Chương 4: Phóng ra điện?
Dịch & Biên : Lão Hổ
Nguồn: Kiếm Giới
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Trần Tiêu bắt đầu thống hận năng lực thừa nhận quá mức cường hãn của bản thân.
Bởi vì hiện tại nhìn thấy một lớp điện quang màu lam lượn lờ quanh thân thể của Child Child. Hắn thật sự hy vọng mình có thể trực tiếp ngất xỉu để quên đi mọi việc!!
‘Ta thật sự bắt đầu hoài nghi, thế giới này thực sự có quỷ không nữa. Ta vốn là một người theo thuyết vô thần a.’ Trần Tiêu lui về phía sau hai bước, nặng nề ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn Child Child.
Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên nhảy dựng lên, chạy nhanh đến chỗ công tắc bóng đèn, rồi nhanh chóng tắt đèn đi.
Nếu không làm như vậy, thử hỏi khi mà cả tiểu khu đều trở nên tối đen như mực, nhưng trong nhà của mình lại có ánh đèn chiếu sáng, bị người khác nhìn thấy, chẳng phải là rất quái dị sao?
“Tôi đã làm gì không đúng phải không?” Child Child xoay người lại. Mặc dù ánh đèn trong phòng đã tắt, nhưng toàn thân của nàng vẫn bao phủ một dải sáng màu lam giống hệt như quang mang của dòng điện phát ra.
Trần Tiêu há miệng không biết nói sao cho phải:“Không phải cô làm không đúng......”
Hắn hít vào một hơi thật sâu, ôm đầu nói:“Cô, cô trước tiên chờ một chút, đầu óc của tôi đang rất loạn, tôi sắp ngất mất...”
Child Child lẳng lặng nhìn Trần Tiêu một lúc lâu, sau đó lặng lẽ đi tới bên người Trần Tiêu, trong ánh sáng màu lam, khuôn mặt của nàng có phần lo lắng: “Anh bị trục trặc gì sao?”
Trục trặc ......
Trần Tiêu ngẩng đầu lên nhìn Child Child, suy nghĩ một chút rồi nói:“Cô, có phải là người ngoài hành tinh không?”
“Người ngoài hành tinh là cái gì?”
“Dừng lại!” Trần Tiêu cảm thấy mình hoàn toàn bị đánh bại.
Trong lúc hắn còn đang xuất thần, Child Child đã đưa một tay khoát lên trên cánh tay của Trần Tiêu, làm cho hắn giật mình hoảng sợ, nhưng chợt phát hiện bản thân không có một chút cảm giác bị điện giật nào, mới thở phào nhẹ nhỏm, sau đó tò mò nhìn Child Child: “Mới vừa rồi là......”
Hắn chỉ chỉ vào phòng bếp, chỉ chỉ bóng đèn điện trên đỉnh đầu, rồi lại chỉ chỉ lên thân thể đang phát sáng của Child Child, nuốt nước miếng hỏi:“ Cô làm thế nào vậy?”
“Bọn họ nói, tôi có thể khống chế nguồn sinh lực.” Child Child nhìn Trần Tiêu.
“Bọn họ là ai?” Trần Tiêu cảm giác được mình sắp nắm bắt được một chút ít chuyện mấu chốt về Child Child.
“Bọn họ......” Thân thể Child Child đột nhiên khẽ run run, trong cặp mắt màu lam, lộ ra vẻ sợ hãi: “Tôi không thích bọn họ.”
Trần Tiêu giật mình, từ trên ghế nhảy dựng lên, chạy vọt tới phòng ngủ, từ trong ngăn kéo tìm ra một tấm ảnh của cha mẹ mình, sau đó chạy về bên người Child Child , ngữ khí có chút kích động:“Cô nhìn xem, hai người này, cô có nhận ra là ai không?”
Child Child tò mò nhìn thoáng qua, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: “Không nhận ra.”
Không nhận ra?
Nhưng cô là “Di sản quý giá nhất ” của cha mẹ tôi a!! Bọn họ đã đưa cô đến nơi này, sao cô lại không nhận ra họ chứ?!
“Ngươi...... Xác định?” Trần Tiêu có chút hoài nghi.
Child Child rất quả quyết, mặc dù thanh âm vẫn nhẹ nhàng mềm mại như trước, nhưng giọng nói rất bình tĩnh: “Tôi không nhớ lầm , khả năng ghi nhớ của tôi rất mạnh. Chỉ cần tôi gặp qua một lần, sẽ không bao giờ quên được.”
Đã gặp qua là không quên được?
Trừ một số tiểu thuyết trên internet, Trần Tiêu còn chưa từng nghe thấy có người nào thật sự có loại bản lĩnh như vậy.
Nhưng mà...... Cô gái này ngay cả điện cũng đã phóng ra (gặp quỷ rồi, nàng có khả năng “Phóng ra điện” a!), vậy thì thêm loại kỹ năng đã gặp qua là không thể quên được này, hiển nhiên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Trần Tiêu suy tư một chút: “Vậy cô có nhớ, tại sao cô lại bị nhốt vào một cái ngăn tủ...... Ách, kho sinh vật không?” Hắn chỉ vào chiếc “Tủ lạnh” trong phòng khách .
“Không biết.” Child Child lắc lắc đầu, có chút mờ mịt: “Tôi bị ngủ đông trong kho sinh vật, đến khi tỉnh thì đã thấy ở chỗ này rồi.”
Ngủ đông...... Ách, chắc ý của cô ta là ngủ đây mà.
“ Rốt cuộc thì cô biết những gì?” Trần Tiêu khổ não vò đầu bứt tóc.
Đúng lúc này, lại nghe thấy từ bụng Child Child phát ra tiếng kêu ùng ục khá nhỏ.
“ A! Ăn chút gì trước đã! Nói không chừng khi cô ăn no rồi, lại nghĩ ra cái gì đó.” Trần Tiêu vội vàng mở lò vi sóng, lấy một bát mì sợi đem ra – nhưng mà lại xuất hiện một vấn đề mới, đó là cô gái này dường như không biết dùng đũa.
Đúng rồi, nhìn màu sắc mái tóc và hai mắt của nàng , chắc là không phải người Đông Phương , không biết dùng đũa cũng không có gì kỳ quái -nhưng mà nàng hình như ngay cả dao nĩa cũng không biết dùng.
“Cô ăn đi.” Trần Tiêu lấy từ trên chạn bát ra một chiếc bát sau đó sới một bát cơm đầy đưa cho nàng.
“Ăn, là cái gì vậy?” Child Child lại dùng ánh mắt ngây ngô nhìn Trần Tiêu.
“Ăn...... đừng nói từ trước tới giờ cô chưa từng ăn qua thứ gì chứ?” Trần Tiêu cắn răng, làm mẫu một vài động tác: “Ăn, tức là đem đồ ăn đưa vào trong miệng , nhai kỹ, sau đó nuốt xuống, ăn sẽ bổ sung cho thân thể ...... Ách, nguồn sinh lực! Đúng! Bổ sung thêm nguồn sinh lực cho thân thể của cô!”
“ Từ trước tới nay tôi chưa từng bổ sung sinh lực như vậy.” Child Child ngơ ngác nhìn đĩa mì sợi và bát cơm trước mặt, rõ ràng không biết phải làm như thế nào.
“Trước kia cô ‘bổ sung’ như thế nào?” Trần Tiêu có chút tò mò – cho dù có là người máy, cũng phải ăn một chút gì chứ?
Sau đó, Child Child đã miêu tả cho Trần Tiêu thấy một cảnh tượng:
Nàng đúng là từ trước tới giò chưa từng ăn qua một thứ gì!
“Truyền dịch sao?” Trần Tiêu mở to hai mắt nhìn.
Trong đầu Trần Tiêu lập tức tưởng tượng ra một cảnh tượng tà ác: Trong một phòng thí nghiệm lạnh lẽo, một cô gái xinh đẹp, giống như một chú dê con đang nằm trên một chiếc bàn bằng kim loại lạnh như băng, ánh mắt thuần khiết vô tội, toàn thân bị cắm mười mấy ống kim truyền dịch như trong bệnh viện, bên cạnh còn có một đám đại thúc mặc áo trắng bỉ ổi đang mỉm cười ác độc ......
Cuối cùng, Trần Tiêu đành cầm tay Child Child dạy nàng cách cầm đũa ăn mì giống như đang dạy một tiểu muội muội, nhìn mỹ nữ vụng về cầm chiếc đũa hấp tấp gắp mấy sợi mì, Trần Tiêu đột nhiên có cảm giác như mình đã đạt một chút thành tựu gì đó.
Nhưng chỉ nhìn một lúc, Trần Tiêu cảm thấy mặt đỏ lên, tim đập nhanh hơn - không được, nhất định phải tìm cho cô ấy một bộ quần áo.
Trong nhà mặc dù không có quần áo của nữ hài tử, nhưng may mắn là còn có áo ngủ, trước hết cứ cho cô ấy mặc tạm thử xem, chờ ngày mai lên phố mua vài bộ khác là được.
o0o
Cả buổi tối, Trần Tiêu cố gắng cùng Child Child nói chuyện với nhau, rốt cuộc hắn cũng đưa ra kết luận cuối cùng: Nữ hài tử này thật sự cái gì cũng đều không biết. Thậm chí cả những kiến thức thông thường mà một người bình thường hẳn là đều biết, nàng cũng chưa từng có khái niệm. Dường như nàng là một người đã bị phong bế, cách li với thế giới bên ngoài từ rất lâu vậy.
Hai người nói chuyện mãi đến gần rạng sáng, Trần Tiêu rốt cục quá mệt, hắn đã làm việc cả ngày đến giờ thật sự là đã quá mệt mỏi rồi. Sau đó hắn đem Child Child an bài ở trong khách phòng, còn bản thân thì trở lại phòng ngủ.
Hắn mặc dù đầy bụng nghi vấn, nhưng rốt cục cũng không chịu nổi con ma ngủ lôi cuốn, rất nhanh đã tiến vào giấc ngủ.
Hắn gặp một giấc mộng kỳ quái, dường như tất cả đều có liên quan đến cha mẹ. Đêm hôm đó, trong giấc mộng hắn dường như nhớ được rất nhiều chuyện của cha mẹ khi còn sống, thậm chí có một số việc, hắn còn tưởng rằng mình cũng đã quên lâu rồi, nhưng trong giấc mộng này, dường như mỗi một một chi tiết đều hiện lên rõ ràng......
Lúc đầu Trần Tiêu còn cho rằng, hai năm thời gian trôi qua, đau xót trong lòng mình cũng đã vơi đi nhiều, nhưng cũng trong trong giấc mộng đó, cảm giác bi thương vẫn còn rõ ràng như cũ.
Buổi sáng ngày thứ hai, Trần Tiêu tỉnh dậy phát hiện gối đầu đã thành một khối ẩm ướt, đưa tay lau khóe mắt, quả nhiên vẫn còn một vệt nước mắt.
Lão ba lão mẹ...... Các ngươi, ôi, hai người rốt cuộc đang đùa gì vậy a. Tại sao vào sinh nhật lần thứ 18 của ta, lại đưa tới một phần “Lễ vật” như vậy chứ?
Hai người...... Hai người rốt cuộc có bí mật gì ?
----------oOo----------
Trần Tiêu xoay người ngồi dậy, ngồi ở trên giường trầm tư một lúc, bắt đầu hệ thống lại suy nghĩ của chính mình.
Đầu tiên, cô gái này chắc chắn cùng ba mẹ có quan hệ rất lớn! Mặc kệ nàng là người ngoài hành tinh cũng tốt, hay là dũng sĩ giết rồng cũng được...... Thậm chí Trần Tiêu còn nghĩ qua nàng có thể là một người máy - nhưng cho dù nói như thế nào! Trên người nữ hài tử này tựa hồ ẩn dấu rất nhiều bí mật liên quan đến cha mẹ của mình!
Hôm nay là chủ nhật, Trần Tiêu được rảnh rỗi, không cần tới quán fast-food làm công, hắn rời giường nhìn ngày tháng trên chiếc lịch để bàn, rồi cười khổ một tiếng: Uh, ngày 6/5, sinh nhật của mình, đã trở thành quá khứ a.
Hắn đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng khách bên cạnh, đang muốn gọi Child Child thức dậy, nhưng khi vừa mở cửa, thì nhìn thấy trên giường trống trơn !
Người đâu?!
Trần Tiêu nhất thời cả kinh, vội vàng chạy vào phòng khách, đảo mắt tìm xung quanh, sắc mặt liền trở nên cổ quái…
Hóa ra Child Child không có chạy trốn, chỉ là......
Child Child đang lẳng lặng nằm ở bên trong tủ lạnh phòng khách, chiếc cửa của cái tủ lạnh đã được khép lại, thân thể của nàng cuộn mình thành một khối, hai mắt nhắm lại, vẫn còn đang trong giấc mơ ngọt ngào.
Trần Tiêu đi qua mở rèm cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng gõ gõ lên cửa tủ lạnh, Child Child mở mắt, nhìn thấy Trần Tiêu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Buổi sáng, ánh mặt trời sáng lạn từ rèm cửa sổ tiến vào, chiếu vào thân thể Child Child, bộ dáng của nàng vốn đã ôn nhu, dưới ánh mặt trời lại càng rõ ràng, càng động lòng người. Nhất thân thể như hoa hải đường đang nở rộ lộ ra trong chiếc áo ngủ thùng thình, làm cho Trần Tiêu nhìn vào cũng có phần choáng váng.
Hắn mặt đỏ, theo tiềm thức xoay mặt đi:“ Dậy đi, chiều nay chúng ta sẽ ra ngoài mua cho cô một ít đồ vật.”
Ai...... Một cô gái kỳ quái , có giường không ngủ, lại thích ngủ trong tủ lạnh.
----------oOo----------
Last edited by Tiểu Dê; 29-07-2010 at 10:49 PM.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Chương 5: Máu màu lam
Dịch & Biên : Lão Hổ
Nguồn: Kiếm Giới
Mất cả một buổi sáng, Trần Tiêu phải rất kiên nhẫn để dạy Child Child cách sinh hoạt trong phòng như thế nào - nói như vậy mặc dù có chút khoa trương, nhưng quá trình đó quả thật cũng có chút không thoải mái.
Ít nhất, Trần Tiêu cũng thành công dạy cho Child Child biết cách sử dụng một ít đồ điện trong nhà như thế nào – phải kết nối với mạng lưới điện như thế nào! Bởi vì Child Child tựa hồ đối với các loại đồ điện như TV và lò vi sóng, vân vân, không hề có một chút khái niệm về cách sử dụng các loại phích cắm điện. Nàng không biết phải cắm phích điện vào ổ điện thì mới có thể thông điện để sử dụng, mà thường theo thói quen dùng tay sờ lên đồ vật đó… - nàng hình như rất thích tự mình phóng ra điện.
Trần Tiêu vội vàng ngăn cản nàng, từ yêu cầu chuyển sang nghiêm khắc, sau này nếu không phải tình huống cẩn cấp, không thể dễ dàng tùy tiện phóng ra điện.
Child Child chỉ đơn giản gật đầu,“Uh” một tiếng.
“Ồ? Sao cô không hỏi tại sao?”
Child Child cười, nụ trong nụ cười của nàng có chút áy náy, nhỏ giọng đáp lời: “Tôi biết, tối hôm qua tôi đã hỏi rất nhiều vấn đề, anh chắc cũng có chút khổ não. Cho nên...... Tôi không hỏi nữa.”
“Thật ra...” Trần Tiêu định giải thích gì đó, nhưng lại xoay chuyển ý nghĩ, không hỏi cũng tốt, bản thân mình cũng không thể giải thích nhiều việc được.
Cuối cùng thì cũng dạy xong Child Child cách dùng các loại đồ dùng trong nhà, sử dụng bàn chải đánh răng, sử dụng vòi nước như thế nào, các loại thức ăn trong tủ lạnh ra sao, ăn thế nào, uống thế nào...
Làm cho Trần Tiêu giật mình chính là, nữ hài tử này lại cực kỳ thông minh! Mỗi việc, nàng chỉ cần thấy qua một lần là lập tức hiểu. Nói cho nàng chuyện gì, nàng cũng chỉ cần nghe qua một lần là lập tức có thể nhớ kỹ!
Chẳng lẻ chỉ cần thấy qua là không quên được thật sao?
Trần Tiêu vỗ đầu, chạy vào thư phòng - đây là căn phòng cũ do cha mẹ lưu lại. Cha mẹ của Trần Tiêu năm đó đều phần tử là tri thức cao cấp, do đó trong nhà tất nhiên có rất nhiều sách. Hắn lấy ra một quyển “ Tiểu bách khoa về cuộc sống” đưa cho Child Child.
“Ngươi đọc quyển sách đi, chắc hẳn đối với ngươi sẽ rất hữu dụng đấy.”
Kết quả lại làm cho Trần Tiêu lấy làm kinh hãi!
Quyển sách “ Tiểu bách khoa về cuộc sống” tới hơn 300 trang,vậy mà Child Child chỉ tốn không tới gần một tiếng đã xem xong toàn bộ. Hơn nữa khi Trần Tiêu bán tín bán nghi hỏi nàng mấy thứ trong đó, nàng đều trả lời rất trôi chảy!
“Ngươi......” Trần Tiêu nhìn ánh mắt vô tội của Child Child, thì thào tự nói:“Ta bây giờ càng ngày càng hoài nghi cô không phải là nhân loại.”
o0o
Đến giữa trưa, Trần Tiêu làm một phần cơm trưa. Mặc dù hắn là người có cuộc sống rất đơn giản, nhưng dù sao bây giờ trong nhà cũng có một vị khách nữ , hắn cảm thấy xấu hổ khi cứ cho khách nhân ăn mì sợi, đành tự mình xuống bếp làm một phần cơm, lại cắt hai quả cà chua chuẩn bị làm một món canh cà chua.
Nhưng Child lúc nào cũng kề bên hắn, nét mặt “ Ham học hỏi” nhìn chằm chằm Trần Tiêu , mặc dù Trần Tiêu làm việc trong một quán fast-food thường xuyên bị các tiểu nữ sinh nhìn chằm chằm đã thành quen. Nhưng Child Child xinh đẹp hơn rất nhiều so với các tiểu nữ sinh kia, lực sát thương của ánh mắt cũng gấp nhiều lần ....
Kết quả......
“A!”
Trần Tiêu cắt nhầm ngón tay của mình.
Trần Tiêu kêu thảm thiết, trên ngón tay hắn đã có thêm một vết cắt, may là bị thương không sâu, nhưng máu tươi cũng không ngừng chảy ra. Trần Tiêu thở dài, xoay người sẽ đi lấy băng dán, nhưng hắn chợt thấy Child Child nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, ánh mắt có chút quái dị nói không nên lời!
“Làm sao vậy?” Trần Tiêu cau mày:“Đây là máu.... đừng nói là cô ngay cả máu cũng chưa từng thấy chứ?”
Child Child lắc đầu, nhưng lại rất bình tĩnh nhìn Trần:“Tôi có thể hỏi được không?”
“Có thể.”
“Xin hỏi......” Child Child dường như có chút lo lắng:“Máu của anh tại sao lại có màu đỏ? Anh cũng bị bệnh nguy hiểm sao? Chẳng lẽ anh cũng sắp chết?”
“......”
Hít vào một hơi thật sâu, tận lực bảo trì bình tĩnh, Trần Tiêu nhìn thẳng vào hai mắt Child Child, dùng thanh âm bình thản nói:“Thứ nhất, máu của loài người vốn là màu đỏ ......”
Nhìn Child Child hình như muốn nói gì đó, Trần Tiêu vung tay lên:“ Cô trước tiên cứ để tôi nói hết đã.”
Hắn lại nhìn vào hai mắt nữ hài tử:“Thứ hai ... Nếu ngươi đã nói như vậy, ngươi cho rằng máu có màu sắc gì?”
“Màu lam.” Child Child trả lời rất nhanh.
Dường như muốn chứng minh lời nói của mình là sự thật, nàng liền chạy nhanh tới bếp cầm con dao lên, không đợi Trần Tiêu phản ứng, nàng đã nhẹ nhàng đâm vào đầu ngón tay của mình!
Đồng tử của Trần Tiêu chợt co rút lại! Bởi vì mặc kệ hắn tin cũng được, mà không tin cũng được. Bởi vì sự thật đã ở ngay trước mắt: máu chảy ra từ miệng vết thương nơi đầu ngón tay của Child Child, đúng là có màu lam đậm!
Màu máu rất giống với màu mắt của nàng-màu lam!
Người có máu màu lam?!
Hắn mơ hồ nhớ lại, bản thân mình từng xem qua một quyển tạp chí, dường như có miêu tả sơ qua về một số người kỳ quái có máu màu lam, nhưng thời gian cũng đã lâu lắm rồi, nên cũng đã quên mất.
Trần Tiêu ngây ngốc một chút, cố che dấu kích động trong lòng , tìm một miếng băng dán băng lại vết thương ở đầu ngón tay Child Child, sau đó vội vàng chạy trở về thư phòng, mở computer, đăng nhập internet, mở google, nhấn từ khóa “Lam huyết”, bắt đầu tìm kiếm!
Kết quả tìm được có chút phiền phức: Đại bộ phận kết quả tìm được đều là tiểu thuyết “ Người có dòng máu màu lam ” của tác giả nổi tiếng Nghê Khuông tiên sinh. Nhưng rất may Trần Tiêu cũng tìm được một ít tư liệu hữu dụng.
Lướt nhanh qua những trang web cần xem, đóng lại một vài trang web vô dụng, cuối cùng ánh mắt Trần Tiêu tập trung trên một trang web viết:
“...... Có một số rất ít sinh vật trong cơ thể do thiếu khuyết một loại dung môi đặc thù, làm cho máu có màu lam, loại sinh vật này, là một loại động vật nhuyễn thể được phát hiện ở độ sâu 3000 thước dưới đáy biển, trong máu của động vật này có thành phần chủ yếu là một loại protein màu lam, chính chất protein này làm cho máu có màu lam, do đó được gọi là “ Huyết lam protein”.
Khoảng một thế kỷ nay, vấn đề có tồn tại người có máu màu lam trong loài người hay không, vẫn là một đề tài gây ra nhiều tranh cãi, theo như một số kết quả nghiên cứu, ví dụ như, kết quả phân tích trước mắt của một số loại sinh vật có máu màu lam, máu màu lam có khả năng chứa lượng oxy thấp hơn máu màu đỏ. Nếu thật sự có người máu màu lam, như vậy trong máu sẽ mang theo lượng oxy rất thấp, vậy thì không thể đảm bảo đáp ứng được nhu cầu của cơ thể người bình thường . Do đó có nhiều học giả đã chối bỏ quan điểm tồn tại người có máu màu lam.
Nhưng cũng có một số suy đoán, nếu như máu màu lam có khả năng hấp thu lượng oxy rất thấp, như vậy cũng cũng sẽ nảy sinh một vấn đề: Như chúng ta đã biết, loài người thân thể sở dĩ trở lên già yếu đi, nguyên nhân chủ yếu là do lượng “ Oxy” cung cấp cho tế bào trong cơ thể ngày càng ít đi, quá trình đó gọi là “Oxy hóa”, kim loại ở trong quá trình Oxy hóa sẽ bị biến chất, cơ thể con người cũng như vậy.
Nếu như thật sự có người có máu màu lam, những người này bởi vì máu trong cơ thể có tỉ lệ hàm chứa lượng oxy thấp hơn chuẩn bình thường rất nhiều, như vậy những người này có quá trình trao đổi chất chậm hơn người bình thường, nên thân thể của họ phát dục chậm hơn, quá trình già yếu cũng cực kỳ chậm chạp.
Về vấn đề người có màu màu lam có thực sự tồn tại hay không, hiện tại vẫn chưa thể xác định, nhưng vào đầu thế kỉ trước có một học giả đã từng tuyên bố, phát hiện người có máu màu lam tồn tại ở trên đỉnh một ngọn núi cao. Đáng tiếc vì niên đại rất xưa, hiện tại không thể tìm được tư liệu lưu tồn khảo chứng .....”
Bài viết này là của một vị giáo sư sinh vật học người Đ quốc.
Trần Tiêu có thành tích học tập rất tốt, môn sinh vật của hắn lại càng tốt. Cho nên hắn cũng biết một số kiến thức: Con người lúc hô hấp, chính là hấp thu dưỡng khí, máu đỏ sẽ đem dưỡng khí phân phối cho các tế bào trong cơ thể, vì vậy mới có thể duy trì hoạt động bình thường trong cơ thể người.
Cùng với đó, oxy hóa cũng là một quá trình tất yếu của con người: mà ngay cả kim loại cũng có quá trình này, ví dụ như sắt. Nếu để kim loại trong không khí một thời gian dài, sẽ bị rỉ sắt, kỳ thật đó chính là một dạng của quá trình oxy hóa.
Nếu như thật sự có người có máu màu lam, có thể làm cho cơ thể con người vận chuyển bình thường ..... Mặt khác lại có thể chống lại quá trình oxy hóa, chống lại quá trình già yếu......
Nói cách khác, người có máu màu lam sẽ...... Trường sinh bất lão?
Ách...... “Trường sanh bất lão” nói như vậy có chút khoa chương, nhưng có lẽ so với người bình thường già yếu chậm hơn một chút thì có thể.
Chứng kiến những diều này, hắn làm tim hắn đập thình thịch: Child Child, người có máu màu lam, lại thật sự tồn tại! Đang ở ngay trong nhà mình, sống sờ sờ ngay bên cạnh mình!
Child Child thấy Trần Tiêu gấp gáp chạy về phòng, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Nàng lặng lẽ đi theo, rồi đứng ở bên cạnh Trần Tiêu.
Do dự một chút, cuối cùng Child Child cũng tò mò hỏi:“Làm sao vậy? Anh thật sự bị nhiễm bệnh nguy hiểm sao?”
Bệnh nguy hiểm?
Khoan đã, chờ một chút!!
Trần Tiêu giật mình!
Chuyện Child Child không biết “ Máu của loài màu đỏ chắc chắn phải là màu đỏ” không nói tới. Nhưng câu nói vừa rồi của nàng dường như có chút quái dị!
Child Child vừa này đã hỏi: Ngươi “Cũng” bị nhiễm bệnh nguy hiểm sao? Ngươi “cũng” sắp chết sao?
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng chỉ cần thêm một chữ “ Cũng”, tựa hồ lại mang nhiều ý nghĩa khác!
Trần Tiêu nhìn nữ hài tử, vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi:“ Cô vừa rồi nói ‘Cũng’ là có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngoài cô ra, còn có những người khác máu cũng có máu màu lam sao? Tại sao cô lại cho rằng, máu màu đỏ là bởi vì bị nhiễm bệnh độc?”
Nghe thấy vấn đề này, đôi mắt Child Child toát lên vẻ bi thương, đôi lông mi thật dài có chút rung động.
“Trước kia...... Số sáu, số mười một, số mười bốn cũng giống như tôi, đều có máu màu lam , nhưng sau đó lại biến thành màu đỏ......” giọng nói của Child Child mang theo vẻ buồn bã:“ Bọn họ nói cho tôi biết, số sáu, số mười một, số mười bốn, vì bị bệnh nguy hiểm nên mới chết đi .”
Trần Tiêu nhạy cảm phát hiện ra một điều, mỗi khi Child Child nhắc đến hai chữ “Bọn họ”, thân thể không tự chủ được liền run rẩy một chút, trong giọng nói không che dấu được sự sợ hãi từ trong thâm tâm.
Last edited by Tiểu Dê; 29-07-2010 at 10:48 PM.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Chương 6: Cần tiền không cần mạng.
Dịch & Biên : Lão Hổ
Nguồn: Kiếm Giới
Trong lòng Trần Tiêu thật sự vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng chỉ có thể tận lực khắc chế suy nghĩ của chính mình, chỉ có thể cẩn thận hỏi từng câu một:“ Cô nói là số 6 và số 11, là nói đến người nào vậy? Bọn họ cũng giống như cô sao? ”
Đáp án Child Child quả nhiên giống như suy đoán của Trần Tiêu: Số 6 và Số 11 đúng là ở trong “Kho sinh vật số 6” và “ Kho sinh vật số 11”.
Nếu nói như vậy thì Child Child từng nói mình ở tại “Kho sinh vật số 16” ....
“Như vậy cô gọi là ‘Số 16’ à?” Trần Tiêu hỏi.
Child Child gật đầu, nhưng nàng lại lập tức lắc đầu:“ Tôi không thích cái tên ‘Số 16’ này.”
“Như vậy tại sao cô lại có tên là ‘Child Child’?”
Lần này thì Child Child lại trở lên ngây ngốc, nàng nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ một lúc lâu, sau đó buồn bã đáp lời:“Tôi quên rồi.” Nàng cau mày suy tư, trên mặt dần dần lộ ra vẻ biểu tình thống khổ: “Tôi...... Tại sao tôi không nhớ gì cả? Đây chính là tên của tôi, nhưng tại sao tôi lại không nhớ gì cả?”
Mắt thấy Child Child mờ mịt thống khổ, Trần Tiêu không đành lòng, vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Trước tiên không nên nghĩ về vấn đề này nữa, tôi hỏi cô... theo như lời cô nói thì số 6 và số 11 .... mấy người này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vấn đề này rốt cục cũng đem lực chú ý của Child Child chuyển sang hướng khác, nàng như trút được gánh nặng trong lòng, rất nhanh liền có câu trả lời.
Theo như miêu tả của Child Child, Trần Tiêu đã từng bước từng bước hệ thống được các suy nghĩ trong lòng.
Theo như lời nói của Child Child, dường như ngoài nàng ra thì ở nơi đó vẫn còn người có máu màu lam (lam huyết nhân) khác tồn tại, nhưng chắc chắn bọn họ đều sống trong một địa phương bị phong bế cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, nếu không tại sao nàng ngay cả kiến thức thông thường của cuộc sống cũng không biết? Nơi đó vẫn được nàng gọi là “Kho Sinh Vật” gì đó.
Mỗi ngày đều có một nhóm người kỳ quái phụ trách “Chiếu cố” (hoặc có thể gọi là quản tù) Child Child cùng những người lam huyết khác, Child Child gọi là “Bọn họ”- hơn nữa mỗi lần nhắc tới “Bọn họ”, Child Child luôn có vẻ rất sợ hãi.
Mà Child Child cùng những lam huyết nhân khác, dường như là đối tượng thí nghiệm của “Bọn họ”, căn cứ theo lời Child Child nói, nàng thường ngày đều bị lấy đi một lượng máu nhất định. Nàng không có hỏi qua tại sao, rồi dần dần cũng
trở thành quen.
Mà những chuyện sau đó, Child Child cũng không biết, nàng chỉ nhớ mình đang ở trong “Kho Sinh Vật số 16” thì bị hôn mê, đến khi tỉnh lại, thì đã ở trong nhà của Trần Tiêu rồi.
Như vậy... Cái người gọi là… Three, là ai? Nghe nói “người thần bí” này là người mà cha mẹ mình đã ủy thác, cũng chính người đã gửi bưu kiện này đến cho mình, hắn là ai vậy chứ?
Child Child không biết, nàng đối với người gọi là “Three” không hề có một chút khái niệm.
Nói cách khác, quãng thời gian từ “Kho Sinh Vật số 16” đến nhà Trần Tiêu, nàng hoàn toàn không hề nhớ gì.
Lấy trí nhớ kinh khủng của Child Child được tự xưng “Đã gặp qua một lần là không quên được”, nàng có thể trong thời gian ngắn ngủn gần một tiếng đồng hồ là có thể nhớ rõ cả quyển “ Tiểu bách khoa về cuộc sống” hơn ba trăm trang. Trần Tiêu cho rằng, nàng không có khả năng quên được một đoạn trí nhớ như vậy. Chỉ có một khả năng duy nhất có thể giải thích đó là: Bị tẩy não?
Chuyện này, càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng thâm ảo!
Hơn nữa, Trần Tiêu mơ hồ cảm thấy, chuyện nàydường như có thể mang đến cho mình phiền toái không nhỏ!
Theo như bài viết trên internet: Lam Huyết Nhân gần như là một tồn tại trong truyền thuyết- chắc là phải cực kỳ hiếm thấy và trân quý !
Mà nơi Child Child trước kia từng sống - tạm thời có thể suy đoán đó là một tổ chức đi. Tổ chức này có năng lực đem những người lam huyết khống chế ở trong tay, loại năng lực như vậy, cũng đủ làm cho Trần Tiêu phải ít nhiều cảnh giác !
Một tổ chức như vậy, quyền thế lớn cỡ nào, Trần Tiêu không dám khẳng định, nhưng có thể tưởng tượng được, tổ chức ấy nhất định phải có tài lực khổng lồ! Cái khác không nói, chỉ nhìn vào “Kho Sinh Vật” mà mấy người lam huyết như Child Child từng ở trong đó, nghe nói diện tích cũng lớn hơn căn nhà của mình tới sáu trăm lần!
Child Child là “số mười sáu”, vậy có thể đoán được tổ chức này ít nhất đã từng khống chế mười sáu Lam Huyết Nhân!
Lại thêm một vấn đề làm cho Trần Tiêu khó có thể áp chế được kích động trong lòng chính là: Tổ chức này, có quan hệ gì với cha mẹ mình hay không? Thậm chí nếu suy xét kỹ hơn một chút..... cái chết của cha mẹ..... Có thật chỉ là sự cố ngoài ý muốn?!
Nhìn Trần Tiêu ngồi trước computer ngây ngốc, Child Child cũng không quấy rầy hắn, chỉ đi đến chỗ hắn, đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng khoát lên trên vai Trần Tiêu, yên lặng không nói gì, cặp mắt trong suốt ôn nhu nhìn Trần Tiêu.
Trần Tiêu ngây ngốc một hồi lâu, chỉ cảm thấy trong đầu có ngàn vạn câu hỏi, nhưng không biết phải bắt đầu từ nơi nào - Mình có thể có biện pháp gì để điều tra được đây?
Lão ba lão mẹ khi còn sống chỉ là những nhà nghiên cứu cơ cấu, Trần Tiêu cũng biết đôi chút, đó là sở nghiên cứu về công dụng của một số dung dịch hóa học - không có bao nhiêu liên quan tới các công trình nghiên cứu sinh vật. Hơn nữa, công ty nghiên cứu cũng không phải quá lớn, bởi vì cha mẹ hắn cũng chỉ là phú ông bình thường, chỉ có thể khá giả hơn một số người dân phổ thông mà thôi. Trần Tiêu đối của công việc nghiên cứu cha mẹ cũng hiểu khá rõ, hắn thậm chí đã từng đi qua hai lần.
Nơi đó có không ít nghiên cứu viên, Trần Tiêu đều đã gặp qua... nơi này hoàn toàn không có thần bí băng lãnh như nơi Child Child đã miêu tả.
Tóm lại...... dường như Child Child cũng cảm thấy có chút gì đó nguy hiểm!
Bởi vì...... đã dám đem người sống đi làm thí nghiệm, cho dù là nhân loại bình thường hay là Lam Huyết Nhân. Nếu như đã có khả năng làm được như vậy, chứng tỏ tổ chức kia nhất định phải có lực lượng áp đảo luật pháp !
Mà Lam Huyết Nhân, nhất định phải rất quý giá. Lại tự nhiên đưa một người đến chỗ mình.... việc này có thể đem đến cho mình phiền toái không?
Sau một hồi lâu suy nghĩ, Trần Tiêu quyết định từ bỏ ý định đưa Child Child ra ngoài mua sắm, mà để Child Child một mình ở lại nhà, hơn nữa còn dặn dò nàng nhất định không được ra ngoài, còn kéo tất cả rèm cửa sổ lại. Lúc này mới một mình đi ra ngoài mua đồ đạc.
Trần Tiêu đi xuống lầu, xuống tầng dưới lấy xe đạp, vừa ngồi lên xe chuẩn bị đi thì đột nhiên trong lòng có chút cảm giác quái dị, Trần Tiêu liền ngẩng đầu lên nhìn về phía tòa nhà cao tầng đối diện.
Trong ánh nắng chiều rực rỡ sáng ngời, trên mái nhà đối diện có vài hộ dân lắp đặt bình nước nóng chạy bằng năng lượng mặt trời, dưới ánh mặt trời phản xạ ra quang mang chói mắt, còn đều không có gì khác thường.
Chắc là ta quá khẩn trương rồi. Trần Tiêu thở dài, đạp xe nhanh chóng rời đi.
Mà ngay trên mái nhà nơi Trần Tiêu vừa nhìn qua, trong không khí dường như có một hình dáng mơ hồ, giống như một hình người trong suốt.
Không sai...... đúng là trong suốt!
Nhân ảnh kia thấy Trần Tiêu xoay người rời đi, mới chậm rãi hiện ra.
Tháng năm không khí đã bắt đầu nóng bức, nhưng người này lại mặc một bộ quần áo da bó sát người! Chính bộ quần áo da bó sát người này đã đem toàn bộ những chỗ lồi lõm trong cơ thể lộ ra bên ngoài, đúng là một cô gái có dáng người nóng bỏng.
Cô gái này tóc ngắn màu đen, khuôn mặt tinh sảo vốn phải rất đẹp, nhưng hai mắt lại có vẻ hơi dài và nhỏ, rõ ràng là một nữ nhân có khuôn mặt mỹ lệ nhưng bởi vì ánh mắt quá mức sắc sảo, làm tăng thêm vài phần sát khí không hợp với khuôn mặt.
Thấy Trần Tiêu đã đi xa, miệng nàng khẽ nở ra một nụ cười quái dị.
“Hừ, mặc dù chỉ là một người bình thường, nhưng mà cảm giác lại rất mẫn cảm a.”
Nói xong, nàng bấm nhẹ lên lỗ tai bên trái, trên lỗ tai trái của nàng có mang một trang bị tương tự như một chiếc điện thoại không dây, chỉ có điểm khác nhau duy nhất chính là nó được nối với một tấm thủy tinh trong suốt khá mỏng ở phía trước mắt trái của nàng, nhìn giống như là một chiếc mắt kính vậy.
Cô gái mặc áo da bó sát người nhẹ nhàng bấm lên tai nghe, nhìn theo bóng lưng Trần Tiêu, trên mắt kính bên trái lập tức phát ra các âm thanh bíp bíp rất nhỏ, sau đó một loại các thông số lần lượt hiện lên trên mắt kính.
“Trí lực, không biết [ tư liệu khuyết thiếu].
Lực lượng, cấp d [normal].
Tốc độ, cấp d [normal].
Sự chịu đựng, cấp d [normal].
Năng lượng cấp, cấp d [normal].
Kỹ năng chiến đấu , cấp c. Oh...... Kỹ năng chiến đấu hình như so với người bình thường thì cao hơn một chút a.”
Cô gái mặc bộ đồ da màu đen cau mày:“Trừ trí lực còn không rõ và kỹ năng chiến đấu thì chỉ cao hơn người bình thường một chút, cũng không có điều gì bất thường cả...... hắn chỉ là một người bình thường. Vậy mà lại phái ta đi giám thị một tên không khác gì người bình thường, chẳng lẻ mấy tên cấp trên trong đầu chứa toàn nước hay sao!”
Cơn oán giận nàng còn chưa chấm dứt, trong tai nghe đã truyền đến một giọng nói mang theo ý cười:“Hắc Thất, cô đối với mệnh lệnh của cấp trên có thắc mắc gì sao?”
“Hừ!” cô gái được gọi là “Hắc Thất” cười lạnh một tiếng:“Đáng lẽ tôi được đi Hy Lạp chấp hành một nhiệm vụ cực kì thú vị rồi, nhưng lại bắt tôi tới nơi này làm một chuyện nhàm chán như vậy. Sau nhiệm vụ này chấm dứt, tôi nhất định sẽ viết một bản báo cáo kháng nghị.”
Trong tai nghe phảng phất như có tiếng cười: “Cô muốn làm thì cứ làm, tôi sẽ không kí tên cùng với cô đâu. Được rồi, cứ làm việc cho tốt đi đã, đừng có oán giận nữa, nếu để cấp trên biết được, không chừng lại tống cô đi nam cực chấp hành nhiệm vụ đó. Thế này đi, cô cứ theo dõi cô gái lam huyết trong nhà kia đi, ta sẽ tiếp tục theo dõi nhân vật chính của chúng ta.”
“Hừ, bất quá chỉ là một Lam Huyết Nhân cấp thấp còn chưa giác tỉnh mà thôi.” Hắc Thất có chút bất mãn: “Loại nhiệm vụ cấp thấp này, phái mấy tên vô dụng ở tổ 3 (three) làm là được rồi, tại sao lại phải phái chúng ta đi?”
Trong tai nghe , lại có tiếng thở dài:“Cô đấy a, ai bảo thường ngày không chịu quan tâm đến các tin tức của tổ chức chứ? Tôi nghe nói, sự việc lần này, là do trong tổ 3 có người chưa được tổ chức cho phép, đã tự tiện tiếp nhận ủy thác của cha mẹ “mục tiêu” của chúng ta từ hai năm trước, kết quả bị cấp trên phát hiện, họ rất là tức giận a! Ngươi biết không? Bây giờ toàn bộ thành viên trong tổ 3 đều vì người tự tiện tiếp nhận ủy thác mà bị liên lụy, tất cả đều đã trở về tổng bộ để chịu xử phạt rồi.”
“Di, sao cô lại biết nhiều việc như vậy? Cô còn biết gì nữa không? Tại sao cấp trên lại có hứng thú với một nam hài tử bình thường vậy?” Vừa nói nữ nhân mặc hắc y vừa lười biếng tiến tới cạnh mái nhà, sau đó...... Nàng thả người nhảy xuống!
Trong nháy mắt khi nàng nhảy xuống, thân thể của nàng đột nhiên lại biến thành trong suốt! Cũng may là như vậy, chứ nếu không, ngay giữa ban ngày ban mặt, để cho người khác thấy một cô gái mặc hắc y nhảy từ trên tòa nhà cao tầng xuống, nhất định sẽ hù dọa chết người ta a!
Dường như không chịu ảnh hưởng của lực hút trái đất, thân thể của nàng giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng trên mặt đất, sau khi nhìn xung quanh không thấy có người nào, lúc này mới chậm rãi hiện thân ảnh, lại bấm lên tai nghe:“Này, rốt cục cô còn biết những gì nữa vậy? Nói ra đi a!”
“Đừng có hỏi tôi, tôi thật sự không biết gì hết. Cô đừng quên, mặc dù cô và ta cùng tổ 7(seven), nhưng cô là Hắc, tôi là Hồng, cấp bậc của cô còn cao hơn tôi. Những việc mà ngay cả cô cũng không biết, thì cũng đừng có hỏi tôi.” Dừng lại một chút, bên trong tai nghe lại có tiếng cười nói:“Tôi thấy mục tiêu đã đi ra rồi, không nói nữa, làm việc quan trọng hơn, để tôi đuổi theo hắn.”
Trần Tiêu đạp xe ra khỏi cổng, đi dọc theo con đường hàng ngày vẫn đi, nhưng hắn không phát hiện ra ngay khi hắn bắt đầu đi, tại một ngõ nhỏ của tiểu khu gần đó có một chiếc xe màu đen, cũng chậm rãi khởi hành đi theo phía sau hắn.
Cánh cửa của chiếc xe màu đen mở ra, có thể thấy được ngồi bên trên ghế điều khiển là một cô gái trẻ tuổi mặc áo đỏ, cô gái mặc áo đỏ này có tướng mạo so với cô gái mặc áo đen trên mái nhà khi nãy có vài phần giống nhau, bất quá trên cặp mắt lại ít đi vài phần sát khí, có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều. Nàng một tay nắm giữ vô lăng, một tay lười biếng chống trên cửa xe, lái xe rất chậm giữ nguyên một khoảng cách nhất định phía sau Trần Tiêu.
“Ôi, thật đúng là một nhiệm vụ nhàm chán a.”
Nhưng rất nhanh, nàng không còn cảm thấy nhàm chán nữa....
o0o
Trần Tiêu đạp xe chừng 3 km, tới một khu phố buôn bán ở gần đó, mua bộ T-shirt cùng một chiếc quần jean cho nữ giới. Lại vào trong siêu thị tùy tiện mua một tá nội y. Trần Tiêu suy nghĩ một chút, số tiền trên người cũng đã gần hết, cần phải đi lấy thêm một ít tiền, nhìn thấy ở ven đường có một ngân hàng, Trần Tiêu khóa kỹ xe đạp, sau đó bước vào trong ngân hàng.
Đại sảnh ngân hàng lạnh ngắt như tờ, yên lặng một cách dị thường! Trần Tiêu đưa mắt nhìn quanh, thấy xung quanh không có lấy một người đang đứng! Trong đại sảnh có hơn mười người, nhưng hơn phân nửa số người trong đó đang hai tay ôm đầu ghé mặt đất, còn non nửa số người còn lại thì đang ngồi xổm ở một góc tường.
Trần Tiêu lập tức có phản ứng, nhưng cũng đã quá muộn, lúc này đã có một vật gì đó lạnh như băng đang kề lên cổ hắn.
“Đừng nhúc nhích! Muốn sống thì lập tức hai tay ôm đầu nằm xuống!”
Trần Tiêu không khỏi thở dài trong lòng - sẽ không xui xẻo như vậy chứ! Tự nhiên lại gặp phải cướp ngân hàng?!
Last edited by Tiểu Dê; 29-07-2010 at 10:47 PM.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Trần Tiêu thấy rõ trong đại sảnh của ngân hàng có tổng cộng 4 tên cướp, toàn bộ đều mặc quần áo màu đen, trên đầu cũng được che kín bằng một chiếc mũ trùm đầu chỉ để lộ ra 2 con mắt. Tên cướp đang cầm súng chỉ vào Trần Tiêu là tên có dáng người khá lùn và mập, mặc dù nhìn không thấy tướng mạo của hắn, nhưng cũng có thể đoán ra được phần nào qua phần da thịt béo núc lồi ra qua lớp khăn che mặt.
“Nhóc con! Mày nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy qua người béo nào đi cướp ngân hàng hả!” Tên béo trừng mắt với Trần Tiêu.
Trần Tiêu bất lực, chỉ có thể thành thật ngồi xổm ở một góc, nhưng hình như tên béo này thấy Trần Tiêu đặc biệt không vừa mắt, lại đi tới đạp hắn một cước:“Mẹ kiếp, tao ghét nhất mấy tên tiểu bạch kiểm như mày.”
Trong bốn tên cướp thì có ba tên đang gấp gáp nhét tiền vào túi, chỉ có duy nhất tên béo này là tay cầm súng lục, đưa mắt nhìn xung quanh, còn lớn tiếng quát tháo:“Tất cả mọi người thành thật một chút sẽ không việc gì, chúng ta chỉ cần tiền không hại người. Chúng ta có tố chất của kẻ cướp chuyên nghiệp, tốt nhất là các ngươi hãy ngoan ngoãn hợp tác.”
“Đừng nói nhảm! Mau tới hỗ trợ thu tiền đi!” một tên cướp có vóc người cao lớn nhất trừng mắt nhìn mập mạp, lên tiếng quát.
“Không được a lão Đại, trên TV chiếu ăn cướp thường phải có một chút ngông cuồng, nếu không thì có vẻ không chuyên nghiệp lắm! Chẳng may còn chưa có chút ngông cuồng nào mà đã bị tiêu diệt sạch thì làm sao làm được nữa a.” Tên béo ra vẻ chính khí đáp lời.
Tên béo ngờ nghệch đến dị thường, không hờn giận nói:“Lão Đại, mày nói như vậy là không đúng rồi! Em gái tao là vợ mày, vậy thì mẹ tao cũng chính là mẹ mày......”
“Tốt lắm! Mỗi người mang một túi! ‘Lượn’ thôi!” Tên cướp cầm đầu nhanh chóng dẫn dầu chạy ra khỏi cửa ngân hàng.
Tên béo đi ở cuối cùng, nhưng hắn lại một tay kéo Trần Tiêu đang ngồi xổm ở một góc lên, dùng súng chỉ vào đầu Trần Tiêu quát:“Đi thôi! Để đề phòng bọn cảnh sát đuổi theo, ta phải bắt ngươi làm con tin! Lão tử là kẻ cướp chuyên nghiệp, bây giờ đang đi ăn cướp, không bắt vài người đi theo, sao có thể ngẩng mặt nhìn người khác a!”
o0o
Dừng xe cách ngân hàng vài trăm mét mới khoảng chừng hai phút đồng hồ, hồng y nữ tử trong xe đột nhiên nghe thấy ở ngã tư đường xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát kêu dồn dập! Từ phía xa, trên đường cái có vài chiếc xe Cảnh Sát đang chạy như bay đến!
Đúng lúc này, bên trong ngân hàng chợt nghe thấy có tiếng “ Phanh” vang lên!
Tiếng súng?
Hồng y nữ tử khẽ nhướng mày, vẻ mặt uể oải bắt đầu thay đổi.
Sau đó, trong ngân hàng có một trận náo loạn, có 4 tên cướp cầm súng ngắn từ phía trong chạy ra. Trong đó ba người đi trước đều vác một cái túi du lịch thật to, trong túi hiển nhiên là “Thu hoạch” của bọn chúng.
Trước cửa ngân hàng có một chiếc xe đã mở sẵn cửa, ba tên cướp đi trước phi nhanh vào trong, còn tên cướp thứ tư đi cuối cùng lại không có mang theo bao nào, mà đang dùng cánh tay hung hăng kẹp vào cổ của một thiếu niên, khẩu súng lục trong tay đang dí sát vào đầu đối phương, hung hăng lôi hắn đẩy vào trong xe.
Khi tên cướp cuối cùng vừa mới ép buộc Trần Tiêu lên xe, thì nghe thấy tên cướp đầu lĩnh đi trước cả giận nói:“Ngu xuẩn! Ai cho mày dẫn theo hắn!”
Tên cướp béo dẫn theo Trần Tiêu, sửng sốt một chút, rồi lầm bầm nói:“Trong TV vẫn thường làm như vậy , chúng ta không mang theo con tin hình như có vẻ không chuyên nghiệp a.”
“Chuyên nghiệp cái đầu mày á! Còn túi tiền kia đâu? Không phải cho mày mang theo sao? Mày chỉ lo dẫn tên tiểu tử này theo làm gì! Tiền túi đâu?”
“Ách...... Tao quay lại lấy!” Tên cướp béo ngây ngô đáp lời.
“Tao xin mày! Nếu không nể tình mày là anh vợ tao, tao đã sớm......” Tên cướp đầu lĩnh cắn răng, trong lòng đại hận:“Không còn kịp rồi! Cảnh sát đã tới ! Mau lên xe chạy thôi!”
Hồng y nữ tử ngồi ở trong xe ở phía xa nhìn lại, cười đến nỗi suýt đứt hơi, nhưng sau đó nàng lại thở dài, nàng hiểu được mục tiêu giám thị của mình thật sự rất xui xẻo - gặp phải bọn cướp ngân hàng còn chưa tính, lại còn bị bọn cướp chọn trúng làm con tin.
Lúc này, xe Cảnh Sát mới chạy đến cửa ngân hàng, còn chưa kịp hình thành vòng vây, chiếc xe tải kia đã điên cuồng lao ra, hung hăng đâm vào vào đầu một chiếc xe cảnh sát ở phía trước, một tiếng ầm vang lên, chiếc xe cảnh sát bị đụng phải quay 180 độ, đầu xe bị lõm vào, mấy viên cảnh sát bên trong xe phẫn nộ chửi ầm lên, còn chiếc xe của bọn cướp thì đã đi xa.
Cảnh sát vội vàng quay đầu đuổi theo, nhưng Hồng y nữ tử đang ngồi trong xe lại cười cười:“Rốt cục cũng có một chút thú vị a!”
Khuôn mặt của nàng vốn rất nhu hòa, lúc này chợt hiện lên một tia hưng phấn, nàng đưa tay đem mái tóc dài buộc chặt về phía sau, sau đó đeo lên tai trái một chiếc kính có hình thù khá kì lạ, bên trong mắt kính nhanh chóng hiện lên một chuỗi văn tự:
“Động cơ phản lực...... Xong!
"Mời mở hệ thống định vị.... Mở ra xong!”
Sau đó trong ánh mắt của hồng y nữ tử nổi một tia hỏa quang hưng phấn mãnh liệt, nàng dùng sức nhấn ga dưới chân ....
Ầm!!!
Động cơ khởi động phát ra tiếng kêu như tiếng quái thú gầm thét!
Rõ ràng đây chỉ là một chiếc xe gia dụng rất bình thường, giá trị của chiếc xe con này nhiều nhất cũng không vượt qua hai mươi vạn đồng, nhưng thật bất ngờ nó lại có thể phát ra tiếng kêu như của một chiếc xe thể thao cỡ hơn hai trăm vạn đồng!
Chiếc xe con màu đen điên cuồng lao đi, trông giống như một cơn lốc màu đen – nhưng hướng đi của chiếc xe này hoàn toàn trái ngược với hướng xe của bọn cướp và Cảnh Sát truy đuổi!
Hồng y nữ tử vẻ mặt hưng phấn, nhẹ nhàng cắn môi, chỉ số trên chiếc đồng hồ đo tốc độ trước mặt, chỉ trong năm giây đồng hồ ngắn ngủn, đã từ số 0 nhảy tới hơn 100 miles/h!
Một chiếc xe con gia dụng bình thường liệu có thể có được tính năng này sao!
Dọc theo đường đi, có thể thấy chiếc xe giống như một tia chớp màu đen, một hơi vượt qua 3 đèn đỏ! Mà những chiếc bảng bắn tốc độ bằng laser ở trên đường dưới sự tốc độ điên cuồng như vậy, lại không hề có nửa điểm phản ứng!
Hồng y nữ tử một tay điều khiển vô lăng, ánh mắt nhìn chằm chằm đường phía trước, một tay đặt lên tai nghe.
“Đường L sắp đi qua. Đoạn đường thứ tư...... Trái, khoảng cách sáu trăm bốn mươi thước, phải, khoảng cách bốn trăm bốn mươi thước...... tính toán tối ưu hóa lộ tuyến..... Tính toán xong...... lộ tuyến tốt nhất....”
Trên mắt kính bên trái rất nhanh hiện lên các con số rất nhỏ và bản đồ đường đi, hồng y nữ tử cười sảng khoái một tiếng, sau đó lại tiếp tục nhấn ga, trên đồng hồ đo tốc độ lúc này cũng đã trực tiếp nhảy lên con sô 230......
Nàng lái xe gần như điên cuồng với tốc độ hơn 230 dặm/h, giống như một cơn gió lốc trên đường, hơn nữa hồng y nữ tử này phản ừng nhanh đến dị thường! Trên đường nàng điều khiển xe lạng lách vượt qua các xe đi trước, rõ ràng nhiều lúc nhìn thấy nguy hiểm đã tới cực hạn, có mấy lần khoảng cách đến xe bên cạnh nhiều nhất chỉ còn vài cm, nhưng dưới sự điều khiển của nàng, trong khoảng khắc cuối cùng có thể dẫn đến va chạm nhau trong tích tắc đều có thể khó khăn né tránh!
Về phần những tài xế bị nàng vượt qua như vậy, rất nhiều người đã bị nàng làm cho phát sợ, còn những người nào bị bệnh tim, chỉ sợ là... Nhưng lúc đó từng chính mắt thấy một tài xế lái xe như muốn nổi điên, sau này nhiều người đã từng kể lại lần kì ngộ này cho bằng hữu: Ta chưa từng gặp qua một người nào lái xe như vậy! Quả thực giống như vừa mua được bảo hiểm hạng sang sau đó một lòng muốn chết a!
o0o
Chạy trên đường chừng 10 phút, phi nhanh qua mấy xa lộ, cuối cùng tại cuối một con đường nhỏ, nàng đột nhiên chuyển phương hướng!
Dùng xe hơi mà có thể thực hiện được động tác khó khăn như vậy sợ rằng ngay cả tay đua chuyên nghiệp cũng phải chào thua. Chiếc xe đang chạy nhanh trong một con hẻm nhỏ có chiều rộng chỉ hơn chiều ngang của thân xe một chút, nếu muốn quay xe, chỉ sợ ít nhất cũng phải đụng cho hai bên vách tường phải nát bấy!
Mà lúc này, khi chiếc xe con màu đen quay đầu dừng lại, từ phía xa xa truyền đến tiếng xe của bọn cướp và tiếng xe truy đuổi của cảnh sát ở phía sau, chỗ đó còn cách nơi này một đoạn khá xa....
Hồng y nữ tử đem xe hơi chắn ngang giữa đường, sau đó đẩy cửa xe bước xuống, lấy từ trong túi ra một bao thuốc cùng một chiếc bật lửa màu bạc, tự châm cho mình một điếu thuốc, thong dong hút 2 hơi, mới nhìn quay lại nhìn đoạn đường phía sau, rốt cuộc cũng thấy chiếc xe của bọn cướp chạy tới!
“Hừ, lái xe chậm như như con Ốc sên mà cũng dám đi cướp.” Nàng khinh thường nói một câu, sau đó tùy ý ném điếu thuốc trong tay đi.
Điếu thuốc đang cháy ở trong trên không trung tạo thành một đường vòng cung, chuẩn xác đến dị thường rơi vào bên trong một chiếc thùng rác ở bên đường.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Ở trên xe của đám cướp, Trần Tiêu bị tên cướp mập mạp ngồi bên cạnh dùng súng chĩa vào người, các ý niệm trong đầu hắn nhanh chóng chuyển động.
Hắn lo lắng là có lý do!
Tuy rằng khi lên xe, tên cướp mập mạp này đã cảnh cáo Trần Tiêu :
- Đừng có lộn xộn thì không có việc gì, tới nơi an toàn rồi bọn tao sẽ để mày xuống xe.
Nhưng ở phía đầu xe, hai tên cướp ngồi hàng ghế trước đã đem mặt nạ trên đầu lột xuống! Tựa hồ dường như hoàn toàn không quan tâm đến việc để lộ khuôn mặt của mình trước mặt Trần Tiêu!
Với sự thông minh của Trần Tiêu, ngay lập tức hắn hiểu ra bản thân mình đã gặp nguy hiểm ---- mong rằng cảnh sát truy đuổi có thể cứu được mình ra, bằng không mà nói, dù cho bọn cướp có thể thoát vây được, cũng sẽ giết mình mà diệt khẩu!
Bởi vì mình đã nhìn thấy tướng mạo của bọn chúng!
Trong lòng hắn liều mạng cầu khẩn, hi vọng đám cảnh sát có thể lái xe nhanh lên một chút, nếu như cảnh sát đuổi theo kịp, mình còn có vài phần cợ hội sống sót.
Đáng tiếc, cái tên cướp đang lái xe ô tô kia kĩ thuật tương đối khá, hơn nữa đối với hoàn cảnh địa lý dường như cũng vô cũng quen thuộc. Một đường phi ngang đâm dọc, tiếng còi cảnh sát ở phía sau lại càng ngày càng xa...
Xúi quẩy!
Trần Tiêu nhìn thấy tên cướp mập mạp bên cạnh vẻ mặt buồn bực nhìn mình chằm chằm:
- Tiểu tử, mày ngó nghiêng cái gì hả! Đều tại mày mà tao quên mất túi tiền đó! Nếu như không thành thật, cẩn thận tao...
Trần Tiêu bất đắc dĩ nhìn hắn, im lặng không nói gì.
- Này? Ánh mắt mày nhìn tao như thế là có ý gì hả? Có phải coi thường tao hay không? Trên đời này tao ghét nhất bị người ta dùng loại ánh mắt này nhìn tao!
Tên mập giận dữ:
- Mày hại tao bỏ quên một túi tiền, lại còn dám khinh thường tao!
Trần Tiêu nhìn vào khẩu súng trong tay tên mập, cuối cùng thở dài nói:
- Là do anh kiên quyết kéo tôi lên xe mà, lão đại.
Ngừng lại một chút, Trần Tiêu không khỏi có chút buồn cười:
- Hơn nữa, trong tay anh có súng, tôi lại tay không. Tôi nào dám khinh bỉ anh chứ.
- Mày đúng là có! Mày ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng lại coi thường tao!
Tên mập tức giận đến mức hét lên quang quác:
- Lão tử cả đời này hận nhất cái loại mặt trắng tốt mã như mày!
- Lớn lên đẹp trai cũng không phải là lỗi của tôi.
Trần Tiêu chỉ sợ đối phương kích động quá mức mà cướp cò súng, cố gắng trả lời hết sức dè dặt.
Tên mập mạp kia càng thêm giận giữ:
- Ý của mày lớn lên xấu xí chính là lỗi của tao sao?
Trần Tiêu không nói gì... Bản thân gặp phải kẻ cướp còn chưa tính, lại còn gặp phải cái loại người đần độn nữa chứ.
- Hỗn trướng!
Tên thủ lĩnh đám cướp ở phía trước quay người lại, hung hăng đập một phát vào đầu tên mập mạp, mắng:
- Còn dám lải nhải nhiều như vậy hả! Một túi tiền! Nguyên một túi tiền đó! Ít ra cũng phải mấy trăm vạn! Mày là cái đồ ngu xuẩn!
Gã mập bị đánh đau đớn kêu ầm lên, lại có chút ủy khuất nói:
- Là mày nói cần phải chuyên nghiệp một chút mà! Lúc cướp phỉ đi ra, không mang theo vài con tin, làm sao thể hiện được tố chất chuyên nghiệp của chúng ta chứ!
- Chuyên nghiệp?? Tố chất?? Tao bảo mày chuyện nghiệp à! Bảo mày phải chuyên nghiệp à!!
Tên thủ lĩnh đám cướp vẻ mặt như phát điên, cầm báng súng đập bảy tám phát trên đầu tên mập, tên cướp mập bị đánh kêu lên oa oa, rốt cuộc cũng quát lên một tiếng:
- Này! Các huynh đệ đều ở đây, mày cho tao một chút mặt mũi đi! Nói thế nào thì mày cũng là em rể của tao mà!
Trần Tiêu thừa cơ hội hai tên đang đánh chửi nhau, hắn ở bên âm thầm quan sát, thường xuyên chú ý ra bên ngoài cửa sổ, mắt thất ô tô đột nhiên quẹo ngang, tên mập cầm súng ở bên cạnh mình lảo đảo nghiêng một cái, Trần Tiêu lập tức vọt thân thể đang căng thẳng khẩn trương lên! Khuỷu tay của hắn hung hăng giã vào mũi của tên mập, đồng thời bàn tay nhanh chóng chộp lấy cánh tay đang cầm súng của hắn, vừa nhấc tay lên bất thình lình...
Đoàng!!
Một viên đạn gần như là bắn sát qua tai của Trần Tiêu, bắn nát chỗ ngồi phía sau của ô tô!
Tên mập mạp kia bị đánh trúng mũi, nhất thời máu tươi chảy dài ---- Trần Tiêu mặc dù mới mười tám tuổi, thế nhưng tố chất thân thể vẫn luôn rất tốt, lại luyện tập qua karatedo, đang chuẩn bị thi lên đai đen. Hơn nữa bọn cướp bị khuôn mặt tái nhợt mang theo tác phong của người trí thức mê hoặc, nghĩ lầm rằng hắn rất yếu ớt, nên đã mất đi vài phần cảnh giác, mới bị Trần Tiêu một kích đắc thủ.
Trần Tiêu đã thầm tính toán trong lòng, một kích thành công, mặc dù mình cũng bị viên đạn kia bắn xẹt qua tai sợ đến chết khiếp, bất quá lại có thể ngay lập tức vặn ngược cổ tay của tên mập lại, họng súng dí sát vào đầu của tên cướp béo!
- Ta kháo!
Một tên đạo tặc ở phía trước mắng to.
- Em vợ, nó đánh vào mũi tao!
Tên mập đau đến mức ngay cả nước mắt cũng chảy cả ra.
Mắt thấy mấy đạo tặc phía trước đã chĩa họng súng vào bản thân, Trần Tiêu bị vài khẩu súng đồng thời chĩa vào, trong lòng kinh hoàng, nhưng vẫn kiên trì, họng súng đang dí vào đầu tên mập dùng thêm vài phần lực, nghiến răng nói:
- Thả tôi xuống xe, tôi sẽ không giết hắn.
- Hừ!!
Tên cướp đầu lĩnh ở phía trước lãnh khốc cười một tiếng, sau đó nhanh chóng căn dặn tài xế:
- Tiếp tục lái! Đừng dừng lại!
Sau đó cười nhạt nhìn Trần Tiêu, khinh thường nói:
- Thằng ranh chưa đủ lông, mày cho rằng với công phu hai tay là có thể trở thành anh hùng sao??
Trần Tiêu lắc đầu, miễn cưỡng bảo trì trấn định:
- Tôi không muốn làm anh hùng, tôi chỉ muốn xuống xe.
- Ha! Nhìn thấy tướng mạo bọn tao rồi, còn muốn sống mà đi sao!!
Trong mắt tên cướp đầu lĩnh hiện lên một tia tàn nhẫn--- trong lòng Trần Tiêu cả kinh, rất hiển nhiên tên này không thèm để ý đến sống chết của đồng bọn, trên trán Trần Tiêu không khỏi chảy đầy mổ hôi lạnh.
- Vừa vặn ít đi một người chia tiền!
Tên cướp đầu lĩnh nhe răng cười nói:
- Đồ phế vật ngay cả con tin cũng không giữ được... giết cả hai đi!
Tên mập mạp nhất thời biến sắc, ngoác miệng chửi:
- Mày là đồ vương bát đản, uổng công lão tử còn đem em gái giới thiệu cho mày, vậy mà mày ngay cả anh vợ cũng dám hạ độc thủ!
Tên cướp đầu lĩnh kia nhe răng cười:
- Anh vợ, đừng trách tao độc ác. Ít đi một người, ba người còn lại chúng ta mỗi người đều nhiều thêm một phần!
Dừng lại một chút, rồi hướng sang đồng bạn quát lên:
- Còn ngây ra đấy làm gì! Động thủ!
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê