Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 10
Chương 138: Độc Cô Phá Thiên Bại Trận
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Độc Cô Phá Thiên té trên mặt đất, nhìn Diêm Xuyên ở phía xa, lại nhìn Độc Cô Vô Địch.
Độc Cô Phá Thiên biến sắc mặt nói:
- Tại sao ngươi không biết? Tiên tổ để lại di ngôn mơ hồ nhưng khiến chúng ta nhớ kỹ, nhất định phải ngăn cản thiên địa cường thịnh, khi cần thiết có thể hao tổn thiên địa. Chỉ cần là Tổ Thiên lục trọng thiên đều sẽ mở ra ký ức này, trừ phi, trừ phi ...
Độc Cô Phá Thiên giật mình kêu lên:
- Trừ phi ngươi không phải đệ tử của Độc Cô thế gia, ngươi là ai? Ngươi không phải là Độc Cô Vô Địch?
Nghe tiếng kinh kêu, quần hùng Độc Cô thế gia ở phía xa biến sắc mặt.
Ầm ầm ầm ầm!
Một đám cường giả xông tới.
Đám cường giả Độc Cô thế gia xong lên quát:
- Ngươi là ai? Giả mạo ta Tổ Thiên lục trọng thiên, còn trộm đi Bổ Thiên kiếm?
Độc Cô thế gia trừ gia chủ ra thì là cửu kiếm mạch, chín tuyệt thế cường giả.
Giờ phút này, các cường giả cùng nhau vọt tới, trừng mắt nhìn Độc Cô Vô Địch.
Bổ Thiên kiếm là tượng trưng của gia chủ, bên trong phong ấn nhiều thứ của Độc Cô thế gia. Người trước mắt nếu như là người của Độc Cô thế gia thì thôi, nhưng nếu không phải thì nhất định phải cướp lại Bổ Thiên kiếm!
Ầm ầm ầm ầm!
Phía xa, đoàn người Diêm Xuyên nhấc chân đi tới.
Trong khoảnh khắc đoàn người Diêm Xuyên đứng ở sau lưng Độc Cô Vô Địch.
Bạch Khởi, Mông Điềm, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, ai nấy phát ra khí thế ngập trời.
Miêu Miêu hét to một tiếng:
- Meo!
giữa hư không mơ hồ có nhiều thiên đạo vòng quanh.
Ai nấy lạnh lùng trừng người đối diện.
Độc Cô Phá Thiên quát to:
- Dừng tay!
Mọi người nhìn hướng Độc Cô Phá Thiên:
- Gia chủ?
Độc Cô Phá Thiên hét lên:
- Đỡ ta dậy!
Độc Cô Phá Thiên được một cường giả Độc Cô thế gia nâng dậy.
Độc Cô Phá Thiên trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai? Độc Cô Vô Địch? Tại sao có được truyền thừa Bổ Thiên kiếm? Kiếm này nếu không phải là gia chủ đời trước cho phép thì ngươi tuyệt đối không thể tâm ý tương thông với nó, ngươi là ai?
Độc Cô Vô Địch trầm giọng nói:
- Ngừa xưa từng là nghĩa tử Độc Cô thế gia, sau này được Độc Cô Bổ Thiên truyền thừa khiến ta làm gia chủ.
- Quả nhiên, ngươi không phải là người của Độc Cô thế gia!
- Tổ Thiên lục trọng thiên, hắn già rồi lú lẫn, lại khiến người ngoài làm gia chủ!
- Người ngoài?
... ... ... ...
... ... ...
...
Mọi người rất tức giận.
Độc Cô Phá Thiên trầm giọng nói:
- Bổ Thiên kiếm là tín vật của gia tộc ta, xin hãy trả lại cho ta.
Độc Cô Vô Địch lạnh lùng nói:
- Không có khả năng, ta là gia chủ của Độc Cô thế gia, kiếm này cũng là kiếm của ta, muốn lấy nó thì phải đạp qua xác của ta!
Đám Tổ Thiên lục trọng thiên hét to:
- Khốn kiếp!
Vô tận kiếm đạo kèm khí thế hung ác xông hướng Độc Cô Vô Địch.
Ầm ầm ầm ầm!
Bạch Khởi, Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm, Mông Điềm, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ không hề lùi bước bắn ra khí thế đón đỡ.
Khí thế hai bên va chạm, hư không phát ra tiếng nổ kịch liệt.
Ầm ầm ầm ầm!
Hư không lắc lư.
Độc Cô Phá Thiên hộc ngụm máu:
- Khụ khụ khụ khụ, phụt!
Mọi người sốt ruột nhìn hướng Độc Cô Phá Thiên:
- Gia chủ?
Độc Cô Phá Thiên trầm giọng nói:
- Khiến bọn họ đi đi.
- Cái gì?
Độc Cô Phá Thiên trầm giọng quát:
- Độc Cô Vô Địch, ngươi nhớ kỹ, lục đạo luân hồi là của Độc Cô thế gia, lần này ta không ngăn ngươi được nhưng rồi sẽ có ngày ta cướp lại Bổ Thiên kiếm!
…
Long liễn đi qua Nam Ngoại Châu ở Dương gian.
Ầm ầm ầm ầm!
Trên bầu trời vang tiếng nổ lớn.
Miêu Miêu kinh ngạc nhìn bầu trời:
- Lại bổ một thiên đạo, meo?
Diêm Xuyên nhìn hướng người áo đen đứng bên cạnh, Độc Cô Vô Địch.
Độc Cô Vô Địch cung kính nói:
- Đa tạ thánh vương thành toàn, không truy cứu Độc Cô thế gia!
Đám người áo đen đứng sau lưng đều cảm kích.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Mặc dù Độc Cô thế gia phân liệt nhưng rốt cuộc là một thể, hiện tại ngươi đã có lực lượng đối kháng với Độc Cô Phá Thiên, trẫm sẽ không hỏi nhiều, ngươi tự động xử lý đi.
Độc Cô Vô Địch lên tiếng rồi ho khan:
- Tuân lệnh! Khụ!
- Ngươi bị thương?
Độc Cô Vô Địch cười khổ nói:
- A! Không sao, trước khi thiên đạo bổ xong thì thần không địch nổi Độc Cô Phá Thiên, rốt cuộc bị thương một chút, tu dưỡng một đoạn thời gian là được.
- Ừm!
Độc Cô thế gia, Cửu Kiếm điện.
Đám tuyệt thế cường giả của Độc Cô thế gia đang hộ pháp cho Độc Cô Phá Thiên.
Độc Cô Phá Thiên khoanh chân trong đại điện điều dưỡng, qua mấy chục ngày mới chậm rãi mở to mắt.
Mọi người hơi lo lắng hỏi:
- Gia chủ có sao không?
Độc Cô Phá Thiên gật đầu, nói:
- Đỡ nhiều rồi.
Một cường giả nhíu mày nói:
- Nhưng thưa gia chủ, ngày hôm đó làm vậy là sao? Vì sao để cho họ đi? Chưa chắc chúng ta không cướp được Bổ Thiên kiếm!
Độc Cô Phá Thiên lắc đầu, trầm giọng nói:
- Các ngươi không ngăn được đoàn người Diêm Xuyên.
Mọi người sốt ruột nói:
- Cái gì? Chúng ta có chín người, tất cả đều là Tổ Tiên bát trọng thiên!
Độc Cô Phá Thiên chua xót nói:
- Các ngươi luôn bế quan, không nghe không hỏi tin tức trong thiên hạ mấy năm nay, có biết là một mình Diêm Xuyên mới vừa ăn mười hai thánh nhân không?
Mọi người giật mình kêu lên:
- Cái gì? Ăn? Ăn mười hai thánh nhân? Không thể nào, ở đâu ra nhiều thánh nhân như vậy?
- Còn nhớ thiên tượng gần đây không? Mây đen che trời!
- Số trời bị dao động?
Độc Cô Phá Thiên trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Đại Hình thiên đình từ Âm phủ, Minh Thiên Hàn lấy bốn thánh nhân làm dẫn cưỡng bức chấp chưởng số trời! Giáng mười lăm vị thánh nhân.
- A?
Độc Cô Phá Thiên trầm giọng nói:
- Gần đây ta mới nhận được tin, sự việc quá lớn nên chưa kịp kiểm chứng. Nhưng tin tức Âm phủ Đại Tần thành đã chứng minh mọi thứ. Có mười lăm thánh nhân thì mười hai thánh nhân đã bị Diêm Xuyên ăn, hai thánh nhân bị Võ Chiếu giết, chỉ có một thánh nhân sống tiếp. Không biết tại sao thương thiên chi nhãn của Minh Thiên Hàn bỗng biến mất.
Con ngươi đám người co rút:
- Diêm Xuyên lợi hại như vậy?
Đang lúc không khí nặng nề.
Ầm ầm ầm ầm!
Trên bầu trời của Độc Cô thế gia bỗng vang tiếng nổ điếc tai, mây đen dày đặc, trong phút chốc có thiên uy mạnh mẽ giáng xuống.
Mọi người biến sắc mặt nói:
- Cái gì?
Mọi người nhanh chóng ra khỏi đại điện.
Ầm ầm ầm ầm!
Trên bầu trời mây đen dày đặc, trong phút chốc bão tố tứ giăng.
Rào rào rào!
Tổ Thiên lục trọng thiên bỗng quỳ xuống, ý niệm không thể phản kháng tràn ngập trong đầu họ.
Đám tuyệt thế cường giả hoàn toàn biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi, sao có thể như vậy?
Nhưng không ai chống đỡ nổi, ngày trước vô tận ngạo khí giờ đây không còn sót lại chút gì. Trong phút chốc mọi người chợt quỳ xuống, Độc Cô Phá Thiên biểu tình cực kỳ khó xem quỳ lạy, không thể ngẩng đầu.
Độc Cô Phá Thiên bỗng biến sắc mặt, nghĩ đến một khả năng:
- Số trời sao?
Độc Cô Phá Thiên chợt hét to:
- Gia chủ Độc Cô thế gia, Độc Cô Phá Thiên bái kiến tiền bối!
Trong mây đen chậm rãi truyền đến một thanh âm:
- Quả nhiên Độc Cô còn có hậu nhân.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 10
Chương 139: Sào
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Độc Cô Phá Thiên hét to:
- Đúng vậy. Chúng ta đều là Tổ Thiên lục trọng thiên!
Trong thanh âm chất chứa tang thương:
- Ài, hắn cũng không chịu đựng nổi năm tháng, biến mất trong luân hồi.
Độc Cô Phá Thiên mừng rỡ hỏi:
- Tiền bối biết thủy tổ của chúng ta?
Thanh âm tang thương truyền đến:
- Sau sáu tháng ta sẽ ban thánh vị cho bốn các ngươi, thánh nhân lấy thiên hạ thương sinh làm nhiệm vụ của mình, thánh nhân cần vượt qua Tổ Tiên cửu trọng thiên, hãy lựa chọn cho tốt, sau sáu tháng thánh vị sẽ giáng xuống.
Ầm ầm ầm ầm!
Trên bầu trời mây đen chậm rãi tán đi, tất cả hồi phục như ban đầu.
Áp lực trong lòng mọi người tán đi, từng Tổ Thiên lục trọng thiên chậm rãi đứng dậy, trên mặt đều là khủng hoảng, sợ hãi lẫn vui mừng.
Mắt Độc Cô Phá Thiên sáng ngời:
- Thánh vị? Vị của thánh nhân?
- Gia chủ, mới rồi là ai?
Độc Cô Phá Thiên kinh ngạc nói:
- Không biết nữa, lấy tu vi Tổ Tiên cửu trọng thiên như ta mà ở trước thần niệm của kẻ đó không có chút sức phản kháng, người này quá mạnh, quá mạnh quá mạnh!
- Chỉ là một thần niệm?
Độc Cô Phá Thiên trầm giọng nói:
- Nhất định là thần niệm, không phải số trời, nhưng hơi thở cực kỳ giống với số trời. Ta cũng không biết là ai, nhưng xem ra thủy tổ của Độc Cô thế gia ta có uyên nguyên với người này.
Độc Cô Phá Thiên giật mình kêu lên:
- Thánh nhân? Nếu ta trở thành thánh nhân thì có lẽ có thể giành lại Bổ Thiên kiếm?
- Đi đi, lập tức điều tra cho ta, đoàn người Diêm Xuyên đi đâu!
- Tuân lệnh!
Năm tháng sau, đoàn người Diêm Xuyên tới Âm phủ.
Ngũ long rống to:
- Grao!
Ngũ long lao tới một hướng.
Bạch Khởi cười nói:
- Thánh vương, còn ba ngày nữa là chúng ta sẽ đến Khổng gia.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Ầm ầm ầm ầm!
Trong thiên địa lại có một thiên đạo bổ xong.
Miêu Miêu nhìn bầu trời, nói:
- Meo, hai ngàn chín trăm chín mươi chín thiên đạo, còn lại một thiên đạo cuối!
Diêm Xuyên nheo mắt nói:
- Sắp bổ xong thiên, cái cuối cùng sao?
Diêm Xuyên nhìn hướng Doãn Hận Thiên:
- Doãn Hận Thiên, ngươi biết lai lịch của số trời không?
- Lúc ở kỷ đệ tam, người chấp chưởng số trời gọi là Toại.
Bạch Khởi hơi biến sắc mặt nói:
- Toại?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Người chấp chưởng số trời đời thứ nhất ở đại thế giới chính là Toại, sau này Toại chết, có lẽ sống lại, nhưng Toại chỉ có thể sống lại ở đại thế giới, không thể nào xuất hiện tại đây.
Doãn Hận Thiên giải thích rằng:
- Xem ra Toại từ lúc thiên địa lần thứ ba phân liệt thì tiến vào đại thế giới, đồn rằng số trời do Toại và hòa một người khác sáng tạo ra. Toại là đệ tử của người đó, sau này người kia mất tích, số trời mới do Toại chấp chưởng.
Bạch Khởi tò mò hỏi:
- Người đó là ai?
Trong lịch sử đại thế giới thì Toại là số trời đời thứ nhất, cổ xưa nhất, nhưng không ngờ chỗ này còn có người càng hiểu rõ số trời hơn.
Doãn Hận Thiên nói:
- Thần không biết nhiều, chỉ biết một cái tên, hình như gọi là Sào.
Mọi người nhíu mày nói:
- Sào?
Diêm Xuyên trầm giọng phân tích:
- Trong thiên địa, thiên đạo liên tục hồi phục có lẽ chính là Sào thúc đẩy.
…
Âm phủ, Nam Ngoại Châu.
Trong biển rộng xanh biếc, đại hải lăn lộn sóng dồn, trên mặt biển có vô số ác quỷ giãy dụa trồi lên mặt nước.
- Oa!
- A!
- Cứu ta!
Vô số ác quỷ giãy dụa nhưng không thể trốn thoát đại hải giam cầm.
Phía xa, bên cạnh đại hải đứng vô số tu giả kính sợ nhìn đại hải này.
Ầm ầm ầm ầm!
Đại hải bỗng thu lại, biến mất.
Nguyên trung tâm đại hải, một lão nhân mặc áo lam, khuôn mặt âm lãnh nhìn chằm chằm mấy cái xác trước mặt mình. Hiển nhiên mới nãy đại hải do lão nhân áo lam thi triển ra, giống như huyết hải của Diêm Xuyên.
Vù vù vù vù!
Nhiều tu giả kích động vọt tới.
Một nam nhân vội hỏi:
- Lão tổ có tin tức gì không?
Khuôn mặt lão nhân áo lam âm lãnh nói:
- Đệ tử của Khổng gia thật bướng bỉnh, hừ, dù có cứng tới đâu cũng khó thoát khỏi U Hải luyện hồn!
Mọi người nịnh nọt nói:
- Lão tổ thần uy!
Lão nhân áo lam trầm giọng nói:
- Từ hôm đó vô tình nhận được một tin tức, đồn rằng Khổng gia có một kho báu sắp mở ra thì ta đã dắt dắt cường giả năm cương vực tiến đến. Khổng gia chủ, Khổng Tước Tử quyết định thật mau, mang tất cả đệ tử của Khổng gia trốn đi, hừ!
Nam nhân tiếp tục bảo:
- Lão tổ, Khổng gia này ở Âm phủ Nam Ngoại Châu không có danh tiếng gì, họ có kho báu gì được? Lão tổ là U Hải giáo chủ, trong thiên hạ này hiện nay còn có báu vật nào khiến lão tổ lao sư động chúng như vậy sao?
U Hải giáo chủ trầm giọng nói:
- Ngươi biết cái gì, Khổng gia không có tiếng tăm gì? Đó là vì con cháu hiện giờ không ra gì. Đồn rằng lúc kỷ đệ tam, toàn thiên hạ này ai dám không nể mặt Khổng gia? Dù là năm đó chủ số trời, Toại cũng rất khách sáo với Khổng gia. Còn ước pháp rằng số trời bao trùm không được dính đến Khổng gia, số trời không được chọc vào Khổng gia. Khổng gia này rốt cuộc mạnh cỡ nào? Thiên hạ đệ nhất gia tộc! Không thể địch nổi!
Mọi người kinh ngạc nói:
- A?
U Hải giáo chủ trầm giọng nói:
- Cũng đáng cho Khổng gia quá huênh hoang, lúc kỷ đệ tam sắp két thúc thì gần như diệt tộc, không biết đã chọc phải ai. Nhưng thứ của đệ nhất gia tộc trong thiên hạ năm đó dù là bí pháp tu luyện đều là báu vật phỏng tay!
U Hải giáo chủ hưng phấn nói:
- Xứng đáng Khổng gia không hay ho, cũng là may mắn cho lão tổ ta, từ luyện hóa một đệ tử của Khổng gia biết được có kho báu này, kho báu năm đó Khổng gia để lại đường sau, chẳng qua hậu bối vô năng không thể sử dụng, ha ha ha ha ha ha!
Nam nhân hỏi:
- Lão tổ anh minh, nhưng rốt cuộc thì người Khổng gia trốn ở đâu vậy?
U Hải giáo chủ trầm giọng nói:
- Khổng Tước Tử biết tránh né, nhưng đệ tử của Khổng gia ở lại bên ngoài thì không hiểu biết. Hừ, nhưng không sao, mới nãy khi lão tổ ta luyện hóa bọn họ có được một tin, người Khổng gia sẽ lại xuất hiện, bọn họ chờ một người đến, người kia có mấu chốt mở ra kho báu.
- A?
U Hải giáo chủ trầm giọng nói:
- Cho nên nói người Khổng gia chắc chắn sẽ lại xuất hiện đi đón người kia, đệ tử của Khổng gia đón người đương nhiên biết Khổng Tước Tử ở đâu.
- Chỉ cần bắt được hắn là có thể tìm tòi nguồn gốc?
U Hải giáo chủ trầm giọng nói:
- Lần này lão tổ ta mang toàn bộ tinh nhuệ của năm cương vực tiến đến, thề phải có được kho báu của Khổng gia. Mọi người hãy cố gắng lục tìm cho ta, hết sức tìm, không được bỏ qua bất cứ đệ tử của Khổng gia nào, hễ ai bắt được thì lão tổ ta sẽ thưởng hậu hĩnh!
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Ầm ầm ầm ầm!
Mọi người mau chóng tản ra bốn hướng.
long liễn của Diêm Xuyên bay trong Âm phủ Nam Ngoại Châu.
Trên long liễn, Doãn Hận Thiên cầm một tấm bản đồ.
Miêu Miêu tò mò hỏi:
- Đây là Khổng Tước cương vực? Chỗ ỏ của Khổng gia? Tại sao không thấy bao nhiêu khổng tước?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 10
Chương 140: U Hải Giáo Chủ.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Khổng tước ở thiên địa này đúng là không mạnh.
Bạch Khởi hỏi:
- Doãn đại nhân còn mất bao lâu?
Doãn Hận Thiên nói:
- Đây là bản đồ năm đó Khổng Hạt Tử sai người đưa tới, dựa theo bản đồ lại đi hướng nam một nén nhang là được.
Mọi người gật đầu, nói:
- Ừm!
Thời gian một nén hương rất nhanh trôi qua, long liễn ngừng giữa không trung.
Diêm Xuyên nhướng mày nói:
- Khổng gia?
Bên dưới là sơn cốc to lớn rất ẩn khuất.
Quanh sơn cốc có vô số cung điện, nhưng hiện tại hoàn toàn biến đổi.
Nhiều cung điện đã thành đống phế tích.
Sơn cốc ẩn khuất như gặp phải tai nạn chưa từng có, ngọn núi xung quanh có nhiều cái sụp đổ, mặt đất năm rải rác mấy chục cái xác.
Miêu Miêu trợn to mắt:
- Meo!
Triệu A Phòng nhíu mày nói:
- Là nơi này sao?
Doãn Hận Thiên chắc chắn gật đầu, nói:
- Là chỗ này!
Bạch Khởi trầm giọng nói:
- Khổng gia gặp phải huyết tẩy.
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- May là không có nhiều xác.
Diêm Xuyên tiếp tục bảo:
- Đáp xuống đi.
- Grao!
Long liễn nhanh chóng đáp xuống dưới.
Bạch Khởi vung tay,
Ầm ầm ầm ầm!
Gió to nổi lên thổi phế tích bốn phía, hình thành bình địa, cho Diêm Xuyên đặt chân.
Bước xuống long liễn, mọi người đi tới một cái xác.
Triệu A Phòng chỉ ngón tay vào.
Triệu A Phòng trầm giọng nói:
- Không có hồn phách, chắc là bị cưỡng ép tách ra.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Cưỡng ép tách ra? Xem ra là có người muốn gây chuyện với Khổng gia.
Doãn Hận Thiên gật đầu, nói:
- Chỗ này không có nhiều xác chết, xem ra đa số người Khổng gia đã trốn thoát.
Miêu Miêu lắc đầu, nói:
- Người Khổng gia trốn đi hết thì chúng ta nên làm sao?
Diêm Xuyên nói:
Khổng Hạt Tử biết chúng ta sẽ đến, đương nhiên sẽ phái người đến xem xét. Chúng ta cứ chờ ở đây, Mông Điềm, hãy chôn xác họ đi.
- Tuân lệnh!
Mông Điềm xử lý xác chết nằm trên mặt đất.
Diêm Xuyên nhìn bốn phía.
Diêm Xuyên nói:
- Mấy người khác đi bốn phía tìm hiểu xem chỗ này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Chớp mắt đám người tách ra.
Bạch Khởi, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, Doãn Hận Thiên, Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm lao đi bốn phía, tìm người hỏi thăm.
Mông Điềm xử lý thi thể xong cũng nhanh chóng lao ra xa.
Chỗ long liễn chỉ có Diêm Xuyên, Triệu A Phòng, Miêu Miêu.
Miêu Miêu bỗng nhìn lên trời, nói:
- Meo! Còn có một thiên đạo là thiên địa lập tức bổ đủ.
Triệu A Phòng tò mò hỏi:
- Miêu Miêu làm sao vậy?
Miêu Miêu lắc đầu, nói:
- Ta cũng không rõ, trong lòng chợt có cảm giác rất thân thiết. Đúng rồi, Diêm Xuyên, ngươi có nói là ta cũng là chuyển thế trọng sinh, còn nói ta chính là Huyền Diệu?
Diêm Xuyên cười nói:
- Chắc đúng là vậy, năm đó đồn rằng sau khi Huyền Diệu chết thì chôn ở Táng Thiên Đồng Quan của ta, bởi vì chôn thương thiên nên mới gọi là Táng Thiên Đồng Quan. Sau này Táng Thiên Đồng Quan chia làm chín, thân thể của Huyền Diệu biến mất, bởi vậy táng chín anh hùng thiên địa. Chuyện sau đó thì ngươi đã biết, ta thấy ngươi nằm trong Táng Thiên Đồng Quan, hơn nữa ngươi có rất nhiều thứ thuộc về Huyền Diệu, ví dụ như thập nhị địa chi thuỷ tổ mệnh cách trong mủ nỉ nhỏ, còn có Huyền Diệu am hiểu thần thông không gian thì ngươi cũng bẩm sinh có. Huyền Diệu, Diệu Diệu, Miêu Miêu, đó không phải là ngươi sao? Hơn nữa tu vi của ngươi tăng lên không cần độ kiếp, tại sao? Bởi vì ngươi chính là thương thiên, làm sao thiên giáng thiên kiếp cho ngươi được?
Miêu Miêu tò mò hỏi:
- Nhưng nếu chúng là vậy thì tại sao trước kia ta trở thành thương thiên?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Không rõ, ngươi làm sao chấp chưởng số trời, cái này phải hỏi ngươi. Tại sao ngươi được chọn?
Miêu Miêu lắc đầu, nói:
- Meo! Ta không biết, ta đã quên, cũng không nghĩ ra được.
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Lại chờ chút đi, có lẽ sau này ngươi sẽ nghĩ ra.
Miêu Miêu gật đầu, nói:
- Meo!
Diêm Xuyên đứng trên long liễn chờ đợi, cùng lúc đó chợt phát hiện phía xa dường như có vài bóng người rình ngó bên này.
- Mau lên, thông báo cho lão tổ, chỗ ban đầu của Khổng gia có biến, một đám người đến!
Vù vù vù vù!
Đám tu giả mau chóng lao đi bốn phương, truyền tin tức ra ngoài.
Diêm Xuyên ở trên long liễn, nheo mắt nói:
- Lão tổ?
Triệu A Phòng trầm ngâm nói:
- Âm phủ, Nam Ngoại Châu có U Hải giáo chủ, có phải là hắn huyết tẩy Khổng gia sao?
Diêm Xuyên hơi biến sắc mặt nói:
- U Hải lão tổ?
Triệu A Phòng giải thích rằng:
- Người này sáng lập một giáo phái, thống lĩnh năm cương vực của Nam Ngoại Châu, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Rất có thể.
Trong khi Diêm Xuyên gật đầu thì chợt giật nảy mình.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Miêu Miêu, bảo hộ A Phòng!
Vù vù vù vù!
Diêm Xuyên nhanh chóng lao ra xa.
Miêu Miêu kêu lên:
- Meo! Xảy ra chuyện gì?
Thân hình Diêm Xuyên lập tức biến mất tại chỗ.
Chỉ một lát sau Diêm Xuyên đã xuất hiện ở bình nguyên trống trải.
Bình nguyên không có thứ gì, chỉ gió nhẹ thổi qua.
Nhưng con ngươi Diêm Xuyên co rút, lạnh lùng nhìn gió nhẹ.
Trong con mắt của Diêm Xuyên xuất hiện hai đoàn sáng màu xanh biếc, bộ dạng giống như thế giới thụ. Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn hư không vô hình.
Dường như Diêm Xuyên xuyên thấu qua hư không nhìn thấy không gian khác.
Có hai người đứng trong không gian. Một là Doãn Hận Thiên, người khác là gia chủ của Tả gia, Tả Xuân Thu.
Trong không gian, trọng đồng của tả gia chủ hơi chuyển động, hư không lắc lư.
Tả Xuân Thu vươn tay đánh hướng Doãn Hận Thiên.
Doãn Hận Thiên giơ tay hết sức ngăn lại.
Nhưng lực lượng của Tả Xuân Thu quá lớn, từng chút một đè ép như ngọn núi to đè xuống, như muốn áp bẹp Doãn Hận Thiên.
Doãn Hận Thiên khó nhọc nói:
- Ngươi, tại sao ngươi ở đây?
Tả Xuân Thu lạnh lùng nói:
- Đây là sự bất hạnh của ngươi, U Hải giáo chủ lao sư động chúng tiến đến, các thế lực xung quanh đều bị kinh động. Vốn ta chỉ muốn nhìn xem, không ngờ ngươi cũng tới, một mình đến? Ha ha ha ha ha ha! Trời cũng giúp ta! Trọng Đồng thị là sau khi chết lực lượng chuyển dời, chết một người thì uy lực trọng đồng sẽ ngưng luyện đến Trọng Đồng thị khác. Vì trọng đồng hoàn mỹ nhất, ngươi chỉ có thể chết!
Doãn Hận Thiên hộc máu nói:
- Khụ, phụt, Tả Xuân Thu, ta đã thông báo cho thánh vương, ngươi không giết chết ta được!
Tả Xuân Thu lạnh lùng nói:
- Thông báo? Ta thấy rồi, mới nãy ngươi đã bóp chết một kim ngư, đó là liên thông một khối mệnh bài đúng không? Nhưng tiếc rằng đây là bí pháp của Trọng Đồng thị, một không gian hoàn toàn mới. Cho dù Diêm Xuyên biết ngươi sắp chết trước mặt ta thì cũng không nhúng tay vào được!
Bỗng có tiếng quát vang lên:
- Vậy sao?
Ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, hai người ở trong tiểu không gian bỗng tràn đầy ức vạn tiểu tinh thần. Tiểu tinh thân xoay quanh, lực lượng cuồn cuộn nghiền nát tiểu không gian.
Trong khi Tả Xuân Thu kinh ngạc thì chỗ cửa đột nhiên xuất hiện một chưởng ấn.
Ầm ầm ầm ầm!
Một bàn tay đánh Tả Xuân Thu văng ra.
Bùm bùm bùm bùm!
Không gian xung quang ầm ầm nổ tung.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 10
Chương 141: U Hải Đến Tập Kích.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Ầm ầm ầm ầm!
Không gian Tả Xuân Thu, Doãn Hận Thiên ở nổ tung.
Áp lực trên người Doãn Hận Thiên biến mất. Tả Xuân Thu văng ngược ra trong vô số tiểu tinh thần.
Ầm ầm ầm ầm!
Tả Xuân Thu ổn định thân hình dấy lên gió to.
Một chưởng mới rồi Tả Xuân Thu trở tay không kịp, lúc trước gã không ngờ Diêm Xuyên có thể một chưởng xuyên qua trọng đồng thiên cảnh.
Trên mặt Tả Xuân Thu còn giữ lại một dấu tay.
Mặt Tả Xuân Thu lộ vẻ tức giận quát:
- Diêm Xuyên!
Doãn Hận Thiên thở phào một hơi, lau máu nơi khóe miệng.
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Tả Xuân Thu, trẫm rốt cuộc có nhúng tay vào được không?
Tả Xuân Thu xoa gò má, dấu tay chậm ãi tán đi, cái tát này không phải đau đớn mà là nhục nhã.
Tả Xuân Thu lạnh lùng hỏi:
- Sao ngươi có thể xuyên qua trọng đồng thiên cảnh?
Trong mắt Tả Xuân Thu tràn ngập nghi ngờ.
Thần thông trọng đồng là mở ra một chiến trường thiên cảnh, ngăn cách trong ngoài, nhưng không ngờ bị Diêm Xuyên phá mở dễ như trở bàn tay.
Diêm Xuyên không để ý tới vấn đề của Tả Xuân Thu, chợt hỏi:
- Mới nãy trẫm nghe ngươi nói Trọng Đồng thị chỉ cần một người chết là uy lực trọng đồng của hắn sẽ chuyển cho Trọng Đồng thị khác? Nói cách khác, nếu ngươi chết thì uy lực trọng đồng sẽ chuyển dời tới trên người Doãn Hận Thiên?
Doãn Hận Thiên cười nhạt nhìn Tả Xuân Thu ở phía xa:
- Thánh vương nói đúng rồi.
Tả Xuân Thu lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng vào các ngươi?
Ầm ầm ầm ầm!
Một luồng sáng xẹt qua, gió to thổi tan, Bạch Khởi đứng ở sau lưng Tả Xuân Thu.
Vù vù vù vù!
Vù vù vù vù!
...
...
Vương Tiễn, Mông Điềm, Kim Đại Vũ, Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm nghe tiếng vang đều chạy tới, chớp mắt vây Tả Xuân Thu vào giữa.
Sát khí khủng bố bức hướng Tả Xuân Thu.
Tả Xuân Thu hoàn toàn biến sắc mặt.
Tả Xuân Thu xoa mặt, lạnh lùng nói:
- Tốt, tốt, Diêm Xuyên, Doãn Hận Thiên? Hừ, mối nhục nhã hôm nay rồi ta sẽ trả lại gấp trăm lần!
Mông Điềm lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng sẽ thoát được sao?
Đám người này đều có tiếng hung hãn ở Đại Trăn thánh đình, mục đích chuyến đi này của Diêm Xuyên là lúc nào cũng không cần e ngại. Giờ tập thể bao vây Tả Xuân Thu, sao có thể để gã trốn thoát?
Tả Xuân Thu cất tiếng cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha!
Chỉ thấy thân hình Tả Xuân Thu chậm rãi nhạt đi, ngày càng nhạt.
- Tả Xuân Thu, sẽ không có lần sau. Lần tới ta sẽ khiến ngươi trả giá đắt!
Tả Xuân Thu cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Chỉ bằng vào ngươi?
Thân hình Tả Xuân Thu ngày càng nhạt, dần tan biến.
Bạch Khởi nghi hoặc hỏi:
- Doãn đại nhân, có chuyện gì vậy?
Doãn Hận Thiên chua xót nói:
- Đây không phải là bản thể của Tả Xuân Thu, là trọng đồng phân thân, chỉ là một phần thân của Tả Xuân Thu, có thể tan có thể ngưng, có giết hắn cũng vô dụng.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đi đi, đi về trước.
Doãn Hận Thiên, Bạch Khởi, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên vừa bay đi vừa hỏi:
- Có tìm hiểu được gì không?
Bạch Khởi giải thích rằng:
- Là U Hải giáo chủ, hình như là đang tìm kiếm cái gì của Khổng gia. Khổng Tước Tử, gia chủ của Khổng gia sớm dự đoán được nên đã tránh đi, U Hải giáo chủ mang đến vô số cường giả lùng sục khắp Khổng Tước cương vực, động tĩnh lớn như vậy kinh động một số cường giả xung quanh, ai nấy đều tới đứng xem.
Diêm Xuyên giật mình, phân tích mọi chuyện:
- Khổng gia? Không lẽ là Vấn Thiên lệnh sắp mở ra kho báu?
Đoàn người Diêm Xuyên, Doãn Hận Thiên, 1nb, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm rời đi, tại chỗ chậm rãi ngưng tụ ra một bóng người, là Tả Xuân Thu.
Tả Xuân Thu hừ lạnh một tiếng:
- Doãn Hận Thiên, Diêm Xuyên? Hừ!
Tả Xuân Thu đạp bước đi vào rừng cây phía xa.
Đoàn người Diêm Xuyên, Doãn Hận Thiên, 1nb, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm rất nhanh trở lại chỗ nguyên Khổng gia.
Triệu A Phòng, Miêu Miêu sốt ruột chờ đợi.
Giờ phút này, một bên long liễn có thêm một người áo đen.
Miêu Miêu kêu lên:
- Meo! Diêm Xuyên trở về rồi!
Đoàn người Diêm Xuyên, Doãn Hận Thiên, 1nb, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm tới đằng trước long liễn.
Vù vù vù vù!
Triệu A Phòng hơi lo lắng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Gặp phải Tả Xuân Thu, nhưng chuyện đã qua, không sao!
Diêm Xuyên nhìn hướng người áo đen đứng một bên.
Người áo đen nhìn Diêm Xuyên, nhẹ giở mũ trùm đầu ra.
Diêm Xuyên hơi biến sắc mặt nói:
- Khổng Ma Vương?
Khổng Ma Vương, ngày xưa tại phong ấn giới là lão tổ tông của Khổng gia, sau này xung đột với Diêm Xuyên, bị hắn xé một tay, mang theo Khổng Ngạo Thiên chạy ra phong ấn giới.
Khổng Ma Vương cười khổ nói:
- Diêm đế, phụng lệnh của gia chủ Khổng Tước Tử và Khổng Hạt Tử, tiến đến đón Diêm đế đi.
- A?
Khổng Ma Vương hơi lo lắng hỏi:
- Khổng gia gặp đại nạn, nguy hiểm sinh tử, có thể mời Diêm đế tiến đến, Khổng Ma Vương rất là cảm kích, nhưng chỗ này không phải là nơi nói chuyện, xin mời Diêm đế mau chóng cùng ta rời đi, nếu không thì U Hải lão tổ tới chúng ta Không đi được!
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi:
- U Hải lão tổ rất mạnh sao? Khổng Tước Tử cũng không dám đối địch?
- Đúng vậy. Lần này U Hải lão tổ mang theo tinh nhuệ của năm cương vực tiến đến, có hai mươi lăm Tổ Tiên, chưa tính U Hải lão tổ. Đồn rằng U Hải lão tổ là Tổ Tiên thập trọng thiên, luyện U Hải đại đạo, thực lực ngút trời.
Khổng Ma Vương hơi lo lắng nói:
- Diêm đế, chúng ta đi mau!
Một tiếng quát lạnh vang vọng từ bốn phương tám hướng:
- Ha ha ha ha ha ha! Đi? Lão tổ ta chờ lâu như vậy không lẽ là uổng công?
Rào rào rào!
Bốn phương tám hướng đột nhiên hiện ra vô số nước biển cuồn cuộn. Nước biển xuất hiện, vô số quỷ vật giãy dụa trong nước, trông cực kỳ khủng bố, âm u.
Chớp mắt nước biển đổ ập hướng Diêm Xuyên.
Mọi người bước lên long liễn.
Ngũ long hú dài:
- Grao!
Ngũ long mang theo mọi người bay lên trời cao.
Nhưng họ bay lên trời, liếc mắt nhìn xa mấy chục vạn dặm đều là nước biển vô tận.
Phái chính nam, trên đỉnh sóng biển to lớn, một lão nhân mặc áo lam hưng phấn nhìn đoàn người Diêm Xuyên.
Sau lưng lão nhân đứng đông đúc cường giả.
Diêm Xuyên tiến lên trước một bước, lạnh giọng hỏi:
- U Hải lão tổ?
Phía xa trên đỉnh sóng biển, U Hải lão tổ vốn cực kỳ cuồng ngạo, chợt thấy có người đứng dậy, lão vốn không để bụng. Nhưng khi U Hải lão tổ nhìn rõ ràng mặt mày của Diêm Xuyên thì bỗng nheo mắt lại.
U Hải lão tổ sắc mặt âm trầm nói:
- Đại Trăn thánh đình, Diêm Xuyên?
Không nói tới Dương gian, hàng loạt sự tích của Diêm Xuyên cương thi tại Âm phủ đủ khiến hắn danh chấn thiên địa. U Hải lão tổ không thể không biết đến con người Diêm Xuyên.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 10
Chương 142: Lợi Dụng Đột Phá
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
U Hải lão tổ không ngờ người Khổng gia chờ đợi sẽ là Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- U Hải lão tổ, ngươi mang nhiều người đến như vậy, lao sư động chúng bao vây trẫm là có ý gì?
Khổng Ma Vương đứng sau lưng đau khổ nhìn Diêm Xuyên.
Năm đó tại phong ấn giới, Diêm Xuyên ở trong mắt Khổng Ma Vương chỉ là một tiểu nhân vật, nhưng giờ thì hắn có thể đối diện cường giả mà toàn tộc của gã sợ hãi.
U Hải lão tổ trầm giọng nói:
- Giao Khổng Ma Vương sau lưng ngươi cho ta, xem như chuyện hôm nay không xảy ra.
U Hải lão tổ mạnh nhưng không nóng đầu, có thể tránh cuộc chiến thì lão sẽ tránh.
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Đòi người từ tay trẫm? A, ngươi chưa có tư cách!
…
Dương gian, trên một tinh thần to lớn trong trời sao.
Trên tinh thần có một ngọn núi, trên đỉnh núi Đông Phương Bất Bại khoanh tay đứng, bên cạnh đặt một quan tài.
Trong quan tài nằm một cái xác, bộ dạng cái xác giống hệt như Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại vung tay, cái xác chậm rãi bay ra.
Một sống một chết, giống như có hai Đông Phương Bất Bại mặt đối mặt.
Đông Phương Bất Bại hít sâu, nhìn cái xác có bộ dáng giống y hệt mình, mắt lóe tia sáng.
Ánh mắt Đông Phương Bất Bại nghiêm túc nói:
- Hôm đó Sa Hoàng nhập vào tinh thần thì ta có cảm giác vô hình thứ ta muốn cách bọn họ không xa, quả nhiên để ta tìm được!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói:
- Kiếp trước của ta đây sao? Những ký ức trong lòng ta thì ra là đến từ ngươi, hoặc nên nói là kiếp trước của ta. Sớm biết có hôm nay nên cố ý để lại? Hãy cho ta biết mọi thứ!
- Grao!
Đông Phương Bất Bại há mồm hút 'cái xác' trước mặt.
Ầm ầm ầm ầm!
Cái xác tiến vào miệng Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại nuốt cái xác giống hệt mình, quanh thân phát ra khí thế hùng hồn.
Ầm ầm ầm ầm!
Khí thế mạnh mẽ làm tinh thần dưới chân Đông Phương Bất Bại run bần bật.
Bùm bùm bùm bùm!
Khí thế của Đông Phương Bất Bại bỗng bắn ra vô số cầu vồng từ bốn phương tám hướng. Trong phút chốc Đông Phương Bất Bại tự như chủ vạn hồng, đứng trên đỉnh núi, khí thế ngút trời.
Đông Phương Bất Bại nhắm mắt lại, cảm nhận tin tức lấy được.
Ba canh giờ sau đi, Đông Phương Bất Bại chợt mở mắt ra, bên trong bắn ra hai luồng kiếm khí, kiếm khí bắn tới hai tinh thần phía xa.
Ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm!
Hai tinh thần bỗng nổ tung.
Ánh mắt của Đông Phương Bất Bại biến càng sắc bén hơn.
Đông Phương Bất Bại ngửa đầu nhìn trời.
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói:
- Hai ngàn chín trăm chín mươi chín thiên đạo, còn thiếu một, hãy để ta tạo ra nó di!
Đông Phương Bất Bại vung tay, từ trong lòng bàn tay của gã xuất hiện vô số sợi tơ tỏa ánh sáng, tơ mau chóng vòng quanh như đang xây dựng một thiên đạo.
Trên đỉnh sóng biển, U Hải lão tổ mang theo vô số cường giả lạnh lùng nhìn đoàn người Diêm Xuyên, Khổng Ma Vương, Bạch Khởi, Doãn Hận Thiên, Kim Đại Vũ, Doãn Hận Thiên, Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm, Triệu A Phòng, Miêu Miêu.
Diêm Xuyên đạp bước tiến tới, không hề nể mặt U Hải lão tổ.
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Muốn cướp người từ tay trẫm? A, ngươi còn chưa có tư cách đó!
U Hải lão tổ quát to:
- Sớm biết Diêm Xuyên cuồng vọng tự kiêu, không ngờ nghe danh không bằng gặp mặt. Lão tổ ta đã lâu không xuất thế, không ngờ một tiểu oa nhi cũng không biết trời cao đất rộng là gì, hừ!
U Hải lão tổ quát tháo, biển xanh dưới chân bỗng dấy lên sóng thần, sóng biến thành trăm con giao long trùng kích long liễn.
Ngũ long rống to:
- Grao!
Diêm Xuyên hít sâu, vung tay.
Trên không trung bỗng xuất hiện trăm huyết sắc trường long xông hướng lam lãng trường long.
Ầm ầm ầm ầm!
Quần long nổ tung, huyết vũ rơi đầy trời.
Bùm bùm bùm bùm!
Giống như là biển đỏ dâng lên trời.
Huyết hải xuất hiện, tóc Diêm Xuyên đột nhiên biến đỏ rực, dài tới eo, người có huyết vụ vòng quanh.
Miêu Miêu hưng phấn nói:
- Meo! Diêm Xuyên, ngươi lại đánh nhau?
Diêm Xuyên kêu lên:
- Các ngươi hãy canh giữ, chờ lệnh của trẫm!
Miêu Miêu kêu lên:
- Meo! Tại sao? Ta cũng muốn đi!
Triệu A Phòng nhìn thấu ý tưởng của Diêm Xuyên, bắt lấy Miêu Miêu, nói:
- Hãy nghe theo vương.
Miêu Miêu lộ vẻ mặt khó hiểu:
- Meo?
Bạch Khởi ra lệnh với ngũ long:
- Lùi ra sau!
Ngũ long rống to:
- Grao!
Ngũ long kéo long liễn lùi ra đằng sau.
Bên dưới.
Diêm Xuyên sử dụng siêu cấp thần thông.
Huyết hải cuồn cuộn đụng vào u hải.
Một đỏ một lam, hai đại hải va đụng dấy lên ức vạn sóng to.
Trong u hải, ác quy nhào hướng huyết hải, trong huyết hải, Huyết Thần Tử bay ra ngăn chặn vô tận quỷ vật.
Diêm Xuyên đứng trên huyết lãng, lạnh lùng nhìn vô số tu giả phía đối diện.
Mí mắt U Hải lão tổ giật giật.
U Hải lão tổ kiêng dè Diêm Xuyên là bởi vì hắn mang đến đám người này không ai đơn giản. Con mèo kia, rồi còn Bạch Khởi trông như thực lực không kém gì Diêm Xuyên, và các tướng lĩnh khác của Đại Trăn thánh đình.
Nhưng hôm nay Diêm Xuyên có thái độ gì thế này? Hắn muốn một mình đối chiến với mọi người?
Thật can đảm!
U Hải lão tổ lạnh lùng nói:
- Hừ! Mấy người khác hãy trông chừng long liễn cho ta, để lão tổ ta đây giải quyết Diêm Xuyên trước!
Đám, thuộc hạ đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Bỗng nhiên một thanh âm vang lên:
- Không cần phiền phức như vậy!
Cách huyết hải, u hải không xa, bỗng xuất hiện một nam nhân áo xanh.
Phía xa, Doãn Hận Thiên biến sắc mặt nói:
- Tả Xuân Thu?
Tả Xuân Thu lạnh lùng cười:
- Trọng đồng thiên cảnh!
Doãn Hận Thiên biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Vù vù vù vù!
Xung quanh long liễn, hư không lắc lư.
Bỗng nhiên long liễn biến mất ở trước mặt mọi người.
Người trong long liễn đều tiến vào thời không khác.
Tả Xuân Thu lạnh lùng cười:
- U Hải lão tổ, trừ phi đám người trong long liễn có thực lực vượt qua ta, nếu không thì bọn họ vĩnh viễn sẽ bị khốn trong trọng đồng thiên cảnh. Bây giờ thì hãy giải quyết Diêm Xuyên trước!
Bên trong trọng đồng thiên cảnh.
Đám người trong long liễn biến sắc mặt, vì họ đã tiến vào một nơi kỳ lạ.
Miêu Miêu sốt ruột nói:
- Meo! Chúng ta bị trúng chiêu rồi!
Sắc mặt Bạch Khởi lạnh lùng nói:
- Để ta!
Ầm ầm ầm ầm!
Bạch Khởi chém một đao vào hư không.
Hư không lung lay.
Triệu A Phòng trầm giọng nói:
- Như thế nào?
Bạch Khởi chắc chắn nói:
- Bẩm hoàng hậu, mới rồi thần không dùng hết sức nhưng vẫn chém ra được.
Triệu A Phòng gật đầu, nói:
- Vậy thì chờ chút đi.
Miêu Miêu sốt ruột nói:
- Meo! Tại sao? Chúng ta ngăn cách với bên ngoài, không thể thấy gì được!
Triệu A Phòng gật đầu, nói:
- Tâm nhãn của ta có thể thấy được.
- Meo?
Triệu A Phòng nói:
- Vương khó khăn lắm mới có được cục diện như hiện nay, nếu không thì sẽ không tự mình ra tay.
Miêu Miêu trợn to mắt nói:
- Meo! ý ngươi nói là Diêm Xuyên muốn mượn điều này đột phá?
Triệu A Phòng gật gầu.
Trong khi mọi người nói chuyện thì bên ngoài đã bắt đầu chiến đấu.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden