Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 6: Thiên a, biến phôi liễu
Dịch: Boeap
Nguồn: Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
"Tiểu Lưu Dương, diễm phúc ngươi cũng thật dày à, lại có một thị nữ xinh đẹp như vậy, không ngờ sau nhiều năm, khi tỉnh lại phải gặp tình huống này, nhớ lại năm đó…….." nói xong Lý Long Cảnh còn không quên chép chép miệng hai cái, hắn có thể thông qua cảm giác để biết được tình huống hiện tại của Lưu Dương. Trong thời đại của hắn ngàn năm trước không hề có khái niệm y tá, căn bản không biết y tá là gì. Y tá trước mắt, trong lòng hắn trực tiếp trở thành tì nữ của Lưu Dương
Bất quá theo Lý Long Cảnh quan sát quần áo của tì nữ này thật sự xinh đẹp, tạo ra một cỗ hấp dẫn đặc trưng, có thể so bì được với các mỹ nhân trong chốn võ lâm, đặc biệt là vải dệt tựa hồ chưa gặp qua bao giờ, quần áo tuy rằng không lộ ra ngoài như đời Đường, nhưng lại mang đến một cỗ phong tình thật sự hấp dẫn.
"Thị nữ, chị ấy không phải là thị nữ, là y tá, không giống với thị nữ." Nghe được lời trêu chọc của Lý Long Cảnh, Lưu Dương vội vàng biện hộ.
"Y tá là cái gì? Nó có nghĩa là sao?" Sau khi Lưu Dương tỉnh lại, Lý Long Cảnh có thế thông qua ánh mắt của hắn thấy được rất nhiều thứ khác lạ mà lão chưa từng gặp bao giờ. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng bình thủy tinh và ống dẫn đùng để truyền dịch, dùng nguyên tắc gì hoạt để hoạt động, đến kiến thức rộng rãi như Lý Long Cảnh cũng nhìn không ra, nhưng quả thật là nhờ nhưng thứ này, thân thể Lưu Dương đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Tất cả sự việc trước mắt làm Lý Long Cảnh cảm khái không thôi, hơn ngàn năm trước hắn cũng là con người có lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Bằng không sau khi đạt được địa vị hoàng cấp, hắn cũng không dốc lòng tu luyện để rồi đi trên con đường nghịch thiên, cuối cùng bị thiên lôi oanh kích chỉ còn lại mảnh thảm hồn.
"Y tá là nhân viên chăm sóc bệnh nhân tại bệnh viên." Lưu dương tiếp tục giải thích .
"Bệnh viện là cái gì?" Lão gia tử Lý Long Cảnh tiếp tục tò mò hỏi..
"Bệnh viện chính là địa phương chữa trị cho người bệnh?" Đầu của Lưu Dương tựa hồ nặng hơn vài lần, vấn đề dễ như vậy còn phải hỏi( lời DG- bệnh viện là ji ta ). Từ khi tốt nghiệp nhà trẻ , Lưu Dương chưa bao giờ nghĩ mình phải trả lời những vần đề như vậy.
"Là dược đường sao?" Sau trong ấn tượng của Lý Long Cảnh,chỉ có dược đường là nơi trị liệu cho bệnh nhân , bất quá lấy dược đường so sánh với bệnh viện hiện tại có chút không giống nhau.
"Không phải…..Aizz, cứ cho là vậy đi…..." Lưu dương vốn muốn giải thích, đột nhiên nghĩ đến là Lý Long Cảnh là người của ngàn năm trước, muốn giải thích cho rõ chỉ sợ phải đem lịch sử sự vật cần đại nói qua một lần cũng không đủ, nếu là thật sự tranh cãi không biết phải nói bao lâu, một khi hắn đã lý giải như vậy thì cứ theo như vậy đi. Bệnh viện theo khía cạnh nào đó có thể nói là một dược đường mở rộng, cùng lịch sử của dược đường cũng có chút giống nhau.
"Đã nói là không có thứ gì ta không biết cơ mà, không phải là một cái dược đường thôi sao, chẳng qua cái dược đường này thật lớn a, có thể cho ngươi một mình ở một phòng lớn như thế này." Thông qua Lưu Dương, Lý Long Cảnh có thể thấy được diện tích căn phòng, hắn lẩm bẩm.
Có lẽ là do phân tâm khí nó chuyện cùng Lý Long Cảnh, hoặc cũng có thể do hắn thật sự mắt tiểu, nên trong một khoảng thời gian này tâm tình thanh thản, khiến cho “tiểu đề đệ” được buông lỏng, làm chất lỏng trong người cứ từ từ mà trào ra, tới gần 1/2 bô.
"Thế này được rồi,nếu em tiểu không được,phải nhờ bác sĩ dùng dụng cụ thông nước tiểu thì thật không tốt." Y tá tiếp lấy cái bô của Lưu Dương sau đó trích ra một chút, rồi nói.
Lời nói của y tá làm Lưu Dương thêm xấu hổ , nghĩ tới việc trước giờ chưa từng đi tiểu trước mặt nữ nhân bao giờ, huống chi là một chị y tá xinh đẹp như vậy, sắc mặt đỏ ửng, ngượng ngùng không nói nên lời.
Ngược lại, chị y tá tỏ ra rất tự nhiên, đem bô tiểu tiện của Lưu Dương cầm lên tiến đến gần phòng vệ sinh dừng lại một chút, sau đó mới đi vào đổ bô nước tiểu , rồi quay lại đắp chăn cho Lưu Dương.
Sau khi quay lại thấy vẻ mặt đỏ ửng của Lưu Dương, cô y tá xinh đẹp nở một nụ cười ám mụi. Đã chăm sóc bệnh nhân nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên lại gặp một tiểu nam nhân biết xấu hổ như thế, nên mở lời trêu chọc:"Tiểu đệ đệ, có sao không, sắc mặt sao lại đỏ như vậy."
"Không có gì, không có gì." Lưu dương cúi đầu, xoay người ngượng ngùng đáp.
"Sao tiểu Lưu Dương ngươi lại thẹn thùng như vậy a, sợ cái gì, một mỹ nhân như thế ngươi không câu dẫn chẳng lẽ lại để tiện nghi cho người khác, trời ạ, lão Lý ta trên tinh thần luôn ủng hộ ngươi." Bên trong truyền đến âm thanh không đứng đắn của Lý Long Cảnh, Lưu Dương căm hận không thôi, nổi giận mắng:"Làm như ai cũng không đứng đắn như ngươi."
Lúc này, nhìn thấy vẽ lung túng của Lưu Dương, nữ y tá xinh đẹp mới bật lên nở nụ cười, âm thanh nghe như tiếng chuông bạc đến khi lọt vào tai của hắn càng làm cho hắn cảm thấy ngượng ngùng. Qua một hổi lâu, tiếng cười mới dừng lại, khuôn mặt tươi cười thêm chút hồng nhuận, càng tăng thêm vẻ quyến rủ, nghiêm túc hỏi:"Tốt lắm, Lưu Dương tiểu đệ, nói cho ta biết thân thể hiện tại của ngươi như thế nào, liên quan đến việc bình phục của người, có muốn mời bác sĩ kiểm tra lại một lần nữa không, lần này ngươi quả thật phải chịu một thương thế rất nghiêm trọng, bất quá hiện tại đã không còn gì đáng ngại. Năng lực khôi khục của ngượi thật mạnh, nhanh như vậy đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, còn có thể tỉnh lại nữa chứ , đồng loại thương tích như thế này, người khác không nằm ba hoặc bốn tháng thì đừng nghĩ tới việc tỉnh dậy."
"Y tá tỷ tỷ, ta không sao , cũng không có bất cứ cái gì khó chịu, chỉ là thân thể có chút cảm giác hơi đau, cám ơn ngươi." Nghe được tiếng cười của chị y tá cùng với âm thanh chọc ghẹo của Lý Long Cảnh, tâm tình Lưu Dương rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu lên, chẳng qua vẫn như cũ không dám nhìn thẳng vào nàng y tá xinh đẹp.
"Sao tiểu Lưu Dương ngươi lại không dám nhìn thẳng như thế, sợ cái gì, vị y tá xinh đẹp đích thực là một con người rất tốt, mấy bữa nay đều là do nàng chiếu cố cho ngươi, một phen đổ nước tiểu,giúp ngươi tắm rữa, cái gì cũng nhìn hết, ngươi không kéo nàng đến tay thật sự là thiếu sót." Trong lòng lại truyền đến âm thanh tà ác của Lý Long Cảnh.
Thanh âm tà ác của Lý Long Cảnh khiến trong lòng Lưu Dương cảm thấy nhộn nhạo, chỉ nghĩ đến việc tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt giúp mình đi tiểu, thậm chí còn nhìn hết thân thể, trong lòng của Lưu Dương bổng sinh ra một cổ nhiệt lưu, , hình dáng của tiểu Lưu Dương cơ hồ cũng muốn rục rịch, may mắn là đã có cái chăn che phía trên, nêu không lại được một phen xấu hổ.
"Không, không thể nghỉ đến việc này, thực sự xin lỗi y tá tỷ tỷ , những ý nghĩ tà ác thế này chắc hẳn do lão đầu tử kia áp đặt cho ta, khu trừ, khu trừ, Thái Thượng Lão Quân nhanh chóng nhận lệnh, tiêu diệt tà ác."
Y tá thấy Lưu Dương nữa ngày không nói gì, mắt lại nhắm lại, hai tay lại thủ thế như nhập thiền. Lấy tay sờ sờ đầu Lưu Dương lại không thấy nóng, kỳ quái hỏi:"Tiểu Lưu Dương, ngươi làm sao vậy, có chuyện gì sao?".
"Không có việc gì a." Lưu Dương lúc này mới phát hiện động tác vừa rồi của mình quả thật có chút kì quái, có nói ra cũng không ai tin. Là một người luôn không tin vào ma quỷ, nhưng lúc này đây lại sung bái Thái Thượng Lão Quân. Nhưng tất cả những gì xảy ra trên người hắn, đều minh chứng cho hết thảy, ma quỷ có khi thật sự tồn tại.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 7: Giai Linh tỷ tỷ
Dịch: Boeap
Nguồn: Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
Thấy Lưu Dương lung túng y tá tỷ tỷ rất muốn trêu nghẹo nam hài thẹn thùng này thêm chút nữa, nhưng đang trong thời gian làm việc. Một khi hắn đã nói thân thể hắn không có gì khó chịu, thì đành theo hắn vậy, cầm bệnh án đã kiểm tra xong, nàng kéo tay Lưu Dương nói:"Tốt lắm, thân thể đã không còn gì khó chịu vậy cũng không cần gọi bác sĩ nữa , bây giờ ngươi đưa tay ra để ta đo nhiệt độ cơ thể ."
Nói xong y tá đem nhiệt kế đưa tới nách của Lưu Dương bắt hắn kẹp tay lại, giải thích:"Tốt lắm, cứ cặp như vầy trong vòng năm phút."
Lưu Dương bị cô y tá khống chế, giống như con rối gỗ, vừa kẹp nhiệt kế vừa hỏi:"Y tá tỷ tỷ, thân thể của ta có xảy ra vấn đề gì không?" Tuy rằng, khi ở bên trong ý thức hải, Lý Long Cảnh đã nói thân thể hắn không có chuyện gì , bất quá khi chưa được trực tiếp nhìn thấy kết quả, trong khi thân thể hắn vẫn còn đau đớn nhưng không biết được là ở nơi nào có vấn đề, nếu là gãy xương thì chắc hẳn sẽ làm chậm trễ việc tập luyện võ công của hắn. Tu luyện võ công cần nhất là thân thể tráng kiện, thân thể của chính hắn bây giờ tuy chưa được xem là tốt lắm nhưng cũng xem khỏe mạnh, vạn nhất xuất hiện dị tật gì thì sẽ làm trễ việc tập luyện của hắn. Vừa rồi Lý Long Cảnh cho thấy lão đích thị là một lão sắc lang, nhưng cũng không thể thay đổi được giấc mộng võ hiệp trong lòng Lưu Dương, lão sắc lang ấy cũng chính là một lão sắc lang có võ công cao cường a.
"Việc này…..." Y tá xinh đẹp muốn nói ra lại ngập ngừng, tựa hồ không muốn nói rõ với Lưu Dương.
Lưu dương trong lòng có chút không yên, vừa rồi hắn thật sự cảm thất bất an, có chút nóng nảy, vội cầm lấy tay của chị y tá hỏi:"Y tá tỷ tỷ, ngươi cứ nói cho ta biết đi, để ta còn chuẩn bị tâm lý."
"Thế nào bây giờ lại quan tâm đến thân thể như vậy, vừa rồi còn không mời bác sĩ kiểm tra cơ mà, như vậy cũng được, ngươi trước tiên không nên quá kích động, không biết do nguyên nhân gì, khi xảy ra tai nạn ngươi đã được giảm xóc khi va chạm, tuy bị trọng thương, nhưng may mắn là trải qua cứu chữa sinh mệnh đã quay về, bất quá thân thể có nhiều chỗ bị thương."
Tuy nghĩ bản thân rất kiên cường, nhưng khi nghe được thân thể có nhiều chỗ bị thương, nước mắt Lưu Dương không nhịn được mà chảy xuống, lệ của nam nhi thật sự không nhẹ. Khi chưa đau lòng, hắn đã thử cử động tay và chân trái nhưng cảm thấy đau muốn chết, lại còn bọc thêm một lớp vãi thật dày chắc chắn là đã gãy xương rồi. Nếu chỉ là gãy xương không thì còn đỡ, nhưng mà gặp phải tình huống dập nát thì đừng nói đến việc tập võ công, ngay cả làm người bình thường cũng đã rất khó rồi. Khi cha mẹ mất đi, bản thân đã được rất nhiều người chiếu cố rồi, đặc biệt là Hoàng thúc thúc và Lưu a di, chính hắn cũng thề tương lai sẽ báo đáp tốt cho họ, như hiện tai bản thân đã thành người tàn tật, còn có thể báo đáp như thế nào đây, lại còn tăng thêm gánh nặng , như vậy không bằng chết đi thì hơn.
Nhìn thấy Lưu Dương lặng lẽ khóc trước mặt, y tá xinh đẹp nhịn không được nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, Lưu Dương là bệnh nhân thuộc khu nàng trực, hơn nữa người nhà lại rất ít, nên nàng thường chiếu cố hắn nhiều hơn. Hơn nữa khi cùng Lưu Vân nói chuyện, đã biết được vài năm trước, tiểu tử này đã mất đi cha mẹ, cho nên nàng đối với nhưng tao ngộ của cô nhi này phi thường thương cảm.
Những lúc cuối tuần khi Lưu Dương còn đang hôn mê, lại thêm Lưu Vân bận việc không thể phân thân mà đến, đều do nàng chiếu cố đến hắn. Có những hôm không đi làm, nàng cũng nhờ đồng nghiệp để mắt đến.
"Tiểu Lưu Dương hay a, còn dám nói ta, chính ngươi cũng có sắc tâm a, thủ đoạn thật cao minh, đơn giản là có thể làm cho mỹ nữ ôm ấp, nếu như ở thời đại của ta, những hiệp khách phong lưu trong tình huống này, cái tay sẽ xấu xa sờ loạng một chút, mặt sẽ hướng lên cạ cạ vào cặp nhũ phong của nàng." Thanh âm tà ác của Lý Long Cảnh từ trong lòng truyền ra chặt đứt suy nghĩ của Lưu Dương.
"Ai cố ý , lão sắc quỷ ngươi mới nghĩ đến những chuyện như vậy, ta với ngươi không giống nhau." Trong lòng Lưu Dương vốn không có suy nghĩ này, nhưng những lời nói của Lý Long Cảnh cũng làm hắn thật sự ngượng ngùng.
Có lẽ do sự ấm áp của y tá xinh đẹp kia cộng với lời trêu chọc của Lý Long Cảnh, tâm tình của Lưu Dương dần khôi phục sự bình tĩnh, sự việc đã xảy ra rồi không thể vãn hồi lại được , hơn nữa cũng nên hướng về phía trước, không thể trầm mê trong khoảng thời gian này được. Đúng vậy, phải phát triển, phải thành tài mới có thể hoàn thành nguyện vọng của cha mẹ được, không thể để cho bọn họ dưới hoàng tuyền phải thất vọng, mặc dù là tàn tật nhưng cũng không được đánh mất hy vọng.
"Tỷ tỷ, cám ơn ngươi, ta cảm thấy khá hơn nhiều rồi, ruốt cuộc ta như thế nào, có phải là đã tàn tật ?" Nước mắt Lưu Dương dần ngừng rơi, bất quá cảm giác ấm áp khi ôm y tá tỷ tỷ làm chính mình thật sự không muốn buông tay ra, nếu bản thân có thể vĩnh viễn ôm như thế này thì thật sự tốt biết mấy. Chẳng qua nghĩ đến lời nói trêu chọc trong lòng của Lý Long Cảnh, nếu còn tiếp tục ôm thì đích thị là do bản thân cố ý , cuối cùng đành ngậm ngùi đẩy nhẹ y tá ra.
"Thế nào lại tàn tật, tiểu Lưu Dương không có chuyện gì hết a." Y tá xinh đẹp có chút ngạc nhiên hỏi.
"Ta thật sự không sao? Thế tại sao lúc kia ngươi lại nói là chuẩn bị tư tưởng?" Nghe được bản thân không có chuyện gì, trong lòng Lưu Dương vui mừng đến nỗi muốn hôn mê bất tỉnh, bản thân không có chuyện gì, thật sự tốt quá, như vậy là có thể bắt đầu tu luyện võ công rồi!
"Đương nhiên là tiểu Lưu Dương ngươi không có việc gì, tình huống của ngươi cũng khiến chúng ta thật sự ngạc nhiên a, trải qua va chạm nghiêm trọng như vậy đến xe tải cũng hư hỏng nặng, nhưng ngươi chỉ bị chấn động dẫn đến hôn mê thôi nội thương cơ hồ không có. Tuy rằng mấy hôm trước vẫn còn bất tỉnh, nhưng tình trạng thân thể đã tốt lên nhiều lắm, có lẽ là do ông trời phù hộ a." Y tá xinh đẹp vừa vỗ ngực vừa sợ hãi than tạo ra một loại phong tình hấp dẫn ánh mắt của Lưu Dương và đương nhiên có cả Lý Long Cảnh, hắn bèn giở bộ mặt lão luyện nói " Thật sự tuyệt a, tiểu Lưu Dương ngươi nhanh hỏi một chút mỹ nữ này có phải là người đất Ba Thục, nếu không làm sao có thể tạo ra cỗ hấp dẫn phong tình vạn chúng như thế được."
Lưu Dương thực sự không muốn nghe, đáng tiếc sự khác nhau về năng lượng tinh thần quá lớn, khiến hắn không thể ngăn chặn lời nói của Lý Long Cảnh từ trong lòng truyền ra được.
Rơi vào đường cùng, trong lòng Lưu Dương đành phản bác:"Lão già không đứng đắn ngươi, ta không muốn hỏi."
"Hỏi một chút đi?"
"Không hỏi là không hỏi."
"Tiểu đệ đệ, ngươi thế nào , có chỗ nào không thoải mái sao, tại sao lại không nói lời nào?" Chị y tá xinh đẹo hỏi.
"Không có việc gì, vừa rồi chỉ có chút ngây người thôi." Lưu dương vội vàng giả thích. Việc cùng lý Long cảnh nói chuyện trong lòng, khiến người ngoài nhìn rất giống với ngây người. Đột nhiên hắn nghỉ đến việc thân thể không có chuyện gì, tai sao trên người lại truyền đến cảm giác đau đớn như vậy ngay cả bước xuống giường cũng không thể, đành hỏi:"Chính xác như vậy sao, vậy tại sao toàn thân ta lại đau đớn như vậy?"
"Trên người ngươi trầy da không ít, hơn vài chục vết thương không đau mới là lạ, chẳng qua đều là vết thương nhỏ nghỉ ngơi một đoạn thời gian là tốt liền." Dứt lời chị y tá xinh đẹp nhìn đồng hồ nói:"Tốt lắm,năm phút rồi, đưa nhiệt kế cho ta đi."
Thấy Lưu Dương có chút gian nan lấy ra, chị y tá nở nụ cười với tay lấy ra, hướng tới ánh sang ngoài cửa sổ cẩn thận nhìn một chút, tiếp theo ghi lại nhiệt độ trên nhiệt kế.
"Y tá tỷ tỷ, ta không sao chứ."
"Không có việc gì, đương nhiên là không có việc gì." Y tá vừa viết giương mắt lên nói " Tất cả đều bình thường."
Chị y tá xinh đẹp viết xong, đem nhiệt kế dựng đứng lên, sau đó lấy máy đo huyết áp xuống:"Tốt lắm, tiểu đệ đệ bây giờ nằm xuống ta đo huyết áp cho ngươi."
Chị y tá tiếp tục lấy ra máy nghe bệnh, huyết cùng huyết áp kế đo huyết áp cho Lưu Dương, thêm vào đó lấy ống nghe bệnh xoa xoa một vòng quanh bụng của hắn.
"Đây là thứ gì?" Lý Long Cảnh không biết đây là cái gì nên cực kì tò mò hỏi.
Tâm tình Lưu Dương lúc này cũng không được tốt, nên hắn cũng chẳng buồn trả lời, Lý Long Cảnh sau một vài lần gặng hỏi, thấy Lưu Dương không trả lời nên cũng đành phải thôi, trong đàu không biết lại nảy sinh ra ý nghĩ gì nữa, Lưu Dương cũng chẳng them quản đến hắn. Chị y tá xinh đẹp động tác thật thuần thục, đo huyết áp, nghe chuẩn đoán bênh, rất nhanh dã hoàn thành, nhất nhất ghi lại số liệu của người bệnh vào bảng theo dõi.
Điền bảng theo dõi, y tá xinh đẹp cẩn thận kiểm tra lại băng vãi trên người Lưu Dương, thấy không còn vấn đề gì, thu thập các thứ bỏ lên khay, bưng lên nói:"Vậy được rồi, tiểu đệ đệ, việc kiểm tra đã xong rồi, ta đi ra ngoài trước, nếu có chuyện gì hãy bấm chuông." Chị y tá chỉ đến đầu giường, giọng nói quan tâm:"Sáng nay là do ta trực, chỉ cần ấn cái này ta sẽ lập tức đến ngay, đúng rồi, còn một việc cần phải nhắc nhở ngươi, bình dịch của người còn khoảng nữa giờ đồng hồ nữa sẽ hết, buổi sáng ngươi còn hai bình nước nữa, chú ý là không được để máu chảy ngược ra ngoài." Nói xong liền bưng khay lên chuẩn bị ra ngoài.
Y tá vừa mới đi đến cửa đang định đẩy cửa ra ngoài, lúc này Lưu Dương đột nhiên nghĩ đến việc gì, hỏi:"Y tá tỷ tỷ thật sự cám ơn ngươi, ngươi tên là gì? Ta có thể gọi ngươi là tỷ tỷ không?"
Chị y tá đứng cạnh cửa mĩm cười, âm thanh phiêu dật nói:"Ta tên là Tống Giai Linh, ngươi so với ta nhỏ hơn, đương nhiên có thể gọi ta là tỷ tỷ, tốt lắm, giờ tỷ tỷ có việc phải đi ra ngoài." Nói xong đóng cửa lại, ly khai phòng bệnh.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 8: Hoàng cấp cao thủ
Dịch: Boeap + bsb4ever_vn
Nguồn: Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
Lưu Dương ngơ ngác nhìn Tống Giai Linh rời đi, cửa đã đóng lại, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn mãi ra cửa, tựa hồ muốn đem vị xinh đẹp tỷ tỷ này ghi mãi tận đáy lòng, Tống Giai Linh đã ly khai phòng, nhưng trong phòng để lại một mùi thơm của cơ thể, tươi mát, phiêu dật, nhàn nhạt quanh quẩn tại chung quanh hắn.
"Nhìn cái gì vậy, cũng đã đi ra ngoài rồi, vẫn còn chưa dừng sao? Muốn nhìn ngươi thì kêu nàng quay lại! Đúng rồi, chính là ấn cái gì vừa mới nói đó, gọi là gọi khí gì đó." Lại là Lý Long Cảnh đáng ghét thức tỉnh Lưu Dương, bất quá lúc này Lưu Dương cũng không có phản bác hắn, ngược lại chuyển hướng đề tài hỏi: "Ngươi đã nói chờ ta tỉnh lại, muốn dạy ta võ công , hiện tại bắt đầu được chưa?"
Thân thể hắn đã xác định không có vấn đề , trầy da bất quá là da thịt bị thương, việc nhỏ mà thôi nhưng vừa nghĩ tới võ lâm cao thủ trong tiểu thuyết, Lưu Dương trong lòng liền phi thường kích động, hắn đã bị giấc mơ làm võ lâm cao thủ càng ngày càng gần hấp dẫn , liền khẩn cấp muốn bắt đầu luyện công.
"Võ công, đương nhiên , càng sớm càng tốt, bất quá, ..." Lý Long Cảnh nói xong lại cố ý dừng một chút.
Lý Long Cảnh một chút không gấp gáp, Lưu Dương trước đó vẫn khẩn trương, nghe được hắn nói như vậy, càng thêm vội, sợ xuất hiện vấn đề gì.
Lý Long Cảnh cũng là muốn tốt cho Lưu Dương, trong khoảng thời gian này, hắn ngoại trừ cùng Lưu Dương trao đổi, còn đang lo lắng làm sao để Lưu Dương tiến bộ nhanh hơn,là Lý Long Cảnh đệ tử, làm sao để có thể siêu việt quần hùng, không thể bình thường như mọi người .Hắn cũng biết, đối với tu tập võ công mà nói, càng sớm càng tốt, hài tử càng nhỏ tiên thiên chi khí lại càng nhiều hơn, mà tiên thiên chi khí càng tinh thuần càng quyết định năng lực của võ lâm cao thủ. Đương nhiên , năm đó Lý Long Cảnh dẫn thiên địa chính khí nhập thể, còn lại là “ hàng cao cấp ”, cho nên hắn mới có thể trở thành Hoàng cấp cao thủ.
Lưu Dương bây giờ đã có chút chậm, cốt cách đã định hình, tiên thiên chi khí đánh mất hầu như không còn, nếu muốn thành tựu rất cao độ cao, tựu cần áp dụng phi thường phương pháp, bất quá cái kia phi thường phương pháp cần làm ra rất nhiều chuẩn bị, không thể một phút mà thành.
"Tiểu Lưu Dương, ngươi cảm thấy được võ công rốt cuộc là cái gì, trong trí nhớ của ngươi, ta căn bản không có phát hiện ra cái gì liên quan đến võ học, chẳng lẽ hiện tại võ học hoàn toàn suy thoái lắm sao?" Lý Long Cảnh bình thường nói chuyện có chút mơ hồ, nhưng khi nói chuyện tới võ học, ngữ khí của hắn trịnh trọng ít thấy, có lẽ chính là loại này đối với võ học trịnh trọng cùng với kiên trì, mới để cho hắn trở thành đệ nhất cao thủ năm xưa, muôn vàn khó khăn, chỉ có bền lòng và cũng chỉ có bền lòng mới có thể đem mười năm, một trăm năm như một ngày không ngừng đột phá, cuối cùng trở thành võ học đệ nhất nhân.
"Ngươi có thể đọc được trí nhớ của ta sao?" Lưu Dương lại bị lời nói của Lý Long Cảnh làm cho sợ ngây người. Nếu mình nghĩ cái gì, muốn cái gì Lý Long Cảnh đều biết như vậy có thể nói mình không có gì bí mật với Lý Long Cảnh, trước mặt Lý Long Cảnh mình như một người lõa thể khong che dấu được gì. Đây hoàn toàn là một cảnh tượng không một ai mong muốn.
"Ngươi nghĩ ta muốn chắc,một lão đầu đọc trí nhớ của một hài tử yếu ớt, chúng ta trao đổi tại ý thức hải , bên trong ý thức hải có rất nhiều trí nhớ, tinh thần của ta năng lực mạnh, nên khi hình thành trao đổi ta có thể tự nhiên đọc được trí nhớ của ngươi, bất quá trí nhớ của ngươi tựa hồ không có gì, rất nhanh là có thể đọc xong ."
"Lại là một chiều ?" Lưu Dương ác hàn hỏi, kỳ thật không cần hỏi hắn cũng biết Lý Long Cảnh đọc được trí nhớ của chính mình, nhưng mình lại không thể động đến trí nhớ của Lý Long Cảnh, không phải một chiều thì là cái gì.
"Đúng vậy, chờ tinh thần năng lực của ngươi bằng với ta, chính là trao đổi lúc hai chiều" Lý Long Cảnh ngạo nghễ nói.
“Thật biết nói đùa, Hoàng cấp cao thủ tinh thần lực, có thể đạt tới cấp bậc đó sao!!! Ta muốn trí nhớ của ngươi làm gì, cùng với hiện tại chính mình trí nhớ khác biệt một trăm triệu lần, cơ hồ là một cái con số thiên văn.” Lưu Dương nghĩ thầm, đối với lão Lý Long Cảnh này hắn đã sớm vô lực , đọc được trí nhớ thì cứ đọc được trí nhớ đi, đã tại đầu óc của mình thì còn có thể làm gì được, ai bảo không mình có năng lực.
Đối với Lưu Dương ý tưởng, Lý Long Cảnh cũng không có nói nhiều, ngược lại tiếp tục hỏi: "Tốt lắm, chớ suy nghĩ lung tung , ngươi nói, đối với võ công ngươi rốt cuộc là như thế nào lý giải , muốn nghiêm túc trả lời, đây đối với ngươi về sau tu luyện rất trọng yếu."
Lưu Dương còn là một cái mười lăm tuổi hài tử , kiến thức ít, bất quá hiện tại thông tin rất phát triễn : lên mạng, TV, sách, điện ảnh, vô số con đường có thể tìm thông tin, hơn nữa hắn sức tưởng tượng hơn người, kiến thức còn là có thể , hơi chút sửa sang lại một lần, nói: "Đúng vậy, Lý lão đầu, hiện tại võ học đã suy thoái , rất nhiều võ công đều chỉ là khoa chân múa tay , không như lão nói trước kia cường đại Nhân cấp cao thủ như người bình thường đi tới đi lui, bây giờ đã là phi thường hiếm thấy , có thể vỗ gãy mấy khối thanh gạch, đều là rất giỏi ."
"Đập gãy vài khối gạch thì thời đó người thường đều có thể làm được a, một vài người có thiên phú sẽ dễ dàng đạt được, nếu như không có thiên phú chỉ cần chăm chỉ tập luyện vài năm cũng có thể đạt được, nhưng việc này không cùng với võ công có quan hệ gì, cơ bản đấy không phải là võ công a. Hơn nữa, hiện tại một cao thủ bình thường cũng không có, ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nghe thấy việc có thể đạp vỡ vài khối gạch cũng được gọi là cao thủ, Lý Long Cảnh vạn lần không tin, giật mình hỏi.
"Ngươi không biết thì làm sao ta biết được, ta chỉ biết võ công bây giờ đã biến thành việc tập luyện thân thể, hơn nữa cũng là làm đẹp cho thể hình, thậm chí có vài chỗ còn rất giống với vũ đạo." Võ học Trung Hoa tuy rằng bát đại tinh thâm, bất quá trong ấn tượng của Lưu Dương chỉ là loại tập luyện thân thể bình thường mà thôi. Tuy hắn rất đau lòng, nhưng đây là sự thật.
"Vũ đạo, ý ngươi là ca múa sao?"
"Đúng vậy, chính là ca múa."
"Là cùng loại với việc nhảy múa sao?"
"Cũng không khác là mấy, hiện tại võ học không được xưng là võ học mà gọi là võ thuật, trên việc biễu diễn có một trình độ rất cao." Lưu Dương khẳng định nói, thông qua TV và các phương tiện truyền thông, Lưu Dương có thể xem được rất nhiều show biểu diễn võ thuật, thậm chí tại một số liên hoan, võ thuật có thật sự có phần giống như ca múa.
"Không có khả năng , thế nào lại giống ca múa." Lý Long Cảnh đột nhiên rống lớn, âm thanh mang theo sự bi phẫn, Lưu Dương chưa từng gặp qua bộ dạng này của lão, bị dọa không dám nói lên tiếng nào.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 9: Vấn đáo để đích hảo kỳ lão đầu
Dịch: Boeap + bsb4ever_vn
Nguồn: Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
Sau một hồi trầm lặng tâm tình Lý Long Cảnh mới dần hồi phục, lúc này mới nói: "Thực xin lỗi, Tiểu Lưu dương, ta có chút thất thố ."
"Không có việc gì, ta hiểu mà ." Lưu Dương rất hiểu tâm tình của Lý Long Cảnh, tâm tình của một lão nghệ nhân đột nhiên biết được những gì mình yêu thích đam mê đã suy thoái, huống chi là đệ nhất cao thủ của một ngàn năm trước Lý Long Cảnh nếu không phải thật tâm nhiệt tình yêu thích võ công, làm sao có thể trở thành võ lâm đệ nhất cao thủ.
Dần dần bình tâm, nhưng tâm tình Lý Long Cảnh vẫn không bình tĩnh, tuy không nhìn ra được, nhưng Lưu Dương có thể cảm giác ra Lý Long Cảnh đang cố gắng ức chế ý nghĩ của chính mình, bởi vậy, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tiểu Lưu Dương, ngươi có nói thật hay không đó, ngươi là một tiểu hài tử , làm sao có thể biết chuyện trong thiên hạ, có phải hay không là do ngươi cô văn quả lậu."
"Hẳn là không thể nào, hiện tại không như một ngàn năm trước , tin tức bây giờ rất phát triển, một cao thủ phổ thông như lão nói bây giờ có thể như là một kì nhân,nếu tham gia olympic, có thể kiếm vô số huy chương vàng, võ nghệ cao cường thì có thể lấy huy chương ở các môn như nhảy cao, nhảy xa, thậm chí chạy nhanh, lực lượng của bọn họ vượt xa người thường, như vậy huy chương vàng ở các hạng mục như cử tạ, ném lao, đẩy tạ hẳn là có thể đạt được." Lưu Dương mặc dù tuổi nhỏ, nhưng trong đầu xuất hiện rất nhiều ý nghĩ độc đáo , hắn cũng từng nghĩ tới khi mình trở thành võ lâm cao thủ có thể làm những chuyện gì. Bất quá hắn thật là cô văn quả lậu , xã hội bây giờ, cũng có một vài cao thủ , nhưng nếu cùng so sánh với ngàn năm trước thì lại yếu tới cực điểm, chẳng qua những cao thủ này không phải một tiểu hài tử như hắn không thể tiếp xúc được.
"Có lẽ là bọn họ mai danh ẩn tích đi làm việc khác, những hoạt động ngươi nói tại trí nhớ ngươi ta đã thấy qua, những việc này là do triều đình tổ chức các trận đấu sao?"
"Đó là chính phủ, cũng có thể xem như triều đình, chẳng qua là do tất cả các chính phủ trên địa cầu đứng ra tôt chức , tốt lắm, không nói , có lẽ là bọn họ ẩn danh làm việc , sau này ngươi sẽ thấy , bất quá Lý lão đầu những cao thủ bình thường ở thời đại lão mật độ lớn bao nhiêu? Hoặc có thể nói là cao thủ bình thường có nhiều hay không?" Lưu Dương muốn biết trở thành một cao thủ bình thường có bao nhiêu khó khăn, tuy rằng rất thích võ công, cũng muốn bản thân thành cao thủ, nhưng là nếu là bỏ ra vài chục năm thời gian thì hắn cũng không cần .
"Mật độ, ý của ngươi là gì, có phải là so sánh với số lượng người thường nhiều ít ra sao đúng không? Chắc là rất nhiều a, có thể nói là cực kỳ nhiều, thành bó lớn bắt a. Phải biết rằng võ lâm năm đó, một người bình thường ở trong môn phái bình thường, sau khi tu luyện năm năm có thể trở thành người có lực tay ngàn cân, hơn nữa có thể thi triễn một ít công phu thô thiển thì “dễ như đi trên đất bằng”, mà ở những nhất lưu môn phái, và những người có tố chất vượt trội, sau khi tu luyện nhất lưu võ công, nhiều nhất 6 tháng là có thể biến thành một cao thủ bình thường."
Lời nói của Lý Long Cảnh làm Lưu Dương chấn động, võ thuật năm đó cảu Đại Đường đã vượt xa suy nghĩ của hắn , vốn nghĩ đến võ hiệp tiểu thuyết cũng đã quá khoa trương , nhưng nếu như sự thật đúng như lời nói của Lý Long Cảnh, chỉ sợ cao những cao thủ chân chính đã vượt rất xa hắn phải suy nghĩ lại. Đây không phải là một vấn đề bình thường , nếu võ công của một môn phái bình thường có thể lưu truyền tới giờ, để quân sĩ cố gắng luyện tập ba hay năm năm là có thể luyện thành, việc này có thể đề thăng sức chiến đầu của quân đội không cần nói cũng biết , nhiều như vậy bộ đội đặc chủng tùy tiện luyện vài cái, sức chiến đấu tuyệt đối là kinh người a, xảy ra chuyện gì không thể biết được .
Mà nhất lưu môn phái càng thêm rợn người , nhất lưu tố chất 6 tháng là có thể trở thành cao thủ bình thường, nếu tu luyện bắt đầu sớm hơn một chút, một tiểu hài tử hai tay đã có thần lực ngàn cân. Trong đầu Lưu Dương đột nhiên thoáng hiện một bộ tranh vẽ, một thân hình cao 60, 70 cm một hài tử nhó nhắn , nâng lên một con sư tử đá ngàn cân, nghĩ như thế nào, cũng cảm thấy có điểm quái dị.
"Có cái gì quái dị , năm đó phái Thiên Sơn có một thiên tài, 6 tuổi nhập môn, 8 tuổi nhập phẩm, trở thành Nhân cấp cao thủ, bốn mươi hai tuổi đã trở thành phách cấp cao thủ, nếu không phải ông trời ghen ghét nhân tài, làm hắn qua đời năm 45 tuổi, mỹ danh cao thủ “Hoàng Cấp” đầu tiên của ta đây cũng muốn chấp hai tay dâng cho hắn ."
"Lợi hại như vậy sao, như vậy của môn phái của ngươi hẳn là nhất lưu môn phái?" Lời nói củaLý Long Cảnh giúp Lưu Dương mở ra một chân trời mới, hắn cực kỳ muốn biết võ công hắn sắp học lợi hại như thế nào, võ công nhất lưu không thể đánh đồng cung võ công bình thường, khác biệt như trời với đất, trong đầu hắn thậm chí YY, nếu như bản thân luyện nhất lưu võ công phía trên, sau mấy tháng thời gian có thể biến thành một siêu nhân, như vậy quả thật rất có phong cách .
"Môn phái của ta sao, ta không có môn phái." Biết được ý nghĩ trong đầu của Lưu Dương, Lý Long Cảnh trong lòng cười thầm, nếu võ công của bản thân không cao làm sao hắn có thể trở thành một “Hoàng Cấp” cao thủ trước nay chưa từng có, võ học cao cấp cùng võ học cấp thấp khác nhau không phải chỉ là nữa điểm , có người bằng vào võ học cấp thấp đạt tới Thiên cấp, nhưng từ Phác cấp trở đi nhất định phải tu luyện võ công cao cấp, mà gia vị Hoàng cấp, cũng chỉ có hắn chuyển qua tu luyện Vô Tự Thiên Thư mới có thể đạt tới .
"Không có môn phái." Trong lòng Lưu Dương giâng lên một cảm giác thất vọng có thể thấy rõ, võ công môn phái bình thường là tam lưu tứ lưu, không có môn phái , sợ là vô lưu, võ công như thế thì tu luyện làm gì.
"Thất vọng à, yên tâm đi, tuy rằng ta không có môn phái, nhưng nếu võ công của ta so với nhất lưu thì có thể gọi là siêu nhất lưu ."
"Thật sự à, có cả siêu nhất lưu , nhanh dạy ta đi." Giờ Lưu Dương mới biết bản thân bị Lý Long Cảnh đùa giỡn, bất quá cũng so đo , tinh thần bị võ học hấp dẫn hắn cũng không để ý tới những lời trêu chọc của Lý Long Cảnh, ý nghĩ duy nhất trong đầu của hắn bây giờ là phải học bằng được võ công.
Ý nghĩ trong đầu của Lưu Dương căn bản không thể dấu được Lý Long Cảnh, lòng nhiệt tình đối với võ học của hắn làm Lý Long Cảnh rất hài lòng, chẳng qua việc chính của lão làm muốn biết vì lý do gì mà võ học ngày nay lại đi đến suy thoái , trong lòng hắn có chút thống khổ, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng, dò hỏi "Tiểu Lưu dương, nếu võ học hiện tại đã suy thoái đến tình trạng này , như vậy những lời ngươi nói như tay không nâng cự thạch, kiếm gỗ chặt cũi là xuất phát từ đâu, nếu như không có gặp qua, những việc này rất khó để tưởng tượng?" Lý Long Cảnh rất kỳ quái, hắn biết những từ ngữ đó là thuật ngữ của võ học, không có kiến thức, hoặc là chưa từng thấy qua căn bản không thể nói ra .
"Những thứ này do ta thông qua các tiểu thuyết võ hiệp mà biết đến." Lưu Dương nói.
"Tiểu Thuyết võ hiệp, ta có nhờ hình như ngươi đã nói qua chuyện này, thứ đó là cái dạng gì?"Trước kia Lý Long Cảnh có nghe Lưu Dương nói qua, nhưng mà hắn lại không để ý, hiện tại lại được nhắc tới một lần nữa, thuận tiện hắn cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 10: Kim Dung, Cổ Long là cao thủ
Dịch: Boeap
Nguồn: Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
Đối với vấn đề của Lý Long Cảnh, Lưu Dương không biết bắt đầu từ đâu, bất quá vì Lý Long Cảnh muốn truy vấn kỹ càng Lưu Dương đành phải bắt đầu nói mọi chuyện từ đầu, chẳng những những phải lựa chọn ngôn từ cho Lý Long Cảnh hiểu một chút, thậm chí mời cả Lý Long Cảnh vào trí nhớ của hắn đọc qua các bộ tiểu thuyết võ hiệp, cứ như vậy đem ra so sánh một phen, nói rõ ra tiểu thuyết võ hiệp là gì, nói qua một lần cho Lý Long Cảnh.
Cuối cùng Lý Long Cảnh đã hiểu được tiểu thuyết võ hiệp là gì, thở dài nói:"Nguyên lai là loại truyện kỳ hiệp du hí, chẳng qua người viết có tính sáng tạo nhất định, làm tăng thêm tính hấp dẫn cho nhân vật, đây có thể nói là một tác phẩm văn học. Đúng là không biết vì lý do gì mà võ lâm một thời phồn thịnh, nay đã suy sụp đến nước này, chỉ có thể thông qua những thứ này hồi tưởng lại thời huy hoàng lúc đó. Chẳng qua tưởng tượng của các ngươi thật sự lợi hại, mặc dù có chút yếu nhược không thể xem là võ công thượng thừa, nhưng cũng có thể xếp vào bậc cao, không đúng, không đúng, cảnh giới của võ công có chút ngoài tưởng tượng, không phải là thứ người bình thường có khả năng nghĩ tới. xem ra nhưng người viết nên những bộ tiểu thuyết này có biết đến võ công, nếu không chỉ bằng lời nói, không thể miêu tả một cách rõ ràng như vậy được."
"Thật sự sao, như vậy những võ hiệp gia đời thứ nhất như Kim Dung Cổ Long hay Châu Lâu chủ, đều có hiểu biết nhất định đối với võ lâm hay sao, có khi nào bọn họ chính là một võ lâm cao thủ?"
"Điều này cũng có thể, chẳng qua bọn họ chỉ là đạt được một ít bí kiếp võ công hoặc được một cao thủ nào đó chỉ bảo."
"Như vậy chờ đến khi ta luyện tốt võ công nhất định sẽ đi tìm bọn họ, đúng rồi, làm sao để luyện thành võ công, có phải như trong những tiểu thuyết võ hiệp nói là khí tụ đan điền, luyện hóa chân khí, sau đó vận chuyển một vòng chu thiên?" Khi tiếp xúc với các tiểu thuyết võ hiêp, Lưu Dương đại đa số đều thấy phương pháp luyện công theo cách này , hắn muốn biết võ công ngàn năm trước có chỗ nào bất đồng với các tiểu thuyết võ hiệp , nên mới hỏi như vậy.
"Khí tụ đan điền, thật sự không cần phức tạp như vậy, chẳng qua kỳ kinh bát mạch mà trong những tiểu thuyết võ hiệp đã nói qua, chính là mười hai vòng chu thiên mà chúng ta tu luyện, bình thường khi cao thủ tranh cao thấp chính là dựa vào sự đã thông sự ngăn cách của hai mươi kinh mạch này, phải biết rằng sau khi đả thông được các nhánh kinh mạch một cách hoàn toàn, kinh mạch được khai thông càng nhiều, khả năng hấp thụ tiên thiên chân khí càng lớn, như thế càng làm gia tăng uy lực của võ công ."
"Đả thông tất cả kinh mạch, không phải chủ tu kỳ kinh bát mạch?" lời nói của Lý Long Cảnh đã đưa Lưu Dương tới một vùng đất mới, vùng đất mà việc tu luyện không hề giống như các tiểu thuyết võ hiệp, vì thế kỳ quái hỏi:"Không cần tu luyện huyệt đan điền thì làm sao có thể tu luyện võ công, đan điền không phải chứa nội lực sao?"
"Nội lực, nội lực là cái gì, lúc ấy chúng ta không có nội lực, cái đó có thể là kinh mạch lực. Chúng ta dùng kinh mạch lực từng bước đích đả thông kinh mạch, nhưng hiệu suất của kinh mạch lực tương đối thấp, chỉ có thể đả thông kinh mạch mới tiến dần từng bước, mà khi cao thủ đến một trình độ cao, họ không cần dùng kinh mạch lực nữa, thay vào đó là tiên thiên chân khí."
"Lão Lý, như vậy về cấp độ, cao thủ là người đả thông được toàn bộ kinh mạch, hơn nữa chân khí toàn thân chuyển đổi thành tiên thiên chân khí phải không?" Đến đây Lưu dương hứng thú, kích động hỏi, có lẽ đây chính là điểm mấu chốt, không chừng bởi vì thất truyền phương pháp tu luyện tiên thiên chân khí , mới dẫn đến việc võ học suy thoái đến mức này. Việc kinh mạch lực biến thành nội lực, hơn nữa phương pháp vận hành kinh mạch lực cũng thất truyền , cho nên thành ra võ học bây giờ đã cùng một loại với vũ đạo .
"Không, nếu đả thông được toàn bộ kinh mạch, hơn nữa chân khí còn biến thành tiên thiên chân khí thì ít nhất cũng đã được đến địa cấp cao thủ , nên biết rằng tiên thiên chân khí trong thiên địa rất thưa thớt. Có thể đả thông hoàn toàn 20 ngăn kinh mạch đã là rất giỏi , lúc đó bọn họ cũng đã bước vào cánh cửa tiên thiên chân khí, sau khi đả thông toàn bộ hai mươi kinh mạch, kinh mạch lực sẽ chậm rãi chuyển hóa thành tiên thiên chân khí. Bất quá có thể đả thông toàn bộ kinh mạch hay kinh mạch lực toàn bộ chuyển hóa thành tiên thiên chân khí cũng không chắc có thể trở thành tiên thiên cao thủ. Cấp độ tiên thiên cũng phải xem đến cơ duyên, ngày đó võ học hưng thịnh như vậy, cấp độ tiên thiên cũng chỉ có nhiều hơn hai trăm người, trong đó còn có hai mươi bảy vị phách cấp cao thủ kia."
Lời nói của Lý Long Cảnh làm Lưu Dương cảm thấy cực kỳ mơ hồ về tiên thiên cấp. Tiên thiên cấp, có phải là giống như truyền thuyết trong tiểu thuyết đã nói, một chiêu xuất ra có thể dẫn nhập vào lực lượng của thiên địa, lực lượng đó như thế nào, có thể mạnh mẽ như trời đất. Bất quá theo miêu tả của Lý Long Cảnh, khi đạt đến cảnh giới này có thể lên trời xuống đất, bản thân có thể chống lại lực hút của trái đất, đây giống như là khả năng của thần a .
"Lão Lý, ta không thể chờ nổi nữa rồi, ngươi nhanh dạy võ công cho ta đi, ta muốn nhanh chóng trở thành một cao thủ, không cần mạnh lắm đâu, chỉ cần là cao thủ có võ nghệ bình thường cũng được." Tâm trí Lưu Dương bắt đầu mơ mộng đến việc bản thân có võ công cao cường, ngẫm lại cũng thật làm cho người ta sung sướng quá à nha(câu này là DG tự sướng).
"Tiểu tử, về tương lại của ngươi dưới sự chỉ bảo của ta thêm nữa là ngươi lại có một loại huyết mạch đặc thù, tiền đồ của ngươi trong tương lại chắc chắn sẽ xuất sắc hơn ta. Một cao thủ bình thường, không phải là mục đích của ta, đến lúc đó đi ra ngoài thấy ai cũng đừng nói ta là sư phụ của ngươi."
"Xuất sắc hơn." Cổ họng Lưu Dương có chút nghẹn lại , hoàng cấp, ở thời kỳ võ học hưng thịnh trước kia, mấy ngàn năm cũng chỉ sinh ra được một người là Lý Long Cảnh. Đó là lực lượng có thể hủy thiên diệt địa, một quyền mang mấy ngàn tấn lực lượng, có thể đánh sụp một tòa núi nhỏ. Một quyền này nếu xuất ra ở xã hội đương đại chắc chắn sẽ bị gọi là quái vật, hay là thần tiên tồn tại. Trong các truyền thuyết về tiên, phật năng lực cũng không hơn được như thế này bao nhiêu.
"Ngươi không tự tin à, với thiên phú của ngươi kết hợp với sự chỉ dậy của ta, khả năng vượt qua ta chắc chắn là không thành vấn đề." Lý Long Cảnh thấy suy nghĩ của Lưu Dương có chút dao động, lớn tiếng cổ vũ.
"Có, đương nhiên là tự tin, được rồi Lý lão gia, ta chắc chắn sẽ cố gắng, ngươi hãy dạy cho ta đi." Lời động viên của Lý Long Cảnh làm nhiệt huyết trong người Lưu Dương dâng lên, người trẻ tuổi phải can đảm.
Nghe được lời nói của Lưu Dương, Lý Long Cảnh cảm thấy bản thân mình đã quay về thời niên thiếu. Sự phụ cũng nói với hắn những lời như vậy. mà năm đó hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ, thoáng cái đã hơn ngàn năm, cảnh còn nhưng người đã mất. Chính bản thân cũng đạt đến sự kỳ vọng của sư phụ, xuất sắc hơn người, thậm chí hơn tất cả mọi người trong võ lâm, trở thành một Võ Hoàng trước nay chưa từng có, khai sang một thời đại mới của võ học.
"Tự tin là tốt rồi, tự tin là đã có hy vọng, chẳng qua có vài thứ chỉ cần tự tin không là không đủ, còn cần đủ loại cơ duyên. Bất quá có ta ở đây, những chuyện này cũng không thành vấn đề, nhưng là trước tiên, người nhất thiết phải sửa lại cách xưng hô đã?"
"Sửa cách xưng hô, sửa lại như thế nào."
"Chẳng lẻ trên trường người ta không dạy ngươi tôn sư trọng đạo sao, ta dạy võ công cho ngươi, ít nhất ngươi cũng phải bái ta là sư phụ chứ?" tuy bình thường Lý Long Cảnh nói chuyện hay đùa giỡn, nhưng khi đến vấn đề mấu chốt này , lời nói của lão cực kỳ trịnh trọng. Tôn sư trọng đạo, là truyền thống của võ lâm trong mấy ngàn năm qua, ngươi có thể thành ma, có thể tàn nhẫn, nhưng ngươi không thể khi sư diệt tổ, nếu không người người sẽ hương tới ngươi công kích.
"Bái sư, đây là chuyện đương nhiên phải làm, không thành vấn đề, sư phụ, xin nhận của đệ tử một lạy, bất quá thân thể đệ tử có chút bất tiện, chỉ sợ sau này mới có thể tiến hành lễ bái sư chính thức được."
Lúc này, Lý Long Cảnh mới nghĩ đến đồ đệ của mình vàn còn nằm trên giường bệnh, việc cử động cũng đã là một vấn đề, làm sao có thể tiến hành lễ bái sư đây, hơn nữa, bản thân tuy rằng không có môn phái, nhưng là một người theo đạo Nho chính gốc, không thể khinh nhờn lễ bái sư này, những chuyện này chờ khi hắn hồi phục hãy nói tiếp.
"Lão lý, sao ngươi không nói gì vậy, chẳng lẽ không muốn dạy ta võ công sao?" Lý Long Cảnh đột nhiên yên lặng, làm Lưu Dương khẩn trương, không biết xảy ra chuyện gì nên hỏi.
"Bây giờ ngươi nóng vội cũng không được, môn võ của ta khi nhập môn cự kỳ nguy hiển, cần linh dược để Trúc Cơ, chờ thương thế của ngươi hồi phục, ta sẽ phối chế để hoàn thành Trúc Cơ cho ngươi. Nếu không khi luyện võ thành tựu sẽ không được cao, hơn nữa có thể gặp đại họa." Lúc này Lý Long Cảnh mới nghĩ đến môn võ công mà bản thân tu luyện đã đại thành: Vô Tự Thiên Thư. Võ công này tuy có uy lực rất lớn, nhưng đòi hỏi tư chất khi nhập môn rất cao, do đó đối với tuổi tác cũng thân hình hiện tại của Lưu Dương đòi hỏi dược vật Trúc Cơ càng nhiều. Huyết mạch đặc thù của Lưu Dương cho thấy hắn cực kỳ có tư chất , muốn tới Trúc Cơ ngoại trừ dược vật còn phải có thiên thơi, nhưng hiện ở trong tay cái gì cũng không có, làm thế nào để tấn Trúc Cơ đây, mọi chuyện cứ để ra ngoài rồi tính tiếp.
Trúc cơ, lại có cả Trúc Cơ, thế này không phải là tiên hiệp sao. Cái này cuối cùng là tu tiên hay luyện võ. Tuy rằng Lưu Dương cảm thấy thất vọng khi thân thể hiện tại không thể luyện võ, bất quá khi nghe thấy việc liên quan đến Trúc Cơ hắn lại cực kì kích động, nói không chừng bản thân có thể giống như những người tu chân trong các tiểu thuyết tiên hiệp. Nghĩ đến việc có thể chân đạp phi kiếm bay ngàn dặm làm hắn hưng phấn không thôi, nhưng hắn cũng không lắm miệng.
Mà khi đó, Lý Long Cảnh luôn khoái trêu chọc Lưu Dương lại không chú ý đến tâm tình của hắn, hắn đang suy nghĩ về việc của ngàn năm trước, năm đó động phủ trãi qua một trận thương hải tan điền không biết còn tồn tại hay không. Nếu động phủ không còn, việc tìm dược phẩm để Trúc Cơ sẽ không biết tôn bao nhiêu thời gian, có lẽ trước tiên nên tìm cho hắn một bộ võ công để học trước, sau đó quay lại học Vô Tự Thiên Thư. Bất quá ý tưởng này nhanh chóng bị Lý Long Cảnh bác bỏ , chính hắn năm đó tu luyện lại đã đi không ít đường vòng, những chuyện như vậy hắn không muốn Lưu Dương gặp lại, chẳng những tốn thời gian lại còn rất nguy hiểm, Nghĩ trước đến sau vẫn chưa tìm được biện pháp nào giải quyết.
Thấy Lý long cảnh không nói lời nào, Lưu dương cũng không nói gì, cứ yên lặng như vậy một lúc, sau một hồi không tiếng động , cuối cùng, Lý long cảnh nói cho Lưu dương bởi vì qua hệ đến năng lượng tinh thần không thể nói chuyện nhiều, sau đó thì mất hút. Lưu Dương cũng biết, dựa theo đồng hồ, hắn cũng đã nói chuyện với Lý long cảnh được vài giờ đồng hồ, hiện tai bây giờ đã hết thời gian rồi.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan