Phương Kiếm Minh nghe thấy cô ta không gọi mình là tiểu quỷ nữa, mà gọi hắn bằng tiểu tử họ Phương, trong lòng có chút tức cười, liền nói: “Thấy thì đã thấy rồi, nhưng mà chúng ta vẫn không thể ra được.”
Bạch Y Di cười lạnh: “Nếu đã tìm ra rồi, sao lại không thể ra được? Phương tiểu tử, đôi phu thê này là ai vậy? Ở đây xem ra là động phủ do vương công quý tộc xây nên, lẽ nào bọn họ chính là chủ nhân của nơi đây?” Nói rồi, nhảy lên trên bục trên bục đó. Bục đó cách bậc đá tới mười trượng, nàng nhẹ nhàng nhảy lên thì đã tới rồi, khinh công như vậy quả thật kinh nhân. Phương Kiếm Minh nhìn thấy có hơi ngạc nhiên, thầm nói: “ồ,…khinh công của cô ta sao lại tăng tiến không ít, chỉ có hơn một canh giờ, cô ta đã gặp được kỳ ngộ gì sao?” Nghe nàng ta hỏi về phu thê Văn Nhược Vọng, mở miệng cười: “Sao tỷ biết bọn họ là một cặp phu thê?”
Bạch Y Di nói: “Nhìn mặt bọn họ thì biết, ngoài là phu thê ra còn có quan hệ gì nữa?”
Phương Kiếm Minh cười ha hả: “Tỷ có biết họ là ai không?”
Bạch Y Di nói: “Ta không phải đang hỏi ngươi sao?”
Phương Kiếm Minh nói: “Năm xưa, bọn họ một là cao nhân trong thiên bảng, một là Giang Nam Lôi gia tiểu thư, một là hoà thượng, một sinh ở trong nhà đại phú đại quý, lẽ nào tỷ không nhìn ra sao?”
Bạch Y Di sắc mặt biến đổi, Phương Kiếm Minh còn tưởng rằng cô ta đã nhớ ra, ai ngờ cô ta lại lạnh lùng nói: “Phương tiểu tử, ngươi đừng có lôi ta vào, ngươi vẫn còn chưa trưởng thành đâu đấy.”
Phương Kiếm Minh hơi ngây người ra, nói: “Bọn họ là Mỹ hoà thượng và Lôi gia tiểu thư. Nhân vật nổi tiếng như vậy tỷ không biết sao?”
Bạch Y Di cười lạnh: “Đừng có nói tới bọn họ, cho dù là Thiên Hoàn lão tử ta cũng không quen biết, cái gì mà Mỹ hoà thượng? Giang Nam Lôi gia ta còn nghe qua, hừ, nghe nói gia tộc nhà họ còn giàu có hơn cả vương hầu, Ma Môn chúng ta đang để ý đến chúng đó!” Phương Kiếm Minh nghe xong thì thầm hừ: “Ma môn các ngươi có bao nhiêu thực lực, lại dám để ý cả Giang Nam Lôi gia, cho dù là Thiếu Lâm tự chúng ta cũng không dám nói những lời như vậy nữa là.”
Phương Kiếm Minh còn nhỏ, đâu biết được Bạch Liên giáo năm xưa lợi hại như thế nào. Năm xưa Bạch Liên giáo hiệu triệu trăm vạn giáo chúng, đệ tử phân bổ khắp thiên hạ, triều đình thấy họ lớn mạnh như mãnh hổ, cũng không khỏi bất an. Điều này làm cho một đạo thánh chỉ của Chu Nguyên Chương hạ xuống, truy sát, bắt bớ không ít đệ tử Bạch Liên giáo. Bây giờ Bạch Liên giáo trở mình đứng dậy, nếu không có sự nắm chắc đầy đủ và thực lực siêu cường, chẳng là phải đi vào chỗ chết hay sao?
Phương Kiếm Minh không dám đem lời trong lòng nói ra, miệng chỉ nói: “Không phải tỷ muốn biết đường ra sao? Đó, có thấy không? Ở góc đông bắc đó. Ta cũng không biết tình hình cụ thể, dù sao nơi đó cũng có đường ra, nhưng ta khuyên tỷ, Văn tiền bối đã để lại lời rằng, không có nội lực thâm hậu, không ra được đâu, lão nhân gia người nói võ công thâm hậu chính là dựa vào công phu của ông ấy làm tiêu chuẩn, cho dù võ công của tỷ có cao hơn nữa, bây giờ cũng không thể ra được, e rằng còn phải đợi thêm ba năm năm nữa!”
Bạch Y Di coi như gió thổi bên tai, phi thân nhảy lên, tới góc đông bắc, bốn bên tìm khắp, đột nhiên áp sát vào tường đá, dùng ngón tay gõ gõ, ngưng thần lắng nghe, trên mặt biểu lộ sự vui mừng.
Dùng hai tay sử ra chiêu Thủ Huy Tỳ Bà, phát ra một chân lực nội gia rất mạnh, đánh thẳng vào tường đá, “binh” một tiếng vang lên, tường đá đó cứng rắn vô cùng, nội gia chân lực của Bạch Y Di không thể đánh đổ được một chút nào. Bạch Y Di thấy một chưởng không ăn thua gì, tiếp tục bảy tám chưởng nữa đánh lên tường, mỗi một chưởng đánh ra, thạch bích kêu vang binh binh không ngừng, giống như một tràng tiếng nổ vậy, khi chưởng cuối cùng phát ra, tường đá trên đỉnh rơi xuống, Phương Kiếm Minh sợ cô ta làm liều, thấy vậy liên nhảy xuống bục, khuyên bảo: “Thôi đi, đừng có phát công nữa, đợi chút nữa xảy ra hoạ thì khó thu xếp đó, tỷ không thấy trên kia đã có đá vụn rơi xuống sao? Nên nghĩ cách khác thì hơn!”
Bạch Y Di cười lạnh: “Ta còn có việc gấp phải trở về, sao có thể đợi lâu ở đây được? bây giờ đã qua một ngày rồi mà ta vẫn chưa trở về, sư phụ nhất định sẽ lo lắng cho sự an nguy của ta, đều tại tiểu tử ngươi, liều sống liều chết nhảy xuống vách núi này, nếu không chúng ta đâu có bị nhốt ở nơi đây!”
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cảm thấy rất lúng túng, nói: “ta cũng rất muốn ra ngoài, nhưng không có cách nào cũng chịu thôi, ta ra ngoài trước đây, nói cho tỷ biết, đồ trong thạch động này, tỷ đừng có tuỳ tiện động vào, tỷ phải cẩn thận, chúng đều là hoả khí, uy lực vô cùng, không khéo sẽ làm cho nó phát nổ đó, chúng ta sẽ xong đời.”
Nói xong, đặt hai ngón tay lên môi, thổi một hơi, kỳ lân thử tung tăng nhảy ra từ trong một góc tối của động phủ, nhìn thấy bạch Y Di, thì có chút sợ hãi, chỉ vòng qua cô ta xa xa, tới trước mặt Phương Kiếm Minh nhảy lên, Phương Kiếm Minh ôm lấy nó vào lòng, bước lên mấy bậc thang đá, xuyên qua thạch động, bước ra động phủ mà hắn vừa vô ý phát hiện ra.
Lúc hắn bước qua, vòng qua tảng đá lớn, trở lại bụi cỏ rậm rạp, xuyên qua nó, đi được khoảng hai dặm tới một khu rừng quả, Phương Kiếm Minh nhảy lên một cây lớn, tiện tay hái vài quả, ăn thử, sau khi ăn xong, hắn leo xuống, đặt kỳ lân thử xuống đất, nói: “ A Mao, ngươi đi tìm một nơi có thể ngủ được đi, chúng ta có thể phải ở đây một thời gian, may mà nơi này có sơn có thuỷ, còn có cả thức ăn, cho dù có hơi cô đơn một chút nhưng cũng có thể sinh tồn.”
Sau khi thấy kỳ lân thử chạy đi, hắn rút Thiên Thiền đao trong tay ra, đao thần lộ ra dưới ánh dương, đột nhiên phát ra một luồng hàn khí áp bức người khác, một luồng sát khí thoáng qua, Phương Kiếm Minh sớm đã quen với nó, cũng không chú ý, tới giữa khu rừng, tay tưng đao lên, chú tâm chặt cây, hắn muốn chuẩn bị dựng một căn nhà gỗ nhỏ, hắn rất có kinh nghiệm trong việc này, lúc xưa căn nhà gỗ nhỏ đó cũng có hơn nưả công lao của hắn.
Bận rộn đến tận lúc tối trời, ngôi nhà gỗ nhỏ của hắn cũng đã gần được xây xong, kỳ thực căn nhà gỗ nhỏ này rất đơn giản, chỉ là xếp những thanh gỗ lại với nhau thôi, chỉ cần có thể che được mưa gió, người ở bên trong có thể ngủ yên là được rồi. Làm việc lâu như vậy, bụng cũng đói rồi, hắn nhảy lên cành cây, ngồi ở trạc ba, hái quả ăn, quả này cũng không biết tên gọi là gì, sau khi ăn xong, có thể trừ bữa, có thể no bụng lại còn rất thơm ngọt.
Người ăn no rồi, cũng rất buồn ngủ, hắn huýt sáo, chỉ thấy kỳ lân thử nhảy từ trên cây xuống, ngoáy loạn cái đuôi nhung mượt dài, tới trước mặt hắn, Phương Kiếm Minh thấy nó vẫn chưa chơi đủ, nói: “A Mao, ta phải đi ngủ đây, người tìm được chỗ ngủ chưa?” kỳ lân thử làm ra vẻ như ngẩn người ra, ngại ngùng nhe răng ra cười, hai má còn lộ ra vẻ xấu hổ, Phương Kiếm Minh thấy vậy, cười ha ha: “Cái con chuột này, bảo ngươi đi tìm chỗ ngủ, ngươi xem ngươi đó, chỉ biết chơi, bây giờ trời tối rồi, đi đâu tìm đây? Còn hại cả ta nữa, thôi đi, thôi đi, ngươi ngủ với ta vậy!”
Ôm kỳ lân thử bước vào căn nhà gỗ mới dựng, nhà của hắn không có cửa. Nơi đây cũng không có người xấu, chỉ có một người lạnh lùng. Phương Kiếm Minh cũng không sợ cô ta, trên mặt đất còn trải một lớp lá cây dày, nằm xuống, không biết sẽ dễ chịu thế nào. hắn mệt mỏi cả ngày, lại cộng thêm tính dễ ngủ, không bao lâu sau đã ngủ rất say rồi, kỳ lân thử cuộn mình trong lòng hắn, cũng ngủ thin thít. Thiên Thiền đao đặt bên cạnh hắn, lúc cần có thể với tới, đúng vào lúc hắn đang say ngủ, Thiên thiền đao phát sáng từng đợt hắc quang quỷ bí.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 11:56 AM.
Giấc ngủ này thật là dài! Lúc tỉnh dậy đã là trưa của ngày thứ ba, sau khi gặp Bạch Y Di hắn mới biết. Bạch Y Di ở bên trong mật thất đó, ngủ trên chiếc giường lớn, Phương Kiếm Minh lúc đó vẫn còn chưa nghĩ tới điều này, một cô gái đã ở trong đó, hắn cũng không tiện ở lâu, đành phải tiếp tục ở trong ngôi nhà gỗ nhỏ.
Bạch Y Di tự nhiên đã biết hai người này là ai, cô ta cũng không phải là hoàn toàn lạnh nhạt vô tình, đối với hậu nhân của anh hùng dân tộc, ít nhiều cũng có chút tôn kính, nàng tuy ở trong phòng, nhưng không dám tuỳ tiện loạn động, nàng biết nội công của bản thân chưa đạt tới cảnh giới có thể phá được tường. Tường đá đó đích thực là có một thông đạo để ra ngoài, nhưng là bị một tảng đá lớn dày che lấp, điều này cũng là do Văn Nhược Vọng phát động cơ quan đóng cửa mật thất, đồng thời làm hỏng cơ quan, mãi mãi không bao giờ mở ra, muốn ra ngoài không có cách nào khác ngoài phá vỡ bức tường.
Quan hệ giữa hai người bọn họ rất đặc biệt, cùng bị nhốt ở đây, nhưng rất ít qua lại, Phương Kiếm Minh có một hôm vào mật thất đó, thấy cây Lam Triều Tiêu không hề bị Bạch Y Di đụng đến, biết cô ta không thích trò này, hắn cũng không có việc gì làm, tiện tay lấy đi, Lam Triều tiêu nắm trong tay cảm giác rất nặng, không biết đã dùng loại trúc gì để làm thành, hắn thử thổi vài tiếng, kêu u u, đơn điệu vô cùng, trong lòng hắn thầm cười, nhặt cuộn giấy da dê lên.
Khi đã mở ra thì không nỡ lòng đặt xuống. Thì ra khúc Hồ Già thập bát phách này là một tuyệt thế cao nhân triều Tuỳ đã cải biên từ cầm khúc Hồ già thập bát phách của Thái Diễm (Thái Văn Cơ) thời Đông Hán. Hồ Già thập bát phách vốn là một khúc cầm ca, là một trong mười đại danh khúc của Trung Quốc cổ đại, là Thái Văn Cơ căn cứ vào đặc điểm của nhạc khí Hồ già của Hung nô mà sáng tác ra. Nàng đã dung hoà một cách hoàn hảo âm nhạc của Hán và Hồ trong khúc nhạc này. Thời Tuỳ Đường, Hồ Già thập bát phách bản thật sự đã bị thất lạc, chỉ còn lại một ít dị bản lưu truyền trong nhân gian, cao nhân tuyệt thế này thông hiểu võ nghệ, trong thâm sơn cùng cốc đã phát hiện ra bản Hồ Già thập bát phách thực sự, ông ta lại giỏi thổi tiêu, tinh thông âm luật, thế là đã giở thần thông, đem cầm khúc phổ thành tiêu khúc, lưu truyền hậu thế.
Tuyệt thế cao nhân này vì võ công cao cường, cho nên trong phổ khúc đã thêm vào nôi công tâm pháp, theo như cuộn giấy da dê đó, khi tấu khúc này, đá cũng dễ dàng bị dịch chuyển, uy lực bên trong không phải người có thể tưởng tượng được. Kỳ thực cầm khúc Hồ Già thập bát phách, biểu đạt một thứ tình cảm bi oán. Đó là Thái Diễm sinh vào thời loạn, đã viết ra số phận trắc trở thực sự của mình, nhưng cũng không thiếu phần ngạo khí. Di dân nam Tống thời bấy giờ thi nhân Uông Nguyên Lượng đã đàn bài Hồ Già thập bát phách cho Văn Thiên Tường trong ngục nghe, miêu tả nỗi đau tột cùng khi sơn hà bị tàn phá. Thời kỳ đó, Hồ Già thập bát phách đã được dân cư và cựu thần nam tống lưu truyền.
Lúc thay đổi triều đại, Nam tống, Nguyên triều đều không còn tồn tại nữa, Hồ Già thập bát phách, bài cầm khúc này vẫn không hề bị mai một, vẫn được lưu truyền trong dân gian, nhưng đều được tấu bằng đàn, dùng tiêu để thổi thì chưa có ai từng nhìn thấy, nghe thấy. Phương Kiếm Minh biết sự tình bên trong đó, liền có ý muốn học khúc nhạc này, hắn bước tới giá sách chọn một vài cuốn nhạc phổ và kỹ thuật thổi tiêu, kể cả đồng tiêu, và cuộn giấy da dê đều mang về ngôi nhà nhỏ, một mình từ từ luyện tập. Một hôm, hắn lại tới động phủ, nhìn thấy phu thê Văn Nhược Vọng vẫn đang ngồi đờ ra trên ghế, hắn không muốn bọn họ cứ tiếp tục như thế mãi, liền bái lạy họ mấy cái, sau đó nói: “Tiểu tử nhất định sẽ giúp hai vị tìm được người tên Văn Thiên Tứ đó, hai người cũng nên nhập thổ vi an rồi!” Tốn hết cả một buổi chiều, hắn đào một cái hố lớn bên cạnh hồ, mai táng hai người họ tại đó, cũng xem như là không uổng duyên gặp mặt.
Ma Môn thánh cô Bạch Y Di đó mỗi ngày sau khi thức dậy, đều ra ngoài cần cù luyện kiếm pháp, đói rồi thì lên cây hái quả ăn, nàng ta đối với chuyện gì cũng không nhiệt tình, không hề động vào những hoả khí trên bàn, thực tế lúc không có việc gì làm mới tới giá sách lấy vài quyển xuống xem, lại đều là những bí kíp võ lâm mà Văn Nhược Vọng thu thập, vừa có Thái Cực kiếm pháp của Võ Đang, lại vừa có Thất Tinh kiếm pháp của phái Hoa Sơn, thậm chí cả kiếm pháp của Thiên Sơn kiếm phái cũng được ghi trong đó, nhưng đều là dị bản, căn bản không đầy đủ, cho dù như vậy Bạch Y Di vẫn là nhờ hoạ mà được phúc.
Thấm thoắt bọn họ đã ở trong núi mấy tháng trời, Bạch Y Di lạnh lùng tới nỗi không thèm nói chuyện với Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh cũng không muốn nói chuyện với cô ta, hai người an phận thủ thường, mỗi ngày đều gặp nhau ở dưới gốc cây, nhưng chỉ liếc qua đối phương, có lúc Bạch Y Di cũng lạnh hừ một tiếng, Phương Kiếm Minh lại chỉ làm ra vẻ không có chuyện gì cả, cũng không thèm để ý cô ta.
Đêm nay, mặt trăng tròn một cách lạ thường, Phương Kiếm Minh ngồi xếp bằng trước nhà nhỏ, kỳ lân thử nhảy qua nhảy lại trước mặt hắn mà không biết mệt. Phương Kiếm Minh trong những ngày này, dựa vào sự thông minh của mình đã học được không ít danh khúc, đối với khúc Hồ Già thập bát phách, vẫn chỉ dừng ở giai đoạn sơ cấp, không có chút tiến bộ nào, cũng không thổi ra được giai điệu gì. Hắn nhìn mặt trăng trên trời cao, dư quang chiếu rọi, bốn bề sáng nhẹ. Dưới vầng trăng tròn, vách núi quả thực có vẻ đẹp buồn khó tả, không khỏi làm hắn nhớ tới nghĩa phụ, và cả sư phụ nữa, không biết bọn họ bây giờ thế nào rồi? Nghĩa phụ không tìm được mình, e là sẽ tức giận, xông vào trọng địa ma môn, ra tay đánh người,
“ai…” hắn nhẹ nhàng thở dài, đặt Lam Triều tiêu lên miệng tấu, thổi khúc Mai Hoa Tam Lộng, Mai Hoa Tam Lộng cũng là một trong mười đại danh khúc. Lúc đầu đã là địch khúc hoặc tiêu khúc, sau được cải biên thành cầm khúc, tam lộng là chỉ cùng một diệu nhạc mà diễn tấu đi lại ba lần, mai hoa trong giá rét nhiều lần nở rộ. Khúc Mai Hoa Tam Lộng mà Phương Kiếm Minh đang thổi đã được Văn Nhược Vọng sửa đổi một chút, có thêm không ít tình nhi nữ, giảm đi một chút chí khí nam nhi, đây cũng là mô tả tâm trạng của ông ta khi chìm trong bể tình.
Khúc nhạc u buồn vang vọng, trong tiếng tiêu, ẩn chứa nối nhớ của Phương Kiếm Minh, bất giác hắn đã đem toàn bộ hỉ nộ ai lạc của mình dung hoà vào trong khúc nhạc, nhất thời tiếng tiêu trở nên đẹp đẽ vô cùng, có hơn mười chú chim không rõ là chim gì đã bay tới đậu trên cành, lặng lẽ lắng nghe. Ở một nơi khác, Bạch Y Di cũng bước ra từ trong động, nàng ta không đeo kiếm, thân vận bạch y dưới ánh trăng, thực giống như tiên tử đang muốn bay lên bầu trời. Nàng vốn là một đại mỹ nhân, lúc này càng trở nên đẹp đẽ vô cùng.
Chỉ thấy nàng cũng ngưng thần lắng nghe tiếng tiêu của Phương Kiếm Minh, sắc mặt lạnh băng dần dần ôn hoà, đôi mắt to dưới hàng lông mi dài ngắm nhìn viên nguyệt, trong lòng xúc động, thầm nói: “Ngày mai là trung thu rồi, không biết sư phụ lão nhân gia và thánh nữ muội muội bây giờ đang làm gì? Ta không trở về, đại sự của chúng ta e là sẽ tạm thời bị dừng lại!”
Đại Minh chính thống cửu niên, Giang Nam Gia Hưng
Yên Vũ lâu
Hôm nay là têt trùng dương tháng chín, mỗi năm vào dịp này đều có rất nhiều người nhớ tới quê hương, là dịp mà những người đi xa buồn lòng nhất, đồng thời cũng là thời gian để đoàn tụ. Minh Tuyên Đức ngũ niên (1430), Gia Hưng là thủ phủ, dưới phủ Gia Hưng có bảy huyện, gọi là một phủ thất huyện, phủ Gia Hưng đông giáp với biển, nam dựa vào sông Tiền Đường, bắc vọng Thái Hồ, tây tiếp giáp với Thiên Mục chi thuỷ, trong thành thủy đạo thanh u, ngoại thành là nơi tiếp giáp giữa các sông, biển và hồ, là yết hầu của hành lang ách Thái Hồ nam, cách các thành thị khác như Tô Châu, Hàng Châu,.. chưa tới trăm dặm, đặc biệt là thiên thượng nhân gian Tô Hàng (Tô Châu và Hàng Châu) nổi tiếng.
Lúc đó, ở ngoài thành Gia Hưng, vừa sáng sớm thành môn vẫn chưa mở. Những người dân đã lục tục đi vào trong thành mua bán những đồ dùng trong dịp lễ tết. Thành môn mở ra, vệ binh thủ thành không biết vì lý do gì mà nhiều gấp ba lần bình thường, tra xét rất nghiêm ngặt, phát hiện ra kẻ khả nghi thì sẽ giữ lại để tra hỏi, cho tới khi biết được người đó không phải giang dương đạo tặc, hay kẻ giết người phóng hoả, mới thả cho đi.
Đúng vào giờ tỵ, một hắc y nam tử đầu đội nón tre tới bên ngoài thành, trong tay cầm một trường kiếm, hiển nhiên là người trong giang hồ. Hắn hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn vệ binh ở thành môn, miệng lộ nét cười, dùng tay kéo mũ xuống, che sụp đi khuôn mặt, trà trộn vào trong đám người, từng bước tới gần thành môn.
Đằng sau hắn mười trượng, lúc này đang có ba nam tử cũng giả trang kỳ cục, vừa đi vừa nói chuyện, trên người họ đều mặc một chiếc áo bó sát màu lam, trong đó có một người lưng còn đẹo một đoản đao kim sắc cong cong, dáng người hơi cao, xem ra chưa tới năm mươi tuổi. Một người có cái đầu giống như hổ, đặc biệt to, xương sống cong xuống, giống như bị gù, nhưng không rõ lắm, người thứ ba là một hán tử béo tốt, áo trên không đóng cúc, lộ ra cái bụng da tròn như cái trống, cái mặt thì tròn tròn, nếu hắn không có tóc trên đầu thì thật giống phật di lặc.
Ba người họ chỉ chú trọng nói chuyện, chưa tới cửa thành, đột nhiên nghe vệ binh nói: “tên này,…nói ngươi đó, người đội nón đó, ngươi bỏ nón ra đi, để lão tử xem ngươi là ai, trông như thế nào.”
Ba người trong lòng thấy lạ, liền ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một hắc y hán tử đầu đội cái nón to, cái nón đó sụp xuống rất thấp. Vệ binh muốn tra xét hắn, cũng đúng thôi, ba vệ binh đang định lên, lại nghe thấy người đó cười ha ha, tay phải nhấc lên chiếc mũ trên đầu ra, lộ ra một khuôn mặt rất anh tuấn, tuổi tác chưa tới ba mươi.
Tiếu_thusinh: Sau chương này chúng ta cùng chia tay muội mèo ú 1 thời gian do bận công việc cá nhân. Cảm ơn muội đã tặng huynh và anh em 4vn những chương truyện tuyệt vời. Mong muội sớm quay lại.
Last edited by thaolakinh89; 27-09-2008 at 07:21 PM.
Vệ binh nhìn thấy bộ dạng của hắn thì đều há hốc mồm, không dám nhìn thẳng.
Một người trong số đó đột nhiên lớn tiếng hét: “Giang dương đại đạo to gan, chúng ông đã đợi ngươi rất lâu rồi, mau mau đưa tay chịu trói, nếu không ông đây sẽ không khách sáo với ngươi!”Hắn vừa nói vừa rút đại đao ở lưng ra.
Những người khác cũng đã hoàn hồn lại, thi nhau rút đao, hét lên: “Tránh ra, tránh ra, đừng có cản đường của ông mày, chúng ông phải bắt giang dương đại đạo.” Mười mấy đại hán, tay không ngừng múa đao, hàn quang loé sáng vây bao vây hắc y hán tử.
Hắn chỉ mỉm cười, không hề tỏ ra hoảng loạn, không những không có ý tháo chạy, mà còn muốn nghênh chiến. Lúc bọn họ sắp tới gần, hắc y hán tử cười nói: “các ngươi là những người được ăn bổng lộc của triều đình, bình thường tác oai tác quái, hôm nay lão tử sẽ cho các ngươi nếm một chút đau khổ, thay lê dân bá tánh dạy dỗ các ngươi!”
Nói xong, chiếc nón bật ra khỏi tay của hắn, xoay tròn như bánh xe, đồng thời thân hình hắn cũng bay theo. Nón lá phía trước, người theo phía sau.
Chiếc nón như thiểm điện, hướng thẳng tới ba vệ binh kia, chúng còn không kịp vung đao chém xuống, thì đã bị chiếc nón lá đánh trúng người. Kêu thét lên oai oái rồi cuốn gói chạy thật xa.
Những bá tánh ra vào cổng thành nhìn thấy có người dám động thủ với quan binh ngay ở nơi này thì sợ tới mức vừa gọi cha gọi mẹ vừa gánh vừa đội hàng hoá, ngã xuống bò luôn bằng tứ chi, chỉ sợ sẽ bị liên luỵ.
Hắc y hán tử cười lớn, lộn liền mấy vòng trên không trung bằng một tư thế tuyệt đẹp, đánh ra một chưởng ảnh rực sáng, trúng vào ngực của bảy tên vệ binh.
Hắn ra tay rất có chừng mực, chỉ là chấn bay bọn vệ binh chứ không làm cho họ bị trọng thương, hắn vốn không thèm lấy mạng chó của chúng.
Ba hán tử thấy hắn thân là giang dương đại đạo, không chỉ không sợ quan binh, trái lại còn cố ý cho họ biết mặt, ra tay đánh người, thì thầm cảm thấy kỳ quặc.
Hán tử đầu hổ cười: “Nhị ca, huynh đoán xem hắc y hán tử gan to bằng trời này là nhân vật phương nào?”
Hán tử đeo loan đao ở lưng song mục nhíu lại, suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên giãn ra, mỉm cười:
“À….thì ra là hắn! Chẳng trách lại gan to như vậy, lần này thật không biết hắn đã nhằm trúng tên quan tham nào.
Hán tử béo mập nghe hai người kia nói chuyện, lên tiếng: “Nhị ca, tam ca, hai người muốn nói hắn chính là Hắc Đạo mấy năm nay vẫn chuyên đối đầu với tham quan ô lại? He he, không ngờ hắn cũng tới đây.”
Mỗi người nói một câu, mới hết ba câu, mấy chục binh sĩ hơn một nửa đã bị Hắc y hán tử đánh rạp xuống đất, không thể bò dậy, đau đớn kêu trời kêu đất.
Những người còn lại thấy tình hình bất lợi, lập tức thổi kèn hiệu: “tu tu…”, báo hiệu cho quan binh trong thành.
Hắc y hán tử sao có thể ở đây để đợi cứu binh của họ tới được, hai chân vừa chạm đất, một thức Phi Nhạn Thoán Vân, như thiểm điện vượt xa ngoài năm trượng, dùng chưởng đánh gãy trường thương mà một vệ binh đang đâm tới, đồng thời hai mũi chân nhẹ nhàng đặt lên đầu của của hắn, phi thân như bay, lát sau đã vào tới trong thành.
Hắn quay đầu lại cười: “Các vị binh gia, lão tử thất lễ rồi!” sau đó tung người nhảy lên nóc nhà, đạp trên mái ngói, đi thẳng tới hướng nam, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Ba hán tử kia trông thấy hắn đã bay xa, cũng theo vào trong thành. Quan binh thấy bọn họ ăn mặc như người trong võ lâm, thì không dám trút giận lên họ, chỉ lớn tiếng giải thích với người dân và phái mấy vệ binh vào thành tìm tên giang dương đại đạo đó….
Trên một thuỷ đạo trong thành Gia Hưng, một con thuyền từ phương bắc chầm chậm dừng lại. Không đợi thuyền dừng hẳn, bốn người từ trong khoang thuyền bước ra, hai chân điểm nhẹ trên thuyền, nhẹ vô cùng, phi thân lên đường cái quan.
Cử chỉ này ít nhiều có chút làm người ta kinh sợ, người đi đường đều liếc nhìn họ, trong lòng thầm nhủ: “Mấy người trong võ lâm này, hai ba ngày lại đến Tô Châu Hàng Châu một lần, đánh đánh giết giết, triều đình cũng không có cách gì với họ, vẫn là không dây dưa với họ thì hơn!”
Bốn người lên bờ, đi cuối cùng là một hán tử ăn vận trắng toát, tướng mạo khôi ngô, nhưng đáng tiếc lại có một cặp mắt trắng dã, lúc nhìn người ta sẽ có cảm giác hắn không coi trong người đối diện.
Lưng hắn dắt một đôi phi trảo, có thể dùng được thứ binh khí ngoại môn này, xem ra lai lịch không nhỏ.
Chỉ thấy hắn quay đầu nói với thuyền phu: “Vương lão đại, ngươi hãy quay thuyền lại, chúng ta tạm thời không cần dùng nữa, làm phiền ngươi rồi.”
Thuyền phu cười nói: “Thập nhất sứ giả, người nói như vậy, tôi không dám nhận.Tiểu nhân chúc sứ giả mã đáo thành công, đắc thắng trở về!” sau đó ôm quỳên thi lễ với hắn, rồi quay thuyền trở về.
Bốn người đi trên đường lớn, người đi đầu là lão đầu người nhỏ thó, tóc hoa râm, hắn mặc một trường bào màu xanh đã phai màu không biết đã mặc hết bao nhiêu năm, khuôn mặt già nua nhưng cứng cỏi.
Đi theo sau hắn là một nam một nữ. Người nữ thân hình kiều diễm, eo lưng thon thả đeo một thanh bảo kiếm trắng, cũng có thể coi là một mỹ nhân. Nam tử mũi cao, tóc dài buộc túm sau ót. Nếu để ý sẽ thấy sau lưng hắn có một cây ngân thương ngắn và nhỏ nhưng rất sáng.
Lão đầu bước đi rất nhanh, mặt mày tím tái, dường như đang tức giận một chuyện gì đó.
Nữ tử sau khi lên bờ, nói với lão đầu: “Đại ca, huynh hà tất phải tức giận vì tên ma đầu giết người đó? Hắn đã giết hơn ba trăm người của bản giáo, sớm muộn gì nợ máu cũng phải trả bằng máu. Bây giờ điều chủ yêú nhất là đối phó với Phi Long tử, ma đầu sát nhân đó sẽ có ba vị trưởng lão đối phó.”
Hán tử mũi cao nói: “Tứ tỷ nói rất có lý. Đại ca, tên ma đầu sát nhân đó tự sẽ có người thu phục hắn, đệ không tin ba vị trưởng lão liên thủ lại có thể để hắn chạy thoát”
Lão đầu nghe xong, sắc mặt dần dần khá hơn, nhưng trông vẫn khó coi, hắn nói: “Người này tự xưng bản thân là bằng hữu của lão giáo chủ, là tới để đòi lại mối hận diệt giáo năm xưa. Ta đã nghĩ rồi, người này ngoài một người đã chết, không còn ai sẽ nói ra những lời như vậy nữa. Hắn có lẽ là Tư Đồ Cuồng. Mấy chục năm trước, là Thần Nguyệt giáo giáo chủ, hoạ hại của võ lâm.
Hán tử vận đồ trắng bước tới trước. nói: “đại ca, chuyện mấy chục năm trước, bọn đệ không hiểu rõ lắm. Nếu đại ca nói là đã chết rồi, làm sao còn tới giết huynh đệ bổn giáo? Nếu không phải có lần tỷ võ này với Phi Long Tử , đệ cũng muốn tới xem xem hắn có đích thực là giết người không chớp mắt hay không ?”
Lão đầu cười khổ: “Thập nhất đệ, Tư Đồ Cuồng năm xưa đích thực đã bị giáo chủ đánh chết, ta cũng đã tận mắt nhìn thấy. Vấn đề chính là ở chỗ đó, làm sao hắn lại sống lại chứ? Lẽ nào hắn năm xưa đã giả vờ chết? Hắc hắc, lão giáo chủ còn chẳng phát hiện ra, ta làm sao mà biết được? Thập nhất đệ, lần này tỷ võ với Phi Long Tử, quan hệ đến danh dự của chúng ta. Đệ chính là một trong những người được chọn ra để tỷ võ, trận đấu với Phi Long Tử quyết không kém phần hung hiểm so với đối phó với Tư Đồ Cuồng. Bọn họ đều là tuyệt đại cao thủ!”
Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, qua mấy con đường lớn, tới bên ngoài một ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ này không phải là bình thường, cửa tiệm, tiền trang, quán cơm, thậm chí cả kỹ viện cũng có tới mấy căn. Bắt mắt nhất chính là một sòng bạc có treo một biển, trên đề: “Thiên thiên đỗ phường”
Lão đầu cười khẩy: “Thập đệ lần nào tới nơi phồn hoa như vậy, cũng nhất định sẽ tìm đỗ phường làm vài ván, hắn rất keo kiệt, thua rồi lại đổ tại người ta ăn gian. Ngũ đệ, ngươi vào trong xem, lôi hắn ra đây cho ta.”
Hán tử mũi cao cười: “Đại ca, huynh yên tâm đi. Đệ sẽ đi bắt cái tên hà tiện đó ra đây ngay. Lúc này, còn có tâm trạng đi đánh bạc sao?”
Nói xong, sải bước về phia trước.
Khi đi qua cửa mấy kỹ viện, mấy mụ tú bà bước ra chèo kéo. Hắn liền làm ra vẻ hung thần ác sát doạ đuổi mấy mụ đó đi.
Last edited by The Creator; 09-01-2009 at 12:16 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của mèo ú
Hán tử mũi cao bước tới trước cửa Thiên Thiên đỗ phường, vén rèm đi vào bên trong.
Còn chưa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, thì đã nghe thấy tiếng người nói, cười ồn ào, trong đó còn chen cả tiếng đánh bài.
Hắn đảo mắt một vòng, bên cạnh cửa có năm hán tử cơ bắp cuồn cuộn, rõ ràng là bảo vệ của đỗ trường. Ai muốn gây sự ở đây, bọn chúng sẽ phụ trách đánh đuổi.
Đỗ trường này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nói nó không lớn là vì diện tích của nó. Hán tử mũi cao từng vào Thiên Hạ Hào đỗ phường ở kinh sư, nơi đó mới gọi là hùng vĩ, chỉ một đại sảnh đã chiếm trọn vài mẫu đất, càng không cần nói tới các phòng và mật thất bên trong. Đỗ phường này cùng lắm cũng chỉ có bảy, tám cái bàn, cũng không chiếm nhiều diện tích.
Nói nó không nhỏ, đó là vì đỗ phường này sòng bạc không ít, vừa có bài cửu, vừa có trịch đầu tử, cược tiền đồng, hồng hắc thiên cửu bài, thậm chí ở bên trong phòng còn đang bày một bàn ma tước.
Bài ma tước chính là mạt chược thời nay, còn gọi là mã điếu.
Nghe nói là do cuối thời Minh đầu nhà Thanh, một người tên là Vạn Bỉnh Điều đã phát minh ra. Người này rất tôn sùng những hảo hán Lương Sơn dưới ngòi bút của Thi Nại Am, đã dùng các câu truyện trong thuỷ hử đem vào trong mạt chược. Ông ta đem các vị anh hùng trong Thuỷ Hử dung hoà vào trong một trò chơi. Ma Tước có 108 quân bài cơ bản, ẩn dụ 108 vị hảo hán, như 9 lá trong bài so sánh với Cửu văn long Sử Tiến, quân dố hai là Song tiên Hô Diên Chước, Nhất đồng chính là Hắc Toàn Phong Lý Quỳ.
Thời vua Anh Tông nhà Minh, bài ma tước đã rất lưu hành ở địa phương, càng xuất hiện nhiều hơn ở các đỗ trường.
Về sự ra đời của bài ma tước, có rất nhiều truyền thuyết, rốt cuộc nó xảy ra vào thời nào, cũng chưa có một kết luận rõ ràng. Nhưng ít nhất là trong dân gian, trò chơi này đã lưu truyền từ rất sớm.
Hán tử mũi cao chỉ xem xét một lượt, đã nhìn thấy người mà hắn muốn tìm.
Người đó đang ngồi ở phía nam bàn mạt chược, trong đám người có thể nhìn thấy gáy hắn nhô lên, vô cùng rõ ràng.
Hán tử mũi cao bước lại, rẽ đôi đám người, vỗ lên vai hắn, cười nói: “Ta nói này lão thập, ngươi còn tâm tư ở đây đánh bài sao? Cẩn thận thua mất cả quần đấy, không ra nổi đại môn đỗ trường.”
Người này trong tay đang cầm một quân bài Ma Tước, đang nghĩ có nên đánh xuống không. Tự nhiên lại có người vỗ vai mình, thì toàn thân rung động, quân ma tước đó liền rơi xuống.
Sau khi bài rơi xuống bàn, mọi người đều trừng mắt, thì ra đó là quân lục đồng!
Đột nhiên nghe người đối diện cười nói: “Bài đẹp, bài đẹp, xin lỗi nhé, tại hạ ù rồi!”
Hắn lật bài ra, toàn bộ đều giống nhau, từ nhất đồng tới ngũ đồng đã có đôi, một đôi thất đồng, phía ngoài cùng lại là một lá lục đồng, quân lục đồng mà người đó đánh ra chẳng phải chính là lá bài mà hắn muốn sao?
Lần này đã thành bảy đôi giống nhau, không phải là bài nhỏ rồi.
“Ai dà! Tứ ca, huynh xem xem, huynh tới thật đúng lúc! Ngân lượng của đệ hết mất rồi, xót quá đi thôi! Không được, đễ phải gỡ lại vốn cũ.”
Hắn lấy ra năm tấm ngân phiếu từ trong người, mỗi tấm đáng giá một nghìn lạng, cộng lại là năm nghìn lạng, đặt một cái đánh bộp lên bàn tính sắt, làm các hạt châu trong đó nảy lên, phát ra tiếng rào rào…, hét lớn: “Cụ nó chứ! Thua liên tục bảy tám ván, thật là xúi quẩy, có phải có người ăn gian không? Ta không tin không bắt được ngươi. Tráo bài, tráo bài đi…”
Một người bên cạnh nói theo: “đúng vậy, lão tử…đánh nhiều ván như vậy, mới thắng được một ván, cũng thật là xúi quẩy, lão tử cũng không tin vận sỗ của lão tử lại kém như thế.”
Người vừa thắng bài là một trung niên để ria mép, ngồi bên cạnh hắn là một nữ tử kiều diễm, nghe xong những lời này, liền uốn éo, bĩu môi, nhấn nhá nói: “Ôi, tôi nói này hai vị đại gia, tục ngữ nói: dám chơi dám chịu mà. Nơi đây chỉ có Lưu đại gia một mình thắng tiền, mọi người nói như vậy, há không phải là nói chúng tôi giở trò sao? Vị đại gia cầm bàn tính này, ông cũng không nghĩ xem những ngày này, ông đã thắng được không ít bạc rồi mà.”
Người đó cười nói: “Ta có nói các người giở trò đâu, ta chỉ nói vậy thôi, đánh bài, đánh bài…” Hắn quay đầu lại, nhìn thấy hán tử mũi cao, trầm giọng nói: “Tứ ca, xem ai tới rồi kìa? Đại ca cũng tới rồi sao?”
Hán tử mũi cao nhìn thấy hắn vẫn còn muốn chơi, cười mà mắng rằng: “Mẹ kiếp, không sợ lát nữa đại ca vào lôi ngươi đi sao? Đại ca đang đứng đợi ở cửa đó, còn không đi ra gặp đại ca?”
Người đó nghe thấy đại ca đang ở bên ngoài thì sắc mặt đột biến, vun tất cả ma tước vừa bốc xong để ở một bên, nhấc bàn tính sắt và ngân phiếu lên, đứng dậy, nói: “không đánh nữa, lão tử có đại sự phải làm, các ngươi tự tìm một người khác tiếp tục đi!”
Nói xong, thì đi theo hán tử mũi cao.
Nào ngờ vị đại gia đối diện không đồng ý, cười cười nói: “Vị lão huynh này, cứ đi như vậy sao? Muốn đi cũng được, nhưng ngươi phải nôn ra hết tất cả bạc đã thắng được mấy ngày qua!”
Lời này vừa nói xong, thì hơn một nửa người đứng xem náo nhiệt liền ùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, thắng tiền rồi không chạy, thua tiền rồi mới chạy, thiên hạ làm gì có đạo lý đó!”
Người đó biến sắc, mặt xanh xám: “Cái đỗ trường này, ai là ông chủ? Lão tử muốn đi, cũng phải quản sao?”
Tên trung niên để ria mép cười, thò tay vuốt bộ ria trên mép, nói một cách rành mạch: “Tại hạ được người ta gọi là Ma Tước vương, tên là Bành Tam Đồng, chính là ông chủ của thiên Thiên đỗ trường này.Mấy ngày trước, nghe thuộc hạ của ta nói rằng có một cao thủ cờ bạc ở đây ăn được một mẻ lớn, ta nhất thời ngứa ngáy không chịu được, liền tới muốn gặp cao thủ này, ai biết được đánh được nhiều như vậy, thì ra cao thủ đó chỉ là gặp may mà thôi. Đỗ trường của ta đương nhiên là do ta làm chủ, các hạ thắng được nhiều tiền như vậy, muốn cứ thế mà đi sao?”
Chúng nhân nghe nói trung niên để ria mép này là ông chủ của đỗ trường, liền có không ít người tới đó xem náo nhiệt, ngay cả những người đang chơi bài cửu, trịch đầu tử, cũng hướng đầu lên, liếc mắt về phía này.
Người này vừa nghe xong, thì lộ ra một nụ cười quỷ dị, nói: “Ta muốn đi, ai có thể quản được ta? Nói thật với ngươi, ta sớm đã nhìn ra là ngươi đã ăn gian rồi. Ngươi ăn gian ta không quản, nhưng ngươi đã ăn gian thắng tiền của ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại còn không cho ta đi, ta xem các ngươi ai dám cản ta đi?” lập tức quay đầu bỏ đi.
Hán tử mũi cao nhìn thấy tình hình như vậy, cười hắc hắc. Sau lưng hắn có giắt một lượng ngân thương nhỏ ngắn, giống như một tên đao phủ. Ai dám cản đường, có thể lĩnh giáo công phu của hắn trước. Bọn họ đã là cùng một đường, tất nhiên là phải giúp nhau.
“Đỗ trường của lão tử Bành Tam Đồng, còn ai dám không nghe lời lão tử nói. Chặn hai người này lại, không được cho đi!” Nói xong thì lập tức đứng dậy, lộn một vòng trên không , vượt qua hai đầu người, chặn...
Bành Tam Đồng cười lạnh: “Mẹ nó chứ, tiểu tử nhà ngươi nói lão tử đã ăn gian, lão tử hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy lão tử ăn gian sao?”
Người đó cười lớn, lắc chiếc bàn tính sắt, xọc xọc không ngừng, nói: “Ngươi không ăn gian, tên bên cạnh ngươi ăn gian. Mọi người nhìn xem ngực của người đàn bà đó, ha ha, trong đó còn giấu bài đó, chiêu này hay thật!”
Đám người nghe xong, thì có một số người hoài nghi nhìn về phía người đàn bà kiều diễm kia.
Sắc mặt cô ta trong phút chốc trở nên rất khó coi, che lấy bộ ngực của mình mắng rằng : “Lão nương tuy là kỹ nữ, những cũng không thể để cho ngươi sỉ nhục như vậy được. Các người muốn nhìn thấy bộ ngực non tơ của lão nương, nhất định phải tới Phụng lầu kế bên, lão nương sẽ để cho các ngươi được tận hưởng thoải mái! Ở đây lão nương không bán mình. Bành lão đại, hãy dạy dỗ cho tiểu tử ăn nói hỗn xược kia một bài học đi!”
Hán tử mũi cao nghe xong, thì đảo đôi mắt lớn, vỗ vai người đó nói: “Lão thập, ngươi tự giải quyết đi, bọn họ muốn ra tay dạy dỗ ngươi kìa, vì sự an toàn của ngươi, ta sẽ ra ngoài tránh một lát thì hơn, một lát nữa vào thu thập thi thể của nguơi. Ngươi đừng nói ta không nể tình bằng hữu đó, ai bảo ngươi đắc tội với cao nhân!” Nói xong, cất bước định đi.
Bành Tam Đồng giơ tay ngăn lại, cười nhạt: “Cái gì? Muốn ra ngoài gọi người sao? Trò hề của ngươi lão tử đã thấy nhiều rồi, ngươi tưởng rằng lão tử là đứa trẻ lên ba sao? Tiến lên trói bọn chúng lại, đưa tới chỗ của Vương đại nhân, cứ nói là đã bắt được giang dương đại đạo, việc thưởng tiền sẽ do các ngươi làm chủ!”
Last edited by The Creator; 09-01-2009 at 12:17 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của mèo ú
Năm đại hán đó nghe xong, hai mắt đỏ rực, vô cùng hưng phấn, thì ra gần đây có nạn đạo tặc, không biết có bao nhiêu nhà giàu có bị trộm. Những nhà giàu có đó không phải là dễ ăn hiếp, họ giận dữ thúc giục tri phủ phá án nhanh chóng, nếu không sẽ đòi lột mũ ô sa của ông ta. Người của nha môn tri phủ, trên có tri phủ đại nhân, dưới có sư gia bổ đầu, bổ khoái, đều quay mòng mòng, treo thưởng ba ngàn lượng bạc để bắt đại đạo. Bọn họ áp giải hai người tới phủ nha, cáo buộc họ là giang dương đại đạo, ông chủ của chúng là huynh đệ kết nghĩa với tri phủ, há có thể không làm khó họ sao? Cứ như vậy, tri phủ vừa phá được đại án, bọn họ lại vừa được thưởng ba ngàn lượng bạc, sao lại không làm cơ chứ? Năm tên bảo vệ nắm quyền kêu rắc rắc, mọi người nhìn thấy bọn họ muốn đánh nhau trong đỗ trường, liền nhanh chóng tránh qua một bên. Chỗ này nếu như không đánh nhau, vậy thiên hạ này còn chỗ nào đanh nhau nữa chứ. Những người khách bạc khác cũng rất xấu tính, cũng không nghĩ xem, người của đỗ trường không biết đã thắng được của học biết bao nhiêu ngân lượng, bọn họ còn ở đây xem náo nhiệt, rõ ràng là không ai muốn ra mặt nói một lời công bằng. Người đó nhìn thấy năm tên kia đánh tới nơi thì đẩy nam tử mũi cao nói: “Huynh làm tứ ca kiểu gì vậy? Nhìn thấy huynh đệ bị người ta làm nhục mà không giúp đệ, được, huynh cứ đứng sang một bên, mấy tên tiểu tử này cứ để cho đệ.” Nói xong, bàn tính sắt trong tay rung động, những hạt châu chuyển động, kêu rào rào không ngừng, kình phong phát động. Năm tên kia chỉ mới học qua một ít công phu quyền cước, đâu có thể động thủ với cao thủ võ lâm như hắn được, năm người chỉ thấy hoa cả mắt, bàn tính sắt đã như thiểm điện đánh vào cằm của chúng, năm tên cùng kêu lên, ngã rạp xuống đất, cả nửa ngày trời mà không đứng lên nổi, gọi cha gọi mẹ, rõ ràng là bàn tính này đánh ra không hề nhẹ. Bành Tam Đồng nhìn thấy vậy, trong lòng run rẩy, toát mồ hôi hột. Nói đến đánh bài thì hắn rất tự tin, nhưng mà nói tới công phu quyền cước, hắn không thể được coi là cao thủ, người này ra tay đích thực quá nhanh, hắn cũng không hề nhìn rõ người ta đã ra tay như thế nào. Hắn tự lượng sức mình không phải là đối thủ của người ta, trong lòng cũng đang hối hận lúc nãy đã lỗ mãng, thật không nên đắc tội với loại người này. Trong lúc hắn đang nghĩ cách, thì người kia đã cười lớn: “Mấy tên này cao hơn lão tử nửa cái đầu, thì ra đều là con hổ giấy, không cần đánh nữa! Bành lão đại, tới lượt ngươi rồi!” Nói xong thì bước tới trước một bước dài tới một trượng rưỡi rồi bổ chiếc bàn tính sắt tới trước. Bành Tam Đồng cắn răng dồn khí xuống đan điền, lực dồn lên hai cánh tay, sử ra một chiêu Bá Vương Cử Đỉnh. “Bình” một tiếng, Bành Tam Đồng đột nhiên lùn đi ba thốn, hai tay giơ lên cao, bộ dạng hoạt kê. Mọi người nhìn xuống dưới, thì ra hai chân hắn lún xuống đất ba thốn, mọi người đều hai mắt hắn mở lớn, luôn miệng kêu kỳ lạ. Người đó sớm đã thu lại bàn tính, cười nói: “Tứ ca, đi thôi, ở đây chẳng có gì cả, chúng ta tìm chỗ khác đi.” rồi cùng với nam tử mũi cao tươi cười bước vòng qua Bành Tam Đồng, ra khỏi đỗ phường. Vừa ra khỏi đỗ phường, đã gặp một lão đầu đang đi vào, hai người đụng vào nhau, lão đầu đó kêu lên một tiếng, suýt nữa thì ngã lăn ra đất, may mà người đó đã đưa tay tóm lấy lão đầu, nói: “Ê, lão nhân gia phải cẩn thận chứ, đừng có ngã đó, ta không có tiền để đền cho ngươi đâu!” Lão đầu nét mặt khổ sở, nói: “Vị đại huynh đệ này, ngươi suýt nữa thì làm lão đầu này bị ngã rồi, lưng của ta còn đang đau đây này, đại huynh đệ ngươi xem xem thế nào, cho ít tiền để ta khám đại phu đi.” Người đó ngoại hiệu là kẻ hà tiện, một xu cũng không moi được, làm gì có chuyện sẽ đồng ý chứ, hắn nói: “Ta nói này lão già, còn khoẻ như thế còn đòi bạc vụn cái gì? Có phải muốn ta đánh cho không ? Lại còn dám giở trò với ta!” Lão đầu đó lại không chịu buông tha hắn, cứ nắm chặt lấy tay áo của hắn không buông, mặt mày nhăn nhó, thần thái rất ư là đáng thương. Hán tử mũi cao nhìn thấy vậy liền nói: “Tên hà tiện nhà ngươi, không chi ra được đồng nào, chẳng trách người của đỗ trường cứ tìm ngươi đánh nhau, được rồi, vị lão nhân gia này, chỗ tôi có một ít bạc vụn, ông cầm đi khám đại phu đi, nhớ phải uống thuốc đó!” Nói xong, lấy ra từ trong ngực một nắm bạc lẻ, cũng không thèm nhìn liền đặt vào tay của lão đầu. Lão đầu cảm động tới nỗi luôn miệng đáp: “Cảm ơn đại gia, cảm ơn đại gia, bây giờ thiên hạ này khó mà tìm được một người tốt như vậy nữa, lòng tốt không bao giờ cũ mà!” Nói rồi liếc nhìn người đó, đi qua hai người, bước vào đỗ trường. Người đó nhìn thấy vậy, tức tới nỗi la lên: “Tứ ca, loại người nhàn rỗi ham chơi như vậy ta nhìn thấy nhiều rồi, huynh xem hắn, cầm được bạc rồi là đi đánh bạc, còn không bằng không cho hắn, đệ xót tiền lắm.” Nam tử mũi cao cười đáp: “kệ hắn làm gì, chúng ta đi thôi, đại ca và bọn họ đang đợi chúng ta đó.” Trong đỗ phường, lão đầu đó nhìn thấy Bành Tam Đồng có động tác cổ quái, bỗng nhiên chạy tới chỗ cược tiền, thấp giọng nói với môt con bạc khác: “Lão bát tam, vị đại gia này bị làm sao vậy? Sao lại có điệu bộ cổ quái như vậy?” Lão bát tam đó thì thầm đáp: “Ngươi nhỏ tiếng thôi, người này là ông chủ của đỗ trường, chúng ta đánh bạc ở đây lâu như vậy, có thể xem như lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, cẩn thận ông ta sẽ gọi bảo vệ đánh ngươi đó, lão bất tử ạ!” Lão đầu đó nghe xong, chỉ cười hắc hăc. Bành Tam Đồng từ sau khi hai người kia bỏ đi, vẫn cứ duy trì động tác đó, không hề động đậy, đôi mắt trợn trừng mở lớn, những người rót nước rót trà trong đỗ phường nhìn thấy ông chủ của mình trở nên như vậy, lập tức chạy lại, đưa tay ra đỡ hắn. “Ai da…mẹ ơi, ngươi muốn hại chết lão tử sao? Đau chết ta rồi, mau đi lấy thuốc liệu thương cho ta, mau, mau…đau chết ta rồi.” Bành Tam Đồng kêu lên như mổ lợn. Trong một con ngõ lớn trong thành Gia Hưng, lúc này đang có hai nhóm người đang đỗi diện với nhau, một bên là bang phái lớn nhất thành Gia Hưng_Bạch Hổ bang, do bang chủ Hoàng Thiên Hổ đích thân dẫn đầu, có khoảng ba trăm người, đứng đầy ở phía tây của ngõ. Một bên kia là những người ngoại lai, theo thám tử của Bạch Hổ bang hồi báo, những người này lai lịch bất minh, không biết từ đâu tới, lại giành miếng cơm trên dịa bàn của họ, những người này do một hán tử vừa gầy vừa thấp dẫn tới, hán tử này trông như con khỉ, tướng mạo xấu xí, động tác hoạt kê. Tục ngữ nói rất đúng: Cường long nan áp địa đầu xà, những người từ nơi khác đến này cho dù là rất mạnh, cũng không thể dễ dàng đối phó được với Bạch Hổ bang bọn họ. Bạch Hổ bang có thể tạo được vị thế lớn ở trong thành Gia Hưng này thì đã trải qua vô số lần đánh đấm mới tranh giành được, đâu có phải là dễ dàng đối phó như vậy? Hơn nữa, những người ngoại lai này tổng cộng cũng chỉ có hơn hai trăm người, đại bộ phận đều là những người có thân thể bình thường, đâu có cường tráng to khoẻ như người của Bạch Hổ bang. Lần này Bạch Hổ bang bang chủ Hoàng Thiên Hổ dẫn tới toàn là những tinh anh trong bang, không dạy cho những tên không có mắt này một bày học thì không được, để bọn chúng biết Bạch Hổ bang mới là lão đại của thành Gia Hưng này, ai cũng không thể lay chuyển được vị trí đó. Hoàng Thiên Hổ luôn nhìn chằm chằm vào hán tử gày gò trông giống khỉ, hắn nhìn đi nhìn lại, nhìn ngang nhìn dọc cũng không nhìn ra người này có chỗ nào hơn người, có thể làm đầu mục của hơn hai trăm người này, người của hai bang cứ như hổ dình mồi nhìn chằm chằm vào đối phương, chỉ cần đầu mục của họ hạ lệnh, chuyện đánh đấm chỉ là sớm muộn. “Mẹ nó chứ, bọn ngươi là người phương nào? Tới Gia Hưng của chúng ta kiếm ăn cũng không chào hỏi huynh đệ chúng ta, các ngươi có biết nơi này, ai là lão đại không ?” Hán tử dạng khỉ gày gò cười mỉm, đáp: “Nghe nói ngươi chính là bang chủ của Bạch Hổ bang Hoàng Thiên Hổ?” Hoàng Thiên Hổ đáp: “Không sai, ta chính là Hoàng Thiên Hổ, các ngươi là ai? Ngươi là bằng hữu giang hồ nào?”
Last edited by The Creator; 09-01-2009 at 12:17 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của mèo ú