 |
|

12-08-2008, 09:42 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 40
THÔI MIÊN
Khi bác sÄ© Du Thư Lượng đến bệnh viện số 7 Giang Kinh thì Tư Dao Ä‘ang ngằm ngay ngắn trên giưá»ng bệnh, nhìn lên trần nhà nghÄ© ngợi. Thấy bác sÄ© Lượng và o, cô ngồi dáºy: Chà o bác sÄ© Lượng, em phiá»n anh đến để xin anh giúp tìm ra căn nguyên cá»§a chứng bệnh sợ hãi không gian khép kÃn. Em cảm thấy lần trước anh nói rất đúng: nguyên nhân cá»§a nó có lẽ liên quan đến những cÆ¡n ác má»™ng mà em gặp, liệu anh có thể bắt đầu từ chi tiết nà y không?
-Em nên biết là … trước đây tôi có ý định áp dụng phương pháp thôi miên vá»›i em. Trong Ä‘iá»u trị, tôi thưá»ng gắng hạn chế dùng cách thôi miên, đây hoà n toà n chỉ là phong cách cá nhân. Nhưng tình hình cá»§a Tư Dao khá đặc biệt, tôi cảm nháºn rằng trong ý thức cá»§a em tiá»m ẩn má»™t ký ức vá» sá»± sợ hãi không gian khép kÃn nên chứng bệnh nà y hình thà nh và phát triển; do đó dùng phương pháp thôi miên là thÃch hợp. Liệu em có ghét việc thôi miên không? Bác sÄ© Lượng luôn tin ở chân lý thẳng thắn công khai đối vá»›i má»i bệnh nhân, đây cÅ©ng là má»™t tyếu tố để anh thà nh công.
Tư Dao nói: Dù anh dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể tìm ra căn nguyên rồi chữa khá»i bệnh cho em là được.
Thư Lượng khẽ thở dà i: Dù tìm được căn nguyên thì tôi cÅ©ng chỉ dám nói là sẽ cố gắng giúp em bình phục, còn khá»i hoà n toà n hay không, vẫn cần cả hai phÃa chúng ta cÅ©ng ná»— lá»±c. Tôi sẽ nói vá»›i bác sÄ© Tạ Tốn, mượn má»™t gian phòng để chúng ta bắt đầu.
Thao tác thôi miên kết thúc, bác sĩ Lượng cầm chiếc khăn giấy lau mồ hôi trên trán.
-Thưa anh, thế nà o rồi ạ? Tư Dao vẫn chưa hoà n toà n ra khá»i trạng thái lÆ¡ mÆ¡ nhưng cô thấy vệt nước mắt trên mặt mnhf vẫn chưa khô hết.
-CÅ©ng hÆ¡i khó nói. Chứng sợ hãi không gian khép kÃn cá»§a em có liên quan đến má»™t sá»± kiện thá»i niên thiếu, đương nhiên đó là má»™t sá»± kiện không vui.
-Sao lại nói thế ạ?
-Vì khi há»i đến sá»± kiện lần đó thì em khóc và gá»i “mẹ Æ¡iâ€
-Gá»i mẹ?
-Váºy đã xảy ra chuyện gì, tại sao em bông nghÄ© đến việc Ä‘iá»u trị bằng thôi miên? Em nên nhá»› hiện nay em rất cần chú ý giữ sức khá»e…
-Có lẽ em đã hÆ¡i biết tại sao em hay ngá»§ mê như thế, tại sao em mắc chứng sợ hãi không gian khép kÃn. Nhưng má»›i chỉ là cảm giác, vẫn cần có Ãt thá»i gian nữa ..
|

12-08-2008, 09:49 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 41
KhỠđộc 2
Chương Vân Côn bước ra khá»i thư viện trưá»ng đại há»c Y số 2 Giang Kinh. Vì Ä‘á»c quá nhiá»u, anh thấy mặt hÆ¡i cá»™m..nhưng thu hoạch thì chưa được là bao. Trong hai giá» liá»n, anh đã Ä‘á»c các tà i liệu vá» virut há»c, dịch tá»… há»c, bệnh lý há»c..nhưng vẫn chưa tìm được gì khả quan. Virut tìm thấy ở Tư Dao và thi thể Thưá»ng Uyển thuá»™c nhóm virut Ke-sa-ji B. Nhóm virut nà y gồm sáu biến thể, nhưng các chuyên gia cá»§a khoa Bệnh lý há»c và Vi sinh váºt há»c sau khi nghiên cứu phân tÃch, đã đưa ra kết luáºn hết sức kinh ngạc: virut có trong cÆ¡ thể Tư Dao và Thưá»ng Uyển không thuá»™c sáu loại hình nà y. Bệnh nhân nhiá»…m virut Ke-sa-ji thưá»ng chỉ bị cảm cấp tÃnh, chứ không có các triệu chứng lâm sà ng, nhưng loại virut má»›i nà y còn có đặc Ä‘iểm là thá»i kỳ á»§ bệnh dà i ngắn khác nhau. Những ngưá»i đã và o hang Tháºp Tịch Ä‘á»u trải qua Ãt nhất hai tháng má»›i phát bệnh rồi tá» vong.
Sau các kiểm tra tỉ mỉ, Ä‘á»c hà ng trăm bà i nghiên cứu và luáºn án y há»c và thú y (vi rút Ke-sa-ji vốn bắt nguồn từ động váºt), Chương Vân Côn không thấy có ghi nháºn nà o vá» loại hình Ka-se-ji má»›i và đương nhiên cà ng không nói đến tình hình dịch bệnh. Tháºt hết sức kỳ lạ, chẳng lẽ từ các ca nà y sẽ phát hiện ra má»™t biến thể má»›i cá»§a Ke-sa-ji? Các chuyên gia vi sinh váºt y há»c Ä‘á»u rất xúc động, nhưng Vân Côn cho rằng vẫn nên tháºn trá»ng, cần nghiên cứu thêm đã.
Vân Côn vỠđến nhà thì đã quá giỠăn bữa tối. Vợ anh- chị Âu Dương Sảnh Ä‘ang có bầu, ngồi nghỉ ở Ä‘i văng, thấy anh cháºm chạp lê buá»›c và o, bèn há»i công việc đã tiến triển đến đâu. Âu Dương Sảnh là con ngưá»i luôn sẵn nhhững câu há»i trong đầu, bất cứ việc gì chị cÅ©ng Ä‘á»u muốn biết táºn cùng má»›i yên; Vân Con cÅ©ng thưá»ng hay bà n luáºn vá»›i vợ. Anh biết, mình luôn dốc sức và o lÄ©nh vá»±c giảng dạy và nghiên cứu y há»c cÆ¡ sở, còn Âu Dương Sảnh là bác sÄ© già u kinh nghiệm lâm sà ng hÆ¡n hẳn anh. Vân Côn nói: Vá» mặt cấu trúc, thì gần như có thể khẳng định nó là loại virtu đã từng được biết đến.
-Thế thì cÅ©ng không đến ná»—i khiến anh phải đăm chiêu thế nà y!Bắt đầu từ thế ká»· trước gá»›i y há»c đã tháºt sá»± biết đến virut. Má»™t thá»i gian dà i vì thiếu thiét bị nên ngưá»i ta đã phải cháºt váºt mầy mò, rất bÃ. Ngà y nay ngưá»i ta liên tiếp nháºn diện ra các virut má»›i. Dù là các virut đã bị nháºn diện, thì chúng không ngừng biến đổi, và các anh vừa khéo phát hiện ra, có khác gì các báºc tiá»n bối đã phát hiện ra hà ng ngạn vạn chá»§ng loại virut?
-Anh suy nghÄ©, không lo ngại, phá hiện má»›i nà y có mối liên hệ vá»›i vụ việc kia- sao có thể trùng hợp như váºy- Các cô cáºu thanh niên Ä‘i và o vùng thung lÅ©ng ấy thì nhiá»…m luôn loại virut má»›i chư từng được biết đến nà y? Nghe nói. Lại còn có má»™t ngưá»i bà hiểm mặc áo mưa, đã cảnh báo há»â€¦Nói cách khác, anh lo ngại rằng loại virut nà y sinh sôi và lây nhiá»…m là do có yếu tố con ngưá»i cố tình gây nên.
Âu Dương Sảnh hÆ¡i sững sá», đây đúng là má»™t “khả năng†đáng sợ. chị nghÄ© ngợi, rồi nói: Anh có nghÄ© rằng, nó là thứ virút nhân tạo không?
-Virut nhân tạo? Anh chư từng nghe nói bao giá». Chắc không phải em nói vá» virut máy tÃnh đấy chứ? Vân Côn biết, chỉ Âu Dương Sảnh má»›i có những ý nghÄ© bất ngá» như thế nà y.
- Ở trong nước và nước ngoà i, kỹ thuáºt sắp xếp lại gen ngà y cà ng tiến bá»™, lÄ©nh vá»±c nghiên cứu virut tuy vẫn còn rất nhiá»u chằng đưá»ng phải Ä‘i, nhưng ở trình độ phân tá» thì đã có không Ãt các bước đột phá. Gá»i là ‘tạo ra’ virut đương nhiên chỉ là em giải thiết váºy thôi; ngưá»i ta đã có thể tác động và o gen thì tại sao lại không thể xá» lý virut? Các biến thể cá»§a má»™t loại virut chÃnh là những khác biệt rất nhá» cá»§a chuá»—i gen, nhưng tác dụng bệnh lý cá»§a virut thì lại có thể khác nhau rất xa.
- Hơi có lý đấy.
-Anh có muốn nghe thêm nữa không nà o? Má»i ngà y em là m vá» lâm sà ng, Ãt ca không thể chẩn Ä‘oán chắc chắn, nhưng những trưá»ng hợp đó cÅ©ng không phải là quá hiếm hoi. Là m vá» dịch tá»… há»c cÅ©ng váºy, có những căn bệnh bùng phát nhưng không thể tìm ra nguyên nhân. Em nghÄ© anh cứ tìm các tà i liệu vá» dịch tá»… há»c hoặc há»i thêm các chuyên gia dịch tá»… há»c, xem có đợt bệnh táºt nà o bùng phát đáng nghi hay không, biết đâu lại có thể lần ra manh mối.
- Nhưng, nước ta từ những năm 50 nà y sinh nhiá»u tráºn dịch, đất rá»™ng ngưá»i đông, tà i liệu suốt ná»a thế ká»· quá nhiá»u, sao có thể nhanh chóng tìm ra các ca Ä‘iển hình tương ứng?
Âu Dương Sảnh thưá»ng rất hay suy luáºn, chị nghÄ© ngợi rồi nói: chúng ta thá» phân tÃch: nếu căn cứ và o kết quả kiểm tra cá»§a các anh để suy Ä‘oán, thì các sinh viên chẳng may qua Ä‘á»i là vì đã và o thung lÅ©ng và hang quan tà i nên bị nhiá»…m virut; nếu loại trừ khả năng do con ngưá»i gây nên, thì khả năng lá»›n nhất có thể xay ra bệnh dịch tương tá»± là ở vùng nà o?
-Tất nhiên là quanh vùng núi đó.
-Váºy anh đã rõ rồi chứ gì? Anh chỉ cần tìm các tà i liệu vá» dịch bệnh ở khu vá»±c núi VÅ© Di.
Vân Côn kêu lên : à kiến quá sáng suốt! Anh đứng lên quên cả ăn, rảo bước đến bà n đặt máy tÃnh.
-Thì anh cÅ©ng phải ăn đã chứ? Âu Dương Sảnh cưá»i cưá»i nhìn anh.
Lúc nà y Vân Côn mới cảm thấy đói bụng, anh rẽ và o phòng ăn. Nhung một cú phôn đã khiến anh không thể nà o ăn bữa tối.
Lại má»™t sinh viên Giang Kinh qua Ä‘á»i!
Vân Côn miệng nahi bánh bisquy, bước đến cá»a khu nhà giải phẫu. Anh gặp trưởng phòng bảo bệ đại há»c Y Giang Kinh Vu Tá»± DÅ©ng đã đứng chá» sẵn ở đó vá»›i vẻ mặt nặng ná». Nếu nói rằng “ Vụ mưu sát 405 má»›i†cá»§a năm ngoái là là n sóng đầu tiên dấy lên sau 10 năm “Vụ mưu sát 405†trôi Ä‘i thì kể từ đầu năm nay, cái chết nà y lại khiến cho các vị lãnh đạo nhà trưá»ng phải Ä‘au đầu.
-Lần nà y thì cà ng không giống như má»™t vụ giết hại. Nạn nhân là Tôn Yến, Ä‘ang ngòi trong phòng là m bà i thi cuối há»c kỳ thì ngất xỉu, được đưa và o bệnh viện trá»±c thuá»™c số 1 cấp cứu, nhưng không kết quả†Vu Tá»± DÅ©ng Ä‘i theo phó giáo sư Chương Vân Côn và o phòng giải phẫu.
-Bệnh viện chẩn đoán là gì?
-Là đột tá» do tim bị tắc mạch máu dẫn truyá»n. Nguyên nhân cụ thể thì chưa rõ, há» Ä‘ang lấy các mẫu bệnh phẩm để xét nghiệm. Nhà trưá»ng rất quan tâm, đã cùng bà n bạc vá»›i bệnh viện và gia đình Tôn Yến, để thống nhất cho giải phẫu bệnh lý. Vì lần trước khám nghiệm tá» thi, thầy đã có phát hiện quan trá»ng nên lần nà y nhà trưá»ng cá» tôi đến má»i thầy tối nay sẽ mổ, lấy mẫu bệnh phẩm thì má»i ngưá»i sẽ Ä‘á»u yên tâm.
Các nghiên cứu sinh đã giúp Vân Côn mặc áo choà ng chỉnh tá». Trước hết, anh cầm theo chiếc kÃnh lúp để quan sát mắt cá chân cá»§a thi thể. Vu Tá»± DÅ©ng nói: Tôi đã nhìn rồi, không thấy có dấu hiệu gì cả. Tôi đã há»i các bạn há»c và phụ huynh cá»§a cô ta, há» nói nghỉ hè vừa qua cô ta không há» Ä‘i du lịch núi VÅ© Di. Nhưng có má»™t chi tiết nà y tôi cho là quan trá»ng: thấy còn nhá»› má»™t trong 5 sinh viên chết năm ngoái- trong đó có cáºu Hoắc Chà Hùng thuê nhà bên ngoà i trưá»ng, rồi trúng Ä‘á»c khà gas? Tôn Yến chÃnh là ngưá»i yêu cá»§a cáºu Hùng.
-Thế ư? Anh có dò há»i các bạn sinh viên khác xem, hai ngưá»i có quan hệ tình dục vá»›i nhau không?
-Tôn Yến đã từng đến ở với Chà Hùng ở gian nhà thuê ấy.
Bản báo cáo vắn tắt tình hình dịch bệnh mà tỉnh Phúc Kiến nêu ra năm 1980, đã tổng hợp vỠbệnh trong toà n tỉnh, có một đoạn như sau:
-Kể từ mùa xuân, má»™t thôn vô danh thuá»™c thị trấn Hoa Tây huyện Sùng Anh đã có nhiá»u ngưá»i và súc váºt bị chết. Theo kết quả Ä‘iá»u tra, ngưá»i và động váºt Ä‘á»u đột tá», không rõ nguyên nhân. Có nhiá»u nạn nhân là vợ chồng, hoặc cả nhà lần lượt tá» vong. Các quan chức bá»™ pháºn phòng chống dịch bệnh đã sÆ¡ bá»™ nháºn định Ä‘ay là má»™t loại dịch truyá»n nhiá»…m cấp tÃnh. Việc Ä‘iá»u tra dịch bệnh bùng phát gặp nhiá»u khó khăn, Khi các nhân viên phòng dịch đến thôn có dịch thì không gặp má»™t ai, hình như dân thôn đã đột ngá»™t bá» Ä‘i. Các nhân viên vệ sinh dịch tá»… đã phát hiện thấy xác chết bá» lại ở má»™t số gia Ä‘inh dân thôn, định đưa vá» xét nghiệm nhưng không thà nh công.
-Huyện Sùng An chÃnh là thà nh phố VÅ© Di SÆ¡n ngà y nay.
Ngưá»i viết bản cáo cáo nà y lÃ ÄÆ°á»ng Lá»… Trung.
Cái tên nghe rất quen.
Vân Côn nghĩ ngợi một hồi, không nhớ ra dã nghe thấy cái tên nà y ở đâu. Anh lên mạng lục tìm.
ÄÆ°á»ng Lá»… Trung là ngưá»i phụ trách trung tâm phòng chống dịch bệnh cá»§a tỉnh Phúc Kiến, là má»™t chuyên gia vá» dịch tá»… há»c.
-Chà o anh Trung, tôi là Chương Vân Côn, phó giáo sư công tác tại khoa giải phẫu đại há»c Y số 2 Giang Kinh. Tôi đã Ä‘á»c bản báo cáo dịch tá»… năm 1980 do anh viết, nói vá» tráºn dịch kỳ lạ ở huyện Sùng An…†Vân Côn gá»i Ä‘iện thoại, nói vá» mục Ä‘Ãch cá»§a mình.
-Anh ở Giang Kinh à ?
-Vâng. Vân Côn thấy câu há»i nà y có phần kỳ cục.
Ông Trung im lặng má»™t lát, hình như Ä‘ang cố moi lại ký ức xa xưa, cuối cùng ông cháºm rãi nói: Tôi đã là m công tác phòng chống dịch bệnh 30 năm, dã viết rất nhiá»u bóa cáo dịch tá»…, anh nói vá» bản báo cáo xa xưa ấy, tôi nhá»› sao được?
Vân Côn chẳng biết nói sao, nhưng anh cảm thấy ông Trung đang có ý lảng tránh. Tại sao? Vân Côn đang nhớ đến cảnh ngộ ông Cố Trân gặp phải mà hôm nỠanh được nghe kể.
-Sở dÄ© tôi là m phiên anh, là vì có những việc liên quan đến tÃnh mạng con ngưá»i. Tôi tin anh chưa quên tráºn dịch đáng sợ mà năm đó chưa kết luáºn được. Anh vẫn theo dõi tình hình dịch bệnh ở các địa phương, và không muốn ổ dịch tương tá»± lại tái phát. Chắc lâu anh đã yên tâm vì đúng là không có hiện tượng gì, nhưng có lẽ anh chưa biết cách đây không lâu, gần như bệnh dịch y hệt lần đó lại bùng phát ở chÃnh cái thôn ngà y trước. Lần nà y hÆ¡n chục thanh niên ở cách xa nÆ¡i ấy hà ng nghìn cây số đã bị tá» vong bởi cùng má»™t căn bệnh.
-Sao? Xảy ran gay ở tỉnh tôi mà tôi lại không nháºn được thông tin gì cả?
-Có lẽ… vì cái thôn ấy quá cách biệt với xã hội cũng nên.
Ông Trung lại im lặng, nhưng rồi nói luôn: Äúng là tôi đã viết bản vắn tắt đó. Tôi còn nhá»› lần Ä‘i Ä‘iá»u tra ấy tôi suýt nữa thì mất mạng!
-Anh có thể nói cụ thể được không? Bản báo cáo đó quá ngắn gá»n, rất hay, nhưng có Ä‘iểm nà y tôi không hiểu: anh nói là các nhân viện định mang các thi thể trong thôn vá», nhưng không thà nh công là vì sao?
-Các nhân viên đó, thá»±c ra là tôi và má»™t anh nữa. Chúng tôi Ä‘i trên chiếc xe lam chạy Ä‘iện, xuất phát từ thị trấn Hoa Tây, còn phải Ä‘i qua Ä‘oạn đưá»ng xuyên bãi tha ma kia, tất nhiên Ä‘iểm khác biệt duy nhất vá»›i các nghÄ©a địa khác là sá»± kinh khá»§ng, đặc biệt là khi xe chúng tôi Ä‘ang chở má»™t xác chết. Ông bạn đồng hà nh vá»›i tôi đã từng nghe rất nhiá»u chuyện ma, nhưng ngồi trên xe ông chỉ nhắm tịt mắt, hình như Ä‘ang thẩm cầu khẩn. Tôi thì hoà n toà n không tin chuyện quá»· thần, nhưng khắp ngưá»i vẫn nổi gai óc.
-Bá»—ng chiếc xe ba bánh vấp phải váºt gì đó, nên lắc lư dữ dá»™i. Chúng tôi bị xô tá»›i xô lui trong cái thùng xe có mui che ná»a vá»i. Cuối cùng xe chết máy. Anh lái xe lầu bẩu, nhả xuống xem xét, định sá»a máy. Tôi ngồn trên xe, cà ng nghÄ©a cà ng thấy an. Bốn bá» rất tÄ©nh mịch, chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu cho nên khi anh lái xe kêu “ôi…†thì chung tôi nghỡ chắc anh ta đã gặp ma. Ngay tôi cÅ©ng nghÄ© thế.
Chúng tôi nó ra ngoà i xe và phát hoản vì thấy má»™t đám đông đã vây kÃn chiếc xe ba bánh. Há» Ä‘á»u mặc áo mưa mà u xám, đầu đội mÅ© mưa nên không nhìn rõ mặt.Há» Ä‘á»u im lặng, cứ như là ma quá»· vừa chui từ dưới đất lên. Chắc anh Vân Côn cho rằng đó là cảnh đáng sợ nhất mà tôi gặp tối hôm đó. Không, cái đáng sợ nhất còn ở phÃa sau…
Vân Côn nảy ra má»™t ý: Xin lá»—i, tôi ngắt lá»i Trung. Anh cho phép tôi tóm tắt các tình tiết sau đó các anh gặp phải- nếu tôi nói đúng, thì khá»i cần anh mất thì giá» nhiá»u nữa,vi anh là lãnh đạo, rất báºn công tác…Thế rồi Vân Côn kể lại má»™t lượt những Ä‘iá»u mà ông Cố Trân đã nếm trải.
Ở đâu dây bên kia, ông Trung thở nặng nhá»c gấp áp, giá»ng run run: Äúng thế. Gần như không sai tý nà o! Bá» hút máu, nhà bằng sắt, lá»a cháy…hiện nay tôi vẫn thưá»ng ngá»§ mê thấy những cảnh nà y…
-Sao anh nói là ‘gần như không sai tý nà o?†Sống bên Âu Dương Sảnh đã lâu, Vân Côn ngà y cảng cẩn tháºn kỹ cà ng hÆ¡n xưa.
Ông Trung ngáºp ngừng rồi nói : Khi chúng tôi bị hà nh hạ, thì trong đám dân thôn ấy luôn có má»™t tiếng nói phản bác, nói là là m thế không ăn thua gì đâu. Ngưá»i ấy nói tiếng phổ thông rất chuẩn, rất Ãt mà u sắc phương ngôn, tôi cảm nháºn ngưá»i ấy có há»c vấn rất khá nhưng ý kiện cá»§a anh ta không lá»t và o tai ai. Tráºn mưa sau đó đã dáºp tắt đám lá»a. Ngưá»i trẻ tuổi ấy và o cởi trói và thả chúng tôi ra khá»i núi. Khi trò chuyện anh ta không nói má»™t câu vá» cái thôn đó, nhhưng tôi nháºn ra rằng anh ta đã được há»c Y khá sâu, bèn há»i thá»±c ra anh là ai. Cảm thấy khó có thể giấu giếm, anh ta bèn nói tháºt, mình là má»™t giảng viên trẻ ở đại há»c Y số 2 Giang Kinh. Ba chục năm trôi qua, tôi ngỡ mình đã quên há» tên ngưá»i ấy, nhưng vì câu chuyện đó để lại ấn tượng quá mạnh…anh ta tên là Äáºu Hoán Chi.
-Äiá»u mà tôi nhá»› như in là anh ta nói rằng, mình Ä‘ang vùi đầu nghiên cứu phương pháp Ä‘iá»u trị căn bệnh quái ác nà y và đã có bước tiến mang tÃnh đột phá.
|

12-08-2008, 09:54 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 42
NGUá»’N CÆ N
"Anh Quách TỠPhóng phải không?"
"Cứ nói Ä‘i!" Mấy hôm nay Tá» Phóng Ä‘ang báºn tÃu tÃt vá»›i các "bông hoa" ở trong và ngoà i Dạ há»™i Mùa xuân, đồng thá»i vẫn băn khoăn cho bệnh tình cá»§a Tư Dao, tâm trạng lo lắng cá»§a anh thể hiện ngay trên cả máy Ä‘iện thoại.
Chương Vân Côn nhÃu mà y những vẫn nhẫn nại: "Tôi là Chương Vân Côn, phó giáo sư ở đại há»c y Giang Kinh".
"À... giáo sư Vân Côn. Tôi đã nghe Dao Dao nhắc đến anh, rất ca ngợi anh". TỠPhóng thầm mắng mình đã quá bỗ bã.
"Bác sỹ Tạ Tốn cho tôi số Ä‘iện thoại cá»§a anh, anh có thể liên hệ vá»›i gia đình Tư Dao nhưng tôi không định trao đổi vá»›i anh vá» chuyện cô ấy, mà muốn nhá» anh tìm hiểu vá» má»™t hai ngưá»i..."
"Việc cá»§a anh cÅ©ng là việc cá»§a tôi, tôi sẽ Ä‘iá»u tra. Dao Dao còn có hai cáºu bạn nữa hay ghiá»n máy tÃnh, cÅ©ng là cao thá»§ vá» tìm ngưá»i".
"Chuyện nà y thá»±c ra vẫn là liên quan đến Tư Dao... Gần đây tôi đã há»i thăm, biết được má»™t ngưá»i rất có thể đã biết phương pháp chữa khá»i bệnh cho Tư Dao."
"Thế thì quá tốt rồi! Dù tôi có bị mất việc cÅ©ng phải tìm bằng được ngưá»i ấy!"
"Ngưá»i ấy vốn cÅ©ng là má»™t giảng viên cá»§a đại há»c y Giang Kinh, nhưng hÆ¡i kỳ lạ - không tìm thấy tên ông ta trong kho lưu trữ hồ sÆ¡ nhân sá»±. Tôi đã đến há»i ở Trung tâm nghiên cứu đông tây y kết hợp thì được biết trước kia ông ta là m ở đó, và o đầu những năm 80, vì có những biến động lá»›n trong cuá»™c sống nên ông ta đã Ä‘i khá»i trưá»ng. Há»™ khẩu thì vẫn còn ở Giang Kinh, nhưng ngưá»i thì bặt tin. Các đồng nghiệp cÅ© cá»§a ông ta phần lá»›n Ä‘á»u là thầy thuốc đông y, hầu hết đã qua Ä‘á»i; nhưng dù còn sống thì cÅ©ng không nhá»› nổi đã xảy ra chuyện gì đối vá»›i ông ta, ông ta đã Ä‘i đâu. CÅ©ng may có má»™t bác kỹ thuáºt viên cao tuổi, đã giở tìm trong Ä‘am giấy tá» lưu cữu mấy chục năm thấy má»™t tấm thiệp cưới - tức là ông ta đã kết hôn, tên ngưá»i vợ còn ghi trên đó. Ông ta tên là Äáºu Hoán Chi, vợ tên là Äá»— Nhược".
Tá» Phóng ghi lại tên hai ngưá»i, anh nói: "ÄÆ°á»£c. Dù có bá» cả việc phá»ng vấn dhmx thì tôi cÅ©ng phải tìm ra hai vị nà y giúp anh Côn!"
Năng nổ bắt tay và o là m, là sẽ được việc; nhất là là m phóng viên. Có những việc bế tắc Ä‘iá»u tra mãi cÅ©ng không ra, nhưng ở thá»i đại thông tin nà y Tá» Phóng nghÄ© chỉ tìm hai ngưá»i thì không đến ná»—i quá khó.
Nhưng ngà y hôm sau Tá» Phóng lại nghÄ©, lẽ ra mình không nên tìm tung tÃch hai nhân váºt nà y.
Theo công an nÆ¡i đăng ký há»™ khẩu năm 1980, Äáºu Hoán Chi đã bị coi là mất tÃch.
Äá»— Nhược, năm 2004 bị ốm, qua Ä‘á»i ở tuổi 51, có má»™t ngưá»i con gái tên Mạnh Tư Dao.
Äiện thoại giữa ba ngưá»i, Tá» Phóng báo kết quả cho Chương Vân Côn và Du Thư Lượng cùng biết. Cả ba Ä‘á»u không nói gì nữa.
Cuối cùng, Du Thư Lượng phá tan sự im lặng: "Anh TỠPhóng biết chứ, Tư Dao có một bà bác đang ở Giang Kinh, hình như quan hệ với Tư Dao không thân mấy; nhưng rất có thể bà ta biết rõ sự tình"
"Tôi sẽ đối phó bà ta" . TỠPhóng xung phong ngay.
"Tôi có cảm giác rằng, bên trong còn nhiá»u vấn đỠđan xen rất phức tạp. Hay là anh Phóng để tôi thá» xem sao?" Du Thư Lượng nói
"Ôi, tôi chỉ mải thá»a chà tò mò mà quên rằng anh là chuyên gia vá» phương diện nà y. Vâng, anh là m váºy! Tôi sẽ nhá» hai chuyên gia máy tÃnh giúp tìm xem ngưá»i mất tÃch kia đâu"
"Tôi cÅ©ng sẽ chú ý, tạm thá»i không để cho Tư Dao biết các thông tin nà y. Bác sỹ Tạ Tốn không mấy lạc quan vá» bệnh tình cá»§a Tư Dao, vì thuốc ổn định nhịp tim chỉ có hiệu quả lúc đầu, mấy hôm nay hiệu quả Ä‘ang kém dần. ChÃnh Tư Dao cÅ©ng cảm thấy sức khá»e rất không ổn; hiện cô ấy Ä‘ang rất khó khống chế hiện tượng viêm cÆ¡ tim do virus gây ra. Ở giai Ä‘oạn nà y, các bác sỹ thưá»ng chỉ là "tá»a sÆ¡n quan hổ đấu", hi vá»ng khả năng miá»…n dịch cá»§a Tư Dao sẽ chiếm ưu thế. Lúc nà y, má»i sá»± xáo trá»™n tình cảm tâm lý Ä‘á»u có hại cho cả chứng rồi loạn tim lẫn khả năng miá»…n dịch".
"Em tưởng anh sẽ không bao giỠđến gặp em nữa: Tư Dao lạnh nhạt nói.
"Sao thế? Em vẫn thấy ghét anh à ?" Sá»± kiêu hãnh cá»§a Lâm Nhuáºn không há» suy giảm, nhưng đứng trước Tư Dao anh bằng lòng cầu xin tình yêu cá»§a cô.
"Äâu dám! Em không ghét, cÅ©ng không yêu. Tất cả chỉ có thế thôi!"
"Sao lại thế?"
"Em Ä‘ang rất cố gắng giữ bình tÄ©nh để không bị xáo trá»™n tình cảm". Tư Dao nhìn Lâm Nhuáºn Ä‘ang ngÆ¡ ngác không hiểu ra sao, cô suýt nữa phì cưá»i.
"Anh biết mình không có cái phúc đó, cÅ©ng không đáng để em phải xúc động. Tại anh, anh đã không có can đảm đối mặt vá»›i hiện thá»±c, sống mãi trong sá»± dối trá. Nếu anh ở địa vị em, anh cÅ©ng không thể tin được nên anh mong em sẽ lượng thứ cho anh". Lâm Nhuáºn cúi đầu.
Thá»±c ra lâu nay Tư Dao cÅ©ng đã nhìn nháºn thấu đáo việc nà y. Lâm Nhuáºn tháºt sá»± yêu cô, anh đã nhất quyết đối láºp vá»›i ngưá»i cha Ä‘en tối kia. Nhưng anh đã giấu giếm bản thân quá lâu, anh không thể lá»±a chá»n môi trưá»ng xuất thân nên đã dẫn đến tình thế đầy khó khăn hiện nay. Chắc chắn anh bị già y vò rất nặng ná» nên má»›i năng đến khám chuyên gia thần kinh như thế. Mặt khác, đúng là anh đã mạo hiểm liá»u mình bất chấp sống chết để cứu cô vì thế anh chắc chắn sẽ là nạn nhân cá»§a "Äau thương đến chết" bất cứ lúc nà o. Tình cảm sâu sắc cá»§a anh thá»±c khó bá» Ä‘á»n đáp.
"Anh đã đến khám bác sỹ chưa?" Tư Dao dịu dà ng há»i.
"Äến rồi, tất cả Ä‘á»u bình thưá»ng. Bác sỹ còn dặn dò kỹ, nếu anh tuân thá»§ nghiêm ngặt thì chắc chắn sẽ ổn cả".
"Thế ư, thế thì hay quá! Cách dự phòng là như thế nà o?"
"Là , ngà y nà o cũng và o thăm em".
|

12-08-2008, 09:55 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 43
CHẾT ÄAU THÆ¯Æ NG
Ông đã sá»›m biết mình không được cái thà nh phố nà y dung thứ hoặc nói cách khác, ông sẽ không được cái "thế giá»›i bên ngoà i" ấy chấp nháºn.
Vốn là má»™t đứa con cá»§a núi rừng nhưng má»i thứ ông đã trải qua không phải như cách nói cÅ© rÃch "trẻ con nhà quê chỉ là hạt bụi cá»§a thà nh phố". Vá»›i ông, thà nh phố hay nông thôn hoà n toà n không phải là điểm mấu chốt mà vấn đỠnhân tÃnh - bản tÃnh con ngưá»i kể từ thá»i Bà n Cổ Nữ Oa, Adam Eva đến nay là phức tạp và quanh co nên đã dẫn đến bao nhiêu bi kịch. Ông chỉ đóng má»™t vai rất nhá» trong các tấn bi kịch đó.
Tiếc thay khi ông nháºn rõ Ä‘iá»u nà y thì đã quá muá»™n. Sai lầm lá»›n nhất đã xảy ra, bát nước đánh đổ khó bá» vét lại.
Ông là con ngưá»i không biết đến hai chữ hối háºn, đã quyết định là m việc gì, dù sai cÅ©ng dám nháºn, nếu có cả trăm cÆ¡ há»™i là m lại, cÅ©ng vẫn chỉ lá»±a chá»n như cÅ©. Tuy các bô lão trong thôn kể đã trăm lần vá» câu chuyện lưu truyá»n trong cái vùng khuất nẻo cá»§a há»: những thanh niên nà o bá» thôn mà đi xông pha bên ngoà i, ai cÅ©ng Ä‘au thương đến chết nhưng ông bá» ngoà i tai câu chuyện ấy.
Cả thôn và i trăm ngưá»i, ai cÅ©ng tin Ä‘iá»u đó nhất là sau khi xảy ra rất nhiá»u câu chuyện Ä‘au thương đến chết. Hồi đó ông là đứa trẻ thông minh nhất thôn, không tin chuyện nà y đã dám phạm cái sai lầm ấy.
Hồi ấy ông 14 tuổi cá»±c kỳ ham há»c và cho rằng đã há»c hết y thuáºt cá»§a các bô lão trong thôn. Sau khi cha mẹ qua Ä‘á»i, ông sống vá»›i chị gái. Ông lén ra khá»i thôn, Ä‘i há»c nghá» cá»§a má»™t thầy thuốc đông y nổi tiếng khắp huyện Sùng An. Ngoà i 20 tuổi, ông đã nổi tiếng gần xa.
Lòng ham hiểu biết ngà y má»™t mạnh, ông trở nên uyên bác vỠđông y dược, nhưng cÅ©ng hiểu những Ä‘iểm kỳ diệu cá»§a tây y dược. nhân cÆ¡ há»™i "công nông binh được Ä‘i há»c cá» tuyển đại há»c", ông đã và o đại há»c Y số 2 Giang Kinh nổi tiếng cả nước, tốt nghiệp vá»›i kết quả cao, được ở lại dạy há»c và trở thà nh má»™t nghiên cứu viên trẻ nhất cá»§a phòng nghiên cứu đông tây y kết hợp. Ãt lâu sau ông láºp gia đình vá»›i má»™t cô gái xinh đẹp tuyệt vá»i.
Cho đến khi ấy ông vẫn ngoan cố cho rằng, cách nói "há»… ra ngoà i núi thì phải bị Ä‘au thương đến chết" chỉ là táºp hợp cá»§a những câu chuyện Ä‘au khổ hoà n toà n không có căn cứ khoa há»c, nói khó nghe má»™t chút thì đó là sá»± mê tÃn rồ dại và o số pháºn.
Nhưng rồi "đau thương đến chết" đã xuất hiện, nó còn ngoan cố hơn cả ông.
Ấy là má»™t Ä‘iá»u bà máºt được giữ rất kÃn. Hết Ä‘á»i nà y sang Ä‘á»i khác, cứ sau hÆ¡n chục năm thì thôn cá»§a ông lại xảy ra má»™t tráºn dịch kỳ quái, khiến hà ng loạt ngưá»i và gia súc bị đột tá». Không ai có thể nói rõ tại sao lại xảy ra tráºn dịch như thế, và lại có cái quy luáºt ấy, kể cả nguyên nhân tá» vong. Nghe nói, thưá»ng là má»™t ngưá»i trong nhà chết trước, vợ hoặc chồng Ä‘au buồn, Ãt lâu sau cÅ©ng đột tá». cứ như thế mãi, dân thôn bèn gá»i tráºn dịch ấy là "chết Ä‘au thương". Má»—i khi có dịch, bắt đầu có ngưá»i chết thì dân thôn nhẫn nại quan sát Ãt lâu, không đụng và o thi thể, tháºm chà không chôn cất. Há» chỉ đưa những ai đã tiếp xúc vá»›i nạn nhân Ä‘i xa, đến ở tại các gian nhà tạm đã cất sẵn, và dùng cách đặc biệt để "khỠđộc" cho há». Nếu trong vòng má»™t tháng có 5 cái chết tương tá»± xảy ra, thì cả thôn sẽ mặc áo mưa - tức là áo tang mà từ nhiá»u Ä‘á»i nay há» thưá»ng dùng – sau đó di dá»i và o sâu hÆ¡n trong núi, tránh xa cái nÆ¡i đã bị ô nhiá»…m. Äịa Ä‘iểm cÅ© sẽ bị đốt trụi. Sau khi tráºn dịch qua Ä‘i, há» sẽ láºp cho ngưá»i chết má»™t tấm bia không chữ. Há» cÅ©ng rất gà n dở cho rằng, những ngưá»i chết không rõ nguyên nhân như thế, tức là chết khốn khổ, là bị trá»i trừng phạt.
Thôn nà y cứ sau hÆ¡n 20 năm lại di rá»i má»™t lần là vì thế.
Các bô lão cá»§a thôn cứ khăng khăng phải chuyển và o sâu trong núi, vì há» cho rằng cả thôn đã bị nguyá»n rá»§a, phải chịu tai há»a dịch bệnh lặp Ä‘i lặp lại mãi. Cà ng tránh xa ngưá»i Ä‘á»i sẽ cà ng đỡ mắc dịch bệnh.
Tại sao lại là má»™t lá»i nguyá»n? Ông nghÄ©, nếu có tháºt thì chẳng qua chỉ là má»™t thứ táºp tục kéo dà i hà ng trăm ngà n năm ở trong thôn. Dân thôn già trẻ gái trai má»—i năm phải má»™t lần "thay máu" tức là , để cho các loại côn trùng độc như rết, đỉa, bá» cạp... hút máu, nếu ngưá»i lạ chợt nhìn thấy sẽ ngỡ là "chá»n độc", thá»±c ra nó hoà n toà n khác hẳn "chá»n độc". "Chá»n độc" là lợi dụng chất độc cá»§a chÃnh con bỠđể chế thuốc độc, còn "thay máu" là dùng côn trùng hút các chất độc Ä‘ang có trong máu ngưá»i. Dân thôn hiểu vá» sinh lý ngưá»i là thế nà y: Ä‘á»i ngưá»i ta lao động, ăn uống nghỉ ngÆ¡i... luôn bị chất cặn Ä‘á»ng trong ngưá»i, vì thế mà cần có hệ bà i tiết. Tại sao con ngưá»i thưá»ng mắc các chứng bệnh và vá» già thì ốm Ä‘au mà chết? Vì "chất độc" trong máu chưa thải hết, nếu không bị Ä‘á»ng các "chất độc" thì con ngưá»i có thể thỠđến ngà n năm, như các báºc thánh nhân mà sá» sách cổ vẫn chép. Có vị bô lão trong thôn còn dẫn ra và dụ trong "kinh thánh" rằng tổ tiên cá»§a ngưá»i phương tây đã sống đến ngà n tuổi. Sau khi "thay máu", nếu có ai bị trúng độc do côn trùng cắn, thì dân thôn lại có các loại thảo dược và cao dán để giải độc. Cái lối "thay máu" kỳ cục nà y thưá»ng bị ngưá»i bên ngoà i cho là quái gở độc ác.
Vì má»i ngưá»i Ä‘á»u tin thôn nà y bị má»™t lá»i nguyá»n, cho nên và o thá»i Minh, nhân má»™t lần có bệnh dịch, quan phá»§ đã Ä‘em binh mã đến há»§y diệt cả thôn, chỉ có hai há»™ sống sót vì Ä‘ang Ä‘i săn chưa vá», nên đã giữ được "nòi giống" và truyá»n thống. Có lẽ vì chuyện nà y mà các bô lão kiên quyết xa lánh chốn phồn hoa.
Äồng thá»i cÅ©ng có má»™t truyá»n thuyết còn lâu Ä‘á»i hÆ¡n nữa, liên quan đến hang quan tà i treo ở núi ngoà i xa hÆ¡n chục cây số. Nghe nói ở hang đó có má»™t lá»i nguyá»n, cấm và o, ai đã và o thì sau không đầy ná»a năm sẽ phải chết. Má»™t thầy giáo trong thôn đã từng dạy ông không nghe lá»i khuyên, Ä‘i và o đó má»™t lần, sau ba tháng thì chết trong lúc ngá»§. Ngưá»i vợ má»›i cưới khóc than thảm thiết, chẳng bao lâu cÅ©ng chết, lúc chết, mặt vẫn đầy nước mắt.
Các bô lão trong thôn cho rằng lá»i nguyá»n ở hang quan tà i và chất độc ngầm ở gần đó liá»n vá»›i thôn nà y, là nguyên nhân dẫn đến dịch bệnh.
Ông không thể quên năm 1980, nháºn được bức thư cá»§a chị gái gá»i từ thị trấn Hoa Tây kể, trong thôn có hai con gà và má»™t con lợn bị chết, chết rất lạ lùng – không bị thương, không có dịch lợn ốm gà rù mà bá»—ng dưng lăn đùng ra chết. Các bô lão nói "chết Ä‘au thương" lại bắt đầu rồi đấy! Cuối thư, ngưá»i chị còn nói là rất sợ, sợ Ãt lâu nữa mình cÅ©ng "chết Ä‘au thương"
Ngưá»i anh rể cá»§a ông bị tÃnh tò mò thôi thúc, nên trước đó hai tháng đã và o hang quan tà i.
Ông và ngưá»i chị gái hết sức yêu thương nhau. Cha mẹ qua Ä‘á»i trong tráºn dịch bệnh "Ä‘au thương đến chết" hồi trước. Ngưá»i chị đã rất chịu khó lao động, dè xẻn thu vén để nuôi ông trưởng thà nh, rồi có thể sống độc láºp. Ông còn nhá»›, chị Ä‘ang tuổi xuân nhưng quanh năm chỉ mặc áo vá chằng vá đụp. Ngà y chị Ä‘i lấy chồng, cÅ©ng là lần đầu tiên được mặc áo má»›i.
Nếu những chuyện đồn đại kia là tháºt, thì ông sẽ bất chấp tất cả để cứu chị gái mình.
Ông trở vá» thôn, trong thôn đã có má»™t ngưá»i chết. Äêm hôm đó ông bà máºt và o căn nhà có ngưá»i chết, giải phẫu cái tá» thi bị vứt nằm đó. Sau bao năm há»c y và trải qua thá»±c tế, ông không thể lại tin cái táºp tục cổ há»§ cá»§a thôn. Ông biết, đã là bệnh dịch thì phải có virus hoặc vi khuẩn hoà nh hà nh, cần Ä‘iá»u tra nguyên nhân tá» vong, tìm căn nguyên bệnh táºt – đó là con đưá»ng duy nhất để chữa và phòng bệnh
Quả tim cá»§a ngưá»i ấy đã chết bị to lên rõ rệt, cÆ¡ tim có nhiá»u vết rạn nứt.
Ông lấy mẫu máu, mẫu các chất dịch khác, và lấy các mẫu tổ chức cÆ¡ tim, rồi trở vỠđại há»c Y Giang Kinh. Qua nghiên cứu, trưng cầu ý kiến, thá»±c nghiệm... Ông có thể khẳng định, đó là đột tá» do bệnh viêm cÆ¡ tim. Ãt hôm sau, ông cÅ©ng đã nháºn diện được virus Ke-sa-ji. Bằng tri thức và trá»±c giác, ông cho rằng loại virus nà y lây nhiá»…m qua đưá»ng huyết dịch, cho nên má»›i xảy ra hiện tượng vợ chồng lần lượt tá» vong. Còn táºp quán há»§ láºu "thay máu" chỉ tổ khiến virus cà ng dá»… phát tán trong thôn mà thôi.
Nhìn từ góc độ dịch tá»… há»c, việc bùng phát dịch do nhiá»…m virus thưá»ng có tÃnh chu kỳ và theo mùa. Có lẽ má»›i có hiện tượng cứ sau 20 năm lại xảy ra má»™t lần.
Ông lại trở vá» thôn, nhiá»u lần dặn dò nhấn mạnh ngưá»i dân phải chú ý giữ vệ sinh, còn định sẽ báo cáo vá»›i cÆ¡ quan chuyên trách vá» phòng chống bệnh dịch. CÅ©ng vì thế mà nảy ra xung khắc căng thẳng giữa ông vá»›i các vị cao niên trong thôn. Các vị bô lão cho rằng, nếu các cÆ¡ quan phòng chống dịch và o cuá»™c thì truyá»n thống "thay máu" sẽ bị chỉ trÃch, tháºm chà sẽ tái diá»…n nạn cả thôn bị "tà n sát". Ông ra sức thuyết phục há» nhưng Ä‘á»u vô Ãch. Ông than thở, đầu óc con ngưá»i ta, tháºm chà cả những nét văn hóa há»§ bại, tồn tại sao mà dai dẳng đến thế!
Cuối cùng, vì tôn trá»ng các vị cao tuổi và truyá»n thống địa phương, ông hứa sẽ không Ä‘i báo cáo, nhưng vẫn dặn bà con không nên là m cái trò "thay máu" nữa. Khi ông sắp lên đưá»ng, thì ngưá»i anh rể đã từng và o hang quan tà i bị đột tá».
Äó là ca tá» vong thứ hai.
Chị gái ông trở nên góa bụa, bá»—ng dưng bị coi là đồ "quái váºt" đáng sợ, dân thôn Ä‘á»u biết ngưá»i chết tiếp theo phải là chị ấy. Ngưá»i chị gái ông chỉ còn biết khóc than.
Ông bèn thay đổi ý định: ông viết thư nặc danh cho Trung tâm vệ sinh dịch tá»… cá»§a tỉnh. Nà o ngá» vị bác sỹ được trung tâm cá» xuống, dân thôn viện cá»› vì ông ta đã tiếp xúc vá»›i tá» thi, nên bị cưỡng ép "khỠđộc", ông bị tổn thương tinh thần rất nặng ná». Sau sá»± kiện nà y ông cảm thấy mình không thể dÃnh dáng đến cái nôi mà mình đã trưởng thà nh nữa, ông kiên quyết đưa chị gái trở vá» Giang Kinh.
Sau khi vá» Giang Kinh, ông miệt mà i trong cuá»™c tìm kiếm phương pháp Ä‘iá»u trị. Ông cảm thấy mình thá»±c chẳng khác châu chấu đá xe – vì xưa nay chưa từng có được phương án hữu hiệu để Ä‘iá»u trị virus truyá»n nhiá»…m, nhất là đối vá»›i các loại virus lạ còn chưa rõ vá» mặt bệnh lý. Chẳng bao lâu sau, ông nháºn thức rằng có lẽ con đưá»ng tháºt sá»± là đông tây y kết hợp – đây cÅ©ng là sở trưá»ng cá»§a ông.
Äông y có má»™t số cách Ä‘iá»u trị không khác biệt nhiá»u so vá»›i tây y, coi nâng cao thể lá»±c là chÃnh, Ä‘iá»u trị trá»±c tiếp và o bệnh trạng, nhưng đã không thể chặn đứng tiến triển cá»§a bệnh táºt. Ngưá»i chị cá»§a ông Ä‘ang Ä‘au buồn vì ngưá»i chồng ra Ä‘i, sau đó cÅ©ng mắc chứng rối loạn nhịp tim rõ rệt, có thể bất chợt ngã gục và vÄ©nh viá»…n bỠông mà đi, Ä‘iá»u nà y thưá»ng xuyên nhắc nhở ông không được quên: Ông còn chưa kịp báo đáp công Æ¡n dưỡng dục cá»§a ngưá»i chị. Bởi thế miệt mà i đêm ngà y vá»›i các thà nghiệm dược lý đối vá»›i động váºt và thá»±c may mắn, ông cảm thấy Ä‘ang dần tiến đến mục tiêu.
ChÃnh và o lúc nà y thì tai há»a lại nảy sinh.
Ông đã không thể nhá»› rõ, kể từ khi ông nháºn được thư cá»§a chị gái, đã bao lâu rồi không liên lạc vá»›i vợ. Phần lá»›n thá»i gian cá»§a ông Ä‘á»u trôi Ä‘i trong phòng nghiên cứu và bệnh viện. Hầu như ông đã quên mình Ä‘ang có má»™t cô vợ xinh đẹp như hoa, rất cần ông âu yếm.
Ngưá»i vợ lại rất nhạy cảm và đa nghi nữa. Sau và i lần thăm dò, nà ng cho rằng trái tim cá»§a ngưá»i đà n ông rất tà i ba đã không còn ở bên nà ng nữa, Nà ng tôn trá»ng tình cảm chị em và tình nghÄ©a cá»§a ông, nhưng nà ng là má»™t cô gái luôn cần đến rất nhiá»u tình yêu. HÆ¡n nữa má»™t ngưá»i đà n ông rất khao khát tri thức, rất yêu nghá», có thể quên cả sinh hoạt Ä‘á»i thưá»ng để nghiên cứu khoa há»c – thì chẳng thể là má»™t ngưá»i chồng tốt. Äiá»u duy nhất mà nà ng cần, lại là má»™t ngưá»i chồng tốt, có thể cùng nà ng Ä‘i xem phim, luáºn bà n tiểu thuyết, trao đổi vá»›i nhau những Ä‘iá»u tâm đắc, có thể khoác tay nhau Ä‘i dạo trên đại lá»™ thoáng mát...
Và , ngay gần bên nà ng lại Ä‘ang có má»™t chà ng trai cÅ©ng rất tà i hoa, luôn mong má»i được chiá»u chuá»™ng nà ng đủ bá» và là m má»™t ngưá»i chồng tốt cá»§a nà ng. Ngưá»i chị gái cá»§a nà ng - ngưá»i rất hay xen và o cuá»™c sống cá»§a cô em – đã khuyên nà ng rất nhiá»u, nhưng Ä‘á»u vô Ãch.
Vợ chồng ông đi đến hai quỹ đạo khác nhau và ngà y cà ng cách xa nhau.
Xa thêm nữa, rồi vĩnh viễn chia tay.
Ông hoà n toà n không ngá» vợ mình lại thay lòng đổi dạ và o lúc nà y. Và cÅ©ng chỉ đến lúc nà y ông má»›i nháºn ra mình rất yêu vợ nên không sao chịu đựng nổi đớn Ä‘au đến cùng cá»±c.
Có lẽ tình yêu cá»§a ông chỉ có ngần ấy, chỉ có thể dà nh cho má»™t ngưá»i.
Ông cố gắng nÃu giữ, nhưng ý ngưá»i vợ đã quyết
Rồi, há»a vô đơn chÃ, chị gái ông lại đột ngá»™t ra Ä‘i. Chứng rối loạn nhịp tim dẫn đến đột tá».
Ông tháºt sá»± suy sụp!
|

12-08-2008, 09:57 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 44
TẤM ẢNH NGÀY XƯA
"Những chuyện tôi biết, chỉ có thế". Bà Äá»— Dung nói rất lâu, vẫn có vẻ cảnh giác nhìn Du Thư Lượng.
Bác sỹ Lượng mỉm cưá»i: "Bác đừng ngại gì, bác cứ là m như cháu Ä‘ang há»i cung bác váºy hay sao?"
Bà Dung báºt cưá»i, nhưng rồi lại căng thẳng ngay: "Dao Dao có biết những tin tức mà các anh nghe ngóng được không?"
"Hiện giá» chưa biết, nhưng có lẽ trước sau gì cÅ©ng nên nói vá»›i cô ấy... Vá» sau, bác không biết tin gì vá» Äáºu Hoán Chi à ? Bác không tiếp xúc vá»›i ông ta, nhưng chắc rằng, ông ta là má»™t ngưá»i yêu ghét phân minh, chắc rất hiểu ngà y đó bác đã có lòng cứu vãn cuá»™c hôn nhân cá»§a há», ông ta sẽ rất kÃnh trá»ng bác, sẽ thể hiện ra bằng má»™t hình thức nà o đó má»›i đúng..."
Bà Dung há miệng, lại mÃm lại, rồi nói: "Không, tuyệt đối không. Hiện nay chú ấy sống chết ra sao tôi không há» biết. Những ngưá»i quen chs ấy hồi đó, Ä‘á»u cho rằng chú ấy đã chết. Chú ấy rất giá»i má»i bá» nhưng vá» tinh thần thì có lẽ hÆ¡i yếu má»m; nếu cứ kiên trì để trở thà nh má»™t chuyên gia thần kinh như anh thì tốt quá, chú ấy sẽ không đến ná»—i tá»± há»§y cả tương lai cá»§a mình".
"Cho nên, cÅ©ng vì chuyện kia, vì bất bình thay cho ông ta, nên bác má»›i... Ãt qua lại vá»›i bà em gái Äá»— Nhược. Và cuối cùng không mấy thân máºt vá»›i Tư Dao?''
"Dao Dao rất tốt, nhưng nó quá nặng lòng vá»›i cha mẹ, ngà y trước ông bố rất chiá»u nó.. hồi ấy có thể coi đó là má»™t gia đình hạnh phúc. Äến nay đôi lúc nghÄ© lại tôi cÅ©ng thấy mình hÆ¡i quá đáng – ý tôi nói vá» việc tôi không đến đưa đám tang cha mẹ Tư Dao. Nó rất háºn tôi vá» chuyện nà y. Nhưng tÃnh tôi là thế thì biết là m sao được? Tôi có tuổi rồi, đâu dá»… gì mà thay đổi được?"
Du Thư Lượng ngẫm nghÄ© câu chuyện vá» Äáºu Hoán Chi, anh bá»—ng gai ngưá»i: nếu ngưá»i mặc áo mưa chÃnh là nhân váºt ban đầu tung ra bức thư Ä‘iện tỠđể dụ Tư Dao và các bạn và o hang Tháºp Tịch, thì liệu ông ta có phải Äáºu Hoán Chi không? Có khá nhiá»u chi tiết phù hợp: ngưá»i già , mặc áo mưa, nói chuẩn tiếng phổ thông, có oán thù vá»›i ngưá»i nhà cô. Nếu đúng là thế, thì nhân váºt mặc áo mưa là ngưá»i Ä‘ang trả thù, tước Ä‘oạt hạnh phúc cá»§a cô. Bà Äá»— Nhược và chồng đã qua Ä‘á»i, thì ông ta nhằm và o cô con gái cá»§a há».
"Cháu muốn há»i bác câu cuối cùng: bác có nhá»› bà Äá»— Nhược kết hôn lần thứ hai là và o tháng nà o không?"
Bà Dung ngá»› ra, nhưng láºp tức cưá»i cưá»i: "Anh khéo nói vòng vo nhỉ? Sao không há»i thẳng luôn? Hai ngưá»i lấy nhau sau má»™t năm thì má»›i sinh Dao Dao. Nó là ngưá»i há» Mạnh, không thể sai đâu!"
Bà nà y cÅ©ng sắc sảo đấy, Thư Lượng ngẫm nghÄ©, rồi đứng lên chà o ra vá». Anh đưa tấm danh thiếp cho bà Dung, nói bằng má»™t giá»ng trầm ngâm: "Hiện giá», tìm được ông Äáºu Hoán Chi là cÆ¡ há»™i duy nhất để chữa khá»i cho Tư Dao, vì ông ta đã từng dà y công nghiên cứu cách Ä‘iá»u trị bệnh truyá»n nhiá»…m quái ác nà y bằng phương thức đông tây y kết hợp. Ai cÅ©ng mong Tư Dao sẽ bình phục, cả bác và cháu sẽ cùng ná»— lá»±c; hy vá»ng ông Hoán Chi vẫn còn sống, để ra tay cứu chữa cho Dao Dao"/
Bà Äá»— Dung lại sững sá», câu nói nà y rất đúng vá»›i tâm trạng cá»§a bà : tại sao mình không sá»›m nghÄ© ra nhỉ? Xem chừng, đôi khi lòng cảm thông lại là m há»ng việc.
"Không có chút tiến triển nà o". Ba ngưá»i Ä‘ang nói qua Ä‘iện thoại, giá»ng Tá» Phóng xem ra có phần chán nản. "Chúng ta Ä‘á»u đã tra cứu chương trình tìm kiếm Bách Äá»™, chương trình Google và các mục các kho dữ liệu liên quan đến y há»c, nhưng không tìm thấy Äáºu Hoán Chi"
Thư Lượng nói: "Nhưng dù ông ta còn sống, thì em cÅ©ng đã chuyển nghá» rồi". Anh thuáºt lại câu chuyện do bà Äá»— Dung kể rồi nói: "Tôi đã phân tÃch tá»· má»·, nháºn ra mấy Ä‘iá»u thế nà y: má»™t là , ông Äáºu Hoán Chi vốn là ngưá»i Thôn quái dị, nhưng tư tưởng và hà nh động Ä‘á»u khác vá»›i dân thôn đó, hoà n toà n phù hợp vá»›i đặc Ä‘iểm cá»§a ông già mặc áo mưa. Tôi còn nhá»› Tư Dao kể cô ấy đã gặp má»™t thanh niên ở Thôn quái dị, nói là ông già đó có quan hệ sâu xa vá»›i thôn ấy nhưng lại rất khác vá»›i những ngưá»i dân bình thưá»ng. Äáºu Hoán Chi chÃnh là nhân váºt như thế. Hai là ông ta có cá tÃnh rất rõ rệt, có tình yêu mãnh liệt. Ba là , má»™t con ngưá»i như thế rất dá»… có oán háºn sâu sắc, dá»… trở nên cá»±c Ä‘oan. Bốn là , chắc ông ta rất háºn Äá»— Nhược, cho rằng nếu bà ấy không là m cho ông ta bị phân tâm, chưa biết chừng ông đã đủ thá»i gian nghiên cứu ra thuốc đặc trị "Ä‘au thương đến chết". Tóm lại, rất đáng ngá» Äáºu Hoán Chi chÃnh là ông già mặc áo mưa.
Chương Vân Côn nói: "à anh là sau cú sốc kia, ông ta suy sụp tinh thần, rồi sau nhiá»u năm bèn quay lại trả thù! Nếu thế thì tại sao không sá»›m ra tay nhằm ngay và o đối tượng mà ông ta căm ghét - tức là cha mẹ cá»§a Tư Dao, mà phải chá» sau khi há» chết má»›i nhằm và o Tư Dao?"
Thư Lượng nói: "Tôi không rõ, tôi chỉ Ä‘oán thế thôi. Nếu đúng là ông ta, thì ông ta phải biết cha mẹ Tư Dao sẽ Ä‘au đớn nhất, dù chết cÅ©ng không yên tâm – là cô con gái yêu quý cá»§a há» gặp bất hạnh. Tôi cho rằng ông ta đã theo dõi Tư Dao, nắm vững các tình hình cụ thể, sau đó gá»i thư Ä‘iện tá» cho cô ấy và các bạn, dụ há» Ä‘i và o hang quan tà i treo.
"Trong hang đó, ông ta đã bố trà virus và côn trùng hút máu, du khách đã và o đó Ä‘á»u không thể thoát. Loại virus đó rất đặc biệt, có thá»i gian ngá»§ yên tương đối dà i, và còn tùy và o thể lá»±c cá»§a từng ngưá»i nữa. Khi nó phát tác, thì cÆ¡ tim bị tổn thương rất nhanh, cuối cùng sẽ đột tá» vì chứng rối loạn nhịp tim".
"Váºy tiếp theo đây chúng ta nên là m gì?" Tá» Phóng có phần hoang mang.
"Vì hiện giá» chưa có được nhiá»u đầu mối, nên rất khó tra cứu vá» ngưá»i ấy; nhưng tôi cảm giác chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm tin tức vỠông ta... Tôi ngá» rằng ông Hoán Chi và bà Äá»— Dung - chị gái cá»§a bà mẹ Tư Dao - vẫn còn chút liên hệ, bởi vì ngà y trước bà Dung tá» ra rất thông cảm vá»›i ông Chi, cho rằng cô em gái mình đã là m những chuyện đáng hổ thẹn và Ãch ká»·. Bởi váºy Hoán Chi sẽ không hại bà Dung, trái lại, sẽ kÃnh trá»ng bà .Chắc hai anh còn nhá»› cái vụ hút chết khi bá»n Äắc Quảng chiếm khu nhà , bà Dung nói mình nháºn được má»™t cú Ä‘iện thoại nặc danh... Ngưá»i lạ nà o có thể biết số Ä‘iện cá»§a bà Dung? Tất nhiên là ngưá»i mặc áo mưa – ông Äáºu Hoán Chi! Rất có thể ông ta đã bá» nhiá»u thá»i gian để quan sát từng hà nh động cá»§a Tư Dao, nên má»›i nhiá»u lần kịp thá»i ra tay cứu cô thoát hiểm"
"Nhưng vấn đỠlà nếu ông ta rắp tâm giết hại Tư Dao thì những lần Äắc Quảng sắp hại được Tư Dao, tại sao ông ta còn bà máºt ra tay cứu cô?" Vân Côn há»i.
Tá» Phóng nói luôn: "Vấn đỠnà y chúng ta cÅ©ng đã phân tÃch từ lâu: vì ông ta muốn hưởng thụ cái khoái cảm tá»± tay giết hại Tư Dao!"
"Äó cÅ©ng là má»™t khả năng. Còn má»™t khả năng nữa: có lẽ chÃnh ông ta cÅ©ng tá»± mâu thuẫn, hiểu rõ mình là m thế là sai, nhưng vẫn không đổi ý, vẫn quyết là m bằng được; đồng thá»i, từ trong tiá»m thức ông ta cÅ©ng mong tất cả sẽ được hóa giải. Tôi cho rằng Ä‘iá»u nà y sẽ giải thÃch: tại sao khi các du khách sắp tìm ra hang quan tà i, thì ngưá»i mặc áo mưa lại khuyên há» hãy quay vá»; kể cả khi soạn bức thư Ä‘iện tá», ghi chú rõ các Ä‘iểm thắng cảnh trên bản đồ nhưng lại cố ý ghi nhầm vị trà cá»§a hang quan tà i. Thá»±c ra cÅ©ng là vì ông ta thá»±c chất vẫn không muốn má»i ngưá»i sẽ tìm thấy cái hang đó". Du Thư Lượng vừa nói vừa thầm cảm khái: chẳng rõ có đúng là các hà nh vi cá»§a Äáºu Hoán Chi hay không, nhưng nếu năm xưa ông ta được bác sỹ tâm lý trợ giúp đến nÆ¡i, thì có lẽ cuá»™c Ä‘á»i ông ấy đã sáng sá»§a hÆ¡n rất nhiá»u.
Cuá»™c Ä‘iện thoại ba bên kết thúc, Tá» Phóng lại lên mạng. Anh ngồi nghệt ra trước mà n hình. Mình có thể lục tìm thế nà o nữa đây? Hai con má»t Ts và Äiá»n Xuyên còn bó tay nữa là ! CÅ©ng đã tra cứu tư liệu vá» núi VÅ© Di, các đồng nghiệp báo giá»›i ở đó cÅ©ng đã táºn tâm, còn lại chỉ là mình Ä‘Ãch thân đến đó.
"Anh Tá» Phóng sướng tháºt đấy!" Má»™t đồng nghiệp bước lại khẽ nói.
"Chú mà y lại còn trêu tức đại ca nà y hả? Chỉ vá»› vẩn!" Tá» Phóng lừ mắt, nhưng anh nháºn ra ngay ông bạn có ý nói gì. Lịch Thu mặc chiếc áo gió mà u Ä‘en, được cô thư ký chỉ dẫn, Ä‘ang bước đến gần bà n là m việc cá»§a anh, khiến bao ngưá»i phải trầm trồ nhá»›n nhác.
"Ôi, cơn gió nà o...album ảnh à ?" TỠPhóng nhìn thấy mấy quyển album trên tay Lịch Thu.
"Chẳng phải anh Ä‘ang cần nó à ?" Cô đẩy chúng đến trước mặt Tá» Phóng. "Hãy tạ Æ¡n bà mẹ tôi Ä‘i! Mẹ tôi đã gá»i chuyển phát nhanh đến đây".
"Vâng, cảm Æ¡n, cảm Æ¡n". Tá» Phóng vá»™i láºt giở, để tìm ảnh chụp chung cá»§a ông Lý Bá Thụy và Viên Thuyên. "Cô thông cảm nhé vì đây là nút thắt cuối cùng liên quan đến táºp Ä‘oà n Äắc Quảng – cÅ©ng tức là , tại sao Viên Thuyên lại biết những bà máºt kia?"
"Bà máºt cá»§a Äắc Quảng thá»±c chất là gì? Ông nhà báo tầm cỡ có tin tức gì má»›i không, sao lâu nay không tổ chức cuá»™c há»p?"
"Gần đây anh quá báºn vá» Dạ há»™i mùa Xuân, em xem, anh không vá» nhà được nữa... Äúng là quên béng, cả nhà chúng ta Ä‘i vắng, chỉ còn em "phòng không, má»™t mình má»™t bóng"..."
Lịch Thu cảm thấy những ánh mắt chÄ© vá» mình cà ng nhiá»u hÆ¡n, cô phát cáu: "Nà y, ông Tá» Phóng..."
"Thôi được, thôi được. Tại tôi nói năng bá»— bã..." Anh hạ thấp giá»ng. "Sở công an giữ bà máºt khiếp quá. Vụ việc liên quan đến phạm vi rá»™ng hÆ¡n chúng ta tưởng tượng. Theo tin tôi được biết đến giá», thì chiếc chìa khóa mà Tư Dao tìm thấy đúng là chìa khóa mở két bảo hiểm đặt trong Ngân hà ng Thụy Sỹ, công an đã bố trà ngưá»i Ä‘i lấy. Bên trong chứa rất nhiá»u tà i liệu liên quan đến chứng cứ phạm tá»™i cá»§a táºp Ä‘oà n Äắc Quảng. Nghe nói có cả băng hình, băng ghi âm, có cả sổ sách tà i vụ... có thể đó là những tà i liệu bị thiếu, đặt trong "máºt thất". Có khả năng má»™t số quan tham cÅ©ng dÃnh và o vụ nà y, vì thế há» cần Ä‘iá»u tra sâu hÆ¡n, trước mắt cần bảo máºt đã. Tôi tin rằng chỉ Ãt lâu nữa há» sẽ cho Ä‘iá»u tra lại vụ việc cá»§a cô em gái cô và gia đình bà chị cô. Äến lúc đó, trong ná»™i bá»™ Äắc Quảng chắc sẽ có vị "tuấn kiệt thức thá»i" (1) đứng ra khai báo sá»± tháºt".
Tá» Phóng vừa nói vừa giở các tấm ảnh, giở nhanh như máy. Lịch Thu thấy chối quá: "Nà y, từ từ thôi được không? Kẻo há»ng hết bây giá»!"
"Bệnh nghá» nghiệp mà ! Có biết má»™t phóng viên siêu hạng như tôi má»—i ngà y phải Ä‘á»c bao nhiêu thứ không? Nếu cứ tỉ mẩn gá»t giÅ©a thì còn là m nổi việc gì nữa?" Anh giở vèo vèo, xong cả ba táºp album, nghÄ© ngợi giây lát rồi nói: "Trưá»ng cá»§a cô đã nghỉ hè chưa? nếu rá»—i rãi thì cô Ä‘i vá»›i tôi và o thăm Dao Dao. Tôi đã gặp Viên Thuyên hai lần, nhưng bây giá» chỉ nhá»› thấp thoáng, e nháºn không ra, nhưng Dao Dao thì phải nháºn ra".
Lâm Nhuáºn vừa ra vá», khuôn mặt Tư Dao vẫn còn Ä‘á»ng lại nụ cưá»i ngá»t ngà o. Thấy Tá» Phóng và Lịch Thu bước và o, cô tươi cưá»i đứng dáºy: "Ôi quý hóa quá, Ä‘ang giá» Ä‘i là m mà anh chị lại đến thăm tôi".
Lịch Thu nói: "Trưá»ng bá»n tôi bắt đầu nghỉ hè từ hôm nay, từ giá» tôi có thể thưá»ng xuyên và o thăm cô được rồi".
Tư Dao than thở: "Ở trong nà y buồn Æ¡i là buồn, cảm thấy mình đã rất khá»e rồi nhưng bác sỹ Tạ Tốn cứ không cho ra viện. Anh và chị như ngưá»i nhà , hãy xin giúp tôi vá»›i?"
Tá» Phóng biết, trong má»™t thá»i gian ngắn Tư Dao chưa thể ra viện, nhất là khi chưa tìm thấy ông Äáºu Hoán Chi. Anh nói: "Em nên nhá»›, anh là ngưá»i nhà trá»±c hệ, còn Lịch Thu nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ là chi nhánh mà thôi. Hôm nay bá»n tôi có việc phân công em đây: em hãy xem mấy táºp ảnh nà y, có ảnh Viên Thuyên không? Nếu có, tức là sẽ có ngay đáp án - chắc chắn ông Lý Bá Thụy khi còn sống đã cho Viên Thuyên biết bà máºt"
Tư Dao ngồi xuống giở xem từng tấm ảnh, khác hẳn vá»›i cách xem cá»§a Tá» Phóng. Lịch Thu lặng lẽ nhìn cô. má»™t cô gái đáng mến, và mạnh mẽ nhưá»ng nà y, sá»± sống lại sắp xa rá»i cô, thì tháºt bất công. Giống như em gái mình... Mắt cô rÆ¡m rá»›m...CÅ©ng may, cô Ä‘ang Ä‘eo kÃnh râm.
"Äúng rồi". Tư Dao kêu lên.
TỠPhóng đắc ý nói: "Tôi đã bảo mà , Viên Thuyên nhất định quen ông Lý Bá Thụy"
"Không phải Viên Thuyên, mà là ông ta – ông ta quen ông Thụy"
Lịch Thu và Tá» Phóng nhìn và o, thấy má»™t tấm ảnh hÆ¡i lạ: hai ngưá»i đà n ông ngồi trên chiếc ghế dà i như kiểu ghế ở công viên, má»™t ngưá»i là Lý Bá Thụy, còn ngưỠkia có khuôn mặt đầy các vết nhăn ngang dá»c vá»›i bá»™ râu nhuốm bạc.
Tuy má»›i chỉ nhìn thấy má»™t phần khuôn mặt, còn phần nhiá»u chỉ nhìn thấy bóng ông ta thấp thoáng, nhưng Tư Dao vẫn nháºn ra: ngưá»i ngồi bên cạnh Lý Bá Thụy chÃnh là ông già mặc áo mưa.
- - - - - - - -
Chú thÃch:
(1) Nói theo ý cá»§a câu châm ngôn "Ngưá»i thức thá»i, ấy là báºc tuấn kiệt."
|
 |
|
| |