- Này! Dù gì thì cô cũng là lão bà của ta, 1 đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, dù đêm đó ta không tỉnh táo lắm nhưng cũng tính là một đêm, cô không thể cứ giữ cái vẻ mặt như khối băng cực bắc đó nói chuyện với ta chứ hả?
- Ngươi muốn thế nào?
Mặc dù hơi xấu hổ vì hắn nói về đêm đó, nhưng nàng vẫn trả lời hắn với vẻ mặt và giọng nói lạnh như băng.
- Bản hoàng tử anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, một người với nụ cười ngất ngây từ trẻ đến già, từ tiên tử đến "khủng long" như vậy, dù không tươi cười chạy lại thân thiết với ta thì nàng cũng nên nở một nụ cười thật quyến rũ ra với ta chứ.
- Khủng long? Là cái gì?
Lạc Tuyết Nhan nghi hoặc.
- À à thì, nàng biết Hiên Viên Nguyệt ở Tiên Đạo quốc chứ, với dáng vẻ của nàng ta thì cũng là một "khủng long" đó. Khủng long.. ặc.. nó thực ra là một loài rất là "vĩ đại" nha.
Hiên Viên Nguyệt là công chúa của Tiên Đạo quốc, đúng là một khủng long tiêu chuẩn, tuy cũng khá cao, cao tới khoảng 1m7, nhưng nàng ta lại nặng tới gần 120 cân. Tính tình lại điêu ngoa, có lẽ bị nhiều người nhìn với ánh mắt kỳ lạ nên nàng ta làm vậy là để phát tiết bực bội.
(đơn vị mình tính theo các đơn vị của VN cho các bạn dễ hiểu)
Lạc Tuyết Nhan nghe thấy cũng hơi buồn cười, kể ra thì cái sự "vĩ đại" của Hiên Viên Nguyệt cũng rất nhiều người biết, đặc biệt là trong giới thượng lưu, hoàng thất các nước. Nhưng nàng cũng chỉ cười lạnh một tiếng nói:
- Hừ! Ngươi là phu quân của ta nhưng chúng ta cũng chẳng có tình cảm gì, ta cũng chẳng cần phải làm bộ, chẳng phải trước đó ngươi cũng buồn bực vì lấy ta là không được xuất cung nữa hay sao?
- Ai nha! Nàng nghe tên nào nói nha. Ta lấy nàng giống như hoàng đế được giang sơn, như thương nhân bắt được vàng, như chó ăn được... ặc..
Biết lỡ mồm, hắn ngay lập tức ngậm mồm lại, nhưng mà Lạc Tuyết Nhan cũng đã nghe hết ý của cái câu này. Nàng vừa tức vừa buồn cười, hắn lại đi tự ví mình với ... Nàng hơi che miệng cười nhẹ, nhưng rất nhanh ngừng lại, chẳng phải chưa đáp ứng là cười với hắn sao.
Trần Hạo Minh cũng không tiếp tục đề tài này mà nói tiếp:
- Được rồi, nàng không tình nguyện cười với ta cũng được. Thế thì chúng ta đánh cuộc một trận, thế nào?
- Đánh cuộc?
- Đúng vậy! Nàng trước đây chẳng phải là Tiên Hạc nhất đại tài nữ sao? Chẳng phải giỏi nhất là cầm, kỳ, thi, họa sao? Ta chơi mấy cái đó với nàng, nếu nàng thua thì phải đáp ứng yêu cầu của ta, ta thua đáp ứng yêu cầu của nàng, được chứ.
- Được! Ngươi có yêu cầu gì?
Lạc Tuyết Nhan hơi nghi hoặc, tên Trần Hạo Minh này chẳng phải là ăn chơi trác táng sao, trước khi hắn biết bệnh của mình năm 16 tuổi thì cũng không có tiếng tăm gì, chứng tỏ cũng không có gì nổi bật, cho hắn thêm 3 năm ăn chơi cũng chẳng khá hơn được, có âm mưu gì đây. Nàng đâu biết Trần Hạo Minh bây giờ còn có thân phận một lão quái vật 3000 tuổi chứ.
Trần Hạo Minh chưa trả lời mà lại nhìn nàng từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, vừa nhìn vừa cười cười một cách đáng khinh làm cho Lạc Tuyết Nhan nổi da gà, hơi đỏ mặt khẽ gắt:
- Nhìn gì chứ? Có gì thì nói ra đi.
Trần Hạo Minh thu lại nụ cười, vẻ mặt thật là nghiêm trang giống như mấy lão nhân trong quân đội mở miệng nói:
- Ta muốn nàng làm một thê tử chân chính.
- Là sao?
- Thế này nhé! Thi 4 thứ, ta thắng 1 trận nàng phải cười với ta, cười thật tươi, thật ngọt ngào. Ta thắng 2 trận, nàng phải vừa cười vừa ôm ta, thắng ba trận nàng phải vừa cười tươi vừa ôm ta, sau đó hôn ta một cái. Nếu thắng cả 4 trận thì....
Ánh mắt của hắn lóe dâm quang quét đi quét lại trên người nàng, chẳng cần nói thì nàng cũng biết cái trách nhiệm làm vợ là cái gì rồi.
- Ngươi! Nàng hơi tức giận, lại hơi xấu hổ. Dù sao cũng là con gái, nàng mới "đối mặt" với tên này lần thứ 3, lần thứ nhất thì chẳng nói câu nào đã... Lần thứ 2 thì cũng là lời khinh bạc, lần thứ 3 thì đúng là khinh bạc trần trụi, nhưng ai bảo nàng lấy hắn chứ, khinh bạc nó là quyền lợi á.
Nhưng nghĩ lại yêu cầu đó cũng chẳng có gì quá đáng, hơn nữa nàng không tin mình thua hắn, đại tài nữ mà thua một tên quần là áo lụa sao?
- Được! Ta chấp nhận! Bao giờ thì so tài.
Hít sâu một hơi, nàng đáp.
- Bây giờ đi!
Khóe miệng Trần Hạo Minh nhếch lên một nụ cười gian xảo.
Ngày đầu tiên viết truyện, ra tạm 6 chương. Các bác thank nhiệt tình em có cảm hứng viết tiếp nhé
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:10 PM.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Và thế là cuộc so tài giữa tài nữ và lưu manh được diễn ra trong cảm giác khinh thường xen lẫn chút nghi hoặc của tài nữ và nụ cười gian manh như vừa đi móc túi về của lưu manh.
Ặc, gian manh cũng đúng, Trần Hạo Minh đã sống 3000 năm ở Hoa Hạ, mấy lúc nhập thế thì thứ hắn hay làm chính là đọc sách, chơi nhạc, giờ đi thi thố với cô nương nhà người ta, đúng là vô sỉ không chịu được.
Như người ta nói, thằng nào xuyên việt mà chẳng đạo văn, đời sau có kháng nghị còn đạo chứ đừng nói ở thế giới này có tên tác giả như thế hay không.
Vòng thi thứ nhất, là kỳ, tức là... chơi cờ.
Khi mà Lạc Tuyết Nhan lấy ra một bàn cờ vây, Trần Hạo Minh toát mồ hôi lạnh.
Cờ vây chính là môn hắn kém nhất, mà hình như trong các loại cờ, hắn hình như chỉ giỏi mỗi chơi cờ... caro.
Mà cái bàn cờ vây này, nhìn đi nhìn lại để chơi cờ caro đúng là tuyệt hảo. Nghĩ vậy hắn cất giọng nói:
- Ác, nương tử à! Môn cờ vây này phu quân nàng là một đại.. cao thủ đó, nàng sẽ thua rất nhanh, nàng không đổi ý chứ.
- Ngươi sợ thua?
Lạc Tuyết Nhan lãnh đạm hỏi lại.
- Ai nói thế? Ta mà sợ thua á, nhưng chẳng qua là ta thấy chơi cái này quá lâu, quá nhàm chán. Ừm! Nàng biết đấy, cao thủ so cờ vây có khi vài năm chưa nghĩ xong ván cờ nha, huống chi vợ chồng chúng ta đều là cao thủ trong môn này chứ.
Trần Hạo Minh nghiêm trang nói.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Thế này... ta có môn cờ đơn giản hơn, chơi nhanh hơn mà cũng rất là vui nha, hay là ta dạy cho nàng, chúng ta chơi nó, thế nào?
- Chơi như thế nào? Cần chuẩn bị gì?
Lạc Tuyết Nhan khá là hứng thú. Nên biết nàng là một tài nữ, các môn cờ trong giới thượng lưu dùng để giải trí nàng hầu hết đã chơi qua, nàng tự tin chỉ cần biết chơi thì không môn cờ nào có thể làm khó nàng. Mấy môn cờ đó môn nào chơi cũng lâu không thua kém gì cờ vây, vậy mà tên ầy lại dám nói biết thứ cờ chơi nhanh hơn, làm nàng khá hứng thú.
Và thế là Trần Hạo Minh dạy nàng chơi cờ caro bằng bàn cờ vây, Lạc Tuyết Nhan cũng rất thông minh, chằng mấy chốc đã nắm được tinh túy của trò chơi, cùng hắn chơi suốt 1 canh giờ, tuy thua thì nhiều thắng chẳng bao nhiêu nhưng nàng rất phấn khích, ừ thì người ta thấy những thứ gì kỳ lạ thì luôn có hứng thú với nó mà. Cuối cùng, mặc dù là mới học chơi, không tính là thua hắn, nhưng mà trong lúc chơi nàng cũng vài lần nở nụ cười nhẹ, dáng vẻ xinh đẹp làm cho Trần Hạo Minh ngẩn ngơ, cũng coi như là thực hiện điều kiện đầu tiên.
Đến phần "thi", thì cũng đơn giản như mấy tên vô sỉ khác, đạo mấy bài thơ của Lý Bạch... thực ra hắn cũng không thích thơ lắm , hắn cho rằng thơ chẳng giúp gì được cho hắn cả, chi có âm nhạc, nghe nhạc giúp hắn thanh thản, tâm hồn cảm thấy bình yên hơn nên cũng chỉ nhớ có vài bài, may mà cũng gọi là thắng. Dĩ nhiên là thắng nhờ vô sỉ thôi.
Đến phần thứ 3, đó là "họa", họa kỹ của Lạc Tuyết Nhan không tồi, nàng vẽ một bức tranh sơn thủy, vẽ một cái thung lũng, núi non trùng điệp, suối chảy róc rách, hoa thơm cỏ lạ, nhưng Trần Hạo Minh chỉ nhận xét:
- Họa kỹ rất xuất sắc! Rất đẹp nhưng quá lạnh lùng, không có con người hay là sinh vật, hình như trong lòng của cô mấy thứ này không tồn tại thì phải?
- Đối với một người như ta, có hay không cũng chẳng sao, lòng đã chết, mấy thứ đó còn có ý nghĩa gì?
Trần Hạo Minh hơi khó chịu, nàng từ nhỏ đã phải sống chung với bệnh tật, những đứa trẻ khác thì được người ta quan tâm, chiều chuộng, còn nàng thì lủi thủi một mình, có chăng thì cũng chỉ có mẹ nàng, cùng cung nữ theo hầu là quan tâm tới nàng thật lòng. Lớn lên những kẻ theo đuổi nàng thì hầu hết chỉ vì sắc đẹp của nàng, muốn đem nàng về chơi đùa, dù gì đi nữa thì nàng cũng không sống được lâu, không ai nguyện ý lấy một người sắp chết về cả, nhất là mấy cái danh gia vọng tộc lại càng là như thế.
- Nàng nghĩ, không ai thật lòng quan tâm tới nàng, không ai nghĩ cho nàng, có phải như vậy không?
- Không đúng sao?
- Cũng đúng! Ít ra là trước khi nàng lấy ta là như thế.
- Ngươi muốn nói gì?
Giọng nàng lạnh đi, mấy lời như thế này nàng cũng nghe nhiều rồi, đã từng tin để rồi lại thất vọng, nên bây giờ nghe mấy lời như thế lại thấy thương tâm, mắt hơi lóng lánh, giống như sắp khóc.
- Có lẽ nàng có thể nói ta hoa ngôn xảo ngữ cũng được, vì những lời ta nói khá là quen thuộc, ừ, lời này dùng để tán gái mà, nhưng mà nàng đã là thê tử của ta, dù ta có tồi tệ, có mặc kệ nàng đi nữa thì nàng vẫn là thê tử của ta, cho nên ta cũng không cần nói dối nàng làm gì. Đơn giản là ta thấy số phận của nàng cũng giống ta, ta chưa dám nói là yêu nàng sâu sắc nhưng mà cũng có thể nói là thích nàng, vì thế ta muốn nàng sống vui vẻ với ta, vậy thôi. Thời gian của chúng ta không còn nhiều, ta nghĩ... vợ chồng chúng ta có thể có những ngày vui vẻ bên nhau.
Lạc Tuyết Nhan dù vẻ mặt vẫn đang lạnh lùng nhưng trong lòng nàng cũng có vài phần cảm động. Vì nàng thấy hắn nói cũng đúng, nàng đã là của hắn, hắn không cần phải lừa dối nàng, nói lời ngon ngọt làm gì cả, còn nếu hắn làm thế chỉ để thỏa mãn lòng chinh phục của hắn thì cũng chẳng sao, hắn có đối xử với nàng thế nào thì nàng vẫn phải chấp nhận, thế giới này vốn trọng nam khinh nữ mà.
Nếu là lục hoàng tử trước kia thì chắc đã mặc kệ nàng, vì hắn sắp chết, tâm cũng chán nản, việc hắn muốn làm là mấy sở thích ăn chơi nốt quãng đời còn lại, còn nàng, hắn có thể cùng nàng lên giường, nhưng mà quan tâm đến tâm tình của nàng thì không có thời gian. Nhưng hôm nay, hắn đã thoát khỏi cái số mệnh phải chết kia, lại có được lực lượng cường đại, và tính cách của hắn cũng chịu ảnh hưởng của "kiếp trước", đã là người phụ nữ của mình thì phải chăm sóc nàng, không để nàng chịu ủy khuất, đó là tính cách của hắn, của một hồn giả mà đã dùng lôi kiếp để luyện hồn.
- Có lẽ... chàng nói đúng, ta có thể là đang tự làm khổ mình, chấp nhận, đôi khi cũng là hạnh phúc.
Thời cơ đây rồi, hắn nhanh chóng giang tay ôm nàng vào lòng, cất lời nói:
- Nàng yên tâm, ta đã nói, sẽ chăm sóc nàng, ta sẽ làm được, nàng sẽ thấy phu quân nàng là một người đàn ông chân chính.
Vừa nói tay hắn lại đưa xuống vùng mông tròn trịa của nàng, miết vài cái xong cười hì hì chạy đi mất.
- Lưu manh! Lạc Tuyết Nhan đỏ mặt mắng khẽ, vừa có chút đứng đắn bày tỏ đã lại khinh bạc nàng ngay được. Nhưng dù sao, nghe những lời hắn nói, nàng cũng thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Vì dù chỉ còn 4 năm nhưng nàng cũng mong muốn mình có được một thời gian thư thái lắm chứ.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:12 PM.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Sau khi nói chuyện với Lạc Tuyết Nhan xong, Trần Hạo Minh thấy tâm tình mình khá là thoải mái. Dù sao cũng đã hoàn thành bước đầu tiên để hòa tan khối băng này.
Việc hắn cần làm bây giờ chính là cải tạo lại cái thân thể này. Cũng phải nói cái thân thể của phế vật cũng đúng là chẳng ra sao, căn cốt kém cỏi, luyện mấy thứ võ mèo cào thì được chứ đừng nói đến tu luyện nội công, càng đừng nói đến tu chân. Da thịt trông cũng khá trắng trẻo, nhưng mà gân cốt mềm oặt, cảm giác đánh nhẹ một cái cũng tổn thương, xương cốt cũng kém kinh khủng, kinh mạch thì khỏi nói, có khi truyền cho hắn chút nội công cũng làm kinh mạch bị tổn thương chứ đừng nói tu luyện gì. Nói chung là cái thân thể này chỉ có dùng đại thần thông cải tạo thì mới xài được, cũng may là hắn có cái đại thần thông đó.
Sau khi Tiểu Bạch Tử đưa bát thuốc được sắc theo yêu cầu của Trần Hạo Minh lên, hắn cùng tất cả thái giám, cung nữ đều bị đuổi ra ngoài và không cho ai vào với lý do rất là "hợp lý": suy ngẫm về ý nghĩa cuộc sống, không thể bị quấy rầy. Một lý do rất "cao cả".
Sau khi đuổi hết người đi, Trần Hạo Minh nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống và uống ngay bát thuốc vào. Thuốc này vốn là phải uống nóng, để thuốc nguội thì sẽ bị giảm tác dụng đi nhiều, đây là điều mà hắn không muốn.
Thuốc nóng làm bỏng cả đầu lưỡi và cổ họng hắn nhưng hắn cũng mặc kệ, đau đớn này với hắn chẳng thấm vào đâu.
Sau khi thuốc vào bụng, một luồng khí tức cuồng bạo lập tức lan ra muốn thấm vào gân mạch hắn. Hầu hết thuốc hắn dùng đều có tính độc cực mạnh, thân thể này chỉ là thân thể phàm nhân, nếu là người khác thì độc tố đã lan vào tim, độc khí công tâm mà chết rồi. Nhưng hắn thì khác, linh hồn lực đang yếu ớt của hắn nhanh chóng bị dược vật dẫn dắt nhanh chóng tuần hoàn trong cơ thể, sau đó thông qua cơ thể hấp thu linh khí để phục hồi linh hồn.
Sau khi cảm thấy linh hồn đã hồi phục đến mức độ cần thiết, hắn nhanh chóng điều động linh hồn lực dẫn dắt linh khí trong thiên địa tràn vào kinh mạch, gân cốt, xương tủy, dần dần bài trừ tạp chất để thiên địa linh khí thế chỗ vào đó, giúp cải tạo cơ thể. Cũng có thể gọi quá trình này là tẩy kinh phạt tủy vì về bản chất chúng giống hệt nhau.
Linh hồn lực phát ra nhanh chóng tuần hoàn trong cơ thể dẫn dắt theo thiên địa linh khí qua lỗ chân lông, tạp chất cũng từ đó mà thoát ra hình thành nên lớp bùn đen ở ngoài cơ thể.
Mà cũng chính lớp bùn này lại cản trở thiên địa linh khí tràn vào cơ thể tiếp, cũng chính vì vậy mà các tu chân giả Trúc Cơ kỳ phải thực hiện trúc cơ 3 lần, ứng với 3 giai đoạn sơ - trung - hậu kỳ mới có thể bài trừ lượng tạp chất ra khỏi cơ thể nhiều nhất. Nhưng hắn là ai? Hắn là Trần Hạo Minh, hồn giả mang theo đại thần thông, người ta sở dĩ phải ngừng quá trình tẩy tủy là vì lực hút trong cơ thể không đủ vượt qua lớp tạp chất để dẫn dắt thiên địa linh khí, hồn lực của hắn tuy còn yếu nhưng vẫn mạnh hơn tu chân giả trúc cơ kỳ tới cả ngàn vạn lần, nhưng như vậy cũng chỉ đủ để loại bỏ 9 phần tạp chất trong cơ thể thôi.
Qua khoảng 4 canh giờ, khi mà hắn mở mắt ra thì trời đã về chiều. Hắn thử cảm nhận cơ thể, quả nhiên hắn không phải thất vọng, kinh mạch đã mở rộng ra tới mức độ ngang bằng với kinh mạch của một kim tiên, tố chất thân thể cũng nâng cao kinh người, chỉ xét về mức độ tinh khiết của thân thể thì cũng sánh ngang với một tên chân tiên hậu kỳ. Mặc dù lực lượng thì giờ vẫn chưa đâu vào đâu, mới đủ đánh lại mấy tên tu chân nguyên anh, nhưng trong cái tu chân giới này thì tiên nhân cũng chẳng dễ dàng xuất hiện, xui lắm là gặp phải mấy tên độ kiếp kỳ nhập thế ngộ đạo mà thôi.
Nếu không thì hắn chắc cũng đến như tên Đường Tăng ẻo lả, chờ cho người ta ăn thịt vì cơ thể của hắn bây giờ đúng là đại bổ cho mấy tên đi theo tà đạo hay làm việc hại mình lợi người. Theo hắn biết thì người như thế trong tu chân giới không thiếu.
Thu hồi tâm niệm, bây giờ hắn mới để ý đến hình tượng của mình bây giờ. Trông hắn bây giờ không khác lắm mấy tên sống sót sau khi bị cháy nhà, mặt mũi thì bẩn thỉu, bộ quần áo mỏng màu trắng (người xưa mặc đồ mỏng màu trắng bên trong, đi ngủ cũng mặc thế) đã bị nhuốm lớp bùn đen xì, trông như bị vứt vào đống than vậy. Cơ thể thì toát ra "hương thơm" ngất ngây, người bên ngoài cũng ngửi thấy, nếu không phải hắn đã dặn không cho ai vào thì chắc đã có người vào xem có chuyện gì rồi.
Khi hắn mở cửa ra, khuôn mặt lạnh lùng mang theo nét nghi hoặc của Lạc Tuyết Nhan đã đang ở ngoài cửa chờ đợi hắn.
- Ngươi đang làm gì? - Nàng cất giọng hỏi
- À... ặc, không trả lời có được không?
- Thôi vậy, ta cũng chẳng cần quan tâm. - Nàng quay mặt đi, cảm giác trong lòng hơi mất mát, có lẽ hắn nói có thể chăm sóc cho nàng nhưng nàng cũng chưa phải là người có thể biết được bí mật của hắn. Dù nàng hơi nghi ngờ có phải hắn vừa Trúc Cơ hay không nhưng nàng cũng không hỏi nữa.
Phản ứng của nàng nằm hết trong mắt của Trần Hạo Minh, hắn cũng hơi cuống lên, vừa mới chiếm được chút hảo cảm của nàng, giờ hắn không muốn quan hệ giữa hai người có khúc mắc gì, dù sao ở đây nàng cũng không quen ai, nói cho nàng cũng chẳng sao:
- Ặc! Nàng đừng thế mà, từ sáng tới giờ ta chỉ là tẩy tủy thôi, nàng biết đấy, tu chân giả Trúc Cơ cũng như vậy mà.
- Ý chàng là... chàng là tu chân giả Trúc Cơ kỳ. Chẳng phải người ta nói chàng không thể tu chân sao?
- À à, là thế này, ta không tu chân, chỉ là có người giúp ta tẩy tủy để cơ thể tốt hơn mà thôi, đó cũng là phương pháp để chữa bệnh cho ta, ừm, ta nghĩ là ta cũng có thể chữa bệnh cho nàng nữa...
- Thật sao? - Giọng nói của Lạc Tuyết Nhan có vẻ vui mừng, kích động. Không vui mừng được sao, một người mà khi biết mình không còn sống lâu nữa thì có người nói chữa được bệnh cho mình thì đâu có khác gì cảm giác được sống lại chứ.
- Ừ! Nhưng phương pháp này vẫn chưa áp dụng được, có lẽ phải đợi thêm ít thời gian, chắc không đến 1 năm đâu. - Hắn cũng cần có thời gian để Lạc Tuyết Nhan toàn tâm với hắn, bây giờ, nàng với hắn chỉ là có chút cảm giác mà thôi.
- Không sao, ta chờ đợi được. - Nàng đã chờ 26 năm, thêm 1 năm nữa có sao chứ, đồng thời nàng cũng thấy việc mình gả đến đây có lẽ không phải là sai lầm.
- Thôi được, chuyện này để sau đi, bây giờ ta cần đi tắm đã, sau đó còn cần ăn cơm rồi làm mấy việc có ý nghĩa nữa, nàng còn phải thực hiện trách nhiệm làm vợ nữa mà.
Ánh mắt đầy tính xâm thực của hắn lại tập trung trên người Lạc Tuyết Nhan khiến khuôn mặt băng giá của nàng nóng lên, nàng khẽ mắng lưu manh, rồi quay người đi, mặc kệ tên dở người bẩn thỉu cười khả ố ở phía sau.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:13 PM.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Trần Hạo Minh đứng bên gương chải chuốt, vừa ngắm mình trong gương mà lẩm bẩm:
- Ôi, trông ai mà đẹp trai mê người thế kia? Không biết cái tu chân giới này có còn ai đẹp trai hơn bổn hoàng tử không nữa?
Cái câu hỏi của hắn ở kiếp trước mà lên google tìm thế nào cũng nhận được vài triệu kết quả, nhưng mà ở đây không có google, cũng không có người nào hết nên cái câu hỏi tự luyến cấp độ cao của hắn không được nhận xét đàng hoàng, càng làm hắn tự tin về mức độ "anh tuấn" của mình.
Sau khi tự xác nhận về sự anh tuấn của mình, hắn tới chỗ của Lạc Tuyết Nhan để dùng bữa và "bồi dưỡng tình cảm".
Hôm nay Lạc Tuyết Nhan cũng rất vui, vì hôm nay nàng cảm nhận được "phu quân" của nàng cũng không có tệ như ban đầu nàng nghĩ, hơn nữa sau khi nghe hắn nói có thể trị bệnh cho nàng, nàng càng thấy cuộc sống của mình có tương lai, càng làm cho nàng tò mò hơn là cái người chữa được bệnh của hắn và nàng, nên biết quốc sư của Tiên Hạc quốc trước đây cũng là một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đã sắp độ kiếp, vậy mà cũng thúc thủ vô sách, chẳng nhẽ người kia là tiên nhân. Nếu nàng biết năng lực trước đây của Trần Hạo Minh thì không biết sẽ ngạc nhiên cỡ nào nữa.
Bữa tối diễn ra trong không khí hòa hợp, vì cả hai người hôm nay đều khá vui vẻ, nên có uống chút rượu. Lạc Tuyết Nhan uống say nên khuôn mặt nàng có chút đỏ ửng, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp như tiên tử của nàng lại càng làm nàng toát ra một mỵ ý mê hoặc lòng người. Khổ nỗi lục hoàng tử của chúng ta vừa mới chiếm được chút tiện nghi nho nhỏ của nàng thì nàng đã gục xuống vì say rượu. Mang theo tâm trạng buồn bực, lục hoàng tử đại gia đành phải bế nàng lên giường sau đó thì ra ngoài đi dạo.
Cái gọi là đi dạo, thực ra cũng là đi hít thở không khí trong lành ở ngự hoa viên, cảm nhận về cỏ cây hoa lá để cho tâm hồn được thư thái thôi, chỉ có như vậy mới giúp linh hồn của hắn thư thả được phần nào, giúp cho linh hồn lực phục hồi nhanh hơn
Lúc khoảng gần canh 3 (canh 3 là khoảng 11h - 1h), hắn tính về phòng xem Lạc Tuyết Nhan đã tỉnh lại chưa, lúc nãy hắn đã bảo cung nữ cho nàng uống chút canh giải rượu, dù sao nữa hắn cũng muốn cùng nàng..., dù sao việc đó giúp hắn sớm dung hợp 2 luồng dương khí, cũng là giúp nàng chữa bệnh.
Đúng lúc này, Trần Hạo Minh chợt cảm thấy có cảm giác nguy hiểm đang tới gần, hắn chợt có cảm giác nguy hiểm, hắn nhanh chóng lách người sang bên trái nhưng vẫn bị trúng một kiếm ở bả vai phải. Cũng may hắn thuận tay trái nên luôn tránh sang bên trái để tránh bị tổn thương tay thuận làm giảm chiến lực, nên vai phải bị trúng một kiếm nhưng hắn vẫn khá bình tĩnh. Quay người lại thì đã nhìn thấy một bóng người màu trắng đứng giữa trời đêm. Tên này đúng là rất kiêu ngạo, đi ám sát thường dùng áo đen để che giấu hành tung nhưng hắn lại dám mặc áo trắng, chắc hắn nghĩ không ai hắn không giết được.
Cảm nhận một chút, hắn hơi nhíu mày vì người này lại toát ra khí tức của tu sĩ hóa thần sơ kỳ, nên biết hắn vừa mới cải tạo lại thân thể, nhưng chiến lực mới tạm đối đầu được với tu sĩ nguyên anh trung kỳ mà thôi. Lần trước hắn cũng nhập hồn cải tạo thân thể mất chín chín 81 ngày, lần này còn cần dung hợp hoàn toàn linh hồn và thân thể để hình thành bất tử hồn thể, thành tựu hỗn nguyên đại đạo, dù có sự trợ giúp của tuyệt âm thái huyền khí từ Lạc Tuyết Nhan nhưng muôn thành công thì cũng phải mất đến 144 ngày, tức là gần 5 tháng. Nếu bây giờ mà dây dưa đến mấy vụ chém giết nhau này thì có thể động đến tổ chức nào đó, không yên tâm mà hồi phục được. Trước đây nếu đánh không lại thì hắn cũng chỉ bỏ thân thể đi kiếm thân thể khác, nhưng bây giờ linh hồn của hắn lại quá yếu ớt, hơn nữa cái thân thể này của hắn lại là phù hợp nhất với hắn vì thân thể này có quá nhiều điểm trùng hợp với hắn, từ tên, tới vẻ ngoài... Mặc dù trong đầu vẫn đang suy tính nhưng hắn vẫn rất nhanh cất giọng hỏi:
- Ngươi là ai? Tại sao lại tới giết ta?
- Mạng ngươi cũng lớn đó. Thế mà lại không chết trên người con đàn bà đó. Chẳng phải lũ quần là áo lụa thường hay nói chết trên hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu sao? Khặc khặc..
Tiếng cười âm trầm làm người ta sởn tóc gáy cùng với mấy lời độc ác hắn nói ra làm cho Trần Hạo Minh như bắt được cái gì đó. Ngày ấy hắn ngất đi, có lẽ không phải là do ngẫu nhiên bị thượng mã phong mà là có một âm mưu nào nó đằng sau.
- Là ngươi đầu độc ta?
- Ngươi cũng không ngu lắm, ngươi chết đi thì con đàn bà đó cũng sẽ chịu tiếng sát chết trượng phu, có thể không có tác dụng gì nhiều nhưng mà hoàng gia hai nước cũng vì việc mất mặt này mà gây nên xích mích, mặc dù tác dụng không nhiều nhưng cái mạng sắp chết của ngươi có lẽ cũng chỉ có tác dụng như vậy mà thôi.
- Bây giờ ngươi đầu độc không chết ta lại muốn tới giết ta?
- Hừ! Người ta muốn giết chưa bao giờ còn sống. Sổng một phế vật như ngươi thì ta cảm thấy bị sỉ nhục, ngươi biết đó, nó ảnh hưởng tới đạo tâm của ta.
- Vậy sao còn chưa ra tay?
Trần Hạo Minh dù thấy tức giận vì mình bị coi rẻ, cái lý do đi chết cũng quá linh tinh đi. Nhưng vẫn kiềm chế để kéo dài thời gian suy nghĩ đối sách.
Bóng trắng khẽ nhếch mép:
- Trước đó tưởng lục hoàng tử là một phế vật nhưng không ngờ thân thủ của ngươi lại rất tốt, tránh được kiếm của ta, vì thế nãy giờ khi ngươi suy nghĩ đối sách thì ta cũng cho ngươi một niềm vui thật lớn, xem chiêu.
Dứt lời một đạo kiếm khí bá đạo khủng bố vung ra, kiếm khí đi đến đâu, hoa và cây cối tan nát đến đấy, Trần Hạo Minh có lòng muốn tránh nhưng mà cơ thể này vẫn chưa quen thuộc lắm, di chuyển có phần trì trệ, mới di chuyển được một chút thì đạo kiếm khí kia đã đến gần chém thẳng vào cơ thể hắn, cũng may hắn kịp điều động linh hồn lực tạo ra hồn trường (như kiểu từ trường) nhằm mài mòn sức mạnh của kiếm khí kia, lại hình thành một lớp phòng ngự bằng linh khí trước ngực mới chống đỡ nổi một đòn bất ngờ này.
Nhưng kiếm khí đó cũng kịp tràn một chút vào cơ thể hắn làm chấn động tạng phủ. Hắn lùi lại năm sáu bước, hộc ra một ngụm máu tươi, hồn trường ma sát với kiếm khí cũng làm linh hồn lực bị hao tổn, sự ổn định tạm thời của hai luồng cực dương khí trong linh hồn cũng bị rung động làm hắn cảm thấy đau đớn.
Giờ phút này không thể nghĩ nhiều, hắn đã quyết định phải giải quyết cái phiền toái này bằng mọi giá, sau đó thì tạm thời rời khỏi kinh thành cái nơi thị phi này, ở đây là nơi ngọa hổ tàng long, thực lực của hắn chưa phục hồi, ở nơi này rất có thể bị người ta phát hiện ra chuyện dị thường, có thể sẽ có nguy hiểm.
Hắn ngẩng đầu nhìn bóng trắng kia, nở một nụ cười kỳ quái.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:14 PM.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Cách hành văn không xuất sắc lắm. Nhưng sẽ cố gắng cải thiện và nội dung truyện thì mình cũng sẽ cố gắng để nó không bị nhảm. Lúc nào đuối thì viết kết thúc đẹp cho truyện là ok
Bạch Vân giờ phút này đang cực kỳ ngạc nhiên, nhiều hơn là tức giận.
Hắn rất tức giận.
Vốn nhận định tên lục hoàng tử này chỉ là một tên phế vật không hơn không kém, thế mà hết lần này đến lần khác mạng hắn cứ như con gián (tiểu Cường =))), đập mãi không chết. Nếu cho là lần dùng thuốc đó là hắn may mắn, cơ thể có hơi khác người nên thoát chết thì cũng thôi đi, nhưng lần này trúng phải kiếm khí tích tụ tới 10 thành lực lượng của hắn (lực lượng có 12 thành nha) mà chỉ thổ ra một búng máu làm hắn không thể chấp nhận được.
Con mẹ nó đây mà là phế vật à, 19 tuổi mà lực phòng ngự của hắn còn hung hãn hơn cả nguyên anh hậu kỳ, một tên nguyên anh trung kỳ trúng chiêu đó của hắn là chết chắc rồi. Hắn đang chửi ầm ỹ cái bọn láo toét dám tung tin đồn nhảm, hắn chửi cả tên khốn đang đứng trước mặt hắn nở nụ cười nham hiểm, che dấu thực lực cái mẹ gì chứ, làm trò!
Đang định tiếp tục ra tay thì bỗng nhiên thấy tên kia lấy ra một cục bạc sáng loáng có hình thù kỳ lạ.
- Con mẹ nó, sắp chết mà còn lấy bạc ra làm gì? - Bạch Vân còn đang tự nghi hoặc thì đã thấy cái cục bạc kia phát ra một uy áp khủng khiếp làm hắn toát mồ hôi lạnh, cái thứ kia đột nhiên phát ra một tiếng "Đoàng" giòn tan, từ 2 cái lỗ trên thân cục bạc tóe ra một tia lửa màu tím cùng với đó là hai bóng đen lao ra từ đó.
Trần Hạo Minh đã động sát khí.
Hắn biết tên kia là cái loại người gì, cái loại người giết người vô tội chỉ vì lợi ích như bóng trắng kia chắc chắn là kẻ có thù tất báo. Những tên như thế thì chỉ có mình là trên hết.
Hắn đã dám dùng âm mưu để đầu độc một lục hoàng tử là phàm nhân thì khi biết mình có chút thực lực, hắn còn có những chiêu số âm hiểm gì nữa? Ai mà biết được. Bây giờ hắn cần một chút thời gian không bị quấy nhiễu, loại người như thế không thể giữ được.
Vì thế hắn bất chấp sẽ bị tổn hao hồn lực nghiêm trọng, lấy từ trong linh hồn ra khẩu súng blue rose đã được luyện thành tiên thiên chí bảo. Cũng chỉ có khẩu súng này hắn mới có thể dùng được vì ngoài là chí bảo, khẩu súng này cũng có thể sử dụng như súng thường, có thể lắp đạn vào sử dụng, bây giờ linh hồn lực của hắn tuy suy yếu nhưng cũng thừa sức xử lý tên này.
Còn 2 thanh kiếm, không thể dùng được vì cơ thể này có cầm chí bảo thì cường độ thân thể, lực lượng cũng không duy trì được lâu, mà dùng kiếm lại không thể không áp sát để cận chiến, thân thể này vừa mới sử dụng 1 ngày, hắn chưa dùng được nhiều năng lực.
Vì thế dùng súng là nhanh nhất, mà thứ này hình thù kỳ lạ, tên sát thủ kia cũng khó mà đề phòng.
Quả nhiên như hắn nghĩ, Bạch Vân không kịp đề phòng, chỉ kịp né sang một bên, trên cánh tay đã trúng viên đạn hồn lực, nhưng hắn còn chưa kịp thở phào thì viên thứ 2 đã bay tới găm thẳng vào ngực hắn.
Viên đạn tích tụ hồn lực toàn thân của Trần Hạo Minh găm vào cơ thể Bạch Vân, làm nát hết nội tạng của hắn. Dòng máu tràn ra từ khóe miệng, Bạch Vân gục xuống mang theo oán khí và sự không cam lòng trong đôi mắt.
Nguyên thần mang theo oán khí đang thoát ra từ cơ thể, tính chạy đi thì đã bị một lực hút cường đại hút vào cơ thể Trần Hạo Minh.
Trần Hạo Minh chậm rãi tiêu hóa ký ức của tên này, bỏ hết mấy chỗ linh tinh, hắn biết thêm được một số việc.
Tên này là Bạch Vân, một tên tiểu gián điệp của Tiên Nho quốc ở Tiên Loan, chính vì là một tiểu gián điệp nên tu vi mới chỉ là hóa thần sơ kỳ, ở Tiên Nho Quốc cũng không có địa vị gì.
Sự việc hắn biết cũng không nhiều, mục đích hắn sát hại lục hoàng tử thì đúng như hắn nói, chẳng qua là vì cái lý do vớ vẩn kia, hắn coi mạng của lục hoàng tử cũng chỉ rẻ mạt thế thôi.
Ngoài ra theo những gì tên này biết thì ngoài hắn là muốn giết lục hoàng tử, mấy tên hoàng huynh hắn cũng muốn điều này để giá họa cho các hoàng tử khác. Dù gì hắn cũng là con của Trần Thiên Đức nên tác dụng gây xích mích sẽ là rất lớn.
Điều này làm cho Trần Hạo Minh trong lòng rét lạnh. Đồng thời hắn cũng nghĩ nhanh chóng rời kinh thành, vì nếu ra ngoài, mấy tên hoàng huynh có giết hắn cũng khó giá họa cho người khác, ở xa thì tạo bằng chứng giả cũng khó khăn hơn nhiều. Vì vậy hắn cũng quyết định phải nhanh chóng ra khỏi kinh thành cùng với Tuyết Nhan, ở đây hắn cũng chẳng có tình cảm gì.
Nhưng điều làm cho hắn nghi hoặc nhất là, tín ngưỡng tối cao của đạo nho, hay là của Tiên Nho quốc là một thánh nhân. Mà cái tên của thánh nhân này lại là... Nguyên Thủy, là Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Hắn thấy nghi hoặc, kiếp trước cũng có Nguyên Thủy Thiên Tôn nhưng mà đây chẳng phải là dị giới sao? Theo hắn riêng biết cái Tiên Linh đại lục này đã rộng gấp 5 lần lục địa Á - Âu ở địa cầu năm xưa rồi, chưa kể Thần Linh đại lục, vì thế đây không thể là thế giới kia được.
Nhưng tại sao lại có thánh nhân, có đạo nho, đạo vô vi, không biết có Hồng Quân Đạo Tổ không nữa.
Nhưng hắn cũng chẳng còn thời gian mà nghĩ nhiều nữa, có người đang đến, mà 2 luồng dương khí trong linh hồn hắn cũng đang rối loạn cả lên, hắn cần nhanh chóng trở về để hấp thu thêm tuyệt âm thái huyền khí từ Lạc Tuyết Nhan, nếu không thì linh hồn yếu ớt của hắn sẽ bị hỏa thiêu mất.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:15 PM.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart