Sau khi cùng Hoá Thông tiểu đạo lách người qua vài khe đá vốn hẹp, Tiểu Thiên nghe Hoá Thông thì thầm căn dặn:
- Những lúc rảnh rỗi ta thường đi khắp nơi vô tình phát hiện chỗ này ! Tuy cha biết chắc là từ nơi này có thể đi thoát hay không nhưng có lối đi vẫn hơn là không có!
Tiểu huynh đệ hãy ghi nhớ thật kỹ, giả sử có bị gia sư bắt gặp tiểu huynh đệ đừng bao giờ bảo là do ta chỉ điểm. Mà hãy nói đó là do tiểu huynh đệ tự tìm ra!
Đưa mắt ngờ vực nhìn Hoá Thông, Tiểu Thiên cha kịp hỏi thì đã nghe Hoá Thông rít qua kẽ răng:
- Nếu tiểu huynh đệ không ưng thuận, ngay bây giờ chúng ta nên quay lại ! Ta không thích vì chuyện của ai khác phải hệ luỵ đến tính mạng ta !
Hốt hoảng, Tiểu Thiên vội hứa:
- Được rồi ! Đệ xin hứa là sẽ nói đây là do đệ tự tìm thấy! Nhất định không để lệnh sư nghi ngờ Hoá Thông huynh !
Hoá Thông trầm giọng :
- Tiểu huynh đệ hứa chắc chứ ?
Tiểu Thiên gật đầu :
- Quân tử nhất ngôn, đệ quyết không sai lời !
Hoá Thông gật đầu :
- Vậy thì ta yên tâm ! Đi !
Được một lúc lâu và trước sau đã vượt qua gần mời khe đá chật hẹp, Hoá Thông bỗng dừng lại và đưa tay chỉ cho Tiểu Thiên nhìn thấy một động khẩu ở phía trước:
- Từ động khẩu đó, ta phát hiện có gió mát từ phía trong thổi ra ! Ta nghĩ hẳn phải có lối thông thương ra ngoài ! Nếu tiểu huynh đệ thật sự có đởm lược hơn người và vẫn quyết lòng rời bỏ nơi này; theo ta, đấy là cơ hội duy nhất cần thiết cho tiểu huynh đệ !
Nhìn vào, chỉ thấy bên trong động khẩu là khoảng tối om om, Tiểu Thiên có phần hoảng sợ. Tuy nhiên chợt nghĩ đến cảnh đêm tối đầy giá tuyết ở Khuyên Bích Trì, Tiểu Thiên vụt lên tiếng:
- Đã có lần đệ phải trải quang cảnh còn kinh khiếp hơn thế này nhiều, đệ nhất quyết phải đi bất luận hậu quả ra sao ?
Hoá Thông tỏ ý ngưỡng mộ :
- Khá lắm ! Ta cũng cầu mong cho tiểu huynh đệ sớm đắc thành sở nguyện !
Dứt lời Hoá Thông nép người qua một bên; nhượng lối cho Tiểu Thiên có thể lách qua ! Đến lúc Tiểu Thiên sắp bước ra ngoài khe đá và chỉ còn cách động khẩu nọ độ hai trượng Hoá Thông bỗng kêu:
Sư - Chậm đã !
Tiểu Thiên quay lại:
- Hay Hoá Thông huynh muốn cùng đi với đệ?
Hoá Thông lắc đầu:
- Ta vốn sợ bóng đêm và sự thật là không có đởm lược!
Ta có thể chờ dịp khác!
Ta có vật này muốn tặng cho tiểu huynh đệ!
Thấy Hoá Thông thận trọng đưa ra một thanh đoản kiếm. Tiểu Thiên ngơ ngác:
- Đệ biết dùng nó để làm gì ?
Hoá Thông bảo:
- Khó có thể đoán bên trong những chỗ tối tăm sẽ có những gì đang chực chờ, như độc xà chẳng hạn! Tiểu huynh đệ nên giữ lấy để phòng thân! Nếu không muốn dùng có thể vất đi cũng không muộn !
Cảm kích, Tiểu Thiên đưa tay nhận lấy:
- Ân tình của Hoá Thông huynh, đệ nguyện khấc cốt ghi tâm!
Nhăn mặt tỏ ý không thích, Hoá Thông chợt hối thúc:
- Chỉ còn hơn hai canh giờ nữa là ngày sẽ tàn, tiểu huynh đệ đừng nên chậm ! Đi ngay bây giờ thì hơn !
Gật đầu, Tiểu Thiên vừa quay lui, vừa nói lên lời cuối:
- Nếu đệ thoát, sau này khi có dịp, đệ sẽ nghĩ cách giúp huynh! Cáo biệt!
Tiểu Thiên khuất dần vào động khẩu không hề biết. Hoá Thông vừa nhìn theo vừa mỉm cười đắc ý...
Trong động khẩu quả nhiên có từng đợt gió mát đưa ra! Nhờ đó, cho dù không nhìn thấy nhưng Tiểu Thiên vẫn có thểước định phương hướng và tiếp tục đi sâu hơn vào động khẩu!
Được một lúc, Tiểu Thiên chợt có cảm nhận cùng với những luồng gió thổi đến như văng vẳng có thêm những thanh âm mơ hồ vang đến !
Nghi ngờ đó là tiếng người đối thoại và phải là tiếng của những cư dân lưu ngụ Ở ngoài Huyền Thông Linh Đạo. Tiểu Thiên bước đi nhanh hơn!
Lần này không những nhờ vào hướng gió mà đôi khi còn có những thanh âm thi thoảng truyền đến nên Tiểu Thiên có phần dễ dàng hơn trong việc nhận định phương hướng ...
Những động khẩu tuy vẫn liên hoàn nhưng sau cùng Tiểu Thiên vẫn bắt đầu nhìn thấy những tia sáng mờ nhạt đã phản hồi theo chiều vách đá!
Cùng với những tia sáng, tai của Tiểu Thiên cũng bất đầu nghe rõ ràng hơn những lời đối thoại vẫn tiếp tục vang đến:
Có tiếng người hỏi:
- Ch vị thấy thế nào?
Lập tức có tiếng người đáp lại:
- Có thể thương lượng được!
Tiểu Thiên hồ nghi những ai ở ngoài kia đang thương lượng với nhau điếu gì ?
Nó di chuyển nhẹ hơn và tiến đến gần hơn!
Và điều nó không hề chờ đợi lại xảy đến, thanh âm của Khúc Đới Lập vang lên rành rọt:
- Linh Đạo Chủ định lẽ nào?... Giao Thất Cầm Cổ Động cho bọn mỗ hay chờ khi bọn mỗ ghi lại toàn bộ những đồ hình này rồi sau đó ly khai?
Lão đạo Linh Hoá bật cười sang sảng:
- Ch vị muốn thế nào cũng được!
Nhưng trước hết hãy thực hiện việc trao đổi đã!
Hồng Thụ Nhân the thé kêu lên:
- Bọn tạ sẽ không lưu lại đây! Chờ sau khi bọn ta hoa. lại đầy đủ những đồ hình này, bọn ta sẽ giao ba chiếc lá Tử Linh Thảo cho Linh Đạo Chủ!
Lão Đạo Linh Hoá trầm giọng :
- Lão ái nói như vậy là sai rồi! Lúc trước chúng ta đã thoa? thuận ngay khi ch vị nhìn thấy đồ hình võ học của Thất Cầm Tuyệt Hoá Khúc, ba chiếc lá kia sẽ thuộc về bổn Đạo Chủ! Hay ch vị định nuốt lời?
Tiểu Thiện cảm thấy bất ngờ vì chỉ là vô tình nhưng nó bỗng dng lại có mặt ở tại Thất Cầm Cổ Động! Muốn nhìn cho biết thế nào là đồ hình võ học, nhất là thứ võ học được mệnh danh là Thất Cầm Tuyệt Hoá Khúc, Tiểu Thiên cố tình đi đến gần hơn bằng những bước chân thật nhẹ nhàng...
ánh sáng xuất hiện càng lúc càng nhiều giúp Tiểu Thiên nhìn rõ cảnh quan trước mặt. Trong lòng một động khẩu to rộng, Tiểu Thiên nhìn thấy đủ mặt Thất Tinh, họ đang nhìn như dán mắt vào hai bên vách dộng !
ở đó, như Tiểu Thiên vừa nhẩm đếm, có tất cả bốn mươi chín hình vẽ phác hoa. những động tác mạnh mẽ hoặc uyển chuyển của tất cả bẩy loài chim điểu!
Bảy hình tạo thành một khóm, khóm đầu tiên mô tả động tác bay vượt lên tầng không của con chim phụng! Khóm kế tiếp là động tác vồ mồi của một chim điêu. Có khóm mô tả những bước nhảy nhót linh hoạt của loài chim tước, hoặc trình tự bay là là của chú chim ưng!
Như vậy, gọi đây là Thất Cầm Cổ Động là hoàn toàn đúng ! Nhưng nếu gọi những đồ hình bình dị kia là công phu Thất Cầm Tuyệt Hoá Khúc thì điều này, theo Tiểu Thiên phải cần xét lại!
Tuy nhiên, bằng những cái nhìn hoàn toàn khác với Tiểu Thiên là người cha hề luyện võ công, bọn Thất Tinh bảy người hầu như cứ ngây người nhìn không chợp mắt vào những đồ hình nọ!
Họ nhìn đến nỗi lão đạo Linh Hoá phải đâm ra nghi kỵ! Lão khẽ nói:
- Nếu ch vị định phân ra; mỗi người cố ghi nhớ một trong Thất Tuyệt Khúc, bổn Đạo Chủ không ngại cho ch vị biết, ch vị đừng mong lẩn tránh việc trao đổi!
Nghe thế, Tiểu Thiên bất giác nhận ra sự thật đúng như lão đạo Linh Hoá vừa nói! Bọn Thất Tinh gồm đúng bảy người, và rõ ràng bọn họ đang chia nhau, mỗi người chiêm ngưỡng và ghi nhận một khóm đồ hình của một loại chim điểu ! Bảy người cho bảy khóm !
Bị lão đạo Linh Hoá phát hiện, lão Nộ Quách Phú bỗng gầm lên :
- Không phải bọn ta không trao đổi những chí ít Linh Đạo Chủ phải cho bọn ta có thời giờ để phân định đây là những đồ hình thật hay là giả chứ!
Lão đạo Linh Hoá cười lạnh :
- Ch vị sẽ có đủ thời gian mà ch vị cân ! Hay nói đúng hơn. Nếu ch vị không thực hiện ngay việc trao đổi ch vị sẽ có thừa thời gian để nghiền ngẫm những hậu quả !
Khúc Đới Lập biến sắc, quay lại diện đối diện với Linh Hoá:
- Linh Đạo Chủ nói như thế là có hàm ý gì?
Lão đạo Linh Hoá đắc ý:
- Để đưa ch vị vào Thất Cầm Cổ Động, đương nhiên bần Đạo Chủ phải thay đổi cách bố trí trận đồ! Và cũng đương nhiên như vậy, ngay bên ngoài Thất Cầm Cổ Động bổn Đạo Chủ phải bố trí một trận đỗ khác ! Nếu ch vị giở trò chỉ muốn tiếp nhận Thất Cầm Tuyệt Hoá Khúc mà không muốn giao ra Cửu Diệp Tử Linh Thảo, ch vị sẽ bị giam cầm ở Cổ Động này mãi mãi:
Lão ố đầu đà lập tức phát tác:
- Như vậy chính ngư ơi cũng phải lưu lại đây vĩnh viễn với bọn ta! Đánh!...
Vù!....
Như đã có dự định sẵn, ngay khi lão ố động thủ toàn thể bọn Thất Tinh lập tức vào cuộc, hình thành thế vây hãm lão đạo Linh Hoá.
Tiểu Thiên hiểu, họ hành động như thế là không muốn lão đạo có cơ hội thoát đi và sau đó để lại bọn họ bị giam giữ suốt đời ở trong Cổ động !
Cũng biết như thế nên lão đạo Linh Hoá gầm vang:
- Rợu mời không uống chỉ muốn uống rợu phạt ! Bọn Thất Tinh các người đừng trách linh Hoá này độc ác! Xem chiêu !
ào!.... ào!....
Bản lãnh của Khúc Đới Lập như thế nào Tiểu Thiên đã biết ! Từ đó mà suy sáu nhân vật còn lại một khi đã là đồng bọn của lão Khúc ắt phải có bản lĩnh ngang bằng ! Và như vậy, nếu bọn họ bảy ,người cùng động thủ với chỉ một mình lão đạo, cơ hội thắng thế của họ hầu như nắm chắc.
Tuy nhiên, đến lúc này Tiểu Thiên mới biết tại sao lão đạo Linh Hoá tuy chỉ có một mình nhưng vẫn ngang nhiên có lời doa. nạt bọn Thất Tinh ! Bản lãnh của lão đạo thật là kinh khủng !
ầm ! ầm !....
Vù...
ào.... ào....
ầm ! ầm !....
Lão đạo Linh Hoá tả xung hữu đột ngăn đỡ hầu hết những lợt chưởng phong vây áp của bọn Thất Tinh. Không những thế, có đôi lúc Tiểu Thiên nhìn thấy một vài người trong bọn Thất Tinh phải hốt hoảng nhảy lùi, chứng tỏ công phu bản lãnh có đôi phần sút kém so với lão đạo Linh Hoá !
Tuy vậy, điều bất ngờ vẫn xảy ra liền Tiểu Thiên dù đang cố hiểu vẫn không sao hiểu nổi ! Đó là câu hô hoán có phần đắc ý của Khúc Đới Lập:
- Vây chặt lấy lão ! Sắp đến lúc lão không thể chi trì được nữa rồi !
Lập tức, bọn Thất Tinh bất mạnh tay mạnh chân, vận dụng toàn bộ sở học để cố chi trì thế vây hãm lão đạo Lnh Hoá...
ào....ào....
Vù... Vù...
Tiểu Thiên càng nhìn càng hoang mang, vì theo nó nhận định, rõ ràng từng chiêu chưởng của lão đạo Linh Hoá hiện giờ vẫn tràn đầy uy lực, vẫn tiếp tục bức dồn bọn Thất Tinh, vậy thì nguyên nhân gì Khúc Đới Lập dám có những lời huênh hoang nhthế?
Mãi một lúc sau Tiểu Thiên mới hiểu nguyên do, từ tràng cười đắc ý của Khúc Đới Lập:
- Thì ra lão đạo đã mang sẵn nội thương ! Chúng ta đừng bỏ lỡ cơ hội, đánh !
Ha.... ha....
ầm ! ầm !....
Vù...
ào.... ào....
ầm ! ầm !....
Bây giờ mới rõ đã đến lợt lão đạo Linh Hoá bị dồn vào thế thụ động! Sắc mặt của lão trầm trọng hẳn, với những cái cất chân cất tay nặng như đeo chì!
Bất ngườ, như Tiểu Thiên vừa nhìn thấy vùng không gian ở bên ngoài Thất Cầm Cổ Động như đang có hiện tượng dịch chuyển!
Và nó dịch chuyển thật và bất ngờ để lộ ra bốn nhân vật với đạo phục uy nghi !
Một trong bốn nhân vật này bỗng lên tiếng:
- Tứ Giả Vệ Đạo xin chờ lệnh !
Lão đạo Linh Hoá nở một nụ cười:
- Bất tất phải nhiều lời ! Hãy khống chế và sanh cầm tất cả! Nhanh như những tia chớp, cả bốn vị đạo nhân lập tức xông vào trận tạo nhiều đợt kinh khiếp cho bọn Thất Tinh!
Vút! Vút !
- Mau nằm xuống !
- Đỡ !
- Xem chiêu !
- Hãy bó tay nào!
Vù! Vù...
Đang thắng thế, sự xuất hiện của Tứ Giả Vệ đạo với khí thế cực kỳ uy mãnh đã làm cho Thất Tinh mất thượng phong.
Họ mau chóng bị bức dồn và càng lúc càng luống cuống kinh hoảng.
Khúc Đới Lập nghiến răng ken két:
- Hoá Ta lão đạo thúi tha kia đã có sẵn dự mu ! Trong chúng ta, ai lui được cứ lui chờ báo thù !
Lão đạo Linh Hoá đã lui ra, nhường hẳn cục diện cho Tứ Giả Vệ Đạo xử lý, nghe họ Khúc nói như thế, lão bật cười:
- Đến lúc này bọn ngư ơi còn vọng tưởng đến việc lui chân ư ? Đã muộn rồi !
Ha.... Ha....
Cùng lúc với tràng cười của lão Đạo Chủ. Tứ Giả Vệ Đạo bất ngờ cùng gầm vang:
- Xem chiêu !
ầm ! ầm !....
ào.... ào....
Nhưng tiếng chấn động thập phần kinh khiếp liền nối tiếp nhau vang lên khiến Tiểu Thiên cứ nghe váng cả đầu và hoa cả mắt !
Đang Lúc bị hoa mắt như thế Tiểu Thiên vẫn nghe tiếng gầm giận dữ của lão đạo Linh Hoá đột nhiên vang lên:
- Ngư ơi muốn chết sao? Hồng Thụ Nhân?
Vút!....
Vù...Vù...
Trong tầm nhìn của Tiểu Thiên, bóng hình của lão đạo đang như một tia chớp lao vào lão ái - Hồng Thụ Nhân!
Và Tiểu Thiên cũng nhìn thấy Hồng Thụ Nhân đang vung tay như muốn ném đi hoặc huỷ bỏ vật gì đó trong tay lão! Kịp nhận thấy đó là nhánh cỏ chỉ còn lại vỏn vẹn bá chiếc lá Tử linh Thảo sắp bị Hồng Thụ Nhân huỷ hoại, Tiểu Thiên thầm cầu mong cho chúng đừng rơi vào tay lão ác đạo Linh Hoá!
Nhưng, chưởng lực của Linh Hoá đã đến đúng lúc lao ập vào Hồng Thụ Nhân.
ào.... ào....
Hồng Thụ Nhân hốt hoảng, tung bắn người lên cao, tay ném mạnh nhánh cỏ về phía khác:
- Lão muốn chiếm nó ư ? Thì đây chộp lấy !
Viu....
Tiểu Thiên bâng khuâng vì nhận ra Hồng Thụ Nhân tuy là vô tình nhưng lại ném nhánh có đúng vào chỗ nó đang nép !
Kinh hoảng vì sợi lão đạo Linh Hoá phát hiện, Tiểu Thiên vội nằm phục xuống, nép thật sát vào một phiến đá !
Và nó len lén thở phào khi nhận ra lão đạo Linh Hoá do cứ mải quật chưởng vào Hồng Thụ Nhân nên cha ngó ngàng gì đến vị trí đang bay đi của nhánh cỏ !....
Nhánh cỏ rơi xuống chỉ cách nơi Tiểu Thiên nằm một tầm tay!
Chính lúc đó, Tiểu Thiên nghe một tiếng chấn kình kèm theo tiếng kêu thất thanh cua Hồng Thụ Nhân.
ầm ! ầm !....
- Hự !....
Không bỏ lỡ cơ hội, Tiểu Thiên nhanh nhẹn nhặt lại nhánh cỏ và sau đó lẹ làng dịch chuyển sang một vị trí khác kín đáo hơn !
Từ nơi ẩn nấp mới, Tiểu Thiên tuy không còn nhìn thấy trận loạn chiến nhưng tai vẫn nghe ngóng tiếng động chạm kinh hồn.
- Nằm xuống !
ào.... ào....
ầm ! ầm !....
Và sự thất thủ của bọn Thất Tinh điều không thể nào tránh khỏi, Tiểu Thiên nghe bọn họ lần lợt bị chế ngự:
- Hự!.... Hự !....
Biết đã đến lúc thế nào lão đạo Linh Hoá cũng tự tìm hoặc cho người kiếm tìm nhánh cỏ Tử Linh Thảo. Tiểu Thiên một lần nữa len lén chui vào những chỗ sâu kín hơn!
Nhờ vóc dáng nhỏ bé, Tiểu Thiên giờ đây kể như đã an toàn nhờ vừa chui vào một kẹt đá nằm giữa hai tảng đá chồng lên nhau! Nó cố nín cười khi nghe thanh âm kinh ngạc của lão đạo Linh Hoá đang vang lên:
- Không lẽ Cửu Diệp Tử Linh Thảo đã bị cuồng phong phá huỷ! Bọn ngư ơi cố tìm kỹ xem !
Được một lúc, Tiểu Thiên nghe lão đạo hậm hực bảo:
- Được lắm ! Đó là bọn chúng tự chuốc hoa. vào thân !Hừ... Biến bọn chúng thành đạo nô, đưa vào Huyễn Thông Linh Đạo !
Nghe vậy, Tiểu Thiên phải ngỡ ngàng ! Và nó vụt hiểu tất cả khi lần lợt nghe những tiếng kêu rú của bọn Thất Tinh!
Cố đưa mắt nhìn ra. Tiểu Thiên thật sự kinh hoàng lúc phát hiện bọn Thất Tinh thất thểu bước đi theo sau lũ Tứ Giả Vệ Đạo. Bọn họ ai cũng có những dòng máu chảy ra hai bên tai còn miệng thì vẫn sôi trào huyết đỏ ! Như vậy, hai tai họ đã bị chọc thủng và lưỡi cũng bị cắt, họ đã bị bọn Tứ Giả Vệ Đạo biến hành lũ đạo nô thật sự rồi !
Điều này cho thấy những gì tiểu đạo Hoá Thông đã nói về những nhân vật Đạo Nô không hẳn là đúng ! Họ không hề tự nguyện huỷ hoại giác quan ! Họ bị bọn người Huyền Thông Linh Đạo trừng phạt và hành hạ cho đến tận cuối đời !
Tuy hiểu như vậy nhưng Tiểu Thiên nào dám nghĩ đó là do Hoá Thông cố tình che giấu sự thật ! Nó chỉ nghĩ, có lẽ chính Hoá Thông vẫn cha biết sự thật ác độc này!
Sau khi bọn Thất Tinh đã bi đưa đi, đến lợt lão đạo Linh Hoá cũng hậm hực bỏ đi ! Tiểu Thiên nhìn theo và tình cờ phát hiện cảnh huống bên ngoài Thất Cầm Cổ Động như đang trở lại bình thường ! Nó nhìn thấy rõ từng khóm lá bụi cây, cũng có một dòng suối nhỏ đang róc rách chảy ở phía xa !
Mừng rỡ, vì nghĩ lão đạo Linh Hoá do không lo ngại một ai khác xâm nhập nên đã huỷ bỏ phần trận đồ ở mé ngoài, Tiểu Thiên vội vàng chui người ra khói khe đá!
Ngay lúc đứng lên thẳng người, việc đầu tiên Tiểu Thiên phải hành động là ngắt ba chiếc lá Tử Linh Thảo cất kín vào người!
Sau khi cố tình ném bỏ nhánh cỏ trơ trọi trên nền động, Tiểu Thiên nhanh chân chạy ra ngoài !
Cảnh quan bên ngoài quả nhiên đúng như Tiểu Thiên nhìn thấy, và nó nghĩ nếu cứ đi theo dòng suối ắt thế nào cũng đi thoát ra ngoài Huyền Thông Linh Đạo !
Nó đi thật nhanh !
Dòng suối vẫn chảy hiến hoà ! Tuy nhiên những gì đang chờ đón Tiểu Thiên lại không hiền hoà chút nào!
Đang đi Tiểu Thiên phải bàng hoàng dừng lại vì nghe một tiếng quát vang lên lanh lảnh:
Ng ơi là ai? Đứng lại !
Nhìn về phía có tiếng quát, Tiểu Thiên thoáng nhẹ nhõm vì chỉ nhìn thấy một vị tiểu thư và một thị tỳ! Không những thế niên kỷ của ca hai chỉ suýt soát, hoặc hơn một ít kém một ít nếu so với Tiểu Thiên !
Lễ độ, Tiểu Thiên lên tiếng :
- Gặp được tiểu thư thật là hay ! Tiểu thư có thể cho biết đi theo lối nào sẽ đi khỏi địa phương này ?
Vị tiểu thư tuy kém niên kỷ nhưng không vì thế mà lời lẽ kém uy lực! ả trợn mắt:
- Ngư ơi vẫn cha đáp lời tá ! Tại sao ta cha từng nhìn thấy ngư ơi ở huyền Thông Linh Đạo này ?
Tiểu Thiên thất kinh:
Tiểu thư cũng là người ở Huyền Thông Linh Đạo?
ả câng câng nét mặt xinh đẹp:
- Ta là Thiếu Đạo Chủ, đương nhiên phái là người ở Huyền Thông Linh Đạo rồi:
- Tiểu Thiên kêu hoảng:
- Thiếu Đạo Chủ ? Là tiểu thư ?
ả cười khẩy:
- Ngư ơi nghe được, nói được chắc không phải lũ đạo nô ! Và ngư ơi do hãy còn bé nên càng không phải một trọng bọn Tuần Đạo hoặc Phòng Đạo ! Nói mau, có phải ngư ơi là đứa bé vừa được gia phụ đưa về, có liên quan đến Cửu Diệp Tử Linh Thảo?
Tiểu Thiên hoảng vía:
- Ta.... Ta....
ả bật rít:
- Gia phụ quyết sanh cầm ngư ơi vĩnh viễn, ai đã chỉ ngư ơi đến tận nơi này?...
Thầm mắng là tại sao phải tỏ ra khiếp đảm trước một nữ nhân và chỉ là nữ nhân có niên kỷ không nhiều hơn bao nhiêu! Tiểu Thiên lập tức vung vẩy thanh đoản kiếm do tiểu đạo Hoá Thông trao tặng:
- Tự ta tìm thấy nơi này ! Vả lại, nếu lão đạo Linh Hoá là phụ thân ngư ơi thì chính lão đã tán thành việc ta bỏ đi ! Nếu ngư ơi to gan, dám ngăn cản ta thì đừng trách ta không kiêng nể!
ả hừ mũi:
- Kiêng nể ? Ai cần ngư ơi kiêng nể ? Thanh kiếm kia là của sư huynh ta Hoá Thông, bằng cách nào ngư ơi có nó ?
Tiểu Thiên vẫn hờm vũ khí, vừa tìm lời đối đáp vừa dần dần di chuyển:
- Tại sao ta có, ngư ơi không cần phải hỏi ! Chớ dại mà ngăn đường ta, bằng không ta sẽ...
Vút !
Mắt Tiểu Thiên bỗng hoa lên ! Và khi định thần, nó nhìn thấy ả Thiếu Đạo Chủ đang đưa tay chộp vào tay cầm kiếm của nó !
Thân thủ của ả Chứng tỏ ả cũng am hiểu võ công!
Kinh hãi, Tiểu Thiên hươ bừa thanh kiếm vào người ả.
Vù!....a? nhẹ nhàng lách tránh và bất ngờ vung mạnh tay tả:
Bùng !
Tay tả của ả rõ ràng là cánh tay dịu dàng của nữ lưu nhưng không hiểu sao khi chạm vào Tiểu Thiên lại có đủ uy lực quật nó ngã bắn vế phía sau !
Huỵch !
Đang đau và đang ngơ ngàng, Tiểu Thiên bỗng nghe tiếng ả cười khanh khách:
- Hạng như ngư ơi, đến một chiêu võ phòng thần cũng không có, ngư ơi có tư cách gì hăm doa. ta ! Hãy xem đây ! Ha.... Ha....
ả lao đến và thẳng tay giáng một ngọn chưởng vào Tiểu Thiên!
Phẫn nộ và uất hận, Tiểu Thiên bất kể hậu quả, ném mạnh thanh đoản kiếm vào ả !
Vù!....
ả bị bất ngờ thấy rõ, do đó khi ả vừa tràn người né tránh thì thanh kiếm vẫn cứa nhẹ vào tay ả.
Soạt !....
Một phần ống tay áo của ả bị rách rời đề lộ ra một mảng da trắng hồng với một vạch máu rớm đỏ.
ả gào lên có lẽ vì đau:
-Ng ơi ! A.... Trên kiếm có độc ! Ngư ơi muốn chết!
Đang lúc ả gào, Tiểu Thiên ngồi bật dậy và bất ngờ cắm đầu bỏ chạy.
ả nọ vừa đuổi theo vừa thét lanh lảnh:
- Tiểu Mỹ ! Mau chặn y lại!....
Nghe gọi, biết ả muốn gọi thị tỳ là người từ nãy giờ chỉ biết đứng nhìn và cha một lần lên tiếng, Tiểu Thiên sợ ả thị tỳ cũng biết võ công và sẽ bất ngờ ra tay nên vừa bỏ chạy vừa đưa mắt nhìn chừng những động tịnh của ả thị tỳ !
Thật bất ngườ, cho dù Tiểu Thiên vừa chạy ngang qua nhưng không hiểu sao ả thị tỳ vẫn cứ đứng trơ trơ như phỗng đá? ả không hề ra tay ngăn cản như chủ nhân vừa gào thét ra lệnh?
Được dịp, Tiểu thiên chạy nhanh hơn ! Bất ngườ, từ phía sau Tiểu Thiên nghe tiếng ả tiểu thư quát nạt:
- Ta bảo ngư ơi đuổi theo y, sao ngư ơi không nghe lệnh? Hừ ! Có một đạo nô vừa điếc vừa câm như ngư ơi quả vô dụng !
- Bốp ! Bốp !
Quay đầu lại nhìn, Tiểu Thiên phẫn hận vì thấy ả tiểu thư đang giận dữ đánh vào mặt ả thị tỳ mấy cái liên tiếp !
Tiểu Thiên quày quả chạy lại:
- Người ta có bị điếc bị câm cũng là do phụ thân ngươi gây ra, sao ngư ơi còn nhẫn tâm hành hạ như thế ? Tâm địa của ngươi cũng độc ác đâu kém.
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 08:29 PM.
Tuy cảnh quan xung quanh chỉ là một lớp sương vụ dày đặc và mờ ảo nhưng với những cảm nhận vừa nó Tiểu Thiên hiểu nó vẫn còn sống.
Chừa tin lắm vào điều này, Tiểu Thiên khẽ cắn nhẹ vào lưỡi:
đau !
Mừng rỡ, Tiểu Thiên vừa ngồi bật dậy vừa gào toáng lên:
- Ta vẫn sống ! Ta không chết ! Qúa bất ngườ, ngay bên cạnh nó bỗng có thanh âm nhừa nhựa và khó nghe bỗng vang lên:
- Ngư ơi vẫn sống, đúng! Nhưng ngư ơi cũng không cách cái chết nhiều lắm đâu !
Chớ vội mừng!
Đang mừng vì được sống, thanh âm này làm. Tiểu Thiên kinh hoảng! Nó dáo dác nhìn quanh:
- Ai vừa lên tiếng ? Là người hay là ma?
Đáp lại, ở phía bên tả Tiểu Thiên liền có tiếng cười khùng khục phát ra:
- Nếu tà là ma, không lẽ chính bản thân ngư ơi hiện giờ cũng là ma? Ngư ơi kém đởm lược thế sao, tiểu oa nhi? Hừ... Hừ...
Cố giương mắt nhìn về phía tả, Tiểu Thiên phải thất vọng ! Lớp sương vụ quá dày đặc đã hoàn toàn che khuất thị tuyến khiến nó không thể nhìn rõ, cho dù là chỉ nhìn thấy bóng hình của người vừa phát thoại !
Tuy nhiên, do đã biết đó là một con người sống. Tiểu Thiên có phần nào trấn tĩnh :
- Dù có nhiều đởm lược, trước cảnh ngộ này đương nhiên tiểu bối cũng phải hoảng sợ như bất kỳ ai khác ! Như tiền bối, tiền bối có sợ không?
- Ta ư ? ừm...! Ngư ơi nói đúng, có lẽ ta cũng phải có chút nào đó hoảng sợ?
Mời năm rồi, ha.... ha....có lẽ ta đã quá quen với cảnh sống cô tịch nên những cảm giác như hãi sợ hoặc vui mừng, ta hầu như đã quên! Quên thật rồi!....Ha.... Ha....
Tràng cười của nhân vật ẩn diện làm cho Tiểu Thiên kinh tâm!
Và điều đó có lẽ đã bị nhân vật nọ nhìn thấy nên lập. tức có tiếng hỏi:
- Đã biết ta không là ma, cớ sao ngư ơi lại sợ?
Tiểu Thiên cố trấn định:
- Tràng cười của tiền hối.... ! Dường như tiền bối cũng là một nhân vật võ lâm?
Thanh âm nọ có phần kinh ngạc:
- Ngư ơi hỏi câu này dường như ngư ơi không từng luyện võ công ?!
Tiểu Thiên gật đầu:
- Đúng vậy ! Tiểu bối cha từng luyện võ! Và vì không muốn luyện nên tiểu bối mới lâm vào cảnh ngộ này !
T Nhân vật nọ bỗng kêu:
- Lạ thật ! Ngư ơi vẫn cử động được ! Tại sao chứ? Sao ngư ơi bị rơi cao như thế mà xem ra thân thể vẫn nguyên lành ?...
Tiểu Thiên ngơ ngác:
- Không phải tiền bối đã ra tay cứu mạng tiểu bối sao?
- Không ! Ta chỉ giúp ngư ơi có một nửa, là làm cho ngư ơi rơi chậm lại ! Nhưng...
dường như nếu không có sự giúp đỡ của ta, ngư ơi vẫn có thể toàn mạng !....
Tiểu Thiên lắc đầu cả quyết:
- Chuyện đó nhứt định không thể có ! Độ sâu của vực này chi ít phải là ngoài trăm trượng, bất luận ai rơi xuống cũng phải chết...
- Nhưng ngư ơi không chết, thử nói xem, điều gì đã xảy ra cho ngư ơi?!
Tiểu Thiên cười gượng :
- Người cứu mạng tiểu bối chính là tiền bối ! Điều gì đã xảy ra cho tiểu bối chính tiền bối phải nói cho tiểu bối nghe thì đúng hơn !
Thanh âm nọ có phần nghi ngườ:
- Ta đã nói là ta chỉ giúp ngư ơi có một nửa ! Ngư ơi toàn mạng, ta không lạ, chỉ lạ là tại sao ngư ơi vẫn có thể cử động như không bị việc gì?...
Tiểu Thiên ngơ ngác:
- Có lẽ tiểu bối gặp may ! Và như vậy có lý nào tiền bối không mừng cho tiểu bối ?...
- Hừ!....Ng ơi thử đứng lên xem !
Tiểu Thiên đứng lên và lại nghe thanh âm kia tiếp tục bảo:
- Hãy đi lại phía ta! Nhanh nào!
Thoáng nghi ngườ, Tiểu Thiên vừa bước chậm vừa hỏi:
- Sưao tiền bối không tự đi về phía tiểu bối?
Thanh âm kia thật kỳ lạ:
- Nếu ta có thể đi được thì đâu cần bảo ngư ơi đi về phía ta?
- Không đi được?
Tại sao? Tiểu bối muốn... A.... A....
Tiểu Thiên bật kêu vì bất ngờ bị một bàn tay chộp mạnh vào một bên thân đau nhói ! Dù thế, nhờ nó đã đến khá gần nhân vật ẩn diện nọ nên bất đầu nhìn thấy những gì nó đang mong mỏi được nhìn thấy! Và nó lại kêu :
- A.... ? Ma....! Quái nhân...! A !....A....
Ngoài một bàn tay thật khẳng khiu vẫn đang chộp giữ Tiểu Thiên, những gì còn lại của nhân vật nọ, nói cho thật chính xác thì dường như đang góp phần tạo thành một vóc hình kinh tởm chừa thấy!
Ngự trị ngay trên một khuôn mặt sứt sẹo và nhiều chỗ nứt nẻ là những lọn tóc vừa dài vừa rối tung và cũng thật là nhơ bẩn.
Do khuôn mặt của nhân vật nọ quá quái dị lên ngũ quan cơ hồ lệch lạc! Nếu căn cứ vào diện dạo này Tiểu Thiên dù biết đó không phải một bóng ma thì có gọi là một quái nhân cũng không hề sai với sự thật.
Cha hết, tứ chi của người ấy, bên tay tả chỉ còn lại một mỏm cụt và hai chân- Nếu có thể gọi đó là hai chânĐù đang được mớ vải mục nát che phủ nhưng vẫn cho Tiểu Thiên nhìn thấy đó là những đoạn xương khô khốc!
Nuốt khan chỗ nước bọt chỉ xuất hiện trong tưởng tượng Tiểu Thiên chợt hỏi một câu ngoài ý muốn:
- Tiền bối.... Hình dạng của tiền bối như vậy? Tiền bối còn sống được sao?
Hoặc điều đó là câu hỏi vô thức của Tiểu Thiên. hoặc không muốn đáp lời hay giải thích, quái nhân bỗng thu tay về và cất giọng gừ gừ trong miệng, một cái miệng cứ nhe răng chôm chổm do vành môi bị xếch lên không thể che phủ hết miệng mồm:
- Thảo nào thân thể ngư ơi vẫn nguyên lành? Đây quả là điều hiếm thấy, toàn bộ kinh mạch ngư ơi dường như đã được bảo hộ, có lẽ do một loại linh dược cực kỳ trân quý nào đó ngư ơi đã từng ăn!
Sau những lời lẩm bẩm nhựa nhựa và khó nghe, quái nhân chợt long mắt nhìn Tiểu Thiên:
- Tiểu hài tử ! Ngư ơi nói xem nào, ngư ơi đã ăn phải vật gì? Và ai đã xo ngư ơi xuống vực?
Đúng ra Tiểu Thiên sẽ không đáp và cũng sẽ không giới thích gì cả nhưng do ba chữ “Tiểu hài tử” hoàn toàn thân thiện của quái nhân đã khiến Tiểu Thiên thay đổi ý định !
Nó lên tiếng, nửa như đáp nửa như muốn tự giải thích cho bản thân hiểu rằng điều đó xảy ra chỉ là điều tình cờ đến bây giờ nó mới hiểu:
- Linh dược ư?
Rất có thể là Cửu Diệp Tử Linh Thảo!
Quái nhân sững người:
- Cửu Diệp Tử Linh Thảo ?! Ngư ơi bảo ngư ơi đã ăn đúng loại kỳ thảo đó?
Hít mạnh một hơi, Tiểu Thiên nhìn quái nhân dò xét:
- Phải chăng tiến bối muốn nói, nếu tiểu bối không nhờ dược lực thần hiệu của Cửu Diệp Tử Linh Thảo, lúc rơi xuống đáy vực tiểu bối sẽ chết hoặc chí ít cũng phải biến thành một...một phế nhân như tiền bối?
Quái nhân có phần chạnh lòng do hai tiếng phế nhân của Tiểu Thiên.
Quái nhân thu ánh mắt về và lẩm bẩm:
- Phế nhân ? Phải chi ta cũng có sự may mắn như ngư ơi! Hà... ! Cửu Diệp Tử Linh Thảo nếu được phát huy hết diệu lực, kinh mạch sẽ được bảo hộ, xương cốt sẽ cứng như hoá đá, tấm thân sẽ biến thành kim cương bất hoại, đao thương dù sắc bén cũng không thể gây tổn thương! Nếu ta có được một nửa sự may mắn như ngư ơi....
Đang lúc quái nhân lầm bầm, Tiểu Thiên tuy vẫn nghe nhưng mắt thì lại nhìn vào cái miệng há hốc của quái nhân !Để rồi sau đó, bất chấp quái nhân đang nói cha dứt lời, Tiểu Thiên do động tâm cứ kêu lên vì quá kinh ngạc:
- Lỡi của tiễn bối ? Dường như lưỡi của tiễn bối đã bị ai đó cắt đi một mẩu nhỏ !
Há to miệng, quái nhân cười khùng khục:
- Do ai cắt ư ? Hừ...Hừ...! Ngư ơi tin không nếu ta bảo đó là kiệt tác của một người vốn luôn được ta xem như bào đệ? Hử ?...
Thất kinh, Tiểu Thiên khẽ bước lùi:
- Là bào đệ của tiền bối? Đã là huynh đệ sao nỡ tương tàn? Y là ai?
Thở ra, quái nhân nhắm chặt hai mắt như bằng cách đó sẽ dễ dàng tìm lại hình ảnh của quá khứ, một hình ảnh như Tiểu Thiên vừa bảo:
là huynh đệ sao nỡ tương tàn...
Đoán biết quái nhân đang trong tâm trạng cực kỳ thương tâm, Tiểu Thiên bỗng cho tay vào bọc áo! Và khi lấy tay ra, Tiểu Thiến khẽ ấn vào cánh tay xương xẩu duy nhất còn lại của quái nhân:
- Tiểu bối có vật này cho tiền bối !
Quái nhân mở to hai mắt:
- Là vật gì vậy, tiểu hài tử?
Hỏi xong, do nhìn rõ vật vừa được Tiểu Thiên trao cho, quái nhân kêu thảng thốt:
- Cửu Diệp Tử Linh Thảo?! Đúng là Cửu Diệp Tử Linh Thảo rồi!
Ha....Ha....Ha....Ha ha ha....
Cũng vui mừng như quái nhân đang vui mừng. Tiểu Thiên khẽ khàng lên tiếng:
- Vật này suýt bị lão đạo Linh Hoá chiếm đoạt. Nếu nó có thể giúp ích cho tiễn bối....
Câu nói của Tiểu Thiên bị tiếng quát đột ngột của quái nhân cắt đứt! Quái nhân lại chộp vào người Tiểu Thiên, miệng kêu lên như quát:
- Lão đạo nào !Linh Hóa nào? Phải chăng ngư ơi muốn ám chỉ người hiện giờ là Đạo Chủ của Huyền Thông Linh Đạo?
Tiểu Thiên kinh ngạc:
- Tiền bối cũng biết lão ác đạo đó sao?
Sau một lúc sững sờ, quái nhân bỗng thay đổi thái độ! Với lời lẽ ôn tồn, quái nhân bảo :
- Ngư ơi gọi y là ác đạo, nào, ngư ơi biết gì về y, hãy kể ra xem nào !
Kể ư?
Với những gì chất chứa trong lòng, Tiểu Thiên như tìm được một cơ hội để trút bỏ bằng hết! Nó kể:
- Sưau khi biết trong tay tiểu bối có ba chiếc lá Tử Linh Thảo, tuy chúng đã bị bọn Thất Tinh nhanh tay đoạt mất, lão đạo Linh Hoá vẫn đưa tiểu bối về Huyền Thông Linh Đạo....
Tuy có nhiễu lần quái nhân tỏ dấu hiệu như muốn nói xen vào nhưng sau cùng do đủ nhẫn nại, quái nhân chờ đến khi Tiểu Thiên thuật xong mới lên tiếng :
- Gã Hóa Thông nói đúng! Linh Hoá định sau khi ngư ơi luyện xong tâm pháp Huyền Thông Đồng Nguyên Công, y sẽ cưỡng ép ngư ơi chữa tri cho y. Và nhân đó, y sẽ chiếm đoạt hết toàn bộ chân nguyên của ngư ơi! Cũng may là ngư ơi đã từ chối và bây giờ là hoàn toàn thoát khỏi tay y !
Tiểu Thiên gật đầu:
- Nếu tiền bối cũng nói như vậy Hoá Thông chính là ân nhân cứu mạng của tiểu bối?
Quái nhân cười nửa miệng:
- Vị tất Hóa công thật sự tốt với ngư ơi !
Tiểu Thiên nghi hoặc:
- Sưao tiền bối nghi ngờ Hóa Thông ?
- Ngư ơi bảo Hóa Thông chính là đệ tử của Linh Hoá? Đã là đệ tử có lý nào y lại không biết cách xuất nhập Hỗn Nguyên Thông Huyền Trận? Ta ngờ y cố tình nói nhvậy để dối gạt ngư ơi, y nhất định có dụng ý không tốt !
Tiểu Thiên vân khăng khăng:
- Chính Hoá Thông cũng có ý muốn rời khỏi Huyền Thông Linh Đạo !
Quái nhân cười lạt:
- Từ từ, nếu sau này có cơ hội tự ngư ơi sẽ tìm hiểu và sẽ biết thực h thế nào!
Cũng vậy, nha đầu Thiếu Đạo Chử như ngư ơi vừa kể, ả nhất định không phải cốt nhục của Linh Hoá !
Tiểu Thiên giật mình:
- Sưao tiền bối biết?
Bất kỳ ai, một khi đã luyện Huyền Thông Đồng Nguyền Công, người đó không được gần nữ sắc! Trừ phi kẻ đó tự nguyện phế bỏ bao công phu đã tu luyện ! Linh Hoá không phải hạng người đó ! Cả ta nữa, ta cũng không dám !
Tiền bối nói cả cũng tiền bối cũng không dám, điều này có nghĩa gì ?
Quái nhân sa sầm nét mặt:
- Vì ta đã từng là nghĩa huynh, sau đó là bào huynh và là sư huynh của Linh Hóa !
- Tiền bối?!....
Quái nhân xua tay:
- Chuyện xảy ra đã lâu rồi, kể từ lúc ta còn là một truyền nhân thực thụ cua sphụ ta; Đạo Chủ Huyền Thống Linh Đạo! Lúc đó, ta tình cờ gặp y, lúc y còn mang tên Hồ Khắc Vọng. Cảm thấy y là người có nghĩa khí, ta và y kết nghĩa kim bằng ! Ta đưa y về sơn môn, quyết tình cầu xin sư phụ gia ân thu nhận y làm đệ tử !
Quái nhấn thở dài:
- Lúc cùng ta kết nghĩa kim bằng là y đã có dụng ý! Do ta kém suy xét nên không nhận ra ! Vậy mà khi sư phụ ta do có kinh lịch hơn người đã nhận ra y là kẻ có tâm địa không tốt, ta vẫn khăng khăng bênh vực y! Mãi sau này, lúc sư phụ ta tạ thế, ta chính thức tiếp nhận môn hộ, ta vẫn xem trọng y và tự ta đích thân truyền thụ võ nghệ cho y! Kết quả, là...
Tiểu Thiên nôn nóng:
- Linh Hóa đã hãm hại tiền bối?
Quái nhân gật đầu:
Đo ta bất phòng nên phải lầm kế thâm độc của y! Đầu tiên chỉ là một tiệc rợu vô thưởng vô phạt, đến nỗi ta không hề biết y đã âm thầm cho vào chén rợu của ta một loại dược vật được giới giang hồ gọi là Xuân Tình Dược ! Chỉ đến khi ta bị dục hoa? bộc phát, ta có biết thì đã muội! Y đặt ta vào tình trạng nếu không nhân cận với nữ sắc thì phải chết ! Hơn nữa, lúc đó thần trí ta đã bị lửa dục che mờ, ta đâu còn biết gì nữa! Đến khi ta tỉnh dậy....
Tiểu Thiên kinh tâm:
- Gần nữ sắc! Có nghĩa là Huyền Thông Đồng Nguyên Công của tiền bối đã bị phá hủy?
Quái nhân chợt nấc lên:
- Chính là dụng ý của y! Ta bị y sanh cầm và Huyền Thông Linh Đạo, cơ nghiệp mấy mươi năm của Tổ sư sáng lập cũng rơi vào tay y!
- Tội của lão thật đáng chết!
Quái nhân gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như ngư ơi! Do đó, một mặt ta vờ nhẫn nhục, chịu đựng mọi sự sỉ nhục của y, một mặt ta âm thầm khổ luyện Thất Cầm Tuyệt Hoá Khúc, công phu có từ thời thượng cổ như ngư ơi đã nhìn thấy!
- Rồi tiền bối đã luyện được?
Quái nhân lắc đầu:
- Do là công phu có từ thời thượng cổ nên chỉ có đồ hình mà không có kinh văn, ta chỉ kịp ghi nhận một vài phát hiện cần thiết thì bị y phát hiện!....
Quái nhân bỗng tỏ ra giận dữ:
- Y ngờ ta dã thấu triệt công phu đó nên dùng nhục hình ép ta phải cung xng!
Do ta không có gì để nói và không thể nói, mời năm trước y đã nhẫn tâm xô ta xuống vực, sau khi cắt một mẩu lưỡi của ta !
Tiểu Thiên trợn mắt:
- Lão đáng chết trăm lần ! Mối thù này tiến bối cần phải báo phục!
Quái nhân cười thảm , từ từ trao lại ba chiếc lá Tử Linh Thảo cho Tiểu Thiên:
- Đã muộn rồi! Cho dù có đủ chín chiếc lá Tử Linh Thảo, hoặc có tiên đan thần dược đi chăng nữa, đối với ta đều là vô dụng ! Hảo hài tử ! Ngư ơi có tâm địa thật tốt, ta ghi nhận hảo ý của ngư ơi! Ngư ơi cất đi ! Chính ngư ơi sau này sẽ phải cần đến !
Dứt lời, trước khi Tiểu Thiên cất ba chiếc lá vào người; quái nhân bỗng nghiêng người về phía sau và dùng cánh tay duy nhất để mò tìm vật gì đó ở dưới đống đất đá lổn nhổn ! Lúc ngồi nguyên vị trở lại, quái nhân đưa cho Tiểu Thiên xem dăm bảy chiếc lá khô:
- Sưuốt mời năm buộc phải ẩn thân ở đây, không lúc nào ta không nghĩ đến Thất Cầm Tuyệt Hóa Khúc! Nhờ đó, ta cũng có đôi chút tựu thành!
Quái nhân mỉm cười và trao những chiếc lá khô cho Tiểu Thiên:
- Để ghi lại những điều đã thức ngộ, ta không còn cách nào khác đành phải dùng lá thay giấy, dùng vật nhọn thay cho bút ! Ta tặng cả cho ngư ơi! Ngư ơi xem thử xem !
Nhìn vào từng chiếc lá khô, Tiểu Thiên cười ngượng với quái nhân:
- Đây là tâm huyết của tiền bối,tiểu bối không có công nên không thể nhận !
Quái nhân xua tay:
- Đằng nào ta cũng là kẻ sắp chết, ta trao cho ngư ơi không phải không có điều kiện !
Tiểu Thiên ngây người:
- Điều kiện gì, tiền bối ?
Quái nhân nghiêm mặt:
- Ta muốn sau này dùng chính công phu Thất Cầm Tuyệt Hóa Khúc đánh lại Linh Hoá, không lẽ ngư ơi không muốn điều đó?
Tiểu Thiên càng có cái cười gượng gạo hơn:
- Muốn thì có muốn, nhưng liệu tiểu bối có đủ năng lực không ?
Quái nhân cả quyết:
- Nhất định phải đủ! Suốt mời năm chiêm nghiệm, ta có cảm nhận công phu này thật là cao sâu, có thể sánh với thiên hạ đệ nhất công phu hiện nay là Càn Khôn Thiên Địa Nhị Tuyệt Thức! ...
Lại đưa tay chỉ vào những chiếc lá khô vừa trao cho Tiểu Thiên, quái nhân hăm hở giải thích:
- Trong Thất Cầm Đồ Hình, như ta đã ghi lại trên đó, ta tin chắc là ta đã phát hiện một loại nội công tâm pháp thượng thừa ...
Bản thân ngư ơi đang có diệu lực cực kỳ quý báu của Cứu Diệp Tử Linh Thảo bổ trợ, nếu ngư ơi chuyên chú luyện theo, nhất định sẽ thu được kết quả ngoài ý muốn.
Và quái nhân lại mỉm cười với tiểu Thiên:
- Ngư ơi cha từng luyện võ nên xem ra ngư ơi có phần hờ hững với những gì ta vừa nói ! Được rồi, để ta giải thích cho ngư ơi hiểu ! Điều tiên quyết để có công phu hơn người là cần phải có nội công thâm hậu! Muốn có nội công thâm hậu ngư ơi phải có tâm pháp thượng thừa. Mà tâm pháp thượng thừa....hà...hà...hiện ngư ơi đã có trong tay! Ngư ơi thử đọc xem, ta ghi có rõ không?
Chẳng hề tỏ ra phẫn kích như thái độ hiện giờ của quái nhân, Tiểu Thiên chỉ nhẹ nhàng cúi đầu đáp tạ:
Tiểu bối hiểu rồi ! Đa tạ thịnh ý và sự tài bồi của tiền bối.
Nhưng quái nhân vẫn bảo:
- Ngư ơi cha xem qua kia mà ? Đâu vội gì phải nói lời đáp tạ ?
Phát hiện Tiểu Thiên không những không chịu xem mà dường như còn đang có ý nhét tất cả những chiếc lá vàng khè vào bọc áo, quái nhân bất bình đưa tay giằng lại:
- Tại sạo ngư ơi không chịu xem? Người xem thường tâm huyết của ta hay....
Quái nhân bỗng dừng lời! Và sau đó ở quái nhân liền xuất hiện sự kinh ngạc tột bực:
- Sưao lại thế này ? Những chữ ta cố tình dùng vật nhọn châm vào để lưu lại kinh văn, tại sao bây giờ chỉ còn là những vết lam nham? chữ không ra chữ ? Tại sao chứ ?
...
Đinh tâm không cho quái nhân biết điều đó, nhưng không ngờ lại bị quái nhân phát hiện, Tiểu Thiên ái ngại cho sự tuyệt vọng của quái nhân:
- Lũ kiến ! Chính lũ kiến đã phá hủy tất cả !
Quái nhân sáu một lúc bàng hoàng và tuyệt vọng, bỗng ngửa mặt cười dài:
- Sưao ngư ơi không nói sớm hơn? Ngư ơi sợ ta phiền não vì bao công lao của ta đã bị lũ kiến rắc rối phá hủy? Tốt, tốt lắm, ngư ơi là một đứa bé tốt ! Ha....Ha....
Ngỡ quái nhân vì tuyệt vọng sẽ bi quan, Tiểu Thiên có phần mừng vì quái nhân có thừa định lực để vượt qua điều đó!
Bất ngờ quái nhân ngng cười:
- Không được!
Tâm huyết của ta không thể trong phút chốc bị tan thanh mây khói ! Ngư ơi mau lại đây!
Bảo Tiểu Thiên lại nhưng chinh quái nhân đã dùng tay lôi nó đến !
Vừa ấn Tiểu Thiên ngồi xuống, quái nhân vừa thầm thì nói như rót vào tai:
- Tuy ta không thể nhớ hết những gì ta đã ghi nhưng đại lược tâm pháp đó là thế này....
Vừa lầm thầm giảng giải cho Tiểu Thiên hiểu về tâm pháp Thất Cầm, quái nhân vừa đặt bàn tay vào ngay phần bụng dưới của Tiểu Thiên! ở đó, như Tiểu Thiên cảm nhận, đang có một luồng nhiệt khi cứ từ từ thâm nhập vào bên trong thân thể Tiểu Thiên!
Do không biết quái nhân đang làm gì nên Tiểu Thiên dù kinh ngạc nhưng vẫn chú tâm nghe từng lời giảng giải.
Thanh âm của quái nhân cứ nhỏ dần, nhỏ dần...
Sau cùng Tiểu Thiên bàng hoàng khi nghe quái nhân nói qua hơi thở nhẹ đường tơ.
Nhờ tâm pháp đó, ta cũng đã tái luyện được mời năm công phu tu vi? Ta tặng tất cả cho ngư ơi ! Nhớ...hãy cùng công phu Thất Cầm... đánh lại....đánh lại tên súc sinh... Hồ... Khấc...
Bàn tay của quái nhân liền rời ra, luồng nhiệt khí thấm nhập cũng chấm dứt !
Tiểu Thiên bật kêu khi nhìn thấy thân hình của quái nhân lảo đảo:
- Tiền bối!!....
Quái nhân cố mở mắt nhưng rốt cuộc chỉ là những tia mắt đã lạc thần !
Tiểu Thiền gào lên:
- Tiền bối !
Quái nhân hé miệng:
- Ta.... ! Hự !
Thế là hết ! Quái nhân nhắm mắt, ngậm miệng ! Lão đã vĩnh viễn ra đi!
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 08:30 PM.
Đang tìm địa điểm khô ráo để an táng quái nhân, Tiểu Thiên bỗng giật mình vì nghe có tiếng hỏi :
- Ngươi không chết? Cũng như lão quỷ kia suốt mười năm qua vẫn sống?
- Tiểu Thiên quay người nhìn về phía có tiếng phát thoại:
- Là lão ? Hồ Khắc Vọng ?
Lão ác dạo Linh Hóa xạ ánh mắt ghê người nhìn Tiểu Thiên :
- Tính danh của ta là do lão quỷ kia nói cho ngươi biết ? Lão còn nói những gì nữa với ngươi ?
Tiểu Thiên khiếp hãi, không dám nhìn vào mắt ác nhân ! Nó từng bước thụt lùi :
- Không...! Không còn gì nữa !
Lão đạo Linh Hóa gầm lên:
- Nói dối !Lão phải nói cho ngươi biết về Thất Cầm Tuyệt Hoá Khúc!
Tiểu Thiên lùi nữa:
- Không hề ! Có chăng chỉ là những nghi ngờ của lão, khiến mười năm trước lão đã nhẫn tâm hãm hại chính nghĩa huynh của lão.
Đang lúc nói những lời này Tiểu Thiên vô tình chạm vào ánh mắt của lão đạo Linh Hóa, ánh mắt tràn đầy hung quang của lão khiến Tiểu Thiên kinh tâm động phách !
Do kinh tâm, khi bị vấp vào một mô đất nhỏ ở phía sau, Tiểu Thiên phải chấp chới ngã xuống !
Huỵch !
Do bị ngã bất ngờ từ trong người Tiểu Thiên liễn rơi ra một chiếc lá nhỏ !
Lão đạo nhìn thấy, hai mất sáng rỡ - Cửu Diệp Tử Linh Thảo ?!
Phát hiện đã đánh rơi một chiếc lá Tử Linh Thảo, Tiểu Thiện đành tiếc rẻ nhảy lùi lại do nhìn thấy lão đạo đang tung người lao đến và dễ dàng vồ lấy chiếc lá !
Thoáng bất ngờ vì nhận ra cú nhảy lùi của bản thân không hiểu sao lại nhanh và mạnh ngoài sức tưởng, Tiểu Thiên càng thêm bất ngờ khi nghe lão đạo quát :
- Ai đã truyền khinh thân pháp cho ngươi?
Chợt hiểu, cú nhảy nhanh vừa rồi có phần nào giống với cống phu khinh thân pháp như đã có lần nhìn thấy Đàm Khoát thi triển, Tiểu Thiên biết đấy là do luồng nhiệt khí kỳ bí đã được quái nhân truyền sang! Cho đây là cơ hội tốt, Tiểu Thiên vờ nhìn vào phía sau lão đạo và kêu lên:
- Có người đến? Là Ngũ Hành Bang ? ! !
Tưởng thật, lão đạo Linh Hóa quay người nhìn lại!
Không bỏ lỡ cơ hội, Tiểu Thiên lập tức quay đầu bỏ chạy....
Vù!....
Nghe tiếng động lão đạo biết đã mắc lợm bèn quay trở lại và quát lên một tiếng to như tiếng sấm :
- Tiểu oa nhi muốn chết ! Đứng lại!
Vút !
Biết lão đạo I.inh Hóa thế nào cũng đuổi theo. Tiểu Thiên ngay khi nhìn thấy một khe đá hẹp có vẻ khá sâu vội chui tọt vào.
Vù...
Thật kịp lúc, Tiểu Thiên nhìn thấy lão đạo vẫn giận dữ lao vượt ngang khe đá.
Vút !
Chờ lão đi thật lâu có nghĩa là đủ xa, Tiểu Thiên quay người định chui ra. Bất ngườ, nó phát biện ở ngay bên tả, cũng nằm sâu trong khe đá, có một huyệt khẩu nhỏ và từ đó thoang thoảng đưa ra từng làn gió mát !
Không chút ngần ngại. Tiểu Thiên khom người, chui luôn vào huyệt khẩu! Được một lúc, do huyệt khẩu thu hẹp Tiểu Thiên phải nằm sát xuống mới có thể bò qua !....
Bất chợt, theo huyệt khẩu từ đâu đó ở phía trước cứ đưa đến những thanh âm quái la.....
ầ m...ầm...!!!
Kinh nghi, Tiểu Thiên tuy vẫn bò nhưng là bò thật nhẹ nhàng!....
Thanh âm đưa đến càng lúc càng lớn:
ầ m...ầm...!!!
Thanh âm vang đến cứ đều đều khiến Tiểu Thiên tuy vẫn hãi sợ nhưng đã dần dần trấn tĩnh! Nó bò nhanh hơn !
Bất thình lình huyệt khẩu nó đang bò bỗng dốc chúi xuống ! Tiểu Thiên bị rơi và rơi đúng vào làn nước giá lạnh !
Trong tâm trí nó liền hiện lên hai chữ “Nước ngầm! ”! Đó cũng là lúc toàn thân nó bị nước cuốn đi.
ào ào....
Cố nhịn hơi để chi trì sự sống, Tiểu Thiên chợt hiểu những thanh âm đã nghe khi nãy là những thanh âm gì !
"Thác nước!
Sau mạch nước nhầm sẽ là một thác nước ? Phen này ta e khó toàn mạng”.
Chỉ nghĩ được đến đây, do nhịn hơi đã lâu, tri giác của Tiểu Thiên dần mờ đi !
Nó bất tỉnh...
Oo - Chủ nhân ! Y tỉnh rồi !
Tiếng hô hoán của một nữ nhân khiến Tiểu Thiên phải kinh ngạc và mở bừng hai mắt !
Nó đang nằm ngửa, phải !
Trước mặt nó có ít nhất là ba cái đầu với những bím tóc đong đưa đang nhìn nó với ý vui thích !
Bị nữ nhân ngắm nhìn; cho dù trong số ba nữ nhân này có đến hai người mà niên kỷ có thể nói đáng là tỷ tỷ của nó , Tiểu Thiên vẫn phải ngượng!
Nó ngồi bật dậy !
Và nó càng thêm ngượng khi phát hiện y phục nớ đang mặc cũng là y phục của bọn nữ nhân.
Sự lúng túng của nó khiến hai nữ nhân cao niên phì cười :
- Ngươi mặc y phục này trông xinh đẹp như những khuê nữ đài các !
- Nhất là đẹp hơn nếu so với bộ y phục đã rách nát của ngươi !
Nghe nhắc đến y phục đã rách nát, Tiểu Thiên hốt hoảng:
- Nhị vị tỷ tỷ đã làm gì y phục của đệ ? Mau trả lại cho đệ !
Một nữ nhân cao niên đưa tay chỉ qua một bên:
- Ai thèm lấy của ngươi ! Bọn ta vất ở kia kìa !
Đưa mắt nhìn theo, Tiểu Thiên mừng rỡ vội vàng nhào đến và chụp lại y phục của nó !
Ngỡ nó định mặc vào thay cho y phục nữ nhân nó khoác trên người, nữ lang thứ ba là người có niên kỷ chỉ suýt soát với Tiểu Thiên vội lên tiếng:
- Huynh bị ngã vào nước, có lẽ đã trải qua thời gian lâu nên y phục không còn nguyên vẹn nữa. Huynh đang mặc tạm y phục của muội ! Chờ lát nữa Xuân tỷ tỷ về, sẽ có y phục khác cho huynh !
Như không quan tâm đến lời nói hàm ý giải thích đó, Tiểu Thiên vội vã cho tay mò tìm trong bọc áo đã sũng nước của nó ! Lúc lấy tay ra, Tiểu Thiên mừng rỡ kêu lên:
- Nó vẫn còn! Hay lắm ! Nó vẫn còn đây !
Một nữ nhân cao niên chợt bĩu môi khi nhìn thấy vật trên tay Tiểu Thiên chỉ là hai chiếc lá bé nhỏ:
- Tưởng gì, chỉ là hai chiếc lá vô dụng ! Ngươi cha từng được ai giáo huấn về cách xử sự với ân nhân sao ? Chính chủ nhân ta đã phát hiện ra ngươi và đã lệnh cho bọn ta cứu ngươi ! Không những thế, chủ nhân ta còn rộng lượng ban cho ngươi chính y phục mà chủ nhân ta thích nhất. Không những ngươi không có lời đáp tạ mà ngươi còn vì hai chiếc lá cố tình làm lơ trước lời giải thích của chủ nhân ta nữa ! Đó là thái độ của ngươi sao ?
Tiểu Thiên bị quở trách đến đỏ mặt ! Nó nhìn nữ lang vừa có những lời nhẹ nhàng với nó:
- Ân cứu mạng của....Nó bỗng dừng lời vì chợt nhìn thấy đôi chân đang để trần của nó!
Nó đưa mắt nhìn quanh như muốn tìm kiếm và kêu lên:
- Chân của đệ ! Ai trong ch vị đã cởi bỏ...
Nữ lang nhỏ tuổi bất ngờ đưa cho Tiểu Thiên một bao kiếm cũ kỹ; Huynh đang tìm vật này ?
Qúa mừng, Tiểu Thiên đưa tay chộp nhanh bao liếm !
Thái độ của nó khiến hai nữ nhàn kia bất bình !
Một người giận dữ bảo:
- Trông mặt ngươi thì xinh đẹp, không ngờ lời lẽ vè thái độ đều là vô lễ! Thật uổng công bọn ta đã cữu ngươi!
Biết lỗi, vả lại những vật cần tìm đã tìm lại đầy đủ, Tiểu Thiên đứng lên, vòng tay thủ lễ với tất cả:
- Do sợ thất lạc những di vật của người thân, tiểu đệ đã có những hành vi thất lễ khó thể tha thứ ! Một lễ này mong ch vi tỷ tỷ nhận cho, gọi là sự hồi tạ của tiểu đệ !
Nữ lang nhỏ tuổi vội đưa tay ngăn lại:
- Huynh đừng quá khách sáo !
Nếu đó là những di vật không thể để mất của huynh, muội hiểu, hành vi của huynh chí là bất đắc dĩ !
Quay qua hai nữ nhân kia nữ lang lên tiếng với giọng uy quyền rõ rệt:
- Hạ tỷ tỷ, Đông tỷ tỷ! Cả hai không được cứ mở miệng ra là mắng người!
Nếu còn tái phạm, muội lập tức trả cả hai về cho gia bá bá quản thúc !
Bọn họ có lẽ chỉ là thị tỳ của nữ lang kia nghe như vậy tỏ vẻ sợ hãi :
- Thuộc hạ biết lỗi rồi, sẽ không tái phạm nữa, mong chủ nhân lượng thứ đừng đưa thuộc hạ vế với Đại lão gia !
Mỉm cười, nữ lang nọ quay nhìn Tiểu Thiên, nói thật ngây thơ:
- Họ tuy tốt nhưng đôi khi muội không thể khang dọa bọ như vậy ! Muội ở họ Hà; tên Như Thủy ! Còn huynh muội phái xng hô với huynh như thế nào đây?
Tiểu Thiên ngập ngừng một lúc mới có thể lên tiếng:
- Mãi gần đây tiểu sinh mới biết mình ở họ Giang ! Tiểu thư cứ gọi là Giang Thiên cho tiện!
- Giang Thiên ? Không được ! Có lẽ huynh lớn tuổi hơn muội, muội sẽ gọi là Giang huynh !
Tiểu Thiên bối rối:
- Tuổi của tiểu sinh cha đến mời ba....
Như Thủy reo lên:
- Cha đến nghĩa là sắp đến! Muội chỉ đúng mời hai thôi! Như vậy, huynh đủ tc ách làm huynh của muội rồi ! Đã lâu rồi muội chỉ muốn gọi ai đó là huynh như trước kia muội đã từng gọi!
Tiểu Thiên nhăn mặt:
- Tiểu sinh chỉ là người là người tứ cố vô thân, so với Tiểu th...
Như Thủy vẫn nhanh miệng:
- Muội cũng vậy, đâu khác huynh ! Song thân đã mất, đến vị biểu huynh năm năm trước cũng bị thất lạc! Giang huynh nỡ nào khước từ mộtước nguyện tầm thường của muội ! ?
Tiểu Thiên đành gật đầu:
- Cảnh ngộ của tiểu thư quả nhiễn không khác với cảnh ngộ tiểu sinh! Như vậy, tiểu sinh đành thất lễ xin được gọi tiểu thư là Hà muội theoước nguyện !
Hà Như Thủy nhảy reo lên:
- Hay quá ! Hạ tỷ tỷ nghe cha ? Đông tỷ tỷ nghe cha ? Muội bây giờ có một nghĩa huynh rồi đấy! Thích quá ! Thích quá !
Tiếng reo của Hà Như Thủy vừa chấm dứt cùng một lúc với việc Tiểu Thiên phát hiện có một bóng người đang từ phía xa chạy đến, một tiếng kêu kinh ngạc cũng được đưa đến:
- Điều gì khiến chủ nhân thích thú đến vậy ?
Vút !
Nhìn người đang lao đến cũng là một nữ nhân có niên kỷ xấp xỉ như hai thị tỳ Hạ - Đông câu hỏi của nữ nhân này chứng tỏ đó phải là một thị tỳ khác, và nếu Tiểu Thiên đoán không lầm thì chính là Xuân tỷ tỷ như Hà Như Thủy khi nãy có đề cập !
Dúng như Tiểu Thiên đoán, Hà Như Thủy đang lên tiếng, nói với nữ nhân mới đến:
- Lại đây nào, Xuân tỷ tỷ muội xin dẫn kiến, đây là Giang Thiên; người vừa được muội nhận làm nghĩa huynh !
Quay qua Tiểu Thiên, Như Thủy hớn hở:
- Còn Giang huynh, đây là những người thường hay hầu cận muội ! Gia bá bá và mọi người vẫn gọi họ là A Xuân, A Hạ, A Đông ! Nếu Giang huynh không ngại, hãy gọi họ như muội thường gọi.
Tiểu Thiên gật đầu :
- Xuân tỷ tỷ ! Đệ được cứu mạng tất phải có phần của Xuân tỷ ! Đệ sẽ không quên đại ân này của ch vị tỷ tỷ !
A Xuân mỉm cười, hòa với nỗi vui mừng của Như Thủy:
- Giang huynh đệ chớ khách sáo! Bất luận ai, nếu được tệ chủ nhân xem trọng và người đó nếu cũng muốn đối xử tốt với tệ chủ nhân, A Xuân này sẽ xem người đó ngang hàng với chủ nhân !
Đưa mắt nhìn Như Thủy, A Xuân bảo:
- Lúc thuộc hạ vào trấn thành, thực hiện việc chủ nhân sai bảo, có nhận được tin truyền của Đại lão gia! ý của đại lão gia là...
Như Thủy xua tay ngăn lại :
- Gia bá bá chỉ muốn gọi ta về thôi điều đó không cần phải vội ! Còn việc muội nhờ Xuân tỷ đã thực hiện đến đâu ?...
A Xuân vội vã trao cho Hà Như Thủy một bọc vải:
Thuộc hạ đã mua đủ! Hy vọng sẽ vừa với Giang huynh đệ!
Biết đó là y phục của mình, Tiểu Thiên đưa tay đón lấy, đồng thời còn hỏi A Xuân:
- Đệ phái thay đổi y phục, Xuân tỷ...
Hiểu ý. A Xuân đưa tay chỉ vào một rặng liễu phía xa:
- Cỗ xe của chủ nhân đang ở đó. Giang huynh đệ nếu không ngại xin cứ dùng tạm.
Tiểu Thiên nào dám chần chừ, vội vàng ráo bước đi đến nơi A Xuân chỉ!
Một lúc sau, khi quay trở lại, tay Tiểu Thiên vẫn cầm bọc vải và bên trong bây giờ là y phục của Như Thuỷ nay đã được Tiểu Thiên thay ra.
Trao trả cho A xuân. Tiểu Thiên lúng túng nói không ra tiếng - Xuân tỷ ? Cái này.... à... à...
A Xuân mỉm cười nhận lấy bọc vải:
- Đã là nghĩa huynh của tệ chủ nhân, chỉ mong sau này Giang huynh đệ luôn đối xử tốt, đừng bao giờ để tệ chủ nhân buồn phiền ! Làm được điều này, đó là cách Giang huynh đệ báo đáp bao công khó của bọn ta, hà tất phải nói lên những lời đáp tạ sáo rỗng.
Không riêng gì A Xuân, như sau này Tiểu Thiên mục kích. A Đông, A Hạ đều luôn quan tâm đến Hà Như Thuỷ ! Họ mến Như Thuỷ, cứ như giữa họ không phải là chủ bộc mà là tỷ muội cùng chung cốt nhục.
Do đó thay vì nói lên những lời sáo rỗng hoàn toàn vô ích, Tiểu Thiên bỗng thốt lên những lời nói xuất phát từ đáy lòng:
- Tiểu đệ hiểu rồi ! Là huynh muội, nếu cần tiểu đệ thà chấp nhận khổ lụy vế phía mình còn hơn là để Như Thủy muội gánh chịu!
Câu nói của Tiểu Thiên vừa dứt, trên sắc mặt của A Xuân ngoài những biểu hiện hài lòng dường như còn có thêm sự ngỡ ngàng!
Điều đó khiến Tiểu Thiên nghi hoặc, ngỡ đã nói điều gì đó không đúng!
Và Tiểu Thiên chỉ hiểu tất cả khi nghe Hà Như Thuỷ đội nhiên lên tiếng:
- Vậy là đúng như dự định! Xuân tỷ ! Muội giao cho Xuân tỷ toàn quyền điều động!
Với sắc mặt thật khẩn trương, A Xuân lập tức phân phó:
- Lệnh của Đại lão gia tuy không rô ràng nhưng thuộc hạ hiểu ngay bây giờ cha phải là lúc chúng ta quay về sơn môn ! Hạ muội, Đông muội ? Hai người mau đưa chủ nhân và Giang huynh đệ vào xe ! Sau khi cải trang xong, chúng ta Cùng đưa chủ nhân đến Động Đình Hỗ ! Nhanh lên nào !
Cũng khẩn trương không kém A Xuân , A Hạ và A Đông cùng vội vã chạy vế phía cỗ xe !
Kinh ngạc, Tiểu Thiên hỏi Như Thủy:
- Điều gì đã xảy ra ? Dường như mọi người định đi đến một nơi nào khác và bây giờ phải chuyển hướng trở về phía Động Đình Hỗ ?
Hà Như Thủy gật đầu thừa nhân:
- Bọn muội xa nhà đã lâu, đang định quay về Giang Nam ! Nhưng như Xuân tỷ đưa tin, ở sơn môn hiện đang xảy ra biến loạn, đại lão gia mà Xuân tỷ vừa nhắc...chính là Đại sư bá của muội, Đại sư bá sợ muội bị liên luỵ nên có lệnh ngăn cản bọn muội hồi sơn! Bọn muội đành phải chọn giải pháp khác là đi đến Động Đình Hồ, nơi Tam sư cô của muội đang cư ngụ !
Tiểu Thiên hoang mang:
- Vậy còn tiểu huynh; không lẽ tiểu huynh cũng phải đi theo Hà muội?
Hà Như Thủy cười nhẹ:
- Đúng lý ra, như Xuân tỷ đã bàn, trong hoàn cảnh này bọn muội đành phải chia tay với huynh ! Nhưng như muội giải thích và cũng nhờ câu nói khảng khái vừa rồi của huynh xem ra A Xuân đã chịu theo ý muội ! Nghĩa là sẽ cho huynh đi cùng ? Thế nào ! Hay huynh đã có nơi cần phải đi, không tiện đi chung đường với muội ?
Tiểu Thiên đang muốn đến Giang Nam hoặc Động Đình Hồ, gặp cơ hội này có lý nào Tiểu Thiên bỏ qua !
Tiểu Thiên mỉm cười:
- Nói như vậy, nếu vừa rồi không có lời hứa của tiểu huynh. Xuân tỷ và cả Hà muội nữa vì không tin sẽ không chấp thuận cho tiểu huynh đi chung đoàn?
A Xuân đang quay lại và đã nghe câu Tiểu Thiên hỏi ! A Xuân lên tiếng:
- Giang huynh đệ nếu có phiền trách thì xin cứ phiền trách ta! Ta đã nghĩ, lần đi này thế nào cũng chạm cường địch, nếu Giang huynh đệ không thật lòng như tệ chủ nhân đã thật lòng, bọn ta đâu thể vì một người xa lạ mà phải tự gánh thêm phiền não!
Nhưng bây giờ thì khác, Giang huynh đệ hoặc thật tâm hoặc nhờ khéo nói đã khiến tệ chủ nhân vui lòng! Bọn ta dù phải chịu ít nhiều tân khổ quyết không để Giang huynh đệ gặp nguy hiểm !
Dù A Xuân đã lên tiếng nói nhưng Tiểu Thiên hầu như vẫn không nhận ra A Xuân trong lốt cải trang thần diệu!
Với chiếc roi da cầm trên tay, đầu được một dải lụa cột chặt che đi những lọn tóc mềm mại và tha thớt của nữ nhân, với cách phục sức mới, A Xuân hiện giờ trông ra dáng một xa phu sẵn sàng ra roi điều động cỗ xe song mã lăn bánh!
Cũng Vậy, khi A Hạ và A Đông xuất hiện trong bộ dạng mới, Tiểu Thiên nhìn họ thật giống những đại hán uy mãnh:
đao cài ngang lưng và tuấn mã làm chân !
Họ đang đưa cỗ xe song mã đến!
Đưa tay vén rèm, A Xuân hối thúc:
- Chủ nhân và Giang huynh đệ mau vào xe! Chúng ta cần phải lên đường ngay!....
Do hãy còn nhỏ nên giữa Hà Như Thủy là Tiểu Thiên hầu như cha lưu tâm đến vấn đến tỵ hiềm nam nữ, cả hai thản nhiên chui vào cỗ xe!
Sau khi buông kín rèm, A Xuân lại lớn tiếng điếu động:
- Hạ muội đi phía trước mở đường!
Đông muội đoạn hậu và đừng quên lưu lại ám ký để sau này Thu muội dễ tìm ! Đi nào !
Trót !....
Vung roi da. A Xuân lập tức cho cỗ xe phi nước đại!....
Đưa mắt nhìn ra ngoài. Tiểu Thiên cũng phải thần phục tài kỵ mã điêu luyện của A Hạ Và A Đông cả hai, một chạy trước một đi ở phía sau, không hề làm chậm cước trình của cỗ xe mà cũng không tạo khoảng cách quá xa so với cỗ xe !
Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn Như Thủy:
- Tiểu huynh không ngờ bọn họ là người thuộc giới võ lâm ! Nhìn họ nào ai dám bảo họ là nữ nhân?
Hà Như Thủy cũng tỏ ra kinh ngạc:
Giang huynh không biết võ công ư ? Muội thật không ngờ đấy !
Tiểu Thiên thở ra:
- Thật sự thì... tiểu huynh cha từng luyện võ. Hà muội tin lay không cũng không hề gì, bất quá tiểu huynh vừa được một lão nhân vô danh ban truyền cho ít nội lực !
Nếu sau đó lão nhân không chết đi, có lẽ tiểu huynh sẽ không lâm nạn và cũng không bao giờ gặp Hà muội!
Như Thủy động tâm:
- Giữa huynh và lão nhân đó có quan hệ như thế nào ? Sao lão bỗng dng ban tặng nội lực cho huynh ?
Tiểu Thiên lắc đầu tỏ ý thất vọng:
- Tiểu huynh chỉ tình cờ gặp lão! Và cho đến giờ tiểu huynh vẫn cha biết rõ tính danh của lão !
- Lão truyền cho huynh bao nhiêu nội lực ?
Tiểu Thiên đáp theo sự hiểu biết:
- Lão mang thương tích đã lâu, theo lão nói....chỉ độ mời năm công phu tu vi gì đó!
- Mời năm ? Vậy là nội lực của huynh cao thâm hơn muội rỗi!
Như đã nghe những lời này, A Xuân ngồi ở phía ngoại bỗng hỏi vọng vào:
- Giang huynh đệ có thân thế nhứ thế nào?...
Không muốn tạo thêm nghi kỵ cho A Xuân. Tiểu Thiên đáp:
- Tiểu đệ từ nhỏ đã côi cút, không rõ gia thế ra sao ! Họ Giang của đệ là do đệ thuận miệng nói ra, nhân câu chuyện tiểu đệ rơi vào nước và nhờ đó được gặp gỡ Hà muội!
A Xuân à lên một tiếng:
- Những gì Giang huynh đệ vừa nói đều là sự thật ?!
Tiểu Thiên nhìn thẳng vào mắt Hà Như Thủy:
- Cũng như những lời thật tâm tiểu đệ đã biểu lộ với Hà muội, những gì đệ đã nói hoàn toàn là sự thật, không hề có đến nửa lời dối trá !
Bức rèm ngăn cách giữa A Xuân và cỗ xe bỗng bật tung lên !
Và Tiểu Thiên thật sự bàng hoàng khi nhận ra tay của A Xuân vừa lao qua tấm rèm và chộp mạnh vào đầu vai nó!
Nhìn rõ sắc mặt sợ hãi của Tiểu Thiên, A Xuân thu tay về với một nụ cười hài lòng:
- Không kịp có phản ứng, quả nhiên cha từng luyện qua công phu ! Trong kinh mạch xuất hiện luồng chân khí bảo hộ, nội lực này ngang với mời năm công phu! Ta tin Giang huynh đệ!
Buông rèm xuống, A Xuân quay lại nhiệm vụ với cỗ xe vẫn đều đều lao đi !
Hà Như Thủy khẽ cười thành tiếng:
- Trong bọn họ Xuân Hạ Thu Đông, Xuân tỷ tỳ là người muội tin tưởng nhất !
Điều gì Xuân tỷ tin thì muội cũng tin! Giang huynh đừng phiền trách Xuân tỷ !
Tiểu Thiên lấc đầu:
- Không những không phiền trách mà tiểu huynh còn cảm thấy tự thẹn với bản thân ! Hà muội nếu muốn, đừng gọi ta là Giạng huynh nữa!
Hà Như Thủy cũng lắc đầu, làm cho hai bím tóc buông lơi cứ đung đưa qua lại:
- Tạm thời huynh cha minh bạch gia thế, muội vẫn sẽ gọi là Giang huynh!
Giang là sông và Hà cũng là sông, muội thích chữ Giang này.
Và trước khi Tiểu Thiên kịp có phản ứng, Hà Như Thủy đột nhiên nói vọng ra ngoài với A Xuân:
- Xuân tỷ nghĩ sao ? Chúng ta có cần thềm trợ thủ không? A Xuân ở bên ngoài cười vọng vào:
- Thuộc hạ cũng đang nghĩ đến điều này ! Nhưng do chủ nhân cha được phép của lệnh sư nên không thể tự quyết định, thuộc hạ xin mạn phép truyền cho y chút công phu của thuộc ha, Chủ nhân nghĩ sao ?
Hà Như Thủy nháy mắt với Tiểu Thiên:
- Gia sư đứng ở hàng thứ hai, sau đại sư bá và trước Tam sư cô ! Bọn Xuân tỷ được gia sư nuối nấng từ bé tuy không bái sư những cũng được gia sư chỉ điểm một ít công phu, mỗi người một thứ công phu khác nhau ! Xuân tỷ luyện chưởng, Thu tỷ luyện khinh công còn Hạ tý và Đông tỷ thì chuyên luyện đao kiếm ?
Hiểu ý của Như Thủy qua cái nháy mất, Tiểu Thiên lớn tiếng nói vọng ra:
- Tiểu đệ tuy có nội lực nhưng không biết cách vận dụng! Nếu Xuân tỷ hạ cố chỉ giáo tiểu đệ cung kính không bằng tuân lệnh!
Bức rèm lại được vén lên cho Tiểu Thiên nhìn thấy trên tay A Xuân vừa đưa vào có câm theo một mảnh giấy xếp nhỏ!
Tiểu Thiên nghe A Xuân căn dặn:
- Đây là khẩu quyết để luyện Tam Phong chưởng, ba chiêu chín thức! Công phu này tạm đủ cho Giang huynh đệ tự phòng thân, hãy nhận lấy !
Vừa đưa tay tiếp nhận, Tiểu Thiên lại nghe A Xuân bảo:
- Ta không thích nghe những lời đáp tạ khách sáo chỉ mong Giang huynh đệ hãy ghi nhớ những gì đã hứa là đủ rồi !
Biết A Xuân muốn nhắc đến việc kết huynh muội với Hà Như Thủy, lời đáp tạ Tiểu Thiên đang định thốt ra đành phải thu lại.
Thay vào đó, Tiểu Thiên khẽ bảo:
- Tiểu đệ hiểu rồi Hà Như Thủy thúc hối Tiểu Thiên:
- Tuy muội cha từng thử luyện qua Tam Phong Chưởng nhưng nếu có chỗ nào Giang huynh không hiểu, muội sẽ giúp huynh?
Nhìn vào mãnh giấy và sau khi đọc lớt qua, Tiểu Thiên cười gượng:
- Đừng nói là có một vài chỗ không hiểu, những gì được Xuân tỷ ghi ở đây, tiểu huynh đến nghe nói cũng cha bao giờ được nghe! Như câu này chẳng hạn:
“Đưa nội lực từ Đan điền truyền theo Nhâm mạch để đến tận chưởng tay....”! Đan điền là gì ?
Nhâm mạch lạ gì ?
Hè Như Thủy tròn mắt:
- Đó là những đại huyệt quan hệ đến việc vận dụng chân nguyên. Giang huynh không biết thật sao ?
Tiểu Thiên lắc đầu vài lợt:
- Tiểu huynh cha được ai khai hóa hoặc chỉ điểm, đương nhiên là không thể biết!
Hà Như Thủy sau một lúc nhìn sững liền bắt đầu giải thích cho Tiểu Thiên hiểu :
- Đại huyệt Đan Điền là nơi phát sinh cũng là nơi tích tụ nội lực. Giang huynh nếu bây giờ khẽ vận lực ắt sẽ cảm nhận nơi bất đầu dẫn lưu một luồng nhiệt khí! Nơi đó gọi là Đan điền !
Tiểu Thiên làm theo và phải kêu lên mừng rỡ với một tay đặt vào bụng dưới:
- Tiểu huynh nhận ra rồi ! Huyệt Đan Điền nằm ở đây phải không?!
Hà Như Thủy gật đầu:
- Trên huyệt Đan Điền một ít, theo hướng chân nguyên đang dẫn lu, Giang huynh sẽ nhận thấy sự thúc đẩy nhè nhẹ từ huyệt Khí Hải !
Cứ như thế, hoặc bằng tay hoặc chỉ bằng lời nói. Hà Như Thủy tuần tự chỉ cho Tiểu Thiên nhận biết bộ vị của mời hai đại huyệt và gần một trăm linh tám trung huyệt!
Đến lúc Hà Như Thủy định chỉ điểm thêm vị trí của các tiểu huyệt đạo, A Xuân như đã lắng nghe từ đầu bỗng nói vọng vào.
- Chỉ dẫn một lúc nhiều như thế, chủ nhăn không sợ Giang huynh đệ không nhớ hết sao ?
Tiểu Thiên lập tức ứng tiếng đáp lại:
- Xuân tỷ đừng lo, tiểu đệ đã ghi nhớ tất cả rối !
Hà Như Thủy kinh ngạc:
- Giang huynh nhớ hết thật sao?
Trước kia muội phải năm bảy ngày mới có thể ghi nhớ tường tận ! Đáng lý muội không nên nói tất cả cùng một lúc. Giang huynh chắc chắn sẽ lẫn lộn!
Tiểu Thiên mỉm cười:
- Không thể nào lẫn lộn được ! Để tiểu huynh nói lại cho Hà muội nghe! Đây này, các đại huyệt và trung huyệt được phân bổ đều cho hai mạch Nhâm Đốc! Theo Nhâm m, từ Đan Điền trở lên sẽ là các huyệt :
Khí hải, Toàn cơ, Trung vỹ, Cự cốt...
Cứ như thế Tiểu Thiên vừa đọc vừa dùng tay chỉ vào thân mình nơi có các huyệt đạo vừa đọc.
Nghe xong, chính A Xuân kinh nghi, phải đưa đầu qua bức rèm:
- Giang huynh đệ chỉ mới học sao lại nhớ được ngay?
Biết rõ ở A Xuân đang có sự nghi ngờ Tiểu Thiên lúng túng giải thích:
- Đệ vẫn thường như vậy, các kinh sách đọc qua nhiều lắm là hai hoặc ba lần đã thuộc.
Thật bất ngườ. A Xuân nhanh tay chộp lại mảnh giấy kh nãy đã trao cho Tiểu Thiên:
- Những gì có ghi trong này đã được Giang huynh đệ nhìn qua rồi! Giang huynh đệ thử đọc lại cho ta nghe xem?
Nhắm chặt hai mắt để nhớ lại, và Tiểu Thiên sau khi mở mắt hắn bắt đầu đọc luôn một hơi:
“Muốn vận dụng nội lực để biến thành Tam phong chưởng, ở đệ nhất thiêu có ba thức! Thức thứ nhất là phải đưa chân nguyên từ Đan Điền qua chí Hải đến Khúc Trì...” Tiểu Thiên càng đọc thì A Xuân càng kinh nạc! Vì nó đọc như người đã từng học đến lưu thông, ngoại trừ những sai sốt không đáng kể! A Xuân như vẫn cha tin, bất ngờ lên tiếng gọi A Hạ:
- Hạ muội ? Hãy cho ta tạm mợn khẩu quyết Tam Phong Kiếm của muội !
Những gì xảy ra trong xe dường như cũng được A Hạ và A Đông nghe hết ! Do đó, có tiếng A Đông kêu lên:
- Khẩu quyết của Tam Phong Đao khó nhớ hơn, Xuân tỷ hãy thử lại xem nào ?
Như A Đông vừa ném cho A Xuân một mảnh giấy tương tự mảnh giấy trước, Tiểu Thiên lại nhìn thấy cánh tay của A Xuân đưa qua tấm rèm:
- Giang huynh đệ cần bao lâu để thuộc hết khẩu quyết này?
Tiểu Thiện nhận lấy mảnh giấy và đọc lớt qua!
Sau một thời gian đủ cho Tiểu Thiên nếu nhanh lắm thì cũng chỉ đọc hai lợt, Tiểu Thiên trả mảnh giấy vào tay A Xuân:
- Tiểu đệ ghi nhớ hết rồi ! Xuân tỷ nghe thử này :
"Đao pháp phải cương mãnh nên lực đạo phái được phổ vào thân đao. Muốn như thế, chân nguyên nội lực thay vì truyền tâm chưởng phải bắt đầu từ uyển mạch thông qua thân đao. Cách biến chiêu như sau....” A Xuân chờ khi Tiểu Thiên đọc xong mới kêu lên thảng thốt:
- Hoàn toàn đúng với khẩu quyết Tam Phong Đao ! Đông muội cảm thấy thế nào?
A Hạ có phần bất phục bỗng cho ngựa chạy chậm lại! Khi đã chạy ngang bàng với cỗ xe, A Hạ vén rèm và trao cho Tiểu Thiên một quyển sách mỏng:
- Đây là yếu quyết để luyện nội công. Nếu Giang huynh đệ sau khi đọc qua một lợt mà vẫn có thể ghi nhớ tất cả, nó sê thuộc vê Giang huynh đệ!
Hà Như Thủy kinh tâm :
- Hạ tỷ tỷ ! Đó chính là...
A Hạ Cớp lời:
- Không sai ! Tâm pháp này là do lệnh sư giao cho thuộc hạ, bảo phải trao tận tay Đại lão gia ! Có như thế mới có thể minh chứng, hoặc Giang huynh đệ là người thật sự toong tuệ hoặc chúng ta đã bị Giang huynh đệ giở trò ! Chủ nhân yên tâm, yếu quyết này cha thật sự đầy đủ chúng ta không ngại công phu bổn môn lậu truyền!
Hà Như Thủy lặng người nhìn Tiểu Thiên đang chú tâm chú mục dồn vào quyển sách mỏng!
Như A Hạ đang dõi nhìn, Tiểu Thiên chỉ đọc qua một lợt là lập tức trao. trả cho A Hạ !
A Hạ kinh nghi:
- Giang huynh đệ đã thuộc?
- Tiểu Thiên gật đầu và vừa nhắm mất vừa đọc lại toa bộ, trong khi A Hạ phải dò theo sách...
- “Từ thủa Hồng Hoang vũ trụ là một khối h vô? Có Có Cực thì phải có Hữu Cực ! Hvô sinh Lưỡng nghi, Lưỡng nghi sinh Tứ Tượng.
Sau Tứ Tượng là Bát Quái, Ngũ hành ! Trong Bát quái chỉ có Càn- và Khôn là chủ đạo....” A Hạ do quá kinh ngạc nên quên việc điều động tuấn mã! Vì thế, khi Tiểu Thiên dứt lời, Hạ phơi mấy lần giục ngựa mới có thể chạy ngang hàng với cỗ xe!
A Hạ nhìn Tiểu Thiên như nhìn một quái vật:
- Làm cách nào Giang huynh đệ có thể ghi nhớ tất cả chỉ sau một lần đọc qua?
Tiểu Thiên nhún vai:
- Đệ không biết ! Có lẽ như Hạ tỷ tỷ vừa nói, đệ thật sự được cao xanh phú cho thông tuệ khác người?
Hà Như Thủy xua tay định bảo A Hạ hãy trở lại nhiệm vụ, thì ở phía trước bỗng nghe tiếng A Xuân hô hoán:
- Tất cả hãy cẩn trọng người ở phía trước!
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 08:31 PM.
Vút ! Vút ! Vút !
Nhìn những nhân vật vừa xuất hiện, họ gồm năm người và đều cài đại đao ngang lưng, Tiểu Thiên cha kịp hỏi đã nghe tiếng A Hạ lầm bầm :
- Không Động phái! Họ đến để làm gì?
Cũng một ý như vậy, ở phía trước có tiếng của A Xuân cố tình nói ra trầm trầm cho phù hợp với lốt cải trang, là một vị xa phu:
- Tệ chủ nhân đang trên đường hồi trang, cho hỏi, chư vị huynh đệ Không Động phái có hành động này là hàm ý gì ?
Nhân vật ra dáng đầu lãnh của nhóm người mới xuất hiện, chợt ném về phía A Xuân cái dò xét.
- Bổn phái nếu có gì thất lễ mong huynh đài bỏ qua cho! Chẳng hay quý chủ nhân là người thuộc Trang nào trong Tam Trang?
Nhìn qua rèm Tiểu Thiên thấy A Xuân dùng chiếc roi da chỉ vào thành xe bên tả:
- Đây là tiêu ký của tệ trang, chư vị hà tất phải giả vờ như không biết!
Nhân vật nọ cười lớn:
- Thanh Trúc Trang? Ha.... Ha....
Chứng tỏ tin tức bọn ta nhận được hoàn toàn không lầm!
A Xuân biến sắc:
- Thế nào là không lầm?
Nhân vật nọ quắc mắt:
- à ngươi chứ không phải ta đang giả vờ! Trên giang hồ ai lại không biết Thanh Trúc Trang chính là tai mắt của Ngũ Hành Bang và hiện nay Ngũ Hành Bang đang xảy ra chuyện gì, không lẽ ngươi không biết?
Tiểu Thiên bàng hoàng khi nghe nhân vật nọ khẳng định như vậy! Và nó đang cố tránh Ngũ Hành Bang nhưng do quỷ thần xui khiến nó lại tự đâm đầu vào một nói được xem là tai mắt của Ngũ Hành Bang!
Nhưng Tiểu Thiên phải hoang mạng thập bội khi nghe A Hạ vừa giục ngựa tiến lên vừa nói lời phản bác:
- Thanh Trúc Trang là Thanh Trúc Trang, không liên can gì đến Ngũ Hành Bang như các hạ nói. Một đàng thì ở tận Giang Nam; một bên thì ở mãi Động Đình Hồ! Lời của các hạ xem ra không có căn cứ!
Nhận vật nọ lại cười:
- Có căn cứ hay không, chờ khi bọn ngươi gặp chưởng môn bổn phái sẽ rõ! Bọn ngươi muốn thế nào? Tự ý đi theo ta hay chờ ta ra tay động thủ?
A Xuân khẽ rít:
- Giữa bổn trang và quý phái tuy không phải thân thiện nhưng cũng cha bao giờ xảy ra hiềm khích! Hành vi này của các hạ phải chăng thật sự muốn cùng bổn Trang đối đầu?
Choang!
Nhân vật nọ bằng thân thủ lợi hại đã bất ngờ bạt đạo đưa ra phía trước!
Y còn quát:
- Tư Mã Thanh này bình sinh chỉ biết tuân theo lệnh dụ của những chưởng môn nhân hành sự! Nếu phải đối đầu, đao của ta cha bao giờ tỏ ra ngần ngại. Bọn ngươi đi hay không đi?Nói !
A Hạ vùng cười lên:
Các hạ đã không ngần ngại có lý nào đao của bổn cô nương lại chịu thua kém?
Xem đao?
Choang!
Vù...
Vẫn ngồi trên lưng tuấn mã, A Hạ vừa bạt đao vừa cho ngựa phóng ào về phía TMã Thanh!
Tự Mã Thanh có phần kinh ngạc khi nghe A Hạ trong võ phục nam trang nhưng khi tự xng lại tự nhận là nữ nhân:
- Tam Phong Đao Pháp. Bọn ngươi không phải người Thanh Trúc Trang?! Càng tốt ! Đỡ !
A Xuân bật cười lảnh lót:
- Không sai! Và bọn ngươi sẽ biết thế nào là sự lợi hại của bổn trang Huỳnh Phong ? Xem chưởng!
Vút!....
A xuân từ cỗ xe bỗng bật người lao vút vào những nhân vật Không Động phái còn lại. Khi đến đúng tầm, từ tâm chưởng của A Xuân liền xuất hiện một luồng cuồng phong uy mãnh!
Phe đối phương lập tức khoa đao và gầm lên vang dội:
- Tam Phong Chưởng ư?
hãy xem đao pháp của bổn phái!
Choang!....
Vù! ...
Choang!....
Vù!....
Không hiểu A Đông từ phía sau đã tiến lên phía trước từ lúc nào, ngay khi bốn nhân vật Không Động phái định tiến hành việc vây hãm một mình A Xuân, A Đông bất ngờ hất mạnh trường kiếm:
- Bốn người đánh một, bọn vo sỉ các ngươi không thấy thẹn sao? Xem kiếm!
-Véo!....Véo....
Đã từng đọc qua khẩu quyết Tam Phong Chưởng và Tam Phong Đao; ngay khi Tiểu Thiên minh bạch bọn người A Xuân không phải là người của Thanh Trúc Trang, nghĩa là không liên quan đến Ngũ Hành Bang nó hoàn toàn yên tâm và thật sự hớn hở vì được dịp quan sát từng chiêu từng thức do A Xuân và A Hạ đang thi triển!
Cùng một lúc với những quan sát này. Tiểu Thiên không thể không nhìn thấy lợi thế của A Hạ! Ngồi trên lưng ngựa, tầm đao của A Hạ vô hình chung càng có thêm uy lực, khiến người đứng ở phía dưới là Tư Mã Thanh ngay chiêu đầu đã tỏ ra kém thế!
Nhưng lợi thế của A Hạ không chỉ do ngồi ở trên cao, bản lãnh của A Hạ dường như thật sự cao cường hơn Tư Mã Thanh!
Bằng chứng, như Tiểu Thiên đang nhìn sang phía khác, một mình A Xuân, tay không tấc sắt, vẫn nghiễm nhiên bình thủ với đối phương hai người đều có đại đao trong tay! Như thế cũng đủ biết Tam Phong Chưởng hoặc Tam Phong Đao đều có sự lợi hại nhất định! Càng nhìn Tiểu Thiên càng phấn khích! Và hoàn toàn dễ hiểu khi Tiểu Thiên vừa nhìn vừa bắt đầu hoa tay múa chân!
Ngồi ngay bên cạnh, những cử động của Tiểu Thiên đương nhiên đều được Hà Như Thủy nhìn thấy!
Thoáng mỉm cười, Hà Như Thuỷ khẽ chạm vào Tiểu Thiện:
- Như Giang huynh đã lĩnh hội ít nhiều công phu Tam Phong?
Tiểu Thiên giật mình và đỏ mặt nhìn Như Thủy:
- Xem ra việc luyện công cũng không có gì là khó khăn! Hà muội đừng cười tiểu huynh!
Hà Như Thủy lắc đầu:
- Giang huynh không những thông tuệ mà ngộ tánh cũng cao, muội mừng không hết đâu lý nào lại cười huynh?
Chợt đưa tay chỉ ra ngoài, Hà Như Thủy hỏi:
- Bọn đối phương năm người, chúng ta cũng năm người, Giang huynh có ngại việc động thủ không?
Biết Như Thủy muốn nói gì, Tiểu Thiên ái ngại lắc đầu:
- Tiểu huynh cha từng cùng ai động thủ việc này....
Chộp vào tay Tiểu Thiên, Hà Như Thủy vừa lôi vừa bảo:
- Đây là dịp tốt để Giang huynh lĩnh hội hết mọi biến hóa của công phu vừa luyện, đừng bỏ lỡ cơ hội! Chúng ta cùng đi nào!
Bằng khinh thân pháp mà Tiểu Thiên không ngờ là Như Thủy lại có, Như Thủy lôi Tiểu Thiên lao ra khỏi cỗ xe như một cơn gió lốc!....
Vút !....
Lúc đến khá gần A Xuân, Hà Như Thủy lên tiếng:
- Xuân tỷ hãy nhường một người cho Giang huynh nào.
Dứt lời, Hà Như Thuỷ trước khi buông tay còn xô mạnh vào người Tiểu Thiên!
Điều đó khiến cho Tiểu Thiên phải diện đối điện với một trong hai nhân vật đang giao chiến với A Xuân!
Còn đang lúng túng cha biết phải làm gì Tiểu Thiên bỗng nghe một tiếng quát kèm theo đó là một vệt đao loang loáng cuốn thẳng vào Tiểu Thiên:
- Tiểu oa nhi muốn chết ư?
Mau tránh, bằng không thì nạp mạng!....
ào....ào....
Kinh tâm động phách, Tiểu Thiên định nhảy lùi thì nghe tiếng A Xuân đề tỉnh:
- Chớ vội kinh hoàng ! Tránh sang tả một chút ! Được rồi, phát chiêu đi?
Đến lúc này Tiếu Thiên mới biết nếu chỉ học thuộc khẩu quyết không thôi vẫn cha đủ! Điều cần yếu là khi lâm sự phải có những phản ứng cấp thời và chuẩn xác!
Đây là điều Tiểu Thiên cha đạt được!
Do đó , đang lúc Tiểu Thiên còn lập cập cho việc phát kình thì đao của nhân vật nọ đã đến lúc cuộn đến.
Thất kinh, Tiểu Thiên chỉ biết kêu:
- Xuân tỷ...
A Xuân vẫn nhìn chừng về phía Tiểu Thiên, tiếng kêu của nó có phần làm cho A Xuân hài lòng Do vậy khi A xuân dịch người về phía Tiểu Thiên, vừa phát hiện đỡ hộ chiêu đao cho Tiểu Thiến, A Xuân vừa bảo:
- Cần phải thật bình tâm! Kể cả việc phát chiêu cũng không cần phải câu nệ; cứ thuận chiêu phát chiêu là hay nhất! Giang huynh đệ cứ xem đây! Rõ !Đỡ !....
ào....ào....
ầm!....
Lĩnh hội được phần nào qua cái gạt tay thoạt trông thì nhẹ nhàng của A Xuân nhưng khi biến thành chưởng lực thì kết quả thật lợi hại, Tiểu Thiên hiểu chiêu thức chỉ là hình thức, điều trọng yếu chính là tùy thuộc vào nội lực thâm hậu hay không thâm hậu!
Do đó, ngay khi phát hiện có mộ nhân vật đang len lén da đao về phía A Xuân, ngỡ A Xuân mải phát chiêu nên không thể hay biết. Tiểu Thiên lập tức phát kình theo phản ứng tự nhiên:
- Định ám toán ư ? Không được rồi! Đỡ!
Vù...Vù...
Nhìn chưởng phong thật sự phát ra từ tâm chưởng, Tiểu Thiên phấn khích đến phải tự mỉm cười....
Đang ngấm ngâm quật đao vào A Xuân, nhân vật nọ phát hiện có chưởng từ phía Tiểu Thiên lao đến! Y lập tức hồi đao và quay người thật nhanh về phía Tiểu Thiên:
- Tiểu oa nhi muốn chết! Đỡ!
ào....
Đao phong cuồn cuộn và thân đao lấp loáng ánh dương quang làm cho Tiểu Thiên vừa kinh khiếp vừa thêm lóa mắt ! Điều đó khiến cho Tiểu Thiên quên đi việc phát chưởng!
Thay vào đó theo bản năng tự nhiên, Tiểu Thiên co rúm người và thu hai tay ở trước mặt như muốn nhờ đó sẽ ngăn cản được chiêu đao quá uy mãnh của đối phương?
A Xuân đã phát hiện chiêu đao ám toán của đối phương nên đã quay lại.
Nhìn Tiểu Thiên đang phát chưởng giữa chưởng bỗng bỏ dở đã thế còn bị đao pháp của đối phương đe dọa sinh mạng; A Xuân bật thét lên thịnh nộ:
- Ngươi muốn chết ! Mau buông !
Bằng thủ pháp bất phàm, A Xuân khẽ vẫy tay, phát ra một tia kình mảnh như sợi chỉ, lao thẳng vào thân đao của đối phương!
Viu....Viu....
Choang!
Là tia kình tuy mảnh nhưng khi chạm vào thân đao, uy lực của tia kình liền hiện rõ! Nhân vật nọ vừa bị chấn bay thanh đào vừa bị chấn động khiến hổ khẩu tay phải rách toạc, mau tuôn raướt đẫm ống tay áo! Y kinh hoàng kêu thất thanh:
- Tàn Hồn Chỉ!? Ngươi là...
A Xuân bật lao đến với sát khí ngợp tràn:
- Câm ! Mau nạp mạng!
Viu!....Viu!....
Lại một tia kình thật mảnh xuất hiện cuộn xoáy đúng vào tâm thất của nhân vật kia!
Như nhận ra lai lịch và sự lợi hại của công phu này, nhân vật còn lại từ nãy giờ vẫn giao chiên với A Xuân vội vàng lao đến cứu nguy cho đồng bọn:
- Hoá ra bọn ngươi không thực thụ là người Huỳnh Phong Trang!
- Khoan hãy đắc ý ! Tiếp đao!
ào....ào....
Thản nhiên nhìn ngọn đao cuộn đến đủ gần, xuất kỳ bất ý A Xuân phát xạ thêm một tia kình mỏng mảnh nữa!
Viu....Viu....
Như vậy đồng một lúc A Xuân đã thi triển những hai tia kình và chúng phân ra nhắm vào phe đối phương đủ hai người.
Tiểu Thiên chỉ còn biết trố mắt nhìn bản lãnh thật sự quá cao minh của A Xuân!
Và khi kết quả xảy ra, lần đầu tiên Tiểu Thiên mới biết thế nào là cảm giác bàng hoàng khi phải chứng kiến cảnh thây người ngã gục:
- Phập! Phập!....
- Oa!.... Oa!....
- Phịch!.... Phịch!....
Hai vòi máu cứ phun ra như suối từ hai lỗ thủng chỉ to bàng đầu ngón tay cho dù hai nhân vật kia đã hồn du đia. phủ!
Với cảm giác quá đỗi bàng hoàng, toàn thân Tiểu Thiên như biến thành khúc gỗ vô tri vô giác, đến nỗi không thể nào nhìn thấy ba nhân vật Không Động phái còn lại cũng vừa bị những tia kình lợi hại do A Hạ và A Đông phát xạ để đoạt mạng họ!
Tiểu Thiên chỉ bừng tỉnh khi nghe Hà Như Thủy gọi:
- Giang huynh! Chúng ta có thể đi được rồi!
Nhìn lại cảnh quang, nơi chỉ mới đây vẫn còn diễn ra những trận thư hùng, Tiểu Thiên giờ chỉ nhìn thấy những thi thể bất động với năm cái chết hoàn toàn giống nhau!
Như người mất hồn, Tiểu Thiên tuy cùng Hà Như Thủy bước vào trong cỗ xe nhưng hầu như nó không nhận ra điều đó!
Phái một lúc lâu sau đó nhịp lắc lư đều đều của cỗ xe đã phần nào giúp Tiểu Thiên hoàn hồn, thanh âm của Hà Như Thủy vang lên làm cho Tiểu Thiên hoàn toàn trở lại với thực tại:
- Giang huynh như cha quen nhìn những cảnh trạng tương tự?
Hít một hơi thật dài để trấn tĩnh, Tiểu Thiên buột miệng hỏi:
- Tàn Hồn Chỉ, đây là loại công phu gì? Tại sao mọi người phải dùng công phu đó để hạ sát hại....
Có tiếng của A Xuân từ phía ngoài vang vào:
- Bọn họ rõ ràng có ác ý với chúng ta! Ta không giết họ ắt sẽ bị họ giết! Đạo lý này có nhân vật giang hồ nào không biết!?
Tiểu Thiên lắc đầu:
- Tiểu đệ đã nghe rất rõ, họ chỉ muốn đưa chúng ta đến gặp ai đó! Nếu chúng ta không muốn đi cũng đâu cần phải giết họ!
A Xuân cất giọng thật lạnh lùng:
- Đó chỉ là cớ bọn họ đưa ra! Giang huynh đệ đừng quên bọn họ đã nói, nếu chúng ta bất tuân sẽ bị họ lấy mạng ! Đấy là một đạo lý nữa, Giang huynh đệ hãy nhớ, đao kiếm hoặc quyền cước vốn không có mắt, trong lúc động thủ kẻ nào kém kẻ đó phải chết! Lúc nãy, nếu ta không kịp ứng cứu thì hiện giờ này ngoài năm thi thể kia ắt phải có một thi thể nữa, đó là thi thể của Giang huynh đệ!
Bất phục, Tiểu Thiên định tiếp tục cùng A Xuân tranh biện thì bị Hà Như Thuỷ đưa tay ngăn lại:
- Xuân tỷ nói rất đúng! Sau này, nếu Giang huynh thật sự cùng ai khác Giao thủ nhớ không được khinh suất! Bằng không, chính Giang huynh phải trả giá bằng sinh mạng! Điều đó thật không nên không phải!
Nhìn thẳng vào mắt Hà Như Thủy, Tiểu Thiên hỏi thẳng thừng:
- Thanh Trúc Trang, không phải; Huỳnh Phong Trang, cũng không phải. Rối cuộc Hà muội và mọi người có xuất xứ như thế nào? Có hay không có liên quan đến Ngũ Hành Bang?
Hà Như Thủy đáp thật nhỏ nhẹ:
- Thật ra thì...
A Xuân bỗng nói xen vào:
- Chủ nhân đừng quên những cấm điếu của bổn môn!
Hà Như Thủy thoáng cau mặt:
- Xuân tỷ ? Muội nghĩ muội nên nói cho Giang huynh biết! Vì điếu đó trước sau gì Giang huynh cũng biết!
Có tiếng A Xuân thở ra:
- Chủ nhân là chủ nhân ! Chủ nhân muốn thế nào cũng được, thuộc hạ thật không dám ngăn cản.
Nghe thế, Hà Như Thủy thoáng ưu t:
- Thôi được ! Muội chỉ nói những gì có thể nói, Xuân tỷ đừng thở ra như vậy nữa!
Nhìn lại Tiểu Thiên, vẫn đang chờ lời giải thích, Hà Như Thủy nói thật chậm, vừa nói vừa suy nghĩ:
- Trên giang hồ, ngoài võ lâm thất đại phái và một đại bang là Cái Bang, vẫn còn những môn, bang phái khác! Có một câu ca vốn được truyền tụng trên giang hồ để ám chỉ những môn bang phái này! Đó là :
Nhất Bang Ngũ Hành - Nhất Đạo Huyền Thông - Tiểu - Trường Nhị Kiếm - Tam Trang xng hùng!
Tiểu Thiên gật đầu:
- Ngũ Hành Bang, Huyền Thông Linh Đạo, Tiểu -Kiếm chưởng Trung Xuyên Bách Bộ Hàn Nam Long -Lãnh Kiếm Phi Thủ Giang hồ đệ nhất kiếm Cao Sơn -Thanh Trúc Trang. Huỳnh Phong Trang ! Hãy còn một trang nữa là đủ với câu ca này!
Hà Như Thủy nghi hoặc:
- Giang huynh cũng nghe nói về họ?
Tiểu Thiên cố ý thở ra:
- Trên bước đường lưu lạc phần thì tiểu huynh tự nghe ngóng phần do lão nhân đã truyền nội lực cho tiểu huynh có đề cập đến! Kiến văn của tiểu huynh về giới giang hố vẫn cha phải là nhiều! Như cái gì là võ lâm thất đại phái tiểu huynh cha từng nghe qua!
A Xuân từ phứa trước lại xen vào:
- Giang huynh đệ có thể nói qua nhân dạng của vị lão nhân đó không?
Đã lường trước điều này, Tiểu Thiên bỗng cất giọng ai oán:
- Gọi là lão nhân vì đệ không còn cách nào khác để gọi! Thật ra khi hai bên chạm mặt, đệ phải gọi lão là quái nhân!
Hà Như Thủy kinh ngạc:
- Quái nhân ? Tại sao ?
- Lão bị thù nhân hãm hại, thân thể hầu như bị tàn phế toàn bộ! Mất một tay, hai chân bị hóa cốt! Ngũ quan lệch lạc do diện mạo bị hủy, lưỡi bị cắt nên muốn phát âm cũng khó!
Hà Như Thủy co rúm người:
- Nhân dạng này có gọi là quái nhân cũng phải! ái chà, không ngờ trên đời này lại có hạng người ra tay tàn độc với đồng loại như vậy!
Tiểu Thiên lại thở ra:
- Nếu tiểu huynh biết hung thủ là ai nhất định sẽ cho kẻ đó nếm đủ mùi đau khố để báo thù cho lão nhân!
A Xuân lên tiếng:
- Một nhân vật có thể bị kẻ thù đối xử như vậy ắt phải là một nhân vật có bản lãnh! Tại sao chỉ còn lại mời năm công lực để trao tặng cho Giang huynh đệ?
Để đánh tan lòng nghi kỵ của A Xuân, Tiểu Thiên giải thích đúng như sự thật:
- Có lẽ đúng như Xuân tỷ nói! Chính lão nhân khi truyền nội lực cho đệ cũng thừa nhận rằng lão chỉ còn lại khoảng mời năm công phu!
Hà Như Thủy gật đầu:
- Có lẽ lão nhân đã phải hao phí nhiều chân lực bản thân cho việc chữa trị thương thế hoặc chi trì sinh mạng, nên khi gặp Giang huynh lão chỉ còn lại bao nhiêu đó!
Ngầm coi như việc tra hỏi đã hết Hà Như Thủy thản nhiên nói tiếp chuyện lúc nãy:
- Còn một trang nữa cho đủ Tam Trang, đó chính là Hắc Sát Trang mà Trang chủ chính là sư phụ của muội! lúc nãy muội đã không nói thật, công phu Tam Phong của bọn Xuân tỷ là do Tam sư cô của muội dạy! Về Tam sư cô cũng chính là Trang chủ Huỳnh Phong Trang?
Tiểu Thiên kêu lên:
- Như vậy Trang Chủ của nhị trang Hắc Sát, Huỳnh Phong nói như vậy đều là shuynh sư muội?
Hà Như Thủy mỉm cười:
- Cha hết đâu, Đại sư bá của muội lại là Trang chủ Thanh Trúc Trang!
- Thảo nào trên cỗ xe của muội, vẫn là người Hắc Sát Trang nhưng lại vẽ tiêu ký của Thanh Trúc Trang! Nếu không có mối quan bệ này....
Hà Như Thủy gật đầu:
- Giữa muội và Trang Thanh Trúc còn có mối quan hệ mật thiết hơn thế nữa! Gia mẫu và Đại sư bá chính là bào huynh bào muội ! Vậy những lúc cần phải nói chuyện trong thân tình, muội vẫn gọi Đại sư bá là Đại cửu cửu!
Tiểu Thiên bất giác hỏi:
- Vậy việc Thanh Trúc Trang là tai mắt của Ngũ Hành Bang, điều này phải hiểu như thế nào?
Hà Nhừ Thuỷ cha kịp đáp thì ở đâu đó phía ngoài bỗng có một giọng trầm trầm vang lên thật đột ngột:
- Vô lượng thọ phật! Ch vị Thanh Trúc Trang xin dừng lại!
Hà Như Thủy tái mặt:
- Võ Đang phái sao cũng đến?
Tiểu Thiên cũng phải hoang mang:
- Họ niệm phật, Võ đang phái cũng có người xuất gia sao?
Một lần nữa Hà Như Thủy định giải thích thì bị tiếng của A Hạ cắt ngang:
- Bọn ta là người của Hắc Sát Trang! Ch vị đạo trưởng hãy mau mau nhượng bước!
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 08:32 PM.
Vén rèm nhìn ra, Tiểu Thiên thấy A Hạ vẫn cứ thúc ngựa định lao bừa vào những đạo nhân Võ Đang phái đang cố ý đứng ngáng đường!
Thầm lo sợ cho những đạo nhân nếu họ không kịp tránh ắt sẽ bị những vó chân mạnh mẽ của tuấn mã do A Hạ điều động giày xéo, Tiểu Thiên bất giác kinh ngạc khi mục kích rõ sự việc!
Một đạo nhân có dáng dấp không lấy gì làm to lớn bỗng ngang nhiên thò tay chộp vào hàm thiếc của con tuấn mã!
Đang định lao đi vì bị A Hạ thúc giục con tuấn mã do không thể thoát cánh tay đang giữ chặt hàm thiếc nên kinh hoảng kêu hí vang trời.
Là chủ nhân, A Hạ vì lo cho tuấn mã nên bất ngờ đưa cao cánh tay quật mạnh xuống cánh tay của đạo nhân nọ:
- Có thái độ này, phải chăng đạo trưởng tự xem mình là cường sơn thảo khấu?
Mau buông!
Vù!.... Vù!....
Đạo nhân nọ không vì chiêu chưởng của A Hạ mà phải buông tay! Cánh tay còn lại liền được vị đạo nhân sử dụng !
- Dùng công phu Tam Phong sao nữ hiệp tự nhận là người Hắc Sát Trang? Dừng tay nào!
Vù!....
ầm!....
Họ ra chiêu thật nhanh và ở khoảng cách thật gần, tiếng chạm kình làm cho cả hai phải cùng một lúc nhân nhượng!
Vị đạo nhân buông tay và bước lùi! Trái ngược lại, A Hạ tuy đã đem lại sự tự do cho tuấn mã nhưng bản thân lại không thể tiếp tục ngồi trên lưng ngựa, tiếng chạm kình đã hất A Hạ lộn ngược người vế phía sau!
Tuấn mã được tự do và không có người kìm cương, tiếng chấn kình ngay bên tai làm cho nó giật mình lồng lên, hí vang...
Vô tình, những vó chân của tuấn mã bỗng lao thẳng vào một đạo nhân khác!
Tiểu Thiên kinh hoảng và chực kêu thì nhìn thấy đạo nhân nọ có những phản ứng thật linh hoạt!
- Đứng lại, không được hỗn!
Cùng với tiếng quát to như tiếng sấm nổ, đạo nhân nọ còn chộp hai tay vào hai chân trước của tuấn mã!
Bị chộp như vậy, tuấn mã không những vô phương thế lao đi mà còn bị lực kéo xuống khiến toàn thân nó phải từ từ khuỵu sát xuống!
Thương cho tuấn mã, A Hạ định lao đến ứng cứu:
- Lão lỗ mũi trâu....
Bất ngờ A Xuân từ phía cỗ xe bật lên tiếng quát:
- Hạ muội không được nôn nóng! Còn đạo trưởng, hạ thủ xin lưu tình!
Kết quả sau tiếng quát này là cả A Hạ lẫn vị đạo nhân đang khống chế tuấn mã đều phải bừng tỉnh trở lại!
A Hạ bước lui khi nhìn thấy đạo nhân nọ cũng từ từ buông tha tuấn mã!
Sự việc bỗng trầm hẳn lại và chỉ bị phá vỡ khi có tiếng kêu hí... hí...của tuấn mã vang lên!
A Xuân dõng dạc lên tiếng:
- chư vị đột nhiên xuất hiện như thế này thật ra là có điều gì cần chỉ giáo?
Một đạo nhân lên tiếng:
Ngũ Hành Bang đang có những hành vi đi ngược lại công đạo! Được lệnh chưởng môn sai phái, bần đạo chỉ muốn mời chư vị cùng lên tệ phái một chuyến!....
A Xuân mỉm cười:
- Chuyện của Ngũ Hành Bang đâu có liên can gì đến bổn Trang? Lời của đạo trưởng, bọn ta e khó tuân thủ!
Đạo nhân nọ vẫn thản nhiên:
Thanh Trúc Trang là tai mắt của Bang Ngũ Hành, do đó...
A Xuân cướp lời:
- Bọn ta là người Hắc Sát Trang, đạo trưởng chớ nên quên điều đó!
Đạo nhân nọ không một chút bối rối:
- Đối với ai khác thì Hắc Sát và Thanh Trúc Trang không có liên can! Nhưng đối với tệ phái Võ Đang, hai trang này thực chất chỉ là một, và Huỳnh Phong Trang cũng vậy!
A xuân lạnh giọng:
- Toàn là những lời nói khiên cưỡng, khó chấp nhận. Chẳng qua Võ Đang phái chỉ muốn làm khó dễ bản trang mà thôi?
Đạo nhân nọ cao giọng:
Tùy nữ hiệp muốn nghĩ thế nào cũng được.
Nếu không thể mời, bần đạo đành phải dùng vũ lực vậy!
A Xuân cười lên:
- chư vị dám ư ? Ha....Ha....
Đạo nhân nọ phẩy tay vế phía sau:
- Đã có kiếm trận Cửu Cung ở đây ý định của bần đạo không thể không thực hiện ! Lên !
Sau cái phẩy tay ra hiệu của đạo nhân nọ, Tiểu Thiên nhìn thấy bọn đạo nhân gồm đúng chín người bỗng chạy ùa lên, tạo thành một vòng vây, vây kín bọn A Xuân ba người và luôn cả cỗ xe bên trong có Hà Như Thuỷ và Tiểu Thiên. Không những thế, chín vị đạo nhân cũng cùng một lợt rút xoạt chín thanh trường kiếm, tạo khí thế không thể tránh khỏi việc động thủ.
A Xuân bất ngờ xông về phía trước:
- Hạ muội, Đông muội ! Lên !....
Vút!.... Vút!.... Vút!....
Do sự di chuyển của bọn A Xuân, vòng vây của chín vị đại nhân cũng di chuyển theo, khiến cho cỗ xe lúc này đã vô tình nằm ngoài vòng vây của kiếm trận!
Như muốn Tiểu Thiên hiểu rõ hơn, bên trong xe Hà Như Thuỷ bỗng thì thầm:
- Nếu Thiếu Lâm phái có La Hán Trận là công phu trấn sơn thì Cửu Cung Kiếm Trận của phái Võ Đang cũng có công dụng tương tự! Xuân tỷ vì sợ hệ luỵ đến chúng ta nên cố tình đưa kiếm trận tiến xa lên phía trước!
Giang huynh nên nhìn cho kỹ để biết rõ sự lợi hại của kiếm trận này.
Không cần Hà Như Thuỷ nhắc nhở, Tiểu Thiên từ nãy giờ tuy nghe nhưng mất vẫn chú mục vào những diễn biến phía trước.
Ngay khi Cửu Cung Kiếm Trận cha kịp ổn định phương vị, A Xuân đã bất ngờ xuất chiêu....
- Muốn dùng vũ lực ư?
Vậy thì hãy xem đây!
Vù!....
Không chậm hơn so với A Xuân, A Hạ và A Đông cũng động đao động kiếm!
Cửu Cung kiếm trận tuy lợi hại nhưng muốn bắt giữ bọn ta đâu phải dễ?
Hãy đỡ!....
ào!....
Véo!....Véo!....
Chín vi đạo nhân dù ra tay chậm hơn nhưng khí thế của chín thanh trường kiếm đương nhiên không phải tầm thường!
- Mau phát động kiếm trận! Đánh!....
Véo!....Véo!....
ầm!.... ầm!.... ầm!....
Sau loạt chấn kình đầu tiên, có phần thấy bất ổn, A Xuân bỗng hét toáng lên:
- Đã đến lúc khẩn trương, chúng ta không cần câu nệ tiểu tiết ! Chủ nhân mau đi gọi A Thu đến đây tiếp lực!
Tiểu Thiên thoáng kinh ngạc:
- Gọi Thu tỷ tỷ ư?
Bọn Xuân tỷ đánh không lại họ à?
Không đáp lời, Hà Như Thuỷ vội vã chui ra phía trước cỗ xe và Hà Như Thuỷ điều động cỗ xe chạy đi như một vị xa phu thật sự.
Đi nào!....
Trót!....
Phát hiện điếu này, bọn đạo nhân bỗng hô hoán:
- Bọn họ sắp có thêm viện thủ, chúng ta phải nhanh tay lên ! Đánh !
A Xuân cười dòn dã:
- Hạ muội! Đông muội! Chúng ta cũng đánh thôi! Ha....Ha....
Véo!....ầm !....
Trong khi đó cỗ xe được Hà Như Thuỷ cho chạy đi càng lúc càng nhanh! Và theo phương hướng, Tiểu Thiên có phần kinh ngạc! Nó thò đầu ra ngoài cố nói cho Hà Như Thuỷ nghe:
- Theo tiểu huynh hiểu, Thu tỷ nếu có đi thì phải đi phía sau chúng ta bởi thế mới có chuyện Hạ tỷ luôn luôn ghi lại ám ký ! Sao Hà muội không chạy trở lại mà cứ tiếp tục chạy luôn về phía trước?
Vẫn không một lời hồi đáp, Hà Như Thuỷ bỗng rẽ ngoặt cỗ xe vào một khu rừng!
Cho cỗ xe dừng lại ở một nơi không lấy gì làm kín đáo, Hà Như Thuỷ đến lúc này mới lên tiếng:
- Chúng ta không thể tiếp tục dùng cỗ xe, vì dễ bị phát hiện. Giang huynh mau chọn lấy một con tuấn mã! Nhanh nào!
Thấy Hà Như Thuỷ thuần thục tháo bỏ những dây chằng giữa cỗ xe và đôi tuấn mã, biết Như Thuỷ có ý định như thế nào, Tiểu Thiên bối rối:
- Hà muội ! Tiểu huynh cha từng cỡi ngựa!
Hà Như Thuỷ có một thoáng phân vân:
- Huynh không biết?
Chép miệng, Hà Như Thuỷ tiếp:
- Được rỗi! Chúng ta sẽ dùng chung một ngựa! Muội sẽ không bỏ mặc huynh!
Nhảy thật gọn gàng, Hà Như Thuỷ từ trên lưng ngựa nói vọng xuống xe:
- Giang huynh hãy đưa tay cho muội!
Tiểu Thiên vừa đưa tay ra lập tức được Như Thuỷ kéo mạnh lên!
Vừa thúc gót, Hà Như Thuỷ vừa kéo nhẹ dây cương:
- Đi nào !
Tuấn mã phi mau và được Hà Như Thuỷ cho chạy trở lại con đường đang đi lúc nãy! Đến khi ngựa phi đều, Hà Như Thuỷ từ phía trước nói lại phía sau cho Tiểu Thiên nghe:
- Muội không tìm Thu tỷ! Xuân tỷ nói như vậy là đã có ám hiệu! Chúng ta chạy trước, Xuân tỷ và mọi người sẽ thừa cơ tẩu thoát và chạy theo! Cũng trong ám hiệu này, lâu lâu chúng ta phải lưu lại ám ký để bọn A Xuân dễ dàng tìm thấy chúng ta!
Vừa nói, Hà Như Thuỷ vừa khẽ nghiêng người ném vào thân cây ven đường ba hòn sỏi nhỏ...
Viu....
Phập ! Phập ! Phập !
Nhìn ba hòn sỏi cắm ngập vào thân cây theo hình chữ phẩm, Tiểu Thiên hỏi:
- ám ký đó có ý nghĩa gì?
Hà Như Thuỷ đáp:
- Tam Trang xng hùng! Ba điểm chấm tượng trng cho Tam Trang!
Tiểu Thiên gật gù:
- Tam Trang hợp một ! ý nghĩa cũng dễ hiểu!....
Ngừng lời một lúc, Tiểu Thiên lại hỏi:
Việc Thanh Trúc Trang là tai mắt của Ngũ Hành Bang...
Cũng như lần trước, hoặc Hà Như Thuỷ cha kịp đáp hoặc như lần này Tiểu Thiên hỏi cha dứt lời liền có sự việc khác xen vào cắt ngang!
Lần này là có tiếng kêu:
- Chủ nhân!
Nghe rx thinh âm này, Hà Như Thuỷ cả mừng, cho ngựa dừng lại và gọi to:
- Thu tỷ tỷ đã đến rỗi ư?
Vút !
Một nữ nhân xuất hiện và niên kỷ quả nhiên chỉ ngang bằng bọn A Xuân!
A Thu tỏ vẻ kinh ngạc:
- Còn mọi người đâu! Vị tiểu huynh đệ này là thế nào? Hà Như Thuỷ bắt đầu thúc ngựa chạy tiếp:
- Chúng ta sẽ vừa đi vừa nói! Thu tỷ liệu chạy kịp không?
A Thu trầm giọng :
- Thuộc hạ cũng mới nghỉ ngơi xong! Nếu chỉ chạy khoảng trăm dặm trở lại thuộc hạ sẽ theo kịp! Nào!
Vút!
Nhìn một người chạy bằng hai chân vẫn mặc nhiên chạy ngang hàng với tuấn mã, Tiểu Thiên thán phục:
- Thảo nào Xuân tỷ bão Thu tỷ chuyên về thuật khinh công! Thu tỷ lợi hại thật đấy!
Như biết A Thu vẫn có nhiều điểm muốn hỏi về Tiểu Thiên, Hà Như Thuỷ nhlời vừa hứa bắt đầu thuật lại những tao ngộ của Tiểu Thiên!
A Thu thật sự ngạc nhiên về những gì vừa nghe, bất ngờ đưa Tiểu Thiên một mảnh giấy:
- Nếu Xuân tỷ và Đông muội đã truyền cho Giang huynh đệ chưởng pháp và Đạo pháp, Thu tỷ này cũng có khẩu quyết khinh công để làm quà diện kiến! Giang huynh đệ hãy thử phô diễn trí thông tuệ cho ta xem nào!
Cũng như những lần trước, sau khi đọc qua hai lợt, Tiểu Thiên trả mảnh giấy cho A Thu:
- Xem ra luyện khinh công dễ hơn luyện chưởng và luyện đao! Đệ sẽ làm thử, nếu có gì cha đúng mong Thu tỷ chỉ giáo cho!
Do đây là công phu không cần thiết phải qua giao đấu nên Tiểu Thiên phấn khích nhảy từ trên lưng ngựa xuống! Tung người cố chạy theo ngựa! Tiểu Thiên nghe rõ tiếng A Thu phì cười:
- Giang huynh đệ không cần phong bế toàn bộ sự hô hấp ! Hay thổ nạp thật chậm trong lúc dồn chân khí lên thượng bàn! Được rồi, thân thể giờ đã nhẹ, chạy nào!
Vút!
Tiểu Thiên cố bám theo A Thu.
Vút!
Nhìn Tiểu Thiên hầu như đuổi kịp, A Thu tấm tắc:
- Bằng niên kỷ này, Giang huynh đệ bỗng nhiên có đến mời năm công phụ, tiền đồ nhất định sẽ thành công, rất có thể trở nên cao thủ đệ nhất đó!
Bật cười, Hà Như Thuỷ vì quá phấn khích cũng nhảy khỏi lưng ngựa:
- Chúng ta hãy tỷ đấu khinh công nào!
Vút !
A Thu có phần hốt hoảng:
- Chủ nhân sao lại dụng lực? Nhỡ bệnh trạng lại khởi phát thì sao?
Tiểu Thiên quay đầu nhìn lại:
- Hà muội có bệnh à ? Bệnh gì?
Hà Như Thuỷ cười khúc khích:
- Muội khỏi bệnh rồi! Đây đâu phải lần đầu muội dụng lực! Lúc nãy khi gặp bọn Không Động phái....
Bất ngờ ở phía trước có tiếng quát vang lên:
- Gặp người của bổn phái thì sao? Ngươi chạy đến đây, phải chăng bọn Tư Mã Thanh đều đã mất mạng?
Vút ! Vút !....
Có năm ngươi xuất hiện chặn lối!
A Thu sa sầm nét mặt:
- Vừa nhắc đến Tào Tháo liền xuất hiện! chư vị muốn gì?
Bọn bọ nhìn Hà Như thuỷ:
Tiểu cô nương sao không đáp lời? Bọn Tư Mã Thanh giờ đã ra sao?
A Thu tiến lên:
- Đây là chủ nhân của ta, chư vị nói năng nên giữ lời!
Vẫn không nghe Hà Như Thuỷ nói, bọn kia lập tức bạt đao:
- Rợu mời không uống, bọn ngươi chỉ muốn uống rợu phạt sao? Đỡ !
Vù!....
A Thu vung tay phát kình...
- Chớ vô lễ! Đỡ!
ào....
ầm!.... Choang!....
Bọn kia nhất tề hô hoán:
- Hoá ra là người Huỳnh Phong Bang! Tất cả hãy xông lên? Đánh!....
Vù!....Vù!....
Do bị một đao ập đến, Tiểu Thiên cũng như Hà Như Thuỷ không thể không xuất lực!
Tiểu Thiên cũng bắt chước bọn A Xuân, gầm lên một tiếng:
- Xem chưởng!
ào....ào....
Tiếng chạm kinh liền vang lên ầm...
Lần đầu tiên giao thủ, tiếng chạm kình tuy không hại gì cho Tiểu Thiên nhưng sự vui mừng quá đáng lại làm cho chính bản thân Tiểu Thiên phải giật mình ! Và điều đó suýt nữa gây nguy hại đáng tiếc!
Đao của đối phương lại cuộn đến, mang theo toàn bộ sự giận dữ lẫn nhục nhã:
- Một cao thủ như ta lại chịu kém ngươi, một tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa sao?
Nạp mạng!
Vù...Vù...
Phát hiện bản thân đã chậm và đã bỏ lỡ mất tiên cơ, Tiểu Thiên do thiếu kinh lịch nên thay vì lùi lại tránh chiêu vẫn ngang nhiên phát kình như muốn chuộc lại lỗi lầm vừa rồi:
- Tiểu oa nhi thì sao ? Đừng nên xem thường tiểu oa nhi này ! Hãy đỡ !
ào.... ào....
Cũng có thái độ như A Xuân độ nào, A Thu tuy đang cùng phe đối phương đông hơn giao chiến nhưng vẫn không ít lần dõi mắt nhìn xem từng động tĩnh của Tiểu Thiên! Do đó , hành động của Tiểu Thiên khiến A Thu bật hoảng:
- Giang huynh đệ, đừng...! ồ ! Không kịp rồi! ác tặc, đỡ !
Viu....Viu....
Lúc A Thu kêu cũng là lúc chiêu chưởng của Tiểu Thiên đã phát ra một cách vô dụng, do ngọn đao của đối phương đã tiến đến quá gần. Qúa cấp bách, A Thu đành từ phía xa phát xạ một tia chỉ kình mỏng mảnh vào chiêu đao nọ.
Nghe tiếng A Thu kêu hoảng và còn nhìn thấy sinh mạng bản thân đang như chỉ mành treo chuông. Tiểu Thiên đến lúc này mới hiểu câu A Xuân đã nói:
trong lúc động thủ, kẽ nào kém kẻ đó phải chết! Và chính bản thân Tiểu Thiên giờ đang rơi vào thế kém rõ rệt!
Phát hoảng Tiểu Thiên vội nhích động thân hình, nhảy bật về phía sau thật nhanh!
Vút !
Nhờ đó, lúc tia kình mảnh tợ chỉ của A Thu chạm vào thân đao của nhân vật nọ, ngọn đao bị văng đi thật mạnh nhưng chỉ văng vào chỗ trống, không thể chạm vào Tiểu Thiên.
Choang!....
Vù!....
Cha kịp hoàn hồn sau sự biến này, bên tai Tiểu Thiên bỗng nghe một nhân vật Không Động phái khác quát lên:
- Ngươi vẫn cha nạp mạng ư ?Đỡ!
Hà Như Thuỷ đứng gần đó vội hô hoán nhắc nhở:
- Phải biết tùy thời tùy lúc, Giang huynh! Khi động thủ ngoài việc dùng sức cũng cần phải dùng đến trí nữa! Hãy cẩn trọng kìa!
Tiểu Thiên tuy cha thể ngay lúc này lĩnh hội hết câu nói của Như Thuỷ nhưng chí ít cũng biết thế nào là tùy thời tùy lúc! Do vậy, đối với chiêu đao đang cuộn đến, Tiểu Thiên sau một thoáng mắt suy nghĩ bèn lấy thoái làm tiến, dịch người tránh chiêu của đối phương.
Vút !
Chiêu đao theo đà lao sợt ngang qua người Tiểu Thiên.
Vù!....
Chờ đến lúc đó, thấy người sử đao vì mải phát chiêu nên bây giờ vừa ở quá gần vừa hoàn toàn bỏ trống phần ngực, Tiểu Thiên xuất kỳ bất ý quật ngay vào đó một kình! Đỡ!
ào....ầm!....
Nhìn đối phương phải đau đướn đến nhăn nhó mặt mày, Tiểu Thiên càng thêm phấn khích nhất là lúc nghe tiếng A Thu tán dương:
- Người có cơ trí như Giang huynh đệ quả nhiên dễ dạy bảo! Khá lắm! Hãy xem đây!
A Thu cũng muốn tỏ rõ uy lực nên sau tiếng quát, hai tay lập tức vung tán loạn.
Vù...Vù...
Viu....Viu....
Không chịu kém, Hà Như Thuỷ cũng hét vang:
- Xem chiêu!
ào.... ào....
Bọn người Không Động phái trước những chiêu thức nhanh khôn tả của A Thu đã phải kêu thất thanh:
- Tàn Hồn Chỉ?!!....
- Công phu Tam Phong của Huỳnh Phong Trang!
Những loạt chưởng kình liền vang lên ầm!.... ầm!....
Choang!.... Choang!....
Do kém thế, bọn Không Động phái không hẹn mà nên, tất cả cùng cắm đầu bỏ chạy.
Vút!....Vút!....
A Thu bật tung người một cách thần tốc lao theo bọn họ bén gót:
- Chạy đâu cho thoát! Đỡ!
Viu.... Viu....
Chực nhớ lại những cái chết thảm của bọn người cũng là Không Động phái trước Tàn Hồn Chỉ do A Xuân thi triển, Tiểu Thiên sợ cảnh nọ tái diễn vội kêu lên...
- Hãy buông tha cho họ, Thu tỷ !
Nhưng A Thu vẫn quyết liệt xuất chiêu, khiến Hà Như Thuỷ vì bất nhẫn phải ra lệnh tương tự, A Thu mới chịu dừng lại.
Quay lại, A Thu tỏ vẻ khó chịu, nhìn Tiểu Thiên:
- Giang huynh đệ có biết lần này ta tha cho họ thì chính họ sau này sẽ gây không ít khó khăn cho bọn ta không?
Tiểu Thiên bối rối:
- Điếu đó đệ không biết! Nhưng nhìn họ phải thảm tử, đệ không chịu được!
Hà Như Thuỷ xen vào:
- Thôi bỏ đi, Thu tỷ! Muội cũng không muốn xảy ra lạm sát!
A Thu thở dài :
- Thuộc hạ cũng nào muốn! Nhưng mệnh lệnh của Đại lão gia....
Dừng lại thật đột ngột, A Thu chợt hỏi về bọn A Xuân:
- Mọi người đâu cả rồi, chủ nhân?
Hà Như Thuỷ vội thuật lại những gì đã xảy ra và A Thu càng nghe càng lộ vẻ thất sắc ! A Thu chép miệng:
- Bọn Xuân tỷ rồi thế nào cũng thoát, thuộc hạ tin chắc như vậy! Chỉ có điều, nếu chúng ta chỉ có ba người....
việc tìm đến Huỳnh Phong Trang không phải dễ!
Hà Như Thuỷ kinh nghi:
- Thu tỷ nói như vậy, phải chăng ở phía Đại sư bá thật sự gặp khó khăn?
Thu cau mày:
- Không hiểu do ai đưa tin, người của các phái vì nghi ngờ đã cùng nhau kéo đến Tổng Đàn Ngũ Hành Bang gây hấn! Xem ra việc truy ra Càn Khôn Thiên Địa Nhị Tuyệt Thức sẽ không dễ như Đại lão gia đã định!
Tiểu Thiên kêu khẽ:
Môn công phu gì đó Thu tỷ vừa nói, phải chăng là đệ nhất công phu hiện nay trong thiên hạ?
Ném cho Tiểu Thiên cái nhìn ngờ vực A Thu bão:
- Giang huynh đệ xem ra cũng biết khá nhiễu đấy!
Tiểu Thiên cha biết phải giải thích thế nào về sự hiểu biết này thì may thay Hà Như Thuỷ lại hỏi:
- Sưao bão Đại sư bá đã hoàn toàn khống chế tình hình?
A Thu quay lại đáp:
- Đó là chuyện lúc trước!
Sau này Đại lão gia mới hay công phu đó đã được cất giấu ở một nơi kín đáo, không thể tìm thấy ngay được!
Hà Như Thuỷ thoáng lo ngại:
- Hiện tình ở Huỳnh Phong Trang như thế nào?
A Thu lắc đầu:
- Nếu Đai lão gia buộc phải bỏ ý đồ, nhất định người các phái sẽ chú tâm đến Tam Trang! Chủ nhân có muốn đến Huỳnh Phong Trang cũng phải cân nhắc kỹ!
Hà Như Thuỷ nhẩm tính:
- Quay lại Hắc Sát Trang thì xa quá ! Động Đình Hồ tuy gặp nguy nhưng không phải ngay bây giờ! Nếu chúng ta đến kịp, và nếu Đại sư bá có cơ may chúng ta sẽ xoay chuyển tình thế!
Đưa mất nhìn Tiểu Thiên. Hà Như Thuỷ đột nhiên hôi A Thu:
- Muội đang muốn đưa Giang huynh đến gặp Tam sư cô? Và nếu được thì đây sẽ là cơ hội tốt cho tiền đồ của Giang huynh sau này, Thu tỷ thấy thế nào?
A Thu có phần thận trọng:
- Người thông tuệ như Giang huynh đệ đương nhiên sẽ có nhiễu cơ may được Tam nãi nãi thu nhận! Nhưng lai lịch của Giang huynh đê.....
Hà Như Thuỷ xua tay:
- Tuy không nói ra nhưng dường như Xuân tỷ đã không còn nghi ngại gì nữa, về điểm này Thu tỷ hãy cho muội một lời chân thật, ở Giang huynh Thu tỷ có phát hiện điểm nào giả dối?
A Thu lắc đầu:
- Hiện giờ thì cha!
Nhưng...
Hà Thu Thuỷ mỉm cười:
- Cha là tốt ! Vì nếu có giả dối, người nhiều lịch duyệt như Xuân tỷ hoặc Thu tỷ có lý nào dễ bị qua mặt!
Nhìn thấy Tiểu Thiên có phần ngơ ngác, Hà Như Thuỷ giải thích:
Trong sư môn của muội, Đại sư bá và sư phụ dù sao cũng đã thu được truyền nhân! Riêng tam sư cô cho đến giờ vẫn cha tìm thấy người vừa ý. Muội muốn nhân cơ hội này diện kiến Giang huynh với Tam sư cô và muội tin chắc rằng thế nào Tam sư cô cũng hài lòng! Giang huynh nghĩ sao?
Chợt hiểu những gì hai người vừa bàn bạc là muốn loại bỏ những nghi ngờ về mình và từ đồ sẽ có kết luận là dẫn kiến hay không dẫn kiến Tiểu Thiên cho một vị minh s, Tiểu Thiên chớp mắt:
- Tiểu huynh có lai lịch không rõ ràng, Thu tỷ nói rất đúng, việc dẫn kiến e bất thành!
A Thu bỗng thay đổi thái độ:
- Ta nói như thế là chỉ muốn suy xét thật cặn kẽ! Nhưng như chủ nhân vừa bão, nếu đến A Xuân cũng không có ý gì thì ta cũng vậy! Người thông tuệ như Giang huynh đệ bất luận vị sư phụ nào cũng phải thích thú khi thu nhận!
Hà Như Thuỷ gật đầu:
- Chỉ cần Giang huynh chấp thuận là đủ! Về phần Tam sư cô, tự muội sẽ lo liệu!
Sau đó, Hà Như Thuỷ bão A Thu:
- Muốn muội đến Động Đình Hồ mà không gặp khó khăn, có lẽ phải cần đến tài khinh công của Thu tỷ!
A Thu mỉm cười:
- Chủ nhân muốn dụng kế hư trương thanh thế. Được!
Thuộc hạ sẽ không để chủ nhấn thất vọng!
Dứt lời, A Thu tung người lao đi mất dạng.
Tiểu Thiên chờ một lúc lâu vẫn không thấy Hà Như Thuỷ nói gì hoặc có hành động gì vội hỏi:
- Kế hư trương thanh thế là gì?
Hà Như Thuỷ cha kịp đáp thì ở phía sau bỗng có một âm thanh lạnh lẽo vang lên:
- Dù là kế gì đi nữa, hai đứa bé ngươi đừng hòng thoát!
Quay nhìn vế phía sau, cả Tiểu Thiên lẫn Hà Như Thuỷ đều phải bàng hoàng đến rụng rời tay chân!
Chỉ đứng cách họ độ hai bước chân, một nhân vật trung niên với diện mạo tuy uy nghi nhưng vẫn có phần nào giảo quyệt không hiểu đã xuất hiện tự lúc nào đang mỉm cười nhìn họ!
Hà Như Thuỷ vội lùi lại và cùng kéo Tiểu Thiên bước lùi, như phía trước là á quỉ không bằng.
Tiểu Thiên bỗng nghe hơi thở của Như Thuỷ trở nên gấp gáp, nhất là lúc nàng thốt ra một câu:
- Lãnh Diện Thần Minh Chưởng!
Chưởng môn nhân Không Đông phái?!....
Tiểu Thiên Hoàn toàn chấn động...
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 08:34 PM.