“Ngươi là ai, sao dám đến đây!” Nam tính đại ác ma Cách Tư lên tiếng hỏi.
Một giọng nữ vang lên: “Không cần dong dài với hắn! Không thấy sủng vật Nạp Cổ Lạp Lạp của Ban Nạp Khắc đại nhân đã bị thương sao! Nhất định phải băm hắn thành thịt vụn”.
Vừa dứt lời, ma hỏa trên người hai vị đại ác ma cháy lên. Trần Duệ biết trận chiến hôm nay không thể tránh, vũ khí của Cách Tư có chút giống boomerang, nơi này quá trống trải, rất bất lợi cho hắn, nên hắn liền nhanh chóng chạy xuống quáng động. Cách Tư cả Lưu Lệ nào chịu bỏ qua, đuổi sát theo không thôi.
Đâu Đâu càng nhanh hơn, nó biết tốc độ bật nhảy của chính mình chậm, nên dứt khoát nhảy lên vai Trần Duệ đi nhờ, con địa ngục khuyển bởi chịu thương nên kích phát hung tính, gầm gào đuổi theo.
Nháy mắt tất cả đã tiến vào trong quáng động.
Chủ quáng động trải qua vạn năm kiến thiết, không gian vô cùng rộng lớn, tựa như một mê cung phức tạp, cứ cách một đoạn lại có một ma pháp đăng chiếu sáng. Mục đích chạy vào chủ quáng động của Trần Duệ là muốn lợi dụng địa hình để chiến đấu, nhưng khứu giác của con địa ngục khuyển này quá linh mẫn, tốc độ cũng rất nhanh nên theo sát không buông.
“Đâu Đâu, ngươi đối phó với địa ngục khuyển, nếu như ta chết, ngươi cũng không sống được!”.
Những lời này là thông qua phân tích chi nhãn nói, từng câu in sâu vào tâm trí trùng biến hình, vừa nghe hết, nó bỗng cảm thấy thân thể không chỗ bám, sau đó bị chủ nhân vô lương ném về hướng địa ngục khuyển.
Địa ngục khuyển ngửi được mùi một trong hai đại cừu nhân, lập tức dừng lại cắn xé Đâu Đâu. Động tác này chỉ trong tích tắc, Lưu Lệ cùng Cách Tư cũng không dừng lại mà theo sát Trần Duệ.
Đâu Đâu thật không dễ dàng mới thoát khỏi cắn xé của địa ngục khuyển, bám trên vách tường, tâm lý nó tràn ngập sợ hãi. Tuy oán niệm chủ nhân, nhưng câu nói kia là trùng biến hình vốn định chạy trốn cải biến chủ ý, đúng a, nếu như hai tên kia cùng con chó hai đầu này hợp lại đối phó chủ nhân, chủ nhân rất có khả năng sẽ chết. Chủ nhân nếu chết, Đâu Đâu đại nhân cũng xong rồi.
Nó đánh giá địa ngục khuyển đang gầm gào phía dưới, chuẩn xác mà nói đã từ tam đầu khuyển hạ cấp xuống song đầu khuyển, tên này thực lực yếu đi không ít, khi thiện sợ ác là mỹ đức của Đâu Đâu đại nhân, nhất thời dũng khí tăng cao, toàn thân phồng lên, trùm lấy địa ngục khuyển.
Chạy trốn cũng không phải ý đồ của Trần Duệ, nếu không hắn đã chạy xuống chân núi rồi, hoặc sử dụng truyền tống kỹ năng của “ý chí hắc ám” rồi. Chuyện cho tới bây giờ, địa ngục tam đầu khuyển đã chịu trọng thương, việc này đã không còn chỗ hòa hoãn, dù cho chạy thoát được hai đại ác ma cũng khiến hoài nghi dẫn đến quáng vụ sở, dù sao, hôm nay là ngày hắn cùng Athena đến, mọi sự quá trùng hợp.
Huống hồ, mục đích chính của hắn là linh khí, hiện tại Ban Nạp Khắc đi Lai Á trấn, một không làm hai làm triệt để, dứt khoát giết sạch hai cao giai sơ đoạn này, sau đó kiếm linh khí từ phế quáng.
Dù sao quáng vụ quan cũng là âm mưu của Joseph, cùng lắm là giải tán quáng công, để mọi người chạy trốn, chính mình quay về Ám Nguyệt thành “báo cáo”. Một khi biết rõ hiện trạng của quáng sơn, Mejia sẽ không thể ngồi nhìn được.
Chẳng qua muốn đối phó hai địch nhân một lúc cũng không dễ dàng, nếu như chỉ có Cách Tư hoặc Lưu Lệ, dù cho có thuấn di, thì lấy tốc độ của Trần Duệ, chạy trốn cũng không khó khăn. Nhưng mà đối phương có hai người, phối hợp ăn ý, đã dần phát sinh dấu hiệu nguy hiểm.
Trần Duệ vừa tránh được Lưu Lệ thuấn di đến, trước mặt là hai tiếng xé gió đến, trong lúc vội vã hắn chỉ kịp nghiêng người, tranh khỏi phi liêm của Cách Tư, công kích của Lưu Lệ đã đến.
Trần Duệ tránh cũng không thể tránh, hiệu quả phá nguyên đao còn chưa tan, hắn thuận tay chém về phía Lưu Lệ. Lưu Lệ từng thấy hắn một chưởng cắt đứt một đầu của địa ngục khuyển, biết bí kỹ này đáng sợ, nào dám ngạnh tiếp, trong tay hiện ra hai thanh dao găm kỳ lạ. Binh khí này dài chừng một thước, không có tay nắm, hai đầu là ba mũi nhọn, nhìn qua như là song đầu liên hoa của ma giới.
Trần Duệ không thể xác định được phá nguyên đao xuất phát từ tay hắn liệu có chịu được lưỡi đao không, nên cổ tay khẽ xoay, chém vào lưng dao găm, hỏa tinh bắn tung tóe, Lưu Lệ cảm giác được khí tức sắc bén truyền đến, không ngờ xuyên qua binh khí bắn đến vai nàng, máu tươi lập tức trào ra. Cũng may dao găm là ma binh đặc chế, nếu không cả cánh tay nàng đã có nguy cơ bị chém xuống rồi, Lưu Lệ cũng không phải Pagliuca, có năng lực tá lực, Trần Duệ cũng cảm giác được lực phản chấn cường đại, mu bàn tay ẩn ẩn phát tê, dù sao phá nguyên đao cũng không phải vạn năng.
Lưu Lệ ngấm ngầm tâm kinh, không dám khinh thường, nhún nhảy tránh khỏi Trần Duệ truy kích. Trần Duệ cũng đang đợi đối phương phản công, tiếng xé gió lại vang lên, hắn nắm chắc thời cơ, cũng không tránh né, quyết đoán hét lên một tiếng, khẽ uốn thân, cũng không nhìn sau lưng, phá nguyên đao như thiểm điện chém xuống, phi liêm lúc này bị bổ đôi.
Cách Tư không khỏi cả kinh, nhưng hắn cũng không hoảng, trong tay lại xuất hiện hai phi liêm, song nhận của Lưu Lệ thủ hộ trước người, hai bên hình thành thế đối lập.
Lưu Lệ là nữ tính đại ác ma tiêu chuẩn, sừng cong, tóc dài, hồng đồng, vóc người nóng bỏng. Tướng mạo Cách Tư có chút xấu xí, chóp mũi còn có một vết sẹo thật dài.
Theo quang tuyến ma đăng, Cách Tư cẩn thận đánh giá hắc bào nhân, nhíu mày nói: “Tên này hẳn không phải Athena từ Ám Nguyệt thành tới, không làm sao chống đỡ được hai chúng ta hợp kích chứ”.
“Bất kể hắn là ai, bắt rồi lại nói” Ma hỏa trên người Lưu Lệ sáng rực, lại nhắc nhở, “Cẩn thận bí kỹ của hắn”.
Trần Duệ tâm niệm biến chuyển: thời gian phá nguyên đao chỉ còn mười phút, sắp hết rồi, nếu như hắn dùng diệt nguyên trảm, lấy thực lực của hai người, nhiều nhất chỉ chịu ngoại thương, mà chính mình tinh lực hạ thấp, được không bù mất. Cũng y như vậy, nếu dùng cực quang đạn cần phải nắm chắc cơ hội, Pagliuca từng nói với hắn, chiến đấu giống như một trận chiến dịch vậy, chiến thuật, thời cơ, lực lượng đều cần phải suy xét.
Lưu Lệ cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ, đã phát động tấn công mãnh liệt, dù nàng là nữ tính nhưng chiến đấu vô cùng điên cuồng, song nhận trong tay rất lợi hại. Chủ quáng động tuy rộng rãi nhưng không phải khoảng không trống, phi liêm của Cách Tư chịu hạn chế nhất định, mà Lưu Lệ quá gần Trần Duệ, viễn trình công kích rất dễ làm ngộ thương, nên hắn cẩn thận thu lại phi liêm công tới.
Quan hệ giữa Cách Tư cùng Lưu Lệ, Trần Duệ thông qua đám đạo tặc biến được ít nhiều, nhưng không ngờ hai người chiến đấu vô cùng ăn ý, lực lượng của Lưu Lệ ngang Trần Duệ, mà Cách Tư thì hơi kém, Trần Duệ mặc dù có ưu thế tốc độ, nhưng vẫn nằm ở hạ phong tuyệt đối, lúc này thời gian phá nguyên đao đã kết thúc, muốn sử dụng tiếp cần chờ một tiếng sau.
Trần Duệ hơi không lưu tâm, nơi sườn lại trúng một đao của Lưu Lệ, còn không đợi hắn kịp thở dốc, Cách Tư lại đánh một quyền đến, Trần Duệ vươn tay khẽ ngăn lại, mượn lực lượng này bay ra ngoài, thuận thế tránh được một đâm của Lưu Lệ về phía ngực hắn. Hắn biết nếu cứ tiếp tục chiến đấu như này, hắn sẽ bị động đến chết, thân hình hắn khẽ gập, chạy sang thông đạo khác.
Trần Duệ vừa đánh vừa chạy, loại đánh du kích này làm Lưu Lệ cùng Cách Tư mất ưu thế hợp kích, cả hai thầm mắng đối thủ giảo hoạt. Thực lực ba người không khác biệt là bao, Trần Duệ nếu muốn tập kích chiến thắng cũng không thể nào, nhất thời thế trận lâm vào giằng co.
Lưu Lệ cùng Cách Tư đuổi theo rất ăn ý dồn Trần Duệ về một hướng. Trần Duệ là lần đầu tiên tới chủ quáng động, còn không quen địa hình, khi kịp phát hiện ý đồ của hai người, đã bị đuổi đến một ngõ cụt, phía sau là một đại sảnh rộng rãi.
Cách Tư hay tay vung lên, bốn năm phi liêm bay về phía Trần Duệ, Lưu Lệ theo sát phía sau, chuẩn bị đánh lén, Trần Duệ biết chống đỡ chính diện là vô dụng, vội chạy về phía đại sảnh.
Trên nóc đại sảnh là một ma pháp đăng khổng lồ, phát ra quang mang sáng ngời, vách tường bốn phía rất có quy luật khảm nạm ma đăng, ánh sáng trong đại sảnh sáng hơn bên ngoài nhiều. Trần Duệ sau khi tiến vào mới biết, không gian bên trong so với tưởng tượng của hắn lớn hơn nhiều, như là một sân bóng đá vậy, trong sảnh còn có một hố sâu lớn, bên trong là những khối đá to nhỏ bất đồng, Trần Duệ trong lòng vừa động, đại sảnh này, hình như là phế quáng thất?
Dù là tìm đến đây, đạt được mục đích lớn nhất, thì hắn cũng không dám dừng lại chuyển hóa thành linh khí, đơn giản vì đối phương sẽ không cho hắn cơ hội làm thế! Ngoài cửa truyền đến tiếng vang trầm trọng, chính là Lưu Lệ đẩy hai cửa đá đóng lại, trong tay Cách Tư lại xuất hiện hai thanh phi liêm, ma hỏa trên người lấp lánh, trên mặt hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười tàn khốc.
Trần Duệ đương nhiên không muốn thành ba ba trong hũ, hắn lùi nhanh về sau, bắt đầu đánh giá địa hình.
Lưu Lệ thân hình nhoáng lên, lao về phía Trần Duệ, cận thân công kích như cuồng phong bạo vũ, bỗng dưng, Lưu Lệ chém loạn một đao, bật người nhảy ra xa, ma hỏa trên người Cách Tư sáng rực, quát lên một tiếng: “Thiên nhận!”.
Trong tích tắc, đầy trời là tiếng gió, không biết có bao nhiêu phi liêm bao vây lấy Trần Duệ. Trần Duệ hoảng hốt né phải tránh trái, nhưng phi liêm đến vô cùng xảo diệu, có trước có sau, phảng phất như có mấy tiết tấu bất đồng, tốc độ phi liêm lại vô cùng nhanh, rất nhanh đã quay về tay Cách Tư.
Trần Duệ lúc này trong tình huống hung hiểm vạn phần, nháy mắt trên người lại có hai vết máu, phi liêm vô cùng sắc bén, dù là có đặc tính tinh thể, thì máu tươi cũng không ngừng chảy ra. Trong lúc nguy cấp, Trần Duệ cởi xuống áo choàng, áo choàng biến thành cây roi mềm dẻo, quăng phải đánh trái, quất hết phi liêm ra, nhưng “cây roi” cũng không ngừng biến ngắn. Trần Duệ vừa đánh vừa lui, đột nhiên biến mất không thấy.
Cách Tư mất đi mục tiêu giật mình không hiểu, hóa ra Trần Duệ đã trốn vào trong hố sâu ở giữa sảnh, cũng may đây là góc chết, nên tất cả phi liêm bị Cách Tư thu lấy, “thiên nhận” cũng có chút khoa trương, trăm cái là cùng, nhưng mà có xoay về thêm vào bắn ra liên tục, xác thực là sát chiêu khó chơi.
Lưu Lệ thấy Cách Tư thất thủ, đang muốn tiến lên, thì Trần Duệ đã lui sâu vào trong sảnh, đột nhiên nhảy lên cao, trong tay là vài cái phi liêm nhặt được, nhưng mục tiêu không phải là Lưu Lệ đang đuổi theo mà là ma pháp đăng khổng lồ giữa sảnh.
Nhưng mà phi tiêu cũng không phải dễ ném như vậy, đặc biệt là phi liêm, nhìn thì dễ, nhưng sử dụng thì… Ném mấy phát đều không trúng, một phát chuẩn nhất, mắt thấy sắp đụng vào ma pháp đăng thì lại xoay quay về. Nếu như không phải trong lúc nguy cấp, Trần Duệ đã ngượng đỏ mặt rồi!
Lưu Lệ rất rõ ràng định xài lại mánh cũ, bức Trần Duệ vào tầm bắn của Cách Tư, Trần Duệ đương nhiên sẽ không ngu để nàng thực hiện được ý đồ.
Cách Tư cũng không ngốc nghếch đến nỗi đứng đợi bên ngoài, hắn hiện ra trong sảnh, ma hỏa bắt đầu lấp lánh, chính là dấu hiệu của tuyệt chiêu “thiên nhận”. Lúc này Trần Duệ lại một lần nữa nhảy lên, trong tay là một khối đá, hung hăng ném một cái, quả nhiên ném trúng ma pháp đăng. Quả nhiên gạch đá dùng tốt nhất, xa ném gần đập, già trẻ đều dùng được!
Nguyên lý của ma pháp đăng là lợi dụng ma trận kích phát tài liệu đặc thù, ví như đằng thạch phát sáng. Bị tảng đá ném trúng, ma trận bị phá hoại, ma pháp đăng theo đó tắt ngóm, ngoại trừ u quang nhàn nhạt ở vách tường, trung ương đã biến thành đen nhánh, Trần Duệ lập tức ẩn mình vào chỗ tối. Hai đại ác ma cháy lên hỏa diễm trong đêm tối rất dễ bị nhìn thấy.
Trong chủ quáng, xa xa truyền đến tiếng gầm gừ cùng dận dữ làm đám đạo tặc ngoài động nhất thời không dám tiến vào, có người lên tiếng.
“Nạp Cổ Lạp Lạp khi bắt mồi không thể tiếp cận, chúng ta vẫn nên canh cửa, miễn địch nhân trốn ra. Lại nói bên trong quá lớn, tùy tiện đi vào có khi còn thành trở ngại cho Lưu Lệ và Cách Tư đại nhân, tin tưởng đại nhân sẽ rất nhanh giải quyết được”.
Kiến nghị này lập tức được mọi người ủng hộ, mọi người lập tức thắp sáng ma pháp đăng cùng thiết bị chiếu sáng, vây quanh cửa quáng động.
Ai cũng không biết, địa ngục khuyển Nạp Cổ Lạp Lạp hiện tại phi thường buồn bực.
Tên gia hỏa trong suốt trước mắt này có thể tự do biến hóa thân thể, có chút giống như trùng biến hình vậy, nhưng nào có trùng biến hình nào lợi hại như thế a…
Địch nhân nhìn như không chịu được một kích, nhưng đánh sao cũng không chết, cắn xé cũng tốt, hỏa cầu cũng tốt, cho dù là vỡ thành mấy trăm mảnh cũng có thể tụ lại được. Chán ghét không chỉ có điều này, vừa rồi trong lúc sơ ý bị nó biến thành dây thừng bao kín đầu, ở nơi bị thương máu thịt nhanh chóng trôi đi, tựa như bị cái gì đó thôn phệ vậy, nếu như không phải kịp thời giãy ra, tuyệt đối ăn lỗ lớn.
Đến cùng là cách nào mới có thể triệt để giết chết củ hành tây trước mặt này?
Nạp Cổ Lạp Lạp lè lưỡi ra liếm vết thương, kịch liệt thở hổn hển. Quả nhiên, những mảnh vụn trên mặt đất lại tụ lại, Nạp Cổ Lạp Lạp cũng không để ý có một phần trong suốt khẽ bò lên vách động trên đầu nó!
Chương 91: Lưu Lệ thiêu đốt cùng Đâu Đâu khoe công.
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
Trong phòng phế quáng.
Sách lược của Trần Duệ rất có hiệu quả, hiện tại trung ương đen nhánh, Cách Tư mất đi năng lực viễn trình công kích, mà hỏa diễm trên người hai vị đại ác ma biến họ trở thành mục tiêu công kích.
Cách Tư phản ứng rất nhanh, không dừng lại bên trong hắc ám, trong nháy mắt di động, mà Lưu Lệ không di chuyển, chỉ cười lạnh một tiếng, ma hỏa trên người dần tắt, toàn thân chìm trong hắc ám.
“Hừ, tên ngu xuẩn này khóe quá hóa vụng, lại dám chiến đấu cùng Lưu Lệ trong hắc ám” Cách Tư tự nhủ một câu, tuy phi liêm trong tay cũng không hạ xuống, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng Lưu Lệ.
Trần Duệ lập tức thể nghiệm được lòng tin Cách Tư từ đâu tới, tuy vươn tay không thấy năm ngón, nhưng Lưu Lệ không chịu chút ảnh hưởng nào, hành động càng thêm mau lẹ chuẩn xác, phảng phất nàng vì hắc ám mà sinh ra vậy.
Vốn công kích của Lưu Lệ nặng quỷ dị, hiện tại có thêm hắc ám yểm hộ, càng thêm vô thanh vô tức, khó mà chống lại.
Mới vài phút, thân ảnh như quỷ mị này làm Trần Duệ ăn không tiêu, trúng liền mấy đao, nếu như ma pháp đăng không bị hắn ném, hắn còn có thể ứng phó, giờ hắn bắt đầu nảy sinh ý nghĩ hối hận vì tự đào hố chôn mình. Trần Duệ biết không thể tiếp tục như vậy, hắn thừa dịp Cách Tư đang ở nơi xa, Lưu Lệ chỉ có một mình, tất phải nắm chắc cơ hội giải quyết, nếu không chính mình sẽ thất bại.
Trong mắt Lưu Lệ, theo thời gian trôi qua, thương thế của địch nhân làm hắn phản ứng trì trệ, càng khó phán đoán hướng chém của nàng. Khí lưu nhẹ nhàng đến bên sườn đối phương, nhưng đối phương lại phản ứng chậm nửa nhịp, bị dao găm đâm vào, kêu thảm một tiếng, tay hóa hình đao chém về hướng bị tập kích, Lưu Lệ cũng không biết là hư trương thanh thế, nhớ đến bí kỹ đáng sợ kia, vội vàng rút dao chạy xa.
Nào ngờ đối phương chỉ chém loạn một phen, Lưu Lệ lập tức minh bạch một kích vừa rồi đã đánh trọng thương đối phương làm đối phương cuồng loạn, nàng ngấm ngầm cười lạnh, đánh một kích hư trương thanh thế dẫn phát chú ý của đối phương, nhưng ngay lập tức như quỷ mị đến sau lưng đối phương, toàn lực đâm xuống. Lúc này đối phương còn chưa phát giác, đôi môi hồng của vị nữ tính đại ác ma khẽ nhếch lên nở nụ cười thị huyết.
Cách Tư ở bên ngoài nghe thấy thanh âm kêu thảm của đối phương, trong lòng càng thêm chắc chắn, nói: “Lưu Lệ, nhớ lưu lại tính mạng hắn nhưng nhớ chặt đứt tứ chi hắn”.
Ngay khi Cách Tư lên tiếng, Lưu Lệ chỉ thấy ngực hơi lạnh, công kích mãnh liệt buộc phải dừng lại, dao găm trong tay chỉ kịp đâm vào ba phần, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi. Đâm vào ngực nàng là một thanh dao găm, chính là vũ khí của nàng, hiện đã đâm xuyên tâm tạng của nàng, mà đầu kia của dao găm nắm trong tay Trần Duệ.
Trong mắt Lưu Lệ, vừa rồi chỉ xảy ra trong tích tắc, tốc độ của địch nhân vượt quá tưởng tưởng của nàng, hắn nhanh chóng rút ra dao găm đâm nơi sườn, như thiểm điện đâm vào ngực nàng, một kích này vô cùng lãnh tĩnh cùng chuẩn xác, nào có chút trì trệ, điên cuồng nào? Hóa ra, địch nhân có thể chuẩn xác nắm bắt động tác của nàng, biểu hiện vừa rồi chỉ là dụ địch mà thôi.
Lưu Lệ dùng hết khí lực hét lên một tiếng, trong tay phát lực định đồng quy vu tận, Trần Duệ đã nhanh chóng rút con dao găm ở ngực nàng ra, lực lượng tàn dư nhanh chóng biến mất, nàng gục ngã xuống đất.
“Lưu Lệ!” Cách Tư cuối cùng phát hiện ra có điểm không đúng, kêu lớn một tiếng, nắm chặt phi liêm, lực lượng trên người bạo phát, cẩn thận bước đến, trong hắc ám mờ mịt, một cánh tay mở ra năm ngón nhắm thẳng vào hắn.
Trần Duệ chính là chờ Cách Tư đến gần, cực quang đạn chờ sẵn từ lâu, đột nhiên phân tích chi nhãn truyền đến nhắc nhở, còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị nắm lấy, hồng quang đại thịnh.
Hóa ra là Lưu Lệ khi gần chết nghe thấy tiếng hô của Cách Tư, cũng không không biết lấy đâu ra sức lực, liều chết nắm lấy hắn.
“Cách Tư, thiên nhận”.
Ma hỏa trên người Lưu Lệ làm Trần Duệ bạo lộ hành tung, đó chính là hỏa diễm Lưu Lệ dùng sinh mạng đốt lên, Trần Duệ nhất thời không thể thoát khỏi trói buộc, nhưng cánh tay hướng về trước vẫn mở ra.
Cách Tư bước nhanh lên, hét lớn một tiếng, đầy trời là tiếng xé gió, không ngờ không chút do dự đánh ra thiên nhận.
Hàn quang trong mắt Trần Duệ chợt lóe, quang cầu khổng lồ bắn về hướng Cách Tư, Cách Tư không ngờ đối phương còn có sát chiêu, đang lúc toàn lực thi triển thiên nhận, không thể sử dụng được thuấn di, trong lúc hoảng loạn ném ra phi liêm cũng bị quang cầu nuốt mất, chỉ đành hai tay giơ loạn, liều mạng ngạnh tiếp.
Nhưng mà, đỡ không được!
Hiện tại lực lượng Trần Duệ khác xưa, đồng dạng là cao giai đại ác ma sơ đoạn, nhưng Cách Tư căn bản không thể giống như Mễ Tạp Tư bắn ngược cực quang đạn, ma hỏa ảm đạm bị bạch quang cắn nuốt, thân thể không tực chủ lui lại, lực phòng ngự cũng dần sụp đổ. “Oanh”, cực quang đạn đẩy Cách Tư đập trúng bức tường sau lưng, cả phế quáng thất tựa như run rẩy.
Bạch quang cuối cùng tan biến, thạch bích cứng rắn xuất hiện một vết lõm sâu, thân thể mềm mại Cách Tư rơi xuống thật sâu.
Ảo diệu lớn nhất của thiên nhận là công kích tuần hoàn liên miên không dứt, hiện tại Cách Tư đã bị đánh bại, công kích không thể tuần hoàn được, Trần Duệ cũng vừa thi triển cực quang đạn, không thể né tránh, trên vai trúng một chém, còn có vài vết thương khác, Lưu Lệ siết chặt không thôi lại thành lá chắn, sau lưng bị bốn thanh phi liêm đâm, ma hỏa dập tắt, đã không còn sinh cơ.
“Khố Lợi Á đại nhân hai ngày sau sẽ trở về, hắn sẽ báo thù cho ta…” Ở phía trước truyền đến thanh âm của Cách Tư, lời nói hết cũng đoạn khí!
Trên ngón tay Trần Duệ thêm một cái nhẫn, phát ra ánh sáng, chính là chiếu sáng giới chỉ Joseph đưa, hắn nhẹ nhàng giãy khỏi Lưu Lệ, đặt thi thể nàng trên mặt đất, rút phi liêm ra khỏi vai nàng, chậm rãi vuốt hai mắt nàng xuống.
Trần Duệ không biết tại sao mình phải làm chuyện dư thừa như vậy, nhưng trong lòng vẫn bị hành động của Lưu Lệ ảnh hưởng, kỳ thực một đao vào ngực nàng đã là thương trí mạng, chỉ vì đánh ngã hắn cùng bảo vệ Cách Tư mà nàng dùng chút sinh mệnh lực cuối cùng, tuyển chọn đồng quy vu tận. Nếu như có tuyển chọn, Trần Duệ cũng không muốn động thủ với nữ nhân, nhất là giết chết đối phương, đáng tiếc hắn không thể chọn.
Trong chiến đấu, chỉ có địch nhân cùng bản thân, chỉ có sinh cùng tử.
Mà trái ngược hẳn là Cách Tư, hắn đầu tiên không chút do dự đánh ra thiên nhận, trước khi chết cũng không nói một câu về Lưu Lệ, chỉ nói Khố Lợi Á sẽ vì ta báo thù, mà không phải vì chúng ta!
Nữ tính đại ác ma… Một đời trung trinh…
Có lẽ… có lẽ không có có lẽ…
Trong đầu hắn xuất hiện đôi hồng đồng quen thuộc, bởi vì mất máu mà thân thể dần lạnh đi nhưng lúc này một luồng ấm áp trào dâng.
Thương thế lần này của Trần Duệ so với khi đấu cùng Mễ Tạp Tư nhẹ hơn, vết thương nghiêm trọng nhất là nơi sườn, chỉ là tinh lực tổn hao tương đối nghiêng trọng, sau khi uống một bình chữa thương dược thủy, hắn bắt đầu cẩn thận đánh giá khắp đại sảnh.
Hiện tại ma pháp đăng trên đầu đã bị hắn đánh vỡ, nhờ vào chiếu sáng giới chỉ, hắn có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp phế quáng. Trần Duệ tâm niệm vừa động, mở ra trữ vật thương khố, thu lại những phế quáng này, kết quả là lần đầu tiên trữ vật thương khố xuất hiện tình huống tràn đầy vật phẩm!
Quáng thạch trong sảnh bỗng hạ thấp mấy thước, nhưng vẫn như cũ không thấy đáy, cũng không biết tột cùng có bao nhiêu nữa.
Ngay lúc này, cửa đá đại sảnh vốn bị đóng mở ra, Trần Duệ lập tức thu lại chiếu sáng giới chỉ, nhưng thật lâu không thấy ai, thật lâu sau vang lên thanh âm quen tai: “Chủ nhân, người ở đâu?”.
Hóa ra là Đâu Đâu, Trần Duệ mở chiếu sáng giới chỉ, thở dài một hơi: “Đâu Đâu, ngươi không sao chứ?”.
Đâu Đâu nghe thấy thanh âm của hắn, vội nhảy đến, khi đi đến trước mặt hắn, biểu tình hóa thành khoe công: “Chủ nhân, Đâu Đâu quá lợi hại a, nuốt hết con chó hai đầu kia, nhưng là xương nó ăn không được nên nhổ ra ngoài rồi”.
Trần Duệ hơi ngớ, nghĩ đén bộ xương khổng lồ ở âm vũ tùng lâm, có chút sợ hãi hỏi: “Ngươi sao tìm được tới đây?”.
“Đâu Đâu sau khi nuốt con chó kia, không biết vì sao mũi trở nên rất thính, ngửi được mùi của chủ nhân” mặt Đâu Đâu đột nhiên biến thành mặt chó, làm bộ ngửi dưới đất, dùng ngôn ngữ tứ chi khoe năng lực mới của mình.
Trần Duệ không khỏi chấn kinh: nói như vậy, Đâu Đâu có tỷ lệ nhất định giành được năng lực của đối phương, là do ác ma quả thực sao? Không trách được nó có thể phát ra long uy, xem ra lần này thu được một bộc nhân khó lường.
Trùng biến hình mạnh nhất trong lịch sử có thể biến thành ma thú mạnh nhất a!
“Đâu Đâu, làm tốt lắm, sau này thịt nướng không thiếu phần ngươi”.
Đâu Đâu nghe thấy chủ nhân khen thưởng, đắc ý hóa ra hai cánh tay, xoa xoa eo, há rộng miệng cười đầy khoa trương.
Đâu Đâu đắc ý một lúc, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: “Chủ nhân, ngoài cửa thật nhiều người a, Đâu Đâu không dám đi ra…”.
Một câu nói lại bạo lộ bản chất nhát gan của Đâu Đâu đại nhân, ma thú mạnh nhất lịch sử gì chứ, trước mắt trùng biến hình chỉ là trùng biến hình!
Lần này giết chết Lưu Lệ cùng Cách Tư, tam đầu khuyển cũng bị Đâu Đâu nuốt, chỉ sợ không lành. Từ lời của Cách Tư mà tính, Khố Lợi Á hai ngày sau sẽ quay về, thực lực của hắn ít nhất cũng là cao giai ác ma trung đoạn. Hiện tại thời gian cấp bách, cần mau chóng huấn luyện, ngoài ra cần di dời lực chú ý của Khố Lợi Á, không để hắn nghĩ đến quáng vụ sở.
Những tên thủ vệ canh cửa quáng động lúc đầu đã bị Trần Duệ giết sạch, Lưu Lệ, Cách Tư, địa ngục khuyển cũng bị thịt, những tên canh cửa hiện giờ không thấy được hắn cùng Đâu Đâu.
Đâu Đâu hiếu kỳ nhìn chủ nhân trầm tư, không ngờ lại nhìn mình đầy kỳ dị, đột nhiên sinh ra dự cảm bất hảo, chợt nghe chủ nhân nói: “Đâu Đâu, xem ra đến lúc ngươi quay lại đóng vai lão bản rồi”.
Chương 92: Quái vật! U linh long bò ra từ chủ quáng động.
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
Ở cửa chủ quáng động.
Thanh âm gầm gào dần biến mất, đám đạo tặc đang bình tĩnh chờ địa ngục khuyển quay lại, ai ngờ chờ thật lâu không thấy đâu, tâm tình đám đạo tặc bắt đầu thấp thỏm lo âu, đề nghị đi do thám một phen. Có chút người kiên trì tiếp tục chờ đợi, canh giữ cửa, tránh địch nhân trốn thoát, vốn chia làm hai phe còn đang định chia người hành động thì từ xa xa truyền đến thanh âm gầm gào.
Rất nhiều đạo tặc sắc mặt biến đổi, bởi vì bọn họ nghe được đây không phải tiếng gầm của Nạp Cổ Kéo Kéo, tiếng gầm này dài hơn nhiều, khí tức khủng bố ẩn chứa bên trong cũng nhiều hơn nhiều.
Tiếng gầm càng lúc càng gần, ngay sau đó, mặt đất ẩn ẩn truyền đến rung động, phảng phất ma thú khổng lồ nào đó đang đi, đám đạo tặc toàn thân căng cứng, chẳng lẽ… Chiến đấu cùng hai vị đại nhân và Nạp Cổ Kéo Kéo là ma thú đáng sợ trong lòng đất, chẳng lẽ những ma thú này vốn một mực hoạt động ở tầng dưới, đã bắt đầu tràn lên trên?
Theo thanh âm rung động, đám đạo tặc dồn dập lùi về phía sau, như lâm đại địch, chấn động không ngừng truyền đến, một đống đồ vật bị ném ra, rơi lung tung trên đất.
Đây là một bộ xương không nhỏ, dưới ánh lửa chiếu rọi, mọi người nhận ra có xương đầu của loại chó, tất cả lập tức liên tưởng đến thanh âm gầm gừ tan biến của Nạp Cổ Kéo Kéo.
Nạp Cổ Kéo Kéo… nhất định đã bị ma thú đáng sợ nào đó ăn rồi, như vậy Lưu Lệ và Cách Tư đại nhân phải chăng cũng…
Phát hiện này làm đám đạo tặc lạnh gan, vội vã nhìn về phía cửa động, một thân ảnh khổng lồ hiện ra trong tầm đuốc, đám người vừa nhìn rõ diện mạo của ma thú này, lập tức sợ hãi không thôi.
Đây không phải là ma thú, mà là quái vật mới đúng! Đây là một con cự long, chính xác mà nói là bộ xương cự long, mà bộ hài cốt này rõ ràng là còn sống, khung xương trắng bệch, đôi mắt lóe lên lục quang quỷ dị.
Ma giới từng có tà pháp sư hoặc dịch ma lợi dụng tử thi hoặc khô lâu để chiến đấu, nhưng chưa từng nghe đến có người có thể sai khiến hài cốt cự long, đây là quái vật hàng thật giá thật…
“U linh long…” Có người run rẩy thốt lên.
Quái vật gầm lên một tiếng đầy giận giữ, uy áp lập tức truyền đến, cho dù cự ly rất xa, đám đạo tặc cũng có thể cảm nhận được uy áp kinh khủng này, làm tán loạn cả đám.
Đây là long uy trong truyền thuyết! Một con cự long thành niên ít nhất là ma hoàng cấp, càng huống hồ là loại quái vật chuyển hóa thành dạng này.
Quái vật sau khi gầm lên một tiếng, bước chân trầm trọng đi về phía đám đạo tặc, đám đạo tặc nào dám ngập ngừng, người phản ứng nhanh thì chạy, kẻ nhát gan thì vừa lăn vừa bò chạy xuống núi.
Đám đạo tặc đang ở quáng vụ sở nơi lưng núi, thì nghe đến tiếng ồn ào huyên náo từ chủ quáng động, ngay sau đó, một màn khó quên xuất hiện, đám đồng bọn cả lăn cả bò đi xuống núi, không lâu sau, một quái vật khủng bố hiện ra trong tầm mắt, gầm gào với song nguyệt!
Tâm tình luôn bị cảm nhiễm, đặc biệt là sợ hãi, rất nhanh, cả đám đạo tặc vội vã chạy trốn.
Từ thi cốt tam đầu khuyển, ma thú cường đại tương đương cao giai ác ma, còn bị con ma thú này ăn đến còn mỗi xương, không ai dám hỏi nhảm Lưu Lệ cùng Cách Tư đại nhân vì sao không trốn ra được…
Đâu Đâu hiện tại vô cùng đắc ý, quên cả chuyện chủ nhân phân phó không được nói, hô ra một tràng khẩu hiệu của quỷ long đại nhân uy vũ. Loại chuyện dọa người này dễ hơn nhiều đối phó với địa ngục tam đầu khuyển, nó giả dạng quỷ long nhiều năm rồi, giờ ngựa chạy đường quen, thời cơ, khí tức nắm bắt vô cùng hoàn mỹ.
Chẳng qua, quỷ long đại nhân hiện tại kém hơn nhiều so với khi ở âm vũ tùng lâm, tiếng gầm đầu còn mang theo long uy lấy đi hết chỗ long uy nó tích tụ được, gầm gào phía sau chỉ có thể tính là gào khan mà thôi.
Có Đâu Đâu ở cửa lớn hồ giả hổ uy, Trần Duệ có thể an tâm ở trong phế quáng thất chuyển đổi linh khí. Tài liệu càng cao cấp thì chuyển hóa càng tốn thời gian, loại tinh thể này so với ma pháp tài liệu dễ chuyển hóa hơn mà sau khi tiến vào sát cảnh, tốc độ chuyển hóa của hắn cũng nhanh hơn trước, sau ba giờ, linh khí tăng thêm mười vạn, từ âm vũ tùng lâm còn chín vạn, thêm vào đặc tính dẫn linh cùng trận chiến lúc trước, hiện giờ hắn đã có hai mươi vạn linh khí, mà quáng thạch trong linh khố mới chỉ giảm đi một phần mười.
Trần Duệ tính toán thời gian một phen, hiện giờ đã là nửa đêm, thời gian long ngữ minh văn hữu hiệu cũng sắp hết, không thể tiếp tục ở lại phế quáng, hắn liền nhanh chóng rời khỏi phế quáng động, chỉnh lý hiện trường một phen, mang theo Đâu Đâu cùng Mãnh Đạt trở về lều.
Ngày thứ hai, Athena thấy bộ dáng tiều tụy của Trần Duệ, liền hỏi: “Tối qua ngươi ngủ không tốt sao? Đã sắp giữa trưa rồi, sao còn bộ dáng hữu khí vô lực vậy?”.
“Mới đến chỗ mới, có chút ngủ không quen” Trần Duệ cười cười, kỳ thực tối qua sau khi trở về, hắn một mực chuyển đổi linh khí, hiện tại tổng lượng đã đạt tới ba mươi vạn, mà quáng thạch trong trữ vật thương khố còn một phần lớn chưa chuyển hóa, sau đến khí trời mờ sáng, hắn quá mệt mỏi và buồn ngủ mới đi nghỉ ngơi.
Athena nhớ đến lần trước ở phòng nghị sự, thân thể của Trần Duệ không tốt lắm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhất định là bệnh lần trước còn chưa hết, ở trong lều không quen, hay là ta dựng cho ngươi một căn nhà gỗ”.
“Thật sự là không sao đâu” Trần Duệ biết Athena mang hảo ý, lần trước là do độ sâu phân tích rút cạn tinh thần lực, hiện tại tình huống bất đồng. Thương thế tối qua đã khỏi hẳn, chỉ là do hắn gấp gáp chuyển hóa linh khí, nên ngủ không đủ giấc mà thôi.
“Nếu như ngươi không thoải mái, thì đừng đi săn, nguồn nước cùng ma thú phụ cận đều bị đạo tặc khống chế rồi, ta cưỡi Khắc Cốt đi lục diệp rừng rậm săn đi. Không phải hôm qua ngươi đáp ứng cho quáng công canh thịt sao?”.
“Không cần vội vã như vậy, ta hôm qua nói là hai ngày một lần, còn là cố gắng nữa” Phát biểu lần trước của Trần Duệ là có để lại đường lùi, để miễn việc hắn không làm được trở thành trò cười.
“Trần Duệ, ta không thông minh như ngươi, câu nói cũng không lắt léo bằng” Athena hơi nhíu mày: “Ta chỉ biết, quáng công mỗi ngày đều có nguy hiểm đối với sinh mạng, lại không thể ăn no, cuộc sống của họ quả thật quá gian khổ. Ngươi hiện tại là quáng vụ quang, bọn họ đều là thuộc hạ của ngươi, chẳng lẽ không làm gì cho họ sao?”.
Trần Duệ không ngờ Athena lại nói những lời này, chức quáng vụ quan chỉ là màn che giúp hắn đến Tây Lang sơn mà thôi, nhiều nhất là khi Ban Nạp Khắc trở về, lệnh quáng công chạy trốn mà thôi.
“Ta đã nghĩ rất nhiều, thực lực đạo tặc đoàn quá mạnh, một mình ta không đấu lại được, nếu như xung động, nhất định làm hại mọi người. Điều ta có thể làm chỉ là cố gắng kiếm thức ăn giúp bọn họ ăn no mà thôi” Có thể nhận ra khuyết điểm dễ xung động của mình, xem ra tối qua Athena đã suy nghĩ rất nhiều.
Athena nhìn vào Trần Duệ trầm ngâm không nói, cẩn thận hỏi một câu: “Ta có phải rất ngu không?”.
“Rất ngu” Trần Duệ không cần nghĩ ngợi nói ra hai từ khẳng định, tâm tình Athena lập tức chìm xuống.
Người không vì mình trời tru đất diệt, bảo vệ tốt lợi ích của mình là được rồi, quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Nghĩ mình là siêu nhân sao?
Những người này, dù là đến thế giới hòa bình của hắn cũng bị coi là kẻ ngốc, thậm chí có không ít hảo tâm nhưng không được hảo báo, bị càng nhiều người khinh bỉ coi là ngu ngốc…
Thế giới nào cũng có những người như vậy, nhưng mà thế giới nào cũng cần những người ngốc này, tuy không có những người này, tinh cầu vẫn quay, nhưng có những người này, trời mới càng xanh, ánh sáng càng thêm long lanh, cuộc sáng càng thêm ý nghĩa.
Trần Duệ thu hồi tâm tư, tiếp tục nói: “Nhưng là, căn bệnh này bị lây truyền, ta nghĩ ta bị nhiễm bệnh rồi”.
“Chúng ta cùng đi săn đi?” Athena mong chờ nhìn hắn.
Đáp lại ánh mắt mong chờ của nàng, Trần Duệ nhún nhún vai: “Như vậy, ta muốn quay về lều nghỉ ngơi tiếp đi”.
“Hừ!” Athena rất bất mãn nhìn Trần Duệ, cũng không để ý đến hắn nữa, cưỡi Khắc Cốt bay lên trời.
Trần Duệ đành chịu thở dài một hơi, nữ nhân ngốc, ngươi không hiểu, ta cần phải quay về lều.
Khố Lợi Á chỉ hai ngày sau sẽ quay lại, dù cho liên tục chuyển hóa cũng không chuyển hóa hết được phế quáng trong phế quáng thất. Huống hồ, nếu Khố Lợi Á trở về, việc chuyển hóa càng thêm khó khăn, mà trong quáng công còn có nội gián của đạo tặc đoàn nữa, hiện không thể đả thảo kinh xà.
Có Đâu Đâu, nhất thời chủ quáng động không ai dám tiến vào, nhưng việc u linh long có khả năng không dấu nổi Khố Lợi Á hoặc Ban Nạp Khắc, nhưng ít ra tạm thời sẽ không ai hoài nghi đến quáng vụ sở. Hiện tại cần nhanh chóng hấp thu linh khí, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Từ tình báo của Mejia, đạo tặc Tây Lang sơn rất có thể liên quan đến Xích U lãnh địa, Joseph lần này tiến cử hắn rất rõ ràng, thứ nhất, làm hắn chết, giải trừ uy hiếp ngầm ở Ám Nguyệt thành, thứ hai, dùng cái chết của hắn để đả kích cùng làm suy yếu thế lực Mejia.
Bởi thế, dù cho Trần Duệ không đi vào chủ quáng động để bị ma thú giết chết thì đám đạo tặc cũng sẽ chủ động giúp đỡ hắn.
Trừ phi bỏ chức quáng vụ quan chạy trốn, nếu không sớm muộn sẽ phải đối mặt với Khố Lợi Á. Từ cách nói của Cách Tư, Khố Lợi Á hẳn còn lợi hại hơn cả Cách Tư cùng Lưu Lệ liên thủ, khảo nghiệm lần này tuyệt không dễ dàng.
Dù cho đối phương khi nào đến, thì việc cần nhất hiện tại là nhanh chóng tăng cao thực lực. Lực lượng thuộc về chính mình mới là bảo chứng tốt nhất, còn về quáng công, đến lúc đó nghĩ biện pháp đi…
Trần Duệ suy nghĩ một chút rồi xuống núi, hắn dặn dò Cái Đức mấy câu, nói chính mình cần tu hành độc thuật của Aldas đại sư, trong lều sẽ có kịch độc, ước chừng ngày rưỡi thời gian mới hết, nếu như Athena về, phiền Cái Đức thông báo giúp hắn.
Cái Đức vừa nghe trong lều có độc, vội vàng gật đầu, lại phát người canh chừng dưới chân núi, để tránh Athena hoặc những người khác không biết lên núi trúng độc.
Vì đề phòng, Trần Duệ lại dặn dò Mãnh Đạt cùng Đâu Đâu canh lều, lúc này hắn tiến vào siêu cấp hệ thống, dùng hai mươi vạn, đổi lấy hai bình vĩnh hằng chi niệm cùng vĩnh hằng chi thể uống vào, cảm giác “quy tắc” kỳ dị lại xuất hiện, tinh thần lực cùng thể chất của hắn tăng lên rõ rệt.
Trần Duệ cũng không tiếp tục huấn luyện ngay, mà lại uống một bình khôi phục dược thủy, sau đó nghỉ ngơi mấy giờ đưa thân thể về trạng thái tốt mới tiến vào siêu cấp hệ thống.
Xưng hiệu: dẫn tinh sĩ.
Đẳng cấp tiến hóa: nhị tinh.
Điểm kinh nghiệm: 10%
Điểm linh khí: 153552
Tổng hợp thực lực: D
Trong bảng trạng thái, hai quang cầu Cương và Sát cảnh tỏa quang mang sáng ngời, lấy quang cầu hoàng sắc Sát cảnh làm trung tâm, những bụi hoàng kim chậm rãi lưu động xung quanh, tựa như một tinh hệ thần bí mỹ lệ vậy.
Trong tinh thần hoa viên, khu tiên nữ chầm chậm bay múa, năm cây linh quả thụ đã nở hoa, còn ba ngày nữa là có thể thu hoạch quả, sinh trưởng của cây ác ma cũng rất ổn định, xem ra hình thức ủy thác tự động rất được việc.
Trần Duệ ý niệm vừa động, tiến vào huấn luyện trường, sau khi chăm chú suy nghĩ, hắn cũng không lựa chọn tám lần trọng lực, mà lực chọn – hoàn cảnh, thứ trước kia rất ít khi hắn đụng đến.
Cương cảnh tu hành là thể, sát cảnh tu hành là lực. Tại âm vũ tùng lâm, Trần Duệ từng thử tám lần trọng lực nhưng thân thể hắn như đã chuy luyện đến cực hạn, mặc dù có thể tăng lượng nhỏ lực lượng, nhưng thuần túy chỉ là lực, đối với ảo diệu của lực lượng không có chút lĩnh ngộ nào!
Trần Duệ khi ở cương cảnh, cũng đã từng chọn hoàn cảnh rừng rậm để tu hành một lần, hiện tại hắn lựa chọn là cảnh hải dương. Ở trong tiền thế, có không ít tiểu thuyết đề cập đến tu luyện trong nước, tiêu biểu nhất là thần điêu đại hiệp, trong thế giới thực cũng được áp dụng khá nhiều vào huấn luyện cách đấu hay thể dục.
Cảnh hải dương có hai loại: một là nộ hải, tức là mặt biển, một là biển sâu, tức là đáy biển, giá cả đều vô cùng tiện nghi, chỉ tốn một ngàn linh khí.
Trần Duệ lựa chọn nộ hải, mà phương diện thời gian hắn lựa chọn tối đa 1:100, tiêu tốn mười vạn linh khí.
Trần Duệ cũng không biết quy tắc thời gian có ảnh hưởng đến sinh mạng chân thực không, nhưng hắn ký cộng sinh khế ước với độc long, tuổi thọ cao hơn N lần so với ma tộc, dù tuyển chọn tu luyện mấy trăm năm cũng không thương cân động cốt.
Sau khi tiến vào tu luyện, trước mắt Trần Duệ là hải dương vô bờ bến, nộ hải quả không hổ chữ nộ, sóng to gió lớn, thế như vạn mã chạy chồm, khí thế cuồn cuộn tiến tới. Dưới chân hắn là một viên đá ngầm trơn tuột, còn chưa kịp đứng vững thì đã bị hải triều xô ngã.
Trần Duệ không kịp đề phòng, bị đẩy vào trong nước, cũng may hắn không phải kể không biết bơi, hít vào một hơi, tưởng muốn bơi về đá ngầm thì lực xung kích vượt quá tưởng tượng, một cơn sóng đánh tới, thân thể không tự chủ được bị đẩy đi xa, lưng đập trúng một hòn đá ngầm khác, đau thấu tim gan, may mà có tinh lực bảo vệ cũng không bị trọng thương. Hắn liều mạng nắm chặt hòn đá ngầm kia, miễn cưỡng ổn định thân hình. Nhưng lực xung kích của nước biển cực mạnh, sóng này tiếp sóng kia, liên miên không dứt, Trần Duệ vừa đứng lên, còn chưa kịp đứng vững đã bị đánh bay xuống nước, huyết khí lật chồm.
Nộ hải này khác xa với tưởng tượng của Trần Duệ, cả khu nước nông cũng không có, vô bờ vô bến là cuồng triều, chỗ duy nhất có thể đặt chân là đá ngầm trơn trượt, nếu muốn giữ mạng sống thì chỉ có hai con đường, một là lựa chọn rời khỏi huấn luyện, nếu không phải thích ứng với hoàn cảnh này.
Thiên hạ nhu nhược nhất là nước, mà công kích mãnh liệt nhất cũng là nó, ở chỗ này, Trần Duệ thể hội được ý tứ của câu này, nước biển đương nhiên là nước mà lực lượng chí đại chí cường!
Vốn Trần Duệ còn cho rằng lực lượng bản thân đã đạt được một độ cao nhất định, nhưng đứng trước thiên địa chi uy, hắn mới biết bản thân nhỏ bé biết bao, khác với huấn luyện tăng trọng lực, hắn không cần dùng tinh lực, trực tiếp chuy luyện thân thể, giờ hắn phải dùng toàn bộ tinh lực mà còn chưa thể đề kháng lại. Trước mắt cái gì cũng không nghĩ đến, hắn chỉ đơn giản là liều mạng nắm lấy đá ngầm, toàn lực ứng phó lực xung kích.
Sắc trời dần tối, bên quáng vụ sở, khí lưu cường liệt truyền đến, Athena cưỡi Khắc Cốt bay xuống. Cái Đức lập tức ra đón, Athena từ trong không gian trang bị lấy ra một đống ma thú, làm cho vệ binh cùng quáng công hai mắt tỏa sang.
“Đây là quáng vụ quan của các ngươi đặc ý nhờ ta đi săn” Tuy trong lòng Athena còn có bất mãn đối với Trần Duệ nhưng nàng vẫn nhường công lao cho hắn, “Cái Đức, phái người xử lý tốt chỗ này, đúng rồi, Trần Duệ đâu?”.
Cái Đức lo Athena trúng độc, vội đem chuyện Trần Duệ tu hành độc thuật ra nói. Athena nhíu mày, nghĩ đến lúc ở âm vũ tùng lâm, Trần Duệ cũng cả ngày ở trong lều, không thể tiến vào quấy nhiễu hắn, chuyện độc thuật hẳn chỉ là để che dấu mà thôi. Vấn đề là hắn không ăn không uống cả ngày, đến cùng là làm gì?
Athena nghĩ đến xuất thần, lúc này phó đội trưởng Connor đi tới, chỉ huy thủ hạ tiếp lấy ma thú, nói thầm mấy câu với Cái Đức rồi khom người với Athena lui xuống.
Athena hồi thần lại, thấy biểu tình kinh ngạc của Cái Đức, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Cái Đức lấy lại bình tĩnh, nói với Athena: “Theo ám tinh linh của chúng ta truyền về thì tối qua chủ quáng động xuất hiện một ma thú khủng bố từ lòng đất phá lên, giết hai cao giai ác ma cùng một cao giai ma thú của Hồng Ma đạo tặc đoàn”.
“Có chuyện này sao?” Athena kinh ngạc hỏi: “Một con ma thú giết liền ba cao giai? Là ma thú nào mà lợi hại vậy?”.
Cái Đức lắc lắc đầu: “Còn không rõ lắm, tin tức chưa được xác nhận”.
“Hiện tại tình huống đám đạo tặc như nào?” Athena lại hỏi; “Có rút khỏi Tây Lang sơn không?”.
“Không, chúng chỉ xa xa đứng dưới chân núi, không dám đến gần chủ quáng động”.
Athena gật gật đầu, kỳ thật dù là đạo tặc rút đi, quáng công cũng không thể trở về khai thác được, có ma thú cường đại tồn tại, căn bản không thể khai thác, mà lại chịu đạo tặc quấy nhiễu từ xa nữa. Hiện tại cũng may có ma thú dưới lòng đất tiêu hao cùng đám đạo tặc, dù sao bên mình cũng không chịu tổn thất.
Trong huấn luyện trường.
Trần Duệ ngồi trên một khối đá ngầm hơi nhô khỏi mặt biển, hắn điều chỉnh hô hấp, tinh lực rải toàn thân, hắn đã không còn là kẻ gà mờ mấy ngày trước nữa, hiện đã có thể miễn cưỡng giữ thăng bằng.
Hiện hắn có thể làm chỉ là vận dụng tinh lực phòng ngự sóng biển mà thôi, cảm giác này khác xa trọng lực tu hành. Đồng dạng là tăng cao phòng ngự, nhưng huấn luyện trọng lực là tăng khống chế cùng cường độ cơ thịt, mà trong nộ hải là sắp xếp cùng tổ hợp tinh lực, trong thực tiễn không ngừng tìm ra phương pháp hữu hiệu nhất, cái trước là bị động mà cái sau là chủ động.
Liên tục mấy đợt sóng lớn đánh đến, Trần Duệ cuối cùng không kiên trì được, lại rơi xuống nhưng hắn đã có kinh nghiệm, năm ngón khẽ bóp, tinh lực tụ tập đầu ngón tay, kịp thời nắm lấy đá ngầm, hoãn được chút thời gian.
Sau khi ổn định thân hình, hắn giữ chặt đá ngầm, từng bước tiếp lên tiếp tục ngồi xuống, chịu đứng sóng đánh.
Nhiệt độ ngày đêm Tây Lang sơn chênh lệch rất lớn, Athena, Cái Đức, Connor ngồi vây bên đống lửa vẫn cảm giác được hàn ý. Lần này Athena săn rất nhiều ma thú, thêm vào những loại quả hái được, hôm nay là hôm đầu tiên quáng công được ăn no đến vậy.
Dù cho Athena nhường công lao lại cho Trần Duệ nhưng rất nhiều quáng công rất kính ý cùng cảm kích nàng. Athena đón lấy miếng thịt nướng Cái Đức đưa, vừa cắn một miếng, đột nhiên nhớ đến một người, nhìn về chiếc lều đơn độc trên đỉnh núi.
“Tin tức mới nhất đây, tối qua ma thú dưới lòng đất cũng không xuất hiện, nhưng Hồng Ma đạo tặc đoàn cũng không dám tiến vào, chỉ dám thủ dưới chân núi” Connor uống một ngụm canh rồi nói: “Nghe nói ma thú này là một con cự long khổng lồ, không có máu thịt, chỉ có khung xương, tròng mắt phát ra lục quang, phi thường đáng sợ, đám đạo tặc đều gọi nó là u linh long”.
Athena đột nhiên kịch liệt ho khan, tựa như bị sặc vậy, Cái Đức vội vàng đưa chén nước cho nàng. Athena uống vào mấy ngụm, sắc mặt có chút cổ quái, Cái Đức cùng Connor đều tưởng nàng bị sặc, đương nhiên không thoải mái nên không chút để ý.
Athena nghe Connor kể lại, đột nhiên trầm tư hỏi: “Con ma thú này mấy năm trước có từng xuất hiện không?”.
“Không” Cái Đức lắc đầu quả quyết, “Mấy trăm năm nay quáng sơn từng xuất hiện medusa, ngưu đầu nhân, nguyên tố nhân, số lượng nhiều nhất là ma ruồi hút máu, phi thường khó chơi. Nhưng trước nay chưa từng thấy qua con ma thú này, hình như là mới xuất hiện”.
Athena nắm thật chặt lấy thịt nướng trong tay, nhưng cũng không nói gì, trong lòng hận đến hàm răng ngứa ngáy chỉ muốn cắn kẻ nào đó! Khi nàng ở âm vũ tùng lâm dưỡng thương từng thấy Đâu Đâu dùng bộ xương rồng giả trang quỷ long, giống hệt bộ dáng Connor miêu tả u linh long, thêm vào u linh long trước kia chưa từng xuất hiện, Trần Duệ vừa đến liền xuất hiện, mà cũng rất có tuyển chọn công kích Hồng Ma đạo tặc đoàn, giết đi ba cao giai. Vì thế nàng có đủ lý do để tin tưởng u linh long cùng quỷ long là một…
Chương 94: Athena nghi hoặc cùng Khố Lợi Á mệt mỏi.
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
Trong nộ hải, Trần Duệ làm tư thế đứng tấn, hai chân vững vàng đứng trên mặt đá ngầm trơn trượt, tư thế này khó hơn tư thế ngồi hai tháng trước nhiều, nhưng dù cho sóng to gió lớn, vẫn không thể lay động thân hình hắn.
Trong hai tháng huấn luyện, dược lực vĩnh hằng chi thể cùng vĩnh chi lực đã bị hắn hấp thu hoàn toàn, mà khi hắn hấp thu hết hai loại dược thủy mới đổi thì đột nhiên trong thân thể xuất hiện ba động kỳ lạ, không chỉ tinh thần lực cùng thể chất, mà lực lượng cả tốc độ cũng được tăng trưởng một phen, giống như một lần nữa dùng hắc sắc dược thủy vậy.
Đây hẳn là ngoại ngạch thưởng lệ, tương đương với gom đủ “bộ” đi.
Trần Duệ lúc này ẩn ẩn minh bạch một ảo diệu khác của vĩnh hằng dược thủy, nếu nói chân hệ dược thủy chỉ có “quy tắc”, thì vĩnh hằng hệ dược thủy ngoài “quy tắc” ra còn có thêm “cộng minh”, không biết sống lại dược thủy cùng diên thọ dược thủy sẽ như nào đây?
Dược thủy cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong tu hành, dược thủy tuy làm tăng trưởng lực lượng nhất định, nhưng trọng yếu là vận dụng và cảm nhận lực lượng, điều này cần phải tu hành mới có.
Trần Duệ không chỉ đứng trên đá ngầm mà còn xuất quyền, chỉ là tốc độ không nhanh, bởi vì chỉ riêng chuyện ổn định thân thể đã hao phí rất nhiều tinh lực. Hai tháng không ăn không ngủ cũng không phải là lãng phí, thu hoạch của hắn không nhỏ chút nào, hiện giờ hắn không chế cùng vận dụng tinh lực càng lúc càng tốt, đã có thể dùng tinh lực nhỏ nhất phát huy ra sức mạnh lớn nhất.
Cảm giác được điểm cực hạn, không thể chống đỡ được nữa, Trần Duệ chầm chậm ngồi xuống, chờ khi tinh lực khôi phục, hắn lại đứng lên, lại không ngừng hao hết, khôi phục, lại hao hết… vòng quay cứ như thế không ngừng lặp lại, tinh lực cũng dần tăng lên theo vòng quay.
Nếu như lúc trước là một cái thùng nước, thì bây giờ đã là một cái ao.
Theo thời gian trôi, ở bảng trạng thái, vô số tinh thần càng lúc càng nhỏ nhưng ánh sáng không giảm mà tăng lên, quy luật vận chuyển càng thêm tự nhiên trơn tròn, phảng phát như không ngừng được mài giũa vậy.
…
Rất lâu.
Trần Duệ mở mắt ra, huấn luyện một trăm ngày đã kết thúc, huấn luyện khô khan cả dục vọng buồn ngủ cũng không có là khảo nghiệm rất lớn đối với tinh thần, nhưng nếu có thể kiên trì vượt qua, phần thưởng theo đó cũng rất phong phú.
Trần Duệ vặn vặn eo, chỉ thấy uể oải không thôi, phảng phất thiếu ngủ trong ba tháng toàn bộ dồn đến, nhưng trước khi ngủ, hắn cần lấp đầy cái bụng đói một trăm ngày đã.
Đương nhiên, trong hiện thực chỉ là đói một ngày mà thôi, tính thởi gian huấn luyện, hiện giờ hẳn trời sắp tối đi, cũng tốt, ăn một chút bồi bổ thể lực nào.
Nhưng vào lúc này, Trần Duệ đột nhiên có cảm giác, cẩn thận đứng lên đi ra khỏi lều, bên ngoài là một thân ảnh tha thướt đứng, chính là Athena, thảo nào Đâu Đâu cùng hai con song túc phi long không cảnh báo.
“Athena, ngươi sao lại…” Nói thật, hơn ba tháng một mực tu luyện trong nộ hải, chịu đựng tịch mịch làm khi Trần Duệ nhìn thấy Athena, trong lòng rất cao hứng.
“Ta sao lại không bị kịch độc ngoài lều hạ độc đây?” Bộ dáng Athena rất không vui, vừa nói được một câu, ánh mắt biến thành phi thường lăng lệ, trong tay hiện ra một thanh đại kiếm, lấy uy thế như lôi đình, đầy đáng sợ bổ xuống Trần Duệ.
Trần Duệ từng nhìn thấy Athena chém một kiếm dễ dàng bổ đôi thiết chùy của Cương Khắc, đại kiếm còn có thể vững vàng dừng lại trên đầu hắn. Tuy lúc đó nàng chỉ có lực lượng trung giai, nhưng đối với khống chế lực đạo cùng tinh chuẩn làm mình hiện tại cũng cảm thấy cao minh, chỉ là không ngờ chính hắn cũng có lúc phải đối mặt với một kiếm này. Trong tích tắc, ý niệm trong đầu hắn biến chuyển, cuối cùng hắn lựa chọn đứng yên không né tránh.
Quả nhiên, cự kiếm của Athena dừng lại trên đỉnh đầu Trần Duệ, cách hắn chỉ có một tấc, hắn có cảm nhận được nhuệ khí sắc bén, nhưng rất rõ ràng, không có sát khí.
Tuy hắn biết rõ Athena sẽ không thật sự xuống tay nhưng vẫn thầm thở phào một hơi: không biết vì sao lại làm vị hiệp nữ này không vui, lại muốn động đao động kiếm… Lần trước trong âm vũ tùng lâm, nàng đã làm vỡ một thanh kiếm rồi, lần này lại lấy ra được một thanh nữa, xem ra trong không gian vòng tay của nàng hẳn có không ít hàng dự trữ đi…
Athena nhìn Trần Duệ đang đứng ngây ngốc, đột nhiên tức giận hạ kiếm: “Nói thật đi, tối hôm qua ngươi đi đâu?”.
“Tối qua…” Trần Duệ suy nghĩ một hồi, hình như tối qua hắn tìm được một vị trí đá ngầm khá thích hợp, ở trong biển luyện quyền. Hiện tại đã có thể phát quyền tự nhiên, thời gian kiên trì cũng dài hơn, trong lúc ra quyền, ẩn ẩn cảm giác được một tia huyền ảo. Đáng tiếc, thời gian không đủ, cảm giác này chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, thì đã bị đá khỏi huấn luyện trường rồi.
“Đừng có giả ngu! Tối qua ngươi có phải đi Tây Lang sơn không?”.
Trần Duệ vừa mới rời khỏi huấn luyện trường, còn chưa thoát khỏi ký ức một trăm ngày này, nghe Athena nhắc mới nhớ là nàng nói đến thời gian thực, tối đó mình làm thịt hai cao giai ác ma thêm vào một cao giai địa ngục khuyển đi. Chẳng qua, chuyện này không thể nói với Athena: “Chuyện này, hình như tối qua ta nằm ngủ trong lều đi…”.
“Còn không định nói thật sao?” Athena bất mãn hừ lạnh một tiếng, nhìn vào trùng biến hình co người trong lều: “Vừa rồi Đâu Đâu đã khai hết rồi”.
Trần Duệ căm tức nhìn Đâu Đâu một cái, Đâu Đâu lập tức biến ra hai cánh tay lắc lắc, gương mặt biểu lộ vô cùng oan uổng, thê thảm kêu lên: “Đâu Đâu vừa rồi không nói gì cả! Đâu Đâu không nói chuyện tối hôm qua chủ nhân đi Tây Lang sơn!”.
Vừa rồi không nói… Không phải hiện tại đã nói sao?
Trần Duệ không khỏi nghĩ thầm: nếu như là tiểu la lỵ dùng mưu thì thôi, mà không ngờ Athena cũng dùng tâm kế, chẳng lẽ là gần mực thì đen?
“Binh bất yếm trá”, Athena thấy hắn kinh ngạc, thần tình dịu lại, tự tiếu phi tiếu cười nói: “Đây là ta học được từ truyện tam quốc diễn nghĩa ngươi kể”.
Trần Duệ càng thêm không biết phải nói sao, hóa ra bình mực này không phải họ Lucifer, mà là họ Trần a!
“Kỳ thật, ta cũng không phải người giỏi tâm kế, nhưng là, một kiếm vừa rồi, dù là người phổ thông cũng sẽ sinh ra bản năng né tránh, mà ngươi thì sao? Trấn định như vậy ta tự thẹn không bằng” Athena nhìn chăm chú hắn: “Ngươi rất tin tưởng ta sẽ không chém xuống sao?”.
Trần Duệ không khỏi cười khổ: ai nói nữ nhân ngốc chứ? Coi nữ nhân ngu ngốc thì chính mình mới là kẻ ngốc nhất!
Athena đột nhiên thở dài: “Ngươi không định giải thích với ta sao?”.
“Một tháng, đây là thời hạn lần trước chúng ta đã nói” Trần Duệ thở dài một hơi, chăm chú nói: “Ta đầu tiên muốn hoàn thành một chuyện, hiện tại còn hai mươi ngày nữa, đến lúc đó, ngươi sẽ nhận được đáp án. Mà lúc đó ta cũng muốn nhận được một đáp án từ ngươi”.
Athena bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì đó, mặt đỏ hồng, cũng không hỏi hắn muốn đáp án gì, hoảng loạn gật gật đầu, vội vã đi xuống nuối.
Ánh mắt Trần Duệ nhìn vào túi Trần Duệ mang lên cho hắn, bên trong có nước mát cùng thức ăn đã được nướng, cảm giác ấm áp trào dâng, hắn cầm lấy thịt nướng cắn một miếng, tuy tay nghề kém hơn hắn, nhưng bên trong ẩn ẩn truyền đến một vị lạ trước đây chưa từng biết đến. Đêm nay, Trần Duệ ngủ rất ngon.
Chạng vạng hôm sau, đạo tặc đoàn cả ngày thấp thỏm cuối cùng hoan nghênh Khố Lợi Á trở về.
Sau khi nghe một tiểu đầu mục ám tinh linh báo cáo, Khố Lợi Á nhíu chặt mày lại, tâm tình vô cùng ác liệt.
Gần nhất quá không thuận rồi! Tại Tây Lang sơn khổ sở mấy tháng, cuối cùng cũng đến phiên hắn đi Lai Á trấn nghỉ ngơi. Ở Lai Á trấn tìm tình nhân hú hí mấy ngày liền, nào ngờ chăn còn nóng thì bị phó đoàn trưởng Ban Nạp Khắc không chịu được khổ cực ở Tây Lang sơn, không ngờ trước thời hạn đi Lai Á trấn.
Sau đó Khố Lợi Á bị kết thúc “thời gian nghỉ” sớm, bị Ban Nạp Khắc thúc giục trở về, hắn vốn bất hòa cùng vị phó đoàn trưởng này, nhưng vấn đề là hiện đoàn trưởng đại nhân quay về Xích U lãnh địa. Nếu như đoàn trưởng không có, thì nắm tay ai lớn người ấy có lý, ai bảo thực lực hắn không bằng Ban Nạp Khắc chứ?
Khố Lợi Á tự nhiên không cam tâm cứ như vậy bị đuổi về, sau khi triền miên thêm ba ngày nữa mới lưu luyến không thôi quay về Tây Lang sơn, ai ngờ vừa quay về đã nghe đến tin xấu.
“U linh long? Toàn thân là khung xương? Ngươi xác định chứ?”.
Ám tinh linh kia vội gật đầu, lại nhớ đến uy áp kinh khủng đêm hôm đó, lại rùng mình nói: “Chính xác a đại nhân, đây là ta tận mắt chứng kiến, có rất nhiều người cũng nhìn thấy a. U linh long kia vô cùng đáng sợ, chỉ hống một tiếng, mang theo long uy đáng sợ, làm cho một số huynh đệ ngất tại trường a”.
Giác ma tiểu đầu mục cũng bổ sung: “Quái vật đó còn ăn sạch sủng vật địa ngục khuyển của Ban Nạp Khắc đại nhân, còn ném hài cốt ra nữa, hôm qua có huynh đệ dũng cảm lên núi thu nhặt hài cốt của Nạp Cổ Kéo Kéo, thỉnh đại nhân xem”.
Giác ma vừa nói vừa dâng lên bộ hài cốt trắng hếu không còn tia máu thịt nào, hiển nhiên bị “ăn” rất triệt để - ngày đó Đâu Đâu nhàn rỗi không có việc gì, thuận tiện ăn sạch cả cái đầu bị chém xuống của địa ngục khuyển.
Còn về thi thể của những thủ vệ thì bị Trần Duệ sau khi rời chủ quáng động chuyển đi.
“Lưu Lệ cùng Cách Tư đâu? Các ngươi có tiến vào trong quáng động thăm dò không?”.
Hai tiểu đầu mục nhìn nhau lắc lắc đầu.
“U linh long kia quá khủng bố, ai cũng không dám vào. Còn về Lưu Lệ đại nhân cùng Cách Tư đại nhân, chỉ sợ đã bị quái vật kia sát hại…”.
“Là sao?” Khố Lợi Á buồn bực nhìn bộ hài cốt dưới đất, chẳng qua chỉ là một con chó nhiều đầu do tên hỗn đản kia nuôi mà thôi, chết thì chết!
Kỳ thực Lưu Lệ cùng Cách Tư là người phe Ban Nạp Khắc, nhưng không đáng ghét như Ban Nạp Khắc, bình thường hắn cũng có quan hệ không tồi với hai người, nhưng dù sao cũng không phải cùng một phe, chết cũng không sao cả. Vấn đề là Ban Nạp Khắc nhất định sẽ mượn truyện này đổ trách nhiệm lên mình.
Mi mày Khố Lợi Á càng nhíu lại, đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi nghĩ sao về con u linh long này?”.
Hóa ra, Khố Lợi Á cũng không phải trở về một mình.