Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 5: Trịnh Ngôn Khánh
Nguồn: sưu tầm
Trịnh Đại Sĩ thời nhà Tùy nhận được chức Phiêu Kỵ tướng quân, bất quá chức Phiêu Kỵ Tướng Quân này thời nhà Tùy không giống như Phiêu Kỵ tướng quân thời kỳ Đông hán, Phiêu Kỵ tướng quân chỉ là một chức quan tứ phẩm mà thôi.
Mà con trai của Trịnh Đại Sĩ là Trịnh Nhân Cơ đảm nhiệm chức Thông Sự Xá nhân, phẩm hàm còn thấp hơn.
Bởi vậy có thể thấy được Huỳnh Dương Trịnh thị đích thực là đang suy vi.
Chỉ là Tị Thủy Quan cách Huỳnh Dương không xa, tên tuổi của Trịnh gia vẫn vô cùng vang dội.
Rõ ràng là thủ bị ở Tị Thủy Quan sau khi biết được Trịnh gia tới đây, lập tức phái người tới tìm hiểu.
Lý Kiến Quốc cũng không rõ ràng Ngôn gia thôn ở vị trí nào.
Nhưng khoảng cách từ đó tới Tị Thủy Quan hiển nhiên là khá xa, nếu muốn truy tra thì không có khả năng, vì vậy hai ngày sau, Trịnh Thế An sau khi điều tra không được liền cùng với Trịnh Đại Sĩ lên đường rời khỏi.
Năm Khai Hoàng, Tùy Đế với quản lý hộ tịch vô cùng nghiêm khắc.
Đặc biệt là những người ở trong thế gia môn phiệt càng đặc biệt được chú ý, thừa tướng Cao Dĩnh mấy lần đi tiến hành tổng tuần tra, quản lý hộ tịch nghiêm khắc, đương nhiên các thế gia vọng tộc muốn che giấu cũng không phải là một chuyện khó khăn, chỉ là Trịnh Thế An phục thị Trịnh gia, thân phận không giống như là nô bộc bình thường cho nên lúc hắn thu dưỡng Lý Kiến Quốc đương nhiên phải tiến hành hộ tịch, chỉ là ở trên giấy tờ, tên của Lý Kiến Quốc đã biến thành Trịnh Ngôn Khánh, đợi sau khi về Huỳnh Dương sẽ hoàn tất thủ tục.
Trịnh Ngôn Khánh.
Lý Kiến Quốc đã được đặt cái tên này.
Hắn biết rằng, từ giờ khắc này rở đi, hắn chính thức tiến vào thời đại này, từ nay về sau người ta sẽ gọi hắn là Trịnh Ngôn Khánh.
Từ Tị Thủy Quan tới Huỳnh Dương, thời gian cũng không quá dài.
Trịnh Thế An vì muốn nghe lệnh Trịnh Đại Sĩ cho nên để Trịnh Ngôn Khánh ở trên xe của từ mẫu.
Lại nói tiếp, mẹ con Từ Mẫu không có tư cách ngồi trên xe, sở dĩ bọn họ ngồi trên xe vì một lý do khác, chính là vì con của Trịnh Nhân Cơ, Trịnh Hoành Nghị, Trịnh Ngôn Khánh nằm ở trên tấm da hổ, nhìn Trịnh Hoành Nghị đang say ngủ, nhưng trong đầu của hắn không hề có nửa khắc nghỉ ngơi, liên tục suy tư về sự tình sắp xảy ra trong tương lai.
Nếu như hắn đoán không sai thì hiện tại là những năm cuối của Khai Hoàng.
Càng về cuối của Khai Hoàng chính là thời kỳ của hôn quân, Tùy Dương Đế Dương Nghiễm chấp chính.
Đợi cho đến khi Tùy Dương đế bị diệt vong thì hắn sẽ hơn hai mươi tuổi, lúc đó hắn tiếp nhận thế nào.
Nên đi thế nào?
Trịnh Ngôn Khánh nhất định phải lường trước.
Hắn cũng không biết đúng lúc hắn đang trù tính thì có một đôi mắt đang cao thấp dò xét hắn.
Đóa Đóa thì đã ngủ rồi, rúc vào lòng của Từ mẫu.
Mà Từ mẫu thì nhìn Trịnh Ngôn Khánh trong lòng tràn ngập tò mò.
Đây là một hài nhi cổ quái, vài ngày trôi qua rất ít khi nghe thấy nó khóc, vô cùng yên tĩnh.
Nói chung hài nhi này đối với việc ăn uống đều không phiền phức, hết lần này tới lần khác vô cùng hiểu chuyện, không cần Từ mẫu quan tâm, không giống như tiểu công tử Trịnh Hoành Nghị, mỗi ngày đều phải thay tã. Đại đa số thời điểm, tiểu hài tử này đều lúng liếng con mắt, tựa hồ ngạc nhiên, có khi lại suy tư.
Suy tư?
Khóe miệng của Từ Mẫu hiện ra một sự vui vẻ.
Nàng đang tự cười nhạo mình, nó vẫn chỉ là một đứa bé, còn bọc tã lót làm sao mà suy tư được?
Bất quá, đây đúng là một tên tiểu tử thú vị.
Trịnh gia ở Huỳnh Dương rất có cơ nghiệp.
Trong bảy phòng ở trụ sở, chỉ có gia chủ mới có tư cách ở lại, Trịnh Đại Sĩ mặc dù có công danh nhưng không thể ở lại nơi đó, chỗ hắn ở chính là ở An Viễn đường, cũng là một cơ nghiệp trọng yếu của Trịnh gia tại Huỳnh Dương.
Đường hiệu cũng là ký hiệu của một thế gia đại tộc.
Cùng đại đa số thế gia bất đồng, Huỳnh Dương trịnh thị có hai đường hiệu một cái là Kinh đường, chính là vì Trịnh Huyền thời Đông hán được khen ngợi kinh học, là chi của tộc trưởng. Mà một đường hiệu khác chính là An Viễn đường của Trịnh Đại Sĩ, bởi vì thời Hán Tuyên Đế, lúc Trịnh Cát bình định Tây Vực xong đã được phong cho chức danh An Viễn hầu.
Hai đường hiệu này cũng biểu lộ cho võ công và lý tưởng của Trịnh gia.
Trịnh Đại Sĩ xuống xe ngựa bên ngoài An Viễn đường, nói với Trịnh Thế An:
- Thế An, ngươi trước hết sắp xếp cho hài tử này... Đúng rồi, chờ một chút để ta sắp xếp cho ngươi một vú nuôi, vừa vặn chiếu cố cho nó.
Một câu đơn giản, biểu lộ cho địa vị của Trịnh Thế An ở Trịnh gia không hề bình thường.
Lúc này, Từ mẫu đã ôm Trịnh Hoành Nghị và Trịnh Ngôn Khánh đi tới.
Trịnh Đại Sĩ nhìn thoáng qua Từ Mẫu trầm ngâm một chút rồi nói:
- Như vậy đi, để cho Từ mẫu chiếu cố.
Từ mẫu mặc dù đã gần ba mươi nhưng cũng hơi già rồi, bộ dáng thùy mị.
Trịnh Đại Sĩ ở Lạc Dương mua mẹ con Từ mẫu cũng vì mẫu thân của Trịnh Hoành Nghị bị mất, hài tử cần vú nuôi.
Ông cũng phát hiện, Trịnh Nhân Cơ đối với Từ mẫu cũng có phần ý tứ.
Trịnh Đại Sĩ cũng không để vào mắt, Trịnh Nhân Cơ còn trẻ trung khỏe mạnh, thê tử mất đi, Trịnh Đại Sĩ sẽ tìm một nhà môn đăng hộ đối cho hắn tái giá.
Thông gia với thế gia vọng tộc đối với thanh danh rất coi trọng.
Thê tử của Trịnh Nhân Cơ vừa mất, nếu như nô tài truyền ra lời đồn thất thiệt sẽ ẩn hưởng tới việc hôn nhân sau này.
Trịnh Ngôn Khánh vừa nghe xong trong lòng kinh ngạc.
Bởi vì thực sự tiểu cô nương Đóa Đóa kia trong người có mang Lục Châu, thân phận vô cùng quỷ dị, thật sự hắn không muốn liên quan tới, theo bản năng hắn muốn mở miệng cự tuyệt, vươn tay ra khẽ kêu oa oa.
Trịnh Thế An nở một nụ cười:
- Đứa nhỏ này thoạt nhìn rất hợp duyên với Từ mẫu, vậy cứ theo lời của lão gia.
Ông từ nhỏ đã ở cùng với Trịnh Đại Sĩ, đối với tâm tư của Trịnh Đại Sĩ dĩ nhiên cũng hiểu rõ nhất.
Nhưng Trịnh Ngôn Khánh không muốn, vì mẹ con Đóa Đóa không rõ lai lịch, ở bên cạnh bọn họ thật quá nguy hiểm.
Chỉ là hiện tại hắn không có cách nào phản đối được.
Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh đang thầm lo lắng thì thấy từ phía xa xa, một con ngựa trắng đã lao nhanh tới.
Lập tức một kỵ sĩ nhảy xuống trước chiến mã, bước nhanh tới trước mặt Trịnh Đại Sĩ.
- Thiện Quả, sao ngươi lại tới đây?
Trịnh Đại Sĩ kỳ quái cất tiếng nói:
- Ta nói sau khi ta rửa mặt xong sẽ đi qua Kinh Đường làm lễ bái tổ tiên, tại sao ngươi lại tới trước?
Nam tử này tuy ăn mặc theo kiểu sĩ phu.
Nhưng hình thể rất khôi ngô cường tráng, lộ ra một vẻ hùng cường.
Hắn hành lễ trước mặt Trịnh Đại Sĩ rồi nói:
- Thúc phụ, Quy Xương công nghe nói thúc phụ quay về nên muốn thúc phụ lập tức qua, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
Quy Xương công chính là con trai trưởng của Trịnh Dịch, tên là Trịnh Thiện Nguyện.
Trịnh Đại Sĩ khẽ giật mình, biết có đại sự liền vội vàng hỏi:
- Thiện Quả, tộc trưởng muốn ta qua, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?
Trịnh Thiện Quả tuy cố gắng hạ thanh âm xuống, nhưng Trịnh Ngôn Khánh vẫn nghe được đại khái.
Chỉ nghe hắn nói khẽ:
- Thúc phụ, Trường An truyền tin tới, Nguyên Phi mười ngày trước đã đi rồi.
Sắc mặt của Trịnh Đại Sĩ lập tức trở nên tái nhợt.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 6: Có chuyện
Nguồn: sưu tầm
Trịnh Ngôn Khánh sau khi về mới biết được, Trịnh Thiện Quả này chính là nhi tử của huynh đệ Trịnh Dịch, nhờ quan hệ với Trịnh Dịch mà Trịnh Thiện Quả hiện tại đã trở thành Quang Lộc đại phu, địa vị còn cao hơn cả Trịnh Đại Sĩ.
Nhưng trước mặt Trịnh Đại Sĩ, Trịnh Thiện Quả chỉ là một vãn bối.
Cho dù hắn là một chi đích truyền nhưng đối mặt với tộc thúc nhất định phải cung kính.
Nguyên Phi trong lời của Trịnh Thiện Quả chính là chính thê của thái tử Dương Dũng.
Sử sách đời sau có viết, Dương Dũng thái tử tính tình rất ôn hòa hiền hậu, chỉ là rất xa hoa, tham luyến nữ sắc.
Đối với lời này, Trịnh Ngôn Khánh không quá tin tưởng.
Từ xưa đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc, nhà Đường lấy được giang sơn của nhà Tùy dĩ nhiên là sẽ có một phen tô son trát phấn, Tùy Dương đế là vua vong quốc không khỏi sẽ bị chửi bới, năm đó Dương Dũng là con của Tùy Dương đế dĩ nhiên là sẽ bị nói xấu.
Dương Dũng không thích nguyên phi từa xưa đến nay hắn chỉ thích hầu thiếp.
Nguyên Phi xuất thân quý tộc làm sao chịu nổi sự vắng vẻ này, thân thể đau lòng, cuối cùng bị đột tử.
Huỳnh Dương Trịnh Thị đều ủng hộ thái tử Dương Dũng.
Tuy không biết chuyện Nguyên Phi chết đi sẽ xảy ra chuyện gì nhưng người nhà họ Trịnh đều cảm thấy không ổn.
Vợ của Tùy đế là Độc Cô hoàng hậu có tính cách là ghen tị đàn bà.
Năm đó Tùy Đế lập nghiệp, hơn phân nửa là được gia tộc của Độc Cô hoàng hậu ủng hộ cho nên hắn đối với Độc Cô hoàng hậu nói gì đều nghe nấy.
Dương Dũng tham luyến nữ sắc vốn không được Độc Cô hoàng hậu yêu mến.
Nguyên Phi lại là người mà Độc Cô hoàng hậu tuyển cho Dương Dũng, nàng chết đi tất nhiên sẽ dẫn đến sự xung đột giữa Độc Cô hoàng hậu và Dương Dũng.
Cho nên Nguyên Phi chết sẽ gây nên một trường rung chuyển.
Mà Trịnh gia phải phòng ngừa chu đáo, phân tích phán đoán để có lựa chọn chính xác.
Quy Xương Công Trịnh Thiện Nguyện mời Trịnh Đại Sĩ qua cũng là vì việc này.
Chỉ là đối với Trịnh Ngôn Khánh mà nói, Trịnh gia lựa chọn thế nào hắn cũ không tham dự.
Mấy ngày sau, Trịnh Ngôn Khánh đã nhận được hộ tịch, ngụ tại Trịnh gia.
Theo Trịnh Ngôn Khánh suy nghĩ, Nguyên phi chết đi, tranh đấu giữa Tấn vương Dương Nghiễm(Ở đây có thể phiên âm thành Dương Quảng hoặc Dương Nghiễm nhưng mình để là Dương Nghiễm) và Thái tử cũng sẽ mở màn.
Mà Trịnh gia ở giữa Dương Nghiễm và thái tử đang cân nhắc lựa chọn. Trịnh thị tộc trưởng Trịnh Thiện Nguyện chủ trương tiếp tục ủng hộ Dương Dũng, Trịnh Đại Sĩ và Trịnh Thiện Quả lại cho rằng, Dương Dũng chí lớn nhưng tài m ọn, lại xung đột với Độc Cô hoàng hậu, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, quan trọng nhất là Dương Dũng tuy phụ tá Dương Kiên làm việc nhưng uy vọng lại không bằng Tấn vương Dương Nghiễm, mặc dù có Cao Dĩnh, Hạ Nhược Bật, Sử Vạn Tuế đám trọng thần ủng hộ nhưng cũng không phải là đối thủ của Dương Nghiễm.
Ở bên cạnh Dương Nghiễm còn có Dương Tố, Hàn Cầm là những người tài ba.
Hơn nữa, Dương Nghiễm có công chinh phạt Nam Trần, đặc biệt là đóng đô ở Giang Đô một thời gian, mời chào nhiều danh sĩ, bản thân của Dương Nghiễm cũng giỏi về tâm kế, được Độc Cô hoàng hậu yêu thích, Dương Dũng chỉ sợ khó bề ngồi vững ngôi thái tử.
Cái này dẫn đến hai kết quả, hoặc nhiều hoặc ít gây nên sự phân liệt trong Trịnh Thị.
Kết quả đám người Trịnh Thiện Quả bắt đầu tìm cơ hội giao tiếp với Dương Nghiễm, mà Trịnh Thiện Nguyện thì tiếp tục ủng hộ Dương Dũng.
Vào năm hai mươi lăm tháng mười Khai Hoàng, Trịnh Ngôn Khánh cũng đã đi vào Trịnh gia năm thứ ba, Tùy Đế Dương Nghiễm phế Dương Dũng, tháng mười một lập Tấn vương Dương Nghiễm làm thái tử.
Trịnh gia hiện tại rõ ràng cũng đã bị ảnh hưởng.
Trịnh Thiện Nguyện tuy đứng sai đội ngũ nhưng Tùy Đế chưa từng trách tội, lại phong Trịnh Thiện Nguyện làm Vinh Yên nam tước, trong mắt của triều đình Huỳnh Dương Trịnh thị tựa hồ càng được ân sủng.
Trịnh Đại Sĩ lúc này nói với Trịnh Thế An:
- Thiện Nguyện ủng hộ thái tử, chống lại Tấn vương và hoàng hậu, chỉ sợ khó có thể lâu dài.
Đối với quan điểm của Trịnh Đại Sĩ, trong lòng Trịnh Ngôn Khánh có vẻ tán thành.
Chỉ là Trịnh Ngôn Khánh hôm nay không có khả năng quan tâm tới chuyện này, bởi vì hắn cần cân nhắc nhiều chuyện hơn.
Vận mệnh Trịnh gia đều do người nhà họ Trịnh quan tâm.
Thế gia môn phiệt mấy trăm năm đương nhiên bọn họ sẽ có thủ đoạn tự bảo vệ mình.
Trong nháy mắt, Trịnh Ngôn Khánh hiện tại đã ba tuổi, dựa theo phương pháp tính toán của thời Tùy, hắn đã năm tuổi.
Bởi vì nguyên nhân Trịnh Thế An, Trịnh Ngôn Khánh tuy chỉ là nô bộc của Trịnh gia nhưng vô cùng thoải mái dễ chịu.
Trịnh Đại Sĩ ở An Viễn đường đã lựa chọn một nhà cửa cho Trịnh Thế An,
đó là một căn nhà hẹp dài, diện tích không lớn nhưng bên trong lại rất đầy đủ, có phòng khách hậu viện và chỗ ngủ, ngoài ra còn có chỗ để người ở và nuôi nhốt súc vật.
Mẹ con Từ mẫu cũng ngụ tại tiền viện.
Trịnh Ngôn Khánh vô cùng quan tâm nguồn gốc lai lịch của mẹ con Từ mẫu.
Từ mẫu đã không còn là vú em nữa.
Trịnh Ngôn Khánh sau khi cai sữa, Trịnh Thế An tiếp tục để Từ mẫu ở lại nhà của mình để may vá quán xuyến công việc.
Trong mắt của Trịnh Thế An, Trịnh Ngôn Khánh tuy rằng đã cai sữa nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ cần người chiếu cố.
Mà địa vị của Trịnh Thế An ở Trinh gia vô cùng đặc thù, ở Trịnh gia ngoại trừ Trịnh Đại Sĩ và Trịnh Nhân Cơ, quyền lực của Trịnh Thế An là lớn nhất. Mặc dù Trịnh Nhân Cơ đã tái giá, cưới vợ là nhà họ Thôi , nhưng m uốn thay thế địa vị của Trịnh Thế An tuyệt đối không phải là một điều dễ dàng.
Cho nên, Trịnh Ngôn Khánh ở An Viễn đường cũng vô cùng tiêu dao.
Hắn sở dĩ có hứng thú với mẹ con Từ mẫu là bởi vì hắn phát hiện ra ẩn chứa trên người mẹ con họ là rất nhiều bí mật.
Lâu lâu Trịnh Ngôn Khánh hay ngồi ở trước bậc thang ở cửa An Viễn đường, nhìn Đóa Đóa phóng quyền múa cước, Đóa Đóa hiện tại đã tám tuổi, có lẽ vì nguyên nhân luyện võ mà cơ thể phát triển vô cùng sớm, so với Trịnh Ngôn Khánh thì đã cao hơn một cái đầu, bộ dáng yêu kiều, như một tiểu mỹ nhân.
Quyền pháp của Đóa Đóa không phức tạp cho lắm.
Mặc dù lúc ra quyền tưởng chừng như chậm chạp nhưng thu tay lại thì nhanh như thiểm điện.
Vừa thu về lại đánh ra, một nhanh một chậm biến hóa thất thường, sinh ra cảm giác xung đột mãnh liệt, Trịnh Ngôn Khánh không phải là lần đầu nhìn Đóa Đóa luyện quyền, trên thực tế hai năm trước hắn đã phát hiện ra bí mật này, cũng bởi vì vậy mà hắn đối với mẹ con của Từ mẫu vô cùng hiếu kỳ, không chỉ một lần hắn suy đoán lai lịch của mẹ con Từ mẫu.
- Đóa Đóa tỷ tỷ, tỷ luyện gì vậy?
Trịnh Ngôn Khánh kiếp trước không hiểu võ thuật nhưng đối với võ thuật phía trước lại vô cùng hiếu kỳ.
Hai năm qua, Trịnh Ngôn Khánh thường xuyên nhìn Đóa Đóa luyện công, Đóa Đóa đã quen rồi, sớm đã bỏ qua sự hiện hữu của hắn.
- Hàng Long công.
Đóa Đóa thuận miệng trả lời.
Hiện nay nàng đã không còn là tiểu nữ rút đao như ba năm trước, đối với Trịnh Ngôn Khánh cũng không còn nhiều địch ý.
Nàng cũng biết, Trịnh Ngôn Khánh là một tên tiểu gia hỏa rất cổ quái.
Hắn không giống như những tên tiểu hài tử cùng tuổi, đại đa số thời điểm hắn trầm tĩnh như một đại nhân, cũng tỷ như luyện quyền, nếu hài tử bình thường thì chắc chắn không thể nào nhịn được.
Nhưng mà Trịnh Ngôn Khánh ngày nào cũng nhìn nàng luyện quyền.
Chuyện chán ngắt như vậy mà hắn ngày nào cũng làm, lúc vô sự thì cầm cây vẽ tranh ở trong nền cát, hành sự quái gở.
Hết lần này tới lần khác, Từ mẫu đối với hành vi này của hắn rất hứng thú, thậm chí còn để hắn và Đóa Đóa luyện tập cùng một chỗ.
Cho nên Đóa Đóa với Trịnh Ngôn Khánh mặc dù chưa có hảo cảm nhưn cũng không còn chán ghét. Đôi lúc cảm thấy Trịnh Ngôn Khánh thật thú vị.
- Hàng Long công?
Trịnh Ngôn Khánh hời hợt hỏi tiếp:
- Đóa Đóa tỷ tỷ, tỷ học bổn sự này từ đâu vậy?
Từ mẫu lúc này không có nhà, Trịnh Thế An thì ở trong thư phòng hầu hạ Trịnh Đại Sĩ, Trịnh Ngôn Khánh biết rằng đây là thời điểm tốt để hỏi.
- À, từ nhỏ đã học rồi.
Đóa Đóa trả lời rất tùy ý nhưng cũng không để lộ ra tin tức gì.
Nhưng Trịnh Ngôn Khánh vẫn biết được một chút thông tin:
Thân thế của Đóa Đóa không quá thấp.
Học võ không phải là một chuyện dễ dàng, hài tử bình thường, muốn luyện võ cũng không trả nổi phí tổn đắt đỏ cho thầy dạy.
Ở Trịnh gia Trịnh Ngôn Khánh nghe được rất nhiều chuyện dĩ nhiên cũng hiểu được điều này.
Đóa Đóa tiến tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh rồi ngồi xuống.
Sau khi luyện công nàng đổ không ít mồ hôi, bất quá trên đó lại ẩn chứa mùi thơm của thiếu nữ.
- Tiểu Tú, ngươi cả ngày xem ta luyện công, có phải muốn học không?
Bởi vì Trịnh Ngôn Khánh thích vẽ tranh cho nên Đóa Đóa đùa giỡn gọi hắn là "Tú Tài" Tú Tài này lúc đầu chỉ là để chỉ người thanh tú, về sau biến thành một loại công danh.
Đóa Đóa nói:
- Ta nghe nói đàn ông đại trượng phụ lấy ba thước kiếm cầu công danh, nhìn ngươi cả ngày không làm gì chỉ biết cầm nhánh cây vẽ trên mặt đất, tay trói gà không chặt, tương lai thì làm sao nổi bật? Không bằng theo ta luyện công nói không chừng một ngày kia còn có thể có công dụng, nhưng không biết ngươi chịu khổ nổi không?
Những từ đó ám chỉ vẻ khinh thị.
So với đời sau thì thời Tùy Đường võ học có chút thịnh hành.
Tổ Tiên của Trịnh Đại Sĩ, Trịnh Liên Sơn, Trịnh Vĩ, Trịnh Đỉnh, Trịnh Tiên Hộ đều là những người vũ dũng tuyệt luân, dương danh tại nam bắc.
Trịnh Đại Sĩ cũng rất giỏi về thuật cưỡi ngựa bắn cung.
Chỉ đến lúc Trịnh Nhân Cơ bởi vì thể chất không tốt, cho nên mới chuyên tâm về binh pháp, nhưng vẫn giữ phạm trù về võ sự.
Trịnh Ngôn Khánh có chút động tâm.
Hắn biết rõ, đợi nghiệp lớn về sau thì thời loạn thế cũng đã đến.
Có thể học được một chút kỹ thuật phòng thân cũng là biện pháp tốt.
Chỉ là hắn cũng không biết, có thể luyện ra thành thứ gì nữa.
- Đóa Đóa tỷ tỷ, đệ cũng có thể luyện võ sao?
- Tại sao không thể, ngươi mới năm tuổi, đúng là thời kỳ luyện võ tốt nhất, chỉ cần có thể chịu được khổ cực, kiên trì nhất định có thể luyện thành.
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi ra vẻ ngây thơ:
- Vậy đệ cũng luyện.
- Tiểu Tú, luyện võ không phải là một chuyện dễ dàng, ngoại trừ công pháp bên ngoài còn cần có các dược vật hỗ trợ.... Tổn hao rất nhiều tiền bạc, đệ tốt nhất thương lượng với gia gia xem ông ấy có đồng ý cho đệ luyện võ không, nếu gia gia của đệ đồng ý, ta có thể cho đệ một chút đan dược, chỉ là tổn hao phân phối đan dược vô cùng kinh người.
Trên khuôn mặt của Đóa Đóa hiện ra nụ cười như tiểu hồ ly.
Giọng nói kia có vẻ rất dụ dỗ, lại khiến cho Trịnh Ngôn Khánh phải đề phòng vài phần.
- Tỷ tỷ, luyện võ rất tốn tiền sao?
- Đương nhiên, có đạo là trăm ngày Trúc Cơ, nghìn ngày luyện khí, mười năm hóa giáp. Mỗi bước luyện võ đều cần đại lượng đan dược. Chỉ nói Trúc Cơ, vận khí tốt thì trăm ngày có thể thành, vận khí không tốt thì mười năm chưa chắc đã có kết quả.
Trước kia khi ta luyện võ, sư phụ dạy ta Hàng Long công có nói, luyện võ cần tư chất nhưng càng cân sự kiên trì bền bỉ, tư chất chiếm ba phần, kiên trì chiếm bốn phần, ba phần còn lại là tiền bạc, không có thứ này thì làm sao có thể đạt được thành tựu. Những thứ này, thiếu một thứ cũng không được, ngươi hiểu chưa?
Đóa Đóa cười rấn xán lạn, ngữ khí cũng rất ôn hòa.
Ở cùng một chỗ trong vòng ba năm, Trịnh Ngôn Khánh ít khi nhìn thấy Đóa Đóa nói chuyện như vậy.
Tính tình của Trịnh Ngôn Khánh có phần giống như kiếp trước, lạnh lùng thờ ơ, quan hệ mật thiết không có, bên kia, lai lịch của mẹ con Từ Mẫu quỷ dị khiến cho Trịnh Ngôn Khánh không thể không cẩn thận, Đóa Đóa cũng là nữ tử, cho nên mặc dù hai người sống cùng một mái hiên nhưng rất ít nói chuyện với nhau.
Đóa Đóa bất thình lình chuyển biến càng khiến cho Trịnh Ngôn Khánh cẩn trọng hơn.
Chỉ là hắn giỏi ẩn giấu, lại là tiểu hài tử cho nên người bên ngoài cũng không cảm nhận thấy biến hóa trong tâm tư của hắn, nói chi Đóa Đóa mới chỉ tám tuổi, làm sao có thể nhìn ra mánh khóe, nàng càng chân thành thân thiết Trịnh Ngôn Khánh càng coi chừng.
- Đóa Đóa, hiện tại tỷ đã đạt tới Trúc Cơ chưa?
Đóa Đóa lộ ra vẻ kiêu ngạo, sau đó lại lắc đầu chán nản nói:
- Vốn hai năm trước ta có thể hoàn thành Trúc Cơ, tiến vào Luyện Khí Dịch Cốt nhưng mà... Tiểu Tú, ta không phải ngu ngốc, nhưng mà điều kiện hạn chế nên chậm trễ.
Tiểu nha đầu này cũng không phải thành tâm muốn dạy mình luyện võ, chỉ sợ muốn mượn mình thuận tiện hoàn thành công phu Trúc Cơ.
Trịnh Ngôn Khánh là người nào?
Mặc dù Đóa Đóa khôn ngoan nhưng bất giác cũng bị Trịnh Ngôn Khánh khám phá ra tâm tư.
Nghĩ tới Đóa Đóa tiến vào Trịnh gia đang ở giai đoạn Trúc Cơ, ẩn thân vào Trịnh gia nhất định là có mục đích. Một kẻ nô bộc có bao nhiêu thu nhập, cầu cái ấm no là đu rồi, Đóa Đóa muốn luyện công nhưng không có đan dược không có tiền bạc thì làm sao được.
- Đóa Đóa tỷ tỷ, không có dược vật thì có phải rất khó hoàn thành Trúc Cơ?
Đóa Đóa lắc đầu:
- Cái này cũng không phải, sư phụ đã nói qua, kiên trì bền bỉ là có thể đột phá, nhưng càng sớm hoàn thành càng tố, bởi vì tuổi càng lớn, đột phá càng khó, nếu như qua tuổi tốt nhất để luyện Luyện Khí Dịch Cốt thì sau này đừng mơ tưởng đạt tới cảnh giới tông sư.
- Tông sư?
Trịnh Ngôn Khánh vô cùng tò mò.
Đóa Đóa nói:
- Võ phân ra tứ cấp phẩm, theo thứ tự là đồ, sinh, sĩ, sư.
Nghe nói đây là do tổ sư Minh Tịnh Đạo Hứa Tốn chân nhân phân định mà thành, tham chiếu phẩm chính mà phân ra, thất phẩm là cao nhất, có thể đạt tới thất phẩm là có thể coi như là tông sư cao thủ, trở thành đại tông sư.
Trịnh Ngôn Khánh đầu tiên nghe được những lời này nhịn không được mà hỏi:
- Hiện nay ai là đại tông sư?
Vốn là một câu nói bình thường nhưng khiến cho Đóa Đóa không kiên nhẫn được nữa.
- Tiểu Tú, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, đến tột cùng ngươi nói cho ta biết, ngươi có luyện Hàng Long công không?
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 7: Học võ công
Nguồn: sưu tầm
Trịnh Ngôn Khánh không biết Đóa Đóa tìm mình rốt cuộc là chủ ý của Từ mẫu hay là tự nàng chủ trương.
Nhưng nghĩ lại khả năng nàng tự mình chủ trương có vẻ lớn hơn, bởi vì theo quan sát của hắn, Từ mẫu là một người cẩn thận, tuyệt sẽ không làm ra chuyện này, đến Trịnh gia ba năm, Từ mẫu vô cùng ít xuất hiện, chưa bao giờ gây ra chuyện.
Lúc này vì có nguyên nhân là Trịnh Thế An, nàng càng cẩn thận.
Ví dụ nàng rất ít khi rời khỏi nhà của Trịnh Thế An, đối nhân xử thế cũng rất cẩn thận không giống như những người khác tranh đoạt lẫn nhau. Lại nói tiếp Từ mẫu lớn lên càng ngày càng thanh tú, nhưng nàng không ăn mặc xa hoa, vô tình hữu ý che giấu dung mạo của mình.
Thôi gia tiểu thư sau khi về nhà chồng còn mang tới hai nha hoàn.
Dần dà, Trịnh Nhân Cơ quên mất sự tồn tại của Từ mẫu, tiểu tâm tư năm đó cũng tan thành mây khói.
Cho nên, Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy hôm nay Đóa Đóa chủ động tìm hắn chỉ sợ là giấu Từ mẫu.
Dựa theo lời nói của nàng, nàng muốn hoàn thành Trúc Cơ cần phải đủ điều kiện để đột phá, sớm ngày tiến vào giai đoạn Luyện Khí, tuy Trịnh Ngôn Khánh không biết Đóa Đóa nói hợp tuổi là bao nhiêu nhưng nhất định là sắp đến rồi.
Nếu không Đóa Đóa làm sao có thể tìm tới mình.
Trịnh Thế An ở An Viễn đường là quản gia, nắm giữa quyền hành tài chính.
Tất cả thu nhập chi tiêu theo đạo lý là Trịnh Đại Sĩ và Trịnh Nhân Cơ khống chế hoặc là do Thôi tiểu thư tiếp nhận nhưng Trịnh Đại Sĩ đối với Trịnh Thế An vô cùng tín nhiệm mà Trịnh Nhân Cơ sau khi thành thân với Thôi gia tiểu thư, sắp lên đường đi nhận chức.
Kể từ đó, Trịnh Nhân Cơ càng không rảnh rang để quản lý nữa.
Thôi gia tiểu thư tính tình nhu mềm, Trịnh Đại Sĩ dứt khoát đem những chuyện khẩn yếu giao cho Trịnh Thế An quản lý, nếu như không có nguyên nhân đặc thù thì Trịnh Đại Sĩ cũng không hỏi qua, phần lớn thời gian đọc sách dưỡng khí, tiêu dao tự tại.
Trịnh Ngôn Khánh suy đoán, Đóa Đóa chỉ sợ nhìn vào quyền lực trong tay của Trịnh Thế An.
Lấy cớ để Ngôn Khánh tập võ mau chóng đột phá bình cảnh trước mắt, chỉ là tiểu nha đầu này mới tám tuổi đã có tâm kế, nghĩ ra biện pháp như vậy thật khiến cho Trịnh Ngôn Khánh phải giật mình.
Chỉ là hắn vẫn đáp ứng, dù sao đây cũng là chuyện nhất cử lưỡng tiện, tại sao không làm?
----------------
Ngươi muốn tập võ?
Đêm đó, Trịnh Ngôn Khánh thỉnh cầu Trịnh Thế An.
Dù sao hắn muốn tập võ, vượt qua Trúc Cơ nhất định phải có Trịnh Thế An ủng hộ, nếu không làm sao trả nổi phí tổn khổng lồ như vậy được?
Ngôn Khánh nói:
- Gia gia, con đối với Đóa Đóa luyện võ vô cùng thú vị cho nên muốn học cùng tỷ ấy.
Đóa Đóa tập võ, Trịnh Thế An không phải là không rõ ràng.
Tổ tiên của Trịnh Đại Sĩ là Trịnh Liên Sơn, năm đó cũng nổi tiếng về võ thuật, trước cửa An Viễn đường có một tấm bia đá, nghe nói là do Trịnh Liên Sơn năm đó lập ra.
Bản thân Trịnh Đại Sĩ cũng vô cùng tinh thông thuật cưỡi ngựa bắn cung.
Trịnh Thế An mặc dù không phải là cao thủ gì cả nhưng thực sự cánh tay có khí lực, lúc còn trẻ cũng tham gia đánh giặc giết người. Khai Hoàng đến nay mặc dù là thịnh trị nhưng Tùy Đế Dương Kiên là người hiếu chiến, lưỡng tấn nam bắc chiều từ trước đến nay vẫn vô cùng thượng võ. Không chỉ có đệ tử thế gia luyện võ mà người bình thường cũng tham gia.
Chỉ là người nhà bình thường cùng thế gia luyện võ không giống nhau.
Luyện võ cần phải có một hệ thống công phu, người bình thường rất khó nắm được, mặc dù Trịnh Thế An ở An Viễn đường địa vị không thấp nhưng vẫn là nô bộc, Trịnh gia công pháp từ trước tới giờ vẫn không truyền cho ông.
Cho nên, Trịnh Thế An mặc dù biết Đóa Đóa tập võ nhưng không rõ ràng ảo diệu ở trong đó.
Bờ lông mi trắng của ông nhăn lại, Trịnh Thế An sau đó lâm vào trầm tư.
- Ngôn Khánh, Đóa Đóa có nói cho con biết là muốn dạy cho con môn công pháp gì không?
- Hình như là Hàng Long công.
Trịnh Thế An chưa nghe qua loại công pháp này nhưng khẳng định được một điều, xuất thân của Đóa Đóa, chỉ sợ không quá thấp.
Nếu Đóa Đóa xuất thân là đại gia đình, hiểu được công pháp kia cũng là điều bình thường.
Trên thực tế, Trịnh Đại Sĩ cũng nhìn ra mẹ con Từ mẫu xuất thân không tầm thường nên mới sắp xếp họ cho Trịnh Thế An,. Tuy nhiên muốn dựa theo công pháp này mà dò ra đầu mối chỉ sợ cũng không phải là điều dễ dàng.
Chỉ là không gì không thể!
Trong lòng Trịnh Thế An cười lạnh:
- Đây là ở bên trong An Viễn đường, xem các ngươi có thể giở trò gì được.
Đồng thời ông xác thực cũng hi vọng Trịnh Ngôn Khánh có thể có được tuyệt kỹ phòng thân nào đó. Ở đây Trịnh Thế An là nô bộc không có nghĩa là hắn muốn tôn nhi của hắn cả đời hậu hạ người khác.
Mẫu thân của Trịnh Thế An là bàng chi của Trịnh gia.
Nếu như không phải do ông mất khả năng sinh con thì hiện tại không chừng đã có thể xếp vào danh sách tộc nhân Trịnh gia, cả đời này những chuyện ông không làm được cũng hi vọng gửi gắm vào Ngôn Khánh, không chừng tương lai, Ngôn Khánh có thể giúp ông thực hiện những nguyện vọng này.
Trịnh Thế An nghĩ một lúc rồi trầm ngâm nói:
- Ngôn Khánh nếu như ngươi thật sự muốn tập võ thì phải luyện tập cho thật tốt, không được bỏ dở nửa chừng.
Mọi chuyện khác không cần phải quan tâm, chỉ là có một việc ngươi cần phải nhớ kỹ, mặc kệ Đóa Đóa cho ngươi đan dược gì nhất định phải cho ta xem trước, những vật này, tương lai có khả năng dùng đến... đừng hỏi vì sao, chỉ cần ngươi ghi nhớ là được.
Trịnh Thế An bắt đầu cẩn thận cân nhắc.
Ngôn Khánh không rõ suy tính của ông nhưng cũng gật đầu.
Cứ như vậy, sinh hoạt của Trịnh Ngôn Khánh ngoại trừ vẽ tranh lại thêm một việc.
Kiếp trước hắn học thư pháp, viết rất nhiều sau khi sống lại tuy thân thể khác biệt nhưng vẫn còn nhớ.
Nhưng giấy bút đắt đỏ, người bình thường không thể mua được.
Mặc dù Trịnh Thế An quản lý tài vật ở trong An Viễn đường nhưng hiển nhiên không thể tham ô.
Vì vậy Trịnh Ngôn Khánh noi gương theo cổ nhân, dùng nhánh cây viết lên cát mà luyện chữ, trước tiên luyện viết cho cứng, sau đó dù giấy bút viết, đem nước chảy thành sông. Chỉ là sau đó tham gia luyện võ, thời gian chia bớt cho việc luyện võ.
Thời gian từ từ trôi qua, đông đi xuân tới, đảo mắt đã hai năm nữa trôi qua.
Trinh Ngôn Khánh bất giác đã tới năm thứ năm xuân thu.
Dựa theo tính toán thì hắn cũng đã bảy tuổi rồi.
Cùng đám bạn so sánh thì Ngôn Khánh cũng không biểu lộ ra vẻ gì xuất chúng, chỉ là trong mắt của đại nhân, hắn vẫn có chút coro quái, thí dụ như hắn không cùng những hài tử khác chơi đùa, cũng rất ít gây chuyện thị phi, tính tình trầm mặc, giống như là một tiểu đại nhân, vô cùng hiểu chuyện, cho nên mọi người đều nói Trịnh Thế An có một đứa cháu ngoan.
Nhưng đối với Ngôn Khánh mà nói, hai năm thời gian hắn đối với thời đại này có rất nhiều hiểu biết
Tỷ như đấu võ, cổ nhân sáng tạo ra môn đấu võ vì muốn sinh tồn giữa thiên địa, chiến đấu với mãnh thú, dần dà trở thành một loại quyền thuật, về sau dung hợp với đạo dưỡng sinh tạo ra thủ đoạn chiến đấu.
So với những võ thuật mà kiếp trước Ngôn Khánh biết quả là một trời một vực.
Đóa Đóa dạy cho Ngôn Khánh chính là một loại công pháp tăng khí huyết cường đại.
Dùng khí huyết dưỡng thần, đó là căn bản của Hàng Long Công, dựa theo lời nói của cổ đại dưỡng sinh, người lúc bảy tám tuổi, răng và tóc mọc lại, khí huyết mới thành lập, Hàng Long công chính là kích phát tiềm năng, làm cho khí huyết vận hành tràn đầy.
Đợi đến lúc bảy tám tuổi, khí huyết vượt xa thường nhân, tinh thần tam bảo tăng lên.
Đóa Đóa một năm trước đã nhờ đan dược kích phá khí huyết thành công, ngưng khí cường tráng gân cốt, tiến triển cực nhanh.
Ngôn Khánh thì hiện tại đã ở giai đoạn Trúc Cơ.
Dựa theo lời nói của Đóa Đóa, tuổi của Ngôn Khánh hiện tại còn nhỏ, sớm kích phát ra khí huyết, sử dụng thân thể sẽ tạo ra phản ứng không tốt.
Cho nên, mặc dù Trịnh Ngôn Khánh đã thuần thục Hàng Long công nhưng thủy chung vẫn chưa đột phá.
Ngôn Khánh cũng không cho phép mình nóng nảy, hắn luyện võ vốn là dựa vào hứng thú, có thành tựu dĩ nhiên là tốt nhất, nếu không thành thì chỉ cần cường tráng gân cốt là được. Trịnh Ngôn Khánh không hề nóng nảy, Đóa Đóa cũng không bức bách hắn, nàng vốn dạy Hàng Long công cho hắn chính là lấy đan dược phụ trợ, Ngôn Khánh cũng không để ý, Đóa Đóa lại càng vui vẻ, bởi vì mỗi lần mở ra đan phương, bộ phận lớn đan dược đều là Đóa Đóa sở hữu, cần gì phải quan tâm tới Ngôn Khánh.
- Đóa Đóa, lần trước tỷ nói, không phải sĩ thì không thể dùng giáo là có ý igf?
Ngoài chuyện luyện công, Ngôn Khánh rất hay nói chuyện phiếm với Đóa Đóa để tăng cường kiến thức.
Đóa Đóa giải thích:
- Sĩ này có hai tầng hàm nghĩa, giáo thì chính là binh khí, nhưng rất khó dùng. Một phương diện ở đây nói, phải đạt tới Hóa Thần Dịch Cân mới có thể thi triển giáo.
Một phương diện khác ý nói dùng giáo có nhiều bí thuật, các gia đình bí mật truyền lại không cho người khác biết.
Cho nên, uy lực của giáo rất ghê gớm, cũng rất khó luyện thành, ngươi muốn học giáo, trừ phi có cơ duyên đặc thù, tiểu Tú ta khuyên ngươi đừng nên học giáo, cứ luyện công cho tốt đi.
Mã giáo phổ thông là đơn giản đi cho người bình thường sử dụng.
Còn những thứ phức tạp là do các thế gia vọng tộc môn phiệt khống chế, người bình thường không cách nào tiếp cận, không biết ở An Viễn đường có giấu quyển sách nào không.
Ngôn Khánh biết rõ, Trịnh Đại Sĩ rất có khả năng cất giấu một quyển sách.
Cũng may công phu hàm dưỡng của Trịnh Ngôn Khánh khá tốt, một câu nói đùa giỡn của Đóa Đóa cũng không khiến hắn lộ ra cảm xúc, tốt xấu gì hắn cũng là một người đã bốn mươi tuổi. Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn một ý định khác.
Trịnh Ngôn Khánh biết rõ, ở một thời đại coi trọng xuất thân như vậ, nếu như một người thuận miệng nói ra tên tuổi sẽ bị người khác khinh thị, muốn cho Lý Thế Dân chú ý, nhất định phải có chút danh tiếng.
Nhưng muốn sửa hộ tịch cũng không phải là điều dễ dàng.
Không nói đến thủ tục rườm rà thế nào, mà nếu như muốn sửa thì cửa ải Trịnh gia cũng không phải là điều dễ dàng.
Cần phải tìm được một cơ hội thích hợp.
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ đến những điều này không khỏi hơi mất hứng.
Đóa Đóa đứng dậy nói:
- Ta muốn đi giặt quần áo, Tiểu Tú, ngươi ở đây rảnh rỗi, hay là đến chơi cùng ta.
Đừng nhìn Đóa Đóa bình thường lãnh đạm, nói chuyện chanh chua, kỳ thật tâm địa của nàng cũng không hề tệ.
Trịnh Ngôn Khánh cười cười đứng lên rồi nói;
- Ta đi pha trà, gia gia chắc đã trở lại, vừa vặn có thể giải lao.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 8: Nhị gia An Viễn đường
Nguồn: sưu tầm
Trịnh Thế An thích uống trà, nhưng phương pháp uống trà không giống như của đời sau.
Ngôn Khánh kiếp trước uống trà phần lớn chỉ dùng nước sôi rót vào trà khô mà thôi.
Lúc Ngôn Khánh bốn tuổi bắt đầu học cách pha trà.
Hôm nay đã học được kỹ xảo pha trà vô cùng cao cường, không chỉ Trịnh Thế An ưa thích mà ngay cả Trịnh Đại Sĩ có khi cũng muốn hắc đi pha trà.
Ở hành lang có một lòa lửa nhỏ, rất nhanh có thể đốt lên.
Thừa dịp lò lửa còn nóng, Trịnh Ngôn Khánh nhanh chóng dùng trà hong khô rồi nghiền nát. Không nên xem thường công phu nghiền tràn này, cần phải có đủ khả năng kiên nhẫn, lực đạo phải đều, trà vụn cũng vừa đủ lực thì mới bảo trì được hương vị, nhớ ngày đó, Ngôn Khánh học nghiền trà mất trọn ba tháng.
Lúc Ngôn Khánh đem nồi nấu trà đặt lên lò lửa thì Trịnh Thế An đã về.
Vẻ mặt của ông không cao hứng cho lắm, có vẻ phiền muộn.
- Gia gia, gia gia hôm nay sao trở về sớm vậy?
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng tiến tới vấn an, ở thời đại này sống tới năm năm, hắn đã dần quen với thân phận của mình.
Ra vẻ đáng yêu!
Lúc đầu hắn không cảm thấy tự nhiên nhưng tập mãi cũng đã thành thói quen, lúc này cũng không còn xấu hổ nữa.
Trịnh Thế An cố gắng tươi cười nói:
- Ngôn Khánh, không vội, gia gia hôm nay cũng không cảm thấy khát.
Ngôn Khánh có thể cảm nhận được, tâm sự của Trịnh Thế An hôm nay vô cùng nặng nề.
Hắn vội vàng đi xuống hành lang, kéo tay Trịnh Thế An rồi nói:
- Gia gia, lão Vương bán nước lúc nãy nói, từ trong núi tìm được nước khe nhũ tuyền(nước khe núi mới ra), để lại cho Từ mẫu hai thùng, con đã lấy pha cho gia gia một chén trà... gia gia dùng một chén nha.
Người uống trà, đối với than lửa và nước uống cực kỳ chú ý.
Lúc này trà thánh Lục Vũ còn chưa xuất hiện, thiên hạ đối với nước tốt cũng đánh giá, phân ra phẩm cấp, nước tốt nhất là nước ở trong khe núi nước suối xếp thứ hai, nước giếng thì kém cỏi nhất, mà trong nước khe thì nhũ tuyền là tốt nhất, người phú quý lúc uống trà thường dùng nước khe để xào nấu, bởi vậy hình thành ngành sản xuất đặc thù: người bán nước.
Ở gần Huỳnh Dương, nơi này là nơi sơn thủy tốt nhất.
Mà nhũ tuyền rất khó tìm, có đôi khi một gánh nhũ tuyền có giá trị nghìn vàng.
Trịnh Đại Sĩ thích uống trà, Trịnh Thế An cũng có chú ý, mỗi ngày sau khi lao lực uống một chén trà do Trịnh Ngôn Khánh pha là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Trịnh Ngôn Khánh, tâm tình của Trịnh Thế An trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều lần.
Đến khi nồi đồng xuất hiện bọt khí, Trịnh Ngôn Khánh lấy một ít muối bỏ vào trong đó, trong trà đạo, cái này gọi là kiểm tra độ sôi, độ sôi của nước sẽ ảnh hưởng đến vị của trà cho nên bọn họ rất chú ý.
- Gia gia, cha dường như rất mệt?
Trịnh Thế An đang dựa ở hành lang nghe thấy lời hỏi thăm của Ngôn Khánh thì trên mặt hiện ra vẻ thỏa mãn:
- Cũng may là không mệt mỏi lắm.
- Gia gia, hôm nay trong nhà có phải đã phát sinh chuyện gì không?
- Sao?
- Con thấy gia gia tâm tình không tốt... Từ mẫu nói, người có tâm tình không tốt tốt nhất nên tìm người trò chuyện, để giải phiền não.
Trịnh Ngôn Khánh giả bộ làm một tiểu đại nhân ngây thơ mà hỏi.
- Phiền não?
Trịnh Thế An nhịn không được mà cười nói:
- Con vừa mới lớn, nói cho con có lợi gì... mau tập trung đi, nước sôi rồi kìa.
Nhưng mà nụ cười kia của Trịnh Thế An cho thấy tâm tình của ông đã tốt hơn rất nhiều.
Từng luồng nước tuôn ra, sau đó Ngôn Khánh múc lấy một muôi nước, bỏ vào bình trà, trong chốc lát, mùi thơm trà trở nên nồng đậm, trong sân lan truyền, khiến cho Trịnh Thế An không nhịn được mà hít sâu một hơi, tâm tình càng thêm thư thái.
- Ngôn Khánh?
- Dạ?
Chỉ thấy lúc này, mùi hương của trà càng thêm nồng đậm.
- Con cảm thấy Lạc Dương thế nào?
Trịnh Thế An đột nhiên hỏi một câu khiến cho Trịnh Ngôn Khánh kinh ngạc.
Hắn đang pha trà, bàn tay run lên.
Muốn tới Lạc Dương sao?
Ngôn Khánh yên lặng, một lần nữa lấy một ly trà, đặt trước mặt Trịnh Thế An.
Đối với đứa cháu thu dưỡng này, Trịnh Thế An vô cùng hài lòng, tuy nhiên đôi khi vẫn cảm giác thấy tính tình của Ngôn Khánh quá mức trầm lạnh, không giống như những tiểu hài tử cùng tuổi, mỗi lần cùng hắn nói chuyện có cảm giác như nói chuyện với người đã lớn tuổi rồi vậy.
Đương nhiên Ngôn Khánh chỉ là người nghe, rất ít khi lên tiếng.
Thấy Ngôn Khánh lộ vẻ ngạc nhiên, Trịnh Thế An không nhịn cười được.
Dáng vẻ tươi cười lập tức biến mất, ông lập tức nói:
- Hôm nay lão gia nói cho ta biết, nhị lão gia sắp trở về rồi.
Nhị lão gia?
Trịnh Ngôn Khánh đối với xưng hô này cũng không có gì là kỳ lạ, trên thực tế trước kia An Viễn đường còn có một nhị lão gia.
Về phần lai lịch của nhị lão gia này, lại phải nói về tổ tiên của Trịnh Đại Sĩ.
Tổ tiên của Trịnh Đại Sĩ là Huỳnh Dương Trịnh Thị thất phòng, là con cháu của Trịnh Liên Sơn, Trịnh Liên Sơn dũng mãnh mà nổi tiếng thiên hạ, lúc đó trưởng tôn Trịnh Tiên Hộ cũng là người nổi tiếng, con trai Trịnh Tiên Hộ là Trịnh Vĩ khởi binh đánh Tây Ngụy, Trịnh thị tộc nhân hưởng ứng, có Trịnh Đỉnh và Trịnh Vinh Nghiệp, tổ tiên bọn họ vốn là nô bộc của Liên Sơn, vì công lao mà được cho vào gia phả, trở thành Trịnh thị tộc nhân.
Trịnh Vinh Nghiệp về sau chết trận mà Trịnh Vĩ thì công thành danh toại.
Ông được giữ chức đại tướng, đô đốc mười lăm châu, khi đó cũng là lúc mà An Viễn đường hưng thịnh nhất, Trịnh Đỉnh cũng được phong làm Vệ Úy Thiếu Khanh, sau khi chết còn được tưởng thưởng.
Nhị lão gia của Trịnh Thế An chính là con của Trịnh Đỉnh, Trịnh Thường.
Ở An Viễn đường hắn cũng là người có thực quyền, cho nên nhiều năm không ở nhà nhưng Trịnh Ngôn Khánh cũng biết sự tồn tại của người này, tuy không bái kiến Trịnh Thường nhưng nghe tin tức Trịnh Thường trở về, Ngôn Khánh cũng không cảm thấy kỳ quái.
Người ta về nhà mình có gì đâu mà cổ quái.
- Lão gia nói, nhị lão gia bị Hán Vương thôi quan.
Ông lo lắng tâm tình của nhị lão gia không tốt cho nên chuẩn bị cho nhị lão gia tiếp quản chuyện trong An Viễn đường.
Ngôn Khánh đã hiểu ra.
Trịnh Thế An vì bị chuyển giao quyền lực nên đâm ra mất hứng, nghĩ lại cũng bình thường, từ trước đến nay, Trịnh Thế An lo liệu việc lớn nhỏ trong An Viễn đường, tuy có Trịnh Nhân Cơ và Thôi gia tiểu thư nhưng trên thực tế chỉ vẻn vẹn dưới một người, thoáng chốc bị bắt giao quyền hành ra, trong lòng nhất định không thoải mái, mà ông không có cách phản đối Trịnh Đại Sĩ.
Thân làm nô tài thật đáng buồn, chỉ sợ không có cách nào khống chế vận mệnh của mình.
- Lão gia còn nói, đại công tử năm sau có khả năng đảm nhiệm chức Tào Duyện ở Lạc Dương nên muốn ta tới đó giúp đỡ một chút.
Đại công tử dĩ nhiên là chỉ Trịnh Nhân Cơ.
Trịnh Ngôn Khánh nghi hoặc hỏi:
- Đại công tử không phải đang ở Trường An sao, tại sao lại tới Lạc Dương làm quan?
- Chức Tào Duyện ở Lạc Dương này là chức vụ gì, là thăng quan hay giáng chức? Gia gia, nếu gia gia đi Lạc Dương thì con biết làm gì bây giờ?
Trịnh Thế An mỉm cười nói:
- Đại công tử dĩ nhiên là thăng quan rồi.
Lạc Dương thuộc tỉnh Hà Nam, chức Tào Duyện cũng là chức vụ cao nhất ở địa phương, thuộc hàm quan ngũ phẩm, đại công tử không tới năm năm đã từ bát phẩm Thông Sự Xá Nhân làm tới ngũ phẩm, tiền đồ rộng lớn... Về phần con, lão gia nói ta đi Lạc Dương trợ giúp đại công tử kỳ thật nguyên nhân cũng vì con.
- Con?
Trịnh Ngôn Khánh hơi kinh ngạc.
Hắn đến Trịnh gia năm năm, cũng không tiếp xúc nhiều với Trịnh Đại Sĩ, mấy tháng trước, Trịnh Đại Sĩ đột nhiên gọi hắn đi pha trà, hơn nữa mỗi lần pha trà, Trịnh Đại Sĩ cũng không hề đọc sách mà lại nhắm mắt dưỡng thần, không nói một câu với Trịnh Ngôn Khánh.
Tại sao lại có quan hệ với mình?
Tiểu thiếu gia đã lớn hơn trước, mấy năm nay bôn tẩu theo đại công tử, cũng không yên ổn.
Chờ thêm một năm nữa, đại công tử dàn xếp mọi chuyện ở Lạc Dương cũng nên mời tiên sinh cho tiểu thiếu gia, lão gia muốn tìm bạn học cho tiểu thiếu gia, ngẫm lại vẫn thấy con là hợp nhất, còn nữa, thiếu phu nhân cũng đã có thai, cần phải chiếu cố.
Khó trách được hai tháng trước Trịnh Đại Sĩ lại kêu mình tới pha trà.
Nguyên lai không đơn thuần tìm mình tới pha trà mà còn để suy tính.
- Vậy Từ mẫu và Đóa Đóa thì sao?
- Chuyện này... ý của lão gia là để họ tự tìm chỗ ở.
Ngôn Khánh nghe xong nôn nóng:
- Làm sao có thể được, Đóa Đóa ở lại thì ai dạy con Hàng Long công?
Trịnh Thế An cười nói:
- Con yên tâm, ta đã nói qua với lão gia, lúc đó sẽ đem Từ mẫu bọn họ cùng đi, chỉ là tới Lạc Dương, bọn họ chỉ ở bên ngoài không thể ở bên trong làm việc, Ngôn Khánh con luyện cái Hàng Long Công kia thế nào?
- Dạ, cũng tạm được.
- Không nên tạm được, sau khi về Lạc Dương, ở trước mặt đại công tử không được để lộ sơ hở gì.
Trịnh Thế An trong chốc lát đã pha trà, còn Trịnh Ngôn Khánh cũng cảm thấy tâm tình thư thái hơn nhiều.
Hai người bọn họ trò chuyện chốc lát thì Từ mẫu cũng làm xong đồ ăn.
- Ngôn Khánh, chuyện này không được nói cho ai biết, kể cả Từ mẫu và Đóa Đóa, nhị lão gia khoản mười ngày nữa sẽ về, đến lúc đó chúng ta sẽ chuẩn bị khởi hành, chỉ là cũng thật kỳ quái, Hán Vương đang muốn tăng cường lực phòng ngự ở Thái Nguyên, mà nhị lão gia lại rất được Hán vương hài lòng.
Trịnh Thế An đứng dậy nói thầm một câu.
Câu nói kia lại khiến cho trong óc của Trịnh Ngôn Khánh hiện ra một ý niệm kỳ quái:
- Trịnh Thường lần này trở về liệu có mục đích nào khác không?
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 9: Mưa gió nổi lên
Nguồn: sưu tầm
Trịnh Ngôn Khánh chưa từng nhìn thấy qua Trịnh Thường nhưng không phải là hắn không biết Trịnh Thường.
Ở An Viễn đường hắn phải lưu ý mỗi người, đặc biệt là các đại nhân vật ở đây, kiếp trước trải qua hai mươi năm làm quan, sớm đã hình thành nên thói quen lưu tâm ở nơi hắn, hôm nay hắn chỉ là một tên nô bộc, tính mạng nằm trong tay của người khác, không nhìn mặt nói chuyện thì chắc chắn tai vạ sẽ đến nơi.
Cũng may là hắn chỉ là một tiểu hài tử, ở An Viễn đường mọi người nói chuyện cũng không để ý lắm với hắn.
Căn cứ vào tình hình, Trịnh Thường tính tình cũng không khác với Trịnh Đại Sĩ là bao, Trịnh Đại Sĩ tính tình hào sảng, mặc dù cẩn thận nhưng cũng không câu nệ tiểu tiết, mà Trịnh Thường thì tâm tư thâm trầm, không dễ dàng đoán được.
Nói cách khác, Trịnh Thường rất khó đoán.
Mấy tháng trước còn nói tiền đồ của mình rộng lớn, nay đã bỏ đi chức quan.
Nếu đổi là một người khác chưa chắc Trịnh Ngôn Khánh đã chú ý, nhưng Trịnh Thường thì không giống, hắn chính là nhân vật số hai ở An Viễn đường, địa vị không hề thấp, ít nhất trước mắt, vận mệnh của Ngôn Khánh với An Viễn đường liên hệ một chỗ, cho nên không thể lưu ý, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy chuyện này ẩn náu bí mật không cho người khác biết.
Ăn cơm tối xong, Trịnh Thế An liền đi ngủ.
Dù sao tuổi của ông cũng đã không còn nhỏ, tình hình lại phức tạp, tâm tình không thoải mái, khó trách sinh ra mệt mỏi.
Mà Trịnh Ngôn Khánh thì ngồi ở sau vườn, ngẩng đầu nhìn ánh sao lập lòe, trong lòng thầm suy tư đến chuyện của Trịnh Thường.
- Ngôn Khánh tại sao con còn chưa về phòng nghỉ ngơi?
Từ mẫu tiến tới bên cạnh của hắn, trong tay lấy ra một chiếc áo khoác lên người nó, sau đó hòa nhã nói:
- Ngôn Khánh, tựa hồ con có tâm sự?
- Từ mẫu, nhị lão gia trở về rồi.
Từ mẫu nhìn Ngôn Khánh, ánh mắt nhu hòa hiền lành, giống như là con của mình vậy.
Ngôn Khánh biết rõ, Từ mẫu còn có một đứa con tuổi tác cũng không cách mình bao xa, nhưng hôm nay không biết hạ lạc ở đâu.
Từ mẫu nói:
- Chuyện này ta cũng nghe nói, nhị lão gia ở Thái Nguyên không được trọng dụng, trở về cũng là điều bình thường.
- Nhưng con cảm thấy hơi cổ quái.
- Cổ quái?
Từ mẫu nhịn không được xoa đầu Ngôn Khánh mà nói:
- Con mới bao nhiêu tuổi, biết cái gì là cổ quái sao?
- Con...
Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được cười khổ trong lòng.
Vấn đề là ở chỗ này, hắn hôm nay mới năm tuổi, chỉ cần lộ vẻ thành thục là sẽ làm người khác cảm thấy kỳ quái, điều này khiến cho Ngôn Khánh không thoải mái trong việc phát biểu cái nhìn của mình, có một số việc nói ra sẽ khiến người khác ngạc nhiên.
Nhưng không nói thì lại nghẹn ở cổ họng.
- Từ mẫu, chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?
- Nhị lão gia mấy tháng trước còn báo tin ở Thái Nguyên vô cùng tốt, tại sao lại bị thôi chức quan?
Ánh mắt của Từ mẫu hiện ra một tia sáng khác thường mà nhìn Ngôn Khánh:
- Cổ nhân nói, gần vua như gần cọp.
- Tâm tính của đế vương, loại tiểu dân như chúng ta há có thể suy đoán? Nói không chừng Nhị lão gia nói sai, làm sai cho nên bị thôi chức, chuyện này vốn là chuyện bình thường, tiểu hài tử như con đừng nên nghĩ lung tung.
Từ mẫu nói xong liền đứng dậy.
- Đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng nghĩ lung tung.
- Mấy tháng nữa là tới năm mới rồi... chỉ là ta cũng nghe người ta nói, nhị lão gia bảy năm rồi vẫn chưa trở lại...
- Năm mới năm mới!
Trịnh Thế An nói năm mới là sẽ tới Lạc Dương, Từ mẫu cũng đi cùng.
Ngôn Khánh đột nhiên nhớ tới, đây đẫ là năm Nhân Thọ thứ ba, một năm sau, Tùy Đế sẽ băng hà, Tùy Dương Đế sẽ đăng cơ.
Đem ba người này xâu chuỗi, Trịnh Ngôn Khánh lập tức hiểu được.
Lúc Tùy Dương đế đăng cơ, hán vương Dương Lượng đã tạo phản, nhưng sau đó rất nhanh bị Dương Nghiễm trấn áp, Dương Lượng là nguyên soái, cũng là tổng quản, trong tay cầm tinh binh phương bắc, thực lực hùng hậu, luận quân công, hắn không hề thua kém so với Dương Nghiễm, luận danh vọng hắn cũng không hề chênh lệch, thái tử Dương Dũng bị phế, chỉ sợ cũng khiến cho Dương Lượng cảm nhận chút sợ hãi.
Cho nên, đầu năm, Dương Lượng đã nói với Tùy Đế:
- Đột Quyết rất mạnh, lấp tức lấy Thái Nguyên làm trọng trấn, chuẩn bị đối phó.
Lần này Trịnh Thế An cũng nói:
- Lần này Hán vương xem như nắm giữ quân tinh nhuệ ở Tịnh Châu.
Ngôn Khánh lúc đó không để ý tới chuyện này nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ.
Nhưng hôm nay, Trịnh Thường trở về, hắn buộc phải liên hệ.
Nếu như Trịnh Thường dụ tâm kín đáo, rất có thể mang tới tai họa ngập đầu cho An Viễn đường.
Trong nhất thời Ngôn Khánh tựa hồ đã minh bạch dụng ý thực sự lần này của Trịnh Thường.
------------------------------
Huỳnh Dương, chuẩn xác mà nói thì phải gọi là Huỳnh Châu.
Đây là một trọng trấn đã có trong lịch sử từ rất lâu.
Trải qua nhiều lần thay đổi, Huỳnh Dương lúc này đã ngày càng phát triển.
Dần dần nó đã trở thành một bình chướng ơ phía đông, cùng với Lạc Dương dựng nên thành một đại địa.
Trịnh Thường đúng hạn trở về.
Ngôn Khánh đối với chuyện này cũng vô lực cản trở.
Trịnh Thường đến Huỳnh Dương, Trịnh gia từ trên đến dưới đều ra cửa nghênh đón.
Mấy chục cỗ xe ngựa từ từ dừng lại ở trước cửa An Viễn đường, từng rương vật phẩm mang xuống khiến cho Trịnh Ngôn Khánh kinh hãi trong lòng.
Cái này không giống như là một người chán nản quay về mà giống như là một người áo gấm về nhà.
Trịnh Thường tuổi chừng bốn mươi, tướng mạo đường đường, thân thể có hơi thon gầy, ở dưới hàm là ba sợi râu đen, trên người của hắn thì mặc thanh sam, khoác một bộ cẩm bào, hiện rõ một khí chất hơn người. Tướng mạo so với Trịnh Đại Sĩ thì có phần còn phấn chấn hơn.
Sau lưng của Trịnh Thường là hai người.
Một béo một gầy.
Người béo ăn mặc theo kiểu kẻ sĩ, trên người luôn mang theo nụ cười khiến cho người khác phát sinh hảo cảm, mà nam tử gầy gò thì tuy không cao nhưng khiến cho người ta có một cảm giác cường tráng. Trịnh Đại Sĩ và Trịnh Thường bước vào cửa sau đó sóng vai tiến tới An Viễn đường. Mà người gầy lúc đi qua bên cạnh Ngôn Khánh khiến cho Trịnh Ngôn Khánh run lên, theo bản năng mà lùi về phía sau một bước, bởi vì hắn cảm nhận được một loại uy áp cường hãn.
Uy áp này là do khí huyết cường tráng mà sinh ra.
Khí huyết thật là cường đại.
Đóa Đóa từng nói qua, một người khí huyết tràn đầy có thể phát ra ngoài cơ thể, cho người ta cảm giác uy áp, người này ít nhất đã đạt tới trình độ ngũ phẩm võ sĩ, mà ngũ phảm võ sĩ khí cốt đã hình thành, huyết khí tràn đầy.
Từ khi Trịnh Ngôn Khánh tập võ tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy huyết khí mạnh mẽ như vậy.
Mà võ sĩ cơ bắp kia đi qua liếc nhìn Ngôn Khánh, lông mày hơi nhăn lại.
Hắn cũng cảm nhận được khí quyết chấn động trong cơ thể của Ngôn Khánh, nhưng nhìn cách ăn mặc của Ngôn Khánh thì giống như một gã sai vặt cho nên nảy sinh nghi hoặc. Bất quá nghĩ lại, Trịnh thị An Viễn đường có nhiều nơi dạy võ, một tên sai vặt học được cũng là điều bình thường... Thế gia đại tộc nơi nào chẳng có những người tâm phúc, truyền thụ một chút công pháp cũng không có gì là ngạc nhiên.
Tuy nhiên những người này không phải là những người đích truyền, tối đa cũng chỉ được truyền công pháp Trúc Cơ.
Ngôn Khánh hôm nay vừa vặn ở giai đoạn Trúc Cơ cho nên võ sĩ cũng chỉ nhíu mày, không để Ngôn Khánh vào trong lòng.
Ánh mắt thật sắc bén.
Phảng phất như hắn có thể nhìn thấu nội tâm của mình vậy, đây là ngũ phẩm võ sĩ sao?
Trong lòng Ngôn Khánh thầm cảm thán, nhưng trên khuôn mặt lại lộ vẻ bình tĩnh.
Hắn giả bộ như không có chuyện gì, nhìn đám người trên xe ngựa đem hòm đồ tháo xuống, từng bước từng bước tiễn vào bên trong, cộng lại ít nhất có hơn một trăm cái hòm gỗ, nhìn đám người hầu khuân vào cũng không hề thoải mái.
- Tuấn Cảnh đại ca, để ta giúp huynh.
Ngôn Khánh nói với một người hầu quen thuộc.
- Ngôn Khánh, ngươi đừng rước lấy phiền phức, cái hòm này rất nặng đấy.
- Vạn nhất trên người mà bị thương thì lão quản gia nhất định sẽ trách ta, đi qua bên đó đi, ở đây có chúng ta là đủ rồi.
- Tuấn Cảnh đại ca, ở trong đó là vật gì mà lại nặng như vậy?
Tuấn Cảnh thấy bốn phía không có ai liền khẽ nói:
- Vừa rồi ta khẽ nhìn vào một chiếc rương thì thấy đó đều là gấm tốt Tứ Xuyên, còn có vàng, ta đoán chừng nhị lão gia vì vậy mới bị thôi quan... ngươi đừng cho người khác biết.
Một người bị bãi miễn chức quan như vậy lại có nhiều hàng hóa như vậy sao?
Thời nhà Tùy, trên thị trường dùng tiền để lưu thông phần lớn các mặt hàng.
Ngoài ra còn dùng tơ lụa để tính toán.
Nếu như ở bên trong một trăm cái dương này đều là hoàng kim và tơ lụa thì rốt cuộc là bao nhiêu tiền?
Trịnh Thường trở về theo cách này sao?
Chỉ sợ cho dù Hán Vương Dương Lượng hào phóng tới đâu cũng không cho phép hắn mang theo nhiều đồ như vậy, còn nữa hai người kia cũng không đơn giản, một ngũ phẩm võ sĩ, lại có thể là một quan lại tùy tùng bình thường được soao? Ngôn Khánh dĩ nhiên không thể tin được.
Về phần người mập kia có vẻ rất hòa thuận.
Nhưng Ngôn Khánh cảm nhận trong mắt của hắn lấp lóe thần thái âm trầm.