Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Đường Chiến Thiên cười hì hì nói:
- Gia chủ, ta nói là ta làm, ngươi tin không?
- Cút!
Đường Ngạo trừng mắt với y:
- Ngươi còn tưởng ta không biết năng lực của ngươi sao?
Đường Chiến Thiên cười hắc hắc, ra sức xoa xoa tay.
Đường Điểm Điểm lại nói thầm sau lưng Đường Phong:
- Đâu chết người đâu!
- Ngươi không đứng ra, vậy đừng trách lão phu không thưởng cho ngươi.
Vẻ mặt Đường Ngạo vui mừng, hắn xác thực rất muốn biết rốt cuộc là ai làm, nhưng nếu người này vì lợi ích trước mắt mà đứng ra nói, ngược lại khiến cho bản thân có chút thất vọng.
Việc này cứ như vậy không giải quyết được gì, chỉ có bốn người Đường Phong biết chân tướng sự việc.
Đuổi đi một số đệ tử không liên quan gì, Đường Ngạo và Đường Duệ triệu tập các trưởng lão chấp sự trong gia tộc tới cùng nhau, có chuyện quan trọng khác thương nghị.
Trước tiên là mấy ngày trước Chung gia đến cướp đoạt Tinh Thần Thiên Nguyên Quả, Đường Hổ là một trong những người chọn tham chiến đã bị Chung Bố Sở đả thương, hiện giờ vẫn nằm trên giường. Tuy có linh đan diệu dược trợ giúp chữa thương cho y, nhưng một kích của cao thủ Linh Giai sao không hề tầm thường? Đường Hổ muốn khôi phục ít nhất cũng phải mất thời gian mấy tháng.
Cho nên Đường Ngạo muốn từ trong hàng đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc lại chọn ra một người thay thể bổ sung, nếu như đến lúc đại tỉ thí gia tộc mà Đường Hổ vẫn chưa hồi phục, vậy thì để cho đệ tử kia thay thế Đường Hổ tham gia cuộc đại tỉ thí gia tộc.
Thế nhưng hai người thương thảo hồi lâu mà cũng không biết chọn ai. Thực lực đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc đều có hạn, cao thủ cũng chỉ có vài người, những người còn lại tuy rằng cũng đạt cảnh giới Thiên Giai trung phẩm, nhưng cũng chỉ là tàm tạm. Sự việc liên quan đến lợi ích gia tộc, Đường Ngạo và Đường Duệ cũng không dám qua loa, nhân cơ hội lần này tụ tập những người có địa vị cao để mọi người cùng nhau thương lượng.
Các trưởng lão chấp sự gia tộc tranh nhau nói, tổng cộng tuyển ra mười mấy đệ tử thực lực cũng không tệ lắm, nhưng lại không được mọi người tán thành. Trong lúc nhất thời cục diện có chút căng thẳng khiến cho Đường Ngạo cảm thấy đau đầu.
Đường Đỉnh Thiên ngồi ở dưới không nói lời nào, dù sao bản thân cũng đã hai mươi năm chưa trở về, đối với sự hiểu biết về các đệ tử trong gia tộc cũng không nhiều, chỉ là hiện nay bản thân và Diệp Dĩ Khô đều là ccao thủ Linh Giai, mới có thể được kéo tới cùng thương nghị.
Cục diện càng lúc càng ồn ào, không ít Trưởng lão chấp sự tranh cãi đỏ mặt tía tai, ngươi nói đệ tử này lợi hại hơn, ta nói đệ tử kia mạnh hơn, tranh luận không dứt.
Vùng quanh lông mày của Đường Ngạo dần dần thành cau lại như chóp núi!
Đường Đỉnh Thiên thở dài, quay lại nhìn Diệp Dĩ Khô một chút, thấy Diệp Dĩ Khô gật đầu, Đường Đỉnh Thiên mới đứng lên nói:
- Hai vị gia chủ, ta có thể đề cử một người.
- Ồ?
Đường Ngạo hai mắt sáng ngời, nói:
- Ngũ Oa ngươi nói là ai?
- Đường Phong con ta!
Đường Đỉnh Thiên nói.
Thần sắc Đường Ngạo sửng sốt:
- Đường Phong? Nó mới chỉ có Thiên Giai hạ phẩm mà thôi.
- Đúng vậy lão Ngũ, con trai ngươi mới có Thiên Giai hạ phẩm, hàng năm tới đại tỉ thí gia tộc chưa bao giờ xuất hiện việc chọn Thiên Giai hạ phẩm tham chiến. Không phải ta coi thường nó, nhưng cao thủ giữa đại tỉ thí gia tộc nhiều như mây, nó có thể làm được gì chứ? Có một số đệ tử so với những lão gia hỏa chúng ta còn lợi hại hơn. Để nó lên vũ đài chỉ có hại mà thôi.
Đường Chiến Thiên mở miệng nói.
- Cảnh giới không có nghĩa là tất cả.
Đường Đỉnh Thiên nhìn mọi người:
- Phong Nhi lớn lên tại giữa thế tục, luận kinh nghiệm thực chiến đều phong phú hơn bất kỳ kẻ nào. Ta dám cam đoan, thực lực thật sự của Phong nhi chưa hẳn là một Thiên Giai hạ phẩm.
Đường Đỉnh Thiên cũng nói không quá. Tuy rằng hắn biết Đường Phong lúc trước trong Bạch Đế thành đã giết một Thiên Giai thượng phẩm, cũng đã từng thấy Đường Phong làm sao chu toàn trong tay Chung Sơn. Thế nhưng loại việc này dù sao hắn cũng chưa từng thử toàn bộ thực lực của Đường Phong, chỉ biết là bản lĩnh của hắn không nhỏ. Chí ít so với mười mấy đệ tử vừa được đề cử ra kia còn mạnh hơn rất nhiều.
Bọn họ có thể lên võ đài, nhi tử mình vì sao không thể?
Đường Duệ nghe ra trong lời nói của Đường Đỉnh Thiên, trầm giọng hỏi:
- Ngũ Oa, Phong nhi nhà ngươi đã từng chiến thắng Thiên Giai trung phẩm khác chưa?
Đường Đỉnh Thiên cười ngạo nghễ:
- Từng có.
- Vậy là ngươi tận mắt thấy?
Đường Duệ truy hỏi.
- Đúng vậy.
Đường Ngạo Đường Duệ liếc nhìn nhau, trầm tư một lát sau, nói:
- Nếu tới ngày đại tỉ thí gia tộc mà Đường Hổ không thể ra trận, vậy sẽ do Phong nhi nhà người lên! Một Thiên Giai hạ phẩm, chắc chắn sẽ khiến mọi người coi thường, nói không chừng đến lúc đó Phong Nhi nhà ngươi có thể lập kỳ công!
Nếu Thiên Giai hạ phẩm này có thể chiến thắng Thiên Giai trung phẩm, lại có thể khiến cho kẻ địch lơ là, vậy hà tất phái Thiên Giai trung phẩm ra trận?
- Tạ ơn gia chủ, con ta nhất định không phụ kỳ vọng.
Vẻ mặt Đường Đỉnh Thiên vui mừng. Nhi tử mình có thể trong đại tỉ thí gia tộc mang về thắng lợi và vinh quang, hắn cũng sẽ rất vui mừng.
Chỉ là, viêc này còn chưa nói với Đường Phong mà thôi, tuy nhiên Đường Đỉnh Thiên nghĩ Đường Phong chắc chắn sẽ không từ chối.
Việc chọn người thay thế bổ sung đã định xong, đáng tiếc chính chủ lại không biết. Sau khi Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô trở lại Thính Tuyền Cư nói sự việc với Đường Phong. Đường Phong hiển nhiên cũng nhận lời, mà thật ra hắn không thể không nhận. Dù sao ở đây chỉ là mở mang một chút thủ đoạn của các đệ tử tinh anh các đại gia tộc linh mạch chi địa. nếu là bản thân tham dự trong đó khẳng định thu hoạch càng nhiều.
Hơn mười ngày tiếp theo, việc Chung gia bị thiệt hại nghiêm trọng đã truyền khắp toàn bộ linh mạch chi địa, tại Linh Mạch chi địa, giữa các gia tộc xung đột lẫn nhau, huyết chiến là điều bình thường. Đối với điều này, các đại gia tộc còn lại ngoại trừ có chút khiếp sợ thủ đoạn sấm sét của Đường gia ra, thì lại có chút ha hê đối với Chung gia.
Lần này Chung gia tổn thất mấy người được chọn tham chiến, tại đại tỉ thí gia tộc không lâu sau nữa đã định trước không có thành tích tốt, điều này khiến cho các gia tộc khác không mừng sao được? Chung gia thất bại, cũng đại diện cho các gia tộc khác có thể giành được càng nhiều lợi ích.
Mà nguyên nhân gây ra đại chiến của hai nhà Đường Chung, cũng bị thế nhân biết được, chính là bởi vì Tinh Thần Thiên Nguyên Quả của Đường gia đúng lúc thành thục bị Chung gia ra tay cướp đoạt, dẫn đến mất Tinh Thần Thiên Nguyên Quả.
Trang gia là đồng minh của Chung gia, đương nhiên cũng mong có được Tinh Thần Thiên Nguyên Quả. Không lâu sau trận chiến tại Chung Linh cốc, Trang gia liền phái người đi vào Chung Linh cốc tìm Chung Bố Sở thương thảo lấy linh thạch đổi Tinh Thần Thiên Nguyên Quả, lại bị Chung Bố Sở báo cho biết, Chung gia không hề có Linh Quả, mà đã bị người thần bí giữa đường cướp đi mất.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Trang gia đương nhiên sẽ không tin tưởng lời của Chung Bố Sở, hai nhà thương thảo rất lâu không có kết quả, Trang gia trong cơn tức giận đã phẩy áo bỏ đi, Chung Bố Sở phiền muộn, thương thế càng nặng thêm.
Lần này Chung gia rốt cuộc tiền mất tật mang, Tinh Thần Thiên Nguyên Quả không cướp được, còn kéo Đường Gia trắng trợn tới trả thù, dẫn đến trong tộc tổn thất thảm trọng. Đến cuối cùng Chung gia ngay cả tăm tích của Tinh Thần Thiên Nguyên Quả cũng không rõ.
Phía bên Đường gia thì một mực chắc chắn Tinh Thần Thiên Nguyên Quả đã bị Chung gia cướp đi, điều này thật sự là một vụ án bí ẩn! Không ai biết rốt cuộc Linh Quả kia đã rơi vào trong tay ai.
Tại trong nhà lớn Đường gia đợi hơn mười ngày, Đường Phong ngày nào cũng luận bàn luyện chiêu với Đường Điểm Điểm, đã huấn luyện cho Đường Điểm Điểm hoàn toàn phát huy được thực lực vốn có của mình.
Luyện tiếp nữa cũng không cần thiết, Đường Phong liền để nàng tự tụ luyện, dù gì trên tay nàng cũng không ít Linh thạch, trước cuộc đại tỉ thí gia tộc ít nhiều cũng có thể gia tăng một chút công lực. Nếu may mắn thăng lên Thiên Giai thượng phẩm đương nhiên là tốt không gì bằng rồi.
Đường Phong cũng có quyết định của mình. Đêm hôm đó thu được tinh thần lực, có lực lượng cương tâm thứ ba duệ kim chi khí. Nhưng thời gian qua lâu như vậy mà vẫn không thể hoàn toàn dung hợp với Cương tâm. Mỗi lần sử dụng duệ kim khí kinh mạch đều vô cùng đau đớn không gì sánh được, càng không thể phát huy được toàn bộ uy lực của duệ kim khí, khiến hắn có chút tiếc nuối.
Mà muốn cương tâm và duệ kim khí dung hợp nhanh, chỉ dựa vào ngồi đả tọa tu luyện thì chưa đủ, phương thức tu luyện tốt nhất vĩnh viễn là chiến đấu. Thế nhưng luận bàn với Đường Điểm Điểm, Đường Phong căn bản không dám dùng toàn lực, nên không có hiệu quả mấy. Tốt nhất là phải trải qua loại trận chiến sinh tử mới có thể thúc đẩy duệ kim khí và cương tâm dung hợp.
Thế nhưng trận chiến sinh tử đâu dễ dàng gặp phải? Chẳng hề có lý do, ai lại đi liều mạng ngươi sống ta chết? Không ai là không trân quý sinh mạng của mình.
Hoặc là nên đi ra ngoài một chút, nói không chừng có thể gặp được cơ duyên tốt gì đó, hơn nữa mình vất vả một lần đến linh mạch chi địa, không thể cứ ở mãi tại Đường gia được, cũng muốn quan sát phong thổ nhân tình của tiểu thế giới này.
Chủ ý đã quyết, Đường Phong báo một tiếng với Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô, lấy lý do muốn thấy thế giới bên ngoài để rời khỏi Đường gia bảo.
Đường Đỉnh Thiên thật ra rất muốn đi cùng Đường Phong, dù sao ở đây hắn cũng quen thuộc một chút nhưng lại bị Đường Phong cự tuyệt. Còn nói đùa là một mình đi ra ngoài để tự rèn luyện, nếu có Đường Kính Thiên đi theo thì còn hiệu quả gì chứ? Đoán chừng là nếu có gặp nguy hiểm gì thì hắn lại ra tay giải quyết hết.
Bất đắc dĩ Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô đành chỉ phải căn dặn Đường Phong trên đường cẩn thận.
Khoảng cách đến cuộc đại tỉ thí gia tộc còn hai tháng nữa, hai người yêu cầu hắn sau hai tháng phải khởi hành tới nơi Bố gia trang, bởi vì đó là nơi đại tỉ thỉ gia tộc cử hành. Đường Phong đương nhiên đồng ý, hắn là người thay thể bổ sung cho Đường Hổ, đương nhiên là không thể vắng mặt, nếu là bởi vì nguyên nhân mình dẫn đến Đường gia thất bại, Đường Phong cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Một mình gọn nhẹ đi ra, lúc này ra ngoài Đường Phong cũng không có mục đích, chỉ là tùy ý đi khắp nơi một chút mà thôi, cho nên tâm trạng vô cùng thả lỏng.
Ra khỏi nhà lớn Đường gia, lại tới đường phố của Đường gia bảo, đi vào trong đoàn người ồn ào tấp nập.
Lại nói đến, Đường Gia bảo cũng chính là một tòa thành trì, không khác gì thành Tĩnh An, đủ loại người buôn bán nhỏ, các quầy hàng cửa hàng nhiều như rừng. Nhưng điểm khác biệt một chỗ là dù người nhiều hay ít thì cũng đều đã từng tu luyện, dù sao linh khí trong linh mạch chi địa rất đầy đủ, chỉ cần không phải là người vốn sinh ra đã kém cỏi, từ chất quá kém thì cũng có thể đạt được chút thành tựu. Cho nên tại linh mạch chi địa, rất ít thấy những người không có căn cơ, kém đến mấy cũng luyện được tu vi Luyện Cương kỳ.
Toàn bộ Đường gia bảo rất phồn vinh, trận chiến giữa Chung gia với Đường gia cũng không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần Đường gia còn tồn tại, thì bọn họ có nơi ổn định.
Người thường cũng có niềm vui của người thường, không cần phải lo lắng cảnh giới tu vi của mình vì sao không tăng, cũng không cần phải lo lắng mình sẽ chết oan uổng trong một trận đại chiến nào đó, bọn họ cả đời này có thể không làm được gì lớn, thế nhưng có thể cưới vợ sinh con, bình an, vui vẻ sống hết cuộc đời.
Trong lúc Đường Phong đang cảm khái, lại bỗng nhiên cảm giác sống lưng lạnh ngắt, tâm trí chợt rung động, quay mạnh lại… Ngưng thần chăm chú nhìn phía sau.
Thực lực đạt tới cảnh giới của hắn hiện tại, nhất là sau khi đạt tới Thiên Nhân hợp nhất, đối với một số nguy hiểm dù mắt không nhìn nhưng cũng rất mẫn cảm.
Tuy nhiên vừa nhìn lại, Đường Phong lại cảm thấy nghi hoặc. Bởi vì trong nháy mắt lúc hắn quay đầu lại, cảm giác này lại biến mất, nhìn quanh bốn phía không có gương mặt quen thuộc nào.
Sau khi đứng yên một lúc, Đường Phong khẽ cười một tiếng, xoay người đi ra bên ngoài Đường Gia bảo, là địch là bạn, chỉ cần ra khỏi Đường gia bảo là hiểu ngay.
Đợi Đường Phong đi rồi, bên trong một quán trà, một người trung niên mặc áo bào lam lúc này mới ngẩng lên nhìn hướng Đường Phong đi, lẩm bẩm:
- Cảm giác thật nhạy bén, chỉ là vì sao hắn lại ở nơi này, coi như một thu hoạch ngoài ý muốn.
Lập tức, trung niên áo lam đứng dậy, ném ra một thỏi bạc, bước nhanh ra khỏi quán trà, đi về phía Đường Phong.
Đường Phong luôn cảnh giác để ý động tĩnh xung quanh mình, cảm giác vừa rồi không phải là ảo giác, mà có người đang theo dõi hắn. Chỉ là hắn có chút không hiểu, hắn chỉ mới đến linh mạch chi địa không bao lâu, cũng không có kết thù với ai, sao lại bị người ta theo dõi?
Hơn nữa người này có năng lực đi vào Đường Gia bảo, đoán chừng thực lực tuyệt đối không hề thấp. Phải biết rằng hiện giờ Đường Gia bảo phòng bị vô cùng nghiêm mật, phàm là người khả nghi hoặc đệ tử nhà khác căn bản không cho phép bước vào trong Bảo. Không có chút bản lĩnh sao có thể đi vào được?
Càng nghĩ, Đường Phong càng không đoán ra được là ai, nếu như kiên quyết nói là có kẻ thù, thì Chung Lộ miễn cưỡng được coi là thế, nhưng nàng không có khả năng xuất hiện tại Đường gia bảo.
Ra khỏi Đường Gia bảo chưa tới mười dặm, Đường Phong đột nhiên dừng bước, lập tức chậm rãi xoay người lại, vốn đằng sau không một bóng người nhưng lúc này lại có một trung niên áo lam. Người này đứng cách Đường Phong hơn mười trượng, không hề có tiếng động, dường như vốn đã đứng ở đó rồi.
Mi mắt Đường Phong co giật, bản lĩnh không gây một tiếng động đủ để thấy thực lực của người này không hề tầm thường.
- Bằng hữu là ai? Có thể để ta nhìn thấy mặt thật không?
Đường Phong nhìn đối phương chằm chằm, mở miệng hỏi.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Trung niên áo lam vẫn mỉm cười nhìn hắn, nghe hắn hỏi thế gật đầu nói:
- Nhãn lực của Đường công tử thật tinh, mặt nạ da người của ta giống thật như đúc, người ngoài căn bản không ai phát hiệt ra được, lại bị Đường công tử liếc cái đã nhìn thấu, tại hạ bội phục.
Vừa nói xong, trung niên áo lam vừa vuốt mặt, Đường Phong nhìn lại, không khỏi thất thanh nói:
- Âu Dương Vũ? Sao ngươi lại ở đây?
Người mang mặt nạ đi theo sau mình không ngờ là cao thủ Linh Giai của Huyết Vụ Thành --- Âu Dương Vũ!
Trong nháy mắt nhận ra khuôn mặt hắn, Đường Phong mới nhìn thấy trường kiếm đeo bên hông của y, đó không phải là thần binh Tàng Phong đứng thứ ba trong Thập Đại Thần Binh thì là cái gì?
Lần đầu tiên tiếp xúc với Âu Dương Vũ là ở Ô Long Bảo, lúc tại Đại Tuyết Cung cũng đụng phải y, sau đó Âu Dương Vũ chặn Đường Phong trên đường quay về Thiên Tú. Đường Phong và Thi Thi hợp lại hết toàn lực dùng Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên mới dọa lui được người này. Đường Phong vốn cho rằng mình và y sẽ không có gì cùng xuất hiện nữa, lại không ngờ cho dù mình tới linh mạch chi địa mà cũng có thể gặp được người này.
Điều này thật đúng là bi kịch! Giữa Đường Phong và Âu Dương Vũ không có mối thù truyền kiếp, nhưng hai người bởi vì liên quan đến Linh Khiếp Nhan mà dẫn đến ngươi chết ta sống. Mà đau buồn nhất chính là, Đường Phong căn bản không đánh lại Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ cười nói:
- Trong Huyết Vụ Thành cũng có đệ tử từ Linh Mạch chi địa, đương nhiên Âu Dương cũng biết đi vào rồi. Tuy nhiên Đường công tử làm sao vào được? Ồ đúng rồi, Tuyết Nữ nếu có thể đi vào, mang ngươi tiến vào theo cũng không phải là việc khó gì.
- Ngươi đến tìm mẫu thân ta ư?
Đường Phong trầm giọng hỏi, Diệp Dĩ Khô đã đến cảnh giới Thiên Kiếm, còn Âu Dương Vũ thì tới chậm tới cảnh giới này, hai người đã từng đại chiến hai lần, chưa phân thắng bại. Đối với loại người như Âu Dương Vũ theo đuổi Thiên Kiếm chi đạo mà nói, vô cùng có khả năng không buông tha Tuyết Nữ.
- Tuyết Nữ là mẫu thân công tử?
Hai mắt Âu Dương Vũ sáng ngời:
- Thật là có ý nghĩa. Hai kẻ địch mà Âu Dương sẽ đối phó lại là quan hệ mẫu tử, xem ra mối thù này nhất định chấm dứt rồi. Tuy nhiên Âu Dương trước khi tới đây cũng không biết sẽ gặp Tuyết Nữ ở nơi này. Mặc kệ công tử có tin hay không, tất cả đều là trùng hợp.
- Ta tin!
Đường Phong gật đầu:
- Tuy Âu Dương tiên sinh là kẻ địch của Đường mỗ nhưng làm việc quang minh lỗi lạc, chỉ riêng điểm này thôi đã thẳng thắn hơn nhiều so với bọn đạo chích rồi.
Nói thật ra, Âu Dương Vũ này khiến người khác có cảm giác cũng không xấu. Nếu không phải bởi vì liên quan đến Linh Kiếp Nhan, Đường Phong thậm chí có ý niệm kết giao với người này trong đầu. Thế nhưng thế sự vô thường, có một số người đã định trước là như nước với lửa.
- Đường công tử quá khen.
Âu Dương Vũ vẫn mỉm cười như cũ:
- Tuy nhiên chuyện lần trước tại Đại Tuyết Cung, Âu Dương cũng nhận được sự chiếu cố của Đường công tử, không chỉ nhiệm vụ thất bại, hơn nữa trong cơ thể Âu Dương còn bị hạ tiểu trùng tử, Âu Dương phải hao tổn khí lực rất lớn mới hóa giải được. Lúc quay về Huyết Vụ Thành còn bị Thành chủ trách phạt, khiến cho Âu Dương rất tức giận.
- Ha hả.
Khóe miệng Đường Phong không kìm nổi khẽ cười, chuyện ở Đại Tuyết Cung, bản thân xuất ra lực mạnh mới cứu ra được lão cung chủ, giết chết Tạ Tuyết Thần, để Phi Tiểu Nhã giành lại quyền Đại Tuyết Cung, triệt để làm hỏng chuyện tốt của Âu Dương Vũ. Ý nghĩ vừa chuyển, Đường Phong mở miệng hỏi:
- Chẳng hay lần này Âu Dương tiên sinh tới Linh Mạch chi địa là có việc gì?
Âu Dương Vũ nói:
- Cũng không có việc lớn gì, chỉ là hiện tại tài nguyên tu luyện khô kiệt, nhất là Linh Thạch không đủ, cho nên lần này Âu Dương phụng mệnh của Thành chủ, trước tiên đến xem linh mạch chi địa có Linh Thạch không để cướp đoạt về.
- Kết quả thế nào?
Sắc mặt Đường Phong cứng ngắc, cao thủ Linh Giai của Huyết Vụ Thành hơn trăm, nếu thật sự để bọn họ chạy vào linh mạch chi địa này, vậy thì toàn bộ gia tộc nơi đây đều gặp tai ương.
- Dù là cướp đoạt nhưng cái giá quá lớn, cũng thật không đáng. Cao thủ tại linh mạch chi địa này có số lượng không ít. Vốn là Âu Dương cũng định rời đi, lại không ngờ ở nơi này phát hiện tung tích của Tuyết Nữ, hiện tại lại tìm được công tử, cho nên Âu Dương quyết định ở lại chơi đùa một chút.
Hắn nói rất hời hợt, nhưng Đường Phong lại biết tiếp theo là phiền phức lớn.
Tuy nhiên sự việc cũng phải là tuyệt đối. Đường Phong tự biết lúc này mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Âu Dương Vũ, nhưng đối phương muốn tính mạng của hắn cũng không dễ dàng như vậy. Vừa lúc có thể mượn tay y để thúc đẩy làm cương tâm và duệ kim khí dung hợp.
Buồn ngủ thì có người tặng gối, trong nháy mắt ý chí chiến đấu của Đường Phong bộc phát.
- Lần trước lúc từ biệt tại Đại Tuyết Cung, Âu Dương càng nghĩ, không ngờ công tử có thể xuất được một chiêu không phải cao thủ Linh Giai không có khả năng thi triển nhiều lần. Nếu như Âu Dương đoán không sai, hiện tại Đường công tử không thể thi triển một chiêu đó, hoặc là chỉ có thể thi triển vài lần mà thôi!
Ngữ khí Âu Dương Vũ chắc chắn nói.
Đường Phong khẽ cười:
- Thì sao nào? So với trước đây, Đường mỗ hôm nay đã tiến vào Thiên Giai, lúc trước chỉ là Địa Giai thượng phẩm cũng có thể bức lui ngươi, hiện tại nói không chừng còn có thể đánh bại được ngươi.
Nghe Đường Phong nói vậy, Âu Dương Vũ khẽ cười một tiếng, đang định nói, nhưng lại nhướng mày, khuôn mặt lộ chút ôn hòa.
Đường Phong nhìn y một cái, lại quay đầu nhìn sang bên. Vừa rồi lúc hắn đối chọi gay gắt với Âu Dương Vũ đã nhận ra, cách đó không xa còn có ba người khác, mà thực lực của ba người này cũng không kém, hắn còn tưởng rằng đó là thủ hạ do Âu Dương Vũ mang đến, thế nhưng hiện tại nhìn thần sắc của Âu Dương Vũ, ba người này rõ ràng là qua đường, nhưng lúc này lại đang đi thẳng hướng về phía bọn hắn.
Trong chốc lát, ba người đó xuất hiện trong tầm mắt của Đường Phong, đi đầu là một nữ tử, nhan sắc hơn người, phong thái thướt tha, nhìn thoáng qua tuy rằng rất đẹp nhưng trong đôi mắt kia có lại có chứa sự vênh váo kiêu ngạo.
Lúc nhìn thấy nữ tử đó, Đường Phong chau lông mày lại, bởi vì hắn từ trong trí nhớ của các cao thủ Chung gia nhận ra nữ tử trước mắt.
Nàng chính là đại tiểu thư trẻ tuổi của Trang gia, Trang Tú Tú! Nữ tử này có thiên tư bất phàm, từ nhỏ đã bộc lộ có thiên tư khác với người thường, nghe đồn mới Luyện Cương nhất phẩm đã hình thành cương tâm, rất được gia chủ Trang Chính Dương yêu mến, trong gia tộc phàm là có gì tốt để tu luyện đều lấy hết. Có gia tộc dốc sức bồi dưỡng, thiên tư lại càng không kém.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chương 615: Chúng ta muốn mua Thùy Hàn kiếm (thượng).
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Trang Tú Tú năm hai mươi mốt tuổi đã đạt tới cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm, có thể nói là một người trẻ tuổi có tư chất xuất sắc nhất toàn bộ linh mạch chi địa. Cũng bởi vì có thành tích không tầm thường cho nên nữ tử này khá kiêu ngạo, nàng cho rằng toàn bộ người trẻ tuổi tại Linh Mạch ngoài nàng ra, tất cả đều là phế vật.
Nhân tài mới xuất hiện của Trang gia này, nhất là người qua đường, nhìn thấy nàng thì đi đường vòng, bởi vì nàng có câu cửa miệng rất nổi tiếng: Ngươi có đúng là nam nhân không, thật là vô năng!
Lần lượt nam đệ tử trẻ tuổi của Trang gia bị nàng làm nhục, tất cả đều xấu hổ vô cùng. Người nào cũng muốn vượt hơn nàng nhưng lại hữu tâm vô lực.
Tuy rằng nàng kiêu ngạo nhưng lại có năng lực, hơn nữa được gia chủ thương yêu, Trang Tú Tú sống tại Trang gia như một nữ vương.
Tên tuổi của đại tiểu thư Trang gia vang dội cả linh mạch chi địa, Chung gia với Trang gia lại có quan hệ đồng minh, muốn không nhận ra bọn họ cũng khó.
Nàng là cao thủ trẻ tuổi nên đương nhiên là người được chọn tham gia đại tỉ thí gia tộc. Những người được chọn tham chiến của gia tộc khác lúc này đây chỉ có thể ẩn trong gia tộc tận lực khổ luyện, sợ ra bên ngoài bị người ta ám sát, nhưng Trang Tú Tú lại không cần. Bởi vì không ai dám động đến đệ tử Trang gia và Bố gia.
Chỉ là, nàng từ xa chạy tới Đường gia bảo bên này làm cái gì? Đường Phong lập tức cẩn trọng suy nghĩ. Lúc này bên cạnh Trang Tú Tú còn có hai người trẻ tuổi, chắc cũng là nhân tài của Trang gia mới xuất hiện, thực lực hẳn là cảnh giới Thiên Giai trung phẩm.
Hai người đó kè kè đi theo sát phía sau Trang Tú Tú giống như nô lệ.
Ba người bước nhanh tới trước mặt Đường Phong và Âu Dương Vũ. Trang Tú Tú nhìn lướt qua Đường Phong, trong đôi mắt sắc bén toát lên sự khinh thường, rồi nàng lại nhìn sang Âu Dương Vũ, ánh mắt có chút nghi hoặc nhưng cũng không để tâm nhiều.
Âu Dương Vũ thân là cao thủ Linh Giai, nàng hẳn nhìn là biết.
- Các ngươi là đệ tử Đường gia?
Trang Tú Tú nghếch cằm mượt mà hỏi Đường Phong, tuy là câu hỏi, nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định.
Đường Phong gật đầu:
- Ta là...
- Được rồi.
Trang Tú Tú không đợi Đường Phong nói hết, ngón tay đã chỉ về hướng Đường gia bảo, nói:
- Ta muốn vào Đường Gia bảo, ngươi dẫn đường.
Đương nhiên câu nói này không để cho người khác phản bác, giống như là Đường Phong chính là nô bộc của nàng.
Phong độ của nữ vương Trang gia, giờ khắc này Đường Phong rốt cuộc lĩnh giáo.
Nhướng mày, sắc mặt Đường Phong không vui, nói:
- Hiện nay Đường Gia bảo toàn thành giới nghiêm, không cho phép đệ tử nhà khác đi vào.
- Nếu không phải thế, ta còn cần ngươi dẫn đường sao?
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trang Tú Tú lộ ra vẻ tức giận. Trước đó nàng đã đi qua Đường Gia bảo một lần nhưng lại bị đệ tử canh giữ của Đường gia bảo ngăn cản, từ trước tới giờ Trang Tú Tú không coi ai ra gì, bị mấy đệ tử Đường gia chỉ có cảnh giới Địa Giai ngăn cản, phẫn nộ suýt động thủ, cũng may hai nam nhân trẻ tuổi Trang gia đi theo nàng còn có lý trí, nhanh chóng ngăn nàng lại.
Trang gia so với Đường gia mạnh hơn một chút, nhưng dù sao nơi này cũng là Đường gia bảo, tại nơi này công kích đệ tử nhà khác căn bản không phải là chuyện có thể giải quyết dễ dàng.
Trang Tú Tú nén cơn giận vào bụng, tâm trạng của nàng vốn đã không tốt rồi, tại bên Đường gia bảo vấp phải trắc trở càng nặng nề thêm.
Lần này nàng rời khỏi Trang gia là vì phụng mệnh của gia chủ, đi vào Chung Linh cốc, thương thảo với Chung Bố Sở dùng linh thạch đổi lấy Tinh Thần Thiên Nguyên Quả, nhưng tại Chung Linh cốc chỉ toàn hít phải tro bụi.
Chung Bố Sở đau lòng gia tộc bị tổn thất thảm trọng, Trang Tú Tú lại chạy đi tìm hắn đòi đổi Tinh Thần Thiên Nguyên Quả không tồn tại, hắn có đâu mà lấy ra? Hai nhà thương thảo mấy ngày cũng không có kết quả, Trang Tú Tú giận giữ rời khỏi Chung Linh Cốc, Chung Bố Sở càng phiền muộn không ngớt.
Tuy nhiên Trang Tú Tú cũng không quay về thẳng Trang Gia và đột nhiên nảy ra ý nghĩ đi vòng tới Đường Gia bảo, nhưng tại Đường Gia bảo lại bị người ta đóng cửa không cho vào. Một lần rồi lại hai lần, trong lòng Trang Tú Tú thiêu đốt lửa giận, đang ở ngoài Bảo suy nghĩ xem làm thế nào để đi vào được Đường gia bảo, thì phát hiện Đường Phong và Âu Dương Vũ, liền đi nhanh tới.
- Ngươi muốn đi Đường gia bảo làm gì?
Đường Phong không hiểu vì sao người của Trang gia lại tới tìm Đường gia, hai nhà luôn luôn không có giao tình gì.
- Hỏi nhiều như vậy làm gì?
Mắt phượng Trang Tú Tú lạnh lẽo, trên mặt lộ vẻ tức giận.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu.
- Tiểu tử, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Tiểu thư nhà ta bảo ngươi dẫn đường thì dẫn đường, không để ngươi thiếu chỗ tốt đâu.
Một nam nhân đứng phía sau Trang Tú Tú ngay tức khắc lạnh lùng thốt lên.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn gã, không có hành động nào.
- Chỉ là một Thiên Gia hạ phẩm mà cũng có chút can đảm, so với nam nhân mạnh mẽ hơn một chút.
Trang Tú Tú hừ lạnh, sắc mặt hai người bên cạnh nàng sầm lại.
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, bản tiểu thư muốn đi Đường Gia bảo gặp Tuyết Nữ, mua Thủy Hàn Kiếm của nàng ta.
- Mua?
Đường Phong ngạc nhiên, lần đầu hắn nghe nói có thể mua thần binh.
- Sao? Sợ Trang gia ta không trả giá nổi à?
Trang Tú Tú hừ lạnh:
- Vạn vật thế gian đều có giá, thần binh đương nhiên cũng có.
Đường Phong cười nói:
- Chỉ là loại đồ vật như thần binh, nếu không thể nhận chủ, chẳng qua cũng chỉ là mảnh sắt vụn, không dùng được, dù ngươi mua được thì sao?
Trang Tú Tú lạnh lùng nói:
- Bản tiểu thư tu luyện cũng là cương khí băng hàn, Tuyết Nữ được Thủy Hàn Kiếm nhận chủ, bản tiểu thư lại không được sao?
Đường Phong bất đắc dĩ nói:
- Thứ cho ta bất lực, bởi vì dù ta đưa ngươi vào Đường Gia bảo gặp Tuyết Nữ, nàng cũng sẽ không bán Thủy Hàn Kiếm cho ngươi đâu. Bất luận là ai giữ thần binh cũng làm vậy, trừ phi là kẻ ngốc!
- Ngươi không phải là Tuyết Nữ, ngươi sao biết?
Trang Tú Tú gần như không kiên nhẫn được nữa, sẵng giọng lên.
- Tiểu cô nương, ngươi xem thanh kiếm trên tay ta trị giá bao nhiêu?
Âu Dương Vũ vẫn đang chăm chú xem liền rút thanh Tàng Phong Kiếm ra, mỉm cười hỏi.
Trang Tú Tú quay đầu nhìn lại, xem thường:
- Đồng nát sắt vụn, không có giá trị!
Cũng khó trách nàng không nhìn ra, Thần binh khi bình thường căn bản không nhìn ra có gì xuất chúng, nhất là thanh Tàng Phong Kiếm này, kiếm tên Tàng Phong, sự sắc bén được giấu đi, xác thực là chẳng khác gì đồng nát sát vụn.
Trang Tú Tú vừa dứt lời, trên Tàng Phong Kiếm chợt bật lên một luồng khí máu tanh và hung tàn, luồng khí này tràn ngập sát ý, tính xâm chiếm cực mạnh khiến cho tất cả mọi người ở đây đều run lạnh.
Đôi mắt Trang Tú Tú nghiêm trọng, nhìn chăm chú Tàng Phong kiếm, thất thanh:
- Thần binh?
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Đến giây phút này rồi mà nàng còn không biết hàng, vậy chỉ có thể nói nàng là người mù. Khiến cho Trang Tú Tú thất thố cũng không phải là bản thân thần binh, mà là chủ nhân đang kiềm giữ thần binh!
Nàng không nhìn ra được sự nông sâu của Âu Dương Vũ nên không để tâm đến người này. Nhưng hiện giờ thấy không phải đối phương quá thấp, mà là căn bản mình nhìn không thấu. Lấy nhãn lực của cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm mà nhìn người không thấu, chỉ có một khả năng, đó chính là cao thủ Linh Giai!
Ý thức được điểm này, Trang Tú Tú lập tức như lâm đại địch, ngược lại hai gã thanh niên bên cạnh nàng, trong mắt toát lên thần sắc tham lam.
Một số người, cả đời chỉ nghe tên thần binh mà chưa từng thấy qua.
Mà hiện tại có một thần binh ở ngay trước mắt chính mình, phía bên Trang gia có ba Thiên Giai, thực lực không kém, đương nhiên bọn họ sẽ nảy sinh ý niệm không hay ho gì trong đầu.
Tàng Phong Kiếm trên tay Âu Dương Vũ lay động, sát khí phát ra, kiếm linh trong Tàng Phong Kiếm chính là thể dung hợp giữa hai phần tinh hồn của Linh Khiếp Nhan, bá đạo và độc ác, là hai phần tinh không có tính công kích mạnh nhất, há có thể để người khác vũ nhục như vậy.
Trang Tú Tú vừa đánh giá một câu là đồng nát sắt vụn, rõ ràng là chọc giận kiếm linh.
- Ngươi không nên nói nó như vậy.
Âu Dương Vũ thở dài:
- Âu Dương không có ý giết người, nhưng đáng tiếc nó muốn các ngươi chết, trên đường xuống hoàng tuyền chớ trách Âu Dương thủ đoạn độc ác, hiện tại ta muốn giết các ngươi, các ngươi tốt nhất là dốc hết lực đi.
Vừa dứt lời, trên thân Tàng Phong Kiếm bắn ra một luồng sáng trắng, chỉ nghe xoẹt một tiếng, Trang Tú Tú đã nhanh chóng rút bội kiếm của mình ra, dốc hết toàn lực đỡ một đường kiếm trước mặt, toàn thân lập tức giống như diều đứt dây văng ngược lại.
Tia sáng vụt tắt, ngoại trừ khóe miệng Trang Tú Tú trào máu ra, rơi xuống đất rồi liên tiếp thối lui vài bước ra, hai gã Trang gia còn lại kia vẫn đứng thẳng tắp tại đó.
Trong mắt bọn họ tràn ngập thần sắc tham lam, trên mặt còn hiện lên tia kinh ngạc.
- Trang Thành, Trang Trữ!
Trang Tú Tú run giọng gọi.
Hai gã thanh niên kia vẫn không nhúc nhích, một lát sau, một vệt máu đỏ thẫm từ trên cổ bọn họ chảy xuống, sức sống trong nháy mắt nhanh chóng lụi tàn, ngửa mặt ngã xuống.
Thiên Giai trung phẩm, căn bản không thoát được một kích của cao thủ Linh giai, chỉ có cao thủ cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Tuy nhiên không phải Thiên Giai thượng phẩm nào cũng có thể đỡ được một kích của cao thủ Linh Giai. Vừa rồi Âu Dương Vũ xuất thủ không hề báo trước, tuy rằng có mở miệng nhắc nhở như động tác quá nhanh, gần như là tập kích bất ngờ, thế nhưng nữ nhân này lại có thể đỡ được. Bởi vậy có thể thấy thực lực của nàng... Rất mạnh!
- Chiêu tiếp theo của ta không chết không được. Ngươi có thể chạy, ta còn muốn tính toán nợ cũ với vị Đường công tử này.
Âu Dương Vũ nhìn Trang Tú Tú lạnh nhạt nói.
Ánh mắt Trang Tú Tú tràn ngập sự cừu hận nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ. Bộ ngực đầy đặn phập phồng, trên mặt lộ rõ sự kinh hoảng và không cam lòng.
Tàng Phong Kiếm lại một lần nữa ngân vang lên. Âu Dương Vũ vỗ vỗ vào Tàng Phong Kiếm, thoải mái nói:
- Được rồi được rồi, người ta là một tiểu cô nương, ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Ngày hôm nay đã ngoại lệ cho ngươi xuất thủ một lần, ngươi biết ta chưa bao giờ giết nữ nhân...
Kiếm linh trong Tàng Phong Kiếm cũng không phải tự chủ dựng dục ra, cho nên cũng có thể nghe hiểu được Âu Dương Vũ nói, rung lên một lát thì không còn động tĩnh.
- Cút đi...
Âu Dương Vũ thản nhiên liếc nhìn Trang Tú Tú đang lau máu trên khóe miệng, thần sắc trên mặt nàng tỏ ra ngang bướng, chậm chạp không chịu bước đi.
Âu Dương Vũ cũng không để ý tới nàng nữa, mà chuyển ánh mắt nhìn sang Đường Phong, nghiêm nghị nói:
- Đường công tử, hôm nay không có nữ tử xinh đẹp kia tương trợ, công tử không phải là đối thủ của ta, hãy đưa vật ta cần cho ta, Âu Dương sẽ đi ngay, công tử cũng biết ta không muốn lấy tính mạng của công tử!
Đường Phong cười nói:
- Âu Dương tiên sinh cứ nhất định muốn lấy, muốn bản thiếu gia chắp tay dâng lên, thật quá si tâm vọng tưởng!
Bất luận là Đường Phong hay là Âu Dương Vũ đều muốn đoạt hai phần tinh hồn của Linh Khiếp Nhan đang nắm giữ trong tay đối phương. Nhưng Linh Khiếp Nhanh đi theo Đường Phong lâu như vậy, quan hệ tình cảm giữa hai người từ lâu đã không giống bình thường, Đường Phong làm sao đơn giản giao Linh Khiếp Nhan cho người khác? Nói cách khác, Âu Dương Vũ cũng sẽ không làm vậy.
- Nếu đã như thế, vậy thì đắc tội rồi!
Âu Dương Vũ tra kiếm vào vỏ. Y là một cao thủ Linh Giai, đối phó với một Thiên Giai hạ phẩm như Đường Phong còn sử dụng thần binh, vậy thắng cũng không võ rồi.
Cũng không thấy y có động tác gì, toàn thân di chuyển vọt đến trước mặt Đường Phong ba thước, ngón tay điểm về trước, dùng ngón tay vận kiếm, trên đầu ngón tay bắn ra ba luồng kiếm quang ba tấc lạnh thấu xương đâm thẳng vào cổ Đường Phong. Một chỉ này nếu đâm trúng, trên cổ Đường Phong nhất định sẽ thủng một lỗ.
Âu Dương Vũ vừa tấn công vừa vân đạm phong khinh cười cười:
- Tạo nghệ chỉ pháp của Đường công tử không tầm thường. Nếm thử một chỉ này của Âu Dương mỗ thế nào?
Đường Phong nào dám đón đỡ. Tuy rằng hiện tại tố chất thân thể của hắn đã khá vượt trội, đã có thể nói là tồn tại nghịch thiên. Thế nhưng một đòn của cao thủ Linh Giai há có thể khinh thường, hắn vội vàng nghiêng đầu né tránh một chỉ của Âu Dương Vũ.
"Phụt" một tiếng, một luồng kiếm quang sắc từ đầu ngón tay của Âu Dương Vũ bắn ra cực nhanh xé rách không gian phía sau Đường Phong thành một đường dài hơn mười trượng.
Lúc né tránh một kích này, Đường Phong không chút ngừng lại, nhanh chóng rút ra trường kiếm Độc Ảnh, trên thân kiếm lóe sáng kim quang, toàn thân khẽ nghiêng, lật tay đâm một kiếm hướng về một chỉ của Âu Dương Vũ. Kiếm ra, sắc bén bức người cắt mặt đất to lớn thành mảnh vụn.
Thần sắc Âu Dương Vũ nghiêm trọng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, ngón tay hơi đi xuống đâm chệch ra ngoài một đoạn, nhẹ nhàng điểm trúng trên thân Độc Ảnh kiếm.
"Đinh" một tiếng giòn vang.
Đường Phong chỉ cảm thấy một lực mạnh từ trên thân kiếm truyền đến chấn động làm hắn suýt thì không trụ được, toàn thân bị đẩy khụy xuống, thế kiếm tự sụp đổ. Âu Dương Vũ thừa cơ tiến đến trước mặt Đường Phong. Ngay lúc Đường Phong kinh ngạc chưa kịp nhìn kỹ thì ngón tay đã điểm vào ngực hắn.
Sau một khắc, Âu Dương Vũ dường như nhìn thấy khóe miệng của Đường Phong đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị rất mờ nhạt. Một đường quyền đột nhiên từ đối diện đi lên đón đầu.
Âu Dương Vũ nhướng mày, cũng không né tránh, kiếm quang trên ngón tay càng linh động như lưỡi rắn phun ra nuốt vào không ngớt, đâm vào trên thiết quyền của Đường Phong.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế