Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - Kiếm giới
Chương 5 : Phản kích
Trần Anh bị lời này của Trần Nhất Tân chọc cho tức giận, giậm giậm đôi chân nhỏ nói :"Trần Đại Bàn, ngươi thật không biết điều, ta nếu không phải thấy ngươi là người cùng Trần gia thôn, ngươi nghĩ rằng ta rãnh đi quản đến chuyện của ngươi hay sao?"
Trần Nhất Tân khinh bỉ nhìn Trần Anh :"Bộ Trác Tri Viễn kia không phải là người Trần gia thôn hay sao?"
"Hắn họ gì? Hắn dựa vào cái gì mà là người của Trần gia thôn chúng ta? Hắn bất quá là một ngoại nhân được Trần lão đầu làm đan lát nhặt được mà thôi! Huống chi hắn chỉ là một tên gia hỏa không được tích sự gì, ngươi giúp hắn làm chi? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn giống như hắn là một tên đồng tử tầm thường ở ngoại ngũ đường sao?"
Trần Nhất Tân nghe nói như thế trái lại là nở nụ cười :"Hắn lớn lên trong thôn, tự nhiên là người của Trần gia thôn chúng ta. Trần Anh, coi như là ngươi nói thật đi, nhưng nếu như Trác Tri Viễn ngày đó không bị sư phụ giáng tới ngoại ngũ đường, bây giờ vẫn như cũ trong ngoại môn, sợ là ngơi sẽ không nói như vậy đúng không? Nói toạc ra, không phải là ngươi đang vỗ mông ngựa Tần Phỉ sao? Trần Nhất Tân ta thì vần còn có vài phần khí khái!" Nói đến đây, thân hình mập mạp nho nhỏ của Trần Nhất Tân đột nhiên đứng thẳng lên, trong một khắc này, hắn lại hiện ra vài phần thần khí của một bậc đại nhân.
Trần Anh tức giận giậm chân nói :"Ngươi..."
Tần Phỉ thấy tình trạng này thì lại mỉm cười, thầm nghĩ bọn hắn như chó cắn chó xem ra rất là thú vị, nhưng nhìn thấy bộ dáng giận dữ của Trần Anh, lại càng tăng thêm phần kiều mỵ, tuy rằng mới chỉ tám chín tuổi, nhưng mà do hắn từ nhỏ sinh ra trong nhà quan, có hai người ca ca trưởng thành, cũng đều là hạng người phong lưu, hắn lâu dần bị ảnh hưởng, về phương diện này so với đồng lứa có hiểu biết nhiều hơn.
"Trần Anh, ngươi nói cùng với hai tên ô quy vương bát này làm gì? Đợi ta đem bọn họ đánh ngã, lấy linh thạch, tặng cho ngươi nguôi giận nha!" Nói xong, Tần Phỉ tiến từng bước từng bước lên phía trước, ngạo nghễ nhìn Trác Tri Viễn và Trần Nhất Tân, trong mắt toát ra vẻ khinh thường.
Nhưng mà, lúc này Trác Tri Viễn giống như bị sự kích thích mãnh liệt nào đỏ, chẳng biết tại sao hai mắt đỏ lên, bắn ra hai đạo quang mang đỏ như mắt, trừng mắt nhìn Tần Phỉ, trong miệng không ngừng tít gào, khiến cho Tần Phỉ sợ tới mức nụ cười co rút lại.
Trác Tri Viến hét :"Ngươi mới vừa nói cái gì?"
Tần Phỉ hơi sững sờ, lập tức thoáng nghĩ, chính mình cũng đủ đem hai ngươi bọn hắn đánh ngã, dựa vào cái gì phải sợ tiểu tử này? Vì thế nói tiếp :"Ta nói các ngươi là ô quy vương bát!"
Trác Tri Viễn vừa nghe xong, vẻ mặt phẫn nộ, trực tiếp lao lên phía trước, điệu bộ chẳng khác gì là liều mạng, Tần Phỉ bất ngờ không kịp phòng ngự, cư nhiên là bị Trác Tri Viễn đánh ngã xuống đất, Trần Anh ở bên cạnh cũng cả kinh kêu lên một tiếng, lui về phía sau vài bước.
"Ngươi mới là ô quy vương bát, ngươi mới la ô quy vương bát!" Trác Tri Viễn lúc này giống như bị điên, dùng cả tay chân, hoàn toàn không để ý đến sống chết hướng trên người Tần Phỉ đánh túi bụi.
Tần Phỉ đau quá, một cước liền đạp vào bụng Trác Tri Viễn, đem hắn đá qua một bên. Vừa đinh lấy hơi thì không kịp phòng bị, Trác Tri Viễn lại đánh tới, một quyền hung hăng đánh vào mặt hắn. Trác Tri Viễn tuy rằng không biết võ công, nhưng lại có vài phần sức lực, một quyền này, đánh xịt cả máu múi Tần Phỉ, trên mặt nhất thời giống như nở hoa.
"Ngươi dám đánh ta?" Tần Phỉ hét to, xoay người một cái, đã đem Trác Tri Viễn đè xuống, khuỷu tay thúc vào mặt Trác Tri Viễn.
Trần Nhất Tân thấy thế, thầm kêu không ổn, liền một cước đá vào bả vai Tần Phỉ, đem khuỷu tay đá lệch đi một chút, không nên vào mặt Trác Tri Viễn mà nện vào lồng ngực của hắn. Nhưng cho dù như vậy, Trác Tri Viễn cũng cảm thấy lồng ngực đau nhức, trước mắt cũng có chút biến thành màu đen. Cơ hồ giống như bản năng, há mồm cắn tới phía thân thể Tần Phỉ bị Trần Nhất Tân đá văng qua...
Tần Phỉ không thể nào ngờ được rằng Trác Tri Viễn lại có thể sẽ dùng miệng cắn hắn, vết thương bị Trác Tri Viễn cắn trên cổ, đau nhức một hồi, hắn vội vàng lùi thân mình về phía sau. Nhưng mà vết cắn này của Trác Tri Viễn thật quá nặng, hai bên đồng thời dùng sức, cư nhiên bị Trác Tri Viễn từ trên cổ Tần Phỉ cắn xuống một miếng thịt lớn.
Nhất thời một tia máu tươi phun ra, sắc mặt của Trác Tri Viễn cũng theo đó biến thành màu đỏ, có lẽ là do bị máu tươi kích thích, Trác Tri Viễn liền trở nên mạnh mẽ giống như một con báo con, lần thứ hai đánh về phía Tần Phỉ, từng quyền từng quyền đều đánh vào trên người Tần Phỉ. Tần Phỉ võ công tuy rằng cao hơn không biết bao nhiêu so với Trác Tri Viễn, nhưng phần là từ vết cắn trên cổ máu chảy xuống không người, đã sớm sợ tới mất hồn mất vía, làm sao mà còn có thể sử dụng võ công để chống lại Trác Tri Viễn nữa cơ chứ?
Tiểu hài tử đánh nhau, thứ nhất là dựa vào tố chất thân thể, thứ hai mới là dựa vào võ công chiêu thức, nhưng mà ở hai người này cũng không có dựa đến thứ nào hết mà là bằng vào khí thế mãnh liệt. Trên thực tế, cho dù là người lớn, nếu một bên không muốn sống hoàn toàn cùng với đối phương liều mạng, cũng thường xuyên có thể xuất hiện trường hợp lấy yếu thắng mạnh. Huống chi Tần Phỉ thủy chung bất quá chỉ là một hài đồng tám chín tuổi từ nhỏ đã được hưởng cuộc sống sung sướng làm sao có thể đánh lại.
Lần này, toàn bộ tình thế hoàn toàn bị nghịch chuyển, mới vừa rồi Trác Tri Viễn còn giống như một con cừu non đang chờ bị làm thịt, thì hiện tại đã đổi lại thành người chiến thắng tuyệt đối, sau một lúc bị quyền cước đánh túi bụi, Tần Phỉ cư nhiên bị đánh cho ngất đi.
Nhìn cảnh này, Trần Nhất Tân và Trần Anh đều trợn tròn mắt, Trần Anh là nữ hài tử, lúc này đã hoàn toàn không biết vì sao, ngay cả cổ họng đều không phát ra được bất kỳ thanh âm nào, trong mắt trần đầy hoảng sợ, cho là Tần Phỉ đã bị Trác Tri Viễn đánh chết.
Còn Trần Nhất Tân càng xem càng rét run, vội vội vàng vàng xông lên phía trước ôm lấy Trác Tri Viễn, miệng kêu to :"Đừng đánh nữa, còn đánh nữa là ngươi sẽ đánh chết hắn đấy!"
Lôi được Trác Tri Viễn đang điên cuồng ra phía sau, Trần Nhất Tân lúc này mới thoáng nhẹ nhõm thở ra. Trần Anh nhìn thấy Trác Tri Viễn đã bị kéo lui ra sau, thì liền vội vàng chạy đến bên cạnh Tần Phỉ, dùng sức lay lay hắn, miệng lớn tiếng kêu to :"Tần Phỉ sư đệ, Tần Phỉ sư đệ!" Thế nhưng Tần Phỉ sớm đã trong tình trạng hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít, làm sao còn có thể tỉnh lại đây.
Trần Anh tâm thần tê liệt, nhất thời khóc nấc lên, lớn tiếng gọi to :"Tần Phỉ sư đệ, ngươi không thể chết à! Sư phụ, sư phụ! Trác Tri Viễn đánh chết người rồi! Trác Tri Viễn đánh chết Tần Phỉ rồi!"
Thanh âm thê lương rất nhanh đã kinh động đến các đệ tử ngoại môn, một bóng thân ảnh nhanh như chớp nhanh chóng lướt tới, các đệ tử từ phía sau chạy tới không kìm nổi phát ra một tiếng kinh hô, thần tình không thể tin được Tần Phỉ võ công cao nhất trong bọn họ, lại có thể nằm dài trên mặt đất với vẻ mặt đầy máu chảy đầy mặt.
Bóng thân ảnh cực nhanh nọ sau khi lướt tới bên người Tần Phỉ, một tay bế Tần Phỉ lên, xem xét mạch đập của hắn, trong lòng biết còn cứu được, vội vàng từ trong ngực lấy ra một bình ngọc, đổ ra hai khỏa đan hoàn màu hồng, bóp miệng Tần Phỉ mở ra, đem hai khỏa đan hoàn đút vào trong miệng. Nhẹ nhàng một vỗ vỗ miệng hắn, hai hảo đan hoàn kia theo đó trôi xuống bụng Tần Phỉ, người đó xem xét mạch đạp Tần Phỉ một lần nữa, lúc này mới cảm thấy yên tâm, ít hất tâm mạch Tần Phỉ đã được bảo vệ.
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - Kiếm giới
Chương 6: Hình đường Mạc Tuân
" Hai người các ngươi lại đây!" Người nọ chỉ chỉ hai gã đệ tử bên cạnh, nói tiếp :" Các ngươi đem Tần Phỉ đưa về phòng đi."
Hai gã đệ tử kia liền lập tức chạy tới, chỉ một cái nhấc tay đã đem Tần Phỉ khiêng lên, đang định rời đi, thì lại một đạo thân ảnh màu đen đang bay lướt tới, dưới chân mơ hồ có đám mây mù.
"Chậm đã!" Người vừa đến kêu lên một tiếng, lập tức đứng chặn ở phía trước, mặt không chút thay đổi hỏi :" Đoạn Nhận tôn giả, chuyện gì đã xảy ra?" Nguyên lai người lúc nãy kêu là Đoạn Nhận tôn giả.
Nhìn thấy người tới là ai, Đoạn Nhận tôn giả Mã Thiên Nhai dù nóng lòng lo lắng cho đệ tử mình, cũng không thể không thi lễ một cái, lập tức căm giận chỉ vài Trác Tri Viễn cùng Trần Nhất Tân nói :"Mạc Tuân tiên sinh, sao ngươi lại đi hỏi ta, muốn hỏi hãy hỏi hai tên kia kìa.. Một tên đồng tử ngoại ngũ đường, lại có thể dám đem đồ nhi của ta đánh thành trọng thương thế này. Mạc Tuân tiên sinh, ngươi bên Hình Đường phải xử lý công bằng cho đệ tử của ta
a!"
Nguyên lai người đến sau, chính là người lúc ở trên đại điển, tự mình tuyên bố đem Trác Tri Viễn giáng xuống thanh trần đường làm đồng tử quét đường Hình Đường chắp sự ----- Mạc Tuân.
Mạc Tuân vẫn như cũ bận một bộ hắc y, giống như hắn chưa bao giờ thay bộ y phục nào khác vậy(eo ơi kinh), khuôn mặt cũng đen nhẻm giống như quần áo, y chang nhọ đen dưới cái đít nồi, phảng phất người này vĩnh viễn chưa bao giờ cười lần nào.
"Hừ! nếu ta nhớ không lầm, đồ nhi kia của ngươi hình như là đệ tử kiệt xuất nhất trong số những đệ tử ngoại môn đúng không? Ngươi ngày trước còn từng đề nghị đem hắn đưa vào nội môn tu luyện, hôm nay lại bị một tên đồng tử quét đường đánh cho thành bộ dạng này, thật đúng làm tăng thể diện cho ngoại môn a!" Mạc Tuân lạnh lùng liếc mắt nhìn Mã Thiên Nhai một cái, ném ra một câu lạnh lùng.
Mã Thiên Nhai nghe xong nhất thời cảm thấy khó hiểu, Mạc Tuân này như thế nào lại có ý thiên vị Trác Tri Viễn? Chẳng lẽ là cảm thấy một năm trước đối với Trác Tri Viễn trách phạt quá nặng, cho nên thâm tâm cắn rứt, bây giờ muốn mượn chuyện này để bù đắp cho hắn? Bất quá Mã Thiên Nhai cũng không có nói ra suy nghĩ này của mình, hắn thật ra rất rõ ràng giáo quy của Thanh Nguyên Sơn Thủy Giáo, mặc dù bề ngoài là hình đường chịu sự quản lý của ngoại môn, tuy nhiên nó đến cả người trong nội môn cũng có vài phần kiêng kị. Đường chủ hình đường cùng với hai vị chắp sư, đều là người trong hậu sơn, một thân tu vi đẳng cấp ít nhất cũng thuộc tầng thứ sáu. Nếu ai mà dám can đảm khiêu chiến với quyền uy của hình đường, thì kết quả kia tuyệt đối không phải người thường có thể thừa nhận nổi.
Tính toán xong, Mã Thiên Nhai cũng chỉ có yên lặng theo dõi, nếu là Mạc Tuân thật sự xử lý bất công, hắn còn có thể đi tìm đường chủ hình đường để khiếu nại việc này.
Mạc Tuân cũng không có nhiều suy nghĩ như Mã Thiên Nhai, mà là chậm rãi đi đến gần hai gã đệ tử đang khiên Tần Phỉ, duỗi tay ra xem xét mạch đập của hắn, xác định hắn không còn có gì đáng ngại, sớm đã được Mã Thiên Nhai dùng đan dược bảo vệ tâm mạch, liền đi đến chỗ Trác Tri Viễn đang đứng ngây ngốc.
Trác Tri Viễn giờ phút này đang đờ ngươi ra đứng tại chỗ, nhìn giống như bị mất hồn hoàn toàn không biết đến chuyện đang xảy ra ở bên ngoài, trong lúc này hắn đang đắm chìm một một loại trạng thái rất kỳ quái, đột nhiên cảm thấy xung quanh hết thảy giống như trở nên rõ ràng vô cùng.
Trong lòng Trác Tri Viễn giờ phút này, toàn bộ thế giới nháy mắt bị sụp đổ, trở thành những hạt cát trắng, hắn giương mắt nhìn tới, liền giống giống như có thể nhìn thấy khoảng không gian hư ảo, mơ hồ có một viên bi cực nhỏ đang chuyển động. Mây trắng vẫn là mây trắng, cổ thụ cũng vẫn là cổ thụ, ngưng mà tại giờ phút này trong mắt hắn lại hoàn toàn bất đồng so với lúc trước. Hắn tựa hồ có thể thấy cây cổ thủ đang lấy một tốc độ cực kỳ chậm rãi thong thả vươn những cành cây dài ra, cũng có thể thấy được mây trắng trên trời không chỉ lơ lửng trôi nổi, hơn nữa còn đang lấy tốc độ cực nhanh cắn nuốt lẫn nhau, bảo trì hình dạng ban đầu, nhưng tất cả chỉ là những biến hóa cực nhỏ.
Thậm chí đến ngay cả Mã Thiên Nhai, nguyên bản ngày thường thoạt nhìn thì thân pháp nhanh như thiểm điện, nhưng lúc này Trác Tri Viễn nhìn lại thì giống như là đi tản bộ trên sân vắng vậy. Hành động của các đệ tử còn lại, hoàn toàn rõ ràng trong mắt hắn, thân thể hắn chỉ cần hơi hơi động, là Trác Tri Viễn liền đoán ra hành động kế tiếp của hắn là gì. Điều này, rõ ràng giống như là hắn có năng lực tiên tri, thạm chí lúc mà Mã Thiên Nhai vừa mới tới, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, vô tận sát ý chứa trong cái nhìn đó, hắn cũng có thể rõ ràng nắm được.
Nhưng mà, loại tình huống này đối với hành động của Mạc Tuân, lại có khác. Toàn bộ hành động của những người ở đây tất cả đều rất rõ ràng nằm trong mắt hắn, hoặc là, hắn không cần xoay người lại để nhìn, thì cũng có thể nắm rõ toàn bộ nhất cử nhất động của những người phía sau, giống như là có thiên nhãn vậy. Riêng chỉ có Mạc Tuân, khi hắn đến hiện trường, lúc nào đi đến trước mặt mình, Trác Tri Viễn không ngờ hoàn toàn không biết gì cả. Hắn có khả năng thấy toàn bộ sự vật trong thế giới, nhưng chỉ riêng Mạc Tuân thì giống như tách ra là một trạng thái động lập, mặc dù Trác Tri Viễn có ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tuân, cũng vô pháp nhìn thấu hành động tiếp theo của Mạc Tuân, cũng như cảm ứng được hành động của hắn, không biết hắn tột cùng đang tính toán điều gì.
Trác Tri Viễn hoàn toàn không thể lý giải loại trạng thái này, cả người lộ ra vẻ say mê chăm chú nhìn tình trạng trước mặt, đồng thời giương mắt nhìn Mạc Tuân, trong mắt không khống chế được bạo xuất ra hai đạo hồng quang nóng cháy bắn về phía Mạc Tuân.
Mạc Tuân nhìn thấy hai đạo hồng quang này, trong lòng cả kinh, lập tức từ trong hai mắt bắn ra hai đạo bạch sắc quang mang, đón đỡ lấy hai đạo hồng quang, hơn nữa rất nhanh liền đem hồng quang trong mắt Trác Tri Viễn bức trở về, thế nhưng lại không thể làm cho Trác Tri Viễn sinh lòng sợ hãi, không giống như những hài đồng đệ tử khác, bị Mạc Tuân trừng mắt một cái liền hoảng sợ cúi đầu.
"Đây là chuyện gì xảy ra?" Mạc Tuân trong lòng thầm cảm thấy cổ quái.
Vội vàng tiến lên hai bước, nắm giữ mạch môn Trác Tri Viễn xem xét một phen, Trác Tri Viễn kinh hãi, vội vã giãy tay ra, nhưng mà hắn làm sao là đối thủ của Mạc Tuân? Mạc Tuân chỉ cần dùng chưa đến nửa thành công lực, liền từ đầu ngón tay bắn ra một đạo chân khí, nháy mắt xông phá mạch môn của Trác Tri Viễn, dọc theo kinh mạch trên tay hắn, nhanh chóng tiến vào trong thân thể Trác Tri Viễn lưu chuyển một vòng đại chu thiên.
Xem xét một hồi, dù là Mạc Tuân cũng cảm thấy rất là ngoài ý muốn, đồng tử này... rất cổ quái a!
Bất quá dù nghĩ vậy trong lòng, nhưng trên mặt cũng không lộ ra mảy may cảm xúc nào, những người còn lại thì hoàn toàn không hề biết gì đã xảy ra. Theo người khác thấy, Mạc Tuân chỉ bất quá giống như vừa rồi kiểm tra tâm mạch của Tần Phỉ, xem xét thương thế cho Trác Tri Viễn mà thôi.
Buông tay ra, Mạc Tuân tâm niệm khẽ chuyển, trong miệng bắt đầu nói :" ngươi là đồng tử của thanh trần đường Trác Tri Viễn phải không? Ngươi nói cho ta biết, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra!"
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - Kiếm giới
Chương 7: Không biết tội!
Trác Tri Viễn rút tay về sau, trong lòng không khỏi cảm thấy có ý muốn chống lại, vội vàng thối lui hai bước, cảm giác trên người không có dị trạng gì rồi mới lên tiếng :"Đệ tử hôm nay quét đường xong, trong lúc nghỉ ngơi thì nhặt được một khối linh thạch. Nhưng mà Tần Phỉ lại tự dưng nói linh thạch kia là đồ của hắn bị đánh mất, đệ tử hỏi số vân sóng trên linh thạch có mấy đạo, thế nhưng hắn lại không trả lời được. Sau đó hắn liền cường đoạt linh thạch của đệ tử, Trần Đại... Ách... Trần Nhất Tân sau đó nhìn thấy, tới đây ngăn cản hắn, rồi sau đó chúng ta liền xảy ra xô sát.
Mạc Tuân nghe vậy, gật gật đầu, nhìn về Trần Nhất Tân nói :"Trần Nhất Tân, lời nói vừa rồi của Trác Tri Viễn, toàn bộ có đúng là sự thật không?"
Trần Nhất Tan vội vàng quỳ xuống đất trả lời :"Dạ thưa Mạc Tiên sinh, chính mắt đệ tử thấy Tần Phỉ đánh đập Trác Tri Viễn tàn nhẫn, Trác Tri Viễn chính là người cùng thôn với đệ tử trước khi lên núi, cho nên liền chạy lại ngăn cản. Sau đó đệ tử cũng có hỏi qua Tần Phỉ linh thạch kia có mấy đạo vân sóng, Tần Phỉ lại thẹn quá hóa giận, đem đệ tử đánh thành thế này đây. Về sau lại không biết vì sao bỗng dưng Trác Tri Viễn hóa điên, lao vào Tần Phỉ, từ trên cổ hắn cắn xuống một miếng thịt, lúc này mới đem hắn đánh gục. Mạc tiên sinh, Trác Tri Viễn chưa từng tập võ, xuống tay cũng không biết được nặng nhẹ, xin hãy..."
Mã Thiên Nhai nghe tới đây, khuôn mặt đã nhuốm lên một màu đỏ, thấy Trần Nhất Tân còn muốn cầu tình cho Trác Tri Viễn, lập tức cắt ngang lời hắn :"Hồ ngôn loạn ngữ, đồ nhi của ta như thế nào lại chỉ vì một khối linh thạch mà xuát thủ đánh các ngươi?"
Mạc Tuân chậm rãi quay đầu lại, liếc mắt nhìn Mã Thiên Nhai một cái, khoát tay nói :"Đoạn Nhận tôn giả bình tĩnh chỡ vội nóng nảy, chẳng lẽ ngươi còn không tin một chắp sự như ta sao? Trần Anh, ngươi lại đây!" Mạc Tuân vẫy tay, kêu Trần Anh đến gần.
Trần Anh bước lên tới nơi, cũng bắt chước bộ dáng của Trần Nhất Tân nửa quỳ trên mặt, miệng nói :"Đệ tử Trần Anh, tham kiếm Mạc tiên sinh."
"Ân, sự tình ở đây ngươi biết được cái gì, mau kể lại cho ta nghe. Ngươi nếu mà có chút nửa câu nói dối, thì đừng trách ta phạt ngươi theo giáo quy!" Khuôn mặt đen sẫm của Mạc Tuân , dĩ nhiên cũng đủ để hù dọa Trần Anh rồi, thì làm sao lúc này còn dám nói dối chứ?
"Bẩm báo Mạc tiên sinh, Trân Anh cũng không biết tình hình lúc trước ra sao, lúc đệ tử đến, thì bọn họ đã đánh nhau qua một lần. Khi đệ tử đến là họ đang đấu võ mồm với nhau. Đệ tử chỉ biếtđược, Tần Phỉ sư đệ mắng Trác Tri Viễn và Trần Nhất Tân là ô quy vương bát (con rùa đen rụt đầu), Trác Tri Viễn nghe thấy vậy thì bỗng nổi cơn điên nhào lên đánh tới tấp Tần Phỉ. Còn về chuyện linh thạch, thật sự đệ tử cái gì cũng không biết."
Lời này mặc dù nghe giống như là lời nói thực, nhưng trong tai của Trần Nhất Tân cùng Trác Tri Viễn, rõ ràng là có ý che chở cho Tần Phỉ. Nói cái gì không biết về chuyện linh thạch, vừa rồi khi bọn họ khắc khẩu, rõ ràng là có đến mấy lần nói đên linh thạch, Trần Anh lại làm sao có thể không biết đây? Chỉ có thể nói cô bé này quá mức ham muốn hư vinh, nhìn thấy Tần Phỉ các phương diện đều hơn xa Trác Tri Viễn cùng Trần Nhất Tân, cho nên mới đi bao che cho hắn như vậy.
"Linh thạch ở đâu rồi?" Mạc Tuân mặt vẫn không chút thay đổi, ai cũng không biết hắn sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Trác Tri Viễn thành thành thật thật từ trong ngực móc ra khối linh thạch kia, đưa cho Mạc Tuân. Mạc Tuân cúi đầu nhìn thoáng qua rồi ném trả lại cho Trác Tri Viễn, miệng hừ nói :"Linh thạch bảy đường vân, đáng giá cho hai người các ngươi đấu nhau sống chết sao?"
"Đệ tử không phải là vì linh thạch, nếu là Tần Phỉ kia hòa hoãn yêu cầu, chỉ một khối linh thạch mà thôi, đệ tử cho hắn cũng không sao. Nhưng mà hắn lại cướp từ đoạt lý nói là vật hắn đánh mất, đệ tử mới lòng có khó chịu." Trác Tri Viễn thành thật trả lời."
"Lòng có khó chịu! Hừ! Lòng có khó chịu thì ngươi muốn đánh chết người ta sao? Ngươi biết tội của ngươi chưa?" Mạc Tuân trừng mắt lên, nhưng mà lần này cũng không có hai đạo bạch quang bắn ra.
Trác Tri Viễn thầm nghĩ, xem ra vị Mạc Tuân tinh sinh muốn trách phạt chính mình đây, khó trách vừa rồi Trần Nhất Tân có nói, sư môn đối với những đệ tử xuất sắc, công lực cao thì rất là che chở. Mạc Tuân không hề hỏi đến chuyện Tần Phỉ cướp đoạt linh thạch, mà chỉ hỏi đến chuyện mình đánh người, rõ ràng là có ý muốn che chở cho Tần Phỉ.
Nhưng mà càng như thế, cá tính quật cường của Trác Tri Viễn càng bộc lộ rõ ràng, đầu nhỏ ngẩng lên hướng về Mạc Tuân nói :"Đệ tử chỉ biết, nếu có người khác đánh mình, mình liền đánh trả lại hắn, đệ tử cũng không biết mình có tội gì."
"Thật là một tên đồng tử càn rỡ, trước mặt chắp sự hình đường Mạc Tuân, ngươi dám nói năng càn rỡ thế à!" Mã Thiên Nhai giận dữ gầm lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Mạc Tuân, thầm nghĩ Mạc Tuân ngươi được mệnh danh là thiết diện, phàm là có ai vô lễ cãi lại sư trưởng, Mạc Tuân trước sau như một đều xử trí cực kỳ nghiêm khắc, lần này thậy muốn nhìn xem Mạc Tuân sẽ xử trí cái tên kêu là Trác Tri Viễn như thế nào.
Mạc Tuân thản nhiên liếc mắt nhìn Mã Thiên Nhai một cái, lời nói rõ ràng là có ý châm ngòi của Mã Thiên Nhai làm sao qua mắt được hắn? Bất quá mặt hắn vẫn không chút thay đổi, tiếp tục nói :"Hắn đánh ngươi, ngươi có thể báo lên sư môn, làm sao lại có thể đồng môn tương tàn, hạ thủ tàn nhẫn thế này chứ? Hơn nữa còn dám cãi lại sư trưởng, hừ, thanh trần đường các ngươi dạy dỗ đồng tử thật tốt đó!" Dứt lời, hắn khoát tay nói :Đi mời đường chủ thanh trần đường Lý Độ đến đây.
Xung quanh sớm đã có đệ tử thanh trần đường đứng, liền ứng tiếng chạy đi kêu đường chủ thanh trần đường Lý Độ. Trác Tri Viễn biết mình chỉ sợ lần này khó thoát tội, cũng dứt khoát không thèm thanh minh, thầm nghĩ dù sao các đã muốn che chở cho Tần Phỉ, còn bày đặt cái gì bẩm báo lên sư môn. Nãy giờ các ngươi cũng không có hỏi qua một lần tội của Tần Phỉ, ta dù có bẩm lên sư môn, còn không phải rơi vào kết cục như hiện tại sao? Chí ít bây giờ, ta cũng đã được thống khoái một phen.
Mạc Tuân thấy Trác Tri Viễn không nói, cũng không để ý đến nữa, liền hướng về Trần Nhất Tân nói :"Đệ tử ngoại môn Trần Nhất Tân nghe đây, ngươi nhìn tháy đệ tử bổn môn tư đấu, nguyên bản phải đi báo lên sư trưởng, để cho sư trưởng đến xử lý. Nhưng mà ngươi lại cũng gia nhập vào cuộc tư đấu, ta bây giờ sẽ trừng phạt ngươi, ngươi có biết tội của ngươi chưa?"
Trần Nhất Tân vội vàng trả lời :"Đệ tử biết tội, đệ tử nguyện lĩnh phạt. Nhưng mà, Mạc tiên sinh, Trác Tri Viên chỉ là nhất thời hồ đồ, hơn nữa Tân Phỉ khinh người quá đáng, còn từng xuất khẩu cuồng ngôn nói cái gì sư phụ sẽ choe chở cho hắn. Trác Tri Viễn mới có vọng động như thế. Cầu xin Mạc tiên sinh khoan hồng độ lượng, xử nhẹ cho hắn."
Mạc Tuân nghe Trần Nhất Tân nói những lời này, tron lòng không khỏi đối với hắn có chút ít tán thưởng, ít nhất đó cũng là một nam nhân tốt dám làm dám chịu.
"Nếu ngươi đã biết tội, ta đấy liền phạt ngươi gánh một trăm gánh nước. Nhưng mà Trần Nhất Tân cũng có công giúp đỡ đồng môn, ban thưởng cho han viên cố tâm đan, sau khi hoàn thành hình phạt, đến hình đường tìm ta lĩnh thưởng."
"Đa tạ Mạc tiên sinh, đệ tử nguyên không lấy cố tâm đan kia, chỉ xin Mạc tiên sinh bỏ qua cho Trác Tri Viễn. "Trần Nhất Tân vẫn quỳ ở đó không chịu đứng lên.
Mã Thiên Nhai quát :"Hồ đồ, Mạc Tuân tiên sinh luôn luôn thưởng phạt phân minh, lại há để cho ngươi mặc cả." Đến đây, thì hắn lại làm sao không biết được sự việc ngày hôm này tất cả đều là lỗi của Tần Phỉ? Hơn nữa hài tử này, cho dù biết các sư phụ sẽ che chở cho hắn, nhưng làm sao lại dám có thể ở trước mặt mọi người nói ra chứ? Đây quả thực chính là...
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - Kiếm giới
Chương 8: Thập vạn thâm uyên (1)
Mạc Tuân khoát tay, căn bản không quan tâm đến Mã Thiên Nhai, cũng không có trả lời Trần Nhất Tân, mà là nhìn về phía Tần Phỉ đang hôn mê, miệng nói :"Đệ tử ngoại môn Tần Phỉ, coi nhẹ tình đồng môn, có lòng trộm cướp. Hiện tại bị thương rất nặng, chờ quay về ngoại môn dưỡng thương trước, nửa tháng sau khi thương thế lành lại, phạt tới Tư Quá Nhai diện bích ba năm tĩnh tâm sám hối, khi nào củng cố được thiền tâm, mới cho phép trở về ngoại môn!"
Mã Thiên Nhai vừa nghe được lời này, thì trở nên nóng nảy, đỏ mặt tía tai nói :"Mạc Tuân tiên sinh, trừng phạt của ngươi không thấy quá nặng sao? Tần Phỉ chính là đệ tử ngoại môn có hy vọng nhất thăng lên làm đệ tử nội môn, ngươi bây giờ lại bắt hắn đi diện bích ba năm, đây không phải là hủy hết tiền đồ của hắn sao? Huống chi chuyện này vẫn còn chưa có rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra cái gì, ngươi sao có thể tin lời của hai tên hài đồng này mà kết luận bừa bãi?"
Mạc Tuân liếc mắt nhìn Mã Thiên Nhai một cái :"Ngươi dạy đồ đệ tốt lắm, vì một khối thất văn linh thạch (linh thạch có bảy đường vân) mà vi phạm giáo quy, đệ tử như vậy tiến vào nội môn, sớm hay muốn cũng rơi vào kết cụ tẩu hỏa nhập ma. Đoạn Nhận tôn giả ngươi nếu như cảm thấy ta xử lý bất công, chi bằng hướng đường chủ khiếu nại đi. Nhiều lời vô ích!"
"Được lắm! Mạc Tuân ơi là Mạc Tuân, ta đây bây giờ cũng muốn nhìn xem, ngươi xử phạt tên Trác Tri Viễn này như thế nào!" Mã Thiên Nhai tức giận đến đổ bừng cả khuôn mặt, nhưng mà hắn cũng biết, dựa theo giáo quy, cho dù là Mạc Tuân hôm nay muốn đem Tần Phỉ giáng xuống ngoại ngũ đường, Mã Thiên Nhai hắn cũng chỉ có thể nuốt cơn tức này mà thôi.
Đúng lúc này đường chủ thanh trần đường, Lý Độ phi thân tới, trên đường đồng tử đi gọi hắn đã sớm kể lại hết thảy, cho nên Lý Độ vừa đến, liền hướng Mạc Tuân thi lễ, vội vàng nói :"Mạc tiên sinh, Lý Độ xin có lễ!"
"Lý Độ đường chủ hữu lễ!" Mạc Tuân cũng thi lễ lại.
"Mạc tiên sinh, vừa rồi ta đã nghe đồng tử kể lại hết thảy, cầu xin Mạc tiên sinh hạ thủ lưu tình, Trác Tri Viễn ở thanh trần đường chín tháng, nhất mực chăm chỉ cần cù, chưa bao giờ phạm sai lầm, vả lại vốn tư chất cũng không tệ..."
Nhìn nếp nhăn trên khuôn mặt Lý Độ, sớm đã qua trăm tuổi, một thân tu vi kỳ thật còn đứng trên Mã Thiên Nhai, nhưng do tuổi tác quá lơn, cơ hồ không có quá nhiều cơ hội tiến triển nữa, cho nên mới ở ngoại ngũ đường làm cái chức đường chủ của thanh trần đường.
Mạc Tuân không hề cử động, chỉ là khẽ gật đầu, miệng nói :"Lý Độ đường chủ, ngươi đã biết sự tình xảy ra, chắp sự ta cũng không nhiều lời nữa. Đồng tử quét đường thanh trần đường Trác Tri Viễn, trước tư đấu đồng môn, đánh đồng môn đến nỗi suýt bị mất mạng, sau vô lễ với sư trưởng, ba tội cộng lại, đợi đến khi thương thế lành lại, trục xuất sơn môn, vĩnh viễn không thu dụng!"
Lời nói vừa ra, tất cả mọi người đều lâm kinh hãi, nhất là Lý Độ cùng Trần Nhất Tân càng là kinh hồn thất sắc.
Trần Nhất Tân lập tức lao về phía Mạc Tuân, ôm lấy hai chân của hắn, khóc nức nở nói :"Xin Mạc tiên sinh khai ân, Trác Tri Viễn tứ cố vô thân, vốn là do Trần lão đầu làm nghề đan lát trong Trần gia thôn chúng ta nhặt về, hiện tại Trần lão đầu cũng đã chết, người nếu đem hắn trục xuất xuống núi, không đến mấy ngày hắn liền sẽ bị chết đói thôi."
Lý Độ cũng biết thân thế Trác Tri Viễn, cùng lên tiếng xin hộ :"Mạc tiên sinh, ngã thiện từ bi có đức hiếu sinh, hắn chung quy chỉ là một hài tử tám chín tuổi, ngươi cứ như vậy trục xuất hắn xuống núi, chẳng phải là trực tiếp lấy đi tánh mạng của hắn sao?"
Mã Thiên Nhai nghe xong, ngược lại cảm giác có chút thoải mái, tuy rằng Tần Phỉ bị phạt diện bích ba năm khiến cho hắn thực đau lòng, nhưng mà chứng kiến thấy Trác Tri Viễn sắp bị đuổi xuống núi tự sinh tự diệt, không khỏi trong lòng ngầm thích thú.
Mạc Tuân vẫn giữ một bộ dáng thiết diện vô tư :"Giáo quy giáo ta như thế, Lý Độ đường chủ nếu như không phục, cũng có thể hướng đường chủ khiếu nại. Huống chi giáo ta đuổi người, cũng sẽ nhất định an bài hết thảy ổn thỏa cho hắn, như thế nào là để hắn đói chết?"
Môn nhân bị Thủy Giáo trục xuất sơn môn, nếu như hắn có người nhà thì sẽ theo trí nhớ đưa hắn về nhà, nếu như không có, liền sẽ tìm một nhà nào đó nuôi dưỡng hắn. Tuy là nói như thế, nhưng mà thứ nhất vị tất có thể gặp được người tốt thu nhận Trác Tri Viễn, thứ hai đệ tử đưa hắn xuống núi cũng chưa chắc tận tâm, có khi sau khi xuống núi liền để cho Trác Tri Viễn tự sinh tự diệt.
"Mạc tiên sinh..."
"Không cần nhiều lời, ngươi hoặc là hướng đường chủ khiếu nại, hay hoặc là..." Mạc Tuân nói tới đây, ánh mắt lại thoáng nhìn qua một nơi, tựa hồ như có ý tứ gì đó.
Lý Độ không hiểu được ý của Mạc Tuân, nhưng mà Mã Thiên Nhai đột nhiên kịp hiểu ra, trong lòng không khỏi cười thầm, nguyên lai Mạc Tuân cũng là muốn đưa Trác Tri Viễn vào chỗ chết a! Còn giả bộ ra vẻ đạo mạo.
Sau khi hơi nghĩ nghĩ, Mã Thiên Nhai mở miệng nói :"Lý Độ đường chủ, ngươi dạy dỗ đồng tử thật tốt a, lại có thể đem đệ tử ưu tú nhất của ngoại môn đánh đến sống dở chết dởm, quả nhiên là rất có bản lĩnh. Nếu hắn có bản lãnh như thế, thì sao hắn có thể lưu lại ở trong núi này, đại khái là nên thử xông vào thập vạn thâm uyên một phen. Nếu hắn có thể xông vào mà đi ra được, thì đừng có nói đến chuyện bị trục xuất khỏi sư môn, thậm chí còn có thể nhảy lên trở thành đệ tử đích truyền của nội môn, còn hơn đồ nhi không nên thân của ta đây, cho dù sau này tiến nhập vào nội môn thì địa vị cũng cao hơn. Thậm chí ta và ngươi, nhìn thấy hắn nể hắn ba phần."
Lý Độ nghe nói như thế, sắc mặt không khỏi biến đổi mấy lần, trong mắt lộ ra quang mang tức giận nhìn Mã Thiên Nhai. Mã Thiên Nhai này rõ ràng là tức giận Trác Tri Viễn đả thương đồ nhi hắn yêu thương nhất, liền muốn gạt gẫm Trác Tri Viễn, khiến hắn tự đi tìm đường chết! Trác Tri Viễn này cuối cùng cũng chỉ là hài đồng tám chín tuổi, cũng đáng để Đoạn Nhận tôn giả phí hoài tâm cơ đùa bỡn như vậy sao? Thêm tên Mạc Tuân là càng độc ác, Mã Thiên Nhai nguyên bản còn chưa có nghĩ đến đệ tử bị trục xuất khỏi sơn môn còn có cơ hội xông vào thập vạn thâm uyên, nhừng mà hắn rõ ràng gợi ra chuyện này, rõ ràng là thúc đẩy cho Mã Thiên Nhai nghĩ đến.
"Các ngươi..." Lý Độ há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không mở miệng nói được cái gì, dù sao Mạc Tuân cùng với Mã Thiên Nhai cũng không có trái với quy củ, đây vốn là quy củ của khai sơn tổ sư quy định ra. Nếu như môn hạ đệ tử phạm sai lầm, đồng ý khóa toàn bộ tu trì* xông vào thập vạn thâm uyên thì coi như mọi tội trạng sẽ được xóa bỏ. Phàm người có thể xông ra, liền trực tiếp được tiến vào hậu sơn, được thu làm đệ tử đích truyền, tu tập vô thượng chân quyết của hậu sơn. Chỉ là, thập vạn thâm uyên này, nếu là có một thân tu trì lấy ngự kiếm phi hành, còn có thể xông qua. Còn nếu nếu như đã khóa tu trì rồi, chỉ cho phép dùng võ công xông vào thì thực là cửu tử nhất sinh. Càng đừng nói đến Trác Tri Viễn chỉ là một tên đồng tử ngoại ngũ đường không biết đến cả một chiêu quyền cước.
Nghe ba vị sư phụ đối thoại với nhau, đệ tử ở xung quanh cũng không biết cái gì gọi là thập vạn thâm uyên, nhưng xem biểu hiện của ba vị sư phụ, dù là người ngu cũng biết đó là một nơi cực kỳ nguy hiểm, cả đám không khỏi lo âu nhìn Trác Tri Viễn.
Trác Tri Viễn giờ phút này cũng không biết thập vạn thâm uyên kia đến tột cùng là nơi nào, nhưng chứng kiến thấy biểu tình của Lý Độ, lại nhìn đến Mã Thiên Nhai kia thần tình vui sướng khi người gặp họa, đại khái cũng minh bạch vài phần. Trong lòng thầm nghĩ, bọn hắn bất quá là muốn để cho ta đi chịu chết, cố ý dùng những lời này kích ra. Bất quá nếu y theo lời bọn họ nói, đem ta trục xuất xuống núi, chỉ sợ người đưa ta xuống núi cũng chưa chắc tìm cho ta được người tốt thu nuôi ta, đến lúc đó sợ vẫn khó tránh khỏi cái chết, chết ở đâu cũng là chết, ít ra cũng phải chết có cốt khí!
"Đường chủ sư phụ, đệ tử nguyện xông vào thập vạn thâm uyên!" Trác Tri Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nói một câu.
*Tu trì : Theo trong phật giáo thì tu trì gồm có bốn mục là tín - giới - định - tuệ theo thứ tự là tín tâm - giới hạnh - thiền định - tuệ giác.
Còn tu trì trong truyện chắc cũng mang một ý nghĩa tương tự, nhưng là biểu thị cho một loại tu luyện nào đó
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - Kiếm giới
Chương 9: Thập vạn thâm uyên (2)
Vừa nghe lời này, Lý Độ lập tức cuống lên, cau mày nói :" Ngươi có biết thập vạn thâm uyên là cái gì không mà ngươi dám xông vào? Đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ, trước hết theo ta trở về rồi nói sau."
Dứt lời, liền ném cho Mã Thiên Nhai ánh mắt mỉa mai, vội vàng chắp tay thi lễ với Mạc Tuân, sau đó kéo Trác Tri Viễn trở về thanh trần đường.
Mạc Tuân cũng không có ý giữ lại, chỉ là quét mắt nhìn Mã Thiên Nhai một cái. Mã Thiên Nhai cười nhạo nói với theo bóng lưng Lý Độ cùng Trác Tri Viễn một câu :"Lý Độ đường chủ, ngươi nên cân nhắc cho kỹ, đồng tử này nếu có thể xông qua thập vạn thâm uyên, trưởng lão hậu sơn chắc chắn rằng sẽ khen ngợi ngươi, hiện tại tu vi của ngươi không phải chỉ mới đạt đến tầng thứ năm sao? Các trưởng lão ở hậu sơn nhất định là có thể giúp ngươi tăng lên tầng thứ sáu, hoặc là tối thiểu cũng giúp ngươi củng cố tu vi tầng thứ năm, ít nhất ngươi lại có thể đạt được tuổi thọ gấp đôi, đến lúc đó giáo ta lại sẽ có thêm một gã cao thủ tầng thứ sáu!"
Lý Độ nghe được lời này, cước bộ bỗng nhiên hơi chậm lại, thế nhưng lại kìm xuống không có quay đầu lại tranh cãi với Mã Thiên Nhai, tiếp tục kéo Trác Tri Viễn trở về thanh trần đường.
Mã Thiên Nhai trong lòng lúc này mới thoáng yên tâm, sau khi phân phó đệ tử khiêng Tần Phỉ trở về, chính mình đi tới trước mặt Mạc Tuân, khuôn mặt tươi cười có chút lấy lòng chắp tay thi lễ :"Nguyên lai là Mạc tiên sinh trong lòng đã có tính toán như thế, lúc trước có gì mạo phạm, mong rằng Mạc tiên sinh không trách móc."
Mạc Tuân đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, xoay người bước đi, thậm chí cả câu trả lời cũng lười nói.
Mã Thiên Nhai thấy thế, cũng cảm thấy hơi hơi ngượng ngùng, bất quá trong nội tâm đối với sự xử trí của Mạc Tuân cũng tương đối hài lòng. Trong lòng của Mã Thiên Nhai nghĩ rằng, miễn là sự trừng phạt của Trác Tri Viễn là nặng nhất, về phần hình phạt của Tần Phỉ đến lúc đó sẽ nghĩ biện pháp giảm bớt đi. Chỉ bất quá, ban đầu trông cậy vào Tần Phỉ trong một hai tháng tiến vào nội môn thì nhất định không có khả năng, dù sao cũng phải chờ đến khi hắn chấm dứt hình phạt diện bích ở Tư Quá Nhai mới được.
Mạc Tuân đi rồi, các đệ tử xem náo nhiệt tự nhiên cũng lập tức giải tán, Trần Anh trước khi đi, nhẹ nhàng kéo tay áo Trần Nhất Tân một cái, nhưng mà Trần Nhất Tân lại khoát tay một cái dứt ra, hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, trong mắt lộ ra cái nhìn khinh thường. Trần Anh vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, rồi cũng ly khai, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, hôm nay thật sự là trộm gà không được còn mất nắm gạo, Tần Phỉ trước mắt đã sắp phải đi diện bích ba năm, đến lúc đó Trần Anh mình không chừng đã vào nội môn rồi, hôm nay cử chỉ lấy lòng Tần Phỉ không nghi ngờ là có chút làm trò cười cho thiên hạ. Hơn nữa, đắc tội với Trác Tri Viễn thì không sao, chủ yếu đã đắc tội với Trần Nhất Tân, điều này làm cho Trần Anh có chút hối tiếc. Trần Nhất Tân có thể nói là nhân họa đắc phúc, ai cũng biết hai khỏa cố tâm đan kia có giá trị như thế nào, Trần Nhất Tân vốn là nằm trong mười người đệ tử xuất sắc nhất trong bốn mươi chín đệ tử ngoại môn, lần này có được cố tâm đan, mất đi đối thủ cạnh tranh Tần Phỉ này, chỉ sợ tương lai người đầu tiên tiến vào nội môn ngược lại chính là tiểu tử mập mạp này. Nhưng nàng cũng nhìn ra được, Trần Nhất Tân xem ra rất chán ghét mình khiến nàng không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Mà Trần Nhất Tân bây giờ, vẫn còn đang ngơ ngác nhìn về phương hướng của thanh trần đường, đứng hồi lâu cũng không muốn rời đi. Trác Tri Viễn tuy không biết thập vạn thâm uyên kia là cái gì, nhưng mà Trần Nhất Tân lại biết một ít. Tuy rằng không biết rõ ràng lắm, nhưng hắn lại biết, từ khi bổn môn lập giáo hơn mấy ngàn năm qua, đệ tử có thể thành công xông qua thập vạn thâm uyên, tổng cộng cũng chỉ có bảy tám người, chân chính người thành công nhất, thì chỉ có một người. Đây chính là một vị tiên trưởng nổi danh nhất ở Thủy Giáo, thậm chí so với tổ sư gia khai tông lập giáo cũng không có thua kém bao nhiêu. Hơn tám trăm năm trước sau khi một thân một mình đi bộ xông qua thập vạn thâm uyên, liền được ngay chưởng môn lúc đó thu làm đệ tử đích truyền, trải qua ba mươi năm thì đạt đến đại thành, lúc ấy vừa vặn gặp ngay thời loạn thế, khắp nơi quần hùng xưng bá cắt cứ, quanh năm chiến tranh không ngừng, muôn dân trăm họ rơi vào cảnh lầm than. Vị tiên trưởng kia được gọi là Thắng Nghĩa tôn giả tên là Nhâm Phi, đã xuất lĩnh chúng đệ tử Thủy Giáo, với hơn hai mươi năm thời gian, trợ giúp khai quốc hoàng đế Đại Dận hoàng triều xây dựng cơ nghiệp, sau khi phụ tá cho hai vị hoàng đế, khai sáng và xây dựng Đại Dận hoàng triều hưng thịnh như ngày nay, thì chỉ dùng vẻn vẹn năm mươi năm thời gian liền hóa vũ phi thăng lên tiên giới làm tiên nhân tiêu dao tự tại. Hắn cũng là một trong ba vị tiên trưởng trong mấy ngàn năm qua của Thủy giáo phi thăng thành tiên nhân, hơn nữa lúc phi thăng hắn còn chưa đến một trăm hai mươi tuổi, uy danh hiển hách như thế, đến tột cùng là khủng khiếp cỡ nào?
Hiện giờ Trác Tri Viễn nói là hắn muốn xông vào thập vạn thâm uyên kia, thế nào lại không làm cho Trần Nhất Tân vì hắn mà lo lắng đây? Hắn thật ra có nghe nói qua, trong thập vạn thâm uyên này, ít nhất cũng đã là mồ chôn của hơn một ngàn đệ tử Thủy Giáo, đều là chưa có ai thành công đi ra (ngoài bảy tám người kia). Trác Tri Viễn nếu như không đi, cho dù bị trục xuất xuống núi, có lẽ còn có thể lưu lại một tánh mạng, còn nếu như đi, cơ hồ kết quả chỉ là thập tử vô sinh ( 100% là bị vô sinh ) . Phàm người có thể xông qua thập vạn thâm uyên, ai chẳng phải là thiên tài trong thiên tài? Trác Tri Viễn như thế nào mà có thể làm được đây?
Nhìn thấy Trần Nhất Tân đứng hồi lâu cũng chỉ là nhìn về hướng của thanh trần đường, làm cho Mã Thiên Nhai không khỏi cảm thấy tức giận. Trần Nhất Tân này không ngờ lại có thể đi giúp đỡ cho một đồng tử của ngoại ngũ đường đánh lại đệ tử chính mình thương yêu nhất, tuy rằng Trần Nhất Tân cũng là đệ tử được Mã Thiên Nhai coi trọng, nhưng sự việc của ngày hôm nay làm cho hắn đối với Trần Nhất Tân không khỏi có cảm giác chán ghét.
"Ngươi còn ở đây đứng nhìn cái gì đó?" Chẳng lẽ muốn đi vào thanh trần đường quét rác sao? Ngươi nếu như thật muốn như vậy, ngày mai liền khăn gói đi đến thanh trần đường luôn đi!" Mã Thiên Nhai dứt lời, khẽ vung tay, nhẹ nhàng lướt đi.
Trần Nhât Tân tuy rằng trong lòng lo lắng cho Trác Tri Viễn, cũng muốn đi xem thử, nhưng lại sợ làm cho Mã Thiên Nhai tức giận, do dự một hôig, rồi cúi thấp đầu bất đắc dĩ trở về viện phòng của đệ tử ngoại môn.
Trác Tri Viễn ở bên kia thì sau khi bị Lý Độ mang về thanh trần đường, liền được Lý Độ trực tiếp đem hắn vào phòng mình, cũng không có vội hỏi qua chuyện của hắn, mà là xem xét thương thế của hắn, sau khi cấp cho hắn ăn hai khỏa đan dược, lúc này mới yên tâm ngồi xuống bên cạnh giường.
Nhìn thấy thần tình quật cường của Trác Tri Viễn, Lý Độ chỉ biết thở dài, hắn đã sống hơn một trăm tuổi, mấy cái loại tranh đấu rối ren này cũng đã thấy nhiều, cho tới bây giờ chỉ có đệ tử nội môn khi dễ đệ tử ngoại môn, đệ tử ngoại môn khi dễ đồng tử của ngoại ngũ đường, hôm nay thì là ngược lại, đem cái tên Tần Phỉ được xem là đệ tử ngoại môn xuất sắc nhất đánh cho cơ hồ đến xém mất mạng, thực sự không biết là nên khen hợi hắn hay là trách cứ hắn không có chừng mực đây. Suy nghĩ hồi lâu, Lý Độ không khỏi lại thở dài một hơi.
"Ngươi cái tên hài tử này, tuy rằng ngày thường ít nói, cũng không phải là người thích đánh nhau, theo ta quan sát ngươi mấy tháng qua, ngươi sẽ không vì một chút tiểu lợi mà cùng người ta tranh chấp. Hôm nay tại vì sao lại khăng khăng, phải cùng cái tên Tần Phỉ kia một sống một chết đây?"
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương