Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 10
Chương 143: Lần Thứ Hai Đột Phá
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Tả Xuân Thu, U Hải giáo chủ nhanh chóng thỏa thuận, một người muốn Doãn Hận Thiên, người kia cần Khổng Ma Vương, không có xung đột.
U Hải giáo chủ, Tả Xuân Thu xông hướng Diêm Xuyên.
Ầm ầm ầm ầm!
Bão huyết hải dấy lên sóng ngập trời.
Đằng sau lưng U Hải giáo chủ bỗng có đại đạo màu xanh đâm tận trời, trong đại đạo có vô số ác quy vươn đầu ra gào khóc.
Tả Xuân Thu cũng giống vậy, sau lưng có một đại đạo xám xịt.
Không chỉ có thế, bốn phương tám hướng có hai mươi lăm Tổ Tiên phát ra lực lượng khủng bố hùng mạnh xông hướng Diêm Xuyên ở chính giữa.
Ầm ầm ầm ầm!
U Hải lão tổ đánh ra một chưởng va chạm cùng Diêm Xuyên, lực lượng Tổ Tiên thập trọng thiên lộ rõ ràng, còn có mượn sức đại đạo.
Tiếng nổ điếc tai, làm hư không xuất hiện nhiều vết nứt. Lực lượng của Diêm Xuyên rốt cuộc kém hơn nhiều, chớp mắt nổ tung.
Diêm Xuyên vỡ nát.
Nhưng huyết hải còn đó, trong huyết hải chậm rãi trồi lên một Diêm Xuyên.
Tả Xuân Thu hét to một tiếng:
- Đó là giả, huyết hải không khô thì Diêm Xuyên bất tử, hủy diệt toàn huyết hải là Diêm Xuyên chết chắc!
U Hải lão tổ hét to:
- Mọi người cùng ta ra tay, dốc hết lực lượng tùng kích huyết hải!
Hai mươi lăm Tổ Tiên đồng thanh kêu lên:
- Grao!
Gần như cùng lúc, mọi người vươn ta đánh hướng huyết hải. Tả Xuân Thu, U Hải giáo chủ cũng dốc hết sức.
Hư không vỡ nát thành nhiều mảnh, vô số chưởng ấn mang theo thiên đạo, đại đạo chi lực giống như sao băng rơi rụng.
Ầm ầm ầm ầm!
Trọng kích hùng hồn, toàn Khổng Tước cương vực mạnh chấn động.
Hư không nổ tung, xung quanh có vô tận bão tố tàn phá. Sau một kích cường đại, lòng mọi người lạnh lẽo. Trọng kích như vậy có thể tiêu diệt thánh nhân ngay lập tức.
Diêm Xuyên chết chắc rồi.
Tả Xuân Thu, U Hải giáo chủ thở phào một hơi.
Chỗ hư không vỡ nát có một huyết trì vẫn không biến mất.
Thình thịch!
Thình thịch!
Vang lên từng tiếng tim đập.
Tả Xuân Thu biến sắc mặt nói:
- Đây là ... . ?
Rào!
Trong huyết trì bỗng lao ra một bóng người, là Diêm Xuyên vẻ mặt thỏa mãn.
Diêm Xuyên xuất hiện, huyết trì bỗng tăng vọt gấp vạn lần.
Ầm ầm ầm ầm!
Chớp mắt Diêm Xuyên đã tới trước mặt Tả Xuân Thu, gã không kịp phản ứng thì bàn tay lại đánh vào mặt gã.
Bốp!
Lực lượng mạnh mẽ, Tả Xuân Thu không bay đi vì bị tay kia của Diêm Xuyên bấu đầu vai.
Tả Xuân Thu kinh sợ nói:
- Diêm Xuyên! Ngươi không chết, lực lượng còn mạnh như vậy?
Mắt Diêm Xuyên lộ ra dữ tợn, tay phải túm đầu Tả Xuân Thu, chợt bẻ.
Bùm bùm bùm bùm!
Đầu Tả Xuân Thu bị vặn gãy, máu tuôn như suối.
- Trọng đồng phân thân? Hừ, để ta xem ngươi có mấy cái!
Diêm Xuyên lạnh lùng ném xác trọng đồng phân thân của Tả Xuân Thu ra, ngoái đầu hung tợn trừng U Hải lão tổ.
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Nhân dịp tâm tình lúc này của trẫm không tệ, cút ngay lập tức!
U Hải lão tổ nghi hoặc hét to:
- Cái gì? Khốn kiếp!
Ầm ầm ầm ầm!
Phía không xa, Bạch Khởi một đao chém vỡ trọng đồng thiên cảnh.
Mọi người đều đi ra ngoài.
U Hải giáo chủ hét to:
- Thủ hạ bại tướng, lực lượng của ngươi cản bản không bằng ta mà muốn ta cút đi? U Hải đại đạo!
Ầm ầm ầm ầm!
U hải đại đạo đột nhiên tăng vọt gấp mười lần, u hải mênh mông bên dưới cũng nhanh chóng khuếch trương. U Hải giáo chủ lại đánh ra một một chưởng.
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Một liệt chất đại đạo? Đại đạo? Trẫm chỉ là không muốn dùng!
Trong biển máu đột nhiên xuất hiện một cây to chống trời, cây rậm rpạ um tùm đâm thẳng lên trời sao, Bách thụ đại đạo.
Diêm Xuyên vung tay đánh ra một chưởng, trên Bách thụ toát ra lực lượng xanh biếc cuồn cuộn cùng với một chưởng của Diêm Xuyên mạnh mẽ va chạm cùng U Hải lão tổ.
Ầm ầm ầm ầm!
Hư không lại lắc lư kịch liệt, lần này Diêm Xuyên không bị đẩy lùi một bước.
Hai cự chưởng giằng co trên không trung, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Bên kia, hai mươi lăm thánh nhân giết hướng Diêm Xuyên.
Đám người Bạch Khởi hét to một tiếng:
- Muốn chết!?
Đám người Bạch Khởi xông tới trước.
Ầm ầm ầm ầm!
Cương đao của Bạch Khởi hung mãnh một đao xông hướng một Tổ Tiên.
Bùm bùm bùm bùm!
Tổ Tiên kia cùng với thiên đạo bị tạc nổ tung.
…
Bạch Khởi tay vung đao lạc, một Tổ Tiên bị giết chết.
Tốc độ của Bạch Khởi cực nhanh, thế hung mãnh, làm Tổ Tiên tới sau lòng run sợ, khựng người lại.
- Ách vận chi quang!
Triệu A Phòng nhờ năng lực của Miêu Miêu, sử dụng ánh sáng lam vô tận bắn hướng số người còn lại.
- Nguy rồi!
Đám Tổ Tiên hoàn toàn biến sắc mặt, cùng tránh né, hoặc lấy pháp bảo ra. Nhưng ánh sáng lam dường như không nhìn hết thảy ngăn trở, trong phút chốc thật nhiều Tổ Tiên trúng chiêu.
Ánh sáng lam không có uy lực nhưng khiến cho người ta gặp xui xẻo.
Không biết là Tổ Tiên nào bỗng hét to:
- Bắt lấy nàng, đó là hoàng hậu của Diêm Xuyên, bắt nàng là chúng ta sẽ thắng!
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 10
Chương 144: Bổ Đủ Thiên Đạo, Lực Lượng Thánh Nhân
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- A, lão tổ, cứu ta!
Ầm ầm ầm ầm!
Tổ Tiên ngày càng íta, đám người Bạch Khởi giết chóc càng hung hãn hơn. Trong phút chốc cuộc đồ sát càng lúc càng nhanh.
Chỉ một lát đã có mười Tổ Tiên chết rồi.
Phía xa, U Hải lão tổ nhìn thấy chiến đấu ở phía xa, biến sắc mặt.
U Hải lão tổ buồn bực rống to:
- Grao!
Ầm ầm ầm ầm!
Cương chưởng nỗ tung, cuộc chiến đấu với Diêm Xuyên ngừng lại.
U Hải lão tổ hét to một tiếng:
- Đi!
Đám Tổ Tiên đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Đám người ôm vết thương mau chóng tách khỏi cuộc chiến.
U Hải lão tổ vung tay áo, u hải biến mất, mang theo mọi người nhanh chóng chạy trốn.
Vù vù vù vù!
Đám người Bạch Khởi, Mông Điềm, Kim Đại Vũ, Vương Tiễn, Doãn Hận Thiên, Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm mau chóng bay tới trước mặt Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên vung tay lên, ngăn cản mọi người.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Không cần đuổi theo.
Nói rồi Diêm Xuyên bỗng ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng có cảm ứng vô hình.
Trên bầu trời xảy ra chút biến đổi.
Dường như Tường Vân bỗng nhiên đến, Tường Vân, vô cùng vô tận.
Không chỉ có chỗ Diêm Xuyên, toàn Âm phủ đột nhiên toát ra vô số Tường Vân.
U Hải lão tổ mang theo thuộc hạ rời đi chợt khựng lại, kinh ngạc nhìn trên bầu trời.
Dương gian, Thông Thiên giáo chủ đi ra khỏi Bích Du cung.
Võ Chiếu đi ra khỏi Thái Cực điện.
Sa Hoàng, đại thời đại ra khỏi Tam Dế triều đình.
Bách Ác Lão Ma hưng phấn nhìn bầu trời.
Công Dương Tử, Độc Cô Phá Thiên nghiêm túc nhìn.
Âm phủ, trong điệp hải, Điệp Hậu nheo mắt nhìn lên trời.
Đại Hình Thiên Đế, Minh Thiên Hàn đi ra triều đình.
Dường như có loại cảm ứng liên thông với tất cả sinh linh, tử linh của thiên địa, khiến người ta bất giác chờ đợi.
Sâu trong trời sao ở Dương gian.
Chỉ ánh sáng trong tay Đông Phương Bất Bại càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh.
Trong lòng bàn tay Đông Phương Bất Bại, một thiên đạo đúng lúc sinh ra, chẳng qua có chút vết nứt, nhưng vết nứt đang nhanh chóng bổ lại.
Thiên đạo cuối cùng, khe nứt cuối cùng.
Ầm ầm ầm ầm!
Thiên đạo cuối cùng đã bổ xong.
Vù vù vù vù!
Thiên đạo trong tay Đông Phương Bất Bại khuếch lớn, như hóa thành năng lượng xông bốn phương trời.
Vù vù vù vù!
Toàn thiên địa rung lắc.
Bốn phương hư không tỏa ánh sáng rực rỡ, thiên địa lấp lánh ánh sáng chói lòa.
Dù là Âm phủ hay Dương gian thì thiên địa đều sáng tỏ.
Miêu Miêu kinh ngạc nhìn trên bầu trời:
- Thiên đạo cuối cùng!
Ầm ầm ầm ầm!
Trên mặt đất, thụy khí ngập trời, tiên nhạc hơn lúc trước mấy chục lần lọt vào tai vô số sinh linh. Nghe tiên nhạc, vô số tu giả đang gặp bình cảnh tu hành liền thấy rộng mở.
Từng mùi hương thơm xông vào mũi Mọi người.
Trên bầu trời đổ mưa phùn.
Mưa bụi rơi vào người kẻ tàn tật.
- A! Chân của ta, ta hết què!
- Ta nhìn thấy, người mù như ta thấy đường rồi!
- Ta nghe thấy thanh âm!
- Cha hết bệnh rồi?
- Nương không ho khan nữa?
... ... ... ...
... ... ...
...
Hễ ai dính vào mưa bụi thì tất cả bệnh ma tán đi, vô số sinh linh hoan hô nhảy nhót.
Thiên địa cuồn cuộn công đức tuôn vào người Đông Phương Bất Bại.
Ba ngàn thiên đạo đã bổ xong hết.
Tại Âm phủ, ở trong mắt Diêm Xuyên có thể thấy rõ thiên địa có ba ngàn cái bóng thiên đạo.
Dưới thiên đạo, Âm phủ đột nhiên vang tiếng nổ điếc tai.
Ầm ầm ầm ầm!
Trong tiếng nổ ầm ĩ, mọi người thấy chính giữa thiên địa xuất hiện hố đen to vô tận. Trong hố đen toát ra một tia sáng, ngày càng nhiều ánh sáng, càng lúc càng lớn, mãi đến khi chiếu sáng Âm phủ như ban ngày.
- Thái dương? Âm phủ thái dương bị Liên Thần phá hư lại hồi phục?
- Thế giới yếu nhất của ta không còn là yếu nhất!
- Thiên địa rốt cuộc hồi phục!
... ... ... ...
... ... ...
...
Vô số tu giả cổ xưa rơi lệ đầy mặt.
Ầm ầm ầm ầm!
Đột nhiên, vô tận Hoàng Vân phô thiên cái địa, vô tận Hoàng Vân che đậy tất cả Tường Vân.
Khí thế to lớn từ trên trời giáng xuống.
Một thanh âm hùng hồn vang lên:
- Bắt đầu từ hôm nay, ta chưởng quan số trời, tên của ta là Sào, vạn linh trong thiên hạ nghe lệnh của ta!
Ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Hoàng Vân thu nạp tất cả Tường Vân thụy khí, chậm rãi tan biến.
Chỉ để lại vô số sinh linh rung động.
Sào? Ai là mười lăm thánh nhân?
Doãn Hận Thiên kinh ngạc nói:
- Quả nhiên là Sào.
Miêu Miêu nhìn bầu trời, nhíu mày nói:
- Meo!
Triệu A Phòng hỏi:
- Miêu Miêu có sao không?
Miêu Miêu lắc đầu, không biết giải thích như thế nào:
- Meo, ta không biết, vừa rồi thanh âm kia làm ta, làm ta nghĩ ra cái gì đó.
Dương gian, trên một tinh thần.
Trước mặt Đông Phương Bất Bại có một đoàn sáng mười lăm sắc.
Đông Phương Bất Bại chậm rãi đón lấy:
- Vị thánh nhân?
Dương gian, Đông Ngoại Châu, Tuyệt cung.
Cung chủ của Tuyệt cung đứng bên ngoài đại điện Tuyệt cung, bên cạnh đứng một đám thuộc hạ.
Trước mặt cung chủ của Tuyệt cung có một đoàn sáng mười lăm sắc.
Cung chủ của Tuyệt cung cung kính nói:
- Đa tạ số trời!
Cung chủ của Tuyệt cung vươn tay bắt lấy một đoàn sáng mười lăm sắc, đám thuộc hạ đứng sau lưng lộ vẻ mặt mong ước.
Dương gian, trên bầu trời biển rộng.
Rào rào rào!
Dường như hư không xé một cái lỗ, bên trong có bốn bóng người đi ra.
Nguyên thiên hạ bốn thánh nhân Ngô Thiên thánh nhân, Tây Môn thánh nhân, Hóa Tôn Thiên thánh nhân, Mai Cao Quật thánh nhân.
Trán của Ngô Thiên thánh nhân, Tây Môn thánh nhân, Hóa Tôn Thiên thánh nhân, Mai Cao Quật thánh nhân chậm rãi bay ra một đoàn sáng mười sắc.
Bùm bùm bùm bùm!
Đoàn sáng mười sắc nổ tung, mặt mày của Ngô Thiên thánh nhân, Tây Môn thánh nhân, Hóa Tôn Thiên thánh nhân, Mai Cao Quật thánh nhân không còn mơ hồ, lộ rõ đường nét.
Mai Cao Quật thánh nhân có vẻ hơi lo lắng hỏi:
- Vị thánh nhân của chúng ta?
Ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm!
Trước mặt Ngô Thiên thánh nhân, Tây Môn thánh nhân, Hóa Tôn Thiên thánh nhân, Mai Cao Quật thánh nhân lại xuất hiện một đoàn sáng mười lăm sắc.
Ngô Thiên thánh nhân, Tây Môn thánh nhân, Hóa Tôn Thiên thánh nhân, Mai Cao Quật thánh nhân hưng phấn nói:
- Đa tạ số trời!
Ngô Thiên thánh nhân, Tây Môn thánh nhân, Hóa Tôn Thiên thánh nhân, Mai Cao Quật thánh nhân mau chóng nuốt vào một đoàn sáng mười lăm sắc.
Ầm ầm ầm ầm!
Trên người Ngô Thiên thánh nhân, Tây Môn thánh nhân, Hóa Tôn Thiên thánh nhân, Mai Cao Quật thánh nhân toát ra ánh sáng mười lăm sắc, bốn khí thế khổng lồ bùng phát.
Rào rào rào!
Khí thế to lớn, biển rộng bên dưới dậy sóng ngập trời.
Ngô Thiên thánh nhân kinh ngạc nói:
- Lực lượng thật là mạnh!
Mai Cao Quật thánh nhân chợt hét to:
- Thiên đạo!
Ầm ầm ầm ầm!
Bốn phương thiên địa bỗng xuất hiện ảo ảnh ba ngàn thiên đạo.
- Thiên địa đại thế chi lực, phá cho ta!
Mai Cao Quật thánh nhân vỗ chưởng vào đại hải.
Ầm ầm ầm ầm!
Đại thủ ấn đánh xuống, đại hải nổ tung. Trong khoảnh khắc phạm vi ức dặm nước biển bốc hơi, để lại động ngầm to lớn ở bên dưới.
Tây Môn thánh nhân hút ngụm khí lạnh:
- Ui!
Hóa Tôn Thiên thánh nhân kinh ngạc nói:
- Lực lượng thật mạnh!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 10
Chương 145: Đột Phá Tổ Tiên
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Mai Cao Quật thánh nhân cực kỳ kích động nói:
- Gấp mười lần, lực lượng hơn lúc trước gấp mười lần, không chỉ như vậy, càng nhiều nữa!
Ngô Thiên thánh nhân hít sâu, nói:
- Đây mới là lực lượng của thánh nhân, thế này mới là thánh nhân!
Lực lượng ngày xưa so với bây giờ căn bản không thể so sánh, hiện giờ mới là thánh nhân thật sự.
Ngô Thiên thánh nhân, Tây Môn thánh nhân, Hóa Tôn Thiên thánh nhân, Mai Cao Quật thánh nhân hưng phấn hét to:
- Chúng ta trở về!
Tại Độc Cô thế gia.
Độc Cô Phá Thiên nuốt một đoàn sáng mười lăm sắc, khí thế quanh thân bùng phát, cung điện sau lưng gã bị san bằng.
Độc Cô Phá Thiên nhìn đôi tay mình, mắt lóe tia kinh thán và vô cùng hưng phấn.
Độc Cô Phá Thiên ngẩng đầu nhìn trời sao.
Độc Cô Phá Thiên hưng phấn nói:
- Đây là lực lượng của thánh nhân sao? Bây giờ chắc ta đã có thể thi triển Độc Cô Cửu Kiếm rồi.
Độc Cô Phá Thiên vươn tay lấy ra trường kiếm vung hướng trời sao.
Keng keng!
Kiếm quang chói mắt bắn hướng tinh thần.
Ầm ầm ầm ầm!
Kiếm quang chém tinh thần trong trời sao cách ức vạn dặm thành hai nửa.
Vô số đệ tử của Độc Cô thế gia hưng phấn nói:
- Gia chủ thần uy!
Độc Cô Phá Thiên hưng phấn nói:
- Một kiếm này còn mạnh hơn Độc Cô Vô Địch lúc trước, mạnh rất nhiều. Nếu lại đấu lần nữa, tối đa hai kiếm là ta sẽ giết chết Độc Cô Vô Địch.
Độc Cô Phá Thiên hưng phấn hét to:
- Độc Cô Vô Địch đâu? Còn Diêm Xuyên nữa, chúng đi đâu?
Một đệ tử của Độc Cô thế gia hét lên:
- Bẩm gia chủ, theo tin tức mới nhất thì họ đi Âm phủ, dường như là ở Khổng Tước cương vực.
Ánh mắt Độc Cô Phá Thiên nhíu mày nói:
- Đi, chúng ta đi Âm phủ!
…
Âm phủ, Đại Tần thành, quảng trường Trung Ương điện.
Diêm Xuyên cương thi mang theo quần thần nhìn thiên địa dị tượng.
Diêm Xuyên cương thi hít sâu, nói:
- Dịch Phong!
Dịch Phong tiến lên trước:
- Có thần!
Diêm Xuyên cương thi trầm giọng nói:
- Thông báo cho tất cả thám tử Đại Trăn thánh đình trong thiên hạ, và tất cả Hán Vệ, hễ thấy thánh nhân lập tức báo ngay. Trẫm cần biết mười lăm thánh nhân trong thiên địa sẽ là những ai.
- Tuân lệnh!
Trừ Đại Trăn thánh đình ra, thế lực các phương trong thiên hạ đều hành động.
Âm phủ, Khổng Tước cương vực.
Diêm Xuyên hình người nhìn trên bầu trời, hít sâu một hơi.
Phía không xa, Triệu A Phòng mang theo Miêu Miêu bay tới.
Miêu Miêu kêu lên:
- Meo! Trời đã bổ xong.
Diêm Xuyên chợt nghĩ đến cái gì, vội nói:
- Miêu Miêu, bây giờ ngươi có thể điều động thiên địa đại thế chi lực không?
Ngày xưa Huyền Diệu là thương thiên, chấp chưởng số trời. Dù Huyền Diệu đã chuyển sinh nhưng rốt cuộc từng là thương thiên, rất có thể giống như thánh nhân tùy ý điều động số trời.
Nhưng hôm nay người chấp chưởng số trời là người sáng lập đời thứ nhất, Sào.
Vậy Miêu Miêu còn có thể tùy ý điều động thiên đạo chi lực hay không?
Miêu Miêu hét to một tiếng:
- Meo!
Ầm ầm ầm ầm!
Bốn phía thiên địa bỗng xuất hiện ảo ảnh ba ngàn thiên đạo.
Miêu Miêu đắc ý nói:
- Không sao, còn sử dụng được.
Diêm Xuyên lộ vẻ quái dị:
- A?
Số trời được Sào chấp chưởng mới đúng, tại sao Miêu Miêu vẫn sử dụng được?
Ầm ầm ầm ầm!
Phía không xa, chỗ long liễn bỗng có vang tiếng nổ điếc tai.
Là Long Ngũ, quanh thân Long Ngũ phát ra khí thế cường đại, bốn phía dấy gió to.
Thất Sát kêu lên:
- Long Ngũ, ngươi bị điên sao?
Long Ngũ quái dị nói:
- Ta, ta không biết, hình như đột phá.
Thất Sát giật mình kêu lên:
- Ngươi là Cổ Tiên đại viên mãn, ngươi đột phá? Cái gì? Ngươi đột phá?
Long Ngũ hét to:
- Thiên đạo!
Ầm ầm ầm ầm!
Một thiên đạo chợt xuất hiện.
Thất Sát mờ mịt nói:
- Có chuyện gì? Ngươi không giết Tổ Tiên, tại sao phá Dục Huyết Trớ Chú? Hơn nữa ngươi không độ Tổ Tiên kiếp.
Bạch Khởi giải thích rằng:
- Thiên địa bổ xong, Dục Huyết Trớ Chú vô dụng, hơn nữa trong thiên địa hoàn mỹ căn bản không tồn tại Tổ Tiên kiếp, bởi vậy không cần độ.
Nói tới đây biểu tình Bạch Khởi nghiêm túc nhìn hướng Diêm Xuyên, nói:
- Thánh vương, thiên địa bổ xong, không tồn tại Tổ Tiên kiếp, không có Dục Huyết Trớ Chú, có lẽ Tổ Tiên trong thiên hạ này sẽ như suối phun, rất nhiều Cổ Tiên viên mãn thành tựu Tổ Tiên.
Bạch Khởi không nói thì thôi, nhưng gã nói ra khiến mọi người chợt nghĩ tới, thiên hạ này sẽ xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất?
Diêm Xuyên cười nói:
- Cái này đối với Đại Trăn thánh đình không phải chuyện xấu.
Đám người nghĩ tới mấy người trong Mộng Nhập Thiên Cơ đại pháp thì cùng cười.
Triệu A Phòng hỏi:
- Mới nãy thành công không?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Bây giờ đã là Tổ Tiên lục trọng thiên.
Diêm Xuyên nói rồi nhìn Khổng Ma Vương cách không xa.
Diêm Xuyên nói:
- Khổng Ma Vương, mọi nguy hiểm đã tiêu trừ, mang chúng ta đi đi.
Khổng Ma Vương cười khổ, gật đầu, nói:
- Diêm đế, nhiều năm không gặp, thật khiến ta cảm thán nhiều. Gia chủ chờ đã lâu, mời.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Mọi người lần thứ hai bước lên long liễn.
Theo Khổng Ma Vương chỉ dẫn, long liễn mau chóng bay về một hướng.
Đám người U Hải lão tổ đứng trên đỉnh núi.
Một Tổ Tiên vẻ mặt chua xót nói:
- Lão tổ, chúng ta vô năng, liên lụy lão tổ.
U Hải lão tổ sắc mặt âm trầm nhìn còn lại mười ba Tổ Tiên trước mặt mình, mới vài phút ngăn ngủi đã bị giết mười hai Tổ Tiên?
U Hải lão tổ chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, trong phút chốc cực kỳ không cam lòng.
Thiên đạo cuối cùng đã bổ xong.
Thiên địa biến dị, nhưng vì trong lòng U Hải lão tổ ôm cục tức nên không quá để ý thiên địa kịch biến.
Mọi người hơi lo lắng hỏi:
- Lão tổ, bây giờ chúng ta nên làm gì?
U Hải lão tổ trầm giọng nói:
- Lão tổ ta không nuốt trôi cơn tức này, lão tổ ta không ngờ đám thuộc hạ của Diêm Xuyên hung mãnh như vậy. Nhưng bây giờ ta đã biết, sẽ không lại va chạm với họ. Kho báu của Khổng gia sắp xuất thế, chúng ta tìm người kết minh cùng nhau báo thù này.
Mọi người lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Âm phủ, trên biển rộng mênh mông.
Độc Cô Phá Thiên thánh nhân mang theo mười cường giả Độc Cô thế gia bay nhanh đi.
Một đệ tử của Độc Cô thế gia nhíu mày nói:
- Gia chủ, với thực lực hiện tại của ngươi dù là toàn bộ Độc Cô thế gia cũng không ai là đối thủ, tại sao thánh nhân lợi hại như vậy?
Mặt Độc Cô Phá Thiên thánh nhân phủ trong sương khói, trầm giọng hỏi:
- Ngươi đang lo cái gì?
Người đó hơi lo lắng nói:
- Gia chủ, thiên địa bổ xong, theo định số ngày xưa thì sẽ có mười lăm thánh nhân. Nếu ai cũng giống như gia chủ thì Độc Cô thế gia của ta không đáng là gì.
Độc Cô Phá Thiên thánh nhân trầm giọng nói:
- Không cần lo, chỉ cần Độc Cô thế gia có ta ở thì vĩnh viễn không có ai trong thiên hạ dám khi dễ!
- Vâng!
Độc Cô Phá Thiên thánh nhân trầm giọng nói:
- Huống chi ta hiểu sự cường đại của thánh nhân mới càng muốn có được Bổ Thiên kiếm.
- Tại sao?
Độc Cô Phá Thiên thánh nhân trầm giọng nói:
- Số trời, Sào. Giọng nói ngày hôm đó hình như quen biết với thủy tổ của tộc ta, còn có cảm giác anh hùng tích anh hùng. Thủy tổ của Độc Cô thế gia sao có thể không mạnh?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 10
Chương 146: Kho Báu
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Ta dám chắc chắn là vượt qua ta bây giờ. Bổ Thiên kiếm là bội kiếm của thủy tổ, sớm tương truyền bên trong phong bí tân của Độc Cô thế gia, sao có thể để nó rơi vào tay người ngoài được?
- Vâng!
- Đi Khổng Tước cương vực!
Âm phủ, Khổng Tước cương vực.
Long liễn của Diêm Xuyên ngừng ở một tiểu sơn cốc.
Trong sơn cốc nước suối chảy ra, từng tia âm khí tỏa ra.
Miêu Miêu kinh ngạc nói:
- Meo! Là chỗ này?
Khổng Ma Vương gật đầu, nói:
- Ừm!
Miêu Miêu kinh ngạc nói:
- Meo! Sơn cốc này quá nhỏ, giấu hơn mười người là ghê gớm lắm rồi, có thể chứa toàn tộc của ngươi sao?
Doãn Hận Thiên nghi hoặc hỏi:
- Đây là một tiểu thế giới?
Khổng Ma Vương hít sâu, nói:
- Lúc kỷ đệ tam thì gia chủ ở trong một đọa luân hồi mở ra một tiểu không gian, nơi đây là lối vào tiểu không gian đó?
Bạch Khởi nghiêm túc hỏi:
- Luân hồi? Ở trong luân hồi mở ra tiểu không gian? Thông đọa luân hồi có lực nghiền cực kỳ khủng bố, là cấm khu của sinh linh, dù là ta bây giờ có đi vào cũng sẽ bị nguy hiểm tính mạng.
Khổng Ma Vương tiếp tục bảo:
- Đúng là chỗ này.
Trong khi Khổng Ma Vương nói chuyện thì cách không xa, trong suối nhỏ bỗng lăn tăn sóng gợn, một bóng người bước ra.
Khổng Hạt Tử đi ra trước, sau đó lục tục có người ra khỏi gợn sóng.
Khổng Hạt Tử cười to bảo:
- Thánh vương, ngươi thật sự chữ tín!
Bên cạnh Khổng Hạt Tử đứng một nam nhân mặc khổng tước linh trang, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, mi mắt có màu xanh, trông hơi yêu dị.
Nam nhân nói với Diêm Xuyên:
- Sào kính chào Diêm đế!
Dù chào hỏi Diêm Xuyên nhưng mặt của nam nhân vẫn lạnh băng.
Khổng Hạt Tử vội tiến lên nói:
- Diêm đế đừng trách, đây là gia chủ. Gia chủ trước giờ ít ăn nói, không, là trước nay chưa từng cười, đừng trách!
- Diêm đế, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ ngươi, mời!
Khổng Tước Tử nghiêm túc nói:
- Diêm đế, mời!
Khổng Ma Vương, Khổng Ngạo Thiên đứng sau lưng Khổng Tước Tử.
Diêm Xuyên nhìn dòng suối nhỏ sóng gợn, nhíu mày.
Thông đạo luân hồi?
Diêm Xuyên ở đại thế giới từng tiếp xúc với thôn đạo luân hồi, bên trong không tốt đẹp như đã tưởng. Có thể mở ra một tiểu không gian bên trong thiên địa, có thể tưởng tượng thực lực của kẻ đó cực kỳ mạnh mẽ.
Hơn nữa đã trải qua nhiều năm, khó tránh khỏi sẽ ra ngoài ý muốn.
Khổng Hạt Tử cười nói:
- Diêm đế yên tâm, bên trong rất an toàn.
Rất an toàn? Không phải Diêm Xuyên mà là hắn sẽ không giao an nguy của mình cho ngươi ngoài.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Mọi người ở bên ngoài, một mình trẫm đi vào.
Như nhìn ra Diêm Xuyên có điều e ngại, Khổng Hạt Tử không khuyên nữa.
Miêu Miêu không chịu, nói:
- Meo! Không được, ta muốn đi, ta muốn đi!
Miêu Miêu từ Đại Trăn thánh đình đi tới đây chẳng phải là vì kho báu sao? Làm sao nó chịu bỏ qua?
Miêu Miêu lăn lộn trên vai Diêm Xuyên đòi đi.
Triệu A Phòng dở khóc dở cười nói:
- Miêu Miêu, đừng quậy nữa.
Miêu Miêu vẫn không chịu buông tha:
- Meo! Ta muốn đi!
Diêm Xuyên nhìn Miêu Miêu, gật đầu, nói:
- Vậy thì Miêu Miêu đi theo.
Diêm Xuyên hiểu là trừ hắn ra thì Miêu Miêu có thực lực mạnh nhất. Trong thông đạo luân hồi dù có gì bất trắc thì Miêu Miêu có thể giúp đỡ cho hắn.
Khổng Tước Tử nhìn xung quanh, mở miệng nói với đám đệ tử của Khổng gia:
- Các ngươi cũng ở lại bên ngoài đi, Khổng Ma Vương, Khổng Ngạo Thiên đi vào với ta.
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Khổng Tước Tử nghiêm túc nói:
- Diêm đế, mời.
Diêm Xuyên gật đầu, cùng Miêu Miêu, Khổng Hạt Tử, Khổng Tước Tử, Khổng Ma Vương, Khổng Ngạo Thiên cất bước đi vào gợn sóng.
Vù vù vù vù!
Diêm Xuyên, Miêu Miêu, Khổng Hạt Tử, Khổng Tước Tử, Khổng Ma Vương, Khổng Ngạo Thiên tiến vào trong như xuyên qua thông đạo trong suốt.
Bên ngoài thông đạo có vô tận ánh sáng lam, từng hồn phách nhanh chóng xẹt qua bên trong, tốc độ cực nhanh nên mọi người không thấy rõ hình dạng của hồn phách.
Miêu Miêu oán trách mắng:
- Meo! Sao nhanh như vậy? Ta không thấy rõ ràng, vội vàng đi đầu thai sao?
Khổng Hạt Tử cười nói:
- Đúng vậy. Những hồn phách đều là vội vàng đi đầu thai.
Miêu Miêu không biết nên nói cái gì:
- …
Diêm Xuyên tán thán:
- Trong thông đạo luân hồi có lực nghiền cực mạnh, không thể ở lại nơi này. Nhưng năm xưa Khổng gia thật lợi hại, ở bên trong tạo nên một tiểu không gian, người bình thường căn bản không đoán ra nơi này. Hèn chi giấu từ kỷ đệ tam đến giờ mà không ai phát hiện ra.
Rất nhanh tới cuối thông đạo luân hồi, mọi người vào trong tiểu không gian.
Tiểu không gian xám xịt, có ánh sáng lam chiếu rọi hơi âm u.
Bên trong có nhiều cung điện, rất nhiều đệ tử của Khổng gia, nhưng đoàn người Diêm Xuyên, Miêu Miêu, Khổng Hạt Tử, Khổng Tước Tử, Khổng Ma Vương, Khổng Ngạo Thiên không có tâm tình ngắm.
Khổng Hạt Tử, Khổng Tước Tử dẫn theo mọi người rất nhanh tới đằng trước một hồ nhỏ.
Một cái hồ màu vàng, bên trong toàn là chất lỏng vàng.
Khổng Hạt Tử hưng phấn nói:
- Diêm đế, chính là chỗ này, dùng Vấn Thiên lệnh có thể mở nó ra.
Miêu Miêu tò mò hỏi:
- Meo! Bên trong không thấy có cái gì?
Diêm Xuyên lật tay lấy ra Vấn Thiên lệnh.
Vấn Thiên lệnh xuất hiện, mắt mọi người sáng lên.
Đặc biệt là Khổng Ngạo Thiên, trong mắt đầy ghen tỵ, Vấn Thiên lệnh vốn nên là của gã.
Diêm Xuyên nghiêm túc hỏi:
- Dùng Vấn Thiên lệnh này mở ra?
Khổng Hạt Tử gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Điều kiện mở ra kho báu cần Đạo Thần có huyết mạch Khổng gia, dùng máu dẫn nhập Vấn Thiên lệnh, sau đó bỏ Vấn Thiên lệnh vào trong hồ. Đạo Thần nắm giữ thiên đạo khuất kim trì, kho báu lập tức mở ra.
Khổng Tước Tử mở miệng nói:
- Có hai loại Đạo Thần, một là thiên đạo tuyển ra, một là bổ thiên đạo mà thành. Nếu có vài tên Tổ Tiên cùng tu một thiên đạo, tranh giành nhau thì Đạo Thần có thể khiến thiên đạo này bài xích mọi người. Đồn rằng Diêm đế bổ thanh thiên đạo thì chắc cũng là Đạo Thần. Nếu Diêm đế có hứng thú thì có thể do người mở ra kho báu.
Khổng Ngạo Thiên sốt ruột nói:
- Cái gì!? Gia chủ, không phải do ta mở ra sao?
Khổng Tước Tử nghiêm túc nói:
- Ngươi là Đạo Thần, Diêm Xuyên cũng là Đạo Thần, đều được.
Khổng Ngạo Thiên lộ vẻ mặt sốt ruột nói:
- Nhưng mà, ta ...
Sau khi mở ra kho báu của gia chủ thì đương nhiên sẽ lại phân phối, Khổng Ngạo Thiên mở ra kho báu thì có một phần công lao, sẽ được chia cho nhiều chút. Nhưng nếu hôm nay Diêm Xuyên mở ra thì Khổng Ngạo Thiên có được cái gì?
Nhưng Vấn Thiên lệnh nằm trong tay Diêm Xuyên, người Khổng gia đang có việc nhờ vả hắn, dĩ nhiên không tiện ngăn cản.
Khổng Ngạo Thiên đành oán hận trừng Diêm Xuyên.
Miêu Miêu sốt ruột nói:
- Meo! Diêm Xuyên, ngươi mau mở ra đi, để ta xem bên trong rốt cuộc có cái gì!
Cách mở ra rất đơn giản, nhưng hiện tại Diêm Xuyên do dự.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 10
Chương 147: Uy Lực Của Tân Thánh Nhân
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Kim trì bình tĩnh ở trong mắt Diêm Xuyên như tràn ngập uy hiếp khủng khiếp.
Im lặng một lúc sau Diêm Xuyên mở miệng nói:
- Mặc dù trẫm có huyết mạch của Khổng gia nhưng trẫm họ Diêm, các ngươi mở ra đi.
Diêm Xuyên đưa ra Vấn Thiên lệnh.
Mọi người ngạc nhiên, chỉ có Khổng Ngạo Thiên là lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Khổng Tước Tử gật đầu, nói:
- Được rồi, vậy Diêm đế đứng xem đi.
Khổng Hạt Tử kêu lên:
- Khổng Ngạo Thiên!
Khổng Ngạo Thiên hưng phấn tiến lên:
- Có, có!
Diêm Xuyên đưa ra Vấn Thiên lệnh, Khổng Ngạo Thiên lập tức nhận lấy, như sợ hắn đổi ý. Khổng Ngạo Thiên mau chóng rạch lòng bàn tay, thật nhiều máu tuôn ra chảy vào Vấn Thiên lệnh.
Vù vù vù vù!
Vấn Thiên lệnh bỗng biến thành màu đỏ.
Bùm bùm bùm bùm!
Vấn Thiên lệnh bị quăng vào kim trì, bỗng bị nhuộm đỏ.
Mùi tanh thổi bốn phía.
Mùi tanh đậm đặc làm vô số đệ tử của Khổng gia không chịu nổi.
Xung quanh vang tiếng ho khan.
- Khụ khụ khụ!
Khổng Tước Tử lập tức ra lệnh:
- Khổng Ma Vương, hãy dẫn các tộc nhân ra ngoài ngay!
- Tuân lệnh!
Khổng Ma Vương lập tức triệu tập tộc nhân đi ngược trở lại thông đạo lúc trước.
Miêu Miêu nhíu mày nói:
- Meo! Mùi tanh nồng quá.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đây là toái hồn chi khí.
- A?
Diêm Xuyên giải thích rằng:
- Trong thông đạo luân hồi không phải tất cả hồn phách đều có thể chuyển thế trọng sinh, có rất nhiều bị nghiền thành bột, những mùi tanh này chính là toái hồn chi khí!
Miêu Miêu bịt mũi nói:
- Meo! Thật ghê tởm!
Khổng Ngạo Thiên hét to:
- Thiên đạo!
Vù vù vù vù!
Khổng Ngạo Thiên bỗng thân hợp thiên đạo, đứng bên trên kim trì, không, hiện tại là huyết trì.
Lực lượng thiên đạo xông hướng huyết trì.
huyết trì bị khuấy động.
Ầm ầm ầm ầm!
Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn Khổng Ngạo Thiên:
- Hình chi thiên mạch?
Ngày xưa không để ý, không cảm giác được gì, bây giờ Diêm Xuyên đã xác định cửu đại thiên mạch, chợt cảm thấy thiên đạo của Khổng Ngạo Thiên khá quen, là một trong chín thiên mạch? Lâm binh đấu giả giai hàng ngũ tiền hành! Hành chi thiên mạch?
hình chi thiên mạch khuất động huyết trì, chợt vang tiếng nổ điếc tai.
Ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ điếc tai chấn động toàn tiểu thế giới rung lắc.
Miêu Miêu giật mình kêu lên:
- Meo! Thông rồi, thông rồi!
Nơi này là không gian trong suốt, bên ngoài chính là thông đạo luân hồi, xung quanh có vách tường trong suốt không nhìn thấy ngăn cách trong ngoài.
Nhưng hình chi thiên mạch trước mắt đánh vỡ cái hố to trên vách tường, liên kết với thông đạo luân hồi?
Khổng Hạt Tử biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Trong huyết trì, chất lỏng màu đỏ nhanh chóng tuôn ra thông đạo luân hồi.
Khổng Ngạo Thiên cũng biến sắc mặt nói:
- Tiêu rồi!
Nhưng tiểu không gian không vỡ ra, vô số chất lỏng tiến nhập luân hồi thông đạo, chảy ngược lên thông đạo luân hồi, xoay tròn.
Vù vù vù vù!
Trong khoảnh khắc, chất lỏng đánh tan, ban đầu thông đạo luân hồi có màu lam bỗng bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.
Đám quỷ hồn ban đầu xoay nhanh bỗng không thể tới gần, bên dưới thông đạo luân hồi lượn lờ màu đỏ.
Ầm ầm ầm ầm!
Dường như có tiếng xé rách vang lên.
Bên dưới thông đạo luân hồi bỗng trao ra khí thế khủng bố.
Khí thế mạnh đến nỗi trừ Khổng Ngạo Thiên ra mọi người đều lùi một bước.
Miêu Miêu kinh ngạc nói:
- Meo!
Diêm Xuyên cũng kinh ngạc nói:
- Khí thế thật cường đại!
Nên biết cho đến bây giờ không có lực lượng nào khiến Diêm Xuyên kinh sợ như vậy. Lực lượng này không nói vượt qua kiếp thứ nhất của Diêm Xuyên nhưng ít nhất là tương đương.
Khổng Ngạo Thiên bỗng giật mình kêu lên:
- A, gia chủ, cứu ta, ta không nhúc nhích được!
Khổng Ngạo Thiên bị đóng đinh trên không trung, giang hai tay hai chân, lộ vẻ mặt kinh khủng.
Sâu trong thông đạo luân hồi, một luồng sáng lam thẳng hướng Khổng Ngạo Thiên.
Bùm bùm bùm bùm!
Ánh mắt Khổng Ngạo Thiên ngơ ngác.
Miêu Miêu giật mình kêu lên:
- Meo! Khổng Ngạo Thiên làm sao vậy?
Diêm Xuyên nheo mắt nói:
- Chết rồi, hồn phách bị trùng kích tan nát, hồn phi phách tán.
Khổng Hạt Tử biến sắc mặt nói:
- Cái gì?
Khổng Tước Tử ngăn cản Khổng Hạt Tử.
Lúc này, sâu trong thông đạo luân hồi bỗng toát ra một đoàn sáng vàng, đoạn sáng chậm rãi nhập vào người Khổng Ngạo Thiên.
Khổng Hạt Tử khó hiểu hỏi:
- Gia chủ?
Khổng Tước Tử bỗng quỳ xuống:
- Hoàng Thiên tại thượng, đời sau bất hiếu tử tôn Khổng Tước Tử quỳ lạy Hoàng Thiên thủy tổ!
Khổng Hạt Tử nghiêm túc hỏi:
- Hoàng Thiên tại thượng? Cái gì là Hoàng Thiên?
Khổng Hạt Tử chợt nghĩ ra cái gì, bùm một tiếng mau chóng quỳ xuống.
Khổng Hạt Tử kích động đến môi run run nói:
- Đời sau bất hiếu tử tôn, Khổng Hạt Tử, cung nghênh Hoàng Thiên thủy tổ trở về, cung nghênh thủy tổ!
Miêu Miêu nhìn hướng Diêm Xuyên:
- Meo! Hoàng Thiên gì? Doãn Hận Thiên biết chuyện kỷ đệ tam, có nhắc tới không?
Trong mắt Diêm Xuyên đầy nghi hoặc.
Mi mắt Diêm Xuyên giật giật nói:
- Có nhắc tới, Hoàng Thiên là Khổng Hoàng Thiên, tại kỷ đệ tam sáng lập ra Khổng gia, thiên hạ đệ nhất gia tộc, nhân vật tuyệt thế dù là Bách Hoàng cũng không sánh bằng, thiên hạ đệ nhất nhân trong kỷ đệ tam!
Miêu Miêu kinh ngạc nói:
- Meo! Thiên hạ đệ nhất nhân trong kỷ đệ tam?
Ầm ầm ầm ầm!
Tiểu không gian rung động kịch liệt.
Bên ngoài tiểu sơn cốc của Khổng gia.
Diêm Xuyên và Miêu Miêu đi vào không lâu thì bên ngoài xảy ra chuyện.
Hai thế lực đối kháng với nhau.
Không phải Bạch Khởi, cũng không là người của Khổng gia mà là Độc Cô Phá Thiên thánh nhân và U Hải lão tổ.
U Hải lão tổ âm trầm cười nói:
- Độc Cô Phá Thiên? Phải chúc mừng ngươi, không ngờ thành thánh nhân. Nhưng thánh nhân thì sao? Năm đó đám Hóa Tôn Thiên gặp lão tổ ta còn phải hành lễ vãn bối!
Độc Cô Phá Thiên thánh nhân lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn nói cái gì?
U Hải lão tổ cười nói:
- Kết minh với ta, cùng nhau xử lý Diêm Xuyên. Ta biết chắc ngươi có cùng mục đích như ta, ta chia hai phần kho báu của Khổng gia cho ngươi.
Độc Cô Phá Thiên thánh nhân nhìn U Hải lão tổ, lạnh lùng nói:
- Ta sẽ tự đối phó Diêm Xuyên, không nhọc ngươi bận tâm, hiện tại, ngươi cút cho ta!
U Hải lão tổ quát:
- Khốn kiếp, chỉ bằng vào ngươi cũng muốn ăn một mình? Ngươi tính cái gì? Thành thánh nhân rồi sao? Lão phu muốn giết ngươi không tốn bao nhiêu công sức!
Độc Cô Phá Thiên thánh nhân lạnh lùng nói:
- Ta nói rồi, cút cho ta!
U Hải lão tổ lạnh lùng nói:
- Hừ! Lại là một tiểu bối cuồng vọng. Độc Cô Phá Thiên, là ngươi đưa toàn Độc Cô thế gia vào hủy diệt!
Độc Cô Phá Thiên thánh nhân hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Độc Cô Phá Thiên thánh nhân bỗng nắm trường kiếm chém ra một luồng kiếm quang.
Một thuộc hạ của U Hải lão tổ xông lên:
- To gan!
Keng keng!
Dưới kiếm quang, thuộc hạ kia lập tức bị chém thành hai nửa, kiếm quang hung mãnh không giảm kiếm thế, xông hướng U Hải lão tổ.
Ầm ầm ầm ầm!
U Hải lão tổ kinh ngạc đánh ra một chưởng, nhưng kiếm quang vẫn chém phá cương chưởng, chớp mắt cắt vỡ góc áo.
Phía xa, đám Bạch Khởi biến sắc mặt nói:
- Cái gì?
Tại sao Độc Cô Phá Thiên biến mạnh như vậy? Hơn nửa năm trước Bạch Khởi cho rằng thực lực của Độc Cô Phá Thiên tương đương với gã, nhưng một kiếm này quá kinh diễm.
U Hải lão tổ lạnh lùng quát:
- Độc Cô Phá Thiên!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden