 |
|

12-10-2008, 11:03 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 85
Chủ Tớ Chia Lìa
Trong thá»i gian Nguyệt nương vắng nhà , Kim Liên và KÃnh Tế mặc sức là m yêu là m quá»·, ngà y đêm ôm ấp không rá»i.
Má»™t hôm Kim Liên thấy trong ngưá»i mệt má»i, mắt nặng không muốn mở, lưá»i ăn uống, bụng thì cà ng ngà y cà ng lá»›n, bèn gá»i KÃnh Tế tá»›i bảo:
- Tôi có chuyện nà y muốn nói cùng chà ng, Ãt hôm nay tôi mệt má»i rã rượi, mắt nặng trÄ©u chỉ muốn ngá»§, cÆ¡m cháo chằng muốn ăn, mà bụng thì cứ lá»›n ra. Hồi gia gia sinh tiá»n, tôi mong có thai mà không được, lại nhá» Tiết sư bà cho thuốc cầu tá»± cÅ©ng chằng thấy công hiệu gì. Nay gia gia không còn, Ä‘i lại vá»›i chà ng chÃn mưá»i tháng nay thì lại có con. Tháºt ra thì tôi tắt đưá»ng kinh từ hồi tháng ba, nay như váºy là cái thai đã được sáu tháng. Từ trước tá»›i nay tôi luôn nói xấu ngưá»i khác, bây giá» thì chÃnh thân tôi như thế nà y, biết tÃnh là m sao. Chi bằng nhân lúc Äại nương vắng nhà , chà ng phải mau mau tìm thuốc phá thai chứ không còn cánh nà o nữa. Nếu không thì tôi chỉ còn cái chết, chứ không còn mặt mÅ©i nà o nhìn thiên hạ đâu.
KÃnh Tế ngẫm nghÄ© rồi nói:
- Thuốc phá thai thì ngoà i tiệm mình cÅ©ng có Ãt vị, nhưng không biết là những vị nà o, lại không biết đơn thuốc phá thai ra là m sao. Nhưng nà ng yên tâm, huyện nà y có Hồ thái y chuyên trị bệnh đà n bà , lại từng quen biết vá»›i nhà nà y, để tôi tá»›i xin đơn phá thai cho nà ng váºy.
Kim Liên bảo:
- Váºy thì chà ng Ä‘i mau Ä‘i, cứu mạng cho tôi.
KÃnh Tế gói ba tiá»n, tá»›i nhà Hồ thái ỵ Hồ thái y niá»m nở ra tiếp đón vì biết KÃnh Tế là con rể Tây Môn Khánh. Thi lá»… xong xuôi, Hồ thái y má»i KÃnh Tế ngồi dùng trà rồi há»i:
- Lâu quá không gặp, chằng hay hôm nay đại nhân hạ cố tá»›i có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
KÃnh Tế đáp:
- Chằng giấu gì tiên sinh, hôm nay vãn sinh tới đây là để xin tiên sinh cho thuốc hạ thai, nguyện mong tiên sinh hết lòng giúp cho.
Nói xong đưa gói bạc ba tiá»n lên bà n.
Hồ thái y nghiêm giá»ng bảo:
- Äức cá»§a thiên hạ lấy sá»± hiếu sinh là m gốc, má»i ngưá»i trong thiên hạ chỉ cầu thuốc an thai, sao đại nhân lại há»i thuốc phá thai? thuốc đó thì quả tôi không có, quả tôi không có.
KÃnh Tế hoảng lên, vá»™i đưa thêm hai tiá»n nữa rồi nói:
- Xin tiên sinh chá»› để ý chuyện đó là m gf, thuốc nà o thì cÅ©ng có chá»— dùng nó, ngưá»i đà n bà n nà y sinh đẻ không được bình thưá»ng, nhá» tôi xin thuốc phá thai, chá»› tháºt tình không có là m hại ai cả.
Hồ thái y thấy đưa thêm tiá»n má»›i đổi sắc mặt thấp giá»ng bảo:
- Nếu váºy thì được, để tôi cho đơn nà y, uống và o không sao cả. Ngưá»i đà n bà chỉ hÆ¡i mệt má»™t chút rồi cái thai tá»± nhiên ra.
Nói xong kê đơn cho KÃnh Tế. KÃnh Tế hết lòng cảm tạ. Vá» ngay tiệm thuốc nhà , cân đúng theo đơn, Ä‘em vá» cho Kim Liên.
Tối hôm đó, Kim Liên sai sắc thuốc. Uống xong, thì bụng Ä‘au như thắt, lăn lá»™n trên giưá»ng. Xuân Mai phải táºn tình chăm sóc.
Gần ná»a đêm thì cái thai bị tống ra. Xuân Mai thấy cái thai sáu tháng đã thà nh hình, nháºn ra là con trai, vá»™i thu dá»n kỹ lưỡng rồi sai Thu Cúc bá» và o cầu tiêu.
Hôm sau KÃnh Tế tá»›i, biết là cái thai đã ra thì yên tâm lắm. Kim Liên mừng rỡ vì trút được gánh nặng.
Nhưng ở Ä‘á»i:
Chuyện là nh chằng được nói ra
Chuyện ác lại thấy bay xa nghìn trùng.
Cho nên chỉ và i hôm sau là lá»›n nhá» trong nhà tá»± nhiên Ä‘á»u biết chuyện Kim Liên ăn ở vá»›i KÃnh Tế đến mang thai rồi dùng thuốc phá thai.
Ãt ngà y sau thì Nguyệt nương vá» tá»›i nhà . Vừa Ä‘i vừa vá» cÅ©ng mất ná»a tháng. Gia nhân ùa ra tiếp đón lạy mừng.
Thay quần áo xong, Nguyệt nương láºp bà n thá» giữa sân lạy tạ trá»i đất, rồi và o lạy tạ trước linh vị chồng, sau đó má»›i trở lại thượng phòng. Má»i ngưá»i quây quần há»i thăm. Nguyệt nương kể lại chuyện không may trong miếu Äại Nhạc cho má»i ngưá»i nghe, kể xong thì khóc nức nở. Má»i ngưá»i phải hết lòng an á»§i. Như à bồng Hiếu ca nhi ra, mẹ con gặp nhau, mừng mừng tá»§i tá»§i. Sau đó Nguyệt nương sai dá»n rượu, má»i Ngô Äại cữu tá»›i để cảm tạ.
Äến tối là má»™t tiệc khác, má»i ngưá»i trong nhà ăn mừng Nguyệt nương trở vá» bình an.
Hôm sau, Nguyệt nương vì Ä‘i đưá»ng mệt nhá»c vất vả, phÆ¡i gió sương, lại gặp chuyện sợ hãi, nên trong ngưá»i mệt má»i hâm hấp sốt. Và i ngà y sau má»›i bình phục.
Thu Cúc định lên kể cho Nguyệt nương nghe vá» chuyện KÃnh Tế và Kim Liên phá thai mà nó được mục kÃch táºn mắt, nhưng vừa tá»›i cá»a thượng phòng đã gặp ngay Tiểu Ngá»c. Tiểu Ngá»c biết ngay ý định cá»§a Thu Cúc, liá»n chặn Thu Cúc lại, đánh hai bạt tai rồi mắng:
- Con khốn, có cút ngay không, Äại nương má»›i đà xa vỠốm Ä‘au mệt nhá»c, mấy hôm nay chưa dáºy được, bây giá» mà y định và o là m Äại nương giáºn mà ốm thêm phải không?
Thu Cúc nuốt giáºn lui ra.
Ãt hôm sau, KÃnh Tế có việc lên lầu lấy hà ng, Kim Liên đã chá» sẵn, hai ngưá»i diá»…n cảnh mây mưa. Thu Cúc biết rõ, vá»™i tá»›i gặp Nguyệt nương mà thưa:
- Kẻ nô tỳ bao lần nói mà Äại nương không chịu tin. Trong lúc Äại nương vắng nhà , hai ngưá»i công khai ăn ngá»§ cùng nhau cả ngà y lẫn đêm, lại có cả Xuân Mai quanh quẩn chung vui. Hôm ná» hai ngưá»i Ä‘em thuốc phá thai vá», NgÅ© nương uống và o, ná»a đêm truỵ thai, đó là con trai. Váºy mà bây giá» há» lại Ä‘ang ăn nằm vá»›i nhau trên lầu, tôi không dám nói dối, xin Äại nương tá»›i ngay sẽ bắt gặp quả tang.
Nguyệt nương biết là không thể đừng được, vá»™i rảo bước qua hoa viên mà tá»›i. Xuân Mai ở dưới nhà thấy Nguyệt nương từ xa, vá»™i chạy lên lầu, hai ngưá»i vẫn chưa rá»i nhau. Xuân Mai kêu lên:
- Nguy rồi, Äại nương tá»›i.
Hai ngưá»i kinh hoà ng rá»i nhau ra, nhưng không có chá»— nà o lẩn trốn. KÃnh Tế vá»™i mặc quần áo rồi xuống thang lầu mà chạy, nhưng bị Nguyệt nương bắt gặp, gá»i lại mắng:
- Thằng khốn kiếp kia, mà y và o đây là m gì?
KÃnh Tế luống cống đáp:
- Thưa con lên lầu lấy hà ng.
Nguyệt nương quát há»i:
- Ta đã dặn rằng muốn lấy gì thì cứ việc sai gia nhân, tại sao mà y và o phòng cá»§a ngưá»i góa bụa? mà y và o là m gì? thằng khốn kiếp vô liêm sỉ kia?
KÃnh Tế không biết nói sao, vá»™i ba chân bốn cẳng lá»§i mất. Kim Liên thì hổ thẹn quá, không dám xuống lầu, nhưng bị Nguyệt nương gá»i xuống mà mắng:
- NgÅ© muá»™i, từ nay phải ngưng trò vô liêm sỉ đó Ä‘i, muá»™i muá»™i cÅ©ng như tôi Ä‘á»u là quả phu, không thể so sánh vá»›i những ngưá»i có chồng được. Sao muá»™i muá»™i là m Ä‘iá»u bất chÃnh vá»›i thằng khốn đó để gia nhân đầy tá»› nó bà n tán xôn xao. Gia nhân đầy tá»› nó nói bao lần, tôi Ä‘á»u không tin, nhưng hôm nay thì chÃnh tôi bắt gặp quả tang, muá»™i muá»™i không còn chối cãi gì được nữa. Từ nay muá»™i muá»™i phải sá»a đổi đừng để thiên hạ chê cưá»i là loà i trắc nết. Äà n bà phải Ä‘oan chÃnh, đến như tôi bị cưá»ng tặc cưỡng bức mà còn giữ được lòng Ä‘oan chÃnh, nếu không thì đã không mặt mÅ©i nà o trở lại cái nhà nà y nhìn thấy má»i ngưá»i. Tôi nói Ãt, muá»™i muá»™i phải hiểu nhiá»u.
Kim Liên nghe Nguyệt nương mắng, mặt cứ đỠlên rồi tái Ä‘i từng cháºp, mãi má»›i cúi gầm mặt xuống mà nói là nhÃ:
- Tôi Ä‘ang thắp hương trên lầu thì cáºu KÃnh Tế cÅ©ng tình cá» lên lầu lấy hà ng. Là m gì có chuyện nà y kia.
Nguyệt nương nghe váºy thì đùng đùng nổi giáºn, mắng cho má»™t hồi nữa. Thấy Kim Liên nÃn lặng, không dám đối đáp, má»›i chịu vá» phòng.
Tối hôm đó Tây Môn Äại thư lại gá»i chồng và o phòng trà mắng:
- Äồ khốn nạn vô luân, vô liêm sỉ, chuyện rà nh rà ng ra váºy mà từ trứoc tá»›i giá» cái miệng cứ chối leo lẻo. Con dâm phụ đó muốn cướp chồng tôi mà trước mặt má»i ngưá»i thì nói xấu hết ngưá»i nà y ngưá»i ná», tháºt đáng tởm. Còn chà ng, chuyện đã như thế nà y, chà ng còn mặt mÅ©i nà o ăn há»™t cÆ¡m nhà nà y nữa.
KÃnh Tế thẹn quá, hoá giáºn mắng lại:
- Äồ lăng loà n, tôi ăn tiá»n cá»§a tôi chứ không ăn nhá» ai hết, tôi cÅ©ng Ä‘em vá» nhà nà y bao nhiêu tiá»n cá»§a chứ có phải không đâu.
Nói xong giáºn dữ bước ra.
Từ đó KÃnh Tế không dám lén lút tá»›i phòng Kim Liên, cần lấy hà ng chỉ sai Äại An và Bình An vá» lấy. Cá»a ngõ trong nhà ljai được đóng kỹ và do chÃnh tay Nguyệt nương Ä‘Ãch thân kiểm soát. Chuyện tư thông giữa KÃnh Tế và Kim Liên lại bị gián Ä‘á»an.
CÅ©ng trong thá»i gian đó, Trương Äoà n luyện, vốn là cáºu cá»§a KÃnh Tế, bị cách chức nằm nhà , ngà y ngà y KÃnh Tế thưá»ng qua bên nhà cáºu ăn cÆ¡m. Nguyệt nương cÅ©ng chằng thèm há»i.
Thấm thoát hai ngưá»i đã xa cách nhau được hÆ¡n má»™t tháng, Kim Liên ra và o thẩn thÆ¡, thấy ngà y dà i đằng đẳng, đêm tối lạnh lùng, chỉ mong ước được gặp gỡ giao hoan. Nhưng cà ng mong đợi thì âm tÃch cà ng cách tuyệt, KÃnh Tế cÅ©ng vô kế khả thi.
Má»™t hôm, KÃnh Tế chợt nghÄ© nên viết má»™t bức thư tá» tình thương nhá»› để nhá» Tiết tẩu lén đưa cho Kim Liên.
Hôm sau KÃnh Tế lấy cá»› ra ngoại thà nh có việc, cưỡi lừa tìm tá»›i nhà riêng cá»§a Tiết tẩu mà há»i:
- Tiết ma ma có nhà không?
Con dâu cá»§a Tiết tẩu là Kim Äại thư, vợ cá»§a Tiết Ká»· con trai Tiết tẩu, Ä‘ang bồng con, nghe ngưá»i gá»i thì chạy ra há»i:
- Ai váºy?
KÃnh Tế đáp:
- Tôi đây, tôi há»i Tiết ma ma có nhà không?
Kim Äại thư má»i KÃnh Tế và o nhà , rót trà má»i rồi đáp:
- Ma ma tôi tới nhà dượng tôi rồi, đại nhân có chuyện gì xin cứ nhắn lại cũng được.
Vừa nói xong thì Tiết tẩu vá», há»i:
- Cáºu tá»›i có gì dạy bảo không?
KÃnh Tế uống má»™t há»›p trà rồi nói:
- Tất nhiên là có chuyện má»›i tá»›i đây phiá»n Tiết ma mạ Nguyên là tôi và NgÅ© nương ở nhà đi lại vá»›i nhau nhưng bị con a hoà n Thu Cúc tố cáo, khiến Äại nương và Äại thư lãnh đạm vá»›i tôi, lại cấm đưá»ng cấm nẻo ra và o khiến tôi và ngÅ© nương không trao đổi tin tức gì được. Nay thì thá»i gian xa cách cÅ©ng đã lâu, muốn gá»i và i chữ cho nhau cÅ©ng chằng biết nhá» ai. Hôm qua tôi đã nhá» ma ma đây đưa giùm, nay tá»›i đây há»i tin tức, nhân gặp chị thì xin chị giúp tôi.
Nói xong lấy ra một lạng bạc, đặt lên bà n mà bảo:
- Äây là chút lá»… má»n, nhá» chị đưa lại cho ma ma.
Kim Äại thư nghe xong vá»— tay cưá»i bảo:
- Äá»i thuở nhà ai, chà ng rể lại tằng tịu vá»›i vợ bế cá»§a cha vợ bao giá». Thế gian tháºt có lắm chuyện ná»±c cưá»i. Nà y, nhưng mà tôi há»i tháºt, đại nhân là m thế nà o mà dụ được NgÅ© nương váºy?
KÃnh Tế hÆ¡i khó chịu:
- Thôi chị đừng cưá»i giưỡn nữa. Tôi có Ä‘em theo thêm má»™t lá thư nữa đây, ngà y mai nếu chị có tá»›i đó thì tìm cách đưa giùm tôi.
Nói xong lấy bức thư trong tay áo ra. Kim Äại thư, tức Tiét tẩu, cầm lầy phong thư rồi nói:
- Từ hôm Äại nương Ä‘i Thái An Châu dâng hương tá»›i giá» tôi cÅ©ng chưa gặp, thôi được, để ngà y mai tôi tá»›i thăm Äại nương sẽ đưa giúp cho, cÅ©ng là má»™t công đôi việc.
KÃnh Tế há»i:
- Tôi phải tá»›i đâu để nháºn tin cá»§a Tiết tẩu?
Tiết tẩu đáp:
- Tôi sẽ tá»›i tiệm tìm gặp cáºu.
KÃnh Tế cáo từ mà vá».
Hôm sau Tiết tẩu tá»›i thăm Nguyệt nương, nói chuyện má»™t hồi rồi sang phfong Ngá»c Lâu, sau đó má»›i tá»›i phòng Kim Liên, là m như lần lượt thăm há»i má»i ngưá»i.
Lúc đó Kim Liên đang ngồi ăn cháo, mặt mà y ủ dột. Xuân Mai đứng bên cạnh nói:
- Nương nương chá»› quá sầu si, ai muốn nói gì cÅ©ng mặc, nay thì gia gia đã mất, Äại nương cÅ©ng chẳng có thể giữ được chá»§ tá»› mình. Nương nương phải vui lên mà tÃnh chuyện sau nà y. Ở Ä‘á»i sống phong lưu sung sướngn được ngà y nà o hay ngà y nấy.
Nói xong Ä‘em rượu ra rót má»i chá»§:
- Nương nương dùng chung rượu nà y cho ấm bụng giải phiá»n.
Kim Liên thá» thẫn cầm chung rượu, nhìn hai con chó Ä‘ang đùa giỡn trước thá»m mà bảo:
- Loà i súc sinh kia mà còn được cùng nhau vui sướng, con ngừoi lại không đựoc như váºy hay sao?
Chá»§ tá»› Ä‘ang uống rượu chuyện trò thì Tiết tẩu bước và o vái chà o cưá»i bảo:
- Gớm, thầy trò vui quá nhỉ.
Nhân thấy hai con chó đùa giỡn trước thá»m, bèn nói:
- Nương nương nhìn xem, thế nà y là có Ä‘iá»m là nh tin vui rồi đấy nhé.
Kim Liên há»i:
- Lâu quá không thấy Tiết tẩu lại chơi, hôm nay đi đâu mà tới đây?
Nói xong chỉ ghế má»i ngồi. Tiết tẩu ngồi xuống đáp:
- Tôi báºn rá»™n suốt ngà y, có lúc nà o được nhà n hạ đâu. Nhân lâu ngà y không tá»›i thăm Äại nương, lại gặp lúc Äại nương má»›i Ä‘i dâng hương vá», nên tá»›i chà o há»i kẻo Äại nương giáºn. Tôi cÅ©ng vừa thăm Tam nương xong, Tam nương cho tôi mấy cái thoa cà i đầu, lại cho tám tiá»n, chỉ có Tứ nương chằng cho được gì, gá»›m ngưá»i sao mà bần tiện thế, mà sao hôm nay không thấy NgÅ© nương ở trong háºu phòng váºy?
Kim Liên đáp:
- Tôi mấy hôm nay trong ngưá»i khó ở nên lừoi, chằng muốn Ä‘i đâu.
Xuân Mai rót rượu má»i. Tiết tẩu cảm Æ¡n rồi nói:
- Nương nương tỠtế quá, tôi tới lần nà o cũng được uống rượu.
Kim Liên bảo:
- Tiết tẩu sao không sanh thêm lấy một đứa con gái cho cvui.
Tiết tẩu đáp:
- Tôi mà còn sanh đẻ gì được. Con dâu tôi là Kim Äại thư vừa sinh được đứa cháu gái, bây giá» má»›i hai tháng.
Chuyện trò một lát, Tiết tẩu bảo:
- Lão gia mất đi, nương nương ở đây chắc cũng lạnh lùng lắm nhỉ.
Kim Liên nói:
- Tất nhiên là m sao so được vá»›i lúc gia gia tôi còn sống. Chằng có giấu gì Tiết tẩu, nhà nà y ngưá»i đông lắm chuyện, Äại nương tôi lại má»›i có con trai nên cách đối xá» vá»›i chúng tôi cÅ©ng thay đổi, chá»— chị em không được thân máºt như ngà y trứoc. Ãt hôm nay phần tôi trong ngưá»i khó ở, phần vì chuyện nà y chuyện kia, tôi cÅ©ng chằng và o háºu phòng là m gì.
Xuân Mai ngồi bên nói:
-CÅ©ng chỉ tại con Thu Cúc nhà nà y đặt Ä‘iá»u bịa chuyện cho nương nương tôi, cả tôi cÅ©ng bị dÃnh và o nữa.
Tiết tẩu nói:
- Thì ra cÅ©ng tại nó, xưa nay gia nhân là phải bênh vá»±c chá»§ chứ sao lại hà nh động như váºy bao giá».
Kim Liên quay bảo Xuân Mai:
- Coi xem con khốn đó đâu, nó dám lén lắm đó.
Xuân Mai đáp:
- Nó Ä‘ang ở dưới bếp, tháºt không ai như con khốn khiếp đó, chá»§ có chuyện gì là đem Ä‘i há»c lại vá»›i ngưá»i khác hết.
Tiết tẩu uống một chung rượu rồi nói:
- Bây giá» không có ai thì để tôi xin thưa chuyện. Hôm qua cáºu KÃnh Tế có tá»›i gặp tôi kể hết má»i chuyện, lại nói rằng Äại nương sai đóng hết các cá»a ngá», chẳng còn cách gì ra và o. Lâu nay cáºu ấy không gặp được nương nương, trong lòng thương nhá»› lắm, má»›i khẩn khảon nhá» tôi tá»›i thăm nương nương và đưa thư cho nương nương. Tôi nghÄ© là gia gia đã mất, nương nương đầu còn xanh tuổi còn trẻ, chẳng việc gì phải sợ, đã đốt hương sao còn sợ khói.
Nói xong lấy bức thư trong tay áo ra đưa cho Kim Liên. Kim Liên mở ra coi, thấy vắn tắt mấy câu:
Lá»a đâu đốt cháy gan ruá»™t
Buồn khổ đâu chất nghẹn yết hầu.
Tiêu hao vắng bặt
Nhá»› nhung lã chã giá»t châu
Chuyện cÅ© đã như váºy
Äằng nà o cÅ©ng đã chịu nhÆ¡
Chằng bằng gần nhau cho thoa? ước mơ.
Bên dưới đỠbốn chữ "KÃnh Tế bách bái". Kim Liên Ä‘á»c xong bá» lá thư và o tay áo. Tiết tẩu bảo:
- Nương nương có viết hồi thư hay có gá»i váºt gì không, kẻo cáºu ấy lại bảo là tôi không đưa thư cho nương nương.
Kim Liên bảo Xuân Mai ngồi tiếp Tiết tẩu, rồi và o trong lấy má»™t cái khăn tay, dùng son viết lên Ãt chữ, gói lại cẩn tháºn rồi trở ra đưa cho Tiết tẩu rồi dặn:
- Tiết tẩu nói lại vá»›i cáºu ấy rằng đừng nên giáºn mà qua bên nhà cáºu mợ ăn cÆ¡m như váºy, rồi bên đó bảo là đang ở nhà vợ buôn bán, sao lại phải tá»›i đó ăn cÆ¡m, như váºy rồi phiá»n thêm ra. Nếu Äại thư trong nà y không cho Ä‘em cÆ¡m ra thì cứ bảo là lấy tiá»n bán mà mua cÆ¡m, cùng ăn vá»›i Phó quản lý. Nếu giáºn mà không chịu vá» nhà thì chỉ có nghÄ©a là nháºn mình có lá»—i mà thôi.
Nói xong đưa tặng năm tiá»n. Tiết tẩu nháºn tiá»n, cảm Æ¡n rồi bảo:
- Äể tôi sẽ nói lại.
Nói xong đứng dáºy cáo từ.
Sau đó Tiết tẩu tá»›i tiệm thuốc gá»i KÃnh Tế ra chá»— vắng, đưa cái khăn cá»§a Kim Liên mà bảo:
- NgÅ© nương dặn tôi nói lại rằng cáºu đừng giáºn mà bá» nhà sang bên Trương cữu ăn cÆ¡m như váºy, chỉ thêm phiá»n. Cáºu cứ việc Ä‘i Ä‘i vá» vỠăn uống cho đầy đủ, nếu không thì lấy tiá»n bán hà ng ra mà ăn.
Äoạn lại lấy thêm năm tiá»n đưa cho KÃnh Tế coi mà bảo:
- Cái nà y là Ngũ nương thưởng cho tôi đấy.
KÃnh Tế nói:
- Tháºt là phiá»n Tiết ma ma nhiá»u quá.
Nói xong cáo từ. Vừa Ä‘i được và i bước thì Tiết tẩu gá»i lại mà bảo:
- Còn chuyện nà y tôi quên nói; hồi nãy hầu chuyện vá»›i Äại nương, lúc tôi cáo từ thì Äại nương cho Tú Xuân gá»i tôi trở và o bảo là tối nay tôi trở lại Ä‘em Xuân Mai Ä‘i bán cho nhà khác, vì Xuân Mai toa ráºp vá»›i cáºu và NgÅ© nương.
KÃnh Tế hÆ¡i giáºt mình, ngẫm nghÄ© rồi bảo:
- Ma ma cứ Ä‘em Xuân Mai vá» nhà , tôi sẽ đến gặp Xuân Mai bà n tÃnh.
Nói xong bước đi.
Tối hôm đó Tiết tẩu tới nhà Tây Môn Khánh, và o gặp Nguyệt nương, Nguyệt nương bảo:
- Hồi trước tôi đưa cho tẩu tẩu mưá»i sáu lạng mua nó thì bây giá» tẩu tẩu cÅ©ng bán nó vá»›i giá mưá»i sáu lạng cho tôi.
Nói xong quay lại bảo Tiểu Ngá»c:
- Ngươi ra bảo nó sá»a soạn mà đi, không cho nó mang theo cái gì cả, chỉ mặc quần áo trên ngưá»i mà thôi.
Tiết tẩu tới gặp Kim Liên bảo:
- Äại nương sai tôi tá»›i lãnh Xuân Mai Ä‘em bán, nói là Xuân Mai toa ráºp vá»›i nương nương tác tệ. Lại dặn tôi là phải bán lại đúng giá như cÅ©.
Kim Liên nghe nói Ä‘em Xuân Mai Ä‘i bán bà ng hoà ng không nói được lá»i nà o, chỉ thấy hai hà ng lệ dà i mãi sau má»›i bảo:
- Tiết tẩu coi đó, gia gia mất Ä‘i, tôi đã sầu khổ bao nhiêu, chỉ có Xuân Mai là m bạn, váºy mà Äại nương lại bắt bán nó Ä‘i, tháºt là ngưá»i không còn biết tình nghÄ©a là gì. Äại nương cáºy có tà con trai mà coi ngưá»i khác như đất bùn. Lý Bình Nhi lúc trước cÅ©ng váºy mà sau chết cả mẹ lẫn con, cho hay trá»i cÅ©ng có mắt lắm.
Tiết tẩu há»i:
- Nghe nói lúc sinh tiá»n, gia gia yêu quý Xuân Mai lắm phải không?
Kim Liên đáp:
- Còn phải nối, Xuân Mai nó đòi má»™t là được mưá»i, nó nói gì gia gia cÅ©ng nghe.
Tiết tẩu bảo:
- Nếu váºy thì Äại nương hà nh động sai lầm rồi. Ngưá»i được gia gia yêu quý như thế mà nỡ Ä‘uổi Ä‘i, lại dặn là không cho Ä‘em theo gì ngoà i quần áo trên ngưá»i, như váºy thì luân lý xóm giá»ng há» sẽ nghÄ© sao?
Kim Liên há»i:
- Äại nương dặn tẩu tẩu như váºy phải không?
Tiết tẩu đáp:
- Äại nương không nói vá»›i tôi nhưng dặn Tiểu Ngá»c như váºy, lại sai Tiểu Ngá»c tá»›i đây kiểm soát xem Xuân Mai có Ä‘em gì theo không.
Kim Liên không nói gì, chỉ khóc. Xuân Mai đứng nghe từ nãy, nhưng vẫn bình thản như thưá»ng, thấy chá»§ khóc thì bảo:
- Nương nương việc gì phải khóc cho hại sức khá»e, nương nương cứ buồn phiá»n như váºy rồi thà nh bệnh, tôi Ä‘i rôi lấy ai săn sóc cho nương nương. Äại nương Ä‘uổi tôi Ä‘i, không cho Ä‘em quần áo đồ đạc gì cÅ©ng chằng sao, tôi có đến ná»—i gì thiếu cÆ¡m ăn áo mặc đâu.
Äang nói thì Tiểu Ngá»c tá»›i nói:
- NgÅ© nương thấy Äại nương hà nh độg như váºy có lạ không, Xuân Mai hầu hạ NgÅ© nương mấy năm nay, bây giá» tá»± nhiên Ä‘em bán Ä‘i, lại không cho Ä‘em theo thứ gì. Thôi thì NgÅ© nương xem có quần áo nà o đẹp lấy ra tặng Xuân Mai má»™t hai bá»™ gá»i là ká»· niệm rồi đưa Tiết tẩu cầm giùm chá» Äó cÅ©ng là tình chá»§ tá»›i mầy năm nay.
Kim Liên bảo"
- Ngươi cư xá» như váºy má»›i là ngưá»i nhân nghÄ©a.
Tiểu Ngá»c nói:
- Thì ở Ä‘á»i có ai biết chắc là mình lúc nà o cÅ©ng vô sá»±, vả lại thế tá» hồ bi, tình chị em là m sao quên được.
Nói xong tá»± tay mở rương quần áo cá»§a Xuân Mai, lấy ra những đồ trâm thoa, bảo Xuân Mai giấu Ä‘i, Kim Liên cÅ©ng chá»n mấy bá»™ quần áo đẹp, và i đôi hà i, gói lại đưa cho Tiết tẩu giữ giùm. Lại tặng Xuân Mai Ãt trâm thoa và má»™t cái nhẫn. Tiểu Ngá»c cÅ©ng rút hai cây trâm trên đầu mình mà tặng Xuân Mai.
Ngoà i ra, những quần áo tốt và nữ trang sắm cho Xuân Mai từ trước vẫn để nguyên trong rương, không đụng chạm tá»›i, và sẽ được Tiểu Ngá»c Ä‘em và o háºu phòng.
Lúc từ biệt, Xuân Mai cúi lạy Kim Liên và vái chà o Tiểu Ngá»c, má»›i nước mắt dầm dá». Kim Liên bảo Xuân Mai nên tá»›i chà o Nguyệt nương và má»i ngưá»i, nhưng Tiểu Ngá»c xua tay nói là không cần.
Tiết tẩu cÅ©ng cáo từ, Xuân Mai theo Tiết tẩu mà đi, không ngoái cổ lại. Tiểu Ngá»c nhá» má»™t gia nhân Ä‘em rương quần áo đồ đạc cá»§a Xuân Mai và o háºu phòng rồi thưa vá»›i Nguyệt nương:
- Xuân Mai Ä‘i rồi, Ä‘i ngưá»i không, tôi không cho Ä‘em theo gì cả. Các thứ trong rương vẫn y nguyên.
Vá» phần Kim Liên, Xuân Mai Ä‘i rồi, Kim Liên thấy trống vắng lạ lùng, nhá»› tá»›i lúc trước chuyện gì chá»§ tá»› cÅ©ng có nhau, nay nhất đán chia lìa, tránh sao khá»i tiếc nhá»› thương tâm, cà ng nghÄ©, nước mắt cà ng tuôn rÆ¡i lã chã...
|

12-10-2008, 11:04 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 86
Xảy Äà n Tan Nghé
Hôm sau, KÃnh Tế giả vá» Ä‘i công việc, cưỡi lừa tá»›i nhà Tiết tẩu. Tiết tẩu má»i và o ngồi uống nước. Tiết tẩu vá» há»i:
- Cáºu tá»›i đây có Ä‘iá»u chi dạy bảo không?
KÃnh Tế đáp:
- Hôm qua tôi nghe nói là Xuân Mai đã ra khá»i nhà há» Tây Môn và đang ở đây. Nhân tiện hôm nay Ä‘i lo công việc nên tá»›i thăm.
Tiết tẩu cưá»i:
- Thì Xuân Mai thư thư vẫn còn ở đây với tôi, chưa đi đâu hết.
KÃnh Tế bảo:
- Nếu váºy thì xin cho tôi được gặp để nói và i câu chuyện.
Tiết tẩu cố tình là m khó:
- Cáºu à , chuyện đó thì hôm qua Äại nương không có dặn tôi. Chỉ vì mấy ngưá»i thông đồng tác tệ nên Äại nương má»›i bảo tôi lãnh Xuân Mai thư thư ra Ä‘em bán. Nay cáºu tá»›i đây sá»›m quá, lỡ ra Äại nương sai ngưá»i tá»›i há»i chuyện gì mà bắt gặp thì phiá»n cho tôi lắm. Äại nương có thể nghÄ© là tôi cÅ©ng thông đồng vá»›i mấy ngưá»i.
KÃnh Tế cưá»i khì khì, lấy má»™t lạng bạc mà bảo:
- Có chút đỉnh để ma ma mua trà uống, xin nháºn tạm cho, ngà y khác sẽ xin háºu tạ.
Tiết tẩu mỉm cưá»i nháºn bạc nhưng còn bảo:
- Cáºu biết Æ¡n biết nghÄ©a váºy là quý lắm, nhưng còn chuyện nà y, tháng chạp năm ngoái tôi túng quá, phải Ä‘em Ä‘i cầm hai cái gối hoa, nay đã má»™t năm rồi mà chưa chuá»™c lại được, tiá»n vốn và tiá»n lá»i là tám tiá»n, cáºu chuá»™c vá» cho tôi nhé.
KÃnh Tế đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi, để mai tôi chuá»™c vá» cho.
Nói xong, đứng dáºy dẫn KÃnh Tế và o phòng trong gặp Xuân Mai, lại lấy ra má»™t bình rá»±ou, hai cái chung và Ãt thức ăn để hai ngưá»i dùng.
Xuân Mai bảo KÃnh Tế:
- Cáºu à , chỉ vì cáºu mà chá»§ tá»›i tôi bị ngưá»i ta ghét bá», chịu bao nhiêu khổ sở đắng cay, bây giỠđã đến nông ná»—i nà y rồi đây.
KÃnh Tế nói:
- Thôi nà ng Æ¡i, nà ng đã ra khá»i nhà đó thì tôi cÅ©ng chằng ở lại lâu đâu. Má»—i ngưá»i chúng mình cÅ©ng phải tìm lấy má»™t con đưá»ng sống. Nà ng bảo Tiết ma ma tìm cho má»™t gia đình khá giả dá»… chịu mà ở. Còn tôi thì tôi cÅ©ng phải tÃnh. Có lẽ tôi sẽ lên Äông Kinh, bà n vá»›i cha tôi, rồi vỠđây bá» con vợ nà y, chỉ lấy lại những đồ đạc cá»§a cải gia đình tôi gá»i từ trước mà thôi. Như váºy là xong.
Hai ngưá»i ăn uống nói chuyện, Tiết tẩu cÅ©ng ngồi bên thù tiếp. Tiết tẩu nói:
- Äại nương thế mà độc ác, má»™t ngưá»i lanh lợi như thư thư đây mà nỡ Ä‘uổi ra khá»i nhà , lại không cho Ä‘em theo quần áo tư trang gì, như váºy ròi tá»›i nhà khác coi sao được. Äại nương lại còng bắt tôi phải bán lại vá»›i gÃa cÅ© nữa chứ. CÅ©ng may là là có Tiểu Ngá»c thư thư nghÄ© tình, bảo NgÅ© nương giúp cho Ãt tư trang quần áo, nếu không, tá»›i nhà khác, lấy gì mà dùng.
Qua mấy tuần rượu, Tiết tẩu bảo con dâu bồng con sang nhà bên cạnh chÆ¡i, lại bảo hai ngưá»i cứ tá»± nhiên, sau đó thì ra phòng ngoà i.
KÃnh Tế hiểu ý Tiết tẩu, bèn đóng cá»a phòng trong lại, rồi dắt Xuân Mai và o giưá»ng truy hoan cá»™ng lạc.
Sau và i phút chung chạ, Xuân Mai bảo:
- Chà ng phải là m sao mua ra khá»i cái nhà đó Ä‘i, lại phải là m sao cho NgÅ© nương ra khá»i nhà đó luôn, nếu chà ng không sống chung được vá»›i chúng tôi thì cÅ©ng để tôi được sống vá»›i NgÅ© nương, chúng tôi đã hẹn là dù thế nà o cÅ©ng có nhau.
KÃnh Tế chỉ áºm ừ cho quạ Nói mấy câu chuyện nữa là lại thêm má»™t lần chăn gối lệch mây tụ mưa rÆ¡i.
Ngoà i nà y, Tiết tẩu thấy lâu quá, sợ rằng Nguyệt nương có thể sai ngưá»i tá»›i thình lình, vá»™i và o gõ cá»a giục KÃnh Tế vá».
Hôm sau KÃnh Tế chuá»™c lại hai cái gối hoa cho Tiết tẩu và đem tá»›i tặng Xuân Mai mấy cái khăn tay, mấy đôi bÃt tất mùa đông, rồi bá» tiá»n ra bảo Tiết tẩu soạn rượu thịt ăn uống.
Hai ngưá»i Ä‘ang chén tạc chén thù trong nà y, thì ngoà i kia, Lại An được Nguyệt nương sai tá»›i giục Tiết tẩu mau bán Xuân Mai để Ä‘em bạc tá»›i nạp. Lúc và o cÅ©ng như lúc ra, Lai An Ä‘á»u để ý tá»›i con lừa cá»§a KÃnh Tế buá»™c ngoà i cá»a, bèn vá» nói lại vá»›i Nguyệt nương.
Nguyệt nương giáºn lắm, sai gá»i ngay Tiết tẩu tá»›i mắng như tát nước rồi bảo:
- Ngươi lãnh nó ra để bán mà cứ hẹn nay hẹn ai hẹn lần hẹn lữa, thì ra ngươi giữ nó tại nhà để thằng khốn đó tá»›i là m chuyện tồi bại. Ngươi ăn được cá»§a nó được bao nhiêu tiá»n mà dám là m váºy? nếu ngưoi bán không được thì Ä‘em trả con Xuân Mai lại cho ta, ta sẽ nhá» Phùng lão bán, rồi từ nay ngươi cÅ©ng đừng vác mặt tá»›i đây nữa.
Tiết tẩu vá»™i mồm năm miệng mưá»i:
- Trá»i đất quá»· thần Æ¡i, Äại nương giáºn tôi là sai rồi. Äại nương đã sai tá»›i, tôi đâu dám cháºm trá»…, chẳng qua là hồii nà y tôi xui quá, mấy hôm nay tôi đã dẫn Xuân Mai Ä‘i mấy nhà , nhưng chẳng nhà nà o chịu mua vá»›i giá mưá»i sáu lạng cả, là m sao tôi bán được, tôi bán để rồi lấy tiá»n đâu mà bù cho Äại nương đây.
Nguyệt nương quát lớn:
- Nhưng còn chuyện thằng khốn KÃnh Tế hồi nãy ăn uống trong nhà ngươi thì sao? gia nhân đã vá» thưa vá»›i ta rõ rà ng rồi.
Tiết tẩu vội lấp liếm:
- Oan cho tôi quá Äại nương Æ¡i, nguyên là tháng mưá»i hai năm ngoái tôi có Ä‘em cầm hai cái gối hoa tại tiệm nhà ta ở đưá»ng Sư Tá», tôi đã nạp tiá»n chuá»™c, nhưng chưa kịp lãnh đồ vá» thì tiệm nhà ta đóng cá»a, hôm nay thì cáºu KÃnh Tế Ä‘em tá»›i trả tôi. Cáºu ấy vá»™i vá»™i và ng và ng, trả lại xong là cưỡi lừa Ä‘i ngay, tôi má»i uống trà mà không chịu, là m gì có chuyện ăn uống. Có lẽ là chú gia nhân nà o đó đặt Ä‘iá»u bịa chuyện mà thôi.
Nguyệt nương thấy Tiết tẩu đối đáp trôi chảy thì dịu giá»ng bảo:
- Ta chỉ sợ thằng khốn đó tìm tới bà y chuyện nguyệt hoa là m cản trở công việc mà thôi.
Tiết tẩu cưá»i:
- Dù tôi có là đứa trẻ lên ba cÅ©ng không ngu dại gì để cho chuyện đó xảy ra. Vả lại cáºu KÃnh Tế cÅ©ng sợ Oai sợ phép Äại nương lắm, có dám đứng lâu đâu, má»i trà cÅ©ng còn không dám ngồi nán lại uống nữa là . Nhưng nếu nay Äại nương gấp như váºy thì được rồi, để tôi sẽ tá»›i phá»§ Thá»§ bị, vì nghe đâu Chu lão gia Ä‘ang cần mua má»™t a hoà n vá»›i giá mưá»i hai lạng, tôi nói xem Chu lão gia có chịu thêm má»™t hai lạng hay không. Chu lão gia từng dùng tiệc tại quý phá»§ đây, tất biết rõ nhan sắc xinh đẹp và tà i ba đà n hát cá»§a Xuân Mai, có lẽ chằng tiếc gì má»™t hai lạng mà trả thêm.
Nói xong cáo từ mà vá».
Sáng hôm sau, Xuân Mai trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy, thoa cà i trâm giắt, mặc áo Ä‘á»an hồng Ä‘á»an xanh, Ä‘i hà i loan, ngồi kiệu theo Tiết tẩu tá»›i phá»§ Chu Thá»§ bị.
Chu Thủ bị thấy Xuân Mai có vẻ đẹp hơn hồi còn ở nhà Tây Môn Khánh thì mừng lắm. Trả giá giỠlâu, Chu Thủ bị bằng lòng mua với gia năm chục lạng.
Tiết tẩu tới gặp Nguyệt nương nói:
- Chu lão gia bằng lòng vá»›i giá mưá»i ba lạng, ấy là tôi phải nói mãi đấy.
Nói xong lấy ra mưá»i ba lạng bạc đưa cho Nguyệt nương, lại đưa ra má»™t lạng nữa mà khoe:
- Äây là Chu lão gia thưởng công cho tôi, còn Äại nương không thưởng gì cho tôi sao?
Nguyệt nương biết là không thể từ chối được, đà nh phải lấy năm tiá»n mà chá» Tiết tẩu hý há»ng ra vá», vì như váºy là chỉ trong má»™t lúc mà kiếm được tá»›i ba mươi bảy lạng bạc.
Thế má»›i biết cái nghá» mối lái, ngưá»i nà o cÅ©ng như ngưá»i nà o, toà n má»™t giống mê tiá»n ham bạc mà thôi.
Vá» phần Kinh Tế, thấy Xuân Mai đã bị bán, Kim Liên thì xa cách, trong lòng sầu khổ lắm. Nguyệt nương thì chằng thèm để ý gì tá»›i KÃnh Tế, cá»a ngá» ngà y đêm vẫn nghiêm cẩn, tối tối Nguyệt nương thân cầm đèn Ä‘i kiểm soát các nÆ¡i trong nhà . Do đó KÃnh Tế không xoay trở gì được, chỉ còn biết gây gổ vá»›i vợ, mắng chá»i rầm rÄ©, lại nói:
- Tôi là con rể trong nhà nà y, nhưng không ăn cá»§a ai, gia đình nà ng hiện còn giữ cá»§a tôi mấy rương kim ngân tiá»n cá»§a. Nà ng là vợ tôi, đã không biết giữ cá»§a cho tôi còn dám bảo là tôi sống nhỠăn hại, ai sống nhỠăn hại cá»§a ai thì biết đấy.
Tây Môn Äại thư chỉ biết khóc.
Mấy hôm sau là tá»›i ngà y hai mưoi bảy tháng mưá»i má»™t, sinh nháºt cá»§a Ngá»c Lâu, Ngá»c Lâu bá»›t ra Ãt đồ ăn, bảo Xuân Hồng Ä‘em ra ngoà i tiệm cho KÃnh Tế và Phó quản lý, nhưng Nguyệt nương ngăn lại mà bảo:
- Nó là thằng không biết Ä‘iá»u, mặc kệ nó, không phải lo lắng gì cho nó. Nếu muốn cho Phó quản lý thì Ä‘em tá»›i nhà mà cho, Phó quản lý vá» nhà sẽ ăn, còn thằng khốn đó thì thừa cÅ©ng không cho nó ăn.
Tuy Nguyệt nương nói váºy nhưng Ngá»c Lâu không nghe, cứ ngầm sai Xuân Hồng Ä‘em rượu thịt ra tiệm.
KÃnh Tế và Phó quản lý cùng ăn uống. Phó quản lý chỉ nhấm nháp đôi chút, gần như má»™t mình KÃnh Tế uống hết cả má»™t vò rượu, nhưng cÅ©ng chưa đủ, sai Lai An vá» lấy thêm. Phó quản lý bảo:
- Thôi không cần lấy thêm nữa, như váºy là đủ rồi. Tôi cÅ©ng không uống nữa đâu.
KÃnh Tế không chịu, bắt Lai An phải vá» lấy rượu.
Lát sau Lai An trở lại nói:
- Nhà không có rượu.
KÃnh Tế giáºn lắm, bá» tiá»n ra sai ngưá»i mua rượu rồi mắng Lai An:
- Thằng khốn đừng có nói láo, chá»§ mà y đã coi rẻ tao, bây giá» chúng mà y là kẻ ăn đứa ở cÅ©ng ra mặt khinh bỉ tao nữa hay sao? tao là con rể trong nhà , nhưng chưa từng ăn má»™t há»™t cÆ¡m uống má»™t há»›p rượu cá»§a nhà vợ. Gia gia lúc sinh tiá»n quý mến tao biết chừng nà o, váºy mà gia gia chết Ä‘i, Äại nương lại Ä‘em lòng rẻ rúng khinh khi tao. Má»i việc trong nhà chỉ sai ngưá»i ở chứ không thèm nhá» tao. Chá»§ mà y coi tao không bằng ngưá»i ở nên ngưá»i ở như mà y má»›i khinh tao chứ gỉ nhưng tao nói cho mà biết, tao không sợ gì đâu.
Phó quản lý vội khuyên can:
- Thôi cáºu Æ¡i, sao cáºu lại nói váºy? Äại nương không quý cáºu tin cáºu thì quý ai tin ai bây giá»? chắc là trong nhà từ khi gia gia thất lá»™c thì nhiá»u chuyện nà y kia báºn rá»™n nên cÅ©ng có Ä‘iá»u thiết sót đấy thôi. Cáºu nói váºy, nhà có ngạch vách có tai không tiện. Chắc là cáºu say nên nóng nẩy váºy thôi.
KÃnh Tế bảo:
- Phó thúc thúc Æ¡i, tôi uống rượu thì uống chứ việc nà o ra việc ấy, rượu thì ở trong bụng mà việc thì ở trong đầu, không lẫn lá»™n được đâu. Mẹ kế cá»§a vợ tôi nghe lá»i đứa tiểu nhân mà gây chuyện được thị phi, ra mặt khinh rẻ tôi. Ngưá»i ta tưởng là có thể hại được tôi nhưng tôi cÅ©ng có thể hại lại ngưá»i ta chứ. Ngưá»i ta tưởng rằng tôi có thể bị đưa lên quan vì tôi gian dâm vá»›i tiểu thiếp cá»§a cha vợ, nhưng biết đâu là tôi có thể trước hết bá» con gái nhà ngưá»i ta, không chịu lấy là m vợ nữa, sau đó tôi sẽ là m đơn, má»™t lá đưa lên quan tại đây, má»™t lá đưa lên táºn kinh đô, tố cáo ngưá»i ta đã sang Ä‘á»at những rương kim ngân tiá»n bạc mà tôi Ä‘em gá»i. Lúc đó thi nhà cá»a nà y, tiệm buôn nà y chỉ còn nước mà bán hết Ä‘i mà hầu kiện. Nhưng nói cho cùng, tôi chỉ muốn khuấy nước chÆ¡i chứ đâu muốn bắt cá. Cho nên, biết Ä‘iá»u ra thì nên đối xá» vá»›i tôi đà ng hoà ng tá» tế như xưa, như váºy lại còn có lợi hÆ¡n.
Phó quản lý thấy KÃnh Tế nói váºy thì bảo:
- Thôi, chắc là cáºu quá say rồi. Uống rượu và o là ăn nói chằng chịu giữ gìn.
KÃnh Tế trừng mắt mắng:
- Äồ chó chết, sao dám bảo la ta say? ta việc gì phải giữ gìn. Ta là rể, tức cÅ©ng như khách cá»§a nhà nà y, còn ngươi chẳng qua chỉ là tên quản lý, cÅ©ng định há»c thói khinh rẻ ta hay sao? nà y, ta nói cho mà biết, trong bao nhiêu năm nay, ngươi bòn rút giấu giếm bao nhiêu tiá»n bạc cá»§a nhà vợ ta là ta biết hết, bây giá» cÆ¡m đầy bụng tiá»n đầy túi, lại định giở trò hất ta ra để tranh quyá»n buôn bán má»™t mình phải không? nay mai ta là m đơn kiện, cÅ©ng sẽ ghi tên ngươi và o, tố cáo tá»™i trạng cá»§a ngươi cho mà coi.
Phó quản lý vốn tÃnh nhút nhát, thấy váºy bèn đứng dáºy rút êm vá» nhà . KÃnh Tế cÅ©ng nằm lăn ra mà ngá»§. Gia nhân thu dá»n bát đĩa rồi đóng cá»a hà ng.
Sáng sá»›m hôm sau Phó quản lý đã tá»›i gặp Nguyệt nương kể hết những lá»i KÃnh Tế nói hôm qua, rồi khóc lóc xin thôi việc, trao lại tiá»n bạc sổ sách, Nguyệt nương ôn tồn bảo:
- Quản lý à , ngươi cứ yên tâm lo buôn bán, đừng để ý tá»›i thằng khốn đó là m gì. Nó như đống rác thối, bá»›i ra chỉ tổ thối thêm mà thôi. Äể ta nói cho ngươi được haỵ Hay trước nhà nó vì chuyện quan mà phải chạy trốn, vợ chồng nó tá»›i đây ở nhá», chứ là m gì có kim ngân tiá»n bạc nà o, chỉ có và i rương quần áo đồ đạc Ä‘em theo mà thôi. Cha nó trốn tránh sợ tá»™i, nhá» lão gia nhà nà y lo cho, bây giá» má»›i được sống yên ổn ở kinh. Lúc nó tá»›i đây, chỉ má»›i mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi, chỉ như má»™t đứa con nÃt, nà o đã biết gì, bây giá» nhá» bên vợ nuôi nấng dạy bảo, má»›i lá»›n khôn biết buôn biết bán như ngà y naỵ Váºy mà nó định lấy ân lám oán hay sao? nhưng dù nó có ăn nói hay hà nh động gì chăng nữa thì cÅ©ng để trá»i đất xét xá» cho nó. Quản lý à , ngươi cứ nghe lá»i ta chăm chỉ buôn bán là m ăn, tá»± nhiên nó sẽ hổ thẹn.
Phó quản lý nghe váºy cÅ©ng được yên tâm.
Má»™t hôm, trong nhà có việc, má»i ngưá»i lá»›n nhá» tá» tá»±u cả tại đại sảnh, nhÅ© mẫu Như à má»™t tay bồng Hiếu ca nhi, má»™t tay Ä‘em bình trà ra rót cho Phó quản lý. Hiếu ca nhi cứ nhèo nhẹo khóc. KÃnh Tế ngồi cạnh bảo:
- Nà y, đừng có khóc, chóng ngoan.
Hiếu ca nhi nÃn khóc, trố mắt nhìn KÃnh Tế. KÃnh Tế ná»a nạc ná»a mỡ bảo má»i ngưá»i:
- Thằng nhá» nà y có giống con tôi đẻ ra không? tôi bảo nso nÃn là nó nÃn ngay.
Má»i ngưá»i nghe câun nói cá»§a KÃnh Tế, kẻ giáºt mình, ngưá»i khó chịu, Như à bảo:
- Cáºu nà y ăn nói hay quá nhỉ, để tôi và o thưa lại vá»›i Äại nương má»›i được.
KÃnh Tế đứng dáºy đạp cho Như à má»™t đạp rồi ná»a đùa ná»a tháºt:
- Nà y, ngươi mà nói gì là ta đánh chết đó.
Như à bồng Hiếu ca và o trong khóc lóc kể lại lá»i nói há»—n cá»§a KÃnh Tế. Nguyệt Nương Ä‘ang ngồi chải đầu trước gương, nghe Như à kể lại như váºy thì giáºn uất lên, ngã xuống bất tỉnh nhân sá»±. Tiểu Ngá»c và Như à hoảng lên, vừa vá»±c Nguyệt nương lên giưá»ng, vừa tri hô rầm rÄ©.
Tuyết Nga nấu nước gừng đổ cho Nguyệt nương, lúc sau thì Nguyệt nương dần dần tỉnh lại, nức nở khóc mà không nói được lá»i nà o.
Như à kể lại lá»i nói há»—n cá»§a KÃnh Tế cho Ngá»c Lâu và Tuyết Nga nghe, rồi nói thêm:
- Äã váºy mà cáºu ta còn đạp tôi má»™t đạp, khiến tôi cÅ©ng giáºn muốn chết.
Lát sau má»i ngưá»i tản mát hết, Tuyết Nga má»›i ngồi cạnh Nguyệt nương nói nhá»:
- Äại nương không nên giáºn như váºy, giáºn thì vừa mệt mình, vừa sinh chuyện lôi thôi. Thằng khốn kiếm chuyện há»—n láo chỉ vì nó tức là không được tá»›i lui vá»›i con dâm phụ há» Phan. Äiệu nà y thì nó dám kiếm chuyện lôi thôi chứ không đâu, mình mà tá» ra nhát sợ là nó lấn lướt. Ngưá»i ta cứ bảo là ném chuá»™t sợ vỡ lá» quý, tôi cÅ©ng thương Äại thư lắm, nhưng gặp đứa khốn nạn như váºy thì chẳng còn cách gì hÆ¡n là lừa gá»i nó và o trong nà y, sai gia nhân đánh cho nó má»™t tráºn nhừ tá», rồi Ä‘uổi nó vá» nhà nó, hạng ngưá»i như thế mà giữ lại là m gì. Sau đó thì gá»i con mụ há» Vương mở quán trà khi trước, giao trả con dâm phụ Kim Liên để tùy gả hay bán cho nhà khác. Con dâm phụ đó mình để ở nhà chỉ gây thêm tai hoa. mà thôi, biết đâu nay mai nó chằng thêm chuyện nà y chuyện khác.
Nguyệt nương ngẫm nghĩ rồi bảo:
- Tứ muội nói cũng đúng.
Thế là đêm đó hai ngưá»i bà n định xong xuôi.
Sáng hôm sau, Nguyệt nương cho mai phục a hoà n gia nhân, bảy tám ngưá»i đứng sau rèm, ngưá»i nà o cÅ©ng cầm roi cầm gáºy, rồi sai Lai An Ä‘i gá»i KÃnh Tế, bảo là và o có chuyện cần nói.
KÃnh Tế và o tá»›i háºu phòng thì láºp tức các cổng ngõ được khóa lại. Nguyệt nương bắt KÃnh Tế quỳ trước mặt mình rồi quát bảo:
- Mà y biết tội mà y chưa?
KÃnh Tế không chịu quỳ, mà vênh mặt lên không thèm trả lá»i. Nguyệt nương nổi giáºn, hô lên má»™t tiếng, tức thì Tuyết Nga và vợ Lai Hưng, vợ Lai Chiêu, con lá»›n cá»§a Lai Chiêu, Tiểu Ngá»c, Tú Xuan, sáu bảy ngưá»i tay roi tay gáºy à o ra vây lấy KÃnh Tế mà đán túi bụi KÃnh Tế tuy là đà n ông, nhưng má»™t mình khó địch nổi sáu bảy ngưá»i đà n bà , lại nữa tay không là m sao chống lại được vá»›i roi gáºy, do đó bị đánh má»™t tráºn bò lên bò cà ng dưới đất, đứng lên không nổi. Tây Môn Äại thư có mặt nhưng chỉ đứng tránh qua má»™t bên chứ không tiếp cứu chồng.
KÃnh Tế Ä‘au quá không biết là m sao, bèn tụt ngay quần ra, tồng ngồng giữa nhà . Äám đà n bà con gái thấy váºy thì bá» cả roi quảng cả gáºy mà chạy và o trong.
Nguyệt nương vừa tức giáºn vừa buồn cưá»i, lá»›n tiếng mắng:
- Thằng côn đồ khốn nạn kia, mà y dám là m trò đó hay sao?
KÃnh Tế tá»± giải vây nhá» mẹo vặt, bèn đứng dáºy xốc quần chạy mất.
Nguyệt nương gá»i gia nhân và o bảo:
- Ra bảo thằng KÃnh Tế giao phó sổ sách đà ng hòang cho Phó quản lý rồi ra khá»i nhà nà y.
KÃnh Tế cÅ©ng biết là đến nước nà y thì không thể ở lại được, bèn vá» phòng thu xếp quần áo hà nh lý, ra khá»i nhà ngay, chằng thèm tÃnh toán sổ sách gì. Ra khá»i nhà vợ, KÃnh Tế đến tá túc tại nhà cáºu há» Trương.
Vá» phần Kim Liên, nghe tin KÃnh Tế bị vây đánh nhừ tá» rồi Ä‘uổi Ä‘i, trong lòng cà ng thêm ưu phiá»n khổ não.
Hôm sau, Nguyệt nương cho gá»i Vương bà tá»›i.
Vương bà thì từ hồi con trai là Vương Triá»u buôn bán ở Hoà i Thượng tá»›i nay, trong nhà cÅ©ng có cả trăm lạng bạc, do đó không mở quán bán trà nữa, mà mở tiệm bán đồ đồng như lư Ä‘inh mâm thau.
Nghe gia nhân cá»§a Tây Môn Khánh tá»›i gá»i, Vương bà vá»™i mặc áo Ä‘i ngaỵ Ngưá»i được sai Ä‘i gá»i Vương bà là Äại An. Äại An cùng Vương bà đi má»™t lượt. Trên đưá»ng Ä‘i, Vương bà bảo Äại An;
- Lâu lắm, không gặp chú em, đã có vợ con gì chưa?
Äại An đáp:
- Vợ con ở đâu mà có.
Vương bà há»i:
- Gia gia mất rồi thì ai trong nhà cho gá»i tôi váºy? hay là NgÅ© nương sinh con trai, gá»i tôi tá»›i để bồng.
Äại An đáp:
- NgÅ© nương nhà tôi không có đẻ đái gì hết, mà chỉ tằng tịu vá»›i ông con rể trong nhà thôi. Hôm nay Äại nương cho gá»i lão tá»›i là để lãnh NgÅ© nương ra chứ chẳng có chuyện gì hết.
Vương bà kêu lên:
- Trá»i đất quá»· thần Æ¡i, NgÅ© nương mà có hà nh động cá»§a loà i dâm phụ như váºy sao? gia gia thất lá»™c Ä‘i rồi thì phải thá»§ tiết chứ. Nhưng đã là dâm phụ thì là m sao mà thá»§ tiết được. À mà cáºu rể đó há» gì?
Äại An đáp:
- Há» Trần, tên KÃnh Tế.
Vương bà nói:
- Con dâm phụ thế thì tệ tháºt, đến ngay vá»›i tôi đây là ngưá»i mai ngưá»i mối mà nó đối xá» cÅ©ng chẳng ra gì. Năm ngoái tôi tá»›i vì vụ Hà Cá»u, có ghé thăm thì chỉ được má»™t chung trà nguá»™i mà thôi. Lúc là m mai con dâm phụ đó cho lão gia, tôi những tưởng nó phải ở trong nhà lão gia tá»›i trá»n Ä‘á»i, ngỠđâu lại có ngà y phải tá»›i lãnh nó ra như hôm nay.
Äại An nói:
- NgÅ© nương và cáºu rể là m chuyện đồi bại, Äại nương tôi đã khuyên dạy nhiá»u lần mà không được. Vừa rồi cáºu ta là m cho Äại nương giáºn tá»›i ngất Ä‘i, nên Äại nương đã Ä‘uổi Ä‘i rồi. Chỉ còn NgÅ© nương thì bây giá» má»i lão tá»›i lãnh ra đây.
Vương bà bảo:
- Lúc tá»›i thì ngồi kiệu, bây giá» Ä‘i cÅ©ng phải gá»i má»™t cá»— kiệu tá»›i rước má»›i được. Lúc tá»›i có rương hòm đồ đạc thì lúc ra cÅ©ng nên cho Ä‘em theo.
Äại An đáp:
- Cái đó thì còn tùy Äại nương tôi, tôi là m sao biết được.
Tá»›i nÆ¡i, Äại An dẫn Vương bà và o háºu phòng gặp Nguyệt nương. Vương bà lạy chà o. Nguyệt nương má»i ngôi dùng trà rồi bảo:
- Lão Vương à , nếu vô sá»± thì đã không má»i lão tá»›i đây là m gì.
Äá»an kể hết chuyện Kim Liên và KÃnh Tế cho Vương bà nghe, rồi nói tiếp:
- Bây giá» thì nhá» lão lãnh nó ra, tùy lão gả bán cho nhà nà o cÅ©ng được. Lão gia tôi thất lá»™c Ä‘i rồi, giữ cá»§a nợ đó trong nhà chỉ thêm rước lấy sá»± chê cưá»i cá»§a thiên hạ mà thôi. Lão gia tôi sinh thá»i Ä‘em nó vá» nhà tốn kém biết bao nhiêu tiá»n cá»§a, không biết thế nà o mà tÃnh, nên bây giá» tùy lão, bán được bao nhiêu thì bán, xong rồi sá»›m giao hoà n tiá»n bạc cho tôi, để tôi lấy tiá»n đó là m lá»… tụng kinh cho lão gia, chứ bây giá» không như ngà y trước, tôi cÅ©ng túng bấn lắm.
Vương bà cưá»i:
- Äại nương dạy váºy chứ Äại nương đâu thiếu gì tiá»n mà phải cần tá»›i món tiá»n Ä‘o, chằng qua là Äại nương muốn tống cái há»a đó ra khá»i nhà cho sá»›m mà thôi. Nhưng Äại nương đã dạy như váºy thì để tôi xin cố.
Vương bà ngừng lại ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Hôm nay là ngà y tốt, lãnh ra ngay cÅ©ng được, tuy nhiên có Ä‘iá»u nà y thưa vá»›i Äại nương. Lúc con dâm phụ đó tá»›i quý phá»§ đây thì cÅ©ng có rương hòm đồ đạc Ä‘em theo, lại ngồi kiệu mà tá»›i, váºy xin Äại nương cho gá»i kiệu và cho phép Ä‘em quần áo đồ đạc, cho ngưá»i ngoà i khá»i chê cưá»i.
Nguyệt nương bảo:
- Cho đem theo một cái rương, còn không cho ngồi kiệu.
Tiểu Ngá»c đứng bên nói:
- Äai nương giáºn mà dạy váºy, chứ cÅ©ng nên cho gá»i má»™t cá»— kiệu đưa NgÅ© nương ra, đến là m sao thì Ä‘i là m váºy cho đôi bên hà ng phố khá»i chê cưá»i.
Nguyệt nương không nói gì, chỉ sai Tú Xuân gá»i Kim Liên và o.
Kim Liên vừa bước và o, nhìn thấy Vương bà thì đã chá»™t dạ, nhưng cÅ©ng lạy chà o Nguyệt nương, vái chà o Vương bà rồi ngồi xuống má»™t bên. Nguyệt nương im lặng. Vương bà mở lá»i:
- Hôm nay Äại nương cho gá»i tôi tá»›i đây để lãnh nương tá» ra, xin nương tá» thu xếp đồ đạc mau mau cho.
Kim Liên bình tĩnh:
- Lão gia thất lộc chưa được bao lâu, tôi có tội tình gì mà nay đuổi tôi như thế nà y?
Vương bà bảo:
- Nương tá» không nên nói váºy, theo tôi cứ im lặng là hÆ¡n. Ngưá»i ta thưá»ng nói, rắn chui đầu thì rắn biết, cho nên nương tá» là m gì thì nương tá» biết, sao lại há»i ngưá»i khác? vả lại vá»›i ai chứ vá»›i tôi thì nương tá» chằng cần phải dùng tá»›i xảo ngữ ngoa ngôn là m gì, mà cÅ©ng chằng cần phải nhiá»u lá»i nữa.
Kim Liên thấy ngay thế bất lợi của mình, biết là không thể ở lại được nữa, bèn ngẩng lên, nhìn thẳng và o mặt Nguyệt nương mà bảo:
- Äại nương chẳng nên á»· thế mà đối xá» cạn tà u ráo máng. Tôi là m thiếp ở nhà nà y suốt mấy năm nay chứ không phải má»™t ngà y má»™t buổi gì, váºy mà Äại nương lại tin lá»i cá»§a đứa ăn kẻ ở để hà nh động tuyệt tình Ä‘oạn nghÄ©a như thế nà y. Äại nương Ä‘uổi tôi Ä‘i, tôi sẽ Ä‘i, chỉ mong là Äại nương thá»§ tiết được tá»›i già mà thôi.
Nguyệt nương không nói gì, chỉ đứng dáºy, xuống phòng Kim Liên kiểm tra đồ đạc, cho Kim Liên hai cái rương, bốn bá»™ quần áo , và i món trâm thoa nữ trang, má»™t cái chăn và hai đôi hà i. Còn bao nhiêu thì sai Thu Cúc thu dá»n hết Ä‘em và o háºu phòng. Xong xuôi Nguyệt nương khoá trái phòng Kim Liên lại.
Kim Liên trang Ä‘iểm sÆ¡ sà i, tá»›i trước bà n thá» Tây Môn Khánh khóc lóc má»™t hồi, rồi trở lại lạy từ Nguyệt nương, sau đó và o chà o Ngá»c Lâu, cho trá»n tình chị em trong bấy lâu naỵ Trước phút phân ly, cả hai cùng khóc. Ngá»c Lâu lén cho Kim Liên má»™t cặp trâm và ng, má»™t bá»™ quần áo bằng Ä‘oạn, rồi bảo:
- Thư thư à , tôi vá»›i thư thư gần Ãt xa nhiá»u, chằng biết bao giá» có dịp gặp lại nhau, thôi thì thư thư tìm nhà nà o khá giả mà tiến thân, chừng nà o yên chá»— rồi thì sai ngưá»i vỠđây nói cho tôi biết, tôi sẽ lá»±a dịp tá»›i thăm.
Nói xong nước mắt ròng ròng. Kim Liên cũng khóc như mưa.
Tiểu Ngá»c tìm đến, lén tặng Kim Liên má»™t chiếc thoa bạc. Kim Liên bảo:
- Cảm ơn em đã có chút tình với ta.
Trong khi đó, Vương bà đã gá»i ngưá»i Ä‘em đồ đạc cá»§a Kim Liên Ä‘i trước. Lúc Kim Liên ra thì chỉ có Ngá»c Lâu và Tiểu Ngá»c tiá»…n cổng, má»™t cá»— kiệu nhỠđã đợi sẵn, Kim Liên gạt lệ bước lên kiệu vá» nhà Vương bà .
Con trai Vương bà là Vương Triá»u bây giỠđã trưởng thà nh, rõ ra là ngưá»i đà n ông mạnh khá»e, hiện cÅ©ng chưa có vợ. Từ ngà y Kim Liên vỠở vá»›i Vương bà thì Vương Triá»u dá»n giưá»ng ngá»§ cá»§a mình ra phòng ngoà i, Kim Liên ở vá»›i Vương bà tại phòng trong. Ngà y ngà y, Kim Liên nhà n nhã ra và o, không soi gương đánh phấn thì lại lấy đà n tỳ bà ra đà n hát. Những lúc Vương bà vắng nhà thì Kim Liên thưá»ng cùng Vương Triá»u đánh bà i đánh cá» tiêu khiển. Hai ngưá»i trước còn lả lÆ¡i sau thà nh gối chăn. Äêm đêm, lúc Vương bà ngá»§ say, Kim Liên lại ra phòng ngoà i ngá»§ vá»›i Vương Triá»u.
Má»™t hôm KÃnh Tế dò há»i, biết là Kim Liên Ä‘ang tá túc tại nhà Vương bà , bèn Ä‘em hai xâu tiá»n đồng mà tìm tá»›i. Vương bà đang quét tước trước cá»a nhà thì KÃnh Tế bước tá»›i trước mặt vái chà o. Vương bà há»i:
- Chú em đây là ai váºy? tá»›i có chuyện gì?
KÃnh Tế đáp:
- Xin cho và o nhà thưa chuyện.
Vương bà má»i và o nhà ngồi, KÃnh Tế nói:
- Tôi tá»›i đây há»i thăm má»™t vị nương tá» má»›i ở nhà Tây Môn đại quan nhân ra Ãt ngà y nay.
Vương bà e dè há»i:
- Xin lá»—i, cáºu là ai?
KÃnh Tế cưá»i:
- Chằng giấu gì lão, tôi là em trai của Phan nương nương đây.
Vương bà nheo mắt nhìn kỹ nhìn KÃnh Tế đầu tá»›i chân rồi bảo;
- Phan nương tá» có em trai em gái gì đâu, cáºu đừng có dối lão. Cáºu chắc ra con rể cá»§a đại quan nhân đây mà , không lừa lão nổi đâu.
KÃnh Tế cưá»i khì khì móc ra hai xâu tiá»n đồng để lên bà n mà bảo:
- Có chút đỉnh để lão bà mua trà uống. Xin lão bà cho chúng tôi gặp mặt ngà y khác xin háºu tạ.
Vương bà đá»ng đảnh:
- Tiá»n bạc Æ¡n nghÄ©a gì, Äại nương đã dặn tôi là không cho ai được gặp Kim Liên trước khi gả bán. Bây giá» cáºu muốn gặp thì phải cho lão năm lạng, gặp hai lần thì cho mưá»i lạng, nghÄ©a là cứ má»™t lần gặp là năm lạng, thì lão má»›i thuáºn. Còn nếu cáºu muốn cưới vá» thì xin cho đủ trăm lạng, ấy là tiá»n mai mối lão không tÃnh đâu. Chứ còn hai xâu tiá»n đồng nà y, thá»i buổi bây giá» mà là m được cái gì.
KÃnh Tế thấy Vương bà ham tiá»n là m khó, bèn rút cây trâm bạc chừng năm tiá»n trên đầu xuống, rồi quỳ ngay trước mặt Vương bà mà nói:
- Xin lão bà nháºn tạm giùm váºt nà y, hôm khác sẽ đưa thêm má»™t lạng nữa, quyết chẳng dám sai lá»i. Chỉ xin lão bà cho chúng tôi gặp mặt nói và i câu chuyện mà thôi.
Vương bà đưa ta nháºn cây trâm, rồi vÆ¡ luôn cả hai xâu tiá»n trên bà n, Ä‘á»an dặn:
- Bây giá» cáºu và o trong gặp gỡ chuyện trò rồi ra sá»›m sá»›m gìum tôi, đừng có ở trong đó mà cà kê dê ngá»—ng dông dà i. Còn má»™t lạng bạc cáºu hứa đó, ngà y mai nhá»› Ä‘em đến cho, quên là không được đâu đấy.
Nói xong vén rèm cho KÃnh Tế và o.
Kim Liên thấy KÃnh Tế thì mừng lắm, nhưng lại oán trách:
- Vì chà ng mà bây giá» tôi ra nông ná»—i nà y, không nÆ¡i ăn ở chằng chón nương tá»±a. Rồi từ hôm đó tá»›i nay chẳng thấy tăm hÆ¡i bóng dáng chà ng đâu. Thá» há»i vì ai mà chá»§ tá»› tôi phải bÆ¡ vÆ¡ lạc lõng má»—i ngưá»i má»™t ngả như thế nà y?
Nói xong thì nắm áo KÃnh Tế mà khóc. Vương bà ở ngoà i nói vá»ng và o:
- Äừng có khóc, coi chừng có ngưá»i ngoà i nghe được đấy.
KÃnh Tế bảo:
- Nà ng Æ¡i, nà ng vì tôi mà chịu khổ nhục, nhưng tôi cÅ©ng vì nà ng mà bị má»™t tráºn đòn chà tá» rồi bị Ä‘uổi ra khá»i nhà đó rồi. Còn nà ng trách tôi không tá»›i, chỉ vì tôi không được tin tức gì. Mãi hôm qua tá»›i nhà Tiết tẩu há»i thăm má»›i biết Xuân Mai bây giỠđã yên ổn tại phá»§ Chu Thá»§ bị, còn nà ng thì tá túc tại đây. Cho nên hôm nay tôi phải tìm gặp nà ng ngay để bà n tình cùng nà ng. Hai đứa mình ân nặng tình sâu khó thể chia lìa, bây giá» tôi tÃnh là trước hết bá» con vợ đó, sau tìm cách đòi lại tiá»n bạc cá»§a cải mà tôi đã gá»i tại nhà đó. Nếu bên đó không chịu trả thì tôi sẽ lên Äông Kinh là m đơn tố cáo, lúc đó dù có hai tay bưng trả tôi thì cÅ©ng đã muá»™n. Rồi má»™t mặt toi giả tên há», cưới nà ng vỠđể hai đứa được sống vá»›i nhau lâu dà i trong nghÄ©a vợ chồng. Nà ng nghÄ© thế nà o?
Kim Liên bảo:
- Như chà ng biết đó, Vương lão bà đòi đủ một trăm lạng, liệu chà ng có đủ số bạc đó ngay không?
KÃnh Tế bảo:
- Sao đòi nhiá»u quá váºy?
Vương bà từ nãy vẫn lắng nghe hai ngưá»i nói chuyện bên trong, vá»™i nói vá»ng và o:
- Váºy đâu có nhiá»u. Bà mẹ vợ cá»§a cáºu nói rằng lúc trước cha vợ cáºu cưới Kim Liên vá», tốn kém không biết bao nhiêu mà kể, nhưng bây giá» chỉ đòi đủ má»™t trăm lạng mà thôi, do đó, không thể thiếu má»™t tiá»n má»™t lạng nà o cả. Tiá»n công cá»§a tôi là không tÃnh đấy.
Nói xong bước và o phòng trong cùng ngồi, KÃnh Tế nói:
- Chằng giấu gà lão, hiện tôi và Kim Liên khăng khÃt quá rồi, chia lìa không nổi, nguyện mong lão bà nghÄ© lại mà bá»›t cho bốn năm chục lạng má»›i được. Tôi sẽ vay mượn cáºu mợ tôi, rồi mua má»™t căn nhà nhá», chừng ba gian để cưới Kim Liên vá» chung sống. Lão bà nghÄ© lại xem có thể nhân nhượng mà giúp cho chăng?
Vương bà cong cớn:
- Äừng nói gì năm sáu chục lạng, cáºu cứ thá» trả tám chục lạng xem Kim Liên đã vá» tay cáºu chưa. Tôi nói cho mà biết, má»›i hôm qua đây nà y, Hà quan nhân buôn bán tÆ¡ lụa ở Hồ Châu trả bảy chục lạng, rồi Trương Nhị lão gia trả tám chục lạng, rồi quan Äá» hình sai hai viên Tiết cấp trả tám chục lạng, nhưng tôi Ä‘á»u từ chối cả. Cáºu còn trẻ, tôi không dám nói nhiá»u sợ tổn thương tá»›i cáºu, chứ cỡ như cáºu thì khó lòng lắm.
Nói xong ngoe nguẩy bá» Ä‘i, vừa Ä‘i vừa cưá»i khảy bảo:
- Äá»i thuở nhà ai, con rể đòi Ä‘i cưới mẹ vợ, lại còn đến đây ăn nói nghe rác cả tai.
KÃnh Tế vá»™i chạy theo nÃu Vương bà lại quỳ xuống nói:
- Thôi được, tôi bằng lòng trả đủ trăm lạng, nhưng xin lão bà hãy cháºm cháºm lại Ãt ngà y, tôi vá» nhà cho tôi ở Äông Kinh lấy tiá»n má»›i có.
Kim Liên cũng nói:
- Nếu chà ng thá»±c tâm thì mau mau lo bạc cưới tôi Ä‘i, nếu cháºm thì tôi vá» nhà ngưá»i khác mất, không sống vá»›i chà ng được đâu.
KÃnh Tế đứng dáºy bảo:
- Nà ng yên tâm, tôi Ä‘i bất kể ngà y đêm thì chỉ chừng mưá»i ngà y là vỠđây rồi, không trá»… đâu.
Vương bà dặn:
- Mất lòng trước, được lòng sau, công cá»§a tôi là mưá»i lạng, cáºu phải trả đủ, không tÃnh và o má»™t trăm lạng đó, ấy tôi cứ nói trước cho phân minh, kẻo sau nà y lại lôi thôi.
KÃnh Tế bảo:
- Cái đó dĩ nhiên, ơn lão bà tôi phải báo đáp chứ.
Nói xong vái chà o Vương bà , từ biệt Kim Liên vá» nhà cáºu sá»a soạn hà nh lý.
Canh năm hôm sau, KÃnh Tế lên đưá»ng trá»±c chỉ Äông Kinh.
|

12-10-2008, 11:05 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 87
Ngưá»i Vá» Trả Oán
Sau khi Ä‘uổi Kim Liên ra khá»i nhà , Nguyệt nương sai Xuân Hồng Ä‘i gá»i Tiết tẩu tá»›i để lãnh Thu Cúc ra Ä‘em bán.
Trên đưá»ng Ä‘i, Xuân Hồng tình cá» gặp Ứng Bá tước, Bá tước há»i:
- Ngươi Ä‘i đâu váºy?
Xuân Hồng đáp:
- Äại nương sai tôi Ä‘i gá»i bà mối Tiết tẩu tá»›i.
Bá tước há»i tiếp:
- Gá»i tá»›i là m gì váºy?
Xuân Hồng đáp:
- Äể Ä‘em bán con a hoà n Thu Cúc, a hoà n cÅ© cá»§a NgÅ© nương đó.
Bá tước lại há»i:
- Còn NgÅ© nương là m sao lại bị Ä‘uổi váºy?
Xuân Hồng đáp:
- Vì NgÅ© nương tằng tịu vá»›i cáºu KÃnh Tế, Äại nương biết được, trước hết cho Ä‘em bán Xuân Mai, tiếp đó thì đánh cho cáºu KÃnh Tế má»™t tráºn rồi Ä‘uổi ra khá»i nhà , sau cùng thì Ä‘uổi NgÅ© nương Ä‘i.
Bá tước nghe xong gáºt gù bảo:
- Thì ra NgÅ© nương thông gian vá»›i KÃnh Tế, tháºt không còn trá»i đất nà o nữa.
Äoạn há»i Xuân Hồng:
- Gia gia ngươi mất rồi, ngươi còn ở đó là m gì? ngươi có tÃnh vá» Nam vá»›i chá»§ cÅ© hay là ngươi có tÃnh đến nhà khác không?
Xuân Hồng đáp:
- Nhị gia há»i cÅ©ng đúng. Sau ngà y gia gia tôi mất thì Äại nương nghiêm khắc riết róng trong má»i việc, mấy cá»a tiệm cÅ©ng dẹp Ä‘i, nhà cá»a ở ngoà i cÅ©ng bán Ä‘i, tiá»n bạc các nÆ¡i thâu góp hết lại, gia nhân trong nhà thì cứ thải hồi dần dần cho bá»›t miệng ăn. Cầm Äồng, Há»a Äồng cÅ©ng bá» Ä‘i rồi. Tôi muốn vá» Nam nhưng không ai dẫn vá», mà muốn tìm chá»§ khác ở đây thì không ai mách bảo, biết là m sao?
Bá tước bảo:
- Äồ ngốc, không có ngưá»i nà y thì có ngưá»i kia chứ sao, vả lại thiên sÆ¡n vạn hải, ngươi mò vá» Nam là m gì, mà y có tà i ca hát, lo gì không tìm được chá»§ má»›i già u có cao sang. Thôi để ta chỉ cho, hiện Trương Nhị lão gia tại huyện nà y, gìau nứt đố đổ vách, lại sắp là m chức Chưởng hình thiên há»™ thay thế cho gia gia ngươi tại sở Äá» hình nà y. Hiện Nhị nương cá»§a ngươi trước đã trở thà nh nhị phòng cá»§a Trương lão gia. Lão già thấy ngươi mặt mÅ©i dá»… coi, lại giá»i hát Nam khúc thì thế nà o cÅ©ng trá»ng dụng, cho ngươi là m gia nhân thân tÃn, chẳng hÆ¡n là ở lại vá»›i chá»§ cÅ© hay sao? Trương lão gia tÃnh tình lại tốt, ngưá»i hãy còn trẻ, ngươi mà được và o hầu hạ thì phúc bảy mươi Ä‘á»i đấy.
Xuân Hồng nghe xong, sụp xuống ngay giữa đưá»ng lạy như tế sao mà nói:
- Nếu váºy thì xin nhị gia là m Æ¡n là m phúc tiến dẫn cho, xong việc tôi sẽ có lá»… tạ Æ n nhị gia.
Bá tước lôi Xuân Hồng dáºy mà bảo:
- Äồ ngốc, mà y có đứng dáºy không, giữa đưá»ng giữa chợ mà là m gì váºy? tao chỉ quen giúp ngưá»i, há lại mong mà y trả Æ¡n hay sao? mà y là m gì mà có tiá»n.
Xuân Hồng lại há»i:
- Nhưng nếu tôi bá» Ä‘i, Äại nương cho ngưá»i tìm thì sao?
Bá tước bảo:
- Không sao, để tao nói vá»›i Trương lão gia, viết thiếp và cho Ä‘em má»™t lạng bạc tá»›i để há»i mua mà y, Äại nương ở nhà thấy váºy đã chẳng dám nháºn tiá»n, mà còn hai tay dẫn mà y sang vá»›i Trương lão gia là khác.
Xuân Hồng mừng lắm, cám ơn Bá tước rồi cáo từ để tới nhà Tiết tẩu.
Tiết tẩu lãnh Thu Cúc ra chỉ bán được năm lạng, giao lại cho Nguyệt nương.
Hôm sau, Bá tước hẹn Xuân Hồng rồi dẫn tá»›i ra mắt Trương Nhị. Trương Nhị thấy Xuân Hồng mặt mà y thanh tú, lại giá»i hát Nam khúc thì hà i lòng lắm, thâu nháºn ngaỵ Lại theo Bá tước, viết thiếp và gói và i lạng bạc sai ngưá»i đưa tá»›i cho Nguyệt nương.
Hôm đó Nguyệt nương dá»n rượu đãi Phạm thị, vợ Vân chỉ huy.
Nguyên là Vân chỉ huy được bổ là m Tả vệ đồng tri tại huyện Thanh Hà , thấy Tây Môn Khánh đã chết, Nguyệt nương ở goá nuôi con, trong nhà tiá»n bạc cá»§a cải cÅ©ng nhiá»u, lại nhân lúc trước Nguyệt nương và Phạm thị chỉ bụng kết là m thân gia, nay Nguyệt nương sinh con trai, mà Phạm thị cÅ©ng sinh con gái được mấy tháng, bèn bảo Phạm thị soạn lá»… váºt tháºt háºu tá»›i, nhắc lại lá»i hứa hôn lúc trước. Nguyệt nương vui mừng lắm, dá»n tiệc thết đãi, bà n chuyện hôn nhân cho hai đứa trẻ. Nguyệt nương lại lấy ra má»™t cặp vòng và ng đưa cho Phạm thị gá»i là sÃnh lá»… con trai mình.
Hai ngưá»i Ä‘ang uống rượu chuyện trò thì Äại An Ä‘em thiếp và bạc cá»§a Trương Nhị và o thưa:
- Xuân Hồng xin và o hầu hạ Trương lão gia rồi. Trương lão gia cho đem thiếp và bạc tới để xin quần áo đồ đạc của Xuân Hồng.
Nguyệt nương nghÄ© là Trương Nhị sắp nháºm chức Äá» hình, có từ chối cÅ©ng không được, nên không nháºn bạc, mà cho Ä‘em quần áo cá»§a Xuân Hồng Ä‘i.
Lúc trước, Bá tước có nói với Trương Nhị vỠnhan sắc và tà i ba của Kim Liên, nay lại nói thêm:
- Nay thì Tây Môn Äại nương Ä‘uổi Kim Liên ra rồi, hiện nà ng Ä‘ang tác túc tại nhà Vương bà .
Trương Nhị mấy lần sai gia nhân tá»›i nhà Vương bà trả giá, nhưng Vương bà nhất định đòi đủ trăm lạng, chưa kể tiá»n công. Trương Nhị đã trả tá»›i tám chục lạng mà Vương bà chưa chịu.
Äang định trả hÆ¡n, thì được nghe Xuân Hồng nói vá» vụ thông gian giữa Kim Liên và KÃnh Tế, nên Trương Nhị bỠý định cưới Kim Liên, lại bảo Bá tước:
- Con ngưá»i như thế thì ham là m gì, vả lại trong nhà tôi hiện có đứa con trai mưá»i lăm tuổi, Ä‘ang gắng công đèn sách, Ä‘em thứ đó vá» chỉ tổ là m hư thằng nhá» mà thôi.
Lại nghe Kiá»u Nhi nói:
- Lúc trước Kim Liên dùng thuốc độc giết hại chồng là Võ Äại để được lấy Tây Môn Khánh, lại từng dùng thá»§ Ä‘á»an ác độc để là m hại cả hai mẹ con Bình Nhi.
Do đó Trương Nhị lại cà ng không dám nhắc tới chuyện cưới Kim Liên vỠlà m thiếp nữa.
Nói vá» Xuân Mai, nhỠđẹp đẽ lanh lợi, có tà i đà n hát nên Chu Thá»§ bị yêu quý lắm, cho ở riêng má»™t căn nhà ba gian trong phá»§, có má»™t tiểu a hoà n phục dịch, láºp là m nhị phòng, ngà y đêm vui thú.
Vợ lá»›n cá»§a Chu Thá»§ bị thì tu hà nh ăn chay trưá»ng, không thiết chuyện Ä‘á»i, nên má»™t mình Xuân Mai tay hòm chìa khoá coi sóc việc nhà . Vợ lá»›n Chu Thá»§ bị có má»™t con gái nhưng còn nhá» dại.
Một hôm, Tiết tẩu tìm đến bảo Xuân Mai:
- Kim Liên bị đuổi ra rồi, hiện đang tạm trú tại nhà Vương bà để chỠgả bán.
Xuân Mai nghe xong sầu thương khóc lóc, nói với Chu Thủ bị:
- Hai chúng tôi trước kia quý mến nhau, hẹn rằng lúc nà o cÅ©ng có nhau. NgÅ© nương thương tôi, chẳng khác gì ruá»™t thịt, nà o ngá» ngà y nay tan tác chia lìa, NgÅ© nương lại bị Ä‘uổi ra khá»i nhà để gả bán cho ngưá»i khác. Nếu chà ng thương tôi thì bá» tiá»n ra cưới Kim Liên vá» cho chúng tôi được sống bên nhau.
Lại tán tụng Kim Liên:
- Kim Liên đẹp vô cùng, lại giá»i thi ca từ phú, thông minh lanh lợi và có tà i đánh đà n tỳ bà tuyệt diệu. Kim Liên tuổi Thìn, năm nay ba mươi hai. Nếu Kim Liên vỠđây, tôi tình nguyện xuống là m đệ tam phòng.
Chu Thá»§ bị nghe Xuân Mai nói mãi cÅ©ng xiêu lfong, bèn gá»i hai gia nhân thân tÃn là Trương Thắng và Lý An, Ä‘em mấy vuông lụa và hai tiá»n, tá»›i há»i thăm Vương bà vá» chuyện Kim Liên.
Vương bà nói:
- Tây Môn Äại nương đòi đúng má»™t trăm lạng, chưa kể tiá»n công cá»§a tôi.
Trương Thắng và Lý An cò kê lên tám chục lạng nhưng Vương bà vẫn một mực không chịu.
Trương Thắng và Lý An vá» thưa lại, Chu Chá»§ bị bảo là tám mưoi lăm lạng. Hai ngưá»i tá»›i nói nhưng Vương bà bảo:
- Không phải là tôi ra giá mà trả tá»›i trả lui, chÃnh Tây Môn Äại nương đã nhất định là má»™t trăm lạng, không thể cục cá»±a gì được đâu.
Hai gia nhân vỠthưa lại, Chu Thủ bị thấy quá đắt nên định thôi, nhưng Xuân Mai khóc lóc nói:
- Xin chà ng cố thêm Ãt lạng nữa, Kim Liên vá» là m bạn vá»›i tôi, tôi có chết cÅ©ng can tâm.
Chu Thá»§ bị đà nh thêm năm lạng là chÃn chục lạng, sai quản gia Chu Trung tá»›i gặp Vương bà . Vương bà lại cà ng Ä‘á»nh đảnh:
- Nếu chỉ vá»›i giá chÃn chục lạng thì Kim Liên đã vá» vá»›i Trương lão từ lâu rồi, còn đâu nữa mà há»i.
Chu Trung thấy Vương bà lên mặt quá đáng thì lớn tiếng đáp:
- Con mụ giặc già kia đừng có ăn nói hồ đồ, mụ biết lão gia ta là ai không mà đem Trương Nhị ra doạ? lão gia ta có phải khi không sai chúng ta nói ngon nói ngá»t vá»›i mụ đâu, chằng qua là muốn có thêm má»™t ngưá»i thiếp cho vui nhà vui cá»a nên má»›i sai chúng ta tá»›i đây, nếu không thì chúng ta thèm nói chuyện vá»›i cái mặt mụ hay sao?
Lý An cÅ©ng Ä‘i theo, thấy váºy kéo áo Chu Trung mà bảo:
- Thôi, quản gia, năm lần bảy lượt tá»›i đây mà mụ cứ Ä‘á»ng đảnh là m gìa, bây giá» mình vá» thưa lại vá»›i lão gia, để bắt mụ lên công đưá»ng, kẹp chân kẹp tay trừng trị tá»™i vô lá»….
Vương bà vì tham hÆ¡n trăm lạng bạc cá»§a KÃnh Tế nên ráng chá», hai ngưá»i chá»i mắng gì cÅ©ng mặc.
Chu Trung vỠthưa với chủ:
- Trả tá»›i chÃn chục lạng mà mụ vẫn không chịu, lại còn nói há»—n.
Chu Thủ bị bảo:
- Thôi ngà y mai Ä‘em má»™t trăm lạng rồi gá»i má»™t cái kiệu tá»›i trả tiá»n mà đem ngưá»i vá» cho xong.
Chu Trung kêu lên:
- Má»™t trăm lạng đã xong đâu, mụ còn nói là tiá»n công mai mối chưa tÃnh, như váºy Ãt ra cÅ©ng phải tốn thêm năm mưá»i lạng nữa. Con mụ nà y há»—n láo lắm, không biết ai và o vá»›i ai, lão gia cho bắt mụ ta lên công đưá»ng, kẹp chân kẹp tay mụ cho má»™t tráºn há»a may mụ má»›i sợ.
Chá»§ tá»› cứ loay hoay bà n tÃnh...
Bây giá» má»›i nói vá» Võ Tòng. Khi tá»›i là m lÃnh thú tại Mạnh Châu thì Võ Tòng được viên quản doanh là Thi Ân biệt đãi. Sau đó Thi Ân uống rượu tại Lâm tá»u Ä‘iếm, có chuyện tranh chấp vá»›i má»™t ngưá»i là Tưởng Môn Thần, bị Môn Thần đả thương. Thi Ân nhá» Võ Tòng trả thù. Võ Tòng đánh cho Tưởng Môn Thần má»™t tráºn tÆ¡i bá»i. Nhưng em gái Tưởng Môn Thần là Tưởng Ngá»c Lan, lại là vợ cá»§a Trương Äô giám. Võ Tòng bị Trương Äô giám bắt tá»›i đánh Ä‘áºp tà n nhẫn rồi đầy Ä‘i lÃnh thú tại trại An Bình. Trên đưá»ng Ä‘i, tại bến Phi vân, Võ Tòng phà gông, giết hai viên công sai áp giải, rồi quay lại Mạnh Châu giết cả Trương Äô giám và Tưởng Môn Thần cùng tòan thể gia quyến hai ngưá»i nà y, sau đó trốn tại nhà Thi Ân. Thi Ân viết má»™t phong thư, kèm theo má»™t trăm lạng bạc, bảo Võ Tòng Ä‘em đến trại An Bình, nhá» vị quan Tri trại là Lưu Cao nâng đỡ. Nhưng trên đưá»ng Ä‘i thì gặp đúng lúc Thái tỠđược láºp là m Äông cung, triá»u đình đại xá cho tá»™i nhân trong thiên hạ, do đó Võ Tòng cÅ©ng được ân xá, trở vá» huyện Thanh Hà nháºn lại chức Äô đầu như cÅ©.
Vá» tá»›i huyện, và o trình diện vá»›i huyện quan nháºn chức, Võ Tòng mÅ© áo xênh xang tìm lại ngưá»i hà ng xóm cÅ© là Äà o Nhị lang, ngưá»i đã được Võ Tòng gá»i gắm Nghênh Nhi từ trước.
Nghênh Nhi lúc đó đã mưá»i chÃn tuổi, Võ Tòng đó cô cháu gái vá» ngôi nhà cÅ© cùng ở.
Mấy hôm sau Võ Tòng sai dá»n tiệc khoản đãi tạ Æ n Äà o Nhị lang, đồng thá»i há»i tin tức Tây Môn Khánh và Kim Liên. Äà o Nhị lang cho biết vắn tắt là Tây Môn Khánh đã chết vì bệnh, Kim Liên thì má»›i bị Ä‘uổi ra khá»i nhà Tây Môn Khánh, hiện Ä‘ang tá túc tại nhà Vương bà , cÅ©ng sắp lấy chồng khác nay mai.
Hôm sau, Võ Tòng mÅ© áo xênh xang đến nhà Vương bà . Kim Liên Ä‘ang đứng trong rèm nhìn ra đưá»ng, thấy Võ Tòng tá»›i thì nháºn ra ngay, vá»™i lui và o trong.
Võ Tòng vén rèm há»i:
- Vương ma ma có nhà không?
Vương bà đang lúi húi bên trong vội bước ra lên tiếng:
- Ai há»i gì váºy?
Nhưng vừa chợt nháºn ra Võ Tòng, vá»™i khúm núm vái chà o, Võ Tòng cÅ©ng đáp lá»… tá» tế. Vương bà ngượng cưá»i há»i:
- Võ nhị gia vá» hồi nà o váºy?
Võ Tòng đáp:
- Tôi được đại xa, má»›i vá» mấy hôm naỵ Cảm Æ¡n ma ma đã trông coi giùm căn nhà kế bên đây cá»§a anh tôi, ngà y khác sẽ háºu tạ.
Vương bà thấy Võ Tòng ăn nói Ä‘iá»m đạm, không có vẻ gì hung hãn thì cÅ©ng hÆ¡i yên lòng, bèn cưá»i hì hì mà bảo:
- Chà , Võ nhị gia Ä‘i Ãt năm mà trông phương phi đẹp đẽ hẳn ra, lại cư xỠđúng là ngưá»i biết lá»….
Äoạn má»i Võ Tòng và o nhà ngồi, Ä‘em trà ra má»i, Võ Tòng ngồi xuống nói:
- Tôi có chuyện nà y muốn nói với ma ma.
Vương bà chột dạ:
- Có chuyện gì xin nhị gia cứ dạy.
Võ Tòng bảo:
- Tôi nghe nói Tây Môn Khánh đã chết, mà chị dâu cÅ© cá»§a tôi hiện Ä‘ang ở đây. Váºy cảm phiá»n ma ma nói vá»›i chị dâu tôi rằng, nếu đã ưng ai rồi thì thối, còn chưa có đám nà o thì tôi xin bá» tiá»n ra cưới vỠđể có ngưá»i trông nom cháu Nghênh Nhị Nghênh Nhi đã lá»›n cần có ngưá»i dạy bảo, và lại má»™t nhà đoà n tụ như váºy thì thiên hạ cÅ©ng khá»i chê cưá»i.
Vương bà nghe xong nÃn lặng giây lâu má»›i đáp:
- Phan nương tỠtuy là đang ở đây với tôi, nhưng chuyện chồng con thì tôi không được biết, để tôi nói thỠxem sao.
Kim Liên từ nãy ngồi trong vẫn lắng nghe, nay thấy Võ Tòng có ý cưới mình, lại thấy Võ Tòng đẹp trai hÆ¡n xưa, ăn nói dịu ngá»t hÆ¡n xưa trong bụng nghÄ© thầm:
- Tháºt là may mắn, thân mình nà o ngá» lại được vá» vá»›i Võ Tòng.
Do đó không đợi Vương bà và o há»i, đã bước ra tươi cưá»i chà o há»i võ Tòng rồi long lanh sóng mắt đưa tình mà nói:
- Nếu quả thúc thúc đã có lòng cho tôi được vá» trông nom dạy dá»— cháu Nghênh Nhi tá»›i lúc không lá»›n có chồng có con, thì như váºy còn gì bằng, tôi cÅ©ng chẳng mong gì hÆ¡n nữa.
Vương bà vội nói:
- Nhưng còn má»™t trăm lạng bà Tây Môn Äại nương đòi thì.. thì..
Võ Tòng ngắt lá»i:
- Gì mà nhiá»u quá váºy?
Vương bà bảo:
- Lúc trước Tây Môn Äại quan nhân cưới nương tỠđây tốn kém không biết bao nhiêu mà kể, số bạc quan nhân bá» ra có thể đúc thà nh má»™t ngưá»i bằng bạc lá»›n bằng ngưá»i tháºt ấy chứ, bây giá» má»™t trăm lạng bạc có ý nghÄ©a gì.
Võ Tòng bảo:
- Không sao, tôi đã có ý rước tẩu tẩu đây vá» nhà thì má»™t trăm lạng cÅ©ng được. Tôi sẽ bá» ra thêm năm lạng để tạ Æ n lão bà .
Vương bà cưá»i tÃt mắt:
- Quả Võ nhị gia là ngưá»i biết lá»…, mấy năm nay từng trải chốn giang hồ, bây giá» rõ ra là ngưá»i lịch duyệt.
Kim Liên quay và o pha má»™t chung trà nóng, hai tay bưng ra nâng lên má»i Võ Tòng uống. Vương bà nói thêm:
- Hiên nay má»™t mặt thì Tây Môn Äại nương hối thúc, má»™t mặt thì cÅ©ng có ba bốn ngưá»i tá»›i há»i, nhưng số bạc chưa đủ nên chưa ngã ngÅ©. Váºy xin nhị gia mau mau Ä‘em bạc tá»›i thì hÆ¡n. Ngưá»i ta thưá»ng nói, cưới vợ thì cưới liá»n tay mà . Nay nhị gia vỠđây thì rõ là việc nhân duyên dù xa xôi vạn lý cÅ©ng là do tiá»n định, nhị gia chá»› để nương tỠđây lá»t và o tay ngưá»i khác.
Kim Liên cũng đốc xúi thêm:
- Nếu quả thúc thúc có thương tôi thì cũng xin gấp gấp lên cho.
Võ Tòng bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, sáng mai tôi Ä‘em bạc đến, chiá»u là rước tẩu tẩu vỠđược rồi.
Nói xong cáo từ mà vá». Kim Liên mừng rỡ như ngưá»i chết Ä‘i sống lại, còn Vương bà thì vẫn còn nghi ngại, không tin là Võ Tòng có nổi số bạc trăm lạng.
Hôm sau, Võ Tòng mở rương lấy ra số bạc trăm lạng mà lúc trước Thi Ân bảo Ä‘em cho quan Trưởng trại Lưu Cao, lại lấy thêm năm lạng bạc vụn, Ä‘em tất cả tá»›i nhà Vương bà , đặt lên bà n bảo đếm lại cẩn tháºn. Vương bà thấy bạc long lanh trắng xoá má»™t bà n thì cứ ngẩn ra mà nhìn, trong bụng nghÄ© thầm:
- Tuy KÃnh Tế có hứa trả đúng trăm lạng, lại thưởng mưá»i lạng, nhưng lên Äông Kinh lấy bạc, biết ngà y nà o má»›i vá», mà biết có lấy được bạc Ä‘em vá» hay không. Nay thì Võ Tòng Ä‘em tá»›i đủ số bạc, lại có năm lạng tiá»n thưởng, chi bằng nháºn ngay là hÆ¡n.
NghÄ© xong, đếm bạc cẩn tháºn, gói lại kỹ cà ng rồi lạy tạ Võ Tòng, miệng nói:
- Cảm tạ nhị gia đã biết rõ công khó của tôi.
Võ Tòng bảo:
- Lão bà đã nháºn bạc rồi, hôm nay cho tôi được rước tẩu tẩu đây.
Vương bà kêu lên:
- Trá»i Æ¡i, Ä‘i đâu mà gấp quá váºy? cÅ©ng còn phải từ từ để chuẩn bị nà y kia chứ, nhị gia không chỠđược đến chiá»u hay sao? để tôi Ä‘em bạc tá»›i giao lại cho Tây Môn Äại nương, rồi vỠđây đưa nương tỠđến cho đại gia.
Äoạn lại nheo mắt cưá»i:
- Äằng nà o thì tối nay nhị gia cÅ©ng trở thà nh vị tân lang mà .
Võ Tòng bất đắc dÄ© phải vá».
Tiễn Võ Tòng ra xong, Vương bà quay và o nhà ngẫm nghĩ:
- Äại nương chỉ nói mình gả bán Kim Liên mà chưa định rõ giá cả thế nà o, mình chỉ nên đưa má»™t và i chục lạng mà thôi.
NghÄ© váºy, chỉ Ä‘em theo hai chục lạng, tá»›i giao cho Nguyệt nương.
Nguyệt nương há»i:
- Ngưá»i nà o bá» tiá»n ra cưới váºy?
Vương bà đáp:
- Thế má»›i biết lá rụng vá» cá»™i tháºt, ngưá»i bá» tiá»n ra cưới Kim Liên chÃnh là em chồng Kim Liên ngà y trước.
Nguyệt nương giáºt mình nghÄ© thầm:
- Ngưá»i ta thưá»ng nói, kẻ thù gặp nhau, ngưá»i ngoà i khó biết.
Äoạn nói vá»›i Ngá»c Lâu:
- Chỉ sợ sau nà y chết vì tay ngưá»i em chồng đó mà thôi. Ngưá»i đó từng giết ngưá»i không gá»›m tay, chắc chẳng bá» qua thù anh đâu.
Vương bà vá» tá»›i nhà thì cÅ©ng quá trưa, sai con là Vương Triá»u xếp dá»n rương hòm đồ đạc cho Kim Liên, Ä‘em tá»›i nhà Võ Tòng trước.
Hôm nay, Võ Tòng trở vá» ngôi nhà cÅ© cá»§a anh, gá»i quân hầu tá»›i quét dá»n sạch sẽ, lại chuẩn bị tiệc rượu sẵn sà ng.
Tá»›i chiá»u thì Kim Liên trang Ä‘iểm rá»±c rỡ, mặc bá»™ xiêm y má»›i nhất đẹp nhất, theo Vương bà tá»›i.
Äứng ngoà i cổng nhìn và o đã thấy trong nhà đèn nến lung linh, và o tá»›i cá»a lại thấy ngay bà n thá» cá»§a Võ Äại được thiết láºp giữa nhà , hương khói nghi ngút.
Kim Liên vừa thoạt trông đã giáºt mình nghi ngại, chỉ biết theo Vương bà đi qua bà n thá», và o phòng trong như kẻ mất hồn.
Võ Tòng gá»i Nghênh Nhi ra khoá chặt cá»a trước đóng chặt cá»a sau lại. Vương bà thấy váºy hÆ¡i hoảng nói:
- Thôi, bây giá» xin nhị gia cho tôi vá», nhà cÅ©ng chẳng có ai.
Nhưng Võ Tòng ngăn lại bảo:
- Äâu được, má»i bà lão ngồi lại dùng chén rượu đã chứ.
Nói xong bảo Nghênh Nhi dá»n rượu và thức ăn và o bà n trong, má»i Vương bà và Kim Liên cùng ăn. Hai ngưá»i chưa kịp đụng đũa thì Võ Tòng đã tá»± rót rượu ra chung lá»›, uống má»™t hÆ¡i năm chung đầy. Vương bà thấy váºy, vá»™i uống má»™t chung nhá» rồi đứng dáºy bảo:
- Thôi, tôi uống rồi, xin nhị gia cho tôi vá», để hai ngưá»i tá»± do trò chuyện.
Võ Tòng dằn mạnh chung rượu xuống, trừng mắt bảo:
- Lão đừng có ăn nói hồ đồ, ngồi xuống đi, tôi có chút chuyện muốn nói.
Dứt lá»i, chỉ nghe má»™t tiếng "soạt", đã thấy má»™t lưỡi Ä‘ao dà i hai thước lấp lánh trong tay Võ Tòng. Vương bà và Kim Liên quá sợ đến không kịp kêu lên, chỉ ngồi sững bất động. Võ Tòng lăm lăm cây Ä‘ao, mắt đổ hà o quang, tóc mai dá»±ng ngược, trá» và o mặt Vương bà mà bảo:
- Xưa nay ân có trả oán có Ä‘á»n, mụ đừng giả vá» mê ngá»§, cái chết cá»§a anh ta là do mụ cả.
Vương bà chết giun chết dế lắp bắp:
- Nhị gia ôi, đêm đã khuya đâu mà nhị gia say sưa như váºy, thôi đừng đùa nữa, khiếp lắm.
Võ Tòng quát:
- Thôi đừng nói nhảm. Võ nhị nà y dẫu chết cÅ©ng chưa từng biết sợ ai. Nhưng để ta há»i tá»™i con dâm phụ nà y trước đã, rồi sẽ nói chuyện vá»›i mụ sau. Mụ mà nhúc nhÃch tất tÃnh mạng khó toà n.
Äoạn quay sang Kim Liên, trá» mặt mà mắng:
- Con dâm phụ khốn khiếp nghe đây, anh ta vốn ngưá»i hiá»n là nh, tại sao mà y lại mưu hại? khôn hồn thì khai tháºt ra, bằng không ta quyết chẳng tha đâu.
Kim Liên mặt cắt không còn hạt máu, láºp cáºp đáp:
- Thúc thúc Æ¡i, là m gì có chuyện đó, anh cá»§a thúc thúc bệnh Ä‘au bụng mà chết, ngưá»i nà o cÅ©ng biết, tôi có tá»™i tình gì đâu.
Chưa dứt lá»i thì Võ Tòng đã đạp đổ ngay bà n rượu, chén bát rÆ¡i vỡ loảng xoảng, rồi má»™t tay cầm Ä‘ao, má»™t tay nắm tóc Kim Liên lôi ra phòng ngoà i, trước bà n thá» Võ Äại. Kim Liên bị lôi xá»nh xệch dưới đất, quá sợ không kêu lên được. Vương bà thấy váºy hoảng hồn, nhân lúc Võ Tòng lôi kéo Kim Liên, vá»™i chạy ra cá»a ngoà i hòng thoát thân, nhưng cá»a đã khoá chặt. Võ Tòng nhảy tá»›i, cởi giây lưng trói chặt tay chân Vương bà như trói con lợn con dệ Vương bà nằm còng queo dưới đất, kêu khóc mà bảo:
- Võ Äô đầu Æ¡i, má»i chuyện cá»§a nương tỠđây là do má»™t mình nương tá» chứ tôi nà o dÃnh dấp gì đâu. Xin Äô đầu bá»›t giáºn cho tôi nhá».
Võ Tòng mắng:
- Con chó già không phải lẻo mép nhiá»u lá»i, mà y là m gì hay không, ta Ä‘á»u biết cả. ChÃnh mà y xúi Tây Môn Khánh tìm cách đà y tao Ä‘i xa, tưởng là tao phải chết ở nÆ¡i rừng thiêng nước độc, nà o ngá» có ngà y ta trở vá» như hôm naỵ Tây Môn Khánh đã chết rồi, ấy là phúc cho nó. Bây giá» ta xá» tá»™i con dâm phụ nà y trước đã, rồi sẽ tÃnh đến mà y sau.
Nói xong hoa đao một vòng trước mặt Kim Liên. Kim Liên rú lên rồi khóc nói:
- Thúc thúc ơi, xin tha cho tôi, tôi sẽ xin nói hết.
Võ Tòng hạ đao xuống, lôi Kim Liên tới, bắt quỳ trước bà n thỠrồi quát:
- Con dâm phụ nói mau đi.
Kim Liên hồn bất phụ thể, chỉ biết thuáºt lại tá»· mỉ đầu Ä‘uôi, từ lúc buông mà nh trúng đầu Tây Môn Khánh, rồi cùng Tây Môn Khánh thông gian, tá»›i lúc Tây Môn Khánh đả thương Võ Äại, Vương bà bà y mưu dùng độc dược hại Võ Äại, dùng thần thế tiá»n bạc hại Võ Tòng, cho tá»›i lúc được Tây Môn Khánh cưới vá», nhất nhất thuáºt lại, không giấu giếm mảy may.
Vương bà nằm nghe, chỉ luôn miệng kêu khổ, khi Kim Liên dứt lá»i thì Vương bà kêu lên:
- Con khốn kia, mình mà y gây tá»™i thì ráng chịu tá»™i, sao lại đặt Ä‘iá»u bịa chuyện đổ lá»—i cho tao?
Võ Tòng tới bà n thỠanh, thắp thêm một tuần hương, rót thêm một tuần rượu, đốt và ng mã rồi khấn rằng:
- Anh Æ¡i, hồn anh chẳng xa, xin vá» chứng giám. Em là Võ Tòng rá»a thù cho anh.
Kim Liên biết là không thoát, bèn tri hô lên, nhưng vừa mở miệng đã bị Võ Tòng xé áo nhét chặt và o miệng. Äoạn đè ngá»a Kim Liên ra, xé áo Kim Liên để lá»™ khoảng bụng trắng ngần, mà bảo:
- Con dâm phụ mặt mũi đẹp đẽ lắm, nhưng đỠxem lòng dạ mà y thế nà o.
Nói xong cầm mÅ©i dao rạch má»™t đưá»ng trên là n da bụng mịn mà ng, máu tươi toé ra. Kim Liên ú á»› trong há»ng, hai chân đạp lung tung. Võ Tòng đưa lưỡi Ä‘ao lên miệng cắn chặt, khom ngưá»i xuống, hai đầu gối đè chặt hai chân Kim Liên không cho dẫy dụa, hai tay luồn và o trong bụng Kim Liên, lôi hết tim gan lục phá»§ ngÅ© tạng ra. Cả má»™t gian phòng nhuá»™m đầy máu Ä‘á». Nghênh Nhi thấy máu thì hay tay ôm mặt không dám nhìn.
Kim Liên tắt thở, hưởng dương ba mươi hai tuổi.
Tháºt là :
Một mối oan cừu, thanh xuân táng mệnh
Một cây đao sáng, hồng phấn vong thân
ChÃn vÃa du du vá» Diêm la Ä‘iện
Ba hồn diểu diểu tới Uổng tỠthà nh
Tuyết sÆ¡ xuân là m gãy liá»…u kim tuyá»n
Gió lạp nguyệt thổi rÆ¡i cà nh mai ngá»c
Thân kia chôn ở chốn nà o
Hồn kia rồi sẽ tìm và o nhà ai.
Thấy Kim Liên bị thảm sát, Vương bà quên cả sợ, tri hô lên:
- Trá»i Æ¡i, kẻ giết ngưá»i...
Tức thì má»™t là n chá»›p bạc loá lên, đầu Vương bà đã lìa khá»i cổ. Giết hai ngưá»i xong, Võ Tòng Ä‘em lục phá»§ ngÅ© tạng Kim Liên, dùng Ä‘ao đà o hố, chôn ở sau nhà .
Xong xuôi thì khoảng canh một, Võ Tòng quay và o. Nghênh Nhi nói:
- Chú ơi, cháu sợ quá.
Võ Tòng bảo:
- Cháu ơi, chú không biết là m sao hơn.
Äoạn qua nhà Vương bà định giết luôn cả Vương Triá»u. Nhưng số Vương Triá»u chưa chết, nghe tiếng kêu cá»§a mẹ lúc nãy, Vương Triá»u biết là Võ Tòng bạo hà nh, vá»™i chạy sang xô cá»a trước, đẩy cá»a sau, tất cả Ä‘á»u khoá chặt bên trong, vá»™i chạy ra tri hô lên rồi Ä‘i tìm toán lÃnh tuần. Äôi bên hà ng xóm sợ Oai Võ Tòng, không ai dám lên tiếng, chứ đừng nói gì chạy tá»›i tiếp cứu.
Lúc Võ Tòng vượt tưá»ng sang nhà Vương bà thì thấy đèn vẫn sáng, nhưng trong ngoà i không có má»™t ai, bèn mở tung rương tá»§ cá»§a Vương bà thấy ngoà i quần áo, còn có tám chục lạng bạc và Ãt tư trang. Võ Tòng gói hết lại, xách Ä‘ao vá» nhà dặn dò cháu gái, rồi Ä‘ang đêm ra khá»i huyện, tìm đến vá»›i vợ chồng Trương Thanh ở Tháºp tá»± pha.
Vá» sau, Võ Tòng trở thà nh Äầu đà , lên Lương SÆ¡n tụ nghÄ©a.
|

12-10-2008, 11:06 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 88
CÅ©ng Có Ngưá»i Chôn Cất Xót Thương
Lúc Vương Triá»u gá»i được lÃnh tuần tá»›i thì Võ Tòng đã xa chạy cao baỵ Bên nhà Võ Äại, cá»a trước mở tung, và o trong nhà thấy máu chảy đầy đất, hai xác ngưá»i nằm giữa nhà , xác Kim Liên bị mổ bụng tanh banh mất hết ruá»™t gan, Vương bà thì xác má»™t nÆ¡i đầu má»™t nẻo. Má»™t mình Nghênh Nhi ngồi ngÆ¡ ngác chết khiếp tại phòng trong, há»i thì chỉ khóc. Bên nhà Vương bà rương tá»§ bị phá, quần áo vứt tứ tung, váºt dụng ngổn ngang bừa bãi, tiá»n bạc mất hết. Má»i ngưá»i biết là Võ Tòng đã trốn Ä‘i sau khi giết ngưá»i, lấy cá»§a.
Hôm sau, sá»± việc được Ä‘em len huyện. Lúc đó chức tri huyện Thanh Hà đã đổi, vị Tri huyện má»›i cÅ©ng há» Lý, nhưng tên là Xương Kỳ, vốn ngưá»i huyện Tảo Cưá»ng, phá»§ Chân Äịnh tỉnh Hà Bắc. Lý Tri huyện cho đòi đôi bên hà ng xóm và khổ chá»§ cá»§a hai nhà tá»›i.
Vương Triá»u khai rằng Võ Tòng má»i Vương bà và Kim Liên uống rượu rồi hạ sát. Lý Tri huyện má»™t mặt láºp thà nh văn án, má»™t mặt khám nghiệm nạn nhân, đồng thá»i sức văn thư Ä‘i các nÆ¡i truy tìm thá»§ phạm.
Cũng hôm đó hai gia nhân của Chu Thủ bị là Lý An và Trương Thắng được chủ sai đem đủ trăm lạng tới nhà Vương bà để cưới Kim Liên. Tới nơi thì quan binh đang khám nghiệm tỠthi, mới hay Vương bà và Kim Liên đã bị Võ Tòng sát hại, vội ôm bạc vỠthưa lại với chủ.
Xuân Mai nghe tin Kim Liên bị giết thì váºt mình lăn khóc mấy ngà y đêm, bá» ngá»§ bỠăn. Chu Thá»§ bị cho gá»i cả má»™t đòan hát và o diá»…n tuồng vui, nhưng Xuân Mai cÅ©ng chẳng bá»›t bị thương, chỉ há»i Lý An và Trương Thắng xem thá»§ phạm Võ Tòng đã bị bắt chưa.
Vá» phần KÃnh Tế, chỉ má»™t lòng lên Äông Kinh xin tiá»n cha để cưới Kim Liên là m vợ. Giữa đưá»ng thì gặp gia nhân cá»§a cha mình là Trần Äịnh từ Äông Kinh xuống, nói là :
- Lão gia bệnh nặng, nãi nãi sai tôi xuống thỉnh đại gia vỠđể lo háºu sá»±.
KÃnh Tế nghe váºy ngà y đêm vượt đưá»ng mà đi.
Mấy hôm sau tá»›i Äông Kinh, KÃnh Tế tìm tá»›i nhà ngưá»i dượng, chồng cá»§a cô mình, là Trương Thế Khang, nhưng Thế Khang đã chết từ lâu.
Vá» tá»›i nhà thì cha là Trần Hồng đã chết được ba hôm, trong nhà đang tang ma báºn rá»™n. KÃnh Tế bước và o nhà thăm xác cha rồi dạy chà o mẹ và cá»™ Mẹ KÃnh Tế thấy con đã khôn lá»›n trưởng thà nh thì cứ ôm lấy con mà khóc. Lát sau mẹ con, cô chấu ngồi hà n huyên.
Mẹ KÃnh Tế là Trương bà , bảo:
- Tuy váºy chứ cÅ©ng là má»™t chuyện vui, má»™t chuyện buồn.
KÃnh Tế ngạc nhiên há»i:
- Sao váºy? chuyện gì là vui mà chuyện gì là buồn?
Trương bà đáp:
- Vui là vì thái tỠđược láºp là m Äông cung, triá»u đình đại xá, buồn là giữa lúc nà y thì cha con lại bệnh mà chết. Nhưng nay thì việc cá»§a con là phải Ä‘em linh cữu gia gia vá» quê mai táng cho tá» tế, như váºy má»›i là trá»n nghÄ©a.
KÃnh Tế nghÄ© bụng:
- Bây giá» gặp phải chuyện nà y thì cháºm trá»… việc cưới Kim Liên mất. Chi bằng cho chở và i xe rương hòm cá»§a cải và ng bạc vá» trước, rồi đợi cưới Kim Liên xong, hãy Ä‘em linh cữu gia gia vá» cÅ©ng không muá»™n.
NghÄ© xong liá»n thưa vá»›i mẹ:
- Nay đưá»ng xá cách trở, đạo tặc lại nhiá»u, Ä‘i lại tháºp phần khó khăn, chi bằng trước hết hãy chở các rương kim ngân tế nhuyá»…n vá» trước để xem đưá»ng Ä‘i thế nà o, lỡ có gặp đạo tặc thì chỉ mất tiá»n cá»§a mà thôi. Sau đó má»›i Ä‘em lih cữu gia gia con vá», là m lá»… tụng kinh tại chùa rồi mai táng cÅ©ng không muá»™n.
Trương bà nghe theo lá»i con, sá»a soạn kiểm Ä‘iểm cá»§a cải tư trang, cho đóng rương, chở bằng hai cá»— xe lá»›n, giả là m xe chở đồ, ngà y mồng má»™t tháng chạp khởi hà nh từ Äông Kinh, Ãt hôm sau thì tá»›i huyện Thanh Hà .
KÃnh Tế tá»›i thưa vá»›i cáºu là Trương Äoà n luyện rằng:
- Phụ thân con đã mất, Ãt ngà y nữa mẫu thân con sẽ Ä‘em linh cữu vá», nay con chở Ãt hà nh lý đồ đạc vá» trước để lo thu dá»n nhà cá»a, đón tiếp linh cữu phụ thân con.
Ngưá»i cáºu nói:
- Nếu váºy thì để vá» nhà trước lo má»i việc.
Nói xong sai gia nhân thu dá»n đồ đạc mà đi.
KÃnh Tế mừng lắm, nghÄ© bụng:
- Bây giá» ta chỉ việc cưới Kim Liên vỠđây, phụ thân ta đã chết, mẫu thân lại thương yêu ta, việc gì mà lá» Sau đó là m giấy bá» vợ rồi là m đơn tố cáo nhà vợ sang Ä‘á»at cá»§a cải, để đòi lại mà chi dùng.
NghÄ© xong hý há»ng gói má»™t trăm mưá»i lạng bạc, ôm tá»›i nhà Vương bà . Nhưng tá»›i nÆ¡i, đứng ngoà i nhìn và o, thấy trong nhà đặt hai cái quan tà i, đèn nhang nghi ngút, ngoà i cá»a lại có tấm bố cáo cá»§a huyện quan, viết rằng:
- Hung phạm Võ Tòng đã sát hại Phan thị và Vương bà , bản huyện vì chuyện án mạng mà bố cáo rằng ai bắt được Võ Tòng hay chỉ chỗ cho quan binh tới bắt, sẽ được thưởng năm chục lạng bạc.
KÃnh Tế ngẩn ngưá»i, Ä‘ang đứng vẩn vÆ¡ chưa biết tÃnh sao thì hai ngưá»i lÃnh từ trong chạy ra quát mắng:
- Ngươi là ai mà tá»›i đây đứng vÆ¡ vẩn thế nà y, chuyện án mạng chứ không phải giỡn, thá»§ phạm thì chưa bị bắt, ngươi đứng vá»› vẩn, chúng ta bắt ngươi bây giá».
KÃnh Tế hoảng lên lá»§i mất.
Äi tá»›i tá»u lầu ở Thạch Kiá»u, KÃnh Tế gặp má»™t ngưá»i đầu đội khăn chữ vạn, mình mặc áo xanh, bước tá»›i bảo:
- Ca ca to gan tháºt, dám tá»›i đó định thăm há»i dò xét hay sao?
KÃnh Tế nhìn lại thì ra má»™t ngưá»i bạn quen, là Dương Äại lang, hiện là má»™t chức việc trong huyện.
Hai ngưá»i vái chà o nhau. Dương Äại lang há»i:
- Lâu quá không gặp ca ca, Ä‘i đâu biệt tăm váºy?
KÃnh Tế Ä‘em chuyện cha chết tại Äông Kinh kể ra rồi nói tiếp:
- Ngưá»i thiếu phụ bị giết chÃnh là Phan thị, má»™t tiểu thiếp cá»§a nhạc phụ tôi lúc trước. Hồi nãy tôi Ä‘i ngang má»›i biết, chẳng hiểu sao lại bị thảm sát như váºy.
Dương Äại lang nói:
- Thá»§ phạm là Võ Tòng, em chồng cÅ© cá»§a Phan thị. Võ Tòng lúc trước phạm tá»™i, bị đà y ở Mạnh Châu, nhân gặp đại xá má»›i trở vỠđây. Lúc xưa Võ Tòng có gá»i đứa cháu gái tại nhà dượng tôi là Äà o nhị lang. Bây giá» dượng tôi lại lãnh đứa cháu gái đó vỠđể gả chồng cho nó. Hiện hai cái xác cứ để đó, chẳng biết bao giá» má»›i được Ä‘em chôn, vì biết ngà y nà o năm nà o má»›i bắt được hung phạm. Chỉ khổ cho đám lÃnh huyện phải ngà y đêm canh gác.
Nói xong, Dương Äại lang má»i KÃnh Tế lên tá»u lầu, gá»i là đãi chung rượu tẩy trần.
Kim Liên chết, KÃnh Tế Ä‘au khổ vô cùng, lòng dạ rối bá»i, chỉ uống qua loa và i chung rượu rồi cáo từ mà vá».
Tối hôm đó, KÃnh Tế mua Ãt nén hương và trăm và ng giấy, Ä‘em tá»›i chân cầu Thạch Kiá»u, vá»ng vá» phÃa nhà Vương bà , thắp hương đốt và ng mà khấn:
- Kim Liên nà ng Æ¡i, tôi là KÃnh Tế có nén hương trăm và ng tá»›i đây đốt cho nà ng, chẳng qua cÅ©ng tại tôi cháºm trá»… mà khiến nà ng uổng mạng. Nà ng sống khôn chết thiêng, sá»›m xui khiến cho quan binh bắt được hung phạm Võ Tòng, để tôi được ra pháp trưá»ng xem xá» trảm nó, có váºy má»›i rá»a được thù nà y.
Khấn xong, thì đứng lại khóc lóc một lúc rồi mới vỠnhà .
Vá» tá»›i nhà , KÃnh Tế đóng hết cả cá»a lại, lên giưá»ng mà nằm. Còn Ä‘ang mông lung ná»a thức ná»a ngá»§ thì thấy Kim Liên toà n thân đầy máu, tá»›i gần KÃnh Tế khóc mà nói:
- Tôi chỉ mong được cùng chà ng sum há»p, ngỠđâu chá» mãi chẳng thấy chà ng vá», tôi chết Ä‘i như thế nà y quả là khổ lắm. Sau khi bị thằng Võ Tòng sát hại thì hồn tôi không được nháºp âm ty, ngà y ngà y phiêu du lãng đãng khắp nÆ¡i, đêm đêm thì tìm chá»— vắng vẻ mà tá túc. Hồi chiá»u, chà ng cho được trăm và ng, tôi cảm Æ¡n lắm. Có Ä‘iá»u là hung thá»§ chưa bị bắt, thây cá»§a tôi để ở bên đưá»ng, chà ng có nghÄ© tá»›i tình xưa thì đứng ra xin chôn cất cho tôi.
KÃnh Tế cÅ©ng khóc mà bảo:
- Nà ng ơi, tôi cũng muốn chôn cất tỠtế cho nà ng, nhưng sợ tôi đứng ra thì con mụ kế mẫu vô nhân vô nghĩa của vợ tôi sẽ có dịp hại tôi. Chi bằng nà ng hãy tới phủ Chu lão gia bảo Xuân Mai đứng ra lo tống táng cho nà ng thì tiện hơn.
Kim Liên bảo:
- Hồi nãy tôi cÅ©ng có tá»›i phá»§ Thá»§ bị, nhưng bị vị thần coi cá»a nạt ná»™ xua Ä‘uổi, thôi để tôi tá»›i thá» lần nữa xem sao.
KÃnh Tế khóc lóc bưới tá»›i nắm áo Kim Liên, nhưng bị Kim Liên hất tay ra mà tỉnh má»™ng. Lúc đó đúng canh ba, KÃnh Tế tỉnh dáºy rồi mà cò như thấy mùi máu tươi phảng phất, KÃnh Tế bi cảm trằn trá»c cho tá»›i sáng.
Tháºt là :
Tỉnh mộng tuôn rơi giòng cảm luỵ,
Một mình thức trắng đến thâu canh.
Mãi tới hơn hai tháng sau, quan binh mới được tin là Võ Tòng đã trốn lên Lương Sơn, do đó huyện quan mới cho lệnh thân nhân của hai xác chết tới lãnh xác vỠchôn cất.
Xác Vương bà đã có con trai là Vương Triá»u lo tống táng. Còn xác Kim Liên thì không được ai nháºn bảo lãnh.
Trong thá»i gian đó, cứ và i ngà y Xuân Mai lại sai Lý An và Trương Thắng ra ngoà i há»i tin tức, nhưng lần nà o vá» cÅ©ng nói rằng chưa bắt được thá»§ phạm.
Äến tháng giêng, và o má»™t đêm thượng tuần, Xuân Mai má»™ng thấy Kim Liên tóc tai rÅ© rượi mình mẩy đầy máu tá»›i bảo:
- Xuân Mai em Æ¡i, chị chết Ä‘i như thế nà y khổ lắm, đến vá»›i em nà o có dá»… gì, vì má»—i lần tá»›i là má»™t lần bị thần gác cổng nạt ná»™ xua Ä‘uổi. Nay hung phạm Võ Tòng đã đà o thoát nÆ¡i xa mà thi thể chị thì cứ phÆ¡i bà y đã quá lâu, không ai tá»›i lãnh. Chị nhìn Ä‘i nhìn lại chẳng còn ai thân thÃch, chỉ còn có em. Nếu em còn nghÄ© tá»›i tình nghÄ©a ngà y trước thì đứng ra chôn cât cho chị, như váºy ở chốn âm ty chị cÅ©ng được ngáºm cưá»i.
Nói xong khóc như mưa mà đi. Xuân Mai bước theo nắm lại định há»i nữa, nhưng Kim Liên xô đẩy mà tỉnh má»™ng. Tỉnh dáºy, Xuân Mai thương cảm khóc lóc không thôi.
Hôm sau, Xuân Mai gá»i Trương Thắng và Lý An tá»›i dặn:
- Hai ngưá»i ra huyện coi đã có ai đứng ra lãnh chôn cất thi hà i thiếu phụ chưa.
Hai gia nhân vâng lá»i ra Ä‘i. Lát sau trở vá» thưa:
- Hung phạm đã đà o thoát lên Lương SÆ¡n, không còn cách gì bắt được. Huyện quan đã cho lệnh thân nhân được phép lãnh thi hà i nạn nhân vá» mai táng. Thi hà i lão bà thì có con trai lãnh rồi, chỉ còn thi hà i thiếu phụ là chưa có ai nháºn, hiện cứ để bên đưá»ng.
Xuân Mai bảo:
- Nếu váºy ta nhá» hai ngươi lo việc đó giùm, ta sẽ trá»ng thưởng.
Hai gia nhân thưa:
- Tiểu phu nhân dạy váºy, sợ rằng lão gia biết được rầy mắng, chúng tôi đâu dám là m.
Xuân Mai và o trong lấy ra mưá»i lạng bạc và hai xấp lụa, đưa cho hai gia nhân và bảo:
- Không sao, để ta thưa lại vá»›i lão gia, thiếu phụ nạn nhân đó là má»™t ngưá»i chị há» xa cá»§a ta, trước là m thiếp cá»§a Tây Môn Äại quan nhân, sau thì ra khá»i nhà đó và bị thảm sát. Hai ngưá»i lấy bạc nà y mua má»™t cá»— áo tốt rồi lo chôn cất tá» tế tại nÆ¡i nà o thuáºn tiện ở ngoại thà nh gìum ta, vỠđây ta sẽ trá»ng thưởng.
Trương Thắng thấy bạc thì hÃp mắt lại nói:
- Nếu váºy thì tiểu phu nhân cứ để chúng tôi lo.
Lý An bảo:
- Chỉ sợ trên huyện không cho chúng tôi nháºn lãnh thi hà i, hay là lấy thiếp cá»§a lão gia đưa lên huyện quan má»›i được.
Trương Thắng nói tiếp:
- Thì cứ nói em gái của nạn nhân hiện là tiểu phu nhân trong phủ nà y, chằng lẽ trên huyện dám là m khó hay sao? cần gì phải đưa thiếp.
Nói xong nháºn bạc và lụa, cùng Lý An bước ra.
Trên đưá»ng Ä‘i, Trương Thắng bảo Lý An:
- Chắc là thiếu phụ kia và tiểu phu nhân mình đây trước cùng là thiếp cá»§a Tây Môn Äại quan nhân, nên thân thiết vá»›i nhau chứ chẳng phải chị em há» hà ng gì đâu. Mà y nhá»› không, lúc án mạng má»›i xảy ra, tiểu phu nhân khóc than mấy ngà y bá» cả ăn cả ngá»§, lão gia gá»i đà n hát vá» nhà mà tiểu phu nhân cÅ©ng chẳng được vui. Nay ngừoi ta chết mà không có ai nháºn lãnh, tiểu phu nhân phải đứng ra lo chứ chẳng lẽ để sình thối lên hay sao? hai đứa mình chịu khó giúp tiểu phu nhân việc nà y, tất nhiên tụi mình sẽ được cất nhắc, vì hiện tại tiểu phu nhân nói gì, lão gia cÅ©ng răm rắp nghe theo. Vả lại mình là m việc nà y cÅ©ng là được phúc.
Sau đó hai gia nhân tới huyện xin lãnh chôn cất Kim Liên, lại nói:
- Hiện em gái cá»§a Phan thị là tiểu phu nhân cá»§a lão gia chúng tôi, chÃnh tiểu phu nhân sai chúng tôi nháºn lãnh tá» thi để chôn cất.
Trên huyện nghe váºy thì chấp thuáºn ngay.
Hai gia nhân mua quan tà i chỉ mất sáu lạng, lấy lụa sẵn đem theo mà khâm liệm tỠtế.
Trương Thắng bảo:
- Bây giỠmình nên chôn tại khu đất của lão gia ở cạnh chùa Vĩnh Phúc, ở đó rộng rãi lắm.
Thế là hai gia nhân thuê xe chở quan tà i Kim Liên tới chùa Vĩnh Phúc, nói với vị trưởng lão trụ trì rằng:
- Äây là ngưá»i chị há» cá»§a tiểu phu nhân trong phá»§, xin trưởng lão cho chôn tại khu đất hương hoa? cá»§a lão gia chúng tôi ở đây.
Vị trưởng lão nghe váºy thì chấp nháºn ngay, cho chôn Kim Liên ở dưới gốc bạch dương.
Công việc xong xuôi, hai gia nhân trở vỠthưa lại với Xuân Mai, lại giao bốn lạng bạc còn thừa. Xuân Mai bảo:
- Lấy hai lạng Ä‘em đến cho trưởng lão, bảo láºp đà n tụng kinh cầu siêu giùm cho, còn hai lạng thì hai ngưá»i má»—i đứa má»™t lạng.
Hai ngưá»i lạy tạ nhưng không dám nháºn bạc thưởng, mà chỉ nói:
- Việc nà y có khó khăn nặng nhá»c gì, chúng tôi không dám nháºn thưởng, nếu phu nhân có lòng thương xót thì xin tiến cá» hai chúng tôi để nhá» lão gia cất nhắc cho, Æ¡n đó chúng tôi chẳng bao giá» dám quên.
Xuân Mai bảo:
- Chuyện đó không khó gì, nhưng ta thưởng mà hai ngươi không nháºn thì ta giáºn đó.
Hai ngưá»i hoảng lên vá»™i nháºn bạc, lạy tạ rồi lui ra, vừa Ä‘i vừa nói chuyện vá»›i nhau vá» lòng tốt cá»§a tiểu phu nhân.
Lại nói, Trần Äịnh đưa linh cữu Trần Hồng cùng gia quyến vá» tá»›i ngoại thà nh huyện Thanh Hà , rồi Ä‘em linh cữu và o chùa VÄ©nh Phúc để là m lá»… tụng kinh, sau đó thì chôn cất thoa? đáng.
Ngay từ lúc tá»›i nÆ¡i, chằng ai thấy KÃnh Tế đâu, mãi sau KÃnh Tế má»›i tá»›i chùa VÄ©nh Phúc lạy chà o mẹ. Trương thị giáºn bảo:
- Sao ngươi không ra tiếp tay với ta cho sớm?
KÃnh Tế đáp:
- Ở nhà không ai coi nhà , vả lại mấy hôm nay trong ngưá»i con cÅ©ng không khoẻ.
Trương thị lại há»i:
- Còn cữu cữu và cữu mẫu đâu, sao không thấy?
KÃnh Tế đáp:
- Cữu cữu nghe nói mẫu thân xuống thì dá»n nhà vá» rồi.
Trương thị bảo:
- Sao không bảo cữu cữu cứ ở đó, dá»n vá» là m gì.
Lát sau Trương Äòan luyện nghe tin chị vá», cÅ©ng tìm tá»›i thăm, hai chị em hà n huyên khóc lóc. Trương thị sai dá»n tiệc rượu đãi em.
Hôm sau Trương thị sai KÃnh Tế Ä‘em năm lạng bạc tá»›i chùa VÄ©nh Phúc nhá» vị sư trưởng tổ chức lá»… niệm kinh cho Trần Hồng.
KÃnh Tế cưỡi lừa Ä‘i, giữa đưá»ng gặp hai ngưá»i bạn là Lục Äại lang và Dương Äại lang, bèn xuống lừa mà gá»i. Äôi bên vái chà o nhau. Hai ngưá»i bạn há»i:
- Huynh đi đâu đây?
KÃnh Tế đáp:
- Linh cữu cha tôi đã được Ä‘em vá», bây giá» tôi tá»›i chùa VÄ©nh Phúc để nhá» sư trưởng là m lá»… niệm kinh cho cha tôi.
Hai ngưá»i nói:
- Chúng đệ không biết là linh cữu lão bá đã vỠnên thất lễ không tới điếu táng được, xin huynh niệm tình thứ lỗi.
Lại há»i:
- Chừng nà o thì là m lễ an táng?
KÃnh Tế đáp:
- Chắc cũng chỉ một hai ngà y nữa mà thôi, niệm kinh xong là an táng ngay.
Hai ngưá»i định cáo từ thì KÃnh Tế há»i Dương Äại lang:
- Thi hà i cá»§a Phan thị đâu rồi? ai lãnh chôn cất váºy? huynh có biết không?
Dương Äại lang đáp:
- Chừng ná»a tháng trước đây, được tin báo là Võ Tòng đã lên Lương SÆ¡n là m giặc, không thể bắt được nữa, huyện quan má»›i cho thân nhân tá»›i lãnh xác vá» mai táng. Vương bà thì có con trai lo, còn thi hà i Phan thị thì mãi ba bốn hôm sau má»›i có hai gia nhân cá»§a phá»§ Thá»§ bị tá»›i lãnh, Ä‘em chôn tại chùa VÄ©nh Phúc.
KÃnh Tế biết là Xuân Mai đã lo việc đó, bèn há»i tiếp"
- Có phải chùa VÄ©nh Phúc ở ngoại thà nh phÃa nam không?
Dương Äại lang cưá»i:
- Thì còn chùa Vĩnh Phúc nà o nữa, ở đó có đất hương hoa? của Chu lão gia.
KÃnh Tế vui vẻ nghÄ© thầm:
- Kim Liên được an táng tại đó tháºt là may lắm.
Äá»an cáo từ hai ngưá»i, lên lừa hối hả tá»›i chùa VÄ©nh Phúc.
Tá»›i nÆ¡i, gặp sư trưởng, KÃnh Tế chưa nói gì tá»›i việc tụng kinh cho cha mà đã há»i ngay.
- Nghe nói là bên phá»§ Chu lão gia vừa cho mai táng má»™t ngưá»i đà n bà tại đây phải không?
Sư trưởng đáp:
- Có, đã mai táng cạnh cây bạch dương ở sau chùa, nghe nói ngưá»i đó là chị há» cá»§a tiểu phu nhân trong phá»§ Chu lão gia.
KÃnh Tế nghe xong, không thèm tá»›i viếng linh cữu cha, mà vá»™i ra cổng chùa mua hương hoa đèn nến, tá»›i má»™ Kim Liên, thắp hương đốt và ng, khóc mà khấn:
- Nà ng Æ¡i, tôi là KÃnh Tế tá»›i đốt cho nà ng trăm và ng nữa đây, nà ng sống khôn chết thiêng vá» mà nháºn.
Lại khóc lóc má»™t hồi rồi má»›i trở và o phương trượng, tá»›i trước linh cữu cha tế lá»… đốt và ng. Rồi đưa bạc cho sư trưởng dặn tá»›i ngà y hai mươi, gá»i tám vị tăng tá»›i tụng kinh là m lá»… Ä‘oạn thất. KÃnh Tế vá» nhà thưa lại vá»›i mẹ má»i chuyện.
Sau đám tang cá»§a Trần Hồng, hai mẹ con KÃnh Tế ở lại huyện Thanh Hà sống vá»›i nhau qua ngà y.
Má»™t hôm và o thượng tuần tháng hai, nhân nhà n rá»—i, Nguyệt nương cùng Ngá»c Lâu, Tuyết Nga, Tây Môn Äại thư và Tiểu Ngá»c ra đứng ở cổng lá»›n chuyện trò và nhìn quang cảnh sinh hoạt ngoà i đưá»ng phố. Ngoà i đưá»ng, nhân tiết xuân ấm áp, ngưá»i qua lại nhá»™n nhịp, xe cá»™ lui tá»›i dáºp dìu. Bá»—ng từ xa, má»™t vị hoà thượng Ä‘i tá»›i, theo sau đó có má»™t thanh niên và má»™t thiếu nữ. Hoà thượng chân Ä‘i đất, áo cà sa cÅ© kỹ, thấy Nguyệt nương cùng đám đà n bà con gái Ä‘ang đứng ở cổng thì bước tá»›i vái chà o mà nói:
- Dinh cÆ¡ cá»§a Bồ Tát thi chá»§ đây quả là đồ sá»™, rõ ra là gia đình già u sang. Bần tăng từ NgÅ© Äà i SÆ¡n tá»›i đây, được gặp thà chá»§ như thế nà y kể cÅ©ng là thiện duyên. Bần đạo hiện Ä‘ang nhá» thà chá»§ tháºp phương bố thà công quả để vá» trùng tu tam bảo Pháºt đà i, nguyện mong thà chá»§ bá» ra Ãt tà i váºt là m Ä‘iá»u công đức.
Nguyệt nương nghe váºy thì sai Tiểu Ngá»c và o lấy ra má»™t xấp vải, má»™t xâu tiá»n đồng và má»™t đấu gạo trắng. Nguyệt nương vốn là ngưá»i hay bố thÃ, giúp đỡ tăng ni, nên hoà thượng nà y tá»›i là được bố thà ngaỵ Tiểu Ngá»c Ä‘em các thứ ra, Nguyệt nương bảo:
- Ngươi đem ra bố thà cho sư phụ đây.
Tiểu Ngá»c uốn éo bước ra, Ä‘á»ng đảnh nói:
- Nà y, hoà thượng kia Æ¡i, Äại nương tôi bố thà các thứ nà y đây, hoà thượng bước và o mấy bước mà lấy, rồi còn lạy tạ Äại nương tôi nữa chứ.
Nguyệt nương vá»™i mắng Tiểu Ngá»c:
- Äồ nghiệt súc ăn nói như váºy hay sao? ngưá»i ta là đệ tá» cá»§a Pháºt mà ngươi dám nhạo báng như váºy hay sao? cái miệng mà y như thế, lúc chết Ä‘i không để đâu hết tá»™i cho mà coi.
Hoà thượng bước tá»›i gần, Tiểu Ngá»c cưá»i bảo:
- Äại nương coi, ông hoà thượng nà y kỳ không, cứ đăm đăm nhìn ngó tôi từ đầu tá»›i chân là thế nà o?
Nói xong đưa các thứ cho hoà thượng. Hoà thượng đưa hai tay ra nháºn rồi hướng vá» Nguyệt nương:
- Äa tạ Bồ tát thà chá»§.
Tiểu Ngá»c bảo:
- Æ , cái ông nà y vô lá»… quá nhỉ, còn tôi đây, ông không cám Æ¡n sao?
Nguyệt nương vội mắng:
- Con khốn dám ăn nói váºy hả? hoà thượng đây là con Pháºt, lại phải cám Æ¡n mà y hay sao?
Tiểu Ngá»c há»i:
- Äại nương bảo hoà thượng nà y là con trai Pháºt thì ai là con gái Pháºt? ai là con rể Pháºt? ai là con dâu Pháºt?
Nguyệt nương bảo:
- Thì các tăng nữ các ni cô là con gái cá»§a Pháºt chứ sao.
Tiểu Ngá»c bảo:
- Như váºy tức là Vương sư bà , Tiết sư bà là con gái Pháºt, nhưng còn ai là con rể Pháºt?
Nguyệt nương phì cưá»i mắng:
- Thôi, con tiểu dâm phụ có câm miệng Ä‘i không? chỉ được cái ăn nói báºy bạ là giá»i thôi.
Tiểu Ngá»c kêu lên:
- Äại nương cứ mải mắng tôi, để cho ông hoà thượng kia cứ nhìn tôi chòng chá»c kia kìa.
Ngá»c Lâu bảo:
- Hoà thượng nhìn ngươi là để nhớ mặt ngươi rồi sẽ độ thoát cho ngươi.
Tiểu Ngá»c nói:
- Nếu ông ấy độ cho tôi thì tôi chịu.
Äám đà n bà cưá»i khúc khÃch. Hoà thượng cÅ©ng vái chà o mà đi.
Tiểu Ngá»c nói:
- Äại nương cứ mắng tôi là nhạo báng ông hoà thượng đó, Äại nương thấy không? lúc Ä‘i, ông ta còn ngoái đầu lại liếc tôi má»™t cái rồi má»›i chịu Ä‘i.
Äang nói chuyện thì thấy Tiết tẩu từ xa tá»›i vái chà o. Nguyệt nương há»i:
- Äi đâu váºy? sao hồi nà y không thấy tá»›i đây chÆ¡i?
Tiết tẩu đáp:
- Hồi nà y tôi báºn quá, chằng có lúc nà o rảnh rang. Mấy hôm nay tôi và Văn tẩu lại báºn tối mắt vá» chuyện mai mối cho con trai cá»§a Trương Äá» hình vá»›i cháu gái cá»§a Từ Thái giám, tiếp đó là tiệc tùng cá»§a hai nhà thân gia. Tiểu phu nhân trong phá»§ Chu lão gia cÅ©ng cho gá»i mà tôi chưa tá»›i được, chằng biết có giáºn tôi hay không.
Nguyệt nương há»i:
- Bây giỠthì đang đi đâu đây?
Tiết tẩu đáp:
- Tôi có chút việc, phải tá»›i thưa vá»›i Äại nương.
Nguyệt nương há»i:
- Chuyện gì váºy? thì và o đây má»™t lát đã.
Nói xong dẫn Tiết tẩu và o thượng phòng, cho ngồi uống trà .
Tiết tẩu ngồi xuống nói:
- Chắc là Äại nương chưa biết rằng tháng chạp năm ngoái, Trần thân gia cá»§a quý phá»§ đây đã chết vì bệnh tại Äông Kinh, rồi cả nhà dá»n vỠđây, đưa linh cữu vá» hồi tháng giêng, tụng kinh tại chùa VÄ©nh Phúc, bây giá» thì chôn cất xong xuôi rồi. Tôi cứ nghÄ© là Äại nương ở đây đã biết tin, váºy mà chằng thấy tá»›i Ä‘iếu tang, Trần lão bà có ý trông đợi Äại nương mãi.
Nguyệt nương ngạc nhiên:
- Tôi nà o hay biết gì đâu, lại cũng chẳng ai nói gì với tôi cả, chúng tôi ở đây mới chỉ biết chuyện Phan thị bị em chồng sát hại mà thôi. Rồi sau đó cũng chẳng biết là chuyện ra sao nữa.
Tiết tẩu nói:
- Thế má»›i biết ông bà nói đúng, ngưá»i ta ai sinh ra cÅ©ng có nÆ¡i, nhưng chết Ä‘i, chưa chắc ai cÅ©ng có chốn. NgÅ© nương chằng qua là ngưá»i ngu dại, là m những chuyện báºy bạ nên má»›i chết thảm thương như váºy, chứ nếu biết giữ bổn pháºn mà ở lại đây thì là m sao ngưá»i em chồng có thể sát hại được. Âu cÅ©ng là oan gia túc trái cho nên má»›i phải chết đưá»ng chết chợ chết thảm thương như váºy. CÅ©ng may là có Xuân Mai thư thư còn nặng tình nghÄ©a cÅ©, má»›i sai ngưá»i đứng ra lo chôn cất, nếu không thì có ai nháºn lãnh đâu, rồi thi thể biết là m sao.
Tuyết Nga đứng bên nói:
- Xuân Mai được bán cho phá»§ Thá»§ bị má»›i đây mà sao đã có tiá»n đứng ra chôn cất váºy? mà Chu lão gia cÅ©ng không nói gì hay sao?
Tiết tẩu đáp:
- Trá»i Æ¡i thế là nương nương đâu có biết gì. Chu lão gia mua Xuân Mai thư thư vá», thấy xinh đẹp lanh lợi, lại có tà i đà n hát thì mừng lắm, đâu có cho là m a hoà n, mà nhắc lên là m đệ nhị phòng, má»™t mình ở căn nhà ba gian đồ sá»™, a hoà n đà y tá»› xung quanh cả đống, nói má»™t thì Chu lão gia nghe mưá»i. Hồi bán Xuân Mai xong, Chu lão gia thưởng cho tôi má»™t lạng bạc và má»™t xấp lụa. Chu phu nhân thì đã năm mưoi tuổi, mắt kém, lại tu hà nh ăn chay trưá»ng, chằng thiết gì việc nhà cả. Cô con gái thì hãy còn vụng dại, cho nên Xuân Mai bây giá» là tiểu phu nhân, má»™t mình tay hòm chìa khoá cai quản việc trong phá»§, tiá»n rừng bạc bể nà o có thiếu gì.
Má»i ngưá»i nghe xong Ä‘á»u im lặng. Tiết tẩu nói và i câu chuyện nữa rồi đứng dáºy cáo từ. Nguyệ nương dặn:
- Ngà y mai ngươi trở lại đây, ta soạn Ãt lá»… váºt, vải lụa và ng hương, nhá» ngươi Ä‘em tá»›i Ä‘iếu tang Trần thân gia giùm.
Tiết tẩu há»i:
- Còn Äại nương có Ä‘i không?
Nguyệt nương bảo:
- Nhá» ngươi nói là trong ngưá»i ta không khoẻ, hôm khác sẽ tá»›i bái kiến Trần lão bà .
Tiết tẩu nói:
- Váºy thì Äại nương cứ cho chuẩn bị sẵn Ä‘i, sáng mai tôi sẽ tá»›i.
Nguyệt nương lại há»i:
- Bây giá» ngươi đến phá»§ Thá»§ Bị phải không? nếu báºn thì không đến cÅ©ng được chứ gì?
Tiết tẩu đáp:
- Äâu được, báºn gì cÅ©ng phải đến chứ, tiểu phu nhân ở đó đã cho gá»i, không đến rồi tiểu phu nhân giáºn thì khổ. Tiểu phu nhân sai ngưá»i gá»i tôi mấy lần rồi đó.
Nguyệt nương há»i tiếp:
- Gá»i ngươi có chuyện gì váºy?
Tiết tẩu đáp:
- Äại nương không biết đâu, tiểu phu nhân Xuân Mai hiện có mang được mấy tháng rồi, nay chắc là Chu lão gia mừng, gá»i tôi đến để thưởng tôi chứ gì.
Nói xong cáo từ mà đi.
Tuyết Nga thấy Tiết tẩu đi rồi, bèn nói:
- Con mẹ nà y ăn nói thấy ghét, mà chẳng hiểu con Xuân Mai má»›i vá» phá»§ Chu Thá»§ bị đây, sao đã có mang mau quá váºy? cÅ©ng chẳng hiểu Chu lão gia có bao nhiêu thê thiếp, mà con Xuân Mai được sùng ái quá thế?
Nguyệt nương nói:
- Chu lão gia chỉ có ngưá»i chánh thất và đứa con gái chứ không có hầu thiếp nà o khác ngoà i Xuân Mai.
Tuyết Nga bảo:
- Nó chỉ là hầu thiếp mà con mẹ Tiết vừa rồi cứ bốc nó lên đến táºn trá»i.
Tháºt ra không ngá» mấy câu nói nà y đã Ä‘em tai há»a lại cho Tuyết Nga vá» sau.
Tháºt là :
Chuyện thị phi ở đâu đâu
Mà tai hoa. rớt xuống đầu không hay.
Cho nên ngưá»i quân tá» lúc nà o cÅ©ng nên tháºn trá»ng lá»i nói, tai hoa. thưá»ng do cái miệng mà và o váºy.
|

12-10-2008, 11:06 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 89
Chủ Tớ Gặp Nhau
Sáng hôm sau, Nguyệt nương cho soạn lá»… váºt tháºt háºu, chá» Tiết tẩu tá»›i Ä‘em sang nhà há» Trần. Nguyệt nương lại sai Tây Môn Äại thư mặc đồ tang, ngồi kiệu tá»›i thay mặt mình phúng Ä‘iếu.
Tiết tẩu Ä‘em lá»… váºt tá»›i thì KÃnh Tế Ä‘ang đứng ở cá»a, thấy váºy bèn há»i:
- Ở đâu váºy?
Tiết tẩu đáp:
- Thôi cáºu Æ¡i, cáºu đừng có là m bá»™ không biết, đây là lá»… váºt cá»§a mẹ vợ cáºu sai tôi Ä‘em tá»›i Ä‘iếu lão gia, có cả Äại cô nương tá»›i nữa đấy.
KÃnh Tế mỉa mai:
- Thì ra bên vợ tôi tá»›i Ä‘iếu đấy hả? phụ thân tôi đã gần xanh cá» rồi mà má»›i thấy tá»›i Ä‘iếu, sao sá»›m quá váºy?
Tiết tẩu bảo:
- Kìa, sao cáºu lại nói thế? đại nương bây giá» là thân goá bụa, có ra khá»i nhà đâu mà biết đến chuyện gì, lại cÅ©ng chẳng có ai tá»›i báo tang, là m sao mà biết. Do đó má»›i trá»… nãi như thế nà y. Mãi hôm qua tôi tá»›i nói chuyện, Äại nương má»›i biết đó. Xin cáºu đừng giáºn.
Äang nói thì kiệu cá»§a Äại thư ngừng ở cá»a, KÃnh Tế là m bá»™ há»i Tiết tẩu:
- Ai váºy?
Tiết tẩu bảo:
- Äừng có giả vá», còn ai và o đây nữa, thì Äại cô nương vợ cáºu chứ ai. Hôm nay đại nương khó ở trong mình nên Äại cô nương Ä‘i thay, vả lại đại cô nương là pháºn dâu con thì phải đến chứ sao.
KÃnh Tế nói lá»›n:
- Äuổi con dâm phụ đó vá» Ä‘i, dâu con gì nó, nhà nà y không cần nó.
Tiết tẩu bảo:
- Kìa sao cáºu quá nóng giáºn như váºy? dầu sao thì cÅ©ng là chá»— vợ chồng.
KÃnh Tế bảo:
- Nó không phải là vợ tôi nữa, tôi không cần nó nữa.
Äoạn nhìn ra, thấy Äại thư xuống kiệu, vá»™i chạy tá»›i đạp ngưá»i phu kiệu má»™t đạp rồi quát:
- Có Ä‘em kiệu Ä‘i không, tao Ä‘áºp nát kiệu ra bây giá», mà con dâm phụ kia cÅ©ng khó yên vá»›i tạ Cút Ä‘i mau.
Hai ngưá»i phu kiệu thấy KÃnh Tế là m dữ, vá»™i khiêng kiệu Ä‘i.
Tiết tẩu và o nhà gá»i được Trương bà ra thì kiệu đã Ä‘i xa rồi. Tiết tẩu không biết sao, đà nh thưa vá»›i Trương bà nháºn lá»… váºt rồi trở vá» thưa chuyện lại vá»›i Nguyệt nương.
Nguyệt nương nghe chuyện xong giáºn uất lên bảo:
- Thằng khốn đó hà nh động như váºy thì quả là không còn trá»i đất nà o nữa. Sao lúc gia gia sinh tiá»n là m quan thì nó vác mặt tá»›i đây ở suốt mấy năm, mà bây giá» nỡ lây oán để báo ân như váºy. Chẳng qua là nó là m Ä‘iá»u báºy bạ nhÆ¡ nhuốc, ta đánh mắng nó nên nó thù đấy thôi.
Äoạn quay sang bảo Äại thư:
- Con à , cha mẹ vợ nó đã không coi ra gì, nhưng con là vợ nó, mà đã là vợ thì sống là m ngưá»i bên chồng, chết là m ma bên chồng, ta cÅ©ng không dám giữ con ở nhà , sợ tiếng Ä‘á»i chê trách. Váºy thì ngà y mai con cứ tá»›i lần nữa, đừng sợ nó, nó không dám to gan lá»›n máºt giết nổi con đâu, chẳng lẽ không còn vương pháp luáºt lệ gì hay sao, mà nó có thể muốn là m gì thì là m.
Sáng hôm sau, Nguyệt nương lại cho gá»i kiệu đưa Äại thư tá»›i nhà KÃnh Tế, có Äại An Ä‘i theo.
KÃnh Tế vắng nhà , vì phải tá»›i trông coi đắp má»™ cho chạ Mẹ KÃnh Tế,, Trương bà , là ngưá»i biết lá»…, giữ Äại thư lại rồi bảo Äại An:
- Ngươi vá» thưa vá»›i Äại nương là ta rất cảm tạ vá» lá»… váºt Ä‘em tá»›i, xin Äại nương đừng chấp KÃnh Tế, hôm qua nó ăn nói hà nh động xằng báºy vì nó say rượu đấy thôi, để rồi ta sẽ dạy nó.
Äá»an sai khá»an đãi Äại An rồi cho vá».
Äến tối, KÃnh Tế vá» tá»›i nhà , vừa thấy Äại thư là xông tá»›i đánh đá mà mắng:
- Con dâm phụ, mà y bảo tao ăn nhỠở Ä‘áºu, váºy còn tá»›i đây là m gì nữa? mà y biết không? nhá» có cá»§a cải kim ngân tao Ä‘em tá»›i mà mà y má»›i có được cái sản nghiệp như ngà y naỵ Gia đình mà y sang Ä‘á»at cá»§a cải cá»§a tao chứ tao không có hỠăn má»™t há»™t cÆ¡m nà o cá»§a gia đình mà y đâu. Cha tao chết chôn đã cả tháng nay, bây giá» tao cần mẹ con mà y tá»›i Ä‘iếu tang hay sao?
Äại thư cÅ©ng không vừa mắng lại rằng:
- Äồ khốn kiếp vô liên sỉ, con dâm phụ đó bị Ä‘uổi ra rồi bị giết, bây giá» anh lại trút giáºn lên đầu tôi phải không?
KÃnh Tế nghe nói tá»›i Kim Liên thì cà ng giáºn hÆ¡n nhảy tá»›i nắm tóc vợ mà đánh. Trương bà phải chạy lại can, KÃnh Tế xô mẹ ra. Trương bà khóc nói:
- Thằng chết ôn chết dịch bất hiếu bất nghĩa kia, mà y không coi tao là mẹ nữa hay sao mà xô đẩy tao như thế?
á»’n à o lên má»™t hồi rồi KÃnh Tế ra đưá»ng gá»i má»™t cá»— kiệu tá»›i, Ä‘uổi vợ vá» mà bảo:
- Con dâm phụ còn vác mặt lại đây nữa thì tao giết mà y.
Äại thư vá» tá»›i nhà thì sợ hãi lắm, ở lì trong nhà , không dám Ä‘i đâu nữa.
Tháºt là :
Ai ngá» câu chuyện thêm phiá»n phức
Buồn giáºn thà nh ra oán háºn sâu.
Má»™t hôm và o tiết Thanh Minh tháng ba, Nguyệt nương sai soạn và ng hương, rượu thịt và nhiá»u lá»… váºt khác để ra ngá»ai thà nh là m lá»… tảo má»™ cho Tây Môn Khánh, Tuyết Ngà và Äại thư ở nhà coi nhà . Ngá»c Lâu, Tiểu Ngá»c và nhÅ© mẫu Như à bồng Hiếu ca nhi Ä‘i theo. Lại có cả vợ chồng Ngô Äại cữu cùng Ä‘i.
Cảnh váºt ở ngoại thà nh muôn phần xanh tươi đẹp, hoa hồng liá»…u lục, mây trắng trá»i xanh. Ngưá»i ngá»±a nưá»m nượp, xe cá»™ dáºp dìu, tháºt má»™t năm bốn mùa không mùa nà o bằng được mùa xuân. Ngà y xuân thì gá»i là lệ nháºt, gió xuân thì gá»i là hòa phong, con ngá»±a ngà y xuân gá»i là bảo mã, cá»— kiệu ngà y xuân gá»i là hương xa, con đưá»ng mùa xuân gá»i là phương kÃnh, tháºm chà đến bụi đất mùa xuân cÅ©ng được gá»i là hương trần. Thấy hoa Ä‘ua sắc, cá» Ä‘ua tươi thì bảo là xuân tÃn, thá»i gian mùa xuân thì gá»i là thiá»u quang.
Äi chừng năm dặm thì tá»›i má»™ phần cá»§a Tây Môn Khánh, nÆ¡i đây được xây cất thà nh má»™t toà biệt thá»± có đủ phòng khách, phòng ngá»§, nhà bếp y như dà nh cho ngưá»i sống. Äại An Ä‘em các lá»… váºt và o, gia nhân lo nhóm lá»a nấu đồ ăn để cúng.
Nguyệt nương, Ngá»c Lâu và má»i ngưá»i ngồi trên nhà khách dùng trà , trong khi Äại An và các gia nhân lo bà y lá»… tam sinh và các thứ rượu thịt lên tế đà i trước phần má»™ chá»§.
Nguyệt nương thấy má»i việc đã chuẩn bị xong xuôi mà chưa thấy vợ chồng Ngô Äại cữu tá»›i. Nguyên vợ chồng Ngô Äại cữu, má»›i đầu thì hẹn cùng Ä‘i, nhưng phút chót lại nói là sẽ đến sau.
Mãi tá»›i giá» Tỵ má»›i tháy vợ chồng Ngô Äại cữu cưỡi lừa, Ä‘em má»™t và i gia nhân tá»›i. Nguyệt nương chạy ra rước và o há»i:
- Sao tẩu tẩu không dùng kiệu, lừa nà y là m sao cưỡi nổi.
Äoạn má»i và o phòng trong thay áo, trở ra dùng má»™t tuần trà , rồi bắt đầu tá»›i trước phần má»™ cá»§a Tây Môn Khánh. Nguyệt nương châm năm nén hương lá»›n, đưa cho vợ chồng Ngô Äại cữu hai cây, Ngá»c Lâu má»™t cây, nhÅ© mẫu Như à cầm giùm Hiếu ca nhi má»™t cây, còn mình thì cầm má»™t cây, vái lạy trước má»™ rồi khấn rằng:
- Chà ng Æ¡i, nay nhân tiết Thanh minh, tôi là Ngô thị, cùng Mạnh Tam nương và con chúng ta là Tây Môn Hiếu, tá»›i trước má»™ chà ng, có nén hương trăm và ng đốt cho chà ng. Chà ng sống khôn thác thiêng, xin vá» chứng giám, phù há»™ cho vợ cho con, cho những ngưá»i ra tảo má»™ chà ng hôm naỵ Chà ng Æ¡i, tình phu thê gắn bó, nghÄ©a chồng vợ Ä‘áºm đà , chà ng vá» chứng giám cho tôi.
Khấn xong thì cắm hương và o bát rồi phục xuống má»™ mà khóc. Ngá»c Lâu cÅ©ng bước tá»›i khấn vái rồi phục xuống mà khóc cùng Nguyệt nương. NhÅ© mẫu Như à bồng Hiếu ca nhi tá»›i trước má»™, quỳ lạy khấn vái rồi cÅ©ng khóc. Sau cùng là vợ chồng Ngô Äại cữu tá»›i khấn vái.
Là m lá»… xong, Äại An Ä‘em và ng mã ra đốt rồi và o phòng khách dá»n tiệc rượu. Nguyệt nương má»i vợ chồng Ngô Äại cữu nháºp tiệc. Ngá»c Lâu ngồi cạnh Nguyệt nương. Cuối cùng là Tiểu Ngá»c, Như à bồng Hiếu ca nhi và má»™t a hoà n cá»§a Ngô Äại cữu là Lan Hương. Má»i ngưá»i uống rượu trò chuyện.
Nguyên đêm hôm trước, Xuân Mai nằm vá»›i Chu Thá»§ bị, giả vá» nằm má»™ng mà khóc thút thÃt. Chu Thá»§ bị há»i thì Xuân Mai đáp:
- Tôi nằm mÆ¡ thấy mẫu thân tôi vá» bảo là tiết Thanh minh, nhà nà o cÅ©ng tảo má»™ đốt và ng, mà tôi là con, lại chằng ngó ngà ng gì tá»›i mẹ. Do đó, tỉnh dáºy, tôi buồn mà khóc.
Chu Thủ bị bảo:
- Như váºy tức là nà ng cÅ©ng có hiếu, đó là điá»u đáng khen, nhưng không biết má»™ mẹ nà ng ở đâu?
Xuân Mai nÃn khóc đáp:
- Ở sau chùa VÄ©nh Phúc, phÃa nam ngá»ai thà nh đó.
Chu Thủ bị bảo:
- Tưởng xa xôi gì chứ chùa VÄ©nh Phúc thì ngà y mai để bảo chúng nó soạn lá»… váºt cho nà ng ra tảo má»™ mẹ.
Thì ra Xuân Mai lúc đứng ra chôn cất cho Kim Liên đã giấu Chu Thủ bị, và bây giỠlại bịa chuyện để được đi tảo mộ Kim Liên.
Hôm sau, Chu Thá»§ bị sai gia nhân soạn lá»… váºt tháºt háºu, Ä‘em ra phần đất hương hoa? cá»§a gia đình, dà nh để an táng ngưá»i trong nhà , nÆ¡i đây có cả má»™t trang viện nguy nga, có hoa viên đình đà i rá»™ng rãi. Chu Äại nương cùng con gái và Xuân Mai, má»—i ngưá»i ngồi trên má»™t cá»— kiệu bốn ngưá»i khiêng, gia nhân xúm xÃt trong ngoà i, quân hầu dẹp đưá»ng mà đi.
Trong khi đó, tại má»™ phần cá»§a Tây Môn Khán, ăn uống xong xuôi, Nguyệt nương sai gia nhân dá»n dẹp các thứ, rồi gá»i thêm má»™t cá»— kiệu cho Ngô Äại cữu mẫu, má»i ngưá»i ra đưá»ng ngoạn cảnh. Ngô Äại cữu cưỡi lừa Ä‘i cạnh, gia nhân theo sau.
Äi ba dặm thì tá»›i Äà o Hoa Ä‘iếm, năm dặm thì tá»›i Hạnh Hoa thôn, dá»c đưá»ng đúng là cảnh "ngá»±a xe như nước áo quần như nêm", trai thanh gái lịch dáºp dìu, ngưá»i Ä‘i tảo má»™, kẻ thưởng xuân vui tiết Hà n thá»±c, vui há»™i Äạp thanh.
Äang Ä‘i thì thấy trước mặt, bên gốc hòe lá»›n xanh tươi là má»™t ngôi chùa lá»›n. Nguyệt nương há»i:
- Ngôi chùa nhá» nà y tên gì váºy?
Ngô Äại cữu giục lừa tá»›i gần đáp:
- Äây là viện hương hoa? cá»§a Chu lão gia, tên gá»i VÄ©nh Phúc Thiá»n Lâm. Lúc sinh tiá»n, dượng nhà ta từng cúng rất nhiá»u tiá»n để trùng tu Pháºt Ä‘iện, cho nên bây giá» má»›i được sáng sá»§a khang trang như váºy đó.
Nguyệt nương bảo chị dâu:
- Chúng mình cÅ©ng nên và o chùa thăm cảnh Pháºt má»™t chút.
Má»i ngưá»i xuống kiệu và o chùa. Má»™t tiểu sa di trông thấy vá»™i và o báo vá»›i vị trưởng lão:
- Có má»™t đám ngưá»i sang trá»ng lắm, Ä‘ang và o chùa đấy.
Trưởng lão vá»™i bước ra nghênh tiếp, nháºn ra Ngô Äại cữu, Trưởng lão vá»™i cung kÃnh thi lá»…, rồi sai các tiểu tăng mở hết các cá»a trong chùa, Ä‘oạnn nói:
- KÃnh thỉnh liệt vị Bồ Tát thà chá»§ du ngá»an cảnh Pháºt.
Lại sai má»™t tiểu tăng hướng dẫn Ä‘i coi khắp nÆ¡i trong chùa. Lát sau má»i ngưá»i trở lại phương trượng, vị Trưởng lão sai Ä‘em trà má»i dùng, má»i ngưá»i an toạ. Ngô Äại cữu há»i:
- Dám há»i đạo hiệu cá»§a trưởng lão đây.
Vị trưởng lão đáp:
- Äạo hiêiuj cá»§a bần tăng là Äạo Liên, còn chùa nà y là viện hương hoa? cá»§a ân chá»§ Chu lão gia trong soái phá»§, hiện trong chùa có tất cả má»™t trăm mưá»i vị tăng, không kể rất nhiá»u vị tăng khác vân du tá»›i trạm trú toa. thiá»n tại đây để đáp báo công đức chà thà chá»§ tứ phương.
Äoạn gá»i tiểu tăng dá»n tiệc chay tại phương trượng khoản đãi. Nguyệt nương nói:
- Chúng tôi chẳng dám quấy quả trưởng lão.
Nói xong lấy ra năm tiá»n, bảo Ngô Äại cữu đưa cho trưởng lão, rồi nói:
- Có chút Ãt để trưởng lão mua hương cúng Pháºt.
Trưởng lão cảm tạ rồi nói:
- Liệt vị Bồ Tát thà chá»§ tá»›i đây, chúng tôi má»›i chỉ có chung trà nhạt tiếp đãi mà đã cho nhiá»u quá.
Lúc đó tiệc chay đã dá»n xong, trưởng lão má»i má»i ngừoi dùng. Bữa tiệc vừa má»›i bắt đầu thì có hai quân hầu hung hăng bước và o bảo:
- Trưởng lão, không mau ra mà nghênh tiếp hay sao? Tiểu phu nhân trong phủ tới đó.
Vị trưởng lão láºt Ä‘áºt đứng dáºy xốc lại mÅ© đạo và áo cà sa rồi nói:
- Cảm phiá»n liệt vị thà chá»§ tạm lánh sang tiểu phòng bên cạnh đây chốc lát, đợi tiểu phu nhân niệm hương xong thì lại xin má»i tiếp tục dùng tiệc chay vá»›i bần tăng.
Nói xong, sai ngay sa di dá»n dẹp bà n tiệc.
Ngô Äại cữu và Nguyệt nương đứng dáºy cáo từ nhưng vị trưởng lão cứ nhất định giữ lại.
Trong khi đó chuông chùa được đánh lên từng hồi để tiếp đón Xuân Mai. Vị trưởng lão ra táºn cổng chùa đứng đợi, đám tiểu tăng đứng dá»c hai bên cổng. Kiệu Xuân Mai hãy còn ở xa, đám quân hầu lăng xăng chạy trước hô hoán dẹp đưá»ng. Khoảnh khắc kiệu Xuân Mai ngừng tại cổng chùa, a hoà n vén rèm kiệu, Xuân Mai yểu Ä‘iệu bước xuống. Vị trưởng lão cúi mình chắp tay nói:
- Tiểu tăng không được biết sớm là tiểu phu nhân tới nên không ra nghênh tiếp từ xa được, xin tiểu phu nhân tha tội.
Xuân Mai đáp:
- Là m phiá»n trưởng lão quá.
Nói xong gá»i gia nhân dẫn thẳng và o nÆ¡i có má»™ phần Kim Liên, sai đặt bà n dá»n lá»… váºt. Các thứ xong xuôi, gia nhân quân hầu lui ra đứng hai bên. Xuân Mai từ từ bước tá»›i thắp hương, vái bốn vái rồi khấn:
- Nương nương oi, hôm nay tôi là Bà ng thị tá»›i đốt và ng cho nương nương đây, nương nương may mắn được lên Niết bà n, còn không may thì vá» nháºn tiá»n nà y. Lúc trước tôi đã hết lòng nói để Chu lão gia cưới nương nương vá» cùng tôi sum há»p má»™t nhà , nà o ngá» tôi cháºm trá»… quá để nương nương phải chết thảm vì tay kẻ thù. Xin nương nương hiểu cho lòng tôi.
Khấn xong, sai gia nhân đốt và ng mã rồi cất tiếng khóc bi ai.
Trong khi đó, Nguyệt nương ngồi tại tăng phòng, nghe nói là có tiểu phu nhân đến, nhưng chá» mãi không thấy và o, liá»n há»i má»™t vị hoà thượng, vị nà y đáp:
- Cách đây Ãt lâu, trong phá»§ Chu lão gia cho táng ở sau chùa má»™t thiếu phụ, nói là thư thư cá»§a tiểu phu nhân, nên hôm nay nhân tiết Thanh minh, tiểu phu nhân tá»›i đốt và ng cho chị, hiện còn Ä‘ang ở ngoà i má»™ phần.
Ngá»c Lâu bảo;
- Hay là không phải Xuân Mai tới.
Nguyệt nương cũng nói:
- Xuân Mai thì có ngưá»i chị nà o táng ở đây đâu.
Bèn há»i vị hoà thượng:
- Tiểu phu nhân trong phá»§ quý tÃnh là gì váºy?
Vị hoà thượng đáp:
- Tiểu phu nhân hỠBà ng, hôm nỠcó đưa cho trưởng lão chúng tôi bốn năm lạng bạc để là m lễ tụng kinh siêu độ.
Ngá»c Lâu bảo:
- Hồi sinh tiá»n, gia gia có lần nói vá»›i tôi là Xuân Mai há» Bà ng, là con lá»›n trong nhà nên gá»i là Bà ng đại thá»± Chắc là nó đó.
Äang nói chuyện thì nghe tiếng vị trưởng lão gá»i sa di:
- Mau sá»a soạn trà lên nhé.
Sau đó là tiếng gia nhân đầy tá»› ồn à o, rồi Xuân Mai tiến và o phương trượng. Nguyệt nương và má»i ngưá»i hé tấm mà nh trong tăng phòng nhìn ra, thì thấy đúng là Xuân Mai, nhưng đẹp đẽ sang trá»ng hÆ¡n trước bá»™i phần. Xuân Mai có vẻ máºp ra, khuôn mặt đầy đặn như vầng trăng, và ng Ä‘eo ngá»c giắt đầy ngưá»i, mặc áo đại hồng, quần thúy lam thêu kim tuyến, tháºp phần quý phái.
Vị trưởng lão đón tiếp Xuân Mai và o ngồi trong phương trượng. Tiểu sa di Ä‘em trà ra, trưởng lão hai tay nâng má»i mà nói:
- Tiểu tăng quả tình không biết là tiểu phu nhân tới đây tế trước phần mộ do đó không chuẩn bị được gì, nguyện mong tiểu phu nhân thứ tội.
Xuân Mai nói:
- Äâu dám, tôi còn phải nhá» trưởng lão nhiá»u nữa chứ, tiện đây cÅ©ng cảm tạ trưởng lão vá» lá»… niệm kinh hôm ná».
Vị trưởng lão đáp:
- Không dám, tiểu phu nhân dạp quá lá»i, đó là bổn pháºn tiểu tăng phải báo đáp cho ân chá»§, hôm ná» lại được tiểu phu nhân sai Ä‘em cho quá nhiá»u lá»… váºt và tiá»n bạc. Hôm đó tiểu tăng hết lòng cho thoa? đáng, tụng kinh cả má»™t ngà y má»›i xong, đến tối hai vị quản gia má»›i ra vá», tiểu tăng có nhá» hai vị đó trình lại vá»›i tiểu phu nhân.
Xuân Mai gáºt đầu, tiếp lấy chung trà mà uống. Vị trưởng lão lại nói;
- Thỉnh tiểu phu nhân ngồi lại uống thêm chung trà nữa.
Vị trưởng lão cứ cà kê dê ngá»—ng khiến Nguyệt nương và má»i ngưá»i ngồi chá» trong nà y sốt ruá»™t, muốn ra vá» lại sợ bất tiện.
Lát sau Nguyệt nương sợ trá»i chiá»u, vá» nhà quá tối, bèn nhá» vị hoà thượng má»i trưởng lão và o để cáo từ, Trưởng lão không chịu, nhất định lưu lại, rồi trở ra phương trượng thưa vá»›i Xuân Mai:
- Tiểu đạo còn chuyện nà y muốn bẩm với tiểu phu nhân.
Xuân Mai bảo:
- Trưởng lão có Ä‘iá»u gì xin cứ dạy.
Vị trưởng lão nói:
- Bên trong tăng phòng hiện có mấy vị nữ thà chá»§ nhân Ä‘i du ngoạn, có tá»›i đây thăm cảnh Pháºt, bây giá» các vị đó muốn ra vá», tôn ý tiểu phu nhân thế nà o, xin chỉ dạy cho.
Xuân Mai bảo:
- Sao trưởng lão không thỉnh các vị đó ra đây ngồi?
Vị trưởng lão và o má»i ra. Nguyệt nưogn không chịu, đáp:
- Trưởng lão cứ nói là không gặp chúng tôi, trá»i chiá»u rồi, xin cho chúng tôi vá».
Vị trưởng lão nghÄ© rằng mình đã nháºn tiá»n bố thà mà chưa khoản đãi được gì thì không yên lòng, nên cứ giục Nguyệt nương và má»i ngưá»i ngồi ngoà i phương trượng, Nguyệt nương không từ chối được, bèn cùng Ngá»c Lâu và Ngô Äại cữu mẫu bước ra.
Xuân Mai vừa nhìn thấy đã nói:
- Tưởng ai, hoá ra nhị vị nương nương và đại cữu mẫu.
Nói xong đứng dáºy má»i ba ngưá»i ngồi, rồi trước tiên sụp lạy Ngô Äại cữu mẫu.. Ngô Äại cữu mẫu hoảng lên đứng dáºy tránh ra má»™t bên mà nói:
- Kìa, tiểu phu nhân, bây giá» không phải ngà y trước, xin tiểu phu nhân đừng để tôi mang tá»™i thất kÃnh.
Xuân Mai cứ lạy rồi đứng dáºy nói:
- Sao đại cữu mẫu lại dạy váºy? Tôi đâu phải như ngưá»i khác, tôn ty thượng hạ là lẽ tá»± nhiên, bá» sao được.
Äoạn lần lượt sụp lạy Nguyệt nương và Ngá»c Lâu. Hai ngưá»i Ä‘á»u lạy trả lá»…, nhưng Xuân Mai không chịu, nâng hai ngưá»i dáºy mà nói:
- Tôi quả không biết liệt vị có mặt tại nơi nà y, nếu biết sớm thì đã thỉnh ra bái kiến.
Nguyệt nương nói:
- Từ bấy đến nay chúng tôi báºn rá»™n không tá»›i quý phá»§ thăm há»i thư thư được, xin thư thư đừng giáºn.
Xuân Mai đáp:
- Sao đại nương lại dạy như váºy, tôi đâu dám giáºn gì.
Lại thấy Như à bồng Hiếu ca nhi đứng sau thì bảo:
- Má»›i có Ãt lâu mà ca nhi mau lá»›n quá.
Nguyệt nương bảo Như Ã:
- Ngươi và Tiểu Ngá»c không ra lạy chà o thư thư hay sao?
Như à và Tiểu Ngá»c tươi cưá»i bước ra lạy chà o, Xuân Mai Ä‘á»u đỡ dáºy.
Nguyệt nương bảo:
- Thư thư à , cứ để cho chúng nó bái kiến.
Xuân Mai chỉ cưá»i, rút trên đầu ra má»™t đôi trâm và ng, cà i lên mÅ© Hiếu ca nhi, Nguyệt nương thấy váºy nói:
- Äa tạ thư thư.
Rồi bảo Như Ã:
- Không bắt ca nhi lạy tạ hay sao?
Như à bảo Hiếu ca nhi chắp tay vái Xuân Mai. Xuân Mai vui vẻ lắm. Ngá»c Lâu bảo:
- Hôm nay mà thư thư không tới đây thì là m sao chúng tôi được gặp vui vẻ như thế nà y?
Xuân Mai đáp:
- Chằng giấu gì nhị vị nương nương. NgÅ© nương tôi tứ cố vốn thân, nên tôi cho chôn cất sau chùa nà y, hôm nay nhân tiết Thanh minh, tá»›i đây đốt cho NgÅ© nương Ãt và ng gá»i là cho trá»n nghÄ©a tình ngà y xưa. Nếu không có tôi thì ai đứng ra lo lắng cho NgÅ© nương bây giá».
Nguyệt nương nghe xong không nói gì. Ngô Äại cữu mẫu bảo:
- Tháºt thư thư là ngưá»i có ân có nghÄ©a lắm, đã đứng ra lo mai táng lại còn nhá»› tá»›i tảo má»™ đốt và ng nữa.
Xuân Mai nói:
- Thì đại cữu mẫu nghÄ© coi lúc trước, NgÅ© nương đối vá»›i tôi rất tốt, váºy mà khi chết thì chết tá»§i chết nhục, thi hà i lại không ai nháºn lãnh, nên tôi phải đứng ra lo cho trá»n nghÄ©a.
Trong khi nói chuyện thì tiệc chay đã dá»n xong, tiệc gồm hai bà n toà n món ăn chay thịnh sá»an, trưởng lão má»i má»i ngưá»i ăn uống.
Tiệc xong, má»i ngưá»i ngồi uống trà nói chuyện. Ngá»c Lâu muốn đốt cho Kim Liên Ãt và ng gá»i là trá»n nghÄ©a chị em, bèn lấy ra năm tiá»n, nhá» má»™t tiểu sa di mua và ng hương. Vị trưởng lão thấy váºy bèn bảo:
- Nương nương không phải mua, ở đây tiểu tăng còn nhiá»u, để xin lấy ra kÃnh biếu nương nương.
Nhưng Ngá»c Lâu cứ đưa tiá»n cho vị trưởng lão, rồi nhá» sa di đưa và o thăm má»™ Kim Liên.
Tá»›i nÆ¡i thấy má»™ cao ba thước, dá»n dẹp sạch sẽ, bèn bước tá»›i thắp hương, vái má»™t vái rồi khấn:
- NgÅ© thư thư oi, tôi là Mạnh Ngá»c Lâu, không biết thư thư được an táng ở đây, nay má»›i tá»›i đốt cho thư thư được trăm và ng, xin thư thư vá» mà nháºn.
Khấn xong thì khóc.
Như à thấy Ngá»c Lâu và o thăm má»™ Kim Liên thì cÅ©ng định bồng Hiếu ca nhi thẻoa, nhưng Nguyệt nương bảo:
- Äừng bồng ca nhi Ä‘i đâu, là m ca nhi sợ.
Như à nói:
- Không sao đâu, đại nương yên tâm.
Nói xong cứ bồng Hiếu ca nhi ra. Tá»›i má»™ Kim Liên thì thấy Ngá»c Lâu Ä‘ang vừa đốt và ng vừa khóc.
Trong phương trượng, sau và i tuần trà , Xuân Mai sai gia nhân lấy đồ ăn mặn bà y ra đầy hai bà n, má»i Ngô Äại cữu mẫu và Nguyệt nương dùng. Lát sau Ngá»c Lâu và o, cÅ©ng được má»i dá»± tiệc mặn. Cuối tiệc là Như à và Tiểu Ngá»c.
Xuân Mai lại sai dá»n riêng má»™t bà n tiệc Ä‘em và o tăng phòng cho Ngô Äại cữu. Äang ăn uống chuyện trò vui vẻ thì thấy hai quân hầu và o quỳ bẩm:
- Lão gia đang ở trang viện, sai chúng tôi tới thỉnh tiểu phu nhân tới coi hát tuồng, đai phu nhân và tiểu thư cũng đang ở đó, xin tiểu phu nhân tới ngay cho.
Xuân Mai cháºm rãi bảo:
- Ngươi vỠtrình với lão gia là ta biết rồi.
Hai quân hầu lạy chà o mà đị. Nguyệt nương thấy váºy cùng Äại cữu mẫu đứng dáºy bảo:
- Thôi, trá»i cÅ©ng đã chiá»u, hôm nay là m phiá»n thư thư cÅ©ng nhiá»u rồi, thư thư lại hữu sá»±, xin cho chúng tôi vá».
Nhưng Xuân Mai không chịu, nhất định giữ lại, sai gia nhân đem chung lớn tới uống rượu rồi bảo:
- Liệt vị nương nương và tôi gặp Ãt xa nhiá»u, nay gặp nhau đây thì xin ngồi lại cho thoa? tình mong nhá»›, còn chút thân tình, xin đừng để đứt. Tôi ở đây cÅ©ng chằng có ai thân thÃch, tôi sẽ tá»›i lui thăm viếng liệt vị nương nương.
Nguyệt nương bảo:
- Thư thư à , thư thư nói váºy là quý rồi, chúng tôi đâu dám là m nhá»c thư thư, để rồi chúng tôi sẽ tá»›i vấn an thư thư.
Lát sau Nguyệt nương nói:
-Thôi bây giỠcũng muộn rồi, sợ chúng tôi vỠkhông kịp, đại cữu mẫu đây hôm nay lại không có kiệu.
Xuân Mai sốt sắng:
- Nếu đại cữu mẫu không có kiệu thì tôi có sẵn nhiá»u ngá»±a đây, để bảo gia nhân thỉnh đại cữu mẫu lên ngá»±a đưa vá» táºn nhà .
Nhưng đại cữu mẫu từ chối nói là đã có lừa rồi.
Sau đó má»i ngưá»i đứng dáºy, Xuân Mai gá»i gia nhân lấy má»™t xấp vải và năm tiá»n, đưa cho trưởng lão. Trưởng lão cảm tạ rồi tiá»…n má»i ngưá»i ra cổng.
Tá»›i cổng, Xuân Mai bái biệt má»i ngưá»i, chá» cho má»i ngưá»i lên kiệu hết, má»›i lên kiệu mà đi. Gia nhân lại xúm xÃt, quân hầu lại hô hoán dẹp đưá»ng.
|
 |
|
| |