Chương 4
Nhiều người thường có quan niệm sai lầm là chỉ có đàn ông mới có giới hạn trong chuyện ấy nhưng thực tế không phải. Phụ nữ cũng có giới hạn của riêng mình. Chỉ có điều nó không rõ ràng như của đàn ông mà thôi. Nghe nói, khi một người phụ nữ đến giới hạn thì họ sẽ tự động trở lên khô như ngói. Khi đó, đối phương khôn ngoan nhất là nên dừng lại, rút lui. Nếu không thì, đó chính là một cuộc tra tấn với thằng nhỏ tội nghiệp.
Ai đã từng cực kỳ khao khát một thứ gì đó đến mức gần như điên cuồng. Sau bao nhiêu nỗ lực, vất vả mới giành được thứ mình có, rồi đột nhiên lại phát hiện ra đó chỉ là một giấc mộng, một ảo giác. Người đó mới có thể hiểu được cảm giác của Tất Cường lúc này. Nỗi ám ảnh đeo đuổi hắn mấy năm qua tưởng như đã biến mất nay lại. Hắn cứ như vừa được nên thiên đường đã lập tức bị đá văng xuống địa ngục. Lúc này, hắn chỉ hận tại sao ông trời lại sinh ra hắn là một thằng đàn ông mà lại còn tạo ra cho hắn… Hắn không hiểu được kiếp trước hắn đã làm gì nên tội để kiếp này phải bị hành hạ đau đớn thế này.
Hắn phải làm một cái gì đó để có thể chấm dứt tình trạng này. Bất cứ cái gì, dù phi lý đến đâu đi chăng nữa.
“Hello. Xin hỏi anh muốn hỏi ai?”
“Hello. Tôi là Tất Cường. Tôi muốn được nói chuyện với anh Hellsing. Tôi là người anh ấy vừa gặp sáng nay.”
“Xin hỏi có phải anh đã quyết định gia nhập với chúng tôi?”
“Ơ… Tôi có một thắc mắc muốn hỏi trước. Tôi có một vài vấn đề cần có bác sĩ. Xin hỏi ở chỗ anh có bác sĩ giỏi không?”
“Chúng tôi có tất cả mọi thứ tốt nhất, có thể đáp ứng mọi yêu cầu của các thành viên trong tổ chức. Chỉ cần anh là một thành viên của chúng tôi, chúng tôi sẵn sàng hỗ trợ anh bất cứ điều gì dù phi lý đến đâu.”
Nói quá lời rồi. Hắn không biết tổ chức đó khủng đến mức nào nhưng chắc chắn không thể đáp ứng tất cả các yêu cầu của thành viên. Trừ khi họ là thần. Nhưng việc đó thì liên quan gì đến hắn chứ? Tất cả những gì hắn cần chỉ là một phương pháp giúp hắn có được ‘bản lĩnh đàn ông’, thế thôi. Hắn hỏi
“Tôi phải làm sao để gia nhập với các anh?”
“Anh chỉ cần đến nhà hàng Con Rùa Vàng tại số 15AXC, đường Ngô Quyền, Hà Nội và gặp người hướng dẫn tên Tùng. Anh ta sẽ hướng dẫn anh những bước phải làm tiếp theo.”
Số nhà kiểu quái gì thế này? Có lẽ đây là một cách lấy hên của lão chủ quán. Tất Cường bực bội nghĩ. Hắn liền đi đến nhà hàng Con Rùa Vàng.
Đó là một bình thường như bao nhà hàng khác, không có gì đặc biệt cả. Nếu không phải Tất Cường nhìn thấy bảng hiệu to tướng ghi rõ dòng chữ Con Rùa Vàng thì hắn sẽ tưởng mình đến nhầm chỗ. Hắn đi vào trong nhà hàng.
Một cô nhân viên lập tức đi đến niềm nở chào hỏi
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh không?”
“Tôi muốn tìm một người hướng dẫn tên là Tùng.”
Tất Cường hơi ngập ngừng một chút rồi nói. Cô nhân viên hơi khựng lại rồi tươi cười nói
“Vâng. Nếu thế thì mời anh đi đến văn phòng ở cuối dãy nhà bên phải. Anh Tùng ở căn phòng số 74.”
Tất Cường liền đi theo hướng dẫn của cô ta. Hắn đi đến một căn phòng có đề biển số 74. Hắn gõ cửa
“Mời vào.”
Một giọng đàn ông trung niên từ trong phòng vọng ra. Tất Cường đẩy cửa bước vào. Trong phòn là một người đàn ông đang làm việc trên một cái bàn văn phòng:
“Xin chào. Xin lỗi tôi là Tất Cường. Có người bảo tôi đến tìm người hướng dẫn tên Tùng.”
Người đàn ông nghe vậy vội vàng đứng lên. Ông ta bắt tay hắn thật chặt vừa nói niềm nở
“Thật vinh hạnh cho tôi vì được gặp mặt anh. Tôi là người được tổ chức trao cho nhiệm vụ dẫn anh đến trụ sở của tổ chức. Mời anh theo tôi.”
Nói xong, anh ta dẫn Tất Cường khỏi nhà hàng. Họ phóng xe đến một tòa cao ốc nằm ở khu trung tâm thành phố. Đến nơi, người đàn ông dẫn hắn đi vào trong tòa cao ốc rồi chỉ vào một thang máy và nói
“Tiếp theo tôi không được phép đi đến. Anh chỉ việc đi vào cái thang máy kia, nó sẽ tự đưa anh đi đến nơi cần đến. Xin chào. Hẹn gặp lại.”
Tất Cường đi vào thang máy. Chiếc thang máy không cần hắn điều khiển tự động hoạt động, dường như là đi xuống dưới. Một lúc sau, chiếc thang máy dừng lại, tự động mở cửa ra. Tất Cường nhíu mày lại, bất ngờ với cảnh tượng xung quanh.
Đó là một hành lang bình thường như những hành lang ở tại các văn phòng khác. Nhưng nó lại được trang trí bởi những bức tranh quái đản và những bộ giáp, vũ khí thời trung cổ… khá kỳ quặc.
Tất Cường đi đến bàn tiếp tân, nói
“Tôi là Tất Cường. Tôi đến đây theo đề nghị của ông Hellsing. Xin hỏi tôi phải làm gì tiếp theo.”
Cô tiếp tân mỉm cười bảo
“Mời anh đi đến phòng số 2. Ở đấy sẽ có người giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho anh hiểu.”
Tất Cường bước vào căn phòng. Trong phòng, một người đàn ông đang ngồi sẵn ở đó. Thấy hắn bước vào, ông ta mỉm cười, nói
“Xin chào, mời anh ngồi. Tôi là Thanh, người có trách nhiệm giải thích mọi việc cho anh.”
Tất Cường ngồi xuống và lắng nghe. Ông ta nói rất dài nhưng tóm lại thì có một vài điều đáng chú ý là
• Thứ nhất: Trên đời thực sự tồn tại người ngoài hành tinh
• Thứ hai: Người ngoài hành tinh sử dụng những thiết bị sử dụng năng lượng đặc biệt gọi là năng lượng đen, một loại năng lượng mà người trái đất còn chưa biết đến. Năng lượng này tồn tại trong toàn vũ trụ với số lượng chiếm 75% tổng khối lượng vũ trụ. Nhưng nó lại không liên kết với nhau thành các vật chất mà tồn tại dưới một hình thức quá nhỏ để bất cứ một công cụ nào có thể tìm thấy hay chứa đựng được chúng.
• Thứ ba: Họ tìm ra cách thu thập năng lượng đen này bằng cách sử dụng con người như một công cụ thu thập chúng. Những người này có khả năng cảm nhận và tập trung chúng lại trong cơ thể họ và làm giàu chúng đến một mức độ khiến cho các thiết bị có thể sử dụng được. Đồng thời, chỉ có họ mới có thể điều khiển được các thiết bị cao cấp trong số đó. Những người bình thường chỉ có thể sử dụng những thiết bị cấp thấp mà thôi.
• Thứ tư: Những người có khả năng đó thông qua luyện tập và các phương pháp cụ thể sẽ trở lên giống như các tu tiên giả trong tiểu thuyết tiên hiệp có sức mạnh và tuổi thọ vô cùng to lớn. Việc nạp năng lượng cho các thiết bị chỉ làm chậm quá trình tu luyện của họ mà thôi, không có bất kỳ hậu quả nào cả.
• Thứ năm: Những người có khả năng này trong vũ trụ thì rất nhiều nhưng ở trái đất lại rất hiếm và thường không để lộ ra ngoài. Nên họ luôn dùng nhiều cách khác nhau để tìm kiếm những người có tiềm năng để đào tạo thêm.
• Thứ sáu: Tất Cường là một trong những người có năng lực đó. Nếu hắn đồng ý gia nhập với họ thì họ sẵn sàng giúp đỡ hắn giải quyết mọi vấn đề rắc rối. Không chỉ vậy, nếu hắn đạt các thành tựu cao hơn trong luyện tập thì hắn có khả năng có được những thứ mà hắn thậm chí còn chưa bao giờ tưởng tượng ra như bay vào vũ trụ, săn quái vật, chinh phục các người đẹp của các hành tinh khác…
Tất Cường hỏi lại một vài thắc mắc rồi nói
“Ông bảo giống như các tu tiên giả. Vậy thì có phải mọi loại tật nan y đều có thể chữa trị không?”
Ông Thanh cười nói
“Bất cứ bệnh nào chúng tôi cũng có thể chữa được. Tất nhiên là trừ khi anh đã tuổi già sức yếu thì lại là chuyện khác. Còn những căn bệnh lặt vặt có liên quan đến các đặc điểm cơ thể người thì không đáng nhắc đến. Bởi vì chỉ cần anh tu luyện được một loại công pháp bất kỳ thì bất cứ khuyết tật gì cũng không cần chữa cũng tự động được chỉnh sửa lại.”
Tất Cường thỏa mãn với câu trả lời này. Nhưng hắn vẫn muốn biết cụ thể việc hắn cần làm. Ông Thanh lại giải thích một hồi. Ông ta nói khá dài nhưng tóm lược là tổ chức này hoạt động như một tổ chức cho vay nặng lãi và môi giới việc làm.
Họ tìm, đào tạo và giúp đỡ những người lần đầu tiếp xúc với cái gọi là năng lượng đen này. Sau đó, khi những người này đã đạt đến được một trình độ nhất định thì tổ chức giới thiệu cho họ những việc làm thích hợp tại các tổ chức trong vũ trụ và nhận lấy một tỷ lệ phần trăm nhất định tiền lương của họ trong một khoảng thời gian nhất định. Thường thì số tiền này lớn hơn gấp nhiều lần so với số tiền họ bỏ ra ban đầu.
Tất Cường lại hỏi
“Thế nếu như tôi nhận tiền của các ông mà lại không thể đạt tới trình độ đủ để có thể nhận được những công việc đó thì sao.”
Ông Thanh nói
“Không sao cả. Đối với chúng tôi đó chỉ là một khoản đầu tư thất bại. Nhưng đối với cậu thì đó thực sự là một cơn ác mộng đó.”
“Ông nói thế nghĩa là sao?”
“Ha ha ha… Rất đơn giản thôi. Nếu cậu không đạt được những yêu cầu nhỏ nhất để có thể kiếm được việc làm thì cậu cũng sẽ giống như chúng tôi. Cậu sẽ phải ngồi chết dí tại đây, sống lăn lộn với những kẻ phàm nhân và an phận với bốn bức tường xung quanh. Trong khi đó, những người khác thì bay cao bay xa với những ước mơ, những cuộc phiêu lưu, với những thứ mà cậu không bao giờ có thể tưởng tượng ra được. Không chỉ vậy, cậu sẽ bị coi thường, bị khinh miệt, bị thương hại như những kẻ ăn bám, lũ sâu mọt của cuộc đời.”
Càng nói, giọng ông ta càng cao, càng sắc. Tất Cường nghe thấy sự đau đớn, phẫn nộ, tủi hổ trong từng câu từng chữ mà ông ta thốt ra. Hắn cũng mơ hồ cảm thấy được những hình ảnh đó. Hắn có thể hiểu những người bị gạt ra ngoài lề xã hội, bị đánh giá là vô dụng cảm thấy thế nào. Hiện tại, hắn chính là một trong số họ.
Chương 5
Không một ai trên đời cam chịu sống một cuộc sống tủi hổ. Không một ai trên đời muốn làm trò cười cho người khác. Có thể vì một lý do nào đó mà họ phải cắn răng chịu nhịn. Nhưng chỉ cần có cơ hội để thay đổi, họ dứt khoát không bao giờ dễ dàng bỏ qua.
Tất Cường chấp nhận gia nhập tổ chức đó. Ngay lập tức, hắn được ông Thanh giới thiệu cho biết một số thông tin về thế giới mới. Những người này do có nhiều đặc điểm giống với các nhân vật trong thế giới tu tiên của các tiểu thuyết Tàu nên hắn tạm gọi là những tu tiên giả và thế giới này là thế giới tu tiên. Mặc dù họ hoàn toàn không hề có cái quan niệm về trường sinh bất tử gì hết. Tất Cường nhanh chóng nắm bắt được rất nhiều kiến thức thông thường mà các tu tiên giả đều phải biết:
• Tu tiên giả được phân chia theo cảnh giới tu luyện của người đó. Chỉ có những người ở cùng cảnh giới mới được coi là ngang hàng của nhau. Những người có cảnh giới khác nhau thì được coi là thuộc các đẳng cấp khác nhau. Người ở đẳng cấp thấp không được phép có bất kỳ thái độ nào làm người ở đẳng cấp trên phật ý. Nếu không, họ sẽ bị phạt rất nghiêm khắc.
• Các cảnh giới tu luyện được đặt theo nhiều tên gọi khác nhau tùy theo văn hóa, ngôn ngữ, quan niệm,… của từng dân tộc. Nhưng tên gọi chung nhất của chúng là theo số thứ tự là: S;A;B;C;D:E và F. Trong số đó, đẳng cấp F là chỉ những người như Tất Cường, vừa mới bước chân vào tu tiên giới, chưa chính thức tu luyện. Đẳng cấp S là chỉ những người vượt khỏi khả năng hiểu biết, khống chế của các công nghệ vũ khí hiện đại. Những người thuộc đẳng cấp S được coi như những vũ khí hủy diệt hàng loạt đối với người trái đất vậy.
• Các cảnh giới không chỉ khác nhau về thực lực mà còn khác nhau về tuổi thọ. Người bình thường thọ từ 60 – 70 tuổi và có rất nhiều bệnh tật. Người cấp E thọ từ 120-150 tuổi và rất ít khi bị đau ốm. Cấp D thọ từ 200-250 tuổi, cấp C từ 400-500 tuổi, cấp B thọ trên 1000 tuổi, cấp A và cấp S chưa có thống kê cụ thể nên không rõ.
• Công cụ, dụng cụ mà các tu tiên giả thường sử dụng khác xa những thứ mà con người thường dùng. Mọi đồ đạc đều có khả năng biến thành những thứ trông như những viên phấn viết bảng và biến ngược trở lại. Những viên này được gọi là viên nổ biến hình. Ngoài ra, tu tiên giả còn sử dụng một đồ vật giống như một cái vòng đeo tay nhưng lại có tác dụng giống như một chiếc đũa thần, gọi là vòng phép. Họ có thể làm tất cả mọi việc với chiếc vòng này. Thực tế chiếc vòng đó chỉ là một công cụ để sử dụng năng lượng đen mà thôi. Về cơ bản nó giống như phần cứng của cái máy tính. Nó có những bộ phận để người ta lắp một vài quả pin năng lượng vào và những bộ phận để người sử dụng có thể gài các phần mềm, các chương trình hoạt động cho nó.
• Xã hội tu tiên giả nói chung thì cũng giống như xã hội bình thường chỉ có điều nó có trình độ phát triển cao hơn mà thôi. Họ có một chính phủ cai quản toàn bộ giải thiên hà được gọi là hội đồng Thiên Vương. Nó giống như một chính phủ cộng hòa tại các nước phương tây vậy. Mỗi hội đồng Thiên Vương cai quản một khu vực vũ trụ riêng, giống như các quốc gia trên trái đất. Bình thường thì họ giao hảo với nhau nhưng cũng có khi họ đem quân thôn tính lẫn nhau.
• Tại thế giới tu tiên giả thì mỗi hành tinh được coi là một quốc gia độc lập riêng biệt, không chịu bất cứ sự can thiệp nào của các tổ chức chính thống. Nhưng trong vũ trụ có rất nhiều sinh vật lại muốn lợi dụng những kiến thức của mình để can thiệp vào đời sống của phàm nhân hòng mưu lợi. Chúng khá giống những nhân vật chính trong các tác phẩm dị giới. Chúng thường được gọi là các thiên sứ đen. Để chống lại bọn này, các tu tiên giả lập ra một tổ chức quân sự kiêm cảnh sát được gọi là Cảnh vệ vũ trụ. Cả hai đều có điểm giống nhau là luôn duy trì nguyên tắc: Chúng ta luôn đúng.
Khi nhắc đến cả bọn thiên sứ đen lẫn cảnh vệ vũ trụ, ông Thanh không giấu được vẻ bất mãn. Tất Cường cũng có thể hiểu được điều đó nên không thèm quan tâm đến. Hắn hỏi vào việc của hắn
“Các ông nói sẽ hỗ trợ tôi luyện tập đến khi có thể làm được việc. Vậy các ông định hỗ trợ thế nào?”
Ông Thanh mỉm cười. Ông ta lấy ra một thẻ rút tiền đưa cho hắn và nói
“Đây là một thẻ rút tiền của chúng tôi. Mỗi tháng anh có thể rút ra được 2.000 USD. Số tiền đó tuy không nhiều nhưng cũng đủ để anh yên tâm học tập và rèn luyện rồi. Ngoài ra, chúng tôi sẽ cung cấp cho anh một số hỗ trợ khác trong vòng mười năm. Nếu sau mười năm, anh không thể đạt đến mức khách hàng của chúng tôi yêu cầu thì sự hỗ trợ này sẽ chấm dứt. Anh còn hỏi gì nữa không?”
2.000 USD một tháng. Đó là số tiền trong mơ với nhiều người lao động. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể đạt được mức lương cao như vậy trong đời sống thực. Tất Cường hít một hơi thật sâu để có thể giữ được bình tĩnh. Hắn lại hỏi
“Tôi phải tập luyện như thế nào đây?”
“Ha ha ha… Anh có trong tay một quyển công pháp rồi phải không? Anh cứ làm theo hướng dẫn trong đó là được. Dĩ nhiên, nếu anh không thỏa mãn với tác dụng của nó thì anh có thể đổi một cuốn công pháp khác dưới thư viện.”
Ông ta nhìn hắn cười cười bí hiểm rồi nói tiếp
“Nhưng tôi khuyên anh không nên làm vậy. Bí kíp ‘Tình Thánh nhập tiên’, anh đang giữ là một trong những bí kíp song tu tuyệt diệu nhất đấy.”
Tất Cường đỏ bừng mặt.
Bốn tiếng đồng hồ sau, Tất Cường đi ra khỏi tòa cao ốc. Hắn đã bỏ nhiều công sức để tìm hiểu trong thư viện của tổ chức về tu tiên giả, đặc biệt là về hai thế lực quân sự chính là Thiên sứ đen và Cảnh vệ vũ trụ và hắn đã thu được rất nhiều kiến thức. Chiếc vòng phép nếu được sử dụng phần mềm tương thích thì có thể tạo ra những thực thể năng lượng( những khối năng lượng có những tính chất như những vật thể thực), hay các chiến binh thường sử dụng những bộ áo giáp như robot hay tất cả mọi người đều có thể mua những phần mềm tạo màn chắn, kích thích trí nhớ, tăng cường phản xạ,… tại các cửa hàng và sử dụng nó trong đời sống mà không bị coi là phạm pháp….
Tất Cường cũng tìm ra được nguyên do để các tổ chức như thế này hoạt động. Theo quy định thì khi hắn có thể làm giàu năng lượng đen để nạp vào những pin năng lượng thì các tổ chức này được trả nợ bằng hai cục pin. Mỗi cục pin như thế có thể giúp một thiết bị tổng hợp được từ không khí, hay nước biển một lượng vàng trị giá hai mươi triệu đô la. Tóm lại, nếu coi đây là một hoạt động đầu tư thì nếu thất bại họ sẽ lỗ khoảng 240 ngàn đô nhưng nếu thành công thì họ sẽ thu về được 40 triệu đô la. Đây không phải là làm ăn nữa. Đó phải gọi là câu thần chú mở ra kho tàng của Alibaba. Các tu tiên giả thành công cũng rất ít khi quỵt nợ vì khi đó những thứ đó sẽ không còn giá trị gì đối với họ nữa. Để nạp đầy mỗi cục pin như thế, họ chỉ cần bỏ ra khoảng mười năm phút là được.
Các tu tiên giả cũng có thể tăng tốc độ tu luyện của bản thân bằng cách sử dụng các thiết bị đặc biệt hay sử dụng đan dược hoặc các cục pin chuyên dụng… Phương pháp hắn đang sử dụng gọi là phương pháp song tu cũng là một phương pháp hay được áp dụng. Chỉ có điều cách của hắn hơi khác người một chút. Cách của hắn giống như cách một đứa lớn có thể đưa võng cho một người lớn vậy. Hắn lợi dụng các nhịp điệu của cơ thể khi giao hợp để tạo ra những chấn động của các khối năng lượng đen trong cơ thể. Từ đó kích thích sự phát triển của chúng và lợi dụng chúng để cải tạo cơ thể một cách từ từ nhưng chắc chắn.
Tiếp theo cần chú ý đến trình độ của cơ thể hắn hiện nay. Cơ thể hắn khỏe hơn rất nhiều so với trình độ trung bình của người phàm. Nhưng do cấp độ của hắn còn thấp nên hắn vẫn có thể bị tổn thương từ những thứ bình thường như vũ khí hay bệnh tật. Công pháp luyện công của hắn là thông qua giao hợp. Nhưng thời buổi này thì khi bạn làm chuyện đó rất có thể sẽ được đối tác tặng cho một vài ‘món quà không thể tiêu được’. Tóm lại là, hắn làm chuyện đó càng nhiều thì càng tốt nhưng lại phải hết sức cẩn thận, kẻo ôm hận một cách oan uổng.
Tất Cường không khỏi hưng phấn trong lòng. Thời buổi này, đưa một cô gái lên giường không phải chuyện khó. Nhưng từ trước đến nay, hắn luôn đau đớn vì cái tật của mình nên không dám ho he. Hiện nay, tật cũ đã được chữa khỏi. Bản thân lại có một bộ kỹ năng tuyệt hảo có thể khiến cho cả hai cùng có lợi. Trong túi lại có cả ngàn đô. Hắn thật không biết có thứ gì trên đời có thể ngăn hắn đi ‘chứng tỏ bản lĩnh đàn ông’ của mình. Dù vậy, nhưng hắn cũng đủ bình tĩnh để không đi làm chuyện ngớ ngẩn ấy ngay. Hắn còn nhiều việc phải làm trước.
Ngoài ra, cũng phải nói đến lực lượng Cảnh vệ vũ trụ. Đây là lực lượng quân sự nằm dưới quyền chỉ huy trực tiếp của hội đồng Thiên Vương. Nó là một trong những tổ chức giàu có, rộng rãi và nhiều quyền lực nhất vũ trụ. Việc gia nhập nó cũng rất đơn giản. Chỉ cần đến một căn cứ quân sự bất kỳ để kiểm tra, nếu hợp cách sẽ lập tức được gia nhập làm lính học việc ngay. Nếu muốn tăng tiến nhanh và có nhiều quyền tự do hơn, thì chỉ cần tốt nghiệp học viện quân sự vũ trụ là được. Học viện này chỉ tiếp nhận những người ở đẳng cấp E trở lên và dưới 30 tuổi. Sau khi tốt nghiệp học viện thì ngay lập tức, học viên được cấp quân hàm thiếu úy và được giao cho một vùng để quản lý cũng như những trang bị phương tiện để sống và làm việc trong vũ trụ.
Chương 6
Thứ hai, Tất Cường đi đến công ty mà hắn định xin vào để thi tuyển. Dù đã có một khoản tiền lớn nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì hắn vẫn quyết định đến đây xin việc. Dù sao thì tổ chức đó cũng chỉ hứa miệng với hắn thôi. Họ có giữ lời hay không thì chỉ có trời mới biết. Mà cho dù họ có giữ lời đi nữa thì họ cũng chỉ tài trợ cho hắn trong vòng mười năm thôi. Hết thời hạn đó mà hắn không đạt được yêu cầu của họ thì chỉ có nước chết đói.
Không hiểu vì lý do gì mà chiếc xe máy yêu quý của hắn lại bị ‘cảm’ vì vậy, Tất Cường chỉ còn cách đi xe buyt trong giờ cao điểm. Đường phố Hà Nội nhanh chóng chứng tỏ ‘khả năng’ của mình. Những con phố nhỏ như cái lỗ mũi, ngoằn ngèo như khúc ruột và đầy ặc những người và xe như rác trong bãi rác. Chiếc xe buýt ì ạch lê bước trong dòng sông tắc nghẽn đó.
Tất Cường ngồi nhìn xung quanh để tìm ‘mồi’, giải trí một chút. Mắt hắn sáng lên khi phát hiện một cô bé khá dễ thương. Hắn lập tức đứng lên, tiến lại.
Muộn mất rồi. Một gã hói đã đến trước hắn. Thằng già chết dẫm ấy vừa giả bộ đọc sách vừa đưa tay xuống dưới ‘quậy’.
Khốn nạn. Dám ăn cơm hớt của ta. Tất Cường bực dọc. Hắn định tìm con mồi khác nhưng bất chợt hắn nhìn lên mặt cô gái. Một khuôn mặt xinh xắn, có phần dễ thương, trong sáng. Cô gái đang cắn chặt răng chịu đựng. Đôi mắt cô như sắp khóc đến nơi. Tất Cường đột nhiên đau xót. Hắn quyết định can thiệp.
Tất Cường tiến lại gần. Hắn lấy điện thoại ra và một kiểu rõ nét có đầy đủ điện và nước. Thằng già ấy vẫn chưa phát hiện ra mình bị chụp ảnh. Lão vẫn chăm chú vào công việc của mình. Tất Cường điên tiết. ‘Đã vậy ông sẽ cho mày biết tay.’ Hắn hằn học nghĩ.
Hắn tiến lại đứng sát bên cạnh lão già. Lão già còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì…Một bàn tay nhanh, mạnh, chuẩn xác, chụp lấy vật nằm trong đũng quần lão và bóp mạnh. Lão kinh hoàng rú lên
“Ặc ặc ặc…”
“La lên là ta dứt đứt đó.”
Một giọng nói lạnh lẽo từ gã thanh niên bên cạnh vang lên khiến lão già hoàn toàn chết khiếp. Lão muốn nói cái gì đó thì bàn tay đó lại bóp mạnh. Cơn đau kinh khủng khiến lão không ngậm mồm lại được. Những âm thanh như bị sặc nước bọt vang lên trầm đục trong cổ lão. Nước mắt nước mũi, lão chảy ra dòng dòng…
Những người xung quanh chứng kiến cảnh đó lập tức vã mồ hôi. Họ im lặng tránh xa cái gã biến thái kia. Một số gã còn khéo léo kiếm vật gì đó để lên trên nó. Nỗi khiếp sợ đầy thú tính lan ra khắp xe.
Tất Cường im lặng. Hắn nhắm nghiền hai mắt ra vẻ hưởng thụ. Nếu chỉ nhìn bộ mặt hắn, thì bất cứ ai cũng tưởng hắn đang tận hưởng những cảm giác tuyệt diệu lắm. Họ không hề biết Tất Cường đang thấy ghê tởm như thế nào. Hắn thật sự rất muốn bóp nát cái vật trong tay ra nhưng lại không nỡ, Trong thâm tâm hắn cũng hơi ngán cái trò này. Hắn sợ lúc khác thì hắn có thể sẽ là nạn nhân của cái trò độc ác này. Do đó, hắn quyết định để lại chút đường lui.
Xe buýt dừng lại. Rốt cuộc cũng đến nơi. Tất Cường cùng vài người nữa lục đục xuống xe. Tất Cường đi vào khu tòa nhà văn phòng của công ty. Bất ngờ, môt tiếng nói nhỏ nhẹ làm hắn dừng bước
“Xin lỗi anh.”
Hắn quay lại. Chính là cô gái lúc nãy. Cô ta đi đến nói
“Vừa rồi xin cám ơn anh. May mà có anh giúp nếu không tôi thật chẳng biết làm sao.”
Một cô gái thông minh. Cô ta biết hắn làm vậy là để giúp cô. Tất Cường mỉm cười nói
“Không có gì. Chẳng qua lão đó làm tôi ngứa mắt quá mà thôi.”
Thế là hai người bắt chuyện với nhau. Cô gái tên là Xuân, hôm nay cũng đến đây phỏng vấn. Nhưng cô ta có cơ hội thành công cao hơn Tất Cường vì cô ta có bằng cấp đầy đủ và có một thời gian làm việc thực tế tại một công ty tương tự nhưng quy mô nhỏ hơn một chút. Hai người trò chuyện một lúc thì đến lượt Tất Cường vào phỏng vấn.
Tất Cường bước vào phòng và tái mặt. Trước bàn phỏng vấn có ba người đang ngồi thì hắn quen đến hai người. Người thứ nhất với cái đầu hói và gương mặt đáng ghét là lão già vừa bị hắn ‘trộm đào’. Người còn lại thì là một giai nhân cực kỳ xinh đẹp chính là Jane, cô bạn gái trước đây từng đi lại một thời gian với hắn. Lúc này đây, rốt cuộc hắn cũng hiểu được câu trái đất tròn là thế nào.
Tất Cường lúng túng ngồi vào ghế dưới ánh mắt tò mò, ngạc nhiên của Jane và ánh mắt thù địch của lão hói. Cuộc phỏng vấn bắt đầu với những câu hỏi xách mé không hề che dấu ý lăng mạ của lão hói.
“Anh năm nay đã hai sáu tuổi nhưng lại chưa từng đi làm ở đâu là vì sao vậy?
“Trong hồ sơ của anh hình như thiếu mất bằng tốt nghiệp đại học rồi?”
“Anh tưởng công ty Phát Đạt chúng tôi là nơi đựng rác sao mà lại định vào đây làm?”
…
Những câu nói của lão làm Tất Cường nổi máu nóng. Hắn lấy điện thoại và nói
“Vừa nãy, tôi có chụp được mấy bức ảnh rất đẹp cảnh một con chim cánh cụt bị vặt lông trên xe buýt. Sếp có muốn xem không? Tôi gửi cho.”
Lão hói tức thì tái mét như chàm đổ. Gương mặt hắn méo xệch như một tác phẩm manga. Mồ hôi lấm tấm hiện ra trên gương mặt lão. Thật thà mà nói thì lão trông như sắp chết đến nơi vậy. Hai người còn lại đồng thời tỏ vẻ kinh ngạc. Chỉ có người đàn ông còn lại thì chỉ một chút sau có vẻ hiểu ra. Ông ta làm ra bộ mặt quái dị, giống như cười mà không phải cười, bảo Tất Cường
“Hôm nay, chúng tôi chỉ hỏi anh đến thế thôi. Anh cứ về trước. Khi nào có kết quả thì chúng tôi sẽ thông báo lại cho anh.”
Tất Cường mỉm cười, đi ra. Hắn không về ngay mà đợi ở phòng ngoài. Một lúc sau, từ trong phòng phỏng vấn vọng ra những âm thanh uất nghẹn. Tiếp đó, một anh chàng khá đẹp trai đi ra. Gương mặt anh ta tái mét như chàm đổ. Tiếp đó lại một người, một người nữa đi ra. Tất cả bọn họ đều có sắc mặt kinh hoàng pha lẫn sự uất ức. Không cần là thiên tài để đoán ra được nguyên nhân tại sao. Dõ dàng, gã hói đã trút giận lên đầu những con người tội nghiệp đó. Dựa vào sắc mặt của họ thì có thể nói rằng lão ta đã đi quá xa rồi.
Tất Cường ngồi một chỗ thưởng thức màn hài kịch đó. Cho đến khi có một người vỗ nhẹ vào vai hắn. Tất Cường quay lại. Đó là một trong những anh chàng vừa phỏng vấn khi nãy. Anh ta hỏi
“Xin chào. Tôi là Hoàng. Lão ấy đối xử với anh như thế nào vậy?”
Tất Cường mỉm cười
“Tôi cần ngồi thêm một chút để có thể bình tĩnh lại.”
Anh kia gật đầu
“Lão già khủng khiếp. Không hiểu lão ấy suy nghĩ gì trong đầu mà lại nói năng như vậy.”
Tất Cường gật đầu tán thành. Thực thà mà nói thì hiện tại Tất Cường đang định đi câu một cô nào đó. Hắn vốn định chờ Jane hoặc Xuân nhưng xem ra hiện tại đó là việc khó khăn. Hắn đành từ bỏ dự định đó và rủ
“Hay bây giờ chúng ta đi uống rượu đi. Làm vài ly là nhẹ người ngay ấy mà.”
Hoàng bật cười, tán thành. Hai thằng cùng đi ra một quán bia ven đường và nhậu đến gần trưa. Lúc này, gã Hoàng mới lấy cớ bận chút việc rồi chia tay. Tất Cường muốn đợi Jean nhưng một chuyện bất ngờ đã diễn ra.
Khi đang ngồi trong quán bia, vô tình Tất Cường nhìn thấy cô gái mà hắn đã có quan hệ vào hôm thứ bảy, Kana, đi qua. Kana không đi một mình. Cô ấy đi với một người đàn ông đẹp trai, quý phái và thành đạt. Một cơn phẫn nộ vô cớ bùng lên trong lòng Tất Cường. Hắn biết Kana không là gì của hắn. Hắn cũng biết cô ấy đã có chồng và người đàn ông ấy rất có thể là chồng cô ây. Nhưng không hiểu sao, hắn lại cảm thấy tức tối và đau đớn.
Tất Cường nhắm nghiền cả hai mắt lại. Hắn cố hít thật sâu để bình tĩnh lại nhưng vô dụng. Hắn cắn chặt răng lại thật chặt rồi đi ra khỏi quán. Dù vậy, hắn vẫn phải đứng tại trước cửa quán một lúc rồi mới có thể rời đi.
Nóng. Nóng quá. Ngột ngạt quá. Bức bối quá. Khó chịu quá. Những cảm giác kỳ quái bám lấy Tất Cường. Từ khi nhìn thấy Kana trong quán rượu, không hiểu sao hắn cứ luôn bị như vậy. Tất Cường bực bội nằm phịch xuống giường, bắt đầu tu luyện theo công pháp dưỡng tâm mà hắn học được từ tổ chức kia. Công pháp dưỡng tâm là một trong những công pháp quan trọng nhất đối với tu tiên giả. Tác dụng chính của nó là giúp người tu luyện bình ổn được những xúc động tình cảm và tăng cường sức mạnh của thần thức. Từ đó, người tu tiên có thể sử dụng sức mạnh ý chí như một bộ phận thân thể mình.
Một lúc lâu sau, Tất Cường bình tĩnh trở lại. Hắn không khỏi khâm phục tác dụng của loại công pháp này. Nên biết ý chí và tình cảm của con người là những thứ khó điều khiển nhất. Một con người chỉ thực sự được coi là trưởng thành khi họ đã có thể khống chế những cảm xúc bồng bột nhất thời của bản thân. Điều này lại càng quan trọng với các tu tiên giả. Bởi lẽ, tu tiên giả là những người tích lũy một lượng năng lượng rất lớn trong cơ thể nên mức độ gặp tai biến nguy hiểm của họ là rất cao.
Cơ thể các tu tiên giả tương tự như những kho chứa xăng dầu khổng lồ. Những xúc động, tình cảm… như những ngọn lửa đặt ngay bên cạnh đó. Chỉ cần một chút sơ sẩy rất nhỏ thôi thì mọi chuyện sẽ trở thành giống như một đốm lửa rơi vào bồn xăng vậy. Uỳnh một tiếng. Xong. Khi đó ta có thể coi các công pháp dưỡng tâm như những hệ thống phòng cháy chữa cháy, là những con đê phòng chống bão lũ vậy. Có thể nói là cực kỳ quan trọng.
Tất Cường bắt đầu tu luyện công pháp ‘Tình Thánh’. Nhưng ngay lập tức tác dụng của công pháp dưỡng tâm kia sụp đổ. Hình ảnh Kana lại ập về như một cơn bão tố. Những âm thanh rên rỉ của nàng trong đêm đó liên tục gào thét trong đầu hắn. Mùi cơ thể, độ mịn của da, sự mềm mại của tóc, ướt át của môi,… đua nhau xuất hiện. Cùng lúc đó, đám mây mơ hồ kia cũng loạn động. Nó liên tục giãn ra co lại một cách điên loạn, không tài nào khống chế được. Tất Cường cả kinh vội chấm dứt hành công, mà mồ hôi vả ra như tắm.
Chương 7
Tất Cường hoàn toàn chết lặng. Hắn không thể hiểu được tại sao hiện tượng này lại xảy ra. Theo lý thuyết thì công pháp ‘Tình Thánh’ không chỉ là công pháp chuyên về song tu mà còn là một loại công pháp có khả năng dưỡng tâm an thần bậc nhất. Đừng nói là bây giờ hắn hoàn toàn bình tĩnh mà dẫu cho hắn đang bị xúc động mạnh thì chỉ cần vận dụng công pháp, hắn sẽ nhanh chóng lấy lại ổn định. Dù rằng hiện nay, hắn tu luyện quá thấp thì cũng không thể có chuyện chỉ vừa vận dụng thì lập tức xúc động tình cảm và dục vọng bản thân một cách điên cuồng như thế được.
Tất Cường lập tức liên lạc với tổ chức kia để có được câu trả lời. Nhưng thứ mà hắn nhận được lại là một câu nói khiến hắn tức muốn phát điên.
“Bí kíp ‘Tình Thánh’ là một trong những bí kíp song tu rất mạnh mẽ nên nó sẽ có một số tác động nhất định đến tình cảm, dục vọng của người tu luyện. Nhưng những tác động này sẽ mất đi khi anh đạt đến trình độ cấp E, tức là khi anh có thể vận dụng được năng lượng trong cơ thể theo đúng hướng dẫn. Hiện nay, nếu có bất cứ tác dụng phụ gì thì anh chỉ việc tìm một cô gái mà giải quyết là được.”
Nói vậy với không nói thì có khác gì nhau đâu cơ chứ. Tất Cường bực tức chửi thề. Hắn thực sự rất thất vọng với cái tổ chức mắc toi ấy. Nhưng dù vậy thì hắn cũng chẳng có cách nào khác để lựa chọn. Hắn ra khỏi nhà đi ‘săn mồi’.
Một dãy nhà hàng sang trọng. Khách khứa ra vào tất nập. Họ là những người có dáng vẻ thành đạt, ăn mặc lịch sự, đi xe thể thao đắt tiền… Họ đến đây ăn uống, trò chuyện… rồi ra đi để lại những ánh mắt thèm thuồng ghen tỵ của bao người. Một cô gái dễ thương, còn rất trẻ, có vẻ thùy mị đang đứng chờ một ai đó ven đường. Một lúc sau, một cô gái nữa trông có vẻ là dân chơi đi ra từ một nhà hàng gần đó. Cô gái này đi đến bên cạnh cô gái thùy mị khi nãy. Hai người nói chuyện với nhau khá vui vẻ. Hai người họ rõ ràng quen nhau.
Hai gã thanh niên đi từ xa đến. Chúng dừng lại trước hai cô gái nói cái gì đó. Hai cô gái đầu tiên hơi ngớ ra rồi bật cười thú vị, gật đầu chấp nhận. Bốn người cùng nhau rời đi, vừa đi vừa nói chuyện khá rôm rả. Xem ra họ nói chuyện khá hợp nhau.
Bốn người cùng đi vào một nhà hàng karaoke. Họ gọi một ít rượu, thức nhắm và bắt đầu hát. Giọng hát của hai cô gái khá hay nhưng của hai gã con trai thì giống như vịt đực. Nhưng dường như cả hai cô đều không để ý đến điều đó. Bốn người tiếp tục nói chuyện vui vẻ với nhau những người bạn thân, lâu ngày gặp lại.
Rượu mang lên ngày càng nhiều. Bốn người cứ thì nhau vừa hát vừa nống rượu. Mọi chuyện cứ bình thường như thế cho đến khi một gã con trai gục xuống, lè nhà lè nhè cái gì đó. Ba người còn lại bật cười. Họ mặc kệ hắn và tiếp tục cuộc vui. Gã con trai dường như có ý đồ gì đó nên liên tục rót rượu. Hai cô gái ngây thơ kia không từ chối một ly nào và cũng nhiệt tình mời mọc.
Rượu bắt đầu ngấm. Hai đôi má hai cô đỏ ửng lên như mặt trời rạng đông. Chúng khiến cho gã con trai còn lại mê mẩn. Hắn liên tục nốc rượu.
Uỵch.
Gã thanh niên còn lại gục nốt. Hai cô gái cũng ngà ngà say. Họ liên tục gọi hai người kia, thậm chí xà cả vào người mà hai gã thanh niên không hề nhúc nhích.
Lúc này, cô gái dân chơi lập tức tỏ ra tỉnh như sáo. Cô bĩu môi
“Có vậy thôi mà cũng định chơi chị mày. Chờ thêm mười năm nữa đi nha hai em.”
Cô ta cúi xuống, móc túi quần túi áo của hai gã. Cô ta rút mấy cái ví ra đếm số tiền trong đó, rồi lấy ra một xấp đưa cho cô gái ngây thơ kia.
“Tất cả được hơn ba triệu. Mỗi người triệu rưỡi. Cho cậu thêm một cái điện thoại di động loại mới này nữa.”
“Cách kiếm tiền này hay thật. Chỉ cần ra vẻ một chút, uống một chút thuốc rã rượu là vừa được ăn chơi miễn phí, lại vừa có tiền. Tiếc là hai con cá này hơi gầy một chút nếu không…”
Cô bé ngây thơ đang cười nói bỗng nhiên cứng họng. Cô kinh ngạc nhìn ra đằng sau lưng của cô kia. Cô gái kia giật mình, quay phắt lại. Nhưng quá muộn. Một đôi tay mạnh mẽ, rắn chắc, đầy sức mạnh ôm chặt lấy cơ thể cô. Cô kinh hoàng định giẫy dụa nhưng vô ích. Đôi tay đó quá cứng và quá khỏe so với sức vóc con gái của cô. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô
“Các cô không biết luật rồi. Theo luật thì ai tham gia cũng phải có phần. Các cô chia nhau hết ba triệu rồi thì tôi đành phải lấy thứ khác thôi vậy. Các cô không phản đối chứ?”
Liền đó, đôi tay cứng cáp kia đột nhiên trở lên trơn mềm và mạnh mẽ như một con rắn. Chúng nhanh như chớp trườn vào trong quần áo của cô. Một cái chụp lấy một bên ngực bóp mạnh, một chui vào giữa hai chân nắn nhè nhẹ.
“Không. Đừng. Làm ơn tha cho chúng tôi. Chúng tôi không phải là…”
Cô gái kinh sợ hét lên. Nhưng một cái miệng to lớn đã bịt chặt lấy miệng cô. Thân hình hắn lập tức quấn lấy cô như một con rắn. Một loạt những động tác tiếp theo cộng với tác động của rượu khi nãy khiến cô mất đi khả năng phản ứng. Những mảnh vải che thân của cô nhanh chóng bị lột ra và để lộ ra một thân hình gợi cảm. Cô bé bắt đầu rên xiết.
Cô bé còn lại thấy vậy thì tái mặt lại. Cô hốt hoảng định bỏ chạy nhưng không được. Một bàn tay nhanh như chớp chụp lấy cô, kéo tuột cô xuống và ôm chặp cô. Cô gái kêu lên, van xin, chống cự trong tuyệt vọng. Chỉ cần một tay, gã ấy vẫn có thể vô hiệu hóa khả năng phòng thủ của cô, chui vào trong y phục của cô, vuốt ve, nắn bóp thân thể cô, kích thích cô. Một lúc sau, những tiếng rên rỉ vang lên đều đều rồi lắng xuống.
Tất Cường thỏa mãn rời khỏi thân thể hai cô gái. Lúc này, quả thật quá bội phục bộ công pháp của mình. Nó không chỉ giúp hắn có được sức mạnh, dẻo dai mà nó còn giúp hắn có khả năng kỹ thuật có thể gợi hứng của cả hai người một lúc.
Mọi chuyện thật quá đơn giản. Tất Cường muốn đi săn mồi nhưng đi một mình thì cũng chán nên hắn rủ thêm một thằng bạn nữa cùng đi. Thằng này vốn là một tay chơi nghiệp dư nên lập tức đồng ý ngay.
Nhưng không biết nên gọi là xui xẻo hay may mắn mà hai đứa đụng ngay phải hai tay chơi chính hiệu này. Tất Cường may mắn thoát nạn là vì tửu lượng của hắn quá thấp nên hắn đã gục xuống nhanh chóng. Thằng bạn nó giỏi hơn hắn rất nhiều nên cầm cự với hai con nhỏ kia đủ lâu để cho công pháp Tình Thánh giúp Tất Cường tỉnh rượu. Sau đó, thì chẳng cần nói mọi người cũng đã rõ.
Tất Cường mặc lại đồ cho cả ba người, mang hai cô bé vẫn còn khiếp sợ xen lẫn vẻ thỏa mãn, để lên ghế đàng hoàng rồi mang thằng bạn rời đi.
Tất Cường lại ngồi xếp bằng tu luyện. Quả nhiên loại công pháp của hắn và chuyện đó có liên quan mật thiết với nhau. Hiện tại, hắn đã có thể bình tĩnh tu tập theo pháp quyết mà không hề có biểu hiện bất thường nào cả. Tuy nhiên, Tất Cường vẫn phải đối mặt với một thực tế phức tạp. Đám mây trong cơ thể hắn vẫn tồn tại và co bóp không ngừng. Nhưng chỉ có rất ít năng lượng của đám mây đó chịu tuân theo sự điều khiển của hắn, tuần hoàn trong kinh mạch theo đúng pháp quyết. Lượng khí này ít hơn quá nhiều so với những gì được miêu tả trong sách.
Tất Cường suy nghĩ, kiểm tra cơ thể một lúc mới phát hiện ra một điều bất thường. Đó là tần số co bóp của đám mây của hắn không ổn định mà đang liên tục thay đổi. Nó thay đổi theo hướng nào thì hắn vẫn chưa rõ. Hắn lại lên mạng của tổ chức để tra, tìm thông tin liên quan.
Sau một hồi tìm kiếm, Tất Cường sững người trước thông tin mắt tìm được. Hiện tượng đang xảy ra đối với hắn không phải là quá hiếm nhưng lại rất nguy hiểm. Người ta gọi hiện tượng này là song tim. Cụ thể ra mà nói thì đó là đám mây trong cơ thể hắn sẽ dần dần biến thành một thứ tương tự quả tim thứ hai của hắn. Nhiệm vụ của quả tim thứ hai này là tự động bơm năng lượng đi khắp cơ thể hắn. Điều này giúp ích rất lớn cho quá trình tu luyện của tu tiên giả nhưng nó lại để lại một nguy cơn còn lớn hơn. Đó là quả tim thứ hai và quả tim chủ của hắn có thể sẽ phát sinh hiện tượng đối kháng lẫn nhau, dẫn đến đào thải nhau. Hậu quả của cuộc chiến tranh giành lãnh thổ này là chiến trường, cơ thể hắn sẽ lãnh đủ.
Tất Cường vội tìm phương pháp đối phó. Hàng chục phương pháp từng được sử dụng có hiệu quả được tìm thấy nhưng Tất Cường vẫn phải thất vọng. Các phương pháp này có một đặc điểm chung là tỷ lệ thành công quá nhỏ và để thực hiện được chúng thì đòi hỏi rất nhiều điều kiện phức tạp không kém. Với khả năng của hắn hiện nay có thể nói là tuyệt đối không thể đáp ứng nổi.
Tất Cường không chịu bỏ cuộc. Hắn vào trang các phương pháp chỉ mới tồn tại trên lý thuyết hay các phỏng đoán của các nhà nghiên cứu. Hắn biết những phương pháp chưa qua thực nghiệm này không thể đảm bảo sẽ chắc chắn thành công nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Nếu không thể tìm một phương pháp nào đó để chữa trị thì hắn rất có khả năng phải giã từ sự nghiệp tu tiên sớm. Không những vậy, hắn phải sống lốt quãng đời còn lại với một quả bom nổ chậm ngay trong người.
Chương 8
Ba ngày ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua. Tất Cường rời khỏi bàn làm việc. Hắn lờ đờ đi vào giường, gục xuống, lăn ra ngủ. Hắn đã hoàn toàn kiệt sức.
Mấy ngày hôm qua hắn liên tục tìm kiếm, tra từng thông tin một. Tất cả đều vô dụng. Tất cả các thông tin liên quan đến phương pháp chữa trị vấn đề của hắn, hắn đều xem qua vài lượt. Hắn hi vọng tìm thấy một thứ gì đó có ích cho bản thân. Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Tất cả các phương pháp đó đều không phải là thứ một kẻ thậm chí chưa bước chân vào tu tiên giới như hắn có thể thực hiện.
Tất Cường chán nản và mệt mỏi. Hắn làm một giấc ngon lành đến tận trưa hôm sau. Tất Cường vươn vai, làm vài động tác thể dục cho giãn gân cốt. Tiếp đó, hắn ra ngoài ăn trưa và đi bách bộ một lúc cho khuây khỏa. Vừa đi, hắn vừa suy ngẫm về những điều thu được trong ba ngày qua. Các thông tin mà hắn thu thập được vẫn còn rất mơ hồ nhưng cũng giúp hắn hiểu rõ hơn tình trạng của bản thân.
Cơ thể của hắn không có vấn đề gì lớn mà là hoàn toàn bình thường và khỏe mạnh. Hiện tượng song tim là một vấn đề nguy hiểm đối với những tu tiên giả nhưng không phải là tất cả. Nó chỉ có thể thực sự trở thành mối đại họa cho người tu tiên khi họ đạt đến cấp B trở lên. Đối với những người tu tiên ở cấp độ thấp như hắn thì cơ bản không có vấn đề gì lớn. Hắn đã quá lo xa vô ích.
Tất Cường bật cười cái thói thần hồn nát thần tính của mình. Hắn mất toi ba ngày ba đêm không ăn không ngủ chỉ vì cái hắt hơi của một con hổ con. Có lẽ trong tương lai, con hổ ấy sẽ ăn thịt hắn nhưng đó là chuyện của tương lai, không phải bây giờ. Hắn không nên mất ăn mất ngủ vì nó. Tất Cường tự nhủ. Hắn quyết tâm từ nay phải sửa đổi bản thân, không để tình hình mấy ngày qua lặp lại.
Trút bỏ được gánh nặng lòng, đầu óc Tất Cường trở lên thoải mái và bắt đầu suy nghĩ viển vông. Hình ảnh một người con gái lại từ từ hiện ra trong đầu hắn, Kana. Hắn không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra. Hắn không phải là trai tân để mà khắc khoải mối tình đầu. Hắn cũng không phải chưa từng bị thất tình để mà đau đớn, tương tư. Những lần bị đá trước đó, hắn chỉ hơi đau khổ một vài ngày, rồi lập tức bị cơn xấu hổ vì sự kém cỏi bản thân nhấn chìm. Vậy tại sao bây giờ hắn lại như vậy? Đó tuyệt đối không phải là ước muốn chiếm hữu hay dục vọng của đàn ông. Hắn đã từng nếm qua khát vọng đó rồi. Hắn biết chúng không giống nhau.
Tất Cường tìm một chỗ ngồi suy ngẫm. Hắn muốn hiểu rõ bản thân mình một chút. Hắn muốn biết thứ tình cảm mà hắn giành cho cô gái ấy là gì? Hắn thực sự rất khó chịu nếu không thể làm rõ được. Nhưng đáng tiếc, trái tim mỗi người lại là ‘kẻ phản bội’ lớn nhất của trí óc của họ. Con người có thể khống chế được mặt trời nhưng không bao giờ có thể hiểu được chính con tim của mình. Tất Cường cũng không ngoại lệ.
Bỗng nhiên, hắn đứng dậy, đi về nhà. Mười phút sau, Tất Cường ăn mặc gọn gàng đi ra khỏi nhà. Hắn đi đến trước ngôi nhà của Kana thì ngừng lại. Hắn đứng nhìn cánh cổng ngôi nhà một lúc rồi tiến lại bấm chuông.
Tất Cường quyết định gặp Kana. Hắn đã quyết định như vậy sau khi không thể hiểu được suy nghĩ của bản thân. Hắn không muốn giữ sự khó chịu đó trong lòng. Hắn tin chỉ cần gặp lại Kana thì hắn sẽ có câu trả lời chính xác.
Tất Cường bấm chuông và chờ. Hắn chờ một lúc không có ai ra mở cửa lại bấm chuông thêm một lần nữa. Hắn đứng như vậy một lúc khá lâu mới nhận ra một điều đáng buồn. Bây giờ là đầu giờ chiều của thứ năm. Vào giờ này, một người bình thường sẽ đang bận rộn với công việc của họ. Chỉ có những kẻ vô công rồi nghề như hắn mới có thời gian mà lo lắng mấy chuyện vô bổ như thế này.
Tất Cường cười đau khổ. Hắn thực sự bị tổn thương vì điều đó. Nhưng không vì vậy mà hắn định đầu hàng. Hắn đi đến một quán nước gần đó và chờ đợi.
Hôm nay, Kana về hơi muộn. Cô có vẻ mệt mỏi và khó chịu. Xem ra hôm nay không phải là một ngày vui vẻ đối với cô. Cô chán chường nhìn căn nhà một vòng rồi ngao ngán ngồi xuống ghế. Cô duỗi dài cơ thể mượt mà của mình cho đỡ mỏi rồi lại thở dài. Đôi mắt cô nhìn lên trên một cách vô định trống rỗng.
Bỗng tiếng chuông cửa giòn tan vang lên. Kana vội chỉnh lại quần áo, đầu tóc rồi ra cửa, hỏi
“Xin hỏi ai đấy ạ?”
“À. Tôi là Tất Cường. Tôi đã từng gặp cô trước đây. Khi cô đến một quán bia cùng với một cô bạn vào hôm chủ nhật.”
“Là anh à? Sao anh không bảo anh là kẻ đã lợi dụng tôi và hiện lại muốn thêm lần nữa?”
“Không. Tôi không có ý đó.”
“Ồ. Anh không muốn tôi nữa thì đến đây làm gì? Tôi đã trả tiền vận chuyển cho công ty anh rồi mà.”
“Không phải việc đó. Nhưng cô có thể cho tôi vào nhà được không? Tôi có chút quà muốn tặng cô.”
“Chỉ một chút quà mà muốn vào nhà tôi sao? Anh nghĩ tôi là loại gái đứng đường hay gái nhà hàng?”
“Không. Thật sự tôi không có ý đó. Tôi chỉ… Ừm. Nói thế nào nhỉ. Thôi tôi cứ nói hết ra vậy. Từ sau lần đó, hình ảnh của cô luôn quấy rầy tôi. Tôi không hiểu tại sao lại thế và cũng không hiểu tình cảm tôi giành cho cô là như thế nào. Tôi muốn gặp cô một lần để xác định chính xác tình cảm của mình.”
“À. Ý anh định nói là anh đã yêu tôi ngay sau lần đó. Tình yêu đó sâu lặng đến mức anh không thể tập trung vào công việc nên anh đến để bày tỏ cùng tôi chứ gì?”
“Không phải. Tôi không có ý đó.”
“Vậy thì lạ đấy. Cách nói của anh làm tôi nghĩ như vậy.”
“Tôi không có ý gì đâu. Chẳng qua tôi không thể biết chính xác tình cảm của mình đối với cô nên mới đến đây để gặp cô thôi. Tôi chắc rằng khi giáp mặt với cô, tôi có thể hiểu được tình cảm của bản thân hơn.”
“Nếu anh yêu tôi thì sao?”
“Khi đó tôi sẽ tỏ tình với cô.”
“Hắc hắc… quả nhiên là vậy.”
“Nhưng hiện giờ tôi vẫn chưa thể khẳng định tôi đã yêu cô hay không.”
“Tốt hơn hết đừng nên làm rõ. Khi hiểu rõ rồi anh có thể sẽ bị thất bại, bị đùa dỡn, bị bỏ rơi… Cứ để như bây giờ có lẽ sẽ tốt hơn. Anh sẽ có thể nuôi dưỡng những ước mơ trong tim.”
“Tôi hiểu. Tôi cũng từng ao ước thời gian có thể quay trở lại để tôi không bao giờ phạm phải những sai lầm ngớ ngẩn đó. Tôi cũng đã bao lần từng thề sẽ không tiếp cận với một ai nữa. Tôi cũng từng ao ước mình có thể tiếp tục đi tiếp một mình. Nhưng tôi đã không thể làm được. Tôi không thể chịu đựng được những cảm xúc dâng lên trong chính trái tim mình. Tôi đã thất bại.”
“Vậy anh đừng tìm cách làm cho tôi thất bại nữa.”
“Xin lỗi. Tôi làm không được. Tôi không thể không gặp cô. Tôi muốn biết rõ tình cảm của mình.”
Im lặng. Cả hai người cùng chìm trong im lặng. Không ai nói một câu nào. Họ không còn gì để nói.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ xuất hiện. Kana đã mở cửa và ra gặp mặt Tất Cường. Hắn sững sờ trước vẻ đẹp u nhã của nàng. Một vẻ đẹp tuyệt diệu không thể miêu tả thành lời. Hắn im lặng ngắm nhìn nàng mà quên đi thời gian.
“Anh bảo có quà cho tôi.”
Kana im lặng một lúc rồi lên tiếng. Tất Cường giật mình. Hắn vội đưa ra gói quà vừa mua
“Có mấy cái bánh gato của cửa hàng gần đây. Mời cô nếm thử xem thế nào?”
“A. Bánh tự làm đây mà. Tôi rất thích bánh của cửa hàng này.”
Nàng đón lấy hộp bánh rồi kêu lên phấn khích. Sau đó nàng cười tươi với hắn và mời
“Mời anh vào. Chúng ta có thể cùng ăn.”
Tất Cường hơi bất ngờ vì sự dễ thương của Kana. Hắn những tưởng cô gái sẽ đuổi hắn đi ngay khi gặp mặt. Dù sao cô ấy cũng đã có chồng và những câu nói vừa rồi của hắn rất xứng đáng được tặng một cú tát cực mạnh. Nhưng cũng thật khó tin là cô ấy lại có thể mời hắn vào nhà. Khả năng duy nhất là hôm nay chồng cô ấy đi vắng, công tác chẳng hạn. Nếu như vậy thì hắn đúng là một kẻ may mắn. Hắn sung sướng theo Kana vào nhà.
Vào đến nơi, Tất Cường chứng kiến một cảnh tuyệt đẹp. Kana cười nói tự nhiên như thiên thần. Cô đi lại lấy mấy cái khay thìa dĩa để mời hắn cùng ăn. Cảnh tượng êm đềm, thư thái nhẹ nhàng mà chỉ có tại các bộ phim về những gia đình hạnh phúc. Tất Cường chỉ có thể đờ người ra nhìn.
Kana ngồi xuống ghế và bắt đầu ăn bánh. Cô vừa ăn vừa khen ngon vừa luôn miệng mời hắn. Tất Cường mỉm cười, một nụ cười vô cùng thư thái. Hắn không còn bất cứ lo sợ hay hối hận nào. Tất cả mệt mỏi, thắc mắc, băn khoăn dường như đã bị ngăn lại phía bên ngoài ngôi nhà. Hắn chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu đến vậy.
Kana đột nhiên ngừng lại. Cô im lặng nhìn nụ cười của hắn. Đôi mắt đẹp tuyệt trần đột nhiên ứa nước. Hai dòng lệ lăn dài trên đôi má xinh xắn của cô. Cô bật khóc. Tất Cường lập tức trở lên lúng túng. Hắn không biết phải làm sao cho đúng. Hắn muốn lau nước mắt cho Kana nhưng lại không có bất cứ một chiếc khăn nào.
Đột nhiên, không hề suy tính trước, Tất Cường vùng lên, ôm chầm lấy Kana, để cô úp mặt vào ngực hắn. Kana gục đầu xuống ngực người đàn ông xa lạ đó và ào khóc tức tưởi. Cô vừa khóc vừa xin lỗi hắn vừa nói nguyên do tại sao.
Kana là một cô gái có cuộc sống bề ngoài rất tuyệt diệu. Cô được sinh ra trong gia đình khá giả, hạnh phúc. Cô là người thông minh, học giỏi, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng. Cô là một người cán bộ có năng lực, địa vị, thực quyền và được mọi người kính trọng. Cô có một người chồng đẹp trai, giàu có, thành đạt, ga lăng,… Nhưng cuộc sống của cô lại không êm đềm như vẻ bề ngoài.