Sau khi xuống xem xét các nơi, hai nhà thám tử vào phòng khách nhà dưới. Mai Trung đọc lại mảnh giấy của Lê Phong và cười gằn :
- Dễ hiểu lắm! Hừ, ông Lê Phong bao giờ cũng có thứ giọng khinh thường này...
Mai Trung tuy nói vậy, nhưng ông ta vẫn ngầm thú nhận rằng lời hứa của Lê Phong chưa có một lần nào sai.
Ông ta lần lượt, nhắc lại mấy chữ tắt :
- X. A. E. X. I. G...? X. A. E... X. I. G...? X. A. E. X. I. G.
Và chắp thành mấy tiếng khác nhau... nhưng mỗi tiếng tìm được ra lại là một sự bí mật mới.
- Không thể hiểu ngay được, ông Kỳ Phương nhỉ... Vậy mà ông Lê Phong hiểu rồi! Ông Lê Phong lại coi như thứ chữ A, B, C mà chúng ta học ngày còn bé... Ông Lê Phong thông minh lắm, song, quả thực, đến việc này tôi vẫn ngờ...
Kỳ Phương không nói gì, nét mặt điềm tĩnh, hai mắt chăm chú, yên lặng sáng dưới đôi mày đậm xanh. Viên thanh tra mật thám nói :
- Tôi thì tin rằng... Nhưng mà kìa! Ông Kỳ Phương, ông nghĩ gì thế?
Kỳ Phương lắc đầu khe khẽ :
- Ý ông đối với việc này thế nào?
Kỳ Phương thong thả nhìn lên, nhẹ hất hàm :
- Ý tôi đấy à?... Tôi chưa có ý gì... Nghĩa là chưa có ý gì nhất định...
Ngừng một lát, Phương mới chậm rãi nói :
- Phải, chưa thể ngay tức khắc lập được một thuyết gì. Kể ra tôi cũng có thể nói được như ông Lê Phong rằng việc này chẳng có gì; nói để cho yên lòng mọi người và nhất là để cho mọi người phải tín phục. Tôi có thể nói ngoa hơn nưa cũng được, thí dụ có thể hẹn đến ba hay bốn hôm nữa bắt được hung thủ ngay, nhưng... nói vẫn dễ hơn làm. Tôi, tôi ưa làm hơn. Và trước khi làm, tôi suy nghĩ...
Suy nghĩ một lát, Kỳ Phương lại tiếp :
- Ông Lê Phong nói những lời thách thức này có lẽ vì ông nghĩ vội quá, ông tin ở trí minh mẫn của ông nhiều quá, và không ngờ rằng kẻ giết người đây có đủ các mưu chước khôn khéo để đánh lừa ông... Cứ nói ngay tìm được đường lối và các cách hung thủ dùng để vào đây và giết ông Đường, ta cũng cần phải mất nhiều thì giờ chứ đừng nói là bắt được hung thủ vội... Các ông đã biết thủ đoạn của tên Thổ rồi đấy chứ? Nó dám đến tận nhà ông Lê Phong ngay sau khi giết người thì nó còn có thể làm nhữn việc táo bạo hơn thế.... Lúc nãy ông Lê Phong có nói đến hai chữ “ngu ngốc” để chỉ tên Thổ. Nhưng hai tiếng ấy hơi nông nổi: tôi, tôi bảo tên Thổ quỷ quyệt hết sức, nó khôn khéo đến nỗi để cho người ta tưởng là vụng dại... Một điều vụng dại quá rõ rệt chính là điều ta phải coi chừng như trước một mưu thâm... Vậy thì ta không nên vội vã, nhất là không nên hồ đồ cả tin. Tên Thổ này không phải là một kẻ đáng khinh thường: ông Lê Phong muốn bắt được nó, tôi tưởng nên lùi cái ngày Thứ Hai ông vừa hẹn với chúng ta đến một ngày Thứ Hai khác...
Bằng ấy lời, Kỳ Phương nói một cách ôn tồn, một giọng hòa nhã đứng đắn. Văn Bình tự nhiên so sánh cái thái độ có mực thước với những cử chỉ, ngôn ngữ sôi nổi của Lê Phong. Bình thấy lối làm việc của Kỳ Phương chín chắn và sâu sắc hơn của Phong và lo rằng tính quá tự phụ tự tín của bạn mình khó thắng nổi tính cẩn trọng của nhà trinh thám nhũn nhặn ấy.
Phương nói :
- Ông Văn Bình làm ơn nhắc lại cho biết thêm mấy điều cần.
Thì Bình vui vẻ đáp liền :
- Xin sẵn lòng.
Phương hơi gật đầu, hơi chau mày :
- Người Thổ lúc đến nhà ông Lê Phong lần thứ hai... À, mà có phải hắn đã đến một lần rồi không?
- Phải.
- Đến vào hồi 10 giờ hơn?
- Vâng.
- Lúc ấy ông Lê Phong đi vắng?
- Vâng, như tôi đã nói lúc nãy.
- Ông Lê Phong đi xem xi-nê?
- Vâng, đi xem cùng với tôi, anh Huy, và anh Thạc...
- Tôi biết. Nhưng ông chắc là vào khoảng mười giờ chứ?
- Lê Phong chắc thế, vì lúc ấy thằng Biên có xem đồng hồ.
- Được, xin cám ơn ông. Bây giờ xin ông cho biết thêm về lúc tên Thổ đến lần thứ hai... Lúc ấy vào khoảng mấy giờ?
- Một giờ đêm.
- Ông Lê Phong cho người gọi hắn đến?
- Vâng, đúng như tôi đã kể...
- Tôi hiểu. Nhưng... thế ra lúc gọi hắn, ông Lê Phong vẫn chưa được tin Đường bị giết sao?
- Chưa. Tôi đến bảo anh Phong mới biết.
- Người nhà anh Phong gọi tên Thổ ở 143 bis Duvillier?
Kỳ Phương vừa hỏi vừa nhìn vẩn vơ lên trần nhà. Văn Bình đáp :
- Vâng, ở 143 bis Duvillier.
- Nhà hắn ở đấy?
- Không, nhà trọ...
Phương quay lại nói Mai Trung :
- 143 bis Duvillier... Xin ông Thanh tra ngay sáng mai cho người đến hỏi nhà này...
- Sao không đến bây giờ?
- Bây giờ đến vô ích; một là sớm quá nếu người ở nhà ấy không phải là tòng phạm; hai là muộn quá, nếu người nhà ấy có dính dáng đến vụ này.
Mai Trung ngạc nhiên :
- Ồ, sao vậy?
Phương mỉm cười :
- Xin ông tin và nhớ cho rằng tên Thổ khôn ngoan lắm. Nó đi xe hơi, xe thuê hay xe của nó ta chưa cần biết vội. Nếu hắn biết rằng ta sẽ đến 143 bis Duvillier và ta sẽ tìm được những điều nguy hại ngay cho hắn thì tất nhiên hắn đã phòng trước và có thể làm lạc cuộc truy nã của chúng ta sau này. Nếu không thì nó không khi nào lại trở về đó cho ta đến bắt... Đằng nào ta đến bây giờ cũng vô ích... Vậy xin phép ông cho tôi hỏi nốt ông Văn Bình mấy câu. Tôi hỏi đến đâu rồi nhỉ?
Kỳ Phương ngừng một lát rồi gật đầu :
- 143 bis Duvillier... Ừ, phải rồi... Nhưng tại sao ông Lê Phong lại biết nhà tên Thổ vẫn trọ ở đấy?
- Vì có bức thư của Đường gửi cho Lê Phong.
- Phải, ông Lê Phong lúc nãy có nói đến bức thư của ông Đường nhưng không kịp cho chúng tôi đọc. Ông vội vàng quá, nhưng không sao... Vậy bức thư nói những gì?
- Trong bức thư Đường nói là vẫn lo sợ ít lâu nay, vì biết rằng người Thổ Nông An Tăng xuống Hà Nội và hình như dò tìm chỗ ở của Đường.
- Nghĩa là tên Thổ ít lâu nay vẫn có ý tìm ông Đường. Được, thư còn nói gì nữa? Tại sao Đường lại lo sợ?
- Vì tên Thổ là con một người can phạm bị ông thân sinh ra Đường bắt và vì thế bị kết án khổ sai ngày xưa...
- Nghĩa là ông Đường sợ tên Thổ báo thù cho cha?
- Vâng, bức thư có nói rõ đến điều ấy.
- Mà cái thù ấy hình như người Thổ đã mang trong lòng từ trước?
- Vâng.
- Nhưng có lẽ đến nay mới tìm được dịp?
Không để cho Bình đáp, Kỳ Phương nhìn Mai Trung ra ý phân bua và nói luôn :
- Lúc nãy tôi đã bảo đây là một vụ án mạng vì thù hằn, tôi lại biết là một mối thâm thù mang đã lâu lắm. Hung thủ phải là hạng người có những mối thù cố kết như thế mới giết người được một cách quả quyết như thế, và phải đã dự định việc của hắn kỹ càng lắm mới ra vào đây một cách kín đáo và mau lẹ như thế. Cái thù của một người Thổ có học thức tất nhiên phải tài tình. Tên Thổ này ít ra cũng có học ở Hà Nội này.
- Có. Hắn học ở ban thành chung trường Bảo Hộ...
Phương có vẻ đắc ý :
- Vậy ra cả điều này tôi đoán cũng không đến nỗi lầm... Được, cám ơn ông... và chỉ xin phiền ông đáp mấy câu hỏi nữa. Sau khi ông Lê Phong nói cho tên Thổ biết rằng án mạng xảy ra ở đây thì mặt hắn có lộ vẻ kinh ngạc không?
- Có.
- Theo lời ông thuật lúc nãy thì nó nhất định không muốn cùng các ông đến đối chứng ở đây?
- Vâng. Lê Phong nói rằng nếu hắn không muốn tù tội, thì phải đến đây ngay...
- Hắn chối không giết ông Đường?
- Vâng...
Kỳ Phương nhè nhẹ thở dài :
- Hắn chối để rồi thú nhận với ông Lê Phong rằng hắn giết người! Thú nhận với chính người muốn che chở cho nó và tưởng nó oan!...
Một nụ cười rất kín đáo thoáng trên miệng người trinh thám, trong lúc đôi mắt vui vẻ long lanh nhìn mãi vào mặt Văn Bình :
- Được! Thế là việc điều tra đêm nay tạm đủ. Cuộc thẩm vấn nhà sự chủ, cuộc xem xét các tang vật, và những câu hỏi phụ một chứng tá quan trọng vừa rồi, cũng quá thừa để cho ta kết luật rất vững vàng rằng: Nông An Tăng là hung thủ. Chúng ta chỉ còn phải làm việc thứ hai là bắt được tên Thổ này. Theo ức đoán của tôi thì Tăng không phải là một con vật dễ sa lưới. Tôi biết trước rằng cuộc săn đuổi sẽ khó khăn nếu chưa hẳn là vất vả, vì hung thủ trong khi trốn tránh vẫn giữ được thái độ bình yên. Kẻ giết người tầm thường hay để cho ta tróc nã được ngay là vì lúc nào cũng lo sợ, cũng hối hận sau khi phạm tội ác... Tăng không thế, hắn giết người để trả thù: một hành vi đối với hắn rất có lẽ phải, một việc đường chính và thiêng liêng nữa. Lương tâm thanh thản không bị một sự hối hận nào ám ảnh, hắn có thể lúc nào cũng minh mẫn để đánh lừa ta hay lánh xa cạm bẫy của ta... Đó là câu chuyện dè chừng dùng làm cớ cho ta theo đó mà rào đón trước cơ mưu của thủ phạm... Ta đã biết tên Thổ có mưu chước giỏi, có một môn “võ nghệ” mà người bạn chúng ta là ông Văn Bình đây đã từng được thử, và lại có sự mãn nguyện của một người báo được thù cha: ta biết thế tức là ta biết để tâm hơn, biết rằng phải tinh tường hơn trong việc săn đuổi hắn... Tôi hẹn với ông Lê Phong năm ngày nữa cũng do cái lẽ ấy. Đối với cái tài ông Lê Phong có lẽ hạn ấy hơi lâu một chút, vì ông chỉ cần có hôm nay ngày mai và ngày kia nữa thôi... Nhưng đối với tôi thì có lẽ phải cố lắm mới đúng được hẹn... Ông Mai Trung nghĩ có phải không? Và ông nữa, ông nghĩ sao, ông Văn Bình?
Kỳ Phương nhã nhặn cười không để cho Bình kịp hiểu những ý ngầm dưới câu hỏi đó, Mai Trung thì chỉ gật, ông chau mày, lắng tai, đạo mạo theo lời phân giải của nhà thám tử trẻ tuổi; ở một đôi đoạn ông đưa tay chực cãi nhưng tức khắc lại gật liền. Sau cùng ông gật hai ba cái luôn, ngẫm nghĩ một chút và phê bình :
- Phải, phải đấy, tôi cũng nghĩ như thế.
Những lý luận của Kỳ Phương thực gọn gàng rõ rệt, cũng như cách xét đoán sáng suốt của chàng ta. Văn Bình tuy sẵn lòng tin tài của Lê Phong hơn, nhưng lúc ấy cũng phải phục Kỳ Phương mười phần chắc tám rằng không khéo Lê Phong sai lời hứa mất. Anh bụng bảo dạ :
- Thứ Hai, hai ngày nữa? Mà bao nhiêu việc rắc rối, chẳng biết Phong làm thế nào mà... Thứ Hai, Phong sẽ khám phá được, sẽ cắt nghĩa những chữ bí mật, lại bắt được cả hung thủ nữa! Hừm!...
- Kìa, ông Văn Bình, ông nghĩ sao?
Bình vội đáp :
- Hơ! Dạ! Tôi... tôi xin chịu ông là một bậc kỳ tài... và...
Phương hớn hở, nhưng giấu được ngay :
- Ồ, kỳ tài thì khí ngoa quá... Muốn xứng đáng tiếng ấy, tôi còn phải qua một cuộc tỉ thí với ông Lê Phong, phải bắt được hung thủ mà phải bắt được trước ông Lê Phong kia... Ông Lê Phong thì thứ hai này thành công, còn tôi mãi thứ năm kia! Nhưng tôi cũng xin nhận cuộc tỉ thí... danh giá ấy...
Mai Trung cười :
- Ừ phải, kỳ phùng địch thủ đấy, nhưng phần thấy tôi lo rằng lần này...
- Lại ông Lê Phong giữ phải không?
- Không! Ông Lê Phong nhượng!
Cả hai ông cùng cười trong một nơi mà ai nấy đều hồi hộp, buồn rầu và lo ngại.
Cái xác chết, vẫn ngồi trơ mãi một chỗ trên gác đối với hai người hình như không có gì đáng chú ý nữa. Họ mãi nghị luận đến nỗi quên cả việc cần kíp bấy giờ.
Văn Bình toan hỏi một điều chợt nghĩ đến, nhưng Kỳ Phương đã đón đầu :
- Ông Văn Bình có lẽ định hỏi tôi về những chữ trên cái danh thiếp?
- Vâng, cũng gần như thế... Tôi muốn biết ý kiến ông về cái... về sự... nghĩa là về cái việc kỳ dị này: tấm danh thiếp ở trên cuốn sách trước mặt Đường thì ai lên được gác lúc ấy mà lấy mất?
- Tên Thổ chứ còn ai?
- Tên Thổ, nhưng vào đây lúc nào?
- Lúc các ông ở trên gác xuống cả dưới này để đi trình sở liêm phóng...
- Ồ thế ra... thế thì chóng quá nhỉ...
- Vừa chóng vừa tài... Nhưng ông ngạc nhiên cũng không lấy làm lạ. Ai cũng phải ngạc nhiên. Thực là một việc có vẻ hoang đường thần bí cũng như cái án mạng kỳ dị này: tên Thổ làm thế nào lên được đây giết ông Đường mà không một tiếng động, không để một dấu vết, rồi lại làm thế nào ăn cắp được cái danh thiếp để làm gì. Tôi sẽ tìm ra sau và trong khi chưa thấy gì, xin nhờ ông hỏi ông Lê Phong hộ. Chắc bây giờ ông Lê Phong đương suy nghĩ về sự bí mật này nhiều lắm, nhưng tôi thì tôi muốn theo cách giản dị: bắt tên Thổ và đợi nó khai ra hết; như thế tiện hơn.
Bỗng như sực nhớ ra, Phương hỏi Văn Bình :
- À! Ông chưa nói cho tôi rõ: tên Thổ nói tiếng Kinh có sõi không?
- Sõi, nhưng không ai lầm là tiếng Kinh của người Kinh được.
- Mặc Âu phục?
- Vâng, Âu phục xám.
- Ông có thấy gì lạ trong cách phục sức của hắn nữa không?
- Không. Hắn ăn mặc như người thường...
- Ông cố nhớ lại xem... hay để tôi giúp ông: tay hắn có đeo nhẫn?
Bình sẽ reo lên :
- Phải rồi! Có, hắn có đeo nhẫn, ông nói đến tôi mới...
- Nhẫn đeo cả hai tay: cái ở tay trái dát mặt đá và còn cái ở tay phải thì để trần...
Bình tò mò nhìn :
- Vâng, phải rồi, nhưng mà...
Kỳ Phương cười :
- Nhưng tại sao tôi biết, phải không? Ông giỏi chịu đau thực. Quả đấm tay trái của Tăng còn in một lằn sâu trên má phải của ông, và một vết tím bầm vẫn còn nằm dưới phía cằm này, thế mà ông đã quên...
Văn Bình chịu ngay là Kỳ Phương có tài nhận xét, và cái tài ấy sắc sảo cũng không thua gì Lê Phong... Anh có ý tiếc rằng Phong không có ở đây để nhận thấy tài trí và phương pháp của người địch thủ đáng sợ này.
Kỳ Phương thuộc về hạng người hành động trong sự suy nghiệm thấu đáo và cẩn trọng, khác hẳn với lối làm việc theo thiên năng của Lê Phong và bởi vậy ít lầm và bước lên bước nào là vững vàng bước đó. Bình nghĩ tới cuộc “tỉ thí” của hai thứ tài năng ấy và tưởng đến câu chuyện Con Thỏ thua cuộc Con Rùa trong thơ ngụ ngôn... Bình tự bảo :
- Ta phải nói cho Phong coi chừng mới được ; Phong cứ hồ đồ thế này thì thế nào cũng để cho Kỳ Phương vượt hẳn được rất dễ dàng.
Bốn giờ điểm trên chiếc đồng hồ treo trên tường. Kỳ Phương hỏi Mai Trung :
- Ông thanh tra còn cần biết thêm điều gì nữa không?
Trung lắc đầu :
- Tôi tưởng thế cũng đủ. Thôi bây giờ ta cho đưa cái xác ông Đường vào nhà thương đợi thầy thuốc khám nghiệm lại. Những tang vật tôi giữ để chụp ảnh đính theo tờ trình...
Ông quay lại dặn Huy và Thạc :
- Các ông nếu có giấy gọi thì nên vui lòng đến sở liêm phóng ngay, vì có lẽ chúng tôi cần phải hỏi rõ ràng thêm trong lúc dự thẩm.
Kỳ Phương cũng nói :
- Mà nếu có tin gì lạ cũng cho chúng tôi biết ngay.
Trung đưa mắt hỏi Kỳ Phương :
- Tin gì lạ? Ông ngờ rằng còn có thể xảy ra chuyện gì được sao?
- Có lẽ không, mà cũng có lẽ có. Ta nên nhớ rằng tên Thổ này kỳ quặc lắm. Tôi thì tôi sợ rằng còn có thể xảy ra nhiều chuyện mà nhiều chuyện chẳng lành nữa kìa.
Bốn giờ 35.
Cái xác chết trên gác người ta đã đem cáng vào nhà thương gần đấy. Phố Richaud vẫn vắng ngắt. Một, hai bóng người qua lại thưa thớt ở xa, tận đường Hàng Bông. Một chút ánh sáng yếu ớt của ban mai thong thả lan khắp nơi. Trời tạnh ráo và hứa một ngày không đến nỗi bức lắm.
Người nhà 44 bis đã dạn với tấn kịch bi thảm và bí hiểm đè nén tâm trí, trong mấy giờ khuya khoắt và nặng nề. Họ mệt mỏi đến nỗi không muốn tìm hiểu một ý nghĩ bối rối nào. Câu nói của Kỳ Phương tuy là một lời báo hiệu dị thường, lúc khác sẽ khiến họ bị lung lạc hơn, nhưng lúc ấy chỉ có một hiệu lực chậm chạp và yếu ớt.
“Tôi còn sợ xảy ra nhiều chuyện, mà nhiều chuyện chẳng lành nữa kia”.
Câu ấy chỉ thêm một phần bóng đen vào cái đêm tối quá dày đặc từ trước. Cho nên lúc bọn nhà chuyên trách điều tra xong ra về cả, thì ông cụ Lương và hai người trẻ tuổi xuống nhà dưới, im lặng ngồi gần nhau như không còn một ý nghĩ gì.
Bọn phóng viên báo Thời Thế cũng vừa ra khỏi, chỉ còn Văn Bình ở lại ghi nốt mấy điều cần cho bài tường thuật, rồi về sau...
Một hơi thở dài của ông cụ làm Thạc giật mình ngẩng đầu lên, nhưng Huy bỗng ra hiệu cho đừng ai lên tiếng, Huy mắt mở lớn, miệng mím lại, trỏ một ngón tay lên gác và lắng tai nghe.
Bình ngừng bút, cũng nghếch một tai lên. Anh nhận thấy có những tiếng bước chân đi, rồi tiếng vấp chạm vào một chiếc ghế. Im một lát, tiếng chân lại kéo lê trên sàn gác từ giữa tới góc nhà.
- Trên gác... còn đèn không?
Câu hỏi của Huy nhỏ quá, phải đoán ra mới hiểu. Thạc khẽ đáp :
- Không, tôi vặn tắt cả rồi. - Mặt anh xám đi như đổ chàm, anh đưa mắt nhìn hai bên, thấy người kia cũng thế.
Một tiếng động nữa ở phía kê những hòm quần áo.
“Người lạ mặt” trên gác hình như lục lọi gì.
Hốt nhiên, Thạc đứng lên chạy vụt về phía cầu thang, và tiếng chân nện trên bực làm rung chuyển cả sự hoảng hốt...
Tức khắc Bình và Huy cũng chạy lên theo.
Tiếng Thạc quát tháo vang lên trong mấy tiếng tát đánh và tiếng kêu khóc :
- Ấy, con lạy cậu, con lạy cậu.
- Con bò! Mày làm gì trên này?
Thạc lôi một người ra giữa nhà thì Bình và Huy nhận ra là thằng nhỏ.
- Mày lên đây làm gì? Đồ khốn nạn!
Thằng nhỏ đưa hai cánh tay khuỳnh che đỡ trận đòn giáng trên đầu nó, vừa khóc, vừa nói :
- Con lên để quét nhà với thu dọn...
- Thu dọn cái gì bây giờ?
- Dạ, con tưởng... cũng như mọi hôm.
Thì ra đó chỉ là một việc tự nhiên, một việc thường ngày, mà trong trường hợp khác thường này họ quên không nghĩ ra.
Thạc bực tức đuổi thằng nhỏ xuống rồi ra cửa sổ trông tả trông hữu như vẫn còn nghi ngờ.
Huy và Bình toan đến sau anh, bỗng anh quay ngoắt lại gọi lớn :
- Nhỏ! Nhỏ! Nhỏ!
Thằng nhỏ chưa kịp xuống, nhưng anh cũng vội giục :
- Bình, Huy, giữ lấy nó ở đây... Giữ lấy nó!
- Cái gì thế?
- Thì cứ giữ lấy nó đã... Tôi vừa trông thấy một đứa rình dưới đường.
- Nhưng mà...
Thạc không nghe nữa, đâm bổ xuống thang :
- Hừ, quân khốn nạn... Các anh giữ lấy thằng nhỏ, nghe chưa?
Hai người trên này nghe theo, giữ chặt lấy tên đầy tớ, kéo nó ra cửa sổ nhìn xuống thì chỉ thấy Thạc cắm cổ chạy về phía hàng Bông như một thằng cuồng, và rẽ ngoặc vào ngõ Hội Vũ.
Thạc đứng lại lớn tiếng :
- Nó chạy vào ngõ Hội Vũ rồi..
Bình hỏi :
- Nó là ai?
- Đứa đứng rình chớ ai... Ngõ này có những ba đường vào, phải đón đầu mới được.
Bình vội gọi :
- Thế thì để tôi xuống, anh Huy cứ giữ thằng nhỏ ở đây...
Bình chạy xuống cuối phố, ngược lại với đường của Thạc, rẽ về tay phải và xông vào cái lối ngõ Hội Vũ ăn ra đường Phố Nhi. Bình không gặp một bóng người nào, tuy lúc ấy trời cũng đã sáng.
Đến ngã ba, anh chực rẽ về ngõ ra Hàng Bông thì chợt trông thấy Thạc nằm gục xuống một bên cổng nhỏ. Đó là cái cổng dẫn tới một dãy nhà khuất và tồi tàn.
Bình chực đỡ Thạc dậy, bỗng lùi lại kêu :
- Ô này!
Máu nhuộm đỏ cả một cánh tay áo của Thạc, và một con dao cắm ngập trên bả vai anh ta.
Đôi mắt kinh dị của Bình bỗng lại trông thấy một mảnh giấy trắng bên thân hình rũ xuống và lúc ấy bất tỉnh.
Đó là tấm danh thiếp trên có những chữ X. A. E. X. I. G. viết bằng bút chì, Bình nhận ra chính là tấm danh thiếp biến đi một cách bí mật lúc nãy.
Lật mặt sau, Văn Bình đọc thấy hàng chữ in tên người Thổ Nông An Tăng...
Mắt Bình mở trừng trừng như chưa tin hẳn cái cảnh mình trông thấy là thực.
Việc xảy ra đột ngột quá, nhanh chóng quá. Người thiếu niên trai tráng, bạn của anh, vừa mới trò chuyện với anh không đầy năm phút trước, thế mà bây giờ đã thành một cái xác tội nghiệp, nằm gục bên vệ đường. Anh rùng mình lên, ngơ ngác nhìn mấy ngả đường ngõ vắng. Trong khoảng khắc, anh thoáng có cảm giác rất kinh khủng như thấy sự huyền bí độc ác còn lẩn quất đâu đây. Anh nghĩ ngay đến tên Thổ, và tưởng tượng cách hành động táo bạo của nó: nó rình ở dưới nhà, bị Thạc trông thấy, lừa cho Thạc đuổi theo đến ngõ hẻm, quay lại, lạnh lùng giết Thạc rồi biến đi.
Anh không tưởng đến sự tìm bắt hung thủ vì anh tin chắc là không thể bắt được, và cũng không nghĩ đến sự hô hoán lên. Sự kinh ngạc ban đầu đã qua, anh quỳ một gối bên Thạc, đặt tay vào ngực thấy tim vẫn còn thoi thóp, tuy vết thương rất nguy hại và máu ra rất nhiều. Lúc ấy Bình mới định được vị trí.
Bình vội đứng dậy, chạy ra phố Richaud gọi Huy báo qua cho biết cái tin dữ dội rồi lập tức chạy về phía nhà thương. Anh gắt với người gác cổng :
- Người ta sắp chết, ông nghe ra chưa?
Nhưng người gác cổng vẫn chưa chịu để cho Bình vào. Anh toan lớn tiếng thì vừa may gặp Kỳ Phương ở trong đi ra cùng với ông thanh tra mật thám. Mai Trung hỏi :
- Cái gì thế, ông Văn Bình?
Bình thuật vắn tắt việc Thạc bị giết. Câu chuyện dứt thì Kỳ Phương bảo :
- Mau lên, hai ông đi gọi thầy thuốc để tôi chạy ra xem... Ngõ Hội Vũ phải không?
- Vâng, ngõ Hội Vũ.
Năm phút sau, khi Văn Bình, Mai Trung và một viên y sĩ ở nhà thương ra đến nơi thì Thạc đã tắt nghỉ.
Kỳ Phương không để ý đến ai, vẫn chăm chú cúi xuống con dao cắm trên vai Thạc. Chàng ta không giữ vẻ bình tĩnh như lúc ở bên cạnh xác Đường nữa. Hai mắt mở lớn, mày cau lại dưới cái trán tư lự, Phương nhắc lại mãi một câu :
- Quái lạ, quái lạ hết sức!
Một lát, Phương đứng thẳng dậy, lắc đầu thở dài nói với mọi người :
- Thực quá sức tưởng tượng. Tên Thổ này hình như có ý trêu chọc mình.
Phương giơ tấm danh thiếp ra hỏi :
- Ông Văn Bình đã thấy tấm danh thiếp này lúc nãy phải không?
- Phải.
- Mà chính là tấm danh thiếp trước mặt ông Đường mà các ông kêu mất lúc nãy?
- Vâng...
- Thế là nghĩa lý gì? Một mặt là những chữ X. A. E. X. I. G., một mặt là Nông An Tăng, tên thằng Thổ... Nó để lại dấu vết của nó sau hai lần án mạng làm gì? Đó là câu đe dọa ư, hay đó là lời nguyền rủa? Hay là một khẩu hiệu bí mật? Hừ! Kỳ dị! Mà sao nó giết cả ông Thạc nữa? Ông Bình, ông thấy thế nào?
BÌnh thuật lại việc xảy ra từ lúc nghe thấy tiếng động trên gác, Thạc bắt được thằng nhỏ đang tìm tòi gì trên ấy, cho đến lúc Thạc thấy bóng một người mà Bình chắc chỉ là tên Thổ và đuổi theo tên Thổ đến chỗ này.
- Ông có trông thấy tên Thổ không?
- Không.
- Vậy sao ông biết ông Thạc đuổi tên Thổ?
- Tôi đoán thế. Vả lại tấm danh thiếp này...
- Tấm danh thiếp này là dấu vết của nó phải. Nhưng...
Phương không nói hết, cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi lại thở dài :
- Tất nhiên trong vụ này còn có người nữa, có lẽ còn nhiều người nữa, chứ một người chưa dễ có những cách hành động xuất quỷ nhập thần đến thế.
Rồi nhìn Mai Trung, Phương nói tiếp :
- Ông thanh tra còn nhớ đấy chớ? Cụ chủ nhà khai rằng có nghe thấy tên Thổ nói và như nói với một người thứ hai. Vậy ít ra trong vụ này cũng có hai người. Hai người cùng nguy hiểm như nhau, cùng giỏi như nhau...
Phương thong thả lấy gói thuốc lá ra, chậm chạp đưa một điếu lên môi, lặng lẽ đánh diêm, để cái diêm cháy gần đến tay mà vẫn chưa châm hút. Cái dấu hiệu trang trọng của sự suy tưởng trầm ngâm ấy khiến cho mọi người đứng gần không ai dám hỏi hay nói một lời nào. Bỗng dưng Phương bảo viên y sĩ :
- Xong rồi! Ông đốc có thể cho khiêng xác ông Thạc vào nhà thương.
Rồi Phương thản nhiên quay đi, đánh một que diêm thứ hai, thở mau những hơi khói đầu tiên, mắt thờ thẫn nhìn lên như cố tìm lấy một ngôi sao còn sót trên bầu trời buổi sớm.
Mai Trung nhẹ tiến gần lại, hỏi nhỏ :
- Thế nào?
Phương nâng đôi lông mày lên nhìn người mật thám như nhìn người lạ.
Trung lại hỏi nữa :
- Thế nào? Ông đã tìm được manh mối gì chưa?
Im một lát, Phương trả lời bằng một câu kỳ dị :
- Năm ngày phải xong một việc phải làm bằng hai, ba tuần hay một tháng! Hừ! Khó khăn! Khó xong được lắm.
- Kìa! Việc gì? Xong việc gì?
Phương vẫn một giọng :
- Có khi lâu hơn nữa! Hừ hừ! Thủ phạm thực tài tình!
- Thế ra ông không... ông chưa...
Nhưng Kỳ Phương đã ngắt lời và hỏi đột ngột :
- Ông Mai Trung! Ông có thể tin ở sự tận tâm của tôi được chứ?
- ...?
- Ông có thể trao cho tôi năm người rất lanh lợi trong những bộ hạ của ông được chứ?
- Sao không được?
- Mà những người ấy hết sức lanh lợi?
- Lanh lợi, thông minh, kín đáo, can đảm, đủ.
- Được, vậy bây giờ tôi xin nói quyết rằng thế nào hung thủ hai vụ án mạng cũng bị bắt. Thế nào ta cũng bắt được, mà chỉ có ta là bắt được thôi. Ta đương đầu không phải với một người, một tên Nông An Tăng nhưng với cả một cuộc hành động ngấm ngầm khôn khéo nữa... Ngay từ phút này, cuộc chiếc đấu bắt đầu khai, một bên là bọn giết người cùng theo một hiệu lệnh, một bên là ta. Nhưng ta phải thắng!
- Tôi chắc thế, nhưng... vừa rồi ông nói đến một bọn, đến cái hiệu lệnh. Hiệu lệnh nào?
- Cái hiệu lệnh bí mật trên cái danh thiếp của Tăng, những chữ kỳ dị này nếu không phải là một cái lệnh kín, một ước khoán bí mật, hay một khẩu hiệu gì thì không thể là gì khác được nữa. Việc này tôi còn đương xét, nhưng cấp bách hơn là phải nỗ lực săn bắt được Tăng. Tôi đã nghĩ được nhiều cách vây đón rất chu đáo, và chắc năm hôm nữa hung thủ sẽ ở trong lưới chúng ta...
Mai Trung có vẻ băn khoăn :
- Nhưng mà ông Lê Phong...
Phương cười :
- Ông không lo. Ông Lê Phong khi bảo với ta chỉ nay mai thành công thì tôi biết ngay một là ông nói ngoa, hai là ông đi lầm đường; cả hai đàng cùng có thể làm cho ông sai lời hứa được.
Lúc người ta khiêng cái xác đi khỏi, Phương vừa liếc trông Văn Bình vừa ghé nói vào tai Mai Trung :
- Một người tin tài Lê Phong nhất, là Văn Bình, mà cũng sinh ngờ bạn và xem chừng muốn dò hỏi phương pháp của tôi. Lúc nãy ông ta muốn ngỏ ý phỏng vấn tôi nhưng tôi tìm được cách nhã nhặn từ chối.
Trung nghe lời nói mạnh bạo của Phương mới vững lòng và chợt nhận thấy rằng, trong hai vụ án mạng này, ông quan tâm đến Lê Phong hơn là đến hung thủ.
Trong khi đó thì Lê Phong không quan tâm đến ai hết. Tâm trí anh bình tĩnh như không bận về một điều suy nghĩ rắc rối nào?
Anh đứng ở cửa sổ trên gác tòa soạn Thời Thế nhìn ra đường. Lúc ấy đã năm giờ sáng. Anh hít hơi thở vào đầy ngực, cánh mũi mấp máy, đôi mắt sáng, và miệng hơi mỉm cười. Một cảm giác khoan khoái như thông hoạt chạy trong mạch máu người thanh niên. Anh nghe những tiếng náo động đầu tiên của thành phố về buổi sớm mai và thấy sự sống đáng yêu hơn mọi ngày khác.
Phong vươn vai, ngáp một tiếng uể oải, vào thu gọn những giấy má anh vừa viết và lấy một quyển sách đè lên, gật đầu ra ý bằng lòng, rồi nhanh nhẹn bước vào phòng tắm.
Phong ngắm mình trong cái gương lớn, thè lưỡi chế cái anh chàng đứng trong đó, rồi vừa nghêu ngao hát vừa bỏ quần áo liệng lên cái mắc bên cạnh giường. Nước lạnh mưa trên người làm anh tỉnh táo thêm và quên rằng suốt đêm qua anh chưa ngủ.
Tắm xong, anh gọi người loong toong có mặt luôn ở nhà báo lên dặn :
- Anh sang phòng ảnh nói với các ông làm việc thật gấp, nghe chưa? Bài của tôi ở trên bàn kia, đem ngay xuống nhà in và phải xong trước bảy giờ rưỡi.
Dặn xong, anh sang căn phòng bên cạnh, đóng các cửa sổ lại, chân tay ruỗi thẳng, ngực thở từng nhịp dài và đều đặn. Đó là một phép định thần giản tiện anh vẫn dùng để cho tâm trí được nghỉ ngơi một cách hoàn toàn. Phong nhất định gạt ra ngoài trí nghĩ những điều suy xét toan tính. Trong những phút thanh thản ấy; năng lực anh, não cân anh cũng như thân thể anh, chẳng khác gì một cái máy không chạy, để dành sức hoạt động cho sau này. Đó cũng là một trong những phương pháp làm việc kỳ dị của Phong. Chẳng biết thực có ích gì không, song anh tin là có những hiệu quả tốt.
Phong nằm lặng như thế chưa được vài phút, bỗng nghe thấy tiếng Văn Bình vừa lên vừa hỏi người chạy giấy :
- Lê Phong đến rồi à? Đâu? Ở đâu?
- Ông Phong ngủ.
Bình chạy vào, bật đèn lên, trách :
- Ngủ là cái kiểu gì? Trong lúc xảy ra bao nhiêu việc ghê gớm, trong lúc Kỳ Phương với Mai Trung tìm hết cách để gỡ những manh mối bí mật, thì ông Phong của tôi nghiễm nhiên về dưỡng sức ở nhà.
Phong nhắm mắt không nói gì. Bình sấn lại chực dựng Lê Phong dậy :
- Phong! Này anh Phong dậy đi!
Thì Phong đưa một ngón tay lên miệng mỉm cười, nhưng hai mắt vẫn nhắm. Và vẫn giữ nguyên cái dáng lặng lẽ ấy, Phong ôn tồn :
- Làm cái gì hăng hái thế? Tôi vẫn biết Kỳ Phương và Mai Trung hoạt động ngay từ phút thứ nhất, còn tôi thì nằm ngủ ở đây... Ừ, thế đã sao?
- Sao? Anh không biết rằng họ quyết tìm được hung thủ trước anh ư?
- Biết. Nhưng không hề gì...
- Sao lại không hề gì?
- Vì họ thua tôi. Số trời định như thế. Mà tôi cũng định như thế. Vả lại có gì mà đáng sợ? Cách làm việc của họ tôi biết cả rồi. Phép dò hỏi, đường suy xét, lối lập thuyết của họ tôi cũng biết rất tường tận; đó là những phương pháp cổ điển, chắc chắn lắm, nhưng chắc chắn về sự thành công cũng như về sự thất bại.
- Thế là thế nào?
- Là thế. Anh Bình không nên lo sợ, cũng đừng nóng nảy, anh nên tin ở tôi. Vì tôi biết cả rồi.
- Anh biết hết?
- Biết nhiều hơn mọi người. Hơn Mai Trung, hơn anh, hơn cả hung thủ nữa.
- Hừ! Cái gì? Biết hơn cả hung thủ?
- Phải. Mà tôi biết đích danh thủ phạm là ai rồi. Chỉ có việc giơ tay ra bắt được hắn.
Bình mỗi lúc một thêm lấy làm lạ. Phong có sự sáng suốt khác thường thực. Bình vẫn nhận là thế, nhưng đến việc này, một việc quái gở xảy ra trong mấy giờ đồng hồ, Phong chưa kịp xem xét gì mà đã dám nói quả quyết như thế? Bình lắc đầu: Một là Phong nói khoác, hai là Phong lầm lạc, chứ tìm thấy ngay được hung thủ, hừ! Lại đích danh hung thủ nữa! Thì...
- Anh không tin tôi sao?
Câu hỏi bất chợt của Phong làm cho Bình hơi bối rối :
- Không phải thế... nhưng mà... tôi xem ra việc này...
- Việc này bí mật quá chứ gì? Tôi không cãi, nhưng bí mật đến đâu mà tôi không tìm được ra!
- Phải, nhưng mà... tôi xem Kỳ Phương làm việc chăm chỉ hơn... Anh thì lúc nào cũng đùa cợt.
Phong cười lên mấy tiếng khẽ :
- Tính tôi thế, biết sao? Vả lại họ làm cho tôi thành vui tính.
Phong lúc ấy mới mở mắt. Anh vui vẻ nhìn bộ mặt quan trọng của Bình, trong lúc Bình ngồi ghé xuống cạnh đó.
- Văn Bình ạ, những sự bí mật nhất đối với người tìm thấy manh mối liền thành giản dị ngay... Không! Anh cứ để tôi nói... Khi biết là việc giản dị mà thấy người khác còn lập những giả thuyết này trên những giả thuyết nọ, thì ai chả buồn cười. Kỳ Phương là một trí khôn hiếm có, nhưng Kỳ Phương giỏi ở những chỗ khác kia. Ở việc này, ông ta chỉ hơn Mai Trung có dăm sáu bực... Tôi lại hơi khó chịu cho cái lối tra vấn tại trận của họ nữa. Này nhé: hai, ba giờ đồng hồ bắt mọi người ở quanh một cái xác chết mà họ để y nguyên đấy như một cái bù nhìn... Đó là thói quen của bọn chuyên trách, nhưng một người như Kỳ Phương cũng theo thói đó thì tôi không vui lòng. Kỳ Phương thận trọng quá thành ra chậm chạp, và lại có ý câu nệ theo một định kiến rất nguy hiểm vì nó quá thô sơ... Đây cắt nghĩa rõ cho anh hiểu. Ngay từ phút đầu Kỳ Phương tóm được mấy chứng cớ buộc tội cho tên Thổ. Thí dụ: những tiếng nói trong đêm tối, bức thư tôi nói cho họ biết và tấm danh thiếp biến đi... Không, để tôi nói nốt đã... Tôi lấy làm lạ rằng ông ta tin ngay những chứng cớ buồn cười ấy. Anh thử nghĩ coi: một kẻ giết người đã tìm cách lên gác đâm chết Đường mà không ai biết gì, sao lại còn dại dột đến nỗi nói lên để người ta có thể nhận được tiếng mình?
- Ấy chính vì thế mà tên Thổ đáng cho ta phục. Cái vẻ dại dột bề ngoài ấy chính là để cho mình phải lấy làm lạ và tưởng đến cơ mưa của một kẻ khác khôn ngoan hơn.
- Tôi cũng đã nghĩ đến cái ý này. Nhưng hình như cái ý ấy không phải của anh, Kỳ Phương bảo anh thế, phải không?
- Phải.
- Tôi tiếc rằng cái ý rất hay đó không có ích gì trong trường hợp này. Tên Thổ là một người không liên can. Không! Là một người ta chưa biết có nên ghép vào với vụ án mạng hay không, nhưng theo tôi thì hắn không phải là hung thủ.
Lúc ấy Bình mới có dịp nói được cái câu mà Phong chưa để cho ai chen vào :
- Nhưng còn một người nữa bị giết?
- Bao giờ?
- Sáng hôm nay, hồi hơn bốn giờ rưỡi.
- Nhưng ai?
- Thạc.
Phong đang nằm, vùng ngồi thẳng dậy, nắm lấy hai vai Bình :
- Cái gì? Cái gì? Cái gì? Ai bị giết?
- Thạc.
- Thạc! Thạc bị giết! Trời ơi! Trời ơi! Ồ! Trời, thế này thì...
Bình thuật lại cái việc xảy ra ở phố Richaud rồi thở dài :
- Bây giờ thì anh tin rồi chứ?
- Tin cái gì?
- Tin rằng tên Thổ là hung thủ.
Phong không đáp, đứng lên, đi đi lại lại trong phòng, đầu cúi, mày chau, tay nắm lại. Một lát, anh sừng sợ lại cự Văn Bình :
- Sao bây giờ anh mới bảo tôi?
- Thì anh có để tôi nói đâu.
- Thạc bị giết bằng gì?
- Bằng một con dao một lưỡi, thứ dao gấp bỏ túi như vẫn bán ở các cửa hàng.
- Đâm ở ngực?
- Không, ở vai Thạc... Bên cạnh Thạc tôi tìm thấy tấm danh thiếp của tên Thổ và những chữ bút chì.
- Tấm danh thiếp biến mất lúc trước phải không?
Bình gật. Phong lại đo gian phòng bằng những bước đều và thong thả. Ba phút yên lặng trong đó Bình thấy Lê Phong là một người đáng thương. Mặt Phong lộ ra vẻ cay đắng, băn khoăn vì trăm mối buồn bực. Miệng mím lại, môi dưới run lên, như muốn cãi một sự thực hiển nhiên quái ác. Chốc chốc đầu anh lại lắc mấy cái thất vọng như để cố ruồng đuổi một ý nghĩ lạ lùng.
Bỗng dưng Phong cười rất to, tiếng cười nghe đến mà rùng mình. Đôi mắt điên cuồng nhìn người bạn kinh ngạc trước mặt anh. Phong sôi nổi nói :
- Văn Bình ơi! Hung thủ trong hai vụ án mạng này quả là một giống vật khôn hơn ma quái! Nhưng chính vì thế mà cuộc thành công của tôi sẽ rực rỡ, và sẽ khiến ông Mai Trung buồn bực thêm. Lê Phong lại có dịp thắng trận...
Vẻ mặt khó khăn đã thành vẻ mặt tươi sáng. Anh mở cái tủ riêng của anh, lấy áo và mũ, rồi vừa đi giày vừa nói :
- Phải, thế nào tôi cũng bắt được hung thủ! Thế nào cũng bắt được, nhưng anh phải giúp tôi một tay...
- Được.
- Mà công việc quan trọng nhất anh có thể giúp được tôi là... ở luôn nhà báo và mặc kệ tôi, đừng dính đến việc tôi dò xét...
Bình chực nói, nhưng Phong cản lại :
- Không! Thế mới được. Anh đừng bao giờ đến Richaud nữa, vì anh đến thì nguy cho việc của tôi. Vì... vì anh hay hớ hênh lắm.
- Nhưng mà...
- Nhưng không hề gì... Chỉ đến Thứ Hai tôi sẽ không phải giấu anh nữa.
- Nhưng...
- Không! Phải thế mới xong, Văn Bình ạ. Có lẽ tôi phải chiến đấu dữ dội lắm mới thắng được, chiến đấu với tên hung thủ kỳ ảo này... Tôi thú thực ít khi thấy một trí khôn ác hại nào có những thủ đoạn tài tình hơn... Thế mà tôi cũng sẽ thành công, mà thành công nghĩa là thắng cả hung thủ lẫn Kỳ Phương, lẫn Mai Trung và cả sở liêm phóng.
Phong ngừng lại, vừng tráng sáng sủa của anh thoáng qua một bóng băn khoăn :
- Duy có một điều này tôi hơi phiền là: vụ án mạng thứ hai làm cho lời hứa của tôi khó giữ được đúng.... Chưa chắc chiều Thứ Hai đã bắt được hung thủ...
Phong vừa nói đến đó thì nghe có tiếng ở phòng bên nói sang :
- Chiều Thứ Hai thế nào anh cũng bắt được!
Rồi một tràng cười trong trẻo cùng sang với một người thiếu nữ tươi đẹp như một bông hoa dưới nắng bình minh.
Phong vui mừng, song không tỏ vẻ nhiệt tình lắm :
- Ô kìa Mai Hương! Cô Mai Hương đến nhà báo sớm nhỉ?
Mai Hương tinh nghịch cúi đầu chào một cách lễ phép khôi hài :
- Vâng Mai Hương đến nhà báo sớm, nhưng không đủ sớm để nghe câu chuyện từ đầu...
- Cô nghe biết chuyện rồi?
- Vâng ạ.
Mai Hương xịu mặt ngay xuống, rồi nửa cười nửa dằn dỗi, cô trách Phong :
- Anh tệ thực, việc như thế mà anh không cho em biết tin ngay... Anh định chiếm lấy công một mình ư?... Không! Anh cho em giúp anh nhé? Anh sẽ không sai lời hứa với ông Kỳ Phương nữa. Anh phải để em điều tra việc này với, việc hay quá, thích quá; em sẽ giúp anh một tay, một tay nhỏ thôi.
Phong lẳng lặng nhìn Mai Hương. Lần này không biết là lần thứ bao nhiêu, anh thấy một sự ngạc nhiên êm đềm - và một cảm tưởng lạ lùng rất khó nói. Đôi mắt ngây thơ của người thiếu nữ, nụ cười chân thực đằm thắm và cái dáng điệu óng ả kia là những nét quý báu của một trang nhan sắc không thường, kết bằng mộng và thơ. Mai Hương đẹp như một vẻ hoa, như hạt ngọc châu, thanh cao và tươi sáng. Vậy mà trong cái thể chất kiều lệ ấy lại có một tâm trí phức tạp, kỳ dị, sâu sắc và tinh ranh. Khi trò chuyện bình thường cô là một người bạn hiền hậu và dịu dàng, nhưng khi có một vẻ lo tính khó khăn, cô là một người cộng tác rất đắc lực. Sau vụ án mạng bác sĩ Đoàn ở trường Cao đẳng là dịp cô tỏ cho Lê Phong biết một chí hướng và một tài năng hiếm có. Mai Hương được làm nữ trọ bút cho báo Thời Thế, và đem hết lòng hết sức mà phụng sự cái nghề cô yêu thiết tha. Cô là một nữ phóng viên thứ nhất làm việc cho một tờ báo An Nam và cũng là một nữ phóng viên trinh thám có ở nước Nam trước nhất. Nhưng nước Nam là cái nước bình yên quá nên việc trinh thám cô vẫn phải thấy là một việc quá an nhàn. Trong những lúc viết những bài báo phẳng lặng, về những chuyện thường ngày, cô thường bảo Lê Phong :
- Anh Phong này, giá có chiến tranh thì em sẽ làm nữ thám tử ngay, mà nữ thám tử như Mai Hương thì đến Lê Phong làm đối phương cũng khó mà bắt được.
Bao giờ Phong cũng trịnh trọng đáp lại :
- Biết đâu đấy?
Rồi hai người âu yếm nhìn nhau cùng cười.
Rỗi việc, nghĩa là rồi những việc điều tra, Mai Hương và Lê Phong thường tạo những mộng tưởng kỳ quặc như thế cho đỡ buồn. Một thứ tình thân mật gây nên giữa hai người làm đậm đà thêm cái tình bằng hữu ngay thẳng. Nhưng hai bên cùng kín đáo, cùng hết sức giữ gìn, cùng có một thứ e ngượng khó hiểu mỗi khi thơ thẩn tưởng đến hình ảnh nhau. Khi giáp mặt thì không bao giờ có một câu nói, một vẻ nhìn hay một tiếng thở dài nào khác ý... Hương lại hay nói đến ái tình để mà chế rễu, tỏ ra thái độ lãnh đạm của một người ưa chủ nghĩa độc thân. Phong biểu đồng tình ngay; anh cũng thường đùa cợt, cũng cho chuyện yêu đương là việc mất thì giờ. Nhưng chỉ cách đó không bao lâu, khi bước về chỗ ở riêng mỗi người lại nhận ra trong tiếng thở dài rằng mình đã nói dối.
Tại sao đôi bạn ấy không giản dị hơn? Tại sao lại cứ lùi xa cái lúc cầm tay nhau noi thực nỗi lòng, và kết liễu những điều mong muốn âm thầm bằng một việc tự nhiên và êm đẹp? Đó là những nỗi éo le mà nhà tâm lý tiểu thuyết sẽ tìm được nhiều câu văn hay để giải thích. Người thuật chuyện này xin bỏ qua những tâm sự rắc rối đó và trở lại với “đầu đề”.
Vậy Lê Phong lẳng lặng nhìn Mai Hương.
Anh nhìn cô như chưa bao giờ một người con trai nhìn một người con gái: âu yếm, mến phục, và ngạc nhiên. Phong mỉm cười :
- Tôi cứ trông cô Mai Hương cũng đủ thấy công việc của tôi dễ dàng đi quá nửa.
Mai Hương nhí nhảnh :
- Có phải không? Em có nhiều phép tài tình giúp anh cơ: em lại dám đoán rằng việc bí mật anh biết gần hết rồi và chỉ tìm chứng cớ nữa là thành công.
- Đoán đúng lắm. Nhưng sao cô đoán được?
- Sao? Tại em là đàn bà chứ sao? Đàn bà họ có những linh giác mà đàn ông các ông ít người có. Nhưng giảng nghĩa ra hơi dài một chút, bây giờ xin anh cho biết đầu đuôi cả hai vụ án mạng đi...
Cô kéo ghế ngồi, bàn chân nọ bắt chéo trên bàn chân kia, đầu hơi nghiêng, đôi mắt rất tinh anh, một bàn tay dẻo dang nhẹ đỡ lấy một bên má.
Lê Phong bảo Văn Bình thuật lại hộ.
Anh cũng đến ngồi trên một chiếc ghế, đôi mắt lim dim hé mở, ôn lại các việc kể ra theo lời kể rành mạch và tường tận của Văn Bình.
Anh thỉnh thoảng lại gật đầu, còn Mai Hương thì đem hết tinh thần ra ghi lấy từng điều mảy may trong câu chuyện.
Cái giọng đều đều của Văn Bình khi thuật đến những lời thâ/m vấn ở nhà người chết có một vẻ trang trọng khiến Lê Phong mỉm cười. Bình không bỏ sót một điều quan trọng nào, và cố chú ý cho Mai Hương nhận thấy cách điều tra khôn khéo của Kỳ Phương. Phong vẫn mỉm cười, lấy một điếu trong gói thuốc lá trên “đi-văng” châm hút, đợi cho Văn Bình kể nốt. Mai Hương chợt hỏi Văn Bình :
- Anh có thấy gì lạ ở cái chìa khóa cửa ở nhà dưới không?
- Chìa khóa nào?
- Lúc nãy anh bảo rằng ông cụ lẩm cẩm.
- Phải.
- Ông cụ đánh rơi chìa khóa?
- Phải, đánh rơi sau khi khóa cửa cẩn thận.
- Mà khóa cửa sau khi nghe thấy những tiếng... những câu tiếng Thổ nói bên ngoài?
- Phải.
Mai Hương nhíu mày lại nói thêm :
- Nhưng ông cụ chắc chắn rằng chính ông cụ đánh rơi chứ?
- Ông cụ nói thế, tôi cũng không hỏi cẩn thận.
- Được, xin anh kể tiếp đi.
Khi Bình kể đến vụ án mạng thứ hai thì đến lượt Lê Phong Hỏi :
- Sau khi đem xác Đường vào nhà thương, mọi người ngồi cả dưới nhà?
- Phải... mọi người nghĩa là ông cụ, Thạc, Huy và tôi.
- Không ai ngờ. Vì thế lúc nghe tiếng động thì...
Phong gật đầu :
- Thì ai cũng phải sửng sốt, tôi hiểu. Nhưng giá tôi ở đấy thì tôi không lấy làm lạ, và có lẽ cũng không sinh ra chuyện lôi thôi...
Bình ngạc nhiên :
- Thế là thế nào? Anh không lấy làm lạ? Thế ra thằng nhỏ ở trên gác anh đã biết?
- Phải. Vì chính tôi dặn nó lên...
- Anh dặn nó lên, dặn bao giờ?
- Dặn riêng nó lúc tôi còn ở đấy.
- Ồ! Nhưng anh bảo nó lên làm gì?
- Để tìm cho tôi một vật mà tôi chưa có thì giờ tìm... Nhưng không hề gì. Ai nghe thấy tiếng động trên gác trước?
- Nhưng mà...
- Không, anh hãy trả lời tôi đã. Ai nghe thấy trước nhất trên gác có tiếng động?
- Huy à? Sao không Thạc hay ông cụ?
- Sao anh lại hỏi tôi thế?
- Không sao cả. Vậy thằng nhỏ lên tìm cho tôi một vật trên gác, chưa tìm thấy đã vô ý để dưới nhà biết... Người ta ngờ cho nó có liên can phải không?
- Thoạt tiên thì không ai ngờ, nhưng lúc Thạc thấy người rình dưới đường thì bảo chúng tôi giữ lấy nó...
Phong mỉm cười :
- Thì ra trong vụ này có: người Thổ, người lạ mặt mà ông Mai Trung bảo có đi với người Thổ và thằng nhỏ tội nghiệp của tôi. Họ có bắt giam nó không?
- Không, nhưng bảo phải coi chừng kẻo nó trốn.
- Nó không trốn đâu mà sợ... Nhưng tôi để nó đấy. Lúc Thạc xuống đuổi tên Thổ, như anh tưởng, thì anh với Huy còn bận giữ thằng nhỏ phải không?
- Phải. Lúc chạy ra đến cửa sổ nhìn xuống thì chỉ thấy Thạc đuổi rẽ vào ngõ Hội Vũ. Ngõ Hội Vũ có nhiều ngả, mà lúc ấy vắng người. Tôi liền chạy xuống để đón đầu ở lối ra cửa Nam; tôi đi được lại ngõ này, đến chỗ ngã ba thì thấy Thạc nằm ở đó... Thạc bị đâm nặng lắm nên chưa kịp cứu chữa đã chết rồi.
- Lúc anh đi cầu cứu thì cả viên y sĩ nhà thương cũng cùng ra với Mai Trung và Kỳ Phương?
- Phải. Việc nguy kịch quá, tôi tưởng đợi khiêng Thạc vào thì quá muộn, nên cố nài ông y sĩ ra theo... Nhưng cũng không kịp.
- Được, anh chắc Thạc chết hẳn hoi rồi chứ?
- Làm thế nào được? Anh có điều gì nghi ngờ?
Phong lắc đầu :
- Không ngờ gì... Nhưng... Hừ... Hai án mạng có đủ các vẻ bí mật như nhau... Có đủ các trường hợp dị kỳ và cùng có một dấu hiệu...
Rồi Phong bỗng hỏi :
- Cái danh thiếp bên cạnh Thạc anh nhận rõ ràng là cái danh thiếp lúc trước ở trước mặt anh Đường chứ?
- Phải. Tôi cầm lên xem cẩn thận...
- Có sáu chữ tắt: X. A. E. X. I. G. phải không?
- Phải. Đúng như thế....
- Mà mặt sau là Nông An Tăng?...
- Phải. Tên thằng Thổ. Đó là một hành vi táo tợn, anh đừng nên coi thường.
Phong kéo một hơi thuốc lá, thở lên trần nhà, nói lửng lơ :
- Tôi không coi thường, nhưng tôi không sợ.. Tôi đang nghĩ xem cái mưu tôi định để tìm gặp tên Thổ còn chỗ nào khuyết điểm không? Nghĩ kỹ rồi: không khuyết điểm... Thế nào tôi cũng bắt được tên Thổ để đối chứng trong vụ này.
Phong đưa mắt hỏi Mai Hương :
- Cô còn phải hỏi thêm anh Bình điều gì nữa không?
Mai Hương lắc đầu và chăm chú gạch bút chì dưới từng chữ cô vừa chép.
- Cô có thể đi ngay với tôi được chứ?
Mai Hương gật đầu. Phong liền đứng dậy mặc áo, lấy mũ, rồi trước khi cùng Mai Hương bước ra, anh dằng từng tiếng bảo Văn Bình :
- Anh ở nhà báo suốt ngày hôm nay, viết thêm những đoạn cần vào bài tường thuật của tôi, và không được đến Richaud một lúc nào cũng không được đi đâu một lúc nào, ăn cơm ở nhà báo, anh nghe chưa?
Giọng nói của Phong có vẻ rất nghiêm trang. Không để Bình cãi, Phong tiếp :
- Anh sẽ ngạc nhiên hết sức, nhưng không được tìm hiểu gì... Không được hỏi han tôi trước khi tôi tự phân giải cho anh hiểu và đây là một điều tối quan hệ anh phải làm ngay tức khắc.
Rồi nhìn thẳng vào mặt Văn Bình, Phong nói như người truyền lệnh :
- Sau bài tường thuật, sau đoạn thuật vụ án mạng thứ hai, anh nghe chưa, anh thêm một “tin sau cùng” ở trang khác...
- Tin gì?
- Một tin hết sức quan trọng, vậy phải in chữ to...
- Được, nhưng tin gì?
Phong thản nhiên đọc :
- “Tin sau cùng: Vết thương ông Đinh Võ Thạc tuy nặng đến nỗi ngất đi rất lâu! - Kìa, anh biên đi... - Đến nỗi ngất đi rất lâu, nhưng nhờ công cứu chữa kịch liệt, chúng tôi mong rằng ông có thể sống được”.
Bình đặt bút xuống, trợn mắt nhìn Phong :
- Có thể sống được? Thạc chết rồi kia mà!
Phong nhún vai lườm :
- Ừ chết rồi, thế đã sao? Anh lôi thôi lắm!
- Tôi bảo thế thì anh cứ biết thế...
- Nhưng mà...
- Chậc! Nhưng cái gì? Thạc chết rồi, tôi biết. Có lẽ họ đã cho vào nhà xác và đợi giờ mổ tử thi nữa cũng chưa biết chừng.... Nhưng anh cứ đăng báo là Thạc chưa chết, anh nghe không?
Thấy cả Mai Hương cũng không hiểu ý, Phong cười :
- Tôi muốn dùng người chết để bắt người sống. Cô cũng giúp tôi nhé, nghĩa là cũng đừng ngạc nhiên chi hết. Tôi bảo thế nào, cứ nhắm mắt mà nghe... Cô có chịu thế không?
Mai Hương gật.
- Thế thì được lắm. Cô giúp tôi một tay nhỏ, nhưng một tay rất mạnh... Hay nói cho đúng, cô giúp tôi một ngón tay cũng đủ rồi... Ngón tay của đàn bà! Bao nhiêu sức mạnh!
Phong không chú ý đến sự kinh ngạc của Bình lắm, tránh chỗ cho Mai Hương ra trước, quay lại nheo mũi, nháy mắt đấm Bình một cái nhẹ, ngả mũ chào rồi ra.
Mười lăm phút sau, chuông điện thoại kêu, Bình nhấc ống nghe và nhận được tiếng Phong gọi :
- Văn Bình hả? Lê Phong đây. Vừa đến nhà thương. Anh nghe tôi dặn nhé: Bỏ “tin sau cùng” đi, nhưng ngay trong bài tường thuật phải nói rằng Thạc chưa chết, và thầy thuốc hy vọng rằng đến sáng thứ hai Thạc có thể nói được. Sáng thứ hai nói được, anh nghe ra chưa?
- Rồi.
- Vậy sáng thứ hai, ông Đinh Võ Thạc mới có thể khai nhiều điều quan trọng. Anh nhớ chưa?
Bình vừa ghi những lời Phong lên giấy vừa càu nhàu :
- Rồi, còn gì nữa không?
- Hết. Cô Mai Hương muốn dặn anh mấy điều.
Tiếng Mai Hương vui vẻ ở đầu dây :
- Anh Bình làm ơn cho người đến nói với ba em rằng em không về nhà hôm nay... Cả hôm nay, ngày mai, và ngày kia. Tối thứ hai việc của em mới xong... Thôi chào anh nhé.
Bình cười, mắt mơ màng, se sẽ lắc đầu...
Bỗng chuông tê-lê-phôn lại gọi.
- Văn Bình! Văn Bình! Thêm mấy hàng chữ lớn ăn thông hai cột: “Bản báo phóng viên Mai Hương và Lê Phong hứa sẽ tìm ra manh mối vụ này trước sở liêm phóng, mặc dầu sở liêm phóng có thêm một lực lượng có giá trị nữa là nhà trinh thám đại tài Kỳ Phương”. Thôi! Làm việc đi, đừng vẩn vơ nữa.
Thời Thế hôm đó ra sớm hơn mọi ngày thường, cũng như mõi lần có một tin quan trọng. Trong lúc các báo khác chưa ngờ gì hết hay chỉ phong phanh thấy việc xảy ra, thì việc án mạng dị kỳ này đã tường tận thuật lại trên báo Thời Thế. Thực là một tin đột ngột, một chuyện bí hiểm mà vai chủ động có một tài lực hiếm có làm kinh ngạc khắp Hà Nội khi báo phát hành. Những đầu đề rất lớn :
“Hai vụ án mạng trong một đêm. - Hung thủ xuất quỷ nhập thần và khinh thường pháp luật - Nhà thám tử Kỳ Phương cùng với bản báo phóng viên cùng điều tra!” và những hình chụp in với bài tường thuật làm cho mọi người chú ý đặc biệt đến vụ này.
Kỳ Phương lúc vừa ăn cơm sáng ở nhà Mai Trung xong, ông ta đang ngồi giở đọc lại những cột báo Thời Thế, trong đó nhà báo nhắc đến danh hiệu mình bằng những lời trân trọng không phải là không có đôi ý mỉa mai. Phương gật gù rồi đưa cho Mai Trung xem một đoạn của Lê Phong viết :
“... Có thể gọi vụ án mạng ở Richaud và ở ngõ Hội Vũ là một bài tính đố rắc rối và... dễ làm. Năm câu hỏi quan trọng sau này vừa làm tối tăm những manh mối rất lạ lùng, vừa như những lời báo cho người ta mau giải đáp được.
1/ Trên mặt tấm danh thiếp có một hàng chữ X. A. E. X. I. G., những chữ ấy có nghĩa là gì?
2/ Hung thủ có phải đích thực là tên Nông An Tăng không?
3/ Hung thủ làm thế nào lẻn vào giết người đươc mau chóng thế?
4/ Hai vụ án mạng có liên lạc với nhau không?
5/ Vụ án mạng thứ hai có ích hay có hại cho hung thủ?
Năm câu hỏi đó hiện nay sở liêm phóng chưa thể đáp được và hình như cũng không cần để ý đến vội. Ta không nên lấy làm lạ vì đó là lối làm việc của một bậc kỳ tài mà ai cũng biết tiếng: Ông Kỳ Phương. Ông Kỳ Phương là người cẩn thận, hành sự có một phương pháp vững chãi và lời quyết đoán ít khi sai lầm. Trong vụ này ông hứa trước với chúng ta sẽ tìm thấy hung thủ trong vòng năm hôm. Đó là bước đi rất chắc chắn không sợ xảy chân, nhưng chúng tôi thấy ông cẩn thận quá. Tên hung thủ mà ông cho là giỏi giang, quỷ quyệt kia chỉ là một người như mọi người...
... Cùng với sở liêm phóng, bản báo phóng viên đương điều tra. Bản báo cũng hứa tìm được hung thủ như ông Kỳ Phương, nhưng kỳ hạn ngắn hơn: chỉ nội ngày thứ hai tới đây, nghĩa là cách vụ án mạng hai ngày. Bản báo sẽ tìm được kẻ giết người và cắt nghĩa các điều bí mật. Hiện giờ bản báo phóng viên đã tìm thấy gần hết các manh mối nhưng cần phải “thử lại bài tính” trước khi công bố lên”.
Mai Trung bĩu môi :
- Hừ! Đã tìm thấy các manh mối! Nhiều lúc tôi đã phải ngờ rằng Lê Phong là anh chàng nói khoác gặp may. Vụ án mạng như thế mà hắn bảo là... hừ... hừ!
Ông nhún vai để thay cho những lời ông không nói nốt.
Kỳ Phương lẳng lặng đọc tiếp bài báo.
Bỗng ông ta chặc lưỡi một cái rồi cau mày lẩm bẩm :
- Ồ! Lạ này!
Trung hỏi :
- Lạ cái gì nữa thế?
- Thế này thì lạ thật...
- Nhưng cái gì thế?
Phương đưa tờ báo chỉ vào một đoạn :
- Này, ông nghe đây thì biết :
[i]- “Bản báo lại mong rằng việc điều tra chóng kết liễu hơn nữa, và tin chắc rằng thế nào nội ngày thứ hai các bạn đã biết kết quả công việc của bản báo phóng viên. Sở dĩ dám chắc thế là vì người bị nạn trong vụ án mạng thứ hai là ông Đinh Võ Thạc chưa đến nỗi thất vọng lắm. Vết dao đâm tuy rất nặng, ông mất nhiều máu quá, nhưng nhờ công cứu chữa kịch liệt của một vị bác sĩ đại tài, chúng tôi chắc rằng ông sẽ qua khỏi. Theo lời bác sĩ thì chỉ sáng thứ hai ông sẽ nói được và có thể trả lời những câu thẩm vấn đầu tiên. Lời ông Thạc sẽ là những lời rất quan trọng, vì sẽ cho ta biết kẻ giết người chính là tên Thổ Nông An Tăng hay là người khác”.
Mai Trung cười gằn, lại cầm lấy tờ báo :
- Thì ra Lê Phong vẫn mờ mịt chưa biết gì cả, vẫn đi tìm những cái huyền bí nào khác trong lúc tên Thổ đang tìm cách lừa lọc cuộc săn đuổi của ta. Nhưng nếu tôi không lầm thì cái mưu của ta không thể nào hỏng được. Khắp Bắc Kỳ, các sở mật thám đã nhận được điện tín của ta chỉ dẫn. Cứ theo phương pháp ấy thì xảo quyệt đến đâu tên Thổ cũng không thoát tay ta. Lúc ấy ông Lê Phong sẽ hiểu cái lầm của ông và không phải bày những mưu kế vô ích nữa. Vì đây hẳn là mưu của Lê Phong, phải không?
Kỳ Phương gật :
- Phải. Ông Lê Phong định phao cái tin Thạc chưa chết để lừa hung thủ đây...
- Nhưng lừa thế nào?
- Ta cứ để yên xem rồi sẽ biết. Điều đáng chú ý là tại sao Lê Phong lại nhất định tin rằng thủ phạm chưa hẳn là tên Thổ? Những chứng cớ hiển nhiên đến thế mà Lê Phong chưa chịu nhận, hẳn cũng có một cái cớ gì đây... Dẫu sao, ta cứ bước của ta ta đi... lẽ phải khi đã phô bày ra một cách rõ ràng thì không có một trí khôn tinh quái nào làm xuyên tạc được.
Kỳ Phương nhìn thẳng, tay vân vê điếu thuốc lá mà ông ta sắp châm hút, miệng mím lại, một bên mép hơi nhích thành một khóe cười. Ông ta thong thả lấy cuốn sổ tay ra, rồi lẩm bẩm nói :
- Hôm nay thứ bảy, Thứ bảy, chủ nhật, thứ hai, thứ ba, thứ tư... Chiều thứ tư là sớm, không thì sáng thứ năm là hạn cuối cùng ta bắt được Nông An Tăng... Ông đã cho những người chân tay đi các ngả rồi chứ?
- Xong cả rồi.
- Hỏi chỗ trọ của Tăng ở Duvillier thì họ không biết gì thêm ư?
- Không. Họ chỉ nhớ được địa chỉ của gia đình tên Thổ.
- Phải, ở Điềm He, tôi đã biết. Tăng là con một người Thổ bị kết án ngày xưa... Còn chiếc xe hơi của Tăng... xe thuê phải không?
- Không, xe ấy Tăng mượn. Mượn của ai chưa biết, có lẽ không phải là của người ở Hà Nội...
- Ông bảo tìm ngay người có chiếc xe ấy nhé. Ông hỏi được số xe rồi chứ? Vậy tra trong sổ Công Chánh xem. Tên tuổi và chỗ ở của những người Thổ ở Hà Nội, đến chiều nay liệu có hỏi được hết không?
- Được, vì người Thổ ở đây cũng ít.
- Các đường xe lửa đã có người đi dò rồi chứ?
- Rồi. Tôi kén riêng những tay quen việc này nhất.
- Bến Hải Phòng hiện có một chiếc tàu đi Hồng Kông, một đi Sài Gòn và sang Pháp, nhưng không chạy trước ngày Thứ Hai... Ông đã đánh điện cho sở căn cước rồi chứ?
- Rồi.
- Cần phải dặn thêm những người coi việc xuất dương... Hai người đi Điềm He rồi?
- Đi từ sáng hôm nay.
- Còn gì nữa không nhỉ. À, những đường bộ “ra ngoài” cũng canh phòng chu đáo đấy chứ? Ông đã đưa tin cho các nơi ấy chưa?
- Xong cả rồi.
- Được. Ta chỉ còn đợi cho con vật sa lưới và sửa soạn cuộc đối chứng ở ngoài tòa. Vì tôi nhất định đến lúc việm đem ra tòa án, trước mặt Nông An Tăng, tôi mới công bố những lý luận của tôi... và cái lầm của Lê Phong luôn thể.
Giọng nói có vẻ tự mãn, nhưng nét mặt Kỳ Phương vẫn thản nhiên. Chú ý quan sát lắm mới thấy trong mắt và trên khóe miệng thoáng qua một chút tươi cười, Kỳ Phương thở một tiếng dài :
- Phải thú thật rằng tên hung thủ này được sở liêm phóng chú ý đến một cách riêng và coi quan trọng như một... thù nhân của cả nước.
Mai Trung cũng nghĩ thế nhưng ông ta không nhớ rõ cái ý chua chát Kỳ Phương để vào câu nói vừa rồi. Một tên giết người tuy phải truy nã thực, nhưng vận động bao nhiêu lực lược và dùng đến bao nhiêu phương pháp cao đẳng để đối phó với hắn thì kể cũng hơi quá; nếu tên Thổ biết, chắc cũng tự phụ được người ta săn sóc riêng đến mình. Nhưng người đáng tự phụ hơn, có lẽ là Lê Phong. Vì nếu không có lời cam quyết thách thức của anh chàng này thì chưa chắc Kỳ Phương và Mai Trung phải bận tâm đến thế.
Song đó là những phương pháp quyết liệt, những đường lối cẩn trọng dẫn tới sự thành công. Kỳ Phương quyết thắng Lê Phong lần này và phần thắng đó cầm chắc. Phương làm việc chu đáo, toan tính hợp pháp, có những tay thành thạo vâng theo lời chỉ bảo và thấy một sự thắng lợi nữa là: Lê Phong tính lầm. Trước hết Lê Phong phạm một lỗi rất lớn theo sự nhận xét của ông ta: Phong chưa dám nói quyết hung thủ là ai. Sư. ngờ vực đó có thể làm chậm việc của Phong nhiều lắm. Người phóng viên lại không biết giữ mực thước, tin ở bản năng hơn ở luận lý và bởi vậy, khi đã sai lạc thì sai lạc rất xa. Phong nói là sẽ tìm được hung thủ ngay? Nếu tìm được thì hung thủ của Lê Phong không phải là hung thủ chính thức. Đó chỉ là một nhân vật để làm chứng sự sai lầm của người phóng viên. Còn nếu Lê Phong tìm hung thủ ở tên Thổ thì tất nhiên không thể bắt hắn trước sở liêm phóng được. Một nhà báo không phải là một ty có tổ chức hoàn bị để đi nã bắt kẻ gian phi. Đến sở liêm phóng với cách làm việc chu đáo của Phương mà còn phải điều khiển cuộc săn đuổi mất năm ngày trời, huống hồ một người chỉ hành động ở riêng một thành Hà Nội.
Kỳ Phương ngẫm nghĩ đến những lẽ yên ủi đó thì thấy càng vững tâm thêm. Ông tưởng đến lúc thất bại của Lê Phong và lúc vinh quang của mình rỡ ràng trước công chúng. Báo Thời Thế báo trước cuộc tỉ thí của nhà phóng viên với nhà thám tử, nhưng chẳng biết rồi đây có dám đăng tường tận cái kết quả rực rỡ của Kỳ Phương không?
Gập tờ báo vào, Phương nhìn Mai Trung như một tướng soái nhìn một bạn cầm quân. Ông ta nói :
- Trong lúc ông Lê Phong của chúng ta vất vả theo một cái bóng mơ hồ thì ta chỉ có việc ngồi nhà coi những người thừa hành theo những cơ mưu của ta làm việc cho thật chín chắn. Năm ngày nữa, tên Nông An Tăng sẽ đến đây chịu tội mà ta không cần ra khỏi nhà.
Phương vừa nói dứt lời thì có tiếng chuông điện kêu, rồi một lát người đày tớ đưa cho Mai Trung một mảnh giấy. Khó lòng tả vắn tắt được cử chỉ viên thanh tra lúc bấy giờ. Thoạt tiên ông mở hết sức to đôi mắt bé nhỏ của ông ta lên nhìn mảnh giấy như trông thấy một vật quái gở; đồng thời mồm há ra những tiếng kinh ngạc vẫn ở trong họng; một tay bất giác sờ vào cái túi đựng súng lục còn tay kia thì beo mãi vào mép giấy cầm ở đầu ngón như sợ nó biến đi.
Phương bước lại sau, đọc qua vai Trung thì trên mảnh giấy đó viết bằng bút chì ba chữ tên Nông An Tăng và ở dưới một hàng chữ hoa, cái câu bí hiểm: X. A. E. X. I. G.
Mai Trung quay lại nhìn Kỳ Phương và Kỳ Phương cũng đáp lại bằng cách nói yên lặng giống như thế. Mất đến ba phút, hai người mới tìm đặng một câu :
- Tên Thổ Nông An Tăng?
Mai Trung quay lại hỏi đầy tớ.
- Mảnh giấy này ở đâu ra?
Tên đầy tớ thưa :
- Người ta đưa cho con.
- Ai?
- Cô ấy còn ngồi ở ngoài phòng khách.
- Sao lại “cô ấy”? Đàn bà ư?
- Vâng.
- Ồ quái lạ!... Nhưng vào bao giờ?
- Bẩm vừa mới vào.
Hai người bạn lại nhìn nhau, Phương hỏi đầy tớ :
- Người ấy có nói gì nữa không?
- Bẩm không, thấy con, cô ấy đưa cho con mảnh giấy, con liền vào mời ông con ra, vì thấy cô ấy ngồi ra ý đợi ông con ra tiếp.
Trung cau mày nghĩ ngợi, tay mở cúc túi đựng súng, gật đầu để điểm lại sự cả quyết, rồi bảo Kỳ Phương :
- Ta cứ ra xem sao.
Ngoài phòng khách, ngăn cách nhà trong một khung cửa, một thiếu nữ ngồi bắt chéo chân đang táy máy nghịch mấy bông hoa cắm trong bình. Người ấy ngẩng lên mỉm cười, cúi đầu chào hai người đàn ông bước ra rồi nhanh nhẹn nói :
- Xin hai ông thứ lỗi, tôi phải dùng cái mưu vô lễ ấy để được gặp hai ông. Từ sáng đến giờ không ai được vào phỏng vấn ở đây, nhất là ông Kỳ Phương, ông không để cho một nhà báo nào được giáp mặt. Tôi phải lấy cái tên người mà ông sẵn lòng tiếp ấy để.... được may mắn hơn các bạn đồng nghiệp của tôi.
Hiểu vỡ chuyện, Mai Trung nghiêm thêm nét mặt đã sẵn nghiêm của ông ta lại. Còn Kỳ Phương thì chăm chú nhìn coi cuốn sổ mở cô ta cầm ở tay :
Trung hỏi :
- Thế ra cô là người nhà báo?
Cô ta hơi ngả đầu :
- Vâng ạ, phóng viên báo Thời Thế
- Cô cũng ở báo Thời Thế?
- Vâng. Cũng như mấy người đến xin phỏng vấn sáng hôm nay...
Kỳ Phương gật gù, thong thả nói :
- Và cũng như ông Lê Phong... Cô... có phải là cô...
Người thiếu nữ đáp liền :
- Vâng, ông đoán đúng lắm. Tôi là Mai Hương đây ạ, tôi đến đây xin hai ông cái ân được phỏng vấn cho báo Thời Thế về vụ án mạng ở phố Richaud.
Trung không xiêu lòng vì nụ cười rất nhã nhặn của người thiếu nữ. Ông ta lạnh lùng đáp :
- Chúng tôi không có điều gì để cô phỏng vấn hết.
Nhưng Kỳ Phương ôn tồn hơn :
- Chúng tôi rất lấy làm tiếc không tiện trả lời những câu hỏi của cô trong lúc này. Trong vụ án mạng, ý kiến của chúng tôi về đại cương thì quý báo biết rồi, hung thủ chính là Nông An Tăng mà cô đã mượn tên một cách khôn khéo để bắt chúng tôi ra...
Mai Hương cười :
- Xin lỗi hai ông. Đó là một cách bất đắc dĩ.
- Hung thủ là Nông An Tăng, và chỉ có thể là tên Thổ ấy thôi.
- Vâng, nhưng giết ông Đường vì thù đã đành, sao Tăng lại giết cả ông Thạc?
- Vì ông Thạc đuổi theo tên Thổ gấp quá.
- Tên Thổ táo tợn đến thế là vì liều hay vì cớ gì khác nữa?
- Vì liều cần tháo thân cũng có, nhưng chính vì nó nhân cơ hội ấy để làm kinh hoặc người ta thêm. Tên Thổ có gan mà lại giảo quyệt lắm lắm.
Hương nhìn thẳng vào mặt Kỳ Phương trong lúc Phương nói câu ấy. Cô lại hỏi :
- Xin ông cho biết qua cách hành động của hung thủ trong hai vụ án mạng này.
Phương lắc đầu nghĩ thầm: “Lê Phong cho người đến dò hỏi ta đây, nhưng khi nào ta để cho hắn biết”. Rồi nhũn nhặn ông ta đáp :
- Tôi đã thưa trước với cô rằng tôi rất lấy làm tiếc...
Cô vẫn chưa ngả lòng :
- Hung thủ dự bị vụ án này hẳn từ lâu?
- Điều đó chắc chắn là thế. Nhưng... xin cô thứ lỗi, chúng tôi không thể chiều ý đáp cuộc phỏng vấn của cô hôm nay.
Hương mỉm cười :
- Tuy vậy, chúng tôi cũng xin cảm ơn ông, vì mấy lời quý hóa vừa rồi cũng đủ cho chúng tôi viết được bài phỏng vấn có giá trị. Và muốn tạ lại ông cái ơn đó (cô vừa nói vừa xem đồng hồ tay) tôi xin thay mặt ông Lê Phong mời hai ông chiều nay đúng bảy giờ rưỡi đến nhà thương Phủ Doãn chứng kiến một vụ ám sát nữa.
- Cái gì? (lời Mai Trung hỏi). Cô bảo gì? Cô có nói đùa hay nói thực đấy?
- Thưa ông Mai Trung, chưa bao giờ tôi ít muốn nói đùa bằng lúc này.
- Ồ ồ! Thế là thế nào?
- Thưa ông, nghĩa là tôi hết sức thành thực mời hai ông đến nhà thương Phủ Dõan bảy giờ rưỡi tối hôm nay.
- Để chứng kiến một vụ án mạng nữa?
- Cô vừa bảo sẽ có một vụ ám sát?
- Vâng, hay nói cho đúng, một vụ mưu sát.
- Mà chiều hôm nay, bảy giờ rưỡi?
- Vâng. Ở nhà thương Phủ Doãn, phòng Pasteur B.
- Mà kẻ mưu sát là ai? Và ai sẽ bị mưu sát?
Mai Hương ranh mãnh nhìn hai người đàn ông :
- Tôi cũng rất tiếc rằng chưa thể trả lời hai ông lúc này được. Chỉ xin khẩn khoản mời hai ông đến, và đúng hẹn cho. Ông Lê Phong hình như có hy vọng bắt được hung thủ...
Cô nói rồi đứng dậy :
- Bây giờ xin phép hai ông, tôi phải về nhà thương xem bệnh tình ông Thạc.
Kỳ Phương vội đưa tay hỏi :
- Bệnh tình ông Thạc? Thế ra ông Thạc không chết sao?
Hương nhìn Kỳ Phương một lát mới đáp :
- Vâng, ông Thạc may ra có cơ sống được. Vết thương nguy hiểm, nhưng chỉ làm ông Thạc ngất đi, thầy thuốc sang máu rất nhiều, và chỉ mấy hôm nữa ông Thạc nói được. Thôi xin kính chào hai ông...
Mai Hương đã bước ra tới cửa, Kỳ Phương còn gọi :
- Cô... Mai Hương!
- Ông dạy gì kia?
- Không có lẽ nào! Ông Thạc đã chết thực rồi kia mà! Ông y sĩ cũng nhận thấy như thế...
- Nhưng ông y sĩ lại mới nhận thấy mình lầm.
- Tôi thì tôi cứ tưởng đó là một mưu của ông Lê Phong.
- Thưa ông, nếu ông chưa tin thì xin ông đến nhà thương hỏi lại.
- Được vào thăm ông Thạc chứ?
Mai Hương se sẽ nhếch miệng :
- Các ông thì vào thăm ai mà chả được.
Kỳ Phương cau mày, thở dài rồi bỗng nói :
- Được. Chúng tôi xin cám ơn cô... Thế nào chiều nay chúng tôi cũng có mặt ở nhà thương để... xem ông Lê Phong bắt hung thủ.
Lúc Mai Trung tiễn người thiếu nữ xong, quay vào thì thấy Kỳ Phương nhìn mình một cách lạ lùng và lẩm bẩm :
- Ông Mai Trung ạ, Lê Phong là một anh kỳ dị... tối nay ta đến nhà thương xem. Có lẽ... Lê Phong cải tử hồi sinh được cho người bị giết.
Viên thanh tra mật thám chỉ cho là một câu nói mỉa mai nên không chú ý đến vẻ trầm ngâm của Kỳ Phương lúc bấy giờ.
Mai Hương ở nhà viên thanh tra mật thám ra, vừa đi đến đầu phố thì gặp xe hơi của Lê Phong đến đón. Cô lên ngồi bên, Phong vừa cho xe chạy vừa hỏi :
- Họ đến chứ?
- Vâng, đến.
- Cô làm thế nào gặp được họ?
- Em xưng là nữ phóng viên Thời Thế.
- Chả có lẽ!
- Nói đùa đấy: em lập một mẹo thần tình lắm cơ...
Phong bật cười khi Mai Hương thuật lại câu chuyện đội tên người Thổ lúc nãy. Anh lại hỏi :
- Kỳ Phương có hỏi gì nữa không?
- Có. Trước ông ta còn ngờ, nhưng sau cũng có vẻ tin là mình nói thực.
- Chưa chắc, nhưng họ đến nhà thương đúng giờ là đủ. Tôi chắc may ra thì bắt được hung thủ hôm nay.
- Ngay hôm nay?
- Có lẽ. Vì hung thủ thế nào cũng phải đến nhà thương. Thế nào? Cô đã hỏi các chỗ rồi chứ?
- Vâng. Rồi.
- Đã đưa mấy bức thư của tôi cho trẻ bán báo rồi chứ?
- Đưa cả rồi.
- Cô cũng dặn thêm họ những điều tôi chỉ bảo chứ?
- Vâng.
- Và các việc cũng xong cả?
- Gần xong cả. Anh cứ yên tâm...
Phong cười :
- Công việc từ bây giờ mà đi thì dễ dàng lắm. Cô Mai Hương quả là một bậc kỳ nữ, một tay đắc lực vô song...
Mai Hương cũng cười :
- Chả dám ạ! Ngài dạy quá lời!
- Việc của ta có thể thành công lắm. Hung thủ thế nào cũng bị bắt mà bị bắt chiều hôm nay cũng chưa biết chừng. Sở liêm phóng sẽ thua báo Thời Thế và Lê Phong lại được một phen cười với Mai Hương, để cho ông Mai Trung được một phen khó chịu.
Mai Hương chợt hỏi :
- Nhưng này anh Phong! Sao anh không cho em biết ý anh?
- Vì chính tôi cũng chưa biết hết. Chỉ có một điều quan trọng, một điều tôi biết rõ và chắc chắn là tên hung thủ. Hung thủ là ai, tôi đã “thấy” rồi. Nhưng tôi muốn để cô nghĩ kỹ, tự tìm ra kia? Bao nhiêu việc chung quanh vụ này, từ cách hung thủ lẻn vào nhà và những chữ bí mật trên tấm danh thiếp cô đều đoán đúng cả... Cô cứ nghĩ xem, và khi biết được tên hung thủ rồi thì...
Bỗng Mai Hương ngắt lời :
- Chả có lẽ, anh Phong ạ.
- Chả có lẽ sao?
- Em chợt nghĩ ra một người nhưng không có lý gì để bảo người ấy là hung thủ hết...
Cô nhíu mày để theo đuổi một ý tưởng vụt hiện đến :
- Hay là... Này anh Phong! Anh có ngờ cho... anh ngờ Kỳ Phương phải không?
Phong sầm mặt lại, lắc đầu :
- Giá Kỳ Phương là hung thủ thì tiện biết chừng nào, việc của ta thành giản dị lắm! Nhưng trong vụ án mạng này, kẻ phạm tội ác có phải là Kỳ Phương đâu! Hung thủ có tài hơn Kỳ Phương nhiều...
Phong thở dài một tiếng chán nản rồi không có liên lạc gì, anh bảo Mai Hương :
- Sở liêm phóng làm việc hăng hái và chu đáo lắm. Các đường lối đều có người kiểm soát rất cẩn thận, rất kín đáo. Nông An Tăng khó lòng ra khỏi Hà Nội được ngay. Đó là một điều đáng mừng, vì ta đỡ mất công đi xa mới tìm được hắn.
Anh mỉm cười :
- Sở liêm phóng cũng có ích cho ta một vài việc đấy chứ.
Xe hơi đỗ trước nhà thương Phủ Doãn. Lê Phong và Mai Hương xuống thì lúc đó đã quá một giờ trưa. Anh bảo người thiếu nữ đợi, vẫy người gác cổng ra, thân mật hỏi mấy câu rồi vào trong sân đi rẽ ngay về phòng gác.
Phong ở phòng gác ra cùng với một người sinh viên đi theo. Hai người đến một chỗ vắng cùng đứng lại. Phong hỏi :
- Anh gác cả đêm hôm nay chứ?
- Phải, tôi cùng gác với một anh nữa.
- Một mình anh giúp tôi cũng đủ. Mà như thế lại hơn. Anh nhớ kỹ cho các điều tôi nói với anh sáng nay nhé.
Người sinh viên gật. Chàng ta là một người lanh lẹ, đôi mắt thông minh và tươi cười, nhưng dáng điệu nghiêm trang. Phong vỗ vai người bạn mới đó, dặn một câu sau cùng :
- Điều quan trọng nhất là trừ Mai Trung và Kỳ Phương thì từ giờ đến mai không ai được vào thăm Thạc.
- Được. Nhưng bao giờ Mai Trung đến?
- Chiều hôm nay.
- Lúc họ đến thì đối phó thế nào?
- Đã có tôi. Lúc đó tôi sẽ có ở đây.
- Bây giờ anh còn cần vào nhà mổ nữa không?
- Không cần. Sáng nay tôi chụp đủ các kiểu mặt của người chết rồi. Thôi chào anh, anh cẩn thận cho nhé.
Sắp quay ra cổng, Phong còn dặn dò thêm :
- Anh nhớ đấy nhé. Hết sức giữ bí mật cái chết của Thạc, và không được để một ai biết là Thạc đã chết thực rồi. Không một ai nghe chưa? Đêm nay tôi sẽ thay Thạc nằm ở Pasteur B. Cô Mai Hương sẽ là một người nữ khán hộ hoặc là người ốm ở phòng bên cạnh.
- Được, tôi hiểu rồi, anh cứ tin ở tôi.
Ở nhà thương ra, Phong cùng với Mai Hương rẽ vào nhà 44 bis phố Richaud. Phong gọi Huy bảo :
- Có lẽ đến chiều người nhà anh Đường ở quê mới ra tới Hà Nội. Vậy anh phải nhớ ra ga đón họ, nghe không?
- Nghe rồi.
- Anh phải tìm cách nói cho họ yên tâm và đừng đá động gì đến cái việc anh Thạc bị giết. Còn người nhà anh Thạc thì ít ra đến mai mới tới đây. Anh đánh điện tín cho họ lúc mấy giờ?
- Lúc 10 giờ sáng.
- Cũng nói rằng Thạc bị giết chứ?
- Không! Bị nạn!
- Nhà quê Thạc ở Hà Nam?
- Phải. Ở làng Yên Đổ.
- Được. Giây thép đến nơi, sớm ra cũng phải mất một ngày phu trạm mới đem đi...
Vậy đối với người nhà Thạc, ta không cần phải giấu giếm. Mai họ biết sự thực cũng không hại gì. Từ sáng đến giờ, những nhà báo nào đến điều tra ở đây?
- Tân Văn, Điện Báo và Thời Thế
- Họ vẫn tưởng Thạc chưa chết chứ?
- Phải. Và chắc họ cũng sẽ đăng đúng như báo của anh đã đăng...
- Được rồi. Thế là mọi việc xong xuôi... Thạc chưa chết, và chưa chết thực. Thạc sẽ sống lại, anh nghe chưa?
Rồi bắt tay Huy rất mạnh, Phong quay ra lấy thuốc lá ngậm giữa nụ cười, hớn hở như đứa trẻ được ăn bánh.
Bỗng nhiên anh trở gót, chạy lại nghiêm sắc mặt hỏi Huy :
- À này anh Huy?
- Cái gì?
- Anh trả tôi cái bật lửa anh mượn đêm qua...
Huy cau mày :
- Bật lửa nào?
- Cái bật lửa tôi đưa anh lúc ở rạp chớp bóng ấy thôi.
Huy lấy làm lạ hết sức :
- Ô hay! Bật lửa nào? Anh đưa cho tôi bao giờ?
Phong đập vào tay Huy, bật cười :
- Không, nhưng thôi, không hề gì, anh làm ơn bỏ hộ tôi cái bộ mặt mán rừng kia đi...
Anh lấy diêm châm thuốc, chạy đến cạnh xe, vịn chắc tay lên hai bên cánh cửa chưa mở rồi nhún người nhảy vào nệm.
Cả Mai Hương cũng không hiểu gì hết. Cô mỉm cười trông những điệu bộ nhí nhảnh của Phong, trông bằng đôi mắt khoan dung và âu yếm.
Anh cho xe chạy qua Hàng Da, rẽ tay trái rễ về phố Đường Thành qua cửa Đông, Gầm Cầu, rồi đỗ lại trước hàng cơm Joseph.
- Đói lắm rồi. Chúng ta đi bồi bổ lại sức đã. Mời cô Mai Hương vào đây.
Trong lúc đợi bồi đem món ăn, Phong mở mấy tờ báo nhi đồng của nhà hàng ra xem những hình vẽ. Anh có vẻ một người vô sự không còn công việc gì khác hơn là đọc những chuyện ngộ nghĩnh để sửa soạn ăn một bữa cơm ngon.
Mai Hương đợi đến lúc uống cà phê mới hỏi :
- Này, anh Phong! Lúc nãy anh đòi anh Huy cái bật lửa để làm gì?
- Để châm thuốc lá.
- Nhưng anh có bật lửa đâu mà đòi?..
- Đòi để cho Huy ngạc nhiên.
Người thiếu nữ không cho câu nói là dở hơi, cô nhè nhẹ gật đầu ra ý hiểu.
Phong nói :
- Mai Hương có thấy bộ mặt của Huy lúc tôi đòi cái bật lửa không nhỉ?
- Có. Mà đến em lúc ấy cũng phải lấy làm lạ, nữa là Huy.
- Đó là một cách đùa cợt rất có ích, sau này Huy sẽ hiểu rõ... Và đó cũng là một cái mưu mẹo láu lĩnh tôi thử lại lần thứ hai Mai Hương ạ, tôi vẫn cứ thấy đời giản dị quá, và sự bí mật chỉ có một nghĩa nghèo nàn đối với tôi trong những lúc bình tĩnh này... Tôi mong cho việc rắc rối gấp trăm lần, mà việc lại quá rõ ràng, quá đơn sơ để cho tôi không được vất vả... Trong lúc sở liêm phóng với hai tướng soái của sở ấy xuôi ngược hết đây cùng đó để tìm hung thủ, thì tôi chỉ có việc ngồi đây, hút thuốc lá, để nghĩ đến tên hung thủ mà tôi sẽ tóm được đêm hôm nay. Lúc nãy thì tôi còn ngờ, nhưng bây giờ thì sự thành công thực chắc chắn. Đêm nay hung thủ sẽ bị bắt trước mặt một nhà thám tử có đại tài: Kỳ Phương, một nhà thám tử cũng gần có đại tài là ông Mai Trung, thanh tra sở liêm phóng.
Một người bồi đi nhanh lại chỗ Phong ngồi rồi thưa :
- Ở nhà báo Thời Thế gọi tê-lê-phôn hỏi ông.
Phong sang buồng bên nghe thì nhận được tiếng Văn Bình, Văn Bình nói như người kêu cứu :
- Lê Phong hở? Bây giờ mới đến đấy à?
- Ừ. Vừa mới ăn cơm xong. Gì thế?
- Nông An Tăng!...
- Nông An Tăng làm sao?
- Nó vừa đến tòa soạn.
Phong không đổi giọng, thản nhiên bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng :
- Nó đến tòa soạn?
- Phải. Tôi thấy có tiếng hỏi dưới cổng, chạy ra cửa sổ thì nó đang hỏi người loong toong.
- Hỏi ai?
- Hình như hỏi anh. Hắn đến tìm anh! Thế mới lạ!
- Ừ, nói mau lên, thế rồi sao?
- Tôi lập tức chạy xuống, qua phòng trị sự bảo mấy người ra giúp sức, suýt nữa bắt được nó, thì nó nhảy lên xe hơi chạy trốn. Anh đợi tôi nhé, tôi lại đây!
Phong không nén được giận, bật lên tiếng gắt :
- Đồ tồi!
- Kìa anh mắng tôi đấy à?
- Chứ gì! Mà anh đến đây làm gì?
Anh bực dọc để ống nghe xuống rồi ra ngồi chỗ cũ, vẻ mặt hầm hầm. Mai Hương hỏi, anh chỉ trả lời nhát gừng, và cứ thế đến hơn năm phút.
Bỗng anh nhíu mắt lại, gật đầu mấy cái rồi lẳng lặng nhoẻn miệng cười :
- Văn Bình thực là một đồ tồi, làm hỏng việc của tôi mấy lần. Nhưng không hề gì. Ra anh chàng vẫn còn căm tên Thổ: bị mấy quả tống đáo để như thế cũng khó quên được ngay.
Phong xem đồng hồ đeo tay :
- Hai giờ rồi. Hai giờ chiều ngày thứ bảy...
Anh nhắc lại để tự nhủ rằng mình không lầm.
- Hai giờ chiều ngày thứ bảy. Hừm! Chóng thực! Việc án mạng mới xảy ra không đầy mười bốn giờ đồng hồ. Vậy mà tôi cứ tưởng đã lâu lắm. Bởi vì tôi không ngờ rằng chỉ nội đêm nay là bắt được kẻ giết Thạc và Đường.
Phong ký tên vào cuốn sổ tháng của nhà hàng, rôìi toan cùng với Mai Hương bước ra thì Văn Bình vừa tới, vẻ mặt ngơ ngác trước sự điềm tĩnh của Lê Phong :
- Anh Phong! Đi đâu bây giờ? Tên Thổ Nông An Tăng...
Bình chưa nói dứt lời, Phong đã ngắt :
- Nông An Tăng đến tìm tôi ở Thời Thế chứ gì.
- Đến tìm hay đến dò anh cũng không biết chừng, vì tôi thấy mặt nó đầy những sát khí...
- Đối với anh thì cái việc gì cũng ghê gớm. Có lẽ anh cho là tên Thổ chực hại tôi nữa cũng nên.
- Biết đâu đấy! Bây giờ đối phó thế nào?
- Đối phó với ai?
Bình ngạc nhiên :
- Còn với ai nữa? Anh vẫn có ý tìm tên Thổ kia mà?
- Ừ, thế sao?
- Còn sao nữa. Tên Thổ vẫn ở Hà Nội, chưa trốn ra ngoài...
- Tôi biết rồi. Không những Nông An Tăng chưa trốn, mà lại còn muốn gặp tôi nói chuyện thân mật nữa kia!
Bình trách :
- Bây giờ mà anh còn nói đùa.
- Kìa tôi có nói đùa đâu. Nông An Tăng nếu không hẳn muốn nói chuyện thân mật với tôi thì ít ra cũng muốn nói chuyện... tâm sự. Ngoài ra không còn ý gì khác nữa, đó là điều khó hiểu đối với anh thực, nhưng không hề gì. Anh cứ chịu khó chờ đến đêm hôm nay gặp hắn ở nhà thương Phủ Doãn sẽ rõ.
- Gặp ai? Nông An Tăng ấy à?
- Ừ.
- Mà gặp ở nhà thương Phủ Doãn?
Lê Phong mỉm cười bí mật :
- Phải. Hắn sẽ đến. Và đêm nay có nhiều sự bất ngờ. Một vụ ám sát nữa xảy ra, hung thủ sẽ bị bắt quả tang và Lê Phong sẽ đọc cho Văn Bình viết một bài tường thuật nữa.
Bỗng đổi giọng, Phong dặn Văn Bình :
- Bây giờ anh lại về nhà báo, sắp đặt cho mau xong những bài trang tin tức và ch. n cho tôi hai người chụp ảnh đêm. Năm giờ chiều, các anh ăn cơm ngay ở nhà báo; sáu giờ ăn mặc giả làm ba người khán hộ và cầm tờ giấy này đưa cho người gác để vào nhà thương. Ở nhà thương, các anh chỉ đóng vai khách quan, dù thấy chuyện gì cũng không được can thiệp. Anh thì nghe, trông và nhớ lấy các việc tai nghe, mắt thấy, còn hai phóng viên thì chụp ảnh để kèm theo bài đăng báo số sau. Chắc tôi không cần dặn thêm anh rằng anh phải giữ kín những kế hoạch tôi đã dặn. Từ sáng đến giờ, các điều định đoạt của tôi đều vào khớp cả, cơ mưu cũng khá chặt chẽ. Nhưng còn từ giờ đến đêm. Nếu hung thủ hơi có một chút ngờ nào thì việc của tôi có thể hỏng một cách tai hại được.
Bình chực hỏi, nhưng Phong đưa tay cản lại :
- Anh biết thế là đủ. Thôi đi về đi. Sáu giờ mười lăm phút phải có mặt ở nhà thương đấy.
Bình đi khỏi, Phong vui vẻ bảo Mai Hương :
- Thỉnh thoảng cũng phải làm cho to chuyện để mua vui. Nếu bây giờ nói thẳng ra thì anh Bình anh ấy không thấy gì là bí mật nữa.
Câu nói của Phong có giọng đùa cợt như ở một trường hợp thông thường, nhưng Mai Hương chợt thấy có vẻ lo âu thoáng qua trên gương mặt bạn. Cô ra xe trước, đợi Lê Phong lên ngồi vào chỗ rồi mới hỏi :
- Việc không giản dị đến thế đâu, phải không anh?
Lê Phong im lặng, nhìn đi, mím một khóe miệng lại. Anh thở dài một tiếng rất nhẹ, mãi sau mới hơi gật đầu :
- Việc thì không rắc rối chút nào hết, song cái khó là khiến thế nào cho hung thủ nhất định phải giết người đêm nay. Phải, hung thủ thế nào cũng sẽ giết người mà nó tưởng chưa chết, song phải giết đêm nay đi. Để lâu e lộ cơ mưu của ta mất.
Nhưng anh bỗng khoát tay lên gió, nhanh nhẹn ấn khuy máy rồi lại cho xe hơi chạy về phía nhà thương.
Phong để Mai Hương lại đó, dặn dò mấy điều quan trọng rồi lấy xe hơi đi một mình đến sở liêm phóng. Phong đến sở liêm phóng như người không có mục đích gì, không có chủ định gì, và chỉ theo một ý kiến chưa rõ rệt. Lòng anh lúc đó rất phức tạp, trí nghĩ lại bông lông. Phong ngạc nhiên cho tâm trí lạ lùng của anh lúc bấy giờ và không hiểu tại sao không vì một cớ gì hết, anh lại thấy băn khoăn hoài. Tại sự mệt nhọc sau một đêm không ngủ ư? Hay tại còn nhiều điều ngờ vực? Anh cũng nhận rằng sau hai vụ án mạng, anh suy tính nhanh chóng quá thực, nhưng có khuyết điểm chỗ nào đâu. Thế thì tại sao? Người anh vẫn khỏe mạnh, mưu cơ anh chu đáo, trí nghĩ vẫn sáng suốt, tại sao anh lại lo ngại? Cho đến lúc bước lên mấy bực cửa sở liêm phóng, Phong tự hỏi mà chưa tìm được câu trả lời. Nhưng khi qua gian dưới, anh theo bực thang lên từng trên thì anh lại thấy sự bình tĩnh ngay. Người thứ nhất anh gặp lúc lên tới đầu cầu thang là viên thanh tra mật thám.
Mai Trung ở một phòng gần đó vội vã bước xuống, ra vẻ nghĩ ngợi lung lắm, đến nỗi chỉ chút nữa vấp p hải Lê Phong. Tay ông ta cầm mấy tờ giấy đánh máy lẫn với mấy chiếc điện tín màu xanh. Chỉ nhìn qua, Phong cũng biết đó là giấy thông cáo của các nơi gửi đến. Anh ngả mũ chào và hỏi :
- Ông Mai Trung đi đâu mà hấp tấp thế?
Trung sửng sốt đứng lại thì người phóng viên mỉm cười :
- Tôi muốn đến báo cho ông một tin lạ, đúng như tin trong những tờ thông báo này.
Mai Trung càng sửng sốt. Ông ta hỏi :
- Tin gì?
Phong đủng đỉnh :
- Một tin... về tên Thổ.
- Vâng, nhưng tin thế nào?
- Tên Thổ vẫn ở Hà Nội.
Mặt viên thanh tra là hình ảnh rõ rệt của sự kinh ngạc lẫn với sự bực mình :
- Phải, tên Thổ chưa ra khỏi Hà Nội, thế rồi sao nữa?
Phong tỏ vẻ ái ngại, làm bộ phàn nàn :
- Chưa ra khỏi Hà Nội, vậy mà sở mật thám mất công đi lùng bắt tận đâu... Nhưng không hề gì. Nếu sở mật thám muốn bắt thì sẽ bắt được. Chúng tôi sẽ xin trợ lực thêm.
Mai Trung không biết trả lời ra sao. Ông nhìn Lê Phong như nhìn một vật kỳ dị. Ngẫm nghĩ một lát, ông ta đổi nét mặt khó khăn ra nét mặt vui vẻ, nhưng Phong cũng biết đó là thái độ thật thà. Ông ta bảo Phong :
- Tôi vẫn biết cái giá trị của ông, được ông giúp một tay thì còn gì hơn. Nhưng ông cho biết tại sao ông lại đem tin vừa rồi nói với tôi mà ông không giữ riêng lấy?
- Vì tôi muốn giúp ông.
- Đành vậy. Nhưng ta đã hứa... ta đã mỗi người làm việc riêng cho mình rồi kia mà. Mà tại sao ông biết tên Thổ vẫn còn ở Hà Nội?
Phong nói dối rất tự nhiên :
- Vì Hà Nội là nơi sở liêm phóng không để tâm đến nhất. Sở liêm phóng tưởng tên Thổ trốn ngay từ sáng ngày và xô đi các ngả để đuổi bắt... Nhưng đó là chuyện viển vông. Điều ta cần chú ý đến bây giờ là: Tên Thổ vẫn chưa ra khỏi Hà Nội. Muốn bắt được nó chỉ có việc tìm xét kỹ lưỡng, nghĩa là tổ chức lại cuộc săn đuổi cho chu đáo như các ông vẫn quen làm... Nhưng tôi có cách đơn giản hơn, là mời các ông lại nhà thương Phủ Doãn tối hôm nay cùng với một cái khóa tay chắc chắn để đón lấy tên hung thủ mà tôi sẽ nộp tận tay các ông.
Phong không để cho Mai Trung trả lời, nói rất nhanh một câu mà anh rắp sẵn :
- Nhưng các ông cũng vui lòng giúp chúng tôi... nghĩa là... nghĩa là không cản trở một điều gì trong công việc của tôi, các ông cứ bình tĩnh mà xem tôi làm.
Thế là Phong lợi dụng được một lúc nhã nhặn nhất của Mai Trung để nói một lời khó nói và để yên trí rằng cái trở lực mà anh gờm sợ nay đã rào đón được. Phong đưa tay bắt thật chặt tay Mai Trung :
- Vậy bây giờ tôi xin lỗi ông và nhắc lại để ông nhớ chiều nay, từ bảy giời rưỡi đến nửa đêm, mời ông lại bắt hung thủ ở nhà thương với chúng tôi, hung thủ hai vụ án mạng sáng hôm nay và một vụ mưu sát nữa. Ông làm ơn chuyển lời mời của tôi đến ông Kỳ Phương giùm.
Nói rồi Phong bước xuống, ra xe, băng băng cho chạy trên đường, lòng khoan khoái như cất được gánh nặng. Anh nghĩ bụng :
- Mai Trung chỉ gẩy một cái cũng có thể làm hỏng mưu kế của mình được. Thí dụ ông ta tìm cách cấm ta đặt cái bẫy để bắt hung thủ ở ngay nhà thương Phủ Doãn... Nhưng không hề gì... Bây giờ thì ta hết lo rồi.
Phong xem đồng hồ, tính nhẩm :
- Ba giờ kém mười lăm, ta còn ba giờ nữa để nghỉ dưỡng sức.