Một tia sáng nhàn nhạt phóng ra từ đầu ngọn châm, cùng lúc đôi mắt Doanh Thừa Phong khẽ lóe sáng. Rõ ràng hắn cảm ứng được chân khí của mình đúng là đã có sự tiến bộ nhảy vọt.
Tia sáng trắng bé nhỏ này dù nhìn qua tuy khác trước đây rất nhiều, nó lập lòe liêu xiêu như lúc nào cũng có thể tắt ngóm đi, nhưng trong mắt hắn thì tia sáng này đã hoàn mĩ vô khuyết và cứng rắn vô bì rồi.
Đây chính là chân khí tăng vọt đã mang đến cho hắn chỗ tốt vô cùng lớn. Lúc chân khí gia tăng cũng đồng thời là lúc sự tự tin vào bản thân mình xảy ra biến hóa vô cùng lớn.
Chân khí lưu chuyển, tia sáng trắng kia nhẹ nhàng phủ xuống thanh trường kiếm.
Hắn hết sức chuyên tâm khắc linh văn lên trên thanh kiếm cho nên cũng không chú ý đến thiếu nữ. Trong nháy mắt, nàng đã chớp chớp mắt mấy lần mà cả nét mặt cũng thoáng hiện vẻ kinh sợ.
Tu vi chân khí thật sự của nàng còn cao hơn Doanh Thừa Phong nhiều. Thành tựu trong phương diện linh văn lại càng không phải thứ mèo ba chân như hắn có thể tưởng tượng được.
Nhưng cũng chính vì thế, sau khi thấy biểu hiện của Doanh Thừa Phong nàng mới cảm nhận được thật sâu chuyện gọi là bất khả tư nghị.
* Bất khả tư nghị: không thể tin nổi.
Chân khí tầng một mặc dù có thể kích phát lực lượng của Minh linh châm, nhưng sức mạnh này cung chỉ có hạn. Quan trọng nhất chính là: Ở tầng một thì căn bản không cách nào đảm bảo tính ổn định của luồng lực này.
Mà đối với Tượng sư thì điều quan trọng nhất chính là tính ổn định.
Cho dù nàng được cữu cữu gọi là thiên tài cũng phải đợi đến chân khí tầng bốn mới được cho phép tiếp xúc với linh văn.
*Cữu cữu: cậu ruột.
Dù khi đó, lúc nàng mới kích phát lực lượng của Minh linh châm nhưng trước sau khi muốn điều khiển luồng lực lượng này đã chịu không ít đau khổ.
Cho đến khi chân khí nàng đạt đến tầng bốn đỉnh phong thì mới đạt tới trình độ miễn cưỡng giữ vững Minh linh châm một cách tương đối ổn định.
Nhưng giờ đây nhìn thấy thiếu niên trẻ tuổi trước mắt, trên mặt nàng hiện lên một vẻ chỉ thấy khi gặp quỷ!
Võ sĩ chân khí tầng một!
Nhìn bạch quang trên đoản châm thì đây tuyệt đối là võ sĩ có cấp bậc chân khí tầng một. Nhưng mà, luồng chân khí nhìn qua chẳng ổn định đang tạo thành hào quang khắc lên trường kiếm vậy mà lại vững chãi như Thái Sơn không hề dao động mảy may nào.
Tính ổn định như thế này, đừng nói lúc chân khí nàng ở tầng bốn không sánh được mà cho dù hiện thời, nàng cũng không dám nói mình có thể làm tốt hơn.
Nhưng có điều, chân khí của nàng giờ đây không phải chỉ tầng bốn…
Rất khó tưởng tượng một tiểu tử chỉ có chân khí tầng một lại sở hữu năng lực khống chế kinh khủng đến thế.
Tại thời khắc này, lần đầu tiên nàng đã hoài nghi thật sâu đậm.
Cữu cữu một mực nói rằng mình có thiên phú hiếm thấy để trở thành một Linh sư. Bất kể là quán linh hay khắc linh văn cũng đều như nhau.
Nhưng mà, sau khi thấy được biểu hiện của Doanh Thừa Phong, nàng cũng thầm tự hỏi lòng rất nhiều lần.
Mình có thiên phú khắc linh văn? Thật sự là cữu cữu có quá khoa trương hay không?
“Phào…”
Doanh Thừa Phong thở ra một hơi thật dài. Hắn giơ linh châm lên, cảm thấy hài lòng nên gật đầu một cái.
Có lẽ vì nguyên nhân chân khí gia tăng, cũng có lẽ do nguyên nhân Tinh thần lực của hắn vừa đột phá, cho nên lần số lượng linh văn ở lần khắc này so với trước kia lại nhiều hơn một chút.
Mặc dù lượng linh văn nhiều thêm cũng không hiện rõ ra nhưng dưới sự hỗ trợ và tính toán của Trí Linh, lại làm cho hắn thấy được sự tiến bộ của mình.
Ngẩng đầu, hắn lập tức thấy được một ánh mắt tràn ngập vị cổ quái.
Ánh mắt thế này lại hiện ra trong mắt của một tiểu cô nương, lại làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Hơn nữa còn khiến cho tinh thần của hắn trở nên khẩn trương lên.
“Khục khục!” Doanh Thừa Phong cất tiếng ho khẽ, cẩn cẩn trọng trọng nói: “Ta đã khắc hết sức rồi!”
Thiếu nữ dường như chợt tỉnh mộng bèn thở nhẹ một tiếng, khuôn mặt nhỏ bé lúc này đang đỏ ửng lên.
Nàng mới vừa nhìn hắn khắc xong linh văn, đặc biệt là hào quang bắn ra từ đoản châm nhìn như chập chờn nhưng kì thực lại ổn định như núi. Tia sáng ấy chỉ hơn một tấc nhưng mười phần có thần.
Lúc này, phát hiện ra mình đang thất thố, nàng không khỏi nổi giận trong lòng.
Khẽ hừ một tiếng, nàng nở nụ cười nhạt rồi đoạt lấy thanh kiếm trong tay Doanh Thừa Phong, đồng thời cũng rót chân khí vào trong nó.
Doanh Thừa Phong khẽ biến sắc. Trong một khắc lúc thiếu nữ vừa xuất thủ, hắn theo bản năng muốn né tránh nhưng chẳng biết tại sao mình chỉ có thể nhìn ngọc thủ như vô lực và cũng nhanh như chớp kia thoáng nhấc lên, đã đoạt mất kiếm trong tay mình một cách dễ dàng.
Trong lòng hắn thầm hoảng sợ! Thiếu nữ này đến tột cùng có lai lịch thế nào? Không chỉ trên người có đan dược trân quý như thế mà ngay cả thân thủ cũng mạnh mẽ như vậy.
Chốc lát sau, sắc mặc thiếu nữ mới khôi phục như thường rồi nói: “Hừ… tài nghệ của ngươi vậy mà không kém! Mặc dù trên thân kiếm có những điểm nối nhưng chúng được xử lí vô cùng tốt, cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến hiệu quả của thanh kiếm này!” Tuy miệng nói nhẹ nhàng nhưng trong lòng nàng đã sớm phiên giang đảo hải. Nếu không e ngại da mặt mình quá mỏng, sợ rằng thiếu nữ đã sớm kinh hãi thất thanh kêu liên tục.
Thủ pháp xử lí điểm nối của thiếu niên này không có gì đặc dị. Bởi vậy, có thể thấy được hắn cũng chưa từng học qua quá trình khắc linh văn chân chính. Nhưng điều làm cho nàng cảm thấy không thể tin nổi chính là: Tuy nói trên trường kiếm rõ ràng là có điểm nối nhưng ảnh hưởng của chúng đối với sự vận hành chân khí thực sự là cực kì nhỏ bé, hầu như không đáng kể.
Tình huống này chỉ có thể giải thích bằng một cách duy nhất: đó chính là lúc hắn khắc linh văn thì đã đi vào một cảnh giới khống chế chân khí vô cùng xảo diệu.
Minh linh châm đã kích phát lực lượng rất đều đặn trên vũ khí, cơ hồ không có nửa điểm sai lạc. Cho dù ở tại điểm nối cũng đã hạ sự hao tổn xuống mức độ thấp nhất.
Kĩ xảo và năng lực đến như vậy, nếu nằm trong tay đại sư dương danh thiên hạ ở thời điểm này cũng không làm người ta cảm thấy ly kì. Nhưng một thiếu niên có tu vi tầng một lại chính thức làm được một bước này…
Nếu như không phải nàng tận mắt chứng kiến, hơn nữa còn chú ý đến bạch quang dị thường trên Minh linh châm thì có nghe nói nàng cũng tuyệt đối không hề tin tưởng.
Bởi vì… đây chính là sự vận dụng kĩ xảo và linh lực, dù cho cữu cữu của nàng cũng không thể làm được chuyện này.
Chẳng qua, biểu hiện của đối phương càng xuất chúng thì trong lòng nàng lại càng thêm phần đố kị. Hơn nữa, trước nay luôn cao cao tại thượng thì chuyện này làm nàng cảm thấy mất hết thể diện. Vì thế nên nàng mới tạo ra bộ dạng không thèm quan tâm để che dấu ý nghĩ thực sự đang cuộn sóng trong lòng.
Doanh Thừa Phong hồ nghi nhìn nàng. Chẳng biết tại sao chính hắn cảm thấy biểu hiện của thiếu nữ này có phần cổ quái.
Chẳng qua, với trình độ một chữ không thông của hắn thì không thể biết nhiều chuyện đến vậy. Nếu đối phương đã nói không ảnh hưởng thì nhịp tim đang nhảy loạn của hắn đã hạ xuống còn một nửa.
Hắn than nhẹ một tiếng, lắc đầu tiếc nuối rồi nói: “Đáng tiếc là chân khí của ta chưa đủ! Nếu đầy đủ hơn thì có thể một lần là hoàn thành, cũng sẽ không gây bất kì ảnh hưởng nào cả!”
Sắc mặt thiếu nữ trở nên quái dị hẳn. Nàng chần chừ một lúc mới nói: “Thật ra thì… vẫn có một biện pháp có thể bù đắp vài phần.”
Doanh Thừa Phong sáng mắt rồi hỏi: “Biện pháp gì?”
“Sau khi ngươi hoàn toàn khắc xong linh văn thì có thể điều chỉnh một chút tại các điểm nối.” Thiếu nữ vung tay múa chân nói một phen về các kĩ xảo đặc thù.
Lúc còn chưa rõ thì những kĩ xảo này làm cho người ta ngổn ngang trăm mối không cách nào giải quyết được, nhưng nếu được giảng giải rộng hơn thì lại khiến cho người học có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
San bằng. Điểm đặc sắc nhất của loại kĩ xảo này chính là: dùng hết sức để san phẳng các điểm nối.
Chỉ cần san phẳng tất cả các điểm nối thì chúng sẽ chẳng khác nào chưa từng xuất hiện. Khi khai thông hai điểm nối thì phương hướng sẽ thông thoáng, cho nên không tạo thành bất kì ảnh hưởng nào với toàn thân binh khí.
Chẳng qua chuyện Doanh Thừa Phong vẫn còn chưa hiểu là loại kĩ xảo San bằng này không phải bất luận kẻ nào cũng có thể học được.
Yêu cầu về chân khí của loại kĩ xảo này cũng không cao, nhưng yêu cầu về khả năng khống chế chân khí lại đạt đến một độ hà khắc đến mức biến thái.
Chỉ có một nhóm Tượng sư có danh vọng cực cao mới có thể nắm giữ kĩ xảo này.
Thiếu nữ có thành tựu trên phương diện khắc linh văn thậm chí không dưới Doanh Lợi Đức. Nhưng nàng chỉ nói sơ qua một chút thôi mà cũng không có bất kì sự tính toán nào trên thao tác thực tế cả.
Bởi nàng biết rõ tự bản thân căn bản không bao giờ làm nổi chuyện này.
Sở dĩ nàng nói điều này cho Doanh Thừa Phong biết chỉ vì trong lòng nàng không chấp nhận mình thua hắn. Mặc dù Doanh Thừa Phong có lực khống chế chân khí vô cùng mạnh mẽ nhưng nàng cũng không tin tên thiếu niên trẻ tuổi này có thể thi triển ra kĩ xảo này.
Doanh Thừa Phong yên lặng lắng nghe, ánh mắt hắn từ từ rực sáng mà lòng tràn ngập vui mừng.
Thì ra phương pháp khắc linh văn lại còn có loại kĩ xảo này. Thật sự làm người ta cấp bách một lòng một dạ trở về làm thử ngay.
Dù hắn đã có kinh nghiệm hai kiếp nhưng lúc này vẫn không thể nhìn thấu tâm tư của thiếu nữ này.
Bởi vì hắn không cảm thấy việc khống chế chân khí có bao nhiêu khó khăn cả.
Dưới sự trợ giúp của Trí Linh, sự khống chế chân khí trong tay hắn quả thật đã đạt đến một trình độ không thể nào tưởng tượng.
Trí năng sinh mạng có lẽ không có trí tưởng tượng phong phú như con người nhưng năng lực làm việc của chúng cũng tuyệt đối không thể nào tả nổi.
Chân khí của Doanh Thừa Phong dưới sự hướng dẫn của Trí Linh tuyệt đối là sử dụng hết công năng, không lãng phí nửa phần. Mà trong quá trình này, Doanh Thừa Phong lại không có bất kì cảm giác đuối sức nào cả.
Chính vì hắn thực hiện quá nhẹ nhàng thoải mái, hơn nữa khi quan sát quá trình khắc linh văn của Doanh Lợi Đức là cũng liền một mạch, cho nên cũng không thấy chỗ nào khó khăn. Bởi vậy hắn vẫn cho rằng việc khống chế chân khí của mỗi người luôn dễ dàng như mình, vì thế lại càng không cách nào đoán ra tâm tư phức tạp lúc này của thiếu nữ.
Sau khi cẩn thận lắng nghe, hắn gật mạnh đầu với thiếu nữ tỏ vẻ cảm ơn rồi nói rất thành ý: “Đa tạ tiểu thư chỉ điểm! Ân huệ lần này Doanh Thừa Phong luôn khắc ghi trong lòng!”
Thiếu nữ hơi dỏ mặt, trong lòng hiện lên một ý niệm áy náy.
Những kĩ xảo này nghe thì đơn giản nhưng muốn làm được thì khó khăn trăm bề. Nàng dường như đã thấy được một cảnh tượng nào đó trong tương lai rồi.
Thiếu niên này đang cầm lấy trường kiếm và đoản châm, hết sức khoa tay múa chân nhưng tuy nhiên trước sau vẫn chẳng thành công một lần.
Nàng lắc lắc đầu, xoay người đi rồi nói: “Ta có việc đi trước, lần sau trở lại thăm ngươi.” Dứt lời, eo thon khẽ chuyển liền như bay rời khỏi.
Tâm Doanh Thừa Phong chợt khẩn trương, gọi lớn: “Này, cô tên gì?”
Xa xa, thiếu nữ thoáng do dự rồi thanh âm thánh thót rốt cục cũng một lần nữa vang lên.
“Trầm Ngọc Kỳ!”
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Một luồng nhiệt lưu tuôn ra rồi chạy dọc trong khắp cơ thể. Được Tinh thần lực mạnh mẽ khống chế, chúng từ từ chạy vào trong đan điền.
“Oành…”
Toàn bộ kinh mạch trong cơ thể đột nhiên chấn động mạnh, một luồng chân khí cường đại vọt ngược trở lên, chúng lấy khí thế như chẻ tre xông qua từng kinh mạch. Dưới lực đánh sâu của chúng, các đường kinh mạch dường như càng trở nên thô chắc và chân thật.
Thật ra thì đây chính là sức chịu tải của kinh mạch đang không ngừng cường đại lên trong quá trình tu luyện mà thôi. Chẳng qua cảm giác này tương đối kì diệu làm cho người ta cảm nhận được sự hưởng thụ và thích thú cực độ.
Doanh Thừa Phong mở mắt ra nhìn đôi tay mình. Hắn cảm ứng rất rõ chân khí trong cơ thể đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Đây chính là do sau khi hắn luyện hóa trung phẩm Dưỡng Sinh đan nên một lần nữa cảm lại cảm thấy tổng lượng chân khí đã tăng lên.
Tầng thứ hai Dưỡng Khí công rốt cuộc cũng đại công cáo thành!
Hít vào một hơi dài, trong lòng Doanh Thừa Phong càng dấy lên khát vọng với Dưỡng Sinh đan.
Loại đan dược này thật sự có công hiệu không thể tin nổi. Chỉ là một viên mà thôi, chẳng những tiết kiệm cho hắn một tháng khổ tu mà hơn nữa, dược hiệu còn sót lại trong người vẫn có thể giúp hắn thận lợi xông phá bình cảnh, tấn chức thành công tầng thứ hai.
Trong tâm hắn chợt hiện lên một ý niệm: nếu mình được phục dụng đẩy đủ đan dược thì tốc độ tu luyện sẽ đạt đến mức độ nào nữa đây?
Khi ý nghĩ này xuất hiện, trong tim hắn dường như có hàng vạn con kiến đăng cắn xé làm hắn ngứa ngáy không thôi nên không thể nào không tìm cách thỏa mãn.
Ngẩng đầu liếc về hướng cánh rừng thấp, nhưng thực tế lại làm cho hắn thất vọng: thiếu nữ tên Trầm Ngọc Kỳ ấy vẫn thủy chung không hề xuất hiện.
Đã ba ngày kể từ khi nàng rời khỏi, Doanh Thừa Phong vẫn luôn mong ngày gặp lại. Nhưng nguyện vọng của hắn vẫn chẳng hề được đáp ứng. Thiếu nữ giống như tinh linh xinh đẹp kia vẫn không xuất hiện trước mặt hắn dù chỉ một lần.
Cúi đầu quan sát thanh kiếm bên cạnh, hắn buồn bã khẽ thở dài một hơi.
Tối qua hắn đã hoàn thành việc khắc linh văn trên thanh trường kiếm này. Vốn muốn biễu diễn trước mặt thiếu nữ một phen nhưng hiện giờ xem ra khả năng thực hiện nguyện vọng này đã không lớn nữa.
Hắn than nhẹ rồi ngây ngốc cầm thanh trường kiếm và đoản châm lên, trong đầu đang nhớ lại kĩ xảo “San bằng” điểm nối thêm một lần nữa.
Mặc dù không có người làm mẫu nhưng Trí Linh quả thực là một tồn tại nghịch thiên.
Một khi biết được phương pháp là nó có thể mô phỏng thực hiện thử trong đầu Doanh Thừa Phong. Ba ngày đã đủ cho Trí Linh làm chuyện này trên vạn lần.
Chân khí dọc theo kinh mạch rót vào đoản châm và bạch quang dài hơn tấc tự hồ cũng ngưng thực hơn vài phần khiến Doanh Thừa Phong thầm đắc ý. Chân khí tầng thứ hai quả nhiên không phải tầng một có thể so sánh được.
Chẳng qua, đối với Tượng sư chân chính mà nói: chân khí cũng không phải cần chia ra tầng một và tầng hai.
Bởi vì có sự hỗ trợ của Trí Linh nên hắn mới có thể khống chế chân khí đến trình độ biến thái như thế này. Kẻ ở cảnh giới chân khí tầng một mà đã sử dụng Minh linh châm thành thạo thì từ trước xưa đến nay tuyệt đối có thể đếm trên đầu ngón tay.
Điểm bạch quang nho nhỏ vừa tiếp xúc với thành trường kiếm, hơn nữa còn mài qua dũa lại các điểm nối.
Trong quá trình này, bạch quang vẫn duy trì một trạng thái cực kì ổn định. Dưới sự gọt giũa của nó, những chướng ngại vật tại điểm nối càng ngày ngày nhỏ đi, cuối cùng hầu như đã không còn đáng kể nữa.
Doanh Thừa Phong dùng chân khí cảm ứng qua thanh kiếm một lượt, trên môi hắn nở ra một nụ cười thỏa mãn.
Tuy các chướng ngại vật trên điểm nối hiện giờ không có sự khác biệt rõ ràng so với trước kia, nhưng lúc này đã có chút chênh lệch khá cao.
Hiện thời, những điểm nối vẫn tồn tại trên thân kiếm như cũ nhưng khi vận chuyển chân khí rốt cuộc đã cảm thụ được nó không còn trì trệ là bao nữa.
Kì thật Doanh Thừa Phong cũng biết các điểm nối vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều. Nhưng những ảnh hưởng nho nhỏ này đã được giàm đến độ thấp nhất, thậm chí có thể coi như không đáng kể.
Buông đoản châm xuống, hắn nghỉ ngơi trong chốc lát để chân khí trong người khôi phục tự nhiên, ngay sau đó lại khởi công lần nữa.
Lúc mặt trời đã ngả về Tây, rốt cuộc hắn cũng đặt trường kiếm và đoản châm xuống. Cả mười điểm tạm dừng đã được hắn “San bằng” còn năm.
Xong xuôi, hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên trong khóe mắt đã bắt được một bóng hình quen thuộc.
“Trầm tiểu thư, là cô sao?” Hắn mừng rỡ kêu lên.
“Hừ, không phải ta thì là ai? Chẳng lẽ ngươi còn hẹn người khác nơi này?”
Trầm Ngọc Kỳ cười mị mị đi ra từ một bụi rậm. Nàng mặc một bộ áo liền váy màu vàng nhạt, trên mép váy thêu những đóa hoa hồng nho nhỏ khiến vóc người xinh xắn càng thêm bừng sáng đến động lòng.
Doanh Thừa Phong cười hắc hắc. Trước khi Trầm Ngọc Kỳ xuất hiện hắn đã tương đối mong chờ, nhưng ở thời khắc nàng đến đây thì hắn chợt lúng túng chẳng biết phải làm gì.
Lòng hắn thầm nhủ: Làm sao vậy? Chẳng lẽ bởi tính tình chủ nhân thân thể này ảnh hưởng mà ngay cả thủ đoạn tán gái đều quên cha nó mất rồi à?
Trầm Ngọc Kỳ nhìn bộ dạng thật thà đến luống cuống chân tay của Doanh Thừa Phong, chẳng biết vì sao trong lòng nàng chợt dịu xuống. Nàng khẽ vân vê khóe miệng rồi nói: “Được rồi, hôm nay ta đến để xem một chút. Ngươi khắc linh văn sao rồi?”
Sau khi nói xong câu này, gương mặt nàng chợt thoáng ửng hồng rồi thầm nghĩ trong lòng: “Hắn ta là ai? Chẳng qua là một Võ sĩ bé nhỏ với tu vi tầng một mà thôi! Muốn tới là tới, muốn đi là đi! Mình cần gì phải giải thích với hắn cơ chứ?”
Doanh Thừa Phong nghe xong liền sáng mắt như đèn pha. Hắn như vị chiến tướng dâng lên kiếm báu rồi nói: “Ta khắc xong rồi, mời cô xem một chút.”
Trầm Ngọc Kỳ nhận lấy trường kiếm rồi rót chân khí vào trong để cảm thụ được sự thay đổi của linh văn. Điều làm cho nàng chợt kinh hãi chính là những linh văn này được phân bố đan xen ngang dọc thanh kiếm rất hợp lí, lại không ảnh hưởng gì đến phẩm chất của binh khí này. Nếu như ngày trước không tận mắt thấy hắn động thủ thì nàng không thể tin nổi những linh văn này được khắc từ tay Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong nói rất chân thật: “Kĩ xảo cô dạy quả nhiên dùng rất tốt!”
“Phương pháp ta dạy?” Trầm Ngọc Kỳ thảng thốt một hồi. Vẻ mặt nàng trở nên cổ quái hẳn, thậm chí còn mang nét giận dữ mơ hồ.
Nàng chỉ dạy cho Doanh Thừa Phong một kĩ xảo duy nhất, đó chính là phương pháp san bằng các điểm nối.
Chẳng qua, ngay cả bản thân nàng cũng không thể thực hiện phương pháp quái quỷ này.
Trong nháy mắt, đại não của nàng đã to như cái đấu và xẹt qua vô số ý niệm. Nhất định gã Doanh Thừa Phong này sau khi khắc toàn bộ linh văn đã thử dùng phương pháp San bằng để mài dũa những điểm nối kia rồi, nhưng gã lại chưa từng thành công.
Có lẽ, gã cũng từng thỉnh giáo sư trưởng trong nhà. Biết được biện pháp này bản thân hắn không đủ khả năng thực hiện nên giờ lên tiếng giễu cợt mình hay sao?!
“Hừ!” Nàng “tàn bạo” liếc xéo Doanh Thừa Phong nhưng chẳng qua cũng hơi chột dạ, ánh mắt lấp lóe vô chừng.
Doanh Thừa Phong bỗng nhiên thấy tiểu cô nương này đột nhiên lại như nhím xù lông, vẻ mặt tràn ngập sự khó hiểu.
Cả hai đều trợn đôi mắt nhỏ nhìn nhau, chỉ trong chốc lát thì đều đồng thời mở miệng.
“Thật xin lỗi!”
“Thật xin lỗi!”
Cũng thế, cả hai lập tức đồng thời im lặng dùng vẻ mặt cổ quái nhìn đối phương rồi cũng đồng loạt mở miệng cười vang.
Tiếng cười này của bọn họ tức thì đã giải quyết bầu không khí lúng túng hiện tại, cũng làm tấm lòng đôi trẻ cởi mở và trong sáng hơn.
Doanh Thừa Phong cười nói: “Trầm tiểu thư, ta không nên dùng kĩ xảo này khi cô chưa cho phép, thật xin lỗi! Chẳng qua…” Hắn ngừng một thoáng rồi nói lời như tự đáy lòng: “Kĩ xảo này thật rất lợi hại, ta đã san phẳng năm điểm nối rồi!”
Vốn Trầm Ngọc Kỳ đang nở nụ cười duyên như hoa nở, nhưng sau khi nghe được câu này thì nhất thời cứng đờ. Nàng giống như bị trúng Định thân thuật, trợn to đôi mắt đẹp nhìn đối phương với vẻ không thể tin nổi.
“Ngươi… nói gì? Thanh âm nàng thoáng run rẩy: “Ngươi đã san phẳng năm điểm nối rồi?”
“Đúng vậy mà! Chính là năm điểm này đây!” Doanh Thừa Phong giơ tay chỉ vào năm điểm bằng phẳng trên thân kiếm.
Trầm Ngọc Kỳ lập tức phóng chân khí cẩn thận cảm ứng.
Mặc dù chân khí nàng mạnh hơn Doanh Thừa Phong rất xa nhưng dù sao vẫn còn trẻ nên kém phần kinh nghiệm.
Lúc nãy khi vừa kiểm tra linh văn, nàng vẫn không phát hiện ra năm điểm nối đã bị san bằng mà chỉ thấy được năm điểm hắn chưa làm trong quá khứ.
Đó không phải là nàng sơ ý khinh thường hắn nhưng chuyện này có liên quan đến kinh nghiệm.
Trước đó, nàng dù biết kĩ xảo này nhưng đáng tiếc nhất chính là bản thân nàng cũng chưa từng thấy qua ai sử dụng nó để tạo nên thành phẩm bao giờ, cho nên số điểm nối có giảm hơn lúc trước nàng cũng không hề biết.
Chẳng qua, sau khi được Doanh Thừa Phong nhắc nhở, nàng lập tức phát hiện ra những đường linh văn này có phần khác trước.
Khống chế chân khí càn quét qua một lần, trong nội tâm nàng chợt rúng động trùng trùng mà không có bút mực nào có thể tả trong muôn một.
Nơi này quả nhiên đã từng có điểm nối nhưng hôm nay đã được mài dũa phẳng lì. Mặc cho chân khí nàng xuôi ngược cũng không cảm thấy có phần nào trì trệ.
Đây…!!!
Làm sao có thể?
Hồi lâu sau, nàng mới ngẩng đầu nhìn đăm đăm khuôn mặt non nớt đang trẩn trương phía trước. Ánh mắt nàng hiện giờ không giống như đang nhìn một người mà giống như một con quái thú thời viễn cổ hồng hoang.
Doanh Thừa Phong hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng hắn chợt cảm thấy một cơn buốt giá không tên.
“Trầm tiểu thư, cô không sao chứ?” Hắn cẩn thận hỏi dò.
Trầm Ngọc Kỳ siết chặt tay thành nắm đấm. Một lúc sau, nàng mới thanh tĩnh lại và hỏi: “Đây là ngươi làm?”
“Đúng vậy!”
“Tốt, ngươi tiếp tục san phẳng năm điểm nối còn lại cho xong! Ngày mai ta lại đến thăm ngươi!”
Vừa dứt lời nàng như én liệng phóng thẳng vào trong khu rừng thấp.
Doanh Thừa Phong giơ tay ra nhưng không thốt nổi nên lời.
Lúc này, hắn đã phát hiện ra có điều không đúng. Vẻ mặt Trầm Ngọc Kỳ quả thật quá quái dị.
Trong lòng hắn thoạt hoài nghi: môn kĩ xảo này mình làm có sai sót gì hay không đây?
Chỉ nghĩ chốc lát, hắn lắc đầu. Bất kể kĩ xảo này đúng hay sai, chỉ cần nó có tác dụng thực thụ thì như vậy đủ rồi!
Hắn dõi mắt nhìn về hướng cô bé rời đi.
Ngày mai…
Thật khiến người mong đợi đây!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trong rừng, một bóng dáng tuyệt vời đang phóng vội như bay. Động tác nàng linh xảo mà biến hóa. Bất luận dù trên con đường gập ghềnh hay đối diện với những gốc cổ thụ thì cũng không hề làm cho tốc độ nàng giảm đi chút nào.
Chẳng qua trên mặt nàng hiện thời đang không thể che dấu được sự tức giận lẫn bất bình.
Loại quái thai như tên thiếu niên kia đã tạo thành đả kích khá lớn cho nàng. Trước nay vẫn được xem như thiên kiêu chi tử, nhưng đây là lần đầu tiên nàng lại bị hắn dùng cách này đánh bại. Điều đó khiến nàng tức thời khó lòng chấp nhận.
Đột nhiên, nàng dừng bước dẫm mạnh chân xuống đất, gắt giọng: “hừ, ta không tin mình sẽ không bằng ngươi!”
Trong lòng nàng cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực, thần quang trong mắt trở nên kiên định.
Thân hình chợt lóe, nàng một lần nữa tăng tốc chạy băng băng, tốc độ vậy mà còn nhanh hơn trước một bậc.
Sau nửa canh giờ, nàng đã đi vào một thôn trang u tĩnh, hơn nữa còn đi thẳng vào một biệt viện lớn nhất trong thôn này.
Theo một tràng âm vang leng keng, nàng đi tới phòng kho lấy ra hơn mười thanh binh khí đã được rèn xong.
Những binh khí này muôn hình vạn trạng, đủ mọi chủng loại. Chẳng qua chúng đều có một đặc điểm chung là: phẩm chất tương đối khá, thanh nào cũng không thua thanh kiếm của Doanh Thừa Phong chút nào.
Nàng tiện tay cầm lên một thanh trường kiếm. Cổ tay vừa động thì đã có thêm một cây đoản châm.
Minh linh châm!
Bất quá thì cây châm trong tay nàng rõ ràng có chút bất đồng với Doanh Thừa Phong. Nó tỏa ra một tia sáng vàng nhàn nhạt, tựa như có thêm vài phần trân quý như ở đẳng cấp khác hẳn.
Tiện tay vung lên, trong tích tắc đoản châm đã tiếp xúc với trường kiếm trong một luồng sáng trắng hào quang sáng trắng chừng một tấc bùng lên rực rỡ. Chẳng qua chính giữa luồng hào quang này còn mang theo một tia vàng nhạt bóng bẩy.
Động tác của nàng liền mạch như nước chảy. Sau một thời gian ngắn chừng nén nhang, khi nàng buông tay thì cũng là lúc linh văn trên thành trường kiếm cũng hoàn thành thuận lợi.
Nếu để Doanh Thừa Phong hay cả Doanh Lợi Đức thấy được chuyện này thì nhất định sẽ kinh ngạc đến lọt tròng mắt mất.
Thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng và vô cùng linh lợi này vậy mà có tạo nghệ trong phương diện linh văn đến bực này. Ngay cả bản thân Doanh Lợi Đức cũng chưa dám chắc theo kịp.
Hơn thế nữa, muốn hoàn thành đồ án linh văn như thế này thì bản thân phải có thực lực tương đối mạnh mẽ.
Tuổi tác như thế lại có thực lực đáng sợ như thế, cũng không biết nàng làm cách nào để luyện ra nữa.
Tuy nhiên lúc Trầm Ngọc Kỳ thu đoản châm về thì trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại hiện lên vẻ ảo não. Lắc đầu, nàng lại cầm lên một thanh binh khí khác, sau một thoáng đã khắc linh văn lên trên.
Lần này, dù động tác của nhẹ vẫn nhẹ nhàng và có lực nhưng lại không muốn hoàn thành trong một lần, mà cố ý khống chế tốc độ ngừng lại giữa quá trình để tạo điểm nối.
Chỉ chốc lát sau, nàng lại giơ Minh linh châm lên tiếp tục bắt đầu tại điểm nối ấy.
Những người từng điều khiển Minh linh châm đều có cùng kinh nghiệm, nên việc tạo điểm nối đối với nàng không chút khó khăn. Chẳng qua đã lâu, nàng lại chưa từng hoàn thành đồ án linh văn kiểu này nên chất lượng và sự sai biệt ở các điểm nối trên linh văn không nghĩ cũng đã biết.
Sau khi cố ý tạo điểm nối, linh văn trên binh khí hiện liền ra vẻ cực kỳ khó coi, xa xa không thể so sánh với linh văn trên trường kiếm của Doanh Thừa Phong một mảy.
Đôi mày xinh đẹp tuyệt trần khẽ chau, nàng bất đắc dĩ nhìn thanh binh khí mà lòng thầm nhủ: cái tên tiểu quái vật kia đến tột cùng sao làm được như thế hở trời?
Lại lắc đầu, nàng thu liễm tâm thần, tinh thần toàn thân tức thời đã tập trung hơn hẳn.
Đoản châm lần nữa bắn ra hào quang hơn một tấc. Nàng cẩn thận trăm bề khống chế tia sáng này tiếp cận một điểm dừng trên binh khí.
Dựa theo nhưng kĩ xảo bản thân được truyền thụ, tia hào quang hơn tấc này cứ chuyển động qua lại giữa hai đầu điểm nối.
Song chỉ sau một hồi, tia hào quang kia khẽ run lên rồi sau đó cứ thò ra thụt vào rất vô chừng, để lại giữa hai điểm nối một vết hỏng khá lớn.
Trầm Ngọc Kỳ cứ thế sững sờ nhìn vết hỏng này mà trong lòng muôn vàn khổ sở.
Mặc dù nàng đã sớm biết chính mình không thể làm được chuyện này nhưng trước khi nếm mùi thất bại thì nàng vẫn không từ bỏ ý định.
Không ngừng miết miết đôi môi, nàng lại kích phát tia hào quang hơn tấc ấy định san phẳng một điểm nối khác.
Run rẩy, thất bại! Tiếp tục, run rẩy, thất bại! Tiếp tục…
Cứ lặp đi lặp lại không biết bao lâu, Trầm Ngọc Kỳ đột ngột ngừng lại. Bởi nàng đã phát hiện chân khí vốn hùng hậu của mình vậy mà chỉ còn chẳng bao nhiêu.
Nàng sửng sốt hồi lâu rồi nhìn hai phế phẩm lăn lóc trên mặt đất, trong lòng lại đau khổ một hồi mà muốn gào khóc ầm lên.
Cữu cữu đã từng nói, trong thế hệ đồng lứa thì thiên phú của nàng tuyệt đối là số một. Ngay cả trong đại tộc hào môn của cha nàng, chỉ e rằng không một ai ở tuổi này có được thành tựu hiện tại như nàng vậy.
Cho đến giờ, thực lực chân chính của nàng chưa hề bị tiết lộ nhưng trong nội tâm cao ngạo của mình, nàng vẫn tự thầm đắc ý và không bao giờ đặt các thanh niên đồng trang lứa trong mắt.
Nhưng biến cố hôm nay đã khiến nàng hiểu được một đạo lí.
Thiên ngoại hữu thiên – Nhân ngoại hữu nhân!
“Ngọc Kỳ, con đang làm gì thế?” Một trung niên hán tử chầm chậm bước vào kho binh khí. Ông nhìn đủ loại vũ khí đang nằm tán loạn rồi khẽ cau mày hỏi.
Trầm Ngọc Kỳ vội vàng đứng dậy và đáp: “Cữu cữu, con chỉ đang chơi một chút mà!”
Chẳng biết vì sao nàng cũng không kể chuyện của Doanh Thừa Phong cho cữu cữu biết. Có lẽ đây là do nàng không muốn làm cho người biết phụ cận nơi đây còn có một thanh niên cùng tuổi biến thái đến mức như vậy chăng? Điều này cũng đã tố cáo nội tâm đang “tự kỉ” của mình.
Trung niên nam tử chính là chủ nhân trang viện này: Trương Minh Vân, đồng thời cũng là một vị đại sư nổi tiếng xa gần.
Cúi người đưa tay nhặt một thanh binh khí trên mặt đất, ông nhẹ đưa chân khí quét qua mà không khỏi nhíu mày.
Trầm Ngọc Kỳ thè chiếc lưỡi hồng hồng rồi nhõng nhẽo: “Cữu cữu, cháu chỉ muốn thử những kĩ xảo người đã dạy thôi mà!”
Trương Minh Vân lắc đầu bất đắc dĩ rồi nói: “Ngọc Kỳ, ta đã nói với con nhiều lần rồi! Trụ cột… chỉ có trụ cột mới là trọng yếu nhất! Hiện giờ con chỉ là một Linh sĩ mà thôi, khoảng cách đến trình độ có thể dùng kĩ xảo Mạt bình* còn quá xa. Hiện giờ muốn học kĩ xảo này chẳng nhưng không giúp ích cho con mà ngược lại, có thể làm con bị quá vội mà sinh hỏng việc!”
*Mạt bình: San bằng – từ đây về sau sẽ để tên các kĩ xảo, chiêu thức và items theo Hán Việt.
Nụ cười của Trầm Ngọc Kỳ chợt tắt. Nàng cúi đầu nhẹ nhàng “Vâng!” một tiếng.
Trương Minh Vân trầm giọng nói: “Hôm nay con chơi vậy mệt rồi, trở về nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Sau này phải luyện tập kiến thức cơ bản nhiều hơn, không nên theo đuổi những chuyện cao xa không thể nữa!” Ông dừng một lúc rồi bổ sung: “Nhớ kĩ, không có nền tảng thì dù là lầu các cao đẹp cỡ nào cũng chỉ là vật hư ảo!”
“Vâng ạ!” Trầm Ngọc Kỳ gật đầu tiếp thu, nhưng sau khi thoáng do dự thì vẫn không nén được mà hỏi: “Cữu cữu, người nói lúc chân khí tầng một thì có ai khắc linh văn được không?”
“Chân khí tầng một?” Trương Minh Vân chợt buồn cười nhưng vẫn đáp: “Đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng! Khà khà… kẻ có chân khí tầng một giống như đứa trẻ lên ba cầm cây búa lớn… Làm sao mà khắc linh văn đây?!”
Trầm Ngọc Kỳ chớp chớp đôi mắt to đẹp rồi hỏi tiếp: “Nói như vậy, chân khí tầng một cũng không thể nắm giữ kĩ xảo Mạt bình linh văn ạ?”
“Nói nhảm!” Trương Minh Vân tức giận cành hông: “Chân khí tầng một ngay cả linh văn còn không thể khắc thì làm sao có thể nắm giữ kĩ xảo như thế! Ngọc Kỳ, mấy ngày nay con cứ thần thần bí bí, cuối cùng là đang làm chuyện gì đó?”
“A… không có!” Trầm Ngọc Kỳ vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Trương Minh Vân cũng không hề nghi ngờ gì mà nói: “Ngày mai cữu cữu muốn tới Tam Hạp thôn một lần, con muốn đi cùng không?”
“Tam Hạp thôn?” Trong mắt Trầm Ngọc Kỳ thoáng hiện vẻ kì quái nhưng vẫn hỏi: “Người muốn đến đó làm gì?”
“Doanh Lợi Đức của Tam Hạp thôn là một Tượng sư có tiền đồ! Gần đây đã rèn được một thanh kiếm tốt, hơn nữa còn khắc thành linh văn nên muốn mời ta giám định qua. Nếu có thể thì… quán linh cho thanh kiếm này.” Trương Minh Vân thuận miệng giải thích.
Trầm Ngọc Kỳ chậm rãi gật đầu. Nàng xoay người rời kho vũ khí rồi đi về phòng mình.
Chẳng qua, trong miệng nàng bỗng thấp giọng thì thầm: “Doanh Lợi Đức, Doanh Thừa Phong? Bọn họ có quan hệ thế nào đây?”
Trưa ngày hôm sau, Doanh Thừa Phong đốt một đống lửa bên cạnh dòng suối nhỏ…
Tối hôm qua hắn đã thức cả đêm để hoàn tất việc san phẳng năm điểm nối còn lại. Sáng sớm, khi chuẩn bị đầy đủ hắn lại đến nơi này chuẩn bị chờ giai nhân tới.
Không biết có phải vì nguyên do chủ nhân cũ của thân thể này thường xuyên quấy rối hay không, lúc này hắn đã tương đối mong chờ gặp lại thiếu nữ xinh đẹp kia một lần nữa.
Phía xa, một bóng hình hắn chờ mong đã lâu rốt cục cũng xuất hiện.
Doanh Thừa Phong chợt muốn nhảy dựng lên. Hắn cũng không nghênh đón nàng mà vung chân quét sạch đống lửa trước mặt.
“Ngươi đang làm gì đó?” Trầm Ngọc Kỳ như chậm nhưng rất nhanh chóng đến trước mặt hắn, hỏi với vẻ buồn bã ỉu xìu.
Nhìn nàng mấy lần, Doanh Thừa Phong mới hỏi đầy kinh ngạc: “Trầm tiểu thư, khí sắc của cô hôm nay không tốt lắm a?”
Trầm Ngọc Kỳ khẽ cắn môi. Những lời này làm nàng giận không ít.
Hôm qua nàng đã nếm mùi do bí pháp Mạt bình mang lại, chẳng những chân khí tiêu hao không còn mà ngay cả tinh thần cũng mỏi mệt dị thường. Không chỉ như thế, bởi vì luyện tập kĩ xảo vượt cấp mà trái lại còn rước lấy một bài học của cữu cữu, trong lòng tự nhiên là tức giận bất bình.
Hơn nữa, cữu cữu còn nói rằng trên thế giới này không có kẻ nào ở chân khí tầng một mà có thể khắc linh văn thành công, càng không thể nào sử dụng kĩ xảo Mạt bình cả.
Nhưng mà, tên đáng ghét trước mắt nàng vậy mà đã hoàn thành rực rỡ.
Trước mặt gã biến thái này, thậm chí nàng lại có cảm giác không biết ứng xử thế nào cho hợp.
Mà điều làm nàng phải bi phẫn đến nổi giận chính là: tên này không hề hiểu biết quái gì, trái lại còn vừa gặp đã nói cái gì khí sắc không tốt như hỏi đểu ấy!
Liếc hắn một cái sắc như dao cau, Trầm Ngọc Kỳ nói: “Khí sắc ta không tốt thì mắc mớ gì đến ngươi?”
Doanh Thừa Phong sững người, chớp chớp mắt vài cái mà lòng thầm nghĩ: “Tiểu cô nương này làm sao mà tự nhiên giận đùng đùng thế chứ? Chẳng lẽ đây chính là những ngày ấy trong tháng chăng?”
Cười hắc hắc, hắn lập tức chuyển đề tài: “Trầm tiểu thư, chính vì muốn đa tạ công lao chỉ dạy của cô, ta đã làm một thứ tốt rồi đây!”
“Thứ gì?” Trầm Ngọc Kỳ hậm hực hỏi.
Thật ra nàng biết mình không nên dùng thái độ thế này để đối xử với người ta. Nhưng chẳng qua khi đối diện với Doanh Thừa Phong thì thủy chung nàng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
Doanh Thừa Phong rút trường kiếm ra đào đào xuống đất rồi chọn ra một con gà ăn mày được bọc lá sen.
Mở chiếc lá ra, một mùi hương đậm đà tức thì đã bốc lên rồi ngay sau đó đã tràn ngập khắp không gian.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
“Oa… thơm quá! Đây là vật gì?” Cánh mũi như hai nụ quỳnh của Trầm Ngọc Kỳ khẽ phập phồng, kinh ngạc hỏi.
“Hắc hắc… đây là gà ăn mày, đặc sản nơi đây của chúng ta!” Doanh Thừa Phong dương dương nói.
Trung Quốc cổ đại đất rộng của nhiều. Văn hóa “ăn - mặc - ở - đi lại” đều có nguồn gốc lâu đời và được truyền lưu hoàn hảo, mà về phương diện ẩm thực lại càng danh dương thiên hạ. Tuy tay nghề của hắn không cao lắm, nhưng lúc này dùng để đối phó một tiểu cô nương vẫn là dư dả.
Trầm Ngọc Kỳ ngờ vực chớp chớp mắt: “Phụ cận nơi này của chúng ta có đặc sản như vậy sao?”
Doanh Thừa Phong liền giật mình, vội vàng nói: “Trước nay không có, sau này thì có!”
“Tại sao?”
“Bởi vì có ta ở đây!” Doanh Thừa Phong ưỡn ngực ngạo nghễ: “Món mỹ thực này nhất định sẽ theo họ tên ta mà nổi danh thiên hạ!”
“Hừ, xú mỹ!” Trầm Ngọc Kỳ cười khúc khích, tâm tình bỗng chốc đã tốt hơn nhiều.
Thấy mình đã chọc cười được tiểu cô nương này, Doanh Thừa Phong cũng tươi cười rạng rỡ.
Hai người cứ vậy mà ngồi xuống cạnh dòng suối nhỏ, xé con gà ăn mày bắt đầu nhấm nháp.
Mặc dù miệng đầy váng mỡ nhưng tâm tình của Trầm Ngọc Kỳ rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
“Ngươi đã san phẳng toàn bộ điểm nối rồi chứ?”
“Đúng vậy đấy! Đợi lát nữa cô có thể tự mình xem xét lấy mà!”
“Hừ, đó có gì mà đáng khoe chứ!” Trầm Ngọc Kỳ vừa nhóp nhép vừa nói: “Ta còn có thể khắc một lần xong hết linh văn đây.”
“Đúng a!” Doanh Thừa Phong nói tự đáy lòng: “Làm liền một mạch quả thực quá khó!”
Trầm Ngọc Kỳ lại một lần nữa buồn bực cả người. Làm liền một mạch mà khó hơn san bằng điểm nối hay sao chứ?
Tâm niệm tiểu cô nương vừa chuyển, đột nhiên hỏi: “Ngươi có thấy quán linh bao giờ chưa?”
“Quán linh?” Doanh Thừa Phong tức thời sáng mắt. Hắn lắc đầu rồi nói: “Ta có nghe qua quán linh nhưng chưa từng được thấy.”
Quán linh, chính là rót một loại vật chất thần bí gọi là “Linh” vào binh khí hay vật phẩm phòng ngự.
Nghe nói, một khi quán linh thành công thì những binh khí hay vật phẩm phòng ngự ấy sẽ có vô vàn năng lực không thể tin nổi, làm uy năng của chúng gia tăng rất lớn, so với lúc chưa quán linh thì cách biệt một trời một vực.
Chẳng qua là quá trính quán linh này không phải ai cũng có khả năng hoàn thành được.
Chỉ có những nhân vật đặc thù gọi là “Linh sĩ” trở lên mới có thể quán linh cho binh khí và vật phẩm phòng ngự mà thôi.
Trầm Ngọc Kỳ híp mắt thành một vầng trăng lưỡi liềm xinh xắn rồi nói: “Ngươi muốn xem một chút hay không?”
“Tất nhiên muốn!” Doanh Thừa Phong đáp ngay không chút do dự.
Trầm Ngọc Kỳ giương cao cổ lên giống như một con thiên nga kiêu hãnh.
“Tốt, ta sẽ cho ngươi thấy…”
“Thừa Phong!”
Đột nhiên, một tiếng quát đã cắt đứt thanh âm đang mang vẻ đắc ý của thiếu nữ.
Doanh Thừa Phong liền giật mình, hắn nhìn về phía xa kêu lên: “Tam sư huynh, chuyện gì?”
Thanh âm này hắn đã cực kì quen thuộc, chính là của Trương Xuân Hiểu.
“Đại sư Trương Minh Vân đã đến thôn ta, đang kiểm tra binh khí mà sư phụ đã luyện thành và có thể quán linh cho nó! Đệ có tới xem không?”
Trương Xuân Hiểu cũng không đến đây mà chỉ đứng ở đầu thôn hét vọng đến.
Chuyện Doanh Thừa Phong thích cái hiệu rèn rách nát này cũng không phải là bí mật gì. Vì nể mặt phụ thân và thúc thúc hắn nên không một ai đến đây quấy rầy sự yên tĩnh của hắn.
Chẳng qua, Trương Xuân Hiểu báo tin này khiến cho hắn mừng rỡ như điên.
“Tới, đệ dĩ nhiên phải tới!” Doanh Thừa Phong nhảy dựng lên. Hắn hưng phấn nghiêng đầu, nhảy nhót như chim sẻ rồi nói: “Trầm tiểu thư, làm sao cô biết đại sư Trương Minh Vân sẽ đến thôn này của chúng ta để quán linh cho vũ khí vậy?”
Đôi môi anh đào của Trầm Ngọc Kỳ giần giật mấy hồi, cuối cùng trên mặt cũng cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, đáp: “Bởi vì ông là cữu cữu ta!”
“A…” Doanh Thừa Phong thảng thốt hô khẽ, sau đó mới bày ra vẻ mặt nghiêm trang lẫn sùng bái: “Nguyên lai là hậu nhân của danh môn. Không trách được vì sao lại có kiến thức đến như vậy mà!”
Trầm Ngọc kỳ chợt xìu xuống rồi buồn bã nói: “Không phải ngươi muốn đi xem quán linh sao? Vì sao còn không đi nhanh?”
Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu rồi hỏi: “Chúng ta cùng đi chứ?”
Trầm Ngọc Kỳ bĩu môi ra vẻ vô vị rồi hai người một trước một sau phóng về hướng trong thôn.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đi vào thôn.
Lúc này, trong nhà thúc thúc đã sớm chật kín người. Ngoại trừ thúc thúc và các đệ tử của ông ra, những vị tai to mặt lớn trong thôn hầu như cũng đã đến đông đủ. Doanh Thừa Phong khe liếc đã thấy cha mình đang chen chúc trong đám người như thường lệ.
Đám đông lúc nhúc lúc này đang vậy quanh hai người trung niên: một người là thúc thúc của hắn, mà người còn lại dĩ nhiên là vị đại sư uy danh đỉnh đỉnh, Trương Minh Vân đại sư.
Trong tay ông ta đang cầm một thanh trường kiếm, chính là binh khí ngày đó Doanh Lợi Đức đã đúc rất thành công, hơn nữa còn rất hài lòng về nó.
Lẳng lặng quan sát hồi lâu, Trương Minh Vân trầm giọng nói: “Kiếm này không tệ, đã đạt đến tiêu chuẩn quán linh.”
“Ồ…”
Người phía dưới mặc dù không ít, nhưng lúc Trương Minh Vân đang kiểm tra trường kiếm thì đều như ngừng hô hấp, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lúc này, khi nghe được phán đoán của ông ta thì đột nhiên cả đám người đều sôi sục, vô số kẻ đều cao giọng trầm trồ khen ngợi. Mặt mũi tất cả đều kích động đỏ bừng như thanh kiếm này do chính họ đúc nên vậy.
Sắc mặt Trương Minh Vân sầm xuống, khẽ hừ một tiếng.
Doanh Lợi Đứa lập tức thu lại sắc mặt vốn đang vui mừng. Ông liên tục ôm quyền mà nói: “Các vị, Trương đại sư sắp quán linh cho binh khí của tại hạ. Hiện thời không nên quấy nhiễu, cho nên mời các vị tạm lùi sang một bên!”
Thanh âm mọi người tức thì thấp xuống. Lúc này bọn họ mới nhớ ra ở nơi này vẫn còn một vị Linh sư đại nhân cường đại đây!
Mặc dù có phần không cam lòng nhưng cũng không ai dám nghịch lại lời của Doanh Lợi Đức, càng không người nào dám đặc tội trước mặt một vị Linh sư. Họ đành cố nén cục tức mà bất đắc dĩ phải rời khỏi phòng, cho dù là Doanh Lợi Hâm cũng không hề ngoại lệ.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng cũng chỉ còn lại Doanh Lợi Đức và các đệ tử cùng mỗi Trầm Ngọc Kỳ mà thôi.
Ánh mắt của mọi người tức thì dừng lại trên người Trầm Ngọc Kỳ, đặc biệt là nhóm đệ tử trẻ tuổi Doanh Hải Đào cũng nhìn nàng đăm đắm. Bọn họ chưa từng gặp được một thiếu nữ tựa tinh linh lại xinh đẹp động lòng người như vậy, tự nhiên là tim ai cũng đập thình thịch.
“Vị cô nương này là..?” Doanh Lợi Đức trầm giọng hỏi.
“Nàng là cháu họ bên ngoại của ta, Trầm Ngọc Kỳ!” Trương Minh Vân thản nhiên đáp.
Doanh Lợi Đức vội cười nói: “Nguyên lai là vãn bối của Trương đại sư, khó trách được lại xuất sắc đến động lòng người như thế!”
Trương Minh Vân chậm rãi gật đầu, nhưng trong lòng lại rất buồn bực. Tiểu nha đầu này hôm qua không nói gì mà sao hôm nay lại tâm huyết dâng trào chạy đến đây? Tên nhóc vừa vào cùng nó là ai nữa thế này?
Trầm Ngọc Kỳ tự nhiên đối mặt với mọi người. Nàng khẽ mỉm cười rồi nói: “Ngọc Kỳ bái kiến Doanh thúc phụ!”
Doanh Lợi Đức vội vàng đáp: “Không dám, không dám! Trầm tiểu thư miễn lễ!”
Lòng ông ta có phần cao hứng. Trương Minh Vân là một vị Linh sư, thân phận lẫn địa vị đều hơn xa mình nhiều. Có thể đích thân đến Tam Hạp thôn và chấp nhận quán linh cho binh khí của mình đã là chuyện không dễ, vậy mà hôm nay còn dẫn theo Trầm Ngọc Kỳ, hơn nữa còn để nàng gọi mình là thúc phụ. Đây quả thực có thể nói mình quá vinh quang rồi.
Trầm Ngọc Kỳ nở nụ cười duyên dáng rồi nói: “Cữu cữu, con cũng muốn nhìn người quán linh cho vũ khí mà!”
Trương Minh Vân chợt thấy buồn cười, nói: “Nhìn thêm mấy lần thì cũng tốt!” Sau đó, ông ta không nói gì thêm mà lấy từ trong ngực ra một hòn đá màu đen.
Trong khoảnh khắc ông ta lấy nó ra thì trên mặt bỗng trở nên trang nghiêm, dường như không phải bản thân ông đang cầm một hòn đá không có sinh mạng mà đang bế một đứa trẻ non nớt yếu đuối vậy.
Nhẹ nhàng đưa hòn đá về phía thanh trường kiếm, hơn nữa còn cẩn thận đặt lên mũi kiếm.
Ở trong phòng này, chỉ có bốn người có thể hiểu được: linh văn trên mũi kiếm chính là điểm tiếp nối mấu chốt nhất.
Mà ngoại trừ bốn người bọn họ ra thì căn bản không ai biết rõ sự huyền ảo bên trong.
Trương Minh Vân hít sâu một hơi. Ông ta đưa tay điểm nhẹ lên hòn đá màu đen kia.
Tức thì, một luồng chân khí bỗng tuôn tràn khỏi ngón tay ông, hơn nữa còn truyền vào bên trong hòn đá đen.
“Oa…”
Một tiếng kêu vang bỗng chợt xuất hiện khiến cho đại đa số người trong phòng phải giật nảy mình.
Bởi vì bọn họ cũng đã hiểu được âm thanh này thế mà vang ra từ trong hòn đá màu đen ấy. Trong khoảnh khắc, sắc mặt của mọi người đã thoáng trắng bệch.
Trong lòng bọn họ chợt dấy lên một sự rung động khó tả. Chẳng lẽ bên trong hòn đá này có phong ấn sinh mạng gì chăng?
Doanh Thừa Phong lại càng trợn mắt to nhất. Trong tích tắc, lúc hòn đá kia phát ra tiếng kêu thì hắn cũng đột nhiên cảm ứng được một dao động năng lượng vô cùng kì quái.
Đó cũng không phải chân khí, mà là một loại sóng giống như sóng điện não.
Tất nhiên, kẻ thực sự phát hiện ra dao động này cũng không phải chính hắn mà là Trí Linh đang tiềm tàng trong não vực của bản thân. Là một trí năng nhân loại, nó tương đối nhạy cảm với những dao động như thế này.
“Nhanh!”
Trương Minh Vân đột nhiên phun mạnh một hơi rồi quát khẽ. Theo tiếng quát của ông ta, một luồng hào quang rực rỡ tức thì phát sáng từ hòn đá đen, hơn nữa còn rót vào bên trong thanh trường kiếm.
Da thịt trên mặt Doanh Thừa Phong khẽ co giật, liền ra lệnh cho Trí Linh ghi lại quá trình đầy may mắn mới gặp này. Hắn có thể cảm nhận được một luồng lực lượng truyền lại quá trình tương tác đang diễn ra.
Luồng lực lượng này vậy mà lại truyền đến mỗi phân mỗi góc trên khắp toàn bộ đồ án. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ linh văn trên thanh kiếm đã được lực lượng bên ngoài này lấp đầy, hơn nữa theo một mặt khác mà lại hội tụ thành công ở điểm nối mấu chốt kia, tạo thành một tuyến đường vận chuyển vô cùng hoàn mỹ.
Trong tích tắc tạo thành tuyến đường hoàn mỹ nọ, cả thanh trường kiếm tức thời sáng rực lên rồi phóng ra những tia sáng như ánh sao đêm.
Những tinh mang* này như lưỡi rắn thập thò ra vào liên tục vô chừng, mặc dù chỉ là một tia sáng nhỏ nhưng lại làm người ta cảm giác chúng giống như thực thể vậy.
*Tinh mang: ánh sao.
Tất cả mọi người đều theo bản năng lùi lại một bước, tựa hồ như muốn né tránh những tia tinh mang sắc bén này.
Tuy nhiên những tia sáng này cũng không hề bắn ra mà dường như bị lực lượng thần kì nào đó trên trường kiếm kiềm chế khiến chúng nó không thể thoát khỏi phạm vi thân kiếm vậy.
Thời gian tinh mang lóe sáng cũng không dài. Chỉ sau nửa khắc thì ánh sáng trên thâm kiếm trở nên tối dần, rồi nó cũng đã khôi phục lại bộ dáng vốn có của một thanh kiếm bình thường.
Chẳng qua, ai nấy đều đang nhìn thanh kiếm này như muốn nuốt sống nó vậy. Mặc dù Trương Minh Vân còn chưa buông tay đặt nó xuống nhưng tất cả bọn họ đều có một cảm giác là: Thanh kiếm này đã được quán linh thành công!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trương Minh Vân thở ra một hơi dài. Ông từ từ đứng thẳng người rồi rút mũi kiếm ra khỏi hòn đá đen kia.
Trong quá trình quán linh, màu sắc của hòn đá này đã trở nên mờ đi rất nhiều. Giờ đây, quả thực nó đã thoái hóa thành một hòn đá xám đen.
Chẳng qua, trên mặt Trương Minh Vân cũng lộ ra một nụ cười thỏa mãn rồi nói: “Doanh huynh, không phụ kì vọng!”
Sắc mặt Doanh Lợi Đức toát lên một nỗi vui mừng. Ông ta khom người bái Trương Minh Vân thật sâu rồi dùng lời châm tâm thật ý mà nói: “Trương đại sư, đa tạ ngài đã khẳng khái giúp đỡ!”
Trương Minh Vân khẽ xua tay rồi đáp: “Trương mỗ cũng xem như là láng giềng của Tam Hạp thôn các người thôi. Đã là đồng hương thì bất tất khách khí như vậy!” Sau đó ông ta dừng lại rồi nói với giọng đắn đo: “Ngày sau nếu ngươi còn luyện được binh khí bậc này mà khắc thành linh văn, thì cũng có thể mang đến phủ của Trương mỗ.”
Đôi mắt Doanh Lợi Đức tức thời sáng lên. Lần này, ông ta thật sự là vui mừng quá đỗi bèn vội vàng nói: “Vâng, đa tạ Trương đại sư!”
Trương Minh Vân khác xa những Linh sư khác. Ông ta không muốn có người đến cửa quấy rầy.
Ngay cả những người muốn mời ông ta quán linh cho vũ khí hay vật phòng hộ thì cũng phải khéo léo chuyển lời qua bằng hữu tốt của ông ta. Nếu cao hứng thì vị đại sư này sẽ xuất môn kiểm định một phen, còn nếu mất hứng thì tuyệt sẽ không để ý tới.
Còn những người xa lạ dù có cầm binh khí hay vật phòng hộ đến cửa van xin chỉ có một kết cuộc duy nhất là: lập tức bị ông ta đuổi khỏi đại môn.
Nhưng mà, những người đã nhận được sự đồng ý của ông ta thì đều có quyền cầm những vật phẩm trên đến thẳng Trương gia, chẳng qua những nhân vật như thế lại rất ít. Doanh Lợi Đức trước nay căn bản không thể ngờ rằng mình có được vinh hạnh như thế này.
Trương Minh Vân chậm rãi gật đầu thay lời chào rồi nói: “Ngọc Kỳ, chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, ông ta phất tay áo rồi cất bước rời khỏi. Trầm Ngọc Kỳ cũng len len liếc Doanh Thừa Phong một lần, cũng không chào hỏi mà cứ vậy theo cữu cữu rời đi.
Lúc hai người bọn họ vừa khuất dạng thì trong phòng đã vang lên tiếng hò reo loạn xạ. Ngoại trừ Trương Minh Vân thì cũng không ai chú ý đến việc đôi nam nữ thiếu nên này xuất hiện cùng lúc. Lúc này đây, Trầm Ngọc Kỳ cũng không chào đã đi khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả Doanh Lợi Đức, vậy mà cũng không ai biết được hai người đã sớm quen nhau.
Nhanh chóng rời khỏi Tam Hạp thôn, Trương Minh Vân đột nhiên hỏi: “Ngọc Kỳ, thiếu niên đến cùng con là môn hạ của Doanh Lợi Đức à?”
Đôi má Trầm Ngọc Kỳ thoáng ửng lên rồi nói: “Hắn là Doanh Thừa Phong, cũng là người Tam Hạp thôn.”
“Ừm, mặt mũi thiếu niên kia cũng không tệ, hẳn là một người trung hậu đàng hoàng nhưng tu vi chân khí lại quá kém!”
Trầm Ngọc Kỳ khẽ hừ một tiếng rồi đáp nhanh: “Tu vi của hắn tệ hay không thì có liên quan gì đến con!”
Trương Minh Vân lặng lẽ nở nụ cười vì ông biết đứa cháu này da mặt quá mỏng, nên không nói gì thêm. Chẳng qua là trong lòng ông thầm tính toán: đứa cháu gái này tính tình cao ngạo, căn bản không bao giờ có bạn đồng trang lứa nào được nó để vào mắt.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt. Mà không hiểu thiếu niên kia có gì đặt biệt để con bé xem trọng đây? Có lẽ chính là duyên phận chăng?
Nhãn quang của Trương Minh Vân rất độc đáo. Khi thấy được hai người bọn họ cùng sánh vai vào phòng, mặc dù cả hai không nói gì với nhau nhưng quan sát qua ánh mắt, thần thái lẫn những động tác trao đổi ngầm của hai đứa trẻ này đã tiết lộ ít nhiều rồi.
Mà chính vì có liên quan đến Doanh Thừa Phong nên ông ta mới phá lệ cho phép Doanh Lợi Đức được vào Trương gia.
Chẳng qua là phần tâm tư này ông không hề muốn nói ra cho mọi người.
Đương nhiên, ông làm như vậy cũng chỉ hi vọng Trầm Ngọc Kỳ có thể kết giao thêm vài người bạn mà cũng không có tâm tư khác. Nhưng duyên phận này lại vô cùng kì diệu, khiến sau này mỗi khi nghĩ lại thì Trương Minh Vân luôn cảm thấy thổn thức không thôi vì chính cái quyết định nhất thời bộc phát này.
--o0o--
“Phụ thân, thanh kiếm này được quán linh thành công rồi?” Một thanh niên mày kiếm mắt sao hỏi với giọng mừng rỡ.
Mặc dù mọi người đã đáp biết trước án nhưng Doanh Hải Đào vẫn không nén được mà phải hỏi thêm một lần nữa. Bao gồm cả Doanh Thừa Phong, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về Doanh Lợi Đức mà trong lòng dấy lên một sự kích động lẫn mong chờ rõ rệt.
Donh Lợi Đức chậm rãi gật đầu cười dài xong mới đáp: “Ha ha… Trương đại sư chính là Trương đại sư! Ông ta tự mình xuất thủ, không thành công thì mới là không có đạo lý!” Sau đó, Doanh Lợi Đức cầm lấy thanh kiếm rồi khe khẽ rung lên. Ngay tức khắc, trên thân kiếm đã bắn ra một luồng hào quang màu trắng. “Kiếm này đã trở thành linh khí!”
“Linh khí..!!”
Tất cả mọi người đều kinh hô lên, trong mắt mỗi người đều không giấu được sự hâm mộ cực điểm.
Linh khí. Đối với những người luyện võ bình thường như bọn họ mà nói thì chính là một tồn tại cao không thể với. Bởi mỗi thanh linh khí đều sắc bén vô song, một kiếm trong tay cũng đủ phát huy ra mấy lần uy lực.
Hơn nữa, những linh khí càng cường đại thì càng ẩn chứa càng nhiều năng lực cực kì đặc thù, lại càng là bảo vật mọi người ước đều ước mơ tha thiết.
Doanh Lợi Dức vẫn cười dài: “Tu vi chân khi của vi sư mặc dù đã đến tầng chín nhưng thiên phú khắc linh văn cũng không quá cao. Dù mấy chục năm nay đã rèn nên không ít binh khí nhưng có rất ít vật ta đích thân khắc linh văn thành công. Mà hôm nay, lại được quán linh một thanh binh khí nên cũng là chuyện trước nay chưa từng có!”
Tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe. Đây là lần đầu tiên bọn họ được nghe Doanh Lợi Đức biểu lộ tiếng lòng như vậy.
“Hắc hắc… Bất quá kể từ hôm nay lại không giống trước nữa!” Trên mặt Doanh Lợi Đức hiện lên một vẻ cao ngạo lẫn thản nhiên rồi nói: “Tháng sau, vi sư sẽ trở về tông môn dùng thanh kiếm này làm bằng chứng, gia nhập Chú Tạo Đường!”
Vẻ mặt đám Doanh Hải Đào vô cùng hưng phấn. Môn hạ đệ tử Khí Đạo Tông rất đông, nhưng cấp bậc cũng được phân chia rất lớn. Mà so ra, đệ tử của Chú Tạo Đường mới đủ điều kiện để được hưởng lợi ích cao vời và quyền lực thực sự, làm cho ai nấy đều phải theo đuổi không ngừng.
“Thúc thúc, thanh linh khí này có năng lực gì thần kì ạ?” Doanh Thừa Phong tần ngần một lúc rồi mở miệng dò hỏi.
Có mấy người đã hơi nhăn mày. Trong tận đáy lòng, đối với tên tiểu sư đệ dù đã tu luyện 5 năm vẫn dậm chân ở tầng một thì họ chẳng mấy hảo cảm.
Trừ hai vị anh họ là Doanh Hải Đào, Doanh Hải Khang cùng với Trương Xuân Hiểu là ba người, thì căn bản hắn không có đồng môn bằng hữu nào nữa.
Chẳng qua vì Doanh Lợi Đức rất yêu thương đứa con độc nhất của huynh trưởng cho nên trong môn cũng không ai dám khi dễ hắn ra mặt mà thôi.
Doanh Lợi Đức cười khẽ rồi rót chân khí vào trong thanh trường kiếm. Tức thì, một luồng hào quang màu trắng từ mũi kiếm bắn thẳng ra. Luồng bạch quang này cũng không chỉ ngắn một tấc như trên Minh linh châm mà đầu đuôi lại dài đến cả thước.
Bấc giác, tâm thần mọi người đều run rẩy, không hẹn mà cùng lui về một bước. Bọn họ nhìn luồng bạch quang này một cách sùng kính, trên người ai ai cũng nổi đầy gai ốc.
Cổ tay Doanh Lợi Đức rung nhẹ, trường kiếm tức khắc đã chém tới một khung sắt phía trước.
Khung sắt này chính là một cái đe mà ông ta đúc nên lúc mới mở lò rèn. Mặc dù cũng không phải là vật gì trân quý nhưng dù sao cũng được tạo thành từ thép ròng, độ cứng tuyệt đối phải được gọi là “cường hãn”.
Nhưng, khi trường kiếm vẽ nên một luồng bạch quang rực rỡ ngang qua thì lại giống như cắt vào đậu hủ, ngập hẳn vào cái đe gần đến tận chuôi.
“Choang…”
Âm thanh trong trẻo do sắt thép giao kích tạo thành vang lên. Mọi người đều trợn mắt líu lưỡi nhìn tràng cảnh này, tựa như bị sự sắc bén của thanh trường kiếm dọa cho rúng động thật sâu.
Thần binh như vậy không hổ danh “Linh khí”!
Nếu cầm trong tay một thanh trường kiếm như vậy giao chiến với kẻ địch…
Vào thời khắc này, trong mắt mọi người đều bừng lên những tia kích động cuồng nhiệt.
Doanh Lợi Đức rút kiếm ra, nhìn hào quang sáng trắng đang bay múa mà lòng không khỏi vui mừng sung sướng. Ông nói: “Nếu vi sư đoán không sai thì Trương đại sư hẳn đã dùng Công Kích Chi Thạch, vì vậy đã khiến thanh kiếm này vô kiên bất tồi – duệ bất khả kháng!*”
* Vô kiên bất tồi – duệ bất khả kháng: Không gì chống nổi – Sắc bén vô bì.
“Công Kích Chi Thạch.” Doanh Thừa Phong lập tức cẩn thận ghi tạc bốn chữ này vào đầu.
Doanh Lợi Đức quét mắt một vòng nhìn mọi người rồi nói: “Cơ hội hôm nay thật hiếm thấy! Tất cả các ngươi cũng thử một vòng đi!” Ông ta thuận tay đưa trường kiếm cho con trưởng là Doanh Hải Đào.
Doanh Hải Đào sung sướng, gã cũng học bộ dạng phụ thân đưa chân khí vào thân kiếm thì cũng kích phát ra luồng hào quang một thước tương tự ông ta. Nhưng chẳng qua, màu sắc của luồng bạch quang này lại nhạt hơn khá nhiều.
Gã thi triển thân thủ mà chém xuống, cũng lưu lại trên cái đe một vết kiếm thật sâu.
Một lúc sau, gã mới lưu luyến đưa thanh kiếm cho đệ đệ Doanh Hải Khang.
Từng người từng người một, khi nắm lấy thanh kiếm này thì không kẻ nào nhịn được mà phải đưa chân khí vào kích phát nó một lần. Linh kiếm kia cũng không khiến ai phải thất vọng, sự sắc bén của nó làm người nào cũng động tâm.
Cuối cùng, trường kiếm cũng đã đến tay Doanh Thừa Phong.
Trong số mọi người ở đây, hắn không chỉ có tuổi tác nhỏ nhất mà ngay cả tu vi chân khí cũng là kém cỏi nhất. Mặc dù được Doanh Lợi Đức chiếu cố nên không ai khi dễ nhưng trong môn hộ, khi bàn luận về cấp bậc cũng như thực lực của hắn thì kết quả là có thể đoán được.
Muôn phần cẩn trọng nhận lấy trường kiếm, Doanh Thừa Phong khẽ hít vào một hơi rồi rót chân khí vào bên trong.
Chẳng qua cũng không giống các vị sư huynh, hắn vẫn không rót toàn bộ chân khí vào để nếm thử uy lực của kiếm quang mà chỉ sử dụng chân khí để thăm dò biến hóa thần kì của linh văn mà thôi.
Theo chân khí đưa vào, linh văn tức thời chuyển động. Hơn nữa còn dẫn dắt chân khí của hắn về những điểm linh văn mấu chốt trên mũi kiếm.
Chỉ trong nháy mắt, chân khí của hắn đã xuyên qua toàn bộ thanh kiếm và cũng khiến mũi kiếm bắn ra kiếm quang dài cả thước.
Doanh Thừa Phong khẽ biến sắc. Có lẽ bởi vì nguyên nhân trong não mình có Trí Linh tồn tại, cho nên hắn chợt có một cảm giác hơi bất thường.
Chính là hắn cảm thấy những linh văn này đã sinh ra biến dị nào đó.
Lúc chúng được khắc xong thì chẳng qua là những vật chết, nhưng sau khi quán linh thì dường như được ban cho sự sống, nên giờ đây trong tay hắn không phải là một khối sắt lạnh lẽo mà lại là một sinh vật sống.
Cảm giác đột ngột lại mãnh liệt như thế khiến cho hắn phải giật nảy người rồi rùng mình một chặp.
Bạch quang trên mũi kiếm đột ngột tiêu tán. Doanh Thừa Phong ngớ người một lúc rồi mới phát hiện: chân khí trong đan điền của mình đã đến mức gần khô kiệt.
Hắn thầm kinh hoảng. Muốn kích phát toàn bộ uy năng của thanh kiếm này phải mất bao nhiêu chân khí đây?
May mắn là giờ này hắn đã đạt đến chân khí tầng hai. Nếu vẫn còn ở tầng một thì chỉ e rằng một tia bạch quang hắn cũng không kích phát ra nổi.
Bất quá, trong lúc mọi người không nghi ngờ gì thì chuyện hắn đạt chân khí tầng hai cũng rơi vào im lặng. Trên mặt nhiều người cũng vô tình hữu ý mà lộ ra vẻ khinh bỉ.
Doanh Lợi Đức thầm thở dài, trong lòng nghĩ ngợi: “Đại ca, đứa cháu này của đệ quả thật không nên tập võ mà...!!”
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina