Chương 5 : Lần đầu vào thế giới Thiên Long Bát Bộ .
Tác giả : Ant
Sau khi mở mắt ra đập vào mắt Lâm Quân là hình ảnh màu xanh dương, hình ảnh rất giống Thần Đèn nhưng có vẻ nhỏ hơn, hình ảnh đó đang đưa mắt nhìn Lâm Quân, trên miệng thì nở một nụ cười tà dị, nhìn rất muốn đấm . Hư ảnh đó lên tiếng : hắc chú em đã vào rồi à, anh là đệ Thần Đèn, đại ca nhờ ta giúp chú em, bây giờ chú muốn chơi phái gì đầu tiên, có hẳn 10 phái cho chú chọn .
Trò chơi Thiên Long Bát Bộ có 10 môn phái chính :
_ Thiên Sơn : sát thủ trời sinh, sống nơi băng giá nên tất cả chiêu thức đều có thuộc tính băng, vũ khí thường dùng là Hoàn.
_ Nga mi : bác sĩ trời sinh, chiêu thức khá phức tạp vì kết hợp chiêu thức của 2 phái Võ Đang và Thiếu Lâm, có nhu có cương, uy lực rất mạnh mẽ, vũ khí thường dùng là song kiếm
_ Thiếu Lâm : trâu vàng chính hiệu, mình đồng da sắt rất khó bị tổn thương, thích hợp đánh giáp lá cà, vũ khí thường dùng là trượng hoặc thương
_ Mộ Dung : nổi tiếng với chiêu “ Gậy ông đập lưng ông “ , võ công xuất quỷ nhập thần, vũ khí thường dùng là kiếm
_ Võ Đang : nhẹ nhàng mà phiêu dật, nổi tiếng với môn võ công “ Thái cực quyền “, lấy yếu thắng mạnh, lấy tĩnh chế động, vũ khí thường dùng là kiếm .
_ Minh Giaó : tính nóng như lửa, không sợ chết, các chiêu thức đều là thuộc tính hoả, vũ khí thường dùng là trường đao được nung rèn từ lửa .
_ Tiêu Dao : tinh thông cầm kỳ thi hoạ, thường ngao du khắp nơi, võ công đa dạng bách biến, vũ khí thường dùng là quạt .
_ Cái Bang : bốn bể là nhà, võ công chủ yếu là ngoại công nhưng đôi khi ra đòn độc thủ như làm mù, gây tê liệt , vũ khí thường sử dụng là gậy .
_ Tinh Túc : độc thủ thiên hạ vô song, nội công tiềm tàng vô trùng độc, vũ khí thường dùng là song đoản .
_ Thiên Long : thuộc dòng dõi hoàng thất Đại Lý, tôn sung phật giáo, có khả năng kháng lại chiêu thức mang thuộc tính băng, hoả, độc, huyền, võ công cách không của phái nội, có độ chính xác cao . Vũ khí thường dùng là Khuyên .
Lâm Quân suy tư một chút rồi chọn phái Thiếu Lâm, bởi lẽ cơ thể bên ngoài của Lâm Quân hiện giờ rất yếu ớt, cần một môn võ công luyện thể nổi tiếng của Thiếu Lâm là Dịch Cân Kinh . Nghĩ thế nên hắn nói : ta chọn Thiếu Lâm .
Tên tiểu thần đèn nghe thế bèn nói : ok, thời gian ngươi có thể chơi bây giờ là 10 tiếng, bởi vì tinh thần lực của ngươi bây giờ rất là yếu ớt, đúng giờ nhớ thoát ra, nếu không ngươi chết là chắc, 3 2 1 bắt đầu .
Trước mắt Lâm Quân tối đi, khi mở mắt ra hắn đang đứng trước mặt một ông lão thầy tu râu bạc trắng, trên trán có 6 cái nốt màu đỏ, theo Lâm Quân nhớ thì ông lão này tên là Huyền Tịch, người bái sư của phái Thiếu Lâm . Ông lão nói với Lâm Quân : chàng trai, con có bằng lòng gia nhập phái Thiếu Lâm của ta không ?
Lâm Quân ngạc nhiên nhưng cũng quỳ xuống nói : con đồng ý .
Vậy được, giờ con đã là người của phái Thiếu Lâm ta, con hãy đi tìm đại sư Huyền Nạn để dạy con võ công nhập môn, nói xong ông lão nhắm mắt im lặng .
Ặc vậy là xong rồi à, ta cứ tưởng phải cạo đầu rồi cam kết thực hiện đúng quy định của Thiếu Lâm nữa chứ, thôi ta đi tìm Huyền Nạn vậy, Lâm Quân chạy đi kiếm Huyền Nạn, dựa theo trí nhớ của Lâm Quân thì 2 thằng cha này phải đứng bên cạnh nhau mới đúng, không biết thằng cha Huyền Nạn ở đây nữa .
Sau khi hỏi đường một số NPC trên đường đi, Lâm Quân đã tìm được Huyền Nạn, chỉ thấy thằng cha này đang nằm phơi nắng, bộ dạng rất là thảnh thơi. Lâm Quân bèn bước tới nói : đại sư, ta là người mới gia nhập phái Thiếu Lâm, Huyền Tịch đại sư bảo ta đi tìm ngài dạy ta võ công .
Huyền Nạn nghe thế, bỗng dưng mở mắt ra, một đôi mắt đục ngầu nhưng ánh lên nét trí tuệ, lão đưa ánh mắt nhìn Lâm Quân từ đầu đến chân rồi nói : nhóc con, thân thể ngươi thật là kém cỏi, muốn học võ công đầu tiên ngươi cứ đi luyện thể đã, xong rồi mới bắt đầu học được . Nói xong lão ném cho Lâm Quân một cuốn sách rồi cũng nhắm mắt im lặng .
F***, mấy thằng cha này nói xong là nhắm mắt, giả vờ cao thâm à . Lâm Quân oán thầm nhưng cũng cầm quyển sách lên xem, chỉ thấy bên ngoài cuốn sách đề 3 chữ : Dịch Cân Kinh, cuốn sách tuy rất cũ nhưng miễn cưỡng nhìn cũng có thể hiểu .
Lâm Quân mở ra xem, đột nhiên không hiểu ra sao một lượng lớn tin tức tràn vào đầu hắn, đầu hắn như muốn nổ tung ra, nhưng may là nó chỉ diễn ra trong 1 lát, khi định thần lại thì Lâm Quân mới biết đây là cách tập luyện Dịch Cân Kinh .
Dịch Cân Kinh bao gồm 24 thức :
_ 12 thức đầu : là những bí quyết nhập môn, mục đích luyện là để khí và lực luôn đi đôi với nhau, làm cho tinh thần sung túc, người luyện như được hoán gân chuyển cốt vậy .
_ 12 thức sau : là những thế luyện dẫn dắt học giả đến với cảnh giới của nội công thượng thừa, tùy ý mà dẫn khí tới mọi nơi trong cơ thể cường hoá thân thể bao gồm : kinh mạch, cơ bắp, nội tạng ………
Lâm Quân bắt đầu luyện tập, thật kỳ lạ là Lâm Quân tập tới đâu, thông suốt tới đó, không có gì trở ngại được hắn, chỉ một lúc là hắn đã tập luyện xong 12 thức đầu, tập luyện thành thục giống như hắn đã tập thế này trăm ngàn lần, đột nhiên hắn thấy bản thân mình như được thoán thai hoán cốt, trên người Lâm Quân chảy ra một lớp màu đen nhìn ghê người, bốc mùi hôi tanh tưởi . bết dính cả vào quần áo. Lâm Quân thấy ghê người nên đành đi kiếm một chỗ tắm, hắn kiếm mãi thấy có một hồ nước trong vắt, hắn mừng rỡ nên nhảy ùm xuống tắm .
Sau khi tắm xong Lâm Quân bước lên bờ, hắn cảm thấy cơ thể mình tràn đầy lực lượng, làn da hắn trắng nõn lạ thường, hắn soi mình vào nước rồi cười hắc hắc : làn da trắng trẻo, mũi cao, mắt sáng, hắc đây không phải là ta sao, hắc hắc không ngờ bố mày có ngày đẹp trai như thế này, hắc hắc hắc . hắn vừa nghĩ vừa nở nụ cười hèn mọn .
Tự sướng xong Lâm Quân bắt đầu đi giặt quần áo, giặt xong hắn đành đem phơi. Sau đó hắn tập luyện tiếp Dịch Cân Kinh 12 thức cuối . Cũng thông suốt như thế, hắn hoàn thành 12 thức cuối, bỗng hắn cảm giác trong người mình có một luồn khí, hắn cảm giác mình có thể điều khiển được nó . Lâm Quân dẫn dắt luồn khí đến tay mình, bỗng hắn cảm thấy một cảm giác đau đớn ở cánh tay ấy, Lâm Quân hoảng hồn, hắn điều khiển luồn khí đi chỗ khác, ặc luồn khí đi đến đâu thì chỗ đó đau đớn, Lâm Quân sợ quá đành điều khiển luồn khí trở lại cánh tay, Hắn thầm nghĩ : **, đành chịu đau tay vậy, nãy hoảng quá suýt nữa làm luồn khí chạy tới giữa 2 chân, ặc ặc may thật . Hắn thầm nghĩ thế .
Cơn đau kéo dài tầm 5 phút, Lâm Quân cả đầu chảy toàn mồ hôi lạnh, hắn kinh hoàng nghĩ : **, may mà có 5 phút không anh mày chắc cũng teo rồi, èo võ công quái gì mà cứ như tà công ấy, ** học nữa . Hắn bực tức thầm nghĩ .
Lâm Quân bực mình nên tìm cách phát tiết, hắn đấm đấm vào tảng đá bên cạnh, đột nhiên hắn cảm thấy kỳ lạ, một tay của hắn rát rát, còn một tay thì không sao, cái tay không sao chính là cái tay mà hắn vừa dẫn luồn khí vào đó, hắn ngạc nhiên đấm đấm cánh tay đó vào tảng đá vài lần nữa nhưng chẳng thấy gì, tuy là đấm rất nhẹ nhưng đáng lẽ phải đau đớn một ít chứ . Hắn thầm nghĩ thế nên cứ đấm ầm ầm . 1 phút rồi 2 phút hắn cũng chả thấy gì, còn tảng đá thì đã có một ít vết rạn nứt . “ Không lẽ luồn khí đó có tác dụng cường hoá cơ thể à, ặc không lẽ đúng thật, luyện võ gì cứ như hành xác ấy, thôi ** ** hành xác thì hành xác, vì tương lai con em chúng ta, ta đành hi sinh vậy “ .
Lâm Quân nghĩ thế nên bắt đầu tập tiếp, lần này hắn chia luồn khí thành nhiều luồn nhỏ, tràn đi khắp thân thể của hắn, mới bắt đầu tuy rất đau nhưng từ từ hắn thấy cảm giác khá hơn trước, không còn đau đến mức nhe răng nhếch miệng nữa . Mỗi lần chịu qua đau đớn, hắn càng cảm thấy cơ thể mình mạnh hơn, mừng rỡ hắn tiếp tục hành xác chính mình .
Lâm Quân tập luyện hồn nhiên không để ý đến thời gian, đột nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu hắn, đã hết giờ, mời ngài mau chóng thoát ra, nếu không ngài sẽ chết .
Tuy tập chưa đã nhưng Lâm Quân đành đưa ra suy nghĩ thoát ra, ầm một tiếng, hắn tỉnh dậy . Nhìn xung quanh thì trời vẫn còn chưa sáng, tên Đặng Tùng vẫn còn đang ngáy O O . Thấy thế Lâm Quân định ngủ tiếp nhưng tinh lực cứ tràn đầy làm hắn không sao ngủ được . Hắn đành rời giường sớm tiếp tục tập Dịch Cân Kinh .
Sau vô số lần hành xác thì Lâm Quân lả đi, hắn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và đói bụng, nhưng không có gì ăn nên hắn đành đi nằm tiếp .
Trằn trọc mãi không ngủ được Lâm Quân toát ra ý đùa dai . Hắc hắc 2 tiếng hắn chạy ra ngoài kiếm 1 tấm vải trắng, trùm lên đầu, theo trí nhớ trước kia của hắn thì thằng bạn của hắn rất sợ ma, nhiều lần hắn đã doạ bạn hắn suýt đái ra quần . Hắc hắc, không biết tên Đặng Tùng này sợ ma không nhỉ, hắc hắc hắc . Âm hiểm cười 2 tiếng hắn bắt đầu hành động .
Cạch, cạch, cạch . Đặng Tùng đang ngủ mê, đang mơ về những em gái xinh xắn thì chợt nghe thấy tiếng động lạ, hắn mở mắt ra thì không thấy gì cả, tất cả đều bình thường, Đặng Tùng tưởng mình nghe nhầm nên nhắm mắt ngủ tiếp .
Cạch, cạch, cạch, Tiếng động lạ tiếp tục vang lên, Đặng Tùng mở mắt ra, vẫn không thấy gì, hắn định nhắm mắt ngủ tiếp thì nghe thấy một tiếng nói : Trả cho ta…….. trả mắt cho ta……… khặc khặc khặc………… trả đây……. Ta muốn có mắt………khặc khặc .
Đặng Tùng sống lưng lạnh toát, hắn cứ niệm trong lòng : Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật, bồ tát cứu con . Chợt hắn thấy có một bàn tay đập lên vai hắn, bàn tay khô quắt, chỉ còn da bọc xương, móng tay thì đỏ lòm, chợt hắn lạnh cả người, rồi ngất xỉu tại chỗ .
Ặc, xỉu rồi à, sao tên này nhát thế, ta còn chơi chưa đã nữa mà, còn nhiều trò đằng sau nữa mà, hắc hắc hắc . Lâm Quân lầm bầm nói, chợt Lâm Quân ngửi thấy một mùi khai nồng nặc, rõ rang là bốc lên từ người Đặng Tùng . Ặc ** đái dầm luôn à, thối chết ta . Bực mình Lâm Quân quay về chỗ ngủ của hắn .
Sáng hôm sau, khi Lâm Quân tỉnh dậy nhìn qua chỗ Đặng Tùng thấy hắn vẫn ngủ, Lâm Quân đành đi qua gọi hắn .
Câu đầu tiên tên Đặng Tùng nói là : người anh em, ngươi chưa bị ma ăn thịt hả ?
Ặc, chỗ này có ma hả ? Lâm Quân giả vờ sợt sệt nói
Hôm qua có mà, ta thấy rõ ràng, ta cứ tưởng bị nó ăn thịt rồi chứ .
Phải không đó, thế hôm qua người anh em thấy gì ? Lâm Quân hỏi lại
Đặng Tùng nào dám nói mình bị ma doạ sợ nên hắn đành chém gió : hôm qua có một con quỷ dạ xoa mắt xanh mũi đỏ, tính ăn thịt chú mày, anh thấy thế nên ra đại chiến với nó 300 hiệp, cuối cùng cả 2 lưỡng bại câu thương, hắc chú phải cảm ơn anh đi, không thì chú bị nó ăn rồi đó . Đặng Tùng gương mặt đường đường chính chính nói
Ặc vậy em cảm ơn anh nhé, không có anh em treo rồi . Lâm Quân cười cười nói .
Ừ không có gì . Đặng Tùng gương mặt đương nhiên nói .
À, mà em thắc mắc, tại sao ở đây lại có mùi nước đái . Hăc hắc, dám chém gió với anh à, xem ngươi trả lời thế nào. Lâm Quân cười đểu nghĩ .
Đặng Tùng ngượng chín mặt nhưng vẫn chém gió nói : chú em không biết gì rồi, mùi này là mùi của con ma đó .
À, ra thế, em cứ tưởng anh đái chứ . Lâm Quân gương mặt tựa cười như không cười nói .
Ấy ấy chú em cứ nghĩ xấu anh không . Đặng Tùng xấu hổ đỏ mặt nói .
Hắc hắc, tên này thật là thú vị nhe, tối nay anh doạ tiếp, hắc hắc hắc .
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
Sau khi đi ăn sáng với nhau xong , Lâm Quân và Đặng Tùng bắt đầu một ngày mới của mình, 2 người đi kiếm tiền sống qua ngày .
Theo như Đặng Tùng kể thì Lâm Quân đang ở một thành trì có tên là thành DaLat, Thành này cũng không phải là một thành lớn, chỉ là một toà thành nho nhỏ của Việt Quốc thôi .
Đặng Tùng thì ăn mày chuyên nghiệp rồi, được người ta cho tiền liên tục với cái vẻ ngoài như sắp chết của hắn, mà tên Đặng Tùng này cũng rất là vô sỉ, hắn gặp ai cũng bù lu bù loa, nước mắt nước mũi tèm lem xin xỏ, hắn kể chuyện của hắn mà cứ như phim ấy, nào là cha mẹ mất sớm, bị đánh đập thường xuyên, không có gì ăn, đã thế còn tàn tật, bla bla….
Còn Lâm Quân thì cứ ngơ ngơ ngác ngác đi theo Đặng Tùng, tính ra đây là lần đầu Lâm Quân làm đệ tử Cái Bang nên hắn cũng chưa thích ứng, hắn chỉ có mỗi việc giúp tên Đặng Tùng lê bước đi, người ta thấy thương thì cho hắn ít .
Ở thế giới này xài tiền tính theo đồng, một buổi sáng 2 tên đệ tử Cái Bang xin xỏ kì kèo mãi mới được hơn 100 đồng, đủ để 2 tên ăn uống trong 1 tuần . Sau khi xin xong thì 2 tên ngồi nghỉ với nhau . Lâm Quân tò mò mới hỏi Đặng Tùng : người anh em, tại sao cậu lại đi ăn xin thế ?
Haiz, ai mà muốn đâu, tôi thì không luyện võ được, cũng không có biết làm gì nên đành đi ăn xin thôi, haiz còn cậu ? Đặng Tùng thương cảm nói .
À thì tôi cũng giống như thế, haiz cuộc sống thật khó khăn, mà người anh em này, cậu có ước mơ không ?
Ai mà chả có ước mơ, tôi muốn tôi một ngày nào đó có thể không lo cơm ăn, áo mặc, còn cậu thì sao ?
Lâm Quân suy nghĩ một lát rồi trả lời : tôi muốn quân lâm thiên hạ ! Hắn đã suy nghĩ từ lâu rồi, sự thật là hắn đã chết, được sống một cuộc sống mới, tại sao không làm nên một sự nghiệp thiên cổ, hắn không muốn có một cuộc sống tầm thường vô vị .
Ai ngờ tên Đặng Tùng nghe xong ôm bụng cười : ha ha ha, ta vừa nghe cái gì đây, một tên ăn mày muốn quân lâm thiên hạ, hắc hắc cậu có bị điên không thế, hahaha .
Không, tôi nghiêm túc . Lâm Quân nghiêm mặt lại nói .
Ặc ặc, ước mơ là tốt, nhưng mà cậu mơ cao sang quá đó, hahaha . Đặng Tùng tiếp tục ôm bụng cười như chưa từng được cười .
**, cười chết mày luôn đi, anh mày nói thật mà . Lâm Quân buồn bực thầm nghĩ .
Bỗng nhiên người trên đường chạy loạn cả lên, 2 người vừa nhìn lại thì thấy một đoàn xe ngựa xa hoa đi qua, đi trước là một người mặc áo giáp màu đen nhìn rất là uy vũ, phía sau là một chiếc xe ngựa màu vàng rất xa hoa, kéo xe là loài ngựa mà Lâm Quân chưa bao giờ thấy . Nó to hơn ngựa ở thế giới trước của hắn, có màu đỏ, 2 lỗ mũi phun ra khói . Tên đi đầu tiên hét lên : tránh đường ra cho chúng ta đi qua, ai không tránh ăn bánh xe ráng chịu .
Lâm Quân vôi vọt qua chỗ khác, nhìn lại Đặng Tùng thì hắn còn đứng ngơ ngác ở đó, hai bàn tay nắm thật chặt .
Tên lúc nãy nói đi tới trước đạp cho Đặng Tùng một phát, Đặng Tùng ngã chổng vó nhưng không nói gì . Lâm Quân thấy thế vội chạy tới nói : ấy, ấy người an hem của tôi bị tàn tật, không đi được, để tôi dắt hắn đi . Tên đó nghe thế cũng không ngăn cản mà chỉ nói : đi đi mau lũ ăn mày hôi hám .
Bỗng từ trong xe vang lên tiếng : từ từ đã . Sau đó có một cánh tay vén màn che lên, cánh tay thon dài trắng nõn nà, rồi một cô gái bước ra, cô gái tuổi còn rất nhỏ, xinh đẹp như tiên thiên, mặt mũi xinh đẹp, da trắng nõn nà, thú thật Lâm Quân chưa bao giờ thấy ai đẹp như thế . Cô gái đó nhìn sang Đặng Tùng rồi hỏi : ngươi là Đặng Tùng ?
Đặng Tùng im lặng không nói, hai bàn tay vẫn nắm thật chặt .
Cô gái đó nói tiếp : không ngờ đại thiếu gia lúc xưa giờ đi làm ăn mày, haha thế sự thật vô thường, cha mẹ ta còn tính gả ta cho ngươi nữa chứ , hahaha .
Không cần cô quan tâm . cuối cùng Đặng Tùng cũng thốt ra một câu .
Tên lúc nãy đi dẹp đường nghe thế thét lên : ngươi là cái thá gì mà dám nói thế với tiểu thư của chúng ta, tiểu thư chúng ta nói chuyện với ngươi là khai ân đối với ngươi lắm rồi, ngươi muốn chết à ? Tên đó định lao lên thì cô gái nói : Thôi, A Đại, chúng ta đi .
Tên đó nghe thế nên ngừng tay, nhưng ánh mắt rất oán độc nhìn Đặng Tùng . Lâm Quân thì ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã xảy ra .
Cô gái đó đi rồi nhưng Đặng Tùng vẫn đứng thẳng ở đó, ánh mắt chăm chú vào đoàn xe, hai tay vẫn nắm chặt .Cho đến khi đoàn xe đã khuất hắn mới buông tay ra nói : đi thôi chú em .
Lâm Quân ngạc nhiên những vẫn đi theo Đặng Tùng, hắn hiểu có những thứ không nên hỏi, Đặng Tùng muốn nói thì nói . Đi được một lúc, Đặng Tùng nói : Câu ngạc nhiên lắm hả ? Lâm Quân im lặng không nói đợi Đặng Tùng nói tiếp
Cô ấy là Trần Thi Giang, người Trần gia, từng là hôn thê của tôi . Đặng Tùng cười cười nói .
Ặc thế tức là cậu từng là người cùng đẳng cấp với cô ấy, tại sao bây giờ cậu lại thành như thế này ? Lâm Quân ngạc nhiên hỏi .
Ài, chuyện đó qua rồi, cậu đừng hỏi tôi . Đặng Tùng buồn buồn nói .
Thấy Đặng Tùng không muốn nói nên Lâm Quân cũng không hỏi nữa .
2 người đi ăn xin tới tối mới về lại ngôi miếu đổ nát đó . Vừa vào đến miếu Đặng Tùng nói : hôm nay tôi muốn uống rượu, cậu uống cùng tôi nhé . Lâm Quân gật gật đầu .
Đặng Tùng thấy thế đi đến một góc trong ngôi miếu, ngồi xuống móc ra 2 bình rượu nói : hắc không có mồi, chỉ có rượu thôi, người anh em thông cảm nhé .
Lâm Quân cũng không có ý kiến gì, lâu lắm rồi hắn cũng không uống rượu .
Đặng Tùng ngồi xuống mở nắp ra, đột nhiên một mùi rượu thơm ngào ngạt sộc vào mũi Lâm Quân. Đặng Tùng cười nói : hắc hắc, đây là vật dụng duy nhất còn lại của ba tôi, hắc hắc tôi chưa từng uống bao giờ, hôm nay bắt đầu thử .
Đặng Tùng rót cho mình và Lâm Quân mỗi người một ly xong hắn nói : hôm nay cậu uống với tôi, sau này cậu sẽ là huynh đệ của tôi, có gì cứ nói, tôi sẽ giúp .
Lâm Quân nghe thế cũng nói : anh khách sáo quá, hôm nay buồn anh cứ uống cho thoải mái đi .
Cạn, cạn .
2 người chỉ cạn với nhau mà không ai nói gì . Qua 3 tuần rượu lúc 2 người đã ngà ngà say, Đặng Tùng mới mở lời : hắc, lúc xưa tôi từng là đại công tử của Đặng gia, còn cô ta tên Trần Thi Giang, từng là hôn thê của tôi .
Vậy chuyện gì đã xảy ra ? Lâm Quân tò mò hỏi
Đặng Tùng hớp một ngụm rượu rồi bắt đầu kể .
Thì ra Đặng Tùng từng là người của một danh gia vọng tộc, cuộc sống của hắn cũng khá tốt đẹp . Trần Thi Giang là người của Trần gia, bố mẹ 2 nhà là bạn bè thân thiết với nhau nên đã định hôn ước cho Đặng Tùng và Thi Giang . 2 nhà lúc đó cũng môn đăng hộ đối nên không có chuyện gì xảy ra . Nhưng khi Đặng Tùng lên 6 tuổi thì nhà hắn bị diệt tộc, nguyên nhân là vì cha hắn trong lúc vô tình đã có được một cuốn bí kíp võ công . Ông ta cứ tưởng không ai biết nhưng tin tức bị lộ ra ngoài nên cả gia tộc bị diệt . Đặng Tùng may mắn không chết nhưng cũng bị đánh tàn phế kinh mạch nên hắn không tập võ được . Còn về phần Trần gia, tuy biết Đặng Tùng còn sống nhưng cũng lạnh nhạt với hắn, thời gian đầu còn giúp đỡ hắn một ít nhưng khi biết hắn đã bị phế thì bắt đầu lạnh nhạt dần . Kể cả Trần Thi Giang, là bạn thanh mai trúc mã của hắn thì dần dần xa lánh hắn . Lúc đầu hắn cứ nghĩ Thi Giang thấy hắn là phế nhân nên xa lánh hắn, nhưng tình cờ hắn biết được thì ra không phải thế . Thi Giang được cha mẹ cô ấy hứa gã cho Nguyễn gia, cũng là một đại gia tộc, vì không muốn Nguyễn gia đối phó hắn nên cô ấy đành lạnh nhạt .
Đặng Tùng vừa khóc vừa kể còn Lâm Quân chỉ lẳng lặng nghe . Bỗng Đặng Tùng thốt ra một câu : huynh đệ, ta không cam lòng, ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, ta muốn trả thù, ta muốn đoạt lại Thi Giang . Nói xong Đặng Tùng gục xuống ngủ .
Lâm Quân chỉ lẳng lặng khiêng hắn lên cái bàn gỗ và lấy 1 tấm vải đắp cho hắn . Lâm Quân thật sự muốn giúp người bạn này, nhưng tạm thời hắn chưa nghĩ ra cách .
Bỗng đột nhiên linh quan loé lên trong đầu Lâm Quân . Hắn nghĩ, tại sao bị phế kinh mạch không thể luyện võ . Nguyên tố tại sao nhất thiết phải chứa trong kinh mạch, không lẽ nguyên tố không chứa được trong từng tế bào của cơ thể sao .
Vì Lâm Quân đến từ thời đại mà Khoa học Kĩ thuật rất phát triển nên hắn suy nghĩ không giống người ở đây .
Lẳng lặng suy tư, chợt Lâm Quân như nghĩ ra điều gì đó, bỗng thét lên : Ơ rê ca………
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
Chương 7 : Công năng đầu tiên của thẻ bài Thiên Long .
Tác giả : Ant
Tối hôm qua, khi hắn tập luyện Dịch Cân Kinh ở ngoài đời thực, hắn cảm giác chính mình tập luyện có sự khác biệt khi ở trong thế giới TLBB, hắn đang suy nghĩ thật ra tại sao lại có một dòng khí được sinh ra trong cơ thể hắn khi hắn luyện Dịch Cân Kinh, suy nghĩ một hồi hắn ngộ ra, có lẽ luồn khí đó chính là những thứ được hắn hấp thụ từ tự nhiên . Trong thế giới TLBB thì không có nguyên tố mà chỉ có linh khí, còn ngoài đời lại có nguyên tố, chắc hẳn sự khác biệt là vậy đi .
Nghĩ thế nên Lâm Quân bắt đầu tập Dịch Cân Kinh, hắn hoàn thành 24 thức thì thấy có một luồn khí chạy trong người hắn, vì hắn không có kinh mạch nên luồn khí này chạy rất là loạn, hắn thích dẫn tới đâu thì dẫn, hắn đành dẫn đi ra khắp toàn thân, sau một lát đau đớn, hắn cảm giác cơ thể mình đang dần dần tiến bộ . Tình huống cơ thể của hắn và Đặng Tùng là giống nhau, hắn nghĩ hắn luyện được, chắc chắn Đặng Tùng ccũng phải luyện được .
Lâm Quân luyện tập suốt đêm cho đến khi hắn mệt lử, hắn mới bắt đầu đi nằm . Tới lúc nằm xuống, hắn tiếp tục phát lệnh đi vào thế giới Thiên Long Bát Bộ . Hắn tiếp tục chọn Thiếu Lâm. Trước mắt tối sầm đi .
Khi mở mắt dậy thì hắn đã ở trong chùa Thiếu Lâm . Tuy hắn muốn tiếp tục học tập Dịch Cân Kinh nhưng thầm nghĩ : chơi game cũng phải lên lv a . Nghĩ thế hắn tiếp tục đi kiếm thằng cha Huyền Nạn, điều khốn khiếp là thằng cha này vẫn đang nằm phơi nắng tại chỗ đó, mắt thì không buồn mở ra, miệng thì nhếch nhếch lên cười .
Lâm Quân tính mở miệng ra thì Huyền Nạn đã dành trước : ê thằng nhóc, luyện tốt chưa, chưa tốt thì tiếp tục đi, đừng làm phiền lão nạp ta phơi nắng, suy nghĩ vấn đề nhân sinh .
Ặc , **, theo ta thấy vấn đề nhân sinh tốt nhất trên đời là XXOO với phụ nữ, hắc lão già này tu mà còn nghĩ mấy thứ đó à, thật là trâu nhe, hắc thằng cha Thần Đèn chỉnh lại NPC thật là ghê gớm, bất quá ta thích, hắc hắc. Lâm Quân hèn mọn nghĩ thầm nhưng mặt ngoài thì hắn vẫn tươi cười đáp : ách, đại sư, tiểu tử đã luyện tốt lắm rồi .
Ờ làm thử ta xem . Huyền Nạn nhàn nhạt nói .
Lâm Quân không nói gì, chỉ hoàn thành 24 thức của Dịch Cân Kinh . Nhưng trong lòng hắn nghĩ thầm : **, NPC mà cũng tinh tướng với anh, anh mà luyện xong anh đập mày đầu tiên .
Tốt lắm, giờ ta sẽ truyền cho ngươi tuyệt kĩ của Thiếu Lâm Tự ta, chú ý làm theo ta .
Huyền Nạn đánh ra từng chiêu thức của Thiếu Lâm :
Phục Hổ Quyền : chiêu cơ bản của Thiếu Lâm .
Kim Cương Phục Ma Khuyên : chiêu đánh lan, nhiều nhất 10 mục tiêu .
Đại Lực Kim Cương Chưởng : phạm vi đánh 2m, tấn công đơn thể .
Niêm Hoa Chỉ : một môn chỉ pháp, dùng điểm huyệt địch nhân .
Ma Kha Vô lượng : tấn công đơn thể, dùng phá giáp địch nhân .
Nhất Phách Lưỡng Tần : tấn dông đơn thể, làm giảm tốc độ mục tiêu .
Như Lai Thần Chưởng : một môn chưởng pháp, tấn công đơn thể .
Lâm Quân nhìn được một lúc thì bắt đầu làm theo, thật kỳ lạ là Lâm Quân làm như không có trở ngại gì, chỉ nhìn một lần là có thể bắt chước được, tuy chưa thành thạo lắm nhưng ít ra cũng có hình có dáng .
Huyền Nạn chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó ném cho Lâm Quân vài quyển bí kíp,gồm có : Di Lặc Hộ Thân, Nhất Vĩ Độ Giang, La Hán Trận, Sư Tử Hống, Lễ Kính Như Lai, Kim Trung Tráo, Thiết Bố Sam, Bách Vô Cấm Kỵ, Vi Đà Chử, Khí Quán Trường Hồng, Minh Kính Đài, Kim Cương Bất Hoại Thể, Dịch Cân Đoạn Cốt, Điệu Hổ Ly Sơn. Tổng cổng 14 môn võ, gồm đủ thể loại luyện thể, gây nhiễu địch nhân, phản đòn, tăng lượng máu…..
Huyền Nạn nhìn bảo : ngươi có quyền lựa chọn 3 môn để học . **, sao trong game được học hết mà, ** . Lâm Quân bực mình chửi ầm lên .
Hắc, không chọn ta lấy lại . Huyền Nạn cười nhạt nói .
Lâm Quân đắn đo suy nghĩ cả ngày, bỏ thì thương, mà vươn thì thằng già này không cho phép. Cuối cùng, đấu tranh tư tưởng mãi, Lâm Quân đành chọn Sư Tử Hống, Kim Cương Bất Hoại Thể và Lễ Kính Như Lai .
Hắc được rồi, giờ ta có một nhiệm vụ cho ngươi đây . Huyền Nạn cười cười nói .
Ặc, nhiệm vụ gì, thưởng lớn thì ta làm .
À, không có thưởng nhưng mà nếu ngươi không làm thì ta phế võ công ngươi, hắc hắc, không có gì là miễn phí đâu ku . Huyền Nạn cười cười nói .
**** thằng già chết tiệt, được rồi ta nhịn . Lâm Quân nghĩ thế nên nói : được ta làm .
Nửa tiếng sau, Lâm Quân xuất hiện ở Tung Sơn, và có một nhiệm vụ rất vinh quang là đồ sát khí, lấy móng chân của nó đem về . Lâm Quân sắp điên rồi, phải lấy đủ 500 cái móng chân, tức là hắn phải đi cắt móng cho mấy con khỉ vừa bẩn vừa hôi, đã thế lũ khỉ có bao giờ rửa chân đâu, con nào ở mấy chỗ sạch sạch thì đỡ tí, còn hễ con nào mà sống ở những nơi bùn lầy hoặc lỡ đạp sh*t gì đó là ôi thôi, Lâm Quân thề hắn chưa bao giờ nghe được cái mùi tởm lợm như thế .
Cuối cùng, sau bao gian truân vất vả, Lâm Quân cũng đã hoàn thành được nhiệm vụ, trong lần cắt móng này, Lâm Quân ói 5 lần liên tiếp, 10 lần gặp những con quá tởm không thể tiếp tục làm . Nhưng cũng có cái tốt là Lâm Quân đã lên được lv 9 .
Lâm Quân mặt tái xanh, lê thân xác mệt mỏi về Thiếu Lâm Tự, gặp lại Huyền Nạn được hắn cho ít điểm kinh nghiệm. Cuối cùng Lâm Quân cũng lên được tới lv 10 . Bỗng giọng nói của tên tiểu thần đèn vang lên : hắc hắc, chú em lên lv 10 rồi à, bây giờ chú em sẽ có các quyền hạn sau .
1.có thể chơi tối đa 100 tiếng .
2. chú có thể mang ít đồ ra thế giới bên ngoài, tối đa là 10 món .
3. chú mày có thể học tập kĩ năng “ Nấu nướng “ .
4. có thể bắt một nhân vật trong game làm nô lệ mang ra ngoài .
5. có thể bắt được một con pet .
Sau khi giọng nói của tên tiểu thần đèn vang lên thì có 1 lượng lớn tin tức chảy vào não Lâm Quân, kĩ thuật nấu nướng, chức năng bắt pet………. Sau khi xem xong tất cả Lâm Quân nở một nụ cười tà dị . Lâm Quân chọn chức năng bắt nô lệ .
Chức năng bắt nô lệ : ngài có thể bắt nô lệ trong 1 bản đồ, xin ngài cho tôi biết tên nhân vật ngài muốn bắt .
Lâm Quân cười đểu nói : Huyền Nạn .
Chúc mừng ngài nhận nô lệ thành công, nô lệ Huyền Nạn là người dạy võ phái Thiếu Lâm, lv 50 . Từ bây giờ hắn sẽ làm việc cho ngài, ngài có thể đưa hắn ra thế giới bên ngoài .
Lâm Quân nở một nụ cười thật tươi, trước mặt hắn là một thân ảnh đang quỳ, không phải Huyền Nạn thì là ai. Đứng lên đi .
Vâng, chủ nhân . Huyền Nạn cung kính đáp .
Từ giờ gọi ta là thiếu gia. Lâm Quân hất hất hàm nói .
Vâng, thiếu gia .
Được rồi, bây giờ ngươi dạy ta tất cả tuyệt kĩ đi .
Thiếu gia à, tinh thông một món là đủ rồi, tham thì thâm đó, ngài học tốt 3 môn tuyệt kĩ đó là đủ rồi, ta học nhiều nhưng không có tinh thông mấy đâu à . Huyền Nạn khuyên giải .
Lâm Quân thầm ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, hơn nữa hắn còn phải học chiêu thức của 9 phái còn lại nữa, tham thì không tốt lắm .
Được rồi, bây giờ ngươi cùng ta đi làm nhiệm vụ . Lâm Quân nói xong hắn chạy đi bắt đầu làm nhiệm vụ . Từ Kiếm Các, Vô Lượng Sơn cho đến Đôn Hoàng, Tây Hồ .
Khi hắn chơi hết 10 giờ chơi, hắn đã tấn thăng lên lv 30, ở ngoài chắc tương đương với cấp võ sĩ . Khi ra ngoài hắn đã mệt nên nằm ngủ luôn . Vừa ngủ hắn cũng không quên chửi thầm trong lòng, tuy thời gian tối đa hắn chơi được là 100 tiếng nhưng sự thực thì sau 10 tiếng hắn đã không chịu nổi vì mệt mỏi .
Sáng hôm sau, khi thức dậy thì hắn thấy Đặng Tùng đã dậy rồi, tên này mặt vẫn tươi cười hớn hở như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau khi gặm cái bánh bao xong Lâm Quân hỏi Đặng Tùng : người anh em, có muốn học võ không ?
Đặng Tùng ngạc nhiên nhưng cũng cười cười nói : cậu biết tôi bị phế hết kinh mạch rồi mà, sao có thể học võ được .
Tôi nghiêm túc, anh chỉ cần trả lời là muốn hay không thôi . Lâm Quân mặt nghiêm lại nói .
Muốn, tại sao lại không muốn . Đặng Tùng nghiêm túc gật đầu, tuy không biết là Lâm Quân có cách gì nhưng thấy mặt hắn như thế Đặng Tùng cũng đành đồng ý .
Tốt, vậy anh đợi tí . Lâm Quân vào trong thẻ bài Thiên Long gọi Huyền Nạn ra, hắn để Huuyền Nạn truyền võ công cho Đặng Tùng, hắc ăn mày mà đi học võ của hoà thượng, cái này có vẻ thú vị nhe . Sau khi kêu gọi, khoảng 5s sau có một tên hoà thưỡng hiện ra trước mặt Lâm Quân, tên này mặc áo cà sa, râu đã bạc trắng, vẻ mặt hiền từ, tên hoà thượng cung tay trước mặt Lâm Quân nói : thiếu gia, ngươi muốn lão nạp ta làm gì .
Lâm Quân chỉ tay sang Đặng Tùng nói : truyền võ công cho huynh đệ ta đi, nhớ, ngươi không được giấu nghề .
Huyền Nạn cung kính gật đầu, bước về phía Đặng Tùng nói : tiểu thí chủ, đến đây lão nạp dạy ngươi võ công .
Đặng Tùng cho tới giờ vẫn còn ngơ ngác, hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tự nhiên ở đâu chui ra một tên hoà thượng, bảo sẽ dạy võ công cho hắn, đã thế xưng hô với Lâm Quân là thiếu gia nữa chứ, ặc khi nào một tên ăn mày cũng được gọi là thiếu gia rồi .
Tuy rất nghi ngờ nhưng mà Lâm Quân có ý tốt, thôi thì không làm hắn thất vọng là được, thử một tí cũng chả chết ai . Đặng Tùng nghĩ thế nên bước tới .
Huyền Nạn dạy cho Đặng Tùng “ Dịch Cân Kinh” để hắn cường hoá thân thể đã, sau đó mới học võ công .
Lâm Quân thấy rãnh rỗi nên cũng chạy sang tập . Đặng Tùng trải qua sự chỉ dạy của Huyền Nạn và Lâm Quân cũng đã hoàn thành được 24 thức, tuy còn khá trúc trắc . Khi làm xong 24 thức, hắn cảm nhận trong người mình có 1 thứ, theo như Lâm Quân nói thì là 1 luồn khí . Hắn như lời Lâm Quân nói, dẫn luồn khí đi khắp thân thể của mình, cho đến khi luồn khí tiêu tán đi . Tuy đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng Đặng Tùng càng ngày càng vui mừng, hắn cảm giác cơ thể hắn đã có sự đổi khác, mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, lòng hắn mừng rỡ như điên, càng ngày càng ra sức tập. cho đến khi hắn kiệt sức ngã xuống mới thôi, tuy vậy nhưng trên miệng hắn vẫn có 1 nụ cười vui vẻ .
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
1 tuần đã qua từ ngày Lâm Quân dạy Đặng Tùng học võ. Đặng Tùng cũng tiến bộ khá nhanh, trước mắt hắn đã lên được cấp Võ Sĩ giống Lâm Quân .
Lâm Quân thì trong thời gian này điên cuồng luyện cấp trong TLBB, trước mắt hắn lên được lv 39, sắp tấn cấp lên 40 . Hắn cũng từ vip 1 nâng cấp lên vip 3, nhưng cũng không có thêm công năng gì mới, chỉ học được thêm hái dược và khai khoáng, cũng không có tác dụng mấy .
1 tuần này cả 2 không thèm đi ăn mày, chỉ ở trong ngôi miếu tồi tàn luyện võ, thức ăn thì nhờ Huyền Nạn đi mua, không thì nhờ hắn đi xin về 1 ít . Lão già này mặt mũi hiền lành, nên cũng xin được rất nhiều . Nhưng mà lão làm được 3 ngày là nhất quyết không đi xin nữa, hỏi ra mới biết thì ra người nào tốt bụng lão đã xin hết rồi, còn người nào keo keo thì xin cũng chả được bao nhiêu . Lão không muốn đi nhưng Lâm Quân bức ép mãi lão không đi cũng không được nên lão phải vắt óc nghĩ ra cách thoát khỏi cái cảnh này . Cuối cùng lão cũng nghĩ ra 1 cách mới là đi hát đám ma, ặc nói đúng hơn là siêu độ người chết .Mà người ở đây thì rất là mê tín nên cũng đặt hàng lão rất nhiều, nhưng lão chỉ làm được 3 bữa là kiệt sức, ngày nào cũng siêu độ từ sáng tới tối khô cả họng rát cả lưỡi, tuy thức ăn đồ cúng cũng khá khả quan nhưng mà lão làm không nổi, cuối cùng lão đành phải xin xỏ Lâm Quân, hay nói đúng hơn là năn nỉ, chỉ thiếu nước quỳ xuống thôi .
Lâm Quân thì suy nghĩ mãi cũng thấy tội cho lão, hắn cũng không muốn hành hạ người già làm gì nên đành phải suy nghĩ tìm cách khác . Đặng Tùng thấy thế cũng một mực lo nghĩ, cuối cùng 2 tên không hẹn mà cùng lên tiếng : ta nghĩ ra rồi .
2 tên quay sang nhìn nhau rồi cùng nói : ngươi nói đi . 2 tên nhìn nhau một lần nữa rồi phá lên cười hahaha .
Huynh lớn hơn, huynh nói trước đi . Lâm Quân cười nói .
Được rồi, giờ chúng ta có võ công nên không cần thiết ăn xin nữa, còn có cả lão hoà thượng đây nên huynh nghĩ, chúng ta nên đoạt đia bàn . Đặng Tùng cười cười nói .
Hả, địa bàn, địa bàn đâu . Lâm Quân ngạc nhiên hỏi .
Ờ là thế này . Đặng Tùng bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải cho Lâm Quân nghe .
Theo lời kể của Đặng Tùng thì Lâm Quân cũng hiểu ra . Thế giới này và thế giới cũ của hắn giống nhau, ở đâu có người thì sẽ có tranh đấu, ai ai cũng muốn là kẻ nắm quyền . Ở thế giới cũ thì tiền ai nhiều hơn, người đó làm đại ca, ở thế giới này thì ai mạnh hơn kẻ đó làm đại ca . Mà ở cái thành DaLat này nếu không tính người của 4 đại gia tộc, thì người mạnh nhất chỉ ở cấp võ sĩ, tức là tương đương Lâm Quân và Đặng Tùng . Nếu thế thì 2 người không có gì phải sợ, không những thế còn có cả lão hoà thượng ở đây, lão hoà thượng nhìn vậy chứ cũng tương đương võ tướng .
Lâm Quân cũng đồng ý với Đặng Tùng đó là phải chiếm địa bàn, hắc hắc, từ cái bang thăng lên làm xã hội đen, cái này cũng thật nhanh nhe . Nghĩ thế nên hắn ra lệnh cho Huyền Nạn bắt đầu đi chiếm địa bàn .
Thiện tai, thiện tai, lão nạp là người xuất gia, sao có thể dính vào tranh giành của giới thế tục . Huyền Nạn chắp tay, vẻ mặt thành khẩn nói .
Lâm Quân hừ một tiếng : không làm thì ngươi cứ đi hát đám ma là được .
Ấy ấy, tuy lão nạp không tranh giành nhưng mà phải vì thiếu gia người lo toan chứ, hắc hắc phải không thiếu gia . Huyền Nạn nịnh nọt nói .
Vậy được rồi, cho ngươi 1 tuần để làm, à đừng giết, nhớ là phu thục thôi, hiểu không ? Lâm Quân cười nói .
Và thế là Huyền Nạn bắt tay vào làm việc, sáng sớm hôm sau lão tiến đến mục tiêu đầu tiên . Lão già này làm việc cũng rất nhanh gọn . Lão chỉ cần đi đến thách đấu với các bang chủ xã hội đen, nếu thua thì phải phục tùng .
Mục tiêu đầu tiên của lão là một bang hội, tên gọi là Xà Bang, lão đi tới đưa ra lời thách đấu nhưng không tên nào chịu tin, chúng xúm lại bắt nạt lão, lão tức giận quá đánh cả đám nằm lăn ra đất . Sau đó tên bang chủ mặt đầy tức giận tiến tới nói : lão lừa trọc kia, tại sao ngươi dám đánh người của ta .
Thiện tai, thiện tai, lão nạp chưa đánh ai bao giờ . Huyền Nạn chắp tay nói .
Láo láo, nghe nói ngươi còn chửi ta phải không . Gã bang chủ tức giận nói
Huyền Nạn lại chắp tay thành kính nói : thiện tai, thiện tai, lão nạp chưa chửi ai bao giờ .
Tên già trọc khốn khiếp, muốn đánh nhau phải không . Gã bang chủ tiếp tục hỏi, nhưng trong mắt đã ánh lên một tia sát khí .
Huyền Nạn thấy thế nhếch môi cười châm chọc rồi nói : Thiện tai, lão nạp chưa ngán thằng nào bao giờ .
Thế là 2 người lao vào đánh nhau ỳ xèo, tuy tên bang chủ cũng khá mạnh nhưng rất tiếc Huyền Nạn đã là cao thủ Võ Tướng, sau khi đánh nhau một hồi, gã bang chủ càng đánh càng kinh hãi, cuối cùng hắn quyết định chơi chiêu độc, chỉ thấy hắn cuối người xuống, nắm lấy 1 nắm cát ném thẳng vào mặt Huyền Nạn, Huyền Nạn đâu phải tầm thường nên né được ngay .
Huyền Nạn rất là tức giận, nếu không phải thiếu gia bảo ta không được giết, ta đã cho thằng này về với phật tổ rồi, đã thế hắn còn dám chơi mất dạy nữa chứ, *** . Nghĩ thế Huyền Nạn bỗng hét lên : xem chiêu .
Huyền Nạn tiến đến, thừa lúc tên bang chủ mất tập trung sút ngay vào ngực hắn, tên bang chủ thuận thế bay thẳng lên trời, mắt thấy tên bang chủ sắp rớt xuống, Huyền Nạn lao vào bồi thêm 1 cú, lần này ách là giữa 2 chân hắn . Tên bang chủ tru lên từng hồi thảm thiết, mấy tên bang chúng đứng ở ngoài không kìm được lạnh run một cái, ánh mắt nhìn về Huyền Nạn đã kèm theo một tia sợ hãi .
Huyền Nạn thì mặt mày rất là vô tội, vẻ mặt hiền lành cười cười, chắp tay nói : thiện tai, thiện tai, người xuất gia không sát sinh, ta làm thế chỉ là một trừng phạt nho nhỏ về những gì thí chủ đã gậy ra thôi, rồi ánh mắt hắn chuyển qua những người bang chúng : ta nói có đúng không ?
Vô sỉ, ****, lão già vô sỉ, sút vỡ dụng cụ gây giống của bang chủ chúng ta mà chỉ kêu là trừng phạt nho nhỏ, ta*** lão . Những bang chúng thầm nghĩ nói nhưng mặt thì tươi cười đáp : phải, phải, hoà thượng dạy rất phải, chúng ta thụ giáo .
Ờ, giờ các ngươi có quy thuận ta không hay là muốn giống hắn . Huyền Nạn vẫn là vẻ mặt hiền lành đó nhưng đã ánh lên một chút lạnh lẽo .
Những bang chúng gật đầu như gà mổ thóc : quy thuận, nguyện ý quy thuận ngài a .
Qua ngày hôm sau, Huyền Nạn có một biệt danh rất là vang dội “ Hoà thượng tuyệt giống “ vì sao lại như thế, vì những bang chúng của Xà bang tận mắt nhìn thấy Huyền Nạn thi triển thần uy đều kể lại cho người khác, đã thế còn thêm mắm thêm muối tùm lum .
Vì vậy nên Huyền Nạn đi đến bang phái nào, bang chủ bang đó ngay lập tức xếp giáp quy hàng, vì bọn chúng còn muốn duy trì nòi giống . Lúc đầu Huyền Nạn rất là kinh ngạc, hắn hiếm khi được đánh nhau, giờ có cơ hội dễ gì từ bỏ nên hắn không cho đầu hàng .
Nghe Huyền Nạn không cho đầu hàng, tên bang chủ quỳ sụp xuống, khóc lóc nói : ô ô, lão hoà thượng a, ta đầu hàng, ta đầu hàng mà, ô ô, ta còn chưa có vợ, ta muốn duy trì nòi giống a, hoà thượng đại từ đại bi tha cho ta đi a .
Huyền Nạn ngạc nhiên mới hỏi lại thì tên bang chủ kể lại tường tận, Huyền Nạn nghe xong tức đến mức râu trợn ngược nhưng không làm được gì nên thôi .
Sau 4 ngày, cơ bản các bang hội đều quy thuận Huyền Nạn, Huyền Nạn sung sướng chạy về báo cáo kết quả với Lâm Quân . Lâm Quân nghe xong đầu tiên là ngạc nhiên, sao có thể nhanh như thế chứ . Tò mò Lâm Quân liền hỏi lão Hoà Thượng .
Huyền Nạn là nô lệ của Lâm Quân nên không dám giấu diếm điều gì đều nhất mực kể ra, kể cả cái biệt danh vang dội của lão . Lâm Quân nghe kể đến cái biệt danh của Huyền Nạn đứng lên cười nắc nẻ, sau đó hắn ôm bụng nằm lăn lóc trên mặt đất cười như chưa từng được cười : hắc hắc, Huyền Nạn à, ngươi thật là trâu nhe, hahaha, bây giờ ta đổi tên cho ngươi là tuyệt giống, hahhahaha .
Huyền Nạn rất là buồn bực, tại tên đó chơi xấu hắn nên hắn mới sút vỡ trứng tên đó thôi . Giờ kể cho chủ nhân nghe, hắn không thông cảm thì thôi, còn cười nữa chứ, ta hận .
Mắt thấy vẻ mặt của Huyền Nạn, Lâm Quân ôm bụng đứng lên, quyết không cười nữa, nhưng người hắn thì cứ run run, vẻ mặt muốn cười lại không được cười nhìn rất là quái dị . Cố nén buồn cười xuống hắn đang chuẩn bị nói thì từ xa xa vang lên tiếng Đặng Tùng .
Hắc, huynh đệ, biết tin gì chưa, ở ngoài kia xuất hiện một tên cực kỳ cường hãn có tên “ hoà thượng tuyệt giống “ nghe nói hắn gặp người nào mà ngứa mắt là đều phế đi chân thứ 3 của người ta, hắn là 1 tên biến thái 10 phần, ra ngoài huynh đệ nhớ cẩn thận nhé, còn phải duy trì nòi giống đó, hắc hắc hắc .
Đặng Tùng thao thao nói, bất quá hắn nhìn lại thì thấy vẻ mặt quái dị của Lâm Quân còn Huyền Nạn thì vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ .
Đặng Tùng thấy thế liền hỏi : uy Lâm Quân, đệ bị gì vậy, uy, đại sư, người làm sao thế, sợ tên biến thái ấy à, ngài yên tâm đi, ngài cũng là người xuất gia chắc hắn không làm khó ngài đâu, mà có làm thì cũng sao đâu, cùng lắm ngài đổi kiểu đi wc từ đứng sang ngồi thôi, hắc hắc .
Huyền Nạn nghe tới đó, máu xông lên não, gục đầu, ngất tại chỗ, miệng sùi bọt mép. Thấy Huyền Nạn ngã xuống, Đặng Tùng lo lắng bước tới : ấy ấy, đại sư, ta đùa thôi mà, không cần xúc động thế chứ .
Lâm Quân thì không nhịn được nữa, cười phá cả lên : hahaha, mẹ nó, hahahaha, ta không nhịn nổi nửa rồi, hahaha .
Thấy Lâm Quân cười như điên Đặng Tùng bực mình nói : đại sư ngất thì có gì đáng cười .
Ách, đại ca, ngươi không biết hoả thượng biến thái mà ngươi nói là ai à, hahahaha.
Ai? Đặng Tùng ngạc nhiên hỏi, sau đó như nhớ ra chuyện gì chỉ tay vào Huyền Nạn nói : không lẽ……… không lẽ…….là lão già này .
Đúng rồi đó, hahaha .
Ách hèn chi ta nghe người ta nói, tên hoà thượng đó đi thu phục xã hội đen, hahaha thì ra là lão này, hahaha . 2 tên ôm bụng cười ngất : hahaha, mẹ nó, buồn cười quá, không ngờ lão già này lại chơi ác thế, mặt mũi hiền lành mà đi tuyệt giống người ta, hahaha . Đúng đó huynh đệ, ta cũng không ngờ, hahaha .
Ách, ta quên, Huyền Nạn còn đang ngất, chết cha xem lão có sao không . Lâm Quân giật mình nhớ tới nói .
Khi 2 tên quay sang nhìn thì thấy Huyền Nạn mặt tím ngắt như sắp quy tiên tới nơi . Đặng Tùng hét lên : chết cha, mau tìm đại phu, không lão về với phật thật bây giờ .
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
Lâm Quân và Đặng Tùng vội vàng vác Huyền Nạn lên vai chạy như điên đi tìm bác sĩ, à có lẽ nên gọi là đại phu . May mắn là Đặng Tùng sống ở đây cũng lâu rồi nên mau chóng tìm được chỗ . Sau khi đưa Huyền Nạn cho đại phu, 2 tên ra ngoài đứng chờ .
Một lát sau, đại phu mặt mũi nghiêm trọng bước ra nói : xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong các vị hãy nén bi thương, đại sư hoà thượng đang hấp hối, các vị vào thăm lần cuối đi .
Ặc, các ngươi có biết chữa bệnh không thế, sao lại hấp hối, ***, chữa kiểu gì thế, ta thấy lão này cũng có bị gì nặng đâu, chỉ là ít máu xông lên não thôi mà . Đặng Tùng đứng lên bực mình nói .
Ách, chính vì máu xông lên não đó, ài, vị đại sư này cũng cao tuổi lắm rồi, sao mà chịu được đả kích đây, đã thế các người còn chậm trễ thời gian nữa chứ, haiz, xin lỗi, chúng ta không phải là không có cách cứu mà tại vì phương pháp này mắc tiền nên ra hỏi các vị. Đại phu mặt nghiêm trọng nói hắn cũng thấy rất khó chịu, 2 tên này rõ ràng là 2 tên ăn mày mà, ta cứu xong thì ai trả tiền cho ta đây, phương pháp này mắc tiền lắm nhe .
Ách, tiền à, người anh em, cậu có không, lúc nãy tôi mua đồ ăn, sạch tiền rồi . Đặng Tùng quay sang hỏi Lâm Quân, hắn cũng chả quan tâm tới lời tên đại phu, chắc là Huyền Nạn không có sao, chỉ vì nghi ngờ 2 người bọn hắn không trả tiền nên không muốn chữa cho Huyền Nạn thôi .
Ách, ta cũng không có, thôi kệ, chúng ta thấy lão ngất giữa đường nên hảo tâm thôi, ai dè sắp chết rồi thì kệ vậy . Lâm Quân cũng nghĩ như Đặng Tùng nên mặt mày tỉnh bơ nói, hơn thế Huyền Nạn là nô lệ của Lâm Quân nên hơn ai hết hắn hiểu rõ tình trạng lúc này của Huyền Nạn, hắc dám đòi tiền ta à không đề cao tinh thần lương y như từ mẫu gì hết, tên đại phu chó má, để xem .
Ấy ấy, các vị không trả thì ai trả, dù sao các vị cũng đưa lão ta vào đây mà, chậm trễ là mất mạng người đó . Đại phu khuyên răn nói .
À, ta không quen hắn ta, mà ta nói điều này cho ngươi biết nhé, ngươi biết hắn là ai không mà dám đòi tiền. hắc hắc .
Ai, người nổi tiếng à . Đại phu đánh thót một cái, chết cha, ta thân cô thế cô, nếu tên này mà có hậu trường vững chắc thì tiêu ta rồi .
À , gần đây khá nổi tiếng, ông có biết “ hoà thượng tuyệt giống “ đại danh đỉnh đỉnh không, hắc hắc .
Ặc, cái tên này nghe quen tai thế, à đúng rồi, hôm bữa có 1 tên bang chủ của cái bang gọi là Xà bang gì ấy đến tìm ta, kêu ta chữa cái chân thứ 3 cho hắn, ặc thật đáng tiếc là cái chân đó nát be bét, nhìn giống như một đống thịt nhão trộn thêm ít máu và ít tt, ặc ặc, không phải là tên hoà thượng này chứ . Đại phu nghĩ đền đó mồ hôi chảy đầy đầu, run lên 1 phát . Đại phu run run hỏi : không lẽ lão hoà thượng đây là ?
Ờ chính xác rồi, hắc mà ta nói cho ngươi biết, hắn có 1 bang hội hoà thượng đó, haha, ngươi mà cho hắn chết ở chỗ này coi chừng hôm khác lại có 1 tên hoà thượng tới tìm ngươi à. Lâm Quân đe doạ đại phu nói .
Ặc, 1 tên đã chịu không thấu rồi, còn cả 1 đoàn à, không lẽ tụi hoà thượng đó muốn cái thành này không còn đàn ông đích thực à, ặc ặc . Nghĩ đến đó, đại phu vội vàng nói : ấy ấy, lương y như từ mẫu, ta cứu ta cứu, các vị không có tiền trả, ta cũng cứu . Đại phu ra vẻ hiên ngang lẫm liệt nói .
Nói xong đại phu vội vội vàng vàng 3 chân 4 cẳng phi vào phòng với tốc độ ánh sáng. Một lát sau đại phu bước ra nói : 2 vị, lão hoà thượng đã qua cơn nguy kịch, các vị cứ đưa về cho đại sư uống thuốc 3 ngày là khỏi .
Ấy, cảm ơn đại phu nhé, hắc hắc, đúng là lương y như từ mẫu a, ngưỡng mộ ngưỡng mộ .
Ách, vị này quá khen, cứu người là thiên chức của ta mà, mời các vị đưa lão hoà thượng này về . Đại phu buồn bực thầm nghĩ, chữa xong rồi các ngươi đưa lão về đi, cứ để hắn ở đây, lỡ hắn mà tỉnh dậy nhìn thấy ta ngứa mắt cho ta một sút thì sao, ta còn chưa có con nữa .
Ách, đại phu à, chúng ta là ăn mày, nay đây mai đó, làm gì có chỗ ở để mang vị đại sư này về, ách lỡ hắn tỉnh mà thấy chỗ chúng ta tồi tàn quá ngứa chân cho ta 1 sút thì làm sao, ăn mày cũng cần duy trì nòi giống đó nhe. Lâm Quân vẻ mặt giả vờ sợ sệt nói .
Ặc ặc, thôi thì ta cho các vị ít tiền, thuê khách sạn cho đại sư nghỉ, chỗ ta nhỏ hẹp không chứa được đại thần này đâu . Đại phu mặt mày đau khổ nói, hix ta thà mất chút tiền chứ không chịu mất đi khả năng của đàn ông đâu . Nói xong hắn cầm 1000 đồng ném cho Lâm Quân bảo : chừng này chắc đủ rồi chứ .
Ấy chưa đủ chưa đủ, ta còn phải mua thuốc bổ cho đại sư uống nữa, đã thế còn phải mua đồ ăn nhiều dinh dưỡng cho đại sư tẩm bổ, đã thế phải có người bên cạnh chăm sóc đại sư chứ, chừng này không đủ đâu . Hắc hắc dám đòi tiền anh à, anh âm mày cho chết, hắc hắc . Đại phu à, tiễn phật phải tiễn tới tây thiên chứ, giúp người giúp cho trót, đại phu làm lớn thế này chắc không để ý chút tiền còm ấy đâu nhỉ . Lâm Quân mặt mày vô sỉ nói .
***, 1000 đồng là tiền sống cả 1 tháng của ta rồi đó,***, vậy mà chưa đủ à, ta *** tên ăn mày gian xảo . Nghĩ thế nhưng đại phu trên mặt cười cười nhịn đau rút ra thêm 9000 đồng nữa : đúng, đúng, tiểu huynh đệ nghĩ chu đáo, là ta không tốt, hix ở đây đủ 10000 đồng rồi, phiền các vị đưa đại sư đi thuê khách sạn .
Và thế là một người đòi tiền và một người chịu đưa tiền cứ thế khách khách sáo sáo nói chuyện với nhau, đại phu còn đưa tiễn Lâm Quân và Đặng Tùng ra tận cửa mới quay trở về .
Ra đến cửa, Đặng Tùng giơ ngón tay cái lên : hắc hắc, huynh đệ, ngươi thật là âm hiểm nhe, không những bắt hắn chữa bệnh không công còn phải đưa thêm tiền cho ngươi nữa, hắc hắc, quá gian xảo bất quá ta thích .
Hehe, ai kêu hắn đòi tiền ta trước chi, hắc hắc kệ hắn, chúng ta có tiền cải thiện bữa ăn rồi, hehehe, nào huynh đệ, đi nhậu thôi .
2 tên kiếm 1 cái khách sạn 1 sao ném Huyền Nạn vào phòng xong bắt đầu đi xuống đại sảnh ăn uống thả cửa . Tuy 2 tên này giống ăn mày nhưng chủ khách sạn phục vụ rất là chu đáo, èo biết sao được, có tiền là thượng đế mà .
2 tên ngồi xuống, bắt đầu chén chú chén anh, ăn uống thả cửa. Tới 12 giờ đêm, 2 tên say luý tuý mới hài lòng vỗ vỗ bụng quay về phòng ngủ .
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy Lâm Quân ra ngoài thấy Đặng Tùng đã tỉnh, cả Huyền Nạn nữa . Lâm Quân nhìn Huyền Nạn nói : ngươi đi triệu tập những người đã quy thuận chúng ta trước ngôi miếu mà chúng ta ở, ăn sáng xong ta sẽ đi qua xem .
Huyền Nạn cung kính đáp : vâng, thiếu gia, ta đi đây . Nói xong lão chạy thẳng ra ngoài .
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Quân và Huyền Nạn đi tới ngôi miếu, đã thấy tron miếu đứng đầy người, có cao có thấp, có hung thần có ẻo lả, nói chung là đủ mọi thể loại người . Nhìn thấy Lâm Quân và Đặng Tùng đến, Huyền Nạn hô to : cung nghênh bang chủ và phó bang chủ . Những người xung quanh nhìn ra cửa chỉ thấy 2 tên ăn mày nhóc con, ăn mặc rách rưới đi tới, bất quá thấy Huyền Nạn hô nên cũng đồng thanh hô to : Cung nghênh bang chủ, phó bang chủ . Bọn hắn thầm nghĩ, không lẽ đây là trang phục của bang à, thật là có phong cách nhe, mà sao bang chủ và phó bang chủ trẻ tuổi thế nhỉ .
Lâm Quân và Đặng Tùng mặt không đổi sắc bước tới, Lâm Quân ngồi lên vị trí chủ vỉ, còn Đặng Tùng ngồi bên cạnh, Huyền Nạn thì cung kính đứng sau lưng Lâm Quân . Hèm, mọi người im lặng nghe ta nói . Lâm Quân lên tiếng nói . Mọi người xung quanh thấy thế đều im lặng xuống, tuy không biết người bang chủ trẻ tuổi này là ai, nhưng thấy tên hoà thượng biến thái kia còn cung kính đến như thế nên mọi người cũng không dám làm gì .
Sau khi mọi người đã im lặng Lâm Quân lên tiếng nói : đầu tiên, ta xin tự giới thiệu, ta tên là Lâm Quân, là bang chủ, còn vị ngồi bên cạnh ta là Đặng Tùng phó bang chủ . Hôm nay, ta gọi mọi người đến đây vì một sự kiện rất đặc biệt, đó là, ngày hôm nay ta quy tụ mọi người lại để thành lập ra một bang phái mới, có tên là Thiên Long bang .
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg