Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 812:
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Lão gia tử ngồi trên ghế, chân đắp chăn nhung. Nhiệt độ trong phòng khá thích hợp, Vương Quốc Hoa cởi áo khoác ra vẫn thấy ấm. lão gia tử cố đưa tay lên, một ánh mắt vẫn kiên cường như trước nhìn hắn.
Vương Quốc Hoa vội vàng đi tới ân cần chào hỏi.
- Ông nội vẫn khỏe ạ?
- Không khỏe.
Giọng lão gia tử khàn khàn, bệnh đã làm ông yếu đi không ít, nói chuyện cũng mệt mỏi.
- Cháu mới tốt đó.
Câu này của lão gia tử hơi là lạ, Vương Quốc Hoa không rõ. Sở Giang Thu từ trên đi xuống, Thủy Trung Lăng dắt một đứa bé xuống theo. Sở Sở đưa lão gia tử về phòng, những người khác ở lại. Vương Sở Hằng bình thường quấn lão gia tử, quấn mẹ nhưng hôm nay bất ngờ ngồi trong lòng Vương Quốc Hoa không chịu đi.
- Sở Kế, con thấy tên này thế nào?
Chỉ chỉ con trai mình, Sở Giang Thu cười ha hả nói.
- Hay.
Vương Quốc Hoa gật đầu tỏ vẻ khẳng định.
- Nghĩ này nói kia.
Sở Giang Thu bất mãn nói. Y quay sang nói với Thủy Trung Lăng.
- Em không phải có việc muốn hỏi Quốc Hoa sao?
Trong mắt Thủy Trung Lăng hiện ra một tia tức giận, cô ả đứng lên nói.
- Không có gì, hai người nói chuyện.
Vương Quốc Hoa thấy được ở trong mắt, hắn thầm báo mình không được nói nhiều.
- Con muốn đi chơi với em.
Vương Sở Hằng kêu lên làm mọi người đều kinh ngạc.
Cũng may Sở Sở kịp thời đi ra ngắt lời.
- Đây là cậu, không phải em.
Hai người phụ nữ dẫn con vào trong phòng. Sau khi ngồi xuống Thủy Trung Lăng mới có chút bất mãn nói.
- Bố con càng lúc càng khó nắm bắt, vừa nãy không ngờ ám chỉ dì tránh ra, đừng cản trở hai đàn ông nói chuyện với nhau.
Sở Sở biết sau khi Sở Kế được sinh ra, tâm tính của Thủy Trung Lăng đã không giống như năm đó. Thủy Trung Lăng từng rất hiểu ý người, biết tình thế bây giờ đã có thay đổi. Nói như thế nào nhỉ? Thủy Trung Lăng trở nên hẹp hòi hoặc là nói muốn nắm giữ mọi thứ.
Sở Giang Thu rất phong độ, ở cương vị cao, ăn uống tốt nên nhìn qua mới tầm 40 tuổi. Người thành đạt như y có thể nói rất hấp dẫn với các cô gái trẻ. Chẳng qua Sở Sở cũng biết bố mình không bị hấp dẫn ở phương diện này. Bố cô mưu cầu là danh lợi, là muốn tiến thêm nữa.
- Ha ha, lúc Quốc Hoa nói chuyện công việc con cũng không muốn nghe, phiền lắm.
Sở Sở tìm bậc thang cho Thủy Trung Lăng.
- Nếu như dì tìm con làm việc gì, con không được đáp ứng.
Sở Giang Thu không ngờ nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa có chút giật mình nhìn ông bố vợ. Sở Giang Thu không bất ngờ với phản ứng của Vương Quốc Hoa. Y nói tiếp.
- Ả hình như bắt đầu có vấn đề, bố đang cố ước thúc nếu không sớm muộn cũng có vấn đề.
Đề tài này Vương Quốc Hoa không dám tiếp tục, hắn vội vàng nói sang chuyện khác.
- Trên đường con trùng hợp gặp một việc. Con không ngờ cùng đi về Bắc Kinh với cháu gái nhà họ Tạ.
- Ừ, Tạ gia?
Sở Giang Thu ngẩn ra rồi lập tức cười nói.
- Con gái của Tạ Tư Hoa?
- Cái này con không rõ.
Vương Quốc Hoa mỉm cười lấy thuốc ra. Hắn coi như thành công kéo cuộc nói chuyện sang chuyện khác. Sở Giang Thu cúi đầu trầm tư tầm phút mới mở miệng nói.
- Mấy hôm trước lão gia tử nói với bố, ý của ông là bố không nên quá can thiệp vào con đường của con.
Câu này Vương Quốc Hoa không hiểu mấy. Bề ngoài thoạt nhìn Vương Quốc Hoa không đi cùng phía với Sở Giang Thu nhưng trên thực tế là có cùng lợi ích.
- Giữa bố và con sao có thể phân chia rạch ròi được.
Vương Quốc Hoa nhún vai, Sở Giang Thu một lần nữa bất ngờ nhìn Vương Quốc Hoa. Y đột nhiên cười ha hả.
- Con đó, cuối cùng cũng có một câu thật lòng. Đúng, Tạ Tư Hoa có thể đến tỉnh Nam Quảng làm phó bí thư tỉnh ủy, hai người chắc là sẽ có qua lại.
- Ồ, người này như thế nào?
Vương Quốc Hoa hỏi, Sở Giang Thu xua tay nói.
- Tuyệt đối không có vấn đề, gia giáo Tạ gia rất tốt, nổi tiếng ở cao tầng đó.
- Cái này thực ra cũng đúng. Ví dụ cô gái họ Tạ kia làm cháu gái Tạ lão mà đi học ở học viện nông nghiệp Nam Quảng, còn xuống mấy khu vực khó khăn làm công tác xóa đói giảm nghèo, chịu không ít khổ, đúng là hiếm có.
- Tạ Tư Hoa cũng giống con, đều từng bước một đi lên từ cơ sở. Y còn có bằng thạc sĩ Mỹ, cán bộ đầy học vấn.
Sở Giang Thu khá thưởng thức với người Tạ gia, Vương Quốc Hoa không khỏi có suy nghĩ có phải là vì nguyên nhân nào đó khác không? Người có phẩm chất tốt sẽ làm người khác tôn kính ư?
Tết mấy năm trước Vương Quốc Hoa đều bận, năm nay hắn đã xin phép lên Bắc Kinh chúc thọ lão gia tử nên được nhàn rỗi vài ngày. Lễ mừng thọ của lão gia tử tổ chức không quá lớn, chỉ bày một vài bàn cho người nhà ngồi ôn chuyện. Sở gia cũng không có nhiều người, thêm Vương Quốc Hoa mới chỉ có một ít. Như Sở Sở nói là lão gia tử còn sống một ngày mọi người phải ở bên cho ông vui.
Mồng một tết lãnh đạo quốc gia đều tới chết lão gia tử. Vương Quốc Hoa vốn không muốn ra mặt nhưng Sở Sở lại không cho hắn đi, cô kéo hắn đẩy xe lão gia tử ra ngoài. Vương Quốc Hoa biết ý của Sở Sở khi làm thế, hắn cũng không phản cảm.
Vương Quốc Hoa lần đầu xuất hiện ở trường hợp như thế này đương nhiên làm khách tới chú ý. Trong đó vị thư ký An ở ban thư ký Trung ương Đảng là một vị khách khá đặc biệt. Y vừa thấy Vương Quốc Hoa đã nói một câu.
- Nội tham có đăng bài viết về anh, công tác xóa đói giảm nghèo của tỉnh Nam Quảng làm rất tốt, thủ trưởng rất hài lòng.
Tin về công tác xóa đói giảm nghèo của tỉnh Nam Quảng là do chủ tịch tỉnh Quách lúc làm ở ủy ban xóa đói giảm nghèo quốc gia đưa lên, hơn nữa được Hứa lão phê duyệt khẳng định “Đáng giá học tập, đáng giá phổ biến”. Bây giờ thư ký An nói một câu đủ để cho thấy Vương Quốc Hoa đã được lãnh đạo trung ương chú ý tới.
Sau khi thư ký An đi, Sở Giang Thu tiễn xong quay về nói với Vương Quốc Hoa.
- Lão gia tử quả nhiên là nhìn xa trông rộng, lần này bảo con lên Bắc Kinh cũng là ý của ông.
- Có nhiều cán bộ làm việc xuất sắc hơn con.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Sở Giang Thu cười ha hả.
- Con không cảm thấy mình có rất nhiều điểm khác với người khác ư? Cùng một việc, người khác làm không có sáng ý gì, đến tay con lại luôn có thể làm ra gì đó.
Vương Quốc Hoa đang định phản bác, Sở Giang Thu nói tiếp.
- Vẫn là câu nói kia, con có hứng thú lên Bắc Kinh một thời gian không? Bố biết con không chịu được khách khí trầm thấp ơ Bắc Kinh, nhưng không làm việc ở bộ một thời gian thì con rất khó đi lên bước quá cao.
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Bây giờ còn chưa phải lúc mà. Con thực ra cũng không hy vọng xa vời gì, cứ tiếp tục công việc của mình là đủ.
Sở Giang Thu không nói gì, y lắc đầu cười khổ nói:
- Con đó, đúng là không hiểu nổi.
….
Vương Quốc Hoa về tỉnh Nam Quảng đã là mồng năm, thời tiết khá đẹp nên hắn bay thẳng về được. hắn lên máy bay rất bất ngờ lại thấy cô bé Tạ Viện Viện ngồi bên.
- Trùng hợp quá.
- Quả là trùng hợp.
Vương Quốc Hoa mỉm cười đáp lại.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 813:
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Vương Quốc Hoa có ấn tượng không tốt mấy với Tạ Viện Viện. Hắn cảm thấy cô ả này có tâm cơ quá sâu. Thực ra cô ả này chắc sớm biết lai lịch của mình mà không nói ra, nhất định là có ý đồ gì rồi.
Vương Quốc Hoa nhắm mắt không lâu sau thiếp đi. Vương Quốc Hoa lần này về Bắc Kinh cũng đi xem vài di tích.
Về tới Nam Quảng, Vương Quốc Hoa xuống máy bay đã thấy Phương Đoan Minh đưa được xe vào tận sân bay đón người. Hắn khẽ quay đầu lại nhìn Tạ Viện Viện đang đi theo, cô ả này cũng không hề khách khí trực tiếp lên xe của hắn.
Chờ xe ra ngoài sân bay, lên cao tốc, Tạ Viện Viện nói:
- Chủ tịch Vương, bố tôi bảo tôi vấn an ngài, qua một thời gian nữa là ông sẽ cùng làm việc với ngài.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Tôi cũng nghe qua việc này.
Tạ Tư Hoa này đến làm phó bí thư tỉnh ủy tuy không qua lại gì mấy với Vương Quốc Hoa nhưng vị trí của y ở tỉnh ủy vẫn cao hơn Vương Quốc Hoa.
- Bố tôi bảo tôi hỏi ngài năm đó lúc khủng hoảng tài chính Châu Á diễn ra, ngài đã đưa bài viết về việc này. Ông hỏi ngài tại sao lại cảm thấy như vậy, nội dung phía sau sao lại không đưa lên.
Tạ Viện Viện rất chủ động kéo vài trí nhớ ra rồi hỏi.
- Bí thư Tạ đúng là hiểu công việc.
Vương Quốc Hoa khẳng định một câu nhưng không đúng câu hỏi.
Tạ Viện Viện không ngốc, cô ả kịp thời ngậm miệng. Vương Quốc Hoa không trả lời cũng là có ý gì đó. Một quan chức cấp phó bộ trưởng đâu phải có thể tùy tiện lên tiếng là được.
Xe đưa Tạ Viện Viện về tới trường rồi tiếp tục lên đường. Phương Đoan Minh bạo gan hỏi:
- Sếp, bố cô ta là ai?
- Tạ Tư Hoa, sắp đến Nam Quảng làm phó bí thư tỉnh ủy. Sao?
Vương Quốc Hoa cười nói, Phương Đoan Minh có chút xấu hổ nói.
- Không có gì, tôi chỉ tò mò nên hỏi thôi.
- Tò mò quá dễ làm mình thêm phiền.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Phương Đoan Minh thoáng run lên.
Xe về chỗ ở, Vương Quốc Hoa lấy máy gọi cho Lưu Diệu Hồng.
- Tôi về rồi, anh tới đây.
Gọi xong hắn lại gọi cho Nghiên Lệ.
Hai vị kia nhận được điện mà có phản ứng khác nhau. Lưu Diệu Hồng có thể cảm thấy được trong giọng Vương Quốc Hoa có áp lực, nhất định là có việc. Nghiên Lệ lại không có cảm giác này, cô ả gần đây khá vui vẻ. Bây giờ lãnh đạo vừa về đã gọi chính là tin cậy mình.
Hai người có tâm trạng khác nhau đến với hai vẻ mặt khác nhau. Nghiên Lệ cười hì hì vấn an, Lưu Diệu Hồng chậm một chút, trên đường y lái xe khá chậm để có thể suy nghĩ xem có việc gì. Lưu Diệu Hồng lúc đến mặt rất bình tĩnh chào lãnh đạo, thấy mặt tươi cười của Nghiên Lệ, y không khỏi thở dài một tiếng.
Nghiên Lệ không phát giác ra, cooa r một bên lau bàn một bên pha trà. Lưu Diệu Hồng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Vương Quốc Hoa, y thoáng dễ dàng hơn một chút. Y có thể nhận ra lãnh đạo không có ý nhằm vào mình nhưng lại khẳng định được lãnh đạo đang tức.
- Chủ tịch Vương, ngài có chuyện gì quan trọng?
Lưu Diệu Hồng cẩn thận hỏi. Trước đó Nghiên Lệ đến, Vương Quốc Hoa không tỏ vẻ gì chỉ cảm thấy tâm tư ả này hơi kém. Bây giờ Lưu Diệu Hồng hỏi, Vương Quốc Hoa khẽ gật đầu. Nghiên Lệ đang pha nước ngẩn ra một chút làm hơi rơi nước xuống sàn, ả này coi như chưa ngốc, vẫn biết khẩn trương.
- Hai người xem cái này đi.
Vương Quốc Hoa đẩy máy vi tính tới chỉ một bức ảnh cho hai người kia xem.
- Khốn nạn.
Nghiên Lệ không nhịn được mắng, Lưu Diệu Hồng vốn không định nói mấy câu thô nhưng không tìm được câu nào thích hợp hơn.
- Đúng là khốn nạn.
Vương Quốc Hoa không nói lời nào chỉ là nhìn hai người. Lưu Diệu Hồng lập tức tỏ vẻ.
- Tôi lập tức đi phản ánh tình hình với Ủy ban kỷ luật tỉnh. ngay cả tiền này mà bọn họ cũng dám động, quá to gan.
Vương Quốc Hoa gật đầu đồng ý.
Lúc này máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, hắn định không nghe nhưng cuối cùng vẫn nghe.
- Ừ, là tôi.
Vương Quốc Hoa ngồi tại chỗ nghe luôn. Hai người Lưu Diệu Hồng ngồi Im không dám thở mạnh. Hồng Thải Bình ở đầu kia nói.
- Chủ tịch Vương, có việc này tôi cảm thấy cần báo cáo với ngài một chút.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng, Hồng Thải Bình nói tiếp.
- Sau khi ngài đổi phân công công việc thì quy định giáo viên hợp đồng bây giờ không ai coi vào đâu. Tôi có phản ánh với chủ tịch tỉnh Sa nhưng y lúc ấy bận đợt tết nên không tỏ vẻ gì, tôi cảm thấy việc này nên báo cáo với ngài.
Ý của Hồng Thải Bình là rất rõ ràng, Sa Thiên Thu không phải mặc kệ, chỉ là việc từng do Vương Quốc Hoa đưa ra quyết định, y không muốn quản nhưng nếu làm không tốt sẽ đắc tội với Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa nghe cũng bực tức, hắn cố nhịn không phát tác.
- Chị mang tài liệu đến chỗ ở của tôi, tôi đã về.
Mặt Vương Quốc Hoa sa sầm lại trông rất đáng sợ. Lưu Diệu Hồng đứng lên nói muốn đi làm việc, Vương Quốc Hoa gật đầu. Nghiên Lệ lúc này mới có cơ hội lên tiếng.
- Lãnh đạo, tôi nên làm gì?
Lời này làm Vương Quốc Hoa khá thoải mái, ả này cũng có chỗ hơn người.
- Việc tôi phụ trách thì chị cũng biết một chút. Chị lặng lẽ điều tra xem còn có vấn đề gì nữa hay không. Tôi còn ở Nam Quảng mà đã có người muốn lật trời rồi.
Vương Quốc Hoa đang rất tức giận, có kẻ dám giở trò lá mặt lá trái với hắn. Nếu mình mà lên Bắc Kinh làm việc thì không chừng bao việc mình đang phụ trách sẽ bị vứt xó hết.
Nửa tiếng sau cuộc điện Hồng Thải Bình đã đến. Ả biết Vương Quốc Hoa tàn nhẫn như thế nào, trước mặt Vương Quốc Hoa ả cũng không dám giấu diếm vì sợ bị chủ tịch Vương đánh mình như một điển hình người chống đối lãnh đạo.
Văn bản tài liệu đã được chuẩn bị đầy đủ, tổng cộng có một số suất vốn là dành cho giáo viên hợp đồng chuyển thành biên chế bây giờ bị một vài người thay hình đổi dạng. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Hồng Thải Bình nói:
- Lão Sa rất bận à?
Hồng Thải Bình gật đầu nói:
- Y tỏ vẻ không có thời gian xử lý cái này.
- Ừ, tôi biết. Chị cảm thấy Sở Giáo dục tự xử lý sẽ tốt hay tôi làm sẽ tốt hơn?
Vương Quốc Hoa hỏi, Hồng Thải Bình hiểu ý nói.
- Sẽ làm theo ý của ngài.
Hồng Thải Bình đang rất hận mấy kẻ làm mình gánh trách nhiệm ở việc này. Vương Quốc Hoa hỏi, Hồng Thải Bình đâu dám tiếp chứ.
Thấy Vương Quốc Hoa không nói gì, Hồng Thải Bình cẩn thận nói.
- Lãnh đạo, có nên cho các đồng chí phạm sai làm một cơ hội sửa lại hay không? Như vậy người bên dưới cũng không tiện nói gì.
Vương Quốc Hoa liếc nhìn với vẻ đánh giá, Hồng Thải Bình khẽ cắn môi nói.
- Kinh tế Nam Quảng không quá phát triển, có ai không muốn vào nhà nước ăn cơm cơ chứ? Vì thế cho nên một ít đồng chí có người thân bạn bè nhờ vả nên đi nhầm một chút. Cán bộ công tác ở cơ sở cũng có nhiều khó xử.
- Tôi thấy chị cũng có tư tâm.
Vương Quốc Hoa không nặng không nhẹ nói một câu, Hồng Thải Bình có chút giật mình còn tưởng mình nhiều lời.
- Ngài xem như thế này có được không, tôi đi tìm những người này nói chuyện, để bọn họ chủ động sửa sai lầm.
Hồng Thải Bình cuối cùng cũng yên tâm nếu không chuyện này muốn điều tra nhất định sẽ tìm ra được không ít thứ.
- Thông báo cho chủ tịch Sa một tiếng đi.
Vương Quốc Hoa phân phó một câu, Hồng Thải Bình khôn khéo nịnh một câu.
- Y không có gan quản việc này, đây là việc ngài từng phụ trách.
Xử lý việc như vậy chủ yếu là do Vương Quốc Hoa bận tâm tới việc khác. Hắn lo chẳng may mang đến vài vấn đề khác.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 814:
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Vương Quốc Hoa gọi điện báo mình đã về cho Lãnh Vũ và Quách Hào. Hai người đều hỏi qua tình hình của Sơ lão. Trong điện thoại Lãnh Vũ hỏi:
- Cậu muốn điều lên Bắc Kinh à?
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ tin tức truyền nhanh thật đó, Lãnh Vũ vậy mà đã biết rồi.
- Có thể là do vợ chồng xa nhau lâu nên bên kia có ý này. Chẳng qua tôi từ chối, ngài biết tôi không thích không khí ở Bắc Kinh mà.
Lãnh Vũ nói.
- Tôi cũng thấy không đúng, cậu trước đây đã bỏ qua cơ hội như thế này.
Ý của Lãnh Vũ là lúc đầu mình muốn hắn lên Bắc Kinh, hắn không đáp ứng. Có cuộc nói chuyện này làm tâm trạng Lãnh Vũ thoải mái hơn.
Ngày đầu tiên Vương Quốc Hoa đi làm sau năm mới, trên đường đi hắn luôn mỉm cười với người mình gặp được. Long Diễm đến văn phòng Vương Quốc Hoa, y đợi Phương Đoan Minh lui ra mới có chút xấu hổ nói.
- Chủ tịch Vương, có việc này tôi muốn nói chuyện với ngài.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng nhìn thoáng qua Long Diễm, hắn thấy vẻ mặt đối phương không quá đúng nhưng vẫn do dự gật đầu.
- Là như thế này, chủ tịch tỉnh Quách có kế hoạch điều chỉnh công việc của tôi, chắc là đến một sở nào đó làm người đứng đầu.
Long Diễm nói vậy, Vương Quốc Hoa coi như hiểu rõ vấn đề. Quách Hào đã đứng vững gót chân, y không muốn chứa chấp Long Diễm là thân tín của Giản Trường Thanh. Hơn nữa Chu Bồi Tiêu đã ngã về phía Lãnh Vũ, quan hệ giữa Long Diễm và Chu Bồi Tiêu nhìn qua cũng khá thân thiết. Thực ra Vương Quốc Hoa lại biết trước đây Long Diễm chỉ nghe mình lệnh của Giản Trường Thanh. Người này rất có năng lực, ủy ban tỉnh lớn như vậy mà y xử lý mọi việc gọn gàng ngăn anwps.
Vương Quốc Hoa do dự một chút mới nói.
- Anh muốn đến sở nào?
- Bên Sở công an vẫn do bí thư Hám kiêm chức. Trung ương có tinh thần không nên kiêm chức.
Long Diễm nói ra ý của mình là đến Sở công an. Hơn nữa lão Hám – bí thư đảng ủy chính pháp chỉ làm hết khóa này là lui, lúc ấy Long Diễm không chừng có thể tranh thủ chức phó chủ tịch tỉnh. Do phó chủ tịch tỉnh kiêm chức giám đốc Sở công an càng thích hợp hơn.
Đương nhiên Long Diễm đến nhờ Vương Quốc Hoa giúp cũng thể hiện một khuynh hướng. trong lòng Vương Quốc Hoa đang cân nhắc việc này nên xử lý như thế nào. Chấp nhận giúp hay đùn đẩy? Lẽ ra Long Diễm đến tìm Lãnh Vũ càng thích hợp hơn mà.
Còn một vấn đề là lão Hám thích lạm quyền, Vương Quốc Hoa ra tay ở vấn đề này sẽ gây ảnh hưởng gì?
- Tôi biết rồi, anh để tôi suy nghĩ một chút đã.
Vương Quốc Hoa đưa ra câu trả lời khá hàm hồ. Long Diễm cũng không gấp, y gật đầu cười cáo từ. Đưa ra tới cửa Vương Quốc Hoa đột nhiên nói.
- Chỉ có thể đến Sở công an ư?
Long Diễm ngẩn ra rồi lập tức nói.
- Cũng không phải không thể tới sở khác, chỉ là đến Sở công an sẽ có tương lai phát triển tốt hơn.
Vương Quốc Hoa cười cười, đối phương nói thật là tốt rồi.
- Tôi hiểu.
Câu trước là “biết”, sau là “hiểu”, ý là rất khác nhau. Trước có tính không xác định, về sau là chấp nhận lo việc này, hoặc là nói chấp nhận làm theo ý của Long Diễm.
Nghiên Lệ đi điều tra rất nhanh, chiều đã tới nói.
- Các đồng chí kiểm toán bận cả sáng đã tìm ra kết quả, có mấy khoản tiền rất mơ hồ. Huyện Hồng Nguyên – thành phố Tây Hải không ngờ dùng tiền chi lặt vặt để thanh toán hơn một triệu. Tôi nghe nói xe của các lãnh đạo bên đó đã đổi hết.
Vương Quốc Hoa nghiến nghiến răng, lát sau hắn mới bình tâm lại.
- Chị tiếp tục yêu cầu kiểm toán tra xét chặt chẽ các hạng mục mà bên dưới báo lên, cảm thấy có chuyện liền báo với tôi.
Nghiên Lệ được khen mà mặt không vui gì. Đây chủ yếu là do tâm trạng của lãnh đạo ảnh hưởng đến ả. Vương Quốc Hoa là một lãnh đạo bao bọc cho cấp dưới, luôn đấu tranh cho lợi ích của cấp dưới. Lúc đầu khi Quách Hào vừa nhận chức, bình thường sẽ không có ai nói về việc đề bạt cán bộ gì cả. Vậy mà Vương Quốc Hoa lại đề cử Nghiên Lệ, tỏ vẻ dùng tốt, có năng lực. Vì thế Quách Hào cũng rất dứt khoát gật đầu.
Nghiên Lệ biết Vương Quốc Hoa cần cấp dưới có thể làm việc cho nên khi làm việc càng thêm chú tâm. Sau khi được đề bạt, cấp bậc được tăng lên, đãi ngộ được tăng càng làm ả tận tâm hơn.
….
Chiều trước khi hết giờ làm, giám đốc sở công nghiệp Mai Lĩnh Nam đầu đầy mồ hôi chạy tới. Mai Lĩnh Nam này rất béo, vừa vào cửa mặt mày bối rối, khăn trong tay không ngừng lau mồ hôi trán.
Vương Quốc Hoa thấy y như vậy không khỏi có chút khó hiểu:
- Xảy ra chuyện gì ư?
Mai Lĩnh Nam hốt hoảng nói.
- Tập đoàn hóa chất Tuyết Hoa phá sản.
Vương Quốc Hoa thoáng ngạc nhiên. Hắn thầm nghĩ trước tết mình còn đến tập đoàn Tuyết Hoa này, không có gì khác thường mà. Hơn nữa chủ tịch tập đoàn Trần Tuyết Tình còn thao thao bất tuyệt giới thiệu công ty đang kinh doanh rất tốt, ả còn hy vọng chủ tịch Vương ủng hộ thêm nữa, tranh thủ được ngân hàng cho vay thêm vốn mở rộng kinh doanh. Lúc đó Vương Quốc Hoa không tỏ rõ thái độ mà chỉ bảo tập đoàn Tuyết Hoa đưa tài liệu lên cho hắn.
Tập đoàn Tuyết Hoa còn là công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán, mặc dù không phải hạng A nhưng cũng là công ty nhà nước khổng lồ. Đây là một công ty rất quan trọng đối với một tỉnh có sản xuất công nghiệp không quá phát triển như Nam Quảng.
- Anh từ từ nói, nói rõ ràng.
Vương Quốc Hoa ngồi im không động, tay vô thức cầm điếu thuốc.
- Người ở Hiệp hội giám sát chứng khoán tới nói Tuyết Hoa bị tình nghi sử dụng vốn sai quy định. Trần Tuyết Tình không chống lại được nên tìm tới sở. Tôi cũng không chống lại được đành phải tới cầu ngài ra mặt.
Mai Lĩnh Nam mặt mày thảm hại như cha chết, Vương Quốc Hoa lại thấy không đúng. Dùng vốn sai quy định có thể bị phạt nhưng không chật vật đến thế chứ?
- Ừ, vậy người của hiệp hội đâu?
Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi hỏi, Mai Lĩnh Nam nói:
- Đang ở khách sạn thuộc tập đoàn Tuyết Hoa, nghe Trần Tuyết Tình nói là muốn phạt mấy chục triệu.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng.
- Như vậy đi, anh về trước, tôi hỏi rõ tình hình rồi tính. Đúng, sao không thấy Trần Tuyết Tình tới?
Vương Quốc Hoa đột nhiên hỏi một câu, Mai Lĩnh Nam vô thức nói.
- Ả nói không dám đến gặp ngài.
Đây coi như lời thật, trong lòng Vương Quốc Hoa dấy lên một suy nghĩ không ổn, lần này có thể xảy ra chuyện không? Hắn phụ trách quản lý mảng công nghiệp lâu như vậy nhưng trong lòng vẫn không thích công ty nhà nước. Không phải nói công ty nhà nước không quan trọng mà là trong quan niệm của hắn có một quan điểm, công ty nhà nước khổng lồ được nghiêng về chính sách, tài nguyên, lãnh đạo công ty này nếu làm không tốt thì cách chức hết đi.
Vương Quốc Hoa không có quan hệ với bên Hiệp hội giám sát chứng khoán, hắn suy nghĩ một chút rồi gọi cho Lãnh Vũ nói qua việc này. Lãnh Vũ có chút giật mình.
- Tôi đi hỏi tình hình đã.
Gần tiếng sau Lãnh Vũ gọi về, vừa mở miệng đã nói.
- Vấn đề rất nghiêm trọng, không chừng tập đoàn Tuyết Hoa sẽ thật sự phá sản.
Vương Quốc Hoa hoảng hốt nói.
- Sao lại thế?
Lãnh Vũ tức giận nói.
- Giả, tất cả đều là giả. Công ty này lúc niêm yết lên thị trường chứng khoán đã nộp tài liệu khống. Bên Hiệp hội giám sát chứng khoán đã bắt người phụ trách lúc đó và lộ ra việc này. Chẳng qua hiệp hội lo tỉnh có phản ứng nên lần này phái người xuống điều tra cũng là có ý để chúng ta chủ động.
Vương Quốc Hoa hiểu ý của Lãnh Vũ, đó chính là xem Vương Quốc Hoa có muốn giữ lãnh đạo tập đoàn Tuyết Hoa hay không? Nếu muốn giữ Lãnh Vũ sẽ có cách nói khác, không giữ thì hiệp hội sẽ ra tay.
- Điều tra, để các đồng chí kiểm toán đến điều tra xem tập đoàn Tuyết Hoa có bao vấn đề.
Vương Quốc Hoa không hề do dự nói, Lãnh Vũ bên kia lại do dự.
- Cậu không cần suy nghĩ thêm ư?
Ý của Lãnh Vũ là mình có ảnh hưởng nhất định với hiệp hội, việc này không phải không đè được.
- Loại công ty này còn cần giữ sao? Phải điều tra, không chừng còn có thể vãn hồi lại một chút.
Thái độ của Vương Quốc Hoa rất kiên quyết, Lãnh Vũ lần này cũng quyết đoán nói.
- Cậu không vấn đề là được rồi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 815:
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Tuyết Hoa trước là một công ty nhà nước chuyên sản xuất các sản phẩm như kem đánh răng, xà phòng … Công ty này vốn có sức ảnh hưởng khá lớn trong tỉnh nhưng theo thời gian, theo nền kinh tế thị trường phát triển nên không thể cạnh tranh được công ty tư nhân và công ty nước ngoài. Trước đây thị trường bản địa còn có thể duy trì, mấy năm nay người dân cũng chuyển sang dùng đồ nước ngoài. Thêm nữa lãnh đạo công ty chỉ lo kiếm tiền vào túi mình, tình hình kinh doanh của công ty càng kém đi.
Xã hội có một cách giải thích khá đặc thù, nó nhiều lần trở thành lý do giải vây cho thất bại của lãnh đạo của công ty nhà nước. Bọn họ nói công ty nhà nước không dễ làm, công ty nhà nước muốn sinh tồn được phải tư hữu hóa, đây là trào lưu, là bắt buộc. Một ít ít công ty nhà nước làm
Một công ty nhà nước niêm yết lên thị trường chứng khoán nhất định phải được chính quyền ủng hộ mạnh. Khi đó nếu làm không tốt mới lộ bản chất của công ty đó. Đây đúng là một hiện tượng quỷ dị. Vấn đề là rất nhiều quan chức nhà nước lại có thể tiếp nhận cách nói này, quá hoang đường. công ty nhà nước thật sự không thể kinh doanh tốt sao? Rõ ràng không phải là vấn đề của bản thân công ty mà là vấn đề của con người.
Hầu hết lãnh đạo của công ty nhà nước đều thiếu tố chất quản lý và đạo đức, đây mới là bản chất khiến công ty kinh doanh kém hiệu quả. Đổi lại một góc độ mà nào đó mà nói thì rất nhiều lãnh đạo công ty nhà nước thích hợp đi làm quan hơn. Rất nhiều công ty nhà nước có định hướng phát triển liên quan trực tiếp tới lợi ích chính trị. Công ty nhà nước như vậy có thể kinh doanh tốt mới là việc lạ.
Lúc Vương Quốc Hoa ở thị xã Ân Châu cũng gặp vấn đề tương tự như vậy.
Chuyện của Tuyết Hoa có thể nói là rất lớn. Là công ty nhà nước nổi tiếng của tỉnh Nam Quảng, làm như thế nào xử lý vấn đề xuất hiện của công ty thì chỉ có thể thông qua hội nghị thường vụ thảo luận. Vương Quốc Hoa là lãnh đạo phụ trách quản lý hắn cần phải suy nghĩ xem nên giải thích rõ ràng với các vị thường vụ việc này như thế nào.
Ngày hôm sau Lãnh Vũ tổ chức hội nghị thường vụ khẩn cấp nghiên cứu thảo luận vấn đề xuất hiện ở Tuyết Hoa. Vương Quốc Hoa thông báo tình hình. Nội dung đại khái là Tuyết Hoa thông qua thủ đoạn hối lộ mua được một ít người phụ trách của cơ quan chủ quản tỉnh cùng với cơ quan thống kê, kiểm toán, thành công đưa lên thị trường chứng khoán. Hơn nữa thông qua việc đưa lên thị trường chứng khoán khiến không ít người đạt được lợi riêng.
Sau khi Vương Quốc Hoa giới thiệu tình hình, hắn rõ ràng chú ý thấy vẻ mặt Chu Bồi Tiêu rất khó coi. Lúc hội nghị đang diễn ra Khương Kiệt đột nhiên nhận được điện ra ngoài nghe, về mặt y càng thêm trầm trọng. Y đi đến bên cạnh Lãnh Vũ nói nhỏ gì đó, mặt Lãnh Vũ tái lại, y ho khan một tiếng hấp dẫn sức chú ý của mọi người mới nói:
- Vừa nhận được thông báo gần tiếng trước tòa nhà Tuyết Hoa bốc cháy, chủ tịch tập đoàn Tuyết Hoa Trần Tuyết Tình nhảy lầu tự tử. Cụ thể Cục công an thành phố đang triển khai điều tra.
Vương Quốc Hoa đứng bật dậy nói.
- Tôi tới hiện trường xem một chút.
Hắn vô thức nhìn thoáng qua Chu Bồi Tiêu, hắn phát hiện mặt tên này trắng lại. Vương Quốc Hoa có thể kết luận hắn nhất định biết một ít gì đó.
Lãnh Vũ nói.
- Bình tĩnh đã, trước hết nên nghiên cứu xử lý việc này như thế nào, sau đó đến xem một chút cũng không muộn.
Vương Quốc Hoa lúc này mới ý thức được mình thất thố. Nguyên nhân thực tế do Vương Quốc Hoa cảm thấy việc này đối phương làm quá độc, hắn rất tức giận. Từ từ ngồi xuống, Vương Quốc Hoa châm thuốc hít sâu một hơi làm mình bình tâm lại.
- Sở công an cần lập tức tiếp nhận vụ án, bên thống kê cũng cần nhanh chóng đi tra xét.
Lãnh Vũ vừa nói hai câu, Quách Hào đã giơ tay lên.
- Tôi cảm thấy nơi bốc cháy chính là phòng tài vụ.
Lãnh Vũ ngẩn ra, y ý thức được mình sơ sót.
Vương Quốc Hoa kịp thời bổ sung.
- Phải khống chế ngay nhân viên tài vụ.
Lãnh Vũ thuận tay lấy lại quyền lên tiếng. Y gật đầu nói.
- Chuyện này nhất định phải khống chế phạm vi ảnh hưởng. Bí thư Hám, Sở công an nhất định phải tra rõ chân tướng trong thời gian ngắn nhất, Ủy ban kỷ luật cũng cần phải hành động một cách nhanh nhất khống chế các đối tượng liên quan. Phải chú ý an toàn, tuyệt đối không thể xuất hiện người chết nữa.
Quách Hào nhìn Vương Quốc Hoa, tâm trạng của y có chút phức tạp. Thời khắc mấu chốt khuynh hướng của Vương Quốc Hoa là rất rõ ràng.
Hội nghị thường vụ rất nhanh có quyết định, chuyện phải áp chế. Ban Tuyên giáo cần khống chế truyền thông, không nên đưa tin lung tung. Kết thúc hội nghị Vương Quốc Hoa chạy đến hiện trường, ngọn lửa đã được khống chế, nơi bắt nguồn vụ cháy là tầng 13 của tòa nhà, một con số mà người phương tây rất không thích.
Quách Hào đoán không sai, quả thật cháy ở phòng tài vụ. Từ góc độ này có thể nói khả năng Trần Tuyết Tình tự sát có thể nói là không lớn. Người Sở công an cũng đã tới, hơn nữa cũng đã rất nhanh tiếp nhận vụ án.
- Hiện trường quá loạn, không thấy được gì cả, không bằng trở về. Dù sao việc cũng có nhân viên chuyên môn xử lý.
Khương Kiệt đi theo Vương Quốc Hoa, y đến nghe bên Cục công an báo cáo tình hình rồi quay về trao đổi.
Khương Kiệt nói không sai, vụ án này đã trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là xử lý Tuyết Hoa ra sao. Công ty lớn làm tốt của tỉnh Nam Quảng không nhiều, Tuyết Hoa nên duy trì hay tuyên bố phá sản, đây là điều Vương Quốc Hoa cần phải suy nghĩ.
Ủy ban kỷ luật tỉnh một hơi truyền gọi mười mấy người phụ trách các ngành, nửa số trong đó thấy người ủa Ủy ban kỷ luật đã mềm nhũn ra.
Vương Quốc Hoa tiếp nhận đề nghị của Khương Kiệt, hắn về văn phòng xong cũng không ở đó mà đến chỗ Quách Hào. Sau vài câu khách khí, Vương Quốc Hoa đi thẳng vào vấn đề.
- Chủ tịch tỉnh, tập đoàn Tuyết Hoa cần phải kiểm toán toàn diện xem có bao nhiêu vấn đề.
Quách Hào trong nháy mắt phán đoán ra ý đồ của Vương Quốc Hoa.
- Sao, còn có ý ôm công ty này ư?
Vương Quốc Hoa suy nghĩ khá lâu mới lên tiếng.
- Có hơn năm ngàn công nhân, công ty phá sản bọn họ sẽ sống ra sao?
Quách Hào gật đầu tán thành.
- Cũng đúng, nhưng lỗ thủng quá lớn, ủy ban tỉnh chưa chắc đã gánh được.
Quách Hào cũng khá oan uổng, tập đoàn Tuyết Hoa đâu có quan hệ gì đến hắn. Vương Quốc Hoa cũng oan nhưng ai bảo hắn phụ trách mảng này.
- Trước phải dọn dẹp rồi mới tính.
Vương Quốc Hoa có chút bất đắc dĩ. Chuyện này rất rõ ràng, nếu vụ án không phá được khi không đủ chứng cứ, vụ án sẽ thành án không thể phá.
Đến tối Sở công an đã đưa ra một kết luận sơ bộ. Trần Tuyết Tình quả thật là tự sát, một tuần trước con của ả đã ra nước ngoài. Trần Tuyết Tình ly hôn từ 15 năm trước, một mình nuôi con tới nay. Con trai của ả năm nay đã được 20 tuổi.
Tin tức này làm cho Vương Quốc Hoa khá giật mình, hắn càng thêm hiểu rõ hơn về kẻ chủ mưu. Trần Tuyết Tình nếu thật sự tự sát thì có thể thấy được kẻ chủ mưu có thực lực khiến Trần Tuyết Tình phải tự tìm tới cái chết.
Phòng tài chính tập đoàn Tuyết Hoa bị đốt thành tro tàn, mọi sổ sách hóa thành tro bụi. Hôm xảy ra vụ cháy lại là ngày cuối tuần, phòng tài chính không có ai, tập đoàn Tuyết Hoa cũng không có hệ thống camera giám sát, Sở công an hỏi nhân viên bảo vệ cũng không tìm được đầu mối gì.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 816:
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Tỉnh ủy Nam Quảng khống chế rất nghiêm khắc tin tức của vụ án, ai ngờ mấy ngày sau vụ án bị đưa lên báo đô thị Việt Châu. Báo này đưa tin rất chi tiết, cả việc trụ sở tập đoàn Tuyết Hoa bị cháy, chủ tịch tập đoàn nhảy lầu tự tử. Cùng lúc tập đoàn Tuyết Hoa tuyên bố dừng niêm yết trên thị trường chứng khoán với lý do chỉnh đốn nội bộ tập đoàn. Trong lúc nhất thời đủ loại tin tức bay đầy trời, hiệp hội Giám sát chứng khoán gặp áp lực dư luận đành ra mặt chứng thực tập đoàn Tuyết Hoa có tồn tại một ít vấn đề, mọi việc đang được điều tra. Nói cách khác cổ phiếu của tập đoàn Tuyết Hoa sẽ bị dừng niêm yết vô thời hạn.
Tỉnh ủy Nam Quảng lập tức gặp áp lực rất lớn chưa từng có. Trên hội nghị thường vụ Lãnh Vũ đã mắng trưởng ban tuyên giáo Khang Tiệp vô năng.
Kết quả thảo luận trong hội nghị khẩn cấp chính là ủy ban tỉnh Nam Quảng cần phải trực diện đối mặt với sự chú ý của dư luận. Từ bản chất vụ việc mà nói vấn đề chủ yếu nằm bên hệ thống tài chính. Theo lý mà nói việc này nên do phó chủ tịch thường trực tỉnh Chu Bồi Tiêu phụ trách tài chính ra mặt ứng phó, chủ tịch tỉnh Quách Hào cũng có ý này. Nhưng Lãnh Vũ lại đưa thái độ rất khác thường, việc do Vương Quốc Hoa ra mặt ứng phó.
Trước hội nghị Lãnh Vũ không trao đổi với Vương Quốc Hoa, y rất đột nhiên đưa ra ý này. Vương Quốc Hoa tuy trong mấy hội nghị trước đó cũng chủ trương mình ra mặt đối phó nhưng hành vi lần này của Lãnh Vũ là quá đột nhiên, quá bất ngờ.
Vương Quốc Hoa đột nhiên ý thức được tín nhiệm mà Lãnh Vũ dành cho mình đã giảm đi. Hắn cẩn thận suy nghĩ phát hiện vấn đề rất có thể xuất phát từ nguồn tin mà báo đô thị Việt Châu có được. Từ phản ứng trước mắt Vương Quốc Hoa là thường vụ duy nhất có chủ trương trực diện ứng phó với vụ việc. hội nghị thường vụ đã phủ quyết quan điểm của hắn.
Đổi lại một góc độ khác mà nói nếu chuyện bị đâm ra, Chu Bồi Tiêu là người có trách nhiệm lớn nhất. Một khi Chu Bồi Tiêu bị xử lý, Vương Quốc Hoa là người có lợi nhất. Kết hợp hai vấn đề này lại, Vương Quốc Hoa là kẻ đáng ngờ nhất.
Vương Quốc Hoa hy vọng nhất là Lãnh Vũ đề nghị như vậy vì tin tưởng mình, nhưng khả năng này là rất nhỏ. Gần như là ngay sau đó Vương Quốc Hoa đã đưa quyết định. Hắn bình tĩnh nói:
- Tôi phục tùng quyết định của tỉnh ủy.
Lúc này Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn Lãnh Vũ. Hắn phát hiện trong mắt đối phương hiện ra một tia kinh ngạc, sau đó là phẫn nộ.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, đề nghị của Lãnh Vũ chỉ là thử dò xét.
- Tôi kiên quyết phản đối.
Quách Hào lại bất ngờ lớn tiếng nói. Y quyết đoán vung tay lên.
- Theo thực tế mà nói vụ việc này đồng chí Vương Quốc Hoa không có trách nhiệm gì, sao phải do đồng chí Vương Quốc Hoa ra mặt ứng phó.
Quách Hào nói nếu nhìn ở góc độ khác lại không phải minh oanh cho Vương Quốc Hoa. Quách Hào đang khá khiếp sợ đề nghị của Lãnh Vũ, càng sợ là Vương Quốc Hoa không tỏ vẻ đã phục tùng. Vụ việc về sau có như thế nào thì giữa Vương Quốc Hoa và Lãnh Vũ nhất định có vết rạn. Quách Hào muốn chính là làm mở rộng vết rạn đó.
Vương Quốc Hoa lập tức tiếp câu này.
- Tôi phụ trách công nghiệp, tập đoàn trong tỉnh xuất hiện vấn đề tôi có trách nhiệm.
Quách Hào không phản đối, Vương Quốc Hoa đứng ra nhận vụ việc khó, ai dại gì phản đối lần hai chứ?
Lãnh Vũ đưa mắt nhìn Chu Bồi Tiêu. Tên này không ngờ lại cúi đầu ra vẻ trấn định. Đáng tiếc ngực y nhấp nhô đã bán đứng tâm trạng của y.
- Đồng chí Quách Hào nói có lý, như vậy chờ vụ án có kết quả tiếp rồi bàn lại. Đồng chí Khương Kiệt tổ chức cuộc họp báo, chứng thực tin tức là thật, các cơ quan chuyên môn trong tỉnh đang điều tra. Đợi có kết quả Văn phòng tỉnh ủy sẽ tổ chức họp báo công bố.
Lãnh Vũ đột nhiên thay đổi.
Vương Quốc Hoa thầm mỉm cười, đây mới là điểm lợi hại của Lãnh Vũ. Chỉ là việc này Lãnh Vũ đúng là có chút mạo hiểm. Nếu Vương Quốc Hoa không đủ năng lực thừa nhận thì sao?
Lúc này, Vương Quốc Hoa mới ý thức được người hiểu rõ mình nhất chính là Lãnh Vũ.
Chu Bồi Tiêu khẽ run lên khi Lãnh Vũ thay đổi quyết định nhưng y vẫn có thể duy trì ổn định. Chẳng qua tay cầm thuốc khẽ run lên mà thôi.
Lúc này Khương Kiệt đứng lên đi tới bên cạnh Lãnh Vũ nhỏ giọng nói gì đó. Lãnh Vũ nghe xong đứng lên nói:
- Tan họp. Tôi thông báo một chút, đồng chí trên Ủy ban kỷ luật trung ương tới. Đồng chí Quách Hào cùng tôi đi gặp.
Hai người đứng đầu mặt mày nặng nề rời đi.
Bí thư đảng ủy lão Hám đi qua người Vương Quốc Hoa, mặt y lại khá kỳ quái. Vương Quốc Hoa mỉm cười với đối phương nhưng đáp lại chính là một ánh mắt lạnh lùng. Vương Quốc Hoa thầm nói có việc gì vậy? Chuyện của Long Diễm mình chưa nói với Lãnh Vũ, nhưng hình như lão Hám đã biết.
Vương Quốc Hoa cảm thấy có gì đó không đúng, hắn đứng dậy về văn phòng mình rồi gọi cho Long Diễm. Long Diễm đến có chút xấu hổ. Vương Quốc Hoa biết ngay vấn đề xuất phát từ đối phương. Không đợi Vương Quốc Hoa lên tiếng, Long Diễm đã chủ động nói.
- Chủ tịch Vương, có việc tôi muốn xin lỗi ngài.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên liếc hắn một cái, chờ Long Diễm giải thích thêm.
- Mấy hôm trước tôi đi gặp lão lãnh đạo. Ngài nói với tôi là mình đi quá gấp nên không an bài được cho tôi. Tôi lúc ấy có chút kích động nói việc mình muốn sang Sở công an. Lão lãnh đạo tỏ vẻ mình ở vị trí kia khó làm được, tôi thuận miệng nói ra nội dung cuộc nói chuyện với ngài.
Vương Quốc Hoa choáng váng, Long Diễm đâu phải kẻ cẩu thả như vậy? Đây là kẻ trầm ổn, tâm tư cẩn mật, sao y lại nói câu này trước mặt Giản Trường Thanh chứ?
Vương Quốc Hoa thoáng suy tư, cảm giác được Long Diễm làm thế là do thói quen nói thật trước mặt Giản Trường Thanh. Mặc dù là Giản Trường Thanh đã lui, Long Diễm vẫn không sửa thói quen.
- Tôi biết rồi, sau này anh chú ý. Tôi cũng vốn định tranh thủ giúp anh một chút.
Vương Quốc Hoa không có ý tức giận lại làm Long Diễm lo lắng.
- Việc này do tôi sai, tôi cũng không hy vọng gì.
Long Diễm khá khổ sở, chuyện lộ tin khiến hai hôm nay y gặp vài ám chỉ.
Vương Quốc Hoa nghe hắn nói như vậy, hắn nhớ đến mặt lạnh của lão Hám. Hắn không khỏi có chút tức giận. Trước mặt Long Diễm, hắn rất khẳng định nói.
- Chuyện không nhất định không có hy vọng. Anh về trước đi.
Vương Quốc Hoa đuổi Long Diễm đi, còn mình ngồi đó suy nghĩ. Chuyện xảy ra hôm nay quả thật nằm ngoài dự đoán của hắn. Lúc ấy nếu xử lý không tốt, giữa hắn và Lãnh Vũ sẽ có vết rạn.
Trước khi hết giờ làm, Lãnh Vũ gọi tới chỉ nói một câu.
- Tối đến chỗ tôi ăn cơm
….
Vương Quốc Hoa về nhà lấy túi trà lần trước bố vợ cho mình mang đi.
Lãnh Vũ một mình ngồi trong phòng khách xem văn bản, Vương Quốc Hoa vào để túi trà xuống.
- Bố vợ tôi đưa, mời lãnh đạo nếm thử.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius