Chương 963 : Anh hùng siêu cấp, đó chỉ là trên phin ảnh
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Chỉ có điều gió tuyết thực sự quá lớn. Tất cả Tương Thành gần như đã bị gió tuyết vùi lấp. Từ cửa sổ phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài, phần lớn những căn nhà thấp bé đã bị vùi lấp hoặc là ép sụp.
Một bộ phận học sinh của trường thể thao Tương Thành đã trở về nhà trước khi bão tuyết đến. Nhưng phần lớn học sinh vẫn ở lại trong trường. Cũng may lãnh đạo trường học khá thông minh. Trước khi bão tuyết đến, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn trong hai tháng. Nhờ vậy, học sinh trường thể thao mới không đến nỗi bị chết đói. Tuy nhiên cho dù là vậy, trong trường thể thao vẫn xuất hiện tình trạng có người bị chết vì lạnh.
Đây là trong trường học. Những người bên ngoài còn khổ cực thế nào thì càng không cần phải nói. Trận bão tuyết lần này không nói tới những địa phương địa phương khác, chỉ nói riêng Tương Thành, những người chết vì lạnh chỉ sợ đã lên đến bốn chữ số.
Âu Dương nhìn hoa tuyết từ trên trời rơi xuống dường như mãi không bao giờ kết thúc, trong lòng cảm thấy có chút bất đắc dĩ! Tuyết lớn như vậy nói là trừng phạt con người, trên thực tế chỉ thật sự bị trừng phạt những bách tính cùng khổ.
Những người thực sự phá hoại môi trường sinh thái của địa cầu trên căn bản đều là người có tiền. Gió tuyết như vậy còn chưa đủ để khiến những người có tiền như vậy chết vì lạnh hoặc vì đói. Mà sau trận bão tuyết lần này, những này người có tiền còn có thể lợi dụng tài nguyên trong tay hoặc là tăng giá rau giá thịt. Đến lúc đó người bị khổ vẫn là bách tính.
- Thật ra có câu nói rất hay. Thế giới này chín mươi chín phần trăm của cải đều tập trung trong tay một phần trăm người!
Thiệu Phong đứng ở phía sau Âu Dương nhìn tuyết lớn bên ngoài. Từ trong ánh mắt Âu Dương, Thiệu Phong đọc ra được một vài điều.
- Có phải cảm thấy ta có năng lực thay đổi tất cả những điều này, lại không chịu thay đổi, như vậy lòng dạ có chút ác độc hay không?
Âu Dương biết, chỉ sợ không riêng gì trong lòng Thiệu Phong nghĩ như vậy, trong lòng những người khác đều nghĩ như vậy.
Thiệu Phong không che giấu suy nghĩ trong lòng mình gật đầu nói:
- Đúng vậy, thật ra với năng lực của ngươi, có thể thoải mái hóa giải nguy cơ này. Tại sao không làm? Ngươi làm vậy thực sự dễ như ăn cháo lại có thể thay đổi vận mệnh của rất nhiều người!
- Vẫn phải nói rằng ngươi quá trẻ tuổi! Thật ra trước đây rất lâu ta cũng giống như ngươi, đều nghĩ dựa vào năng lực của mình đi cứu vớt thế giới. Bởi vì ta cảm thấy làm như vậy ta sẽ cảm thấy vô cùng vui sướng. Nhưng dần dần ta phát hiện, ta làm như vậy là vì cái gì? Hoặc là nói, ta làm như vậy cuối cùng nhận được cái gì? Những người bình thường này không phải là con của ta. Ta cũng không phải là cha của bọn họ. Ta có nghĩa vụ gì để đi cứu vớt bọn họ? Mọi người chung quy đều nhìn thấy anh hùng siêu cấp trong phim ảnh. Nhưng ta muốn hỏi, nếu như có một ngày ngươi đạt được siêu năng lực, ngươi sẽ cứu vớt thế giới, hay khiến những ngày tháng của mình tốt hơn một chút?
Âu Dương nói giống như một thanh đao cứa vào trong lòng Thiệu Phong.
Âu Dương nói không sai. Nếu như nhận được siêu năng lực, phần lớn mọi người đều nghĩ làm sao cướp ngân hàng, làm sao tán gái. Có mấy người sau khi nhận được siêu năng lực, ý nghĩ đầu tiên là mặc áo đỏ, còn mặc ở bên ngoài, sau đó khoác một cái chăn rách bay khắp nơi cứu người đâu?
Ta tin tưởng phần lớn mọi người đều cho rằng người có suy nghĩ như vậy chính là não tàn! Dù sao có câu nói rất hay, người không vì mình trời tru đất diệt! Từ xưa tới nay câu nói này không phải là vô nghĩa.
Anh hùng siêu cấp chỉ có thể giới hạn trong phim ảnh. Trong hiện thực bọn họ không cướp đoạt phạm tội mọi người đã cám ơn trời đất! Giống như Tử Thần, Chiến Lang! Bác Sĩ! Những người này có người nào không có tiềm lực của một anh hùng siêu cấp? Nhưng trong bọn họ có ai lựa chọn cứu vớt thế giới không? Có ai mỗi ngày đều đánh bắt phạm tội? Tổ chức của bọn họ chỉ có một yêu cầu đối với bọn họ. Đó chính là không phạm trọng tội! Đây đã là cực hạn! Hoặc nói cách khác, cho dù phạm tội, chỉ cần không quá đáng, bọn họ cũng có thể tiếp nhận được...
Cho nên anh hùng siêu cấp chỉ có thể xuất hiện trong điện ảnh. Từ trước tới nay Âu Dương chưa từng nghĩ tới chuyện làm anh hùng siêu cấp. Cho nên chuyện cứu vớt thế giới vẫn để lại cho người khác làm. Điều hắn muốn làm chính là sống vui vẻ yên ổn, để mình hưởng thụ một chút niềm vui. Đây mới là quan trọng nhất...
Tiểu thế giới Đa Văn, thế giới năm đó Âu Dương đã xuyên qua, hắc ám đã ăn mòn toàn thế giới, oan hồn vô tận xông tới tận trời.
Trong tiểu thế giới, người sống nhìn âm hồn trên bầu trời, sắc mặt mỗi người đều hết sức khó coi.
- Hành lang luân hồi lại bị đóng lại...
Một lão giả nhìn âm hồn trên bầu trời. Hắn biết, đây đều là người đã chết tại tiểu thế giới trong rất nhiều năm qua. Những người này không có cách nào tiến vào hành lang luân hồi để luân hồi chuyển thế. Cho nên bọn họ chỉ có thể quanh quẩn trong thế giới này kêu rên rống giận!
Thật ra không chỉ có tiểu thế giới Đa Văn, trong vô số tiểu thế giới, đã có một nửa xuất hiện cảnh tượng như vậy. Vô số người đã bắt đầu sống trong sự sợ hãi!
Tử vong đáng sợ, nhưng trong quá khứ, tuy tử vong đáng sợ, nhưng tử vong đối với những người khác mà nói lại chính là khởi đầu mới hi vọng mới, bởi vì ai cũng biết hành lang luân hồi tồn tại.
Nhưng bây giờ luân hồi bị đóng lại. Con người sau khi chết ngay cả cơ hội chuyển thế luân hồi cũng không có. Nỗi sợ hãi này từ từ thăng hoa trong lòng mọi người.
Tiên giới sớm đã hỗn loạn không thể tả. Trong lúc đó các tộc đại chiến đã đánh khiến Tiên giới gần như vỡ thành mảnh nhỏ. Từ sau khi Âu Dương rời đi, ngoại trừ Chiến tộc ra, hai tộc khác đều trở về Tiên giới. Bọn họ ôm ý nghĩ đánh một trận huyết chiến muốn giết chết Thiên Vương. Nhưng đáng tiếc bọn họ quá lạc quan. Bọn họ căn bản không biết, Thiên Vương căn bản không phải là người bọn họ có thể đối kháng.
Chiến tộc vẫn ở lại tiểu thế giới Thiên Hà. Bọn họ đang đợi, chờ đợi Vương của bọn họ trở về dẫn dắt bọn họ! Chiến tộc mãi mãi vẫn là một chủng tộc có tổ chức nhất. Chiến Vương không ra lệnh bảo bọn họ rời khỏi tiểu thế giới Thiên Hà. Như vậy cho dù thế giới này hủy diệt, tất cả bọn họ chết đi, bọn họ vẫn sẽ ở lại chỗ này.
Có lẽ cũng bởi vì điểm này, Chiến tộc mới có thể có lực chiến đấu như vậy! Tuy nhiên bây giờ Chiến tộc cũng không thực sự thoải mái lắm. Tuy rằng bọn họ không gia nhập hỗn chiến, nhưng bầu trời tiểu thế giới Thiên Hà này trước sau cũng sẽ bị mây đen của vong hồn bao phủ.
Thế giới rối loạn, trật tự thế giới rối loạn. Thiên Đình muốn sáng tạo ra trật tự mới, muốn khiến thế giới này hủy diệt sau đó lại sinh ra thế giới mới. Trong mắt bọn hắn, thế giới cũng cần luân hồi!
Nhưng bọn họ không rõ, cho dù thế giới này cần luân hồi, bọn họ cũng không có tư cách khống chế tất cả những điều này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Mỗi thế giới có quy tắc của riêng thế giới đó. Muốn lấy nhân lực cưỡng chế, khống chế tất cả những điều này chính là một loại biểu hiện điên cuồng.
Âu Dương cũng không biết tất cả những điều này, hoặc là cho dù hắn biết hắn cũng nghĩ không ra rốt cuộc tất cả những điều này là vì cái gì!
...
Âu Dương ở thế giới này đã được năm năm. Trong thời gian năm năm này nói không ra cũng không hề yên tĩnh. Năm năm này Âu Dương giống như một phàm nhân thật sự. Nếu như nói Âu Dương không tầm thường nói, có lẽ chính là hắn việc hắn khắp nơi tham gia thi đấu thu được quán quân, khiến giới truyền thông thổi phồng khiến toàn thế giới đều nhớ tới một người xạ thủ tên là Âu Dương!
Nằm trên ghế sa *** trong biệt thự, Âu Dương nhìn Thiệu Phong và Lưu Tĩnh đang bàn luận xôn xao. Trên mặt Âu Dương thoáng mỉm cười. Đây thực sự là một đôi oan gia vui vẻ. Hai người này suốt ngày đánh đánh nháo nháo cuối cùng không ngờ lại trở thành một đôi uyên ương.
Thật ra Âu Dương hy vọng nhất chính là được nhìn thấy kết quả như vậy. Chí ít kết quả này tốt hơn là Lưu Tĩnh cố chấp cứ thích mình. Bởi vì Âu Dương biết, mình đối với Lưu Tĩnh mãi mãi chỉ là cảm giác của một người bạn tốt, căn bản không có tình yêu nam nữ.
- Âu Dương, tháng sau ta phải trở về Bắc Kinh!
Thiệu Phong bỗng nhiên xoay đầu lại nhìn Âu Dương nói.
Trong thời gian năm năm này, không phải lúc nào Thiệu Phong cũng ở đây. Thật ra phần lớn thời gian hắn đều ở Bắc Kinh. Trong khoảng thời gian này, Lôi Minh cũng bắt đầu chuyển giao từng chút một cho Thiệu Phong. Bây giờ nghe thấy Thiệu Phong nói câu này, Âu Dương biết, Thiệu Phong sắp lên vị!
Năm nay Thiệu Phong ba mươi tuổi. Thiệu Phong còn trẻ như vậy nhưng không còn sự ngông cuồng khi còn trẻ nữa.
Bây giờ Thiệu Phong cực kỳ ổn trọng. Tuy nhiên trong ổn trọng này lại là bảo kiếm núp trong vỏ, không tản ra bất kỳ lợi mang nào.
- Chuẩn bị bao giờ thì kết hôn?
Âu Dương biết, một thời gian trước Thiệu Phong từng dẫn Lưu Tĩnh trở về nhà một chuyến. Sĩ nhiên, với xuất thân của Lưu Tĩnh, Thiệu gia tất nhiên không hài lòng. Tuy nhiên Âu Dương biết điểm này, cho nên Âu Dương đã bảo Tử Thần cùng đi với bọn họ một chuyến. Bởi vậy tất cả đã không còn là vấn đề nữa...
Có Tử Thần ra tay, trên thế giới này trên căn bản vẫn không có chuyện gì không giải quyết được. Ngộ tính của Tử Thần vô cùng tốt. Trong năm năm nay Tử Thần trên căn bản đã hoàn toàn bỏ qua hình thức tu luyện trước kia, chuyển thành phương thức tu luyện tâm muốn chính là niệm đạt của Âu Dương.
Loại hình thức tu luyện này có lẽ nghe ra không có cảm giác gì, trên thực tế phương thức này là rất đáng sợ! Đây là một loại phương thức tu luyện có thể vượt cấp.
Địa cầu cũng coi như là một trong vô số tiểu thế giới. Ở chỗ này, nếu như trong tình huống bình thường nhiều nhất chỉ có thể tu đến cửu giai.
Nhưng bây giờ Tử Thần đâu chỉ là cửu giai? Tử Thần cơ bản đã đạt được Thánh Thể đỉnh phong, chạm đến biên giới của Pháp Thân! Đây chính là phương pháp thánh chiến! Lúc trước Âu Dương phải mất bảy năm tu thành phương pháp thánh chiến dám lên cửu thiên một mình ôm trăng. Tử Thần so với Âu Dương, tuy rằng chênh lệch không ít, nhưng loại tốc độ này tuyệt đối xem như là một cực hạn trong số những người bình thường.
Tử Thần không phải là người của Chiến tộc. Hắn không có ưu thế trời sinh giống như người của Chiến tộc. Cho nên tốc độ Tử Thần tu luyện phương pháp thánh chiến còn lâu mới nhanh bằng một người bình thường trong Chiến tộc. Đương nhiên, đây vẫn không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là, bất kể Tử Thần nỗ lực thế nào, trước sau vẫn không có cách nào tu luyện thành quan tâm chiến ý.
Phương pháp thánh chiến tu luyện trong thể hệ. Quan tâm chiến ý chính là căn bản để xâu chuỗi tất cả. Không có cách nào tu luyện quan tâm chiến ý nghĩa là không có cách nào tu luyện bất tử chiến ý cuối cùng!
Trong toàn phương pháp thánh chiến, bất tử chiến ý chính là chiến ý của vương giả. Ban đầu Âu Dương tu luyện phương pháp thánh chiến tuy rằng tập được quan tâm chiến ý, nhưng không cách nào hiểu được bất tử chiến ý. Mãi sau khi Chiến Vương chết, Âu Dương mới tu thành. Có lẽ điều này cũng một loại quy tắc.
Từ xưa tới nay, bất tử chiến ý chỉ có Chiến Vương mới có thể tu luyện. Chiến Vương đời trước ngã xuống nên Âu Dương mới có thể hiểu được đó.
- Chuẩn bị tiếp vị đi!
Âu Dương nhìn Thiệu Phong nói. Hắn biết, Thiệu Phong đã tích thế như vậy là đủ rồi. Tiếp theo Thiệu Phong sẽ bước lên. Âu Dương biết, Thiệu Phong chính là một người trẻ tuổi rất có dã tâm. Nếu như Thiệu Phong trèo lên tới đỉnh, khẳng định sẽ đại triển quyền cước.
- Chín mươi phần trăm công tác trong tay tướng quân đã ở trong tay của ta. Mà lần này trở lại, có khả năng tướng quân sẽ an hưởng tuổi già!
Thiệu Phong nói có chút buồn bã. Tuy nhiên hắn vừa nói dứt lời, chợt nghe có tiếng mở cửa. Sau đó một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền tới!
- An hưởng tuổi già không tốt sao? Nên để những người tuổi trẻ như các ngươi đại triển quyền cước. Ta đã già rồi!
Đó là Lôi Minh! Dù thế nào Thiệu Phong cũng không thể tưởng tượng được Lôi Minh lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Hơn nữa lần này Lôi Minh dường như đến một mình. Bởi vì phía sau Lôi Minh không có người nào!
- A! Ngươi vào bằng cách nào! Ta nhớ ta đã khóa cửa rồi!
Lưu Tĩnh nhìn thấy Lôi Minh đột nhiên xuất hiện có chút giật mình.
- Nói đùa. Ngay cả cửa của ngân hàng trung ương cũng không cản nổi ta. Hai tấm ván gỗ của ngươi còn có thể ngăn cản ta sao?
Lôi Minh cười ha ha, phải biết rằng Lôi Minh tướng quân không phải là hàng lởm. Phần lớn các chương trình học trong Long Quân đều do một tay Lôi Minh tạo ra. Đối với Lôi Minh mà nói, cửa chống trộm bình thường thật sự không khác mấy so với hai tấm ván gỗ.
- Sau khi ngươi về hưu, ngược lại rất có tiềm chất làm ăn trộm!
Lưu Tĩnh trừng mắt với Lôi Minh một cái.
- A! Tiểu nha đầu, ta cho ngươi biết. Ngươi đừng hung hăng càn quấy. Thời điểm ngươi kết hôn ta còn phải làm người chứng hôn! Cẩn thận đến lúc đó ta gây khó dễ cho ngươi!
Tất nhiên Lôi Minh biết chuyện giữa Lưu Tĩnh với Thiệu Phong. Đối với chuyện tư của Thiệu Phong, từ trước đến nay Lôi Minh đều không can thiệp. Hơn nữa trước sau Lôi Minh vẫn cho rằng, Thiệu Phong cưới Lưu Tĩnh vẫn có thể xem là một chuyện tốt.
Dù sao Lưu Tĩnh có quan hệ với Âu Dương. Tuy rằng phía trước Thiệu Phong phong quang, trên thực tế Thiệu Phong vẫn sẽ có nguy hiểm. Nhưng có Lưu Tĩnh làm chiếc ô dù cuối cùng, cho dù có một ngày Thiệu Phong thật sự đi nhầm đường cũng có thể giữ lại một cái tính mạng!
Trên thế giới này, nếu như Âu Dương muốn bảo vệ một người, như vậy không ai có thể đối phó được với người này. Những năm gần đây, Thiệu Phong với Âu Dương thường xuyên qua lại. Hai người cũng xem như là bằng hữu không tồi.
Đặc biệt là Tử Thần. Bây giờ hắn với Thiệu Phong chính là một tổ hai người dung tục. Có đôi khi có một vài chuyện cỡ lớn cần xử lý, Tử Thần đều ra tay.
Giống như hai năm trước, một lần có người dị năng bạo động. Lúc đó người dị năng nhảy vào quốc gia này, thời khắc mấu chốt Thiệu Phong dẫn theo Tử Thần giống như thần binh từ trên trời xuống, một đường quét ngang tất cả người dị năng bạo động, khiến những người dị năng này phải ngoan ngoãn chạy về trong hang ổ của mình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Cũng chính lần đó, tên của Thiệu Phong đã được dị năng giới biết tới! Tử Thần nói, đây là huynh đệ của ta! Dám đụng đến người huynh đệ của ta, cho dù ngươi trốn ở tận chân trời góc biển lão tử cũng sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn! Cho dù ngươi chạy ra khỏi hệ ngân hà, lão tử cũng có thể bổ ra hư không lấy mạng của ngươi!
Tử Thần nói thật sự đủ khí phách. Lúc đầu rất nhiều người đã hoài nghi! Thế nhưng khi Tử Thần một tay bổ ra hư không, sau đó kéo một gia hỏa không phục từ bên ngoài vạn dặm ra ngoài, Tử Thần lại một lần nữa được thần hóa!
Dùng thân thể đánh nát hư không, sau đó duỗi tay một cái có thể nắm được kẻ địch đang ở ngoài vạn dặm. Đây là điều con người có thể làm được sao? Rất nhiều người bắt đầu nghi ngờ, Tử Thần đã đạt đến lực lượng cấp độ Thượng đế lúc trước.
Thật ra Thượng Đế cũng là một người có năng lực đặc biệt. Tuy rằng mọi người đồn rằng Thượng Đế đã sáng tạo thế giới này, tuy nhiên đây chỉ một sự phóng đại. Thượng Đế chẳng qua là một người dị năng cường hãn mà thôi. Thậm chí hiện tại lực lượng của Tử Thần đã vượt qua Thượng Đế. Đương nhiên, vượt qua chính là Thượng Đế trước đây. Bây giờ Thượng Đế tiến vào thế giới thứ hai không biết đã bao nhiêu năm. Có quỷ mới biết bây giờ có phải Thượng Đế đã ở Tiên giới hay không...
Tuy nhiên rất đáng tiếc chính là, cho dù Thượng Đế đang ở Tiên giới cũng không có tác dụng. Bởi vì Tử Thần người ta còn không phải là cái đầu lớn nhất. Cái đầu thật sự lớn nhất chính là Âu Dương. Cho dù Thượng Đế ở Tiên giới, đối với Âu Dương mà nói chẳng qua chỉ tiện tay đã có thể bóp chết.
Trong toàn Tiên giới, thật ra Âu Dương đã từng là vô địch. Nếu như không phải do bản thân hắn lựa chọn luân hồi chuyển thế, có khả năng hắn đã bước chân vào cấp độ cao hơn.
Tuy nhiên điều này cũng tại không trách Âu Dương được. Dù sao muốn tiến thêm một bước nữa, Âu Dương cần phải từ bỏ rất nhiều điều. Điều khiến Âu Dương không có cách nào thả xuống nhất chính là một chữ tình và một chữ nghĩa!
Tình nghĩa! Một ngày sau khi Âu Dương thả được hai chữ này xuống, hắn sẽ thật sự đạt tới chí cao vô thượng, thống trị tất cả...
Bắc Kinh, năm năm trước bão tuyết thật sự đã gây ra tổn hại lớn đối với nơi này. Nhưng năm năm trôi qua, thành thị đại biểu cho thủ đô của một quốc gia lại một lần nữa khôi phục nguyên trạng, thậm chí còn đẹp hơn cả trước đây rất nhiều.
Vẻ đẹp này chủ yếu thể hiện trên phương diện xanh hoá! Năm năm trước sau trận bão tuyết, toàn thế giới liên hợp thành lập một tiểu đội cứu vớt địa cầu. Quyền lợi của tiểu tổ này vô cùng lớn. Quyền lợi này có tác dụng với cộng đồng quốc gia.
Tiểu tổ này sẽ điều tra mỗi quốc gia. Bất kỳ quốc gia nào, chỉ cần diện tích xanh hoá không đạt được tiêu chuẩn, vậy tiểu tổ này có quyền công khai chất vất quốc gia này trên diễn đàn thế giới.
Thậm chí đối với một vài quốc gia ô nhiễm đặc biệt lợi hại, tiểu tổ này có quyền muốn cấm những quốc gia khác trao đổi buôn bán với quốc gia này!
Quyền lợi này không phải lớn một cách bình thường. Lúc đầu thời điểm tiểu tổ này được thành lập vô số người đều không chịu nổi. Nhưng sau trận phẫn nộ của địa cầu lần trước, mọi người chỉ có thể tiếp nhận.
- Địa cầu đã sắp bước vào mùa đông. Thời gian này con người chúng ta không nên tăng tốc!
Đây chính là cách nói của tiểu đội cứu vớt địa cầu! Cách nói này cũng cách nói của toàn thế giới!
Một trận bão tuyết cực lớn. Số lượng người bị chết đã vượt quá trăm triệu! Nói cách khác, bảy phần mười người trên địa cầu đã chết trong trận bão tuyết đó. Đây chẳng qua chỉ là một sự phẫn nộ nho nhỏ của địa cầu.
Nhớ tới số lượng người chết vượt quá trăm triệu, Âu Dương có chút bất đắc dĩ. Mình tự nhận là sát thần, nhưng một lần tàn sát quá trăm triệu người, Âu Dương chắc hẳn vẫn không làm được.
Nhưng Tôn Hạc làm được. Chỉ có điều không có ai chỉ trích Tôn Hạc. Chết bảy phần mười người trên địa cầu vì muốn nhắc nhở phần lớn những người còn lại, nói cho bọn họ biết, nếu như còn tiếp tục tùy ý làm bậy, có khả năng bọn họ cũng sẽ giống như bảy một phần mười người kia!
Giao thông Bắc Kinh không hỗn loạn như năm năm trước nữa. Thật ra không chỉ là có ở đây. Bây giờ trên toàn cầu đã bắt đầu hạn chế sản xuất số lượng ô tô. Bây giờ xăng lại càng là một loại xa xỉ phẩm siêu cấp. Trong thời gian năm năm, chính phủ các nước đã đẩy giá xăng lên gấp mười lần! Tình cảnh này khiến người bình thường cho dù mua được xe, cũng không có khả năng mua được dầu để đi.
Do đó việc đi bằng điện xe bắt đầu trở nên thịnh hành. Nhưng so với đốt xăng, đây vẫn là một loại biểu hiện tốt.
- Thời điểm đến đây thi đấu lần trước, không có nhiều người đi bằng điện xe như vậy. Không ngờ được chỉ chớp mắt lại có nhiều người đi bằng điện xe như vậy!
Bên cạnh Âu Dương chính là Thiệu Phong và Đặng Thiến.
Sau khi trải qua chuyện lần trước, Đặng Thiến đã gia nhập Long Quân. Trước đây Lôi Minh không dám thu nhận Đặng Thiến, phần lớn nguyên nhân bởi vì Đặng Thiến có một nửa huyết thống của người dị năng.
Nhưng bây giờ Tử Thần đã thành huynh đệ tốt của Thiệu Phong. Như vậy Đặng Thiến đã không đáng chú ý nữa. Lôi Minh không tin có người dị năng nào khác dám đối nghịch với Tử Thần.
- Lần này chúng ta chém đầu to! Nhất định phải bảo Thiệu Phong mời chúng ta ở một chỗ tốt nhất!
Lưu Tĩnh không có chút nào giống với một nữ tử sắp gả cho Thiệu Phong.
- Vậy tới bên trong Nam Hải đi! Bảo đám lão già kia chuyển ra cho chúng ta ở!
Tử Thần ác hơn. Một câu nói của hắn đã khiến tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Lôi Minh nhìn Tử Thần một chút. Trong lòng hắn đều cảm thấy ớn lạnh. Thật ra Lôi Minh vẫn có chút lo sợ Tử Thần thật sự chạy đến bên kia đòi ở lại trong Nam Hải. Dù sao bây giờ ngoại trừ Âu Dương ra, trong toàn thế giới vẫn không có người nào dám chọc giận hắn. Hai ngày trước nghe nói hắn khó chịu với tổng thống mới vừa lên vị của một quốc gia nào đó vì người tổng thống này quá kiêu ngạo. Buổi tối hôm đó Tử Thần đã dời vào trong Phủ tổng thống. Hơn nữa trước khi rời đi hắn đã dùng một cái tát đạp nát Phủ tổng thống thành bình địa. Lần này Tổng thống kia khóc ròng! Từ đó về sau tất cả người dị năng trong quốc gia kia cũng không tiếp tục phụ vụ cho chính phủ này nữa.
Bởi vì Tử Thần đã bắn tiếng, ta nhìn Tổng thống kia thấy khó chịu. Chỉ cần hắn còn làm tổng thống một ngày, nếu có người dị năng nào dám hỗ trợ, ta bóp chết người đó!
Đây chính là thực lực! Thực lực với thế lực không giống nhau. Thực lực từ phương diện nào đó mà nói vẫn lợi hại hơn thế lực rất nhiều! Đưa ra một ví dụ đi. Nếu như ngươi có thế lực, ngươi có thể khiến người ta làm việc cho ngươi. Nhưng làm được hay không được thì cần phải xem thực lực của ngươi mạnh tới mức nào.
Đây chính là sự khác nhau giữa thực lực và thế lực. Trên thế giới này rất nhiều đại nhân vật đều có thế lực. Nhưng chỉ có số ít người mới có được thực lực.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Mấy người đi trên đường phố Bắc Kinh. Bọn họ không lựa chọn đi xe sang trọng hoặc gọi người tới đón. Bởi vì với thân phận của bọn họ, sẽ không làm ra những chuyện có thể mất mặt như đám nhà giàu mới nổi.
Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là Âu Dương nói.
- Chúng ta đi dạo đi!
Trong đám người này, bất kỳ ai cũng biết Âu Dương mới là nhân vật chính. Hắn mới là nhân vật quan trọng. Hắn giống như thần linh đủ để xoá bỏ tất cả. Năm năm này tuy rằng Âu Dương trải qua những ngày rất bình thản, nhưng không người nào dám bỏ qua thực lực của Âu Dương!
- Sư phụ, nếu không chúng ta đi tới câu lạc bộ ban đêm chơi?
Lôi Thần đề nghị. Thật ra với thân phận của nhóm người bọn họ, bọn họ căn bản không để ý tới mấy câu lạc bộ ban đêm này. Dù sao với thân phận như bọn họ, nếu vào phải là câu lạc bộ cực kỳ sa hoa. Thậm chí ngay cả câu lạc bộ như Thiên Hồng đối với cấp bậc như Thiệu Phong cũng có hơi thấp.
- Ta lớn như vậy vẫn chưa từng đi vào câu lạc bộ ban đêm!
Lúc này Âu Dương đang mặc một bộ trang phục rất nghiêm chỉnh. Tuy rằng ở thế giới này tuổi tác của Âu Dương chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng trong mắt Âu Dương lại mang theo một vẻ tang thương giống như một lão nhân.
Vẻ tang thương này xuất phát từ nội tâm. Mặc dù Âu Dương có thể quên tất cả, nhưng vẻ tang thương này lại tuyệt đối không vì thế mà biến mất.
- Có thê đi câu lạc bộ ban đêm. Tuy nhiên nếu như gia hỏa kia không có mắt dám trêu cô nãi nãi, cô nãi nãi giết hắn, tới khi đó các ngươi đừng nói khó xử lý!
Yên Hồng vẫn dũng mãnh như vậy. Những năm này, Yên Hồng trước sau vẫn đợi ở đây. Bởi vì nàng biết thật ra Âu Dương chưa bao giờ từng thả quá khứ xuống. Chỉ có điều hiện tại hắn thiếu một chút xúc cảm, thiếu một chút xúc cảm có thể khiến hắn nhớ tới tất cả, khiến hắn lại trở nên liều lĩnh mà thôi.
- Ta nói rồi, ở Bắc Kinh, chỉ cần ngươi không cho nổ trong Nam Hải, chuyện gì cũng dễ nói!
Thiệu Phong vẫn tự tin như vậy. Lôi Minh ở bên cạnh cười cười không nói chuyện. bây giờ Thiệu Phong không còn là Thiệu Phong không thể chấp nhận thua năm đó nữa. Bây giờ toàn thân Thiệu Phong đã hoàn toàn nội liễm. Thời điểm nên tự tin thì tự tin. Thời điểm nên từ bỏ cũng hiểu được cách từ bỏ.
Mấy người đi tới một sàn nhảy tên là Hollywood ở phía trước. Cho dù là đứng ở ngoài cửa, cũng có thể nghe được tiếng động từ trong sàn nhảy truyền tới.
Bây giờ đã là buổi tối. Buổi tối Bắc Kinh đặc biệt chói mắt. Không ngừng có một vài nam tử ra vào câu lạc bộ ban đêm Hollywood này. Mà lúc này đám người Âu Dương đã vào bên trong. Ngoại trừ Âu Dương mặc một bộ trang phục nghiêm chỉnh ra, những người khác đều mặc trang phục bình thường. Nhìn qua ngược lại giống như lãnh đạo vừa tới chơi.
A! Đã sai. Ngoại trừ Tử Thần với dáng vẻ dũng mãnh ra, còn lại càng giống với lãnh đạo! Tử Thần có dáng vẻ quá hung hãn. Dùng cách nói của Lưu Tĩnh chính là, ngươi diễn xã hội đen không cần hoá trang. Ngươi quả thực chính là người đứng đầu xã hội đen do ông trời ban cho chúng ta...
Tử Thần bị câu nói này làm uất ức rất lâu. Mình xã hội đen như vậy từ lúc nào? Tuy nhiên phải nói rằng Tử Thần có lẽ còn xã hội đen hơn nhiều so với xã hội đen bình thường. Tuy rằng Tử Thần rất ít khi hỏi đến chuyện của dị năng giới, nhưng người người đều biết, thật ra Tử Thần là lãnh tụ lớn nhất của dị năng giới, lãnh tụ tinh thần!
Mấy người mua vé vào, sau đó tiến vào trong câu lạc bộ ban đêm. Âu Dương đứng chung một chỗ với Lôi Minh. Đừng thấy Lôi Minh đã năm mươi tuổi, nhưng Lôi Minh chăm sóc bản thân vô cùng tốt. Cho nên nhìn về ngoài Lôi Minh cũng chỉ có dáng vẻ ngoài ba mươi tuổi. Nhưng người thật sự chú ý tới Lôi Minh vẫn có thể thấy được vẻ tang thương trong mắt Lôi Minh.
Tiến vào trong câu lạc bộ ban đêm, những tiếng âm nhạc điếc tai nhức óc vang lên gần như tra tấn lỗ tai của mỗi người. Tiến vào nơi này, gần như tất cả mọi người theo bản năng đều nhíu nhíu lông mày của mình. Dù sao đối với bọn họ mà nói, đây đều là lần đầu tiên tiến vào những nơi như vậy. Đối với loại hoàn cảnh này, bọn họ có cảm giác không thể thích ứng cảm được.
- Tìm một chỗ ngồi đi!
Vừa vào cửa, Thiệu Phong vẫn luôn là người vội trước bận sau, nghiễm nhiên chính là một quản gia thu xếp tất cả. Có lẽ hình ảnh nhìn qua có chút cổ quái. Tuy nhiên mọi người ở chung một chỗ đã quen. Thật sự rất ít người quan tâm tới thân phận của Thiệu Phong.
Thân phận của Thiệu Phong rất lớn sao? Đúng vậy, trong mắt người bình thường thân phận của Thiệu Phong thật sự rất cao. Tuy nhiên ở đây có người nào kém hơn Thiệu Phong sao? Lưu Tĩnh thì không cần phải nói, người ta là một đôi nói nhiều cũng không có ý nghĩa. Âu Dương và Tử Thần đều được xem như là nhân vật nguy hiểm số một. Bọn họ không chọc người là tốt lắm rồi. Dám theo hai người chơi bài lớn, cho dù ngươi chính là tổng thống nước Mỹ, buổi tối cũng có thể bị người hái đầu xuống.
Về phần người cuối cùng là Yên Hồng. Âu Dương đã từng nhắc nhở Thiệu Phong, Yên Hồng rất nguy hiểm. Yên Hồng nguy hiểm hơn Tử Thần rất nhiều. Đừng để nàng ra tay, nàng không khống chế được chính mình. Nếu chẳng may đánh nát thế giới này, mình lại phải liều mạng tìm một thế giới khác. Như vậy rất phiền phức...
Ai ya... Đánh nát thế giới... Sau câu nói này, trong suốt một thời gian rất dài, ánh mắt Thiệu Phong nhìn Yên Hồng rất cổ quái. Đồng thời thường thường Yên Hồng không có chuyện gì vẫn bắt nạt Thiệu Phong.
- Uống chút gì không?
Thiệu Phong lấy từ trong người ra một cái thẻ vàng. Đây là một tấm thẻ có thể tiêu vô hạn. Mỗi nhân viên của Long Quân đều có một cái thẻ như vậy.
- Ta muốn rượu đỏ!
Tử Thần là người đầu tiên mở miệng.
- Nước chanh!
Lưu Tĩnh tiếp theo!
- Cho lão nương trên một chén Thiêu Đao Tử!
Yên Hồng rất ngay thẳng... Thiêu Đao Tử... Oa, bạn học Yên Hồng uống quá nhiều rượu mạnh ở Tiên giới, thực sự không dám khen tặng với rượu của thế giới này. Thiêu Đao Tử là thứ suy nhất bạn họ Yên Hồng uống cảm thấy có chút mùi vị... Không sai, đó chính là đồ uống...
- Long châu...
Lôi Minh mở miệng nói ra câu này! Hơn nữa còn mở miệng nói ra ở chỗ này ! Long châu chí là một loại lá trà đặc biệt do Long Quân làm ra. Lôi Minh thường xuyên vơ vét. Bây giờ đang ở trong sàn nhảy như vậy, ngươi nói muốn long châu. Ngươi quả thực quá ác!
Sau khi Lôi Minh nói xong câu đó, mặc dù da mặt hắn có dày cũng không nhịn được, khuôn mặt thoáng đỏ. Thời điểm Lôi Minh ra ngoài, bên cạnh đều sẽ dẫn theo hai đến ba nhân viên cảnh vệ. Những nhân viên cảnh vệ này đều rất hiểu thói quen của Lôi Minh. Lôi Minh thích ăn cái gì, thích uống gì, trên căn bản đến một chỗ nào, bọn họ cũng đều sắp xếp tốt từ trước.
Chuyện Lôi Minh thích uống trà Long châu này, mỗi người trong Long Quân đều biết. Cho nên một khi hắn đi ra ngoài, bọn họ đều sẽ mang theo cho Lôi Minh. Nhưng lần này Lôi Minh lại ra ngoài một mình, làm sao có Long châu mang theo...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Lôi Minh chỉ có thể lùi lại một bước. Thật ra bản thân hắn cũng biết, ở nơi như thế này sẽ không có loại trà đặc biệt như vậy.
- Âu Dương thì sao?
Thiệu Phong đã không gọi Âu Dương là tiên sinh. Dù sao đó chỉ là một cách xưng hô khi chưa quen. Bây giờ hắn đã trực tiếp gọi tên Âu Dương.
- Ta! Cũng cho ta một chén trà lài đi!
Âu Dương cười nhìn Lôi Minh một chút. Lôi Minh cũng cười một tiếng nói:
- Chờ khi nào trở về ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một chút!
Lôi Minh tất nhiên hiểu rõ ý của Âu Dương. Thật ra Âu Dương cũng giống Lôi Minh rất thích trà long châu. Cho nên mỗi lần Lôi Minh đến, đều mang cho Âu Dương không ít. Chỉ có điều lần này một mình ra ngoài, lên đường gọng gàng không mang theo thứ gì.
- Lần này chúng ta đã tìm tới nơi này. Nói vậy lần này giao tiếp sẽ không đơn giản!
Âu Dương ngồi tại chỗ nhìn Lôi Minh. Lôi Minh ngàn dặm xa xôi đưa những người này từ Tương Thành đi ra rất rõ ràng không phải đơn giản như vậy.
- Không sai. Long Quân có liên quan đến những việc trọng đại. Mỗi lần vào thời điểm giao nhận đều phải có người ép bãi. Cho nên lần này ta nghĩ vẫn phải nhờ ngươi tới ép bãi. Nếu không sợ là sẽ có một vài người dị năng tới quấy rối!
Lôi Minh thoáng nhìn về phía Tử Thần. Tử Thần cũng gật đầu nói:
- Không sai! Tuy nhiên ta sẽ nhắc nhở bọn họ không nên quá đáng!
- Đúng, thật ra trong chuyện này cũng rất may, chỉ còn lại một điều chính là thời gian của ta không nhiều. Thiệu Phong đối với ta mà nói giống như con trai của ta vậy...
Lôi Minh nói xong thoáng nhìn về phía Lôi Minh đang đứng phía xa lấy đồ uống. Trong mắt Lôi Minh hiện lên tình cảm sâu đậm, chỉ cần không phải là người mù đều có thể hiểu rõ.
Thiệu Phong thời còn thiếu niên bất đắc chí, là nhờ Lôi Minh bồi dưỡng Thiệu Phong từng chút một cho đến trình độ như ngày hôm nay. Đối với Lôi Minh mà nói, Thiệu Phong giống như một đứa con trai của mình. Tuy rằng Thiệu Phong và Lôi Minh không hề có bất kỳ liên hệ máu mủ nào, nhưng có thể nhìn ra được, sự tôn kính của Thiệu Phong đối với Lôi Minh là xuất phát từ nội tâm.
Tướng quân từ khi mới bắt đầu đã yêu cầu nghiêm khắc đối với hắn, không có lúc nào thả lỏng. Tướng quân khổ tâm như vậy lại có mấy người có thể hiểu rõ? Từ nhỏ Thiệu Phong đã hiểu đạo lý này. Cũng chính bởi vì như vậy, Thiệu Phong không ngừng cố gắng làm tốt hơn, nỗ lực theo đuổi bước chân của Lôi Minh. Bây giờ Thiệu Phong trưởng thành. Thiệu Phong có thể một mình gánh vác một phương. Lôi Minh cũng muốn yên tâm bàn giao tất cả.
- Cho nên lần này ta muốn tự mình nhìn Thiệu Phong và Tiểu Tĩnh thành hôn. Đây cũng coi như một phần tâm sự của ta!
Thời điểm Lôi Minh nói ra câu này, mặt Lưu Tĩnh chợt đỏ ửng. Nhưng nàng không nhìn thấy, lúc Lôi Minh nói ra điều, trong mắt lại có một chút đau thương.
- Cái gì gọi là thời gian không nhiều. Sinh mệnh lực của ngươi rất dồi dào. Bình thường mà nói ngươi hẳn có thể sống đến chín mươi tuổi!
Âu Dương nhìn Lôi Minh. Vừa nãy hắn đã quan sát Lôi Minh một chút. Trên người Lôi Minh tuyệt đối không có bất kỳ bệnh tật nào. Cho dù có, cũng chỉ là gần đây trạng thái tinh thần giống như nghỉ ngơi không tốt. Nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng nhiều!
Lôi Minh lắc đầu nói:
- Âu Dương, ta cũng không lừa ngươi. Ta nói với ngươi một chuyện, có lẽ ngươi có thể lý giải! Ngươi tin tưởng vào nguyền rủa không?
Lôi Minh nhìn Âu Dương nói.
- Nguyền rủa? Tử Thần ngươi đến nói một chút về nguyền rủa đi!
Âu Dương không tự mình nói, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Tử Thần. Hắn làm vậy là đang kiểm tra Tử Thần, xem Tử Thần có chuyên tâm lắng nghe những điều mình đã dạy hắn hay không!
- Nguyền rủa! Đây là một tồn tại dưới hình thức lực lượng. Thông thường lực lượng đều tồn tại trực tiếp, đồng thời cũng có tác dụng trực tiếp. Ví dụ như thế này!
Tử Thần nói “A” một tiếng liền đập một chiếc mặt bàn bằng thủy tinh công nghiệp phía sau thành từng mảnh. Phía trên những mảnh vỡ này chợt hiện lên một đạo kim quang không tính là quá chói mắt. Nhưng mọi người ở gần đều nhìn thấy được! Lần này Tử Thần đã thu hút ánh mắt của không ít người trong sàn nhảy này.
- Đây là hình thức lực lượng tác dụng trực tiếp! Nguyền rủa thì vừa vặn ngược lại. Nguyền rủa giống như vậy!
Tử Thần cũng không hoàn toàn nói hết tác dụng, mà dùng cách thức nửa biểu thị nửa giảng giải. Tử Thần làm như vậy khiến Âu Dương rất hài lòng. Dù sao trực tiếp nói với mọi người, Lưu Tĩnh và Lôi Minh sẽ nghe mà không hiểu được rõ.
Tử Thần cầm một cái giấy đặt ở trước người sau đó điểm một cái. Lúc đó giấy ăn không có bất kỳ biến hóa nào. Nhưng năm giây sau, giấy ăn đột nhiên bốc cháy sau đó giống như hoàn toàn biến mất ngay cả chút tro bụi cũng không tồn tại!
- Loại này giống như một loại bom hẹn giờ. Chôn một hạt giống ở bên trong, sau đó tại tình huống đặc biệt sẽ phát sinh biến hóa!
Tử Thần tiếp tục giải thích. Lần này Lôi Minh nhìn cũng có chút giật mình. Thật ra đối với nguyền rủa cho dù là Lôi Minh cũng không thực sự rõ ràng. Nhưng bây giờ Tử Thần dùng phương thức này để giải thích khiến hắn lập tức hiểu rõ!
- Sao vậy? Ngươi trúng phải nguyền rủa sao?
Khi bọn họ đang nói chuyện, Thiệu Phong đã bưng đồ uống đến bên này. Âu Dương tnhận một chén trà lài vừa nhẹ nhàng thổi chén trà vừa tùy ý hỏi.
- Đúng! Thật ra Lôi gia có một chuyện kỳ quái. Đó chính là không ai có thể sống quá sáu mươi tuổi. Chúng ta từng đi tìm Nguyền rủa sư của dị năng giới. Bọn họ nói đây là một loại nguyền rủa truyền thừa!
Lôi Minh nhìn Âu Dương. Đối với hắn mà nói, có lẽ chỉ có Âu Dương mới có thể giúp hắn.
- Nguyền rủa truyền thừa. Đúng, đây thật ra là một loại nguyền rủa rất cổ quái. Trước đây ta có quen một nữ nhân tên là Vu tổ. Nàng am hiểu nhất chính là nguyền rủa. Phương thức nguyền rủa của nàng có tên là nguyền rủa linh hồn. Đây hẳn là hình thái cao nhất của nguyền rủa. Nguyền rủa của ngươi hẳn là nguyền rủa cấp thấp! Để ta xem giúp ngươi!
Lần này không phải là Âu Dương mở miệng, mà là Yên Hồng mở miệng.
Nguyền rủa bình thường còn cần Âu Dương ra tay sao? Yên Hồng cũng đủ để thuấn sát!
Trong mắt Yên Hồng lóe lên vô sắc hào quang sau đó lập tức biến mất. Nhưng trong nháy mắt này Yên Hồng đã quan sát toàn thân Lôi Minh từ trên xuống dưới.
Sau khi xem xong lông mày Yên Hồng liền nhíu lại! Bởi vì trong nháy mắt vừa nãy Yên Hồng lại chẳng thấy trên thân thể của Lôi Minh có cái gì cả. Đây mới là điều khiến Yên Hồng không rõ nhất. Bất kể là nguyền rủa gì, cũng không thể khiến một vị tiên nhân nhìn không ra chứ?
- Không cần nhìn. Trên người Lôi Minh tuyệt đối không có hạt giống nguyền rủa!
Âu Dương biết Yên Hồng hẳn chẳng nhìn ra cái gì cả. Với quan tâm chiến ý của hắn còn không nhìn thấy, trên thế giới này còn có thứ gì có thể siêu việt hơn quan tâm chiến ý sao?
- Quái! Lôi tướng quân, ngươi xác định ngươi bị nguyền rủa là sự thật chứ?
Yên Hồng bắt đầu có chút nghi ngờ có phải Lôi Minh thấy bầu không khí quá tẻ nhạt nên trêu đùa bọn họ hay không!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này