Lúc này đã là một hai giờ sáng. Cửa hàng bán cần câu kia cũng đã sớm đóng cửa. Lôi Minh còn chưa mở miệng, lão Hồng đã vèo một tiếng chạy về phía bên kia!
- Nhớ trả tiền!
Lôi Minh gật đầu tiếp tục nói:
- Thật ra này nắm quyền cũng giống như câu cá. ngươi phải giữ được sự ổn định! Cho dù ngươi biết rõ đêm nay mình có khả năng không câu được cá, ngươi vẫn phải ổn định! Bằng không tâm của ngươi rối loạn, làm sao câu được cá!
Lôi Minh nói chuyện rất chậm. Động tác của lão Hồng lại rất nhanh. Thời gian chưa tới một phút, lão Hồng đã cầm hai cái cần câu đi tới bờ sông. Lão Hồng đưa một cái cho Lôi Minh, một cái khác thì đưa cho Thiệu Phong.
Lôi Minh nhẹ nhàng móc mồi cá vào cần, thả cần câu xuống sông. Mặc dù phía đối diện có viết cấm câu cá, nhưng Lôi Minh căn bản không để ý tới nó! Đừng nói là con sông nhỏ này, cho dù bên trong hoa viên Nam Hải hắn cũng đã từng câu. Ai dám ngăn cản hắn?
- Câu cá thế này, ngươi không thể biết được một khắc sau cá có cắn câu hay không, nhưng đây không phải là điều quan trọng. Dù sao chỉ cần ngươi có đầy đủ thủ pháp, nhất định sẽ có cá cắn câu, đúng không?
Lôi Minh vẫn không quay đầu lại. Mà lúc này Thiệu Phong cũng đã thả lưỡi câu vào dòng sông, cứ lẳng lặng ngồi ở sát bên cạnh Lôi Minh.
- Chỉ cần mồi câu cá đủ tốt, chỉ cần thủ pháp lão luyện, nhất định có cá cắn câu!
Thiệu Phong mãi mãi vẫn tự tin như vậy. Tuy nhiên Thiệu Phong biết, ngày hôm nay chính là một ngày quan trọng nhất trong đời hắn. Nếu như hợp lệ, hắn thật sự sẽ đứng ở trên đỉnh cao của thế giới này. Nếu như thất bại, mình sẽ bị đánh về nguyên hình. Cả đời chỉ có thể làm một công tử ăn chơi chè chén!
Sau khi Lôi Minh nghe thấy câu trả lời của Thiệu Phong cũng không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cầu cần của mình. Trong lúc nhất thời nơi này rơi vào trong yên tĩnh. Trong mười lăm phút không hề có một tiếng nói chuyện. Đám người lão Hồng vẫn đứng ở đó, không có một người dám cắt ngang suy nghĩ của Lôi Minh.
- Mồi cá đủ tốt, thủ pháp đủ lão luyện nhất định sẽ có cá cắn câu! Nói không sai!
Sau mười lăm phút nữa, cuối cùng Lôi Minh đã mở miệng.
- Nhưng ngươi không biết mình câu được một con cá nhỏ cỡ như con mèo hay là một con cá mập! Cho nên vào lúc này thứ bắt được lại trở thành một thứ then chốt nhất!
Lôi Minh dùng câu cá để nói chuyện nói nắm quyền. Những người ở chỗ này tất nhiên nghe xong có thể đều hiểu được.
- Cho nên thế nào?
Lôi Minh quay về phía lão Hồng phất phất tay. Lão Hồng đốt cho Lôi Minh một điếu thuốc. Lôi Minh hít sâu môt hơi nói:
- Cho nên, lực cầm cần câu mới chính là quan trọng nhất! Gặp phải con cá nhỏ như con mèo, vừa động liền kéo lên!
Lôi Minh nói xong câu này, không ngờ hắn thật sự kéo từ dưới sông lên một cón cá nhỏ! Nhưng Lôi Minh ngay cả liếc mắt nhìn con cá nhỏ này cũng không làm.
Thiệu Phong ngồi ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích, nhìn Lôi Minh vứt con cá này ở đó, sau đó lại tiếp tục thả cần câu. Hắn biết, hiện tại hắn nên tiếp tục lắng nghe chứ không phải là mở miệng!
- Một con cá nhỏ, nếu như thời điểm ngươi kéo lên dùng lực quá lớn, như vậy sẽ có cảm giác uổng phí khí lực!
Lôi Minh lắc đầu, giống như thật sự đang nói về chuyện câu cá.
- Nhưng chúng ta câu cá không phải lúc nào cũng là câu con cá nhỏ, lãng phí một chút khí lực không sao. Dù sao khí lực có thể hồi phục. Nhưng nếu như con cá cắn câu lại là một con cá mập lớn hoặc là con cá voi lớn thì sao?
Nếu như người bình thường nghe Lôi Minh nói như vậy nhất định sẽ phì cười. Dùng lưỡi câu nho nhỏ sao có thể câu được cá mập lớn hay cá voi lớn!
Nhưng Thiệu Phong lại không hề cảm thấy buồn cười. Hắn biết đã đến thời khắc quan trọng nhất.
- Nếu như từng câu được cá mập lớn, như vậy ngươi phải cân nhắc một chút. Chất lượng lưỡi câu của ngươi có đủ hay không được? Nếu như đủ tốt, có thể nhờ người phía sau hỗ trợ kéo một chút. Có thể ngươi sẽ kéo được con mồi tốt nhất từ trước tới nay! Nhưng nếu như cá voi lớn cắn câu, vậy ngươi phải làm gì?
Lôi Minh nhìn Thiệu Phong.
- Dùng kéo cắt đứt dây câu, sau đó câu cá một lần nữa!
Rốt cuộc Thiệu Phong đã đưa ra câu trả lời của hắn. Câu trả lời này của hắn cũng khiến Lôi Minh và những người đứng sau lưng Lôi Minh đều nở nụ cười!
- Ha ha ha, xem ra ngươi đã sâu sắc hiểu được đạo câu cá!
Lôi Minh nói xong, liền từ trên mặt đất đứng lên, tiện tay vứt cần câu trên mặt đất quay về phía Thiệu Phong nở nụ cười.
- Đa tạ Tướng quân!
Thiệu Phong có chút cảm động. Lôi Minh từng bước bồi dưỡng mình. Những lời nói trong nhà kho kia chính là muốn đánh thức mình. Nếu như mình không đuổi theo, như vậy những lời Lôi Minh nói sẽ trở thành sự thực. Sau khi mình đuổi theo, Lôi Minh còn một vấn đề cuối cùng. Nếu như mình trả lời không đủ thoả mãn hắn, như vậy mình vẫn sẽ mất đi tất cả.
Nhưng bây giờ hắn đã qua cửa ải. Hắn thật sự đi qua một cửa ải nhân sinh khó khăn nhất. Qua được bậu cửa này, hắn cũng tìm thấy tay vịn của bảo tọa. Tiếp theo chính là tới ngồi lên!
- Không cần cám ơn ta. Vị trí này không dễ làm như vậy. Một bước sai chính là vạn kiếp bất phục! Lão Hồng các ngươi đi đi. Ta với Thiệu Phong đi tới trường Thành Thể!
Lôi Minh nói quay về phía đám người lão Hồng phía sau lắc lắc đầu. Đám người lão Hồng liền tỏ ra lo lắng. Nhưng dù nghĩ thế nào, bọn họ vẫn lựa chọn rời khỏi đó.
- Chúng ta không câu được con cá to này, nhưng chúng ta phải móc cho hắn chảy máu. Vào lúc này chúng ta ngồi trên cùng một con thuyền nhỏ. Nếu như cá voi lớn này ngoan hiền, như vậy hắn sẽ mặc kệ chúng ta rời đi. Nếu như cá voi lớn này hung tàn, như vậy có lẽ cái đuôi của hắn sẽ đánh võ thuyền của chúng ta, sau đó ăn chúng ta! Ngươi nói chúng ta nên làm như thế nào?
Lúc này chỉ còn lại hai người Lôi Minh với Thiệu Phong. Hai người bọn họ đi dọc theo đê tiến về phía trường Thành Thể.
- Cho cá voi lớn ăn mồi cá, khiến cá voi lớn ăn no!
Thiệu Phong lại trả lời.
- Không sai. Cá voi lớn ăn no sẽ không ăn chúng ta! Mà bây giờ chúng ta đối mặt không phải là một con cá voi lớn. Đây là một con quái thú. Hắn không ăn mồi cá. Cho nên vào lúc này chúng ta phải làm gì?
Lôi Minh tiếp tục hỏi.
Lần này Thiệu Phong không biết trả lời thế nào. Giờ phút này hắn đã biết mình quá non. Nhất định là trong lòng Lôi Minh đã có một câu trả lời hoàn mỹ. Nhưng mình lại không thể hiểu được.
Lôi minh nhẹ nhàng vỗ vào vai Thiệu Phong, sau đó Lôi Minh nói:
- Ngươi vẫn còn phải học rất nhiều thứ. Cái ta muốn dạy cũng rất nhiều. Tiếp theo ta sẽ dạy ngươi làm sao để duy trì mối quan hệ tốt nhất với quái thú, để hắn không ăn ngươi!
Lôi Minh nói xong câu này, phía xa đã có một người mặc đồng phục học sinh của trường Thành Thể đi về phía bên này. Nhìn người này Thiệu Phong liền giật mình nhìn Lôi Minh. Hắn cảm thấy có chút không tin nổi. Lôi Minh làm sao đoán được người này sẽ xuất hiện ở đây?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Lôi Minh tiến lên vài bước đi tới trước mặt cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh kia. Trên mặt hắn không mang theo sự kiêu ngạo của một người có quyền lực thông thiên, mà chỉ là một người bình thường.
- Âu Dương!
Không sai. Thiếu niên này chính là Âu Dương. Âu Dương biết, những người này sẽ không dễ dàng rời đi. Cho nên hắn chuẩn bị tự mình nói chuyện với những người này.
- Âu Dương tiên sinh nhất định không thích phí lời. Cho nên ngày hôm nay không nói nhảm!
Lôi Minh nói chuyện cực kỳ khôi hài.
- Hy vọng là như vậy!
Âu Dương khẽ gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Thiệu Phong một cái. Vừa nãy nhìn người này Âu Dương có chút giật mình! Khí chất của một người có thể phản ánh ra tu dưỡng của người đó. Mà lúc này Thiệu Phong biến hóa rất lớn. Lần đầu tiên Âu Dương nhìn thấy hắn, hắn chính là một tướng quân kiêu ngạo xông lên mây xanh. Mà bây giờ hắn lại một ứng cử viên có thể treo quân hàm nguyên soái.
- Đầu tiên tại hạ muốn cảm ơn Âu Dương tiên sinh đã chỉ điểm đối với đệ tử này của ta!
Lôi Minh biết, với năng lực của Âu Dương, tất nhiên có thể nhìn ra sự biến hóa của Thiệu Phong. Hắn cũng không cho rằng Âu Dương chỉ là một người dị năng tầm thường. Có thể khiến Tử thần bái sư, khiến Chiến Lang muốn từ bỏ ý niệm của mình, sao có thể là người bình thường được?
- Hắn rất tốt!
Âu Dương liền nói ra ba chữ kia. Nếu một canh giờ trước, nghe thấy ba chữ kia có khả năng Thiệu Phong sẽ rất tức giận. Nhưng hiện tại hắn lại mỉm cười nhìn Âu Dương.
- Chuyện của ngài và suy nghĩ của ngài, chúng ta đã hiểu đại khái. Ta cảm thấy, có vài thứ đã trôi qua rồi, tốt cũng được, xấu cũng được đều không thể thay đổi được nữa. Chúng ta hẳn nên xem chuyện xảy ra sau đó. Âu Dương tiên sinh nghĩ thế nào?
Lôi Minh không hề nói với Âu Dương những lời như hiểu nhầm gì đó. Những lời như vậy chỉ có một vài nhân vật nhỏ mới có thể nói. Với cấp bậc như Lôi Minh, hiểu lầm thực sự không có ý nghĩa gì cả
Ngươi dẫn người xông tới nhà người ta, nếu nói với người ta là hiểu lầm, quỷ mới tin được!
- Ta chỉ là một nhân vật nhỏ. Ta muốn sống yên tĩnh!
Âu Dương lặp lại câu nói trái với lương tâm của hắn.
- Dạ dạ dạ, ta hiểu! Cho nên ta dám cam đoan cuộc sống tiếp theo của Âu Dương tiên sẽ vô cùng yên tĩnh!
Lôi Minh nói lại càng trái lương tâm!
- Hắn có thể ở lại. Ngươi đi đi!
Âu Dương thoáng nhìn về phía Lôi Minh. Dường như hắn đã hiểu rõ điều gì. Sau đó hắn xoay người rời đi, cũng không với Lôi Minh thêm điều gì!
Lôi Minh xoay người nhìn Thiệu Phong một chút nói:
- Đi thôi, Tử thần nói hắn có cơ duyên. Đây là cơ duyên của ngươi!
- Tướng quân...
Thiệu Phong có chút không rõ. Tại sao Lôi Minh với Âu Dương nói mấy câu nói liền bảo mình theo sau? Đây là ý gì?
- Ngu ngốc! Thần muốn bình thường có thể bình thường sao? Thần chán ghét phiền phức, chúng ta muốn để thần hài lòng, biện pháp duy nhất chính là khiến thần thoả mãn! Thần muốn bình thường, nhưng chính bản thân hắn rất khó bình thường. Như vậy chúng ta liền cho hắn bình thường! Ngươi có thể làm tốt chuyện này, trở về ta cũng là phải nuôi lão lạc...
Thật ra tuổi tác của Lôi Minh cũng không lớn, chỉ khoảng năm mươi tuổi. Tuy nhiên hắn cũng là một người tu luyện. Cho nên nhìn qua hắn cũng chỉ khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi thôi. Mà bây giờ hắn nói như thế chính là nói rõ cho Thiệu Phong biết. Làm được, trở về ngươi sẽ được nâng đỡ. Làm không tốt, ngươi tự trở về vị trí trước kia!
- Thì ra là như vậy... Tướng quân yên tâm, thần muốn bình thường ta hiểu được!
Thiệu Phong quay về phía Lôi Minh khẽ mỉm cười. Lôi Minh lại nhẹ nhàng vỗ vào vai Thiệu Phong, sau đó quay về phía Thiệu Phong gật đầu.
Thiệu Phong không nói gì thêm, bước nhanh theo Âu Dương.
- Người làm tướng, xem trọng một chữ dũng. Người làm soái, dũng có thể được, nhưng người làm soái quan trọng hơn là một chữ nhẫn...
Đây là lời nói cuối cùng của Lôi Minh dành cho Thiệu Phong!
Một đại tướng coi trọng tấn công trước. Giống như lúc trước khi Âu Dương ở trong trung đội số 7, dũng mãnh lại thêm một chút tâm cơ liền có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Nhưng người làm một nguyên soái lại khó hơn nhiều so với một đại. Bởi vì tất cả đều cần tới mệnh lệnh của ngươi. Quỷ kế của kẻ địch, thời cơ chiến đấu ngươi đều phải nắm chặt. Tất cả đều vô cùng quan trọng. Cho nên khi nên tĩnh thì tĩnh, khi động gặp thời thoáng động liền khiến núi lở đất nứt!
Nắm chặt động tĩnh lại có hai ý nghĩa không giống nhau, cũng hai loại có mức độ mạnh yếu tuyệt đối không giống nhau! Cho nên nói làm tướng sẽ vĩnh viễn là tướng, làm soái sẽ vĩnh viễn là soái. Tướng và soái là hai loại phong cách tuyệt đối không giống nhau, cũng không có điểm nào tương tự...
Dẫn theo một thiếu tướng, còn là một thiếu tướng tương lai sẽ trở thành một trong những người có quyền lực tối cao của quốc gia này nhưng Âu Dương lại không có bất kỳ áp lực nào.
Bởi vì Âu Dương hiểu rõ, thiếu tướng này đã hoàn toàn khác với thời điểm mình gặp hắn lần đầu. Lần đầu tiên mình gặp gia hoả này, hắn vẫn còn một Thái tử đảng, hơn nữa còn là một thái tử đảng siêu cấp kiêu ngạo. Cho dù hắn có tư cách đó, nhưng lúc đó Âu Dương vẫn không cho rằng hắn có thể là người làm được đại sự. Nhưng hôm nay tại bờ sông khi nhìn thấy Thiệu Phong, hắn biết Thiệu Phong đã thay đổi. Hắn đã từ một thái tử đảng biến thành một tồn tại giống như cao nhân đắc đạo.
Âu Dương biết, một gia hoả như vậy, trong khoảnh khắc tâm trí của hắn đã biến hóa trăm lần, ngàn lần. Nhưng hắn chỉ không làm một điều chính là lấy trứng chọi đá.
Hắn hẳn đã biết sự tồn tại của mình. Hắn ở lại có ý nghĩa thế nào, Âu Dương cũng đã rõ ràng.
Trung tướng kia mới thật sự là soái. Hắn lưu Thiệu Phong lại bởi vì hắn biết đối với Thiệu Phong mà nói, mình vừa là phật cũng ma. Để Thiệu Phong ở bên cạnh mình không bằng ném Thiệu Phong vào trong mồ ma. Như vậy Thiệu Phong nhất định phải trực tiếp đối mặt với Âu Dương. Như vậy hắn chỉ có hai khả năng. Một khả năng chính là tâm tính vừa xuất hiện sẽ trở nên cô đọng hơn. Một khả năng khác chính là trong lòng hắn sụp đổ.
- Ngươi thuộc về một ngành bí mật. Nói vậy quyền lợi của ngành này rất lớn đi!
Âu Dương đi phía trước, Thiệu Phong đi theo phía sau Âu Dương. Đây thật ra chính là một sự biến hoá. Bằng không với sự kiêu ngạo của Thiệu Phong, mặc dù ở trong nhà, ngoại trừ lão đầu ra, những người khác cho dù là thúc bá cũng chỉ có thể ngang hàng với hắn mà thôi. Người cùng thế hệ với hắn nhất định phải lùi về phía sau một bước.
Bây giờ hắn lại có thể đứng phía sau Âu Dương. Đây chính là sự lột xác của hắn.
- Không phải Âu Dương tiên sinh không muốn tham dự vào những thứ này sao?
Thiệu Phong nở nụ cười. Dù sao nụ cười trên khuôn mặt hắn vẫn có một chút khó chịu. Tuy nhiên so với thời điểm vừa nhìn thấy Thiệu Phong, lúc này Thiệu Phong khiến Âu Dương cảm thấy thư thái hơn một điểm.
- Mọi người đều hiếu kỳ. Ta cũng có!
Âu Dương cũng không hề đặt mình tới độ cao của một thần linh. Nói thật, từ khi chuyển thế tới nay, Âu Dương trước sau rất kiêu ngạo. Ngoại trừ đối mặt với bằng hữu của mình, Âu Dương đối với bất kỳ người nào cũng cực kỳ kiêu ngạo.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chương 929 : Theo đuổi sự huy hoàng trong nháy mắt
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Cho dù là ở Tiên giới, Âu Dương cũng một người kiêu ngạo. Vậy rất đơn giản, bất luận ở thế giới nào, Âu Dương vẫn tuyệt đối được xem là một cường giả siêu cấp. Một cường giả siêu cấp hẳn có kiêu ngạo của mình. Ngươi vĩnh viễn không thể để cho rồng trong tổ rắn. Đây là một chuyện rất rõ ràng. Rồng không thể kết giao với rắn...
- Chúng ta có một danh hiệu, gọi là Long Quân!
Thiệu Phong không che giấu điều gì. Bởi vì hắn biết, sự kiêu ngạo của Âu Dương thật ra còn vượt qua cả tướng quân. Thiệu Phong rất ít khi nhìn thấy người nào có thể khiến Lôi Minh cúi đầu. Nhưng không nghi ngờ chút nào, bất luận người nào có thể khiến Lôi Minh cúi đầu, tuyệt đối có thể biết sự hiện hữu của bọn họ.
- Cái tên rất khí phách. Các ngươi có trách nhiệm làm gì? Giữ gìn hòa bình cho quốc gia này sai? Hay là bảo vệ số ít người?
Câu nói này của Âu Dương mang theo vài phần châm chọc. Đương nhiên Thiệu Phong có thể nghe ra được sự châm chọc này.
Thiệu Phong cũng hiểu rõ ý của Âu Dương. Hắn thở dài một hơi nói:
- Đây là hiện thực. Chỉ có số ít người đó tốt, đại đa số mới có thể tốt được!
- Thối lắm!
Âu Dương không hề quay đầu lại. Nhưng câu nói này của hắn lại khiến Thiệu Phong sửng sốt. Thiệu Phong ngẩng đầu nhìn Âu Dương lập tức có chút giật. Bởi vì giờ phút này Thiệu Phong cảm nhận được trên người Âu Dương có một loại áp lực lớn hơn trên người tướng quân gấp trăm lần. Loại áp lực này còn không phải do Âu Dương thật sự phát ra. Đó chỉ là vô ý phát ra. Cho dù chỉ có nháy mắt nhưng Thiệu Phong vẫn nắm bắt được.
- Rõ ràng là vì lợi ích cá nhân, còn muốn nói là đại diện cho lợi ích của bọn họ. Chiếc mũ này thật quá đường hoàng. Ta cảm thấy rất đáng xấu hổ. Hoặc là nói các ngươi đã sỉ nhục danh hiệu long này!
Âu Dương nói rất trắng trợn. Tại quốc gia này, người dám quang minh chính đại nói với Thiệu Phong những lời như vậy, tuyệt đối không vượt quá năm người!
- Sư phụ!
Từ phía xa, Tử thần từng bước đi về phía bên này. Lúc này Tử thần giống như một người trung niên bình thường. Tử thần mặc một bộ thể thao nhìn rất tùy ý. Đầu trọc lại mặc đồ thể thao, nói thật nhìn thế nào cũng có chút buồn cười. Tuy nhiên bất kể nhìn buồn cười thế nào, vẻ hung hãn vẫn tồn tại trên mặt Tử thần.
- Ngươi? Ngươi đến đây làm gì?
Nhìn thấy Thiệu Phong không ngờ đi theo phía sau sư phụ, Tử thần cảm thấy không rõ nhíu nhíu mày. Tuy nhiên hắn biết sư phụ này của mình rất thần bí, nhưng Tử thần không tin sư phụ sẽ lựa chọn giống như Chiến Lang!
- Đừng hiểu lầm. Thần sao có thể hợp tác được với phàm nhân được. Tuy nhiên nếu như có lúc thần muốn làm phàm nhân, có thể sẽ muốn phàm nhân hộ tống. Dù sao thần không thể bất cứ lúc nào cũng biểu diễn thần lực của hắn! Ngươi nói đúng không Tử thần tiên sinh!
Khí thế của Thiệu Phong đã phát sinh biến hóa. Mặc dù phải đối mặt với nhân vật được thế giới công nhận là đệ nhất khủng bố như Tử thần hắn vẫn là bộ dạng không kiêu ngạo cũng không tự ti.
- Xem ra ngươi sắp thăng quan rồi!
Tử thần cũng nhìn thấu sự biến hóa của Thiệu Phong. Trong mắt của hắn mang theo mấy phần tán thưởng. Một người trẻ tuổi như vậy lại có thể đột phá cảnh giới trong lòng mình. Nói không khoa trương, con đường tương lai của Thiệu Phong hẳn sẽ đi tới tận mây xanh.
- Sư phụ, ta có thể đánh vỡ hư không, nhưng tại sao ta không thể thăm dò vào hư không được? Mỗi lần ta thử nghiệm thăm dò vào hư không đều cảm giác có một loại lực lượng sẽ cắn nuốt ta gần như muốn đánh tan linh hồn của ta!
Tử thần không tiếp tục nói chuyện với Thiệu Phong, mà đi tới bên cạnh Âu Dương. Hắn đánh một quyền về phía trước, mở ra một hố đen nhỏ ngay trước mặt Tử thần. Lần này Tử thần không kiêng kị. Hắn trực tiếp định đưa tay của mình vào trong hư không.
Ngón tay Âu Dương điểm một cái. Chỗ hư không bị Tử thần đánh nát dường như ngừng lại. Sau đó bàn tay Tử thần đưa vào trong hư không không ngờ không có bất kỳ tổn thương nào.
- Hiểu rõ chưa?
Nhìn thấy hành động này của Âu Dương, Thiệu Phong suýt phát điên! Mở ra ranh giới thế giới? Đây là lực lượng mà một con người có thể làm được sao?
Âu Dương chỉ điểm một cái, đã trực tiếp khiến hố đen kia trở nên cố định. Thiệu Phong thậm chí nghi ngờ, sau một khắc nữa, có phải lỗ đen này sẽ mở rộng ra tới vô hạn, sau đó sẽ cắn nuốt tất cả địa cầu.
- Hóa ra là lực lượng của ta chỉ có thể mở ra, nhưng không có cách nào ổn định!
Tử thần đã hiểu rõ tại sao.
Hắn gật đầu. Giờ phút này hắn đã hiểu được sâu sắc sự chênh lệch của mình.
- Ngươi tu luyện chỉ đơn thuần là lực lượng. Phương pháp tu luyện này không sai, tuy nhiên tính hạn chế lại quá lớn, hơn nữa tiêu hao cũng lớn. Qua mấy ngày nữa ta sẽ dạy cho ngươi một phương thức tu luyện mới!
Âu Dương thoáng nhìn về phía Tử thần. Nếu hắn đã bái vào môn hạ của mình, mình không dạy một chút cũng không thể nói được.
Âu Dương vẫn nhớ kỹ phương pháp thánh chiến. Đối với phương pháp thánh chiến, Âu Dương chỉ biết nó rất khó tu luyện. Nhưng đồng dạng, phương pháp thánh chiến đủ cường đại. Chỉ cần có thể tu thành một bộ phận cũng đủ để vũ hóa đăng tiên.
- Âu Dương tiên sinh, liệu người bình thường có thể tu luyện phương pháp này hay không... Ta không phải là người có siêu năng lực, liệu có thể tu luyện được không?
Thiệu Phong ở phía sau nhìn. Lúc này cho dù là hắn cũng không nhịn được mở miệng thăm dò.
- Người bình thường cũng không sao. Tuy nhiên phương pháp của ta rất khó tu luyện. Cho dù tất cả mọi người ở thế giới này đều tu luyện, người thật sự có thể tu luyện thành công cũng cực nhỏ! Thế nào? Ngươi có hứng thú sao?
Âu Dương nhìn Thiệu Phong một chút. Thiệu Phong lại lắc đầu nói:
- Không, con đường chúng ta đi không giống nhau nhau. Ngươi giống như tiên nhân trong truyền thuyết cổ đại. Có lẽ ngươi theo đuổi chính là con đường vĩnh sinh bất tử. Nhưng ta lại theo đuổi sự huy hoàng trong nháy mắt giống như pháo hoa vậy!
- Huy hoàng trong nháy mắt, giống như pháo hoa...
Nghe thấy Thiệu Phong nói vậy, Âu Dương liền gật đầu. Trước tiên không nói nhân phẩm Thiệu Phong thế nào. Chỉ nói tới cách nói này của hắn, thực sự rất chính xác
Có người theo đuổi chính là vĩnh hằng. Sau khi chiếm được vĩnh hằng, trên đường hắn có thể từ bỏ rất nhiều điều. Có người không cần vĩnh hằng. Hắn chỉ muốn làm pháo hoa huy hoàng trong nháy mắt! Đây là hai con đường khác nhau.
Có lẽ có người cảm thấy người như vậy quá ngu. Dù pháo hoa bắn lên có đẹp hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là trong nháy mắt. Sau khi qua đi có lẽ sẽ không có ai nhớ tới sự tồn tại đó. Vĩnh hằng mới là chân lý. Trên thực tế đây là một sai lầm. Trong ngàn vạn con đường, làm pháo hoa cũng được, là vĩnh hằng cũng được. Quan trọng chính là ngươi có thể từ những điều này tìm được đạo của chính mình hay không. Những đạo khác chung quy cũng chính là đạo lý này.
Tâm muốn chính là niệm đạt. Đây là một phương thức tu luyện hoàn toàn mới. Lấy suy nghĩ trong lòng khiến lực lượng biểu hiện ra. Âu Dương bỗng nhiên có một ý nghĩ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Đúng là ngươi đi con đường khác. Tuy con đường này ngươi đi không giống với đạo của ta, ngươi không cầu trường sinh, nhưng cũng rất đặc sắc.
Sau khi Âu Dương đi ra ngoài một vòng, không ngờ dẫn theo một thiếu tướng và một gia hỏa nhìn qua giống như tội phạm vượt ngục trở về tất nhiên khiến Lưu Tĩnh giật mình không nhỏ.
Tuy nhiên Lưu Tĩnh biết, hiện tại Âu Dương không giống như trước đây, cho nên cô cũng không hỏi nhiều. Nhưng khi hai người này tỏ ỹ muốn ở lại, Lưu Tĩnh dũng mãnh nói ra một chữ khiến Tử thần với Thiệu Phong đều bối rối!
- Cút!
Không sai, chính là một chữ này. Một khi cô nãi nãi Lưu Tĩnh nổi cơn giận, cho dù Âu Dương khí thế đến mấy cũng phải yếu đi mấy phần. Hai người này nhìn thấy Âu Dương chỉ có thể cười khổ, cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
- Tiểu cô nương, cô có biết hay không, hàng năm có bao nhiêu phú hào và lão đại vì muốn mời ta ăn một bữa cơm mà có thể vung tiền như rác không?
Đây là lời Thiệu Phong nói.
- Ngươi cho rằng ngươi là minh tinh điện ảnh sao? Đừng làm ta sợ. hHiện tại thiếu tướng đều không đáng tiền. Thậm chí những người chủ trì hát diễn tiểu phẩm đều là thiếu tướng. Ngươi tính hù dọa ai hả?
Cô nãi nãi Lưu Tĩnh nói là một câu dũng mãnh khiến Thiệu Phong phải im lặng. Thiệu Phong cũng không thể nói cho với cô nãi nãi này biết nếu như mình muốn bóp chết những thiếu tướng cô vừa nhắc tới thật sự không khác với việc bóp chết một con gà con là mấy...
- Lúc ta giết người, ngươi vẫn còn chưa biết nói đâu!
Đây là lời uy hiếp của Tử thần!
- Đừng dọa lão nương! Tiểu đệ của lão nương có thể lập tức bóp chết ngươi, ngươi có tin không?
Lưu Tĩnh ôm cổ Âu Dương nói. Rất rõ ràng, tiểu đệ trong miệng cô chính là chỉ Âu Dương...
Một lão đại của quân đội siêu cấp, tương lai sẽ là người nối nghiệp của lực lượng Long Quân bí ẩn nhất.
Một người là nhân vật đệ nhất khủng bố của thế giới, khiến cho bất kỳ người nào cũng phải đau đầu.
Hai người như vậy ở trước mặt một tiểu cô nương lại phải ăn quả đắng. Nếu như là trước đây, chỉ sợ không có người nào dám nghĩ tới. Nhưng bây giờ chuyện đó lại thật sự xảy ra...
Cuối cùng, hai người này vẫn ở lại. Chỉ có điều hai người bọn họ đều phải giao ra tiền thuê kếch xù và ký tên chấp nhận một loạt khế ước bất bình đẳng!
Tiền thuê cao? Đúng vậy, dùng cách nói của Tử thần, cho dù ta muốn ở lại nhà trắng của tổng thống nước Mỹ cũng rẻ hơn ở nhà ngươi!
Ngược lại Thiệu Phong không hề nói gì. Nhưng có thể nhìn ra được, hắn cũng có chút bất đắc dĩ. Dù sao tiền thuê một năm một trăm triệu đôla khiến hai người bọn họ đều bối rối!
Thật ra Lưu Tĩnh làm vậy chỉ cố ý gây khó dễ với hai người. Nhưng cô không ngờ được, tiền thuê một năm một trăm triệu đôla không ngờ cũng không thể doạ hai tên sắc lang này chạy được! Không ngờ hai người bị Lưu Tĩnh cho rằng là sắc quỷ thèm nhỏ dãi trước sắc đẹp của cô lại đồng ý. Đồng thời hai người còn đáp ứng ngày mai sẽ thanh toán trước một nửa...
Lúc ấy Lưu Tĩnh cảm giác giống như phát điên! Một trăm triệu đôla? Tại thành thị nhỏ như Tương Thành, một trăm triệu đôla có thể mua được nửa đường phố. Không ngờ mỗi người bọn họ lại chấp nhận thuê mỗi năm! Ngày mai mỗi người bọn họ sẽ giao cho mình 50 triệu đô la mỹ tiền thuê nhà? Đây nhất định là đang nằm mơ...
Một trăm triệu đô la mỹ là rất nhiều. Nhiều đến mức chín mươi chín phần trăm nhân loại nghe thấy đều sẽ điên cuồng. Nếu như có người cho ngươi một trăm triệu đô la mỹ, vậy bảo ám sát tổng thống nước Mỹ hẳn cũng có người dám làm!
Thời điểm Lưu Tĩnh nhận được tin tức này, cô đã suýt phát điên. Cô cho rằng hai người quá si mê trước sắc đẹp của mình.
Cho nên trước tiên Lưu Tĩnh đã liệt kê ra một loạt điều kiện khiến người ta nhìn vào dám trực tiếp vò nát sau đó ném vào mặt ngươi với vẻ kích động.
Thành toán phí điện nước, thanh tiến phí gia cụ, thậm chí còn có phía thưởng thức một mỹ nhân. Khi nhìn thấy phí thưởng thức mỹ nhân này không ngờ cao tới mức trăm vạn đôla mỗi tháng, tay Thiệu Phong liền run lên.
Cố kìm chế để không xé nát tờ giấy trong tay, sau đó hắn nhìn Lưu Tĩnh với vẻ bất nhã nói:
- Lưu tiểu thư...
- Ngươi gọi ai là tiểu thư? Ngươi mới là tiểu thư, cả nhà ngươi đều là tiểu thư...
Thiệu Phong mới mở miệng nói ra một câu, liền trực tiếp nhận lấy một trận oanh tạc của Lưu Tĩnh!
- Lão sư ngươi không dạy ngươi nói chuyện phải văn minh sao? Ngươi nhìn thấy nữ nhân liền gọi tiểu thư sao? Ngươi có bản lĩnh ra phố giữ một nữ nhân đang đi trên đường gọi tiểu thư xem. Lúc đó thử xem người ta có đạp vào mặt ngươi hay không?
Lưu Tĩnh rõ ràng không tin cái gọi là tiền thuê. Cho nên cô cũng không hoan nghênh hai người này.
- Lưu...
Thiệu Phong là một người rất có tu dưỡng. Đừng nói là hiện tại, cho dù là trước đây, Thiệu Phong cao ngạo hơn nữa, nhưng khi đối mặt với nữ nhân cũng sẽ không dễ dàng dễ dàng nổi giận. Nhưng lần này Thiệu Phong biểu thị hắn bị áp lực rất lớn. Tiểu cô nương nhỏ hơn hắn tới bảy, tám tuổi này trực tiếp đẩy hắn đến ranh giới của sự nổi khùng.
Thiệu Phong vỗ vào ngực của mình. Hắn sợ sau một khắc hắn sẽ không nhịn được sẽ rút súng ra trước mặt Lưu Tĩnh. Vì sự an toàn của Lưu Tĩnh và vì sự an toàn của mình, Thiệu Phong đốt cho mình một điếu thuốc.
- Lưu... Lưu Tĩnh bạn học!
Rốt cuộc Thiệu Phong nghĩ được nên xưng hô với Lưu Tĩnh như thế nào. Hắn quay về phía Lưu Tĩnh gật đầu tiếp tục nói:
- Lưu Tĩnh bạn học, tất cả những điều kiện ngươi nói ta đều đáp ứng. Tiền đối với ta mà nói mãi mãi cũng không có vấn đề!
Thời điểm Thiệu Phong nói xong câu đó hắn cảm giác mình đặc biệt phong độ. Dù sao một nam nhân dám nói với một người phụ nữ nói mãi mãi cũng không thành vấn đề, theo Thiệu Phong thấy là rất trâu bò. Nếu như là trước đây, cho dù không cần thân phận, chỉ cần câu nói này hắn có thể khiến vô số đại minh tinh lên giường với hắn!
Nhưng ngày hôm nay Thiệu Phong thật sự đã thất bại. Sau khi hắn nói ra một câu khiến hắn tự nhận là đặc biệt có phong độ, Lưu Tĩnh trực tiếp lấy ra một bản hiệp ước quăng đến trước mặt hắn...
Thiệu Phong hộc máu! Thiệu Phong xin thề, nếu như đó là một nam nhân, cho dù hắn là tử thần, mình cũng phải rút súng bắn hắn một phát!
Tiếp đó Thiệu Phong ký một loạt hiệp ước. Những hiệp ước này căn bản không có cái nào là đáng tin. Tuy nhiên Thiệu Phong không hề nói một lời. Bởi vì hắn biết, tiểu cô nương trước mặt mình mới thật sự là đại thần. Không thấy sao? Đại thần này vừa mở miệng, ngay cả Âu Dương cũng với ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ trốn đến sô pha hớn hở ngồi xem...
Sau khi Thiệu Phong ký hiệp ước, tiếp theo chính là Tử thần. Tử thần rất đàn ông! Không sai. Hắn vô cùng đàn ông! Tử thần ở trứo mặt Lưu Tĩnh đại tỷ lập tức vỗ ngực mở miệng nói:
- Lưu Tĩnh bạn học! Tất cả yêu cầu của ngươi ta đều đã đáp ứng! Ta đi được chưa?
Đây mới là đàn ông. Từ trước đến nay đàn ông đến chỗ nào cũng không sợ. Hoặc là nói, đàn ông nhìn thấy một một người đàn ông khác chịu thiệt lập tức tỏ ra thông minh lựa chọn thỏa hiệp!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
- Này, ngươi đi đâu thế? Đã trễ thế này, không cho phép tùy tiện ra ngoài. Ngươi không hiểu sao?
Lưu Tĩnh chỉ vào hiệp ước nhẹ nhàng liếc mắt Tử thần một cái nói.
- Tỷ, ta nhất định phải đi ra ngoài một chuyến!
Tử thần lau mồ hôi trán. Nói thật, thời điểm đối mặt với Âu Dương hắn cũng không đổ mồ hôi. Nhưng đối mặt với Lưu đại tiểu thư hắn cảm thấy bối rối, thật sự bối rối.
- Ngươi đi đâu? Ghi rõ nơi đến ra đây. Tránh trường hợp xảy ra tai nạn xe cộ chúng ta lại bị xem là kẻ tình nghi!
Lưu Tĩnh trừng mắt với Tử thần một cái. Ở chỗ khác, Thiệu Phong đã ngồi ở bên cạnh Âu Dương đồng thời cũng là bộ dạng hớn hở xem kịch. Đồng thời trong lòng hắn nghĩ, nếu như chụp ảnh ngày hôm nay lại, liệu có thể doạ lấy được của Tử thần mấy chục tỉ hay không?
Dĩ nhiên, Thiệu Phong không dám làm như vậy. Trên tinh cầu này, không người nào nguyện ý đắc tội với Tử thần. Bởi vì tên tuổi của Tử thần không phải là để làm cảnh. Sở dĩ hắn được gọi là Tử thần, bởi vì một câu nói Diêm Vương bảo ngươi chết canh ba, không ai dám giữ ngươi lại đến năm canh. Chỉ có điều ở nước ngoài không có Diêm Vương chỉ có Tử thần mà thôi.
- Ta đi cướp ngân hàng Thụy Sĩ...
Tử thần không nói nhiều. Câu nói này của hắn khiến mọi người không thể nói được câu nào! Xem một chút đi, một nhân vật khủng bố nhất trên toàn thế giới bị ép tới đường cùng, cuối cùng chỉ có thể đi cướp ngân hàng Thụy Sĩ...
Đương nhiên đây không phải là một câu nói suông. Trên người Tử thần làm sao có được một trăm triệu? Không cướp ngân hàng hắn đào đâu ra một trăm triệu đây?
- Làm sạch sẽ một chút. Nếu như bị phát hiện, gây ra phiền phức, ta sẽ lấy tiền người khác!
Lưu Tĩnh rất hài lòng gật đầu. Giờ phút này Âu Dương có một ảo giác, nếu như Lưu Tĩnh đi làm đại tỷ của một tổ chức khủng bố, chắc chắn sẽ rất có tiền đồ!
- Yên tâm đi! Cho dù toàn thế giới biết là ta làm, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng, không người nào dám hung hăng càn quấy trước mặt Tử thần ta!
Tử thần nói câu này vốn vô cùng khí thế. Nhưng càng nói đến phần sau hắn càng có vẻ không đủ sức lực! Nếu là một canh giờ trước đây hắn còn có thể nói như vậy. Nhưng sau khi Lưu đại tiểu thư xuất hiện, hắn chỉ có thể thừa nhận mình bại...
Tử thần đi ra ngoài! Không nghi ngờ chút nào hắn đúng là đi cướp ngân hàng. Hơn nữa đúng như hắn nói, cho dù toàn thế giới đều biết là do hắn làm, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng. Bởi vì cho dù thế lực của ngươi có lớn hơn nữa, cũng tuyệt đối không dám dễ dàng trêu chọc Tử thần. Điều này cũng giống như thỏa hiệp của Lôi Minh đối với Âu Dương.
Mà trước khi Tử thần rời đi còn xảy ra một chút nhạc đệm nho nhỏ. Thiệu Phong lén lút chạy đến bên cạnh Tử thần nói gì đó, cuối cùng hắn còn vàng thật không sợ lửa hỏi Tử thần:
- Ngươi có phải là đàn ông không?
- Ta đương nhiên là đàn ông!
Đây là lời Tử thần nói. Sau đó Tử thần liền rời đi. Tiếp theo Thiệu Phong cười vô cùng khoái trí...
- Tĩnh tỷ, tỷ đã thành công!
Nhìn Lưu Tĩnh ngồi bên cạnh, Âu Dương giơ một ngón tay cái về phía Lưu Tĩnh. Hai ngừoi bên cạnh mình là người thế nào chứ? Không nói Tử thần là đồ đệ của mình, sau này vẫn phải đi theo mình. Nhưng còn Thiệu Phong thì sao? Đường đường người nối nghiệp tương lai của Long Quân, trong quốc gia này thậm chí trên tinh cầu này có mấy người có quyền lực tương đương với hắn. Một câu nói của hắn có thể khiến chính quyền một tiểu quốc gia bị lật đổ. Một câu nói của hắn có thể khiến mấy chục vạn người chết oan chết uổng. Một người như vậy khi đối mặt với Tĩnh tỷ lại bị tĩnh tỷ ném đi mặt mũi cuối cùng phải khổ sở ký vào các loại điều ước bất bình đẳng...
Vừa nãy Âu Dương lén nhìn trộm bản điều ước kia. Trong bản khế ước đó có một điều rất đáng sợ. Không ngờ có điều khoản trong lúc tâm tình của Lưu Tĩnh bạn học không tốt phải đáp ứng vô điều kiện cùng cô đi dạo phố!
Oa! Âu Dương cảm thấy, nếu như hai người kia biết tình huống chân thực, bọn họ tình nguyện thanh toán thêm một trăm triệu đôla! Bởi vì một trăm triệu đôla đối với Tử thần mà nói chính là chạy đến nhà của người có quyền chức cao nhất của ngân hàng Thụy Sĩ, sau đó đánh một quyền nổ cửa của người ta, nói cho hắn biết ta là tử thần! Sau đó để hắn viết một tờ chi phiếu. Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Nhưng khi tâm tình Lưu Tĩnh không tốt đi dạo phố, vậy=... Âu Dương tự nhận cho dù mình có thể lực thành thần cũng không đánh lại được Lưu Tĩnh...
Âu Dương vỗ vào vai Thiệu Phong thương tiếc nói:
- Ngươi không nên tới. Thật ra ta cảm thấy ngươi có thể bảo Lôi Minh đến. Như vậy chưa đầy một tháng, ngươi có thể đưa hắn vào bệnh viện tâm thần, sau đó ngươi liền lên thay thế...
Khi Thiệu Phong nghe được câu nói này của Âu Dương, lần đầu tiên hắn dùng một loại ánh mắt không muốn chấp hành nhiệm vụ nhìn Âu Dương. Chỉ có đàn ông mới có thể lý giải được ánh mắt này.
Mấy người đều một đêm không có ngủ. Khi mặt mời vừa mới xuất hiện, bạn học Tử thần đã từ bên ngoài đi vào.
Hắn rất có phong độ lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu viết một con số 5, phía sau còn có rất nhiều số 0 đưa cho Lưu Tĩnh.
Nhưng Lưu Tĩnh bạn học căn bản không nhận, mà khinh thường liếc mắt nhìn Tử thần một cái nói:
- Chuyển tiền vào thẻ của lão nương! Số tài khoản là...
Một trận phong ba nho nhỏ xem như tới đó đã có một kết thúc. Lúc đó là sáu giờ rưỡi sáng.
Thiệu Phong đề nghị mọi người ra ngoài ăn cơm. Mặc dù mọi người đều có một đêm không ngủ, nhưng ngoại trừ Lưu Tĩnh bạn học ra, tất cả mọi người đều không phải là người bình thường.
Âu Dương không cần phải nói. Cho dù Âu Dương mười ngàn năm không ngủ cũng sẽ không cảm thấy có bất kỳ mệt nhọc nào. Tuy rằng Tử thần không cường hãn như Âu Dương, nhưng mười ngày nửa tháng không ngủ người ta vẫn có thể thoải mái không có vấn đề gì.
Tuy rằng Thiệu Phong không phải là người dị năng, nhưng Thiệu Phong lại một đại sư quốc thuật thật sự! Đánh nhau, cho dù là bộ đội đặc chủng, có mấy chục người, không cầm súng cũng đừng hòng làm gì được Thiệu Phong. Đây là trong tình huống Thiệu Phong không chạy. Nếu như Thiệu Phong muốn chạy, chỉ có thể xuất động cả đoàn quân hoặc là dùng đạn đạo!
Về phần Lưu đại tiểu thư, Lưu đại tiểu thư cũng là một vận động viên xuất sắc. Lưu đại tiểu thư cho dù một đêm không ngủ, thân thể tự nhiên vẫn không có vấn đề. Chỉ có điều cô đã vài lần oán giận mình sẽ bị thâm mắt. Cuối cùng Tử thần đã khiến Lưu đại tiểu thư trực tiếp há mồm trợn mắt. Hắn đã đập một cửa hàng bán đồ trang điểm nối tiếng nhất Tương Thành lấy ra một hộp phấn mắt đắt tiền nhất đưa cho Lưu đại tiểu thư!
Phá cửa vào như vậy chính là một vụ cướp. Tuy rằng Tử thần không sợ, tuy nhiên không tránh khỏi phiền phức.
Thiệu Phong bạn học chúng ta liền ung dung thoải mái lấy ra một chiếc điện thoại vệ tinh mới nhất chỉ có trong quân đội tùy tiện gọi một cú điện thoại khiến vụ phá cửa xông vào cướp đồ này biến mất...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart