Chương 10: Tôn Ngộ Không phát uy [tiếp theo...]
Nguồn 2T
Dịch: NGDTH
"Hầu tử này! Kinh Thiên nhất côn ta còn chưa có dạy cho hắn, để cho hắn chính mình chiến đấu mà lĩnh ngộ, còn hiểu được một chút không gian pháp tắc, thật không biết mấy ngàn năm nay hắn còn chuyện gì xảy ra làm cho người ta giật mình nữa a!"
Hồng Quân vỗ vỗ đầu, không gian pháp tắc a, cần phải tới cảnh giới thiên thần mới có thể lĩnh ngộ, Tôn Ngộ Không một yêu đế ngay cả thần nhân còn chưa tới, vậy mà lĩnh ngộ được một chút không gian pháp tắc, mặc dù chỉ là một ít nhưng lại không dễ dàng. Còn có Kinh Thiên nhất côn, so với chánh tông còn thiếu một chút, nhưng cũng đã là có hình dáng của Kinh Thiên nhất côn.
Tất cả mọi người ở giữa đều rung động, mặc dù Tôn Ngộ Không thoát lực, cơ hồ ngay cả khí lực đứng lên cũng không thể, nhưng không còn ai dám tiến đến. Một côn vừa rồi thật kinh khủng, nhất là những người đang xem cuộc chiến, căn bản không biết Tôn Ngộ Không như thế nào khống chế một lúc nhiều cao thủ đế cấp như thế. Thân pháp quỷ dị, hơn nữa lực công kích cường hãn, tất cả đế cấp ở tại Thái An thành cùng với phụ cận cao thủ đế cấp đều lưu lại trong lòng một ấn tượng khó phai.
Hồng Quân quả thật nhíu nhíu mày, Kinh Thiên nhất côn cuối cùng của Tôn Ngộ Không uy lực quả thật không nhỏ, nhưng nghiêm khắc mà nói cũng chưa bằng uy uy lực thật sự của Kinh Thiên nhất côn. Chỉ là Tôn Ngộ Không chiến đấu không ngừng nên đối với Kinh Thiên côn pháp có một loại thể ngộ đặc biệt, đương nhiên kết hợp với không gian pháp tắc hoàn toàn có thể so sánh cùng Kinh Thiên nhất côn thật sự.
"Âu Dương Nguyên soái, phiền ngươi đỡ Ngộ Không đến đây đi," Tôn Ngộ Không đã thoát lực, đến lúc cần phải hảo hảo nghỉ ngơi.
“Hảo"Âu Dương phạm lên tiếng, chạy tới đỡ Tôn Ngộ Không lên vai, lại chạy trở về, vừa mới đặt Tôn Ngộ Không trên mặt đất, còn chưa có đứng dậy đã mở miệng nói." Tiểu Quân, thế nào, ngươi chưa có truyền cho ta Kinh Thiên nhất côn, lão tôn ta tự mình ngộ ra, có lợi hại không?”
"ngươi lợi hại, lợi hại mà còn có bộ dáng thê thảm như vậy ư, xú hầu tử," Phượng Hi bỉu môi mắng.
"A a, không sai. Bất quá, chờ ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta liền truyền cho ngươi chánh tông Kinh Thiên nhất côn.”
"hắc hắc, ta chỉ biết có chổ không đúng, bất quá như vậy cũng rất lợi hại rồi." Tôn Ngộ Không hắc hắc cười nói, "vậy năm kích liên hoàn của ta thế nào?”
“Được rồi, nhanh nghỉ ngơi một chút a, chúng ta còn phải tìm tiểu Bàn nữa." Nhìn Tôn Ngộ Không ngồi không yên, Hồng Quân không thể làm gì khác hơn là cười mắng.
Mọi người bao một gian tửu lâu để nghỉ ngơi, đột nhiên Tôn Ngộ Không nhảy dựng lên "cái gì, chúng ta còn chưa có chết?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vốn tưởng rằng Tôn Ngộ Không đánh nhau nhiều như vậy, dám chắc đã biết bí mật chính mình chưa chết, không nghĩ rằng, chuyện trong đại như vậy đến bây giờ hắn còn chưa phát hiện ra.
"Ngộ không, ngươi ở chỗ này không phải chiến đấu cũng không ít sao, cho tới bây giờ còn chưa có chảy máu?? " La Băng dò hỏi, nơi này mặc dù ít người, nhưng tùy tiện một người đều là đế cấp cao thủ, nàng còn không tin Tôn Ngộ Không chưa có bị chảy máu.
“Chảy rồi a, vừa rồi ta còn hộc máu mà, làm sao vậy, có cái gì không đúng sao?" Tôn Ngộ Không gãi gãi đầu, những năm gần đây, đánh nhau chảy máu hắn cũng không có để ý, chỉ là những người thấy máu của Tôn Ngộ Không cơ hồ đều bị hắn giết sạch sẽ, cho nên đến bây giờ cũng chưa bị người khác phát hiện.
Mọi người trầm mặc cả nửa ngày, Ngộ Không này quả thực là….
Thật sự là không có biện pháp với tên hầu tử này, Hồng Quân hỏi "tóm lại ngươi phải biết rằng, ngươi bây giờ còn sống là được. ngươi có...hay không tin tức của tiểu Bàn?"
"Không có." Tôn Ngộ Không ngồi xuống, "từ khi ta bị dòng chảy màu xám hút vào, sau khi tới nơi này, lúc ấy còn không biết, tưởng mình đã chết. Dù sao vẫn còn có thể tu luyện nên đi khắp nơi tìm người đánh nhau, những người đó thấy kim bổng cùng chiến y của ta đều phát điên, sau ta lại một mình đi tìm các địa phương, tiếp nhận sự khiêu chiến của người khác, những người này cảnh giới cũng đều không thấp. Bắt đầu là một đám người, dần dần số người tăng lên, lúc nãy các ngươi nhìn thấy cũng là số lượng nhiều nhất a.”
Hồng Quân trong lòng thở dài, Ngộ Không này, vô luận tới nơi nào, đều là giống nhau, so với hắn mà nói sợ rằng cũng không có gì khác biệt. Vừa muốn nói gì, nhưng lại phát hiện ánh mắt Tôn Ngộ Không đảo qua đảo lại trên người Huống Nhật Minh cùng La Băng, ngược lại đối với nguyên soái Âu Dương Phạm không có ánh mắt này.
"ta nói, Huống huynh, Đế quân bệ hạ." Tôn Ngộ Không nói nho nhỏ rất khó nghe, hình như có chút ý tứ bất hảo.
"sau này có thể gọi ta là La Băng, ta không còn cái gì là đế quân nữa” La Băng nói.
"Ai, hảo, Huống huynh, La... La tiểu thư, nơi này đế cấp cao thủ đều bị ta đánh bại, không sai biệt lắm. Các ngươi..... các ngươi có đúng hay không...." Tôn Ngộ Không có chút nói không được, nhưng trong ánh mắt rõ ràng sáng lên sự hưng phấn.
"Không bàn nữa, chúng ta sẽ không đấu với ngươi” Huống Nhật Minh cùng La Băng cơ hồ đồng thời trả lời. Tôn Ngộ Không bây giờ chiến đấu lực có thể nói là biến thái, lực công kích kinh khủng, còn có thể sử dụng không gian pháp tắc trói buộc địch nhân, như thế nào đánh với hắn?” “Ai...." Bị một câu nói dội ngược lại, bộ dáng Tôn Ngộ Không có chút mất mác.
"Ngộ Không, việc trước mắt chính là ... tìm được tiểu Bàn quan trọng hơn, cũng không biết hắn thế nào rồi." Hồng Quân cùng Cổ Bàn biết nhau sớm nhất, bây giờ ngược lại không biết hắn đang ở nơi nào, tâm tình có chút buồn bã. "Quân ca, yên tâm đi," Phượng Hi vô vỗ vai Hồng Quân an ủi, "chúng ta bắt đầu đều là tách ra, bây giờ không phải cũng đều hội tụ cùng nhau sao? Ta tin tưởng không lâu sau chúng ta sẽ có thể tìm được tiểu Bàn."
"Ân....Hồng Quân gật gật đầu, hắn đã nghiễm nhiên đã trở thành quần nhân thủ lĩnh, hắn không thể buông xuôi, không thể không có chút tin tức nào. Song, trong lòng Hồng Quân có chút mờ mịt, cơ bản không biết bắt đầu từ địa phương nào.
Hết chương 10. Next on 2T: Chương 11: Không gian pháp tắc (2) ^^!
Phong Yên Thành, cách Thái An Thành tám ngàn ngàn dặm lộ trình, ngoài thành không xa trên sườn núi có một trận pháp nhỏ, bên trong có một người đang ngồi khoanh chân, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, đó chính là Cổ Bàn.
Từ khi tiến vào Vô danh không gian này, Cổ Bàn rõ ràng cảm giác được trong người có gì không đúng, la bàn bên trong kích thước vốn vẫn còn có thể tăng thêm nữa, bây giờ lại không có chút phản ứng nào. Hơn hai ngàn năm qua, Cổ Bàn một mực cố gắng tu luyện, nhưng la bàn vẫn như cũ không có phản ứng, lúc trước vốn không có tồn tại tình trạng kì lạ như vậy.
Cổ Bàn không biết, la bàn nguyên lai là nhận được vật chất từ Hồng Mông không gian, chính là Hồng Mông linh khí, bây giờ Cổ Bàn đang ở vị trí không có trong Hồng Mông không gian, mất đi sự liên kết với Hồng Mông linh khí, tự nhiên là không thể tăng trưởng thêm được nữa.
Hơn hai ngàn năm qua, Cổ Bàn khổ tu cũng không phải một chút hiệu quả đều không có, Hồng Mông linh khí cũng không phải không có tăng trưởng, chỉ là tăng trưởng phi thường ít, không giống như lúc ở Hồng Mông không gian một ngày la bàn lớn lên rất nhiều nên Cổ Bàn không có cảm giác được thôi.
Hồng Mông từng nói qua, la bàn của Cổ Bàn phảng phất là vì tu luyện Hồng Mông linh khí mà tồn tại. Tinh Thần Biến của tần vũ chỉ là liên tục kết nối với Hồng Mông không gian, mà không phải là chuyên một mục đích tu luyện Hồng Mông linh khí.
Cổ Bàn nhận thức đối với nơi này cũng có chút hiểu rõ, đối với nguyện vọng muốn đi ra ngoài của Cổ Bàn so với ai khác đều mạnh hơn rất nhiều, hắn cùng Mộ Dung Tuyết mới thành thân không lâu, tư niệm trong lòng sớm đã đi ra ngoài. Nhưng chính Cổ Bàn cũng là người sớm ổn định lại nhất, chỉ vài ngày đầu sự kích động qua đi, hắn lại tiếp tục ẩn tu.
Ý nghĩ của Cổ Bàn rất đơn giản, sau khi thực lực cường đại mới có thể hoàn thành nguyện vọng của chính mình, đây cũng là một biện pháp tốt, đến đây mà nói, mặc kệ Cổ Bàn hay là Hồng Quân cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp này.
Nhưng Cổ Bàn lại không biết, bởi vì hắn ẩn tu nên đã bỏ qua cơ hội gặp mặt bọn người Hồng Quân, rất nhiều năm sau này, dưới một tình huống đặc thù mới có thể một lần nữa gặp được bọn họ.
-------------
Thái An Thành, Tôn Ngộ Không ở chổ này đã tạo nên danh tiếng quá lớn, không thể không biến đổi hình dáng, chỉ là, bọn họ một đám người như vậy, rất dễ hấp dẫn người khác chú ý. Ở lại vài ngày, Hồng Quân quyết định rời đi nơi này, tới địa phương khác tiếp tục tìm kiếm Cổ Bàn.
Vô danh không gian quá mức khổng lồ, đoàn người ngoại trừ Hồng Quân ra, còn lại đều chỉ có thể đi bộ. Hơn nữa nơi này không giống với tiên ma yêu giới, vốn căn bản không có bản đồ tinh hệ, Hồng Quân bọn họ nhiều nhất cũng chỉ tìm được bản đồ phương hướng của mấy thành phụ cận.
Liên tục bôn ba hơn ba ngàn năm, vẫn không tìm được Cổ Bàn, Lâm Phi cũng không có tìm được, cả cương thi một tộc cũng đều không thấy một người, nhưng thật ra lại tìm được mấy người Tu La Ma giới ma đế.
Hồng Quân bọn họ tổng cộng tìm hơn tám mươi đại thành trì, trong đó có Phong Yên Thành, chỉ là không có ai nghĩ tới Cổ Bàn không có ở trong thành, mà là ở ngoài thành. Thần thức của Hồng Quân cẳn bản không quan sát ngoài thành, cứ như vậy mà bọn họ đã bỏ qua cơ hội tương tụ.
Thời gian hơn ba ngàn năm này, rũ bỏ tư tưởng bảo thủ, La Băng ngày càng phóng khoáng, chậm rãi khôi phục thiên tính nữ tữ của mình, mỗi ngày cùng với Phượng Hi ở một chỗ, La Băng bây giờ so với Phượng Hi còn muốn nữ tính hơn, để cho Âu Dương Phạm không dám tin tưởng đây chính là Tu La Đế quân của bọn họ
La Băng tưởng chính mình đã giống như là nam nhân, bảo hộ cùng với quản lý Tu La Ma giới mấy trăm ngàn năm, tâm thần sớm đã mỏi mệt. Hôm nay khôi phục ngắn ngủn ba ngàn năm thời gian, không ngờ từng bước tăng lên thành chín cấp ma đế. Bây giờ nếu nói La Băng cùng Huống Nhật Minh tái chiến, Huống Nhật Minh tuyệt đối không phải là đối thủ.
Đối với biến hóa của La Băng, Hồng Quân cũng âm thầm phấn khởi, ba ngàn năm qua, Hồng Quân hoàn toàn buông tha việc tu luyện, bất quá Hồng Quân cũng thử làm một việc mà không cần phải xuất ra lực lượng, đó chính là bố trí trận pháp, chỉ là Hồng Quân không thể khống chế trận pháp, trận pháp bố trí tất cả đều là sát trận.
Ảnh hưởng của mọi người, phượng hi mấy năm nay sáng sủa rất nhiều. Tôn Ngộ Không vốn căn bản không phân biệt chuyện sanh tử, chỉ cần có thể cho hắn đánh nhau thống khoái, đối với hắn mà nói ở đâu cũng đều là giống nhau.
Ba ngàn năm qua, Tôn Ngộ Không từ Hồng Quân rốt cuộc cũng luyện được kinh thiên nhất côn, trở thành người thứ hai sau Hầu Phí chưa tới thần nhân cảnh giới mà có thể luyện thành Kinh thiên côn pháp, chỉ tiếc là Hầu Phí không thể nào nghe được tin tốt lành này.
Tôn Ngộ Không sau khi luyện thành kinh thiên nhất côn cũng tấn cấp, trở thành chín cấp yêu đế. La Băng cùng Tôn Ngộ Không liên tục tấn cấp cho mọi người không ít động lực. Tại đây đều có thể tu luyện, chỉ cần phi thăng lên tới tầng trên, không chừng có thể tìm được biện pháp ra ngoài.
Kích thích nhất chính là Phượng Hi, sau khi Tôn Ngộ Không tấn cấp, Phượng Hi cùng hắn không hề ẩu đả nhau nữa, mỗi ngày ngoại trừ đi đường chính là tu luyện. Cảnh giới của nàng bây giờ là thấp nhất, Hồng Quân mặc dù chưa nói trạng thái của mình nhưng chính là La Băng cùng Tôn Ngộ Không sau khi đột phá cũng như trước không thể nhìn thấu Hồng Quân, Hồng Quân đã thành người có cảnh giới bí ẩncao nhất.
Hơn ba ngàn năm qua vẫn chưa tìm được Cổ Bàn, Hồng Quân quyết định thay đổi phương pháp. Bây giờ La Băng cùng Tôn Ngộ Không đều đột phá, bọn có thể lợi dụng tiên đế nơi này giúp tìm kiếm cổ bàn.
Xích Phong Thành, địa phương cuối cùng Hồng Quân đặt chân lên. thành chủ xích phong thành vừa mới phi thăng, tân thành chủ tiếp nhận còn chưa có ổn định, Hồng Quân thành lập thế lực mục đích không phải tranh quyền đoạt thế, mà là để cho những người này giúp bọn họ tìm hiểu tin tức.
Mỗi một thành đều có những người giống như là Ngũ Hành cùng Khổng Lâm, Hồng Quân rất dễ dàng tìm được một người tám cấp tiên đế "Triển Tử Phong", Triển Tử Phong cùng bọn Ngũ Hành, Khổng Lâm rất giống nhau, ham tranh quyền đoạt thế, về phương diện phát triển thế lực cũng giống đáng thương, chiêu ngộ được mấy kẻ thuộc hạ tâm phúc, ất là đều là đế cấp cao thủ Xích Phong Thành, nhưng căn bản lại chẳng được tác dụng gì.
Cũng chỉ là bọn người tám cấp ma đế này họ đều có tâm nhàn, bọn họ đều khổ tu chờ đợi sau khi tấn cấp lên chín cấp ma đế rồi phi thăng, ở chổ này không có thiên kiếp, mỗi người chỉ cần tu vi tới là có thể phi thăng.
Hồng Quân mang theo La Băng cùng Tôn Ngộ Không ra ngoài cửa thành, thần thức hắn đã quan sát Triển Tử Phong hơn một tháng, người này chính là lựa chọn tốt nhất.
Triển Tử Phong như trước, cố gắng thật lâu cuối cùng cũng thu nạp được một người bảy cấp tiên đế, người này rõ ràng cũng bị hắn thuyết phục nên động tâm, đáp ứng hôm nay trả lời hắn. Triển Tử Phong một mình đi tới chỗ hẹn đồng thời trong lòng tin tưởng cố gắng của chính mình càng thêm dám chắc.
Địa phương tiên đế kia hẹn hắn gặp mắt là một tửu lâu nhỏ, đặc biệt an bài nguyên một một gian chờ hắn. Triển Tử Phong vừa tới liền phát hiện có điểm không đúng, đáp ứng trả lời hắn là tiên đế kia, đi theo sau còn có hai gã tám cấp tiên đế, hai gã này hiển nhiên không phải là cùng với người kia chịu đầu quân cho hắn.
"Liểu Nhất Minh, ngươi ... đây là ý tứ gì?" Đã tới rồi thì Triển Tử Phong cũng không thể lui, trầm mặc ngồi xuống, hai tám cấp tiên đế cùng một người bảy cấp tiên đế, Triển Tử Phong mặc dù đánh không lại nhưng đào đẩu hoàn toàn có tự tin. Hơn nữa đây là đang ở trong thành, nếu nói ba người bọn họ liên thủ đối phó với mình, thì hộ pháp trong thành chắc chắn sẽ không để yên.
“Triển huynh, huynh đệ tại đây chỉ có thể nói cùng ngươi một tiếng xin lỗi, từ sau khi chết thì cái tâm tranh quyền đoạt lợi đã sớm mất đi, thầm nghĩ cứ yên yên ổn ổn tu luyện, nơi này mặc dù không bằng địa phương trước kia, nhưng tóm lại cũng là tốt nhất rồi.” Người được gọi là Liễu Nhất Minh này đúng là bảy cấp tiên đế đang đứng dậy, mời Triển Tử Phong một chén rượu, cười cười nói.
“Liễu huynh, từ đầu ta đã nói, Triễn mỗ thành lập thế lực nhưng không có ép buộc gây khó khăn, Liễu huynh cũng đã đáp ứng nên ta sẽ không nói cho người khác, hôm nay mang theo hai huynh đệ này là có ý tứ gì?”
Triển Tử Phong ngữ khí đã mang theo tức giận, hắn đang âm thầm phát triển thế lực, phải bí mật, không thể cho người khác biết. Liễu Nhất Minh từng đáp ứng hắn không nói ra ngoài, hắn mới dám chiêu mộ. Không nghĩ tới hôm nay Liễu Nhất Minh lại mang theo hai người xa lạ không quen biết, hơn nữa lại để hai người này chứng kiến hắn cự tuyệt mình, dám chắc là đã biết rõ chân tướng.
“Vị huynh đệ này xin cứ yên tâm, hôm nay chỉ là cùng với Liễu huynh đệ đến đây cáo biệt, không lâu sau chúng ta liền rời đi tới Phong Yên Thành, cho nên huynh đệ ngươi cũng không có gì lo lắng.” Tiên đế ngồi bên trái Liễu Nhất Minh đột nhiên cười nói, nguyên lai ba người này biết Triển Tử Phong sẽ không dễ dàng gì buông tha, nên trong đầu đã có ý niệm rời đi.
Việc Liễu Nhất Minh bọn họ tính rời đi làm cho Triển Tử Phong hơi chút nhẹ nhõm, Triển Tử Phong tuy hận Liễu Nhất Minh một trận, nhưng tình thế trước mắt mình không bằng người ta, chỉ có thể nhẫn nhịn, hắn âm thầm thề, ngày sau sau khi trở thành bá chủ, nhất định diệt trừ Liễu Nhất Minh cùng hai tên bằng hữu này của hắn.
Cáo biệt ba người, Triển Tử Phong mình đầy hỏa khí trở về, không có về nhà mà tìm tới một cái tửu lâu để uống rượu cho bớt tức giận.
“Huynh đài, một mình uống rựu thật là buồn a, chúng ta ba người một bàn có thể cùng nhau tâm sự.”
Bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm nhàn nhạt, Triển Tử Phong cả kinh, đột nhiên ngẫn đầu mới phát hiện được đứng trước mặt là ba người hai nam một nữ, đang nói chuyện chính là người tuổi trẻ đứng ở giữa.
Hắc y nử tử, bạch y cùng hồng y nam tử, chính là Hồng Quân, La Băng cùng Tôn Ngộ Không, ba người căn bản không đợi Triển Tử Phong đáp ứng, liền trực tiếp ngồi xuống, Hồng Quân mỉm cười mang theo một tia ý tứ nhìn Triển Tử Phong.
Ba người trước mắt Triển Tử Phong một người cũng nhìn không thấu, bên người hồng y nam tử cho hắn một loại bạo hỏa cảm giác, Triển Tử Phong tin tưởng, một khi mình cự tuyệt, hồng y nam tử sẽ không dễ dàng bỏ qua, lập tức động thủ với hắn.
Bên kia hắc y nử tử, mặc dù xinh đẹp cực kì nhưng toàn thân lại tỏa ra một khí tức băng lãnh làm cho hắn có cảm giác không thoải mái, sau khi nhìn hai mắt La Băng, hắn đều không dám nhìn tiếp.
Đối diện với bạch y nam tử ở giữa càng làm cho Triển Tử Phong giật mình, nam tử này thoạt nhìn không có cái gì giống người thường. Triển Tử Phong có thể biết, một tầng này căn bản đếu là tiên đế cấp bậc, căn bản không thể xuất hiện người thường, chỉ có thể biết một chút là tu vi người này cao hơn Triển Tử Phong rất nhiều, để cho hắn căn bản không thể nhận biết được.
“Mấy vị, có thể ngồi chỗ này thật là vinh hạnh của Triển mỗ, ta gọi là Triển Tử Phong, chẳng biết mấy vị xưng hô thế nào?”. Triển Tử Phong cười cười, bãn lãnh biến sắc mặt cũng là không nhỏ, trong lòng mặc dù kinh hoảng cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài.
Tôn Ngộ Không căn bản không để ý tới hắn, chú tâm uống rượu, một hồi sau rượu trên bàn đều bị hắn uống hết, lại đón tiếp vò rượu khác từ lão bản trong điếm.
La Băng cũng không để ý tới người này, ngồi im lặng thắc mắc không biết tại sao Hồng Quân dẫn mình đến gặp tên này, thoạt nhìn thôi cũng làm cho người ta chán ghét.
“Ta gọi là Hồng Quân!” Hồng Quân mỉm cười, chỉ có hắn trả lời Triển Tử Phong.
“Triển Tử Phong ra mắt Hồng huynh!” Triển Tử Phong cũng không vì thái độ La Băng cùng Tôn Ngộ Không mà có chút tức giận, phảng phất chỉ có thể thầm trách bọn họ thô thiển, tiếp tục cùng Hồng Quân nói chuyện.
“Triển huynh là người ở không gian nào?” Hồng Quân cười cười, lấy một vò rượu từ Tôn Ngộ Không, rót La Băng một chén, Triển Tử Phong một chén.
“Tử Phong nguyên lai là tại Phật La Đà giới, còn Hồng huynh?”
Phật La Đà giới, một không gian chỉ có tu phật cùng tu tiên, tại Lâm Mông vũ trụ, cùng bọn Hồng Quân mà nói, cũng là một nửa đồng hương.
“Ta là Tiên ma yêu giới!” Đối với không gian của mình Hồng Quân cũng không có giấu diếm, La Băng chính là Ma giới, Tôn Ngộ Không đã sống lâu tại Tiên ma yêu giới, Hồng Quân sinh ra từ thần giới, bất quá Tần Vũ là người của tiên ma yêu giới phi thăng lên, nên có thể nói đó cũng là quê hương của mình.
‘Tiên ma yêu giới ta cũng có nghe nói qua, có biết được một người cũng ở tiên ma yêu giới!”.
“Ồ! Người ngươi biết là ai?” Nghe Triển Tử Phong nói hắn cũng biết người tiên ma yêu giới, Hồng Quân lập tức có hứng thú, Tôn Ngộ Không đang uống rượu nghe xong cũng dừng lại chú ý tới.
“Người ta biết bây giờ không có ở trong thành, hắn gọi là Hách Liên, là người tu ma, tám tấp ma đế!” Triển Tử Phong mỉm cười nói ra, Hách Liên cũng từng là đối tượng hắn muốn thu nạp, chỉ tiếc Hách Liên cũng là tám cấp nên đối với Triển Tử Phong chuyện đó rất khó.
Tôn Ngộ Không lại tiếp tục uống rượu, Hồng Quân có chút thất vọng, Hách Liên ma đế, cả tên cũng chưa từng nghe qua. Bất quá nếu cũng là người tiên ma yêu giới, sau này có thể từ hắn mà hỏi.
“Triển huynh, hôm nay ngươi đi gặp người khác hình như không quá thuận lợi a!” Hồng Quân vừa uống xong chén rượu, lại rót thêm một chén, đột nhiên nói.
Triển Tử Phong trong lòng giật nảy mình, chuyện đi gặp Liễu Nhất Minh không có nói cho ai, hơn nữa trên đường về cẩn thận quan sát vốn không thấy ai theo dõi hắn. Hắn không biết được thần thức Hồng Quân có thể bao phủ một phạm vi cực lớn, tiên thức của tiên đế bình thường cũng chỉ là nhiều hơn trăm thước mà thôi.
“Hồng huynh có ý muốn nói gì, ta không rõ?” Triển Tử Phong xấu hổ cười cười, đồng thời chú ý trong tửu lâu, tự hỏi một khi phát sinh ra xung đột chính mình làm cách nào để đào thoát hoặc là cầu cứu người khác.
“Triễn huynh không phải đi chiêu lãm người nọ thành thuộc hạ sao? Kết quả nhân gia tìm được hai người tám cấp tiên đế bảo tiêu, khiến Triển huynh không thể làm gì được, chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?” Hồng Quân đặt chén rượu trong tay xuống bàn, nhẹ nhàng xoay xoay. Vừa rồi trong khi uống rượu, Hồng Quân đã bày chung quanh mấy người một cái ba cấp khốn trận, người bên ngoài căn bản không thể nhìn được bên trong phát sinh chuyện gì, bị trận pháp mê hoặc chỉ nhìn thấy huyễn cảnh Triển Tử Phong một mình ngồi uống rượu, ngày cả ba người Hồng Quân cũng không thấy được.
Tới thần nhân cảnh giới, Hồng Quân đã có thể bố xuất mấy trận pháp ba cấp, nơi này không cần sát trận, mê huyễn khốn trận này chính là thích hợp.
“Xin hỏi một chút, Hồng huynh như thế nào biết được?” Triển Tử Phong nhẹ hạ thân mình về phía trước, dưới chân tạo thành tư thế sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
“Cha chả, hỏi ngươi thì ngươi trả lời, còn nói nhảm!” Tôn Ngộ Không đột nhiên đập mạnh vò rượu, ánh mắt căm tức nhìn Triển Tử Phong, để cho hắn một trận kinh ngạc.
“Con mắt màu vàng!”
Triển Tử Phong giật mình vì con mắt của Tôn Ngộ Không, người tới nơi này con mắt đều chỉ có thể thả ra hôi quang, mà con mắt màu vàng như Tôn Ngộ Không chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
“Còn không nói, lão Tôn ta một bổng đập nát đầu ngươi” Tôn Ngộ Không thấy hắn trừng mắt nhìn mình mà không nói lời nào, nhất thời nộ hỏa, xuất ra kim bổng, trên kim bổng tỏa ra hơi thở thần khí, để cho Triển Tử Phong liếc mắt là có thể nhận thấy.
“Thần khí!” Triển Tử Phong kêu sợ hãi ra khỏi miệng, lại nhìn người trong tửu lâu đi đi lại lại, nói chuyện phiếm, phảng phất cũng không thấy hắn tồn tại.
Tôn Ngộ Không phát hỏa thị uy cũng chủ ý của Hồng Quân, đối với việc thu nạp người như Triển Tử Phong, chỉ có thể thị uy, đồng thời còn muốn làm cho hắn hoàn toàn phục tùng mới được. Mang theo La Băng chính là bởi vì việc này.
“Các ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai?” Triển Tử Phong cũng đã biết ba người này là cố ý tìm mình, bọn họ có thần khí, chính mình lên tiếng kêu cứu hiển nhiên người trong tửu lâu cũng không biết, dám chắc là bọn họ đã âm thầm thi triển một loại phương pháp che mắt người khác rồi, hôm nay khủng sợ là dữ nhiều lành ít.
“Ta có thể hiểu được, nhất định là liễu nhất minh, hắn không muốn đi tới Phong Yên Thành, nên cố ý nói là rời đi, sau đó để cho bọn họ theo dõi rồi giết ta?” Triển Tử Phong căn bản không biết làm sao Hồng Quân tìm hắn, chỉ có thể hồ đồ phán đoán.
“Cho ngươi hai lựa chọn, một là quy thuận, hai là tử, vĩnh viễn tử ngay cả tư cách luân hồi đều không có!” Hồng Quân có chút cười cười nói, lập uy đã xong, không có cần nhiều lời với hắn nữa.
“Quy thuận, tử!” Triển Tử Phong nhất thời sững sốt, tới nay hắn vẫn hảo tưởng nói như vậy khi chiêu lãm người khác, chỉ là người ở nơi này đều là cao thủ, căn bản không thể nói như vậy. Không nghĩ tới hôm nay cũng bị người khác uy hiếp dạng này.
“Không sai, quy thuận hoặc là tử!”
“Hồng tiên sinh!” La Băng cả kinh, nàng vốn không nghĩ tới Hồng Quân tới nơi này là vì chiêu nạp, cái loại này chính là cường ngạnh chiêu nạp.
“La tiểu thư, ngươi không biết là chúng ta có quá ít người sao? Mặc kệ là cái dạng tin tức gì, nếu có những người này đi tìm cho chúng ta, chẳng phải là dễ dàng hơn?” Hồng Quân mỉm cười truyền âm cho La Băng, lập tức La Băng hiểu được ý tứ của hắn.
“Ngươi thật là … cũng không nói trước một tiếng!” La Băng gật đầu tỏ vẻ hiểu được, ý tứ của Hồng Quân thật là chủ ý tốt. Đối với những người này, bọn họ một chút cảm tình cũng không có, lợi dụng một chút cũng không có gì, La Băng vốn là người tu ma nên xem chuyện đó cũng là bình thường.
“Hồng tiên sinh, ta muốn hỏi, quy thuận đối với ta có chỗ gì tốt?” Triển Tử Phong suy nghĩ đã lâu, tình thế trứoc mắt chỉ có thể đáp ứng, về sau này có thể nghĩ biện pháp. Nhưng là tùy tiện đáp ứng sẽ để cho bọn họ hoài nghi, Triển Tử Phong thông minh biết được lúc nào tiến lúc nào lùi.
“Ta có thể giúp ngươi hoàn thành mục đích, chuyện của ngươi cũng rất đơn giản, chỉ cần tận tâm đi theo, tìm hiểu cho chúng ta một ít tin tức, kỳ thật chuyện của chúng ta cũng sẽ không quá đòi hỏi ngươi nhiều!”
Hồng Quân cười cười, bất luận Triển Tử Phong như thế nào đối với Hồng Quân mà nói cũng không quan trọng, hắn hôm nay không đáp ứng cũng phải đáp ứng. Hơn nữa người trong Ma giới có biện pháp tốt để khống chế kẻ dưới tay, tại đây có La Băng, Triển Tử Phong sẽ không có được một tia ý nghĩ phản bội.
“Ý tứ của ngươi là các ngươi giúp ta thành lập thế lực, kể cả cung cấp thần khí cho ta?” Triển Tử Phong vội vàng hỏi, điều kiện của Hồng Quân thực rất hấp dẫn.
“Giúp ngươi thành lập thế lực, có thể. Ngươi muốn thần khí, cũng không khó, chỉ cần ngươi trung tâm làm việc, ngươi chỗ tốt cũng không thiếu!” Hồng Quân cười cười, trên tay đột nhiên xuất hiện một thanh thượng phẩm kiếm tiên, “tiên khí này trước cho ngươi, sau này làm việc tốt, muốn có thần khí mà nói cũng không phải là không thể!”
Thượng phẩm tiên khí!” Triển Tử Phong hai mắt tỏa sáng, đã nghĩ tại Vô danh không gian này, thượng phẩm tiên khí giá trị tất nhên không thể so với thần khí, nhưng ở nơi này, vũ khí tiên đế sử dụng nhiều nhất chỉ là linh khí, xem ra không còn hữu dụng.
“Chậm đã, đừng nóng vội, ta còn chưa có nói xong” Hồng Quân lại thu tiên khí trở về, cố ý cho Triển Tử Phong một chút hấp dẫn.
“Ngài nói đúng, Tử Phong ta quá lỗ mãng rồi. Tử Phong đáp ứng ngài, chỉ cần các ngươi trợ giúp Tử Phong thành lập thế lực, còn cấp cho ta tiên khí, thần khí, sau này có chuyện gì, các ngươi đều có thể trực tiếp phân phó!” Tiên khí cùng thần khí đối với Tử Phong rất hấp dẫn, cứ vội vàng đáp ứng , tranh thủ nhận được tiên khí, sau này có thể tính tiếp.
“Hảo, nếu ngươi chịu đáp ứng, hãy phát lời thề linh hồn a, vị tiểu thư xinh đẹp này có thể giúp ngươi” Hồng Quân cười cười nhìn Triển Tử Phong, tưởng hắn đã đáp ứng, chuyện này xem ra cũng đơn giản.
“Lời thề linh hồn!” Triển Tử Phong kêu lên một tiếng, hắn không biết cái gì là lời thề linh hồn, hắn chỉ biết một chút là linh hồn có hai loại hình thái tồn tại, ngoại giới sau khi linh hồn bị nghiền nát bể tan chính là tử vong, mà tại Vô danh không gian này một lần nữa hình thành một loại linh hồn màu xám, chính là linh hồn có thể trực tiếp luân hồi.
“Không sai, không thề, ngươi cũng là tử!” thanh âm lạnh như băng của Hồng Quân truyền đến, Tôn Ngộ Không đã không hề uống rượu, trong tay cầm kim bổng, toàn thân tản ra vô hạn sát khí.
“Hồng tiên sinh, không phải ta không phát, ta căn bản không biết cái gì là lời thề linh hồn a!” Tôn Ngộ Không cho Triển Tử Phong áp lực rất lớn, dưới áp lực của Tôn Ngộ Không, Triển Tử Phong hoàn toàn cảm giác được nguy cơ tử vong, lần này tử vong có nghĩa là vĩnh viễn biến mất.
“Rất đơn giản, ngươi trực tiếp dụng lời thề linh hồn, sau khi thề, sau này nếu ngươi phản bội, ta có thể trực tiếp khống chế linh hồn khiến ngươi tự bạo!” La Băng lạnh như băng lãnh nói, khống chế linh hồn lực đối với người tu ma là một việc rất đơn giản.
“Không, Hồng tiên sinh, chúng ta không có biện pháp nào khác sao, ta đã đáp ứng ngài, không nhất thiết phải thề a!” Triển Tử Phong vội vàng nói, nếu phát ra lời thề linh hồn, hoàn toàn giống như nô lệ của đối phương, chuyện này hắn không thể chấp nhận được.
“Ngộ Không, cho hắn thời gian một khắc chung, nếu không thề, ngươi để cho hắn thử xem côn pháp của ngươi, trung phẩm thần khí liệu có thể đập nát đầu của một cái tiên đế không!”
Hồng Quân căn bản không hề nói chuyện cùng Triển Tử Phong, trực tiếp hướng Tôn Ngộ Không nói.
“Một khắc chung, thiệt là lâu a, tiểu tử này ta nhìn không được hắn, ta xem hay là bây giờ giải quyết hắn luôn a!” Tôn Ngộ Không hắc hắc cười, trên tay kim bổng đã bắt đầu phát ra kim quang, sát khí đại thịnh, Tôn Ngộ Không sát khí đã rèn luyện qua rất nhiều cuộc chiến, rất nhanh khiến cho Triển Tử Phong không chịu được.