Sau thêm nữa tuần trà rẻ trái, rẻ phải người lính thủ sơn dẫn hắn đến trước một căn phòng rồi cung kính nói:"bẩm chấp sự, người đã được đưa đến".
Trong căn phòng vọng ra một tiếng nói hữu lực:"được rồi, ngươi lui xuống đi". Người lính thủ sơn cúi đầu xoay người bước đi, từ đầu đến cuối không nhìn đến Dương Tử một lần nào.
Tiếng nói đó lại vọng ra thêm một lần nữa:"vào đi".
Dương Tử cũng theo lời mà mở cửa đi vào căn phòng, trong căn phòng bày biện khá đơn giản vài bình hoa, tranh sơn thủy và vài bức tranh thư pháp. Giữa phòng đặt duy nhất một chiếc bàn làm việc được chạm khắc khá tinh tế, ngồi cạnh bàn là một trung niên đội tứ tuần, thân mặc thanh bào, gương mặt chữ điền trông thập phần uy vũ.
Chỉ là vài giây đánh giá ngắn ngủi của cả hai, người trung niên liền nói:"ta là Phương Hàn, ngươi có thể gọi ta là Phương Chấp Sự. Ngươi tên gì? quan hệ gì với Dương lão gia chủ?"
Dương Tử cung kính đáp:"bẩm Phương Chấp Sự, ta tên Dương Tử là con duy nhất của gia chủ đời cuối cùng Dương gia trang".
Ánh mắt thoáng hiện nét kinh ngạc:"gia chủ đời cuối cùng???".
...
Vài phút ngắn ngủi cũng đủ để Dương Tử kể rõ hoàn cảnh gia tộc và mục đích đến đây nương nhờ.
Thở dài ngao ngán Phương Chấp Sự liền nói:"thế sự vốn là vô thường...! được rồi, hoàn cảnh ngươi ta đã hiểu. Với địa vị là một chấp sự trong môn phái ta chỉ có thể tiếp dẫn ngươi vào môn phái làm tạp vụ. Tuy nhiên trong môn đang chuẩn bị tổ chức tuyển chọn ngoại môn đệ tử độ tuổi từ mười hai đến mười bảy tuổi, ta xem ngươi chắc không đến mười lăm tuổi đi. Nếu ngươi nguyện ý ta sẽ là người giới thiệu cho ngươi tham gia tuyển chọn. Tuy nhiên Nhật Nguyệt Kiếm Môn là một trong tam đại môn phái đứng đầu thiên hạ võ lâm nên việc tuyển chọn là sự cạnh tranh vô cùng tàn khốc, mất luôn cả mạng là rất có thể xảy ra, ngươi nên suy nghĩ kĩ. Dĩ nhiên làm nội môn đệ tử người không cần làm những việc lặt vặt chỉ cần chuyên tâm luyện võ và hoàn thành nhiệm vụ sư môn giao phó là ổn. Ý ngươi thế nào?".
Gần như không cần suy nghĩ Dương Tử liền trả lời:"ta muốn tham gia tuyển chọn". Ánh mắt hiện lên sự quyết liệt dù lúc này trời có sập có lẽ hắn cũng sẽ không biến sắc.
Cảm nhận được ý chí của Dương Tử, Phương chấp sự trên mặt mỉm cười lộ vẻ rất thưởng thức:" tốt, liền giữa chân núi là khu vực dành cho những người tham gia tuyển chọn tạm trú, ta sẽ cho người an bày cho ngươi chổ nghỉ ngơi. Ba hôm sau chính thức là ngày tuyển chọn ngoại môn đệ tử, tự nhiên đến lúc đó sẽ có người thông báo cho ngươi". Lập tức nhìn về phía cửa phòng Phương chấp sự nói:"người đâu, đưa người này đến khu tuyển chọn tạm trú, còn nữa... đăng ký một danh ngạch tham gia tuyển ngoại môn đệ tử tên Dương Tử do Phương Hàn chấp sự ta tiến cử".
Phân phối xong Phương Chấp Sự quay sang mỉm cười nhìn Dương Tử:"Ngươi có thể đi rồi".
Hôm nay Dương Tử chào buổi sáng tại đỉnh Hương Sơn với vài động tác thể dục hắn còn nhớ lúc học cấp một, thêm một chút uốn éo mà hắn gọi đó là Yoga. Buổi sáng tại Hương Sơn không khí thập phần trong lành tươi mát, làm người hít thở cả tinh-khí-thần đều cảm thấy một trận thoải mái. Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi Dương Tử đặt chân đến Hương Sơn, cũng là ngày Nhật Nguyệt Kiếm Môn chính thức tuyển chọn ngoại môn đệ tử.
Ánh mắt nhìn xuống chân núi, một cảm giác hào hùng, ngạo thị thiên hạ trổi dậy trong lòng Dương Tử:"kiếp trước ta chỉ là một kẻ bình thường, kiếp này quyết không lập lại, có chết cũng chết trong chiến đấu". Chỉ nghĩ đến đây thì nghe được một âm thanh hùng hồn như vang vọng khắp đỉnh Hương Sơn, lại như có người đứng sát bên người nói:"trong vòng một khắc, tất cả những người tham gia tuyển chọn ngoại môn đệ tử lập tức tập hợp tại sân lớn luyện võ trường".
Theo như lời hắn và một vài đứa trẻ cùng lứa đi theo một người lính thủ sơn đến luyện võ trường. Đến nơi, trước mắt hắn là khoản hơn hai mươi người mang đồ theo tiêu chuẩn lính thủ sơn đang đứng, cả hai mươi người mắt tinh mày sáng, bộ pháp hữu lực, thân thẳng tắp như trụ kình thiên. Ngồi ở phía trên nữa là mười người mà người cuối cùng bên góc trái không phải ai khác chính là Phương Chấp Sự. "có lẽ đây là mười chấp sự của môn phái" hắn thầm nghĩ, cả mười người thân đều mang một loại thanh bào, trên ngực trái có kí hiệu đặc hữu của môn phái là hình một mặt trăng và một mặt trời, phía dưới còn có ba ngôi sao, khí tức trầm ổn tựa Thái Sơn, thân ngồi đó như mười ngọn núi lớn đè áp tâm thần làm hắn không dám thở mạng. Phía trên cùng chỉ duy nhất một người thân vận cùng loại thanh bào nhưng thay vào đó trên ngực lại có bốn sao tuổi độ lục tuần, đôi mắt sắc bén như kiếm toát khỏi vỏ, nhìn vào người này Dương Tử cảm giác như da thịt bị ánh mắt đó cắt xé từng đoạn. "Quả thật đủ oai hùng, đủ khủng bố còn hơn cả các tiểu thuyết võ hiệp ta đã xem qua" hắn lẩm bẩm. Nhìn quanh mình số người đang đứng như hắn đạt vừa đúng một trăm người, trong lòng nổi lên một chút lo lắng, bất an.
Sau một thoáng im lặng, lão giả ngồi phía trên cùng nói:"phát binh khí". Như lời lão giả có năm người lính thủ sơn mang ra từng bao lớn các loại binh khí phân phát cho từng người. Riêng Dương Tử được phát một thanh ngân sắc trường kiếm dài gần mười tất. Làm hắn một trận cười khổ, đối với cái thể xác ăn chơi trác táng này trước đây thì thanh trường kiếm nặng gần năm cân này thật sự hơi quá sức.
Ánh mắt hướng xuống đảo qua một lượt thấy đa số đã có binh khí của mình lão giả liền nói:"Binh khí trên tay các ngươi là để chém giết người bên cạnh mình. Trong một trăm người các ngươi... Chỉ có năm mươi người còn sống và được chọn làm ngoại môn đệ tử, cuộc chém giết bắt đầu".
"Thật sự phải giết người?" trong lòng một chút hoang mang, hoảng hốt trỗi dậy vì dù kiếp trước hay kiếp này hắn cũng chưa từng giết người, nhưng rồi hắn cũng tỉnh táo lại chân mày nhăn thành hình chữ xuyên, ánh mắt sắc bén như diều hâu xoay người một kiếm đâm ra, mũi kiếm xuyên thẳng qua người thanh niên kế bên với cặp mắt nhìn hắn một cách ngờ ngàng trước khi gục xuống. Vừa rồi hắn đã cảm giác được người kế bên mình đang nhìn hắn và nơi đáy mắt lóe một tia sát khí. Hắn chỉ có một suy nghĩ:" tiên hạ thủ vi cường". Mặc dù lần đầu giết người tay chân hơi bủn rủn nhưng hắn cũng rất nhanh khôi phục lại bình thường:" kẻ muốn giết ta, chắc chắn phải chết".
Ánh mắt lão giả phía trên hiện nét hân thưởng nhìn hắn:"đủ ngoan độc, đủ nhẫn tâm, đủ quyết đoán. Khá lắm, ngươi lên đây". Y như lời lão giả Dương Tử nhanh chóng thoát ly khỏi khu vực chiến đấu, bởi vì ảnh hưởng từ hắn mà phía dưới mọi người bắt đầu một cuộc chém giết không thương tiếc của những đứa trẻ chưa quá hiểu sự đời.
Trước mắt hắn chính thật là địa ngục nhân gian, tất cả những đứa trẻ trong đôi mắt đều điên cuồng lao vào vung kiếm một cách hỗn loạn không có trật tự. Máu nhuộm ướt đẫm luyện võ trường, tay chân đứt rời văng khắp nơi. Tràng cảnh điên cuồng này diễn ra cho đến khi lão giả ngồi trên cao hét lớn thì chấm dứt:" dừng tay", đoạn lão lại nói:" số lượng còn lại vừa đúng, các người thông qua, từ hôm nay các ngươi chính thức là ngoại môn đệ tử của Nhật Nguyện Kiếm Phái ta, hôm nay mọi việc dừng tại đây, tất cả các ngươi về lại chổ ở tạm của mình rồi sáng hôm sau tới khu chấp sự nhận trang phục, chổ ở dành cho ngoại môn đệ tử và những cở sở kiếm pháp"
Sau khi về đến chổ ở của mình Dương Tử lăn ra ngủ một giấc thật dài mặc kệ trang phục trên thân còn lắm lem vết máu. Hôm sau xong việc vệ sinh cá nhân hắn liền theo như sự chỉ dẫn dễ dàng tìm được khu chấp sự nhận các loại vật phẩm, trang phục tương tự lính thủ vệ là một màu thanh trường sam dưới ngực có một ngôi sao, một thanh ngân sắc trường kiếm tương tự như lúc được phân phát khi tuyển chọn, cuối cùng là một quyển sách trên bìa ghi: "Môn quy Nhật Nguyệt Kiếm Môn và cơ sở kiếm pháp". Hắn không quay về chổ ở cũ vì bây giờ hắn đã là ngoại môn đệ tử có chổ ở cao cấp hơn dành riêng cho mình, được chỉ dẫn đi về phía đông của sườn núi, căn phòng dành cho hắn chỉ là một căn phòng đá khá thô, trong phòng chỉ có một chiếc giường và một cái bàn. Nhìn có vẻ hơi thiếu thốn nhưng nghĩ tới tương lai là một võ giả hắn cũng không nghĩ quá nhiều. Điều đầu tiên hắn muốn làm là nhanh chóng học thuộc những môn quy nhàm chán để đọc phần tiếp theo, phần cơ sở kiếm pháp ghi lại vài môn võ cơ bản của môn phái:"Nhật Nguyệt Quyết gồm 3 tầng, kiếm quyết này là cơ sở để học các loại kiếm pháp khác trong Nhật Nguyệt Kiếm Quyết, Luyện tới đại thành công lực có thể đạt mức nhất lưu võ giả, cái này bắt buộc rồi" hắn thầm nghĩ. "Lưu Thủy Bộ, di chuyển cực nhanh, nhẹ nhàng như dòng nước, bóng ảnh mập mờ, luyện tới đại thành một cái chớp mắt có thể di chuyển trên mười mét. Cương Kình Kiếm, kiếm pháp chí dương chí cương, luyện đến đại thành một kiếm chém ra có thể chém vỡ nát cự thạch ngàn cân dĩ nhiên phải cần sự hỗ trợ vững chắc của Nhật Nguyệt Quyết, đây là kiếm quyết cơ bản được biến tấu từ Nhật Kiếm trong Nhật Nguyệt Kiếm Quyết. Điệp Lãng Kiếm, kiếm pháp chí âm chí nhu, nhẹ nhàng lay động như ngọn liễu, nhất lạng đả ngàn cân, luyện đến đại thành tay ngự kiếm có thể tá lực lượng ngàn cân là cơ sở của Nguyệt Kiếm. Tất Sát Kiếm, Ngọa Long Kiếm, Linh Lung Bộ, Thất Tinh Bộ,... Thật nhiều quá, có lẽ đây chỉ những võ học tam lưu nhưng nếu đem về thế giới của mình chính là tuyệt thế võ học a" hắn lẩm nhẩm đọc và thầm nghĩ. Về việc xếp hạng thực lực trong võ lâm, võ giả phách lực đạt một trăm cân là tiêu chuẩn của tam lưu võ giả, muốn trở thành nhị lưu võ giả phách lực ít nhất phải trên ba trăm cân, đạt trên năm trăm cân phách lực thì đã trở thành một nhất lưu võ giả. Như Nhật Nguyệt Kiếm Phái chỉ một người là Lạc Hành Không cũng chính là đương kim môn chủ Nhật Nguyệt Kiếm Môn đạt thực lực nhất lưu võ giả, các trưởng lão môn phái có thực lực trung cấp nhị lưu võ giả phách lực chừng bốn trăm cân. Còn như Phương Chấp Sự chỉ là đỉnh cấp trong tam lưu võ giả thực lực tầm hai trăm năm mươi cân. Con đường dẫn đến đỉnh cao không chỉ có một, quý tinh bất quý đa nên ngoài Nhật Nguyệt Quyết Dương Tử chọn thêm hai bộ kiếm pháp Cương Kình Kiếm và Điệp Lãng Kiếm, thêm vào đó là bộ thân pháp Lưu Thủy Bộ làm cở sở cho sau này.
Mọi việc đi vào nề nếp ngoài giờ nghỉ trưa và tối chính là luyện tập và luyện tập. Đối với Cương Kình Kiếm hắn chọn khu rừng phía sau khu nhà đá nơi hắn ở, diễn tập và đổi luyện cùng với những cây cổ thụ nằm đan xen chi chít trong rừng. Riêng Điệp Lãng Kiếm chú trọng nhẹ nhàng thiên về hướng phòng thủ, hắn chọn khu vực luyện tập tại dòng sông phía sau chân núi nhằm gia tăng thêm áp lực trên tay cầm kiếm. Về phần Lưu Thủy Bộ, là công pháp rèn luyện bộ pháp bất cứ lúc nào trong lúc sinh hoạt thường ngày hắn đều luyện tập, đặc biệt hiệu quả khi kết hợp luyện tập với Cương Kình Kiếp và Điệp Lãng Kiếm như trong rừng cây cối rậm rạp làm tăng khả năng tránh né và phản ứng của hắn, còn dưới nước càng gia tăng thêm tốc độ của Lưu Thủy Bộ, rèn luyện tiến độ thần tốc. Còn lại thứ tối quan trọng là Nhật Nguyệt Quyết hắn dành cho buổi tối trước khi đi ngủ, điều kì lạ là mỗi khi hắn điều động công lực di chuyển khắp kì kinh bát mạch thẳng đến đan điền kết thúc một chu thiên thì tại đan điền hắn lại có một trận nhộn nhạo, cứ như có thứ gì xoay tròn trong đó, không biết có phải do ảo giác hay không nhưng mỗi lần như vậy hắn lại cảm thấy khí lưu xung quanh cơ thể thật sự có chút quay cuồng rồi dung nhập vào từng tấc da thịt hắn, một chút cảm giác cứng cáp hơn từ cơ thể làm hắn một trận thư sướng. Có thể gọi là Cường thân kiện thể, hiệu quả này hắn không thấy giới thiệu trong Nhật Nguyệt Quyết.
Chớp mắt đã ba năm trôi qua, đỉnh Hương Sơn vẫn sừng sững đứng đó tựa thuở nào, mọi thứ vẫn như mới, như chưa từng có sự hao mòn của năm tháng. Trời đã về chiều, ánh tịch dương báo hiệu màn đêm buông xuống, mọi thứ bây giờ trở nên lu mờ đi phần nào. Tại khu rừng phía sau khu nhà đá, một bóng hình như u linh di chuyển giữa lưng chừng những cây đại thụ cao chọc trời, ánh sáng vàng mơ hồ trên thân kiếm hắn cầm có lẽ là thứ duy nhất để nhìn thấy hắn. Cứ mỗi lần đạp vào một thân cây để lấy đà thì bóng kiểm vàng lại như vô tình đi xuyên qua thân cây. Cứ như thế khoản nữa tuần trà thì bóng hình chợt dừng lại và đáp xuống đất thì ngay sát na đó hàng trăm cây đại thụ cỡ một vòng tay người trưởng thành liên tục đổ xuống người bóng hình đó. Tại mặt tiếp xúc giữa hai đoạn cây đứt rời, vết cắt bóng láng tưởng chừng như vốn dĩ nó đã như vậy. Bóng người lại xoay kiếm quanh người tạo thành một lốc xoáy không khí tại mũi kiếm rồi trực tiếp đón đỡ những cây đại thụ, phải biết rằng mỗi cây đại thụ lâu năm này trọng lượng đều trên trăm cân. Không có một ngoại lệ, tất cả đại thụ sau khi tiếp xúc với lốc xoáy đều dạt sang hai bên. Tất cả dừng lại, trả lại sự yên tĩnh vốn có của màn đêm. Thân vận thanh bào, trên ngực có hai ngôi sao chứng thực là nội môn đệ tử của Nhật Nguyệt Kiếm Môn, mũi kiếm trong tay chĩa xéo hướng mặt đất. Một thân hình khá cân đối cao hơn một mét bảy, mái tóc dài tùy ý phiêu động trong gió rừng, đôi mắt tinh anh sáng ngời trong bóng đêm, miệng vẫn một nét cười nhạt vốn có không phải Dương Tử thì còn ai.
Năm nay hắn đã mười bảy tuổi, một chút khí tức xuân xanh và khí phách cùng toát ra trên thân hắn. Ba năm thời gian, hắn đem Cương Kình Kiếm luyện tới mức thành thục, bằng chứng là ánh sáng vàng vẫn còn đó trên thân kiếm. Điệp Lãng Kiếm cũng luyện tới mức đại thành mỗi khi xuất kiếm sẽ tạo một lốc xoáy không khí như một tấm khiêng vô kiên bất tồi. Tại phương diện tu luyện bộ pháp Lưu Thủy Bộ cũng có chút thành tựu, một năm trước đây trong một cái sát na hắn có thể di chuyển được bảy mét, càng về sau môn bộ pháp này càng khó tiến bộ, đến tận bây giờ vẫn dậm chân tại chổ. Nhưng thành tựu to lớn nhất phải kể đến Nhật Nguyệt Quyết đã đạt đỉnh phong tầng hai, nếu không phải chiến lực được đánh giá trên nhiều phương diện thì thực lực hắn tuyệt đối là đỉnh cấp trong nhị lưu võ giả. Một năm trước hắn thành công vượt qua khảo hạch nội môn đệ tử với thực lực nhị lưu phách lực đạt ba trăm hai mươi cân, trong cùng thời gian đó hắn phát hiện nhược điểm của Lưu Thủy Bộ không mấy sắc bén trong giao tranh nên luyện thêm môn bộ pháp mới:" Thất Tinh Bộ" trong vòng bảy bước di chuyển cực kỳ quỷ dị, trong cùng cấp không có đổi thủ.
Chưa kịp đắc ý với những thành tựu của mình thì ba hồi chuông vang vọng khắp núi rừng đại biểu cho việc triệu tập tất cả nội môn đệ tử đến đại điện. "ba hồi chuông... đại sự gì đã xảy ra ?" nghỉ rồi Dương Tử chạy nhanh về hướng môn phái bỏ lại từng bóng ảnh trong màn đêm vô tận.
Đi đến đại điện năm mươi nội môn đệ tử đã tập hợp gần như đầy đủ xếp thành năm hàng ở giữa. Tiến vào vị trí sau cùng Dương Tử nhìn lên, sáu chiếc ghế chia làm hai hàng ngồi ở hai bên đại điện là sáu vị trưởng lão trên ngực là ba ngôi sao đặc hữu. Mà đối diện phía trên cùng đại điện là chiếc ghế với hai bên tay cầm được chạm khắc hình lân sư tinh tế. Ngồi bệ vệ bên trên là một lão giả bạch phát trường mi, cả mái tóc dài bạc trắng lại kết hợp với một gương mặt trắng hồng, làn da trơn láng như trẻ sơ sinh trong có chút quái dị lại toát ra khí phách thượng vị quả của một người ở trên cao lâu ngày sinh ra. Đúng vậy, đây chính là đương kim môn chủ Nhật Nguyệt Kiếm Môn, Lạc Hành Không nhất lưu võ giả cực kỳ thưa thớt trong chốn giang hồ, biệt hiệu Nhật Nguyệt Kiếm Thánh.
Ánh mắt sắc bén quét một lượt lộ vẻ hài lòng Lạc Hành Không liền nói:" để trở thành nội môn đệ tử ta biết các ngươi đã bỏ ra rất nhiều cố gắng. Ai trong các ngươi cũng là người thông qua kỳ tuyển chọn ngoại môn đệ tử trong lòng có lẽ đều còn có thắc mắc, tại sao phải giết người? tại sao phải giết những đệ tử cùng tham gia tuyển chọn với các ngươi? Giang hồ đầy tinh phong huyết vũ, hôm nay ngươi sống sờ sờ ra đó biết đâu ngày mai ngươi lại chết dưới kiếm người khác nên ta muốn các ngươi tôi luyện ý chí của mình, lòng thương hại là đại trở ngại đối với thành tựu của các ngươi sau này. Thân tại giang hồ Sống và Chết chỉ cách nhau một đường tơ, đối với kẻ thù chỉ có giết hoặc bị giết. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, là người ai không muốn trở thành một thượng vị giả nắm trong tay quyền sinh sát? Chết là sự trả giá của kẻ nhu nhược lại mơ mộng cao xa. Như các ngươi đã biết tại Thiên Nam Đế Quốc trong chốn võ lâm có vô vàn các môn phái tam giáo cửu lưu. Mà tam đại môn phái là ba thế lực hùng mạnh nhất, Nhật Nguyệt Kiếm Phái là một trong số đó ngoài ra còn có Hiệp Nghĩa Sơn Trang luôn ở thế trung lập và Huyết Đao Môn là đại địch sinh tử của phái ta. Tại khu vực rừng rậm gần Ngưu Gia Thôn, cách đây ba trăm dặm về phía đông bắc là khu vực trung lập của phái ta và Huyết Đao Môn gần đây nghe nói xuất hiện bảo vật tiên gia lưu lại. Lần này ta ra lệnh triệu tập là chọn mười người trong số năm mươi người các ngươi đi đến đó chứng thực nếu thật sự có bảo vật mà đoạt được môn phái nhất định trọng thưởng. Nhưng ta nói trước, nguy hiểm rất có thể xảy ra vì Huyết Đao Môn cũng đã phái người đến đó. Ai nguyện ý đứng ra!".
Vừa dứt lời, một thân ảnh bước ra: "ta nguyện ý vì môn phái đi tiên phong chứng thực dị tượng". kẻ này độ chừng hai mươi có hơn, gương mặt ba phần tương tự như Lạc Hành Không, đích thực là đứa con duy nhất của Lạc Hành Không, Lạc Tiêu Minh cũng chính là đại sư huynh trong mắt các nội môn đệ tử, thực lực cực kỳ khủng bố có thể xếp hàng đầu. Chính Dương Tử cũng muốn đi lịch lãm một phen, ở một chổ ba năm cũng khiến hắn cảm thấy nhàm chán nên là người thứ hai xin đi. Sau khi tuyển chọn ra mười người đều có thực lực nhị lưu võ giả Lạc Hành Không liền nói:"Lần này mười người các ngươi xuất môn có phần hung hiểm, cho nên mọi việc tuyệt đối phải nghe theo sự sắp xếp của đại sư huynh các ngươi. Sáng sớm ngày mai lập tức xuất phát, giờ các ngươi có thể lui xuống chuẩn bị".
"Nghe lời tuyệt đối sao? quả nhiên là con ông cháu cha có khác" trong lòng Dương Tử thầm khinh bỉ một trận.