Monica dường như thở dài, nàng đứng tại chỗ không hề động đậy, chỉ nhẹ nhàng vươn ngón út ra ngoắc một cái!
Rống!!
Hai con Kiêu nguyên bản còn đang sợ hãi nằm trên mặt đất bỗng nhiên khôi phục bộ dáng hung ác, một trái một phải hướng Trần Tiêu đánh tới! Chính là chắn trước mặt Monica!
Trần Tiêu đang vọt tới bỗng nhiên nhanh chóng vặn người, thân thể mạnh mẽ úp sấp xuống, sau đó tại chỗ lăn một vòng! Hai con Kiêu tấn công thất bại, có thể do tố chất thân thể mạnh mẽ khiến cho chúng ngay trên không vẫn có thể làm tư thế biến hóa động tác, chi sau hung hăng hướng Trần Tiêu chụp tới!
Trần Tiêu người đang nằm trên mặt đất, quát to một tiếng, nhanh nhẹn ôm lấy chi sau một con! Một cỗ lực lượng cường đại hung hăng đạp lên ngực Trần Tiêu! Hắn giống như bị thiết chùy hung hăng nện một cái, trong miệng phun ra một búng máu! Nhưng hai tay đang ôm chi sau của con Kiêu kia lại ra sức vặn xoắn!
Răng rắc!
Tuy rằng dị năng lực lượng đã thoái hóa mất một cấp, nhưng C cấp lực lượng vẫn có thể khiến cho Trần Tiêu trong nháy mắt bộc phát ra khí lực gấp hai lần trọng lượng thân thể! Kiêu mặc dù là sinh hóa thú, nhưng thân thể vẫn là máu thịt! Sau khi bị Trần Tiêu vặn xoắn, rên lên một tiếng, chân sau lập tức bị bẻ gãy!
Mà đúng lúc này, con Kiêu còn lại đã hung hăng cắn một phát trên vai Trần Tiêu, răng nanh bén nhọn đâm xuyên qua cơ thịt! Hắn ngay cả mày cũng không nhăn một cái! Mặc cho máu tươi trong nháy mắt thấm đẫm y phục, bỗng nhiên từ trong túi lấy ra một vật gì đó, hung hăng nhét vào trong miệng con Kiêu!
Gru … gru … Giống như một động tác theo bản năng, Kiêu một ngụm đem vật bị Trần Tiêu nhét vào trong miệng nuốt xuống …
Sau đó …
“Nổ!!!”
Ánh mắt Trần Tiêu bỗng nhiên híp lại, gào to một tiếng!
Phanh!
Bên trong khoang miệng Kiêu nhất thời phun ra một chùm lửa. Cho dù thân thể nó rất mạnh mẽ, nhưng cổ họng lại rất mềm yếu, cổ họng ở chỗ sâu bên trong khoang miệng nổ mạnh khiến cho nó thống khổ gầm rú một tiếng, thân thể lảo đảo ngã trên mặt đất, ra sức lăn lộn. Tri trước muốn với tới cổ họng chính nó, nhưng mà sự thật là chi trước lại không thể với tới, sau khi lăn lộn vài vòng, trong miệng không ngừng chảy ra máu tươi, rốt cục không còn sức lực đứng lên!
Trần Tiêu mới từ trên mặt đất đứng lên, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng la của Tiêu Tình!
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy kiếm quang trong tay Tiêu Tình lóe lên, ra sức hướng phía Kiêu hùng đâm ra vài kiếm!
Lại là thân thể Kiêu hùng cư nhiên cường hãn cực kỳ! Kiếm quang trong tay Tiêu Tình như hoa tuyết tung bay, như bông tuyết rơi trên bộ lông màu trắng của quái vật, nhưng thời điểm kiếm phong đâm vào trên thân thể nó lại giống như đâm trúng đá tảng, căn bản không thể tiến vào một chút nào!
Kiêu hùng dường như cũng không có ý trốn tránh, đôi mắt mang theo hung quang lạnh lẽo nhìn Tiêu Tình, chỉ có lúc kiếm phong trong tay Tiêu Tình đâm hướng mắt chính nó mới hơi nghiêng đầu một chút.
Tiêu Tình nhanh nhẹn bay quanh, đem bộ kiếm pháp múa ra kín như không còn kẽ hở, nhưng Kiêu hùng lại như tảng nham thạch đứng ở đó …
Cho ngươi chém! Cho ngươi bổ! Cho ngươi đâm!
Rốt cục nó cũng bị Tiêu Tình chọc giận, Kiêu hùng đột nhiên rống lớn một tiếng, động tác đầu tiên của nó vượt ra ngoài dự đoán của Tiêu Tình!
Quái vật từ khi lộ diện tới nay vẫn di động chậm chạp, hơn nữa thân thể nó to lớn, thực dễ gây cho người ta cảm giác “cồng kềnh”.
Nhưng mà lần đầu tiên nó tấn công, động tác lại mau lẹ phi thường!
Tiêu Tình chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái bóng màu trắng! Nàng từ nhỏ đã luyện được một thân bản lãnh dùng ám khí có thể ném chết ruồi, cư nhiên cũng không thể thấy rõ động tác của Kiêu hùng!
Trong lúc bất ngờ, nàng chỉ kịp hoành ngang kiếm, sau đó nhanh chóng tránh qua một bên …
Rắc!!
Dưới một vuốt của Kiêu hùng, thanh kiếm trong tay Tiêu Tình trong nháy mắt chia thành hai đoạn!
Theo sau là thân thể Tiêu Tình lăn ra ngoài.
Trần Tiêu chỉ có thể buông tha cho Monica ở trước mặt, hướng phía Kiêu hùng vọt tới!
Phanh!
Trần Tiêu dồn hết toàn lực nện một quyền lên lưng Kiêu hùng, lại là thân thể quái vật này ngay cả lay cũng không lay một chút nào! Nó xoay người, bày tay quét ngang người Trần Tiêu, hắn lập tức bị đánh bay ra ngoài, thân thể đánh vào trên một thân cây, chỉ thấy rắc rắc vài tiếng, vài nhánh cây trực tiếp bị hắn đụng gãy!
“Cậu bé đáng thương.” Monica nhàn nhã đứng một bên, từ đầu tới cuối nàng không hề có chút kinh hoảng : “Thân thể Kiêu hùng có thể thừa nhận B cấp lực lượng! Lấy lực lượng của cậu bây giờ, đừng hy vọng làm rụng được một sợi lông của nó!”
Kiêu hùng gầm nhẹ một tiếng, nhưng không hề nóng nảy, chỉ khẽ nhếch môi, hướng Trần Tiêu đi tới từng bước một.
Lúc này Tiêu Tình đã đứng lên, mắt thấy Trần Tiêu ghé vào dưới tàng cây giãy dụa đứng lên, nàng xoay người chạy tới bên cạnh một gốc cây nhỏ, hít thật sâu một hơi, rồi đột nhiên quát lớn một tiếng : “Gãy!!!”
Tiêu Tình bay lên hung hăng đá một cước lên thân cây, thân cây to chừng miệng bát kia bị nàng một cước đá gãy!
Thân cây đánh trúng lưng Kiêu hùng, nó chỉ hơi loạng choạng, sau đó chầm chậm xoay người lại …
“Nga, thật là một cô gái thú vị. Tiêu Tình … cô cư nhiên ẩn dấu thực lực a! Trong nháy mắt vừa rồi lực lượng của cô dật trên C cấp a!” Monica cười ha ha : “Đây là cái gọi là võ công a?”
Kiêu hùng quay người lại, xoay mặt về phía Tiêu Tình. Nàng bị cặp mắt tràn ngập hung ác kia nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, lại là hung hăng cắn răng một cái, lại đem thân cây hướng Kiêu hùng đánh tới!
Phanh!
Lần này Kiêu hùng nhấc một chi trước lên, móng vuốt bấu vào thân cây!
Theo sau cự chưởng khẽ động …
Tiêu Tình rên lên một tiếng, thân cây trong tay đột nhiên gãy rời, cả người nàng cũng bị bay đi rất xa, rớt mạnh bên ngoài mười thước!
Nhìn lại Tiêu Tình miệng rỉ máu tươi, miễn cưỡng đứng lên, thân nàng bỗng nhiên run rẩy một chút, oa một tiếng phun ra một búng máu.
Kiêu hùng nhìn Trần Tiêu trước mặt, lại nhìn nhìn Tiêu Tình phía xa xa, nó giống như chần chờ trong chốc lát, rốt cuộc là nên ăn tên ở trước mặt trước hay là nên quay lại hưởng dụng huyết nhục của cô bé kia …
Phanh!
Một hòn đá từ xa bay lại nện trúng đầu Kiêu hùng, Từ nhị thiếu gia đứng ở xa xa, trên tay ôm một dống đá vụn, cao giọng hô : “Uy! Quái vật! Qua đây! Qua đây! Qua mà ăn ta nè! Ngươi là đồ to xác ngu ngốc! Qua đây!”
Bang bang! Lại là hai hòn đá bay tới, Từ nhị thiếu gia cư nhiên ném rất chuẩn xác, mấy hòn đá đều trúng mục tiêu. Nhưng mà Kiêu hùng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, giống như đối với Từ nhị thiếu gia không hề có chút hứng thú, liền trực tiếp chuyển thân đi, mặc kệ cho Từ nhị thiếu gia ở phía sau vừa nhảy vừa hét, Kiêu hùng đều mặc kệ hắn.
“Ha ha ha … thật đúng là bằng hữu tình thâm a!” Monica cười to : “Từ nhị thiếu gia đáng yêu của ta, đừng phí sức nữa, Kiêu hùng chỉ có hứng thú đối với dị năng giả, khứu giác của nó có thể phân biệt máu của ai ngon hơn! Yên tâm đi, nó tạm thời sẽ không thương tổn cậu đâu.”
Từ nhị thiếu gia mắng to một câu : “Kỹ nữ thối tha!” Hòn đá trong tay lại hướng Monica bay tới.
Monica cười lạnh một tiếng, nhìn hòn đá bay tới, chỉ là giơ tay lên quơ một cái! Ba một tiếng, tảng đá kia liền văng ra!
“Nga! Còn có người muốn giở trò.” Monica lại cười lạnh một tiếng, duỗi tay hướng về phía bên trái một chút!
Phanh!
Trên mặt đất, thân ảnh Bạch Thái trống rỗng xuất hiện, nàng thống khổ quỳ trên mặt đất, cố gượng hai cái, lại căn bản không có cách nào cử động.
“Cô bé đáng yêu, nghĩ muốn dựa vào dị năng ẩn thân đánh lén ta sao?” Monica chậc chậc vài tiếng, tiếc hận nhìn Bạch Thái : “Kỳ thật trong mấy người, cô là vô dụng nhất. Dị năng ẩn thân … hơn nữa còn là dị năng ẩn thân cấp thấp. Ở dị năng giới, loại năng lực này là yếu nhất. Chẳng cần là dị năng giả, chỉ cần mang theo thiết bị dò xét là loại người ẩn thân như các cô căn bản không có cách nào che dấu vết tích! Hài tử đáng thương, hãy kiên nhẫn chờ xem, chờ bảo bối của ta dùng xong toàn bộ món chính, ta sẽ làm cho nó đem cô như món ngọt tráng miệng chậm rãi thưởng thức.”
Bạch Thái chỉ cảm thấy thân thể mình như bị vô số dây thừng trói chặt, vô luận giãy dụa thế nào cũng không thể nhấc nổi một cánh tay.
Kiêu hùng do dự một chút, cuối cùng chậm rãi đi về phía Trần Tiêu.
Tựa hồ mùi của máu tươi đang chảy ra trên miệng vết thương trên thân thể Trần Tiêu đã hấp dẫn nó!
Trần Tiêu cố gắng đứng lên, lưng tựa trên cây đại thụ, nhìn chằm chằm Kiêu hùng đang chậm rãi đi tới. Hắn cắn răng cười lạnh : “Hừ, ngươi muốn ăn ta sao? Phải không? Rất muốn ăn ta hả!” Hai tay của hắn lại cho vào trong túi, đồng thời móc ra một thanh gì đó, hướng phía Kiêu hùng ném qua!
Lần này cuối cùng có thể nhìn rõ, trong túi của Trần Tiêu, rõ ràng là một nắm kim loại vụn đủ loại hình thái to nhỏ khác nhau!
Mấy thứ này đều là hắn trước khi rời khỏi phòng dụng cụ nhặt được, ví dụ như mảnh vụn của lưới sắt, hoặc là ổ trục bi thép của máy cắt cỏ chạy điện trong phòng dụng cụ, còn có mấy chiếc chìa khóa và các vật nhỏ linh tinh làm bằng kim loại.
Mấy thứ này bị hắn quăng ra ngoài, những vật có cạnh nhọn lập tức mắc trên lông tơ màu trắng của Kiêu hùng …
“Nổ … cho ta!”
Trần Tiêu hướng Kiêu hùng rống lớn một tiếng!
Bốp bốp bốp bốp …
Liên tiếp những tiếng nổ mạnh từ trên người Kiêu hùng truyền đến, trong nháy mắt trên người nó tuôn ra từng chùm lửa nhỏ! Tuy rằng mỗi đốm lửa cũng không lớn, nhưng trình độ dày đặc như thế, lại giống như châm một băng pháo …
Sau những tiếng nổ liên tiếp lốp bốp lốp bốp, Kiêu hùng trong một mảnh sương khói màu đen phẫn nộ gầm rú!
Một thân lông tơ màu trắng của nó đã bị đốt trụi, hơn nữa trong những vụ nổ liên tiếp, trên thân thể nó đã xuất hiện vết thương!
Tuy rằng miệng vết thương rất nhỏ, thậm chí chỉ chảy ra một chút máu, so với thân hình khổng lồ của nó mà nói, miệng vết thương nhỏ như vậy hoàn toàn có thể xem như không đáng kể.
Nhưng mà, dù sao nó đã bị thương!
Kiêu hùng gầm rú, nó có vẻ cuối cùng đã nổi giận rồi!
Đại khái là căm tức thân thể bị dơ bẩn, nó thét to một tiếng, điên cuồng nhắm phía Trần Tiêu chạy đến! Tốc độ chạy của nó cực nhanh! Trần Tiêu chỉ kịp thấy một chiếc bóng, chợt nghe thân cây phía sau truyền đến tiếng gãy!
Theo sau Kiêu hùng dùng móng vuốt vồ vào phần eo Trần Tiêu, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, phần eo bị cắt ra một vết thương rất sâu! Cùng với một mảng lớn da thịt bị cào xuống!
Thân thể hắn bay ra ngoài, dừng lại ngoài mấy thước, lại vẫn như cũ giãy dụa ngồi dậy, tuy rằng hắn đau đến nỗi cả gương mặt đều vặn vẹo, lại vẫn như cũ quát lớn : “Tốt! Ngươi rất muốn ăn ta sao! Đến đây đi! Qua đây ăn ta đi!!!”
Ánh mắt hắn nhanh chóng liếc trái ngó phải, lúc này Trần Tiêu đã lui đến cạnh tường biệt thự, hắn giãy dụa đi tới, cố gắng tới gần cửa sổ, dừng ở mặt trên …
Sau đó, hắn làm ra một hành động mà Monica không thể tưởng tượng được!
Xẹt!
Trần Tiêu cầm một mảnh thủy tinh nhỏ, không do dự đâm xuống đùi trái của mình!
Sau đó xẹt một tiếng, mảnh thủy tinh nhỏ hung hăng cắt xuống, trực tiếp kéo ra một mảnh máu thịt!
Hắn đã đau đến cả khuôn mặt đều run rẩy, nhưng mà ánh mắt lại vẫn kiên định như vậy!
Theo sau, Trần Tiêu tự tay đem một mảnh máu thịt chính mình lôi ra từ trên đùi kia, hướng Kiêu hùng phía xa ném tới!
“Ăn đi! Qua ăn đi! Ngươi không phải rất thích máu thịt của dị năng giả sao! Ăn đi!!”
Hành động của Trần Tiêu làm cho Monica ngây dại, nàng tựa như bị giật mình, khẽ lắc đầu : “Không thể không nói, ta nuôi Kiêu hùng lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một người trước khi bị ăn lại điên cuồng giống như cậu vậy.”
Trần Tiêu đã không còn một tia khí lực, cơn đau bắt đầu cắn nuốt ý thức của hắn, hắn lắc lư ghé vào trên cửa sổ, nhin Kiêu hùng ở phía xa, trong lòng điên cuồng la lên : Ăn đi! Nhanh ăn đi!
May mắn, Kiêu hùng … quả nhiên là dã thú!
Trí tuệ nó tựa hồ cũng không tiến hóa cao lắm. Nó do dự một chút, cư nhiên thật sự cúi người đem miếng thịt kia nhặt lên, đặt trên mũi ngửi ngửi, sau đó vui vẻ kêu lên một tiếng, gọn gàng nhét vào trong miệng …
Trần Tiêu nở nụ cười.
Ăn đi! Con súc sinh chết tiệt nhà ngươi! Ăn đi!
Ngươi sẽ tiến hóa có phải không!
Ta cho ngươi Tinh lọc!
Kiêu hùng nuốt miếng thịt của Trần Tiêu vào, giống như nhấm nháp một món ngon, tựa hồ đối với hương vị miếng thịt kia phi thường hài lòng, nó thấp giọng gầm rú một tiếng, sau đó nhanh chóng bước về phía Trần Tiêu!
Khoảng cách ước chừng khoảng mười thước.
Một bước, hai bước, ba bước …
Trần Tiêu ánh mắt tràn ngập lo lắng, hắn biết hiện giờ mình đã vô lực phản kháng, đây là cơ hội cuối cùng! Một tia hy vọng cuối cùng!
Lại là Kiêu hùng đi ước chừng năm bước, cơ hồ đã đến trước mặt Trần Tiêu, nó lại giống như không có bất cứ dấu hiệu dị thường nào --- chẳng lẽ thân hình nó quá mức khổng lồ, độc tố trong máu mình đối với nó không có hiệu quả? Cho dù năng lực của độc tố quá thấp, như vậy “Tinh lọc” trong máu đâu?
Phải biết rằng, lúc trước tại thời điểm đem Bá Vương Long của Hắc kỵ sĩ đánh ngã xuống … lại là thân hình của Bá Vương Long so với Kiêu hùng lại càng thêm khổng lồ a.
Cuối cùng!
Tại thời điểm Kiêu hùng bước đến bước thứ sáu, thân thể cao lớn của nó bỗng nhiên lảo đảo một chút! Khoảng cách gần như vậy, Trần Tiêu bỗng nhiên cảm giác được thân hình của Kiêu hùng trở nên mềm nhũn! Nó bước từng bước, cuối cùng cũng tới trước mặt Trần Tiêu. Nó tựa hồ cũng cảm giác được thân thể có điểm dị thường, gầm nhẹ một tiếng, giơ cự chưởng lên hung hăng chộp lên Trần Tiêu bên cửa sổ …
Ba!!
Ở trong mắt mọi người, Trần Tiêu trước mặt bị vỗ vào trên người!
Giờ phút này, Tiêu Tình vẫn như cũ giãy dụa quỳ rạp trên đất, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hét lên một tiếng liền hôn mê bất tỉnh!
Con quái vật đó, nó … nó một chưởng có thể đem đại thụ vỗ gãy! Một chưởng như thế chụp trên người Trần Tiêu, hắn có thể toàn mạng sao?
Từ nhị thiếu gia cùng với Bạch Thái đồng thời hét lên một tiếng, ánh mắt Từ nhị thiếu gia ngầu đỏ điên cuồng hét lên một tiếng chạy lại, nhưng là Monica lại đưa một ngón tay … Phanh! Thân thể hắn lập tức bay vọt ra sau, lăn mấy vòng trên đất, đầu bị mảnh thủy tinh trên mặt đất cắt trúng, mặt đầy máu đứng lên.
“Tiểu Ngũ!! Tiểu Ngũ!!” trên mặt Từ nhị thiếu gia cũng không biết là nước mắt hay là máu rơi, hòa vào một khối. Bạch Thái cắn chặt môi đến bật máu …
Lại là Monica như cảm ứng được cái gì, đột nhiên xoay người lại, sắc mặt đại biến : “Tại sao lại có thể như vậy!!!” Trần Tiêu rõ ràng đã bị cự chưởng chụp ngã xuống, tự nhiên thân thể lắc lư hai cái, giãy dụa trở mình!
Mà Kiêu hùng lại giống như một chút liền hao hết toàn bộ khí lực! Thân thể cao lớn của nó vô lực ghé vào trên cửa sổ, tuy rằng vẫn phẫn nộ gầm rú, nhưng là âm thanh kia lại rõ ràng mang theo vẻ suy yếu vô lực!
Kiêu hùng vẫn giãy dụa, nhưng trạng thái suy yếu vô lực này lại càng khiến nó căm giận, chi trước tráng kiện rốt cuộc không thể cử động, bất lực nhìn Trần Tiêu gần trong gang tấc --- “Mỹ vị” gần trong gang tấc!
Thiên tính hút máu lại lần nữa chiếm cứ ý thức của nó, cơ hồ là theo bản năng, nó há miệng hung hăng hướng đùi Trần Tiêu cắn tới!
Tuy rằng quái vật đã mất đi khí lực, nhưng dù sao nó cũng là dã thú, răng nanh vẫn có thể đâm phá đùi Trần Tiêu! Trần Tiêu dưới cơn đau thấu tâm can, ngược lại thanh tỉnh hơn ba phần!
Kiêu hùng một ngụm cắn trên đùi Trần Tiêu, lại là cơ thể không có khí lực nhai nuốt, mặc cho răng nanh đâm xuyên qua da thịt đối phương, nhưng lại không có cách nào cắn ra một mảnh thịt, chỉ có thể vô lực nức nở, bất đắc dĩ gầm rú …
“Ăn đi! Ngươi ăn thật thích có phải không! Ăn nhiều thêm một chút!” Trần Tiêu cố sức ngồi dậy, dùng sức đẩy Kiêu hùng, nhưng khí lực của hắn đã trở nên hư nhược, sức đẩy chỉ như gió thoảng qua.
Bỗng nhiên trong lòng hắn sinh ra một ý niệm quái dị …
Ngươi có thể ăn ta! Chẳng lẽ ta không thể ăn ngươi sao!!!
Ngươi cắn ta, chẳng lẽ ta lại không thể!!
Nghĩ là làm, hắn đột nhiên xoay người, không thèm để ý đùi đang bị đối phương dùng răng nanh cắn nát, lại ra sức đưa đầu tới miệng vết thương của Kiêu hùng. Chi trước quái vật đầy lông xù, giờ phút này trong mắt Trần Tiêu tựa như chân giò hun khói thơm ngào ngạt. Hắn mở to miệng hung hăng cắn xuống …
“Đáng chết!!!”
Monica hét thảm một tiếng, thân thể nàng nhanh chóng nhảy tới cạnh Trần Tiêu, giơ tay muốn nhấc hắn lên. Lại là Trần Tiêu khi cắn đã dùng sức, dưới cái nhấc của Monica, xoạt một tiếng, mang theo một mảnh thịt chi trước của Kiêu hùng trong miệng!
Kiêu hùng sau khi bị “tinh lọc” mất đi năng lực, không những quái lực cường hãn không còn mà ngay cả thân thể vốn đao thương bất nhập cũng trở nên mềm mại, nếu không mà nói, răng nanh của Trần Tiêu cũng không thể xuyên thủng da thịt đối phương.
Máu tươi từ khóe miệng Trần Tiêu chảy xuống, cũng không biết là máu tươi của chính bản thân hắn hay là của Kiêu hùng. Hắn cười lạnh, yết hầu chuyển động giống như đang nuốt thứ gì.
“Trời ạ! Ngươi, thằng nhóc này! Ngươi làm gì bảo bối của ta rồi!!!”
Monica khuôn mặt vặn vẹo, một tay hất văng Trần Tiêu ra ngoài, nhào vào trong lòng Kiêu hùng, hét lên chói tai mang theo vô hạn bi thương : “Bảo bối bé nhỏ của ta!! Bảo bối nhi của ta!!!”
Kiêu hùng vô lực thở dốc hai cái. Sau đó thân thể nó bắt đầu xảy ra biến hóa.
Nguyên bản thân hình Kiêu hùng khổng lồ vượt qua hai thước bỗng nhiên cấp tốc co rút lại! Giống như khí cầu bị xì hơi! Phần cơ thể lộ ra tựa hồ giống như bông xốp, rất nhanh liền khô quắt lại.
Thân hình nó càng ngày càng nhỏ, ngay cả hai thanh cốt đao ở khuỷu tay cũng vỡ tan thành từng mảnh …
Không đến mười giây đồng hồ, thân hình nó rút lại chỉ còn không đến hai phần ba!
Sau hai mươi giây, thân hình nó nhiều nhất chỉ còn một thước!!
Lúc này nhìn lại, bộ dáng Kiêu hùng làm gì còn nửa điểm dữ tợn!
Thân hình nó sau khi thu nhỏ lại giống như một quả cầu thịt, toàn thân còn bao trùm một lớp lông tơ dài … lông tơ không bị ngắn lại, nhưng mà so với hình thể cao chưa đến một thước hiện nay của nó mà nói, lông tơ dài như vậy lại khiến nó nhìn qua …
Giống như một con thỏ lông xù phóng đại!!
Miệng nó vẫn mở to như cũ, tựa hồ nghĩ muốn gầm rú, nhưng âm thanh phát ra lại giống như “chi chi”, nửa điểm uy nghiêm cũng không có. Hơn nữa một miệng đầy răng nanh của nó cũng bị rụng ra, thứ có vẻ có tính uy hiếp duy nhất còn lại chỉ có hai cái “răng nanh” như của cún con.
Kiêu hùng giờ phút này … nhìn bộ dáng chính là một con Tiểu Bạch hùng màu trắng lông xù!
“Ngươi! Ngươi rốt cuộc đã làm gì nó!!!”
Monica điên cuồng gầm rú, xoay người nhào tới trước mặt Trần Tiêu, sau đó hung hăng giẫm một cước lên ngực Trần Tiêu!
Rắc rắc hai tiếng, Trần Tiêu cảm giác xương sườn của mình không chỉ gãy mất một chiếc, khí lực của nữ nhân này cũng không nhỏ, có thể rất nhanh dẫm cho hắn tắt thở. Nhưng Trần Tiêu vẫn như cũ cười hắc hắc : “Cô, cô đoán xem!”
“Ta! Ta giết ngươi! Giết ngươi!!!”
Monica biểu tình dữ tợn, một tay nắm lấy cổ Trần Tiêu, nhấc hắn lên nói : “Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì!!”
Monica ánh mắt vằn đỏ : “Ta biết máu của ngươi có độc tố! Nhưng mà năng lực độc tố của ngươi chỉ có C cấp!! C cấp hạ đẳng!! Độc tố C cấp không có khả năng hạ độc được bảo bối của ta! Hơn nữa nhìn hình dạng nó cũng không giống như trúng độc!! Ngươi rốt cuộc đã làm gì nó!!”
Trần Tiêu bị nắm yết hầu, miễn cưỡng há to miệng thở dốc, trên mặt đỏ bừng lên. Hai tay hắn vô lực quơ quơ, giống như muốn gỡ tay Monica ra, nhưng lại không thể nhúc nhích tay nàng một chút nào.
“Nói!! Nói mau!!”
Monica lần nữa đem Trần Tiêu ném xuống đất, nàng nâng một ngón tay chỉ vào mi tâm Trần Tiêu : “Ngươi còn không nói ta sẽ trực tiếp làm nổ tung đầu ngươi!!”
Trần Tiêu liều mạng thở dốc, vừa rồi thiếu dưỡng khí thiếu chút nữa đã giết chết hắn, giờ lại có thể tự do hít thở, loại cảm giác vui sướng này làm cho hắn gần như tham lam mà ra sức hô hấp.
“Nói mau!!” Monica nghiến răng kèn kẹt.
Trần Tiêu cuối cùng cũng ổn định được hô hấp, suy yếu giơ tay lên chỉ vào Monica.
Sau đó, hắn cười.
Hắn đích thật là đang cười, cười như phi thường vui vẻ, giống như thấy được chuyện buồn cười nhất trên thế giới.
Bộ dạng cười của hắn đã chọc giận Monica : “Ngươi buồn cười cái gì! Nói cho ta biết!! Ngươi rốt cục đã làm gì!! Ta có thể nhận ra, vừa rồi bảo bối của ta bỗng nhiên thoái hóa!! Nó tự nhiên thoái hóa!!! Ngươi làm sao có thể làm được việc ấy!!”
Trần Tiêu cười tưởng không thở nổi, cuối cùng cố gắng mở miệng nói đứt quãng : “Cô… cô hãy nhìn trên tay cô… cánh tay… cánh tay của cô …”
Monica sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên cánh tay mình … cánh tay vừa rồi nàng siết cổ Trần Tiêu, trên cánh tay có một sợi cương châm mảnh mai nằm đó.
Sợi châm này rất nhỏ, có lẽ vừa rồi lúc nàng siết cổ Trần Tiêu, trong lúc hai tay hắn múa may đã cố tình cắm lên tay nàng … tại thời điểm hỗn loạn đó, tay hắn khuơ khoáng loạn xạ, không biết từ lúc nào đã đem đồ vật đó cắm lên tay nàng?!
Sợi châm này rất mảnh mai, hơn nữa nhìn qua rất ngắn, cắm ở trên người cũng không đau --- chẳng qua vừa rồi nàng quá mức phẫn nộ, đã xem nhẹ cảm giác tê rần trên cánh tay mà thôi.
Trần Tiêu vẫn đang cười, hắn cười rất hư nhược, thanh âm cũng dần suy yếu.
“Ta … ta không biết cô dùng thiết bị dò xét gì, nhưng mà … ta nghĩ thiết bị dò xét của cô không thể dò xét được dị năng đặc thù nhất của ta, hoặc có thể nói năng lực này của ta cũng không phải là dị năng, mà là một loại biến dị chưa được biết tới.” Trần Tiêu thở hào hển : “Cô không phải thích nhìn bảo bối của mình tiến hóa sao? Ta làm cho nó Tinh lọc.”
Monica có vẻ nghe không hiểu : “Ngươi nói gì!!”
“Không cần giải thích.” Trần Tiêu hắc hắc cười gượng hai tiếng, lại vô lực nằm trên mặt đất, lúc này hắn ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy nổi : “Cô, chính cô rất nhanh sẽ cảm giác được …”
Monica nghe lời này xong, trong lòng bỗng nhiên phát lạnh! Một loại cảm giác bất an tràn ngập toàn thân, nàng cơ hồ là theo bản năng rống lên : “Đi tìm chết!!!”
Ngón tay điểm tới mi tâm Trần Tiêu !!
Ba!!
Tại mi tâm Trần Tiêu phát ra thanh âm!! Nhưng đối với Monica mà nói, đó không phải là kết quả mà nàng muốn thấy : Mi tâm tiểu tử này nổ tung! Mà chỉ vẻn vẹn thấy trên trán Trần Tiêu một luồng gió thổi tóc tung bay …
“Như thế nào … có thể …”
Monica ầm một tiếng, hai chân quỳ xuống, toàn thân đều mềm nhũn, cánh tay cũng vô lực hạ xuống.
“Không có khả năng … niệm lực của ta … niệm lực của ta!!! Ngay cả tảng đá ta cũng có thể làm nổ tung!! Như thế nào mà ngươi …”
Đến lúc này Từ nhị thiếu gia và Bạch Thái ở xa xa mới có cảm giác buông lỏng! Cái loại cảm giác bị trói buộc gắt gao vừa rồi đột nhiên không còn!!
Hai người lập tức nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Trần Tiêu.
Từ nhị thiếu gia bay lên đá một cước lên người Monica, đem nữ nhân này đá qua một bên.
Nếu như lúc bình thường, một cước này của Từ nhị thiếu gia Monica chỉ cần trừng mắt là có thể đem hắn ném qua một bên. Nhưng mà giờ phút này, thấy một cước như vậy bay tới, Monica lại không thể động đậy, trực tiếp bị đá ngã lăn ra đất!!
“Trần Tiêu, Tiểu Ngũ!! Cậu thấy sao rồi?!” Từ nhị thiếu gia ý muốn giúp Trần Tiêu ngồi dậy, lại không nghĩ rằng Trần Tiêu thảm thiết kêu lên một tiếng : “A!!! Đừng!!! Đừng đụng vào ta!! Tiểu Từ ngươi con mẹ nó đừng đụng vào ta!! Xương sườn ta bị gãy!! Đừng đụng vào ta …”
Hổn hển thở dốc, Trần Tiêu mới miễn cưỡng cười nói : “Hiện tại nữ nhân này … nàng, năng lực của nàng chỉ còn bằng tiêu chuẩn của một nữ nhân bình thường nhất! Tiểu Từ … ta chỉ có thể làm được đến thế … hiện tại ta hết sức rồi, một chút khí lực cũng không có … nàng ta giao lại cho cậu!! Cậu sẽ không phải ngay cả một nữ nhân yếu ớt cũng không thu thập nổi chứ …”
Nói tới đây, ánh mắt hắn vừa chuyển : “Không được … ta quá mệt rồi, ta muốn ngủ … ngủ …”
Hắn vừa nhắm mắt lại, lại bỗng nhiên thấp giọng nói một câu : “Tiểu Từ … nhanh giúp ta … giúp ta …”
“Cậu nói đi, muốn ta làm gì?” Từ nhị thiếu gia khẩn trương đem tai áp sát miệng Trần Tiêu.
“Cái châm trên tay nàng … nhổ ra … đâm … đâm ta … mau …”
Niệm lực?
Hình như là một dị năng không tồi a … Không biết mình có thể “Tiêu hóa” không …
Nhìn Trần Tiêu giờ này đã ngất xỉu, Từ nhị thiếu gia ngây dại.
Rút châm? Đâm hắn???
Ta nhổ vào, yêu cầu này thật có chút quái dị a?!
Bất quá giờ phút này Từ nhị thiếu gia đối với Trần Tiêu đã tuyệt đối tin phục, hắn không dám chần chờ, từ trên tay Monica tìm được một sợi châm mảnh mai, cẩn thận rút ra --- trên châm còn lưu lại máu của Monica.
Lại nhìn thoáng qua Trần Tiêu … Ách, thật sự phải đâm sao?
Từ nhị thiếu gia đi tới bên cạnh Trần Tiêu, nhìn xuống cánh tay hắn, hít sâu một hơi, sau đó ngón tay hạ xuống …
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thinhbobo
May mắn là trong biệt thự trên đảo có một ít dụng cụ y tế, ít nhất khẳng định là có dự trữ chút thuốc men và túi cấp cứu. Từ nhị thiếu gia tuy rằng không biết cấp cứu, nhưng sau khi Tiêu Tình được cứu tỉnh, người đã luyện võ trong một thời gian dài đối với trị liệu ngoại thương hẳn là có chút tâm đắc …
Ân, cái được gọi là tâm đắc chính là : Trần Tiêu trực tiếp bị băng cầm máu bao thành một chiếc bánh chưng …
Ngoài ra còn một điều kinh hỷ (kinh ngạc và vui mừng) là : Ở trong một phòng bên trong căn biệt thự ngoài cùng, Từ nhị thiếu gia phát hiện trong bồn tắm lớn trong toilet có ba người …
Chính xác mà nói là ba người rưỡi!
Lục Tiểu Tiểu, Tiểu Kim, còn có hai bảo an trên đảo bị mất tích. May mắn chính là Lục Tiểu Tiểu cùng với Tiểu Kim và bảo an họ Vương còn sống, chỉ bị ngất xỉu.
Mà người còn lại không được may mắn như vậy … hắn đã chết, thi thể chỉ còn lại một nửa, đại khái là bị Monica đem đi nuôi Kiêu !!
Có thể tưởng tượng được, nếu đám người Trần Tiêu không đánh bại được Monica mà nói, đám Lục Tiểu Tiểu và Tiểu Kim sớm hay muộn cũng trở thành thức ăn trong bụng lũ Kiêu kia.
Đương nhiên, đám Kiêu đó rồi cũng biến thành thức ăn của Kiêu hùng.
Trần Tiêu lần này bị thương cực kỳ nghiêm trọng, may mắn là Từ nhị thiếu gia thông minh, ngày hôm sau ngay khi có người lên đảo đã lập tức liên hệ với bên ngoài. Mà nơi Từ nhị thiếu gia liên lạc đầu tiên cũng không phải là cảnh sát, mà là … Lạn vĩ phố!
Chưa đến một tiếng sau, lão Điền đã tới!
Làm cho Trần Tiêu giật mình chính là … nơi này cách thành phố K khoảng một trăm km!
Mà lão Điền tự nhiên là không phải lái xe tới! Lão hình như là … đi bộ tới?
Lão Điền sau khi liếc nhìn Trần Tiêu một cái, biểu tình đang khẩn trương lập tức được thả lỏng : “Ân, không có việc gì, chỉ cần còn một hơi thở là được … còn có tứ chi không được tổn thương quá nghiêm trọng, bằng không mà nói …”
Nói tới đây, lão Điền bỗng nhiên kêu lên một tiếng, biểu tình vốn đang thoải mái lại trở thành cực kỳ đau đớn !
“Gặp quỷ! Bị thương nặng như vậy, lại muốn dùng hết bao nhiêu dung dịch chữa trị tế bào a!! Thứ này còn quý hơn vàng! Tiền mua quan tài của mấy lão gia hỏa chúng ta đều đổ hết vào đây! Thằng nhóc này, công việc còn chưa làm được bao nhiêu! Chỉ là dùng dung dịch chữa trị tế bào cũng chẳng mấy mà làm mấy lão gia hỏa chúng ta phá sản!”
Sau đó, Từ nhị thiếu gia trợn mắt há mồm nhìn lão Điền vác Trần Tiêu trên lưng, nhanh chóng rời đi …
Ách … lão không phải định cứ như vậy chạy về thành phố K chứ! Hơn một trăm km a! Còn vác thêm một người ?!
Càng dọa người hơn là, lão Điền một mạch chạy mất, mấy phút đồng hồ sau, tự nhiên lại chạy trở lại!
“Cậu nhóc Từ gia, đem sự tình trên đảo xử lý một chút, nếu không hiểu có thể bảo cha cậu qua xử lý, hắn biết nên làm thế nào … còn có, con Kiêu hùng kia chưa chết phải không? Bí mật chuyển đến chỗ chúng ta! Nhớ kỹ đó!”
Sau đó khẽ phất tay rồi mang theo một người một đường chạy như bay. Từ nhị thiếu gia nhìn theo một lát, tốc độ chạy của lão Điền so với con xe thể thao Italia mới đặt hàng của mình cũng không chậm hơn chút nào a …
Trần Tiêu cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình ngâm trong bồn tắm chứa đầy chất lỏng sền sệt màu xanh biếc này.
Chẳng qua lần này thân thể hắn tổn hại nghiêm trọng, cho dù dựa vào dung dịch chữa trị tế bào cũng phải mất khoảng năm ngày mới tỉnh lại.
Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn sau khi tỉnh lại là lão Điền.
Lão Điền ngồi bên cạnh chiếc bồn tắm lớn, trong tay cầm điếu thuốc đang cháy dở, vẻ mặt cổ quái nhìn Trần Tiêu đang nằm trong bồn tắm.
Trần Tiêu sau khi tỉnh lại, hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, câu đầu tiên hắn nói lại là : “Lão Điền, cháu nhớ người nói cai thuốc đã nhiều lần rồi a.”
Lão Điền lầm bầm cười lạnh hai tiếng, vô lương tâm tiện tay đem tàn thuốc nhúng vào bồn tắm.
“Nhóc con, tin tức tốt đầu tiên là cậu còn sống.” Lão Điền bất đắc dĩ thở dài.
“Lão thở dài, như vậy xem ra còn tin tức xấu?” Trần Tiêu ngâm mình trong chất lỏng sền sệt màu xanh biếc, tự điều chỉnh cho mình một tư thế thoải mái, tự nhiên giống như đang tắm mình trong bọt xà phòng, ngửa đầu nhìn lão Điền.
“Có ba tin tức.” Lão Điền vươn ra ba ngón tay : “Có xấu có tốt, cậu muốn nghe cái nào trước?”
“Bắt đầu từ tin xấu trước đi.” Trần Tiêu vẻ mặt bình thản, một chút lo lắng cũng không có : “Cháu luôn luôn thích chuẩn bị tâm lý thật tốt, trước thừa nhận tin xấu, sau đó nghe tiếp, như vậy có thể giữ được tâm tình tốt.”
“Tin xấu?” Con mắt lão Điền xoay vòng, trưng ra nụ cười vô hại : “Tin tức xấu đầu tiên là, thân thể cậu đã biến hóa lần nữa. Căn cứ quan sát của ta … đại khái là thân thể cậu tự động phát sinh biến dị, hơn nữa còn sinh ra kháng thể. Cho nên, dung dịch chữa trị tế bào hình như đối với thân thể cậu ngày càng giảm hiệu quả! Ví dụ như lần này, trình độ thương tổn chưa chắc đã nặng hơn những lần trước, nhưng lại hao phí lượng dung dịch chữa trị tế bào gần như gấp đôi! Hơn nữa, thời gian tỉnh lại cũng dài hơn khoảng một ngày! Nói cách khác, thân thể cậu đã bắt đầu bài xích dung dịch chữa trị! Về sau nếu cậu lại bị thương như thế này mà nói … sẽ không dễ dàng khôi phục như vậy nữa!”
Trần Tiêu vẫn như cũ nằm trong bồn tắm, tuy rằng thân thể trần trụi nhưng bộ dáng xấu hổ nửa điểm cũng không có, trái lại còn sờ sờ mũi, cười khổ nói : “Cái này quả thực là một tin xấu … hình như từ khi biết mọi người đến giờ, cháu liên tục bị thương thì phải. Ân, người nói là tin xấu đầu tiên, như vậy là tin xấu không chỉ có một?”
“Tin tức xấu thứ hai là … bởi vì cậu bị thương nhiều lần, tiêu tốn một lượng lớn dung dịch chữa trị tế bào , cho nên … chỉ là trị liệu cho cậu, tiêu phí cũng đã là con số thiên văn (siêu lớn) !! Cậu cũng phải hiểu, chúng ta là mở cửa buôn bán, tuy nói rằng cậu cũng là một thành viên trong bọn ta, cậu bị thương có thể hưởng thụ đãi ngộ chữa bệnh bằng quỹ chung. Nhưng mà thực tế cho dù là công ty rộng rãi nhất, quỹ chữa bệnh cho công nhân cũng không phải là vô hạn a? Huống hồ lần này cậu bị thương cũng không phải trong lúc chấp hành nhiệm vụ a.”
Lão Điền cười bộ dáng rất “hiền lành” : “Cho nên chúng ta tính toán một chút, lần này dung dịch chữa trị tế bào dùng cho cậu chúng ta chỉ có thể khấu trừ vào tiền lương của cậu. Ta đã tính qua, dựa theo số nghiệp vụ chúng ta có thể tiếp nhận trong tháng, sau đó tính ra số cậu được hưởng khi làm người đại diện …”
Lão lại thở dài : “Kết quả cuối cùng là, nếu trừ vào số tiền cậu kiếm được khi làm người đại diện mà nói, cậu ít nhất phải làm không công cho chúng ta 42 năm mới có thể trả hết nợ.”
Trần Tiêu ngây ngẩn cả người : “42 năm … thế chẳng phải là chờ đến lúc cháu trả hết nợ thì đã 60 tuổi?”
Lão Điền phụng phịu : “Chính là như vậy.”
Trần Tiêu bùm một tiếng, thân mình chìm vào trong nước. Một lát sau mới chui đầu ra : “Như vậy tin tức thứ ba của người, hẳn là tin tức tốt chứ?”
“Không sai, là tin tốt.” Lão Điền tủm tỉm cười, nhìn Trần Tiêu nói như đúng rồi : “ Tin tức tốt là : 42 năm sau này, thời gian dài như vậy, cậu có thể cùng với ba cao nhân ẩn dật chúng ta ở cùng một chỗ … chuyện tình tốt như vậy, đối với cậu mà nói có tính là chuyện tốt không?”
Trần Tiêu mắt to mắt nhỏ nhìn trừng trừng lão Điền : “Cháu không nghĩ đến … người tự nhiên cũng có thể nói đùa như vậy.”
Lão Điền lắc đầu, mỉm cười nói : “Được rồi, không nói đùa nữa, tin tức thứ ba chân chính là …”Lão nói tới đây, sắc mặt nghiêm lại : “Ta cũng không biết đối với cậu tin tức này là tốt hay xấu nữa. Bởi vì … phục vụ xã cử người tới, bọn họ yêu cầu ta mang cậu đi kiểm tra toàn diện một lần! Sau đó …”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, căn cứ vào ý tứ của tổ chức, biểu hiện gần đây của cậu là quá sức rõ rệt. Cho nên căn cứ vào kết quả kiểm tra của cậu, bọn họ hy vọng cậu có thể gia nhập phục vụ xã!”
Trần Tiêu trầm mặc một lát : “Nếu cháu cự tuyệt thì sao? Sẽ xảy ra chuyện gi?”
Lần này lão Điền không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Trần Tiêu.
Yên lặng!
Nhưng mà Trần Tiêu từ ánh mắt lão thấy được một tia bất thường …
Rào.
Trần Tiêu từ bồn tắm đứng lên, đi đến vòi sen rửa sạch thân thể, sau đó lấy áo choàng trên tường chậm rãi mặc vào.
Toàn bộ quá trình, lão Điền không nói chuyện, Trần Tiêu cũng không hé răng.
Thẳng đến lúc nhìn Trần Tiêu lau khô tóc, cầm lược chải sơ qua đầu, lão Điền mới rầu rĩ nói một câu : “Trần Tiêu, ta đề nghị cháu … tốt nhất chấp thuận!”
Thấy được trong mắt Trần Tiêu lóe sáng, lão Điền mới thở dài : “Haizz, ta chỉ nói về việc làm xét nghiệm kiểm tra! Về phần việc cậu gia nhập phục vụ xã, ta tin tưởng vào tính nhất quán của xã quy, hẳn là sẽ không ép buộc cậu. Nhưng về lần xét nghiệm này, ta cho rằng đối với hoàn cảnh hiện nay của cậu là rất bức thiết!”
“Nga?” (DG: Cái này giống như một từ thốt ra lúc ngạc nhiên, mình hem bít nên dịch thế nào nên cứ để nguyên nó như vậy.)
“Đúng vậy.” Lão Điền nghiêm túc nói : “Trong lúc cậu hôn mê, ta đã kiểm tra … Trên người cậu xuất hiện một ít biến hóa thần kỳ, những dụng cụ ở chỗ chúng ta chỉ sợ không có cách nào hoàn toàn kiểm tra được, nếu muốn biết rõ ràng cũng chỉ có thể đi đến tổng bộ Phục vụ xã!”
“Vì sao? Hiện giờ chẳng lẽ cháu có vấn đề gì sao? Chẳng qua chỉ là hấp thu thêm hai dị năng thôi mà …”
Trần Tiêu còn muốn nói điều gì nữa, nhưng lão Điền bỗng nhiên đứng lên, sau đó trước mặt Trần Tiêu cởi áo trên người!!!
Trên bộ ngực cường tráng, dưới xương sườn bên phải nhìn thấy rõ ràng một vết thương ghê người!!
Vết thương kia giống như là thuần túy lấy tay cào ra!! Tuy rằng miệng vết thương đã khép lại, nhưng mà vẫn để lại một mảnh máu thịt màu đỏ!!
Hơn nữa, vết thương kia hình như mới bị gần đây!!
“Người bị thương? Từ khi nào? Sao lại thế này?” Trần Tiêu có chút ngạc nhiên! Lấy thực lực của lão Điền, còn có người có thể gây tổn thương cho lão được sao?!
Lão Điền im lặng mặc áo vào, lúc sau mới ngẩng lên nhìn vào mắt Trần Tiêu.
Vẻ mặt lão có chút cổ quái, sau đó nhẹ nhàng cười khổ, rồi nói một câu : “Cậu không nhớ chút nào sao. Vết thương này là do cậu gây ra! Hôm trước, trong khi ta kiểm tra thân thể cho cậu, cậu đang hôn mê bỗng nhiên phát cuồng, ra tay với ta! Nếu không phải ta phản ứng nhanh, cậu thiếu chút nữa đã đem cả nội tạng của ta móc ra! Nhóc con, cậu không biết? Lúc ấy phản ứng của thân thể cậu, lực lượng lại là … cấp A!”
Cấp A?! Lực lượng cấp A … ta tự nhiên ra tay với lão Điền?
Trần Tiêu ngây dại!!
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là : “Làm sao có thể?!”
“A ha! Nhóc con! Đả thương ta rồi muốn không thừa nhận sao?” Lão Điền ha ha cười, vỗ vỗ bả vai Trần Tiêu : “Yên tâm, thực lực của nhóc con cậu còn kém lắm, nếu không phải tâm trí của ta lúc ấy đều đặt trên vấn đề kiểm tra thương thế của cậu … hừ, có mấy người như cậu nữa cũng đừng hòng làm ta bị thương!”
Nhưng sau đó, ngữ khí của lão nghiêm túc hẳn lên : “Lúc ấy phản ứng của cậu rất kỳ quái, giống như là hoàn toàn vô thức, không, phải nói là cậu cái gì cũng không nhớ! Giống như biến thành một người khác! Nếu không phải ta đánh xỉu cậu, chỉ sợ lúc ấy cậu muốn chạy mất.”
Nói xong lão Điền chỉ vào gáy Trần Tiêu.
Trần Tiêu vô thức đưa tay sờ, quả nhiên trên gáy mơ hồ có một vết thương đã khép miệng --- nhưng mà hắn nhớ rõ, lúc chính mình ở trên đảo cũng không có tổn thương phần gáy!
“Kỳ thật cho tới giờ cậu không thấy kỳ quái sao?” Lão Điền từ trong ngực rút ra một điếu thuốc, sau khi châm hút sâu một hơi.
“Cái gì kỳ quái?”
“Cậu!” Lão Điền chỉ vào mũi Trần Tiêu : “Cậu vốn chỉ là một người bình thường, sau lại bởi vì thuốc Tinh lọc mà đạt được dị năng! Nhưng mà dị năng của cậu là thông qua thôn phệ năng lực Hắc Thất mới có được! Nhưng điều kỳ quái chính là … năng lực của Hắc Thất là khống chế luồng khí lưu, mà không phải là lực lượng! Hắc Thất không phải là dị năng giả lực lượng hệ! Theo lý thuyết, nếu cậu thôn phệ năng lực của nàng, như vậy dị năng đầu tiên của cậu phải là khống chế luồng khí lưu! Sao lại biến thành lực lượng?”
Vấn đề này Trần Tiêu không thể trả lời! Hắn cũng không nói ra lời!
“Lúc mới đầu, ta cũng thắc mắc … có lẽ bởi vì thuốc Tinh lọc làm gien của cậu biến hóa, loại biến hóa này không thể tính toán được, cho nên rõ ràng là dị năng khống chế luồng khí lưu, chuyển tới trên người cậu liền biến thành lực lượng. Nhưng mà sau này cậu lại hấp thu năng lực của Thu Vẫn và Alice … lại là dị năng bọn họ truyền qua cho cậu không có phát sinh biến hóa. Cho nên ta mới lo lắng. Mà hiện tại …”
Lão Điền sờ sờ miệng vết thương trên người mình : “Ta có lý do hoài nghi, trên người của cậu còn tồn tại cái gì đó mà chúng ta còn chưa biết!”
“Cái gì?”
Lão Điền thở dài : “Nói một cách đơn giản … Ta hoài nghi cậu … rất có thể là nguyên bản cậu chính là một dị năng giả! Từ trước vẫn vậy, chẳng qua trong người cậu có thứ gì đó đem loại đặc tính này cưỡng chế áp bách xuống! Khiến cho mười mấy năm qua biểu hiện của cậu cùng người bình thường không quá khác biệt. Nhưng mà lần đó sau khi hít vào thuốc Tinh lọc, thuốc Tinh lọc cùng với máu của cậu phát sinh phản ứng hóa học nào đó mà chúng ta không biết, sau đó trói buộc đối với năng lực của cậu tan rã! Do đó dị năng vốn có của cậu mới thể hiện ra …”
Lão Điền nói tới đây, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Tiêu : “Rất có thể sự thật là : Trần Tiêu, cậu nguyên bản là một dị năng giả! Vốn chính là chúng ta là đồng loại! Cũng không phải bởi vì Tinh lọc hấp thu năng lực Hắc Thất mới biến thành như vậy! Từ lúc cậu sinh ra, cậu chính là một dị năng giả !! Tuy đây chỉ là suy đoán của riêng ta, nhưng mà ta cảm thấy khả năng là rất lớn!”
Trần Tiêu ngây dại!
Nguyên bản chính là dị năng giả ?
Hắn rất muốn cười, rất muốn phản bác lại : Điều này sao có thể?!
Nhưng mà Trần Tiêu nhìn ánh mắt nghiêm túc của lão Điền, lại cười không nổi.
“Thật xin lỗi … Trần Tiêu, ta đối với cậu điều tra một chút, đã không nói cho cậu biết … ta cũng không phải muốn điều tra sự tình riêng tư của cậu, chỉ là làm một ít điều tra đơn giản.” Lão Điền nhìn vào ánh mắt Trần Tiêu : “Hoài nghi của ta là có căn cứ, nói rõ một chút : Trần Tiêu, ta tra xét ghi chép của cậu ở bệnh viện, trong hồ sơ của cậu, tựa như …”
“Cái gì…” Trần Tiêu sắc mặt hơi đổi.
“Từ khi cậu sinh ra đến giờ, cậu rất ít khi sinh bệnh … không, hoặc là nói, ta cơ hồ không tìm thấy hồ sơ bệnh án của cậu! Hồ so chữa bệnh của cậu quả thực là --- hoàn mỹ! Cậu năm nay mười tám tuổi! Chưa từng đi nha sĩ, chưa từng mắc bệnh nặng. Thậm chí ta tra qua tất cả hồ sơ chữa bệnh của cậu, mười tám năm qua, cậu chỉ bị qua ba lần cảm mạo! Mười tám năm! Ba lượt cảm mạo!!”
Mười tám năm, ba lượt cảm mạo …
Nguyên Trần Tiêu đối với mình trên phương diện này chưa hề có cảm giác khác thường nào, hắn chỉ là đơn thuần thấy mình thể chất so với người khác tốt hơn một chút. Nhưng mà hiện giờ cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ chính mình từ nhỏ thật sự rất ít đi bệnh viện!
Đương nhiên, gặp phải một ít ngoại thương, ví dụ như ngã bị thương hay luyện võ, đánh nhau bị thương, cũng sẽ đến bệnh viện.
Nhưng là sinh bệnh … tựa như thật sự rất ít!!
“Đây là một đặc thù rõ ràng, thân là dị năng giả, gien cùng với người thường không giống nhau, cho nên rất nhiều bệnh và vi khuẩn đối với dị năng giả không có hiệu quả. Đây là một đặc trưng rõ rệt của dị năng giả …”
Những câu nói tiếp theo của lão Điền, Trần Tiêu đã không còn nghe rõ ràng.
Trong đầu hắn giờ chỉ còn một ý niệm :
Ta? Thiên sinh dị năng giả?!(Dị năng giả trời sinh)
Là ta sao?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo