Thiên Tài Tướng Sư Tác giả: Đả Nhãn
-----oo0oo-----
Chương 933: Mười năm (2)
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi ngồi một lúc lâu trên núi, đám người Diệp Thiên về điện thờ trên sườn núi, là nơi khởi nguồn Ma Y nhất mạch đương đại, hơn nữa hàng năm Diệp Thiên đều phải đến ở đó vài ngày, cho nên điện thờ được tu sửa mở rộng rất nhiều, hơn nữa cũng có hương khói.
- Chú Nhị Lăng, chú thế nào, thân thể có khỏe không? Không phải đã thuê người quét tước vệ sinh rồi sao, chú cũng không cần làm những việc này!
Đi vào trước điện thờ, Diệp Thiên thấy một người đang cầm chổi dọn dẹp.
Trông giữ đạo quan , vẫn cứ là hai vợ chồng chú Nhị Lăng, nhưng người lúc trước tráng niên, hiện tại đã là người hai thứ tóc, nhưng ở trong núi lâu, thân thể cũng thập phần cường tráng. Đã nhiều ngày nay, mỗi ngày hắn đều phải xuống núi vài lần, đi khuân vác một ít vật tư trên núi cần.
- Diệp Thiên, khinh thường chú Nhị Lăng phải không?
Nhị Lăng đoạt lấy chổi từ trong tay Diệp Thiên, bất mãn nói:
- Ta mỗi ngày còn có thể ăn hai cân thịt, nếu không hoạt động một chút, sao có thể tiêu hóa được? Được rồi, ngươi đi bận việc đi, tiểu tử Phong Huống kia đến đây, lúc nãy còn tìm cháu đấy!
- Này, chú Nhị Lăng, tiểu tử nhà chú ở kinh thành cũng không tệ lắm, cháu vẫn luôn để ý nó, chú cứ yên tâm đi.
Diệp Thiên cười gật gật đầu, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Năm đó người ở Lý gia thôn, đối với cha con Diệp Thiên thật sự không tồi, mấy năm nay Diệp Thiên cũng không quên hồi báo những người quen ở Lý gia thôn.
Chỉ cần là con cháu Lý gia thôn, hắn đều đưa lên học đại học ở kinh thành, mà còn chịu chi toàn bộ học phí cùng sinh hoạt phí cho bọn họ, rất nhiều người sau khi tốt nghiệp đều lưu tại trong thành, xem như kết thúc kiếp nghề nông của sống tổ tông.
Ở trên núi ba ngày, lại ở trong nhà Phong Huống thêm mấy ngày, lúc này Diệp Thiên mới quay trở về kinh thành, về phần Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn, lại chưa trở về Hongkong, mà kết bạn đi bộ chu du cả nước, dựa theo lời nói của bọn họ nói, muốn trước tiên xâm nhập hồng trần, mới có thể từ trong hồng trần giải thoát được.
Về tới kinh thành, Diệp Thiên phong ấn tu vi của mình, cũng không tận lực tránh hô hấp không khí vẩn đục, hoàn toàn biến thành một người bình thường, mỗi ngày ngoài nghiên cứu thư pháp, điển tịch, chính là chơi đùa với con trai, chân chính sống cuộc sống bình thường.
Thời gian như thoi đưa, chỉ chớp mắt đã qua mười năm, Diệp Thu bi bô tập nói đã sắp lên tiểu học, mà các bác và cô của Diệp Thiên cũng ngày càng thấy già đi, mà ngay cả nét xinh đẹp trên mặt Tống Vi Lan kia cũng đã hiện dấu vết năm tháng.
Đều đều áp chế chính mình mười năm, trong mười năm này, Diệp Thiên không hề ngồi xuống vận công một lần, chỉ cố gắng cẩn thận hiểu rõ trăm sắc thái cuộc sống sinh hoạt. Nguyên thần của hắn sớm đã lây dính đầy khói lửa phàm trần.
- Diệp Thiên, con trai còn nhỏ như vậy, anh cho nó chạy nơi nơi, em thật lo lắng...
Trong tứ hợp viện ở kinh thành, Vu Thanh Nhã đang nói chuyện với chồng, tuy rằng đã sắp bốn mươi tuổi , nhưng từ trên mặt Vu Thanh Nhã nhìn không ra bất cứ dấu vết năm tháng, vẫn như năm đó mới gặp Diệp Thiên, vẫn là thiếu nữ thanh thuần ở trường đại học Thanh Hoa nghênh đón tân sinh viên.
- Diệp Thu không nhỏ đâu, năm đó khi anh lớn bằng nó, đã sớm đi theo sư phụ chu du cả nước, lúc đó trị an xã hội cũng không được tốt như hiện tại!
Diệp Thiên vừa nói chuyện cùng vợ, vừa viết chữ trên bàn học dưới gốc cây đại thụ trong viện.
Mười năm nay, ngoài đọc điển tịch ba phái Phật - Đạo - Nho, Diệp Thiên lại đem thư pháp luyện tập từ nhỏ ra, mỗi ngày nếu không viết mấy bức tự, cả người cũng không thoải mái.
Mà khí chất cả người Diệp Thiên cũng đã xảy ra biến hóa thực lớn, trên người hắn cảm thụ không được bất cứ khí tức gì của người tu đạo, nhìn qua như là một người đàn ông bình thường nhất ở nhà, mỗi ngày đều giữ thói quen sáng sớm luôn sẽ chuẩn bị tốt bữa sáng cho người nhà.
- Anh đừng lấy con trai ra so sánh với anh, anh từ nhỏ đã có một bụng ý nghĩ xấu, con trai thì không ...
Sau khi nghe được lời nói của Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã tức giận tỏ ra xem thường, tính tình con trai so với tính nhanh nhẹn Diệp Thiên khi còn bé bất đồng, con trai hắn lại có một tính cách trầm ổn vượt xa bạn cùng lứa tuổi, khi còn rất nhỏ mà nói chuyện và làm việc giống như là người lớn. Cho tới bây giờ nó cũng chưa làm ra những chuyện để Vu Thanh Nhã phải cáu giận.
Thời gian này người thành thật luôn phải chịu thiệt thòi, cho nên Vu Thanh Nhã rất là không hài lòng đối với quyết định của Diệp Thiên là để cho con trai hàng năm kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đi theo Cẩu Tâm Gia chu du cả nước. Hai người không ít lần bởi vì việc này mà cãi nhau.
Nhìn thấy bộ dáng giận dữ của vợ, Diệp Thiên buông bút lông trong tay, rửa tay ở chậu rửa mặt bên cạnh, cười nói:
- Thanh Nhã, đi ngàn dặm đường, còn hơn đọc vạn quyển sách, em không cần lo lắng , tiểu tử kia rất quỷ quái!
Nói đến con trai, Diệp Thiên cũng thấy buồn cười, nhưng hắn hiểu con hắn rõ hơn vợ, từ lúc sinh ra từ trong bụng mẹ đã bị Diệp Thiên đưa vào thực khí Tiên Thiên, sau khi ba tuổi Diệp Thu vẫn không bị không khí phàm trần thế tục xâm nhiễm, biến thành một đứa trẻ bình thường.
Không như Diệp Thiên khi còn bé nghịch ngợm gây sự, Diệp Thu lại dị thường trầm ổn, nói chuyện làm việc đều giống người lớn.
Nhưng Diệp Thiên biết, sau lưng con trai hắn làm chuyện xấu cũng không ít, khi năm tuổi đã đem dược thảo trong nhà kho vào phòng luyện đan, làm cho cả nhà đau bụng một tuần, sau đó còn làm bộ như không có việc gì.
Mà những đồ cổ của Diệp Đông Bình coi như là bị hỏng, cũng bắt đầu từ lúc Diệp Thu lên sáu tuổi, hàng năm đều sẽ mất tích kỳ diệu một hai cái.
Khi Diệp Thiên phát hiện những đồ cổ bị mất đều lưu lạc đến Phan gia viên, đi hỏi con trai, đáp án có được chính là tự lo chuyện tiền nong cho mình, hắn không muốn dùng tiền của người khác. Đương nhiên, những điều này là bí mật giữa hai cha con, mà ngay cả Vu Thanh Nhã đều không biết .
Từ tám tuổi, Diệp Thu mới bắt đầu chính thức được hắn dạy tu đạo, có lẽ là từ nhỏ đã có trụ cột, thiên phú biểu hiện ra ngoài của Diệp Thu làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Lấy tốc độ tăng lên một cái cảnh giới mỗi năm, đến mười một tuổi, tu vi cư nhiên cũng đã là Tiên Thiên sơ kỳ.
Cho nên Diệp Thiên căn bản là không sợ con trai hắn ở bên ngoài chịu thiệt, không nói đến có Đại sư huynh đi theo, chính là một mình Diệp Thu đi ra ngoài, với tính tình của hắn, không chừng đem người khác bán đi còn có người giúp hắn kiếm tiền ấy chứ.
- Anh ấy, lúc nhỏ coi con như bảo bối, hiện tại lại mặc kệ không hỏi, thật sự là không có biện pháp hiểu được anh!
Vu Thanh Nhã nhẹ nhàng đánh một quyền vào đầu vai Diệp Thiên, trên mặt lại tràn đầy vẻ hạnh phúc, mười năm nay chồng vẫn luôn bên cạnh mình, Vu Thanh Nhã đã rất thỏa mãn .
- Nói đến con, con liền tới, Thanh Nhã, bọn họ đã trở lại.
Diệp Thiên bỗng nhiên trong lòng vừa động, ngẩng đầu nhìn lại hướng cổng viện, phía trước truyền đến tiếng la vui sướng của cô Diệp Thiên, Diệp Thu vừa đi hơn hai tháng, nhưng làm cho mấy bà cô này nhớ muốn chết được.
Không lâu sau, Diệp Thu bị một đám bà đưa đi vào trung viện, tiểu tử mười một tuổi kia bộ dạng rất giống với Thanh Nhã, bộ mặt thanh tú, trong mắt mang theo một loại chín chắn vượt qua cái tuổi của nó. Nhưng sau khi nhìn thấy ba mẹ, vẫn lộ ra một tia vui mừng.
- Diệp Thu, tại sao lại đen như vậy?
Vu Thanh Nhã đau lòng ôm con trai vào trong ngực, Diệp Thu tựa hồ có chút không quen, nhưng sau khi cảm nhận được tình thương của mẹ, chỉ hơi hơi tránh người, nhưng cũng không động đậy.
- Ba, con đã trở về, Đại sư bá về Hongkong rồi ạ!
Tuy rằng khi còn bé Diệp Thiên cưng chiều con trai nhất, nhưng từ sau khi Diệp Thu đến sáu tuổi, lại sợ nhất người cha cho tới bây giờ cũng chưa từng nổi giận với mình này, làm cho Vu Thanh Nhã vẫn luôn rất ghen tỵ.
- Ừ, đi nghỉ ngơi đi, buổi tối nói cho ba biết lần này hiểu biết những gì…
Diệp Thiên gật gật đầu, tùy tay vò bức tranh chữ vừa viết cho tới trưa thành một đống. Ba năm trước, tranh của Diệp Thiên đã từng lưu lạc ra ngoài một tấm, lập tức khiến cho giới thư pháp khiếp sợ, từ sau đó, mỗi lần Diệp Thiên viết xong, luôn theo thói quen tiêu hủy hết.
Cũng như Diệp Thiên, Diệp Thu cũng là dòng độc đinh duy nhất của Diệp gia, hắn trở về cũng làm cho mọi người Diệp gia tụ họp lại. Buổi tối sau một hồi náo nhiệt, hai cha con ngồi ở hậu viện tán gẫu, Diệp Thiên không nói thêm gì, chỉ nghe con trai nói chuyện lần này ra ngoài du lịch hiểu biết được.
- Hả? Phía đông bắc, chẳng lẽ là...
Bên tai truyền đến thanh âm hơi non nớt của con trai, chân mày Diệp Thiên bỗng nhiên nhíu lại, ngẩng đầu hướng về phía đông bắc nhìn lại.
- Ba, làm sao vậy?
Diệp Thu nhìn thấy biểu hiện của cha, không khỏi kỳ quái hỏi, từ khi có ký ức bắt đầu, có lẽ hắn chưa thấy phụ thân gặp được việc khó nào, cho tới bây giờ đều không lộ ra vẻ mặt này.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Thiên Tài Tướng Sư Tác giả: Đả Nhãn
-----oo0oo-----
Chương 934: Hắc giao độ kiếp ( 1 )
Nguồn: Sưu Tầm
- Đi gọi điện thoại cho các sư bá của con, bảo bọn họ đi Trường Bạch sơn.
Diệp Thiên đứng dậy, sau khi nhắc con trai một câu, chính mình lại đi đến hướng phòng của cha mẹ, bảy tám năm rồi hắn không có ra ngoài, nhưng lúc này đây cũng lại phải đi, bởi vì trong lòng hắn có một tia cảm ứng, lão bằng hữu cơ duyên đã đến .
Tuy rằng mấy năm nay Diệp Thiên đưa thân vào hồng trần, tu vi không có chút nào tiến bộ, nhưng cảnh giới nơi tim của hắn cũng hoàn toàn được củng cố, hơn nữa có tăng trưởng trên diện rộng, hoàn toàn đuổi hết những ảnh hưởng không tốt ngày xưa giết chóc mang đến.
Theo tâm lý ổn định tăng tiến, Diệp Thiên còn phát hiện suy nghĩ của mình càng hiểu rõ mọi thứ hơn, mặc kệ cách xa nhau rất xa, chỉ cần có người nhắc tên của hắn, Diệp Thiên luôn có thể cảm ứng được. Hơn nữa đối với những người và vật mà mình chú ý, cũng mơ hồ có thể cảm ứng được một ít hiện trạng của bọn họ.
Vừa rồi trong lòng Diệp Thiên chấn động, phát hiện Hắc Giao tại Trường Bạch sơn, tựa hồ đã xảy ra một vài biến hóa, Diệp Thiên cảm giác được, nếu lần này không đi, có lẽ sẽ vĩnh viễn không thấy được vị lão bằng hữu này.
Sau khi thông báo với cha mẹ, Diệp Thiên mang theo con trai trực tiếp đi ô-tô đến sân bay, lên một chiếc máy bay cả năm chờ đởi sân bay. Những chuyến bay của sân bay này đang chuẩn bị cất cánh đều hoãn lại, nhường đường cho phi cơ của Diệp Thiên …
- Diệp Thiên, chuyện gì xảy ra?
Sau khi chuyến phi cơ Diệp Thiên ngồi đáp xuống sân bay Trường Bạch sơn, Hồ Hồng Đức sớm đã chờ ở trong sân bay, năm này đã sáu mươi mà nhìn qua ông ta còn trẻ hơn so với mười năm trước nhiều, sắc mặt hồng hào, một đầu tóc bạc trở nên đen bóng, nhìn qua giống như là người trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Đây đều do năm năm trước Hồ Hồng Đức thăng cấp đến cảnh giới Tiên thiên. Kỳ thật nếu không phải Hồ Hồng Đức năm đó cố tự tu luyện làm trên người bị thương nhiều chỗ, sợ là đã sớm có thể thăng cấp. Năm năm trước, chính là Diệp Thiên đích thân hộ pháp cho ông ta.
- Là Hắc Giao sắp độ kiếp , cháu đến tiễn lão bằng hữu một đoạn đường!
Diệp Thiên cũng không có giấu diếm cái gì, khi Hắc Giao và hắn kết bạn trong núi, Hồ Hồng Đức có mặt tại đương trường, trừ mình ra, sợ là người mà Hắc Giao nhận thức chỉ có Hồ Hồng Đức.
Trở lại biệt thự của Hồ Hồng Đức tại ngoại ô thành phố Trường Bạch sơn nghỉ một đêm, sáng sớm hôm sau, đám người Cẩu Tâm Gia cũng chạy tới, đồng hành còn có Nam Hoài Cẩn, Tả Gia Tuấn, Lôi Hổ cùng Chu Khiếu Thiên. Ngoài Nam Hoài Cẩn, còn lại mấy người đều là môn hạ của Ma Y tiến vào đến Tiên thiên.
Chu Khiếu Thiên từ tám năm trước, liền thành công thăng cấp đến Tiên thiên, những năm gần đây giao lưu cùng dị năng giả các quốc gia trên thế giới, đều là hắn cùng Lôi Hổ đi , trong đó không ít lần gây giết chóc và kinh sợ, cũng tạo nên uy danh hiển hách của hai người.
Cho nên tuy rằng chính quyền quốc nội mấy năm nay biến hóa lớn, Nhạc chủ tịch và Ngô tổng bọn họ đã lui xuống, nhưng Ma Y nhất mạch luôn là thần hộ mệnh cho quốc. Sáu năm trước vị tân chủ tịch tiền nhiệm kia, còn thường xuyên đến thăm Diệp gia, là khách quen của tứ hợp viện.
- Diệp Thiên, hiện tại đệ rốt cuộc là tu vi gì? Sao ta không phát hiện được thực khí trong cơ thể đệ?
Bởi vì danh tiếng quá lớn, Nam Hoài Cẩn không muốn ra mặt, mấy năm trước đã từng tự đạo tự diễn tiết mục nhập định, sau đó vẫn luôn ẩn cư ở biệt thự trên Cảng đảo, cũng đã năm sáu năm không nhìn thấy Diệp Thiên.
- Đúng vậy, tiểu sư đệ, đệ phong ấn lên chính mình, tu vi không phải sẽ chịu tổn thương sao?
Cẩu Tâm Gia cũng mang ưu tư nhìn về phía Diệp Thiên, hiện tại Diệp Thiên hoàn toàn giống như là người thường, thậm chí khóe mắt đều có một nếp nhăn, với tu vi Tiên thiên của bọn họ, đều nhìn không ra sự khác nhau của Diệp Thiên cùng thường nhân, chỉ cảm thấy trong người Diệp Thiên tràn đầy không khí bẩn, nhìn không ra một đặc thù của người tu đạo.
- Đại sư huynh, vô phương …
Diệp Thiên ha ha cười, tâm niệm vừa động, giả đan bị đóng cửa đã lâu chậm rãi chuyển động, nhè nhẹ từng đợt từng đợt thực khí từ đan điền tràn ra. Nháy mắt, lỗ chân lông quanh người Diệp Thiên giãn mở, một tia khí tức màu đen từ trong cơ thể hắn tràn ra.
Nhưng chỉ một lát, cả cơ thể Diệp Thiên liền phóng xuất ra một tia sáng bóng trong suốt, huyết khí giống như Trường Giang và Hoàng Hà mãnh liệt mênh mông, cũng bị Diệp Thiên áp chế ở trong cơ thể, không dám tiết ra chút nào, đây là hắn sợ thu hút kim đan lôi kiếp.
Há mồm vừa phun, bản mạng phi kiếm dài không quá ba tấc xuất hiện ở trước người, trong chớp mắt liền dài hơn một thước, Diệp Thu chưa bao giờ nhìn thấy phụ thân triển lộ tu vi chỉ biết trợn mắt há hốc mồm …
- Ba, đây là...
Diệp Thu tuy rằng biết cha là môn chủ Ma Y nhất mạch, được mấy người sư bá sư huynh tôn trọng, nhưng ở trong ấn tượng của cậu, cha cậu vẫn luôn giống như là người thường, chưa từng có hiển lộ ra thủ đoạn gì, giờ phút này cũng nhìn mà nghẹn họng trân trối.
- Đi, cha mang con vào núi!
Diệp Thiên cười cười, vươn tay kéo, một dòng thực khí thổi quét bên hông Diệp Thu, cuốn lấy bổn mạng phi kiếm của mình, trên không trung hơi dừng lại, hóa thành một mũi nhọn biến mất ở bên trong bầu trời đêm.
Đám người Cẩu Tâm Gia dưới sự trợ giúp của Diệp Thiên, tuy rằng cũng luyện thành phi kiếm, nhưng tu vi không đủ, cũng không thể ngự kiếm phi hành, chỉ có thể đẩy thực khí lên tới không trung, đi theo phía sau Diệp Thiên hướng vào Trường Bạch sơn mà bay đi.
Đi bộ cần vài ngày lộ trình, nhưng dưới ngự kiếm của Diệp Thiên phi hành, cũng chỉ là ngắn ngủn hơn mười phút mà thôi, sau một lát, thân hình Diệp Thiên và con trai liền dừng ở phía ngoài đầm Hắc Long, ngẩng đầu nhìn không trung, sắc mặt Diệp Thiên có chút ngưng trọng.
- Ba, ba thật lợi hại!
Luôn luôn trầm ổn lúc này Diệp Thu cũng mang vẻ mặt kích động, cuối cùng cậu vẫn là một đứa nhỏ, mấy năm nay từ internet không ít lần xem tiểu thuyết tiên hiệp huyền hoặc, nhưng không ngờ cha của mình có thể thần thông như thế, hưng phấn làm cho cậu nhất thời biểu đạt thành lời.
- Đứa nhỏ này, về cảnh giới Đại sư bá không phải đều đã nói với con sao?
Diệp Thiên cưng chiều sờ sờ đầu con trai, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, quay đầu nhìn lại hướng cửa đầm Hắc Long, thân hình bật lên một cái, mang theo con trai đứng ở cốc, lớn tiếng cười nói:
- Lão bằng hữu, ta tới thăm ngươi !
- Gừ!
Một thanh âm có chút giống như rồng gầm từ sâu trong cốc truyền ra, theo thanh âm, hơi sương tràn ngập trong sơn cốc nhất thời tan thành mây khói, một quái vật thân thể dài chừng ba mét có dư, cả người đầy lân giáp màu đen, từ trong đầm đen như mực lộ ra thân hình.
Nhất là ánh mắt của Hắc Giao, như là một đôi đèn lồng, bắn ra hai ánh sáng khiếp người.
Nhưng khi nhìn Diệp Thiên, hai mắt lạnh lùng của Hắc Giao mới lộ ra một tia ấm áp. Bay về phía trước tìm kiếm, cả thân hình bay lên, trong một đám sương mù màu trắng bao vây bay về phía ngoài cửa cốc, giống như giao long rời bến đằng vân giá vũ.
- Ba, đây ... Đây là rồng sao?
Đứng ở bên canh Diệp Thiên, Diệp Thu đã sớm bị hoa mắt choáng váng, cho dù cậu từ tiểu được thùa hưởng tính cách to gan lớn mật của cha. Nhưng đột nhiên nhìn thấy quái vật như thế. Cũng nhịn không được hai đầu gối như nhũn ra, nếu không phải dắt tay Diệp Thiên, sợ là sớm đã ngã quay trên mặt đất .
- Nào có dễ dàng hóa rồng như vậy? Giờ phút này chỉ là bỏ đi thân rắn hóa giao long mà thôi!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, hắn chú ý thấy một sừng trên cái trán Hắc Giao kia dài thêm rất nhiều, hơn nữa màu sắc trở nên trong suốt, giống như ngọc thạch. Dưới thân Hắc Giao, hai chân vốn có thứ như là móng vuốt, sinh ra ba móng dài.
Tục ngữ nói Giao có ba móng. Long có năm móng, Hắc Giao sở hữu hình dáng đặc thù, đều là từ Giao tiến hóa , chứ không phải như cổ nhân đem cá sấu cho rằng là giao long. Nếu Hắc Giao tiến hóa thành công, thật có thể nuốt mây phun sương, có một chút đặc tính của thần long.
- Diệp Thiên, ta sắp rời đi, lão bằng hữu, ngươi cùng ta đi nhé?
Hắc Giao thân mật dùng một sừng chạm nhẹ Diệp Thiên, nó đã cảm giác được ở lại đây, trong không gian này không thể dùng được. Hơn nữa đã bị thiên đạo áp chế, tu vi không tiến mà sẽ lui. Nên lúc này mới phóng xuất ra khí cơ, chuẩn bị nghênh đón thiên kiếp của chính mình.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Thiên Tài Tướng Sư Tác giả: Đả Nhãn
-----oo0oo-----
Chương 935: Hắc giao độ kiếp (2)
Nguồn: Sưu Tầm
Tuy rằng Diệp Thiên áp chế tu vi của mình, nhưng vẫn bị Hắc Giao liếc mắt một cái liền xem thấu, nó biết Diệp Thiên cũng có thể Phá vỡ Hư Không. Rời khỏi cái không gian này, nên mới có câu hỏi này.
- Biết ngươi muốn hóa Giao, ta cố đến hộ pháp cho ngươi!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói rằng:
- Ta ở thế tục còn có chút vướng bận, hiện tại đi không được, lão bằng hữu, sẽ có một ngày chúng ta sẽ gặp lại, hy vọng khi đó ngươi có thể càng thêm cường đại!
Tại thế gian này, bởi vì vạn vật có linh giác, tuy rằng động vật cũng có thể tu luyện, nhưng so với nhân loại thì gian nan ngàn vạn lần. Nhưng khi động vật tu luyện thành công, thực lực cũng mạnh hơn so với con người rất nhiều, sau khi Hắc Giao hóa Giao, cơ hồ cùng cấp với kim đan hậu kỳ của giới tu giả .
- Các ngươi là ai?
Hắc Giao bỗng nhiên ngẩng cao đầu, trong ánh mắt mang theo hàn ý nhìn về không trung phía xa, một uy áp kinh thiên động địa lan tràn đi, làm cho thân hình đám người Cẩu Tâm Gia trên không trung sôi nổi bị áp chế rơi xuống.
Sinh vật Tu luyện thành công khi biến hóa cùng thăng cấp, thường thường cũng là lúc suy yếu nhất, giống như là khi Hắc Giao còn nhỏ lột da, mỗi một lần đều sẽ mất nửa tháng không thể nhúc nhích, cho nên khi nhìn thấy nhóm người này thực lực mạnh, nhất thời thấy căng thẳng.
Cảm nhận được sát ý trong lòng Hắc Giao, Diệp Thiên vội vàng nói rằng:
- Hắc Giao, đây là đồng môn sư huynh đệ của ta, cùng đi hộ pháp cho ngươi!
- Cám ơn ngươi, lão bằng hữu!
Sau khi nghe được lời nói của Diệp Thiên, hàn ý trong mắt Hắc Giao mới chậm rãi tan đi.
- Ta vẫn luôn không muốn thu hút thiên kiếp, chính là vì chờ ngươi đến, hy vọng chúng ta ngày sau có thể gặp lại!
Hắc Giao trên đường tu luyện, vẫn đều là một mình một đường, mãi đến sau khi gặp gỡ Diệp Thiên, mới từ trong tay đạo nhân kia lấy được pháp quyết yêu tu. Sau khi tu vi tăng đột phá, trong lòng Hắc Giao, không thể nghi ngờ là Diệp Thiên là người đáng tín nhiệm nhất.
- Lão bằng hữu, ngươi lui ra phía sau một ít, ta sợ thiên kiếp sẽ làm thực khí trong người ngươi bị hấp dẫn, làm cho ngươi cũng bắt đầu độ kiếp!
Hắc Giao làm việc cũng không lề mề, nếu Diệp Thiên không nguyện ý rời đi, nó sẽ chuẩn bị độ kiếp. Nói xong, nguyên khí trong người Hắc Giao cuồn cuộn, một huyết khí cực kỳ cường đại từ một sừng của nó phóng lên cao.
- Ầm …
Ngay khi Hắc Giao phóng xuất ra toàn bộ khí cơ của chính mình, bầu trời đêm sáng sủa ngay cả một tia mây đen đều không có, bỗng nhiên từ hư không truyền đến một tiếng sấm, sau đó những khối mây đen lớn tụ tập mà đến, tinh quang và ánh trăng đều bị mây đen che lại, toàn bộ phía trên đầm Hắc Long nhất thời trở nên thành hắc ám.
- Đại sư huynh, đứng cách ba mươi dặm!
Cảm thụ được mây đen đỉnh đầu tựa hồ sắp hạ xuống, nhìn mây đen ẩn hiện lôi quang, huyết khí cả người Diệp Thiên bốc lên, nguyên khí bị áp chế hơn mười năm rục rịch, trong kinh hãi hắn vội vàng vươn tay kéo con trai, thân hình rời khỏi chỗ tia chớp đến hơn mười dặm.
- Tiểu sư đệ, đây ... Đây là lôi kiếp sao?
Đại lộ uy áp, ngay cả Diệp Thiên đều không thể chịu được, càng không cần phải nóiđám người Cẩu Tâm Gia mới vừa thăng nhập Tiên thiên chưa quá mười năm, không cần Diệp Thiên nhiều lời, bọn họ đều bay nhanh rời khỏi phạm vi kiếp vân, đứng xa xa nhìn về phương hướng đầm Hắc Long.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói rằng:
- Đúng vậy, đây là Hắc Giao hóa Giao kiếp, chỉ cần vượt qua lôi kiếp lần này, nó có thể trở thành Giao chân chính, ngày sau lần thứ hai hóa rồng kiếp, nó sẽ trở thành thần long!
Tại Bồng Lai tiên đảo, ngay cả Cùng Kỳ và kim mao toan là những dị thú trong câu chuyện thần thoại đều gặp, trong truyền thuyết rồng sợ là cũng từng tồn trên thế gian. Trước mắt Hắc Giao chính là chứng cứ rõ ràng nhất, nếu trên đầu có thể sinh ra thêm một sừng, hình tượng kia với rồng cũng không có cái gì bất đồng .
Dừng một chút, Diệp Thiên tiếp tục nói rằng:
- Đại sư huynh, ngày sau chúng ta đều phải vượt qua lôi kiếp, các huynh hãy lĩnh hội, để tích lũy cho ngày sau một ít kinh nghiệm!
Mang đồng môn tới đây, không phải là Diệp Thiên bắn tên không đích, linh khí địa cầu không còn, cơ hồ khó có thể gặp được lôi kiếp, Hắc Giao độ kiếp cũng là một kinh nghiệm khó được, Diệp Thiên hộ pháp cho Hắc Giao, đồng thời, cũng có để cho các sư huynh đệ tử lãnh hội một chút uy lực từ lôi kiếp.
- Chúng ta hiểu rồi, tiểu sư đệ, lôi kiếp sắp bắt đầu!
Cẩu Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn so sánh với mười năm trước, nhìn như không có gì khác nhau, thực khí trong người cũng không tăng trưởng bao nhiêu, nhưng nhờ trải qua hồng trần tôi luyện trăm năm, tâm tính cũng trở nên không thể phá vỡ, cho dù là Diệp Thiên với cảnh giới giả đan kỳ, sợ là tâm tính so với hai sư huynh còn yếu hơn không ít.
Theo lời nói của Cẩu Tâm Gia, mây đen trên không trung càng lúc càng nhiều, khắp không trung tựa hồ sắp đổ xuống trên mặt đất , là những tia chớp như là ngân xà lóe ra trong mây, làm người ta sợ.
Uy áp để cho mấy người bọn Diệp Thiên đứng cách mười km không thể ở lại trên không trung, chỉ có thể rời đến một ngọn núi, cũng may thị lực mọi người đều là người thường không thể sánh bằng, vẫn có thể thấy rõ ràng tình hình Hắc Giao độ kiếp.
- Oanh!
Một tia chớp to như cánh tay, mang theo uy áp diệt thế đánh thẳng vào Hắc Giao trong sơn cốc, năng lượng trong đó làm cho mấy người Diệp Thiên sinh ra sợ hãi, nhưng Hắc Giao cũng vẫn ngẩng cao đầu, một sừng lóe ra một mảng sáng bóng, khi va chạm với tia chớp, tia chớp từ một sừng chạy dài xuống, toàn bộ thân thể Hắc Giao đều lóe ra ánh sáng chói mắt.
- Gừ …
Trong miệng Hắc Giao phát ra một tiếng thét dài, thân thể bay lên trời, toàn bộ đắm chìm trong lôi quang.
Với khí lực khổng lồ của Hắc Giao, chịu sấm đánh như vậy cũng không hề khó khăn, mà trong sấm sét cũng ẩn chứa năng lượng, làm cho kết cấu trong người nó trở nên càng hoàn mỹ. Ở trình tự tiến hóa rất cao, cảm nhận được chỗ tốt từ nó, Hắc Giao toàn lực phóng xuất ra khí cơ, muốn dẫn dụ tới càng nhiều lôi kiếp.
Tựa hồ cảm nhận được sự khiêu khích của Hắc Giao, sấm sét từ không trung đánh xuống tới tấp, trong lúc nhất thời, phía trên đầm Hắc Long đầy tiếng sấm và ánh chớp, một thân thể khổng lồ lập loè ở trong đó, lúc này tiếng thét của Hắc Giao cũng trộn lẫn một cảm giác đau đớn, hiển nhiên đang cực lực chịu đựng .
- Yêu Tu hành, Lôi ... lôi kiếp lại kinh khủng đến như thế?
Ngoài Lôi Hổ đã từng tại "Bồng Lai" tiên đảo nhìn thấy Lôi kiếp ra, đám người Cẩu Tâm Gia cũng chưa khi nào gặp qua kỳ cảnh này, một đám đều nhìn xem trợn mắt há hốc mồm không thể tin. Nếu đổi thành bọn họ đưa thân vào chỗ Hắc Giao độ kiếp, sợ là dưới một tia sấm sẽ hóa thành tro bụi .
- Vượt qua được tức là có hy vọng thành công trở thành Giao Long, lôi kiếp này há có thể đơn giản?
Diệp Thiên thuận miệng đáp, tuy rằng hắn cũng đang nhìn Hắc Giao độ kiếp, nhưng cũng chịu nỗi đau khổ khi áp chế nguyên khí trong chính mình đang rục rịch, thần thức cũng bao vây bên ngoài khu vực lôi kiếp, lúc này chính là thời điểm mấu chốt Hắc Giao độ kiếp, Diệp Thiên cũng không muốn bị người nào quấy rầy .
Sau khi Nam Hoài Cẩn thăng cấp Tiên Thiên, lại đi đến núi Thanh Thành tìm kiếm tiên tích, tuy rằng chưa từng tìm được vị cao nhân kia, nhưng Diệp Thiên vẫn không dám khinh thường, rất sợ lại xuất hiện một vài tu giả từ kết giới xuất hiện.
- Ba, con giao long có thể bị sét đánh chết hay không ạ?
Tiểu Diệp Thu thị lực không theo kịp bậc cha chú của cậu, chỉ có thể nhìn thấy xa xa có tiếng sấm và ánh chớp, nhưng đối với cảnh tượng trong đó cũng hoàn toàn không biết gì cả, tay cầm lấy tay cha đã toát mồ hôi, hiển nhiên trong lòng cũng vô cùng lo lắng.
- Sẽ không đâu, Hắc Giao chính là dị chủng trong các loại xà, hơn nữa giới thế tục linh khí loãng, uy lực lôi kiếp này cũng yếu đi một chút, Hắc Giao hoàn toàn có thể ứng phó !
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, vẻ mặt thực nhẹ nhàng, hắn có thể nhìn thấy Hắc Giao đắm chìm trong lôi quang, tuy rằng trên người có vài bộ vị lân giáp đã bị sấm đánh phá, nhưng thân thể khổng lồ kia đang hấp thu nguyên khí từ trong sấm sét vào trong cơ thể, thân thể đang phát sinh một loại biến hóa huyền ảo.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Thiên Tài Tướng Sư Tác giả: Đả Nhãn
-----oo0oo-----
Chương 936: Hắc giao độ kiếp ( 3 )
Nguồn: Sưu Tầm
Nhìn đến đó, trong lòng Diệp Thiên cũng đã hiểu ra.
Lôi kiếp đều không phải thuần túy là trời đánh xuống trừng phạt, để mà trừng trị những tu giả muốn dựa vào tu luyện bản thân thoát ly khỏi gông cùm xiềng xiếc thiên đạo, mà bản thân nó là một đại cơ duyên, chỉ cần có thể bình yên vượt qua, cả người sẽ bị lực sấm sét làm cho thoát thai hoán cốt, tiến vào đến một thế giới mới.
Giống như là Hắc Giao ở trong lôi kiếp, thân thể nó trong va chạm với sấm sét, lại trở nên càng chắc chắn, chiều cao vốn là hơn ba mươi mét, giờ phút này đã đạt tới gần năm mươi mét, trên trán một sừng lóe ra mũi nhọn nhè nhẹ, trực tiếp hấp thu nguyên khí rèn luyện thân thể.
Hắc Giao gặp may mắn, trong nơi huyệt âm dương kỳ lạ này tu luyện mấy trăm năm, lại chiếm được công pháp yêu tu, chưa trở thành đại yêu, cũng đã tu ra nội đan, trình độ ấy thiên kiếp đúng là không đủ làm nó sợ.
Trong miệng phát ra một tiếng rồng thét, Hắc Giao bay lên, đuôi rắn thật lớn, hướng về mây đen đầy áp lực quét ngang một cái, thân thể cao lớn lập loè trong mây đen đầy trời, giống như là sắp đánh tan lôi kiếp đầy trời này.
- Keng keng!
Khi cái đuôi Hắc Giao chạm vào mây, một tiếng vang thật lớn chấn động thiên địa, mây đen kia tựa hồ sắp áp rơi xuống mặt đất như là bị chọc tức giận rồi, bỗng nhiên mạnh lên, sấm sét vụt sáng, mười tám tia điện quang nhất tề bổ ra, mang theo lực oanh kích vạn quân đến trên người Hắc Giao.
- Ầm!
Ngay cả thân thể Hắc Giao kiên cường, một thân lân giáp kiên cường không thể phá vỡ, nhưng vẫn bị mười tám tia lôi quang này đánh cho lân giáp tan nát, từng tia máu tươi đen thùi từ thân thể cao lớn trào ra, đau đớn làm cho trong miệng Hắc Giao phát ra một tiếng thét lớn, thân hình rơi xuống mấy chục thước, cũng không dám đi đuổi lôi kiếp.
Nhưng khi mười tám tia thiểm điện qua đi, tốc độ cùng tần suất sấm chớp hạ xuống chậm đi rất nhiều, mỗi một tia điện quang đánh xuống trên người Hắc Giao, luôn lòe ra một loại ý nhị nói không nên lời, sau đó lôi quang đều biến mất trong cơ thể Hắc Giao.
Nhưng sau đó sấm chớp hạ xuống cũng càng ngày càng khủng bố, mỗi tia sấm đều kinh thiên động địa, bao trùm toàn bộ thân thể Hắc Giao trong đó, thanh âm thê lương không ngừng truyền ra, một sừng trong suốt đỉnh đầu Hắc Giao kia cũng trở nên có chút ảm đạm.
- Đây là gì?
Đứng ở núi cao xa xa, tu vi Diệp Thiên hơn xa những người khác, thì đối với chuyện đã xảy ra trong lôi kiếp cũng nhìn thấy rõ nhất, khi trên người Hắc Giao tràn ngập ảm đạm, lập tức đã bị hắn thấy được, trong mắt không khỏi bắn ra một tia sáng kỳ lạ.
Bên trong thiên kiếp này ẩn chứa không chỉ có sát khí, đại lộ vô hình, luôn lưu có một tia sinh cơ, chỉ cần có thể kháng cự được, chính là một thiên địa mới.
Hắc Giao lúc này tuy rằng phát ra tiếng gào thét, nhưng sinh cơ cũng càng lúc càng dạt dào, nó không nhận thức được thân thể nó đang làm cho nó tiến hóa ở trình tự rất cao, do đó mà thương tổn của sấm chớp đối nó cũng trở nên càng ngày càng nhỏ.
Hơn một giờ qua đi, theo một tiếng vui sướng của Hắc Giao, mây đen đầy trời rốt cục tan đi, từng đám tinh quang tỏa ra, ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua mây đen vẫn chưa tán đi hết, phủ kín khắp đất trời.
Thân hình Hắc Giao xuyên qua mây mù, há mồm to nuốt mây phun sương, há mồm vừa phun, phạm vi hơn mười dặm nhất thời thành một cơn mưa to, ngay cả xa xa, đám người Diệp Thiên đứng trên núi, trên người đều rơi xuống không ít mưa bụi.
- Đây... Đã là bán rồng rồi nhỉ?
Nhìn thấy Hắc Giao thần thông như thế, một tất cả mọi người chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, ngoài một sừng trên đầu, Hắc Giao và thần long trong truyền thuyết cổ đại quả thực không có bất cứ cái gì khác nhau. Nhất là khả năng cưỡi mây đạp gió kia, trong truyền thuyết thần thoại chỉ có Tứ Hải Long Vương quản lý mưa mới có thể làm được.
- G… rừ ...
Một tiếng rồng gầm vang lên, Hắc Giao trên không trung như ẩn như hiện, bay tới phương hướng đám người Diệp Thiên. Khi Hắc Giao bay đến gần, Diệp Thiên mới phát hiện, lân giáp trên người Hắc Giao vốn tối đen một mảnh, giờ phút này đã mang theo một tia sáng bóng màu vàng, mà sau khi nó tới gần, một uy áp kinh thiên động địa theo đến, ngay cả Diệp Thiên cũng cần phóng xuất ra thực khí, mới có thể bảo hộ được đám người bên cạnh không bị thương tổn.
- Ta nói này, Hắc Giao, ngươi nên thu hồi khí cơ đi.
Tuy rằng Hắc Giao thăng cấp thành công, nhưng Diệp Thiên có thể phát hiện được, nó đối với mình không có chút nào thù địch, cho nên cách nói vẫn tùy tiện giống như trước.
Hiện tại Diệp Thiên chỉ có thể cảm giác được trong cơ thể Hắc Giao huyết khí như biển lớn, về phần cảnh giới của nó, rốt cuộc lại vẫn nhìn không thấu. Từ uy áp trên người Hắc Giao tràn ra, ngay cả tâm linh Diệp Thiên cũng cảm giác được một sự run rẩy, giống như là năm đó tại Bồng Lai tiên đảo gặp được Kim Mao Toan thành niên kia.
Nhưng không gian địa cầu, xa không bằng Bồng Lai tiên đảo bị phong ấn, từ trên người Hắc Giao tràn ra khí cơ uy áp, thế nhưng khiến cho không gian chung quanh đều nổi lên từng trận gợn sóng, vô số cái khe không gian thật nhỏ xuất hiện quanh người nó.
- Lão bằng hữu, ta muốn đi, ở trong này sẽ phải chịu Đại Lộ áp chế, ngay cả ở thêm trăm ngàn năm, cũng không thể tiến thêm một bước !
Sau khi nghe được lời nói của Diệp Thiên, Hắc Giao thoáng thu hồi khí cơ, nhưng sau khi nó thăng cấp thành giao long chân chính, không gian yếu ớt này không thể giữ chân nó, không gian xung quanh vẫn cứ không ổn định, như là lúc nào cũng có thể bị xé rách.
Từ trong những không gian tràn ra nguyên khí nhè nhẹ, khiến cho linh khí trong thiên địa chợt nồng đậm hơn rất nhiều, cũng làm cho đám người Cẩu Tâm Gia phía sau Diệp Thiên lâm vào rung động, nhịn không được có ý muốn tiến vào không gian ngoài địa cầu.
- Ngươi muốn đi phương nào?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, nói rằng:
- Ngươi không phải đi Thần Châu kết giới sao? Ở trên tay ta có bản đồ nơi đó, có thể đưa ngươi đến!
Với tu vi của Diệp Thiên và Hắc Giao giờ phút này, từ Trường Bạch sơn đến Côn Lôn sơn, cũng chỉ là chút thời gian, hơn nữa Diệp Thiên cũng biết phương pháp giải phá kết giới, đưa Hắc Giao đi vào hoàn toàn không có vấn đề.
- Sau khi ta thăng cấp, trong đầu nhiều lên không ít bí thuật, nơi ta muốn đi là thánh địa yêu tộc tu luyện, không phải Thần Châu kết giới ngươi nói!
Hắc Giao lắc lắc đầu, nói rằng:
- Diệp Thiên, ngươi muốn cùng đi theo ta hay không? Trên người của ta có ngũ trảo kim long huyết mạch, cho dù đi đến thánh địa yêu tộc, cũng sẽ không bị coi thường, có thể bảo vệ được các ngươi chu toàn, hơn nữa nơi đó cũng có tộc người tồn tại !
Thăng cấp tương đương với Kim Đan kỳ của nhân loại, đầu óc Hắc Giao thông minh hơn rất nhiều, cũng rất là lưu luyến đối với bằng hữu duy nhất là Diệp Thiên. Hơn nữa nó cũng biết, Diệp Thiên cách kim đan đại lộ chỉ có một bước. Nếu hắn thành công vượt qua Kim Đan lôi kiếp, cho dù đi đến không gian yêu tộc thì hắn cũng là một cường giả.
- Lão bằng hữu, ta muốn đi, nhưng vẫn có chút vướng bận!
Diệp Thiên thở dài, hồng trần luyện tâm hơn mười năm, Diệp Thiên vẫn cứ không dứt được sinh tử ly hợp, hắn mười năm này mặc dù mình chưa từng tu luyện, nhưng vẫn luyện đan tìm dược, trợ giúp thân nhân kéo dài tuổi thọ, sao có thể bỏ hết người nhà mình đi theo Hắc Giao rời đi đây?
- Ba ơi, chúng ta phải đi đâu? Mẹ thì làm thế nào được?
Một bên tiểu Diệp Thu tựa hồ cũng nhìn thấu cái gì, gắt gao nắm chắc tay Diệp Thiên, cậu cũng không muốn để đại quái vật đem cha cậu đi.
- Ba sẽ không đi đâu!
Diệp Thiên cưng chiều sờ sờ đầu nhỏ của con trai, quay đầu nhìn về phía đám người Cẩu Tâm Gia phía sau, nói rằng:
- Đại sư huynh, các huynh có thể rời đi. Đi theo Hắc Giao tiến đến nơi đó, không gian nơi đó sẽ càng thêm thích hợp tu luyện .
Diệp Thiên sớm đã biết, trong mười năm này tâm tính Cẩu Tâm Gia tiến triển rất nhanh, nếu không phải linh khí thiếu thốn thiên địa áp chế, sợ là hắn đã có thể tiến vào đến tiên thiên trung kỳ. Tất cả mọi người vì chờ hắn mà không đi, điều này làm cho trong lòng Diệp Thiên cũng có chút áy náy.
- Không cần, tại hồng trần thêm trăm năm, vị tất đã là chuyện xấu!
Cẩu Tâm Gia lắc lắc đầu, cũng không có rời đi ý tứ, kết giới cho tu giả hắn còn không muốn tiến vào, huống chi là không gian yêu tu, chỉ có khi mà chính mình có được thực lực cường đại, Cẩu Tâm Gia mới có thể không lo lắng tiến vào trong thế giới đó.
Nhìn thấy bọn người Đại sư huynh không nguyện ý theo Hắc Giao rời đi, Diệp Thiên ngẩng đầu, nói rằng:
- Giao huynh, hảo ý tâm lĩnh, hôm nay từ biệt, ngày sau hy vọng còn có thể gặp lại!
- Vậy được rồi, Diệp Thiên, nhớ phải tới tìm ta nha!
Hắc Giao thật sâu nhìn thoáng qua Diệp Thiên, tuy rằng nhân yêu thù đồ, nhưng Diệp Thiên cũng là bằng hữu duy nhất nó có thể tín nhiệm, hôm nay từ biệt không biết bao lâu mới gặp lại lần thứ hai, Hắc Giao cũng là có chút không muốn, sau khi truyền một đạo thần thức vào trong đầu Diệp Thiên, thân thể khổng lồ của Hắc Giao bay đi hướng đầm hắc long.
Một hồi lâu lưu luyến tại nơi chính mình sinh sống mấy trăm năm, Hắc Giao bỗng nhiên quay ngang đầu phát ra một tiếng ngâm nga, một tia sóng gợn từ trong miệng nó thẳng hướng phía chân trời. Cùng lúc đó, hai móng vuốt trước thân thể Hắc Giao cào lên, phía trước Hắc Giao nhất thời xuất hiện một cái khe thật lớn.
Nguyên khí tinh thuần vô tận từ cái khe kia trào ra, xuyên thấu qua cái khe mơ hồ có thể thấy được không gian núi cao rừng rậm cùng với linh khí thiên địa nồng đậm gần như thành thực chất, trên núi cao vạn trượng hổ gầm vượn hú, bày biện ra một bức tranh chỉ có ở thời thượng cổ.
- Lão bằng hữu, tạm biệt!
Trong miệng Hắc giao phát ra một tiếng rồng gầm vang, khi cái khe sắp sửa kín lại, thân thể cao lớn chen vào, sau khi tiến vào đến không gian kia, cái khe dần biến mất trong thiên địa, không gian hỗn loạn cũng trở nên ổn định lại.
- Địa cầu quả nhiên không hề thích hợp tu giả sinh tồn !
Bọn người Cẩu Tâm Gia thấy được tình cảnh chỗ không gian kia, trong lòng chỉ cảm thấy hơi thất thần, bọn họ đều có một cảm giác, nếu mình ở trong không gian kia, tu vi của bọn họ nhất định có thể đột phá tăng mạnh …
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Thiên Tài Tướng Sư Tác giả: Đả Nhãn
-----oo0oo-----
Chương 937: Trong nháy mắt qua trăm năm
Nguồn: Sưu Tầm
- Tiểu sư đệ, đệ không sao chứ!
Nhìn thấy sau khi Hắc Giao biến mất, Diệp Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ không gian sớm đã hẹp lại kia, Cẩu Tâm Gia còn tưởng rằng trong lòng hắn đang hối hận, vội vàng nói rằng:
- Chúng ta ngày sau cũng sẽ đi tới đó, tiểu sư đệ không cần quá chú ý!
- Đại sư huynh, huynh hiểu lầm rồi, đệ không phải suy nghĩ chuyện này!
Diệp Thiên phục hồi lại tinh thần, cười khoát tay áo. Với sự kiên định tâm chí hắn hiện giờ, chuyện đã quyết định sẽ không hối hận. Huống chi người còn ở cõi hồng trần, đối với tâm tính rèn luyện phi thường trọng yếu, giống như là mười năm này, tu vi Diệp Thiên tuy rằng không hề tiến triển, nhưng nguyên thần lại trở nên càng ngưng trọng.
Vừa rồi sở dĩ Diệp Thiên thất thần, là bởi vì Hắc Giao truyền cho hắn một vài tin tức, ngoài không gian kết giới yêu tu tiết điểm nơi đó, còn giới thiệu vài tiết điểm không gian khác.
Trong đó có mấy không gian kết giới, là Diệp Thiên chưa nghe qua, nơi đó tu giả rất ít, dư thừa linh khí, so với thần châu kết giới còn tốt hơn rất nhiều, điều này làm cho lòng Diệp Thiên động một cái. Sau này lựa chọn cũng không phải là chỉ có một Thần Châu kết giới.
- Ba à, về sau ba cũng sẽ đi chỗ đó sao?
Hơn mười tuổi đứa nhỏ đã hiểu biết rất nhiều chuyện , tiểu Diệp Thu có chút lo lắng nhìn cha cậu. Hôm nay cậu mới biết được, cha cậu cả ngày ở trong nhà không có việc gì cùng ông bà nội đấu võ mồm, lại là một nhân vật thần tiên. Điều này làm cho tiểu tử kia trong lúc nhất thời còn không thể hoàn toàn thích ứng.
- Ba không đi chỗ nào hết, ở nhà cùng ông bà nội và mẹ của con!
Diệp Thiên cười sờ sờ đầu con trai, có vài thứ hiện tại không thể nói cùng đứa nhỏ, chờ nó tiến vào đến Tiên thiên, tự nhiên sẽ hiểu được thế giới tu giả.
Hắc Giao độ kiếp, gây cho người mọi người chấn động là không gì sánh kịp. Lúc này bọn họ thấy được một thế giới khác, mà ngay cả Lôi Hổ luôn luôn không mấy hứng thú đối với tu đạo, từng bước giao sự vụ cho những sớm đệ tử sư môn đã bồi dưỡng được, cũng bắt đầu bế quan tu luyện.
Về phần Diệp Thiên, vẫn sinh hoạt tại tứ hợp viện trong kinh thành như cũ, sinh hoạt quá bình thường mà an tĩnh, ngoài luyện tập thư pháp ra, hắn lại vui vẻ nấu nướng, tiếp nhận chức vụ của bác cả năm nay tám mươi trở thành đầu bếp trong nhà.
Buổi sáng hàng ngày Diệp Thiên đều sẽ mang theo cái rổ đi ra chợ mua thức ăn, vì một xu tiền thừa đều có thể cùng người bán hàng rong tranh luận cả buổi sáng khi đi mua thức ăn, nhìn thấy người nhà khen ngợi tay nghề của mình, trên mặt Diệp Thiên luôn lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Đảo mắt lại qua mười năm, Diệp Thiên cũng đã hơn bốn mươi tuổi , lúc tuổi còn trẻ non nớt cùng linh động trên mặt, giờ phút này biến thành vẻ trầm ổn của người trung niên. Hắn cùng gia trưởng các nhà bình thường không có gì khác nhau, mỗi ngày đều cùng cha mẹ và vợ nói chuyện, nói nhiều nhất chính là con trai sớm đã thành người lớn.
Vợ chồng Diệp Đông Bình cũng đã hơn bảy mươi tuổi, đã có vẻ già dặn, nhưng thân thể coi như vẫn khỏe mạnh, hai người năm trước còn từng đi du lịch một vòng quanh trái đất, đi đến rất nhiều quốc gia trên thế giới, tâm tính trở nên trẻ lại.
Nhưng trong năm đó, Tống Hạo Thiên qua đời , hưởng thọ một trăm lẻ tám tuổi. Đối với những gì ông ta làm khi còn sống, quốc gia cho đánh giá cực cao, lãnh đạo tối cao còn tham dự lễ truy điệu của ông ta, quy cách rất trang trọng.
Tống Hạo Thiên qua đời, cũng đại biểu cho sự kết thúc của những nhân vật đồng lứa. Năm thứ hai, Đường văn Viễn tại Hongkong vô bệnh mà chết, hưởng thọ một trăm mười tuổi. Gần mười năm chưa rời kinh thành một bước, Diệp Thiên đi đến Hongkong, tham gia lễ tang Đường Văn Viễn.
Năm đó bản thân mắc bệnh Cửu Âm tuyệt mạch, lúc này Đường Tuyết Tuyết sớm đã được gả đi, con trai cũng đã mười bảy mười tám tuổi, nhưng đối với người anh năm đó, Đường Tuyết Tuyết vẫn còn thật là quyến luyến, lôi kéo Diệp Thiên nói chuyện cả một buổi chiều.
Sau khi tham gia xong lễ tang Đường Văn Viễn, Diệp Thiên bị các đệ tử kéo đi, đi tới đại bản doanh của Ma Y nhất mạch tại Hongkong - Ma Y Đường.
Ma Y đường hiện tại, đã là một tổ chức từ thiện quốc tế, ở các quốc gia đều được danh vọng phi thường cao.
Đương nhiên, tác dụng lớn nhất Ma Y đường tồn tại, vẫn là tìm các nhân tài trong thế giới cuồn cuộn không ngừng nhập vào Ma Y nhất mạch, hiện tại người chèo chống Ma Y đường, đã là đệ tử thứ ba của Diệp Thiên - Giang Sơn. Từ mười năm trước, Diệp Thiên đã đem vị trí môn chủ Ma Y giao cho nàng.
Giang Sơn cũng không phụ kỳ vọng của Diệp Thiên, năm chưa đến bốn mươi tuổi, nàng đã là hội trưởng hiệp hội dịch học quốc tế, là nhân sĩ quyền uy về văn hóa huyền học, mà còn thành công đem thuật bói toán tướng thuật bát quái Chu Dịch của Trung Quốc mở rộng đến thế giới phương Tây.
Hiện giờ cho dù là đông phương hay tây phương, khi đề cập đến tướng thuật bói toán, cũng đã nhận định nó là một loại văn hóa, mà không có người nào coi nó là phong kiến mê tín. Tại rất nhiều quốc gia đều xuất hiện chi nhánh của Ma Y đường, giống như chiêm tinh xem bói, trở thành văn hóa đặc biệt rất nhiều người đang sống không thể thiếu.
Ma Y nhất mạch tuy rằng khởi nguyên với từ quốc nội, nhưng lại phát triển ở Cảng đảo, môn nhân đệ tử đại bộ phận đều cư trú tại Hongkong. Diệp Thiên đã đến, cũng trở thành một lần tụ hội long trọng của Ma Y nhất mạch, ngay cả Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn mấy năm nay không biết du lịch ở nơi nào đều trở lại.
- Con làm tốt hơn so với ta đấy!
Sau khi trở lại ngôi biệt thự lưng chừng núi kia, Diệp Thiên chỉ nói với Giang Sơn một câu như vậy. Hắn cống hiến nhiều nhất đối với sư môn, có lẽ chính là thu nhận Giang Sơn làm đệ tử. Lúc này mới để cho giấc mộng của sư phụ Lý Thiện Nguyên trở thành sự thật.
- Sư phụ, người già đi nhiều!
Làm đệ tử của Diệp Thiên hơn hai mươi năm, giữa hai bên sớm đã giống thân nhân, Giang Sơn phát hiện, nếp nhăn trên mặt Diệp Thiên so với mấy năm trước nhiều hơn rất nhiều, trong mắt tựa hồ lộ ra một tia tang thương.
- Đúng vậy, tiểu sư đệ, đệ không phải mấy năm nay vẫn không tu luyện chứ?
Cẩu Tâm Gia nhìn Diệp Thiên cũng nhíu mày, tu đạo giống như đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi, thể nghiệm hồng trần cũng không có nghĩa là bỏ qua tu vi của chính mình, với tu vi của Diệp Thiên, năm tháng không nên lưu lại dấu vết trên mặt hắn mới phải.
Phải biết, cho dù Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn mấy năm nay không tận lực tiến hành tu luyện, nhưng tướng mạo bọn hắn đều vẫn luôn được bảo trì ở tuổi hơn bốn mươi, nếu bọn họ muốn, cho dù trẻ lại hơn mười tuổi đều không có vấn đề gì .
- Đại sư huynh, đệ còn trẻ, sinh lão bệnh tử hẳn là nên trải qua một phen !
Trên mặt Diệp Thiên lộ ra tươi cười, theo đuổi trường sinh đại lộ, cũng không nên kiêng kị chữ Tử, thế gian này có sinh mới có tử, đó cũng là thế nhân đều không thể trốn tránh. Nhưng tử vong đồng dạng có sinh cơ, hàng năm trong tứ hợp viện đều có cây già chết héo lại nảy chồi, luôn cho Diệp Thiên chấn động rất lớn.
- Nói cũng đúng, ngược lại bộ xương khô của Đại sư huynh, đều là nhất thời mà thôi!
Nghe được lời nói của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia ha ha phá lên cười.
Cả đời Cẩu Tâm Gia có thể nói là hiểu rộng, trải qua không ít sự kiện lịch sử trung đại, trăm năm trước cũng đã khám phá được sinh tử cõi hồng trần, cảnh giới cao hơn xa Diệp Thiên. Nếu không phải giới thế tục bị thiên đạo áp chế, sợ là tu vi Cẩu Tâm Gia đều có thể vượt qua Diệp Thiên.
- Đại sư huynh, bởi vì đệ, lại liên lụy các huynh!
Diệp Thiên vẫn luôn lòng mang áy náy đối với Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn, bọn họ hiện tại chính là tu vi Tiên thiên, sống thêm được hơn hai trăm năm, bởi vì muốn đợi mình, cũng đã trăm năm không thể nâng cao tu vi, cho dù ngày sau tiến vào kết giới, chỉ sợ bọn họ cũng không thể tiến sâu vào Kim Đan Đại Lộ.
- Tiểu sư đệ, đừng nói như vậy, sư huynh rất tin tưởng, thành tựu ngày sau nhất định không thể kém so với đệ!
Cẩu Tâm Gia nghe vậy khoát tay, hắn nói lời này không phải để trấn an Diệp Thiên, mà là thật tâm thực lòng , bởi vì giờ phút này cảnh giới tim của hắn sớm đã xa xa cao hơn tu vi, chỉ cần đi đến nơi linh khí đầy đủ, hắn thậm chí có thể trực tiếp tiến vào đến Tiên thiên hậu kỳ.
- Được, chờ đệ phụng dưỡng cha mẹ hết thọ, sư huynh đệ chúng ta cùng thoát khỏi tu đạo giới!
Diệp Thiên gật đầu thật mạnh, trải qua hai mươi năm tu tâm dưỡng tính, hắn có nắm chắc đối với khả năng vượt qua Kim Đan lôi kiếp, tuy rằng không như Hắc Giao biến đổi da thịt, nhưng Diệp Thiên tin tưởng, tỷ lệ thành công hắn độ kiếp ít nhất là bảy trở lên.
Thời gian là sát thủ của tất cả sinh mệnh, theo năm tháng trôi qua, rất nhiều người trên thế gian biến mất không tiếng động, khi còn sống là người lãnh đạo tối cao, quyền khuynh thiên hạ hay là dân chúng bình thường, sau khi chết đều là một đống đất vàng, chậm rãi bị thế nhân quên lãng.
Ba mươi năm sau, những người cùng thời với Nhạc chủ tịch cũng từng người một qua đời, chính đàn quốc gia thay đổi, cũng không biết thay đổi bao nhiêu người lãnh đạo, nhưng duy nhất không thay đổi chính là, mỗi một người lãnh đạo nhậm chức, trước hết luôn thực bí ẩn đến ra mắt tại một tứ hợp viện rất bình thường ở kinh thành.
Tuy rằng đại hội dị năng giả lần thứ nhất tổ chức không thành công, nhưng đại hội cứ 4 năm vẫn sẽ mở họp một lần. Nhưng so sánh với lần đầu tiên, hội trường thiếu đi những cảnh giết chóc bạo ngược, nhiều hơn một vài cuộc luận bàn giao lưu chân chính.
Từ lần tổ chức thứ hai Diệp Thiên bắt đầu không tham gia nữa, nhưng Chu Khiếu Thiên cùng Lôi Hổ, cũng luôn nổi uy danh trên thế giới trong vòng luẩn quẩn dị năng giả các quốc gia.
Đã từng có lần dị năng giả tổ chức làm phản liên minh, nhưng kết quả cũng đều bị diệt hết, ra tay chính là Lôi Hổ. Điều này làm chấn kinh toàn bộ những người dị năng thế giới, từ sau đó, nơi nào chỉ cần là người trong Ma Y đường xuất hiện, luôn sẽ bớt đi rất nhiều thanh âm không hài hòa.
Bốn mươi năm sau, các bác các cô Diệp Thiên lần lượt qua đời, lão bằng hữu của Diệp Thiên – Vệ Hồng Quân cũng vô bệnh tật mà chết, người lui tới ngày xưa nhất thời bớt đi, tứ hợp viện trở nên vắng lặng hơn rất nhiều.
Con trai duy nhất của Diệp Thiên là Diệp Thu lựa chọn con đường bất đồng với cha, trở thành một người giáo sư khảo cổ học, nhưng Diệp gia con nối nghiệp cha, vẫn cứ là cha truyền con nối, năm Diệp Thu bốn mươi tuổi mới kết hôn sinh ra một đứa con trai.
Sáu mươi năm sau, vợ chồng Diệp Đông Bình rốt cục cũng đi tới điểm cuối nhân sinh, khi chắt được hơn mười tuổi, cùng một ngày cáo biệt nhân thế, lễ tang của bọn họ bí mật mà long trọng, người lãnh đạo quốc gia đương thời đều tham dự.
Sau chuyện này, Diệp Thiên như là bỗng nhiên già đi rất nhiều, hai bên thái dương đầy tóc bạc, cái trán đầy nếp nhăn, cùng vợ dắt nhau đi khỏi mộ phần cha mẹ.
- Nhân sinh thật sự là đáng buồn!
Tám mươi năm sau, vợ chồng Phong Huống rời nhân thế, được tin tức này, Diệp Thiên nhìn Diệp Thu nơi hậu viện, trong mắt tràn đầy tiêu điều.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart