02-05-2013, 10:28 AM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Tướng Dạ
Tác giả : Miêu Nị
-----oo0oo-----
Chương 86: Cỗ xe ngựa mà n xanh.
Converter: Lana
Dịch: Tương Dạ
Nguồn: TTV
Ninh Khuyết thấy Tạ Thừa Váºn xuống xe, nghe được đầy đủ ná»™i dung câu chuyện nhưng không há» có ý giải thÃch cho mình, thá»±c khiến ngưá»i ta cảm thấy thất vá»ng, hắn bèn chẳng thèm giải thÃch nữa, nhìn những ngưá»i xung quanh nói:
- Nếu đã cho ta là loại tiểu nhân thì các ngươi phải Ä‘i khuyên Tạ công tá» khá»i lên lầu nữa chứ, cần gì tranh cãi vá»›i kẻ tiểu nhân như ta?
Chung Äại Tuấn thấy mấy câu khiêu khÃch cá»§a mình không chá»c giáºn nổi đối phương thì uất lắm, y là m mặt lạnh ngăn trước mặt Ninh Khuyết:
- Nói gì thì nói ngà y hôm nay ngươi đừng mơ lên lầu.
Ninh Khuyết hÆ¡i ngá»› ngưá»i rồi phì cưá»i, hắn cúi đầu thong thả xắn tay áo rồi nói bằng giá»ng hết sức dịu dà ng:
- Thư viện do nhà ngươi mở ra à ? Tất nhiên là không. Nhà Sách Cũ do nhà ngươi xây à ? Rất tiếc, lại không nốt. Còn muốn dùng vũ lực ư, ngươi đánh nổi ta sao?
Hắn nhìn Chung Äại Tuấn bằng ánh mắt thương hại, nói tiếp:
- Äừng quên hai môn cưỡi ngá»±a bắn tên ta Ä‘á»u không có đối thá»§, nếu hôm nay ngươi định giở bà i chó dữ chặn đưá»ng thì chá»› trách ta đánh cho cha mẹ cÅ©ng không nháºn ra.
Nghe cách nói Ä‘áºm chất giang hồ cá»§a hắn, Tư Äồ Y Lan phì cưá»i, nhưng liếc sang bên cạnh thấy vẻ mặt buồn bã trách móc cá»§a cô bạn mình má»›i nhá»› ra nụ cưá»i nà y quá không đúng chá»—, nà ng bèn vá»™i cúi đầu.
Kim Vô Thải mắt ngân ngấn nước nhìn Ninh Khuyết, nói:
- Chung Äại Tuấn cÅ©ng vì lo cho bạn nên má»›i nói ra những lá»i không nên ấy, ta thay mặt hắn xin lá»—i ngươi, nhưng hôm nay đừng lên lầu nữa, có được không? Ngươi không lên lầu, chúng ta cÅ©ng sẽ khuyên tam công tá» không lên lầu, hai bên coi như hòa nhau mà .
Tư Äồ Y Lan liá»n vá»— tay bôm bốp, khen lấy khen để:
- Cách nà y tuyệt, tháºt là tuyệt! Hoà n toà n không là m tổn thương hòa khÃ.
Ninh Khuyết mỉm cưá»i nhìn hai cô thiếu nữ, rất tá»± nhiên, hắn liá»n liên tưởng đến những cô bé há»c trò cấp ba đầy si mê và bồng bá»™t cá»§a má»™t thế giá»›i đã rất xa xôi, những cô nà ng thÃch là m “quân sư†cho bạn bè, hắn đã hiểu, những cô tiểu thư công chúa cá»§a thà nh Trưá»ng An cÅ©ng chỉ là những cô bé vô tư vô ý mà thôi. Ninh Khuyết nói:
- Ta lên lầu có lý do cá»§a ta, hoà n toà n không liên quan gì đến tranh chấp danh tiếng cả, nếu các ngươi thá»±c sá»± lo lắng cho Tạ Thừa Váºn, ta nghÄ© các ngươi nên khuyên nhá»§ hắn nhiá»u hÆ¡n.
Kim Vô Thải nghẹn ngà o nói:
- Nhưng Tạ công tá» có sá»± kiêu ngạo cá»§a Tạ công tá», không thể khuyên được...
Ninh Khuyết nhìn xoáy và o mắt nà ng:
- Còn ta chỉ là má»™t thằng nhãi lÃnh quèn miá»n biên giá»›i, không có tư cách kiêu hãnh vá» bản thân, vì thế cô má»›i không khuyên hắn mà khuyên ta ư?
Kim Vô Thải hoảng hốt lau nước mắt, cuống quÃt nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, ta không hỠcó ý đó. Vô Thải lỡ miệng, xin ngươi đừng trách.
- Không sao đâu. – Ninh Khuyết bước ngang qua cô thiếu nữ Ä‘ang nức nở khóc tiến lên lầu – Ta lên lầu hoà n toà n không phải do kiêu ngạo, mà vì những nguyên nhân còn quan trá»ng hÆ¡n kiêu ngạo rất nhiá»u.
Tư Äồ Y Lan nhìn bóng lưng hắn, ngạc nhiên há»i:
- Chuyện gì mà quan trá»ng hÆ¡n cả lòng kiêu hãnh?
Ninh Khuyết không trả lá»i, hắn thầm nhá»§ trong lòng, chả lẽ ngươi không biết sống chết quan trá»ng hÆ¡n kiêu ngạo sao?
- Ninh Khuyết, ngươi hãy nghÄ© cho kÄ© xem hôm nay lên lầu sẽ có háºu quả gì.
Chung Äại Tuấn lạnh lùng nói, hắn nháºn ra Tạ Thừa Váºn đã đến nhưng giữ thái độ im lặng, váºy thì hắn biết mình cần là m gì tiếp theo.
- Trá»i cao ban tặng ngươi món quà gì, ngươi phải biết nháºn lấy và hà i lòng vá»›i nó. Những ngưá»i quanh đây đại Ä‘a số không thể tu hà nh, nhưng chúng ta không há» giống ngươi, má»™t kẻ không biết thân biết pháºn, lòng đầy đố kị. Ta biết tá»ng ngươi nghÄ© gì trong lòng, ngươi không có cÆ¡ há»™i lên tầng hai thư viện, vì thế bèn dùng thá»§ Ä‘oạn ma quái mỠám rắp tâm hại Thừa Váºn cÅ©ng không thể lên tầng hai. Nhưng ngươi có từng tá»± vấn lương tâm mình, hà nh vi hại ngưá»i hại mình nà y hèn hạ biết chừng nà o, đáng sợ đáng nhục biết chừng nà o không?
Lại nghe má»™t ngưá»i nữa nhắc đến tầng hai thư viện, rốt cục Ninh Khuyết đã nhá»› ra trong tráºn chiến bên đưá»ng Bắc SÆ¡n, khi ông cụ Lữ Thanh Thần và gã đại kiếm sư trò chuyện vá»›i nhau từng đỠcáºp đến, tức thì hắn cứng ngưá»i: chỉ là má»™t gã há»c trò bị thư viện Ä‘uổi, há»c ở tầng hai mấy ngà y liá»n đạt cảnh giá»›i Äá»™ng Huyá»n, váºy tầng hai thư viện rốt cuá»™c là nÆ¡i thế nà o đây?
Sá»± im lặng cá»§a hắn khiến đám há»c sinh xung quanh nhầm lẫn má»™t cách tai hại, cho rằng Chung Äại Tuấn đã nói trúng tim Ä‘en hắn, vá»— thẳng và o mặt hắn, vì thế hắn má»›i xấu hổ tắc tiếng.
Lúc tiếng xì xầm bà n tán vừa nổi lên thì Ninh Khuyết xoay ngưá»i, trên khuôn mặt xanh xao vòng vá»t trà n ngáºp sá»± nhạo báng, hắn quét mắt má»™t vòng, nói:
- Trước đây ta chẳng biết tầng hai là chá»— quái nà o nên ta không muốn và o, giá» ta đã biết nó là chá»— quái nà o thì chắc chắn ta phải và o, đến lúc đó hy vá»ng các ngươi đừng đứng tim vì kinh ngạc đó.
Chung Äại Tuấn giáºn quá hóa cưá»i:
- Ngươi còn không thừa nháºn mình đố kị Tạ công tỠư?
Có hai chiếc xe ngá»±a Ä‘ang Ä‘áºu ngoà i Nhà Sách CÅ©, chiếc sang trá»ng là cá»§a Tạ công tỠđêm qua vừa nôn ra máu, chiếc tầm thưá»ng còn lại vẫn Ä‘áºu im lìm, tháºm chà mà n che cá»a mà u xanh chưa há» lay động lấy má»™t lần.
Nhưng Chung Äại Tuấn vừa dứt lá»i, tức thì má»™t giá»ng nói lạnh lùng vang ra từ trong xe:
- Ta chỉ nghe thứ hoa cảnh trong cháºu đố kị đóa sen thanh cao trên đỉnh núi chứ chưa há» biết chuyện hùng ưng trên trá»i ganh ghét giống gà dưới sân.
Giá»ng Ä‘iệu nà y cÅ©ng không quá cay nghiệt, không quá châm chá»c nhưng lại có sức mạnh khiến đám há»c sinh xung quanh câm như hến, khuôn mặt tuấn tú cá»§a Chung Äại Tuấn tức thì méo Ä‘i, mà sắc mặt Ä‘ang tái nhợt cá»§a Tạ Thừa Váºn cÅ©ng chợt hồng lên vì quá tức giáºn.
ÄÆ¡n giản, những lá»i cá»§a ngưá»i trong xe ngá»±a không chỉ tâng bốc Ninh Khuyết lên táºn mây xanh, coi hắn như đóa sen trên đỉnh núi, như hùng ưng tung hoà nh giữa trá»i xanh mà còn dìm vị tà i tá» Tạ Thừa Váºn danh lừng Nam Tấn xuống táºn bùn Ä‘en, coi như đóa hoa cảnh được bá»c khư khư trong nhà ấm, như lÅ© gà tầm thưá»ng suốt ngà y chỉ biết bá»›i rác quanh sân.
Má»™t câu nói đơn giản đã trả ngược lại toà n bá»™ những gì Ninh Khuyết bị xúc phạm, còn kèm theo vô số nhát kiếm sắc bén khiến ngưá»i ta Ä‘au thấu tim. Tất cả ánh mắt Ä‘á»u đổ dồn và o cá»— xe ngá»±a mang theo vô số tâm tư sợ hãi: ai mà dám châm chá»c Dương Quan Chung Äại Tuấn và tà i tá» Nam Tấn Tạ Thừa Váºn như váºy?
Chung Äại Tuấn còn chưa kịp mở mồm đối đáp, ngưá»i xung quanh còn chưa kịp nhao nhao phản đối, ngưá»i ngồi trong xe ngá»±a lại dùng thứ giá»ng lạnh lùng đặc trưng ấy quay sang mắng má» hai cô chiêu cá»§a thà nh Trưá»ng An Ä‘ang tá» ra sợ sệt má»™t cách đáng ngá»:
- Tà i năng không bằng ngưá»i ta, nghị lá»±c không bằng ngưá»i ta, váºy thì vá» nhà mà đóng cá»a luyện táºp đến bao giá» thà nh công má»›i thôi, cá»› gì nhá» vả đến đà n bà con gái Ä‘i cầu tình như váºy? Vô Thải, hồi nhá» ngươi thông minh hiểu chuyện là thế, sao cà ng lá»›n cà ng trở nên ngu xuẩn đến không thể chịu nổi như váºy hả?
- Còn Y Lan ngươi nữa, ai dạy ngươi giúp ngưá»i Nam Tấn là m nhục ngưá»i ÄÆ°á»ng? Cái khà phách phóng ngá»±a cả Ä‘oạn đưá»ng xa Ä‘uổi theo ôm chân cha khóc lóc cầu xin cho Ä‘i theo đánh Nam Tấn ném đâu mất rồi hả? Nhạo báng châm chÃch kẻ khác không phải cách để chứng tá» năng lá»±c bản thân, Äại ÄÆ°á»ng ta dùng Ä‘ao, dùng kiếm, dùng máu! Mau cút vá» nhà đóng cá»a tá»± kiểm Ä‘iểm bản thân cho ta!
Trước thì là m nhục Tạ công tá» cá»§a Nam Tấn, sau lại nghiêm khắc dạy bảo hai cô tiểu thư nổi danh thà nh Trưá»ng An, giá»ng Ä‘iệu tuy bình tÄ©nh nhưng ẩn chứa trong đó uy quyá»n không thể chống lại, nhất là Tư Äồ Y Lan và Kim Vô Thải nghe xong chẳng những không tức giáºn còn cúi đầu cam chịu đầy xấu hổ, đám há»c sinh quanh Nhà Sách CÅ© tức thì cảm thấy có sá»± bất thưá»ng, ai cÅ©ng nôn nóng muốn biết ngưá»i kia rốt cục là nhân váºt cỡ nà o.
Từ trong xe ngá»±a lại có âm thanh vá»ng ra:
- Ninh Khuyết, ngươi lại đây cho bổn cung.
Nghe thấy hai chữ bổn cung, xung quanh liá»n lặng ngắt, nhất là từ vẻ mặt cá»§a Tư Äồ Y Lan, đám há»c sinh đã biết cô gái ngồi trong xe kia là ai, tức thì Ä‘á»u khom ngưá»i hà nh lá»….
Khuôn mặt cá»§a Chung Äại Tuấn cà ng méo xệch, không phải méo mặt do tức giáºn như trước mà sợ đến méo mặt, hắn tuy xuất thân từ má»™t há» lá»›n ở Dương Quan nhưng chỉ cần má»™t câu nói cá»§a ngưá»i trong xe kia là con đưá»ng là m quan ngà y sau cá»§a hắn liá»n đứt Ä‘oạn. Sắc mặt cá»§a Tạ Thừa Váºn cÅ©ng tái mét, tuy hắn không phải ngưá»i ÄÆ°á»ng, không lo chuyện thăng quan tiến chức như Chung Äại Tuấn nhưng là má»™t ngưá»i Nam Tấn, sao hắn dám chá»c đến vị ngồi trong cá»— xe kia?
Theo lá»… chế cá»§a Äại ÄÆ°á»ng, chỉ trưởng công chúa, hoà ng háºu hoặc hoà ng thái háºu má»›i được phép xưng là bổn cung, năm Thiên Khải, Äại ÄÆ°á»ng không có trưởng công chúa cÅ©ng không có thái háºu, váºy xưng bổn cung là đặc quyá»n cá»§a hoà ng háºu nương nương, nhưng hoà ng háºu nương nương chắc chắn không thể ngồi xe ngá»±a đến thư viện chÆ¡i được, váºy chỉ còn má»™t khả năng duy nhất.
Năm Thiên Khải, nhá» hiá»n đức hÆ¡n ngưá»i, má»™t vị công chúa được triá»u đình đặc cách cho tá»± xưng bổn cung.
Trong cá»— xe ngá»±a đơn giản kia là vị công chúa được hoà ng đế Äại ÄÆ°á»ng thương yêu nhất, vị công chúa được con dân Äại ÄÆ°á»ng kÃnh trá»ng nhất, vị công chúa là thần tượng trong lòng hầu hết đám thanh niên Äại ÄÆ°á»ng, ai dám vô lá»… vá»›i nà ng đây?
Ninh Khuyết cảm thấy hÆ¡i ngạc nhiên. Trong ánh mắt tò mò má»™t cách khác thưá»ng cá»§a đám há»c sinh xung quanh, hắn thong thả Ä‘i tá»›i cạnh cá»— xe ngá»±a che mà n xanh, đến nÆ¡i má»›i nháºn ra kẻ đánh xe ngá»±a hóa ra chÃnh là Bà nh Quốc Thao.
Bà nh Quốc Thao mỉm cưá»i gáºt đầu chà o hắn rồi bảo:
- Äiện hạ gá»i ngươi đến nói chuyện.
Ninh Khuyết cÅ©ng gáºt đầu cưá»i rồi hÆ¡i cúi đầu hà nh lá»…, bình tÄ©nh nói:
- Thảo dân ra mắt điện hạ.
Lý Ngư khẽ vén một góc mà n xe, yên lặng nhìn gã thiếu niên đã lâu không gặp rồi bỗng mở miệng:
- Ngươi đã và o thư viện, váºy sau nà y có gặp bổn cung thì tá»± xưng há»c sinh là được rồi.
Ngắm khuôn mặt xinh đẹp lấp ló sau góc mà n xe, không hiểu sao Ninh Khuyết lại nhá»› vá» cái đêm cùng ngồi bên đống lá»a ven đưá»ng Bắc SÆ¡n hôm nà o, hắn mỉm cưá»i, hạ giá»ng nói:
- Cô không phải giáo viên thư viện, sao ta phải là m há»c sinh cá»§a cô?
Lý Ngư cứng ngưá»i, nà ng tháºt không ngá» khi gặp lại mình đã có sá»± uy nghiêm cá»§a công chúa lắm rồi mà gã thiếu niên chết tiệt nà y còn giữ nguyên thứ tÃnh khà khiến ngưá»i ta dá»… giáºn ná», nà ng xấu hổ giáºt mà n che xuống, lạnh lùng nói:
- Nói cho ngươi biết, hôm nay bổn cung đến thư viện có việc, chợt nhá»› ra ngươi Ä‘ang theo há»c ở đây nên má»›i tá»›i há»i thăm cố nhân, chá»§ yếu là muốn cho ngươi biết bổn cung hÆ¡i nhá»›... nhá»› Tang Tang, ngà y mai ngươi phải dẫn cô bé ấy tá»›i phá»§ công chúa cho bổn cung gặp đấy.
Bức mà n mà u xanh đã che mất khuôn mặt xinh đẹp rất dá»… khiến ngưá»i ta nhá»› lại cô nữ tỳ đáng yêu kia, Ninh Khuyết láºp tức trở nên bình tÄ©nh hÆ¡n rất nhiá»u, hắn cúi đầu lạy sâu hết sức lá»… phép, ôn tồn nói:
- Äa tạ Ä‘iện hạ đã qua tâm.
Mà n xe lần thứ hai được vén lên, Lý Ngư lặng lẽ nhìn khuôn mặt xanh xao hốc hác của hắn, nà ng khẽ nhăn mà y:
- Nghe nói dạo nà y ngà y nà o ngươi cÅ©ng lên lầu, ta khuyên ngươi nên giữ gìn thân thể cá»§a mình cho tốt, đừng Ä‘em tÃnh mạng ra đùa cợt vá»›i mấy trò tranh chấp vô bổ, tá»™i gì phải hÆ¡n thua vá»›i đám tầm thưá»ng, giữ lấy sức phụng sá»± quốc gia má»›i là chÃnh đạo.
Ninh Khuyết đứng thẳng ngưá»i, còn chưa kịp mở miệng giải thÃch, cá»— xe ngá»±a đã lá»™c cá»™c lăn bánh rá»i Ä‘i.
Tà i sản cá»§a Lôi Äế
Chữ ký cá»§a Lôi Äế ÄÆ°á»ng còn dà i - dừng lại hay bước tiếp?
Cuộc sống nà y - tiếp tục hay buông tay?
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Lôi Äế
02-05-2013, 10:28 AM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Tướng Dạ
Tác giả : Miêu Nị
-----oo0oo-----
Chương 87: Giấy kẹp trong sách, chẳng biết viết gì.
Converter: Lana
Dịch: Tương Dạ
Nguồn: TTV
Cá»— xe ngá»±a men theo con đưá»ng đá, mặt những phiến đá lát lồi lõm giúp ngưá»i Ä‘i bá»™ khá»i trượt chân nhưng lại khiến bánh xe xóc nảy liên tục. Công chúa Äại ÄÆ°á»ng Lý Ngư ngồi chống cằm ngẩn ngưá»i nghÄ© ngợi, bị lắc đến ná»—i bá»±c mình, thế là nà ng cảm thấy Ninh Khuyết cà ng đáng ghét thêm.
Tháºt ra hôm nay nà ng đến thư viện chẳng có việc gì ngoà i thăm Ninh Khuyết.
Nà ng muốn biết gã thiếu niên từng cùng chung đưá»ng vá»›i mình từ thảo nguyên trở vỠđã thay đổi thế nà o, nà ng muốn biết kẻ từng cá»± tuyệt lá»i má»i cá»§a mình nhưng đã lá»t và o mắt xanh cá»§a Từ Sùng SÆ¡n sau má»™t đêm mưa theo lão Triá»u cá»§a đình Xuân Phong chém giết rốt cuá»™c có chá»— nà o hÆ¡n ngưá»i.
Nhưng nguyên nhân trá»±c tiếp nhất vẫn là câu chuyện hai tên há»c sinh má»›i cá»§a thư viện vì đấu nhau mà liên tục lên tầng hai Nhà Sách CÅ© Ä‘á»c sách hÆ¡n mưá»i ngà y đã lan truyá»n khắp nÆ¡i, truyá»n đến táºn tai nà ng, khi biết má»™t trong hai kẻ chÃnh là Ninh Khuyết, Lý Ngư bá»—ng nhá»› đến những lá»i đánh giá cá»§a Lữ Thanh Thần, nà ng không thể áp chế được sá»± tò mò trá»—i dáºy trong lòng, váºy là quyết đến thư viện má»™t phen.
Äáºp và o mắt trước tiên vẫn là khuôn mặt tầm thưá»ng chẳng mấy đặc biệt, vẫn sáng sá»§a non ná»›t, vẫn mấy nốt tà n nhang, vẫn lúm đồng tiá»n nho nhá», chỉ khác má»™t Ä‘iá»u sắc mặt đã xanh xao hÆ¡n rất nhiá»u, trông đã thấy thiếu khá»e mạnh rồi.
Chẳng biết do đâu, nhìn bá»™ dạng xanh xao cá»§a hắn, vẻ mặt vẫn bất cần trêu ngươi cá»§a hắn, Lý Ngư liá»n cảm thấy bá»±c bá»™i, nếu không có Chung Äại Tuấn mở miệng khiêu khÃch châm chá»c, có lẽ nà ng đã chẳng thèm gá»i hắn đến nói chuyện.
...............................
Ninh Khuyết quay gót Ä‘i vá» phÃa Nhà Sách CÅ©, ánh mắt cá»§a đám há»c sinh xung quanh nhìn hắn đã thay đổi hoà n toà n, chỉ còn sá»± kinh ngạc và nghi hoặc, lẽ nà o hồ sÆ¡ cá»§a thư viện đã ghi sai, gã nà y không phải binh lÃnh đến từ Vị Thà nh mà là con nhà danh gia vá»ng tá»™c nà o đó ở quáºn Thanh Hà như lá»i đồn? Nếu không phải như váºy, sao công chúa Ä‘iện hạ lại quen biết hắn, tháºm chà còn đặc biệt gá»i hắn đến cạnh xe ngá»±a há»i han?
Tư Äồ Y Lan cÅ©ng ngoẹo cổ tò mò nhìn Ninh Khuyết lom lom, đại khái cÅ©ng Ä‘ang suy Ä‘oán quan hệ giữa hắn và công chúa, Kim Vô Thải nấp hẳn sau lưng Tư Äồ Y Lan, xấu hổ không dám ló mặt ra.
Vừa nãy công chúa Lý Ngư đã ra mặt nói đỡ cho Ninh Khuyết nên còn ai dám to gan nghi ngá» nữa? Chung Äại Tuấn chẳng biết lẩn mất từ bao giá», bá» lại Tạ Thừa Váºn vẻ mặt mất mát đứng chá»ng chÆ¡ giữa đám ngưá»i.
Chá» Do Hiá»n bước tá»›i cạnh Ninh Khuyết, đưa mắt nhìn hắn từ đầu đến chân rồi nói nhá»:
- Thảo nà o trước đây Giản đại gia không nháºn bạc cá»§a ngươi, hóa ra ngươi có chá»— dá»±a lá»›n như váºy. Dá»±a và o tÃnh cách cá»§a mấy con ả như Tư Äồ Y Lan, hôm nay dù thân vương Ä‘iện hạ có đến nói đỡ cho ngươi cÅ©ng chẳng ăn thua gì, chỉ duy tứ công chúa là đủ khả năng nẹt cho bá»n há» không dám ho he.
Ninh Khuyết hà o hứng há»i:
- Ồ, sao lại thế?
Chá» Do Hiá»n cưá»i ha hả:
- Rất đơn giản, cái gá»i là đội quân tóc dà i thà nh Trưá»ng An vốn do công chúa láºp ra hồi nhỠđể quáºy phá giải sầu, đám cô chiêu như Tư Äồ Y Lan Ä‘á»u là lâu la dưới tay nà ng.
Ninh Khuyết cưá»i, không giải thÃch quan hệ giữa hắn và công chúa Lý Ngư, ý nghÄ© cáo mượn oai hùm thì không có, nhưng để mối quan hệ nà y trong vòng bà ẩn kiếm chút bình yên thì hắn chẳng tá»™i gì mà không táºn dụng.
Thấy Ninh Khuyết leo lên cầu thang, rốt cuá»™c Tạ Thừa Váºn cÅ©ng động Ä‘áºy, hắn thong thả bước theo bất chấp sá»± ngăn cản cá»§a những ngưá»i xung quanh, tay vịn lan can, thân mình lẩy bẩy, Tạ công tá» khó nhá»c nhÃch từng báºc má»™t.
Cầm cuốn “Bước đầu tìm hiểu tuyết sÆ¡n khà hảiâ€, Ninh Khuyết cÅ©ng không vá»™i mở ra ngay, đợi Tạ Thừa Váºn Ä‘i tá»›i góc sâu nhất trong phòng rồi ngồi khoanh chân như thưá»ng lệ, hắn bá»—ng lên tiếng:
- Có thể ngươi có sá»± kiêu ngạo cá»§a ngươi, nhưng ta cÅ©ng có nhu cầu cá»§a ta, ngươi là con cưng cá»§a trá»i, ta chỉ là má»™t kẻ liá»u mạng tranh đấu cho cuá»™c sống cá»§a mình, chúng ta khác nhau rất xa, vì thế ta khuyên ngươi đừng vì sá»± tranh chấp nhất thá»i mà vứt bá» luôn cả tÃnh mạng cá»§a mình.
Lúc Tạ Thừa Váºn lên lầu, thấy Ninh Khuyết cầm sách, tưởng hắn nổi giáºn vì thái độ im lặng cá»§a mình khi nãy nên muốn tiếp tục chÆ¡i trò “ai chết trướcâ€, ai ngá» hắn lại nói ra những câu tháºt lòng như váºy, vị tà i tá» thông minh từ nhá» cá»§a Nam Tấn tức thì lặng ngưá»i, ngÆ¡ ngẩn nhìn cuốn sách trên đùi chẳng biết nghÄ© gì, sau đó hắn vịn tưởng khó nhá»c đứng dáºy, vái dà i Ninh Khuyết rồi thong thả xuống lầu.
PhÃa góc phòng phÃa tây trổ má»™t cá»a sổ, vì thế buổi chiá»u có ánh nắng chiếu và o, Ninh Khuyết cầm sách bước tá»›i khoảng sà n nhà được ánh mặt trá»i sưởi ấm, khoanh chân ngồi xuống đúng chá»— Tạ Thừa Váºn vẫn ngồi, hắn nhắm mắt, đưa tay xoa xoa mặt má»™t lúc lâu má»›i giở sách ra Ä‘á»c.
- Ngươi có thể viết thỠvà i chữ, tuy không thể giống và cũng không thể mang ra ngoà i nhưng vẫn có một số tác dụng đấy.
Bên cá»a sổ có và i nhánh cây thò và o, ngưá»i nữ giáo viên vẫn ngồi chăm chú viết chữ, nếu không phải chắc chắn mình nghe thấy âm thanh, có lẽ Ninh Khuyết cÅ©ng nghi ngá» có phải nà ng vừa lên tiếng không.
Ninh Khuyết hÆ¡i ngá»› ra rồi đứng dáºy đến bà n viết, hắn đứng nhìn đống giấy bút suy nghÄ© má»™t hồi má»›i ngồi xuống cầm lấy thá»i má»±c bắt đầu mà i.
Sách vở trên lầu hai cấm sao chép dưới má»i hình thức và bản thân nó có cÆ¡ chế “tá»± bảo vệâ€, Ninh Khuyết đã thá» minh tưởng, hình dung các nét chữ trong đầu nhưng chúng chỉ vừa hiện ra đã tản hết Ä‘i như những là n khói má»ng, không thể nắm được.
Mặt khác, Nhà Sách CÅ© còn có quy định cấm viết vẽ lên sách vở, Ninh Khuyết không biết nếu lén là m có bị giáo viên phát hiện không, nhưng hắn chưa dám thá». Lăn lá»™n giữa sống và chết suốt bao năm khiến hắn hiểu rằng để vượt qua má»™t ngá»n núi khổng lồ thì bất kì thá»§ Ä‘oạn khôn vặt nà o cÅ©ng là cách vô cùng ngu xuẩn, ngược lại, những hà nh động có vẻ cố chấp khù khá» chÃnh là biểu hiện cá»§a đại trà tuệ.
Phải bắt đầu viết từ đâu, viết những gì, viết ra sao đây? Ninh Khuyết giÆ¡ bút lên hồi lâu vẫn chưa thể hạ xuống, vì hắn đã quên ná»™i dung vừa Ä‘á»c trong sách, hắn không biết phải viết gì má»›i có tác dụng.
- Lẽ nà o chÃnh hà nh động cá»§a mình đã là thứ vô tác dụng ư?
Ninh Khuyết lắc đầu cưá»i khổ, nhá»› lại những ngà y khốn khổ vừa qua, những đêm trằn trá»c rã rá»i, những tối Tang Tang phải thức dùng khăn ấm lau mặt cho hắn, lòng hắn bá»—ng chùng xuống. Má»™t ngưá»i bình thưá»ng muốn bước và o thế giá»›i tu hà nh tháºt trắc trở biết bao, cho dù cố gắng, cố gắng hÆ¡n nữa thì những cố gắng đó chỉ khiến cho thất bại cá»§a hắn thêm phần bi tráng mà thôi.
Bá»—ng má»™t tiếng động khẽ vang lên, cây bút lông no má»±c bị giữ quá lâu trên không khiến má»™t giá»t má»±c thoát khá»i đầu bút rÆ¡i xuống mặt giấy trắng tinh, vết má»±c lan ra rất nhanh tạo ra má»™t đưá»ng nét tá»± do đến táºn cùng.
Ninh Khuyết nhìn xuống, bá»—ng má»™t ý tưởng lóe lên trong đầu, tức thì ná»—i chán chưá»ng bá»—ng quét sạch không, chỉ còn sá»± bình tÄ©nh tuyệt đối, hắn đã hiểu, không phải má»—i cuá»™c tình Ä‘á»u để lại những hồi ức đẹp, không phải má»—i câu chuyện cổ tÃch Ä‘á»u kết thúc có háºu, không phải má»—i cố gắng Ä‘á»u Ä‘em lại kết quả như ý, má»™t ngưá»i cố gắng là m việc nhưng rốt cuá»™c được hưởng những gì lại thưá»ng không phải do ý muốn chá»§ quan cá»§a anh ta, đã như thế, váºy hãy táºn hưởng niá»m vui trong quá trình là m việc, đó cÅ©ng là má»™t thứ thà nh công.
Giá»t má»±c chỉ tình cá» rÆ¡i xuống cÅ©ng tạo thà nh nét, váºy cần gì cố gắng nặn óc tìm những thứ vốn không thể tìm? Không thể ghi lại những gì trong sách, váºy sao không ghi lại những thứ khác xung quanh, và như tâm trạng, như chuyện cÅ© cá»§a bản thân, như cảm xúc khi Ä‘á»c sách trên lầu, hay đơn giản như hình ảnh ngưá»i nữ giáo viên vẫn hà ng ngà y im lìm bên song cá»a phÃa đông, ánh mặt trá»i buổi chiá»u xiên xiên như tráºn mưa tên bay qua song cá»a sổ phÃa tây hắn ngồi?
“Lên lầu lại lên lầu, vừa nãy còn u sầu, giá» thanh thản biết bao. Ta vốn kẻ chặt cá»§i bên hồ SÆ¡ BÃch, cá»› gì phải thở dà i than gió lạnh như đám tao nhân, ta chỉ biết hôm nay thu còn chưa đến.â€
Ngòi bút trong tay hắn cứ thả xuôi theo dòng suy tưởng, đầu nghÄ© gì tức thì tay viết nấy, theo những con chữ không ngừng tuôn ra, má»i cảm giác khó chịu trong lòng bá»—ng không cánh mà bay.
“Lên lầu đã mưá»i bảy hôm, hôm nà o cÅ©ng chuyên cần Ä‘á»c sách, nhưng không thể nhá»› chữ trong lòng, chỉ biết trÆ¡ mắt nhìn chúng nối gót bá» Ä‘i, ta đã tỉnh táo, đã mÆ¡ mà ng như trong giấc má»™ng, nhưng dù tỉnh hay má»™ng Ä‘á»u không thể giữ chúng lại má»™t lần.
“Nếu những con chữ trên giấy ấy chỉ là má»™ng ảo, tại sao ta có thể thấy chúng? Nếu chúng là chân thá»±c, tại sao ta không thể nhá»› chúng? Nếu chúng là thứ tồn tại giữa ranh giá»›i má»™ng ảo và chân thá»±c, váºy thứ má»±c viết ra chúng ấy là thá»±c hay ảo? Trang giấy chứa đựng chúng ấy là thá»±c hay ảo đây?â€
Do chỉ viết để giải tá»a tâm trạng nên Ninh Khuyết chỉ đến đây là dừng, hắn đặt bút xuống, yên lặng nhìn những dòng chữ trên giấy, đợi má»±c khô bèn nhẹ nhà ng kẹp và o giữa quyển sách rồi trả lên giá. Xong đâu đấy, hắn quay ngưá»i lá»… phép chà o ngưá»i nữ giáo viên vẫn ngồi bên cá»a sổ má»›i Ä‘i xuống lầu.
Äây là lần đầu tiên hắn xuống mà không cần ngưá»i khác khiêng.
Ngưá»i nữ giáo viên ngẩng đầu nhìn bóng lưng có phần cô đơn cá»§a đứa há»c trò nhá» tuổi, nà ng khẽ thở dà i, năm xưa chÃnh thầy nà ng đã đặt ra quy định cho Nhà Sách CÅ©: dù ta có ngà n khu rừng vạn cánh buồm nhưng chỉ có thể cho há»c sinh má»™t nhánh cây má»™t là n gió. Gã há»c sinh nà y ý chà kiên cưá»ng, niệm lá»±c nháºn được khi minh tưởng tất sẽ không yếu, nhưng khốn ná»—i lá»— khà trong tuyết sÆ¡n khà hải tắc nghẽn không thông, váºy kết quả nháºn được chỉ là há»™c máu nằm liệt giưá»ng, dù trá»i cao thương tình ban cho khá»e mạnh, nhưng có xem sách thêm mưá»i năm cÅ©ng chẳng tác dụng gì.
..................................
Ráng chiá»u dần sẫm lại, mà n đêm sắp buông xuống, đã không còn há»c sinh lên tầng hai, ngưá»i nữ giáo viên dá»n dẹp ngăn nắp giấy bút trước mặt rồi men theo má»™t con đưá»ng bên hông Nhà Sách Ä‘i vá» phÃa sau núi.
Chẳng biết qua bao lâu, mà n đêm đã hoà n toà n bao trùm Thư Viện, bên hà nh lang các giảng đưá»ng, những ngá»n đèn dầu được thắp sáng khiến từ xa nhìn lại ngưá»i ta có cảm giác Ä‘ang ngắm má»™t vùng trá»i đầy sao.
Trong góc sâu tầng hai Nhà Sách CÅ©, những bức phù Ä‘iêu gắn trên giá sách phÃa bắc chợt sáng lên rồi giá sách từ từ trượt sang bên cạnh.
Má»™t gã thiếu niên béo núc nÃch trong trang phục xanh Ä‘áºm cá»§a há»c sinh Thư Viện vừa thở hổn hển vừa cố chui ra từ khe hở, vững thân rồi, hắn hầm hầm quay lại nhìn giá sách, cất giá»ng oán trách:
- Tên quái bá»§n xỉn nà o đã thiết kế ra thứ đồ chÆ¡i nà y váºy nhỉ, không thể là m cho rá»™ng rá»™ng má»™t chút được sao? Lẽ nà o ngươi tưởng ngưá»i máºp thì không có quyá»n và o thư viện há»c chắc?
Hắn đi quanh phòng, miệng vẫn nói không ngớt:
- Nhị sư huynh tháºt là má»™t kẻ xấu xa, ai Ä‘á»i lại Ä‘em má»™t cuốn sách nháºp môn để đánh đố bao giá», dù Trần Bì Bì ta là thiên tà i tu hà nh ngà n năm có má»™t nhưng nhá»› thế quái nà o được những thứ đã xem từ hồi bé tẹo tèo teo chứ.
Hắn chợt dừng lại, rút má»™t cuốn sách trên giá xuống, vừa thấy mấy chữ “Bước đầu tìm hiểu tuyết sÆ¡n khà hải†trên bìa tức thì khoái trá Ä‘áºp cuốn sách đánh bốp lên lòng bà n tay, theo cú Ä‘áºp, má»™t tá» giấy má»ng nhẹ nhà ng bay ra.
Tà i sản cá»§a Lôi Äế
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Lôi Äế
02-05-2013, 10:28 AM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Tướng Dạ
Tác giả : Miêu Nị
-----oo0oo-----
Chương 88: Sá»± ra Ä‘á»i cá»§a má»™t tuyệt tác vô sỉ.
Converter: Lana
Dịch: Tương Dạ
Nguồn: TTV
Nhìn tá» giấy rÆ¡i xuống ngay cạnh chân, gã thiếu niên máºp ú tá»± xưng Trần Bì Bì hÆ¡i giáºt mình, đôi mắt nhá» như hạt đỗ tương hấp háy mấy cái, khuôn mặt bánh đúc tròn xoe nhăn nhăn thể hiện sá»± lưỡng lá»± trong lòng chá»§ nhân, sau má»™t hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cuá»™c hắn Ä‘i tá»›i má»™t quyết định hết sức trá»ng đại: tên máºp khó nhá»c hạ tấm thân tròn quay ngồi xuống, dùng năm ngón tay phải đẫy đà như nải chuối mắn nhấc tá» giấy lên như ngưá»i đói ăn nhấc tảng đá trăm cân rồi ngồi thở dốc.
- Phải là m má»™t gã máºp tháºt là chuyện thảm nhất trên Ä‘á»i.
Trần Bì Bì liếm bá» môi bóng nhẫy u oán lẩm bẩm, hắn cúi đầu nhìn tá» giấy, vô thức Ä‘á»c thà nh tiếng:
“Lên lầu lại lên lầu, vừa nãy còn u sầu, giá» thanh thản biết bao. Ta vốn kẻ chặt cá»§i bên hồ SÆ¡ BÃch, cá»› gì phải thở dà i than gió lạnh như đám tao nhân, ta chỉ biết hôm nay thu còn chưa đếnâ€.
- À, thì ra là m má»™t gã máºp cÅ©ng chưa phải chuyện thảm nhất trên Ä‘á»i nếu gã máºp đó là má»™t gã máºp thiên tà i. – Hắn thương hại nhìn tá» giấy, Ä‘oán đây nhất định là sản phẩm cá»§a má»™t ma má»›i trong Thư Viện Ä‘ang kể lể ná»—i khốn khổ trong lòng, Trần Bì Bì lắc đầu nói giá»ng thông cảm - So vá»›i thiên tà i kiệt xuất như ta, má»™t ngưá»i bình thưá»ng như ngươi má»›i tháºt đáng thương.
Ngưá»i phà m và thiên tà i thuá»™c hai thế giá»›i hoà n toà n khác nhau, Trần Bì Bì có thể hiểu được sá»± Ä‘au khổ tuyệt vá»ng trong lòng đối phương, nhưng hoà n toà n không có ý định san sẻ ná»—i Ä‘au khổ ấy, hắn nhét tá» giấy trở lại giá sách rồi mang cuốn “Bước đầu tìm hiểu tuyết sÆ¡n khà hải†bá» Ä‘i.
Äá»™t nhiên hắn xoay ngưá»i, rút tá» giấy ra Ä‘á»c lần nữa, nhìn những dòng chữ chi chÃt, lông mà y hắn hÆ¡i nhướng lên, kinh ngạc nói:
- Tên nà y viết chữ không tệ.
Khen xong, Trần Bì Bì lại nhét tá» giấy lên giá sách rồi bá» Ä‘i, nhưng chưa tá»›i bước thứ hai hắn đã quay lại, rút tá» giấy ra Ä‘á»c thêm má»™t lần nữa, Ä‘á»c má»™t cách tỉ mỉ rồi thở dà i:
- Không phải không tệ, phải nói rằng rất đẹp.
Muốn bá» Ä‘i nhưng rồi cứ quay lại, Trần Bì Bì bá»—ng nháºn ra hà nh động cá»§a mình quả có khác thưá»ng, hắn hÆ¡i há mồm nhìn những lá»i tâm tình lưu trên giấy cá»§a “con ngưá»i đáng thương†kia rồi lầm bẩm nói:
- Chẳng lẽ ngay cả ông trá»i cÅ©ng thấy ngươi đáng thương nên Ä‘em tá» giấy nà y đến trước mặt ta để ta dang tay cứu vá»›t kẻ đáng thương ngươi?
Ngưá»i ta định là m việc gì đôi khi chỉ cần má»™t cái cá»›, cho dù là cái cá»› cố tình gán ghép, Trần Bì Bì hoà n toà n không biết Ä‘iá»u mình sắp là m có thể thay đổi cả váºn mệnh cá»§a má»™t con ngưá»i, hắn chỉ muốn là m gì đó, thế là là m luôn. Từ hà nh động đó có thể thấy tấm lòng cá»§a hắn cÅ©ng hà o hiệp lắm.
Äi tá»›i ngồi xuống cạnh chiếc bà n đặt bên cá»a sổ phÃa đông, nhỠánh sao đêm, Trần Bì Bì hăm hở Ä‘á»c tiếp những lá»i tâm sá»± cá»§a “kẻ đáng thươngâ€, ngón tay đẫy đà thỉnh thoảng lại gõ gõ lên song cá»a, ngoà i kia đâu đó văng vẳng tiếng vạc kêu đêm.
“Lên lầu đã mưá»i bảy hôm, hôm nà o cÅ©ng chuyên cần Ä‘á»c sách, nhưng không thể nhá»› chữ trong lòng, chỉ biết trÆ¡ mắt nhìn chúng nối gót bá» Ä‘i, ta đã tỉnh táo, đã mÆ¡ mà ng như trong giấc má»™ng, nhưng dù tỉnh hay má»™ng Ä‘á»u không thể giữ chúng lại má»™t lần.
“Nếu những con chữ trên giấy ấy chỉ là má»™ng ảo, tại sao ta có thể thấy chúng? Nếu chúng là chân thá»±c, tại sao ta không thể nhá»› chúng? Nếu chúng là thứ tồn tại giữa ranh giá»›i má»™ng ảo và chân thá»±c, váºy thứ má»±c viết ra chúng ấy là thá»±c hay ảo? Trang giấy chứa đựng chúng ấy là thá»±c hay ảo đây?â€
Äá»c hết, Trần Bì Bì bÄ©u môi, trên khuôn mặt núng nÃnh lồ lá»™ thứ cảm xúc cá»§a thiên tà i khi gặp những suy nghÄ© ấu trÄ© từ má»™t trà óc tầm thưá»ng, thứ cảm xúc cá»§a má»™t đứa bé suốt ngà y ăn sÆ¡n hà o hải vị gặp cảnh đứa bé khác lần đầu được thấy món sò huyết nướng vá»› vẩn mà luống cuống chẳng biết cách ăn ra sao, lòng hắn bá»—ng dáºy lên cảm xúc kiêu ngạo khó tả.
Trong bóng tối, Trần Bì Bì tiêu sái mà i má»±c, nghiên má»±c sóng sánh ánh sao, bà n tay đẫy đà nhấc cây bút lông thon nhá» sư tá»· vẫn dùng hà ng ngà y lên rồi viết rất nhanh xuống mặt sau tá» giấy, chỉ má»™t loáng đã xong, trái ngược vá»›i thân thể cồng ká»nh cá»§a Trần Bì Bì, những con chữ li ti kÃn đặc mặt giấy cá»§a hắn tuy nhá» nhưng cá»±c kì gá»n gà ng vuông vắn.
“Nà y kẻ Ä‘ang thương kia, đừng có tin những lá»i nhảm nhà như nhìn núi không phải là núi, nhìn núi là núi gì gì đó, ông trá»i già tuy rá»—i việc nhưng chưa rảnh rá»—i đến mức đánh đố chúng ta bằng những Ä‘iá»u vá»› vẩn ấy đâu.
“Sá»± việc tồn tại khách quan thì đương nhiên là chân thá»±c, và như chữ viết trên cuốn sách nà y, sá»± kiêu ngạo trong lòng ta còn chưa chân thá»±c bằng chúng, tuy đã bị thần phù sư giở trò ma quá»· khi viết, nhưng ngươi phải tin rằng chúng có thá»±c, nếu ngay cả lòng ngươi còn không tin, váºy con mắt ngươi sẽ không thể tin.
“Chữ viết tồn tại má»™t cách chân thá»±c khách quan, giấy viết cÅ©ng tồn tại chân thá»±c khách quan, cÅ©ng giống như khi ánh nắng xuân chiếu lên chữ viết trên trang giấy, Ä‘áºp và o con mắt chẳng biết to hay nhá» cá»§a ngươi, ngươi có thể hiểu hay không hiểu được chúng, à , chắc chắn là không... Không hiểu nên ngươi tá»± tìm cách giải thÃch, giải thÃch má»™t hồi sẽ biến thà nh má»› bòng bong không có thá»±c.
“Ãnh nắng chiếu trên trang giấy là má»™t lần giải thÃch, mắt ngươi nhìn nó lại là má»™t lần giải thÃch, ngươi thá» tìm cách giải thÃch tất nhiên là má»™t lần giải thÃch tiếp theo, mà thưá»ng thưá»ng giải thÃch sẽ là m sai lệch sá»± tháºt, ngươi giải thÃch cà ng nhiá»u, sá»± váºt cà ng khác xa so vá»›i nguyên bản cá»§a nó.
“Nếu ngươi vẫn cảm thấy rối rắm khó hiểu, váºy thiên tà i ta đà nh dùng và dụ thô bỉ nhất để dá»… hình dung: sá»± váºt chân thá»±c khách quan giống má»™t cô em bốc lá»a trần như nhá»™ng, việc duy nhất ngươi cần là m là đè nghiến nà ng ta ra chứ không phải cố tìm hiểu nà ng, cô em trần truồng ấy, bất kể bá»™ ngá»±c to hay nhá», cặp mông tròn hay vểnh, phÃa dưới rốn là bình nguyên tuyết hay đồng cá» hay rừng ráºm ngút ngà n, tất cả chúng Ä‘á»u là sá»± tháºt khách quan cá»§a nà ng ta, ngươi không cách nà o thay đổi được.
“Khi ngươi đã ngắm nà ng bằng ánh mắt say mê, đã phà hÆ¡i ước Ä‘oán xem nà ng đẹp đến cỡ nà o, đã muốn nâng niu chăm sóc nà ng thì những ý nghÄ© ấy sẽ biến thà nh từng món trang phục, má»—i lần ngươi định tìm hiểu nà ng là mặc thêm má»™t tầng y phục lên tấm thân mỹ miá»u ấy, cho đến khi chÃnh ngươi cÅ©ng quên mất cặp mông nà ng ta tròn trịa ra sao, bá»™ ngá»±c nà ng ta to đến cỡ nà o...
“Váºy phải giải quyết nan đỠđó ra sao? Rất đơn giản. Hãy nhá»› tháºt kÄ©, lần gặp mặt sau, vừa thấy thân hình trần truồng cá»§a nà ng ta, bất kể nà ng ta là thánh nữ nước Äại Hà hay Diệp Hồng Ngư cá»§a Tây Lăng Thần Äiện thì đừng nghÄ© ngợi, đừng há»i han, đừng tặng hoa cÅ©ng đừng đánh đà n tán tỉnh, phải xông thẳng tá»›i đè nghiến nà ng ta ra! Äà n bà sinh ra để đà n ông đè ngá»a, không phải để tìm hiểu!â€
Trút sạch suy nghÄ© trong lòng xong, Trần Bì Bì oai vệ ném bút buông giấy, mặt mà y há»›n hở, đắc chà vô cùng. Từ nhá» hắn đã được xem là thiên tà i vạn ngưá»i có má»™t nhưng khốn ná»—i phải theo báºc đại hiá»n há»c táºp nên chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu nghe ngưá»i dạy dá»—, chưa có cÆ¡ há»™i lên mặt dạy dá»— ai bao giá». Hắn tấm tắc tá»± khen:
- Lá»i tuy thô tục nhưng ý tứ tháºt thanh cao, hy vá»ng ngươi không bị chúng là m cho tẩu há»a nháºp ma là tốt rồi.
Äợi gió đêm thổi khô hết nét má»±c, hắn hà i lòng đứng dáºy, lắc lư quay lại giá sách, ngấn mỡ trên mặt rung rinh theo nhịp bước. Trần Bì Bì kẹp tá» giấy và o lại trong cuốn “Bước đầu tìm hiểu tuyết sÆ¡n khà hảiâ€, cÅ©ng chẳng thèm quan tâm đến vụ đánh cuá»™c vá»›i Nhị sư huynh nữa.
Lúc trả sách vá» chá»—, mặt hắn hÆ¡i lá»™ vẻ do dá»±, nghÄ© lại thì hà nh động giúp đỡ kẻ đáng thương kia đã vi phạm nghiêm trá»ng quy định cá»§a Nhà Sách CÅ©, nhưng nhá»› đến má»™t câu nói cá»§a thầy, tức thì hắn nhét thẳng sách lên giá rồi phất tay áo tiêu sái bá» Ä‘i.
- Luáºt lệ chẳng qua chỉ là má»™t cái rắm.
.........................
Hà ng ngà y Ninh Khuyết Ä‘á»u rá»i Lão Bút Trai từ khi má» sáng và trở vá» lúc đã tối mịt, hôm nay tuy hắn tá»± xuống lầu nhưng lúc xe ngá»±a Ä‘i và o cổng phÃa nam thà nh Trưá»ng An, trá»i cÅ©ng sắp vá» khuya.
Chá» Do Hiá»n lo lắng cho sức khá»e cá»§a Ninh Khuyết nên đặc biệt chá» hắn cùng Ä‘i vá», khi hai chiếc xe ngá»±a trước sau dừng ở Lão Bút Trai, vị công tá» con nhà già u phÃa đông thà nh thò đầu ra từ cá»— xe phÃa sau, nhìn Ninh Khuyết Ä‘ang bước và o trong cá»a hà ng bằng ánh mắt khâm phục:
- Không để tâm đến hiá»m khÃch trước đó mà khuyên Tạ Thừa Váºn xuống lầu, Ninh Khuyết, ta không ngá» ngươi còn là con ngưá»i khiêm tốn cao thượng, lấy đức báo oán, khà độ bất phà m...
Ninh Khuyết xoay ngưá»i, cưá»i:
- Tuy ta rất muốn nghe tiếp xem ngưá»i có thể nặn ra bao nhiêu từ ngữ tâng bốc trát lên mặt ta, nhưng đà nh phải nói tháºt vá»›i lòng mình rằng ta khuyên Tạ công tá» xuống lầu không phải vì lo lắng cho sức khá»e cá»§a hắn, chẳng qua ta muốn chiếm chá»— hắn vẫn ngồi hằng ngà y thôi, ở đó có thể phÆ¡i nắng được, rất ấm.
- Là m việc tốt còn không muốn nháºn lá»i khen cá»§a ngưá»i khác, cần gì tá»± bôi bẩn mình như thế, ngươi tháºt là ...
Chá» Do Hiá»n cưá»i rồi lệnh cho gia Ä‘inh đánh xe ngá»±a rá»i khá»i ngõ bốn bảy.
Ninh Khuyết cÅ©ng cưá»i, hắn khua tay áo xùa như xùa vịt rồi bước và o cá»a hà ng, nháºn lấy khăn ấm từ tay Tang Tang ấp lên mặt rồi nằm ưá»n xuống ghế như ngưá»i hết hÆ¡i.
Từ ngà y bắt đầu lên lầu Ä‘á»c sách, má»—i khi trở vá» Lão Bút Trai Ä‘á»u có má»™t chiếc khăn ấm đắp lên mặt hắn để xua bá»›t mệt má»i, Tang Tang tÃnh toán thá»i gian cá»±c chuẩn, nhiệt độ khăn luôn được giữ vừa phải bằng nước sôi.
Dưới tấm khăn nghi ngút khói, giá»ng nói uể oải cá»§a Ninh Khuyết cất lên:
- Hôm nay ta vẫn thấy không muốn ăn, là m một bát mì trứng rán đi.
Tang Tang ừ khẽ một tiếng nhưng chưa chịu nhấc chân, nà ng đừng nhìn hắn một lúc lâu mới nói:
- Thiếu gia, ngà y mai đừng đi nữa.
Äừng thấy Ninh Khuyết vẫn tranh cãi được vá»›i bạn há»c trong Thư Viện, vẫn nói đùa đôi ba câu vá»›i Chá» Do Hiá»n mà tưởng hắn còn sức, chỉ hắn và Tang Tang biết sau mấy ngà y ngoan cố lên lầu Ä‘á»c sách, thân thể và tinh thần hắn đã hao mòn và tổn thương má»™t cách đáng sợ. Má»—i ngà y vá» nhà hắn Ä‘á»u yếu á»›t tá»›i mức không còn hÆ¡i để mở miệng nói chuyện, cá»™ng vá»›i những đợt nôn má»a liên tiếp kéo đến khiến hắn phải dùng tất cả ý chà má»›i gắng gượng nuốt hết bữa ăn.
Nghe Tang Tang nói váºy, dưá»ng như hÆ¡i nóng từ khăn mặt xá»™c và o mắt mÅ©i Ninh Khuyết khiến hắn thấy cay cay. Im lặng má»™t lúc lâu Ninh Khuyết má»›i trả lá»i bằng giá»ng pha chút vui vẻ:
- Dạo gần đây vì việc trong Thư Viện mà ta không dẫn ngươi ra ngoà i chÆ¡i được, váºy thì ngà y mai... ngà y mai nghỉ há»c má»™t bữa cÅ©ng tốt. À quên, hôm nay ta gặp cô công chúa ngu ngốc ná», nà ng muốn ngươi tá»›i chÆ¡i, váºy mai chúng ta cùng Ä‘i.
Tang Tang vén tấm khăn đã bắt đầu nguá»™i bá»›t trên mặt hắn ra, dùng đôi tay nhá» bé cẩn tháºn bóp trán cho hắn, nà ng ngượng ngùng nói:
- Công chúa điện hạ muốn gặp ta à ? Ta cũng vui lắm.
Ninh Khuyết nhắm mắt, cảm giác khó chịu treo lÆ¡ lá»ng quanh trán dưá»ng như Ä‘ang bị mưá»i đầu ngón tay lạnh lẽo xua dần Ä‘i, hắn thở ra má»™t hÆ¡i đầy thoải mái:
- Nhân tiện, mai là m thịt luôn tên thứ hai trong danh sách.
Bà n tay Tang Tang Ä‘ang xoa bóp hÆ¡i cứng lại, nà ng cúi đầu nhìn xuống đôi già y cÅ© kÄ© cá»§a mình, rõ rà ng chẳng mấy thÃch thú vá»›i chuyện thiếu gia vừa đỠcáºp.
Tà i sản cá»§a Lôi Äế
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Lôi Äế
02-05-2013, 10:29 AM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Tướng Dạ
Tác giả : Miêu Nị
-----oo0oo-----
Chương 89: Thăm phủ công chúa.
Converter: Lana
Dịch: Tương Dạ
Nguồn: TTV
Ninh Khuyết quyết định bá» hẳn má»™t ngà y không đến thư viện Ä‘á»c sách để dẫn Tang Tang tá»›i phá»§ công chúa chÆ¡i, nhân tiện giết ngưá»i luôn. Tang Tang chẳng thÃch Ä‘iá»u nà y tẹo nà o, không phải vì nà ng không thÃch giết ngưá»i, từ nhỠđến lá»›n Ä‘i theo Ninh Khuyết, xem hắn giết ngưá»i nhiá»u quá rồi nên chẳng còn cảm giác gì, nà ng chỉ không thÃch khi thấy Ninh Khuyết đã ốm yếu váºy mà vẫn không chịu nghỉ ngÆ¡i tá» tế lấy má»™t ngà y.
Dù trong lòng cô thị nữ nhá» tồn tại đôi chút khúc mắc nhưng món mì trứng rán cho bữa tối vẫn đầy đủ chất lượng, bát mì thiếu hạt tiêu và hà nh hoa không phải là sá»± trừng phạt cá»§a ngưá»i nấu vá»›i ngưá»i ăn, chẳng qua mấy bữa nay Ninh Khuyết liên tục ói má»a nên dạ dà y hắn không chịu nổi mấy thứ đồ cay nóng, phải ăn thanh đạm má»™t chút má»›i tốt.
Ä‚n xong, Ninh Khuyết ngâm chân và o nước nóng má»™t lúc lâu má»›i ngả xuống giưá»ng, Tang Tang dùng số nước còn lại trong nồi rá»a chân sạch sẽ, lau khô rồi ngồi xuống bên cạnh xoa bóp cho hắn.
Thấy Ninh Khuyết ngá»§ say, Tang Tang má»›i thở thà o nhẹ nhõm, nà ng đưa ống tay áo lên lau vầng trán không có lấy má»™t giá»t mồ hôi rồi bò sang phÃa đầu giưá»ng bên kia, chui và o chăn ôm chặt lấy há»™p son phấn hiệu Trần Cẩm Ký, sung sướng Ä‘i và o giấc ngá»§.
Ná»a đêm, bị tiếng rên rỉ Ä‘au đớn cá»§a Ninh Khuyết đánh thức, Tang Tang nhanh nhẹn chui ra khá»i chăn, nà ng thà nh thạo thò chân xuống kéo chiếc cháºu đồng vẫn đặt dưới gầm giưá»ng ra rồi đỡ Ninh Khuyết dáºy, bà n tay liên tục xoa lưng cho hắn, thỉnh thoảng lại vá»— nhè nhẹ mấy cái.
Ninh Khuyết mặt tái xanh cúi gáºp ngưá»i nôn khan dữ dá»™i, đồ ăn buổi tối đã bị tiêu hóa gần hết nên hắn nôn ra toà n dịch dạ dà y và số nước trà uống trước khi Ä‘i ngá»§.
Từ ngà y bắt đầu lên tầng hai Nhà Sách CÅ© Ä‘á»c sách, đêm nà o hắn cÅ©ng là m và i tráºn chết Ä‘i sống lại như váºy và thế là thân thể hắn ngà y cà ng yếu á»›t, ngay cả Tang Tang cÅ©ng bị dà y vò hết sức mệt má»i.
Má»—i khi ngá»§ say, những nét má»±c ban chiá»u lại biến thà nh những con quái váºt Ä‘en thui nhất tá» hiện ra từ nÆ¡i sâu nhất trong đầu hắn, chúng Ä‘iên cuồng quần qua quần lại, đâm dá»c đâm ngang rồi tụ thà nh con sóng lá»›n gầm thét, khiến hắn như Ä‘ang chao đảo giữa đại dương trong cÆ¡n cuồng ná»™, lồng ngá»±c nôn nao hết sức khó chịu, chỉ muốn nôn hết cả ruá»™t gan ra ngoà i.
Chuyện xảy ra giống như một cơn ác mộng, nhưng Ninh Khuyết biết chắc đây không phải giấc mộng, đó là dư âm sinh ra từ va chạm giữa phù chú của thần phù sư trên tầng hai Nhà Sách Cũ và thế giới tinh thần hắn.
Phải chịu sá»± già y vò liên tục như váºy, nếu có thể nhá»› được hình dáng cá»§a những chữ viết đó thì Ninh Khuyết cÅ©ng cam tâm, coi như trả giá xứng đáng, nhưng hắn đã hết sức Ä‘au khổ và giáºn dữ vì khi những kà tá»± đó là m mưa là m gió trong đầu thì hắn dưá»ng như biến thà nh má»™t kẻ mất năng lá»±c ngôn ngữ, những con chữ xuất hiện ngay trước mắt, trông hết sức quen thuá»™c nhưng cố thế nà o hắn cÅ©ng không thể Ä‘á»c được, không thể nháºn ra được đó là chữ gì.
Ngà y ngà y Ä‘au đớn Ä‘á»c sách trong Nhà Sách CÅ©, đêm đêm vá» Lão Bút Trai chịu dà y vò, nếu đổi thà nh má»™t ngưá»i thiếu ý chà hÆ¡n dù chỉ má»™t chút hẳn đã bá» cuá»™c lâu rồi, nhưng vá»›i Ninh Khuyết, sá»± Ä‘au khổ đó cÅ©ng là cÆ¡ há»™i hắn đã chỠđợi suốt mưá»i sáu năm trá»i, trừ phi sức tà n lá»±c kiệt, còn há»… chống đỡ được ngà y nà o hắn vẫn cố gắng ngà y đó.
Ngưá»i ta vẫn nói không ai hiểu ngươi bằng kẻ thù cá»§a ngươi - chắc chắn trong danh sách những kẻ hiểu rõ Hạ Hầu tướng quân nhất trên Ä‘á»i có tên Ninh Khuyết - nhưng nói váºy cÅ©ng không đủ, vì ngẫm kÄ© ra thì không ai hiểu mình bằng chÃnh mình, Ninh Khuyết rất hiểu bản thân, vì thế, chỉ cần chưa đến bước đưá»ng cùng, hắn sẽ không có khái niệm quay đầu bá» cuá»™c.
Hắn không lo tÃnh mạng mình có thể gặp Ä‘iá»u bất trắc, ngưá»i nữ giáo viên ná» vẫn hiện diện má»™t cách thầm lặng trong Nhà Sách CÅ©, hắn chỉ e theo thá»i gian, theo những ngà y lên lầu Ä‘á»c sách, thể lá»±c hắn sẽ dần kiệt quệ, sá»± linh hoạt cá»§a hắn không còn như xưa, vì thế, Ninh Khuyết phải tranh thá»§ thá»i gian tháºt gấp, giết được cà ng nhiá»u ngưá»i có tên trên danh sách cà ng tốt.
Trần Tá» Hiá»n, cá»±u phó tướng cá»§a Tuyên Uy tướng quân chÃnh là cái tên thứ hai xuất hiện trên tá» giấy dầu.
........................
Là nà ng công chúa được vua cha thương yêu nhất, đương nhiên Lý Ngư quanh năm sống trong hoà ng thà nh, nhưng nà ng cÅ©ng có phá»§ riêng cá»§a mình ở Trưá»ng An. Ninh Khuyết và Tang Tang được dẫn tá»›i má»™t nÆ¡i yên tÄ©nh phÃa nam thà nh.
Lý Ngư mặc chiếc váy hồng thêu hoa, phÃa ngoà i khoác áo tÃm sẫm, nà ng đẹp má»™t cách quý phái và thanh nhã.
Chỉ có má»™t ngưá»i bước và o nhà sau phá»§ công chúa.
- Ninh Khuyết đâu rồi?
Lý Ngư hÆ¡i nhÃu mà y nhìn cô thị nữ nhỠđược thái giám dẫn và o nhưng rồi tươi lên ngay, nà ng há»›n hở bước tá»›i nắm chặt bà n tay lạnh lẽo, ôn tồn nói:
- Mới có mấy ngà y không gặp mà bé con đã quên ta rồi, chẳng chịu tới thăm gì cả.
Tuy công chúa không há»i tá»›i cùng nhưng lão thái giám không dám cháºm trá»…, vá»™i giải thÃch:
- Ngưá»i kia hiá»m rằng nam nữ hữu biệt, sợ bất kÃnh vá»›i công chúa nên không dám và o, vẫn đứng bên ngoà i đợi lệnh, có Bà nh tiên sinh tiếp chuyện hắn.
Tang Tang để công chúa nắm tay mình, nà ng ngẩng mặt khẽ giải thÃch:
- Gần đây thiếu gia không được khá»e.
Lý Ngư khẽ chá»›p mắt nhằm giấu Ä‘i sá»± thất vá»ng và giáºn dá»—i, nà ng chẳng thèm để ý đến tên khốn đó nữa mà dắt tay Tang Tang Ä‘i và o trong, cưá»i nói:
- Gã thiếu gia bại hoại của ngươi dạo nà y không biết bị thứ gì hớp hồn mà ngà y nà o cũng mò lên lầu hai Nhà Sách Cũ, bảo sao không ốm yếu.
- Äiện hạ, ta cảm thấy thiếu gia rất dÅ©ng cảm. - Tang Tang láºp tức nói đỡ cho Ninh Khuyết.
Lý Ngư lắc đầu cưá»i khẽ, đưa tay gõ trán cô bé:
- Con bé nà y, suốt ngà y chỉ biết thiếu gia với cả thiếu gia, sao không nghĩ xem gã thiếu gia của ngươi “tốt đẹp†ra sao, ta chẳng thể nà o mê nổi, được một thị nữ tốt như ngươi không biết là phúc hắn tu mấy kiếp.
Vừa trò chuyện, hai cô gái má»™t lá»›n má»™t nhá» vừa ngồi xuống sáºp.
Duyên pháºn giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i hết sức kì diệu, lần đầu Lý Ngư thấy Tang Tang xách nước ở Vị Thà nh đã có cảm giác thân thiết, lại thương nà ng bị Ninh Khuyết sai khiến là m việc như trâu ngá»±a, sau trên đưá»ng trở vá» từ thảo nguyên hay gá»i nà ng đến nói chuyện, trong lòng đã nà y sinh má»™t Ãt tình cảm thá»±c sá»±, vá» phần Tang Tang từ nhỠđến giá» chỉ biết Ä‘i theo Ninh Khuyết, chẳng có khái niệm gì vá» tôn ti tráºt tá»±, kÃnh sợ ngưá»i sang, nà ng cảm thấy công chúa là ngưá»i tốt, váºy là thân cáºn.
Lý Ngư há»i thăm những Ä‘iá»u hai chá»§ tá»› đã trải qua từ khi tá»›i Trưá»ng An, Tang Tang cÅ©ng thà nh tháºt kể hết, từ mở cá»a hà ng bán chữ đến chuyện thi cá» há»c hà nh cá»§a Ninh Khuyết. Lý Ngư Ä‘ang định thăm dò mối quan hệ giữa Ninh Khuyết và Triá»u Tiểu Thụ, bá»—ng nháºn ra bà n tay nhá» bé lạnh lẽo cá»§a Tang Tang tháºt quá thô ráp so vá»›i tuổi, trái tim nà ng tức thì trà n ngáºp thương xót, Lý Ngư nói:
- Ta giúp ngươi bá» thân pháºn nô tì rồi ngươi vá» phá»§ công chúa là m quản gia nhé, không phải theo Ninh Khuyết nữa. Ngươi không cần để ý ngưá»i bên ngoà i, chỉ xá» lý công việc trong phá»§ là được rồi.
...................................
Trong chiếc đình dá»±ng giữa hồ nước trước phá»§ công chúa, Bà nh Quốc Thao nhÃu mà y nhìn gã thiếu niên mặt mÅ©i xám ngoét trước mặt:
- Khi ở đưá»ng Bắc SÆ¡n ngươi dÅ©ng mãnh là thế, sao giá» mặt mà y tái tá», thân thể yếu á»›t như sên váºy hả? Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ và o thư viện há»c táºp lại há»c thà nh má»™t gã ẻo lả à ?
Ninh Khuyết cưá»i cưá»i, hắn lưá»i biếng ngả ngưá»i xuống chiếc ghế mây, nằm ưá»n phÆ¡i nắng:
- Bà nh đại nhân, chẳng phải má»›i hôm qua ngươi đã táºn mắt thấy bên ngoà i Nhà Sách CÅ© ồn à o ra sao ư? Giá» nghÄ© lại, chÃnh ta cÅ©ng thấy như má»™t má»› bòng bong, chẳng biết nói từ đâu và cá»› nói cÅ©ng vô Ãch. Phải rồi, đám ngưá»i man thảo nguyên đâu? Cả ngươi và anh em thị vệ nữa, láºp công lá»›n như váºy sao còn ở phá»§ công chúa thế nà y?
- Mấy ngưá»i man Ä‘á»u được bệ hạ gá»i và o VÅ© Lâm quân hết rồi, ngươi biết truyá»n thống cá»§a VÅ© Lâm quân là sá» dụng ngưá»i ngoại tá»™c mà , còn vá» chúng ta... - Bà nh Quốc Thao mỉm cưá»i - Chúng ta đã theo Ä‘iện hạ và o sinh ra tá» nên tháºt sá»± không nỡ và cÅ©ng không yên lòng rá»i xa nà ng, ý cá»§a trong cung cÅ©ng váºy, thế nên tuy ta Ä‘ang kiêm chức phó thống lÄ©nh Kiêu Kỵ doanh nhưng nhiệm vụ chá»§ yếu vẫn là bảo vệ Ä‘iện hạ.
Phó thống lÄ©nh Kiêu Kỵ doanh là vị trà hết sức béo bở, Ninh Khuyết luôn miệng chúc mừng, rồi hắn bá»—ng nhá»› đến tráºn chém giết ở Xuân Phong Äình đêm mưa ná», có lẽ ghế trống phó thống lÄ©nh cÅ©ng từ đó mà ra.
Dù triá»u đình ngầm đồng ý Bà nh Quốc Thao há»™ vệ Lý Ngư nhưng hắn vẫn phải là m nhiệm vụ cá»§a má»™t phó thống lÄ©nh, nhất là gần đây giang hồ trong kinh xao động, VÅ© Lâm quân phải dà n lá»±c lượng trấn áp liên tục nên Bà nh Quốc Thao cÅ©ng cá»±c kì báºn rá»™n, hai ngưá»i nói thêm được đôi ba câu thì trong doanh trại có ngưá»i tá»›i báo có chuyện gấp cần hắn vá» xá» lý, Bà nh Quốc Thao xin lá»—i Ninh Khuyết rồi vá»™i vã lên đưá»ng.
Äám thị vệ và ngưá»i man lúc trước phần sung và o VÅ© Lâm quân, phần quay lại trong cung nên thị vệ trong phá»§ hiện nay không kẻ nà o nháºn ra Ninh Khuyết, nhưng thấy Bà nh phó thống lÄ©nh cÅ©ng phải lá»… độ vá»›i gã thiếu niên nà y như váºy nên chúng cÅ©ng biết hắn là khách quý cá»§a công chúa, không dám coi thưá»ng.
Ninh Khuyết biết tại sao má»™t phó thống lÄ©nh Kiêu Kỵ doanh lại lá»… độ vá»›i mình như váºy - trong tráºn chiến bên đưá»ng Bắc SÆ¡n hắn đã cứu tất cả, ngưá»i ÄÆ°á»ng lại trá»ng anh hùng nên hai bên đã hình thà nh mối quan hệ trân trá»ng lẫn nhau, Ä‘iá»u quan trá»ng nhất, Bà nh Quốc Thao tinh ý nháºn ra công chúa lại có ý lôi kéo Ninh Khuyết.
Äó cÅ©ng là lý do hôm nay Ninh Khuyết không và o cùng Tang Tang, giỠđây, mục Ä‘Ãch và tâm tư hắn Ä‘á»u đặt hoà n toà n ở Thư Viện và việc trả thù, không dại gì dÃnh dáng đến chuyện đấu đá cá»§a thượng tầng đế quốc, ngoà i ra, má»™t suy Ä‘oán xuất hiện trong đầu khiến hắn lạnh ngưá»i, trong vô thức liá»n muốn né tránh công chúa cà ng xa cà ng tốt.
Mặc dù từ khi ká» vai chiến đấu cùng Triá»u Tiểu Thụ trong đêm mưa gió ná», dù muốn hay không Ninh Khuyết đã bị cuốn và o tranh chấp thị phi trong triá»u, nhưng hắn rất tỉnh táo tá»± biết rằng mình chỉ là má»™t nhân váºt nhá» xÃu, có thể cùng Triá»u Tiểu Thụ đấu đá vá»›i giá»›i giang hồ, nhưng khi nhảy lên khá»i mặt đất, mặt đối mặt chống lại những thế lá»±c khổng lồ cá»§a đế quốc thì bất kể lúc nà o cÅ©ng có khả năng bị ngưá»i ta di chết như di má»™t con kiến.
Giống như năm xưa Tuyên Uy tướng quân bị chém cả nhà , hay Trác NhÄ© chết thảm dưới chân tưá»ng gần đây.
Tà i sản cá»§a Lôi Äế
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Lôi Äế
02-05-2013, 10:29 AM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Tướng Dạ
Tác giả : Miêu Nị
-----oo0oo-----
Chương 90: Má»™t câu chuyện gá»i là cổ tÃch vá» hoà ng tá» bé...
Converter: Lana
Dịch: Tương Dạ
Nguồn: TTV
Vá»›i trà thông minh cá»§a hắn thì còn lâu má»›i nghiệm ra toà n bá»™ vấn đỠnên Ninh Khuyết mặc kệ, hắn nhắm mắt nằm dà i dưới ánh mặt trá»i ấm áp, tức thì những kà tá»± phức tạp Ä‘en thui à o à o hiện ra, Ninh Khuyết bắt đầu kiên nhẫn sắp xếp chúng vá»›i lòng tin không thể lay chuyển.
Nắng xuân tươi đẹp chảy đầy hòn giả sÆ¡n trước phá»§ công chúa, trà n lên chiếc ghế mây, phá»§ đầy thân thế Ninh Khuyết, sáng sá»§a mà không chói mắt, ấm áp mà không bá»ng rát, hÆ¡i xuân lạnh lẽo trên lầu hai Nhà Sách CÅ© lẩn sâu trong thân thể hắn dần bị xua hết ra ngoà i.
- Ngươi đang phơi nắng à ? Mẹ không chịu cho ta phơi nắng.
Má»™t giá»ng nói trong trẻo dá»… thương chợt vang lên từ phÃa sau, Ninh Khuyết mở mắt quay đầu nhìn lại, má»™t thằng bé nước da sẫm má»™t cách khá»e mạnh đứng rụt rè cạnh hòn giả sÆ¡n, má đỠhây hây như quả bồ quân chÃn, lông mi dà i cong vút, mắt to tròn Ä‘en láy.
Nhìn khuôn mặt Ä‘en Ä‘en đó, không hiểu sao Ninh Khuyết bá»—ng nhá»› tá»›i Trác NhÄ©, trong lòng buồn bã. Hắn đứng dáºy, hÆ¡i khom ngưá»i hà nh lá»… vá»›i đứa bé đã lâu không gặp:
- Tham kiến tiểu vương tá».
Thằng bé rụt rè nà y chÃnh là Tiểu Man, đứa con riêng được công chúa mang vá» từ thảo nguyên, trên Ä‘oạn đưá»ng từ Vị Thà nh đến Trưá»ng An, nhất là sau tráºn chiến đẫm máu bên đưá»ng Bắc SÆ¡n, Ninh Khuyết đã tiếp xúc khá nhiá»u vá»›i nó.
- Sao Ä‘iện hạ lại không cho tiểu vương tá» cáºu phÆ¡i nắng nhỉ? - Ninh Khuyết cưá»i há»i.
- Mẹ bảo phÆ¡i nắng nhiá»u sẽ Ä‘en. - Thằng bé giải thÃch má»™t cách nghiêm túc - Ta là con trai cá»§a mẹ, là cháu ngoại cá»§a bệ hạ , là quý tá»™c đáng kiêu hãnh nhất cá»§a đế quốc Äại ÄÆ°á»ng, vì thế da có thể Ä‘en, nhưng Ä‘en quá thì không được đâu.
Nghe thằng bé trả lá»i, Ninh Khuyết gãi gãi đầu, hắn cứ nghÄ© má»™t đứa trẻ từ thảo nguyên tiêu Ä‘iá»u chuyển đến sống ở Trưá»ng An phồn hoa đông đúc sẽ khó lòng thÃch nghi ngay được, không ngá» công chúa còn bảo vệ và dạy dá»— tiểu vương tá» kÄ© cà ng đến váºy. Ninh Khuyết cưá»i cưá»i bảo:
- Thỉnh thoảng ra phơi nắng một chút cũng không sao đâu.
Không gian quanh đình yên ắng thanh bình, thằng bé đưa mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng vú già dạy há»c vẫn kèm sát hà ng ngà y và đám cung nữ đâu thì mừng lắm, phen nà y trốn Ä‘i chÆ¡i thà nh công rồi, nó nhảy tót đến cạnh ghế mây Ninh Khuyết ngồi, kéo tay áo hắn rồi nói bằng giá»ng đầy hy vá»ng và van lÆ¡n:
- Kể chuyện cho ta nghe đi.
Ninh Khuyết giáºt mình, không ngá» thằng bé vẫn nháºn ra mình, cà ng không ngá» nó có ấn tượng vá»›i mấy câu chuyện cổ tÃch kể bên đống ná»a đêm nà o đến váºy. Nhìn và o đôi mắt đầy mong đợi cá»§a đứa trẻ, lại nhìn không gian vắng vẻ chung quanh, hình như lúc nà y ngoà i phÆ¡i nắng hắn cÅ©ng chẳng còn chuyện gì để là m, thế là Ninh Khuyết ngồi lại xuống ghế rồi vá»— vá»— và o bên cạnh ý bảo thằng bé ngồi cùng:
- Ta sẽ kể chuyện cổ tÃch, chuyện ngụ ngôn không thÃch kể.
- Cổ tÃch và ngụ ngôn có gì khác nhau váºy? - Tiểu Man tò mò há»i.
Ninh Khuyết đáp:
- Ngụ ngôn ý tứ phức tạp còn cổ tÃch thì rất đơn giản, lại vui vẻ và hấp dẫn nữa.
Tiểu Man cưá»i tươi rói:
- Thế thì ta muốn nghe chuyện cổ tÃch.
Ninh Khuyết nhá»› lại những chuyện ngà y xưa, hắn cÅ©ng cưá»i:
- Äó đúng là sở trưá»ng cá»§a ta rồi.
Tiểu Man nhÃch lại gần hắn thêm má»™t chút rồi ngồi thẳng ngưá»i, chuẩn bị tinh thần lắng nghe.
Ninh Khuyết ngẫm nghĩ rồi nói:
- Cáºu là hoà ng tá» nhá» cá»§a thảo nguyên, váºy ta kể cho cáºu nghe câu chuyện vá» má»™t hoà ng tá» nhá» nhé.
Tiểu Man hà o hứng vỗ tay lia lịa:
- Hay quá! Hay quá!
Ninh Khuyết nằm dà i xuống ghế, mắt xa xăm nhìn trá»i, cất giá»ng:
- Trong rừng ráºm có giống mãng xà , chúng rất to lá»›n, má»—i khi bắt được con mồi chúng không cần nhai, cứ thế nuốt nguyên và o bụng rồi ngá»§ suốt sáu tháng, dùng thá»i gian nà y tiêu hóa thức ăn trong bụng...
Tiểu Man tròn mắt, run run há»i:
- Tháºt đáng sợ, sao ngươi bảo chuyện cổ tÃch luôn vui vẻ mà ?
Ninh Khuyết trợn mắt, trong bụng nghĩ thầm ngươi chẳng ngoan như Tang Tang hồi xưa gì cả, hắn nói át đi:
- Câu chuyện vừa má»›i bắt đầu, đừng vá»™i... Sau khi nghe được câu chuyện đó, ta rất thÃch thú vá»›i những thứ bà hiểm trong rừng, thế là ta bèn dùng trà tưởng tượng cá»§a mình vẽ má»™t bức tranh, bức tranh tả cảnh con mãng xà khổng lồ Ä‘ang nuốt má»™t con thú cÅ©ng rất lá»›n, ta Ä‘em bức tranh cho tất cả những ngưá»i lá»›n quanh đó xem rồi há»i há» có phải nó rất đáng sợ không? Há» bèn trả lá»i: cái mÅ© đội đầu thì có quái gì mà đáng sợ?
Tiểu Man thÃch chà vá»— đùi đánh đét:
- Ta biết rồi, ngươi vẽ mãng xà thà nh và nh mũ, vẽ dã thú thà nh chóp mũ nên ai cũng bảo là cái mũ, phải chăng tà i vẽ của ngươi không được tốt lắm?
Ninh Khuyết bị nói á khẩu, hắn lấp liếm:
- Ta không há» vẽ mÅ©, mà vẽ má»™t con rắn Ä‘ang nuốt mồi, mấy ngưá»i kia cÅ©ng không hiểu thâm ý như ngươi, váºy là ta vẽ luôn tình hình trong bụng con rắn ra cho há» xem.
Tiểu Man nhìn hắn bằng ánh mắt ngá» vá»±c, há»i:
- Ngươi bảo kể chuyện cổ tÃch vá» hoà ng tá» bé mà ? Thế hoà ng tỠđâu rồi?
- Xuất hiện liá»n đây. - Ninh Khuyết giải thÃch - Chá» lát nữa sẽ ra sân khấu...
....................................
CÅ©ng không lâu lắm, đám vú già và cung nữ trong phá»§ đã tìm tá»›i chiếc đình, vừa lúc cuá»™c trò chuyện giữa Tang Tang và công chúa cÅ©ng xong, Ninh Khuyết nắm tay cô thị nữ chuồn gấp khá»i ánh mắt ai oán cá»§a đám vú già , kết thúc tốt đẹp chuyến thăm hữu nghị chÃnh thức phá»§ công chúa.
Trở vá» trên con đưá»ng vắng vẻ phÃa nam thà nh, không gian yên tÄ©nh xung quanh dưá»ng như ảnh hưởng đến cả hai chá»§ tá»› nên há» cứ lặng lẽ Ä‘i, chỉ có tiếng chiếc ô lá»›n được bá»c kÄ© bằng vải thô Ä‘eo sau lưng Tang Tang cứ Ä‘áºp và o chân nà ng theo nhịp bước phát ra âm thanh Ä‘á»u đặn. ÄÆ°á»£c má»™t lúc lâu, Tang Tang bá»—ng mở miệng nói má»™t câu không đầu không Ä‘uôi:
- Công chúa là ngưá»i tốt.
Ninh Khuyết ngẩng đầu quan sát vòm trá»i sau tán cây ngô đồng, hắn nhìn những đám mây Ä‘en nặng ná» má»™t lúc rồi bảo:
- Có vẻ trá»i sắp mưa.
Äây là và dụ sinh động cho câu ông nói gà bà nói vịt, há»i má»™t đằng đáp má»™t nẻo, Tang Tang muốn bà n vá» má»™t vấn Ä‘á», Ninh Khuyết lại không muốn nên ngưá»i trước buông ra má»™t câu chẳng đâu và o đâu, ngưá»i sau đáp lại bằng má»™t câu vá» thá»i tiết.
Tang Tang dừng lại, nhìn và o mắt hắn, há»i:
- Thiếu gia, tại sao ngươi không thÃch nà ng?
Ninh Khuyết cảm thấy cần cho cô thị nữ biết suy nghĩ thực trong lòng mình, thế nên sau một lúc do dự, hắn đáp:
- Vì ta cảm thấy nà ng không giống má»™t ngưá»i tốt thá»±c sá»±, dù nà ng đối xá» khá tá» tế vá»›i ngươi.
Chẳng biết tại sao Tang Tang lại tá» ra ngoan cố má»™t cách bất thưá»ng khi nói vá» công chúa, nà ng nghiêm túc há»i:
- Nếu Ä‘iện hạ không phải ngưá»i tốt, tại sao năm xưa nà ng chịu gả đến thảo nguyên? Tại sao nà ng tốt vá»›i Tiểu Man như váºy?
Ninh Khuyết im lặng nhìn cô bé má»™t lúc rồi trả lá»i:
- Nếu nà ng ta là ngưá»i tốt, tại sao năm xưa nà ng bị gả đến thảo nguyên? Tại sao nà ng tốt vá»›i Tiểu Man như váºy? Ta hoà n toà n không cho rằng trên thế gian chỉ có dì ghẻ độc ác, nhưng ta chưa bao giá» thấy má»™t bà dì ghẻ nà o tốt má»™t cách bất thưá»ng như váºy, coi con chồng còn quan trá»ng hÆ¡n cả tÃnh mạng bản thân.
Cùng là hai vấn Ä‘á», nhưng vá»›i Tang Tang thì để chứng minh công chúa là ngưá»i tốt, còn vá»›i Ninh Khuyết thì ngược lại, vì thế nà ng cảm thấy khó hiểu, Tang Tang bèn ngẩng mặt đợi hắn giải thÃch.
Äúng lúc nà y, trá»i bá»—ng đổ mưa phùn, Ninh Khuyết cởi ô từ lưng nà ng xuống rồi mở ra che cho cả hai, chân vẫn không dừng bước:
- Việc khác thưá»ng tất phải có nguyên do, bà mẹ kế nhá» tuổi như Ä‘iện hạ thì lấy đâu ra nhiá»u tình mẫu tỠđến váºy? Ta thấy không phải váºy, đó chẳng qua là chuyển tình cảm từ nÆ¡i nà y sang nÆ¡i kia, nà ng Ä‘em tình cảm vá»›i Thiá»n Vu chuyển hết lên tiểu vương tá». Xem ra, nà ng thấy có lá»—i rất nhiá»u vá»›i vị Thiá»n Vu đã an nghỉ kia... Chỉ những binh lÃnh quanh năm lăn lá»™n ở biên giá»›i như chúng ta má»›i biết vị Thiá»n Vu xấu số đó dÅ©ng cảm mưu lược tá»›i cỡ nà o, má»™t nhân váºt kiệt xuất như váºy mà để mặc gã em trai ngu ngốc cá»§a mình thoải mái mưu sát rồi Ä‘oạt vị ư?
- Thiếu gia, rốt cục ngươi muốn nói gì?
- à ta muốn nói công chúa sẽ phải ân háºn suốt quãng Ä‘á»i còn lại cá»§a mình, vì chắc hẳn vị Thiá»n Vu kia thá»±c sá»± yêu nà ng, cÅ©ng là ngưá»i đà n ông duy nhất trên Ä‘á»i dám yêu nà ng bằng tất cả trái tim.
- Ta vẫn không hiểu.
- Không có gì, cô không cần phải hiểu.
Tang Tang im lặng rất lâu rồi đột nhiên há»i:
- Ngươi cho rằng chÃnh công chúa Ä‘iện hạ đã giết Thiá»n Vu?
Ninh Khuyết không trả lá»i trá»±c tiếp và o câu há»i mà chỉ nói:
- Xem ra bình thưá»ng ngươi tá» ra ngốc chẳng qua vì lưá»i sá» dụng trà thông minh.
Tang Tang cúi đầu, nắm chặt tay rồi há»i:
- Bằng chứng đâu?
- Trên Ä‘á»i nà y có rất nhiá»u chuyện không cần chứng cứ. - Ninh Khuyết nhìn những hạt mưa lất phất, nói - Quyết định Ä‘i thảo nguyên cá»§a nà ng năm xưa vừa chấm dứt được sá»± công kÃch cá»§a má»™t số nhân váºt trong triá»u, vừa tá» ra yếu thế trong tráºn đấu đá vá»›i hoà ng háºu, nhỠđó tranh thá»§ được lòng thương tiếc cá»§a bệ hạ, lại vừa nháºn được sá»± kÃnh trá»ng từ muôn dân, tháºm chà còn gây dá»±ng được má»™t thế lá»±c riêng cho mình trên thảo nguyên. Thế nhưng nà ng không thể cứ sống suốt Ä‘á»i trên thảo nguyên được, bệ hạ ngà y má»™t lá»›n tuổi, việc chá»n ngưá»i kế vị ngà y má»™t gần hÆ¡n, nà ng cần phải trở vá», nhưng là m ngưá»i đà n bà được Thiá»n Vu sá»§ng ái, muốn vá» thì chỉ có má»™t con đưá»ng...
Tang Tang cúi đầu, giá»ng yếu á»›t:
- Nhưng... nhưng khi Ä‘iện hạ gả Ä‘i thảo nguyên, nà ng má»›i có mưá»i hai mưá»i ba tuổi thôi mà .
- Năm mưá»i hai mưá»i ba tuổi ta đã giết không Ãt mã tặc rồi, năng lá»±c và tuổi cá»§a má»™t con ngưá»i không hẳn có quá nhiá»u liên hệ. - Ninh Khuyết cầm ô rảo bước mau hÆ¡n, hắn lắc đầu nói tiếp - Äó là những lý do giải thÃch cho hà nh động cá»§a Ä‘iện hạ, nhưng ta nghÄ©, minh chứng rõ nhất vẫn là điá»u đã nói lúc đầu, Thiá»n Vu là vị anh hùng kiệt xuất, má»™t anh hùng như váºy rất khó để kẻ khác ám hại mình thà nh công, trừ khi kẻ ra tay ám hại chÃnh là ngưá»i ông ta tin tưởng và thương yêu nhất.
Tang Tang cúi đầu mÃm môi, cố gắng vá»›t vát:
- Chung quy đó chỉ là suy đoán của thiếu gia.
Ninh Khuyết đáp:
- Ta cÅ©ng hy vá»ng mình đã Ä‘oán sai, ta cÅ©ng hy vá»ng trên thế giá»›i nà y chỉ toà n những câu chuyện cổ tÃch, mối tình hoà ng tá» và công chúa luôn có kết cục hạnh phúc, nhưng ngươi nhìn Ä‘i, hoà ng tá» trên thảo nguyên đã bị giết rồi, công chúa thì bá» thảo nguyên vá»™i vã vá» nhà .
Tang Tang ngẩng đầu, má»™t giá»t mưa từ má nà ng lăn dà i xuống dưới:
- Thiếu gia, tại sao ngươi luôn nhìn Ä‘á»i bằng ánh mắt tối tăm như váºy?
Ninh Khuyết dừng chân yên lặng nhìn nà ng, má»™t lúc sau má»›i lạnh lùng trả lá»i:
- Vì từ khi ta đối mặt vá»›i cuá»™c sống, từ khi nhặt ngươi ra từ đống xác chết ven đưá»ng, ta đã thấy thế giá»›i nà y tăm tối ra sao.
Dứt lá»i, hắn cÅ©ng cảm thấy mình đã không giữ được bình tÄ©nh nên xấu hổ bước nhanh vá» phÃa trước, chẳng biết do bóng ma lầu hai Nhà Sách CÅ© ám ảnh hay sắp phải ra tay giết ngưá»i đến nÆ¡i mà Ninh Khuyết cảm thấy cÆ¡n mưa ngoà i trá»i không há» nhẹ nhà ng lãng mạn, chỉ nhuốm đầy sắc xám.
Tang Tang đứng trong mưa nhìn theo bóng hắn rồi bỗng rảo bước rất nhanh đuổi theo, đuổi đến dưới tán ô, đến bên cạnh một gã khó ưa rồi vươn tay túm chặt lấy tay áo hắn, không chịu buông ra nữa.
- Ta nghĩ thiếu gia lại sắp mắng điện hạ ngu ngốc.
- Là m gì thì là m nhưng chá»› nảy sinh tình cảm, cuối cùng chỉ khiến cả hai bên Ä‘au khổ thôi, thế nên nà ng ta quả tháºt rất ngu ngốc.
- Váºy sao hồi nãy mãi mà thiếu gia chưa chịu mắng?
- Từ nay vá» sau ta sẽ Ãt mắng câu đó hÆ¡n, ngẫm lại thì những kẻ ngu ngốc sống bằng tình cảm đó Ä‘á»u rất đáng thương...
Tà i sản cá»§a Lôi Äế
Äã có 6 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Lôi Äế
Từ khóa được google tìm thấy
4vn tuong da , àãåíòñòâî , áåñïëàòíàÿ , da tuong 4vn , dạ tướng 4vn\ , dịch tuÆ¡ng dạ , dịch tướng dạ 4vn , doc truyen tuong da , doc truyen tương dạ , doctruyen tuong da , dong phuong huyen huyen , ebook tương dạ full , event.go.vn/xuanaytu , huyá»n huyá»…n tương , huyen huyen tuong da , huyen huyen tuong da 4vn , ìåòàëëîïðîêàò , ïðîñòèòóòêè , miêu nỵ 4vn.eu , miêu nị , mieu ni , mieu ni tang thu vien , mieu ni tuong da , site:4vn.eu miêu niÌ£ , tac gia mieu ni , tim truyen tuong da , truyện tướng dạ , truyen tuong da , truyen tuong da 4eu , truyen tuong da 4vn , truyen tuong da mieu ni , truyenhixx tuong da , tuong da , tuong da *********** , tuong da - mieu ni , tuong da 4eu , tuong da 4vn , tuong da cua mieu ni , tuong da miêu nị , tuong da mieu ni , tuong da mieu ni 4vn , tuong da mieu ni 4vn.eu , tuong da mieu ni convert , tuong da tac gia mieu ni , tuong da tang thu vien , tuong da tg: mieu ni , tuong da truyenhixx , tuÆ ng da , tưởng dạ miêu nị , tướng dạ , tướng dạ 4vn , tướng dạ 4vn.com , tướng dạ convert , tướng dạ ebook , tướng dạ miêu nị , tương dạ , tương dạ *********** , tương dạ 4vn , tương dạ convert , tương dạ ebook 4vn , tương dạ miêu nị , ðåìîíò