|
|
10-10-2011, 01:43 AM
|
|
Trùm Chôm Chỉa 4vn Äệ Nhất Soái Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Australia
Bà i gởi: 1,895
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 7 giá»
Thanks: 891
Thanked 35,188 Times in 1,058 Posts
|
|
Con Nhà già u
Tác giả: Hồ Biểu Chánh
Hồi 6:
Nguồn: Google
Cáºu TÆ° Thượng Tứ trong lÆ°ng có bạc ngà n mà biểu cáºu ở nhà sao được. Äã váºy mà trên Mỹ Tho có cô Hai Hẩu, thì cáºu có vui gì mà trở qua chợ Ông Văn.
Cáºu mÆ°á»›n tháng má»™t cái phòng thượng hạng tại Tam Hòa Khách Lầu, rồi cáºu ăn dầm nằm dá» tại đó. Thầy thông Hà ng há»… tá»›i giá» thì Ä‘i là m việc, còn mãn giá» hầu thì vỠở đó vá»›i cáºu, bà y rượu trà , kêu mèo chó, ăn no rồi hút, hút đã rồi cÆ°á»i, là m cho cáºu Thượng Tứ mê mẩn mẩn mê, quên vợ, quên mẹ, quên luôn tá»›i việc tÆ°Æ¡ng lai, cáºu cứ vui chÆ¡i, cáºu không sợ mẹ buồn, không sợ hÆ° thân, không sợ chÆ¡i riết rồi phải tiêu Ä‘iá»u sá»± nghiệp.
Có má»™t bữa thầy thông Hà ng nói vá»›i cáºu rằng : “Hồi trÆ°a có cô Hai Hẩu xuống thăm vợ tôi. Tôi pha lá»ng rồi tôi nói đại vá»›i cô rằng cáºu muốn cô lắm. Tôi tưởng cô giáºn, té ra cô cÆ°á»i, cô mắng tôi là đồ quỉ, mà coi bá»™ cô vui lắm. Tôi chắc cô chịu rồi. Äể thủng thẳng tôi gòâ€.
Thượng Tứ nghe nhÆ° váºy thì hân hoan, nên nói rằng :
- Hy vá»ng của tôi bây giá» thì chỉ có bao nhiêu đó mà thôi. Nếu tôi được gần cô Hai Hẩu, dầu hết nhà tôi cÅ©ng mát ruá»™t. Tôi nói thiệt vá»›i thầy, tôi tÆ°Æ¡ng tÆ° cô Hai, nếu thầy là m mai không được, chắc tôi phải chết.
- Äược mà , sao lại không được, song phải cháºm cháºm đặng tôi gò chá»›. Nầy, cáºu TÆ°, tôi tÃnh nhÆ° vầy, cáºu nghÄ© thá» coi có được hay không. Äể mai tôi biểu ở nhà tôi lên thăm cô Hai Hẩu, rồi kiếm thế má»i cô xuống nhà tôi chÆ¡i nữa. Ở nhà tôi nó hẹn giá» trÆ°á»›c, rồi nó cho cáºu hay, đặng cáºu vô cho hai Ä‘Ã ng gặp nhau.
- Ờ, được a. Cha chả, mà tôi gặp rồi tôi nói là m sao?
- Thì cáºu chá»c ghẹo là m sao cáºu là m, chá»› tôi biết đâu.
- Không quen chá»c gái, nên không biết là m sao đây chá»›.
- Khó gì thứ chá»c gái. Ta gặp ta kiếm chuyện nầy chuyện kia ta há»i, nói báºy nói bạ nó ra chuyện lần lần rồi ta xốc tá»›i. Cái đó có sách vở gì nên biết mà dạy trÆ°á»›c cáºu cho được.
- Thầy nói giùm cho tôi.
- Hai đà ng phải giáp mặt nhau một lần, rồi sau tôi nói ra nói vô mới được chớ.
- Ừ, thôi được. Thầy mượn cô thông Ä‘i má»i Ä‘i. Hẹn chắc giá» nà o cô xuông rồi tôi sẽ vô.
Chiá»u bữa sau, thầy thông Hà ng cho Thượng Tứ hay rằng cô Hai Hẩu hẹn 9 giá» sá»›m mÆ¡i cô sẽ xuống đặng hiệp vá»›i vợ thầy mà đi mua nhung mua cÆ°á»m vá» thêu mặt già y. Thượng Tứ lấy là m mừng, đêm đó cáºu ngủ sá»›m, không thèm chÆ¡i bá»i chi hết. Sáng ngà y sau cáºu uống cà phê lót lòng rồi cáºu chải đầu, báºn áo sÆ¡ mi lụa, thay bá»™ đồ tút xo má»›i, mang già y da mà u ma rông. Cáºu bÆ°á»›c lại đứng ngay tủ kiếng mà nhắm. Cáºu thấy cổ gắn nÆ¡ Ä‘en coi không được đẹp, cáºu má»›i gở bá» rồi lấy má»™t cái rá» gách rằn mà thắt. Cáºu dòm chừng cái đồng hồ và ng Ä‘eo nÆ¡i cÆ°á»m tay, cáºu thấy 8 giá» rưỡi rồi, cáºu má»›i ra xe cầm bánh mà lên nhà thầy thông Hà ng.
Cáºu nghi cô Hai đã xuống rồi, nên lúc bÆ°á»›c vô cá»a trong bụng cáºu hồi há»™p lắm. Cô thông Hà ng bÆ°á»›c ra chà o cáºu, cô vừa cÆ°á»i và nói rằng : “Cáºu vô sá»›m dữ?â€.
Cáºu cÅ©ng cÆ°á»i mà đáp rằng :
- Váºy mà tôi tưởng trá»… nữa chá»›.
- Cô Hai hẹn 9 giỠcổ xuống. Bây giỠmới 8 giỠrưỡi. Ở nhà tôi nói một lát đây rồi cũng chạy vỠmột chút.
- Thầy thông có nói vỠhay sao?
- ThÆ°a, có. Nè, cô Hai Hẩu hẳn hòi lắm, chá»› không phải nhÆ° gái tầm thÆ°á»ng váºy đâu. Cáºu muốn nói chÆ¡i vá»›i cổ, cáºu phải lá»±a lá»i mà nói, chá»› đừng có nói lôi thôi cổ khinh khi.
Thượng Tứ đã hồi há»™p rồi, mà cáºu nghe cô thông hâm dá»a nhÆ° váºy, thì cáºu lại cà ng bối rối hÆ¡n nữa. Cáºu ngồi trong nhà mà cáºu nghe tiếng ai nói, hoặc thấy bóng ai Ä‘i ngoà i Ä‘Æ°á»ng, cáºu cÅ©ng day mặt mà ngó chừng. Cáºu lo tÃnh trong trà coi lát nữa cô Hai Hẩu xuống tá»›i, cáºu phải chá»c ghẹo là m sao cho khá»i quê mùa. Cáºu ngồi cáºu lo, mà hai đứa con của thầy thông Hà ng, má»™t đứa 8 tuổi, má»™t đứa 5 tuổi, chạy giởn ngã ghế đụng bà n, là m cho cáºu rối trÃ, nên cáºu giáºn lung lắm, nếu chúng nó là con cháu của cáºu, chắc cáºu xách tai dắt Ä‘em bá» dÆ°á»›i nhà sau liá»n.
Trong lúc cáºu Ä‘Æ°Æ¡ng cá»±c lòng vá»›i hai đứa nhỠấy, cô Hai Hẩu ngừng xe kéo ngoà i cá»a cáºu không hay. Bữa ấy cô cắc cá»› mặc áo hà ng Thượng Hải mà u da trá»i, bông bình bác, báºn quần cẩm nhung trắng may lÆ°ng mà u Ä‘á»t chuối, đầu Ä‘á»™i khăn mà u trứng gà , chÆ°n mang già y cÆ°á»m thêu bông Ä‘á», cổ Ä‘eo má»™t sợi dây chuyá»n nhá» mà má» Ä‘ay dông nháºn há»™t xoà n lá»›n, bà n tay trái Ä‘eo má»™t bá»™ cà rá, cÆ°á»m tay mặt Ä‘eo má»™t chiếc vòng nháºn há»™t xoà n, má»™t tay xách bóp, má»™t tay cầm khăn mu soa bÆ°á»›c xuống xe rồi xâm xâm Ä‘i vô nhà .
Thượng Tứ mắc vói đỡ cái ghế của sắp nhá» là m ngã nữa, bởi váºy tá»›i chừng cô Hai Hẩu vô táºn cá»a cáºu má»›i ngó thấy. Cáºu láºt Ä‘áºt buông cái ghế mà đứng dáºy là m cho cái ghế ngã trúng chÆ°n đứa nhá» 5 tuổi, nó ré khóc om sòm. Cáºu không thèm kể đứa nhá», cáºu cúi đầu chà o cô mà miệng chúm chÃm cÆ°á»i. Cô huỡn đãi cúi đầu đáp lá»…, mà cặp mắt cô nhìn cáºu rất nghiêm chỉnh, là m cho cáºu không dám đởm Ä‘Æ°Æ¡ng, phải day mặt chá»— khác.
Cô thông Hà ng ở Ä‘Ã ng sau chạy ra, chà o sÆ¡ cô Hai, rồi xá»›t bồng đứa con nhá» mà giao cho con ở bồng Ä‘i dá»—, và biểu thằng con lá»›n Ä‘i ra ngoà i trÆ°á»›c chÆ¡i. Cô thông má»i cô Hai ngồi bên ván, Thượng Tứ đợi khách ngồi rồi, cáºu má»›i kéo ghế mà ngồi dá»±a cái bà n.
Cô thông há»i cô Hai Hẩu rằng :
- Cô biết cáºu TÆ° đây hay không?
- Thưa, biết. Thầy đây hôm trước có đi với thầy thông lên nhà nói chuyện với ba em.
NgÆ°á»i ta nhắc chuyện nhÆ° váºy, lẽ thì mình hổ thẹn lắm má»›i phải. NhÆ°ng vì Thượng Tứ không hiểu sá»± ngÆ°á»i ta biết mình là tại mình đến nhà vay bạc đó là sá»± xấu, cáºu nghe ngÆ°á»i ta nói biết thì cáºu hân hoan, nên cÆ°á»i mà nói rằng :
- Cô nhớ tôi, thiệt tôi cảm tình cô lắm.
- Thầy mới lên nhà mấy bữa rà y, có lâu lắc gì đâu mà tôi quên.
- Má»›i gặp nhau mà cô nhá»› nhÆ° váºy, cái tình má»›i là nặng chá»›.
Cô Hai Hẩu nghe tá»›i câu nầy, cô má»›i chắc Thượng Tứ chá»c ghẹo cô. Ban đầu cô muốn là m lÆ¡ để tá» dáng khinh thị cáºu bá»™t nầy chÆ¡i, mà rồi cô nghÄ© ngÆ°á»i ta chá»c mình, nếu mình không đối đáp thì mình chÆ°a phải là ngÆ°á»i lịch sá»±, bởi váºy cô cÆ°á»›i mà nói rằng :
- Tôi nghe hôm trÆ°á»›c thầy nói thầy cÆ°á»›i vợ rồi. Há»… có vợ thì phải biết thÆ°Æ¡ng vợ, phải lo là m mà nuôi vợ, chá»› sao thầy gặp tôi thầy cứ dùng tiếng “tình†hoà i váºy?
- Xin lá»—i cô. Nếu theo ý cô, thì ngÆ°á»i có vợ không được nói tiếng “tình†hay sao?
- Không có luáºt nà o cấm ngÆ°á»i có vợ không được nói tiếng “tìnhâ€. NhÆ°ng mà theo phong hóa, ngÆ°á»i có vợ mà đi đâu hay gặp ai cứ nói “tình†thì tôi sợ e thiên hạ chê ngÆ°á»i ấy không đứng đắn.
- Xin cô đừng có tưởng tôi gặp ai cÅ©ng nói “tình†hết thảy. Tôi trá»ng tiếng “tìnhâ€, tôi coi chữ “tình†cao thượng lắm. Từ nhá» cho tá»›i bây giá», tôi má»›i Ä‘em chữ “tình†ra mà nói vá»›i cô hồi nãy đó là lần đầu hết.
- Cám Æ¡n thầy. Thầy trá»ng chữ “tìnhâ€, nhá» lá»›n thầy chÆ°a dùng chữ ấy mà nói vá»›i ai hết, bữa nay gặp tôi thầy nói vá»›i tôi, tức thị thầy trá»ng tôi lung lắm. Tôi được thầy trá»ng, thiệt tôi lấy là m vinh hạnh không biết chừng nà o. Mà tôi được vinh hạnh, tôi lấy là m tá»™i nghiệp cho cô ở nhà . Cái vinh hạnh nầy là của cô ở nhà , mà thầy không cho cô hưởng, thầy Ä‘em bá» rÆ¡i rá»›t dá»c Ä‘Æ°á»ng dá»c sá, há không đáng xó thÆ°Æ¡ng cho pháºn cô ở nhà hay sao? Thầy vá», xin thầy cho phép tôi nhắn vá»›i cô rằng tôi nhÆ°á»ng cái vinh hạnh ấy cho cô, và tôi xin cô ráng mà giữ gìn, chá»› đừng có để hÆ¡ há»ng ngÆ°á»i ta giá»±t rồi trong gia đình phải xà o xáo.
Thượng Tứ muốn đối đáp, nhÆ°ng vì lá»i của cô Hai Hẩu nói nghe thanh nhã quá, cáºu nghÄ© chÆ°a ra ý mà trả lá»i, thì kế thầy thông Hà ng vá». Thầy bÆ°á»›c vô chà o cô Hai Hẩu, rồi nắm tay Thượng Tứ mà há»i chÆ¡i rằng : “Hai ngÆ°á»i có hẹn vá»›i nhau hay sao mà tá»›i nhà tôi má»™t lượt nhÆ° vầy?â€. Thượng Tứ cÆ°á»i chá»› không biết lấy lá»i chi mà đáp. Cô Hai Hẩu bèn nói rằng : “ThÆ°a thầy, em xin lá»—i thầy cho em nói Ãt tiếng : thầy dùng chữ “hẹn†không được trúng. Chá»› chi thầy há»i : “Cáºu nghe cô Hai xuống nhà tôi, nên cáºu ngồi chá»±c ở đây đặng chá»c ghẹo cô chÆ¡i phải hôn?â€. Há»i nhÆ° váºy má»›i đúng chá»›â€.
Vợ chồng thầy thông cÆ°á»i ngất. Thượng Tứ cÅ©ng cÆ°á»i và nói rằng : “Cô Hai nói đúng lắm. Cô nói nhÆ° váºy thì tôi phục ngay, tôi không dám cãiâ€.
Mấy ngÆ°á»i áp nói pha lững vá»›i nhau má»™t hồi rồi cô Hai Hẩu má»i vợ thầy thông Hà ng Ä‘i chợ mua đồ thêu. Thầy thông Hà ng đòi Ä‘i theo và đốc vợ vá»›i cô Hai Hẩu mượn xe hÆ¡i của cáºu Thượng Tứ mà đi cho mau. Cáºu Thượng Tứ sẵn lòng, nên đứng dáºy má»i hai cô Ä‘i. Cô Hai Hẩu dụ dá»±, cô nói cô còn neo xe kéo. Vợ chồng thầy thông Hà ng ép riết, biểu trả tiá»n xe kéo cho nó Ä‘i, cá»±c chẳng đã cô Hai Hẩu phải nghe lá»i, nên móc bóp lấy bạc cắc mà trả tiá»n xe kéo rồi theo cô thông mà lên xe hÆ¡i. Hai cô ngồi sau, thầy thông ngồi dá»±a bên Thượng Tứ ở phÃa trÆ°á»›c. Thượng Tứ cầm tay bánh thủng thẳng chạy xuống Ä‘Æ°á»ng mé sông Cầu Quây, tá»›i nhà hà ng cô thông má»›i biểu ngừng xe lại. Hai cô vô nhà hà ng mua đồ. Thầy thông ngồi ngoà i xe má»›i há»i thăm Thượng Tứ coi ở nhà có chá»c ghẹo cô Hai Hẩu hay không. Thượng Tứ Ä‘em các lá»i mình chá»c cô và những lá»i cô đối đáp mà thuáºt lại cho thầy thông nghe. Thầy thông liá»n vá»— vai Thượng Tứ và kê miệng nói nhá» rằng : “Chịu rồi a. Toa chá»c mà cô không rầy, cô nói nhÆ° váºy đó, nghÄ©a là cô chịu rồi. Má»a biết ý con gái lắm : Ban đầu mại hÆ¡i váºy mà . Má»a tưởng cổ còn dục dặc đó là tại toa có vợ. Cổ nói hÆ¡i đó, toa không hiểu hay sao?â€.
Thượng Tứ châu mà y đáp rằng :
- Tôi bỠvợ tôi rồi.
- Ủa! BỠhồi nà o?
- Hổm nay. Tôi chở đồ vỠbên tôi hết rồi. Tôi không qua bển nữa.
- Cha chả! Toa là m cái đó báºy lắm, vợ kiếm thêm không có, vợ đâu mà bá»?
- Tôi không cần. Äồ kỳ cục quá, tôi chịu không được.
- Hồi nãy toa có nói chuyện đó với cô Hai Hẩu hay không?
- Không.
- Váºy để bữa nà o má»a biểu vợ má»a nói vá»›i cổ coi cổ nói là m sao. Má»a chắc cổ nghe chuyện ấy cổ hết dục dặc nữa. Mà bây giỠđây má»a chắc cổ cÅ©ng chịu rồi. Nếu cổ không có tình ý gì vá»›i toa sao cổ lên xe toa cổ Ä‘i, phải hôn?
Thượng Tứ gặc đầu và cÆ°á»i, coi bá»™ đắc ý lắm.
Hai cô mua đồ rồi, má»™t ngÆ°á»i ôm má»™t gói trong nhà hà ng Ä‘i ra. Cô Hai Hẩu từ giã hai thầy vá»›i cô thông, tÃnh lên xe kéo mà vá». Thầy thông má»i trở lại mà chÆ¡i má»™t chút nữa. Cô nói trÆ°a rồi, cô phải vá». Cô thông biểu thôi lên xe hÆ¡i đặng Ä‘Æ°a vá» nhà . Cô Hai không chịu, cứ kêu xe kéo rồi từ giã mà đi.
Thượng Tứ ngồi ngó theo cô cho đến xe cô Ä‘i khuất rồi, cáºu má»›i chịu đạp máy cho xe chạy mà đưa vợ chồng thầy thông vá». Äi dá»c Ä‘Æ°á»ng thầy thông há»i Thượng Tứ rằng :
- Toa biết tại sao mà cô Hai không chịu lên xe hơi cho toa đưa vỠnhà hôn?
- Không.
- Cổ sợ ông Giáo thấy rồi ổng nghi, biết hôn? Con gái há»… có tình thì có ý nhÆ° váºy đó. Mấy cái cá» chỉ đó đủ chứng rằng cô Hai khoái toa lắm rồi đó.
Thượng Tứ nghe nhÆ° váºy lại còn đắc ý hÆ¡n nữa, bởi váºy vá» tá»›i nhà thầy thông Hà ng, cáºu vô uống nÆ°á»›c, cáºu thấy hai đứa nhá» cáºu không ghét nhÆ° hồi nãy nữa, cáºu lại móc bóp phÆ¡i ra lấy má»™t tấm giấy bạc mà cho chúng nó. Cô thông biểu hai đứa con cúi đầu xá cáºu mà cám Æ¡n. Thượng Tứ vá»— đầu hai đứa nhá» mà cÆ°á»i, rồi biểu thầy thông lên xe đặng cáºu Ä‘Æ°a trở lại sở mà là m việc.
Theo lá»i của thầy thông Hà ng nói, thì sở nguyện của cáºu Thượng Tứ đã phỉ rồi, hy vá»ng của cáºu đã gần thà nh rồi, cáºu còn kể gì là nhà , cáºu còn kể gì là vợ nữa.
Bà Kế hiá»n Ä‘i thăm sui gia vá», bà buồn cho ná»—i con hết sức, bà trông con vỠđặng có nói phải quấy cho con nghe, rồi biểu trở qua Ông Văn xin lá»—i cha mẹ vợ mà ở vá»›i vợ lại. Bà trông hÆ¡n má»™t tuần lá»…, ăn không được, ngủ không yên, mà không thấy tăm dạng thi hết. Bà bứt rứt trong lòng chịu không được nên bữa ná» bà phải bá» nhà đi lên Mỹ Tho kiếm ngÆ°á»i há»i thăm. Bà ghé mấy nhà quen, há»i lần lần má»›i hay Thượng Tứ ở tại Tam Hòa khách lầu. Bà đi thẳng lại đó, nhằm lúc 9 giá» sá»›m mai. Bà há»i thăm ông chủ khách lầu và cáºy ông biểu bồi lên lầu kêu giùm Thượng Tứ xuống cho bà nói chuyện. Thằng bồi Ä‘i lên má»™t hồi lâu rồi trở xuống thÆ°a rằng cáºu TÆ° ngủ mê, kêu cáºu không chịu dáºy, cáºu biểu ai muốn thăm thì để chiá»u sẽ lại. Bà Kế hiá»u trở lên nói rằng có bà già ruá»™t của cáºu lại kiếm cáºu, nên cáºu phải xuống nói chuyện má»™t chút : Bà ngồi đợi gần má»™t giỠđồng hồ, Thượng Tứ má»›i chịu xuống. Cáºu báºn má»™t bá»™ đồ Pyjama bằng lụa trắng có sá»c xanh, tóc chôm bôm, mặt sáºt sừ.
Bà Kế hiá»n thấy mặt con thì bà nổi giáºn, nên bà há»i cụt ngủn rằng :
- Mầy Ä‘i đâu dữ váºy há»?
- Tôi đi thăm anh em chơi chớ có đi đâu.
- VỠnhà đặng tao nói chuyện cho mà nghe.
- Chuyện gì?
- Ậy, thì vỠnhà rồi sẽ biết mà .
- Má vỠtrước đi.
- Mầy không chịu vỠhay sao?
- Chiá»u tối rồi tôi sẽ vá».
- Váºy chá»› mầy vá» liá»n bây giá» không được hay sao?
- Không được. Tôi còn mắc công chuyện một chút nữa.
- Ứ hự! Con thiệt là quá quắc lắm.
- Có gì đâu quá quắc. Má vá» Ä‘i. Tôi nói chiá»u tôi vá» mà .
- Chắc hôn?
- Sao không chắc.
- Ờ, thôi tao vá» : Mà chiá»u mầy phải vá» nghe hôn.
Bà đứng dáºy cáo từ ông chủ khách lầu rồi lấy dù mà đi vá».
Bà Kế hiá»n vô tá»›i sân, bà thấy có má»™t cái xe hai bánh để đó, chổng gá»™ng lên trá»i, bà không biết xe của ai. Chừng bà bÆ°á»›c lên thá»m bà thấy cô Mạnh ở trong nhà chạy ra xá bà thì bà mừng quýnh nên bà há»i rằng :
- Con qua hồi nà o đó?
- Thưa, con mới qua. Hổm nay con muốn đi mà mắc công việc lặn dặn hoà i, nên bữa nay con mới đi được. Thưa, má ở bên nây mạnh?
- Ờ, mạnh. Anh chị bên nhà cũng mạnh, con há?
- Dạ, thÆ°a mạnh. Thầy má con có gởi lá»i thăm má.
- Sao con không đi sớm sớm, để đi trưa nắng quá?
- Thưa, con qua hồi nãy cũng còn sớm.
Bà đi rá»a mặt và hối trẻ dá»n cÆ¡m. Cô Ba Mạnh láºt Ä‘áºt Ä‘i xuống nhà bếp mà coi cÆ¡m nÆ°á»›c cho mẹ chồng. Bà Kế hiá»n kêu dâu mà nói rằng:
- Con để đó cho con Mang nó dá»n, con. Con lại đây cho má há»i thăm má»™t chút … Hổm nay anh chị bên nhà hết giáºn thằng TÆ° hay chÆ°a?
- ThÆ°a, con có thấy giáºn há»n chi đâu. Má con có há»i không biết tại sao anh TÆ° vỠở biệt bên nây, không thấy ảnh qua nữa.
- Ờ, bữa hổm má vá» má rầy nó, má biểu nó phải qua lạy anh chị mà xin lá»—i. Nó nói sợ quá, để Ãt bữa nguôi ngoai rồi nó má»›i dám Ä‘i. Rồi kế có má»™t thầy, anh em bạn há»c của nó hồi trÆ°á»›c, tá»›i rủ nó Ä‘i VÅ©ng Tà u hứng gió. Nó Ä‘i vá»›i thẩy hổm nay. Nó nói chiá»u bữa nay nó vá». Con Ä‘i qua đây, con có thÆ°a trÆ°á»›c cho anh chị biết chừng nà o con vá» hay không?
- ThÆ°a, má con dặn qua thăm má bên nây rồi xế phải vá».
- È! Vá» chi gắp váºy nà o! Ở chÆ¡i và i bữa rồi sẽ vá», con.
- ThÆ°a con hứa xế vá», nếu con ở, sợ e thầy má con ở nhà trông.
- Không hại gì. Xe để đà ng trước đó là xe ở bển con mướn co qua, phải hôn?
- Thưa phải.
- Nếu váºy thì tiện lắm. Äể má»™t lát kêu thằng đánh xe cho nó ăn cÆ¡m, rồi biểu nó vá» bển nó thÆ°a giùm vá»›i anh chị hay, con ở bên nây chÆ¡i và i bữa rồi sẽ vá».
- Thưa, sợ ở lại bên nây, thầy má con trông lắm!
- Không có sao đâu. VỠbên nây, chớ phải đi đâu hay sao mà sợ. Còn mình có cho xe vỠnói mà trông giống gì.
Cô Ba Mạnh không muốn ở, mà bị mẹ chồng ép quá cô phải vÆ°ng lá»i, song cô không vui chút nà o hết.
Bà Kế hiá»n, má»™t là vì con dâu có tiá»n, hai là vì con mình không nên thân, bởi váºy bà vui vẻ ngon ngá»t vá»›i dâu bà lung lắm. Bà thấy dâu không có tá» má»™t lá»i nà o phiá»n chồng thì bà mừng thầm, chắc sao Thượng Tứ vá» gặp vợ, hai vợ chồng sẽ dã lã vá»›i nhau, rồi dắt nhau trở vá» bển.
|
10-10-2011, 01:48 AM
|
|
Trùm Chôm Chỉa 4vn Äệ Nhất Soái Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Australia
Bà i gởi: 1,895
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 7 giá»
Thanks: 891
Thanked 35,188 Times in 1,058 Posts
|
|
Con Nhà già u
Tác giả: Hồ Biểu Chánh
Hồi 7:
Nguồn: Google
Äến ná»a chiá»u, bà trông Thượng Tứ đến ná»—i ngồi không yên chá»— được. Bà đi ra Ä‘i vô, lóng tai, dòm chừng hoà i, nghe xe ai chạy ngoà i lá»™ bà cÅ©ng tưởng xe của con vá», nên bÆ°á»›c ra mà ngóng. ợi đến đỠđèn mà không thấy tăm dạng chi hết, bà má»›i biểu dá»n cÆ¡m lên ăn. Bà ngồi ăn cÆ¡m vá»›i dâu mà trà bà lo ra, bà cứ nói: “Thằng kỳ cục quá. Nó nói chiá»u nay vá», mà sao đến chừng nầy nó chÆ°a vá» kìaâ€.
Ä‚n cÆ¡m rồi, bà Kế hiá»n Ä‘Æ°Æ¡ng ngồi trên ván ăn trầu mà nói chuyện vá»›i dâu, thình lình nghe tiếng xe chạy rồi quẹo vô cá»a. Bà chắc Thượng Tứ vá», nên trong bụng mừng, song bà là m tỉnh mà nói rằng: “Thằng quỉ đó bây giá» nó má»›i vá» aâ€.
Thượng Tứ bÆ°á»›c vô, bị đèn chấp chóa, cáºu thấy trong nhà không rõ, chỉ thấy mẹ ngồi dá»±a cái đèn mà ăn trầu, cáºu bèn há»i rằng: “Má biểu tôi vá» nói chuyện gì?â€.
Câu há»i ấy là m cho lòi mấy lá»i xảo trá của bà nói vá»›i dâu hồi trÆ°a, bởi váºy bà giáºn bà đáp rằng: “Cái táºt lý lắc lý lưởi không chịu bá»! Äi sao mà quá chừng, con nó trông không được, nó qua nó kiếm đây, chá»› nói chuyện gì!â€.
Thượng Tứ day qua thấy vợ báºn quần Ä‘en áo Ä‘en, Ä‘Æ°Æ¡ng đứng gần cây cá»™t, cáºu châu mà y rồi nói rằng: “Ai cầu kiếm? Kiếm là m giống gì? Äi vá» bển Ä‘i! Quân bây khinh khi tao lắm, còn Ä‘eo theo là m chi? Muốn báo tao phải không?â€.
Cô Ba Mạnh là gái ăn nói nhá» nhoi, cô nghe những tiếng thô tục nhÆ° váºy thì chát chúa lá»— tai cô, bởi váºy cô đứng mà khóc, chá»› không biết lá»i chi mà đối đáp.
Bà Kế hiá»n la lá»›n lên rằng: “Thằng quỉ! Nói hÆ¡i du côn vá»›i ai váºy? Vợ mầy nó có lá»—i gì mà mầy dám mắng nó? Tao đạp đầu Ä‘uổi mầy Ä‘i đây mầy không lo, lại lo Ä‘uổi nó. Bữa nay tao má»›i thấy cái tà i của mầy rồi Ä‘a. Hèn chi anh chị ở bển chịu mầy không nổi phải lắm mà â€.
Thượng Tứ quáºm mặt nói rằng:
- Tôi biết mà . Má thấy hỠgià u má mê, nên chuyện gì má cũng binh hỠhết thảy. HỠcoi tôi như rơm như rác, má cũng không kể.
- Ai coi mầy nhÆ° rÆ¡m nhÆ° rác đâu? Khéo kiếm cá»› mà chữa mình! Giá mạng mầy mà cÆ°á»›i được con vợ nhÆ° váºy thì đáng lạy nó nữa chá»›, khéo là m bá»™.
- Hứ! Quý với má, chớ quý với ai đó mà má chưng.
- Hơi nó nói, ai chịu được thì chịu đi coi nè!
- Má nói nó quà lắm; má để rồi coi tôi có vợ bằng mÆ°á»i nó hay không mà .
Bà Kế hiá»n thấy con nghinh ngang quá, nếu nói nữa thì là chá»c cho nó nói báºy thêm chá»› không Ãch gì, bởi váºy bà lắc đầu ngồi lặng thinh.
Thượng Tứ bá» mẹ, trở qua há»i vợ rằng:
- Bá»™ khi thằng cha vá»›i con gái mẹ mầy sai mầy qua đây chá»c cho tao đánh đặng là m cá»› mà lên tòa xin để, phải hôn? Không cần gì để. Tao cho phép mầy vá» lấy chồng khác là m ăn. Cái già u của mầy đó không đủ cho tao xà i má»™t lát, đừng có chá»™n rá»™n.
- Cha mẹ tôi có quấy vá»›i mình chá»— nà o đâu, mà há»… mở miệng thì mình cứ mắng nhiếc cha mẹ tôi. Còn tôi cÅ©ng không có khoe già u vá»›i mình hồi nà o, sao mình cứ câu mâu sá»± đó hoà i. Äạo vợ chồng, dầu mình không thÆ°Æ¡ng tôi mình nói má»™t tiếng rồi mình bá» cÅ©ng được, cần gì mà phải nặng nhẹ nhiá»u lá»i. Hôm trÆ°á»›c mình đánh chưởi tôi rồi mình chở đồ vá» bên nây, tôi đã nghi cái duyên nợ của tôi vá»›i mình chỉ có mấy ngà y mà thôi! Nãy giá» tôi nghe những lá»i mình nói đó nữa, thì tôi chắc, chá»› tôi hết nghi rồi. Không sao, phần số tôi vô duyên, nên bị chồng bỉ bạc thì tôi chịu, tôi chẳng dám phiá»n trách ai. Tôi cầu chúc cho mình kiếm vợ khác cho hÆ¡n tôi, đặng mình vừa lòng… Cô Ba Mạnh nói tá»›i đó thì cô khóc ròng, nói không được nữa.
Bà Kế hiá»n thấy dâu nhÆ° váºy, còn con nhÆ° váºy, thì bà tức tá»i nên bà cÅ©ng khóc.
Thượng Tứ đã không biết Ä‘á»™ng lòng mà cáºu lại đứng dáºy, khoát tay, nói rằng: “Tao vá»›i mầy thiệt hết duyên nợ rồi. Thôi rà y sắp lên đừng có qua lại bên nây nữa. Mầy vá» nói vá»›i cha mẹ mầy ráng kiếm thằng rể khác biết cà y bừa, biết tiện tặn, cho xứng vá»›i nhau, chá»› tao là quân chÆ¡i bá»i, cha mẹ mầy không Æ°a đượcâ€.
Bà Kế hiá»n đã nhất định không thèm nói vá»›i con nữa, mà thấy nó há»—n hà o ngang ngược quá, bà nÃn không được, nên bà giá»±t cây chổi lông bà rượt đánh và chưởi om sòm. Thượng Tứ không sợ mẹ rầy, nhÆ°ng mà sợ cây chổi trúng, nên cáºu bá» chạy ra sân rồi leo lên xe hÆ¡i Ä‘i mất.
Bà Kế hiá»n trở vô và khóc và nói vá»›i dâu rằng: “Má vô phÆ°á»›c quá! Má có má»™t mình nó, má thÆ°Æ¡ng, nên má lo cho nó hết sức, lo cho nó có ruá»™ng đất cho nhiá»u, rồi lại lo cho nó có vợ chá»— tá» tế. Nó lại không biết Æ¡n, lại sanh tâm ngá»— nghịch. Thôi, nó muốn hÆ°, thôi thây kệ nó, con chẳng nên buồn. Con vá» con cÅ©ng đừng có thuáºt những lá»i nó nói báºy đó cho anh chị nghe là m anh chị buồn. Äể coi chừng nà o nó ăn năn cho biếtâ€.
Mẹ chồng nà ng dâu khóc vá»›i nhau, ngÆ°á»i vô phÆ°á»›c, kẻ vô duyên, tuy sá»± Ä‘au Ä‘á»›n khác nhau, song cÅ©ng buồn thảm nhÆ° nhau cả. Bà Kế hiá»n buồn nhÆ°ng mà bà kiếm lá»i khuyên giải dâu luôn luôn. Bà không dám nói chuyện Thượng Tứ qua xin lá»—i cha mẹ vợ mà ở lại, mà bà cÅ©ng không dám tÃnh chuyện xin rÆ°á»›c dâu vỠở bên nây nữa; bà cứ khuyên dâu đừng buồn, bà nói có lẽ tại hai tuổi xung khắc, nên vợ chồng phải xà o xáo nhÆ° váºy trong má»™t đôi tháng rồi má»›i thuáºn hòa.
Äến sáng, cô Ba Mạnh xin phép mẹ chồng mà vá» kẻo cha mẹ trông. Bà Kế hiá»n nghÄ© pháºn dâu bà thÆ°Æ¡ng hết sức, song vợ chồng nó nhÆ° váºy, bà cầm ở lại sao được, bởi váºy bà phải mÆ°á»›n xe cho dâu vá». Khi cô Ba Mạnh từ giã mẹ chồng mà lên xe, cô nói rằng: “Thôi, má ở đây mạnh giá»i. Chắc là từ rà y sắp lên con Ãt gặp má, bởi vì chồng con cấm không cho con qua đây nữa, con là m sao mà thăm viếng má được...†Cô nói tá»›i đó thì cô khóc vùi. Bà động lòng bà cÅ©ng khóc. Mẹ con khóc vá»›i nhau má»™t hiệp nhÆ° hồi hôm váºy nữa rồi má»›i từ biệt nhau.
Bà Kế hiá»n tÃnh để cho dâu vá» Ãt bữa rồi bà sẽ qua mà nói thiệt việc nhà cho anh sui chị sui nghe, và há»i anh sui chị sui coi bây giá» phải liệu lẽ nà o, chá»› hÆ° nên gì nó cÅ©ng là con rể trong nhà , nếu giáºn lẫy buông xụi thì cÅ©ng tá»™i nghiệp pháºn con, mà thiên hạ ngÆ°á»i ta cÅ©ng Ä‘Ã m tiếu. Bà tÃnh nhÆ° váºy mà há»… bà nhá»› tá»›i việc con thì bà buồn, bà lo, bà giáºn, bà tức, ăn không ngon, ngủ không được, trong và i ngà y bà nhúm bịnh.
Bà trẻ tuổi, mà lại mạnh mẽ nữa; thuở nay bà Ãt hay nhức đầu, nóng lạnh, sổ mÅ©i, má»i tay nhÆ° mấy bà có tiá»n khác. Hổm nay vì bà rầu rÄ© ná»—i con, ăn ngủ không được, thân thể bải oải, dún mình á»›n lạnh, ho khúc khắt Ãt tiếng rồi khạc ra có và i cục máu bằng ngón tay út vÆ°á»›ng theo Ä‘Ã m. Bà thấy váºy bà kinh tâm thất sắc, biết bịnh hiểm nghèo. Bà láºt Ä‘áºt hối thằng Ngá»™ xuống xóm dÆ°á»›i rÆ°á»›c thầy thuốc Kham lên coi mạch hốt thuốc cho bà uống.
Bà Kế hiá»n nhứt định lo dưỡng bịnh, không thèm lo việc chi khác nữa hết. Tuy bụng bà muốn nhÆ° váºy, song bà nằm má»™t mình, trà bà bắt nhá»› chuyện nầy, chuyện ná» hoà i, nhá»› thằng con ngá»— nghịch đã ló mòi hÆ° rồi, nhá»› chứng bịnh hiểm nghèo sợ không sống lâu được, mà há»… nhắm mắt rồi thì còn gì sá»± nghiệp, công phu lòn cúi, tráo trở, bà y mÆ°u, láºp kế gần 20 năm trÆ°á»ng, trong má»™t phút sẽ tan nhÆ° khói bay, sẽ tiêu nhÆ° bá»t nÆ°á»›c.
NgÆ°á»i ở trong cái địa vị của bà mà không lo sao được, mà mắc chứng bịnh thổ huyết há»… lo thì là m sao mà mạnh. Bà uống năm sáu thang thuốc, khạc không có ra huyết nữa, nhÆ°ng mà tâm thần má» mệt, nÆ°á»›c da mét xanh, thân thể gầy mòn, tay chÆ¡n rÅ© riệt. Bà ráng hết sức thì trong buồng xê ra ngoà i ván mà thôi, chá»› bà không dám tÃnh bÆ°á»›c ra khá»i cá»a.
Hôm trÆ°á»›c bà Há»™i đồng Thưởng cho phép con Ä‘i thăm mẹ chồng nó. Chừng cô Ba Mạnh vá», bà há»i thăm thằng rể ở bển là m việc gì, thấy vợ nó qua nó có mừng hay không. Tuy cô Ba Mạnh không quên lá»i mẹ chồng dặn, nhÆ°ng mà việc nhà , cô giấu ai chá»› có lẽ nà o dấu mẹ ruá»™t, huống chi duyên pháºn lỡ là ng, cô ấm ức khó ná»—i ôm ấp trong lòng được, bởi váºy cô ngồi khỉ khầm thuáºt chuyện chồng mắng nhiếc xô Ä‘uổi lại cho mẹ nghe.
Bà Há»™i đồng giáºn lắm, song bà không muốn lá»™ cái nét giáºn của bà cho con thấy, nên bà cắn răng ngồi là m thinh. Bà có ý trông coi nhÆ° chị sui có qua hoặc xin lá»—i cho con, hoặc xin Ä‘em dâu vá», thì bà sẽ nói phải quấy cho chị sui nghe. Bà trông đến tháng chạp mà không thấy sui hay là rể qua nói chuyện chi hết. Bà lấy là m phiá»n, nên bữa ná» bà tÃnh Ä‘i qua Mỹ Há»™i thăm chị sui coi tại sao mà bặt tin cho biết. Ông Há»™i đồng can rằng: “Bà đi đâu cho thất công. Khéo là m cho há» khinh dá»…. Äã biết mình có con gái, nên hÆ° gì mình gả má»™t lần mà thôi, dầu mắc rể hÆ°, mình cÅ©ng không lẽ bắt con lại mà gả chá»— khác. Mà thằng Tứ là đồ khốn nạn quá, nó hân hủi Ä‘uổi xô con Mạnh, tôi nghe nó qua Mỹ Tho mÆ°á»›n nhà ngủ ở vá»›i con ** nà o đó hÆ¡n má»™t tháng nay rồi, bây giá» bà còn qua năn nỉ cho nó vỠở vá»›i con mình hay sao? Không được. Äồ bất hiếu nhÆ° váºy, tôi nhất định không cho nó bÆ°á»›c chÆ¡n tá»›i nhà tôi, mà tôi cÅ©ng không cho con Mạnh qua bển nữa. Con tôi thì nó ở nhà tôi, có giá»i nói tiếng gì nữa thì tá»›i đây mà nóiâ€.
Bà Há»™i đồng cÆ°á»i mà đáp rằng: “Ông đừng có binh con mà nói nhÆ° váºy, chị sui chỉ nghe chỉ phiá»n. Con chỉ quấy, chá»› chỉ ở vá»›i mình có mÃch lòng chá»— nà o đâu. Huống chi con Mạnh đã có thai nghén rồi bây giá» mình bắt chặt bắt lá»ng, té ra mình muốn phân rẻ vợ chồng nó hay sao. Mình vô phÆ°á»›c gặp thằng rể hoang Ä‘Ã ng, thì để thủng thẳng coi nó là m sao, chá»› nếu mình nóng nảy quá thì cái lá»—i trở vá» mình. Äể tôi qua thăm chị sui thá» coi chỉ nói là m sao mà . Con của mình thì nó ở nhà mình đó, ai bắt Ä‘i đâu được mà ông sợâ€.
Bà Kế hiá»n Ä‘au nằm chèo queo ở nhà má»™t mình vá»›i hai đứa ở; Thượng Tứ Ä‘i biệt không thấy trở vá». Bà buồn việc nhà , bà muốn qua than thở vá»›i sui gia mà đi không được; bà trông cho thầy Ban biện Chà hoặc cô Ba Ngá»c đến thăm mà cÅ©ng không thấy đến.
Bà má»›i ăn má»™t chén cháo rồi nằm ngoà i ván mà nghỉ cho khoản khoát. Thình lình bà nghe có tiếng xe ngá»±a chạy vô sân. Bà biểu con Mang ra cá»a coi có khách nà o đó. Con Mang bÆ°á»›c ra rồi liá»n chạy vô thÆ°a rrằng: “ThÆ°a, có bà Há»™i đồng quaâ€.
Bà Kế hiá»n ráng ngồi dáºy mà bá»™ bà mệt lắm. Bà Há»™i đồng bÆ°á»›c vô trong, sui gia chà o há»i nhau. Bà Há»™i đồng vừa ngồi xong kế bà há»i rằng:
- Chị Ä‘au sao đó mà chị ốm dữ váºy?
- Hổm nay tôi bịnh dữ quá. Hôm con Tư ở bên nây nó trở vỠbển thì tôi có nói để và i bữa rồi tôi qua thăm anh chị. Té ra nó vỠrồi thì kế tôi xáng bịnh, đi đâu không được hết.
- Bất nhÆ¡n dữ hôn! Váºy mà ở bển có hay đâu. Chị rÆ°á»›c thầy nà o mà uống thuốc, thầy có nói Ä‘au chứng bịnh chi hay không?
Theo thói thÆ°á»ng, những ngÆ°á»i Ä‘au bịnh hiểm nghèo cÅ©ng nhÆ° những ngÆ°á»i Ä‘au bịnh kÃn, há» hay giấu giếm, không muốn nói chứng bịnh cho ngÆ°á»i ta biết. Bà Kế hiá»n cÅ©ng váºy, bà sợ nói thiệt rồi chị sui ở bển đồn ra, thiên hạ dị nghị, bởi váºy bà nói trá»› rằng:
- Tôi Ä‘au cÅ©ng không có chi lắm; nhức đầu, nóng lạnh, rồi bải hoải tay chÆ¡n, ăn ngủ không được, tại váºy mà ốm. Tôi uống thuốc của ông thầy Kham coi có mòi khá khá, mà sao cÅ©ng còn hÆ¡i mệt hoà i.
- Chị nằm xuống mà nghỉ. Äau mà ngồi là m chi.
- ThÆ°a được. Má»i chị uống nÆ°á»›c.
Bà Kế hiá»n biểu con Mang bắt vịt là m thịt đặng nấu cÆ¡m. Bà Há»™i đồng không cho, bà nói bà má»›i ăn cÆ¡m rồi Ä‘i đây, nên không đói. Hai sui gia nói chuyện vá»›i nhau má»™t hồi lâu, bà Há»™i đồng không thấy chà ng rể, bà má»›i há»i rằng:
- Thằng Ba nó đi đâu vắng?
- Nó đi hoà i có biết đâu mà nói.
Bà Kế hiá»n trả lá»i mà hÆ¡i bà mệt, sắc bà buồn lung lắm.
Bà Há»™i đồng thấy váºy, bà không dám há»i nữa và bà khuyên chị sui hãy nằm xuống mà nghỉ. Bà Kế hiá»n liệu sức ngồi ráng nữa không nổi, nên bà cáo lá»—i rồi kéo gối mà nằm. Vì con nó là m cho bà phiá»n não nhiá»u, nên bà nằm mà nÆ°á»›c mắt chảy ròng ròng. Bà Há»™i đồng biết chị sui Ä‘au Ä‘á»›n ná»—i con, nên bà day qua têm trầu mà ăn, để cho chị sui nghỉ.
Cách má»™t hồi, bà Kế hiá»n lấy khăn há»™t mè lau nÆ°á»›c mắt rồi nói rằng: “Tôi không dè tôi vô phÆ°á»›c đến Ä‘á»—i nầy! Tôi giấu ai chá»› giấu chị là m chi. Tôi sanh có má»™t chút con, tôi muốn cho nó được tá» tế vá»›i ngÆ°á»i ta. Hồi nó còn nhá», tôi lo cho nó ăn há»c, tốn hao bao nhiêu tôi không kể. Nó Ä‘i há»c thì tôi ở nhà lao tâm tiêu tứ, láºp thế kiếm tiá»n sắm ruá»™ng mà để cho con. Tè ra nó há»c, báng đồ nhi phế, không ra gì hết. Tôi nghÄ© thôi con há»c không được, thì cÆ°á»›i vợ cho nó, đặng nó có đôi bạn lo là m ăn vá»›i ngÆ°á»i ta. CÆ°á»›i vợ rồi, nó lại sanh chứng hoang Ä‘Ã ng cứ Ä‘i chÆ¡i hoà i, không lo việc chi hết mà lại hân hủi vợ nữa. Tôi mắc thằng con, thiệt tôi buồn rầu hết sức. Hổm nay tôi tÃnh để qua nói chuyện nhà cho anh chị nghe, mà rồi kế Ä‘au nên Ä‘i không được. Tôi biết tôi vô phÆ°á»›c mà anh chị cÅ©ng vô phÆ°á»›c lắm. Phải tôi dè nó nhÆ° váºy thì tôi có cÆ°á»›i vợ cho nó là m chi. Mà thôi, việc đã lỡ rồi, tôi xin anh chị thÆ°Æ¡ng, hỉ xả giùm cho nó. Không biết chừng tại tuổi hai đứa nó xung khắc nên má»›i sanh chuyện trắc trở nhÆ° váºy. Äể tôi uống thuốc Ãt ngà y tôi mạnh rồi tôi kiếm thầy giá»i mà coi tuổi lại coi. Tôi thấy há» nhÆ° váºy cÅ©ng hiếm, vợ chồng trắc trở, há» là m đám cÆ°á»›i, xây phòng lại rồi hòa thuáºn ăn ở vá»›i nhau nhÆ° thÆ°á»ng.
Bà Hội đồng thấy chị sui thiệt tình mà lại biết phải, bà không nỡ nói nặng nhẹ, nên bà suy nghĩ một hồi rồi đáp lại rằng:
- Chị Ä‘ai thì cứ lo uống thuốc cho mau mạnh. Chuyện sắp nhỠđể sau rồi sẽ tÃnh.
- Chị qua sao chị không dắt con Tư qua chơi?
- Nó cũng muốn đi qua thăm chị lắm, ngặc gì hôm trước thằng Tư cấm không cho nó qua bên nây nữa, nên nó không dám đi.
- Thằng quỉ đó nói báºy, hÆ¡i nà o mà giáºn nó.
- Thầy nó há»n nó lung lắm. á»”ng Ãt hay nói mà tánh ổng gắt. á»”ng nghe nó Ä‘uổi xô đánh chưởi con nhỠổng giáºn nên ổng cấm con nhá» không cho qua lại nữa.
- Tôi coi bộ con Tư nó còn thương thẳng lắm.
- Thì nó thương chớ sao, tại thẳng kỳ cục quá, chớ có phải tại nó đâu… À, chị có hay việc gì không?
- Việc gì?
- Con nhỠnó có nghén.
- Váºy hay sao?
- Ã, tại váºy đó, nên tôi không muốn cho nó Ä‘i xe Ä‘i cá»™, sợ dằn.
- Nếu nó có nghén thì nó phải tiếp dưỡng không nên đi xe.
- Nó dã dượi tối ngà y, chá»› phải nó mạnh mẽ nhÆ° hồi trÆ°á»›c, thì tôi biểu nó qua ở nuôi chị Ãt bữa.
- Thôi, tưởng là nó mạnh thì qua chÆ¡i, chá»› nó nhÆ° váºy thì qua là m chi.
Bà Há»™i đồng ở nói chuyện chÆ¡i tá»›i xế mát bà má»›i vá».
Chị sui vá» rồi, bà Kế hiá»n cà ng buồn hÆ¡n nữa. Lúc nói chuyện vá»›i chị sui, bà giấu, vì không nỡ khai hết cái tá»™i của con ra, chá»› từ bữa Thượng Tứ rầy vợ rồi cáºu bá» lên xe mà đi, thì cáºu Ä‘i biệt mất, không có léo vá» nhà nữa, bà Kế hiá»n Ä‘au mà cáºu không hay, mà bà giáºn, bà cÅ©ng không thèm sai ai Ä‘i kiếm.
Cáºu Thượng Tứ Ä‘i đâu dữ váºy?
Cáºu có Ä‘i đâu. Cáºu lên Mỹ Tho, cáºu ở Tam Hòa khách lầu mà chÆ¡i; cáºu có thèm Ä‘i đâu xa là m chi, mà cáºu không muốn vá» nhà chá»›.
Cáºu mê mẩn cô Hai Hẩu, nên Ä‘eo Ä‘uổi theo vợ chồng thầy thông Hà ng mà cáºy là m mai. Ban đầu thầy thông Hà ng nói rằng cô Hai Hẩu đã Ä‘Ã nh cáºu rồi, nhÆ°ng vì cáºu có vợ, nên cô không dám gần. Cáºu nói cáºu đã bá» vợ rồi, và cáºu cáºy thầy thông trao lá»i lại rằng, nếu cô Æ°ng cáºu thì cáºu thá» chắc cáºu sẽ là m cho cô được hạnh phÆ°á»›c trá»n Ä‘á»i. Cách Ãt bữa, thầy thông Ä‘Æ°a cho cáºu má»™t phong thÆ¡ mà nói rằng: “Bữa nay ở nhà tôi lên thăm cô Hai Hẩu và luôn dịp nói giùm chuyện cho cáºu. Cô có gởi má»™t cái thÆ¡ mà trả lá»i cho cáºu đây. ThÆ¡ nói chuyện gì không biết. Cáºu mở ra mà coi.
Thượng Tứ nghe nói cô Hai Hẩu gởi thÆ¡ thì cáºu mừng quá, láºt Ä‘áºt mở ra mà đá»c. ThÆ¡ nhÆ° vầy:
“Thầy Tư rất yêu dấu ơi!
“Em không dè pháºn hèn má»n vụng vá» nầy mà có phÆ°á»›c được thầy chiếu cố. Em rất cảm cái tình tri ngá»™ ấy, chẳng biết chi mà đá»n bồi, chỉ nguyện ôm khối tình mà chá» chừng nà o thầy thiếu ngÆ°á»i ná»™i trợ thì em sẽ xin vá»›i thầy cho em theo hầu hạ, đặng sá»›m dÆ°ng chén cÆ¡m, chiá»u rót tách nÆ°á»›c, cho phỉ tình kÃnh trá»ng bá»±c văn nhÆ¡nâ€.
Em thá» quyết dầu phải chỠđến bạc đầu em cÅ©ng ráng chá», song nếu thầy có lòng thÆ°Æ¡ng thì xin cho chút váºt má»n là m tin, đặng khi nhá»› nhau thì dở ra mà nhìn, cho nguôi bá»›t Ä‘oạn sầu phân cách. Và i hà ng sÆ¡ lược, cuối xin quân tá» dung tìnhâ€. H.H.
Thượng Tứ cầm bức thÆ¡ coi Ä‘i coi lại hai ba lần. Thầy thông Hà ng ngồi liếc mắt dòm cáºu thì thấy sắc diện cáºu tÆ°Æ¡i rói mà miệng lại chúm chÃm cÆ°á»i. Thầy biết cá đã nhấp mồi rồi, nên thầy há»i rằng: “ThÆ¡ nói sao đó cáºu?â€. Thượng Tứ liá»n trao cái thÆ¡ cho thầy thông coi. Thầy coi xong rồi thầy trả lại và cÆ°á»i nói rằng: “Tôi Ä‘oán hay hôn? Tôi thấy bá»™ thì tôi biết cô đã chịu rồi mà . Cáºu cám Æ¡n tôi hay không, há»?â€. Thượng Tứ gặt đầu lia lịa mà đáp rằng:
- Mang Æ¡n lắm. Chá»— ký tên mà viết 2 chữ H.H. là nghÄ©a gì váºy?
- Cáºu dốt quá! Hai chữ H đó là Hai Hẩu chá»› gì.
- À phải. Mà không biết thơ nầy chữ cổ viết hay là cổ mượn ai?
- Cổ biết chữ, có lẽ cổ viết, chá»› chuyện kÃn mà cổ mượn ai.
- Chữ con gái mà viết hay quá.
- Theo thÆ¡ đó thì cổ nói chừng nà o cáºu rảnh rang, không có vợ, thì cổ sẽ Æ°ng cáºu, dầu phải chỠđến già cổ cÅ©ng chá», song bây giá» cổ xin cáºu Ä‘Æ°a cho cổ má»™t và i váºt gì để là m ká»· niệm. Cổ nói nghe có tình quá. Váºy cáºu tÃnh sao đây?
Thượng Tứ ngồi suy nghĩ một hồi rồi nói rằng :
- Dầu cô Hai không có buá»™c nhÆ° váºy, tôi cÅ©ng không thể ở vá»›i vợ tôi được. Äồ kỳ quá, chịu không nổi. Äể thủng thẳng rồi tôi sẽ là m Ä‘Æ¡n đến Tòa mà xin phá hôn thú. Bây giá» cho cổ má»™t váºt gì để là m ká»· niệm, không biết mua giống gì mà cho đâyâ€.
Cáºu nói tá»›i đó rồi cáºu châu mà y mà suy nghÄ© nữa. Thầy thông Hà ng nói rằng :
- Mua giống gì thì cáºu liệu, tôi có biết đâu. NhÆ°ng mà cô Hai Hẩu là ngÆ°á»i đúng đắn, nếu muốn ká»· niệm thì phải mua đồ cho xứng đáng chá»› cho đồ báºy bạ cổ khinh dá»….
- Theo ý thầy, bây giá» phải mua váºt gì?
- Ká»· niệm cho Ä‘Ã n bà con gái thì phải mua đồ nữ trang, nhÆ° bông tai, hoặc cà rá, hoặc dây chuyá»n, hoặc vòng, mà thứ nà o cÅ©ng phải nháºn há»™t xoà n coi má»›i được… Cha chả! Mà là m nhÆ° váºy coi đúng, song phải tốn tá»›i năm bảy trăm.
- á»i! Có hại gì việc đó; tốn bao nhiêu cÅ©ng được mà . Thầy xin phép Ä‘i Sà i Gòn má»™t bữa vá»›i tôi đặng mua đồ chÆ¡i.
- Äược. Mà mua thứ há»™t xoà n đồ đó tôi không hiểu. Ở nhà tôi nó thạo lắm, để tôi mượn nó Ä‘i vá»›i mình.
- Nếu được váºy thì tốt lắm … Bữa nay thứ 5 rồi; thôi thầy xin phép trÆ°á»›c, sá»›m mÆ¡i mốt, nhằm thứ 7, mình Ä‘i.
Hẹn hò xong rồi, Thượng Tứ nghÄ© trong bóp phÆ¡i còn có 700 đồng bạc, sợ e mua đồ không đủ, nên cáºu tÃnh vá» nhà o bế mẹ mà xin tiá»n thêm.
Vì cáºu bá» nhà đi trót tháng, cáºu sợ mẹ giáºn mà không cho tiá»n, nên trở vá» cáºu êm ái lắm, xe vô sân cáºu không dám bóp kèn, lúc vô nhà cáºu Ä‘i già y không dám bÆ°á»›c mạnh. PhÃa trÆ°á»›c cá»a đóng bì bịt, cáºu phải Ä‘i vòng ra phÃa sau. Mà phÃa sau cÅ©ng vắng hoe, cáºu ngó quanh quất thấy có má»™t mình con Mang Ä‘Æ°Æ¡ng lui cui nấu cÆ¡m dÆ°á»›i nhà bếp, cáºu bèn bÆ°á»›c xuống há»i rằng: “Má tao Ä‘i đâu, Mang?†Con Mang đáp rằng :
- Bà không có nằm trên ván hay sao?
- Không.
- Nếu váºy thì chắc bà vô nằm trong buồng.
- Mới chừng nầy mà nằm trong buồng nỗi gì?
- Từ hôm cáºu Ä‘i đến nay, bà rầu bà đau, nên bà nằm trong buồng hoà i.
- Äau giống gì?
- Bà ho, rồi nhức đầu nóng lạnh.
Thượng Tứ nghe nói Ä‘au, mà cáºu không tá» dấu lo sợ chi hết, cáºu lại chúm chÃm cÆ°á»i rồi Ä‘i riết vô buồng mà kiếm mẹ. Cáºu khoát mùng thấy mẹ nằm chèo queo, cáºu há»i rằng : “Má Ä‘au sao đó má?â€.
Bà Kế hiá»n mở mắt thấy con, bà ráng chống tay ngồi dáºy mà nói rằng :
- Mầy Ä‘i đâu sao không Ä‘i luôn Ä‘i, còn trở vá» là m gì? Mầy tÃnh vá» mà chá»c cho tao giáºn, đặng tao chết cho mau phải hôn?
- Äi chÆ¡i mà .
- Thì Ä‘i chÆ¡i, chá»› ai nói mầy Ä‘i đâu. Thôi, tao không biết mẹ con gì nữa. Äi đâu thì Ä‘i cho khuất con mắt tao, chết bá» chết bụi gì thì chết phứt cho rồi. Äồ khốn nạn lắm!
- Giống gì mà khốn nạn!
Thượng Tứ tÃnh vá» xin tiá»n, chẳng dè má»›i đút đầu vô nhà thì bị mẹ rầy rà . Cáºu đã nghe con Mang nói tại cáºu Ä‘i nên bà rầu bà đau, mà cáºu không thèm để ý đến câu nói ấy; cáºu cứ nghÄ© trong trà rằng mẹ ể mình nên mẹ quạu, không biết là m sao mà xin bây giá».
Cáºu bá» ra ngoà i trÆ°á»›c, Ä‘i ngang qua bà n thá» cha, cáºu không thèm ngó; cáºu Ä‘i tá»›i hà ng ba rồi chấp tay sau Ä‘Ãt qua lại lại qua mà suy nghÄ© : còn có 700 đồng bạc, nếu mua đồ hết rồi lấy gì mà xà i? Mà bây giá» mẹ Ä‘Æ°Æ¡ng giáºn, là m sao mà xin tiá»n cho được? Cáºu Ä‘i má»™t hồi rồi cáºu trở vô nhà trong; cáºu thấy mẹ đã ra nằm trên ván, cáºu lại ngồi má»™t bên mà há»i rằng :
- Má Ä‘au sao đó váºy má?
- Tao Ä‘au sao mặc kệ tao; mầy há»i là m gì? Mầy có kể đến ai đâu mà mầy há»i?
- Má giáºn thiệt hay sao?
- Tao thù, tao oán mầy, chá»› không phải giáºn mà thôi đâu!
- Mẹ mà thù oán con cái gì!
- Tao đẻ mầy đó là đẻ yêu, đẻ quỉ, chá»› không phải là đẻ con. Bởi yêu quỉ nên má»›i theo mà báo Ä‘á»i tao nhÆ° váºy đó.
- Mà chưởi rủa hay là má đánh tôi tá»± ý má. Má là m cho đã nÆ° giáºn của má Ä‘i. Má muốn là m sao tôi cÅ©ng chịu hết thảy.
- Khéo nói liá»u mạng.
- Thiệt chá»› liá»u mạng.
Bà Ká» hiá»n day qua chá»— khác, không thèm nói nữa. Thượng Tứ thấy mẹ đã dịu rồi, cáºu tÃnh để thủng thẳng rồi sẽ òn ỹ, nên cáºu thay đồ mát rồi Ä‘i ra vÆ°á»n mà chÆ¡i. Äến tối cáºu theo dã lã, kiếm chuyện mà nói vá»›i mẹ. Tình mẹ con Ä‘Æ°Æ¡ng hồi giáºn thì nói cho hung, chá»› không thế nà o mà dứt được, bởi váºy bà êm lần lần, tÃnh thừa lúc con biết lá»—i mà khuyên dá»— nó.
Thượng Tứ nhÆ¡n dịp ấy má»›i xin tiá»n, cáºu xin mẹ Ä‘Æ°a số bạc trÆ°á»›c cho cáºu, rồi ra giêng mẹ góp lúa ruá»™ng hÆ°Æ¡ng há»a mà lấy lại. Bà Kế hiá»n nghe nói tá»›i bạc tiá»n ruá»™ng đất thì bà phát giáºn lên lại, nên bà há»i rằng: “Tè ra mầy vỠđây là vá» khảo tiá»n hay sao? Äồ khốn nạn! Má»™t đồng xu cÅ©ng không được, đừng có mong xin tiá»n tao nữa. Thà là của nầy tao để cho chó ănâ€.
ThÆ°Æ¡ng Tứ xin tiá»n không được, nên cáºu ngủ má»™t đêm rồi sáng bữa sau cáºu trở lên Mỹ Tho.
Äến thứ bảy, cáºu rÆ°á»›c vợ chồng thầy thông Hà ng Ä‘i Sà i Gòn. Cô thông bà y mua má»™t miếng má» Ä‘ai dông vá»›i má»™t chiếc cà rá nháºn há»™t xoà n, hai món giá năm trăm rưỡi. Chiá»u trở vá» Mỹ Tho, cáºu trao đồ ấy cho cô thông và viết má»™t cái thÆ¡ rồi cáºy cô Ä‘em Ä‘Æ°a giùm cho cô Hai Hẩu, cô thông Ä‘i má»™t hồi rồi trở vá» nói rằng cô Hai Hẩu được thÆ¡ và đồ ká»· niệm thì cô mừng lắm, cô lại có gởi má»™t cái khăn mu soa lụa của cô thêu để cho cáºu là m tin. Thượng Tứ lấy khăn dở ra coi rồi cáºu xếp bá» túi, bá»™ trân trá»ng hân hoan vô cùng.
Äêm đó Thượng Tứ than vá»›i thầy thông rằng cáºu hết tiá»n, không biết là m sao cho có và i ngà n đồng bạc mà xà i. Thầy thông nói rằng bây giá» cáºu có tÆ° tình vá»›i cô Hai Hẩu, không lẽ đến ông Giáo Chuá»™t mà vay nữa, váºy để thầy kiếm Chà -và mà vay giùm cho cáºu. Thầy thông là ngÆ°á»i lo lắng giá»i, bởi váºy thầy lo trong và i ngà y, xin giùm sao lục chúc ngôn, địa bá»™, rồi ThÆ°Æ¡ng Tứ Ä‘em thế cho Chà mà lấy hai ngà n đồng bạc dá»… nhÆ° chÆ¡i. Thượng Tứ có tiá»n rồi, cáºu có cần gì mà vá» nhà nữa, bở váºy mẹ rầu, mẹ Ä‘au, thì mẹ chịu, cáºu xà i, cáºu chÆ¡i, thì cáºu vui!
|
10-10-2011, 01:52 AM
|
|
Trùm Chôm Chỉa 4vn Äệ Nhất Soái Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Australia
Bà i gởi: 1,895
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 7 giá»
Thanks: 891
Thanked 35,188 Times in 1,058 Posts
|
|
Con Nhà già u
Tác giả: Hồ Biểu Chánh
Hồi 8:
Nguồn: Google
Xin để vợ phải trÆ°ng đủ bằng cá»› nhÆ° luáºt định, thì tòa má»›i lên án mà hủy hôn thú. Theo nhÆ° lá»i của thầy thông Hà ng cắt nghÄ©a luáºt Há»™ thuá»™c vá» ngÆ°á»i Annam ban hà nh năm 1883, thì tòa cho để vợ là khi nà o ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà có phạm má»™t lá»—i trong mấy lá»—i nầy:
1) Lấy trai chồng bắt được có đủ bằng cá»›; 2) Bá» nhà chồng mà trốn; 3) Äánh Ä‘áºp cha mẹ chồng hoặc các ngÆ°á»i trưởng thượng khác bên chồng; 4) Phạm tá»™i bị tòa hình kếu án là m mất danh giá.
Và nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà không có phạm má»™t lá»—i nà o trong mấy lá»—i ấy, mà chồng cÅ©ng muốn xin để(#1), thì Ãt nữa phải kiếm bằng cá»› chỉ rõ rà ng vợ mình hoặc bất kỉnh vá»›i công cô, hoặc hay ngồi lê đôi mách, hoặc có tánh gian giảo trá»™m cắp, hoặc ghen tÆ°Æ¡ng là m náo Ä‘á»™ng trong gia đình, hoặc có táºt bịnh không thể sanh con nối dòng cho chồng được. Mà phải nhá»› há»… vợ chồng hồi má»›i cÆ°á»›i nghèo nà n, bây giá» trở nên già u có, hoặc ngÆ°á»i vợ đã có chịu tang cho cha mẹ ông bà bên chồng 3 năm, hoặc ngÆ°á»i vợ không còn cha mẹ bà con mà trở vá» nÆ°Æ¡ng dá»±a được, thì Tòa không chịu cho để bá».
Thượng Tứ suy xét ra thì vợ mình không có phạm má»™t cái lá»—i nhá» nà o trong mấy cái lá»—i của thầy thông Hà ng kể đó. Bây giá» phải là m sao? Thầy thông Hà ng nói và nhÆ° vợ chồng đồng tình dắt nhau đến Tòa xin để thì được, song là m nhÆ° váºy là khi nà o cÆ°á»›i vỠăn ở cho được Ãt nữa là 2 năm sắp lên, và ngÆ°á»i chồng phải trên 25 tuổi, còn ngÆ°á»i vợ phải tròn 21 tuổi thì má»›i được. Là m thế nầy cÅ©ng không được nữa, bởi vì vợ chồng cáºu má»›i cÆ°á»›i có mấy tháng, chồng má»›i có 19 tuổi, vợ má»›i có 18 tuổi mà thôi.
Thượng Tứ còn Ä‘Æ°Æ¡ng lo liệu vá» sá»± để vợ, thì ngà y Tết đã gần tá»›i, Ä‘Æ°á»ng nà o thiên hạ Ä‘i chợ cÅ©ng dáºp dá»u, nhà nà o ngÆ°á»i ta cÅ©ng dá»n dẹp loa ăn Tết. Những bạn chÆ¡i bá»i có lẽ há» cÅ©ng nghỉ để sá»a soạn ăn Tết, nên mấy khách sạn tá»u lầu coi vắng hoe. Thượng Tứ buồn, nên sá»›m má»›i ba mÆ°Æ¡i Tết, cáºu trở vá» nhà .
Bà Kế hiá»n hổm nay không thổ huyết nữa, nhÆ°ng mà ăn chÆ°a biết ngon, nằm không muốn ngủ, nên hình dạng ốm nhách, nÆ°á»›c da mét xanh.
Bữa 30 Tết, thầy Ban biện Chà lên coi biểu tá Ä‘iá»n tá thổ quét tÆ°á»›c nhà cá»a, chùi lau bà n thá». Thượnng Tứ vá» thấy trong nhà lăng xăng thì cÆ°á»i mà nói rằng: “Anh Hai, ảnh là m coi được quá! Tôi nói tôi vỠđặng coi dá»n nhà ăn Tết, té ra ảnh là m trÆ°á»›c tôi chá»›!â€. Cáºu mÆ¡n trá»›n vá»›i anh rồi Ä‘i thẳng vô nhà trong mà há»i mẹ rằng: “Má có Ä‘i chợ Tết hay không má? Hồng, cam năm nay nhiá»u quá. DÆ°a hấu cÅ©ng nhiá»u nữa, mà tôi nghe nói há» bán mắc hÆ¡n má»i nămâ€. Bà Kế hiá»n nghÄ© con vô tình vô nghÄ©a, mình Ä‘au nó không ở nhà mà nuôi, Ä‘i đã thèm rồi vá» nó cÅ©ng không thèm há»i thăm coi mình mạnh hay chÆ°a, bởi váºy bà giáºn bà không thèm nói Ä‘i nói lại má»™t tiếng chi hết.
Thượng Tứ thay đồ mát xong rồi trở ra ngoà i trÆ°á»›c ngồi nói chuyện vá»›i anh. Thầy Ban biện Chà thấy nhà dá»n dẹp đã gần rồi, mà lại có em vá» nữa, nên thầy Ä‘á»™i nón tÃnh Ä‘i vá», để chiá»u rồi sẽ lên cúng rÆ°á»›c ông bà . Thượng Tứ Ä‘i theo anh ra cá»a rồi há»i anh rằng:
- Anh Hai, lúc nầy anh khá hay không, anh?
- Là m giống gì mà khá?
- Tôi nghe nói anh có mắc nợ phải hôn?
- Em há»i chi váºy?
- Há»i cho biết váºy mà .
- Có mắc chút đỉnh, chá»› sao cho khá»i được.
- Anh mắc nợ anh là m sao anh trả?
- Thì thủng thẳng lần hồi trả cho ngÆ°á»i ta chá»› biết là m sao?
- Anh muốn có tiá»n trả nợ hôn?
- Là m sao mà muốn được?
- Tôi muốn hai anh em mình nói vá»›i má mùa nầy phải để cho anh em mình góp huê lợi hÆ°Æ¡ng há»a và phần thá»±c luôn hết thảy. Má đã có phần dưỡng lão rồi, còn hưởng huê lợi tá»›i phần thá»±c của mình là nghÄ©a gì.
- Thì em nói với dì đi.
- Tôi nói mấy lần má cứ rầy tôi hoà i. Äâu bây giá» anh nói thá» coi.
Thầy Ban biện đứng suy nghÄ© má»™t hồi rồi nói rằng: “Thôi, để mai có con Ba nó vá» rồi em xúi nó nóiâ€. Thượng Tứ gặt đầu đáp rằng: “Ờ được, để mai chị Ba vá» mừng tuổi, tôi sẽ xúi chỉ nói. Miá»…n là chỉ khởi đầu, rồi tôi tiếp choâ€.
Thiệt quả sá»›m má»›i mùng má»™t Tết có cô Ba Trần Thị Nga vá»›i chồng là HÆ°Æ¡ng chủ Hà Trung Háºu ở dÆ°á»›i Chợ Gạo lên mừng tuổi. Hai vợ chồng ghé nhà thầy Ban biện Chà trÆ°á»›c. Thầy Ban biện Ä‘em mấy lá»i của Thượng Tứ nói hôm qua mà thuáºt lại cho em gái nghe. Cô Ba Ngá»c nói rằng: “Dầu nó không xúi tôi cÅ©ng nói. Không phải tôi ham ăn, ngặt vì chuyện ức quá, nhịn là m sao cho được. Anh nghÄ© đó mà coi, cha mẹ mình là m đổ mồ hôi xót con mắt má»›i có sá»± nghiệp đó. Bây giá» anh em mình không được hưởng, để cho ngÆ°á»i dÆ°ng há» già nh hỠăn hết nhÆ° váºy, mình nÃn được hay sao? Cái ngÆ°á»i mà bà y mÆ°u thiết kế đặng giá»±t gia tà i của ngÆ°á»i ta nhÆ° váºy, ông trá»i nà o mà cho hưởng lâu dà i. Váºy chá»› anh không có nghe chuyện bà Cả nà o ở dÆ°á»›i Gò Công đó, bả cÅ©ng Ä‘oạt hết gia tà i của con cháu bên chồng mà để cho con rể bả, tè ra ông trá»i có con mắt, thằng rể bả ăn được có Ãt năm rồi Ä‘au há»ng cụt lưỡi mà chết, ăn không được, bá» ruá»™ng đất lại cho thiên hạ hưởng, mà lại còn mang tiếng xấu vá»›i Ä‘á»i nữa đó saoâ€.
HÆ°Æ¡ng chủ Háºu nghe vợ nói nhÆ° váºy thì can rằng: “à cha đã định nhÆ° váºy, thì mình phải vÆ°ng, chá»› nói là m chi cho mÃch lòng. Ở Ä‘á»i nhÆ¡n nghÄ©a má»›i quÃ, chá»› bạc tiá»n ruá»™ng đất mà quà gì. Äã biết mình ức nên mình phải nói, nhÆ°ng mà nói ra thì chi cho khá»i Ä‘á»™ng tá»›i vong hồn của cha. Thôi, nÃn thinh để là m ra lá»›p khác mà ăn tốt hÆ¡n.
Cô Ba Ngá»c cÆ°á»i gằn rồi đáp rằng: “Mình là m Pháºt được thì mình là m, chá»› tôi còn vÆ°á»›ng hồng trần, tôi từ bi không đượcâ€.
Nói chuyện chÆ¡i má»™t lát rồi vợ chồng Ban biện Chà vá»›i vợ chồng HÆ°Æ¡ng chủ Háºu dắt nhau lên nhà thá» mà mừng tuổi ông bà . Äến Xuân nhá»±t bà Kế hiá»n cÅ©ng phải ráng rá» mặt gỡ đầu thay quần đổi áo, nhÆ°ng mà đạo nhà không yên, nên bà chẳng có chút chi vui vẻ.
Mừng tuổi ông bà xong rồi, cô Ba Ngá»c há»i bà Kế hiá»n rằng:
- Äá»™ nầy sao co dì ốm dữ váºy dì?
- Dì đau gần 2 tháng nay không ốm sao được.
- Dì đau sao đó?
- Bị cái thằng tiểu quá»· trong nhà nó là m cho dì buồn rầu, nên má»›i mang bịnh. CÆ°á»›i vợ chá»— tá» tế cho nó, nó lại là m phách, nó đánh ngÆ°á»i ta rồi bá» trở vá» bến nây. NgÆ°á»i ta theo qua, nó lại xô Ä‘uổi ngÆ°á»i ta nữa. XÆ°a rà y nó lên ăn dầm nằm dá» mấy nhà ngủ trên Mỹ Tho đặng theo ** theo Ä‘iếm; nó má»›i trồi vá» hồi hôm qua đó Ä‘a. Dì nghÄ© thiệt ổng vô phÆ°á»›c lắm, nên vừa má»›i nhắm mắt là con đã hÆ° rồi!
- Nếu váºy thì Tết nầy con TÆ° không có vá» bên nầy.
- Nó đã đánh đuổi con nỠrồi nó có thèm qua bển nữa đâu mà con nỠdám qua. Xưa rà y dì mắc có bịnh, dì cũng không đi qua bển được mà nói phải trái.
- Thằng TÆ° nó còn khá» dại, ham chÆ¡i bá»i, dì ở trong nhà dì phải dạy nó, chá»› dì nói tại cha tôi vô phÆ°á»›c, rồi dì bá» phế cho nó hÆ° sao được.
- Nó có đếm xỉa gì đến ai đâu mà răn dạy. Dì nói nó gạt ngang luôn luôn. Thôi, dì lo thân dì; dì không kể con cái gì nữa hết. Äồ khốn nạn, nó muốn xách bị thây kệ nó.
- Không biết chừng tại nó không Æ°ng con bác Há»™i đồng Thưởng, mà dì ép nó, nên bây giá» vợ chồng nó má»›i trắc trở. Dì phải tÃnh là m sao, chá»› dì giáºn lẩy dì nói váºy sao được. Nó ở vá»›i dì mà dì không dạy dá»— ká»m chế, dì để nó hÆ°, thì dì có lá»—i vá»›i cha nhiá»u lắm.
Bà Kế hiá»n đã buồn rồi, mà bà nghe mấy tiếng gay gắt của con ghẻ nhÆ° váºy, thì bà lại cà ng buồn hÆ¡n nữa, nên bà ngồi lặng thinh.
Cô Ba Ngá»c bÆ°á»›c lại têm trầu mà ăn và nói rằng: “Bữa nay có anh em tôi vỠđủ mặt, váºy xin phép dì để cho tôi nói chuyện nhà má»™t chút; cha mất mà cha đã có chia ruá»™ng đất cho các con, đứa nà o có phần đứa nấy. Dì thì cÅ©ng có phần dưỡng lão nhÆ° mấy anh em tôi. Nay lúa há» gặt gần rồi, váºy xin dì soạn tá» tá coi phần của ai thì giao cho nấy đặng có góp lúa ruá»™ng, kẻo tá Ä‘iá»n há» là m hao há»›t hếtâ€.
Bà Kế hiá»n châu mà y ngẫm nghÄ© má»™t lát rồi bà đáp rằng:
- Theo tá» chúc ngôn tÆ°Æ¡ng phân, thì dì ăn huê lợi hết thảy ruá»™ng đất cho tá»›i chừng nà o dì chết, các con má»›i hưởng được. Chúc ngôn nhÆ° váºy, mà con Ba biểu giao tá» tá, giao là m sao được.
- Của là của cha mẹ tôi là m ra. Lúc cha tôi Æ°Æ¡n yếu dì òn ỹ âm mÆ°u đặng cha tôi là m chú ngôn nhÆ° váºy. Bây giá» thiệt dì nhứt định Ä‘oạt hết gia tà i của cha mẹ tôi mà ăn má»™t mình hay sao?
- Tại ý ổng định nhÆ° váºy, chá»› dì muốn sao được. Sao hồi ổng láºp tÆ°Æ¡ng phân, con Ba không biểu ổng sá»a lại, để ký tên đủ hết, rồi bây giá» nói cái gì?
- Hứ! Dì nói xốc há»ng tôi là m chi! Tại tôi thÆ°Æ¡ng cha tôi lắm nên má»›i ký tên, chá»› không phải tôi dại đâu. Xin dì hãy suy nghÄ© lại: của cha mẹ ngÆ°á»i ta là m đổ mồ hôi xót con mắt, mà ngÆ°á»i ta không được hưởng; còn mình là ngÆ°á»i dÆ°ng không có công lao chi hết, mà mình âm mÆ°u Ä‘oạt hết mà ăn, thì ăn sao cho bá»n. Tôi đã có thấy nhiá»u cái gÆ°Æ¡ng rồi, ăn không được đâu dì.
- Bây giỠcon Ba nó rủa tôi chớ.
- Không phải rủa. Tôi nói chuyện cho dì nghe váºy, chá»› ai mà dám rủa dì. Dì cÅ©ng biết tôi không phải nghèo cá»±c gì nên vỠđây mà đòi gia tà i. Tôi nói là vì việc chung, vì lẽ ngay. Dì nghÄ© đó mà coi, anh Hai tôi là trưởng nam, mà dì âm mÆ°u là m cho phần ăn của ảnh thua phần của thằng TÆ°, cái nhà thỠảnh không được ở. Dì là m nhÆ° váºy không ức ảnh hay sao? Äã váºy mà dì không cho ảnh lãnh huê lợi phần ăn của ảnh nữa, thì ảnh lấy chi mà trả nợ trả nần cho ngÆ°á»i ta. Dì phải xét lại, không nên ở ác quá nhÆ° váºy.
Bà Kế hiá»n ngồi lặng thinh.
Thượng Tứ nãy giá» ngồi nghe chá»› không nói chi hết. Chừng thấy mẹ dịu rồi cáºu má»›i xen vô mà nói rằng: “Chị Ba nói đó phải lắm. Và nhÆ° má có gắt gao, má không cho huê lợi phần thá»±c, thì má cÅ©ng phải cho ăn huê lợi hÆ°Æ¡ng há»a, chá»› má già nh hết sao được. Má ôm tá»›i huê lợi hÆ°Æ¡ng há»a nữa thì anh Hai lấy gì mà cúng quảy ông bà ?â€.
Bà Kế hiá»n trợn mắt ngó Thượng Tứ mà mắng rằng: “Thứ đồ hÆ° cÅ©ng xen vô nói chót chét. Khôn dữ à ! Tao cho, để tao cho thằng Hai ăn huê lợi hÆ°Æ¡ng há»a. Tao cho má»™t mình nó mà thôi, chá»› tao không cho mầy đâu mà nói chá»™n rá»™n. Giao huê lợi hÆ°Æ¡ng há»a cho mầy đặng mầy cúng mấy con ** mấy thằng Ä‘iếm, chá»› mầy cúng aiâ€.
Thượng Tứ quạu mặt đáp rằng:
- Má không giao cho tôi sao được.
- Ừ, tao không giao, mầy có giá»i thì Ä‘i kiện tao Ä‘i.
- Kỳ xưa má hứa má giao, bây giỠmá chối hay sao?
- Tưởng mầy tỠtế kìa, chớ mầy theo đà ng điếm bây giỠmột hột lúa tao cũng không cho.
Thượng Tứ rùn vai đứng dáºy bá» Ä‘i ra phÃa trÆ°á»›c. Cô Ba Ngá»c bèn tiếp mà nói vá»›i vá»›i mẹ ghẻ rằng:
- Tôi có cần gì xin huê lợi hÆ°Æ¡ng há»a cho anh Hai tôi đâu, bởi vì huê lợi ấy tá»± nhiên dì phải giao, chá»› không lẽ dì già nh mà giá»— mẹ tôi được. Tôi nói nãy giỠđó là nói huê lợi vá» phần thá»±c kia.
- Tôi muốn cho ai ăn phần nà o tôi cho, bằng tôi không muốn thì thôi, không ai ép tôi được. Ai có nói ức thì lên Tòa mà kiện.
- Dì đừng có thách đố mà . Nếu đi kiện ra giữa Tòa, tôi nói dì cà ng thêm xấu hổ, chớ tốt gì đó mà muốn cho tôi kiện.
- Tôi xấu thì hỠcũng không tốt gì.
- HỠlà ai?
- Biết đâu.
Thầy Ban biện Chà vá»›i HÆ°Æ¡ng chủ Háºu thấy cô Ba Ngá»c muốn nói há»—n, sợ ngồi nói dần lân rồi sanh rầy, nên ra dấu cô vá». Thượng Tứ thay đồ rồi lấy xe chạy theo xuống nhà thầy Ban biện. Mấy anh em ngồi nói chuyện vá»›i nhau om sòm, mà chẳng nghe chuyện gì khác hÆ¡n là chuyện gia tà i. Thượng Tứ nói rằng: “Tôi cÅ©ng biết má tôi thâu huê lợi thì có Ãch cho tôi, bởi vì thâu mà tÃch trữ đó, thì ngà y sau tôi hưởng, chá»› ai mà vô đó. NhÆ°ng mà tôi không tham báºy nhÆ° váºy. Ruá»™ng đất là ruá»™ng đất của cha, ba anh em mình là con hết thảy, thì phải hưởng đồng vá»›i nhau, có lẽ nà o tôi già nh giá»±t mà ăn tá»›i phần của anh Hai và của chị Ba nữa. Tôi có nói vá»›i má tôi hoà i, tôi biểu cho ăn hết thảy Ä‘i. Tại bụng má tôi tham quá nên má»›i dục dặc đó. Hồi cÆ°á»›i vợ cho tôi cÅ©ng váºy Ä‘a. Thấy ngÆ°á»i ta già u, nên muốn Ä‘em nhét tôi vô đó đặng ăn của. Là m chi váºy không biết. Phải thì thôi, chá»› già u nghèo là nghÄ©a gìâ€.
Cô Ba Ngá»c nghe em nói hà nh mẹ, nhÆ°ng mà câu nói nà o cÅ©ng có ý nghÄ©a, bởi váºy cô khuyên rằng: “Chuyện gì em cãi vá»›i dì thì em cãi chá»› còn việc vợ chồng thì chị khuyên em đừng có cãi bởi vì chị biết hai vợ chồng bác há»™i đồng hiá»n đức lắm, mà tánh nết con TÆ° cÅ©ng dá»… thÆ°Æ¡ng nữa. Em có vợ nhÆ° váºy, thì là có phÆ°á»›c lắm rồi, em không nên tháo trúcâ€.
Thượng Tứ lắc đầu đáp rằng:
- Không có được chị Ba à . Tôi biết vợ tôi thương tôi lắm, nhưng mà tôi thương nó không vô.
- Tại sao váºy?
- Tại không phải duyên nợ, hay là tại sao không biết.
- Sao em biết không phải duyên nợ? Em đừng có nói nhÆ° váºy. Thôi sẵn đây em chạy xe qua mừng tuổi cha mẹ vợ em Ä‘i.
- Ai Ä‘i đâu váºy cho được. Mắc cỡ lắm nà . Tôi Ä‘uổi nó rồi, bây giá» còn lết qua thì coi sao được. Tôi tÃnh để ăn Tết rồi, tôi cáºy ngÆ°á»i ta nói vá»›i nó vô Ä‘Æ¡n xin Tòa phá hôn thú cho rồi. Tôi muốn cho nó vô Ä‘Æ¡n dá»… hÆ¡n, chá»› tôi vô Ä‘Æ¡n sợ Tòa bắt bẻ khó lắm.
- È! Äừng có nói báºy nà . Giống gì mà phá hôn thú!
- Thì vợ chồng không hòa thuáºn, tốt hÆ¡n là phá hôn thú phứt cho rồi, đặng nó lấy chồng khác, tôi cÆ°á»›i vợ khác mà là m ăn chá»› sao.
- Em đừng có nói nhÆ° váºy. Vợ chồng còn nhá», sao khá»i cắn đắn chút đỉnh. Nếu má»—i ngÆ°á»i há»… rầy lá»™n vá»›i vợ Ä‘á»u xin để hết thảy, thì chị tưởng chẳng còn cặp vợ chồng nà o hết.
- Chị không hiểu chuyện của tôi, để sau rồi chị sẽ biết.
- Chị không cần hiểu chuyện của em là m gì. Chị muốn vợ chồng em thuáºn hòa vá»›i nhau mà ở Ä‘á»i thì tốt hÆ¡n.
- Tôi coi thế không được.
Thầy Ban biện vá»›i HÆ°Æ¡ng chủ cÅ©ng tiếp vá»›i cô Ba Ngá»c mà khuyên Thượng Tứ phải Ä‘i mừng tuổi bên vợ, Thượng Tứ nhứt định không chịu Ä‘i, cứ ở đó ăn uống, nói chuyện chÆ¡i hoà i. Äến xế vợ chồng HÆ°Æ¡ng chủ Háºu từ mà vá». Thượng Tứ không cho Ä‘i xe ngá»±a, theo ép phải lên xe hÆ¡i cho cáºu Ä‘Æ°a vá» Chợ Gạo.
Chú thÃch: (1-) Ly dị
|
10-10-2011, 01:53 AM
|
|
Trùm Chôm Chỉa 4vn Äệ Nhất Soái Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Australia
Bà i gởi: 1,895
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 7 giá»
Thanks: 891
Thanked 35,188 Times in 1,058 Posts
|
|
Con Nhà già u
Tác giả: Hồ Biểu Chánh
Hồi 9:
Nguồn: Google
Ä‚n Tết rồi, Thượng Tứ cÅ©ng lẩn quẩn trên chợ Mỹ Tho, chá»› không chịu vá» bên vợ, không chịu ở nhà , mà cÅ©ng không muốn Ä‘i chÆ¡i đến xứ nà o khác. Chẳng phải Mỹ Tho có thắng cảnh hay là có cuá»™c vui gì đến ná»—i cáºu mê mết không thể ná»›i chÆ°n ra khá»i được. Cáºu đến Mỹ Tho là tại Mỹ Tho có cô Hai Hẩu, cÅ©ng nhÆ° cây kim địa bà n cứ xây (xoay) vá» hÆ°á»›ng bắc là tại tánh chất cục đá nam châm gắn nÆ¡i đầu cây kim phải ngó hÆ°á»›ng bắc mà thôi. Và nhÆ° trong lúc nầy mà ông Giáo Chuá»™t dá»i nhà xuống ở Mỹ Há»™i, thì có lẽ cáºu trở vá» Mỹ Há»™i chá»› không lên Mỹ Tho là m gì.
Má»™t buổu chiá»u, Thượng Tứ chạy xe Ä‘i chÆ¡i má»™t vòng ngang nhà cô Hai Hẩu, rồi cáºu trở vá» nhà hà ng ngồi uống rượu cầm chừng mà chá» thầy thông Hà ng. Có má»™t đứa nhỠôm nhá»±t trình Ä‘i bán, nó ghé lại bà n cáºu ngồi mà má»i: “Mua nhá»±t trình, thầy. Nhá»±t trình bữa nay hay lắm!â€. Cáºu vì cái tiếng “thầy†nên móc túi quăng ra má»™t cắc bạc mà lấy má»™t tá» nhá»±t trình. Cáºu mở nhá»±t trình ra, láºt qua láºt lại, thấy có hai chữ lá»›n “Hỉ tÃnâ€, cáºu bèn Ä‘á»c nhÆ° vầy:
“Bổn báo lấy là m vui mừng mà nghe tin M. Ngô Thừa Kế, phó lục sá»± Tòa sÆ¡ Sà i Gòn là anh em bạn há»c của bổn báo Tổng lý, ngà y 25 tháng giêng nầy sẽ là m lá»… giao duyên cùng cô TrÆ°Æ¡ng Thị Hẩu, là ái nữ của ông TrÆ°Æ¡ng Văn Chuá»™t, cá»±u giáo sÆ° ở Mỹ Tho.
Bổn báo cầu chúc cho Ngô-TrÆ°Æ¡ng hai há» sắc cầm hảo hiệp, nối tóc trăm nămâ€.
Thượng Tứ Ä‘á»c bà i ấy rồi thì mặt mà y tái lét, cặp mắt chóa lòa, mồ hôi dầm dá», tay chÆ¡n bủn rủn. Cáºu ngồi không được nên buông tá» nhá»±t trình trên bà n mà đứng dáºy, đụng bà n ngã ly rượu, ly bể, rượu chảy Æ°á»›t gạch. Thằng bồi láºt Ä‘áºt chạy lại, má»™t tay lấy tá» nhá»±t trình, má»™t tay lượm miểng ly bể. Thượng Tứ châu mà y, chống nạnh đứng mà ngó.
Thầy thông Hà ng ở ngoà i bÆ°á»›c vô, miệng cÆ°á»i ngá»n ngoản, vá»— vai Thượng Tứ mà há»i rằng: “Giáºn ai mà đổ rượu Ä‘áºp ly đó?†Thượng Tứ xụ mặt, bÆ°á»›c lại giá»±t tá» nhá»± trình trên tay thằng bồi và đưa cho thầy thông Hằng và chỉ bà i “Hỉ tÃn†mà nói rằng: “Thầy Ä‘á»c thì biết cái gì váºy há»?â€.
Thầy thông Hằng đứng Ä‘á»c dứt bà i rồi thầy kéo ghế mà ngồi, tay xếp tá» nhá»±t trình lại rất kỹ lưỡng, miệng thầy nói chẩm rãi rằng: “Cái gì mà kỳ váºy kìa! Cổ đã hứa vá»›i cáºu chắc chắn quá, mà sao bây giá» lại lấy chồng. Bụng Ä‘Ã n bà con gái thiệt khó do!â€.
Thượng Tứ châu mà y xụ mặt, Ä‘i qua Ä‘i lại, già y khua cồm cá»™p trên gạch, rồi cáºu giá»±t tá» nhá»±t trình xếp bá» túi và nói rằng: “Äồ khốn nạn, đồ vô háºu, nó muốn nhÆ° váºy để rồi nó coiâ€.
Thầy thông ngó cáºu lom lom mà há»i rằng:
- Cáºu tÃnh sao bây giá»?
- Tôi lên Sà i Gòn tôi mướn nhựt trình ấn hà nh bức thơ nó gởi cho tôi đó, là m nó mang xấu cho biết chừng.
- Cáºu chẳng nên nóng nảy lắm. Nó có tiá»n, mà bây giá» nó lấy chồng thông thạo luáºt nữa; thủng thẳng mà tÃnh, chá»› là m bất tá» nó kiện thể diện mình mang khốn.
- Tôi nói bông lông, chớ tôi nói chỉ danh nó là m chi mà sợ nó kiện.
- Nếu cáºu nói bông lông thì là m sao cho nó mang xấu được?
- Váºy bây giá» là m sao?
- Tôi biểu để thủng thẳng rồi sẽ tÃnh.
- Còn bốn năm bữa nữa chồng cÆ°á»›i nó, thủng thẳng cái gì …Nầy tôi tÃnh nhÆ° vầy: tôi Ä‘em cái thÆ¡ tôi mÆ°á»›n thợ chụp hình há» chụp lại rồi tôi gởi theo kiểu thÆ¡ phạt cho thằng chồng nó má»™t cái Ä‘á»c chÆ¡i. Há»… chồng nó Ä‘á»c thÆ¡, mà thấy trong nhá»±t trình nói nữa, thì tá»± nhiên nó hiểu. Là m nhÆ° váºy được hay không?
- Không được. Cáºu là m váºy thì cáºu bị kiện thể diện liá»n.
- Nó có biết tôi đâu mà kiện.
- Nó kiện nhà nhá»±t trình thì lòi cáºu ra chá»› gì.
- Tôi dặn trước nhà nhựt trình đừng chỉ tôi.
- Trá»i Æ¡i! Cáºu nói chuyện nghe dá»… nhÆ° chÆ¡i. Cáºu ấn hà nh má»™t bức thÆ¡ quan hệ nhÆ° váºy, là m phạm danh giá má»™t con ngÆ°á»i gái nhà già u mà lại là vợ má»™t ông phó lục sá»±, nếu cáºu không lãnh trách nháºm thì nhà nhá»±t trình nà o dám in.
- Tôi chịu tiá»n cho há».
- Giá»i lắm cáºu chịu má»™t và i trăm đồng bạc, rồi ngÆ°á»i ta bị kiện thÆ°á»ng thể diện má»™t đôi muôn, chết ngÆ°á»i ta còn gì.
- Thì nó viết thÆ¡ cho tôi, nó thá» thốt sẽ là m vợ chồng vá»›i tôi, bây giá» nó lấy chồng khác, tôi in thÆ¡ cho thiên hạ biết cái thói vô háºu của nó chÆ¡i, nó kiện tôi sao được.
- Nó viết thÆ¡ riêng cho cáºu, chá»› nó có cho phép cáºu ấn hà nh và o nhá»±t trình đâu. Äã váºy mà nó không có ký tên thiệt, chừng cáºu ấn hà nh và o nhá»±t trình và cáºu nói nó, rồi nó chối cáºu má»›i là m sao?
- Chữ nó viết, bây giỠnó chối sao được.
- Sao cáºu biết chắc chữ trong thÆ¡ đó là chữ nó viết? Và nhÆ° nó mượn ai viết, rồi cáºu là m sao? Con Hai Hẩu khôn ngoan lắm, chá»› không phải nhÆ° con gái khác đâu. Nếu nó má»›i viết thÆ¡ cho cáºu không đầy má»™t tháng nay, mà nó trở lòng Æ°ng chá»— khác, thì tôi chắc thÆ¡ đó không phải chữ nó viết đâu.
- Váºy chá»› bây giá» là m sao? Tôi cho nó năm sáu trăm đồng bạc nữ trang để là m ká»· niệm, bây giá» nó Ä‘eo đặng cho chồng nó ngắm thì tức tôi quá mà ! Tôi giáºn là giáºn cái đó, chá»› má»™t con Ä‘Ã n bà bá»™i Æ°á»›c bạc tình nhÆ° nó, tôi không sá gì.
- Thôi, có ngÆ°á»i ta vô uống rượu nữa kìa, đừng có nói ngÆ°á»i ta nghe. Äể má»™t lát nữa vô nhà tôi, rồi tôi sẽ tÃnh cho cáºu.
Thầy thông kêu bồi Ä‘em rượu lăng xăng, Thượng Tứ chừ bá»±, cứ ngó sững ra ngoà i Ä‘Æ°á»ng, không uống rượu, mà cÅ©ng không nói chi hết. Thầy thông uống đã rồi má»›i dắt nhau Ä‘i ăn cÆ¡m Tây.
Äến 8 giá» tối, thầy thông má»›i dắt Thượng Tứ vá» nhà . Thầy lấy bà i nhá»±t trình mà đá»c cho vợ nghe, rồi há»i tại sao cô Hai Hẩu nói nhÆ° váºy mà bây giá» là m nhÆ° váºy, và rầy vợ biểu phải lên đòi đồ ká»· niệm lại cho đủ.
Cô thông Hằng nghe rõ đầu Ä‘uôi, cô cÅ©ng giáºn lắm, láºt Ä‘áºt vô buồng lấy áo Ä‘en dà i mà báºn, lấy khăn lụa trắng vắt vai, tay gà i nút áo, chân bÆ°á»›c lên xe kéo, miệng nói láp dáp rằng: “Äể tôi lên tôi mắng cho nó biết mặt tôi. Nó gạt ai chá»› gạt tôi sao đượcâ€.
Thượng Tứ vá»›i thầy thông Hà ng ra Ä‘Æ°á»ng Ä‘i lên Ä‘i xuống mà hứng mát đặng đợi cô thông. Gần 10 giá» cô thông má»›i trở vá». Cô ngó thấy chồng thì cô ngừng xe nhảy xuống và móc bạc cắc trả tiá»n xe và nói rằng: “Tôi nhiếc nó đã Ä‘á»i. Nó khóc dữ. Vô đây, vô nhà tôi nói cho mà ngheâ€.
Ba ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘i riết vô nhà . Cô thông bèn thuáºt rằng: Cô lên nhà ông Giáo Chuá»™t, thấy có má»™t Ãt ngÆ°á»i Ä‘ang lau chùi bà n ghế sá»a soạn đám cÆ°á»›i. Cô ngồi chÆ¡i má»™t hồi rồi ngắt nhá» cô Hai Hẩu ra sân, cô há»i tại sao đã gởi thÆ¡, nhắn miệng, thá» thốt giao duyên kết tóc vá»›i cáºu TÆ° mà bây giá» lại lấy chồng. Cô Hai Hẩu khóc tấm tức tấm tá»i mà nói rằng cô bị ông Giáo gả ép, cô không Æ°ng, ông đòi thắt há»ng thắt hầu, cá»±c chẳng đã cô phải thuáºn tùng, nhÆ°ng mà cô thá» thốt cái tình cô đối vá»›i cáºu TÆ° dầu cô chết cÅ©ng không phai lạt, nếu kiếp nầy cô không là m vợ cáºu TÆ° được, thì cô nguyện kiếp sau cô sẽ là m thân trâu ngá»±a mà đá»n bồi. Cô thông giáºn nên cô nhiếc má»™t hồi, trách cô bạc tình bá»™i Æ°á»›c. Cô Hai Hẩu khóc lóc năn nỉ xin thÆ°Æ¡ng giùm pháºn cô, nếu được tình thì mất hiếu, nếu được hiếu thì mất tình, bây giá» cô nhÆ° ngÆ°á»i không hồn, bởi váºy cô xin cáºu TÆ° đừng phiá»n cô tôi nghiệp. Cô thông lại nói cô có đòi đồ ká»· niệm lại, thì Hai Hẩu nhắn lá»i xin cáºu TÆ° để cho cô giữ mà là m dấu tÃch, bữa nà o cô buồn cô lấy đồ đó ra xem cÅ©ng nhÆ° thấy cấu TÆ° váºy.
Cô thông thuáºt lại, mà lúc cô mắng nhiếc thì cô lên tay trợn mắt, lúc Hai Hẩu khóc than thì cô rỉ rả Ä‘au thÆ°Æ¡ng, cô là m cho Thượng Tứ tưởng tượng cái cuá»™c hai cô nói chuyện nhÆ° thấy trÆ°á»›c mắt, bởi váºy cáºu Ä‘á»™ng lòng, cáºu lấy khăn lau nÆ°á»›c mắt, và cáºu nói rằng: “Không phải tôi tiếc mấy món đồ. Äồ tôi cho rồi có lẽ nà o tôi đòi lại. Tôi tức là tức cô Hai Hẩu lấy chồng mà cổ không cho tôi biết trÆ°á»›c … Tôi sợ tôi phải chết. Tôi buồn quá, bây giá» tôi có biết cái gì là vui nữa đâu …â€.
Cô thông thấy Thượng Tứ Ä‘au Ä‘á»›n vì tình cô bắt Ä‘á»™ng lòng, nên cô nói rằng: “Không phải con Hai Hẩu nó không thÆ°Æ¡ng cáºu. Tôi biết nó thÆ°Æ¡ng lắm chá»›, ngặt vì ông Giáp ép quá, pháºn nó là con, nó cãi cha sao được. Cáºu phải nghÄ© cái đó mà dung chế cho nó. á»i! Mà con Hai Hẩu cÅ©ng không quà gì đó mà tiếc. Äể tôi kiếm là m mai cho cáºu má»™t chá»— còn lịch sá»±, còn khôn ngoan bằng mÆ°á»i nó nữa. Chị em bạn của tôi không thiếu gì. Cáºu đừng buồn gì hết. Nó vị cha nó, nó không nghÄ© đến mình, thứ đồ nhÆ° váºy mà buồn giống gìâ€.
Thượng Tứ thở ra mà nói rằng: “Nếu cô Hai Hẩu xa tôi, thì từ rà y sấp lên tôi không thèm ngó Ä‘Ã n bà con gái nà o nữa hếtâ€. Cáºu nói dứt lá»i rồi đứng dáºy cáo từ mà vá». Thầy thông Hà ng tỠý muốn Ä‘i chÆ¡i vá»›i cáºu, Cáºu lắc đầu nói rằng cáºu vá» Mỹ Há»™i, cáºu không muốn Ä‘i chÆ¡i nữa.
Thượng Tứ lên xe Ä‘i rồi, thầy thông Hà ng ngó vợ và cÆ°á»i và nói rằng:
- Năm ngoái cáºu TÆ° có nói vá»›i tôi rằng cáºu là con nhà già u, nên phải chÆ¡i bá»i đặng há»c khôn. Mấy tháng nay tôi cho cáºu há»c được và i bà i rồi, không biết cáºu có hiểu đặng ghi và o trà hay không.
- Tôi sợ cáºu nóng giáºn, cáºu lên nhà ông Giáo cáºu là m rầy rồi bể chuyện quá. Té ra êm được cÅ©ng khá.
- Dám là m rầy đâu. Nầy, mà mình đừng có Ä‘eo đồ đó, rủi cáºu ngó thấy thì kỳ lắm Ä‘a. Thủng thẳng nguôi ngoai cho cáºu quên rồi sẽ Ä‘em ra cÅ©ng chẳng muá»™n gì.
- Mình tưởng tôi dại hay sao?
- Không, tôi dặn há» váºy mà ! Cáºu hảo mèo lắm. Äể Ãt bữa cáºu ngui ngoai, cáºu hết nhá»› con Hai Hẩu, rồi mình kiếm đứa nà o bảnh bảnh mình cá»™t cho cáºu. Cái bá»™ tÆ°á»›ng đó há»… rá»› chá»— nà o thì mê chá»— nấy, dá»… cá»™t va(#1) lắm.
- Mình để đó cho tôi. Tôi có tÃnh rồi. Äể tôi cá»™t con Ba VÄ©nh TÆ°á»ng cho cáºu chÆ¡i.
- Con Ba nà o?
- Ậy! Mình không biết đâu. Äừng có há»i thăm.
- Mình sợ tôi tò mò hay sao mà giấu tôi?
- Biết chừng đâu.
Thầy thông cÆ°á»i rồi đóng cá»a Ä‘i ngủ.
NgÆ°á»i ta móc túi má»™t lần rồi, bây giá» ngÆ°á»i ta tÃnh lá»™t da nữa, mà tá»™i nghiệp cho Thượng Tứ quá, cáºu không hay không biết chi hết. Cáºu thất tình vì cô Hai Hẩu, cáºu trở vá» nhà nằm dà u dà u không muốn nói chuyện, mà cÅ©ng hết muốn Ä‘i chÆ¡i nữa. Chá»› chi bà Kế hiá»n biết tâm lý, bà thừa lúc con Ä‘Æ°Æ¡ng thất chà thất tình, bà khuyên giải mà dắt con trở và o Ä‘Æ°á»ng phải, thì có lẽ Thượng Tứ ăn năn thÆ°Æ¡ng lại vợ nhà , rồi từ biệt mấy cuá»™c hoang Ä‘Ã ng, mà vui thú đầm ấm nhà già u nhÆ° thiên hạ. Ngặt vì bà có tiá»n chá»› không có há»c, bà biết cÆ°ng con mà không biết dạy con; đã váºy mà con nó là m quá bụng bà rồi, mấy tháng nay bà giáºn lẫy tÃnh bá» phế, bà lo dưỡng bịnh, chá»› không muốn nói tá»›i con nữa, bởi váºy con Ä‘i bà không cản, con vá» bà không há»i, con buồn mặc con, bà không thèm biết tá»›i.
Thượng Tứ nằm nhà buồn bá»±c, cáºu má»›i nhá»› tá»›i số nợ cáºu vay của ông Giáo Chuá»™t, tháng giêng nầy phải trả vốn và lá»i má»™t ngà n bốn trăm đồng. Cáºu vay 2 ngà n của Xã tri(#2) , phần thì bị nó cháºn lá»i trÆ°á»›c, phần thì bị thầy thông Hà ng mượn hết ba trăm, phần thì cáºu xà i báºy bạ, bây giá» còn tám trăm mấy. Số ấy Ä‘em mà trả cho ông Giáo Chuá»™t thì không đủ; mà trả rồi còn tiá»n đâu mà xà i.
Cáºu lo tÃnh và i bữa rồi cáºu năn nỉ vá»›i mẹ xin số lúa ruá»™ng hÆ°Æ¡ng há»a đặng bán mà trả nợ. Lúc ấy tá Ä‘iá»n Ä‘Æ°Æ¡ng chở lúa ruá»™ng tá»›i Ä‘ong nÆ°á»m nượp. Bà Kế hiá»n không thiếu gì lúa, nhÆ°ng mà bà nghe con nói hai tiếng “trả nợ†thì bà giáºn quá, bà dằn không được, bà la rầy om sòm. Bà nói: “Mầy ta ráºp(#3) theo phe thằng Chà vá»›i con Ngá»c thì xuống nhà hai đứa nó mà xin tiá»n. Lại còn nói xin lúa đặng bán mà trả nợ! Mầy mắc nợ để há» bá» tù mầy cho mầy biết chừng. Lúa của tao, tao không cho ai há»™t nà o hếtâ€.
Thượng Tứ xụ mặt rùn vai, không thèm nói đi nói lại.
Bà Kế hiá»n Ä‘au vừa má»›i khá khá, mà bà giáºn con nữa, bởi váºy đêm ấy bà ngủ không được, phát thổ huyết lại rồi nằm mệt.
Con Mang láºt Ä‘áºt chạy rÆ°á»›c thầy thuốc cầm huyết được, nhÆ°ng mà chứng mệt cÅ©ng còn hoà i. Lần nầy Thượng Tứ ở nhà , thấy mẹ Ä‘au rõ rà ng, biết chứng bịnh hiểm nghèo, nên có sắc lo sợ chút đỉnh. Cáºu xá»› rá»› lối cá»a buồng vá»›i ông thầy thuốc và mấy đứa ở, mà cáºu không biết nói má»™t tiếng chi cho mẹ vui lòng. Há»… bà Kế hiá»n thấy mặt cáºu thì bà nói: “Mầy giết tao. Tao biết mà , mầy muốn giết tao cho chết đặng mầy phá sá»± nghiệp nầy. Tao nghÄ© thiệt tao tiếc công tao đẻ mầy quáâ€.
Thượng Tứ bá» Ä‘i ra ngoà i không dám trả lá»i.
Bà Kế hiá»n mệt luôn tá»›i ba bữa, thầy thuốc là m hết sức mà không biết phÆ°Æ¡ng chi là m cho bà khá»e được.
Thượng Tứ sai thằng Ngá»™ xuống nhà báo tin cho thầy Ban biện Chà hay. Thầy Ban biện chạy lên thấy mẹ ghẻ bịnh nặng, má»›i sai ngÆ°á»i Ä‘i cho em rể hay. Cô Ngá»c vẫn há»n mẹ ghẻ hoà i nên được tin cô không chịu Ä‘i thăm. HÆ°Æ¡ng chủ Háºu rầy vợ, nói rằng ai quấy mặc ai, mình không nên lấy quấy mà trả quấy, bởi váºy cô Ba Ngá»c má»›i chịu Ä‘i vá»›i chồng lên Mỹ Há»™i.
Cô Ba Ngá»c tuy giáºn, mà lên tá»›i nhà thấy bịnh mẹ ghẻ nhÆ° váºy thì cô Ä‘á»™ng lòng, nên khuyên anh vá»›i chồng Ä‘i rÆ°á»›c thầy thuốc Tây, hoặc may có cứu được hay không. Bà Kế hiá»n biết trong mình bịnh nhiá»u, không thế khá»i chết, bởi váºy bà cản không cho rÆ°á»›c thầy thuốc Tây. Bà thấy con ghẻ, con ruá»™t có đủ mặt thì bà khóc mà nói rằng: “CÅ©ng vì thằng Tứ mà tao phải mang bịnh đây; mà cÅ©ng tại tao thÆ°Æ¡ng nó quá nên má»›i ra cá»› Ä‘á»—i nhÆ° vầy. Thằng Hai vá»›i con Ba, bÆ°á»›c lại gần đây cho dì nói chuyện: Dì gởi thằng TÆ° lại cho hai con. Hai con ráng thÆ°Æ¡ng giùm em; nếu hai con phiá»n dì, sợ ngà y sau nó không có cÆ¡m ăn. Tuy nó khác mẹ, song nó cÅ©ng má»™t máu má»™t thịt vá»›i hai con: Váºy xin hai con dìu dắt giùm nó, chá»› nó ngang tà ng mà khá» dại lắm …†Bà Kế hiá»n nói tá»›i đó rồi bà mệt ngất, không nói được nữa. Cô Ba Ngá»c vá»›i Thượng Tứ Ä‘á»™ng lòng nên hai ngÆ°á»i khóc dầm dá».
Thầy Ban biện khuyên rằng: “Xin dì an tâm. Em của tôi, nếu tôi không thÆ°Æ¡ng nó thì thÆ°Æ¡ng ai. Dì còn thì tôi phải để cho dì dạy dá»— nó. Nếu rủi dì theo ông theo bà , thì tôi là lá»›n, tôi phải bảo bá»c nó chá»› sao. Dì uống thuốc cho mau mạnh, đừng lo việc chi hếtâ€.
Bà Kế hiá»n tỠý muốn thấy mặc con dâu. Cô Ba Ngá»c láºt Ä‘áºt sai ngÆ°á»i ngồi xe qua chợ Ông Văn cho vợ chồng ông Há»™i đồng Thưởng hay và xin rÆ°á»›c cô Ba Mạnh.
Bà Há»™i đồng Thưởng Ä‘i vá»›i con gái qua liá»n. Bà Kế hiá»n thấy mặt dâu thì bà khóc. Bà kêu Thượng Tứ lại gần mà nói rằng: “Vợ con đáng lắm. Con phải thÆ°Æ¡ng nó. Lá»i má khuyên con đây là lá»i chót. Con phải nghe má, đừng có cãiâ€.
Hai vợ chồng Thượng Tứ khóc hết.
Bà Kế hiá»n tắt hÆ¡i!…
Chú thÃch:
(1-)(giá»ng Triá»u Châu: i-a) nó, anh ấy.
(2-) (Chetty) là tên má»™t giòng há» lá»›n mà cÅ©ng là tên má»™t hiệp há»™i lá»›n của Ấn Ä‘á»™. Chà Chetty hay Chà Xã tri ở Việt Nam là những ngÆ°á»i Ấn Ä‘á»™ nổi tiếng cho vay ăn lá»i cắt cổ.
(3-) toa ráºp
|
10-10-2011, 01:56 AM
|
|
Trùm Chôm Chỉa 4vn Äệ Nhất Soái Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Australia
Bà i gởi: 1,895
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 7 giá»
Thanks: 891
Thanked 35,188 Times in 1,058 Posts
|
|
Con Nhà Già u
Tác giả: Hồ Biểu Chánh
Hồi 10:
Nguồn: Google
Công việc là m nhiá»u khi nên hÆ° là tại may rủi, chá»› không phải giá»i dở. Cách ở Ä‘á»i cÅ©ng váºy, nhiá»u khi Ä‘i Ä‘Æ°á»ng phải hay là đi Ä‘Æ°á»ng quấy là tại váºn há»™i khiến xuôi, chá»› không phải tại ý ngÆ°á»i quyết định.
Trần Thượng Tứ là ngÆ°á»i từ nhỠđược mẹ cÆ°ng, nên quen thói Ä‘á»ng đảnh, chừng đúng tuổi Ä‘i há»c, mẹ đút nhét tiá»n nhiá»u nên quen tánh ăn chÆ¡i; mà lúc nà o cÅ©ng váºy, cha thì mắc chăm lo là m cho sá»± nghiệp cà ng lá»›n thêm, mẹ thì mắc thiết kế giá»±t gia tà i của con, bởi váºy cáºu chẳng hỠđược nghe tiếng dạy dá»— vỠđạo là m ngÆ°á»i. Khi cáºu để bÆ°á»›c thứ nhứt và o Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»i, là khi cáºu cÆ°á»›i vợ, khi cái óc của cáºu trống lá»ng, cái lòng của cáºu trong veo, cáºu không hiểu thế nà o là phải, thế nà o là quấy, cáºu không dè ngÆ°á»i sao là nên, ngÆ°á»i sao là hÆ°, cáºu chỉ biết cáºu là con nhà già u, cáºu có và i trăm mẫu Ä‘iá»n, cáºu có sẵn má»™t tòa nhà ngói, rồi cáºu tưởng cáºu hÆ¡n thiên hạ hết thảy, ai là m trái ý cáºu thì cáºu giáºn, ai không chìu lòng cáºu thì cáºu há»n. Vì tại tâm tánh cáºu nhÆ° váºy đó, nên cáºu không biết thÆ°Æ¡ng yêu vợ, mà rồi cáºu lại thất kỉnh thất hiếu luôn vá»›i mẹ nữa.
Tuy váºy mà chÆ¡n tánh của cáºu cÅ©ng có chá»— tốt: 1. Cáºu biết thÆ°Æ¡ng nhà nghèo, nên năm trÆ°á»›c cáºu chia tiá»n cho trò Khá; 2. Cáºu không tham tiá»n, nên lúc nói vợ, mẹ khoe ông Há»™i đồng Thưởng già u, cáºu không tỠý vui mừng; 3. Cáºu ở công bình, nên má»—i lần xin hưởng huê lợi ruá»™ng đất thì cáºu nói luôn cho anh, chá»› không phải cáºu không kể tình cốt nhục: Con nhà già u đếm thá» coi được bao nhiêu ngÆ°á»i có những tánh tốt ấy.
Thế mà cáºu Thượng Tứ vừa má»›i bÆ°á»›c chÆ¡n và o Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»i, cáºu liá»n Ä‘i lạc nẻo. Theo thói thÆ°á»ng ngÆ°á»i ta cho cáºu là “hÆ°â€, thì cái hÆ° nầy rõ rà ng là tại váºn há»™i; mà có muốn bắt chặt nữa, thì nói tại gia đình giáo dục gây ra, chá»› nà o phải cáºu sẵn có cái óc hÆ° từ hồi má»›i lá»t lòng hay là lúc cÆ°á»›i vợ rồi thì cáºu quyết hÆ° mà chÆ¡i. Cáºu có nói vá»›i thầy thông Hà ng rằng: Phải xà i tiá»n chút đỉnh đặng há»c khôn; mấy lá»i ấy đủ chỉ rõ cáºu sợ cái hÆ° ngà y sau lắm.
Vì vợ không đủ khôn lanh mà ká»m sá»a tánh cáºu được, mà cÅ©ng vì mẹ không có há»c thức mà dìu dắt bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng cho cáºu, bởi váºy cáºu buông lung chÆ¡i bá»i mấy tháng tốn hao hết mấy ngà n. Äã biết tốn hao nhÆ° váºy thì uổng tiá»n thiệt, nhÆ°ng mà nhá» có sá»± tốn ấy cáºu má»›i gặp được cái cảnh là m cho cáºu chán ngán nhÆ¡n tình; cáºu bÆ°Æ¡n bả trở vá» nằm co, rồi nhá»› nợ nần mà giá»±t mình, nên lo phÆ°Æ¡ng kiếm chÆ°á»›c mà trả.
Bà Kế hiá»n nhắm mắt nhằm lúc cáºu Thượng Tứ Ä‘Æ°Æ¡ng ảo não cuá»™c Ä‘á»i, hết muốn Ä‘i chÆ¡i nữa. Cáºu suy xét cái cá» chỉ của cáºu đối vá»›i mẹ, bây giá» cáºu má»›i hiểu tại cáºu mà mẹ rầu buồn mang bịnh đến ná»—i bá» mình. Cáºu nhá»› mấy lá»i mẹ trối trong lúc gần tắt hÆ¡i, bây giá» cáºu má»›i nghÄ© tại cáºu mà phân rẽ vợ chồng, chá»› vợ của cáºu chẳng có lá»—i chi hết. Cáºu lấy là m ăn năn vá» sá»± cáºu ngá»— nghịch vá»›i mẹ, mà cáºu cÅ©ng lấy là m hổ thẹn vá» sá»± cáºu tÃnh để vợ đặng cÆ°á»›i cô Hai Hẩu.
ÄÆ°Æ¡ng lúc cáºu quay đầu dợm trở bÆ°á»›c và o cái Ä‘Æ°á»ng mà thế tục kêu là phải, nếu cáºu gặp váºn há»™i xuôi thuáºn, thì có lẽ cáºu cÅ©ng vui hưởng thú gia đình, cáºu cÅ©ng an hưởng của phụ ấm nhÆ° các con nhà già u khác. Tiếc vì khi tống táng bà Kế hiá»n xong rồi, thầy Ban biện Chà ra lá»… trầu rượu đứng nói cho Thượng Tứ lạy xin vợ chồng ông Há»™i đồng Thưởng cho cô Ba Mạnh ở luôn bên nây mà quản suất việc nhà , thì ông Há»™i đồng không chịu quên việc cÅ©, ông không chịu nháºn lá»i, ông cứ nói ông gả con, ông có giao, nên không thế cho con vỠở bên chồng được. Ban biện Chà vá»›i ông chủ Háºu hiệp nhau nói hết sức ông má»›i xiêu lòng chút đỉnh, song xiêu lòng là ông chịu cho con qua lại mà thôi, chá»› ở luôn bên nây thì ông nhứt định không cho ngay.
Khách khứa vá» hết rồi, mấy anh em thầy ban biện Chà má»›i suy tÃnh tiá»n bạc. Từ hôm bà Kế hiá»n tắt hÆ¡i thì cô Ba Ngá»c kiếm lấy xâu chìa khóa mà bá» túi. Cuá»™c tống chung tốn hao mấy bữa má»™t tay cô xuất phát hết thảy, Thượng Tứ chẳng há» biết tá»›i. Nay cô mở tủ sắt tủ cây soạn hết và ng bạc mà đếm trÆ°á»›c mặt anh em thì số bạc trong tủ sắt được 18 ngà n đồng, còn số bạc trong tủ cây hÆ¡n bảy trăm. Cô xin lãnh số 700 lẻ mà trả tiá»n tốn hao đám tang, còn số lá»›n 18 ngà n, thì cô xin anh cả liệu định.
Ban biện Chà ngồi suy nghÄ© má»™t chút rồi há»i Thượng Tứ rằng:
- Số bạc 18 ngà n đây là số bạc trong nhà nầy, mà nhà nầy là nhà của em, váºy em liệu là m sao?
- Số bạc đó, hôm má Ä‘au nặng má có nói nhá» vá»›i tôi, má biểu Ä‘em mà giấu chá»› đừng để cho anh vá»›i chị Ba ngó thấy. Tôi không chịu giấu nên má»›i còn đó. Tôi cÅ©ng biết bạc nầy là bạc của cha để lại, chá»› má là m giống gì mà có bạc riêng nhiá»u dữ váºy. Con thảy đồng con, váºy thì ba anh em mình chia đồng vá»›i nhau mà xà i, chá»› liệu giống gì mà anh biểu tôi liệu.
- Em nói nhÆ° váºy thì công bình lắm. NhÆ°ng vì qua sợ em không vui lòng cho qua phân Ä‘oán, nên qua má»›i để cho em liệu.
- Anh cứ chia ba đi… Nè, anh Hai, anh là m giống gì mà anh quen với ông Giáo Chuột? Chắc anh có vay bạc của ổng chớ gi, phải hôn?
- Sao em biết qua quen với ông Giáo Chuột?
- Ổng có nói với tôi.
- Năm qua ra tranh chức Ban biện, qua có vay của ổng 5 ngà n. Mấy năm nay trả lá»i hoà i, chá»› trả vốn không nổi.
- Tôi cÅ©ng vÆ°á»›ng của ổng hết má»™t ngà n. á»”ng ăn lá»i tá»›i 400, mắc thất kinh.
Cô Ba Ngá»c nghe em nói nhÆ° váºy thì há»i rằng:
- Em là m giống gì mà đi vay bạc?
- Hôm thánh 10 tôi xin tiá»n má không được, tôi giáºn tôi vay đặng xà i chÆ¡i.
- Trá»i Æ¡i! Xà i nghiệp gì mà tá»›i bạc ngà n láºn! Bá»™ em cho ai hay sao chá»›?
- Chuyện tôi xà i mà chị biết sao được. Tôi còn thiếu Chà và hai ngà n nữa, chớ phải có một mình ông Giáo Chuột đâu. Bây giỠtôi lãnh 6 ngà n đây, tôi phải trả nợ hết ba ngà n tư, còn có hai ngà n sáu.
Thầy ban biện châu mà y nói rằng: “Em còn hai ngà n sáu váºy cÅ©ng khá, cho bằng qua trả vốn vá»›i lá»i rồi thì tất tay. Mà qua mắc nợ có cá»›. Còn em là m việc gì đâu mà vay tá»›i ba ngà n đồng bạc?â€.
Thượng Tứ cÆ°á»i mà đáp rằng: “Chuyện của tôi là m, nói ra không được. Xin anh biết giùm rằng tôi giáºn lẩy má»™t chút nên má»›i mang nợ nần đóâ€.
Cô Ba Ngá»c thở ra mà nói rằng: “May nó giáºn lẩy mà hết ba ngà n tÆ°, chá»› nó giáºn thiệt không biết hết mấy muôn! Thôi! Hai ngÆ°á»i chia rồi Ä‘em Ä‘i trả nợ phứt cho rồi Ä‘i. Tôi nghe nói nợ nần tôi ghét quáâ€.
HÆ°Æ¡ng chủ Háºu là ngÆ°á»i hòa huỡn, thuở nay không Æ°a can thiệp đến việc gia tà i bên vợ, mà chừng nghe anh em vợ bà n chuyện nợ nần nhÆ° váºy, thì anh ta bÆ°á»›c lại nói rằng: “Anh Hai vá»›i cáºu TÆ° mắc nợ, thì trả cho ngÆ°á»i ta, có cái gì đâu mà ghét. Tôi muốn cho mình là m nhÆ° vầy: anh Hai vá»›i cáºu TÆ° mắc nợ hết thảy là 9 ngà n tÆ°. Tôi muốn mình lấy số bạc ấy để riêng ra mà trả nợ trÆ°á»›c cho ngÆ°á»i ta, rồi còn lại bao nhiêu sẽ chia đồng nhau. Là m nhÆ° váºy ai cÅ©ng có tiá»n hết thảy, chá»› mình chia trÆ°á»›c má»™t ngÆ°á»i 6 ngà n, anh Hai mắc trả nợ hết, rồi ảnh lấy gì mà xà i.
Cô Ba Ngá»c ngó chồng mà nói rằng:
- Anh Hai vá»›i thằng TÆ° mắc nợ, thì là m sao tá»± ý, chá»› lấy bạc nầy trả nợ thì thiệt hại cho mình lắm, ai mà chịu váºy.
- Anh em mà tÃnh lợi tÃnh hâi cái gì kìa - Không được đâu. Anh em cÅ©ng phải là m cho công bình chá»›; hai ngÆ°á»i là m nợ là m nần bây giá» tá»™i gì mà mình phải chung mà trả.
- Anh em mà đi hÆ¡n thua vá»›i nhau chút đỉnh là m gì. May mà cha mẹ để tiá»n bạc lại cho mình chia nhau mà còn nói nhiá»u nói Ãt, và nhÆ° để nợ lại cho mình má»›i là m sao. Ở Ä‘á»i anh em thÆ°Æ¡ng nhau má»›i quà chá»› mấy ngà n đồng bạc nầy không có quà đâu. Mình phải nghe lá»i tôi, đừng có cãi nữa.
Thầy Ban biện nghe nói mấy lá»i hữu tình hữu nghÄ©a ấy thầy lấy là m cảm Ä‘á»™ng nên thầy nói rằng: “Ngà y nay tôi má»›i thấy bụng(#1) của dượng Ba nó thiệt là tốt. NgÆ°á»i bụng dạ nhÆ° váºy không Ä‘á»i nà o nghèo bao giá». Thằng TÆ°, em phải coi cái gÆ°Æ¡ng đó mà bắt chÆ°á»›c. Từ rà y sắp lên, anh em chúng ta phải thÆ°Æ¡ng nhau, anh lá»›n nói, em nhá» phải nghe lá»i, chúng ta nÆ°ng đỡ dìu dắt nhau mà giữ sá»± nghiệp của cha mẹ. Mấy tháng nay em chÆ¡i bá»i quá không kể vợ, không vá» nhà nên dì rầu mà mang bịnh mà bá» mình đó, em có thấy hay không. Em phải ăn năn mà sá»a mình. Bây giá» em là m chủ má»™t cái gia tà i lá»›n, em phải lo. Äể Ãt bữa rồi qua Ä‘i qua bên Ông Văn qua nói vá»›i bác Há»™i đồng má»™t lần nữa đặng xin cho con TÆ° vá» bên nây mà coi nhà coi cá»a. Vợ em tá» tế lắm, mà nghe nói nó lại có nghén rồi nữa. Em đừng có hân hủi nó nhÆ° hồi trÆ°á»›c nữa. Còn lúa ruá»™ng mùa nầy, phần của ai nấy lãnh, song phần dưỡng lão của dì, qua muốn để cho em ăn luôn huê lợi mà là m tuần cho dì, chừng nà o mãng tang rồi chúng ta sẽ chia nhÆ° ý cha định. Dượng Ba nó chịu nhÆ° váºy hay không?â€.
HÆ°Æ¡ng chủ Háºu vui lòng mà chịu liá»n. Thượng Tứ thuở nay Ãt gần hai anh, nay thấy anh ruá»™t vá»›i anh rể Ä‘á»u thÆ°Æ¡ng mình, chá»› không phải thù nghịch nhÆ° lá»i mẹ nói, thì cáºu rất cảm tình. Tuy cáºu không có lá»i tạ Æ¡n, song cáºu ngồi ứa nÆ°á»›c mắt, trong trà thầm tÃnh sẽ nghe lá»i anh, sẽ ăn ở tá» tế vá»›i vợ, không thèm chÆ¡i bá»i nữa.
Số bạc 18 ngà n trức ra để trả nợ hết chÃn ngà n tÆ°, còn lại tám ngà n sáu, chia là m ba phần, má»—i phần hÆ¡n 2860 đồng. Vì Thượng Tứ không bÆ°á»›c chÆ°n tá»›i nhà ông Giáo Chuá»™t nữa, nên cáºu giao 1400 đồng cho thầy Ban biện Chà đi trả giùm.
HÆ°Æ¡ng chủ Háºu biểu vợ ở lại hủ hỉ coi sóc giùm cho em Ãt bữa, chừng nà o Thượng Tứ rÆ°á»›c vợ qua rồi sẽ vá».
Lý Thị Nho gắng công là m cho các con của ông Kế hiá»n Toại chia ra dòng chánh dòng thứ, rồi dòng ăn nhiá»u, dòng ăn Ãt mà gây thù gây oán vá»›i nhau, nà o dè bà vừa nhắm mắt thì các con Ä‘á»u nhá»› cái gốc ngà y xÆ°a, bởi váºy chẳng những là thuáºn hòa vá»›i nhau trong sá»± chia gia tà i, mà lại còn lo giúp đỡ dìu dắt nhau trong Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»i nữa.
Cô Ba Ngá»c ở lại vá»›i em, ngà y đêm lo dùng lá»i êm ái mà chỉ chá»— hÆ° nên cho em thấy, nói việc phải quấy cho em nghe, cô há»i việc nầy, cô khuyên việc ná», tình chị em coi thân thiết lắm. Trong thân tá»™c thuở nay Thượng Tứ gần có má»™t mình mẹ mà thôi, mà mẹ thì mắc lo giấu tiá»n giá»±t ruá»™ng để cho con, chá»› chẳng bao giá» biết do tâm để(#2) hay soi trà não của con. Nay cáºu má»›i được gần chị, mà thấy chị muốn biết tâm sá»± của cáºu, là việc cáºu còn Ä‘Æ°Æ¡ng ấm ức, bởi váºy cáºu má»›i Ä‘em cuá»™c gặp gỡ cô Hai hẩu mà thuáºt lại cho chị nghe từ đầu tá»›i Ä‘uôi không giấu má»™t chút nà o hết. Cô Ba Ngá»c nghe hết rồi cô cÆ°á»i ngất mà nói rằng: “Em khá» quá! Vợ chồng thầy thông Hà ng thấy em muốn con Hai Hẩu, nên bà y mÆ°u gạt em mà ăn tiá»n đó Ä‘a. Chị dám chắc cái thÆ¡ đó là thÆ¡ của thầy thông Hà ng bà y ra, chá»› không có con Hai Hẩu nà o hết. Còn đồ nữ trang em cho đó thì bây giỠở trong tay nhà thầy thông Hà ng, chá»› con Hai Hẩu cÅ©ng không hayâ€.
Thượng Tứ chÆ°ng há»ng, ngồi ngó chị trân trân mà đáp rằng:
- Có lý nà o thầy thông Hà ng là anh em vá»›i tôi, mà trở mặt xấu nhÆ° váºy?
- Sao lại không có lý. Váºy chá»› Hai Hẩu có giáp mặt mà tá» tình thÆ°Æ¡ng em hay không mà em dám tin? Còn nhÆ° thiệt cái thÆ¡ đó của con Hai hẩu viết và thiệt nó có lãnh đồ ká»· niệm của em thì sao thầy thông lại cản, không cho em in và o nhá»±t trình chÆ¡i? Chuyện đó chị chắt cứng nhÆ° váºy. Em đừng có phiá»n con Hai hẩu, vì nó có thÆ°Æ¡ng em, có hứa vá»›i em việc gì đâu mà em giáºn nó. Chị há»i em má»™t Ä‘iá»u nầy: Từ hồi đó tá»›i bây giá», thầy thông Hà ng có mượn tiá»n em hay không?
- Có mượn ba trăm.
- Äó, thấy hôn, chắc rồi còn nghi gì nữa.
Thượng Tứ châu mà y, ngồi suy nghÄ© má»™t hồi rồi đứng dáºy bá» Ä‘i và nói rằng: “Thiên hạ má»i rợ quá!â€.
Hổm nay Thượng Tứ thất vá»ng vỠái tình mà thôi, nay nhá» chị vạch mắt cho cáºu thấy thói Ä‘á»i chút đỉnh, thì cáºu lại thêm chán ngán vá» nhân tình nữa. Cáºu Ä‘Æ°Æ¡ng buồn bá»±c, kế thầy Ban biện Chà lên biểu cáºu sá»a soạn Ä‘i qua Ông Văn đặng thầy nói mà rÆ°á»›c cô Ba Mạnh. Cáºu vui lòng nghe lá»i anh, nên láºt Ä‘áºt thay đổi áo quần rồi Ä‘em xe hÆ¡i ra Ä‘i vá»›i anh.
Vợ chồng ông Há»™i đồng Thưởng thấy rể qua thì vui vẻ nhÆ° thÆ°á»ng. Cô Ba Mạnh cÅ©ng ra chà o anh chồng và lăng xăng lo lấy trầu chế nÆ°á»›c.
Thầy Ban biện Chà mở lá»i nói vá»›i ông Há»™i đồng rằng Thượng Tứ còn khá» dại, mà bây giá» mẹ mất để nhà cá»a minh mông, không ai coi trong coi ngoà i, nên xin cho rÆ°á»›c em dâu vỠđặng quản suất việc nhà , chá»› nếu bá» Thượng Tứ ở má»™t mình thì sợ e cáºu buồn, cáºu Ä‘i chÆ¡i rồi hÆ° hết sá»± nghiệp.
Ông Há»™i đồng cÆ°á»i mà đáp rằng:
- Hôm trước tôi đã có nói với thầy rồi. Tôi nói hồi tôi gả con, tôi có giao bắt rể. Bây giỠtôi cho con nhỠvỠở bển sao được.
- ThÆ°a bác, xin bác xét lại. Hồi trÆ°á»›c dì tôi chịu cho em tôi ở bên nây, là vì tưởng mạnh giá»i lâu dà i. Nay rủi dì tôi mất rồi, em tôi phải ở nhà thá», bây giá» không lẽ nó bá» hết mà vá» bên nây cho được.
- Nếu không được, thì là m sao nó là m, tôi có biết đâu. Tôi cho con nhỠtôi vỠbển, thì bên nây tôi là m sao?
- Bên nây còn có hai bác; ở bển không có ai hết, mới khổ cho chớ.
- Không được, việc gì cÅ©ng váºy, tôi nói má»™t lần mà thôi, tôi không chịu nói Ä‘i nói lại.
- Bắc định nhÆ° váºy thì tá»™i nghiệp cho hai vợ chồng nó lắm. Em tôi không thế bá» mà qua ở bên nây được. Con TÆ° thì bác không chịu cho nó vá» bển. Là m nhÆ° váºy thì phân rẽ vợ chồng nó còn gì.
- Thẳng mà thương yêu gì vợ nó nên thầy sợ phân rẽ. Nó đem vỠbển đặng nó đánh con nỠnữa, chớ là m giống gì.
- Thưa bác, việc đó tôi xin bảo lãnh. Nếu thằng Tư mà nó còn ngang tà ng đánh khảo vợ nó nữa, thì tôi chịu lỗi với bác. VỠbển có tôi ở gần, tôi coi chừng coi đỗi, không có sao đâu mà bác sợ.
- Thầy có nhà riêng, chớ phải thầy ở chung hay sao mà coi chừng. Mà dầu ở chung cũng không được. Ở bên nây có vợ chồng tôi sỠsỠđây, mà nó còn hà hiếp con nỠthay, huống chi là vỠbển.
Thượng Tứ thấy cha vợ cố chấp quá, cáºu bèn bÆ°á»›c lại nói rằng: “ThÆ°a thầy, năm ngoái con khá» dại, nên hay rầy rà vá»›i vợ, là m cho buồn lòng thầy má. Bây giá» con nghÄ© lại con ăn năn lắm. Váºy con xin thầy má quên cái lá»—i của con mà cho vợ con vá» bển ở đặng xem sóc việc trong nhà cho con. Con hứa chắc từ rà y sắp lên con chẳng dám ở quấy vá»›i vợ con nữaâ€.
Ông Há»™i đồng cÆ°á»i gằn mà đáp rằng: “Tánh tao gắt lắm. Bất luáºn là việc gì, há»… tao thấy má»™t lần thì nó khắn trong trà tao, rồi chẳng bao giá» tao quên được. Bây giá» mầy nói mầy tá» tế, ai mà tin mầy nữaâ€.
Thượng Tứ mấy bữa rà y đã quyết chà muốn bÆ°á»›c chÆ°n và o cái Ä‘Æ°á»ng mà thiên hạ kêu là cái Ä‘Æ°á»ng phải, song vừa má»›i xốc tá»›i, thì bị ngÆ°á»i ta ngăn cản, bởi váºy cáºu bối rối, không biết liệu lẽ nà o, nên cáºu ứa nÆ°á»›c mắt.
Bà Há»™i đồng nãy giá» ngồi lóng tai mà nghe nói chuyện, cố ý để coi chồng định lẽ nà o. Chừng bà thấy tình cảnh nhÆ° váºy bà má»›i nói rằng: “Cha nó chấp con rể quá nhÆ° váºy thì tá»™i nghiệp cho nó lắm. Äã biết hồi trÆ°á»›c có lá»i giao, nhÆ°ng mà bây giá» nhà cá»a nó nhÆ° váºy, mình ép nó ở bên nây, rồi nó biết bỠở bển cho ai. NhÆ° cha nó không chịu cho con Mạnh vá» luôn ở bển, thôi thì phải cho nó qua lại, nhÆ° ở bên nây Ãt ngà y rồi phải cho nó vá» bển Ãt bữa, chá»› nhà mà không có Ä‘Ã n bà thì nhÆ° nhà hoang, còn giống gì mà kểâ€.
Ông Há»™i đồng gặt đầu nói rằng: “Nói váºy thì hay váºy, thôi để thủng thẳng tôi tÃnh lại coi. Mà tôi nhứt định, dầu thế nà o tôi cÅ©ng không cho con Mạnh vỠở luôn bên Mỹ Há»™i đâuâ€.
Thượng Tứ bÆ°á»›c xuống nhà dÆ°á»›i, thấy vợ Ä‘Æ°Æ¡ng ngồi may, cáºu lại gần mà nói rằng: “Nói hết sức mà thầy cÅ©ng không cho mình vỠở bển. Nhà cá»a nhÆ° váºy, bây giá» tôi biết là m sao!†Ba Mạnh cúi mặt mà đáp rằng:
- Chớ thầy không cho, tôi biết là m sao.
- Tôi khổ lắm. Hổm nay nhỠcó chị Ba ở coi sóc giùm. Mà chỉ có gia thế chỉ, chỉ ở hoà i sao được. Mình phải thưa lại thầy má coi chớ.
- Thôi, để chừng cúng thất sau rồi tôi sẽ qua.
- Äược! Mà mình đừng có Ä‘i xe ngá»±a. Äể bữa đó tôi Ä‘em xe hÆ¡i qua tôi rÆ°á»›c.
Hai anh em Thượng Tứ ở chÆ¡i tá»›i xế rồi má»›i vá».
Chú thÃch:
(1-) tấm lòng (2-) đáy lòng
|
|
|
| |