- Không trách được ngươi so tài xong lập tức không thấy tăm hơi. Ta còn tưởng rằng ngươi có chuyện gì. Hóa ra là nói chuyện phiếm tán gẫu với mỹ nữ đến mức quên cả bạn cũ!
Lưu Tĩnh đối với hai cữ bạn cũ đặc biệt coi trọng.
Âu Dương nghe nàng nói như thế chỉ có thể cười khổ. Tuy nhiên Âu Dương không muốn giải thích. Bởi vì hắn cảm thấy giải thích cũng không rõ ràng.
- Tiểu cô nương, ngươi với Âu Dương đã biết nhau bao nhiêu năm?
Yên Hồng nhìn Lưu Tĩnh hỏi.
- Hừ! Ta với hắn chơi đùa từ nhỏ đến lớn!
Giọng điệu của Lưu Tĩnh khi nói câu này đặc biệt rõ ràng. Thật ra nàng đã tính nhấn mạnh bốn chữ, đó chính là thanh mai trúc mã. Nàng tính nói cho Yên Hồng biết, bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
- Tiểu cô nương, nếu như ta nói cho ngươi biết ta với Âu Dương quen nhau đã hơn trăm năm ngươi có tin không?
Yên Hồng vừa nói ra câu này, Lưu Tĩnh lập tức trợn tròn hai mắt. Trước tiên không nói Yên Hồng nhìn bề ngoài chỉ khoảng hai mươi tuổi, Lưu Tĩnh nhưng biết tuổi tác thực tế của Âu Dương. Lúc này Yên Hồng bỗng nhiên nói nàng với Âu Dương đã quen nhau hơn trăm năm. Chẳng lẽ nói nàng đã quen với Âu Dương từ đời trước?
Thành thật mà nói quen từ đời trước cũng không hẳn là sai. Dù sao đời trước Âu Dương thực sự có quen với Yên Hồng. Tuy nhiên Yên Hồng muốn ở trước mặt Lưu Tĩnh lấy khoảng cách thời gian quen biết ngắn dài để chiếm tiện nghi chính là tìm cái chết.
Phải nói rằng thời gian quen biết dài hay ngắn, ai có thể lâu hơn Lưu Tĩnh? Tĩnh tỷ với Âu Dương quen biết đã bao lâu? Dám với thời gian quen biết ngắn dài với Tĩnh tỷ sao? Đó chỉ là phù vân. Làm vậy chỉ là tìm tàn phế!
- Chuyện các ngươi quen biết bao lâu liên quan gì đến ta?
Sát khí! Bỗng nhiên! Tất cả nam nhân ở đây đều cảm nhận được sự tồn tại của sát khí. Khởi nguồn của sát khí này tất nhiên là Lưu đại tiểu thư của chúng ta!
Một khi Lưu đại tiểu thư phát uy, cho dù mạnh như tiểu bạch kiểm cũng chỉ có thể thành thật hầu hạ như thái giám hầu hạ lão phật gia. Ngay cả cái rắm cũng không dám thả loạn, rất sợ lão phật gia tức giận sẽ trút lên người mình.
- A... Ta hẹn với bằng hữu... Các ngươi từ từ tán gẫu...
Tiểu bạch kiểm lựa chọn chạy trốn!
- Ta hẹn người ngắm trăng...
Lý do của Tử Thần càng vô sỉ hơn! Trong nửa tháng gần đây đều là tuyết rơi. Ngắm trăng sao? Ngắm muội của ngươi đi...
- Người đã già, hẳn là nên ngủ nhiều mọt chút...
Lưu Khải Hàng nhìn thấy Tử Thần và Thiệu Phong chạy trốn, hắn cũng đánh hơi được một chút khí tức nguy hiểm, vội vàng xoay người rời đi...
Lúc này trong phòng chỉ còn lại có hai người Lưu đại tiểu thư và Yên Hồng đứng đối diện nhau. Trên đầu Âu Dương chợt có một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống. Sau đó hắn khẽ nói:
- Vậy... Ta với Tử Thần cùng đi ngắm trăng...
- Không được!
Giờ phút này hai nữ nhân lại cùng lúc mở miệng. Không phải đều nói, có vài thời điểm nữ nhân vẫn có một vài đặc điểm cộng đồng, nói ví dụ như thời điểm la hét với người khác.
- Yên Hồng đúng không! Cái tên này nghe thật có nhã hứng!
Lưu Tĩnh bắt đầu tấn công. Câu nói này của nàng khiến Âu Dương thiếu chút nữa thì hộc máu! Nhã hứng... Oa, thật ra ý của Lưu đại tiểu thư chính là, cái tên này nghe ra thật có nhã hưng như những kẻ trong thanh lâu cổ...
- Ta không biết có nhã hứng hay không có nhã hứng. Ta chỉ biết là sư phụ ta nói, bình thường gặp mặt phải có lễ phép. Trước tiên phải tự giới thiệu mình. Ngươi nói thế nào?
Yên Hồng tất nhiên không phải là kẻ tầm thường. Câu nói này trực tiếp tại nói cho mọi người biết: Lưu Tĩnh! Ngươi ngay cả lễ nghĩa khi gặp mặt cũng không hiểu, ngươi còn đề cập nhã hứng với không nhã hứng với ta làm gì!
- Ngươi...
Lần này Lưu Tĩnh ăn phải thiệt lớn. Tuy nhiên Lưu đại tiểu thư vẫn rất cường đại. Lưu đại tiểu thư cười cười nói:
- Ta là Lưu Tĩnh bằng hữu tốt nhất của Âu Dương!
Lưu Tĩnh vừa nói còn kéo cánh tay Âu Dương lại, sau đó dùng con mắt mạnh mẽ uy hiếp Âu Dương một phen. Nhìn bộ dáng kia, Âu Dương lập tức cảm thấy dựng tóc gáy. Âu Dương biết, lúc này nếu như mình dám nói một chữ "Không", tất cả những thứ kia thật sự sẽ phải kết thúc...
Tại sao? Bởi vì ánh mắt giết người của Lưu đại tiểu thư như đang nói cho mọi người biết, nếu là ngươi dám nói một chữ "Không"! Ta liền giết chết ngươi...
Bản thân là một nam nhân, Âu Dương vẫn rất có giác ngộ nam nhân. Tuy rằng Âu Dương cười khổ, nhưng vẫn thành thật ngậm miệng, chỉ xem mình như một người đứng ngoài chờ đợi Yên Hồng bắt đầu phản kích...
Hai vị cô nãi nãi xem như đều là người có hàm dưỡng. Cho nên cho dù châm chọc nhau, vẫn không nói ra những lời quá khích hoặc là ra tay đánh nhau. Âu Dương thấy có lẽ đây là chuyện đáng vui mừng duy nhất trong lúc này.
Tuy nhiên từ sau khi Yên Hồng xuất hiện, Lưu Tĩnh dường như đã xuất hiện một vài thay đổi nho nhỏ. Ánh mắt Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương đã không còn trong sáng như trước đây nữa. Tất nhiên Âu Dương hiểu rõ ánh mắt kia đại biểu cho cái gì. Nhưng đối mặt với ánh mắt như vậy Âu Dương liền giống tuyết trắng tinh thuần ngoài cửa sổ, hắn chỉ có thể giả vờ cái gì cũng không rõ.
- Ngươi thực sự muốn giả ngu sao? Cô nương người ta chỉ còn thiếu chủ động nói cho ngươi biết nàng thích ngươi. Xem ra ngươi cái gì cũng thay đổi chỉ có điểm này là không thay đổi!
Yên Hồng nhìn bão tuyết bên ngoài cười nói.
- Lưu Tĩnh là bằng hữu tốt nhất của ta. Cả đời này đều như vậy!
Âu Dương không trực tiếp trả lời. Nhưng nghe qua câu nói này của hắn chỉ cần là người có chút đầu óc tin tưởng nhất định có thể hiểu rõ đây là có ý gì.
Đời này là bằng hữu tốt nhất, ý này chính là nói cả đời này chúng ta đều chỉ nằm trong phạm trù bằng hữu không thể vượt ra ngoài. Dĩ nhiên, hiện tại bạn học Âu Dương chúng ta không dám trực tiếp nói với Lưu đại tiểu thư như vậy. Bởi vì kết quả rất có thể là bị bóp chết.
Mặc dù thần lực thiên hạ vô địch, nhưng chọc cô nãi nãi Lưu Tĩnh cũng sẽ bị ném mất mặt! Đây là câu nói do tiểu bạch kiểm Thiệu Phong tổng kết ra. Đám người Tử Thần vô cùng tán thành câu nói này.
- Trận tuyết lớn này đã rơi năm ngày. Cho dù là hiệu suất Bắc Kinh cũng có không ít căn nhà bị ép sập. Ngươi biết những ngày qua những địa phương khác đã có bao nhiêu người bị đông chết không?
Yên Hồng bỗng nhiên chuyển đề tài khiến Âu Dương có chút kinh hãi nho nhỏ.
Âu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật ra thời tiết như vậy đối với hắn mà nói không có gì đáng kể. nếu như hắn muốn, sau một khắc gió tuyết sẽ tan đi, bầu trời sẽ xuất hiện ánh mặt trời mới. Dùng sức một người thay đổi tự nhiên, nghe ra có chút huyền ảo. Trên thực tế người đạt được trình độ như Âu Dương, làm điều này vẫn cực kỳ thoải mái.
- Ta không để ý đến sự sống chếtc ủa những người khác. Ta chỉ cần có thể bảo đảm mình và bằng hữu của mình sống như vậy là đủ rồi!
Âu Dương tất nhiên biết, nếu như lại để Yên Hồng nói tiếp nói, nhất định sẽ có dính dáng đến những hành động đại nhân đại nghĩa cứu vớt thế giới.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chương 959 : Chuyên gia này thực sự quá chuyên nghiệp
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Vậy xem một chút đi!
Yên Hồng biết, ép buộc Âu Dương sẽ không có tác dụng quá lớn.
Bây giờ nàng chỉ hy vọng Âu Dương có thể sớm tỉnh ngộ.
- Nhìn thì sao? Vùng ngoại thành Bắc Kinh có mười mấy người bị chết vì lạnh...
Lưu Tĩnh và tiểu bạch kiểm Thiệu Phong mở cửa phòng ra đến. Chỉ mới nghe thấy tin tức này, trên mặt Lưu Tĩnh đã thoáng giật mình, trên mặt Thiệu Phong lại có một chút lo lắng.
- Đừng lo lắng, trong truyền thuyết ngày tận thế, mặt trời sẽ không xuất hiện. Tuy nhiên trận bão tuyết lần này cũng chỉ coi như là thiên nhiên đang trừng phạt con người thôi!
Gần đây Yên Hồng đi ra bên ngoài cũng đã nghe được một vài tin đồn như thế giới sắp tới ngày tận thế. Tuy nhiên nàng biết, theo tình huống bình thường có thể thấy, tuy rằng địa cầu bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng mặc cho con người gây họa, thế giới này vẫn có thể chống đỡ được mấy ngàn năm nữa. Dù sao một tinh cầu ẩn chứa lực lượng sao có thể dễ dàng bị tiêu hao hết như vậy được.
Lưu Tĩnh nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài nói:
- Trước đây ta từng xem qua một bộ phim, hình như nói là nhiệt độ đột nhiên giảm xuống khiến hai phần ba người trên địa cầu bị chết vì lạnh!
Lưu Tĩnh nói xong, trong mắt có chút sợ hãi.
- Ngươi cứ theo hắn đi. Đừng nói là địa cầu tuyết rơi, cho hiện tại địa cầu nổ tung, thậm chí tất cả hệ ngân hà hoặc là Thái Dương hệ đều nổ tung cũng sẽ không có chuyện gì!
Yên Hồng nở nụ cười ha ha. Tuy nhiên nàng thật sự hi vọng Thái Dương hệ nổ tung, bởi vì như vậy có thể ép Âu Dương đi đến Tiên giới.
Chỉ cần Âu Dương đến Tiên giới, Thiên Vương tất nhiên sẽ gây phiền phức. Đây gọi là áp lực càng lớn động lực cũng càng lớn. Yên Hồng tin tưởng, chỉ cần Thiên Vương làm quá đáng, Âu Dương sẽ luôn có thời điểm bạo phát.
- Vừa nãy tướng quân đã gọi điện thoại tới. Lần này không biết tới bao giờ tuyết lớn mới ngừng rơi. Hơn nữa có người nói không phải chỉ có nước ta, rất nhiều quốc gia khác cũng gặp phải bão tuyết thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với chúng ta!
Thiệu Phong không thể tưởng tượng được, mùa đông này lại nghênh đón trận bão tuyết lớn nhất trong lịch sử như vậy.
- Zeke!
Âu Dương hắng cổ họng kêu một tiếng. Sau đó liền nhìn thấy Tử Thần từ gian phòng bên cạnh nhanh chóng chạy tới. Hắn nhìn Âu Dương không hiểu nói:
- Sư phụ! Sao nào? Ta đang ở bên kia chơi trò chơi,à! Tuy nhiên tốc độ internet thật sự không nhanh. Tuyết lớn rơi khiến tốc độ internet nơi này quá chậm!
- Thời điểm tuyết lớn không rời, tốc độ đường truyền internet của chúng ta cũng cực ừm...
Lưu Tĩnh thoáng nhìn về phía Thiệu Phong. Rất đáng tiếc cái nhìn oán giận này của nàng thật sự uổng phí. Dù sao Thiệu Phong không muốn xen vào chuyện này...
- Ngươi theo ta tới nóc nhà!
Âu Dương thoáng nhìn về phía Tử Thần. Thừa dịp bão tuyết lớn lần này. Hắn vừa vặn có thể truyền thụ cho Tử Thần một chút, để Tử Thần hiểu được làm sao vận dụng được lực lượng thiên nhiên. Đây cũng là một môn học vấn.
- Ồ!
Tử Thần nghe thấy tới nóc nhà liền hiểu Âu Dương là muốn dạy mình điều gì đó. Lúc này hắn liền bất chấp những oán giận về tốc độ đường truyền internet chậm, vội vàng đuổi theo Âu Dương. Hai người bay qua cửa sổ trực tiếp bay đến bên trên nóc nhà.
Lúc này diện tích trên nóc nhà đã bị tuyết phủ đầy. Âu Dương đứng trên tuyết. Hai chân của hắn không đạp lên tuyết, mà cứ lơ lửng giữa không trung.
Tử Thần cũng học theo Âu Dương trôi nổi phía bên trên mặt tuyết. Lúc này mặt hắn đầy vẻ chờ mong nhìn Âu Dương, muốn xem thử rốt cuộc Âu Dương định làm những gì.
- Nhìn lên trời! Sau đó nói cho ta biết ngươi nhìn thấy cái gì!
Âu Dương chưa từng chăm chú như hôm nay. Cho nên Tử Thần cũng không dám lười biếng, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Tuy nhiên hắn không phải dùng con mắt để nhìn. Lúc này Tử Thần thậm chí đã nhắm hai mắt lại. Hắn sử dụng chính là tâm nhãn do Âu Dương giao cho.
Quan tâm chiến ý không phải muốn tu luyện thì có thể tu luyện ra được. Tất cả Chiến tộc chỉ có hai người Chiến Vương và Âu Dương có thể có quan tâm chiến ý. Thật ra quan tâm chiến ý là điểm mấu chốt nhất trong tòn phương pháp thánh chiến. Nếu như không có cách nào hiểu ra quan tâm chiến ý, như vậy tất cả đều uổng công.
Sở dĩ Âu Dương có thể hiểu rõ quan tâm chiến ý có thể học phương pháp thánh chiến, không phải là nói Âu Dương có thiên phú tốt tới mức nào, mà bởi vì Âu Dương có thể chất đặc biệt. Tử Thần muốn học tập quan tâm chiến ý gần như là không thể.
- Ngươi nhìn thấy gì?
Âu Dương không cần nhắm mắt lại. Bởi vì mọi biến đổi của thiên nhiên trên toàn thế giới đều nằm trong mắt hắn. Lúc này chỉ cần tâm niệm của một mình hắn đã có thể khiến trận bão tuyết bao phủ toàn thế giới này dừng lại.
Nhưng Âu Dương sẽ không làm như vậy. Mỗit thế giới có quy tắc của thế giới đó. Trận bão tuyết này chính là quy tắc của thế giới này. Cho dù ngày hôm nay mình thay đổi tất cả những điều này, như vậy quy tắc bị phá hỏng, tự nhiên sẽ càng thêm phẫn nộ. Tiếp theo có lẽ sẽ là sự trừng phạt còn nghiêm trọng hơn lần này.
- Trên trời có lực lượng chấn động!
Bỗng nhiên, Tử Thần mở mắt qcó chút không dám tin tưởng nhìn Âu Dương. Thật ra hắn chưa bao giờ cảm nhận được sự biến hóa trên bầu trời. Hoặc là nói cách khác từ trước đến nay Tử Thần cũng không biết hóa ra thiên nhiên lại có sự biến hóa thần kỳ như vậy.
- Xem ra ngươi rất chuyên tâm!
Âu Dương gật đầu nói:
- Thiên nhiên ở trong mắt rất nhiều người là không thể chống đỡ. Nhưng trong mắt tu luyện giả, thiên nhiên chẳng qua chỉ là một cường giả. Tu luyện giả không phải không có năng lực khiêu chiến thiên nhiên. Quan trọng chính là ngươi có dám khiêu chiến hay không? Hiện tại ngươi có thể thử tìm xem lực lượng phía trên yếu nhất ở chỗ nào, xem thử có thể khắc chế gió tuyết trong một thời gian ngắn ngủi hay không!
Những lời Âu Dương vừa nói ra thật ra chính là một loại lý niệm còn cao hơn.
Một mình Tử Thần ở lại phía trên nóc nhà, Âu Dương lại quay trở về phòng. Khi Âu Dương trở lại phòng, hắn đã nhìn thấy Lôi Minh có chút mặt ủ mày chau ngồi đợi Âu Dương từ lúc nào.
Rất rõ ràng, người đứng đầu Long Quân hẳn đã vào đây lúc mình truyền thụ cho Tử Thần.
- Âu Dương tiên sinh, ngài cho rằng bão tuyết lần này sẽ kéo dài tới khi nào?
Lôi Minh nhìn Âu Dương, gần đây cục khí tượng thật giống như đã tê liệt. Từ lúc tuyết lớn rơi tới bây giờ, những suy đoán của bọn họ thối như rắm, chưa bao giờ chuẩn! Dùng cách nói của một chuyên gia nào đó:
- Rốt cuộc trận bão tuyết này muốn rơi tới khi nào còn phải chờ sau khi nó ngừng mới có thể biết được!
Chuyên gia này thật sự quá chuyên nghiệp rồi! Chờ sau khi tuyết ngừng mới biết được... Vậy còn cần ngươi làm gì?
Phải nói rằng hiện tại chuyên gia của quốc gia chúng ta thật sự khiến người ta không nói được lời nào. Những lời chờ tuyết ngừng mới có thể biết này lại không chỉ có một chuyên gia từng nói. Rất khó tưởng tượng được vì sao thời điểm bọn họ nói ra những lời này, bọn họ lại không đỏ mặt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chẳng lẽ nói chuyên gia đều tu luyện được da mặt rất dày sao?
Cũng bởi vì những chuyên gia này không có năng lực, Lôi Minh bất đắc dĩ chỉ có thể tìm Âu Dương. Trong mắt Lôi Minh, Âu Dương gần như là tồn tại không gì không làm được. Cho nên hắn cho rằng Âu Dương hẳn sẽ nói cho hắn biết một vài đáp án sáng tỏ hơn.
Âu Dương nghe thấy Lôi Minh hỏi về vấn đề này, tất nhiên cũng biết phần lớn chuyên gia trong truyền thuyết đều ăn cơm khô, cho nên gần đây hẳn là Lôi Minh khá phiền não mới đúng.
Đừng thấy Lôi Minh không phải là người quản lý mảng này, nhưng bây giờ bão tuyết lớn như vậy bao phủ toàn cầu, bất luận như thế nào cũng là một trong những việc Lôi Minh nhất định phải xử lý.
Âu Dương đưa ngón tay chỉ phía trên nói:
- Chờ phía trên hết giận, tự nhiên sẽ ngừng!
Câu nói này quá kinh điển. Câu nói này còn kinh điển hơn cả câu nói của chuyên gia. Chắc hẳn những chuyên gia khoác lác ép người nghe được những lời Âu Dương vừa nói sẽ tỏ ra cực kỳ xấu hổ. Bởi vì câu nói này của Âu Dương thật sự quá huyền ảo, ý vị quá sâu xa. Chí ít Lôi Minh lập tức liền sững sờ tại chỗ. Hắn có phần không rõ ý tứ trong câu nói này của Âu Dương!
- Tiên sinh nói đùa sao?
Sắc mặt Lôi Minh có chút cổ quái nhìn Âu Dương. Hắn thực sự không hiểu được câu nói này của Âu Dương rốt cuộc là có ý gì.
- Bão tuyết lần này là thiên nhiên trừng phạt con người. Tuy nhiên thế giới địa cầu này được tạo thành không giống với các tiểu thế giới khác. Địa cầu được xem như là một thế giới khóa. Cái này rất giống trong trên truyền văn có các vị thần trên trời vậy. Nói một cách đơn giản trận gió tuyết lần này là do người làm!
Âu Dương bỗng nhiên nói ra một đáp án mà Lôi Minh chưa hề nghĩ tới!
Người làm? Một người khống chế thiên nhiên, sau đó khiến toàn thế giới xuất hiện bão tuyết? Chẳng lẽ nói thật sự có Nam Thiên môn, thật sự có Thiên Đình? Thật sự có các loại như Thiên Lôi Điện Mẫu tồn tại hay sao?
Nếu như những lời này là do người khác nói, Lôi Minh chắc hẳn trực tiếp nhổ vào mặt hắn. Nhưng Âu Dương nói ra những lời như vậy, Lôi Minh không thể không suy tính!
Mà trong lúc Lôi Minh đang cúi đầu trầm tư, bỗng nhiên có một tia chớp trực tiếp bổ vào phía trên khách sạn nơi bọn họ đang ở. Tất cả tòa nàh đều rung chuyển theo! Mụ nội nó, đây chính là mùa đông! Vào mùa đông lại có một tia chớp bổ vào phía trên tòa nhà lớn? Chỉ cần là người có chút đầu óc đều hiểu rõ điều này không bình thường...
Nghe thấy âm thanh này, Âu Dương liền biến sắc. Thật ra Âu Dương đã sớm biết một vài điều. Vừa nãy trên nóc nhà hắn đã dùng quan tâm chiến ý nhìn thấy tất cả. Hắn bảo Tử Thần ở trên đó cảm ngộ lực lượng kia, không ngờ được gia hỏa điều khiển gió tuyết lại dám công kích Tử Thần!
Lần này đã khiến Âu Dương giận tím mặt! Nói như thế nào Tử Thần cũng là đồ đệ của mình! Ngay dưới mắt mình, người ta dám dùng thiên lôi bổ xuống đồ đệ của mình. Cho dù mình không muốn gây chuyện cũng nhất định phải đứng ra giải quyết!
Âu Dương phất tay trực tiếp bổ không gian ra! Âu Dương vừa mới bước một bước chân vào thời không tối đen kia, hắn đã bước tới trên nóc nhà. Lúc này Âu Dương liền nhìn thấy toàn thân Tử Thần đen xì, bốc hơi nóng, nằm yên trên tuyết, sợ là đã không thở nữa!
Thật ác độc! Đây hoàn toàn là một lôi thuấn sát! Âu Dương dùng một ngón tay chỉ vào Tử Thần, liền nhìn thấy hào quang màu vàng kim dường như mặt trời bay vào trong mi tâm của Tử Thần. Sau đó thời không dường như bắt đầu chảy ngược. Trong chốc lát thương thế trên người Tử Thần đã khôi phục nguyên dạng!
Tử Thần có chút khó có thể tin được nhìn vào chính mình! Một khác vừa nãy chỉ có chính hắn mới hiểu được! Một khắc đó, thời gian trong khu vực xung quanh hắn bất ngờ chảy ngược!
Khiến thời gian chảy ngược! Không sai, đây là điều Âu Dương có thể làm được. Chỉ có điều Âu Dương chỉ có thể khống chế thời gian trong một khu vực nhỏ nào đó. Vừa nãy Âu Dương khống chế chính là thời gian xung quanh Tử Thần khiến thời gian trong khu vực đó thay đổi, hồi phục những vết thương của Tử Thần trở lại trạng thái trước khi bị thương!
- Sư phụ!
Lúc này Tử Thần mới thật sự tin! Khống chế thời gian! Chỉ sợ thật sự chỉ có thần linh mới có thể làm được như vậy!
- Ngươi đứng lên. Ngày hôm nay ta bắt một con cá lớn cho ngươi xem! Không người nào dám ở trước mặt Âu Dương ta, đánh đồ đệ của ta!
Âu Dương nói xong, hơi nhướng mày! Giờ phút này Yên Hồng cũng đã bổ ra hư không đi lên! Lôi Minh thì điên cuồng theo cầu thang lao nhanh về phía mái nhà!
Lôi Minh biết, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp theo hắn có thể nhìn thấy một vài điều cực kỳ huyền bí!
Khi Lôi Minh vọt tới mái nhà, vừa vặn là lúc Âu Dương ra tay! Lôi Minh liền nhìn thấy Âu Dương cho tay về phía hư không nắm một cái! Dưới một cái nắm này, mây đen trên bầu trời đột nhiên tản ra, giống như thật sự bị một bàn tay lớn vô hình xé rách vậy! Mà trong nháy mắt khi mây đen bị xé rách, vô số lôi long từ trên bầu trời bay xuống, hợp thành từng cột sét lớn đánh xuống tòa nhà!
Nhìn bảy cột sét cực kỳ khủng bố từ trên trời giáng xuống, Lôi Minh cảm thấy hoảng sợ. Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là Âu Dương đã chọc giận ông trời! Ông trời giáng sấm sét xuống muốn trừng phạt, giết chết Âu Dương!
- Giả thần giả quỷ! Xuống dưới cho ta!
Âu Dương vừa nói xong một câu, sóng âm trực tiếp khiến từng cột sét từ trên trời giáng xuống bị vỡ nát. Sau đó bàn tay lớn của Âu Dương lại khua một cái. Mọi người liền nhìn thấy trên trời có một bóng đen bị bàn tay lớn vô hình nắm lấy cắng rắn lôi từ trên cửu thiên hạ xuống!
Nhìn qua đó là một nam tử khoảng ba mươi tuổi. Nam tử này toàn thân mặc áo giáp màu bạc, trong tay cầm một lá cờ gió tuyết nhỏ đang không ngừng bay!
Mà lúc này nam tử này bị Âu Dương từ trên trời kéo xuống, vẻ mặt giật mình không dám tin tưởng! Nam tử này chính là một cường giả của thế giới phía trên có liên hệ với địa cầu. Địa cầu này chính là phạm vi thống trị của hắn. Bởi vì con người trên địa cầu không ngừng phá hủy địa cầu, hắn mới đứng ra cho người địa cầu một chút trừng phạt.
Nhưng hắn không thể tưởng tượng được, ngày hôm nay thời điểm hắn đang cho tuyết rơi, trên địa cầu bất ngờ có một tiểu tử dám khiêu chiến với sự uy nghiêm của hắn.
Hắn sao có thể để yên được! Hắn liền trực tiếp giáng sét xuống trừng phạt gia hoả này! Nhưng hắn còn chưa kịp cảm thấy sảng khoái, một khắc sau cả người hắn đã bị người ta tóm lấy kéo từ trên cửu thiên xuống! Hơn nữa bất luận hắn dùng thần lực để bảo vệ mình thế nào cũng không thể tránh thoát sự ràng buộc của người ta!
Lần này khiến hắn thật sự hoảng sợ! Nếu như nói một cường giả tới sát người dùng pháp bảo trói hắn lại, hắn vẫn có thể tiếp nhận được. Nhưng người ta đứng ở trên nóc một tòa nhà lớn, giơ tay về phía hư không nắm một cái.
Người ta chỉ cần dùng phương thức cách không đã có thể tóm lấy hắn kéo hắn từ trên cửu thiên xuống. Điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ bọn họ căn bản không phải là người cùng một cấp bậc...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Nhìn Âu Dương thực sự tóm lấy một người từ trong bầu trời xuống, ở đây ngoại trừ Yên Hồng và Âu Dương ra, mọi người đều cảm thấy bối rối! Đặc biệt là Lôi Minh! Điều này đã lật đổ mọi khoa học hiện đại!
Nước bốc hơi tạo thành mưa xuống tuyết rơi loại vào lúc này đều biến thành chó má! Công lao của những người đã tạo thành tuyết rơi mưa nhân tạo ở chỗ này không phải đều là phù vân sao?
Lôi Minh lắc đầu. Hắn biết, chuyện như vậy hắn cũng chỉ có thể nhìn. Bởi vì hắn biết cho dù nói ra cũng tuyệt đối không có người nào tin tưởng. Hơn nữa còn dẫn tới một đám chuyên gia chỉ có thể nói những thứ vô dụng thối hoắc...
- Thật ra người ngoài hành tinh trong con mắt của các ngươi không phải là lái đĩa bay. Người ngoài hành tinh thật ra có thể là những tu luyện giả đi lại trong vũ trụ hoặc là có thể bổ ra hư không. Gia hoả này chính là một trong số đó!
Trong khi Âu Dương nói chuyện bóng đen kia đã bị kéo xuống, ngã ở trên mái nhà!
Mà lúc này cả tòa nhà lớn đều bị bóng đen này đập đến mức chấn động một chút! Âu Dương liếc mắt nhìn Lôi Minh một cái nói:
- Ta cảm thấy ngươi nên cho người của mình đi xử lý một chút. Sét đánh xuống tòa nhà khiến tòa nhà lớn chấn động một hồi, không cẩn thận toàn sẽ có một nhóm ký giả đến gây phiền phức cho chúng ta!
- Được...
Lôi Minh ngơ ngác nhìn gia hỏa vừa bị ngã xuống mái tòa nhà. Sau đó lấy điện thoại ra thông báo thủ hạ của mình, bất luận xảy ra chuyện gì không cho phép bất kì ai tới.
- Ngươi là ai?
Gia hỏa bị Âu Dương tóm lấy giống như con cá bị ném lên mặt đất, lúc này khó nhọc đứng lên. Hắn giật mình nhìn Âu Dương với ánh mắt cổ quái. Tuy nhiên hắn rất thông minh không lựa chọn phản kháng. Không nói điều gì khác, chỉ cần kéo hắn xuống đây, đã nói rõ lực lượng giữa hai người có sự chênh lệch giống như trên trời dưới đất vậy.
- Ngươi quản lý tiểu thế giới này, ngươi muốn trừng phạt người của thế giới này ta không có bất cứ ý kiến gì. Tuy nhiên ngươi đả thương đồ đệ của ta, nếu như ta còn không ra tay, vậy sau đó đó cũng không cần làm sư phụ của người khác nữa rồi!
Âu Dương nhìn nam tử này nói. Hắn nói cũng không sai. Đồ đệ của ta không ra tay với ngươi. Hắn chẳng qua chỉ phát hiện ra sự tồn tại của ngươi. Chỉ vì như vậy ngươi đã muốn giết người. Ngươi làm vậy thực sự đã có chút quá đáng rồi!
Đồ đệ của mình thiếu chút nữa đã bị người ta đánh chết. Nếu như sư phụ biết vẫn giả vờ không biết, đây không phải là sư phụ nữa! Như vậy cũng không cần làm sư phụ của người ta nữa!
- Tóm lại ngươi là ai?
Gia hoả này không ra tay. Hắn muốn hỏi dò xem Âu Dương là người thế nào.
- Hắn là người thế nào không quan trọng. Quan trọng chính là ngươi chọc hắn không phải là chuyện tốt lành gì.
Yên Hồng nhún vai bộ dạng ngươi sắp xui xẻo rồi.
Nam tử kia thoáng nhìn về phía Yên Hồng thiếu chút nữa đã rơi cằm vì kinh hãi! Một giây khi nam tử kia nhìn thấy Yên Hồng, hắn cảm giác được rõ ràng trên người Yên Hồng có tiên linh khí của tiên nhân!
Không phải mỗi thế giới đều không may giống như Chân Linh Giới. Trong thế giới bình thường sẽ vẫn xuất hiện phi tiên. Một vài cường giả vẫn có thể cảm nhận được khí tức tiên linh.
Nam tử này nhìn thấu khí tức tiên linh trên người Yên Hồng! Điều này đại biểu cho cái gì? Điều này đại biểu nữ tử này chính là một vị tiên nhân! Một tiên nhân chân chính. Một tiên nhân cao hơn hắn vô số lần tiên!
Điều đó cũng không phải là đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất chính là lúc này vị tiên nhân đó chỉ lặng lẽ đứng ở bên cạnh nam tử vừa bắt mình. Mình lại không cảm nhận được tiên khí thậm chí là dao động lực lượng trên người nam tử này!
Oa! Trong mắt nam tử này, bất cứ người nào hẳn cũng có lực lượng dao động. Cho dù là một người địa cầu bình thường cũng sẽ có lực lượng dao động cực yếu. Loại dao động này là một hình thức thuộc về sinh mạng. Nhưng bây giờ gia hoả trước mắt mình lại không tồn tại lấy một chút lực lượng dao động nào?
Phương pháp thánh chiến chú ý nhất chính là nội liễm! Dù sao cảnh giới tối cao của phương pháp thánh chiến chính là tâm muốn thì niệm đạt! Đây là một loại lực lượng, hoàn toàn phát ra từ tâm linh. Tâm ta chính là toàn thế giới. Tâm ta chính là khởi nguồn của lực lượng. Đừng nói là nam tử này, cho dù là Thiên Vương lúc trước thời điểm mặt đối mặt với Âu Dương cũng không thể cảm nhận được một tia lực lượng dao động trên người Âu Yến.
Nhưng nam tử này biết rõ, vừa rồi chính Âu Dương đẫ kéo hắn từ trên cửu thiên xuống. Loại lực lượng này phong tỏa tất cả khiến hắn hiểu rõ đây tuyệt đối không phải là một người bình thường!
- Ta là Tuyết Phi Tướng dưới trướng của Ngọc Hoàng quản lý tiểu thế giới Huyền Hoàng. Ta tên là Tôn Hạc. Không biết Thượng Tiên xuất hiện tiểu thế giới, đắc tội với Thượng Tiên, mong Thượng Tiên cho ta được chuộc tội..
Tôn Hạc rất thông minh, hắn không nói ra những lời mang tính uy hiếp, bởi vì hắn biết trước tiên không nói Âu Dương mạnh tới mức nào. Chỉ cần nữ tử kia cũng đủ để quét ngang hết thảy.
- Thì ra có Ngọc Hoàng Đại Đế thật...
Lôi Minh nghe thấy Tôn Hạc nói vậy, hắn cảm thấy đầu mình có chút mơ hồ. Hóa ra truyền thuyết cũng không phải là giả. Thế giới này thật sự tồn tại chuyện thần phật ở trên trời...
Tôn Hạc thoáng nhìn về phía người bình thường Lôi Minh này. Tuy nhiên vào lúc này hắn không dám hung hăng càn quấy nữa. Dù sao hắn cũng đã bị người ta kéo xuống, nằm dưới này giống như chó chết. Cho dù hắn muốn hung hăng càn quấy cũng phải nhìn thấy rõ tình hình trước mắt!
- Ngươi đã bổ đồ đệ của ta một lôi điện. Như vậy đi, ta cũng không làm khó ngươi. Ta trả lại cho ngươi một lôi điện là được!
Âu Dương nói xong liền vung tay lên một cái. Không gian bị xé ra. Một lôi điện màu đen trực tiếp đánh vào người Tôn Hạc. Ầm một tiếng, Tôn Hạc giống như bị xe lửa đụng phải trực tiếp bay lên!
Tia sét này đối với Tôn Hạc mà nói hẳn sẽ không lấy mạng của hắn. Nhưng một đòn này chắc chắn khiến hắn phải chịu khổ sở. Tôn Hạc có thể quản lý một tiểu thế giới, chứng tỏ hắn ít nhất phải là một cường giả cấp Pháp Thân. Vừa nãy Âu Dương dẫn hạ xuống chính là lôi điện Tiên giới. Đây chỉ là lôi điện bình thường nhất trên Tiên giới, nhưng bổ vào người một Pháp Thân vẫn gây ra tổn thương lớn!
Tôn Hạc bị lôi điện bổ xuống, miệng phun máu tươi. Nhưng trong mắt của hắn lại không hề có sự oán hận nào. Mình bổ đồ đệ của người ta. Nếu như người ta không tìm về mặt mũi này, vậy vị trí sư phụ này cũng không cần làm nữa! Hơn nữa Tôn Hạc biết, cho dù mấy tên này làm thịt mình, cho dù là Ngọc Hoàng biết cũng tuyệt đối không dám nói gì thêm. Bởi vì thực lực tuyệt đối nằm ở phía bên kia...
Sau khi Tôn Hạc bị lôi điện bổ xuống Âu Dương không hề ngăn cản hắn, mà nhìn hắn xoay người bay vào trong cửu thiên biến mất không thấy bóng dáng! Nhìn Tôn Hạc rời đi, Lôi Minh mừng rỡ nói:
- Lần này có phải bão tuyết sẽ dừng lại đúng không?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Tôn Hạc bổ đồ đệ của Âu Dương, Âu Dương tìm mặt mũi về cho đồ đệ. Đây là ân oán cá nhân. Tài nghệ của Tôn Hạc không bằng người, cũng không thể nói được gì. Dĩ nhiên, Tôn Hạc cũng có thể tìm sư phụ hắn đến. Nhưng điều kiện trước tiên, sư phụ hắn có thể đánh được Âu Dương...
Câu nói này của Lôi Minh đủ kinh điển. Ân oán cá nhân của người ta có quan hệ gì với tuyết rơi? Lẽ nào ngươi sẽ bởi vì con trai hàng xóm đánh nhau với con mình, sau đó, con mình thắng bị hàng xóm quở trách vài câu liền không qua lại với hàng xóm nữa sao?
Đây là hai điều hoàn toàn khác nhau. Tuyết rơi thế nào thì sẽ rơi thế ấy. Tôn Hạc muốn trả thù thì cứ việc trả thù!
Gió tuyết vẫn rơi. Trong một thế giới có linh khí còn sung túc hơn cả Chân Linh Giới, một tòa nhà lớn được xây dựng trong tinh không. Tôn Hạc đang quay về phía người trẻ tuổi ngồi ở giữa nói.
- Tiên nhân? Ngươi xác định không có nhìn nhầm chứ?
Ngọc Hoàng nhìn Tôn Hạc. Tuy rằng Tôn Hạc bị đánh, nhưng người ta rất nể tình, cũng không hề đánh Tôn Hạc bị trọng thương. Lúc này Ngọc Hoàng càng quan tâm đến tiên nhân kia hơn.
- Người này có thể bổ ra thời không đưa lôi điện màu đen tới. Đây hẳn là lôi điện của Tiên giới! Một người bổ ra thời không dẫn lôi điện của Tiên giới vào trong tiểu thế giới còn có thể bảo đảm tiểu thế giới không sụp đổ, đó chính là một tiên nhân thật sự siêu cấp. Nếu như đoán không sai. Đây ít nhất là một Tiên đế!
Ngọc Hoàng suy đoán. Tuy nhiên lần này hắn đã đoán sai. Tiên đế tại tiểu thế giới Thiên Hà có hàng đống, nhưng những Tiên đế kia không có một ai dám ra tay loạn.
Đừng nói là bổ ra thông đạo thông tới Tiên giới để dẫn lôi điện. Cho dù tùy tiện ra tay cũng có thể khiến thế giới làm sụp đổ! Âu Dương bổ ra thời không dẫn lôi điện tới, hơn nữa có thể khiến toàn thế giới vẫn cực kỳ vững chắc. Thủ đoạn này đã vượt xa tiên tôn!
Chỉ có điều đối với Ngọc Hoàng mà nói, đừng nói là tồn tại như Tiên đế hắn căn bản không có cách nào gặp được, cho dù là phi tiên, hiện tại hắn cũng chưa từng gặp qua.
- Đại Đế, trận gió tuyết lần này...
Tôn Hạc có chút khó khăn nhìn Ngọc Hoàng Đại Đế chờ đợi.
- Không liên quan. Sở dĩ cường giả ra tay như vậy là bởi vì ngươi đánh đồ đệ của hắn. Trận gió tuyết này chính là quy tắc của một thế giới. Ta tin tưởng hắn sẽ không làm xằng làm bậy!
Quả nhiên giống như lời Âu Dương nói, gió tuyết không có bất kỳ dấu hiệu ngừng lại nào. Cũng vì trận bão tuyết lần này, giải thi đấu Kinsey tạm dừng. Còn khi nào thì bắt đầu, sợ là cũng không rõ.
Hai ngày nay, chỉ cần mở ti vi lên ngươi có thể nhìn thấy mỗi kênh đều không ngừng lặp lại tin tức về bão tuyết, vẫn truyền hình trực tiếp về những tin tức này!
- Cả ngày ở trong khách sạn phiền muốn chết. Chúng ta về nhà đi!
Đây là lời oán hận của Lưu đại tiểu thư. Dù sao bọn họ đến Bắc Kinh đã được nửa tháng. Mấy ngày nay bọn họ đều ở trong khách sạn. Lưu đại tiểu thư có thể chờ đến bây giờ đã là cực hạn.
- Nhưng bây giờ căn bản không có xe! Tất cả các con đường đều bị bão tuyết lấp!
Thiệu Phong nói. Nhưng sau khi hắn nói xong liền cảm thấy vui vẻ...Từ lúc này mình trở thành như thế?
Nhìn ánh mắt Tử Thần đang đứng bên cạnh mình, Thiệu Phong rõ ràng đọc được từ trong mắt Tử Thần một câu: tiểu bạch kiểm, ngươi thật ngu ngốc. Âu Dương là người thế nào? Muốn về nhà còn cần phải ngồi xe sao? Hắn là nhân vật tiện tay có thể bổ ra thời không đi qua! Ô tô đối với hắn đều chỉ là phù vân!
- Cũng tốt. Dù sao đi nữa cuộc thi đấu tạm thời không thể cử hành. Hơn nữa xem tình trạng hiện tại chúng ta chờ ở chỗ này cũng không thoải mái như ở nhà!
Âu Dương cũng tỏ vẻ tán thành. Dĩ nhiên, Âu Dương nhìn thấy trong ánh mắt của Thiệu Phong có chứa mấy phần si mê.
Thiệu Phong oan ức cúi đầu. Bởi vì hắn biết, sau khi việc này qua đi, thời gian tới Tử Thần sẽ dùng chuyện này để sỉ nhục mình, hơn nữa còn là chuyện mình không thể cãi lại.
- Nói nhiều thật sự không có lợi...
Trong lòng Thiệu Phong thầm la lên câu này.
- Đi thôi!
Âu Dương đưa tay ra. Thời không trước mặt hắn mở ra một thông đạo vững chắc khiến người bình thường có thể đi qua được.
Âu Dương và Yên Hồng thì không sao. Tử Thần là nhân vâtk có thể đánh vỡ hư không. Những người khác đều tỏ ra hiếu kỳ đi vào trong thông đạo này. Tuy nhiên thông đạo này quá ngắn, gần như không có cảm giác gì. Người đi vào trong đó giống như đi qua một cánh cửa sau đó đã tới một nơi khác.
Đây không giống như thông đạo trước lúc Âu Dương tiến vào Chân Linh Giới hoặc là vũ hóa phi tiên. Thông đạo như vậy cực xa. Cho nên Âu Dương có thể nhìn thấy tinh không vô tận o và hào quang thất sắc.
Trên thực tế bổ ra thời không cũng không hề thần bí như vậy. Bất kể là địa cầu cũng được, bất kể là Tiên giới cũng được, đều là một phần của vũ trụ. Bổ ra thời không chẳng qua chỉ là tìm đến một phần yếu ớt trong vũ trụ mở ra một lại giống như hố đen mà các nhà khoa học đã nói tới. Có thể trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng thông qua lỗ sâu đến vị trí mình cần đến. Trên thực tế chỉ đơn giản như vậy.
Đ với người bình thường mà nói điều này vẫn khó có thể lý giải được. Giống như Lưu Khải Hàng vậy, cả đời làm huấn luyện viên cống hiến cho sự nghiệp thể thao của quốc gia, lần này xem như đã thật sự hiểu rõ năng lực của Âu Dương.
Một giây trước bọn họ vẫn đang ở trong khách sạn tại Bắc Kinh. Một giây sau bọn họ đã trở lại trong biệt thự của mình! Việc thần kỳ như vậy khiến Lưu Khải Hàng sửng sốt trong thời gian rất lâu. Trong ánh mắt hắn nhìn Âu Dương đã có thêm một chút lo lắng.
- Huấn luyện viên, mặc kệ ta biến thành thế nào, ta vẫn là Âu Dương, vẫn là một xạ thủ!
Âu Dương biết Lưu Khải Hàng đang lo lắng điều gì. Dù sao đối với Âu Dương hiện nay mà nói, năng lực như vậy, có thể làm xạ thủ tốt hay không đã không còn quan trọng nữa.
Điều này thật sự giống như lúc Âu Dương ở trên Tiên giới, kỹ thuật bắn cung của Âu Dương chắc chắn là mạnh nhất, nhưng trong rất ít thời điểm Âu Dương mới sử dụng tới nó. Đó cũng không phải nói Âu Dương không muốn dùng, nhưng có một câu nói rất hay, giết gà dùng dao mổ trâu! Đối phó với vật nhỏ bọn họ còn chưa xứng để Thứ Kiêu Cung ra tay.
Lưu Khải Hàng chỉ gật đầu. Hắn không hỏi nhiều, bởi vì hắn biết, Âu Dương có thể nói như vậy đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Sau khi mấy người về đến nhà mới phát hiện một chuyện bi thảm. Đó chính là bão tuyết ở Tương Thành còn lớn hơn ở Bắc Kinh. Bọn họ nhiều ngày không về nhà, không ngờ cả biệt thự gần như đã bị tuyết lớn chôn hết một nửa. Thật may là bọn họ trực tiếp xuyên qua thời không trở lại trong biệt thự, bằng không từ bên ngoài muốn mở cửa biệt thự ra, điều đầu tiên phải làm sợ là phải đào ra một đường hầm tuyết.
Tuy nhiên chuyện này đối với mấy người ở đây không tính là gì. Bạn họ Tử Thần chỉ cần tạo ra một cơn gió xoáy nho nhỏ đã trực tiếp thanh lý đống tuyết đọng ngoài cửa không còn một mống.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart