NHÂN GIAN BĂNG KHÍ
Tác giả: Khát Trí
Dịch: saoden01
Chương 370: Kỳ Binh Thiên Giáng (2)
“Hầu Tử!" Lãnh Dạ chạy đến một chỗ xa, gọi nhỏ. Cả bốn gã đều dùng tai nghe nên gã không cần lớn tiếng.
Hầu Tử bắn hết viên đạn cuối cùng trong băng, không dừng lại chạy ngay sang hướng khác. Trong khi đổi hướng gã đã kịp thay băng đạn mới, Vịt Béo bám sát Hầu Tử, vừa đuổi riết cho kịp vừa bắn hú họa mấy phát về phía sau.
Lúc này năm gã đã chia làm ba hướng. Mười Một chạy vào rừng, Lãnh Dạ và Willy thoát xuống mé đồi, Hầu Tử và Vịt Béo thì rút theo đường núi.
“Đoàng!” Lãnh Dạ nhằm vào tốp cao thủ Long Hồn đuổi theo bắn một phát, rồi không cần biết trúng vào đâu, lập tức kéo Willy tiếp tục chạy xuống núi.
Chiến Hồn dốc hết sức tránh được viên đạn của Lãnh Dạ, đứng được lên thì thấy Hầu Tử và Vịt Béo đã chạy được vào một sơn thôn.
Chiến Hồn gầm lên giận dữ, đuổi theo hướng Mười Một. Toán cao thủ Long Hồn cũng chia làm ba, Bá Đao và một lão nhân áo trắng chạy cùng Chiến Hồn. Vô Hận chọn hướng Lãnh Dạ và Willy, còn lại một mình lão nhân áo chàm đuổi theo Hầu Tử và Vịt Béo.
Mười Một luồn lách, cố tận dụng rừng cây rậm rạp đánh lừa đối phương. Nhưng cao thủ Long Hồn dâu dễ bị bỏ rơi như vậy?
Bỗng có tiếng “Soạt”, một luồng gió lạnh thổi tới sau gáy. Mười Một theo bản năng né sang bên, luồng gió lạnh lùng sạt qua đầu hắn, bay tiếp một quãng rồi cắm vào một thân cây, vỏ cây và mảnh gỗ bắn tung bốn phía.
Mười Một đưa mắt nhìn, hóa ra là một hòn đá nhỏ bằng đầu ngón tay cái...
Chỉ trong khoảnh khắc hắn cúi xuống ngẩng lên, người phía sau đã truy sát đến, một luồng gió điên cuồng bao vây lấy toàn thân Mười Một.
Mắt Mười Một toát lên luồng sát khí, đột nhiên bước nhanh lên một bước, vận sức ấn bàn chân xuống đất, dùng sức dịch mạnh hơi uốn thân mình về phía trước, đoạn toàn lực bật ngửa lại, con đao dã chiến đâm ngược về phía sau.
“Ý...!” Chiến Hồn đang bám sát phía sau lưng hắn rợn gáy thét lên, không ngờ Mười Một còn có bản lĩnh chống đỡ lực quán tính khi chạy, muốn dừng là dừng, lại vừa dừng vừa phản công. Chiến Hồn thất sắc nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, hai chân bật nhanh tung người lên cao quá đầu Mười Một, rơi xuống trước mặt hắn.
Nhưng khi hai chân Chiến Hồn còn chưa chạm đến đất, Mười Một đã nhanh như sóc tấn công, thân mình hơi chùm lại, tay cầm dao xông mạnh về phía lão, mũi dao xọc thẳng vào giữa lưng...
Mặt Chiến Hồn lộ rõ vẻ phẫn nộ, không ngờ kẻ hậu sinh kia lại giở trò bỉ ổi đó. Lão đánh nhau đã hàng chục năm, lần nào cũng công khai đàng hoàng, sống chết đều quang minh lỗi lạc. Có đánh ngã đối phương thì cũng chờ cho đối phương đứng lên rồi mới tiếp tục ra tay, tuyệt đối không đánh lén. Thế mà thắng oắt con này lại dám lẳng lặng thọc dao sau lưng lão!
Trước hết khi chưa đánh đã cho một phát súng phủ đầu kinh hoàng khiến cho Chiến Hồn phải cuống cuồng, rồi trong cảnh rối ren lại dùng lựu đạn đánh bất ngờ, giờ đây khi Chiến Hồn còn chưa vững chân thì tấn công bằng dao phía sau lưng. Chiến Hồn vừa cảm thán bởi lũ hậu thế bất chấp quy củ, vừa bực tức đến muốn thổ huyết. Người còn trên không lão vội xoay ngay lại, hai quả đấm tức tốc bung ra. Nhưng do ra lực quá mạnh nên sau khi tiếp đất thì, Chiến Hồn phải loạng choạng lùi lại mấy bước mới đứng được.
Lúc này, Chiến Hồn đã đỏ mặt tía tai, chứng tỏ sự giận dữ đẫ lên đến cực điểm. Đối mặt với một cao thủ tuyệt đỉnh mà bị dồn đến nước này thì còn được, thế mà lại là một thằng nhãi tuổi còn chưa bằng cháu nội lão, lại chỉ vì dùng trò tiểu nhân bỉ ổi. Làm sao có thể để cho đồ nhãi nhép kia làm mất mặt tiền bối được!
Thực ra thì Chiến Hồn đã sai lầm khi đánh giá Mười Một. Có ai dạy cho Mười Một những "quy tắc mã thượng" khi đánh nhau đâu? Nào là đánh nhau cần phải công khai công bằng, gặp đối thủ cao tuổi thì phải tôn kính có lễ độ! Phải học lễ rồi mới học võ, phải biết đánh không trả đũa, chửi không đáp lời mới phải đạo! Ngược lại, “Quỷ Thủ” chỉ chú trọng đến hiệu quả. Mặc cho ai tuân theo quy củ thế nào, đánh nhau là đánh nhau, chỉ cần tranh thủ hết thời cơ hạ sát đối thủ trong nháy mắt là được. Đánh nhau cần gì phải bàn đến đạo đức!
Lẽ nào Chiến Hồn lại hi vọng một sát thủ ra mặt trình báo rồi mới xuống tay với mục tiêu? Lẽ nào lại muốn khi có cơ hội tiêu diệt mục tiêu bằng bắn tỉa từ xa mà vui vẻ bỏ đi, chạy đến bên mục tiêu tuyên chiến công khai, nói là chốc nữa tao phải giết mày?
Đã là sát thủ thì chỉ có một tâm niệm: Chỉ cần kết quả, không hỏi thủ đoạn!
Mười Một đã phát huy tối đa nguyên tắc này khi giao chiến, không bỏ bất cứ cơ hội nào tiêu diệt cho được đối thủ. Chính đó là nguyên nhân làm cho Chiến Hồn phải luống cuống đối phó.
Nhưng thực tế thì đây chỉ mới là mở màn...
Vừa đứng được xuống đất, Chiến Hồn liền tung ra một đòn sấm sét buộc Mười Một phải lùi lại. Chiêu đòn dữ dội này Mười Một đã chứng kiến một lần... Lần đầu gặp Lục Dương dưới căn hầm bí mật dưới nhà Martin, Lục Dương đã biểu diễn một lần cho hắn xem. Lúc bấy giờ Mười Một đã hết sức kinh hãi thán phục đòn đánh kinh thiên động địa ấy, tiếc là kể từ đó hắn vẫn không tài nào tu luyện được năng lực tung chưởng mạnh như sấm sét đó được. Bây giờ cho dù dốc hết sức thì hắn cũng không thể phát ra uy lực cuộn gió như bão tố, âm thanh cũng kém hơn nhiều. Với những chiêu chưởng mạnh mẽ như thế, cho dù trượt đích thì những luồng gió cũng khiến đối phương phải có chút chao đảo.
Giờ đây, Mười Một lại được thể nghiệm lần nữa chiêu chưởng kinh hồn này. Lục Dương khi ấy chỉ là thị uy, chưởng tung ra vừa đủ làm Mười Một chao đảo. Lúc này Chiến Hồn mới đích thực ra taym chiêu chưởng khiến Mười Một bay ngược lại những sáu bảy mét, chạm đất rồi vẫn còn loạng choạng lùi tiếp mấy bước nữa.
Bốn con mắt nhìn găm vào nhau. Chiến Hồn mặt đỏ tía tai, nhìn trừng trừng Mười Một. Mười Một mặt vẫn không một biểu hiện, nhưng mắt long lên sòng sọc.
Phía sau vọng đến hai tiếng động, Bá Đao và một cao thủ Long Hồn khác đuổi đến, tạo thành thế tam giác với Chiến Hồn, kẹp Mười Một vào giữa.
Mười Một và Chiến Hồn không để mắt đến hai người vừa tới, bởi họ hiểu hai người đó nhất định không ra tay. Trước hết chưa nói Chiến Hồn không cho phép, mỗi người họ đều có thân phận của mình, đương nhiên không muốn liên tay đánh một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch!
Bá Đao và cao thủ kia đứng nhìn Mười Một, đồng thời thấy rõ nét mặt đối phương đều có vẻ kinh ngạc. Hai người vốn luôn bám sau Chiến Hồn, từ khi lão ném viên đá ra, Mười Một né tránh và tấn công bất ngờ, Chiến Hồn tránh được, tiếp đến là Mười Một chủ động tấn công rồi Chiến Hồn tung chưởng làm Mười Một bật mãi ra sau, miêu tả thì lâu nhưng trên thực tế chỉ mấy giây đồng hồ, cả tốc độ và mức độ nguy hiểm của các đòn tấn công đều khó có thể dùng lời miêu tả nổi.
Nếu một người bình thường đứng bên cạnh, chỉ cần nhìn thấy ánh sáng viên đá phát ra khi bay ắt đã chóng mặt hoa mắt rồi. Sau đó hai người đều lần lượt lùi ra xa, tạo một khoảng cách. Cuộc rượt đuổi quá nhanh, đến hai cao thủ Long Hồn kia cũng bị rớt lại sau, thế nhưng mọi động tác của đôi bên thì hai người đều thấy rõ.
Bá Đao và cao thủ kia kinh ngạc, không phải là đòn Mười Một ép cho Chiến Hồn phải lúng túng, mà kinh ngạc bởi nét mặt bình thản của hắn, không tỏ ra bất cứ sợ hãi bối rối nào. Hơn thế nữa, mỗi hành động đều chính xác từng li một, dường như đoán được mọi động tác của đối phương, cả chân rơi cũng không sai một mảy may, lão luyện như những cao thủ siêu hạng đầy kinh nghiệm của Long Hồn vậy.
Tuy thân phận thật sự của Mười Một trong Long Hồn không còn gọi là bí mật nữa, ai cũng biết hắn vốn là sát thủ siêu hạng do Quỷ Thủ đào tạo nên, nhưng nói gì thì nói cũng còn quá trẻ. Thế nhưng ai cũng phải ngỡ ngàng, một người ít tuổi mà lại có kinh nghiệm chiến đấu sâu dày như thế, Quỷ Thủ nhào nặn ra hắn bằng cách nào?
Điều này cũng không thể trách được bọn Bá Đao, đọ sức với một nhãi nhép nhưng lại có một kiến thức trình độ đại học võ nghệ và trí tuệ, khiến cho bất kể ai cũng phải e dè.
Trong cuộc, Mười Một lại không biết đối phương nghĩ gì về mình. Chân Chiến Hồn vừa chạm đất, ngay lập tức đã có thể tấn công, Mười Một nhanh, Chiến Hồn nhanh hơn. Một luồng gió mạnh ập vào mặt Mười Một, Chiến Hồn vốn đang cách chừng bảy mét chợt hiện ra ngay trước mặt hắn. Điều này thì ngay cả Mười Một cũng không thể ngờ...
Tuy lòng có chút kinh hãi, nhưng tay chân hắn vẫn không chậm chạp, đầu óc truyền mệnh lệnh, thân thể có ngay phản ứng. Mười Một cầm dao giơ chếch lên, nhanh như cắt nhằm đúng cổ Chiến Hồn chém tới.
Chiến Hồn cười lạnh lùng, tay trái vung lên chặn đòn tấn công, một ngón tay xỉa ra điểm huyệt cổ tay phải Mười Một.
Đây là một cảm giác quái lạ, ngón tay Chiến Hồn nhìn thì rất chậm, nhưng Mười Một không sao thoát được. Hắn vừa chuyển tay đi, ngón tay của Chiến Hồn đã điểm ngay khớp cổ tay. Như bị một luồng điện chạy vào, cả cánh tay Mười Một giật bắn lên, con dao bay ra xa cắm xuống một vũng bùn, chỉ nhô lên chiếc chuôi...
Mười Một phải lùi chừng năm mét mới đứng vững trở lại, tay trái giữ chặt cổ tay phải, lạnh lùng nhìn Chiến Hồn. Mặt hắn tái nhợt, mồ hôi ra đẫm trán...
Một ngón tay, chỉ mỗi một ngón tay đã khiến Mười Một tê dại. Đây là thực lực mạnh nhất của Long Hồn ư?
Mười Một không biết, tuy lòng hắn kinh sợ nhưng Chiến Hồn cũng chẳng vì thế mà vui hơn. Nên hiểu rằng, đòn điểm huyệt trông bình thường của lão thực ra đã dùng cả sức mạnh của "thiền chỉ".
"Thiền chỉ" trong võ thuật Trung Hoa, là miếng võ thật dày công tập luyện mới có nổi. Mức độ tu luyện phải dần dần từ thấp lên cao, từ dễ đến khó. Muốn luyện được trình độ đó, bắt đầu phải biết dồn tim óc xuống đất, hai chân hướng lên trời, đảo lộn tư thế... Đến một canh giờ thấy đầu không choáng váng, óc không căng mới chuyển sang bước khác, đó là dùng hai ngón tay trỏ chạm đất nâng người, sau đó chỉ dùng một ngón trỏ để chống được trọng lượng toàn thân. Tập được đến bước này mới gọi là thành công bước đầu. Các bước tiếp theo lại càng kinh khiếp, chẳng hạn như cắm chuôi dao xuống đất, mũi nhọn chĩa lên, đoạn dùng Thiền Chỉ tì lên mũi dao lộn người qua. Không nói đến toàn bộ trọng lực rơi vào đầu ngón tay, chỉ cần chểnh mảng một chút thì không thể giữ được tư thế, thậm chí đầu rơi xuống sẽ cắm vào mũi dao... Một khi Thiền Chỉ đã tu luyện thành công rồi, một ngón trỏ cũng có sức công phá thậm chí còn mạnh hơn đầu đạn bắn!
Thật đáng buồn, từ sau khi có vũ khí nóng, võ học cổ truyền của Trung Quốc dần dần mai một, đến hôm nay thì thần công thiền chỉ cũng như với Thái cực quyền một thời uy thế, chỉ còn được dùng làm bài tập dưỡng sinh cho tuổi già mà thôi.
Theo như dự tính của Chiến Hồn, chiêu Thiền chỉ này tung ra thì toàn bộ tay phải Mười Một sẽ bại liệt. Thật không ngờ hắn chỉ giật lùi mấy bước, nhìn quả có bị tổn thương nhưng tay phải vẫn bình thường, làm sao Chiến Hồn có thể đắc ý nổi? Thậm chí lão còn nghĩ công phu luyện tập của mình đã phí hoài rồi.
Chiến Hồn đâu thể ngờ, thân thể Mười Một giờ đây đã không còn coi là thân thể bình thường của loài người nữa, đặc biệt là xương cốt đã cứng hơn cả sắt. Nếu như nghĩ chỉ cần một chiêu Thiền chỉ năm phần công lực sẽ khiến Mười Một thảm bại thì lại lần nữa Chiến Hồn chủ quan, sự khinh địch đó đã cứu nguy cho Mười Một một cánh tay.
Nhưng cho dù xương không bị gãy, một đòn Thiền chỉ cũng tuyệt đối không phải đòn tấn công bình thường mà là đòn của siêu cao thủ Long Hồn, uy lực kinh người, chỉ mới sử dụng năm sáu phần công lực nhưng đã làm tê liệt kinh lạc bên tay phải Mười Một. Thương tổn này nếu vào bệnh viện, bác sĩ cũng sẽ kết luận là “không thể cứu được”. Tuy thân thể Mười Một có khả năng tự hồi phục, nhưng trong một thời gian ngắn cũng không thể cử động tay phải.
Trong khi Chiến Hồn đang tự hỏi, có phải tuyệt chiêu Thiền chỉ của mình đã thoái hóa rồi không thì Mười Một phản công. Tay trái hắn buông tay phải ra, rút tiếp con dao găm thứ hai rồi toàn lực lao về phía Chiến Hồn, mũi dao chĩa đúng vào tim lão...
Last edited by Iori Yagami; 18-01-2009 at 07:43 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của saoden01
NHÂN GIAN BĂNG KHÍ
Tác giả: Khát Trí
Dịch: saoden01
Chương 371: Kỳ Binh Thiên Giáng (3)
Đôi mày Chiến Hồn chau mạnh, các nếp nhăn trên mặt càng trũng xuống.
Lão không tưởng tượng là Mười Một lại liều mạng đến như thế. Chưa nói các cao thủ bình thường mà cả ngay lão cũng vậy, sau khi bị thương thường phải theo bản năng bịt vết thương nén đau một lúc. Đây là phản ứng thông thường của mọi sinh vật, cao thủ chỉ hơn người thường ở sức chịu đựng lâu mau, chứ tuyệt đối không thể không có. Cho dù Chiến Hồn mà bị thương nặng như vậy thì cũng thế mà thôi.
Rất có thể Bá Đao và cao thủ kia không nhận ra Chiến Hồn vừa sử dụng chiêu điểm huyệt Thiền chỉ, duy có Chiến Hồn là biết, một chiêu đó tuy chưa dùng hết sức nhưng uy lực vẫn là khó đối thủ nào chịu đựng nổi. Có thể Mười Một chưa đến nỗi mất hết sức chiến đấu, nhưng Chiên Hồn tin tay phải hắn đã hoàn toàn mất tác dụng. Bất cứ người nào của Long Hồn trúng chiêu đó, không thể nói có phản ứng mà ngay đến một động tác nhỏ cũng chưa chắc thực hiện nổi, vận động nhất định sẽ chậm chạp hơn nhiều. Vậy mà thằng nhóc này không chỉ ngay lập tức phản công, ngay đến vẻ mặt cũng không hề lộ ra chút đau đớn. Nếu như tay phải hắn không buông xuôi, nếu không phải vùng huyệt cổ tay không lõm xuống nổi cả xương thì Chiến Hồn đã nghi ngờ chính mình, tiếc rẻ bản thân không ra hết sức để loại bỏ hẳn đối thủ. Tình thế dường như cánh tay đó không phải là của Mười Một, hoặc là hắn đã mất hết cảm giác.
Chỉ có nghị lực phi thường và sức chịu đựng kinh hồn mới nén được cơn đau xé ruột gan đó.
Làm sao có thể đào luyện được một người gan góc như thế?
Giây phút này, ngay Chiến Hồn cũng phải ngỡ ngàng rúng động.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, lão cao thủ Chiến Hồn vẫn mạnh mẽ chân tay, nhanh nhẹn khôn lường, vung tay gạt mũi dao Mười Một đang đâm tới bờ vai. “Soạt!” Một chưởng gạt phăng chiêu dao của Mười Một, sức mạnh chấn sơn khiến cánh tay của hắn rung lên bần bật, chút nữa lại làm bay con dao như lần trước.
Tuy nhiên Mười Một đã có kinh nghiệm, nghiến răng cố nén cơn đau tay phải và cú sóc mạnh của tay trái, vẫn giữ chặt dao không để tuột khỏi tay. Tuy đòn đỡ của Chiến Hồn làm cho chiêu dao của Mười Một bị hẫng, nhưng chân hắn đã kịp xoay một vòng, lợi dụng sức xoay và lực đỡ của chính Chiến Hồn, con dao loé sáng, càng nhanh hơn tìm tới cổ đối thủ.
Cuối cùng Chiến Hồn cũng phải thực sự nổi sát khí.
Lão đã hạ thủ lưu tình, vậy mà thằng nhóc này lại vẫn nhơn nhơn thách thức! Tuy có kinh ngạc với sức chịu đựng và nghị lực của Mười Một, nhưng lúc này thì Chiến Hồn không thể nào chịu nổi nữa. Chiến Hồn tuy cá tính ngổ ngược “Quỷ kiến sầu” nhưng không phải là người dễ nổi nóng, cpfn bây giờ lão đã quyết định, dù không thể giết cũng phải cho Mười Một thành tật!
Tâm niệm thế nào, Chiến Hồn làm đúng như thế.
Chiến Hồn gầm lên một tiếng nặng nề, tay trái cản đòn dao, ngón trỏ tay phải xỉa thẳng vào ngực đối phương. “Sọat!” Thiền chỉ lần nữa xuất ra, chọc sâu vào ngực trái Mười Một.
"Nương tay!" Bá Đao và cao thủ kia đồng thời hét lớn. Cả hai đều sợ Chiến Hồn điên lên giết chết ngay Mười Một. Tuy hắn là kẻ phản bội, nhưng với Long hồn vẫn còn rất quan trọng. Trước khi xuất quân, họ đã thống nhất là bằng mọi giá phải bắt sống đem về. Hai cao thủ quan chiến tức tốc nhào tới, thấy mặt Mười Một vẫn lạnh như tiền nhìn găm vào Chiến Hồn, tuy tái nhợt nhưng trong mắt vẫn còn sinh khí, hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, biết rõ Chiến Hồn chưa thực sự phát tiết.
Thực tình Chiến Hồn rất phẫn nộ, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo. Lão không quên tầm quan trọng của Mười Một với Tổ chức. Một chiêu Thiền chỉ vừa rồi tuy không chú tâm đâm trúng tim Mười Một, nhưng cũng tới rất gần. Ngón tay lão đang ngập sâu trong ngực Mười Một, cảm nhận con tim hắn đập ngay bên cạnh.
Sau khi dính máu của đối thủ, cơn tức giận mới dần dần nguôi ngoai. Chiến Hồn đắc thắng ngẩng mặt lên, nhìn tên nhóc cách lão chỉ gang tấc. Nhưng.... thay vì biểu lộ đau đớn đến tột cùng, ánh mắt của Mười Một vẫn lạnh như băng giá. Không hiểu vì sao, Chiến Hồn cũng bắt đầu thấy lạnh.
Khuôn mặt Mười Một tuyệt không có vẻ gì là của một thằng nhóc, cũng không có biểu hiệu vừa bị trọng thương. Đôi mắt bình thản không một chút biểu cảm, nhìn vào chỉ thấy giá lạnh, cái lạnh của câm lặng.
Phải, câm lặng!
Chiến Hồn bỗng hiểu, vì sao trong lòng lão lại thấy không yên.
Đó là đôi mắt quyết liều mạng. Đáng chết! Thằng nhóc lấy mạng mình ra để đánh đổi!
Chiến Hồn không do dự nữa, tuy chưa biết Mười Một dựa vào đâu để liều mạng với mình nhưng cảm giác bất an thì mỗi lúc một lớn. Theo bản năng, lão định rút lại ngón tay trỏ đang cắm vào ngực Mười Một, đúng lúc đó lão đã hiểu Mười Một dựa vào đâu...
Một cảm giác lạnh giá kỳ lạ từ bàn tay trái Mười Một lan nhanh vào ngón tay của Chiến Hồn, chẳng khác một con dao bằng băng chích vào trong bàn tay.
Mặt Chiến Hồn thoáng chốc tái mét, lúc đs mới nhớ Mười Một là thành viên Tổ dị năng, và tên của hắn là "Băng", khiển băng chính là dị năng của hắn.
Thằng nhãi này không tiếc mạng sống để đổi hai ngón tay của lão ư?
Mặt Chiến Hồn hiển rõ vẻ sợ hãi lẫn kinh ngạc. Lão hiểu rất rõ, năng lượng băng cực hàn này nếu thâm nhập vào cơ thể sẽ gây ra hậu quả hết sức tai hại. Cho rằng Chiến Hồn công lực mạnh mẽ, chống lại hàn khí công tâm thì hai ngón tay cũng sẽ thành tàn phế, chưa nói đến công lực có thể bị triệt tiêu khi nguồn năng lượng đặc biệt thâm nhập vào cơ thể...
Ngón trỏ lão vẫn cắm trong ngực Mười Một, sát gần với quả tim. Nếu vận công chống lại năng lượng băng, lão sẽ chấn vỡ quả tim hắn. Không nói Mười Một là người cấp trên muốn bắt sống, ngay cả Chiến Hồn cũng không muốn giết một nhân tài hậu bối như vậy, thế mà chính thắng nhóc đó lại khiến lão lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Giữ bàn tay mình? Hay giữ mạng Mười Một?
Để mất ngón tay Thiền chỉ thì thành tựu cả đời của Chiến Hồn tiêu tan, sự nghiệp coi như chấm dứt.
Thế nhưng mạng sống của Mười Một...?
Một chuỗi suy nghĩ loé lên trong đầu, con mắt Chiến Hồn liên tiếp sáng tối, cuối cùng lão xác định giữ lại bàn tay!
Con người ta vốn tự tư tự lợi, bản tính đó có ngay từ lúc mới sinh ra, theo người ta đến tận lúc chết. Khi cho đứa trẻ thứ đồ chơi nó thích, nó sẽ rất vui vẻ đón nhận. Nhưng khi muốn mượn đứa trẻ một vật nó thích, đứa trẻ sẽ nhất định không chịu cho, bản tính ích kỷ của con người là như vậy.
Đâu đó trên đời này có chuyện cắt thịt mình nuôi chim ưng, vì bạn mà hy sinh, nhưng Chiến Hồn thì không thể. Lão đã tu luyện suốt đời, tuyệt không thể để tuyệt chiêu Thiền chỉ của mình phút chốc thành hư không, cũng khong hề có ý định nghĩa hiệp.
Chiến Hồn không do dự, lập tức dùng hết sức mạnh công lại nguồn năng lượng băng giá đang thâm nhập vào cơ thể.
“Xoẹt!” Cơ thể Mười Một như phát nổ, toàn thân rung lên. Năng lượng băng và công lực Thiền chỉ gặp nhau, Mười Một vẫn đứng bất động, Chiến Hồn nghĩ rằng hắn đã chết.
Lão thở phào một hơi, rút ngón tay khỏi ngực Mười Một. Một dòng máu nóng theo tay chảy ra, bắn đầy lên người Chiến Hồn. Chiến Hồn không né tránh, lắc lắc đầu thở dài, nét mặt đầy phức tạp. Lão cúi đầu nhìn ngón tay dính máu, ánh mắt thoáng vẻ hối hận. Nếu như có đủ ý chí nghị lực, chấp nhận ngón tay của mình bị tật nguyền thì Mười Một đã không chết...
Bá Đao và cao thủ Long Hồn kia nét mặt cũng hết sức phức tạp, hết nhìn Chiến Hồn lại nhìn sang Mười Một. Hai người hiểu rõ vừa xảy ra chuyện gì, họ không trách Chiến Hồn, đổi nếu là họ thì hai người cũng sẽ làm như lão mà thôi.
Nhưng... còn nhiệm vụ...?
Gió nhè nhẹ thổi, khởi lên mùi tanh của máu...
Ba cao thủ của Long Hồn bàng hoàng đưa mắt nhìn nhau, Chiến Hồn nặng nề suy nghĩ, tự trách mình. Cả ba đều không chú ý vào Mười Một nữa, bởi hiển nhiên hắn đã không còn sống...
Họ không biết, đáy mắt Mười Một xuất hiện một nét dị dạng...
Con dao trong tay trái hắn vốn vẫn đang giơ lên, đột nhiên cả người lao mạnh về phía Chiến Hồn, lưỡi dao cứa ngang cổ lão.
Chiến Hồn dù đang suy tư vẫn còn hết sức tỉnh táo, theo bản năng đưa tay gạt đường dao của Mười Một, nhưng động tác của hắn quá nhanh, nhanh hơn tay Chiến Hồn một phần mười tích tắc...
Lưỡi dao lướt qua cổ Chiến Hồn cứa đứt động mạch, máu tươi tuôn ra lai láng.
“Á!" Chiến Hồn rống lên, một tay ấn vào ngực Mười Một, tay kia bịt vết dao trên cổ. Máu rỉ qua khe các ngón tay, như những sợi dây buông dài xuống mặt đất.
Bá Đao và cao thủ kia giật mình, cùng gào lên nhằm hướng Chiến Hồn lao tới, dùng hết sức gỡ Mười Một tách ra.
Mười Một bị xô bắn đi xa, miệng khạc ra một bãi máu tươi.
Cao thủ Long Hồn kia lao về phía hắn. Mười Một lập tức vung tay, con dao phóng về phía y, hai chân tiếp đất phóng thẳng vào rừng không ngoái lại.
Cao thủ Long Hồn phải lùi lại mấy bước, dịnh thần lại thì Mười Một đã biến mất.
“Cứu người! Đuổi theo!" Bá Đao hét to, cới áo bó chặt cổ Chiến Hồn rồi dùng đồng hồ phát tín hiệu cấp cứu.
Mười Một vừa chạy vừa liên tiếp nhổ ra từng bãi máu. Cơ thể biến đổi gen của hắn hết sức kỳ lạ, chỉ cần không gãy xương vỡ não, dù có bị thương thế nào cũng có thể tự bình phục, nhưng lần này hắn lại bị vào tim...
Tim quan trọng không thua gì đại não. Tim người bình thường chỉ cần một lỗ kim châm là cũng nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà tim Mười Một lúc này đã bị Chiến Hồn chấn vỡ một mảng, chức năng gần như sắp chấm dứt!
Nếu như Mười Một lập tức được nghỉ ngơi, lợi dụng năng lượng trong cơ thể kết hợp với năng lượng gen tự phục hồi thì may ra còn có cơ hội, vậy mà hắn lại phải lo chạy trốn trối chết. Tuy Mười Một không “chết thân thể”, nhưng suy cho cùng thì hắn vẫn còn là con người, con người khi tim bị tổn thương mất hết máu thì cơ thể xem như đã chết, may ra suy nghĩ vẫn còn tồn tại mà thôi. Phải đến khi có nguồn năng lượng khác bên ngoài cung cấp, khôi phục lại con tim, thì thân thể Mười Một mới sống lại được. Nếu không, cho dù là Mười Một cũng không thể nào tự nhiên hồi sinh.
Bá Đao đuổi riết phía sau. Nhìn những đám máu Mười Một để lại trên đường, y từ phẫn nộ dần chuyển thành kinh hãi. Một người thương nặng đến mức đó còn chạy được một quãng đường xa đến như vậy, rốt cuộc là nhờ vào ý chí và sức mạnh nào?
Đột nhiên cảm giác thấy một cơn gió nhẹ nhưng rát bỏng thổi từ bên phải tới, không nghĩ ngợi nhiều, Bá Đao lập tức cúi xuống tránh...“Vèo”. Một hòn đá bay sượt qua đầu y, cắm sâu vào thân cây bên đường.
Chỉ trong nháy mắt ấy, bóng dáng Mười Một đã biến mất trong rừng.
Bá Đao tạm thời không đuổi theo hắn nữa. Vốn Mười Một đã chết một nửa, liệu còn đi được bao xa? Hơn nữa vết máu là manh mối tuyệt hảo để lần ra dấu vết, lúc nào truy đuổi mà chẳng được! Việc cấp thiết hơn là phải xem ai vừa ra tay tấn công.
Tục ngữ có câu “Hành gia khi ra tay, biết ngay có hay không”. Nhìn góc độ, tốc độ và sức căng của hòn đá ném đến, Bá Đao hiểu người này nhất định là một cao thủ, có điều không biết ra tay với mục đích gì, tại sao tấn công y, người đó với Mười Một có quan hệ thế nào?
“Ai”? Bá Đao cẩn thận thủ thế, nhìn vào trong rừng quát to.
Chờ mãi không thấy ai lên tiếng, Bá Đao lim dim mắt, âm thầm cảnh giới, đề phòng đối phương lại ra tay.
Thật quái lạ, người đó hình như chỉ ném mỗi một hòn đá rồi thôi. Nhưng Bá Đao biết đối phương chưa đi khỏi, chỉ cần y khinh suất một chút là có thể phải hứng những đòn công kích như bão tố.
Đó là trực giác của cao thủ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của saoden01
NHÂN GIAN BĂNG KHÍ
Tác giả: Khát Trí
Dịch: saoden01
Chương 372: Mạnh Ai Nấy Đánh (1)
“Ai? Ra đi!”Bá Đao đứng tại chỗ, vận công quan sát xung quanh. Thế nhưng không có ai ra, thậm chí chỉ một chút động tĩnh cũng không có. Rừng cây vắng lặng, chỉ vọng lại tiếng lá khẽ xào xạc.
Bá Đao nín thở cố lắng tai nghe. Từ vết viên đá cắm vào thân cây, y biết người ném lúc đó ở hướng nào. Tuy nhiên Bá Đao không truy theo vì y chắc đối phương đã không còn lưu lại chỗ cũ nữa. Bá Đao đoán người đó đã nấp kín một nơi khác, đang quan sát từ đó đến. Cảm giác thụ động này thật khó chịu, việc gì cũng không dám làm, cứ im lìm chờ đợi chẳng khác gì kẻ đi săn mồi với con mồi, dường như một con thú dữ sẽ bất ngờ xông ra tấn công bất cứ lúc nào.
Rất lâu sau, cảm giác như bị mắt rắn độc nhìn gườm gườm mới biến mất. Bá Đao thở một hơi dài nhẹ nhõm, biết đối thủ đã bỏ đi, người đó chỉ cố tình kìm chân y để Mười Một chạy thoát. Tuy nhiên Bá Đao không khỏi cảm thấy rờn rợn. Với thực lực của mình, chuyện bị đối phương quan sát rồi bỏ đi, y đều cảm nhận được, có điều Bá Đao cảm giác đối thủ còn cao cường hơn y nhiều.
Dám ra tay cứu Mười Một, bản lĩnh lại kinh người như thế, rốt cuộc đó là ai?
Không còn thời giờ nghiên cứu sâu hơn, Bá Đao lập tức tiến lên phía trước, dựa vào mùi tanh của máu trong không khí và dấu vết trên mặt đất tiếp tục truy đuổi Mười Một. Nhưng chạy được chừng nửa dặm y dừng lại, nghi nghờ nhìn xung quanh.
Vết máu đột nhiên biến mất. Không chỉ có vết máu, cả mùi tanh trong không khí cũng không còn.
Dường như Mười Một chạy đến đây thì bốc hơi, không tiếng không hình, không còn bất cứ dấu tích gì.
Điều này thật không thể! Một người bị thương sau khi cầm máu thì hết được huyết tích, nhưng mùi tanh thì nhất định vẫn còn, làm sao trong phút chốc bay hết được? Với trình độ tu luyện như Bá Đao, chỉ cần một chút mùi thoảng qua là cảm thấy. Y không thể chấp nhận sự thực, Mười Một chỉ trong chốc lát đã biến mất.
Điều quan trọng nhất là quả tim của Mười Một đã bị vỡ, đáng ra phải chết từ lâu rồi. Bá Đao không nghĩ rằng, một người bị vỡ tim mà vẫn còn sức tàn chạy được xa như vậy, thậm chí có đủ khả năng xóa hết dấu vết của mình.
Bá Đao chau tít mày nghĩ ngợi, cảm thấy rõ chuyện này không hề giản đơn.
Y không ngờ cách đó không xa, một người đàn ông trung tuổi đang đứng sau một thân cây cẩn thận quan sát. Mắt người đó rất lạnh lùng, sâu thăm thẳm không thấy đáy...
Người đó không lại gần Bá Đao mà cũng đang dõi theo hướng Mười Một vừa mất tích. Rất lâu sau ông ta mới ngoái đầu nhìn lại, lẩm bẩm: “Thằng nhãi này, rất có ý nghĩa!"
..............................
Một nhân ảnh lướt nhanh trong không gian, luồn lách trong rừng cây như ma quỷ. Tốc độ người này nhanh đến mức người thường không thể nhìn thấy rõ, nhưng lại không hề tạo nên sóng âm thanh, cả lá khô trên đường người đó đi cũng nằm yên không xào xạc.
Chỉ thoáng chốc, người đó xuất hiện cạnh Chiến Hồn và cao thủ đang săn sóc cho lão.
Cao thủ đó ngước lên, ánh mắt đầy phức tạp, nói: “Tổ trưởng!" Thì là là Tổ trưởng Tổ võ học Long Hồn, Thiên Hải.
Thiên Hải gật đầu, cúi nhìn vết thương trên cổ Chiến Hồn, ngực và giữa hai chân mày lão vẫn cắm mấy chiếc kim bạc. Máu từ vết chém ở cổ Chiến Hồn ra đẫm cả áo nhưng giờ đã cầm, không còn thấy chảy tiếp nữa. Thiên Hải gật đầu: “May mà kịp bế huyệt cầm máu, nếu không thì nguy to rồi!"
Nói đoạn lão đứng thẳng lên, hỏi: “Thiên Châm, đã xảy ra chuyện gì?"
Thiên Châm kể lại đầu đuôi câu chuyện. Thiên Hải trầm ngâm nghĩ ngợi, mắt chớp liên hồi, đoạn chau mày: “Băng bị Chiến Hồn đánh nát tim?"
Thiên Châm gật đầu, cười gượng gạo: “Cụ thể thì đệ cũng không thật rõ, nếu chưa nát tim thì cũng đứt động mạch..."
“Không thể như thế chứ?" Giọng Vấn Thiên bỗng vang lên sau lưng hai người.
Thiên Hải đã sớm biết Vấn Thiên vừa đến, không tỏ vẻ gì ngạc nhiên. Cái Vấn Thiên luôn xuất quỷ nhập thần, bỗng chốc biến mất trong không khí rồi lại từ không khí chui ra, có đi trên đường thì cũng không hề phát ra tiếng bước chân. Đã từ lâu Thiên Hải ngờ ngợ Vấn Thiên đã không còn là người nữa...
Thiên Hải lại thở dài: “Rốt cuộc là chuyện xẩy ra như thế nào? E phải đợi Chiến Hồn tỉnh lại mới biết rõ được!"
Chiến Hồn tính tình nóng nảy, dễ phẫn nộ. Tuy vết thương đã cầm máu nhưng nhớ tới Mười Một dùng ám chiêu thì tức lộn ruột, vết thương lại vỡ ra, Thiên Châm buộc phải điểm huyệt cho lão bất tỉnh.
Đứt động mạch cổ, với người bình thường như thế là rất khó sống nổi, trước hết vì không thể dễ dàng cầm máu. Tuy nhiên những người tu luyện cao siêu thì chỉ cần cấp cứu kịp thời là không hẳn nguy hại đến tính mạng. Những cao thủ võ lâm Trung Quốc đều biết điểm huyệt, có thể mượn vài huyệt bên ngoài để ngăn chặn máu chảy, tránh bị mất máu mà chết.
Một ưu điểm lớn của võ học Trung Hoa chính là tu luyện cơ thể nội tại, các võ sư đều am hiểu huyệt vị một cách sâu sắc kỹ lưỡng. Y học Trung Quốc có bộ môn châm cứu huyền diệu, dùng các mạch huyệt trong cơ thể để giải quyết rất nhiều vấn đề về nội ngoại khoa, tuy nhiên nếu không khéo thì rất có thể phản tác dụng, không chữa được bệnh lại còn gây thêm tật.
Thiên Châm là đại cao thủ trong lĩnh vực này. Vốn y sinh ra trong một gia đình lương y nhiều đời, thừa hưởng kỹ thuật châm cứu gia truyền, lại vô cùng tâm huyết. Từ nhỏ Thiên Châm đã được cha dạy dỗ, vừa học y vừa học võ , ngoài ba mươi tuổi mới thành đạt, gia nhập Long Hồn làm đến chức Phó Tọa, chuyên trông nom việc chiêu mộ nhân tài. Xem ra gia thế của Thiên Châm tương tự như Hoàng Phi Hồng trong điện ảnh, không chỉ võ thuật siêu hạng mà y học cũng rất am hiểu. May nhờ có Thiên Châm cấp cứu nên vết thương của Chiến Hồn mới nhanh cầm máu như vậy.
Theo phân phó của Thiên Hải, Thiên Châm đem Chiến Hồn xuống núi, mang về căn cứ chạy chữa. Hai người đi khỏi, Thiên Hải mới nhìn Vấn Thiên vẻ không vừa lòng.
Vấn Thiên hiểu rõ ý tứ cái nhìn đó, cười cười: “Muốn trách thì cứ trách ta đi!"
Thiên Hải hừ khẽ: “Nếu ông chịu bố trí trận địa cẩn thận, dựa vào tay quỷ thần Độn Giáp Kỳ Môn như ông, bọn chúng làm sao thoát khỏi được? Lại không gây nên tổn thất thế này!"
Vấn Thiên thở dài: “Ông nghĩ là ta không bố trận ư?"
Thiên Hải nhắm mắt, hỏi: “Thế ông bố trận gì... Thiên trận chăng?"
Vấn Thiên đính chính: “Thiên trận kim tỏa bát quái!”
“Thế cả thôi! Nếu ông bố trận cẩn thận thì bọn chúng đâu thể trốn thoát nổi?"
Vấn Thiên lắc đầu: “Tại sao chúng vẫn trốn thoát được, ta kỳ lạ mới đến xem thế nào."
“Ông chớ nói, trận pháp ông bố trí có vấn đề đó!"
Vấn Thiên cười khổ, gật đầu: “Có vấn đề thật! Thiên trận kim tỏa của ta bị người ta phá mất!"
Mặt Thiên Hải thoắt tái đi: “Bị phá? Lại còn có người phá được trận của ông?"
Mặt Vấn Thiên vẫn bình thản: “Điều này có gì lạ? Thiên hạ đâu phải có mỗi mình ta hiểu thuật Độn Giáp Kỳ Môn? Ta chỉ kỳ quái là ai phá trận này, vì mục đích gì?"
Thiên Hải trầm ngâm hồi lâu, nhẹ giọng: “Ông đoán xem là ai? Trong số những cao thủ trận pháp ở Trung Quốc, người hiểu tuyệt chiêu này liệu có ai?"
Vấn Thiên dăm chiêu: “Quả là lạ lùng. Trong những người mà ta biết, chỉ hai lão quái vật ấy là có khả năng. Hai người này không thích tham gia Long Hồn, nhưng cũng không thể là đối thủ của chúng ta được, hơn thế họ lại còn đang bị giám sát, không thể tự dưng chạy đến đây phá trận rồi biến đi mà chúng ta không biết gì!"
“Hay là đồ đệ của hai vị đó?"
“Cũng không thể! Ba đồ đệ mới xuất đạo, ngoài hai người tham gia Long Hồn thì người kia cũng bị chúng ta giám sát chặtm, số khác thì không có khả năng. Thiên trận kim tỏa bát quái chưa phải là tuyệt đỉnh, nhưng kết hợp đủ âm dương ngũ hành, bao gồm tám tám sáu tư thuật biến ảo, không có kiến thức cao siêu thì không thể nhìn ra ý đồ bố trí để phá được!"
“Kỳ Môn Độn Giáp” là trận pháp điển hình của Trung Quốc, bao gồm binh pháp mười ba chương, công pháp mười hai chương, kỳ hoàng một ngàn không trăm tám mươi thế, đã thực sự được nghiên cứu hoàn tất. Nghe truyền rằng đó là báu vật của Ngọc Hoàng, cả thiên xa của Ngọc Hoàng cũng chọn bộ sách này làm làm mẫu để chế tạo. Đó là truyền thuyết, còn lịch sử thì ghi lại thái công triều Chu Khương Tử Nha là người có được bộ sách này, truyền dần đến Trương Lương đời Hán. Trương Lương biên soạn lại thành bộ “Kỳ Môn Độn Giáp” như bây giờ biết được... Trải qua thăng trầm lịch sử, bộ “Kỳ Môn Độn Giáp” đã bị thất lạc quá nửa, truyền lại đến nay chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi. Phần binh pháp đã bị thất truyền rất nhiều, đời sau chỉ còn “Bát môn” Hưu, Sinh, Thương, Xã, Cảnh, Tử, Kinh; và "Cửu quyết" Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành, Cửu cung cũng xuất phát từ “Kỳ Môn Độn Giáp” này.
Trận Kim tỏa bát quái ra đời từ mười ba chương binh pháp của bộ sách này. Chứng cứ là đầu đời Hán, trong Tam quốc đều vận dụng binh pháp này để bày trận đại quân như Bát quái trận, Tru tiên trận... Người xưa tích luỹ trí tuệ cho đời sau, chúng ta đâu đã hoàn toàn nắm bắt lý giải hết! Tuy “Kỳ Môn Độn Giáp” lưu lại cho đến ngày nay chỉ là hạt cát trên bờ biển, nhưng như thế đã là nhiều rồi. Chỉ tiếc là, bộ thượng cổ kỳ thư này hiện nay chỉ được xem như Chu dịch đoán quẻ bói toán, cầu phong thủy, chứ chưa hoàn toàn hiểu hết giá trị tinh hoa của nó.
Kỳ Môn Độn Giáp tuy rất lợi hại, nhưng cũng không thể cứ có là bày được trận, cũng không phải bất cứ ai căn cứ nội dung là có thể bố trận, có khi lại vẽ rồng thành giun. Gia Cát Lượng bố trí Bát trận đồ có thể khoá chặt cả vạn binh sĩ đối phương, nhưng nếu đổi là người khác, có khi một chút hiệu quả không có mà còn làm mệt nhọc quân sĩ, thành trò cười cho thiên hạ.
Điều kiêng kỵ trong trận pháp Kỳ môn có rất nhiều, chẳng hạn “Xuân không phát đông, thu không tây chinh”. Bố cục cũng rất quan trọng, phải phối hợp cả thiên thời, địa lợi, nhân hoà, không thể cứ tuỳ tiện tìm một nơi nào đó bày một trận ngẫu nhiên là xong.
Vấn Thiên bày trận Kim tỏa bát quái chẳng qua là lợi dụng địa hình đỉnh núi, bày một trận nhỏ định giam mấy tên nhóc con lại. Nếu trận pháp không bị phá, Mười Một có chạy thế nào cũng chỉ có thể quanh co trong sơn thôn trước mặt mà thôi, cho đến khi bị bắt.
Trận pháp này tạo ra ảo giác, đối phương cứ ung dung đi thẳng, nhưng thực sự thì vẫn quanh co trong trận đồ, bởi thế mới gọi là Kim tỏa bát quái, chia ra tám cửa nhưng lại khoá ngay ở giữa, không thể tìm nổi con đường ra.
Nhưng vừa rồi Vấn Thiên đi kiểm tra thì thấy trận pháp đã bị ai đó phá vỡ. Một trận cũng như một bản vẽ ghép lại, ai đó lấy đi một mảnh là mất ngay sự hoàn chỉnh. Tương tự vậy, trận pháp bị phá thì sẽ làm mất đi hiệu quả giam hãm.
Điều càng làm cho Vấn Thiên không yên tâm là, rốt cuộc thì ai có năng lực phá vỡ trận pháp này?
Vấn Thiên và Thiên Hải đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra nỗi âu lo trong mắt người kia.
Cùng lúc này, cuộc đọ sức ở sườn đồi vẫn tiếp diễn quyết liệt.
....................
Lãnh Dạ đang lo lắng, khẩu súng bắn tỉa của hắn hầu như không thể phát huy tác dụng.
Vô Hận là người thiện nghệ khinh công nhất của Long Hồn. Cho dù uy lực súng bắn tỉa lớn bao nhiêu thì cũng không thể bắn liên thanh, mà khi thay đạn thì đối phương đã tiếp cận được rồi. May thay Lãnh Dạ còn một khấu súng ngắn, trên tay Willy cũng có khẩu M4A1. Hai gã tuy là lần đầu phối hợp nhưng lại khá ăn ý, tạm ép Vô Hận không tài nào tiếp cận nổi. Tiếc là Willy đã bắn đến băng đạn cuối cùng, súng ngắn của Lãnh Dạ cũng chỉ còn lại mỗi ba viên.
“Pằng!” Lãnh Dạ nhằm vào Vô Hận đang nấp sau một thân cây bắn một phát rồi giục Willy "Chạy!".
Willy ném khẩu súng đã hết đạn, không ngoái lại chạy thục mạng xuống đồi. Lãnh Dạ cũng bám theo sát gót.
Vô Hận từ sau gốc cây đi ra, mặt sắt lại, thân mình tựa một làn khói truy theo hai gã.
Tại nơi sườn núi, cuộc chiến giữa Hầu Tử và Vịt Béo còn khá dữ dội, tiếng liên thanh không ngừng vang lên. Phía Mười Một đã yên tĩnh hẳn, bên này ba người hai trước một sau, mạnh ai nấy vừa đuổi vừa tháo chạy. Lãnh Dạ vòng qua vòng lại khiến cho Vô Hận không phát huy được hết khả năng khinh công, nhưng cự ly giữa ba người vẫn giảm dần...
Last edited by Iori Yagami; 03-02-2009 at 10:52 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của saoden01
NHÂN GIAN BĂNG KHÍ
Tác giả: Khát Trí
Dịch: saoden01
Chương 373: Mạnh Ai Nấy Đánh (2)
Trong khi chạy, Lãnh Dạ bỗng dùng tay bịt mạnh vào bả vai, hướng nòng súng bắn tỉa về phía Vô Hận đang đuổi phía sau, “Pằng”không thèm ngoái lại bắn một phát.
Vô Hận lạng người tránh được phát súng, nhưng cũng vì thế mà mất chút thời gian, cự ly hai bên giãn ra. Y vuốt mạnh cằm rồi tiếp tục truy kích.
Lãnh Dạ bật ra một tiếng chửi, bởi tai bị tiếng nổ làm ù đặc. Ba người lại tiếp tục màn kịch đuổi bắt, may mà Lãnh Dạ và Willy đều đã được huấn luyện thể lực quân sự nên cứ nhằm chỗ khó mà chạy khiến Vô Hận đuổi mãi không kịp, bằng không thì rắc rối lớn rồi.
Thế mạnh của Vô Hận là khinh công, vì thế mà Hầu Tử đã liều chết chặn y lại một lúc để Lãnh Dạ và Willy chạy. Nhưng chẳng bao lâu hai gã lại tiếp tục bị Vô Hận bám đuổi. Lãnh Dạ mưu trí chọn đường gập ghềnh và rừng cây khiến cho Vô Hận chỉ dùng được sáy bảy phần sức lực, thêm vào ngại súng trong tay đối phương nên không dám tiếp cận quá nhanh.
Lãnh Dạ lại lần nữa giơ tay lên vai chĩa mũi súng ra sau. Vô Hận giật mình vội nấp vào sau một thân cây bên đường. Nhưng y nhanh chóng hiểu ra mình bị đánh lừa, Lãnh Dạ không bắn.
Trong khi truy đuổi, Lãnh Dạ sử dụng đến hai lần hù doạ, mỗi lần là khi hai bên sắp tiếp cận nhau, chỉ còn cách chừng vài chục thước thì đưa súng lên đánh lạc hướng Vô Hận. Cả lần thứ hai vẫn đủ doạ Vô Hận kinh hồn, theo bản năng nấp vào ven đường. Khi thấy mình bị xỏ mũi, cơn tức giận trong lòng Vô Hận càng thêm mãnh liệt, và vì thế khoảng cách đôi bên cũng xa thêm lên.
Sau khi sử dụng đòn gió mấy lần Vô Hận nghĩ, súng Lãnh Dạ đã hết đạn rồi, bởi lần sau cùng Lãnh Dạ giương súng, Vô Hận đã không còn cố ý tránh nữa mà truy gấp hơn.
Nhưng lần này...
“Pằng”. Một phát súng nổ, Lãnh Dạ “ối” lên một tiếng, Willy đang chạy bên cạnh phải bịt ngay lỗ tai.
Vô Hận không ngờ đối thủ vẫn còn đạn. Cự ly quá gần, y như giơ mình ra hứng đạn. Kết quả là, sau khi súng nổ, mặc dù phản ứng tức thời nhưng Vô Hận vẫn chậm một chút, đạn găm vào vai y máu phun ra như xối.
Vô Hận giơ tay bịt vết thương, mặt tái nhợt nhìn Lãnh Dạ và Willy xa dần. Một lúc y hét to lên giận dữ, dốc hết sức lực đuổi theo càng gắt gao hơn.
Lãnh Dạ cũng không thể ngờ, phát đạn vừa rồi lại tạo cho đối thủ nỗi phẫn uất cao độ. Vốn gã chỉ định hù dọa, kéo dài thời gian xuống núi chui vào xe rồi nhanh chóng chuồn đi. Nhưng kết quả hóa ra là bắn trúng Vô Hận, mèo mù vớ chuột chết song lại bị truy bức riết rao hơn. Khổ hơn nữa là gã không còn một viên đạn nào.
Vô Hận đã giận dữ là không phải chuyện đùa, cự ly một trăm mét nhanh chóng gần lại, cuối cùng chỉ còn khoảng mười mét.
Lãnh Dạ lại lần nữa giương súng về phía sau, lần này chỉ để doạ nạt. Vô Hận thét lên một tiếng điên cuồng, tay phải đẫm máu vung lên, tung một viên đá về phía gã. Lãnh Dạ buộc phải né sang bên, thế là Vô Hận có thời cơ áp sát.
Một luồng gió thổi tới trước mặt, không hề có tiếng bước chân bám đất. Chân Vô Hận đá mạnh vào mặt Lãnh Dạ. Lãnh Dạ không kịp tránh, chỉ biết giơ hai cánh tay ra đỡ.
“Bụp!” Cú đá đẩy bắn Lãnh Dạ ra xa, đôi cánh tay đau buốt. Willy dừng ngay lại, xông lên, không nói không rằng cho Vô Hận một chưởng. Vô Hận “hự” lên một tiếng, cẳng chân vừa đá Lãnh Dạ quay ngay sang bên thúc luôn đầu gối vào cánh tay Willy, bàn chân bật tiếp trúng vào mặt hắn. May mà Vô Hận đã biết Willy thực lực non kém nên hầu như không dùng sức, chứ nếu là một kẻ khác thì y đã đá bay xương mặt rồi.
Tuy chưa sử dụng đến công lực nhưng cú đá vừa rồi cũng vượt xa mức bình thường, Willy kêu thét, cả người bay ra xa.
Willy vốn được Carlos đích thân bồi dưỡng mấy năm, so với người thường cũng đã khá ghê gớm, nhưng trước cao thủ Long Hồn thì quả vẫn chưa đủ nửa chiêu.
Lãnh Dạ lại xông lên, dùng súng bắn tỉa thay gậy tấn công. Vô Hận đổi hướng, cúi đầu tránh được đòn công kích, tay phải thúc mạnh một chưởng vào bụng Lãnh Dạ.
Đúng lúc ấy Lãnh Dạ mở ốp súng bắn tỉa, rút nhanh con dao găm giấu bên trong đâm thẳng vào Vô Hận, toan làm một đòn quyết định.
“Bỉ ổi!” Vô Hận gầm lên, vì tay trái không còn khả năng tấn công nên tay phải chụp cổ tay cầm dao của Lãnh Dạ, đồng thời quay lưng thúc vào bụng gã. Vừa nhập nội, tay phải Vô Hận bỗng chìm xuống, cùi tay giơ lên thúc mạnh vào ngực đối phương. Tuy Vô Hận chưa dùng hết sức mạnh nhưng có lẽ cũng đủ làm gãy xương sườn...
Lãnh Dạ đau đớn thét lên, lùi lại phía sau, nhưng tay cầm dao vẫn bị giữ chặt, chưa lùi được bao nhiêu đã bị Vô Hận kéo trở lại. Tay Vô Hận đẩy cánh tay cầm dao của Lãnh Dạ lên cao, cúi đầu húc vào bả vai cầm dao, một chân cùng lúc hất lên đá vào mặt Lãnh Dạ.
Cao thủ Long Hồn quả là ghê gớm, vốn Lãnh Dạ cho rằng mình rất giỏi cận chiến, nhưng gặp phải những cao thủ biến thái kiểu này thì đúng là thua xa. Lãnh Dạ hiểu rõ, mặc dù Vộ Hận đã bị thương nhưng cả gã và Willy chỉ vài quyền thôi đã bị dồn cho sức cùng lực kiệt. Giờ đây gã mới chân chính hiểu thực lực của Mười Một, lúc trước hai bên còn ngang ngửa nhau, nhưng chỉ sau mấy năm mà Mười Một đã đấu ngang tay với những cao thủ Long Hồn, còn Lãnh Dạ thì chẳng có lấy một chút cơ hội. Chẳng trách Long Hồn không thèm chiêu mộ gã!
Trước khi rơi xuống đất, Lãnh Dạ cố nhịn đau đớn, gục mặt lên mặt đất lấy hơi rồi đứng lên, nhưng cũng phải vất vả lùi mấy bước mới vững lại được.
“Phù!” Lãnh Dạ nhổ ra một bãi máu tươi, khuôn mặt sưng vêu gườm gườm nhìn Vô Hận. Con dao của gã đã nằm trên tay đối thủ.
Phía bên kia, Willy cũng lóp ngóp bò dậy. Vố chỉ mới rèn luyện có mấy năm, sức chịu đựng và khả năng kháng cự còn thua xa Lãnh Dạ. Willy thiểu não ôm mặt, nước mắt giàn giụa, cùng Lãnh Dạ ép Vô Hận vào giữa. Không phải hắn chưa từng chịu đòn, nhưng không hiểu sao cứ bị tấn công vài chưởng là nước mắt chảy ra, hơn nữa cú đá của Vô Hận lại làm đứt tuyến lệ, nước mắt lại càng tuôn như suối.
Lãnh Dạ và Willy đưa mắt nhìn nhau, cùng hô lên rồi bổ nhanh vào Vô Hận. Vô Hận lùi lại, ném bỏ con dao ra sau, thân mình có chút chao đảo, nhanh như sóc lao về phía Lãnh Dạ. Y đã khẳng định Willy chỉ là một tên nhãi nhép, Lãnh Dạ mới là có chút uy hiếp đối với mình.
Khi hai gã áp sát Vô Hận, đầu óc y chợt có chút phân tán, trước mắt mơ hồ như thân thể đang nửa tỉnh nửa mê. Vô Hận giật mình, biết Willy cũng là người sở hữu dị năng tâm linh bèn lắc lắc đầu cố thoát ra, dù tình trạng này chỉ kéo dài có nửa giây nhưng với Lãnh Dạ thế cũng đủ.
Vô Hận vừa tỉnh lại, một cú đá đã lẳng lặng lao tới.
“Huỵch”. Vô Hận bật lùi về phía sau, tuy không tạo nên tổn thương ghê gớm nhưng cũng đủ để cổ vũ Lãnh Dạ, dẫu sao thì đối phương cũng là người của Long Hồn mà bị Lãnh Dạ đá cả vào mặt. Cú đá này còn có cả vận khí của Willy trong đó.
Lãnh Dạ được đà, chân vừa thu về kịp lao ngay vào Vô Hận, một loạt chưởng chân đá tay đấm.
Vô Hận tuy lợi hại nhưng thân thế dẫu sao vẫn là xương thịt, còn Lãnh Dạ đã được đào tạo qua khoá huấn luyện đặc công, những đòn công kích tay chân vượt lên trên bình thường. Vô Hận bị tấn công có phần cảm thấy choáng váng, những đòn sau đó chỉ còn biết đón đỡ miễn cưỡng.
Tuy nhiên y bình tĩnh lại rất nhanh, bắt đầu chuyển sáng thế chủ động phòng thủ. Lãnh Dạ tung một chưởng vào cằm Vô Hận, nửa thân trên y ngửa ra sau tránh đòn. Một chưởng của Lãnh Dạ vì thế trượt qua trên người đối thủ, có điều lại thêm một cùi tay khác nhằm mặt Vô Hận bổ xuống. Hóa ra Willy đã kịp vòng ra sau Vô Hận, lẳng lặng phối hợp với Lãnh Dạ.
Vô Hận điên tiết, một chân vung lên đá mạnh vào chân Lãnh Dạ, đồng thời tay trái chặn đòn tấn công của Willy. Vốn Vô Hận định nhằm thẳng vào tiểu phúc Lãnh Dạ nhưng không muốn cho đối thủ làm thái giám nên mới chuyển cú đá vào cẳng chân.
Đúng lúc này, Lãnh Dạ như cảm nhận được gì đó, thét lên một tiếng rồi lùi nhanh về phía sau, ngẫu nhiên tránh được một cưới của Vô Hận. Willy không có trực giác như Lãnh Dạ, ngơ ngác không rõ là xẩy ra chuyện gì.
“Pằng” một tiếng súng nổ... Vô Hận “ối” lên một tiếng, ôm lấy cẳng chân rồi gục ngã xuống đất. Từ chỗ trúng đạn, máu tươi nhanh chóng tuôn ra ướt đẫm vải quần.
“Willy”! Lãnh Dạ gào to rồi bổ tới đè lên mình Vô Hận, ôm lấy Vô Hận lăn sang một bên, lộn vào đến bìa rừng thì dừng lại.
Willy sững sờ một lúc rồi hiểu rõ chuyện gì đã xẩy ra., có người đã bắn lén họ từ xa, nên vội nhảy vào rừng cùng với Lãnh Dạ và Vô Hận.
Lãnh Dạ đẩy được Vô Hận vào nơi an toàn, quệt mồ hôi trán, lại rủa: “Nguy hiểm quá! Còn bà đứa nào bắn lén!”
Vô Hận nhìn Lãnh Dạ trừng trừng: “Phải người của các ngươi không?"
Lãnh Dạ cười gượng: “Mấy người chúng ta đang bị các người truy sát cả. Súng bắn tỉa chỉ có mỗi một khẩu, đã bị ông đánh bay mất rồi."
Vô Hận hừ to tức tối, không thèm nghe hết câu giải thích của Lãnh Dạ, cúi xuống kiểm tra lại vết thương. Lãnh Dạ hiểu y không tin mình, chắc đang nghĩ các gã liên kết với một lực lượng nữa đánh lén Long Hồn, viện binh chính là tới từ đó. Chỉ mấy thành viên của Thập Tự Hắc Ám mới hiểu rõ các gã không hề có ai hỗ trợ.
Như thế thì ai bắn lén? Vì sao lại bắn?
Lãnh Dạ không tin người bắn là của Long Hồn. Phát đạn đó đúng là bắn Vô Hận, nhưng đối thủ lại không muốn lấy mạng Vô Hận thì phải, nếu không thì phải nhằm vào đầu chứ!
Rốt cuộc là họ muốn gì?
Đối phương chỉ nhằm Vô Hận bắn chứ không nhằm Lãnh Dạ và Willy, chứng tỏ cánh Lãnh Dạ không có thù hận gì với xạ thủ. Hay họ có chuyện gì đó mà không muốn bắn chết các gã. Rất có thể đó là người vừa công kích Long Hồn, muốn làm tăng thêm mâu thuẫn giữa Long Hồn và Thập Tự Hắc Ám? Nhưng cách giải thích đó cũng không ổn. Nếu muốn khoét sâu thêm mâu thuẫn giữa Long Hồn và Thập Tự Hắc Ám, bắn chết Vô Hận ngay có phải hơn không, như thế thì Thập Tự Hắc Ám vô phương biện minh được.
Nghĩ không ra. Lãnh Dạ thở dài một hơi rồi kéo Willy rời đi.
“Đứng lại!" Vô Hận gào to, nén đau đớn đứng lên.
“Được thôi. Ông vẫn muốn đánh à? Đã đến nước này còn muốn đuổi nữa sao?"
Lãnh Dạ mặc Vô Hận ở lại đó, cùng Willy thận trọng chạy đi. Vô Hận hằn học nhìn theo hai gã, hiểu Lãnh Dạ nói đúng. Chân y đã trúng đạn không còn khả năng truy đuổi nữa, nhưng Vô Hận chưa cam tâm, cuối cùng cố thét to phía sau: “Lãnh Dạ, chớ có để rơi vào tay ta!"
Lúc này hai gã đã ra khỏi rừng. Lãnh Dạ quan sát chung quanh, chạy trở lại nơi vừa đánh nhau nhặt dao găm và súng bắn tỉa rồi quay lại giơ tay vẫy Willy, cả hai bỏ chạy thục mạng.
Gã đã xác đinh rõ, phát súng bắn tỉa không phải nhằm vào hai gã mà chỉ có ý chặn Vô Hận truy đuổi. Nhưng là ai bắn, bạn hay thù?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của saoden01
NHÂN GIAN BĂNG KHÍ
Tác giả: Khát Trí
Dịch: saoden01
Chương 374: Mạnh Ai Nấy Đánh (3)
Tại một phía khác...
Hầu Tử và Vịt Béo vừa chạy vừa rút, vì hai gã là nhóm rút sau cùng nên dễ bị truy đuổi nhất. Nhưng xét về hoả lực thì Hầu Tử lại là mạnh nhất, sức uy hiếp lớn nhất. Sự điên cuồng của Hầu Tử thì cả Mười Một và Lãnh Dạ đều không dám trực diện đối mặt, kể cả Long Hồn thì cũng chỉ là những con người có cơ thịt xương cốt, dù sở hữu dị năng đặc biệt sai khiến các nguyên tố tự nhiên nhưng không hề là đạn bắn không thủng. Chỉ là thực lực phi thường giúp họ đối phó với đạn bắn dễ hơn mà thôi.
Cao thủ truy đuổi Hầu Tử và Vịt Béo có biệt danh là Thiết Trảo, thiện nghệ Ưng trảo và Thiếu Lâm Long trảo, Trảo lực mạnh mẽ kinh người. Chỉ cần bị Thiết Trảo chụp trúng thì dù đối thủ da thịt có cứng như thép cũng bị xé ra đủ năm vết ngón tay.
Trảo công là một loại võ rất khó tập luyện của Trung Quốc, không mượn ngoại lực thi triển mà hoàn toàn sử dụng chỉ lực của mười ngón tay. Một số người cho rằng, cái gọi là “Trảo Công” là chỉ dùng móng tay làm vũ khí, nói như vậy là hoàn toàn sai. Ai đó thử dùng móng tay cào mạnh vào sắt thép xem, chắc chắn tất cả móng ta sẽ gãy hết. Thực ra Trảo công chính là dùng sức mạnh của các đầu ngón tay, đại loại như Thiền chỉ vậy. Có điều “Nhất chỉ thiền” thì tập trung tất cả sức mạnh vào một điểm, tấn công gây thương tổn lớn trong chớp mắt. Còn Trảo công tiếp xúc cả năm đầu ngón tay, dùng lực ma sát để diệt địch. Ví dụ, cao thủ trảo công nào đó chụp được vào cánh tay đối phương vận lực, sẽ làm rách thịt nơi đó đến tận xương, nhẫn tâm hơn có thể rứt đứt cả cánh tay. Bởi Trảo công đáng sợ như vậy nên hầu như không ai dám cận chiến với các cao thủ trảo công.
Hầu Tử không hiểu rõ những lắt léo này, nhưng may hắn là tay súng đột kích chứ không phải hệ cận chiến. Một cao thủ đột kích ưu tú không bao giờ để đối thủ đến gần, vì vậy mà Thiết Trảo chẳng có cơ hội nào ra tay.
Thực ra Hầu Tử chỉ chiến đấu một mình. Tất cả các thao tác chiến đấu của gã, bắn liên thanh, thay băng, chọn vị trí... đều hết sức nhịp nhàng nhanh gọn. Vịt Béo không thể có trình độ đó nên không giúp được gì, ngược lại còn là trở ngại đối với Hầu Tử.
Thiết Trảo mỗi lúc một nóng ruột, khinh công của y không giỏi, không có có khả năng tránh đạn tức thời, thành thử luôn bị Hầu Tử ép cho phải nấp sau các gốc cây, từ xa nghe tiếng súng nổ và tiếng gào rú như thú dữ của đối phương.
“Pằng!” Một tiếng súng đanh gọn từ xa vọng đến, Hầu Tử chợt giật bắn người. Vịt Béo và Thiết Trảo không có phản ứng gì, chỉ có Hầu Tử là hoang mang. Rõ ràng đây là tiếng súng bắn tỉa, nhưng nhất định không phải của Lãnh Dạ. Ở cùng Mười Một đủ lâu nên Hầu Tử biết phân biệt tiếng súng. Lãnh Dạ có giỏi bao nhiêu cũng chưa có khả năng chạy hết quãng đường từ đỉnh xuống chân đồi. Đã không phải Lãnh Dạ thì nhất định là của Long Hồn rồi.
“Bọn chết tiệt, có cả súng bắn tỉa. Thế thì to chuyện rồi!"
Súng bắt tỉa rất đáng sợ, bởi người bắn luôn nấp trong bóng tối, bất ngờ bắn tớii xin mạng sống đối phương.
Kỳ thực thì Hầu Tử không biết, Long Hồn là một tổ chức đặc biệt, không đề cao vũ khí nóng. Các thành viên Long Hồn quan niệm, sử dụng súng ống sẽ không nâng cao được những năng lực ưu việt của họ. Long Hồn có hai bộ phận ngoại vi, Hổ tổ và Báo tổ. Hổ tổ cài vào trong quân đội, nhưng không ai hiểu nhóm này đích thực có mục đích gì, bởi tuy ở trong quân đội nhưng đổi viên Hổ tổ cũng không sử dụng vũ khí nóng. Báo tổ là nhóm vệ sĩ đặc biệt, vì thế phải dùng đến súng đạn, dù là như thế thì thường ngày họ cũng chỉ sử dụng súng ngắn. Bởi vì với người học võ cũng như dị năng nhân, nếu dùng súng thì sẽ sinh ra ỷ lại vào vũ khí, hạn chế nâng cao trình độ bản thân. Cũng giống với thời xưa, một thần khí chém sắt như chém bùn là bảo vật ai ai cũng mơ ước, nhưng khi có vũ khí đó thì võ nghệ bản thân sẽ không thể nâng cao hơn được. Cao thủ chân chính, chỉ có thể trưởng thành từ trong thực tế chiến đấu gian khổ mà nên.
Thế thì phát đạn bắn tỉa kia nhất định không phải từ người của Long Hồn. Nếu thế thì không thể là tấn công Thập Tự Hắc Ám mà chắc chắn là nhằm vào Vô Hận, kẻ truy đuổi Lãnh Dạ và Willy. Có điều Hầu Tử không hiểu hết điều này, càng không thể biết xạ thủ không có ý giết chết người của Long Hồn, nên đã chọn khoảng cách tác xạ đến cả ngàn mét. Hơn nữa phát đạn không trúng chỗ hiểm mà chỉ tạm thời loại Vô Hận khỏi vòng chiến.
Bắn hết phát đạn sau cùng, Hầu Tử nhanh nhẹn thay băng đạn mới. Chỉ trong khoảnh khắc thời gian đó, Thiết Trảo đã như con sóc chạy từ sau gốc cây đang núp đến một gốc cây gần bọn Hầu Tử hơn.
“Pằng pằng pằng..."
Cây tiểu liên trên tay Hầu Tử chỉ ngừng tích tắc rồi lại nổ. đạn găm chi chít vào chạc cây nơi Thiết Trảo ẩn nấp. Chỉ một chốc thân cây đã nát nhừ, may Thiết Trảo biết chọn chỗ để nấp, nếu không thì mạng chắc chẳng còn.
Hầu Tử vừa bắn như điên, vừa gào rú dữ tợn, đè Thiết Trảo bẹp gì sau thân cây. Nếu không có Vịt Béo ở sau kéo áo, có khi gã đã xông đến tận nơi chĩa súng vào đầu Thiết Trảo rồi.
Thực ra thì Hầu Tử không phải thiếu tỉnh táo, có điều một tay súng xung kích thì phải có cảm giác quên mình như vậy. Trên chiến trường, cao thủ đột kích luôn luôn đi trước, nói thẳng ra là là đội quân đem nướng, nhưng là lực lượng không thể thiếu để khống chế hoả lực đối phương. Hầu Tử là một cao thủ trong số đó, mỗi lần nổ súng chỉ muốn xông lên ăn tươi nuốt sống kẻ thù. Điều này cũng phải ghi công cho Quỷ Thủ giỏi tẩy não, khiến các cao thủ đột kích đều có suy nghĩ, đã ra trận là chỉ có một đường tiến lên phía trước, lùi lại phía sau là nhục nhã đáng chết.
Thật may, lúc này đầu óc của Hầu Tử còn tỉnh táo, hiểu bản thân đang trong hoàn cảnh tháo thân chứ không phải là liều mình nên biết kìm nén không vọt lên trước, cùng Vịt Béo rút lui từng bước một.
"Con bà nó!" Hầu Tử chửi toáng lên, dẫu sao cũng hết sức tức tối. Tiếc là không mang theo lựu đạn chứ không thì dễ dàng làm thịt Thiết Trảo. Dù sao đè bẹp cao thủ Long Hồn sau gốc cây cũng đã là đắc ý rồi.
“Vịt Béo, phối hợp hoả lực!” Hầu Tử gào lên một tiếng, bắn thêm mấy phát rồi chạy xuống chân đồi.
Khi Hầu Tử chạy, Vịt Béo ở lại kìm đối thủ. Hầu Tử chạy chừng một trăm mét thì quay lại bắn để Vịt Béo chạy, cứ như thế hai gã tăng dần khoảng cách với Thiết Trảo. Thiết Trảo không có cách nào truy kích, chỉ hậm hực nhìn cả hai xa dần.
Chờ cho Hầu Tử và Vịt Béo chạy cách khoảng bảy trăm mét, Thiết Trảo mới thò đầu ra khỏi gốc cây, làu bàu: “Bắn rát quá!"
Đoạn y giơ tay lên nhìn, chiếc đồng hồ cũ rích nhãn hiệu Song sư Tam tinh đang rung khẽ. Đồng hồ rung nghĩa là ai đó gọi, có điều lúc nãy đang bận giao chiến nên ý chưa kịp nhìn.
Thiết Trảo ấn núm điều khiển, hỏi: “Có chuyện gì?"
Từ trong đồng hồ vang ra giọng nói: “Ta thất bại. Bọn chúng có viện binh. Lãnh Dạ chạy thoát rồi”.
“Hả?” Thiết Trảo kinh ngạc, ngước lên nhìn mục tiêu của mình đã chạy được khá xa, nói vội: “Thế thì ta đi bắt hai đứa kia đã, kẽo chúng cũng thoát mất!”
“Không cần nữa!” Trong loa có cả giọng Thiên Hải: “Chúng ta vốn chỉ định giữ Băng và Lãnh Dạ lại. Lãnh Dạ chạy thoát rồi thì mặc chúng. Tất cả tập trung vây núi! Băng bị thương nặng, nhất định còn ở trong núi, phải bắt bằng được!”
Thiết Trảo mặt biến sắc: “Băng... chạy thoát rồi?"
Có thể chạy khỏi tay ba cao thủ Thiết Trảo, Chiến Hồn và Bá Đao liên kết bao vây, thật là đáng phải suy ngẫm. Không chỉ Thiết Trảo mà ngay cả Vô Hận và các cao thủ Long Hồn có mặt tại đó, nhận được tin này đều sửng sốt không tin nổi. Mười Một trong tình trạng bị vỡ tim còn gây được thương tích cho Chiến Hồn, sau đó còn chạy thoát... tim này báo về nhất định sẽ làm ầm ĩ cả Long Hồn lên mất.
Đúng như dự đoán của Thiên Hải, Mười Một vẫn còn trong rừng, bị thương rất nặng.
Hắn chạy một mạch đến đây thì kiệt sức, thân thể rã rời, tim đập mỗi lúc một chậm, chậm đến mức gần như ngừng hẳn lại.
Bá Đao đang truy theo liên tục phía sau. Mười Một biết, nhưng làm thế nào được? Lẽ nào lại muốn một người sắp chết quay lại sống mái thêm một trận?
Khi hòn đá ném găm vào thân cây, Mười Một có biết, hắn hiểu đó là nhằm vào Bá Đao đang truy đuổi phía sau. Mười Một hiểu giá trị như vàng của thời gian, không chậm trễ luồn sâu vào trong rừng.
Người hắn nặng như chì, mí mắt chỉ chực nhắm chặt lại. Nếu không có một nghị lực phi thường thì Mười Một không thể nào chạy tới tận đây. Nhưng cho dù là như thế, sau khi đã mất quá nhiều máu thì sức chịu đựng của hắn cũng sắp đến giới hạn rồi.
Tim đập mỗi lúc một chậm, bước chạy cũng dần loạng choạng, đôi mắt lạnh lùng cũng đã cảm thấy choáng váng. Nhưng Mười Một hiểu hắn không thể dừng lại, dừng lại có nghĩa là bao nhiêu công sức từ trước đến giờ đều đổ xuống sông xuống bể.
Mười Một không phải không biết hắn đang để lại dấu vết, máu nhỏ giọt thành dòng dưới đất, mùi máu trong không khí, lại lá cây dập nát dưới chân chạy nữa, cho dù thế nào thì đối phương cũng đủ manh mối lần tìm. Mười Một chỉ cần chạy sao cho được xa thêm, tranh thủ thời gian hồi phục sức khoẻ.
Liệu ông Trời có cho hắn cơ hội không?
Bỗng nhiên, phía trước hình như xuất hiện một bóng người. Mười Một giật mình, tuy thân thể bị trọng thương, mọi cảm nhận đều tụt xuống mức độ thấp nhất. Nhưng con người trước mắt xuất nhiện nhanh như quỷ, làm sao Mười Một không bất ngờ được!
Khi nhận ra đó là ai, ánh mắt thù địch mới tiêu tan. Mười Một khẽ thở dài: “Tửu..."
Lời chưa dứt, hắn loạng choạng chúi về phía trước. Người đó kịp đỡ Mười Một khỏi ngã, nhìn vào vết thương nơi ngực Mười Một. lại nhìn những vết máu dọc đường mà giật mình. Thật khó lòng tin nổi, một người bị trọng thương đến mức đó mà vẫn chạy tới được nơi này, thật quá mức kiên cường!
Nếu đổi là bất cứ một người nào, cho dù là những cao thủ của Long Hồn cũng tuyệt đối không thể chạy được quãng đường này với vết thương như vậy. Mười Một tới được đây mà vẫn giữ tỉnh táo, hoàn toàn nhờ vào nghị lực siêu phàm.
Mười Một thở nhẹ mấy hơi, với tố chất vốn có, nếu không bị thương thì có chạy thêm bao nhiêu hắn cũng không mệt mỏi, nhưng lúc này thân thể hắn đã đến điểm chót của giới hạn sống chết.
Sau khi nghỉ một chút lấy hơi, Mười Một ngước nhìn người đang đỡ mình, khẽ hỏi: “Bắt tôi phải không?"
Hóa ra chính là người quen cũ của hắn, người mang hắn ra nhập Long Hồn, Tổ phó Tổ dị năng Tửu Quỷ.
Tửu Quỷ thở dài, cười nhăn nhó lắc đầu, đột nhiên gõ vào sau gáy Mười Một. Mười Một không kịp thốt lên một câu, ngất xỉu.
Tửu Quỷ đặt Mười Một nằm xuống cỏ, lấy trong người ra một lọ nhỏ rắc lên ngực Mười Một, rồi giản đơn băng bó mấy vòng. Xong xuôi lão đứng lên, chau mày nhìn những vết máu trên đường Mười Một chạy và mùi tanh phảng phất trong không khí.
Tửu Quỷ phẩy bàn tay ra sau, hét lớn: “Thủy ngự kết giới!"
Trong không khí xuất hiện một dòng nước nhỏ, nằm giữa không trung hết sức kỳ quái. Tửu Quỷ lại phẩy tay, dòng nước tựa con rồng xoay mấy vòng rồi hạ thấp hoà vào trong những giọt máu. Chỉ một thoáng, máu trên mặt đất và mùi tanh trong không khí đã không còn, chỉ thấy mặt đất và cây dọc lối Mười Một chạy ẩm ướt hơn, tựa như sương buổi sớm. Tửu Quỷ chạm tay vào Mười Một, chỉ thoáng chốc một lớp nước mỏng trong suốt trùm lên khắp thân thể hắn, bọc lấy mùi tanh của máu. Lúc này Tửu Quỷ mới khom người ôm Mười Một nhấc lên, rảo bước ra ngoài rừng...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của saoden01