Các ngươi hai mươi sáu người giả tăng nhân dựng quán uống rượu ,trộm cắp cưỡng dâm ,đốt nhà ,tưởng mạo nhận tăng nhân của Thiếu Lâm là thoát tội sao . Kẻ nào dám bước chân ra khỏi quán .
Chết !
Các tăng nhân lại rung động ,họ biết người họ Phương này cũng có thể nói không ai không biết .
Không khí trở nên căng thẳng , những kẻ trọc đầu kia thì đang lưỡng lự
Chạy hay không chạy ?
Hay tất cả xông lên ?
Cũng không một ai có hành động gì khác ngoại trừ đứng im bất động !
Phương Chu Yến huýt một tiếng sáo dài
Tiếng sáo vừa dứt thì có năm người xuất hiện , họ đều mặc trang phục bổ đầu .
Năm người tiến vào quán thi lễ với Phương Chu Yến
Phương Chu Yến nói
Các ngươi áp giải bọn chúng đi , chờ đến khi ta trở về sẽ xét sau
Kẻ nào mà chống đối thì giết không tha !
Lúc này !
Các vị sư kia có ai mà không nhận ra năm vị bổ đầu kia , năm người bọn họ đã theo Phương Chu Yến nhiều năm tuy võ công không phải đệ nhất , nhưng một khi năm người bọn họ đã ra tay thì một người đệ nhất võ công cũng phải kính nể vài phần .
Tên tiểu nhị thì không biết đã chạy đi đâu
Nhưng một lão già lại xuất hiện sau quầy
Lão chủ quán đã già ,một người già đứng còn không thẳng ,bàn tay thì không ngớt run rẩy .
Lão già cất tiếng nói
Tốt rồi , rất tốt
Phương Chu Yến cùng Ngũ Hình bổ đầu xuất hiện ai dám không nghe theo !
Không ai ngờ lão lại ngắt lời một vị công sai ,một người chỉ nghe tên cũng đủ làm bọn cường đạo run sợ
Phương Chu Yến nheo mắt nhìn lão già
Lão già xuất hiện lúc nào không ai hay , chứng tỏ võ công không hề kém chút nào .
Ngươi là chủ quán rượu này ? Phương Chu Yến hỏi
Lão già cười cười nói
Phương bổ đầu ngươi có nhận ra cái này , lão già đồng thời rút ra một thẻ bài bằng vàng
Phương Chu Yến quan sát rồi nói
Ngươi là người của Đông Xưởng
Phải , ta vốn không phải chủ quán
Vậy ngươi ở đây làm gì
Ta lĩnh mệnh của Cửu vương gia đến đây phá án !!
Phương Chu Yến hỏi tiếp
Phá án ? vậy ngươi kiếm những tên sư giả mạo kia ở đâu ra
Lão già cười
Kiếm dễ thôi , có tiền thì bắt bọn chúng chết còn được huống chi là cạo đầu đóng giả sư .
Thế sao ngươi không cạo đầu nốt đi
Lão già nói
Ta đã già rồi , đến tuổi này muốn làm tăng nhân phổ độ chúng sinh e rằng hơi muộn .
Nói xong lão già quay lại nhìn bọn tăng nhân đang đứng như phỗng , ánh mắt lão quét đến ai người đó bỗng co rúm người lại .
Các ngươi ngoan ngoãn mà theo Ngũ Hình bổ đầu đi thôi , công việc không cần các ngươi nữa .
Phương Chu Yến ngắt lời .
Cửu vương gia muốn ngươi phá án gì , tại sao lại xuất hiện những kẻ này tại đây .
Lão già thở dài nói
Cửu vương gia bị mất trộm , mất một vật mà ngài đã bỏ không biết bao công sức mà có được
Mà kẻ lấy trộm vật đó lại ngang nhiên lấy trước mặt vương gia .
Kẻ đó dùng võ công của Thiếu Lâm cho nên ta mới tới đây mà điều tra .
Nhưng không ngờ .
Phương Chu Yến hỏi
Không ngờ điều gì ?
Trong chùa Thiều Lâm không có một ai cả !!
Lúc này Băng Tùy Phong lẫn Tiểu Mai liền động dung , vốn không hề quan tâm nhưng điều lão già vừa nói quả thực hoang đường .
Lão già nói tiếp
Khi nhận ra điều đấy , vì nhân thủ không đủ ta phải thuê những kẻ kia bao quanh chân núi Tung Sơn không cho ai vào .
Sự việc rất quan trọng không thể làm bừa được .
Phương Chu Yến nghe xong liền nói
Trước tiên các ngươi áp tải bọn tăng nhân này đi , mọi việc ở đây đã có ta
Còn việc của Cửu vương gia mất trộm ta sẽ đich thân đến gặp ngài , ngươi cũng rút về đi thôi .
Lão già nheo mắt lại nói
Phương bổ đầu ngài không hiểu rồi , việc này quan trọng đến chính ta cũng không có quyền tự ý hành động .
Ngài cứ việc lên Thiếu Lâm còn ta vẫn ở tại quán rượu này .
Lão già quét mắt nhìn Băng Tùy Phong và Tiểu Mai nói tiếp
Ngài thì được còn hai người kia phải rời khỏi đây .
Tiểu Mai dửng dưng trả lời
Nếu bọn ta không rời đi thì sao ?
Lão già nói
Ngươi dám đụng đến người của Đông Xưởng sao ?
Tiểu Mai cười mà nói
Chỉ là một lũ nửa người biến thái , có gì mà ta không dám đụng ?
Lão già nghe thấy tức giận , hai tay biến thành trảo phi thẳng đến Tiểu Mai
Một trảo này của lão già không những nhanh mà còn mang sắc thái âm độc đến tột đỉnh
Khi bị ai đó đụng vào cái điều cấm kỵ , lão già không thể để kẻ đó sống được .
Tiểu Mai vẫn ngồi im .
Khi một trảo này sắp tiến sát vào người Tiểu Mai thì lão già bỗng cảm thấy sát khí .
Cái thứ sát khí này rất gần với tử vong !
Lão cảm thấy cho dù đánh trúng Tiểu Mai thì chính mình cũng sẽ không thoát được sát khí kia
Lão già liền biến thân dừng lại , trừng mắt nhìn Băng Tùy Phong
Giọt mồ hôi khiếp sợ lăn trên má , lão già nói
Cao thủ , sát khí quả thực rất mạnh
Ngươi là ai ? lão già hỏi .
Băng Tùy Phong cầm bình rượu nói
Ta là một kẻ ăn xin , bất quá ngươi muốn động thủ với bằng hữu của ta thì phải hỏi ta trước .
Tiểu Mai cười cười nói
Thôi đi , hắn sống đến bây giờ là điều may mắn cho hắn rồi
Hiện tai ngươi muốn bọn ta rời đi nữa không ?
Lão già nhăn nhó nhìn Phương Chu Yến rồi nhìn hai người .
Các ngươi muốn làm gì thì làm !
Nói xong lão già lại run rẩy đi lại quầy rượu .
Phương Chu Yến nhìn thấy tất cả , nhưng không có hành động gì .
Sau khi chúng tăng nhân kia bị áp tải rời khỏi , Phương Chu Yến nhìn hai người nói
Công tử nhà họ Mai ?
Tiểu Mai mỉm cười trả lời
Phương bổ đầu đã lâu không gặp !
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nolano
Mùa thu có gió , gió thổi lá bay , lá sắp ngừng rơi nhưng gió vẫn còn thổi .
Lá không thể nằm mãi trên cành được , vì gió sẽ thổi lá bay
Tiểu Mai bỗng nói
Gió cũng không thổi mãi được , ta không hiểu cuộc sống của huynh có biến đổi mãi theo chiều gió được không
Nhưng ta biết lúc nào gió ngừng thổi , đó là lúc huynh muốn xen vào chuyện của thiên hạ
Con người sinh ra rồi lớn lên nó như một quy trình sắp đặt trước vậy , nhưng ta thấy huynh từ lúc sinh ra đến giờ có vẻ không theo một quy trình gì cả .
Băng Tùy Phong nhìn Tiểu Mai chậm dãi rót chén rượu uống cạn rồi mới nói
Ta sinh ra và lớn lên bện cạnh không hề có người thân , chỉ có năm lão già quái gở
Cả ngày chỉ biết uống rượu , họ say rượu ngay cả trong lúc ngủ !
Tiểu Mai nói
Nhưng ta biết năm thanh tiểu đao mà họ để lại cho huynh không hề say chút nào
Bẳng Tùy Phong ngắt lời
Muốn say thì rất dễ , nhưng cái tỉnh trong cơn say mới thực sự thú vị .
Cầm chiếc lá màu đỏ nhặt được ngoài bìa rừng lên , Băng Tùy Phong chậm dãi đưa cho Phương Chu Yến
Phương bổ đầu ta nhặt được nó ngoài kia , ngươi thấy thế nào
Phương Chu Yến cầm chiếc lá lên rồi nói
Ta đã khám xét xung quanh đây , đã có những cuộc va chạm và máu vung vãi khắp nơi
Nhưng không hề có một xác người nào cả .
Băng Tùy Phong nói
Ta linh cảm đây là một âm mưu !
Phương Chu Yến nói
Ta không tin vào linh cảm chỉ tin vào bằng chứng !
Tiểu Mai nhìn hai người họ cười cười nói
Uống rượu , hai người bọn ngươi không còn chuyện gì khác để nói sao
Phương Chu Yến lắc đầu , hiện giờ ta không thể uống rượu được
Trời sắp tối , ta phải lên Thiếu Lâm
Tiểu Mai nhìn Băng Tùy Phong nói
Huynh uống với ta , dứt lời Tiểu Mai uống một lúc hai bình rượu
Thở ra một hơi dài Tiểu Mai nói
Đi thôi trời đã tối , chúng ta lên Thiếu Lâm
Băng Tùy Phong định nói gì thì Tiểu Mại lại ngắt lời
Âm mưu hay có điều gì đi nữa cũng phải lên đó thắp một nén hương niêm một câu a di đà chứ
Ta cũng cảnh báo huynh và Phương bổ đầu rằng , uống nhiều rượu vào cho ấm người
Vì đêm nay sẽ rất lạnh
Lạnh đến chết người
…………………
Bóng tối phủ xuống thật nhanh
Ánh tà dương như bị bóng đêm đuổi mà chạy đi vội vã .
Từ quán rượu lên chùa khoảng cách cũng không xa là mấy .
Bóng tối phủ kín con đường muốn nhìn rõ mọi vật thật là khó …chỉ có tiếng lá cây xào xạc cùng vài tiếng bước chân .
Muốn đi đường buổi tối ít nhất phải có ánh lửa , nhưng hiện tại có hai người vẫn chậm dãi bước đi không cần lửa .
Họ muốn lên chùa vào buổi tối và họ tin rằng trong chùa Thiếu Lâm dứt khoát còn có người , không thể dùng ánh sáng để họ phát hiện ra được .
Hai người chậm dãi bước đi , cứ đi rồi sẽ đến !
Phương Chu Yến cất tiếng nói phá tan im lặng
Huynh đệ người là bằng hữu của tên Tiểu Mai kia
Băng Tùy Phong nói
Phải
Ta còn một người bạn trên chùa Thiếu Lâm
Phương Chu Yến tò mò hỏi
Ai vậy ?
Một nhà sư bình thường
Tên hắn là gì ?
Vô Ứng .
Phương Chu Yến im lặng một lúc rồi nói
Ngươi quả là một người kỳ lạ , bởi vì những bằng hữu của ngươi đều là những tên khác người .
Băng Tùy Phong hỏi
Phương bổ đầu biết hắn ?
Ai mà lại không biết hắn , ta cũng như rất nhiều người không thể tin được người như hắn lại cạo đầu làm sư rồi lấy pháp danh Vô Ứng .
Băng Tùy Phong thở dài không nói
Phương Chu Yến nói tiếp
Vô Ứng tên thật là Đoàn Nguyên Khôi cách đây ba năm hắn vẫn là đại tướng quân ngoài Nhạn Môn Quan
Trong vòng ba tháng hắn đã tử thủ mà đẩy lui được quân Kim , rồi lại dùng nửa tháng mà đánh úp đôt hết lương thảo của bọn chúng
Chiến công như vậy thật sự là kinh nhân , được mọi người kính phục
Đích thân Hoàng Thượng đã hạ chiếu mà ban thưởng , rồi võ lâm đồng đạo không ai không thán phục , nhiều người còn đến xin đầu quân giết giặc .
Phương Chu Yến nói xong trầm tư một thoáng rồi nói tiếp .
Nhưng cách đây một năm hắn bỗng từ quan , cạo đầu xin nhập Thiếu Lâm
Huynh có biết lý do tại sao không ?
Băng Tùy Phong trả lời
Cách đây một năm ta có gặp hắn tại Nhạn Môn Quan
Phương Chu Yến khẽ động dung mà hỏi
Có phải việc này lien quan đến huynh ?
Cũng có thể
Ta đi qua đó và ở lại Nhạn Môn Quan đúng ba ngày , trong ba ngày đó ta đã uống hết số rượu ngon nhất mà hắn có .
Còn hắn ngồi kể hết những chiến công mà hắn rất tự hào .
Ta nghĩ huynh phải làm gì đó hắn mới thay đổi như vậy !
Ta không làm , mà trước khi ra đi ta có hỏi hắn hai câu
Hai câu ?
Phải .
Câu thứ nhất ta hỏi hắn : có biết cuộc sống hạnh phúc là thế nào không ?
Hắn gật đầu rồi lại lắc đâu .
Câu thứ hai ta hỏi : Có bao giờ tướng quân nghĩ cuộc sống giống như một cái chổi không ?
Hắn lắc đầu
Sau đó ta rời đi .
Nghe xong Phương Chu Yến cười thật to và nói
Quả là lạ lùng , quả là ấn tượng đại tướng quân thủa nào đã dùng chổi để quét , nhưng lại là quét sân trong chùa Thiều Lâm , thú vị thú vị .
Cứ đi rồi sẽ đến .
Kết thúc câu truyện hai người đã đứng dưới bậc thang đi lên cổng chùa Thiếu Lâm
Băng Tùy Phong nói
Rốt cuộc đã đến nơi , không hiểu tên công tử nhà họ Mai kia thế nào rồi .
Phương Chu Yến nói
Chắc hẳn hắn đã dạo quanh khắp trong chùa rồi , ta cũng thắc mắc hắn có việc quái gì ở đây .
Băng Tùy Phong nói
Tính tình hắn mãi không thay đổi . chúng ta cũng vào chùa đi thôi .
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nolano
Mà đã là con người ai lại không muốn khám phá những bí mật của người khác ?
Nhất là những người hiếu kỳ , một khi đã muốn họ phải đạt bằng được .
Tiểu Mai không tự nhất mình là người hiếu kỳ , chỉ bất quá chỉ tự cảm thấy mình hơi khác thường một chút thôi .
Cái cảm giác bước từng bước chậm dãi thong dong tự tại chỉ là lúc ngắm cảnh , ngâm thơ .
Còn trong cái lúc này , tin đồn chùa Thiếu Lâm không có một ai cả , Tiểu Mai không tin
Không thể tin được !
Cho nên Tiểu Mai đã đi trước , mặc kệ hai người kia .
Hay bất quá Tiểu Mai cảm thấy mình không có thói quen đi chậm !!
Bóng đêm phủ xuống , trên đường đi Tiểu Mai cũng không gặp bất cứ điều gì kỳ lạ
Cổng chùa uy nghi trang nghiêm nay đã mở toang , không có ai đứng canh
Sân chùa rất bụi , những cơn gió thổi tung đám lá bay khắp nơi
Tiểu Mai lưỡng lự một lúc liền nhảy lên mái nhà mà quan sát
Khắp chùa Thiếu Lâm bị bóng đêm bao phủ , không một ánh nến hay ánh đèn . Cũng không hề thấy tiếng tụng kinh gõ mò như thường lệ nữa .
Dường như nơi đây đã bỏ hoang một thời gian rồi . Tiểu Mai liền nghĩ
Hay là các vị sư kia đã được Phật Tổ đốn ngộ mà đưa tất cả đến thế giới Cực Lạc ?
Hay là bọn họ chán cảnh quanh năm tụng kinh gõ mõ mà hoàn tục hết rồi ?
Thở dài một tiếng Tiểu Mai di chuyển qua các mái nhà , nhằm tìm được một điều gì đó .
Tiểu Mai đến đây không ít lần , những nơi cần đi thì đã đi hết rồi cũng không có thêm thứ gì làm cho chàng thỏa mãn được .
Truyện này mà kể ra chỉ sợ không ai tin .
Chùa Thiếu Lâm đã bị bỏ hoang
Đứng trên nóc “Đại sảnh đường “Tiểu Mai nghĩ
Thôi thì ở đây chờ hai tên kia vậy , tìm các bằng chứng hay dấu vết ta không rành như tên họ Phương kia !
Nhưng nghĩ cho cùng chính mình cũng khỏi cảm khái , cái thói tò mò hiếu kỳ của mình , tuy cũng chả tìm thêm được gì khác cả nhưng Tiểu Mai lại rất vui vì tình cờ gặp lại Băng Tùy Phong .
Nghĩ đến tên bằng hữu này Tiểu Mai cảm thấy mình còn may mắn hơn hắn rất rất nhiều lần .
Sinh ra tại gia tộc giàu có , danh tiếng .Có cha mẹ , anh chị xung quanh rồi được người đời tán dương không ngừng , hắn thì lại đơn độc trải qua nhiều điều đau khổ mà lớn lên .
Nhưng hắn cũng không bao giờ than thở vì cuộc đời này thế nào , rồi đến lúc hắn bỏ đi
Tiểu Mai nghĩ chắc phải lâu lắm mới có thể gặp lại được . Ai ngờ khi gặp lại hắn lại mặc bộ trang phục của Cái Bang …hắn định làm gì nữa ??
Xa xa trong tầm mắt Tiểu Mai là một ngon tháp phía sau chùa Thiếu Lâm , tuy trong bóng đêm nhưng Tiểu Mai vẫn lờ mờ nhìn thấy .
Ngọn tháp này vốn xây lên để các Xá Lợi của các cao tăng , tuy ở xa nhưng Tiểu Mai lại cảm thấy tại nơi đó có điều gì không ổn .
Bởi vì trên tầng cao nhất của ngọn tháp vừa chợt lóe lên một điểm sáng rồi tắt lim , cái khoảnh khắc đấy Tiểu Mai đã nhìn thấy .
Tiểu Mai tung người lên cao điểm nhẹ vào một cành cây , thân hình đã lướt đi hơn 30 trượng , vượt qua nhiều mái nhà mỗi lần điểm chân vào đâu thì thân pháp của Tiểu Mai lại biến đổi , tốc độ cang nhanh hơn .
Nếu có ai ở ngoài mà nhìn vào chỉ thấy như một làn khói lan tỏa , chợt bốc lên rồi tan biến ..
Ngọn tháp đã có từ rất lâu rồi , qua bao năm ngọn tháp đó vẫn uy nghi được mọi người thờ cúng tôn sùng , cũng là một nơi cấm địa của chùa Thiếu Lâm
Tiểu Mai lao thẳng vào ngọn tháp tốc độ vẫn không giảm mà chỉ khẽ lắc mình , chân phải đạp vào thành lan can , lúc này thân người như một mũi tên được bắn thẳng lên bầu trời .
Băng Tùy Phong đã từng nói :
Khinh công và thân pháp của Tiểu Mai là một kiệt tác của võ học , không có gì có thể so sánh được , không những nhanh mà còn đẹp , đẹp đến kinh người !
Chỉ mất hai lần đạp vào thành lan can Tiểu Mai đã lên tới tầng thứ 10 của ngọn tháp , đến đây Tiểu Mai khẽ cười cười hai chân mượn lực mà bắn thẳng lên tiếp , thân hình bỗng xoay vòng ..quả là kỳ dị
Ở độ cao này mà ngã xuống chỉ còn con đường chết , nhưng đối với Tiểu Mai thú vị là ở điều đấy
Khi đến tầng cao nhất của ngọn tháp , Tiểu Mai chợt thấy ánh sáng lại chợt lóe lên
Không suy nghĩ Tiểu Mai lắc người tiến vào , không một tiếng động .
Một ngọn nến lung linh mờ ảo hiện ra trước mặt Tiểu Mai nhưng không có một ai cả .
Tiểu Mai cau mày định tiến vào xem thì ngọn nến lại phụt tắt .
Cùng lúc một cơn gió lạnh thổi ngang qua mạng một loại sát khí khủng khiếp , Tiểu Mai cảm thấy mình không thể cử động , cơ thể như bị khóa chặt trong cái sát khí đấy .
Lúc này lại một ánh sáng lóe lên nhưng không phải ánh nến , mà là ánh Đao .
Một Đao phát ra mang khí tức kinh khủng .
Đao nhanh , nhanh đến không tưởng !
Cho dù đặt một ai đấy vào tình huống này cũng không thể thoát được .
Bị ánh nến thu hút , rồi thân hình chưa kịp ổn định thì bị tập kích bất ngờ , kẻ tập kích lại là một cao thủ .
Tiểu Mai cảm thấy thanh đao đâm thẳng vào ngực mình .
Chẳng lẽ ta sẽ chết như vậy ?
Một cái chết được dàn dựng chu đáo .
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nolano
Phương Chu Yến và Băng Tùy Phong đi qua sân chùa , tiến thẳng vào đại điện
Không nhang cũng không nến , không khí thì âm u ẩm ướt .
Băng Tùy Phong tùy tiện thắp vài ngọn nến lên
Hai người thấy tượng phât bụi bặm , vài chiếc chuông mõ thì nằm lung tung khắp nơi .
Đây còn là chùa Thiếu Lâm trang nghiêm hay sao ?
Băng Tùy Phong nói
Đã không có ai ở tại đây một thời gian rồi , lão già Đông Xưởng kia không lừa chúng ta
Chỉ là những người Đông Xưởng cũng không tìm kiếm được gì tại đây cả .
Phương Chu Yến chắp tay sau lưng nhìn xung quanh rồi nói
Từ dưới chân núi cho tới đây , ta thấy có vài điểm khả nghi
Dưới chân núi thì có hiện trường vài vụ ẩu đả , còn tại đây thì không , dường như những vị sư trong chùa đã rời đi rất vội vã .
Phương Chu Yến nhìn Băng Tùy Phong hỏi một câu
Ngươi có biết người nào tên Thạch Phi không ?
Băng Tùy Phong gật đầu trả lời
Hắn là kẻ giàu nhất , cũng là người mà không ai dám động đến kể cả Hoàng Thượng
Ngươi biết vì sao không ?
Băng Tùy Phong lắc đầu
Phương Chu Yến nói tiếp
Bởi vì hắn không phải là người , à không hắn là người nhưng lại là kẻ biến thái đến cùng cực
Băng Tùy Phong thắc mắc hỏi
Tại sao ?
Thạch Phi là một tên hoạn quan !
Băng Tùy Phong giật mình
Sao ngươi biết ?
Phương Chu Yến cười nói , cũng chỉ tình cờ mà biết thôi
Cái gia tộc của hắn có công lớn với triều đình , được đãi ngộ đến mức ai cũng ghen tị . Hắn là đứa con trưởng của gia đình đó nhưng tính tình lại quái gở từ bé .
Một lần tình cờ tên Thạch Phi này nhìn thấy Hoàng Hậu đã đem lòng yêu mến , bất chấp tất cả hắn bỏ trốn gia đình vào Hoàng cung làm một tên hoạn quan nhỏ bé
Băng Tùy Phong nói
Hắn quả thực khác người , nhưng ngươi kể cho ta truyện này làm gì ?
Phương Chu Yến trầm mặc trả lời
Sau khi Hoàng thượng băng hà , thái tử lên ngôi thì hắn biến mất ,hắn quay trở về làm kẻ giàu nhất nước .
Cách đây vài hôm ta gặp tên Thạch Phi này
Hắn kể cho ta một câu truyện !
Thuật lại câu truyện cho Băng Tùy Phong nghe , Phương Chu Yến thở dài
Hắn vốn dĩ không ngờ được ta lại biết bí mật đó , nhưng ta vẫn phải lên chùa Thiếu Lâm để tìm manh mối kẻ đã lấy trộm món đồ của hắn .
Băng Tùy Phong nói
Có phải ngươi nghi ngờ chính hắn muốn ngươi đến đây .
Phương Chu Yến nói
Không hẳn
Hắn là kẻ cầm đầu của Tây Xưởng cũng như quốc khố của Hoàng Thượng , Tây xưởng chỉ cầm quyền trong tử cấm thành , mọi điều khác do Đông Xưởng đảm nhiệm .
Ta phải trở về sớm nhất để tìm rõ nguyên nhân tại sao Cửu vương gia cũng bị mất đồ , rồi đưa người Đông Xưởng đến !
Phương Chu Yến nói xong nhìn ra ngoài trời , trời đổ mưa
Mưa tuy không to nhưng làm không khí lạnh lẽo hẳn đi .
Băng Tùy Phong chậm dãi ngồi xuống chiếc bồ đoàn , rút bầu rượu ra uống vài hớp
Ta lên đây cũng chỉ vì bộ y phục này , không ngờ lại thấy một cảnh tượng như vậy
Nhing Phương Chu Yến đang đứng chắp tay nhìn ra ngoài cửa , Băng Tùy Phong khẽ than thở mà nói
Phương bổ đầu , ngươi là công sai triều đình mà tại sao trang phục lại cũ nát đến vậy ?
Phương Chu Yến hờ hững trả lời
Y phục tùy thời có thể thay thế , nhưng cái thời gian thay y phục ta còn làm được nhiều điều hơn nữa .
Phương Chu Yến quay lại nhìn Băng Tuy Phong nói
Khi bước vào cổng chùa ta thấy một tiếng động ở hướng Tây của chùa , ngươi có thấy ?
Băng Tùy Phong gật đầu
Ta cũng cảm thấy phia ngọn tháp có điều gì đó
Không lẽ là tên Tiểu Mai gây ra ?
Phương Chu Yến lắc đầu nói
Hắn là một người liều mạng hiếu động , nhưng trước giờ hắn không thất hẹn
Ta thấy chắc hẳn hắn đã lên ngọn tháp và gặp phải điều gì đó !
Bây giờ ngươi ở đây , ta lên đó
Băng Tùy Phong đứng dậy nói
Không , hắn là bằng hữu của ta
Ngươi ở đây , ta lên đó
Nói xong Băng Tùy Phong uống tiếp vài ngụm rượu khẽ rùng mình , cơn mưa làm hắn cảm thấy lạnh hơn
Quả thực Băng Tùy Phong cảm thấy lời nói của Tiểu Mai trước khi lên đây rất đúng
Đêm nay sẽ rất lạnh
Lạnh đến chết người !
Phương Chu Yến định nói gì nhưng lại im lặng , vì hắn biết có rất nhiều sự việc bất ngờ có thể xảy ra tại đây , tuy cảm thấy võ công của Băng Tùy Phong không hề kém nhưng cái mà đáng chú ý là khí tức của con người này , rất tùy tiện mà cao thâm khó có thể dò xét .
Phương Chu Yến là công sai của triều đình ,là người mang trọng trách phá án nhưng hắn cũng một nửa là người trong giang hồ , cái tình nghĩa trong giang hồ không thể lấy lời nói ra mà diễn tả được
Nhìn Băng Tùy Phong
Phương Chu Yến nói
Tốt thôi , ta với huynh cùng đi xem trên đó có cái gì mà làm tên kia đến giờ không thấy đâu .
Dứt lời thì hai người bỗng thấy một bóng trắng
Bóng trắng xuất hiện giữa màn đêm , đứng giữa sân chùa trong cơn mưa !
Phương Chu Yến liền động thân
Nói thì lâu nhưng tình huống xuất hiện rất nhanh , Băng Tùy Phong cũng liên phi thân ra
Không hỏi một tiếng Phương Chu Yến tung một quyền thẳng đến cái bóng trắng kia
Kình phong sắp ập đến mà thân hình đó vẫn không động đậy
Một quyền của Phương Chu Yến đấm thẳng vào ngực của người mặc áo trắng đó
Tại sao ư , không tại sao cả Phương Chu Yến biết bất cứ việc gì xuất hiện ở đây đều không thể coi thường được
Trước tiên cứ ra tay rồi tính sau .
Nhưng điều không ngờ là thân hình mặc bộ quần áo trắng kia không né tránh mà lãnh đủ một quyền của Phương Chu Yến lăng xa ra vài trượng rồi nằm im không động đậy .
Lạ lùng
Băng Tùy Phong tiến thẳng đến thân hình đang nằm trên đất đó thì thấy
Người này đã chết , chết không phải vì một quyền của Phương Chu Yến , nhìn thần sắc người này tím ngắt hẳn là chết do trúng độc .
Băng Tùy Phong quan sát thì thấy người này
Cả người mặc một bộ đồ trắng , giữa ngực thêu một bông hoa