Một ngàn tám trăm năm trước, ở trấn Trung Dương không có khả năng sống về đêm. Nơi này không có tửu quán buôn bán suốt đêm, cũng không có thanh lâu đầy tiến oanh ca yến hót. Tất cả mọi người sau một ngày bận rộn liền về nhà nghỉ ngơi...
Trong khu chợ vắng lặng không nhìn thấy bất cứ một người nào trên đường.
Tào Bằng mặc một cái áo màu xám, dựa vào bóng đêm đi men theo bờ tường cao.
Thấy xung quanh không có người, hắn đi tới dưới chân tường, đẩy lớp cỏ khô liền xuất hiện một cái chuồng chó. Có điều, nhìn đống cỏ khô có thể thấy bị bỏ đã nhiều năm. Tào Bằng hít một hơi thật sâu, thấp người chui theo chuồng chó qua tường. Hắn ngồi xổm dưới chân tường, quan sát xung quanh một cách cẩn thận.
Đây là hậu viện của cửa hàng Thành Ký, có hai dãy phòng xá cao thấp.
Một dãy dùng để làm kho còn một dãy thì để ở.
Vào kiếp trước, Tào Bằng từng tiếp xúc với những hạng người như Thành Kỷ nên hắn biết rõ, người như vậy lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.
Kẻ có tiền để ý tới cái gì?
Đáp án rất đơn giản đó là mặt mũi.
Ban ngày, Vương Mãnh không nể mặt Thành Kỷ, với tính cách của y làm sao có thể nén giận?
Chưa nói tới chuyện này còn liên quan tới Tào nương tử. Chỉ với việc Thành Kỷ cướp đoạt ngọc bội của mẫu thận, Tào Bằng cũng không buông tha cho y dễ dàng.
Hắn còn nhớ trong một cuốn tiểu thuyết có một câu nói: Trong lòng của mỗi người đều có một con dã thú.
Đối với pháp trị của xã hội thì hiệu quả của nó là điều hiển nhiên. Pháp luật mạnh sẽ khiến cho con người kìm nén con dã thú trong lòng chặt chẽ. Tào Bằng vốn là người thực thi pháp luật cho nên hiểu rõ điều đó. Cho tới nay, sống lại cách đó một ngàn tám trăm năm, đứng trong thời loạn thì đủ mọi thứ ràng buộc đều gần như bằng không. Ban ngày, khi Tào Bằng đưa mẫu thân đi phát hiện ra ánh mắt của Thành Kỷ và Tam lão ẩn chứa sát khí... Ngay lúc đó, Tào Bằng biết chuyện này còn chưa thể chấm dứt.
So với để cho chúng làm hại thì chẳng bằng mình chủ động ra tay trước.
Tiếng súng nổ bên sông không chỉ làm cho hắn mất đi mạng sống mà còn đặt một cái gông trong lòng Tào Bằng.
Người không động tới ta, ta chẳng chạm tới người...
Nhưng các người đã động tới ta thì đừng có trách ta lòng lang dạ sói.
Tào Cấp là một người trung thực nhân hậu, sau khi y biết được chuyện này thì phản ứng đầu tiên muốn chạy tới nói chuyện phải trái với Thành Kỷ để lấy lại sự công bằng. Nhưng Vương Mãnh với những kinh nghiệm sống trước kia thì Tào Bằng không rõ lắm mà cũng chẳng muốn tìm hiểu. Nhưng hắn biết, có lẽ Vương Mãnh là người vô pháp vô thiên còn hiện tại...Vương Mãi đã trở thành gánh nặng của y, làm cho y không thể làm theo ý mình.
Thật ra Vương Mãi cũng là một tên vô pháp vô thiên cho nên chuyện này không thể nói cho gã biết.
Vì vậy mà Tào Bằng quyết định tự mình tới đòi lại sự công bằng.
Thừa dịp đi mua thuốc, Tào Bằng quan sát cảnh tượng của cửa hàng Thành Ký nên cũng phát hiện trong nhà này không có chó. Hắn biết, cửa hàng Thành Ký ở trấn Trung Dương là một chỗ tốt nhất. Căn cứ theo những gì hắn biết thì bình thường khi Thành Kỷ tới trấn Trung Dương đều ở cửa hàng...
Không phải Tam lão không nhiệt tình mà Thành Kỷ là một người thích hưởng lạc.
Nếu ở cửa hàng của mình thoải mái thì y không thể ở nhà của người khác.
Tào Bằng quan sát tình hình trong viện một chút rồi như một con mèo dán chặt vào tường đi tới cửa một gian phòng. Hắn tự tay đẩy nhẹ cửa phòng cho hé ra một chút. Cửa không khóa, trong phòng cũng tối đen như mực.
Buổi tối, Thành Kỷ được Tam lão mời đi uống rượu cho nên bây giờ trong phòng không có ai.
Tào Bằng lách mình đi vào phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Trời tối đen như mực khiến cho hắn không thể nhìn rõ sự sắp xếp trong phòng.
Tào Bằng nheo mắt lại, cố gắng thích ứng với độ tối trong phòng, sau đó hắn dò dẫm nhanh chóng xác định bố trí trong đó. Đối diện với cửa là một cái giường thấp bé. Vào thời Tam quốc, giường ở đây có hình dáng rất kỳ lạ, nó dài chừng hai thước, rộng khoảng một thước tư, có sáu chân cao khoảng mười một centimet. Bốn xung quanh ghép ván, trước sau đều có các lỗ hổng. Một mặt của chiếc giường này dựa vào vách tường chỉ chừa ra một chỗ cho người sử dụng.
Mặc dù không nhìn rõ hình dạng cái giường nhưng Tào Bằng vẫn có thể hình dung đại khái.
Trước giường có một cái bàn thấp bé bên trên đặt một cuộn thẻ gỗ.
Tào Bằng sờ soạng một lát thì phát hiện ở góc tường có đặt một cái tủ cao chừng hai thước ba, hai thước tư. Trên đỉnh cái tủ có hơi lõm xuống. Thử một chút, Tào Bằng liền cài kỹ con dao rồi nhảy lên, chống tay vào hai cạnh ngăn tủ rồi chui vào trong đó. Trốn trong này, nếu người ngoài không chú ý rất khó phát hiện.
Đúng lúc này, ở bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Tào Bằng trốn ở ngăn tủ trên cùng, nhìn xuyên qua khe hở ra phía ngoài thì thấy có ánh đèn rồi sau đó cánh cửa phòng bị người ta đẩy ra. Hai tên tạp dịch cầm đèn lòng đi vào. Sau khi thắp đèn xong, họ nhấc một miếng ván sàn để lộ ra một cái lò sưởi.
Một tên tạp dịch đi ra khỏi phòng rồi xách vào một đống than cháy đỏ đổ vào trong lò.
- Nhanh lên đi. Một lát nữa, lão gia trở lại nếu nhiệt độ trong phòng không đủ thì ta và ngươi sẽ gặp nạn.
- Không thấy ta đang làm hay sao?
Tên tạp dịch dùng một cái ống thổi lửa bằng đồng rồi liên tục thổi vào trong lòng. Đám than bắt đầu từ từ sáng lên khiến cho nhiệt độ căn phòng cũng tăng lên theo.
- Cẩu Tử! Ngươi nói chuyện ba ngày có phải là lão gia hơi quá hay không?
- Quá cái gì?
- Ta nói là... Vợ của Tào gia thế nào chúng ta đều biết. Người ta tới cầm ngọc bội là vì chuyện cầu phù thủy cho đứa con. Lão gia làm vậy đúng là thương thiên bại lý. Nói thật, ta hơi cảm thấy chướng mắt... Lão gia nhà chúng ta thiếu gì tiền cần gì phải làm khó người ta như vậy?
- Ngươi câm miệng cho ta.
Cẩu Tử vội vàng quát bảo tên tạp dịch kia im miệng rồi thì thào:
- Chuyện này không tới lượt chúng ta cảm thấy bất công. Lão gia là người thế nào chúng ta đều rõ. Theo ta thì cũng là do người vợ của Tào gia đen đủi, không có mắt lại tới đây để cầm đồ. Mang tới đây đồ tốt như vậy làm sao lão gia có thể bỏ qua? Có trách thì trách bản thân làm dân đen đi.
Rồi sau đó, Cẩu Tử hạ giọng nói:
- Ngươi cho là lão gia của chúng ta dễ đối phó hay sao? Vương lão hổ thế nào? Đó có thể nói là hảo hán số một ở trấn Trung Dương. Nhưng ta nói cho ngươi biết không tới ba ngày, lão hổ đó sẽ biến thành con mèo chết.
Tào Bằng ghé mắt qua khe tủ, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Quả nhiên, Thành Kỷ muốn hạ độc thủ với Vương Mãnh.
- Cẩu Tử! Làm sao ngươi biết?
- Buổi chiều ngươi có thấy Thành Tứ hay không? Ta nói cho ngươi biết là y đã phụng mệnh lão gia chạy về huyện Vũ Âm. Có lẽ bây giờ hắn đã tới đó. Nếu đại lão gia phản ứng nhanh chóng thì trước khi trời tối ngày mai sẽ phái người tới. Còn chậm nhất thì sáng sớm ngày kia cũng tới trấn Trung Dương. Đúng là Vương lão hổ có võ nhưng y có thể chống lại đại lão gia của chúng ta không?
Tên tạp dịch kia nhếch miệng không dám có ý kiến.
Có điều nhìn hắn cố gắng thổi lửa là biết được đang sợ.
Lửa trong lò nhanh chóng bốc lên khiến cho cả căn phòng ấm áp như mùa xuân. Hay đứa tôi tớ vừa nói vừa ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Tào Bằng vẫn nằm yên trong ngăn tủ không nhúc nhích.
May mắn hắn nhanh chóng quyết đoán, nếu không thì đúng là tai vạ tới nơi.
Nhưng càng như vậy, Tào Bằng lại càng có tâm giết Thành Kỷ. Đây là một con chó điên, nếu không giết hắn thì sớm muộn cũng gặp nguy hiểm.
Hắn cuộn mình, nhắm mắt lại.
Mà hai tên đầy tớ đốt lửa thế này chứng tỏ Thành Kỷ sắp trở về.
Môn bắt buộc khi làm cảnh sát hình sự đó là chờ đợi. Nhớ năm đó, để bắt một tên tội phạm, Tào Bằng ngồi suốt sáu ngày. Bây giờ ngồi rình một lúc đối với hắn có là cái gì. Nhắm mắt lại càng khiến cho hắn có thời gian nghỉ ngơi, chờ Thành Kỷ trở về.
Thời gian trôi qua...
Ước chừng nửa giờ, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân.
Cánh cửa phòng lập tức bị mọi người đẩy ra, Thành Kỷ được một tên hộ vệ dìu vừa đi vào trong phòng vừa lè nhè.
- Sớm muộn gì ta cũng cho nó chết không được nhắm mắt.
“Để cho ai chết không được nhắm mắt?”
Tào Bằng không biết. Nhưng nghĩ tới hai tên Cẩu Tử vừa mới nói chuyện với nhau thì kẻ đó chắc là Vương Mãnh.
- Lão gia! Có phải lấy canh giải rượu không?
Tên hộ vệ đỡ Thành Kỷ tới bên giường rồi cẩn thận hỏi.
Thành Kỷ say khướt khoát tay ngăn lại:
- Lục a! Ngươi đi nghỉ đi....sáng mai ngươi còn phải theo ta vào núi một chuyến...đúng rồi. Cái hộp mà Trình lão vừa mới đưa ngươi để đâu?
Tên hộ vệ chỉ bên giường:
- Ở trong tay ngài. Lão gia! Thật sự không cần tiểu nhân hầu hạ sao? Vậy thì tiểu nhân ra ngoài. Nếu có chuyện gì, ngài cứ gọi một tiếng là được.
- Đi xuống đi. Đi đi.
Thành Kỷ phất tay khiến cho tên hộ vệ vội vàng ra khỏi phòng.
Chỉ có điều y không phát hiện trong cái ngăn tủ một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn xuyên qua khe gỗ, chiếu thẳng vào người Thành Kỷ.
Thành Kỷ bưng ly nước, uống ừng ực.
Sau đó, y cầm cái hộp mở ra rồi cất tiếng cười ha hả.
Cái hộp đó cũng không to lắm, dài chừng hai mươi centimet, rộng chừng mười phân và cao khoảng năm phân. Trên nắp hộp được điêu khắc một cách tinh xảo.
Thành kỷ đặt cái hộp xuống bên cạnh rồi lấy trong ngực ra miếng ngọc bội rồi bỏ vào đó
Tào Bằng ở trong ngăn tủ nhìn thấy rõ trong cái hộp đó có mấy cái vòng vàng chói lọi. Mỗi một cái vòng to bằng nắm tay đứa trẻ, nặng khoảng chừng bảy, tám lạng. "Miếng ngọc bội này là miếng ngọc bội của mẫu thân bị cướp sao?"
Tào Bằng theo bản năng khẽ động khiến cho chân đạp vào vách gỗ.
Hắn hoảng sợ, co người đứng dậy. Có điều không nghe thấy một tiếng động nào ở trong nhà. Một lát sau, Tào Bằng liền nghe thấy tiếng ngáy.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra thì thấy Thành Kỷ đã ngã vật ra giường mà ngủ.
Cuối cùng thì hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Tào Bằng vẫn không nóng vội ra tay mà tiếp tục cuộn tròn trên nóc tủ không nhúc nhích.
Ước chừng một giờ, ngoài phòng đã yên tĩnh trở lại.
Trong căn phòng, ngọn đèn lay động, ánh lửa trong lò cũng chập chờn, lúc sáng lúc tối.
Thành Kỷ ngáy ồ ồ chứng tỏ đã ngủ say... Tào Bằng từ từ chống người dậy, duỗi tay duỗi chân rồi nhẹ nhàng từ trên nóc tủ leo xuống, sau đó nằm sấp quan sát xung quanh. Thấy Thành Kỷ thực sự đã ngủ say, hắn mới từ từ đứng dậy, rón rén đi tới bên giường.
Sau đó, Tào Bằng nhẹ nhàng rút dao. Với ánh sáng trong phòng, có thể nhìn rõ khuôn mặt béo núc của Thành Kỷ.
Trống ngực Tào Bằng đập thình thịch.
Hắn giơ con dao từ từ đưa tới gần cổ Thành Kỷ. Khi con dao còn cách cổ Thành Kỷ chừng nửa centimet, hắn đưa tay đặt lên sống đao rồi dùng sức...xoẹt. Con dao sắc bén được Tào Bằng cứa mạnh vào cổ Thành Kỷ.
Thành Kỷ mở to mắt. Không để cho y thấy rõ hung thủ là ai, Tào Bằng đưa tay cầm lấy chuôi đao rồi kéo mạnh.
Thành Kỷ trừng mắt, dùng tay bịt lấy cổ. Máu tươi từ kẽ tay của y chảy xuống nhuộm đỏ giường. Y vươn tay nắm lấy cánh tay của Tào Bằng, miệng há ra nhưng không thốt được ra lời.
Lúc này, Tào Bằng cũng không vội vàng, giơ tay cứa một dao vào mặt Thành Kỷ.
Thân mình mập mạp của lão co giật hai cái rồi gục xuống vũng máu, đầu chúi xuống đất...
Có điều, Tào Bằng dùng sức quá mạnh cho nên con dao gẫy làm hai đoạn. Một đoạn dao vẫn ở trên đầu Thành Kỷ.
Tào Bằng cầm nửa con dao còn lại dắt bên hông, thoát khỏi tay Thành Kỷ sau đó cầm lấy cái hộp gỗ ở trên giường.
Hắn mở ra xem thì thấy vàng và ngọc bội vẫn còn ở bên trong liền cho vào trong ngực. Sau đó, Tào Bằng liếc qua thi thể của Thành Kỷ rồi tiến tới cởi một cái gói to ở bên hông của y, ước lượng một chút thì thấy khoảng năm xâu tiền, ít nhất cũng phải hai, ba quan. Tào Bằng chẳng hề do dự nhét nó vào trong ngực rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Do Tào Bằng làm gọn ghẽ cho nên không có nhiều tiếng động.
Tên hộ vệ ở phòng bên hiển nhiên là cũng ngủ như chết nên không cảm nhận được chuyện xảy ra ở bên này. Làn không khí trong trẻo đập vào mặt khiến cho suy nghĩ của Tào Bằng hết sức thông suốt.
Hắn đóng kỹ cửa phòng, xem xét không có động tĩnh liền như một con mèo nhỏ chạy tới chỗ chuồng chó.
Quay ra theo đường cũ, Tào Bằng đứng bên tường, dọn lại đống cỏ khô rồi nhìn xung quanh. Thấy không có người hắn mới theo con đường nhỏ mà chạy đi. Mới đi được ba, bốn trăm mét, Tào Bằng mới dừng lại, vịn vào một thân cây bên đường mà thở dốc.
Kiếp trước hắn giết rất nhiều người.
Có điều khi đó hắn lấy thân phận là người chấp pháp.
Hiện tại, hắn lấy thân phận của một tội phạm giết người, nên sự kích thích và khủng hoảng trộn lẫn với nhau khiến cho hắn mất một lúc lâu vẫn chưa ổn định.
Không được, phải nhanh chóng trở về.
Nhân trước khi trời sáng rời khỏi trấn Trung Dương, nếu không thì hậu hoạn vô cùng.
Tào Bằng nghĩ tới đây liền đứng dậy, chuẩn bị về nhà.
Đi ra ngoài lâu như vậy, hắn cũng không định nói dối. Trừng phạt Thành Kỷ đúng tội, giết y rồi có lẽ càng khiến cho Tào Cấp thêm quyết đoán.
Buổi chiều, vợ chồng Tào Cấp nói chuyện với nhau, Tào Bằng cũng nghe được.
Đừng có thấy Tào Cấp nói như vậy nhưng Tào Bằng biết Tào Cấp vẫn còn do dự.
Có lẽ chỉ có dùng cách này mới có thể làm cho Tào Cấp không còn sự lưu luyến. Lúc này, trấn trung dương đã đầy chuyện thị phi.
Rẽ qua chỗ quanh, đi về phía trước là có thể thấy nhà mình.
Tâm trạng của Tào Bằng hết sức bình tĩnh, đang suy nghĩ thì đột nhiên từ trong bóng tối có người lao ra, túm lấy cánh tay của hắn.
- Hỗn tiểu tử! Không ngờ ngươi cũng dám giết người.
Trong phút chốc, Tào Bằng hồn bay phách lạc, hai chân mềm nhũn, suýt ngồi xuống đất.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trong căn phòng nhỏ của Tào gia, ngọn đèn chập chờn lay động.
Tào Cấp, Trương thị còn có Vương Mãi, ba người ngây người ngồi nhìn Tào Bằng mà không nói được một câu.
Trong thân thể gày nhỏ của Tào Bằng hình như có một sự uy nghiêm.
Trên chiếc áo ngắn dính đầy vết máu.
Lúc này, vết máu đã chuyển sang thâm tím, trên mặt vẫn còn dính vết máu. Ngay cả hai tay Tào Bằng vẫn dấu sau lưng vẫn còn dính máu tươi.
Bên cửa lớn, Vương Mãnh chỉ biết cười khổ nhưng trong ánh mắt có sự khen ngợi.
Khi y biết Tào Bằng mất tích, lập tức nghĩ ngay ra nơi mà Tào Bằng có thể đi.
Chẳng qua, ngay cả chính y cũng không tin một kẻ nhát gan như Tào Bằng lại có can đảm như thế. Vì thế khi y tới cửa hàng Thành Ký thì đúng lúc thấy Tào Bằng chui ra qua lỗ chó...mặc dù Vương Mãnh không vào xem nhưng từ những vết máu trên người Tào Bằng cũng đủ biết đáp án.
- A!
Vương Mãi đột nhiên kêu lên một tiếng khiết cho hai vợ chồng Tào Cấp giật nảy mình.
- Cái tên khốn này, làm chuyện lớn như vậy lại không nói cho ta...ngươi, ngươi...ngươi... A Phúc! Ngươi thực sự giết người?
Tào Bằng ngẩng đầu, khuôn mặt gầy yếu hơi tái nhợt, nở nụ cười sán lạn.
Hắn không để ý tới Vương Mãi mà nói với Trương thị:
- Mẹ! Tên mập kia ức hiếp mẹ, con giết hắn rồi.
- Con ngoan của ta.
Trương thị muốn mở miệng quở trách nhưng mới lên đến miệng lại biến thành điều đó. Nàng bước tới ôm lấy thân hình gầy gò của Tào Bằng mà nói liên tục:
- Mẹ vô dụng. Mẹ vô ích...làm cho con ngoan của mẹ phải mạo hiểm. Bằng nhi! Con không bị sao chứ?
Tào Cấp vẫn không thể tin rằng con của mình thực sự giết người.
Y ngẩng đầu lên nhìn Vương Mãnh như đang hỏi.
Vương Mãnh gật đầu:
- Hiền đệ! Trên người A Phúc có vết máu, nếu không giết người thì dính ở đâu ra?
- Ngươi...ngươi thực sự giết Thành Kỷ?
Tào Bằng lấy trong lồng ngực ra miếng ngọc bội nhét vào tay Trương thị:
- Mẹ! Cái này có phải là thứ bị Thành Kỷ cướp hay không?
Trương thị nhìn qua rồi gật đầu liên tục.
Nhưng càng như vậy, nàng lại càng đau lòng. Thấy Tào Cấp tím mặt lại đang định mắng, nàng không nói hai lời kéo Tào Bằng ra sau lưng:
- Tào Cấp! Ông định làm thế nào?
- Cái đồ mất dậy! Còn làm thế nào nữa?
Mặc dù Tào Cấp là người thành thật nhưng trong suy nghĩ của y thì giết người chính là tội lớn, là phải bị chặt đầu.
Còn Trương thị ngăn Tào Cấp lại, tức giận quát:
- Giết thì đã giết còn chuyện gì nữa? Thành Kỷ đang chết. Con của ta vì ta mà báo thù đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Tào Cấp! Nếu ông dám động một đầu ngón tay với Bằng nhi, ta sẽ liều mạng với ông.
Tào Cấp tức tới mức độ không nói ra lời, chỉ vào Trương thị mà không biết nói như thế nào.
May có Vương Mãnh mở miệng nói:
- A Phúc! Hãy nói cho bá bá biết ngươi giết Thành Kỷ như thế nào?
- Vâng.
Tào Bằng thấy mọi người tỉnh táo lại liền kể lại những gì đã xảy ra.
- Bá bá! Con nghe đám chó săn của Thành Kỷ nói thì hình như đã phái người tới huyện Vũ Âm chuẩn bị mời quan phủ ra tay với người. Bọn họ còn nói, chậm nhất là trước khi trời tối ngày mai, quan phủ sẽ tới đây. Thành Kỷ cũng nói là nhất định phải lấy mạng của ngài.
Sắc mặt của Vương Mãnh lập tức thay đổi.
Đột nhiên, y cười ha hả:
- Giết hay lắm! Giết rất đúng. A Phúc! May là con giết con chó đó nếu không thì bá bá đã gặp xui xẻo. Bá bá cảm ơn con giải quyết hộ phụ tử ta cái họa trong lòng đó.
Nói xong, y ngẩng đầu nhìn Tào Cấp:
- Huynh đệ! Chúng ta cần phải có quyết định.
- Quyết định thế nào đây?
- Lập tức đứng đậy...chúng ta đi ngay.
Tào Cấp nhíu mày, rõ ràng vẫn còn có một chút do dự:
- Nhưng đồ dùng còn chưa bán đi. Cho dù chúng ta có trốn thì cũng không thể đi bằng tay không được.
- Cha!
Tào Bằng ở phía sau lưng Trương thị cúi đầu xuống rồi trong bàn tay nhỏ xuất hiện một túi tiền.
- Chúng ta chỉ cần mang theo tiền bạc là được rồi.
- Ngươi lấy tiền ở đâu ra?
Tào Cấp đón lấy rồi mở rúi ra thì thấy bên trong có khoảng bốn tới năm quan tiền.
Số tiền đó khiến cho y giật mình, vội vàng mở miệng hỏi. Nhưng lời vừa mới ra khỏi miệng thì nở nụ cười chua xót. Tào Bằng vừa mới giết Thành Kỷ, túi tiền này vẫn còn dính máu vậy thì rõ ràng là nó ở đâu ra. Nhất định là thằng nhóc này sau khi giết người thuận tay lấy luôn.
Giết người là tội chết mà cướp tiền cũng là tội chết.
Thằng nhóc này từ trước đến giờ vẫn khúm núm, nhát như cáy.
Nhưng tại sao hôm nay lại có gan lớn và suy nghĩ cẩn thận đến vậy?
Vương Mãnh thì cười ha hả, ánh mắt nhìn Tào Bằng càng lúc càng dịu dàng.
"Thằng nhóc này đúng là ba năm ngu ngốc, đã nổi thì tỏa sáng kinh người. Trước kia chỉ nghĩ Vương Mãi to gan lớn mật nhưng bây giờ xem ra Tào Bằng còn to gan hơn, Chỉ với việc thằng nhóc này sau khi giết người mà còn bình tĩnh như vậy cũng có thể biết được có thể cải tạo thành tài.”
Vương Mãnh gật đầu nói:
- Hiền đệ! A Phúc nói đúng. Đống đồng nát sắt vụn của nhà chúng ta cho dù bán cũng không được mấy đồng. Chỉ cần trên người có tiền thì đến đâu cũng có thể sinh sống. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay. Nếu trời sáng mà bị người phát hiện ra thi thể của Thành Kỷ thì ngươi với ta còn muốn chạy cũng không kịp nữa.
- Đầu Hổ! Con ở đây giúp mọi người dọn đồ, ta trở về thu dọn, sau đó liền rời khỏi đây. Hiền đệ! Đừng có trách a Phúc, nếu như nó không phát hiện ra kịp thì cũng có thể tới cuối cùng ta và người đều không thoát khỏi cái chết.
Chuyện đã tới mức này thì người hiền lành như Tào Cấp cũng không có sự lựa chọn nào khác.
- Xin nghe theo huynh trưởng.
Y nhìn thoáng qua Tào Bằng rồi lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
- Bằng nhi! Đi thay bộ quần áo khác. Bộ quần áo này của con có vết máu dễ khiến cho người khác nghi ngờ.
- Ông đi thu dọn đồ đạc đi, ta đưa Bằng nhi đi thay quần áo.
Trương thị vừa nói vừa kéo tay Tào Bằng đi vào phòng trong.
Tào Cấp thở dài, lắc đầu đi ra khỏi phòng. Thực ra căn nhà này chỉ có bốn bức tường, cũng chẳng có gì phải thu dọn. Chỉ có một vài thứ cần thiết để đi. Trong lúc Tào Cấp đang thu dọn thì Vương Mãi cũng chạy vào phòng trong, thở phì phì nhìn Tào Bằng.
- Đầu Hổ đại ca! Ngươi đừng có nóng giận.
Tào Bằng biết Vương Mãi tại sao lại như vậy.
Hắn cầm cái hôm vòng vàng rồi lấy một miếng vải đen buộc chặt lại, sau đó nhét vào trong cái bọc quần áo. Không phải hắn không muốn đưa nó cho Trương thị mà là thứ này tốt nhân không nên để cho người khác thấy. Đặc biệt là người hiền lành như Tào Cấp nếu thấy nhiều tiền như vậy không hiểu sẽ như thế nào. Đơn giản cứ giữ bên người chờ tới lúc thích hợp rồi đưa cho vợ chồng Tào Cấp cũng được.
Tào Bằng cũng chẳng có gì để thu dọn nhiều, nhanh chóng chuẩn bị xong.
Còn Trương thị, sau khi thấy Tào Bằng thay quần áo xong liền cầm bộ quần áo dính máu đi tới bếp rồi nhét vào trong lòng bếp.
Trong nồi có có mấy cái bánh bột ngô, hơ nóng cũng có thể mang đi làm lương khô. Sau khi châm bếp, Trương thị giúp Tào Cấp thu dọn đồ đạc.
Tào Bằng cầm nửa con đao còn lại đưa cho Vương Mãi.
- Đầu hổ đại ca! Xin lỗi làm gẫy con dao. Có điều ta hứa không lâu nữa sẽ đền cho ngươi một con dao khác, tốt hơn con dao này gấp trăm lần.
Ra ngoài, Tào Bằng đoán trước Vương Mãi cũng không tức giận.
Y nhận lấy con đao cũng chẳng thèm nhìn, cắm vào bên hông, nét mặt vẫn tối sầm không nói tiếng nào.
Tào Bằng vội vàng nói:
- Đầu hổ ca! Thật sự ta không ố ý....
- A Phúc ! Ngươi đúng là tên khốn.
Vương Mãi đột nhiên thấp giọng gầm lên:
- Ngươi có...coi ta là huynh đệ hay không? Chuyện nguy hiểm như vậy ngươi không nói lấy một câu. Có phải ngươi cho ta là người ngoài? Ngươi cho ta tham sống hay sao? Ngươi...ngươi quá coi thường ta.
"Ngươi có...coi ta là huynh đệ hay không?"
Trong lòng Tào Bằng lại run rẩy.
Tiếng súng bên sông đã đặt trong lòng hắn một bộ gông xiềng, đã đóng lại mất một cánh cửa.
Huynh đệ ... ...
Hai cái tiếng quen thuộc đó, nói ra khỏi miệng nghe có vẻ đơn giản.
Nhưng đối với Tào Bằng mà nói thì hai tiếng đó lại có quá nhiều ý nghĩa...
Thấy Vương Mãi xoay người định đi ra, Tào Bằng nhanh chóng chạy tới túm lấy cánh tay Vương Mãi:
- Đầu hổ ca! Ta sai lầm rồi.
- Vậy sau này ngươi còn dám âm thầm mạo hiểm sau lưng ta nữa không?
- Không có...về sau nếu có chuyện gì nhất định ta sẽ bàn với ngươi.
Vương Mãi là một người thẳng tính, nóng giận cũng nhanh mà trôi qua cũng nhanh.
Y đột nhiên xoay người, ôm lấy cổ Tào Bằng rồi dùng nắm đấm ấn mạnh lên đầu hắn:
- Lần sau nếu ngươi còn dám làm như vậy môt mình thì sau này chúng ta không còn là huynh đệ nữa.
Đúng rồi! Vừa rồi ngươi nói sẽ cho ta một cây đao có đúng không?
Ha ha! Nếu không có cây đao tốt thì cẩn thận tới lúc đó ta sẽ đánh ngươi.
- Ta biết. Ta biết rồi.
.................
Vương Mãnh và Tào Cấp cõng mấy cái túi nặng trên lưng còn Vương Mãi thì mang một cái bọc.
Trương thị một tay dắt Tào Bằng, bên vai bên kia cũng đeo một cái bọc. Cả hai nhà nhân lúc trời tối lặng lẽ rời khỏi trấn trung Dương.
Thần không biết, quỷ không hay.
Đi được ba, bốn dặm, Vương Mãnh quay đầu lại nhìn trấn Trung Dương đã dần khuất mà đột nhiên thở dài một tiếng.
- Đại ca! Luyến tiếc sao?
Vương Mãnh gật đầu:
- Ở đó mười mấy năm đúng là có chút lưu luyến.
- Đúng vậy! Trong lòng ta cũng không được tự nhiên...
- Ha ha! Tại sao lại không thoải mái? Đại trượng phu kiếm hoành thiên hạ, bốn bể là nhà. Hôm nay chúng ta đi, sớm muộn cũng có ngày trở lại.
Vương Mãnh hít một hơi thật sâu nhìn Tào Bằng và Vương Mãi đang đi phía trước.
- Hiền đệ! Trấn Trung Dương quá nhỏ. Tương lai, A Phúc sẽ là người làm nên chuyện lớn, trấn Trung Dương không thể chứa nổi hắn. Hôm nay chúng ta đi rồi cũng là để mở ra cho bọn nhỏ một thế giới mới. Nếu chỉ đứng ở trấn Trung Dương thì cho dù chúng có bản lĩnh lớn tới đâu cũng chẳng có ai biết. Bỏ đi cũng được. Qua hôm nay, không chừng sẽ đổi lấy ngày mai rộng lớn hơn.
- Hiền đệ! Nghĩ cho chúng nó chẳng có gì không được thoải mái, chẳng có gì đáng phải quá lưu luyến. Đi thôi. Chúng ta đừng để cho chúng nó cười chúng ta.
Mặc dù ngoài miệng Tào Cấp tỏ ra tức giận với việc làm của Tào Bằng nhưng trong lòng lại có một sự kiêu ngạo vô vận.
Tào Cấp gật đầu nhìn bóng dáng gầy yếu của Tào Bằng. "Bằng nhi! Cha tin rằng có một ngày nào đó con sẽ tung cánh bay cả, trở thành niềm kiêu hãnh của cha."
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Suy nghĩ của cổ nhân thực ra so với người đời sau đơn giản hơn rất nhiều.
Đương nhiên, đơn giản không có nghĩa là ngu xuẩn vấn đề này có liên quan tới một phép biện chứng. Thực ra kiếp trước, Tào Bằng cũng không hiểu rõ lắm là nó như thế nào, có đôi khi cảm thấy dùng được nhưng có đôi khi lại mang tới hiệu quả lẫn lộn.
Vương Mãnh và Tào Cấp đều là người rất đơn giản.
Cho dù Vương Mãnh có từng làm chủ soái nhưng với bản tính của y thì suy nghĩ cũng rất đơn giản.
Tào Cấp lại càng không cần phải nói. Sống hơn ba mươi năm nhưng gần như y chưa bao giờ ra khỏi núi Trung Dương. Trong suy nghĩ của Tào Cấp thì Tào Bằng tính tình thuần khiết. Còn trong suy nghĩ của Vương Mãnh, hắn còn là một người can đảm và cẩn thận. Một đứa bé mười ba tuổi có thể lẻn vào phủ đệ của người khác mà không ai biết, sau đó lấy tính mạng của người ra rồi lặng lẽ rời đi...sự bình tĩnh đó phải có tâm trí hết sức cẩn thận, không thể đánh đồng với người bình thường được.
Mà người như vậy chắc chắn sẽ làm nên đại sự.
Hừng đông, cả hai nhà đã đi ra khỏi trấn Trung Dương.
Vốn muốn đi từ trấn Trung Dương tới Cức Dương chỉ cần đi về phía Tây, chưa tới năm ngày là đến.
Nhưng Tào Bằng lại cho rằng đi về phía Tây rất dễ bị người ta đuổi theo. Hơn nữa, hai nhà bọn họ có năm miệng ăn, lại chỉ đi bộ, nếu quan huyện Vũ Âm lùng bắt thì sẽ dùng kỵ mã đuổi theo. Chỉ với hai chân trần làm sao bằng được bốn cái vó sắt? Nếu đã như vậy thì nên tính toán trước.
Vì vậy mà Tào Bằng đề nghị trước tiên đi về hướng Nam, chưa tới một ngày là có thể đi tới huyện Bỉ Dương.
Mà huyện Bỉ Dương thuộc thẩm quyền của Lưu Biểu.
Cho dù quan huyện Vũ Âm có phát hiện ra tung tích của họ cũng cần phải cẩn thận.
Rồi sau đó từ phía Tây của huyện Bỉ Dương đi về phía Tây khoảng độ năm sáu ngày là có thể tới được huyện Cức Dương...tính theo thời gian đó thì phải tốn thêm mất hai tới ba ngày nhưng mức độ an toàn lại cao hơn so với việc đi thẳng tới huyện Cức Dương.
- Cha...mẹ...bá bá...
Lúc nghỉ ngơi trên đường lớn, Tào Bằng giải thích:
- Thực ra chúng ta đi tới huyện Cức Dương chưa chắc đã tốn thêm thời gian.
Vương Mãnh rất hứng thú với Tào Bằng nên không nhịn được lên tiếng hỏi:
- A Phúc! Ngươi nói vậy là như thế nào? Nếu đi Bỉ Dương thì lộ trình tăng lên thêm một phần ba, tại sao lại không mất thời gian?
- Bỉ Dương thuộc thẩm quyền của Lưu Kinh Châu. Trong những năm qua ta nghe nói là có thể coi như yên bình. Sau khi đi vào Bỉ Dương, chúng ta tìm cách mua một cái xe trâu. Sau đó ngồi xe mà đi so với việc đi bằng hai chân còn tiện hơn nhiều.
- Mua xe trâu?
Tào Cấp vừa mới nghe xong liền lập tức thốt lên.
- Cái thằng nhóc này nghĩ hay thật. Ngươi có biết một cái xe trâu tốn bao nhiêu tiền không? Chúng ta không có nhiều tiền, khi tới chỗ chị ngươi còn phải tiêu phí những khoản cần thiết. Ngươi muốn mua xe trâu thì chẳng lẽ tới huyện Cức Dương lại phải để cho tỷ tỷ của ngươi bỏ tiền hay sao?
Trải qua cái loạn khăn vàng, trâu cày trở nên thiếu thốn.
Một chiếc xe trâu có giá không phải là thấp nên Tào Cấp cảm thấy tiếc.
Tào Bằng thở dài:
- Cha à! Mua xe trâu không chỉ là để tiện cho đi lại mà vấn đề này còn liên quan tới vấn đề mặt mũi.
Vương Mãnh xua tay bảo Tào Cấp đừng có nói chuyện, tò mò hỏi:
- A Phúc! Nói cho bá bá và mọi người xem mua xe trâu còn có lợi gì?
- Cha! Bá bá...hiện giờ chúng ta nói là tới nương tựa tỷ tỷ nhưng cũng là chạy nạn. Tỷ phu ở Cức Dương cũng là người có thể diện. Nếu chúng ta quá keo kiệt, cho dù y không để ý cũng không tránh khỏi người họ Đặng để ý. Nhưng nếu đi vào với một cái xe trâu, ít nhất có phong cách một chút thì cho dù tộc nhân họ Đặng có bất mãn, tỷ phu cũng không khó xử.
- Cha! Cho dù là người thân trong nhà có quan hệ như thế nào nhưng hai tay không đi tới và ngồi xe đi tới chắc chắn sẽ hoàn toàn khác nhau. Chưa nói tới, chúng ta đi xe trâu tới đó, cho dù tới lúc đó không muốn cũng có thể bán ở huyện Cức Dương. Có tỷ phu ở đó, cha còn sợ gì chứ?
Người ta có câu nói nghèo ở phố xá sầm uất không có người để ý nhưng giầu ở trong núi cũng có họ hàng xa.
Xe cộ ở thời đại này cũng giống như ô tô ở đời sau, cho dù thế nào cũng khiến cho người ta có một chút kính trọng.
Vương mãnh gật đầu liên tục, khen:
- Hiền đệ! A Phúc nghĩ chu đáo hơn so với chúng ta. Theo ta thấy, chúng ta nên mua một chiếc xe trâu đi.
Trương thị lại thêm đau lòng cho đứa con.
Đi suốt một đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tào Bằng không giấu được sự mệt mỏi.
Có thêm được năm quan tiền từ Thành Kỷ nên trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn vì vậy mà sau khi nghe Vương Mãnh nói, Trương thị cũng đồng ý.
- Cái lão này cứ nghe theo ý của Bằng nhi đi. Bằng nhi đọc qua thư thi nên là người biết chữ, suy nghĩ so với ngươi càng thêm chu đáo hơn. Nó nói đúng, chúng ta mặc dù tìm tới a Nam để nương tựa, cũng là chạy nạn. Nhưng chuyện khác không nói, mặt mũi của a Nam chúng ta cần phải để ý, không được để cho người trong họ coi thường nó.
Tào Cấp không phải là người có chủ kiến, nếu chỉ có Tào Bằng thì cũng có thể y sẽ không đồng ý.
Nhưng nếu ngay cả Vương Mãnh cũng nói như vậy thì Tào Cấp cũng chẳng còn phải suy xét. Xưa nay, y luôn kính trọng Vương Mãnh, cảm thấy kiến thức của gã rộng và bản lĩnh mạnh. Còn bay giờ, người ta lại vì gia đình mình mà chịu liên lụy cho nên nghe theo ý của Vương Mãnh cũng chẳng có gì quan trọng... Mà đúng là không thể để cho a Nam bị người khác coi thường.
- Được rồi! Quyết định như vậy đi.
Sau khi đưa ra ý kiến, Tào Bằng liền tránh sang một bên để nghỉ ngơi.
Với địa vị của hắn bây giờ, chỉ có thể đưa ra ý kiến còn việc có được sử dụng hay không thì hắn tin rằng với kiến thức của mình, Vương Mãnh có thể nhìn ra được.
Còn Vương Mãi thì cầm một cái bánh bột ngô mà vừa ăn vừa nói.
- A Phúc! Sau này ngươi dự định như thế nào?
- Sau này?
Vương Mãi nuốt cái bánh bột ngô xong liền chùi tay vào áo rồi nhìn mấy người đang bàn chuyện ở bên cạnh, sau đó nhỏ giọng nói:
- Ta nói là sau khi tới chỗ Nam tỷ tỷ, sắp xếp xong, ngươi định làm gì?
- Còn ngươi?
Vương Mãi cắn môi, do dự một lúc rồi nói:
- Ta định đi đầu quân.
- Đầu quân?
- Đúng vậy! Đại trượng phu cần phải tung hoành, lập thế cho mình. Hiện giờ, Tào công phụng mệnh vua định đô ở Hứa Đô, đúng là lúc mà ta đền ơn nước.
Tào Bằng buông cái bánh bột ngô rồi nhìn Vương Mãi một lúc lâu. Hắn than nhẹ một tiếng:
- Đầu Hổ ca! Ngươi có đồng ý nghe ta khuyên một câu không?
- Ngươi nói đi.
- Ta biết ngươi bản lĩnh cao cường, cũng biết suy nghĩ của ngươi. Nhưng bây giờ chưa phải lúc để ta với ngươi đi đầu quân... Ta thấy rằng hiện tại, hai chúng ta phải học được bản lĩnh cho tốt, làm cho mình mạnh lên.
- Học được văn và võ nghệ coi như món hàng bán cho các bậc vương gia, đế vương. Nhưng nếu món hàng của ngươi không tốt thì không bán được giá cao.
- Ngươi xem anh hùng đương thời có người nào mà bản lĩnh không phải cao cường không? Xa không nói, chỉ nói tới huyện Vũ Âm...một tên huyện lệnh nho nhỏ đủ khiến cho chúng ta phải biệt xứ. Ngươi có biết nguyên nhân vì sao không? Bản lĩnh của chúng ta còn chưa tốt, danh tiếng của chúng ta còn chưa đủ rộng. Nếu không thì một tên Thành Kỷ làm sao dám làm như vậy? Hơn nữa, bây giờ nếu chúng ta đi đầu quân, nếu không có người dẫn tiến thì cũng không thể từ binh lính mà phát triển lên được. Đánh giặc có xông lên thì công lao cũng chẳng được bao nhiêu. Cứ như vậy chưa tới lúc ngươi công thành danh toại thì đã biến thành một cái cô hồn.
- Đầu Hổ ca! Nghe ta nói đi. Chúng ta cần phải học thêm vài năm, chờ khi bản lĩnh của chúng ta tốt, thanh danh lớn hơn, chẳng biết chừng Tào công sẽ tới tận cửa mời chúng ta. Ngươi ngẫm xem, chính ngươi không có tiếng tăm gì trong quá khứ nhưng lại được người ta tới mời thì thế nào?
Đôi mắt hổ của Vương Mãi lóe sáng, không giấu được sự hưng phấn.
- A Phúc! Tào công thực sự tới mời chúng ta sao?
- Chỉ cần chúng ta có bản lĩnh thì Tào công nhất định sẽ tới mời chúng ta.
Vương Mãi không nhịn được bật cười ha hả.
Còn Tào Bằng thì nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi. Nhìn qua thì hắn như đang hết sức bình tĩnh, nhưng trên thực tế Tào Bằng đang suy nghĩ.
Nếu nói tương lai thì có tiền đồ nhất chính là Tào Tháo. Nhưng muốn sống yên ổn trong doanh trước của Tào thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Cho dù Tào Tháo chiêu hiền đãi sĩ nhưng nếu không có bản lĩnh thật sự làm sao có thể đứng một cách yên ổn.
Hiện tại tới đầu cho Tào Tháo thì không phải là một cơ hội tốt. Trong lịch sử, ở giai đoạn này, Tào Tháo cũng không được tốt lắm.
Ít nhất Tào Bằng biết, không lâu sau, Tào Tháo sẽ gặp phải thất bại cay đắng...
Trong đầu hắn chợt hiện lên một cái suy nghĩ, có điều nó chỉ thoáng qua rồi biến mất. Hiện giờ không phải là lúc suy tính tới chuyện đó, trước tiên cứ tới huyện Cức Dương yên ổn, rồi tính toán tiếp. Đồng thời, Tào Bằng cũng sinh lòng hiếu kỳ rất mạnh đối với tỷ tỷ và tỷ phu chưa được gặp mặt.
Họ Đặng ở Cức Dương?
.................
Nghỉ ngơi một lúc, người hai nhà lại bắt đầu khởi hành.
Năm Trung Bình thứ nhất, loạn khăn vàng đã trôi qua được mười năm, nhưng những vết tích từ thời đó vẫn còn có thể thấy được.
Trên đường đi, có đôi khi đi tới cả canh giờ mà không thấy một người nào ở. Những mảnh đất hoang vu cứ vậy trôi qua, thi thoảng cũng có thể thấy đầy xương trắng...tiết trời càng lúc càng lạnh. Nghe nói, Quan Trung ở phương bắc đã rơi mấy đợt tuyết lạnh, ngay cả Lạc Dương cũng đã đón đợt tuyết đầu tiên.
Khí trời rét lạnh lại thêm với cảnh tượng hoang vắng....
Tào Bằng nép vào lưng cha, trong lòng cảm thấy một nỗi hiu quạnh vô tận.
Kiếp trước hắn sinh sống trong một thời kỳ thịnh vượng, chưa từng trải qua chiến tranh. Mặc dù đã từng được nhìn thấy trên TV và phim ảnh nhưng cũng không phải là sự thực. Còn bây giờ, nơi đâu hắn cũng nhìn thấy những cảnh đau thương khiến cho không nhịn được mà thở dài một tiếng.
Tất cả thật là thê lương...
Nhưng Tào Bằng biết tương lai so với thế này còn thê thảm hơn...
Tam quốc hình thành thế chân vạc tất nhiên là một thời đại sôi động nhưng cũng đông thời gây ra một trận tai nạn vô tận.
Hắn còn nhớ rõ ở kiếp trước khi xem qua một quyển sách có ghi một vài số liệu về thời Tam quốc. Trước khi Tam quốc hình thành thế chân vạc, ở phương Bắc có khoảng bốn trăm vạn người với gần tám mươi vạn hộ. Sau khi Tào Ngụy diệt vong Phương Bắc chỉ còn lại có năm mươi tám vạn hộ với hai trăm vạn người. Ba thục ở thời kỳ này cũng có tới ba, bốn trăm vạn ngươi nhưng sau khi Thục quốc diệt vong thì còn lại hai mươi tám vạn hộ với chín mươi sáu vạn nhân khẩu. Tình hình Giang Đông đỡ hơn một chút. Trước khi Tam quốc hình thành thế chân vạc có khoảng hai trăm vạn người, sau khi Đông Ngô bị diệt còn lại năm mươi hai vạn hộ.
Như vậy, Đông Ngô dường như tốt nhất.
Nhưng trên thực tế nếu như không phải Đông Ngô trong mấy năm chinh phạt đoạt được nhiều cư dân thì số lượng nhân khẩu chưa chắc đã hơn được Thục quốc.
Mà sau thời đại Tam quốc đó chính là loạn Ngũ Hồ...
Đó cũng là thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử của người Hán. Người Hán ở phương Bắc thì mười người không còn được lấy một, thậm chí còn bị người Hồ lấy làm đồ ăn.
Tào Bằng đột nhiên run người, theo bản năng nắm chặt lấy cổ áo của Tào Cấp.
- Bằng nhi! Con sao vậy? Cảm thấy khó chịu?
Đừng có thấy Tào Cấp ngày thường hay trách mắng Tào Bằng. Nói thật hắn quan tâm tới Tào Bằng còn nhiều hơn Trương thị mấy phần.
- Cha! Con không sao.
Tào Bằng đang suy nghĩ vội sực tỉnh, cố gắng nở nụ cười rồi trả lời.
- Nếu có gì không thoải mái thì phải nói cho cha...không được cố chịu.
Mặc dù câu nói có chút cứng nhắc nhưng vẫn khiến cho Tào Bằng có cảm giác ấm áp.
Theo bản năng, hắn dán mặt vào lưng của Tào Cấp rồi nhắm mắt lại mà nói nhỏ:
- Cha! Con thực sự không sao. Cha đừng lo.
- Không có chuyện gì là tốt rồi.
Tào Cấp cười cười đưa tay xốc lấy Tào Bằng.
- A Phúc! Mệt mỏi rồi sao.
Vương Mãnh đột nhiên mở miệng, sau đó nói với Tào Cấp:
- Hiền đệ! Trước đây ta có đi con đường này nên còn nhớ rõ ở cái suối trước mặt có một cái dịch trạm. Không biết nó còn có ở đó không...có điều cho dù có bỏ hoang thì cũng có thể dừng chân nghỉ tạm. Chúng ta nghỉ ngơi một chút có được không?
Đi lại cả ngày cho dù khỏe mạnh như Tào Cấp và Vương Mãnh cũng cảm thấy mệt mỏi chữ đừng nói là một nữ nhân như Trương thị.
- Cũng được! Nghỉ ngơi một chút.
Có lẽ huyện Vũ Âm cũng không thể đuổi kịp tới đây. Chúng ta có lo lắng cũng chẳng được ích gì. Mẹ chúng nó, cố thêm một chút, phía trước có thể nghỉ ngơi.
Tiếp theo, Vương Mãnh vẫn đi trước mở đường, Tào Cấp cõng Tào Bằng, Vương Mãi dắt díu Trương thị dò dẫm từng bước một mà đi.
Khi chiều xuống, ráng chiều nhuộm đỏ chân trời cũng là lúc một cái dịch trạm xuất hiện trong tầm mắt của Tào Bằng.
Cửa dịch trạm có dựng đứng một cái cột cao chừng năm thước. Một chiếc đèn lòng bị hỏng đung đưa trong gió, dưới ánh nắng chiều vẫn có chút bắt mắt.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Đêm xuống, nhiệt độ không khí nhanh chóng giảm đi. Những cơn gió lạnh cứ liên tục rít lên từng hồi.
Vào khoảng giờ Hợi, bông tuyết bay lả tả rơi xuống đất, trong nháy mắt đã bao phủ cả trời đất bởi một màu trắng.
Đây là trận tuyết đầu mùa của quận Nam Dương.
Chỉ thấy tuyết trắng ngàn dặm trong đem đen tạo ra một cảm giác nặng nề.
Tới nửa đêm, gió giảm bớt, tuyết rơi cũng yếu dần đi.
Một đoàn xe ngựa từ phía Đông từ từ đi tới. Trước và sau đoàn xe đều có kỵ binh bảo vệ. Càng lúc đoàn xe càng tới gần.
- Trọng Nghiệp! Đây là đâu?
Từ trong xe ngựa vang lên một cái âm thanh già nua.
Một tên kỵ binh thúc ngựa tới, rồi ngồi trên lưng ngựa, khẽ khom người:
- Tiên sinh Nguyên An! Qua con suối trước mặt chính là trấn Dương Sách. Gió tuyết lớn như thế này có lẽ cũng không tiện đi tiếp. Hay là tới trấn Dương Sách nghỉ ngơi một chút, đợi hừng đông rồi chúng ta khởi hành?
Trong xe im lặng một chút, tiếp theo đó chỉ nghe thấy có tiếng xì xào bàn luận.
Chừng một khắc sau, âm thanh già nua kia lại vang lên:
- Thôi đi! Không cần phải quấy rầy nếu không lại mang tới rắc rối. Ta còn nhớ ở bên ngoài trấn Dương Sách có một cái dịch trạm, bao năm qua đã bỏ hoang không dùng tới. Không bằng đêm nay chúng ta tới đó nghỉ chân, đợi tuyết ngừng rời rồi chúng ta khởi hành... Đức Tháo! Ngươi thấy thế nào? Đêm tuyết thế này chúng ta hâm rượu tâm tình...lần này quay lại Tương Dương lão phu quyết định trở về Lộc Môn sơn lánh đời. Vị huynh đệ kia của ta đã khuyên bảo ta rất nhiều lần, về sau gặp lại sợ rằng sẽ khó khăn.
- Ý tốt của tiên sinh Nguyên An, Đức Tháo sao dám không theo? Gió tuyết hâm rượu cũng là một chuyện hay. Ha ha..chỉ tiếc Tổ Văn tiên sinh không có ở đây, nếu không thì càng thêm khoái.
- Ngươi để lão xuống núi chỉ sợ không có duyên hay sao?
Trong xe vang lên tiếng cười to, sau đó âm thanh già nua lại vang lên:
- Trọng Nghiệp! Đêm nay chúng ta ở ngoài trấn Dương Sách nghỉ chân.
- Vâng.
Người kỵ sĩ ở bên ngoài xe cúi người tuân lệnh rồi sau đó phát ra những tiếng hô liên tiếp.
Hơn mười người cưỡi ngựa từ trong đội xe lao ra ngoài. Chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa dội lại, thoáng cái đã biến mất. Viên kỵ sĩ ghìm ngựa tại chỗ nhìn xung quanh thấy đội xe không có gì hỗn loạn liền thúc ngựa đưa đoàn xe theo con đường lớn từ từ tiến lên.
Trấn Dương Sách thuộc về huyện Bỉ Dương.
Sau khi tới trấn Dương Sách cũng đồng nghĩa bước vào phạm vi thế lực của Lưu Biểu.
Năm Kiến An thứ nhất, sau khi Thiên tử rời khỏi Quan Trung, Tây Lương đại tướng quân Trương Tế thấy Quan Trung bị tàn phá liền dẫn dắt bộ hạ rời khỏi Quan trung đi tới Kinh Châu.
Sau đó, Trương Tế tranh đoạt rồi trúng tên mà chết.
Cháu Trương Tế nhân cơ hội tiếp quản binh quyền, trở thành chủ soái của quân Tây Lương. Năm đó, Tương Tú là một viên đại tướng dưới trướng Đổng Trác, lúc rời khỏi Quan Trung liền được phong làm Kiến Trung tướng quân. Còn bây giờ, Tào Tháo nghênh đón Thiên Tử, chiêm được danh chính ngôn thuận. Đặc biệt, sau khi Tào Tháo thừa lệnh Thiên Tử đã chuyển hướng phạm vi thế lực xuống Dự Châu, lần lượt đánh chiếm Dĩnh Xuyên, gây áp lực cho Lưu Biểu.
Uyển thành cách Hứa Đô rất gần.
Lưu Biểu đã theo lời đề nghị của Khoái Lương, phân quận Nam Dương ra làm hai, cắt mười bảy huyện cho Trương Tú cùng hắn nghỉ ngơi lấy lại sức.
Có điều, đừng nghĩ việc này xuất phát từ lòng hảo tâm của Lưu Biểu.
Y để cho Trương Tú đóng ở Uyển thành một mặt là muốn cho gã trở thành một cái lá chắn cho Kinh Châu, còn mặt khác thì hy vọng Trương Tú và Tào Tháo hai hổ tương tranh.
Để tỏ lòng thành, Lưu Biểu còn hạ lệnh cho binh mã rút khỏi Cức Dương, coi đó là nơi biên giới giữa hai bên.
Tất nhiên cái gọi rút binh mã cũng không phải lfa không có sự đề phòng. Đại tướng quân Đặng Tế của Lưu Biểu đóng quân ở Tân Dã, dưới trướng có hơn vạn tinh binh cũng là để phòng bị Trương Tú. Từ Tân Dã tới Cức Dương, nếu cưỡi ngựa thì sáng đi chiều đến. Hơn nữa, Cức Dương còn có họ Vọng vẫn luôn căm thù đối với Trương Tú. Còn Trương Tú mới đến quận Nam Dương, sống chưa yên ổn nên không dám đối địch với Lưu Biểu, cả hai liên quân với nhau.
Còn Lưu Biểu là dòng dõi nhà Hán cho nên cũng có uy vọng riêng của mình.
Cho dù là Tào Tháo và Viên Thuật cũng không dám dễ dàng khai chiến với Lưu Biểu.
Đó cũng là lý do khiến cho Lưu Biểu trị vì Kinh Châu từ từ khôi phục lại sự yên bình. Mặc dù không tới mức trên đường không nhặt của rơi, nhưng trên đường đi tới đây cũng có thể nói là an toàn.
Đoàn xe ngựa dọc theo đại lộ đi tới, từ xa đã thấy bóng dáng dịch trạm của trấn Dương Sách.
Kỵ sĩ ở trên ngựa phất tay, ý bảo tốc độ nhanh hơn. Nhưng đúng lúc này nghe thấy xa xa có tiếng binh khí va chạm, thoáng như có người đánh nhau. Một con khoái mã từ hướng dịch trạm nhanh chóng lao tới, dừng lại trước mặt kỹ sị rồi nói:
- Tướng quân! Dịch trạm đã bị người ta tới trước chiếm lấy. Ta có ý đồ đuổi đi nhưng không ngờ trong tay đối phương có binh khí, phản kháng lại, còn làm cho hai huynh đệ bị thương.
Viên kỵ sĩ che khăn nên không nhìn thấy rõ khuôn mặt.
Chỉ thấy đôi mắt của y sáng ngời. Nghe bộ hạ bẩm báo, y hơi nhíu mày lại, trong mắt có chút lạnh lùng.
- Theo ta tới xem.
Nói xong, y liền giục ngựa đi về phía trước. Khi đi ngang qua một chiếc xe ngựa, viên kỵ sĩ đột nhiên nắm lấy cây thương dựng thẳng bên xe.
Mấy chục viên kỵ sĩ lập tức đuổi kịp, trong chớp mắt đã tới cửa dịch trạm.
Cái dịch trạm này vốn thuộc trấn Dương Sách quản lý nhưng do rất nhiều nguyên nhân liền bị bỏ.
Ở đây có một cái tiểu viện độc lập, bên trong có một dãy phòng xá và một cái chuồng bỏ hoang. Mấy tên kỵ sĩ đang đứng trước cửa viện đối mặt với một đại hán ngăm đen. Kỹ dĩ che mặt ghìm cương ngựa, chỉ thấy đại hán kia cao chừng tám thước, thân hình rắn chắc. Y mặc một cái áo ngắn, bên ngoài khác một cái áo bào bằng vài bông. Trong tay y cầm hai cái cương xoa múa tới mức kín mít.
Còn đám kỵ sĩ mặc dù chiếm số đông nhưng lại không làm gì được đại hán kia.
Ngược lại, theo từng tiếng gầm của đại hán, cương xoa lóe lên những tia sáng lạnh làm cho đám kỵ sĩ liên tục lui lại, từ từ không còn chống đỡ được nữa.
Dưới mái hiên còn có bốn người đang đứng.
Trong đó có một người thân cao thừa tám thước, da mặt ngăm đen.
Trong tay y cũng cầm một cây chùy sắt to, hình như dùng để rèn... Thoáng nhìn qua thì thấy ít nhất nó cũng nặng tới sáu mươi cân.
Kỵ sĩ nhíu mày, thầm nghĩ ở đâu lại ra hai tên hảo hán thế này?
Ánh mắt y liếc qua bả vai của đại hán cầm chùy thì thấy một phu nhân đang nửa ngồi dưới mái hiên, tay ôm một đứa bé, tay kia thì nắm lấy cánh tay của một đứa bé khác.
Hình như bọn họ là người một nhà?
Trong lòng kỵ sĩ có chút thắc mắc thì chợt nghe trước cửa viện có tiếng rống to.
Đại hán cầm cương xiên đột nhiên xoay người đánh ra tám hướng đẩy lùi ba gã kỵ sĩ.
- Hảo hán tử đừng có vội càn rỡ. Hãy nếm một thương của ta trước. Các huynh đệ! Lui ra.
Kỵ sĩ lập tức nhảy xuống, quơ lấy trường thương rồi vọt người vào trong sân. Mấy người kia vội vàng lui lại, chỉ thấy cây thương trong tay hắn run lên rồi đâm ra với tốc độ cực nhanh mang theo tiếng gió rít tới trước mặt đại hán.
Đại hán hơi nhíu mày, lui lại một bước, cương xiên vung lên trước ngực rồi đẩy mạnh.
Chỉ nghe một tiếng vang lên, cây thương của kỵ sĩ bị đánh văng ra ngoài, nhưng tráng hán cũng phải lui lại mấy bước.
Không để cho gã đứng vững, kỵ sĩ cười to một tiếng rồi lướt đi.
Bàn tay y trượt theo cán thương nắm lấy giữa cây thương rồi ấn mạnh xuống dưới.
Cây thương chuyển động đập mạnh xuống khiến cho đại hán nhíu máy, cắn răng giơ cương xoa đỡ lấy thân thương. Mặc dù chặn được thân thương nhưng lực từ cây thương truyền xuống khiến cho đại hán run người, hai chân mềm nhũn.
Kỵ sĩ cười ha hả:
- Hán tử! Ngươi bị lừa.
Trường thương trong tay y đột nhiên chuyển động khiến cho sắt thép va chạm phát ra những âm thanh chói tai.
Kỵ sĩ xoay người theo thân thương rồi hất mạnh...
Cương xiên giống như bị trường thương dính chặt khiến cho đại hán không thể giữ được liền bị rời khỏi tay bay ra ngoài.
Không để cho đại hán kịp phản ứng, kỵ sĩ kia bước nhanh tới, dẫm mạnh chân lên ngực đại hán khiến cho y ngã ngồi xuống tuyết. Kỵ sĩ đổi tay đâm thẳng cây thương về phía trước... Đại hán và phụ nhân đang xem thấy vậy kêu lên thất thanh.
Đại hán cũng đành nhắm mắt lại, thầm nghĩ xong rồi.
Nhưng đợi nửa ngày trời vẫn không thấy động tĩnh gì.
Đại hán mở to mắt nhìn chỉ thấy mũi thương sáng chói đang rung rung trước mặt.
- Đại trượng phu có thể chết chứ không chịu nhục. Ta đánh không lại ngươi thì cứ giết, cần gì phải làm nhục ta?
Kỵ sĩ cười ha hả, gỡ cái khăn trên mặt để lộ một khuôn mặt tuấn tú. Hắn lắc đầu đột nhiên thu cây thương lại.
- Hán tử thân thủ cũng không tệ lắm.
Tráng hán từ từ đứng dậy nhìn kỵ sĩ chằm chằm.
- Chuyện đã tới nước này ta cũng không giết ngươi...chỉ cần ngươi rời khỏi dịch trạm, ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra có được không?
- Ngươi...
Tráng hán do dự một lúc rồi gật đầu.
- Hiền đệ! Chúng ta đi.
Đại hán đứng dưới mái hiên lên tiếng rồi cất cây chùy, sau đó đón lấy đứa bé trong tay phụ nhân mà ôm vào ngực, đồng thời cầm lấy bọc hành lý, chuẩn bị rời đi. Tráng hán kia thì tới một bên nhặt lấy cương xoa rồi vẫy đứa nhỏ còn lại.
- Khoan đã.
Theo đó một âm thanh trong trẻo vang lên rồi từ bên ngoài dịch trạm có ba người đi vào.
Một lão già, một thanh niên và một thiếu niên. Người thanh niên liếc nhìn đoàn người của tráng hán rồi nói:
- Trọng Nghiệp tướng quân. Gió tuyết to quá, người ta tới đây trước, chúng ta tại sao lại phải làm kẻ ác? Hán tử! Các ngươi cứ ở lại đi. Chờ khi tuyết ngừng, chúng ta sẽ đi.
Dứt lời, người thanh niên liếc mắt nhìn lão già thấy lão đang cười không hề có một chút phản đối.
Tráng hán do dự một chút rồi chắp tay:
- Tạ ơn tiên sinh.
Nói xong, hai người bọn họ đưa phu nhân kia và đứa nhỏ vào trong phòng rồi dọn tới một bên.
Kỵ sĩ nhỏ giọng nói:
- Tiên sinh Nguyên An...
- Ôi chao! Tất cả đều là người đi đường, có thể gặp nhau ở đây cũng coi như là kẻ có duyên. Ngươi nhìn họ tha cả gia đình đi như vậy cũng không thể là bọn gian tế...để họ ở thì để đi, tại sao chúng ta phải đi gây sự làm gì?
- Nếu vậy thì cứ theo lời tiên sinh nói.
- Đức Tháo! Chúng ta đi vào nói chuyện.
- Tiên sinh Nguyên An! Mời.
- Đức Tháo! Mời.
Lão già một tay kéo thiếu niên, vừa cất bước vào trong dịch trạm.
Do lâu năm không được tu sửa nên mấy căn phòng ở đây bị hư hỏng nhiều. Mấy cái cửa sổ đã biến mất, gió lạnh lùa qua cửa sổ vào trong phòng.
Có điều trong phòng cũng khá sạch sẽ.
Lão già hơi liếc nhìn cả nhà bên kia rúc vào một góc rồi mỉm cười, chắp tay.
Hiển nhiên là căn phòng này đã được gia đình kia quét tước trước, nếu không thì cũng không sạch tới mức như vậy.
Mấy tên kỵ sĩ mang hai cái sập vào trong rồi đặt ở giữa phòng. Sau đó, có người mang một thùng than củi bỏ vào trong cái lò sưởi rồi nhanh chóng nhóm lên. Sau khi lửa than bốc cháy, trong gian phòng ấm hơn rất nhiều. Lão già và người thanh niên kia ngồi đối diện với nhau, còn thiếu niên thì ngồi xuống bên cạnh lão già nhìn vào đống than trong lò mà nở nụ cười.
- Trọng Nghiệp! Ngươi cũng ngồi đi.
Viên kỵ sĩ tươi cười, không hề khách khí ngồi xuống bên cạnh lò sưởi.
Những người còn lại thì đứng ở ngoài phòng cảnh giới hoặc là nấu nướng...
- Tiên sinh Nguyên An! Lần này ngài từ Hứa Đô trở về có nhìn thấy bệ hạ hay không?
Lão già gật đầu:
- Có được yết kiến một lúc.
- Vậy kết quả thế nào?
Lão già do dự một chút rồi thấp giọng nói:
- Sợ là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Ta thấy Tào Tháo cũng không phải là thần tử phụ quốc. Lần này, bệ hạ dời đô tới Hứa Xương chính là ứng với lời tiên đoán nhà Hán mất thiên hạ. Sớm muộn gì thiên hạ cũng đại loạn.
Nhà Hán tới Hứa Xương sẽ mất thiên hạ. Đó là một lời tiên tri từ xưa. Còn nó xuất phát từ đâu thì không thể nào điều tra được.
Gã thiếu niên nghe được nét mặt có chút mất mát. Còn tên kỵ sĩ thì im lặng không nói chỉ nhìn lò sưởi, nét mặt có chút thất thần.
- Đức Tháo! Lần này ngươi du lịch trở về có thu hoạch được gì không?
Người thanh niên cười chua xót:
- Lần này ta du lịch Giang Đông, lại tới Từ Châu bái phỏng bằng hữu, đi rất nhiều nhưng cũng không được gì nhiều... Có điều lần này ta ở Từ Châu gặp được một vị hào kiệt. Nếu sau này thiên hạ đại loạn, có thể kế tục được vận mệnh giang sơn của nhà Hán thì chính là người này.
- A?
Lão già nghe thấy vậy liền nhướng mày.
- Từ Châu...nơi đó chẳng phải do Lữ Bố chiếm cứ. Đức Tháo nói vậy không phải là người đó chứ?
- Lữ Bố chí dũng, thiên hạ vô song. Tuy nhiên lại háo sắc thất đức, tham lam, sao có thể trở thành minh chủ? Người ta nói có tên là Lưu Bị, tự là Huyền Đức. Nghe nói người này vừa có dũng lại có nghĩa, khoan dung độ lượng... Trước đây Đào Khiêm từng dâng biểu lên triều đình xin cho y làm Dự Châu mục. Sau khi Đào Khiêm chết, y ở lại Từ Châu... Có điều sau này thu nhận Lã Bố nên mới để mất Từ Châu, tạm cư ở Tiểu Bái. Thời điểm trước đó, y phản bội Lã Bố, thảm bại mà đi, hiện giờ đầu phục cho Tào Tháo được phong làm Trấn Đông tướng quân, Nghi Thành đình hầu.
- Thì ra là người này.
Lão già vuốt cằm cười nói:
- Thực ra ta có nghe qua tên của y.
Trong góc phòng sáng sủa, thiếu niên đang dựa trong lòng ngực chợt ngẩng đầu lên.
Hắn nghiêng tai nghe lão già và người thanh niên nói chuyện với nhau, trong lòng liền nảy ra một ý nghĩ.
"Người thanh niên đó có tên là Đức Tháo?"
"Y có phải là Thủy Kính tiên sinh, Tư Mã Huy không?"
Thiếu niên đó chính là Tào Bằng.
Mà lúc trước, tráng hán đấu với kỵ sĩ chính là Vương Mãnh...
Trước khi trời tối, năm người họ đã tới dịch trạm. Sau khi quét dọn sạch sẽ, liền đặt chân nghỉ tạm. Họ không ngờ được tới đêm trời đột nhiên đổ tuyết dầy, rồi lại có khách không mời mà tới. Vương Mãnh tự nhiên không chịu ra khỏi dịch trạm dễ dàng vì vậy mà mới có sự va chạm.
Đối với cái kết quả này, Tào Bằng đã sớm đoán ra.
Nhưng hắn thật không ngờ, Vương Mãnh dũng mãnh như vậy, không ngờ lại không chịu nổi ba chiêu trong tay kỵ sĩ kia.
Kiếp trước, khi đọc Tam quốc, hắn cảm thấy tác giả có chút nói quá vũ dũng của người thời Tam quốc, nhưng hiện tại thì đúng là không như người thường.
Lão già lại gọi kỵ sĩ đó là Trọng Nghiệp...
"Hay...kỵ sĩ này chính là kiêu tướng của Kinh Châu, Văn Sính?"
Chẳng qua, thân phận của Tư Mã Huy có thể đoán được, thân phận của Văn Sính cũng có thể đoán nhưng còn lão già đó là ai? Còn thiếu niên bên cạnh y...
Tào Bằng đột nhiên thoát khỏi lòng ngực của Trương thị rồi cất bước đi tới.
Hành động bất thình lình của Tào Bằng khiến cho Trương thị, Vương Mãnh và Tào Cấp giật mình.
- Bằng nhi! Quay lại.
Tiếng kêu của Trương thị làm kinh động mấy người đang ngồi bên lò sưởi.
Tư Mã Huy ngẩng đầu thấy Tào Bằng đi tới thì trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
Còn Văn Sính theo bản năng cầm lấy bảo kiếm, đôi mắt hổ sáng quắc nhìn Tào Bằng chằm chằm.
- Mấy vị tiên sinh, học sinh có điều muốn nói.
Trống ngực Tào Bằng đập thình thịch, nhưng nét mặt có vẻ tự nhiên.
Thiếu niên bên cạnh lão già tò mò đánh giá Tào Bằng, còn lão già thì xoay người, nở nụ cười hiền lành.
- Tiểu hữu có gì chỉ bảo?
Thanh âm của lão có một thứ gì đó trang trọng. Mặc dù trên mặt tươi cười nhưng lại khiến cho người khác sinh lòng kính trọng. Đồng thời cũng khiến cho trống ngực của Tào Bằng đập nhanh hơn.
- Xin hỏi cao tính đại danh của tiên sinh.
- A! Lão phu là Bàng Quý.
Bàng Quý?
Một cái tên thật xa lạ. Nguyên An chắc là tự của lão. Có điều, Tào Bằng không hề có lấy một chút ấn tượng.
Trống ngực Tào Bằng đập thình thịch.
Hắn biết mình đứng ra như thế này có chút mạo muội. Nhưng hắn cũng biết đó là một cơ hội. Nếu làm tốt sẽ khiến cho tương lai của mình thuận lợi hơn một chút.
Vì vậy mà Tào Bằng hít sâu một hơi sau đó quay sang vái chào người thanh niên:
- Nghe thấy tiên sinh Nguyên An vừa mới gọi tự của tiên sinh, không biết có phải Tư Mã Đức Tháo tiên sinh hay không?
Lúc này, không biết Tư Mã Đức Tháo đã dựng Thủy Kính sơn trang hay chưa. Nếu chưa thì chưa thể nói tới cái tên Thủy Kính tiên sinh được.
Tư Mã Huy ngẩn người, cười cười, gật đầu nói:
- Tại hạ đúng là Tư Mã Đức Tháo. Xin hỏi tiểu hữu...
- Học sinh họ Tào tên Bằng, tự là Hữu Học.
Tào Bằng cố thể hiện một phong thái tự nhiên, nói ra tên của mình.
Đối với cái tên cổ nhân này, hắn cũng không rõ lắm. Nhưng hắn biết, một chữ độc nhất là tên, còn hai chữ là tự. Tào Bằng là tên hiện tại của hắn, còn Hữu Học thì đại diện cho kiếp trước của hắn.
Vương Mãnh ngạc nhiên hỏi:
- Hiền đệ! A Phúc có tự từ khi nào?
Tào Cấp cũng ngơ ngác, lắc đầu:
- Ta nào biết. Có thể lúc trước phương sĩ dậy cho hắn biết chữ đã cho tự.
Cách giải thích như vậy có phần thông suốt.
Chỉ có Trương thị là có chút kinh hãi:
- Những người đó mới thấy không phải là người thường. Bằng nhi đi tới đó định nói với họ cái gì?
- Chuyện này...
Tào Cấp và Vương Mãnh nhìn nhau.
Còn trong mắt Vương Mãi thì hiện lên một chút cuồng nhiệt.
Từ sau khi Tào Bằng hôn mê tỉnh lại, không còn giống với trước đây.
Nhưng chỉ với việc hắn dám đi giết người cũng đủ để Vương Mãi khâm phục. Còn nay, thấy Tào Bằng có thể đối mặt với kỵ sĩ đánh bại cha mình mà không có chút rụt rè, càng làm cho Vương Mãi âm thầm khen ngợi.
- Đồng môn là bằng, cùng lý tưởng là hữu.
Tư Mã Huy và Bàng Quý nhìn nhau, gật đầu nói:
- Cái tên này của tiểu hữu thực ra có phần chí khí.
Ở đời sau, Tào Hữu Học là một cái tên rất bình thường nhưng ở thời cổ đại, hai chữ Hữu Học lại có ý nghĩa rất to lớn.
Ở thời cổ, Hữu Học là tên của một quan chức. "Hữu" và "văn học" hợp thành chính là một chức quan phụ tá...
Có thể thấy Tào Bằng khởi sự bằng một cái tự như vậy chứng tỏ lão sư của hắn là một người phi thường.
Bàng Quý hỏi:
- Tiểu hữu! Ngươi có chuyện gì?
Tào Bằng cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh rồi trầm giọng nói:
- Vừa rồi học sinh vô ý nghe được vài lời của hai vị tiên sinh, trong lòng có chút suy nghĩ nên tới đây lãnh giáo.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Kiến thức của Tào Cấp nông cạn, từ nhỏ tới lớn chưa hề đi quá khỏi trấn Trung Dương.
Nhưng Vương Mãnh thì khác, y làm đại soái, từng dẫn quân Khăn Vàng tung hoành Nam Dương nên kiến thức rộng rãi. Nguyên An tiên sinh là ai thì Tào Cấp có thể không biết, Tào Bằng cũng chưa nghe nói tới nhưng Vương Mãnh biết. Nguyên An tiên sinh tên là Bàng Quý là người của Lộc Sơn môn ở Tương Dương, danh sĩ Kinh Châu.
Khi Lưu Biểu mới tới Kinh Châu, còn chưa ổn định. Lúc đó có Trương Hổ, Trần Sinh chiếm cứ Tương Dương tác oai tác quái.
Khi đó, một là Lưu Biểu không có binh, hai là không có tướng, chỉ có một cái danh hiệu Kinh Châu mục và đeo theo một cái dòng dõi nhà Hán.
Có điều, vào thời Lưu Biểu có tám cái tên danh chấn thiên hạ. Chớ có xem thường điều này, đôi khi chỉ cần nó mà chống đỡ được với thiên quân vạn mã.
Cho dù là thời hậu thế là một người như vậy cũng được mọi người tranh giành tới máu chảy đầu rời. Còn những năm cuối ca thời Đông Hán thì danh tiếng lại càng có tác dụng lớn hơn nữa.
Lưu Biểu liền mời Bàng Quý xuất mã.
Cả hai người cưỡi ngựa đi vào thành Tương Dương, với ba tấc lưỡi thuyết phục được Trương Hổ, Trần Sinh giải tán mấy vạn đại quân. Nhờ đó mà Lưu Biểu không mất một người nào, chiếm được Tương Dương, nổ phát súng chinh phạt Kinh Châu đầu tiên của y. Nói một cách khác, nếu không có Bàng Quý, Lưu Biểu muốn đứng vững ở Kinh Châu cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Ngoại trừ lần đó ra, Bàng Quý còn có một danh hiệu khác. Ở Kinh Châu có một cách nói: Lộc Sơn môn có nhị Bàng, tiểu Bàng hiền nhất.
Bàng Quý tự Nguyên An, chính là Bàng lớn trong nhị Bàng của Lộc Sơn Môn. Còn huynh đệ của lão chính là danh sĩ nổi danh cực phú của Kinh Châu - Bàng Đức.
Còn về phần Tư Mã Huy thì là Hoằng Nông Tư Mã chính là một chi của họ Bàng, là một trong những thần đồng hiếm có, cũng là danh sĩ của Kinh Châu.
Còn ngược lại vị Văn Sính - Văn Trọng Nghiệp kia thì không có chút tiếng tăm gì. Ít nhất, Vương Mãnh cũng không rõ là Văn Sính làm cái gì. Có điều đối với võ nghệ của Văn Sính, Vương Mãnh có một sự e ngại. Tào Bằng mở miệng nói lãnh giáo khiến cho Vương Mãnh đổ mồ hôi lạnh.
Đừng nói tới Bàng Quý và Tư Mã Huy, cho dù là Văn Sính muốn giết Tào Bằng cũng chẳng khác gì giết một con kiến.
Lãnh giáo?
Ở thời đại này, lãnh giao chính là tranh cãi, làm mất mặt.
"Đứa nhỏ này có phải điên rồi không?"
Đang yên đang lành lại đi làm bẽ mặt Tư Mã Huy và Bàng Quý?
Văn Sính trầm mặt xuống, tay vịn thanh kiếm, đồng thời trợn đôi mắt hổ.
Một tia sát khí từ trên người y lặng lẽ tản ra. Tào Bằng cảm nhận được liền thấy toàn thân rét run, miệng đắng ngắt.
Có điều, hắn vẫn không hề sợ hãi. Hắn đang đánh cuộc.
Đánh cuộc Tư Mã Huy sẽ đứng ra nói chuyện. Nếu Tư Mã Huy là danh sĩ, trong Tam Quốc diễn nghĩa lại là thầy của Gia Cát Lượng, Từ Thứ, Bàng Thống thì chắc chắn không thể như người thường. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Tư Mã Huy xuất hiện cũng không nhiều nhưng vẫn làm cho người ta khắc sâu ấn tượng về một người "thanh lịch, tao nhã, hiểu biết và lương thiện".
Một đanh sĩ như vậy có thể không chấp nhận cho người khác nói chuyện không?
Nhưng không ngờ, chưa đợi Tư Mã Huy mở miệng, Bàng Quý đã khoát tay ngăn lại trước, đồng thời nghiêm mặt nói:
Văn Sính nhìn qua vô cùng kính trọng Bàng Quý, thấy lão mở miệng liền thu hồi sát khi, buông tay khỏi thanh kiếm. Khóe miệng y hơi nhếch lên thành một đường cong. Nhìn nét mặt của y như muốn nói: "Để xem tên nhóc chưa ráo sữa mẹ có thể nói được cái gì?"
Tư Mã Huy ôn hòa lẳng lặng nhìn Tào Bằng.
Vóc người của Tào Bằng không cao lắm, thậm chí so với những người cùng lứa tuổi còn thấp hơn. Vương Mãi và hắn cũng mười ba tuổi nhưng gã đã cao tới một mét bảy còn Tào Bằng thì mới chỉ chừng một mét sáu. Lại thêm hắn lúc còn trong bụng mẹ không đủ dinh dưỡng nên nhìn rất gày yếu.
Tào Bằng khoác một chiếc áo chẽn màu xám, bên ngoài khoác một cái áo bông. Chiếc áo bông hơi tơ cho nên càng lảm nổi vóc dáng gầy gò của hắn.
Mà so với mấy người đang ngồi thì quần áo của Tào Bằng quả thực thiếu thốn. Nhưng hắn vẫn cố tình ngẩng đầu lên, không hề tỏ ra một chút nào nhút nhát.
Trong đôi mắt kia là một sự bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, ẩn chứa một sự kiêu ngạo.
Tư Mã Huy không khỏi nở nụ cười.
Đừng có thấy quần áo của hắn thiếu thốn mà nhầm. Chỉ riêng cái phong thái đó cũng đủ khiến cho mọi người khen ngợi.
- Hữu Học tiểu hữu có gì chỉ bảo?
Cho dù là Tư Mã Huy hay Bàng Quý thì cũng không thể không quan tâm tới người bất đồng ý kiến.
Nét mặt Văn Sính không chút thay đổi nhưng trong lòng cũng thầm khen ngợi:" Đứa nhỏ này mặc dù còn ít tuổi nhưng có chút khí phách, cũng không tầm thường đâu."
Tào Bằng nắm chặt tay lại, móng tay gần như cấu hẳn vào thịt, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh.
Đúng như lúc trước hắn nói với Vương Mãi. Ở thời đại này muốn nổi bật thì ngoại trừ bản lĩnh ra còn phải có hai điều kiện.
Thứ nhất là gia thế.
Thứ hai chính là danh tiếng.
Gia thế chính là xuất thân. Thứ này do ông trời sắp đặt nên không ai có thể thay đổi.
Nhưng danh tiếng thì khác, cái loại đồ chơi này có thể nhào nặn, có thể tìm thấy. Tào Tháo có thể không cần quan hệ thân sơ, không hỏi tới đức hạnh, nhưng nếu có chút danh tiếng thì sự đối đãi sẽ khác. Còn Tư Mã Huy và Bàng Quý trước mặt chính là một con đường tắt để hắn tìm lấy danh tiếng.
Ổn định tinh thần, điều đầu tiên Tào Bằng làm đó là vái chào rồi mới lên tiếng:
- Vừa rồi nghe hai vị tiên sinh nói về tình hình thiên hạ, tiểu tử bất tài nhưng cũng có vài câu. Nguyên An tiên sinh nói rằng Tào Tháo chứ không phải Viên Thiệu mới là địch. Nhưng tiểu tử lại nghĩ rằng Viên Thiệu kia chẳng qua chỉ là người mua chuộc danh tiếng chứ không phải là địch thủ của Tào Tháo.
Vừa rồi, Bàng Quý và Tư Mã Huy bàn chuyện thiên hạ, cho rằng Tào Tháo mặc dù phụng mệnh thiên tử nhưng rất khó làm được chuyện gì lớn. Nguyên nhân rất là đơn giản...tuy rằng Tào Tháo chiếm được Duyện Châu và Thanh Châu, hiện giờ có thểm Dự Châu. Trên danh nghĩa là quản lý ba châu, hơn nữa lại phụng mệnh Thiên tử ra lệnh cho chư hầu.
Nhưng Duyện Châu và Thanh Châu bị tàn phá. Năm đó Tào Tháo tru diệt Biên Nhượng khiến cho kẻ sĩ của Duyện Châu rất bất mãn.
Trong tình huống bất đắc dĩ đó, Tào Tháo mới đành phải chuyển đến Dự Châu. Nhưng trong thời điểm hiện nay căn cơ vẫn chưa đủ vững chãi. Lại thêm xung quanh Tào Tháo toàn là địch, sau khi phụng mệnh Thiên Tử lại càng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Trái lại Viên Thiệu tứ thế tam công, hùng cứ ở Hà Bắc, thuế ruộng đầy đủ. Cho dù là danh tiếng hay thực lực thì Tào Tháo đều khó có khả năng chiến thắng được Viên Thiệu. Mà y lại phụng mệnh Thiên Tử, nói không chừng còn có thể nhanh chóng bị diệt vong.
Tóm lại, Bàng Quý không quá xem trọng Tào Tháo.
Còn thiếu niên ngồi bên cạnh Bàng Quý, nhìn Tào Bằng đầy hứng thú.
Tư Mã Huy nói:
- Tiểu hữu có cao kiến gì?
- Tiểu tử nghĩ rằng Viên Thiệu sẽ bại.
- A! Xin lắng tai nghe.
Bàng Quý vẫn thản nhiên, xua tay ra ý bảo thiếu niên bên cạnh nhường chỗ.
Thiếu niên bên cạnh cũng không có ý kiến chỉ cười cười đứng lên, nhường chỗ ngồi.
Tào Bằng chắp tay đi tới quỳ gối xuống.
- Hán cao tổ và Sở Hạng tranh chấp với nhau. Sở Hạng tuy mạnh nhưng tại sao Hán cao tổ lại thắng? Hạng Tịch là người nối tiếp của đại tướng quân Hạng Yên còn Cao tổ chỉ là đình trưởng của Huyện bái.
- Cái này rất giống với Viên Thiệu và Tào Tháo ngày hôm nay. Mặc dù Viên Thiệu xuất thân tứ thế tam công lại chiếm được Hà Bắc màu mỡ, có thể nói là giống như Sở Hạng. Nhưng tiểu tử nghe nói, nếu không có Viên Thiệu thì đâu có loạn Đổng Trác? Nhớ ngày đó, loạn thập thường thị làm rối loạn triều đình, đại tướng quân Hà Tiến muốn trừ mười thường thị, Tào Tháo từng can gián chỉ thẳng tới đám Trương Nhượng nhưng cuối cùng lại bị Viên Thiệu ngăn cản, nói điều biên quân cần vương nhưng không ngờ lại dẫn sói vào nhà. Bởi vậy có thể thấy được Viên Thiệu chỉ tốt mã dẻ cùi chứ không phải là chí sĩ cao minh.
Bàng Quý và Tư Mã Huy nghe thấy vậy nét mặt liền thay đổi, quay sang nhìn nhau. Sau đó, ánh mắt nhìn Tào Bằng đã hoàn toàn khác trước.
Còn lúc này, đám người Vương Mãnh đang rúc trong góc phòng chỉ biết trợn mắt há mồm.
- Hiền đệ! Những điều a Phúc nói là học của ai?
Tào Cấp há to miệng, nuốt nước miếng rồi nói:
- Ta đâu có biết. Thằng nhóc này trước nay ít nói. Từ trước tới giờ chưa từng nói với ta những điều như vậy. Ngươi hỏi ta chẳng bằng hỏi Đầu Hổ. Có thể, nó còn rõ hơn so với ta.
Vương Mãnh liền quay sang nhìn Vương Mãi thì thấy Vương Mãi lắc đầu nói:
- Con cũng không rõ lắm. Trước đây mặc dù a Phúc thường xuyên chơi đùa với con nhưng chưa bao giờ nói tới việc này.
- thằng nhóc này quả nhiên không phải tầm thường.
Mấy người Vương Mãnh ở bên này bàn tán thì bên kia Tào Bằng cũng từ từ đi vào trạng thái cân bằng.
- Theo tiểu tử thấy, Viên Thiệu mặc dù mạnh nhưng cũng có điểm yếu.
- Xin lắng tai nghe.
- Tiểu tử thấy Viên Thiệu có mười điểm bại còn Tào Tháo thì có mười điểm thắng.
- Viên Thiệu xuất thân cao quý, nhiều lễ lại đa nghi. Còn Tào Tháo thể theo tự nhiên. Đây là thắng về đạo.
- Viên Thiệu hay ngược dòng còn Tào Tháo lại thuận theo xu thế, đây là thắng về nghĩa.
- Từ Hoàn, Linh tới nay trị vì khoan dung. Viên Thiệu buông lỏng để trị vì còn Tào Tháo thì cứng rắn đây là một điều thắng về trị.
- Viên Thiệu thì ngoài rộng lượng nhưng trong lại đố kỵ, dùng người chỉ biết tới thân. Tào Thào thì ngoài đơn giản, trong sáng, người hầu chỉ cần có tài. Đây là điều thắng về độ lượng.
- Viên Thiệu mưu nhiều không quyết đoán, Tào Tháo được kế chấp hành, đây là thắng về mưu.
- Viên Thiệu mua danh chuộc tiếng, Tào Tháo thành tâm đãi người ngoài. Đây là cái thắng về đức.
- Viên Thiệu nghe tiểu nhân mà xa hiền thần, Tào Tháo thì rộng rãi chu đáo. Đây là điều thắng về người.
- Viên Thiệu u mê nghe lời gièm pha, Tào Tháo dùng người có phương pháp, không chịu nghe lời gièm pha. Đây là thắng về sự sáng suốt.
- Viên Thiệu lẫn lộn phải trái, Tào Tháo giữ nghiêm luật pháp, đây là thắng về văn.
- Viên Thiệu chỉ được cái hư trương thanh thế, không biết tới sự quan trọng của dụng binh, Tào Tháo có thể lấy ít địch nhiều, dụng binh như thần, đấy là thắng về võ. Theo tiểu tử suy nghĩ, thì Tào Tháo có mười điều thắng đó, sớm muộn gì cũng đánh bại Viên Thiệu.
Những năm cuối của thời kỳ Đông Hán, ngôn luận vô cùng tự do.
Dân chúng có thể bàn luận việc triều chính, bình luận danh sĩ mà không bị triều đình trị tội.
Đặc biệt là trong các danh sĩ, bàn luận về quan lại trong triều hoàn toàn theo ý mình. Mà người bị phê phán cho dù biết cũng không thể nào trách tội, càng không thể tức giận mà ngược lại còn phải tới tận nơi thỉnh giáo, thậm chí còn phải tỏ vẻ lòng biết ơn. Nếu tùy ý trả thù sẽ bị người ta nói là lòng dạ hẹp hòi.
Trong lịch sử, ở năm Kiến An thứ ba, Viên Thiệu khiêu khích Tào Tháo.
Lúc đó, Tào Tháo đối với Viên Thiệu ít nhiều vẫn có sự lo lắng. Nhưng mưu sĩ của y khi đó là quân sư Quách Gia đã vạch ra mười điều thắng và mười điều bại.
Nói trong số quần hùng của Tam Quốc thì mưu sĩ mà Tào Tháo yêu thích nhất cũng không phải là Gia Cát Khổng Minh mà mọi người đều biết.
Người mà y sùng bái nhất chính là Giả Hủ và Quách Gia, thường xuyên đau lòng vì cái chết của Quách Gia. Trong lịch sử, Quách Gia cũng không để lại nhiều dấu vết lắm nhưng luận mười thắng mười bại cũng là một trong những dấu vết kinh điển của ông.
Đời sau có chuyên gia nghiên cứu đã nói rằng mười thắng mười bại không phải xuất phát từ Quách Gia, nhưng Tào Bằng vẫn tin rằng đó là từ y. Hiện giờ, hắn đang muốn cầu danh đối với Bàng Quý và Tư Mã Huy, nên trong lúc đàm luận về Viên Thiệu và Tào Tháo đã lấy ra.
Bàng Quý và Tư Mã Huy quay sang nhìn nhau.
Mười thắng mười bại đó giống như một tiếng chuông khiến cho người ta tỉnh ngộ.
Ngay cả Văn Sính ngồi bên cạnh cũng gật đầu liên tục. Chỉ với bằng đó kiến thức cung đủ cho gã xem trọng Tào Bằng thêm vài phần.
- Ngươi nói Tào Tháo tất thắng?
Thiếu niên đứng bên cạnh Bàng Quý vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tào Bằng chẳng hề do dự, gật đầu nói:
- Đúng thế.
- Vậy nếu không thắng thì sao?
- A?
- Ta nói là nếu Tào Tháo thua bởi Viên Thiệu thì sao?
Lời nói của thiếu niên có một chút gì đó như đấu khẩu.
Hiển nhiên rằng lời nói của Tào Bằng đã đánh động được Bàng Quý và Tư Mã Huy nhưng chưa thuyết phục được thiếu niên.
Tào Bằng cũng không nôn nóng trả lời, dưới ánh mắt của Bàng Quý và Tư Mã Huy, hắn trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu nói:
- Nếu Tào Tháo thua thì sinh linh phải chịu khổ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina