Thôn Phệ Thương Khung Tác giả: Hà Mễ XL Quyển I: Thức tỉnh
-----oo0oo-----
Chương 6: Trút một hơi.
Người Dịch: Vô Thuỷ Đại Đế
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Doãn Chân Lạc thật không ngờ Hiên Viên lại dám đem Long lân phấn bôi vào chỗ ấy.
Chỗ đó bất kể là nam nhân hay nữ nhân, đều là bộ vị yếu ớt nhất trên thân thể, hơn nữa cùng là nơi có làn da khó luyện thấu nhất.
Nhưng mà lúc này mới qua bao lâu, mặc dù có hiệu dụng của Long lân phấn, nhưng mà Hiên Viên lại có thể nhanh chóng luyện đến chỗ ấy, điều đó cũng đủ chứng minh tư chất của Hiên Viên, đó chính là thiên tài trong thiên tài.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, có rất nhiều thiên địa linh khí nồng đậm đang trùng kích từng cái lỗ chân lông của Hiên Viên, cho dù không có giải khai, hay là đã giải khai, nhưng tất cả những điều đang xảy ra này đủ để chứng minh, Hiên Viên tuyệt đối là một thiên tài hiếm thấy.
"Đừng có ngừng, dù cho nhức...trứng...cũng phải tiếp tục luyện." Doãn Chân Lạc tuy rất muốn cười, nhưng nàng lại không muốn đả kích tâm tình của Hiên Viên, chậm rãi nói:
"Ngươi chính là một khối sắt, cần ngọn lửa bùng cháy để rèn luyện, có như thế mới lưu lại được những bộ phận tinh hoa nhất. Thân thể của ngươi có quá nhiều tạp chất, hiện tại cũng mới chỉ là bắt đầu mà thôi, dù có đau hơn cũng phải nhẫn nhịn."
Thanh âm của Doãn Lạc Chân phảng phất như thanh tuyền dưới Phật sơn, cho người ta cảm giác êm tai mà không ai có thể mang lại được.
Quả nhiên, Hiên Viên lại một lần nữa khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết", nếu như người có nhãn lực tốt có thể chứng kiến, bên dưới làn da của Hiên Viên, những lỗ chân lông đã bị giải khai kia, đang bắt đầu khuếch trương lên từng chút một.
Hiên Viên cảm giác được toàn thân trên dưới đau đớn vô cùng, nhất là thằng em, nhưng mà hắn có thể cảm giác được, thân thể có một loại sảng khoái nói không nên lời, khoan khoái, tại giữa sự đan xen của đau nhức cùng sảng khoái, sảng khoái cùng đau nhức, đau nhức cùng sảng khoái.....
Doãn Chân Lạc nhìn thấy lỗ chân lông bên ngoài làn da của Hiên Viên, phụt ra từng chút từng chút tạp chất màu đỏ sậm, cực kỳ hôi tanh, vẩn đục. Đây là tạp chất lắng đọng bên trong da, là nguyên nhân gây ra sự cản trở câu thông thiên địa linh khí với nhân thể. Lúc này, từng giọt từng giọt bị ép xuất ra, đây chính là chỗ lợi hại của "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết". Rồng có nghịch lân, sờ vào sẽ chết. Hiện tại, Hiên Viên giống như một con tiểu long, lân phiến trên người đang đóng mở lấy, tu luyện.
Bất tri bất giác, thời gian một ngày đã trôi đi, giờ phút này từ trên xuống dưới, toàn thân Hiên Viên là một mảnh tanh hôi vô cùng, cả người phảng phất như đã không tắm rửa rất nhiều năm. Mùi từ trên người phát ra khiến cho người ta cảm thấy tởm lợm. Doãn Chân Lạc nhưng lại hết sức hưng phấn, vội vàng nói:
"Rất tốt, hôm nay đến đây là được rồi, nhanh đem vết bẩn, tạp chất trên người rửa cho sạch sẽ. Long lân phấn đã thẩm thấu vào trong làn da của ngươi. Không thể tưởng được, ngươi lại có thể chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, lại có thể đem "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết" luyện đến đại viên mãn một lần, còn có thể tiếp tục chống đỡ, rất tốt."
Hiên Viên cũng có thể cảm giác được rõ ràng, sau khi bản thân đem "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết" vận chuyển đến đại viên mãn, toàn thân trên dưới, long tinh hổ mãnh, không có một chút mệt mỏi, lực lượng tăng thêm, hắn một chút cũng không nghi ngờ, giờ phút này hắn đã có được 1 ngưu chi lực rồi.
"Ha ha, tốt." Hiên Viên trực tiếp nhảy dựng lên, chạy vội hướng tới con suối nhỏ, cả người trực tiếp nhảy vào trong nước. Chỉ thấy lấy Hiên Viên làm trung tâm, một mảnh đỏ sậm, đen kịt, một mảng lớn, một mảng lớn đầy mỡ, bị cọ rửa sạch. Dưới dòng nước chảy siết của con suối, Hiên Viên ngược dòng mà lên, cả người tràn đầy một cỗ lực lượng cường đại....
Doãn Chân Lạc nhìn xem Hiên Viên, trong nội tâm rất vui mừng:
"Hi vọng có thể trong một tháng này, dạy cho hắn nhiều thứ hơn. Lại có thể trong vòng một ngày ngắn ngủi, dựa vào hỗ trợ của Long lân phấn, dùng "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết" mà đạt được 2 ngưu chi lực, quả thực là một tuyệt thế kỳ tài."
Tại ngày thứ nhất, Hiên Viên đem "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết" vận chuyển được một lần đại viên mãn.
Tại ngày thứ hai, Hiên Viên trực tiếp vận chuyển "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết" lên hai lần đại viên mãn.
Ngày thứ ba, trực tiếp vận chuyển đạt ba lần đại viên mãn, lực lượng từ 2 ngưu chi lực, càng bạo tăng đến 5 ngưu chi lực, khiến cho Doãn Chân Lạc rất hưng phấn, có lẽ chính nàng thật sự có thể dạy dỗ ra một đồ đệ tốt.
Hiên Viên long tinh hổ mãnh đánh ra mấy quyền, uy vũ sinh phong, giờ phút này, lỗ chân lông trên người hắn đều đang đóng mở liên tục, phun ra nuốt vào thiên địa linh khí, tẩy luyện lấy một ít chỗ còn chưa có được luyện thấu trên làn da. Tại trong mấy ngày này, tạp chất ở lỗ chân lông càng ngày càng ít, nhưng mà Hiên Viên biết rõ đây cũng chỉ mới là bắt đầu mà thôi, lúc nào hắn có thể đem "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết" vận chuyển mười tám lần đại viên mãn trong một ngày, lúc đó mới có thể xem như luyện thấu tất cả làn da, mới có năng lực bước vào cảnh giới Đấu Sĩ.
"Mỹ nhân sư phụ, đồ ăn hôm nay đã hết sạch rồi, ta phải ra ngoài đi săn."
Hiên Viên trải qua ba ngày tu luyện, thể chất đã có cải biến rất mạnh, lực lượng tăng nhanh, đối với nhu cầu ăn uống cũng tăng theo. Doãn Chân Lạc căn bản cũng chưa ăn được bao nhiêu, ngược lại Hiên Viên đã ăn hết, nhanh chóng đem đồ ăn trữ tồn giải quyết sạch sẽ.
Doãn Chân Lạc gật đầu nhẹ, mỉm cười nói:
"Đi đi."
Hiên Viên lúc này mới mang theo Cô Tinh chạy như điên, một bước chạy đạt tới cự ly ba mét, tốc độ cực nhanh, hướng tới Ma Thú sâm lâm trước mặt mà chạy.
Gần bãi tha ma.
Hai gã nam nhân mang vẻ mặt cười lạnh, mặc y phục luyện công được làm từ vải tốt, giờ phút này mỗi người đang kéo một chân, lôi một thi thể nam tử lạnh như băng, đi tới phía bãi tha ma.
Hai gã nam tử này là ác nô của Nguyệt gia, không biết đã có bao nhiêu bá tánh bình dân mất mạng trong tay bọn chúng.
"Hừ, tiểu tử này thật sự chán sống, Nguyệt Tuyệt công tử có thể để ý tới tỷ tỷ của nó, đã là phúc khí mấy trăm đời của nó rồi, vậy mà còn không biết phân biệt tốt xấu, đến Nguyệt phủ của chúng ta đòi người, quả thực là muốn chết." Một trong hai người ác nô tên là Tiền Vĩnh Lai nở nụ cười khinh bỉ, còn đá đá vào cổ thi thể hai cái.
"Hắc hắc, Nguyệt Tuyệt công tử nhân từ, chỉ bảo chúng ta cắt đứt tứ chi của nó là được rồi. Chỉ có điều, gần đây ta đã tăng thêm một bước dài, đạt được 4 ngưu chi lực, ra tay không biết nặng nhẹ, trực tiếp đánh chết tươi nó, lại không nghĩ tới Nguyệt Tuyệt công tử vẫn thưởng cho ta 10 khối Đấu Sĩ tệ, tương đương với 100 khối Đấu Giả tệ, khi quay lại ta mời ngươi cùng với ta đi uống bách hoa tửu."
Ác nô tên là Tiền Vĩnh Phúc ha ha cười phá lên, hai người trong lúc vừa cười vừa nói đã đến trước bãi tha ma, trực tiếp ném cỗ thi thể này vào trong đó, rồi phủi tay, chuẩn bị rời đi.
Đúng vào lúc này, Hiên Viên nhờ có cơn gió nên đã nghe được đoạn đối thoại giữa hai người. Từ sau khi bắt đầu tu luyện, ngũ giác của Hiên Viên trở nên đặc biệt linh mẫn, thị lực càng có thể chứng kiến xa hơn 50m, lại cực kỳ rõ ràng. Hai gã ác nô Tiền Vĩnh Lai cùng Tiền Vĩnh Phúc này là hai gã sai vặt bên người của Nguyệt Tuyệt, ngày đó đánh hắn cũng chính là hai tên khốn này.
Hiên Viên không nghĩ tới, hai tên kia lại đã làm nhiều việc ác đến như vậy, dám ngang nhiên giết chết một người vô tội. Nhất thời lửa giận trong lòng bốc lên, chỉ có điều rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Đối mặt với một người có 4 ngưu chi lực, cùng với một người có 3 ngưu chi lực, nếu hắn chỉ cần sơ sẩy một chút, có khả năng sẽ bị lật thuyền trong rãnh. Dù sao thì hắn cũng không có bất kỳ kinh nghiệm thực chiến nào, tuy có thể đi săn thú, nhưng trí tuệ của ma thú hiển nhiên kém xa so với người, không thể đánh đồng với nhau.
Đột nhiên, Hiên Viên linh cơ khẽ động, mang theo Cô Tinh khập khiễng chạy về phía trước, mãi cho đến khi tiếp cận Tiền Vĩnh Phúc hai người khoảng 10m, lúc này mới chợt dừng lại.
Tiền Vĩnh Lai cùng Tiền Vĩnh Phúc nhìn thấy Hiên Viên, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng chỉ trong chốc lát, đã trở nên dữ tợn vô cùng.
Tiền Vĩnh Lai cười khặc khặc quái dị nói:
"Đây không phải là tên tiểu tử bị đánh bán sống bán chết mấy ngày hôm trước sao? Không nghĩ tới cái mạng của nó lại ngang ngạnh đến như vậy, còn chưa chết, xem ra là nhờ có con sói bên cạnh nó rồi. Cũng tốt, đợi một lát giết nó rồi nướng thịt sói ăn."
"Giết nó đi, chỉ sợ lại có thể hướng Nguyệt Tuyệt công tử lĩnh thưởng a. Da lông trên thân con sói này rất không tồi, lột da sống nó tặng cho Nguyệt Tuyệt công tử, Nguyệt Tuyệt công tử nhất định sẽ cực kỳ cao hứng a." Tiền Vĩnh Phúc bước từng bước về phía Hiên Viên, cực kỳ hung hăn càn quấy, bởi vì hắn đã đạt được 4 ngưu chi lực, không nói đến hiện tại Hiên Viên còn "Thương thế chưa lành", coi như Hiên Viên hoàn hảo không tổn hao gì, hắn cũng có năng lực đuổi theo giết chết Hiên Viên.
Hiên Viên chứng kiến hai gã ác nô đang từng bước một đi về phía mình, phảng phất như một chú thỏ trắng nhỏ nhìn thấy hai lão sói già, "khập khiễng" lùi về phía sau, vừa khóc nức nở vừa hoảng sợ nói:
"Tại sao lại là các ngươi, các ngươi thiếu chút nữa đã đánh ta chết a, buông tha ta không được sao?
"Ha ha ha, xem ra tiểu tử này bị ngươi đánh cho vỡ mật rồi, mấy ngày hôm trước không phải rất kiên cường đấy sao? Ừ, bỏ qua cho mày cũng được, đem con sói bên cạnh mày hiếu kính cho chúng tao, đại gia tâm tình tốt, nói không chừng sẽ tha cho mày đấy." Tiền Vĩnh Lai cười phá lên, đắc ý vô cùng.
"Bỏ qua cho mày? Loại tiện dân như mày dám xông tới xa giá của Nguyệt Tuyệt công tử, còn dám nhục mạ Nguyệt Tuyệt công tử, chết một vạn lần cũng còn chưa đủ. Sau khi mày chết, con sói bên cạnh mày cũng phải chết, cả nhà mày toàn bộ đều phải chết." Tiền Vĩnh Phúc lại hung hổ doạ người, khiến cho trên mặt của Tiền Vĩnh Lai cũng không khỏi lộ ra hung quang.
"Cô Tinh, chạy mau." Hiên Viên bắt đầu "oa oa khóc lớn", quay người bỏ chạy, bộ dáng khấp kha khấp khiễng. Tiền Vĩnh Lai cùng với Tiền Vĩnh Phúc hai người nhìn nhau cười lạnh, nhanh chóng đuổi theo.
"Tiểu tử, tao sẽ không để cho mày chết dễ dàng, tao sẽ đem tứ chi của mày toàn bộ cắt đứt, biến mày thành thức ăn cho ma thú trên bãi tha ma." Tiền Vĩnh Phúc thực lực tương đối cao, tốc độ tự nhiên cũng nhanh hơn, bước rộng đuổi theo, một quyền đánh về phía hậu tâm (giữa lưng) của Hiên Viên. Hiên Viên cảm giác được sau lưng mình như bị kim đâm, hắn thoáng cái đã hiểu, đây là cảm giác linh mẫn cực kỳ huyền diệu trong "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết" , có thể cảm giác được địch nhân sẽ công sát hướng bộ vị nào trên người mình, nơi đó sẽ sinh ra cảm giác như bị kim đâm.
Ngay khi một quyền của Tiền Vĩnh Phúc sắp đánh trúng giữa lưng của Hiên Viên, hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, một cái hồi mã thương, một quyền đánh trực tiếp lên bụng dưới của Tiền Vĩnh Phúc.
Chỉ thấy một quyền được đánh ra này của Hiên Viên, biến thành bạch sắc khí lãng rất nhỏ, có được 5 ngưu chi lực, dâng trào lên.
Phanh!
Tiền Vĩnh Phúc hai mắt lồi ra, mật đắng đều phun ra hết, hắn vạn vạn lần không ngờ, Hiên Viên vậy mà có được 5 ngưu chi lực. Phải biết rằng tại vài ngày trước đó, Hiên Viên tối đa cũng chỉ có 1 ngưu chi lực, vậy mà chỉ mới qua vài ngày, hắn đã trở nên vô cùng cường đại. Càng làm cho hắn thêm phẫn nộ chính là, có được 5 ngưu chi lực, Hiên Viên lại vẫn giả heo ăn thịt hổ, hoá trang thành một đứa vô dụng!
Một quyền, chỉ một quyền, lập tức khiến cho Tiền Vĩnh Phúc mất đi tất cả sức chiến đấu, phảng phất giống như một con cóc bị lột da, nằm dưới mặt đất ro giật, trong miệng sùi bọt mép, quả là tự rước lấy một cái chữ thảm a.
Tiền Vĩnh Lai lập tức hoảng sợ, hắn hoàn toàn chưa hồi phục được tinh thần, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Mày, mày muốn làm gì?"
Thân phận của hai người thoáng cái chuyển biến, giờ phút này, Tiền Vĩnh Lai giống như một chú thỏ trắng nhỏ, mà Hiên Viên thì lại là một đầu ác lang.
Cô Tinh ở phía sau, chậm rãi bước đi, trên gương mặt lộ ra thần sắc giảo hoạt, trong đồng tử lộ ra ý giễu cợt.
"Không có gì, chỉ là muốn đem tứ chi của mày cắt đứt, biến mày thành thức ăn cho ma thú trên bãi tha ma, cho mày nếm thử một chút cái cảm giác đó là gì."
Vừa dứt lời, Hiên Viên bước nhanh một bước, 5 ngưu chi lực cùng 3 ngưu chi lực kém nhau cực lớn, Tiền Vĩnh Lai bị Hiên Viên một tay chế trụ bả vai, phảng phất như đang bị kìm sắt kẹp chặt, căn bản không cách nào nhúc nhích, chỉ cảm thấy xương cốt trên vai từng cái từng cái vỡ vụn, một cơn đau đớn kịch liệt truyền khắp toàn thân hắn, đau đến nỗi khuôn mặt của hắn đầy nước mắt nước mũi.
Ngày thường đều là hắn khi dễ người khác, nào có người dám đối phó với hắn như vậy? Nguyệt gia là đệ nhất gia tộc của Nguyệt Hoang thành, đánh chó còn phải nể mặt chủ mà.
Thế nhưng, hắn lại xui xẻo gặp phải Hiên Viên.
Răng rắc, răng rắc.
Từng đợt âm thanh cốt cách bị bóp nát vang lên, kèm theo đó là những tiếng kêu gào thảm thiết thê lương, tứ chi của Tiền Vĩnh Lai đều đã nát hoàn toàn.
Bởi vì đau đớn kịch liệt khiến cho hắn không thể kiềm chế nỗi mà phóng uế, một cổ hôi thối phát ra, Hiên Viên nắm chặt cái mũi, từ trên người hắn tìm được một cái túi lớn chứa đầy Đấu Giả tệ. Thoạt nhìn vào bên trong, ít nhất có trên một ngàn khối, khiến cho Hiên Viên líu lưỡi không thôi. Một tháng làm ác nô cho Nguyệt gia, so với bản thân hắn tích súc cả đời còn muốn nhiều hơn, thật sự là không thể so được. Không chút nghĩ ngợi, Hiên Viên trực tiếp nhét vào trong ngực của mình.
Đi tới trước mặt của Tiền Vĩnh Phúc, Hiên Viên cười lạnh, trực tiếp dùng chân giãm nát xương cốt tứ chi của hắn, đồng dạng lại một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Làm xong tất cả mọi thứ, Hiên Viên cảm thấy thoải mái vô cùng, hắn chưa hề giết người, mà cũng không muốn giết người. Trừng phạt đối với bọn chúng như vậy là đã đủ rồi.
Từ trên người của Tiền Vĩnh Phúc, Hiên Viên trực tiếp tìm được 250 khối Đấu Sĩ tệ, một khối có thể đổi được 10 khối Đấu Giả tệ. Hiển nhiên, đây là tiền khen thưởng khi Tiền Vĩnh Phúc bước vào 4 ngưu chi lực. Khó trách hắn có thể đại tài khí thô như vậy, đòi uống bách hoa tửu.
Chứng kiến Hiên Viên vơ vét tiền tài trên người mình, khiến cho trong lòng của hai gã ác nô đều nhỏ máu. Đây chính là tiền do bọn chúng dùng hết tất cả mọi thủ đoạn, tâm tư vơ vét được, vậy mà hôm nay đều bị tịch thu, như thế nào không khiến cho bọn hắn đau lòng cho được.
"Tiểu ca, ngài tha cho chúng tôi đi, đều là do chúng tôi sai, chỉ cần ngài tha cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ hảo hảo hiếu kính ngài."
"Đúng vậy a, đại ca, ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tứ chi của chúng tôi đã bị ngài đánh nát, ngài tha cho chúng tôi một lần đi."
Hai tên Tiền Vĩnh Lai cùng với Tiền Vĩnh Phúc đau khổ cầu xin, vẻ mặt hoảng sợ, khóc lóc liên tục.
"Những tiền tài bất nghĩa này tao sẽ thay bọn mày giữ lấy, còn về mạng sống của tụi mày, tự xem tạo hoá của tụi mày đi."
Hiên Viên thoải mái cười nói, lôi kéo chân của hai gã ác nô dưới mặt đất, tận lực tìm kiếm con đường xóc nảy nhất, va va chạm chạm, khiến cho vết thương trên người bọn họ chồng chất, khuôn mặt vừa sưng to vừa xanh lét, giống như một đầu heo. Khi Hiên Viên đến trước bãi tha ma, đem bọn chúng ném vào biên giới bãi tha ma như đang ném chó chết, sau đó quay người hướng về phía Ma Thú sâm lâm bắt đầu đi săn.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thôn Phệ Thương Khung Tác giả: Hà Mễ XL Quyển I: Thức tỉnh
-----oo0oo-----
Chương 7: Trái tim mềm yếu!
Người Dịch: Vô Thuỷ Đại Đế
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Nguyệt Hoang thành.
Bên trong Nguyệt phủ.
Tiền Khoái, khoảng chừng 40 tuổi, thân thể cường tráng, chính là một trong những quản gia của Nguyệt phủ, là một người đạt được 9 ngưu chi lực, đạt tới Đấu Giả đỉnh phong.
Rất nhiều ác nô đều là xuất ra từ trong tay hắn dạy dỗ, Tiền Vĩnh Lai, Tiền Vĩnh Phúc tư chất không tệ, đã được hắn thu làm nghĩa tử, mang họ của hắn.
Hai gã nghĩa tử này, ngày bình thường hiếu kính với hắn không ít, cho nên hắn đối với hai tên nghĩa tử này đặc biệt sủng ái, đã đem bọn hắn an bài bên cạnh vị Nguyệt Tuyệt công tử vô pháp vô thiên.
Lúc này trời đã bắt đầu tối đen, khiến cho hắn cảm giác được mười phần lo lắng.
"Có ai đó không, đi tới bãi tha ma nhìn cho ta một chút, Vĩnh Lai cùng với Vĩnh Phúc chỉ là giúp cho Nguyệt Tuyệt công tử giải quyết một cỗ thi thể mà thôi, sao đã muộn như thế này còn chưa trở về, chẳng lẽ lương tháng này bọn chúng không muốn sao? Xem ra phải hảo hảo giáo huấn bọn chúng thêm một chút, miễn cho bọn hắn theo Nguyệt Tuyệt công tử thì quên mất uy nghiêm của người nghĩa phụ như ta!"
"Vâng, Tiền đại quản gia." Một gã thuộc hạ theo Tiền Khoái đã lâu, gọi Tiền Dũng, là Đấu Giả có được 6 ngưu chi lực, lên tiếng ly khai ngay lập tức.
Sau khi trời tối.
Tiền Dũng mang theo Tiền Vĩnh Lai cùng với Tiền Vĩnh Phúc vào trong đại sảnh quản gia của Nguyệt phủ.
Chỉ thấy giờ phút này, Tiền Vĩnh Lai cùng với Tiền Vĩnh Phúc, tứ chi vặn vẹo, vẻ mặt hoảng sợ, nhìn thấy Tiền Khoái phảng phất giống như đang nhìn thấy đại cứu tinh cứu mạng.
"Nghĩa phụ, cứu con!"
"Nghĩa phụ, cứu con!"
Chứng kiến tình huống bi thảm của hai huynh đệ, Tiền Khoái liếc nhìn Tiền Dũng, lạnh lùng hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cũng không biết, khi tôi tới, hai huynh đệ bọn hắn thiếu chút nữa đã bị ma thú ăn thịt, hai người trên đường hồ ngôn loạn ngữ, tôi cũng không nghe rõ bọn hắn đang nói cái gì." Tiền Dũng trả lời.
"Nghĩa phụ, là tên tiểu tử kia, là tên tiểu tử kia, tên tiểu tử xông tới xa giá của Nguyệt Tuyệt công tử, vậy mà đã có 5 ngưu chi lực, nó không chết, nó còn ra tay đánh chúng con, biến chúng con thành bộ dáng như vầy."
"Đúng vậy, tiểu tử kia đem số tiền bọn con chuẩn bị hiếu kính cho ngài đều cướp sạch, ngài nhất định phải làm chủ cho bọn con ah."
Hai huynh đệ oán độc cùng phẫn nộ liếc nhìn nhau, gương mặt dữ tợn, hận không thể đem Hiên Viên ăn tươi nuốt sống.
"Cơn tức này ta làm sao có thể nhịn được a, chỉ là một đứa tiện dân, vậy mà dám ra tay với người của Nguyệt phủ ta, quả thực là coi thường người của Nguyệt phủ mà."
"Nghĩa phụ, ngày mai ngài nhất định phải dẫn người đến bãi tha ma, đem tứ chi của tên tiểu tử kia phế bỏ, phanh thây xé xác nó, nhưng đừng cho nó chết, xoa muối ăn lên người nó, khiến cho nó sống không bằng chết."
"Ta muốn tự tay đem thiến nó...."
Các câu nói oán độc từ trong miệng hai huynh đệ bay ra xối xả.
Tiền Khoái thoáng cái đã minh bạch chuyện gì đã xảy ra, tên tiểu tử kia khi đó chỉ có tối đa 1 ngưu chi lực, mặc dù hắn không có đem toàn lực ra mà quất roi, nhưng vài roi đó cũng không phải người bình thường có thể thừa nhận, lúc này chỉ mới qua vài ngày, thương thế của tên tiểu tử kia đã khỏi hắn, lại còn đạt tới 5 ngưu chi lực, khiến cho Tiền Khoái cảm giác không thể tin nổi.
Nhìn xem hai đứa nghĩa tử hôi thối vô cùng, Tiền Khoái không khỏi nhíu mày, cảm giác chán ghét, phất phất tay nói:
"Đem bọn nó dẫn đi đi, an bài cho tốt, ngày mai cùng với ta đi tới bãi tha ma nhìn xem."
**************
Rời khỏi Ma Thú sâm lâm.
Hiên Viên rất may mắn săn được một con lợn rừng nặng hơn sáu trăm cân, liền quay trở về căn nhà gỗ của mình. Lúc đi ngang qua bãi tha ma, trời vẫn còn sáng, nhìn thấy hai gã ác nô may mắn còn chưa bị ăn sạch, bất quá lại bị lũ quạ đen mổ liên tục, kêu la thảm thiết. Hiên Viên cười hắc hắc, cũng không để ý quá nhiều, quay trở về nhà mình.
Về đến nhà, mổ sạch con lợn rừng này một cách thuần thục, trong lúc mổ thịt, Hiên Viên cảm thấy rất phiền não. Cây truỷ thủ bên hông hắn cũng không có phát sinh hiệu quả thần kỳ như khi giết Ma Hùng, bất quá trình độ sắc bén của nó là không thể nghi ngờ, Hiên Viên cũng không có muốn nghĩ quá nhiều.
Cuối cùng, con lợn rừng nặng hơn sáu trăm cân này được chia ra, một bộ phần làm thịt tươi, một bộ phần thì làm thịt khô, ít nhất là đồ ăn trong mười ngày đã chuẩn bị đầy đủ.
Ăn xong, Hiên Viên liền mặc một cái tiểu khố, khoanh chân ngồi bên cạnh dòng suối nhỏ, tiếp tục vận chuyển "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết", bởi vì không có y phục sạch sẽ, Hiên Viên suy nghĩ mấy ngày nữa phải tiến vào Nguyệt Hoang thành, bắt đầu mua sắm lần đầu tiên. Vốn bản thân hắn đã có sẵn 936 khối Đấu Giả tệ, lại từ trên người của hai gã ác nô được không ít Đấu Giả tệ, hôm nay, tài sản trên người hắn tổng cộng lại cũng đã có 4636 khối Đấu Giả tệ, có thể mua được không ít thứ tốt.
Sắc trời đã dần dần đen lại, Doãn Chân Lạc ngồi trên một tảng đá bóng loáng cách căn phòng gỗ không xa, lẳng lặng nhìn xem Hiên Viên luyện công, trên gương mặt mỉm cười bình thản. Trong đôi mắt đẹp của nàng có chút mê ly, tựa hồ mấy ngày qua là thời gian trôi qua vô ưu vô lo nhất trong suốt cả cuộc đời nàng.
Hiên Viên cũng không biết, ẩn ẩn trong lúc đó, đã có một hồi tai nạn sắp buông xuống.
Nhật nguyệt tinh hoa, thiên địa linh khí dung nhập vào trong cơ thể Hiên Viên, khiến cho Hiên Viên cảm giác được làn da của mình trở nên càng thêm chặt chẽ, lực lượng càng ngày càng tăng thêm, giống như toàn thân đều đang hô hấp. Hiên Viên tự tin, coi như là bịt miệng cùng với mũi của mình cũng có thể dùng làn da để hô hấp, vượt xa khả năng tưởng tượng cực hạn ở kiếp trước. Đây, chính là chỗ thần kỳ của việc tu luyện.
Hơn nữa, Hiên Viên cũng có thể ẩn ẩn cảm nhận được, phía dưới làn da của mình, cơ bắp đang sôi trào.
Thời gian ba ngày cứ như vậy qua đi, không ngoài dự đoán của Doãn Chân Lạc, Hiên Viên tại trong ba ngày ngắn ngủi đó, trực tiếp đạt tới 9 ngưu chi lực.
Từ một người bình thường chỉ đạt không quá 1 ngưu chi lực, chỉ trong thời gian sáu ngày ít ỏi, đạt tới 9 ngưu chi lực, đây quả thật là làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.
Có ít người, tu luyện vài thập viên, đều cũng chỉ có thể dừng lại tại Đấu Giả đỉnh phong, tối đa chỉ dùng để kéo dài tuổi thọ, tăng hiệu quả làm chậm quá trình già yếu mà thôi. Còn Hiên Viên, lại chỉ trong thời gian sáu ngày ngắn ngủi đạt đến cảnh giới đó, có thể nghĩ.
Có một thứ gọi là tư chất, như Tiền Khoái bên trong Nguyệt phủ, đến hôm nay đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn mới chỉ là Đấu Giả đỉnh phong, có thể thấy, con đường tu luyện gian nan đến cỡ nào, không có tư chất, căn bản không thể thực hiện được.
Cùng với thực lực của Hiên Viên đề cao, mỗi ngày sức ăn của hắn cũng càng ngày càng tăng, nếu mà ăn tối đa thì cần phải có đủ mười cân thịt tươi.
Bởi vì trong lúc tu luyện, đòi hỏi vật chất càng ngày càng nhiều, nói cách khác, sẽ đem thân thể của mình luyện thành trống rỗng. Căn cứ theo lời nói của Doãn Chân Lạc, tu luyện giả đạt tới cảnh giới cao thì sẽ không ăn những thứ thịt này, mà là ăn đan dược, dùng đan dược bổ sung lực lượng của mình. Hơn nữa, đan dược có rất ít tạp chất, không giống như thịt, tạp chất rất nhiều, thân thể hấp thu dinh dưỡng sẽ bị hạn chế.
Bất quá đối với Hiên Viên, trước mắt như vậy là đủ, người ăn thịt, dũng cảm sắc bén.
Trong mấy ngày này, Cô Tinh một mực làm bạn bên cạnh Hiên Viên, dường như cũng nhận được một chút chỗ tốt, bộ da lông màu bạc của nó càng thêm sáng bóng. Mỗi ngày, nó ăn hết hơn mười cân thịt, hơn nữa nhờ có thiên địa linh khí do Hiên Viên hội tụ đến, vô tình trong lúc đó tẩy rửa, khiến cho thân thể của Cô Tình càng lớn thêm không ít.
Hiên Viên nhìn xem Cô Tinh, dự đoán một chút, Cô Tinh ít nhất có được 6 ngưu chi lực, mạnh hơn không ít so với trước kia. Với răng nanh sắc bén của Cô Tinh, Hiên Viên cũng không dám cho nó cắn thử một phát.
Ngay tại thời điểm Hiên Viên tu luyện xong, đột nhiên, từ ngoài xa trăm mét truyền tới từng tiếng từng tiếng phẫn nộ chửi bới.
"Tên tiểu tử chết tiệt này, cũng dám ra tay với hai đứa nghĩa tử của Tiền quản gia, quả thực là không đem Nguyệt phủ của chúng ta để vào mắt mà. Nguyệt Tuyệt công tử rất tức giận, hiện tại đã hạ lệnh, phương viên hơn mười dặm của bãi tha ma, dù cho phải đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra tên tiểu tử đó, thế nhưng lại hại khổ chúng ta như thế này."
"Cũng đã tìm ba ngày ba đêm, nếu mà tìm được tên tiểu tử kia, nhất định phải khiến cho nó sống không bằng chết!" Hai người hận đến ngứa cả răng, bởi vì đã xảy ra chuyện kia, biết được Hiên Viên có được 5 ngưu chi lực, cho nên những người được phái ra ít nhất cũng là nô bộc có lực lượng cỡ đó.
"Hắc hắc, Tiền quản gia đã nói, nếu như ai có thể tìm được tên tiểu tử này thì sẽ nhận được phần thưởng là 300 khối Đấu Sĩ tệ, chúng ta vẫn nên tìm tiếp a."
Hai gã gia nô của Nguyệt phủ một bên chửi rủa, một bên ra sức tìm kiếm, nhưng mà ngay lúc này, bọn hắn lại phát hiện một người một sói đang đi tới chỗ bọn chúng.
Đến khi bọn hắn nhận ra Hiên Viên, thân thể hai người chấn động, vẻ mặt lộ ra kinh hỉ.
"Ha ha ha, rốt cục chúng tao cũng đã tìm được mày rồi, chính là mày đó tiểu tử thúi, cẩu tạp chủng, vậy mà để cho tụi tao tìm mày lâu như vậy, chỉ là một cái tiện dân mà cũng dám khiêu khích Nguyệt phủ bọn tao, mày thật sự là chán sống."
"Loại tiện dân như mày, dù cho chết một vạn lần cũng không đền hết tội, còn không mau qua đây dập đầu trăm cái với bọn tao, rồi đem tiền của mày chắp tay dâng lên, bọn tao miễn cưỡng còn có thể tha cho mày một mạng. Đúng rồi, con sói bên cạnh mày cũng không tệ, lột da sống nó đi, làm thành lang bào, Nguyệt Tuyệt công tử nhất định sẽ rất vui mừng."
Từ trên người hai gã gia nô của Nguyệt phủ bộc phát ra một cỗ lực lượng vượt xa Tiền Vĩnh Lai cùng với Tiền Vĩnh Phúc, một gã đạt được 5 ngưu chi lực, một gã khác còn cường đại hơn, có được 6 ngưu chi lực!
Nếu như là tại ba ngày trước, Hiên Viên có lẽ còn thực sự kinh sợ, nhưng mà hiện tại hắn đã có được 9 ngưu chi lực, cảm giác lực lượng của mình lớn vô cùng, cho dù là một khối đá bình thường hắn cũng có thể đánh thành phấn vụn, huống chi là hai thằng trước mắt này.
"Nếu như hai bọn mày dập đầu với tao mấy trăm cái, đem tiền chắp hai tay dâng cho tao, tao có thể miễn cưỡng tha cho bọn mày không chết. Nói cách khác, coi như cái thân xác thối tha của tụi mày có còn tươi sống, đem cho Cô Tinh ăn, nó cũng sẽ không thèm." Hiên Viên nở nụ cười lạnh lùng, phảng phát như đang nhìn hai gã gia nô ngu si vậy.
Một gã gia nô trong đó giậm tím mặt, vừa muốn gào thét, chỉ thấy Hiên Viên đã vung tay tát một cái, một đạo bạch sắc khí lưu hiện ra rõ ràng, quấn trực tiếp vào mặt gã gia nô có được 6 ngưu chi lực.
Chát!
Âm thanh giòn tan vang lên, mấy chiếc răng ngả vàng bay lên không trung, kéo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, huyết thuỷ trộn lẫn với nước miếng từ trong miệng hắn phụt ra. Tên gia nô bị Hiên Viên tát này giống như con quay, tại chỗ xoay ba bốn vòng, đầu óc vang lên ông ông, nhìn thấy sao kim đầy trời, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nhưng mà đúng lúc này, một gã gia nô khác đột nhiên rú thảm lên. Cô Tinh há miệng vô cùng ác độc, cắn xuống một khối thịt lớn trên mông đít của hắn, lộ ra xương đùi, huyết thuỷ chảy dài. Gã gia nô này phảng phất giống như tiểu cô nương bị ***, bắt đầu hô cha gọi mẹ, Cô Tinh có được 6 ngưu chi lực muốn đối phó hắn, tự nhiên dễ dàng.
Vẻ mặt Hiên Viên rất đắc ý, từ trên người bọn chúng lục lọi một chút, lập tức tìm được khoảng chừng 600 khối Đấu Sĩ tệ, 2400 khối Đấu Giả tệ.
Xem ra nô bộc của Nguyệt phủ đều giàu đến chảy mỡ ah.
"Ha ha ha ha...." Hiên Viên cười đến nỗi có thể ngoác tận mang tai. Không nói đến những chuyện vui vẻ khác, chỉ cần làm loại chuyện này đã đủ khiến cho người ta khoái hoạt mà không có chuyện nào so sánh được rồi a.
Gã gia nô bị Cô Tinh cắn xé kia cả người đầy máu tươi, nhưng cũng không có nguy hiểm đến tánh mạng, trực tiếp đau đớn hôn mê bất tỉnh.
Thu thập xong thành quả chiến đấu, Hiên Viên xuất ra chuỷ thủ trong tay, muốn tự mình giết chết bọn chúng. Nhung mà khi hắn nâng truỷ thủ lên, Hiên Viên vẫn không có đâm xuống, tự thán một tiếng:
"Mà thôi, ta không có thói quen giết người, làm người phải có lòng khoan dung, các ngươi có chết hay không, tựu xem vận khí của các ngươi."
Nói xong, Hiên Viên kéo lấy chân của hai người, quăng xuống dòng suối nhỏ, để mặc cho bọn chúng trôi theo dòng nước.
Doãn Chân Lạc, một tuyệt đại giai nhân giống như tiên tử ở trong tranh vẽ, cứ lẳng lặng yên tĩnh nhìn Hiên Viên làm tất cả mọi thứ, trên mặt không có một chút biểu lộ.
Tựa hồ đối với hành vi của Hiên Viên, nàng cũng không chấp nhận, nhưng lại cũng không phủ nhận, cuối cùng thì thào lẩm bẩm:
"Cuối cùng vẫn chỉ là một đứa bé, trái tim quá mềm yếu!"
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thôn Phệ Thương Khung Tác giả: Hà Mễ XL Quyển I: Thức tỉnh
-----oo0oo-----
Chương 8: Nguyệt Hoa môn.
Người Dịch: Vô Thuỷ Đại Đế
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Hiên Viên đem hai túi tiền nhét vào túi bên eo mình, xoay người lại, chứng kiến Doãn Chân Lạc đang ở xa xa nhìn hắn. Hiên Viên sờ sờ đầu, ngượng ngùng cười khan, đi thẳng tới trước mặt của Doãn Chân Lạc, lúc này hắn mới cười toe toét nói:
"Mỹ nhân sư phụ, tại vùng hoang vu dã ngoại này không có cái gì tốt để chiêu đãi người. Mấy bữa nay ta thu hoạch coi như không tệ, vài bữa nữa, ta sẽ vào Nguyệt Hoang thành mua cho người vài thứ tốt."
Doãn Chân Lạc lắc đầu, mỉm cười nói:
"Không cần, những số tiền này ngươi cứ giữ lại, dù sao ta cũng chỉ dạy ngươi thời gian một tháng, hôm nay đã qua sáu ngày rồi."
Nói xong, Doãn Chân Lạc liền thản nhiên rời đi. Từ khi bước vào tu luyện đến nay, Hiên Viên càng ngày càng phát hiện sự khủng bố của Doãn Chân Lạc. Nữ nhân này tuyệt đối không phải người như hắn có thể đánh lén, quả thực phải dùng cao thâm mạt trắc để hình dung. Những lời nói của Doãn Chân Lạc ít nhiều cũng khiến cho lòng của Hiên Viên thoáng ảm đạm, chính xác, người ta chỉ dạy cho hắn thời gian một tháng mà thôi.
"...." Nhìn theo bóng lưng của Doãn Chân Lạc, Hiên Viên không nói gì. Nguyên bản hắn định đi ra ngoài dạo chơi một chút, bây giờ lại quyết định tiếp tục tu luyện, ít nhất phải đột phá đến cảnh giới Đấu Sĩ. Đến lúc đó, nhìn xem có thể có cơ hội đánh lén Doãn Chân Lạc hay không. Nếu thành công, hắn muốn làm gì cũng đều có thể. Lúc đó, hắn sẽ tận dụng cơ hội để cho nàng lưu lại dạy mình tu luyện.
Hiên Viên ngồi ở trên một tảng đá, hướng về phía mặt trời trên cao, bắt đầu vận chuyển "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết", một lần nữa khai thông lỗ chân lông trong cơ thể mình, dùng thiên địa linh khí tẩy sạch lấy.
Nhìn xem Hiên Viên cố gắng tu luyện như thế, Doãn Chân Lạc than thở một tiếng:
"Nếu như Doãn gia biết ta thu được một đệ tử thiên tài như vậy, chỉ sợ sẽ đem ngươi quay về trọng điểm bồi dưỡng. Chỉ có điều tại thời điểm này, ta tuy có nhà nhưng lại không thể trở về, mà ngay cả ngươi cũng có thể sẽ phải chịu liên luỵ, tự nhiên không thể ở chỗ này lâu hơn. Giờ đây, ta chỉ có thể dạy cho ngươi một chút, chỉ một chút mà thôi."
Doãn chân Lạc lẳng lặng nhìn xem Hiên Viên tu luyện. Hắn bỏ ra thời gian năm giờ, đem "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết" vận chuyển mười lần đại viên mãn.
Oanh!
Chỉ trong nháy mắt này, Hiên Viên vậy mà đã đột phá đến 10 ngưu chi lực.
Doãn Chân Lạc sửng sốt một chút:
"Đột phá đến cảnh giới Đấu Sĩ rồi sao? Không đúng, cảnh giới Đấu Sĩ thấp nhất, chí ít cũng sẽ có được 12 ngưu chi lực, tại sao hắn lại chỉ mới có 10 ngưu chi lực?"
Bỗng nhiên ngay lúc đó, Doãn Chân Lạc phảng phất nhớ ra cái gì đó, thấp giọng hô một tiếng:
"Chẳng lẽ hắn là người có được thể chất đặc thù? Đã đạt tới 10 ngưu chi lực mà còn không có đem làn da của mình luyện thấu. Đúng, chính là như thế, không biết cảnh giới Đấu Giả đỉnh phong của hắn sẽ có bao nhiêu lực lượng đây?"
Hiên Viên trong lúc tu luyện này, cảm giác cơ thể khoan khoái dễ chịu thêm không ít, lại có một bộ phận lỗ chân lông được hắn giải khai. Bất quá, hắn cảm giác được trên thân thể của mình còn rất nhiều lỗ chân lông còn chưa được khai thông, tuy trong nội tâm mừng rỡ, nhưng mà cũng còn chưa đủ, Hiên Viên lấy ra Long lân phấn bôi lên người mình một lần, chịu đứng đau đớn, chịu đựng thằng em đau xót, lại một lần nữa vận chuyển "Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết"
Thời gian một ngày lại trôi qua.
Tại dưới hạ du cuả con suối nhỏ, Tiền Khoái mặt đen giống như mặc thuỷ (mực viết), nghe hai gã thủ hạ khóc lóc kể lể nói Hiên Viên chí ít đã đạt tới 8 ngưu chi lực. Chỉ vừa đối mặt một lần, bọn hắn ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, khiến cho Tiền Khoái nghe được cực kỳ khó chịu.
Gã gia nô Nguyệt gia có được 6 ngưu chi lực bị Hiên Viên đánh gãy sáu bảy cái răng, phẫn nộ gầm lên:
"Tiền quản gia, ngài nhất phải báo thù cho chúng tôi a, tên khốn đó đem tiền chúng tôi muốn hiếu kính cho ngài đều cướp sạch mất. Nó ở thượng du con suối này, mấy ngày trước khi chúng tôi loanh quanh tìm kiếm ở trên bãi tha ma đã gặp nó."
"Đúng vậy, ở bên cạnh nó còn có một con ngân lang...." Một gã gia nô Nguyệt phủ khác trên người tràn đầy vết cào, thịt ở trên mông đít của hắn bị cắn xuống một khối lớn, hung dữ gào thét.
"Nói như vậy, tiểu tử đó bây giờ chí ít cũng đã có được 8 ngưu chi lực, hừ, coi như là nó đạt được 9 ngưu chi lực, ta cũng không sợ. Tay không tấc sắt có thể làm được chuyện gì, ta toàn lực thi triển ra lực lượng của "Độc Xà Tiên", ngay cả Đấu Sĩ cũng không dám tuỳ tiện tiếp lấy, ta cũng không tin nó có thể ngăn cản được."
Tiền Khoái mặt trầm như nước, tràn đầy thần sắc oán độc, hận không thể đem Hiên Viên giết chết. Hai người này đều là do hắn một tay bồi dưỡng nên, mỗi tháng đều hiếu kính cho hắn không ít tiền, hôm nay lại bị một tên mao đầu tiểu tử khi dễ, rõ ràng đã động đến trên đầu của hắn mà, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
"Đi, hướng thượng du mà đi, ta muốn quất chết tên tiểu tử đó." Từ trong tay Tiền Khoái xuất hiện một cây Độc Xà Tiên, cây Độc Xà Tiên này chính là một kiện pháp khí hạ phẩm, người bị Độc Xà Tiên quất trúng sẽ toàn thân tê liệt, mất đi một bộ phận sức chiến đấu. Đây chính là chỗ lợi hại của Độc Xà Tiên này. Coi như là một người có cảnh giới Đấu Sĩ, bị Độc Xà Tiên quất rách da, độc tố nhập vào trong cơ thể cũng sẽ khiến cho sức chiến đấu của người đó hạ thấp đi một nửa.
Tiền Khoái nheo lại hai mắt, tại dưới ống tay áo của hắn có giấu một cái ám khí, cái ám khí này gọi là Độc Xà Tiêu, cũng là một kiện pháp khí hạ phẩm, chuyên dùng để ám sát. Độc Xà Tiên ẩn chứa độc tính so với cái Độc Xà Tiêu này thì hoàn toàn không đáng nhắc tới. Bởi vì độc trên Độc Xà Tiêu này có thể giết chết một con Ma Hùng, một con Ma Hùng trưởng thành có ít nhất 30 ngưu chi lực. Trừ phi là gặp được Ma Hùng đại thành, có được nội đan thì mới không cách nào hạ độc chết nó. Nhưng nếu phối hợp cùng với người khác, chậm rãi giết chết nó, cũng hoàn toàn không thành vấn đề!
Tiền Khoái mang theo một nhóm gồm bảy tên nô bộc, trong đó riêng bản thân hắn có được 9 ngưu chi lực, còn mặt khác ba gã có 7 ngưu chi lực, bốn gã còn lại đều là Đấu Giả có 6 ngưu chi lực, trực tiếp hướng tới thượng du con suối nhỏ chạy tới. Tiền Khoái lưu lại một câu với hai gã bị Hiên Viên hạ gục:
"Các ngươi trở về dưỡng thương cho tốt a, người của Nguyệt Hoa môn vài ngày nữa sẽ đến Nguyệt Hoang thành. Đến lúc đó, họ sẽ chọn ra một ít người có tư chất thượng thừa để thu làm đệ tử, Vĩnh Phúc cùng Vĩnh Lai tất nhiên đã không còn cơ hội. Khi Nguyệt Tuyệt công tử lựa chọn một ít danh ngạch tuỳ tùng tiến vào Nguyệt Hoa môn, các ngươi có thể đạt được hay không thì phải xem các ngươi hiếu kính bao nhiêu a."
Thân thể hai gã nô bộc chấn động, lập tức gật đầu liên tục, mặt mũi tràn đầy hưng phấn. Nếu như có thể đạt được danh ngạch này, tựu đại biểu cho cơ hội trở mình sau này. Nguyệt Hoa môn chính là một đại môn phái của tu luyện giả, còn Nguyệt Hoang thành chỉ là một cái tiểu thành dưới sự quản lý của Nguyệt Hoa môn mà thôi.
Ngay tại thời điểm Tiền Khoái mang theo một đoàn người hướng tới thượng du, Hiên Viên lại một lần nữa bôi Long lân phấn lên thân thể mình, quả nhiên, tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều. Hiên Viên có cảm giác, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí để tẩy luyện làn da của hắn đã trở nên nhanh hơn.
Bất tri bất giác, Hiên Viên lại một lần nữa đột phá, đạt tới 11 ngưu chi lực.
Nhưng mà đúng lúc này, lỗ tai Hiên Viên khẽ động, cảm giác có một đám người đang hướng tới chỗ của mình. Bộ lông toàn thân của Cô Tinh trong nháy mắt bắt đầu dựng lên, phát ra tiếng gầm ô ô. Hiên Viên nhìn thẳng phía trước, thấy có tám người đang phóng tới nơi này, trong đó có một trung niên đại hán cầm một cây Độc Xà Tiên, nhe răng trợn mắt cười lạnh, cùng với một đám người như lang như hổ chạy tới chỗ hắn.
Hiên Viên cẩn thận lùi về sau một bước, hai mắt bắt đầu híp lại, nhìn về phía trước. Ở sâu trong ký ức của Hiên Viên, chính là kẻ này đã cầm roi đánh hắn, chiếu chút nữa đã giết chết hắn. Tất nhiên, khi đó trong mắt hắn Hiên Viên chỉ như một con chó, hắn chỉ coi đó như đang vui đùa, giống như mèo vờn chuột chẳng hạn. Oan có đầu, nợ có chủ, không nghĩ tới hôm nay, tên đại chó săn của Nguyệt Tuyệt vậy mà tìm tới cửa.
Hiên Viên tự nhiên không có lý do để lùi bước.
"Tiểu tử, mày quả nhiên là ở chỗ này, hôm nay mày nhất định phải chết." Tiền Khoái không nói hai lời, vung lên Độc Xà Tiên, trên không trung phát ra một tiếng chát giòn tan, đánh trực tiếp về phía Hiên Viên.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thôn Phệ Thương Khung Tác giả: Hà Mễ XL Quyển I: Thức tỉnh
-----oo0oo-----
Chương 9: 18 ngưu chi lực.
Người Dịch: Vô Thuỷ Đại Đế
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Trong lòng Hiên Viên cực kỳ căm tức.
Nghe lời nói của Tiền Khoái, hắn thoáng cái đã hiểu rõ, là hai tên gia hoả do mình hảo tâm ném chúng xuống sông gọi truy binh tới.
Nếu biết sớm như vậy, hắn đã thần không biết quỷ không hay giết chết bọn chúng, cũng sẽ không rơi vào kết cục như hiện tại.
Hiên Viên nhìn lướt qua, Tiền Khoái có được 9 ngưu chi lực, ba người có được 7 ngưu chi lực, bốn người còn lại có 6 ngưu chi lực, nếu bắt đầu muốn đối phó thì cũng không khó, nhưng Cô Tinh lại sẽ gặp nguy hiểm.
Hơn nữa, Hiên Viên cảm giác được cây roi đang cầm trong tay của Tiền Khoái không đơn giản, có một loại mùi tanh nhàn nhạt. Hiên Viên tuy không biết nhiều về cái thế giới này, nhưng từ sau khi bị cây roi đó đánh lên người khiến cho toàn thân tê liệt, hắn ngay lập tức đã biết rõ, trên chiếc roi này có độc.
Quay đầu đi, Hiên Viên tránh qua một bên, không ngừng lùi liên tiếp ba bước, lạnh lùng nhìn về một đám người Tiền Khoái.
"Chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn tìm chết hay sao?"
Giờ phút này, sức mạnh của Hiên Viên nội liễm, người khác căn bản nhìn không ra lực lượng của hắn rốt cuộc mạnh đến bao nhiêu. Nghe câu nói của Hiên Viên, mỗi người như đang nghe được một chuyện buồn cười nhất trên đời này vậy.
"Chỉ là một tiểu tử có 8 ngưu chi lực, vậy mà cũng dám ở trước mặt chúng ta xuất khẩu cuồng ngôn." Sau lưng Tiền Khoái một đám ác nô chó cậy thế chủ ha ha cười phá lên. Có lẽ một chọi một bọn hắn sẽ sợ hãi, nhưng hôm nay lại là tám đánh hai, đứa còn lại là con sói kia, bọn hắn căn bản không để vào mắt.
"Ai chết còn không biết a, đều lên cho ta, hôm nay ta phải lột da sống tên tiểu tử này." Thân thể Tiền Khoái nhảy dựng lên, vung trường tiên, lại một tiếng chát vang lên, bay thẳng đến trước mặt của Hiên Viên. Từ sau lưng của Tiền Khoái, bảy tên chó săn cũng đồng loạt hạ xuống.
Doãn Chân Lạc ở địa phương cách đó không xa, bình tĩnh nhìn xem tất cả mọi thứ.
Hiên Viên đầu tiên né tránh, gương mặt trầm xuống, mở miệng dặn dò:
"Cô Tinh, mày tìm một thằng có thực lực tương đối yếu cắn chết nó cho tao. Nhớ, phải cẩn thận một chút."
Cô Tinh vội vàng chạy ra ngoài, những người kia căn bản không đuổi theo kịp nó, nhưng khi nhìn thấy Cô Tinh vừa chạy đi, lập tức có người cười phá lên:
"Ha ha, xem ra con sói mày nuôi cuối cùng cũng bỏ mày mà chạy a, chết đi." Một tên ác nô có được 7 ngưu chi lực trong đám người đó cười phá lên, nhưng đúng ngay lúc này, Cô Tinh quay đầu lại cực nhanh, một cái chân trước mãnh liệt đâm thủng thân thể của hắn. Răng nanh bén nhọn của nó tàn nhẫn cắn vào cổ của tên ác nô này, tiếng răng rắc vang lên, khiến cho hắn trực tiếp đoạn tiệt hô hấp.
Một loạt hành động xảy ra khiến cho nội tâm của lũ ác nô phát lạnh. Hiên Viên không tránh không né, lực lượng từ trên người hắn bành trướng tuôn ra, chỉ thấy hai tay của Hiên Viên phân biệt nắm lấy cổ của hai tên ác nô có được 6 ngưu chi lực, giống như đang bắt một con gà nhỏ. Tuy phải chịu đựng vài quyền, nhưng Hiên Viên cũng không có cảm giác đau đớn. Hắn vung mạnh tay đem hai gã ác nô trong tay múa may quay cuồng, giống như một chiếc cối xay gió, càng quét tứ phương.
Từng đợt âm thanh cốt cách vỡ vụn cùng với những tiếng kêu thảm thiết vang lên, thê lương vô cùng.
Không đến một phút, toàn bộ những người này đều bị quật ngã. Những kẻ té trên mặt đất, nguyên một đám ai ai cũng đứt gân gãy cốt, khó có thể nhúc nhích. Ai chưa chết, Cô Tinh sẽ cắn thêm một cái, mà hai gã ác nô bị Hiên Viên túm cổ thì đã bị bóp nát yết hầu, cũng đã chết, chỉ còn lại một người đó chính là Tiền Khoái.
Tiền Khoái thật không ngờ Hiên Viên lại khủng bố đến như thế. Dù cho là người có được 9 ngưu chi lực, cũng không thể nào chống đỡ được quyền đấm cước đá của nhiều người đến như vậy. Ít nhất, cũng phải bị thương nhẹ.
"Tiểu tử này đã trúng mấy quyền của tụi kia, vậy mà nó vẫn không có việc gì. Chẳng lẽ nó tu thần thông luyện da là Huyền cấp hay sao?"
Tiền Khoái có phần sợ hãi, nhưng mà đúng lúc này, trong con ngươi của Hiên Viên hiện lên một tia giảo hoạt, chậm rãi nói với Cô Tinh:
"Cô Tinh, mày ở một bên xem là được rồi, đây là cuộc chiến giữa tao với nó, mày đừng tham dự."
Cô Tinh quả thật liền thối lui qua một bên. Tiền khoái thấy vậy thì thở dài một hơi, trong nội tâm cười lạnh:
"Tiểu tử này quả thật muốn chết, nếu mà có con sói kia, hai đứa nó cùng liên hợp thì ta quả thật sẽ gặp khó khăn. Bây giờ lại muốn đấu một mình, ta đây tất nhiên sẽ thành toàn cho mày a."
"Hảo, hảo tiểu tử, có cốt khí." Nói xong, Tiền Khoái bước tới một bước, chỉ trong nháy mắt rút Độc Xà Tiên ra quất tới phía trước. Hiên Viên vọt lên, trực tiếp ngạnh kháng.
Chát!
Một tiếng nổ vang, chỉ thấy trên cánh tay Hiên Viên hiện ra một vết máu, tuy bị trúng roi nhưng Hiên Viên vẫn y nguyên bất vi sở động, lao lên trước, một quyền trực tiếp đánh vào xương ngực của Tiền Khoái.
Rắc rắc, âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên, chỉ thấy miệng của Tiền Khoái phun máu, xen lẫn trong đó là một vài mảnh vụn của lá phổi. Hiên Viên cảm thấy trên cánh tay của mình một trận đau nhức, nhưng lại không có cảm giác tê liệt, trong nội tâm khẽ động.
"Thành công."
Cách đó không xa, Doãn Chân Lạc cười nhạt nói:
"Tiểu tử này quả nhiên thông minh, Long lân phấn làm sao có thể là phàm vật, một cái nọc độc tê liệt nho nhỏ, căn bản không có tác dụng đối với làn da đã được thoa Long lân phấn, tạo thành hiệu quả tê liệt."
Tiền Khoái quá sợ hãi, trong con ngươi hiện lên sự tàn nhẫn, từ dưới bàn tay, đột nhiên một đạo Độc Xà Tiêu phá không bay ra:
"Đi chết đi."
Boong!
Một âm thanh vang lên, Hiên Viên chỉ cảm thấy ngực mình đau xót, nhưng lại không có một chút trở ngại, bước tới một bước, đánh trực tiếp lên ngực của Tiền Khoái, đem tâm mạch của hắn toàn bộ chấn nát bấy. Chỉ thấy ngực của Tiền Khoái lõm sâu cả tấc, trong miệng phun máu, phảng phất giống như một con cá vàng đang nhả bong bóng vậy.
Đến khi Hiên Viên phục hồi tinh thần, phát hiện một cây Độc Xà Tiêu vừa đánh lén mình đang rơi trên đồng cỏ, khiến cho bãi cỏ xanh tươi bắt đầu héo rũ, trong nội tâm không khỏi hoảng sợ. Cái thứ này quá độc a! Chỉ thiếu chút nữa hắn đã xui xẻo gặp phải ám toán, sờ lên bộ ngực còn có một chút đau nhức, Hiên Viên từ trong lòng ngực móc ra một mảnh Long lân, cảm thán một tiếng:
"Xem ra, Long lân của mỹ nhân sư phụ đã cứu ta một mạng ah."
Doãn Chân Lạc vừa mới nhìn thấy Tiền Khoái ra tay cũng không kịp cứu giúp vì khoảng cách quá xa. May mà vận khí của Hiên Viên rất tốt, đem một mảnh Long lân giấu ở trong ngực, bằng không thì hắn đã chết thật rồi. Điều này khiến cho Doãn Chân Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Hiên Viên vừa mới giết người, trong nội tâm khó có thể bình tĩnh, thở dốc một lát. Hắn minh bạch, nếu như hắn nương tay, thì kẻ chết chắc chắn sẽ chính là bản thân mình.
Độc Xà Tiêu nằm yên tĩnh trên mặt đất chính là minh chứng tốt nhất, Hiên Viên đã bắt đầu dần dần minh bạch về cái thế giới này, địch nhân, không phải ngươi chết thì ta vong. Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với bản thân mình. Cũng may, vừa rồi hắn không để cho Cô Tinh kề vai chiến đấu cùng với hắn, nói cách khác, kẻ chết rất có thể là Cô Tinh. Kết quả như vậy còn khiến hắn khó chấp nhận hơn cả việc giết hắn.
Hiên Viên âm thầm hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối sẽ không nương tay, rồi phi thường nhanh nhẹn đem túi tiền trên người của mấy kẻ đó lấy ra. Cũng chỉ có Tiền Khoái là giàu nhất, dẫn theo mọi người đi giết hắn mà còn mang theo khoảng chừng 380 khối Đấu Sĩ tệ, cộng thêm bảy người khác, tổng cộng có 600 khối Đấu Sĩ tệ, khiến cho Hiên Viên cười ngoác đến tận mang tai.
Những Đấu Giả tệ khác, cộng lại cũng được 5400 khối, cũng là một số tài phú không nhỏ.
Hiên Viên sau khi đem hết thảy vơ vét, quay sang nói với Cô Tinh:
"Những thi thể này nếu mày muốn ăn thì đem chúng ngậm vào mồm rồi đi chỗ khác, không nên ăn ở chỗ này làm bẩn mắt của mỹ nhân sư phụ."
Sau đó hắn quay người lại, nhìn thấy Doãn Chân Lạc đang nhìn mình, Hiên Viên xuất ra chiêu bài cười hì hì ngây ngô, sờ lên đầu mình, ngượng ngùng nói:
"Nhờ có Long lân của mỹ nhân sư phụ mà cái mạng nhỏ của ta còn giữ được a."
Doãn Chân Lạc cũng không có ý kiến gì, chỉ lắc đầu rồi nói:
"Nhân tâm hiểm ác, ngươi còn nhỏ, sau này nhất định phải cẩn thận một chút, không được cho địch nhân bất kỳ một cơ hội nào."
Hiên Viên gật đầu liên tục, cũng không nói thêm gì nữa.
Thời gian năm nay lại tiếp tục trôi qua.
Tại trong thời gian năm ngày này, Hiên Viên cả ngày lẫn đêm đều không dám chậm trễ, đem một bình Long lân phấn đều thoa sạch sẽ, cuối cùng cũng đem làn da trên thân hoàn toàn luyện thấu.
Giờ phút này Hiên Viên có cảm giác, toàn thân xuyên suốt thoải mái, mỗi một tấc da thịt từ trên xuống dưới của cơ thể, mỗi một lỗ chân lông đều đang tiến hành hô hấp.
Da của hắn trở nên vô cùng chặt chẽ, óng ánh mịn màng như ngọc, tràn đầy rực rỡ. Hơn nữa, làn da của hắn cũng trở nên cực kỳ chắc chắn. Hiên Viên dùng Độc Xà Tiên quất một cái lên da mình, cũng không có bị tước mất da, mà chỉ để lại một vết nhỏ mờ nhạt mà thôi.
Hiên Viên, cuối cùng cũng đã bước chân vào cảnh giới Đấu Giả đỉnh cao, lúc này, hắn đã có được 18 ngưu chi lực, xa xa vượt ngoài dự kiến của Doãn Chân Lạc.
Thật không biết nếu Hiên Viên đột phá đến cảnh giới Đấu Sĩ sẽ có bao nhiêu lực lượng. Hiện tại, Hiên Viên nhất định đã vượt xa Đấu Sĩ tầm thường, chỉ cần không phải là Đấu Sĩ đỉnh phong, đối với hắn căn bản không có uy hiếp quá lớn.
Tại trong năm ngày này, Cô Tinh cả ngày lẫn đêm đều làm bạn bên cạnh Hiên Viên, vốn ban đầu chỉ có 6 ngưu chi lực, trực tiếp bước chân vào 10 ngưu chi lực, thân thể càng thêm to lớn, bộ lông trên người nó có lúc sờ vào mềm mại vô cùng, rất thoải mái. Nhưng một khi Cô Tinh bắt đầu nổi giận lên, lông của nó ngay lập tức bén nhọn như kim châm.
"Kế tiếp, từ Đấu Giả bước vào cảnh giới Đấu Sĩ, ngươi phải thông qua cảm ngộ đối với thân thể của mình thì mới có thể đạt được. Nếu như ngươi có thể hiểu được sự huyền diệu giữa da và thịt, là có thể đột phá. Đấu Giả luyện da, Đấu Sĩ luyện thịt, đem thiên địa linh khí luyện vào bên trong thịt, cường hãn thân thể, đóng chặt lỗ chân lông trên da, rèn luyện từng khối, từng khối thịt trên cơ thể mình."
Ngay khi Hiên Viên vừa bước vào cảnh giới Đấu Giả đỉnh phong, thanh âm của Doãn Chân Lạc lập tức truyền ra từ trong căn phòng gỗ.
Hiên Viên nghe vậy thì gật đầu nhẹ, những ngày này, hắn đã giết chết quản gia của Nguyệt phủ, chỉ sợ bản thân đã sớm được Nguyệt phủ xếp vào trong danh sách đen rồi.
Nếu như tiến vào Nguyệt Hoang thành, chỉ sợ là tự tìm cái chết. Bây giờ, cũng chỉ còn có cách đem lực lượng của mình tăng lên, tăng lên lại tiếp tục tăng lên, sau đó sẽ báo thù rửa hận cho mình.
Tại trong thời gian năm ngày này, kèm theo lực lượng càng ngày càng lớn mạnh của Hiên Viên, sức ăn mỗi ngày của hắn càng thêm khủng bố. Bữa ăn hôm nay, Hiên Viên đã ăn hết sạch hơn hai mươi cân thịt.
Chỉ trong thời gian mười ngày ngắn ngủi, Hiên Viên cảm giác người của mình đã cao thêm không ít, nguyên vốn chỉ có khoảng 1m6, bây giờ đã được 1m65, mặc dù so với Doãn Chân Lạc cao 1m76 còn kém không ít, nhưng mà dù sao hiện tại hắn cũng chỉ mới 14 tuổi mà thôi, về sau không gian phát triển còn rất lớn.
"Mỹ nhân sư phụ, đồ ăn đã sắp hết rồi, ta phải tiếp tục đi săn." Hiên Viên thông báo một câu, rồi nhảy lên lưng Cô Tinh. Bây giờ nó đã cao được một mét, vô cùng hùng tráng, hướng về phía Ma Thú sâm lâm chạy như điên.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thôn Phệ Thương Khung Tác giả: Hà Mễ XL Quyển I: Thức tỉnh
-----oo0oo-----
Chương 10: Nguyệt Dung.
Người Dịch: Vô Thuỷ Đại Đế
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Hiên Viên nằm sất trên lưng Cô Tinh, cảm giác được bộ lông của nó rất mềm mại, rất thoải mái và ấm áp.
Trên thế giới này, bây giờ người có thể để cho hắn tuyệt đối tín nhiệm chỉ có hai người, một là Cô Tinh, còn một người là mỹ nhân sư phụ, Doãn Chân Lạc.
Có thể nói, Doãn Chân Lạc cho Hiên Viên một cuộc đời mới, cho Hiên Viên một cơ hội để khoái ý ân cừu, đương nhiên, tất cả những điều này đều phải cần bản thân hắn tự mình cố gắng phấn đấu.
Hiên Viên biết rõ, hôm nay chính mình có 18 ngưu chi lực, nhưng tại trong mắt của Doãn Chân Lạc chỉ giống như một con kiến, chỉ cần một cái ngón tay của nàng cũng đã có thể giết chết mình. Hiên Viên còn không có tự tin đến mức khi đạt đến Đấu Giả đỉnh phong thì tự cho mình là vô địch thiên hạ. Bây giờ, điều cần thiết nhất là hắn phải nhanh chóng bước chân vào cảnh giới Đấu Sĩ.
Cô Tinh mang theo Hiên Viên một đường chạy băng băng, ngay tại trên đường tới Ma Thú sâm lâm, đột nhiên, một hồi vó ngựa dồn dập truyền đến, khiến cho Hiên Viên sửng sốt một chút. Hắn nắm chặt bộ lông Cô Tinh, một người một sói đứng tại trên đường, nhìn về phía nữ tử đang cưỡi hồng mã chạy vội đến.
"Cút ngay cho bổn tiểu thư, đừng có cản đường."
Hiên Viên nhìn chăm chú vào nữ tử, lớn lên cũng không tệ lắm, nhưng hiển nhiên so với Doãn Chân Lạc thì kém xa, tạm coi như là một mỹ nữ.
Chỉ có điều mỹ nữ này tựa hồ có chút cay ah.
Grào!
Cô Tinh tru lên trầm thấp, khiến cho con hồng mã đang phi nước đại kia kinh hãi hí vang lên, thiếu chút nữa đã đem nữ tử trên lưng ném bay ra ngoài. Cũng may kỹ thuật cưỡi ngựa của nữ tử này cũng không tệ lắm, đại lực đè xuống con ngựa đang bị kinh hãi, chỉ thấy bốn cái móng ngựa đâm sâu vào mặt đất hơn ba tấc, lại không có tổn thương đến bản thân hồng mã. Có thể thấy được, nữ tử này cũng là một cao thủ.
"Lớn mật, bổn tiểu thư nói ngươi cút ngay, ngươi không có nghe thấy sao?" Chứng kiến Hiên Viên mặc trên người một bộ y phục cũ nát, nữ tử mặc trang phục tơ lụa màu đỏ bó sát người, bên trên thêu lên những bông hoa tinh xảo, đủ để thấy được thân phận của nàng không giống người bình thường. Nữ tử hét lên:
"Chỉ là một đứa tiện dân, vậy mà cũng dám làm chậm trễ bổn tiểu thư tranh đoạt nội môn đệ tử Nguyệt Hoa môn, đáng chết."
Chát!
Nữ tử vung vẫy roi ngựa trong tay, một cổ man lực phóng ra, trọn vẹn 18 ngưu chi lực, khiến cho Hiên Viên có chút kinh ngạc. Nữ tử này vậy mà lại là một người có cảnh giới Đấu Sĩ. Cái roi này nếu quất trúng, coi như là một gã Đấu Giả có 9 ngưu chi lực cũng sẽ bị đánh cho gân cốt đứt gãy mà chết.
Hiên Viên không nghĩ tới, nữ tử này lớn lên không tệ mà tâm địa lại ác độc đến như vậy. Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
"Không tưởng được ngươi mỹ mạo như hoa, tâm lại ác độc như hạt xà."
Trong lúc nói chuyện, Độc Xà Tiên trong tay Hiên Viên đã được rút ra, hai cây roi chạm vào nhau, roi ngựa trong tay nữ tử lập tức bị đánh đứt một đoạn.
Chứng kiến Độc Xà Tiên trong tay Hiên Viên, trong ánh mắt của nữ tử lộ ra một tia kinh ngạc, lạnh lùng nói:
"Ngươi cùng với cẩu nô tài Tiền Khoái có quan hệ như thế nào, tại sao lại có Độc Xà Tiên của hắn? Không nghĩ tới Nguyệt phủ ta lại có được một nhân vật nhất lưu như ngươi, tuổi còn trẻ lại có thể đạt được 18 ngưu chi lực mà vẫn còn chưa đột phá đến cảnh giới Đấu Sĩ, xem ra, ngươi là người có thể chất đặc thù a. Cẩu nô tài Tiền Khoái kia ngược lại là nhặt được chí bảo, từ hôm nay trở đi, ngươi cùng với ta tiến vào Nguyệt Hoa môn, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi."
Nữ tử bắt đầu tự kỷ, khiến cho Hiên Viên nhíu mày. Cũng đúng, bên trong Nguyệt Hoang thành, thế lực của Nguyệt phủ cực lớn, nữ tử này tự nhiên sẽ không thể tưởng được Tiền quản gia của Nguyệt phủ đã bị giết, lại còn bị Hiên Viên cướp đi kiện hạ phẩm pháp khí Độc Xà Tiên cùng với Độc Xà Tiêu này. Bất quá, Hiên Viên vẫn bảo trì bình tĩnh, nghi ngờ hỏi:
"Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết cây roi trên tay ta?
"Ta gọi là Nguyệt Dung, chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua tên ta sao?" Nguyệt Dung lộ ra một bộ dáng cao cao tại thượng, chậm rãi nói: "Chắc ngươi cũng mới tới, ta ly khai Nguyệt Hoang thành đã có hơn một năm, ngươi không biết ta cũng là chuyện bình thường. Bất quá, coi như là Tiền Khoái, kẻ cho ngươi Độc Xà Tiên, gặp được ta cũng phải cung kính gọi ta một tiếng nhị tiểu thư, hiện tại ngươi đã biết thân phận của ta, còn không mau mau quay về Nguyệt phủ cùng với ta. Một mình ngươi lang thang ở bên ngoài là gì?"
Nghe thấy Nguyệt Dung nói như vậy, Hiên Viên lúc này mới suy nghĩ, tại trong ký ức của hắn, đích thật là có mội người như thế. Hắn vội vàng cười nói:
"Nguyên lai là nhị tỷ của Nguyệt Tuyệt công tử, Nguyệt Dung tiểu thư! Tôi đích thực mới vừa đạt được cái Độc Xà Tiên này không bao lâu, đối với mọi việc bên trong Nguyệt phủ cũng không có hiểu rõ lắm. Gần đây tình hình kinh tế có chút khó khăn, nên tôi mới có ý định đi vào Ma Thú sâm lâm để săn giết một ít ma thú kiếm chút tiền tiêu vặt."
Nguyệt Dung nghe được câu trả lời của Hiên Viên, thoả mãn gật đầu, nói:
"Không tệ, cái lão nô Tiền Khoái kia ngược lại vậy mà có thể dạy dỗ ra một cái tiểu nô tài mới, biết rõ phải tự dựa vào chính mình, không phải chỉ luôn ăn nhờ ở đậu tại Nguyệt Phủ. Thứ này xem như ta thưởng cho ngươi, về sau đi theo ta, ngươi sẽ có được rất nhiều chỗ tốt."
Nguyệt Dung vừa nói vừa móc ra một túi tiền lớn từ trong ngực, phảng phất như đang ném rác rưởi quăng cho Hiên Viên. Hiên Viên một tay tiếp nhận lấy, nhìn một chút, bên trong chí ít có hơn một ngàn khối Đấu Sĩ tệ.
"Ha ha ha, đa tạ Nguyệt Dung tiểu thư." Hiên Viên nhanh chóng đem túi tiền còn tản ra mùi thơm của nữ nhân đeo vào bên hông, sau đó vung Độc Xà Tiên lên, quất mạnh vào cánh tay của Nguyệt Dung, tạo thành một vết thương không sâu lắm.
Ngay lập tức, Nguyệt Dung kinh sợ nhảy lên, quát to:
"Nô tài lớn mật, ngươi vậy mà dám dùng nô lấn chủ, là ai cho ngươi cái lá gan chó đó hả?"
Hiên Viên kéo Cô Tinh lui lại vài bước, liếm liếm môi nói:
"Ta cũng không phải nô tài của Nguyệt phủ ngươi, cây roi Độc Xà Tiên nay là của Tiền Khoái từ trong miệng ngươi, hắn phái người đến truy sát ta, bị ta giết chết rồi đoạt được. Ha ha, không nghĩ tới nhị tiểu thư Nguyệt Dung lại hào phóng đến như vậy, thôi cũng được, cái này xem như là một chút tiền bồi thường việc đệ đệ của ngươi thiếu chút nữa đã đánh ta chết ah."
Nguyệt Dung trợn tròn mắt, không nghĩ tới ở phụ cận Nguyệt Hoang thành lại có người dám can đảm khiêu khích Nguyệt phủ, đây quả thực là ngoài dự liệu của nàng.
Nguyệt Dung khí nộ trùng thiên, huyết dịch chảy nhanh, đột nhiên cảm giác được cơ thể mình toàn thân đau nhức, trong nội tâm hô to không tốt:
"Cái Độc Xà Tiên này có thể tê liệt thân thể, đáng chết!"
Nguyệt Dung vội vàng giật cương ngựa tìm cách chạy trốn, nhưng đã muộn. Chỉ thấy Hiên Viên vung mạnh Độc Xà Tiên, trực tiếp quấn lấy Nguyệt Dung, kéo mạnh một phát, khiến cho nàng rớt từ trên lưng ngựa xuống.
Lúc này, Nguyệt Dung đã bị Độc Xà Tiên gây tê liệt toàn bộ cơ thể, một thân 18 ngưu chi lực hạ xuống chỉ còn 9 ngưu chi ngực, làm sao còn là đối thủ của Hiên Viên.
Nguyệt Dung hoảng sợ vô cùng, gào to lên:
"Cẩu nô tài, ngươi muốn làm gì?"
Hiên Viên cười hắc hắc nói:
"Đa tạ Nguyệt Dung tiểu thư khen ngợi, ta là người ân oán rõ ràng, tất nhiên sẽ không giết ngươi. Chỉ có điều, Nguyệt Dung tiểu thư mở miệng một tiếng là cẩu nô tài, hai tiếng là cẩu nô tài. Cũng không biết, nếu bị một tên cẩu nô tài làm nhục thì sẽ như thế nào đây?"
Nguyệt Dung xanh cả mặt, quát lên:
"Ngươi dám!"
Tay của Hiên Viên ngay lập tức đặt lên cặp đùi xinh đẹp của Nguyệt Dung, hung hăng sờ soạng rồi chậc chậc lưỡi than thở:
"Không tệ, không tệ, cái cảm xúc này thật sự rất phê a."
Thân thể mềm mại của Nguyệt Dung khẽ run lên, nàng bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng, tên thiếu niên trước mắt này rất có thể sẽ làm ra chuyện cầm thú như thế.
"Không được đụng vào người ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta sẽ đều cho ngươi hết a."
Hiên Viên bĩu môi, nhìn Nguyệt Dung phảng phất như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, nói:
"Hiên tại ta muốn làm gì ngươi thì làm, đồ ở trên người ngươi, còn không phải là của ta sao?"
Gương mặt của Hiên Viên mang theo chút tiếu ý, nhìn bộ ngực đang bị y phục bó sát của Nguyệt Dung, nhanh chóng đặt hai tay lên ngọn thánh phong đó rồi chậc chậc lưỡi tán thưởng:
"Ấu yeah, sướng tê cả người, lão ăn mày đã từng nói, bộ ngực thuộc loại này mới gọi là ngon ah."
Nói xong, hắn đem tay luồn vào trong y phục của Nguyệt Dung, lôi ra một túi tiền tệ, bên trong có khoảng chừng 500 khối Đấu Sư tệ. 500 khối Đấu Sư tệ này nếu như đem đổi thì có thể đổi được 5 vạn khối Đấu Giả tệ. Thử suy nghĩ một chút, với thân phận của Nguyệt Dung, tiền tài mang theo nhiều như thế cũng chỉ là một điều bình thường.
"Chậc chậc, Nguyệt Dung tiểu thư quả nhiên giàu có a." Hiên Viên một bên tìm tòi, một bên chấm mút, sờ loạn lên trên người Nguyệt Dung, khiến cho khuôn mặt trắng nõn nà của nàng đỏ ửng, thét lên liên tục, ra sức chống cự hắn. Tuy nhiên, nàng chỉ có được 9 ngưu chi lực, đánh lên người Hiên Viên, kẻ có được 18 ngưu chi lực, quả thật giống như muỗi đốt inox, hoàn toàn không có một chút hiệu quả.
Trong lúc lục soát, Hiên Viên phát hiện Nguyệt Dung còn mặc một bộ nhuyễn giáp hộ thân ở bên trong. Tuy nhiên, hắn còn không có ti tiện đến mức lột sạch y phục của nàng để lấy bộ nhuyễn giáp đó, nhưng mà bên hông Nguyệt Dung có đeo một thanh kiếm, cái thứ đó nó lại hấp dẫn ánh mắt của Hiên Viên. Hiên Viên cười hắc hắc, định đưa tay chôm lấy thì Nguyệt Dung hét to lên:
"Không được đụng vào Thanh Phong kiếm của ta!"
Hiên Viên ở đâu mà nghe lời nàng, trực tiếp rút lấy Thanh Phong kiếm, một cỗ hơi thở sắc bén đập thẳng vào mặt hắn, khiến cho Hiên Viên gật đầu liên tục:
"Wow, hảo kiếm, bề ngoại không tệ a."
Thân kiếm ngân quang lóng lánh, thoạt nhìn so với cây truỷ thủ rỉ sắt của hắn thì tốt hơn rất nhiều. Không cần nghĩ ngợi, Hiên Viên nhanh chóng thu luôn vỏ kiếm, dù sao thì cũng phải cho chúng có đôi có cặp a.
Tiếp đó, hắn đem Nguyệt Dung khiêng lên lưng ngựa, vỗ vỗ bờ mông của nàng, cười phá lên:
"Nói cho đệ đệ Nguyệt Tuyệt của ngươi, có bản lĩnh thì tự mình đến truy sát ta, đừng có luôn phái những thứ phế vật kia tới đây, chỉ tổ làm giàu cho đại gia mà thôi. Hắc hắc!"
Hiên Viên quất liên tiếp hai cái thật mạnh lên cặp mông tròn lẳn vểnh cao của Nguyệt Dung, khiến cho toàn thân nàng run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, hung ác nói:
"Ngươi nhớ đó cho ta, ta sẽ nhớ kỹ ngươi."
Hiên Viên lại một lần nữa cười phá lên, vỗ mạnh vào mông ngựa, khiến cho con hồng mã hí vang lên đau đớn, vội vàng chạy như điên về phía Nguyệt Hoang thành.
"Nhớ nói nhanh một chút đó, đừng có quên ah." Hiên Viên nói xong, lập tức nhảy lên lưng Cô Tinh, hướng phía Ma Thú sâm lâm chạy đi, vừa chạy vừa cao hứng ca hát bừng bừng:
"Ta có một con lừa lông ngắn cụt ngủn, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cưỡi, đến một ngày, tâm tình ta bỗng lâng lâng..."
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào