Cửu U lệnh chủ xuất chỉ rất nhẹ nhàng, trông như không hề có chút sức lực. Mạnh Niệm Từ thấy hết sức lấy làm lạ, chẳng hiểu Cửu U lệnh chủ xuất chỉ để làm gì? Kể cũng lạ, chỉ thấy Mâu Nam Huê bỗng ngã lăn ra đất, không còn động đậy được nữa.
Mạnh Niệm Từ kinh hãi, tung mình toan lao tới. Cửu U lệnh chủ bỗng trầm giọng quát:
- Ðứng lại... Ngươi định làm gì vậy hả?
Mạnh Niệm Từ ấp úng :
- Y là huynh đệ của vãn bối, vãn bối chẳng thể...
Cửu U lệnh chủ cười rộ :
- Nghĩa huynh đệ hả?... Bổn Lệnh chủ có quen biết với cha hắn, phải đưa hắn về nhà ngay để khỏi gây phiền phức trên chốn giang hồ.
Lúc hai người mới gặp nhau, Mạnh Niệm Từ cũng có nghe Mâu Nam Huê nói là có một người cha rất nghiêm khắc, hắn đã lén bỏ nhà ra đi, nên chàng hoàn toàn tin lời Cửu U lệnh chủ, bèn nói :
- Lệnh chủ... nói có lý...
Cửu U lệnh chủ lại trầm giọng nói
- Ngươi đã cần đến Vu Sơn, vậy thì còn chần chừ ở đây chi nữa, không sợ lại bị Thiết Kỵ môn bắt hay sao?
Mạnh Niệm Từ như chợt tỉnh trong mơ, vội lại cung kính thi lễ nói :
- Ðại ân không dám nói lời báo đáp, nhưng vãn bối sẽ mãi mãi khắc cốt ghi tâm!
Cửu U lệnh chủ phất ống tay áo :
- Khỏi lôi thôi, hãy đi mau!
Những thấy ống chân không chạm đất, đầu gối không co, hai vai khẽ động đậy đã lướt đến bên Mâu Nam Huê, cắp lấy y phóng đi nhanh như cắt, thoáng chốc đã mất dạng.
Mạnh Niệm Từ ngước nhìn vần trăng sáng trên bầu trời xanh biếc, thở hắt ra một hơi dài. Mọi sự vừa qua khiến chàng có cảm giác như thật như ảo, Cửu U lệnh chủ như thần như ma, bao nghi vấn quyện thắt trong lòng, không sao cởi mở ra được.
Sau cùng, chàng nghe văng vẳng như có tiếng nước chảy, thì ra khu rừng ấy cách Trường Giang chỉ hơn nửa dặm đường.
Mạnh Niệm Từ lập tức nhận định chính xác phương hướng, phóng bước đi về phía thượng du Trường Giang.
Qua kinh nghiệm tại Bạch Sa sơn, trên đường chàng hết sức thận trọng, luôn chọn nơi vắng vẻ mà đi. Rất may là sau biến cố tại Bạch Sa sơn, sự truy lùng của Thiết Kỵ môn đã lơi đi rất nhiều, mặc dầu trên đường cũng có gặp không ít người của Thiết Kỵ môn, song họ đều có vẻ vội vã lơ là, không nghiêm nhặt tra hỏi như trước đây nữa.
Mạnh Niệm Từ ngày đi đêm nghỉ, sau hơn hai mươi ngày mới đến chân núi Vu Sơn.
Vu Sơn gồm có mười hai ngọn núi trải dài hàng trăm dặm, bên dưới là lòng sông hẹp, nước chảy xiết, trông hết sức hùng vĩ, khiến Mạnh Niệm Từ bất giác cảm thấy lòng ngập hào khí.
Sau vài lần hỏi thăm, sau cùng chàng đã tìm được Khởi Vân Phong.
Khởi Vân Phong tuy không phải là cao và to nhất trong số mười hai ngọn núi thuộc Vu sơn nhưng nằm ngay giữa, bốn bề đồi núi la liệt, khí thế cũng khá đặc thù.
Trong núi rất ít dân cư, đâu đâu cũng nghe tiếng vượn hú hổ gầm, hết sức hoang vắng.
Mạnh Niệm Từ vốn định tìm một nhà tiều phu hay thợ săn nào đó hỏi thăm nơi tọa lạc của Ðãi Nguyệt am, song đi mãi đến mặt trời lặn mà cũng chẳng gặp được một bóng người nào cả.
Chẳng biết sao hơn, chàng đành vòng theo chân núi đi lên.
Khởi Vân Phong quả nhiên danh phù kỳ thực, lúc này trời đã sẩm tối, những thấy sương mù từ dưới chân núi cuồn cuộn dâng lên, mỗi lúc càng thêm dày đạc, rồi thì che khuất hết mọi cảnh vật.
Mạnh Niệm Từ hết sức lo lắng “xem” khó có thể tìm được Ðãi Nguyệt am nội trong đêm nay, bất giác lẩm bẩm :
- Ðãi Nguyệt am... Ðãi Nguyệt am...
Chàng chợt động tâm, đã gọi là Ðãi Nguyệt am, tất nhiên là phải ở nơi đón trăng lên. Lúc này vầng trăng vừa ló dạng, khác nào chỉ cho chàng biết nơi tọa lạc của Ðãi Nguyệt am.
Thế là chàng chẳng chút chần chừ, phóng đi về phía trái Khởi Vân Phong.
Quả nhiên, trong làn sương dày đặc dần hiện ra một bóng đen, chẳng cần nhìn kỹ chàng cũng biết chắc đó chính là Ðãi Nguyệt am.
Thốt nhiên, từ trong tòa kiến trúc đen lù kia, một bóng đen vọt thẳng lên không rồi phóng vút đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Mạnh Niệm Từ giật mình kinh hãi, trông thân pháp người đó ít ra cũng phải là một nhân vật có tiếng tăm trong giới võ lâm, ai thế nhỉ? Chả lẽ là Ðộc Mục lão ni?
Mẫu thân tuy chưa nói rõ Ðộc Mục lão ni là một nhân vật như thế nào, nhưng chắc hẳn cũng là một người trong giới võ lâm.
Song chàng lại lập tức bác bỏ ý nghĩ ấy, bởi nếu là Ðộc Mục lão ni, dẫu bà có võ công thì cũng không bao giờ với khinh công đi lại trong am viện mình, bà có thể thư thả đi ngang qua cổng am kia mà.
Vậy thì đó rõ ràng không phải là người của Ðãi Nguyệt am.
Nghĩ vậy, chàng bất giác lặng, nếu Ðộc Mục lão ni chẳng may...
Chàng không dám nghĩ tiếp nữa, vội sải bước đi về phía tòa kiến trúc đen lù kia.
Quả nhiên không sai, đó là một ngôi ni am, trên tấm biển ngang nơi cổng rõ ràng ba chữ “Ðãi Nguyệt am” to lớn.
Mạnh Niệm Từ lắng tai nghe, trong am im lìm không một tiếng động và cũng chẳng thấy có chút ánh sáng.
Ðây thật là một điều khác thường, bỡi lẽ ra bây giờ đang là lúc tụng kinh tối mới đúng, mà dù không tụng kinh tối, không có tiếng gõ mõ và chuông ngân thì cũng phải có mùi hương hỏa chứ?
Mạnh Niệm Từ do dự đưa tay gõ cửa cổng, lòng chợt cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Bàn tay chàng vừa chạm vào cửa cổng, lập tức “kẹt” một tiếng, cánh cửa bật mở, thì ra bên trong không cài khóa, chỉ khép hờ mà thôi.
Phóng mắt nhìn vào, trong am tối mịt, trong cửa nhện giăng bụi bám, như đã lâu không người cư trú.
Mạnh Niệm Từ bất giác lòng vô cùng hoang mang thắc mắc, nếu trong am không người thì sao lại có bóng người khi nãy?
Chàng chậm bước đi vào, chỉ thấy Ðãi Nguyệt am không to lắm, trước sau chỉ chừng ba khu điện viện. Mạnh Niệm Từ gắng hết sức đi thật khẽ, bước vào gian đại điện thứ nhất. Lúc này sinh tử huyền quang của chàng đả thông, tuy trong điện tối mịt, song chàng vẫn trông thấy rất rõ ràng.
Chỉ thấy trong điện không hề có hương hỏa, trên bàn cúng bụi đóng dày cả tấc, ngoài ra chẳng có gì khác lạ.
Chàng thở hắt ra một hơi dài, đi tiếp vào khu điện viện thứ nhì.
Trong gian đại viện thứ nhì cũng tối om nhưng có một nữ ni áo vàng đang ngồi xếp bằng trên chiếc bồ đoàn to lớn trước thần án.
Ni cô ấy quay mặt vào trong, hai tay chắp trước ngực, đầu cúi rất thấp, như đang cầu nguyện trước đức Phật.
Mạnh Niệm Từ liền nghe lòng yên ổn hơn, thầm nhủ :
- Vị lão sư thái này hẳn là Ðộc Mục lão ni rồi, bà thật là một người quái dị, trong am không thắp hương hỏa, cũng chẳng niệm kinh mà lại ngồi cầu nguyện trước đức Phật thế này.
Chàng chẳng tiện đến gần quấy rầy, đành lẳng lặng đứng trong cửa điện chờ đợi.
Song lão ni ấy không hề động đậy, thâm chí hơi thở cũng chẳng nghe thấy.
Trời gian một bửa cơm trôi qua, Mạnh Niệm Từ không còn nhẫn nại được nữa, bèn cố ý bước mạnh chân đi tới, khẽ cất tiếng gọi :
- Lão sư thái, xin thứ cho vãn bối đã quấy rầy.
Không có tiếng đáp lại, chàng lớn tiếng hơn nói tiếp :
- Lão sư thái... Lão sư thái...
Chẳng những không có tiếng đáp lại, thậm chí không hề nhúc nhích.
Mạnh Niệm Từ hết sứ lấy làm lạ, vội vàng đến trước mặt lão ni, lại cất tiếng gọi :
- Lão sư...
Song chàng bỗng im bặt, sững người hồi lâu, thì ra lão ni cô đã chết từ bao giờ.
Mạnh Niệm Từ nghe lòng trĩu nặng, thầm nhủ :
- Ðộc Mục lão ni đã chết, biết đâu mà tìm Tử Kim Tinh Châu đây? Nếu không luyện thành được tuyệt nghệ thông thiên thì làm sao giết được Mạnh Công Lăng báo thù tiết hận?
Song chàng lập tức nhận ra sai lầm của mình, thì ra người chết không phải là Ðộc Mục lão ni, mặc dù dã chết hơn nửa tháng, song vẫn nhận thấy được không phải là người một mắt.
Vậy thì Ðộc Mục lão ni ở đâu?
Chàng tức tốc ra khỏi gian đại điện thứ nhì, sục tìm khắp am viện. Sau gần một giờ, ngoài thi thể của lão ni kia ra, chàng không thấy chỗ nào khả nghi cả.
Mạnh Niệm Từ thất vọng chán chường đến cực độ, chàng đã phải vất vả vượt ngàn dặm xa đến đây, giờ chẳng thấy bóng dáng Ðộc Mục lão ni đâu cả, vậy thì làm sao trả được thù cho song thân và từ nay biết phải làm sao đây?
Nhất thời chàng nghe lòng ngập đầy xót xa, cơ hồ tuôn trào nước mắt.
Thốt nhiên, chàng nghe có tiếng rít gió vọng đến, dường như có người đang tiến đến Ðãi Nguyệt am.
Mạnh Niệm Từ kinh hãi, lúc này đã khoảng canh ba, ai lại đến ni am này làm gì?
Chàng vội nấp vào một bụi hoa trong vườn, vừa xong đã thấy mấy bóng người phi thân vào sân vườn.
Mạnh Niệm Từ đưa mắt nhìn, thấy tất cả gồm sáu người, hai người đi trước áo xanh viền tím, khoác khăn choàng mài tím sẫm, bốn người sau cả thảy đều võ phục xanh viền tím, như là kẻ tùy tùng.
Một trong hai người đi đầu có chòm râu dê, quét mắt nhìn quanh, đoạn nói :
- Nguồn tin này có đáng tin cậy không?
Người kia là một hán tử trung niên rầu xồm, vội nói :
- Tin tức của Thượng Quan Đường chủ Du Ðặc (săn bắt) Ðường có lẽ không lầm đâu, hơn nữa theo thuộc hạ suy đoán, lão ni một mắt trong am này rõ ràng chính à Lý Ảo.
Người râu dê cười :
- Không sai, không sai... Mạnh Niệm Từ trốn khỏi Thái Sơn đến Trường Giang không phải để xem đại hội Tế Lăng, mà là không quen đường thuộc lối, định dọc theo Trường Giang mà đến Vu Sơn...
Mạnh Niệm Từ giật thót người, đồng thời chợt nhớ ra bọn này chính là người của Thần Phong môn, song chàng có thể khẳng định, hai người cầm đầu kia không có Thần Phong kiếm khách Mạnh Bác Cửu.
Chàng nghe lòng đau không tả, thật quá rõ ràng, Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu và cũng chính là tứ thúc chàng cũng đang ra sức tìm kiếm Tử Kim Tinh Châu.
Người râu dê ngưng chốc lát, lại nói :
- Nhưng Lý Ảo đâu?
Người râu xồm vội đáp :
- Ðó chính là điều thuộc hạ đã phải bẩm báo với Đường chủ đến đây tra xét...
Ðưa tay chỉ vào điện nói tiếp :
- Không thấy bóng dáng Lý Ảo, chỉ có một lão ni đã chết hơn nửa tháng.
Người râu dê bực tức :
- Hừ, rõ ràng đã có kẻ đắc thủ trước chúng ta, giờ chỉ còn am hoang với tử thi, chẳng chút giá trị.
Người râu xồm lắc đầu:
- Không hẳn, theo thuộc hạ được biết, chưa có tin tức tiếp theo đưa đến, hơn nữa nguyên nhân gây ra cái chết của lão ni này rất đáng để nghiên cứu...
- Nguyên nhân sao?
- Bà ta đã chết bởi Âm Dương chỉ!
- Âm Dương chỉ?
Người râu dê ra chiều khoái trá nói tiếp :
- Ngươi biết đó là tuyệt kỷ độc môn của ai không?
Người râu xồm bật cười :
- Hẳn Đường chủ cũng rõ nhu thuộc hạ, Âm Dương chỉ chính là môn tuyệt kỹ do Phi Hổ bảo chủ Nhất Kiếm Phiên Thiên Mạnh Xung Sơn đã sáng chế.
- Như vậy món vật kia hẳn đã lọt vào Phi Hổ bảo rồi?
- Có năm phần khả năng!
- Sao lại chỉ năm phần?
- Bởi ở đây không có thi thể của Lý Ảo, hãy còn năm phần là chính mụ ta đã mang theo báu vật bỏ trốn.
- Ðúng rồi, việc này quan hệ trọng đại, bổn tọa phải tức khắc bẩm báo để Môn chủ định đoạt.
- Nếu như Môn chủ hỏi ý kiến Đường chủ về việc này thì sao?
Người râu dê ngẩn người :
- Vậy thì... việc này quá hệ trọng bổn tọa đâu dám nói bừa!
- Không! Theo ý thuộc hạ thì dù Môn chủ không hỏi, Đường chủ cũng nên kiến nghị một kế sách, nếu nhờ vậy mà được báu vật thì cái chức Tổng hộ pháp khiếm khuyết đã lâu nhất định sẽ về tay Đường chủ.
Người râu dê cười đắc ý :
- Nếu bổn tọa mà được thăng chức Tổng hộ pháp thì cái chức Tuần Quân nhất định sẽ cất nhắc lão đệ nắm giữ!
Người râu xồm vội chắp tay xá dài :
- Thuộc hạ xin đa tạ Đường chủ trước!
Thế bổn tọa nên hiến kế sách gì với Môn chủ đây?
Người râu xồm cười bí ẩn:
- Như thuộc hạ đã nói, báu vật có năm phần lọt vào Phi Hổ bảo, năm phần do Lý Ảo mang theo bỏ trốn, vậy đương nhiên là phải chia làm hai đường hành động. Một là phái cao thủ đắc lực mang lễ vật đến viếng Phi Hổ bảo, dĩ nhiên trong số ấy không thể thiếu Phi Thiên Thần Thâu Tiêu Tử Thành...
Người râu dê ngắt lời :
- Ý ngươi là sau khi thăm dò chắc chắn, bảo Tiêu Tử Thành đánh cắp phải không?
Người râu xồm cười :
- Với bản lĩnh của Phi Thiên Thần Thâu có lẽ không gì là khó!
- Nhưng... với lý do gì để đến Phi Hổ bảo đây?
- Chả lẽ Đường chủ đã quên 29 tháng 8 là ngày mừng thọ của Phi Hổ bảo chủ Mạnh Xung Sơn hay sao?
Người râu dê vỗ tay :
- Hay lắm! Hay lắm!... Còn thứ hai thì sao?
- Nếu Lý Ảo mang theo bảo vật bỏ trốn, mụ ta không bao giờ rời xa đây, bởi Mạnh Niệm Từ đã sắp đến đây nay mai, mà mục đích của Lý Ảo là phải trao báu vật cho Mạnh Niệm Từ, nếu Mạnh Niệm Từ không gặp được Lý Ảo, hắn cũng không bao giờ bỏ đi, bám chặt lấy Mạnh Niệm Từ, sớm muộn gì cũng được cả người lẫn báu vật.
Người râu dê cười to :
- Hay lắm!.... Bổn tọa lập tức đến ngay Tiêu Tương Hành Quán gặp Môn chủ kiến nghị kế sách này!
- Khoan đã, Đường chủ hãy chờ thuộc hạ dẫn người lục soát nơi đây thật kỹ, xem có chỗ nào khả nghi nữa hay không!
Người râu dê gật đầu :
- Có lý, mau lục soát đi!
Người râu xồm liền quay ra bốn đại hán vỏ phục đang đứng sau lưng, khoát tay quát :
- Lục soát!
Bốn đại hán dạ ran, lập tức chia ra phóng đi. Người râu xồm cũng phi thân về phía điện viện thứ nhất.
Mạnh Niệm Từ vô cùng lo lắng, nếu bị họ tìm gặp nhất định sẽ dữ nhiều lành ít.
May thay, bọn kia chỉ chú trọng đến điện đường và các gian phòng, ngoài sân vườn chỉ lục soát qua loa, nên không phát hiện ra Mạnh Niệm Từ, song cũng khiến chàng hồi hộp đến toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Lát sau, bọn kia đã quay về chỗ cũ, hiển nhiên không hề có phát hiện gì khác.
Đại hán râu dê mỉm cười:
- Ta đi thôi!
Ðoạn quay người bước đi. Bỗng một giọng sắt lạnh quát :
- Ðứng lại!
Chẳng những bọn người Thần Phong môn giật mình kinh hãi, ngay cả Mạnh Niệm Từ cũng giật thót người, bởi tiếng quát chẳng những đột ngột mà còn sắc lạnh đến rợn người.
Đại hán râu dê chững bước, trầm giọng quát :
- Ai?
Vừa dứt tiếng, một bóng người từ trên mái điện nhẹ nhàng đáp xuống, chỉ thấy người ấy mặc áo dài màu vàng, một thanh trường kiếm giắt chéo trên vai, nhếch môi cười nói:
- Có nhận ra bổn tọa không?
Đại hán râu dê và đại hán râu xồm đều kinh hoàng thất sắc.
Last edited by Chim Ruồi; 25-03-2011 at 11:58 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhphong
Mạnh Niệm Từ đưa mắt nhìn, chỉ thấy người đó mũi quặp mắt hí, tướng mạo thâm hiểm, chính là lục thúc chàng, “Phi Hổ bảo chủ” Nhất Kiếm Phiên Thiên Mạnh Xung Sơn.
Đại hán râu dê và đại hán râu xồm vội tiến tới thi lễ, đồng thanh nói :
- Vãn bối kính chào Mạnh bảo chủ!
Mạnh Xung Sơn lạnh lùng :
- Hai vị hẵn là người của Thần Phong môn, báo ra danh tánh được chăng?
Đại hán râu dê vội nói :
- Vãn bối Âu Dương Hoành, Đường chủ Tuần Quản đường thuộc ngoại ngũ đường của Thần Phong môn!
Đại hán râu xồm tiếp lời :
- Vãn bối Vũ Trung Thiên, giữ chức phó Đường chủ.
Mạnh Xung Sơn tủm tỉm cười :
- Ðịa vị không phải thấp, nhị vị đêm hôm khuya khoắt đến đây làm gì?
Âu Dương Hoành ấp úng :
- Ðâu có gì, chỉ tình cờ đi ngang qua... Mạnh bảo chủ đại giá đến đây chẳng hay...
Mạnh Xung Sơn bật cười :
- Bổn tọa ư? Vì tệ bảo có người đã làm chuyện ngu ngốc, sử dụng Âm Dương chỉ, môn tuyệt kỹ độc môn của tệ bảo hạ sát một lão ni. Khi bổn tọa hay biết liền nhận thấy không ổn, mới thân hành đến đây định xóa bỏ tội chứng...
Âu Dương Hoành và Vũ Trung Thiên đều thót người nói :
- Mạnh bảo chủ khéo đùa!
Mạnh Xung Sơn cười nói tiếp :
- Người hạ sát lão ni kia của tệ bảo tuy đã để lại tội chứng, nhưng không hề lấy được Tử Kim Tinh Châu. Nếu ai đó toan viện cớ mừng thọ kẻ này hầu đánh cắp báu vật thì chỉ hoài công thôi!
Âu Dương Hoành và Vũ Trung Thiên nghe nói đến đây mặt mày xám ngắt, cúi đầu lặng thinh.
Mạnh Xung Sơn cười đắc ý nói tiếp :
- Ðành rằng điều ấy hết sức bất lợi cho tệ bảo, song lại có một điều khác rất có lợi...
Ánh mắt sắc lạnh nhìn chói vào mặt hai người, nói tiếp :
- Ðó là bổn tọa học được một cách để đoạt được tinh châu, chỉ cần cho người mai phục tại đây chờ Mạnh Niệm Từ và Lý Ảo là xong, đúng chăng?
Âu Dương Hoành ấp úng :
- Ơ... ơ...
Mạnh Xung Sơn bỗng sầm mặt :
- Bổn tọa nói có dúng hay không?
Âu Dương Hoành toan lên tiếng, Vũ Trung Thiên vội cướp lời :
- Mạnh bảo chủ để cho vãn bối nói được chăng?
Mạnh Xung Sơn cười khảy :
- Nói đi!
Vũ Trung Thiên đảo tròn mắt :
- Nơi đây thuộc địa phận của Thần Phong môn, chức vị của chúng vãn bối chẳng phải thấp, Mạnh bảo chủ với tệ thượng là huynh đệ thủ túc, nhưng dầu sao cũng là khách, Mạnh bảo chủ nên khách sáo hơn...
Mạnh Xung Sơn cười u ám :
- Ðúng lắm! Dĩ nhiên bổn tọa phải khách sáo với nhị vị hơn!
Mắt chầm chậm đảo tròn, nói tiếp :
- Thế này vậy, nhị vị có thể tự do mà lựa chọn cách chết!
Âu Dương Hoành và Vũ Trung Thiên đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói :
- Chúng vãn bối là người tin cẩn của tệ thượng, chả lẽ Mạnh bảo chủ không màng đến tình thủ túc, không quản vì chúng vãn bối mà làm thương tổn hòa khí huynh đệ hay sao?
Mạnh Xung Sơn cười khảy :
- Ðôi bên xung đột nhau đã đâu chỉ một ngày, tình thủ túc sớm đã không còn. Chẳng dấu gì nhị vị, huynh đệ bọn này ngoài thuận trong nghịch, đã từ lâu như kẻ lạ người xa... Nhị vị định chọn cách chết ra sao?
Vũ Trung Thiên cắn răng :
- Mạnh bảo chủ bức bách như vậy, có lẽ quyết không tha cho chúng vãn bối rồi!
Mạnh Xung Sơn gật đầu :
- Bổn tọa chẳng cần lập lại nữa!
Vũ Trung Thiên bỗng lớn tiếng nói :
- Chẳng hay Mạnh bảo chủ đã dẫn theo bao nhiêu người?
Mạnh Xung Sơn tủm tỉm cười :
- Kể về nhân số, thực lực đủ làm điên đảo võ lâm giang hồ, thừa sức đối phó với các vị, song bổn tọa bỗng cảm thấy hứng thú, muốn đích thân hầu tiếp quý vị.
Vũ Trung Thiên ngầm ra hiệu với Âu Dương Hoành, cao giọng nói :
- Ðằng nào cũng chết, thà chết một cách đàng hoàng...
“Choang” một tiếng, trường kiếm trên vai đã rút xuống.
Âu Dương Hoành cũng tuốt trường kiếm cầm tay nói :
- Dù bọn này có phơi xác tại đây, tệ thượng cũng sẽ chủ trì công đạo, tìm Bảo chủ để đòi lại món nợ máu này!
Mạnh Xung Sơn lắc đầu cười :
- Ðiều ấy e không thể đâu, phải biết bổn Bảo chủ không đời nào để lại tội chứng nữa, dĩ nhiên sẽ tiêu hủy hoàn toàn thi thể của các vị, không để lại chút dấu vết. Tam ca bổn tọa dù muốn báo thù cho các vị nhưng không biết hung thủ là ai và vì sao mà chết thì cũng chẳng làm gì được.
Trong khi nói đã chầm chậm rút trường kiếm ra, nói tiếp :
- Hai vị và quý thuộc hãy cùng tiến lên đi, nếu có thể tiếp được bổn tọa ba chiêu thì chư vị cứ tự do rời khỏi, bổn tọa quyết không cản ngăn.
Âu Dương Hoành đưa kiếm lên thủ thế nói :
- Chính miệng Mạnh bảo chủ đã nói, rồi đây chớ phản hồi...
Chưa dứt lời trường kiếm đã vạch ra ba đóa hoa bạc thành hình tam giác chia là ba đường công tới.
Vũ Trung Thiên cũng chẳng chậm trễ, trường kiếm tạo thành một làn sóng bạc, nhắm hạ bàn đối phương quét tới.
Hai người là chánh phó Đường chủ trong Thần Phong môn, đáng kể được là hàng cao thủ bậc nhất trong môn, Thần Phong môn với kiếm pháp vang danh thiên hạ, dĩ nhiên kiếm pháp của họ cũng chẳng phải tầm thường.
Hơn nữa hai người đã thỏa hiệp ngầm, một tấn công thượng bàn, một tấn công hạ bàn, một tả một hữu, phối hợp với nhau rất chặt chẽ.
Song Mạnh Xung Sơn vẫn thản nhiên tủm tỉm cười, bỗng đưa mũi kiếm chỉa thẳng lên không, phát ra âm thanh tựa như rồng gầm.
Âu Dương Hoành và Vũ Trung Thiên thấy vậy không khỏi ngơ ngẩn, bởi chiêu thức của Mạnh Xung Sơn hoàn toàn là một thế khởi đầu, chẳng phải thế công mà cũng không phải thế thủ, tả hữu hai bên hoàn toàn để trống.
Hai người mừng thầm, trường kiếm nhanh như chớp công tới.
Mạnh Xung Sơn buông tiếng cười khảy, chờ cho trường kiếm hai người đến gần, bỗng lùi ra sau năm thước, trường kiếm vung động, vạch ra ba vòng sáng bạc.
Những thấy binh khí chạm nhau tóe lửa, hai tiếng rú thảm vang lên, ánh kiếm vụt tắt, máu phun xối xả.
Chỉ thấy trường kiếm của Âu Dương Hoành và Vũ Trung Thiên bay ra xa hơn trượng, hai người bốn tay đều bị tiện lìa đến khuỷu, máu tươi đầm đìa.
Mạnh Xung Sơn mỉm cười nhìn lưỡi kiếm đang không ngớt nhỏ từng giọt máu xuống đất, cười nói:
- Hai người thật quá không tự lượng sức mình, danh hiệu Nhất Kiếm Phiên Thiên (lật trời) của bổn tọa chả lẽ để mọi người chơi hay sao?
Ngưng chốc lát, nói tiếp:
- Bổn tọa không phải người độc ác, thôi cho hai vị chết nhanh chóng vậy!
Trường kiếm lại vạch ra một vòng sáng bạc, bay về phía hai người đang rên la thảm thiết.
Lập tức, tiếng rên la ngưng bặt, hai người đã đầu thân mỗi ngã, hồn lìa khỏi xác.
Bốn tùy tùng đi theo thấy chỉ một chiêu chánh phó Đường chủ đã táng mạng thê thảm, cả thảy đều hồn phi phách tán, vội quay người tháo chạy.
Mạnh Xung Sơn cười phá lên quát :
- Bổn tọa cũng chẳng muốn lấy mạng các ngươi, nhưng việc này tuyệt đối không thể để tiết lộ, thôi thì các ngươi đành chịu đầu thai sớm vậy.
Trường kiếm vung động, một chòm sáng bạc đuổi theo bốn tên tùy tùng, tiếng rú thảm vang lên liên hồi, bốn người lập tức táng mạng đương trường.
Mạnh Niệm Từ thấy vậy không khỏi rợn người, chàng chưa từng thấy kiếm pháp ghê gớm và một người độc ác đến thế bao giờ.
Thế là chàng nấp trong lùm hoa không dám nhúc nhích, thậm chí chẳng dám thở mạnh.
Mạnh Xung Sơn chậm rãi đi vài bước, bỗng vung tay ném ra một vật dài rít lên như tiếng sáo, bay vút lên không rồi mất hút.
Lát sau, bốn bóng người phóng nhanh tới.
Mọi người đều võ phục màu vàng và vai giằt trường kiếm, dừng lại đứng thành hàng ngang trước mặt Mạnh Xung Sơn, cùng khom mình cung kính nói :
- Thuộc hạ tham kiến Bảo chủ!
Mạnh Xung Sơn cười nhạt:
- Miễn lễ, hãy tiêu hủy những tử thi này trước đã!
- Thưa vâng!
Bốn người đồng thanh đáp, đoạn từ trong túi áo lấy ra một chiếc lọ nhỏ, mở nắp ra, rải trên các tử thi dưới đất.
Lập tức, tử thi teo lại, kể cả y phục giầy nón đều tan biến thành một bãi nước, chỉ còn lại tám thanh trường kiếm bừa bộn trên mặt đất.
Mạnh Xung Sơn cười hài lòng :
- Nhặt lấy trường kiếm, lau sạch dấu vết... Sau đó truyền lệnh cho bốn điện chủ Thiên, Ðịa, Huyền, Hoàng mỗi người chọn hai cao thủ cải trang dịch dung, luân phiên canh giữ quang Ðãi Nguyệt am, lưu ý bất kỳ người nào và việc gì khả nghi!
- Thưa vâng!
Bốn người áo vàng lập tức nhặt lấy trường kiếm, thi lễ rồi bỏ đi.
Mạnh Xung Sơn chậm rãi đi vài bước, bỗng vọt thẳng lên không, lướt đi nhanh như cắt, thoáng chốc đã mất dạng.
Mạnh Niệm Từ bỗng nghe lòng ngổn ngang bao cảm xúc, “Phi Hổ bảo chủ” với “Thần Phong môn chủ” xem chừng đã gay cấn đến mức như thù địch, đó là vì sao? Họ chẳng phải là anh em ruột thịt ư?
Chàng buông tiếng thở dài nảo ruột, rón rén đi về phía cổng am, chàng phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Nhưng ngay khi chàng vừa bước chân ra khỏi cổng, bỗng nghe trong bóng tối có tiếng khẽ nói :
- Mạnh công tử không sao chứ?
Mạnh Niệm Từ giật nẩy mình, định thần nhìn kỹ, chỉ thấy một lão khiếu hòa tuổi trạc ngũ tuần, áo rách lam lũ, mặt mày hiền hậu từ trong bóng tối bước ra.
Mạnh Niệm Từ cố làm ra vẻ thản nhiên cười nói :
- Lão trượng đã nhận lầm người rồi!
Lão khiếu hóa cười :
- Lão khiếu hóa này đi theo từ Võ Hoàng lăng đến đây, làm sao mà lầm được...
Mạnh Niệm Từ thót tim, lạnh lùng nói :
- Vậy lão trượng là người của Cái bang?
- Lão khiếu hóa là Ðộc Cô Quần, một trong tứ trưởng lão của Cái bang và cũng là người trẻ tuổi hơn hết!
- Ðộc Cô trưởng lão sao lại theo dõi tại hạ?
Ðộc Cô Quần cười khẽ :
- Hoàn toàn vì muốn giúp Mạnh công tử thôi!
Mạnh Niệm Từ khẽ chau mày :
- Hẳn Bang chủ quý bang cũng đã có nhận được dụ thiếp của Thiết Kỵ môn chủ Mạnh Công Lăng, trợ lực tìm bắt tại hạ, chả lẽ Cái bang dám chống lại mệnh lệnh của Thiết Kỵ môn hay sao?
Ðộc Cô Quần thở dài :
- Vì tính mạng mấy ngàn đệ tự bổn bang, tuy không dám công khai bênh vực Mạnh công tử, song cũng có thể tận lực ngầm giúp đỡ... Chẳng hạn như hiện nay, họ đang truy lùng Mạnh công tử khắp nơi, nhất là quanh Ðãi Nguyệt am này, Mạnh công tử càng không nên nấn ná. Lão khiếu hóa này có thể thu xếp nơi trú cho công tử và điều tra tông tích của Ðộc Mục lão ni...
Mạnh Niệm Từ có phần hoài nghi nói :
- Ðó là ý của lão trượng hay của quý Bang chủ?
Ðộc Cô Quần kích động :
- Là ý của tệ Bang chủ và cũng là ý của lão khiếu hóa này cùng toàn thể đệ tử bổn bang!
Mạnh Niệm Từ thoáng cảm động:
- Vì sao? Tại hạ đâu đáng cho quý bang xem trọng đến vậy?
Ðộc Cô Quần nghiêm giọng :
- Lệnh tiên tôn “Thiết Oản thư sinh” đã có ơn cao dày với tệ bang, tệ bang từ Bang chủ “Vạn Lý Thần Cái” La Cùng trở xuống cả thảy đều sẵn sàng ra sức vì Mạnh công tử!
Mạnh Niệm Từ thấy thái độ và lời lẽ Ðộc Cô Quần đầy thành khẩn, bèn tin ngay, vội chắp tay xá dài nói :
- Vậy xin đa tạ lão trượng!
Ðộc Cô Quần đảo quanh mắt nói :
- Ðây không phải chỗ chuyện trò, ngoài nửa dặm có một sơn động thiên nhiên tạm trú thân được, xin Mạnh công tử hãy đến đó tạm lánh một thời gian ngắn, thế nào?
Mạnh Niệm Từ gật đầu :
- Vậy thì xin phiền lão trượng dẫn đường cho!
Ðộc Cô Quần liền sải bước đi trước dẫn đường. Lát sau đã đến một thung lũng cây cối um tùm, hết sức kín đáo, nằm giữa Khởi Vân Phong và một ngọn núi khác, quả nhiên có một sơn động.
Mạnh Niệm Từ cúi đầu đi vào, trong động cũng khá rộng rãi, có sẵn củi nước và lương khô, chàng không khỏi cảm động đưa mắt nhìn Ðộc Cô Quần nói :
- Lão trượng đã chuẫn bị từ trước cho tại hạ phải không?
Ðộc Cô Quần vội nói:
- Nơi đây kín đáo và gần Ðãi Nguyệt am nhất, lão khiếu hóa nhận thấy cũng tiện lợi và an toàn nhất. Khi nào phát hiện được tông tích của Ðộc Mục lão ni, lạo khiếu hóa sẽ đưa công tử đến gặp ngay!
Mạnh Niệm Từ lo âu :
- Hiện có lẽ Ðãi Nguyệt am đã mai phục đầy thủ hạ của Phi Hổ bảo rồi!
Ðộc Cô Quần bật cười:
- Lãi khiếu hóa này tự sẽ có cách!
Mạnh Niệm Từ thắc mắc :
- Lão trượng có cách gì?
Ðộc Cô Quần hạ thấp giọng :
- Ðây thuộc địa bàn của Thần Phong môn, “Phi Hổ bảo chủ” dẫn thủ hạ đi qua là phải mượn đường trước, nay họ đã hạ sát sáu thuộc hạ Thần Phong môn, lại còn bố trí mai phục chờ Ðộc Mục lão ni, lẽ nào Thần Phong môn lại chấp nhận được.
Mạnh Niệm Từ vỡ lẽ :
- Lão trượng định báo cho Thần Phong môn chủ biết phải không?
Ðộc Cô Quần cười :
- Chỉ cần giấu diếm việc chờ đợi Ðộc Mục lão ni, giữa Thần Phong môn với Phi Hổ bảo nhất định sẽ xảy ra một trận kịch chiến, ít nhất cũng đuổi người của Phi Hổ bảo ra khỏi Vu Sơn.
Mạnh Niệm Từ mừng rỡ :
- Lão trượng quả là kinh ngiệm dồi dào, tính toán thật chu đáo!
Ðộc Cô Quần bật cười :
- Công tử quên rằng gừng càng già càng cay hay sao?... Trước mắt công tử không nên khinh xuất rời khỏi đây, kẻ gặp điều bất trắc, hãy giao hết mọi sự cho lão khiếu hóa này lo liệu, bất luận tin dù to hay nhỏ, lão khiếu hóa sẽ báo hết với công tử.
Mạnh Niệm Từ rối rít cảm tạ. Ðộc Cô Quần lại kỹ lưỡng dặn dò một phen, đoạc cáo từ bỏ đi.
Thế là Mạnh Niệm Từ kiên nhẫn ở lại trong sơn động, mặc dù thời gian trong sự chờ đợi trôi qua rất chậm nhưng rồi bảy ngày cũng đã qua đi.
Trong bảy ngày ấy, qua nhiều phen báo cáo của Ðộc Cô Quần, chàng biết là ông đã tiết lộ cho Thần Phong môn biết việc “Phi Hổ bảo chủ” đã sát hại thủ hạ của họ.
Quả nhiên, một trận huyết chiến đã diễn ra trên bờ Trường Giang. Ðôi bên điều thương vong trầm trọng, nhưng Phi Hổ bảo một là đuối lý, hai là đất khách thế cô, sau cùng đã bị đuổi khỏi địa bàn của Thần Phong môn.
Lẽ dĩ nhiên, “Phi Hổ bảo chủ” không đời nào cho “Thần Phong môn chủ” đoạt được Tử Kim Tinh Châu, do đó cũng không tiết lộ ra việc Ðộc Mục lão ni đang giữ báu vật và có thể sẽ quay về Ðãi Nguyệt am.
Vì vậy, Ðãi Nguyệt am đã trở nên hoang vắng, thế là Ðộc Cô Quần thản nhiên ngồi trước cổng am chờ đợi Ðộc Mục lão ni.
Mạnh Niệm Từ ở trong sơn động chờ đợi cũng vô cùng sốt ruột, mấy lần định đi cho khuây khỏa, song đều bị Ðộc Cô Quần cản ngăn, đành ở lại trong sơn động như một tội phạm.
Chiều ngày thứ tám, Mạnh Niệm Từ ngồi nơi cửa động như mọi khi, chờ Ðộc Cô Quần về báo tin trong ngày.
Song đến khi mặt trời lặn mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Ðộc Cô Quần đâu cả, Mạnh Niệm Từ lòng nóng như thiêu đốt, chàng ước gì được sớm thoát ra khỏi cái sơn động chán ngấy này.
Ðột nhiên, tiếng sáo du dương từ đâu vọng lại, Mạnh Niệm Từ chợt động tâm, bất giác cất bước đi ra ngoài.
Last edited by Chim Ruồi; 25-03-2011 at 11:59 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhphong
Một cảnh tượng nên thơ hiện lên trong trí óc Mạnh Niệm Từ.
Trên con đường núi nhạt ánh chiều tà, một cậu mục đồng ngồi trên lưng trâu thổi sáo, ung dung đi xuống núi, thật gợi nhớ cho người về thời thơ ấu.
Chàng không hề có ý ra khỏi động, chỉ muốn ra ngoài lắng nghe một chút thôi, nhưng tiếng sáo như có một sức quyến rũ khôn cùng, khiến chàng không tự chủ được ra khỏi sơn động.
Chàng vừa ra khỏi cửa động, lập tức như ngựa sút dây cương, không còn kềm chế được nữa, bước nhanh về phía tiếng sáo.
Chàng trèo lên thung lũng, băng qua một khu rừng rậm, một quãng đường dài ngoằn ngoèo, mới tìm đến nơi phát ra tiếng sáo. Ðó là một sơn cốc nhỏ hệt như khu vườn thiên nhiên, cửa vào rất hẹp, bốn bề đồi núi bao quanh, ngào ngạt hương thơm hoa quế, cảnh sắc đẹp chẳng khác thế ngoại đào nguyên.
Tiếng sáo du dương lại từ trong cốc vọng ra.
Bỗng Mạnh Niệm Từ giật nẩy mình, thì ra trên một tảng đá to cạnh cửa cốc có dòng chữ to như sau :
“Sơn cốc đã phong tỏa, ai tự ý vào sẽ chết”
Chàng thầm nhủ :
- Chủ nhân sơn cốc này đã ngang tàng như vậy, thôi thì mình không vào thì hơn!
Ðoạn quay người toan bỏ về, song tiếng sáo quá lôi cuốn, đã khiến chàng quên ngay dòng chữ cạnh cửa cốc, lại quay người đi vào trong cốc.
Chàng vừa đặt chân vào sơn cốc, tiếng sáo bỗng ngưng bặt.
Mạnh Niệm Từ đành dừng chân, ngưng thần chờ tiếng sáo lại cất lên.
Nhưng sau một tuần trà vẫn chẳng nghe tiếng sáo cất lên nữa, chàng hết sức thất vọng, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy trước mặt là một khu rừng đào.
Chàng thoáng ngẩn người, hết sức lấy làm lạ.
Lúc này đã là tháng tám, rừng đào sao lại xum xuê lá xanh hoa đỏ thế này?
Chàng như bước vào trong ảo cảnh, thơ thẩn đi vào trong rừng đào.
Khu vườn rộng bao la, vừa bước vào lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái khôn tả. Tiến dần vào, bỗng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, chỉ thấy một quả đào đỏ tươi đã chín mùi to cở miệng bát lủng lẳng trên cây trông đến phát thèm.
Mạnh Niệm Từ liếm môi thầm nhủ :
- Ðây hẳn là vật có chủ, mình không thể ăn trộm được.
Ðoạn lại tiếp tục tiến bước, phía trước vẫn bát ngát những cây đào, bỗng chàng lại trông thấy ngọn cây quả đào chín khi nảy.
Chàng bất giác sửng sốt, thầm nhủ :
- Chả lẽ mình lại lạc đường trong khu rừng đào này ư?
Ðoạn chàng thử đi lại lần nữa, kết quả cũng lại trở về nơi cũ.
Mạnh Niệm Từ không khỏi bồn chồn lo lắng, lúc này trời đã dần tối, xem ra đêm nay phải ngủ lại trong rừng rồi.
Tuy nhiên, chàng chẳng bận tâm vì phải ngủ lại trong rừng, điều chàng lo là khi Ðộc Cô Quần về đến sơn động mà không thấy chàng, ông sẽ lo lắng đến dường nào.
Hơn nữa, nếu vạn nhất có tin tức về Ðộc Mục lão ni mà không có mình trong sơn động, vậy chẳng lỡ việc còn gì...
Lúc này chàng đã cảm thấy bụng đói cồn cào, sức lôi cuốn của quả đào lại càng gia tăng, song chàng nghĩ đến đó là vật đã có chủ, đành cố nén cơn thèm khát và mỏi mệt, tiếp tục đi trong rừng. Nhưng mặc chàng đi như thế nào, cuối cùng cũng quay về ngọn cây có quả đào chín.
Ðêm dài đằng đặc qua đi, khi ánh ban mai len vào rừng đào, Mạnh Niệm Từ lại bắt đầu đi trong rừng, song một ngày nữa lại trôi qua, chàng chung quy cũng chỉ hoài công.
Sau cùng chàng đã hiểu là khu rừng đào này rõ ràng là một thế trận kỳ môn, mình không hiểu sự biến hóa của thế trận, thật khó thể thoát ra khỏi được.
Chàng bất giác nghe lòng se thắt, lúc này cơn đói hoành hành dữ dội khiến chàng cơ hồ không còn dằn nén được nữa.
Sau cùng, chàng với bàn tay run rẩy hái quả dào độc nhất kia xuống, một mùi thơm dịu len vào mũi, lập tức cơn thèm thúc đẩy chàng đưa lên miệng ăn ngấu nghiến, thoáng chốc đã hết sạch.
Ngay lập tức, cơn đói khát tan biến, sự mệt mỏi cũng chẳng còn mảy may.
Chàng thở hắt ra một hơi dài, đưa tay vào lòng sờ, thấy gói bạc vẫn còn, nghĩ dù chủ nhân rừng đào có đến, chỉ cần trả tiền hậu hỉ là xong.
Thế là chàng không còn bận tâm đến việc ăn quả đào nữa, chỉ còn lo tìm cách thoát ra khỏi rừng.
Ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng the thé vang lên :
- Chết rồi! Chết rồi!.. Quả đào của ta đâu rồi?
Mạnh Niệm Từ giật mình ngoảnh lại nhìn, bất giác rợn người.
Thì ra người vừa cất tiếng là một ông lão gầy như que củi, tóc bạc cằm nhẵn, mắt nhỏ miệng to, tuy đầy đủ ngũ quan nhưng trông vô cùng ghê rợn.
Mạnh Niệm Từ biết ông lão chính là chủ nhân rừng đào, bèn vòng tay thi lễ nói:
- Rừng đào này là của tiền bối phải không?
Lão quái nhân gầm lên :
- Không phải là của ta, chả lẽ của ngươi hay sao?
Mạnh Niệm Từ gượng cười :
- Xin lão tiền bối chớ tức giận, tại hạ bởi lạc vào khu rừng này cả một ngày đêm không sao thoát ra được.
Lão quái nhân hét to :
- Một trăm lẻ một cây đào này chính là Huyền Thiên đại trận do lão phu bày bố, ngươi làm sao mà thoát ra được...
Trầm giọng nói tiếp :
- Ngươi đã vào đây bằng cách nào?
Mạnh Niệm Từ ngớ người :
- Tại hạ... đã đi vào từ cửa cốc!
Lão quái nhân tức giận :
- Dĩ nhiên là ngươi đi vào rồi, chả lẽ ngươi bay vào được hay sao? Lão phu muốn hỏi là ngươi có trông thấy hàng chữ ở ngoài cửa cốc hay không?
Mạnh Niệm Từ giật mình :
- Có, nhưng tại hạ không bận tâm đến!
Lão quái nhân quát to :
- Vậy là chính ngươi đã ăn mất quả đào phải không?
Mạnh Niệm Từ ngượng ngùng :
- Tại hạ vì không sao ra khỏi rừng, quá đói khát, không dằn được nên đã hái ăn...
Ðoạn thò tay vào lòng lấy gói bạc đưa ra nói tiếp :
- Tại hạ còn có hơn mười lạng bạc, muốn lấy bao nhiêu tùy ý lão tiền bối, để gọi là bồi thường tổn thất... nếu lão tiền bối lấy hết cũng không sao!
Lão quái nhân trán nổi gân xanh, giận dữ nói :
- Hứ, mấy lạng bạc thối tha của ngươi mà mua được quả đào của lão phu hả? Dù ngươi có mang đến hàng núi bạc thì cũng không mua được quả đào của lão phu, lão phu chỉ dành để tự ăn...
Mạnh Niệm Từ nghĩ phen này mình đã bị lão già bắt chẹt, đành cố nén lòng nói :
- Nhưng tại hạ đã lỡ ăn vào bụng rồi, biết làm sao hơn!
Lão quái nhân cắn răng :
- Vậy thì ngươi chết chắc rồi! Tự ý vào đây đã là đáng chết, trộm ăn tiên đào càng đáng chết hơn, giờ ngươi hãy tự chọn lấy cách chết đi!
Mạnh Niệm Từ lạnh người :
- Tại hạ chết không đáng tiếc nhưng chẳng hay quả đào ấy có gì quý trọng mà khiến cho lão tiền bối tức giận đến vậy?
Lão quái nhân hằn học:
- Quả đào này có tên là Vạn Niên Tiên Ðào, ba ngàn ba trăm năm nở hoa, ba ngàn ba trăm nêm kết trái, ba ngàn ba trăm năm mới chín, lúc lão phu phát hiện cây đào này thì nó đã kết trái nhưng phải hai ngàn năm trăm năm nữa mới chín, lão phu chẳng thể nào chờ đợi được...
Mạnh Niệm Từ buột miệng :
- Phải rồi, không ai sống được những hơn hai ngàn năm!
Lão quái nhân trừng mắt :
- Nhưng lão phu có cách, lão phu đã trồng thêm một trăm cây đào khác bao quanh cây đào này, không cho chúng kết trái, liên kết hết rễ cái vào cây đào này, để cho nguyên khí mỗi cây đào đều dồn hết vào nó, như vậy một năm sẽ như trăm năm...
Mạnh Niệm Từ bỗng xem lời :
- Phải chi lão tiền bối trồng hai trăm cây thì càng hay hơn!
Lão quái nhân bực tức :
- Tiểu tử, đừng có xen vào... Lão phu chẳng những đã trồng một trăm cây đào mà còn bố trí thành một đại trận Huyền Thiên hết sức tinh diệu, cam đoan một con ruồi cũng chẳng thể bay vào, không ngờ tiểu tử ngươi lại lẩn thẩn đi đúng đường cửa mà vào được đây...
Trừng mắt hậm hực nóitiếp:
- Lão phu đã canh giữ ở đây ngót hai mươi lăm năm, kể cũng như đúng hai ngàn năm trăm năm, hôm nay chính là ngày Vạn Niên Tiên Ðào chín mùi. Ba hôm trước lão phu đã bắt đầu chay giới gội rửa, hôm nay lại thắp hương gội rửa lần nữa, sau đó mới đến đây ăn đào, nào ngờ lại vào bụng ngươi trước rồi...
Mạnh Niệm Từ mừng rỡ :
- Vậy thì tại hạ thật có lỗi, nhưng tại hạ đâu cố ý ăn quả đào ấy, mà là...
Lão quái nhân bỗng nhảy dựng lên quát :
- Tâm huyết và hy vọng cả đời lão phu đã hoàn toàn tiêu hủy trong tay ngươi...
Mạnh Niệm Từ thấy đối phương mỗi lúc càng thêm giận dữ, vội đánh trống lãng nói :
- Chẳng hay lão tiền bối tôn tánh đại danh?
Lão quái nhân ngẩn người :
- Lão phu là Quỷ Tiên Ðỗ Linh!
Mạnh Niệm Từ chau mày :
- Ngưỡng mộ đã lâu!
Quỷ Tiên Ðỗ Linh ngạc nhiên :
- Ngươi từng nghe danh lão phu rồi ư?
Mạnh Niệm Từ lắc đầu:
- Tại hạ rất nông cạn về lịch duyệt giang hồ, chưa từng nghe nói đến đại danh lão tiền bối!
Quỷ Tiên Ðỗ Linh lộ vẻ thất vọng :
- Giới giang hồ chưa từng nghe ai đề cập đến lão phu ư?
- Quả thật là chưa!
Quỷ Tiên dậm chân :
- Ðó là bởi lão phu đã canh giữ ở đây suốt hai mươi lăm năm, họ đã quên mất lão phu rồi!
Mạnh Niệm Từ cười :
- Tiền bối hẳn cũng là một nhân vật thành danh trong giới võ lâm, nhưng hiện nay trên chốn giang hồ ngoại trừ Võ lâm Tứ thánh, cơ hồ không còn ai đáng để đề cập nữa!
Quỷ Tiên bĩu môi:
- Xí! Nếu lão phu mà được ăn quả kia, trên cõi đời này sẽ không còn ai địch lại lão phu nữa!
Mạnh Niệm Từ thăm dò :
- Ăn quả đào kia rồi sẽ có lợi ích thế nào?
- Khỏe mạnh sống thọ, người luyện võ công lực gia tăng gấp mười lần và còn nhiều lợi ích khác nữa, nhất thời không thể kể xiết.
- Quả có nhiều lợi ích như vậy thật ư?
- Chả lẽ lão phu dối gạt ngươi hay sao?
Bỗng như chợt nhớ ra, nói tiếp :
- Tiểu tử, ngươi khoan vội đắc ý, mặc dù ngươi đã ăn quả tiên đào nhưng cũng chẳng lợi ích gì đâu...
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên :
- Tại sao? Chả lẽ ở trong bụng tại hạ thì lại trở nên vô dụng hay sao?
Quỷ Tiên gằn giọng :
- Vẫn hữu dụng như thường, nhưng lão phu sẽ làm cho nó trở nên vô dụng, vì lão phu phải giết ngươi.
- Tại hạ đã trót ăn rồi, giết tại hạ thì có ích gì?... Hay là thế này, chúng ta hãy kết bạn với nhau, ân tình này để tại hạ thư thả tìm cách đền bù, thế nào?
Quỷ Tiên ngẫm nghĩ chốc lát, bỗng vỗ tay hớn hở nói :
- Lão phu đã nghĩ ra hai cách, tùy ý ngươi lựa chọn!
Mạnh Niệm Từ nhẹ gật đầu :
- Chỉ cần hợp tình hợp lý, tại hạ nhất định chấp nhận.
Quỷ Tiên nghiêm giọng :
- Một là bái nhận lão phu làm sư phụ, ngươi bằng lòng không?
Mạnh Niệm Từ sửng sốt, thầm nhủ :
- Qua danh hiệu cũng như tướng mạo, dù thấy lão không phải là một nhân vật chánh phái, mình đâu thể bái nhận làm sư phụ được!
Ðoạn bèn hỏi :
- Còn cách thứ hai thì sao?
- Hai là lão phu sẽ ăn ngươi vào bụng, xương da cũng chẳng chừa!
Last edited by Chim Ruồi; 25-03-2011 at 11:59 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhphong
Mạnh Niệm Từ kinh hãi :
- Lão tiền bối cũng thích ăn thịt người như là dã thú ư?
- Nói bậy, sở dĩ lão phu ăn ngươi là vì ngươi đã ăn Vạn Niên Tiên Ðào, không thì lão phu đâu có vậy.
- Lão tiền bối ăn tại hạ thì có ích gì?
- Ít ra lão phu cũng còn có thể hấp thu được ba phần lợi ích của Vạn Niên Tiên Ðào. Hơn nữa lão phu phải phát tiết lửa giận trong lòng, ăn thịt ngươi cũng là một biện pháp hay!
Mạnh Niệm Từ thầm nhủ :
“Lão quái này hẳn không phải buông lời hù dọa. Trong khu rừng này e khó thể thoát thân, nhưng nếu nhận lão làm sư phụ, một người quái dị tà đạo như lão, mình làm sao có thể chấp nhận được!”
Nhất thời chàng hết sức khó xử.
Quỷ Tiên thấy chàng lặng thinh, buông tiếng hừ mạnh giục :
- Ngươi bằng lòng nhận lão phu làm sư phụ hay cam chịu để lão phu ăn vào bụng, hãy quyết định mau đi!
Mạnh Niệm Từ chau mày :
- Không để cho vãn bối suy nghĩ một lát được sao?
Quỷ Tiên ngạc nhiên :
- Nhận lão phu làm sư phụ chẳng những lão phu không truy cứu về Vạn Niên Tiên Ðào nữa, mà còn dạy dỗ ngươi nhanh chóng vang danh thiên hạ. Còn như bị lão phu ăn mất, chẳng những tất cả tiêu tan mà thi hài cũng không còn, vậy còn suy nghĩ gì nữa chứ?
Lời lẽ rõ ràng muốn thu nhận chàng làm đồ đệ.
Mạnh Niệm Từ giọng rề rà :
- Không còn cách thứ ba nữa sao?
- Không! Tuyệt đối không!
Mạnh Niệm Từ bặm môi :
- Vậy thì cần phải để cho vãn bối suy nghĩ ba hôm!
Quỷ Tiên quắc mắt :
- Không được!
Mạnh Niệm Từ cũng đánh liều quát :
- Vậy thì cứ ăn đi!
Quỷ Tiên ngớ người :
- Ngươi muốn chết thật ư?
Mạnh Niệm Từ ngửa mặt dõng dạc nói :
- Ðại trượng phu đâu có sợ chết, Mạnh mỗ...
Bỗng Quỷ Tiên xua tay khẽ nói :
- Khoan... Dường như có người vào cốc...
Mạnh Niệm Từ lắng tai nghe, quả như có tiếng bước rất khẽ và xa, bèn chau mày lẩm bẩm :
- Dường như còn ở ngoài cốc...
Quỷ Tiên trầm giọng :
- Nhưng đang trên đường tiến vào...
Bỗng ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi cũng nghe được ư?
Mạnh Niệm Từ ngớ người :
- Vâng!
- Ðó là bởi ngươi đã ăn Vạn Niên Tiên Ðào của lão phu đấy!
Quỷ Tiên nói với giọng rất gay gắt và đầ ycăm hờn, đồng thời vung tay chộp tới chàng.
Do bản năng, Mạnh Niệm Từ hay tai cùng vung lên, đẩy về phía Quỷ Tiên. “Ầm” một tiếng, cát bụi bay mịt mù, Quỷ Tiên loạng choạng bật lùi hơn trượng, ngã ra đất hồi lâu không bò dậy nổi.
Không chỉ mỗi mình Quỷ Tiên kinh hãi, Mạnh Niệm Từ lại càng kinh hãi hơn. Mặc dù chàng có nội lực chân nguyên mấy mươi năm do mẫu thân truyền cho, nhưng trình độ hãy còn kém xa hiện giờ, nhất thời ngớ người tại chỗ.
Quỷ Tiên rồi cũng bò dậy được, hai mắt ti hí trợn to :
- Tiểu tử, trước đây ngươi có công lực như vậy chăng?
Mạnh Niệm Từ lắc đầu :
- Quả tình là không!
Quỷ Tiên cắn răng :
- Ðó chính là do Vạn Niên Tiên Ðào của lão phu... đã vào hết trong bụng ngươi...
Thốt nhiên, lão lướt nhanh tới, vươn tay ra chộp Mạnh Niệm Từ.
Chiêu này lão ra tay rất chậm, giữa chừng đã biến hóa mấy lượt, Mạnh Niệm Từ chỉ thấy bóng chỉ thấp thoáng, chẳng rõ đối phương tấn công vào bộ vị nào.
Chàng chưa từng luyện qua võ nghệ, đâu chịu nổi thế công ảo diệu đến vậy, liền cảm thấy vai phải tê dại, toàn thân mềm nhũn, đã bị Quỷ Tiên nắm giữ.
Bên tai chỉ nghe lão trầm giọng quát :
- Tuy ngươi đã có công lực tuyệt thế nhưng chưa có võ nghệ tuyệt thế, nếu được lão phu chỉ điểm, chắc chắn sẽ trở thành một cao thủ tuyệt thế!
Mạnh Niệm Từ chợt động tâm, vừa định lên tiếng thì nghe Quỷ Tiên hối hả nói:
- Ðối phương sắp vào đến nơi rồi!
Liền thì, Mạnh Niệm Từ cảm thấy người cất lên không, bị Quỷ Tiên xách lướt đi về phía một cây đào cành lá rậm rạp.
Mạnh Niệm Từ đã bị Quỷ Tiên điểm huyệt, không còn tự chủ được nữa, bị Quỷ Tiên đặt lên chạng cây cao, khuất hẳn trong cành lá.
Hai người vừa ẩn thân xong đã nghe tiếng bước chân rậm rịch vang lên, tiến thẳng vào rừng đào.
Qua tiếng bước chân, đối phương có lẽ từ ba người trở lên.
Quỷ Tiên cắn răng khẽ nói :
- Bọn này thật to gan, lại dám xộc vào vùng cấm địa của lão phu!
Mạnh Niệm Từ không động đậy được, nhưng vẫn có thể nghe và nói, chàng nghe vậy không khỏi phì cười.
Quỷ Tiên ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi cười cái gì? Tưởng họ đến cứu ngươi hả?
Ðoạn trầm giọng nói tiếp :
- Bất luận họ là ai, lão phu không bao giờ để cho một tên sống còn!
Mạnh Niệm Từ thoáng giật mình :
- Lão tiền bối biết họ là ai không?
- Hừ, bất kể họ là ai cũng vậy thôi!
Ngay khi ấy tiếng bước chân đã dừng lại bên ngoài rừng đào, nhưng vì bị cành lá che khuất, không trông thấy được họ là ai.
Chỉ nghe một giọng the thé nói :
- Vạn Niên Tiên Ðào chính là ở trong rừng đào này, tiên hạ thủ vi cường, ta vào mau đi!
Quỷ Tiên nghiến răng :
- Hừ, quân khốn kiếp, thì ra lại dám dòm ngó tiên đào của lão phu!
Lại nghe giọng thấp trầm nói :
- Lão quái vật ấy đã lợi dụng cây đào bày bố trận Huyền Thiên đại trận, e rằng...
Một giọng nữ trong trẻo liền tiếp lời :
- Ðừng nói là Huyền Thiên đại trận, dù là Thiên Cương đại trận thì cũng chẳng làm gì được lão nương!
Giọng thấp trầm lại nói :
- Vậy thì chẳng còn phải e ngại nữa, nhưng... Vạn Niên Tiên Ðào chỉ có một quả, sau khi đắc thủ...
Giọng the thé tiếp lời :
- Dĩ nhiên là chia đều cho cả ba... Hai vị không phản đối chứ?
Giọng thấp trầm tiếp :
- Vậy là hợp lý nhất rồi, còn gì mà phản đối nữa!
Giọng nữ lặng thinh, hẳn là cũng đồng ý.
Mạnh Niệm Từ không nén được, khẽ cười nói :
- Huyền Thiên đại trận của lão tiền bối không còn tin cậy được nữa rồi!
Quỷ Tiên cười khảy :
- Ðó là họ muốn chết!
Lát sau đã thấy ba bóng người chia thành hình tam giác tiến vào.
Mạnh Niệm Từ trông thấy rõ ràng, người đi đầu mặc áo dài đen, thân hình mảnh khảnh, tuổi trạc lục tuần, mắt tam giác, mày chữ bát, thoáng nhìn cũng biết là người rất gian hiểm.
Quỷ Tiên khẽ nói :
- Lão phu tưởng là nhân vật nào, ra là Âm Sơn tam quái!
Lướt mắt nhìn Mạnh Niệm Từ, nói tiếp :
- Hãy nhìn kìa, tên gầy là Truy Hồn Ðiếu Khách Ðinh Gian.
Hai người đi sau một có thân hình mập lùn, râu dài gần chấm đất, tuổi cũng trạc lục tuần, còn người kia là một đàn bà ngực to eo mập, có đôi mắt câu hồn nhiếp phách, lại thêm bộ y phục màu đỏ bó sát người, càng thêm hấp dẫn mê hồn.
Quỷ Tiên khẽ buông tiếng cười khảy :
- Tên mập kia là Ải Vô Thường Quy Cửu Tuyền, còn ả kia là Ngọc Diện Thiên Hồ Hoa Thường Hồng... tiểu tử, ngươi xem ả kia đã bao nhiêu tuổi?
Mạnh Niệm Từ ngẩn người :
- Tối đa hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi!
Quỷ Tiên dẩu môi cười :
- Ít ra là hơn gấp bội, tuổi ả ta đã không dưới năm mươi, nổi tiếng dâm đãng trên chốn giang hồ, biết bao kẻ đã bị hủy trong tay ả ta... Nhưng đáng tiếc hôm nay phải chết trong tay lão phu!
Âm Sơn tam quái đi rất chậm, Ngọc Diện Thiên Hồ chỉ trỏ liên hồi, ra vẻ mình rất am tường về trận thế. Họ đi theo hình tam giác, mỗi bước đi đều rất thận trọng, sẵn sàng tiếp ứng lẫn nhau bất kỳ lúc nào.
Mạnh Niệm Từ thấy Quỷ Tiên vẫn ung dung cười nói, bèn thăm dò hỏi :
- Âm Sơn tam quái là nhân vật rất bình thường trên chốn giang hồ phải không?
Quỷ Tiên nghiêm mặt :
- Ít ra cũng khiến người nghe danh mất vía!
- Vậy sao lão tiền bối...
Quỷ Tiên cười ngạo nghễ :
- Hồi hai mươi mấy năm trước, Âm Sơn tam quái hoành hành trên chốn giang hồ, ba người liên thủ cơ hồ Vũ Nội vô địch, lừng danh trong giới võ lâm. Nhưng gặp lão phu thì kể như họ đã hết thời rồi!
Âm Sơn tam quái đã đến rất gần, hai người không còn có thể nói chuyện với nhau được nữa. Chỉ thấy Truy Hồn Ðiếu Khách Ðinh Gian đi đầu chững bước, bỗng hơ hải la lên :
- Hãy xem... hạt đào...
Thì ra y đã đi đến dưới gốc cây có Vạn Niên Tiên Ðào, trông thấy những hạt đào do Mạnh Niệm Từ đã ném xuống đất.
Ải Vô Thường và Ngọc Diện Thiên Hồ cùng bật lên tiếng sửng sốt, lập tức chạy đến, nhất thời ba người lặng lẽ nhìn nhau, cả thảy đều lộ vẻ thất vọng ê chề.
Ải Vô Thường cúi xuống nhặt hạt đào đưa lên gần mắt xem một hồi, thở dài nói :
- Chúng ta đã đến muộn mất một giờ, hạt đào hãy còn ướt, đã bị lão quái kia ăn mất rồi!
Ngọc Diện Thiên Hồ nghiến răng hậm hực :
- Nếu mà không gặp lão già Thiên Nam Thần Kiêu cản trở mất nửa ngày trời thì đâu lỡ vìệc thế này, lão nương thề sẽ chẳng để yên cho lão già ấy đâu... Ði thôi, đừng để cho không ăn được cá mà tay bị dính mùi tanh, Quỷ Tiên Ðỗ Linh cũng chẳng phải dễ trêu đâu...
- Khoan đi đã!
Một tiếng quát lạnh đến rợn người vang lên, Quỷ Tiên Ðỗ Linh đã im lìm lướt đến cản trước mặt ba người. Mạnh Niệm Từ cũng đã phóng xuống đất, hiển nhiên chàng đã được Quỷ Tiên giải khai huyệt đạo.
Âm Sơn tam quái cùng lúc bật lên một tiếng sửng sốt.
Truy Hồn Ðiếu Khách Ðinh Gian gượng vòng tay nói :
- Ðỗ lão nhi, chúng ta đã lâu không gặp rồi!
Quỷ Tiên buông giọng sắt lạnh :
- Ðã hơn hai mươi năm!
Ải Vô Thường tiến tới một bước :
- Nghe nói Vạn Niên Tiên Ðào của lão huynh đã sắp chín, ăn vào có thể trường sinh bất lão, cường thân kiện cốt, bọn này đến đây chúc mừng đấy!
- Xí!
Quỷ Tiên bĩu môi, không nói gì nữa.
Ngọc Diện Thiên Hồ cười khanh khách :
- Sao? Không thích gặp bọn này phải không?
Quỷ Tiên buông tiếng cười sắt lạnh nói :
- Ngọc Diện Thiên Hồ đã làm điên đảo thiên hạ, lão phu sao lại không thích gặp... Ðến đây vì nhớ lão phu hay định ăn trộm đào của lão phu?
Ngọc Diện Thiên Hồ đanh mặt :
- Rõ là mõm chó không bao giờ mọc ra ngà voi, kể gì một quả đào, dù là ba trăm quả thì lão nương cũng chẳng thèm...
Ðảo mắt nhìn Truy Hồn Ðiếu Khách và Ải Vô Thường, nói tiếp :
- Ðỗ lão nhi rõ là thiếu phép lịch sự, chúng ta đi thôi!
Ðoạn quay người bỏ đi trước.
Quỷ Tiên lại quát to :
- Khoan đi đã!
Truy Hồn Ðiếu Khách cười giòn :
- Ðỗ lão nhi không để bọn này rời khỏi ư?
Quỷ Tiên lạnh lùng :
- Các vị muốn rời khỏi cũng được nhưng mỡi người phải để lại một món vật!
Ngọc Diện Thiên Hồ chưa hiểu ý, cười khanh khách :
- Ðỗ lão nhi cần gì cứ nói!
Quỷ Tiên cười vang :
- Các vị nếu khẳng khái thì để lại cái đầu trên cổ, còn như tiếc thì tay chân hay tai mũi cũng được.
Âm Sơn tam quái cùng biến sắc, đồng thanh nói :
- Vậy là sao?
- Vì lão phu đã có đề chữ ngoài cửa cốc, ai tự ý vào đây là phải chết. Nếu lão phu nói mà không thực hành thì mai này làm sao đứng chân trên chốn giang hồ nữa!
Truy Hồn Ðiếu Khách mạt tái mét, cất giọng run run :
- Ðổ lão nhi chớ hiếp người quá đáng, phải biết Âm Sơn tam quái này chẳng dễ hiếp đáp đâu!
Quỷ Tiên gằn giọng :
- Bất luận là ai cũng vậy, nếu lão phu mà không thực hiện được lời thề thì cũng cam đành chết dưới tay các vị.
Ải Vô Thường cũng tái mặt gằn giọng :
- Nếu phải động thủ, lão phu xin tiên phong...
“Choang” một tiếng, rút trường kiếm trên vai xuống, quát :
- Ðỗ lão nhi, hãy tuốt khí giới ra đi!
Quỷ Tiên cười :
(Thiếu 17 trang từ 173..... 188)
- Không sai, lòng dạ ngươi quá ngay thẳng...
Ðảo quanh mắt, nói tiếp :
- Nhưng ngươi ở đây để làm gì chứ?
Mạnh Niệm Từ thành khẩn :
- Tại hạ sẽ tận lực giúp tiền bối chữa thương. Nếu vạn nhất tiền bối không may tạ thế thì tại hạ sẽ mai táng đàng hoàng, để tiền bối yên giấc nơi chín suối, rồi sau đó...
Quỷ Tiên lộ vẻ vui mừng, bức thiết hỏi :
- Sau đó thế nào?
- Ði tìm Ngọc Diện Thiên Hồ báo thù cho tiền bối!
Quỷ Tiên phấn khởi :
- Ðược một tri kỷ dù chết cũng chẳng hối tiếc. Lão phu hai mươi lăm năm cực khổ chăm dưỡng tiên đào, bị người ăn mất thì cũng thật xứng đáng.... Ðây không phải nơi trò chuyện, hãy theo lão phu đến đây.
Ðoạn nắm tay Mạnh Niệm Từ, phóng đi ra ngoài vườn đào.
Nơi đáy cốc có một gian nhà nhỏ bằng đá trắng, cảnh sắc xung quanh rất thanh nhã, đó chính là nơi trú ngụ của Quỷ Tiên trong suốt hai mươi lăm năm qua.
Trong nhà tuy bày trí rất sơ sài, nhưng hết sức trang nhã, Quỷ Tiên vừa vào nhà liền ngồi ngay xuống đất, đoạn đưa tay chỉ chiếc bồ đoàn đối diện nói :
- Hãy ngồi xuống đó!
Mạnh Niệm Từ ngồi xuống, chau mày nói :
- Tiền bối tuy bị ả yêu phụ kia ám toán, nhưng trông tiền bối đi đứng và cười nói vẫn như thường, sao tiền bối lại nói gì mà nghiêm trọng đến vậy?
Quỷ Tiên lại thở dài :
- Ngươi đâu biết sự lợi hại của môn tà công này... Cái vật màu đỏ của yêu phụ ấy có tên là Xà Huyết Ma Tâm, rất độc trong tà môn, được chế luyện bằng tim người đã chết sau một năm mà không mục vữa...
- Ðã chết sau một năm e rằng không thể có thi thể nào mà chẳng mục vữa!
Quỷ Tiên gật đầu :
- Vì vậy mới hiếm có, trong só mười vạn người có được một. Sau khi moi lấy tim, ngâm trong máu hòa chung của ba mươi hai loại rắn độc suốt mười năm, ít nhất cũng hơn mười vạn con rắn độc, sau đó mới luyện thành một trái tim Xà Huyết Ma Tâm!
- Vậy thì đó là một vật tuyệt độc rồi!
Quỷ Tiên lại thở dài :
- Chẳng những tuyệt độc mà còn không có thuốc giải, dù có linh chi ngàn năm hay sâm qua vạn năm cũng không cứu được... Theo lão phu nghĩ, chừng ba hôm nữa lão phu ắt sẽ độc phát mà chết...
Mạnh Niệm Từ lặng thinh, nhất thời không nghĩ ra được lời gì để mà an ủi Quỷ Tiên.
Quỷ Tiên trầm ngâm một hồi, bỗng cười nói :
- Lão phu không hề sợ chết, huống hồ trước khi chết mà gặp được một người bạn trẻ đáng tin cậy như ngươi, tuy thác xuống suối vàng cũng vui lòng nhắm mắt!
Mạnh Niệm Từ thở dài áo não, vẫn không lên tiếng.
Quỷ Tiên mỉm cười :
- Tiểu tử, lão phu cả đời tuy không có thành tựu gì to lớn, song cũng sách chế được không ít nghệ xoàng. Hiện giờ công lực của ngươi đã đến mức hóa cảnh nhờ ăn Vạn Niên Tiên Ðào, nếu học thêm võ nghệ của lão phu ắt sẽ có thành tựu to tát trên giới giang hồ, ngươi... không bằng lòng sao?
Mạnh Niệm Từ ngập ngừng :
- Nhưng vãn bối không thể... bái tiền bối làm sư phụ...
Quỷ Tiên bật cười :
- Lão phu biết tính ngươi rất quật cường, không nhất thiết buộc ngươi phải bái lão phu làm sư phụ. Lão phu dạy võ công cho ngươi cứ kể như là điều kiện trao đổi vậy!
- Ðiều kiện gì?
Quỷ Tiên cười :
- Sau khi lão phu qua đời, ngươi hãy chôn cất đắp mồ cho lão phu, rồi đi tìm Ngọc Diện Thiên Hồ báo thù, vậy chẳng phải một điều kiện rất công bằng ư?
Mạnh Niệm Từ lắc đầu :
- Không... Ðó là sự báo đền về việc vãn bối đã ăn tiên đào của tiền bối!
Quỷ Tiên cười :
- Ngươi thật là bướng bỉnh! Thế này vậy, ngươi hãy làm thêm một việc cho lão phu vậy, được chăng?
- Xin tiền bối cứ dặn bảo!
Quỷ Tiên buông tiếng thở dài não ruột :
- Ngày nào ngươi rảnh rỗi hãy đến Hoàng Sơn Thủy Tín Phong một chuyến...
Bỗng ngưng lời, mắt đầy vẻ bi thiết.
Mạnh Niệm Từ thoáng chau mày :
- Ðến Hoàng Sơn Thủy Tín Phong chi vậy?
Quỷ Tiên lại buông tiếng thở dài :
- Ðể gặp một vị nữ hiệp có tên là Hoàng Sơn Ly Phụ (góa phụ)...
Lại buông tiếng thở dài, ngưng lặng và ra chiều vô vàn đau xót.
Mạnh Niệm Từ chau mày :
- Ðể làm gì vậy tiền bối?
- Ðể thăm hỏi bà ấy và bảo là trước khi chết lão phu vẫn tưởng nhớ đến bà ấy...
Last edited by Chim Ruồi; 25-03-2011 at 11:59 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhphong
Thốt nhiên, một giọng sang sảng cười to nói :
- Bổn tọa đã đến đây rồi!
Vừa dứt tiếng, một bóng người đã đến trước mặt Mạnh Niệm Từ, chính là Thần Phong môn chủ Thần Phong kiếm khách Mạnh Bác Cửu với áo xanh viền tím, ngoài khoác áo choàng oai phong lẫm liệt.
Mạnh Niệm Từ thoáng giật mình, lúc này chàng đã là người biết võ công, thân pháp của Mạnh Bác Cửu đã khiến chàng nhận thức được võ công của lão quả đã đến mức tuyệt đỉnh.
Chàng cố nén cảm giác muốn cười, bởi xét quan hệ, hau người dẫu sao cũng là thúc điệt.
Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu nghiêm nghị vòng tay thi lễ nói :
- Ngưỡng mộ dại danh Quỷ Tiên đã lâu, hôm nay mới hân hạnh được gặp, thật vô cùng sung sướng!
Mạnh Niệm Từ vòng tay đáp lễ :
- Môn chủ quá lời, lão ô làm sao dám nhận!
Thần Phong môn chủ đảo mắt nhìn quanh, cả cười nói :
- Ðây không phải là nơi chuyện trò, xin mời lão hiệp sĩ đến khách quán dùng trà đàm đạo...
Quay sang Thượng Quan Hoằng nói tiếp :
- Thượng Quan đường chủ hãy về hành quán trước, bảo nhà bếp tức tốc chuẩn bị tiệc rượu thượng đẳng để khoản đải khách quý!
Thượng Quan Hoằng như phụng thánh chỉ, lập tức cung kính đáp, lùi sau ba bước, cùng hộ pháp Hoàng Phủ Minh bỏ đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Thần Phong môn chủ nghiêng người tránh sang bên nói :
- Hành quán của tệ môn cách đây không xa, tại hạ bởi có việc trọng yếu nên đã nấn ná tại đó, xin mời lão hiệp sĩ hãy đến ở chơi vài hôm, được chăng?
Mạnh Niệm Từ lòng thoáng hồi hộp, bởi chàng sợ trong lúc vô ý bại lộ thân phận và chàng hiểu rất rõ, Thần Phong môn chủ không phải là người dễ dối gạt.
Song Thần Phong môn chủ lại hết sức tin tưởng, trên đường tuy nói rất nhiều, song toàn nói về công nghiệp của Thần Phong môn, rất ít liên quan đến những vấn đề khác.
Mạnh Niệm Từ chỉ ầm ừ đáp lại, theo Thần Phong môn chủ đi vòng qua hai ngọn núi, bỗng trông thấy trước mặt hiện ra ánh đèn chói chang.
Ðịnh thần nhìn, chỉ thấy đó là một đại trại rộng thênh thang nằm dưới chân núi, cạnh có giòng sông, qua ánh đèn đầy rẫy, ít ra cũng có hàng ngàn ngôi nhà.
Khi đến gần, đại trại càng thêm có vẻ bất phàm, trông như một thành trì nhỏ.
Mạnh Niệm Từ thầm nhủ :
- Ðây chẳng qua chỉ là một biệt quán nhỏ của Thần Phong môn đã khí phái thế này, chẳng rõ Tổng đà quy mô to lớn đến dường nào?
Ðến trước cổng trại, chỉ thấy bảy chữ vàng to lớn :
Tiêu Tương Biệt Quán
Thần Phong Môn
Tả hữu cửa cổng mỗi bên có sáu đại hán vạm vỡ mặc võ phục xanh và giắt đao kiếm đứng trang nghiêm, vừa thấy Thần Phong môn chủ đến, lập tức lớn tiếng hô khẩu lệnh và cung kính thi lễ. Thần Phong môn chủ ngạo nghễ bước tới, mặt lộ vẻ đắc ý. Mạnh Niệm Từ ra chiều hờ hững, mỉm cười đi bên.
Liên tiếp băng qua mấy tòa sảnh viện, đến một gian hoa sảnh rộng lớn, chỉ thấy trong sảnh bóng người lố nhố, thị ty sử nữ lăng xăng, một bàn tiệc thịnh soạn đã đượt bày sẵn. Hau hàng nến to cỡ cườm tay sáng rực như thể ban ngày.
Dưới sự nhún nhường của Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu, Mạnh Niệm Từ ung dung chễm chệ ngồi vào thủ vị, nghiễm nhiên ăn uống.
Mặc dù chàng không biết uống rượu, song nhờ nội lực thâm hậu, tuy đã uống vào mười mấy ly, nhưng vẫn bình thường không hề cảm thấy say.
Trong bàn cón có bốn năm nhân vật cao cấp của Thần Phong môn, cả thảy đều tỏ ra hết sức cung kính với Mạnh Niệm Từ.
Qua tuần rượu thứ ba, Mạnh Bác Cửu bỗng quay sang Ty Lễ đường chủ nội tạng đường ngồi cạnh, khẽ nói :
- Các người hãy tạm lui ra...
Ty Lễ đường chủ liền gật đầu đứng lên đua mắt ra hiệu với những người kia, lần lượt cáo lui ra ngoài.
Giờ chỉ còn lại Mạnh Bác Cửu và Mạnh Niệm Từ, cùng với bốn thị nữ duyên dáng xinh đẹp.
Mạnh Bác Cửu đứng lên tươi cười nói :
- Tại hạ xin kính lão hiệp sĩ một ly!
Mạnh Niệm Từ cũng thoáng khom mình :
- Ða tạ Môn chủ!
Ðoạn ngửa cổ một hơi uống cạn. Bốn thị nữ liền tức tranh nhau rót rượu, mùi phấn son ngây ngất.
Mạnh Niệm Từ chau mày nói :
- Lão ô đã lâu sống một mình, không quen được hầu hạ, xin Môn chủ hãy cho bốn mỹ nhân này cũng tạm lui ra, như vậy được chăng?
Mạnh Bác Cửu bật cười :
- Lão hiệp sĩ đạo hành thâm hậu, tại hạ hết sức kính phục...
Trầm giọng quát :
- Các ngươi hãy lui ra!
Bốn thị nữ liền chắp tay xá dài, tha thướt đi ra.
Chờ cho bốn thị nữ ra khỏi sảnh, Mạnh Niệm Từ mới nhếch môi cười nói :
- Vô công bất thọ lộc, lão ô với Môn chủ chỉ là bình thủy tương phùng, được hậu đãi thế này chẳng hay...
Mạnh Bác Cửu nghiêm mặt :
- Trước hết tại hạ xin hỏi, chẳng hay lão hiệp sĩ định đi đâu?
Mạnh Niệm Từ chợt động tâm :
- Thật không giấu diếm, lão ô định đi đến Thái Sơn, một là thưởng ngoạn cảnh sắc Ðông Nhạc, hai là...
Mạnh Bác Cửu ngắt lời :
- Lão hiệp sĩ định đến Thiết Kỵ môn phải không?
Mạnh Niệm Từ cười :
- Quả đúng là vậy! Thiết Kỵ môn chủ Mạnh Công Lăng là trưởng tử của Võ Hoàng danh chấn thiên hạ...
Mạnh Bác Cửu bĩu môi :
- Xí...
Mạnh Niệm Từ vờ ngạc nhiên :
- Thiết Kỵ môn chủ chẳng phải là huynh trưởng của Môn chủ sao?
Mạnh Bác Cửu gật đầu :
- Phải, cùng cha cùng mẹ!
Mạnh Niệm Từ nhíu mày :
- Dường như Môn chủ có vẻ bất mãn về lệnh huynh...
Mạnh Bác Cửu thở dài :
- Thật chẳng giấu diếm, huynh đệ tại hạ hiện nay đã chia rẽ đến mức thủy hỏa bất tương dung...
Mạnh Niệm Từ mừng thầm, song lại giả vờ nói :
- Thật là đáng tiếc!
Mạnh Bác Cửu bỗng đảo tròn mắt hỏi :
- Lão hiệp sĩ tuy đưng trong giới tà đạo, song có nhiều việc làm còn hơn người trong giới hiệp nghĩa, tại hạ thật là vô vàn kính trọng...
- Môn chủ quá khen!
- Việc lão hiệp sĩ chăm dưỡng tiên đào trong u cốc, tại hạ đã biết từ lâu, chỉ bởi chẳng tiện quấy rầy nên mới chưa đến bái viếng...
- Không dám! Không dám!
Mạnh Bác Cửu nghẫm nghĩ chốc lát, lại nói :
- Âm Sơn tam quái vào cốc trộm đào, nghe nói lão hiệp sĩ đã bị Ám toán...
Mạnh Niệm Từ giật mình, song lập tức buông tiếng cười rộ.
Mạnh Bác Cửu lại nói tiếp :
- Xà Huyết Ma Tâm đành rằng là thiên cổ độc vật, nhưng tại hạ biết lão hiệp sĩ không bao giờ vong nhân vì nó. Quả nhiên không sai, Ngọc Diện Thiên Hồ vào cốc lần thứ nhì đã phải bỏ chạy thục mạng...
- Môn chủ hay tin nhanh chóng thật, chẳng thế mà...
Mạnh Bác Cửu cười to :
- Rất tiếc là tại hạ hay tin quá muộn nên chưa thể bắt được Ngọc Diện Thiên Hồ!
- Ðâu dám làm phiền đến đại giá của Môn chủ... Thật ra chính lão ô đã cố ý để cho Ngọc Diện Thiên Hồ đào thoát, bởi... giết chết y thị thật quá dễ dãi, phải để cho y thị nếm mùi khổ sở vì bị người truy nã...
Mạnh Bác Cửu bật cười :
- Lão hiệp sĩ thật là cao minh!
Mạnh Niệm Từ đảo tròn mắt :
- Môn chủ chưa cho biết ý định bảo lão ô đến đây!
Mạnh Bác Cửu cười :
- Cơ nghiệp của tệ môn tuy không lớn lao, song cũng có được vùng Tây Bắc ba ngàn dặm, hàng vạn môn nhân thuộc hạ, chẳng kém gì Thiết Kỵ môn, lão hiệp sĩ...
Mạnh Niệm Từ mỉm cười :
- Môn chủ định kéo lão ô nhập bọn chứ gì?
Mạnh Bác Cửu cười hớn hở :
- Nếu được lão hiệp sĩ giúp sức, thật còn hơn thập vạn đại binh...
Mạnh Niệm Từ cười ơ hờ :
- Chẳng hay Môn chủ định sắp xếp lão ô giữ chức vụ gì?
Mạnh Bác Cửu vội nói :
- Ngoài chức Tổng hộ pháp, đâu dám khuất tất lão hiệp sĩ!
Mạnh Niệm Từ cười :
- Dưới một người, trên vạn người, chức vị ấy quả là không thấp!
Mạnh Bác Cửu mừng rỡ :
- Vậy là lão hiệp sĩ đã bằng lòng?
- Không!
Mạnh Bác Cửu ngớ người :
- Vậy là cự tuyệt?
- Cũng không phải!
Mạnh Bác Cửu ngơ ngác :
- Lão hiệp sĩ lạ quá, chẳng hay ý định của lão hiệp sĩ thế nào?
Mạnh Niệm Từ chậm rãi :
- Lúc lão ô xuất sơn đã có một tâm nguyện, đó là khi đầu nương người thì võ công phải cao hơn lão ô, bằng không...
Mạnh Bác Cửu cười to :
- Lão hiệp sĩ muốn tỉ thí võ công với tại hạ chứ gì?
Mạnh Niệm Từ mỉm cười :
- Ấn chứng mà, chỉ chạm tới là thôi!
Mạnh Bác Cửu đứng lên :
- Cung kính chi bằng tùng mệnh, tại hạ có thể hầu tiếp vài chiêu, xin mời ra ngoài...
Mạnh Niệm Từ tiếp lời :
- Lão ô đã nói chỉ chạm tới thì thôi, không cần ra ngoài đâu!
Dứt lời đã cầm lấy ly rượu trước mặt ném vào Mạnh Bác Cửu.
Last edited by Chim Ruồi; 26-03-2011 at 12:00 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhphong