Người áo đen vừa dứt lời, mũi kiếm của hắn giống như một con độc xà xông thẳng vào cổ họng Phương Đại Phú.
Phương Đại Phú đột nhiên lui một bước, sau đó xoay người rồi thuận thế rút thanh nhuyễn kiếm ở bên hông ra, thanh kiếm run lên trong gió đón đỡ đường kiếm của người áo đen. Người áo đen thầm khen một tiếng “Giỏi”, tiếp đó trên không trung xoay người một cái, một chiêu "Mãn Thiên Hoa Vũ" phát ra, kiếm quang đại thịnh tức thời bao phủ toàn thân Phương Đại Phú. “Mãn Thiên Hoa vũ”, ánh kiếm đầy trời lóe ra vạn đạo hàn quang, ngay cả ánh sao trời cũng bị che khuất, dồn Phương Đại Phú vào giữa.
Ánh kiếm vừa thu lại, hàn quang đầy trời đột nhiên biến mất, giữa trời đất yên tĩnh dường như chỉ còn tiếng lá rơi xào xạc mà thôi.
Người áo đen bất động, Phương Đại Phú cũng bất động.
Người áo đen hạ mũi kiếm, trên mũi kiếm có vài giọt máu nhỏ xuống.
Phương Đại Phú thì thào: "Quả nhiên… quả nhiên là… hảo kiếm!"
Phương Đại Phú chậm rãi ngã xuống, rồi không nhúc nhích.
Phương phu nhân nhìn vào trượng phu nằm đó, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói: "Ngươi giết trượng phu của ta, cha của ta nhất định sẽ báo thù cho chúng ta".
Người áo đen lạnh lùng trả lời: "Chuyện này không lo vì cha của ngươi đã bị các ngươi chọc giận mà chết rồi”
Phương phu nhân cả giận nói: " Ngươi nói bậy!"
Người áo đen lạnh lùng nói: "Dù sao thì ngươi cũng sắp chết, nói cho ngươi cũng không sao, cha của ngươi đã chết vào mấy năm trước rồi, tuy nhiên anh của ngươi vẫn còn sống, vì vậy ngươi nhất định phải chết”.
Phương phu nhân cúi đầu, trong mắt mơ hồ đã có nước chảy ra.
Phương phu nhân nói: "Ngươi nhất định phải giết ta?”
Người áo đen nói: "Đúng!"
Phương phu nhân chậm rãi nói: "Hay, hay lắm”.
Người áo đen nói: "Hay?"
Phương phu nhân vừa chảy nước mắt vừa nói: “Ngươi đã giết Thiếu Kiệt, cho dù ngươi không giết ta, ta cũng không muốn sống nữa”.
Phương phu nhân vừa nói vừa cúi người xuống cầm lấy tay của Phương Đại Phú, ôn nhu nói: "Thiếp đời này theo chàng, cho tới bây giờ chưa bao giờ hối hận, chàng cũng biết mà"
Phương phu nhân đang nói đột nhiên gục xuống bên người Phương Đại Phú. Một thanh đoản kiếm đang cắm trên ngực của bà, tay phải vẫn còn đặt trên chuôi.
Người áo đen nhìn chằm chằm vào đôi vợ chồng đang nằm trong vũng máu, mặt hắn đột nhiên lộ ra vẻ rất kỳ quái.
Đây là loại tình cảm gì?
Có lẽ đây mới là tình yêu đích thực, nó đã vượt ra khỏi cái gọi là “tình yêu” thông thường mà chúng ta thường thấy rồi. Vì yêu có thể bỏ qua hết thảy, có thể ngàn dặm cùng nhau, và chết thì cũng phải chết cùng nhau.
Và có lẽ, loại tình yêu này mới đựơc gọi là tình yêu chân chính.
Chỉ tiếc là loại tình yêu này hiện tại ngày càng khan hiếm.
Người áo đen nhìn một lúc lâu rồi khẽ thở dài một tiếng, sau đó phi thân lên, thân hình giống như một con dơi, rời khỏi.
***
Ánh mặt trời chiều lại lần nữa chiếu xuống sa mạc và cũng chiếu vào mặt Phương Thất. Một ngày dài đằng đẳng sắp chấm dứt, Phương Thất đang đứng dưới ánh hoàng hôn nhìn vào ngôi thành nhỏ.
Đây là một tòa thành không lớn lắm, vách tường thành hai bên đã ngã thành màu trắng, phía xa xa ngoài thành có thể nhìn thấy được một rừng cây nhỏ. Trên ngã tư đường hẹp và dài, kẻ đến ngừơi đi tấp nập, hai bên ngã tư đường có rất nhiều hàng quán buôn bán, có quán cơm, tiệm vải, tiệm trang sức, hàng thịt, tiệm buôn bán da thú… cuối cùng là một tiệm cầm đồ. Người đi đường cũng có nhiều dạng, kẻ bán hàng rong, người cầm quạt kể chuyện , kẻ dắt lạc đà đang theo gạ gẫm một thương nhân Ba Tư mua lạc đà của hắn, một vài cô gái đang ở trong tiệm trang sức chọn lựa phấn son, một đứa con nít đang lôi kéo một ông lão…
Tại ngoại thành, Phương Thất phóng khỏi lưng bạch đà, mắt vẫn nhìn vào ngôi thành nhỏ. Con bạch đà kêu lên vài tiếng, cúi đầu cạ vào vai Phương Thất. Phương Thất mỉm cười, đưa tay vuốt ve cổ nó, nói: "Đà huynh, tạm biệt ngươi!"
Con bạch đà nghe xong, ngẩng đầu rống lên một tiếng dài, sau đó quay đầu chạy về hướng sa mạc. Dưới ánh hòang hôn, con bạch đà chạy càng ngày càng xa, rốt cục đã khuất tầm mắt.
Ngay lúc đó, phía ngoài thành có một đội lạc đà đang vào thành, cả người lẫn lạc đà đều trợn mắt nhìn Phương Thất, sau một lúc liền quỳ xuống hướng về phía con bạch đà dập đầu liên tục.
Phương Thất nhìn con bạch đà cho đến khi nó biến mất, sau đó xoay người đi vào thành.
Ở phía bắc ngã tư đừơng có một con đường hẻm, ngay tại đầu hẻm có cây cột, trên đó có treo một dãy lồng đèn màu đỏ, có lẽ do nắng gió nên màu đỏ đã phai nhạt, trên đóc có viết bốn chữ to "Quán trọ Duyệt Lai".
Phương Thất ngẩng đầu nhìn hàng chữ, sau đó xoay người bước vào.
Quán trọ rất vắng, tên tiểu nhị vẻ mặt sầu khổđang ngồi ở cạnh quầy tính tiền, vừa trông thấy Phương Thất bước vào, vẻ mặt hắn liền tươi rói chạy đến bắt chuyện: "Xin hỏi khách quan cần gì?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Ta ở trọ".
Tên tiểu nhị đưa mắt nhìn Phương Thất từ trên xuống dưới, nói: "Ngươi… ngươi thật sự muốn ở trọ?"
Phương Thất nói: "Một người đi vào quán trọ không ở trọ thì làm gì, bộ có gì kỳ quái sao?”
Tiểu nhị xấu hổ nói: "Ta thấy ngươi… ngươi…"
Phương Thất đột nhiên đưa tay móc ra một thỏi bạc , mỉm cười nói: "Đủ không?"
Tiểu nhị mừng rỡ, nói: "Đủ rồi, đủ rồi, khách quan ngài muốn ở phòng hảo hạng hay là…?"
Phương Thất nói: "Cho ta một phòng hảo hạng".
Tiểu nhị chần chờ, nói: "Thật xin lỗi khách quan, quán tiểu nhân hiện đã đầy khách, chỉ còn lại có một gian phòng thường thôi".
Tiểu nhị đi trước dẫn đường, đưa Phương Thất tới một gian phòng, sau đó đẩy cửa mời Phương Thất vào. Tiếp đó hắn trở ra rồi trở lại mang theo một chậu nước, nói: "Khách quan, xin hỏi ngài có dùng cơm ở đây không?”
Phương Thất nói: "Quán trọ cũng có bán thức ăn sao?”
Tiểu nhị nói: "Khách quan có điều không biết, thịt cừu non nướng của quán tiểu nhân rất nổi tiếng đấy, ngoài ra còn có rượu Thanh Khoa, những khách thương qua lại nơi này ai ai cũng muốn nếm thử cả".
Phương Thất gật đầu nói: "Được, vậy hãy mang tới phòng cho ta".
Chỉ trong chốc lát, mùi thịt nứơng thơm lừng đã bày trên mặt bàn, ngoài ra chủ quán còn tặng thêm ba dĩa rau, rượu Thanh Khoa cũng đã nằm đó.
Phương Thất mỉm cười nhìn rượu thịt trên bàn.
Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười hỏi: "Xin hỏi khách quan còn có cần gì nữa không?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Không có".
Tiểu nhị cúi đầu khom lưng, cười nói: "Nếu khách quan có cần gì xin cứ gọi tiểu nhân, tiểu nhân xin phép".
Phương Thất mỉm cười nói: "Được!"
Tiểu nhị gật đầu khom lưng cười nói: "Khách quan dùng thong thả”, sau đó cúi đầu bước ra ngoài.
Phương Thất nhìn hắn, đột nhiên mở miệng nói: "Chờ một chút".
Tiểu nhị cười hỏi: "Xin hỏi khách quan còn có gì phân phó?"
Phương Thất mỉm cười nói: "Cũng không có gì phân phó cả, chỉ là muốn mời ngươi uống với ta một chén thôi".
Tiểu nhị mỉm cười: "Tiểu nhân… tiểu nhân không biết uống rượu”.
Phương Thất mỉm cười nói: "Tại nơi sa mạc mênh mông này cũng có người không biết uống rượu sao?”
Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười nói: "Tiểu nhân… tiểu nhân thật sự không biết uống rượu!"
Phương Thất đột nhiên cười lạnh nói: "Vậy ngươi biết cái gì? Biết hạ độc trong rượu phải không?"
Mồ hôi lạnh của tên tiểu nhị đột nhiên chảy ra, run run nói: "Sao… sao có thể như thế? Khách quan nói quá rồi, tiểu nhân làm thế nào có bản lãnh như vậy”.
Phương Thất cười lạnh nói: "Ta nghe đồn trên giang hồ có một cao thủ rất am hiểu dụng độc và thuật dịch dung gọi là Kim Hoa Bà Bà. Kim Hoa Bà Bà có một đệ tử đắc ý gọi là Nhãn Kính Xà - Âu Dương Xuân, ngươi có biết hắn không?”
Tiểu nhị chậm rãi không cười, khẽ thở dài: "Ngươi biết ta?"
Phương Thất bỗng mỉm cười nói: "Không nhận ra".
Tiểu nhị lại nói: "Trong rượu thịt có độc ngươi không phát hiện sao?”
Phương Thất nói: "Không có".
Tiểu nhị lại nói: "Vậy làm sao ngươi có thể phát hiện ra ta?"
Phương Thất mỉm cười nói: "Thời khắc về chiều là thời khắc mà quán trọ đông khách nhất nhưng kỳ lạ là không có ai ra vào quán trọ cả, ngay cả ông chủ cũng không thấy”.
Tiểu nhị nói: "Không sai, nhưng loại tình huống này cũng thường xuyên xảy ra mà".
Phương Thất chậm rãi nói: "Đúng vậy, điểm này ta cũng không có hoài nghi ngươi, nhưng mà một tên tiểu nhị có đựơc đôi tay trắng nõn và thon dài như thế thì thật kỳ quái”.
Tiểu nhị cúi đầu nhìn vào đôi tay của hắn.
Phương Thất lại nói: "Còn tư thế đi của ngươi nữa".
Tiểu nhị ngạc nhiên nói: "Tư thế đi ra sao?”
Phương Thất nói: "Đó chính là ngươi bước đi rất nhẹ, hiển nhiên là có luyện qua võ công, và cũng không phải là cao thủ tầm thường”.
Tiểu nhị khẽ thở dài: "Thật nghĩ không ra, thật nghĩ không ra, ta cứ ngỡ là hóa trang rất thật rồi nhưng nào ngờ lại bị ngươi liếc mắt một cái là nhìn thấu”.
Phương Thất lạnh lùng nói: "Nếu ta không phát hiện ra thì đã chết vì độc của ngươi rồi”.
Âu Dương Xuân cười lạnh nói: "Nếu ngươi trúng độc của ta, ta bảo đảm ngươi sẽ chết rất sảng khoái, rất thoải mái, rất nhanh chóng, sao ngươi không thử một lần?"
Last edited by Vô Tình; 10-06-2010 at 11:55 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Phương Thất mỉm cười nói: "Chỉ tiếc rằng bây giờ ta còn chưa muốn chết cho nên phải làm ngươi thất vọng rồi, ngươi không ngại chứ?”
Âu Dương Xuân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất, cười lạnh nói: "Ta không ngại chút nào đâu”.
Phương Thất nhìn Âu Dương Xuân cười cười, chậm rãi nói: "Là ai phái ngươi tới vậy?”
Âu Dương Xuân chậm rãi tiếp cận Phương Thất, đột nhiên mỉm cười nói: "Ngươi thật sự muốn biết sao?"
Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng, vậy ngươi có chịu nói hay không?”
Âu Dương Xuân mỉm cười nói: "Được".
Phương Thất nói: "Đa tạ".
Âu Dương Xuân mỉm cười, đột nhiên trong tay hắn xuất hiện một thanh chủy thủ lấp lánh tinh quang. Một tia chớp xẹt qua, hướng về cổ họng của Phương Thất.
Phương Thất vẫn mỉm cười như trước, tựa hồ không có nhìn thấy. Tia chớp chợt lóe lên, thanh chủy thủ sắc bén chỉ còn cách cổ họng của Phương Thất không tới một tấc.
Trong lòng Âu Dương Xuân mừng như điên, hắn chưa từng nghĩ qua là có thể giết Phương Thất dễ dàng đến như vậy! Sớm biết như thế thì cần gì phải hao tốn nhiều công sức?
Ngay khi mũi thanh chủy thủ sắp cắm vào cổ họng của Phương Thất, Âu Dương Xuân đột nhiên nhìn thấy tay của Phương Thất giống như cử động, tuy nhiên lại dường như không có động qua, tiếp đó hắn đột nhiên có cảm giác lành lạnh ngay tại cổ họng của hắn, và đã có hai chiếc đũa đang cắm tại đó, nhanh đến nỗi hắn không kịp cảm giác được sự đau đớn.
Đôi đũa trong tay Phương Thất đột nhiên biến mất.
Âu Dương Xuân ngơ ngẩn nhìn Phương Thất, mắt hắn vẫn nhìn thấy Phương Thất đang mỉm cười nhìn hắn.
Phương Thất vẫn cười tự nhiên như trước, thậm chí nụ cười làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết.
Âu Dương Xuân rốt cục cũng hiểu được hắn đã sai rồi, việc giết Phương Thất cũng không dễ dàng như hắn nghĩ trước đó. Chẳng những hắn đã sai, hơn nữa còn quá sai, cái sai này đây đã lấy đi tính mạng của hắn.
Sau đó hắn ngã xuống.
Trong cuộc sống có đôi khi chỉ cần nghĩ sai hoặc làm sai một việc cũng đã “đủ” rồi.
Phương Thất nhìn thịt cừu trên bàn đang tỏa ra hương vị thơm lừng, cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Thịt ngon như vậy, thật sự là đáng tiếc!" Hắn chậm rãi đứng lên, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Đêm yên tĩnh như mặt nước mùa thu, ánh trăng dịu dàng chiếu vào trong sân, Phương Thất ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng thật lâu, trong màn đêm đẹp đẽ như vậy ai có thể nghĩ đến vừa có một âm mưu tỉ mĩ được sắp đặt, và có một tên ác nhân âm hiểm vừa chết?
Phương Thất khẽ thở dài, xoay người đi về hướng dãy phòng hảo hạng.
Hậu viện.
Ánh trăng lẳng lặng chiếu vào từng hàng cây trong sân. Tại trước cửa một căn phòng hảo hạng Phương Thất đứng và dừng lại thật lâu, sau đó mới đẩy cửa bước vào.
Ánh trăng xuyên thấu qua giấy trên cửa sổ rọi vào, trong căn phòng tối tăm dường như có vài bóng đen như hồn ma đứng đó. Phương Thất móc từ thắt lưng ra một cây đuốc nhỏ rồi đốt nó lên.
Cây đuốc nhỏ cháy lên, chiếu sáng căn phòng tối tắm, trong phòng có người mặc đồ ông chủ và mấy người mặc đồ tiểu nhị đang ngồi đó, họ ngây ngốc đưa mắt nhìn Phương Thất.
Phương Thất cẩn thận quan sát mấy người này.
Lúc một người đang chăm chú làm một việc, sự chú ý sẽ đặt vào việc họ muốn làm, lúc này thường là lúc nguy hiểm nhất, vì họ không còn để ý đến việc gì khác.
Ngay lúc đó, phía sau lưng Phương Thất có hai người người áo đen không một tiếng động xuất hiện, người bên trái tay cầm thanh trường kiếm giơ lên, chậm rãi, không một tiếng gió đâm vào hông của Phương Thất, còn người bên phải thì trong tay hắn phát ra một tiếng động nhỏ, một chùm ngân châm dày đặc như lông trâu phát đầy hàn quang bắn vào Phương Thất.
Cây đuốc rơi xuống đất, phía trước đột nhiên không còn thấy Phương Thất đâu nữa, hai tên áo đen đánh lén Phương Thất liền đưa mắt nhìn nhau.
Phương Thất chắp tay mỉm cười đứng trước cửa, ánh trăng trong veo như nước đang rọi vào người hắn.
Phương Thất mỉm cười nhìn hai tên người áo đen, rồi khẽ ho khan một tiếng.
Hai tên áo đen đột ngột xoay người, trong lòng thật sự hoảng hốt, trường kiếm trong tay một tên người áo đen giống như linh xà phóng thẳng tới ngực của Phương Thất, còn tên kia thì tay vun lên, lại một chùm ngân châm lóe ra hàn quang bắn về Phương Thất.
Chân Phương Thất đột nhiên động, cả người nhanh chóng né sang một bên tránh khỏi độc châm, tiếp đó tay hóa chưởng làm đao, một chưởng chậm rãi xuất ra bổ vào cổ tên cầm kiếm, hắn kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống. Tên hắc y còn lại thấy tình huống đã không ổn liền bỏ chạy. Mũi chân Phương Thất hất nhẹ, cây trường kiếm của tên áo đen nằm dưới đất liền bay đi, giống như tia chớp cắm vào lưng của tên áo đen bỏ chạy, hắn cũng kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã gục ngoài sân.
Phương Thất lạnh lùng nhìn tên áo đen nằm trong phòng, sau đó chuyển ánh mắt vào tên đang nằm ngoài sân một hồi lâu, rồi lại khẽ thở dài một tiếng.
Phương Thất lại đốt đuốc lên, mấy người mặc đồ tiểu nhị vẫn ngây ngốc nhìn hắn. Phương Thất chậm rãi bước qua, nhẹ nhàng giải huyệt đạo cho bọn họ, Bọn họ đồng loạt kêu “a” một tiếng rồi ngã về phía sau.
Phương Thất xoay người thắp sáng ngọn đèn trên bàn, tiếp đó chậm rãi đi đến bên người tên áo đen cầm kiếm, vỗ nhè nhẹ vào mặt hắn, mỉm cười nói: "Đã tỉnh chưa? Đứng dậy đi”.
Tên áo đen không lên tiếng, vẫn nằm bất động. Phương Thất hơi nhíu mày, đưa tay gỡ tấm vải đen che mặt của hắn ra.
Vẻ mặt tươi cười của Phương Thất liền đọng lại vì tại khóe miệng của tên người áo đen đang chảy ra một dòng máu đen, trong máu bốc lên một mùi khó ngửi, cả thân thể hắn đang lạnh đi.
Phương Thất nhìn kỹ tên hắc y nằm trên mặt đất, trong đầu tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Người mặc đồ ông chủ rốt cục đứng lên chạy tới, vẻ mặt tươi cười, nói với Phương Thất: "Đại hiệp… võ công của đại hiệp thật sự cao thâm. Một chưởng… chỉ một chưởng thôi đã giết… giết chết hắn rồi!"
Phương Thất ngẩng đầu nhìn chưởng quỹ, chậm rãi nói: "Ông sai rồi, ta đâu có giết hắn".
Ông chủ dường như hiểu ra gì đó, nói: "Đúng, đúng vậy, đại hiệp không có giết hắn, chúng ta đây đều thấy được, tên này là đập đầu vào khung cửa mà chết”.
Phương Thất thở dài, nói: "Ta cũng đâu có nói hắn đập đầu vào khung cửa”.
Ông chủ vẫn cười nhưng lần này lại có chút không được tự nhiên, lúng túng nói: "Đại hiệp… đại hiệp… ý của đại hiệp là…?"
Phương Thất lại cúi đầu nhìn tên người áo đen, chậm rãi nói: "Ta vừa rồi đích xác đã đánh hắn một chưởng nhưng cũng không có giết hắn, chưởng đó cùng lắm là làm hắn bị hôn mê mà thôi".
Ông chủ giật mình nói: "Nếu vậy thì… tại sao hắn sẽ chết?"
Phương Thất không nói, chậm rãi vươn tay trái lên, nói: "Ông xem đây là cái gì?"
Ông chủ kinh ngạc nhìn vào, chỉ thấy trong tay Phương Thất đang cầm một vật gì đó hình dạng giống như một quả Tú Hoa Châm, dưới ánh sáng của ngọn đèn phát ra hàn quang dọa người.
Chủ quán nhíu mày hỏi: "Đây là vật gì?”
Phương Thất chậm rãi nói: "Đây là ám khí, vừa rồi có người thừa dịp ta không chú ý đã đem quả độc châm này đánh vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của hắn, trong châm có kịch độc cho nên vừa trúng châm hắn đã chết ngay”.
Chủ quán giật mình nói: "Vậy… vậy… đại hiệp… có biết tên đó là ai không?”
Phương Thất lạnh lùng đáp: "Không biết"
Chủ quán nghi hoặc nói: "Điều này sao có thể…"
Phương Thất ngẩng đầu nhìn một lượt tất cả người trong phòng, tiếp đó chậm rãi nói: "Tuy nhiên ta lại biết tên này ra tay vừa nhanh vừa chuẩn và ác độc cho nên mới có khả năng trong bóng đêm đánh chính xác vào huyệt Bách Hội của tên hắc y" Phương Thất dừng một chút, đột nhiên mỉm cười nói: "Không ngờ Tiêu Tương kiếm khách cũng có kết cuộc này”.
Chủ quán không hiểu hỏi: "Tiêu Tương… Tiêu Tương kiếm khách?"
Phương Thất mỉm cười đáp: "Không sai, vị Tiêu Tương kiếm khách này là cao thủ nhất lưu trên giang hồ, nổi danh hiệp nghĩa, nhưng hắn ta chỉ hoạt động ở vùng Tam Tương mà thôi, thật không biết tại sao lại tới đại mạc? Và tại sao lại muốn giết ta?”
Chủ quán đáp: "Có lẽ… có lẽ hắn không phải tới giết đại hiệp đâu, chỉ là trùng hợp đại hiệp lại bước vào phòng này?”
Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Có lẽ thế".
Phương Thất quay đầu, miệng mỉm cười, nhìn chằm chằm lão chủ quán nói: "Vậy ngươi nói xem, vừa rồi là ai ra tay và tại sao hắn lại muốn giết Triệu Vô Cực?"
Chủ quán cả kinh nói: "Chuyện này… chuyện này tiểu nhân làm thế nào biết được?"
Phương Thất lạnh lùng nói: "Đó là vì hắn không muốn tiết lộ bí mật, không muốn để cho Triệu Vô Cực mở miệng".
Chủ quán nói: "Vậy… vậy… vậy…?"
Phương Thất lạnh lùng nói: "Bởi vì hắn sợ Triệu Vô cực tiết lộ gì đó cho nên đã giết Triệu Vô Cực để diệt khẩu”.
Chủ quán cười cười nói: "Thật… thật là đáng sợ! Đại hiệp…"
Phương Thất đột nhiên ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: "Ta cũng không phải là đại hiệp gì cả, ta chỉ là đến ở trọ thôi".
Chủ quán không khỏi có chút xấu hổ, liền cười cười nói: "Vậy… xin mời… xin mời đại gia vào phòng hảo hạng nghỉ ngơi, nơi này tiểu nhân sẽ lo liệu cho” Rồi quay đầu lại ra lệnh: "Tiểu Quế Tử! Mau đưa đại gia đi nghỉ ngơi!"
Phương Thất bước ra ngoài.
Thịt cừu nướng thơm lừng và rượu Thanh Khoa đã được dọn lên.
Phương Thất cảm giác được bản thân hắn hiện tại có thể ăn hết một con trâu.
Tiểu Quế Tử rất lanh lợi, mở to đôi mắt hâm mộ nhìn Phương Thất, tán dương: "Đại gia, ngài thật lợi hại”.
Phương Thất không nói gì, giờ phút này hắn chỉ còn để ý đến thức ăn mà thôi.
Thịt cừu nướng của quán trọ này quả nhiên là danh bất hư truyền, thịt vừa vào miệng đã tan ra. Kết hợp với rượu Thanh Khoa quả thực là một loại hưởng thụ.
Nhất là đối với một người đã đói bụng năm sáu ngày và chưa từng ăn qua một hạt cơm.
Một người đói bụng năm sáu ngày, bất luận là ăn cái gì thì cũng đều nhất định cảm thấy đồ ăn đó rất ngon.
Nếu muốn đi lại trên giang hồ thì nhất định phải có khả năng chịu được những cái khổ người bình thường không thể chịu nổi, chịu được những tội lỗi mà người thường không thể chịu, và trong thời khắc khó khăn nhất thi sự nhẫn nại cũng nhất định phải vượt quá người bình thường.
Phương Thất chính là người như thế.
Cho nên hắn hiện tại ăn lấy ăn để thịt cừu nướng, uống rượu Thanh Khoa, chẳng còn thời gian đâu mà nói chuyện nữa.
Tiểu Quế Tử vẫn đứng bên cạnh cười hì hì nhìn Phương Thất, dường như đối với Phương Thất rất có hứng thú.
Phương Thất đang uống rượu, đột nhiên dừng lại nhìn Tiểu Quế Tử, hỏi: "Ngươi có biết Phương Đại Phú ở nơi nào không?"
Tiểu Quế Tử chẳng những không trả lời, còn hỏi lại: "Xin hỏi đại gia có phải họ Phương không?"
Phương Thất đột nhiên ngây người.
Last edited by Vô Tình; 10-06-2010 at 11:56 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Tiểu Quế Tử, nói: "Ngươi biết ta?"
Tiểu Quế Tử mỉm cười, lắc đầu, nói: "Không nhận ra, tiểu nhân cho tới bây giờ chưa từng gặp qua đại gia".
Phương Thất hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại biết ta họ Phương?"
Tiểu Quế Tử vẫn cười hì hì nói: "Bởi vì mấy tháng trước đây có một vị đại gia họ Phương khác đã trọ ở đây, tiểu nhân thấy đại gia ngài cùng vị Phương đại gia kia rất giống nhau cho nên tiểu nhân mới đoán rằng ngài mang họ Phương".
Tiểu Quế Tử hoảng hốt đáp: "Tiểu nhân… tiểu nhân chỉ là đoán mò, nếu là đoán sai, xin đại gia ngài đừng trách tội tiểu nhân!"
Phương Thất chậm rãi buông lỏng tay ra, rồi từ từ ngồi xuống, trầm giọng nói: "Vậy sau đó, vị họ Phương kia đã đi đâu?”
Sắc mặt Tiểu Quế Tử đột nhiên trầm trọng hẳn lên, thấp giọng nói: "Sau đó… sau đó… sau đó vị Phương đại gia kia đã bị người khác hãm hại, bị thương nằm trên đường đến ba bốn ngày cũng không ai dám ra mặt giúp đỡ… bộ dáng nhìn thật thảm… tiểu nhân…"
Cổ Phương Thất đột nhiên có gì ngăn lại, trong lòng như bị cương châm đâm vào, rất đau đớn, rồi hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?”
Tiểu Quế Tử nói: "Sau đó, ông chủ Phương bán hạo nhìn thấy và chịu không nổi nữa, à, đúng rồi, hay người đại gia ngài muốn tìm là ông chủ Phương Đại Phú của tiệm gạo, ông ta đã tìm người và thuê một chiếc xe ngựa giúp mang vị Phương đại gia kia về quê nhà”.
Phương Thất chậm rãi gật đầu.
Tiểu Quế Tử có chút chần chừ, nói tiếp: "Tiểu nhân… tiểu nhân thấy đại gia ngài đây cùng vị Phương đại gia kia rất giống nhau, tiểu nhân mới nghĩ đại gia ngài đây cũng nhất định mang họ… Phương, hơn nữa… hơn nữa… đại gia ngài ngàn vạn lần đừng trách tiểu nhân".
Phương Thất trầm giọng hỏi: "Hơn nữa cái gì?"
Tiểu Quế Tử chần chừ đáp: "Hơn nữa… hơn nữa… hơn nữa vị đại gia họ Phương kia cũng có một cây đao giống như đại gia ngài" Ánh mắt Tiểu Quế Tử dừng lại trên cây đao của Phương Thất đang đặt trên bàn.
Phương Thất hít sâu một hơi, nói: "Không sai, ta cũng mang họ Phương, vị đại gia họ Phương mà ngươi vừa nói đến đó là tứ ca của ta”.
Tiểu Quế Tử dường như khẩn trương lên, thấp giọng nói: "Đại gia… đại gia cần phải cẩn thận, nơi này rất nguy hiểm đó".
Phương Thất cười lạnh, nhìn Tiểu Quế Tử, nói: "Ngươi vừa rồi nói vị Phương Đại Phú kia là ông chủ của tiệm gạo?”
Tiểu Quế Tử cúi đầu nói: "Dạ đúng! Ông chủ Phương rất tốt bụng, cũng có làm ăn với quán chúng tôi. Tuy nhiên… thật đáng tiếc…" Tiểu Quế Tử khẽ thở dài một tiếng.
Phương Thất trầm giọng hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"
Tiểu Quế Tử khẽ thở dài nói: "Đáng tiếc người tốt không sống lâu! Tối hôm qua cả nhà ông chủ Phương đã bị người ta giết hết! Ngay cả hai người phụ việc ở đó cũng không tha”.
Lòng của Phương Thất đột nhiên nặng trĩu.
Tiểu Quế Tử vẫn cúi đầu đứng đó.
Phương Thất hỏi tiếp: "Ngươi nói cái gì? Tất cả… tất cả đều đã chết?"
Tiểu Quế Tử hơi nhíu mày, suy tư nói: "Hình như… hình như Thanh Thanh cô nương cùng thằng nhóc Tiểu Hổ không thấy đâu cả! Còn lại tất cả đều chết hết”.
Phương Thất nhìn Tiểu Quế Tử nói "Thanh Thanh cô nương và Tiểu Hổ là ai?"
Tiểu Quế Tử đáp: "Họ chính là con của ông chủ Phương".
Phương Thất lại hỏi: "Ngươi biết họ không?"
Tiểu quế tử cười khổ một tiếng, nói: "Đại gia ngài chê cười rồi, nơi này nhỏ như thế, chỉ cần sinh sống tại đây thì đừng nói là người, ngay cả con chó con mèo cũng đều biết cả, huống chi ông chủ Phương lại có làm ăn với quán, tiểu nhân trước kia cũng thường xuyên lui tới tiệm của họ”.
Phương Thất đột nhiên hỏi: "Tiệm của họ ở đâu?”
Tiểu Quế Tử đáp: "Ra khỏi đây, tới đầu đường quẹo phải rồi đi về phía trước một đoạn không xa sẽ thấy tiệm gạo, đại gia ngài…"
Phương Thất chậm rãi mở cửa rồi bước ra ngoài.
***
Tiệm gạo Phương Ký.
Đây là một căn nhà lớn có hai sân.
Phía trước căn nhà bày biện rất nhiều gạo, trước cửa có treo tấm vải ghi một chữ “Gạo” to, còn phía trên mái hiên thì có treo một cái biển màu đen lợt và cũ đã bị mòn đi theo năm tháng, trên biển có viết bốn chữ to 'Phương Ký Mễ Phô' (Tiệm gạo Phương Ký).
Phương Thất thở dài, phi thân lên nóc nhà, từ trên đó nhìn vào trong, ánh trăng sáng trong đêm chiếu vào trong sân, sân trước có trông vài cây bạch dương, những chiếc lá xanh biếc phất phơ nhẹ trong gió, dường như khẽ nói lên nỗi bất hạnh nào đó. Các căn phòng ở chung quanh đều tối đen như mực, ở chính giữa sân có đặt bốn cái quan tài, khung cảnh vừa quỷ bí vừa âm trầm.
Phương Thất phi thân xuống, nương theo ánh trăng cẩn xem xét quanh sân, dưới đất có vết máu đã khô và đổi thành màu nâu. Phương Thất cúi đầu nhìn vết máu, trầm tư một hồi lâu, đột nhiên đưa tay mở nắp quan tài.
Dưới ánh trăng, thân xác Phương Đại Phú nằm trong quan tài, rất an tường . Phương Thất nhìn kỹ xác Phương Đại Phú thật lâu, rồi lẩm bẩm: "Đường kiếm thật nhanh", sau đó hắn mở thêm một cái quan tài nữa.
Trăng sáng nhô lên cao, gió thổi nhè nhẹ, dưới khung cảnh màn đêm yên tĩnh thơ mộng, tất cả thoạt nhìn đều rất lãng mạn và đẹp đẽ.
Tuy nhiên rất nhiều lúc, nhìn thì thấy xinh đẹp và thơ mộng nhưng đằng sau những cái ấy đang che lấp một chuyện rất bi thảm.
Nhưng dưới ánh trăng xinh đẹp như thế lại có bốn cái quan tài, trong quan tài có bốn người chết thảm như thế thì bất luận trăng có xinh đẹp cỡ nào cũng không có tâm mà thưởng thức.
Phương Thất cẩn thận xem xét từng cái quan tài, tiếp đó ngẩng đầu nhìn lên khỏang không, dường như suy nghĩ ra cái gì. Chỉ trong chốc lát, hắn đã đi xuyên qua nhà giữa đến sân sau.
Tại đây hoàn cảnh yên tĩnh, ánh trăng vẫn tỏa sáng chiếu vào mặt đất làm hiện ra một màu trắng toát. Bên trái có một dãy phòng, tất cả các phòng đều tối đen như mực. Cửa phòng của hai gian phòng nằm ở cuối dãy vẫn còn lưu lại vết máu màu nâu. Ở phía xa đối diện là một nhà kho lớn, chắc là để tồn lương thực và các vật dụng khác. Phương Thất trầm tư một hồi lâu, sau đó xoay người chậm rãi bước ra ngoài.
Phương Thanh Thanh và Tiểu Hổ đã đi đâu? Họ đã bị bắt hay là đã chạy thoát?
Lòng của Phương Thất càng nặng trĩu.
Sinh mệnh con người có đôi khi rất dài, ngày qua ngày năm qua năm, cho nên có một số người cảm thấy nó rất nhàm chán và rất vô vị, mỗi ngày đều phát buồn và tự hỏi khi nào mặt trời mới lặn. Tuy nhiên có một số người lại cảm thấy nó rất ngắn, ngắn đến nỗi thậm chí còn chưa kịp tự hỏi và chưa chuẩn bị để chết thì cái chết đã phủ xuống rồi.
Thật ra cái chết vốn không cần hỏi chúng ta, nó muốn đến lúc nào thì nó sẽ đến, vô luận là bậc vua chúa hay là thường dân, ai cũng chả có biện pháp ngăn cản nó.
Điều chúng ta có thể làm chính là phải quý trọng thời gian còn sống mỗi một ngày của chúng ta vì mỗi một giây phút đều rất quý giá, có thể nó sẽ làm cho kẻ thù hết hận ngươi, có thể làm cho bạn bè càng thêm yêu qúy ngươi, có thể cùng với ngừơi thân và ngừoi yêu có trải qua những thời khắc hạnh phúc.
Nếu được thì hãy – hãy xem như ngày nào cũng là ngày cuối của cuộc đời.
Như vậy ngươi mới không có sự hối hận lớn lao.
Trong lòng Phương Thất hiện tại đang có cảm giác này.
Mặc kệ có chấp nhận hay không thì những sự việc xấu vẫn luôn luôn đến với con người. Có đôi khi chúng ta chỉ vì một sự việc mà tức giận đến điên đảo, có đôi khi lại thương tâm đến tuyệt vọng. Nhưng nếu đến thời điểm một năm sau nhìn lại sự việc đó, thì lúc này thấy được việc đó bất quá chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí không đáng để nhắc tới nữa.
Sự việc phát sinh trong một ngày mà ở thời điểm một tháng sau nghĩ lại thì nó cũng chỉ là việc nhỏ; sự việc phát sinh trong một tháng mà ở thời điểm một năm sau nghĩ lại thì cũng chỉ là việc rất nhỏ; và những sự việc phát sinh trong một năm đối với thời gian cả đời suy nghĩ lại càng là một việc quá nhỏ.
Những sự việc phát sinh trong cả đời, nếu đặt trong dòng thời gian lịch sử mấy ngàn năm thì những sự việc đó cũng bị quên lãng và chôn vùi mà thôi.
Cho nên cần gì phải vì một việc nhỏ nhất thời mà làm ra những việc không thể vãn hồi, hơn nữa việc đó rất có thể sẽ làm cho mình hối hận cả một đời.
Cho nên mặc dù bất đắc dĩ mà sống thì cũng vẫn là còn sống, tại sao không sống cho có ý nghĩa một chút?
Kỳ thật suy nghĩ như vậy cũng là ích kỷ, nhưng cũng chỉ vì để cho chính mình không hối hận mà thôi.
“Hối hận”, tuy hai chữ này nghe rất bình thường nhưng trong nó lại bao hàm rất nhiều, rất nhiều sự bất lực cùng với sự bất đắc dĩ. Có những sự “hối hận” có thể vãn hồi nhưng cũng có sự hối hận vĩnh viễn không cách nào vãn hồi và bù đắp được.
Đối với người chết thì vĩnh viễn không cách nào làm được.
Cho nên khi có thời gian rảnh, chúng ta hãy cố gắng ngẫm lại xem chính mình rốt cuộc phải nên sống thế nào.
Phương Thất khẽ thở dài.
Lồng đèn bên ngoài quán trọ đã được đốt sáng lên, dưới ánh trăng phát ra màu đỏ mờ mờ.
Phương Thất đột nhiên cảm thấy rất nhớ gia hương, nhớ tới mẫu thân, nhớ tới hình ảnh mơ hồ của phụ thân, nhớ tới người đại ca đã xuất gia, nhớ tới vị tứ ca uy phong lẫm lẫm, nhớ tới gương mặt đầy nước mắt của tứ tẩu.
Thật ra người tha hương lãng tử lúc nào cũng nhớ đến gia hương cả. Cảm giác nhớ gia hương dâng lên trong lòng mọi lúc mọi nơi, thật không thể nào kềm chế được.
Nhớ tới tứ ca và gương mặt đầy nước mắt của tứ tẩu, lòng của Phương Thất lại cảm thấy đau đớn.
Tứ ca và tứ tẩu đối với đệ đệ Phương Thất vô cùng quan tâm , Phương Thất sống cuộc sống lưu lạc giang hồ, Phương Ngọc Thành đã từng vượt phong trần sương gió đi tìm hắn hai lần. Tứ tẩu ôn nhu hiền hậu, ở nhà lo cho mẫu thân, đối với Phương Thất cũng hết mực yêu thương, nhưng bây giờ…
Nước mắt đã tràn đầy mặt Phương Thất.
Last edited by Vô Tình; 10-06-2010 at 11:57 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Phương Thất lững thững trở lại quán trọ Duyệt Lai.
Quán trọ hôm nay không có khách, lão chủ quán đang mang gương mặt sầu khổ ngồi tại quầy.
Hầu hết các ông chủ khi làm ăn không được tốt đều mang khuôn mặt như vậy.
Nhìn thấy Phương Thất bước vào, lão chủ quán lập tức đứng lên nghênh đón, vẻ mặt tươi cười nói: "Đã khuya như vậy đại gia còn ra ngoài sao?"
Phương Thất gật đầu nói: "Đúng vậy".
Lão chủ quán vẫn cười nói: "Xin hỏi đại gia thức ăn của quán có hợp khẩu vị không?”
Phương Thất gật đầu nói: “Rất ngon”.
Chủ quán cười nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Đại gia nghỉ ngơi sớm, có cần gì xin cứ gọi tiểu nhân”.
Phương Thất gật đầu, chầm chậm bước vào hậu viện, đột nhiên quay đầu lại, nhìn lão chủ quán nói: “Ta họ Phương, từ quan nội đến”.
Vẻ mặt lão chủ vẫn cười, nói: “Thì ra là Phương đại gia! Phương đại gia ngài còn có gì cần sai bảo không?"
Phương Thất nhìn chằm chằm lão chủ, chậm rãi nói: “Mấy tháng trước kia có một vị khách họ Phương đã trọ ở đây phải không?”
Lão chủ cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi cau mày nói: “Hình như… Hình như từng có mấy vị khách họ Phương trọ tại đây, tuy nhiên khách quá nhiều, tiểu nhân nhất thời thật nhớ không ra".
Phương Thất nói: “Nhớ không ra hả?"
Lão chủ lại cười nói: “Đại gia ngài có điều không biết, quán trọ của tiểu nhân tại chỗ này cũng có chút danh tiếng, khách qua lại nơi đây đều trọ tại quán của tiểu nhân, hôm nay… hôm nay nếu không phát sinh sự tình này…” Mặt của lão chủ đột nhiên hiện lên vẻ cầu xin.
Phương Thất lạnh lùng nói: “Người khách ta hỏi chính là người đã bị hại vào mấy tháng trước đây”.
Lão chủ vỗ ót, hiểu ra nói: “Thì ra người Phương đại gia hỏi chính là vị khách kia! Đúng đúng, thật không sai, vị khách đó đích thật có trọ tại quán, nhưng chỉ một đêm đã đi rồi, sau đó lại bị người khác hãm hại ra nông nỗi đó, ái dà… thật là bi thảm…” Lão chủ lắc đầu thở dài.
Phương Thất hỏi tiếp: “Ông có biết sau đó hắn ta đi đâu không? Là ai hại hắn vậy?"
Lão chủ lắc đầu quầy quậy, vẻ mặt cầu xin nói: “Chuyện này… chuyện này tiểu nhân thật sự không biết, đại gia… đại gia có quan hệ gì với vị khách đó thế?”
Phương Thất đột nhiên mỉm cười nói: “Ông tên gì?"
Lão chủ cười làm lành nói: “Tiểu nhân họ Tôn, tiện danh là Nhị Hỉ, người trong thành ai cũng đều biết cả”.
Phương Thất gật đầu nói: “Thì ra là ông chủ Tôn”, sau đó đi vào hậu viện.
Lão chủ ở phía sau hô to: “Phương đại gia nghỉ ngơi sớm!"
***
Phương Thất trầm tư bước chầm chậm vào hậu viện.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện làm cho hắn rối bời, tại sao trên đường đi lại có người theo ám sát? Hắn chỉ mới lần thứ nhất đến nơi đây, vừa tiến vào quán trọ thì gặp Nhãn Kính Xà Âu Dương Xuân đang chờ hắn, hơn nữa hắn cũng chưa kịp hỏi khẩu cung của Tiêu Tương kiếm khách Triệu Vô Cực thì Triệu Vô Cực đã bị người giết diệt khẩu. Và còn chuyện Phương Đại Phú bị giết trước đó một ngày, hai đứa con là Phương Thanh Thanh và Tiểu Hổ không biết ở nơi nào. Tất cả mọi chuyện thật rối bời và bí ẩn.
Phương Thất mơ hồ cảm giác được, đằng sau chuyện này nhất định đang che dấu một âm mưu thật lớn. Nó giống như một cái lưới lớn đang mở ra chờ hắn bước vào.
Mà chính hắn cũng đã bước một bước vào lưới rồi.
Điều làm Phương Thất nghĩ không ra chính là tại sao Phương Đại Phú sớm không chết muộn không chết, tại sao lại chết trước một ngày hắn đến đây? Có phải Phương Đại Phú này biết được bí mật về việc Phương Ngọc Thành bị hại hay không? Và đối phương sợ hắn tiết lộ mới ra tay khử hắn?
Hiện tại Phương Đại Phú đã chết, cho dù có biết bí mật gì đi nữa thì cũng đã mang theo nó vào quan tài rồi.
Phương Thất khẽ thở dài, chân vẫn chầm chậm đi vào hậu viện.
Hậu viện rất im ắng, hôm nay trừ Phương Thất ra thì không còn khác nào khác nữa, loại tình huống này xảy ra tại một quán trọ có tiếng như thế thì thật hiếm thấy.
Ai vào giờ này cũng đã đi nghỉ ngơi cả, lúc này trong viện vốn không nên có người mới phải.
Tuy nhiên Phương Thất lại nhìn thấy một người.
Người này lặng yên giống như bóng ma không một tiếng động đứng dưới một gốc cây trong viện, không hề nhúc nhích, thật không biết hắn đã đứng đó bao lâu, dường như là đã đứng ở nơi này lâu lắm, cả thân thể hắn hòa hợp với bóng tối, hắn đứng đó trông giống như một khối băng, thật lạnh. Toàn thân là đồ đen, vải đen che mặt, dáng người cao gầy giống như là một cây cây gậy trúc, đầu cũng đội một cái nón màu đen, trong tay cầm một thanh kiếm không vỏ.
Phương Thất đột nhiên cảm thấy thấy lạnh cả người.
Đêm yên tĩnh, không một chút gió.
Phương Thất đứng lại, hắc y nhân vẫn bất động.
Phương Thất đột nhiên thở dài nói: “Hắc Sát?"
Hắc y nhân đột nhiên cũng thở dài nói: “Thật không ngờ lại có quá nhiều người biết ta như vậy”.
Phương Thất cười khổ nói: “Cho dù không nhận ra ngươi thì cũng đã nghe nói qua”.
Hắc y nhân cúi đầu, nhìn thanh kiếm trong tay hắn.
Phương Thất đột nhiên nói: “Đó là Lệ Ngân Kiếm?
Hắc Sát lạnh lùng đáp: “Không sai”.
Phương Thất cười cười nói: “Tại sao lại gọi là Lệ Ngân?"
Hắc Sát chậm rãi ngẩng đầu, đáp: “Ngươi cũng biết Âu Trì Tử?"
Phương Thất gật đầu nói: “Âu Trì Tử là một thợ rèn của Việt quốc, rất nổi danh trong thời Xuân Thu Chiến Quốc, người không biết ông ta sợ rằng không nhiều lắm đâu”.
Hắc Sát nói: “Thanh kiếm này tuy không phải đích thân Âu Trì Tử làm ra, tuy nhiên người tạo ra nó là hậu duệ của Âu Trì Tử”.
Phương Thất mỉm cười nói: “Trách không được, ta chỉ nghe đồn Âu Trì Tử chỉ rèn có ba kiếm đó là ‘Long Uyên’ ‘Thái A’và ‘Công Bố’, chưa hề nghe nói qua Lệ Ngân Kiếm gì cả”.
Hắc Sát lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Sau khi Âu Trì Tử qua đời, hậu duệ của ông ta vẫn tiếp tục rèn kiếm. Tiêu tốn mười năm tâm huyết mới có thể tạo ra thanh kiếm này, chém sắt như chém bùn, cọng tóc để trên chỉ thổi nhẹ cũng đứt làm hai, quả thật là thần binh lợi khí hiếm có. Tuy nhiên, hậu duệ của ông ta thấy kiếm này quá sắc bén, có thể làm hại sinh linh nên có ý muốn huỷ nó đi, nhưng lại không đành lòng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bảo kiếm, rơi lệ lúc nào không hay. Lệ rơi trên thân kiếm, lưu lại lệ ngân, không hề biến mất cho nên mới gọi nó là Lệ Ngân”.
Phương Thất gật đầu, nói: “Thì ra là thế, nhưng ta cũng nghe nói thanh kiếm đã lưu lại rất nhiều vết máu trên nó?”
Hắc Sát lạnh lùng nói: “Thanh kiếm này mỗi khi giết một người, máu của họ vương trên mũi kiếm trông giống như là nước mắt của họ”.
Phương Thất mỉm cười nói: “Hiện tại thanh kiếm đã vương rất nhiều nước mắt rồi phải không?”
Hắc Sát lạnh lùng đáp: “Đích xác không ít”.
Phương Thất thở dài nói: “Thanh kiếm này nhất định đã giết không ít người, thật không biết có phải tất cả những người bị giết đều không có đủ thời gian để rơi nước mắt hay không?”
Hắc Sát cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, giống như nhìn tình nhân của hắn, lạnh lùng nói: "Không biết”.
Phương Thất hỏi: “Ngươi tới giết ta phải không?”
Hắc Sát nhìn chằm chằm vào Phương Thất nói: "Ngươi đoán không sai”.
Phương Thất mỉm cười nói: "Vậy sao không ra tay?"
Hắc Sát lạnh lùng đáp: "Ta không vội”.
Phương Thất khẽ thở dài nói: "Ngươi dám chắc có thể giết được ta?"
Hắc Sát lại cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, lạnh lùng đáp: “Lệ Ngân Kiếm xuất ra, chưa có ai có thể giữ được tính mạng”.
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Không có ngoại lệ sao?"
Hắc Sát cười lạnh nói: "Ít nhất là ngươi trốn không thoát”.
Phương Thất mỉm cười hỏi tiếp: "Vậy tại sao còn chưa ra tay?”
Hắc Sát lạnh lùng cười, nói: "Ta không vội tại sao ngươi vội thế?"
Phương Thất khẽ thở dài nói: "Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi”.
Hắc Sát gật đầu đáp: “Ta biết”.
Phương Thất ngạc nhiên hỏi: "Ngươi biết gì?"
Hắc Sát lạnh lùng nói: "Không sai, Phương Đại Phú là ta giết”.
Phương Thất gật đầu nói: "Xem như ngươi cũng là một hảo hán, tại sao lại giết họ?"
Hắc Sát lạnh lùng đáp: "Ta không phải là hảo hán gì đâu, ta chỉ là một sát thủ thôi. Nếu ta đã ra tay thì nhất định phải có lý do”.
Phương Thất gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy là người nào muốn giết họ?"
Hắc Sát không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay. Lệ Ngân Kiếm dưới ánh trăng phát ra hàn quang lạnh người.
Phương Thất đột nhiên hở dài, nói tiếp: "Ta cảm thấy rất kỳ lạ, nếu ngươi đã muốn giết tất cả nhà Phương Đại Phú thì tại sao lại bắt đi hai người con của họ?"
Hắc Sát lạnh lùng đáp: “Ngươi sai rồi, ta đến để giết người chớ không phải bắt người”.
Phương Thất lại mỉm cười, hỏi: "Nếu như ngươi nói thì hai người con của họ đã chạy thoát?"
Hắc Sát không trả lời. Yên lặng có đôi khi cũng là một dạng trả lời.
Phương Thất lại hỏi tiếp: "Lệ Ngân Kiếm có thật sự nhanh và sắc bén không?”
Hắc Sát đột nhiên nở nụ cười, lạnh lùng đáp: "Không sai, ta cam đoan ngươi sẽ không cảm thấy đau đớn đâu, nếu muốn biết thì hãy đến thử đi”.
Phương Thất mỉm cười nói: "Bởi vì ta cũng không vội, cho nên ngươi muốn giết ta thì hãy đến đây đi”.
Bất luận là kiếm có sắc bén hay cùn cỡ nào đi nữa và kiếm có nhanh hay không thì phải nhìn thanh kiếm nằm trong tay ai. Nhân tố quyết định một thanh kiếm nhanh hay chậm là con người, chứ không phải kiếm.
Cho dù là một chiếc lá, nếu ở trong tay cao thủ thì cũng có khả năng giết người.
Lệ Ngân Kiếm là danh kiếm, thanh kiếm này rất sắc bén. Nếu kiếm nằm trong tay Hắc Sát thì nó sẽ nhanh.
Nghe đồn Hắc Sát ra tay giết người, cho tới bây giờ chưa từng thất bại.
Hắc Sát ngẩng đầu nhìn Phương Thất giống như đang nhìn thấy một sự việc kỳ quái, rồi khẽ thở dài nói: "Ngươi thật sự là một người rất kỳ quái!", lúc nói xong những lời này, cả người Hắc Sát đã bay lên.
Phương Thất vẫn bất động đứng tại chỗ nhưng tay trái đã nắm chặt đao.
Hắc Sát trông giống như một con dơi lớn màu đen, bay từ khoảng không tới, tay phải cầm Lệ Ngân Kiếm, mũi kiếm hướng thẳng tới Phương Thất.
Phương Thất đột nhiên cảm giác được một cổ sát khí nồng đậm phóng đến.
Thần binh lợi khí, giết người quá nhiều, tự bản thân nó sẽ có sát khí. Người giết người quá nhiều, trên người cũng sẽ có sát khí tỏa ra. Mặc dù sát khí không nhìn thấy được nhưng lại có thể cảm giác được nó.
Cả thân người của Hắc Sát đang ở trên không trung, vừa rồi thoạt nhìn khoảng cách còn khoảng hơn hai trượng, nhưng đột nhiên đã tới trước mắt, mũi kiếm chỉ còn cách Phương Thất chưa tới ba thước.
Toàn thân Phương Thất bị bao phủ trong màn kiếm quang.
Bất luận là Phương Thất có tránh né chỗ nào đi nữa thì kiếm cũng sẽ dí tới, bất luận có làm gì thì kiếm vẫn không tha.
Nhưng hiện tại, thanh kiếm chỉ ở trước mắt, chầm chậm đâm tới, dường như chẳng có gì biến hóa.
Nhìn như một chiêu đơn giản chả có gì biến hóa nhưng ẩn phía sau nó là sự biến hóa vô cùng vô tận.
Phương Thất hít sâu một hơi, khẽ lùi một bước. Tay phải rút đao, giơ đao lên.
Ánh đao lóe sáng, dường như cũng làm cho sao trời lóe sáng theo, ánh đao dưới ánh trăng nhanh như tia chớp, thế như chẻ tre, một đao từ trên không bổ xuống.
Một chiêu này không biết Phương Thất đã luyện qua bao nhiêu lần nữa, càng chẳng biết mồ hôi của hắn đã chảy ra bao nhiêu, độ thuần thục giống như đang vuốt ve tình nhân, tự nhiên và dễ dàng.
Hắc Sát đột nhiên cảm thấy đường kiếm của hắn hoàn toàn bị che lấp, giống như rắn bị nắm ở đoạn bảy tấc trên thân, đang ở trên không đột nhiên xoay người nhanh chóng lùi về phía sau. Vầng đao hiện lên, tiếp đó hắn nghe được tiếng đao phong chém vào khớp xương.
Ánh đao chợt lóe, rồi quay lại vỏ.
Hắc Sát chầm chậm ngã xuống, lúc này hắn mới cẩn thận nhìn thoáng qua đao trong tay Phương Thất . Đao đã tra vào vỏ, tựa hồ không có gì kỳ lạ.
Phương Thất lạnh lùng nhìn Hắc Sát nằm trên đất, một đao này từ vai trái chém kéo dài xuống đến bụng, cơ thể Hắc Sát cơ hồ đã bị chém thành hai phần.
Hắc Sát nói: "Ta thật không nghĩ tới… ngươi… ngươi…"
Phương Thất lạnh lùng nói: "Giết người thì cũng bị người giết! Đáng lẽ ngươi phải hiểu rõ”.
Last edited by Vô Tình; 10-06-2010 at 11:57 AM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Bất luận người đi giết người có võ công cao cường cỡ nào đi nữa thì cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết dưới đao kiếm của người khác. Nếu một người giết người quá nhiều hoặc làm ác quá nhiều thì có đôi lúc trong lòng của hắn sẽ mơ hồ có nỗi lo lắng bị người khác giết hoặc làm hại.
Người thường chơi với lửa sẽ rất dễ bị lửa đốt bị thương, người thường dùng đao kiếm cũng sẽ rất dễ dàng bị đao kiếm thương tổn. Chạy trên bờ sông sẽ lưu lại dấu chân, đạo lý này ai ai cũng biết, chỉ tiếc rất nhiều người luôn hy vọng có may mắn.
Thật ra điều này cũng không chỉ là quy luật trên giang hồ, mà ở bất cứ đâu quy luật này cũng xuất hiện cả.
Đao kiếm có thể dùng để giết người cũng có thể dùng để cứu người, giống như “tỳ sương” có thể dùng để chữa bệnh cứu người cũng có thể dùng để hạ độc giết người.
Cho nên đối với người dùng đao kiếm, điều tốt nhất là nên dùng chúng cứu người chứ không phải dùng chúng để giết người, vì khi cứu người khác thì cơ hội thương tổn chính mình sẽ nhỏ hơn.
Hắc Sát đã không còn động đậy.
Phương Thất cúi người xuống cầm Lệ Ngân Kiếm lên, nhìn nó rồi khẽ thở dài một tiếng. Thần binh lợi khí, nếu ở trong tay hiệp khách giang hồ, nó sẽ là bảo kiếm, nếu ở trong lãnh huyết sát thủ thì nó chỉ là một công cụ giết người mà thôi.
Phương Thất thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Sau đó hắn chậm rãi mở cửa phòng, bước vào.
Đêm càng khuya.
Ánh trăng sáng chiếu vào trong viện và cũng chiếu xuyên qua cửa sổ của phòng, từng ngôi sao trên bầu trời đêm chợt lóe sáng, khung cảnh hết sức yên tĩnh và xinh đẹp.
Có một nguời giống như bóng ma đang bất động ngồi trên giường, trong bóng tối thoạt nhìn, nàng rất dịu dàng, giống như một tân nương đang ngồi chờ trượng phu vậy.
Phương Thất khẽ quát: "Là ai?"
Trong bóng tối vang lên một giọng nói rất dịu dàng và dễ nghe: "Là thiếp".
Tim của Phương Thất đột nhiên run rẩy, nếu tim không run rẩy thì cả ngừơi cũng đang run rẩy.
Có một số âm thanh cho dù đã thật lâu không nghe được nhưng đối với âm thanh đã khắc sâu trong lòng thì dù có lâu lắm không nghe cũng sẽ không quên được.
Một người lãng tử phiêu bạc giang hồ thì dường như chuyện gì đến hắn cũng chả quan tâm; một người đã trải qua nhiều khó khăn hiểm trở vẫn còn kiên cường đứng đây; một người chỉ xuất một đao thôi đã lấy đi tính mạng của cao thủ võ lâm Hắc Sát, thì tại sao có thể có bộ dáng run rẩy như thế?
Trong bóng tối lại vang lên âm thanh dịu dàng dễ nghe kia: "Chàng… chàng có khỏe không?”
Phương Thất không trả lời, chán nản ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn, Lệ Ngân Kiếm và Đương Lang đao trong tay rơi xuống đất. Ánh trăng sáng vẫn chiếu vào phòng, Phương Thất ngơ ngác ngồi đó nhìn vào ánh trăng dưới đất.
Trong bóng tối dường như có tiếng khẽ thởi dài vang lên, tiếp đó nói: "Thiếp biết chàng nhất định rất hận thiếp, nhưng… nhưng thiếp… thiếp thật muốn gặp mặt chàng…"
Phương Thất vẫn cúi đầu không nói, nước mắt đột nhiên chảy xuống.
Trong bóng tối, người nọ dừơng như có chút kích động, chầm chậm nói: "Thiếp biết mấy năm nay chàng đã chịu nhiều đau khổ, mọi chuyện đều phải trách thiếp…"
Phương Thất vẫn không lên tiếng, nước mắt đã chảy đầy mặt hắn.
Việc đau khổ nhất trong lòng một người thường không thể nào dùng lời để diễn tả, chỉ có thể giấu kín việc đó trong lòng mà thôi.
Nếu đem việc đó nói cho ngừơi khác nghe có lẽ người ta sẽ chê cười ngươi, thậm chí miệt thị ngươi, chê cười ngươi chịu không nổi một đả kích nho nhỏ như thế. Nhưng có bao nhiêu người có thể hiểu thấu được nỗi lòng mình đây?
Một người nhìn như lãng tử phóng túng hay là người trầm mặc ít nói thì ở sâu trong lòng họ nhất định có chứa một sự việc đau khổ, sự đau khổ này người khác ngàn vạn lần đừng nên hỏi và khơi ra.
Chỉ cần nhìn thấy một tình cảnh hoặc là nhìn thấy một đồ vật nào đó giông giống hay là nghe thấy một câu nói rất bình thường từ miệng người khác sẽ làm cho họ nhớ lại rất nhiều chuyện cũ và trong lòng dâng lên sự đau đớn vô cùng, nếu lúc không có người bên cạnh sẽ lặng lẽ rơi lệ.
Kỳ thật không chỉ có Phương Thất, rất nhiều người vừa mới nhìn vào họ rất vui vẻ nhưng thật sự có phải họ đang cố giả vờ không?
“Hiệp cốt nhu tình”, bốn chữ này đã giải thích: bất luận là anh hùng hảo hán có vẻ ngoài kiên cường thế nào đi nữa thì ở sâu trong lòng hắn nhất định sẽ có một điểm yếu.
Trong bóng tối lại vang lên tiếng khẽ thở dài, sau đó ánh lửa cháy lên, ngừơi ngồi trước giường chầm chậm đứng dậy và đi tới trước bàn, đưa tay thắp sáng ngọn đèn, ánh lửa của ngọn đèn từ từ cháy lên, rọi vào gương mặt của nàng.
Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng, ngừơi trước mắt không tô điểm phấn son, hàng mi cong cong trên gương mặt tóat ra vẻ thanh lệ, mái tóc dài mượt mà, trên thân mặc một bộ đồ trắng tinh, vẻ đẹp ưu nhã như thế đã đủ để cho Hằng Nga trên mặt trăng cũng phải cúi nhìn…
Nàng vẫn không thay đổi, một chút cũng không, vẫn xinh đẹp như vậy.
Đau đớn trong lòng Phương Thất đột nhiên dâng lên không thể kềm chế được.
Cô gái nhìn Phương Thất, mắt cũng đã đầy nước, tiếp đó đột nhiên đi tới sau lưng Phương Thất, rồi dang tay ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói: "Tại sao… tại sao chàng lại trở thành thế này…"
Trong khỏanh khắc, nước mắt của cô gái rơi như mưa mùa hạ.
Hiện tại gương mặt của Phương Thất đen thui, quần áo trên người hắn rách tả tơi, tóc tai bù xù, trông giống như là một ăn mày vậy.
Nước mắt của cô gái đã chảy sang mặt Phương Thất, chảy xuống ngực của Phương Thất.
Phương Thất cố nén nước mắt, chậm rãi lên tiếng: "Nếu nàng đã đi sao còn quay lại?”
Cô gái không nói gì, hai tay vẫn ôm chặt lấy Phương Thất, vẫn khóc.
Phương Thất lại nói: "Mấy năm nay nàng đã đi đâu?”
Cô gái vẫn không lên tiếng, mặt của nàng vẫn áp sát vào mặt Phương Thất, và khóc.
Phương Thất thở dài, nói tiếp: "Ta muốn hỏi nàng, lá thư đó có phải là nàng viết hay không?”
Phương Thất vĩnh viễn không quên được lúc đó, một buổi sáng tại Thần Long Sơn Trang, khi thức giấc trong căn thư phòng ấm áp thì trong phòng đã không còn trông thấy bóng dáng quen thuộc, chỉ nhìn thấy một lá thư rất ngắn với nét chữ thân quen đặt ở trên bàn:
“Tiện thiếp Tuyết Quân xin tạm biệt Phương lang, từ khi gặp mặt, thiếp thân hèn mọn được Phương lang yêu thương, trải qua cuộc sống đầy hạnh phúc năm năm. Tuy nhiên, tiện thiếp thật có nạn không thể dùng lời để tả, bắt buộc phải rời đi trong đau khổ và nước mắt. Phương lang cứ bỏ mặc thiếp và hãy tìm cho mình một người tốt khác, đây là ý nguyện cuối cùng của thiếp… tiện thiếp Trầm Tuyết Quân tái bút”.
Trầm Tuyết Quân dịu dàng nói: "Thiếp biết chàng nhất định đang có rất nhiều điều muốn hỏi thiếp, nhưng… nhưng trước tiên chàng hãy đi tắm rửa rồi mới hỏi có được không?”
Dưới ngọn đèn bập bùng, Phương Thất chầm chậm ngẩng đầu, Trầm Tuyết Quân dịu dàng nhìn hắn, đột nhiên mỉm cười, nói: "Chàng xem chàng kìa, hiện tại thật giống như một tên ăn mày vậy, cho tới bây giờ thiếp chưa từng nghĩ qua chàng sẽ mang bộ dáng này” Phương Thất cúi đầu nhìn chính mình, trầm mặc không nói.
Đêm đã khuya lắm.
Ngoài cửa sổ, trăng sáng như gương.
Bồn tắm bằng gỗ chứa đầy nước nóng, dưới ánh sáng của ngọn đèn bốc lên từng làn khói.
Phương Thất chậm rãi bước vào bồn rồi ngồi xuống, ánh mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt tràn ngập sự bi thương, đau khổ và thê lương, dường như đang nhớ lại chuyện trong quá khứ.
Nhớ lại những chuyện trong quá khứ đã qua có đôi khi thật là một chuyện rất đau khổ, mà quá khứ quá hạnh phúc sau khi mất đi, việc nhớ lại nó sẽ càng đau khổ hơn.
Trầm Tuyết Quân nhẹ nhàng cởi y phục trắng bên ngoài ra, dưới ánh sáng của ngọn đèn hiện ra đôi chân thon dài cùng thân thể kiều mị, tiếp đó giúp Phương Thất lau rửa thân thể.
Nàng lau rửa rất cẩn thận, rất dịu dàng, giống như một người mẹ đang tắm cho con mình vậy, trong mắt lộ ra sự yêu thương vô hạn.
Phương Thất ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, nuớc mặt đột nhiên lại chảy ra.
Bóng tối dày đặc.
Phương Thất lẳng lặng nằm ở trên giường, vừa rồi nước nóng dường như đã tẩy đi hết tất cả mệt nhọc, hiện tại hắn thật sự rất uể oải, mí mắt cơ hồ đã khép lại.
Trầm Tuyết Quân đang dùng vải lau lưng của Phương Thất.
Phương Thất ngơ ngẩn nhìn Trầm Tuyết Quân.
Trầm Tuyết Quân dịu dàng nói: "Chàng yên tâm, thiếp không đi đâu”
Phương Thất chậm rãi tựa đầu vào thành bồn.
Ánh trăng trong suốt chiếu vào trước giường.
Trầm Tuyết Quân nhẹ nhàng cởi bỏ nội y.
Da nàng trắng tinh như tuyết, ngực vun cao, hai chân thon dài, dưới ánh trăng mông lung, vẻ đẹp này thật không thể dùng lời để diễn tả…
Đôi môi đỏ mọng như lửa, vẫn còn đọng nước mắt, hôn vào môi Phương Thất. Phương Thất tựa hồ cảm giác được có một giọt nước mắt chứa đầy vị khổ đau đang chảy vào miệng. Tay hắn dang ra ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Trầm Tuyết Quân.
Đôi môi đỏ mọng của nàng vẫn mang theo nước mắt hôn nhẹ vào môi, gương mặt và ngực của Phương Thất. Đôi tay như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Phương Thất…
Trong bóng tối, tiếng thở gấp cùng với tiếng rên khẽ vang lên…
Trong bầu trời đêm, sao trời tựa như những viên ngọc lấp lánh khoe ánh sáng chói lọi của chúng.
Trời đã sáng choang, ngoài cửa sổ vang lên tiếng hót líu lo của đàn chim trên ngọn cây bạch dương.
Phương Thất dần tỉnh giấc, trải qua một giấc ngủ sâu thật cảm thấy khỏe khoắn.
Trong phòng không có một bóng người, yên tĩnh vô cùng, trên giường có một bộ quần áo mới được xếp chỉnh tề đặt đó, mùi thơm dường như đang tản mát, dưới giường cũng có một đôi giày mới tinh.
Nàng đã đi đâu?
Phương Thất lẳng lặng nằm xuống giường, nước mắt lặng lẽ chảy trên khuôn mặt.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.
Sự an bài của vận mệnh, ai có thể biết được đây?
Last edited by Vô Tình; 10-06-2010 at 11:57 AM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình