta Ä‘ang hãm thân và o tuyệt địa, cô nương chẳng nên nói giỡn. Cô lại chui và o trong túi nà y Ä‘i để tiểu tăng cõng lên lưng mà trèo núi. Chỉ trong chốc lát là bá»n địch sẽ Ä‘uổi đến nÆ¡i đó!
Cô bé đảo mắt nhìn, đột nhiên thấy trên ngón tay nhà sư thấy Ä‘eo má»™t cái nhẫn sắt thì giáºt mình há»i:
- Ngươi... ngươi Ä‘eo cái gì thế kia? ÃÆ°a ta coi thá»!
Nguyên Hư Trúc bản ý cÅ©ng không muốn Ä‘eo cái nhẫn sắt nà y và o ngón tay. Nhưng y biết đó là má»™t váºt rất trá»ng yếu không dám bá» trong bá»c, sợ có ngà y rá»›t mất. Nhà sư nghe cô bé há»i tá»›i cái nhẫn liá»n cưá»i đáp:
- Ãó là má»™t váºt tầm thưá»ng chả có gì đáng coi cả!
Cô bé đột nhiên thò tay ra nắm lấy cổ tay trái Hư Trúc, để ý nhìn rất kỹ cái nhẫn nà y.
Hư Trúc chợt nhìn thấy ngón tay cô gái rất lá»›n, chẳng tương xứng vá»›i thân hình cô chút nà o. Nhất là lưng bà n tay cô đã răn reo gân xanh nổi lên, chẳng khác gì tay má»™t bà già đến tám chÃn chục tuổi. Nhà sư không hiểu tại sao đứa con nÃt mà da dẻ lại thế nà y?
Y sợ hãi quá giáºt mạnh má»™t cái thoát ra khá»i nắm tay cá»§a đối phương.
Cô bé lại há»i:
- Cái nhẫn nà y của ngươi ăn cắp của ai?
Thanh âm cá»±c kỳ nghiêm khắc như để thẩm vấn kẻ trá»™m cướp váºy.
Hư Trúc có ý không bằng lòng, nói:
- Ãã là kẻ xuất gia, ai cÅ©ng phải theo giá»›i luáºt nghiêm khắc, ta nà o có là m việc trá»™m cắp? Ãây là váºt cá»§a ngưá»i ta cho tiểu tăng, mà cô lại bảo là cá»§a ăn cắp?
Cô bé nói:
- Ngươi đừng nói quanh co! Ngươi bảo là đệ tá» chùa Thiếu Lâm, sao ngưá»i ta lại cho ngươi cái nhẫn nà y? Nếu ngươi không nói rõ đầu Ä‘uôi thì bữa nay ta lá»™t da róc xương ngươi ra để ngươi phải cá»±c kỳ Ä‘au khổ đó.
Hư Trúc bất giác báºt cưá»i, y nghÄ© bụng:
- Nếu mình không chÃnh mắt trông thấy ngưá»i, chỉ tai nghe thanh âm thì tháºt đã bị cô bé nà y là m cho bở vÃa.
Nhà sư đáp:
- Tiểu cô nương!...
Ba tiếng tiểu cô nương vừa ra khá»i miệng thì đột nhiên nghe đánh bốp má»™t cái, má bên trái nhà sư đã bị má»™t cái tát. Cái tát nà y nghe vang tai nhưng sức cô bé lúc đó dưá»ng như yếu Ä‘uối nên không Ä‘au đớn lắm.
Hư Trúc tức giáºn há»i:
- Sao cô động ra tay là đã đánh ngưá»i? Cô còn bé thế mà đã có hà nh động dã man vô lá»…!
Cô bé nói:
- Pháp danh ngươi là Hư Trúc! Hừ! Linh, Huyá»n, Tuệ, Hư... ngươi là đệ tá» Ä‘á»i thứ tám mươi bảy phái Thiếu Lâm. Có phải ngươi kêu bá»n tiểu hoà thượng Huyá»n Bi, Huyá»n Từ, Huyá»n Thông, Huyá»n Nạn bằng sư tổ không?
Hư Trúc giáºt mình kinh hãi lùi lại má»™t bước. Y tá»± há»i:
- Tại sao cô bé tám chÃn tuổi đầu nà y đã biết lai lịch các báºc trưởng bối nhà mình, mà lại dám gá»i các vị sư bá tổ, sư thúc tổ mình là Huyá»n Từ, Huyá»n Bi bằng tiểu hoà thượng? Câu nói cá»§a cô ta đâu có phải là hạng trẻ nÃt?
Rồi nhà sư chợt nghĩ ra, lẩm bẩm:
- Trên Ä‘á»i ngưá»i ta đồn rằng có chuyện hồn ngưá»i chết mượn xác. Hay là ... có linh hồn má»™t vị tiá»n bối nà o nháºp và o ngưá»i cô bé nà y?
Bỗng nghe cô bé lại giục:
- Ta há»i ngươi, phải thì ngươi bảo rằng phải, không thì ngươi bảo rằng không phải, sao lại không đáp?
Hư Trúc liá»n đáp:
- Cô nương nói đúng đó! Có Ä‘iá»u cô kêu cả vị đại sư là phương trượng bản tá»± bằng tiểu hoà thượng thì khà quá đấy!
Cô bé nói:
- Y chả là tiểu hoà thượng thì là gì? Ta ngang hà ng vá»›i Linh Môn đại sư là sư phụ y. Huyá»n Từ há»… gặp ta là kÃnh cẩn kêu bằng tiá»n bối. Ta kêu y bằng tiểu hoà thượng đã mưá»i mấy năm nay rồi, có gì mà ngươi bảo khà quá vá»›i chẳng khà quá?
Hư Trúc lại cà ng kinh hãi. Linh Môn thiá»n sư là sư phụ Huyá»n Từ và là đệ tá» Ä‘á»i thứ tám mươi tư chùa Thiếu Lâm. Những vị cao tăng nổi tiếng chùa Thiếu Lâm Hư Trúc Ä‘á»u biết cả. Y cà ng nghe cô bé nói cà ng tin trong ngưá»i cô có má»™t linh hồn báºc trưởng bối nà o nháºp và o.
NghÄ© váºy nhà sư liá»n há»i:
- Thế thì... thế thì cô là ai?
Cô bé ra vẻ tức mình nói:
- Ban đầu ngươi gá»i ta má»™t Ä‘iá»u tiá»n bối, hai Ä‘iá»u tiá»n bối, ta tưởng ngươi là kẻ cung kÃnh biết lá»…. Sao bây giá» ngươi lại kêu ta bằng cô? Nếu ta không nghÄ© đến ngươi đã có công cứu ta thì má»— má»— nà y đã phóng má»™t chưởng đánh chết tươi cái mạng chó má cá»§a ngươi rồi!
Hư Trúc vừa nghe thấy cô bé tự xưng là mỗ mỗ thì hoảng hồn nói:
- Má»— má»—! Tiểu tăng không dám há»i đến tôn tÃnh đại danh nữa!
Cô bé đổi giáºn là m vui nói:
- Thế má»›i phải chứ! Ta hãy há»i ngươi cái nhẫn sắt nà y ở đâu ra?
Hư Trúc đáp:
- Tiểu tăng xin nói rất thà nh thá»±c, đó là cá»§a má»™t vị tiên sinh đã cho tiểu tăng. Thá»±c ra tiểu tăng cÅ©ng không muốn nháºn, vì mình là đệ tá» phái Thiếu Lâm không được phép lãnh cái nhẫn nà y. Nhưng vị lão tiên sinh đó đến lúc lâm nguy không cho giãi bà y...
Cô bé đột nhiên lại thò tay ra nắm lấy cổ tay Hư Trúc, run run há»i:
- Ngươi nói... vị tiên sinh đó đến lúc... lâm nguy phải không? Y chết rồi ư? Không! Không! Ngươi hãy nói tướng mạo vị tiên sinh đó thế nà o cho ta biết đi.
Hư Trúc đáp:
- Lão tiên sinh đó râu dà i ba thước, mặt đẹp như ngá»c, phong độ cá»±c kỳ tuấn nhã.
Cô bé lại cà ng run mạnh hÆ¡n, há»i:
- TÃnh mạng y là m sao lại lâm nguy? Y là ... má»™t tay bản lãnh...
Cô bé đột nhiên đổi lòng bi thương ra lòng tức giáºn, quát mắng:
- Gã thầy chùa thối tha nà y! Vô Nhai Tá» là má»™t tay bản lÄ©nh phi thưá»ng. Y đã không tán công thì là m sao mà chết được? Má»™t ngưá»i như y có lý đâu chết dá»… dà ng như váºy?
Hư Trúc sợ hãi chẳng biết nói sao, chỉ gáºt đầu đáp:
- Dạ, dạ!
Cô bé đứng trước mặt nhà sư tuy còn nhá» tuổi nhưng oai thế rất nghiêm khắc, có thể trấn áp được ngưá»i đối diện.
Hư Trúc vừa kÃnh cẩn vừa sợ hãi cô ta, nên không dám hé răng cãi lý chút nà o mà cÅ©ng không dám há»i lại, mặc dầu nhà sư chẳng hiểu gì hết. Y tá»± há»i: "Tán công là thế nà o? Con ngưá»i ta xẩy má»™t tý là chết dá»… như không, mà theo lá»i cô nà y thì chết được cÅ©ng khó là nghÄ©a là m sao?"
Cô bé lại há»i:
- Ngươi gặp Vô Nhai TỠở đâu?
Hư Trúc há»i lại:
- Phải chăng tiá»n bối há»i vị lão tiên sinh mặt mÅ©i khôi ngô, sư phụ Thông Biện tiên sinh Tô Tinh Hà ?
Cô bé đáp:
- DÄ© nhiên là ta há»i y. Hừ! Ãến tên tuổi y mà ngươi cÅ©ng không biết, thì ra ngươi chỉ nói dối quanh, dám bảo y đã lấy cái nhẫn sắt nà y cho ngươi. Ngươi tháºt là đứa mặt dầy vô liêm sỉ mà còn to gan lá»›n máºt nữa.
Hư Trúc há»i:
- Tiá»n bối có quen biết Vô Nhai Tá» lão tiên sinh ư?
Cô bé tức mình quát lên:
- Ta há»i mi chứ có phải mi há»i ta đâu? Ta nhắc lại: Mi gặp Vô Nhai TỠở đâu? Nói mau!
Hư Trúc đáp:
- Tiểu tăng gặp lão tiên sinh đó trên má»™t ngá»n núi. Sở dÄ© có cuá»™c gặp gỡ nà y là vì tiểu tăng ngẫu nhiên phá được má»™t thế cá» kỳ bà mà ra.
Cô bé giÆ¡ tay ra toan tát cho nhà sư má»™t cái, nhưng vì lúc nà y hai ngưá»i đứng đối diện nhau mà cô thấp lá»§n thá»§n, tay cô vươn lên chỉ đến trước ngá»±c Hư Trúc mà thôi, nên cô lại rụt tay vá» không tát nữa. Cô hầm hầm nổi giáºn quát mắng:
- Mi thiệt là một gã hay nói loanh quanh. Thế cỠkỳ bà đó bầy ra đã mấy chục năm, bao nhiêu kẻ sĩ tà i trà khắp thiên hạ còn chưa phá được, huống chi là gã thầy chùa dốt như bò mà lại phá được ư? Mi còn nói huênh hoang thì ta không nể mi nữa đâu!
Hư Trúc nói:
- Thá»±c ra thì tiểu tăng là m gì phá nổi thế cá» bà hiểm nà y. Nhưng khi đó tiểu tăng ở và o thế cưỡi cá»p, Thông Biện tiên sinh bức bách tiểu tăng phải Ä‘i má»™t nước cá». Tiểu tăng ngu xuẩn có biết gì đâu, đà nh nhắm mắt lại, cầm quân cỠđặt bừa xuống bà n. NgỠđâu quân cỠđặt xuống nước chẹn há»ng khiến cho má»™t đám quân Ä‘en bên mình phải chết hết. Những con cá» chá»— nà y bá» ra rồi, sau cùng Ä‘i đến chá»— phá được thế cá» nà y. Rốt lại chỉ là má»™t sá»± may mắn. Hỡi ôi! CÅ©ng vì tiểu tăng Ä‘i nước cá» liá»u lÄ©nh đó mà rồi sau gặp phải bao nhiêu tá»™i nghiệt. Tháºt là tá»™i nghiệp! A di đà Pháºt! Xin đức Pháºt từ bi giải thoát cho kẻ ngu muá»™i nà y!
Nhà sư vừa nói vừa chấp tay để trước ngá»±c niệm Pháºt luôn má»™t hồi.
Cô bé bán tÃn bán nghi nói:
- Mi nói như váºy thì còn có chá»— nghe được...
Cô chưa dứt lá»i, đột nhiên từ dưới sưá»n núi văng vẳng có tiếng gá»i nhau và tiếng chân ngưá»i nhá»™n nhịp.
Hư Trúc la hoảng:
- Úi chao! Nguy rồi!
Nhà sư hấp tấp mở túi vải ra bỠcô bé và o trong túi rồi đặt lên lưng co chân chạy lên dốc núi như kẻ phát điên.
Nhà sư chạy được một lúc thì tiếng la ó mỗi lúc một xa dần.
Y quay đầu lại thấy vết chân mình in trên tuyết rõ mồn một bất giác la hoảng lên:
- Trá»i Æ¡i! Nguy to rồi!
Cô bé há»i:
- Việc gì mà nguy?
Hư Trúc đáp:
- Tiểu tăng lưu vết chân lại trên mặt tuyết thì dù có chạy xa đến đâu, hỠcũng theo dấu vết đuổi đến nơi được.
Cô bé nói:
- Muốn tránh đưá»ng đừng để vết chân lại sao ngươi không dùng thuáºt phi hà nh Ä‘i trên ngá»n cây. Ãáng tiếc là võ công ngươi kém cá»i quá, có cái thuáºt khinh công nhá» má»n mà cÅ©ng không biết. Nhà sư kia! Ta xem ná»™i lá»±c ngươi cÅ©ng khá, ngươi hãy thá» Ä‘i coi.
Hư Trúc nói:
- Dạ! Ãể tiểu tăng thá» coi.
Rồi nhà sư băng mình, nhảy lên rất cao, cao hÆ¡n ngá»n cây nhiá»u. Nhưng lúc hạ mình xuống đáp và o cà nh cây thì ngưá»i y nặng quá. Cà nh cây gãy răng rắc. Cả ngưá»i lẫn cà nh Ä‘á»u quăng xuống. Lúc nhà sư lÆ¡ lá»ng quăng xuống ở thế ngã ngá»a và mình sẽ đè lên cái túi. Nhưng nhà sư tâm địa rất nhân từ, sợ mình đè lên tất là m cho cô bé phải bị thương.
Trong lúc hoang mang nhà sư vá»™i trần mình cho gieo ngưá»i sấp xuống.
Binh má»™t tiếng! Trán nhà sư Ä‘áºp và o tảng đá núi đến nát thịt chảy máu, y la rầm lên:
- Úi chao! úi chao!
Hư Trúc cố gượng lồm cồm đứng lên, tự lấy là m mắc cỡ nói:
- Tiểu tăng ngu dốt quá, không xong rồi!
Cô bé nói:
- Ngươi thà để mình bị thương chứ không dám đè lên ta. Thế là đối vá»›i má»— má»— biết tá» lòng cung kÃnh. Má»— má»— má»™t là muốn lợi dụng ngươi, hai là để thưởng công cho kẻ háºu bối, má»— má»— truyá»n thụ lối phi hà nh cho ngươi. Nà y ngươi nghe cho rõ: Lúc nhảy tung ngưá»i lên thì phải co hai đầu gối lại, đỠtụ chân khà và o huyệt Ä‘an Ä‘iá»n, há»… thấy chân khà đưa ngươi lên rồi thì thả lá»ng con ngưá»i ra và chỉ bÃt kÃn má»™t huyệt đạo Ngá»c chẩm mà thôi...
Cô bé vừa nói vừa giải thÃch từng câu má»™t. Ãồng thá»i cô lại dạy cho Hư Trúc chuyển hướng lúc ngưá»i Ä‘ang ở trên không, tạt ngang hay vượt lên cao hÆ¡n nữa phải là m thế nà o.
Cô bé dạy xong rồi nói:
- Ngươi hãy theo phương pháp của ta lại nhảy lên đi!
Hư Trúc nói:
- Dạ! Ãể tiểu tăng thá» nhẩy má»™t mình xem sao đã, vì sợ lúc té xuống thì là m cho tiá»n bối phải Ä‘au đớn.
Nhà sư nói xong toan đặt cái túi trên lưng xuống.
Cô bé tức giáºn quát lên:
- Má»— má»— đã Ä‘em bản lãnh dạy ngươi chẳng lẽ còn sai lầm được ư? Việc chi còn phải thá» thách. Nếu lần nà y ngươi lại té nữa thì má»— má»— láºp tức giết chết ngươi đó.
Hư Trúc sợ hãi vô cùng, bất giác nghÄ© tá»›i mình Ä‘ang cõng má»™t cái oan hồn nháºp và o xác ngưá»i, thì mồ hôi thoát ra như tắm, tóc tai đứng dá»±ng cả lên. Y toan cầm cái túi vải quăng ra xa nhưng lại không dám. Rồi y nghiến răng váºn khà theo đúng phép cá»§a cô bé vừa truyá»n thụ, co hai chân tung mình nhảy lên...
Lần nà y nhà sư thi triển khinh công theo đúng lá»i dạy cá»§a cô bé, nên lúc nhảy, ngưá»i y từ từ đưa lên trên không. Dù y Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trong không gian mà chuyển hướng theo ý muốn cÅ©ng rất dá»… dà ng.
Nhà sư mừng quá, la lên:
- Hay quá! Hay quá!
Không ngá» vừa mở miệng, chân khà tiết ra ngoà i, ngưá»i lại rá»›t xuống. May mà lần nà y hạ ngưá»i xuống thẳng, hai chân đụng mạnh xuống đất, chỉ thấy hÆ¡i Ä‘au chứ không đến ná»—i ngã lăn ra.
Cô bé lớn tiếng mắng:
- Ãồ ngu xuẩn! Nếu ngươi muốn mở miệng ra nói thì trước hết phải Ä‘iá»u hoà hô hấp. Bước thứ nhất chưa xong đã muốn đến bước thứ năm, thứ sáu rồi!
Hư Trúc nói:
- Dạ dạ! Tháºt tiểu tăng ngu ngốc!
Nhà sư lại đỠkhà nhảy lên lần thứ hai, rồi nhẹ nhà ng đáp xuống cà nh cây chỉ rung chứ không gãy rá»i.
Hư Trúc trong dạ vui mừng, nhưng không dám mở miệng. Y theo lá»i cá»§a cô bé nhảy xa hÆ¡n má»™t trượng đáp xuống cà nh cây thứ hai, rồi y lại chuyển sang cà nh cây thứ ba.
Cách váºn khà đã thuáºn tiện và thấy thân mình dưá»ng như nhẹ nhõm, sức lá»±c sung túc, cà ng nhảy cà ng xa.
Sau nhà sư nhảy má»™t cái là vượt qua hai cà nh cây, rồi vượt qua từ cây ná» sang cây kia thoăn thoắt. Ngưá»i y lÆ¡ lá»ng trên không chẳng khác gì cưỡi gió mà đi.
Nhà sư không khá»i vừa kinh hãi vừa mừng thầm.
Trên đỉnh núi đầy tuyết phá»§ nà y, cà nh cây dà y chi chÃt, nhà sư nhảy chuyá»n từ ngá»n cây nà y sang ngá»n cây kia, ngưá»i Ä‘i dưới đất không biết dấu vết đâu mà truy tìm. Chẳng bao lâu nhà sư đã và o đến giữa khu rừng sâu thẳm.
Cô bé nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Thôi xuống Ä‘i!
Bây giá» Hư Trúc lại cà ng Ä‘em lòng kÃnh phục và sợ hãi cô bé, y đáp ngay:
- Dạ!
Rồi từ từ nhảy xuống. Y đỡ cô bé ra ngoà i túi vải.
Cô bé thấy nhà sư lộ vẻ vui mừng không bút nà o tả xiết, thì lại cất tiếng mắng:
- Gã thầy chùa nà y chẳng ra trò gì! Má»›i há»c được má»™t chút công phu nhá» má»n mà đã lấy là m vui mừng tá»± mãn.
Hư Trúc nói:
- Dạ dạ! Tiểu tăng nhãn giới rất nông cạn. Mỗ mỗ, tuyệt nghệ mỗ mỗ dạy cho tiểu tăng rất là hữu dụng...
Cô bé há»i:
- Má»›i dạy qua má»™t lượt ngươi đã hiểu ngay, con mắt má»— má»— xét ngưá»i quả đã không lầm. Nhưng ná»™i lá»±c cá»§a ngươi không phải thuá»™c phái Thiếu Lâm. Váºy võ công nà y ngươi đã há»c ai? Sao ngươi còn nhá» tuổi mà ná»™i công đã thâm háºu đến thế?
Hư Trúc cảm thấy trong lòng chua xót, cặp mắt bất giác đỠhoe, đáp:
- Ãó là Vô Nhai Tá» lão tiên sinh lúc lâm chung đã Ä‘em ná»™i lá»±c bảy mươi năm tu luyện truyá»n và o trong thân thể tiểu tăng. Thá»±c tình tiểu tăng không dám phản bá»™i phái Thiếu Lâm để Ä‘i theo phái khác. Nhưng khi đó Vô Nhai Tá» lão tiên sinh chẳng cho nói năng gì, hoá giải ngay công lá»±c cá»§a tiểu tăng đã há»c ở phái Thiếu Lâm rồi tiên sinh Ä‘em công phu cá»§a mình truyá»n lại cho tiểu tăng. Tiểu tăng chẳng biết đó là phúc hay là hoạ. Hỡi ôi! Nói tóm lại, ngà y sau tiểu tăng vá» chùa Thiếu Lâm. Nói tóm lại... nói tóm lại...
Nhà sư lắp luôn một hồi nói tóm lại mà chẳng biết nói tóm lại... ra sao nữa.
Cô bé ngẩn ngưá»i không nói gì, cầm túi vải trải lên tảng đá, ngồi trầm tư má»™t lúc rồi nhẹ nhà ng cất tiếng há»i:
- Ngươi nói thế thì ra Vô Nhai TỠquả nhiên đã đem chức chưởng môn phái Tiêu Dao cho ngươi?
Hư Trúc nói:
- Té ra mỗ mỗ cũng biết đến ba chữ phái Tiêu Dao.
Y từng nghe Tô Tinh Hà đã nói nếu không phải ngưá»i bản phái mà nói đến ba chữ phái Tiêu Dao thì quyết không để sống ở Ä‘á»i. Bây giá» y thấy ở miệng cô bé nói ra má»›i dám nói theo. Y vẫn tưởng cô bé nà y là má»™t vị tiá»n bối nà o mượn xác để hoà n hồn và cho cô là ma quá»· chứ không phải ngưá»i. Dù có muốn giết cô nà y cÅ©ng không biết giết phải ai?
Nhà sư còn Ä‘ang nghÄ© ngợi liên miên bá»—ng nghe cô bé tức giáºn há»i:
- Sao ta lại không biết phái Tiêu Dao? Có khi ta biết phái Tiêu Dao trước cả Vô Nhai TỠnữa là khác.
Hư Trúc nói:
- Dạ dạ!
Y nghĩ thầm:
- Có lẽ bà nà y là hồn ma từ mấy trăm năm vá» trước, dÄ© nhiên bà ta còn già hÆ¡n Vô Nhai Tá» lão tiên sinh nhiá»u.
Bá»—ng thấy cô bé lượm má»™t cà nh khô vạch xuống mặt đất đầy tuyết phá»§ mà vẽ toà n đưá»ng thẳng, chẳng mấy chốc, cô vẽ thà nh má»™t bà n cá» vây, ngang mưá»i chÃn hà ng, dá»c mưá»i chÃn hà ng. Hư Trúc ngấm ngầm kinh hãi nghÄ© thầm:
- Không chừng cô nà y bắt mình đánh cá». Nếu váºy thì há»ng bét.
Nhà sư thấy cô bé vẽ xong bà n cá», lại khuyên tròn trống giữa là m quân trắng. Những khoanh tròn mà có má»™t chấm ở giữa là quân Ä‘en. Bà n cá» dầy chi chÃt những quân.
Ãến lúc cô bé bầy cá» má»›i xong má»™t ná»a, Hư Trúc đã nháºn ra ngay đó là thế cá» bà hiểm cá»§a Vô Nhai Tá» trước kia để lại liá»n lẩm bẩm:
- Té ra cô nà y cũng biết thế cỠkỳ bà đó.
Rồi y tá»± há»i:
- Phải chăng ngà y trước cô không phá nổi thế cỠnà y rồi tức quá mà chết đi?
ý nghĩ nà y khiến cho nhà sư ớn lạnh xương sống.
Cô bé bầy thế cá» xong, há»i:
- Ngươi bảo đã giải được thế cá» nà y. Váºy đầu tiên Ä‘i nước nà o, ngươi thá» diá»…n lại cho ta coi!
Hư Trúc đáp:
- Dạ!
Rồi hạ má»™t con cá» vÃt chết má»™t đống quân cá»§a mình. Cục diện bà n cá» láºp tức cởi mở, rồi sau y nghe Ãoà n Diên Khánh dùng phép truyá»n âm nháºp máºt chỉ thị cách phản kÃch lại bên cá» trắng.
Hư Trúc diễn lại thế cỠxong, cô bé bất giác mồ hôi trán thoát ra ướt đầm, miệng lẩm bẩm:
- Lòng trá»i! Thiệt là lòng trá»i muốn váºy! Thiên hạ còn ai nghÄ© ra được phải hạ sát bên mình trước rồi má»›i tấn công bên địch
Tà i sản của nguoidoi123
18-08-2008, 10:44 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 89 : Truyá»n thá»§ pháp chống ngăn đại địch
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Cô bé chỠcho Hư Trúc diễn lại cách phá thế cỠbà hiểm xong, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Xem như thế thì tiểu hoà thượng là ngưá»i thà nh thá»±c chứ không phải kẻ nói hươu nói vượn.
Cô ngừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Còn chuyện Vô Nhai Tá» truyá»n cái nhẫn sắt nà y lại cho ngươi đầu Ä‘uôi thế nà o, ngươi kể hết lại cho ta nghe. Ta nói trước cho ngươi là phải nói tháºt đúng, chỉ sai ná»a lá»i là chết vá»›i ta đó.
Hư Trúc đáp:
- Xin vâng.
Rồi nhà sư Ä‘em câu chuyện từ đầu: Y được sư phụ cho xuống núi Ä‘i đâu? Tại sao lại đến chá»— phá thế cá» bà hiểm? Vô Nhai Tá» truyá»n công lá»±c, trao nhẫn thế nà o? Ãinh Xuân Thu đã dùng cách gì để ám toán sát hại Tô Tinh Hà cùng Huyá»n Nạn đại sư? Mình Ä‘i kiếm bá»n sư bá Tuệ Phương ra sao? Nhất nhất kể lại cho cô bé không sót mảy may.
Trong khi Hư Trúc thuáºt chuyện, cô bé không nói má»™t câu, không há»i má»™t lá»i, cứ đứng chăm chú nghe, chá» cho nhà sư kể xong, cô má»›i lên tiếng:
- Ta nghe ngươi nói thì Vô Nhai Tá» rõ rà ng là sư phụ ngươi thế mà ngươi không kêu y bằng sư phụ, lại gá»i y là Vô Nhai Tá» lão tiên sinh là nghÄ©a là m sao?
Hư Trúc ra chiá»u bẽn lẽn đáp:
- Tiểu tăng vốn là kẻ tu hà nh ở chùa Thiếu Lâm, thiệt tình không thể quy đầu môn phái nà o khác được.
Cô bé lại há»i:
- Ngươi nhất quyết không muốn là m chưởng môn phái Tiêu Dao ư?
Hư Trúc lắc đầu luôn mấy cái rồi đáp:
- Tiểu tăng thực không muốn là m chút nà o!
Cô bé liá»n nói:
- Như váºy dá»… lắm...
Hư Trúc mừng thầm, ngắt lá»i há»i ngay:
- Tiá»n bối tÃnh bây giá» phải là m thế nà o má»›i rút lui được?
Cô bé cưá»i nói:
- Khó gì? Ngươi trao cái nhẫn đó lại cho ta, thế là xong rồi. Ta thay ngươi là m chưởng môn phái Tiêu Dao cho, được không?
Hư Trúc sung sướng đáp:
- Nếu được váºy thì còn gì hay bằng.
Nói xong nhà sư tháo chiếc nhẫn sắt ở ngón tay ra trao lại cho cô bé.
Cô bé mừng vui lá»™ ra ngoà i mặt, đón lấy chiếc nhẫn cầm Ä‘eo và o ngón tay. NgỠđâu ngón tay cô lá»›n quá, các ngón giữa, ngón vô danh không tà i nà o xá» lá»t và o được, cô đà nh gắng gượng Ä‘eo và o ngón tay út váºy, dưá»ng như cô lấy thế là m bất mãn lắm.
Sau cô bé lại há»i:
- Ngươi còn nói Vô Nhai Tá» còn trao cho ngươi má»™t tấm đồ hình và dặn ngươi lên núi Thiên SÆ¡n tìm ngưá»i truyá»n thụ phép Tiêu dao ngá»± phong. Váºy tấm đồ hình ấy đâu?
Hư Trúc thò tay và o bá»c lấy đồ hình ra.
Cô bé mở tấm đồ hình xem. Vừa ngó thấy trong bức đồ hình vẽ một mỹ nhân ăn mặc theo lối cung trang, đột nhiên cô sa sầm nét mặt, cất tiếng mắng:
- Lão già đó... biểu ngươi Ä‘i tìm con tiện tỳ nà y để nó truyá»n thụ võ công cho ư...? Thì ra thằng cha nà y lúc chết đến nÆ¡i rồi vẫn khắc khoải không quên được con mèo mả gà đồng má»›i ngồi vẽ bức chân dung nó đẹp thế nà y!
Mặt cô xưng sỉa lên, dưá»ng như đã nổi tam bà nh, lục tặc. Cô cầm bức vẽ liệng xuống đất, lấy hai chân dẫm lên di di lại.
Hư Trúc thấy bức mỹ nhân đồ đẹp đẽ thế mà bị cô bé di chân lên cho đất hoen ố nhà u nát, vội kêu lên:
- Trá»i Æ¡i!
Rồi vội cúi xuống nhặt lên, nhà sư thấy tấm mỹ nhân đồ nhà u nát dơ bẩn, chẳng còn giá trị gì nữa, lấy là m khó chịu trong lòng.
Cô bé thấy Hư Trúc lượm bức hoạ đồ lên cà ng căm tức há»i:
- Mi cũng thương tiếc nó lắm ư?
Hư Trúc nói:
- Dạ phải! Bức hoạ đồ đẹp thế mà bị nhà u nát, ai lại không tiếc?
Cô bé há»i:
- Thằng cha đó có bảo ngươi con tiện nhân đó là ai không?
Hư Trúc lắc đầu đáp:
- Không!
Nhà sư lẩm bẩm:
- Không hiểu sao đối vá»›i Vô Nhai Tá» lão tiên sinh mà cô nà y thốt nhiên đổi giá»ng ra chiá»u khinh mạn kêu má»™t Ä‘iá»u thằng cha nà y, hai Ä‘iá»u thằng cha nà y là nghÄ©a gì?
Cô bé vẫn hầm hầm tức giáºn nói:
- Hừ! Thằng cha nà y si mê đến thế là cùng. Ãừng nói bây giá» mà ngay mấy chục năm vá» trước, dung mạo con tiện nhân kia cÅ©ng không xinh đẹp đến thế nà y.
Cô cà ng nói cà ng tức thò tay ra toan giá»±t lấy bức hoạ đồ để xé tan nát cho bõ giáºn.
Hư Trúc vá»™i rút tay vá», cất bức hoạ đồ và o bá»c.
Cô bé ngưá»i thấp lá»§n thá»§n, không cướp được mỹ nhân đồ,thở lên hồng há»™c, cô chá»i mắng không tiếc lá»i:
- Thằng giặc già vô lương tâm! Quân mèo mả gà đồng đê tiện!
Hư Trúc đứng đó chỉ ngẩn ngưá»i ra không hiểu vì lý do gì mà cô bé loắt choắt lại nổi lôi đình. Y Ä‘oán là cái oan hồn nà o nháºp và o cô bé quen biết mỹ nhân trong bức hoạ và hai ngưá»i nà y hẳn có má»™t mối thù sâu độc nên chỉ trông thấy hình ngưá»i trên bức vẽ cÅ©ng đủ hầm hầm tức giáºn.
Cô bé còn Ä‘ang tiếp tục thoá mạ bằng những lá»i nguyá»n rá»§a cay độc thì trong bụng Hư Trúc đột nhiên sôi réo lên.
Nguyên nhà sư láºt Ä‘áºt suốt đêm qua và cả buổi sáng hôm nay y chạy trốn không được lúc nà o nghỉ ngÆ¡i mà lại chưa được hạt cÆ¡m nà o và o ruá»™t nên y đói quá đến sôi bụng.
Cô bé há»i:
- Ngươi đói lắm phải không?
Hư Trúc đáp:
- Ãúng thế! Trên ngá»n núi đầy tuyết phá»§ nà y, chẳng có thứ gì ăn được.
Cô bé nói:
- Sao lại không có? Trên núi nà y có gà rừng, có hươu nai lại có cả dê rừng. Ngươi lại đây ta dạy cho má»™t chút khinh công chạy rất mau như trên đất bằng, đồng thá»i dạy cách bắt gà đồng cùng hươu, nai, cầy, cáo...
Hư Trúc không chá» cô bé nói hết vá»™i xua tay ngắt lá»i:
- Ãã là kẻ tu hà nh đâu có thể sát sinh được? Thà rằng tiểu tăng chịu chết đói, quyết không dám động đến đồ ăn mặn.
Cô bé tức mình mắng:
- Gã thầy chùa ngu ngốc xấu xa nà y! Chẳng lẽ suốt Ä‘á»i ngươi chưa ăn mặn bao giá» sao?
Hư Trúc nhá»› lại hôm và o quán cÆ¡m bị A TỠđánh lừa ăn má»™t miếng thịt béo và húp ná»a bát thang gà bá»—ng nhăn mặt nói:
- Có má»™t lần tiểu tăng bị ngưá»i ta lừa gạt không biết nên ăn phải đồ mặn, nhưng đó chỉ là vô tâm không biết, chắc đức Pháºt tổ không bắt tá»™i. Chứ còn bảo tiểu tăng chÃnh mình thò tay ra mà sát sinh thì nhất quyết không thể nà o là m được.
Cô bé nói:
- Ngươi bảo ngươi không dám giết gà đồng, giết hươu nai, cầy cáo, chúng chỉ là những loại súc sinh mà ngươi đã sợ không dám giết rồi. Thế thì giết ngưá»i còn phạm tá»™i ác đến đâu mà nói?
Hư Trúc lấy là m lạ há»i:
- Tiểu tăng có bao giá» dám giết ngưá»i? A di đà Pháºt! A di đà Pháºt! Ãức Pháºt từ bi tế độ cho những ngưá»i mê muá»™i đã phạm tá»™i.
Cô bé nói:
- Ngươi còn niệm Pháºt ư? Thế thì thiệt là buồn cưá»i. Ngươi không Ä‘i bắt gà rừng cho ta ăn thì chỉ trong hai giá» nữa là ta phải chết thế là ngươi giết ta đó!
Hư Trúc gãi đầu gãi tai nói:
- Trên núi nà y chắc còn cá» thÆ¡m, có măng tre, tiểu tăng Ä‘i kiếm vá» cho tiá»n bối xÆ¡i cÅ©ng được chá»› sao?
Cô bé sa sầm nét mặt lại, trỠvừng thái dương nói:
- Vừng thái dương kia lên đỉnh đầu, nếu ta không được ăn đồ huyết thực, nhất định là phải chết. Ta nói thiệt chứ không phải gạt ngươi đâu.
Hư Trúc cực kỳ kinh hãi nói:
- Tiá»n bối vẫn mạnh giá»i, cần gì phải ăn đồ huyết thá»±c má»›i sống?
Hư Trúc vừa nghe thấy cô bé nói đến ba chữ đồ huyết thá»±c đã bở vÃa, bất giác y nghÄ© ngay tá»›i loà i quá»· khát máu nên cà ng sợ hãi hÆ¡n.
Bỗng cô bé lại nói tiếp:
- Ta phải má»™t cái bệnh kỳ quái là hà ng ngà y cứ đúng giá» ngá» không được ăn đồ huyết thá»±c thì chân khà trong ngưá»i sôi lên sùng sục đốt chết ngay láºp tức. Lúc lâm tá», ngưá»i phát Ä‘iên lên và sẽ nguy cho ngươi lắm đó!
Hư Trúc vẫn không chịu Ä‘i, lắc đầu quầy quáºy nói:
- Muốn sao thì tiểu tăng cÅ©ng đà nh chịu. Ãã là đệ tá» nhà Pháºt phải nghiêm cẩn, triệt để giữ thanh quy giá»›i luáºt. Ãừng nói việc sát sinh dÄ© nhiên là không bao giá» dám là m, mà đối vá»›i kẻ mê Muá»™i nảy ra ý nghÄ© sát sinh như tiá»n bối đây chẳng hạn, cÅ©ng phải hết sức cản ngăn.
Cô bé quắc mắt lên nhìn nhà sư, thấy y tuy ra chiá»u sợ hãi song chà rất kiên quyết chứ không chịu khuất phục theo mình.
Cô liá»n đổi giá»ng cưá»i khanh khách há»i:
- Ngươi tá»± xưng là đệ tá» nhà Pháºt, gìn giữ thanh quy giá»›i luáºt. Váºy giá»›i luáºt là những gì?
Hư Trúc đáp:
- Giá»›i luáºt nhà Pháºt chia là m tiểu thừa giá»›i và đại thừa giá»›i, hai thứ riêng biệt.
Cô bé cưá»i mát há»i:
- Lắm chuyện nhỉ? Tiểu thừa giới và đại thừa giới là gì?
Hư Trúc đáp:
- Tiểu thừa giá»›i tương đối dá»… hÆ¡n và chia ra là m bốn báºc, má»™t là ngÅ© giá»›i, hai là bát giá»›i, ba là tháºp giá»›i và bốn là cụ túc giá»›i, cả thẩy phải kiêng hai trăm năm mươi Ä‘iá»u.
Ngừng một lát nhà sư lại nói tiếp:
- VỠngũ giới thì những kẻ tu tại gia cũng phải giữ gìn. Trong ngũ giới đầu tiên là không được sát sinh, thứ hai là không được trộm cắp, thứ ba là không được dâm tà , thứ tư là không được uống rượu.
Cô bé vẫn ngồi nghe không nói gì, nhà sư lại nói tiếp:
- Kẻ xuất gia đầu Pháºt thì trước hết phải giữ bát giá»›i rồi sang đến tháºp giá»›i và cuối cùng rá»™ng ra đến nhị bách ngÅ© tháºp giá»›i. Như váºy thì kẻ xuất gia đầu Pháºt so vá»›i ngưá»i tu tại gia còn tinh vi hÆ¡n nhiá»u. Nói tóm lại, giá»›i sát sinh là giá»›i đầu tiên đệ tá» nhà Pháºt không bao giỠđược phạm đến.
Cô bé trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:
- Ta từng nghe nói những báºc cao tăng cá»a Pháºt nếu muốn thà nh chÃnh quả thì phải giữ Thượng thừa giá»›i và còn kêu bằng Tháºp có đúng thế không?
Hư Trúc kinh hãi đáp:
- Ãúng thế! Báºc đại thừa hy sinh thân mình để cứu ngưá»i chứ tháºp nhân cÅ©ng còn chưa đủ.
Cô bé há»i:
- Tháºp nhân là những gì?
Nhà sư Hư Trúc vá» võ công thì tầm thưá»ng thôi, nhưng vá» kinh Pháºt thì thuá»™c trÆ¡n là u là u. Y đáp ngay:
- Trong tháºp nhân thì Ä‘iá»u thứ nhất là cắt thịt nuôi chim ưng, Ä‘iá»u thứ hai là gieo mình và o miệng hổ đói...
Cô bé không ngá» nhà sư Ä‘á»c hết, ngắt lá»i há»i ngay:
- Cắt thịt nuôi chim ưng là thế nà o?
Hư Trúc chắp tay để trước ngực đáp:
- Ngà y xưa đức Pháºt ThÃch Ca Mâu Ni thấy con chim ưng đói toan vồ con bồ câu, tấm lòng từ bi cá»§a ngà i không nỡ để con bồ câu bị chết, liá»n dấu nó và o trong lòng. Con chim ưng đói quá há»i: "Ngà i cứu tÃnh mạng con bồ câu mà để tôi chết há chẳng bất nhân lắm ư?" Ãức Pháºt liá»n xẻo miếng thịt mình cho con chim ưng ăn.
Cô bé lại há»i:
- Thế thì cái tÃch gieo mình và o miệng hổ đói đại khái cÅ©ng thế thôi chứ gì?
Hư Trúc đáp:
- Ãúng thế!
Cô bé lại nói:
- Xem thế thì biết thanh quy giá»›i luáºt cá»§a nhà Pháºt tinh vi và rá»™ng rãi bao la, đâu phải vẻn vẹn ở mấy chữ không sát sinh mà thôi. Nay ngươi không Ä‘i bắt gà rừng cùng hươu nai cầy cáo cho ta thì ngươi cÅ©ng nên bắt chước Ãức ThÃch Ca Mâu Ni lấy thịt trong ngưá»i ngươi để nuôi ta khá»i chết trưa nay. Nếu không thế thì sao phải là đệ tá» nhà Pháºt?
Cô bé vừa nói vừa vén cao tay áo Hư Trúc lên để lá»™ cánh tay béo máºp trắng ngần rồi cưá»i nói:
- Cái cánh tay của ngươi đây đủ nuôi sống ta được một ngà y.
Hư Trúc thấy cô bé nhe hai hà m răng trắng ởn, vừa dà i vừa nhá»n tuyệt không giống răng đứa trẻ nÃt chút nà o, lại thấy cô bé lấm lét nhìn cánh tay mình ra vẻ thèm thuồng tá»±a hồ như muốn bẻ lấy mà nhai nghiến ngấu thì không khá»i rùng mình.
ChÃnh ra cô nà y chỉ bằng đứa nhá» tám chÃn tuổi, sức lá»±c chưa có gì đáng sợ, nhưng trong lòng Hư Trúc vẫn yên trà là má»™t oan hồn ám xác hay là ma quá»· nháºp và o ngưá»i, nên nhà sư thấy cô có ý nghÄ© bất chÃnh, bất giác y hoảng hốt như ngưá»i mất hồn và tưởng chừng những huyết mạch Ä‘á»u ngưng lại. Y la lên má»™t tiếng tháºt to rồi hất tay cô bé ra, rảo bước chạy lên đỉnh núi...
Trong lúc hốt hoảng kinh hồn vỡ máºt, nhà sư la hét vang động má»™t góc rừng...
Bá»—ng thấy trên sưá»n núi phÃa xa xa có tiếng ngưá»i hô hoán:
- Gã đây rồi! Các vị mau mau qua bên nà y.
Ngưá»i phát ra tiếng hô rất lá»›n, ồm ồm như tiếng lệnh vỡ đó chÃnh là Bất Bình đạo nhân.
Hư Trúc lẩm bẩm:
- Chết rồi! Nguy đến nÆ¡i rồi! Mình la hét to quá nên tiết lá»™ hà nh tung cho cưá»ng địch biết đưá»ng theo dõi, bây giá» là m thế nà o?
Hư Trúc toan quay vỠchỗ cũ để cõng cô bé chạy nhưng vì sợ quá đà nh bỠcô ta lại, chạy lấy một mình.
Nhưng nhà sư nghÄ© lại cảm thấy không nỡ liá»n dừng bước đứng trên sưá»n núi, trong lòng do dá»±, y nhìn xuống thì thấy năm cái chấm Ä‘en đương bò lên thì lẩm bẩm:
- Bá»n địch nhân tuy còn xa nhưng rồi há» cÅ©ng Ä‘uổi đến nÆ¡i. Cô bé kia lá»t và o tay há» thì dÄ© nhiên khó lòng thoát chết.
Nhà sư lại chạy xuống mấy bước gá»i:
- Nà y tiá»n bối! Nếu tiá»n bối phát thệ không cắn tiểu tăng thì tiểu tăng sẽ cõng tiá»n bối chạy trốn.
Cô bé cưá»i ha hả đáp:
- Ngươi trở lại đây! Ta nói cho ngươi hay! Dưới kia năm ngưá»i Ä‘ang trèo lên thì ngưá»i Ä‘i đầu là Bất Bình đạo nhân. Ngưá»i thứ hai là Ô lão đại, thứ ba là gã há» An, còn hai ngưá»i nữa thì má»™t há» La và má»™t há» Lợi. Ta dạy cho ngươi mấy thá»§ pháp để đánh ngã lão Bất Bình đạo nhân kia.
Ngừng má»™t lát, cô lại tá»§m tỉm cưá»i nói tiếp:
- Mà ngươi chỉ được đánh cho lão già khiến cho lão không hại ngươi được, như váºy không thể gá»i là sát sinh hay phá giá»›i được.
Hư Trúc trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bất Bình đạo nhân, Ô lão đại võ công rất cao, tiểu tăng là m sao địch nổi há»? Bản lãnh cá»§a tiá»n bối tuy cao thâm nhưng trong khoảng thá»i gian giây lát nà y, tiểu tăng không thể há»c kịp.
Cô bé nói:
- Ãồ ngu! Vô Nhai Tá» lãnh đạo phái Tiêu Dao. Y là sư phụ Tô Tinh Hà cùng Ãinh Xuân Thu. Võ công hai gã Tô, Ãinh thế nà o ngươi cÅ©ng đã biết rõ rồi. Ãồ đệ đến má»±c đó thì bản lãnh sư phụ có thể nghÄ© ra mà biết rõ được. Y Ä‘em cả công lá»±c tu luyện bảy mươi năm truyá»n cho ngươi. Bá»n Bất Bình đạo nhân, Ô lão đại bì vá»›i ngươi thế nà o được? Chỉ vì ngươi ngu ngốc quá nên không biết váºn dụng ná»™i lá»±c mà thôi. Ngươi cầm túi vải lại đây, hÃt mạnh má»™t hÆ¡i thở, váºn chân khà và o cánh tay phải rồi mở miệng túi ra. Còn tay trái thì Ä‘áºp và o sau lưng địch nhân.
Hư Trúc là m theo cách của cô bé nhưng y vẫn không hiểu mấy thủ pháp của cô bé sao lại hạ được những tay cao thủ võ lâm kia.
Bỗng nghe cô bé nói tiếp:
- Sau đó ngươi lấy ngón tay trỠbên trái điểm và o những bộ vị nà y của địch nhân.
Cô để ý thấy thủ pháp của Hư Trúc, nói tiếp:
- Ngươi là m thế không được. Phải váºn khà theo đúng cách thức. Bá»™ vị bên địch mà mình định Ä‘iểm và o không được sai trệch chút nà o. Sai má»™t ly Ä‘i má»™t dặm thế đó. Lúc lâm địch, thì chẳng những tay không hạ được địch nhân mà còn có thể mất mạng vá»›i há» nữa.
Hư Trúc theo lá»i cô bé chỉ dẫn, dụng tâm nhá»› tháºt kỹ. Có Ä‘iá»u mấy thá»§ pháp đó lại thi triển mau lẹ quá. Thoạt trông tưởng chừng như chỉ có năm sáu chiêu thức. Nhưng má»—i chiêu thức lại kèm theo những thân pháp, bá»™ pháp, chưởng pháp đặc biệt kỳ diệu cá»§a nó. Hạ bà n phải đứng thế nà o, thượng bà n chếch Ä‘i phải là m sao? Thá»±c là phức tạp vô cùng!
Hư Trúc luyện hà ng ná»a ngà y trá»i mà vẫn chưa đúng cách.
Nhà sư nguyên không phải là ngưá»i thông minh, nhưng trà nhá»› rất tốt. Cô bé dạy y cách nà o, y nhá»› từng câu má»™t. Nhưng khi bảo y diá»…n lại tất cả các chiêu thức thì không là m thế nà o cho y khá»i lầm lẫn, sai tráºt.
Cô bé liên tiếp dạy đi dạy lại mấy lần chưa được như ý, cô tức quá cất tiếng mắng:
- Quân nà y sao ngu dốt đến thế! Váºy mà Vô Nhai Tá» lấy ngươi là m truyá»n nhân thì tháºt là y Ä‘ui mắt. Giả tá»· ngươi là má»™t gã thiếu niên tuấn tú thì còn thương được, song tướng mạo ngươi lại xấu như ma lem. Ta không hiểu sao thằng cha Vô Nhai Tá» lại lá»±a ngươi đặt là m chưởng môn phái Tiêu Dao?
Hư Trúc vừa là m lại vừa tức mình nói:
- Vô Nhai Tá» lão tiên sinh cÅ©ng đã biểu tiểu tăng là nhất tâm cố tìm má»™t chà ng thiếu niên phong lưu tuấn nhã để là m truyá»n nhân. Cái lệ luáºt cá»§a phái Tiêu Dao sao mà kỳ quái thế? Từ đây trở Ä‘i, tiá»n bối giữ lấy chức chưởng môn phái Tiêu Dao...
Rồi y không nói nữa. Y định bảo rằng: tiá»n bối chỉ là má»™t vị tiểu cô nương mang linh hồn má»™t con quá»· già và cÅ©ng chẳng tốt đẹp gì.
Hư Trúc vừa luyện thêm mấy lần nữa, nhưng lần thì tay phải đưa ra lẹ quá, lần thì ngón tay Ä‘iểm phương vị lệch Ä‘i má»™t chút. Y có tÃnh kiên nhẫn, toan luyện lại nữa, thì những tiếng bước chân bá»—ng vang lên.
Bất Bình đạo nhân Ä‘ang chạy như bay và đuổi lên gần tá»›i nÆ¡i. Lão cưá»i nói:
- Nhà sư kia! Ngươi chạy lẹ quá mà ta Ä‘uổi nhá»c muốn chết!
Lão điểm ngón chân xuống một cái rồi nhảy xổ đến.
Hư Trúc tự biết mình không địch nổi, toan xoay mình chạy trốn thì cô bé lại quát lên:
- Ngươi là m theo đúng thủ pháp của ta mà đối phó, không được sai lầm.
Hư Trúc không kịp suy nghÄ© gì nữa, mở miệng cái túi vải ra, váºn chân khà và o cánh tay rồi Ä‘áºp và o ngưá»i Bất Bình đạo nhân.
Bất Bình đạo nhân lên tiếng mắng:
- Thằng lá»i con! Ngươi dám ngang nhiên động thá»§ vá»›i đạo gia ư?
Rồi lão vung chưởng lên đánh.
Hư Trúc không chỠcho đối phương phát chưởng tới nơi đã đưa chân ra móc trúng đối phương.
Bất Bình đạo nhân ngưá»i loạng choạng trượt vá» phÃa trước.
Hư Trúc vừa vòng tay trái vừa váºn chân khà rồi vá»— và o lưng Bất Bình đạo nhân.
Lạ thay! Bất Bình đạo nhân là tay bản lãnh phi thưá»ng, coi tất cả ba mươi sáu đảo chúa cùng bảy mươi hai động chúa không và o đâu mà không chịu nổi má»™t chưởng nà y cá»§a Hư Trúc. Ngưá»i lão lạng Ä‘i rồi chui tá»t và o miệng cái túi vải.
Hư Trúc cả mừng phóng chỉ điểm và o huyệt ý xá của Bất Bình đạo nhân.
Huyệt ý xá ở sau lưng hai bên xương sống gần cạnh lá lách.
Hư Trúc đã không hiểu cách Ä‘iểm huyệt, lại trong lúc vá»™i và ng nên Ä‘iểm trệch Ä‘i má»™t chút, trúng và o huyệt Dương Võng liá»n trên huyệt ý xá.
Bất Bình đạo nhân kêu lên má»™t tiếng tháºt to, chui được ra ngoà i cái túi vải. Lão lùi lại mấy bước rồi lăn ngưá»i xuống sưá»n núi.
Cô bé kêu lên mấy tiếng:
- Ãáng tiếc! Tháºt là đáng tiếc!
Rồi quay lại mắng Hư Trúc:
- Ngươi ngu quá! Ta biểu ngươi Ä‘iểm và o huyệt ý xá tứ y không còn nhúc nhÃch được nữa. Ai bảo ngươi Ä‘iểm huyệt Dương Võng là m chi?
Hư Trúc vừa kinh hãi vừa mừng thầm nói:
- Úi chà ! Pháp thuáºt cá»§a tiá»n bối hay quá! Chỉ pháp đó tuy tiểu tăng Ä‘iểm lầm cÅ©ng đủ là m cho lão phải má»™t phen bở vÃa, há chẳng sung sướng rồi sao?
Bất Bình đạo nhân lăn xuống sưá»n núi rồi, nhưng Ô lão đại đã nhảy tá»›i nÆ¡i.
Hư Trúc giương miệng túi ra nói:
- Ô lão đại! Ngươi thỠxem cho biết một chút cũng hay.
Ô lão đại thấy Bất Bình đạo nhân má»›i đánh má»™t chiêu đã thất bại thì trong lòng nao núng. Lão giÆ¡ thanh Lục ba Hương lá»™ Ä‘ao chém xéo và o ngưá»i Hư Trúc bằng chiêu Vân nhiá»…u Vu sÆ¡n
Hư Trúc kinh hãi la lên:
- Úi chao! Nguy rồi! Y dùng Ä‘ao thì tiểu tăng không thể nà o đối phó được. Tiá»n bối chưa dạy tiểu tăng phương pháp đối phó vá»›i quá»· đầu Ä‘ao. Bây giá» có dạy cÅ©ng không kịp nữa.
Cô bé la lên:
- Ngươi lại đây ôm ta nhảy lên ngá»n cây.
Lúc nà y Ô lão đại đã chém Hư Trúc liá»n ba Ä‘ao, may mà hắn vẫn kinh hãi không dám sấn và o gần ba nhát Ä‘ao đó chỉ chém há» bên ngoà i. Thế mà Hư Trúc đã phải ôm đầu chạy như chuá»™t. Tình thế rất là nguy cấp.
Nhà sư nghe tiếng cô bé gá»i thì trong bụng mừng thầm, lẩm bẩm:
- Nhảy lên ngá»n cây để trốn tránh là phải lắm. Lối nà y mình đã há»c được rồi.
Nhà sư đang định chạy lại ôm cô bé thì Ô lão đại phóng đao theo thế liên hoà n đánh tới nhanh như gió bão.
Véo, véo hai tiếng, Ô lão đại đã nhằm chỗ yếu huyệt nhà sư chém tới.
Hư Trúc hốt hoảng la lên:
- Chết rồi!
Nhà sư đỠkhà nhảy vá»t lên cây như ngưá»i biết bay rồi đáp xuống má»™t cà nh lá»›n trên ngá»n cây tùng.
Cây tùng nà y cao đến bốn trượng, thế mà Hư Trúc nhảy vá»t lên được ngay khiến cho Ô lão đại phải kinh hãi vô cùng.
Võ công Ô lão đại tuy rất tinh thâm, nhưng khinh công hắn cÅ©ng tầm thưá»ng thôi, cây tùng cao như váºy hắn không tà i nà o nhảy lên được. Vả lại mục Ä‘Ãch hắn là bắt cô bé kia chứ không phải Hư Trúc.
Hắn đứng dưới chá»i đổng:
- Nhà sư chết đâm chết chém kia! Ngươi đã có bản lãnh thì cứ ngồi trên ngá»n cây đó vÄ©nh viá»…n đừng hòng xuống nữa.
Ô lão đại nói xong chạy lại chỗ cô bé.
Hắn thò tay ra nắm được sau gáy cô. Hắn muốn bắt cô bé để cho cả bấy nhiêu ngưá»i trong bá»n, má»—i ngưá»i chém má»™t Ä‘ao rồi lấy huyết cô ăn thá», khiến cho ai có muốn sinh lòng phản phúc cÅ©ng không được nữa.
Hư Trúc thấy cô bé lại bị bắt thì trong lòng nóng nẩy nghĩ thầm:
- Mụ đã bảo mình ôm mụ nhảy lên cây mà mình lại nhảy trước, khinh công nà y chÃnh mình được mụ truyá»n thụ, bây giá» mình bá» mặc mụ, há chẳng phải là phưá»ng vong ân bá»™i nghÄ©a?
NghÄ© váºy, nhà sư lại từ ngá»n cây nhảy xuống. Y cầm trong tay chiếc túi vải, lúc nhảy xuống đã giương miệng túi ra sẵn, muốn chụp lấy cô bé để cứu cô thoát nạn, nhưng y chụp thế nà o lại trúng đầu Ô lão đại.
Hư Trúc mừng quá giÆ¡ ngón tay trái Ä‘iểm xuống lưng lão Ô. Chiêu nà y cÅ©ng không đúng như chỉ pháp cá»§a cô bé đã truyá»n dạy. Nhà sư Ä‘iểm chệch xuống dưới huyệt Y Xá chừng má»™t tấc và trúng huyệt Vị Thương.
Ô lão đại thấy trên đỉnh đầu có má»™t luồng gió chụp xuống rồi mặt mÅ©i tối tăm, mắt chẳng nhìn thấy gì. Hắn kinh hãi quá giÆ¡ Ä‘ao chém bừa vá» phÃa trước, nhưng Ä‘ao lại chém và o chá»— không và giữa lúc ấy Hư Trúc giÆ¡ tay Ä‘iểm và o huyệt Vị Thương cá»§a hắn.
Ô lão đại tuy không vì thế mà nhá»§n ngưá»i ra nhưng hai cánh tay đã tê bại. Thanh Lục ba hương lá»™ Ä‘ao Ä‘ang cầm trong tay rá»›t xuống đất đánh choang má»™t tiếng, còn tay kia nắm cổ cô bé cÅ©ng buông ra.
Ô lão đại hốt hoảng gỡ cái túi chụp trên đầu ra đồng thá»i hắn lăn mình ra đằng xa.
Hư Trúc liá»n ôm lấy cô bé nhảy tung lên ngá»n cây. Y vừa nhảy vừa nói:
- Thế là thoát hiểm! Thế là thoát hiểm!
Cô gái sắc mặt lợt lạt, tức mình mắng:
- Ãồ bá» Ä‘i chẳng ra trò gì cả! Má»— má»— đã dạy ngươi thá»§ pháp kỳ diệu, thế mà hai lần cùng Ä‘iểm tráºt cả!
Hư Trúc mắc cỡ nói:
- Dạ dạ! Tại hạ vụng vá» tháºt nên đã Ä‘iểm tráºt huyệt đạo y.
Cô bé lại nói:
- Ngươi coi kìa! Bá»n chúng lại đến đó!
Hư Trúc nhìn xuống thì quả nhiên thấy Bất Bình đạo nhân cùng Ô lão đại đã trèo lên đến chá»— cÅ©. Ngoà i ra còn ba ngưá»i nữa Ä‘ang đứng đằng xa chỉ chá» nhưng không dám đến gần.
Bá»—ng má»™t gã thấp lá»§n thá»§n mà béo chùn béo chụt kêu lên má»™t tiếng nhảy tá»›i. Trên ngưá»i gã có là n ánh bạc bao phá»§, thì ra gã múa tÃt đôi búa ngắn để che thân.
Tiếp theo hai tiếng chát chát vang lên, hai cây búa chém và o thân cây.
Gã nà y sức mạnh mà lưỡi búa lại rất sắc bén. Xem chừng hắn chỉ chém nhiá»u lắm là mưá»i nhát thì cây tùng đó tất nhiên phải đổ xuống.
Hư Trúc cả kinh há»i luôn mấy câu:
- Bây giỠbiết là m thế nà o? Bây giỠbiết là m thế nà o?
Cô bé lạnh lùng đáp:
- Sư phụ ngươi là thằng cha Vô Nhai TỠđã trỠđưá»ng cho ngươi Ä‘i cầu con tiện tỳ vẽ trên hoạ đồ để nó truyá»n thụ võ công cho. Váºy ngươi Ä‘i mà kiếm nó! Con tiện tỳ đó dạy ngươi rồi ngươi sẽ đủ tà i để hạ được năm con chó, con lợn nà y cho!
Hư Trúc kêu lên:
- Trá»i Æ¡i!...
Rồi y nghĩ bụng:
- Lúc nguy cấp nà y mà mụ còn nghÄ© cách tranh hÆ¡n vá»›i cô gái trong hoạ đồ thì kỳ tháºt.
Tuy trong lòng nhà sư rất nóng nảy nhưng y chỉ nghÄ© váºy thôi, chứ không nói ra miệng.
Chát chát hai tiếng nữa, gã thấp lùn đã cầm hai cây búa chém và o cây tùng luôn hai nhát nữa.
Cây tùng lung lay không ngớt, những cà nh lá và gai rớt xuống như mưa.
Bấy giỠcô bé mới bảo:
- Ngươi đỠtụ chân khà và o huyệt Ä‘an Ä‘iá»n rồi váºn ná»™i lá»±c ra bả vai chuyển xuống huyệt Kiên tỉnh ở khuá»·u tay. Tiếp theo là váºn chân lá»±c và o ba huyệt Dương khoát, Dương cốc, Dương trì ở cổ tay và sau cùng váºn xuống đến huyệt Quan xung ngón tay vô danh. Ngươi đã váºn xong chưa?
Cô vừa nói vừa đưa ngón tay trá» và o các huyệt đạo trên mình Hư Trúc vì cô biết rằng ngay những huyệt đạo trong ngưá»i nhà sư cÅ©ng không nháºn rõ được. Nếu chỉ nói tên huyệt đạo ra không thì nhất định y hoang mang chẳng biết đâu mà lần, nên cô phải trá» tay và o má»›i xong.
Hư Trúc từ khi được Vô Nhai Tá» truyá»n công lá»±c cho, chân khà đầy rẫy trong thân thể, y muốn váºn tá»›i đâu cÅ©ng được ngay, không phải ngưng trệ chút nà o. Y thấy cô bé bảo sao cứ váºn khà đúng như váºy.
Giữa lúc ấy lại hai tiếng chát chát nữa vang lên. Cây tùng đưa đi đưa lại, nhà sư kinh hãi đáp:
- Váºn xong cả rồi.
Cô bé lại nói:
- Ngươi hái mấy trái tùng nhắm ném và o đầu gã thấp lùn kia, không trúng đầu thì trúng và o ngực cũng được. Ngươi dùng chân lực ngón tay vô danh mà hất ra.
- Xin vâng!
Hư Trúc hái trái cây tùng để và o đầu ngón tay vô danh.
Cô bé lại giục:
- Bắn xuống cho mau!
Hư Trúc đẩy ngón tay cái cho trái tùng ở đầu ngón tay vô danh bắn ngay xuống đánh véo một tiếng, thế mạnh vô cùng!
Nhưng Hư Trúc chưa há»c qua lối phóng ám khà thà nh ra bắn không trúng. Trái cây tùng rá»›t xuống đất đánh cách má»™t tiếng còn cách gã thấp lùn đến ba thước. Lá»±c đạo nhà sư tuy mạnh nhưng không có hiệu quả trúng Ä‘Ãch, thế mà cÅ©ng là m cho gã thấp lùn phải giáºt mình kinh hãi. Nhưng chỉ thoáng cái gã lại vung búa lên chém luôn.
Cô bé tức mình mắng Hư Trúc:
- Ãồ ngu xuẩn! Ngươi lại bắn xuống phát nữa thá» xem.
Hư Trúc rất mắc cỡ, y lại theo lá»i cô bé váºn khà búng xuống má»™t trái khác.
Lần nà y y vừa búng vừa run tay láºt báºt thà nh ra lại sai Ä‘Ãch đến năm thước.
Cô bé vội nói:
- Chỗ nà y cách cây tùng mé tả xa quá mà ngươi ôm ta thì nhảy không tới nơi được. Tình thế trước mắt nguy cấp quá rồi. Ngươi chạy trốn lấy mình ngươi thôi.
Hư Trúc đáp:
- Sao tiá»n bối lại nói váºy? Tiểu tăng há phải kẻ vong ân bá»™i nghÄ©a, tham sống sợ chết? Mối nguy hiểm đến đâu cÅ©ng mặc, tiểu tăng nhất định hết sức cứu tiá»n bối. Nếu không cứu được thì tiểu tăng sẽ cùng chết vá»›i tiá»n bối.
Cô bé nói:
- Gã thầy chùa nà y ngu quá! Ta vá»›i ngươi vốn không thân thÃch lại không quen biết. Sao ngươi lại cứ đòi vì ta mà liá»u mạng? Hừ! Bá»n chúng muốn giết hết cả hai ngưá»i chúng ta. Nhưng không phải chuyện dá»… đâu! Bây giá» ngươi hái mưá»i hai trái cây tùng, má»—i tay cầm sáu trái và phải váºn chân khà như thế nà y...
Cô vừa nói vừa dạy nhà sư cách váºn khÃ.
Hư Trúc má»›i ghi nhá»› lá»i dạy bảo nhưng chưa kịp thi hà nh thì cây tùng lung lay dữ dá»™i như ngưá»i đưa võng. Tiếp theo mấy tiếng rắc rắc vang lên. Thân cây đã xiêu vá» mé đông bắc sắp đổ xuống.
Bất Bình đạo nhân, Ô lão đại, gã thấp lùn và cả hai ngưá»i khác lá»›n tiếng reo hò rồi nhảy cả lại.
Cô bé quát lên:
- Liệng nắm trái cây đó ra đi.
Lúc nà y trong lòng bà n tay Hư Trúc chân khà đang chạy mạch như muốn thoát ra ngoà i. Nhà sư vừa giÆ¡ hai tay lên, mưá»i hai trái cây tùng đã vá»t ra báºt lên mấy tiếng lát chát.
Bốn ngưá»i bên địch bị ngã lăn ra. Còn gã thấp lùn không trúng phải trái cây tùng cÅ©ng la lên:
- Ôi mẹ ơi!
Gã quăng đôi búa đi rồi chạy xuống núi.
Trong năm ngưá»i nà y thì võ công gã thấp lùn kém hÆ¡n hết. Lúc Hư Trúc liệng mưá»i hai trái cây tùng ra mau lẹ quá nên không ai có thể tránh kịp. Gã thấp lùn sở dÄ© không bị trúng phải là vì ngưá»i gã thấp, trái tùng bay qua đầu, chứ không phải gã né tránh kịp.
Trên mặt đất đầy tuyết phá»§ có loang lổ vết đỠtươi. Ãó là máu trong mình bốn ngưá»i kia chảy ra.
Hư Trúc liệng những trái tùng ra rồi, sợ cô bé bị ngã liá»n ôm chặt lấy lưng cô, nhẹ nhà ng nhảy xuống đất. Ãá»™t nhiên y trông thấy bốn ngưá»i kia bị thương nặng như váºy, thì không khá»i ngẩn ngưá»i ra.
Cô bé cất tiếng hoan hô, cô Ä‘ang ở trong lòng Hư Trúc cáºy cá»±a nhảy vá»t đến bên mình Bất Bình đạo nhân ghé miệng và o vết thương lão hút lấy máu tươi.
Hư Trúc cả kinh kêu lên:
- Tiá»n bối là m chi váºy?
Rồi y nắm lấy lưng cô nhấc bổng lên.
Cô bé há»i:
- Ngươi đã đánh chết y. Mỗ mỗ hút lấy máu để chữa bệnh cho mình sao lại không được?
Hư Trúc thấy miệng cô vấy đầy máu. Nhất là cô mở miệng ra cưá»i nói, trông lại cà ng kinh hãi. Nhà sư liá»n từ từ đặt cô xuống há»i:
- Tiểu tăng đánh chết lão rồi ư?
Cô bé đáp:
- Chẳng lẽ ta còn nói dối nữa sao?
Cô nói xong lại cúi xuống hút máu.
Hư Trúc thấy Bất Bình đạo nhân trên trán thủng ra một lỗ to bằng quả trứng gà thì run lên la hoảng:
- Ui chao! Tiểu tăng liệng trái tùng lá»t và o óc y rồi chắc? Trái tùng nà y vừa nhẹ vừa má»m là m sao lại đánh gãy xương lá»t và o trong óc được?
Y lại coi ba ngưá»i kia thì má»™t ngưá»i bị trái tùng ném trúng ngá»±c, má»™t ngưá»i trúng và o yết hầu và má»™t ngưá»i trúng và o sống mÅ©i. Mấy ngưá»i nà y cÅ©ng tắt thở cả rồi.
Một mình Ô lão đại tuy trúng phải hai trái tùng nhưng chỉ ở ngoà i da nên chưa chết. Miệng hắn không ngớt rên la.
Hư Trúc đến bên Ô lão đại lạy phục xuống đất nói:
- Ô tiên sinh! Tiểu tăng vì lỡ tay là m tiên sinh đến bị thương, tháºt không phải cố ý. Nhưng thế là tá»™i nặng lắm rồi, tiểu tăng rất lấy là m áy náy và tá»± thẹn vá»›i tiên sinh!
Ô lão đại bị đau lại cà ng căm tức nói:
- Ngươi... lại còn muốn... nói giỡn nữa ư? Ngươi... cầm đao chém ta một nhát... giết chết ta đi cho rồi!...
Hư Trúc nói:
- Lẽ đâu tiểu tăng dám nói giỡn với tiên sinh? Nhưng... nhưng...
Ãá»™t nhiên nhà sư sá»±c nhá»› đến mình vừa ra tay đã giết chết ba mạng ngưá»i, mà xem chừng Ô lão đại cÅ©ng khó lòng thoát chết. Thế là mình đã phạm và o tá»™i sát sinh, má»™t tá»™i nặng nhất cá»§a nhà Pháºt. Y vừa Ä‘au lòng vừa kinh hãi, toà n thân run lên bần báºt, hai hà ng nước mắt trà o ra.
Cô bé uống no máu tươi rồi từ từ đứng lên, quay lại nhìn thấy Hư Trúc đang chân tay cuống quýt thoa bóp vết thương cho Ô lão đại.
Ô lão đại ngưá»i không nhúc nhÃch được mà miệng vẫn lá»›n tiếng mắng chá»i không ngá»›t. Hắn dùng những lá»i lẽ rất ác độc, rất tháºm tệ mà nguyá»n rá»§a, mà mắng nhiếc xối xả và o mặt Hư Trúc.
Hư Trúc tuyệt không cáu giáºn, chỉ ăn năm xin lá»—i.
- Phải lắm! Phải lắm! Quả là tiểu tăng tá»™i lá»—i không biết nói thế nà o cho hết được. Có Ä‘iá»u tiên sinh mắng nhiếc đến cha mẹ tiểu tăng, nhưng tiểu tăng chỉ là má»™t kẻ côi cút, không biết cha mẹ là ai cả thì tiên sinh mắng nhiếc cÅ©ng bằng vô Ãch mà thôi! Ô tiên sinh! Chá»— da bụng tiên sinh chắc là đau lắm? DÄ© nhiên tiên sinh phải nổi nóng, tiểu tăng không há» dám trách tiên sinh Ä‘iá»u đó. Tiểu tăng chỉ thuáºn tay liệng trái tùng ra má»™t cái, thiệt không ngá» mấy trái tùng nà y ác nghiệt đến thế! Hỡi ôi! Mấy trái tùng nà y đúng là tà môn rồi, mà không thì cÅ©ng là loại tùng bá đạo đặc biệt chứ không phải hạng tùng thông thưá»ng.
Ô lão đại căm giáºn văng tục ra chá»i mắng, nguyá»n rá»§a:
- Mẹ kiếp! Trái tùng nầy sao lại không giống những trái tùng khác? Thằng trá»c thối tha kia! Sau nà y mi chết Ä‘i sẽ bị thảm hình núi Ä‘ao cà y kiếm hoặc nhảy và o vạc dầu sôi hay sa xuống mưá»i tầng địa ngục. Ná»™i lá»±c mi cao cưá»ng quá đỗi, cứ đánh chết Ô lão đại nà y. Ô má»— vì nghệ thuáºt không bằng ngưá»i, dù chết cÅ©ng chẳng oán háºn ai. Thôi mi đừng nói pha trò nữa. Tùng nà o là tùng tà môn bá đạo? Mi luyện thà nh Bắc minh chân khà thì là m sao không hung dữ... không bá đạo...?
Hắn nói đến mấy câu sau cùng rồi dưá»ng như không còn hÆ¡i sức để nói tiếp nữa và nổi lên má»™t cÆ¡n ho sù sụ.
Hư Trúc lấy là m lạ há»i:
- Ô tiên sinh nói cái gì... Bắc... đó?
Cô bé cưá»i đáp:
- Bữa nay tháºt tình má»— má»— đã giúp cho thằng trá»c đó. Thần công Bắc minh chân khà cá»§a ta đây chÃnh ra là má»™t môn bà máºt không truyá»n thụ cho ai. Nhưng vì ngươi hết dạ trung thà nh, vì má»— má»— mà liá»u mạng, đáng được má»— má»— truyá»n tuyệt nghệ cho. Vả lại trong nguy cấp, má»— má»— cần ngươi, phi ngươi ra còn ai ra tay giúp cho?
Rồi mụ quay sang nói với Ô lão đại:
- Ô lão đại! Nhỡn lá»±c ngươi khá đấy! Ngươi nháºn ra được ngay thá»§ pháp mà gã tiểu hoà thượng đã đánh ra.
Ô lão đại dương cặp mắt tròn xoe vừa kinh hãi vừa lấy là m kỳ, ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc rồi há»i cô bé:
- Mi là ai? ... Mi câm kia mà ? ... Sao giỠmi nói được?
Cô bé cưá»i lạt nói:
- Mặt mi mà dám há»i ta là ai ư?
Rồi cô móc trong bá»c ra má»™t cái bình lấy hai viên thuốc và ng đưa cho Hư Trúc nói:
- Ngươi cho hắn uống đi.
Hư Trúc đáp:
- Xin vâng!
Nhưng trong lòng nhà sư nghĩ thầm:
- Nếu đây là thuốc chữa thương thì hay lắm. Nhưng nếu là thuốc độc thì tÃnh mạng Ô lão đại chẳng những không giữ được mà còn chết lẹ hÆ¡n.
Tuy nhà sư nghÄ© váºy nhưng thấy Ô lão đại Ä‘au khổ quá chừng thì cho là hắn có mau chết cà ng chóng thoát nợ nên y không nói gì nữa, cầm viên thuốc kê và o miệng Ô lão đại.
Ô lão đại ngá»i thấy mùi thuốc cay sè, chất thuốc rất mãnh liệt, hắn hắt hÆ¡i luôn mấy cái, trong bụng vừa kinh hãi vừa mừng thầm cất tiếng há»i:
- Phải chăng... đây là Cá»u chuyển... Cá»u chuyển hùng xà hoà n?
Cô bé gáºt đầu đáp:
- Phải rồi! Quả nhiên ngươi biết nhiá»u hiểu rá»™ng, đáng mặt đà n anh ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo.
Ô lão đại dịu giá»ng há»i:
- Sao ngươi lại muốn cứu mạng ta?
Nhưng hắn sợ bá» lỡ mất cÆ¡ há»™i rất tốt trước mắt nên không cho cô bé trả lá»i, há miệng đớp luôn cả hai viên thuốc nuốt và o bụng.
Cô bé đáp:
- Một là ta cám ơn ngươi đã viện thủ cho ta, hai là vỠsau còn có chỗ dùng ngươi.
Ô lão đại lại cà ng không hiểu há»i:
- Ta có ơn đức giúp đỡ ngươi bao giỠđâu? Ô mỗ lúc nà o cũng chỉ hoà i bão tấm lòng trừ diệt ngươi mà thôi, mỗi khi nghĩ đến ngươi là ta chẳng yên tâm chút nà o!
Cô bé cưá»i nói:
- Ta khen mi là má»™t kẻ quang minh lá»—i lạc, láºp chà thế nà o nói rõ như váºy không thèm úp mở. Có thế má»›i khá»i uổng là má»™t tay hảo hán.
Mụ ngẩng lên trông chiá»u trá»i thì vầng thái dương đã lên đến đỉnh đầu. Mụ nhìn Hư Trúc nói:
- Thứ Cá»u chuyển hùng xà hoà n nà y chuyên trị ná»™i thương nguy hiểm và có thể cải tá» hồi sinh linh nghiệm vô cùng. Tiểu hoà thượng! Ãã đến giá» ta luyện công rồi đây. Ngươi đứng mà há»™ vệ cho ta. Nếu có ngưá»i quấy rầy thì bất luáºn là ai, ngươi láºp tức thi triển môn Bắc minh chân khà mà ta vừa truyá»n cho ngươi đó, lấy má»™t cục đất hay má»™t viên đá bắn ra là xong.
Hư Trúc lắc đầu đáp:
- Nếu đánh chết ngưá»i thì sao? Tiểu tăng không dám là m đâu.
Cô bé chạy ra sưá»n đồi nhìn xuống rồi nói:
- Bây giỠkhông có ai lên hết, ngươi không là m thì thôi.
Cô nói xong ngồi xếp bằng, ngón tay trá» bên phải chỉ lên trá»i, ngón tai trá» bên trái chỉ xuống đất. Miệng mụ khạc má»™t tiếng, lá»— mÅ©i phun ra hai giây khói trắng lợt.
Ô lão đại cả kinh la lên:
- Úi chà ! Ãây là công phu Thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn.
Hư Trúc nói:
- Ô tiên sinh! Tiên sinh uống thuốc rồi thương thế có bớt không?
Ô lão đại vẫn còn căm giáºn lá»›n tiếng mắng:
- Thằng trá»c thối tha kia! Thương thế ta có bá»›t hay không thì việc gì đến mi? Ta không cần gã yêu tăng nói dà i dòng nữa.
Tuy ngoà i miệng hắn mắng như váºy nhưng cảm thấy ná»™i thương trong bụng đã bá»›t Ä‘au thì lẩm bẩm:
- Cá»u chuyển hùng xà hoà n là má»™t thứ linh dược trị thương hiệu nghiệm như thần cá»§a cung Linh Thứu trên ngá»n Phiêu Diá»…u núi Thiên SÆ¡n. Thứ hoà n nà y có công hiệu cải tá» hồi sinh. Như váºy cái mạng mình có thể vãn hồi được đây.
Nhưng hắn thấy cô bé luyện được công phu kia thì trong lòng trăm mối nghi ngá».
Nguyên môn Thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn hắn đã từng nghe ngưá»i nói tá»›i là má»™t môn cao hÆ¡n hết tất cả cá»§a cung Linh Thứu. Nếu ai không có mấy chục năm ná»™i công là m căn bản thì tà i nà o tu luyện được. Cô bé nà y tuy là ngưá»i ở cung Linh Thứu nhưng là đứa trẻ nÃt sao có ná»™i công đến mức thượng thừa như váºy?
Ô lão đại tá»± há»i:
- Hay là mình nháºn xét lầm, công phu cô bé Ä‘ang luyện không phải môn Thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn?
Bá»—ng má»™t là n bạch khà ở trong mÅ©i cô bé bốc ra bao phá»§ lấy đầu cô quanh quẩn mãi không tan và má»—i lúc má»™t dầy đặc thêm, thà nh má»™t đám mù trắng che kÃn cả mặt cô Ä‘i không trông rõ nữa.
Lát sau hắn lại thấy những khớp xương trong toà n thân cô kêu răng rắc như bắp rang.
Hư Trúc cùng Ô lão đại ngẩn ngưá»i ra đưa mắt nhìn nhau chẳng hiểu ra sao. Tuy Ô lão đại đã được nghe đồn vá» công phu Thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn nhưng cÅ©ng chẳng hiểu cứu cánh thế nà o. Tiếng răng rắc trong khá»›p xương cô bé má»—i lúc má»™t thưa dần mà là n mù trắng cÅ©ng nhạt dần Ä‘i. Sau chỉ còn lại má»™t luồng bạch khÃ, cô lại hÃt và o trong mÅ©i.
HÃt hết luồng bạch khà rồi cô bé mở bừng mắt ra, từ từ đứng dáºy.
Hư Trúc cùng Ô lão đại hai ngưá»i đồng thá»i dụi mắt, tưởng chừng như mắt bị má» Ä‘i không trông rõ, vì hai ngưá»i cùng thấy cô bé sau khi luyện công xong nét mặt cô ra chiá»u khác lạ, nhưng không nói ra được chá»— khác lạ đó như thế nà o.
Cô bé nheo mắt nhìn Ô lão đại rồi nói:
- Ngươi quả nhiên kiến thức uyên bác. Cả đến môn Thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn của ta mà ngươi cũng biết.
Ô lão đại há»i:
- Cô... tháºt tình cô là ai?
Cô bé đáp:
- Máºt ngươi cÅ©ng lá»›n nữa!
Cô bé chỉ nói váºy chứ không trả lá»i Ô lão đại. Cô lại quay sang bảo Hư Trúc:
- Tay trái ngươi ẵm ta, còn tay phải nắm lấy lưng Ô lão đại. Ngươi váºn dụng ná»™i lá»±c Bắc minh chân khà mà ta vừa dạy ngươi đó để nhảy lên ngá»n cây rồi cứ thế mà tung mình nhảy lên đỉnh núi. Bữa nay còn có thể nhảy cao được ba trăm trượng nữa đó.
Hư Trúc nói:
- Tiểu tăng e rằng chưa đủ công lá»±c để là m như váºy.
Tuy miệng nói thế nhưng nhà sư vẫn là m theo lá»i cô gái. Tay trái ẵm cô bé, tay phải xách lưng Ô lão đại, nhà sư hết sức cố gắng mà không sao nhảy lên ngá»n cây được.
Cô bé tức giáºn há»i:
- Sao ngươi không váºn khÃ?
Hư Trúc ngượng nghịu, gượng cưá»i đáp:
- Dạ dạ! Tiểu tăng trong lúc hoang mang quên đi mất.
Rồi nhà sư váºn chân khà theo lối cô bé truyá»n thụ thì lạ thay, ngưá»i Ô lão đại láºp tức chỉ còn nhẹ bằng má»™t má»› bông mà cô gái thì tá»±a hồ như không có gì.
Hư Trúc vừa nhảy tung lên đã tá»›i ngá»n cây. Nhà sư cứ tiếp tục theo cách thức cá»§a cô bé đã truyá»n thụ, khoa chân bước từ cây ná» sang cây kia cách nhau đến ngoà i má»™t trượng cÅ©ng tá»±a hồ như Ä‘i trên đất bằng, chẳng khó khăn gì.
Hư Trúc Ä‘ang lướt trên ngá»n cây má»™t cách rất lẹ là ng, nhưng y thấy mình Ä‘i được như váºy trong lòng không khá»i thầm kinh hãi.
Sá»± kinh hãi đã là m cho chân khà quay vá» huyệt Ä‘an Ä‘iá»n, chân bước thà nh nặng trịch rồi láºp tức té xuống. Nhưng tay nhà sư vẫn ẵm cô bé và nắm lưng Ô lão đại không chịu buông ra.
Chân vừa chấm đất, nhà sư láºp tức lại nhẩy lên. Vì sợ cô bé trách mắng, y không nói gì lại băng băng chạy lên núi.
Ban đầu Hư Trúc đỠkhà chưa được linh động, có lúc chân bước cháºm trá»…, nhưng vá» sau chân khà trong ngưá»i y chuyển váºn rần rần má»™t cách rất lẹ là ng khác nà o hÆ¡i thở bình thưá»ng và trong bụng rất khoan khoái.
Nhà sư không còn nghĩ ngợi gì nữa, tự nhiên chân khà lưu thông cà ng mau và y chạy cà ng lẹ, trèo núi cũng nhanh như chạy xuống dốc, khó bỠdừng lại.
Cô bé nói:
- Ngươi má»›i luyện môn Bắc minh chân khà không nên sá» dụng thái quá. Nếu muốn bảo trá»ng tÃnh mệnh thì dừng bước lại Ä‘i.
Hư Trúc nói:
- Vâng.
Rồi nhà sư đi thêm mấy trượng nữa đoạn từ trên cây nhảy xuống.
Ô lão đại vừa kinh hãi vừa khen ngợi, quay lại nói với cô bé:
- Môn Bắc minh chân khà nà y bữa nay cô má»›i dạy y là má»™t mà đã ghê gá»›m đến thế! Võ công ở cung Linh Thứu núi Phiêu Diá»…u quả nhiên sâu như biển cả. Cô còn là đứa trẻ nÃt mà võ công đã cao cưá»ng đến như váºy thì ghê tháºt!
Cô bé chạy đến má»™t gốc cây lá»›n, bốn mặt cây cối dầy chi chÃt, cưá»i nói:
- Bá»n chuá»™t nhắt các ngươi trong ba ngà y nữa chưa chắc đã tìm đến đây được.
Ô lão đại buồn rầu nói:
- Bá»n chúng ta dÄ© nhiên là sẽ bị thua xiểng liểng rồi. Gã tiểu hoà thượng nà y đã được truyá»n thụ Bắc minh chân khÃ, Ä‘em toà n lá»±c ra há»™ vệ cho ngươi thì dù cả bá»n ta có tìm thấy ngươi cÅ©ng không là m gì được.
Cô bé cưá»i lạt không nói gì, cô tá»±a lưng và o cà nh cây nhắm mắt ngá»§.
Hư Trúc sau một cuộc bôn ba, trong bụng lại thấy đói nao. Nhà sư hết nhìn cô bé lại quay ra nhìn Ô lão đại nói:
- Tiểu tăng muốn đi tìm chút gì ăn cho đỡ đói nhưng chỉ sợ tiên sinh còn đem lòng đen tối gia hại cô bé nà y, nên tiểu tăng chẳng yên lòng chút nà o. Chi bằng tiểu tăng đem cả tiên sinh đi là yên.
Hư Trúc nói xong lại nắm lấy lưng Ô lão đại toan đi thì cô bé trừng mắt lên nhìn nhà sư nói:
- Ngươi ngu quá. Ta đã dạy ngươi cách Ä‘iểm huyệt. Chẳng lẽ bây giá» hắn nằm thẳng cẳng không nhúc nhÃch mà ngươi cÅ©ng Ä‘iểm không trúng ư?
Hư Trúc đáp:
- Tiểu tăng vụng dại quá sợ điểm không trúng và y vẫn còn cỠđộng được.
Cô bé nói:
- TÃnh mệnh y, ta đã cầm sinh tá» phù trong tay thì khi nà o hắn còn dám vá»ng động nữa?
Ô lão đại vừa nghe thấy cô bé nói đến ba chữ sinh tỠphù thì đã thất thanh la hoảng:
- Ngươi... ngươi... ngươi...
Cô bé há»i:
- Vừa rồi ngươi nuốt mấy viên thuốc của ta?
Ô lão đại đáp:
- Hai viên.
Cô bé há»i:
- Cá»u chuyá»n hùng xà hoà n là má»™t thứ thuốc thần hiệu vô cùng cá»§a cung Linh Thứu, sao ngươi lại uống những hai viên. Ngươi tháºt không bằng giống súc váºt, đáng gì mà uống cá»§a ta những hai viên linh Ä‘an?
Ô lão đại trán toát mồ hôi run rẩy nói:
- Còn... một viên nữa thì...
Cô bé không đáp, lại há»i:
- Huyệt Thiên Trì của ngươi ra sao?
Ô lão đại hai tay run lên vội cởi áo ra quả thấy cạnh vú bên trái trước ngực, huyệt Thiên Trì hiện thà nh một cái chấm đỠnhư máu. Hắn kêu lên:
- Úi chao!
Rồi suýt ngất đi. Hồi lâu hắn ấp úng.
- Ngươi... ngươi là ai? Sao ngươi lại biết chá»— sinh tá» cá»§a ta? Phải chăng ngươi đã cho ta uống Ãoạn cân há»§ cốt hoà n?
Cô bé cưá»i tá»§m tỉm rồi đáp:
- Ta còn có việc sai bảo, không thúc đẩy cho chất thuốc phát động ngay đâu, ngươi đừng lo.
Nhưng hai mắt Ô lão đại lồi ra, vẻ mặt khủng khiếp không biết đến đâu mà nói.
Tà i sản của nguoidoi123
29-08-2008, 08:50 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 90 : Thiên SÆ¡n Ãồng Má»—: hình dung cổ quái
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Từ khi Hư Trúc biết Ô lão đại đến nay, đã nhiá»u lần hắn lá»™ vẻ kinh hãi, nhưng chưa bao giá» thấy hắn khá»§ng khiếp như lần nà y. Nhà sư thấy tá»™i nghiệp cho hắn, buá»™t miệng há»i:
- Ãoạn cân há»§ cốt hoà n là gì? Phải chăng là má»™t thứ thuốc kịch độc?
Ô lão đại da mặt co dúm lại, hồi lâu không thốt ra lá»i.
Ãá»™t nhiên, hắn trá» và o mặt Hư Trúc chá»i mắng tháºm tệ:
- Thằng trá»c thối tha kia! Gã thầy chùa ôn váºt kia! Từ ông tổ tám mươi Ä‘á»i nhà mi trở xuống, đà n ông Ä‘á»u là phưá»ng bỉ ổi như giống rùa, đà n bà toà n hạng ca kỹ ty tiện. Ãến Ä‘á»i nhà mi là tuyệt chá»§ng, không còn lấy má»™t mống để thừa tá»±. Nếu mi mà sinh con thì con trai phải thiếu háºu môn, con gái phải ba chân bốn tay.
Ô lão đại cà ng chá»i rá»§a cà ng đưa ra những lá»i lẽ kỳ dị, thô tục. Hắn chá»i mắng đến văng cả bá»t rãi, tá» ra hắn căm háºn đến cá»±c Ä‘iểm.
Ô lão đại mắng má»™t lúc lâu, trong khoảng thá»i gian chừng ăn xong bữa cÆ¡m, bắp thịt cỠđộng đụng chạm đến vết thương. Hắn Ä‘au quá không chịu nổi má»›i im miệng.
Hư Trúc buông một tiếng thở dà i rồi nói:
- Tiểu tăng đã là ngưá»i tu hà nh dÄ© nhiên là không sinh con đẻ cháu thì là m gì còn có trai có gái nữa?
Ô lão đại lại tức mình mắng nữa:
- Thằng ôn váºt kia! Mi tưởng được chết bình yên, chỉ phải má»™t tá»™i tuyệt tá»± thôi ư? Ãâu có thể dá»… dà ng thế được? Mi còn phải sinh mưá»i tám đứa con trai và mưá»i tám đứa con gái mà đứa nà o cÅ©ng phải uống thuốc Ãoạn cân há»§ cốt hoà n. Chúng Ä‘au đớn ngồi trước mặt mi mà rên xiết kêu gà o đến chÃn mươi chÃn ngà y, chết chẳng chết được, sống chẳng sống cho. Rồi sau cùng chÃnh mi cÅ©ng phải uống Ãoạn cân há»§ cốt hoà n để cho mi được nếm mùi Ä‘au khổ ê chá».
Hư Trúc giáºt mình há»i:
- Ãoạn cân há»§ cốt hoà n độc địa đến thế kia ư?
Ô lão đại đáp:
- Toà n thân mi bao nhiêu gân Ä‘á»u bị đứt hết, lúc đó mi muốn mở miệng, muốn co lưỡi cÅ©ng không được. Thế rồi... thế rồi...!
Hắn chợt nghÄ© đến chÃnh hắn đã uống phải thứ thuốc độc ác nhất thiên hạ, rồi hắn không nói nữa. Hắn cảm thấy trong lòng Ä‘au đớn xót xa ghê rợn hãi hùng. Hắn muốn Ä‘áºp đầu và o gốc cây tùng mà chết Ä‘i cho rồi.
Cô bé bá»—ng tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Ta chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe theo lá»i ta là ta không thúc đẩy cho chất độc phát động. Thứ thuốc nà y có thể đến mưá»i năm không phát ra cÅ©ng được. Ngươi bất tất phải sợ hãi cuống cuồng lên thế.
Rồi cô quay lại bảo Hư Trúc:
- Tiểu hoà thượng kia! Ngươi Ä‘iểm huyệt hắn Ä‘i, cho hắn khá»i nổi cÆ¡n Ä‘iên Ä‘áºp đầu và o gốc cây mà tá»± táºn.
Hư Trúc gáºt đầu nói:
- Ãúng thế!
Rồi nhà sư quà nh lại sau lưng Ô lão đại, thò tay sá» lần huyệt ý Xá trên lưng hắn. Nhà sư xem xét cẩn tháºn và nghiệm cho tháºt đúng không sai rồi má»›i Ä‘iểm và o.
Ô lão đại rên lên một tiếng rồi ngất đi.
Tháºt ra lúc nà y Hư Trúc đã luyện môn Bắc Minh chân khà thà nh tá»±u rồi thì chà ng bất tất phải nhìn nháºn kỹ cà ng, bất luáºn đã Ä‘iểm và o huyệt đạo nà o cá»§a đối phương cÅ©ng Ä‘á»u có thể là m cho hắn bị trá»ng thương và ngất Ä‘i.
Hư Trúc thấy Ô lão đại nằm chết giấc thì sợ hãi chân tay luống cuống. Nhà sư hết bóp mũi lại xoa ngực cho hắn hồi lâu mới cứu tỉnh lại được.
Ô lão đại đã bị hư nhược đến cực điểm. Hắn chỉ còn thoi thóp thở, không còn một chút tinh lực nà o nữa.
Hư Trúc thấy Ô lão đại hồi tỉnh rồi y má»›i Ä‘i tìm thá»±c váºt.
Trong rừng cây nà y chẳng thiếu gì hươu nai cầy cáo cùng dê rừng, thỠnúi. Tuy nhà sư rất đói bụng nhưng khi nà o chịu sát sinh.
Hư Trúc tìm kiếm hồi lâu mà chẳng thấy thứ gì mình ăn được, đà nh nhẩy lên cây tùng hái quả bóc lấy nhân. Mùi trái tùng rất thơm ngon. Nhà sư mừng thầm được thứ nà y ăn cho đỡ đói nhưng nhân nó nhỠquá, nhà sư ăn hết bẩy tám trăm mà vẫn chưa no.
Hư Trúc vốn có tâm địa từ thiện, thấy mình đã đỡ đói, liá»n hái thêm má»™t Ãt nữa nhưng không ăn, bá» và o trong hai túi đầy nhặt. Nhà sư Ä‘em xuống má»i nữ đồng và Ô lão đại ăn.
Cô bé nói:
- Ta cám ơn ngươi, nhưng trong vòng ba tháng không thể ăn chay được. Ngươi mau mau giải khai huyệt đạo cho Ô lão đại.
Cô vừa nói vừa truyá»n phép giải huyệt cho Hư Trúc.
Hư Trúc nói:
- Phải đó. Chắc Ô lão đại cũng đói lắm rồi đây.
Nhà sư liá»n theo phép giải huyệt cá»§a cô bé giải khai huyệt đạo cho Ô lão đại. Y cầm má»™t nắm trái tùng đưa cho hắn nói:
- Ô tiên sinh! Tiên sinh ăn tạm mấy trái tùng nà y!
Ô lão đại hầm hầm trợn mắt lên, đón lấy mấy trái tùng bóc ăn.
Ô lão đại vừa ăn xong một trái đã mắng luôn:
- Thằng lá»i chết đâm chết chém nà y!
Hắn cầm trái khác lên ăn rồi nguyá»n rá»§a má»™t câu:
- Gã thầy chùa ôn váºt kia!
Hư Trúc không tức giáºn chi hết. Y lẩm bẩm:
- Mình đánh lão đến chết Ä‘i sống lại, bị thương cá»±c kỳ trầm trá»ng, trách sao lão chẳng căm tức.
Cô bé nói:
- Ăn xong trái tùng rồi ngủ đi, không được nói gì nữa!
Ô lão đại đáp:
- Xin vâng!
Hắn không dám đưa mắt nhìn cô bé nữa, ăn hết chỗ trái tùng rồi ngoẻo đầu ra ngủ.
Hư Trúc ngồi bên cô bé, y mệt nhá»c suốt ngà y nên chẳng mấy chốc cÅ©ng ngá»§ say luôn.
Sáng sá»›m hôm sau, nhà sư tỉnh dáºy thấy chiá»u trá»i u ám mây kéo Ä‘en tá»±a hồ như sắp có mưa rà o.
Cô bé nói:
- Ô lão đại! Ngươi đi tìm kiếm một con hươu sao hoặc một con dê rừng cũng được đem vỠđây. Ta hẹn cho ngươi đến giỠthìn phải có.
Ô lão đại đáp:
- Xin vâng!
Hắn cố gượng đứng lên nhặt má»™t cà nh cây khô là m gáºy để chống Ä‘i. Ngưá»i hắn vẫn còn lảo đảo.
Hư Trúc muốn lại nâng đỡ Ô lão đại nhưng nghÄ© tá»›i hắn Ä‘i bắt thú rừng để sát sinh liá»n luôn miệng niệm:
- A di đà Pháºt! A di đà Pháºt!
Rồi nói:
- Hươu nai Æ¡i! Dê thá» gà rừng Æ¡i! Bất cứ loại gì thuá»™c vá» sinh váºt, mau mau trốn lánh cho xa đừng để Ô lão đại bắt được.
Cô bé bÄ©u môi cưá»i lạt nhưng không nói gì.
NgỠđâu nhà sư cứ việc niệm kinh, Ô lão đại Ä‘ang bị trá»ng thương mà không biết hắn có phù phép gì, chưa đến giá» thìn đã bắt được má»™t con hươu sao nhá» Ä‘em vá».
Hư Trúc thấy Ô lão đại bắt được hươu, y cà ng niệm Pháºt vang lên không ngá»›t miệng!
Con hươu nhỠnà y chưa đầy một năm cứ kêu be be rõ rà ng nó muốn tìm mẹ.
Ô lão đại nói:
- Gã tiểu hoà thượng kia! Mau đốt lá»a lên để chúng ta nướng hươu ăn.
Hư Trúc nói:
- Tội nghiệt, tội nghiệt! Tiểu tăng nhất quyết không chịu là m việc tội nghiệt nà y!
Ô lão đại xoay tay móc ống giầy lấy ra một lưỡi đao truỷ thủ sáng nhoáng để giết hươu.
Cô bé nói:
- Rồi hãy động thủ!
Ô lão đại đáp:
- Vâng!
Rồi buông lưỡi truỷ thủ xuống.
Hư Trúc cả mừng nói:
- Hay lắm, hay lắm! Tiểu cô nương! Tâm địa cô nương tháºt là nhân từ, sau nà y rất được hưởng phúc là nh.
Cô bé chỉ cưá»i lạt má»™t tiếng chứ không nói gì.
Cô bé thấy bóng cây má»—i lúc má»™t ngắn lại. Vì chiá»u trá»i u ám nên bóng cây chỉ lá» má» khó lòng trông rõ. Cô nói:
- Ãến giá» ngá» rồi!
Cô ôm đầu con hươu nhá» lên há miệng ra cắn và o cổ há»ng nó.
Con hươu Ä‘au quá kêu rÃt lên dãy dụa hoà i. Nhưng cô bé giữ nó tháºt chặt, miệng cô hút máu ồng á»™c.
Hư Trúc cả kinh kêu lên:
- Trá»i Æ¡i! Tiá»n bối tháºt tà n nhẫn quá!
Cô vẫn mặc kệ, chỉ ráng sức hút máu.
Con hươu dãy dụa má»—i lúc má»™t yếu dần. Sau nó run lên bần báºt rồi chết thẳng cẳng.
Cô bé hút máu hươu no rồi phưỡn bụng ra quăng con hươu chết xuống, má»™t tay trá» lên trá»i má»™t tay trá» xuống đất. Cô lại luyện môn Thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn, mÅ©i cô phun ra má»™t luồng khói trắng quyện chung quanh đầu cô.
Giữa lúc ấy trên không gian ánh chá»›p loé lên, sét nổ vang trá»i. Má»™t tráºn mưa rà o đổ xuống như trút. Hạt mưa lá»›n bằng hạt Ä‘áºu.
Cô bé vẫn ngồi yên không nhúc nhÃch và tiếp tục luyện công. Luồng khói trắng má»—i lúc má»™t dà y đặc. Mưa to quá lá»›n là thế mà là n khói trắng vẫn không tan.
Hư Trúc cùng Ô lão đại Ä‘á»u ẩn mưa ở dưới gốc cây.
Hồi lâu mới thấy cô bé thu là n khói trắng lại đứng lên. Quần áo cô bé bị nước mưa ướt đẫm, nhưng vẻ mặt cô tươi hơn, tinh thần rất sung túc. Cô nói:
- ChỠtạnh mưa sẽ nướng thịt hươu ăn.
Hư Trúc trong lòng đau xót lên tiếng:
- Thưa tiá»n bối! Bây giá» có Ô lão đại hầu hạ. Lão hết lòng hết sức phục vụ, quyết không dám gia hại tiá»n bối đâu. Váºy tiểu tăng xin cáo biệt thôi!
Cô bé nói:
- Ta không cho ngươi đi!
Hư Trúc nói:
- Tiểu tăng nóng lòng tìm các vị sư bá. Nếu không tìm thấy thì phải vỠchùa Thiếu Lâm ngay để phục mệnh. Không thể chần chỠđược.
Cô bé lạnh lùng há»i:
- Phải chăng ngươi không chịu nghe lá»i ta, muốn tá»± mình bá» Ä‘i?
Hư Trúc đáp:
- Tiểu tăng đã nghÄ© ra má»™t kế là lấy tăng bà o nhét đầy cá» khô cùng lá cây và o, giả là m má»™t cái túi lá»›n Ä‘eo lên lưng mà trốn Ä‘i. Là m như thế để cho bá»n ngưá»i ở dưới chân núi trông thấy tất là há» tưởng tiá»n bối nằm trong túi và há» sẽ Ä‘uổi theo tiểu tăng. Thế là tiểu tăng có thể dẫn dụ há» Ä‘i cho tháºt xa. Khi đó tiá»n bối cùng Ô lão đại thừa cÆ¡ xuống núi để vá» núi Phiêu Diá»…u!
Cô bé nói:
- Cách đấy hay đấy. Ta cám ơn ngươi đã nghĩ ngợi cho ta. Nhưng ta không muốn trốn chạy.
- Thế cÅ©ng được! Tiá»n bối cứ nấp ở chá»— nà y. NÆ¡i đây rừng ráºm tuyết dà y, bá»n há» không tìm thấy được đâu. Há» có vây hãm thì cÅ©ng chỉ trong vòng mưá»i ngà y rồi sẽ rút Ä‘i. Tiá»n bối thám thÃnh chá» há» Ä‘i rồi hãy xuống núi.
Cô bé nói:
- Nếu đã qua mưá»i ngà y hay tám ngà y nữa thì công lá»±c ta sẽ khôi phục lại như hồi còn mưá»i tám, mưá»i chÃn tuổi. Khi nà o ta còn để cho chúng chạy thoát nữa.
Hư Trúc lấy là m lạ, há»i:
- Sao?
Cô bé đáp:
- Ngươi nhìn kỹ lại coi hiện giỠta thế nà o? So với ba bữa trước có gì khác không?
Hư Trúc ngưng thần nhìn và o mặt cô bé thì thấy thần sắc cô dưá»ng như đã lá»›n hÆ¡n đến mấy tuổi. Hiện giá» cô bằng đứa nhá» và o cỡ mưá»i má»™t, mưá»i hai tuổi, chứ không còn là đứa trẻ nÃt độ tám chÃn tuổi nữa.
Nhà sư ấp úng nói:
- Tiá»n bối... tiá»n bối... Trong vòng ba hôm nay tá»±a hồ như ngưá»i đã lá»›n thêm được mấy tuổi nữa. Có Ä‘iá»u thân hình tiá»n bối chưa có lá»›n hÆ¡n trước chút nà o.
Cô bé cả mừng nói:
- Hà hà ! Nhãn lá»±c ngươi khá nhỉ! Ngươi nhìn nháºn ta đã lá»›n thêm mấy tuổi kể cÅ©ng là hạng tinh mắt đấy!
Rồi cô lại mắng:
- Ãồ ngu! Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— thân thể vÄ©nh viá»…n như má»™t nữ đồng. DÄ© nhiên không bao giá» cao hÆ¡n nữa.
Hư Trúc cùng Ô lão đại vừa nghe đến bốn chữ Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— đã giáºt nẩy mình lên, đồng thanh há»i:
- Thiên SÆ¡n Ãồng Má»—! Cô là Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— ư?
Cô bé hãnh diện đáp:
- Các ngươi tưởng ta là ai? Cụ các ngươi lúc nà o chả như một cô bé, chẳng lẽ mắt các ngươi đui rồi sao mà không trông thấy?
Ô lão đại giương cặp mắt tròn xoe nhìn chòng chá»c và o cô bé hồi lâu. Miệng hắn mấp máy luôn tá»±a hồ như muốn nói mà không thốt ra lá»i được.
Sau một lúc lâu đột nhiên lão ngã lăn ra giữa đống tuyết ấp úng nói:
- Ta... đáng lẽ ta phải biết sá»›m hÆ¡n!... Ta quả là má»™t dứa ngu ngốc nhất thiên hạ. Ta... tưởng ngươi chỉ là má»™t đứa nhá» tầm thưá»ng chẳng có chi đáng kể ở trong cung cung Linh Thứu. NgỠđâu... ngỠđâu ngươi lại chÃnh là Thiên SÆ¡n Ãồng Má»—!
Cô bé nhìn Hư Trúc há»i:
- Còn ngươi tưởng ta là ngưá»i như thế nà o?
Hư Trúc vẻ mặt rất bình tĩnh đáp:
- Tiểu tăng tưởng tiá»n bối là cái oan hồn cá»§a con quá»· cái già mượn đứa nhá» nháºp và o để hoà n hồn.
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— sa sầm nét mặt há»i:
- Ngươi nói lăng nhăng những gì ta đây là con quỷ cái già mượn xác hoà n hồn?
Nữ thà chá»§ vá» phần hình thể là nữ đồng mà vá» tâm trà cùng thanh âm thì lại là bà cụ già . Thà chá»§ lại tá»± xưng là má»— má»—. Nếu không phải linh hồn má»™t bà già nháºp và o ngưá»i đứa trẻ nÃt thì sao lại như váºy?
Ãồng Má»— cưá»i khanh khách nói:
- Tiểu hoà thượng có những tư tưởng kỳ dị nhỉ?
Rồi cô quay sang há»i Ô lão đại:
- Hôm ấy ta lá»t và o tay ngươi, ngươi không hạ sát ta, chắc bây giá» ngươi hối háºn lắm phải không?
Ô lão đại trở mình ngồi nhá»m dáºy đáp:
- Ãúng thế! Tại hạ đã ba lần lên núi Phiêu Diá»…u và đã được nghe thanh âm tiá»n bối. Nhưng tiá»n bối bắt tại hạ phải bịt mặt, nên tại hạ chưa được nhìn rõ tướng mạo. Ô lão đại nà y có mắt không tròng, lại tưởng tiá»n bối là má»™t cô bé câm Ä‘iếc.
Nữ đồng nói:
- Chẳng những mình ngươi đã được nghe thanh âm ta mà trong bá»n yêu quái ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo còn nhiá»u kẻ khác nghe thấy nữa. Nếu má»— má»— không giả câm thì tất bại lá»™ hà nh tung và sẽ nguy hiểm cho má»— má»— biết bao nhiêu!
Ô lão đại thở dà i sưá»n sượt há»i:
- Võ công Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— đã đến má»±c thông huyá»n, giết ngưá»i không phải dùng đến hai chiêu. Thế mà tiá»n bối bị tại hạ bắt được sao không chống cá»±?
Nữ đồng cưá»i sằng sặc nói:
- Ta đã bảo rất cám Æ¡n ngươi từng ra tay cứu viện cho ta là vì thế đó. Số là hôm ấy chÃnh gặp ngà y có kẻ cưá»ng địch sắp đến. Má»— má»— lại thân thể khiếm an, khó lòng chống cá»± nổi. May sao ngươi dùng túi vải chụp lấy má»— má»— cõng xuống núi để má»— má»— tránh khá»i má»™t kiếp nạn. Thế có phải là má»— má»— nên cám Æ¡n ngươi không?
Nữ đồng nói tới đây đột nhiên mắt chiếu ra những tia sáng hung dữ, nói tiếp:
- Nhưng sau khi mi bắt được má»— má»— lại bảo má»— má»— giả câm, rồi dùng bao nhiêu thá»§ Ä‘oạn vô lá»… để đối phó vá»›i má»— má»— thì thá»±c là tá»™i ác ngáºp đầu. Nếu ngươi không có những thá»§ Ä‘oạn dã man ấy thì ta có thể tha mạng cho ngươi được.
Ô lão đại nhẩy lên một cái rồi quỳ hai gối xuống nói:
- Thưa má»— má»—! Ngưá»i ta thưá»ng nói: Ãã không biết là không có tá»™i. Nếu lúc ấy mà Ô lão đại nầy biết má»— má»— thì má»™t lòng kÃnh sợ không biết đến đâu mà nói. Dù Ô má»— lá»›n máºt đến đâu cÅ©ng quyết không dám khinh mạn má»— má»—.
Nữ đồng cưá»i lạt nói:
- Ngươi sợ hãi ta thì có, còn bảo kÃnh trá»ng thì chưa chắc. Ngươi mở cuá»™c đại há»™i tụ táºp bá»n yêu ma ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo, quyết tâm phản nghịch. Bây giá» còn nói sao được nữa.
Ô lão đại mồ hôi trán toát ra đầm đìa, lạy lấy lạy để, dáºp đầu xuống đá. Hắn lạy đến mưá»i mấy lạy, máu tươi trên trán chảy ra đầm đìa.
Hư Trúc lẩm bẩm:
- Té ra vị tiểu cô nương nà y là Thiên SÆ¡n Ãồng Má»—. Ãồng Má»—! Ãồng Má»—! Mình cứ tưởng mụ há» Ãồng tên Má»—. NgỠđâu chữ Ãồng nghÄ© là trẻ con. Ãồng Má»— tức là bà cụ non. Võ công mụ nà y đã cao thâm là thế mà trong tâm lại chứa đựng bao nhiêu mưu thần trước quá»· nên ai cÅ©ng sợ mụ như cá»p. Thế mà mấy bữa nay mình táºn lá»±c giúp mụ chắc trong bụng mụ cưá»i thầm mình là má»™t tên hoà thượng ngu xuẩn.
Nhà sư thấy Ô lão đại lạy lấy lạy để không ngá»›t, cÅ©ng chẳng biết nói sao, liá»n trở gót toan Ä‘i.
Cô bé quát há»i:
- Ngươi định đi đâu? Hãy đứng lại đã!
Hư Trúc quay lại chắp tay trước ngực nói:
- Ba bữa nay Hư Trúc nà y đã là m biết bao nhiêu việc ngu ngốc. Bây giỠxin cáo từ thôi!
Ãồng Má»— há»i:
- Ngươi là m những việc ngu ngốc gì?
Hư Trúc đáp:
- Võ công thà chủ đã thần diệu như thế, oai danh lại vang lừng thiên hạ. Hư Trúc nà y tuy có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, lại còn ra tay cứu thà chủ. Thà chủ có phỉ nhổ và o mặt Hư Trúc nà y cũng cảm ơn lắm. Nhưng tiểu tăng cà ng nghĩ bao nhiêu cà ng hổ thẹn bấy nhiêu. Thiệt không còn có đất để tự dung thân nữa.
Ãồng Má»— tiến đến bên Hư Trúc, rồi quay lại nhìn Ô lão đại nói:
- Ta có việc riêng cần nói với nhà sư nà y. Ngươi hãy lui ra xa.
Ô lão đại vâng dạ luôn mấy tiếng rồi đứng lên, loạng choạng Ä‘i vá» mé Ãông Bắc nấp và o sau má»™t cây tùng.
Cô bé nhìn Hư Trúc nói:
- Tiểu hoà thượng! Ba bữa nay đúng là ngươi đã cứu mạng ta chứ đâu có phải là m việc gì khá» dại? Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— bình sinh chưa thốt lá»i cảm Æ¡n ai. Nhưng riêng đối vá»›i ngươi đã cứu mạng ta thì sau nà y ta tất có ngà y Ä‘á»n đáp.
Hư Trúc xua tay đáp:
- Võ công nữ thà chá»§ cao cưá»ng như thế, đâu có cần gì đến tiểu tăng phải giúp sức? Rõ rà ng thà chá»§ đã nói móc há»ng tiểu tăng mà thôi.
Cô bé sa sầm nét mặt nói:
- Ta đã bảo ngươi cứu mạng ta tức là ngươi đã cứu sống ta tháºt. Ta nói thá»±c mà ngươi chẳng lấy thế là m vui, lại còn ra giá»ng khÃch bác. Ta luyện được môn ná»™i công Thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn. Ãó chÃnh là má»™t môn uy lá»±c ghê gá»›m vô cùng, nhưng nó cÅ©ng có má»™t Ä‘iá»u đại bất lợi cho ta la cứ ba mươi năm phải má»™t lần phản lão hoà n đồng (Ä‘ang tuổi già trở thà nh trẻ nÃt).
Hư Trúc lấy là m lạ, há»i:
- Phản lão hoà n đồng ư? Thế thì cà ng hay chứ sao!
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— thở dà i đáp:
- Ngươi là má»™t vị tiểu hòa thượng bản tÃnh thá»±c thà trung háºu, lại có Æ¡n cứu mạng cho ta, váºy ta nói cho ngươi nghe cÅ©ng chẳng há» chi. Ta luyện môn công phu nà y từ thuở lên năm. Ãến tuổi ba mươi sáu trở lại thà nh trẻ nÃt. Lần đầu phải mất ba mươi ngà y má»›i luyện lại được. Ãến lần thứ hai sáu mươi sáu tuổi, thá»i gian chÃn mươi sáu tuổi thì lần nà y lại mất đến chÃn mươi ngà y má»›i có thể phục hồi được công lá»±c.
Hư Trúc rất đỗi ngạc nhiên dương cặp mắt tròn xoe há»i:
- Sao... thà chá»§ năm nay đã chÃn mươi sáu tuổi rồi ư?
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— đáp:
- Ta đây là sư tỉ Vô Nhai Tá», sư phụ ngưá»i đó. Nếu Vô Nhai Tá» chưa chết thì năm nay y chÃn ba tuổi. Ta lá»›n hÆ¡n y ba tuổi, chẳng phải chÃn mươi sáu là gì?
Hư Trúc dương cặp mắt thao láo nhìn chằm chặp và o sắc diện cùng thân thể Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— thì chẳng thấy chá»— nà o mụ giống bà cụ chÃn mươi sáu tuổi cả.
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— nói:
- Công phu Thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn nguyên là má»™t môn ná»™i công kỳ diệu vô song. Nhưng vì ta tu luyện môn nà y sá»›m quá. Lúc lên năm đã bắt đầu tu luyện. Ba năm sau thì uy lá»±c đã tiến bá»™ lắm rồi. Tuổi thanh xuân vẫn giữ được cho vẻ mặt không già rồi sau đó không lá»›n lên được nữa vÄ©nh viá»…n chỉ bằng đứa trẻ nÃt tám chÃn tuổi.
Hư Trúc gáºt đầu nói:
- À ra thế!
Nên biết cÆ¡ quan phát dục trong ngưá»i lên, những thể chất bên ngoà i có liên quan đến phần bà máºt bên trong như chất óc và các dây thần kinh. Nên những phần bà máºt bên trong thất thưá»ng có thể là m cho ngưá»i lá»›n quá cỡ mà cÅ©ng có thể vÄ©nh viá»…n không lá»›n lên được. Bởi váºy trên thế gian có những đứa nhá» bảy tám tuổi đã cao bằng ngưá»i lá»›n và có những ngưá»i đã mấy chục tuổi mà chỉ thấp không đầy ba thước. Ãó là sá»± thưá»ng chẳng lấy gì là m kỳ dị. Việc luyện táºp ná»™i công có ảnh hưởng rất nhiá»u tác dụng thần công và ảnh hưởng đến hoạt động cá»§a phần bà máºt bên trong, tuy nói ra có vẻ mÆ¡ hồ nhưng không phải phi lý.
Hư Trúc nghe Ãồng Má»— giải thÃch rõ rà ng má»›i tin mụ quả là Thiên SÆ¡n Ãồng Má»—.
Nhà sư lại há»i:
- Năm nay thà chủ lại gặp năm phản lão hoà n đồng thì công cuộc đó ra sao?
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— đáp:
- Lúc chá»›m đến giai Ä‘oạn phản lão hoà n đồng công lá»±c hoà n toà n mất hết. tu luyện thì phục hồi lại được công lá»±c bằng đứa nhá» năm tuổi. Ãến ngà y thứ hai công lá»±c bằng hồi sáu tuổi, ngà y thứ ba bằng hồi bảy tuổi... má»—i má»™t ngà y luyện táºp là kéo lại má»™t năm. Ngà y nà o đúng ngá» cÅ©ng phải uống máu tươi má»›i có thể luyện công được.
Ngừng má»™t lát Ãồng Má»— lại nói tiếp:
- Hôm Ô lão đại lên núi Phiêu Diá»…u để thám thÃnh, ta má»›i luyện được bốn ngà y thì bị hắn bắt. Ngươi thá» nghÄ© coi lúc đó ta má»›i có công lá»±c bằng đứa nhá» tám tuổi thì là m thế nà o kháng cá»± được?
Rồi mấy hôm sau ta không được uống máu tươi và vẫn giữ nguyên mức đứa nhá» tám tuổi. Diá»…n biến phản lão hoà n đồng cÅ©ng như rắn đổi lốt. Má»—i lần thoát xác là má»™t lần lá»›n lên. Nhưng diá»…n Ä‘ang dở dang mà bị ngưá»i bắt được thì thiệt nguy hiểm vô cùng. Giả tỉ má»™t và i ngà y nữa ta vẫn không được uống máu tươi thì không tà i nà o luyện ná»™i công được và chân khà trong ngưá»i bà nh trướng lên rồi phát tiết ra ngoà i cho đến biệt mà chết. Váºy ta bảo ngươi đã cứu sống ta, chẳng phải ta nói ngoa đâu.
Hư Trúc lại há»i:
- Hiện giá» thà chá»§ đã phục hồi công lá»±c lại bằng ngưá»i mưá»i má»™t tuổi. Như váºy, muốn tá»›i má»±c chÃn mươi sáu tuổi thì còn phải những tám mươi lăm ngà y nữa hay sao? Như thế thì còn phải sát sinh hoặc hươu sao hoặc dê rừng tám mươi lăm con nữa ư?
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— tá»§m tỉm cưá»i đáp:
- Tiểu hòa thượng biết suy tÃnh và đã trở thà nh ngưá»i thông minh rồi đấy, trong tám mươi lăm ngà y trá»i nà y, còn phải trải qua bao nhiêu bước gian nguy. Bá»n Bất Bình đạo nhân, Ô lão đại chỉ là hạng chuá»™t nhắt chẳng có chi đáng kể. Nhưng nếu ta gặp phải đại địch biết tin nà y mà đến đây thì má»™t mình ta khó lòng chống nổi, phải cần ngươi há»™ vệ cho ta má»›i xong.
Hư Trúc nói:
- Võ công tiểu tăng kém cá»i. Tiểu tăng đứng trước mặt tiá»n bối không bõ là m trò cưá»i. ChÃnh tiá»n bối còn chưa đối phó được cưá»ng địch thì dÄ© nhiên tiểu tăng chả là m gì được há». Theo ý nghÄ© cá»§a tiểu tăng thì tiá»n bối nên lánh xa Ä‘i, chá» cho hết tám mươi lăm ngà y nữa, công lá»±c hoà n toà n phục hồi như cÅ©, thì chẳng còn sợ gì ai hết.
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— nói:
- Võ công ngươi tuy thấp kém, nhưng được Vô Nhai Tá» Ä‘em toà n thể công lá»±c trút sang cho ngươi. Công lá»±c đó tháºt là hy hữu trên Ä‘á»i. Chỉ cần sao ngươi biết phép phát huy ra mà váºn dụng thì có thể đối phó được vá»›i kẻ cừu địch cá»§a ta.
Mụ trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
- Bây giỠđà nh thế nà y váºy. Chúng ta hiệp lá»±c há»— trợ cho nhau. Ta Ä‘em những môn võ công tinh vi ảo diệu truyá»n cho ngươi, ngươi dùng võ công để chống địch há»™ vệ cho ta. Thế là lưỡng lợi.
Xưa nay mụ là ngưá»i ưa thói chuyên quyá»n. Mụ nói thế nà o là bắt ngưá»i ta phải theo như váºy, nên mụ không chá» Hư Trúc trả lá»i liá»n nói tiếp:
- Ngươi tỉ như con em má»™t đại tà i chá»§, được tổ tôn để lại cho cái gia tà i kếch xù, tiá»n bạc thừa thãi, không thiếu chi nữa. Bây giá» ngươi không cần phải góp nhặt tiá»n tà i mà chỉ tìm cách vung ra xà i phÃ. Ngưá»i ta thưá»ng nói: TÃch tụ tiá»n tà i má»›i là việc khó, còn vung tiá»n ra tiêu xà i là việc dá»… ợt. Ngươi chỉ luyện trong má»™t tháng là khá, luyện được hai tháng thì tạm có thể chống đối được vá»›i kẻ cừu địch cá»§a ta. Bây giá» ngươi cần phải nhá»› ngay các khẩu quyết. Cầu đầu là Pháp thiên thuáºn tá»± nhiên.
Hư Trúc xua tay lia lịa nói:
- Tiá»n bối! Tiểu tăng là đệ tá» chùa Thiếu Lâm. Công phu cá»§a tiá»n bối tuy thần diệu vô song, nhưng tiểu tăng quyết không thể há»c được. Xin tiá»n bối miá»…n thứ cho.
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— nổi giáºn nói:
- Công phu phái Thiếu Lâm của ngươi đã bị Vô Nhai TỠhoá giải hết còn đâu, sao ngươi cứ kể là đệ tỠphái Thiếu Lâm với ta mãi?
Hư Trúc nói:
- Rồi đây tiểu tăng quay vỠphái Thiếu Lâm luyện lại từ đầu.
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— tức giáºn nói:
- Ngươi tưởng ta là bà ng môn tả đạo nên không thèm há»c phải không?
Hư Trúc đáp:
- Ãệ tá» nhà Pháºt lấy từ bi là m căn bản, lấy phổ độ chúng sinh là m tâm nguyện, chăm chú và o việc tụng kinh lá»… Pháºt má»›i là chÃnh nghÄ©a thứ nhất. Còn việc luyện võ công nếu đến báºc cao thâm được cÅ©ng là hay lắm, mà chẳng thà nh tà i cÅ©ng không trở ngại chi đến việc tu cho thà nh chÃnh quả. Váºy kẻ tu hà nh không thể nhân việc luyện võ mà sao lãng việc chÃnh yếu là niệm kinh cúng Pháºt.
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— thấy nhà sư buông rá»§ lông mà y thấp xuống trông nghiá»…m nhiên có khà tượng má»™t vị cao tăng bé nhá» thì lẩm bẩm:
- Gã thà y chùa nà y nghĩ viển vông quá!
Mụ trầm ngâm giây lát rồi nghÄ© ra má»™t kế liá»n lá»›n tiếng gá»i:
- Ô lão đại! Ngươi Ä‘i bắt cho ta hai con hươu sao Ä‘em vỠđây láºp tức để ta ăn thịt.
Ô lão đại ẩn nấp cách đó ngoà i mưá»i trượng mà hiện giá» công lá»±c Ãồng Má»— chưa đủ, thanh âm mụ không vá»ng ra xa. Mụ gá»i luôn ba câu mà Ô lão đại vẫn không trả lá»i.
Hư Trúc thất kinh nói:
- Tại sao tiá»n bối lại muốn giết hươu sao? Hôm nay tiá»n bối chả đã uống máu tươi rồi ư?
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— cưá»i đáp:
- Ãây là ngươi bức bách ta phải sát sinh sao lại còn há»i?
Hư Trúc lấy là m lạ há»i:
- Tiểu tăng... tiểu tăng bức bách tiá»n bối sát sinh bao giá»?
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— đáp:
- Ngươi không chịu giúp ta để chống ngăn cưá»ng địch và ta đây tất bị dà y xéo cho đến chết. Ngươi thá» nghÄ© coi trong lòng ta phiá»n muá»™n biết chừng nà o? Ná»—i oán háºn nà y không biết phát tiết và o đâu, ta đà nh giết hươu để trút ná»—i uất háºn lên đầu sinh váºt.
Hư Trúc chắp tay để trước ngực nói:
- A di đà Pháºt! Tháºt là tá»™i nghiệp! Tiá»n bối Æ¡i! Những con hươu con dê đó tháºt tình đáng thương. Tiá»n bối nên tha mạng cho chúng.
Ãồng Má»— cưá»i lạt đáp:
- ChÃnh mạng ta cÅ©ng sắp nguy đến nÆ¡i còn chẳng giữ được thì ta chẳng cần nghÄ© gì đến sinh váºt nữa.
Nói xong mụ lại cất giá»ng nói:
- Ô lão đại! Ngươi mau đi bắt hươu sao vỠcho ta!
Ô lão đại lên tiếng trả lá»i từ đằng xa vá»ng lại.
Hư Trúc đâm ra hoảng hốt không biết là m thế nà o. Nhà sư nghĩ bụng:
- Nếu mình bá» Ä‘i ngay thì không biết còn bao nhiêu hươu nai sẽ bị chết oan uổng và o tay Ãồng Má»—, mình lại mang tiếng là áp bức mụ phải sát sinh kể cÅ©ng quá đáng. Mình mà lưu lại há»c võ công cá»§a mụ thì cÅ©ng không ổn chút nà o.
Ô lão đại kể vá» bản lãnh bắt hươu sao tháºt Ãt ngưá»i bì kịp. Chẳng mấy chốc hắn bắt má»™t con hươu sao cầm sừng nó lôi vá». Hắn biết Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— cần uống huyết tươi nên phải bắt sống để tuỳ mụ xá» trÃ.
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— lạnh lùng nói:
- Bữa nay uống máu hươu rồi, ngươi cầm dao chém chết con hươu nà y đi rồi quẳng xuống khe núi.
Hư Trúc vội nói:
- Khoan đã! Khoan đã!...
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— ngắt lá»i:
- Nếu ngươi chịu tuân theo lá»i ta thì ta không giết con hươu nà y. Nếu ngươi bá» ta mà đi thì má»—i ngà y ta phải giết đến hà ng chục con là Ãt. Ta trở thà nh ngưá»i Ä‘a sát hay không là tuỳ ở ngươi. Ngà y xưa, đức ThÃch Ca vì phổ độ chúng sinh đã tuyên bố: "Nếu ta không và o địa ngục thì còn ai dám và o?" Ngươi chầu chá»±c ta mấy ngà y chưa phải khổ não như và o địa ngục, thế mà ngươi nhẫn tâm khiến cho đà n hươu phải chết oan! Như váºy há phải lòng dạ từ bi cá»§a đệ tá» nhà Pháºt?
Nhà sư nghe Ãồng Má»— nói váºy, mồ hôi thoát ra như tắm rồi đáp:
- Tiá»n bối dạy chà phải! Xin tiá»n bối buông tha con hươu nà y. Hư Trúc xin tuân lá»i tiá»n bối là xong.
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— cả mừng quay lại bảo Ô lão đại:
- Ngươi buông tha con hươu đó ra, và chÃnh ngươi phải Ä‘i tháºt xa.
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— chá» cho Ô lão đại Ä‘i xa rồi má»›i bắt đầu truyá»n khẩu quyết vá» phép váºn dụng chân khà trong ngưá»i. Mụ là sư tỉ sư đệ đồng môn vá»›i Vô Nhai Tá». ÃÆ°á»ng lối võ công cá»§a má»™t phái truyá»n dạy ra nên giống hệt Vô Nhai Tá». Hư Trúc đã sẳn căn bản, là theo cùng đưá»ng lối nên tiến bá»™ rất mau.
Hôm sau đến giá» Ãồng Má»— luyện môn Thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn, cắn cổ hươu để hút máu tươi rồi lấy thuốc rÃt và o vết thương cho nó và thả cho Ä‘i. Ãoạn mụ quay lại bảo Ô lão đại:
- Tiểu sư phụ! đây không muốn cho ngưá»i ta sát sinh. Váºy từ nay trở Ä‘i, má»— má»— không cho ngưá»i ăn thịt hươu nữa, phải dùng trái tùng là m bữa. Nếu ngươi còn ăn thịt hươu dê thì má»— má»— sẽ giết ngưá»i để báo thù cho chúng.
Ô lão đại vâng dạ luôn mồm, nhưng trong bụng hắn nguyá»n rá»§a đến ông tổ mưá»i lăm hai mươi Ä‘á»i nhà Hư Trúc. Hắn thấy Ãồng Má»— từ nay đối vá»›i Hư Trúc Ä‘em lòng kÃnh nể, nên dù hắn nghÄ© tá»›i các Ä‘au khổ vì Ãoạn cân há»§ cốt hoà n không dám Ä‘em lá»i vô lá»… vá»›i nhà sư nữa.
Lại mấy ngà y trôi qua, Hư Trúc thấy Ãồng Má»— không giết hại hươu dê mà Ô lão đại cÅ©ng đã từ từ lá»— miệng không há»—n láo như trước, thì trong bụng mừng thầm rồi tá»± nghÄ©: Ngưá»i ta ra Ä‘iá»u thá»§ tÃn vá»›i mình, có lý đâu mình chẳng táºn tâm táºn lá»±c vá»›i ngưá»i ta?
Ngà y ngà y nhà sư cũng gắng hết lòng luyện võ công không dám chểnh mảng chút nà o.
Dung mạo Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— má»—i ngà y má»™t biến đổi. Má»›i trong bốn năm ngà y đã thay đổi từ cô bé mưá»i hai biến thà nh thiếu nữ mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi. Có Ä‘iá»u thân hình mụ vẫn y nguyên: bé loắt choắt và thấp lá»§n thá»§n.
Má»™t hôm sau giá» ngá», Ãồng Má»— luyện xong môn Thiện thượng địa hạ duy ngã độc tôn rồi quay lại bảo Hư Trúc cùng Ô lão đại:
- Chúng ta ở chá»— nà y đã lâu rồi. Chắc là bá»n yêu ma sắp tìm đến nÆ¡i. Tiểu hòa thượng! Ngươi cõng ta lên ngá»n núi và má»™t tay phải xách Ô lão đại Ä‘i theo, đừng để dấu vết gì trên mặt tuyết.
Hư Trúc vâng lá»i, đưa tay toan ẳm Ãồng Má»— thì nhìn thấy dung nhan mụ rất xinh đẹp, khoé mắt long lanh thá»±c là má»™t vị cô nương nguyệt thẹn hoa nhưá»ng. Nhà sư kinh hãi vá»™i rút tay vỠấp úng nói:
- Tiểu... tiểu tăng không dám mạo phạm và o ngưá»i tiá»n bối, vì tiá»n bối đã trở thà nh má»™t vị cô nương Ä‘ang độ tuổi xuân chứ không phải là con nÃt nữa. Lá» luáºt nam nữ thá» thá» bất thân đối vá»›i ngưá»i xuất gia cà ng kiêng kỵ.
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— cưá»i hì hì, vẻ mặt xinh tươi, hai má đỠbừng khoé thu đưa đẩy mỉm cưá»i nói:
- Tiểu hoà thượng lại nói nhăng rồi! Má»— má»— là má»™t cụ bà chÃn mươi sáu tuổi thì ngươi có cõng lên lưng cÅ©ng chẳng can hệ gì.
Mụ nói xong nằm phục trên lưng Hư Trúc.
Hư Trúc cả kinh nói:
- Không được! Không được! Rồi co cẳng chạy liá»n.
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— thi triển khinh công Ä‘uổi theo.
Lúc nà y Hư Trúc đã luyện môn Bắc Minh chân khà được đến năm sáu thà nh. Ãồng Má»— má»›i Ä‘i tá»›i công lá»±c bằng hồi mưá»i tám tuổi, nên vá» khinh công thì mụ hiện không bằng Hư Trúc. Hư Trúc má»›i băng mình Ä‘i mấy cái đã bá» mụ khá xa.
Ãồng Má»— la lên:
- Tiểu hòa thượng kia! Hãy quay trở lại đã.
Hư Trúc dừng bước nói:
- Tiểu tăng dắt tay tiá»n bối nhảy lên ngá»n cây nhé!
Ãồng Má»— tức quá nói:
- Ngươi tháºt là má»™t đứa trẻ cá»±c kỳ há»§ láºu viển vông, chẳng có chút linh cÆ¡ nà o! Hết kiếp nà y ngươi cÅ©ng khó lòng há»c được đến báºc võ công thượng thừa.
Hư Trúc vừa quay lại thì đột nhiên mắt hoa lên. Má»™t bóng trắng đứng ngăn trước mặt Ãồng Má»—.
Bóng trắng nà y như có như không, Ä‘i lui Ä‘i tá»›i. Ngưá»i đó toà n thân mặc đồ trắng lại giữa nÆ¡i nhiá»u tuyết thà nh ra chỉ thấy lá» má» không rõ.
Hư Trúc cả kinh tiến lên hai bước, bá»—ng nghe Ãồng Má»— vừa la vừa gá»i tiến vá» phÃa trước.
Bóng trắng khẽ cất tiếng há»i:
- Sư tá»·! Sư tá»· ở đây mạnh giá»i chăng?
Thanh âm ngưá»i đà n bà nà y êm ái và uyển chuyển rất dá»… nghe.
Hư Trúc tiến lên hai bước, thấy ngưá»i áo trắng thân hình thanh dẻ tha thướt đúng là đà n bà . Nhưng y che mặt bằn tấm khăn lụa trắng nên không trông rõ tướng mạo.
Hư Trúc nghe bà ta gá»i Ãồng Má»— bằng sư tá»· thì cho là cùng ngưá»i má»™t nhà và Ãồng Má»— đã có tay giúp đỡ. Nhà sư mừng thầm chắc mẩm phen nà y mô được ngưá»i nà y đến há»™ vệ sẽ buông tha cho mình Ä‘i không bắt mình ở lại nữa. Nhưng lúc nhà sư liếc mắt nhìn Ãồng Má»— thì thấy vẻ mặt mụ ta rất kỳ quái, dưá»ng như kinh hãi dưá»ng như căm háºn, rõ ra không hợp ý vá»›i nhau.
Ãồng Má»— lạng ngưá»i đến bên mình Hư Trúc la hoảng:
- Cõng ta lên núi cho mau!
Hư Trúc vẫn ngáºp ngừng:
- Cái đó... Cái đó... tiểu tăng đã nói là không tiện mà !...
Ãồng Má»— cả giáºn giÆ¡ tay lên tát má»™t cái và o mặt nhà sư rồi la lên:
- Con tiện nhân đã đuổi tới nơi định là m hại ta. Ngươi không trông thấy hay sao?
Mụ tát khá mạnh, ná»a mặt Hư Trúc sưng vù.
Ngưá»i áo trắng nói:
- Sư tá»·! Sư tá»· già rồi mà vẫn nổi cÆ¡n ghen tức ư? Ngưá»i ta đã không muốn thế mà sư tá»· cứ ép buá»™c ngưá»i ta, nà o đánh nà o mắng là nghÄ©a lý gì?
Hư Trúc nghe ngưá»i đà n bà áo trắng nói năng dịu dà ng, trong lòng xiết bao cảm kÃch. Nhà sư lẩm bẩm:
- Bà nà y quả là đồng môn cùng Ãồng Má»— và Vô Nhai Tá» mà sao tÃnh tình chẳng giống chút nà o? Bà nhã nhặn ôn hoà , hiểu tình đạt lý, khác hẳn Ãồng Má»—.
Ãồng Má»— vẫn không ngá»›t miệng thúc giục Hư Trúc:
- Mau cõng ta chạy Ä‘i, dá»i khá»i con tiện nhân nà y cà ng xa cà ng tốt. Ta nhất định không quên lòng tốt cá»§a ngươi và sẽ có ngà y trá»ng báo.
Ngưá»i đà n bà áo trắng vẫn ra vẻ nhà n nhã bình thản, đứng yên má»™t bên. Là n gió nhẹ nhà ng lay động xiêm áo, trông bà dáng Ä‘iệu phiêu diêu như má»™t vị tiên nương.
Hư Trúc tá»± há»i:
- Vị cô nương nà y nhún nhưá»ng nhã nhặn là thế, mà sao Ãồng Má»— đối vá»›i cô lại ra chiá»u chán ghét sợ hãi?
Bá»—ng nghe ngưá»i đà n bà áo trắng há»i:
- Sư tá»· Æ¡i! Chị em chúng ta hÆ¡n hai chục năm trá»i chưa được gặp nhau. Bữa nay tái ngá»™, sư tá»· đã chẳng hân hoan thì chá»›, lại còn hốt hoảng bá» Ä‘i nghÄ©a là m sao? Tiểu Muá»™i tÃnh ra mấy bữa nay gặp dịp vui mừng cá»§a sư tá»· được phản lão hoà n đồng. Gần đây lại nghe sư tá»· thu phụ khá nhiá»u bá»n yêu ma quá»· quái vá» là m thá»§ hạ. Tiểu Muá»™i hằn lo bá»n chúng nhân cÆ¡ há»™i nà y là m phản nên phải đến cung Linh Thứu núi Phiêu Diá»…u tìm sư tá»· để ra tay giúp sức, kháng cá»± tà ma, nhưng lại không tìm thấy sư tá»· ở đó.
Ãồng Má»— thấy Hư Trúc không chịu cõng mình trốn chạy, mụ chẳng biết là m thế nà o, vẻ mặt vẫn hằn há»c đáp:
- Ãa tạ tấm lòng tốt cá»§a ngươi. Ngươi tÃnh đúng và o thá»i kỳ ta Ä‘ang tiêu tán chân lá»±c để phục hồi công phu mà tìm đến núi Phiêu Diá»…u phải chăng là để trả mối háºn ngà y trước? Nhưng ngươi không tÃnh đến chuyện thần xui quá»· khiến có ngưá»i bá» ta và o túi vải cõng lên đỉnh núi. Ngươi đã uổng công và ôm mối thất vá»ng rồi có phải thế chăng, Lý Thu Thá»§y? Bữa nay, tuy ngươi tìm được đến đây nhưng tiếc rằng đã cháºm mất mấy ngà y. Hiện giá» tuy ta không địch lại ngươi nhưng ngươi đừng hòng không tổn hÆ¡i sức mà ăn cắp được thần công cá»§a ta.
Ngưá»i đà n bà áo trắng đáp:
- Sao sư tá»· lại nói thế? Sau khi từ biệt sư tá»·, tiểu Muá»™i hà ng ngà y vẫn nhá»› sư tá»· luôn luôn và lúc nà o cÅ©ng muốn đến cung Linh Thứu để vấn an. Nhưng mấy chục năm trước kia sư tá»· hiểu lầm tiểu Muá»™i rồi trong bụng sư tá»· sinh lòng hoà i nghi và má»—i lần gặp nhau sư tá»· chẳng há»i căn do đã buông lá»i trách mắng. Tiểu Muá»™i má»™t là sợ sư tá»· nổi nóng, hai là sợ sư tá»· đánh Ä‘áºp, nên chần chá» không dám đến thăm. Nếu sư tá»· vẫn nghÄ© rằng tiểu Muá»™i có ý bất lương đối vá»›i sư tá»· thì sư tá»· tháºt là quá Ä‘a tâm.
Ngưá»i áo trắng má»™t Ä‘iá»u sư tá»· hai Ä‘iá»u sư tá»·, nói năng má»™t niá»m thá»§ lá»… lại ra chiá»u thân máºt, không có câu nà o dám xúc phạm.
Hư Trúc vốn biết tÃnh tình Ãồng Má»— cá»±c kỳ ngang ngược. Chà ng đã trông rõ hai ngưá»i đà n bà nà y má»™t ngưá»i thiện má»™t ngưá»i ác vì chuyện hiá»m khÃch năm xưa, không cần nói y cÅ©ng biết Ãồng Má»— là ngưá»i cà n rỡ.
Ãồng Má»— tức giáºn nói:
- Lý Thu Thá»§y! Sá»± tình đã đến thế nà y, bữa nay ngươi còn đến nói khéo để châm chá»c ta cÅ©ng chẳng Ãch gì! Ngươi hãy coi xem cái gì đây?
Nói xong mụ giơ tay trái lên để chìa ra cái nhẫn sắt đeo ở ngón tay út ra.
Ngưá»i đà n bà áo trắng bá»—ng run lên, thất thanh há»i:
- Ãây là cái nhẫn sắt cá»§a chưởng môn... Sư tá»· lấy ở đâu được thế?
Ãồng Má»— lại cưá»i đáp:
- Dĩ nhiên là y trao lại cho ta...
Tà i sản của nguoidoi123
29-08-2008, 08:52 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 91 : Những mối thù rùng rợn giữa đồng môn
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Ngưá»i đà n bà áo trắng chưng há»ng má»™t lát rồi há»i:
- Hừ! Y... sao y lại giao nhẫn cho sư tá»·? Nếu không phải là sư tỉ ăn cắp thì hẳn là đã cướp giáºt?
Ãồng Má»— lá»›n tiếng nói:
- Lý Thu Thá»§y! Chưởng Môn phái Tiêu Dao truyá»n cho ngươi phải quỳ xuống để nghe mệnh lệnh.
Ngưá»i đà n bà áo trắng tức Lý Thu Thá»§y nói:
- Chức chưởng môn nhân nà y chÃnh là sư tá»· tá»± phong cho mình hay sao? Chắc là ... chắc là sư tá»· đã ám hại y để ăn cắp nhẫn.
Lý Thu Thá»§y vốn là ngưá»i hoà nhã, nhưng từ lúc trông thấy cái nhẫn sắt, bà không khá»i xúc động và trong lá»i nói đã ra chiá»u nóng nảy.
Ãồng Má»— dõng dạc há»i:
- Ngươi không chịu tuân theo mệnh lệnh của chưởng môn nhân và muốn phản nghịch sư môn, có phải thế không?
Ãá»™t nhiên má»™t là n bạch quang xẹt qua! Ngưá»i Ãồng Má»— tung lên rồi hất văng Ä‘i xa!
Hư Trúc thất kinh há»i:
- Sao váºy?
Rồi nhà sư nhìn thấy trên mặt đất tuyết Ä‘á»ng có vết máu loang và ngón tay út cá»§a Ãồng Má»— bị chặt đứt rá»›t xuống. Cái nhẫn lấy đã bị Lý Thu Thá»§y lấy được cầm trong tay.
Nguyên Lý Thu Thá»§y dùng thá»§ pháp mau lẹ tuyệt luân chặt đứt ngón tay út cá»§a Ãồng Má»— rồi Ä‘oạt chiếc nhẫn.
Bà lại phóng chưởng hất mụ bắn ra xa, còn bà dùng thứ khà giá»›i gì để chặt ngón tay Ãồng Má»— thì Hư Trúc không nhìn rõ được vì bà ra tay lẹ quá!
Bỗng nghe Lý Thu Thủy nói:
- Ãại sư tá»·! Sư tá»· đã ám hại y cách nà o, sư tá»· nói tháºt cho tiểu Muá»™i nghe Ä‘i! Tiểu Muá»™i đối vá»›i sư tá»· là chá»— tình nghÄ©a thâm trá»ng quyết không là m chuyện gì khó chịu cho sư tá»· đâu.
Bây giá» Lý Thu Thá»§y lấy được chiếc nhẫn rồi, giá»ng nói cá»§a bà ta trở lại rất ôn tồn.
Hư Trúc không nhịn được nữa, lên tiếng nói:
- Hai vị đã là chá»— sư tá»· Muá»™i cùng môn phái, sao lại ra tay độc địa đến thế? Vô Nhai Tá» lão tiên sinh nhất quyết không bị Ãồng Má»— giết chết đâu. Tiểu tăng là ngưá»i xuất gia chẳng khi nà o nói dối thà chá»§ đâu...
Lý Thu Thá»§y quay sang há»i Hư Trúc:
- Tại hạ không dám! Xin há»i đại sư pháp hiệu là gì? Ngà i xuất gia ở bảo tá»± nà o? Tại sao lại biết danh hiệu sư huynh cá»§a tại hạ?
Hư Trúc đáp:
- Tiểu tăng pháp danh là Hư Trúc, đệ tỠchùa Thiếu Lâm. Còn việc Vô Nhai TỠlão tiên sinh... nói ra dà i quá...
Nhà sư chưa dứt lá»i thì đột nhiên Lý Thu Thá»§y phất tay áo má»™t cái, hai đầu gối nhà sư chùn lại rồi cảm thấy tê nhức, khà huyết trong ngưá»i bá»—ng chạy ngược đưá»ng. Nhà sư ngã lăn ra kêu lên:
- Trá»i Æ¡i! Thà chá»§ là m gì thế? Tiểu tăng có Ä‘iá»u gì đắc tá»™i vá»›i thà chá»§ đâu, sao lại ra tay đánh tiểu tăng bị thương?
Lý Thu Thá»§y mỉm cưá»i đáp:
- Tiểu sư phụ đã là cao tăng phái Thiếu Lâm, tại hạ chẳng qua muốn thỠcông lực một chút mà thôi! Hừ! Té ra tiếng tăm phái Thiếu Lâm lừng lẫy là thế mà cao tăng phái nà y chỉ có thế thôi ư?
Hư Trúc nhìn qua tấm mạng che trên mặt Lý Thu Thá»§y thì thấy nét mặt bà ta phảng phất như má»™t thiếu phụ ngoà i bốn mươi tuổi. Cặp lông mà y rất xinh, nhưng trên má dưá»ng như có mấy ngấn máu lại tá»±a hồ như có vết sẹo nữa. Nhà sư nhìn không rõ nên trong lòng cà ng khá»§ng khiếp.
Hư Trúc đáp:
- Tiểu tăng là má»™t hoà thượng kém cá»i nhất tại chùa Thiếu Lâm. Tiá»n bối chẳng nên lấy má»™t mình tiểu tăng là kẻ vô dụng mà mạt sát tệ phái.
Lý Thu Thá»§y không nói gì vá»›i nhà sư nữa, từ từ đến bên Ãồng Má»— lên giá»ng á»n thót:
- Sư tá»· Æ¡i! Mấy năm nay nhá»› sư tá»· biết chừng nà o! Trá»i đã mở mắt cho tiểu Muá»™i còn được gặp mặt sư tá»· má»™t lần. Trước kia sư tá»· đối đãi vá»›i tiểu Muá»™i tá» tế quá! Tiểu Muá»™i ngà y đêm vẫn ghi nhá»› trong lòng...
Ãá»™t nhiên má»™t là n bạch quang loé ra, Ãồng Má»— rú lên má»™t tiếng bi thảm rồi lăn trên mặt đất đây tuyết phá»§ máu chảy thà nh vÅ©ng. Chân trái Ãồng Má»— đã bị chặt đứt lìa khá»i mình.
Hư Trúc thấy thế kinh hãi vô cùng. Nhà sư cả giáºn quát há»i:
- Ãã là chá»— đồng môn mà tá»· muá»™i... sao thà chá»§ lại nhẫn tâm hạ thá»§ đến thế được? Thà chá»§... thà thá»§ tháºt là dã man không bằng giống cầm thú.
Lý Thu Thủy từ từ quay đầu lại, bà kéo tấm khăn lên, để lộ bộ mặt trái xoan trắng nõn nà .
Hư Trúc vừa nhìn thấy đã la lên má»™t tiếng kinh ngạc, trống ngá»±c đánh thình thịch. Mặt bà bị kiếm thương hai vệt ngang hai vệt dá»c thà nh hình chữ Tinh. Vết kiếm thương đã là m cho mắt bên phải bà lồi ra ngoà i, miệng bên trái méo xệch Ä‘i. Bá»™ mặt rất xinh đẹp biến thà nh xấu xa, khá»§ng khiếp.
Lý Thu Thủy nói:
- Những năm trước kia có kẻ dùng mũi kiếm vạch và o mặt tại hạ đến nỗi thế nà y. Tiểu sư phụ chùa Thiếu Lâm thỠnghĩ xem có nên trả thù hay không?
Lý Thu Thủy nói xong lại từ từ kéo tấm khăn xuống che mặt.
Hư Trúc há»i lại:
- Ãây có phải là Ãồng Má»— đã tà n hại thà chá»§ không?
Lý Thu Thủy đáp:
- Tiểu sư phụ thá» há»i lại y xem.
Ãồng Má»— tuy bị chặt chân máu chảy ra như suối mà mụ vẫn không chết ngất, lên tiếng đáp:
- Ãúng rồi! ChÃnh ta đã vạch và o mặt nó. Năm ta hai mươi sáu tuổi, luyện công sắp đến ngà y thà nh tá»±u, có thể là m cho ngưá»i ta cao lá»›n lên như những ngưá»i đà n bà thông thưá»ng. Nhưng rồi ta bị nó hãm hại là m cho thân thể liệt bại. Váºy ta há»i ngươi mối thâm thù nà y có nên báo hay không?
Hư Trúc ngước mắt nhìn Lý Thu Thủy và nghĩ thầm:
- Nếu lá»i Ãồng Má»— quả đúng sá»± thá»±c thì Lý Thu Thá»§y là ngưá»i gây ác nghiệt trước.
Ãồng Má»— lại nói:
- Bữa nay ta đã lá»t và o tay mi thì còn nói gì nữa? Còn vị tiểu hoà thượng đây là bạn vong niên vá»›i Vô Nhai Tá». Mi không được động đến má»™t sợi lông cá»§a nhà sư. Nếu mi cà n rỡ thì y quyết không tha đâu.
Lý Thu Thủy thở dà i đáp:
- Sư tá»·! Sư tá»· đã lá»›n tuổi hÆ¡n mà lại thông minh hÆ¡n tiểu muá»™i. Nhưng bữa nay sư tá»· muốn gạt tiểu muá»™i không phải là chuyện dá»… đâu. Sư tá»· đã nói y... Y hiện nay hãy còn trên thế gian thì cái nhẫn sắt nà y sao lại lá»t và o tay sư tá»· được? Vị tiểu sư phụ nà y đối vá»›i tiểu muá»™i đã không thù không oán, vả tiểu muá»™i vốn là ngưá»i nhát gan, chẳng bao giá» dám gây thù vá»›i phái Thiếu Lâm là núi Thái SÆ¡n là sao Bắc Ãẩu trong võ lâm. Tiểu muá»™i không là m cho nhà sư bị thương đâu. Sư tá»· đừng ngại gì hết. Tiểu muá»™i có mang theo hai viên Cá»u chuyá»n hùng xà hoà n, xin má»i sư tá»· uống và o cho vết thương đừng chảy máu nữa.
Hư Trúc nhìn tay bà ta, những ngón tay tháp bút rất xinh xắn đang cầm hai viên thuốc và ng khè, giống hệt như thuốc mà Ô lão đại uống lúc trước. Nhà sư lẩm bẩm:
- Thiên đạo tuần hoà n, cuá»™c báo ứng tháºt mau lẹ, ngưá»i ta phải khiếp sợ.
Bá»—ng thấy Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— la lên:
- Tiểu hoà thượng! Ngươi phóng mạnh chưởng và o đỉnh đầu cho ta chết đi, đừng để cho ta phải chịu những sự đau đớn nhục nhã của con tiện nhân nà y nữa.
Lý Thu Thá»§y cưá»i nói:
- Vị tiểu hoà thượng đó mệt lắm rồi. Bây giỠy cần nằm dà i ra để nghỉ ngơi một chút.
Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— biết là Lý Thu Thá»§y đã Ä‘iểm huyệt Hư Trúc bằng phép Hán tụ phát huyệt để kiá»m chế y rồi, mụ tức quá, trong ngá»±c Ä‘au nhói lên.
Lý Thu Thủy lại nói:
- Sư tá»· Æ¡i! Sư tá»· có hai chân, bây giá» má»™t chân dà i má»™t chân ngắn trông thấy khó coi quá. Má»™t vị mỹ nhân như sư tá»· mà má»™t bên cao má»™t bên thấp thì hoá ra mỹ nhân lệch vai, tất y không khá»i chán ghét, váºy để tiểu Muá»™i thanh toán là m cho hai chân sư tá»· bằng nhau.
Bà vừa dứt lá»i, má»™t ánh bạch quang loé lên, trong tay bà cầm má»™t thứ khà giá»›i.
Lần nà y Hư Trúc trông rõ trong tay Lý Thu Thá»§y cầm má»™t lưỡi Ä‘ao truá»· thá»§. Lưỡi truá»· thá»§ nà y dưá»ng như chế bằng thuá»· tinh và có thể trông suốt qua được.
Lý Thu Thá»§y cố kéo dà i cuá»™c khá»§ng khiếp để hà nh hạ Ãồng Má»— cho bõ ghét, nên bà ta không ra tay mau lẹ. Bà cầm lưỡi truá»· thá»§ giÆ¡ lên giÆ¡ xuống trước chân phải Ãồng Má»—.
Hư Trúc tức quá lẩm bẩm:
- Mụ nà y thiệt là tà n nhẫn.
Nhà sư lòng cà ng khÃch động. Bắc Minh chân khà trong thân thể cà ng xông lên mạnh và láºp tức y cảm thấy hai chân mình tá»± giải khá»i huyệt đạo, hà nh động không bị trở ngại gì nữa.
Hư Trúc không kịp nghÄ© gì thêm, xông lại phÃa trước, ẵm Ãồng Má»— lên, hướng vá» phÃa đỉnh núi mà chạy.
Lúc Lý Thu Thá»§y dùng kỹ thuáºt Hán tụ phất huyệt hất ngã Hư Trúc, bà ta phát giác ra võ công nhà sư rất tầm thưá»ng, nên chẳng coi và o đâu rồi bá» mặc nhà sư nằm đó không để ý tá»›i nữa quay lại hà nh hạ Ãồng Má»—.
Lý Thu Thá»§y muốn để nhà sư nằm chứng kiến cuá»™c hà nh hạ tà n ác và cho rằng trong trưá»ng hợp có thêm má»™t ngưá»i bà ng quan thì sá»± hà nh hạ cá»§a mình má»›i tăng thêm mấy phần hứng thú. Bà ta định bụng chỠđến lúc sau cùng má»›i hạ sát nhà sư bịt miệng. NgỠđâu nhà sư Ä‘em chân lá»±c mình giải khai má»›i được huyệt đạo.
Trong thá»i gian chá»›p nhoáng nà y, Lý Thu Thá»§y không kịp đỠphòng, để Hư Trúc bất thình lình ôm được Ãồng Má»— chạy xa tá»›i năm sáu trượng.
Lý Thu Thá»§y rảo bước Ä‘uổi theo, cưá»i nói:
- Tiểu sư phụ! Sư phụ bị sư tá»· cá»§a tại hạ là m cho mê mẩn tâm thần rồi chăng? Sư tá»· tại hạ là ngưá»i nguyệt thẹn hoa nhưá»ng nhưng đã thà nh bà cụ chÃn mươi sáu tuổi rồi đó, chứ không phải là má»™t vị cô nương mưá»i bảy mưá»i tám đâu nhé.
Bà ta á»· mình có bản lãnh cao cưá»ng, chẳng coi và o đâu và cho là chỉ trong khoảnh khắc sẽ Ä‘uổi kịp.
Bà ta vừa đuổi vừa nghĩ: Vị tiểu sư phụ nà y chẳng có bản lĩnh chi đáng kể. Dù y luyện công ngay từ ngà y còn ở trong bà o thai thì đến giỠbất quá mới được hơn hai chục năm công lực mà thôi!
Lý Thu Thá»§y vốn biết ná»™i công phái Thiếu Lâm phát triển rất cháºm chạp, cà ng luyện lâu ngà y thì công lá»±c cà ng tinh thâm. Lúc bắt đầu khởi luyện từ mưá»i tuổi cho đến hai mươi tuổi, công lá»±c chưa có gì đáng kể.
Bà ta có ngỠđâu Hư Trúc chạy rất lẹ. Huyết mạch cà ng chuyển động mau thì Bắc Minh chân khà cà ng phát huy rất nhiá»u.
Hai ngưá»i cách nhau chừng năm sáu trượng mà thuá»· chung Lý Thu Thá»§y vẫn không Ä‘uổi kịp Hư Trúc.
Chỉ trong khoảnh khắc Lý Thu Thá»§y đã theo sưá»n non thoai thoải Ä‘uổi được đến má»™t dặm mà vẫn không kịp.
Bà vừa kinh ngạc vừa tức giáºn la gá»i:
- Tiểu sư phụ! Nếu tiểu sư phụ không chịu dừng bước cứ chạy hoà i thì tại hạ sẽ phóng chưởng lực đánh cho tiểu sư phụ bị thương đó.
Ãồng Má»— biết chưởng lá»±c cá»§a sư muá»™i mình biến ảo khôn lưá»ng, chắc chắn Hư Trúc không thể chống cá»± nổi. Mụ chỉ phóng và i phát chưởng là Hư Trúc sẽ mất mạng ngay, rồi mình cÅ©ng lá»t và o tay hắn.
Ãồng Má»— nghÄ© váºy liá»n nói:
- Tiểu sư phụ! Ãa tạ ngươi có lòng tốt cứu ta, nhưng con tiện nhân kia tháºt là ghê gá»›m! Chúng ta không địch nổi hắn đâu! Ngươi... ngươi hất ta xuống khe núi, có khi vì thế mà hắn không sát hại ngươi nữa.
Hư Trúc đáp:
- Không thể nà o thế được.
Nhà sư chỉ nói có bấy nhiêu tiếng mà chân khà đã tiết ra, chạy cháºm lại má»™t chút, nên Lý Thu Thá»§y Ä‘uổi đến nÆ¡i.
Ãá»™t nhiên nhà sư thấy sau lưng có gió lạnh tá»±a hồ như má»™t khối băng lá»›n đè và o da thịt mình. Tiếp theo ngưá»i nhà sư lao Ä‘i rồi không sao gượng lại được nữa, để mình rá»›t xuống khe núi.
Nhà sư biết rằng Lý Thu Thá»§y dùng chưởng lá»±c âm hà n. Nhưng hai tay vẫn ôm chặt Ãồng Má»—, để ngưá»i rá»›t xuống vá»±c thẳm và la thầm:
- Rớt xuống đây thì sẽ tan xương nát thịt ra như một đống bùn.
Lúc Hư Trúc Ä‘ang, nhà sư còn văng vẳng nghe tiếng Lý Thu Thá»§y đứng trên núi nói vá»ng xuống:
- Chao ôi! Ta ra tay nặng quá. Thế là tiện nghi cho mụ mất rồi.
Nguyên ngá»n núi nà y có má»™t cái ngòi cụt, vì trên mặt ngòi tuyết phá»§ che lấp không rõ dấu vết gì. Lý Thu Thá»§y phóng chưởng đánh định bụng chỉ là m cho Hư Trúc ngã ra rồi nắm lấy Ãồng Má»— dùng những phương pháp cá»±c kỳ tà n ác để hà nh hạ mụ. Không ngá» chưởng vừa phóng ra, Hư Trúc trượt chân trên mặt tuyết rồi cả nhà sư lẫn Ãồng Má»— rá»›t cả xuống khe núi.
Lý Thu Thá»§y tuy giết chết Ãồng Má»— để rá»a háºn, nhưng thấy mụ chết má»™t cách dá»… dà ng thì cuá»™c báo thù cá»§a mình không được thÃch thú cho lắm nên bà ta còn tiếc rẻ.
Lúc Hư Trúc rá»›t xuống thấy ngưá»i mình chÆ¡i vÆ¡i, không tá»± được, đà nh để cho ngưá»i tuá»™t thẳng xuống. Bên tai nhà sư nghe tiếng gió vù vù.
Tuy khoảng thá»i gian chá»›p nhoáng nà y chẳng có bao lâu mà nhà sư tưởng chừng như má»™t thá»i gian dà i vô táºn.
Nhà sư mắt còn nhìn thấy là n tuyết trắng xoá trên sưá»n núi ngưá»i mình Ä‘ang nhà o xuống thì yên trà rằng mình gieo ngưá»i và o đây là hết Ä‘á»i.
Mắt nhà sư bá»—ng hoa lên vì nhìn thấy trong đám tuyết có má»™t chấm Ä‘en Ä‘ang từ từ chuyển động. Nhà sư không kịp nhìn kỹ thì ngưá»i mình đã gieo gần xuống đến đất.
Bất thình lình có tiếng ngưá»i há»i:
- Ai?
Rồi má»™t luồng cưá»ng lá»±c đột nhiên đưa ngang ra chạm và o lưng Hư Trúc.
Hư Trúc ngưá»i chưa chấm đất đã bắn chênh chếch ra. Nhà sư giáºt mình liếc nhìn thấy ngưá»i ra tay vừa đẩy mình là Má»™ Dung Phục.
Hư Trúc vội la lên:
- Ãón lấy nà y!
Nhà sư toan váºn kình lá»±c để liệng Ãồng Má»— ra.
Nên biết rằng Hư Trúc từ trên sưá»n núi cao trăm trượng rá»›t xuống mưá»i phần chắc chết cả mưá»i. Nhà sư chợt thấy Má»™ Dung Phục đứng bên liá»n muốn quăng Ãồng Má»— cho y đón lấy để cứu mạng cho mụ.
NgỠđâu Má»™ Dung Phục thấy hai ngưá»i từ trên ngá»n núi té nhà o xuống liá»n ra chiêu đẩu chuyển tinh di khiến cho sức mạnh rá»›t xuống giảm Ä‘i quá ná»a và đổi chiá»u Ä‘ang đâm thẳng xuống cho tạt ngang ra.
Luồng lực đạo nà y mãnh liệt vô cùng.
Hư Trúc tuy muốn liệng Ãồng Má»— ra nhưng bị luồng cưá»ng lá»±c đè ép nên không thể tung Ãồng Má»— ra được.
Nhà sư Ä‘ang lúc ngần ngừ má»™t giây thì ngưá»i đã bay ra mưá»i mấy trượng rồi lại rá»›t xuống.
Ãá»™t nhiên chân nhà sư đáp và o má»™t váºt gì rất má»m nhÅ©n và nảy lên, khiến cho nhà sư lại bắn lên không.
Nhà sư trong lòng kinh hãi và rất lấy là m kỳ dị la hoảng:
- Cái gì đó?
Hư Trúc để ý nhìn thì ra má»™t tay nhà sư thấp lá»§n thá»§n mà béo chùn béo chụt, ngưá»i tròn á»§ng như quả bóng nằm lăn ra đó. Rõ rà ng là Tam TÄ©nh hoà thượng.
Nhà sư tròn á»§ng là con ngưá»i quái dị nên má»—i lần y phạm thanh quy thì trong chùa Thiếu Lâm chẳng ai là không biết.
Chuyện ngẫu nhiên nà y tháºt là kỳ lạ! Hư Trúc lúc rá»›t xuống đáp hai chân và o bụng y, đáng lý Tam TÄ©nh láºp tức vỡ bụng lòi ruá»™t chết liá»n. Nhưng may mà da bụng y hất ra được. CÅ©ng nhá» thế ma hai chân Hư Trúc không đến ná»—i bị gãy nát.
Hư Trúc bị hất văng ra không tá»± chá»§ được, ngưá»i y Ä‘ang lÆ¡ lá»ng thì có tiếng la:
- Cưu Ma TrÃ! Ãại sư đón lấy quả bóng ngưá»i đó!
Hư Trúc nghỉnh vá» phÃa phát ra tiếng gá»i bất giác hồn vÃa lên mây. Vì ngưá»i đó chÃnh là Tinh Tú lão quái Ãinh Xuân Thu.
Hư Trúc chắc Ãinh Xuân Thu trông thấy mình tát hạ độc thá»§ ngay. Nhà sư vá»™i ôm Ãồng Má»— sang tay trái, còn tay phải giÆ¡ lên trước ngá»±c để che chở chá»— nguy hiểm.
Giữa lúc ấy Ãinh Xuân Thu đã phóng chưởng ra.
Hư Trúc cũng vung chưởng ra chống đỡ.
Bây giá» Bắc Minh chân khà cá»§a nhà sư đã có đến năm sáu thà nh công lá»±c. Hai chưởng vừa chạm nhau, Ãinh Xuân Thu rung ngưá»i lên lùi lại má»™t bước. Miệng lão la lên má»™t tiếng: "Chà !"
Chưởng lá»±c hùng hồn nà y không là m cho Hư Trúc bị thương mà chỉ nẩy ngưá»i y lên không, chÆ¡i vÆ¡i không đạp và o đâu được.
Ãinh Xuân Thu lại phóng ra má»™t chưởng nữa. Ngưá»i Hư Trúc tá»±a hồ mÅ©i tên lìa khá»i dây cung rá»›t nhanh xuống.
Bá»—ng nghe má»™t thanh âm hoà nhã gá»i:
- A di đà Pháºt!
Chợt thấy má»™t nhà sư trẻ vẻ mặt hiá»n hoà tướng mạo trang nghiêm phóng chưởng đánh ra. Hư Trúc là má»™t đệ tá» nhà Pháºt rất thà nh kÃnh. Tuy ngưá»i y Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không mà vẫn giÆ¡ má»™t cánh tay lên tuyên Pháºt hiệu nói:
- A di đà Pháºt! Ãại sư phụ từ bi!
Nhà sư cảm thấy một luồng lực đạo tuy hoà mà bao la rộng rãi cho mình cơ hội nghẹt thở. Nhưng toà n thân cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Hư Trúc cÅ©ng vung chưởng ra để chống lại. Hai luồng chưởng lá»±c gặp nhau, ngưá»i nhà sư lại tung lên trên không.
Nhà sư còn nghe ra tiếng ngưá»i há»i:
- Bây giỠlà m thế nà o? Bây giỠlà m thế nà o?
Rồi thanh âm một nữ lang đáp lại:
- Cái trò lấy ngưá»i là m khà giá»›i thì chỉ có môn võ cá»§a nhà há» Diêm ở phá»§ Thái Nguyên. Nhưng nhà sư nà y công lá»±c bản thân không phải tầm thưá»ng. Y ở trên không mà vẫn biến chiêu thì khác vá»›i chiêu thức Nhân hình kim cương chỉ cá»§a nhà há» Diêm nhiá»u. Ãoà n công tá»! Ta cÅ©ng không biết đối phó cách nà o. Có Ä‘iá»u công tá» chá»› nên thi triển Lục Mạch Thần Kiếm để đánh nhà sư, lỡ ra y mất mạng thì tá»™i nghiệp!
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện đây tức là Ãoà n Dá»± và Vương Ngá»c Yến.
Vương Ngá»c Yến tuy nói rất mau và nói được khá nhiá»u mà vẫn còn chưa hết thì ngưá»i Hư Trúc đã tung vá» phÃa Ãoà n Dá»±.
Ãoà n Dá»± la lên:
- Tiểu sư phụ! Tại hạ không là m cho sư phụ bị thương đâu!
Rồi giơ tay ra toan ẵm lấy Hư Trúc.
Vương Ngá»c Yến vá»›i nhắc Ãoà n Dá»±:
- Thế đẩy lại rất hung mãnh, không nên đón tiếp theo bá» chÃnh diện.
Nhưng Ãoà n Dá»± ngoà i môn Lăng Ba Vi Bá»™ chẳng hiểu má»™t môn võ công nà o khác. Còn môn Lục Mạch Thần Kiếm có lúc dùng được, lại có lúc không hiệu nghiệm. Váºy cÅ©ng không thể kể là má»™t môn võ cá»§a chà ng. Huống chi môn Lục Mạch Thần Kiếm lại dùng chân khà để đánh ngưá»i bị thương thì không thể sá» dụng để đỡ cho Hư Trúc được.
Chà ng nghe Vương Ngá»c Yến hô, liá»n di chuyển thân hình sá» dụng phép Lăng Ba vi bá»™.
Giữa lúc ấy, Hư Trúc cùng Ãồng Má»— lại nhắm đúng lưng chà ng mà đáp xuống.
Ãoà n Dá»± nghÄ© thầm:
- Thế nà y thì há»ng bét!
Chà ng liá»n gia tăng cước lá»±c chạy vá» phÃa trước. Vá» các môn võ công khác tuy chà ng chẳng hiểu tý gì, nhưng vá» phép Lăng Ba Vi Bá»™ thì chà ng lại tinh thục vô cùng!
Trong khoảng thá»i gian chá»›p nhoáng nà y, Ãoà n Dá»± cảm thấy trên lưng bị đè ép cÆ¡ hồ nghẹt thở. Nhưng má»—i lần cất bước chân, luồng lá»±c đạo trên lưng lại giảm bá»›t dần Ä‘i. Cà ng cứ thế chạy luôn má»™t lúc hÆ¡n ba chục bước.
Hư Trúc từ trên lưng Ãoà n Dá»± nhẹ nhà ng tuá»™t xuống.
Hư Trúc cùng Ãồng Má»— từ trên cao mấy trăm trượng rá»›t xuống, đầu tiên được Má»™ Dung Phục ra chiêu Ãẩu chuyển tinh di lái chếch Ä‘i đã giảm sức mạnh được má»™t phần. Kế đó là n da bụng nhà sư Tam TÄ©nh hất lên, sau được Ãinh Xuân Thu và Cưu Ma Trà đẩy qua đẩy lại. Cuối cùng được Ãoà n Dá»± cõng trên lưng chạy quanh quẩn theo đưá»ng vòng vèo đến năm lần má»›i hạ xuống đất nên chẳng bị thương chút nà o.
Hư Trúc đứng thẳng ngưá»i lên tá» lá»i cảm tạ nói:
- Xin cảm ơn các vị đã cứu cho!
Bá»—ng thấy có tiếng thở dà i từ trên sưá»n núi vá»ng xuống.
Ãồng Má»— từ lúc bị chặt chân, tuy mất máu nhiá»u, nhưng thần trà vẫn tỉnh táo. Mụ vừa nghe tiếng thở dà i đã kinh hãi nói:
- Nguy rồi! Con tiện nhân lại Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i. Chắc là nó cố tìm cho thấy thi thể mình để chặt là m muôn Ä‘oạn má»›i hả giáºn. Chạy mau Ä‘i! Chạy mau Ä‘i!
Hư Trúc nghÄ© đến Lý Thu Thá»§y lòng dạ độc ác, thá»§ Ä‘oạn tà n nhẫn, thì lại sợ cuống cuồng. Nhà sư vá»™i ôm xốc Ãồng Má»— lên nhằm chạy và o trong rừng.
Cưu Ma Trà trông bá» ngoà i thấy mụ Ä‘ang độ xuân xanh mà lại xinh đẹp. Nhưng lúc nà y mụ nằm co rúm trong lòng Hư Trúc nên lão không trông rõ ngưá»i mụ thấp lùn bé nhá». Lão cho ngay là nhà sư dắt gái đẹp chạy trốn, liá»n lá»›n tiếng hô:
- A di đà Pháºt! Má»™t nhà sư chùa Thiếu Lâm không giữ quy luáºt tu hà nh, Ä‘i cưỡng Ä‘oạt phụ nữ nhà lương thiện.
Ãinh Xuân Thu quát lên như sấm:
- Thằng trá»c con kia! Mi đã xéo chết má»™t vị hoà thượng chùa Thiếu Lâm... ta phải róc xương, lá»™t da mi má»›i được!
Lão phóng ngưá»i chạy như bay Ä‘uổi theo. Má»™ Dung Phục vừa phóng chưởng ra vừa nói:
- Ãinh lão tiên sinh! Tiên sinh cùng ta chưa phân thắng bại, muốn nhân cÆ¡ há»™i nà y để chuồn Ä‘i phải không?
