Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 1005: Chúng ta chỉ là kẻ đáng thương trong lăng mộ
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Thần tháp tỏa ra thần huy bảy sắc, uy nhiếp thần khí hùng hồn khiến Người Thủ Mộ tinh thần rung động, mặt lộ hoảng sợ.
Ngay sau đó, chỉ thấy huyền thiên thần tháp rung lên, mười ba luồng sáng khác nhau bao quát thiên địa khí toàn trường long tỏa ra, ở trong thiên địa xoay tròn cuốn sạch bầu trời, thanh thế hùng hồn.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Một chuỗi tiếng nổ kinh thiên vang lên.
Thống chốc trăm ngàn tầng không gian bình chướng chắn trước mặt Phong Liệt như từng tầng cửa sổ giấy mỏng manh bị uy lực thần tháp dễ dàng xé rách ra. Hùng vĩ khí toàn trường long bao phủ phạm vi vạn dặm, trong khu vực này tất cả đều bị khí toàn nghiền thành bột phấn, nguyên tiểu thế giới bị oanh ra một cái hố to đường kính ngàn dặm, có thể thấy phong cảnh bên ngoài.
- Thằng nhãi này, mau dừng tay!
Ông lão vẻ mặt kinh sợ, nổi giận gầm lên một tiếng, kiềm không được máu trào lên họng phun ra ngài.
Ngay sau đó, lão vội tâm ý động ném Phong Liệt ra ngoài không gian, rồi cuống quýt thu lại tiểu thế giới vào người, hết sức hồi phục lại.
Cường giả địa nguyên cảnh hóa vực thành giới, uy lực vô cùng, nhưng tiểu thế giới liên kết với tinh thần lão. Phong Liệt oanh phá tiểu thế giới khiến ông lão bị vết thương không nhẹ, khuôn mặt vặn vẹo, mắt bắn tia lửa.
- Ha ha ha ha, lão già, ngươi chỉ có vậy thôi.
Phong Liệt bị ném ra khỏi tiểu thế giới, đứng ở không trung, nhìn ông lão biểu tình khó coi, hắn cất tiếng cười to.
Mấy phen giao phong, hắn hiểu chút chút thủ đoạn của ông lão. Tuy cường giả địa nguyên cảnh có thể lợi dụng không gian pháp tắc ngăn địch, nhưng vẫn ngăn không được huyền thiên thần tháp của hắn, điều này khiến hắn tăng niềm tin.
- Hừ, tiểu súc sinh chết tiệt, hôm nay Hồn Tử ta phải lấy mạng ngươi. Chết cho ta!
Ông lão đôi mắt lạnh băng, phong độ tiên phong đạo cốt biến mất hầu như không còn, ngược lại sắc mặt độc ác tự đòi mạng Diêm La, khiến người nhìn mà run.
Lão dứt lời, một cây liên tử thương thương tỏa ánh sáng vàng rự rỡ bay ra, mang theo uy thế hủy thiên diệt địa mạnh đâm vào Phong Liệt.
Cây liên tử thương này chính là làm bạn bên Hồn Tử ba mươi vạn năm, thiên bảo thần binh lấy mạng kim thương, ở trong tay lão đã từng tiêu diệt một cường giả sơ kỳ địa nguyên cảnh, hôm ny dùng để đối phó Phong Liệt là cao thủ hóa đan cảnh khiến Hồn Tử có cảm giác dao mổ trâu giết gà.
*Vèo vèo vèo vèo!*
Thương mang sắc bén không gì sánh bằng xé rách khung trời, uy thế làm cho người ta sợ hãi.
- Hừ, ai chết còn chưa chắc đâu.
Phong Liệt cười lạnh, biểu tình không chút sợ hãi.
Mắt thấy mũi liên tử kim đến thì Phong Liệt ánh mắt dứt khoát, hai tay nắm huyền thiên chiến kiếm bỗng vung lên chém hướng kim thương.
*Ầm!*
Một tiếng va chạm kinh thiên, trên trời ánh sáng vàng tỏa khắp nơi.
Phong Liệt biến sắc mặt, cảm thấy sức mạnh hùng hồn ập đến đánh bay hắn ra xa mấy trăm dặm, suýt rơi vào một mảnh không gian đoạn tầng, huyền thiên chiến kiếm suýt chút rớt ra.
Cùng lúc đó, hắn bị lực phản chấn mạnh mẽ, hai tay nổi gân xanh, máu thịt rách toạc, khóe môi tràn máu, ngay cả linh hồn cũng bất ổn.
- Cường giả địa nguyên cảnh quả nhiên không thể khinh thường.
Phong Liệt vận chuyển nguyên lực lập tức chữa lành vết thương, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Hồn Tử.
Hồn Tử hình như cũng không ổn lắm, lão dựa vào thực lực mạnh mẽ không lùi nửa bước, nhưng mũi lấy mạng liên tử thương của lão gãy một khúc, khiến Hồn Tử đau lòng gần chết, suýt ói máu.
- Ngươi...ngươi...ngươi...tiểu súc sinh! Dám phá hỏng thần binh của bổn tọa, bổn tọa phải băm vằm ngươi ra trăm vạn mảnh!
Hồn Tử bắn phun lửa, hận cực kỳ, tức giận đến môi run run, cuối cùng lão trút hết tức giận vào thân thương.
*Xoẹt xẹt!*
Một tiếng vải rách vang lên, một vệt sáng vàng lại rạch phá không gian chém hướng Phong Liệt.
Phong Liệt không dám giấu nghề, hắn biến ảo ra Ma Long Hắc Ám Chi Thân, căn nguyên thần đồ hộ thể, vận chuyển toàn thân nguyên lực vào trong huyền thiên chiến kiếm đỡ lấy kim thương.
*Ầm!*
Chiến kiếm cùng kim thương va chạm phát ra ánh sáng vàng rợp trời, khiến từng ngọn núi to trong mấy vạn dặm thành đất bằng, không khí vỡ vụn.
Trước lực phản chấn mạnh mẽ, căn nguyên thần đồ bao bọc Phong Liệt chớp mắt tạc thành khói đen, cách ngoài vạn dặm ngưng tụ thành hình.
Hồn Tử thấy trong tay còn sót lại cán thương không đủ tam thước thì khóc không ra nước mắt, cực kỳ tức giận.
Nhưng khi lão thấy huyền thiên chiến kiếm trong tay thì mắt sáng lên, do dự lầm bầm:
- Có thể hủy thiên bảo thần binh của bổn tọa, chắc chắn là thần khí rồi. Giới này thần khí có thể biến ảo tháp kiếm hình như chỉ có một Huyền Thiên? Không lẽ thật sự là huyền thiên thần tháp?
Lão trầm ngâm, biểu tình dần âm trầm. Hồn Tử mới đến giới này nhậm chức, không hiểu biết nhiều tình huống nhưng huyền thiên thần tháp khác hẳn, ở trong ngoài giới đều có tiếng thần khí.
- Ha ha ha ha, sảng khoái!
Phong Liệt lại hồi phục như ban đầu, hiện ra thân hình, ngửa đầu cười dài. Hắn đã thật lâu không gặp đối thủ khiến hắn dốc hết sức ứng đối, Hồn Tử này mặc dù là cường giả địa nguyên cảnh lại là đá mài dao cực kỳ tốt, khiến Phong Liệt muốn ngừng mà không được.
Nhưng Hồn Tử không có ý định cùng Phong Liệt đấu, bây giờ mắt lão cực kỳ tham lam, trầm ngâm một lúc chợt lạnh lùng cười.
- Hừ, tiểu súc sinh, vì thần khí này, bổn tọa sử dụng một lần hồn tổ chi lực cũng đáng giá.
Ngay sau đó hai tay Hồn Tử giơ ngang, chậm rãi vẽ ấn ký hình núi.
*Ong!*
Ấn ký hình núi lóe vệt đen, lực lượng hùng hồn quái dị chậm rãi lan tràn, bao vây phạm vi mấy vạn dặm.
- A? Hồn sát khí?
Phong Liệt tim rớt cái bịch, lập tức nhận ra lực lượng kỳ dị này không khác gì phong ma đại thương, đều có sức sát thương cực lớn với linh hồn.
Mắt thấy lực lượng quái dị này càng lúc càng dày đặc, dù Phong Liệt có thúc đẩy thần khí cũng không thể ngăn cản sức sát thương đối với linh hồn. Dần dần linh hồn của hắn chợt sáng chợt tối, tùy thời tan biến.
Phút chốc người Phong Liệt run lên, giật nảy mình, đã lâu rồi hắn không cảm nhận rơi vào đường cùng. Lực lượng quái dị này khiến hắn không có chút sức phản kháng, thần khí cũng không có đất dùng võ, hắn kiềm không được định thuần di chạy trốn.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên giọng của Nhân Hoàng cực kỳ rõ ràng truyền vào tai hắn:
"Phong Liệt, ngươi không phải là đối thủ của lão, mau dụ lão đến Đông Ly thánh cảnh!"
"A?"
Phong Liệt lòng máy động, kinh ngạc hỏi.
"Đông Ly thánh cảnh nằm ở đâu?"
"Chỗ cực đông đại lục, ngươi đến liền biết. Nhứ kỹ, mặc kệ thế nào cũng tuyệt đối không để huyền thiên thần tháp rơi vào tay người khác!" Giọng Nhân Hoàng Lăng Dung cực kỳ trầm trọng nói.
Mặt đông Ma Long sơn mạch là Kim Long Thiên Triều đất đai mấy chục vạn dặm, cuối đông Kim Long Thiên Triều là biển rộng vô biên vô tận.
*Xoẹt*
Sóng lớn vỗ bờ, thủy triều bắn lên.
Nước biển xanh biếc hòa cùng bầu trời, ầm ầm dậy sóng, hùng hồn.
Từng hồng hoang ác điểu có thể xé rách man long vặn vẹo xoay quanh trên không trung, liên tục phát ra tiếng rít chấn tâm hồn người. Chúng nó đôi khi lao vào biển săn từng con cá to cỡ núi nhỏ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 1006: Chúng ta chỉ là kẻ đáng thương trong lăng mộ (2)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
- Đông Ly thánh cảnh ở đâu đây?
Phong Liệt đứng trên một hòn đảo nhỏ, mắt liếc xung quanh, nhíu mày.
Phong cảnh trước mắt dù đẹp nhưng hắn không có lòng ngắm, bởi vì Hồn Tử đang ở phía sau đuổi theo không bỏ.
Lấy tu vi long hoàng cảnh hiện tại của Phong Liệt, tinh thần lực đã có thể bao phủ phạm vi vạn dặm, ánh mắt có thể nhìn xuyên hình ảnh cách năm vạn dặm, nhưng hắn lướt trên đông hải một khắc mà không phát hiện ra điều gì cả.
- Gri!!!
Một tiếng rít chấn trời vang vọng.
Cuồng phong ập đến, quần áo Phong Liệt bay phần phật, tóc dài tung bay.
- A?
Phong Liệt nhướng mày, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một đại phong điểu giương cánh ba trăm trượng, toàn thân lông chim vàng đang trợn đôi mắt lạnh băng, khát máu, xuyên quá tầng mây lao nhanh hướng hắn. Hai thiết trảo to cỡ núi nhỏ phong mang nhiếp người, tạc núi đập đá không thành vấn đề.
- Đại phong điểu hậu kỳ thất cấp? Hừ, đến vừa lúc.
Phong Liệt mắt sáng lên.
Mắt thấy ác điểu đôi cánh che trời ngày càng gần, Phong Liệt phất tay đánh ra một thôn phệ vòng xoáy đường kính vạn trượng chụp hướng đại phong điểu.
*Vèo vèo vèo vèo!*
Vòng xoáy to lớn cắn nuốt trời đất giáng xuống gần đại phong điểu, sức hút khủng khiếp mạnh xé rách thân thể khổng lồ.
- Gri gri!!!
Đại phong điểu cảm thấy nguy hiểm, mắt lóe tia kinh sợ, cuống quýt lùi lại.
Nhưng tất cả phản kháng của nó chỉ là uổng công mà thôi.
Một tiếng gào thét vang lên, thân thể khổng lồ to mấy trăm trượng bị kéo vào vòng xoáy, biến mất.
Phong Liệt khinh thường cười, nhắm mắt lại, thôn phệ không gian trong người nhanh chóng vận chuyển, rất nhanh đã nghiền nát đại phong điểu rồi nuốt đi nguyên khí trong người nó, cướp lấy ký ức trong óc.
- A? Thì ra ở đây.
Phong Liệt mở mắt ra, hơi vui mừng, từ ký ức của đại phong điểu hắn thấy được một chỗ đặc biệt trong đông hải.
Ngay sau đó, hắn lại biến mất.
Khi Phong Liệt mới biến mất không bao lâu thì một ông lão tiên phong đạo cốt, đầu chân mày hiện lệ khí xuất hiện ở chỗ hắn đã đứng.
- Hừ, tiểu súc sinh hủy thần binh của bổn tọa, phá căn nguyên thiên địa của bổn tọa, cho dù ngươi lên trời cao hay xuống đại ngục thì bổn tọa tuyệt đối không tha cho ngươi!
Tận cùng biển mênh mông có một đại lục hoang vu, nơi này quanh năm không có ánh nắng, cũng không thấy trời trăng sao, đen như mực, hình như đã bị thế giới lãng quên.
Bây giờ, chính giữa mảnh đất này có một hồ nước đỏ máu phạm vi vạn dặm. Trong hồ sóng máu cuồn cuộn, mùi máu đậm đặc tràn ngập trong thiên địa, như biển máu Tu La truyền thuyết, khiến người thấy ghê rợn.
Chính giữa hồ nước đứng sừng sững một tòa tế đài đen chiếm ba trăm dặm, cao vạn trượng, tiếng rồng ngâm cổ xưa vang vọng trong thiên địa.
Đây chính là long tộc thánh khí huyết tế thần đàn.
Hồ này là Long Huyết Giới hàng ức ức vạn long võ giả biến mất long huyết trong người tạo ra, trong đó chẳng những ẩn chứa căn nguyên huyết mạch của tộc chân long, còn chứa mênh mông nguyên lực, tùy tiện một giọt máu thành tựu võ giả tu vi không tầm thường.
Đột nhiên bên mép huyết hồ bên trên bầu trời xuất hiện một thiếu niên áo đen. Hắn giật mình nhìn cảnh tưởng trước mắt, mùi máu xộc vào mũi khiến hắn nhíu mày.
Phong Liệt nghi hoặc lẩm bẩm:
- Chỗ này chính là cái gọi là Đông Ly thánh cảnh? Tại sao là tử cảnh chứ?
Không sai, nơi này nguyên khí hỗn tạp, không mọc được cọng cỏ, một mảnh đen thui, trừ huyết hồ ra không còn thứ gì khác, đúng là chỗ bị vứt bỏ.
Nhưng Phong Liệt biết mình không đi nhầm chỗ.
Bởi vì hắn đã phát hiện huyết tế thần đàn nằm giữa huyết hồ, cùng với ba mươi hai bóng người cường đại mà bí ẩn trên thần đàn.
Những bóng người bao bọc trong cương vụ đủ màu sắc, khiến người không thấy rõ mặt mày nhưng trên người toát ra uy nhiếp hùng hồn chỉ mạnh hơn Hồn Tử chứ không kém, làm Phong Liệt thầm giật mình.
Đặc biệt là Phong Liệt cảm giác hơi thở của Nhân Hoàng, Long Chủ trong số đó.
"Ở đâu ra nhiều tuyệt thế cường giả như vậy? Bọn họ đang làm gì?"
Phong Liệt con ngươi co rút, thầm giật mình và hơi nghi hoặc.
Lúc này trên thần đàn, Long Chủ khoanh chân ngồi chính giữa, hai tay chậm rãi ngưng kết trứ ấn quyết. Người còn lại tự chiếm một vị trí, hình như bày thành trận pháp huyền ảo, ai nấy ngón tay như đo, ở trên không trung tế đàn không ngừng khắc phù văn, dần dần đan vào thành một pháp trận màu vàng, không biết có tác dụng gì. Từng năng lượng quái dị toát ra từ pháp trận khiến thiên địa rung động.
- Ha ha ha ha, tiểu súc sinh, bổn tọa xem coi lần này ngươi có thể chạy trốn tới đâu? Ủa? Đây là...!
Đột nhiên một tiếng cười to từ không xa phía sau vang lên, nhưng tiếng cười chợt ngừng bặt.
Phong Liệt dù không quay đầu lại cũng biết chủ nhân thanh âm này chắc chắn là Hồn Tử truy sát hắn.
Hồn Tử truy sát Phong Liệt tới chỗ này, định xuống tay với hắn thì bị tình hình trước mắt lão ngơ ngác, mắt lồi ra. Lão nhìn huyết hồ và huyết tế thần đàn bí ẩn trước mắt, giật mình không nói nên lời.
Có lẽ là tiếng cười to của Hồn Tử khiến người trong hồ chú ý, từng đôi mắt thấm nhuần vạn cổ tang thương quét qua đây, đánh giá Phong Liệt và Hồn Tử khiến hắn run lên như bị người lột sạch đồ vậy.
Phong Liệt con ngươi co rút, thầm cảnh giác. Hắn không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào, đối Nhân Hoàng không có bao nhiêu tin tưởng, vậy nên lúc này hắn không thể khẳng định mình dần Hồn Tử đến đây là đúng hay sai.
Cái gọi là chim khôn chọn cành mà đậu.
Nếu mấy chục tuyệt thế cường giả vượt qua địa nguyên cảnh muốn đối phó hắn thì Phong Liệt hiểu hôm nay hắn chết chức rồi.
Nhưng một chút tò mò khiến hắn dừng chân, trực giác hôm nay có lẽ sẽ vén màn bí ẩn làm hắn thắc mắc nhiều năm.
Do dự một lúc rồi Phong Liệt âm thầm đứng chờ, một bên đề phòng Hồn Tử vừa quan sát tình hình diễn ra.
- Ngươi, các ngươi những kẻ tội dân thật to gan, dám mưu toan nhúng tay vào luân hồi, quả thực tội đáng muôn chết!
Một giọng nữ lạnh lùng êm tai vang trong trời đất:
- Hừ, thì ra chỉ là một mờ mịt vô tri tuẫn táng phẩm, thật là buồn cười lại đáng buồn.
Theo đó một cô gái xinh đẹp toát ra uy nghiêm hoàng giả xuất hiện cách Hồn Tử trăm trượng, vẻ mặt trào phúng nhìn lão.
- Lăng Dung?
Phong Liệt lòng máy động, cẩn thận nhìn cô gái mặt mày giống hệt Sở Điệp nhưng khí chất thì cách biệt một trời một vực.
Nhân Hoàng mặc trường bào vàng rực, đầu đội kim quan, diện mạo xinh đẹp, vóc dáng yểu điệu, phong hoa tuyệt đại, quanh người toát ra khí thế uy nghiêm hùng hồn khiến người nảy lòng sùng bái.
Hồn Tử tức giận quát mắng:
- Cái gì tuẫn táng phẩm? Ngươi nói nhảm! Bổn công tử chính là một trong những Người Thủ Mộ lần này. Đám mưu đồ quấy rối các ngươi lại là tội ác tày trời tội dân, bổn tọa sẽ triệu tập hồn vệ, tiêu diệt hết các ngươi!
Nhưng lão cảm nhận uy nhiếp hùng hồn vượt xa địa nguyên cảnh của Nhân Hoàng thì Hồn Tử có chút ngoài mạnh trong yếu, đáy mắt khó giấu vẻ sợ hãi, nói một nửa bỗng câm miệng.
- Ha ha, Người Thủ Mộ?
Nhân Hoàng cười khẩy, hỏi vặn lại:
- Không lẽ ngươi không biết chủ nhân mộ sắp thức tỉnh rồi? Kẻ đứng sau lưng ngươi khiến ngươi tiến vào giới này, ngươi không phải tuẫn táng phẩm thì là cái gì?
- Cái gì? Hồn Võ đại đế sắp thức tỉnh? Không...Không thể nào!
Hồn Tử biến sắc mặt, miệng nói không thể nhưng trong mắt sự khủng hoảng không thể che giấu, như là chạm vào điều cấm nào đó.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 1007: Bí ẩn trời đất và long tộc trở về
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Phong Liệt nghe đoạn đối thoại giữa Nhân Hoàng và Hồn Tử mà không hiểu gì cả, đối với 'Người Thủ Mộ', ‘Hồn Võ đại đế' chưa từng nghe thấy bao giờ.
Hình như Nhân Hoàng lười nói nhiều với Hồn Tử, khi lão hoảng hốt thì nàng bỗng nháy mắt một cái.
*Ong!*
Trời đất khẽ rung, tùy theo Hồn Tử bỗng biến yên lặng.
Biểu tình khủng hoảng đông trên mặt lão, thân hình giữ động tác cũ không nhúc nhích, như là bị thi triển định thân chú vậy.
"Thời gian yên lặng?"
Phong Liệt con ngươi co rút, hắn lập tức nhận ra Nhân Hoàng dùng thời gian pháp tắc dễ dàng bắt giữ Hồn Tử.
Trong lòng hắn dạy sóng, cường giả địa nguyên cảnh lúc trước truy sát hắn hơn nửa vùng trời ở trước mặt Nhân Hoàng không có chút sức đánh lại, nàng rốt cuộc mạnh tới đâu?
Như núi cao nhìn lên.
Phong Liệt thầm tán thán không dứt.
Ngay sau đó, Nhân Hoàng nhẹ nhàng lướt tới trước, phất tay đánh phù văn vàng vào đầu Hồn Tử, rồi vung tay áo quét lão vào huyết hồ, nhẹ nhàng đáp xuống tế đàn ở giữa huyết hồ.
- Có phải trong lòng có nhiều chuyện thắc mắc?
Khi Phong Liệt ngây người thì giọng bình tĩnh của Nhân Hoàng bỗng vang lên.
Phong Liệt lập tức hồi phục tinh thần, xoay người nhìn lại, đối diện đôi mắt thu thủy sâu không thấy đáy của Nhân Hoàng, khiến hắn thấy chói mắt.
Phong Liệt thành thật gật đầu:
- Đúng vậy.
- Có vấn đề thì cứ hỏi, đúng là nên cho ngươi biết vài thứ.
Nhân Hoàng tiến lên mấy bước, giọng điệu nhàn nhã, ánh mắt bình tĩnh nhìn hướng huyết hồ.
Mắt Phong Liệt sáng lên, lòng xoay chuyển nhanh, có chút kích động.
Những năm gần đây, hắn có rất nhiều nghi hoặc nhưng không may là không ai có thể giải đáp, mà Nhân Hoàng đúng là có năng lực này.
Phong Liệt trầm ngâm một lúc bình tĩnh tinh thần, giương mắt nhìn nửa bên mặt xinh đẹp của Nhân Hoàng, thanh âm trầm thấp nói:
- Ta muốn biết các ngươi đang làm cái gì? Mà ta, cần làm những thứ gì?
Nhân Hoàng ngẩn ra, liếc Phong Liệt, cười khẽ nói:
- Xem ra ngươi còn chưa hồi phục ký ức cũ, nếu đã vậy thì ta nói ngay từ đầu đi, tránh cho ngươi đi sai đường.
- A? Hồi phục ký ức cũ?
Phong Liệt lòng máy động.
Hắn định hỏi tới nhưng im miệng, bởi vì giọng Nhân Hoàng chậm rãi vang lên.
- Tin tưởng lần trước ở trong Long Chủ ngươi đã cảm giác được, thế giới của chúng ta không phỉ là thế giới bình thường, nó như là một lồng giam. Ngay cả trên trời có mặt trời, tăng, sao chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
- Sự thật là thế giới chúng ta ở trong thế giới tinh thế bên ngài được gọi là đại đế chi lăng, mà chúng ta cũng chỉ là những kẻ đáng thương sinh hoạt trong lăng mộ mà thôi.
- Chúng ta muốn làm, chính là trong ba năm đi ra tòa lăng mộ này. Nếu không thì ba năm sau thiên địa đại kiếp nạn tất cả chúng ta sẽ trở thành tuẫn táng phẩm của tòa đế lăng này, tựa như long tộc trăm vạn năm trước vậy...
Nghe thanh âm lạnh lẽo có chút tự giễu của Nhân Hoàng, Phong Liệt ngây như phỗng, trên mặt tràn đầy chấn kinh cùng không tin.
Dần dần hắn biết được sự thật về thế giới này, giật mình phát hiện thế giới mà hắn sinh hoạt mấy chục năm biến thành nửa quen nửa lạ.
Ức vạn năm trước trong vũ trụ sinh ra một vị tung hoành vũ nội, xưng bá cửu thiên thập địa vô thượng đại đế, được người gọi là Hồn Võ đại đế.
Hồn Võ đại đế thực lực vô địch dưới vòm trời, tay có tuyệt thế thần kiếm, đánh biến vũ nội không người địch nổi, kiến lập Hồn Võ đại đế quốc thống trị vô số tinh vực, quân lâm thiên hạ.
Nhưng trước đại vũ trụ thiên đạo, sinh mệnh có cường đại cỡ nào cũng không cách nào thoát khỏi thiên đạo luân hồi. Hồn Võ đại đế sống không biết bao nhiêu năm cuối cùng tuổi thọ hết, hồn về địa phủ.
Nhưng Hồn Võ đại đế cuối cùng là huyền thông tạo hóa, không phải người thường có thể so sánh. Trước khi chết y giam cầm một mảnh thiên đại hóa thành lăng mộ của mình. Trong lăng mộ cấu tọa trời trăng sao, non sông nước chảy, lại đánh cắp một tia luân hồi chi lực chú tạo luân hồi chi môn, dẫn đến vô số sinh hồn bên ngoài đầu thai, khiến lăng mộ không ngừng sinh ra từng sự sống mới, dần dần diễn biến thành một tự thành luân hồi tiểu thế giới.
Hơn nữa mỗi qua trăm vạn năm thì trong đế lăng sẽ xảy ra một lần thiên địa đại kiếp nạn, chín phần sinh mệnh trong tiểu thế giới hoàn toàn biến mất, tất cả linh hồn sẽ bị đại đến thần quan nuốt hết.
Vô số vạn năm sau, ngày hôm nay, thôn phệ vô số linh hồn rồi một sinh mệnh cường đại nhất trong đại đế thần quan sắp thức tỉnh, tùy thời tỉnh lại.
.......
Phong Liệt đứng bên huyết hồ, yên lặng lắng nghe lời Nhân Hoàng nói, dần vẻ giật mình biến mất trên mặt hắn, thay vào đó là vô cùng trầm trọng.
Đến đây thì hắn đã hiểu được, hóa ra tất cả sinh linh sinh ra trên cái thế giới này cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng cho đại đế thần quan mà thôi.
Tựa hoa màu trên đồng ruộng, tới mùa sẽ thành cơm trên bàn ăn nông dân.
Dần dần, nỗi thê lương dâng tràn trong lòng Phong Liệt, còn có không cam lòng và giận dữ.
Nhân Hoàng bình tĩnh nói:
- Phong Liệt, ba năm sau này là thế giới này thứ chín mươi chín thứ thiên địa đại kiếp nạn, Hồn Võ đại đế thuôn hàng ức vạn linh hồn kiếp này rồi có thể tỉnh lại, đến lúc đó, dù chúng ta có thể may mắn trốn khỏi thiên địa đại kiếp nạn thì vẫn sẽ chết trong tay Hồn Võ đại đế.
- Ồ?
Phong Liệt mắt chợt lóe, hỏi:
- Vậy chúng ta làm sao thoát khỏi kiếp nạn này?
Nhân Hoàng nhìn chằm chằm Phong Liệt, trầm giọng nói:
- Chỉ có một cách là trước khi Hồn Võ đại đế thức tỉnh thì chạy ra đế lăng, hơn nữa mấu chốt thoát khỏi nằm ở Huyền Thiên trong tay ngươi.
- Huyền Thiên là tài nguyên một giới và vô số tiền bối tiền bối các chủng tộc chúng ta hao phí trăm ngàn vạn năm mới chế tạo ra tuyệt thế thần khí. Nó cũng là hy vọng duy nhất cho chúng ta chém vỡ trời sao tử vong, tìm được đường sống.
- A? Huyền Thiên?
Phong Liệt ngẩn ra, bản năng nhìn trường kiếm bảy thước trong tay.
Bây giờ nghĩ lại thì vô số cường giả giới này như Nhân Hoàng, Long Chủ đều nhìn chằm chằm thần kiếm, hắn chẳng những không cảm thấy chút vinh hạnh, ngược lại cảm thấy thần kiếm hơi phỏng tay, biến cực kỳ nặng nề.
Phong Liệt mắt chợt lóe, khó hiểu hỏi:
- Tại sao chọn ta? Ta chỉ là một võ giả long hoàng cảnh nho nhỏ mà thôi. Nếu kiếm này nằm trong tay các ngươi chắc sẽ phát huy ra uy lực càng mạnh?
Nhân Hoàng biểu tình lạnh xuống, tức giận nói:
- Hừ, tại sao lựa chọn ngươi thì sau này ngươi sẽ biết. Hiện tại, ngươi chỉ cần biết trên Huyền Thiên kiếm bị hồn tộc gieo rắc nguyền rủa, mỗi người chỉ có thể khống chế một lần, một khi rơi vào tay người khác sẽ vĩnh viễn vô duyên với ngươi.
- A?
Phong Liệt nhìn Nhân Hoàng, đăm chiêu, hắn không hỏi nhiều về vấn đề này nữa.
Hắn kinh ngạc hỏi:
- Hồn tộc là chủng tộc gì? Sao ta chưa từng nghe nói?
Nhân Hoàng nói:
- Hồn Võ đại đế sáng tạo ra Hồn Võ đại đế quốc độc nhất vô nhị trong thiên đạo, con cháu của y hiện giờ đã phân hóa thành thành hai chủng tộc là hồn tộc và võ tộc. Hồn Tử trước đó chính là người hồn tộc đến giới này thủ hộ đế lăn.
- Thì ra là vậy.
Phong Liệt hiểu ra, do dự một chút, nhíu mày nói:
- Các ngươi khiến ta khống chế Huyền Thiên, không lẽ tin tưởng ta có thể chém rách trời sao tử vong?
- Hừ, chỉ dựa vào một mình ngươi đương nhiên không thể!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 1008: Bí ẩn trời đất và long tộc trở về (2)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Nhân Hoàng khinh thường trừng hắn, nói:
- Ngươi có biết, tên thật sự của Huyền Thiên nên gọi là huyền hoàng trảm thiên kiếm, chỉ có trải qua huyền hoàng chi khí rèn luyện thì Huyền Thiên mới tính là huyền hoàng trảm thiên kiếm, bây giờ ngươi cầm chẳng qua là thần khí bình thường mà thôi, dù ngươi tu luyện thường đến tạ hóa chi cảnh thì không khả năng chém rách trời sao tử vong mà Hồn Võ đại đế tạo ra từ tóc.
- Ui cha, thì ra trời sao tử vong này do tóc của Hồn Võ đại đế tạo thành!
Phong Liệt hít ngụm khí lạnh, trong lòng đối với Hồn Võ đại đế tràn ngập chấn kinh và tò mò.
Chỉ là một lọn tóc mà khóa lấy một phương thế giới, khiến kinh tài tuyệt diễm vạn cổ cường giả như Nhân Hoàng, Long Chủ chịu bó tay, thực lực của y mạnh cỡ nào?
- Huyền hoàng chi khí là cái gì? Tìm được nó ở đâu?
Nhân Hoàng thản nhiên nói:
- Trong thế giới của chúng ta căn bản không có huyền hoàng chi khí, chỉ có đại thiên đạo vũ trụ bên ngoài mới có nó.
- Cái gì?
Phong Liệt kinh ngạc bật thốt:
- Vậy chẳng phải nói Huyền Thiên trong tay ta vĩnh viễn không có khả năng trở thành huyền hoàng trảm thiên kiếm? Vậy thì làm sao có thể chém rách trời sao tử vong, thoát khỏi lồng giam này?
- Chuyện đó không cần ngươi lo, tới lúc thì sẽ có huyền hoàng chi khí.
Nhân Hoàng quay mặt nhìn hướng huyết tế thần đàn trong hồ, khóe môi cong lên nụ cười thâm sâu khó dò.
Phong Liệt nhíu mày, rất bất mãn biểu hiện của cô gái đứng bên cạnh, nếu không phải tự hiểu mình không là đối thủ của Nhân Hoàng thì hắn đã kiềm không được nuốt nàng vào thôn phệ không gian rồi, cướp lấy ký ức của Nhân Hoàng, xem coi lời của nàng có vài phần thật giả.
Đúng lúc này, nguyên thiên địa chấn động kịch liệt.
*Ong ong ong ong!*
Không khí rung động không ngừng, sóng trong huyết hồ lăn cuồn cuộn, mùi máu càng đậm đặc.
Phong Liệt lảo đảo một chút, vẻ mặt giật mình nhìn huyết tế thần đàn trong hồ.
Bây giờ trên huyết tế thần đàn pháp trận huyền ảo màu vàng hình như đã sắp đặt xong, lấy Long Chủ dẫn đầu ba mươi hai vị tuyệt thế cường giả tọa trấn một phương, đem thần lực hùng hồn rót vào pháp trân, khiến nó chậm rãi vận chuyển.
Phép trận này như là cái bát vàng úp ngược, tùy theo nguyên lực mênh mông rót vào, dần dần đỉnh pháp trận xuất hiện một cái hố đen to lớn, tự như cái mồm thú rộng phát ra lực hút mạnh mẽ, như muốn nuốt hết cả thế giới.
Phong Liệt vận chuyển nguyên lực chống đỡ sức hút cuồng bạo quanh người, kinh ngạc hỏi:
- Bọn họ đang làm gì vậy?
Nhân Hoàng thản nhiên nói:
- Tìm luân hồi chi môn.
- Cái gì? Trên đời này thật sự tồn tại luân hồi chi môn!?
Phong Liệt giật nảy mình.
- Grao!
Đột nhiên một tiếng rống thanh thâm trầm, thê lương từ hố đen xa xôi vang lên, quanh quẩn trong thiên địa.
Thanh âm cực kỳ hùng hồn, như là cái chùy đập vào lòng người, đánh trái tim Phong Liệt khó chịu suýt ói máu.
Ngay sau đó, Phong Liệt tập trung nhìn. Chỉ thấy trên bầu trời đại trận chậm rãi hiện ra một cánh cửa màu đen to lớn cao ngàn trượng. Đặc biệt đáng lưu ý là trên cửa có một con mắt to lạnh lẽo, thản nhiên, không có chút tình cảm nò bên trong, cao ngạo nhìn xuống đó Long Chủ như nhìn con kiến bé nhỏ.
Phong Liệt giật mình nhìn cử lớn, hắn dần phát hiện cửa hình như do vô tận mặt người tổ thành, có nam có nữ có già có trẻ, còn có một ít đầu người mặt ngựa không giống hình người, hoặc là mơ hồ, không ngừng chớp lóe.
Phong Liệt từ bên trong lờ mờ thấy một khuôn mặt giống mình y như đúc, thật là vô cùng quái dị.
- Những sinh linh đệ tiện các ngươi kêu gọi bổn tọa vì chuyện gì?
Một thanh âm lạnh lùng truyền ra từ cửa to, vang vọng trong trời đất.
- Ha ha ha ha, sinh mệnh thấp kém nhà ngươi cũng xứng nói bổn tọa đê tiện, thật là buồn cười!
Trong ánh sáng vàng, Long Chủ kiêu ngạo cất tiếng cười to.
- A? Muốn chết!
- Muốn chết chính là ngươi!
Cửa lớn định tức giận thì Long Chủ đột nhiên quát lạnh một tiếng, đoi tay ngưng kết ra một ấn thương long mạnh đập vào cửa lớn.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Một tiếng vang thật lớn.
Thương long ấn mạnh đập vào cửa to, khiến cửa to đen cả ngàn trượng vặn vẹo biến hình sắp vỡ.
- Grao! Ngươi...đồ con kiến đê tiện dám ra tay với người hầu của đại đế, quả thực tội không thể tha! Bổn tọa phán ngươi không ngã luân hồi, hồn hầu hạ đại đế!
Một tiếng gào đau đớn cùng với tiếng quỷ khóc sói tru mơ hồ phát ra từ cánh cửa. Trong con mắt to xẹt qua vẻ kinh sợ, rõ ràng ngậm bồ hòn trong tay Long Chủ.
Cửa to đen giãy dụa kịch liệt hình như muốn trốn vào trong hư vô nhưng bị pháp trận nhốt chặt không thể rời đi.
- Ha ha ha ha, hay cho người hầu đại đế. Chủ nhân của ngươi đã chết ức vạn năm rồi, người hầu nhỏ bé nhà ngươi có gì đáng vênh váo?
Long Chủ cất tiếng cười to, tiếp theo, gã lạnh giọng ra lệnh:
- Luân hồi chi môn, bổn tọa lệnh cho ngươi lập tức nghịch chuyển luân hồi, sống lại mười vạn long hồn tộc ta, nếu không thì ngươi không cần sống nữa!
Luân hồi chi môn ánh mắt biến đổi, lớn tiếng hét nói:
- Cái gì? Cái...cái này không thể nào! Hừ, ta sẽ không phản bội đại đế!
Long Chủ âm trầm cười nói:
- Không có khả năng hả? Hắc hắc, bổn tọa muốn nhìn ngươi có thể cứng đầu được bao lâu.
Ngay sau đó, một mảnh long hình hỏa vân đỏ rực chậm rãi dang lên, dần tới gần luân hồi chi môn.
Mây lửa này mới xuất hiện đã đốt không gian xung quanh thành hư vô, cho thấy nhiệt độ nóng cực kỳ khủng bố.
- Grao grao!
Khi hỏa vân mới đến gần luân hồi chi môn liền kiềm không được phát ra tiếng hú thê thảm, con mắt kia lóe lên vô tận thống khổ, dường như chịu đựng điều gì rất khó khăn.
Ngay cả Phong Liệt cách mấy ngàn dặm đều nghe thấy tiếng xè xèo thịt nướng, từng tiếng quỷ khóc sói tru khiến người da đầu mát lạnh.
Chớp mắt cửa lớn ngàn trượng bị thiêu một góc, luân hồi chi môn điên cuồng giãy dụa, hét thảm nhưng không thể thoát khỏi đại trận giam cầm, ánh mắt sợ muốn chết.
Cuối cùng cánh cửa bị đốt một phần ba thì luân hồi chi môn vang lên giọng thỏa hiệp:
- Mau...mau dừng tay, gra! Con kiến chết tiệt nhà ngươi, đại đế sẽ không tha cho các ngươi! Dừng tay, ta, ta đồng ý!
- Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Long Chủ nhẹ phất tay gọi trở về hỏa vân.
- Mọi làm theo lời ta nói, nếu không sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ nữa!
Luân hồi chi môn vặn vẹo vài cái, từng khuôn mặt người thoáng hiện bổ sung lại phần bị đốt lúc trước, ánh mắt nhìn Long Chủ tràn ngập kinh sợ và căm hận vô cùng.
Nhưng ngay sau đó, trong mắt nó xẹt qua ý cười âm hiểm, giọng theo thé nói:
- Sống lại mười vạn long hồn thì quá nhiều, rất có thể kinh động đại đế, một khi đại đế tức giận, thiên địa đại kiếp nạn sẽ trước tiên đến, ngươi xác định muốn ta làm như vậy?
- A?
Long Chủ ngẩn ra, dường như đang do dự.
Gã biết luân hồi chi môn nói sự thật, tất cả linh hồn trong thế giới này chết đi đều đã thành chất dinh dưỡng cho Hồn Võ đại đế thức tỉnh, muốn sống lại linh hồn đã chết chính là xẻo thịt của đại đế, rất có thể kích động đại đế tỉnh lại trước tiên.
Trầm ngâm một chốc sau, gã lần nữa lên tiếng nói:
- Vậy trước tiên sống lại một ngàn hồn long hoàng.
- Không thành vấn đề.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Luân hồi chi môn đồng ý, sau đó nguyên cánh cửa to tỏa ánh sáng chói mắt, từng tiếng nam nữ già trẻ khóc thét vang vọng trời đất.
Lát sau chỉ nghe *ong* một tiếng, một long hồn đen bay ra khỏi ánh sáng vàng, rơi xuống huyết tế thần đàn.
Long hồn này gần như trong suốt, cao chừng mười trượng, lưng mọc đôi cánh, mắt rồng lóe mờ mịt.
- Gru!
Miệng long hồn phát ra tiếng rồng ngâm liên miên xa xôi.
Tiếp theo, luân hồi chi môn không ngừng chớp lóe ánh sáng vàng chói mắt, mỗi lần nhấp nháy là có một con long hồn hiện ra. Mười con, trăm con, ba trăm...tám trăm, mãi đến khi xuất hiện một ngàn long hồn thì ánh sáng vàng mới tắt hản.
- Grao gru gru!
Tiếng rồng ngâm cao vút nối tiếp nhu cùng thanh âm tang thương mà tuyên cổ tổ long ngâm trên huyết tế thần đàn hòa vào nhau, hình như đang tuyên bố với cả thế giới là long tộc trở về.
Phong Liệt ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả vượt qua sức tưởng tượng của hắn. Nhưng ngay sau đó mắt hắn chợt lóe, nhìn chằm chằm một long hồn mới sinh ra.
- A? Là hắn!
- Grao gru gru!
Tiếng rồng ngâm vang tận mây xanh thật lâu không ngừng, thật lâu không ngừng, tràn ngập hơi thở tuyên cổ, tang thương, dần dần truyền khắp các góc long huyết đại lục.
- Tham kiến ngô chủ!
- Tham kiến ngô chủ!
Trên huyết tế thần đàn, một ngàn long hồn qua ngắn ngủi mờ mịt thì cùng quỳ xuống trước mặt Long Chủ, biểu đạt nỗi tôn sùng tối cao.
Long Chủ ở trong ánh sáng vàng thản nhiên nói:
- Đều đứng dậy đi.
- Tạ ngô chủ!
- …
Đám long hồn từ từ đứng dậy, trôi nổi bên trên tế đàn.
Ngay sau đó, cùng với một đợt cổ lão chú ngữ, chỉ nghe tiếng ròng ngâm vang vọng trên tế đàn cổ xưa, tùy theo đó huyết hồ bắt đầu cuồng bạo dâng lên, máu loãng hùng dũng bốc lên cao, hóa thành trăm ngàn huyết long nhào về phía một ngàn long hoàng hồn.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Từng đợt huyết long nhấn chìm hàng ngàn long hồn thậm chí là cả tế đàn, rậm rạp che trời, từ xa nhìn lại giống như màn sáng máu to lớn bao phủ bên trên tế đàn vây. Trong thiên địa nguyên khí cực kỳ cuồng bạo.
Dần dần, hồn ảnh của một ngàn long hồn bắt đầu biến đắc ngưng tụ, khí thế tăng lên, càng ngày càng lớn mạnh, uy nhiếp mạnh mẽ dần tràn ngập trong thiên địa.
Một lát sau từng con ma long, kim long, dực long, độc long vân vân, chân Long Chủng loại khác nhau xuất hiện trên tế đàn. Chúng nó chủng tộc không giống nhưng đều tỏa ra hơi thở hoàng giả hùng hồn, sự kiêu ngạo phát ra từ linh hồn như là đế hoàng cao cao tại thượng vậy.
Phong Liệt đứng bên bờ huyết hồ, ánh mắt lạnh băng nhìn tế đàn phía xa, mắt lóe sát khí.
Mực dù hắn sớm biết Long Chủ định sống lại một ngàn long hoàng, nhưng cũng không ngờ kẻ địch hàng đầu Sở Huyền bao gồm trong đó, còn có Long Nghịch mới không lâu đã bị hắn giết chết.
Bây giờ hắn cảm nhận rõ ràng khí thế của Sở Huyền, Long Nghịch ngày càng mạnh, từ long biến cảnh chớp mắt lên đến đỉnh, rồi lại đột phá hư hoàng cảnh, tiếp tục từ từ tăng lên long hoàng cảnh.
Có lẽ cảm nhận sát khí trong lòng Phong Liệt, Nhân Hoàng đứng cạnh nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Ngươi yên tâm, bọn họ không còn là kẻ thù của ngươi nữa, cộng thêm chỉ có dựa vào họ mới được đến huyền hoàng chi khí.
- A?
Phong Liệt lòng máy động, nghi hoặc nhìn Nhân Hoàng, hỏi:
- Ngươi khẳng định họ sẽ không đối phó ta?
Nhân Hoàng nói:
- Nương tựa vào uy lực của huyết tế thần đàn nhiều nhất khiến họ hồi phục đến đỉnh thánh hoàng cảnh, không có nhiều uy hiếp với người. Huống gì họ thật sự đã chết, chỉ cần ra khỏi phương thế giới này, trong đại thiên đạo luân hồi bọn họ hoàn toàn tan biến.
Phong Liệt con ngươi co rút, hỏi tới:
- Tại sao vậy?
Nhân Hoàng cười lạnh nói:
- Hừ, đại thiên đạo luân hồi là không có khả năng bị nghịch chuyển, nếu không thì kinh tài tuyệt diễm cường giả như Hồn Võ đại đế tại sao sẽ chết?
Nghe lời của Nhân Hoàng, Phong Liệt chẳng những không thoải mái mà lòng bỗng run lên, nheo mắt, trầm giọng nói:
- Ý của ngươi là sống lại trong thế giới này chỉ là biểu tượng giả tạo?
- Đúng vậy.
Nhân Hoàng tùy tiện gật đầu, lại nhìn hướng huyết tế thần đàn.
- Cái này.
Mặt Phong Liệt biến trắng bệch không chút máu, lòng dậy sóng.
Đám Sở Huyền, Long Nghịch chết sống không liên quan gì hắn, nhưng hắn không quên bản thân vốn là người chết.
Phút chốc cảm giác sợ hãi thật lâu chưa có lại tràn ngập tâm hồn.
Tại sao như vậy, ta chết ư?
Không, chắc chắn nàng lừa ta, lão tử không thể chết, lão tử sống chưa đủ!
Bây giờ Phong Liệt cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, trong tai vù ù vang, thanh âm bên ngoài đều biến mất hết, đáy lòng hắn có tiếng kêu gào không cam lòng.
- Phong Liệt, ngươi làm sao vậy?
Đúng lúc này, thanh âm êm tai lạnh lẽo của Nhân Hoàng truyền vào tai Phong Liệt, khiến hắn từ thẫn thờ trở lại hiện thực.
Phong Liệt đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn hai mắt đỏ thẫm như máu, ánh mắt sắc bén như đao, tựa dã thú phát điên nhìn chẳng vào đôi mắt sâu thẳm trong suốt của Nhân Hoàng.
Bây giờ Phong Liệt đã quên mất người trước mặt là cô gái được thế nhân tôn xưng là Nhân Hoàng, hắn chỉ muốn biết đáp án mà mình muốn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Nhân Hoàng hắn tiến lên một bước, bóp cần cổ thiên nga trắng ngần kéo đến trước mặt mình.
Hắn trầm giọng gào thét nói:
- Ngươi cho ta biết đi, ta sống hay là chết? Mau nói ta biết!
- Ngươi!
Nhân Hoàng vẻ mặt ngây ra, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, ngẩn ngơ.
Giờ phút này, nàng có nằm mơ cũng không ngờ Phong Liệt dám ra tay với mình.
Nàng thất thanh kêu lên:
- A! Ngươi...ngươi điên hả? Mau buông ta ra!
*Ầm!*
Một tiếng nổ.
Phong Liệt bị cú đẩy mạnh mẽ bắn ra xa ngàn trượng, ngã xuống đất, hộc bĩ máu.
Nhân Hoàng tức giận đến mặt trắng bệch, mắt lóe sát khí, cầm khăn lụa liều mạng chùi cổ, trên da thịt trắng nõn có dấu năm ngón tay hồng.
Sau đó một sương mù vàng bao phủ lấy nàng.
Phong Liệt bò dậy, không quan tâm vết thương của mình, khuôn mặt vặn vẹo gầm lên:
- Lăng Dung, ta cần biết tất cả, nếu không thì ta sẽ khiến những tính toán của các ngươi sụp đổ hết!
*Ong!* một tiếng, huyền thiên chiến kiếm xuất hiện trong tay, từ xa chỉ vào sương vàng, uy nhiếp thần khí mênh mông bao phủ phạm vi vạn trượng khiến cả không gian dính đặc lại, làm người trên huyết tế thần đàn nhìn sang.
*Vèo!*
Sương vàng biến mất, lại hiện ra bóng dáng yêu kiều của Nhân Hoàng.
Nhưng lúc này Nhân Hoàng nhướng mày, mặt ngọc lạnh băng tựa báo cái nổi giận, nhìn chằm chằm Phong Liệt.
Nhân Hoàng lạnh băng hỏi, giọng điệu lạnh đến đóng băng:
- Ngươi muốn biết cái gì?
- Ta muốn biết, có phải là ta đã chết?
Phong Liệt ánh mắt sắc bén, không hề sợ cơn giận của Nhân Hoàng.
- A?
Nhân Hoàng mắt chợt lóe, hình như hiểu ra cái gì, vẻ tức giận trên mặt bớt vài phần.
- Thì ra là vì cái này. Hừ, tất nhiên ngươi không chết.
- Ta không chết?
Phong Liệt mắt sáng lên, kiếm đột nhiên chỉ hướng trong hồ, hỏi:
- Vậy bọn họ...
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden