Ma thú lãnh chúa quyển 1 : Đặc Lặc Tư sâm lâm.
Tác giả : Cao Pha - ma thú lãnh chúa tương lai
Chương 6 : Tiến giai.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
-Đại nhân, xin mời đi bên này.
Sau khi chuyển bại thành thắng, Dương Lăng được tinh linh bộ lạc nhiệt tình hoan nghênh, được mời đến ngồi trong một toà mộc ốc màu xanh . Sàn mộc ốc rất bằng phẳng, thoạt nhìn trông giống như bạch ngọc của Đại Lý, phủ kín cả đường, nhưng khi đi lên lại không có chút thanh âm nào vang lên.
-Đại nhân, xin mời thưởng thức Lãng Mỗ tửu mà chúng ta chế từ Tử Lan, Hoàng Linh thảo cùng thần lộ.
Sau khi dâng một chén Lãng Mỗ tửu màu xanh biếc cho Dương Lăng, mỹ nữ tóc dài xinh đẹp Tác Phỉ Á lui về, ngồi xuống bên cạnh tinh linh trưởng lão, trong không khí còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt động lòng người.
-Nghe khẩu âm, dường như đại nhân không phải người địa phương ?
-Trưởng lão, sau này gọi ta là Dương Lăng đi.
Vừa nói Dương Lăng vừa uống một ngụm Lãng Mỗ tửu màu xanh biếc, hắn liền cảm nhận một vị bạc hà thiên nhiên, rồi nói tiếp :
-Đúng vậy, quê ta ở một nơi rất xa, vừa rồi đi ngang qua nghe thấy có tiếng chém giết nên chạy lại đây.
Dương Lăng vừa nhấm nháp Lãng Mỗ tửu, vừa thầm đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Ở đây, hắn chẳng quen địa hình lại không có người thân, nếu cùng với tinh linh tộc đã sinh sống trong rừng từ lâu tạo mối quan hệ tốt, nói không chừng sẽ có chỗ tốt không thể đoán trước
-Đội ngũ đi bắt nô đãi của loài người càng ngày càng càn rỡ, nhất là bọn bạo đồ đến đây hôm nay.
Vẻ mặt lão nhân trưởng lão của tinh linh tộc chợt ngưng trọng, bàn tay cầm chiếc pháp trượng cũng níu chặt lại xúc động nhưng vẫn nói tiếp :
-May là Dương Lăng đại nhân tới kịp thời, nếu không thật không thể nào tưởng tượng nổi.
-Chút việc nhỏ mà thôi, trưởng lão không cần khách khí như vậy.
Dương Lăng trầm ngâm giây lát, sau đó vui mừng nói :
-Đối phương tổn thất rất lớn, có lẽ sẽ không có can đảm tiến đến gây hấn nữa, sau này cuộc sống của mọi người sẽ đỡ hơn nhiều.
-Không, cơn ác mộng chỉ mới vừa bắt đầu thôi. Tên đầu lĩnh vừa chạy thoát chính là quý tử của An Tạp gia tộc ở Duy Sâm trấn, lần này tổn thất lớn như vậy sợ rằng chúng sẽ rất nhanh quay lại báo thù với lượng lớn võ sĩ.
Giọng của vị trưởng lão chợt trầm xuống, nhớ tới thế lực khổng lồ của An Tạp gia tộc lão không khỏi lo lắng thầm. Mùa đông lạnh giá sắp đến nên không kịp đưa cả bộ lạc rời đi, không còn cách nào ngoài lưu lại vị triệu hồi sư thần bí trước mắt có lẽ là biện pháp tốt nhất.
Nghe giải thích của trưởng lão xong Dương Lăng cũng hiểu được đại khái tình huống. Thì ra, đây là Thái Luân đại lục cực kỳ rộng lớn, mà Đặc Lạp Tư sâm lâm kéo dà ngàn dặm chính là sâm lâm nguyên thủy lớn nhất trên Thái Luân đại lục.
Bởi vì tài nguyên phong phú, Đặc Lạp Tư rừng rậm hấp dẫn không ít loài ngừơi đến đây săn bắn và đốn củi, dần dần ở bên ngoài bìa rừng hình thành một toà thành trấn nhỏ có tên là Duy Sâm. An Tạp gia tộc là thế lực lớn nhất của trấn, nghe nói tổ tiên là một tên hải tặc độc ác, đời sau ở Duy Sâm trấn lập căn cứ, sinh sống bằng cách bóc lột trấn dân và buôn bán nô đãi, tiếng xấu lan xa.
Sau mấy phút trầm ngâm, tinh linh trưởng lão thành khẩn nói :
-Không biết Dương đại nhân có thể lưu ở bộ lạc chúng tôi một thời gian được không?
-Rất xin lỗi, tại hạ đã cùng một vị bằng hữu hẹn sẽ gặp nhau mấy ngày sau rồi.
Dù đúng hợp ý hắn, nhưng Dương Lăng vẫn ra vẻ chần chờ :
-Hơn nữa, đàn giác phong thú của ta còn rất yếu, đối phương nếu mạnh mẽ tấn công, sợ rằng cũng không thể giúp được gì
Sau khi hỉểu được ý tứ của vị trưởng lão, Dương Lăng quyết định lấy lui làm tiến, tranh thủ chiếm chút tiện nghi . Tuy nhiên, nếu Y Thước Á mang đến đại lượng sư thứu cùng võ sĩ để trả thù thì phiền toái không nhỏ. Đại lục này quả là cổ quái và kỳ lạ, một cái hoả cầu thuật đã có thể đốt hơn mười con giác phong thú thành tro bụi, nếu đối phương mang đến nhiều ma pháp sư lợi hại thì trong khoảng thời gian ngắn nói không chừng còn không có đường chạy trốn.
-Dương Lăng, tất cả đây đều là ma thú được triệu hồi sao ?
Sau một lúc chần chờ quan sát đàn giác phong thú ở bên cạnh Dương Lăng, tinh linh trưởng lão cắn răng lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ rồi nói tiếp :
-Đây là chỗ táng mạng tuyền thủy còn lại của bộ lạc chúng ta, nó có thể thúc đẩy sự tiến hoá của ma thú. Dù không phải là cả đàn mà chỉ cần một bộ phận tiến hoá nhị cấp thì thực lực của ngài cũng phi thường mạnh.
Vì sự an toàn của tộc nhân, tinh linh trưởng lão phải mang bảo bối ra, đồng thời lão vẫn suy tư không rõ tại sao Dương Lăng có thể triệu hồi nhiều giác phong thú như vậy. Triệu hồi sư bình thường chỉ có thể triệu hồi một đến hai ma thú, nhưng người trước mặt lão lại trực tiếp có thể triệu hồi rất nhiều.
Thấy vẻ trịnh trọng của tinh linh trưởng lão, Dương Lăng biết đây là bảo bối không thể có nhiều liền không chút khách khí nhận lấy :
-Tại hạ không phải là triệu hồi sư, mà là bọn giác phong thú này đã ở cùng ta từ nhỏ rồi.
-Ồ, hóa ra là vậy.
Thấy Dương Lăng không muốn nói tinh linh trưởng lão cũng không hỏi tiếp mà chuyển sang chỉ cho Dương Lăng cách sử dụng táng mạng tuyền thủy trân quý.
Sau khi ngồi xếp bằng trên mặt đất, Dương Lăng chọn ra 100 con giác phong thú hung hãn nhất, mỗi con cho nuốt vào một giọt táng mạng tuyền thủy, số còn lại tự hắn uống hết. Rất nhanh, những con giác phong thú đã to lên bằng nắm tay, trên thân chúng hiện ra từng đạo phù văn thần bí rồi nhanh chóng biến mất.
Cùng lúc đó, Dương Lăng cảm giác ấn ký hình tháp tại mi tâm sinh ra một cỗ noãn lưu chậm rãi vận chuyển theo một quỹ tích huyền ảo trong cơ thể, vu lực càng ngày càng mạnh mẽ, rõ rệt.
-Thượng cổ triệu hồi sư ?
Tinh linh trưởng lão hưng phấn nhìn chằm chằm vào Dương Lăng.
-Một lần có thể thu hồi một trăm ma thú, đừng nói triệu hồi sư bình thường mà đến ngay cả đại triệu hồi sư cũng không có năng lực này.
Tinh linh trưởng lão kích động không thôi, căn cứ điển tịch ghi lại, thượng cổ triệu hồi sư tinh thần lực cực kỳ khổng lồ, có thể triệu hồi lượng lớn ma thú tác chiến. Dương Lăng hiện tại chỉ có giác phong thú là ma thú cấp thấp, nhưng việc triệu hồi số lượng khổng lồ ma thú đã chứng minh tiềm lực không thể đoán trước của hắn.
Có thượng cổ triệu hồi sư Dương Lăng trợ giúp, trưởng lão tin tưởng dù Y Thước Á có đưa đến lượng lớn sư thứu võ sĩ cũng không thể qua được cửa ải khó khăn này.
Nhìn thấy vẻ kích động của tinh linh trưởng lão Dương Lăng chỉ cười cười, hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận. Nếu nói thật rằng hắn đến từ một tinh cầu khác không biết chừng sẽ bị trưởng lão nghĩ hắn là người điên. Nếu lão cho rằng hắn là cái gì thượng cổ triệu hồi sư đó thì cứ để lão hiểu lầm, biết đâu có thể có chút lợi ích từ cái danh hiệu đó không chừng.
Bình tâm tĩnh khí, Dương Lăng ý niệm vừa động, niết một thủ ấn liền khiến trăm con giác phong thú mới tiến hoá xuất hiện trước mặt mọi người, chúng giương nanh múa vuốt, sát khí đằng đằng, tựa như cứ ở trong Vu tháp thần bí một lúc thì giác phong thú lại lớn hơn một chút.
Độc thứ dị năng?
Rất nhanh, Dương Lăng phát hiện ra giác phong thú sau khi tiến hoá có thêm một khả năng - độc thứ công kích. Sau khi tiến hoá thành nhị cấp , trong một ngày giác phong thú có thể bắn ra ba cái đuôi kịch độc nhanh như chớp. Trúng phải nhẹ cả người bất động, nặng thì lập tức hôn mê, cực kỳ lợi hại.
Mong mọi người cùng chào mừng dịch giả mới vuhanduong của chúng ta. Xin gửi lời tri ân sâu sắc tới lão.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Last edited by thaolakinh89; 20-11-2008 at 04:41 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lythongcz
Ma thú lãnh chúa quyển 1 : Đặc Lặc Tư sâm lâm.
Tác giả : Cao Pha - ma thú lãnh chúa tương lai
Chương 7 : Không phải hiểu lầm bình thường.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Sau khi kiểm tra thân thể, Dương Lăng phát hiện sức mạnh cùng vu lực lại tiến một tầng, chính mình có sức mạnh kinh người. Dưới tình huống tăng tốc, so với tốc đội tiến giai của giác phong thú không chênh lệch, tinh linh nhìn thấy sợ hãi không thôi.
Nhìn gpt tiến hóa đã to bằng nắm tay, cẩn thận kiểm nghiệm vu lực và biến hóa trong cơ thể, Dương Lăng không khỏi cảm thán sinh mạng nước suối của tinh linh bộ lạc quả nhiên là bảo bối, so với hấp thu ma thú huyết châu thì lợi hạn hơn rất nhiều.
-Như thế nào mới có thể để cho thượng cổ triệu hồi sư lưu lại lâu dài trợ giúp bộ lạc. Bây giờ đội bắt nô đãi của loài người ngày càng càn rỡ, tộc nhân có ngoại hình xinh đẹp thường thường là mục tiêu bắt giữ của bọn chúng, tinh linh trưởng lão không khỏi suy nghĩ rất nhiều.
Ngay khi Tinh linh trưởng lão còn đang suy nghĩ đối sách, một gã tinh linh lưng mang tên gỗ dài chạy đến báo rằng ải nhân bộ lạc mang đến lượng lớn vũ khí bái phỏng.
-Tốt, thật tốt quá, mau mau mời đến!
Trưởng lão lời còn chưa dứt, ở bên ngoài đã truyền đến một trận huyên náo, -Trưởng lão, ta khát gần chết rồi, nhanh lấy ra vài bàn Lãng Mỗ tửu đến đây đi.
Đặt cái bao từ trên lưng xuống mặt đất, một gã ải nhân cao không đến ngực Dương Lăng nghênh ngang tiến đến, đặt mông ngồi trên chiếc ghế trúc.
Mặc dù vóc người không cao, nhưng cơ thể ải nhân cực kỳ khôi vĩ. Hết lần này tới lần khác không an phận ngồi trên ghế trúc, không ngừng lắc đông lắc tây, ép ghế trúc phát ra âm thanh-Chi chi, khiến Dương Lăng không thể không lo lắng ghế trúc sau một khắc có hay không bị ép thành mảnh nhỏ.
-Tác Phỉ Á, ta cùng tộc nhân thật đáng thương đi cả ngày trong đường núi, ngươi có thể thưởng hai chén Lãng Mỗ tửu giải khát không ?
Ải nhân ra vẻ đáng thương nhìn Tác Phỉ Á
-Thật sự không được sao, vậy thì một chén cũng được, cả tháng nay ta không biết đến mùi rượu. Trời ạ, ta thật quá đáng thương a !
-Được rồi, Lỗ Thước, tên tửu quỷ, cả ngày chỉ biết uống, cẩn thận đem đầu lưỡi cũng uống xuống đó!
Nói tới nói lui rồi Tác Phỉ Á cũng rót cho ải nhân một chén Lãng Mỗ tửu, sau đó rót thêm cho Dương Lăng một chén đầy.
Uống một hớp hết chén Lãng Mỗ tửu, nhìn trước mặt Dương Lăng vẫn còn một chén đầy rượu ngon, ải nhân thốt lên :
-Tác Phỉ Á, không công bằng ! Nàng rót cho bạch mã hoàng tử của mình cả một chén đầy rượu ngon, nhưng rót cho ta mỗi một ít, ngay cả thấm họng đều không đủ, cho thêm một chén đi.
Thấy Lô Thước trước mặt mọi người nói Dương Lăng là bạch mã hoàng tử của mình, Tác Phỉ Á không khỏi vừa thẹn vừa giận, hung hăng véo lỗ tai của Lỗ Thước rồi rời đi. Trước khi đi khỏi cửa quay đầu nhìn thoáng qua Dương Lăng vẻ mặt đỏ bừng lên.
-Xin mời, Lỗ Thước huynh đệ, ta mời ngươi uống một chén
Thấy ải nhân cầm bầu rượu lắc lắc, khó khăn uống vào giọt rượu cuối cùng, Dương Lăng cười cười đẩy bình Lãng Mỗ tửu trước mặt cho hắn.
Ải nhân Lỗ Thước không khách khí, giống như Trư Bát Giới tham ăn, cầm lấy chén Lãng Mỗ tửu một ngụm uống hết. Sau khi uống hết một ngụm rượu, Lỗ Thước giơ ngón tay cái hướng Dương Lăng nói :
-Huynh đệ, rất tốt, hôm khác ta sẽ mời ngươi uống rượu, uống thiệt nhiều !
-Tiểu tử nhà ngươi, vẫn tật xấu khó bỏ a! Lỗ Thước, cha ngươi lần này cho ngươi mang đến cái tốt gì, mau mở ra xem nào ?
Thấy ải nhân rượu vào lời ra, hồ ngôn loạn ngữ, Tinh linh trưởng lão cười hiền lãnh
Vỗ vỗ gáy, ải nhân Lỗ Thước rốt cục cũng nhớ tới việc chính, lớn tiếng gọi tộc nhân mở tất cả các bao ra để Tinh linh trưởng lão xem qua
Dương Lăng nhìn qua một lát thấy ngoại trừ một ít đao kiếm thì chủ yếu đều là khôi giáp và cung tiễn.
Cầm lấy một thanh trường kiếm thử nghiệm, Dương Lăng thấy hơi nhẹ một chút. Dùng sức vung lên, một tiếng "Sát" vang lên chặt đứt một nhánh cây to, vết cắt trơn nhẵn xem ra cũng rất sắc bén. Búng tay trên thân kiếm vài cái phát ra âm hưởng "Đinh, Đinh" hiểu được độ cứng rắn và tài chất đều tốt, so với thái đao tốt hơn nhiều.
Dương Lăng là sinh viên điện tử, nhưng bị trường đưa vào thực tập chế tạo kim thiết, có quỷ mới biết giáo viên trường học nghĩ cái gì. Bất quá, sau hơn một tháng thực tập, cái gì không nói nhưng cũng có thể đại khái nhận ra tài liệu độ cứng rắn và tài chất. Không nghĩ tới tại đại lục nguyên thủy có thể thấy được loại cương thiết có phẩm chất tốt thế này. Vì vậy đối với luyện chế thiết quáng rất có hứng thú.
-Huynh đệ, thích kiện vũ khí nào thì cứ cầm lấy, sau đó mời ta uống mấy chén rượu là được Ải nhân Lỗ Thước hào phóng vỗ vỗ bả vai Dương Lăng, màu đen móng tay lưu lại một vết mờ ở bên ngoài áo màu trắng của Dương Lăng. Nhưng nếu hắn mà biết được Dương Lăng so sánh vũ khí mình khổ cực chế tạo với thái đao bán ven đường với giá mười đồng chắc tức giận đến hộc máu
Tránh ra khỏi sự quấy nhiễu của Lỗ Thước, Dương Lăng búng lại trên thân kiếm mấy cái rồi nói :
-Các ngươi còn bao nhiêu loại thiết quáng này, bán cho ta một bộ phận được không ?
Dựa vào trí nhớ của giác phong thú, Dương Lăng hiểu được thiết quáng thạch có thể đưa cho giác phong thú ăn vào, hàm răng của chúng rất sắc bén, đừng nói tảng đá, ngay cả khối sắt cũng có thể cắn nát, khi nuốt vào các loại kim loại lân giáp của chúng càng thêm rắn chắc.
Mặc dù không rõ tại sao mình bị đưa tới phiến rừng rậm này, nhưng Dương Lăng biết nếu muốn sinh tồn ở thế giới nhược nhục cường thực này thì ngoài việc tận dụng thời gian tu luyện vu quyết thần bí còn phải giúp đám giác phong thú mà mình đã thuần hóa mạnh mẽ thêm cũng chính là gia tăng khả năng sinh tồn của mình
-Cái gì cơ, ngươi chỉ cần thiết quáng thạch sao?
Ải nhân thất thanh kêu, rất nhiều người tranh nhau thu mua vũ khí được bộ lạc chính mình chế tạo, nhưng mà trực tiếp thu mua thiết quáng thạch thì đúng là lần đầu tiên hắn nghe nói.
-Huynh đệ, ngươi không phải sẽ đem thiết quáng thạch lên chiến trường, mang ra phá tường thành chứ ?
Nhìn chằm chằm Dương Lăng cả nửa ngày, thấy hắn không phải là đang nói đùa, Lỗ Thước không khỏi nhướng mày suy nghĩ, không phải hắn không muốn bán thiết quáng thạch, mà là hắn thật sự không biết giá tiền như thế nào. Nếu đòi cao thì không tiện mở miệng, dù sao đối phương hình như cùng Tác Phỉ Á rất quen thuộc, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, giá thấp thì sau này trở về cũng không biết trả lời tộc nhân thế nào.
Thấy Lỗ Thước khó khăn, Dương Lăng tự nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, cười cười thần bí, lấy từ trong lòng ngực ra hai mươi mấy viên ma thú tinh thạch mà mấy ngày nay thu được rồi nói :
-Đây là vật trao đổi, tuy nhiên, nếu ngươi muốn, một thời gian nữa ta cũng có thể sử dụng rượu ngon trao đổi với ngươi.
Phiến sâm lâm này tài nguyên thật sự quá phong phú, mát lạnh mà trong vắt nước suối, sung túc ánh nắng, tự nhiên thực vật, điều kiện khí hậu tuyệt vời. Có lẽ tại đây mở một nhà sản xuất rượu thì đúng là một chủ ý rất đúng, cái gì không nói chỉ riêng nước suối trong suốt cũng so với trái đất nước suối quáng mạch tốt hơn nhiều
Sau khi khách sáo vài câu, được Tinh linh trưởng lão trợ giúp, Dương Lăng dùng hai mươi lăm viên tinh hạch ma thú cùng hơn mười bình Lãng Mỗ tửu đổi lấy hai ngàn khối thiết quáng thạch chất lượng tốt. Như vậy dù không đi ra ngoài săn thú, cũng đủ cho đại quân giác phong thú ăn trong nửa tháng,
Xuất thân không phú tức quý, mọi người phán đoán thân thế Dương Lăng như vậy.
Thấy lượng lớn vũ khí do Ải nhân chế tạo, người bình thường được một cái đã hài lòng, nhưng Dương Lăng lại chỉ cần đại lượng thiết quáng thạch. Vậy hắn một là người điên, hoặc là đại quý tộc không gì không có, không thèm để ý đến vũ khí bình thường.
Ngoại trừ cái này, thì một viên cấp thấp ma thú tinh thạch cũng có giá trị hơn mười tử tinh tệ, đủ cho một gia đình năm người sống bình thường hàng năm, mà Dương Lăng ra tay là hai mươi lăm viên tinh hạch. Ngoại trừ đại quý tộc đến từ kinh thành thì làm gì có ai dám có khí phách lớn như vậy.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Last edited by thaolakinh89; 20-11-2008 at 04:41 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lythongcz
Ma thú lãnh chúa quyển 1 : Đặc Lặc Tư sâm lâm.
Tác giả : Cao Pha - ma thú lãnh chúa tương lai
Chương 8 : Hoả sơn cốc.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Với tâm tình rất tốt ải nhân Lỗ Thước ở lại vài ngày uống rượu rồi mang theo hơn mười đàn Lãng Mỗ tửu ra về. Trước khi đi còn hứa hẹn chỉ cần tinh linh tộc bị tấn công sẽ lập tức chỉ huy dũng sĩ của tộc mình đến đây tương trợ, đồng thời cũng nhiệt tình mời Dương Lăng đến ải nhân bộ lạc làm khách.
-Ải nhân này thật có ý tứ
Dương Lăng cười cười.
Còn Tác Phĩ Á lạ thầm nghĩ -đúng là một người thô lỗ, hồ ngôn loạn ngữ. Nhớ tới việc Lỗ Thước trước mặt mọi người nói Dương Lăng là bạch mã hoàng tử của mình, Tác Phỉ Á mắc cỡ mặt đỏ bừng lên, lén lút nhìn trộm Dương Lăng.
Đúng thời điểm nguy nan nhất được Dương Lăng cứu nên Tác Phỉ Á đối với hắn đầy cảm kích, nếu không có hắn cứu, thật nàng không dám tưởng tượng mình sẽ chịu vũ nhục như thế nào, đến khi Dương Lăng từ trên ngọn cây nhảy xuống lộ ra gương mặt thật ngoài ý muốn của nàng. Nàng như thế nào cũng không thể tưởng tượng ân nhân cứu mạng vừa trẻ tuổi lại rất anh tuấn, tiêu sái chưa kể hắn có một đoàn ma thú như vậy.
Bởi vì tính cách của nhân loại rất tham lam gian trá, nên nhân loại bình thườngcũng không được tinh linh hoan nghênh nhưng Dương Lăng là một ngoại lệ. Chỉ trong vòng ngắn ngủn mấy ngày thời gian, hắn đã cùng tinh linh bộ lạc quen thuộc rất nhiều, dần dần Tác Phỉ Á đối với hắn cũng sinh ra một tia cảm giác khác thường. Thích đi cùng hắn, nghe hắn kể chuyện xưa, thích bộ dáng ngẩn ngơ của hắn khi nhìn mình, thích cảm giác ở cùng một chỗ với hắn.
-Rồng sinh rồng, phượng sinh phương, chuột con trời sinh đào bới, tiểu tử Lỗ Thước này cùng cha hắn giống nhau như đúc
Tinh linh trưởng lão cười nói tiếp :
-Nhưng, sơn ải nhân tính tình hào sảng, lực mạnh vô cùng. Không chỉ có giỏi về chế tạo vũ khí khôi giáp, hơn nữa cũng là những dũng sĩ trời sinh
Nhìn xem cái ghế trúc bên cạnh, Dương Lăng cười nói :
-Đúng vậy, quả thật lực mạnh vô cùng, chỉ thiếu chút nữa thôi cái ghế trúc bị ép nát
Nghe Dương Lăng nói như vây, mọi người không khỏi bắt đầu cười. Tác Phỉ Á vừa cười vừa e lệ, mái tóc dài đen nhánh, mỏng manh lông mi, cái cổ trắng nõn và nhỏ nhắn cái eo, nhìn mỹ nữ xinh đẹp như vậy Dương Lăng không khỏi rung động trong lòng.
Mấy ngày gần đây, không biết có chuyện gì xảy ra, dục vọng giống như lửa thiêu đốt khi thấy được da thịt trắng nõn cùng dáng người yểu điệu nóng bỏng của Tác Phỉ Á. Dương Lăng tựa như không tự chủ được miên man suy nghĩ. Có khi nhớ tới hôm cùng người đàn bà trên xe công, nhớ tới đồn bộ cao tủng cùng đôi gò bồng đảo loáng thoáng của nàng lại thấy kích động
Để cho Dương Lăng kỳ quái là mỗi khi dục hoả thiêu đốt thì ấn ký hình tháp trên trán lại nóng lên, thậm chí khe khẽ nhảy lên, không biết rốt cục xảy ra chuyện gì. Suy nghĩ mãi không lý giải được, đành bỏ mặc vì dù sao lặp lại vài lần như vậy cũng thành thói quen.
Tiếp theo, để nhanh chóng đề cao thực lực, Dương Lăng hàng ngày nếu không chỉ huy giác phong thú huấn luyện thì cũng là tận dụng thời gian tu luyện vu quyết.
Trải qua vài lần huấn luyện, để tăng cường lực công kích của giác phong thú, Dương Lăng chia hai ngàn giác phong thú chia làm mười đại đội, chọn lựa mười con cường hãn nhất làm chỉ huy. Mỗi đại đội lại chia làm mười tiểu đội, mỗi đội hai mươi giác phong thú, rồi lại chọn con giác phong thú đã tiến hóa tới nhị giai làm đầu lĩnh.
Sau khi tiến hoá, cả trí lực hay lực chiến đấu của một trăm giác phong thú đều tăng mạnh, Dương Lăng chỉ huy cũng càng thêm dễ dàng. Bất kể là tấn công hay phòng thủ phối hợp tác chiến đội ngũ giác phong thú khẳng định vượt xa đồng loại dã sanh.
Buổi sáng, trời đổ cơn mưa nho nhỏ, Dương Lăng vốn còn muốn nằm tại trên giường một lát, không ngờ rằng mỹ nữ tóc dài Tác Phỉ Á mới sáng sớm đã đến gọi.
-Dương Lăng, hôm nay trời mưa nhỏ, thích hợp nhất đi hái Tử Lan về nhưỡng tạo Lãng Mỗ tửu, ngươi có đi không?
Tác Phỉ Á ngượng ngùng nhìn Dương Lăng vừa ngủ dậy vẫn còn để trần thân trên. Đôi mắt trong veo như nước, khuôn mặt như hoa đỏ ửng vì thẹn, mùi thơm da thịt đập vào mặt, làm cho nhịp tim của Dương Lăng nhảy loạn lên.
Đào hoa ?
Dưới cái nhìn của Dương Lăng cao cao bộ ngực cùng với thon dài đôi chân Tác Phỉ Á so với thẩm mỹ trên trái đất thì con gái tinh linh tộc đều là cực phẩm mỹ nữ, Tác Phỉ Á càng là cực phẩm trong cực phẩm. Đứng ở trước mặt nàng đừng nói là hoa khôi của trường mà chính hắn mất nửa năm mới cưa đổ mà ngay cả minh tinh cũng đều buồn bã vì không đẹp bằng.
-Đi, đương nhiên đi rồi.
Dương Lăng dùng nước lạnh rửa qua khuôn mặt rồi nói tiếp :
-Có thể cùng đệ nhất mỹ nữ của Tinh linh bộ lạc đi bộ trong mưa, một cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua a !
Tinh linh bộ lạc đệ nhất mỹ nữ ?
Nghe Dương Lăng nói như vậy, khuân mặt Tác Phỉ Á không khỏi đỏ bừng lên, đôi mắt trong veo như nước dường như có thể soi được. Nhìn thân thể cường tráng và ánh mắt tham lam của Dương Lăng, nàng thấy ngượng ngùng đồng thời một cảm giác ngọt ngào mà trước đó chưa từng có xuất hiện.
Chuẩn bị thoả đáng, Dương Lăng cùng Tác Phỉ Á đi ra ngoài, dưới con mưa đi tới đi lui trong Đặc Lạp Tư sâm lâm.
-Thật là thoải mái.
Đi trên con đường nhỏ trong rừng, không khí thật thư thái, Dương Lăng rất là thoải mái. Khi vừa mới tốt nghiệp hắn cùng mấy người bạn cũng đi tới nơi được cho là nơi không khí tốt nhất trên thế giới, nhưng so với đại tự nhiên thanh tân không khí thì thật đúng là ô nhiễm.
-Dương Lăng, chúng ta hẳn là phải cảm tạ nữ thần tự nhiên! Vô luận là sâm lâm rộng lớn hay là không khí tươi mát này đều là do nữ thần ban cho chúng ta !
Tác Phỉ Á nhắm đôi mắt trong sáng lại, tay phải đặt lên ngực bắt đầu yên lặng cầu khấn.
Thế giới, một mảnh thanh tĩnh.
Trong nháy mắt, nhìn tà áo Tác Phỉ Á bay bay trong gió, nhìn làn mi mỏng cùng vẻ mặt tự nhiên bình thản của nàng, Dương Lăng cảm giác một trận thanh tĩnh, thoải mái. Dù chết hắn cũng không tin vào chuyện thần tiên hư vô mờ mịt , nhưng giờ phút này hắn cảm giác nữ thần tự nhiên trong truyền thuyết dường như xa tại chân trời, gần ngay trước mắt.
-Ngốc tử, đi thôi!
Sau khi cầu khấn xong, Tác Phỉ Á chậm rãi mở to mắt, thấy Dương Lăng nhìn chằm chằm mình không nháy mắt, khuôn mặt không khỏi đỏ ửng lên. Không thấy bóng dáng tỷ muội ở đâu, nàng hiểu được các nàng cố ý để cho mình cùng Dương Lăng ở lại một mình, càng thêm mắc cỡ.
Dọc theo đường đi, nhìn thấy hoa Tử Lan đọng đầy nước mưa, Tác Phỉ Á nhẹ nhàng hái xuống bỏ vào giỏ đựng. Gương mặt như hoa như ngọc xinh đẹp, thân hình mảnh mai, tóc dài bay theo gió tất cả đều hấp dẫn ánh mắt của Dương Lăng. Tác Phỉ Á thấy hắn nhìn như vậy trái tim không khỏi loạn nhịp, hai bên tai đều đỏ bừng lên, càng đi càng nhanh.
Không để ý, hai người đi đến một sơn cốc không có một tiếng động nào, không giống các địa phương khác, nơi này càng đi càng hoang vu. Dần dần, đừng nói là hoa lan ngay cả cỏ dại có thể tuỳ ý có thể thấy được trong sâm lâm này cũng không thấy tung tích.
-Nguy rồi, Ngõa Luân Á sơn cốc. Dương Lăng, đi, đi mau!
Sau khi tỉnh thần nhận ra, Tác Phỉ á kinh hãi thất sắc, dừng ngay lại rồi nói tiếp :
-Đây là nơi bị ác ma nguyền rủa, đi, đi mau khỏi đây.
Nhìn kỹ một lát, Dương Lăng cũng có dự cảm không tốt. Nơi này thật sự quá yên tĩnh, không có côn trùng chim chóc, tựa hồ ngay cả gió đều dừng lại. Dưới chân thỉnh thoảng truyền đến cảm giác nóng nóng, núi đá ở bên cạnh cực kỳ bóng loãng dường như nhiều năm trước trải qua một trận núi lửa phun trào.
"Núi lửa chết" Dương Lăng nuốt nuốt nước miếng, thật là ngoài ý muốn ở ngay bên ngoài sơn thanh thuỷ tú bên trong lại có một toà núi lửa ngừng hoạt động.
Cầm bàn tay đang lạnh như băng của Tác Phỉ Á, Dương Lăng xoay người bước đi, không ngờ đàn giác phong thú hắn vẫn mang theo không có đuổi theo hắn mà dường như không để ý gì hết chỉ bay về phía trước rồi nhanh chóng biến mất sau một khối cự thạch.
Nhìn động thái dị thường của giác phong thú, Dương Lăng rất ngoài ý muốn vì từ khi bị thuần hoá chưa bao giờ có loại tình huống này xảy ra. Nghi hoặc, Dương Lăng đi tới, nhìn thấy mặt sau cự thạch có không ít đá vụn màu đỏ sậm, đông đảo giác phong thú đang nhào lên trên nuốt vào những mảnh đá đó.
-Ám hoả tinh ?
Dương Lăng thất sắc kêu lên, sau đó chợt hiểu ra. Dựa theo trí nhớ của giác phong thú núi lửa sau khi bộc phát thì đá vụn màu đỏ sậm được lưu lại này đúng là vật phẩm giác phong thú yêu thích nhất, bên trong chứa đựng rất nhiều hoả hệ năng lương, có thể nhanh chóng thúc đẩy thân thể tiến hoá.
-Không có việc gì đâu, đừng lo lắng !
Nhìn thấy sắc mặt Tác Phỉ Á đã tái nhợt đi vì sợ hãi, Dương Lăng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Nhìn sơn cốc lù lù trước mặt lại nhớ tới rất nhiều truyền thuyết kinh khủng, Tác Phỉ Á bất giác tựa lên người Dương Lăng nhưng thấy hắn không chút khẩn trương lại cảm nhận được sự cứng rắn của hắn, sự khẩn trương của nàng cũng từ từ giảm bớt
-Đây là cái gì vậy ?
Sau khi đánh giá chung quanh, trong lúc vô ý Dương Lăng thấy cách đó không xa phản xạ tới một tia ánh sáng chói mắt, bước tới nhìn qua không khỏi cảm thấy lạnh người. Chỉ thấy một bộ xương khô trắng bệch tựa trên vách núi, hai mắt trống rỗng đang nhìn thẳng về phía trước, hài cốt không đầy đủ do gió lớn thổi đi hay là do dã thú đi ngang qua phá hủy.
Bên cạnh bộ xương còn có một thanh chuỷ thủ không có ánh sáng, vài khối không biết là tinh thạch của ma thú nào, ngoài ra còn có một huy chương màu đen, Trên huy chương có khắc một con hùng ưng bay lượn, bên dưới có khắc mấy ký tự cổ, nhưng đáng tiếc là cả Dương Lăng và Tác Phỉ Á đều không hiểu.
-Dương Lăng, người này thật đáng thương, đem hắn đi mai táng nha.
Dù nói vậy nhưng nhìn bộ hài cốt không được đầy đủ, Tác Phỉ Á sợ hãi dựa trong ngực Dương Lăng không dám tiến lên dù chỉ một bước.
Lắc đầu, Dương Lăng lấy chuỷ thủ tại bên cạnh đào một mộ huyệt cao bằng nửa người, sau đó đặt bộ xương xuống đó. Đúng lúc hắn chuẩn bị đắp đất thì lại kinh ngạc phát hiện ở ngón giữa của bộ xương có một cái giới chỉ cổ phác màu bạc, tò mò Dương Lăng lấy nó nhẹ nhàng xoay tròn khỏi ngón tay của bộ xương.
-Trở về với đất nha, nghỉ ngơi tốt!
Sau khi đắp đất xong Dương Lăng lấy chiếc giới chỉ đeo vào ngón giữa. Sau một lát cẩn thận quan sát, Tác Phỉ á có chút chần chờ nói :
-Dương Lăng cái này dường như là một quả không gian giới chỉ, ngươi thử nhỏ một giọt máu lên trên xem sao.
Không gian giới chỉ?
Mặc dù có điểm nghi hoặc, nhưng Dương Lăng vẫn cắn ngón trỏ nhỏ một giọt máu lên trên giới chỉ cổ phác. Ngay khi giọt máu vừa chạm vào giới chỉ thì đột nhiên hiện lên từng đạo huyền ảo phù văn, gắt gao qua lại trên tay hắn, đem tất cả những gì trong hiện ra cho Dương Lăng biết.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Last edited by thaolakinh89; 20-11-2008 at 04:42 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vuhanduong
Ma thú lãnh chúa quyển 1 : Đặc Lặc Tư sâm lâm.
Tác giả : Cao Pha - ma thú lãnh chúa tương lai
Chương 9 : Kê lặc ma thú .
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Được Tác Phỉ Á giải thích, Dương Lăng rất nhanh rõ ràng cách sử dụng không gian giới chỉ này, chỉ cần ý nghĩ vừa động là có thể nhanh chóng bỏ đồ vật vào hoặc là lấy ra.
Bên trong giới chỉ chưa đầy đồ vật, có các loại quáng thạch, có đầy tinh tệ, có cả rất nhiều sách. Trong thời gian ngắn, Dương Lăng thấy hoa cả mắt.
-Tinh thần ma pháp nhập môn, Sư Ưng đấu khí, bí ngân quáng thạch nghiên cứu.
Dương Lăng tuỳ ý cầm lấy ra bốn quyển sách cổ, mỗi quyển đều khiến cho Tác Phỉ Á thấy hoảng sợ
-Tinh thần ma pháp ?
Cầm lấy quyển sách ma pháp trên tay Dương Lăng, Tác Phỉ Á thất sắc nói :
-Dương Lăng, bộ xương khô này khi còn sống tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản a !
-Không đơn giản thì sao ? đều hoá thành một bộ xương mà thôi .
Dương Lăng lơ đễnh nói, ngay khi hắn chuẩn bị nhìn các vật phẩm có trong giới chỉ đột nhiên con giác phong thú cầm đầu lớn tiếng kêu lên, nhanh chóng mang đông đảo giác phong thú đánh tới phía trước.
-Tác Phỉ Á cẩn thận!
Thấy hành vi khác thường của giác phong thú, Dương Lăng hiểu có chuyện không ổn, ôm chặt lấy Tác Phỉ Á đang hoảng sợ rồi cẩn thận chú ý động tĩnh chung quang, lấy bất biến ứng vạn biến.
Rất nhanh, theo âm thanh "sa, sa" phía sau loạn thạch xuất hiện một đám sinh vật cổ quái. Đầu lớn như cái đấu, nhưng thân thể lại nhỏ bé, hai bên có một cái trảo dài, trên trán có một con mắt lớn.
-Thì ra là tà nhãn.
Tựa trong lòng ngực Dương Lăng, Tác Phỉ Á thở dài một hơi :
-Đây là một bầy đàn cấp thấp ma thú, biết tấn công từ xa, mặc dù tốc độ không nhanh nhưng cũng phải cẩn thận.
Rất nhanh, Dương Lăng hiểu được sao gọi là tốc độ không nhanh. Đội quân tà nhãn vừa xuất hiện không hề lên tiếng đã phát ra từng đạo quang đạn, quang đạn bắn lên trên đá lập tức lưu lại lỗ thủng nhỏ. Mặc dù uy lực không nhỏ nhưng tốc độ thật quá chậm, bắn một lần phải cần tích trữ năng lượng nửa ngày, vì vậy mỗi lần công kích hai người đều dễ dàng tránh được.
Hơn nữa càng làm cho Dương Lăng thấy dễ dàng là Tà nhãn không biết dựa vào số lượng khổng lồ, hay là do trí tuệ thấp kém, mà một bộ phận tà nhãn đang liều mạng công kích còn một bộ phận vẫn ở bên không để ý, thậm chí còn có không ít tản ra kiếm thức ăn, nuốt vào một khối ám hoả tinh.
Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, 200 con giác phong thú bắt đầu thử tấn công, chia thành hình tam giác giống như máy bay chiến đấu tuỳ ý công kích tốc độ chậm chạp tà nhãn.
Giống như là tử đạn, cái sừng sắc bén đâm một nhát, tiếp theo là hàm răng leo léo hàn quang hung hăng cắn một ngụm, khiến con mắt hay là não bộ tà nhãn bị giác phong thú tạo thành một hố sâu thấy được xương cốt. Tà nhãn bị công kích kêu thảm thiết, giãy dụa vài cái rồi vô lực ngã xuống mặt đất.
Thấy giác phong thú công kích sắc bén, tà nhãn nhanh chóng dụng hoả lực công kích, nhưng vì động tác quá chậm nên thường là còn chưa ngắm trúng mục tiêu thì mục tiêu đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, giác phong thú lợi dụng tốc độ cao, đánh được một trận liền lui lại. Có khi chuyển từ tập trung sang phân tán, dễ dàng tránh thoát được công kích của tà nhãn, đôi khi lại tạo thành đội ngũ tấn công tà nhãn, khi tập trung khi phân tán. Khả năng chiến đấu vượt xa giác phong thú bình thường, khiến cho Tác Phỉ Á cực kỳ kinh ngạc
Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, chỉ với 200 giác phong thú làm rối loạn đội hình công kích của tà nhãn, đến khi thủ lĩnh tà nhẫn phải khẩn cấp tập trung tất cả tà nhãn lại thì mới chuyển biến tốt một chút.
Một đạo hoả lực do đông đảo tà nhãn hợp lực tạo thành, uy lực khác hẳn trước, mặc dù lộ tuyến vẫn hỗn loạn không chủ đích, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài con giác phong thú bất hạnh bị dính đạn.
Cùng lúc đó, loạn thạch ở chung quanh bị tà nhãn bắn thành mảnh nhỏ. Đám tà nhãn mặc dù không phát huy công kích một cách hiệu quả, nhưng hoả lực khá mạnh, có lẽ vì điểm này nên có tư cách là cấp thấp ma thú.
Dựa vào tốc độ kinh người, Dương Lăng ôm Tác Phỉ Á tránh qua các đợt công kích của tà nhãn. Không lâu, nhìn vết đạn dày đặc trên mặt cự thạch, Dương Lăng trong lòng vừa động nghĩ tới một cái chủ ý
Để cho Tác Phỉ Á tránh ở phía sau một tảng đá, Dương Lăng không lùi mà tiến lên, vừa cắn ngón trỏ vừa nhanh chóng hướng tà nhãn đi tới. Đồng thời chỉ huy giác phong thú tất cả tấn công, dưới sự chỉ huy của hắn, giác phong thú công kích vào các vị trí không trọng yếu, không làm chết đi tà nhãn nhưng làm cho tà nhãn mất đi hành động và khả năng chiến đấu.
Dương Lăng di chuyển không ngừng, nhỏ một giọt máu tươi lên đầu mỗi con tà nhãn bị thương. Thừa lúc Tác Phỉ Á không để ý thỉnh thoảng lấy từ trong lòng ngực ra một viên ma thú huyết châu nuốt vào để bổ sung lượng máu và vu lực vừa tiêu hao .
Sau khi tiếp xúc với máu của Dương Lăng, ngân quang trên thân tà nhãn chợt hiện lên cùng một lớp chú văn huyền ảo, dị biến giống như giác phong thú. Cùng lúc đó Dương Lăng cũng cảm thấy một loạt trí nhớ nhập vào trong thần thức mình.
Giống như cơn gió thổi qua, không lâu sau Dương Lăng thuận lời thuần hóa đại bộ phận tà nhẫn, thống kê lại thấy có hơn 2000 tà nhãn bị thuần hóa, cùng với giác phong thú tương đương về số lượng. Nhưng cũng khiến cho hơn 200 viên huyết châu tiêu hao mất.
-Dương Lăng, này, đây là triệu hồi ma pháp sao ?
Nhìn thấy Dương Lăng nhanh chóng thuần hóa tà nhãn, Tác Phỉ Á há hốc mồm, không thể nào tưởng tượng được còn có ma pháp kinh khủng. Không cần hao phí ma lực, không cần niệm chú ngữ, chỉ cần một giọt máu đã có thể triệu hồi hơn 2000 tà nhãn, đúng là thượng cổ triệu hồi sư trong truyền thuyết.
Cười cười thần bí, Dương Lăng không thừa nhận cũng không phủ nhận. Vu tháp là bí mật sinh tồn của hắn, hắn không hy vọng có một ngày có người biết. Đồng thời, vu tháp còn có rất nhiều chỗ hắn cũng không rõ, trong khoảng thời gian ngắn hắn chính là muốn nói rõ cũng khó thể nói.
Cho dù dùng lượng lớn huyết châu bù đắp, nhưng liên tục lấy máu thuần hóa hơn 2000 tà nhãn sắc mặt của hắn cũng tái hẳn đi, suýt chút nữa ngã xuống. May là vu lực sau khi uống tánh mạng chi tuyền đã tiến nhanh, hơn nữa tà nhãn đều bị giác phong thú gây thương tích, nên khi thuần hóa không cần tiêu hao nhiều vu lực nếu không sợ rằng đã sớm chống đỡ không nổi.
Sau một lát nghỉ ngơi, Dương Lăng chỉ huy tà nhãn bài binh bố trận. Tà nhãn hoả lực không kém, dù cho thời gian đổi đạn rất lâu, nhưng nếu có biện pháp thì cũng có thể thu được hiệu quả cao.
Nhớ tới hỏa dược của thế kỷ 18, Dương Lăng nghĩ đến phương pháp xếp ba hàng. Chỉ huy Tà nhãn xếp thành ba hàng, hàng đầu nằm trên mặt đất, hàng hai cao hơn chút, hàng thứ ba đứng thẳng lên. Ba hàng thay nhau bắn. Từ đó có thể hình thành hoả lực liên tục, dựa vào số lượng khổng lồ tà nhãn lực công kích khác hẳn trước kia.
Nhìn Dương Lăng đầu đầy mô hôi, Tác Phỉ Á từ kinh ngạc chuyển sang sợ hãi ngẫm, với số lượng giác phong thú khổng lồ lại có phương pháp huấn luyện đặc biệt, đồng thời dễ dàng thuần hóa số lượng lớn tà nhãn, trong nháy mắt tận dụng ưu điểm và khuyết điểm của tà nhãn. Đối với Dương Lăng, Tác Phỉ Á cảm giác mình hiểu hắn càng nhiều ngược lại những điều bất ngờ về hắn cũng rất nhiều.
Dùng một lượng lớn tinh thạch để mua thiết quáng thạch, đó là việc mà người khác không nghĩ làm, nhưng Dương Lăng không chút do dự giống như đại quý tộc có tiền nhiều như nước nhưng ngay cả ăn đều không ăn, hoặc là tuỳ ý ăn một ít bình thường không có chút nào phong cách quý tộc. Ma pháp cổ quái, có một số lượng khổng lồ ma thú, Dương Lăng dường như là thượng cổ triệu hồi sư trong truyền thuyết nhưng hắn không hiểu nguyên tố ma pháp là gì, không hiểu không gian giới chỉ, hắn dường như cũng không rõ giá trị của ma thú tinh hạch.
Mặc dù có rất nhiều chỗ nghi hoặc, nhưng Tác Phỉ Á càng thích cùng Dương Lăng ở cùng một chỗ. Có Dương Lăng, cuộc sống của nàng đầy hạnh phúc và nụ cười, thấy vẻ tiêu sái của Dương Lăng, tim nàng dường như đập nhanh hơn rất nhiều.
-Dương Lăng, ngươi sao nghĩ ra phương pháp cổ quái như vậy Tác Phỉ Á vừa định lấy tay lau hộ hắn thì cảm giác có điều không tốt.
-Hắc hăc, Tác Phỉ Á không dấu diếm nàng, đây đều là nữ thần tự nhiên nói cho ta biết đó.
Sau khi thu hồi tất cả giác phong thú cùng Tà nhãn vào không gian kì dị của vu tháp, Dương Lăng thần bí cười cười :
-Đi thôi, tinh linh đại mĩ nữ của ta, nếu không nhanh trở về thì Tử Lan sẽ bị mặt trời làm khô héo hết.
Nghe thấy Dương Lăng bảo mình là Tinh linh đại mỹ nữ, Tác Phỉ Á mặt đỏ bừng lên, đôi mắt trong veo liếc nhìn Dương Lăng một cái rồi bước đi. Trong lòng vừa thẹn thùng vừa có cảm giác ngọt ngào.
Thông qua trí nhớ của Tà nhãn Dương Lăng biết được bên trong sơn cốc còn có những huyệt động sâu không thấy đáy, bên trong có rất nhiều quái vật, theo truyền thuyết còn có một tòa thành bị phong ấn bên dưới quái vật hoành hành. Dương Lăng hắn hiện tại vu lực tiêu hao hầu như không còn, muốn mà không có khả năng thực hiện, không có cách nào khác ngoài việc để đợt khác thích hợp thăm dò sau.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Last edited by thaolakinh89; 20-11-2008 at 04:42 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vuhanduong
Ma thú lãnh chúa quyển 1 : Đặc Lặc Tư sâm lâm.
Tác giả : Cao Pha - ma thú lãnh chúa tương lai
Chương 10 : Ma thú quân đoàn.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Cách huấn luyện tốt nhất là đi sắn, sau khi thuần hóa đại lượng tà nhãn, Dương Lăng tận dụng triệt để thời gian huấn luyện chúng công kích và phòng ngự trong các loại hoàn cảnh khác nhau. Vì tăng cường bản năng chiến đấu của tà nhãn, có đôi khi Dương Lăng cho chúng trực tiếp đối mặt với những con ma thú hung ác.
Dưới sự huấn luyện của hắn, thiên tính tán mạn của Tà nhãn được cải đổi, chỉ cần phụ cận có tiếng gió liền theo bản năng tập hợp lại cùng một chỗ, sử dụng quang đạn dày đặc điên cuồng oanh tạc.
Giống như giác phong thú, sau một thời gian ở trong vu tháp thần bí Tà nhãn phát sinh biến hoá rất rõ ràng. Con ngươi chuyển từ màu lam sang màu xanh nhạt, xúc tu càng thêm dài, càng thêm linh hoạt. Quang đạn bắn ra cũng chuyển từ màu trắng sang màu xanh biếc, to như hạt đào, trước kia chỉ có thể bắn thủng mặt đá vài phân thì bây giờ tài năng ở trên cự thạch tạo ra một hố sâu bằng nửa chiếc đũa ăn cơm.
Hôm nay, xuyên qua rậm rạp cỏ dại, Dương Lăng gắt gao nhìn chằm chằm con Song giác lộc ở cách đó không xa, chờ đợi thời cơ thích hợp đến để tấn công. Mấy ngày lại đây, hắn mang theo giác phong thú cùng Tà nhãn đi giết được không ít ma thú cấp thấp, thu được hơn mười viên ma thú tinh thạch quý báu. Đồng thời cũng thu gom được hơn một trăm viên ma thú huyết châu.
Song giác lộc thân hình thon dài, lông đen trắng đan xen, bốn chân cao lớn cũng là một loại ma thú cấp thấp trong sâm lâm vì có tốc độ trời sinh mau lẹ nếu toàn lực chạy trốn tốc độ càng nhanh. Đối với người bình thường mà nói thì đây đúng là ma thú khó giết, nhưng đối với Dương Lăng mà nói đây lại không phải việc gì khó chỉ cần kiên nhẫn chờ cơ hội mà thôi.
-Hô,
Song giác lộc tạo ra một đạo phong nhận sắc bén, cắt đứt mầm non trên ngọn cây xuống, rồi nuốt vào. Cái đuôi ngựa to không ngừng phe phẩy xua xua những con ruồi hút máu.
Cùng lúc đó, Dương Lăng cẩn thận thả ra hơn hai trăm con giác phong thú lập trận. Chờ chốc lát, thấy Song giác lộc không chú ý cảnh giác , vì vậy chậm rãi thả ra một nửa Tà nhãn, chỉ huy chúng nó lặng lẽ chiếm cứ địa điểm có lợi.
Một trận gió nhẹ nổi lên, Song giác lộc cảnh giác giương hai tai lên, chú ý nghe ngóng động tĩnh chung quanh, cái mũi hít hít giống như đang cẩn thận cảm nhận xem trong không khí có mùi gì khác thường.
Thành bại vào lúc này?
Thấy Song giác lộc tựa hồ đã nhận thấy cái gì đó bất thường, Dương Lăng bình tĩnh, con ngươi chuyển động nghĩ đến một cái chủ ý, vỗ nhẹ nhẹ lên con giác phong thú bên cạnh. Tiểu từ này hiểu ý, từ từ bay ra khỏi bụi cỏ, trải qua thời gian huấn luyện, Dương Lăng đã điều khiển linh hoạt giác phong thú thuần hoá giống như ngón tay vậy.
Nhìn con giác phong thú đang chậm chạp bay đi tìm thức ăn, Song giác lộc yên lòng, tiếp tục ăn chồi non trên mặt đất, hồn nhiên không phát giác ra nguy hiểm sắp ập đến. Mùa đông buông xuống, vì để ăn được một ít chồi non nó đã phải chạy đi tìm không ít nơi mới có.
Trong nháy mắt khi Song giác lộc cúi đầu không chú ý, Dương Lăng ra lệnh cho đoàn Tà nhãn đồng thời động thủ. Trong phút chốc, một mảnh dày đặc quang đạn bắn tới, Song giác lộc cả người đầy những lỗ hổng, co quắp vài cái rồi nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.
-Hắc hắc, viên tinh hạch thứ năm mươi.
Dương Lăng dùng chuỷ thủ mổ đầu Song giác lộc ra, cầm lên một viên tinh hạch màu xanh biếc. Ngưng kết máu của nó thành hai viên huyết châu to bằng ngón cái rồi tuỳ ý để mặc cho giác phong thú nhào đến trên người nó cắn xé.
Nghỉ ngơi một lát, Dương Lăng thu hồi tất cả giác phong thú cùng Tà nhãn tiếp tục đi tìm tung tích con mồi tiếp theo trong sâm lâm.
-Ai đó cứu mạng với !
Sau khi vòng qua một cái hồ nước, Dương Lăng đột nhiên nghe thấy được một tiếng hét thảm. Chú ý nghe ngóng, trong gió truyền đến một trận chém giết, và mang theo mùi máu tươi.
Chẳng lẽ gặp phải đoàn đi săn ma thú?
Ở gần rừng rậm rất ít người, bình thường không có bóng người. Nghi hoặc, Dương Lăng theo mùi máu tươi đi đến, từ một thân cây nhanh chóng chuyển sang một thân cây khác, nhanh chóng chạy đến hiện trường. Sau khi thành công thuần hóa hơn hai ngàn con tà nhãn, lực lượng và tốc độ của hắn tăng lên không ít.
-Hừ, muốn chạy trốn, quả thực là muốn chết!
Một gã dã man nhân cao hơn hai mét vừa nói vừa từng bước đi đến bên một đám quần áo lam lũ loài người, cây búa trong tay hắn hàn quang sáng rực trông có vẻ còn lớn hơn so với bánh xe .
Dã man nhân người cao to, mạnh mẽ như trâu, đúng là chiến sĩ trời sanh, chính là cường hãn chiến sĩ, nghe nói dũng sĩ tinh anh của bọn họ có thể tay không một mình đánh chết một đầu trung cấp ma thú. Mấy ngày nay Dương Lăng được Tác Phỉ Á kể cho biết không ít chuyện chung quanh bộ lạc Tinh linh.
-Cho dù chết trận, cũng tốt hơn trở thành thức ăn cho chúng Một gã võ sĩ nhân loại thân người đầy máu cầm chặt mộc côn trong tay đứng lên phí trước. Phía sau ngoại trừ vài tên võ sĩ người cũng đầy vết máu, còn hơn hai mươi người đang hoảng sợ tập trung thành một đoàn. Có lão nhân tóc bác, có trẻ con thậm chí còn có người mẹ đang ôm con.
Trên mặt đất còn có hơn mười cỗ thi thể loài người, có tay chân bị đứt, có người bị chém thành hai đoạn, còn có người bị chặt thành mảnh nhỏ, nội tạng phơi bày, đầy vết máu trông thật đáng sợ. Xem ra ở đây vừa xảy ra một hồi giết người.
Tiến lên vài bước, đầu lĩnh của bọn Dã man nhân lấy lưỡi liếm liếm vết máu dính trên đầu búa rồi lên tiếng :
-Có thể thành vật tế cho chúng ta, lũ nhân loại ghê tởm các ngươi phải cảm thấy may mắn chứ.
Nhìn Dã man nhân đầu lưỡi dính máu, thấy hắn cầm một miếng thịt cũng nuốt vào, mọi người hoảng sợ đến run cả người. Có người nhắm chặt hai mắt cầu thần linh phù hộ, có người vẻ mặt đờ đẫn tựa hồ mất đi ba hồn bảy phách, còn có người hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Gọi mấy tên tộc nhân cùng giơ cao cái búa lên, thủ lĩnh Dã man nhân hung hăng nói :
-Bây giờ các ngươi có hai lựa chọn. Một là theo ta trở về làm vật tế của chúng ta, hoặc là sẽ phải chết tại đây.
Nhìn thấy hung ác dã man nhân, nghe bọn chúng uy hiếp, võ sĩ nhân loại đứng trên cùng cầm chặt mộc côn trong tay. Trầm tư một lát rồi nói nhỏ với tiểu tử phía sau :
-A Cổ Tô, đợi lát nữa ngươi dẫn mọi người chạy về phái nam. Nếu ta nhớ không làm, hướng đó có một bộ lạc tinh linh rừng rậm. Mặc dù loài người chúng ta không được tinh linh hoan nghênh, nhưng đều là thờ phụng nữa thần tự nhiên tinh lĩnh sẽ không thấy chết mà không cứu
-Không, Tạp Tây, ta không đi, nếu đi thì tất cả cùng đi!
A Cổ Tô hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nhìn chằm chằm Dã man nhân.
Một tháng trước, vì kiếm tiền chữa bệnh cho mẫu thân, A Cổ Tô vừa trưởng thành đã đi theo dong binh Tạp Tây tiến vào Đặc Lạp Tư rừng rậm săn bắn. Không nghĩ tới vừa giết được vài con Song giác lộc, mang theo vài viên tinh hạch trở về thì gặp phải đoàn Dã man nhân này. Sau khi bị bắt thì trở thành vật tế của Dã man nhân. Cứ mỗi ngày lại có một người bị đưa vào một huyệt động sâu không thấy đáy.
Nhìn dáng vẻ quật cường của A Cổ Tô, Tạp Tây cũng không nói thêm cái gì. Từ đây đến được tinh linh bộ lạc phía nam ít nhất cũng hơn mười dặm, trong tình trạng kiệt sức ai có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của Dã man nhân.
-Hắc hắc, không thấy quan tài không đổ lệ, muốn chết .
Hừ lạnh một tiếng, thủ lĩnh Dã man nhân dẫn tộc nhân đánh tới. Mấy tên Dã man nhân cuồng bạo vừa đi tới vừa không ngừng rít lên.
Nắm chặt yếu ớt côn gỗ, Tạp Tây nhìn phía tây một cái, sau đó xông lên. Một đường phía tây xuyên qua Đặc lạp tư rừng rậm là cố hương Duy Sâm Trấn. Ở đó có mẫu thân của hắn, có đưa con nhỏ đáng yêu chưa tròn năm tuổi và người vợ yêu quý của hắn.
Nhìn mặt mày hung ác của Dã man nhân, càng lúc cái búa có vẻ càng to ra, Tạp Tây không mong gì, nếu có thể giết một tên Dã man nhân đã quá tốt rồi, song ngay khi hắn chuẩn bị liều chết thì phía sau truyền đến một tiếng "ông, ông" rung trời. Theo sau là một đám giác phong thú dữ tợn đang bay tới.
Mấu chốt thời khắc, Dương Lăng phái ra đại quân ma thú của mình, cái khác không nói, chỉ cần nhìn thấy mấy đứa trẻ con ở đây đã không thể khiến hắn khoanh tay đứng nhìn.
Không kịp ứng phó, Dã man nhân chỉ biết chịu trận. Có người hai mắt chảy máu, giống như con ruồi khắp nơi chạy loạn lên, có người kêu cha gọi mẹ, gắt gao giữ chặt lấy đầu, còn có người trong nháy mắt hai chân chỉ còn lại xương mà ngã xuống.
Nếu giác phong thú là một thanh đao sắc, thì Dã man nhân tiếp theo chịu trăm loạt pháo công kích. Một đoàn Tà nhãn ngang trời xuất hiện, nhanh chóng tạo thành hình bán nguyệt, bắn ra từng đạo quang đạn màu xanh biếc.
Dưới chỉ huy của Dương Lăng, tà nhãn tấn công không ngừng, hợp thành một mảnh thật lớn hoả lực đan xen. Trong xạ trình của chúng, tất cả vật thể đều bị phá huỷ, ngay cả một ít cự thạch cũng trong nháy mắt hoá thành tro bụi.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Last edited by thaolakinh89; 20-11-2008 at 04:44 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vuhanduong