Ãinh Xuân Thu tức giáºn nói:
- Thúi lắm! Có là con rùa mới toan bỠtrốn!
Lão đỠtụ chân lực, phóng chưởng nhằm Mộ Dung Phục đánh trả.
Lý Thu Thá»§y theo sưá»n núi chạy xuống, tuy khinh công bà mau lẹ vô cùng, nhưng so vá»›i Hư Trúc rá»›t thẳng xuống thì bì thế nà o được. Thá»±c ra bà còn cách rất xa, nhưng Hư Trúc trong lòng sợ hãi quá, không dám dừng lại chút nà o.
Hư Trúc chạy Ä‘i được hÆ¡n má»™t trăm dặm nữa, Ãồng Má»— đột nhiên bảo nhà sư:
- Ngươi buông ta xuống, xé áo buá»™c vết thương lại, đừng để có vết máu cho địch nhân biết đưá»ng mà theo dõi. Ngươi lại Ä‘iểm và o hai huyệt đạo Hoà n Khiêu và Thừa Phù ba cái cho máu ngưng chảy ra nữa.
Hư Trúc đáp:
- Vâng.
Rồi là m theo lá»i mụ. Nhà sư vẫn để ý lắng tai nghe xem Lý Thu Thá»§y có động tÄ©nh gì không.
Ãồng Má»— móc trong bá»c ra má»™t viên thuốc sắc và ng uống ngay rồi nói:
- Con tiện nhân kia đối với ta có một mối thù sâu tựa bể. Thế nà o hắn cũng không chịu buông tha đâu. Ta còn phải bảy mươi hai ngà y nữa mới hoà n nguyên được. Lúc đó thì không còn sợ gì hắn. Nhưng trong bảy mươi hai ngà y nà y, ta trốn đâu cho được bây gi�
Rồi mụ lẩm bẩm một mình:
- Bây giỠchỉ còn cách ẩn mình trong chùa Thiếu Lâm là hay hơn hết.
Mụ nói đến đây, Hư Trúc nghe tiếng sợ quá giáºt nẩy mình lên.
Ãồng Má»— tức giáºn nói:
- Gã hoà thượng chết đâm nà y! Là m sao mà ngươi phải sợ đến thế? Từ đây đến chùa Thiếu Lâm đưá»ng xa ngà n dặm, là m sao mà tá»›i đó được?
Rồi mụ nghiêng đầu đi nói:
- Ở đây Ä‘i thẳng vá» phÃa Tây, chỉ còn hÆ¡n trăm dặm nữa là đến nước Tây Hạ. Con tiện nhân kia có mối quan hệ sâu xa vá»›i nước nà y. Nếu hắn ra lệnh cho hết thảy những cao thá»§ trong Nhất phẩm đưá»ng chia ngả Ä‘i lùng bá»n ta thì khó mà tránh khá»i độc thá»§ cá»§a chúng. Tiểu hoà thượng! Ngươi tÃnh chúng ta trốn Ä‘i đâu cho phải?
Hư Trúc đáp:
- Chúng ta hãy lánh mình trong những sơn động tại nơi rừng sâu núi thẳm thì trong vòng bảy tám chục ngà y vị tất lệnh sư Muội đã tìm được đến nơi.
Ãồng Má»— nói:
- Ngươi chẳng biết cóc gì cả. Con tiện nhân đó mà không tìm được chúng ta thì nhất định nó đến nước Tây Hạ gá»i đà n chó săn hÆ¡n bảy ngà n con chó ngao thÃnh mÅ©i vô cùng, bất luáºn chúng ta nấp ở đâu thì đà n súc sinh đó cÅ©ng tìm được lôi vá».
Hư Trúc nói:
- Váºy thì chúng ta chạy vá» ngả Ãông Nam, cà ng xa nước Tây Hạ chừng nà o cà ng tốt chừng ấy.
Ãồng Má»— hắng giá»ng nói:
- Con tiện nhân kia rất nhiá»u tai mắt. Ngả Ãông Nam chắc thị đã bố trà rất nhiá»u ngưá»i ngá»±a.
Mụ trầm ngâm một chút rồi đột nhiên vỗ tay nói tiếp:
- Tiểu hoà thượng Æ¡i! ÃÆ°á»£c rồi! Thế cá» bà hiểm bữa trước ngươi phá được đó, nước đầu tiên tuyệt diệu ở chá»— nà o?
Hư Trúc Ä‘ang gặp lúc vô cùng nguy ngáºp, còn đầu óc nà o mà nghÄ© đến cách bình luáºn thế cá». Nhà sư liá»n đáp:
- Tiểu tăng nhắm mắt đặt liá»u con cá» xuống, thế nà o lấp mất lối thoát cá»§a bên mình, đến ná»—i bị chết mất cả phân ná»a quân.
Ãồng Má»— cả mừng nói:
- Phải rồi! Mấy chục năm nay biết bao nhiêu báºc thông minh tà i trà gấp trăm ngươi mà chẳng ai phá nổi thế cá» bà hiểm. Ãó chỉ vì lý do trông đưá»ng chết nên chẳng ai dám lần và o. Tiểu hoà thượng! Ngươi cõng ta lên ngá»n cây và mau mau chạy vá» phÃa Tây, thế là tuyệt diệu.
Hư Trúc há»i:
- Bây giỠchúng ta định chạy tới đâu?
Ãồng Má»— đáp:
- Chúng ta đi đến nơi cực kỳ nguy hiểm mà không ai ngỠtới. Nhưng có đặt mình và o tuyệt địa thì mới sống được. Chúng ta cần phải mạo hiểm một phen.
Hư Trúc nhìn vết thương ở chân mụ, buông một tiếng thở dà i rồi lẩm bẩm: - Mụ đã không đi được nữa, mình chẳng mạo hiểm thì cũng không còn cách nà o khác.
Nhà sư thấy Ãồng Má»— bị thương trầm trá»ng, nên chẳng quan tâm vá» Ä‘iá»u kiêng kỵ nam nữ thá» thá» bất thân nữa, rồi nhà sư cứ Ä‘i theo phương hướng cá»§a Ãồng Má»— chỉ bảo, nhìn vá» hướng Tây mà chạy.
Nhà sư chạy má»™t hÆ¡i liá»n hÆ¡n mưá»i dặm, chợt nghe có thanh âm uyển chuyển từ đằng xa vá»ng lại gá»i:
- Tiểu hoà thượng! Tiểu hoà thượng té xuống đất chết chưa? Sư tỷ ơi! Sư tỷ ở chỗ nà o? Tiểu Muội nhớ sư tỷ vô cùng! Mau mau ra đây với tiểu Muội!
Hư Trúc nghe rõ là thanh âm Lý Thu Thá»§y thì sợ hãi quá hai chân nhÅ©n ra, thiếu chút nữa từ trên ngá»n cây té xuống.
Ãồng Má»— cất tiếng mắng:
- Gã tiểu hoà thượng vô dụng nà y! Sao mà ngươi ngu ngốc thế? Có Ä‘iá»u gì đáng sợ đâu? Ngươi không nghe thấy tiếng con tiện nhân đã gá»i má»—i lúc má»™t xa. Như váºy có phải hắn Ä‘ang rượt theo vá» phÃa Ãông mà mình Ä‘ang chạy đây là vá» phÃa Tây không?
Hư Trúc để ý lắng tai nghe, quả nhiên tiếng gá»i cá»§a Lý Thu Thá»§y má»—i lúc má»™t xa dần. Nhà sư lại cà ng bá»™i phục Ãồng Má»— là ngưá»i khôn ngoan tinh tế. Y ngáºp ngừng há»i:
- Bà ấy... sao bà ấy biết chúng ta trên sưá»n núi cao rá»›t xuống vá»±c thẳm sâu hà ng trăm trượng mà chưa chết?
Ãồng Má»— đáp:
- DÄ© nhiên là có kẻ há»›t lẻo vá»›i hắn! Hừ! Lại tên tiểu quá»· Ãinh Xuân Thu chứ còn ai? Má»— má»— đã dá»± bị sẵn cho hắn má»™t viên Ãoạn cân há»§ cốt hoà n đây rồi!
Hư Trúc thấy Ãồng Má»— kêu Ãinh Xuân Thu bằng tên tiểu quá»· không khá»i lấy là m lạ. Nhưng nhà sư nghÄ© lại: Sư phụ Ãinh Xuân Thu là Vô Nhai Tá» còn là sư đệ mụ thì mụ có gá»i lão bằng tiểu quá»· cÅ©ng chẳng có chi là trái ngược.
Nhà sư há»i:
- Có đúng là Ãinh Xuân Thu không?
Ãồng Má»— đáp:
- Trừ thằng giặc non đó, còn ngoà i ra Ä‘á»u là bá»n háºu sinh tiểu bối, có ai nháºn biết được ta đâu?
Mụ ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Mấy chục năm nay, má»— má»— chỉ ở trên núi Phiêu Diá»…u, không hạ sÆ¡n lần nà o, thà nh ra không biết võ há»c trên Ä‘á»i ngà y nay tiến triển mau lẹ là thế! Mấy thằng lá»i nhá» tuổi đó mà kiêm thông cả hai mặt ná»™i công và chúng Ä‘á»u là những cao thá»§ cả. Gã thanh niên công tá» kia biết cách hoá giải thế mạnh cá»§a chúng ta từ trên cao rá»›t xuống. Gã dùng phép Bốn lạng đẩy ngà n cân phóng chưởng ra mượn sức ngưá»i để hất Ä‘i đã đến độ xuất thần nháºp hoá. Thế rồi nhà sư đứng tuổi dưá»ng như là má»™t nhân váºt có danh vá»ng tại nước Thổ Phồn. Thế rồi lại má»™t anh chà ng nữa không hiểu là ai mà lại biết phép Lăng Ba vi bá»™...
Mụ tá»± há»i để mình nghe chứ không há»i gì đến Hư Trúc.
Hư Trúc cÅ©ng sợ Lý Thu Thá»§y Ä‘uổi kịp, nên chỉ đỠkhà cắm đầu chạy lấy được, chẳng buồn để và o tai những lá»i bình luáºn cá»§a Ãồng Má»—.
Bấy giỠHư Trúc đã chạy dưới đất bằng rồi mà vẫn phải tìm những lối đi nhỠhẹp mà xông pha.
Ãêm đến hai ngưá»i ngá»§ lại trong bụi cá» ráºm chốn rừng sâu. Sáng hôm sau lại Ä‘i sá»›m.
Ãồng Má»— vẫn trá» vá» phÃa Tây mà chạy.
Hư Trúc chợt nhá»› ra há»i:
- Tiá»n bối! Tiá»n bối bảo cứ chạy vá» phÃa Tây thì chẳng bao lâu nữa mình sẽ chạy và o địa pháºn nước Tây Hạ thì là m thế nà o? Tiểu tăng tưởng chúng ta đừng nhằm phÃa Tây mà chạy nữa.
Ãồng Má»— cưá»i lạt há»i:
- Tại sao chúng ta không nên chạy vá» phÃa Tây?
Hư Trúc đáp:
- Vạn nhất mình lần mò và o địa pháºn nước Tây Hạ, há chẳng phải tá»± chui đầu và o bẫy hay sao?
Ãồng Má»— nói:
- Chỗ ngươi đang chạy đây cũng là bỠcõi nước Tây Hạ rồi đó...
Hư Trúc thất kinh la hoảng:
- Sao? Chá»— nà y là đất nước Tây Hạ rồi ư? Tiá»n bối đã hiểu... bà Lý Thu Thá»§y có thế lá»±c rất lá»›n ở nước Tây Hạ kia mà ?
Ãồng Má»— cưá»i đáp:
- Phải rồi! Tây Hạ là nÆ¡i con tiện nhân đó mặc sức hoà nh hà nh không còn uý kỵ gì nữa. Hắn muốn là m mưa là m gió thế nà o cÅ©ng được. Váºy mà chúng ta cứ đến thẳng nÆ¡i trá»ng địa cá»§a hắn má»›i là diệu kế. Vì không khi nà o hắn Ä‘oán ra được mình xâm phạm và o khu vá»±c cá»§a hắn. Hắn cứ việc Ä‘i khắp nÆ¡i mà tìm mà kiếm. Có ngỠđâu mình vẫn ngồi yên ổn trong sà o huyệt cá»§a hắn để tu luyện?
Mụ nói đến đây rất lấy là m đắc ý, báºt lên má»™t trà ng cưá»i khanh khách, rồi nói tiếp:
- Tiểu hòa thượng Æ¡i! Ãây là ta đã há»c được `phương pháp tuyệt diệu cá»§a ngươi đó. Má»™t nước cá» rất ngu ngốc chẳng hợp tình hợp lý chút nà o mà lại thà nh ra nước cá» cao nhất.
Hư Trúc trong lòng rất bội phục, cất tiếng khen:
- Tiá»n bối liệu việc như thần, quả nhiên không ai biết đâu mà lưá»ng được. Có Ä‘iá»u...
Ãồng Má»— há»i:
- Có Ä‘iá»u là m sao?
Hư Trúc đáp:
- NÆ¡i trá»ng địa cá»§a Lý Thu Thá»§y chỉ sợ có ngưá»i khác. Nếu mình bị bá»n há» khám phá ra hà nh tung bà máºt thì...
Ãồng Má»— đằng hắng ngắt lá»i:
- Nếu là chá»— không có ai thì sao gá»i là mạo hiểm được? Có dấn thân và o chá»— cá»±c kỳ gian nan nguy hiểm má»›i đáng mặt nam tá», má»›i là hà nh vi cá»§a báºc đại trượng phu.
Hư Trúc lẩm bẩm:
- Giả tá»· vì việc cứu nhân độ thế thì dù dấn thân và o nÆ¡i nguy hiểm má»›i xứng đáng. Nhưng đây cả mụ lẫn Lý Thu Thá»§y thì kẻ tám lạng ngưá»i ná»a cân chẳng ai kém ai và toà n là phưá»ng bạc ác bất nhân. Mình cứ mạo hiểm cho mụ thì tháºt hoà i công vô Ãch!
Ãồng Má»— thấy vẻ mặt Hư Trúc ra chiá»u phân vân, dưá»ng như có ý hối tiếc công trình, mụ Ä‘oán ra ý nghÄ© cá»§a y liá»n nói:
- Ta đã bảo ngươi mạo hiểm cho ta thì ngươi cÅ©ng được Ä‘á»n bồi, chứ có để ngươi khó nhá»c má»™t cách vô Ãch đâu. Rồi đây ta sẽ dạy cho ngươi ba đưá»ng chưởng pháp, sáu đưá»ng cầm nã. Hai môn nà y hợp lại gá»i là Thiên SÆ¡n chiết mai thá»§.
Hư Trúc nói:
- Tiá»n bối bị trá»ng thương chưa khá»i, chẳng nên phà sức nhá»c lòng, hãy nghỉ ngÆ¡i Ãt lâu là hÆ¡n.
Ãồng Má»— đảo hai mắt nhìn nhà sư rồi nói:
- Ngươi có Ä‘iá»u hiá»m nghi là công phu cá»§a ta thuá»™c bà ng môn tả đạo nên không muốn há»c phải chăng?
Hư Trúc ấp úng đáp:
- Cái đó... cái đó... vãn bối không có ý nghÄ© như váºy đâu. Tiá»n bối đừng hiểu lầm!
Ãồng Má»— nói:
- Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— trước nay chẳng chịu là m việc gì chỉ Ãch cho mình mà để thiệt cho ngưá»i. Ta dạy võ công cho ngươi cÅ©ng vì được việc cho ta. Bởi lẽ ta phải mượn tay ngươi để chống ngăn cưá»ng địch. Ngươi mà không chịu há»c sáu đưá»ng Thiên SÆ¡n chiết mai thá»§ thì tất sẽ phải bá» mình ở nước Tây Hạ. Tiếng tăm cá»§a má»™t gã tiểu hoà thượng bị tiêu diệt ở Tây Hạ thì có chi đáng kể, nhưng má»— má»— cÅ©ng không thể sống được thì sao?
Hư Trúc liá»n đáp:
- Xin vâng lá»i tiá»n bối!
Nhà sư thấy Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— chẳng thiện lương gì, có Ä‘iá»u mụ nghÄ© sao nói váºy, kể cÅ©ng là má»™t hạng chân tiểu nhân quang minh lá»—i lạc, còn hÆ¡n hạng nguỵ quân tá» giả dối.
Lúc ấy Ãồng Má»— Ä‘em khẩu quyết vá» chưởng pháp đầu tiên trong môn Thiên SÆ¡n chiết mai thá»§ ra truyá»n thụ cho Hư Trúc.
Bà i khẩu quyết nà y có mưá»i hai câu, má»—i câu bảy chữ, tổng cá»™ng là tám mươi tư chữ.
Hư Trúc há»c thuá»™c rất mau. Ãồng Má»— chỉ Ä‘á»c má»™t lượt là y nhá»› được ngay.
Ãồng Má»— nói:
- Ngươi cõng ta trên lưng nhằm phÃa Tây mà chạy, vừa chạy vừa Ä‘á»c lại bà i khẩu quyết.
Hư Trúc là m theo lá»i mụ. Không ngá» má»›i Ä‘á»c được ba chữ đầu đến chữ thứ tư là chữ phù thì không sao thốt ra được. Nhà sư dừng bước lấy lại hÆ¡i má»›i Ä‘á»c lên được.
Ãồng Má»— giÆ¡ chưởng lên Ä‘áºp và o đỉnh đầu y rồi mắng:
- Gã tiểu hoà thượng nà y tồi quá! Má»›i câu đầu mà đã Ä‘á»c không ra.
Tuy mụ không Ä‘áºp mạnh lắm nhưng trúng và o huyệt Bách Há»™i nhà sư.
Hư Trúc lạng ngưá»i Ä‘i má»™t cái và cảm thấy đầu óc choáng váng. Y Ä‘á»c lại bà i khẩu quyết đến chữ thứ tư thì lại bị vấp.
Ãồng Má»— lại Ä‘áºp nhà sư má»™t chưởng nữa.
Hư Trúc rất lấy là m kỳ tá»± há»i:
- Tại sao mình cứ Ä‘á»c đến chữ phù là bị vấp không nói ra được?
Nhà sư Ä‘á»c tá»›i lần thứ ba, vừa đỠtụ chân khà xong, chững phù đã báºt ra khá»i miệng luôn.
Ãồng Má»— cưá»i nói:
- Tốt lắm! Thế là đã qua được má»™t cá»a rồi!
Nguyên bà i khẩu quyết nà y má»—i câu gồm toà n những chữ trúc trắc khó Ä‘á»c. Câu thì bảy chữ bằng liá»n, câu thì bảy chữ vần trắc, không ăn nhịp vá»›i sá»± hô hấp cá»§a má»i ngưá»i. Ngay lúc bình tâm trà đá»c lên còn khó thay, huống chi nhà sư vừa chạy vừa Ä‘á»c nên cà ng khó phát âm hÆ¡n nữa. Há»c bà i khẩu quyết nà y thá»±c ra là má»™t phương pháp để Ä‘iá»u hoà chân khÃ.
Ãến giá» ngá», Ãồng Má»— bảo Hư Trúc đặt mụ xuống, mụ cầm viên đá nhá» búng ngón tay trá» và o má»™t cái cho bắn lên không trung trúng má»™t con quạ rá»›t xuống để bắt lấy uống huyết tươi, rồi mụ ngồi luyện môn Thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn.
Ta nên nhá»› rằng Ãồng Má»— lúc nà y đã khôi phục công lá»±c bằng lúc mưá»i tám tuổi. So vá»›i Lý Thu Thá»§y mụ chưa và o đâu thế mà mụ búng ngón tay đã đủ sức mạnh bắn được con quạ rÆ¡i xuống má»™t cách dá»… dà ng.
Ãồng Má»— luyện công xong bảo Hư Trúc cõng mình lên và đá»c bà i khẩu quyết.
Nhà sư Ä‘á»c xong xuôi rồi, mụ bảo y Ä‘á»c ngược lại.
Bà i khẩu quyết nà y Ä‘á»c xuôi cÅ©ng đã khó khăn, phải cong lưỡi chúm miệng má»›i phát âm được. Ãá»c ngược lại thì là n hÆ¡i cÅ©ng Ä‘i ngược đưá»ng phải cuá»™n lưỡi lên và rÃt hai hà m răng lại, đâu phải chuyện dá»… dà ng. Nhưng Hư Trúc là ngưá»i nghị lá»±c có thừa nên há»c chưa đến tối đã Ä‘á»c được chẳng khó khăn gì. Nhà sư Ä‘á»c bà i khẩu quyết nà y bất luáºn Ä‘á»c xuôi hay Ä‘á»c ngược Ä‘á»u rõ rà ng minh bạch.
Ãồng Má»— rất mừng nói:
- Tiểu hoà thượng! Thế là được rồi!
Rồi đột nhiên mụ la hoảng:
- Úi chao!.... Úi chao!...
Thanh âm mụ biến đổi khác thưá»ng. Hai tay mụ nắm chặt lấy đầu Hư Trúc vừa lắc vừa đánh. Mụ quát mắng om sòm:
- Thằng giặc vô lương tâm nà y! Ngươi... ngươi... Nhất định ngươi đã là m trò đồi bại vá»›i con tiện nhân kia rồi. Ngươi còn định che mắt ta, lừa gạt ta ư? Trá»i Æ¡i!...
Hư Trúc cả kinh, cái đầu trá»c cá»§a nhà sư bị mụ đánh xuống mưá»i mấy cái. Nhà sư cả kinh vá»™i buông mụ xuống há»i:
- Tiá»n bối! Tiá»n bối... bảo sao?
Mặt Ãồng Má»— trở nên tÃm bầm, mụ hét lên:
- Mi cùng con tiểu nhân Lý Thu Thá»§y đã tư thông vá»›i nhau rồi phải không? Mi còn có cãi nữa thôi? Mi đã chịu thừa nháºn hay chưa? Nếu không thế thì là m sao nó Ä‘em Tiểu vô tướng công truyá»n cho mi? Mi... mi là m cho ta Ä‘au khổ biết chừng nà o...!
Hư Trúc xoa đầu há»i lại:
- Tiá»n bối! Tiểu vô tướng công là cái gì?
Ãồng Má»— thá»™n mặt ra rồi định thần lại, lau ráo nước mắt thở dà i nói:
- Không có chuyện chi cả. Sư phụ ngươi đối với ta không tốt.
Nguyên Hư Trúc lúc Ä‘á»c bà i khẩu quyết, nhiá»u chá»— khó khăn mà y Ä‘á»c rất lưu loát. Nhất là lúc Ä‘á»c ngược lại, lại cà ng trôi chảy. Ãồng Má»— sá»±c nghÄ© ra và tưởng nhà sư đã táºp luyện môn Tiểu vô tướng thần công. Tuy mụ cùng Vô Nhai Tá» và Lý Thu Thá»§y ba ngưá»i cùng há»c má»™t thầy, nhưng má»—i ngưá»i có má»™t tuyệt nghệ riêng và sở há»c cá»§a ba ngưá»i có nhiá»u Ä‘iểm không giống nhau. Môn Tiểu vô tướng thần công, sư phụ chỉ truyá»n cho má»™t mình Lý Thu Thá»§y. Ãó là má»™t môn thần công lợi hại vô cùng! Ãồng Má»— đã mấy lần định gia hại Lý Thu Thá»§y mà không thà nh công vì là bà ta có môn tiểu vô tướng công.
Ãồng Má»— tuy không hiểu môn nà y, nhưng diệu dụng cá»§a nó thế nà o mụ đã biết hết. Bây giá» mụ phát giác ra trong ngưá»i Hư Trúc chẳng những có thần công nà y mà công lá»±c lại rất thâm háºu. Lúc mụ vừa kinh hãi vừa ghen tức nên thần trà mê loạn, tưởng Hư Trúc là Vô Nhai Tá» nên mụ cứ đánh nhà sư hoà i. Sau tâm thần mụ tỉnh lại, mụ nhá»› tá»›i Vô Nhai TỠđã phản bá»™i mình, tư thông cùng vá»›i Lý Thu Thá»§y rồi cấu kết vá»›i nhau.
NghÄ© tá»›i đó, Ãồng Má»— vừa căm giáºn, vừa tá»± thương thân mình.
Tà i sản của nguoidoi123
Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî , àâòîñàëîí , àêâàðèóìíûå , âèðòóàëüíûå , çíàêîìñòâ , êèòàéñêèé , êîíòîðà , ìåðñåäåñ , ìîñýíåðãîñáûò , íóäèçì , ìóçûêà , luc mach than kiem , ñàëàòû , ñàéòîâ , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , æèçíü , øêîëüíèöû