Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 817:
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Hai người ngồi nói chuyện một lúc, nhân viên phục vụ mang đồ ăn vào sau ra ngay. Lãnh Vũ lấy một chai rượu màu đỏ sậm với mùi hương không quá nồng. Y rót ra hai chén, tự mình cầm lên nói.
- Tôi mời cậu.
Vương Quốc Hoa lặng lẽ cầm chén chạm rồi uống cạn. Có thái độ này của Lãnh Vũ là đủ để Vương Quốc Hoa thoải mái. Hai người cũng không có ý nói chuyện, cứ vậy ngồi uống rượu với nhau. Một chai rất nhanh hết, Lãnh Vũ khom người lấy chai nữa mới nói.
- Lúc đầu khi vào nhà nước cậu có suy nghĩ gì không?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Rất đơn giản, chính là thăng quan cầm quyền, sống có tôn nghiêm một chút.
Lãnh Vũ có chút ngạc nhiên nói:
- Sao? Cậu cảm thấy người bình thường sống không có tôn nghiêm ư?
Vương Quốc Hoa không có ý giải thích, hắn cầm chén lên uống. Lãnh Vũ thấy vậy cười cười giơ chén định uống. Vương Quốc Hoa chặn lại.
- Chắc đủ rồi, ngài nên uống ít một chút.
Lãnh Vũ vẫn đòi uống, Vương Quốc Hoa giữ chặt tay.
- Xảy ra chuyện gì ư?
Lãnh Vũ hừ một tiếng bỏ chén. Y thở ra mới nói.
- Vụ án tập đoàn Tuyết Hoa, Hiệp hội giám sát chứng khoán đã có đột phá. Hai cán bộ cấp giám đốc sở bị bắt và khai ra một đám người. Chuyện liên quan đến con gái của Giản Trường Thanh, Ủy ban kỷ luật trung ương đã điều tra qua, người Giản gia cùng khai Giản Trường Thanh không biết việc này, hai vợ con tự gánh. Giản Trường Thanh không biết, hắc hắc, cậu có tin được không?
Lãnh Vũ hỏi xong nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc gật đầu nói.
- Tôi tin.
Lãnh Vũ một lần nữa ngạc nhiên. Y nở nụ cười sau đó lại lắc đầu cười khổ một tiếng.
- Cũng đúng, có tin hay không thì đây đều là kết quả điều tra cuối cùng.
Vương Quốc Hoa nói:
- Chuyện này tôi thật ra không lo lắng. Tôi lo Giản Trường Thanh còn có vấn đề khác bị điều tra ra.
Trong đầu Lãnh Vũ hiện lên một suy nghĩ, y lập tức lộ ra vẻ mặt không dám tin.
- Ý của cậu là có người định tính sổ?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Giản Trường Thanh ngồi trên vị trí này nhiều năm như vậy, Hồ Vân đột nhiên lao tới tranh vị trí đó, ngài nói có người có thể cam tâm sao? Còn nữa, bây giờ Giản Trường Thanh đã lui về tuyến hai, đây đúng là thời cơ tốt nhất để tính sổ. Giản Trường Thanh không giữ được đã thành tất nhiên.
Vương Quốc Hoa chưa hết câu Lãnh Vũ đã hoàn toàn rõ ý này. Y nặng nề gật đầu nói.
- Tai kiếp khó thoát.
- Không nói chuyện này nữa. Long Diễm có lẽ khó thể ở lại văn phòng ủy ban. Y tìm tôi giúp tranh thủ chức giám đốc Sở công an.
Vương Quốc Hoa nói sang việc khác. Lãnh Vũ ừ một tiếng nhìn Vương Quốc Hoa thật sâu. Y đây là vừa nhìn vừa suy nghĩ.
- Có thể, bây giờ do lão Hám kiêm nhiệm quả thật không thích hợp. Việc này tôi sẽ nói chuyện với lão Hám.
Vương Quốc Hoa cũng không nói tiếng ảm ơn, có chuyện không thể làm không. Mặc dù là đối mặt với Lãnh Vũ, hắn cũng không thể để đối phương cảm thấy mình nợ y.
Hai người ngồi nói chuyện khá lâu, Vương Quốc Hoa coi như xác định được địa vị mới trước mặt Lãnh Vũ. Ngồi đến đêm muộn Vương Quốc Hoa đứng lên cáo từ rời đi. Chai rượu kia uống khá nặng, Vương Quốc Hoa thấy cả người khô nóng chỉ muốn tìm người phát tiết.
Về chỗ ở A Anh cứ qua lại trước mặt càng khiến Vương Quốc Hoa khó chịu được. Hắn đi tắm mà vẫn không dập được cơn lửa. Ngay khi hắn cảm thấy mình sẽ phạm sai lầm thì điện thoại di động vang lên. Hắn cầm đọc thấy là tin nhắn, Hồ Lỵ nhắn tin.
- Em chờ ở cửa sau, anh có rảnh để ra không?
Vương Quốc Hoa không có suy nghĩ nhiều, đứng lên đi ra cửa. A Anh đang dọn dẹp không dám hỏi gì.
Ra cửa sau Vương Quốc Hoa thấy xe của Hồ Lỵ đỗ ở một góc tối, hắn lao thẳng lên. Hồ Lỵ cũng không nói chuyện lái xe rời đi. Đến chỗ ở của cô, hai người xuống xe Hồ Lỵ mới nói.
- Em nếu không nhắn tin cho anh, anh có thể chủ động liên lạc với em không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ.
- Vấn đề này của em có thể không trả lời không?
Hồ Lỵ gật đầu.
- Em hiểu.
Hồ Vân ở phòng bên nghe thấy tiếng động đi ra, ả khoanh tay nhìn hai người lên lầu, đôi mắt cứ thế nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa gật đầu với ả còn chân vẫn đi vào phòng Hồ Lỵ. Hồ Lỵ không biết nói chuyện với chị cái gì bên ngoài, không lâu sau cô ả tiến vào nói:
- Có cần bảo chị ta vào trợ hứng không?
Câu này lại làm Vương Quốc Hoa bình tĩnh hơn. Hắn ngồi trên giường lắc đầu.
- Không cần, một người anh chưa chắc đã đối phó nổi.
- Đúng rồi, chị ta đề nghị hùn vốn mua cửa hàng kia, ít nhất cần năm triệu.
Hồ Lỵ khá lo lắng nói một câu. Vương Quốc Hoa nghiêng mắt nhìn về phía cửa vẫn chưa đóng.
- Còn thiếu bao nhiêu?
Hồ Lỵ nói:
- Không thiếu nhiều. Em có thể bán quán đi, bên ngân hàng cũng có chút quan hệ, có thể vay được. Chỉ là sở Ngoại vụ chưa chắc có thể đã chịu bán mặt bằng, nơi đó về sau nhất định có giá hơn nhiều Còn nữa dù sao đây cũng là tài sản quốc gia.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Chuyện này chắc thôi, dễ bị người nói này nói kia. Nếu muốn kiếm tiền có thể làm việc khác.
Hồ Vân ở ngoài cửa tiến vào, cô ả khoanh tay nói.
- Nếu như sở đầu thầu công khai thì sao?
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng liếc nhìn cô ả. Hồ Vân lắc lắc mông đi tới. Cô ả hôm nay mặc váy ngủ màu nước biển, rộng ngực, hai điểm đỏ lộ rõ ra trước mặt người.
- Có tin từ sở là bọn họ quả thật có ý này.
Vương Quốc Hoa nghĩ tới Đao Hùng Vĩ. Hắn thoáng cái phán đoán ra vài khả năng. Vương Quốc Hoa bây giờ vẫn phụ trách quản lý sở Ngoại vụ. Đao Hùng Vĩ có lẽ muốn lấy lòng mình nên mới đưa ra việc chuyển nhượng mặt bằng kia, thậm chí điểm này còn có thể do Hồ Vân đề nghị. Cô ả ra vẻ này kia nói chuyện với Đao Hùng Vĩ, có khi còn lấy mình làm bia ý chứ?
- Nếu là đấu thầu công khai thì hai người có thể tranh thủ một chút. Chẳng qua quá trình đấu thầu phải công bằng. Cứ chuẩn bị tốt tài chính đi, nếu không đủ thì tôi có thể bỏ ra ba triệu.
Vương Quốc Hoa cũng chỉ có thể bỏ ra từng này. Trên thực tế hắn đã từng có lần hối hận nhưng việc đã làm, hơn nữa Hồ Lỵ cũng không phải người quá quắt, hắn cũng chấp nhận thực tế.
Hồ Vân không lên tiếng, cô ả xoay người ra ngoài nhưng đột nhiên dừng lại nói.
- Nhỏ tiếng một chút, cách âm không tốt.
Vương Quốc Hoa đứng lên bước đi thì bị Hồ Lỵ ôm lấy, cô ả nói.
- Xin lỗi, là em không đúng. Thực ra em cũng không muốn gì, chỉ là muốn xem địa vị của mình trong lòng anh mà thôi.
Vương Quốc Hoa đứng im không nhúc nhích. Hắn liếc nhìn Hồ Vân.
- Điều gì cô muốn tôi cũng có thể cho cô, nhưng sẽ không lấy quyền lực trong tay phục vụ cô. Nhớ, không có lần tiếp theo nếu không tôi có trăm biện pháp làm cô muốn chết cũng khó.
Hồ Vân quay trở lại, ả ta không hề khẩn trương gì khi đối mặt với Vương Quốc Hoa.
- Năm đó sao không nhìn ra anh sẽ có ngày hôm nay nhỉ. Thứ tôi muốn mặc kệ anh cho tôi gì thì tôi vẫn có nhu cầu. Anh có nhu cầu có thể đến bất cứ lúc nào, tôi phục vụ hết. Chẳng qua hôm nay không được, tôi tới …
Hồ Vân nói xong định đi, Vương Quốc Hoa bốc lên ngọn lửa trong lòng. Hắn túm tay cô ả lại.
- Sao, muốn có mà lại định đi ư, đi sao được?
Hồ Vân vung tay lên.
- Anh nghĩ tôi sợ anh ư? Đến đây, chỉ cần anh không sợ đen.
Vừa nói cô ả đưa tay kéo váy xuống lộ ra một bên lo đủ.
….. Hồ Vân kêu lên.
- Anh là tên khốn, không phải ở đó …
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 818:
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Thị trấn Lục Sơn không quá rộng, ở trung tâm trấn có một nhà văn hóa hai tầng được xây dựng khang trang, to đẹp. Trên có sở thích, dưới có yêu thích, nguyên bí thư coi trọng cuộc sống văn hóa về hưu khiến cuộc sống của nhà văn hóa cũng đi tới hồi kết.
Bí thư hiện hành của thị trấn Lục Sơn – qq trong một dịp công khai nói về nhà văn hóa đã không hề khách khí bình luận.
- Dân chúng còn ăn chưa no, mặc chưa ấm, có ai có tâm tư làm cái này.
Sau khi công tác xóa đói giảm nghèo được khởi động, Bành Thiện Đức cũng hết sức ủng hộ, toàn lực phối hợp với công việc của văn phòng xóa đói giảm nghèo tỉnh. Bận rộn cả một năm trời, thị trấn Lục Sơn đã có biến chuyển rất lớn. Đầu tiên là quy mô thôn trấn tăng lên gấp đôi so với trước. thị xã xây dựng các điểm tái định cư cho bà con khó khăn quanh trấn, hơn nữa do an bài thống nhất của tỉnh khiến các hộ chuyển từ núi ra được trồng nấm hương, vì thế cũng khiến dân cư trong trấn có không ít người trồng nấm hương theo.
Suy nghĩ tới khả năng thị trường tiêu thụ nấm hương có hạn, văn phòng xóa đói giảm nghèo tỉnh đã đưa một công ty tới thu mua nấm hương tươi, sản xuất nấm hương khô. Do có chính sách ủng hộ của tỉnh, một năm qua thị trấn Lục Sơn đã khởi sắc rất lớn. Nhà văn hóa trên địa bàn cũng bị công ty sản xuất nấm hương khô thuê lại, hàng năm trấn còn thu được một khoản tiền cho thuê mặt bằng.
Làm cán bộ cơ sở, Bành Thiện Đức coi như hoàn thành chức trách, hơn nữa y cũng rất chú trọng giáo dục. Trường tiểu học trong trấn năm trước sau một trận bão làm hai căn bị sập, trấn mặc dù thiếu hụt tài chính vẫn muốn tu sửa lại. Bành Thiện Đức đang lo lắng không biết tìm đâu ra tiền thì một ít dân chúng trong trấn đến gặp lãnh đạo tỏ vẻ muốn đi học trồng dược liệu, nhưng bọn họ lại không phải hộ nghèo, lớp tập huấn trên thị xã không chịu nhận bọn họ.
Bành Thiện Đức rất nghiêm túc trả lời những người dân, y nói tỉnh có quy định nên không thể giúp gì được. Người dân trong trấn kêu than, Bành Thiện Đức chỉ chủ tịch tỉnh lên thị xã hỏi thăm một chút. Trên thị xã truyền tin lại chỉ cần trấn đưa ra giấy giới thiệu cùng với nộp một khoản phí nhất định thì người dân nào cũng có thể đi học. Tin này làm Bành Thiện Đức có chút giật mình, y cảm thấy có vẻ giống lời đồn.
Suy nghĩ một chút Bành Thiện Đức quyết định lên thị xã xem một chút. Vì thế mới sáng thứ hai y đã ngồi trên chiếc xe Santana bảy tám năm tuổi mà lên thị xã. Y tìm đến văn phòng xóa đói giảm nghèo thị xã nghe ngóng, nhân viên văn phòng nói không có việc này, không nên nghe tin đồn.
Y xoay người ra khỏi cửa lại bị người gọi lại. Đây là một người phụ nữ trông xinh xắn và đầy đặn. Bành Thiện Đức có chút ấn tượng về người phụ nữ này. Ả ta hình như trước làm trong nhà nước rồi sau đó từ chức mở công ty tư nhân.
- Bí thư Bành, anh đến hỏi thăm về lớp tập huấn xóa đói giảm nghèo ư?
Ả phụ nữ này tên - Ngô Ngọc Hương đã từng làm phó chủ nhiệm văn phòng cung ứng vật tư thị xã.
- Giám đốc Ngô sao lại đến đây làm việc vậy?
Bành Thiện Đức cười bắt chuyện, Ngô Ngọc Hương cười nói.
- Tôi chỉ là đến kiếm chút tiền nhỏ là cung ứng vật tư mà thôi. Chuyện anh vừa hỏi thăm đó, anh đến ban tập huấn ở cửa phía đông xem một chút là biết.
Ngô Ngọc Hương ra vẻ thần bí, Bành Thiện Đức gật đầu cảm ơn rồi đi. Hắn cúi đầu bước đi không nhìn đường làm thiếu chút nữa va phải người khác. Y kịp thời né sang bên rồi nói xin lỗi. Trước mặt là một người khá trẻ tuổi, ăn mặc thế nào nhỉ? Nhìn khá bình thường nhưng y lại thấy có gì đó rất khác lạ. Chiếc áo gió bên ngoài, bên trong là áo len trắng, phía dưới là quần dài màu xám.
Bành Thiện Đức cảm thấy đối phương trông quen mắt nhưng nghĩ mãi không ra đã gặp người này ở đâu.
- Xin lỗi.
Bành Thiện Đức nói một câu, đối phương cười nói.
- Không có gì.
Đối phương nói xong lững thững lên lầu, trong đầu Bành Thiện Đức càng hiện rõ một ấn tượng. Lúc này lại có thêm một người trẻ tuổi nữa đang vội vàng đi theo người kia. Vị này thì Bành Thiện Đức nhận ra, đầu y như bùng nổ. Đó không phải thư ký của phó chủ tịch tỉnh Vương ư?
Vương Quốc Hoa đến thị xã Hắc Cương không ít lần nhưng hầu hết là có lãnh đạo thị xã đi cùng. Vương Quốc Hoa có vẻ cũng không muốn làm khó các đồng chí ở cơ sở nên về cơ bản không chạy loạn mấy. Thân là lãnh đạo cần chính là nắm tổng quát.
Hôm nay hắn đến xem văn phòng xóa đói giảm nghèo thị xã Hắc Cương chỉ là muốn xem về tình hình lớp tập huấn có thu phí. Mặc dù chứng cứ rất rõ ràng nhưng Vương Quốc Hoa vẫn hy vọng các đồng chí bên dưới có ẩn tình gì đó.
- Đồng chí, hai vị đến tìm lớp tập huấn ư? Tôi cũng đến vì việc này, cùng đi được chứ?
Bành Thiện Đức cảm thấy đây là cơ hội từ trên trời rơi xuống cho mình, không nắm bắt cơ hội được chính là có tội với chính mình.Lúc quan trọng thì da mặt nhất định phải dày, phải can đảm dựa vào bên cạnh lãnh đạo. Vương Quốc Hoa nghe tiếng quay đầu lại nhìn, không phải mình bị nhận ra đó chứ?
Bành Thiện Đức bị Vương Quốc Hoa nhìn như vậy không khỏi lo lắng, chẳng qua y vẫn cố trấn tĩnh nói.
- Tôi ở thị trấn Lục Sơn, tình hình chỗ chúng tôi tốt một chút nhưng có một số hộ dân trên mức nghèo muốn đi học trồng dược liệu tới tìm lãnh đạo trấn, tôi đến đây xem một chút.
Bành Thiện Đức vô thức báo cáo một câu, y có phản ứng thì đã muộn. Chẳng qua Vương Quốc Hoa lại không nghe ra có gì đặc biệt. Bình thường hắn toàn nghe cấp dưới nói chuyện nên có thói quen nghe người báo cáo.
- Ồ, có xa đây không?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói một câu. Cơ cấu tập huấn này vốn đặt ở trụ sở tiếp dân ủy ban thị xã, sau đó thị xã chuyển ra ngoài. Vương Quốc Hoa sang chỗ cũ không thấy đâu, hắn lại không tiện lộ diện vì thế lên tiếng hỏi thăm.
- Không xa, đi bộ khoảng năm phút là tới.
Bành Thiện Đức nói như vậy, Vương Quốc Hoa nghe xong quả nhiên gật đầu nói.
- Như vậy đi sang đó.
Hai người cùng đi, Bành Thiện Đức có mấy lần theo thói quen đi chậm lại, Vương Quốc Hoa đứng chờ làm Bành Thiện Đức hơi sợ. Vương Quốc Hoa thấy mặt y hơi lạ không khỏi cười nói.
- Anh sợ gì vậy? Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện tình hình ở chỗ anh. Đúng rồi, anh là bí thư hay là chủ tịch thị trấn Lục Sơn?
Vương Quốc Hoa đoán quả nhiên chính xác, y thử dò xét một câu đã làm Bành Thiện Đức mắc câu. Y theo thói quen khẽ khom lưng nói.
- Tôi là bí thư đảng ủy trấn, số người nghèo ở trấn tôi chỉ có hơn ngàn. Trên thị xã thống nhất bố trí điểm tái định cư, tài chính đưa xuống phát theo quy định không giảm một đồng nào. Trước đây dân nghèo hâm mộ người trên trấn, bây giờ ngược lại người trong trấn lại hâm mộ người nghèo.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Hâm mộ gì?
- Đương nhiên là hâm mộ bọn họ được ở nhà mới, nấm hương trồng ra không lo không bán được. Vay vốn toàn không lãi, muốn làm gì chỉ cần lấy giấy chứng nhận hộ nghèo đến là quỹ tín dụng xã sẽ cấp cho vay một khoản tiền.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên gật đầu chờ Bành Thiện Đức báo cáo tiếp. Bành Thiện Đức quả nhiên thức thời nói tiếp:
- Thị trấn hiện tại đang khuyến khích người dân trồng nấm hương, cảm thấy cứ trồng nhiều là sẽ giàu lên. Chẳng qua dân chúng bình thường lại không ý thức được việc này. Bọn họ cảm thấy trồng dược liệu thu được nhiều hơn nên muốn trồng. Thị trấn cũng khuyến khích mặc dù kinh doanh nhiều ngành nghề, thị trấn cũng cảm thấy chính quyền nên phát huy tác dụng là định hướng cho người dân.
Bành Thiện Đức vô thức nói ra tư tưởng công việc của mình.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 819:
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Hai người chênh lệch quá lớn, trong suy nghĩ của Bành Thiện Đức chính là cố gắng biểu hiện chính mình. Y đang nghĩ một việc, mặc kệ làm tốt hay không thì cứ nói hết ra. Vì thế trên đường đến chỗ lớp tập huấn không quá xa, Bành Thiện Đức rất hy vọng đường có thể dài thêm nữa. Từ xa xa nhìn thấy lớp tập huấn ở cửa phía đông, Bành Thiện Đức kịp thời ngậm miệng lại.
Vương Quốc Hoa thực ra vẫn rất chú ý nghe Bành Thiện Đức nói. Cán bộ cơ sở có thể có vấn đề là tầm nhìn không đủ nhưng những thứ bọn họ tiếp xúc đều là tình hình thực tế nhất. Nghe bọn họ nói chuyện công việc thường có thể tiếp xúc đến tình hình cụ thể ở cơ sở. Đây là điều rất khó tiếp xúc được khi ngồi ở trên văn phòng ủy ban tỉnh.
Vương Quốc Hoa cũng ý thức được sau một số năm rời khỏi cơ sở, mình đã có thói quen đứng trên cao nhìn nhận vấn đề. Đứng ở cao nhìn vấn đề tuy có thể nhìn càng xa nhưng cũng dễ dàng thoát ly tình hình thực tế. Xa không nói, thị xã Hắc Cương này có bảy tám xã, thị trấn, từng xã, thị trấn có tình hình khác nhau. Đương nhiên những vấn đề trong đó Vương Quốc Hoa không cần phải nắm giữ hoàn toàn. Chỉ là Vương Quốc Hoa thông qua tìm hiểu một ít tình hình cục bộ đưa ra chính sách, hắn cũng có thể càng nhiều cân nhắc tình hình của cơ sở.
Bành Thiện Đức dừng lời nói, Vương Quốc Hoa không tỏ thái độ gì. Hắn híp mắt nhìn về phía cửa Sở Khoa học công nghệ nơi đặt lớp tập huấn. Sở Khoa học công nghệ này coi như một cơ quan nghèo. Văn phòng xóa đói giảm nghèo đặt lớp tập huấn ở sở khoa học công nghệ, sở có thể thu được tiền ăn ở của học viên coi như mang lại một khoản.
- Chủ tịch Vương, hay là tôi vào tìm hiểu tình hình.
Bành Thiện Đức cũng đoán được lãnh đạo đã nhận ra nên y cẩn thận hỏi. Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ nhìn đối phương, hắn khẽ mỉm cười gật đầu. Bành Thiện Đức nhất thời cảm thấy cả người mình đầy sức lực. Ánh mắt của chủ tịch Vương đúng là có thể sưởi ấm lòng người, cái này thật sự là vấn đề cảm giác cá nhân. Chủ yếu trên đường đi Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn nghe Bành Thiện Đức nói chuyện, đây không phải là điều lãnh đạo nào cũng có thể làm được. Một bí thư đảng ủy trấn nho nhỏ, đừng nói là thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh, dù là lãnh đạo thị xã cũng không có kiên nhẫn này mà.
Bành Thiện Đức vào rất nhanh đi ra, phía sau còn có một người đi theo. Thấy Vương Quốc Hoa, người này sa sầm mặt lại, cô ả hừ một tiếng không đi tới nữa.
- Anh còn biết đến đây ư?
Tạ Viện Viện cuối cùng vẫn đi lên rồi không hề khách khí nói. Bành Thiện Đức đi theo sau nghe vậy không khỏi hoảng hốt nhảy dựng lên.
Vương Quốc Hoa thầm nói mình đến thì sao nhỉ? Lời này mình phải hỏi đối phương mới đúng.
- Giảng viên Tạ - học viện nông nghiệp tỉnh, bí thư Bành – thị trấn Lục Sơn.
Vương Quốc Hoa giới thiệu một câu. Bành Thiện Đức nhìn Tạ Viện Viện mặt mày kiêu ngạo, ăn mặc thời thượng, y thầm nghĩ trong này nhất định có vấn đề gì đó.
không thấy đối phương trả lời, Tạ Viện Viện cũng không hỏi tiếp. Bành Thiện Đức cười khổ nói:
- Tôi còn tưởng mình hỏi rất cẩn thận không ngờ vẫn bị nhìn ra. Giảng viên Tạ nhận ra lãnh đạo ư?
Tạ Viện Viện vốn không đi dạy ở đây mà là đi dạy ở một lớp tập huấn kỹ thuật viên của Sở khoa học công nghệ. Sau đợt tết Tạ Viện Viện chủ động yêu cầu đến đây dạy, lãnh đạo thị xã cũng không cản.
Bành Thiện Đức là lãnh đạo ở địa phương, nếu biết ý đồ tới đây của Vương Quốc Hoa, thấy bên trong có một người phụ nữ đang đợi nên y nhỏ giọng xin chỉ thị.
- Chủ tịch Vương, hay là tôi tìm người hỏi rõ tình hình.
Bành Thiện Đức biết hôm nay mình đi theo Vương Quốc Hoa tới đây nhất định có người thấy. Nếu có người thấy, bây giờ mình có lui lại, tương lai người khác cũng sẽ nhớ thù. Như vậy không bằng mạo hiểm một chút mượn tay chủ tịch Vương bóp chết kẻ thù tiềm ẩn.
Bành Thiện Đức cũng nhìn ra được muốn trông cậy vào cô ả xinh đẹp đang nói chuyện với lãnh đạo để tìm hiểu rõ tình hình là điều không thể.
Vương Quốc Hoa cũng có suy nghĩ như Bành Thiện Đức. Tình hình cơ sở rất phức tạp, căn bản không phải người thiếu hiểu biết xã hội như Tạ Viện Viện có thể biết rõ. Hắn còn cần người làm ở cơ sở nhiều năm như Bành Thiện Đức tìm hiểu giúp mình. Vương Quốc Hoa gật đầu tán thành hành vi chủ động của Bành Thiện Đức, đồng thời hắn nói.
- Không vội, tìm chỗ ăn trưa đã.
- Bữa này tôi xin mời.
Bành Thiện Đức muốn thể hiện, không đợi Vương Quốc Hoa nói chuyện, Tạ Viện Viện đã nói.
- Anh có nhiều tiền lắm à? Không phải ăn tiền công quỹ sao? Bữa này để hắn mời.
Vừa nói cô ả vừa đưa tay chỉ vào Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa mỉm cười không đáp, hắn gật đầu tỏ vẻ không vấn đề gì. Tim Bành Thiện Đức đập mạnh thầm nghĩ mẹ nó chứ con ả này đúng là gan hùm. Hắn đang suy nghĩ nên đi ăn ở đâu, Vương Quốc Hoa đã nói.
- Ăn ở gần đây thôi.
Gần đó có hai quán ăn nhanh. Ở Sở khoa học công nghệ thường hay có các lớp tập huấn, có nhiều người đến học, người kinh doanh tự nhiên đi theo. Bành Thiện Đức giật mình thầm nói đâu thể đi ăn cơm bình dân được chứ. Y nghĩ lại rồi chỉ sang đường đối diện.
- Bên kia có một quán ăn địa phương khá ngon, hay là tới đó ăn.
Vương Quốc Hoa gật đầu đồng ý, Bành Thiện Đức vội vàng dẫn đường, y nhắc mình bữa này nhất định phải giành thanh toán. Vương Quốc Hoa quay lại nhìn Phương Đoan Minh, Phương Đoan Minh hiểu ý gọi điện cho Tự Học Cường đánh xe tới cùng ăn cơm. Bành Thiện Đức tự mình lái xe, y không mang theo lái xe.
Vào quán ăn, Vương Quốc Hoa gọi năm món ăn đều là đồ ăn bình thường ở thôn quê.
- Không uống rượu, chiều còn có việc phải làm.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, người khác đương nhiên không có ý kiến.
Vừa ăn, Vương Quốc Hoa nói với Bành Thiện Đức:
- Trước đó nghe anh nói, tôi thấy ý tưởng rất được. Có thể thử nghiệm trồng nấm hương trên quy mô lớn. Người xưa đã nói tham nhiều không tốt, thị trấn Lục Sơn không rộng, nhân khẩu không đầy 40 ngàn. Từ góc độ kinh doanh đa ngành mà nhìn thì không quá thích hợp. Căn cứ tình hình thực tế tôi cảm thấy có thể quy hoạch một chút phát triển một vài ngành chủ lực. Sau khi về anh làm ra một quy hoạch tổng thể rồi đưa cho Phương Đoan Minh là được.
Hạnh phúc ập tới làm Bành Thiện Đức thiếu chút nữa ngất đi. Không ngờ phó chủ tịch tỉnh lại quan tâm tới công việc của mình như vậy. Bành Thiện Đức liên tục gật đầu nhưng không biết nói gì cho phải. Vương Quốc Hoa cười nói tiếp.
- Thực ra nếu lãnh đạo mỗi xã, thị trấn đều có thể nghĩ như anh mà không phải là người một lòng nghĩ nịnh hót lãnh đạo để thăng quan, như vậy chuyện cơ sở cũng không khó làm. Tôi cũng đi lên từ cơ sở, biết công việc cơ sở khá khó khăn, phải làm thật mới có thể có thành quả.
Sau bữa ăn đơn giản, Bành Thiện Đức ăn không biết mình ăn gì vội vàng đứng ra đi tìm hiểu tình hình. Vương Quốc Hoa định đến khách sạn, Tạ Viện Viện không đi theo mà về lên lớp. Công trình xóa đói giảm nghèo này rơi vào tay Vương Quốc Hoa đã không phải ngày một ngày hai. Quy hoạch của hắn là từ ba đến năm năm nhằm toàn diện thay đổi bộ mặt các khu vực khó khăn của tỉnh Nam Quảng.
Trước khi trời tối Bành Thiện Đức gọi điện cho Phương Đoan Minh, sau khi liên lạc y rất nhanh tới khách sạn. Mấy người Vương Quốc Hoa vào ở một khách sạn tư nhân gần bến xe, trang thiết bị khá bình thường nhưng được cái sạch sẽ. Vương Quốc Hoa chọn ở đây chủ yếu là không muốn lãnh đạo thị xã chú ý. Bành Thiện Đức coi như là có năng lực, y đã tìm hiểu được rõ tình hình.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 820:
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Chuyện thực ra không phức tạp, chính là các hộ nghèo được giúp đỡ. Các hộ không quá nghèo hâm mộ hộ nghèo được đi học. Các xã, thị trấn cũng có tình huống như vậy. Vì thế lãnh đạo các xã nhận được không ít đề nghị của dân chúng về việc học. Vấn đề là quy định ban đầu chỉ có hộ nghèo được học, các nơi phản ánh tình hình này lên thị xã. Thị trưởng cảm thấy đó là một vấn đề, muốn học cũng được nhưng không thể để giảng viên dạy không công mà. Các chuyên gia học viện nông nghiệp xuống dạy cũng cần phụ cấp mà.
Cuối cùng thị xã đưa ra một biện pháp trung gian. Thị xã coi như không biết, văn phòng xóa đói giảm nghèo có thể linh hoạt một chút, tiến hành thu phí học đối với các hộ không phải hộ nghèo. Thu phí xong văn phòng xóa đói giảm nghèo lại có chút khó xử, lấy tiêu chuẩn nào mà xác định, tiền này thu nộp đi đâu? Mấy lãnh đạo văn phòng bàn bạc rồi quyết định lấy một phần mua sắm thêm các thiết bị mới như máy vi tính, ngoài ra các giảng viên lên lớp mỗi tiết cũng được cấp thêm tiền dạy.
Tiền một phần mua sắm trang thiết bị, một phần cấp cho giảng viên, còn một phần để lãnh đạo văn phòng tổ chức các buổi liên hoan. Khoản cuối cùng này là tất nhiên, đơn vị nào cũng vậy.
Việc này trước sau thu được khoảng 150 ngàn, tiền liên hoan mất chừng 20 ngàn. Kết quả này về cơ bản nhất trí với kết quả điều tra của tỉnh. Văn phòng xóa đói giảm nghèo mua thêm máy vi tính là dùng cho các lớp học, đây không phải hành vi quá mức.
Vương Quốc Hoa sau khi biết rõ tình hình thực tế, hắn cảm thấy đây là vài sơ sót trong công việc của mình. Quá giúp đỡ hộ nghèo sẽ khiến cho dân chúng bình thường có suy nghĩ không được đối xử công bằng, hoặc là nói mình cân nhắc không chu đáo. Phải biết rằng ở thị xã Hắc Cương, tình hình các xã, thị trấn về cơ bản không quá tốt. Mặc dù không phải hộ nghèo thì cuộc sống cũng khá khó khăn. Lúc đưa ra chính sách, Vương Quốc Hoa đã quên tầng lớp này.
Mất bò mới lo làm chuồng, biết đã khá muộn. Vương Quốc Hoa quyết định suốt đêm quay về tỉnh thành, lập tức tổ chức hội nghị trao đổi vấn đề này. Tạ Viện Viện khoác cặp tới thấy Vương Quốc Hoa muốn đi, cô ả nói.
- Cho tôi đi nhờ xe lên tỉnh. Tôi vốn định đến ở nhờ mai về cùng.
Vương Quốc Hoa không có từ chối, làm cho cô ả lên ghế sau.
- Không ngờ anh là con rể Sở gia.
Tạ Viện Viện đột nhiên có chút u oán mở miệng, Vương Quốc Hoa ừ một tiếng nhìn đằng trước không nói. Tạ Viện Viện nói tiếp.
- Nhà bọn họ không có ai tốt.
Vương Quốc Hoa lại ừ một tiếng, Tạ Viện Viện không tiếp lời. Vương Quốc Hoa đang không quá bình tĩnh, Tạ Viện Viện nói chưa chắc không có lý, vấn đề là tiêu chuẩn đạo đức ư? Vương Quốc Hoa lại nghĩ đến một vấn đề, Tạ gia chẳng lẽ không dồn hết tài nguyên chính trị vào người Tạ Tư Hoa sao? Mặt khác đối với con nhà bình thường thì Tạ gia là người tốt sao?
Vương Quốc Hoa vừa rời đi, thị xã Hắc Cương ở phía sau lập tức bùng nổ. Lãnh đạo thị xã nhận được tin tức mà phó chủ tịch tỉnh đã đi, việc này là như thế nào chứ? Chủ tịch Vương đến đi vội vàng, chỉ có một bí thư đảng ủy trấn đi cùng cả buổi, vấn đề này là sao? Thị ủy lập tức tổ chức hội nghị, Bành Thiện Đức phải đứng ra trình bày trước mặt lãnh đạo.
- Mới đầu tôi không nhận ra chủ tịch Vương, chỉ là thấy quen mắt một chút …
Bí thư thị ủy Ôn xua tay nói:
- Cái này còn cần anh nói ư? Nói trọng điểm, chủ tịch Vương đến là vì việc gì?
Bành Thiện Đức thầm đắc ý. Bình thường đám lãnh đạo này đâu có tụ tập nghe mình nói chuyện thế này? ngay cả bí thư Ôn đề bạt Bành Thiện Đức cũng hiếm khi nghiêm túc nghe mình nói chuyện như vậy. bí thư Ôn thực ra đã biết chân tướng nhưng phải ra vẻ như vậy. Vương Quốc Hoa vừa đi, Bành Thiện Đức đã lên văn phòng lãnh đạo báo cáo ngay. Y cũng nhấn mạnh không phải mình không muốn kịp thời báo cáo mà là thư ký của chủ tịch Vương vẫn đi theo mình.
Bành Thiện Đức nói qua nội dung, cả quá trình khá thú vị. Mới đầu mặt thị trưởng Ngô mặt tái nhợt rồi từ từ tốt hơn, cuối cùng mặt y ửng hồng hỏi tới.
- Là sai lầm của văn phòng xóa đói giảm nghèo tỉnh, chủ tịch Vương thật sự nói như vậy sao?
Mọi người đều không thể tin, lãnh đạo có lúc sai nhưng đâu thể nói trước mặt một bí thư đảng ủy xã như vậy?
Bành Thiện Đức nhắc lại.
- Nguyên văn lời nói của chủ tịch Vương là do mình cân nhắc vấn đề chưa chu đáo, công tác của văn phòng xóa đói giảm nghèo tỉnh còn sơ sót mới khiến công việc các đồng chí bên dưới gặp nhiều khó khăn.
- Tôi sớm biết chủ tịch Vương sẽ không làm khó các đồng chí bên dứơi.
Thị trưởng Ngô có cảm giác mình từ vực sâu nhìn thấy mặt trời. Việc này có lớn có nhỏ, gặp lãnh đạo không hiểu có thể dồn anh vào chỗ chết.
- Dù như thế nào thì công việc của thị xã vẫn có vấn đề, không kịp thời báo cáo lãnh đạo tỉnh là lỗi của chúng ta, phải gánh chịu trách nhiệm. Như vậy đi, tôi và thị trưởng Ngô vất vả một chút lên tỉnh ngay trong đêm, mai tới nhận sai với chủ tịch Vương. Sai lầm của chúng ta nằm ở chỗ suy nghĩ quá đơn giản khiến lãnh đạo phải đích thân tới điều tra.
Bí thư Ôn đầu tiên là tự nhận khuyết điểm, sau lại thầm mừng vì có cơ hội gặp lãnh đạo.
Sau khi tan họp, bí thư, thị trưởng đi ra trước, Bành Thiện Đức đi theo. Được nửa đường bí thư Ôn nói với Bành Thiện Đức.
- Anh vất vả một chút, làm báo cáo về trồng nấm hương trên quy mô lớn ra, đây là cơ hội đối với anh.
….
Vương Quốc Hoa về tỉnh nhận được tin sáng mai Tạ Tư Hoa đến nhận chức, bảo sao Tạ Viện Viện lại về cùng. Đọc xong thông báo Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị nghỉ Long Diễm lại xuất hiện nói.
- Chủ tịch Vương.
Vương Quốc Hoa đi ra cười nói.
- Sao muộn như vậy còn tới đây?
Long Diễm có chút hưng phấn nói.
- Ban tổ chức cán bộ đã tìm tôi nói chuyện.
- Muộn rồi, anh về nghỉ sớm đi, việc này có gì đáng phải kích động chứ?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói, Long Diễm lúc này không biết dùng lời gì để thể hiện tâm trạng của mình. Y khom người thật sâu.
- Tôi về trước, không làm phiền ngài nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa vừa tới văn phòng đã gọi Lưu Diệu Hồng cùng Từ Nghiên Lệ tới nói về vấn đề mà mình gặp được ở thị xã Hắc Cương.
Vấn đề xảy ra không lớn là điều làm Vương Quốc Hoa vui mừng. nhưng Lưu Diệu Hồng lại báo cáo một vấn đề làm tâm trạng Vương Quốc Hoa rơi xuống vực. Vấn đề ở thành phố Tây Hải đã bị điều tra ra, thành phố quả thật đã đổi xe cho lãnh đạo chủ yếu, tiền lấy từ nguồn ngân sách do trung ương rót xuống.
Lưu Diệu Hồng xin chỉ thị xem nên xử lý như thế nào? Vương Quốc Hoa nghe xong đứng lên nói:
- Cái này tôi cần xin chỉ thị của bí thư Lãnh, còn phải trao đổi với chủ tịch tỉnh.
Vương Quốc Hoa tìm tới chỗ Quách Hào nói việc này, Quách Hào tức giận ném chén trà vỡ tan.
- Một đám bại hoại, tiền gì cũng dám thò vào.
Quách Hào trước phụ trách việc này, y lấy tỉnh Nam Quảng làm điển hình để lên làm chủ tịch tỉnh. Chuyện xảy ra như vậy bảo sao Quách Hào có thể bình tĩnh?
- Tra, tra tới cùng.
Quách Hào tỏ thái độ, Vương Quốc Hoa hiển nhiên nói:
- Cái này cũng có trách nhiệm của tôi, giám sát không đủ.
Quách Hào xua tay nói.
- Không thể trách cậu. Như vậy đi, tôi và cậu đến gặp bí thư Lãnh xem y có ý kiến gì?
Hai người cùng tới văn phòng Lãnh Vũ, nghe xong mặt Lãnh Vũ cũng trầm xuống.
Ba người đạt thành nhất trí, Ủy ban kỷ luật tỉnh lập tức tham gia điều tra xem còn vấn đề khác không.
Vương Quốc Hoa về đến văn phòng đã thấy người ở thị xã Hắc Cương tới.
- Tới nhanh thật đó, đi trong đêm ư?
Vương Quốc Hoa mỉm cười nói, hai lãnh đạo thị xã cười ha hả trông rất hiền hậu.
- Đi nghỉ trước đi, chiều tối tôi mời mọi người dùng cơm. Tôi vừa lúc có một số việc muốn trao đổi với các đồng chí.
Ba người nghe xong rất hưng phấn rời đi. thị xã Hắc Cương là thị xã cấp huyện trực thuộc tỉnh. Thị xã thấp hơn một tầng đó là do quá nghèo, không thị xã thuộc tỉnh nào muốn nhận nên cứ thuộc tỉnh.
Có thể được lãnh đạo tỉnh khẳng định, hai vị bí thư, thị trưởng đều kích động.
Tạ Tư Hoa năm nay 50 tuổi. Trong quá trình hoan nghênh cũng nói qua về thành tích y đã đạt được. Có thể nói tất cả đều là làm ra thành tích xuất sắc để được đề bạt.
Tiệc tối Vương Quốc Hoa không tham gia, hắn còn cần tiếp người ở thị xã Hắc Cương.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 821:
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Vương Quốc Hoa không tham gia tiệc chào đón làm không ít người nghĩ hắn ra vẻ này kia. Tạ Tư Hoa bề ngoài tuy thản nhiên nhưng trong lòng lại thầm may mắn mình không làm bên ủy ban với tên Vương Quốc Hoa kia. Vị trí của Tạ Tư Hoa có tác dụng rất đặc biệt. Y là phó bí thư chuyên trách về nguyên tắc là phụ trách quản lý đảng đàn, tục ngữ nói là quản mũ quan nhưng thường lại dễ mất quyền lực. Việc này phải dựa vào tác phong làm việc của bí thư.
Ở tình huống bình thường đến cấp tỉnh tác dụng của phó bí thư càng trở nên rõ ràng hơn. Ở cấp huyện thì thường xuyên có hiện tượng bí thư kiêm chức chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, như vậy về cơ bản không có việc của phó bí thư.
Tạ Tư Hoa đã tìm hiểu qua thông tin về Vương Quốc Hoa và có kết quả không đồng nhất. Có người nói hắn ngang ngược, có người nói hắn dựa vào vợ mà lên, có người nói tác phong sống của hắn có chuyện, đây là đánh giá mặt trái. Mặt trước cũng có nhiều đánh giá, có người đặt biệt hiệu Tài thần cho hắn, có người gọi hắn là Bàn tay vàng, càng có quan chức ở cấp cao khen hắn không dứt miệng. Có tuyên bố chỉ cần có vấn đề khó khăn giao cho Vương Quốc Hoa là đảm bảo không thành vấn đề.
Mà người bình luận không tốt cũng có thêm một câu về dp “Biết làm việc”
Vương Quốc Hoa cũng đã tìm hiểu qua về Tạ Tư Hoa. Đương nhiên đây là chỉ tìm hiểu một mặt. Đối tượng mà Vương Quốc Hoa có thể mở miệng hỏi chẳng qua chỉ là mấy người như Sở Giang Thu, Quách Hào, Lãnh Vũ. Những người này khi đánh giá một cá nhân thường khá thận trọng. Kết quả tất cả mấy người đều đồng thanh tỏ vẻ có một chữ đủ để hình dung về Tạ Tư Hoa. Đó chính là “Ổn”
Có lẽ do thời gian thiếu niên gặp nhiều khó khăn trong đợt cách mạng văn hóa, Tạ Tư Hoa trưởng thành khá sớm. Lúc 20 khi còn học đại học y đã rất trầm ổn, mọi việc đều không dễ dàng mở miệng, mỗi lần mở miệng nhất định đều đã trải qua suy nghĩ lâu dài. Lúc học đại học Tạ Tư Hoa chính là cây bút xuất sắc nhất của trường, là người có nhiều bài viết nhất trên báo trường. Mặc dù là vậy mãi đến khi tốt nghiệp ngoài bạn học cùng lớp ra thì rất nhiều người chưa từng gặp Tạ Tư Hoa, chỉ biết đến tên của y.
Con đường làm quan của Tạ Tư Hoa cũng là một chữ “ổn”. Tốt nghiệp đại học đã là Đảng viên, trước hết công tác một năm ở trên tỉnh ủy, sau đó xuống một thị trấn làm phó bí thư đảng ủy, làm năm năm được đề bạt làm bí thư. Y làm hai năm rồi điều lên một huyện làm phó chủ tịch huyện, phó bí thư, bí thư. Năm 38 tuổi Tạ Tư Hoa lên cấp phó giám đốc sở rồi từ đó thuận buồm xuôi gió, từng bước một đi tới ngày hôm nay. So với Vương Quốc Hoa tốc độ thăng quan tuy chậm một chút nhưng vẫn là cán bộ lên chức cực nhanh so với hầu hết cán bộ nhà nước.
Sở Giang Thu từng lén trêu chọc Lãnh Vũ còn chưa làm hết một khóa đã có người đến thay chức y. Ý là trước 60 Tạ Tư Hoa rất có thể sẽ có bước tiến rất lớn, về phần làm cụ thể như thế nào thì chỉ dựa vào hậu thuẫn nhất định không đủ, còn cần phải xem vận khí.
Cho nên Vương Quốc Hoa có phán đoán sơ bộ về Tạ Tư Hoa. Xuất thân tốt, trầm ổn, người khác lúc còn khổ sở giãy dụa vì tiền đồ thì y lại từng bước một hướng lên trên.
Tạ Tư Hoa phán đoán khá khách quan về Vương Quốc Hoa. Trước khi tới y đã thông qua miệng con gái mà biết quá trình về Bắc Kinh của Vương Quốc Hoa dịp tết. Đương nhiên cách đánh giá của con gái y về Vương Quốc Hoa không ảnh hưởng đến phán đoán của y. Nhưng Tạ Tư Hoa lại tìm ra được hai điểm giống nhau, đó chính là Tạ Tư Hoa đánh giá Vương Quốc Hoa sớm trưởng thành.
Y sở dĩ chú ý đến Vương Quốc Hoa là do mấy lần ngẫu nhiên biết được Vương Quốc Hoa mấy lần từ chối việc điều về Bắc Kinh công tác, kiên trì công tác ở bên dưới. Điểm này làm Tạ Tư Hoa rất khó hiểu.
Về công việc hai người ít đan xen vào nhau, thậm chí Vương Quốc Hoa có lúc cần phải nhờ đến Tạ Tư Hoa.
Ngày thứ ba Tạ Tư Hoa sau khi nhận chức y đột nhiên đến văn phòng Vương Quốc Hoa. Tạ Tư Hoa đột nhiên xuất hiện làm Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc nhưng vẫn rất nhiệt tình đứng dậy.
- Cơn gió nào thổi bí thư Tạ tới đây vậy?
Vương Quốc Hoa đi lên chào, Tạ Tư Hoa cười nói:
- Tối nay cùng ăn cơm được chứ? Tôi mời.
Tạ Tư Hoa tuy mời nhưng lại không tỏ vẻ quá cần thiết giống như là không muốn.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút nói.
- Như vậy cũng được, hết giờ làm ngồi đâu thì bí thư báo tôi.
Tạ Tư Hoa ừ một tiếng đi luôn. Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười thầm nghĩ vị này thú vị thật. Hắn đang suy nghĩ Long Diễm tới. Tên này bây giờ đã chính thức nhận chức ở Sở công an. Sáng y tới sở nhận chức, chiều đến chỗ lãnh đạo ngồi.
Ngồi được trên vị trí giám đốc Sở công an, Long Diễm không còn cách quá xa cấp phó tỉnh nữa. Nếu làm tốt y có thể lấy thân phận phó chủ tịch kiêm chức giám đốc Sở công an, như vậy quyền lên tiếng sẽ càng lớn hơn một chút. Long Diễm tạm thời chưa nghĩ đến việc này. Y ân cần chào hỏi rồi ngồi xuống.
- Báo cáo lãnh đạo, tôi đã chính thức nhận chức, phó bí thư đảng ủy chính pháp kiêm giám đốc Sở công an.
Chức phó bí thư kia cũng là cần thiết, Long Diễm vốn làm chánh văn phòng ủy ban tỉnh, nếu điều động tốt thì y đã lên làm tới chức phó tỉnh. Đâu phải như bây giờ bị điều tới Sở công an còn bị người khi dễ chứ?
Cho nên có an bài như thế kia cũng là có lý. Đây là Lãnh Vũ chủ động đưa ra, trước đó Vương Quốc Hoa không nghĩ tới cái này.
- Không cần nói khách khí như vậy, có lẽ làm hết một khóa anh còn có thể tiến bộ.
Vương Quốc Hoa mỉm cười nói một câu, Long Diễm hơi động tâm, chủ tịch Vương đúng là hay suy nghĩ cho cấp dưới. Long Diễm ngồi không lâu đã đứng lên nói.
- Ngài nếu rảnh tối tôi muốn mời ngài đến nhà dùng cơm.
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Để lần sau đi, vừa nãy bí thư Tạ tới hẹn tôi ăn tối.
Long Diễm đành phải cáo từ rời đi. Y ra đến cửa nghĩ việc vừa nãy gặp phó bí thư Tạ Tư Hoa, thầm nghĩ ra là việc này. không ngờ phó bí thư Tạ Tư Hoa lại đến mời chủ tịch Vương dùng cơm.
Chiều hết giờ làm, Vương Quốc Hoa vừa dọn đồ xong, Tạ Tư Hoa vừa vặn gọi tới báo địa chỉ. Vương Quốc Hoa cũng thu xếp tới ngay.
Tạ Tư Hoa mời khách ở nơi không quá cao cấp, thậm chí có thể nói là đơn giản, nơi này còn không bằng nhà ăn của nhà khách tỉnh. Đây là một quán ăn nhỏ trên đường, hai thường vụ trước sau tới nơi mà không có chỗ đỗ xe.
Vương Quốc Hoa đến trước thấy nơi này lại buồn cười. Đây là quán gần học viện nông nghiệp. Hắn đành đuổi Tự Học Cường và Phương Đoan Minh về còn mình đứng chờ ở cửa. Không lâu sau Tạ Tư Hoa và Tang Viện Viện xuất hiện, hai người này bắt taxi tới. Thấy được cảnh này, Vương Quốc Hoa đột nhiên cảm thấy người Tạ gia quả thật có chỗ đáng kính.
Trên thế giới này luôn có một số người kiên trì vài thứ, Tạ gia có lẽ là vậy.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius