Thật lạnh, cảm giác thật lạnh
Cơn gió lười biếng thổi ngang
Thổi buốt tâm hồn của người
Mùa đông vẫn đọng lại nơi đây
Như từng nhát đao chém vào mình
Như từng mủi nhọn đâm thấu xương
Ngón tay, bàn chân đều lạnh giá
Khiến người nghĩ đến tổ ấm gia đình
Nếu có vòng tay ai đó ôm ấp
Mang người thoát khỏi bão giông
Vào những ngày lạnh buốt cơn đông
Người yêu ơi, hãy mang nồng ấm đến
Chiếc áo khoác ấy - vừa sâu, vừa rộng và dài
Anh nghĩ có đủ chỗ cho một người nữa không
Xin hãy cho em vào anh nhỉ
Để cùng qua một mùa đông lạnh buốt ... xa nhà ...
Em lại hỏi: sao mắt màu xám?
Anh trả lời: màu quảng đời đã qua
Em lặng lẽ đánh rơi giọt lệ nhỏ
Thời gian trôi như nước lũ vô tình
Cuốn trôi theo bao ngọt đắng cuộc đời
Chỉ còn đọng lại nỗi buồn trên mắt.....