- Bây giờ đúng ngọ, mặt trời chói chang lên cao, là thời gian dương khí mạnh nhất trong mỗi ngày, mà nơi này lại âm trầm, chẳng phải là âm sát tác quái?
Thân thể nho nhỏ của Diệp Thiên mang theo cái mũ đạo sĩ, tuy rằng cố gắng làm ra dáng người lớn khi nói chuyện, nhưng luôn làm cho người ta có một cảm giác rất quái dị.
Nhưng những lời của nó cũng nói rõ ràng mạch lạc, bên cạnh lão đạo sĩ nghe được cũng liên tục gật đầu, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, dường như bản thân chưa từng dạy qua nó điều này thì phải?
Trẻ con đều có chút thích khoe khoang, Diệp Thiên mặc dù thông minh hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, nhưng lại nhìn thấy thái độ người họ Miêu này có chút khinh thường chính mình, cũng sinh ra vài phần háo thắng.
Sau khi nói xong, Diệp Thiên chỉ vào vị trí mình vừa nhìn thấy đám sương, nói:
- Đây, chính là ở chỗ này...
- Nơi này?
Người họ Miêu nhìn theo ngón tay Diệp Thiên, chính tại nơi chủ nhà cảm tạ người đến phúng viếng, chỗ người phụ nữ mất chồng đã nhiều ngày luôn luôn ôm con ngồi.
Vốn dĩ Diệp Thiên chưa nói, hắn còn không để ý, bây giờ nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, người anh nhà họ Miêu kia đi vài bước, quả nhiên cảm giác được có chút âm khí dày đặc, nhất thời da đầu có chút tê dại.
- Ôi? Không sai, con cũng đã nhìn ra?
Lão đạosĩ tán dương gật gật đầu, quay mặt chuyển sang người anh họ Miêu, nói:
- Miêu cư sĩ, từ khi người anh em của anh qua đời, đứa nhỏ này liền luôn luôn khóc gào không dứt đúng không? Hơn nữa buổi tối còn dễ dàng tỉnh giấc ...
Lão đạo sĩ nói ba hoa, đã nói trúng chuyện đã xảy ra trong nhà, khiến trên mặt người anh họ Miêu lộ ra vẻ bất ngờ, liền kéo lão đạo sĩ, nói:
- Lý chân nhân, ngài nói không sai, nhà họ Miêu chúng tôi chỉ còn có một người nối dõi này, ngài nhất định phải cứu đứa nhỏ này ...
Lão đạo sĩ nghe vậy nở nụ cười, lấy tay khẽ vuốt chòm râu, nói:
- Đứa bẽ bị làm cho sợ hãi, ba hồn bảy vía bị dọa mất một hồn một phách, hơn nữa nơi này âm sát quá mạnh, lúc này mới như thế, nhưng không có gì đáng ngại...
- Lão thần tiên, van cầu ngài, cứu cháu của tôi đi!
Nghe thấy lão đạo sĩ nói vậy, người phụ nữ đang ôm đứa bé trai không nhịn được, lập tức ôm con quỳ xuống trên mặt đất, cũng được lão đạo sĩ một tay đỡ dậy.
- Không càn thiết, không cần làm thế, tôi cố hết sức là được...
Nhìn dứa trẻ không ngừng khóc nỉ non một cái, lão đạo sĩ vươn tay ôm nó vào trong lòng, nói với mẹ nó:
- Cô đi một vòng trước sau nhà, kêu tên đứa nhỏ này đi ...
- Kêu tên?
Người mẹ kia lặng đi một chút, không biết lão thần tiên có ý gì.
Ở nông thôn vốn là có nghe nói đến gọi hồn như vậy, cũng có nhiều chỗ gọi là “ Gọi kinh” hoặc là “Gọi hồn”, người phụ nữ chưa nghe nói qua nhưng người anh họ Miêu cũng từng nghe nói, cho nên rất tin không chút nghi ngờ lời của lão đạo sĩ.
- Bé ngoan, không khóc nữa nhé, hồn trở về này...
Sau khi nghe thấy tiếng người mẹ gọi, tay trái lão đạo sĩ ôm đứa bé, chìa tay phải, giả bộ bắt gì đó từ trên không trung, sau đó nhẹ vỗ về ngực lưng của đứa bé.
- Ôi, ngừng khóc rồi, không khóc nữa rồi ...
Dường như hồn phách đứa nhỏ này thật sự được lão đạo sĩ đưa trở về, đứa trẻ vốn đang kêu khóc không dứt, bỗng nhiên dừng lại, mở to đôi mắt tràn đầy nước mắt, tò mò nhìn lên lão đạo sĩ.
Thấy hiệu quả, người anh họ Miêu khiếp sợ nhiều, lại mừng như điên, em trai thì đã mất, huyết mạch duy nhất của nhà họ Miêu có thể tiếp tục bình an rồi.
- Chân Nhân, à, không, lão thần tiên, vào bên trong ngồi đi, nào, mời vào bên trong ngồi ...
Vừa mới đó trong lòng còn có nghi ngờ đối với hai đạo sĩ một già một trẻ này, hiện tại người anh họ Miêu này đã thực sự coi lão đạo sĩ trở thành thần tiên sống.
- Lão thần tiên gì chứ, lão lừa đảo thì có ...
Diệp Thiên đi theo bên lão đạo sĩ nghe được lời của người anh họ Miêu kia, thiếu chút nữa cười không ra tiếng, cái gì mà cứu lại một hồn phách đã bị kinh sợ mất đi chứ? Tất cả đều là vô nghĩa.
Sắc mặt đứa nhỏ này ảm đạm, tinh thần uể oải, thân thể mệt mỏi, đây đều là biểu hiện âm khí trong Đông y, nguyên nhân chủ yếu là đứa nhỏ này ở nơi có âm khí quá nặng trong một thời gian dài, âm khí trong cơ thể tích tụ nhiều.
Có câu nói “cô âm bất sinh”, không có dương khí thời gian dài, đừng nói đứa bé, ngay cả người lớn mà thân thể yếu ở nơi âm khí lạnh lẽo lâu, trong cơ thể âm dương mất cân đối, cũng sẽ sinh bệnh, nói đến hồn phách,từ đầu đến cuối không có chút quan hệ.
Còn đứa trẻ này vì cái gì đột nhiên đừng khóc, đó đương nhiên vẫn là công lao của lão đạo sĩ.
Diệp Thiên biết, lão gia nầy ngoài phong thuỷ tướng thuật ra, trình độ Đông y cũng rất cao, hơn nữa cả đời tu luyện thuật Ma Y chính thống, chuyên khí chí nhu, khiến một đứa bé bình tâm, chuyện này còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Dù trong mắt Diệp Thiên xem ra không có gì đặc biệt hơn người, nhưng trong mắt người anh họ Miêu kia, đây quả thực chính là hành vi của thần tiên, để hai người vào gian nhà giữa chính, rồi lập tức vội vàng bưng trà rót nước, chỉ sợ dù là cha của hắn lúc này ở đây, cũng không được tiếp đãi ân cần như vậy.
Mời lão đạo sĩ và Diệp Thiên uống nước trà, Miêu lão mở miệng nói:
- Lão thần tiên, từ khi anh em chúng tôi làm nghề vận chuyển, cuộc sống ngày một khá hơn, nhưng cũng không biết sao lại thế này, gần đây tai hoạ liên tục ập đến, xin ngài hãy vạch cho tôi con đường sáng đi...
Lần này người em bị tai nạn xe cộ, không chỉ có người chết, xe và hàng cũng bị hư hỏng nghiêm trọng, đầu năm nay cũng chưa có bảo hiểm gì, toàn bộ tổn thất đều do nhà họ Miêu chịu.
Tuy rằng hai năm qua buôn bán được lời ít tiền, nhưng chỉ tính phí tổn sửa xe cùng tiền bồi thường chủ hàng, Miêu lão cũng như trứng chọi đá, cho nên vừa rồi thấy lão đạo sĩ giống như thấy một chiếc đèn sáng, để cho hắn thấy được hi vọng.
- Miêu cư sĩ đừng vội, để tôi xem phong thuỷ nhà này cho anh ...
Lão đạo sĩ nghe được lời của Miêu lão, đưa tay lấy từ trong cánh tay áo choàng rộng ra một đồ vật, hai tay giữ cân bằng, đứng lên đi đi lại lại ở trong phòng.
- La bàn?
Thấy gì đó trong tay lão đạo sĩ, ánh mắt Diệp Thiên sáng ngời, hôm nay liên tiếp hai lần trong đầu xuất hiện mai rùa, có phần tương tự thứ này thì phải?
- Chẳng lẽ... Thứ trong đầu mình kia chính là cái la bàn?
Trong lòng Diệp Thiên có một chút hiểu, nhưng giờ phút này mặc cho nó cố gắng như thế nào để mai rùa kia hiện thân, rồi so sánh cùng la bàn trong tay lão đạo sĩ, thì trong đầu vẫn rỗng tuếch.
Chứng kiến sư phụ cầm la bàn đi ra khỏi phòng, Diệp Thiên cũng không nghiên cứu thêm, vội vàng đi theo.
Đi đến mặt sau ngôi nhà nhỏ, lão đạo sĩ dừng bước, chỉ vào hai cái ao cách căn nhà 7-8 m, hỏi:
- Miêu cư sĩ, ao nước sau nhà, có phải là mới đào trước đây không lâu?
Tuy rằng đây là một trấn lớn nhất gần Mao Sơn, nhưng vẫn là nông thôn, chung quanh thị trấn cũng đều là ruộng, này hai cái ao này, thật cũng không có gì đặc biệt.
- Đúng, đúng, có lần tôi đi Phương Nam đưa hàng, nơi đó nuôi thuỷ sản rất phát đạt, cho nên tôi cũng đào hai cái ao này, khoảng một tháng trước ...
Miêu lão liên tục gật đầu, sẵn vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Lão thần tiên, có phải là... Chính là chỗ hai cái ao này gây ra tai hoạ?
- Đúng, Miêu cư sĩ, bỏ quá cho lão đạo sĩ tôi nói thẳng, nhà này Tử Minh đường rộng rãi, trước có núi non diễm lệ, phong thuỷ vốn là rất tốt.
Nhưng là do hai cái ao này, khiến Minh Đường có tiếng khóc nỉ non, cô nhi quả mẫu khóc nhiều, không chỉ có người lớn, trẻ nhỏ cũng sẽ bị bệnh nặng, chỉ e sẽ còn gặp phải cái tai hoạ khác ...
Lời nói của lão đạo sĩ thực sự không phải là không có ý đe dọa Miêu lão, phong thuỷ ở từng khu vực khác nhau, vốn là tương quan với âm dương, hai cái ao cá này ở phía sau, liền làm cho âm khí ngưng tụ, dần dà, sẽ khiến thần khí con người mất cân đối.
Người em họ Miêu này bị tai nạn xe cộ có lẽ không có liên quan tới ao cá này nhưng Tương quan phong thủy, không thể nghi ngờ sau này sẽ lại có người trong nhà này gặp nạn.
- Vậy ... Vậy có phải chỉ cần lấp ao này là được hay không?
Nghe thấy lời của lão đạo sĩ nói, Miêu lão mới biết được, chuỵên không mau khởi nguồn ở tại nơi này, không khỏi hối hận không thôi, ý tưởng nhất thời của mình, thế nhưng lại cướp mất tính mạng của em trai.
- Đúng, Miêu cư sĩ, tìm người hiểu phong thủy đến lấp ao, phong thuỷ tự nhiên được khôi phục lại ...
Lão đạo sĩ gật gật đầu, sau đó nhíu mày, nói:
- Miêu cư sĩ, phong thủy nhà anh tôi đã giải thích, thầy trò chúng tôi còn có việc phải về điện thờ, xin cáo từ trước ...
- Sư phụ...
Vừa nghe thấy lời lão đạo sĩ, Diệp Thiên không nhịn được lôi áo lão đạo sĩ, đi đường xa tới, đừng nói chuyện tu sửa điện thờ, ngay cả cơm trưa còn chưa được ăn đây, làm sao lại đi được? Chẳng lẽ sư phụ định học sĩ diện như Lôi Phong?
Không đợi Diệp Thiên mở miệng, Miêu lão liền tỏ vẻ không đồng ý, liền kéo lão đạo sĩ lại, nói:
- Chân Nhân, như vậy sao được, ngài chính là ân nhân cứu mạng nhà tôi, cứ như vậy để ngài đi rồi, sau này tôi còn không bị người khác coi thường hay sao...
Tuy rằng lão đạo sĩ đã giải thích về phong thuỷ, nhưng trong lòng Miêu lão không hiểu lắm, hơn nữa, âm sát khí vẫn còn trong nhà, vạn nhất lão đạo đi rồi, đứa nhỏ này lại bệnh trở lại thì biết làm sao bây giờ?
- Giỏi thật, quả nhiên là giỏi ...
Diệp Thiên thấy cảnh như vậy, tay đang thầm lôi áo lão đạo sĩ liền rụt trở về, chẳng trách sư phụ bắt mình học thuộc “binh pháp Tôn Tử và ba mươi sáu kế”, dám tung một chiêu này, lão đạo sĩ cúng đủ lợi hại.
- Thế này, Miêu cư sĩ, thực sự là tôi ...
Trên mặt lão đạo sĩ lộ ra vẻ khó xử.
- Chân Nhân, ngài có chuyện gì, dặn dò một tiếng, tôi đi giúp ngài lo liệu không được sao?
Giờ phút này Miêu lão giống như là người rơi xuống nước, bắt được cái cây gỗ cứu mạng, sống chết không chịu buông tay.
- Thế này thì ...
Lão đạo sĩ trầm ngâm một chút, nói:
- Không dấu gì Miêu cư sĩ, điện thờ trên núi lâu năm không được tu sửa, đêm qua mưa to khiến bài vị tổ sư bị hư hỏng, tôi muốn đi tìm đội thi công đi tu sửa lại, bằng không thật thẹn với tổ sư ...
- Lý Chân Nhân, thì ra là việc này, đội thi công trên trấn tôi biết rõ hơn, hay là như vậy, ngài ở đây một ngày, sáng sớm mai tôi mang theo đội thi công đi giúp ngài tu sửa điện thờ thì thế nào?
Nghe thấy những lời của lão đạo sĩ, Miêu lão nhất thời vỗ ngực, so sánh tính mạng và Phú Quý của bản thân và gia đình, bỏ ra ít tiền cho lão đạo sĩ tu sửa điện thờ, chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ?
- Vậy được rồi, để phá đi âm khí nhà anh, lão đạo sĩ tôi liền ở thêm một ngày ...
Nhìn thấy Miêu lão có thịnh tình chân thành giữ lại như thế, lão đạo sĩ đương nhiên mềm lòng, dẫn Diệp Thiên vào trong nhà.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Lý Chân Nhân, ngài và tiểu sư phụ có lẽ còn chưa ăn cơm nhỉ? Các ngài có kiêng kị cái gì không vậy?
Sau khi trở lại trong phòng, ngồi xuống, Miêu lão quay sang hỏi hai người Diệp Thiên, trong khoảng thời gian này trong nhà liên tục xảy ra chuyện, cho nên hắn cũng không có ăn uống gì, hịên đã tìm được rồi nguyên do rồi, Miêu lão cũng cảm thấy có chút đói bụng.
- Là người của núi rừng, ăn cái gì cũng được...
Lão đạo sĩ bộc lộ hình tượng cao nhân, nhưng ở bên cạnh hắn Diệp Thiên rõ ràng nghe thấy, từ cụng lão đạo sĩ truyền ra một tràng âm thanh “òng ọc”.
Buổi sáng tuy rằng hai người ăn không ít đồ ngon, nhưng là đi đường liền mấy giờ, giờ cũng đã đói lắm, nếu không phải cần giữ gìn thân phận đệ tử của cao nhân, Diệp Thiên thiếu chút nữa đã chộp ngay cái bánh bánh mỳ trong phòng mà ăn.
Ở nông thôn, việc hiếu hỉ chủ yếu đều giải quyết ở nhà, ngày hôm qua vừa mới phát tang đưa tang, trong nhà có sẵn đồ ăn, không bao lâu sau, vợ của Miêu lão đã đem cơm lên.
Có lẽ là sợ Lý Chân Nhân không tận tâm giúp hắn tiêu trừ âm sát trong nhà, Miêu lão vội vàng ăn một chén cơm, rồi đi liên hệ đội thi công luôn.
Nhìn thấy Miêu lão ra khỏi phòng, hai thầy trò vốn ra vẻ ăn uống nho nhã, liền ném hết cả bát đũa, một người chộp cái móng heo mà cắn, giống như gió nổi lên quét sạch một bàn đầy thức ăn ngon, khiến cho vợ Miêu lão đến thu dọn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên hai người đều có chút là lạ.
- Sư phụ, chẳng trách người chướng mắt cái kiểu bày hàng ven đường, lừa được hết ăn lại uống dễ dàng thật?
Ăn uống no say rồi, Diệp Thiên thích thú vỗ vỗ bụng, tuy rằng cha thường bắt được cá tôm cho nó ăn uống no đủ, nhưng thức ăn giống hôm nay, bình thường cũng không có.
- Nhóc con, không có bản lĩnh, dám lên Lương Sơn sao? Phương diện này phải có học vấn uyên thâm ...
Lão đạo sĩ tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên một cái, nói tiếp:
- Lát nữa con phải đọc thuộc lòng “ Độ nhân kinh” , tiêu trừ âm sát đi...
- “ Độ nhân kinh” có thể tiêu trừ âm sát khí? Chỗ kia không là bởi vì bị linh đường chắn mà thành sao?
Diệp Thiên nghe được lời sư phụ nói xong, không khỏi lặng đi một chút, chẳng lẽ không phải đó là âm sát khí, thật đúng là âm linh người em của Miêu lão chuyển hóa mà thành?
Lão đạo sĩ lắc lắc đầu, nói:
- Ai nói cho con biết linh đường gây ra? Đây là oán khí con người biến thành, bằng không trong một ngày luôn có ánh mặt trời chiếu tới, thì sớm đã bị mất đi ...
- Sư phụ, hay là... Thật sự có ma quỷ?
Diệp Thiên là đứa to gan, khi nó bảy tám tuổi, liền dám một mình đi vào nghĩa trang của người trong thôn bắt dế, nghe nói vậy, cũng chưa cảm giác được sợ hãi, ngược lại hưng phấn lên.
Lão đạo sĩ nghe vậy bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói:
- Ma quỷ cái đầu con, năm đó ta đều đã đi qua theo núi thây biển máu, cũng chưa từng thấy qua một cái bóng dáng của ma quỷ ...
Lý Thiện Nguyên sống hơn một trăm tuổi, kiến thức không thể nói là không rộng, từng cố ý đi tìm Thiên Sư Đạo học nghệ, học cách bắt ma quỷ, nhưng luôn luôn không gặp được cơ hội như vậy, hắn còn ước gì ma quỷ hiện ra trước mặt hắn.
- Nếu như không có quỷ, oán khí kia là sinh ra như thế nào ạ?
Diệp Thiên thấy khó hiểu, hỏi. Trước kia nó thật không biết, thầy cô giáo còn là những người rất kiên định thuyết vô thần?
- Nhóc con, may mà con được giáo dục theo phương pháp hiện đại, cho con cơ hội mở mang kiến thức ...
Nghe thấy Diệp Thiên hỏi vậy, lão đạo khách sáo nhìn nó một cái, mở miệng nói:
- Giải thích theo ngành nghiên cứu, cũng được gọi là từ trường, đây là nhân tố sinh ra, có quan hệ với sóng điện não người, khi rất nhiều người tập trung tâm tư suy nghĩ về chuyện gì đó, là có thể thay đổi từ trường mạnh yếu.
- Nếu dùng cách trình bày của hai nhà đạo Phật, thì gọi là tín ngưỡng, thông qua tín đồ cầu nguyện, cũng có thể sinh ra từ trường tương tự, đã hiểu ra chưa?
- Hiểu, đã hiểu, nhưng ... Thầy à, chắc là trước kia thầy học trường tư thục?
Nói thật lòng, Diệp Thiên thật sự bị những lời này của lão đạo sĩ kinh động, nếu không phải chính tai nghe được, nó căn bản không thể tin được lời này là từ miệng người cả ngày nói nó học văn tự cổ “Chi, hồ, giả, dã” nói ra.
- Thế nào? Khinh thường ta trước đây không giỏi giang sao?
Lão đạo sĩ liếc mắt nhìn Diệp Thiên, nói:
- Thầy của con trước đây từng giảng dạy tại đại học Bắc Kinh đấy, Lương Tư Thành cũng đã từng nghe ta giảng.
Lão đạo sĩ thật đúng là không nói khoác, hắn và Cô Hồng Minh xem như anh em kết nghĩa, từng được mời làm giảng viên ở Đại học Bắc Kinh, nói hắn học rộng ở Trung Quốc và Phương Tây cũng không sai.
Lúc ấy lão đạo sĩ muốn đi đến thư viện của Đại học Bắc Kinh tìm nguyên tác “ Thôi bối đồ”, khi tìm kiếm không có kết quả, hắn liền từ chức ở trường đại học Bắc Kinh, lại nhàn nhã hành tẩu giang hồ.
- Kiến trúc học, hẳn là có liên quan đến phong thủy phải không ạ? Nhưng Lương Tư Thành là ai vậy?
Từ khi Diệp Thiên tin lão đạo sĩ đã hơn một trăm tuổi, cũng tràn ngập tò mò đối với những chuyện phát sinh trong đời lão đạo sĩ xưa kia, nhưng lão đạo sĩ cũng không giống như trước nữa, động một chút lại thổi phồng chuyện của chính mình, chỉ là thỉnh thoảng nói ra vài câu.
- Coi như con không ngu ngốc, bất kể là kiến trúc trong và ngoài nước, đều có liên quan đến phong thủy, đều là không thể tách rời, còn Lương Tư Thành là ai, ta nói với con cũng có ích gì đâu ...
Lão đạo sĩ định giải thích cho Diệp Thiên vài câu liền không kiên nhẫn nữa, nếu hắn nói cho Diệp Thiên biết Lương Tư Thành là Lương Khải Siêu, có lẽ tiểu tử này lập tức lại sẽ truy hỏi Lương Khải Siêu là ai, nói vậy, chỉ e mình lại phải giảng cho nó nghe cả chuyện “Mậu Tuất lục quân tử”.
- Không nói thì thôi, đúng rồi, thầy à, tụng “ Độ Nhân Kinh”, thật sự có thể tiêu trừ sát khí sao?
Thấy sư phụ không nói thêm gì nữa, Diệp Thiên cũng không hỏi tới, nhưng cũng ghi tạc cái tên Lương Tư Thành này vào tim.
- Đương nhiên, công hiệu của “ Độ Nhân Kinh” không thua gì “Kim Cương Kinh” trong Phật giáo, lát nữa con niệm là được, sư phụ ta nghỉ ngơi chút ...
Dường như đang nhớ lại chuyện cũ năm đó, lão đạo sĩ lại dâng tràn cảm xúc, hơn nữa thân thể của hắn dù cho vẫn tốt, thì cũng đã là ông già trăm tuổi, liền phải tựa đầu tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ.
Diệp Thiên thấy thế đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, tuy rằng nó có đôi khi không tốt, thường xuyên chặn họng lão đạo sĩ này, nhưng nội tâm Diệp Thiên rất quan tâm và kính trọng ông lão này.
- Ấy, tiểu sư phụ, Lý Chân Nhân đâu? Những người xây dựng đều tìm xong rồi...
Diệp Thiên mới vừa đi ra sân, Miêu lão liền cực kỳ hứng thú đẩy cửa sân.
Nghe thấy Miêu lão lớn giọng, Diệp Thiên liền nhanh tay đặt ngón trỏ lên miệng, suỵt một tiếng nói:
- Sư phụ hơi mệt chút , đang nghỉ ngơi, Miêu đại ca, ngài hủy linh đường đi, sau đó tôi ở trong này tụng kinh siêu độ một chút, có thể phá hủy âm sát khí ở đây ...
Miêu lão nghe vậy lặng đi một chút, có chút chần chờ hỏi:
- Tiểu sư phụ, cậu ... có được không?
Chuyện là từ đầu năm nay, cho dù ở đâu, trong ngành sản xuất cũng vậy, tuổi tác rất quan trọng, ngay như người bệnh xem bệnh đều thích tìm thầy thuốc có tuổi, nhà mày tuyển kỹ thuật viên cũng cần thợ nguội có tay nghề, Diệp Thiên này còn nhỏ tuổi, cũng khó tránh khỏi khiến cho Miêu lão nghi ngờ trong lòng.
- Miêu đại ca, âm sát khí trong nhà ngài hình thành thời gian không lâu, rất dễ loại trừ, không cần sư phụ tôi ra tay...
Diệp Thiên chợt nhớ tới năm trước ở trên trấn có được xem một bộ phim, nhất thời vỗ bộ ngực nhỏ, nói tiếp:
- Ngài chuẩn bị một cái bàn vuông, đồ tế lễ, sau đó lại lấy chín thân gỗ bạch đàn đến ...
- Tiểu sư phụ, đồ tế dễ kiếm, thế còn ... cây gỗ bạch đàn là để làm chi?
Tuy rằng Diệp Thiên nói rõ ràng mạch lạc, Miêu lão Đại vẫn không thể nào tin được, ánh mắt luôn luôn liếc về phía cửa phòng đang đóng.
Diệp Thiên tuổi tuy nhỏ, nhưng kiến thức cũng không ít, nó cũng nhìn ra Miêu lão không tin mình, lập tức nói:
- Lấy gỗ bạch đàn giơ lên, dĩ nhiên là có thể thu sát khí lại, loại trừ khí tụ, hay là, đợi sư phụ tôi nghỉ ngơi chút, rồi để cho ông ấy làm?
- Thôi, tiểu sư phụ, tôi nghe theo lời cậu là được, tôi liền đi chuẩn bị đồ ...
Miêu lão nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, dậm chân, chẳng phải chính mình đi tìm người giúp họ tu sửa điện thờ hay sao, những người này không thể đi khỏi điện thờ được, cùng lắm thì không được, Lý Chân Nhân kia vẫn phải ra tay, mình không nên đắc tội với tiểu tử thông minh kia.
Đồ tế có sẵn, ở nông thôn tìm cây gỗ bạch đàn cũng không khó, không bao lâu, Miêu lão đã bày đầy đủ những thứ Diệp Thiên cần trên linh đường.
Nhưng cửa chính căn nhà, cũng đã được Miêu lão đóng lại cẩn thận, đầu năm nay, dương cao khẩu hiệu đẩy lùi phong kiến mê tín, không cẩn thận sẽ bị bắt đến đồn công an.
Hơn nữa sau này, nếu bị người xung quanh biết hắn mời pháp sư mới chừng mười tuổi đến, truyền đi không phải bị cười chết sao?
Diệp Thiên vốn nhanh nhẹn, giờ phút này tùy ý nó phát huy, chơi thành nghiện, đem chín thân gỗ bạch đàn bày ở nơi âm sát khí nhiều, sau đó ngồi ngay ngắn trước bàn, trong lòng hơi tiếc nuối, nếu còn có một kiếm gỗ đào, vậy thì càng thú vị.
Còn “ Độ Nhân Kinh” có hữu hiệu hay không, Diệp Thiên căn bản là không để tâm, dù sao linh đường bị phá hủy, nội trong ba đến năm ngày âm sát khí nơi này dĩ nhiên là sẽ bị đánh tan.
- Chí học chi sĩ, tụng chi thập quá, ma tinh tang nhãn, quỷ yêu diệt sảng, tể độ thùy tử, tuyệt nhi đắc sinh...
Bàn tế lễ đã bày xong, Diệp Thiên bắt chước giống như sư phụ tụng “ Độ Nhân Kinh”, dáng vẻ giống như một tiểu cao nhân đắc đạo, thấy vậy Miêu lão cũng có vài phần tin tưởng Diệp Thiên.
- Thế nhân thụ tụng, tắc duyên thọ trường niên, hậu giai đắc tác thi giải chi đạo, hồn thần tạm diệt, bất kinh địa ngục, tức đắc phản hình, ân? Hựu xuất lai liễu...
Khi Diệp Thiên ngâm nga được một nửa, đầu óc hơi cảm giác được một cơn choáng, mai rùa bằng bàn tay kia, đột nhiên lại xuất hiện.
Diệp Thiên lại kinh ngạc, tiện đà hít một hơi thật sâu, miệng tụng kinh không ngừng, mà toàn lực chú ý, cũng dồn vào phía trên mai rùa.
- Thật là la bàn, nhưng ... không giống với la bàn của sư phụ ...
Khi tập trung tư tưởng, lần này Diệp Thiên xem như thấy rõ ràng, những hoa văn thần bí trên mai rùa, kỳ thật là một cái triện, nhưng ở vị trí chính giữa là kim la bàn, lại là một hình Thái Cực Âm Dương.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhìn cái mai rùa bằng bàn tay này xoay tròn trong đầu, Diệp Thiên có chút không giải thích được, căn bản nó không cách nào khống chế cái la bàn này, càng không biết tác dụng của nó.
Còn những mẫu tự khắc trên mai rùa, mặc dù hình giống cái triện, nhưng con chữ thật sự là quá nhỏ, Diệp Thiên trợn tròn hai mắt, cũng không cách nào nhận ra được một chữ nào.
Mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng trong miệng Diệp Thiên vẫn còn thầm đọc “Độ Nhân Kinh”. Nhưng vào lúc này, nó chợt cảm giác được trên người một cơn ớn lạnh, vội vàng dời sự chú ý khỏi mai rùa.
- Sao …… tại sao có thể như vậy ?
Khi ánh mắt Diệp Thiên chú ý vào nơi có âm sát khí, rõ ràng phát hiện, ở phía trước bàn thờ kia có một dải âm sát khí, còn đang nhẹ nhàng hướng tới đây, giống như sương mù nhè nhẹ chưa chui vào trong cơ thể nó.
- Ôi trời, lão đạo sĩ chết tiệt, ta đây tụng “ Độ Nhân Kinh” này …… , không phải là muốn siêu độ mình chứ?
Diệp Thiên cả kinh không phải chuyện không có nguyên cớ, nó không thể ngờ được mình tụng đọc “ Độ Nhân Kinh”, lại khiến âm sát tới trên người của mình.
Cũng biết, tạo thành âm sát khí là do hoàn cảnh đặc thù tạo thành, nó chẳng qua là một loại từ trường vô thực, bình thường mà nói, chỉ có thể thông qua thay đổi từ trường mạnh yếu mà ảnh hưởng con người, nhưng lại không cách nào vào được trong thân thể của con người.
Nhưng giờ phút này, âm sát khí lại đang chui vào bên trong thân thể Diệp Thiên, sẽ khiến nó rất khủng hoảng, trên đời này tuy không có quỷ thần, nhưng không có nghĩa Thuyết âm dương học nói sai, nhiều âm khí như vậy vào cơ thể, nhất định sẽ làm mất cân bằng âm dương trong cơ thể.
Mặc dù lúc này là thời điểm mặt trời chói chang, nhưng Diệp Thiên cảm giác lại giống như là thân thể trần truồng ở trong tuyết, lại bị gió rét thổi mạnh, cái rét lạnh đó, thấu vào đến trong xương cốt.
- Lão đạo sĩ hại người!
Diệp Thiên khóc không ra nước mắt, lúc này muốn đứng lên chạy trốn cũng không được, bởi vì thân thể nhỏ bé của nó cơ hồ cũng sắp cứng lại, trơ mắt nhìn dòng âm sát khí tràn vào bên trong thân thể mình.
khi Diệp Thiên cho là tự mình khó giữ được cái mạng nhỏ này, trong đầu xuất hiện mai rùa, chợt tiếp tục quay tròn, giống như là cái động không đáy, hút toàn bộ âm sát khí mới đi vào trong cơ thể nó.
- Hả? Chữ này, hình như rõ ràng hơn một chút rồi?
Trong sự biến đổi của cơ thể, khiến cho Diệp Thiên không thể hiểu được, đó là hết thảy ý niệm đều không lấy đi mạng của nó, và khi âm sát khí biến mất, Diệp Thiên phát hiện, chữ triện trên mai rùa, dường như rõ ràng thêm, dễ thấy được hơn.
- Thuật tàng!
Bây giờ trong đầu Diệp Thiên, mai rùa với la bàn nữa không có chút tương đồng nào, bởi vì ở ngay giữa mai rùa, xuất hiện hai chữ triện “ Thuật tàng ”.
Còn ở chung quanh hai chứ này, thành hình xuất hiện mười hai chữ triện hơi nhỏ một chút, theo thứ tự là “ Xem bói, phong thủy, số mệnh, giải mộng, chọn ngày lành tháng tốt” .
- Sao …… thế sao lại xuất hiện những thứ này?
Trong đầu biến hóa khiến Diệp Thiên như trong mộng, đi theo lão đạo sĩ học kiến thức về phương diện văn tự cổ và tướng thuật đã nhiều năm, dĩ nhiên nó cũng biết hàm nghĩa của “ Thuật tàng ”.
Nếu nói “ thuật ” , cũng có thể gọi là thuật số, là một nội dung quan trọng trong năm thuật đạo giáo cổ đại, thuật số lấy lý luận sinh khắc chế hóa của Âm Dương Ngũ Hành, để dự đoán cát hung trong tự nhiên, xã hội, nhân sự, thuộc về phái nghiên cứu “ Chu Dịch”.
Về phần chữ “ Tàng ”, tức kinh điển tổng hối , phật gia có “ Phật tàng” , đạo gia có “ Đạo tàng”, nho gia có “ Nho tàng” , còn bản thân “ Thuật Tàng” , còn hội tụ lý luận dịch học và Âm Dương Ngũ Hành, trong cổ đại chiếm địa vị cực kỳ trọng yếu.
Nhưng sau Dân Quốc, xu hướng tây học, quan niệm khoa học chiếm vị trí chủ lưu, Thuật Học bị gọi là mê tín, rồi bắt đầu bị coi thường, thuật số thịnh hành trong rất nhiều năm đó, mà nay đã không thấy nữa.
Diệp Thiên thường nghe lão đạo sĩ cảm thán, người đời bỏ qua học vấn trăm ngàn năm qua của lão tổ tông, lại sùng bái văn hóa bên ngoài, cố công học tập cái gọi là tiếng Anh gì đó, đây quả thực giống như là trong nhà cất giấu một tòa bảo sơn, lại hết lần này tới lần khác muốn phá nát.
- Chẳng lẽ …… ta có thể dùng những kiến thức trong mai rùa này?
Nhìn những chữ này trên mai rùa, trong đầu Diệp Thiên toát ra một suy nghĩ.
Bởi vì “ Xem bói, phong thủy, số mệnh, tướng thuật, giải mộng, chọn ngày lành tháng tốt” , cũng là phương thuật dự đoán tốt xấu thường thấy nhất trong Thuật Tàng, những chữ này kết hợp với nhau, chẳng trách làm Diệp Thiên suy tưởng mông lung.
Nhưng trong đầu chỉ có những chữ này xuất hiện, mà không có phương pháp ứng dụng, cái này giống như là chó cắn con nhím lại không thể há miệng, khiến tâm trí Diệp Thiên ngứa ngáy.
- Bên trong có sáu loại phương thuật, ta chỉ xem một chỗ, thử xem có được hay không ……
Âm sát đã sớm thanh trừ hết, giờ phút này Diệp Thiên cũng không cố tụng thêm “ Độ Nhân Kinh”, lập tức ngưng lại, dồn lực chú ý hướng vầohi chữ “ Xem bói” trên mai rùa.
- Ôi? Không có động tĩnh gì …
Ngoài hai chữ triện mờ mờ ảo ảo, Diệp Thiên không phát hiện gì khác lạ nữa, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, chẳng lẻ suy đoán của mình sai rồi? Nhưng trước đây trong đầu xuất hiện thân thế lão đạo sĩ, là chuyện gì xảy ra đây.
- Ấy, màu sắc mấy chữ này, không giống những chữ khác ư?
Diệp Thiên nghiên cứu rất lâu hai chữ “ Xem bói” , chợt chú ý thấy, trong mười hai chữ triện, trong sáu chữ, có bốn màu sắc là xám xịt, còn chữ “ Phong Thủy” và “ Tướng thuật”, lại hơi sáng hơn.
- Chẳng lẽ chỉ quan sát được những chữ màu sáng?
Trong lòng Diệp Thiên chợt hiểu ra, đem lực chú ý vào hai chữ “ Phong thủy” , khi nó vừa chú ý đến chữ đó, hai chữ “ Phong Thủy” đột nhiên tản ra, hóa thành linh khí nhè nhẹ, dội vào trong mắt Diệp Thiên.
Chỉ cảm thấy trong mắt chợt lạnh, khi Diệp Thiên mở mắt nhìn về phía trước, cảnh tượng trước mắt tựa hồ bất đồng với lúc ban đầu, ở giữa trời đất, dường như có thêm mấy màu sắc.
Giống như là ngôi nhà hai tầng trước mắt này, thu gọn trong mắt Diệp Thiên, dường như tỏa ra một màu vàng kim sáng bóng nhàn nhạt, nhìn lại phía trái phải căn nhà, đều là mơ mơ ảo ảo, không có chút màu sắc nào.
Nhưng phía sau căn nhà, cũng có chút âm sát khí, hơn nữa đã ảnh hưởng đến cả tòa nhà này, nơi hai màu sắc đan vào nhau, có vẻ rất là quái dị.
- Ngôi nhà cửa hướng bắc, nước lửa tương tể, khảm chấn phương rộng rãi, điềm vô cùng giàu sang! Nước sau nhà là hung tinh, phạm sát giảm đinh!
Khi Diệp Thiên quan sát chỗ khác lạ trong nhà, trong đầu đột nhiên xuất hiện mấy hàng chữ, tiếp theo cảm giác man mát trong mắt biến mất, cả những chữ kia, cũng từ từ biến mất trong đầu.
- Ha ha, quả nhiên là như vậy, đây chẳng phải là một đôi mắt phong thủy?
Mới phát hiện phương pháp sử dụng mai rùa, Diệp Thiên cao hứng cười thành tiếng.
Những đứa trẻ khác trong cơ thể xuất hiện cảnh này, có lẽ sẽ cảm giác được sợ hãi, nhưng Diệp Thiên từ năm tuổi đã tiếp xúc kiến thức phong thủy tướng thuật, trong lòng lại tràn đầy hưng phấn, giống như là lấy được món đồ chơi mới mình rất thích.
- Ha ha, hai chữ tướng thuật kia cũng sáng, vậy không phải là ta có thể giúp người khác xem tướng rồi?
Diệp Thiên cười một tiếng, mai rùa vừa xuất hiện trong đầu không biết lại đi nơi nào, bây giờ không cách nào nghiệm chứng, nhưng Diệp Thiên tin, chỉ cần mai rùa vẫn còn, mình sớm muộn có thể hiểu được điều bí mật này.
Nói là bí mật, Diệp Thiên không có ý định nói cho người khác biết, tuổi của nó tuy nhỏ, nhưng nó cũng biết, nếu mình đem chuyện trong đầu có “ mai rùa ” nói ra, sợ rằng không bị người ta nói thành là phong kiến mê tín, cũng sẽ bị cho rằng mình là tiểu yêu tinh.
- Tiểu Chân Nhân, tiểu thần tiên , cậu … cậu làm sao rồi ?
Khi Diệp Thiên còn đắm chìm ở thế giới của mình, đang nhếch miệng cười khúc khích, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng của Miêu lão.
- À, Miêu đại ca, không sao …
Diệp Thiên quay đầu lại, phát hiện Miêu lão đứng ở phía sau mình cách hơn 1m, vươn tay phải ra, đang vỗ vỗ vào bả vai của mình, không khỏi nở nụ cười.
- Miêu đại ca, âm sát khí đã bị ta tiêu trừ hết rồi, hơn nữa tôi mới xem phong thủy tòa nhà cho anh, phong thủy cũng là cực kỳ tốt, sau này đừng thay đổi nhé.
Đúng rồi, ao cá sau nhà phải nhanh chóng lấp đi, nếu không vẫn sẽ có tai họa phát sinh …
Theo dự đoán của Diệp Thiên, vừa rồi trên tòa nhà Miêu lão này thấy màu vàng kim sáng bóng, hẳn là đại biểu cho tài vận giàu sang, rồi sau đó bị ao cá chặn, cũng đã phá hư phong thủy cả tòa nhà, gần đây mới có chuyện người em trai Miêu lão bị tai nạn xe cộ.
- Cám ơn tiểu Chân Nhân, cám ơn, cám ơn tiểu thần tiên, để tôi tìm người đi lấp ao…
Nhìn thấy Diệp Thiên quay đầu lại, Miêu lão thu cánh tay đang muốn vỗ vào bả vai nó, mặt đầy cảm kích, miệng không ngừng cảm tạ, ngược lại khiến cho Diệp Thiên có chút ngượng ngùng:
- Miêu đại ca, tôi …… tôi nói anh tin chứ?
Miêu lão ra sức gật đầu, nói:
- Tin chứ, sao lại không tin, tiểu Chân Nhân mới vừa rồi vừa làm pháp niệm kinh, cảm giác lành lạnh cũng không thấy nữa rồi …
Miêu lão vốn là không đặt bao nhiêu hy vọng vào Diệp Thiên, nhưng khi Diệp Thiên giả thần giả quỷ, khiến cho hắn cảm thấy hơi thở lạnh lẽo, rồi đột nhiên biến mất không thấy.
Tục ngữ nói sự thật thắng hùng biện, không chí có lão thần tiên có bản lãnh, ngay cả đứa trẻ này cũng rất bất phàm, giờ phút này thái độ của Miêu lão đối với hai sư đồ Diệp Thiên, đơn giản chính là sùng bái núi cao, khâm phục vô cùng.
- Làm pháp cái đầu ngươi, âm sát cũng chạy trong thân thể ta rồi , dĩ nhiên không còn …
Nghe thấy Miêu lão nói vậy, trong lòng Diệp Thiên thầm mắng một câu, mặc dù kết quả là tốt, cũng đều là mai rùa trong đầu kia phát huy tác dụng, nhưng dù sao âm sát vào cơ thể vậy, đã khiến Diệp Thiên kinh sợ không ít.
Nghe thấy tai họa của nhà mình được giải trừ, Miêu lão cũng không có ý định tiếp tực ở nơi này nghe tiểu thần tiên dạy bảo, sau khi khen Diệp Thiên mấy câu, mở miệng nói:
- Tiểu Chân Nhân, cậu nghỉ ngơi trước đi, ta đi gọi người lấp ao cá …
Nhưng Miêu lão là người rất biết điều, khi sắp đi khỏi cửa, còn dặn dò vợ mình đi chợ mua cho Diệp Thiên không ít đồ ăn vặt và đồ chơi mà trẻ con thích, tiểu thần tiên này không phải là còn …… rất nhỏ sao.
- Sư phụ, người tỉnh rồi ư? Ấy, người làm gì mà nhìn con như vậy?
Diệp Thiên vừa trở lại trong nhà, liền phát hiện lão đạo sĩ đang nhìn mình chằm chằm bằng một ánh mắt rất kỳ quái.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Nhóc con, mặc dù “ Độ Nhân Kinh” có thể hóa giải sát khí, nhưng cũng không có nhanh như vậy đâu, con làm thế nào làm được?
Lão đạo sĩ vừa chợp mắt, đột nhiên cảm giác được nguyên khí thiên địa dường như có chút biến hóa, mở mắt ra, liền phát hiện sát khí trong nhà đột nhiên biến mất không thấy đâu, thấy rất kinh ngạc không tin được.
Người có hiểu biết, lại trải qua tu hành, từ trường trên người sẽ đặc biệt mãnh liệt, mà người như vậy, cũng sẽ cảm nhận đặc biệt rõ ràng đối với ảnh hưởng từ trường chung quanh, cho nên nếu như lão đạo sĩ tự mình làm chuyện tiêu trừ sát khí, tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều so với một cao tăng đại đức.
Nhưng Diệp Thiên chẳng qua chỉ là đứa trẻ, nó tiếp xúc phương thuật thời gian mới có mấy năm? Cho nên trong thời gian ngắn ngủi có thể đem sát khí tiêu trừ hết sạch sẽ, đây chính là điều ngay cả lão đạo sĩ cũng không cách nào làm được.
Nghe thấy lão đạo sĩ nói vậy, Diệp Thiên cắn một viên đường hồ lô vợ Miêu lão mua cho, trong miệng nhồm nhoàm nói không rõ nói:
- Con nào biết đâu? Sư phụ, “ Độ Nhân Kinh” này rất tốt đấy …
Diệp Thiên đã quyết định, chuyện như vậy không thể nói cho ai, hoặc giả nói cho lão đạo sĩ nghe sẽ tin nó, nhưng là nói cho cha và bạn học nghe, vậy nhất định sẽ bị cho rằng bị bệnh thần kinh.
- Kỳ quái, thật là kỳ quái …
Nhìn thấy Diệp Thiên cũng nói không ra lời, lão đạo sĩ vuốt nhẹ chòm râu, trên mặt lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, nhưng xã hội hiện đại không như trước kia, khoa học kỹ thuật thịnh vượng, rất nhiều chuyện cũng khó có thể suy đoán, lão đạo sĩ cũng không thể làm gì.
Diệp Thiên là đứa trẻ, ở trong phòng ngồi một lúc liền không nhịn được đứng lên, nói:
- Ha ha, sư phụ, con đi lên trấn chơi, buổi tối lúc ăn cơm con về nhé …
Thị trấn Mao Lộc cách chỗ Diệp Thiên ở chừng mười mấy dặm đường, cho dù là tuổi đã lớn một chút, nó cũng khó mà được tới một lần, nếu như không phải là dùng miệng lưỡi ăn uống của người khác, Diệp Thiên đã sớm chạy lên trấn chơi.
Lão đạo sĩ khoát tay áo một cái, nói:
- Đi đi, nhớ nhà này đó, cẩn thận lúc trở lại không tìm được đúng nhà …
Được sư phụ cho phép, Diệp Thiên hoan hỉ chạy ra ngoài, trước khi ra cửa, vợ Miêu lão còn dúi tờ tiền Công Nông Binh vào trong túi nó, thế này cũng làm Diệp Thiên thiếu chút nữa phổng mũi.
Ai chẳng biết, ở thời gian này, cho dù nông thôn đã khá hơn, thì cũng chỉ cho trẻ con đến năm xu, một đồng tiền quà vặt. Nhà ai có người kết hôn, sinh trẻ nhỏ thì cũng chỉ mừng một hai tệ là cùng.
Hơn nữa bây giờ cách năm 88 – năm phát hành nhân dân tệ mới có 2 năm, đồng tiền trị giá mười tệ, đã là trị giá lớn nhất trên thị trường.
Cho nên này tờ tiền công nông binh này đối với Diệp Thiên mà nói, đơn giản chính là một gia tài, dù sao đến giờ nó cũng chỉ nhìn thấy tờ tiền như vậy trong tay cha nó, tự mình chưa được sờ vào.
Chợ nông thôn, thường là buổi sáng náo nhiệt nhất, nhưng lúc này vừa giữa trưa, người vẫn không ít, Diệp Thiên cũng không sợ, nghe được phía trước có tiếng chiêng trống, ra sức chen lấn vào.
- Ha ha, diễn khỉ …
Ỷ vào thân thể nhỏ bé linh hoạt, Diệp Thiên chen vào bên trong đám người, nhìn thấy vẫn là ông lão mang theo ba con con khỉ, đang biểu diễn tiết mục ở giữa đám người.
- Các vị phụ lão xa gần, có tiền xin góp chút tiền, không có tiền thì có người, cám ơn mọi người đến xem …
Một trong mấy con khỉ đó lộn mấy vòng, ông lão chắp tay hướng bốn phía, con khỉ kia nhất thời dùng hai bàn tay quặp lấy cái chậu nhỏ, xin tiền đám người chung quanh.
Người có tiền ném một hào, năm hào vào trong chậu, không có tiền thì lại lui về phía sau, Diệp Thiên sờ sờ tờ tiền Công Nông Binh trong túi, suy nghĩ hồi lâu rồi lui ra ngoài.
Lão đạo sĩ đã từng dạy nó, hành tẩu giang hồ đều có chỗ khó riêng của mình, có thể giúp thì giúp, nếu Diệp Thiên không trích ra từ đồng tiền của nó, nó cũng không muốn xem người khác diễn tiết mục.
Cũng may nơi diễn khỉ này cũng không phải là một nhà diễn kịch, chui ra từ chỗ diễn khỉ, Diệp Thiên lại chui vào xem một đám người bán thuốc tăng lực Thiếu Lâm bên một tảng đá.
Đi dạo một vòng trong chợ, đã là ba bốn giờ chiều, lúc này Diệp Thiên đứng lại ở một gian hàng thổi kẹo Đường Nhân.
Gian hàng này thật ra thì chính là một quang gánh, một đầu quang gánh là một cái tủ hình chữ nhật, phía dưới hộc tủ có một cặp lồng hình tròn mở nắp, bên trong có một cái bếp nhỏ, trên bếp có một nồi lớn, trong đó đổ đầy đường.
Giá gỗ chia làm hai tầng, mỗi tầng đều có rất nhiều lỗ nhỏ, phía trên cắm đầy kẹo đường đã thổi xong.
Chủ hàng lấy cái muỗng nhỏ múc một chút đường nóng loãng, đặt vào bàn tay đang dính đầy bột xoa nặn, sau đó ngậm trong miệng, đợi nó phồng lên, tan bọt, nhanh chóng đặt ở bên trong khuôn gỗ có chút bột, lại ra sức thổi, liền thổi thành đồ chơi bằng đường như ý mình.
Trẻ con bốn phía đều trơ mắt nhìn, đứa có tiền xòe tay muốn mua, không có tiền cũng nhìn không muốn rời đi.
Thứ này cũng không coi là quá đắt, một xu là có thể làm một chiếc theo yêu cầu của mình, nhưng Diệp Thiên đứng giữa trời, vo đồng tiền trong túi, quyết định xoay người rời đi.
Phải biết rằng, cha Diệp Thiên là thanh niên trí thức không trở về quê hương, cưới được vợ cũng không phải là người bản địa, căn bản cũng không có địa vị gì.
Mặc dù đôi tay Diệp Đông Bình tài giỏi, không chỉ biết làm thợ điện, thợ mộc cũng làm được, thường giúp người đóng chút gia cụ, nhưng một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 10-20 tệ.
Mặc dù Diệp Đông Bình thường đánh chút cá cho con trai ăn, nhưng nói tóm lại, hai cha con sống rất nghèo khó, Diệp Thiên muốn đem tiền về nhà cho cha nó.
Khi Diệp Thiên vừa xoay người , bên tai đột nhiên nghe tiếng hét:
- Diệp Thiên, ha ha, thật sự là cậu à? tại sao cậu lại ở chỗ này ?
Diệp Thiên quay đầu về phía tiếng nói, phát hiện ở góc khác gian hàng kẹo đường này, một đứa trẻ mập mạp chừng tuổi của nó đang hưng phấn vẫn tay về phía nó, đồng hồ điện tử trên cổ tay rất là nổi bật.
- Quách Tiểu Long?
Nhìn thấy người này, trên mặt Diệp Thiên không khỏi lộ ra nụ cười khổ, quả là càng tránh cái gì, càng gặp phải cái đó, với tính bướng bỉnh của Quách Tiểu Long, sau này về tựu trường, sẽ đem chuyện mình mặc đồ này đi kể cho tất cả mọi người.
Nhưng tránh cũng tránh không được rồi, Quách Tiểu Long đã đi tới bên cạnh nó, chỉ vào một người lớn tuổi đi bên cạnh nó, nói:
- Diệp Thiên, đó là ông ngoại tớ, ông từ Mỹ về, tớ dẫn ông đi chợ …
Mặc dù Diệp Thiên ở trường học quan hệ không tệ với Quách Tiểu Long, nhưng cũng không gần gũi lắm, trong lòng biết tiểu tử này muốn tìm mình khoe mẽ, lập tức cười ha ha, nói:
- À, rất tốt, tiểu Long, đồng hồ điện tử của cậu thật đẹp …
- Đó là đương nhiên, ông tớ mua cho mà, toàn trường chỉ mình tớ có một cái này …
Quách Tiểu Long nghe thấy lời của Diệp Thiên, lại vỗ vỗ ngực, để đồng hồ trên cổ tay lộ ra trước mắt, vờ nhìn thời gian phía trên.
Ở trong trường học Diệp Thiên vốn là một nhân vật nổi tiếng, mặc dù nghịch ngợm vô cùng tận, nhưng thành tích học tập cho tới bây giờ vẫn là đứng đầu, có thể khoe khoang trước mặt Diệp Thiên, Quách Tiểu Long tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Tiểu Long , đây là ai thế?
Người vừa được Quách Tiểu Long chỉ vào, nhìn thấy cháu mình nói chuyện cùng một tiểu đạo sĩ, trong lòng tò mò , cũng chuyển qua gian hàng bên này .
- Ông à, đây là bạn học của cháu, Diệp Thiên …
Khi nói chuyện cùng người ông từ Mỹ về, giọng của Quách Tiểu Long không khỏi thấp mấy phần .
- Ồ, là bạn học của cháu? Vậy cũng làm đạo sĩ nữa sao?
Người kia có chút ngạc nhiên, khi ông ly hương, mới hơn mười tuổi, so với hai đứa trẻ này cũng không lớn hơn mấy tuổi, ba bốn mươi năm trôi qua, bây giờ trở về, rất nhiều chuyện về quê quán, cũng cảm giác rất thân thiết.
- Cái này … cháu cũng không biết …
Quách Tiểu Long gãi gãi đầu, nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi:
- Diệp Thiên, sao cậu mặc đồ này? Thật đi lên núi làm đạo sĩ hả?
- Tớ không làm đạo sĩ đâu, sư phụ tớ là người chủ trì điện thờ trên núi, hôm nay cùng sư phụ xuống núi, mặc cái này tiện mà …
Diệp Thiên lên tiếng giải thích cho Quách Tiểu Long một chút, nó cũng không muốn đến tựu trường bị người ta đem chuyện này ra trêu ghẹo, vậy thì thật mất mặt.
- Ồ, ngày xưa đạo Mao Sơn bị người Nhật Bản phá hủy, khi ông rời đại lục mới bắt đầu xây dựng lại, có thời gian đi xem một chút mới được …
Nghe được lời của Diệp Thiên, người đó thở dài, hàng mi mơ hồ có chút buồn, nhưng liền nở nụ cười, mình không nên cảm thán truớc mặt đám con nít, lập tức chỉ vào gian hàng kia, nói:
- Tiểu Long, nào, cầm cái kẹo đường cho bạn học của cháu đi …
- Không, cám ơn ông, cháu không muốn …
Mặc dù gia cảnh chưa có gì, nhưng đi theo sư phụ hành tẩu Giang hồ, Diệp Thiên ít nhiều cũng hiểu chuyện tham lam ăn của người khác, không phải là đồ của mình không thể lấy, không bỏ ra lao động không được tùy tiện lấy của người khác, vậy cũng không nên.
- Cầm đi, cháu, cháu gọi ta là ông, cũng không thể gọi không như vậy, ông mua cho cháu mà …
Ông lão nghe vậy nở nụ cười, cầm một kẹo đường hình Tôn Ngộ Không đưa cho Diệp Thiên.
Kẹo Tôn Ngộ Không này có một bộ, không chỉ có đẹp mắt, còn có một nắm cơm nếp, trong bụng Tôn Ngộ Không có rất nhiều nước đường.
Khi không muốn chơi, có thể cán ở mông Tôn Ngộ Không một lỗ nhỏ, để cho đường loãng chảy xuống, sau đó ăn với com nếp, ăn hết cả cơm và đường, là điều mà trẻ con thích nhất, nhưng cũng là đắt tiền nhất, một cây kẹo phải tám hào.
Có thể khoa trương ở trước mặt bạn học, Quách Tiểu Long cũng rất đắc ý, nhìn thấy Diệp Thiên không ngừng từ chối , mở miệng nói:
- Diệp Thiên, ông tớ cho cậu, cậu hãy cầm đi …
Bây giờ Diệp Thiên cũng rất thích kẹo con khỉ này, suy nghĩ một chút, nói:
- Được rồi, ý của người lớn, không dám từ, cám ơn ông!
- Ha ha, tiểu Long, bạn học của cháu rất lễ phép …
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, ông lão cười cười cũng không để ý, dù sao cũng chỉ có một cây kẹo đường hình con khỉ, ông ta thanh toán tiền hai cây kẹo đường, sau đó đứng ở bên cạnh nhìn chủ hàng thổi kẹo đường, tay nghề này chỉ ở quốc nội mới thấy được.
- Hay là, ta giúp ông ấy xem tướng đi …
Diệp Thiên vẫn không có thói quen ăn không đồ của người khác, suy nghĩ một chút, mắt nhìn về phía ông lão, trong miệng mặc niệm: “ Mai rùa, mai rùa, mau ra đây …”
Không có cách nào, mai rùa trong đầu đó không xuất hiện, Diệp Thiên kêu cả ngày cũng không thể gọi nó hiện ra, gọi “ Mai rùa” rất lâu mà không thấy động tĩnh .
- Thuật Tàng!
Khi không thể làm gì được, Diệp Thiên chợt nhớ tới hai chữ ngay giữa mia rùa, thử mặc niệm trong lòng một tiếng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Ngay khi trong lòng Diệp Thiên mặc niệm ra hai chữ “Thuật Tàng”, ánh mắt liền sáng lên, bởi vì mai rùa thần bí kia, lại quay tròn xuất hiện trong đầu nó.
Điều này làm cho Diệp Thiên cảm thấy có chút kích động, bởi vì trước đây, nó vốn không biết nên sử dụng như thế nào, bây giờ có thể dễ dàng gọi ra, tin rằng sau này nhất định có thể bỏ mai rùa này đi.
- A, hai chữ phong thuỷ sao lại nhạt đi rồi?
Diệp Thiên đè nén hưng phấn trong lòng, dồn lực chú ý vào mai rùa, vừa nhìn, nhất thời phát hiện một chút bất đồng.
Giữa trưa giúp Miêu lão xem phong thuỷ, Diệp Thiên rõ ràng nhớ rõ, trong mười hai chữ “ Xem bói, phong thủy, số mệnh, giải mộng, chọn ngày lành tháng tốt” có sáu từ, trong đó “Phong thuỷ” cùng “Tướng thuật”, rõ ràng sáng hơn.
Mà hiện tại “Phong thuỷ” lại cũng tối màu, chỉ có hai chữ “Tướng thuật” hơi có chút ánh sáng, rõ ràng là không giống chung quanh.
- Diệp Thiên, làm sao vậy? Kẹo đường hình Tôn Ngộ Không ông tớ cho cậu thật đẹp nhé !
Thấy ông đem đồ chơi làm bằng đường hình Tôn Ngộ Không cho Diệp Thiên, Quách Tiểu Long nhìn chằm chằm Diệp Thiên, nó muốn nhìn thấy hưng phấn và kích động từ trên mặt Diệp Thiên, điều này cũng có làm thể thỏa mãn một chút lòng hư vinh của chính mình.
Nhưng Diệp Thiên nhận được cây kẹo đường rồi, cả người lại sửng sờ ra đó, điều này làm cho Quách Tiểu Long có chút không thoải mái trong lòng, nói không chừng phải nhắc nhở một chút Diệp Thiên đồ chơi làm bằng đường trong tay nó là do đâu mà có.
Tục ngữ nói người nghèo sớm thành đạt, tuy rằng hai người tuổi không chênh lệch lớn, nhưng Diệp Thiên cũng nhanh chóng hiểu ra ý của Quách Tiểu Long, lập tức cười nói:
- Ồ, rất đẹp, tiểu Long, hay là ... cậu lấy trước đi?
Quách Tiểu Long liên tục xua tay, nhìn trộm ông nó, nhỏ giọng nói:
- Vậy không được, ông đưa cho cậu, cậu cầm đi, bằng không tớ sẽ bị mắng ...
- Vậy cũng được, cám ơn cậu, Tiểu Long, kẹo đường hình Tôn Ngộ Không của cậu cũng sắp làm xong rồi ...
Diệp Thiên cũng không còn khách khí, thuận miệng đáp một câu, rồi đưa mắt nhìn về phía ông ngoại của Quách Tiểu Long, trong lòng vẫn đang dốc sức lực chú ý vào hai chữ “Tướng thuật”.
Ngay khi Diệp Thiên nhìn vào mặt ông lão thì hai chữ “Tướng thuật” trên mai rùa đột nhiên phân chia, ngay tiếp theo cả mai rùa đều tách ra, hình thành một đám ký hiệu thần bí, thấy vậy Diệp Thiên hoa cả mắt.
Nhưng lúc trước đã từng coi tướng cho lão đạo sĩ, Diệp Thiên cũng không còn sốt ruột, chỉ cảm thấy trong đầu truyền đến một cảm giác hơi hơi mê muội, vài giây đồng hồ ngắn ngủn đi qua, mấy hàng chữ hiện ra trong đầu Diệp Thiên.
- Liêu Hạo Đức, năm sinh 1933, năm 1949 đi Đài Loan, năm 1959 chuyển nhà qua Mĩ ...
Lần này hồi hương, là muốn lo mai táng cho cha mẹ, nhưng mộ của mẹ lại không thể tìm thấy, ba ngày sau sẽ được như ý ...
- Thật đúng là từ Mĩ về nước à?
Nhìn thấy mấy hàng chữ trong đầu này, Diệp Thiên nở nụ cười, mặc dù nói cũng không tỉ mỉ, nhưng cũng đủ giải thích cho nó cuộc đời của Liêu Hạo Đức.
Trọng yếu hơn cả, chính là lần này mai rùa tính ra chuyện Liêu Hạo Đức hồi hương thăm người thân, nói cách khác, mai rùa này giống chiếc la bàn, không chỉ có thể suy tính người đi lại, đồng thời có thể xem bói ra tương lai người ta.
- Có thể giúp ông ấy một chút hay không? Nhìn xem mộ mẹ ông ấy ở chỗ nào?
Mấy hàng chữ trong đầu lại chậm rãi mờ đi, Diệp Thiên đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, cho dù mình có thể tính ra chuyện Liêu Hạo Đức về nước, nhưng không giúp được ông ấy, vậy chẳng khác gì là lấy không đồ ăn của người ta sao?
- Cách đầu thôn sáu trăm bước, phía dưới 2 m...
Ngay khi Diệp Thiên thầm hỏi mai rùa, mấy hàng chữ kia đã hoàn toàn biến mất hết, khi Diệp Thiên chú ý sang đến vấn đề này, một hàng chữ nhỏ, lại đột nhiên hiện ra trong đầu nó.
- Đây là ý gì nhỉ? Đầu thôn nào? Nói như thế nào mà không đầu không đuôi?
Nhìn thấy này mấy chữ nhanh chóng biến mất, Diệp Thiên nhíu mày.
Theo lý thuyết, chuyện như vậy, là phải có tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của đương sự, mình chỉ nghĩ một chút, mai rùa liền đưa ra cái đáp án như vậy, Diệp Thiên cũng không biết là thật hay giả.
- Thuật Tàng, xuất hiện cho ta...
Diệp Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định, trong lòng lại thầm nói một câu, mai rùa kia đã xuất hiện theo tiếng gọi, nhưng mặt chữ, đã biến thành màu tối cả rồi, tiếp tục cũng không thể xem được, khiến Diệp Thiên cũng đành chịu.
- Mặc kệ ông ấy, dù sao lời nói của trẻ nhỏ vô hại, có tin hay không là tùy ông ấy ...
Diệp Thiên than thở một câu, sau khi có chuyện mai rùa trong đầu xuất hiện đáp án thế này, bất kể là xem tướng cho lão đạo sĩ hay là xem phong thuỷ cho Miêu lão, dường như chưa từng sai.
Nhưng Diệp Thiên không thể trực tiếp nói với ông lão kia, nếu người khác không tin, đây không phải là dọa nạt trước mặt Hoa Kiều ở hải ngoại về sao? Nghĩ một chút, Diệp Thiên nhẹ nhàng kéo áo tên béo.
- Diệp Thiên, làm gì vậy, kẹo đường của tớ sắp làm xong kìa ...
Quách Tiểu Long cảm thấy hành vi của Diệp Thiên rất là bất thường, mắt đang nhìn thẳng vào đám người, sợ kẹo đường hình Tôn Ngộ Không của mình bị người ta đoạt đi mất.
- Này, đi theo ông của cậu, muốn ăn bao nhiêu kẹo đường mà chẳng được ...
Diệp Thiên vờ khen tên béo một câu, nói tiếp:
- Tiểu Long à, lần này ông ngoại của cậu về nước là vì chuyện gì vậy?
- Không có việc gì, chính là quay về thăm chúng tớ, đúng rồi, ông ngoại tớ mua cho nhà tớ rất nhiều đồ, nói cho cậu biết, nhà của tớ có cái TV, là cái duy nhất trong thôn, Diệp Thiên, có rảnh đến nhà của tớ xem TV, Bãi biển Thượng Hải rất hay, Hứa Văn Cường cũng rất đẹp trai...
Quách Tiểu Long không nghe ra lời của Diệp Thiên, nói thao thao bất tuyệt, còn khoa tay múa chân lên ra vẻ Hứa Văn Cường đang nổ súng, ngay cả chủ hàng sắp làm xong kẹo đường của nó, nó cũng không thèm quan tâm .
Diệp Thiên nhìn thấy điệu bộ của Quách Tiểu Long, hận không thể đến nhà nó xem TV, vội vàng nói:
- Khụ khụ, Tiểu Long, có thời gian tớ nhất định đi xem, đúng rồi, bay giờ tớ phải đi, giúp tớ gửi lời chào tới ông ngoại của cậu nhé ...
- Đi luôn à? Vậy cũng được, tớ còn muốn đi dạo cùng ông ngoại tớ đã, đến tối mới trở về được ...
Đã không có đối tượng để khoe khoang, Quách Tiểu Long có chút buồn, nhưng trong lòng nó đã quyết định, đến khi khai giảng nhất định phải rủ bằng được bạn học đến nhà xem TV.
- Ừ, Tiểu Long, tạm biệt ...
Diệp Thiên vẫy tay với Quách Tiểu Long, trước khi rời đi bỗng nhiên tiến đến bên tai nó, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Long, nếu ông ngoại cậu muốn tìm gì đó, ở cách đầu thôn sáu trăm bước...
Cũng không phải Diệp Thiên không muốn nói rõ ràng, thật sự là nó cũng không biết rốt cục thì mẹ của Liêu Hạo Đức chôn ở nơi nào, dù sao có manh mối như vậy, coi như là mình không lấy không đồ chơi của người khác.
- Ông ngoại tớ cần tìm gì á? Cái gì mà đầu thôn sáu trăm bước?
Quách Tiểu Long nhìn thấy Diệp Thiên len lỏi trong đám người phía xa, khó hiểu lắc đầu, quay mặt đi, lại phát hiện ông ngoại đang cầm kẹo đường đứng ở trước mặt mình.
- Tiểu Long, bạn học của cháu đi rồi?
Chỉ nói riêng việc ôn lại cách thổi đồ chơi làm bằng đường, Liêu Hạo Đức liền cảm giác lần này mình đi chợ không uổng công, phải biết rằng, trước đây, ông cũng không khác gì hai đứa trẻ này, tha thiết mong chờ được mua cho một cây kẹo làm bằng đường.
- Diệp Thiên đi rồi, ông ngoại ơi, bạn ấy bảo cháu nói với ông là tạm biệt ...
Quách Tiểu Long nhận lấy cây kẹo làm bằng đường, nhìn về phía ông lão bên cạnh, có chút kỳ quái hỏi:
- Ông ơi, ông về nhà là tìm thứ gì sao?
- Hả? Tiểu Long, sao cháu hỏi ông như vậy?
Liêu Hạo Đức nghe vậy lặng đi một chút, ba mẹ tiểu Long thật ra cũng biết chuyện mình trở về, nhưng chẳng lẽ Tiểu Long cũng không biết mà? Chuyện như vậy không cần nói cho trẻ con.
- Bạn cùng lớp cháu nói, ông ngoại muốn tìm gì đó, ở cách đầu thôn sáu trăm bước...
Quách Tiểu Long gãi gãi đầu, cũng nói lại những lời Diệp Thiên nói truớc lúc đi.
- Cái gì? Bạn cháu nói cái gì?
Liêu Hạo Đức thuận miệng hỏi lịa như vậy, lại không nghĩ rằng nghe được một câu nói như vậy, nhất thời cả người chấn động, tóm chặt tiểu Long.
- Ông ngoại, bạn ấy ... bạn ấy nói ông ngoại muốn tìm gì đó ở cách đầu thôn sáu trăm, không nói thêm cái khác ...
Nhìn thấy ông ngoại luôn luôn hiền lành đỏ bừng mặt, hai mắt trừng trừng, Quách Tiểu Long sợ tới mức cái miệng nhỏ nhắn nghẹn lời, cũng sắp khóc ra thành tiếng .
- Đầu thôn sáu trăm bước, đầu thôn sáu trăm bước!
Liêu Hạo Đức thầm nhắc ở trong lòng tới vài lần, xoay người sang chỗ khác, nói:
- Tiểu Long, đi, về nhà thôi ...
Lúc này trong lòng Liêu Hạo Đức, như là nổi lên cơn sóng gió động trời, lúc này, ông cũng không có tâm tư suy nghĩ tại sao Diệp Thiên lại nói ra như vậy, mà toàn bộ tâm thần đã đặt ở mấy chữ “Đầu thôn sáu trăm bước” này.
Cha của Liêu Hạo Đức là một quan chức chính phủ của Bộ giáo dục quốc dân trước giải phóng, quanh năm công tác ở Nam Kinh, còn mẹ của Liêu Hạo Đức lại thường xuyên ở lại nhà, sau khi lên 10 tuổi, Liêu Hạo Đức cùng cha đi Nam Kinh học.
Năm 1949, đảng Quốc Dân đại bại, bởi vì tình thế khẩn cấp, cha của Liêu Hạo Đức không thể về đưa vợ đi, liền mang con trai đi Đài Loan, lần này đi, chính là ngăn sông cách biển, vĩnh viễn không gặp lại.
Sau khi tới Đài Loan, cha của Liêu Hạo Đức mới phát hiện, trên trăm vạn đại quân dũng mãnh như vậy đã tràn vào một nơi chật hẹp nhỏ bé đó, thậm chí rất nhiều tướng quân đã ở lại Quyến Thôn.
Cái gọi là Quyến Thôn, chính là nơi quân thân tín của đảng Quốc Dân vì bị bắt từ các tỉnh trong lãnh thổ Trung Quốc di chuyển tới Đài Loan, dựng lên phòng xá, kiến trúc thấp bé, hoàn cảnh so với đại lục còn thiếu thốn hơn.
Nhưng cha của Liêu Hạo Đức là một nhân tài, tinh thông ngôn ngữ nước ngoài, ở Quyến Thôn được mười năm, ông mang theo con trai đi Mĩ, hơn nữa còn xây dựng công ty của mình và định cư ở đó.
Cũng chính là năm ngoái, cha của Liêu Hạo Đức bị bệnh mà qua đời tại Mĩ, trước khi chết dặn dò con trai, nhất định phải đem tro cốt của ông ta mang về quốc nội, an táng cùng vợ, mới có hành trình về nước của Liêu Hạo Đức.
Ngau khi hồi hương về nước, Liêu Hạo Đức biết được, từ lúc mẹ được năm mươi tuổi đã qua đời.
Nhũng người còn sống sót sau trận càn quét ở Trung Quốc năm đó, rất nhiều gia đình có quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài, cũng mong tìm lại phần mộ tổ tiên, cũng về nước, nhưng cho dù là lớp người già, lúc này cũng không nói được cụ thể mẹ của Liêu Hạo Đức được an táng ở đâu.
Kết quả này khiến cho Liêu Hạo Đức có chút nản chí ngã lòng, vốn đã chuẩn bị tâm lý, lại không ngờ rằng đột nhiên có được một cái tin tức như vậy.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina