“ Này này! Có nghe nói gì không? Cái con tiện nhân kia tỉnh lại rồi”
“ Không thể nào? Chẳng phải đại phu nói chuẩn bị hậu sự ? Tưởng rằng Hàn phu nhân đã chuẩn bị sẵn quan tài, chỉ cần chờ nó tắt thở sao?”
“ Ai cha!!! Tiện nhân kia thật sống dai. Bảy ngày năm lần bị ngất xỉu, tưởng là tắt thở. Thật muốn một phát cho nó chết luôn đi!”
“ Tiện nhân này quả thực rất đáng thương, lại còn không có danh phận, lúc này tỉnh lại lại càng thê thảm hơn…”
“ A, vậy là có ý gì?”
“ Nghe nói sau khi nó tỉnh lại liền phát rồ rồi…”
“ Phát rồ? là sao?”
“ Đầu óc lẩn tha lẩn thẩn, tỉnh lại được tầm 1 ngày, lúc nào cũng lảm nhảm trong miệng cái gì “ xuyên không”, “ ai-pót”, “ em- mờ- pê- ba”… Không thể hiểu được”.
“ Ai-pót là gì?”
“ Nếu ta biết rõ, chẳng phải ta cũng bị hóa điên sao?”
…
Sau khi Mị Băng tỉnh lại, khắp nơi trong kinh thành đều lưu truyền câu chuyện đó.
Nhân vật chính của câu chuyện- Nhan Mị Băng, đang ngồi rong chơi an nhã trong ngự hoa viên của Hàn phủ.
Bình tâm trở lại, nàng nhận ra chính mình biến thành 6 tuổi, nghỉ ngơi nửa ngày, liền bắt đầu giải thích hoàn cảnh gia đình của thân thể này, chủ nhân thân thể này cũng tên Nhan Mị Băng, là nữ nhi của một tiểu thiếp.
Tiểu thiếp này là mỹ nữ khuynh nước khuynh thành, xuất thân từ thanh lâu, tình cờ gặp tướng quân thì nảy sinh tình cảm, liền sinh hạ ra nàng.
Bị các thị thiếp của phụ thân nàng *** hại, mẫu thân nhanh chóng rời cõi trần xuống gặp Diêm Vương thăm hỏi.
Ở bên trong Hàn Phủ, nàng cũng không được kiêng nể gì cho lắm, cùng lắm thì chỉ được coi bằng con c.h.ó trông nhà.
Việc này là nhũ mẫu nói cho nàng- cũng là người duy nhất đối xử tốt với Nhan Mị Băng.
Nàng ngẩng đầu lên trời thở dài, như thế nào mà vận mệnh của nàng khổ vậy a?
Từ đó đến giờ, đều là xui xẻo như vậy.
Trước đây, cha mẹ do bị sát hại mà mất sớm, gia gia nội ngoại đều nhẫn tâm coi nàng là đứa trẻ xui xẻo, bỏ mặc ở ngoài đường. Nhan Mị Băng bơ vơ lẻ loi trở thành em bé không nhà không cửa, phải dọn ra đường mà sống. May thay, có lần gặp được một người đàn ông vóc dáng cao to, nàng được ông ta đem về nhận làm con nuôi, với điều kiện là phải trở thành một sát thủ chuyên nghiệp, kế thừa sự nghiệp của ông. Sau này mới biết người đàn ông kia tên là Tấn Lực. Nàng coi Tấn Lực như cha mẹ của mình, hết mực yêu thương, ngoan ngoãn vâng lời.
Bây giờ, sau khi nghe ngóng tin tức, Mị Băng biết được 2 tin, 1 tốt 1 xấu.
Tin tốt là: nàng không cần phải đi làm nhiệm vụ, không cần lo thiếu thốn tiền nữa.
Còn về tin xấu: Ở Hàn phủ này, địa vị của nàng rất thấp, còn không bằng một nửa ở thế kỷ 22.
Ở cổ đại này, việc Nhan Mị Băng nàng tồn tại trên cõi dương thực chất là một điều đáng khinh thường, cho nên hạ nhân Hàn Phủ đều coi thường nàng.
A, không ai hoan nghênh cũng mặc, không có nghĩa là sẽ không sống tốt.
Đối với nàng, chỉ cần có nhà, có ăn, có mặc, có chơi, vậy là rất tuyệt rồi.
Sau 3 ngày bị ban nick ( xấu hổ xấu hổ)ta cuối cùng đã come back. Mong mọi người ủng hộ ta nha
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của gangsters12
Nhan Mị Băng nhâm nhi “ Sen bát Khương trà”, mắt thưởng thức hữu tình mỹ cảnh.
Suy nghĩ thông suốt, nàng mới thấy được vận khí của mình quả thực hảo đen đủi.
Trong hàng tỷ tỷ người, lão thiên gia không chọn ai lại đi chọn ngay Nhan Mị Băng để xuyên việt. Chuyện ngu xuẩn như vậy mà cũng chừa phần lại cho nàng, đúng là không còn gì để bàn cãi.
Nhưng cũng may một chút, dung mạo của nàng chưa hề có sự thay đổi so với trước kia, nhan sắc cũng có vài phần “ chim sa cá lặn”, mắt sáng mày thanh, có đường có nét, phong thái mị hoặc, nguy cơ biến thành Trương Phi phiên bản nữ đã hoàn toàn bị gạch bỏ. Nếu hành tẩu giang hổ nàng chắc chắn sẽ đạt được ngoại hiệu “ Ngọc Diện Mị Nữ”.
Nhưng mà, thời đại này xinh đẹp một chút cũng chưa hẳn là ngon đâu à. Nếu muốn được sống vui vẻ trong những ngày tới, Mị Băng cảm thấy cần phải tìm hiểu rõ vô vàn vấn đề. Có lẽ thân thể yếu đuối này quan hệ với mọi người khá kém. Đến một người bạn còn cơ hồ không thấy, nói chi đến tỷ muội kết giao. Ai nhìn thấy nàng đều khinh bỉ mà né đi.
Đối với việc này, Mị Băng đã quá bình thản. Nàng biết, gia nhân trong phủ từ trên xuống dưới đều nghĩ nàng không ra gì. Xưa nay muôn đời vẫn thế, chẳng ai là muốn đi nói chuyện với một đứa không ra gì bao giờ.
Bởi vậy, trước mắt mà nói, Nhan Mị Băng nàng là một kẻ cô đơn.
Tất cả thông tin mà nàng biết chỉ vỏn vẹn nằm trong 2 điều:
Thứ nhất: Ở đây là thế giới cổ đại, còn triều đại nào thì tí nữa hỏi nhũ mẫu.
Thứ hai, nàng đang ở Hàn phủ, 6 tuổi, là con một tiểu thiếp của tể tướng, hơn nữa cũng chỉ được gắn cho cái mác là thiên kim tiểu thư nhà họ Hàn, chưa từng được mọi người xem trọng. Còn quê quán, danh gia của mình thì… từ từ rồi biết.
Chừng đó đối với Nhan Mị Băng quả thật quá ít ỏi. Cho nên nàng quyết định tìm hiểu thêm, cố gắng làm quen với hoàn cảnh lạ lẫm của mình trong thời gian ngắn nhất. Phương pháp để bổ túc thông tin rất đơn giản, cách làm cụ thể của nàng là tìm đến nhũ mẫu.
Mị Băng ngắm nghía cả nửa ngày trời, cảm thấy hoa viên của Hàn phủ đẹp vô bờ bến.
Hoa viên dĩ nhiên không phải chỉ toàn là hoa, nó cũng có những góc vắng không ma nào lại gần, ở đó thì đúng là “ Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay”. Lúc đầu, nàng sau khi phải bỏ ra đúng 10 phút để chọn lượng kĩ lưỡng thì cuối cùng cũng tìm được cho mình một góc khuất nhất trong khu vườn mà không ai để mắt tới. Chỗ này khiến Nhan Mị Băng cảm thấy rất hài lòng, nàng vốn là người chán ghét ồn ào, và việc khiến nàng càng ghét hơn nữa là người phá hỏng sự yên tĩnh.
Nhớ lại chuyện đời trước…
Ám chiến sát trường đấu đá lẫn nhau, cả đời của nàng hầu như đều gắn liền với việc này. Cho đến khi thành lập một đế chế sát thủ thật lớn cũng vẫn phải đặc biệt chuẩn bị một chế độ phòng thủ vững chắc, nhưng cuối cùng vẫn bị một tên địch thủ lén bắn một phát súng mà chết.
Nàng cũng tính làm cho rõ mọi chuyện rồi gom đủ bạc sinh sống mà rời đi. Tuy rằng đối với chuyện đi xuyên việt nàng không có kiến thức gì nhiều và cũng không để ý tới danh phận, nhưng luôn bị người khác nhìn chằm chằm khiến nàng cũng cảm thấy có đôi chút khó chịu.
Nhưng cái thế giới này, đến giờ nàng vẫn còn chưa hiểu rõ cho lắm.
Việc cần phải làm bây giờ là luyện võ công hộ thân, sau đó thu liễm toàn bộ, đợi khi đã quen thuộc cái thế giới này thì sẽ trốn đi, rồi làm nghề buôn bán, bôn ba du lịch khắp nơi. Những chuyện khác thì tới đâu tính đến đó vậy.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì có tiếng huyên náo từ đâu truyền vào, chắc là đang có lễ hội, nàng cũng mới từ tương lai tới chưa lâu nên đoán là đã lại xảy ra chuyện gì. Không được bao lâu thì nhũ mẫu, người đầu tiên mà nàng nhìn thấy sau khi sống lại một đường chạy đến, khuôn mặt tròn đỏ hồng hồng:
- Tiểu thư, tiểu thư, Đại tiểu thư đã trở về, đại tiểu thư đã trở về.
Nhũ mẫu tới gọi rồi kéo nàng đi luôn vào trong, từ hoa viên đi đến hậu viện là thấy một đám người từ xa xa đang tới, thiếu nữ yểu điệu dẫn đầu mặc áo choàng màu hồng bắt mắt nổi bật trong đám người kia hẳn là Đại tiểu thư.
Xung quanh thiếu nữ lúc này là mấy tỳ nữ và quản sự của Hàn Phủ. Thiếu nữ đi đầu dáng vẻ uyển chuyển điệu đà, khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài thẳng tới lưng được thắt lại bằng một mảnh dây lam nhu, vừa dịu dàng nói cười vừa đưa áo choàng màu hồng cho kẻ hầu ở bên. Khi tới gần nhìn thấy nàng cùng nhũ mẫu, vẻ kinh ngạc thoáng hiện trên khuôn mặt vài giây rồi khẽ biến mất, đôi chân không ngừng bước đi thướt tha, thân ảnh nhẹ nhàng lướt qua người Nhan Mị Băng.
Sắc mặt của nàng không chút biến đổi, tựa hồ vừa nãy chưa xảy ra chuyện gì, cứ như là nàng và Đại tiểu thư chỉ là người dưng, không có quan hệ ruột thịt.
Nhan Mị Băng hứng thú nghĩ đến Đại tỷ tỷ của mình.
Nàng ta bất quá cũng chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp, tính cách có đôi chút giả tạo. Miệng luôn mồm nói cười với người ngoài nhưng sau lưng ắt đang nói xấu. Thái độ vừa nãy chắc hẳn nàng không có ưa gì ta. Haizzz…Đại tỷ thân yêu, nàng hãy chờ tiếp chiêu của ta đi.
Ánh mắt lộ ra tà tà ý cười.
Chương 1 xin kết thúc=> phần 2 khai trương . Các bà con mau mở hàng cho ta
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của gangsters12
Nhan Mị Băng đến đây mới đó đã được 1 ngày. Tiểu viện, hoa viên,…nàng đều đã quá quen thuộc, cái chốn nhỏ bẻ này quả thật quá nhàm chán.
A!!!
Đã đến lúc đi dạo khắp kinh thành một chuyến cho đã mắt.
Nàng mềm mại bước chân, đôi mắt linh động ánh lên vẻ thích thú.
Nhan Mị Băng nghĩ vậy thì chạy vội đến chỗ nhũ mẫu, miệng năn nỉ nói muốn đi ra khỏi Hàn Phủ thăm thú vui chơi, giải tỏa áp lực. Nhưng bà Trần lại khăng khăng không chịu, bà muốn nàng ở nhà nghỉ ngơi, chứ để một tiểu oa nhi 6 tuổi đi ra ngoài, bà thật sự cảm thấy không ổn. Mị Băng cũng đành nghe theo, miệng thì đáp ứng, nhưng nhân lúc nhũ mẫu vắng mặt liền lấy trộm vài trinh tiền, bắt chước đám học sinh cúp tiết, lẻn ra ngoài đi lăng xăng khắp nơi.
Trước khi đi còn cẩn thận dịch dung cho mình.
Nàng cảm thấy vô cùng thoải mái. Thế này mới gọi là cuộc sống chứ!!!
Nào là cửa hàng xe ngựa, kĩ viện lầu xanh, tiệm cầm đồ, rồi chùa chiền,…
Thấy một tiệm ăn, thế là nàng bước vào kêu 3 lạng thịt bò muối, 4 bát hủ tiếu, sau đó bắt đầu thưởng thức. Mùi vị của bát hủ tiếu này còn ngon hơn mấy loại thức ăn nàng từng nếm qua.
Hỡi ôi, lúc trước đọc tiểu thuyết thấy mấy nhân vật vượt thời gian trong truyện muốn phát tài liền tiền đong đầy túi, muốn làm vương phi lập tức có vương gia từ đâu chạy ra khóc lóc vai nài xin nàng ta ra làm hôn thê, muốn gặp mỹ nam thì dù chỉ ra khỏi ngõ nhỏ cũng gặp được vài năm người. Liệu có phải là mình quá kém cỏi không nhỉ?
Nhan Mị Băng tặc lưỡi ăn hết bát hủ tiếu chất chứa uất ức, sau đó trả bảy văn tiền và rời khỏi quán. Giấu tay vào trong áo, nàng buồn bực đi trên con đường ẩm ướt, tiếng sột soạt vang lên theo từng bước chân.
Tòa thành này thương nghiệp phát triển, giao thông thuận lợi, vì thế cũng có thể xem là khá phồn vinh.
Con đường này tuy tương đối nhộn nhịp, cửa hàng cửa hiệu xếp san sát nhưng lượng người đi lại thật ra đối với thế kỷ 22 hiện đại cũng chỉ được coi là ria mép, không thể xem là nhiều.
Nàng ngẩng đầu nhìn 4 phía vọng, nhưng không thể xem hết cửa hàng trên đầu. Cái thân thể nhỏ bé này cũng thật là chán nản, nhìn đâu cũng chỉ thấy cổ áo là cổ áo…
Sau lưng Nhan Mị Băng chợt vang lên một tràng tiếng vó ngựa dồn dập ngay sát gần. Nàng thân thủ nhanh lẹ định né sang một bên, chỉ tiếc là đôi chân quá ngắn nên chưa kịp di chuyển thì bên vai phải như bị vật gì quất mạnh xuống, cả người lảo đảo về phía trước, ngã dập mặt xuống dưới đất.
Nàng lấy lại thăng bằng rồi quay đầu nhìn lại, một thân ngựa to lớn, lông màu đen tuyền đang thở phì phò chẳng khác nào bị dại, từ trên ngựa vọng xuống tiếng quát:
- Ngươi mắt mũi để đâu vậy?
- Cái gì? Đã đụng người ta mà còn ngang ngược- Nhan Mị Băng tức giận bừng bừng, ngước mắt lên nhìn yên ngựa
Người trên ngựa khá vạm vỡ, trên người mặc một áo chẽn ngắn nút cài bên, đầu đội mũ nỉ màu xanh, tuổi độ mười bốn, da màu đồng, mắt to mày rậm.
- Tiểu oa mù nhà ngươi còn dám hỗn láo- Vừa nói y vừa rướn người tới, cây roi ngựa trong tay quất vút xuống người nàng.
Tên này nói đánh là đánh, thật quá là bạo ngược.
- Hắc hắc…
Khóe miệng lộ ra vẻ kiêu ngạo, tay phải búng lên một tiếng. Một vòng lốc xoáy lớn bùng lên dữ dội, cây roi ngựa trên tay y chẳng mấy chốc mà cùng với chủ nhân “ Cuốn theo chiều gió”.
Tay phải lại búng lên một tiếng nữa. Lốc xoáy kia lập tức biến mất không chút dấu vết, tựa hồ vừa nãy chỉ là cơn ác mộng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của gangsters12